Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Qua Gả Cho Anh Nông Dân

Xuyên Qua Gả Cho Anh Nông Dân

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
921,929
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Xuyên Qua Gả Cho Anh Nông Dân

Xuyên Qua Gả Cho Anh Nông Dân
Tác giả: Vũ Vọng
Tình trạng: Đã hoàn thành




Văn án:

Một cô gái bỗng nhiên xuyên về thời cổ đại. Gả cho một anh nông dân rồi bị ‘khi dễ’ không ngừng.

Vẫn có cốt truyện nhưng thịt cũng không ít.

Couple: Trần Nghị x Lý Mai

Rối rắm vụ xưng hô: Theo mạch suy nghĩ của nữ 9: Cô – hắn/ngươi/chàng

Theo mạch suy nghĩ của nam 9: Ta – nàng
 
Chương 1


Lý Mai bị một cơn đau nhói cơ thể làm cho tỉnh giấc. Ánh nắng chiếu thẳng vào mắt khiến cô chưa kịp thích ứng phải híp híp lại. Mở mắt nhìn xung quanh thấy cảnh vật xa lạ. Bàn gỗ cũ nát hình như đã có từ rất lâu, bốn bức tường làm bằng đất bùn. Trên bàn đặt một cái chén cũ đã sứt mẻ. Trong chén đựng ít khoai lang đỏ đã được nấu chín. Nhìn qua cũng không thấy bốc hơi chắc hẳn đã nguội. Có lẽ nó đã đặt ở đó lâu rồi.

Lý Mai không biết sao chỉ ngủ một giấc thôi mà cô đã có mặt trong khung cảnh kỳ lạ này. Không lẽ bản thân lại xuyên vào một gia đình nông dân thời cổ đại.

Trong đầu nháy mắt  nắm bắt được điểm chính – bản thân xuyên không?

Lý Mai xoay người đứng lên. Trong phòng không có gương. Cô mang giày vào rồi chạy ra ngoài.  Mới vừa ra khỏi cửa liền nhìn đến một chum sành được đặt ở giữa gian nhà bên trong có ít nước sạch. Cô đến gần rồi cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong nước. Đây chính là khuôn mặt của cô. Bản thân cô đã qua 25 tuổi nhưng mà hình ảnh trong nước lại có chút giống với hình dáng lúc học cấp ba của cô. Khuôn mặt tươi trẻ và tinh thần phấn chấn.

Chẳng lẽ cô thật sự xuyên không?

Lý Mai véo véo khuôn mặt thịt của chính mình, “Đau!” Đau đến mức cô phải hít một hơi, chắc chắc không phải đang nằm mơ rồi.  Xem ra cô thật sự xuyên không.

Nghĩ thông suốt rằng bản thân đã xuyên vào thời kỳ cổ đại hơn nữa còn là một cô gái chưa lớn được sinh ra trong gia đình nông dân. Lý Mai cũng không rối rắm. Cô là người có một ưu điểm đó chính là chuyện gì đến thì cứ đón nhận, không suy nghĩ phiền phức.

Phải thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Cô nhìn lên trời rồi quay lại nhìn vào phòng, bụng bỗng nhiên phát ra âm thanh “ục ục”. Ánh mắt không tự nhiên hướng về chén đựng khoai lang đang đặt trên bàn. Khuôn mặt không tự chủ đỏ lên.

Cô mới vừa ở phía ngoài nhìn thấy được căn nhà này cũng không lớn lắm. Chỉ có hai gian là phòng ngủ chính và phòng bếp. Nhà vệ sinh chắc ở bên ngoài vì cô nhìn quanh trong nhà rồi mà cũng chưa thấy.  Nếu không phải liếc nhìn trên bàn có chén khoai lang đỏ thì cô cho rằng nguyên thân là cô nhi.

Lý Mai không có ký ức của nguyên thân cho nên đối với gia cảnh nguyên thân cũng chỉ có vài suy đoán.  Hẳn nhà này chỉ có hai người, nguyên thân với một ai đó.

Hơn nữa nguyên thân có thể rất nghèo bởi vì cô chỉ thấy trong chén có mỗi khoai lang còn lại ngay cả gạo cũng không có.

Lý Mai cầm khoai lang đỏ chậm rãi ăn. Nhìn nhìn xung quanh phân tích tình huống hiện tại.

Cầm chén ăn hết khoai lang thì tiếng ục ục cũng nhỏ dần, bụng cũng trở nên thành thật hơn.

Lý Mai xoa xoa miệng, cầm chén đi phòng bếp. Phòng bếp cũng rất đơn sơ chỉ có một cái nồi ngay cả tủ bát cũng không có. Trên bệ bếp có một mùi không dễ ngửi, còn có một lớp gì đó màu đen đóng cục.

Lý Mai là một cô gái sinh ra ở thành phố tuy rằng không có thói quen nhà cửa lúc nào cũng phải được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng nhưng cũng không đến nỗi để nhà cửa bẩn thỉu. Nên khi nhìn đến khung cảnh nhà bếp như này thì cô vẫn phải nhíu nhíu mày, cầm chén để xuống rồi bước nhanh ra ngoài.

Đi tới cửa, cô lại xoay người nhìn vào trong. Bản thân vẫn nhận mệnh đem nồi chén cho vào chậu rồi rửa sạch sẽ. Tiến đến bên bệ bếp xoát qua xoát lại dọn dẹp, cuối cùng cũng dọn sạch được một chút.

Sau đó, cô lấy chổi đặt cạnh tường nhà rồi đi quét dọn gian bếp, nhìn không gian sạch sẽ gọn gàng lúc này mới  dừng lại xoa xoa khuôn mặt.

Vừa rồi cô tính đặt chén xuống rồi trực tiếp đi ra ngoài. Nhưng suy nghĩ lại từ nay về sau có khả năng cô sẽ ở lại đây, cô vẫn nên nghe theo vận mệnh sắp đặt. Cô thật sự không nghĩ về sau bản thân sẽ nấu và ăn cơm ở một nơi dơ dáy như vậy.

Thu thập dọn dẹp xong cũng mất hơn một giờ đồng hồ, bất quá trời vẫn còn trên đỉnh đầu, Lý Mai liền đi rót cho bản thân một bát nước. Lộc cọc hai tiếng bát nước đã uống vào trong bụng. Không thể không nói nơi cổ đại không bị ô nhiễm này cũng là một địa điểm đáng sống.

Cô ngồi nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục quét tước nhà chính cùng khoảng sân trước.

Cuối cùng mặt trời cũng di chuyển xuống phía tây sau những quả núi, một mình tập trung làm việc cũng không thấy có ai trở về, không lẽ cô đoán sai?

Không lẽ nguyên thân chỉ sống một mình?

Thời điểm cô vừa dọn dẹp nhà ở cũng chỉ thấy một, hai bộ quần áo.  Nhìn kiểu dáng bên ngoài cũng giống đồ nữ.

Chuyện gì đây? Nguyên thân cùng với cô chỉ ngủ có một giấc rồi xuyên không? Khoai lang đỏ là đêm qua nấu rồi đặt ở đó?

Cô xuyên tới nơi này vậy nguyên thân có phải cũng xuyên vào thân thể của cô?
 
Chương 2


Thân thể này không tốt lắm có chút gầy ốm. Giữa trưa chỉ ăn ít khoai lang đỏ căn bản không thế nào no được, hơn nữa làm việc nguyên buổi trưa nên khi Lý Mai ngồi nghỉ ngơi một lúc bụng lại bắt đầu đói. Cô đứng dậy đi phòng bếp, tính toán tự mình nấu cái gì đó để ăn. Thời điểm cô dọn dẹp gian bếp có nhìn thấy mấy củ khoai tây để nơi góc bếp.

Lý Mai chưa từng dùng qua loại bếp củi này. Trước khi xuyên qua cô chủ yếu sử dụng bếp gas còn loại bếp củi này thì chưa từng sử dụng. Việc  thổi lửa cô càng không biết cách.

Thử hơn nửa ngày, cô cũng không làm cách nào để thổi lửa được. Cảm giác chán nản vây quanh làm cô nghĩ không thổi được lửa thì ăn sống luôn vậy.

Trời sắp tối thì Trần Nghị rời khỏi khu đất trồng trọt vác cuốc trở về nhà, bởi vì sắc trời có chút tối cho nên khi hắn đẩy cổng đi vào sân cũng không chú ý đến sân vườn đã được quét tước sạch sẽ ngăn nắp. Hắn bị ánh nến mong manh phía trong gian bếp hấp dẫn.

Hắn mím mím môi đặt cuốc vào bên cạnh tường nhà rồi hướng gian bếp đi đến.

Hắn có chút bất ngờ không hiểu sao hôm nay nàng ấy lại ở trong bếp?

Lúc Trần Nghị còn nhỏ thì cha mẹ đã mất, trong nhà cũng chỉ có mình hắn. Nếu không phải các gia đình trong thôn thương yêu chăm sóc hắn thì chắc hắn cũng không sống nổi.

Chẳng qua nhà nghèo, hắn cũng không có nhiều chí hướng phấn đấu nhưng cũng cố gắng để  khi lấy vợ thì nàng ấy được ngủ giường đất ấm áp.

Thật ra vợ không phải nói cưới liền cưới. Bản thân Trần Nghị là người nghèo hai bàn tay trắng, trong nhà cũng chỉ có một mẫu đất. Căn bản cũng không có đủ tiền và lễ vật để cưới vợ. Cho nên nhiều năm một mình hắn cố gắng chăm chỉ cày cuốc vất vả tích lũy được chút bạc. Hắn liền dùng số tiền này cưới vợ.

Vợ hắn sinh ra rất xinh đẹp nhưng tính tình lại không tốt lắm.

Trần Nghị cũng không để ý. Hắn kỳ thật biết được mình lớn hơn nàng nhiều tuổi hơn nữa gia cảnh cũng không khá giả. Mấy năm nay cũng tích cóp được mấy lượng bạc. Trong thôn cũng không ai nguyện ý gả con gái họ cho hắn ngay cả những quả phụ cũng coi thường hắn.

Chuyện hắn cưới được vợ thật ra là chuyện không hề nghĩ tới, cái này không phải là cưới, nói đúng hơn là mua. Đây là hắn dùng tiền nhờ người đến Phiến nha tử mua, mua người ở đó cũng giống như trao đổi hàng hóa. Họ ra giá cũng không đòi hắn phải đưa thêm bạc.  

Hắn nhìn cô gái một thân trắng nõn mịn màng, cảm thấy đây hẳn là một nha hoàn xinh đẹp trong nhà quan bị bán đi.

Trần Nghị cũng là người hiền lành. Khi cưới nàng về cũng không bắt nàng phải làm gì, thấy nàng không muốn làm hắn cũng không nói một câu. Mọi cái tốt đều nhường cho nàng ăn.

Trần Nghị đứng ở cửa phòng bếp nhìn Lý Mai đang ngồi bên cạnh bếp. Hắn cũng không lên tiếng. Ánh mắt hắn mang theo chút nghi ngờ, nghiêm túc quan sát nàng. Nhìn nửa ngày cũng chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm vào hai viên đá đánh lửa, hắn đi vào, “Để ta tới nấu cơm.”

Đột nhiên một thanh âm lạ lẫm vang lên làm cho Lý Mai sợ tới mức hồn phách cũng bay đi. Cô không hề nghĩ tới người ở cùng nguyên thân là đàn ông bởi vì khi cô dọn dẹp sân vườn cùng nhà ở cũng không phát hiện bất kỳ quần áo nào của đàn ông.

Chuyện này hình như cũng đúng. Nhà ở cũng chỉ có một cái giường. Hai người khẳng định ngủ trên cùng một giường cho nên thân phận người đàn ông này không cần nói cũng biết đó chính là chồng của nguyên thân.

Làm một người độc thân hơn hai mươi mấy năm, tự nhiên xuất hiện một người đàn ông là chồng của mình, nghĩ đến đó thôi cũng kinh khủng rồi.

Cô đứng lên rồi lui về phía sau vài bước. Mất tự nhiên cười gượng hai tiếng. Cô không biết nguyên thân với chồng cô ấy chung sống với nhau như thế nào, cô thật sự chưa từng yêu đương nên không có kinh nghiệm khi ở cùng một chỗ với đàn ông. Cô nhìn Trần Nghị một lúc mới khàn giọng nói: “Ngươi đã trở lại.”

Trần Nghị kinh ngạc nhìn nàng một cái. Hắn vừa rồi vào nhà liền chú ý đến phòng bếp đã được lau dọn sạch sẽ. Trong nhà  chỉ có mình nàng, khẳng định do nàng thu dọn. Nhưng hắn thật không nghĩ ra được vì sao hôm nay nàng lại dọn dẹp nhà cửa như vậy.
 
Chương 3


“Ừ.” Trần Nghị gật gật đầu duỗi tay lấy mồi lửa trong tay Lý Mai “Để đấy ta làm cho.”

Lý Mai ngốc lăng lăng nhìn người đàn ông so với những người đàn ông cô đã từng gặp còn cao lớn hơn, cô cũng không suy nghĩ nhiều mà nhường chỗ cho hắn.

Trần Nghị tiến vào gian bếp, dễ dàng dùng dụng cụ đánh lửa thuần thục nhóm lửa.

Phòng bếp chỉ được thắp sáng bằng một cây nến, ánh sáng bất quá cũng chỉ có thể miễn cưỡng chiếu vào các vật dụng nhưng cũng không rõ ràng. Chờ lửa bếp được đốt lên, nhà bếp lúc này mới sáng hơn một chút. Lý Mai mới thấy rõ hình dáng người đàn ông này. Nhìn cơ thể cứng rắn khỏe mạnh, môi mỏng, khóe miệng mím chặt nhìn có vẻ lạnh lùng, dưới cằm còn có râu. Đôi mắt thâm thúy, tổng thể không được xem là tuấn tú nhưng có vẻ là người thành thật.

Trong nhà chỉ có khoai lang đỏ cùng khoai tây, Trần Nghị rửa sạch khoai lang rồi cho vào nồi. Sau đó, sờ sờ túi tiền bên hông mình, lấy ra mấy quả trứng chim hôm nay nhặt được thả vào nồi. Xong xuôi hết liền đậy nắp nồi lại.

Thời tiết đã đến thu phân nên không khí không còn cảm giác nóng bức. Buổi tối thỉnh thoảng cũng có một vài luồng gió thổi đến mang theo chút se se lạnh.

Trần Nghị đặt nồi lên bếp, thả thêm củi vào. Xoay người vẫn thấy nàng còn đứng đó mày cũng nhíu lại: “Đứng không mệt à?”

“Không mệt.” Lý Mai lắc lắc đầu, cô có cảm giác sợ hãi với người đàn ông này. Cô không có ký ức của nguyên chủ, cũng không biết nguyên chủ cùng chồng cô ấy chung đụng ra sao.

Hơn nữa thân hình người đàn ông này cũng khiến cô sợ hãi, cao to, nhìn thấy liền có cảm giác khó ở chung.

Trần Nghị mày nhăn tít, nàng hôm nay làm sao vậy? Lại tính giở trò gì đây? Còn muốn chạy trốn sao?

Chờ mùi thơm khoai lang đỏ từ trong nồi truyền ra, Trần Nghị cũng không thêm củi vào nữa. Hắn xốc nồi, cầm chén đem khoai lang đỏ đã chín bỏ vào. Rồi đưa cho Lý Mai một chén “Ăn đi.”

Khoai lang đỏ đã được nấu mềm, lộ ra phần thịt béo bên trong. Vì vừa mới từ nồi lấy ra nên còn nóng, nếm một chút có vị ngọt.  Lý Mai cúi đầu tập trung ăn khoai. Cô lúc này mới nhìn dưới chén còn có hai quả trứng chim.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Nghị, thấy hắn đang cúi đầu ăn phần khoai lang đỏ trong chén mình.

Lý Mai không dám ăn hai quả trứng chim này. Ăn xong khoai lang đỏ cô cầm chén đặt ở trên bệ bếp, trứng chim ở trong chén cũng không ăn.

Trần Nghị ăn xong khoai lang đỏ trong chén cũng không bảo Lý Mai dọn dẹp. Mắt nhìn hai quả trứng chim còn dư lại trong chén Lý Mai, hắn mím môi hỏi “Vì sao không ăn trứng chim?”

Lý Mai đã sớm suy nghĩ câu chữ để diễn đạt với hắn, cô nhẹ giọng nói: “Tôi ăn không vô.”

Trần Nghị không hoài nghi lời nàng nói là thật hay giả, trong nhà điều kiện không tốt trừ khoai lang đỏ thì cũng chỉ có trứng chim. Hôm nay hắn đến bìa rừng tìm một chút, bởi vì ngày hôm qua nàng oán trách nói trong nhà chỉ có khoai lang đỏ, nên mới nghĩ đi tìm trứng chim cho nàng ăn.

Trần Nghị cũng không nói gì thêm liền đem trứng chim để vào trong nồi rồi lấy nắp đậy lại, chờ ngày mai nàng ấy hâm nóng rồi ăn.

Lý Mai đứng  một bên đợi hắn, cô cũng không biết phải làm gì cho tốt. Cô cảm thấy thật sự xấu hổ chính là không biết nên mở miệng như thế nào để giảm bớt sự xấu hổ. Cô tiếp tục nhìn Trần Nghị đang vén tay áo rửa sạch chén.

Nhìn Trần Nghị rửa xong chén cũng không thấy hắn đi đun nước, Lý Mai nhịn không được mở miệng, “Ngươi có thể nấu chút nước ấm không?”

Từ sáng Lý Mai xuyên qua tới giờ, rồi dọn dẹp nhà cửa sân vườn một buổi nên thân người cô đổ mồ hôi, cô có chút ngứa ngáy. Bản thân cô cũng không biết nguyên thân này có phải người thích sạch sẽ hay không.

Trần Nghị không nghe rõ, ngoắc ngoắc tay nhìn Lý Mai, “Nàng mới vừa nói cái gì?”

Lý Mai cho rằng bản thân mình nói sai cái gì rồi, chân tay luống cuống “Không… Không có gì…”

Nhìn nàng ấy đột nhiên hoảng sợ, Trần Nghị sờ sờ mặt mình, khuôn mặt hắn rất đáng sợ?

Không đúng, nàng ấy ngày hôm qua còn sai sử hắn nhưng hôm nay hình như có chút thay đổi?

Bất quá chuyện này hắn cũng không để ý lắm dù sao nàng cũng là nương tử của hắn, trốn cũng không thoát được. Nếu nàng thật dám chạy trốn thì hắn liền đánh gãy chân nàng rồi đem nàng ấy nhốt ở trong phòng.
 
Chương 4


Trần Nghị không biết đã tắm ở đâu, đầu hắn vẫn còn ướt. Hắn cũng đem quần áo của mình giặt sạch sẽ, buổi tối có gió, quần áo cũng mỏng nên buổi tối giặt sạch phơi thì sáng mai là có thể khô. Trong nhà nghèo, mỗi mùa hè hắn cũng chỉ có một bộ quần áo. Mùa đông năm nay sắp tới cũng không biết lấy đâu ra quần áo mặc, còn có quần áo của nàng nữa cũng chưa biết tính sao.

Chờ đem đất xới xong, hắn liền đi vào trấn để tìm việc, khuân vác gì đó để có chút tiền mua cho nàng  ít quần áo mùa đông. Bản thân hắn không mang cũng không sao, thân thể hắn khỏe mạnh nên cũng không sợ lạnh lắm.

Trần Nghị đem quần áo đã giặt sạch ném lên dây thừng phơi đồ ở trước sân, liền nhìn thấy Lý Mai đang đứng yên trước cửa, “Sao không vào nhà?”

Lý Mai sợ tới mức lui về phía sau một bước nhỏ cũng không có đáp lại hắn, cô cúi đầu vào phòng.

Cô cởi giày lên giường, bản thân lùi vào bên trong cùng.

Trần Nghị thu hết một loạt động tác khác thường của nàng ngày hôm nay vào trong mắt, môi mím thành đường thẳng, bất quá hắn cũng không nói gì thêm, mặc kệ nàng vì sao lại thay đổi thái độ nhưng ít ra đối hắn mà nói cũng là điều tốt.

Trần Nghị nửa người trên trần trụi, nửa người dưới chỉ mặc quần ngắn. Trong phòng cũng chỉ có một ngọn nến chiếu sáng  đặt bên giường.

Tuy rằng đưa lưng vào phía về bên ngoài giường nhưng Lý Mai vẫn là cảm nhận được mọi hành động của người đàn ông này. Một cử động nhỏ cô cũng không dám, nỗ lực điều chỉnh hô hấp ổn định giả vờ  mình đã ngủ rồi.

Trần Nghị thuần thục để tay trên eo Lý Mai, đem người kéo vào trong lòng. Sau đó tay hắn liền không thành thật vuốt ve eo nhỏ Lý Mai.

Thân mình hai người dán chặt vào nhau, Lý Mai cũng không dám phản kháng nhưng đồ vật cứng rắn để ở bụng dưới của cô làm mặt cô đỏ bừng. Trước kia cô đến tay đàn ông cũng chưa cầm càng đừng nói đến đồ vật kia của đàn ông.

Trần Nghị thấy hôm nay nàng rất ngoan ngoãn, đảo mắt sịnh ra vài phần thương tiếc không có như những lần trước như hồ đói mà ức hiếp nàng. Hắn cúi đầu hôn lên mặt Lý Mai, cuối cùng cọ xát trên môi nàng. Tay tham lam xâm nhập vào trong quần áo theo phần lưng hướng về phía trước vuốt ve.

Hô hấp cực nóng bỏng giống như muốn đốt cháy cô. Cơ thể nguyên thủy của Lý Mai nào có kiến thức về những chuyện này, chỉ cảm thấy thân mình nóng không chịu được, bị  người đàn ông này hôn đến đầu óc choáng váng, thẳng đến  người này cởi áo, kéo yếm xuống thì cô mới khôi phục chút ý thức.

Nhìn chính mình lỏa lồ trước mặt người này, tầm mắt liếc xuống ngực, Lý Mai xấu hổ đến mức dùng cánh tay muốn che lại. Người đàn ông này nhận thấy được ý đồ của cô, một tay bắt lấy hai cổ tay Lý Mai kéo lên đỉnh đầu cô. Sau đó nóng nảy cúi đầu “ăn” ngực Lý Mai. Hắn rất nghiêm túc tập trung ăn bữa khuya của mình.

Đầu lưỡi thô ráp cẩn thận liếm qua bầu ngực non mềm, cảm giác say mê kích thích như trẻ em đang bú sữa mẹ. Làn da bị hắn hôn đã đỏ hồng. Một màu hồng diễm lệ, hình như Trần Nghị đang rất gấp gáp nóng nảy. Không có bất kỳ một kỹ thuật nào hết mà phần lớn dựa theo bản năng đàn ông, càng nhìn Trần Nghị càng ra sức hút mạnh hai điểm hồng mai trên ngực Lý Mai.

Hắn giống như đứa trẻ đem núm vú Lý Mai mút, hút đến hỏng rồi, vừa hút vừa tấm tắc khen ngợi. Trên đầu v* đều chứa đầy nước miếng của hắn. Mới ăn xong một bên, hắn liền đổi sang bên kia. Thẳng đến khi hai đầu v* đều bị hắn ăn đến sưng đỏ đau nhức, hắn mới lưu luyến thả ra. Sau đó ánh mắt di chuyển đến giữa hai chân Lý Mai. Bởi vì đã tắt nến, Trần Nghị chỉ có thể nhìn thấy rõ nước da trên đùi cô, trắng nõn mềm mịn. Tay hắn sờ lên đùi Lý Mai vuốt ve  qua lại, một chút một chút mở hai chân đang được Lý Mai kẹp chặt. Cuối cùng đưa ngón tay còn lưu giữ vết chai dày sờ lên cửa động kiều nộn xinh đẹp của Lý Mai.
 
Chương 5


“Đừng…” Lý Mai cảm thấy toàn thân đều không phải của mình nữa. Tất cả tinh lực đều tập trung chú ý vào ngón tay đang di chuyển trong cơ thể cô.

Hắn ở bên ngoài vuốt ve môi âm hộ, động tác lặp đi lặp lại, chờ cửa động nhỏ bên dưới của nàng đã có chút ướt át, hắn mới dám cắm một ngón tay đi vào.

Dị vật xâm nhập làm Lý Mai phản xạ co rút lại khiến cửa động bị bóp chặt, kẹp chặt khiến ngón tay Trần Nghị không thể động đậy. Trần Nghị nhẫn nại nhìn biểu cảm của nàng rồi gọi lớn, “Ngoan, thả lỏng chút.”

Ánh mắt nhìn rõ người đàn ông đem ngón tay cắm vào chỗ nào, Lý Mai cảm thấy xấu hổ thẹn thùng không thôi. Thanh âm người đàn ông trầm thấp làm cho thân mình cô thả lỏng bất giác mềm nhũn.

Trần Nghị thấy ngón tay mình ở trong tiểu huyệt của nàng bị hút sâu vào bên trong. Hắn không có ý tứ muốn rút ra. Bản thân cũng không giận hành động co rút của nàng, hắn cúi đầu liếm liếm bên ngoài cửa động. Huyệt nhỏ bị môi lưỡi hắn đùa bỡn khiến môi âm hộ cũng sưng đỏ.

Đầu lưỡi mềm mại di chuyển phía dưới khiến thân mình Lý Mai xấu hổ đến đỏ bừng, sao có thể liếm nơi đó?Cô cảm thấy thẹn thùng.

Cô duỗi tay đẩy đẩy đầu người đàn ông đang cúi phía dưới, khó nhịn nói: “A.. a… Đừng liếm… Dơ…”

Tuy rằng ngoài miệng cự tuyệt, nhưng thân mình lại thành thật, hoa huy*t thả lỏng chảy ra càng nhiều nước làm cằm Trần Nghị ướt đẫm.

Không biết khi nào Trần Nghị đã cởi quần, côn th*t to lớn đen tím ngang ngạnh đứng lên chỉ thẳng vào cô.

Lý Mai chỉ liếc mắt một cái cũng không dám quan sát nữa, cái đó quá lớn, thật sự có thể cắm vào lỗ nhỏ phía dưới của cô? Cô có thể hay không bị đâm đến chết?

Trần Nghị ở trên giường vốn dĩ không phải là người ôn nhu, hôm nay bất quá vì có vài phần thương tiếc nên mới làm màn dạo đầu như thế. Như ngày thường hắn đã trực tiếp cắm vào cửa động. Hiện tại hắn mới cởi quần đương nhiên sẽ không nhẫn nhịn nữa. Hắn vặn bung hai đùi Lý Mai ra, chen vào giữa hai chân nàng. Hắn đỡ côn th*t sưng to cùng với d*m thủy tiến vào miệng hoa huy*t. Quy đầu nhợt nhạt đâm thọc vài cái khiến hoa huy*t Lý Mai bị trêu đùa đến ngứa ngáy khó chịu. Lúc này mới gầm nhẹ một tiếng, bóp eo nàng đẩy mạnh đi vào “Thật chặt!”

âm đ*o bị đàn ông dùng côn th*t tiến vào, Lý Mai cảm thấy bụng nhỏ của mình trướng đau, cô không khoẻ giật giật eo, “Khoan… A… Quá lớn… Rất trướng …”

Không có người đàn ông nào lại không thích người phụ nữ khen kích thước của mình lớn, Trần Nghị được lấy lòng vì những lời này của nàng khóe môi hắn hướng về phía trước cong cong, “Ngoan, ta bắt đầu động.”

Ngày thường hắn hoạt động chân tay nhiều nên một thân đầy cơ bắp, Lý Mai bị hắn đè nặng nhìn côn th*t hùng tráng của hắn đang vùi trong cơ thể mình. côn th*t đấu đá lung tung, mỗi lần đâm sâu đều khiến cho ngực cô bị đẩy lên. Bản thân chưa bao giờ thể nghiệm quá trình kịch liệt khoái cảm như thế khiến Lý Mai nhanh chóng trầm luân với sự di chuyển mạnh mẽ của côn th*t Trần Nghị.

Trần Nghị bóp chặt eo Lý Mai, đĩnh côn th*t của mình rút ra thọc vào, không có bất luận một kỹ xảo nào, toàn dựa vào bản năng mà làm bừa. Bên trong tiểu huyệt rất ấm chặt Trần Nghị luyến tiếc rút côn th*t ra ngoài. Hắn thật muốn chết trên người yêu tinh này.

Tay hắn bóp mạnh bầu ngực Lý Mai, dưới háng điên cuồng ra vào muốn đem tiểu huyệt Lý Mai cắm đến hỏng. Mật ái theo sự điên cuồng của côn th*t thọc vào rút ra bắn tung tóe trên bụng nhỏ hai người, tinh hoàn chứa đầy tinh dịch bạch bạch đánh mạnh cửa động.

“Không… A… A… A…… Quá nhanh…” Lý Mai không kiềm chế được kêu lên, tiếng rên rỉ của nữ nhân đối với Trần Nghị không thể nghi ngờ là xuân dược. Hắn càng thêm ra sức “thao” lộng trong tiểu huyệt ấm áp kia. Rút ra nguyên cây côn th*t sau đó lại hung hăng đi vào. Động tác cứ lặp lại như thế khiến Lý Mai kêu đến giọng nói cũng khàn đặc. Hắn lúc này mới đem côn th*t đâm đến chỗ sâu nhất bắn ra. Tinh dịch tưới vào động nhỏ phía dưới khiên thân mình Lý Mai run rẩy trào mật ái.
 
Chương 6


Vừa mới bắn ra nhưng côn th*t của Trần Nghị cũng không lập tức mềm xuống, vẫn chôn sâu trong động nhỏ. Hắn ghé vào trên người Lý Mai, thở hổn hển, tay cũng không rảnh rỗi nắm lấy bầu ngực Lý Mai liên tục vuốt ve.

Toàn thân mềm mại của Lý Mai cũng mệt mỏi không có sức lực, đặc biệt là người đàn ông còn không biết nặng mà đè trên người cô, làm hơi thở cô không thông, cô động thủ đẩy đẩy, “Ngươi trước đứng lên……”

Lý Mai vừa động thì bụng nhỏ của cô giật giật làm cho côn th*t của Trần Nghị còn chôn trong cơ thể  lại có dấu hiệu thức tỉnh nhưng Lý Mai lại hoàn toàn không có ý thức được nguy hiểm. Thẳng đến khi nhìn thấy đôi mắt tối sầm của đối phương cô mới hiểu được, bất quá đã không còn kịp rồi.

“Ngoan, lại làm thêm một lần nữa.” Trần Nghị cúi đầu ôn nhu hôn hôn đôi môi đã sưng đỏ của Lý Mai. Sau đó vùi đầu ở trên cổ nàng gặm cắn cọ xát, nhét côn th*t trở lại động ấm áp. côn th*t đã hoàn toàn cương cứng hơn nữa vừa rồi người đàn ông này bắn tinh dịch vào huyệt nhỏ. Cô cũng hưng phấn đạt cao trào tuôn đầy mật ái. Tất cả còn ở bên trong khiến bụng nhỏ của cô căng lên có chút trướng khó chịu. Nhưng người đàn ông này lại không tính toán buông tha cô.

“Không…” Lý Mai quay đầu đi, trong miệng nói lời cự tuyệt.

“Tiểu huyệt của nàng ôm côn th*t chặt như vậy rồi, còn nói không cần?!” Trần Nghị hung hăng đỉnh một chút. Quy đầu phá vỡ những rào cản bên trong phát ra tiếng nước ọp ọp, tinh hoàn chứa đầy tinh dịch bang bang. côn th*t tiến thẳng vào âm hộ Lý Mai, đem cửa động của cô mở lớn đến sưng đỏ.

“A… A… Quá nặng… Bụng bị làm đến đau…” khoái cảm kịch liệt làm thân mình Lý Mai run run, cắn môi kêu lên.

“Không nặng thì làm sao khiến nàng thoải mái?Tiểu huyệt của nàng quá chăt, cắn nuốt ta không nhả, ta hôm nay sẽ làm tiểu huyệt của nàng sung sướng được không?” Trần Nghị cắn  một ngụm lên bầu ngực Lý Mai. Hắn khởi động eo, huy động sức mạnh, cong eo tàn nhẫn đâm vào rút ra ở cửa động Lý Mai làm cho cô hồn bay phách tán.

Vừa rồi hắn đã bắn tinh dịch ở bên trong. Giờ theo luật động của hắn làm chất lỏng bên trong cũng theo đó chảy ra ngoài, côn th*t và d*m thủy kết hợp với nhau, ma sát thành bọt biển trắng đục.  

“Không… A a… A… Quá nhhanh…… Sẽ bị làm chết…” Mắt Lý Mai tràn đầy hơi nước, khóe mắt đỏ ửng mỹ lệ, môi đỏ khẽ nhếch thổ lộ những lời âu yếm với người đàn ông đang hoạt động trên người.

“Làm chết nàng, nàng xinh đẹp tuyệt vời như vậy, côn th*t của ta lớn không?Làm nàng sảng khoái không? Có nghĩ lão tử sẽ đem nàng ra ngoài sân để làm không? Trên giường đều chứa đầy d*m thủy của nàng!” Trần Nghị càng nói càng hưng phấn, thật sự muốn côn th*t cắm thật sâuvào bên trong hoa huy*t của Lý Mai.

“A… Không… Đụng đến tử cung… Sẽ… Sẽ hư…” Thân mình Lý Mai căng thẳng, hai tay nắm chặt chăn gối, hai chân kẹp ở  trên eo Trần Nghị.

“Yêu tinh, nàng thả lỏng đừng kẹp chặt như vậy!” Trần Nghị vỗ vỗ mông Lý Mai, đôi mắt cũng đỏ lên.

Trần Nghị vừa đi vừa cắm vào. Hắn ôm Lý Mai đẩy cửa gian phòng ngủ đi tới trong sân. Hôm nay ánh trăng rất sáng. Trong sân nhờ ánh trăng mà thấy rõ mọi vật, tất cả dường như sáng choang khiến Lý Mai cảm thấy thẹn thùng. Thân mình run run đạt cao trào.

“Yêu tinh, sao lại đến rồi?” Quy đầu bị dâm dịch tưới đến sảng khoái không thôi. Làm Trần Nghị thiếu chút nữa không cầm giữ được mà bắn ra. Hắn cũng không vội làm Lý Mai mà đem cô đặt ở thân cây trong sân, quy đầu chậm rãi nghiền nát tử cung.

“Chờ ta đâm thẳng đến tử cung nàng, sẽ đem tinh dịch bắn vào toàn bộ được không?” Hắn liếm vành tai Lý Mai, thanh âm trầm thấp nói.

“Không… Không cần…” Lý Mai lắc đầu, món đồ chơi của người đàn ông lớn như vậy đâm sâu đến tử cung sẽ rất đáng sợ.
 
Chương 7


Trần Nghị ôm mông Lý Mai ép gần vào côn th*t của chính mình. Hắn thuận thế đâm vào một cái, vốn dĩ cửa miệng huyệt đã sớm bị hắn khai phá nghiền nát khiến dâm dịch tuôn trào không ngừng. Chỉ cần quy đầu chuyển động, nguyên cây gậy chui mở cửa tiến thẳng vào bên trong động.

“A… A… Không… Đi vào…” Lý Mai toàn thân căng chặt, cổ trắng nõn mảnh mai ngưỡng lên, tử cung run run rẩy rẩy phun ra một lượng lớn ái dịch.

Miệng huyệt nho nhỏ cắn nuốt côn th*t của hắn, bên trong tử cung hàng vạn mị thịt ôm chặt lấy quy đầu. Trần Nghị sảng khoái đến mức da đầu tê dại. Hắn rốt cuộc nhịn không được ôm Lý Mai ra vào cuồng  nhiệt. Hai khỏa ngực lớn của Lý Mai theo chuyển động ra vào của hắn bị nẩy lên thành những đoạn sóng cao lớn.

“Yêu tinh! Tuyệt! Làm chết nàng! Xem ta đang làm gì huyệt nhỏ của nàng, nhìn xem nàng kẹp chặt ta thế nào!”

Lời nói sắc tính khiến trong lòng Lý Mai càng thêm thẹn thùng, thân mình càng thêm mẫn cảm,”Không… A…… A…… A…… Dừng lại… Ta sẽ bị côn th*t của chàng làm chết mất …” Lý Mai hai chân vô lực rũ xuống hai bên hông Trần Nghị.  Bởi vì tốc độ đâm thọc mãnh liệt của người đàn ông khiến lưng cô đang dựa vào thân cây bị ma sát có chút đau.

“Làm chết nàng, tiểu yêu tinh, tiểu huyệt chặt như vậy làm gì! Thích ăn côn th*t lớn của lão tử?”

Cảm giác tiểu huyệt Lý Mai càng kẹp càng chặt, Trần Nghị thầm mắng một tiếng tiếp tục đưa đẩy. Sau đó mới đem côn th*t lớn rút ra.

Không có côn th*t Trần Nghị quấy phá, mật ái giao hoan từ bên trong tiểu huyệt Lý Mai trực tiếp chảy ra, màu trắng ngà của tinh dịch cũng chảy xuống đùi. Trần Nghị nhìn đến máu nóng, hai mắt tỏa sáng. Hắn vươn ngón tay đem tinh dịch đang chảy ra đều đưa vào lại bên trong. Sau đó ôm mông Lý Mai để cho lưng cô rời khỏi thân cây.

Trần Nghị nhìn cặp mông to vểnh cao đầy đặn. Còn có hoa huy*t hồng hào đang chứa đầy tinh dịch của hắn nhịn không được dùng tay vặn bung hai cánh mông thịt. Quy đầu ở giữa rãnh mông hoạt động vài cái, liền nhắm ngay miệng tiểu huyệt vẫn đang co rút, không suy nghĩ cắm vào. Không có nửa phần thương tiếc chỉ nghĩ đến làm cho bản thân sung sướng.

Ôm mông Lý Mai liền bắt đầu hiệp mới “Tuyệt qúa! Nói nàng có phải là yêu tinh hay không?Sao có thể kẹp chặt côn th*t của đàn ông như vậy! Bị làm lâu như vậy mà vẫn rất chặt quả nhiên là yêu tinh cần bị làm mà!”

Người này sao lại thích nói nhiều lời thô tục vậy. Lý Mai đã bị làm đến nói không nên lời, liên tục rên rỉ những tiếng đứt quãng. Thân thể bị va chạm tạo nên những  tiếng vang bạch bạch.

Không biết làm tình bao lâu, Trần Nghị rốt cuộc cũng đến, hắn dùng lực eo chuyển động thọc vào rút ra hơn mười cái. Sau đó thẳng người đem côn th*t đâm vào sâu tử cung Lý Mai bắn hết tinh túy của mình.

“A!! Bắn vào…… Nhiều quá…” Nguồn tinh dịch cực nóng bị đẩy vào khiến tiểu huyệt Lý Mai run rẩy.

“Bắn cho nàng! Đều bắn hết cho nàng!”

Bắn tinh dịch hơn nửa phút mới kết thúc, Lý Mai đã bị làm cho hôn mê bất tỉnh, Trần Nghị tuy rằng đã bắn hai lần nhưng cả người vẫn rất sung mãn. Bất quá nhìn Lý Mai đã ngất xỉu. Hắn vẫn không nỡ cùng nàng làm tình tiếp. Hắn ôm Lý Mai trở về trong gian phòng ngủ, côn th*t vẫn còn dính sát tiểu huyệt Lý Mai. Hắn bắn con trai mình cho nàng rất nhiều. Như vậy mới có thể khiến nàng sớm mang thai. Lý Mai ngủ cũng không thoải mái, đặc biệt là thân mình dính dính vì chưa được rửa sạch.

Bất quá buổi sáng khi cô tỉnh lại  thì mặt trời đã lên cao, trong nhà cũng chỉ có mình cô. Trên bàn vẫn đặt một chén khoai lang còn có trứng chim đêm qua cô chưa ăn.
 
Chương 8


Rõ ràng ngày hôm qua người đàn ông  ra vào rất tàn nhẫn, cả buổi sáng Lý Mai cũng chưa khỏe lên. Nhưng nghĩ đến bộ dạng người đàn ông cuồng dã đêm qua lại làm mặt Lý Mai đỏ bừng. Đêm qua mơ hồ cô nghe đàn ông kêu mình là Tú nương, xem ra tên nguyên thân là Tú nương.

Tới đâu hay tới đó, Lý Mai có năng lực thích ứng rất nhanh. Cô cũng nhanh chóng tiếp nhận người đàn ông này là chồng của mình.

Bất quá nhà này điều kiện rất kém, nơi này thực phẩm chỉ có khoai lang đỏ nên cũng khó trách nguyên thân lại gầy gò chỉ có mỗi da bọc xương. Tuy rằng nói cô có khả năng thích ứng hoàn cảnh cao nhưng cũng không thể nào chấp nhận được cuộc sống quần áo rách tả tơi, ăn cũng không đủ. Bản thân tự nghĩ ra các biện pháp để cải thiện điều kiện cuộc sống của mình.

Nếu đã tiếp nhận thân phận này, về sau có lẽ cô sẽ sống ở đây cả đời. Còn khả năng sẽ sinh con  dưỡng cái nên trong nhà không có tiền  thì không tốt lắm.

Lý Mai ăn xong thức ăn trong chén rồi mang quần áo đi giặt sạch.Hôm nay mặt trời đã lên cao, nhiệt độ không quá nóng, Lý Mai mang chổi ra sân quét tước. Lý Mai cần mẫn  dọn dẹp nhà cửa một lần nữa. Tính toán mở cửa đi lại trong thôn xem tình hình một chút.

Bên trái, phải căn nhà này cũng không có láng giềng. Ngay cả trên đường gặp hàng xóm cũng không có, Lý Mai thở phào nhẹ nhõm. Cô vẫn chưa biết cách ứng phó và giao tiếp với người xa lạ trong thôn này. Mà trong thôn hình như nhân khẩu cũng ít, cô nghĩ mình cũng may mắn rồi. Bản thân xuyên qua cũng chỉ sống cùng một người. Nếu xuyên đến nơi có nhiều người sống thì  mâu thuẫn ắt hẳn không thể thiếu với lại cô cũng  không biết cách xử lý mâu thuẫn. Hai người sống với nhau cũng tốt cho cô hơn tuy không cảm thấy vui vẻ lắm. Ánh mắt Lý Mai bị thu hút bởi hai cây ăn trái. Lý Mai đến gần nhìn nhìn, giống hình thù của quả cam, quả quýt.

Lý Mai nhìn không ra đây là loại cam quýt gì. Cô đem những hình ảnh này khắc sâu, chờ thời điểm mùa đông cam quýt phát triển thì sẽ biết nó thuộc loại nào.

Dọc theo đoạn đường nhỏ đi đến, Lý Mai thấy những cánh đồng lúa, nhưng hiện  tại cũng là cuối vụ, thóc cũng đã được thu hoạch. Ngoài ruộng giờ chỉ còn vài hạt thóc chưa kịp thu hoạch rũ xuống.

Còn có mấy  đứa nhóc chạy nhảy ngoài ruộng không biết đang làm gì.

Lý Mai có vài phần tò mò, đi qua hỏi: “Các ngươi đang làm gì?”

Trong đó có một đứa nhóc ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt cảnh giác. Nhìn cũng không giống người ở trong thôn, tên nhóc tuy trong lòng có chút nghi hoặc nhưng vẫn là mở miệng trả lời: “Bọn ta ở đây bắt lươn.”

Lươn? Con vật này Lý Mai đã từng thấy qua, thân hình nó lớn lên rất giống con rắn, nhưng Lý Mai chưa ăn bao giờ. Ở hiện đại, trên thị trường giá lươn cũng không thấp. Cô nhớ rõ một vài con lươn nhỏ cũng có giá hơn trăm tệ.

Chỉ là không biết ở cổ đại, loại này  rốt cuộc có đáng tiền hay không?

“Các ngươi bắt để ăn hay đem ra chợ bán?” Lý Mai hỏi.

Mới vừa trả lời Lý Mai, tên nhóc cổ quái nhìn cô, “Đương nhiên là để ăn rồi. Thứ này có ai thu mua?!”

Nghe được điều mình muốn nghe, Lý Mai đảo  mắt cũng không thèm chấp ngữ điệu trả lời của tên nhóc. Khóe miệng cô nâng lên, nở nụ cười. Mấy tên nhóc nhìn dáng vẻ yểu điệu xinh đẹp của cô làm mê luyến, trong thôn này từ khi nào có một nữ nhân xinh đẹp như vậy?

Nếu về sau bọn chúng cũng cưới được “tức phụ” xinh đẹp trắng nõn như vậy thì tốt biết mấy. Lý Mai vừa đi vừa xem xét đánh giá xung quanh. Nhà cửa cũng thưa thớt, đồng ruộng cũng ít chủ yếu xung quanh được bao phủ bởi rừng cây và nhiều tảng đá lớn.

Ngẫu nhiên chú ý thấy một vài phụ nữ vác cuốc trên vai. Lý Mai không đi lên chào hỏi bởi vì cô không biết phải xưng hô thế nào. Cô cũng không có ký ức của nguyên thân nên cũng khó ứng phó.
 
Chương 9


Trần Nghị vác cuốc đi đến mẫu đất trồng trọt của mình, tính toán trồng chút rau gì đó. Bởi mỗi ngày chỉ ăn khoai lang đỏ  trong miệng cũng có chút đắng. Trước kia hắn ở một mình nên ăn gì cũng được, nhưng hiện tại không giống  vậy hắn là  người đã có gia đình. Chính mình chịu khổ nhưng không thể để nương tử đi theo hắn chịu khổ.

Hơn nữa Tú nương nhìn trắng trẻo non mềm. Hắn cũng luyến tiếc để nàng chịu khổ. Rốt cuộc da thịt non mịn kia cũng là phúc lợi của hắn.

Chờ xong đợt rau mùa này hắn liền đi lên trấn tìm chút việc khuân vác. Tránh thời điểm cận tết cũng không có tiền mua cho Tú nương một bộ quần áo.

Trần Nghị nhìn một khoảng đất đã được xới lên. Buông cuốc lau mồ hôi vừa mới tính toán tiếp tục đào đất, liếc mắt liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc là Tú nương, hô to “Bên này.”

Lý Mai nghe thấy  âm thanh quen thuộc thân mình cứng đờ. Cô chỉ tùy tiện đi dạo xung quanh, như thế nào lại trùng hợp gặp người đàn ông này? Nếu người này đã nhìn thấy thì cô cũng không có khả năng quay đầu  đi tiếp chỉ có thể căng da đầu đi qua.

“Như thế nào lại ra đây?” Trần Nghị hỏi.

Lý Mai nhìn hắn  một thân mồ hôi ướt nhẹp khiến quần áo dính chặt vào người lộ rõ cơ bắp, cô nuốt nuốt nước miếng, “Ta ở trong nhà nhàm chán liền ra đây đi dạo.”

Nghe được lời này, Trần Nghị có chút tự trách. Hắn cưới Tú nương vào cửa cũng không mang nàng đi làm quen với thôn dân ở đây. Ban đầu hắn sợ nàng chạy mất mới không cho nàng bước ra sân. Đương nhiên Trần Nghị không có ngốc đem mấy lời này nói ra.

“Trong thôn nhiều rắn. Về sau đừng một mình chạy loạn nếu muốn đi đâu liền nói với ta một tiếng. Ta đưa nàng đi.” Nói xong Trần Nghị xoa xoa tảng đá bên cạnh, “Ngồi đi.”

Lý Mai nhìn cục đá cũng không quá sạch sẽ nhưng người đàn ông này lại rất quan tâm đến cô. Khiến cô có chút cảm động nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn, Lý Mai liền ngồi xuống dưới.

Lý Mai cũng không biết  nên nói gì, nói thật mỗi lần đối mặt với người chồng này thì cô đều cảm thấy xấu hổ.

Cũng may Trần Nghị đã có thói quen nàng trầm mặc ít nói, bản thân tự nói với nàng: “Chờ ta một lúc, ta đem phần đất này đào xong liền cùng nàng về nhà.”

Lý Mai gật gật đầu, “Muốn hay không để ta giúp?”

“Không cần, nàng ngồi là được.” Trần Nghị sờ qua tay nàng. Một vết chai cũng không có khẳng định chưa từng làm việc nặng, hơn nữa hắn cũng luyến tiếc bắt nàng phải vất vả làm những việc này.

Lý Mai cũng chỉ là thuận miệng hỏi, cô chưa từng trải qua công việc nhà nông. Nếu người đàn ông đã nói tự mình làm, cô cũng nên nghe lời.Với lại nhìn nguyên thân da thịt non mịn nhìn qua khẳng định chưa từng vất vả.

Nghĩ đến việc cùng Lý Mai trở về, Trần Nghị làm việc càng nhanh hơn hẳn. Mặt trời còn chưa lên đỉnh thì hắn đã đem phần đất trống xới lên. Một ít để  lại buổi chiều ra đào cũng dễ làm  hơn.

Trần Nghị thu cái cuốc lại “Đi thôi, về nhà.”

“À được được.” Lý Mai  đứng lên đi theo.

Hai người một trước một sau trở về nhà. Trần Nghị  ra chum nước lạnh rửa mặt, sau đó liền đi vào phòng bếp nấu cơm.

Lý Mai do dự một chút nói: “Cái kia, có thể dạy ta đốt lửa không?”

Trần Nghị đem đồ đánh lửa ném vào bếp, “Về sau kêu ta là tướng công.”

Không biết vì sao, Lý Mai nghe được lời này thì mặt đỏ hồng. Xưng hô như vậy cũng được, vừa vặn có thể che dấu việc cô không biết tên của hắn.

Trần Nghị cầm đồ đánh lửa chỉ một lần “Biết không?”

Lý Mai gật gật đầu, “Biết.”

Thì ra đơn giản như vậy, Lý Mai nghĩ thầm.
 
Chương 10


Nhoáng cái cô cũng ở đây được mấy ngày, Lý Mai cuối cùng cũng hiểu đại khái về nơi này, thôn này  rất hẻo lánh chỉ có hơn mười hộ gia đình, diện tích cũng không lớn.

Trong thôn có ít người, bởi vì hai năm trước mất mùa đa phần người cũng đã chạy nạn hết rồi, lưu lại cũng chỉ còn những người lớn tuổi với những người bị bệnh nặng. Trong thôn cũng chỉ có mình Trần Nghị là trai tráng khỏe mạnh.

Trời sáng, hai người rời giường, ăn cơm rồi cùng nhau đến bãi đất trồng trọt. Lý Mai cũng không làm việc. Một mình đứng nhìn Trần Nghị làm việc kỳ thật cô cũng rất ngượng ngùng. Cô cảm giác bản thân hiện tại như người ăn cơm trắng, những việc như cày cấy trồng trọt cô cũng không đụng tới. Cô sợ sẽ có thời điểm bản thân gây phiến toái cho hắn.

Mấy ngày này cùng ở chung một chỗ, Lý Mai phát hiện Trần Nghị là một người đàn ông khá tốt ít nhất hắn rất quan tâm đến cô. Hắn có thể xem là một tướng công tốt, tâm ý rõ ràng hơn so với mấy người trước kia theo đổi cô.

Hơn nữa hắn cũng là người thành thật, cô cũng từ hắn mới biết được hoàn cảnh của khối thân thể này.

Bọn họ thành thân chưa tới nửa tháng, hiện tại tên cô là Tú nương, trong nhà không có ai. Trước kia làm nha hoàn trong một phủ quan. Còn hắn gọi là Trần Nghị, năm nay đã 26 tuổi, theo lý thuyết ở cổ đại đàn ông 26 tuổi như hắn thì cũng có con được hơn mười tuổi rồi.

Nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc cô tỉnh lại, hết thảy đều có thể giải thích, rốt cuộc điều kiện này của hắn sẽ không có cô nương nào để mắt tới.  

Bất quá, nguyên thân tuy rằng gầy nhưng đôi tay non mịn. Hơn nữa ở trong nhà quan là nha hoàn hẳn cũng dành dùm được chút tiền. Nhưng thôn trang hẻo lánh như này, làm sao hai người có thể gặp được nhau chứ. Chẳng lẽ nguyên thân đã đắc tội với chủ tử nên bị bán đến nơi này?

Tự mình tưởng tượng như vậy cũng làm Lý Mai hiểu được chân tướng sự việc. Cũng chỉ có có thể cho là vậy thì mới lý giải những chuyện hiện nay.

Cô đoán Trần Nghị có thể đã dành hết tiền tích góp để mua nguyên thân về.

Bất quá Lý Mai tuy rằng có thể tạm chấp nhận chất lượng sinh hoạt không được cao như vậy, nhưng mỗi ngày đều ăn khoai lang đỏ cô  thật sự thấy không ổn. Tính toán đi lên chợ nhìn thử xem có thể thấy cái gì đó để kiếm chút tiền. Hiện nguyên thân chỉ có hai bộ quần áo cũ cũng không biết mùa đông lạnh lẽo làm sao mà trải qua được. Vẫn phải mua mấy bộ quần áo. Nhưng mua quần áo thì cần phải có tiền nhưng trong túi Trần Nghị  hẳn một phân tiền cũng không có.

Chờ buổi tối hắn về nhà, cả hai cùng ngồi ăn khoai lang đỏ, Lý Mai nhìn thoáng qua Trần Nghị thử mở miệng hỏi: “Ta muốn đi chợ. “

Trần Nghị buông đũa, sờ sờ trong túi của mình, một phân tiền cũng không có, hắn tuy rằng trước kia chưa từng có nữ nhân nhưng cũng biết nữ nhân dạo chợ sẽ muốn mua vật dụng gì đó. Hơn nữa Tú nương đã cùng hắn nói chuyện như vậy chắc hẳn nghĩ hắn sẽ cho nàng ít bạc.

Hắn mím môi, chờ ngày mai hắn vào rừng săn ít con mồi sống đem lên chợ bán để có chút tiền rồi lại mang cô đi chợ sau vậy.

Trần Nghị rũ mắt, “Quá mấy ngày ta mang nàng đi.”

“Ừ, được.” Lý Mai gật gật đầu, “Mấy ngày nay thời tiết có chút lạnh, ta muốn đi lên chợ  nhìn xem có thể làm gì rồi mang bán, để  tích cóp ít tiền mua quần áo.”

Trần Nghị nghe  vậy bản thân có chút hổ thẹn. Hắn không có bản lĩnh mới khiến nữ nhân của mình phải chịu khổ.

Trần Nghị lần đầu tiên cảm thấy chán nản không thể nào xua tan được, về sau nếu có con, hắn có thể sẽ khiến con mình cũng chịu khổ?

Trần Nghị trầm mặc không có nói tiếp.

Lý Mai chỉ muốn nói ra những điều mình muốn, sau đó thử dò hỏi Trần Nghị, “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“À, khá tốt.” Trần Nghị cảm thấy yết hầu có chút khô khốc nhìn khoai lang trong chén đột nhiên không muốn ăn nữa.

Hắn là một người đàn ông. Cư nhiên suy nghĩ còn không bằng nương tử của mình, thật sự rất mất mặt.
 
Chương 11


Lý Mai rửa mặt xong liền cởi quần áo chui vào trong ổ chăn.

Trần Nghị yên lặng thổi  nến rồi cũng bước lên giường.

Thời điểm Lý Mai mới xuyên qua, Trần Nghị chỉ chạm vào cô một lần. Mấy ngày nay Trần Nghị cũng không chạm vào cô. Lý Mai cũng đã sớm quen sự đụng chạm của người này khi ở trên giường. Cho nên khi Trần Nghị để tay trên eo cô, rồi ôm cô vào lòng bất quá mới đầu thân thể có cứng đơ nhưng chớp mắt cũng thả lỏng.

Cơ thể Trần Nghị nóng như lửa dán vào người nàng. Đầu chui vào cổ Lý Mai thở ra hai luồn khí nóng “Nương tử, ta muốn làm nàng.”

Lỗ tai Lý Mai nóng lên, hơi thở đàn ông vây quanh cô, cô cảm giác thân mình cũng nhũn ra.  Hình ảnh ngày ấy bị hành động ăn sạch sẽ của người đàn ông bỗng hiện lên trong đầu cô.

Cô trầm mặc làm Trần Nghị tự lý giải thành đồng ý, nghĩ da mặt nữ nhân thường mỏng. Được Lý Mai đồng ý, động tác trên tay Trần Nghị cũng lớn mật hơn, từ chỗ vạt áo  tiến nhanh vào trong quần áo, thong thả sắc tình vuốt ve da thịt kiều nộn của Lý Mai.

“Hừ Hừ…” Mông bị một cây gậy thô to nóng rực chạm vào làm Lý Mai nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

Môi Trần Nghị ở trên cổ Lý Mai hôn một cái rồi lại một cái, tay cũng sờ lên bầu ngực to tròn của Lý Mai, không ngừng xoa nắn,ngang ngạnh dùng côn th*t đâm đâm vào mông.  

Tuy rằng không nhìn rõ bầu ngực của Lý Mai nhưng cảm xúc chạm vào  trên tay rất tốt. Hắn đều có thể tưởng tượng khối thịt tròn trong tay này như đậu hũ trắng mềm, đầu v* phấn nộn bởi vì kích thích mà đứng thẳng lên, dụ hoặc người đi đến ăn.

Càng muốn, dục vọng Trần Nghị càng mạnh mẽ, hắn không hề thỏa mãn việc chỉ sờ bầu vú mà còn muốn đem khối đậu hỗ  trắng hồng mềm mại này một ngụm ăn vào trong miệng.

Hắn lật người Lý Mai, sau đó cả thân mình ở phía trên nàng, gấp gáp lột quần áo cùng yếm Lý Mai, trực tiếp há mồm  ngậm lấy đầu v* đã sớm bị hắn trêu đùa đến  đứng thẳng, từng ngụm từng ngụm hút mạnh vào. Còn dùng đầu lưỡi liếm láp chung quanh bầu vú.

Đầu lưỡi đầy đặn ướt nóng không ngừng liếm láp, lưỡi lớn di chuyển tới mỗi tấc da thịt kiều nộn. Lý Mai nhịn không được ôm lấy đầu của hắn, nghênh đón, “À… Đừng…… Đừng liếm…”

Hạ thân đã sớm ướt đẫm, cô khó nhịn vặn vẹo thân mình, hai chân  chà xát vào nhau, tiểu huyệt cảm giác thiếu thiếu cái gì đó, cảm giác hư không khiến cô khó chịu.

Trần Nghị một bàn tay sờ đến miệng huyệt Lý Mai. Mật ái đã chảy đầy tay hắn. Hắn bóp nhẹ môi âm hộ, trực tiếp cắm hai ngón tay đi vào.

“Yêu tinh, lại ướt!” Hắn từ trước ngực Lý Mai ngẩng đầu, hôn hai cánh môi Lý Mai. Hắn đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên mặt cô.

Trên khuôn mặt tràn đầy vẻ ôn nhu nhưng bên dưới hoàn toàn đối lập, ngón tay ra vào bên dưới tiểu huyệt cô không ngừng, chọc ra thóc vào, tiếng nước  phụt phụt làm Lý Mai càng thêm động tình, “A… A… A… Không… Quá nhanh… Chậm một chút…”

Lúc sau Lý Mai tuôn trào mật ái, Trần Nghị mới rút ngón tay của mình ra. Hắn nhanh chóng cởi quần, quỳ gối giữa hai chân Lý Mai. Tay nắm vật tím đen thô to như cánh tay trẻ con đặt ở cửa động tiêu hồn của nàng, phía miệng động vẫn đang phun trào ái dịch.

“Ta muốn đi vào.” Trần Nghị dứt lời, bóp  eo Lý Mai, mông và hông cong lên đâm thẳng quy đầu phá vỡ lớp lớp thịt đang bóp chặt côn th*t của hắn. côn th*t to dài từng bước di chuyển vào bên trong thịt non, thẳng người đi vào nguyên cây gậy.

“A a… A……… Quá lớn…” Bụng bị căng ra  làm Lý Mai cau mày kêu lên.

Đàn ông trên giường đều thích được nương tử của mình kêu lớn, Trần Nghị nghe được lời nói của nàng,không còn sự ôn như lúc trước, hắn hung hăng đâm vào, quy đầu trực tiếp đi thẳng khai phá mọi ngóc ngếch trong miệng thịt ấm áp. Bên ngoài hai viên tinh hoàn bạch bạch ở cửa miệng huyệt.
 
Chương 12


“A… A… Không… Đi vào…” Cơn đau cùng cảm giác sung sướng làm Lý Mai nhịn không được kêu lên, bên trong âm đ*o mị thịt co rút lại gắt gao kẹp chặt côn th*t. Đầu Trần Nghị tê rần suýt nữa không cầm giữ được, hắn cúi đầu cắn ngực Lý Mai, “Thả lỏng nào, nàng muốn bẻ gảy cây gậy của lão tử hả?”

“Ô… A… Ngươi động động…” Cảm giác đau nhức dần dần biến mất, cảm giác tiểu huyệt ngứa  ngáy trống rỗng làm Lý Mai vặn vẹo mông, giống như đang vuốt ve côn th*t bên trong.

“Yêu tinh, ta sẽ làm nàng cùng với hoa huy*t của nàng sung sướng!” Mắt Trần Nghị đỏ bừng, huy động sức lực tại eo đĩnh đĩnh côn th*t thô dài ra ra  vào vào trong hoa huy*t của Lý Mai. côn th*t khuấy đảo bên trong kết hợp với d*m thủy của nàng làm phát ra âm thanh như tiếng nước chảy. Không ít d*m thủy vì động tác mãnh liệt của hắn mà bắn ra cả ra ngoài. Lông mao của hai người cũng bị ướt nhẹp thành một dúm dính dính.

Theo sự chuyển động của côn th*t Trần Nghị ra ra vào vào, gân xanh trên côn th*t cũng hiện lên. Hắn dùng tốc độ nhanh tiến vào trong mị thịt. Lý Mai sảng khoái đến mức phía dưới tiểu huyệt ái mật đã tràn ra ướt đẫm giường.  Bên trong tiểu huyệt càng ngày càng ướt,Trần Nghị cắm vào lần nữa cũng không nghĩ sẽ rút ra, quá thoải mái.

Hai vú trắng nõn  cũng bị người đàn ông này chơi đến đỏ tươi, mặt phía trên như khảm một lớp thủy tinh, tất cả đều là nước miếng của Trần Nghị lưu lại.

Đàn ông mãnh liệt thọc vào rút ra làm Lý Mai không rảnh suy nghĩ đến chuyện khác. Cơ thểtựa như một cây bèo trôi lơ lửng trên mặt nước không biết sẽ dạt về đâu, nếu không phải Trần Nghị đang bóp cô eo, cô khả năng sẽ bị Trần Nghị làm đến bay ra ngoài mất.

“A… A… A… Đủ rồi… Rất… Dừng lại…” Lý Mai rốt cuộc chịu không nổi những trận khoái cảm kịch liệt dồn dập như vậy, đầu  như nổ tung môi trắng bệch. Bên trong hoa huy*t từng tầng mị thịt run rẩy phun ra một lượng lớn ái dịch. Quy đầu mẫn cảm đột nhiên không kịp phòng bị được tưới một dòng d*m thủy, mắt Trần Nghị đau xót cũng sắp bắn tới. Hắn mặc kệ Lý Mai còn ở cao trào, đĩnh côn th*t điên cuồng hung ác thọc vào rút ra, mỗi một lần rút ra đều khiến mị thịt trong hoa huy*t đỏ lên. Trần Nghị thở gấp bởi vì vận động quá mức kịch liệt mà toàn thân cơ bắp cũng nổi lên. Làm da màu đồng trên cổ cũng ướt đẫm mồ hôi. Nhỏ xuống làn da trắng nõn hồng hào của Lý Mai.  “Chờ ta cùng nhau……”

“A a a a!!! Không!!!!” Lý Mai chưa từng cảm thụ khoái cảm kịch liệt như vậy, cô ngẩng đầu lên lớn tiếng rên rỉ.

“Phụt phụt” tinh dịch phun trào. Trong ban đêm yên tĩnh phá lệ bắt mắt, hai mắt Lý Mai trừng lớn.

Vẻ mặt Trần Nghị thỏa mãn sau bắn xong, hắn cũng không có  lập tức đem côn th*t rút ra, mà hưởng thụ  cảm giác các thớ thịt co rút kẹp chặt hắn. Nhìn Lý Mai sung sướng đến ngất đi, trong lòng hắn rất vui sướng. Hắn cũng sợ sẽ có người đàn ông khác yêu thương và đem sung sướng cho nàng. Hắn cúi đầu ôn nhu hôn lên môi Lý Mai, một bàn tay còn lại nắm giữ bầu ngực hưởng thụ giờ khắc này.

côn th*t đang cắm trong tiểu huyệt Lý Mai, một lần nữa ngang ngạnh cứng lên. Hắn ôm Lý Mai chuẩn bị “khi dễ” cô lần nữa. Tuy rằng người  đã ngất đi rồi, nhưng mà tiểu huyệt vẫn lấy lòng hắn, tự động tiếp nhận sự đâm vào rút ra của côn th*t.

Trần Nghị ở bên trong tiểu huyệt Lý Mai lại một lần nữa phóng thích tinh dịch. Sau đó côn th*t mới mềm xuống. Không có côn th*t của Trần Nghị chặn cửa động, một luồng tinh dịch bên trong tiểu huyệt chảy ra. Trần Nghị nhìn một màn dâm mĩ phía dưới, nuốt nuốt nước miếng. Hắn cảm giác được côn th*t của mình có dấu hiệu thức tỉnh vội vàng dời ánh mắt. Mặc xong quần áo  liền đi ra bên ngoài mang theo chậu nước vào lau sạch thân thể của hai người. Sau đó mới ôm Lý Mai ngủ.
 
Chương 13


Một thời gian qua đi, từ lần Trần Nghị cự tuyệt mang cô đi chợ sau đó cô cũng không có nhắc lại chuyện này nữa. Chỉ là trong lòng vẫn không bỏ xuống được. Cô muốn đi chợ nhìn xem. Trong thôn tài nguyên không nhiều lắm, hơn nữa cô cũng không biết thêu thùa may vá gì nên  chỉ có thể đi chợ xem có biện pháp nào kiếm tiền không.

Liên tiếp mấy ngày Trần Nghị đều đi sớm về trễ, Lý Mai hỏi hắn, Trần Nghị liền nói đi ra ngoài làm việc nhưng cụ thể làm gì hắn cũng không nói rõ ràng với cô. Bất quá nhìn mỗi ngày Trần Nghị trở về đều với một bộ dạng mỏi mệt, trong lòng Lý Mai dâng lên cảm giác đau lòng. Cô nấu nước nóng cho hắn ngâm chân.

Trần Nghị sờ sờ túi tiền, lấy ra tiền công đi làm hôm nay, nói: “Ta có được, nàng cầm.”

Trong lòng bàn tay ngăm đen to lớn còn có ít tiền đồng, Lý Mai không biết thời đại này giá cả hàng hóa thế nào, nhưng cũng biết kiếm tiền trong lúc này cũng không dễ dàng. Cô có chút do dự. Trần Nghị cho rằng nàng cảm thấy ít tiền, trong mắt hiện lên một tầng cảm xúc mất mát, khuôn mặt bỗng khó chịu nói, “Cầm.”

“À.” Lý Mai đột nhiên bị sắc mặt của Trần Nghị dọa sợ, vội vàng duỗi tay tiếp nhận, tổng cộng có bảy đồng, nhưng Lý Mai cảm thấy số tiền trên tay mình nặng trĩu.

Cô vừa định mở miệng nói cô sẽ sử dụng số tiền này hợp lý nhưng lại nghe Trần Nghị nói, “Ta biết nàng ghét bỏ số tiền ít ỏi này. Về sau ta sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền cho nàng, sẽ không để nàng đi theo ta chịu khổ.”

Lý Mai nghe được sửng sốt sửng sốt, “Hả…”

Nghe được lời này cô thật sự cảm động, chỉ là cô không biết phải tiếp nhận như thế nào.  Mấy ngày nay ở chung, cô biết Trần Nghị là người có trách nhiệm lại thành thật, kỳ thật trong lòng cô đã rất thỏa mãn khi có một người quan tâm cô như thế.

Trần Nghị dứt lời, nhìn biểu tình Lý Mai. Môi mím thành đường thẳng, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.

Lý Mai tâm tư xoay chuyển, cuối cùng vẫn là gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được.”

Nghe câu nói “được”, Trần Nghị mới thả nhẹ môi đang mím chặt, nhìn ánh mắt Lý Mai mang theo tình ý ấm áp.

Ngày hôm sau tỉnh lại, bên ngoài mặt trời đã lên cao, trên giường cũng không có người. Chỗ trống bên cạnh đã lạnh có lẽ Trần Nghị đã rời giường rất lâu rồi. Cô duỗi eo lười biếng từ trong ổ chăn bò dậy, mặc quần áo cùng giày rồi đi vào phòng bếp lấy chậu đựng nước rửa mặt.  Trong nồi còn một ít khoai lang mà Trần Nghị nấu cho cô.

Ăn xong, Lý Mai cũng không chịu ngồi yên. Cô liền khóa cổng đi dạo trong thôn, dọc đường đi cũng không gặp ai. Lý Mai nhìn khung cảnh nông thôn xanh biếc cảm thấy nơi này không khí thật trong lành.

Nơi này không có áp lực công việc để tồn tại như ở thành phố lớn. Cũng không có đấu đá tranh quyền với nhau, nơi này thôn dân rất thật thà, chất phát và thiện lương.

Lý Mai tùy ý hái mấy đóa hoa dại ven đường, nghe mùi thơm tươi mới từ hoa tươi, hai mắt hưởng thụ mùi hương.

Đột nhiên, trong suy nghĩ đột nhiên bừng tỉnh. Cô nhớ đến trà hoa, không bằng cô dùng hoa khô phơi làm trà để bán?

Cũng không biết nơi này có biết cái gì là trà hoa không, nếu chưa có, cô có thể hái hoa phơi khô lại bán đi. Dù sao nơi này hoa đều mọc hoang dại, thuần thiên nhiên không bị ô nhiễm. Tất cả đều do thiên nhiên ban tặng quan trọng hơn là tất cả nguyên liệu đều có sẵn, dù sao hoa dại cũng không ai để ý.

Hạ quyết tâm, Lý Mai liền về nhà tìm một sọt đựng, bắt đầu hái hoa. Cô cũng không quen thuộc những loại hoa đang nở trong thôn nay, nhưng cũng may cô nhận ra một cánh đồng hoa cúc đang nở.

Có thể những nguyên liệu hiếm thì nông thôn không nhiều lắm, nhưng duy nhất không thiếu đó chính là hoa cúc dại, Lý Mai nhanh chóng tìm thấy cánh đồng hoa cúc.
 
Chương 14


Lý Mai tập trung hái nên cô rất nhanh đã hái được một sọt lớn hoa cúc dại. Hôm nay thời tiết rất đẹp cũng không quá nóng. Lý Mai sờ sờ bụng, đã có tiếng kêu. Cô tính toán đi về ăn cơm.

Sau khi trở về liền đem hoa cúc rửa sạch rồi phơi khô. Lúc này mới đi luộc khoai lang.

Trần Nghị tối muộn trở về, đẩy cổng bước vào sân liền nhìn thấy trước sân đang phơi rất nhiều hoa cúc. Trong mắt hiện lên nghi hoặc, nàng đem hoa cúc dại  này về phơi làm gì? Phơi hoa cúc dại có ích lợi gì? Chẳng lẽ  bởi vì quá nhàm chán?

Chung quanh nhà cũng không có  hàng xóm, trong thôn người cũng ít, một người nói chuyện cùng nàng cũng không có. Có thể là bởi vì quá nhàm chán, Trần Nghị trong lòng nghĩ vậy.

Cầm trong tay nửa túi gạo để ở gian phòng bếp, cũng không thấy Lý Mai, Trần Nghị không thể không khóa cổng chạy ra ngoài tìm người.

Đi không bao lâu, liền thấy Lý Mai đang cõng một sọt đựng hoa cúc dại trở về, hắn bước lên đón lấy, “Đưa ta cầm.”

“Không cần, không nặng.” Lý Mai cũng thấy được Trần Nghị chạy tới mang giúp cô. Nhưng mà sọt đựng hoa cũng không lớn, hơn nữa thật sự không nặng, cho nên cô lắc lắc đầu cự tuyệt ý muốn của Trần Nghị.

Trần Nghị thấy nàng cự tuyệt, cố chấp không nói một lời đem sọt từ trên Lý Mai lấy xuống dưới, đeo lên trên lưng mình, sau đó thực tự nhiên nắm tay nàng “Đi thôi, về nhà.”

Một loạt động tác của Trần Nghị làm Lý Mai không kịp phản ứng lại. Chờ cô có phản ứng thì đã bị Trần Nghị dắt tay.

Từ lúc cô xuyên đến đây cũng trải qua một thời gian rồi nhưng đây vẫn là lần đầu Trần Nghị nắm tay cô. Một loại cảm xúc ấm áp, an tâm.

Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông Trần Nghị cao lớn hơn cô rất nhiều. Cô  chỉ nhìn đến cái cằm cương nghị của hắn. Tim đập, cô cảm thấy hiện tại cô có chút thích người đàn ông này.

Hoàng hôn chiếu vào hai người, nhìn bóng dáng hai người đan chéo vào nhau. Lý Mai cảm thấy giờ khắc này thật sự tốt đẹp, kỳ thật cùng người đàn ông này sinh sống chung đụng cùng nhau, cô nghĩ  cũng khá tốt.

Trần Nghị cũng không có hỏi Lý Mai rốt cuộc nàng hái hoa cúc dại để làm gì. Lý Mai cũng không giải thích vì sao cô đem  hoa cúc này về phơi. Sau khi về đến nhà, Trần Nghị đặt sọt hoa cúc vào trong nhà, rồi đổ hoa cúc ra phơi. Lý Mai ở một bên nhìn mở miệng hỏi: “Chợ ở trên trấn có bán  trà hoa không?”

“Trà hoa là cái gì?” Trần Nghị khó hiểu nên hỏi lại.

“Chính là dùng hoa làm trà uống.” Lý Mai giải thích.

Lắc lắc đầu, Trần Nghị trả lời: “Không có.”

Nghe được lời này trong lòng Lý Mai mừng thầm, nơi này không có trà hoa vậy cô liền làm trà hoa để bán.

Đầu ócTrần Nghị tuy rằng không nhạy bén, nhưng nghĩ đến hôm nay Lý Mai đi hái hoa cúc, nàng còn hỏi hắn về vấn đề bán trà hoa liền hỏi “Nàng muốn đem hoa cúc này phơi khô rồi làm trà hoa để bán?”

Lý Mai gật gật đầu, “Đúng rồi.”

Trước không đề cập đến việc hoa cúc này phơi rồi đem bán có được hay không, nếu hoa cúc này có độc  thì nàng sẽ bị quan phủ bắt. Thêm nữa hắn chưa từng thấy ai bán cái gì mà trà hoa, không có một tiệm buôn nào bán huống chi là có người tự mình đem bán. Không có người bán thì người mua thật sự cũng không có, hơn nữa hoa cúc này mọc dại khắp nơi nếu có thể pha trà thì họ tự mình đi hái rồi phơi.

“Hoa cúc khô thật sự có thể pha trà?”

“Có thể, hơn nữa có thể giải nhiệt giải độc.” Lý Mai gật gật đầu.

“Nàng nghe ai nói, hoa cúc này có thể giải nhiệt giải độc?” Trần Nghị nghe được mày lập tức nhíu lại.

“À……” Lý Mai nhất thời tìm không ra được một lý do thích hợp để giải thích cho hắn, đành phải nói dối, “Ta lúc trước có hầu hạ một tiểu thu nhà quan nhìn thấy tiểu thư thường xuyên pha trà hoa cúc để uống”.
 
Chương 15


Nhìn Trần Nghị đổ gạo trắng ra, Lý Mai mở to hai mắt nhìn hắn. Cô cũng đã đến nơi này được một tháng, vẫn là lần đầu nhìn thấy gạo, cảm giác có một loại thân thiết, không ngăn được nước mắt quanh mắt, “Từ đâu có gạo vậy?”

“Mua.” Trần Nghị múc nửa muỗng, nếu nấu cơm cũng không đủ cho hai người, cho nên tính toán nấu cháo.

“Tiền từ đâu ra?” Tiền hắn không phải ngày hôm qua đều cho cô sao?

“Hôm nay phát tiền công.” Trần Nghị thành thật trả lời.

“Hôm qua mới đã phát tiền công, hôm nay lại phát?” Lý Mai nhìn thoáng qua người thành thật Trần Nghị, hiển nhiên không có tin tưởng lời nói của hắn.

“Ừ.” Trần Nghị gật gật đầu.

Thấy hắn giữ nguyên một bộ dạng không nói, Lý Mai cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, bất quá cũng không truy hỏi nữa. Tóm lại là đi làm và có gạo đem về. Theo cô thấy hắn là người đàn ông có khổ cũng không kêu, hôm nay có tiền công chỉ sợ lại chạy đi làm việc vặt gì rồi.

Lý Mai cũng không biết việc vặt của thời này là làm gì nhưng có thể đoán là làm khuân vác, hơn nữa công việc này tiền công cũng không cao.

Cháo cũng được nấu chín, Trần Nghị múc một chén đầy đưa cho Lý Mai mà bát của hắn chỉ có nước, bên trong chắc không có mấy hạt gạo.

Nhìn bát cháo của hắn toàn nước, Lý Mai tay cầm chén nắm thật chặt, sau đó sắc mặt nghiêm túc đoạt lấy chén cháo của hắn rồi đem chén của mình ném qua cho hắn. Sau khi đưa cho Trần Nghị, sắc mặt cô không tốt lắm, ngữ khí cũng có chút nghiêm túc, “Ăn đi.”

Thấy nàng như thế, Trần Nghị ngây ngốc không hiểu vì sao Lý Mai giận dỗi?

“Nàng giận?” Hắn tiếp nhận chén cháo thật, cẩn thận hỏi.

“Không có.” Lý Mai ngang ngạnh trả lời.

“Gạo này có được là do hôm nay được phát tiền công nên mua. Trước kia có thấy người bán gạo nhưng không có tiền, hôm nay được phát tiền ta lại đi tìm người bán may mắn hắn có bán.” Trần Nghị không nhanh không chậm nói.

“Không phải cái này.” Lý Mai kỳ thật cũng không giận dỗi gì. Cô chỉ là đau lòng Trần Nghị.

Trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc, người đàn ông này quá thành thật, thành thật đến mức làm cô đau lòng, dù sao đây cũng là người đàn ông của mình, giọng nói liền mềm xuống “Ăn cơm đi.”

Chờ hai người nằm trên giường,  Trần Nghị ôm Lý Mai, “Ta biết sai rồi, nàng đừng giận được không?” Thanh âm và biểu cảm đáng thương rất giống mấy chú chó Nhật.

“Ta không giận, ta chỉ là đau lòng chàng.” Lý Mai nói.

“Ta một người khỏe mạnh nàng đừng đau lòng.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng thật sự hôm nay hắn rất mệt. Hắn cảm thấy dù hôm nay bản thân rất mệt nhưng khi nghe những lời nàng nói hắn cảm thấy bản thân không còn mệt nữa.

“Chắc chắn rất khổ.” Lý Mai bị lời nói của Trần Nghị làm cho bật cười, cô sờ sờ vết chai trên tay hắn.

“Ha ha ha, khổ một chút mới là đàn ông, ta đau lòng nàng còn không kịp làm sao có thể để nàng đau lòng vì ta.” Trần Nghị ôm chặt Lý Mai, vùi đầu vào cổ Lý Mai  hít một hơi, lộ ra vài phần biểu tình say mê “Vẫn là nương tử của ta thơm, không cần phấn thơm cũng đã trắng nõn mềm mại.”

Đột nhiên bị hắn đổi chủ đề làm mặt Lý Mai đỏ lên, “Chàng buông ra ta.”

Có lẽ không khí quá mức ái muội, Trần Nghị lại động tình, hắn cảm thấy tiểu Nghị có dấu hiệu ngẩng đầu, ánh mắt trở nên cực nóng. Hô hấp cũng dồn dập lên. Hắn hôn xuống cổ Lý Mai sau đó hôn lên môi. Bàn tay cũng không nhàn rỗi chậm chạp duỗi vào trong quần áo Lý Mai vuốt ve làn da kiều nộn.
 
Chương 16


“Nương tử.” Trần Nghị thấp thấp giọng gọi một câu, cũng  không buông Lý Mai, ngược lại đem nàng ôm chặt hơn. Bản thân muốn đem nàng khảm vào trong cơ thể hắn.

“Đừng như vậy……” Lý Mai duỗi tay muốn đẩy Trần Nghị ra nhưng cô không biết rằng chỉ cần Trần Nghị sờ vào những điểm mẫn cảm thì đều khiến thân thể cô mềm nhũn.

“Ừ? Thế nào?” tay Trần Nghị chậm rãi sờ lên ngực  Lý Mai, bầu ngực mềm mại nắm bóp co giãn trong tay Trần Nghị. đầu v* được lòng bàn tay vuốt ve lặng lẽ đứng thẳng. Bàn tay thô ráp cọ xát vào điểm mẫn cảm trên đầu v*, thân mình  Lý Mai run rẩy, “A… Hừ… Trần Nghị… Đừng… Khó chịu…” Lý Mai hừ kêu lên.

“Khó chịu? Đợi bên dưới nàng thoải mái. Ngoan, kêu tướng công.” Trần Nghị xoa bầu ngực Lý Mai,lực xoa bóp càng ngày càng mạnh.

Không biết từ khi nào quần áo của Lý Mai đã được cởi ra hết. Môi hắn hôn từ cổ dọc theo bả vai tới trước ngực Lý Mai. Môi lưu luyến trên nhũ hoa màu đỏ thẩm, “Nương tử, nàng thơm.”

Sắc mặt Lý Mai ửng hồng, trong mắt dâng lên một tầng nước, khó nhịn rên rỉ nói: “A… A… A… Tướng công…”

“Ngoan, lại gọi vài tiếng nữa.” Một tiếng gọi tướng công của Lý Mai làm tâm Trần Nghị mềm nhũn, hắn nhịn không được muốn nàng kêu thêm vài tiếng nữa.

Môi hắn day day nhũ hoa của Lý Mai, dùng đầu lưỡi liếm láp quầng vú, côn th*t cứng rắn đẩy đẩy trên bụng nhỏ Lý Mai. Lý Mai  đối với cái đồ vật của hắn vừa yêu vừa hận”A… Không… Không gọi…”

Lý Mai cảm thấy thẹn thùng vội lắc lắc đầu.

“Nương tử, gọi thêm một tiếng.” Trần Nghị hôn hôn môi Lý Mai, tay sờ đến  giữa hai chân Lý Mai, bắt đầu vuốt ve môi âm hộ,bàn tay  thô ráp ma sát môi âm hộ vừa hồng vừa sưng của Lý Mai.Miệng động liền ướt.

“A… Hừ…” môi Lý Mai bị Trần Nghị ngâm lấy, tiếng rên rỉ đều bị Trần Nghị nuốt vào bụng.

Ngón tay cắm vào tiểu huyệt ướt át, mới cắm vào một ngón tay đã bị mị thịt bên trong gắt gao hút vào. Tâm trí cảm nhận bên trong động thật ấm áp nhẵn mịn nếu ngón tay này chính côn th*t của hắn đang di chuyển bên trong. Chỉ nghĩ đến điều này đã khiến côn th*t Trần Nghị lại cứng rắn đến đau.

“A…… A…… Đừng… Đi vào…” Đột nhiên ngón tay xâm nhập làm thân mình Lý Mai căng thẳng.

“Cái gì đừng đi vào?” Gân xanh trên trán Trần Nghị cũng nổi lên, côn th*t của hắn quá lớn, mà hoa huy*t của Lý Mai lại nhỏ, nếu không làm nàng thả lỏng mà trực tiếp đi vào sợ sẽ bị xé rách, cho nên hắn chịu đựng ý nghĩ trực tiếp đâm côn th*t vào nàng. Hắn kiên nhẫn  giúp nàng thoải mái thì tiểu huyệt của nàng mới thả lỏng để hắn dễ dàng tiến vào.

“A… A a… Tay… Ngón tay… Không cần…” ngón tay hắn bên trong tiểu huyệt đột nhiên thọc vào rút ra, trên ngón tay có nhiều vết chai dày ma sát vào mị thịt, Lý Mai bị ngón tay cắm đến d*m thủy chảy ròng ròng, ý thức cũng không rõ lắm.

“Không cần ngón tay? Kia muốn cái gì? côn th*t lớn sao?” ngón tay Trần Nghị hung hăng cắm vào, cắm đến d*m thủy trong tiểu huyệt cũng phun trào.

“Không…… Không cần…” Lý Mai lắc đầu cự tuyệt, nhưng thân mình lại thành thật hơn ý nghĩ, nghe được Trần Nghị nói, liền phun ra một dòng mật ái. Cô bị ngón tay Trần Nghị làm đến đạt cao trào.

“Yêu tinh!” Nhìn Lý Mai đã đạt cao trào, Trần Nghị thầm mắng một câu, chỉ cảm thấy tiểu Nghị của mình cương đến phát đau. Hắn chỉ muốn hung hăng cắm côn th*t lớn vào hoa huy*t của Lý Mai. Lý Mai cũng cảm thấy thẹn với thân mình mẫn cảm của mình. Cô nhìn côn th*t lớn của Trần Nghị thì tiểu huyệt cô càng thấy trống rỗng cần thứ gì đó lấp đầy.
 
Chương 17


Thấy Lý Mai nhìn chằm chằm côn th*t của hắn, côn th*t Trần Nghị nhảy lên hai cái, dựng thẳng chĩa vào nàng “Lão tử làm chết nàng, nhìn côn th*t của ta là muốn?” Đàn ông ở trên giường luôn thích dùng lời lẽ thô tục, giống như điều đó sẽ làm kích thích họ khi quan hệ. Tuy rằng Trần Nghị xuống giường là người thành thật.

Gầm nhẹ một tiếng, Trần Nghị bế Lý Mai lên, quy đầu nhắm cửa động đang không ngừng trào d*m thủy tiến vào, phụt một tiếng. côn th*t phá vỡ tầng tầng mị thịt trực tiếp đâm sâu vào tận bên trong tiểu huyệt.

“A… Quá lớn… Đụng đến tử cung… A a… A… Sẽ hỏng mất…” Lý Mai bị đẩy lên trên khiến đầu cũng nổ tung, tiểu huyệt truyền đến khoái cảm quá mức kịch liệt. Tuy rằng eo bị Trần Nghị nắm giữ nhưng bị va chạm kịch liệt  như vậy khiến thân mình Lý Mai run lên. Phía trước được Trần Nghị đang tận lực xoa nắn.Hắn xoa vú lớn khiến bầu vú cũng run rẩy theo chuyển động của hắn, nhũ hoa bị Trần Nghị xoa đến sưng đau.

“Yêu tinh, ngực sao lại lớn như vậy? Bên trong có phải có sữa?”côn th*t dưới háng Trần Nghị phụt phụt đâm vào rút ra làm cho tiểu huyệt càng tràn đầy d*m thủy, trong miệng còn ngậm núm vú Lý Mai, giống như trẻ con đang hấp thu sữa mẹ. Hắn hút rồi lại nhai, tiểu huyệt truyền đến khoái cảm đã làm đầu óc của Lý Mai tự hỏi kích thích từ phía ngực cô có thể chịu đựng được không.

“A… A… A… Không… Không cần… Quá nhanh…” Lý Mai choáng đầu, miệng phát ra những tiếng rên rỉ kiều mị khiến người nghe đỏ tai. Trong miệng nước bọt theo khóe miệng chảy xuống dính ướt cằm.

“Yêu tinh, mới có như thế mà nàng đã sung sướng? A?” Trần Nghị đẩy mông đỉnh côn th*t vào bên trong tiểu huyệt, trực tiếp đi một đường thẳng đâm vào sâu đến tử cung.

“A… A… Không… Đã bị làm đến hỏng rồi… A… A…… A…” Kịch liệt quá mức cùng với khoái cảm mạnh mẽ làm đầu Lý Mai trống rỗng.

Bên trong d*m thủy càng nhiều, mị thịt càng thêm mềm mại co dãn trơn trượt, quy đầu đi vào được mị thịt ôm chặt, sảng khoái làm da đầu Trần Nghị tê dại. Hắn duỗi tay chậm rãi ôn nhu xoa bầu ngực Lý Mai “Ngoan, thả lỏng chút, đừng kẹp chặt như vậy.”

Lý Mai nghe được lời này, tiểu huyệt kẹp chặt, co rút khiến lối đi chật hẹp, “A… Hừ… Đi ra ngoài…”

Tử cung bị côn th*t đụng tới, Lý Mai chỉ cảm thấy vừa đau vừa sảng khoái.

“Bà nó, yêu tinh!” Trần Nghị bị tiểu huyệt kẹp chặt, suýt nữa không nhịn được mà bắn ra. Hắn đánh nhẹ lên bầu ngực Lý Mai, ở trên bầu ngực trắng nõn để lại một dấu tay màu hồng.

Dưới thân điên cuồng thọc vào rút ra, mỗi một lần đều mang theo một lượng mật ái dính trên côn th*t.

Thanh âm bạch bạch bạch cùng lời mắng chửi của đàn ông đan xen với tiếng rên rĩ kiều mị của nữ nhân làm dục vọng Trần Nghị càng thêm lớn hơn.

Nhìn côn th*t dưới thân hắn đang làm cho Lý Mai không còn biết đông tay nam bắc. Lòng tự trọng của Trần Nghị  đã được thỏa mãn.

Hắn ôm Lý Mai lên, côn th*t ra vào tiểu huyệt không ngừng, hắn để côn th*t đụng tới tử cung rồi mới bắn ra”A! Yêu tinh! Đều bắn cho nàng! Sinh cho ta một đứa con.”

Tinh dịch nóng bỏng nhắm thẳng bắn trực tiếp vào điểm mẫn cảm trong vách tử cung.  Lý Mai nâng nâng eo, tử cung run run rẩy rẩy cũng phun ra một lượng lớn d*m thủy tưới vào quy đầu Trần Nghị khiến da đầu hắn tê dại.

Phát tiết dục vọng xong, Trần Nghị ghé vào trên người Lý Mai thở phì phò. côn th*t đã mềm xuống một nửa nhưng vẫn cắm bên trong tiểu huyệt. Hắn vừa rồi mới bắn một lượng lớn tinh dịch trong tử cung, Lý Mai khó chịu đẩy đẩy hắn, “Chàng rút ra đi…… A… A…… Quá trướng…”
 
Chương 18


Rốt cuộc việc Lý Mai đề cập muốn đi dạo trấn trên sau vài ngày cũng đã thực hiện được.

Trời còn chưa sáng cô đã bị Trần Nghị đánh thức, bởi vì từ thôn muốn đến chợ rất xa, phải dậy thật sớm mới có thể đuổi kịp chuyến xe bò của người dân trong thôn để lên chợ.

Hai người ăn sáng đơn giản, Trần Nghị cõng theo một sọt hoa cúc khô nắm tay Lý Mai ra cửa.

Chờ hai người đến chợ, chợ đã có rất nhiều người.

Đây là lần đầu tiên Lý Mai nhìn thấy “chợ” thời cổ đại, đột nhiên có chút ngạc nhiên, nhưng hơn hết là khiếp sợ. Hình ảnh phiên chợ ngày xưa  trong sách giáo khoa ngữ văn giờ cô đã nhìn thấy tận mắt.

Trần Nghị đưa Lý Mai đi đến một gian hàng quần áo, bởi vì hai người cũng chỉ có hai bộ quần áo rách nát thay phiên, quả thực có chút keo kiệt, cho nên lão chủ nhìn  hai người có phần ghét bỏ, che mũi, nói chuyện cũng không mặn mà, “Nơi này cũng không phải nơi ai muốn vào cũng được.”

Trước kia, Lý Mai đi đến các cửa hiệu nổi tiếng cũng gặp được nhiều nhân viên khinh thường người nghèo như này cho nên cô cũng không có cảm thấy giận. Bởi vì cô biết bộ dạng bọn họ đứng ở chỗ này sẽ quấy rầy đến người khác làm ăn buôn bán cho nên cô cũng không có giận chỉ là hơi hơi nhíu nhíu mày.

Trước kia Trần Nghị cũng bị người khác ghét bỏ, bản thân hắn là đàn ông cũng không để ý lắm. Nhưng hiện tại lại không giống, người này không chỉ vũ nhục hắn, còn vũ nhục nương tử của hắn. Quả thực không thể nhẫn nhịn được khuôn mặt hắn khó chịu hỏi: “Vậy nơi này thì loại người nào mới có thể đến?”

“Mặc kệ nơi này của ta ai cũng có thể đến, nhưng riêng các ngươi thì không thể bước vào. Hai người nhìn sao cũng giống mấy kẻ ăn mày, có tiền mua quần áo sao? Không có tiền thì lăn xa một chút, đừng quấy rầy làm mất buôn bán của ta.”trong mắt lão chủ tràn đầy ác ý.

Lý Mai không nghĩ cùng loại người này nói chuyện nữa, kiểu người như này càng khiến cô ghê tởm, cô lôi kéo ống tay áo Trần Nghị, “Chúng ta đổi cửa hàng khác đi.”

Nhìn ánh mắt Lý Mai tha thiết, Trần Nghị mắng một câu, “Mắt chó  mới không có lời hay.” Sau đó liền lôi kéo Lý Mai đi cũng không cùng lão chủ cò kèo.

Rốt cuộc bọn họ cũng chỉ là nông dân bình thường, không có tiền không có quyền, bị người ta khinh thường là chuyện thường. Hắn chỉ là cảm thấy thương cho nương tử, nàng đi theo hắn sẽ khổ. Hắn chưa bao giờ mong muốn, khát vọng có quyền thế như bây giờ, Trần Nghị trong lòng hạ quyết tâm, đó chính là sẽ làm cho Lý Mai  sống cuộc sống ấm no. Thấy khuôn mặt Trần Nghị  cứ cau có, Lý Mai nhéo nhéo tay hắn “Đừng nóng giận, chúng ta đổi một nơi khác vậy.”

Cảm giác  Lý Mai trấn an, khuôn mặt Trần Nghị cũng dịu lại, hắn nắm thật chặt tay Lý Mai, “Ừ.”

Hai người lại đi đến một cửa hàng may khác, lão chủ cũng không bởi vì cách ăn mặc của hai người mà xua đuổi, ngược lại nhiệt tình chiêu đãi bọn họ.

Trần Nghị mua cho Lý Mai hai bộ quần áo còn hắn chỉ mua có một bộ.

Sau khi mua xong, Trần Nghị nắm tay Lý Mai đi nhìn ngắm người qua lại ởtrên đường. Lý Mai có chút cảm khái,cũng khắc sâu về cuộc sống nghèo khổ hiện nay của cô. Trong lòng vội vàng muốn kiếm tiền kiếm tiền.

Cô dọc theo đường đi quan sát kỹ để kiếm kế sinh nhai.

Cô bị hấp dẫn bởi những nữ nhân xinh đẹp đang đi trên đường, nghĩ muốn kiếm tiền từ ai dễ nhất, chắc chắn chính là phụ nữ và trẻ em.

Cô lôi kéo Trần Nghị đi qua, bởi vì trong chợ có một chỗ được nhiều người vây quanh. Lý Mai nhìn vào bên trong xem thử có chuyện gì, cô nhón chân để có thể nhìn rõ. 

Thì ra là mua son phấn.

Nữ nhân đều thích son phấn, Trần Nghị cho rằng Lý Mai muốn mua cái này, hắn sờ sờ túi tiền nghĩ hẳn là có thể mua một hộp nhỏ cho nàng.
 
Chương 19


“Người ở đây nhiều, nàng chờ ta.” Trần Nghị vỗ vỗ lưng Lý Mai, dặn dò một câu, sau đó liền chen vào chỗ có một đám nữ nhân mua một hộp son phấn đi ra.

Hắn nắm lấy tay Lý Mai đem cái hộp nhỏ đặt trong lòng bàn tay nàng, “Nàng cầm.”

Lý Mai ngẩn người, chờ phản ứng được hắn đưa cho cô cái gì, trong lòng cảm động, cảm động người đàn ông này thật sự đối xử với cô rất tốt, hắn đem số tiền vất vả kiếm được để mua đồ cho cô.

Lý Mai mím môi, “Lần sau đừng mua, còn không bằng mua mấy cân gao. “

Trần Nghị thành thật gật gật đầu, thấy hình như nàng đang giận, “Ta đã biết.”

“Đi thôi, chúng ta đi hỏi xem có ai thu mua trà hoa không.” Lý Mai tuy rằng đau lòng cho số tiền vừa bị ném ra ngoài, nhưng cũng không giận hắn rốt cuộc đây là người đàn ông yêu thương cô, cô trong lòng rất hạnh phúc

Hai người tới  trà lâu, hỏi dò tiểu nhị, “Nơi này của các ngươi có thu mua lá trà không?”

Tiểu nhị vốn đang phát hỏa nhưng khi nghe Lý Mai hỏi, từ trên xuống dưới đánh giá hai người, “Các ngươi có lá trà?”

Lý Mai gật gật đầu, “Có.”

Tiểu nhị cũng khôn khéo, “Ngươi từ từ, việc này ta  không làm chủ được ta phải đi hỏi chưởng quầy.”

“Được, tốt.” Lý Mai lễ phép đáp một câu, tuy rằng trên mặt cô thập phần bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lại có chút không yên, không phải Trần Nghị nói ở đây không có ai bán trà hoa mà.

Nhanh chóng tiểu nhị đã quay lại “Hai vị, mời theo ta.”

Lý Mai cùng Trần Nghị liếc nhau rồi đi theo tiểu nhị ra phía cửa sau, vào phòng, bên trong có một người đàn ông mặc trường bào màu xám, nhìn bọn họ đi  tới, “Các ngươi muốn bán lá trà?”

Lý Mai gật đầu, “Đúng.”

“Lá trà đâu?” Chưởng quầy hỏi.

Trần Nghị đem sọt từ trên vai thả xuống, lấy ra hoa cúc khô.

“Chúng ta muốn bán không phải lá trà bình thường, mà là trà hoa cúc. Hoa cúc có công dụng giải thiệt thanh lọc cơ thể, không chỉ  giúp cơ thể khỏe mạnh mà mùi hương mát lạnh,ngọt nhẹ.”

Lý Mai giải thích.

Chưởng quầy cũng không bởi vì những lời lẽ của Lý Mai mà lấy làm hứng thú, ngược lại nhíu mày, trực tiếp mở miệng cự tuyệt, “Thật sự xin lỗi, chúng ta không thu mua trà hoa.”

Lý Mai vốn tính toán sẽ nói tiếp nhưng lại bị chưởng quầy cự tuyệt cuối cùng vẫn lôi kéo Trần Nghị lui ra.

Trần Nghị có chút đau lòng, hắn đều biết Lý Mai vất vả cực khổ hái, hiện giờ không ai thu mua, tâm huyết đều uổng phí.

“Không có việc gì, chúng ta đi tiếp  xem có ai thu mua không” Trần Nghị nắm tay Lý Mai  nói.

Trong lòng Lý Mai sớm đã  dự đoán được kết quả này cho nên cô cũng không nhụt chí, “Ưm, chúng ta đi đến cửa hàng khác thử xem.”

Kết quả lại không như ý người, không có một cửa hàng nào nguyện ý thu mua. Vừa nghe nói là trà hoa cúc tất cả đều lắc đầu cự tuyệt.

Đi mấy tiệm trà ở chợ cũng đã đến 12 giờ trưa, bụng hai người cũng phátra tiếng ục ục.

“Chúng ta đi ăn bát mì ” Trần Nghị đề nghị.

Buổi sáng chỉ ăn nửa bát cháo, Lý Mai cũng đã đói bụng.

Hai người đi tới một quầy hàng ngồi, “Lão bản, cho tôi hai bát mì.”

“Được rồi, khách quan chờ một lát.”

Tuy rằng quầy hàng nhỏ, nhưng vẫn có mấy người đang ngồi, thấy Trần Nghị cõng cái sọt, vì thế lại hỏi, “Huynh đệ, ngươi cõng cái gì vậy?”

“Cũng không có gì, đây là trà hoa cúc mà nương tử muốn bán.” Trần Nghị thành thật trả lời, rốt cuộc đây cũng không phải vật gì quý giá, nói ra cũng không sao.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top