Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 866: Tuy rằng


“Chờ khi hắn ta ra ngoài, ta sẽ cho người tản tin đồn có người tùy tiện ra vào thị trấn, lúc ấy hắn ta sẽ khó giữ được mũ quan. Hắn ta đúng là còn non mà”

“Hơn nữa, chắc chắn là hắn ta biết quan hệ giữa ta và Lưu Thúc Bình.

Ngươi thấy vị tiểu đoàn trưởng của quân Con Cháu kia không, hắn ta còn phải nể mặt ta vài phần nữa đấy. Vậy thì một quan viên mới đến như tên kia, muốn sống ở Dũng Thành mà dám làm bậy, không sợ đắc tội Lưu Thúc Bình hả?”

“Tuy rằng Lưu Thúc Bình và ta không có qua lại với nhau, nhưng mà ông ta đúng là người của nhà họ Lưu.

Chỉ với mối quan hệ này thôi là sẽ không có bao nhiêu người dám động đến ta”

“Bọn họ tống cổ đám dân nghèo đi rồi, rõ ràng là đang giải quyết hậu quả cho bản đại nhân.

Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Cho người tiếp tục theo dõi, nếu thăng nhãi kia thật sự không thức thời, thì ta không ngại làm chết hắn ta, rồi đổ lỗi cho ôn dịch là được.”

Lưu Thông phất tay với quản gia rồi tiếp tục đùa giỡn với thị thiếp.

Quản gia đáp lời, đi ra ngoài.

Bên kia, Giang Siêu đi vào thị trấn. Đây là một con phố buôn bán, hai bên đều là cửa hàng.

Hiện nay cửa hàng vốn nên đóng cửa, nhưng lại có một nửa cửa hàng vẫn được mở cửa.

Lý Nhị Ngưu chỉ vào mấy cửa hàng kia, nói với Giang Siêu: “Đại nhân, mấy cửa hàng kia đều là của Lưu Thông, chuyên bán vật tư do chính phủ đưa tới.”

Giọng điệu Lý Nhị Ngưu có chút là lạ khi nhắc đến hai chữ “chính phủ”.

Trước đây bọn họ luôn gọi là “triều đình”, bây giờ bọn họ lại biết thêm danh từ mới “chính phủ” từ quân Con Cháu.

Nghe vậy, Giang Siêu nhìn mấy cửa hàng kia, dù là vị trí hay là quy mô đều xem như tốt nhất, gần như tất cả các cửa hàng tốt trong cả con phố đều là của Lưu Thông.

Hắn ta đúng là không phụ cái tên trấn thủ một vùng.

Người ta là ba năm thanh tri phủ, mười vạn bông tuyết bạc, còn hắn ta là phải dùng từ “sâu mọt” để hình dung.

Có thể gây ra khủng hoảng quốc gia, phải nói là điên hết rồi.

Hắn ta ỷ vào việc cách ly để trắng trợn ức hiếp bá tánh.

Đúng là đáng chết!

Tuy rằng có Lý Nhị Ngưu nói rồi, nhưng mà Giang Siêu vẫn quyết định tự mình đi xem để tìm hiểu tình hình.

Hắn đi vào một cửa hàng lương thực. Tiểu nhị thấy Giang Siêu đi vào thì vội vàng mang khẩu trang rồi chạy tới.

Giang Siêu ăn mặc không lộng lẫy, nhưng cũng không rẻ tiền chút nào.

“Công tử muốn mua lương thực hả? Không biết công tử định mua bao nhiêu lương thực?

Lương thực cửa hàng bọn ta là lúa lai ở phủ Ninh Châu, từng viên no tròn, vị ngọt thơm ngon... giá cả không đắt một chút nào.”

Tiểu nhị cười nói với Giang Siêu.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 867: Sâu mọt!


“Một thăng hai mươi văn, một đấu hai trắm văn. Khẩu trang hai mươi văn một cái, quần áo một lượng một bộ.

Nếu công tử mua nhiều thì có thể bàn lại giá cả.”

Cho rằng gặp được khách hàng lớn, tiểu nhị mặt mày vui sướng giới thiệu.

Nghe vậy, trong mắt Giang Siêu chợt lóe, một luồng sát khí vô hình lan tràn ra xung quanh.

Một thăng gạo khoảng một kí gạo.

Một kí gạo thế mà lại có giá hai mươi văn.

Nếu đổi thành tiền kiếp trước của Giang Siêu thì hai mươi văn khoảng một trăm tệ.

Số tiền mua một đấu gạo khoảng mười kí gạo của bây giờ, có thể mua được mấy đấu gạo ở kiếp trước.

Đối phương lòng dạ hiểm độc đến mức này, thảo nào bá tánh không sống nổi nữa.

Ngược lại với bên này, bên phủ Ninh Châu là miễn phí cung cấp vật tư.

Tới nơi đây, lại bị đối phương bán ra với giá cao, thật sự là khiến sát ý trong lòng Giang Siêu đạt đến đỉnh điểm.

Sâu mọt!

Giang Siêu tuy răng giận dữ, nhưng vẫn cố nhịn xuống. Hắn nói với tiểu nhị: “Có phải là các ngươi bán mắc quá rồi không? Các ngươi không sợ có người báo hành động của các ngươi với triều đình hả?”

Giang Siêu vừa dứt lời, tiểu nhị mới vừa mặt mày đầy ý cười nói chuyện với Giang Siêu lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên cực kì khó coi. Hắn ta lạnh lùng nói với Giang Siêu: “Xem ra là ngươi không phải đến đây để mua đồ, mà là đến đây để gây chuyện. Ngươi không xem ở đây là đâu? Nói cho ngươi biết, đây chính là cửa hàng của trấn thủ đại nhân, tất cả các cửa hàng đang mở cửa đều là của trấn thủ đại nhân.”

“Đừng nói là ngươi không có mạng để đi báo quan, cho dù ngươi có mạng để đi, thì ngươi cảm thấy mình có thể báo được hay không, khi mà chú của đại nhân nhà ta chính là thành chủ Dũng Thành? Người đâu... bắt bọn họ, xử lý...”

Tiểu nhị vừa ra lệnh, xung quanh lập tức xuất hiện hơn hai mươi gã đàn ông mặt mày đầy sát khí. Bọn chúng hùng hổ nhìn đám người Giang Siêu.

Thấy vậy, Lưu Thúc Bình thay đổi sắc mặt, lửa giận trong mắt đạt tới đỉnh điểm, định đi lên nói ra thân phận.

Đám người này đúng là không coi ai ra gì, thế mà cứ mở miệng ngậm miệng là giết người.

Có điều, ông ta mới vừa nhích người thì đã bị Giang Siêu kéo lại.

Giang Siêu lắc đầu cười khẽ với ông ta.

Lý Nhị Ngưu thấy cảnh này cũng thay đổi sắc mặt. Ông ta vội vàng đi lên che trước mặt Giang Siêu.

Chỉ là khi đám người kia chuẩn bị ra tay, thì lại thấy sáu tên hộ vệ móc súng lục ra bắn liên tục với hơn hai mươi gã đàn ông trước mắt.

Khi bọn chúng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã chết hết vì bị bắn trúng giữa mày.

Giang Siêu không hề có ý thương hại cái loại chó săn như vậy.

Không biết bọn chúng đã thay Lưu Thông làm bao nhiêu chuyện xấu xa, chắc chắn là dính không ít mạng người.

Nếu đã định xử lý Lưu Thông thì Giang Siêu cũng không định nương tay nữa.

Thấy đám đàn ông bị bắn chết, tiểu nhị sợ tới mức run rẩy cả người.

Giang Siêu lạnh lùng liếc hắn ta một cái rồi đi ra ngoài. Một tên hộ vệ một súng băn chết tiểu nhị.

Giang Siêu dặn dò một tên hộ vệ vài câu.

Hắn ta vội vàng quay người đi.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 868: Không sao


Nhắc đến Bảo Khánh Đường, trên mặt Lý Nhị Ngưu mơ hồ có vẻ giận dữ.

Nghe vậy, Giang Siêu cười cười với Lý Nhị Ngưu.

Chắc là ông ta lo lắng cho sự an toàn của hắn.

Rốt cuộc thì tại trấn Bồ Hà, Lưu Thông xem như là địa đầu xà.

Dưới tình huống cách ly, nếu Lưu Thông làm ra chuyện gì khác người thì chắc là không ai có thể ngăn cản được.

Lưu Thông chính là loại người có thể bỏ cả mạng sống vì tiền.

Chỉ là Giang Siêu không quan tâm đ ến một tên Lưu Thông nho nhỏ.

Hắn đã đến đây rồi thì chắc chắn phải nhổ sạch khối u ác tính kia.

“Không sao, chúng ta cùng đi thôi!”

Giang Siêu mặc kệ hơn hai mươi thi thể trong cửa hàng phía sau, quay người bảo Lý Nhị Ngưu dẫn mình đi Bảo Khánh Đường.

Bọn họ vừa đi thì người trốn tránh bên cạnh cửa hàng vội vàng chạy về phía phủ trấn thủ.

Sau khi về tới phủ trấn thủ, gã kể lại chuyện đã xảy ra bên cửa hàng cho tổng quản phủ trấn thủ nghe.

Nghe vậy, tổng quản vội vàng chạy về phía phòng trấn thủ, gõ cửa phòng.

Trong phòng, trấn thủ đang cùng thị nữ mây nghe, từng tiếng khó nghe truyền ra bên ngoài.

Nghe tiếng gõ cửa, trấn thủ tức giận nói: “Chẳng phải ta đã nói là không có chuyện gì thì đừng đi làm phiền ta hay sao? Ngươi mẹ nó muốn chết hải”

“Đại nhân, không ổn rồi, tiểu nhị và hộ vệ cửa hàng gạo nhà ta bị thằng nhãi mới đến gi ết chết rồi”

Tổng quản có chút hoảng loạn và sợ hãi nói với trấn thủ Lưu Thông.

“Cái gì?” Nghe vậy, Lưu Thông lập tức hét lên, sau đó thân thể tr@n trụi chạy vọt ra ngoài.

“Ngươi nói thằng nhãi kia giết người của bản đại nhân? Hắn muốn chết hả? Người đâu, mau thay đồ cho bản đại nhân! Bản đại nhân muốn xem hắn ta can đảm thế nào, có mấy cái mạng mà dám chống đối bản đại nhân! Bảo Ngưu hộ viện dẫn cấp dưới đi theo bản đại nhân. Nếu hắn ta muốn chết thì bản đại nhân sẽ thành toàn hắn ta..."

Lưu Thông mặt mày dữ tợn run lên, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ.

Nghe lời nói của hắn ta, tổng quản vội vàng sai nha hoàn thay đồ cho Lưu Thông.

Lưu Thông thay đồ xong, dẫn theo gần hai trăm cấp dưới, mênh mông cuồn cuộn đi ra ngoài.

Cấp dưới tới báo hành tung của Giang Siêu. Hắn ta dẫn người đi tìm.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 869: Toàn bộ Trương thị


Có điều, vì Trương thị vẫn luôn tuân theo lý niệm nghề y cứu đời, thường xuyên chữa bệnh miễn phí cho bá tánh, nhiều lúc không nhận tiền của bá tánh, nên Trương thị dần xuống dốc vì vấn đề tài chính.

Có rất nhiều tộc nhân Trương thị rời khỏi Trương thị vì không thể chịu nổi tộc quy không nhận tiền của bá tánh nghèo khổ khi khám chữa bệnh.

Trương thị của hiện nay, có thể nói là chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Toàn bộ Trương thị, ngoài vài người hầu già ra thì chỉ có một cô gái vất vả chèo chống Trương thị.

Lần này vì có ôn dịch, Trương thị xem như dậu đổ bìm leo.

Vì mua thuốc chữa bệnh cho bá tánh, truyền nhân Trương thị hiện nay là Trương Thanh Ti đi thế chấp sản nghiệp tổ tiên cuối cùng là căn nhà cho tiệm cầm đồ của Lưu Thông.

Tiếc là tiền thuốc rất cao, còn bị Lưu Thông cân thiếu.

Lúc Giang Siêu định đi vào sân, bên trong chợt truyền đến tiếng hét lớn.

“Trương Thanh Ti, ngươi mau dọn đi đi, nếu không thì đừng trách bọn ta không khách sáo, chờ bọn ta động tay thì ngươi có hối hận cũng không kịp!”

Nghe tiếng quát mắng, mặt mày Lý Nhị Ngưu đi bên cạnh Giang Siêu trở nên cực kì khó coi và giận dữ.

Nếu không phải bên cạnh có Giang Siêu thì chắc là hắn ta đã lao vào bên trong rồi.

“Cút đi! Ta và Lưu chưởng quầy tiệm cầm đồ các ngươi đã thỏa thuận rồi. Tuy răng ta bán tổ trạch cho các ngươi, nhưng mà đến một tháng sau mới giao nhà, nếu không thì ta sẽ không bán với giá thấp cho các ngươi.”

“Bây giờ mới có bảy ngày mà các ngươi đã sốt ruột tới đòi nhà rồi. Làm cái gì đây hả...”

Một giọng nữ thanh thúy chất chứa vẻ giận dữ dày đặc vang lên.

“Ta không cần biết. Bọn ta chỉ nghe theo lệnh của Lưu chưởng quầy thôi. Ông ta bảo bọn ta đi nhận nhà, bọn ta liền đi nhận nhà. Ngươi có vấn đề gì thì đi tìm Lưu chưởng quầy đi. Nếu ngươi còn không dọn ởi thì Lưu Nhị Cẩu ta sẽ giúp các ngươi dọn di...”

Một giọng nói vô lại chứa đầy vẻ hờ hững và bỡn cợt.

“Các ngươi dám? Nếu các ngươi dám động đến đồ của Trương y sư, dám đuổi mọi người đi ra ngoài, thì bọn ta sẽ liều mạng với ngươi!”

“Đúng vậy! Nếu các ngươi dám dọn thì bọn ta sẽ không khách sáo với các ngươi!”

Sau đó là tiếng ầm ï giận dữ.

“Một đám điêu dân tìm chết!

Nếu các ngươi không biết điều thì đừng trách bọn ta.

Các huynh đệ, đánh cho ta, ai dám phản kháng thì cứ đánh chết mới thôi!”

Giọng nói vô lại mang theo vẻ tức giận vang lên.

Sau đó là tiếng đánh nhau và tiếng la hét truyền ra, xem ra là bên trong đánh nhau rất dữ dội.

Thấy vậy, Lý Nhị Ngưu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mặc kệ Giang Siêu bên cạnh, chạy nhanh vào trong sân.

Giang Siêu nhíu mày, trong mắt âm trầm như nước. Hắn xem như hiểu vì sao Lý Nhị Ngưu không muốn để hắn tới đây. Bởi vì ở đây có thể xảy ra xung đột bất cứ lúc nào, Lý Nhị Ngưu sợ Giang Siêu sẽ xảy ra chuyện.

Giang Siêu bước đi vào trong sân.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 870: Nàng mặc váy trắng


Nàng mặc váy trắng, khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mày lá liễu, dù có mang khẩu trang thì cũng có thể thấy được ngoại hình xinh đẹp, giống như tiên nữ giáng trần.

Lúc này, trên trán nàng mơ hồ có vết máu, trên tay cũng có vết trầy da.

Nàng nôn nóng nhìn đám người đang đánh nhau, gọi dừng tay liên tục.

Tiếc là gia đinh đang đánh nhau không quan tâm đ ến nàng, tiếp tục đánh bá tánh.

Lý Nhị Ngưu vừa mới vọt vào cũng bị người ta đánh xuống đất.

Ông ta giãy giụa đứng dậy, lại bị vài tên gia đinh ấn xuống mặt đất.

Thấy cảnh này, sát ý trong mắt Giang Siêu lên đến đỉnh điểm.

Hắn đi về phía một gã gia định đánh nhau hăng hái nhất và tàn nhãn nhất, bóp cò súng lục trên tay, bắn vào đầu gã.

Một tiếng vang lớn cộng thêm máu tươi băn ra lập tức khiến hai bên đánh nhau dừng lại.

Trong mắt bá tánh tràn đầy vẻ ngạc nhiên, trong nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đám gia đỉnh thấy tên dẫn đầu phe mình bị bắn chết thì giận dữ chạy về phía Giang Siêu.

Nhưng khi bọn chúng vừa nhắm Giang Siêu, thì đã bị đám hộ vệ phía sau Giang Siêu bắn súng, rồi lập tức ngã vào trong vũng máu.

“Ai dám động là chết!” Tiểu đội trưởng hộ vệ phía sau Giang Siêu bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn đám gia đình đang sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Trên mặt đất có vài thi thể, đám gia đỉnh mới vừa đánh mắng bá tánh, cứ như vậy bị Giang Siêu và hộ vệ gi ết chết.

Bá tánh xung quanh hoảng sợ nhìn Giang Siêu rồi lùi ra sau, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

“Đại nhân, ngươi mau đi đi, chờ lát nữa Lưu Thông lại đây thì ngươi không đi được nữa!”

Lý Nhị Ngưu ngã trên mặt đất thấy vậy thì vội vàng chạy đến trước mặt Giang Siêu khuyên nhủ.

Lúc nãy Giang Siêu giết người ở cửa hàng gạo, ông ta đã bị dọa sợ rồi.

Bây giờ Giang Siêu tới đây lại giết người của Lưu Thông, chuyện phiền phức thật rồi.

Nghe vậy, Giang Siêu lắc lắc đầu, sát ý trong mắt lên đến đỉnh điểm.

Dù đám gia đỉnh có vô tội đi nữa, thì khi bọn chúng ức hiếp bá tánh, bọn chúng chỉ có một đường chết thôi.

“Đừng lo lắng, ta sẽ ở đây chờ hắn ta... Ta muốn xem thử Lưu Thông có thể làm gì được ta.”

Nói đến đây, Giang Siêu nhìn đám bá tánh bị thương, có vài người đã ngất đi, trong miệng chảy máu tươi.

Xem ra là bọn họ bị thương không nhẹ.

Nếu không được chữa trị tốt thì chắc là không sống được bao lâu nữa.

Đám gia đỉnh chính là coi thường mạng người, có chết cũng không oan.

Bá tánh bên cạnh nghe Lý Nhị Ngưu gọi Giang Siêu là đại nhân, dường như đã biết thân phận của Giang Siêu, lập tức quỳ xuống nói: “Đại nhân, ngài nhất định phải phân xử cho bọn ta đấy!”

Giang Siêu nhìn về phía mọi người, đỡ một người đứng dậy, nói: “Yên tâm, nếu ta đã tới thì ta nhất định sẽ cho mọi người một cách nói.”

Nói đến đây, hắn nhìn sang bên kia, thấy cô gái kia không để ý đến mình, chỉ sốt ruột mà đi xem đám bá tánh hôn mê trên mặt đất.

Có điều, nàng càng xem càng nhíu mày, trong mắt ngoài giận dữ ra thì còn có vẻ bất đắc dĩ.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 871: Mà mục tiêu của bọn họ


Vài tòa thành ở biên ải gần thảo nguyên đã bị bộ Bột Nhi Chi Kim đến từ thảo nguyên đánh hạ.

Dưới sự dẫn đầu của Tha Liệt, ba mươi vạn ky binh bộ Bột Nhi Chi Kim đang có xu hướng diệt sạch người Nữ Chân.

Mà mục tiêu của bọn họ cũng không phải Nữ Chân mà chính là Trung Hoa xinh đẹp màu mỡ.

Lúc này, ở kinh thành Tây Kinh của Nữ Chân, hoàng đế triều Kim đang chau mày ngồi trên ngai vàng.

Bây giờ Đại Kim đã tràn ngập nguy hiểm rồi.

Giang sơn mà thái đổ hoàng đế đã vất vả có được, bây giờ đã mất đi hai phần ba.

Trừ bán đảo mà họ Lý chiếm một phần ba ra, Gia Luật Vân Yến cũng đã cướp mất một phần năm.

Bây giờ, bộ Bột Nhi Chi Kim trên thảo nguyên lại đến chiếm mất mấy cái thành, cộng lại cũng xấp xỉ một phần ba rồi.

Gần như toàn bộ Đại Kim đều đang cố kéo hơi tàn, ông ta rất hối hận vì trước đó đã tấn công Đại Triệu.

Nếu như lúc ấy ông ta không tham lam, không đi trêu chọc quân Con Cháu của Giang Siêu ở Trung Hoa thì bây giờ Đại Kim chắc chắn vẫn là quốc gia cường thịnh, dù sao cũng không bị địch vây bốn phía như hiện tại.

Bây giờ trên tay bọn họ gần như chỉ còn lại mười sáu châu Yên Vân mà bọn họ lấy được từ tộc Khiết Đan mà thôi.

Nếu như mất đi mười sáu châu Yên Vân này, Đại Kim cũng thật sự hoàn toàn diệt vong.

“Các vị ái khanh, bây giờ, chúng ta bị địch vây bốn phía, nên phá giải cục này ra sao... Mọi người có đề nghị gì hay không!”

Kim Hoàng nói với các tướng lĩnh và quan văn dưới trướng. Trong đó, hầu hết đều là người Hoa, quan văn người Nữ Chân cực ít. Trước đó có Hy Nhất rất đa mưu túc trí. Đáng tiếc, ông ta và Ngột Thuật đã chết trên tay Giang Siêu, bao gồm cả vị thần quân sự cũ của tộc Nữ Chân bọn họ là Hoàn Nhan Tông Hán.

“Hoàng thượng, theo thần, chúng ta có thể mặc kệ Gia Luật Vân Yến và Lý Thành Khuê, tập trung chống lại bộ Bột Nhi Chi Kim trên thảo nguyên.Hoặc chúng ta có thể nhân cơ hội này liên hợp với Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến để cùng chống lại bộ Bột Nhi Chỉ Kim. “

Một tên quan văn người Trung Hoa tiến lên một bước, nói với Kim Hoàng ở trước mắt:

“Trung Hoa chúng ta từng có điển tích môi hở răng lạnh, thần tin rằng chỉ cần truyền điển tích này đến cho Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý liên hợp. Dù sao, nếu chúng ta mất nước, tiếp theo sau chính là bọn họi”

“Thần cũng tán thành đề nghị của Tân Chân, dù sao lần này cũng không phải việc của riêng tộc ta.

Bộ Bột Nhi Chi Kim khí thế hung hăng, lại toàn là ky binh, tài bắn tên trên ngựa so với người Khiết Đan chúng ta còn mạnh hơn. Nếu như chúng ta thua, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không kiên trì được bao lâu.” Một tên quan văn người Trung Hoa khác vội vàng phụ họa.

“Hoàng thượng, nếu như chúng ta có thể đi sứ Trung Hoa, mời quân Con Cháu hỗ trợ, như vậy lúc đối kháng với bộ Bột Nhi Chi Kim cũng sẽ có nắm chắc hơn rồi." Lúc này, một tên quan văn đột nhiên nói.

Hắn ta vừa dứt lời đã bị mọi người xung quanh nhìn kinh ngạc, sắc mặt cũng trở nên kì lạ.

Ý tưởng của hắn ta cũng không tệ, nhưng dù sao quân Con Cháu của Trung Hoa gần như phá hủy nước Đại Kim bọn họ, bây giờ hai bên vẫn là quan hệ thù địch đây.

Hắn ta nói như vậy không sợ hoàng đế ngồi trên ngai vàng tức giận mà g iết chết hắn ta sao.

Tuy nhiên, không đợi hoàng đế ở phía trên nổi giận, người này lại vội vàng nói: “Giữa hai nước không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi. Chỉ cần chúng ta có thể đưa ra đủ lợi ích, Giang Siêu chắc chắn sẽ đồng ý với chúng ta.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 872: Vi thần tuân chỉ.


Đối phương nghe vậy thì rất kinh ngạc, hắn ta chỉ đề nghị thôi, ai ngờ đâu hắn ta lại bị ủy thác trách nhiệm.

Tuy nhiên, ngược lại người này cũng cảm thấy hắn ta có khả năng hoàn thành chuyện này. Hắn ta rất tự tin về khả năng nói chuyện khôn khéo của mình.

“Vi thần lĩnh chỉ...

Hoàng đến nghe vậy thì gật đầu nhẹ. Lúc này, ông ta nhìn về phía người họ Tần tên Tân Chân kia nói: “Tân ái khanh, chuyện bên phía Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến, ta giao cho ngươi rồi...

“Vi thần tuân chỉ...”

Lúc này, hoàng đế lại nhìn về phía mấy người võ tướng nói: “Tông Bích, Lâu Thất, Tông Vương, trẫm cho các ngươi ba mươi vạn đại quân để đi về phía biên ải chặn lại Tha Liệt.

Các ngươi nhất định phải cản lại được tốc độ tấn công của Tha Liệt để chờ đợi tin tốt của Tần ái khanh bọn họ.

Bây giờ, sự tồn vong của nước Kim chúng ta phụ thuộc vào hành động lần này rồi.

Ba tên võ tướng nghe vậy thì gật đầu nhẹ.

Ba vị này là những người tướng lãnh Nữ Chân xếp ngang với Tông Hán và Hy Nhất.

Có bọn họ, khả năng ky binh thảo nguyên phá được biên ải, đánh thẳng vào hoàng cung là không cao.

Tuy nhiên, nếu muốn đánh bại được ky binh thảo nguyên thì chỉ có thể liên hợp với ba nhà khác mà thôi.

Ông ta không biết bên mình có thể thuyết phục được ba nhà giúp đỡ hay không.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc nếu bọn họ thua, ba nhà kia chắc chắn cũng sẽ bị ky binh thảo nguyên tấn công, ông lại tràn trề niềm tin trở lại.

Chỉ cần ba nhà kia không phải người ngu, có lẽ chắc chắn sẽ không mặc kệ để bọn họ bị tiêu diệt. Chỉ cần có thể ngăn cản được ky binh thảo nguyên, dù có phải trả cái giá đắt hơn nữa, ông ta cũng chấp nhận.

Một bên khác, Giang Siêu lúc này cũng đã biết Lý Thành Khuê chiếm được khu vực Liêu Đông của Nữ Chân, bây giờ đang chuẩn bị tấn công về phía Tân Bắc Châu phủ của Trung Hoa.

Hắn phái ra mười vạn quân Con Cháu mới huấn luyện đi đến Tấn Bắc Châu phủ để phòng thủ.

Đồng thời, hắn cũng đã biết chuyện ba mươi vạn ky binh bộ Bột Nhi Chi Kim từ thảo nguyên dưới sự dẫn dắt của con trai thứ ba Tha Liệt của thủ lĩnh bộ tộc là Thiết Mộc Chính đã đánh vào biên ải của Nữ Chân.

Đối với chuyện này, Giang Siêu đã phái ra mười vạn quân Con Cháu mới huấn luyện, cộng thêm năm vạn quân Con Cháu lão làng đi đóng giữ.

Trừ việc đóng giữ ra, Giang Siêu cũng tăng cường công nghiệp nghiên cứu quân sự.

Cũng đã nửa năm trôi qua kể từ khi hắn giết giặc Oa quay lại thôn Kháo Sơn đến nay, kế hoạch năm năm được lập ra cũng đã bắt đầu rồi.

Trong kế hoạch năm năm này, Giang Siêu còn lập ra một công ty xây dựng do chính phủ quản lý chuyên phụ trách thi công xây dựng đường cái. Đó chính là con đường nối liền khắp Trung Hoa.

Chỉ khi có giao thông thuận lợi, sự phát triển của các bên mới nhanh được.

Hơn nữa, Giang Siêu cũng đang chuẩn bị để có thể chế tạo xe hơi.

Giang Siêu làm những điều này là vì lực lượng nòng cốt của quốc gia.

Xây dựng đường cái là một bộ phận của kế hoạch năm năm, vẫn còn rất nhiều bộ phận khác.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 873: Đến khi mọi người


Ngay cả Trương Thanh Ti cũng thừa nhận phương pháp của Giang Siêu rất tốt rồi, xem ra hắn rất có bản lĩnh.

Mọi người vội vàng mang bệnh nhân vào phòng.

Dưới sự yêu cầu của Trương Thanh Ti, mọi người khiêng người rất cẩn thận.

Bên kia, Lý Nhị Ngưu nhanh chóng chặt một đám lau sậy về, lại nhờ bách tính xung quanh giúp làm sạch và loại bỏ ruột.

Đến khi mọi người đặt Trịnh Nhị Oa xuống giường, Lý Nhị Ngưu cũng cầm mấy cây lau đi vào.

Giang Siêu nhận cây lau, nhìn chúng đã được móc sạch ruột thì gật đầu.

Hắn lại nhìn Trương Thanh T¡ đang buồn rầu đứng trước mặt bệnh nhân mà nở nụ cười.

Dù nàng ấy biết cách cứu người, nàng ấy chưa bao giờ làm loại phẫu thuật này, bảo nàng ấy làm, nàng ấy không chắc chắn lắm.

“Để ta làm đi...” Giang Siêu nói với Trương Thanh Ti.

Lời nói của hắn làm Trương Thanh Ti rất ngạc nhiên, người xung quanh cũng thế, mọi người đều đưa mắt nhìn nàng ấy.

Bọn họ hy vọng Trương Thanh Ti sẽ đích thân làm, bất kể thế nào thì họ cũng quen nàng ấy, còn Giang Siêu, họ chỉ thấy hắn nói rất hay, nhưng rốt cuộc có làm được không thì không ai biết.

“Chuyện này liên quan đến mạng người, không ai dám chắc Giang Siêu có thể cứu được người.

Trương Thanh Ti nhìn Giang Siêu chăm chú, trong ánh mắt sáng rực ấy là sự hỏi thăm.

Có điều, khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc của hắn, nàng ấy thở dài, gật dầu với hắn.

Người xung quanh đều ngạc nhiên. Họ rất muốn phản đối, nhưng Trương Thanh Ti đã để Giang Siêu làm rồi, họ không tiện ngăn cản.

Giang Siêu đi tới, thuần thục cầm công cụ trong hòm thuốc lên.

Trong ánh mắt hoảng hết lại lo lắng của mọi người, hắn thành tạo mở một cái lỗ ở dưới xương sườn bên phải.

Nhìn thủ pháp của Giang Siêu vì vị trí hắn khoét lỗ, Trương Thanh Ti vốn đang lo lắng lại không khỏi khâm phục.

Nếu là nàng ấy làm, nàng ấy không tự tin nói mình làm được như vậy.

Nàng ấy rất khâm phục thủ pháp của hắn.

Sau đó, Giang Siêu khử trùng một đoạn lau rồi c ắm vào ngực bệnh nhân.

Rất nhanh, máu bắt đầu chảy ra theo ống lau.

Mấy phút sau, hơi thở của bệnh nhân trở nên thông thuận.

Người xung quanh thấy vậy thì không khỏi tỏ vẻ thán phục.

Lại qua mấy phút nữa, Giang Siêu thấy không còn máu chảy ra từ cây lau nữa mới rút cây lau ra.

“Máu bên trong đã chảy hết rồi, còn việc khâu vá để cho cô nhé, cố gắng đừng di chuyển bệnh nhân” Giang Siêu nói với Trương Thanh Ti.

Nàng ấy gật đầu liên tục, thái độ đối với Giang Siêu càng thêm cung kính.

Giang Siêu đang định dặn dò thêm vài câu nữa, bên ngoài lại có tiếng huyên náo, sau đó là một tiếng “ầm”.

“Người bên trong cút ra đây, trấn thủ Lưu đại nhân tới, còn không mau ra đón à?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 874: Lưu Thông


“Tiểu tử, ngươi to gan thật, giết thủ hạ của bổn trấn thủ, lại còn dám ở lại đây.”

Tên mập lạnh lùng nhìn Giang Siêu.

“Lưu Thông, ngươi cũng to gan thận.

Nuốt mất vật tư của triều đình, mưu cầu tư lợi, giờ còn dám gây chuyện nữa, ngươi có mấy cái đầu để chém thế?”

Giang Siêu lạnh lùng nhìn Lưu Thông.

Lưu Thúc Bình đứng cạnh nhìn Lưu Thông, cơ thể khẽ run, tức giận đến đỏ mặt.

Ông †a há miệng định quát Lưu Thông, nhưng bị Giang Siêu cản lại.

Hắn muốn xem xem tên Lưu Thông này có thể vênh váo đến mức nào.

Đối diện, Lưu Thông nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường và châm chọc.

“Ngươi nói bổn trấn thủ nuốt vật tư của triều đình, ngươi có chứng cứ không? Hơn nữa, dù cho bổn trấn thủ nuốt vật tư thật đi nữa thì ngươi làm gì được ta! Thúc phụ của bổn trấn thủ là thành chủ Dũng Thành, chỉ điều này thôi, một quan viên nho nhỏ như ngươi thì làm gì được ta chứ?”

“Bây giờ ngươi nên nghĩ xem ngươi còn có thể ra khỏi trấn Bồ Hà này được hay không cái đã đi”

Trong mắt Lưu Thông tràn đầy sát ý, nhưng nói đến đó, giọng hắn ta chợt thay đổi: “Nếu ngươi nghe lời hơn chút, ngoan hơn chút, chưa chắc đã không có cơ hội sống sót.”

Nghe vậy, Giang Siêu nghiền ngẫm nhìn Lưu Thông, người này vừa uy hiếp vừa dụ dỗ hắn đó hả? Dù sao, nếu hắn ta động thủ giết hắn thật thì e là không tiện giải thích.

Đương nhiên, nếu Lưu Thông quả thực mất hết lý trí mà muốn giết hắn, thì chỉ cần tìm bách tính gây chuyện, để mình chét trong cơn nổi loạn rồi giết tất cả bách tính đi là xong.

Hắn ta hoàn toàn có thể gán cái tội đó cho bách tính, nhưng chuyện này hơi phiền toái.

“Ồ... Thế ngươi nói xem ta nên nghe lời thế nào thì có thể sống đây?”

Nghe vậy, Giang Siêu nhìn Lưu Thông đầy quỷ dị.

Hắn vừa dứt lời, gương mặt vốn tràn đầy sát ý của Lưu Thông lộ ra vẻ vui mừng, cũng có chút khinh bỉ.

Hắn ta còn tưởng Giang Siêu là người chính trực bất khuất cơ đấy, không ngờ hắn ta vừa dẫn người tới, tiểu tử này đã sợ rồi.

Lý Nhị Ngưu và Trương Thanh Tỉ ở phía sau nghe Giang Siêu nói vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả hai đều lo lắng cho sự an nguy của Giang Siêu.

Dù sao đi nữa, chọc vào Lưu Thông, có lẽ Giang Siêu khó ra khỏi trấn Bồ Hà.

Bọn họ không thể nào hiểu được, tại sao Giang Siêu lại bị Lưu Thông dọa sợ.

Nghe hắn nói thì hình như đã khuất phục Lưu Thông rồi.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 875: Ông ta cũng tò mò


Lưu Thông định khiến Giang Siêu giế,t chết đám bọn họ đây mà, nếu thế Lưu Thông sẽ nắm được điểm yếu của Giang Siêu, đến lúc đó còn không phải Giang Siêu sẽ bị Lưu Thông muốn làm gì thì làm à.

Một khi Giang Siêu bị Lưu Thông thao túng, Lưu Thông còn sợ Giang Siêu gây sự chắc?

Những chuyện ác mà hắn ta làm cũng sẽ được đè xuống.

Lưu Thúc Bình đang đứng sau Giang Siêu, nghe thấy vậy ông ta ngạc nhiên nhìn Lưu Thông, ông ta không ngờ đứa cháu họ hàng xa này của mình lại phát rồ đến mức này.

Ông ta cũng tò mò, Giang Siêu sẽ xử lý tình hình trước mắt như thế nào.

Nhưng mà trong lòng ông ta thấy hoảng sợ nhiều hơn, bởi vì sau chuyện này sợ là nhà họ Lưu của ông ta sẽ tiêu đời mất.

Bản thân ông ta có sống được hay không, cũng còn đang là vấn đề.

Giang Siêu nhìn Lưu Thông đang đắc ý, hắn lạnh lùng nói: "Nếu ta nói không thì sao..."

Hắn vừa dứt lời, Lưu Thông ở đối diện cứng đờ mặt, nét mặt cũng lạnh đi.

"Tên nhóc kia, ngươi đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nếu ngươi dám nói một chữ không, ta đảm bảo ngươi sẽ không bước được ra khỏi cái sân này, yên tâm, nếu ngươi chết, ta sẽ tìm cho ngươi một con dê thế mạng phù hợp, sẽ không có ai biết ngươi chết trong tay bản trấn thủ. Ha ha..."

Lưu Thông dứt lời, nét mặt đám Trương Thanh Ti hiện lên vẻ căm phãn.

Làm gì có chuyện bọn họ không nghe ra ý của Lưu Thông chứ.

Hắn ta định giết bọn họ, rồi giá họa cho bọn họ tội danh giết Giang Siêu.

Đến lúc đó, Lưu Thông chẳng những không sao, bọn họ còn phải mang tội danh ám sát mệnh quan triều đình là Giang Siêu đây.

Sau đó chết oan chết uổng.

Đúng vào lúc Lưu Thông đang đắc ý cười to, đám Trương Thanh Ti thì tức giận và tuyệt vọng, lại thấy Giang Siêu nhìn Lưu Thông với vẻ nghiền ngẫm rồi nói: "Thế sao! Ta thì lại nghĩ, ngươi tội ác tày trời, sắp gặp báo ứng, người nào chết

người nào sống, còn chưa chắc đâu!"

Nghe Giang Siêu nói xong, Lưu Thông ở đối diện giật mình, hắn ta không ngờ tên nhóc vừa nấy còn sợ hãi, thế mà lại dám ăn nói với hẳn ta như vầy.

Lế nào hắn không biết, hiện giờ hắn ta đã cử người bao vây chỗ này.

Hộ vệ và đầy tới bên mình toàn là các hảo hán lục lâm được mời về.

Ai nấy đều có thực lực bất phàm, người nào cũng từng giết vài người.

Bọn họ muốn giết hơn một trăm người trong sân này, thì cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Cho dù là những người bệnh đang ở khu cách ly sân sau đằng kia, bọn hắn chỉ cần một mồi lửa là có thể cho bọn họ đi gặp Diêm vương luôn.

"Tiểu tử, ngươi được lắm, nếu ngươi đã rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, vậy bản trấn thủ sế thành toàn cho ngươi... Người đâu, giết họ cho ta, không để một tên nào sống!"

Lưu Thông phất tay với đám hộ vệ và gia đinh đăng sau, khuôn mặt hung dữ hiện ra vẻ tàn nhẫn.

Chúng hộ vệ và gia đinh đăng sau nghe thấy vậy, bọn chúng cầm đao mặt hằm hằm lao về phía Giang Siêu và các bách tính, mắt thấy nơi này sắp máu chảy thành sông.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 876: Hẳn gọi ông ta là Thúc Bình


Không ngờ thăng cha này lại không nhận ra Lưu Thúc Bình, còn Lưu Thúc Bình thì sửng sốt nhìn Lưu Thông, trong lúc nhất thời lại bị thăng cháu họ hàng xa này chọc tức đến nỗi không thốt nên lời.

"Lưu Thông, ngươi..." Ông ta đang định nói ra thân phận của mình, nhưng Giang Siêu lại vỗ vai ông ta rồi nói:

"Thúc Bình, ông không cần quản chuyện này nữa..."

Hẳn gọi ông ta là Thúc Bình làm cho Lưu Thúc Bình đang tức giận bỗng sửng sốt, nhưng đáy mắt ông ta lại hiện lên nét mừng rỡ, Giang Siêu gọi tên ông ta, vậy chứng tỏ Giang Siêu sẽ không giận cá chém thớt lên ông ta đâu nhỉ.

Còn Trương Thanh Tỉ ở phía sau nghe thấy Giang Siêu gọi Thúc Bình, nàng ta chấn động, nàng ta nhớ hình như thành chủ của thành Dũng tên là Lưu Thúc Bình.

Hơn nữa, người này chất vấn Lưu Thông, hỏi hẳn ta có biết Giang Siêu là ai không, vậy nam nhân trước mặt đây có khả năng là ai nhỉ?

Hắn không phải là người mà triều đình phái tới giải oan cho bọn họ sao!

Khả năng cao nhất chắc hẳn chỉ là một vị khâm sai thôi nhỉ, thân phận của khâm sai có to đi chăng nữa thì cũng làm được gì.

Trong lúc nàng ta đang nghĩ lung tung, những tên hộ vệ và gia đinh kia đã xông đến trước mặt, đúng vào lúc những hộ vệ gia đinh này chuẩn bị ra tay.

Thì lại thấy sáu hộ vệ sau lưng Giang Siêu tiến lên trước một bước.

Súng lục trên tay bọn họ bản liên tiếp ra đắng trước, trong chớp mắt, những hộ vệ và gia định gần xông đến nới kia lập tức ngã xuống hàng loạt.

Máu tươi bắn ra, bọn họ sợ đến nỗi không dám tiến lên nữa, ánh mắt họ hiện ra vẻ kinh ngạc.

Súng lục của hộ vệ bên cạnh Giang Siêu không phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại, dù hộ vệ và gia đỉnh ở đây có giỏi cỡ nào, thì cũng không đỡ được một phát đạn.

Nhìn thấy cảnh này, Lưu Thông hơi hãi, nhưng hắn ta vẫn quát các hộ vệ của mình: "Các ngươi còn đợi cái gì hả, xông lên cho ông, giết... không được để sót một tên nào..."

Mặc dù vũ khí của các hộ vệ dưới trướng Giang Siêu lợi hại, nhưng bên bọn họ đông như thế, xông lên cũng có thể đè chết bọn họ.

Lưu Thúc Bình nhìn thấy cảnh này, đôi mắt ông ta hiện lên sự tuyệt vọng, giờ thì tiêu rồi.

Nhìn những hộ vệ đang lao tới, ông ta lao ra chắn trước người Giang Siêu theo bản năng.

Nếu Giang Siêu mà xảy ra chuyện gì vào lúc này, thì chỉ sợ không nói đến gia tộc của ông ta, cả một nhà già trẻ lớn bé của ông ta có khi đều sẽ bị liên lụy mất.

Nhưng đúng vào lúc ông ta đang tuyệt vọng, đột nhiên, bên ngoài cửa vang lên một loạt tiếng ầm ầm, sau đó bên ngoài cửa vang lên một loạt tiếng hét thảm, còn có tiếng bước chân dồn dập nữa.

Tình hình này lập tức khiến cho mọi người ở đây sửng sốt.

Trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì, những hộ vệ kia cũng dừng tấn công nhóm Giang Siêu.

Vào lúc bọn họ đang ngạc nhiên, tình hình hỗn loạn ở phía sau lại tiếp tục, tiếp đó những hộ vệ và gia đinh ở ngoài cửa hoảng sợ chạy vào trong sân nhà.

Đáng tiếc, tuy bọn họ chạy nhanh nhưng cũng không nhanh băng súng, bọn họ vừa xông vào cửa, liền bị súng bắn chết ngay tại chỗ.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 877: Bọn họ hoảng sợ nhìn


Đợi sau khi kiểm soát được tình hình, vị doanh trưởng của quân Con Cháu vội vàng đi đến trước mặt Giang Siêu.

Phải nói là ở trong sân này, trừ quân Con Cháu ra, thì chỉ có nhóm Giang Siêu và dân chúng là còn đứng.

Bọn họ hoảng sợ nhìn quân Con Cháu trước mặt, trong lòng lo nơm nớp.

Ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Mọi người thấy vị doanh trưởng kia đi tới thì sợ đến mức chân cũng nhữn luôn.

Ngay khi mọi người tưởng là đối phương sắp bắt bọn họ. lại, thì thấy vị doanh trưởng đi tới trước mặt Giang Siêu, quỳ một gối xuống rồi nói: "Giang tiên sinh, chúng tôi tới muộn, xin ngài thứ tội."

Hắn ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh ngạc nhiên, Trương Thanh T¡ cũng sửng sốt. Giang tiên sinh...

Không ngờ Giang Siêu này có thể khiến cho doanh trưởng của quân Con Cháu hành lễ với hắn, hắn có thân phận gì đây?

Hơn nữa, đối phương còn gọi hẳn là Giang tiên sinh.

ở khắp cái Hoa Hạ hiện giờ, người xứng đáng được xưng tiên sinh, còn được quân Con Cháu gọi là tiên sinh, e chỉ có một người mà thôi. Mà người đó, cũng họ Giang.

Cho dù người dân không biết chuyện là thế nào, nhưng họ cũng đoán được người trước mặt là ai rồi.

"Đứng lên đi, ngươi là quân nhân, về sau mấy cái nghỉ lễ quỳ bái này không cần dùng nữa đâu.

Quân nhân thì phải ra dáng quân nhân" Giang Siêu tiến lên đỡ vị doanh trưởng này dậy, rồi vỗ vai hắn ta.

"Vâng... thuộc hạ, biết rồi ạ..."

Vị doanh trưởng trước mặt nghe thấy vậy, nét mặt hẳn ta trở nên kích động, hẳn ta vội vàng gật đầu rồi nói.

Nói tới đây, hắn ta quay sang nhìn Lưu Thông ở đối diện rồi nói: "Tiên sinh, người này phải xử lý thế nào?”

"Tịch thu gia sản, bắt hết toàn bộ người liên quan lại, điều tra rõ ràng những chuyện mà họ phạm phải, ba ngày sau, thông báo cho người dân trong trấn biết, tiến hành xét xử công khai ở quảng trường trên trấn, sau đó, tuyên án!"

Giang Siêu lạnh lùng nhìn Lưu Thông đang run lẩy bẩy, hẳn lạnh lùng nói.

Lưu Thông ở đối diện nghe thấy vậy thì lập tức sợ đến nỗi hai chân mềm nhữn, té ngồi trên đất, hắn ta vội vàng cúi sấp người trên mặt đất rồi dập đầu nói với Giang Siêu:

"Đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm ngài, xin ngài đừng trách, ngài tha cho tiểu nhân đi, từ nay tiểu nhân không dám nữa, nể mặt thúc phụ ta là Lưu Thúc Bình, ngài tha cho ta một lần đi."

Lưu Thông vừa nói xong, Giang Siêu kinh ngạc nhìn Lưu Thông, rồi lại nhìn sang Lưu Thúc Bình, thăng cha này giỏi hãm hại thúc mình thật đấy.

Đã đến lúc này rồi, thế mà vẫn còn muốn hại Lưu Thúc Bình một phen, nếu không phải Giang Siêu biết tính tình của Lưu Thúc Bình, phỏng chừng Lưu Thúc Bình sẽ bị Lưu Thông làm liên lụy.

"Thúc Bình, chuyện này giao cho ông đấy. Cho hẳn biết ông là ai đi, nếu không người nào đó vẫn còn muốn hố ông một phen."

Giang Siêu đùa, lời hẳn nói làm Lưu Thúc Bình cảm thấy khổ không thể tả. Nhưng khi nhìn sang Lưu Thông ở đối diện, Lưu Thúc Bình lại nổi trận lôi đình.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 878: Lưu Thúc Bình lạnh lùng


"Ngươi là... Giang tiên sinh... vua của Hoa Hạ..."

Hẳn ta nhìn Giang Siêu rồi hỏi thử.

"Hừ... bây giờ ngươi lại có một tí mắt nhìn rồi đấy, nhưng tiếc là... bây giờ, không ai cứu được ngươi nữa đâu..."

Lưu Thúc Bình lạnh lùng nhìn Lưu..."

Ông ta vừa dứt lời, Lưu Thông đảo mắt ngất luôn.

Trong lòng hẳn ta thầm hận sao mình lại chọc phải Giang Siêu cơ chứ.

Sớm biết vị đi vào là vua của Hoa Hạ, thì có cho hẳn ta thêm mấy lá gan, hẳn ta cũng không dám ra tay, hẳn ta thật sự không ngờ, vua của Hoa Hạ Giang Siêu lại tự mình mạo hiểm đến khu cách ly.

Còn các bách tính xung quanh nghe thấy vậy thì đều ngơ. ngác nhìn Giang Siêu, nửa ngày vẫn chưa hồi thần, nhất là Trương Thanh Ti.

Nàng ta tưởng mình nhìn nhầm rồi cơ, vị trước mặt đây là người đàn ông đã thống nhất Hoa Hạ, không chỉ đánh bại người Khiết Đan, còn đánh đuổi tộc Nữ Chân, mới đây còn giải quyết cả bọn giặc Oa đến làm hại vùng duyên hải!

Vị trước mặt, không những trẻ tuổi, đầy triển vọng, hơn nữa, y thuật của hắn cũng làm nàng ta bái phục.

Nàng ta không thể tin nổi, Giang Siêu trước mặt chính là vị vua của Hoa Hạ kia.

Trong khi nàng ta đang chấn động kinh ngạc và không thể tin nổi, bách tính xung quanh đã tỉnh táo lại, bọn họ lập tức quỳ xuống, sau đó hô to:

"Tiên sinh vạn tuế, xin tiên sinh hãy làm chủ cho chúng tai"

Giang Siêu nghe vậy, hắn giật mình, nhưng hắn vội vàng đưa tay ra đỡ đám Lý Nhị Ngưu dậy, hắn nghiêm túc nói với mọi người:

Các vị yên tâm, Chuyện này, ta nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thuyết phục.

Dưới sự cai trị của ta, ta tuyệt đối không cho phép có sự tồn tại của việc chèn ép dân chúng.

Ngoài ra, ta sẽ ở lại cùng mọi người vượt qua cửa ải khó khăn này.

Đến khi chiến thẳng dịch bệnh."

Giang Siêu vừa dứt lời, toàn bộ bách tính đều kinh ngạc, bọn họ không ngờ vị vua này lại bình dị dễ gần như vậy.

Hơn nữa còn yêu dân như con, vì để cho bách tính có thể yên tâm chiến thẳng dịch bệnh, hẳn còn đích thân tới khu cách ly cùng mọi người.

Phải biết rằng nơi đây đang là chỗ nguy hiểm nhất, một khi bị nhiễm bệnh dịch, thì rất có khả năng sẽ mất mạng, phần lớn quan viên nghe nói có dịch bệnh, đều trốn còn không kịp.

Nào có giống Giang Siêu, hắn còn đích thân đi vào nữa.

Hắn không chỉ làm chủ cho bọn họ diệt trừ kẻ đã gây ra bao nhiêu việc ác là Lưu Thông, hẳn còn cùng mọi người cách ly, phải là người vĩ đại cỡ nào thì mới làm được vậy cơ chứ.

"Tiểu nữ không biết tiên sinh ở đây, thật sự là tội đáng muôn chết, xin tiên sinh thứ tội!"

Trương Thanh Tỉ ở bên cạnh đã tỉnh táo lại, nàng ta lập tức hành lễ lạy Giang Siêu.

Nhưng mà nàng ta vừa lạy thì Giang Siêu đã đỡ nàng ta ngay.

"Trương đại phu không cần đa lễ, lần này ngươi đã làm rất tốt, nếu không có ngươi ở đây, thì không biết nơi này sẽ biến thành cái gì nữa.

Không biết Trương đại phu có hứng thú về Ninh Châu phủ cùng ta không!"



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 879: Ngoài ra


Nhìn vẻ mặt của Trương Thanh Ti, Giang Siêu thấy hơi kỳ lạ, nhưng khi hắn thấy các bách tính xung quanh có biểu cảm khác thường, hắn nhận ra câu mình nói hơi gây hiểu lầm.

Hắn ngại ngùng khụ khụ một tiếng rồi vội vàng nói: "Ta muốn mời Trương đại phu theo ta đến Ninh Châu phủ nhận chức, ta muốn để Trương đại phu làm chủ quản Bộ khám chữa bệnh.

Sau này, ta định thành lập các trung tâm khám chữa bệnh trên khắp Hoa Hạ, ta muốn cho tất cả mọi người đều được khám chữa bệnh bởi các đại phu.

Ngoài ra, các trung tâm khám chữa bệnh sẽ phục vụ miễn phí cho tất cả mọi người.

Toàn bộ chi phí khám chữa bệnh ở các trung tâm khám chữa bệnh sẽ do triều đình Hoa Hạ chỉ trả.

"Ngoài ra, nếu Trương đại phu muốn học y thuật chữa bệnh mà ta làm vừa nãy, ta cũng có thể dạy cho Trương đại phu.

Tốt nhất là sau này cô nương có thể giúp ta dạy lại những y thuật đó cho những người muốn học y-"

Giang Siêu nói một loạt ý tưởng của mình cho Trương Thanh T¡ nghe, những lời hẳn nói làm cho các bách tính xung quanh ngơ ngác.

Mọi người ngơ ngác nhìn Giang Siêu.

Tưởng tượng về ý tưởng kia của Giang Siêu, nếu tương lai được khám chữa bệnh miễn phí, thì những bách tính nghèo. khổ như họ không cần lo không có tiền khám bệnh.

Không cần lo người nhà của mình sẽ chết không nhằm mắt trước mặt mình nữa.

Nếu thật sự có thể thực hiện việc này, vậy thì người Hoa Hạ thời này, thật sự quá hạnh phúc.

“Tiên sinh vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..."

Tất cả người dân không nói thêm câu dư thừa nào, bọn họ trực tiếp quỳ xuống đất, chân thành cúi lạy Giang Siêu

Giang Siêu nhìn những nét mặt mừng rỡ và ủng hộ của người dân, trong lòng hắn cũng hơi thỏa mãn.

Hắn muốn cho các bách tính trước mặt, và bách tính trên khắp Hoa Hạ đều được sống trong hạnh phúc, sau này không chỉ có việc khám chữa bệnh được miễn phí, giáo dục hắn cũng muốn miễn phí.

Vẫn còn rất nhiều chính sách tạo thuận lợi cho người dân mà hẳn muốn thực hiện, hẳn sẽ thực hiện từng cái một. Hắn phải thay đổi thời đại này, thay đổi tất cả.

Những việc này đều là những việc cần đi đường dài, nhưng chí ít, cứ đi thì sẽ có ngày thành hiện thực.

"Sao nào, cô nương có đồng ý theo ta đến Ninh Châu phủ..."

Lúc này, Giang Siêu đã hồi thần.

Hẳn nhìn Trương Thanh Tỉ ở trước mặt rồi hỏi.

Trương Thanh T¡ đang kinh ngạc trước ý tưởng của Giang Siêu, hai mắt nàng ta sáng ngời, gương mặt hiện lên vẻ kích động.

Không chỉ bởi vì ý tưởng khám bệnh miễn phí cho toàn dân của Giang Siêu.

Chỉ nguyên tài y thuật trác tuyệt của Giang Siêu thôi đã làm cho nàng ta cực kỳ say mê rồi.

Chứ chưa kể, nàng ta vẫn luôn có một khát khao đối với Giang Siêu.

Từ khi tên tuổi của Giang Siêu nổi ầm ầm ở Hoa Hạ, nàng ta vẫn luôn muốn gặp vị kỳ nhân này.

Nay gặp được người thật, người thật còn hoàn hảo hơn so với tưởng tượng của nàng ta.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 880: Bây giờ hắn đã tìm được người này


Bây giờ hắn đã tìm được người này, hơn nữa đó còn là một người ưu tú, hết lòng vì dân.

Trương Thanh Ti giúp dân không cầu lợi ích, không ngại táng gia bại sản, chỉ nguyên điểm này thôi là Giang Siêu đã thấy khâm phục rồi.

Những ngày sau đó, hơn hai trăm chiến sĩ quân Con Cháu đi vào đây đã ở bên y quán làm hộ vệ cho Giang Siêu.

Giang Siêu cũng ở lại y quán, hắn vừa dạy Trương Thanh Ti, hẳn còn tự viết một quyển giải phẫu cơ thể người và dược lý sơ cấp cho Trương Thanh Ti.

Hảẳn dạy cho Trương Thanh Tỉ toàn bộ kiến thức y dược mà mình biết.

Kiếp trước Giang Siêu là đặc công toàn năng. Ở lĩnh vực y thuật.

Chắc chẳn hẳn có thể đạt tới trình độ hàng đầu.

Hầu như nghành học nào hẳn cũng học qua, nhiều nhất chính là có một số ngành học lượng kiến thức của hắn có thể hơi kém một chút.

Nhưng không hề ảnh hưởng đến tổng thể việc truyền dạy y học, chỉ cần sau này Trương Thanh Tỉ có thể dạy lại toàn bộ sở học của hắn cho người sau,

Vậy thì, ngành y học ở đây sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Sau mấy ngày tiếp xúc, Trương Thanh Ti càng ngày càng bội phục Giang Siêu, trong mắt nàng ta giờ chỉ còn mỗi Giang Siêu.

Nàng ta nhận ra Giang Siêu không chỉ bình dị dễ gần, hơn nữa còn có thường thức uyên bác, bất kể là kiến thức y dược, hay kiến thức trên các phương diện khác, nàng ta nhớ hình như Giang Siêu có tài vẽ tranh xuất chúng. Thơ từ cũng xuất sắc.

Trong thời gian này, nàng ta còn xin Giang Siêu dạy nàng †a làm thơ mấy lần, rồi còn đòi Giang Siêu cho một bức họa.

Khi nhìn thấy bài thơ Giang Siêu viết, cùng với một bức họa mà Giang Siêu vẽ cho nàng ta.

Trương Thanh Ti mê Giang Siêu triệt để. Mỗi lần nàng ta nhìn Giang Siêu, ánh mắt nàng †a tràn ngập tình cảm.

Tất cả người dân ở y quán đều có thể nhận ra sự thay đổi của Trương Thanh Ti. Chỉ có Giang Siêu là không phát hiện ra.

Bởi vì, đa số thời gian nếu không đi dạy kiến thức y dược cho Trương Thanh Tị, thì lại ngồi viết tay các kiến thức y học.

Ba ngày sau, Lưu Thông nhận lấy phán quyết của hắn ta, và cả nhóm đồng lõa với hẳn ta, tất cả là hơn hai trăm người.

Trong đó còn có không ít phú thương và quyền quý bị hẳn †a kéo vào nhập hội, còn số bách tính tới xem xét xử thì có gần một vạn người.

Nếu không phải sợ bệnh dịch lây lan, thì số người tới xem còn đông hơn.

Chung quy, toàn bộ trấn Bồ Hà cũng có tận hơn năm vạn người.

Cho dù không tính một vạn người bị bệnh đi cách ly thì cũng còn lại bốn vạn người.

Nhưng dù không cho những người này đi vào, nhưng trên các nóc nhà xung quanh đây và những nơi có thể đứng được. đều có người xem từ xa.

Trong khi xét xử, mấy tên thủ phạm chính, kể cả Lưu Thông cũng sợ đến nỗi tiểu ra quần, sau đó cố hết sức cầu xin tha thứ, hắn ta đã không còn dáng vẻ hung hăng độc ác như khi ở trên trấn nữa rồi.

Còn người xét xử hắn ta chính là Lưu Thúc Bình.

Ngoại trừ mấy tên thủ phạm ra, những tên tội phạm còn lại thì bị áp giải ở phía dưới.

Sau khi kết thúc phiên xét xử, gần hai trăm người bao gồm cả Lưu Thông bị phán xử bắn.

Gần hai trăm người này đều đã từng giết người.

Hơn một trăm người còn lại thì là tòng phạm, chưa giết ai.

Sau khi đám người Lưu Thông bị bắn vỡ sọ, toàn bộ dân chúng ở trấn Bồ Hà hò reo vui mừng, bọn họ hô to khẩu hiệu Giang tiên sinh vạn tuế.

Mọi người khắp trấn đều biết Giang Siêu cùng những người trấn họ chống lại bệnh dịch.

Những bách tính ban đầu còn gây sự, giờ cũng nề nếp hơn.

Trên khuôn mặt của mọi người không còn vẻ tuyệt vọng, mà chỉ tràn ngập hy vọng, cùng niềm tin chiến thẳng dịch bệnh.

Cứ thế, những ngày tiếp theo Giang Siêu vẫn ở trấn Bồ Hà.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 881: Trong lòng người dân


Giang Siêu đã giải quyết được bệnh dịch ở thành Dũng, cùng với sự biến mất của các loại bệnh dịch, danh vọng của Giang Siêu nhất thời đứng đầu Hoa Hạ.

Trong lòng người dân Hoa Hạ, Giang Siêu là thần, là chúa cứu thế.

Là vị vua Hoa Hạ dẫn dắt họ đi tới cuộc sống hạnh phúc.

Lúc này, nếu có ai mà muốn phản đối Giang Siêu, thì e sẽ bị những người dân thật lòng ủng hộ Giang Siêu ăn tươi nuốt sống mất.

Tuy bệnh dịch lần này rất nguy hiểm, nhưng đối với Giang Siêu mà nói thì cũng không phải là chuyện xấu, chí ít, sau trận bệnh dịch này, không ai có thể lay chuyển được địa vị của hẳn trong lòng bách tính Hoa Hạ.

Sự tích hắn cùng người dân chống lại dịch bệnh, và sự tích hắn trừng phạt quan viên tham lam suy đồi đã truyền khắp dân gian từ lâu rồi.

Câu chuyện làm bách tính nói hăng say nhất chính là Giang Siêu đồng cam cộng khổ cùng bách tính, chống lại dịch bệnh, với cả giết quan tham, làm chủ cho dân chúng.

Tất nhiên, chuyện trước đó Giang Siêu đẩy lùi quân Khiết Đan và quân Nữ Chân, với cả lần này còn tóm hết cả mẻ giặc Oa, cũng được người dân kể nhau nghe truyền bá rộng.

Còn cả chuyện Giang Siêu tài nghệ vô song, không có chuyện gì có thể làm khó được hăn, cũng trở thành đề tài nói chuyện ở chốn trà dư tửu hậu của người dân.

Trong lòng người dân Hoa Hạ, Giang Siêu không còn là một người bình thường nữa.

Mà lúc này Giang Siêu đang chuẩn bị quay về Ninh Châu phủ.

Các bước phát triển của Hoa Hạ đã bắt đầu ổn định.

Bây giờ việc mà hẳn cần dốc sức đó là làm cho Hoa Hạ giàu lên, sau đó, từng bước tiến tới xã hội công nghiệp.

Hắn có rất nhiều kế hoạch muốn thực hiện.

Ví dụ, hệ thống khám chữa bệnh, hệ thống công nghiệp, hệ thống nông nghiệp, hệ thống thương mại, hệ thống dân sinh và giáo dục...vv...

May mà lần này hẳn đã tìm được nhân tài là Trương Thanh Ti, vị này có thể đảm đương việc xây dựng hệ thống khám chữa bệnh.

Hệ thống khám chữa bệnh đã bắt đầu thực hiện rồi.

Hệ thống nông nghiệp có Đông Ly Thải, ở lĩnh vực thương mại thì có Diệp Thanh Ảnh, hệ thống công nghiệp có Mộ Dung Minh Hiên, dân sinh và giáo dục có Tô Văn và vợ hắn Tô Yên Nhiên.

Các phương diện khác vẫn còn mấy cô vợ khác của hẳn hỗ trợ, ý tưởng thay đổi thế giới của Giang Siêu cuối cùng sẽ trở thành hiện thực.

Trước khi trở về, hắn đã đi một chuyến đến Tùng Giang phủ và mấy xưởng đóng tàu.

Hản rất hài lòng về những chiếc thuyền chiến đang được chế tạo.

Nhưng Giang Siêu đã bät đầu chuẩn bị rồi, đợi đến khi kỹ thuật hoàn thiện, lúc đó có thể chế tạo thuyền chiến bằng thép.

Với cả tàu buôn vận chuyển hàng hóa có trọng tải lớn hơn nữa.

Hoa Hạ có đa dạng sản vật, có thể trao đổi để lấy vật tư tương ứng từ khắp nơi trên thế giới, hắn muốn tập hợp mọi của cải trên thế giới về Hoa Hạ.

Trương Thanh Ti đi theo Giang Siêu nhìn Giang Siêu thị sát các nơi, chỉ điểm nước non. Hai mắt nàng ta sáng ngời.

Ánh mắt nàng ta nhìn Giang Siêu khác lắm rồi.

Chỉ có điều, lúc này nàng ta đang quan tâm đến những y. thuật mà Giang Siêu viết cho nàng ta hơn.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 882: Toàn bộ huyện


Giang Siêu không biết trong lòng Trương Thanh Ti đang nghĩ gì, hắn đang có một bộ kế hoạch. Hắn gọi là kế hoạch năm năm.

Lần này về, hẳn dự định lên kế hoạch thật kỹ càng cho những kế hoạch này.

Sau khi về đến Ninh Châu phủ, Giang Siêu cưỡi ngựa không dừng về thôn Kháo Sơn, lúc này thôn Kháo Sơn đã sớm không còn là một cái thôn nữa.

Bây giờ, cho dù là huyện An Ninh thì cũng không to bằng thôn Kháo Sơn, theo các công trình được xây dựng.

Cùng với việc người dân đăng ký ở lại đây, quy mô của thôn Kháo Sơn cũng càng ngày càng lớn.

Toàn bộ huyện An Ninh cũng dần bị thâu tóm vào thôn Kháo Sơn rồi.

Giang Siêu đã xây dựng hàng loạt văn phòng ở đây, hản chuẩn bị đưa thôn Kháo Sơn làm trung tâm Hoa Hạ. Suy cho. cùng, nơi đây là nơi mà hẳn giàu lên.

Khi Giang Siêu dẫn theo đội quân chạy đến trước thôn

Kháo Sơn, vợ con già trẻ trong nhà đều ra đón hẳn.

Con trai và con gái của hẳn đã được ba tuổi rồi, mặc dù đi bộ còn hơi liêu xiêu, nhưng khi mấy đứa nhỏ nhìn thấy Giang Siêu, chúng không hề thấy xa lạ, chúng chạy như bay về phía Giang Siêu.

"Ba ba... con muốn bế..." Hai nhóc đồng thời nói.

Phía sau là các bà vợ đang rưng rưng nước mắt đi cùng tới, bọn họ lấy Tô Tiểu Tiểu làm chính.

Tô Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình, cùng với Tô Yên Nhiên, tất cả đầu đang mang thai. Đi lại rất không tiện.

Giang Siêu đã đi được gần nửa năm, lúc Giang Siêu đi, bọn họ đều lần lượt mang thai, bây giờ đứa bé cũng tám chín tháng rồi.

Giang Siêu nhìn hai nhóc đang chạy tới, đi theo sau hai tên nhóc là Tô Tiểu Thảo, cô bé đang nhìn mình với vẻ kích động và hồi hộp. Khuôn mặt Giang Siêu hiện lên ý cười.

Bây giờ Tô Tiểu Thảo đã tám tuổi rồi, cô bé càng lớn càng thanh tú xinh đẹp, dung nhan sau này chắc chắn sẽ không thua tỷ tỷ của cô bé.

Cô bé lo cho an toàn của hai tên nhóc, nhìn thấy Giang Siêu trở về, cô bé cũng rất muốn chạy qua, muốn Giang Siêu yêu thương cô bé một chút.

Giang Siêu chạy nhanh tới rồi ngồi xổm xuống, giang hai tay ra với hai tên nhóc.

"Hi hi... ha ha..." Hai tên nhóc cười giòn tan, chúng lập tức bổ nhào vào lòng Giang Siêu.

Cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui lên mặt Giang Siêu.

Nét mặt vui sướng đã thể hiện rõ sự kích động và hưng phấn của chúng vào lúc này, Tô Tiểu Thảo thì chạy đến bên cạnh Giang Siêu, chìa tay ra ôm lấy cánh tay Giang Siêu, khuôn mặt hiện ra sự hâm mộ.

Cô bé giương mắt nhìn Giang Siêu.

Tiếc là lúc này Giang Siêu đã bế hai đứa trẻ, không thể bế thêm Tô Tiểu Thảo nữa.

Tuy cô bé hơi thất vọng, nhưng nét mặt cô bé vẫn tràn ngập vui sướng.

Giang Siêu mỉm cười đưa tay ra xoa đầu Tô Tiểu Thảo, sau đó hẳn dịu dàng nói: "Tiểu Thảo có nhớ ca ca không..."

Tô Tiểu Thảo vội vàng gật đầu, cô bé cười ngọt ngào rồi nói: "Ngày nào Tiểu Thảo cũng mong ca ca về, lần này ca ca về, ca ca chơi với Tiểu Thảo nhiều nhiều được không!"

Nói đến đây, cô bé giương mắt nhìn Giang Siêu, trong lòng cô bé, Giang Siêu không chỉ là anh rể, mà còn là người thân nhất thân nhất của cô bé, trừ tỷ tỷ.

"Được, ca ca đồng ý với muội... sau này sẽ dành ra thêm thời gian chơi với Tiểu Thảo..."

Giang Siêu yêu thương xoa đầu Tô Tiểu Thảo.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 883: Đúng là anh em ruột


Đúng là anh em ruột, hai đứa trẻ hành động rất giống nhau.

Còn nhỏ thế này đã hơi tinh quái rồi.

Nhìn khung cảnh hài hòa ấm áp này, Tô Miên Miên, các nữ quyến khác và những người khác ở đối diện đều xúc động.

Đôi mắt họ ngập nước, trong nước mắt còn ánh lên nụ cười.

Lúc này, Giang Siêu bế hai đứa trẻ rồi đứng dậy đi về phía những người vợ và những người bạn ở phía trước.

Hắn đi lên rồi ôm Tô Miên Miên vào lòng, sau đó võ nhẹ lên lưng nàng.

Tô Miên Miên nức nở, nàng cũng ôm chặt Giang Siêu như để thổ lộ nỗi nhớ nhung trong lòng với Giang Siêu.

Nhưng nàng rất có chừng mực, nàng cũng biết ôm ấp ở chỗ này không thích hợp cho lắm, nàng nhanh chóng buông Giang Siêu ra.

Hai má đỏ ửng.

Giang Siêu mỉm cười nhìn nàng một cái, sau đó hắn quay. người đi ôm Đông Ly Nguyệt, Đông Ly Nguyệt cũng giống Tô Miên Miên, nàng ôm chặt Giang Siêu một lúc.

Dùng hành động này để thể hiện nỗi nhớ nhung của mình dành cho Giang Siêu.

Nàng thì không ngại chuyện ôm ấp. Người tộc Dạ Lang dám yêu dám hận.

Nàng yêu Giang Siêu, nên sẽ hào phóng thể hiện ra.

Những người xung quanh thì khác, bọn họ kinh ngạc nhìn Giang Siêu thể hiện phương thức gặp mặt này. Nét mặt họ hiện ra vẻ khiếp sợ và khó hiểu.

Tiếp đó, Giang Siêu lại đi về phía ba người vợ khác. Sau khi ôm từng người xong, hẳn lại dịu dàng hỏi thăm tình hình sức khỏe của họ. Lời nói tràn ngập quan tâm.

Ba người phụ nữ mỉm cười hạnh phúc, ai nấy đều cười ngọt ngào. Tuy bọn họ rất ngại ngùng vì Giang Siêu ôm hết lượt bọn họ.

Nhưng Giang Siêu làm như vậy không phải đã chứng minh hắn quan tâm các nàng sao?

Giang Siêu còn không để ý những cái này, các nàng còn ngại gì chứ. Cùng lắm cũng chỉ hơi xấu hổ thôi.

ở phía sau cách đó không xa, Trương Thanh Ti thấy Giang Siêu thể hiện tình cảm như vậy, trừ ngạc nhiên ra nàng ta còn hơi hâm mộ.

Người đàn ông vừa hào phóng vừa dịu dàng như kia, thật hiếm có.

Thảo nào mấy người vợ của Giang Siêu có thể chung sống hài hòa như vậy. Hắn không hề bên trọng bên khinh, đương nhiên sẽ không làm cho những người khác bất bình rồi.

Diệp Thanh Ảnh và Đông Ly Thải ở đăng sau đang tràn ngập hâm mộ, Diệp Thanh Ảnh đang âm thầm buồn bã.

Đông Ly Thải thì ngược lại, nàng đi đến trước mặt Giang Siêu nóng lòng muốn thử, nàng cười rồi nói:

"Giang đại ca, ta cũng muốn ôm..."

Vẻ mặt nàng dí dỏm đáng yêu, biểu cảm rất nghiêm túc.

Nàng vừa dứt lời, những người đứng đăng sau đều sửng sốt.

Mọi người không ngờ, người điều hành bộ Nông nghiệp. lại phóng khoáng như vậy. Làm vậy khác gì đi tìm tình yêu đâu.

Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt, cùng với ba người vợ khác của Giang Siêu đang đứng bên cạnh đều cười gượng nhìn Đông Ly Thải, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ.

Làm gì có chuyện bọn họ không biết tâm tư của Đông Ly hải, về chuyện này thì bọn họ không ghen tuông.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 884: Nét mặt lo lắng


Nhưng Đông Ly Thải đã mở lời, hắn không thể để Đông Ly hải mất mặt trước nhiều người thế này.

Một cái ôm thôi mà, cũng không phải việc gì to tát.

Ở kiếp trước, chuyện này rất bình thường. Hẳn giang tay ra với Đông Ly Thải.

Nét mặt lo lắng của Đông Ly Thải lập tức chuyển sang vẻ mừng rỡ, nàng vội vàng ôm Giang Siêu.

Nàng dũng cảm đứng ra, ban đầu nàng còn lo Giang Siêu sẽ từ chối.

Nếu Giang Siêu từ chối, thì nàng phải tìm một cái lỗ mà chui vào mất.

Nàng căng thẳng ôm Giang Siêu một lát, cuối cùng nàng buông tay ra, khuôn mặt tươi cười thoáng có nét ngại ngùng.

Giang Siêu không từ chối nàng, vậy chứng tỏ nàng vẫn còn cơ hội.

Diệp Thanh Ảnh ở phía sau cũng muốn, nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn kìm lại.

Nàng ấy không dũng cảm được như Đông Ly Thải, nhưng ánh mắt nàng ấy nhìn Giang Siêu lại tràn ngập yêu mến.

Tiếp đó, Giang Siêu lần lượt mỉm cười rồi trò chuyện với những người khác, sau khi chào đón xong, mọi người ai về nhà nấy.

Ngày hôm sau, Giang Siêu bắt đầu kế hoạch của mình, hắn tập trung các nhân vật quan trọng lại. Kế hoạch đầu tiên chính là chính thức thành lập triều đình.

Sau đó là một loạt các điều lệ, cùng với các quy hoạch mà hẳn lập ra.

Phương hướng chính quyền mà hẳn từng thiết lập trước đó là chế độ cộng hòa.

Tiếp theo sẽ dựa trên chế độ này, bắt đầu thành lập một loạt các ban nghành liên quan.

Còn có lập pháp, luật pháp cũ của Đại Triệu bị Giang Siêu xóa bỏ, luật pháp mới mà hän lập ra là những luật pháp được mang tới từ kiếp trước, những luật pháp này đã được một số quốc gia sử dụng, được nghiệm chứng ở các phương diện.

Sau này sẽ từ từ hoàn thiện. Hội nghị diễn ra mấy tháng trời, khoảng thời gian này, ba người vợ của Giang Siêu cũng đã sinh hạ ba cô con gái cho Giang Siêu.

Cùng lúc đó, Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã ở đất Thục xa xôi cũng sinh hạ hai đứa con trai cho Giang Siêu.

Còn Đông Ly Nguyệt và Tô Miên Miên thì lại mang thai trong khoảng thời gian này.

Cùng lúc đó, năm người vợ của Giang Siêu đang nghĩ, làm sao để cưới Đông Ly Thải và Diệp Thanh Ảnh vào nhà họ Giang.

Dù sao chuyện này cũng liên quan đến sự nghiệp của Giang Siêu, hai nhân vật quan trọng như Đông Ly Thải và Diệp Thanh Ảnh, tuyệt đối không thể để các nàng cưới người khác.

Càng chưa kể, Đông Ly Thải và Diệp Thanh Ảnh đều có tình cảm với Giang Siêu.

Khi Giang Siêu đang hừng hực khí thế tiến hành cải cách toàn bộ Hoa Hạ, ở bán đảo quốc phía Đông xa xôi, lúc này bán đảo đã bị Lý Thành Khuê thống lĩnh.

Bán đảo sau khi bị thống lĩnh thì được đặt tên là Cao Triều, bọn họ hướng mắt nhìn sang lãnh thổ Hoa Hạ có đất đai màu mỡ. Sau khi nghe tin cục diện hỗn loạn ở Hoa Hạ đã được dẹp yên, hoàng đế Cao Triều là Lý Thành Khuê liền có suy nghĩ xâm lược Hoa Hạ.

Nhân cơ hội tộc Nữ Chân bị Giang Siêu đánh cho sắp diệt quốc, bọn họ trực tiếp đoạt lấy mấy thành phố ở Liêu Đông.

Vùng Liêu Đông do người Nữ Chân chiếm giữ, cứ thế bị Cao Triều Lý Thành Khuê cướp đi gân một nửa. Nếu không phải do phần lớn người Nữ Chân đều đã chuyển đến Yến Vân mười sáu Châu của tộc Khiết Đan.

Thì phỏng chừng có khả năng bọn họ đã bị diệt quốc rồi.

Hiện giờ, Cao Triều có lực lượng quân đội rất mạnh. Dã tâm cũng bành trướng thêm một bước.

Bọn họ nghĩ người Hoa Hạ có thể đánh bại Nữ Chân, vậy thì bọn họ cũng có thể đánh bại Nữ Chân, trên mặt quân số chắc chắn bọn họ có thể ganh cao thấp với Hoa Hạ.

Hơn nữa, Hoa Hạ mới thành lập, sợ là mọi thứ vẫn còn chưa ổn định, đúng là lúc để hẳn ta xuất binh. Lý Thành Khuê dự định lên tinh thần rồi thâu tóm toàn bộ Hoa Hạ.

Cao Triều của bán đảo từng bước xâm chiếm người Nữ Chân và kiểm soát khu vực Liêu Đông, sau đó chuẩn bị đi xâm chiếm Hoa Hạ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 885: Lúc này


Vài tòa thành ở biên ải gần thảo nguyên đã bị bộ Bột Nhi Chỉ Kim đến từ thảo nguyên đánh hạ.

Dưới sự dẫn đầu của Tha Liệt, ba mươi vạn ky binh bộ Bột Nhi Chi Kim đang có xu hướng diệt sạch người Nữ Chân.

Mà mục tiêu của bọn họ cũng không phải Nữ Chân mà chính là Trung Hoa xinh đẹp màu mỡ.

Lúc này, ở kinh thành Tây Kinh của Nữ Chân, hoàng đế triều Kim đang chau mày ngồi trên ngai vàng.

Bây giờ Đại Kim đã tràn ngập nguy hiểm rồi.

Giang sơn mà thái đổ hoàng đế đã vất vả có được, bây giờ đã mất đi hai phần ba. Trừ bán đảo mà họ Lý chiếm một phần ba ra, Gia Luật Vân Yến cũng đã cướp mất một phần năm.

Bây giờ, bộ Bột Nhi Chi Kim trên thảo nguyên lại đến chiếm mất mấy cái thành, cộng lại cũng xấp xỉ một phần ba rồi.

Gần như toàn bộ Đại Kim đều đang cố kéo hơi tàn, ông ta rất hối hận vì trước đó đã tấn công Đại Triệu.

Nếu như lúc ấy ông ta không tham lam, không đi trêu chọc quân Con Cháu của Giang Siêu ở Trung Hoa thì bây giờ Đại Kim chắc chắn vẫn là quốc gia cường thịnh, dù sao cũng không bị địch vây bốn phía như hiện tại.

Bây giờ trên tay bọn họ gần như chỉ còn lại mười sáu châu Yên Vân mà bọn họ lấy được từ tộc Khiết Đan mà thôi.

Nếu như mất đi mười sáu châu Yên Vân này, Đại Kim cũng thật sự hoàn toàn diệt vong.

“Các vị ái khanh, bây giờ, chúng ta bị địch vây bốn phía, nên phá giải cục này ra sao... Mọi người có đề nghị gì hay không!”

Kim Hoàng nói với các tướng lĩnh và quan văn dưới trướng. Trong đó, hầu hết đều là người Hoa, quan văn người Nữ Chân cực ít.

Trước đó có Hy Nhất rất đa mưu túc trí. Đáng tiếc, ông ta và Ngột Thuật đã chết trên tay Giang Siêu, bao gồm cả vị thần quân sự cũ của tộc Nữ Chân bọn họ là Hoàn Nhan Tông Hán.

“Hoàng thượng, theo thần, chúng ta có thể mặc kệ Gia Luật Vân Yến và Lý Thành Khuê, tập trung chống lại bộ Bột Nhi Chi Kim trên thảo nguyên.

Hoặc chúng ta có thể nhân cơ hội này liên hợp với Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến để cùng chống lại bộ Bột Nhi Chỉ Kim. “

Một tên quan văn người Trung Hoa tiến lên một bước, nói với Kim Hoàng ở trước mắt:

“Trung Hoa chúng ta từng có điển tích môi hở răng lạnh, thần tin rằng chỉ cần truyền điển tích này đến cho Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến, bọn họ chắc chăn sẽ đồng ý liên hợp. Dù sao, nếu chúng ta mất nước, tiếp theo sau chính là bọn họi”

“Thần cũng tán thành đề nghị của Tân Chân, dù sao lần này cũng không phải việc của riêng tộc ta. Bộ Bột Nhi Chỉ Kim khí thế hung hăng, lại toàn là ky binh, tài bắn tên trên ngựa so với người Khiết Đan chúng ta còn mạnh hơn.

Nếu như chúng †a thua, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không kiên trì được bao. lâu.” Một tên quan văn người Trung Hoa khác vội vàng phụ họa.

“Hoàng thượng, nếu như chúng ta có thể đi sứ Trung Hoa, mời quân Con Cháu hỗ trợ, như vậy lúc đối kháng với bộ Bột Nhi Chi Kim cũng sẽ có nằm chắc hơn rồi.” Lúc này, một tên quan văn đột nhiên nói.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom