Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 660: Cứ thế


Đông Ly Nhân là một trong mười vị tướng lãnh cấp cao của quân Con Cháu.

Năng lực chiến đấu của hắn ta, dù tính trong mười người, cũng có thể ở phía trên. Chính vì vậy, hắn †a mới được phân tới chỗ này.

Đông Ly Ưng cũng đặt kỳ vọng rất cao ở hắn ta, lấy một vạn người đột kích Tô Thành, dù số lượng binh sĩ ở Tô Thành đã đi gần hết, nhưng vẫn là một tòa thành kiên cố.

Muốn dùng một vạn người để chiếm được thì cần khả năng rất cao.

Nhưng Đông Ly Ưng tin rằng Đông Ly Nhân có năng lực ấy.

Cứ thế, Đông Ly Nhân dẫn theo quân đội dưới trướng đi đến Tô Thành, mà chủ tướng Tô Thành thì dẫn theo năm vạn người dưới trướng chạy đến Dương Thành.

Hắn vẫn để lại hai vạn người để bảo vệ Tô Thành.

Dùng hai vạn binh sĩ để giữ vững Tô Thành, dù không giữ được bao lâu nhưng vẫn có thể trụ được đến lúc thành chủ Tô Thành nhận được tin báo mà trở về.

Vì vậy, thành chủ Tô Thành cũng không lo lắng gì về phía Tô Thành hết.

Hắn ta cũng cảm thấy có lẽ quân Con Cháu cũng không có đủ năng lực và số lượng binh sĩ để thực hiện bay vây tấn công Tô Thành đâu.

Về phía Dương Thành, Đông Ly Ưng từ đầu đến cuối đều không có một chút ý định tấn công thành, hắn ta chỉ trông coi bên ngoài thành, đợi tin báo từ chỗ đánh viện binh.

Hắn nhất định phải chờ đến lúc bên chỗ đánh viện binh bắt đầu thì bên này mới bắt đầu, hắn cũng không muốn tốn nhiều thời gian ở đây.

Hơn nữa, hắn cũng đã tìm được cách để đánh hạ Dương Thành với tốc độ nhanh nhất.

Từng giờ trôi qua, đã qua hai ngày, Nam Minh Chinh cứ ngóng đợi ở chỗ chặn đánh viện binh, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của viện binh Tô Thành.

Từ xa nhìn lại, viện binh Tô Thành có khoảng năm vạn người.

Mà điều làm Nam Minh Chinh kinh ngạc là, năm vạn viện binh Tô Thành lại chia làm ba đội mà đi vào.

Bọn họ nhìn nhau đằng trước đằng sau, tạo thành thế tương hỗ cho nhau, trạng thái này làm cho việc đánh phục kích trở nên hơi khó khăn.

Bởi vì, một khi thực hiện phục kích ở phía trước sẽ kinh động đến quân đội ở phía sau ngay.

Đến lúc đó, nếu quân đội phía sau không tiếp tục cứu viện, quay đầu rời đi, như vậy một bên này có lẽ sẽ gặp phải phiền phức.

Đến lúc ấy, lại muốn thực hiện chiến thuật này lần nữa là không có khả năng.

Hơn nữa, quân địch thoát ra khỏi vòng vây, rất có thể sẽ quay đầu tiến hành bao vây giết địch với bọn họ.

Khi đó, đừng có nói là phục kích, hai vạn người bọn họ có khi lại bị giết hết.

Nam Minh Chinh thấy cảnh này thì suy nghĩ sâu xa.

Suy nghĩ của hắn ta rất đơn giản, đó chính là làm cho tất cả quân cứu viện nằm lại ở chỗ này, chắc chắn không được cho đối phương chiếm được cơ hội chủ động.

Mà biện pháp tốt nhất chính là nghĩ cách để tách ba nhóm của quân địch ra, sau đó lại tách rời, cuối cùng tạo ra hỗn loạn.

Chỉ cần bọn họ trở nên hỗn loạn, ba quân này muốn thực hiện bao vây giết địch sẽ khó khăn.

Khi đó, dù không thể giết hết tất cả quân địch, nhưng cũng có thể giết được phần lớn.

Tuy nhiên, nếu làm vậy, có khả năng sẽ tạo ra phiền toái cho Đông Ly Nhân ở bên kia.

Phản ứng đầu tiên khi quân địch hỗn loạn chắc chắn không phải là đi trợ giúp Dương Thành nữa, mà là quay người chạy trốn.

Nghĩ đến đây, Nam Minh Chinh tỏ ra kiên quyết.

Dù thế nào đi nữa, hắn ta nhất định phải để năm vạn người này nằm xuống ở chỗ này.

Dù không làm được, cũng không thể để quá nhiều quân địch quay lại Tô Thành, như vậy cũng có thể giảm bớt áp lực cho nhóm Đông Ly Nhân.

Nam Minh Chinh gọi một người lính liên lạc đến để truyền đạt suy nghĩ của mình.

Đó là khi Đông Ly Ưng bắt đầu đánh Tô Thành, cũng phải chuẩn bị để đón nhận viện binh Tô Thành tan tác trở về.

Thấy lính liên lạc đã đi, Nam Minh Chinh lại thay đổi chiến lược.
 
Chương 661: Nếu không


Tốt nhất là phải giết hết tất cả quân địch ở chỗ này.

Dù không thể, cũng phải lấy tình hình chung làm thứ quan trọng nhất, tiêu diệt nhiều quân địch nhất có thể.

Sau khi Nam Minh Chinh đưa ra kế hoạch chiến đấu, mọi người bắt đầu đi về chỗ của mình.

Mười nhóm chia làm thành mười khoảng cách, bọn họ cũng không vội vã phát động tấn công với quân địch.

Nếu như chia làm mười nhóm, đương nhiên là phải thực hiện chiến đấu ở mười trận địa. Hơn nữa, thời gian tấn công của mọi người cũng phải giống nhau.

Chỉ có như vậy mới có thể gây ra hỗn loạn cho quân địch.

Nếu không, khi chỉ có vài đội tiến hành trận chiến, sợ là sẽ làm quân địch cảnh giác.

Cứ như vậy, mọi người kéo dài mặt trận ra.

Dù sao, quân địch năm vạn người mà có ba nhóm quân, con đường di chuyển cũng rất dài.

Con đường hành quân dài hình con rắn,lại chia làm ba nhóm chính là để quân địch không thể thực hiện mai phục.

Chủ tướng Tô Thành này cũng không phải loại bao cỏ gì.

Ít nhất thì chiến lược đánh viện binh mà quân Con Cháu áp dụng trong trận chiến với thành bảo vệ lúc trước cũng dạy cho bọn họ một bài học.

Đội hình của bọn họ cũng tạo thành rắc rối lớn cho chiến lược đánh viện binh của quân Con Cháu.

Nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì số lượng binh sĩ của quân Con Cháu không đủ.

Nếu như số lượng binh đủ, cũng sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.

Sau khi mọi người về chỗ của mình, trận chiến sắp bắt đầu, viện binh của Tô Thành cũng chậm rãi đi vào phạm vi chiến đấu.

Nam Minh Chinh nhìn thấy quân phía trước của Tô Thành càng ngày càng gần vòng mai phục tiên mà căng thẳng.

Trận chiến này có thể làm cho một nửa quân địch lưu lại hay không, thì phải chờ hành động này rồi.

Ngay khi quân địch đi đến chỗ phục kích, Nam Chinh để cho người dưới trướng bắn pháo tín hiệu.

Ngay khi pháo tín hiệu bay lên trời, lửa đạn cũng xuất hiện không ngừng xung quanh hơn một vạn dặm đất.

Đợt bắn pháo đầu tiên của quân Con Cháu đã bắt đầu rồi. Việc bắn pháo rất có tác dụng trong việc giảm đi tinh thần chiến đấu của quân địch, cũng làm cho quân địch càng hỗn loạn hơn.

Cuộc chiến tranh hiện đại hóa này ngay lập tức làm cho năm vạn viện binh mơ hồ, ngay khi bọn họ nghe thấy tiếng pháo thì bắt đầu chạy ra bốn phía.

Trong nhất thời, hỗn loạn xảy ra khắp nơi. Không chỉ có quân phía trước, ngay cả quân phía sau của thành chủ Tô Thành cũng bị lửa đạn bắn phá.

Tuy nhiên, những lửa đạn này không phải là pháo lớn, tất cả chỉ là pháo cối mà thôi.

Nhưng sức đốt của pháo cối hiện tại cũng đã tương đương với đại bác ở trước đó, thậm chí sức mạnh còn mạnh hơn đại bác nữa.

Sau mấy đợt nổ pháo, năm vạn viện binh thương vong rất nhiều.

Trong lúc hỗn loạn, những viện binh này đều nhanh chóng mất đi phương hướng rồi.

Thành chủ Tô Thành sau khi bình tĩnh lại cũng ngay lập tức phân phó nhóm phó tướng đi ổn định lại tổ chức cho mọi người.

Dưới sự sắp xếp của bọn họ, những viện binh kia vốn đang hỗn loạn cũng đỡ hơn được một chút.
 
Chương 662: Ngay khi quân Con Cháu lao ra


Qua mấy loạt pháo, năm vạn người đã bị pháo binh đánh chết hơn một vạn, số còn lại đều lui về phía sau.

Có điều, ngay lúc này, xung quanh lại vang lên tiếng kêu giết.

Cách đó mấy dặm, cạch một đoạn lại có một tốp quân Con Cháu lao ra.

Bọn họ đeo đao trên hông, trên tay cầm súng thần công năm ống. Súng thần công đã trở thành loại súng thông dụng trong quân, phần lớn thời gian, quân Con Cháu đều công kích bằng loại súng này.

Ngay khi quân Con Cháu lao ra, họ đã xả súng vào quân địch.

Bùm bùm...

Dưới những tiếng vang lớn, đạn súng thần công bắ n ra, đám viện binh ngã xuống mà không hiểu vì sao, máu trên người bắn tung tóe.

Tình cảnh này khiến đám viện binh trợn tròn mắt, cũng khiến bọn họ sợ hãi từ tận đáy lòng.

Bọn họ đã thấy quân Con Cháu xông tới, nhưng không có chút chiến ý nào, đều chạy trốn theo bản năng.

Tuy nhiên, khi chạy trốn, họ phát hiện ở phía khác cũng có quân Con Cháu xông tới. Dưới bụi pháo, họ không thấy rốt cuộc quân Con Cháu có bao nhiêu người, chỉ nghe được những tiếng hò hét rung trời.

Tiếng hét ấy khiến họ sợ vỡ mật.

“Xông lên cho bổn tướng, tất cả nghe lệnh, chỉ cần xông lên tấn công chúng„ chúng ta sẽ có thể phản kích!”

Ở phía sau, chủ tướng Tô Thành th ở dốc nói.

Ngoài ngạc nhiên, trong mắt hắn ta đều là vẻ tức giận vô cùng và không thể tin được.

Hắn ta đã rút ra kết luận từ thất bại ở Vệ Thành, nên lúc sắp xuất binh đã nghĩ có thể mình sẽ bị quân Con Cháu vây chiến đánh cứu viện.

Thế cho nên, hắn ta chia đại quân năm vạn binh ra ba ngả.

Như vậy, ba quân đầu đuôi kết hợp, bất kể ngả nào bị công kích, ngả khác đều có thể đi tiếp viện.

Muốn dùng phương pháp vây đánh viện binh để đánh bại họ là điều không có khả năng, huống hồ, quân Con Cháu cũng không đủ binh lực.

Tuy nhiên, hắn ta đâu có nghĩ tới, dù mình đã chia đại quân năm vạn thành ba ngả rồi, nhưng cả ba đều đồng thời bị công kích.

Điều khiến hắn ta tức giận là, dù bị công kích cùng một lúc, nhưng nếu bọ phản ứng kịp thời thì sẽ ngăn được kẻ thù đang xông tới, chứ đâu có ngờ, quân Con Cháu không theo võ đức, vừa lên đã đánh bằng hỏa lôi.

Hơn nữa, bọn họ bắn hỏa lôi cứ như không cần lo tốn tiền, bắn cho quân của hắn ta không ngóc đầu lên được.

Đó còn chưa tính là gì. Hỏa lôi bắn mấy phút, đã khiến hắn ta tổn thất nghiêm trọng, còn đánh tan lòng của quân binh nữa.

Bây giờ hắn ta có muốn chỉnh đốn quân cũng không thể làm được, đám binh xung quanh đều sợ mất mật, nghe hắn ta gào thì làm như không nghe.

Hắn ta tức giận run rẩy, rút trường đao ra, đi vào trong chiến trường, vác đao chém mấy binh sĩ chạy trốn.

Trong chớp mấy, có mấy binh sĩ thủ hạ đã bị hắn ta gi ết chết. Trận giết chóc này đã khiến đám binh sĩ của hắn ta ngoan ngoãn hơn nhiều.

Cuối cùng, họ không còn hoảng loạn nữa.

Chủ tướng thấy vậy, trên mặt lộ ra chút vui mừng.

Chỉ cần có thể tìm được cơ hội chỉnh đốn quân ngũ, hắn ta vẫn có thể chuyển bại thành thắng.

Thế nhưng, ngay khi hắn ta muốn dùng cách đó lần nữa, ổn định lại những binh sĩ đang hỗn loạn, đột nhiên, tiếng xung phong càng ngày càng gần.

Sau khi xả năm phát súng thần công, quân Con Cháu triển khai cận chiến với viện binh của Tô Thành.

Bọn họ rút trường đao ra, tấn công kẻ địch đông hơn mình gấp mấy lần.

Chỉ trong chớp mắt, bọn họ xông vào trận chiến.
 
Chương 663: Thấy cảnh đó


Thấy cảnh đó, viện binh Tô Thành sợ mất mật, đâu còn dám phản kháng nữa, đều xoay người bỏ chạy.

Dù họ muốn liều mạng phản kháng, nhưng trước quân Con Cháu, họ chắc chắn không đỡ được.

Sức chiến đấu mạnh mẽ của quân Con Cháu đã thể hiện ra rồi.

Mặc dù quân con Cháu bị chia làm mười đội, nhưng mỗi đều có một ngàn năm trăm người.

Họ chia nhau chiến đấu xen kẽ, chỉ một chốc đã đánh tan hết năm vạn viện binh chia ba ngả.

Viện binh của Tô Thành chạy tứ tán, phần lớn đều chạy sang hai bên.

Nhưng sau khi chạy, họ lại phát hiện nơi mình chạy đến có rất nhiều quân Con Cháu ddnag mai phục.

Ngoài những binh lính đánh cận chiến, quân Con Cháu còn có binh lực mai phục xung quanh trận địa, đề phòng kẻ địch chạy đi từ hai bên.

Kẻ địch vừa xông ra đã bị đánh tan, gần như là chỉ cần họ xông tới thì đều chết dưới súng kíp của quân Con Cháu.

Người mai phục ở đó là người của đội súng kíp, dù số lượng không nhiều, những cũng đủ để đánh tan những kẻ chạy trốn.

Bất đắc sĩ, có vài người sợ hãi quỳ xuống, giơ tay đầu hàng, có kẻ thì nhân lúc sơ hở, chạy trốn về phía sau.

Trong lúc hỗn loạn, chủ tướng Tô Thành vất vả lắm mới chỉnh đốn được quân ngũ, nháy mắt đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Hắn ta còn nghĩ sau khi chạy tới Dương Thành, sẽ giáp công tiêu diệt quân Con Cháu ở đó, cũng giúp mình thành danh.

Nhưng nào có ngờ, hắn ta chưa kịp chạy tới Dương Thành đã bị đánh tan ở đây rồi.

Được một đám thủ hạ liều chết bảo vệ, hắn t rút lui về phía sau, vừa rút vừa gọi đám tàn quân.

Rất nhanh, hắn ta gọi được khoảng gần một vạn tàn quân, nhưng khi họ chạy về phía sau, lại phát hiện mười ngàn tàn quân đó còn chưa tới năm ngàn.

Một số đã xông lên trước, muốn tách ra, còn một số đã bỏ hắn ta lại tự chạy.

Còn hắn ta, mắt thấy đã sắp ra khỏi vòng vây, nhưng đúng lúc đó, hướng mà hắn ta chạy trốn lại đột nhiên có pháo binh đánh tới.

Qua mấy loạt pháo, bọn họ bị đãnh quay lại.

Cùng lúc đó, ở đối diện có rất nhiều quân Con Cháu xông ra.

Chủ tướng Tô Thành ngạc nhiên nhìn mọi chuyện đang xảy ra, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, hắn ta cho. rằng mình đã nhìn nhầm rồi.

Hắn ta có cảm giác xung quanh đều là quân Con Cháu, năm vạn binh của hắn ta đối diện với quân Con Chúa lại như chưa bằng một nửa quân Con Cháu.

Trong lòng hắn ta vô cùng tuyệt vọng, quân Con Cháu xung quanh cũng càng ngày càng nhiều.

Lúc này, chủ tướng Tô Thành mới phát hiện, mình đã bị bao vây, năm ngàn tàn binh ban nãy chỉ còn lại chưa tới năm trăm người.

Họ bị gần một ngàn quân Con Cháu bao vây.

Quân Con Cháu bắt đầu kêu giết.

Nộp khí giới thì không giết! Nộp khí giới thì không giết!

Nghe tiếng quát ấy, đám tàn binh trong tay hắn ta không tự chủ được mà ném binh khí trong tay xuống, đều đầu hàng hết.
 
Chương 664: Các ngươi làm thế nào mà làm được?


Hắn ta nhìn vị tướng lĩnh của Quân Con Cháu có vẻ chỉ hơn hai mươi tuổi ở trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ không tin.

Hắn ta không thể nào tưởng tượng ra đại quân Ngũ Phương của mình, thế mà bị người trẻ tuổi ở trước mặt dẫn quân đánh bại, cho dù hắn ta đã có sự ứng phó.

Nhưng ứng phó của hắn ta đối với Quân Con Cháu hình như chẳng hề có bất cứ tác dụng nào.

Nói ra thì ứng phó của Chủ tướng Tô Thành có vẻ như không tệ, nhưng đó chỉ là cách ứng phó đối với chiến trường có vũ khí thô sơ lâu đời nhất.

Bây giờ hắn ta đối mặt là Quân Con Cháu, là Quân con cháu có sở hữu trang bị tiên tiến nhất, chỉ cần vài loạt tấn công của pháo cối thì đủ để khiến bọn họ đi đến thất bại.

Chưa kể đến sức chiến đấu của bản thân Quân Con Cháu lại cực mạnh, dũng cảm không sợ chết mà lao về phía trước, mà vốn dĩ viện binh đã mất đi sĩ khí thì lấy đâu khả năng làm đối thủ với Quân Con Cháu.

"Các ngươi làm thế nào mà làm được?”

Nhìn tướng lĩnh trẻ tuổi của Quân Con Cháu ở trước mặt, vẻ mặt của Chủ Tướng của Tô Thành bình tĩnh nói với Nam Minh Chính.

Nam Minh Chính nhìn đối phương nở một nụ cười: "Thời đại đã thay đổi rồi, mặc dù Tướng quân lợi hại, nhưng... tư duy tác chiến của ngươi đã lỗi thời rồi!"

Nói đến đây, Nam Minh Chính cười với Chủ tướng Tô Thành đang ở trước mặt, rồi vẫy vẫy tay với Quân Con Cháu ở sau lưng, thân làm tù binh nên vị Chủ tướng này phải bị áp giải đưa về.

Toàn bộ những tù binh còn lại cũng bị áp giải đưa về, số lượng thương vong của Quân Con Cháu sau cuộc chiến chưa đến ba trăm người.

Còn viện binh của Tô Thành có khoảng hai mươi ngàn người trực tiếp bị tiêu diệt, tù binh có hơn hai mươi ngàn, trốn thoát khoảng hơn bảy ngàn người.

Có khả năng phần lớn những người này đều chạy trốn về hướng Tô Thành, số ít thì không biết đã trốn đến nơi nào.

Cuộc chiến này cũng xem như là thắng lớn, nhưng ánh mắt của Nam Minh Chính lại hiện lên sự lo lắng, hắn ta sợ chiến đấu ở phía Tô Thành có thể gặp khó khăn.

Mười ngàn người được phái đi áp giải hơn hai mươi ngàn tù binh đến thành Thường Châu, mười ngàn người còn lại tiến quân thẳng đến Tô Thành.

Nếu đã dẹp xong viện binh, thì binh lực còn lại sẽ đến trợ giúp mười ngàn người của Đông Ly Nhân tấn công vào Tô Thành.

Một bên khác, khi Nam Minh Chính ở bên này bắt đầu khai chiến với viện binh Tô Thành, thì trận chiến bao vây thành ở Dương Thành cũng bắt đầu.

Đông Ly Ưng lại không hề đưa khinh khí cầu đi để cưỡng chế nổ cổng thành, như vậy sẽ không thể nào nổ tung cổng thành được.

Tuy là chiến thuật trước đó không thể dùng, nhưng thật sự muốn phá mở cổng thành cũng không hề khó. Suy cho cùng thì bây giờ hắn ta đang sở hữu vũ khí tối tân.

Đông Ly Ưng yêu cầu tiểu đoàn pháo binh kéo hỏa pháo được hỗ trợ từ phủ Ninh Châu ra, lần này, thôn Kháo Sơn tiếp viện cho Quân Con Cháu hai mươi cổ hỏa pháo.

Qua quá trình cải tạo lại thì uy lực đã tăng lên mấy lần so với lúc trước, đường kính cũng thêm được vài phân.
 
Chương 665: Vào cùng lúc đó


Trên một trong số cổng thành đó, Chủ tướng Dương Thành nhìn thấy Quân Con Cháu có động tĩnh, cùng với Chủ tướng thành Dương Châu thấy Quân con cháu áp sát cổng thành, ánh mắt bọn họ hiện lên sự cảnh giác.

Trong lòng Chủ tướng thành Thường Châu đã có ám ảnh, nỗi lo lắng cực độ hiện lên trong đôi mắt, trong đó còn mang một chút sợ hãi.

Còn Chủ tướng Dương Thành nhìn Quân con cháu ở phía dưới, sau khi hết cảnh giác thì trong đôi mắt mang một vẻ khinh thường.

Mặc dù sức chiến đấu của Quân Con Cháu không tầm thường, vũ khí cũng rất tiên tiến, nhưng muốn dễ dàng chiếm được Dương Thành, e là không dễ như thế.

Huống hồ, viện binh của Tô Thành cũng sẽ nhanh chóng đến nơi, đến lúc đó, dưới sự kìm cặp trước sau, hắn không tin Quân Con Cháu phía trước sẽ không bị tiêu diệt.

Trong lúc hắn ta chế giễu, hỏa pháo của Quân Con Cháu đã chuẩn bị xong, có thể phóng ra vào bất cứ lúc nào.

Đông Ly Ưng ở cổng Nam nhìn Dương Thành ở phía trước

Hắn ta dùng kính viễn vọng nhìn Chủ tướng Dương Thành và Chủ tướng thành Thường Châu đứng ở trên thành, khế nhếch mép khác thường, hắn ta phát mệnh lệnh cho lính hỏa pháo khai hỏa.

Theo mệnh lệnh được truyền đạt thì lính pháo hỏa ngay lập tức phóng hoả pháo, hỏa pháo khai hỏa đã không còn cần nhét thuốc nổ nữa.

Khi khai hỏa trực tiếp, đạn pháo bay ra như mũi tên hướng đến cổng thành.

Bang... bang.. bang... Một vài tiếng nổ cực lớn vang lên, toàn bộ đạn pháo của hỏa pháo đều bắn trúng cổng thành, trong phút giây pháo nổ, mấy trăm binh sĩ đang giữ cổng thành bỗng chốc bị nổ tan xác.

Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Chủ tướng Dương Thành ở trên tường thành lộ ra sự kinh hãi và không tin, hắn †a có vẻ như không ngờ Quân Con Cháu lại có hỏa lôi lợi hại như vậy.

Hơn nữa, cách một khoảng xa như thế mà có thể nổ chính xác vào cổng thành, làm sao có thể được chứ?

Trong lúc hắn ta còn sửng sốt, tường thành cũng đột nhiên phát sinh chấn động, Quân Con Cháu băn loạt thứ hai, sáu cổ pháo trực tiếp nổ ngay vào giữa cổng thành.

Cổng thành ngay lập tức nổ thành tan tác, tường thành cũng xuất hiện vết nứt, Chủ tướng trên thành cũng cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt, hắn ta bị dọa đến mức vô thức rụt đầu lại.

Khi hắn ta vẫn còn sợ hãi thì lại thêm một loạt hỏa pháo nữa bay đến, đạn pháo nổ trúng thành thêm lần nữa, cổng thành kiên cố lại bị thổi bay.

Cầu treo cũng bị sụp đổ rơi thẳng xuống dưới, vết nứt trên cổng thành càng lớn hơn.

Hắn ta vẫn chưa kịp có phản ứng, hỏa pháo đợt thứ ba lại bắn đến, lần này tường thành đổ xuống ngay tức khắc.

Trong nháy mắt, Chủ tướng trên tường thành sụp xuống rơi trên đống hoang tàn đổ nát, bộ dạng hắn ta cực kỳ thảm hại, nếu không phải có chút thân thủ, thì có thể đã vùi thây trong đống gạch ngói đổ nát đó rồi.

Trong khi hắn ta và Chủ tướng thành Thường Châu leo lên, và nhìn thấy cổng thành trước mặt đã sụp đổ, trong đôi mắt hắn ta ngập tràn sự khiếp sợ và không tin.

Vào cùng lúc đó, đạn pháo tiếp tục oanh tạc vào bên này, dưới sự bắn nã cố ý của đạn pháo, càng lúc càng có nhiều đoạn tường thành sụp đổ.

Vào lúc này Quân Con Cháu đã phát động tấn công vào thành Thường Châu từ ba hướng, trong lúc tấn công, đạn pháo bắn phá vào phía trước để mở đường cho Quân Con Cháu.

Những binh lính dự định tiến hành cản đường Quân Con Cháu, nhưng đã bị vùi lấp dưới pháo hỏa rồi và chịu tổn thất nặng nề, nơi cản đường đã chẳng còn binh lính nào nữa.

Quân Con Cháu giờ đây cũng lao qua cầu treo, leo thẳng qua đống gạch đổ nát. Bọn họ bắt đầu xâm nhập vào trong thành từ đống gạch đổ nát.

Vì pháo hỏa vùi lấp, căn bản là binh lực không đủ để ngăn cản Quân Con Cháu, cứ xem như là đủ nhưng những binh lính này sẽ bị súng thần công của Quân Con Cháu hạ gục trước khi tiếp cận đội quân.

Ở phía trước của Quân Con Cháu, rõ ràng là binh lính giữ thành không chịu nổi một cú tấn công, thậm chí hầu hết binh linh chưa kịp tiếp cận Quân Con Cháu đã bị súng thần công bắn chết.
 
Chương 666: Hắn ta chạy


Binh sĩ trong tay hắn ta không có chút sức phản kháng nào.

Chiến đấu đến bây giờ, mặc dù chủ tướng Dương Thành đã rất sợ, nhưng còn chưa cam tâm thất bại.

Suy cho cùng, trong tay hẳn ta cũng có đại quân bảy vạn, dù đã tổn thất hai vạn, nhưng vẫn còn lại năm vạn, vẫn có khả năng tổ chức phản kích.

Hắn ta chạy đến chỗ đội dự bị phía sau, chỗ đó còn có ba vạn lính dự bị.

Bốn vạn binh ở phía trước, ở ba cửa thành, đã bị quân Con Cháu đánh cho mất hết tinh thần, căn bản không thể tổ chức phản kích hữu hiệu.

Vũ khí của quân Con Cháu quá mức tân tiến, đã có hỏa lực mạnh mẽ, mà món đồ hình dài trong tay họ, một khi nổ ra tiếng, sẽ có người gục xuống.

Quân Dương Thành căn bản không có cơ hội đánh chính diện, không tan rã ngay tại chỗ đã may lắm rồi.

Kết quả của việc này chính là, bốn vạn người bị hai ngàn người dọa cho không còn dũng khí chiến đấu tieps nữa, tất cả đều chạy đi, đầu hàng.

Nếu dựa vào bốn vạn người phía trước, e là không có bất kỳ khả năng nào để xoay chuyển tình thế.

Hắn ta cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào ba vạn người còn lại thôi.

Chỉ cần tìm một địa thế có lợi trong thành, vây chặn quân Con Cháu, có lẽ họ óc thể tiêu diệt quân Con Cháu trong thành này.

Rất nhanh, Dương Thành chủ tướng và Thường Châu chủ tướng chạy tới chỗ đất trống, ba ngàn binh sĩ của đội dự bị cũng bắt đầu tạo phòng tuyến ở đó.

Dùng bộ binh dẫn đầu trận hình, ngăn chặn mảnh đất trống ở địa khu bên này, quân Con Cháu muốn xông qua trận địa này cũng không dễ dàng.

Có điều, ngay khi Dương Thành chủ tướng chạy tới đó, mới vừa tổ chức được phòng tuyến, quân tiên phong của quân Con Cháu đã chạy tới nơi.

Nhìn trận địa khổng lồ trước mặt, quân Con Cháu cũng không hề lùi bước, nhưng bọn họ cũng không mù quáng tấn công.

Họ để quân thần công đi trước mở đường, quân lựu đạn đi theo sau, súng cối được đưa vào thỉnh thoảng lại bản một lượt.

Chỉ trong chớp mắt, đội hình vốn đang nghiêm chỉnh của ba vạn quân dự bị đã bị đánh tan, xuất hiện cảnh tượng hỗn loạn.

Tư tưởng tác chiến thời đại dùng vũ khí lạnh lại phải chống đối với vũ khí nóng hiện đại, dù phía quân Con Cháu chỉ có chưa tới một ngàn quân chạy tới, nhưng đã đánh cho ba vạn người lập tức không còn sức đánh trả, thậm chí họ còn chưa đánh sáp lá cà nữa. Chỉ mấy loạt vũ khí nóng b ắn ra, đội dự bị ba vạn người đã bị đánh tan.

Ban nấy Dương Thành chủ tướng bừng bừng ý chí, giờ lại tràn đầy không cam lòng.

Thấy càng ngày càng nhiều quân Con Cháu xông về phía này, hẳn ta biết mình hết cứu rồi.

Đến giờ hắn ta vẫn không dám tin, Dương Thành lại cứ thế mà mất.

Chiến thuật mà hăn ta tự cho là không có kẽ hở, lại không làm gì được vũ khí hiện đại của quân Con Cháu.

Đặc biệt là hỏa lôi, đây là lần đầu tiên hắn ta được chứng kiến uy lực kinh người của nó.

Thành trì hẳn ta tự cho là kiên cố, đối diện với hỏa lực, lại không chịu đựng được bao lâu.

Giờ hẳn ta chỉ muốn chạy thôi, còn không chạy nữa, e là sẽ thảm.

Nhưng hẳn ta chưa chạy được bao lâu, lại phát hiện, cửa thành cuối cùng vốn không có ai bao vây, giờ lại bị quân Con Cháu chiếm lĩnh rồi.

Hăn ta không thể nào hiểu nổi, sao quân Con Cháu lại nhanh như thế.

Thật ra, Đông Ly Ưng để lại một cửa không bao vây, là để Dương Thành chủ tướng lơ là.
 
Chương 667: Vì thế


Mặc dù ở cửa thành chỉ có chưa tới một ngàn quân, nhưng họ đều được trang bị đầy đủ, nháy mắt đã cản lại gần một vạn binh Dương Thành ở cửa thành.

Bọn họ không có cách nào lao ra khỏi thành, mỗi lần xông lên đều bị đánh trở về.

Thấy cảnh đó, Dương Thành chủ tướng tràn đầy tuyệt vọng.

Bây giờ, bốn cửa thành đều bị quân Con Cháu chiếm lĩnh hết, nếu còn không chạy ra ngoài được, có lẽ hắn ta sẽ toi đời.

Hắn ta lại thúc giục binh sĩ của mình xông về phía cửa thành.

Đáng tiếc, có nhiều binh hơn nữa tấn công cửa thành thì cũng chỉ là chịu chết mà thôi, dù quân Con Cháu ở cửa thành không nhiều, nhưng lại có khí thế một người chống vạn người.

Khi Dương Thành chủ tướng tức giận không cam lòng, quân Con Cháu ở ba hướng khác đã vây đến, khiến hẳn ta không còn cơ hội chạy trốn nữa.

Nhìn xung quanh đều là quân Con Cháu, mặt Dương Thành chủ tướng xám như tro tàn, hắn ta tuyệt vọng nhìn cửa thành trước mắt, cũng biết mình không thể nào rời đi nữa.

Trong cơn tuyệt vọng, Dương Thành chủ tướng rút bảo. kiếm ra, không cam tâm ngửa mặt lên trời, hét một tiếng đầy tức giận rồi cắt cổ tự vẫn.

Thường Châu chủ tướng thấy cảnh ấy, trong mắt cũng có vẻ không cam lòng, nhưng rồi lại thở dài, cũng vung kiếm tự vẫn.

Đám binh sĩ còn lại của Dương Thành đều mất hồn mất vía, mờ nhìn nhìn quân Con Cháu xung quanh mình.

Nghe quân Con Cháu nói nộp khí giới sẽ không giết, bọn họ đều vô thức vứt bỏ vũ khí, giơ tay lên.

Vì thế, quân Con Cháu giành được Dương Thành, chỉ tốn thời gian nửa ngày.

Từ khi phá thành đến khi Dương Thành chủ tướng bị ép phải tự vẫn, thời gian chiến đấu không bao lâu cả, công thành vô cùng thuận lợi.

Vũ khí hiện đại đấu với vũ khí lạnh, kết quả không cần nói cũng biết.

Nếu trang bị của quân Con Cháu mà tân tiến hơn nữa, có lẽ thời gian kết thúc chiến đấu còn nhanh hơn!

Bây giờ chỉ còn lại cuộc chiến của Đông Ly Nhân bên Tô Thành thôi.

Phòng thủ của Tô Thành giống Dương Thành và thành Thường Châu, nhưng lúc này ở Tô Thành chỉ còn lại hai vạn binh thủ thành.

Mặc dù chỉ có hai vạn binh thủ thành, nhưng nếu muốn cưỡng ép công thành thì căn bản không thể cướp được thành.

Cho dù một vạn quân Con Cháu được trang bị pháo cối, nhưng không có pháo dã chiến ủng hộ, khả năng phá vỡ cửa thành bằng pháo cối không cao.

Tuy nhiên, điều này không làm khó được Đông Ly Nhân.

Hắn ta đã nghĩ tới điều đó từ lâu rồi, cũng nghĩ được sách lược rồi.

Hắn ta sai mấy trăm thuộc hạ hóa trang thành bại binh Tô Thành, giơ cờ xí của Tô Thành chủ tướng, lại cho người hóa trang thành Tô Thành chủ tướng.

Muốn lừa gạt để mở cửa thành cũng không phải việc gì khó khăn.

Dù sao, Tô Thành chủ tướng mới đi không bao lâu, uy danh của quân Con Cháu lại vang xa, chỉ cần giả bộ cho. giống, còn ra vẻ cấp bách nữa, thì việc lừa gạt mở cửa thành không hề khó.

Cửa thành mở ra, tất cả đều dễ giải quyết. Dùng một vạn người đoạt được Tô Thành do hai vạn Doanh Châu quân bảo. vệ, thật ra cũng không quá khó, đó là sự tự tin của quân Con Cháu.
 
Chương 668: Tuy nhiên


Trên tường thành Tô Thành, cửa thành khép hờ, bây giờ đã sắp đóng lại hoàn toàn rồi.

Mặc dù phía trước đã có chiến sự, nhưng cửa Tô Thành không đóng, vì mọi người vẫn cần ra vào thành.

Chiến sự chưa đến, giờ mà phong thành thì không quá thích hợp, cuộc sống hằng ngày của toàn bộ cư dân Tô Thành sẽ chịu ảnh hưởng lớn.

Tuy nhiên, dù không phong thành, nhưng cửa thành vẫn có thể đóng lại bất cứ lúc nào, chỉ cần phát hiện phía trước có gì đó không đúng, cửa thành sẽ đóng lại băng tốc độ nhanh nhất.

Dù kẻ địch ở đối diện là ky binh, nhưng cũng tuyệt đối không thể chạy đến cửa thành trước khi phòng thành được, có muốn phá thành cũng không dễ dàng.

Những binh sĩ ở đây thả lỏng cảnh giác, chuẩn bị đóng cửa thành lại, giờ cũng là lúc phải đóng cửa thành rồi.

Nếu là lúc không có chiến sự, mấy giờ nữa cũng sẽ đóng cửa thành, nhưng vì có chiến sự, nhân đến hoàng hôn, cửa thành phải được đóng lại.

Ngay khoảnh khắc cửa thành đóng lại, đột nhiên, ở cuối con đường, có rất nhiều binh sĩ xuất hiện.

Quần áo trên người họ rách tả tơi, từ xa cũng thấy trên người toàn là máu.

Quân kỳ vốn nên giơ cao, giờ lại như sắp đổ.

Binh sĩ thủ thành trên cửa thành thấy cảnh đó, trong mắt lộ ra chút cảnh giác, hô lên:

“Mau đóng cửa thành... Đóng cửa thành...”

Sau tiếng hô của binh sĩ thủ thành, binh sĩ bên dưới thành bắt đầu thu cầu treo, chuẩn bị đóng cửa thành.

Đúng lúc đó, tiếng hô to từ xa truyền đến. “Hứa Điển tướng quân rút quân về, mau mở cửa thành...

Mau mở cửa thành... Cản Hứa Điển tướng quân vào thành, xử theo quân pháp..."

Sau tiếng hô đó, rốt cuộc binh sĩ trên tường thành cũng thấy rõ bộ dạng của những binh sĩ đang xông tới.

Quân kỳ sắp ngã kia ghi chữ Hứa của tô Thành chủ tướng, Hứa Điển.

Quân kỳ này không phải là quân kỳ của Tô Thành thủ tướng hay sao?

Nhìn những binh sĩ đang xông tới, rõ ràng chính là bại binh.

Đếm số lượng bại binh, có khoảng ba bốn trăm người.

Mặc dù không thấy họ bị thương, nhưng hiển nhiên trạng thái không tốt.

Không chỉ có vậy, ở chỗ xa hơn, các binh sĩ trên tường thành mơ hồ thấy được có một tốp binh đang đuổi theo. những binh sĩ trước mặt.

Tình huống này đủ để các binh sĩ thủ thành khó xử, nhất thời họ không biết rốt cuộc những bại binh kia có phải binh lính thủ hạ của Hứa Điển tướng quân nhà mình hay không.

Hơn nữa, phía sau còn có quân Con Cháu, họ muốn mau chóng đóng cửa thành.
 
Chương 669: Mắt thấy bại binh


Mắt thấy bại binh càng ngày càng lại gần, quân Con Cháu còn đuổi theo phía sau, các binh sĩ thủ thành vẫn có chút không dám chắc chản.

Tuy nhiên, họ vẫn bị cái người giống Hứa Điển dọa sợ, vội vàng bảo binh sĩ bảo vệ cửa thành mở cửa.

Bất kể người đó có phải là Hứa Điển hay không, nếu mà không mở cửa thành ra, nếu bại binh thật sự là đám người Hứa Điển thì tiêu luôn.

Dù sao, cách quá xa, lại đang lúc hoàng hôn, bọn họ nhìn không rõ.

Bọn họ muốn Hứa Điển đến trước cửa thành mới mở cửa, nhưng truy binh của quân Con Cháu đã chạy tới rồi, lỡ chậm một bước để Hứa Điển bị quân Con Cháu bắt hoặc giết mất, tội của họ vô cùng lớn.

Hơn nữa, bại binh cũng chỉ có ba bốn trăm người thôi, cứ cho họ vào, ở cửa thành còn có ba bốn ngàn binh canh gác.

Dù cho đám bại binh này là giả, có lẽ cũng chỉ tới nộp mạng mà thôi.

“Mở cửa thành ra, bảo các đội quân dùng thương ở cửa thành chuẩn bị sẵn sàng. Ngoài ra, quân cung tiễn cũng chuẩn bị đi. Nếu bọn họ làm giả Hứa Điển tướng quân, bản chết tại chỗ cho ta.”

Trên tường thành, phó tướng thủ quân quyết định, nhanh chóng quát lớn.

Hắn ta nói xong, hơn hai ngàn Doanh Châu quân canh giữ cửa thành lập tức căng thẳng.

Khi cửa thành mở ra, họ cũng bao vây chặt chế cửa thành.

Cho dù những bại binh đó vào thành, trước khi chứng minh được thân phận thì tuyệt đối không thể thả vào thành, thậm chí nếu thấy không ổn, sẽ cho những binh sĩ canh cổng thành giế t chết bại binh ngay tại chỗ.

Nhìn cầu treo được thả xuống, những binh sĩ nhìn như bại binh lao đến cửa thành.

Trên tường thành, phó tướng nhìn chằm chăm người nhìn giống Hứa Điển tướng quân.

Đáng tiếc, người kia bị máu dính đầy mặt, ngoài áo giáp giống ra thì không phân biệt được thật giả. Hơn nữa, ba trăm bại binh đã xông tới trước cửa thành rồi.

Sau khi các binh sĩ thủ thành đón bại binh vào thì lập tức. xoay người lại đóng cửa thành.

Cùng lúc đó, hai ngàn binh tướng Doanh Châu quân trước cửa thành đã chặn đám bại binh lại, chuẩn bị đuổi họ ra khỏi thành bất cứ lúc nào.

Quân Con Cháu ở xa muốn chạy tới, cần ít nhất một khắc nữa, thời gian này đã đủ để các tướng sĩ phân biệt thật giả rồi.

Có điều, ngay khi họ chuẩn bị đóng cửa thành, những bại binh vừa được đón vào đột nhiên nổi loạn.

Cho dù những binh sĩ thủ thành đã có chuẩn bị trước, nhưng trong lúc nhất thời vẫn bị các bại binh chém giết, xác họ năm đầy cửa thành.

'Thấy cảnh ấy, Doanh Châu quân ở cửa thành đã hiểu ra.

Những người trước mắt đâu phải là bại binh, đều là quân Con Cháu đóng giả đến cướp thành.

“Mau... Đuổi chúng ra ngoài... Quân cung tiễn... Che chở cho quân dùng thương về trước..”

Tướng lĩnh ở cửa thành lập tức ra lệnh.

Ngay lập tức, quân cung tiễn ở phía sau bắt đầu bản tên Về phía cửa thành, mưa tên dày đặc tấn công quân Con Cháu.

Đối mặt với mưa tên bắn tới, quân Con Cháu mạo hiểm xông lên trước.

Có người dùng chiến dao trên tay chém mũi tên bay đến, có người vẫn bị mũi tên bản chúng.

Thế nhưng họ không hề dừng lại, dù bị mũi tên bản vào. chỗ chí mạng thì vẫn cắn răng xông lên trước.

Muốn cướp. được Tô Thành, phải cướp được cửa thành này.

Những người đóng giả bại binh đã chuẩn binh tinh thần chết trận từ lâu rồi, họ là đội quân cảm tử!

Dù bị bản thành con nhím, cũng không có ai dừng lại.

Trong chớp mắt, đội cảm tử của quân Con Cháu đã xông. tới trước cửa thành.

Cùng lúc này, quân dùng thương cũng đã xông tới, trường thương trong tay đâm vào quân Con Cháu.

Đáng tiếc, dù trường thương của họ sắc nhọn, nhưng khoảnh khắc họ đâm tới, súng của quân Con Cháu cũng đã bản ra.
 
Chương 670: Nhân cơ hội đó


Rầm... Rầm...

Tiếng nổ liên tục vang lên phía trước, vụ nổ mạnh khiến những binh sĩ ngăn chặn ở đó kêu lên thảm thiết, chết thảm.

Nhân cơ hội đó, quân Con Cháu lần nữa bản súng thần công rồi xông lên đụng độ với binh sĩ thủ thành.

Hơn ba trăm quân Con Cháu đóng giả bại binh đã có gần trăm người bị trọng thương ngã xuống, phần lớn bị cung bắn trúng cơ thể.

Tuy nhiên, dù có sắp chết, những người đó đều không có ý lùi bước.

Bọn họ cản chặt răng, tiếp tục công kích kẻ địch.

Nhìn đám quân Con Cháu dính đầy máu còn xông lên, đám Doanh Châu quân đều sợ hãi, đều lui về sau một đoạn.

Mắt thấy phòng tuyến ở cửa thành đã sắp bị quân Con Cháu đột phá, phó tướng trên tường thành lao xuống, quát to với đám binh sĩ bên dưới:

“Xông hết lên cho bản tướng, không ai được lùi lại. Người nào lùi lại, chém... Không thể để bọn họ chiếm được cửa thành, nếu không, Tô Thành sẽ mất!”

Phó tướng nói mà hụt hơi, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Nếu không nhanh chóng đuổi quân Con Cháu ra khỏi cửa thành và đóng cửa thành lại, đám quân Con Cháu phía sau xông đến, chẳng những cửa thành bị phá mà Tô Thành cũng mất.

Hắn ta dẫn đầu rút đao ra xông về phía quân Con Cháu, chớp mắt đã đánh nhau với họ.

Hai bên chiến đấu, phó tướng hoảng hốt phát hiện, các chiến sĩ của quân Con Cháu, dù là binh sĩ tầng thấp nhất thì sức chiến đấu cũng rất đáng sợ.

Giá trị võ lực của họ không hề kém võ tướng như hẳn ta.

Khó trách người khác lại nói quân Con Cháu có chiến lực vô song, ngay cả tiểu binh mà cũng mạnh như thế, sức chiến đấu không vô song mà được à?

“Các huynh đệ, nhất định phải cướp được thành.

Chúng ta có thể chết, nhưng không thể bỏ cửa thành.

Chúng ta không chỉ phải cướp cửa thành, còn phải mở đường cho quân binh phía sau!”

Người dẫn đầu quân Con Cháu hét lớn với binh lính của mình, dù không nhìn ra chức vụ của hẳn, nhưng có lẽ cũng là cán bộ cấp đại đội.

Nhóm quân tới thực hiện nhiệm vụ đột kích là một đại đội.

“Yên tâm đi, đại đội trưởng, chúng ta có thể chết, nhưng tuyệt đối không để quân Con Cháu mất mặt... Muốn đuổi chúng ta ra ngoài sao, không có cửa đâu... Giết... Các anh em... Đánh lui chúng, mở một con đường máu cho các huynh đệ phía sau...”

“Giết... Vì thăng lợi, chúng ta có thể chết . Nhưng tuyệtđối không thể để quân Con Cháu mất mặt..”

Quân Con Cháu xung quanh đều dâng trào nhiệt huyết, trong mắt tràn đầy sát ý, vẻ mặt hết sức dữ tợn.

Bộ dạng như ma thần giáng thế đó khiến khí thế của kẻ địch yếu đi.

Quân Con Cháu lại tiến lên mấy bước.

Thật ra họ có thể lui về cửa thành để phòng phủ, nhưng làm vậy thì nhóm quân dùng thương của địch sẽ xông lên chặn đánh, quân cung tiễn cũng sẽ ra tay, bọn họ sẽ trở thành bia sống của quân cung tiễn.
 
Chương 671: Tên phó tướng kia bị ép quay về


Dù mọi người đều biết sẽ chết, nhưng đều không có ý lùi lại.

Sức chiến đấu kinh người đó khiến cho đám Doanh Châu quân tràn đầy hoảng sợ.

Tên phó tướng kia bị ép quay về, trong mắt chỉ còn lại kinh hãi, còn có chút tuyệt vọng nữa.

Hẳn ta cảm thấy, e răng hôm nay Tô Thành sẽ mất.

Đối mặt với cường địch không sợ chết, dù ý chí của họ có mạnh hơn nữa thì cũng vô ích, huống hồ, ý chí của quân địch còn mạnh hơn họ nữa.

Ban nấy, nếu vị phó tướng này không lui nhanh, có lẽ đã bị quân Con Cháu phân thay rồi.

Quân Con Cháu đã tổn thất hơn năm mươi người, nhưng vẫn tiếp tục xông lên, đã sắp tới cổng thành.

Trước cổng thành, bất kể phe ta hay phe địch, đều có rất nhiều thi thể ngã xuống, cộng hết lại thì cũng phải tới ba bốn trăm người.

Để tránh thi thể chặn đường đoàn quân phía sau, quân Con Cháu miễn cưỡng ném thi thể ra hai bên, vô tình khiến những thi thể đó biến thành hai phòng tuyến hình người, cũng vô tình ngăn chặn tổn thương do quân cung tiễn gây ra.

Có điều, quân cung tiễn vẫn thỉnh thoảng bắn tên vào họ.

ở vị trí phía trước, quân dùng thương của Doanh Châu quân đang dây dưa với quân Con Cháu, hai bên đều có tổn thương.

Cơ thể các chiến sĩ quân Con Cháu, phần lớn đều bị trường thương đâm nhiều nhát, nhưng họ vẫn không ngã xuống, vẫn giữ vững tinh thần chiến đấu.

Thời gian từng phút trôi ba, hơn ba trăm quân Con Cháu mạnh mẽ chống lại hơn một ngàn quân địch, tiến lên trước được hai ba mươi thước.

Khoảng cách này đã đủ để quân Con Cháu phía sau xông lên rồi, họ canh giữ phòng tuyến này, không xông lên nữa, cũng không cho kẻ địch cơ hội đẩy lùi lại.

Quân Con Cháu muốn phòng thủ cửa thành, Doanh Châu quân lại muốn đuổi họ ra ngoài, đóng cửa thành lại, hai bên giằng co với nhau.

Hơn ba trăm quân Con Cháu, chiến đấu mười mấy phút, hầu hết đều hy sinh, chỉ còn lại chưa tới năm mươi người,

Những người còn sống đều không bị trọng thương, những người bị trọng thương đều đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Bọn họ kéo dài thời gian cho đoàn quân phía sau, dùng tính mạng mình để tranh thủ thời gian.

Nhìn nhóm quân Con Cháu chỉ còn lại hơn năm mươi người, trong mắt phó tướng lộ ra chút vui mừng, nhưng vẻ lo lắng lại nhiều hơn.

Bởi vì có lẽ đoàn quân Con Cháu phía sau đã cách không xa nữa rồi.

Quân cung tiễn trên tường thành đang bản tên vào quân Con Cháu.

Tình hình này cho thấy, đoàn quân Con Cháu phái sau đã chỉ cách mấy trăm thước nữa thôi.

Rốt cuộc phó tướng cũng không răn nổi cơn lo lắng trong lòng, cầm đao xông về phía hơn năm mươi người còn lại.

Chỉ cần giải quyết được những người này trong thời gian ngắn nhất, họ còn có cơ hội đóng cửa thành lại.

Không thể do dự nữa, dù hắn ta sợ chết, nhưng cũng biết kết cục của một phó tướng sau khi thành mất.

Dù không bị quân Con Cháu giết, tri châu Doanh Châ cũng nhất định không bỏ qua cho hẳn ta.

Phó tướng đã xông lên, rất nhiều Doanh Châu quân cũng theo đó xông về phía quân Con Cháu, hai bên lần nữa chiến đấu điên cuồng.

Quân Con Cháu chỉ có năm mươi người, quân địch lại có tới hai ba trắm người, chớp mắt họ đã bị vây lại.

Có nhiều kẻ địch xông về phía cổng thành, muốn đóng cửa thành lại.
 
Chương 672: Rốt cuộc


Quân Con Cháu bị trường thương móc lên, máu tươi phún ra khỏi miệng.

Kể cả khi bị treo trên trường thương, bị kẻ địch giơ cao lên, bọn họ vẫn vung chiến đao tiếp tục chiến đấu.

Bọn họ muốn chém giết kẻ địch, muốn bảo vệ cửa thành.

Tiếc là kẻ địch quá nhiều, bọn họ có thể chiến đấu đến bây giờ đã là kỳ tích.

Rốt cuộc thì có rất nhiều vũ khí tiên tiến không thể dùng trong cận chiến.

Có một số vũ khí có thể dùng, nhưng khi đánh giáp lá cà là không thể dùng được nữa.

Nếu không phải quân Con Cháu đã làm sợ kẻ địch ngay lúc đầu, thì quân Con Cháu chưa chắc kiên trì được tới hiện giờ, có thể đã bị tiêu diệt lâu rồi.

Đám quân Con Cháu còn sót lại bị bao vây, ai nấy đều đỏ mắt lao về phía cửa thành.

Bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho kẻ địch đóng cửa thành.

Bọn họ đã thấy được đồng đội quân Con Cháu chạy tới rồi, chỉ cần chờ thêm một lát nữa thôi.

Trong tiếng hét to, hơn bốn mươi quân Con Cháu vọt về phía cửa thành, tên dẫn đầu đội nói với các chiến sĩ: “Các huynh đệ, dùng thân thể chúng ta chặn cửa thành, đừng để bọn chúng đóng cửa thành lại, chỉ cần chờ thêm một lát nữa thôi là đồng đội chúng ta tới rồi... Xông lên đi!”

Dứt lời, hẳn dẫn đầu dùng thân thể mình chặn cửa thành. Hắn cố sức đè cửa thành sát vào tường thành để chặn cửa thành.

Khi kẻ địch chạy tới nhìn thấy cảnh này, trong mắt bọn chúng tràn đầy giận dữ và sốt ruột.

Bọn chúng có kẻ dùng trường thương đâm vào thân thể quân Con Cháu, có kẻ đi lên kéo quân Con Cháu từ trên cửa thành ra.

Nếu không kéo quân Con Cháu ra thì bọn họ sẽ không thể nào đóng cửa thành lại được.

Bởi vì quân Con Cháu đã dùng thân thể mình làm vật cản chặn cửa thành.

Cho dù kẻ địch dùng trường thương đâm sâu vào trong thân thể bọn họ, máu tươi trào ra từ miệng vết thương và miệng, thì bọn họ cũng không hề nhíu mày và không hề rên một tiếng.

Đám quân Con Cháu đè mạnh cửa thành, chặn hết hi vọng đóng cửa thành của kẻ địch.

Tên phó tướng và đám cấp dưới sốt ruột muốn điên lên.

Quân Con Cháu bên ngoài thành càng lúc càng gần, bọn chúng nôn nóng đến mức cả đám mấy trăm người xông lên kéo đám quân Con Cháu đã bị đâm thành cái sàng xuống.

Dù răng đám quân Con Cháu đã chết hết rồi, nhưng mà bọn họ lại không có một ai bị kéo xuống cửa thành.

Kể cả khi chết, bọn họ cũng dốc sức đè mạnh cửa thành.

Đám quân Doanh Châu đều xúc động khi thấy cảnh này.

Là cái loại lý tưởng nào khiến quân Con Cháu có tinh thần hy sinh như vậy?

Biết rõ phải chết, lại không một ai lùi bước.

Một đội quân hổ báo như thế, có đội quân nào có thể thắng được bọn họ chứ?

Chỉ có hơn ba trăm người, chiến đấu đẫm máu với gần ba nghìn người ngay tại nơi hẹp hòi này, còn giết được gần một nghìn kẻ địch.

Tuy rằng ba trăm người đều chết trận, nhưng mà lại không thể nào đánh giá được tổn thất và chấn động trong lòng bọn chúng.

Quân Doanh Châu cố sức kéo hết quân Con Cháu từ trên cửa thành ra.

Ngay lúc này, nơi xa truyền đến từng đợt tiếng đùng đoàng.

Khoảnh khắc tiếng vang nổ ra, có khá nhiều người giữa đám bọn chúng lập tức ngã vào vũng máu, trong chớp mắt đã có mấy chục người bị giết.

Không chỉ có như vậy, tiếng bản còn đang tiếp tục vang lên, quân Doanh Châu chết càng lúc càng nhiều.

Tất cả quân Doanh Châu đều sợ hãi nhìn ra bên ngoài thành.

Quân Con Cháu đã đi qua cầu treo, bọn chúng có muốn đi lên ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.
 
Chương 673: Cái chết của gã


Cái chết của gã gây ra vận mệnh Tô thành bị đoạt.

Quân tiên phong quân Con Cháu rốt cuộc cũng chạy đến cửa thành, lựu đạn và viên đạn bay liên tục về phía kẻ địch ở phía trước.

Khi quân Con Cháu đến cửa thành, nhìn thấy chiến sĩ quân Con Cháu đã hi sinh dùng thân thể mình chặn cửa thành, trong mắt bọn họ đều đỏ ngầu, nước mắt trào ra ngoài.

Quân Con Cháu hét to, mang theo cảm xúc cực kì giận dữ lao nhanh ra phía trước.

Ba trăm tên súng trường binh dẫn đầu, kẻ địch làm sao có thể ngăn cản nổi uy lực từ súng trường.

Cứ là kẻ địch chặn đường đều sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ.

Các đội quân đi sau cũng lao tới, hơn một nghìn quân Doanh Châu canh ngoài cửa thành lập tức tan rã dưới sự tấn công liều mạng của quân tiên phong quân Con Cháu.

Sau đó, gần một vạn quân Con Cháu vọt vào cửa thành. Bọn họ bắt đầu tiêu diệt quân Doanh Châu trong thành.

Đa số quân Doanh Châu đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.

Gặp được quân Con Cháu như sói như hổ, bọn chúng trực. tiếp đầu hàng.

Trận chiến kéo dài nửa ngày, Tô Thành cứ như vậy bị quân Con Cháu đoạt được.

Đông Li Nhân đi vào Tô Thành, nhìn thi thể chiến sĩ tiên phong bị nâng đến một chỗ, đôi mắt đỏ lên.

Đa số chiến sĩ vẫn còn giữ tư thế chặn cửa. Lúc mọi người kiểm tra tình trạng thi thể, ba trăm sáu mươi lăm chiến sĩ tiên phong, không một ai không bị thương.

Chiến sĩ bị thương ít nhất cũng có ba mươi hai vết thương, nhiều nhất khoảng hai trăm ba mươi ba vết thương.

Có thể thấy được là hắn đã bị đâm bao nhiêu mũi thương, rồi lại dựa vào ý chí kiên cường của mình để kiên trì đến cuối cùng.

Gần như tất cả chiến sĩ đều bị cạn khô máu.

Những vũng máu loãng trước cửa thành, gần như có phân nửa là của chiến sĩ quân Con Cháu.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại  me-truyenhot nhé cả nhà. 

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.

Các bạn vào google gõ tìm kiếm : me-truyenhot là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!

Tuy rằng ngay cửa thành cũng có hơn một nghìn thi thể kẻ địch, nhưng cộng hết vết thương trên người bọn chúng, cũng chưa chắc bằng phân nửa chiến sĩ quân Con Cháu.

Đông Li Nhân vẻ mặt nghiêm nghị làm một cái kính quân lễ với thi thể quân tiên phong quân Con Cháu.

Theo ý của Giang Siêu, bọn họ sẽ trở thành liệt sĩ, người nhà bọn họ sẽ được hưởng các ưu đãi từ Giang Siêu.

Không chỉ không cần phải lo lắng chuyện sống sót, mà còn được giải quyết các vấn đề về con cái người thân và dưỡng lão.

Chính là bởi vì có các loại chính sách kia, các chiến sĩ quân Con Cháu mới không có nỗi lo về sau, mới sẵn lòng trả giá sinh mạng cho sự nghiệp của quân Con Cháu.

Đương nhiên, chủ yếu là vì Giang Siêu dẫn dät mọi người đi lên một con đường có thể sống.

Phần lớn quân Con Cháu xuất thân gia đình nghèo khổ.

Bọn họ quen với cảnh người thân bạn bè chết đói chết bệnh. Nhưng dưới sự thống trị của Giang Siêu, người dân an cư lạc nghiệp, người người không lo ăn không lo mặc.

Chỉ với điểm này thôi, cũng đủ để tất cả quân Con Cháu trả giá sinh mạng của mình để bảo vệ tốt cái phần an bình kia.

Các thế lực xung quanh sớm muốn gì cũng sẽ ra tay với quân Con Cháu.

Bọn họ hiện nay chỉ là hành động trước một bước mà thôi.

Chỉ có khi giải quyết hết các thế lực xung quanh thì thiên hạ mới có thể thái bình.
 
Chương 674: Sau khi nghe


Tô Thành thất thủ, tuyến phòng thủ thứ hai của phủ Doanh Châu xem như hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại thành Ứng Thiên của phủ Doanh Châu.

Sau khi nghe được tin ba thành trì của tuyến phòng thủ thứ hai đều bị đoạt, tri châu Doanh Châu cực kì chấn động và khó tin.

Mới có qua bao lâu đâu, từ khi trận chiến Doanh Châu bắt đầu đến bây giờ, nhiều lắm chỉ một tháng mà thôi.

Không ngờ quân Con Cháu lại có thể đánh từ tuyến phòng thủ thứ nhất đến tận nơi này.

Hắn ta vô cùng không cam lòng và giận dữ. Hẳn ta đương nhiên là không muốn đầu hàng.

Cơ nghiệp mà hắn ta khó lắm mới tích lũy được, sao có thể cam tâm dâng lên tặng người.

Hắn ta cũng có giấc mộng làm hoàng đế, ai không muốn trở thành chủ của cả thiên hạ.

Có điều, sự khủng bố của quân Con Cháu thật sự khiến hắn ta sợ hãi.

Tuy rằng hẳn ta có mấy vạn binh lính, thậm chí trang bị vũ khí còn tiên tiến hơn hai mươi lăm vạn quân kia.

Nhưng hắn ta căn bản là không tin tưởng phe mình sẽ thẳng quân Con Cháu.

Trải qua vài lần đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Tô Minh quyết định từ bỏ Doanh Châu, dẫn binh đi nhờ cậy Trịnh Thế Dân phủ Đại Danh.

Theo tình hình hiện tại, hắn ta cũng nên tỉnh mộng hoàng đế.

Nhưng nếu cứ ở lại thì hän ta sợ Giang Siêu tìm hẳn ta tính sổ. Hiện giờ hắn ta chỉ có thể đi nương nhờ kẻ địch của Giang Siêu là Trịnh Thế Dân.

Đám người sẵn lòng theo hẳn ta đi tìm Trịnh Thế Dân đều là những tên địa chủ làm giàu bất nhân.

Bởi vì các chính sách cải cách ruộng đất gây ảnh hưởng rất lớn đến đám địa chủ.

Bọn họ đều đi, còn mang đi rất nhiều tài phú của Doanh Châu.

Về phần dân chúng, đa số đều không muốn đi theo hắn ta.

Chờ khi Đông Ly Ưng dẫn quân Con Cháu chạy tới, bá tánh còn ở lại trong thành Doanh Châu tự phát tổ chức người đi chào đón quân Con Cháu vào thành.

Từ đây, Doanh Châu bị quân Con Cháu của Giang Siêu đoạt được.

Toàn bộ thiên hạ cũng biết chuyện Giang Siêu đã đoạt được Doanh Châu, và quân Con Cháu chỉ tốn không đến hai tháng đã đoạt được phủ Doanh Châu.

Loại chiến tích này khiến các thế lực khắp thiên hạ đầu chấn động, đồng thời nảy sinh sợ hãi và kiêng kị quân Con Cháu.

Các thế lực lớn quanh phủ Ninh Châu đều cảm thấy bất an.

Thế lực năm phe Phương Bách Phật và phe Trịnh Thế Dân vốn dĩ đang đánh nhau ầm ï cũng dừng đánh.

Hai bên dường như đã ngầm thỏa thuận gì đó.

Bọn họ đều muốn tiêu diệt quân Con Cháu.

Có điều, trong thời gian ngắn, các thế lực ở khắp nơi lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Rốt cuộc thì chiến lực của quân Con Cháu thật sự rất mạnh, mạnh đến mức khiến bọn họ rất sợ quân Con Cháu, ai cũng không muốn đi làm chim đầu đàn, kể cả khi ai cũng muốn tiêu diệt quân Con Cháu.

Bọn họ không muốn phe mình là phe đầu tiên đi đánh quân Con Cháu, vì sợ xui xẻo là sẽ dẫn tới nguy cơ hủy diệt.

Có điều, các thế lực lại thường xuyên tụ tập, xem ra là đang bàn cách tìm cơ hội hủy diệt quân Con Cháu.

Bên phe Trịnh Thế Dân, bởi vì có tri châu Doanh Châu đến, cho nên hắn ta có thể nhân cơ hội vớt thêm rất nhiều tiền tài, thậm chí còn có thêm vài vạn binh mã.
 
Chương 675: Có điều


Bên phe Đại Triệu, hoàng đế Đại Triệu chỉ còn một châu, đồng thời bị người Nữ Chân đánh đến kinh thành, mười vạn đại quân Nữ Chân bao vây kinh thành.

Bởi vì từng có vài lần quân Nữ Chân tàn sát bá tánh trong thành, quân trông coi kinh thành sợ bá tánh trong thành sẽ bị tàn sát nếu thành bị phá, cho nên nổi máu anh dũng, mạnh mẽ chặn người Nữ Chân ở lại bên ngoài thành.

Nữ Chân tấn công thành nửa tháng, lại không thế phá được tường thành kinh thành.

Đa số các đội quân xung quanh Đại Triệu bắt đầu con đường cần vương.

Có điều, dù cho Quân Nữ Chân chỉ có mười vạn người, phải phân người đi tấn công thành, rồi mới phân đi một nửa binh lực tấn công các đội quân cần vương, thế mà hai bên gần như chỉ vừa đấu với nhau thôi, thì quân Nữ Chân đã dựa vào sự dũng mãnh của phe mình đánh cho bốn năm mươi vạn quân cần vương tan rã.

Quân cần vương nhiều gần mười lần quân Nữ Chân, thế mà lại không đánh nổi một đòn.

Trong kinh thành, Triệu hoàng Tống Cấu đang rơi vào trong tuyệt vọng.

Tuy rằng thiên hạ có rất nhiều châu phủ, nhưng gần như: châu phủ nào cũng tự trị.

Hắn ta ngoài kinh thành ra thì không còn nơi nào để đi, không còn quân đội nào để điều.

Quân cần vương bốn năm mươi vạn người thất bại thê thảm, khiến hắn ta càng thêm tuyệt vọng.

Cùng lúc đó, sau khi tiêu diệt xong quân cần vương, quân Nữ Chân lại bắt đầu tấn công thành.

Quân Nữ Chân tuyên bố nếu kinh thành không đầu hàng thì sẽ tàn sát hết người trong kinh thành.

Bá tánh trong thành nghe vậy đều luống cuống. Bọn họ tự phát tổ chức lên tường thành đánh quân Nữ Chân.

Với sự hung tàn của quân Nữ Chân, khi bọn chúng bị chọc giận, bọn chúng sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào trong thành.

Hiện giờ bọn chúng nói như vậy chỉ là vì muốn lừa mở cửa thành thôi.

Có điều, cũng có kẻ muốn đầu hàng, ví dụ như hữu tướng Tân Hội mới nhậm chức và đám tâm phúc của Tần Hội.

Còn tả tướng Lý Cương thì lại dốc sức chủ chiến.

Đồng thời, Lý Cương còn đề nghị với Tống Cấu là đi xin giúp đỡ từ Giang Siêu phủ Ninh Châu, cho dù Giang Siêu đã từng giết hoàng đế.

Tính cả thiên hạ này, chỉ có quân Con Cháu của Giang Siêu mới có thực lực đánh nhau với quân Nữ Chân.

Chỉ cần bọn họ kiên trì gần một tháng, đồng thời dùng khoái mã đi phủ Ninh Châu nhờ giúp đỡ, thì có lẽ sẽ giữ được Đại Triệu.

Nghe lời nói của Lý Cương, trong mắt Tống Cấu tràn đầy vẻ phức tạp. Hắn ta thở dài nói: “Lý ái khanh nói rất đúng, nhưng muốn mời Giang Siêu là nói dễ hơn làm. Lúc trước hẳn có thể giận dữ giết phụ hoàng ta, đủ để thấy hắn kiêu ngạo khó thuần, vô quân vô phụ. Hắn còn mong Đại Triệu ta diệt vong nữa đấy chứ!”

Nói đến lời cuối cùng, trong mắt Tống Cấu hiện lên vẻ giận dữ, mặt mày kích động.

Tân Hội ở bên cạnh nghe vậy thì vội vàng lên tiếng: “Bệ hạ mắt sáng như đuốc, vi thần khâm phục. Vi thần cho răng thay vì đi cầu xin phản tặc Giang Siêu, không bằng đi hòa đàm với người Nữ Chân, người Nữ Chân tới Đại Triệu chỉ đơn giản là vì vớt chỗ tốt... chúng ta...”

Tân Hội mới nói vài câu đã bị Lý Cương quát mắng: “Tân Hội, câm miệng! Chúng ta là thần tử, có thể đầu hàng, thậm chí tương lai có khả năng được trọng dụng.

Nhưng bệ hạ đầu hàng sẽ có kết quả gì, ngươi có từng nghĩ đến chưa? Ngươi vì lòng riêng của bản thân mà đẩy bệ hạ vào nguy hiểm, ngươi đang có mưu đồ gì hả?”

Lời nói của Lý Cương khiến Tân Hội nghẹn họng không trả lời được, mặt mày đỏ lên, trong nhất thời không biết nên đáp thế nào.

Sau đó, Tần Hội hồi hồn lại, vội vàng đi giải thích với Tống Cấu.

Có điều, Tống Cấu không có tâm tư đi nghe những lời vô nghĩa của Tân Hội.
 
Chương 676: Lúc này


Lúc này, Lý Cương lại nói tiếp: “Bệ hạ, tuy rằng Giang Siêu là người kiệt ngạo, nhưng mà nếu lúc trước không phải tiên hoàng kiêng kị Giang Siêu, nổi lên ý định giết hắn, ám sát tại Khâm Thiên Giám, thì làm gì đến mức phải chết.”

“Lúc trước Khiết Đan tấn công biên cảnh, Giang Siêu đã vứt bỏ ân oán cá nhân, tự mình dẫn binh đánh địch.

Vi thần cho rằng nếu Giang Siêu biết hành vi ác độc của người Nữ Chân thì chäăc chẳn sẽ không mặc kệ. Xin bệ hạ sớm quyết định, hiện giờ chỉ có Giang Siêu mới có thể cứu được bệ hạ và Đại Triệu.”

Lý Cương hành lễ rồi quỳ xuống.

Đám đại thần theo phe Lý Cương cũng quỳ xuống theo.

Trên long ỷ, Tống Cấu nhìn Lý Cương, trong mắt hiện lên vẻ ngẫm nghĩ.

Hản ta biết chỉ có Giang Siêu mới có thể đánh được người Nữ Chân.

Hắn ta là tân hoàng, lại đi cầu cứu một tên giết vua thì thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào về hẳn ta?

Nhưng nếu hiện giờ không cầu cứu Giang Siêu thì chắc là Đại Triệu sẽ diệt vong.

Bên dưới, Lý Cương nhận ra sự do dự của Tống Cấu.

Hắn †a thở dài, nói: “Bệ hạ cứ giao chuyện này cho vi thần đi. Khi ấy, bệ hạ chỉ cần nghĩ một thánh chỉ phong tặng là được.”

Nghe vậy, đôi mắt Tống Cấu sáng lên, vội vàng gật đầu.

Lý Cương làm vậy là để tránh cả thiên hạ đều biết.

Chỉ cần hẳn ta không ra mặt xin giúp đỡ là hẳn ta có thể giữ được mặt mũi hoàng đế.

Hắn ta viết một thánh chỉ phong tặng, chắc là đủ để Giang Siêu tới kinh thành cứu viện rồi.

Với loại người như Giang Siêu, làm thế nào cũng chỉ vì phong vương bái tước thôi. Vậy thì hán ta sẽ phong Giang Siêu là một vị vương khác họ.

“Được, trẫm lập tức cho người nghĩ chỉ, vậy trẫm giao chuyện này cho ái khanh.”

Tống Cấu vừa dứt lời, Tân Hội bên cạnh đã vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Bệ hạ, không được, Giang Siêu là kẻ lòng lang dạ sói, hẳn...”

“Câm miệng! Tân ái khanh mệt mỏi rồi, về nhà đóng cửa nghỉ ngơi đi” Tống Cấu quát một câu, lạnh lùng nhìn Tân Hội, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Sau đó, hẳn ta quay lại nhìn Lý Cương, thở dài nói: “Thật sự là tiếc về Giang Siêu, nếu hắn có thể làm việc cho trẫm thì giang sơn của trẫm làm gì rách nát đến mức như hiện nay. Lý ái khanh, ngươi đi nói với Giang Siêu là nếu hắn bằng lòng giúp đỡ trẫm thì trẫm sẽ cho hẳn làm một vị vương khác họ.”

Nói đến đây, Tống Cấu xoay người đi xuống long ỷ, bên môi cong lên ý cười quỷ dị.

Lý Cương ngẩng đầu, vừa lúc thấy vẻ quỷ dị trên mặt Tống Cấu.

Hắn ta ngơ ngẩn nhìn bóng dáng xa dần của Tống Cấu, lắc đầu thở dài: “Đại Triệu... chắc là phải diệt vong rồi... haizz..."

Sau đó, hẳn ta đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng tràn ngập. cảm xúc đau thương.

Tống Cấu mặt ngoài có vẻ là đồng ý cho hẳn ta đi cầu cứu Giang Siêu, nói là sẽ nghĩ thánh chỉ, lại không hề có ý sai người đi nghĩ thánh chỉ.

Rõ ràng là Tống Cấu lòng dạ hẹp hòi, chỉ muốn giữ mặt mũi của mình, vậy thì còn muốn Giang Siêu tới cứu viện làm gì nữa.

Ngoài miệng nói phong Giang Siêu là vương khác họ, nhưng chỉ nói nói ngoài miệng thì sao có thể coi là thật sự được, huống chỉ lời nói được thốt ra từ một vị hoàng đế ích kỷ.

Chẳng lẽ Tống Cấu thật sự cho rằng Giang Siêu sẽ thích thú với cái danh vị vương khác họ hay sao?

Chỉ cần Giang Siêu muốn là Giang Siêu có thể làm được cả hoàng đế.

Giang Siêu có đại nghĩa dân tộc, trước kia Giang Siêu đánh lùi quân Khiết Đan chính là biểu hiện của đại nghĩa dân tộc. T

iếc là tên hôn quân Tống Triết căn bản không thấy được điều này, Tống Triết chỉ thấy được sự uy hiếp của Giang Siêu đến ngôi vị hoàng đế của mình.
 
Chương 677: Làm xong mọi chuyện


Hản ta thậm chí cảm thấy nếu Giang Siêu thật sự đánh đuổi được quân Nữ Chân thì Tống Cấu chắc chắn sẽ chém giết Giang Siêu đầu tiên, giống hệt như phụ thân Tống Triết.

Dù rằng có tràn đầy đau thương, thì hẳn ta cũng phải làm chuyện nên làm.

Hoàng đế không muốn nghĩ chỉ, hắn ta phải đi thỉnh chỉ.

Dù thế nào thì hẳn ta cũng phải cho Giang Siêu một cách nói mới được.

Bởi vì chuyện giết hoàng đế cho nên hiện nay Giang Siêu còn gánh tội danh giết vua. 

Nếu muốn người ta cứu viện thì ít nhất cũng phải nghĩ cách gỡ bỏ tội giết vua cho người ta.

Lý Cương đi tới bên ngoài Dưỡng Tâm điện của hoàng đế. €ó điều, thái giám lại ngăn cản đường đi của hẳn ta.

“Lý tướng, bệ hạ có lệnh, hôm nay hẳn mệt mỏi, mời ngươi trở về đi.

Bệ hạ sai nô tài truyền lời là hắn cảm thấy lời ngươi nói rất có lý, hắn hi vọng ngươi có thể làm tốt. Khi nào. làm xong, bệ hạ sẽ thưởng mạnh”

Nghe lời nói của thái giám, Lý Cương đã biết quyết định của Tống Cấu.

Xem ra là Tống Cấu quyết tâm giữ được mặt mũi của mình.

Hơn nữa, vì người đưa ra đề nghị là hắn ta nên Tống Cấu trực tiếp ném vấn đề lại cho hẳn ta, xem ra là dám chắc hẳn ta sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.

Lý Cương cực kì thất vọng quay người đi ra khỏi hoàng cung.

Tuy răng Tống Cấu chẳng khác gì phụ thân hẳn, nhưng hẳn ta không thể trơ mắt nhìn Đại Triệu diệt vong.

Hiện giờ hẳn ta chỉ suy nghĩ phải làm sao để mời được Giang Siêu đi đánh Nữ Chân.

Nếu hắn ta có thể đi thì hắn ta đã đi rồi. Tiếc là hẳn ta sợ mình vừa rời khỏi kinh thành, phe phái Tân Hội sẽ xúi giục hoàng đế đầu hàng. Khi ấy, mọi cố gắng của hắn ta đều sẽ lãng phí.

Tống Cấu không phải là kiểu hoàng đế anh minh sáng suốt, mà là kiểu hoàng đế tai mềm dễ dụ.

Nếu không phải con cháu của Tống Triết gần như không có kẻ có tài, thì hắn ta sẽ không lựa chọn Tống Cấu lên ngôi hoàng đế.

Hiện giờ, chọn thì cũng đã chọn rồi, hắn ta làm thần tử, không có năng lực thay đổi người ngồi trên ngôi vị hoàng đế.

Hắn ta đã có thể thấy được ngày Đại Triệu diệt vong.

Tuy rằng trong lòng có rất nhiều đau buồn, nhưng mà nên làm thì vẫn phải làm.

Lý Cương về đến nhà, vội vàng sai một tâm phúc chuẩn bị suốt đêm lao ra ngoài.

Chỉ cần có thể đưa thư đến phủ Ninh Châu hoặc là đưa đến tay Giang Siêu với tốc độ nhanh nhất, rồi cầu xin Giang Siêu dẫn binh cứu viện, thì có lẽ sẽ còn một đường sống.

Làm xong mọi chuyện, Lý Cương ngồi bệt xuống vị trí của mình, trên mặt đầy vẻ cười khổ, bất đắc dĩ và tuyệt vọng dày đặc.

Bên kia, Giang Siêu về tới thôn Kháo Sơn.

Tuy rằng toàn bộ phủ Ninh Châu đều trở thành địa bàn của hẳn, ngay cả Mộ Dung Cung cũng nghe theo lệnh hắn, nhưng mà hắn cũng không định đổi căn cứ.

Mộ Dung Cung khác với đám tri châu khác.

Ông ta nghĩ tương đối xa. Với năng lực của ông ta mà muốn làm hoàng đế là chuyện không thể nào, huống chỉ Giang Siêu sẽ không đồng ý.

Ông ta gả con gái mình cho Giang Siêu, không chỉ vì con gái thích Giang Siêu, mà còn vì ông ta muốn leo lên thuyền Giang Siêu.
 
Chương 678: Tô tiên sinh


Mục đích của bọn họ rất đơn giản, đó là làm Giang Siêu và Mộ Dung Chỉ Tình thành hôn.

Đương nhiên, ngoài Mộ Dung Chỉ Tình ra thì còn có Tống Ninh Tuyết.

Trong đám người còn có Tô Văn được Giang Siêu phong làm bộ trưởng bộ văn hóa trực tiếp đi tìm Giang Siêu, hỏi thẳng Giang Siêu.

Tô Văn đại nho hỏi rất đơn giản, Giang Siêu đã suy xét thế nào về đề nghị cưới con gái ông ta mà ông ta đã từng nói.

Hiện giờ Giang Siêu cưới cả Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết, vậy thì cưới thêm con gái ông ta cũng không nhiều lắm.

Giang Siêu cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn định từ chối, nhưng nghĩ đến tầm quan trọng của Tô Văn và Tô Yên Nhiên đối với hắn, hắn lại không từ chối được.

Thấy vậy, Tô Miên Miên ôm Giang Thần đứng bên cạnh lại đồng ý thay Giang Siêu.

“Tô tiên sinh, ta thay phu quân đồng ý chuyện này, đến lúc ấy mời ngài đến đây bàn bạc cụ thể”

Tô Miên Miên hành lễ với Tô Văn, cười nói.

Tô Văn nghe vậy thì rất vui vẻ, vội vàng nói: “Cảm ơn đại phu nhân, sau này đại phu nhân có chuyện gì thứ việc phân phó lão nhân, nói ra thì sau này chúng ta cũng coi như là người một nhà.”

Tô Văn không ngờ Tô Miên Miên lại đồng ý chuyện này.

Nhưng cũng dễ hiểu thôi, ông ta cảm thấy may mắn vì Tô Miên Miên thông tình đạt lý.

Rốt cuộc con gái mình đã quyết tâm phải gả cho Giang Siêu.

Ông ta muốn cản cũng cản không được, lại thêm bản thân ông ta cũng rất coi trọng Giang Siêu.

Tuy rằng ông ta không có nhiều đam mê với quyền lực, nhưng mà ông ta cũng hi vọng nhà họ Tô sẽ trở nên hưng thịnh trên tay ông ta.

Nếu có thể trở thành người một nhà với Giang Siêu, thì gần như có thể đoán trước được tương lai của nhà họ Tô.

Nếu không thì ông ta đã không đặt cược lên người Giang Siêu, trực tiếp từ chức đại tế tửu Quốc Tử Giám đi nhờ cậy Giang Siêu.

Một câu này của ông ta xem như là bày tỏ quyết tâm của mình với Tô Miên Miên, và trói chặt mình lên thuyền Tô Miên Miên.

Nghe vậy, Giang Siêu nhìn Tô Văn, rồi nhìn lại thê tử Tô Miên Miên của mình, không từ chối nữa.

Ngoài việc không muốn Tô Miên Miên khó xử ra, thì hắn còn hi vọng thông qua chuyện này làm cho Tô Văn và nhà họ 'Tô kéo gần quan hệ với Tô Miên Miên.

Trong tương lai, thân phận và địa vị của hắn sẽ thay đổi rất lớn.

Nếu Tô Miên Miên không có người ủng hộ thì chắc là sẽ chịu rất nhiều ấm ức.

Nếu Tô Văn muốn con gái mình được Giang Siêu coi trọng, thì ông ta phải dựa vào Tô Miên Miên - vị thê tử mà Giang Siêu yêu thương nhất.

“Tô tiên sinh khách sáo rồi, sau này còn phải nhờ các ngươi giúp đỡ chuyện của phu quân”

Tô Miên Miên mỉm cười nói với Tô Văn.

Nàng trả lời rất đúng mực. Ở trước mặt người ngoài, nàng luôn gọi Giang Siêu là phu quân.

Tuy rằng mấy lời khách sáo không có tác dụng gì, nhưng cũng xem như là một loại ăn ý giữa Tô Văn và Tô Miên Miên.

Tô Văn vui mừng chào tạm biệt Giang Siêu và Tô Miên Miên.
 
Chương 679: Vài người phụ nữ


Có lẽ trước đây nàng chỉ là một cô nàng nhà quê, cái gì cũng không hiểu.

Nhưng sau ngần ấy năm qua lại với đám người Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình, nàng đã thay đổi rất nhiều.

Nàng hiểu rất nhiều chuyện. Hiện nay nàng làm việc còn mạnh hơn rất nhiều người.

Rốt cuộc thì nàng đã trải qua rèn luyện trong một thời gian dài, thế nào cũng phải có tác dụng.

Nhìn ánh mắt đau lòng của Giang Siêu, tuy rằng trong lòng vẫn còn ấm ức, nhưng nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào mà dựa vào Giang Siêu, vùi đầu vào lòng Giang Siêu, nhỏ giọng nói: “Đương gia, tuy rằng ta không muốn chia sẻ chàng với người khác, nhưng ta cũng biết chàng là người làm chuyện lớn, cần phải có sự giúp đỡ của nhiều người. Tô công có thể giúp được chàng, Yên Nhiên tỷ tỷ cũng thích chàng, tỷ ấy có thể giúp được chàng.”

“Nhưng muốn bọn họ hết lòng hết dạ làm việc cho chàng, thì phải làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện. Ta biết đương gia đau lòng ta. Có điều vì đương gia, chuyện gì Miên Miên cũng sẵn lòng làm.”

“Chỉ cần đương gia đừng ném Miên Miên sang một bên, không để ý đến Miên Miên là được rồi.”

Nói đến lời cuối cùng, Tô Miên Miên cúi đầu, đôi mắt ửng đỏ.

Giang Siêu nghe vậy, nhìn Tô Miên Miên mặt mày buồn bã, trong lòng tràn đây thương tiếc.

Hản vuốt nhẹ mái tóc nàng, nói: “Đồ ngốc, dù sau này có thế nào, thì nàng sẽ luôn là vị thê tử mà ta yêu thương nhất.”

Nhìn Tô Miên Miên dịu dàng lại hiểu chuyện, trong lòng. Giang Siêu hiện lên đủ loại suy nghĩ.

Tô Miên Miên đồng ý với Tô Văn chỉ đơn giản là vì suy nghĩ cho Giang Siêu.

Nàng không hề có suy nghĩ gì khác.

Nhưng mà Giang Siêu lại có suy nghĩ khác.

Hiện nay, ngoài mình bảo vệ Tô Miên Miên ra, thì cũng nên kéo một ít người về phe Tô Miên Miên.

Sau đó, nhà ngoại Mộ Dung và Tống Ninh Tuyết đến đây bàn bạc ngày cưới với Giang Siêu.

Đương nhiên là cũng có Tô Văn nữa.

Giang Siêu không quan tâm mấy chuyện này.

Hắn giao hết cho Tô Miên Miên và Đông Ly Nguyệt.

Bởi vì tộc Dạ Lang ở khá gần thôn Kháo Sơn, cho nên vương của tộc Dạ Lang là Đông Ly Nguyệt dứt khoát dọn đến thôn Kháo Sơn ở, sau khi tộc Dạ Lang ngày càng tốt, mọi việc cũng đã ổn định gọn gàng.

Ngoài muốn ở gần Giang Siêu, thì nàng còn muốn gia nhập vào gia đình của Giang Siêu, và muốn con gái có được tình thương của phụ thân một cách hoàn chỉnh.

Vài người phụ nữ ở chung nhà cũng rất hòa hợp, ban ngày ai bận chuyện nấy, khi rở về lại kể cho nhau nghe về chuyện ban ngày, rồi tâm sự chuyện nhà.

Nhà của Giang Siêu đã được sửa thêm một lần, sửa thành một căn biệt thự hiện đại khổng lồ, xây dựng theo ý tưởng của Giang Siêu.

Biệt thự cao năm tầng, tầng một có diện tích khoảng năm sáu trăm mét vuông, Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình ở tầng một.

Ngoài ra còn có Tống Tiểu Nhã và đám nữ hộ vệ cũng ở tầng một.

Bọn họ xem như là bảo vệ Giang Siêu và đám phu nhân của Giang Siêu.

Từ khi biết Giang Siêu muốn cưới Mộ Dung Chỉ Tình và 'Tống Ninh Tuyết, Tống Tiểu Nhã mặt ngoài có vẻ rất vui mừng, nhưng đôi khi nàng lại một mình buồn bã.

Đôi lần Tống Ninh Tuyết nhìn thấy Tống Tiểu Nhã ngây người một mình, trong lòngTống Ninh Tuyết tràn đầy vẻ thương tiếc.

Tống Ninh Tuyết biết trong lòng Tống Tiểu Nhã muốn cái gì. Tống Tiểu Nhã quen biết Giang Siêu cũng lâu rồi, còn thường xuyên theo Giang Siêu đi mạo hiểm, đã sớm rễ tình đâm sâu với Giang Siêu.

Nhưng cứ nghĩ đến thân phận của mình, Tống Tiểu Nhã liền có chút tự ti.

Rốt cuộc thì nàng chỉ là hộ vệ của Tống Ninh Tuyết, làm gì có tư cách tranh giành Giang Siêu với chủ tử.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom