Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 480: Kết thúc 1


Tiêu Thái vừa mới nhậm chức, việc công vụ bận rộn, hôm nay mãi đến khuya mới trở về.

Hắn rửa mặt, lau sạch mồ hôi toàn thân rồi mới nhẹ chân nhẹ tay đi vào trong nội thất. Ánh nến lung linh tạo ra quang cảnh dịu dàng quanh người đang nằm trên giường. Mỗi ngày Tiêu Thái trở về chỉ cần nhìn thấy hình ảnh một lớn một nhỏ là đã cảm thấy trong lòng tràn đầy thỏa mãn, một ngày vất vả đều không cánh mà bay.

Trên giường, Phó Nguyệt lười nhác mà dựa vào thành giường, một tay giơ thoại bản lên tùy ý đọc, một tay phe phẩy nhẹ chiếc quạt giấy quạt cho Nhu Nhu. Cô nhóc con ngủ ngon lành, bụng nhỏ phập phồng, an tĩnh nằm cuộn tròn bên cạnh mẫu thân.

Tiêu Thái đi tới, đưa bàn tay lạnh như băng của mình dán vào má Phó Nguyệt s, cười khẽ hỏi: “Nhu Nhu ngủ rồi à?”

Phó Nguyệt nâng sách lên đánh nhẹ vào cái tay nghịch ngợm của hắn xuống: “Mới vừa ngủ không lâu đâu, chàng đừng làm ồn khiến con bé tỉnh đó.”

Tiểu cô nương đại khái là giống nàng, không chịu được nóng, ban đêm ngủ không yên ổn. Khó khăn lắm mới dỗ dành con bé ngủ được, ngộ nhỡ làm ồn khiến con bé tỉnh lại sẽ khóc, ban ngày cũng sẽ uể oải.

“Không ồn, không ồn, để ta ôm con bé tới chỗ cái nôi ngủ nhé.” Tiêu Thái nhẹ nhàng vững vàng ôm Nhu Nhu đặt xuống cái nôi bên cạnh giường lớn, sau đó đắp một chiếc chăn nhỏ lên bụng cô bé. Tiểu cô nương trở mình, vô tri vô giác, lại tiếp tục ngủ say. Tiêu Thái khom lưng đứng ở một bên trìu mến nhìn cô bé một lát rồi xoay người trở về.

Thật ra trong nhà cũng không phải là không thể dành ra một gian phòng độc lập cho tiểu cô nương ở, chẳng qua là đứa trẻ còn nhỏ, vẫn bám cha mẹ nhất. Hơn nữa mỗi ngày Tiêu Thái đi sớm về trễ, ngày thường cũng chỉ có thể hai lần nhìn được nữ nhi vào lúc sáng sớm và tối muộn.

Đây là con của bọn họ, Phó Nguyệt không muốn tìm bà vú về nuôi dạy con cái, làm vậy sẽ khiến khoảng cách giữa cha mẹ và con cái trở nên xa lạ.

Hai người ôm nhau nằm ở trên giường lặng lẽ nói chuyện. Mỗi ngày hai người bọn họ đều sẽ kể lại những chuyện mà mình làm trong ngày, phần lớn là Phó Nguyệt nói, Tiêu Thái lẳng lặng mà nghe. Tiêu Thái sẽ lựa chọn một số chuyện có thể kể cho nàng nghe, hầu hết đều là chuyện sự vụ hơi khô khan một chút, việc đi lại trong cung cẩn thận dè dặt cũng không có gì thú vị, nhưng mà Phó Nguyệt lại hào hứng nghe.

Sau khi nói hết chuyện phiếm, an tĩnh trong chốc lát. Phó Nguyệt nhẹ giọng cất tiếng: “A Thái ca.”

“Ơi?” Tiêu Thái nhắm mắt lên tiếng.

Phó Nguyệt dựa vào ngực Tiêu Thái, nghịch lọn tóc đen của hắn, nhỏ giọng nói: “Hôm nay đi Dũng Nghị Công phủ, công chúa nhắc tới một chuyện với ta.”

“Chuyện gì?”

“…… Khi nào cho Nhu Nhu thêm đệ đệ hoặc muội muội…”

Tiêu Thái đột nhiên mở to mắt, tràn đầy mừng rỡ nhìn về phía nàng: “Hiện tại nhé?”

Phó Nguyệt ngăn bàn tay đang di chuyển của hắn lại, đồng thời chống tay vào ngực hắn đang dựa tới gần, hờn dỗi mà liếc mắt lườm hắn một cái: “Ôi dào, còn chưa nói xong mà, chàng đừng nghịch ta!”

“Nàng nói đi!” Tiêu Thái vẫn cúi đầu chống tay nằm ở bên trên nàng, ánh mắt sáng quắc.

Phó Nguyệt cụp mắt xuống, chậm rãi nói: “Công chúa thúc giục ta sớm sinh cho chàng một đứa con trai để kế thừa hương khói Tiêu gia. Ta biết đó cũng là ý tốt của công chúa, A Thái ca thì sao? Chàng nghĩ như thế nào?”

Tiêu Thái chăm chú nhìn sâu vào mắt nàng, không đáp hỏi lại: “Tiểu Nguyệt nàng nghĩ như thế nào?”

Phó Nguyệt trốn tránh ánh nhìn của hắn, quay đầu nhìn về phía chiếc nôi gỗ ở bên cạnh: “Có Nhu Nhu, ta đã rất thỏa mãn rồi. Còn chuyện thêm đứa con nữa thì tùy duyên đi.”
 
Chương 481: Kết thúc 2 (Hoàn chính văn)


Tiêu Thái nhìn bộ dáng nàng tựa như cũng không vui vẻ lắm, bỗng nhiên nghĩ lại cái đêm khi nàng sinh Nhu Nhu ngày trước. Đêm đó, cả người Phó Nguyệt như là vừa được vớt từ trong nước ra vậy, mặt trắng bệch như giấy, hơi thở suy yếu. Hết chậu máu loãng này đến chậu máu loãng khác được đem đi đổ, khiến hắn vừa hoảng sợ vừa bối rối không yên, không rõ một người nhỏ nhắn như vậy sao có thể chảy ra nhiều máu thế chứ.

Lúc ấy, nếu không phải có sư phụ đỡ hắn, lại có từng tiếng kêu đau đớn của Phó Nguyệt r3n rỉ văng vẳng bên tai thì thật sự hắn muốn khụy chân ngất xỉu mất.

Hiện tại nhớ tới,trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

“Cái duyên phận này, e là chúng ta không chạm tới được rồi.” Tiêu Thái thở dài.

“???”Phó Nguyệt nghi hoặc mà quay đầu nhìn về phía hắn.

Tiêu Thái dồn hết sức lực, ghé vào người Phó Nguyệt, tiến sát vào tai thấp giọng giải thích: “Ta bảo đại phu kê cho ta thuốc tránh thai.”

“Chuyện khi nào? Sao ta lại không biết?” Phó Nguyệt kinh ngạc mà nâng lên khuôn mặt hắn.

Tiêu Thái nhìn nàng trợn to mắt, như con mèo con bị dọa sợ. Hắn thích thú xoa xoa lỗ tai nàng, cất giọng thản nhiên nói, “Sau khi nàng sinh xong Nhu Nhu, ta liền đi tìm đại phu kê thuốc cho.”

“Trước đây chẳng phải chúng ta đã nói rồi còn gì, ta không để bụng nam nữ, chỉ cần một mình Nhu Nhu là đủ rồi, chúng ta cứ nuôi dưỡng con bé tử tế thành người, ngày sau con bé thích làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải khiến con bé nhọc lòng vì gia nghiệp cửa hàng.”

“Còn về phần hương khói của Tiêu gia, chẳng lẽ Nhu Nhu không phải là con cái của Tiêu gia hay sao? Hơn nữa, Chẳng phải vẫn còn có A Giản nữa mà, mấy năm nữa cũng phải chọn cho đệ ấy một mối hôn nhân tốt đó.”

Mắt Phó Nguyệt đỏ ửng lên, đôi tay ôm chặt lấy eo Tiêu Thái, vùi đầu vào vai hắn cất tiếng khàn khàn: “Chàng vẫn còn nhớ những lời trước kia nói sao? Nhưng sao chàng lại không nói với ta một tiếng, uống thuốc này …”

Tiêu Thái nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của Phó Nguyệt, an ủi nàng: “Ta không sao hết, vả lại thuốc này không phải ngày nào cũng phải uống.”

“Tiểu Nguyệt, ta đã nói với nàng rằng ta đã nói gì đều sẽ nhớ kỹ. Nàng nói xem, ta ta đã từng lừa gạt nàng chưa?”

“Chưa từng……”

“Vậy nàng cứ tin ta đi. Ta chỉ cần nàng bình an luôn ở bên cạnh ta là tốt rồi. Trên sa trường đứng trước đao kiếm ta đều có thể không chớp mắt mà chịu đựng được, nhưng Ta sợ, thật sự sợ nàng bị tra tấn bởi những cơn đau khi sinh nở… Nàng phải khỏe mạnh, khỏe mạnh……”

Phó Nguyệt cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng của Tiêu Thái đặt xuống thái dương nàng, khóe mắt nàng không nhịn được rớt xuống một giọt nước mắt. Nàng biết, nam nhân này thương nàng đến tận xương tủy.

“Ừ!” Phó Nguyệt gật gật đầu, lại bổ nhào vào trong ngực hắn.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, Phó Nguyệt đợi một lát mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy, công chúa lại hỏi thì…”

“Nàng chỉ cần đồng ý thôi, mọi việc cứ đẩy lên người ta là xong.” Tiêu Thái ngẫm nghĩ, bất đắc dĩ mà cười nói, “Cứ nói ta ở trên chiến trường thân thể bị trọng thương, như thế công chúa sẽ không tiếp tục làm khó dễ nàng nữa.”

“Phỉ thui cái miệng, nào có ai lại tự nguyền rủa mình chứ!” Phó Nguyệt che cái miệng của hắn lại.

“Không sao, chỉ là tìm một cái cớ đẩy lên người ta mà thôi, còn việc thân thể ta có được hay không… chỉ cần nàng biết là được!” Mắt Tiêu Thái sáng lên, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa, cùng Phó Nguyệt lăn lộn một vòng.

“Ai nha! chàng đừng cào vào da ta nhột! Ta sợ nhột…… Ha ha ha……”

Làm ầm ĩ một hồi, hai người thở hồng hộc mà nằm song song một chỗ, mười ngón tay Tiêu Thái đan vào tay nàng, hai mắt trìu mến mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt hồng hào của nàng: “Tiểu Nguyệt, tin ta.”

Phó Nguyệt nhìn nam nhân trước mặt. May mắn quá chừng! Là người này cho nàng một mái nhà, cho nàng yên ổn cùng chiều chuộng. Có hắn ở đây, nàng không sợ bất cứ thứ gì.

Vì sao nàng còn không dám tin hắn, yêu hắn chứ?! Sao nàng có thể không yêu hắn, tin hắn chứ?!

Phó Nguyệt rút nửa ngọc bội đeo ở trên cổ kia, đặt lên đôi môi đỏ mọng, cười rạng rỡ nói: “Ta tin chàng, bởi vì ta yêu chàng!”

Tiêu Thái co rụt đồng tử lại, chợt kéo Phó Nguyệt tới…

Hắn đã đợi được đến ngày này rồi!

(Hoàn chính văn)
 
Chương 482: Ngoại truyện 1


Lúc Phó Nguyệt nhìn thấy phụ mẫu Bùi gia, cảm thấy chính mình như có thêm một cặp cha mẹ.

Quả nhiên giống như lời mà ca ca nói, hai vị này đều là người mộc mạc tốt bụng. Mới đầu khi gặp mặt, hai người Bùi gia đã biết thân phận của Tiêu Thái và Phó Nguyệt, mặc dù nhi tử nhà mình hiện giờ phẩm cấp cũng không thấp, nhưng bọn họ vẫn hơi mất tự nhiên, không biết phải làm sao.

Phó Nguyệt thông cảm cho bọn họ, chủ động lôi kéo Bùi phu nhân Bồ Ngọc nói chuyện.

Lời nói của nàng hiền hoà, chậm rãi kể lại những chuyện đã qua của chính mình, bất giác đã kéo gần khoảng cách của hai người, Bồ Ngọc nghe xong nước mắt lưng tròng, tự thấy luyến tiếc năm đó không gặp tiểu cô nương, nếu không nhất định sẽ cùng mang nàng về nhà.

Thấy Bồ Ngọc xúc động như thế, không biết trong đầu bà đang nghĩ cái gì, Phó Nguyệt đành phải dịu giọng an ủi nói: “Bá mẫu, cháu không lo ăn không lo mặc, cuộc sống cũng không khổ sở. Chi bằng ngài nói cho cháu nghe chuyện xưa của ca ca đi.”

Nghe thấy lời này, Bồ Ngọc xoa xoa nước mắt, thân thiết mà lôi kéo tay Phó Nguyệt rồi hồi tưởng lại.

“Tiểu Mặc ấy à, năm đó lúc ta trông thấy thấy hắn, cả người toàn vết thương nhưng vẫn ngoan cố lúc nào cũng muốn trốn chạy khỏi tay mẹ mìn để đi tìm muội muội. Về sau, chúng ta mang hắn trở về thành Thanh Châu tìm……”

Những lời Bồ Ngọc nói đều là những chuyện mà Bùi Mặc giấu giếm chưa từng nói cho nàng nghe, Phó Nguyệt mím chặt môi, kiên nhẫn lắng nghe.

Cũng may, khi Bùi Mặc được Bùi gia nhận nuôi thì cuộc sống hàng ngày trở nên yên bình thuận lợi hơn nhiều. Mặc dù trong nhà không giàu có quyền quý, nhưng hàng ngày cũng vui vẻ tự tại. Bồ Ngọc nói về những chuyện vui thời thơ ấu của Bùi Mặc, Bùi Thiện Tâm ngồi bên cạnh cũng thường bổ sung thêm một câu. Phó Nguyệt nghe, thỉnh thoảng nở nụ cười.

Chờ đến khi Tiêu Thái cùng Bùi Mặc trở về, Bồ Ngọc đã lôi kéo Phó Nguyệt chuẩn bị xong một bàn cơm với các món dân dã mà nhi tử thích.

Thấy cha mẹ đều vui vẻ, Bùi Mặc liền cười hỏi: “Nương, ngài và Tiểu Nguyệt nói cái gì thế?”

Bồ Ngọc cười ha hả: “Không có gì, chỉ nói mấy chuyện vui lúc con còn nhỏ thôi.”

Bùi Mặc hơi nhăn nhó mặt, chuyện vui á? E là mấy chuyện ngu xuẩn thì đúng hơn…… Năm đó, hắn bị ngỗng đuổi khiến những bộ quần áo mang đi giặt trôi hết xuống sông, rồi cả chuyện say rượu hát vang cả ngõ nhỏ nghe thấy, tiểu nương tử tranh giành tình cảm khiến hắn phải trèo tường chạy…… Những chuyện này chẳng lẽ đều kể hết chăng??

Tiêu Thái nghi hoặc mà nhìn Phó Nguyệt.

Phó Nguyệt mím môi cười, chớp chớp mắt với hắn ý bảo về nhà lại nói. Hiện tại mà nói tiếp, nàng lo ca ca thẹn quá thành giận.

Bùi Thiện Tâm ho nhẹ một tiếng, ngăn nương tử muốn nói chuyện tiếp, thay nhi tử giữ lại chút mặt mũi.

Người lớn còn hơi khách sáo nhưng đám trẻ rất nhanh đã hòa nhập với nhau.

Diệp Thiên Trung, Tiêu Giản và hai huynh đệ Bùi gia không chênh lệch lắm về tuổi tác, mấy thiếu niên ở cùng nhau chơi mấy ngày, nhanh chóng quần thảo thành một vòng tròn.

Không ít hoa cỏ ở Bùi phủ bị hai đệ đệ phá hoại, mặc dù bị lão nương cầm theo gậy gỗ đuổi theo mông phía sau, hai người bọn họ vẫn ngoan cố như cũ. Bùi Mặc đau đầu, đơn giản tống hai đứa trẻ tới Quốc Tử Giám, để lão phu tử dạy dỗ cho êm chuyện.

Trong nhà toàn là đám nhóc con, Bồ Ngọc đã sớm ngóng trông có khuê nữ tri kỷ. Có Phó Nguyệt, Bồ Ngọc càng nhìn càng thích, liền muốn nhận nàng làm con gái nuôi.

Phó Nguyệt cảm tạ ân tình của bọn họ đối với ca ca, hơn nữa tính tình lại hợp nhau, vì vậy hai nhà đều gọi bạn bè thân thích đến, chính thức mà kính trà nhận họ làm cha mẹ.

Bồ Ngọc là là người có tấm lòng rộng rãi khoan dung, tự biết năng lực của chính mình, cũng không muốn đảm nhiệm nhiều việc trong phủ, hơn nữa có những việc mà bà cũng không làm nổi.

Có con gái nuôi, trước hết bà liền nhờ nàng dạy bà cách xử lý đối nhân xử thế qua lại giữa các phủ với nhau, đồng thời cũng thay nhi tử chuẩn bị hôn sự.

lão gia La Chấn Bắc của La phủ cùng con thứ hai La Đình Dũng sau khi được bệ hạ luận công ban thưởng thì không thể ở kinh lâu, chỉ có thể trở về Mạc Bắc trước, chỉ còn La phu nhân Trịnh Diệu Ngữ ở lại quan tâm tới cháu gái mình.

Chờ đến khi cha mẹ Bùi gia tới, hai phủ trình lên tam môi lục sính, Trịnh Diệu Ngữ còn thường thường đến Triệu phủ một chút, tâm sự với Triệu phu nhân Phương Hoa về chuyện của cải hồi môn ban đầu của muội muội mình.

Trịnh Diệu Ngữ giả vờ như không phát hiện ra Phương Hoa ngoài cười nhưng trong không cười. Có câu nói là không duỗi tay đánh người đang cười, mặc dù Phương Hoa có tức giận đến mức nào, cử người theo dõi sát sao nhưng bà chưa bao giờ ngăn cản La phu nhân, vì danh tiếng tốt đẹp mà chính mình vất vả gây dựng được nên mỗi lần cũng chỉ có thể cười đón tiếp La phu nhân vào phủ, nhiệt tình chiêu đãi.

Bởi vì con cái của hai nhà đều không nhỏ tuổi nữa, hôn sự của Bùi Mặc cùng Triệu Vân Liên được ấn định vào tháng chạp cuối năm.

Một trăm rương đầy ắp của hồi môn được nâng ra Triệu phủ trong khung cảnh vô cùng náo nhiệt, khiến Phương Hoa và nữ nhi Triệu Vân Mộng ghen tị đến đỏ mắt.

Không chỉ Trịnh gia ở bên ngoài cùng La gia chú ý sát sao, lão gia nhà mình cũng từng răn dạy, vì để biểu đạt niềm vui và hài lòng mối hôn sự với Bùi gia này, Triệu Thanh Tùng còn bảo Phương Hoa mở nhà kho bổ sung thêm cho Triệu Vân Liên rất nhiều.

Trước mặt ông Phương Hoa tỏ ra dịu dàng đồng ý, nhưng sau lưng lại ném mấy bộ ấm trà. Mấy thứ này vốn thuộc về nhi nữ của bà! Thế mà hiện giờ lại thuộc về tiểu tiện nhân kia. Trong lòng bà quá tức giận, chờ đến khi Triệu Vân Liên ra khỏi cửa, Phương Hoa liền ngã bệnh, nằm bẹp trên giường suốt mấy ngày tết…

Ngày xuất giá, Phó Nguyệt vẫn luôn ở bên cạnh Triệu Vân Liên, như năm đó khi nàng xuất giá Triệu Vân Liên cũng ngồi cạnh nàng.

Trong viện, hỉ bà bà cười tươi đón người, tiếng người ồn ào, Triệu Vân Liên đột nhiên nắm chặt tay Phó Nguyệt, mím chặt khóe môi.

Phó Nguyệt phát hiện ra nàng căng thẳng, nhẹ giọng an ủi nói: “Đừng sợ, sau này cuộc sống sẽ trôi chảy vui vẻ.”

Triệu Vân Liên nhìn con ngươi trong veo kiên định của nàng, trong lòng thả lỏng, cười đội khăn voan đỏ lên.

Nàng không sợ, sau này nàng cũng có thể có phu quân làm chủ cho mình, có ngôi nhà che mưa chắn gió.

Kiệu hoa lảo đảo lắc lư, nghênh đón một đôi tình nhân……

……

Ngày đầu tiên gả đến Bùi phủ, mặc dù Bùi Mặc đối xử với nàng dịu dàng săn sóc, nhưng đối mặt với cha mẹ Bùi gia, Triệu Vân Liên vẫn hơi thấp thỏm một chút, không biết có được Bồ Ngọc yêu thích hay không.

Nhưng ai ngờ rằng phu nhân Bồ Ngọc của Bùi gia hoàn toàn không giống những phu nhân nhà cao cửa rộng thích giả vờ ở Vân Kinh, không hề tạo quy củ áp lực cho nàng chút nào.

Ngày thứ hai vào phủ, sau khi dâng trà cho cha mẹ chồng, Bồ Ngọc liền vui hớn hở mà đem sổ sách cùng chìa khóa nhà kho trong phủ giao cho con dâu.

Thấy nàng thông minh, trước khi Bùi Mặc thành thân có con gái nuôi ngoan ngoãn giúp bà xử lý, sau khi Bùi Mặc thành thân lại có nương tử Bùi Mặc quản lý. Bà không phải làm gì nên cả người thấy nhẹ nhõm, chỉ cần đánh đòn đám tiểu nhi tử nghịch ngợm gây sự, trở thành lão thái thái nhà giàu là được rồi.

Nhưng mà Bồ Ngọc cũng là một người bận rộn, bà không quản được chuyện trong phủ, nhưng mở một quán rượu nhỏ ở Vân Kinh như ở Mạc Bắc, mỗi ngày cùng ông lão nhà mình ủ rượu cũng thấy vui vẻ.

Hôn sự của Triệu Vân Liên được giải quyết êm thấm, gánh nặng trong lòng Trịnh Diệu Ngữ cùng bà ngoại ở Trịnh phủ cũng coi như được trút bỏ.

Bùi Mặc dẫn Triệu Vân Liên cùng nhau tới tiễn La phu nhân Trịnh Diệu Ngữ trở về Mạc Bắc.

Trịnh Diệu Ngữ lôi kéo tay cháu gái, ánh mắt chăm chú nhìn hết lần này đến lần khác một lượt. Cuối cùng nhẹ nhàng đặt tay nàng vào trong lòng bàn tay Bùi Mặc, mắt ửng đỏ nói lời dặn dò thấm thía: “Đã như vậy, ta giao Vân Yên cho ngươi, hi vọng ngươi trân trọng, yêu thương và bảo vệ con bé!”

“Dì yên tâm, Bùi Mặc nhất định không phụ sự gửi gắm.” Bùi Mặc nhíu mi trịnh trọng đồng ý.

“Dì……” Triệu Vân Liên nghẹn ngào, nhìn đoàn xe càng lúc càng xa.

Bùi Mặc ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: “Còn có ta mà, ta vẫn luôn ở đây…”
 
Chương 483: Ngoại truyện 2


Sau tết, thừa dịp trong triều không có chuyện gì quan trọng, Tiêu Thái và Bùi Mặc xin nghỉ, hai nhà cùng nhau đi về thành Thanh Châu tế tổ.

Trước đó Bùi Mặc dùng tiền mà chính mình tích cóp được để mua lại tiểu viện nằm trên nền đất cũ của nhà mình, lập mộ chôn di vật cho cha mẹ. Bởi vì không thường trở về nên phó thác chỗ tiểu viện này cho một vị lão bà bà quét tước trông chừng.

Cho nên, khi bốn chiếc xe ngựa lặng lẽ ngừng ở ngõ nhỏ vẫn không khiến cho những nhà thân thiết quanh đó chú ý, mọi người chỉ cho rằng hộ gia đình nhà kia hàng năm đi buôn bán nay đã trở lại, tò mò liếc nhìn một cái liền từ bỏ.

Bùi Mặc đỡ Triệu Vân Liên xuống xe ngựa.

Chuyến này chủ yếu trở về thành Thanh Châu cùng thành Thạch Châu xem một chút, vì bẩn thân còn mang chức vụ nên không thể ở lâu được, Lý ma ma và Thạch bà bà đã lớn tuổi nên không mang theo hai vị lão nhân gia này đi cùng bôn ba vất vả.

Đám người Bùi Mặc vừa mới đứng vững, đằng sau trong chiếc xe ngựa thứ hai, Tiêu Thái cũng ôm nữ nhi xuống dưới. Bùi Mặc đi lên trước tiếp nhận cháu ngoại được bao bọc tròn vo, để Tiêu Thái đỡ Phó Nguyệt xuống.

Trong chiếc xe ngựa thứ ba là hai huynh muội Thạch Dương, Thạch Mãn, một khi biết tin có thể trở về liền nhớ da diết tòa viện nhỏ, cửa hàng nhỏ ở thành Thạch Châu. Năm đó đã hứa hẹn cùng các thực khách quen năm sau đầu xuân sẽ lại mở cửa, không ngờ là loáng cái đã qua hai năm.

Tháng giêng, gió lạnh thấu xương, Bùi Mặc tiếp đón mọi người nhanh đi vào. Lão bà bà cứ đúng giờ lại tới đây quét tước, vì vậy trong phòng cũng không nhiều tro bụi lắm, đám nha hoàn hầu cận mang theo đều nhanh chóng ra tay dọn dẹp ổn thỏa, nhà ở không lớn nhưng vẫn có thể để mọi người cùng nhau ở được.

Bùi Mặc dẫn Phó Nguyệt đi dạo trong tiểu viện, căn nhà bố trí giống hệ năm đó, nhưng trong đầu Phó Nguyệt chỉ mơ hồ hiện lên mấy hình ảnh mơ hồ, Bùi Mặc cũng không gượng ép nàng.

Bùi Mặc cười động viên muội muội: “Không sao hết, chúng ta coi như dạo thăm chốn cũ, biết nhà ở đâu là tốt rồi.”

“Được rồi, gió lớn, ta cũng đừng ở bên ngoài hít khí lạnh, về phòng cho ấm áp đi.”

“Vâng.” Phó Nguyệt quay đầu lại nhìn tiểu viện xa lạ nhưng yên bình này một lần nữa, sau đó mới theo ca ca trở về phòng.

Ngày hôm sau, mọi người cùng đến trước mộ cha mẹ Phó gia tế bái.

Bùi Mặc quỳ thẳng lưng trước mộ cha mẹ, vững vàng dập đầu bốn cái vang vọng. Đôi tay hắn bấu chặt bùn đất, cái trán chống xuống mặt đất lạnh băng, hốc mắt ửng đỏ thật lâu mà chưa chịu đứng lên.

Cha, nương, con mang muội muội về nhà……

Mọi người trầm mặc nhìn hắn, không nói lời nào. Ngay cả Nhu Nhu nhỏ nhất cũng bị chìm trong bầu không khí nghiêm trang, ngoan ngoãn nằm trong ngực cha, không phát ra tiếng.

Hồi lâu sau, Bùi Mặc đứng lên lui qua một bên, tự mình đốt tiền giấy cho cha mẹ. Triệu Vân Liên, Phó Nguyệt cùng với Tiêu Thái Nhu Nhu theo thứ tự tiến lên tế bái. Mọi người nhẹ nhàng mà gối thiệu phu thê của chính mình, kể ra hứa hẹn của bọn họ.

Một tay Tiêu Thái ôm nữ nhi, một tay ôm nương tử đang tràn đầy xúc động, lặng lẽ nhìn gió lạnh thổi tàn giấy sau khi bị đốt, càng bay càng xa……

**

Sau khi dừng chân ở thành Thanh Châu đi dạo ba ngày, xe ngựa một lần nữa khởi hành, đi về Thạch Châu.

Tới nơi này chính là nơi ở quen thuộc của Tiêu gia cùng Triệu Vân Liên, bọn họ thi nhau kể lại kỷ niệm hồi xưa cho Bùi Mặc nghe.

Tuy bản thân ở Vân Kinh không có cách nào trở về, nhưng hàng năm Phó Nguyệt chưa hề quên tặng quà cho bạn bè thân thiết trong ngày lễ. Chìa khóa của tiểu viện trong thành cũng nhờ cậy chỗ Trương thẩm giữ, khi sư phụ Tôn Trường Minh ngẫu nhiên vào thành bán hàng hóa cũng sẽ tới đây nhìn.

Năm ngoái Trương thẩm nhận được tin bọn họ trở về, vì vậy mỗi lần khi vào thành xem cả nhà tiểu nhi tử đều phải đi đến chỗ Tiêu gia bên này nhìn một cái, ngóng trông bọn nhỏ sớm về nhà một chút.

Khi đoàn người Phó Nguyệt về đến nhà, trong phòng không nhiễm một hạt bụi, vừa nhìn đã biết là công lao của trương thẩm.

“Về nhà rồi!” Thạch Dương hoan hô một tiếng, mang theo Tiêu Giản vọt đi vào trước, thiếu niên lang mười tám mười chín tuổi không hề tỏ ra chững trạc như ngày thường ở trước mặt đám đồ đệ nhỏ nữa.

Nhu Nhu tò mò mà nhìn bọn họ, nóng lòng muốn thử. Tiêu Thái liền thả tiểu cô nương xuống dưới, tùy ý để cô bé chạy vội theo sau A Giản.

“Đại ca, đại tẩu, vào đi. Nơi này là nhà cũ của ta cùng Tiểu Nguyệt. Phía trước là cửa hàng buôn bán điểm tâm……” Tiêu Thái tiếp đón 2 phu thê Bùi Mặc, vừa đi vừa giới thiệu.

Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Vân Liên tới chỗ này, cùng Bùi Mặc tò mò mà đánh giá khắp nơi, hiểu biết Phó Nguyệt trước đây sinh hoạt. Nghe bọn họ chậm rãi cười nói về cuộc sống hàng ngày bình đạm hạnh phúc trước kia, Bùi Mặc thấy trong mắt muội muội và muội phu ánh lên vẻ mừng rỡ.

Như thế, là tốt rồi……

Tu chỉnh một đêm, người Tiêu gia mang lễ vật ra để về thôn An Bình thăm hỏi cả nhà Tôn Trường Canh và sư phụ. Bùi Mặc cũng muốn nhìn thôn trang mà muội muội từng sinh hoạt nên đã đi trước.

Thạch Dương không đi, nhưng lại hứng thú bừng bừng dẫn muội muội bắt đầu làm điểm tâm rồi mở cửa hàng ở tiền viện, nói là lúc trước đã hứa hẹn với nhóm khách hàng quen rồi. Phó Nguyệt cười tùy hắn làm gì thì làm.

Hắc Cẩu thu được tin tức cửa hàng Phúc Khí Điềm Phẩm khai trương một lần nữa từ chỗ hạ nhân truyền về, lập tức chạy đi tới chỗ ở của Phương Tam gia.

“Tam gia?” Hắc Cẩu gọi một tiếng, bởi vì không biết Phương Mãnh suy nghĩ như thế nào nên không dám thúc giục.

Phương Mãnh nhìn về phương xa rồi quay đầu lại nhìn bóng dáng mảnh mai đang bận rộn ở phòng bếp mới nhẹ giọng nói: “Đã biết, ngươi về đi. Vẫn theo quy củ cũ, coi chừng chút là được.”

Người nọ tiện tay làm việc đã sớm quên hắn, hắn có ý định báo ân, vậy thì cũng không cần quấy rầy cả nhà bọn họ……

**

Không mang theo người, Tiêu Thái và Bùi Mặc cưỡi ngựa, che chở một chiếc xe ngựa ngừng ở cửa nhà trưởng thôn.

Thời gian trôi đi, thôn nhỏ vẫn như cũ, chưa từng có thay đổi gì lớn.

Nhưng người trong thôn nhìn khí thế đoàn người này vừa kinh ngạc lại vừa nghi hoặc.

“Đó là…… Tiêu Thái?”

“Ta cũng nhìn giống, không phải nói ở Vân Kinh làm quan lớn không trở lại sao?”

“Là người Tiêu gia! Ta thấy A Giản, vóc dáng cao lớn hơn lại còn trắng nõn, nhưng vẫn có thể nhận ra dáng vẻ!”

Bọn họ tò mò mà quan sát từ phía xa.

Đoàn người Tiêu Thái đã được Trương thẩm nhiệt tình mà đón vào nhà.

Đôi mắt Trương thẩm chứa đầy nhiệt lệ đánh giá bọn nhỏ quen thuộc trước mặt: “Tốt, tốt, tốt, trở về là tốt rồi……”

“Mau mau, đi gọi cha ngươi trở về!” Trương thẩm hơi dè dặt một chút sai con dâu xuống ruộng gọi lão nhân về.

Con dâu thứ hai của Tôn gia là Vương thục lên tiếng chạy ra, con dâu cả Thôi Đào Nhi thì đứng ở một bên nhiệt tình và khách sáo bưng trà rót nước cho mọi người.

“Tẩu tử đừng luôn tay luôn chân vậy, chúng ta không khát, tẩu cũng ngồi xuống ** đi.” Phó Nguyệt dịu dàng gọi nàng. Thôi Đào Nhi nhìn Phó Nguyệt dường như không già đi chút nào, vẫn ngày càng xinh đẹp thướt tha mà ậm ừ đồng ý. Hiện giờ thân phận của người nhà họ Tiêu không ai trong thôn biết, nhưng nhà bọn họ nhận được thư của Phó Nguyệt đã biết.

“Biết hai ngươi về đây, thỉnh thoảng ta đi vào trong thành một chuyến nhìn xem, thế mà để ta phải chờ mãi!” Trương thẩm nhiệt tình mà nói.

Phó Nguyệt áy náy nói: “Trương thẩm, lúc trước chúng ta đi không nói rõ có thể trở về, vẫn là làm phiền ngài trông chừng trong nhà. Trong thôn và cả Thế Thịnh kia đều tốt chứ?”

“Đều tốt, đều tốt, ngươi đừng lo lắng. Hiện giờ Thế Thịnh tiếp nhận vị trí tính sổ sách của nhạc phụ hắn, đang là trướng phòng tiên sinh đó.” Trương thẩm cười đến mức nếp nhăn ở khóe mắt không có cơ hội giãn ra “Ôi chao, A Giản và Nhu Nhu nhà chúng ta đã lớn như vậy rồi, mau để ta xem xem……”

Tiêu Giản dựa lại gần nói: “Trương thẩm!”

“Ôi!”

Trong viện, trưởng thôn Tôn Trường Canh vội vàng trở về gấp liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn đường hoàng của thanh niên, “A Thái……”

“Tôn thúc, chúng cháu đã trở lại.” Tiêu Thái đón ánh nắng đi tới.

Lần này người Tiêu gia tới, Trương thẩm có rất nhiều lời đếm không hết muốn nói cùng bọn họ, biết bọn họ còn muốn lên núi vấn an Tôn Trường Minh, chỉ có thể tạm thời ngừng câu chuyện, để bọn họ đi, nhưng luôn miệng nhắc mãi bọn họ buổi tối xuống núi nhớ đến nhà dùng cơm.

**

Tôn Trường Minh ngồi ở trong viện cúi đầu xử lý da lông, nghe thấy một loạt tiếng bước chân, vành tai của ông giật giật, đứng lên nhìn về phía giao lộ.

“Trường Minh thúc thúc!” Tiêu Giản chạy đi đầu, đẩy cửa viện ra vọt vào.

Ánh mắt Tôn Trường Minh trở nên trìu mến hơn, túm Tiêu Giản đang chạy nhào về phía mình lên: “Đã trở lại rồi à?”

“Vâng, vâng! Trường Minh thúc thúc, A Giản rất nhớ ngài đó!” Tiêu Giản nhìn thấy người quen thuộc thân cận bèn làm nũng nói.

Tôn Trường Minh xoa đầu hắn một phen, khóe mắt mỉm cười.

“Sư phụ!” Tiêu Thái ôm Nhu Nhu tiến vào, cùng Phó Nguyệt cất tiếng chào.

Bùi Mặc chắp tay hành lễ, hắn cảm giác trên người vị sư phụ này của Tiêu Thái toát lên khí thế nhà binh quen thuộc.

Tôn Trường Minh bảo mọi người vào nhà nói chuyện, kiên nhẫn nghe Tiêu Thái kể lại những việc đã trải qua suốt mấy năm nay.

……

Tất nhiên vẫn dùng cơm chiều ở nhà trưởng thôn, vốn dĩ lần này trở về, Tiêu Thái muốn đón Tôn Trường Minh đi Vân Kinh dưỡng lão.

Tôn Trường Minh không muốn, việc này cũng không ngoài dự kiến của hai người Tiêu Thái Phó Nguyệt.

Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể ở lâu thêm mấy ngày làm bạn với Tôn Trường Minh. Chờ đến khi không thể kéo dài thêm thời gian nữa mới khởi hành hồi kinh.

Tôn Trường Minh đứng thằng trong gió lạnh nhìn theo xe ngựa đi xa, lúc này mới xoay người quay trở về trên núi.

Ông cầm một bầu rượu đi tới sau núi, chỗ mộ chôn di vật.

Lần này Tiêu Thái trở về kể lại những trận đánh đẫm máu trên sa trường, làm ông không nhịn được nhớ lại hồi ức xưa.

Ông ngồi trên mặt đất, trầm mặc mà ngửa đầu uống rượu mạnh.

Ở trận chiến lúc thời tiên hoàng, ông cũng mộ binh nhập ngũ. Tiểu thiếu niên mười mấy tuổi dù gì cũng được các ca ca cùng doanh trướng bảo hộ mới chém giế.t ra một con đường sống.

Đáng tiếc chiến trường thay đổi liên tục, trận tập kích ban đêm kia, các huynh đệ vì kéo dài thời gian để truyền tin tức cho phía sau đã dùng sinh mệnh vạch ra một con đường cho ông, để ông có thời gian rời đi.

Chờ đến khi dẫn viện quân tới, các huynh đệ đã sớm yên giấc trên mảnh đại địa kia.

Đều là người cô đơn, ban đầu khi nhàn hạ chuyện trò vui vẻ, mọi người còn nói phải đợi chiến sự kết thúc, tìm thôn xóm nào đó sống những ngày tháng yên bình, nhưng giờ không bao giờ có thể……

Mạng này của ông là các huynh đệ đổi về, kỳ thật ông vốn nên cùng yên giấc với họ ở đó, như thế, quãng đời còn lại sẽ cùng đám ca ca canh giữ ở chung một chỗ.

Ánh chiều tà le lói chiếu xuyên qua đám mây, Tôn Trường Minh uống cạn ngụm rượu cuối cùng “Đi thôi, ngày mai lại đến thăm các ca ca nhé.” Ông chống tay xuống đất, đứng dậy đi xa……
 
Chương 484: Ngoại truyện 3 (Hoàn toàn văn)


“Nhu Nhu! Linh Đan! Các con ở đâu? Mau ra đây!” Một tiếng gọi vội vàng của nữ nhân xuyên qua núi giả trong hoa viên ở Dũng Nghị Công phủ

“Nương! Ưm……” Cục bột mới cất tiếng đã bị một bàn tay trắng nõn che lại.

“Suỵt! Đừng lên tiếng!”

Tiểu Linh Đan chớp chớp mắt, chờ tỷ tỷ buông lỏng tay ra, mới lặng lẽ hỏi: “Tỷ tỷ, nương gọi chúng ta đó. Chi bằng, chúng ta đi ra ngoài đi?” So với Nhu Nhu, đây là một tiểu cô nương vừa ngoan ngoải vừa dịu dàng.

Trên khuôn mặt giống hệt Phó Nguyệt của Nhu Nhu hiện lên vẻ do dự một chút, trái lo phải nghĩ một hồi mới ló đầu ra nhẹ giọng đáp lại: “Biểu cô! Chúng cháu ở đây nè!”

Diệp Thiên Linh theo tiếng kêu mà tìm tới, nhìn cháu gái lanh lợi tinh quái cùng với tiểu nữ nhi đang ngây ngốc cười, đau đầu nói: “Sau Nhu Nhu lại trốn ở chỗ này, còn ôm cả tiểu Linh Đan lại đây.”

Tiểu Linh Đan là nữ nhi của Diệp Thiên Linh. Tiểu Linh Đan còn có hai ca ca, đều là võ tướng giống cha bọn họ, hùng dũng, lại được Dũng Nghị Công Diệp Trạch yêu thích, đương nhiên, các tiểu cô nương vẫn chiếm vị trí hàng đầu trong lòng ông.

Tiểu Linh Đan cười khanh khách mà chạy tới ôm lấy nương mình: “Nương, con cùng tỷ tỷ chơi trốn tìm.”

Diệp Thiên Linh bất đắc dĩ mà bế nữ nhi lên, nói với Nhu Nhu: “Đừng trốn nữa, người đi rồi.”

Nhu Nhu giật giật lỗ tai, nhấp nháy đôi mắt long lanh nhìn nàng.

Diệp Thiên Linh bị nàng nhìn như thế khiến bản thân trở nên mềm lòng, thở dài: "Nha đầu cháu nói xem, hiện giờ đã mười bảy tuổi rồi, sao vẫn còn tùy hứng như thế. Cháu cứ trốn tránh, để nương cháu đi ứng phó những phu nhân kia ở chỗ công chúa. Cháu không sợ nương cháu thật sự chọn phu quân cho cháu sao? Chính mình không nhìn xem về sau không hài lòng thì làm sao bây giờ?”

Tiêu Nặc đi theo Diệp Thiên Linh đi ra, kiêu ngạo mà vênh đầu nói: “Nương cháu sẽ không làm thế đâu, cho dù cháu có mờ mắt, nương cháu cũng sẽ không chọn người lung tung.”

Diệp Thiên Linh nhất thời không nói gì, không biết nên khen ai mới ổn.

Tiêu Thái và Phó Nguyệt chỉ có một nữ nhi duy nhất là Tiêu Nặc. Ngần ấy năm, thấy hắn không có thêm con, không phải không có nhà nổi lên dã tâm, muốn dâng nữ nhi trong nhà cho hắn làm thiếp. Chỉ cần sinh đứa con trai, chẳng lẽ không chiếm được Tiêu gia sao?!

Nhưng không đợi bọn họ khuyên Phó Nguyệt, Tiêu Thái đã trực tiếp từ chối lão gia nhà bọn họ. Hơn nữa cũng không biết từ chỗ nào truyền ra lời đồn, nói năm đó Tiêu Thái ở trên chiến trường bị thương thân thể, về sau liền không giải quyết được gì nữa.

Vả lại từ trước đến nay Tiêu Thái không hề có hứng thú với nữ sắc, muốn tìm một cơ hội để cưỡng ép nhét vào cũng không có.

Cứ như thế, tiểu cô nương duy nhất của Tiêu gia là Tiêu Nặc, thật sự có thể nói là hưởng muôn vạn sủng ái mà lớn lên. Hiện giờ đã sắp mười bảy tuổi, ngoài việc hôn sự mà công chúa Tề Đồng lo lắng cho cô bé ra thì cả đám người Tiêu gia lại không hề vội vã chút nào.

Có một lần Tề Đồng chủ động nhắc tới việc này với Tiêu Thái, thế mà Tiêu Thái lại nói muốn nuôi nữ nhi cả đời, khiến Tề Đồng tức đến mức suýt ngất.

Nhu Nhu còn đang phàn nàn cùng biểu cô mình: “Biểu cô, ngài trở về giúp cháu cầu xin công chúa đi. Đám thế tử, công tử này thật sự không ổn mà. Người nào văn võ cũng không thể sánh bằng A Giản thúc thúc, Thiên Trung biểu thúc và cả các cữu cữu Bùi gia nữa.”

“Các thúc thúc của cháu nói, không qua được cửa ải của bọn họ thì không xứng để cháu liếc nhìn một cái”.

Diệp Thiên Linh cứng họng không còn lời gì để nói, Tiêu Giản và Diệp Thiên Trung là văn Trạng Nguyên, Võ Trạng Nguyên, còn cả hai tiểu tử Bùi gia kia cũng không tầm thường, đều là người xuất sắc trong đám đồng lứa tuổi ở Vân Kinh. Có thể đồng thời ứng phó bốn người bọn họ thì phải cực kỳ xuất sắc…

Mà sau bốn người này còn có cha đẻ, đại cữu cữu khảo nghiệm nữa, việc này còn khó hơn nhiều so với việc năm đó phu quân nàng thể hiện anh hùng cứu mỹ nhân mà bị đánh đòn một trận.

Diệp Thiên Linh lắc đầu: “Thôi thôi, ta không nói nổi tiểu nha đầu tinh quái cháu đâu. Đơn giản là còn có nương cháu ứng phó trước rồi. Đi thôi, bà cố trẻ của tôi ơi.”

“Hì hì hì……”

**

Khang bình năm 46.

Tiêu Thái chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, đúng là thời điểm tuổi xuân đang chín, lại xin bệ hạ từ chức giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang. Bệ hạ mấy phen giữ lại, thấy ái khanh tâm ý đã quyết nên đành bất đắc dĩ mà chấp nhận.

Tiêu Thái bước nhanh trở về, Phó Nguyệt đang sai người thu gom hành lý.

Năm tháng đặc biệt ưu ái nàng, ở trong mắt Tiêu Thái, nàng vẫn là nữ tử đẹp nhất mà hắn từng gặp.

“Đã trở lại rồi à?” Phó Nguyệt quay đầu cười nhìn về phía hắn.

“Ừ.” Tiêu Thái nắm lấy tay nàng, đưa nàng chậm rãi trở về phòng.

“Bệ hạ đã ân chuẩn, ngày mai chúng ta có thể khởi hành.”

“Chúng ta thật sự lén lút đi sao?” Phó Nguyệt hơi do dự một chút.

Tiêu Thái nhẹ giọng hồi tưởng nói: “Nàng muốn đi xem phong cảnh bên ngoài, thừa dịp hai ta còn đi được, cố gắng đi bên ngoài nhìn xem nhiều hơn đi. Chờ về sau, chúng ta sẽ trở về thành Thạch Châu dưỡng lão. Nếu nàng cao hứng thì tiếp tục mở cửa hàng điểm nhỏ, ta làm trợ thủ cho nàng……”

Phó Nguyệt nghe hắn nói, khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn, đó là những ngày tháng tiêu dao mà bọn họ vẫn luôn mong muốn về sau.

“Nhưng Nhu Nhu, còn cả Tiêu Giản nữa……”

Tiêu Thái nhướng mày: “Hiện giờ bọn nhỏ đều đã lập gia đình, lập nghiệp, không có gì cần phải bận lòng nữa. Chúng ta ngày mai liền xuất phát!” Nếu không, nha đầu kia nhất định sẽ dìu già dắt trẻ mà đuổi kịp bọn họ. Còn cả thằng nhóc bụ bẫm nhà A Giản nữa, nhất định sẽ bám lấy Tiểu Nguyệt khóc lóc không buông tay.

Khó khăn lắm sau này nương tử mố thuộc về một mình hắn, cái đám kéo chân sau kia đừng mơ có người nào đuổi kịp!

Phó Nguyệt buồn cười mà nâng mặt hắn lên dỗ dành nói: “Được, được, được, ngày mai chúng ta sẽ lén rời đi. Chỉ có hai ta!”

Ngày hôm sau, một bức thư để lại khiến người trong Tiêu phủ rối tung hết cả lên……

(HOÀN)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom