Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 886: Vi thần lĩnh chỉ


Dù ông ta không biết nếu quân Con Cháu đối đầu với ky binh thảo nguyên thì có cơ hội chiến thăng hay không, nhưng nếu có thể tác động để quân Con Cháu chết thay cho bọn họ, như vậy ông ta sẽ rất sảng khoái.

Về cái gọi là lợi ích, ông ta có thể hứa hẹn suông, hoặc thật sự đưa một ít gì đó. Đợi sau khi ông ta vượt qua được cửa ải này, ông ta sẽ lại nghĩ cách để chiếm lại từ tay Giang Siêu sau.

“Tốt, chuyện này liền giao cho ái khanh..” Kim Hoàng nhẹ gật đầu, vội vàng nói với người đó.

Đối phương nghe vậy thì rất kinh ngạc, hẳn ta chỉ đề nghị thôi, ai ngờ đâu hắn ta lại bị ủy thác trách nhiệm.

Tuy nhiên, ngược lại người này cũng cảm thấy hẳn ta có khả năng hoàn thành chuyện này. Hản ta rất tự tin về khả năng nói chuyện khôn khéo của mình.

“Vi thần lĩnh chỉ...”

Hoàng đến nghe vậy thì gật đầu nhẹ. Lúc này, ông ta nhìn về phía người họ Tân tên Tân Chân kia nói: “Tần ái khanh, chuyện bên phía Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến, ta giao cho ngươi `

Ti thần tuân chỉ...”

Lúc này, hoàng đế lại nhìn về phía mấy người võ tướng nói: “Tông Bích, Lâu Thất, Tông Vương, trẫm cho các ngươi ba mươi vạn đại quân để đi về phía biên ải chặn lại Tha Liệt.

Các. ngươi nhất định phải cản lại được tốc độ tấn công của Tha Liệt để chờ đợi tin tốt của Tần ái khanh bọn họ. Bây giờ, sự †ồn vong của nước Kim chúng ta phụ thuộc vào hành động lần này rồi”

Ba tên võ tướng nghe vậy thì gật đầu nhẹ. Ba vị này là những người tướng lãnh Nữ Chân xếp ngang với Tông Hán và Hy Nhất.

Có bọn họ, khả năng ky binh thảo nguyên phá được biên ải, đánh thẳng vào hoàng cung là không cao.

Tuy nhiên, nếu muốn đánh bại được ky binh thảo nguyên thì chỉ có thể liên hợp với ba nhà khác mà thôi.

Ông ta không biết bên mình có thể thuyết phục được ba nhà giúp đỡ hay không. Tuy nhiên, nghĩ đến việc nếu bọn họ thua, ba nhà kia chắc chắn cũng sẽ bị ky binh thảo nguyên tấn công, ông lại tràn trề niềm tin trở lại.

Chỉ cần ba nhà kia không phải người ngu, có lẽ chäc chắn sẽ không mặc kệ để bọn họ bị tiêu diệt.

Chỉ cần có thể ngăn cản được ky binh thảo nguyên, dù có phải trả cái giá đắt hơn nữa, ông ta cũng chấp nhận.

Một bên khác, Giang Siêu lúc này cũng đã biết Lý Thành Khuê chiếm được khu vực Liêu Đông của Nữ Chân, bây giờ đang chuẩn bị tấn công về phía Tân Bắc Châu phủ của Trung Hoa.

Hản phái ra mười vạn quân Con Cháu mới huấn luyện đi đến Tấn Bắc Châu phủ để phòng thủ.

Đồng thời, hắn cũng đã biết chuyện ba mươi vạn ky binh bộ Bột Nhi Chi Kim từ thảo nguyên dưới sự dẫn dắt của con trai thứ ba Tha Liệt của thủ lĩnh bộ tộc là Thiết Mộc Chính đã đánh vào biên ải của Nữ Chân.

Đối với chuyện này, Giang Siêu đã phái ra mười vạn quân Con Cháu mới huấn luyện, cộng thêm năm vạn quân Con Cháu lão làng đi đóng giữ.

Trừ việc đóng giữ ra, Giang Siêu cũng tăng cường công nghiệp nghiên cứu quân sự.

Cũng đã nửa năm trôi qua kể từ khi hẳn giết giặc Oa quay lại thôn Kháo Sơn đến nay, kế hoạch năm năm được lập ra cũng đã bắt đầu rồi.

Trong kế hoạch năm năm này, Giang Siêu còn lập ra một công ty xây dựng do chính phủ quản lý chuyên phụ trách thi công xây dựng đường cái. Đó chính là con đường nối liền khắp Trung Hoa.

Chỉ khi có giao thông thuận lợi, sự phát triển của các bên mới nhanh được.

Hơn nữa, Giang Siêu cũng đang chuẩn bị để có thể chế tạo xe hơi. Giang Siêu làm những điều này là vì lực lượng nòng cốt của quốc gia.

Xây dựng đường cái là một bộ phận của kế hoạch năm năm, vẫn còn rất nhiều bộ phận khác.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 887: Sức mạnh của một phát bắn


Tuy nhiên chỉ cần một liên đội phối hợp với nhau thì vẫn có thể làm được.

Có món đồ chơi này, dù cho đụng phải những ky binh hung mãnh của thảo nguyên thì cũng chỉ có cửa bị giết mà thôi.

Ngoại trừ tăng tốc độ nghiên cứu phát triển súng, về mặt pháo, trên cơ sở của pháo có đường kính 125 milimet, Giang Sieu lại nghiên cứu ra một loại đại bác không có đường kính.

Sức mạnh của một phát bắn của pháo này gần như có thể san bằng nửa cái sân bóng. Nếu như đại bộ đội ky binh tấn công, chỉ cần bắn vài phát, dù có bao nhiêu ky binh đi chăng nữa cũng đều bị đốt thành tro mà thôi.

Ngay khi Giang Siêu đang bận rộn, Mộ Dung Cung lại đến thông báo cho Giang Siêu răng Nữ Chân phái đến sứ giả muốn nói chuyện hợp tác để đối kháng bộ Bột Nhi Kim với hẳn.

Khi Giang Siêu nghe được tin này cũng rất kinh ngạc, hắn không ngờ người Kim lại dám tính toán đến hẳn.

Với tính tình xảo trá của người Kim, hẳn là muốn lợi dụng hắn để chống lại ky binh thảo nguyên.

Nếu không cẩn thận có khi còn bị mấy tên này đâm một nhát dao sau lưng.

Đương nhiên, có lẽ đối phương cũng mang theo một lợi ích rất lớn, nếu như không đủ lợi ích, chắc là bọn họ cũng không dám đến cầu hắn trợ giúp.

Giang Siêu cho người dẫn sứ giả Đại Kim đến thôn Kháo. Sơn.

Khi sứ giả Đại Kim đi đến thôn Kháo Sơ đã hoàn toàn phát triển thành một địa phương hiện đại hóa thì trợn tròn mắt.

Đường lối ngay ngắn, từng dãy nhà hiện đại cùng nụ cười hạnh phúc trên mặt người dân ở nơi đây đều làm hắn ta nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm rồi.

Ngay cả kinh thành phồn hoa giống như Ninh Châu phủ cũng không có được khí khái của một thành thị mới như thôn Kháo Sơn bên này.

Hản ta không thể không bội phục sự lợi hại của Giang Siêu.

Nhưng hẳn ta cũng tàn đầy lòng tin, hắn ta tin rằng chỉ cần mình nói những lợi ích mà hẳn ta mang theo cho Giang Siêu thì vị chủ nhân mới của Trung Hoa này chắc chắn sẽ chấp nhận lời đề nghị của hẳn ta mà xuất binh hỗ trợ Đại Kim của bọn họ.

Hản ta thấy Giang Siêu ở bên trong một hội trường, Giang Siêu đang ngồi ở ghế chủ, hắn ta thì được sắp xếp để đứng ở phía trước, còn hai bên là một đám hộ vệ.

Giang Siêu cũng không để hẳn ta gặp mặt bất kì một cao tầng nào của Trung Hoa.

Đối với sứ giả ngoại tộc này, Giang Siêu cũng không định coi trọng hẳn ta.

Hắn gặp đối phương chỉ là vì hắn hơi tò mò, nước Đại Kim đang kéo dài hơi tàn như vậy lấy đâu ra tự tin đến lắc lư trước mặt hắn.

Người Kim trước mặt chắp tay, không kiêu ngạo không tự †i nói: “Ngoại thần Lý Tín gặp qua Giang tiên sinh.”

Cách xưng hô của hắn ta cũng giống với cách xưng hô của người Hoa với Giang Siêu.

Làm hạ thần, vậy mà hẳn ta không quỳ cũng không bái Giang Siêu. Vẻ mặt không hề khiêm tốn, ngược lại lại có mấy phần kiêu ngạo.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 888: Giang Siêu nghe vậy


Dù hẳn ta cảm thấy lợi ích mình đưa ra chắc chẳn sẽ làm Giang Siêu xuất binh, nhưng nếu Giang Siêu thật sự giận dữ, vậy thì cám dỗ lợi ích của hắn ta cũng mất đi giá trị.

“Giang tiên sinh nói đùa, tại hạ thất lễ, xin tiên sinh thứ tội...”

Lý Tín vội vàng khom người 90 độ, thái độ cũng ngay lập tức trở nên khiêm nhường. Hắn ta cũng không dám xưng là ngoại thần nữa.

Giang Siêu nghe vậy, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta. Ánh mắt lạnh lùng ấy làm Lý Tín đổ mồ hôi lạnh đầy trán, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Hắn ta bị khí thế lạnh lẽo mà lạnh nhạt của Giang Siêu làm cho kinh hãi, suy nghĩ có thể ngang hàng nói chuyện với Giang Siêu cũng dần dần biến mất.

Thậm chí hẳn ta có ảo giác răng có khả năng Giang Siêu chỉ cần mở miệng ra cũng có thể ra tay giết chết hẳn ta.

“Giang tiên sinh, bệ hạ nước ta nguyện ý giao mười sáu châu Yên Vân cho Trung Hoa, chúng ta chỉ cần đất đai từ ban đầu của tộc Khiết Đan mà thôi.

Tuy nhiên, bây giờ đất đai của tộc Khiết Đan đã bị Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến chiếm đoạt phần lớn. Hiện tại còn có ky binh từ thảo nguyên đột kích cướp đi thành trì.”

“Chỉ cần Giang tiên sinh có thể ra tay cứu giúp, giúp nước ta lấy lại đất đai bị chiếm mất, cùng nhau đánh lùi ky binh thảo nguyên, nước ta nguyện ý trả mười sáu châu Yên Vân về cho Trung Hoa.”

Dù ý chí hơi chênh vênh nhưng Lý Tín vẫn hài lòng nói những lời hắn ta muốn nói ra.

Điều kiện mê người này, chỉ sợ bất kì một chủ nhân nào của Trung Hoa cũng đều không thể không đồng ý.

Dù sao, từ khi Đại Triệu dựng nước đến nay, mấy đời hoàng đế đều luôn đau đáu muốn chiếm lại mười sáu châu Yên Vân.

Đáng tiếc, chưa từng có vị hoàng đế nào thành công cả. Cuối cùng, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mười sáu châu Yên Vân thành đất của Khiết Đan.

Nếu như bọn họ đồng ý trả mười sáu châu Yên Vân lại cho Trung Hoa, Giang Siêu chắc chăn sẽ có điều suy nghĩ, thậm chí danh tiếng của hẳn trong lòng dân cũng lên cao đến cực điểm.

Dường như hắn ta cảm thấy chỉ với lợi ích này thì chưa thể làm Giang Siêu xuất binh, hẳn ta vội vàng nói tiếp: “Tiên sinh, nếu như mặc kệ ky binh bộ Bột NHi Chi Kim của thảo nguyên phá hủy nước Kim của ta, vậy mục tiêu tiếp theo của bọn họ có lẽ sẽ là chiếm Trung Hoa.”

“Dù quân Con Cháu dưới trướng của tiên sinh có sức chiến đấu không ai bì nổi. Nhưng ky binh thảo nguyên cũng có sức mạnh không ai sánh bằng. Bọn họ không chỉ quét ngang toàn bộ thảo nguyên mà đã liên hợp tiêu diệt một vài quốc gia ở phía tây rồi”

“Tiên sinh là người Hoa, chắc cũng hiểu về lẽ đoàn kết, tương trợ lẫn nhau.

Chuyện này, xin tiên sinh nghĩ lại.

Nếu như Đại Kim của chúng ta diệt vong, sợ rằng Trung Hoa cũng lâm nguy rồi!”

Lý Tín ở trước mặt càng nói càng kích động, càng nói càng hưng phấn. Hắn ta cảm giác mình diễn thuyết rất có sức thuyết phục, đáy mắt không kiềm chế được mà lộ vẻ hài lòng.

Chỉ là, khi hắn ta nói xong câu cuối lại phát hiện Giang Siêu đang ngồi ở ghế chủ chỉ lạnh nhạt nhìn hắn ta, sắc mặt không hề thay đổi.

Lý Tín vốn đang hưng phấn vì lời nói cũng mình ngay lập tức đơ người, vẻ mặt kinh ngạc.

Hắn ta thấy rất lúng túng, mình ở đây nói nửa ngày, mà Giang Siêu hình như không có chút cảm giác nào cả.

Hăn ta không hiểu, chẳng lẽ Giang Siêu không muốn danh tiếng của mình lên đến đỉnh điểm sao?

Hắn không muốn hoàn thành sự nghiệp mà ngay cả hoàng đế Đại Triệu cũng không làm được sao?

“Tiên sinh, ngài... Chẳng lế ngài không muốn mình có tiếng thơm muôn đời, lưu danh sử sách sao!”

Hắn ta cẩn trọng nhìn Giang Siêu nói.

Giang Siêu nghe vậy thì tỏ ra nghiền ngẫm: “Tiếng thơm muôn đời, lưu danh sử sách? Lý Tín, ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm những thứ này sao? Ngược lại ngươi có muốn tính toán là chỉ cần mở miệng ra là có thể để các tướng sĩ quân Con Cháu của ta chết thay cho các ngươi sao.”

“Ngươi cảm thấy Giang Siêu ta đây ngu ngốc đến nỗi sẽ bị ngươi tác động đến sao?” Nói xong câu cuối, giọng nói của Giang Siêu nghiêm túc hơn vài phần, người tỏa ra sát ý.

“Lý Tín, ta muốn mười sáu châu Yên Vân, không cần các ngươi trả, ta sẽ tự mình đi lấy.

Dù người đang giữ nó là ai, không ai có thể ngăn cản được, ai cản ta sẽ giết người đó.”

“Về chuyện tương trợ lẫn nhau, chỉ băng các ngươi mà cũng dám nói chuyện tương trợ lẫn nhau với ta.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 889: Công chúa Vân Yến


Ở thành Tây Khánh ở Tây bộ của tộc Khiết Đan cũ, Gia Luật Vân Yến đang ngồi ở vị trí chủ tọa, hai bên thì là tâm phúc trong tay nàng ta, bên cạnh nàng ta là đệ đệ Gia Luật Hồng Nhân.

Ở chỗ ngồi đầu tiên bên trái là một người thanh niên người Trung Hoa hơi mập mạp có bộ râu được cắt gọn gàng trên môi.

Người đang đứng trước mặt là thanh niên người Hoa, tuy nhiên, hắn ta lại mặc quan phục của người Nữ Chân.

Hắn ta kiêu ngạo nhìn Gia Luật Vân Yến đang ngồi trên ghế chủ.

“Công chúa Vân Yến, đề nghị của bệ hạ nhà ta ngài thấy sao.

Đừng quên rằng dù các ngài đã chiếm được một phần ba thổ địa nhưng nền móng của các ngài chưa ổn định, lúc nào cũng có thể bị Đại Kim ta tiêu diệt.”

“Chỉ cần các ngài chịu xuất binh giúp Đại Kim chúng ta đánh lùi ky binh thỏ nguyên, Đại Kim chúng ta đều ý thừa nhận Khiết Đan các ngài phục quốc.

Một phần ba lãnh thổ bị các ngài cướp mất cũng không cần trả lại nữa...”

“Công chúa Vân Yến hẳn là hiểu rõ, nếu như Đại Kim chúng ta thật sự thua thì người xui xẻo chính là các ngài.

Những người thảo nguyên đó có dã tâm rất man rợ. Công chúa hẳn đã học qua điển tích môi hở răng lạnh của Trung Hoa chứ.

“Bản tướng tin chông chúa sẽ đưa ra quyết định chính xác..."

Nói đến đây, tên thanh niên người Trung Hoa này rất chắc chắn, cứ như Gia Luật Vân Yến ở trước mắt không có khả năng lựa chọn khác vậy.

Lại nhắc đến, ky binh thảo nguyên đến quá đột ngột, hơn nữa lại có xu thế diệt sạch tất cả. Nghe truyền rằng có rất nhiều tiểu quốc ở tây bộ đã bị ky binh thảo nguyên tiêu diệt.

Không lao lâu sau, bọn họ có thể bừa bãi tàn phá lãnh địa của nước Kim, sau đó cũng chiếm đoạt đi tộc Khiết Đan mà Gia Luật Vân Yến đã rất vất vả mới xây dựng lại được.

Hắn ta tin tưởng Gia Luật Vân Yến không phải người ngu ngốc, phải lựa chọn như thế nào nàng ta cũng hiểu rõ.

Chỉ là, cách nói chuyện của hắn ta cũng quá kiêu ngạo, làm mọi người của tộc Khiết Đan cực kỳ phẫn nộ.

Cái gì gọi là chấp nhận sự tồn tại của bọn họ, cái gì gọi là không cần trả lại lãnh thổ?

Nói cứ như bọn họ cướp lãnh thổ của nước Kim không bằng. Muốn nói thì cũng là người Nữ Chân cướp đất của tộc Khiết Đan bọn họ mới đúng.

Dù đất của bọn họ có một phần là cướp từ tay Đại Triệu, có một phần là chiếm từ Tây Hạ. Nhưng trước khi người Nữ Chân chiếm mất, tất cả phần lãnh thổ ấy đều thuộc về tộc Khiết Đan.

Dù một đám người KHiết Đan rất phẫn nộ nhưng mọi người cũng hiểu thanh niên trước mặt nói không sai, bộ tộc thảo nguyên mà bọn họ đang phải đối mặt thật sự quá mạnh mẽ.

Bọn họ tin chắc có thể dây dưa chiến đấu với người Nữ Chân, nhưng không có lòng tin có thể chiến đấu với ky binh thảo nguyên có sức mạnh kinh người.

Gia Luật Vân Yến cau mày nhìn thanh niên trước mắt, sau đó lại nhìn về người trung niên mập mạp ngồi bên trái ghế chủ.

“Hoàng đại nhân, chuyện này, ngươi thấy sao? Hay là, tiên sinh nhà ngươi có dặn dò gì không?”

Gia Luật Vân Yến cẩn thận dò hỏi.

Chuyện này nàng ta cũng không biết nên xử lý thế nào. Dù người Nữ Chân đáng hận nhưng so với sự uy hiếp mà ky binh thảo nguyên mang đến, nàng ta cũng cảm thấy nên tạm thời buông bỏ hận thù, một lòng đối ngoại.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 890: Công chúa điện hạ


Dù nàng ta vẫn luôn hiểu rõ có lẽ Giang Siêu còn có mục đích khác, nhưng nàng ta vẫn chọn dựa dẫm vào Giang Siêu.

Con người có đôi khi sau khi ỷ lại quá lâu sẽ rất tự nhiên mà tạo thành phản xạ đi ỷ lại.

Người trung niên bên cạnh tên là Hoàng Luân, cũng là một người phụ trách tình báo của Giang Siêu.

Người này đã từng đọc qua đủ thứ thơ văn, cũng xem như một người đọc sách kiến thức đầy mình.

“Công chúa điện hạ, việc này phải do chính ngài quyết định. Tiên sinh nhà ta nói, chỉ trợ giúp, không đề nghị.

Cuối cùng, chuyện có thành hay không là do chính ngài mà thôi.”

Hoàng Luân lắc đầu nói với Gia Luật Vân Yến.

Nói đến đây, giọng nói của ông ta lại thay đổi: “Mấy ngày trước, người Nữ Chân đã qua thăm hỏi tiên sinh nhà chúng ta, mục đích của bọn họ là muốn mời tiên sinh nhà chúng ta liên thủ...”

Ông ta làm Gia Luật Vân Yến đang ngồi trên ghế chủ nhân vội vàng lộ vẻ tò mò.

Người thanh niên đứng yên cũng tỏ ra chờ mong, nhưng vẻ mặt lại rất đắc ý.

Hắn ta biết Hoàng Luân trước mặt là người nào, cũng biết vì sao Gia Luật Vân Yến lại có thể chiếm được một phần ba lãnh thổ.

Nếu như không có quân Con Cháu của Giang Siêu ra tay hỗ trợ, chỉ dựa vào bản thân Gia Luật Vân Yến, muốn phụ quốc là chuyện không thể.

Nhưng bên phía Giang Siêu sau khi nghe chuyện ky binh thảo nguyên xâm phạm có lẽ cũng chọn hợp tác với Nữ Chân bọn họ.

“Vậy Giang tiên sinh đã trả lời như thế nào...” Gia Luật Vân Yến không nhịn được sự tò mò mà vội vàng hỏi Hoàng Luân.

Hoàng Luân nhìn Gia Luật Vân Yến, rồi lại nhìn về phía người thanh niên với vẻ mặt đắc ý ở phía dưới, giễu cợt nói:

“Từ trước đến nay người Kim vô sỉ hèn hạ, không bao giờ tuân thủ hứa hẹn.

Hợp tác với bọn họ so với tranh ăn với hổ thì không hề khác nhau. Hơn nữa, người dân Trung Hoa chúng ta cũng không thể được cho tha thứ những tổn thương mà người Nữ Chân gây ra cho Trung Hoa chúng ta, tiên sinh đương nhiên từ chối rồi.”

Nói đến đây, giọng nói của ông ta còn quỷ dị: “Không chỉ có như thế... Tiên sinh còn...”

Ông ta dừng lại một chút, nhìn về phía người thanh niên vừa chờ mong vừa tức giận.

Vẻ mặt này của ông ta làm thanh niên rất kinh ngạc, sự tức giận càng tăng thêm mấy phần.

“Hừ... Tiên sinh của các ngươi đúng là có tâm nhìn hạn hẹp.

Nếu như chúng ta không hợp sức thì sao có thể chiến thắng được lũ thảo nguyên man rợ kia. Lúc ấy tiên sinh của các ngươi sợ là sẽ phải hối hận...”

Hắn ta tức giận nói với Hoàng Luân.

Hoàng Luân nghe vậy thì mắt sáng lên, lạnh lùng nói: “Tâm nhìn hạn hẹp? Ngươi thật là to gan, người Nữ Chân các ngươi không chống lại được những thảo nguyên man rợ ấy, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc người Hoa chúng ta cũng không làm được.”



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 891: Thanh niên


"Người đâu lôi tên giặc trước mặt ra ngoài chém đi... Nếu tiên sinh đã không hợp tác với người Kim thì Khiết Đan ta sao lại hợp tác với người Kim không biết xấu hổ bội tín.

Gia Luật Vân Yến không cho thanh niên cơ hội lên tiếng, lạnh lùng nói.

Nàng ta dứt lời, một đám quân sĩ Khiến Đan lập tức xông vào, lập tức lôi thanh niên đó ra ngoài.

"Đừng... đừng giết ta, ta chỉ là chuyển lời, thật ra ta là người Hoa Hạ, phụ thân của ta là hữu tướng Đại Triệu, Tân Chân... Đừng giết ta...ta..."

Thanh niên đó chẳng còn chút kiêu ngạo, đắc ý nào nữa, trong mắt chỉ còn lại sự hoảng sợ và kinh hãi, cùng với tuyệt vọng.

Hắn ta không thể ngờ được rõ ràng chuyện có thể hoàn thành rất đơn giản bây giờ lại vì phản ứng của Giang Siêu mà khiến cho hắn ta ngay cả mạng cũng sắp mất. Trong lúc bất lực, hắn ta chỉ đành thừa nhận bản thân là người Hoa Hạ.

Hắn ta hy vọng nể mặt bản thân là người Hoa Hạ, Gia Luật Vân Yến sẽ tha cho hắn ta.

Dù sao, bây giờ Gia Luật Vân Yến dường như vô cùng thân thiết với người Hoa Hạ, từng hành động cử chỉ đều noi theo chủ mới của Hoa Hạ, Giang Siêu.

Nghe thấy lời của thanh niên, trong mắt Gia Luật Vân Yến lộ ra chút do dự, quân sĩ Khiết Đan thi hành cũng quay đầu nhìn nàng ta.

Bởi vì có quân Con Cháu giúp đỡ nên quân sĩ trong quân Khiết Đan vô cùng thân thiết với quân Con Cháu, đặc biệt là đối với phương pháp luyện binh của quân Con Cháu, khiến cho quân Khiết Đan vô cùng bội phục.

Thuận theo đối với người Hoa Hạ cũng hoà nhã không ít, lại thêm sự xem trọng người Hoa Hạ chủ của Khiết Đan bây giờ là Gia Luật Vân Yến, vì vậy có thể nói cả quân Khiết Đan đều sắp bị Hoa Hạ hoá rồi.

Chẳng qua ngay lúc Gia Luật Vân Yến do dự, lại thấy Hoàng Luân lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã thành Kim cẩu thì sao còn mặt mũi tự xưng bản thân là người Hoa Hạ?

Hoa Hạ †a nếu có giặc như ngươi hơn nữa cha ngươi hèn mọn, vô sỉ là tội nhân của Hoa Hạ, nếu như không phải ông ta thì Đại Triệu sao lại rơi vào cảnh bị diệt vong."

"Ngoài ra người đến đàm phán liên minh ở chỗ tiên sinh cũng tự xưng bản thân là người Hoa Hạ..."

Câu nói cuối cùng của ông ta mới thật sự là bùa đòi mạng, Gia Luật Vân Yến nghe Giang Siêu giết cũng là người Hoa Hạ còn là giặc, nàng ta không có bất cứ do dự trực tiếp xua tay với quân sĩ dưới trướng.

Binh sĩ Khiết Đan đang kéo thanh niên Tân Chân nghe nói người này là giặc, trong lòng đột nhiên dâng lên sự giận dữ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 892: Sau khi chém giết sứ giả người Kim


Sau khi chém giết sứ giả người Kim, việc đầu tiên mà Lý Thành Khuê phải làm chính là phát binh với thành Bình Bắc thuộc quản lý của châu phủ Tân Bắc tiếp giáp với Hoa Hạ,

Ông ta phái ra hai trăm nghìn đại binh, chia thành ba đường tiến quân về thành Bình Bắc, trung quân tám mươi nghìn trực tiếp tấn công thành Bình Bắc, hai quân trái phải thì sáu mươi nghìn chuẩn bị càn quét những điểm căn cứ quân sự xung quanh thành Bình Bắc.

Chỉ cần diệt trừ căn cứ quân sự ở xung quanh thì thành Bình Bắc sẽ trở thành cô độc, lúc đó cho dù không tấn công, bao vây nhiều tháng cũng có thể đủ khiến cho thủ quân trong thành không đấu tự hàng.

Cuộc chiến này đích thân Lý Thành Khuê đích thân giám chiến, ông ta giao việc giám quốc cho con trai của bản thân, thái tử bây giờ Lý Hiếu Nhân.

Trong Cao triều còn có ba trăm nghìn tinh binh, cộng thêm quân đóng lẻ tẻ ở khắp nơi.

Tổng binh lực đạt đến bảy trăm nghìn, lại thêm hai trăm nghìn người bản thân dẫn dắt, tất cả binh lực Cao Triều có là hơn chín trăm nghìn quân.

Mà theo như tin tức ông ta nhận được, binh lực bây giờ của Hoa Hạ cộng lại cũng mới hơn bảy trăm nghìn, trong đó thậm chí còn tính binh lực đóng quân thủ ở các nơi.

Gạt bỏ quân đóng ở các nơi của Hoa Hạ thì quân có thể dùng của cả Hoa Hạ e là không vượt quá bốn trăm nghìn, có thể còn ít hơn.

Binh lực như vậy, Lý Thành Khuê thật sự không biết Giang Siêu của Hoa Hạ có thể kiên trì được bao lâu dưới sự công kích của ông ta, chỉ riêng trên binh lực thì ông ta đã chèn ép Giang Siêu.

Ông ta nhận được tình báo, quân Con Cháu thủ ở thành Bình Bắc không quá mười nghìn người lại thêm phái lưu lại sau một trăm nghìn người.

Tổng binh lực cộng lại cũng chỉ là một trăm mười nghìn người, chỉ chút binh lực như vật sao có thể giữ được thành Bình Bắc, càng không cần nói ông ta muốn điều động binh lực, bất cứ lúc nào cũng có thể điều động từ hậu phương đến.

Nhưng về phương diện của quân Hoa Hạ bởi vì nguyên nhân khu vực vô cùng lớn, muốn điều động mấy chục nghìn binh lực đều vô cùng khó khăn.

Đây cũng chính là vì sao Lý Thành Khuê lại bành trướng như vậy nguyên nhân ngay cả Hoa Hạ cũng dám đụng vào, muốn thử một chút ông ta có hơn chín trắm nghìn quân nhưng Hoa Hạ cộng lại cũng chỉ có không tới bảy trăm nghìn quân.

Sao có thể chống lại Cao Triều của ông ta? Chỉ riêng số binh lực đã hoàn toàn chèn ép Hoa Hạ rồi.

Sau khi hai trăm nghìn quân của ông ta xuất binh, Cao Triều thậm chí đã lần nữa phái têm một trăm nghìn đại quân, Lý Thành Khuê tuyên bố trong ba tháng phải đoạt được cả Hoa Hạ.

Đại quân ba đường cũng bắt đầu nhanh chóng tiến về phía thành Bình Bắc, tám mươi nghìn quân trung quân tốc độ hành quân không nhanh cũng không chậm, hai quân còn lại của hai bên thì tốc độ lại nhanh không ít.

Bọn họ phải đến thành Bình Bắc trước khi trung quân đến, tiêu diệt hết những căn cứ quân sự xung quanh thành Bình Bắc, như vậy bọn họ mới có thể khiến cho thành Bình Bắc trở thành thành cô độc không có viện trợ.

Lúc đó thành Bình Bắc không muốn ai đoạt cũng khó, thậm chí không cần thời gian một tháng, bọn họ cảm thấy chỉ cần đại quân vừa đến dưới thành thì thủ quân của thành Bình Bắc đã bị dọa đến lập tức ra thành đầu hàng rồi.

Lý Thành Khuê ngồi trong đại trướng ở trung quân, trên mặt đầu sự hào khí, ông ta chỉ thiếu ngước mặt lên trời thét dài thôi.

"Bệ hạ, lần này chinh phạt Cao Triều ta sẽ ở trong thời gian ngắn nhất thống nhất Hoa Hạ, bệ hạ cũng trở thành hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử Cao Triều, lưu danh ngàn đời!"

Mấy vị trong thần ở trong xe nhìn Lý Thành Khuê vẻ mặt đầy hào khí cũng nhanh chóng nịnh bợ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 893: Hai đường đại quân


Trọng trấn quân sự ở bên ngoài thành Bình Bắc năm mươi dặm, năm nghìn binh lực quân Con Cháu thủ ở đây, thêm mấy nơi trọng trấn phía sau đều canh thủ khoảng chừng ba đến năm nghìn binh lực.

Cả mảng trọng trấn này cộng lại có khoảng hai vạn người, mà phía bên kia cũng có một số nơi trọng trấn, binh lực cộng lại cũng có khoảng chừng hai vạn người.

Cộng thâm vạn người của thành Bình Bắc cũng chỉ có sáu vạn người, còn lại hơn năm vạn người thì canh thủ ở những nơi tiếp giáp với Cao Triều.

Sở dĩ đa số binh lực đều canh phòng ở đây là bởi vì ở đây có biên ải thành phố quan trọng của thành Bình Bắc, đây cũng xem là quân sự trọng điểm.

Một khi thành Bình Bắc bị phá, gần như xem như là mở cửa châu phủ Tân Bắc, bất cứ lúc nào đều có khả năng lấy thành Bình Bắc làm bàn đạp rồi tấn công cả châu phủ Tân Bắc.

Hai đường đại quân trái phải của Cao Triều bây giờ đang đối mặt với trọng trấn quân sự ở trước mặt, trên mặt đầy sự khinh thường và xem nhẹ.

Đại quân sáu vạn người đánh một quân sự trong trấn năm nghìn người, quả thật quá đơn giản rồi.

Chủ tướng hai đường lần lượt là đại tướng đường trái là Tô Cái Văn, đường phải là Lý Thường Chỉ.

Tô Cái Văn và Lý Thường Chi lựa chọn cách tấn công đơn giản nhất, đó chính là tấn công quân sự trọng trấn chính diện, trực tiếp với thế bạo lực đoạt lấy những quân sự trọng trấn này.

Năm nghìn người đa số chủ yếu là bộ binh, bọn họ xác theo thang công thành xông đến phía dưới thành, theo sau lưng chính là cung thủ của Cao Triều.

Còn có đại quân ở phía sau vác máy đá cũng đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị triển khai ném đá với quân Con Cháu ở trong thành.

Trên tường thành, một quân quan cấp đoàn nhìn quân lính Cao Triều đang xông về phía trước, trong ánh mắt lạnh lùng lộ ra vẻ sát ý bình thản.

Cho dì binh sĩ ở đó nhìn trông có vẻ đông như ổ quạ, số lương hơn chục nghìn, quân Con Cháu trọng trấn cũng chỉ có binh lực công đoàn của hắn.

Năm nghìn người đối địch với kẻ thù gấp mười lần, trên binh lực đã chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng hắn ta không lo lắng chút nào.

Bởi vì vũ khí phía bên hắn ta không phải nhiều người thì có thể chiếm được ưu thế của bọn họ, đợi đến khi quân đội Cao Triều biết được vũ khí lợi hại của quân Con Cháu, bọn họ mới biết thế nào là tuyệt vọng.

Ngoại trừ năm nghìn quân canh thủ trong thành, mấy nơi trọng trấn phía sau đã phái ra tổng cộng năm nghìn viện binh, những viện binh này chính là đến để triệt đường sống của quân Cao Triều.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 894: Tiếng nổ cực lớn


Cùng lúc đó trong trọng trấn từng tiếng pháo vang lên tiếp đến trực tiếp rơi vào máy vác đá ở phía sau ở quân Cao Triều.

Tiếng nổ cực lớn đột nhiên khiến cho trọng địa máy vác đá đại loạn, hơn nữa bộ phận máy bắn đá đều bị phá hủy.

Đám binh vác đá đó còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Chủ tướng đứng đầu nhìn thấy máy vác đá trong chốc lát bị nổ hủy một nửa, trong mắt đầy sự kinh ngạc và không tin, hắn ta không dám tin đây là thật.

Vốn dĩ hắn ta còn nghĩ, máy bắn đá đợi đến lúc quan trọng mới sử dụng, tốt nhất là đợi đến hồi chuông chiến đấu vang lên, dưới tường thành chống cự kịch liệt, máy bắn đá đột nhiên bắn đá vào sẽ khiến sĩ khí tổn thất lớn.

Nhưng nào ngờ được, sĩ khí tổn thất lớn lại là bọn họ, máy bắn đá của bọn họ ngay cả một viên đá cũng chưa bắn ra.

Càng khiến họ không thể tin tưởng được, bộ đội công thành dưới trượng bọn họ chỉ có năm nghìn người, trong thời gian ngắn ngủi vậy mà lại chết hai, ba nghìn người một cách khó hiểu.

Số còn lại sợ hãi chạy trốn về sau, nhưng vừa trên đường chạy, đã có tiếng pháo vang lên trong bọn họ, trực tiếp nổ tung bọn họ.

Năm nghìn người, tổng cộng dùng không tới mười phút đã tiêu diệt toàn quân, hắn ta cho rằng bản thân nhìn nhầm, vô cùng kinh ngạc!

Cùng kinh ngạc như vậy còn có chủ tướng đường phải, hắn ta cũng sử dụng chiến lược giống vậy, vốn cho rằng trăm thử không vui, quân Con Cháu ở trước mặt chắc chắn sẽ bị bọn họ tiêu diệt hết.

Nhưng nào ngờ cuộc chiến mới bắt đầu, hắn ta đã tổn thất hơn năm nghìn người, máy vác đá cũng bị hủy mất, tình trạng như vậy chỉ khiến trong lòng hắn ta còn lại sự sợ hãi.

Lúc trước hắn ta vô cùng tự tin, còn kiêu ngạo cho rằng tuyệt đối có thể khiến quân Con Cháu khóc lóc thảm thiết, cầu xin tha.

Nhưng quay đầu lại người khóc lóc thảm thiết, cầu xin tha e lại là bọn họ, năm nghìn người chết nhanh như vậy đưa thêm mấy nghìn người lên cũng là con đường chết.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 895: Nhưng lần này có thể dụ dỗ


Thậm chí bọn họ đang nghĩ sau khi lấy được thị trấn trọng điểm, thì có phải có thể giành được vũ khí vừa lợi hại vừa nguy hiểm trong tay của Quân Con Cháu hay không.

Có được vũ khí này, sức chiến đấu của bọn họ chắc chắn sẽ nhân lên gấp bội.

Nhưng khi bọn họ bao vây thành thì binh lực đã tăng lên đến hơn mười ngàn người, một nửa số người trong đó đều đồn lại ở trên tường thành và bắt đầu dựng thang mây.

Gương mặt những binh sĩ của Quân Con Cháu hiện lên vẻ hớn hở, một người trong số đó càng phấn khởi hơn nói: "Tôi còn tưởng đám người này đã kinh sợ rồi và sẽ không dám công phá thành nữa chứ, trước đó phát lệnh tấn công quá vội, nên khiến bọn chúng sợ hãi."

"Nhưng lần này có thể dụ dỗ được gần mười ngàn người, lại có có thể dụ bọn chúng đến được dưới thành, lần này hời quá rồi, các huynh đệ, chơi thôi nào!"

Giọng nói của hắn tràn ngập sự hài hước và sảng khoái, giống như là binh sĩ bao vây thành ở bên dưới tường thành chứ phải như con người, vốn dĩ họ không thèm đặt nó trong †ầm mắt.

Cùng với giọng nói của người lính Quân Con Cháu này, thì những người binh lính khác trong đội Quân Con Cháu ở xung quanh bỗng chốc cười vang.

Tiếp theo đó là bọn họ kéo lựu đạn trên tay rồi ném thẳng xuống bên dưới, mà lần này lựu đạn đã được nâng cấp nên không còn là cán gỗ nữa, toàn bộ thân lựu đạn đều là gai thép.

Sau khi nổ tung thì sản sinh ra lực sát thương, bán kính từ năm đến tám mét, thậm chí đường kính có thể lên đến mười lăm mét.

Chỉ cần kẻ địch ở trong phạm vi sát thương, thì gần như đều chịu những vết thương ở mức độ khác nhau, những kẻ địch năm ở trung tâm sẽ bị nổ tan xác, cơ thể chẳng thể nào giữ gìn nguyên vẹn được.

Lựu đạn do Quân Con Cháu ở trên tường thành ném xuống đã trực tiếp phát nổ, tiếng kêu gào thảm thiết bỗng chốc liên tục với nhau ở dưới thành, trong chốc lát số đông kẻ địch vây thành thương vong quá nhiều.

Cuộc tấn công lựu đạn tập trung như vậy quả thật là là một bữa tiệc thu hoạch sự sống, trong chớp mắt, binh sĩ Cao Triều đã bị nổ tung đến mức kêu cha khóc mẹ.

Sự hưng phấn vừa rồi khi xông đến dưới thành đã biến mất, trong đôi mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng và kinh hoàng, bọn họ thật sự sợ hãi lắm rồi.

Hàng loạt vũ khí khác thường của Quân Con Cháu đã khiến bọn chúng sắp hóa rồ rồi, đến hiện tại bọn chúng vẫn chưa hề chạm mặt chính diện với bất kỳ ai trong đội Quân Con Cháu.

Về mặt tổn thất đã sắp đạt đến con số mười ngàn người, những người còn lại đều không dám tiếp cận tường thành trong cự ly vài chục mét, chứ đừng nói đến chuyện bao vây thành.

Ngay khi những người này cho rằng vị trí bọn chúng đang ở đã an toàn, đột nhiên Quân Con Cháu ở trên thành lại bắt đầu bản súng.

Cho dù trên tay của những binh sĩ Cao Triều có cầm lá chăn, nhưng đạn vẫn dễ dàng xuyên qua lá chắn bằng gỗ, và trực tiếp bắn chết kẻ địch đăng sau tấm lá chắn.

Trong chốc lát, những binh sĩ Cao Triều còn lại sợ hãi chạy trốn về phía sau, lá chän không tác dụng thì còn có thể bảo vệ tính mạng bọ họ gì nữa chứ, chỉ có chạy xa khỏi chiến trường mới được.

Đáng tiếc, cho dù họ bạt mạng chạy về phía sau, nhưng chỉ cần binh lính Cao Triều năm ngoài phạm vi hiệu quả tầm bắn của Quân Con Cháu, thì cuối cùng đều bị ngã dưới họng sống.

Đội quân mười ngàn người vây thành, những người cuối cùng có thể tháo chạy e là chưa đến một ngàn người, số còn lại đều chết dưới tường thành.

Cuối cùng chủ tướng đại quân của hai cánh đã hiểu, tại sao lúc trước khi họ đưa lá chắn lên tiến về phía trước, nhưng Quân Con Cháu lại không ra tay, căn bản là người ta không muốn ra tay mà thôi.

Cố ý dẫn dụ bọn họ đến phía dưới tường thành, mới phát động tấn công, như thế này khi bọn họ bị tiêu diệt thì lại càng thuận tiện và đơn giản hơn, đây là người ta dụ địch vào sâu hơn.

Nực cười, bọn họ lại cho rằng cầm tấm lá chẳn gỗ trên tay đã thực sự có thế chống lại vũ khí khác lạ rồi.

Tóm lại giờ đây hai vị Chủ tướng đã hiểu, tại sao Quân Nữ Chân dũng mãnh như vậy, lại để cho Quân Con Cháu giết đến mức toàn quân đều bị diệt,

Đối diện với vũ khí kỳ lạ của Quân Con Cháu, cho dù vũ lực của bọn họ mạnh cỡ nào cũng chỉ có thể trở thành tấm bia của Quân Con Cháu, thậm chí bọn họ không thể chạm mặt được với người của Quân Con Cháu.

Trong đôi mắt ngập tràn sự phẫn nộ không cam lòng và không tin của hai vị Chủ tướng, chỉ có thể chuẩn bị đình chiến, trước mắt họ muốn công phá thị trấn trọng điểm thì chỉ có thể tìm phương pháp khác.

Nhưng ngay khi bọn họ tuyên bố đình chiến, đột nhiên trên không trung vang lên một tiếng nổ rền vang, tiếp sau đó là hàng loạt ánh lửa rơi xuống trong đội quân của bọn họ.

Hai vị Chủ tướng còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, thì ngay lập tức đội quân của họ bị nổ tung như pháo, cả một vùng thương vong, trong chốc lát tiếng kêu thảm thiết vang dội khắp xung quanh.

Chủ tướng bị nổ đến nổi sửng sốt, gương mặt nhất thời ngập tràn nỗi sợ và kinh hãi, họ không thể nào ngờ phá thành phá không được, hiện giờ chỉ muốn đóng quân ở thị trấn trọng điểm và chuẩn bị chờ cơ hội để phá thành thêm lần nữa..

Thế mà Quân Con Cháu người ta lại triển khai phản kích, cuộc phản kích này khiến bọn họ đã hối hận vì đóng quân trước thị trấn trọng điểm cả ngàn mét, tuy khoảng cách ở đây có xa hơn một chút với thị trấn trọng điểm ở trước mặt.

Nhưng vũ khí kỳ lạ của Quân Con Cháu lại không để ý đến cự ly này, ở trong mắt người ta, chỉ e cự ly này còn. không được tính là khoảng cách

Trong lúc hoảng loạn, hẳn ta vội vàng chỉ huy đại quân rút lui, tốt nhất là có thể lui đến nơi mà vũ khí kỳ lạ của Quân Con Cháu không làm bị thương được.

Nhưng lúc này đội quân đã hỗn loạn từ lâu, dưới sự đánh phá của hỏa pháo nên đã thương vong quá nữa, đợi đến khi hắn ta tổ chức lại đội quân, mới phát hiện chỉ có hơn ba mươi ngàn người tụ họp, số còn lại không phải trốn thì cũng đã chết trong trận nổ cực mạnh đó rồi.

Toàn đội có sáu mươi ngàn người, mới qua chưa bao lâu mà đã tổn thất hơn một nửa, quả thật đã khiến bọn họ hoài nghi nhân sinh.

Quân Cánh Trái bên này rất thê thảm, Quân Cánh Phải cũng không tốt hơn lắm, bọn họ cũng gần như với Quân Cánh Trái, bị đánh chỉ còn lại hơn ba mươi ngàn người.

Hai vị Chủ tướng vội vàng đưa thuật hạ của mình là những tàn binh bắt đầu chạy trốn, nếu như lúc này còn không chạy nữa thì sợ rằng sẽ thật sự khốn đốn mất.

Nhưng khi bọn họ vừa chạy không bao lâu, đột nhiên tiếng súng ở phía trước vọng lại từng hồi, sau đó, lại là tiếng nổ vang của đạn pháo, trong nháy mắt, bọn họ phát hiện thế mà bản thân mình đã bị bao vây từ hồi nào không hay.

Hai vị Chủ tướng bị đánh đến mức ngơ ngác, họ nhanh chóng tổ chức lại binh lực và muốn chạy về phía quân sự của thị trấn trọng điểm, cho dù không thể hạ được quân sự của thị trấn trọng điểm, nhưng có thể tìm được lối để thoát khỏi từ nơi đó

Nhưng ngay khi bọn họ quay người lại phát hiện ở phía sau có người ngăn chặn, lúc bọn họ muốn tháo chạy thì Quân Con Cháu ở trong thị trấn trọng điểm đã xông ra, và trực tiếp chặt đứt đường lui của bọn chúng.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 896: Phải biết rằng


Phải biết rằng ông ta quyết tâm sẽ tiêu diệt Hoa Hạ trong ba tháng, nếu như đại quân hai cánh không đến kịp lúc, chỉ e sẽ có ảnh hưởng đến việc hạ thành Bình Bäc của ông ta.

Ông ta không hề hay biết đại quân hai cánh của mình đã bị tiêu diệt toàn quân, chẳng còn lại một binh tốt nào, lại chẳng có người nào đến báo tin chiến thẳng cho ông ta.

Trong lúc ông ta đang lo âu thì có vị quan văn ở bên cạnh nhìn thấy nỗi lo lắng của ông ta, vội vàng tâu với Lý Thành Khuê: "Bệ hạ, không cần phải lo lắng, hai vị Tướng quân đều là tướng quân lợi hại nhất của Cao Triều, cho dù là ở Hoa Hạ, sợ là chẳng có ai là đối thủ của họ trên chiến trường đâu, bọn họ không báo tin chiến thắng về vì rất có khả năng là họ đã âm thầm đuổi theo đến thành Bình Bắc rồi

"Thần đoán hai vị Tướng quân không muốn ảnh hưởng đến quân tình, là chuẩn bị tạo tin vui bất ngờ cho Bệ hạ, Bệ hạ hãy đợi chúng thần hợp nhất ở thành Bình Bắc vậy."

Nghe thấy lời xu nịnh của vị quan văn này, gương mặt của Lý Thành Khuê hiện lên nụ cười, tuy nhiên ông ta biết rằng đây là lời nịnh nọt của đối phương để an ủi mình mà thôi, nhưng ông ta cũng cảm thấy có khả năng đúng là như vậy.

Dù sao, Chủ tướng của đại quân hai cánh đó, đúng là ông †a tự cho rằng có thể quét sạch toàn bộ sự tồn tại của Hoa Hạ, vậy làm sao tướng lĩnh của Hoa Hạ có thể chống chọi được.

Cứ như vậy, lại hai ngày trôi qua, cuối cùng đại quân Cánh Giữa đã đuổi kịp đến thành Bình Bäc, suốt dọc đường, gương mặt Lý Thành Khuê tràn đầy sự nghi hoặc, mặc dù tin tức ông †a tiến quân được giấu kín.

Nhưng về phía Hoa Hạ, không nên không có bất cứ phản ứng nào mới đúng chứ, ít nhất đại quân Cánh Giữa của ông ta cũng nên gặp phải một vài phục kích của Hoa Hạ gì đó chứ.

Nhưng suốt dọc đường đi, thực tế lại quá yên ắng, thế mà chẳng hề xuất hiện chặn đánh hay gì đó, tựa như đoạn đường này rất thông thoáng.

Sau đó rất nhanh, Lý Thành Khuê cảm thấy rằng có lẽ Quân Con Cháu của Hoa Hạ sợ đại quân hai trắm ngàn người của bọn họ, nên đã lập tức quay về thành cố thủ, dù sao phái vài tên lính lẻ tẻ đi mai phục thì chỉ có thể bị bọn họ liên tiếp đánh bại.

Hay không bằng cứ hợp lính lại một nơi, chuẩn bị chờ đợi bọn họ đến để quyết chiến sinh tử, nghĩ vậy, gương mặt ông ta hiện lên vế đắc. ý, Quân Con Cháu sao, xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi.

Khi Lý Thành Khuê theo kịp đến thành Bình Bắc, ông ta khẩn trương cho lính thuật hạ của mình bắt đầu đóng quân dựng trại, đồng thời ông ta phái người đi về hướng đại quân hai cánh còn lại đang tiến lên để tìm kiếm bọn họ.

Như thế là ông ta chuẩn bị hợp lại với đại quân hai cánh, cũng để dễ cho việc xây dựng việc bao vây thành như thế nào, hoặc dùng cách gì khiến cho Quân Con Cháu ở trong thành không đánh mà hàng.

Nhưng khi ông ta đóng quân dựng trại chưa được bao. lâu, thì đột nhiên hàng loạt ánh lửa ở phía trước bên trong thành bay vút lên trời và rơi trực tiếp xuống doanh trai của bọn họ.

Doanh trại của bọn họ mới xây dựng xong, máy bắn đá còn đang thiết lập, vẫn chưa bắt đầu công thành, nhưng đâu ngờ thế mà Quân Con Cháu lại phát động tấn công bọn họ. trước.

Hơn nữa, đột nhiên trong thành trồi lên ánh lửa, ông ta không biết đó là cái gì, ông ta lại tưởng răng đó có thể là mũi tên lửa hoặc thứ gì kiểu như vậy, cùng lắm những thứ này có thể gây ra một vài trận cháy chứ chẳng ảnh hưởng gì nhiều.

Chỉ là khi ông ta nghĩ như thế, thì những đốm lửa đó rơi vào trong doanh trại của họ, tiếp theo đó là một âm thanh cực lớn nổ vang trời.

Bỗng chốc âm thanh thảm thiết trong doanh trại vang lên, tất cả những nơi mà đốm lửa rơi xuống, dưới lớp bụi bặm tung bay, rất nhiều binh lính bị nổ tung đến mức máu thịt lẫn lộn, cơ thể tách rời.

Lý Thành Khuê đột nhiên không hiểu đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt ngập tràn sự kinh hoàng và khó hiểu, ông ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm.

Đây là cái thứ gì vậy?

Khi ông ta vẫn đang còn bối rối, thì hàng loạt pháo hỏa được phát động tấn công tại doanh trại của ông ta, bất cứ nơi nào đốm lửa rơi xuống, cả vùng doanh trại của ông ta đều bị nổ thành từng cái hố khổng lồ.

Bề mặt đất đai đều bị lật tung lên một lớp, binh tướng thuật hạ thương vong nghiêm trọng, toàn bộ quân doanh bỗng chốc hỗn loạn.

Lý Thành Khuê đột nhiên ngơ ngác, ông ta đến đây để chuẩn bị bao vây thành, chứ không phải đến đây để chịu đòn, nhưng xem ra bây giờ ông ta đến đây giống như để chịu đòn.

Thậm chí ông ta vẫn chưa nhìn thấy Quân Con Cháu trong thành trông như thế nào, sau đó thuật hạ lại bị thiệt hại nghiêm trọng.

Mà trong thành, Nam Minh Đồ nhìn thấy doanh trại trước mặt của Quân Cao Triều đã bị nổ tung thành biển lửa, nét mặt đầy sự chế giễu, một Cao Triều nhỏ bé tự mãn, muốn thôn tính Hoa Hạ, đúng là tự mình tìm con đường chết.

Có hậu phương cung cấp đạn dược dồi dào, thậm chí hẳn có thể không cần để Quân Con Cháu chủ động ra quân, mà chỉ cần dùng pháo đạn oanh tạc cũng có thể trực tiếp cho nổ quân địch đến mức toàn quân bị hủy diệt.

Pháo đạn bản phá gần nửa canh giờ, đợi đến khi dừng nã pháo, bên trong trận địa của quân địch chỉ còn lại tiếng gào thét thưa thớt, còn có một vài. binh lính Cao Triều đang trốn trong góc run lẩy bẩy.

Bọn họ thật sự sợ hãi, khí thế ban đầu giống như cầu vồng muốn đến chém giết Quân Con Cháu, chiếm lấy Hoa Hạ, chứ đâu ngờ rằng cuối cùng đến đây để tìm đường chết.

Quân lính tám mươi ngàn người, bây giờ còn sống ước. chừng chưa đến hai mươi ngàn, và phần lớn trong số đó là những binh lính tàn tật thiếu tay hoặc cụt chân.

Lý Thành Khuê được binh lính thuộc hạ của mình bao vây bảo vệ, đôi mắt ông ta chỉ còn lại nỗi sợ khiếp đảm khi nhìn thấy thảm cảnh ở trước mắt, nên đâu còn chút tham vọng mạnh mẽ nào như khi ông ta đến.

Ánh mắt ông ta như nhìn thấy ma quỷ, toàn thân sắp phát điên.

"Nhanh... rút lui... nhanh đưa Trẫm rời khỏi nơi đây...” Ông †a lẩm bẩm trong miệng, bàn tay hơi run khi đưa ra cho một vài quan văn còn sống bên cạnh mình dìu đi.

Cùng với giọng nói của ông ta, những vị quan văn đang sợ hãi nhất thời bừng tỉnh lại, họ vội vàng đến dìu Lý Thành Khuê, và tổ chức lại những quân lính còn lại của Cao Triều để rút lui.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 897: Ông ta thậm chí


Ông ta thậm chí còn không biết mình đã thất bại như thế nào, bị đánh bại không rõ nguyên nhân, toàn đội quân bị tiêu diệt.

Lần này có hai trăm ngàn đại quân tới đây, thế nhưng cứ như vậy mà bị diệt sạch, vậy thì một trăm ngàn đại quân đi theo sau ông ta tới đây có lẽ còn không đủ cho quân Con Cháu trước mắt nhét kế răng.

Trong lòng Lý Thành Khuê hối hận vô cùng, nếu sớm biết kết quả là như vậy thì ông ta làm gì còn muốn tới diệt Hoa Hạ chứ, cứ làm Hoàng đế Cao Triều của ông ta không phải rất tốt saol

Sau khi bị áp tải về, ông ta thấy một tướng lĩnh trẻ tuổi của quân Con Cháu Hoa Hạ, thoạt nhìn đối phương cũng chỉ tầm hai mươi mấy tuổi.

Hắn lạnh lùng nhìn Lý Thành Khuê nói: “Đã hỏi được từ miệng của mấy lão nhân kia, quả nhiên tên trước mặt này là Hoàng đế của Cao Triều, một thân long bào này quả thật là sự thật”

“Nếu đã là Hoàng đế, vậy thì mang ông ta theo, cùng đi đến Cao Triều đi, để cho triều đình Cao Triều nhìn xem Hoàng đế của bọn cúng chết trên tay chúng ta như thế nào.

Để bọn họ biết rõ danh ngôn của Hoa Hạ chúng ta, kẻ phạm vào Hoa Hạ ta, thế nào cũng bị tiêu diệt!”

Trước kia Lý Thành Khuê phụ thuộc vào Đại Triệu nên hiểu được tiếng Hoa Hạ, lời đối phương nói ông ta nghe hiểu rõ ràng, trong mắt ông ta lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ý trong lời nói của đối phương là chuẩn bị đi tấn công quê hương của bọn họ mà, nghĩ đến sự khủng bố của quân Con Cháu, cảm giác sợ hãi lập tức dâng lên trong lòng Lý Thành Khuê.

Lần này, hoàng triều của ông ta sợ là khó giữ rồi.

Dù có thế nào ông ta cũng không nghĩ đến, một trận chiến xâm lược cuối cùng lại bị ông ta đánh thành trận chiến bảo vệ thủ đô.

Cũng không biết nhi tử mình có thể thủ nổi đô thành của bọn họ không.

Cứ như vậy, Lý Thành Khuê bị người áp lên xe chở tù, đồng hành cùng ông ta còn có vài tên văn thần võ tướng bị bắt giữ, bọn họ bị áp giải đi về phía Cao Triều.

Sau khi tiêu diệt quân Cao Triều tới xâm lược, Nam Minh Đồ phụ trách chiến dịch lần này đã trực tiếp dẫn đầu quân Con Cháu, sau khi xin chỉ thị của Giang Siêu xong thì phát động dẫn quân tới Cao Triều.

Nếu chuẩn bị xâm lược nước láng giềng này, vậy thì phải để bọn họ cảm nhận một chút lửa giận của người Hoa Hạ.

Bọn họ cũng không cần phải tiếp tục tồn tại nữa. Cao Triều cũng sẽ trở thành bản đồ của Hoa Hạ mà thôi.

Ngay khi Nam Minh Đồ mang theo một trăm ngàn quân Con Cháu đi tấn công đô thành Cao Triều, đô thành Cao Triều cũng nhận được tin tức Hoàng đế của bọn họ bị bắt giữ.

Những quân đội ở khắp nơi vội vàng chuẩn bị về kinh thành để thủ vệ.

Cũng thuận tiện nhìn xem có thể hay không như vậy đổi hảo chính mình Hoàng đế, sáu trăm ngàn đại quân còn lại của Cao Triều thì đến gần năm trăm ngàn quân đã tập kết ở đô thành rồi.

Bởi vì quá nhiều binh lính nên xấp xỉ ba trăm ngàn đại quân còn lại đều tản ra các nơi trong đô thành.

Mà một trăm ngàn đại quân đang trên đường gấp rút tiếp viện kia lại đụng phải quân Con Cháu chuẩn bị tấn công Cao Triều.

Kết quả cuối cùng chính là, một trăm ngàn đại quân của quân Tử Đệ bị bao vây lại, sau đó, toàn quân bị tiêu diệt.

Tuy chiến lực của một trắm ngàn quân Cao Triều này không tầm thường, đều đã từng là những chiến binh trải qua trăm trận chiến, gần như quét ngang toàn bộ bán đảo, đáng tiếc, ở trước mặt quân Con Cháu thì bọn họ lại yếu ớt đến mức đáng thương.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 898: Đáng tiếc


Mà dọc theo đường đi, quân Cao Triều cũng tiến hành ngăn chặn đại quân của quân Con Cháu.

Số quân Cao Triều tới đây đều lên tới con số trăm ngàn.

Đáng tiếc, dù là tới nhiều hay ít quân Cao Triều, thì cuối cùng đều bị quân Con Cháu tiêu diệt sạch.

Dọc theo đường đi, dựa theo ý của Nam Minh Đồ, là chuẩn bị không giữ lại một tù binh nào, thẳng tay giết sạch.

Nhưng Giang Siêu lại bảo hắn để lại một phần tù binh, dù sao thì điều Giang Siêu muốn chính là khiến Cao Triều diệt tộc.

Tuy với năng lực hiện giờ của Hoa Hạ, diệt sạch toàn bộ Cao Triều cũng không thành vấn đề.

Chỉ là, nếu làm như vậy thì sẽ không có lợi cho việc nạp toàn bộ thế giới vào bản đồ sau này của Giang Siêu.

Dù sao hẳn cũng không thể giết sạch tất cả các chủng tộc khác trên thế giới được.

Thủ đoạn mất nước diệt chủng tốt nhất chính là dung hợp, chỉ cần dời người Cao Triều tới khác, lại đưa người ở những vùng khác tới bán đảo.

Sau khi dung hợp dân tộc thì sẽ không có người Cao Triều gì nữa.

Còn nữa, nếu quân Con Cháu thật sự giết sạch những người Cao Triều kia, cuối cùng chỉ sợ sẽ khiến dân chúng Cao Triều hận họ.

Mâu thuẫn giữa các chủng tộc có đôi khi rất khó để hòa giải, ngoại trừ con đường dung hợp ra thì không có con đường nào thông nổi nữa.

Dưới sức chiến đấu hùng mạnh của quân Con Cháu, người Cao Triều cũng không dám nữa tới đây ngăn cản quân Con Cháu nữa, tất cả bọn họ đều co đầu rút cổ trở về thành Nhưỡng Bình.

Trải qua hơn thứ ngăn cản chiến lúc sau, vốn dĩ quân Cao Triều có năm trăm ngàn, cuối cùng chỉ còn lại không đến bốn trăm ngàn.

Bọn họ tất cả đều lùi về thành Nhưỡng Bình, chuẩn bị tử thủ thành Nhưỡng Bình.

Bên kia, trên triều đình Kim Triều, Kim Hoàng đang nghe. các thần tử báo cáo lại.

Phái sứ giả đi ba nơi tìm kiếm người hợp tác, vậy mà lại không có một ai trở về.

Người trở về chỉ có những quan viên đồng hành đi cùng mà thôi, bọn họ mang câu trả lời của ba nơi về.

Kim Hoàng tức giận đến mức run cả người, chém đầu tất cả những quan viên đi theo ba đội trở về.

Ông ta còn tức giận đến mức ngay cả long ỷ cũng bị đập cho nứt ra.

“Các vị ái khanh, bọn chúng dám không để trẫm vào mắt như thế, trẫm tuyệt đối không thể để bọn họ sống tốt được, chỉnh đốn quân ngũ cho trãm, trãm muốn khiến bọn chúng phải trả giá thật đắt!”

Kim Hoàng gầm lên, gần như sắp mất cả lý trí, chỉ là, ông †a vừa thốt ra những lời đó, toàn bộ triều đình đều yên tĩnh, tất cả các triều thần đều im lặng không lên tiếng, sợ không cẩn thận chọc tức Kim Hoàng một chút, sẽ khiến cái mạng nhỏ của bản thân cũng bay màu theo.

Rất nhanh Kim Hoàng cũng từ từ bình tĩnh lại, ông ta bây giờ làm gì còn binh lực mà đi thảo phạt ba nước khác chứ.

Tất cả binh lực của ông ta đều dùng để đối kháng với đám man rợ của Thảo Nguyên rồi.

Kể cả còn có một trăm ngàn quân dự bị thì đó cũng là để thủ vài thành thị khác, một khi đến cả những binh lực này. cũng điều động, thì Kim Triều của ông ta sẽ không còn binh lính nào có thể chiến đấu, nếu như kẻ địch nhân lúc này tiến vào, Kim Triều bất diệt cũng phải diệt.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 899: Đúng vậy


Chẳng qua, vẫn là có người lựa chọn đầu hàng. Trong đó có triều thần tiến lên một bước ni lạ, không thể làm thế được đâu, chúng ta vẫn là đầu hàng đi.

Chỉ cần thật lòng quy thuận thì vẫn có thể giữ mạng.”

“Tuy rằng, có thể Kim Quốc chúng ta sẽ diệt vong, nhưng ít nhất người vẫn còn sống sót.”

“Những người trên Thảo Nguyên kia, mặc dù phần lớn đều tàn bạo với các quốc gia bị xâm lược, nhưng với những người đầu hàng, bọn họ vẫn đối xử tử tế mài”

“Đúng vậy, bệ hạ, đầu hàng di...”

Có gần một phần ba triều thần hiển nhiên là chuẩn bị đầu hàng, trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ kiêng kị và sợ hãi.

Lời những người này nói làm Kim Hoàng tức đến mức tái cả mặt, mẹ nó còn chưa đánh đâu, mà đám người này đã lựa chọn đầu hàng rồi.

Ông ta có cảm giác xúc động muốn giết hết tất cả những người này.

Bọn họ đầu hàng cũng có thể, nói không chừng còn có thể được trọng dụng, nhưng ông ta là Hoàng đế, sao có thể đầu hàng được chứ?

Ông ta làm không tốt rồi đầu hàng, cuối cùng nhất định sẽ bị đám man rợ Thảo Nguyên tìm lý do giết chết, hơn nữa, bọn họ vất vả lắm mới thành lập được chính quyền, cứ như: vậy bị người khác đoạt mất, ông ta làm sao có thể cam tâm được.

“Chuyện đầu hàng đừng nhắc tới nữa, mặt khác, dốc lực lượng toàn quốc trợ giúp tiền tuyến, lần này, bổn hoàng quyết định sẽ cùng tồn vong với Kim Quốc.”

Trước mắt đám thần tử này không đưa ra được đề nghị tốt, Kim Hoàng cũng chỉ có thể là tự mình đưa ra quyết định. Lời của ông ta làm sắc mặt mọi người trong triều đình đều tối lại.

Liều chết một phen? Bọn họ liều chết một phen như thế nào đây, kia chính là ky binh Thảo Nguyên quét ngang Á u đấy!

Cũng không biết hiện tại ở biên cảnh, ba đại chiến thần của Kim quốc có ngăn nổi bọn họ không nữa.

Ngay khi triều đình Kim quốc nghị luận là chiến hay hàng, lấy Hoàn Nhan Tông Vọng cầm đầu ba đại chiến thần của Kim Quốc, phân thành ba hướng, mỗi bên mang một trăm ngàn đại quân, chạm mặt với ky binh trên Thảo Nguyên.

Tuy rằng, trong đại quân ba trăm ngàn người của Kim Quốc bên này, có hai trăm ngàn là ky binh, hơn nữa sức chiến đấu cũng không tầm thường.

Chỉ là, đối mặt với ky binh trên Thảo Nguyên, bọn họ căn bản là không đủ nhìn, cho dù đây là trận chiến mà hai phe đều có một trắm ngàn người đi nữa.

Ky binh Thảo Nguyên không chỉ có kỹ năng cưỡi ngựa mà còn có thuật bản cung, trái ngược với ky binh của Kim Quốc.

Mấy tướng kị binh quản vạn binh xông lên, lần nào người Nữ Chân cũng bị diệt toàn quân.

Ba đại chiến thần trực tiếp bị bức ép lui về phía sau, cửa khẩu mà bọn họ giữ đã liên tục ném mấy tòa.

Mắt thấy ky binh Thảo Nguyên sắp đánh tới cửa nhà bọn họ rồi.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 900: Đại soái!


Nếu không phải sức chiến đấu của Nữ Chân cực cường, hơn nữa cũng là ky binh, chỉ sợ chiến tổn sẽ còn cao hơn.

“Đại soái! Phía trước là ba vị chiến thần Nữ Chân thống lĩnh đại quân hai trăm ngàn binh, bọn họ đang muốn dùng ưu thế binh lực, để ngăn chặn một trăm ngàn đại quân này của chúng ta.

Chúng ta có cần chờ hai cánh đại quân trái phải áp sát vào rồi mới triển khai công kích với bọn họ không?”

Khi ky binh Thảo Nguyên đang trên đường hành quân, một tướng lãnh của ky binh Thảo Nguyên đang cưỡi trên chiến mã nhìn về phía Tha Liệt ở bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ dò hỏi.

Thám báo phía trước truyền tin tức về, ba vị chiến thần của Nữ Chân đã tập hợp binh lực còn lại đến một chỗ, hình thành thế ngăn chặn với bọn họ ở phía trước.

Chỉ có điều, ở trên mảnh đất này, người Nữ Chân không có lợi thế gì cho ngăn chặn cả, gần như tất cả đều là vùng đất băng phẳng.

Cho dù hai trăm ngàn đại quân hình thành quân trận ngăn cản ở phía trước cũng có thể tưởng tượng được, muốn ngăn ky binh Thảo Nguyên lại cũng là một chuyện rất khó khăn.

Tha Liệt bên cạnh dáng người cường tráng, khuôn mặt tục tăng, chòm râu trên mặt ước chừng một tấc.

Gã nhìn vùng đất băng phẳng trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường nói:

“Một trăm ngàn binh lực của ta, tất cả đều là ky binh, mà hai trăm ngàn đại quân của người Nữ Chân, nhiều nhất cũng không đến một trăm ngàn ky binh.

Dư lại một trăm ngàn bộ tốt, ngươi cảm thấy tại nơi bình nguyên thế này, dưới gót sắt của chúng ta, chúng có thể ngăn cản chúng ta được bao lâu?”

Vài tên tướng lãnh bên cạnh nghe vậy cũng hơi gật đầu, trong mắt tràn ngập ánh sáng khát máu.

“Vẫn là Đại soái sáng suốt, lần này nhất định có thể đoạt được Nữ Chân, kế tiếp chính là tộc Khiết Đan đã phục quốc. dạo gần đây, cùng với vùng biên giới Đông Bắc của Cao Triều. Đến lúc đó, chúng ta nên bắt đầu từ bên nào trước đây? Vẫn là chia quân ra...”

Lúc này, một tướng lãnh trong đám lên tiếng dò hỏi.

Tuy vẫn còn chưa tiêu diệt Nữ Chân nhưng gã ta đã nghĩ đến ý đồ chiến lược sau đó rồi.

Bọn họ cũng coi như là quân viễn chỉnh, lúc trước, mỗi một lần viễn chinh đều là liên tục đánh hạ mấy quốc gia, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.

Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần là nơi thiết ky của bọn họ đi qua đều bị bọn họ chiếm lĩnh đất đai hết.

Bất kể là Nữ Chân hay là bán đảo, hoặc là tộc Khiết Đan của Gia Luật Vân Yến.

Cuối cùng, chính là Hoa Hạ... Nơi giàu có nhất mà bọn họ hướng tới.

“Chia quân thì không cần, chúng ta không có thời gian lãng phí để đánh lâu dài đâu, muốn tiêu diệt thì toàn lực diệt là được.

Sau khi diệt Nữ Chân, vậy bắt đầu từ tộc Khiết Đan mới phục quốc đi.”

“Chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt bọn họ, lại chuẩn bị đi tiêu diệt Lý Thành Khuê trên bán đảo.

Chờ tiêu trừ hai thế lực này, chúng ta có thể an tâm tiêu diệt Hoa Hạ quốc”

Tha Liệt nhàn nhạt lên tiếng, gã ta há mồm câm miệng đều là diệt quốc, cứ như mấy quốc gia trong miệng gã này, ở trước mặt gã chỉ là kiến hôi, gã muốn diệt là có thể diệt được vậy.

Thật ra gã hiểu được đạo lý tăm ăn lên, nếu gã không để ý tới hai thế lực Khiết Đan và bán đảo này, mà đi thẳng đến Hoa Hạ.

Lỡ như hai thế lực này đâm sau lưng gã một đao, vậy thì chuyện sẽ phiền toái rồi.

Gã nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, tiêu diệt hai hai thế lực đi, sau đó sẽ có thể an gối vô ưu tới diệt Hoa Hạ.

“Vẫn là Đại soái nghĩ chu đáo, vậy chúng ta còn chờ gì nữa...”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 901: Thông qua


Thông qua ý định chia cắt bộ binh để chia cắt ky binh thảo nguyên thành nhiều mảnh, sau đó mới dùng bộ binh để xông vào trận phản công.

Bọn hắn thậm chí còn dùng cả những vũ khí chiến tranh hạng nặng như máy bản đá, bàn nỏ, thừng gạt ngựa...

Ba người Hoàn Nhan Tông Vọng không hổ là chiến thần của người Nữ Chân.

Kế sách của bọn hắn rất thành công, hai vạn quân ky binh thảo nguyên tiên phong đều bị rơi vào bấy, chỉ trong một khắc dường như đã tổn thất gần một nghìn.

Thế nhưng, nơi này là bình nguyên, mưu đồ và chiến lược của bọn hắn quả thật rất tuyệt.

Nếu như trong tình thế địa hình thuận lợi, có lẽ ky binh thảo nguyên thật sự có thể bị bọn hắn đánh bại.

Đáng tiếc, bọn hẳn đã quên chỗ mạnh về tính di động của ky binh thảo nguyên.

Ngay trong khoảnh khắc hai vạn ky binh thảo nguyên bị rơi vào bãy, chủ soái Tha Liệt vội vàng thay đổi sách lược, hắn †a phái hai vạn ky binh phát động tấn công từ hai bên của người Nữ Chân.

Với sự gia nhập từ quân đội hai bên, cuối cùng, ky binh Nữ Chân cũng đã cảm nhận được sự đáng sợ của ky binh thảo nguyên, lại thêm mấy đợt tấn công mới, quân Nữ Chân liền tan vỡ.

Cho dù ba người Hoàn Nhan Tông Vọng đã cật lực muốn ổn định thế cục, nhưng cuối cùng vẫn là công dã tràng. Cuối cùng, ba người bọn hắn đều bị chém đầu trong trận chiến.

Ky binh thảo nguyên phải trả giá bằng việc tổn thất 3 vạn quân.

Bọn hắn đã đánh bại hai mươi vạn quân thảo nguyên, giết chết mười lăm vạn quân địch, ky binh thảo nguyên không hề để lại người sống, chỉ cần là quân đội Nữ Chân bước lên chiến trường đều bị bọn hẳn vô tình tiêu diệt.

Năm vạn người Nữ Chân còn lại liền bỏ chạy tán loạn. Bọn hắn vốn định tiếp tục kiên trì, đáng tiếc, sự đáng sợ của ky binh thảo nguyên khiến bọn hắn vô cùng tuyệt vọng và sợ hãi.

Từ đây, toàn bộ quân đội Nữ Chân thiện chiến dường như đều bị quân đội thảo nguyên giết sạch, chỉ còn lại hơn mười mấy vạn quân Nữ Chân đang bảo vệ kinh đô và những binh lính Nữ Chân lẻ tẻ ở khắp nơi trên lãnh thổ đất nước.

Từ khi bắt đầu, ky binh thảo nguyên luôn tiến hành tấn công quân Nữ Chân, đến khi ba mươi vạn ky binh đã đuổi tới đô thành, trong thành vẫn còn hơn mười vạn quân lính canh giữ.

Nhưng Kim Hoàng cũng đã tuyệt vọng, tuy nhiên, Kim Hoàng cũng coi như có cốt khí, ông ta dẫn theo hơn mười vạn quân giữ thành muốn quyết đấu một trận sống mái với ky binh thảo nguyên.

Nhờ có đô thành Nữ Chân thành cao tường dày, ông ta đã ngăn chặn được ky binh thảo nguyên gần mười lăm ngày.

Mặc dù ky binh thảo nguyên có ý chí chiến đấu anh dũng, mạnh mẽ, nhưng lúc công thành bọn hẳn vẫn phải chịu khổ, cũng đã phải sử dụng rất nhiều vũ khí để công thành.

Nhưng nếu muốn tấn công quân Nữ Chân liều chết giữ thành, bọn hẳn phải chịu khổ, ky binh thảo nguyên công thành đã tổn thất gần ba vạn người. Trận chiến này đã tăng cao danh tiếng của ky binh thảo nguyên.

Đô thành của Kim Hoàng vốn chỉ muốn kiên trì thêm một thời gian nữa, có lẽ có thể khiến cho ky binh thảo nguyên thấy khó mà lui. Dù sao, ky binh thảo nguyên cũng đã tổn thất không ít.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 902: Đồng thời lúc này


Đồng thời lúc này, khi ky binh thảo nguyên tấn công đô thành của Nữ Chân, Giang Siêu cũng đã biết tin.

Sau khi biết được chuyện này, Giang Siêu vội vàng triệu tập hội nghị quân sự, mặc dù Giang Siêu khịt mũi coi thường câu môi hở răng lạnh trong lời của sứ giả Nữ Chân, nhưng hắn cũng biết điều này là sự thật.

Sau khi người Nữ Chân bị tiêu diệt, tiếp theo chính là Hoa Hạ, lúc Giang Siêu thành danh, những ky binh thảo nguyên kia đã tung hoành khắp cả thế giới.

Dã tâm của bọn hắn chắc chắn sẽ không dừng lại ở người Nữ Chân.

Hơn nữa, sau khi người Nữ Chân diệt vong, đất nước ky binh thảo nguyên muốn tiêu diệt nhất có lẽ chính là tộc Khiết Đan mới được phục quốc sau này.

Đây là chính quyền do Giang Siêu nâng đỡ đứng lên.

Giang Siêu không muốn đối phương bị ky binh thảo nguyên tiêu diệt nhanh như vậy.

Dù sao, Giang Siêu đã chuẩn bị lợi dụng Gia Luật Vân Yến, sáp nhập tộc Khiết Đan vào Hoa Hạ.

Lúc biết tin ky binh thảo nguyên bắt đầu công thành, hắn đã phái mười vạn quân Con Cháu lên đường hành quân tới tộc Khiết Đan.

Mà tất cả súng ống được trang bị cho quân Con Cháu trong lần hành quân này đều được đổi thành trang bị tối tân nhất.

Trừ có súng máy Maxim ra còn có hàng loạt súng AK.

Đây được xem như một đội quân hiện đại hoá, lần đầu tiên tiến hành giao chiến với ky binh cổ đại, còn là ky binh thảo nguyên từng được nghe danh ở kiếp trước.

Đó là một sự tồn tại đã từng càn quét cả thế giới.

Lúc quân Con Cháu gấp rút chỉ viện cho Gia Luật Vân Yến, đô thành Cao Triều ở bên cạnh cũng đang nghênh đón quân Con Cháu, 11 vạn quân Con Cháu đối mặt với tòa thành kiên cố ở trước mặt, ánh mắt vô cùng dửng dưng.

Mà ở trên tường thành của đô thành Cao Triều, tân hoàng của Cao Triều là Lý Hiếu Thành đang ở đầu thành nhìn 10 vạn quân Con Cháu ở phía trước, mặc dù trong mặt tràn ngập sợ hãi nhưng gương mặt lại hiện lên vẻ hào hứng.

Căn cứ theo tình báo do thuộc hạ truyền tới, chẳng qua quân Con Cháu cũng chỉ có 11 vạn người.

Nhưng hiện tại, quân bảo vệ trong thành của bọn hắn có gần 40 vạn.

Toàn bộ thành Nhưỡng Bình có bốn mươi vạn đại quân canh giữ, có thể nói là vững như thành đồng.

Nếu như lúc này, bốn mươi vạn đại quân của bọn hẳn ra khỏi thành cùng lúc, chỉ e chỉ cần dùng số lượng thôi cũng có thể đè chết mười một vạn quân Con Cháu ở ngoài thành.

Cho dù vũ khí của quân Con Cháu rất tiên tiến, nhưng Lý Hiếu Thành lại chưa từng nhìn thấy, hẳn ta còn cho rằng có thể là binh tướng thủ hạ sợ chết, lòng quân không yên mới dẫn đến sự thất bại cuối cùng.

Chỉ là lúc hẳn ta chuẩn bị điều động binh lính toàn thành bao vây mười một vạn quân Con Cháu ở ngoài thành, liền thấy một người được đẩy ra trước trận hình của quân Con Cháu.

Đó chính là Lý Thành Khuê, ông ta bị quân Con Cháu áp giải ra trước trận.

Lúc Lý Hiếu Thành nhìn thấy phụ thân của mình vẫn còn sống, trong mắt hắn ta tràn ngập sự ngạc nhiên và hốt hoảng, còn có cả vui mừng.

“Cao Triều ở đây, nếu như các ngươi muốn Cao Hoàng sống, hãy lập tức mở cửa thành đầu hàng, nếu không... Cao Hoàng sẽ bị chém đầu... để làm gương...”

Nam Minh Đồ thét lên với Lý Hiếu Thành trên tường thành.

Trên tường thành, đám đại thần và tướng lĩnh của Cao Triều đều nhìn thấy cảnh này, trong mặt tràn ngập sợ hãi và hoảng loạn, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Tân hoàng ở trước mặt và cựu hoàng ở bên dưới, có cứu người hay không đều phải xem tân hoàng lựa chọn ra sao.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 903: Muốn dân tộc đoàn kết với nhau thì phải có đại động tác


Lý Hiếu Thành lạnh nhạt nói với phụ thân ở dưới tường thành. Dù nước mắt đã trào ra, nhưng đáy mắt của hắn ta lại lộ vẻ điên cuồng.

Hắn ta đã lên được ngôi vị hoàng đế thì không có khả năng sẽ vui lòng nhường ngôi. Hơn nữa, sau khi đâu hàng, hoàng đế như hắn ta cũng không có khả năng tiếp tục làm hoàng đế nữa rồi.

Vất vả như thế mới lên được ngôi hoàng đế, sao hắn †a có thể chấp nhận thất bại như vậy đây.

Hắn ta biết nếu hắn ta giữ lại phụ hoàng của mình, trận chiến này chắc chắn sẽ sợ bóng sợ gió. Đến lúc đó, _ kết quả cuối cùng chắc chắn là quân Cao Triều không có tinh thần chiến đấu sẽ bị quân Con Cháu đánh bại.

Dù là nhìn từ hướng nào, phụ thân của hắn ta đều phải chết. Lý Hiếu Thành cũng coi như tàn nhẫn, ra tay quả quyết vô tình.

Lý Thành Khuê nhìn về con trai của mình ở trên tường thành mà chậm rãi nở một nụ cười khổ, nhưng cũng mang theo sự vui mừng.

Nhỉ tử có quyết tâm đánh một trận, làm việc quả quyết, vậy Cao Triều của ông ta sẽ không thể bị công phá được.

Lý Thành Khuê rất muốn được thấy con trai của mình giữ vững thành Nhưỡng Bình, giữ vững Cao Triều. Đáng tiếc, ông ta biết mình đã rất gần với cái chết rồi. Chỉ cần mũi tên xuyên tim bị rút ra, kết cục của ông ta chỉ có thể là chết ngay tại chỗ.

Đúng lúc này, quân Con Cháu đưa ông ta trở lại doanh trướng của quân. Nam Minh Đồ nhìn Lý Thành Khuê đang hấp hối trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng nói:

“Con của ngươi thật là ngoan độc... Ngươi thấy sao!”

Thật ra Nam Minh Đồ cũng không nghĩ đến việc chỉ dựa vào Lý Thành Khuê thì có thể chiếm được thành Nhưỡng Bình. Hắn cũng chỉ muốn nhìn thử một chút mà thôi. Kết quả cuối cùng, đương nhiên đã làm hắn thất vọng.

“Con trai ta là vì quân, dùng tất cả mọi cách để vững vàng ngôi vị hoàng đế. Con trai ta là rồng phượng trong biển người, cho dù ta có chết cũng nhắm mắt. Các ngươi... Vĩnh viễn cũng không lấy được thành Nhưỡng Bình đâu!”

Lý Thành Khuê lạnh lùng nhìn Nam Minh Đồ với ánh mắt xem thường và khinh bỏ, thậm chí còn đầy sự cười cợi.

Nam Minh Đồ nghe vậy thì quỷ dị nói: “Quân y đâu, đến ổn định vết thương của ông ta, không được để ông †a chết quá sớm. Ta phải để ông ta thấy, để ông ta chết không được nhắm mắt.”

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Lý Thành Khuê nói: “Lý Thành Khuê, mở to hai mắt ra, cố chống đỡ mà sống thêm một chút đi, đợi lúc nữa, ngươi sẽ biết ngươi dù chết cũng không thể nhắm mắt được đâu.” 

 Hắn vừa dứt lời thì sĩ quan quân đội cũng chạy lại từ sau lưng hắn. Dù Lý Thành Khuê bị bắn trúng trái tim nhưng chỉ cần chưa rút tên, ông ta tạm thời vẫn sống.

tiếp được, vẫn có thể cố chịu một thời gian.

Lời nói của Nam Minh Đồ lại để Lý Thành Khuê lộ ra vẻ châm chọc. Nam Minh Đồ đã muốn tự rước nhục vào thân, vậy ông ta cũng cố chống đỡ nhìn xem quân Con Cháu sẽ thất bại trước tòa thành kiên cố trước mắt như: thế nào.

Lúc này, Nam Minh Đồ trực tiếp lệnh cho quân Con Cháu tấn công thành.

 Dưới mệnh lệnh của hắn, từng tiếng pháo vang lên, đạn pháo trực tiếp bắn vào cửa thành. Cửa thành mà Lý Thành Khuê cho là không thể phá được đã nổ tung trong nháy mắt.

Ngay cả tường thành ở gần cửa cũng trực tiếp bị  đánh sập. Đạn pháo dày đặc bắn vào một đoạn tường. thành, đoạn tường thành này đột nhiên mỏng manh như: đậu hũ.

Sau mấy đợt bắn pháo, tất cả tường thành đều sụp. đổ. Quân Con Cháu thậm chí còn không dùng đến khinh J_ khí cầu trên trời, vì cơ bản là không dùng được.

Nhưng dù không thể dùng để công thành nhưng lại cần để đối phó quân Cao Triều ở trong thành. Dù sao đi nữa, quân Cao Triều ở trong thành rất đông đúc rậm rạp.

Trong thành Bình Nhưỡng tập trung gần bốn mươi vạn đại quân, những đại quân này ở trong thành cũng chen chúc không chịu nổi.

Sau khi tường thành đã bị đạn pháo bắn sập, quân tiên phong của quân Con Cháu cũng bắt đầu thực hiện †ấn công tường thành sụp đổ.

Lý Thành Khuê đang hấp hối thấy cảnh này thì vừa kinh hãi vừa không thể tin. Sắc mặt đầy tự tin vừa rồi của ông ta bây giờ đã biến thành sự tuyệt vọng kinh hoàng.

Ông ta chưa bao giờ thấy qua hình thức công thành nào khủng bố như vậy, không có thang công thành, cũng không tấn công mù quáng. Chỉ cần mấy đợt bản pháo, sau đó, tòa thành cứ như không hề được bố trí phòng vệ, tường thành đổ nát dưới chân. Không ai có thể cản quân Con Cháu bước vào thành được nữa.

Cùng lúc ấy, Lý Thành Khuê cũng nhìn thấy mấy trăm quả khinh khí cầu trên trời đang bay về phía tòa thành.

Khi những quả khinh khí cầu này đi vào trong thành, trong thành lại đón nhận những tiếng nổ vang mạnh mẽ. Quân Con Cháu còn chưa vào thành, quân Con Triều ở trong thành muốn cản lại quân Con Cháu đã phải gọi cha gọi mẹ hô to.

Bọn họ như vậy sao có thể tấn công hiệu quả được nữa. Các chiến sĩ của quân Con Cháu nhân dịp tình hình hỗn loạn mà chạy đến trước tường thành.

Quân Cao Triều đã lấy lại tinh thần muốn đi đến để chặn đánh, đáng tiếc, bọn họ còn chưa kịp đến gần quân Con Cháu thì lại có âm thanh xình xịch vang lên.

Sau đó, quân Cao Triều ngã xuống liên miên trong vũng máu. Quân Con Cháu cứ như người nông dân đang đi hái lúa vậy, bọn họ đi đến đâu, quân Cao Triều ở phía trước ngã xuống vũng máu liên miên đến đó.

Chưa kịp đánh, tinh thần của quân Cao Triều đã mất hết rồi, thế thì còn đánh thế nào được nữa? Vũ khí mà người ta đang câm, bọn họ còn chưa chạm được vào người ta đã bị giết từ xa rồi.

Sau khi quân tiên phong xông vào thành, Lý Thành Khuê từ phía xa nhìn thấy quân Cao Triều bị đồ sát thì không nhịn được cảm xúc trong lòng mà liên tục hộc. máu tươi. Ông ta nghiêng đầu, ngừng thở, chết không được nhắm mắt.

Ông ta cảm thấy mình chết quá oan ức, ông ta cũng đã đánh giá quân Cao Triều quá cao rồi. Đến bây giờ, ông ta mới hối hận rằng tại sao mình lại đi trêu chọc người Hoa.

Nếu ông ta không xuất binh với Hoa Hạ, có lẽ ông ta còn có thể bình an sống cả đời. Ông ta vui vẻ làm hoàng đế Cao Triều, hưởng hết vinh hoa phú quý.

Hiện tại, tất cả đều vì ông ta đã đem lòng rục rịch với Hoa Hạ mà kết thúc hết rồi!

'Trên tường thành, Lý Hiếu Thành còn đang nghĩ đến việc sử dụng ưu thế bốn mươi vạn quân để bao vây quân  Con Cháu, dùng số lượng người để ép chết quân Con Cháu.

Nhưng nhìn thấy quân Con Cháu hoàn toàn một phía đồ sát quân Cao Triều, hắn ta ngồi liệt trên mặt đất. Hắn †a biết tất cả đều kết thúc rồi, thần binh giống như quân Con Cháu, sao hắn ta có thể chống lại được?

Quân Cao Triều bắt đầu đầu hàng, những người dám phản kháng đều bị giết chết, những người đầu hàng thì bị giám sát. Cứ như vậy, tổng thời gian từ khi quân Con Cháu của Hoa Hạ bắt đầu công thành đến khi tòa thành bị đánh bại cũng không đến nửa canh giờ.

Lý Hiếu Thành cũng bị hạ thần dưới trướng trói lại, dẫn đến trước mặt Nam Minh Đô. Khi thấy thi thể của phụ thân Lý Thành Khuê ở bên cạnh Nam Minh Đồ, vẻ _ mặt Lý Hiếu Thành rất phức tạp, trong đó nhiều nhất chính là sự hối hận.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 904: Trước giờ đại chiến


Giang Siêu cưỡi ngựa đi đằng trước, đi theo sau có Nhạc Bằng Cử, A Sinh và mấy tên tướng lĩnh tộc Dạ Lang. Mười vạn người quân tiên phong đã xuất phát đi về chỗ tiếp giáp giữa Nữ Chân và Khiết Đan.

Mà Giang Siêu đang dẫn đầu một vạn quân Con Cháu được trang bị chỉn chu đầy đủ nhất. Đối với Giang Siêu bây giờ thật ra cũng không cần hắn phải tự mình dẫn quân.

Tuy nhiên, khiếp này gặp được ky binh thảo nguyên đã từng quét ngang thế giới làm hắn cũng muốn phân cao thấp.

Ngược lại hắn muốn nhìn xem giữa quân đội hiện đại và ky binh mạnh nhất, đến cuối cùng ai thắng ai thua. Dù dùng vũ khí hiện đại để đánh với quân đội chỉ được trang bị vũ khí lạnh thì hơi bắt nạt người khác, nhưng danh tiếng của ly binh thảo nguyên đã lan xa, ngựa chiến của bọn họ đã đạt đến vận tốc bảy tám chục. cây số rồi.

Dưới tốc độ như vậy, nếu như không có chiến lược hợp lý thì có lẽ sẽ phải chịu thiệt thòi lớn ở đây.

Giang Siêu cũng sợ Nam Minh Chinh lần này dẫn quân sẽ khinh địch. Dù sao sức chiến đấu của quân Con Cháu có thể gọi là có một không hai. Quân Con Cháu chưa từng thất bại, lại gây ra tổn thương chiến đấu cao. quá đáng với quân địch rất dễ làm một số tướng lĩnh của quân Con Cháu có suy nghĩ khinh địch.

Nếu chiến đấu với các quân đội khác, Giang Siêu cũng không lo lắng. Nhưng đây chính là ky binh thảo nguyên, dù hắn đã từng dạy rất nhiều chiến lược nhưng cũng chỉ là lý thuyết suông mà thôi. Có thể vận dụng vào thực chiến hay không vẫn phải xem là ngươi hiểu được bao nhiêu, có thể vận dụng linh hoạt hay không nữa.

Một vạn quân Con Cháu này của hắn là để phòng trường hợp vạn nhất. Nếu như quân Con Cháu vì khinh địch mà nếm mùi thất bại, cũng chỉ có thể để hắn dẫn dắt một vạn quân Con Cháu lão luyện này đi chiến đấu.

Không ai có thể hiểu rõ sự lợi hại của ky binh thảo nguyên hơn hắn. Dù trước đây quân Nữ Chân mà hắn đã từng đối phó cũng có phần lớn ky binh nhưng ky binh Nữ Chân sao có thể so được với ky binh thảo nguyên được. Nếu thật sự có thể so sánh, người Nữ Chân cũng đã không thất bại thảm hại như vậy.

Khi Giang Siêu đang đi đến nơi tiếp giáp của Nữ Chân và Khiết Đan, Nam Minh Chinh đã đến đây từ sớm và phân bố mười vạn đại quân ở gần trăm cây số biên giới quanh khu vực đó.

Hắn ta tổ chức mấy tuyển phòng thủ, còn phái ra quân trinh sát để quan sát hướng di chuyển của ky binh thảo nguyên. Khi thấy quân địch có thay đổi thì hắn ta cũng sẽ điều chỉnh chiến lược tương ứng.

Từ trước đến nay, Nam Minh Chinh đã nổi tiếng với sự vững vàng cẩn thận, đây cũng là lí do tại sao Giang Siêu lại giao trận chặn đánh này cho Nam Minh Chinh. Có hắn ta ở đây, dù các tướng lĩnh của quân Con Cháu có ý nghĩa khinh địch như Giang Siêu đã nghĩ đến, Nam Minh Chinh cũng có thể ổn định thế trận dưới tình huống xấu và đợi hắn đến giải quyết hậu quả.

“Tiên sinh, chúng ta cẩn thận đến vậy, chẳng lẽ ky binh thảo nguyên này thật sự mạnh như lời đồn sao?” A Sinh ở sau lưng Giang Siêu cau mày nói với sự khinh thường.

Ngay cả A Sinh còn như vậy, có thể nghĩ bây giờ những tướng lĩnh quân Con Cháu khác ở bên kia, đặc biệt là những người đã có kinh nghiệm chiến đấu có lẽ không để bất kì quân đội nào vào mắt. Lối suy nghĩ này rất nguy hiểm.

“Ky binh thảo nguyên đi nhanh như gió. Chiến mã của bọn họ hầu hết là Hãn Huyết Bảo Mã. Loài ngựa này không chỉ có thân hình cao lớn mà tốc độ cũng rất kinh người. Ky binh Nữ Chân thua trên tay họ, từ đó cũng có thể thấy được sự lợi hại của bọn họ. Nếu như chúng ta khinh địch, dù có vũ khí hiện đại có lẽ cũng có thể bị đánh bại mà thôi.”

Nhạc Bằng Cử cũng thản nhiên nói nhưng sắc mặt lại rất cẩn thận, đuôi mắt tỏ rõ sự lo lăng.

Quả là nhân vật cấp thần ở kiếp trước, nhìn nhận vấn đề toàn diện hơn A Sinh, phải sâu sắc, không kiêu ngạo, không vội vã. Lần này dẫn hắn ta theo chắc chắn là một quyết định chính xác.

Bằng Cử nói hoàn toàn chính xác, về sau A Sinh phải học tập Nhạc tướng quân nhiều hơn...” Giang Siêu gật đầu nhẹ với Nhạc Bảng Cử rồi nhìn về phía A Sinh với niềm hy vọng. -

Sau này càng phát triển thì càng cần nhiều người tài trên phương diện quân sự. A Sinh rất thông minh, chỉ là cậu còn quá trẻ. Chỉ cần cho cậu đủ thời gian học tập, sau này cậu chắc chắn sẽ là một trợ thủ đắc lực của Giang Siêu.

A Sinh nghe vậy thì gật đầu nhẹ, mặt rất tò mò.

Ở bên kia, sau khi Nữ Chân bị diệt, ky binh thảo nguyên bắt đầu tấn công tộc Khiết Đan. Gia Luật Vân 'Yến nhận được tin thì vô cùng hoang mang lo sợ.

Các nàng còn không thể đánh lại được tộc Nữ Chân, nếu như không có quân Con Cháu hỗ trợ, bọn họ đã không thể lấy lại được nhiều lãnh thổ như vậy. Nếu như ky binh thảo nguyên đánh đến, sợ rằng quốc gia các nàng vừa mới khôi phục sớm muộn gì cũng sẽ bị ky binh thảo nguyên tiêu diệt mà thôi.

Nhưng khi nàng ta đang lo lắng thì ông chủ Hoàng đã nói với nàng ta về việc quân Con Cháu đã đến vùng tiếp giáp giữa Nữ Chân và Khiết Đan để tiến hành chặn đánh ky binh thảo nguyên.

Nghe được tin này, Gia Luật Vân Yến không hề do dự mà vội vàng điều động mười vạn đại quân Khiết Đan hiện tại đang có để nhanh chóng đến tiếp viện.

Sáu vạn đại quân còn lại thì sẽ do đệ đệ Gia Luật Hồng Nhân của nàng ta dẫn dắt để bảo vệ kinh thành. 

Đối với quyết định này của nàng ta, ông chủ Hoàng cũng không ngăn cản. Dù quân đội của Gia Luật Vân Yến có tác dụng hay không, Gia Luật Vân Yến muốn đến hỗ trợ là việc của nàng ta.

Chỉ có Gia Luật Vân Yến tự biết, nàng ta muốn đến để làm gì. Trừ việc đi tiếp viện, nàng ta muốn gặp được. người đã giúp nàng ta khôi phục đất nước kia.

Sau khi biết quân Con Cháu đang ngày càng lớn mạnh, Hoa Hạ gần như quét ngang tất cả các quốc gia xung quanh, nàng ta cũng hiểu tộc Khiết Đan mà nàng ta vừa mới khôi phục này nếu muốn tồn tại lâu dài cũng chỉ có thể dựa dẫm vào Giang Siêu.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 905: Chiến đấu với kỵ binh thảo nguyên


Ở sở chỉ huy trên đồi núi, Nam Minh Chinh nghiêm †úc sử dụng ống nhòm nhìn đồng bằng phía trước với ánh mắt lạnh lão.

Ở cuối đồng bằng, chỉ thấy rất nhiều bóng người đang phóng nhanh về bên này, bụi đất cuốn lên như lốc xoáy, đó chính là ky binh thảo nguyên.

Theo tin tức được truyền về, lần này ky binh thảo. nguyên chia làm ba đường tấn công. Ở trước mặt là mười vạn đại quân bình thường, hai đường còn lại cũng khoảng mười vạn người như vậy.

Khoảng cách giữa ba đường cũng không xa nhau, chưa đến năm mươi dặm, lúc nào cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thế trận như vậy làm Nam Minh Chinh thấy hơi lo lắng. Đại quân trên tay hắn ta chỉ có mười vạn người, dù tuyến phòng ngự kéo dài cả trăm dặm nhưng tuyến phòng ngự như vậy lại có vẻ rất mỏng manh.

Những tướng lĩnh khác không thấy có vấn đề gì, thậm chí còn không để ky binh thảo nguyên vào mắt. Tâm lý ấy rất dễ dẫn đến kết quả thất bại. Nếu như tuyến phòng ngự lại kéo dài nữa, khả năng thất bại thảm hại sẽ càng lớn hơn.

Dù khoảng cách giữa hai bên cánh của ky binh thảo nguyên chỉ có năm mươi dặm, tuyến phòng vệ của hắn ta cũng có thể co vào năm mươi dặm, nhưng vì địa hình đồng bằng quá bằng phẳng nên chỉ cần không cẩn thận là có thể dẫn đến quân địch trộm chạy ra phía sau.

Bởi vậy, Nam Minh Chinh dù đã có tuyến phòng ngự về năm mươi dặm nhưng hắn ta lại chia ra gần vạn người để tăng thêm mười dặm tuyến phòng ngự ở hai bên, khoảng cách khoảng mười dặm, tổng lại là bảy mươi dặm.

Chỉ cần nhận thấy ky binh thảo nguyên có ý định chạy nhanh đi đường vòng, hắn ta cũng sẽ không gặp tình trạng phản ứng hấp tấp vội vã.

Tuy nhiên, Nam Minh Chỉnh vẫn thấy rất lo lắng. Nguyên nhân quan trọng nhất là vì tâm thế của các tướng lĩnh và các chiến sĩ quân Con Cháu rất khinh địch. Hắn ta chỉ hy vọng lần này đừng có vấn đề gì xảy ra, nếu không, hắn ta đã có lỗi với sự dặn dò của Giang tiên sinh TÔI.

Nhìn thấy ky binh thảo nguyên càng ngày càng gần, ánh sáng trong mắt hẳn ta cũng di chuyển. Hắn ta nhanh chóng ra lệnh cho quân Con Cháu vừa tổ chức. Thời gian trôi qua tường giờ, quân Con Cháu đã chuẩn bị kỹ càng. Dù mọi người có tâm lý khinh địch nhưng chiến sĩ quân Con Cháu vẫn có sự cảnh giác cao.

Đây chính là vì bọn họ đã được giáo dục về tư tưởng đúng đắn. Khinh địch là một chuyện, nhưng chiến đấu phải ra chiến đấu. Lúc cần cư xử nghiêm túc thì phải cư xử nghiêm túc.

Ky binh thảo nguyên ở phía trước đang phi vào với tốc độ cực nhanh, đúng là xứng đáng với cái danh đến đi như gió của bọn họ. Đoạn đường hơn mười dặm, bọn họ chỉ cần nửa phút đã chạy đến rồi. 

Chiến sĩ quân Con Cháu nhìn thấy ky binh thảo. nguyên đang chạy đến thì chăm chú quan sát, bọn họ đang đợi cơ hội tốt nhất để tấn công.

Trừ một bộ phận ky binh thảo nguyên đi ra ngoài từ đường hang ở giữa, phần lớn ky binh thảo nguyên chọn chạy lên khu vực đồi núi. Dù sao, địa hình đồi núi của khu này cũng không cao, nhiều nhất là tốc độ tấn công của ky binh hơi bị ảnh hưởng nhẹ, cũng không ảnh hưởng đến tấn công.

Ngay khi ky binh thảo nguyên vừa chạy lên khu vực đồi núi, cách chiến sĩ quân Con Cháu chỉ còn khoảng trăm thước, chiến sĩ quân Con Cháu cũng phát động tấn công.

Công kích bất ngờ làm bọn ky binh nhất thời trợn tròn mắt, cũng bị đánh cho choáng váng. Bọn họ không nghĩ đến việc ở trên khu vực đồi núi này lại có mai phục. Hơn nữa, mai phục tấn công này không chỉ xảy ra bất ngờ mà còn có sức mạnh làm bọn họ thấy kinh sợ.

Bọn họ đã quen với việc tấn công, dù có gặp kiểu quân đội nào, dưới sự tấn công của ky binh bọn họ cũng có thể nhanh chóng dễ dàng vượt qua.

Những quân đội kia rất khó có thể gây tổn thương đến bọn họ, trừ khi có trận chiến giữa ky binh. Nhưng ky binh sẽ không thể mai phục ở trên đồi núi từ trước như vậy. Đây là lý do tại sao khi gặp khu vực đồi núi ky binh thảo nguyên thậm chí còn không phái người đi trinh sát. Nói rõ ra thì trinh sát là việc không cần thiết. 

Dù trên đồi núi có quân địch mai phục thì bọn họ cũng có thể dễ dàng phân tách quân mai phục ra rồi giết sạch. Nhưng tình hình hiện tại lại là ky binh chạy lên đồi núi liên miên ngã xuống, chiến mã, người, gần như không ai có thể may mắn thoát khỏi.

Tha Liệt và một đám tướng lĩnh ở cuối trận của ky binh thảo nguyên thấy chuyện này thì rất kinh ngạc và không thể tin nổi. Bọn họ thậm chí không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.

Dù tình hình chiến đấu trên đồi núi bất ngờ nổ ra, ky binh thảo nguyên cũng không vì vậy mà thấy sợ hãi, bọn họ vẫn liều mạng chạy đến, hung hăng không sợ chết. Bọn họ muốn xem xem cuối cùng là cái gì đã gây tổn thương lớn cho bọn họ đến vậy.

Đáng tiếc, dù bọn họ có tấn công như thế nào thì đều bị đánh ngã, Cùng lúc ấy, tiếng gào thét cũng vang lên từng đợt từng đợt ở bên đồi núi khác. Sau đó có từng đợt tiếng nổ mạnh vang lên trong trận ky binh.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi, ky binh thảo nguyên vốn đang định gọn gàng trở lại ngay lập tức cực kỳ hỗn loạn, bị thương vong mảng lớn. Tha Liệt ở sau trận cũng bị ảnh hưởng nặng nề, chiến mã dưới sự kinh hoàng xuýt nữa thì nổi điên lên.

Bọn họ cố hết sức để giữ vững chiến mã bên dưới, hoảng sợ nhìn về đồi núi ở phía xa mà suy nghĩ: “Không lẽ đây là trời phạt sao, là thần binh ở trên trời rơi xuống để trừng phạt bọn họ sao?” 

Tuy nhiên, suy nghĩ này chỉ bay thoáng qua tâm trí bọn họ rồi nhanh chóng bị đè xuống.

Trong lúc mê mang, Tha Liệt dùng ống nhòm trên tay nhìn về phía khu vực đồi núi phía trên. Ống nhòm này là do gã cướp được từ trong tay Hãn Quốc ở phương Tây. Có được thứ này, gã có thể nhìn thấy rất xa.

Từ xa, gã thấy được chiến sĩ quân Con Cháu ở trên đồi núi, mọi người đang dùng súng trong tay tiến hành bắn phá ky binh. Một đám ky binh cũng nhìn thấy quân Con Cháu đang bắn phá đó. Trước đó bọn họ cứ nghĩ là thần binh, nhưng rất nhanh sau đó bọn họ đã phản ứng lại.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom