Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê
Chương 280: Đi về tây bắc 1


Diệp An đi đường gấp gáp, cuối cùng cũng ổn thoả đưa thư đến tay biểu thiếu gia, cậu nhẹ nhàng thở ra, chỉ thấy mình váng đầu hoa mắt, có chút đứng không vững.

"Thạch Dương, đệ lại đây, đưa Diệp An ăn một chút gì rồi rửa mặt nghỉ ngơi một chút." Tiêu Thái ra ngoài cửa, hướng về phía phòng bếp kêu lên.

Thạch Dương mau đến, đỡ Diệp An: "Lão gia yên tâm, Diệp An giao cho đệ chăm sóc đi."

Cậu cúi đầu nhìn về phía Diệp An: "Diệp An, ngươi muốn ăn mì xào hành không?"

Mắt Diệp An sáng người, liên tục gật đầu.

Hắn cũng là muốn ăn đồ ăn của Tiêu gia, nên mới cướp lấy nhiệm vụ đến Thạch Châu thành.

Hai người chậm rãi đi xa, Tiêu Thái đóng cửa kỹ càng đi vào phòng sách lớn ngồi xuống, mở thư ra chậm rãi nhìn.

...

Trước giờ cơm chiều, Phó Nguyệt xách theo một cái rổ nhỏ mặt đầy ý cười quay về.

Nàng đi đến tiệm vải Lý Ký một chuyến, gửi các mẫu gần đây của mình sang, nhân tiện cũng thay toán tiền hoa hồng của mấy tháng trước.

Diệp An ăn no ngủ kỹ một hồi, lúc này đang ở trong nhà chính ăn một ít điểm tâm với Thạch Dương, tán gẫu những chuyện vui trong kinh.

Thấy Phó Nguyệt đi vào, Diệp An đứng lên nói: "Biểu thiếu phu nhân."

"Diệp An đến à?"

Diệp An sờ sờ đầu: "Trong phủ phái ta đến truyền tin."

Con ngươi Phó Nguyệt đột nhiên vụt sáng lên, trong kinh có tin tức rồi?

Còn chưa đợi nàng hỏi lại, nghe được giọng nói của mẹ, Nhu Nhu cảm thấy có gì đó, một tiếng gào khóc "Oa" phát ra, bàn tay nhỏ bé nắm về trước.

"Tỉnh rồi?" Phó Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại của Nhu Nhu.

Tiêu Thái vừa ôm Nhu Nhu mới tính, dỗ bé chưa, mà Nhu Nhu lại không có tinh thần, bẹp miệng, đói rồi.

Phó Nguyệt vội vàng ôm con gái qua.

Tiêu Thái đưa đứa bé cho nàng, bất đắc dĩ nói: "Vừa mới tỉnh được một lúc, tâm trạng vẫn không tốt. Nàng trở về bé mới khóc, sợ là đói bụng rồi."

"Ừm, đưa cho ta đi. Túi khóc nhỏ~" Phó Nguyệt chấm nhẹ cái mũi nhỏ của con gái, vô cùng trìu mến mà cười mắng.

Nàng đứng dậy muốn về đông sương phòng, nhất thời không kịp chào hỏi Diệp An, chỉ có thể vội vàng nói: "Diệp An, ngươi nghỉ một lát trước đi, cơm tối lập tức dựng lên."

Diệp An gật đầu, lại ngồi xuống lần nữa. Thạch Dương và Tiêu Thái đều đang ngang cậu ta kể lại một cách sinh động chuyện trong kinh.

Sau khi ăn xong, dỗ Nhu Nhu ngủ say, Phó Nguyệt mới có thời gian hỏi Tiêu Thái về chuyện hôm nay.

"Trong kinh gửi thư?" Phó Nguyệt tắm xong, mặc một thân trung y nhẹ nhàng đi đến.

Tiêu Thái buông binh thư trong tay, đứng dậy kéo nàng ngồi vào một bên cái giường nhỏ, nhận khăn vải trong tay Phó Nguyệt nhẹ nhàng lau mái tóc ẩm nàng.

Tiêu Thái: "Là thư thúc thúc gửi đến."

Phó Nguyệt thả lỏng dựa vào hắn: "Nói cái gì vậy?"

"Thúc thúc gửi thư muốn gặp chúng ta, sinh nhật vào tháng mười của ông ấy đúng dịp muốn mời chúng ta đến đó, sau lại đến tế bái ngoại tổ mẫu."

Phó Nguyệt nắm Tiêu Thái: "A Thái muốn đi sao?"

Tiêu Thái trầm mặc trong chốc lát, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Muốn thay nương đến thăm người thân của bà, đợi tế bái ngoại tổ mẫu xong chúng ta sẽ quay về."

Phó Nguyệt ôn nhu nói: "Muốn đi thì đi thôi, đến lúc đó Nhu Nhu đã hơn bảy tháng, chúng ta chăm sóc một chút cũng có thể ra ngoài."

Tiêu Thái buông khăn, ôm lấy nàng từ phía sau: "Tiểu Nguyệt."

Hai người im lặng lại ấm áp.

Tóc dần khô, Phó Nguyệt vỗ cánh tay Tiêu Thái nói: "Trong thư có nói chuyện của Vân Liên không?"

Tiêu Thái đứng thẳng dậy, đến trước bàn sách nhỏ đưa một phong thư khác qua.

Tiêu Thái: "Ngô thúc ngầm tìm hiểu một phen, ở đây có tin tức ông ấy thám thính được, nàng xem thử đi."

Một tờ giấy viết thư mỏng, Phó Nguyệt đọc nhanh như gió, rất nhanh đã đọc xong.

Nàng buông bức thư trong tay.
 
Chương 281: Đi về tây bắc 2


Tiêu Thái sớm đã đoán trước được nàng sẽ có chút thương cảm, ngồi xuống trước mặt nàng, ngửa đầu nhìn khuôn mặt mất mát của nàng: "Không sao, đại tiểu thư Triệu gia nói không chừng bây giờ cũng không tồi. Nàng đừng nghĩ nhiều."

Phó Nguyệt khẽ thở dài, như vậy làm sao bảo nàng không suy nghĩ nhiều được đây?!

Trên bức thư ít ỏi vài câu, khái quát một chút tin tức Ngô thúc thám thính ra được.

Nhưng toàn là những thông tin lẻ loi vụn vặt, đào sâu hơn lại khiến người ta lo lắng ngổn ngang.

Trong thư của Ngô thúc, nói thanh danh của Triệu Vân Liên cũng không lộ ra ngoài, trái lại nghe nói tam tiểu thư của Triệu gia rất có tài danh trong vòng văn thần khuê nữ.

Sau khi Ngô thúc phải người hỏi thăm bằng mọi cách mới biết được, đại tiểu thư Triệu gia đến thăm hỏi nhà ngoại- lão phu nhân Trịnh gia ở quốc tử giám, đúng lúc có tin dì của Trịnh gia ở tây bắc xa xôi đổ bệnh nặng, lão phu nhân tuổi tác đã cao, vừa đau lòng đến ngất đi. Trịnh gia ngoại trừ hai cô con gái đã lấy chồng, đời thứ ba đều là cháu trai, Triệu Vân Liên liền thay thế ngoại tổ mẫu đến tây bắc trước để hầu bệnh.

Nếu chỉ là như vậy còn có thể khen một tiếng tiểu cô nương trọng tình trọng nghĩ, rất hiếu thuận. Phó Nguyệt biết được cũng sẽ không quá lo lắng.

Nhưng mà, trong bức thư của Ngô thúc lại kèm theo mấy tin tức khác.

Một là, nghe nói Trịnh lão phu nhân cố ý muốn để cháu trai lớn cưới người cháu ngoại này, nhưng con dâu trưởng của đại phòng không đồng ý. Cháu trai lớn của Trịnh gia mới chỉ có mười tám, đã qua kỳ thi hương trở thành cử nhân, rất có khí phách năm đó của tổ phụ, người nào cũng nói hắn ta tiền đồ vô lượng.

Cháu trai lớn của Trịnh gia là đứa nhỏ xuất chúng nhất trong đời thứ ba. Nhưng mà chuyện hôn sự lấy vợ kế ngoài miệng này cũng bỏ mặc.

Thứ hai là chuyện Triệu gia.

Phụ thân của Triệu Vân Liên Triệu Thanh Tùng tám chín phần là tiếp bước con đường của thừa tướng Phương Thư Thực, cho nên mới có thể liên tiếp nhảy vọt, nhậm chức hộ bộ thị lang. Hộ bộ vốn dĩ là một bè cánh của thừa tương.

Con út nhị phòng của thừa tướng Phương gia đang xem mắt cô nương Triệu gia, sau lại quyết định là con gái thứ hai của thiếp Triệu gia. Người con chưa đến tuổi cập kê, trưởng tỷ lại chưa xuất gia, chỉ định ra hôn ước, hai năm sau lại thành hôn.

Về phần con út chi chính của nhị phòng tuổi còn trẻ đã "khá nổi danh" quần là áo lượt trong kinh thành, không thiếu thứ gì. Ngoại trừ những người muốn trèo cao không cần thanh danh, những kẻ khác biết rõ cao phủ danh môn tác phong của hắn tránh còn không kịp.

...

Lúc đầu Triệu phủ trở lại kinh thành, danh tiếng cũng không lộ ra ngoài, chuyện hậu viện nội các đương nhiên cũng không biết được.

Cho nên vì thám thính tin tức của mấy nhà, Ngô thúc cũng mất nhân thủ tâm tư một phen. Trong đó có Dũng Nghị công Diệp Trạch, Hoà công chúa cũng đều ra sức. Thư của kinh thành mới chậm như vậy.

Mặc dù Ngô thúc chưa bao giờ nói liệu có uẩn khúc gì ẩn giấu đằng sau nó hay không, Phó Nguyệt đọc xong vẫn cảm thấy lo lắng.

Nhìn những thông tin tưởng chừng như không liên quan nhưng đằng sau dường như lại có mối quan hệ nhân quả.

Nàng đoán có thể là Triệu Vân Liên bị ép, bất đắc dĩ mới chọn đi về phía tây bắc hầu bệnh tránh những chuyện bẩn thỉu trong phủ?

Trưởng nữa của một quan viên nhị phẩm lại bị buộc rời xa kinh thành.

Nếu phu nhân quá cố còn sống, sao Triệu Vân Liên lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Phương phu nhân Triệu gia quả nhiên tạo ra một kế hoạch tốt.

Vành mắt Phó Nguyệt đỏ hoe: "Vân Liên từng nói có nhà ngoại làm chỗ dựa, nàng có thể đối phó được... Nhưng..."

Nàng chỉ là một tiểu cô nương mới mười bảy tuổi thôi.
 
Chương 282: Sắp đặt 1


Tiêu Thái cầm tay nàng: "Tiểu Nguyệt! Sự việc đã được định sẵn, có lẽ rời khỏi Vân Kinh mới là lựa chọn tốt nhất của nàng ấy. Nàng không phải nói đại tiểu thư Triệu gia thông minh nhanh nhạy sao, đó là ở Tây Bắc, nàng ấy cũng có thể sống tốt."

Phó Nguyệt nắm chặt tay Tiêu Liêt, giống như muốn nhận được sự khích lệ của Tiêu Thái nhờ cách này.

Nàng mím môi nặng nề gật đầu. Vân Liên thông minh cũng không thiếu kế sách, nàng nhất định có thể sống rất tốt.

Phó Nguyệt tỉnh táo lại cân nhắc một phen, chậm rãi nói: "A Thái ca, quả thật chúng ta phải đi Vân Kinh. Chuyện Triệu phủ Ngô thúc không rõ lắm, ta quen biết một số người già ở Triệu phủ, có lẽ cũng có thể hỏi ra một chút ngọn nguồn."

"Được, vậy chúng ta dọn dẹp trong nhà một chút, đầu tháng mười liền khởi hành đi."

Ngày thứ hai, Tiêu Thái đưa thời gian lộ trình đã xác định báo cho Diệp An.

Diệp An thở nhẹ một hơi, trước khi đi lão gia còn nhiều lần dặn dò nhất định phải khuyên được Tiêu gia tiến vào kinh thành.

Diệp An nghiêm mặt nói: "Vậy hôm nay tôi liền khởi hành về kinh phục mệnh, biểu thiếu gia có thư gì cần tôi mang về không?"

Tiêu Thái: "Cái này không vội, ngươi nghỉ ngơi thêm một ngày nữa đi, Tiểu Nguyệt nói sẽ chuẩn bị một ít lương khô để ngươi ăn trên đường. Thư ta sẽ đưa cho ngươi trước khi ngươi đi."

Diệp An vừa mừng vừa sợ: "Sao có thể làm phiền biểu thiếu phu nhân tự mình động thủ, ta mua mấy cái bánh ăn trên đường cho đỡ đói là được."

"Không sao, vả lại lần này ngươi trở về cũng không có chuyện gì quan trọng, không cần vội vàng lên đường."

Tiêu Thái dứt lời, trở về thư phòng nghiền mực viết thư.

Đầu tiên phải cảm ơn thúc thúc và Ngô thúc hao tâm tổn trí, tiếp theo báo cho bọn họ biết ngày dự định khởi hành.

Tiễn bước Diệp An, Phó Nguyệt cũng báo cho người trong nhà biết tháng 10 bọn họ sẽ khởi hành đi kinh thành.

Tiêu Giản ngẩng đầu, tò mò hỏi: "Chúng ta đi Vân Kinh làm gì vậy ạ?"

Phó Nguyệt sờ đầu cậu, dịu dàng giải thích: "Dẫn A Giản đi thăm thúc thúc."

"Thúc thúc?"

"Đúng vậy, là ca ca của mẫu thân A Giản."

Tiêu Giản trợn tròn mắt: "A Giản cũng có thúc thúc sao? Vậy sao trước kia chưa từng gặp vậy ạ?"

Phó Nguyệt: "Có, chỉ là lúc trước chúng ta tách ra. Bây giờ tìm được rồi, A Giản muốn đi gặp thúc thúc không?"

Tiêu Giản vẫn còn có chút ngơ ngác, cậu nhìn Tiêu Thái và Phó Nguyệt: "Đệ đi cùng với ca ca và tẩu tử." Bọn họ đi cậu cũng đi.

Tiêu Thái cũng xoa đầu em trai, bảo cậu tiếp tục ăn cơm.

Thạch bà bà đợi bọn họ trò chuyện xong, mới có chút lo lắng hỏi: "Phu nhân, hai người các con đi đến nơi xa như vậy, còn phải chăm sóc A Giản và Nhu Nhu, vậy... có thể chăm nom được không?"

Nói đến việc này, Phó Nguyệt cũng ngượng ngùng nói: "Lần này đi Vân Kinh, sợ là phải đợi đến đầu xuân năm sau mới có thể trở về. Thạch bà bà, bà có đồng ý cùng đi với tụi con không?"

Vừa phải chăm sóc hai đứa trẻ, còn có tình nghĩa lui tới cần chú ý, Phó Nguyệt cũng sợ mình không thể lo được.

Thạch bà bà gật đầu: "Lão bà ta đương nhiên không phản đối, ta đi cùng với phu nhân!"

Dứt lời, Thạch Mãn cũng bị kích động nói: "Muội cũng muốn cùng phu nhân chăm sóc Nhu Nhu."

Không đợi Phó Nguyệt nói, Thạch bà bà liền ngăn cản nói: "Ngươi thêm loạn cái gì, cửa nhà trong nhà phải trông coi."

Thạch Mãn rút tay về, lén nhìn bà nội, nhỏ giọng nói: "Con hiểu rồi."

Phó Nguyệt nhẹ nhàng an ủi nàng: "A Mãn ở lại trong nhà càng có thể giúp được ta, A Dương làm điểm tâm còn có chăm sóc cửa hàng, A Mãn muội có thể làm đồ uống mà, lát nữa ta sẽ dạy muội cách làm một số loại nước trái cây và trà sữa mới."
 
Chương 283: Sắp đặt 2


Vừa nghe thấy mình có thể giúp được phu nhân, Thạch Mãn lại vui vẻ thẳng lưng: "Muội nhất định sẽ nhớ kỹ phương thức, cam đoan sẽ không làm hỏng thanh danh của cửa hàng đồ ngọt Phúc Khí chúng ta!"

Thạch Dương cũng kiên định nói Phó Nguyệt: "Sư phụ yên tâm, trong cửa hàng có đệ rồi."

Phó Nguyệt cũng yên tâm với cậu, công việc của điểm tâm trong nhà cùng cửa hàng, Thạch Dương rất quen thuộc vả lại còn có thể tự mình làm tốt, tin tưởng có cậu ở đây, trong cửa hàng không xảy ra vấn đề gì.

Chỉ là về mặt nhân công...

Phó Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tiêu Thái: "Chúng ta vừa đi, việc trong cửa hàng cũng không ít, nếu không thì tuyển thêm người giúp việc đi?"

Thạch Dương khoát tay: "Không cần, không cần, một mình đệ làm là được rồi."

Phó Nguyệt không đồng ý: "Một mình đệ làm những việc này phải mệt thành cái dạng gì? Chuyện trong cửa hàng vốn rất nhiều, chúng ta còn phải làm thêm điểm tâm cho Khách Vân Lai mỗi ngày, một người chắc chắn sẽ rất mệt mỏi."

Thạch Mãn nhìn bọn họ, nhỏ giọng nói: "Muội... Muội sẽ giúp ca ca."

Phó Nguyệt vẫn không đồng ý: "Một mình muội làm nước trái cây trà sữa, công việc cũng không ít đâu. Đợi học hết những cách làm từ chỗ ta, muội đừng có kêu khổ mới được ha."

Thạch bà bà giả vờ hung dữ với Thạch Mãn: "Nghe thấy không? Đi theo phu nhân học cho tốt."

Thạch Mãn nắm bàn tay nhỏ bé liên tục cam đoan: "Con sẽ cẩn thận theo phu nhân học."

"Cũng không cần căng thẳng, còn có bốn tháng nữa, từ từ đến, sẽ học được thôi." Phó Nguyệt cười nói.

Tiêu Thái suy nghĩ trong chốc lát: "Vậy Tiểu Nguyệt, nàng muốn tuyển người hay mua người?"

Phó Nguyệt trầm tư.

Mua người, nắm được khế ước bán thân sẽ càng an toàn ổn thoả hơn, cũng không chừng có thể chọn được người thích hợp, thật ra đối với loại mua bán này trong lòng nàng không thoải mái lắm.

Có thể nàng từng trải qua những ngày lo lắng bất an, liền không muốn như thế nữa.

Thạch gia là ngoài ý muốn, sau này cũng phải thả tịch cho bọn họ.

Vả lại thời gian ngắn, nàng cũng sợ không hiểu rõ người, đến lúc đó Thạch Dương Thạch Mãn áp chế không được. Đều là đứa trẻ lương thiện.

Nếu tuyển người, nên tìm ai đây?

Quan trọng là chuyện phương pháp không thể tiết lộ ra ngoài.

Tiêu Thái đề nghị nói: "Nếu không thì chúng ta quay về thôn hỏi Trương thẩm một chút, xem thử bà có tẩu tử, thẩm tử nào thích hợp giới thiệu cho chúng ta không." So với tìm người trong thành, phẩm chất của người trong thôn bọn họ lại hiểu hơn. Mà Trương thẩm chung sống hoà thuận trong thôn mấy chục năm, đương nhiên so với bọn họ càng rõ hơn.

Phó Nguyệt nghĩ nghĩ, cái này có lý.

"Vậy qua mấy ngày nữa chúng ta quay về thôn tìm Trương thẩm bàn bạc xem thử đi."

Quyết định xong việc này, chưa đến hai ngày, Tiêu Thái thừa dịp Tiêu Giản nghỉ, dẫn theo cậu, Phó Nguyệt cùng Nhu Nhu cùng quay về thôn.

Biết được bọn họ sẽ về, Tôn Trường Minh cũng xuống núi ở Tôn gia chờ đợi.

Trương thẩm cười dẫn bọn họ đến nhà trên, nhận lấy Nhu Nhu trong lòng Phó Nguyệt: "Chao ôi, để ta xem bé ngoan nào!"

"Mấy đứa nuôi thật tốt! Trông đứa bé mập mạp trắng trẻo này." Trương thẩm yêu thích không buông tay.

Một lát sau, bà đưa đứa bé cho Tôn Trường Minh đang ôm Tiêu Giản lại lén nhìn chằm chằm Nhu Nhu.

Tôn Trưởng Minh buông Tiêu Giản ra, cẩn thận từng chút ôm lấy đứa nhỏ.

Vết sẹo trên mắt ông khiến trẻ con tôn kính mà không dám đến gần, ngay cả hai đứa nhóc nghịch ngợm của trưởng thôn đến trước mặt Tôn Trường Minh cũng ngoan ngoãn, không dám quấy phá.

Mà hai đứa nhóc Tiêu gia lại không hề sợ ông.

Tiêu Giản vịn tay Tôn Trường Minh cùng ông nhìn cháu gái nhỏ.

Nhu Nhu tỉnh, thay đổi người ôm cũng chỉ miễng cưỡng thổi bọt nước dãi.

Tiêu Giản kinh ngạc vui mừng kêu Tôn Trường Minh xem: "Trường Minh thúc thúc, Nhu Nhu biết thổi bong bóng!"

Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tôn Trường Minh cũng dịu đi, nhẹ nhàng kéo đứa bé mềm mại vào trong lòng, chậm rãi lay động

Cho dù bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhu nắm lấy chòm râu của ông, mặt ông cũng không đổi sắc.
 
Chương 284: Ấm áp 1


Sức lực trong tay đứa nhỏ không lớn, nhưng nếu để bé nắm tóc, túm râu cũng sẽ đau.

Phó Nguyệt nhìn sắc mặt sư phụ điềm tĩnh, vẫn cười đi đến nhẹ nhàng mở bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhu, làm bộ vỗ vỗ: "Con nhóc quỷ này, cũng đừng tóm đau Tôn Trường Minh gia gia chứ."

Nhu Nhu còn tưởng rằng nương là đang chơi cùng mình, cũng không khóc ngược lại mở to hai mắt "bi bô" cười rộ lên.

Sắc mặt Tôn Trương Minh lại nhu hoà hơn vào phần: "Không sao, tiểu nha đầu có thể có sức lực gì."

Chậc, gia gia mặt lạnh lòng mềm cũng không áp chế được cô nhóc quỷ này.

Phó Nguyệt dứt khoát cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện của những nam nhân trong phòng, để Tôn Trường Minh ôm, dù sao còn có Tiêu Thái có thể chăm sóc đứa nhỏ.

Cô theo Trương thẩm vào phòng bếp bận rộn.

"Không cần cháu làm, cháu ở nhà trên chờ là được rồi." Đuôi mắt của Trương thẩm cười đến mức díu lại một chỗ.

Phó Nguyệt thân thiết ôm cánh tay của Trương thẩm: "Ở bên kia cháu cũng không có gì để nói, không gặp lâu như vậy, cháu còn muốn nói chuyện với Trương thẩm."

"Cái miệng này của cháu, như bôi mật vậy." Trương thẩm mang theo Phó Nguyệt vào phòng bếp: "Các tẩu tử của cháu đang nấu cơm đó, cháu đứng một bên nhìn là được, trên người đừng để dính khói bụi."

Quả nhiên Vương Thục đang nấu ăn ở phòng bếp.

Nhìn thấy bọn họ tiến vào, Thôi Đào Nhi từ sau bếp hô trước: "Tiểu Nguyệt đến rồi à, nương, cơm trưa sẽ xong ngay đây."

Vương thục gật đầu theo.

Trương thẩm quét mắt qua phòng bếp, tự mình cầm nguyên liệu nấu ăn làm ở một bên, bảo Phó Nguyệt đứng xa một bên nhìn.

Phòng bếp của Tôn gia không tính là lớn, trong phòng đã có ba nữ nhân bận rộn qua lại, nếu thêm một người khác đi vào sẽ khó hoạt động.

Phó Nguyệt liền đứng ở bên cạnh cửa phòng bếp nói chuyện, không cản trở bọn họ.

Trương thẩm: "Mọi thứ trong nhà đều xong rồi à? Trong khoảng thời gian này thẩm cũng bận, cũng rít ra được thời gian đi thăm mấy đứa."

Phó Nguyệt: "Rất tốt, việc làm ăn trong cửa hàng vẫn như cũ, trong nhà lại có Thạch bà bà giúp cháu trông coi Nhu Nhu, thật ra cháu vô cùng thoải mái."

"Vậy thì được. Cháu ấy, tuy nói đã ra ngày ở cữ, nhưng cũng phải bồi bổ." Trương thẩm đánh giá dáng người dần dần hồi phục của Phó Nguyệt: "Phụ nữ sinh con là nguyên khí tổn thương lớn, lại còn phải cho con bú, một tháng là không bổ đủ. Đúng lúc hôm nay cháu đến đây, thẩm bắt con gà mái già nấu canh cho cháu uống!"

Phó Nguyệt xoa xoa mũi: "Trương thẩm, thẩm đừng lo lắng, cháu ở nhà ăn không ít đâu."

Trương thẩm nâng con ngươi, bà nhìn thân hình nhỏ bé còn không bằng cơ thể rắn chắc Thôi Đào Nhi, không quá tin nàng.

"Thẩm biết mấy nương tử mới các cháu sau khi sinh con vẫn muốn khôi phục lại dáng người lúc trước, nhưng việc này cũng không phải có thể sốt ruột được, không nhân lúc này bồi bổ toàn bộ bên trong, già rồi phải ăn khổ não đó!"

"Cháu tin thẩm! Bằng không cháu đi hỏi các tẩu tử cháu đi, một năm đầu tụi nó sinh con thẩm cũng bồi bổ chất béo cho tụi nó, không cho phép làm việc nặng." Trương thẩm bĩu môi, ý bảo Phó Nguyệt hỏi hai cô con dâu phía sau.

Thôi Đào Nhi sang sảng nói tiếp: "Nương nói đúng đó!"

Nếu không sao nhiều tiểu nương tử trong thôn lại hâm mộ nàng cùng em dâu như vậy, mẹ chồng nói được thì làm được. Năm đầu sinh Đại Ngưu, nàng chỉ là ăn ăn ngủ ngủ, nhiều lắm thì chỉ nấu vài bữa cơm cho gia đình, giặt một ít quần áo, cái khác đều không cần nàng nhúng tay.

Gà mái già trong nhà nuôi cũng cúng vào trong ngũ tạng nàng.

Phải biết rằng, trong thôn có những nương tử khác hoài thai đến tám chín tháng cũng phải giống giường làm việc như bình thường, đợi sinh con rồi, nếu là con trai có thể sống yên ổn thanh tịnh qua một tháng, nếu là con gái, mẹ chồng thì bỏ mặt, đứa bé cũng không quản, sao còn thể ở cữ cho tốt được chứ.
 
Chương 285: Ấm áp 2


Mẹ chồng nàng mới tốt, em dâu hai sau khi sinh Viên Viên, nương cũng đối xử bình đẳng.

Có điều vẫn là mệnh Phó Nguyệt tốt, sinh con gái không chỉ có bà bà, nha hoàn hầu hạ, nghe nói Tiêu Thái huynh đệ cũng không ghét bỏ, còn tự tay chăm sóc đứa nhỏ đấy.

Thôi Đào Nhi có hơi hâm mộ, nhưng cũng không nói ra.

Nghe Trương thẩm nói liên miên cằn nhằn quan tâm mà khuyên nhủ, Phó Nguyệt bất đắc dĩ. Nàng thật sự ăn không ít, cơ thể là do sau khi rèn luyện mới từ từ khôi phục vẻ khoẻ khoắn, nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng ấm lòng.

Nếu nàng cũng có nương, có lẽ cũng giống như Trương thẩm, không ngừng quan tâm đến cơ thể làm lụng vất vả của nàng.

Dòng nước ấm nhẹ nhàng ôm lấy toàn thân nàng, Phó Nguyệt cảm thấy hốc mắt lỗ mũi có chút cay cay, nàng nháy mắt, cười nhận lời: "Được, được, Trương thẩm cháu nhớ kỹ rồi."

Nói chuyện phiếm việc trong nhà trong chốc lát, Phó Nguyệt mới nói đến chính sự hôm nay đến.

"Trương thẩm, cháu và A Thái ca có lẽ đầu tháng mười sẽ đến Vân Kinh một chuyến để vấn an một người thân quan trọng."

Trương thẩm có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều về chuyện đi thăm hỏi vị thân hữu kia, chuyện nhà của người ta bà có chừng mực.

Trương thẩm chỉ hơi lo lắng: "Hai đứa đi, Nhu Nhu cũng đi theo sao?"

Phó Nguyệt: "A Giản và Nhu Nhu đều cùng đi, Thạch bà bà sẽ đi theo bọn cháu cùng chăm sóc."

Nghe thấy còn có Thạch bà bà ở, Trương thẩm gật đầu.

"Không phải bọn cháu phải đi muốn khoảng thời gian sao, trong cửa hàng có huynh muội Thạch gia chăm nom, nhưng vẫn quá bận. Cháu nghĩ muốn tuyển thêm trợ thủ phụ làm những việc nặng nhọc."

Nghe nàng nói như vậy, Thôi Đào Nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Phó Nguyệt. Ánh lửa trong lòng bếp lay động chiếu vào một nửa khuôn mặt của nàng, lại không thể so sánh được tinh quang trong mắt nàng.

Vương thục tình cờ đối diện với nàng.

Thôi Hạnh Nhi dời mắt, một lần nữa đưa tầm mắt dừng ở cửa lò, nhưng hai tai vẫn dựng thẳng lên, cẩn thận mà nghe Phó Nguyệt và Trương thẩm nói chuyện bên kia.

Trương thẩm không chú ý đến suy nghĩ nhỏ của con dâu sau lưng, chỉ nhìn về phía Phó Nguyệt hỏi: "Cháu là muốn tìm người trong thôn?"

Phó Nguyệt vuốt cằm: "Cháu với A Thái ca nghĩ mọi người trông thôn cái gì cũng biết, Trương thẩm ngài quen biết nhiều người, có thể giới thiệu cho chúng ta người phù hợp không?"

Trương thẩm: "Vậy bọn cháu muốn tìm loại người nào? Quay về thẩm giúp cháu tìm kiếm."

"Trong cửa hàng chúng cháu làm việc vào buổi chiều, cho nên nàng ấy chỉ cần đến mỗi buổi chiều làm việc hai canh giờ là được, không bao ăn ở, đi về thành trong ngày. Cơ bản là rửa và chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đợi việc, đến lúc đó Thạch Dương sẽ sắp xếp."

"Vì vậy, chúng ta muốn tìm một tẩu tử hay thẩm tư, phải biết nấu cơm, người an phận chịu khó."

Phó Nguyệt chậm rãi nói: "Trương thẩm, thẩm cũng biết, trong cửa hàng chúng ta cách làm là quan trọng nhất, cho nên sẽ không để nàng ấy tiếp xúc với thứ quan trọng. Nhưng người vẫn phải thành thật thận trọng, không thể có tâm tư xấu. Mỗi tháng chúng có thể đưa cho nửa lượng bạc làm tiền công."

Nửa lượng? Hô hấp Thôi Đào Nhi dần nhanh, gốc tai đỏ bừng.

"Vậy thẩm hiểu rồi." Trương thẩm ném thứ gì đó trong tay: "Mấy thứ cháu nói thẩm nhớ kỹ rồi. Tiền của cháu không ít, không khó tìm người, nhưng để ổn thoả, vậy người thẩm chọn vẫn để cháu từ từ lựa."

Phó Nguyệt cười nhận lấy bát từ trong tay Trương thẩm: "Không vội, tháng mười cháu mới đi, chỉ cần trước đó có thể quyết định là được rồi."

Có Trương thẩm giúp bọn họ lựa chọn, trong lòng Phó Nguyệt liền nhẹ nhõm hơn một chút. Ánh mắt Trương thẩm đáng tin, bà vẫn có thể tin được.
 
Chương 286: Ngươi không được 1


Trương thẩm rửa tay, cười thở dài: "Nếu không phải sau này phải vào trong thành chăm sóc nương tử Thế Thịnh sinh con ở cữ, thẩm liền đi giúp cháu một tay, không cần trả tiền công cho người khác."

Phó Nguyệt che miệng cười híp mắt: "Nếu ngài có thể đến, cháu cũng sẵn lòng chi nhiều tiền hơn. Có ngài ở đó, trong nhà cháu cũng không bận tâm rồi."

"Việc bên cháu đổi người khác cũng có thể làm, vẫn là chăm sóc em dâu quan trọng hơn."

"Không phải sao! Nó là thai đầu, khi mang thai sẽ rất vất vả, đứa nhỏ kia lại là đứa nội liễm, thẩm không thể đi chăm nom được."

Trương thẩm cảm khái một tiếng, Vương thục đã lấy thức ăn trong nồi ra.

Không tán gẫu nữa, mọi người bưng bát đưa ra nhà trên, bắt đầu ăn cơm.

Trong chính đường, Tiêu Thái cũng cùng Tôn thúc và sư phụ nói về việc rời đi.

Tôn Trường Canh cùng Tôn Trường Minh cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo hắn dọc đường đi chăm sóc nương tử và đứa nhỏ cho tốt.

Vô cùng náo nhiệt tụ lại một chỗ ăn cơm, buổi chiều không ở đâu, đoàn người Tiêu gia liền trở về thành.

Tôn gia.

Vốn hôm nay phải là hai con dâu nấu cơm dọn dẹp bát đũa.

Thôi Đào Nhân đoạt lấy việc trong tay Vương Thục.

"Nhị đệ muội, muội đi đun nước tắm cho đám trẻ trước đi, hôm nay chơi đùa cả một ngày, cả đám đều thành khỉ bùn rồi."

Vương thục nhìn bóng đêm, lại nhìn con gái nhỏ Viên Viên đã nghiêng ngả ỉu xìu trong lòng ngực cha nàng. Vì thế đưa bát đũa cho đại tẩu: "Vậy phiền đại tẩu dọn dẹp trong phòng, muội đi đun thêm nước rửa mặt."

"Đi đi."

Thôi Đào Nhi chịu khó dọn dẹp bàn ăn, còn quét đất, cứ lắc lư trước mặt Trương thẩm.

Hai người Trương thẩm và Tôn thúc ghé sát nhau thấp giọng nói chuyện.

Mắt thấy đêm dần sâu, Con trai Tôn gia đã dẫn bọn nhỏ về, hai vợ chồng già cũng quay về phòng.

Việc trong tay Thôi Đào Nhi đều làm xong rồi, không có gì để quấy rầy, nàng nhịn không được mở miệng giữ Trương thẩm lại: "Nương!"

Trương thẩm dừng chân: "Sao? Xong việc rồi ngươi cũng quay về nghỉ ngơi đi."

Thôi Đào Nhi nhìn Tôn Trường Canh, lại nhìn Trương thẩm, muốn nói lại thôi.

Tôn Trường Canh cũng nhìn ra con dâu có chuyện nói với nương tử, liền chủ động nói với Trương thẩm: "Ta về phòng trước."

Trương thẩm quay người về lại chỗ ngồi, nghi hoặc nhìn về phía nàng: "Sao?"

Thôi Đào Nhi ngồi bên cạnh Trương thẩm, nàng cúi đầu nắm lấy góc áo, chậm chậm nói: "Hôm nay chuyện Phó Nguyệt nói muốn tìm người..."

Trương thẩm nhíu mày, hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng: "Ngươi muốn đi?"

Thôi Đào Nhi ngẩng đầu, mong ngóng nhìn về phía Trương thẩm. Nàng đương nhiên muốn đi a!

Trương thẩm không lưu tình đánh vỡ ảo tưởng của nàng: "Ngươi không được."

Thôi Đào Nhi không phục, vội la lên: "Nương! Sao con lại không được! Việc ở phòng bếp con cũng biết, việc nặng vất vả gì cũng có thể làm, khẳng định sẽ không làm biếng kêu khổ."

"Không nói cái này của ngươi."

"Vậy sao nương lại không để con đi thử xem!" Đó chính là mỗi tháng nửa lượng bạc đó! Gần bằng tiền hàng tháng so với tiểu thúc ở tiểu lâu nữa.

Thôi Đào Nhi vẻ mặt ủ rũ nói: "Nhị đệ muội của nhị phòng biết thêu chữ thập kiếm tiền, Thế Thịnh của tam phòng cũng có tiền đồ, chỉ có đại phòng chúng ta vẫn đang hàng ngày chịu khổ ngoài đồng."

Nàng vừa tố khổ vừa trộm đánh giá nét mặt của Trương thẩm.

Trương thẩm không bị lay động: "Hôm nay ngươi cũng nghe rồi ha, người Tiểu Nguyệt muốn tìm mỗi ngày phải đi vào thành đêm đó lại trở về."

Thôi Đào Nhi vội vàng tỏ thái độ: "Trong thành cách thôn chúng ta không xa, chỉ là chuyện đi thêm hai bước thôi!"

Trương thẩm: "Trước hết ngươi nghe ta nói."

Thôi Đào Nhi ngậm miệng.
 
Chương 287: Ngươi không được 2


Trương thẩm: "Nó tuyển người làm không phải là ngày một ngày hai mà ngày nào cũng phải như thế. Sau này ta phải đến chăm sóc cho Thế Thịnh một thời gian dài, chuyện trong nhà ngươi trông cậy vào ai làm? Chồng con ngươi mặc kệ, gà nuôi và rau trồng ở sân sau cũng không cần?"

Tôn gia trước đó đã từng nói sau khi con trai út lập gia đình ba huynh đệ sẽ tách ra.

Tuy rằng bây giờ mọi người vẫn đang ở cùng một chỗ, nhưng chuyện nhà của mỗi phòng đều tự quản. Mỗi tháng ba huynh đệ đều đưa cho cha mẹ một chút tiền hiếu kính. Chỉ có đại phòng, nhị phòng vẫn cùng nhau ăn cơm.

Vì cha mẹ vẫn ở trong nhà, kỳ thật cũng là hai vợ chồng già bù vào không ít cho đại phòng và nhị phòng.

Không nói Tôn Trường Canh không rảnh rỗi, giúp đỡ các con trồng trọt, Trương thẩm cũng tiện tay giúp hai phòng cho gà ăn trồng rau.

Đến khi Trương thẩm vào thành, việc trong nhà hai phòng đều phải tự mình làm.

Thôi Đào Nhi há miệng.

Trương thẩm không đợi nàng nói, lại nói tiếp: "Đừng nói ngươi quá bận, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai. Lúc trước việc thêu chữ thập, ngươi không kiên trì được mấy tháng."

Việc thêu chữ thập tuy đơn giản dễ làm, nhưng mỗi chiếc giá thành không cao. Quý ở chỗ kiên trì, tốn thời gian cố gắng làm.

Muốn kiếm tiền, lại không phải dễ dàng như vậy.

Bản thân Vương Thục của nhị phòng thích việc thêu thùa, lại ngồi im lặng, kiên trì lâu như vậy, cứ có thời gian liền cầm lấy kim chỉ. Tiền tiết kiệm của nhị phòng cũng giàu có không ít.

Về phần Thôi Đào Nhi, nàng không giỏi bằng Vương Thục.

Đối với tính cách năng lực của con dâu, trong lòng Trương thẩm đều rõ ràng. Thôi Đào Nhi không muốn tồn thời gian chậm rãi gom góp số tiền nhỏ, Trương thẩm cũng không nói gì. Tóm lại những việc khác trong nhà cũng có thể trợ cấp chi phí trong nhà, không đói được.

Chỉ là lần này Phó Nguyệt tin tưởng bà giao phó chuyện tuyển người, bà thì rõ tính cách của Thôi Đào Nhi đương nhiên sẽ không để nàng đi.

Mặt Thôi Đào Nhi trướng đến đỏ bừng, muốn phản bác lại không lấy ra được gì để nói.

Miệt mài theo đuổi ý xấu sâu trong nội tâm, nàng có chút muốn chiếm tiện nghi. say này Phó Nguyệt không ở nhà, nàng ăn cơm muộn một chút hoặc trong nhà có việc không đi, tiểu tử Thạch Dương choai choai kia còn có thể nói nàng hay sao. Không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật, nhà bọn họ cùng Tiêu gia rất thân mà.

Bị ánh mắt thấu triệt của Trương thẩm nhìn thấy, nàng luôn cảm thấy ý tưởng nhỏ bé của mình đều không có chỗ che dấu.

Trương thẩm thở dài đứng dậy: "Được rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi. Việc kia không hợp với ngươi, huống chi đó cũng là công việc nặng nhọc lặt vặt, không dễ dàng. Ngươi trông nom việc trong nhà tốt là được rồi."

Nhìn thấy mẹ chồng đi xa, Thôi Đào Nhi thầm giận chà chà chân, chỉ có thể không cam lòng không muốn mà trở về đông phòng.

Thôi Đào Nhi bất đắc dĩ lại tham lam, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mẹ chồng sao lại tích cực như vậy chứ!

Con trai lớn của Tôn gia Tôn Thế Lê thấy nương tửc bực bội quay về, gãi đầu nhẹ giọng hỏi: "Sao giờ mới quay về? Đại Ngưu đã ngủ rồi."

Thôi Đào Nhi không để ý đến hắn, đập mạnh cánh cửa cởi đồ nằm trên giường.

Tôn Thế Lễ: "Nàng nhẹ một chút, đứa nhỏ vừa mới ngủ đó!"

Trong lòng Thôi Đào Nhân bực bội đến phát hoảng, nhịn không được nói chuyện vừa rồi cho Tôn Thế Lễ.

"Chàng nói sao nương lại nghĩ thế? Sao ta lại không được! Nửa lượng bạc đó!!" Thôi Đào Nhi xoay người ngồi dậy, tức giận nhìn về phía Tôn Thế Lễ.

Tôn Thế Lễ cố gắng nghẹn cười, nhìn vẫn không nhịn được "cười khúc khích" ra.

Thôi Đào Nhi tức giận đến trợn tròn mắt, hai tay véo thịt trên lưng hắn một cái: "Chàng còn cười?" Nàng tức giận đến mức ngủ không được.

Tôn Thế Lễ xoa xoa thắt lưng, kìm nén ý cười xuống: "Trong lòng nương hiểu rất rõ. Nàng đừng nghĩ nữa, thành thành thật thật ở ngốc nhà đi. Ta nuôi nàng."
 
Chương 288: Phỏng vấn 1


Nương tử hắn không phải là người có thể chịu khổ sớm đi tối về.

"Ai cần chàng nuôi?" Thôi Đào Nhi đảo mắt xem thường, trong lòng lại hơi vui vẻ: "Đáng ghét, ngủ đi ngủ đi."

Trong đầu Thôi Đào Nhi có một chút tâm tư nho nhỏ, nhưng mẹ chồng và trượng phu đều không đồng ý, Thôi Đào Nhi chỉ có thể không can tâm tình nguyện kìm chế lại.

Sáng sớm hôm sau, Trương thẩm liền ra ngoài đi xem nhà được chọn ra thay cho Phó Nguyệt.

Trương thẩm không nói thẳng chuyện Phó Nguyệt muốn tuyển người, bóng bóng gió tìm hiểu trước tình hình mấy nhà này.

Nếu có người đang quá bận việc ở nhà, Trương thẩm dứt khoát coi như là lang thang la cà, không hề đề cập đến chuyện khác.

Nói chuyện được với ba bốn nhà, Trương thẩm nhớ nghĩ từng người trong lòng. Quay về lại thương lượng cùng Tôn thúc một phen. Tôn thúc lại giúp bà gạch bỏ một hai nhà. Mấy thẩm tử mấy nhà này vẫn ổn, nhưng trong nhà luôn có người không trung thực.

Đề phòng trước không thừa, đây lại là chọn cho Tiêu gia, bọn họ càng phải thận trọng.

Cuối cùng Trương thẩm chọn được người con dâu không muốn tái giá của Bạch gia, Phương Phương.

Ba người cô nhi quả phụ của Bạch gia sống nương tựa lẫn nhau, nhưng khó khăn nữa, hai nữ nhân cũng chống đỡ được gia đình này.

Trương thẩm chính là nhìn trúng tính cách nội liễm kiên cường của nàng. Người có thể làm không sợ khổ, lại là người thận trọng. Huống hồ đại gia hoả cũng thương xót thay nhà bọn họ, có thể kéo giúp thì kéo giúp một phen.

Sau khi nghe Trương thẩm giải thích ý đồ bà đến, thẩm tử Bạch gia cùng Phương Phương đều kích động không biết làm cái gì mới tốt.

Thẩm tử Bạch gia liền cầm lấy hai tay Trương thẩm, nói năng lộn xộn mà cảm ơn: "Có thể làm... Nó có thể làm... Ta, chúng ta... Phương Nhi, mau đến cảm ơn Trương thẩm của ngươi!"

Phương Phương vành mắt đỏ hoe, run giọng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn Trương thẩm, con nhất định sẽ tận tâm hết sức làm việc."

Trương thẩm hiền từ cười nói: "Không có gì, ta chỉ là động động mồm mép, còn phải để Tiểu Nguyệt xem qua mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng."

Trương thẩm ung dung nói, nhưng người nhà Bạch gia vẫn ghi tạc ân tình của bà vào lòng.

"Vậy ta về trước, qua hai ngày nữa ta dẫn ngươi đến gặp Phó Nguyệt." Trương thẩm đứng dậy.

Phương Phương liên tục gật đầu, tiễn Trương thẩm ra ngoài cửa.

Đợi Trương thẩm đi rồi, thẩm tử Bạch gia cùng Phương Phương vẫn còn đang kích động.

Thẩm tư Bạch gia dịu dàng nhìn về phía con dâu, trong nụ cười cất giấu sự bi thương: "Ngươi đó, đến nhà của chúng ta, bị liên lụy..."

Đứa con dâu xinh đẹp hợp lòng người phải thủ tiếc cho đứa con chế.t sớm, là Bạch gia bọn họ có lỗi với nàng.

Nhưng nhìn đứa nhỏ hai tuổi gầy yếu trong lòng ngực con dâu, nàng lại vui mừng vì cháu trai nhỏ vẫn còn mẹ

Phương Phương ôm chặt lấy con, mím môi nói: "Nương cũng đừng nói lời này, việc Trương thẩm nói mỗi ngày chỉ có hai tiếng, con đi bộ nhanh một chút, buổi sáng tối còn có thể làm việc nhà."

Thẩm tử Bạch gia: "Nếu thật sự có thể làm, ngươi có thể thêu chữ thập cùng việc trong cửa hàng là tốt rồi, việc năng trong nhà còn có tiểu bảo còn có ta mà, xương cốt cơ thể của ta vẫn rất khỏe mạnh."

Mẹ chồng nàng dâu hai người nhìn nhau cười.

Phương Phương dịu dàng ôm đứa con trong tay, mặc dù chồng ra đi sớm, nhưng ngày nàng đến Bạch gia sống còn thoải mái hơn khi ở nhà.

Mẹ chồng không khắc nghiệt, đứa con lại ngoan ngoãn, ngày khổ một chút thì sợ gì, nàng mới không tái giá đâu, chỉ ở vậy nuôi gia đình này!

Huống chi, từ khí nàng nhận việc thêu chữ thập, trong nhà mỗi tháng đều có khoản thu nhập, trái lại vẫn tốt rất nhiều. Sau này mỗi tháng có thêm nửa lượng... Ngẫm lại hai việc tốt này đều có liên quan đến Phó Nguyệt, Phương Phương trong lòng hừng hực.
 
Chương 289: Phỏng vấn 2


Định ra rồi chọn người, việc này không nên chậm trễ, cuối tháng sáu Trương thẩm liền dẫn theo Phương Phương đến Tiêu gia.

Phương Phương mặc một bộ quần áo giản dị giặt sạch sẽ, cẩn thận chỉnh trang sạch sẽ, thấp thỏm theo sát Trương thẩm ngồi xuống.

Trương thẩm cười giới thiệu cho hai người: "Đây là Phó Nguyệt, đây là con dâu Phương Phương của tẩu tử Bạch gia."

Nghe thấy Trương thẩm nhắc đến Bạch gia, Phó Nguyệt có chút ấn tượng, đây là người tẩu tử nhỏ giọng giọng nói cảm ơn nàng vì việc thêu chữ thập ở Tôn gia.

"Trương thẩm, Phương tẩu tử, mọi người nếm thử đi, đây là nước ô mai mới phát triển trong cửa hàng của chúng ta, giải nhiệt." Phó Nguyệt tiếp đón hai người.

Phương Phương ngước mắt nhìn nàng, đỏ mặt nhỏ giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn."

Trương thẩm bưng bát nước uống mấy hớp: "Tiểu Nguyệt, tay nghề của cháu vẫn tốt! Phương Phương, ngươi cũng uống đi!"

Lúc này Phương Phương bưng bát nước uống từng ngụm nhỏ.

Trương thẩm chùi miệng, nói với Phó Nguyệt: "Tay nghề ở bếp của Phương Phương cũng được, trong nhà còn có Bạch tẩu tử trông nom, có thể đến mỗi ngày. Cháu hỏi thử xem có thích hợp không."

Nghe Trương thẩm giới thiệu mình, Phương Phương lập tức đặt bát xuống, một lần nữa ngồi nghiêm chỉnh, căng thẳng nhìn về phía Phó Nguyệt.

Phó Nguyệt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt của nàng, hai tay đặt lên mép váy, ôn tồn nói: "Ánh mắt của Trương thẩm cháu đương nhiên tin tưởng. Việc này của bọn ta ở đây không khó, chỉ là yêu cầu mỗi ngày đều phải đến đây đúng giờ để hỗ trợ, nếu thật sự có chuyện gì đến không được cũng phải nói trước cho bọn ta biết, để cho bọn ta có thời gian sắp xếp."

"Còn một điều nữa, trong cửa hàng của bọn ta làm việc nhiều hỏi ít, chúng ta phải ký một khế ước để ngừa vạn nhất."

Phương Phương vẫn nghiêm túc nhìn về phía Phó Nguyệt: "Ta biết rồi, việc này ta đều có thể làm được."

"Được, vậy chúng ta đến phòng bếp thử xem, nếu phù hợp chúng ta liền quyết định." Phó Nguyệt cười đứng dậy dẫn nàng đến phòng bếp.

Tay nghề nấu ăn của Phương Phương là học theo nương nàng ở nhà, nếu nói về hương vị, cũng chỉ ngang bằng mấy nữ nhân trong thôn.

Có điều trình độ giúp Thạch Dương Thạch Mãn là đủ rồi.

Phó Nguyệt nhìn nàng làm việc lưu loát, rửa đồ ăn cẩn thận, làm xong việc rồi không cần người khác nói liền tự dọn dẹp trên mặt bàn sạch sẽ.

Phó Nguyệt nhìn hài lòng, thuận tiện cùng Phương Phương ký khế ước.

Hốc mắt Phương Phương ửng đỏ, trịnh trọng cất tờ giấy hơi mỏng này vào lòng ngực. Cuộc sống của bọn họ sẽ càng ngày càng tốt.

Nàng nháy mắt mấy cái, chỉnh đốn cảm xúc hỏi: "Bà chủ, ngày mai ta bắt đầu đến làm sao?"

Phó Nguyệt khoát tay: "Không vội, chúng ta vẫn phải nán lại ở nhà một đoạn thời gian nữa, tháng tám ngươi đến là được." Để lại hai tháng chỉ đạo quan sát cũng đủ rồi.

Phương Phương gật đầu, ghi nhớ thời gian trong lòng.

Còn có một tháng, nàng có thể nắm chắc thêu chữ thập thêm chút nữa.

Sự việc làm ổn thoả, trong lòng Trương thẩm cũng vui vẻ. Không có việc gì, Phương Phương tự mình quay về thôn, Trương thẩm lại đi thăm con dâu út.

Phó Nguyệt mở miệng nói: "Hai người đợi một chút. A Dương, cầm hai phần điểm tâm đến đây."

"Thứ khác trong nhà không nhiều lắm, chỉ là điểm tâm nhiều, các ngươi mang về nếm thử chút đi."

Trương thẩm qua lại với Tiêu gia nhiều, cũng không khách khí với Phó Nguyệt, cười nhận lấy.

Phương Phương cũng không dám nhận, điểm tâm trong cửa hàng đồ ngọt Phúc Khí rất quý giá!

Phương Phương: "Không cần, để lại cửa hàng bán đi."

"Trong nhà còn nhiều mà, một chút điểm tâm thôi, mang về đưa cho đứa nhỏ nếm thử." Phó Nguyệt cũng không đùn đẩy với nàng, trực tiếp nhét vào lồng ngực nàng.

Nghĩ đến con trai từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng ăn qua cái gì tốt, Phương Phương ôm chặt điểm tâm trong lòng ngực.

"Cảm ơn bà chủ." Sau khi Phương Phương cứ cảm ơn mãi mới quay người rời đi.
 
Chương 290: Lật mình 1


Quyết định Phương Phương đến hỗ trợ, cuộc sống của Tiêu gia vẫn chậm rãi trôi qua.

Vào tháng bảy, tiểu Nhu Nhu đã là cục cưng hơn bốn tháng.

Khi Nhu Nhu mọc chiếc răng sữa đầu tiên, Tiêu Thái, Phó Nguyệt, người lần đầu tiên làm cha mẹ đều vô cùng kích động.

Hai người bọn họ cầm đồ chơi hấp dẫn sự chú ý của Nhu Nhu, Nhu Nhu cười toe toét, để lộ hai chiếc răng nhỏ như gạo ở nướu dưới.

Phó Nguyệt lấy khăn bông lau nước miếng cho cô bé: "Nhu Nhu à, sao nước miếng này của con lại chảy không dứt như thác nước vậy?"

Nhu Nhu không biết nương đang chê cười bé, còn ngây ngô vui vẻ, cánh tay nhỏ quơ quơ như muốn bắt lấy cái trống lắc cha bé đang lắc lắc trước mặt.

Thạch bà bà ở một bên híp mắt nhìn Nhu Nhu: "Trẻ con đều như vậy, khi mọc răng nước miếng rất nhiều."

Cuối tháng mười bọn họ sẽ đi, mấy ngày gần đây Thạch bà bà và Phó Nguyệt đang chuẩn bị quần áo cho đứa nhỏ mặc vào đông.

Trẻ con lớn tướng rất nhanh, bọn họ phải chuẩn bị trước.

Chơi với Nhu Nhu trong chốc lát, Phó Nguyệt bảo Tiêu Thái dỗ con ngủ, mình thì đi đến bên cạnh Thạch bà bà cùng bà thêu thùa may vá.

Đêm nay.

Tiêu Thái đang đọc sách ở thư phòng, Nhu Nhu được đặt ở trong chiếc giường nhỏ ngủ. Giường gỗ cách hắn không xa, Nhu Nhu có động tĩnh gì hắn có thể chú ý đến kịp lúc.

Trong chính đường, Thạch Mãn đang nhẹ tay nhẹ chân sắp xếp bát đũa, cố gắng không quấy rầy Nhu Nhu đang ngủ cùng với Tiêu Thái, Tiêu Giản đang đọc sách viết chữ.

Nhu Nhu tỉnh lại, mở đôi mắt to đen như quả nho lấp lánh.

Không ai kịp lúc đến bế bé, Nhu Nhu méo miệng nhưng lại không khóc.

Tiêu gia nuôi bé rất tốt, trắng trắng mềm mềm, tay chân nhỏ nhắn như ngó sen dần cứng cáp. Trên bàn tay nhỏ bé còn có lúm đồng tiền nhỏ do bàn tay tạo ra, rất dễ thương, Phó Nguyệt nhịn không được cuối cùng hôn nhẹ Nhu Nhu,

Lúc này tay chân béo ú của Nhu Nhu, quơ lung tung. Cũng không biết bánh nếp nhỏ này nghĩ đến cái gì, cong đôi mắt to, càng ra sức khoa tay múi chân vui sướng.

Nhu Nhu nghiêng đầu nhìn Tiêu Thái ở bên phải, hai bắp chân nhỏ vậy mà lôi cả thân cơ thể trở mình sang phải. Bé nằm nghiêng, đè nặng nửa người, nhất thời còn có chút mờ mịt chớp chớp mắt.

Lại phát hiện mình không động đậy được nữa, Nhu Nhu lập tức phát ra tiếng khóc rầm trời.

Tiêu Giản đang viết chữ to, đột nhiên Nhu Nhu vừa khóc hoảng sợ bút lông trong tay cậu rớt xuống một bãi mực, tờ chữ mẫu này bị huỷ...

Tiêu Thái buông sách bước nhanh đi đến, một tay ôm lấy Nhu Nhu dỗ dành nói: "Nhu Nhu tỉnh rồi? Không khóc, không khóc, cha ở đây."

Bị cha ôm dỗ dành trong chốc lát, Nhu Nhu chậm rãi ngừng khóc, nắm lấy quần áo phụ thân "ê a bi bô" cũng không biết là đang oán giận lúc nãy mình bị doạ hay không.

Tiêu Thái cùng "ừ à à" đáp lại con gái, nhìn bé bình tĩnh lại, Tiêu Thái thả Nhu Nhu vào lại giường gỗ.

Đang muốn đứng dậy lấy búp bê vải lại đây chơi, đột nhiên Tiêu Thái giật mình tại chỗ.

Lúc nãy, hắn là ôm lấy Nhu Nhu đang nằm sấp.

Là nằm sấp đó!

Nhưng rõ ràng hắn nhớ rõ lúc trước đứa bé là nằm ngửa mà!

Cho nên, Nhu Nhu biết lật người?!

Tiêu Thái xoay người cong lưng, tiến đến trước mặt Nhu Nhu.

Nhu Nhu không đợi được búp bê vải nhỏ quen thuộc, đã thấy khuôn mặt quen thuộc phóng đại của cha, miệng "ê a bi bô" một lát, ánh mắt trợn to đen láy nhìn về phía cha.

"Nhu Nhu, con lật người trở lại lần nữa cho cha xem." Tiêu Thái chờ mong nói.

Nhu Nhu dời mắt thổi bọt nước miếng, tiếp tục mở rộng hai tay chân bé xíu của mình, hoàn toàn không để ý đến người cha đang vô cùng kinh ngạc vui mừng.
 
Chương 291: Lật mình 2


Tiêu Thái đợi nửa ngày, Nhu Nhu vẫn nằm ngửa giống như thường ngày.

Tiêu giản nhìn ca ca cậu ngồi chồm hổm nửa ngày không có động tĩnh, nhịn không được tò mò đi đến: "Ca ca, huynh đang làm gì vậy?"

"Nhu Nhu biết lật người!" Tiêu Thái vẫn không thèm nháy mắt nhìn Nhu Nhu.

"Biết lật người?" Tiêu Giản đứng ở bên kia cùng đợi.

Nhu Nhu tự mình chơi, không để ý đến lại nhiều thêm một tiểu thúc thúc đang nhìn mình.

Qua một lúc lâu sau, Tiêu Giản xoa đôi mắt mở đến đau nhức, nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Thái: "Khi nào thì Nhu Nhu lật người ạ?"

"Đợi một chút."

Hai huynh đệ lại tiếp tục nhìn chằm chằm...

"Ăn cơm thôi! A Thái ca, A Giản đến đây ăn cơm." Phó Nguyệt vào nhà trên hô.

Tiêu Giản nghe được giọng nói của tẩu tử, kích động chạy đến: "Tẩu tử, đệ với ca ca đang đợi Nhu Nhu lật người đó!"

"Nhu Nhu biết xoay người?!" Phó Nguyệt buông bát, vui mừng ngạc nhiên hỏi.

Tiêu Giản xoa đầu: "Ca ca nói đó, A Giản chưa thấy được."

Phó Nguyệt theo cậu vào thư phòng, chỉ thấy Tiêu Thái vẫn ngồi bên giường gỗ thương lượng với Nhu Nhu: "Nhu Nhu lật người thêm một cái nữa cho cha xem đi, một cái là được rồi."

Phó Nguyệt: "Nhu Nhu lật người?"

Tiêu Thái đứng dậy giải thích với Phó Nguyệt: "Thật ra ta cũng không nhìn thấy, là lúc nãy Nhu Nhu khóc ta đến ôm con nhìn thấy con nằm sấp."

Phó Nguyệt tiếc nuối, cũng tiến đến trước mặt Nhu Nhu dịu dàng nói: "Nhu Nhu lật người cho nương nhìn một cái có được không?"

Nhu Nhu nhìn thấy nương, đưa cánh tay nhỏ bé túm lấy nàng, đồng thời còn kêu "a a" hai tiếng, muốn nương ôm một cái.

Phó Nguyệt bất đắc dĩ, bế con lên.

Nàng nhìn thấy hai huynh đệ Tiêu gia mong ngóng nhìn Nhu Nhu, cười nói: "Bỏ đi, nếu thực sự Nhu Nhu biết lật người, sau này sẽ thấy thường xuyên hơn. Chúng ta đi ăn cơm trước đi."

Tiêu Thái có hơi mất mát khi không chứng kiến được lần đầu tiên con gái lật người, mang theo Tiêu Giản đến nhà trên dùng cơm.

Trên bàn cơm Thạch bà bà nghe chuyện cũng có chút ngạc nhiên: "Trẻ con lớn nhanh, biết lật người, biết ngồi, biết bò."

Phó Nguyệt gật đầu đồng ý.

Nàng vẫn nhớ rõ bộ dáng như khỉ đỏ con lúc mới sinh, trong nháy mắt, bé đã giống như nắm bột, trắng nõn đáng yêu.

Thu dọn xong trở về đông phòng, sau khi Nhu Nhu được ăn no vẫn chưa ngủ, Phó Nguyệt liền đưa đứa nhỏ cho Tiêu Thái, mình đi rửa mặt trước.

Đợi nàng quay về, thấy rõ tình hình trên giường, nhất thời sững sờ tại chỗ, sau đó cười cong thắt lưng.

Tiêu Thái đưa Nhu Nhu để bên trong giường, còn hắn đang nằm ở bên ngoài, làm mẫu cho Nhu Nhu lật người như thế nào.

"Nhu Nhu nhìn cha này, gác một chân lên chân kia, sau đó giống như vậy, lật người! Nhu Nhu hiểu chưa?"

Nhu Nhu mở to mắt nhìn động tác kỳ lạ của cha.

Tiêu Thái: "Chưa hiểu? Không sao, cha làm lại cho con xem!"

Nghe được tiếng cười của Phó Nguyệt, động tác của Tiêu Thái cứng ngắc ở không trung.

Hắn xấu hổ buông hai chân dài xuống, ho nhẹ hai tiếng ra vẻ bình tĩnh, để Nhu Nhu vào giường gỗ: "Nhu Nhu nên ngủ rồi."

Nếu xem nhẹ hai tai đỏ bừng của hắn, Phó Nguyệt vẫn tưởng một mặt ấu trĩ trẻ con lúc nãy chỉ là ảo giác.

Phó Nguyệt mỉm cười đi đến: "A Thái ca, chàng thật đáng yêu."

Tiêu Thái nghiêm trang: "Nhu Nhu mới đáng yêu."

Phó Nguyệt nghiêng đầu, tiến đến trước gương mặt hơi hồng của hắn: "Nhu Nhu giống chàng, đều đáng yêu."

Tiêu Thái bị nương tử đùa giỡn tránh ánh mắt đi.
 
Chương 292: Phóng tịch 1


Lúc này Tiêu Thái và Phó Nguyệt đều thấy rõ ràng.

Không đợi Nhu Nhu phản ứng lại khóc, hai người nhanh chóng lật cô bé về.

Nhu Nhu lại nằm ngửa, mờ mịt lắc lắc chân răng.

Phó Nguyệt: "Nhu Nhu, giống như lúc nãy vậy, con lật người lần nữa đi?"

Đáng tiếc lúc này, bất luận cha nương khuyên bảo chờ mong như thế nào, Nhu Như đều tự mình ngáp một chút, nhắm hai mắt lại nặng nề ngủ mất.

Nhu Nhu ngủ say, hai vợ chồng bên kia lại kích động đến mức nhỏ giọng tán gẫu đến nửa đêm.

Quả nhiên đúng như lời Thạch bà bà nói.

Sau khi Nhu Nhu biết lật người, dần dần có thể ngồi một chút.

Sự hứng thú của người trong nhà đều tập trung trên người bé, thường xuyên cầm đồ chơi thu thú bé xoay người hoặc kéo bé ngồi dậy với một lực nhỏ.

Bởi vì biết chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ rời đi, khoảng thời gian này Tôn Trường Minh chủ động xuống núi đến đây thăm Tiêu gia và Nhu Nhu.

Nhìn thấy Nhu Nhu có thể "ê a bi bô" ngồi xuống chơi búp bê, Tôn Trường Minh kích động mà ban đêm uống thêm vài chén rượu với Tiêu Thái, ngủ lại Tiêu gia ba ngày.

Tháng tám, mỗi ngày Phương Phương đều đúng giờ đến bắt đầu làm việc.

Thạch bà bà bắt tay chỉ bảo nàng rửa cùng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, những thứ này phần lớn đều có thể hoàn thành bằng giếng nước bên trong sân. Chuẩn bị xong Thạch Dương sẽ đem mấy thứ này vào phòng bếp làm điểm tâm. Mà Phương Phương cũng tự giác dừng bước ở ngoài phòng bếp.

Cuối cùng việc quét dọn rửa cùng khuân vác, bày biện điểm tâm, Phương phương làm một cách sạch sẽ nhanh nhẹn.

Vả lại nàng vừa đến trong viện Tiêu gia liền vùi đầu vào làm việc, không có một khắc nào ngưng nghỉ, cũng không nói nhiều nhìn loạn, Phó Nguyệt và Thạch bà bà rất đều rất hài lòng.

Trải qua tháng thứ nhất, Phó Nguyệt hào phóng đưa nửa lượng bạc cùng một phần điểm tâm đưa cho nàng: "Phương tẩu tử vất vả rồi, tiền lương sau này Thạch Dương sẽ thanh toán hàng tháng cho ngươi."

"Cảm ơn bà chủ!" Phương Phương nắm chặt bạc, mở miệng không nói được lời nào khác, chỉ có thể chân thành cảm tạ.

Phó Nguyệt: "Mau về đi, người trong còn đang chờ đó."

Tiễn Phương Phương đi, sau khi ăn cơm tối Phó Nguyệt giữ mọi người lại nói chuyện.

Tiêu Giản thì lại ở trong thư phòng trông Nhu Nhu.

Ba người Thạch gia lẳng lặng ngồi một bên, cùng đợi Phó Nguyệt.

Phó Nguyệt nhìn bọn họ, lấy ra một cái hộp nhỏ đặt trên bàn bên cạnh.

"Một năm nay, cảm ơn sự chăm sóc mọi người."

Thạch bà bà đáp lời: "Phu nhân nói gì vậy, đều là chuyện bổn phận, không đáng cảm ơn."

Phó Nguyệt mỉm cười đẩy chiếc hòm trong tay: "Ta sớm đã nói qua trước đó, muốn khôi phục hộ tịch cho mọi người. Trong này là khế ước bán thân của ba người, ngày mai sẽ theo A Thái ca đến phủ nha làm đi."

Ba người Thạch gia đều bị tin tức này làm khiếp sợ.

Có thể thay đổi nô tịch dễ như vậy sao? Thời gian này mới bao lâu chứ, lúc đầu bọn họ đều nghĩ vào nô tịch chính là số phận cả đời không thể thoát khỏi.

Phó Nguyệt biết bọn họ muốn nói gì, tiếp tục nói: "Một năm nay, Thạch Dương hao tâm tổn sức cửa hàng, khi ta mang thai có thể nói là tay nghề của Thạch Dương chống đỡ, Thạch bà bà lớn tuổi lại làm việc tuyệt đối không ít, có ngài ở đây, ta cùng A Thái ca mới có thể an tâm nuôi lớn Nhu Nhu."

Thạch Mãn nháy đôi mắt to linh động, mong chờ nhìn nàng, Phó Nguyệt lại cười bổ sung: "A Mãn của chúng ta cũng là một cô bé giỏi giang, giúp ta rất nhiều."

"Không nói nữa, một năm nay tiền mọi người giúp ta cũng đủ bù vào bạc lấy ra trước đây."

Nếu nói không kích động là không thể nào.

Thạch bà bà nhìn cháu trai cháu gái tuổi còn nhỏ, cũng không có cách dối lòng cự tuyệt. Bà già rồi, dù cho nửa đời sau được đứng bên cạnh phu nhân, làm trâu làm ngựa cho phu nhân, bà cũng can tâm tình nguyện. Nhưng cháu trai cháu gái còn phải lập gia đình sinh con, nếu vẫn là nô tịch, con cháu đời sau đều không thể thoát khỏi.
 
Chương 293: Phóng tịch 2


Thạch bà bà đấu tranh, khuôn mặt già nua đỏ bừng: "Phu nhân... Đại ân đại đức của ngài Thạch gia chúng ta đến chế.t không quên. Nếu như... Nếu như có thể khôi phục được hộ tịch, xin ngài làm cho A Dương A Mãn đi, bà già này không cần! Cả đời này của bà già đây đều đứng bên cạnh hầu hạ ngài."

Phó Nguyệt hất cằm với Thạch Dương, cố ý đùa giỡn nói: "Vậy không được, con cũng không cho ngài dưỡng lão. Bà a, sau này đợi hưởng phúc của cháu trai đi, bảo cháu trai cháu gái phụng dưỡng bà."

Thạch Mãn xoay người, còn nghiêm túc cam đoan với Thạch bà bà: "Bà nội, bà yên tâm. Con sẽ phụng dưỡng bà."

Từ sau khi Phó Nguyệt vừa nói chuyện khôi phục hộ tịch, Thạch Dương vẫn luôn cúi đầu, che khuất hốc mắt đỏ bừng của mình.

Lúc này nghe muội muội nói vậy, cậu mới ồm ồm nói: "Con phụng dưỡng bà nội."

Nghe cháu trai cháu gái đều tranh nhau phụng dưỡng bà, trong lòng Thạch bà bà tràn đầy ấm áp.

Thạch bà bà: "Đều là những đứa trẻ ngoan của bà."

Phó Nguyệt vỗ hòm giải quyết dứt khoát: "Vậy thì quyết định như thế đi, muốn sửa thì cùng sửa. Chẳng lẽ sửa lại hộ tịch, Thạch bà bà sẽ không làm ở Tiêu gia con nữa sao? Không cần tiểu Nhu Nhu nữa?"

"Không có chuyện đó! Bà lão đây còn phải nhìn thấy Nhu Nhu trưởng thành đấy."

"Vậy thì được rồi, quyết định như vậy đi! Ngày mai mọi người cùng đến phủ nha đăng ký."

Tiêu Thái gật đầu, Phó Nguyệt đã nói việc này với hắn từ lâu, hắn không có dị nghị.

"A Dương?" Phó Nguyệt kêu lên.

Thạch Dương: "Sư phụ?"

Đối với người đồ đệ này, Phó Nguyệt vô cùng vừa lòng. Thạch Dương có năng lực lại vì Tiêu gia và cửa hàng cố gắng tận tâm, đương nhiên Phó Nguyệt sẽ không bạc đãi người một nhà.

Phó Nguyệt: "Sau tháng mười trong cửa hàng phải dựa vào đệ chống đỡ. Sau này đệ đại chưởng quỹ của cửa hàng đồ ngọt Phúc Khí, ta chuẩn bị chia 20% thu nhập hàng năm của cửa hàng cho đệ."

Ba người Thạch gia lại giật mình rồi.

Việc này bọn họ chưa hề nghe qua, cũng chưa từng nghĩ đến.

Thạch Dương đột nhiên đứng lên: "Sư phụ, không cần chia hoa hồng cho đệ! Đệ nhất định sẽ cố gắng kinh doanh cửa hàng của chúng ta."

Thạch bà bà cũng liên tục phụ hoạ: "Đúng vậy, đúng vậy. Phu nhân, con dạy A Dương một tay nghề tốt như vậy, đây là những việc đồ đệ như nó nên làm."

Muốn ngựa chạy lại muốn ngựa không ăn cỏ?[1]

[1]Thành ngữ ẩn dụ muốn nhận được lợi ích nhưng lại không muốn trả giá.

Trên đời nào có chỗ tốt mà không phải trả giá nhiều như vậy chứ.

Phó Nguyệt cũng không phải là người keo kiệt thiển cận. Làm nhiều có nhiều, chia hoa hồng cho Thạch Dương nhiều phần trăm như vậy nàng đã nghĩ trong đầu từ lâu.

Việc trong cửa hàng hiện tại quả thật do Thạch Dương làm rất nhiều, tăng lương tháng cho cậu không bằng trực tiếp chia hoa hồng. Đừng đánh cược lòng người, những thỏi bạc trắng lóa cũng có thể khiến cho Thạch Dương càng tận tâm tận sức hơn.

Phó Nguyệt bảo Thạch Dương ngồi xuống: "Việc đệ làm rất nhiều, làm rất tốt, nên lấy nhiều hơn một chút."

Ánh mắt Phó Nguyệt kiên định, Thạch Dương biết mình không thuyết phục được sư phụ, liền nói: "Vậy 20% quá nhiều, cho đệ 5% là được."

"Nói rồi, là kết quả cho chính đệ cố gắng trước đó. Cho đệ thì đệ nhận đi. Sau này chúng ta cũng ký khế ước, giấy trắng mực đen xác định."

Thạch Dương còn muốn nói gì nữa, Phó Nguyệt nghiêng liếc mắt cậu một cái: "Tiền nhiều thì đệ cắn tay à? Ta không phải sư phụ đệ? Có phải không muốn nghe lời sư phụ phải không?"

Thạch Dương đỏ mặt dùng sức gật đầu.

"Vậy nhận lấy đi, đừng có lằng nhằng nữa."

Tiêu Thái quay đầu giấu đi ý cười trên mặt.

Đúng lúc này, trong thư phòng cách vách Nhu Nhu bật khóc, Tiêu Giản dỗ dành không được, gấp đến độ luôn kêu người!
 
Chương 294: Muốn ăn 1


“Ca ca, tẩu tử, Nhu Nhu khóc rồi!” Tiêu Giản hô to.

Tiêu Thái đứng lên: “Ta đi xem. Các ngươi cứ trò chuyện tiếp đi.”

Đã nói xong hết cả hai việc, Phó Nguyệt cũng không có chuyện gì ở nơi này nữa liền nói: “Xong hết chuyện rồi, ta cũng đi xem Nhu Nhu đây.”

Phó Nguyệt và Tiêu Thái cùng đứng dậy rời đi, ba người Thạch gia ở lại tại nhà chính.

Thạch Mãn: “Nãi nãi, ngày mai chúng ta sẽ được khôi phục thân phận hộ tịch à? Cháu…… sao cháu cảm thấy như đang nằm mơ vậy nhỉ?”

Thạch Dương nghe vậy, vươn tay ra nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa đầy đặn của cô bé.

Thạch Mãn hất tung bàn tay to của ca ca ra, bất mãn mà kêu lên: “Đau đau đau! Ca, ca làm gì thế?!”

“Đau thì không phải nằm mơ.”

“Hừ!”

Thạch bà bà cười khanh khách mà nhìn hai huynh muội đùa giỡn trong chốc lát.

Sau đó bà nghiêm nghị nói: “Ân đức của phu nhân đối với Thạch gia chúng ta quá lớn, chờ chúng ta đi tới kinh thành, hai cháu phải chăm lo canh giữ cửa hàng thật tốt! Nếu có lỗi gì, không cần phu nhân phải ra tay, ta sẽ xử lý các cháu!”

“Nãi nãi, cháu nhớ kỹ rồi.” Thạch Dương, Thạch Mãn trăm miệng một lời mà đáp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Thái mang theo ba người của Thạch gia đi tới phủ nha làm hộ tịch ổn thỏa.

Từ đây ba người Thạch gia chính là lương dân của triều Lý.

Giữa trưa, Thạch bà bà tự bỏ tiền túi ra, cùng Thạch Dương gọi một bàn thức ăn phong phú, ăn mừng chuyện vui trong ngày này.

“Phu nhân mau ngồi xuống đi!” Thạch Mãn tiếp đón Phó Nguyệt đi tới.

Phó Nguyệt đặt Nhu Nhu đang ngủ xuống giường gỗ.

“Về sau cũng đừng gọi là phu nhân nữa.” Nàng vuốt ve mái tóc của tiểu nha đầu.

“Vậy gọi là gì?” Thạch Mãn nghi hoặc hỏi.

Phó Nguyệt: “Chúng ta là ngang hàng, lại không cách biệt nhiều tuổi, ngươi gọi ta là Tiểu Nguyệt tỷ đi.”

Tiêu Thái đi tới nghe được, cũng nói: “Cũng đừng gọi ta là lão gia nữa, gọi giống đám người Thế Thịnh đi, gọi ta là A Thái ca là được.”

Thạch Mãn chớp chớp mắt đồng ý, nghe lời phu nhân…… À không đúng, Tiểu Nguyệt tỷ.

Thạch Dương ngước mắt nhìn nhìn Phó Nguyệt, kiên trì nói: “Ta đã chính thức bái sư, ta muốn gọi là sư phụ.”

Phó Nguyệt cười gật đầu.

Nhu Nhu được hơn sáu tháng tuổi, tay chân khỏe mạnh và hoạt bát hơn.

Khi cả nhà bọn họ đang dùng cơm, Nhu Nhu ngửi được mùi đồ ăn thơm ngọt, ngồi dậy tóm lấy giường gỗ nhìn về phía bên này, trong miệng “A a” mà gọi mọi người, tay nhỏ còn vỗ vỗ vào giường gỗ, dường như có vẻ tức giận khi bọn họ ăn cơm không đưa cô bé theo.

Phó Nguyệt buồn cười mà ôm cô bé tới ngồi cùng một chỗ với mọi người ở bên cạnh bàn.

Nếu không để ý tới con bé, nhóc tiểu yêu này chỉ ngồi một lát sẽ gào to lên như sét đánh giữa trời quang cho mà xem.

Nhu Nhu ngồi ở trong lòng nương, bàn tay nhỏ muốn tóm lấy đồ vật trên bàn.

Phó Nguyệt bắt được bàn tay nhỏ mập mạp trắng muốt của con bé nói: “Muốn ăn cơm à? Nhu Nhu còn nhỏ, không thể ăn đâu.”

Nhu Nhu ngẩng đầu nhìn nương, lại nhìn đồ ăn đa dạng sắc thái trên mặt bàn rồi mở miệng “Ê a?”

Thạch bà bà thò đầu qua nhìn bảo bối nhỏ hỏi: “Nhu Nhu đói rồi sao?”

Phó Nguyệt bắt được cái tay nhỏ đang quơ lộn xộn của con bé: “Ta mới cho con bé ăn cách đây không lâu.”

Thạch bà bà nghĩ nghĩ, nói thương lượng với Phó Nguyệt: “Hiện tại con bé cũng có thể ăn một chút những thứ khác, để ta đi làm một ít cháo bột cho Nhu Nhu nhé?”

Cái răng nhỏ của Nhu Nhu đã mọc ra một ít, có thể dần dần ăn dặm thêm một ít thức ăn phụ để gia tăng dinh dưỡng.

Phó Nguyệt đồng ý: “Cũng được.”
 
Chương 295: Muốn ăn 2


Thạch bà bà chỉ chỉ vào cái mũi nhỏ của Nhu Nhu: “Thạch bà bà làm đồ ăn cho Nhu Nhu nhé, chờ nha.”

Chờ đến khi Thạch bà bà bưng chén bột nhỏ tới, trước hết Phó Nguyệt dùng một chiếc đũa sạch dính một ít nước cơm cho Nhu Nhu nếm thử.

Nhu Nhu nếm xong, cái miệng nhỏ nhai đi nhai lại, sau đó lại nói “Y nha y nha” cười híp cả mắt lại.

Phó Nguyệt đợi trong chốc lát, thấy con bé không nhè ra hoặc không thoải mái, lúc này mới lại bón cho một chút nước cơm và cháo bột.

Lần đầu tiên ăn dặm, Phó Nguyệt không dám bón cho cô bé nhiều. Không quá hai muỗng, nàng liền buông xuống.

Nhu Nhu còn chưa đã ghiền, bĩu môi tiếp tục nhìn về cái chén nhỏ trên bàn với ánh mắt khát vọng.

Không phát hiện ra, đây vẫn là cái đồ tham ăn.

Mọi người ngồi ở bên bàn thấy vậy đều nở nụ cười.

Tiêu Giản cầu xin cho cháu gái nhỏ: “Tẩu tử, Nhu Nhu nhất định là đói bụng, còn muốn ăn nữa đó!”

“A Giản đệ cứ ăn đi, Nhu Nhu còn nhỏ không thể ăn tiếp nữa.” Phó Nguyệt bế nữ nhi của mình lên, “Mọi người ăn trước đi, ta ôm con bé đi chỗ khác chơi.”

Nàng vừa mới sờ sờ cái bụng nhỏ của Nhu Nhu, hơi phình phình, thật sự không giống như vẻ đói bụng, có khả năng là đứa trẻ lần đầu tiên nếm đồ ăn dặm nên thấy tò mò cũng nên.

Tiêu Thái buông chén, nhìn về phía hai mẹ con bọn họ: “Nếu không để ta ôm đi, nàng cũng chỉ mới ăn có mấy miếng.”

“Không sao đâu, A Thái ca chàng cứ ăn trước đi, ta đi ngồi một lát cho đồ ăn nguội bớt là được.” Phó Nguyệt đưa Nhu Nhu tới thư phòng, tầm mắt được tách biệt khỏi đồ ăn, lại có nương chơi cùng nên đã dời đi lực chú ý, Nhu Nhu cũng không đòi ăn nữa.

**

Cuối tháng 9, Phó Nguyệt lựa ngày rảnh rỗi, mang theo những hình ảnh đẹp vừa mới vẽ xong cùng một ít thêu phẩm đi tới tiệm vải Lý Ký.

“Đi Vân kinh sao?” Lý Đình buông chén trà trong tay, nhìn về phía Phó Nguyệt.

“Đúng vậy, đầu tháng mười phải đi rồi, có lẽ phải đến đầu xuân sang năm mới trở về.”

“Vậy dọc đường đi các muội đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ? Nếu không ta giới thiệu hai nhà tiêu cục đáng tin cậy cho muội nhé?”

“Ý tốt của Đình tỷ ta xin cảm tạ trước, có điều có người tới đón chúng ta cùng nhau đi thượng kinh, cho dù nhiều người cũng không có vấn đề gì.” Phó Nguyệt nói ổn thỏa không đi sâu vào chi tiết.

Lý Đình gật gật đầu: “Tiểu Nguyệt muội cứ yên tâm, tuy chúng ta không phải là người có quyền thế lớn gì, nhưng mà cửa hàng nhà muội ta sẽ cho ngươi lưu ý nhiều hơn.”

Phó Nguyệt: “Cửa hàng có A Dương quản lý, nhưng ngài có thể chiếu ứng thì ta càng yên tâm.”

Lý Đình nhiệt tình nói: “Lý gia chúng ta cũng mở cửa hàng ở vân kinh đó, để ta nói địa chỉ cửa hàng của nhà cho muội. Nếu muội có chuyện gì thì sai chưởng quầy gửi tin tới cho ta là được.”

Bởi vì Phó Nguyệt đưa ra cách thêu chữ thập, Lý gia đã nhanh chóng lan truyền việc này và trở nên nổi tiếng.

Hiện tại nếu nhắc tới việc thêu chữ thập, các bá tánh bình dân nghĩ đến trước tiên chính là tiệm vải Lý Ký. Mặc dù về sau xuất hiện nhiều nhà bắt chước, nhưng so ra vẫn không bằng hàng của Lý gia.

Cho nên Lý gia rất coi trọng Phó Nguyệt, hơn nữa nàng còn tiếp tục cung cấp cho bọn họ các phong cách vẽ riêng độc đáo, thậm chí còn thêu được hai mặt tinh diệu.

Thêu chữ thập ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh, Phó Nguyệt lấy một phần lợi nhuận từ Lý gia, ngoại trừ tháng thứ nhất doanh thu tăng vọt, những tháng sau mỗi tháng Phó Nguyệt đều có thể thu về từ hai trăm đến ba trăm lượng. Bởi vậy có thể thấy được Lý gia có năng lực thật lớn.

Mà Lý gia cũng cam tâm tình nguyện, gia chủ đâu có ngốc, người tài giỏi như thế Lý gia bọn họ muốn giữ chân lại mới được. Gia chủ Lý gia khi gửi thư cho Lý Đình cũng dặn dò qua rằng muốn kết giao tốt với Phó Nguyệt.

Lý Đình không cần hắn nói cũng biết chính mình nên làm như thế nào, hơn nữa tính cách của nàng còn hợp với Phó Nguyệt.

Lý Đình lại nói: “Nếu vậy thì muội chờ một chút, ta thanh toán tiền lãi trước và số bạc từ thêu hai mặt cùng mẫu vẽ cho muội một thể. Mấy tháng nữa muội không ở đây…” Tiền lãi từ thêu chữ thập đều đã thống nhất là chờ Lý gia sắp xếp rõ ràng sổ sách rồi cứ ba đến bốn tháng lại kết toán cùng Phó Nguyệt một lần.

Phó Nguyệt hào phóng mà cười nói: “Việc đó cứ chờ ta trở lại rồi nói sau, Đình tỷ cứ giúp ta thu trước nhé.”

Lý Đình cũng không ngượng ngùng, cười lớn đồng ý: “Để ở chỗ tỷ, muội sẽ không thiếu dù chỉ một đồng.”

Ngồi nói chuyện phiếm trong chốc lát, Phó Nguyệt mang theo tay nải nhỏ đầy ắp trở về nhà.

Tại chỗ cửa hậu viện của Tiêu gia, ba chiếc xe ngựa đứng thành hàng dài.
 
Chương 296: Đi ra ngoài 1


Phó Nguyệt dừng bước chân.

Bên cạnh xe ngựa có năm sáu tráng hán đứng, mỗi người ai nấy đều mạnh mẽ khỏe khoắn, lạ mặt vô cùng.

Khi Phó Nguyệt đang quan sát và đánh giá, cửa gỗ của hậu viện lại mở ra lần nữa.

Tiêu Thái đưa Diệp An ra đến nơi nói: “Ta không giữ các ngươi ở lại nữa, hai ngày sau chúng ta sẽ khởi hành.”

“Xin nghe theo lời dặn của biểu thiếu gia.” Diệp An cúi người hành lễ, vừa nhấc mắt liền thấy Phó Nguyệt đứng ở bên ngoài, “Biểu thiếu phu nhân.”

Phó Nguyệt đến gần: “Diệp An tới sao?”

“Vâng, lão gia phái ta về đây hộ tống mọi người nhập kinh.”

Phó Nguyệt nhìn hắn rồi lại nhìn Tiêu Thái.

Tiêu Thái giải thích với Phó Nguyệt: “Diệp An mang theo người ở lại tại khách điếm, chờ chúng ta thu dọn ổn thỏa xong thì hai ngày sau sẽ xuất phát.”

Kỳ thật không có gì cần phải thu dọn, trong nhà đã sớm chuẩn bị xong.

Đồ vật của ba người Tiêu Thái, Phó Nguyệt cùng với Thạch bà bà còn ít hơn đồ của một mình Nhu Nhu.

Người lớn bọn họ mang xiêm y theo cùng lắm chỉ có hai bộ thu đông, nếu lúc nào không đủ thay thì trực tiếp mua bộ đồ mới là được. Nhu Nhu thì không được, đứa bé làn da mỏng manh mềm mại, xiêm y trong nhà tự tay làm có nguyên liệu thoải mái, hơn nữa đã trải qua giặt giũ, sẽ không cọ xát làm thương tổn làn da.

Ngoài xiêm y, còn có búp bê vải và các đồ chơi mà Nhu Nhu thích chơi.

Đồ ăn mặc và thư tịch của Tiêu Giản cũng không ít.

Tiêu Thái mang theo quà tặng tiến đến trường tư thục nói rõ với phu tử tình hình, sau đó xin nghỉ dài hạn.

Tiêu Thái còn lựa thời gian rảnh rỗi, cùng Phó Nguyệt trở về thôn trang một chuyến, bái biệt nhà trưởng thôn cùng sư phụ Tôn Trường Minh.

Thời gian hai ngày chớp mắt đã qua.

Ban đêm, Phó Nguyệt lại kiểm kê đồ vật muốn mang theo một lần nữa.

Tiêu Thái ôm Nhu Nhu đi theo sau lưng nàng: “Tiểu Nguyệt, ngân phiếu thật sự để ở chỗ ta sao?”

Phó Nguyệt cầm danh sách ghi chép trong tay tra xét đối chiếu lần lượt, không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Để ở chỗ chàng đó, chàng giữ bên người là được.”

Tiêu Thái nghi hoặc hỏi: “Vì sao nàng không cất chung một chỗ?”

Phó Nguyệt đứng thẳng lưng lên chuyển hướng về phía Tiêu Thái, nở nụ cười nói: “Ta nói cho chàng nghe một câu, không cần đặt toàn bộ trứng gà ở trong cùng một cái rổ.”

Phó Nguyệt cất giấu ba tờ ngân phiếu trăm lượng vào một bộ đồ lót của Nhu Nhu, sau đó lại gấp gọn quần áo vào một đám y phục khác vào trong tay nải. Cũng theo cách giấu này, ba tờ ngân phiếu khác cất giấu bên trong một con búp bê vải sau đó khâu lại như cũ.

Phó Nguyệt: “Ba tờ trăm lượng kia ở chỗ chàng, hai tờ dắt vào người, một tờ để ở túi tiền. Trên đường có chuyện gì cũng có thể đối phó khẩn cấp được.”

Động thái này của Phó Nguyệt khiến Tiêu Thái hiểu ra rằng nàng đang muốn phòng ngừa sự cố bất chợt xảy ra.

“Ta hiểu rồi.” Tiêu Thái nghiêm túc gật gật đầu, “Trời không còn sớm, ngày mai còn phải lên đường, chúng ta mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Cuối cùng Phó Nguyệt nhìn thoáng qua danh sách, xác định những đồ vật cần chuẩn bị đã có đầy đủ không bỏ sót nên hiện tại mới chống eo đứng lên: “Đi đi đi, ta xong rồi.”

Lần này ra cửa, Phó Nguyệt mang theo hai ngàn lượng ngân phiếu, còn có hơn ba mươi hai cắc bạc vụn, tiền đồng lẻ. Để ở trên người Tiêu Thái ba trăm lượng, trên người Thạch bà bà để ba trăm lượng, trên người mình để ba trăm lượng cùng bạc vụn vặt bạc. Những ngân phiếu khác đều giấu ở hành lý của từng người cùng một cái hộp nhỏ có khóa.

Trong thời gian suốt một năm rưỡi qua, Bề ngoài Tiêu gia rất khiêm tốn, ngoài việc mua cả nhà Thạch gia, chưa từng mua thêm người nữa.

Mọi người nhìn thấy cửa hàng Phúc khí Điềm phẩm của Tiêu gia dòng người như nước, nghĩ rằng kiếm được không ít tiền bạc. Nhưng bởi vì cửa hàng mỗi ngày đều giới hạn số lượng mua, chỉ bán mấy canh giờ trong buổi sáng, cho nên đoán chừng sẽ không khoa trương lắm.

mua, chỉ bán mấy canh giờ trong buổi sáng, cho nên đoán chừng sẽ không khoa trương lắm.

Nhưng mà, ngoài nguồn tiền cuồn cuộn không ngừng như nước chảy vào cửa hàng ấy, Phó Nguyệt còn có tiền lợi nhuận mà Lý Ký chia cho, tiền bạc từ việc thêu thùa, bán công thức nấu lẩu với 500 lượng, Tiêu Thái đi săn nhiều vô số cũng từ từ tích lũy được gần trăm lượng. Khấu trừ tiêu dùng của cả nhà, Phó Nguyệt cùng Tiêu Thái lại lặng lẽ tích cóp được hơn 3000 lượng lẻ hai cắc bạc.
 
Chương 297: Đi ra ngoài 2


Từ thành Thạch Châu đi hướng Vân kinh, trên đường kỳ thật tạm coi như thái bình, đặc biệt hai năm trước triều đình phái người diệt phỉ, người đi đường đi buôn bán cũng nhiều hơn. Phó Nguyệt phân chia bạc đặt ở trong tay mọi người, như vậy có thể tránh cho việc ngoài ý muốn xuất hiện, hơn nữa nếu thật sự xảy ra chuyện gì, mỗi người trong tay có tiền cũng không hoảng hốt.

Ngày thứ hai, Diệp An lại lần nữa dẫn người cùng xe ngựa đi tới chỗ cửa hậu viện của Tiêu gia.

Dũng Nghị Công Phủ phái tới đây ba chiếc xe ngựa, đều là loại tốt nhất trong phủ. Những trang trí bên ngoài đều được cố ý dỡ xuống, có vẻ vô cùng mộc mạc, nhưng bên trong lại ẩn giấu không gian lớn, thoải mái và rộng rãi.

6 người mà Diệp An mang đến đều là hộ vệ có thân thủ mạnh mẽ được lựa chọn cẩn thận từ trong phủ. Không chỉ như thế, những lúc cần thiết, bọn họ còn có thể bảo hộ thương đội vận chuyển lá trà suốt một đường cùng nhau đi vào kinh.

Trong đại thư phòng, Phó Nguyệt gọi Thạch Dương vào, lấy ra ba trăm lượng cho hắn.

Phó Nguyệt: “Số ngân phiếu này ngươi cất giữ cẩn thận, nguyên liệu nấu ăn cần thiết mỗi ngày A Thái ca đã thỏa thuận ổn thỏa, cứ dựa theo giá cả ban đầu để thanh toán vào mỗi tháng. Nếu có vấn đề gì, A Thái ca sẽ mang ngươi đi gặp mặt những hộ buôn bán đó, ngươi nhớ kỹ hết chưa?”

Thạch Dương nghiêm mặt nói: “Sư phụ, ta đã nhớ kỹ hết rồi. Có chuyện gì ta sẽ tới cửa trao đổi.”

“Được rồi, tiệm vải Lý Ký, Uông đại công tử còn có trưởng thôn cùng sư phụ, chúng ta đều đã nói qua trước rồi. Nếu ngươi có việc gì cũng đừng tự mình gánh chịu, có thể tìm bọn họ thương lượng.”

Thạch Dương lại gật gật đầu lần nữa, nhớ kỹ những lời dặn của sư phụ.

“Số bạc mà cửa hàng mỗi ngày kiếm tiền ngươi cũng có thể dùng trước để quay vòng, nhớ ghi chép lại là được.” Nói rõ việc xong, Phó Nguyệt đứng dậy vỗ vỗ bả vai Thạch Dương.

Chỉ thoáng như trong nháy mắt, Thạch Dương đã cao hơn nàng một cái đầu.

“Được rồi, ta cũng không còn chuyện gì khác có thể dặn dò, ngươi cứ dựa theo dáng vẻ vốn có mà làm là được. Chăm lo tốt cho chính mình cùng A Mãn nhé!”

Thạch Dương khó khăn lắm mới thích ứng với ngôi nhà mới, hắn cũng luyến tiếc mọi người rời đi. Nhưng cửa hàng không thể không có người, hắn sẽ thay thế sư phụ canh giữ cẩn thận!

Sự nồng nhiệt trong mắt Thạch Dương nghẹn lại, trịnh trọng mà hứa hẹn: “Sư phụ ngài cứ yên tâm đi, trong nhà ta sẽ trông chừng cho ngài.”

“Được!”

Hai người đi ra thư phòng, Tiêu Thái đã cùng Diệp An, Thạch bà bà dọn lành lý của bọn lên trên chiếc xe ngựa đầu tiên.

Phó Nguyệt ngồi trên chiếc xe ngựa thứ hai, Thạch bà bà cùng Tiêu Giản, Diệp An cùng Tiêu Thái ngồi ở bên ngoài điều khiển xe ngựa; còn lại chiếc xe ngựa thứ ba là để cho các hộ vệ thay phiên nghỉ ngơi, hai người lái xe, hai người khác cưỡi ngựa hộ vệ ở hai bên sườn xe, hai người còn lại nằm ở trong xe nghỉ ngơi, do đó bảo đảm toàn bộ các ngày di chuyển đều có người canh giữ.

Thạch bà bà ôm Nhu Nhu chờ ở bên cạnh xe ngựa, Tiêu Giản dựa sát vào bà.

Tiêu Thái bước tới nói với Phó Nguyệt: “Đồ vật đều sắp xếp xong rồi.”

Phó Nguyệt: “Chúng ta cũng nói xong, đi thôi.”

Thạch Dương cùng Thạch Mãn đưa bọn họ đi ra ngoài viện.

Thạch bà bà trước lúc lên xe còn không nhịn được lại dặn dò Thạch Mãn một lần nữa: “A mãn, cháu phải nghe lời ca cháu nói nhé! Đừng nghịch ngợm đừng chạy loạn.”

Thạch Mãn sụt sịt cái mũi, trong mắt ngấn chút lệ nói: “Nãi nãy cứ yên tâm, cháu sẽ nghe lời ca ca nói!” Nàng rất lưu luyến nãi nãi cùng phu nhân…

Thạch bà bà cũng đỏ ửng khóe mắt, bà chưa từng tách khỏi bọn nhỏ với thời gian lâu như vậy.

Thạch bà bà lại nói với cháu trai lớn rằng: “A Dương, cháu đừng quá nuông chiều muội muội cháu, còn có… chăm lo tốt cho chính mình nhé!”

Thạch Dương dắt lấy muội muội, để cô bé dựa vào hắn: “Cháu biết rồi, nãi nãi mau vào đi.”

Nhìn Thạch Dương Thạch Mãn một lần sau cùng, Thạch bà bà mới vào trong xe.

“Đi” ba chiếc xe ngựa chậm rãi khởi hành.
 
Chương 298: Nhập phủ 1


Ngày 6 tháng mười, tại cửa đông của Vân kinh có 3 chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào thành.

Hành trình bốn ngày xóc nảy cuối cùng cũng tới đích.

Cả đám người Phó Nguyệt cùng Tiêu gia đều là lần đầu tiên xa nhà. Mặc dù xe ngựa của Dũng Nghị Công Phủ là loại thượng thừa, bọn họ còn trải mấy tầng đệm giường, nhưng phần lớn quãng đường cứ gập ghềnh, gồ ghề lồi lõm khiến người khó chịu như phát điên.

Cũng may suốt một đường đi khá chậm, mọi người ở Tiêu gia cũng không say xe, Nhu Nhu thay phiên được mọi người ôm vào trong ngực nên rất yên phận.

Phó Nguyệt một tay ôm Nhu Nhu, một tay xốc màn xe ở một bên lên. Thạch bà bà cùng Tiêu Giản ngồi ở bên kia cũng nhìn ngoài cửa sổ.

Vân kinh không hổ là thủ đô của triều Lý.

Trên tuyến đường chính trải đá xanh bằng phẳng rộng rãi, hai bên hai tầng cửa hàng tinh xảo rất cuốn hút, san sát nối tiếp nhau. Xe ngựa qua lại nối liền không dứt, bên đường người bán rong đang cao giọng rao to hấp dẫn khách khứa.

Cảnh tượng đông như trẩy hội của nơi thịnh thế phồn hoa một thời.

Thành Thạch châu có thể không sánh được với không khí náo nhiệt phồn hoa của nơi này, vù vậy Thạch bà bà cùng Tiêu Giản nhất thời ngắm đến hoa cả mắt.

Phó Nguyệt đã từng chiêm ngưỡng đô thị hiện đại, từng du lịch ở chỗ đám đông như biển người, cho nên đối với cảnh tượng này cũng dễ dàng tiếp nhận. Nhưng cảnh trong bức họa cổ kính cuộn tròn đang hiển hiện trước mắt nàng như này, nàng vẫn không nhịn được mà suýt xoa một phen.

Mỗi loại đều có sức hút riêng, nhưng đều xuất sắc như nhau.

Tiêu Giản xoay đầu, trong ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên: “Tẩu tử! Nơi này chính là Vân kinh sao? Thật nhiều người nhỉ!”

Phó Nguyệt cười đáp: “Nơi này chính là Vân kinh đó, A Giản chịu khó đọc sách, ngày sau việc học có thành tựu, đệ còn phải lại đến nơi này tham gia khoa cử đó.”

Tiêu Giản gật gật đầu, lại bò tới bên cửa sổ nhìn.

Bên ngoài thùng xe, Diệp An nghe được lời Tiêu Giản nói, cũng cao giọng nói: “Giản thiếu gia, sắp tới Công phủ chúng ta rồi. Ngài có hứng thú, ngày sau đi dạo ở trong thành Vân kinh này. Đồ ăn trong Vân kinh ngon hơn nhiều nơi đó.”

Tiêu Thái nhìn chung quanh, nhiệt tình cảm tạ Diệp An: “Chờ mọi thứ yên ổn, sẽ dẫn bọn họ cùng nhau đi dạo.”

“Đến lúc đó biểu thiếu gia chỉ cần gọi Diệp An ta, ta sẽ dẫn đường cho các ngươi!”

Nói chuyện phiếm mấy câu là đã tới Dũng Nghị Công Phủ.

Nghe được tin biểu thiếu gia tới nơi, người gác cổng vội vàng phái người đi truyền tin, sau đó tự mình mở cửa lớn của Dũng Nghị Công Phủ.

Nửa tháng trước, Dũng Nghị Công Phủ đã nghe nói có cả nhà biểu thiếu gia muốn lên kinh, công chúa đã đặc biệt dặn dò quản gia Ngô thúc dọn dẹp khách viện đẹp nhất của phủ để tiếp đón.

Kỳ Cảnh Viện nằm ở trước hoa viên phía tây của Dũng Nghị Công Phủ, từ lối đi độc lập trong viện còn hợp với một hoa viên nhỏ. Từ nơi này cho dù là đến tiền viện hay là đi hậu trạch đều không xa lắm.

Không chỉ phái người dọn dẹp, Đỗ ma ma bên người công chúa còn tự mình dẫn đám nha hoàn từ cao xuống thấp mở nhà kho lấy vàng bạc, đồ cổ tiến hành trang trí.

Đỗ ma ma là người công chúa mang từ trong cung ra, đi cùng còn có Chung Tình, hiện tại là quản sự nương tử bên người công chúa. Ban đầu bà đại nha hoàn hồi môn của công chúa, sau giữ lại trong phủ gả cho Ngô thúc, vẫn luôn phụng dưỡng ở bên người công chúa, hai vợ chồng một người quản lý ngoại viện Công phủ, một người quản lý hậu trạch, đều được lão gia công chúa tín nhiệm sâu sắc.

Mà sau khi Đỗ ma ma càng lớn tuổi, phần lớn là được vinh hưởng dưỡng nhàn trong phủ, rất ít việc cần bà phải l tự mình làm.

Lần này sắp xếp viện cho cả nhà biểu thiếu gia, thế mà cần cả Ngô thúc, Đỗ ma ma cùng Chung nương tử ra tay! Trong phủ đều là người tinh quái, toàn bộ thu hồi sự coi khinh, lúc nào cũng cẩn thận chú ý hướng đi của cả nhà biểu thiếu gia.

Cho nên vừa nghe tin biểu thiếu gia tới rồi, người gác cổng lập tức mở rộng cửa chính, hoan nghênh bọn họ vào phủ.
 
Chương 299: Nhập phủ 2


Diệp An ngẩng đầu, tập trung đánh xe ngựa trực tiếp ngừng ở chỗ cửa nhị.

Ngô thúc đã sớm chờ ở nơi này, sắc mặt hiền lành: “Biểu thiếu gia.”

“Ngô thúc, đã lâu không gặp.” Tiêu Thái xuống xe hô chào Ngô thúc, lại xoay người đớ Phó Nguyệt, Tiêu Giản xuống khỏi xe.

“Ngô thúc, chào thúc.” Tiêu Giản còn nhớ rõ Ngô thúc, ngoan ngoãn mà gọi người.

“Ồ, chào tiểu thiếu gia A Giản.” Ngô thúc nhìn thấy Tiêu Giản, nụ cười càng thoải mái vài phần.

Thạch bà bà được Diệp An đỡ xuống xe ngựa từ phía bên kia. Bà vòng lại, ôm Nhu Nhu từ trong ngực Phó Nguyệt qua.

Dọc theo đường đi tiếng người ồn ào, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến giấc ngủ ngọt ngào của Nhu Nhu, Phó Nguyệt đưa đứa trẻ cho Thạch bà bà ôm xong, lúc này mới cười nói với Ngô thúc: “Làm phiền Ngô thúc chờ chúng ta hồi lâu.”

Ngô thúc: “Biểu thiếu phu nhân không cần khách sáo, công chúa sai ta trước hét mang mọi người đi tới Kỳ Cảnh Viện tu chỉnh nghỉ ngơi một hồi. Chờ lão gia hạ triều, mọi người hãy gặp mặt.”

Phó Nguyệt cũng cảm thấy trưởng công chúa Mẫn Nhạc suy nghĩ chu toàn.

Đoàn người bọn họ phong trần mệt mỏi mà tới, vẫn cần tu chỉnh, thay đổi quần áo rồi mới đi gặp mới không bị coi là mất lễ nghĩa.

Phó Nguyệt gật gật đầu: “Làm phiền công chúa lo lắng, còn phải làm phiền Ngô thúc ngài dẫn đường cho chúng ta nữa.”

“Các ngươi theo ta đi bên này.”

Ngô thúc dẫn Tiêu Thái và đám người Phó Nguyệt chậm rãi đi tới, thuận đường giới thiệu bố cục các viện trong phủ một phen, để bọn họ có hiểu biết bước đầu.

Cột nhà ở Dũng Nghị Công Phủ chạm trổ hết sức tinh mỹ, đình đài lầu các không cái nào giống cái nào, có thể nói là một bước một cảnh.

Tiêu gia ngoại trừ Phó Nguyệt ra, những người còn lại đã từ ban đầu đáp ứng không xuể dần dần trở nên chế.t lặng.

Cảnh đẹp quá nhiều, xem mãi không hết.

Cũng may trước khi tới, bọn họ cũng đã âm thầm chuẩn bị tinh thần trước cho chính mình.

Có thể nhìn, nhưng không thể hô to gọi nhỏ, làm mất hết mặt mũi.

Tiêu Thái từ đầu đến cuối vẫn là khuôn mặt trầm ổn bình tĩnh, Thạch bà bà cũng quản lý tốt hai mắt của mình, ngay cả Tiêu Giản còn nhỏ, lúc mới đầu còn có thể dõi mắt ngắm nghía theo lời giảng giải của Ngô thúc, không bao lâu sau, Tiêu Giản liền mệt mỏi.

Mặc dù mọi người quan tâm hắn, đi rất chậm, nhưng Tiêu Giản vẫn cứ càng đi càng chậm.

Tiêu Giản do dự trong chốc lát, rụt rè mà lôi kéo tay của ca ca.

Tiêu Thái dừng bước chân lại, cúi đầu nhìn về phía hắn: “A giản mệt mỏi à? Nếu không ca ca ôm đệ nhé?”

Tiêu Giản đỏ mặt gật gật đầu. Nhu Nhu nhỏ như vậy mới cần người ôm, nhưng bàn chân A giản nhất thời vừa cứng vừa đau, thật sự không đi nổi nữa.

Tiêu Thái cũng không chê cười hắn. Vừa rồi Tiêu Giản đã tự mình đi không cho ôm, chẳng qua phủ Dũng quá lớn, đi nhiều con nít không chịu nổi cũng là chuyện bình thường. Hắn túm Tiêu Giản lên ôm vào trong ngực.

Hai tay Tiêu Giản vòng qua cổ của ca ca, nghe Ngô thúc bình tĩnh giới thiệu, không một lát liền nghiêng đầu dựa vào vai Tiêu Thái ngủ.

Dọc theo đường đi hưng phấn, giờ phút này đã qua sự háo hức mới mẻ, cơn buồn ngủ lại trỗi dậy.

Thấy đứa trẻ ngủ rồi, Ngô thúc nhẹ giọng nói: “Nếu không chúng ta trực tiếp đi Kỳ Cảnh viện trước đi, dù sao thời gian ở đây còn dài, về sau ta sẽ lại dẫn các ngươi đi xem khắp nơi.”

Tiêu Thái và Phó Nguyệt không hề dị nghị.

Ngô thúc chọn tuyến đường gần nhất, chỉ một lát liền đưa bọn họ vào Kỳ Cảnh viện.

“Viện này cảnh sắc nào cũng đẹp, từ hoa viên nhỏ phía sau dẫn trực tiếp đến hoa viên phía tây trong phủ chúng ta.” Ngô thúc giới thiệu cho bọn họ, “Tiến vào trong viện là chính đường cùng các thư phòng, viện thứ hai chính là phòng ở. Ở mặt sau còn có các sương phòng nhỏ khác cùng một phòng bếp nhỏ.”

“Công chúa biết biểu thiếu phu nhân trù nghệ rất tốt, các ngươi lại mang theo tiểu Nhu Nhu cùng A Giản thiếu gia, liền cố ý sắp đặt một phòng bếp nhỏ ở đây, muốn ăn cái gì thì tự mình làm bất cứ lúc nào.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top