Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Qua Gả Cho Anh Nông Dân

Xuyên Qua Gả Cho Anh Nông Dân
Chương 40


Trời đã sáng rất lâu, nha hoàn thấy Lý Mai vẫn không tỉnh.

Nha hoàn lại gõ cửa, “Phu nhân, nô tỳ vào được không?.”

Vẫn không nghe thấy âm thanh trả lời, nha hoàn đẩy cửa vào, đi đến mép giường, lại gọi: “Phu nhân, nên tỉnh rồi.”

Người trên giường một chút phản ứng cũng không có, nha hoàn lại gọi thêm vài tiếng, nhưng Lý Mai cũng không tỉnh. Cuối cùng nha hoàn nhìn thân mình Lý Mai không nhúc nhích, đột nhiên có một dự cảm không tốt, nàng ta run rẩy đưa tay đến mũi Lý Mai.

Nha hoàn sợ tới mức thu tay lại, ánh mắt không dám tin, phu nhân ngày hôm qua còn tốt sao hôm nay đã ra đi?

Sắc mặt Nha hoàn đau thương, khóc thất thanh. Nàng ta chạy nhanh ra bên ngoài, “Phu nhân mất rồi, mau đi báo lão gia.”

Trong phủ người hầu nghe nha hoàn nói đều ngẩn người, lại cảm thấy không có khả năng, phu nhân ngày hôm qua còn tốt mà?

Nhưng đây là nha hoàn bên cạnh phu nhân, chuyện này không thể đùa. Trần Ni Nhi cùng Trần Húc nghe được hạ nhân thông báo, cả trưa cũng chưa có phản ứng.

Trần Ni Nhi không tin, “Nương ta còn khỏe như vậy, người có bịa chuyện không đấy!”

“Tiểu thư, nô tỳ không dám nói bậy? Phu nhân thật sự đã ra đi.” Nha hoàn bị biểu cảm khuôn mặt Trần Ni Nhi dọa tới mức quỳ rạp xuống đất dập đầu lia lịa.  Trần Ni Nhi không để ý tới nha hoàn đang quỳ lạy kia, chạy đến viện Lý Mai.

Lúc Trần Ni Nhi  đến, Trần Húc đã ở trong phòng. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của đại ca, run rẩy hỏi, “Ca, nương không có việc gì phải không?”

Trong mắt Trần Húc tràn đầy đau thương, âm thanh trầm xuống”Nương đi rồi.”

“Không có khả năng! Ca, người gạt ta.”

Trần Ni Nhi phủ nhận chạy tới trước giường bắt lấy tay Lý Mai “Nương, nương tỉnh lại nhìn Ni Nhi được không?”

Trần Ni Nhi khóc, ngày hôm qua nương vẫn còn khỏe sao hôm nay lại đi rồi.?

Trần Húc phân phó quản gia chuẩn bị hậu sự, quay đầu nhìn Trần Ni Nhi đang ghé vào mép giường vừa thở hổn hển vừa khóc, hắn đi qua kéo lên, “Đừng khóc, hãy để nương ngủ.”

Trần Ni Nhi khóc đỏ cả mắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Trần Húc, sau đó gật gật đầu, “Ta không khóc, để nương ngủ.”

Trần Nghị buổi chiều mới được tin Lý Mai đã rời đi, hắn ngẩn người, không thể tin được. Buổi sáng hôm nay thời điểm hắn rời đi Lý Mai  vẫn còn ổn.

Nhưng người hầu trong phủ chạy đến báo tin chắc không phải đùa hắn, Trần Nghị cưỡi ngựa  như bay trở về nhà. Mới ngừng ở cửa, Trần Nghị nhìn vải lụa trắng được treo lên, trong lòng khó chịu vô cùng, hô hấp trở nên khó khăn.

Hắn xuống ngựa, từng bước đi vào nhà chính, nhìn cỗ quan tài vô hồn, hốc mắt ướt đẫm. Trần Húc cùng Trần Ni Nhi nhìn thấy hắn trở về, từ trên mặt đất chạy tới, mở miệng gọi: “Cha.”

“Nương các con đi khi nào?” Trần Nghị bình tĩnh hỏi.

Trần Húc: ” Giờ dần đêm qua”

Đêm qua giờ Dần? Nhưng đêm qua giờ đó hắn trở về nhà?

Trần Nghị đột nhiên nhớ tới một vài điểm bị hắn xem nhẹ, nàng ngủ thường không sâu, đêm qua khi hắn lên giường, nàng một chút phản ứng cũng không có, khó trách tối qua ôm nàng ngủ cơ thể nàng cũng không ấm áp.

Thì ra lúc đó nàng đã đi rồi.

Trần Nghị đi đến quan tài nhìn Lý Mai đang được đặt ở bên trong. Nhất thời khóc không ra tiếng.

Chờ đem nắp quan tài đậy lại, cảm xúc Trần Nghị  lạnh dần. Thẳng đến khi tiễn Lý Mai, cảm xúc Trần Nghị mới bình tĩnh trở lại. Khi nghe quản gia nói muốn đem vật dụng của Lý Mai đốt đi, Trần Nghị lạnh lùng cự tuyệt.
 
Chương 41


Mặt trời lên cao xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường lớn.

Ánh mặt trời rơi trên khuôn mặt đang ngủ ngon lành của cô gái. Đột nhiên cô gái trên giường ngồi bật dậy, Lý Mai nhìn hoàn cảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, trong lòng không yên.

Cô cầm lấy di động lên nhìn  09:00 sáng.

Chẳng lẽ cô nằm mơ?

Nhưng sao lại chân thật vậy?

Lý Mai nhất thời không phân biệt được nhưng tất cả đều không còn quan trọng.

May mắn hôm nay thứ bảy không phải đi làm, bằng không chắc là đi muộn rồi.

Ngày hôm qua cô mua một vé xem phim tính đi rạp phim coi một bộ điện ảnh để thả lỏng một chút.

Lý Mai xuống giường, rửa sạch mặt mũi. Tự mình chuẩn bị bữa sáng sau đó liền bắt đầu thu thập, quét tước vệ sinh trong nhà.

Chờ thu dọn xong, ũng vừa qua buổi chiều. Liên tục dọn dẹp, Lý Mai cảm thấy có chút mệt mỏi. Cô lười nấu cơm nên tính làm bát mì để ăn.

Sau đó đi tắm rửa, thay quần áo trang điểm nhẹ rồi cầm túi bước ra cửa.

Bộ phim điện ảnh cô mua vé có giờ chiếu là buổi tối, cho nên Lý Mai đi dạo trung tâm thương mại một vòng. Cũng mua mấy hai cây son.

Đi vòng vòng chân cũng mỏi, Lý Mai nhìn thấy có cửa hàng trà sữa liền ghé vào ngồi một chút. Nhìn lại thời gian rồi chuẩn bị đi tới rạp chiếu phim.

Hình như cô vẫn đến sớm, rạp chiếu phim bên trong thưa thớt vài người.

Lý Mai tìm số ghế của mình rồi ngồi xuống, còn hơn mười phút nữa phim mới bắt đầu, Lý Mai liền cúi đầu chơi di động, cũng không chú ý tới bên cạnh có một người đàn ông cao lớn đang ngồi xuống.

Chờ nghe thấy âm thanh phim đã được chiếu, cô ngẩng đầu, ánh mắt không cẩn thận nhìn đến người đàn ông bên cạnh.

Cô kinh ngạc, trợn tròn mắt, nhịn không được kêu lớn, “Trần Nghị.” Người đàn ông bên cạnh nghe thấy âm thanh lớn của cô, quay đầu nhìn sang. Trần Nghị có chút không thể tin được, hắn thật sự ở nơi này tìm được nàng.

Trần Nghị: “Là ta.”

Lý Mai vui mừng muốn khóc, cô cho rằng, tất cả chỉ là một giấc mơ.

Trần Nghị nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Lý Mai, “Đừng khóc.” Sau khi Lý Mai chết, Trần Nghị lên miếu thắp hương. Sau khi rút quẻ thăm, vị đại sư kia giải mã ý nghĩa cho hắn,nói với hắn nàng còn sống, chỉ là ở một thế giới khác.

Hôm sau hắn đến với thế giới xa lạ này, tất cả đều khác lạ với hắn.

Sau khi ở lại đây một thời gian, hắn mới biết được nơi này là ngàn năm sau thời kỳ của hắn, chính là hiện đại.Nơi này văn minh sạch sẽ hơn nơi trước đây của hắn.

Năm đầu tiên đến đây, hắn vẫn không tìm thấy cô, năm thứ hai cũng vậy.

Hiện tại  rốt cuộc tìm được cô.

Hai người lôi kéo tay nhau ra khỏi rạp chiếu phim, phim cũng không muốn xem. Cô nghe hắn kể những chuyện sau khi mình rời đi.

Cuối cùng Lý Mai bị Trần Nghị kéo lên xe của hắn, nói buổi tối nay đến nhà hắn ở. Bọn họ vốn dĩ là vợ chồng, ở với nhau là điều hiển nhiên.

Lý Mai không biết phải nói gì. Cô nhận thấy người đàn ông của mình ở thời hiện đại miệng lưỡi trơn tru hơn hẳn. Nhưng thay đổi này cô thích.

Lý Mai ngồi ở trên ghế phụ nhìn Trần Nghị nghiêm túc lái xe. Nhìn mái tóc ngắn cũn gọn gàng của Trần Nghị càng nhìn càng thấy hắn thật đẹp trai.

Thứ hai Trần Nghị muốn Lý Mai xin nghỉ, trực tiếp nắm tay cô đi đến cục dân chính để làm giấy đăng ký kết hôn. Tốc độ còn nhanh hơn tên lửa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top