Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 640: Vậy sao


Trong lời nói của Khang Lãng tràn ngập đe dọa, nếu ai không nghe lời, dám chống lại thủ lĩnh thì sẽ bị trục xuất khỏi tộc, cho dù là A Thi Mã con gái của thủ lĩnh đời trước thì cũng không tránh được.

Những người Bạch tộc nhược tiểu còn lại, đương nhiên càng không tránh được rồi, bây giờ bọn họ giận mà không dám làm gì.

Nói đơn giản lại thì chính là không ai có thể lãnh đạo bọn họ đấu tranh, nếu không, việc gì bọn họ phải chịu đựng sự lạm quyền của cha con Hách Liên chứ.

"Vậy sao, thế ta lại muốn xem xem, hôm nay ngươi lấy muối tỉnh ra khỏi đây kiểu gì! Ngươi không ngại thử xem..."

Nữ tử cầm đao chỉ vào Khang Lãng trước mặt, giọng nói toát ra sát ý.

Lời mà nàng ấy nói khiến cho Khang Lãng ở đối diện hơi kiêng kị.

Liếc mắt nhìn cây đao trên tay A Thi Mã, hắn ta bất giác lùi về sau.

Tuy hẳn ta không coi A Thi Mã ra gì, nhưng sức chiến đấu của A Thi Mã thì hẳn ta biết, hơn nữa nữ nhân này còn rất quả quyết.

Trước đây cũng không phải nàng ấy chưa giết hộ vệ nào bất kính với nàng ấy.

Có đông đảo các bô lão trong tộc thiên vị A Thi Mã đấy

. Nói gì thì phụ thân của A Thi Mã cũng từng là thủ lĩnh.

Nên cho dù Hách Liên Khang muốn trị A Thi Mã, thì cũng không dám quá đáng chọc tức những bô lão trong tộc kia.

Người ta đều có thế lực trong tay.

Ngộ nhỡ đụng chạm vào những bô lão đó xong, e là vị trí thủ lĩnh của ông ta sẽ không dễ ngồi nữa.

Cho nên đến bây giờ mặc dù Hách Liên Khang hận A Thi Mã đến tận xương tận tủy, nhưng tạm thời ông ta cũng không dám động vào nàng ấy, chỉ có điều, nếu đợi đến khi cha con Hách Liên Khang thật sự năm được quyền lực của Bạch tộc, số mệnh của A Thi Mã sẽ tiêu mất!

Nhưng mà ánh mắt quyết liệt kia của A Thi Mã lúc này khiến cho Khang Lãng sợ rồi. Hản ta nhìn A Thi Mã với ánh mắt hung ác rồi nói:

"Được lắm, A Thi Mã, ngươi cứ đợi đấy, ta sẽ nhìn xem ngươi có thể kiêu ngạo đến khi nào!"

A Thi Mã nghe vậy, nàng ấy vọt lên, trường đao trên tay chém liên tục nhiều phát.

Khang Lãng bị tấn công bất ngờ sợ đến nỗi lùi nhanh về sau.

Mặc dù những hộ vệ xung quanh muốn giúp đỡ, nhưng nghĩ đến thân phận của A Thi Mã, bọn họ cũng không dám động vào.

Nếu A Thi Mã thật sự muốn giết bọn họ, thì bọn họ chết uổng.

Sau mấy chiêu, A Thi Mã gọt xuống tai phải của Khang Lãng,

Khang Lãng kêu thảm rồi lùi về sau, A Thi Mã cũng không ra tay nữa.

"Đây chỉ là một bài học, lần sau ngươi còn dám tới đây gây sự nữa thì để cái mạng của ngươi lại!"

A Thi Mã lạnh lùng nói với Khang Lãng.

Khang Lãng nghe vậy, hắn ta hoảng sợ nhìn A Thi Mã, sau đó mặt xám xịt dẫn hộ vệ cấp dưới rời đi.

Không còn dám nhắc đến chuyện muối tinh nữa.

Người Bạch tộc xung quanh nhìn thấy cảnh này, mọi người đều biết ơn nhìn về phía A Thi Mã.

Có người lên tiếng hoan hô, ánh mắt cũng xúc động đến cực điểm.

Trong Bạch tộc, A Thi Mã vẫn được mọi người kính yêu vô cùng, chỉ có điều, nàng ấy muốn đoạt quyền nhưng tạm thời chưa có cái năng lực đó.

Các bô lão trong tộc bênh vực nàng ấy, nhưng không phải ai cũng bằng lòng đứng về phe nàng ấy.

Đi theo Hách Liên Khang, bọn họ có thể đạt được địa vị cao hơn nữa.

Nếu không phải vì niệm tình xưa với cha A Thi Mã, phỏng chừng cũng chẳng có mấy người sẽ bảo vệ A Thi Mã.

"Cảm ơn... đưa đứa bé cho ta đi!" Lúc này, A Thi Mã quay đầu nhìn sang Giang Siêu, nàng ấy mỉm cười nhẹ rồi nói.

Vào khoảnh khắc Giang Siêu nhìn thấy A Thi Mã, hắn hơi ngẩn người.
 
Chương 641: Lúc này


Hản nói rất nhỏ chỉ cho A Thi Mã nghe được.

Mấy câu này gần như là hắn tiến sát đến bên tai A Thi Mã để nói.

Ngay cả cô bé ở trong lòng cũng không nghe thấy.

A Thi Mã đang đón lấy tay của cô bé chợt giật mình, nàng ấy quay đầu kinh ngạc nhìn Giang Siêu, trong mắt nổi lên ánh sáng lạnh.

Biểu hiện của Giang Siêu khi nhìn nàng ấy lúc nãy, khiến cho nàng ấy có vài phần kính trọng Giang Siêu, bình thường người lạ nhìn thấy nàng ấy thì chäc chẳn sẽ không kìm được nhìn thêm vài cái, nét mặt sẽ hiện ra vẻ si mê.

Nhưng Giang Siêu thì chỉ ngẩn người một tí, rất nhanh sau đó đã khôi phục lại bình thường, nam nhân như thế này rất hiếm thấy.

Cái này đã đủ để chứng minh ý chí của đối phương rất mạnh.

Lúc này, lời mà Giang Siêu nói lại có thâm ý, rõ ràng là muốn biểu đạt gì đó với nàng ấy.

Nhưng trong một chốc một lát thì nàng ấy chưa nắm được thân phận của Giang Siêu.

Dù gì nếu Giang Siêu là người của Hách Liên Khang, thì chỉ cần nàng ấy thể hiện ra ý muốn đoạt quyền, phỏng chừng Hách Liên Khang chắc chăn sẽ bất chấp mà diệt trừ nàng ấy.

"Vị huynh đệ này, chỉ bằng chúng ta vào trong nói chuyện đi!"

A Thi Mã đón lấy cô bé rồi quay người đưa cô bé cho người khác, sau đó nàng ấy mỉm cười nói với Giang Siêu.

Giang Siêu nghe vậy, ánh mắt hắn hiện ra vẻ nghiền ngẫm, sau đó hẳn theo A Thi Mã đi vào trong.

Khi A Thi Mã đi qua Đa Ni, nàng ấy nhìn nàng ta một cái đầy thâm ý. Đa Ni gật đầu.

Lạc Ngưng Sương ở đẳng sau nhìn A Thi Mã, khóe miệng cũng cong lên.

Kỷ Đông Thành thì tỏ ra nghỉ hoặc, ông ta cứ có cảm giác bầu không khí giữa Giang Siêu và A Thi Mã có hơi vi diệu.

Cụ thể là cái gì thì ông ta lại không nói rõ được.

Nhưng ông ta vẫn đi cùng Giang Siêu vào bên trong.

Nhưng mà, mấy người vừa đi vào sân sau.

Đột nhiên, cánh cửa bị đóng lại.

Trên nóc nhà ở sân trong, gần một trăm người không biết từ đâu xông ra, trên tay bọn họ cầm tên và nỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn đám Giang Siêu ở phía dưới.

A Thi Mã quay đầu lại lạnh lùng nhìn Giang Siêu rồi nói: "Nói đi, ai phái ngươi tới, hôm nay nếu ngươi không nói ra thì đừng trách nỏ tiễn của ta không có mắt!"

Giọng nói nàng ấy tràn ngập sát khí và cảnh giác.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt Giang Siêu lộ ra ý cười, xem ra A Thi Mã cũng không phải cái gì cũng không chuẩn bị.

Chí ít, nàng ấy vẫn luôn cố gắng nghĩ về chuyện đoạt lại quyền hành.

Những người Bạch tộc đứng trên nóc nhà trước mặt, chắc hẳn là lực lượng mà A Thi Mã tích góp được.

Chỉ có điều, lực lượng này chưa đủ để hoàn thành đại sự.

"Ngươi nghĩ dựa vào những người này là có thể làm gì được bọn ta sao! Đừng quên, bây giờ ngươi đang ở trước mặt †a. Ta muốn bắt ngươi, không ai ngăn được đâu!"

Giang Siêu nhìn A Thi Mã với vẻ ngẫm nghĩ.

A Thi Mã nghe vậy, khóe môi nhếch lên vẻ khinh thường, nàng ấy làm ra vẻ tự tin vô cùng, mà thực lực của bản thân nàng ấy cũng đủ để nàng ấy tự tin rồi.

Chí ít ở trong Bạch tộc, không có mấy người có thể đánh thẳng được nàng ấy, còn về phần người bên ngoài, nàng ấy cũng không cho răng có ai có thể đánh một trận với nàng ấy.

Nhưng mà khi nàng ấy chỉ vừa mới lộ ra vẻ coi thường trên khuôn mặt, Giang Siêu đã đến trước mặt nàng ấy từ lúc nào không hay.

Nhìn thấy Giang Siêu xông tới, A Thi Mã chém ra một đao theo bản năng.
 
Chương 642: Muốn đánh bay


Đao dài và dao ngắn hơn kém nhau rất nhiều về trọng lượng. Đao dài nặng hơn dao ngản nhiều lần, lực va chạm cũng mạnh hơn nhiều lần.

Muốn đánh bay đao dài của nàng ta bằng dao ngắn, thì lực phát ra từ dao ngắn phải mạnh gấp vài lần đao dài.

Có thể thấy được là thực lực của Giang Siêu thật sự mạnh hơn nàng †a rất nhiều.

Nàng ta hoảng sợ, vô thức lùi ra sau.

Có điều, nàng ta còn chưa kịp lùi ra thì Giang Siêu đã nhảy lên trước, kề dao ngắn lên cổ nàng ta, dồn nàng ta tới ven tường, khiến nàng ta không thể lùi ra được nữa.

A Thi Mã đành phải trơ mắt nhìn dao ngản kề trên cổ mình.

Nàng ta vô thức nhằm mắt lại.

Một dao chém xuống là nàng ta sẽ chết.

Có điều, khoảnh khắc nàng ta nhắm mắt, Giang Siêu lại lùi ra sau, vẻ mặt hờ hững đứng tại chỗ.

Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên mà nhìn cảnh này, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng.

Chờ khi bọn họ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thì Giang Siêu lại không còn động tác gì nữa.

Đám người Bạch tộc lập tức nhằm nỏ về phía Giang Siêu, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác.

Thấy vậy, Lạc Ngưng Sương vội vàng che phía Giang Siêu, còn một trăm đội viên đội đặc chiến thì lập tức nhắm súng lục về phía đám người Bạch tộc trên nóc nhà.

Lúc này, A Thi Mã mở mắt, nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt chấn động.

Nàng ta phất tay nói với đám người trên nóc nhà: “Thu nỏ lại đi. Nếu hẳn thật sự muốn giết ta thì các ngươi không cứu được, cũng không ngăn được.”

Đám người trên nóc nhà nghe vậy thì hơi do dự rồi vẫn thu nỏ lại. Có điều, bọn họ vẫn nhìn Giang Siêu như hổ rình mồi.

Giang Siêu cũng phất tay với đám đội viên đội đặc chiến.

Mọi người thu súng lục lại, cái thứ này nếu mà lỡ tay bóp cò thì coi như xong.

“Chắc các hạ không phải là người làm ăn đâu nhỉ? Ta không nói là mình quen biết hết đám cấp dưới của Kỷ chưởng quầy, nhưng cũng từng gặp vài người. Với thân thủ, phong thái và can đảm của ngươi, ngươi không thể nào là cấp dưới người ta được. Ngươi... là ai?”

A Thi Mã quay đầu nhìn Giang Siêu, nói bằng giọng điệu lạnh nhạt.

Kỷ Đông Thành đứng bên cạnh mặt mày trở nên căng thẳng.

Trong nhất thời, ông ta không biết nên giải thích thế nào về thân phận của Giang Siêu.

Ông ta biết Giang Siêu đến Bạch tộc để dò la tin tức, không ngờ lại xảy ra xung đột với A Thi Mã.

Chuyện này khó giải quyết lắm đây.

Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng định giúp Giang Siêu thoát khỏi cảnh khó khăn này trước đã.

Lúc ông ta đang định lên tiếng thì nghe thấy Giang Siêu lạnh nhạt nói: “Ta tên Giang Siêu, đến từ phủ Ninh Châu. Ta tới đây để giúp ngươi. Nếu A Thi Mã cô nương muốn Bạch tộc cứ mãi ở trong vực sâu, cuối cùng dẫn đến hủy diệt, thì cứ việc đưa ta đến chỗ cha con Hách Liên Khang”

“Còn nếu cô nương muốn cứu Bạch tộc thì có thể lựa chọn tin tưởng ta, hợp tác với ta”
 
Chương 643: Hóa ra người ta chỉ là


Về phần A Thi Mã có đưa bọn họ đến chỗ Hách Liên Khang hay không, Giang Siêu không hề lo lắng về chuyện này.

Với tình cảnh hiện tại của A Thi Mã, trừ khi là nàng ta ngu ngốc, hoặc là nàng ta không muốn sống nữa, nếu không thì nàng ta tuyệt đối sẽ không bán đứng Giang Siêu.

Bởi vì làm như vậy không mang đến bất cứ chỗ tốt nào cho nàng ta, ngược lại còn làm nàng ta mất một cơ hội tự cứu.

“Giang Siêu, ngươi là Giang công gia... sao có thể chứ...”

Có điều, A Thi Mã còn chưa kịp phản ứng thì Kỷ Đông Thành bên cạnh đã ngạc nhiên mà lên tiếng.

Ông ta không thể tin nổi vào mắt mình, nhìn Giang Siêu với ánh mắt ngạc nhiên.

Ông ta làm sao cũng không ngờ vị Giang công gia mà mình khen ngợi suốt cả đường lại đang ở trước mắt mình.

Thảo nào đối phương lấy tên Giang Hà, khá giống với tên Giang Siêu.

Hóa ra người ta chỉ là dùng tên giả mà thôi. Có điều, Kỷ Đông Thành khó tin là Giang Siêu thế mà lại xuất hiện tại Bạch tộc.

Đa Ni và A Thi Mã cũng ngạc nhiên nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tưởng tượng.

Đa Ni không nhịn được nhìn Giang Siêu thêm vài lần nữa.

Trong mắt A Thi Mã hiện lên vẻ nghỉ ngờ, hỏi: “Ngươi nói ngươi là Giang Siêu, vậy ngươi có chứng cứ gì chứng minh ngươi là Giang Siêu? Hơn nữa, ngươi đến Bạch tộc thật sự là Vì giúp ta hả?”

Nàng ta và Đa Ni thường xuyên nghe cái tên Giang Siêu từ chỗ Kỷ Đông Thành.

Các nàng rất hâm mộ, cũng rất muốn Bạch tộc được như thôn Kháo Sơn.

Nhất là mấy thứ mới lạ được làm ra và rất nhiều lương thực...

Nàng ta thậm chí còn từng phái người đi ra ngoài chứng thực.

Lại nói, cái tên Giang Siêu ở chỗ nàng ta như là sấm đánh bên tai.

Nàng ta còn từng có ý định đi thôn Kháo Sơn học tập kinh nghiệm.

Tiếc là nàng ta không có quen biết ai bên thôn Kháo Sơn, không thể nào đi vào thôn Kháo Sơn được.

Phủ Ninh Châu thì không có hạn chế gì nhiều, chỉ cần muốn làm ăn và làm ăn có nguyên tắc thì phủ Ninh Châu đều sẽ chào đón.

Nàng ta cảm thấy Giang Siêu cách rất xa nàng ta, xa đến mức nàng ta không dám tin là Giang Siêu sẽ tới đây.

“Chứng minh hả? Chắc là hơi khó...” Nghe vậy, Giang Siêu nhíu mày, hắn khó mà tự chứng minh mình là Giang Siêu.

Có điều, hẳn thay đổi chủ đề: “

Ta tới Bạch tộc không chỉ vì giúp ngươi, mà còn vì giải quyết mâu thuẫn giữa quân Bạch Liên và đám dân tộc thiểu số Bạch tộc các ngươi.”

“Nguyên nhân chủ yếu là do cha con Hách Liên Khang.

Bọn họ là vật cản lớn nhất trong cuộc hòa đàm giữa chúng ta. Nếu cứ để mặc cho cha con Hách Liên quản lý Bạch tộc thì Bạch tộc sẽ diệt vong trong một ngày không xa.”

Giang Siêu lạnh nhạt nói với A Thi Mã.

Nghe vậy, A Thi Mã chớp mắt, trong mắt hiện lên sát ý. “Vậy là trong trận chiến trước đó, tộc của ta thua thảm, bị vũ khí kỳ lạ tấn công, chính là việc làm của ngươi?”

Nói đến đây, nàng ta cố kiềm nén vẻ giận dữ trong giọng điệu.

Giang Siêu lạnh nhạt nhìn A Thi Mã. Hản biết vì sao đối phương lại có phản ứng như thế.

Bạch tộc mới vừa nếm mùi thất bại, chết gần một vạn chiến sĩ, không biết có bao nhiêu gia đình mất đi người thân.

Mà Giang Siêu lại chính là đầu sỏ gây tội, giết Bạch tộc trong trận chiến ấy.

Nàng ta không hận mới là lạ.
 
Chương 644: Lại nói


Nói đúng hơn thì kẻ sai trong chuyện này là cha con Hách Liên Khang phát động chiến tranh.

Nếu không phải bọn họ. tràn đầy dã tâm muốn thành tựu bá nghiệp thì sao có thể xảy ra loại chuyện như vậy.

Bọn họ dùng toàn bộ Bạch tộc trả giá cho dã tâm của mình, khiến biết bao nhiêu người Bạch tộc mất đi người thân.

Lại nói, Giang Siêu là người của quân Bạch Liên, nếu không phản kháng thì sẽ bị người Bạch tộc gi ết chết.

Quân Bạch Liên cũng chỉ là phản kháng, bất đắc dĩ mà phản kháng thôi.

Nếu A Thi Mã thật sự muốn đổ thù hận lên đầu Giang Siêu và quân Bạch Liên, thì cách cục trong nàng ta có vẻ rất nhỏ, dù rằng nàng ta không hề sai.

Đối mặt với ánh mắt hờ hững lại lạnh lùng của Giang Siêu, vẻ lạnh lùng trên mặt A Thi Mã dần chuyển thành vẻ bất đắc dĩ.

Giang Siêu nói rất đúng, không thể trách hắn và quân Bạch Liên được, người ta cũng chỉ là tự bảo vệ mình thôi.

Muốn trách thì phải trách cha con Hách Liên Khang, dã tâm của bọn họ hại hết mọi người.

“Nếu ngươi thật sự có thể giúp đỡ ta giải quyết cha con Hách Liên, thì ta sẽ làm Bạch tộc đồng ý cho quân Bạch Liên sinh sống tại Giang thành." A Thi Mã mặt mày nghiêm túc nói với Giang Siêu.

Giang Siêu nghe vậy thì läc đầu nói: “Chỉ để quân Bạch Liên sinh sống ở đây là chưa đủ.

Ta mong các ngươi có thể hợp tác với nhau để đôi bên cùng có lợi.

Ta sẽ cho người tới dạy các ngươi làm sao để biến đồ vật trong Bạch tộc thành tiền tài”

“Các ngươi muốn có tiền tài thì phải hợp tác với quân Bạch Liên, thông qua quân Bạch Liên...”

Giang Siêu giải thích ý tưởng của mình cho A Thi Mã nghe.

Mục đích của hẳn rất đơn giản.

Hắn không chỉ muốn để quân Bạch Liên sinh sống ở đây, mà còn muốn thông qua những việc làm của quân Bạch Liên, âm thầm lặng lẽ tạo nên sự thay đổi, khiến Bạch tộc ỷ lại quân Bạch Liên.

Vậy thì địa vị của quân Bạch Liên tại đây sẽ càng lúc càng cao.

Một khi có dây dưa về lợi ích, thì rất nhiều lúc khó mà xảy ra xung đột, bởi vì hai bên có dính líu quá nhiều thứ.

Nghe đề nghị của Giang Siêu, tuy rắng A Thi Mã không nói thêm gì, nhưng qua ánh mắt của nàng ta, có thể thấy là nàng ta nghe lọt tai.

Nhất là khi Giang Siêu nói muốn làm cho Bạch tộc của nàng ta trở nên giàu có, không còn phải buồn rầu vì muối tinh, đồng thời còn có thể tự làm ra muối tinh.

Chỉ điều này thôi cũng đủ để nàng ta lựa chọn tin tưởng Giang Siêu.

“Ta có thể đồng ý với lời đề nghị của ngươi. Có điều, tiền đề là phải diệt trừ cha con Hách Liên Khang.

Ngươi đừng quên hiện nay cha con Hách Liên Khang đang khống chế toàn bộ Bạch tộc, đa số tộc lão đều nghe lời ông ta.”

A Thi Mã gật đầu với Giang Siêu. Mặt mày nàng ta có vẻ nặng nề.

Không phải là nàng ta chưa từng nghĩ tới việc chém chết cha con Hách Liên Khang, vấn đề là dù nàng ta có chém chết người, thì cũng chưa chắc có thể khiến đám tộc lão nghe lời nàng ta, lỡ như xui xẻo còn có thể làm cho đám cấp dưới của hai cha con có cơ hội đẩy nàng ta vào đường cùng.

Giang Siêu mỉm cười nói với A Thi Mã: “Yên tâm đi, chỉ cần chém chết cha con Hách Liên Khang thì mọi thứ còn lại đều không là vấn đề.

Ngươi đừng quên ngươi còn có ta ủng hộ nữa. Chỉ cần có thể giàu lên là được rồi. So với việc dùng mạng sống đi đổi cái địa vị cao lớn xa xôi mịt mờ thì tiền tài lúc nào cũng tốt hơn cả.”

Nghe vậy, A Thi Mã gật nhẹ đầu. Giang Siêu nói rất đúng, đám tộc lão hợp tác với cha con Hách Liên Khang thật sự là vì quyền lực xa vời kia sao? Đương nhiên là không phải rồi, chỉ là vì tiền tài cả thôi.

Chỉ cần nàng ta có thể đảm bảo tiền tài cho bọn họ, thì bọn họ chắc chắn sẽ ủng hộ nàng ta.

Có điều, nếu nàng ta muốn có tiền tài, thì chắc là trong tương lai phải luôn ỷ lại vào Giang Siêu.
 
Chương 645: Có điều


Ông ta là một người đàn ông trung niên.

Ông ta nhìn Đa Ni, rồi nhìn A Thi Mã, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

“A Thi Mã, ngươi mau đi thôi, nếu không đi là không kịp nữa rồi”

Câu nói đầu tiên khi đi vào của ông ta là bảo A Thi Mã đi ngay.

Nghe vậy, A Thi Mã nhíu mày nhìn ông ta, hỏi: “Đạt Sơn thúc, ngươi có ý gì vậy... nếu không đi là không kịp nữa là sao?”

Người trung niên vội vàng nói: “Thủ lĩnh nói muốn tổ chức đại hội thẩm phán, thẩm phán ngươi dám ngõ nghịch thủ lĩnh, bất kính với thủ lĩnh.

Lần này bọn Thủ Sơn không nói gì cả, hiển nhiên là ngầm đồng ý. Nếu ngươi bị bắt thì sẽ...”

Nói đến câu cuối cùng, ông ta không nói cho hết lời được nữa.

Sau đó, ông ta sốt ruột nói với A Thi Mã: “A Thi Mã, ngươi mau đi đi, thủ lĩnh hiện giờ đã không còn là thủ lĩnh mới nhậm năm trước nữa. Lần này thủ lĩnh định kéo muối tỉnh đi chia hết cho đám tộc lão, nhưng lại bị ngươi ngăn cản, đám tộc lão hay tin thì rất bực bội.”

“Hơn nữa, vài chuyện ngươi làm trước đó đều động chạm đến lợi ích của bọn họ, hiện giờ bọn họ không còn chịu đựng ngươi được nữa. Nếu ngươi còn không đi thì không có ai cứu được ngươi hết.”

Lời nói của người trung niên khiến A Thi Mã nổi cơn tức giận, tức giận đến mức run rẩy cả người.

Giang Siêu nhíu mày, môi cong lên ý cười khinh thường.

Đám tộc lão Bạch tộc đúng là chẳng ra gì, vì lợi ích của mình mà có thể hi sinh bất cứ ai, không hề có tình nghĩa gì cả.

Ví dụ như sự kiện muối tinh lần này. Sau khi biết có người vận chuyển muối tinh, điều đầu tiên bọn họ làm là nghĩ đến chính mình, Hách Liên Khang và đám tộc lão thế mà lại định chia cho nhau.

Có điều, bọn họ không ngờ là A Thi Mã lại đứng ra ngăn cản.

A Thi Mã không giống những người khác. Đám tộc lão và đám quản lý đều vì chính mình, chỉ có A Thi Mã là vì tộc nhân.

Chắc là A Thi Mã đã phá hư rất nhiều chuyện tốt của cha con Hách Liên Khang và đám tộc lão.

Và chuyện hôm nay cũng trở thành một giọt nước tràn ly, khiến đám tộc lão từ bỏ bảo vệ A Thi Mã.

Có thể đoán trước kết cục nếu A Thi Mã thật sự bị bắt.

Lúc này, A Thi Mã nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt hỏi thăm.

Hiện giờ nàng ta không biết mình có nên đi hay không.

Nếu nàng ta đi thì sẽ phải trốn đi nơi khác, bởi vì Bạch tộc. không còn nơi chứa chấp nàng ta nữa.

Nàng ta rất không cam tâm, cũng rất không muốn Bạch tộc hủy hoại trên tay cha con Hách Liên Khang.

Nhưng nếu nàng ta không đi thì nàng ta chắc chắn là sẽ dữ nhiều lành ít.

Dù cho người Bạch tộc không muốn nàng ta chết, thì khi cha con Hách Liên Khang và đám tộc lão muốn giết nàng ta, nàng ta cũng sẽ không thoát được.

Với chút thế lực trên tay nàng ta, nàng ta không hề có năng lực phản kháng, thậm chí còn sẽ liên lụy người của nàng 1a.

Giang Siêu nhìn về phía A Thi Mã với ánh mắt sáng bừng.
 
Chương 646: Nói đến đây


Nghe vậy, A Thi Mã gật đầu, mặt mày hiện lên vẻ kiên quyết. Dù Giang Siêu có thể giúp nàng ta thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện nay hay không, thì nàng ta cũng quyết định liều một lần.

“Đạt Sơn thúc, ngươi đi về trước đi, đi về nói với Hách Liên Khang là không cần ông ta đi bắt ta, ta sẽ tự mình đi tìm ông ta” A Thi Mã nói với Đạt Sơn.

Đạt Sơn mở miệng muốn nói, nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của A Thi Mã, đành phải thở dài, quay người bỏ đi.

Thấy đối phương đi rồi, A Thi Mã mới quay đầu nhìn Giang Siêu với ánh mắt hỏi thăm: “Giang công tử, bây giờ chúng ta nên làm gì? Ta nghe theo ngươi..."

Nói đến đây, A Thi Mã phất tay với bên trên, một trăm người Bạch tộc đang đứng trên nóc nhà lập tức nhảy xuống dưới.

“Đây là thế lực mà ta tích lũy được trong vài năm qua.

Ta vốn định tìm cơ hội đoạt lại Bạch tộc từ trên tay Hách Liên Khang.

Tiếc là thế lực quá nhỏ, ta không năm chắc phần thẳng, nên cứ kéo dài đến hôm nay.

Chỉ là ta không ngờ Hách Liên Khang lại không nhịn được ra tay với ta trước.”

Nghe lời nói của A Thi Mã, Giang Siêu liền biết là Hách Liên Khang có thể đã phát hiện A Thi Mã đang ngầm tụ tập. thế lực.

Trải qua chuyện muối tinh, ông ta không muốn chờ đợi nữa.

Thậm chí chuyện muối tinh chính là cái bẫy mà cha con ông ta bày ra để làm gay gắt mâu thuẫn giữa A Thi Mã và đám tộc lão.

Bọn họ biết tính cách của A Thi Mã, chắc chản là nàng ta sẽ không mặc kệ tộc nhân.

Chỉ cần bọn họ lợi dụng điểm này là có thể khiến cho đám tộc lão oán hận A Thi Mã.

Có khi những chuyện đã từng xảy ra trong mấy năm qua chính là do cha con bọn họ cố ý làm ra.

Chắc là A Thi Mã biết những cái bẫy do cha con Hách Liên Khang bày ra, chỉ là nàng ta không thể không nhảy vào. trong bẫy.

Nàng ta không làm được chuyện mặc kệ sự chết sống của tộc nhân.

Giang Siêu nhìn gần một trăm người Bạch tộc ở xung quanh, dường như ai cũng có thực lực rất mạnh, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm nghị.

Giang Siêu lắc đầu, nói: “Người quá nhiều là không tốt, bảo người của ngươi đưa quần áo cho người của ta mặc, bọn †a đi cùng ngươi, bọn họ ở lại đợi tin tức.”

Cha con Hách Liên Khang chắc chẳn biết chuyện A Thi Mã có thế lực riêng, thậm chí còn biết A Thi Mã có bao nhiêu người, dẫn theo nhiều người sẽ làm cho Hách Liên Khang nghỉ ngờ.

Hơn nữa, Giang Siêu không yên tâm về người của A Thi Mã, ai biết bên trong có nội gián do Hách Liên Khang phái tới hay không.

Dù sao thì Giang Siêu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nghe vậy, A Thi Mã hơi ngạc nhiên, vừa mở miệng định nói chuyện thì trong đám người có một người thanh niên hừ lạnh nói: “Không được, bọn ta không thể giao sự an toàn của A Thi Mã cho các ngươi. Bọn ta không cần các ngươi quản chuyện này. Bọn ta sẽ tự mình giải quyết.”

Hản ta vừa dứt lời, vài tên thanh niên xung quanh cũng phụ họa theo, và những người Bạch tộc khác cũng lên tiếng phản đối.

Giang Siêu nhìn về phía đối phương với ánh mắt hiểu rõ: “Các ngươi cảm thấy mình bảo vệ được nàng ta hả? Nếu các ngươi thật lòng muốn tốt cho nàng ta thì hãy nghe lời đi”

Thanh niên kia nghe vậy, không những không đồng ý, mà còn định mở miệng cãi lại Giang Siêu thêm vài câu nữa.

Có điều, hẳn ta còn chưa kịp nói thì đã bị A Thi Mã quát lạnh: “Đủ rồi, các ngươi nghe theo Giang công tử, nếu các ngươi không muốn nghe thì có thể tự mình đi đi, coi như là các ngươi chưa từng theo ta.”
 
Chương 647: A Thi Mã


Nếu để một trăm người của nàng ta đánh nhau với một trăm người kia, thì chắc còn chưa đến mười lăm phút là một trăm người của nàng ta sẽ bị một trăm người kia giết sạch sẽ.

Huống chỉ, năng lực hơn người, vũ khí kỳ lạ và chiến lược. xuất sắc của Giang Siêu tại Giang thành, không chỉ có làm cho Bạch tộc tổn thất gần vạn người, mà còn làm Giang thành thoát khỏi nguy hiểm.

Với loại năng lực này, hắn dám nói giết cha con Hách Liên Khang, nghĩa là hẳn có nắm chắc tuyệt đối.

So với đám cấp dưới của mình, nàng ta thà rằng tin tưởng Giang Siêu.

Hơn nữa, nàng ta không muốn làm bọn họ theo mình đi chết.

Nàng ta có thể chết, nhưng nàng ta lại không muốn liên lụy đến tộc nhân.

Đám người Bạch tộc mở miệng định nói thêm gì đó, nhưng thấy ánh mắt quyết liệt của A Thi Mã, đành phải ngậm miệng lại, giận dữ nhìn về phía Giang Siêu, ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh cáo.

Ý trong mắt bọn họ là nếu Giang Siêu không bảo vệ tốt A Thi Mã thì bọn họ sẽ liều mạng với Giang Siêu.

Giang Siêu coi như không thấy ánh mắt của bọn họ.

Còn bọn họ, tuy rằng không muốn những vẫn đổi quần áo với viên đội đặc chiến của Giang Siêu.

Chờ khi đổi quần áo xong, ngoài cửa chợt vang lên tiếng ồn ào.

Nghe có tiếng ầm ï, Giang Siêu mỉm cười nghiền ngẫm.

Là người của Hách Liên Khang tới. Hiển nhiên là cha con Hách Liên Khang không giết được A Thi Mã là sẽ không bỏ qua.

Giang Siêu gật đầu với A Thi Mã, đám người che chở A Thi Mã đi ra ngoài.

Bọn họ vừa ra khỏi cửa, liền thấy bên ngoài có ít nhất ba trăm binh lính Bạch tộc bao vây.

Bọn họ ăn mặc giống như hộ vệ mà Khang Lãng dẫn đến trước đó.

Người Bạch tộc đang mua đồ trước cửa đều bị dọa sợ, ai nấy đều sợ hãi mà nhìn đám hộ vệ.

Dẫn đầu chính là Khang Lãng bị đánh lúc nấy. Hắn ta nhìn A Thi Mã đi ra từ bên trong, môi cười chế giều, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.

“A Thi Mã, ngươi có bất ngờ hay không? Để ta xem ngươi còn có thể kiêu ngạo đến khi nào. Người đâu... bắt A Thi Mã cho tai”

Khang Lãng gọi đám hộ vệ đi sau.

Bọn họ lập tức lao về phía A Thi Mã.

Hơn mười tên hộ vệ như sói như hổ.

Bên trong cánh cửa, đám cấp dưới của A Thi Mã thấy vậy thì định lao ra ngoài giúp đỡ, nhưng đều bị Đa Ni ngăn lại.

Hiện giờ bọn họ không nên ra mặt, rốt cuộc thì người của Giang Siêu đã thay người của A Thi Mã.

“Ta xem ai dám...” A Thi Mã nhìn đám hộ vệ lao tới, bước lên trước một bước, giọng điệu mang theo uy thế lạnh lo.

Thấy dáng vẻ của A Thi Mã, đám hộ vệ lập tức bị dọa sợ đến mức dừng tại chỗ.

Bọn họ có chút không dám ra tay, nói thế nào thì A Thi Mã cũng là con gái của tiền thủ lĩnh.

Nếu không phải Hách Liên Khang tính kế thì hiện giờ A Thi Mã đã là thủ lĩnh.

Cho dù A Thi Mã không phải thủ lĩnh, thì ít nhiều gì người ta cũng còn chút uy thế.
 
Chương 648: Bọn họ chỉ cần dẫn


Có điều, hẳn ta chỉ mới mở miệng mắng thôi, A Thi Mã đã lạnh lùng nói: “Ta đi theo các ngươi, để ta xem Hách Liên Khang muốn làm gì”

A Thi Mã vừa dứt lời, đám hộ vệ và Khang Lãng liền thở phào nhẹ nhõm, tự động tránh ra nhường đường.

Bọn họ chỉ cần dẫn A Thi Mã đi qua là được. Lúc nãy bọn. họ còn lo lắng khó dẫn người đi.

Bây giờ xem ra A Thi Mã cũng thức thời, bọn họ đỡ phải đi đánh nhau.

Có điều, khi A Thi Mã đi lên, một trăm người bên cạnh nàng ta cũng đi lên theo.

Thấy vậy, trong mắt Khang Lãng hiện lên vẻ giận dữ. Hắn ta còn chưa kịp nói gì thì A Thi Mã đã lạnh lùng nói: “Khang Lãng, ngươi muốn yên ổn để ta đi quảng trường từ đường, hay là chúng ta thấy máu rồi mới đi? Nếu không muốn thấy máu thì tránh ra đi...”

Giọng điệu nàng ta lộ ra vẻ uy hiếp và cảnh cáo, mặt mày hiện lên vẻ kiên quyết khiến Khang Lãng không thể không bỏ qua suy nghĩ ngăn cản đám người Giang Siêu.

Khang Lãng mỉm cười khinh thường nhìn về phía đám người Giang Siêu.

Đám cấp dưới của A Thi Mã đúng là không biết sống chết, thế mà lại định đi cùng, để hắn ta xem được mấy người còn sống khi ấy.

Trong mắt Khang Lãng hiện lên vẻ âm độc. Hắn ta phải giết thêm vài người trong đám người mới được, bây giờ cứ để bọn họ đắc ý thêm một lát đi.

Trong phòng, đám cấp dưới của A Thi Mã rất là lo lắng.

Bọn họ cũng muốn đi theo, nhưng đều bị Đa Ni ngăn cản.

Bọn họ đi theo cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn làm hỏng kế lớn của A Thi Mã.

Bọn họ đành phải trơ mắt nhìn A Thi Mã và đám Giang Siêu đi xa dần.

Kỷ Đông Thành bị Giang Siêu bỏ lại đây.

Ông ta không đi cùng. Với năng lực của ông ta, đi cùng là chịu chết.

Dọc theo đường đi, rất nhiều người Bạch tộc nghe tin đều đi ra nhìn, đa số tộc nhân đều cực kì lo lắng khi thấy A Thi Mã bị mấy trăm người áp giải đi quảng trường.

Bọn họ tự phát đi theo sau A Thi Mã. Đám người gồm có người già, phụ nữ, trẻ em và những người đã từng là binh lính của Bạch tộc.

Thấy cảnh này, trong mắt Khang Lãng hiện lên vẻ giận dữ.

Hắn ta quát lớn đám người Bạch tộc xung quanh, muốn đuổi hết bọn họ đi.

Có nhiều người đi theo như vậy thì thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện.

Đối với sự uy hiếp đến từ Khang Lãng, có người kiêng dè rồi dừng lại, cũng có người bất chấp tất cả để đi theo.

Thấy đám người đi theo, Khang Lãng ra lệnh cho đám cấp dưới ra tay với bọn họ.

Có điều, hắn ta vừa định lao ra đánh thì thấy A Thi Mã lạnh lùng nhìn hắn ta, thốt ra vài chữ lạnh băng: “Ngươi dám ra tay... ta liền giết ngươi...”

Chỉ với vài chữ lạnh băng xen lẫn vẻ kiên quyết, đã khiến Khang Lãng sợ tới mức không dám làm gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám đông đi theo.

Nói đến cùng, nếu A Thi Mã muốn phản kháng thì đã chạy ra ngoài Bạch tộc rồi. Bây giờ hẳn ta chỉ cần cố nén cơn giận, chờ khi đến quảng trường là A Thi Mã sẽ không thể tự quyết định sống chết của mình nữa.
 
Chương 649: Có điều


Bọn họ vừa đến quảng trường liền thấy có rất nhiều binh lính bao vây quảng trường, tính đại khái thì có khoảng gần một nghìn người, cộng thêm hơn ba trăm người áp giải A Thi Mã, tổng cộng có hơn một nghìn ba trăm người.

Bọn chúng bao vây kín kẽ quảng trường, dường như là sợ A Thi Mã sẽ tìm cơ hội chạy trốn.

Ở cuối quảng trường là một ngôi nhà gỗ lớn.

Tuy rằng ngôi nhà hơi cũ, nhưng vì dùng gỗ to để xây dựng nên có vẻ rất uy nghiêm.

Trước ngôi nhà gỗ có một bục cao.

Trên bục cao có gần năm mươi người đang ngồi.

Người ngồi ở vị trí dẫn đầu có vẻ mặt nghiêm nghị, trên người toát lên khí thế oai phong.

Ngồi bên cạnh ông ta là một người có ngoại hình khá giống ông ta.

Giang Siêu nhớ rõ mình từng thấy hắn ta trong cuộc chiến ở Giang thành.

Chắc chắn ta là Hách Liên Phấn, bên cạnh hẳn ta đại khái là Hách Liên Khang.

Cha con bọn họ đều ở đây, đỡ cho Giang Siêu phải đi tìm người.

Khang Lãng áp giải A Thi Mã và một trăm người Giang Siêu tới giữa quảng trường.

Sau đó, có hơn một nghìn người đi tới bao vây bọn họ.

Cùng lúc đó, xung quanh có rất nhiều người Bạch tộc tự. phát xúm lại đứng ở xung quanh quảng trường, ai nấy đều lo lắng nhìn về phía A Thi Mã ở giữa.

Có điều, người Bạch tộc không dám đi vào trong, cũng không thể đi vào trong.

Bởi vì đám hộ vệ Bạch tộc bao vây kín kế xung quanh, người bên trong không ra ngoài được, người bên ngoài không vào trong được.

Trước từ đường, Hách Liên Khang thấy A Thi Mã tới đây thì cười khẽ chế giễu, nhìn về phía A Thi Mã với ánh mắt lạnh lùng xen lẫn đắc ý: “A Thi Mã, ngươi có biết tội của mình không?”

Ông ta vừa mở miệng là hỏi tội A Thi Mã. Ông ta vừa dứt lời, có mười mấy người trong năm mươi người mặt mày khinh thường, ánh mắt âm độc nhìn về phía A Thi Mã.

Những người còn lại thì mặt mày phức tạp, trong mắt có vẻ không đành lòng và áy náy.

Có điều, bọn họ chỉ ngồi tại chỗ không nói một lời, dường như ngầm đồng ý với lời hỏi tội của Hách Liên Khang.

A Thi Mã thấy cảnh này thì trong mắt hiện lên vẻ thất vọng và giận dữ. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng ta đè nén cảm xúc xuống, ngẩng đầu lên nói với Hách Liên Khang: “Ta không biết mình có tội gì. Hay là thủ lĩnh Hách Liên nói cho ta biết đi...”

Nàng ta nói với giọng điệu chế giễu, cho dù người trước mắt là thủ lĩnh Bạch tộc, thì nàng ta cũng không hề có ý định chịu thua.

“Ngươi đúng là to gan, dám đi phản bác lời nói của thủ lĩnh... Câm miệng cho ta!” Lúc này, Hách Liên Phấn đứng dậy quát to.

Có điều, hắn ta vừa dứt lời đã bị A Thi Mã chặn họng lại.

“Là ngươi nên câm miệng mới đúng... Hách Liên Phấn, và cả Hách Liên Khang ngươi nữa... Hai cha con các ngươi có dã tâm thì thôi đi, các ngươi thế mà lại đẩy Bạch tộc ta đi lên con đường không lối về. Đây là chuyện mà thủ lĩnh Bạch tộc làm ra được hả?”

“Các ngươi có biết thủ lĩnh cần phải làm gì không...”

A Thi Mã mặt mày kích động giận dữ nhìn về phía Hách Liên Phấn và Hách Liên Khang.

Lời nói của nàng ta khiến cho hai cha con Hách Liên có vẻ ngạc nhiên.
 
Chương 650: Lần này có hơn


“Lần này có hơn một vạn tộc nhân chết.

Lần sau thì sao hả?

Các ngươi định cho mấy vạn đi tìm chết?

Bạch tộc chỉ có bấy nhiêu người thôi, đủ các ngươi chơi mấy lần?”

“Các ngươi không nghĩ lại sai lầm của mình, lại ở đây hỏi tội ta, mặt mũi các ngươi đâu hả?”

A Thi Mã không cho cha con Hách Liên Khang có cơ hội nói chuyện.

Nàng ta hỏi lại liên tiếp, khiến cha con Hách Liên Khang không kịp trở tay, trong nhất thời trở nên cứng họng.

A Thi Mã nói không hề sai. Hành động của cha con Hách Liên Khang đã gây nên tiếng than dậy trời ở Bạch tộc.

Chỉ là vì hai cha con đã gần như khống chế tuyệt đối Bạch tộc, cộng thêm kéo đám tộc lão về phe mình, nên đám bình dân Bạch tộc không thể làm nên trò trống gì, kể cả khi biết rõ cha con Hách Liên làm việc ngang ngược, dẫn Bạch tộc đi hướng diệt vong.

Lời nói của A Thi Mã khiến đám bình dân Bạch tộc cảm thấy lòng mình sôi trào, một số người đã ngo ngoe rục rịch định phụ họa A Thi Mã.

Có điều, nhìn đám hộ vệ của cha con Hách Liên đang như hổ rình mồi ở xung quanh, bọn họ lại nhịn xuống.

Ham sống sợ chết là bản năng của mỗi người.

Ai cũng biết cha con Hách Liên tàn nhẫn, vậy nên không ai dám lên tiếng phản kháng.

“Hừ... A Thi Mã, ngươi bớt ở đây đổ tội lên đầu bọn ta, bọn †a làm vậy là vì sự huy hoàng của Bạch tộc, tất cả đều do quân Bạch Liên gian xảo quỷ dị, khiến Bạch tộc thua nặng.”

Thấy vẻ mặt của đám Bạch tộc xung quanh, Hách Liên Khang vội vàng giải thích: “Chuyện này không trách được bọn ta, cha con bọn ta đã dốc hết sức rồi.”

Nếu không tẩy trắng thì sẽ gây ảnh hưởng xấu đến ông ta. Tuy rằng ông ta không quan tâm lắm đến ảnh hưởng, nhưng mà vẫn cứ cẩn thận thì tốt hơn.

Nói đến đây, ông ta đổi giọng, kéo vấn đề lên người A Thi Mã lần nữa: “Ngươi bất kính thủ lĩnh, đoạt muối tinh mà đám tộc lão cần, từng làm ra vài chuyện gây tổn thất cho đám tộc lão. Sau chuyện lần này, mọi người đều nhất trí quyết định trừng phạt ngươi.”

Giang Siêu có chút bất ngờ trước sự vô sỉ của ông ta.

Rõ ràng là dã tâm của ông ta khiến Bạch tộc phải chịu vất vả, vậy mà ông ta lại nói là vì huy hoàng của Bạch tộc, đã thế còn đổ lỗi việc thua cuộc trong trận chiến là do đối thủ mạnh mẽ nữa.

Không biết làm sao mà da mặt cha con bọn họ dày được như thế.

Hơn nữa, ông ta còn muốn dùng chuyện hỏi tội A Thi Mã để dời đi sự chú ý của mọi người.

Vài câu nói của ông ta khiến Giang Siêu đổi mới sự hiểu biết về ông ta.

Rõ ràng là muối tinh được vận chuyển đến cho. toàn bộ Bạch tộc dùng, nhưng đến chỗ cha con Hách Liên Khang là thành muối tỉnh của bọn họ và đám quản lý Bạch tộc.

Lời nói việc làm vô sỉ thế kia mà cũng làm ra được.

Có điều, với tư tưởng ích kỷ của Hách Liên Khang, chắc là ông ta chưa từng để ý đến sống chết của người Bạch tộc.

Ông ta chỉ để ý đến chính mình.

Về phần những người khác trong Bạch tộc có muối tinh hay không đều không sao cả.

Chỉ cần bọn họ và đám tộc lão có muối tinh là được rồi.

Sự xuất hiện của muối tinh có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề, ví dụ như bệnh phù thường thấy ở Bạch tộc.

Cho dù có kể dùng muối khối, nhưng mà bệnh phù vẫn rất nghiêm trọng.

Hơn nữa, không phải muối khối nào cũng có thể dùng, ăn muối khối có độc là sẽ chết người.

Bạch tộc thiếu nhất là muối, đặc biệt là muối tinh. Kể từ khi có muối tinh, phần lớn muối tinh đều bị cha con Hách Liên và đám tộc lão đoạt lấy.

Nếu không phải A Thi Mã giành vài lần cho mọi người, thì chắc là những người khác trong Bạch tộc còn chưa được dùng muối tỉnh.
 
Chương 651: Nghe vậy


Đây là hiện trạng của xã hội phong kiến.

Người ở địa vị càng cao, càng muốn giành lợi ích cho mình, không ai thật sự làm được vì công vì dân.

Cha con Hách Liên Khang không hề quan tâm đ ến ý kiến của đám bình dân Bạch tộc.

Chính vì vậy, bọn họ mới dám ở ngay đây, công khai dùng những tội danh buồn cười đi hỏi tội A Thi Mã.

Và đám tộc lão lại thừa nhận những tội danh kia, những tội danh kia cũng khơi dậy oán hận với A Thi Mã ở trong lòng đám tộc lão.

Quả nhiên, sau khi nghe được lời nói của cha con Hách Liên Khang, vẻ phức tạp trên mặt đám tộc lão biến thành bực. bội, nhìn về phía A Thi Mã với ánh mắt thù hận.

vậy hả, để ta coi ngươi muốn trừng phạt ta thế nào?”

A Thi Mã không giải thích, bởi vì giải thích là vô dụng.

Nàng ta thật sự tò mò muốn biết cha con Hách Liên Khang định đối phó nàng ta thế nào.

Đồng thời, nàng ta nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt dò hỏi.

Nàng ta không biết tại sao Giang Siêu còn chưa ra tay.

Có điều, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của nàng ta, Giang Siêu sẽ không ra tay trước khi thật sự nắm chắc, cũng là điều dễ hiểu.

Sự thật là Giang Siêu không ra tay, vì khoảng cách hiện giờ của hẳn cách khá xa cha con Hách Liên Khang, hơi khó để gi ết chết bọn họ.

Tâm băn của súng lục là khoảng năm mươi mét.

Lúc này hẳn và cha con Hách Liên Khang cách nhau hơn năm mươi mét.

Tuy rằng vẫn có thể bản trúng, nhưng mà một khi bắn hụt, cha con Hách Liên Khang kịp thời phản ứng là sẽ bỏ chạy, khi ấy sẽ rất khó để tìm cơ hội giế t chết bọn họ.

Lỡ như xui xẻo thì cả đám Giang Siêu đều sẽ chết ở đây.

Vậy nên Giang Siêu đang đợi, đợi đi đến khoảng cách tốt nhất để bắn súng.

Hắn phải gi ết chết bọn họ trong một lần, không để bọn họ có bất cứ cơ hội nào.

Trên đài cao, Hách Liên Phấn nghe vậy thì mặt mày lộ vẻ. nghiền ngẫm, nhìn về phía A Thi Mã với ánh mắt gian dâm, nói: “Trừng phạt thế nào hả? Rất đơn giản, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là gả cho ta, ta sẽ xin đám tộc lão cho ngươi một cơ hội để hối cải làm người, hai là xử lý theo tộc quy, đánh gãy tay chân ném ra khỏi tộc... mặc kệ ngươi sống chết...”

Nói đến lời cuối cùng, giọng điệu Hách Liên Phấn mang theo vẻ lạnh băng và uy hiếp.

Nghe vậy, trong mắt A Thi Mã hiện lên vẻ giận dữ, đám người Bạch tộc cũng giận dữ nhìn Hách Liên Phấn.

Bọn họ. không ngờ là hắn ta lại có thể vô sỉ đến mức ấy.

Hắn ta thế mà lợi dụng buổi hỏi tội A Thi Mã, bắt buộc A Thi Mã nghe lời.

Nếu A Thi Mã không nghe lời thì kết quả sẽ là bị chém gãy tay chân ném ra khỏi Bạch tộc.

Loại kết quả này chẳng khác gì bảo A Thi Mã đi tìm chết.

A Thi Mã không có tay chân, không bằng chết cho rồi.

Còn nếu A Thi Mã muốn sống, thì phải nghe lời Hách Liên Phấn, gả cho Hách Liên Phấn.

A Thi Mã tức giận run rẩy cả người, trong nhất thời không biết nên mắng lại như thế nào.
 
Chương 652: Nói đến đây


Cha con Hách Liên Khang cùng một đám tộc nhân đứng ở phía trên kinh ngạc nhìn về phía Giang Siêu, nhất thời cũng không nghĩ ra, người dưới trướng của A Thi Mã cũng gan to mà dám đi ra nói chuyện như vậy.

Bọn họ cũng không nhận ra Giang Siêu, nhưng cũng chưa từng hoài nghi qua thân phận của Giang Siêu.

Dù sao, Bạch tộc có tám, chín vạn người, nhiều người như vậy, những người cấp cao như bọn họ không thể người nào cũng nhận ra được.

Thậm chí, bọn họ có thể nhận ra được vài trăm người đã là tốt lắm rồi.

“Người trẻ tuổi, ngươi tính là cái gì, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện, đi xuống cho ta...

Hách Liên Phấn hừ lạnh một tiếng, tức giận nói với Giang Siêu.

Giang Siêu nghe vậy, lạnh nhạt nhìn về phía Hách Liên Phấn nói: “Ta không tính là cái gì hết, tuy nhiên, ta rất không thích khuôn mặt ghê tởm này của cha con ngươi.”

Nói đến đây, Giang Siêu tiến lên phía trước một bước, cùng lúc ấy, đội đặc chiến ở sau lưng Giang Siêu cũng đi lên phía trước, tốc độ của Giang Siêu không nhanh, nhưng cũng không chậm.

Nhìn thấy hành động của Giang Siêu, cha con Hách Liên Khang ở phía trên lộ ra sự kinh ngạc.

Bọn họ cảm giác đám người Giang Siêu muốn gây bất lợi cho bọn họ.

Chỉ là, rất nhanh sau đó bọn họ đã nhìn về phía đám người Giang Siêu và A Thi Mã với ánh mắt trào phúng.

Dù cho đám người Giang Siêu muốn gây bất lợi cho bọn họ, vậy thì có làm sao, ở xung quanh có hơn một ngàn ba trăm tên hộ vệ, chỉ với chút người này của Giang Siêu, đến cũng chỉ để chịu chết thôi.

Không nói đến việc sức chiến đấu của bọn họ rất mạnh, chỉ tính những tộc lão xung quanh thôi, cũng không có ai là tầm thường cả.

Thậm chí là những tộc lão kia cũng có thể giải quyết từng người trước mắt.

Đừng có nói đến việc, trong khi bọn Giang Siêu đang lại gần, những hộ vệ xung quanh kia cũng đang ép sát đến chỗ đám người Giang Siêu.

Chỉ cần đám người Giang Siêu dám ra tay, chắc chắn sẽ để bọn họ chết mà không có chỗ chôn, thậm chí trong lòng của cha con nhà Hách Liên, bọn họ ngược lại rất hi vọng A Thi Mã và những người dưới trướng của nàng ấy ra tay.

Nếu như vậy, bọn họ cũng có đủ lý do để ra tay với A Thi Mã.

“Ngươi không ưa cha con ta lại có thể thế nào? Một dân đen nhỏ bé như ngươi, cũng muốn nói chuyện ba bốn với chúng ta sao!

Thật sự là không biết tự lượng sức mình... Muốn chết...

Hách Liên Phấn châm biếm Giang Siêu, mắt đầy sự khinh thường.

Hách Liên Khang cũng bỡn cợt nhìn Giang Siêu, trong mắt lộ ra sự chờ mong.

A Thi Mã nghe vậy, mắt đầy sự lo lắng, cũng như Hách Liên Phấn nói, dù bọn họ có không ưa đối phương thì sao, cũng vẫn không thể làm gì hết.

Tuy nhiên, Giang Siêu nhìn Hách Liên Phấn và Hách Liên Khang, thấy sự hả hê trên mặt bọn họ, hắn quỷ dị cười nói: “Không thế nào cả, chỉ cần giết các ngươi, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết...”

Khi nói những lời này, Giang Siêu chỉ cách cha con Hách Liên Khang mười mấy mét, khoảng cách chỉ gần năm mươi mét, hắn chỉ mất không đến một phút cũng đi đến bên cạnh rồi.

Khoảng cách này, đủ rồi.
 
Chương 653: Cha con Hách Liên Khang


Cha con Hách Liên Khang nhìn nhau, trên mặt hiện lên sự hài lòng, bọn họ cười ha hả.

Nụ cười của bọn hắn ở trong mắt những người Bạch tộc xung quanh, làm mọi người đầy sự phẫn nộ và không cam lòng.

Nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi, một bộ phận tộc lão ở trên đài, mắt cũng lộ một cảm xúc phức tạp.

Nhưng ngay khi cha con Hách Liên Khang đang cười điên cuồng, lại nghe được Giang Siêu cười nhẹ nói: “Trời gây nghiệt, còn có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống!”

Sau một nháy mắt, cha con Hách Liên Khang nghe vậy, còn mở miệng muốn châm chọc Giang Siêu vài câu.

Nhưng ngay khi bọn họ mở miệng ra, đã thấy hai tay Giang Siêu hướng về phía hông.

Hai chiếc súng lục xuất hiện trên tay hắn trong nháy mắt, hắn giơ súng lên bắn về phía hai cha con.

Với kỹ thuật bắn súng của hắn, dù có bản hai người cùng một lúc, tỉ lệ bắn trúng mục tiêu vẫn là trăm phần trăm.

Phanh... phanh... Sau hai tiếng súng, cha con Hách Liên Khang vốn muốn lên tiếng trào phúng Giang Siêu trong nháy mắt bị bắn vào giữa trán, máu từ trán b ắn ra tung tóe.

Bọn họ kinh ngạc nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt toàn là sự không tin, cứ như không thể hiểu được, mình lại bị Giang Siêu gi ết chết như thế này.

Người ở xung quanh cũng bị sự thay đổi bất ngờ xuất hiện làm cho kinh hãi, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn tất cả những gì đang xảy ra, mắt đầy sự không tin.

Nhân khoảng trống này, Giang Siêu bay lên, trong chớp mắt hắn đã xuất hiện trên đài cao.

Hắn nắm đầu Hách Liên Khang, tay phải cất súng đi, hắn lấy ra dao găm ở bên hông.

Sau một nhát dao, đầu Hách Liên Khang đã bị hắn chém xuống.

Giang Siêu giơ đầu Hách Liên Khang lên, nói với một đám tộc lão vẫn còn kinh ngạc ở sau lưng: “Hách Liên Khang đã phải đền tội... Ai còn dám ra tay, giết...”

Giọng nói của hắn mang ý muốn giết người nồng nặc, cùng một sự bá chủ không ai có thể so sánh được.

Bóng người như Ma Thần giáng thế này làm cho một đám tộc lão trong nháy mắt ngây người tại chỗ.

Trong mắt đầy sự kiêng kị và kinh hãi.

Nhưng trong tộc lão, có mấy người phản ứng lại, trong nháy mắt có cảm giác phần nộ và bi phẫn, bọn họ đứng dậy hét to muốn chạy về phía Giang Siêu.

Mấy tên tộc lão này là tâm phúc của cha con Hách Liên, vẫn còn tình nghĩa đối với hắn ta.

Chính là loại có quan hệ thân thích với nhau.

Nhìn thấy những người này xông về phía mình, khóe miệng Giang Siêu cười xem thường, mắt cũng đầy sự khinh thường.

Vẻ mặt này của hắn làm những người còn lại trong tộc rất kinh ngạc.

Mọi người như không hiểu được, người trẻ tuổi trước mắt này, sau khi giết cha con Hách Liên Khang, lại còn dám đứng trên đài, càng dám khiêu khích những người khác, không phải hắn muốn chết sao!

Dù hắn có mạnh hơn, nhưng nhiều tộc lão cùng ra tay một lúc như vậy, hắn làm sao có thể may mắn thoát được?

A Thi Mã thấy cảnh này cũng rất lo lắng, nhanh chóng lao lên đài cao.

Nhưng ngay khi A Thi Mã lao lên, lại nghe được một đợt âm thanh phanh phanh vang lên, nghe như tiếng pháo.

Ngay khi âm thanh này vang lên, người của mấy tộc lão ở trên đài cao máu bắn tung tóe trong nháy mắt.

Chỉ trong chớp mắt bọn họ đã biến thành cái sàng.

Bọn họ giật mình nhìn Giang Siêu, thân thể tầng lớp ngã úp mặt trên đài cao, trong mắt đầy sự không tin và không cam lòng.

Chuyện này làm cả không gian nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, tất cả những người đang rục rịch đều thành thật lên, thật sự là thứ vũ khí trên tay bọn người Giang Siêu quá quỷ dị.

Cách xa như vậy lại có thể nhẹ nhàng giết người. Gần như là trong thời gian chớp mắt.

Cha con Hách Liên là bằng chứng rõ ràng, những tộc lão còn lại kia cũng là ví dụ.

Mọi người ngây ngốc nhìn Giang Siêu, trong mắt chỉ còn lại sự sợ hãi, dù ở xung quanh có hơn một ngàn tên hộ vệ nhưng bọn họ cũng bị sự oai phong của Giang Siêu dọa Sợ.
 
Chương 654: Chuyện còn lại giao cho ngươi


Lúc này A Thi Mã cũng đã xông lên đài cao, nhìn thấy đám tộc lão đã chết, mắt lộ ra một sự không nỡ, nhưng rất nhanh sau đó, nàng ấy đã hóa băng mà đứng dậy.

Nàng ấy lạnh lùng nhìn về phía những tộc lão còn lại, quay đầu gật đầu nhẹ với Giang Siêu.

Giang Siêu nhìn về phía nàng ấy, cười nhẹ nói: “Chuyện còn lại giao cho ngươi...”

Giải quyết xong cha con Hách Liên Khang, Giang Siêu có được công lao và danh vọng sâu sắc.

Hắn đứng sang một bên, mắt sáng rực nhìn về phía những người xung quanh, mắt lộ ra sát ý.

Hắn sợ sẽ có người gây hại cho A Thi Mã.

Trước khi A Thi Mã hoàn toàn kiểm soát được Bạch tộc, hắn chắc chắn không để cho A Thi Mã gặp chuyện gì.

Nhìn thấy ánh mắt kinh người ấy của Giang Siêu, tất cả những người xung quanh đều bị dọa đến mức co đầu lại, sợ bị Giang Siêu để ý đến.

“Các vị trưởng bối, A Thi Mã cũng không có ý xấu gì với mọi người, cũng sẽ không trách mọi người đã từng không tốt với ta

. Hơn nữa, A Thi Mã cũng thấy rất biết ơn các vị, nếu không nhờ các ngươi, ta cũng không thể sống đến bây giờ

“Nhưng ở đây, ta cũng hy vọng các vị có thể cùng ta đưa Bạch tộc ra khỏi cảnh khó khăn này.

Chỉ cần các ngươi ủng hộ ta, ta cam đoan sẽ cho các ngươi những thành quả mà các ngươi đáng nhận được.”

A Thi Mã nhìn về phía đám tộc lão ở xung quanh, lạnh nhạt nói.

Nói đến đây, nàng ấy nhìn thấy một đám tộc lão im lặng không nói gì, giọng cũng lạnh hơn mấy phần: “Nếu như các vị không nguyện ý ủng hộ ta, A Thi Mã ta cũng không ngăn cản, các ngươi có thể tùy lúc rời khỏi Bạch tộc.

“Mặt khác, ta đã đồng ý với Giang Triều Giang Công gia của Ninh Châu phủ, sau này, hắn sẽ giúp Bạch tộc ta xây dựng rất nhiều nhà máy, cũng thực hiện giao thương với Bạch tộc, Bạch tộc trở nên giàu có là việc trong tầm tay.”

“Nếu như mọi người đồng ý ủng hộ ta, rất nhiều công việc có liên quan, ta có thể sắp xếp để các ngươi phụ trách một bộ phận.

Mọi người đều là người hiểu chuyện, ta tin rằng các ngươi cũng hiểu chỗ lợi chỗ hại ở đây.”

“So với những điều hư vô mờ ảo về con đường phong vương phong hầu mà cha con Hách Liên Khang nói với các ngươi, cái gì mới là cái các ngươi cần, ta tin các ngươi rất rõ ràng.

Đi theo cha con Hách Liên Khang, các ngươi có thể đi đến một ngày được phong vương hay không thì ta không biết, nhưng ta tin tưởng với năng lực của cha con Hách Liên Khang, các ngươi... không được phong vương phong hầu đâu.”

“Nhưng ở đây, ta có thể cam kết với các ngươi không phải lo cơm ăn áo mặc... Có thể giúp cả Bạch tộc không phải lo lắng về miếng cơm manh áo... Nếu các ngươi đồng ý ủng hộ ta thì hãy thể hiện thái độ đi...”

Dứt lời, giọng A Thi Mã lạnh lùng nói.

Nàng ấy lại lần nữa nhìn về phía các tộc lão, ánh sáng trong mắt dần trở nên nguy hiểm.

Nàng ấy biết những gì mình nên nói thì đều nói rồi, nếu những người này thật sự không biết điều, nàng ấy cũng chỉ có thể cưỡng ép đuổi những người này ra khỏi Bạch tộc thôi. Nàng ấy không thể quyết đoán giết người được.

Nàng ấy không thể tàn nhẫn vô tình được, nhưng vì sự phát triển của Bạch tộc trong tương lai, nhưng đuổi đi con sâu làm rầu nồi canh ra khỏi Bạch tộc, nàng ấy vẫn làm được.

“Chúng ta ủng hộ tộc trưởng A Thi Mã..."

“Chúng ta ủng hộ tộc trưởng... A Thi Mã vạn tuế...”

Một đám tộc lão còn chưa kịp thể hiện ý kiến của mình, những người dân Bạch tộc xung quanh đã không thể chờ và biểu đạt ý tứ của mình ngay.

Vẻ mặt mọi người rất kích động.

Dưới thời của cha con Hách Liên Khang ngông cuồng tự đại, bọn họ phải chịu biết bao nhiêu khó khăn.
 
Chương 655: Dù sao


Dù A Thi Mã không làm được những gì nàng ấy đã nói, bọn họ cũng tự nguyện ủng hộ A Thi Mã.

Những tộc lão ở trên đài thấy người dân xung quanh nhiệt tình như vậy, trên mặt lộ ra sự chần chừ, một tên tộc lão nhìn về phía A Thi Mã, trong mắt có sự hoài nghỉ nói:

“A Thi Mã, ngươi nói thật sao? Ngươi thật sự đã bàn chuyện hợp tác xong xuôi với vị Giang Công gia ở thôn Kháo Sơn kia sao? Nhưng ngươi cũng chưa từng ra khỏi Bạch tộc mà... Chuyện này...”

Tộc lão này vừa nói xong, một đám tộc lão xung quanh cũng mặt đầy nghi ngờ.

Dù A Thi Mã đang chiếm ưu thế, nhưng bọn họ cũng không cam lòng từ bỏ dã tâm của mình dễ dàng như vậy.

Dù sao, tuy A Thi Mã nghĩ rất hay, nhưng nàng ấy nói muốn mang lợi ích đến cho bọn họ, lợi ích này đến từ đâu?

A Thi Mã nghe vậy, nàng ấy bị hỏi như vậy, nàng ấy cũng không thể nói Giang Công gia đang đứng ngay bên cạnh nàng ấy chứ, nàng ấy cũng không biết như vậy có thể mang đến nguy hiểm cho Giang Siêu hay không.

Một đám tộc lão đã không tin tưởng, thấy nàng ấy chần chừ như vậy, đôi mắt già nua lại càng nghi ngờ nhiều hơn.

Thấy cảnh này, Giang Siêu tiến lên phía trước một bước, cầm đầu của Hách Liên Khang trên tay, lại đá xác của Hách Liên Phấn sang một bên khác, hắn lạnh nhạt nói với đám tộc lão:

“Ta... chính là Giang Siêu, hiện tại, các vị có thể tin tưởng lời nói của A Thi Mã rồi!”

Giang Siêu vừa nói xong, một đám tộc lão và những người Bạch tộc xung quanh đó, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Giang Siêu, mọi người nghĩ là mình nhìn nhầm rồi.

Tất cả mọi người đều không tin, vị Giang Công gia ở Ninh Châu phủ kia, vậy mà lại xuất hiện ở Bạch tộc, làm sao. có thể! Giang Siêu ăn no rửng mỡ không có việc gì làm mà chạy đến đây sao!

Thấy ánh mắt không tin của mọi người, Giang Siêu cười lạnh, hắn đã biết trước những người này chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy.

Hắn ném đầu Hách Liên Khang ra, lạnh lẽo nói: “Ta không quan tâm các ngươi có tin hay không, hôm nay, các ngươi chắc chắn phải cho A Thi Mã một câu trả lời làm nàng ấy hài lòng. Các ngươi có thể không đồng ý, tuy nhiên, †a nói cho các ngươi biết, A Thi Mã có thể sẽ nể tình cũ, không làm gì các ngươi. Nhưng Giang Siêu ta thì khác, ai dám nói một chữ không, kết cục của cha con Hách Liên Khang cũng chính là kết cục của người ấy.”

“Ở chỗ của ta, chỉ có người chết mới nghe lời, người nào không nghe lời, giết...”

Chữ “giết” cuối cùng của Giang Siêu mang theo một sự uy phong bất tận, mấy trăm người đội đặc chiến cũng quát theo.

“Giết... Người không nghe lời, giết...”

Tiếng giết vang vọng toàn bộ nhà thờ tổ tiên, uy thế kinh người này làm cho một đám tộc lão và người Bạch tộc bị dọa sợ đến run cả người.

Trong mắt ai cũng chỉ thấy sự sợ hãi.

Những tộc lão nghỉ ngờ thân phận của Giang Siêu ở đối diện cũng bị uy thế của Giang Siêu làm kinh sợ trong nháy mắt.

Nghĩ đến vũ khí có sức mạnh kinh người trên tay Giang Siêu và sự quả quyết của hắn.

Còn có sự cung kính của A Thi Mã với hắn.

Còn có hơn một trăm người có được vũ khí quỷ dị. Những tộc lão này cũng mơ hồ tin lời Giang Siêu.

Dù sao, A Thi Mã cũng không thể nào có được người dưới trướng như vậy.

Càng không có khả năng có được người dưới trướng có uy thế và khí thế giống như Giang Siêu.

Không thấy người này còn không thèm nhìn A Thi Mã, mở miệng ra là muốn đánh muốn giết bọn họ sao?
 
Chương 656: Khang Đạt ta nguyện ý trung thành


Tất cả mọi người trực tiếp quay người nhìn về phía A Thi Mã, quỳ một chân nói:

“Khang Đạt ta nguyện ý trung thành cống hiến sức lực cho tộc trưởng A Thi Mã, về sau bất cứ chuyện gì mà người phân phó, Khang Đạt ta thề sẽ tận hiến mặc sống chết.”

Lấy ông ta làm người đi đầu, tất cả những người khác trong nhóm tộc lão cũng nhanh chóng đứng dậy thể hiện sự trung thành đối với A Thi Mã.

Không có cách nào, Giang Siêu vẫn đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm kia kìa.

Tên này giết cha con Hách Liên Khang không nháy. mắt, thi thể của cha con Hách Liên Khang và những tâm phúc của hắn ta vẫn còn máu me ở bên trên đây.

Nếu bọn họ thật sự làm cho vị này không vui.

Có khả năng lúc này bọn họ cũng đang nằm trên đất rồi.

“Được... Nếu các vị không phản bội ta, ta chắc chắn cũng sẽ không làm mọi người phải thất vọng.”

A Thi Mã gật đầu nói với đám tộc lão.

Ngược lại nàng ấy cũng thể hiện được sự bá đạo của một nữ cường nhân, làm việc cũng dứt khoát.

Nếu như không phải nàng ấy hơi mềm lòng, cũng coi là một nhân vật kiêu hùng đạt tiêu chuẩn.

“Hi vọng các ngươi nhớ kỹ ngày hôm nay.

Nếu như các ngươi làm hại A Thi Mã, ta có thể cam đoan, dù các ngươi vẫn trốn ở Bạch tộc, ta muốn giết các ngươi, vẫn dễ như trở bàn tay.”

Giang Siêu lạnh nhạt nhìn về phía đám tộc lão, giọng nói ẩn chứa sự uy hiếp.

Đối với đám người đê tiện này, đương nhiên là thể hiện càng hung hăng, bọn họ mới càng ngoan.

Nếu không, chờ sau khi hắn đi, trong đám này lại có người ra gây sự thì phiền phức lắm.

Hãn tin tướng chí cân đám người này sợ chết, thì chắc chắn sẽ không dám nhẹ nhàng hành động mà không suy nghĩ.

Dù sao, bây giờ Giang Công gia hắn ở sau chống lưng, bọn họ phải cung kính với A Thi Mã chứ sao.

Chỉ là về phương diện sức mạnh chiến đấu, những tộc lão này nhất định đã hoàn toàn sợ hãi rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ thành thật của đám tộc lão, A Thi Mã không khỏi cảm khái, cũng rất biết ơn Giang Siêu.

Thật ra hôm nay nàng ấy đã chuẩn bị sẵn tỉnh thần tắm máu ở đây rồi, không nghĩ rằng lại nắm được toàn bộ Bạch tộc trong tay dễ dàng như vậy.

Nếu nhắc đến, nếu không phải Giang Siêu tìm đường thắng trong nguy hiểm, lấy sức mạnh của một người mà kiểm soát toàn bộ cục diện, hôm nay sợ là không thể thuận lợi như vậy.

A Thi Mã lòng đầy bội phục Giang Siêu, quả nhiên không hổ là vị kia trong truyền thuyết.

Lúc ấy nàng ấy còn nghỉ ngờ thân phận của đối phương nữa.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là buồn cười!

Từng hành động giơ tay nhấc chân của Giang Siêu đều có một sức hấp dẫn làm lòng người muốn nghe theo.

Không biết A Thi Mã nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt cũng ngượng ngùng.

Chuyện tiếp theo thì đơn giản rồi. A Thi Mã chỉnh đốn lại Bạch tộc, cũng để những dân tộc thiểu số xung quanh đến họp.

Mà hội nghị được xác định là sẽ tổ chức ở huyện Giang Thành.

Người chủ trì hội nghị là A Thi Mã và Lạc Ngưng Sương, mọi người tuyên bố một loạt những hiệp nghị liên hợp.

Đồng thời, Giang Siêu cũng để A Thi Mã phái vài người tiến về thôn Kháo Sơn học tập một số kiến thức liên quan, như các tri thức về nông nghiệp và các lĩnh vực kỹ thuật của thôn Kháo Sơn.

Cho người con cá, không bằng dạy người cách bắt cá!

Chỉ cần A Thi Mã có thể lãnh đạo Bạch tộc, nước Thục chắc chắn có thể phát triển trong thời gian ngắn.

Muốn cả thiên hạ đều sung túc lên, cũng không chỉ dựa vào một mình Ninh Châu phủ là có thể làm được.
 
Chương 657: Dù nàng muốn đi về với Giang Siêu


Giang Siêu giải quyết xong chuyện của nước Thục rồi cũng chuẩn bị quay lại Ninh Châu phủ.

Hắn muốn đưa Tô Nguyệt Nhi về cùng nhưng cuối cùng Tô Nguyệt Nhi vẫn từ chối.

Dù nàng muốn đi về với Giang Siêu, nhưng nàng không muốn rời xa sư phụ của nàng.

Hơn nữa, sau khi trở về Ninh Châu phủ, nàng sẽ phải đối mặt với những người phụ nữ khác của Giang Siêu, ít nhiều trong lòng cũng không được thoải mái.

Mặc dù Giang Siêu thấy buồn, nhưng hắn vẫn tôn trọng quyết định của Tô Nguyệt Nhi.

Hắn dành thời gian vài ngày để ở cùng với mẹ con Tô Nguyệt Nhi. Con gái Tô Quyến vẫn luôn dính lấy Giang Siêu.

Đứa bé gái ngược lại rất gần gũi với phụ thân của cô bé.

Giang Siêu nhìn thấy con gái, hắn thật sự rất muốn mạnh mẽ ép buộc Tô Nguyệt Nhi đi về thôn Kháo Sơn, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.

Sau cùng, dưới sự lưu luyến không muốn rời xa của mọi người, Giang Siêu rời đi nước Thục.

Lúc rời đi, Lạc Ngưng Sương nhìn Giang Siêu với ánh mắt phức tạp, ánh mắt ấy tràn ngập một tình cảm phức tạp mà đến Lạc Ngưng Sương cũng không biết tên. A Thi Mã cũng đến để đưa tiễn.

Nàng ấy há miệng mấy lần, muốn nói điều gì với Giang Siêu, nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn nhãn nhịn. Sâu trong mắt có ẩn chứa nỗi buồn sầu.

Dù nàng ấy và Giang Siêu mới chỉ quen biết nhau vài ngày.

Nhưng không biết từ lúc nào, Giang Siêu đã chiếm lấy trái tim của nàng ấy.

Tuy nhiên, A Thi Mã cũng không phải loại phụ nữ say sưa tình cảm.

Dù nàng ấy có hảo cảm với Giang Siêu, nhưng nàng ấy vẫn sẽ đè ép xuống.

Trái tim nàng ấy là dành cho Bạch tộc, chứ không phải chuyện tình cảm linh tinh.

Nếu không, nàng ấy cũng không đến mức bây giờ còn chưa có người yêu.

Trừ việc không ai có thể lọt mắt xanh của nàng ấy ra, còn là vì trái tim của nàng ấy không ở chỗ này.

Một bên khác, quân Nữ Chân đã đánh vào An Tây phủ.

Dù tường thành của An Tây phủ kiên cố, tuy nhiên, dưới sự tấn công hết sức của quân Nữ Chân thì cũng chỉ cố trụ được nửa tháng. Cuối cùng, An Tây phủ đã bị đánh bại.

Tri châu An Tây phủ Lưu Văn Tĩnh chết trận, tri châu Hà Tây phủ thua trận chạy trốn.

Mười mấy vạn quân Đại Triệu thua ở trước mặt mười vạn quân Nữ Chân.

Lúc đầu, An Tây phủ còn có thể kiên trì một thời gian nữa.

Nhưng ba vạn quân tiếp viện của Nữ Chân lại đến và mang theo cả máy bắn địa lôi.

Thành tường của An Tây phủ dưới sự tấn công của máy bản địa lôi, qua mấy ngày, cuối cùng cũng bị đánh ra một lỗ hổng.

Địa lôi mới này, nguyên lý cơ bản không khác gì nhiều so với đạn pháo, nhưng về sức mạnh lại yếu hơn rất nhiều.

Dù vậy địa lôi này vẫn có thể nổ nát được tường thành.

Bởi vì Giang Siêu đã sử dụng thuốc nổ trên chiến trường, hầu hết các thế lực bây giờ cũng bắt đầu lao vào. nghiên cứu thuốc nổ.

Thuốc nổ cũng chính thức xuất hiện trên chiến trường.

Lúc đầu, trong lịch sử ở thế giới Giang Siêu ở ban đầu, phải hai ba trăm năm sau thuốc nổ mới được sử dụng.

Nhưng vì Giang Siêu đến mà thuốc nổ được sử dụng sớm hơn nhiều.

Đương nhiên, không chỉ thuốc nổ, còn có súng ống và các vũ khí hiện đại khác!

Ở phương diện này, các thế lực đều đang tiến bộ, nhưng để so với thôn Kháo Sơn của Giang Siêu thì vẫn kém quá nhiều.

Nhưng quân Nữ Chân nhờ vào máy ném địa lôi mới của bọn họ mà không chỉ công phá được An Tây phủ, lại càng là một đường đi thẳng đến kinh đô Đại Triệu.

Một đường đi đến đâu thắng đến đó.

Những nơi đi qua, bọn họ không chỉ đánh thành mà còn giết hại quân dân Đại Triệu rất dã man.

Trong nhất thời, các thành trì trên đường ấy đều nghe ngóng rồi chạy đi.

Quân Nữ Chân đã sắp đánh đến kinh đô Đại Triệu rồi. Mà Giang Siêu cũng bắt đầu từ nước Thục trở về.

Đồng thời, sáu thế lực của Triệu Thế Dân cũng tiến vào trạng thái giằng co.

Tình thế của thiên hạ cũng rơi vào trong hỗn loạn. Nếu muốn nói yên bình, cũng chỉ có mình Ninh Châu phủ mà thôi.

Do thiên hạ hỗn loạn, số người chạy nạn đi về Ninh Châu phủ càng ngày càng nhiều.
 
Chương 658: Hai vạn quân Con Cháu


Ở bên kia, trận chiến ở Doanh Châu phủ cũng bước vào giai đoạn quyết định.

Sau khi Đông Ly Ưng ổn định Thường Châu, hắn ta dẫn đầu gần năm vạn quân Con Cháu đi về phía Dương Thành.

Hai vạn quân Con Cháu tiếp viện mang theo rất nhiều vũ khí trang bị và tiếp tế

. Bọn họ có đủ cơ hội để nắm được. Doanh Châu phủ trong một lần hành động.

Chỉ cần chiếm được Doanh Châu phủ, Giang Siêu và quân Con Cháu mở được con đường biển ra. Khi đó, sự phát triển của quân Con Cháu sẽ càng được nâng cao hơn.

Dù là vì giúp Cô Đặc về nước hay là vì sự phát triển của chính mình, Giang Siêu chắc chắn phải chiếm được Doanh Châu phủ.

Hắn cần một địa bàn có cửa biển để tạo nên móng cho tương lai, mà Doanh Châu phủ chính là lựa chọn tốt nhất.

Trên đường đi đến Dương Thành, Đông Ly Ưng bố trí sắp xếp trước để chuẩn bị chiến đấu.

Năm vạn quân Con Cháu, phân thành hai vạn thực hiện đánh viện binh, hai vạn dùng để tấn công Dương Thành, một vạn còn lại thì đột kích Tô Thành.

Hắn muốn lấy được Doanh Châu trong thời gian ngắn nhất, nếu chiến tranh kéo dài quá lâu, quân Con Cháu cũng không có lợi, tiêu hao cũng càng nhiều.

Dù bây giờ quân Con Cháu nhà cao cửa rộng, nhưng cũng chưa đến lúc có thể phá của như vậy.

Về phần những thành thị mà bọn họ đã chiếm được trước đó cũng để thôn Kháo Sơn đưa người tài ở các lĩnh vực đến tiếp nhận từ lâu rồi.

Đối với sự tiếp quản của quân Con Cháu, người dân Doanh Châu rất chào đón.

Nếu nói đến không chào đón thì chỉ có những địa chủ kia thôi.

Dù sao, quân Con Cháu sẽ cướp đất của người giàu, chia đất cho người nghèo mà.

Đương nhiên, quân Con Cháu cũng khá mềm mỏng.

Chỉ cần ngươi chịu dùng số tiền thích hợp để nhường lại đất ruộng, bọn họ sẽ không động đến ngươi một chút nào.

Nhưng nếu ngươi vẫn không chịu giác ngộ, vậy thì xin lỗi, mạnh mẽ chiếm của thổ hào thôi.

Đối với việc đánh thổ hào, Giang Siêu cũng khá thận trọng, có thể lấy ruộng đất nhưng không thể tùy tiện giết người.

Đối với những người giàu không có đạo đức, có thể thực hiện giáo dục bằng lao động.

Nếu như đã làm dân chúng phấn nộ, đương nhiên cũng chỉ có giết mới làm dân chúng bình tĩnh được rồi.

Giang Siêu biết rằng nếu đối phó với những địa chủ kia quá đáng thì có lế sẽ gây ra thêm sự hỗn loạn.

Dù hắn đang có được lòng dân, nhưng cũng phải cho những người thổ hào đó một chút hy vọng.

Nếu cứ ép bọn họ thì sẽ rất phiền phức.

Cứ chậm rãi hao mòn mới là sách lược hoàn hảo nhất.

Hắn tin rằng không cần mấy tháng nữa, Doanh Châu sẽ hoàn toàn chịu sự kiểm soát của quân Con Cháu

. Dù sao, người dân ở tầng dưới cùng mới là lực lượng mạnh mẽ nhất.

Ở bên này, khi Đông Ly Ưng đi vào Dương Thành vẫn áp dụng chiến thuật chặn ba thả một.

Dù không vội vã đi công thành, nhưng vẫn thể hiện dáng vẻ như sẽ tiến công bất cứ lúc nào.

Thấy cảnh này, chủ tướng Doanh Thành bị dọa đến mức vội vã phái người đi cầu viện Tô Thành.
 
Chương 659: Cùng lúc ấy


Khi đang chạy trốn đến Dương Thành, chủ tướng thành Thường Châu cũng đã báo tin thành Thường Châu bị đánh bại cho đối phương.

Vì thế, chủ tướng Dương Thành cũng đã sắp xếp để chống lại tương ứng.

Bọn họ đã bố trí lực lượng hùng hậu ở chỗ cửa thành, còn sắp xếp hơn một trăm binh sĩ ở ngoài cửa thành.

Dù quân Con Cháu có khinh khí cầu có thể giúp quân Con Cháu tụt xuống ngoài cửa thành, nhưng nếu quân Con Cháu muốn dùng thuốc nổ để nổ cửa thành, trước hết phải đánh bại trăm người binh sĩ ở chỗ cửa thành này đã.

Bọn họ cơ bản là không có cơ hội để chôn thuốc nổ Hơn nữa, trên tường thành cũng có lực lượng hùng hậu được bố trí sẵn.

Chỉ cần khinh khí cầu của quân Con Cháu xuất hiện ở đây, lực lượng hùng hậu của bọn họ ở trên tường thành sẽ bắn tên vào những người ngồi trên khinh khí cầu.

Dù mũi tên không có tác dụng gì với khinh khí cầu, nhưng vẫn có thể gây hại cho người ở bên trong khinh khí cầu ấy, không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào để làm nổ tường thành.

Với sự sắp xếp như vậy, vẻ mặt chủ tướng Dương Thành hết sức kiêu ngạo.

Hản ta lắc đầu với chủ tướng Thường Châu, vẻ mặt khinh thường nói:

“Không cần phải lo lắng, chỉ cần quân Con Cháu dám đến, ta chắc chắn sẽ làm cho bọn họ có đi mà không có về.

Bọn họ muốn làm nổ cửa thành, cơ bản là không có khả năng... Lần này, binh sĩ của ta và Tô Thành sẽ giết hết tất cả quân Con Cháu ở chỗ này.”

'Thây chủ tướng Dương Thành như vậy, chủ tướng thành Thường Châu khinh thường và trào phúng trong lòng.

Tên này nhìn có vẻ kiêu ngạo đấy, mà sao lúc vừa rồi quân Con Cháu bao vây thành, hắn bối rối như thế làm gì, không nghĩ ngợi gì đã cho người đi cầu viện rồi.

Miệng nói là nhờ người ta đến để hỗ trợ tiêu diệt quân Con Cháu, có khi tên này sợ bị phá thành, muốn người ta đến giúp đỡ đi.

Nhưng chủ tướng thành Thường Châu sẽ không nói ra, chỉ nhìn những người đang bảo vệ cửa thành ở phía dưới với ánh mắt lo lắng.

Chỉ dựa vào những người này thật sự có thể ngăn cản được sự tấn công của quân Con Cháu sao!

Bố trí như vậy nhìn thì như không hề có kế hở, nhưng chủ tướng thành Thường Châu vẫn luôn thấy lòng không chắc chắn.

Cùng lúc ấy, chủ tướng Tô Thành nghe được tin cứu viện của chủ tướng Dương Thành mà chần chừ.

Không phải là hắn ta không muốn giúp, nhưng sức chiến đấu của quân Con Cháu thật sự quá kinh khủng, hắn ta cũng không biết sự giúp đỡ của mình có ích gì hay không nữa.

Thế nhưng, nếu không trợ giúp, sợ rằng Dương Thành sẽ kiên trì được không bao lâu.

Dù sao, đến thành Thường Châu cũng kiên trì chưa được mấy ngày đã bị phá.

Lúc ấy quân Con Cháu đánh thành hình như mất không đến nửa ngày nữa.

Một khi Dương Thành bị phá, cũng chỉ còn lại Tô Thành của hắn ta thôi. Nghĩ đến đó, thành chủ Tô Thành không do dự nữa, hắn ta dẫn theo gần bảy phần binh sĩ của Tô Thành, dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến Dương Thành.

Trước khi hắn ta đi, hắn ta còn nghĩ đến việc nhân cơ hội chặn trước chặn sau này để tiêu diệt quân Con Cháu ở Dương Thành luôn.

Vì vậy, hắn ta tự mình dẫn quân di chuyển!

Một bên khác, Đông Ly Ưng nhìn Dương Thành ở trước mặt, mắt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, hắn ta cũng đã thấy được. sự bố trí ở đối diện.

Ở những chỗ dưới cửa thành có khoảng một trăm binh sĩ, dù cho để đội đặc chiến mạnh mẽ tấn công, có lẽ vẫn không chắc chắn có thể chiếm được cửa thành.

Dù sao, khinh khí cầu cũng chỉ có thể chở vài người mà thôi.

Nếu quá đông, sợ sẽ xảy ra vấn đề.

Nhưng nếu dựa vào những người mà khinh khí cầu chở đi, cơ bản không đủ để xem.

Dù đội đặc chiến có thể lấy một địch mười, nhưng đối diện không phải là mười mấy người mà là hai trăm người.

Xem ra, muốn chiếm được thành trì, bọn họ vẫn phải nghĩ ra cách khác.

Dù vậy Đông Ly Ưng vẫn không nóng nảy.

Bởi vì, bây giờ vẫn chưa phải thời gian để chiếm thành, hắn ta muốn những Doanh Châu quân trong thành hy vọng.

Nếu không, sao hắn ta đánh viện binh được đây?

Một bên khác, Nam Minh Chinh đã chờ sẵn ở nơi mà quân cứu viện của Tô Thành phải đi qua. Hắn ta chia hai vạn binh lực làm bốn phần, trừ hai nhóm ở bên ngoài, còn có một nhóm trực tiếp bao vây phía sau.

Một nhóm này chờ đợi cơ hội, tùy thời gian mà thực hiện chặn đánh với quân cứu viện của Tô Thành.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom