Cập nhật mới

Dịch Xin Lỗi Bởi Vì Em Chỉ Là 1 Con Ác Quỷ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Chương 20: Sự Thật




Trong căn phòng bệnh vẫn là cái không khí thuốc thang nặng mùi không ai thích. Chỉ có điều sáng rồi mà căn phòng vẫn âm u, quỷ mị. Rèm cửa đã che hết ánh nắng của những ngày cuối đông rồi, phòng thì cũng chỉ bật đèn ngủ nhỏ thôi. Nó cựa người, định nhấc tay lên nhưng bị vướng gì đó. Đôi mắt nhíu lái mấy lần rồi mới dần mở ra được. Lúc này thấy tay mình mới biết là vướng dây chuyền nước. Ngay lập tức nó dựt cái dây đó ra khỏi tay mình, nhưng dây dợ, máy móc dính trên người nó đều bỏ ra hết. Bước xuống giường bệnh nó đi tới cửa sổ lớn kéo phắt chiếc rèm cửa ra. Do ánh sáng quá bất ngờ nó đưa tay lên che mắt rồi cũng quen dần với ánh nắng. Có vẻ phòng của nó ở tầng khá cao, từ đó có thể nhìn thấy con đường đông người qua, mọi người tấp nập đi lại.
Nó không biết chuyện gì đã xảy ra kể từ cái hôm nó ngất trên đừng nữa. Nhưng rồi nó đi làm vệ sinh cá nhân, thay bộ đồ khác. Rồi đi ra làm thủ tục xuất viện. Nó rất ghét ở bệnh viện, cực kì ghét.
Đứng ngoài cổng, nó nhấn chuông. Từng hồi chuông vang lên, rồi người làm ra mở cửa, ngay khi thấy nó, người làm đã hợt hả cúi xuống.
- Chào cô chủ!
- Vào nhà_ Vẫn cái giọng nói lạnh lùng ý, nó đi vào nhà.
Lúc này vệ sĩ, người làm trong nhà thấy nó thì cúi hết xuống chào nó. Từ trong nhà Tuấn xách theo một túi đồ, tay nghe điện thoại bước ra. Thấy nó anh vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng cúi chào nó.
- Người...người sao lại về rồi?_ Tuấn hỏi,
- Người xách gì vậy?_ Lexy hỏi.
- Dạ, tôi định mang vài đồ dùng nữa vào bệnh viện cho người_ Tuấn nói.
- Cất về chỗ cũ_ Nó nois bốn từ này rồi bước lên phòng.
- Ơ...người vẫn còn chưa khỏe hẳn mà sao đã về?_ Tuấn ngơ ngác đứng ở cửa nhà nói với lên.

- Cô chủ à...cô chủ?_ Mặc Tuấn cứ nói, nó cứ đi.
Thế là Tuấn đành gọi điện thoại báo cho các tiểu thư bạn nó biết chuyện để họ khỏi phải đến bệnh viện.
Nó ở trong phòng mình, nhìn lên cái đồng hồ điện tử trên bàn mới biết rằng, đã 1 tuần rồi đấy. Một tuần qua mình đã ở trong viện sao? Nó không thể nào hiểu nổi. Ngả lưng lên chiếc giường đậm chất hoàng gia, định nhắm mắt lại nhưng không thể.
- Thiên Kì Bảo Khang...
Ngay khi nó mở mắt ra, nó đã gọi tên hắn. Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu nó. Biết kiếm ai giải đáp cho mình đây. Hắn mấy ngay qua ra sao? Có biết mình như vậy không? Có đến thăm cô không? Có phải hắn đã rất đau khổ không?
Rồi nó nghĩ ra gì đó, đôi mắt sáng lên. Nó chạy về phía cái loptop. Đúng rồi, cái lúc nó vào phòng hắn đã đặt hai camera nhỏ. Một cái ở phòng ngoài, một cái ở phòng ngủ. Ngay lập tức kết nối với hai cái camera, cái hình ảnh đập vào mắt nó lúc này là gì. Phòng ngoài, người làm đang dọn đồ, có lẽ đã bị hắn đập phá. Phòng ngủ, không có ai. Sao lại thế? Sao lại không có ai. Nó cứ tự hỏi tự trả lời. Mới nhớ ra giờ là 10h sáng, hắn chưa đi học về. Và thế là nó đành quay lại đoạn băng để xem những ngày qua hắn sống sao
Cái tối hôm nó bỏ hắn giữa màn tỏ tình, người làm dìu hắn vào phòng, hắn ngất. Sáng sau hắn đi học bình thường, nhưng luôn quay lại phòng vào đêm khuya, khi đã say rượu không biết trời đất gì. Rồi lại ngủ, lại đi học, lại rượu, ngủ. Cho đến ngày hôm qua mới thấy hắn vào phòng sớm, gọi cho ai đó rồi lại đi. Đến chiều hắn mới lại phòng, nhưng không say rượu. Nhưng mà thà rằng hắn say rượu rồi ngủ đi còn hơn hôm qua hắn không say mà đập phá đồ đạc trong phòng, tự làm đôi tạy mình bị thương, tự làm đôi tay mình dính máu của mình. Hắn khóc, khóc thật sự rồi. Sau đó lại là những chai rượu rồi mới ngủ thiếp đi trong nước mắt mình. Và sáng nay hắn lại khoác cặp ra khỏi phòng, vẻ mặt bình thản như mọi khi.
Xem xong rồi nó mới ngã ngửa người ra. Hóa ra là chính nó đã làm người ta đau, ước gì người ta biết đươc là nó cũng đau, nó cũng yêu nhiều lắm nhưng không biết làm thế nào. Nó nhấc chiếc chuông vàng, lắc nhẹ. Vài phút sau, Tuấn bước vào.
- Cô chủ cần gì ạ?_ Tuấn hỏi.
- Đi mua cho ta cái điện thoại khác. Tường thuật mọi chuyện khi ta trong bệnh viện_ Nó vô cảm nói.

- Dạ,.......
Và thế là Tuấn kể mọi chuyện cho nó nghe. Cho đến ngày hôm qua...
-...Thiên công tử trưa qua có tới thăm người, cậu ấy bơ phờ lắm, hình như bị ốm thì phải. Lúc đó cũng chỉ có tôi ở phòng nhưng mà Thiên công tử không biết, vì tôi ở trong nhà tắm, đang rửa hoa quả mà Mai tiểu thư mang tới..._ Nói đến đây Tuấn ngấp ngứ.
- Tiếp_ Lexy nhẹ nhàng nói.
- Người đừng trách tôi vì đã nghe lén được chứ?_ Cậu có vẻ sợ sệt
Lexy gật đầu.
Loading...
- Người hãy nghe những thứ trong này, tôi chỉ thấy cậu ấy khóc, tôi biết cô chủ cần nghe cái này...Tôi xin phép đi mua điện thoại_ Tuấn đưa cho Lexy cái điện thaoị, mới mở phần ghi âm, rồi cậu cũng ra khỏi phòng,
Căn phòng giờ chỉ còn nó. Nó mở đoạn ghi âm. Một giọng nói ấm áp có chút khàn khàn vang lên...
"...Em có yêu tôi không? Chắc là không nhỉ? Em đã bỏ tôi lại một mình vào cái giây phút tôi tỏ tình với em mà. Nhưng sao em lại ngốc thế, không yêu tôi thì cứ nói, có cần phải bỏ đi dưới cơn mưa để rồi thành ra thế này...Tôi sẽ cố không buồn vì điều đó cho nên em đừng tự trách mình nhé. Đừng ngốc như thế, mau khỏe lại đi...tôi...tôi lo cho em, thực sự rất lo...Nếu đã không thể để tôi chăm sóc cho em thì xin em cũng đừng để tôi lo như thế này nữa....có được không? Tôi không biết nói gì nữa đây...Tôi...yêu em nhiều lắm...rất nhiều...."

Ngay lúc này đây cái người trong đoạn ghi âm đã khóc, sụt sùi mà bước ra khỏi phòng bệnh. Còn nó lúc này thì sao, trái tim của nó, không còn băng giá nổi nữa, tan hoàn toàn rồi. Nước mắt nó cũng không kìm nổi nữa mà lăn dài hai bên má.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lúc này tại nước Đức, có một trai, một gái đặt chân xuống khỏi sân bay. Người con trai thì đẹp một cách đầy lạnh lùng, băng giá. Người con gái thì không kém phần quyến rũ trong chiếc váy da với chiếc ao khoác da khoác ngoài, đi boots cao. Hai người nắm tay nhau tiến về phía chiếc Lamborghini veneno trắng gần đó. Một người đưa chìa khóa cho người con trai rồi cũng lên chiếc xe 6 chỗ đằng sau.
Sau nhưng vòng quay bánh nhanh, nhanh hơn bao giờ hết, chiếc xe đã dừng lại trước biệt thự Trương Phạm. Một ngôi biệt thự lớn.
Một vệ sĩ tới bấm chuông, trong nhà một người hầu chạy ra mở cửa.
- Lãnh thiếu gia có phải không ạ?_ Người này là người Việt nam.
- Phải_ Vâng, không ai khác, người con rai này chính là Harry
- Mời vào_ Cô hầu đi trước.
Harry cùng người con gái bước vào, người con gái đó không ai khác chính là Daisy. Đi theo cô hầu vào nhà. Trong phòng khách, có hai người đứng tuổi đã đứng dậy chào.
Đó là bà Phạm Thừa Hoa và ông Trương Tử Quang.
- Rất hân hạnh được gặp hai người._ Ông Quang vui vẻ nói, chìa tay bắt tay của Harry.
Bà Hoa thì bắt tay Daisy. Họ cùng cười chào lại.

- Mời ngồi_ Bà Hoa nói.
Hai ngừoi ngồi đối diện với hai vợ chồng ông Quang.
- CHắc hẳn hai người cũng biết tôi tới đây có việc gì rồi_ Harry vẫn cái bản mặt lạnh lùng mà vào thẳng vấn đề.
- Chúng tôi đâu biết. Hai người có việc gì cứ nói luôn_ Ông Quang vẫn phủ nhận.
- Lexy không phải con ruột của ông bà có phải không?_ Harry nhìn thẳng mắt ông hỏi.
- Đúng vậy_ Ông Quang vẫn không ngạc nhiên mấy.
- Tôi muốn chấm dứt cái câu chuyện trả thù này ở đây._ Harry mặt lạnh hơn tiền.
- Trà thù? Tôi có tra thù ai đâu?_ Ông Quang cười lớn nói, còn bà Hoa thì nét mặt không mấy vui.
- Tôi mong là vậy, Tuy nhiên ông có thể điều tra kĩ mọi việc trước khi sắp đặt những chuyện này không?_ Harry nhếch miệng lên cười.
- Ồ, Nếu ngày ấy không phải mẹ của cậu không trông mẹ tôi cẩn thận thì bà ấy đã không đi lạc rồi_ Lúc này thì ông Quang không kìm hãm được nữa rồi.
Vào hai mươi năm trước, vào cái đêm mưa lớn, khi mọi người chồng đều đã đi công tác, chỉ còn lại những người vợ và bậc tiền bối ở nhà. Đó là mẹ của Harry và bà Hoa cùng với mẹ của ông Quang. Hai gia đình chơi rất thân nhưng kể tù cái đêm đó cho tới giờ thì không thân. Mẹ ông Quang bị mất trí nhớ do một vụ tai nạn, tâm chí của bà y như một đứa con nít. Thấy bà Hoa có vẻ mệt mỏi vì trông mẹ chồng nên mẹ Harry đã bảo bà đi nghỉ để mình trông giúp. Bà Hoa nghe theo. Khi thấy mẹ ông Quang đã ngủ say, mẹ Harry mới ra ghế sofa ngồi đan len, ai ngờ bà đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cho đến khi bà Hoa tỉnh lại đã không thấy mẹ chồng ở trong phòng. Rồi họ nhận được điện báo mẹ ông Quang bị tai nạn gần đó, bà đã mất. Từ đó mọi lỗi lầm bị đổ lên đầu mẹ Harry mặc dù chuyện đó đâu có phải lỗi lầm hoàn toàn như vậy. "

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Chương 21: Sự Thật 2




- Mạng phải đền mạng_ Ông Quang chỉ nói 4 từ này.- Bác hãy hỏi vợ mình xem, người có lỗi thực sự là ai?_ Daisy nã giờ im lăgj giờ mới lên tiếng.
Ông Quang nhìn qua vợ mình, bà mấp máy như muốn gì đó nhưng lại tỏ ra đầy sợ sệt.
- Em biết gì?_ Ông Quang quay ra hỏi ba Hoa.
- Em...em..._ Bà không dám nói.
- Bác hãy tha thứ cho vợ mình đi, rồi bà ấy sẽ kể cho bác nghe mọi chuyện, chứ không phải cái câu chuyện ngắn gọn bác được biết_ Daisy tiếp tục nói.
- Nói đi, tôi sẽ tha thứ cho bà_ Ông Quang ngưng một lúc rồi nói, dường như ông đã chuẩn bị chấp nhận sự thật rồi.
- Thực ra, hôm đó, là em đã mở cửa nhà và ra ngoài nên...nên mẹ mới ra khỏi nhà được, chứ mẹ Harry đã khóa chặt cửa rồi_ Bà nói sự thật.
Lúc này ông Quang mới cười lớn lên, vì cái sự thật đau khổ này.
- Tại sao bà lại ra ngoài vào cái giờ đó?_ Ông Quang quát lên.
- Là...là vì tôi sợ ông giấu giếm tôi làm chuyện...không ra...gì_ Bà Hoa nghẹn ngào nói từng từ.
- Tại sao..._ Ông Quang hét lên.

- Bác cũng đã biết sự thật, giờ thì trả em gái lại cho cháu được chứ?_ Harry đầy hy vọng mà nói ra câu này.
- Ta xin lỗi, vì những gì đã gây ra. Ta sẽ chả nó nhưng tôi có một điều kiện..._ Ông Quang bỏ qua cảm xúc lúc trước.
- Bác cứ nói_ Harry đồng ý ngay.
- Cậu phải để nó thừa kế tập đoàn nhà họ Trương, chúng tôi chỉ có nó là con_ Ông thẳng thắn nói.
- Cái này cháu có thể đồng ý nhưng tùy vào ý Lexy_ Harry đành đồng ý.
- Được. Tôi không tiễn khách_ Nói hết câu ông Quang bước đi lên tầng luôn.
Hai người cũng đứng dậy chào rồi ra về trong niềm sung sướng.
Từ sau cái ngày biết Lexy là con nuôi Harry đã âm thầm điều tra hết mọi việc. Anh cũng đã nói cho bố mẹ mình biết rồi. Nhưng còn nó, anh biết nói với nó như thế nào đây. Cái cánh này anh vẫn chưa nghĩ ra được, quả thật quá khó để nói ra. Liệu nó có trách anh đã để nó đứng đấy một mình không? Anh vẫn đang đau đầu từng ngày bởi chuyện này. CÒn Daisy cũng chỉ mới biết thôi, là vì cô thấy Harry lo cho Lexy nên mới hỏi, mà Harry thì đâu có gì muốn giấu người mình yêu.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Không sao, con chỉ cần kế thừ Gloria là đủ rồi. Hãy sốnghạnh phúc, có lẽ từ giờ ta và con khó mà gặp nhau, xin lỗi con nhé_Ông Quang đang nói chuyện với Lexy.
- COn...con cảm ơn ba nhiều lắm. Chào ba_ Lexy nghẹn ngào nói.
- CHào con_ Ông Quang tắt máy.
Vậy là Lexy đã gọi cho ông Quang xin lỗi vì đã không làm được những điều mà ba mình giao cho. Và rồi ông đã tha lỗi cho Lexy. Giờ này nó hạnh phúc lắm. Nó vội vã xuống nhà bếp, ăn trưa. Lịch trình ngày hôm này nó đã định sắn trong đầu rồi.
Nó hiện đang đi xuống phòng khách, chuẩn bị ra ngoài.
Loading...
- Cô chủ_ Tuấn từ ngoài đi vào gọi.
- SAo rồi?_ Nó thấy vậy hỏi.
- Hoa của người đây ạ_ Tuấn đưa nó một bó hoa hồng được buốc thành hình trái tim.

- Tốt_ Nó mỉm cười nhận đóa hoa rồi ra khỏi nhà.
* Biệt thự Thiên Thiên*
Nó đã chọn đến gặp tình yêu của mình. Bước xuống xe, nó diện váy len lông bó sát người, dài tay, ngắn trên đầu gối màu xám nhạt. Khoác ngoài là chiếc khăn bản to kẻ caro đỏ đen, đi boots ngắn cổ, đeo kính đen. TRên tay cầm bó hoa hồng nó bước tới nhấn chuông.
"King...cong...."
Một vệ sĩ ra mở cửa, thấy nó người đó vô cùng ngạc nhiên.
- Xin lỗi tiểu thư, cậu chủ không tiếp khách ngày hôm nay_ Cậu ta lễ phép thưa.
- Xin lỗi nhưng, cậu chủ nhà ngươi mới kêu ta tới_ Nó nói thế rồi chẳng để người kia nói thêm mà vào nhà.
Người kia vẫn cứ lon ton chả hiểu chuyện gì chạy theo thôi.
- Nhưng mà...._ Người vệ sĩ định nói mà bị nó nhảy vào miệng
- Ngươi muốn ngày nào cũng dìu cậu chủ say rượu về nhà sao?_ Nó chỉ nói đúng câu này rồi vệ sĩ kia không nói gì mà đi chỗ khác coi như không biết gì hết.
Nắm khóa phòng hắn nó vặn khóa, đẩy cửa bước vào. Phòng đầu không sao, cô bước qua gian ngủ.
James đang nằm ngủ trên giường, trông thật là thương tâm. Lexy đặt đóa hoa xuống bàn bước lại giường ngồi cạnh hắn. nó đưa tay vuốt đôi má mịn màng của hắn như vuốt ve 1 đứa con nít. Rồi đặt đôi môi mình lên môi hắn, tặng hắn một nụ hôn. Lúc này hắn mới tỉnh dậy.

- Là em..._ Giọng hắn khàn khàn.
-..._ Nó gật đầu.
- Em còn đến đây làm gì, em đâu có cần tôi_ Hắn nhắm mắt lại quay qua bên kia.
- James à, em xin lỗi vì đã bỏ anh như lần trước. Thực ra em cũng yêu anh, chỉ là lúc đó em không thể. Nhưng giờ thì, em xin lỗi....làm người yêu em nhé?_ Giọng nói ấm áp của Lexy vang lên đầy ngân nga mà đập thẳng tai hắn.
- Em...em vừa nói gì?_ Hắn nghe câu ý xong thì bật dậy, nắm chắc hai vai Lexy mà hỏi.
- Anh đồng ý chứ?_ Nó nhìn vào mắt hắn hỏi.
- Anh yêu em nhiều lắm ngốc à!_ Hắn nói rồi ôm nó vào lòng thật chặt, chỉ sợ nó bỏ hắn như lần trước.
- Em xin lỗi...em xin lỗi nhiều lắm_ Nó cứ lẩm bẩm mãi trong miệng rồi nước mắt cũng rơi.
- Không sao, chỉ cần e mãi mãi ở bên anh là được rồi._ James cũng sụt sùi theo...

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Chương 22: Bên Nhau




Một ngày mới lại đến. Hôm nay có gì khác hôm qua, buồn hay vui?Trước cổng trường Lãnh Thiên vẫn là cái không khí rôn rả chuyện trò của học sinh. Daisy, Harry, Elena, Ken, Andy, Alice sáu người họ đi thành một hàng ngang mà bước vào trường, cả trường vẫn như thường. Thế rồi đột nhiên tất cả đều im lặng, im tới nỗi có thể nghe thấy tiếng lá rụng, mọi chuyện thay đổi đột ngột như thế ngay sau khi chiếc Lamborghini mui trần dừng lại. Sự tò mò đã khiến sáu người họ quay lại.
Vâng có thể nói cái cảnh trước mắt quá sốc...ai mà bị đau tim chắc xỉu. Và quả nhiên, vài nam thanh nữ tú của trường người thì ngất, người thì chảy máu mũi, người thì khóc. Đám đông bắt đâu xôn xao.
- Gì thế này? Như này chắc khác gì công khai sao?....
- Ôi thật là, đứng cạnh anh ý sát vậy tôi cũng chưa cả có một lần nào...
- Sao lại có người cười đẹp đến thế cơ chứ....
- Đúng là nụ cười này giết người không dao...
Mọi người có thể đoán và hai nhân vật bước xuống từ con siêu xe đó chính là James và Lexy. Trông họ thật là hạnh phúc, giống hệt cặp tình nhân, mà không họ chính là tình nhân mới đúng. Lexy bám lấy cánh tay James, bàn tay James nắm chặt bàn tay Lexy mà nhét vô túi áo khoác của James. Đã thế vừa đi vừa cười, vừa nói, lại còn nhéo mũi, véo má, cốc chán yêu, như này có thể Lexy sẽ bị fan của James ăn thịt sớm thôi. Đến bây giờ, cái lúc James cười rồi đặt một cái kiss lên má Lexy thì miệng của cả trường đá thực sự há hết cỡ. Tất nhiên những tiếng chụp ảnh phát ra từ các máy điện thoại cũng nổi lên theo. Sáu đứa bạn có người ngạc nhiên, có người thấy bình thường, có người tò mò nhưng không bận tâm. Họ đợi tới khi hắn và nó tới cùng hàng mới tra hỏi.
- Thưa chúa, con có nhìn nhầm không ???_ Ken liếc hai đứa nó mà thốt lên.
- Con không nhìn nhầm đâu_ Elena ở bên cạnh thì cười cười nói như biết rồi ý.
- Ai là con cậu?_ Ken chu miệng ra mà nói Elena.

- Chả biết_ Elena lờ đi như chưa có việc gì xảy ra.
- Hóa ra là mày bỏ chúng bạn đi chơi với zai nhá Lexy_ Alice giả vờ giận nói.
- Có người cũng thế mà nhỉ?_James thấy thế lao vô cứu nguy cho người yêu liền.
- Đúng_ Tuy là hành động nó ngọt ngào ấm áp thế nhưng chỉ với hắn thôi, còn không ngoại lệ đâu nhiều.
- Hai người đã là gì của nhau chưa mà bắt bạn gái tôi thế hả?_ Andy liếc xéo James.
- Dạo này yêu nhiều quá nên mù quáng à Andy_ Daisy biết là Andy hỏi trêu nhưng vẫn cố nói câu này chọc quê cậu bạn.
- Mù quáng_ Nghe thế hôm này Harry lại đệm thêm một lần nữa hai từ làm người ta cười không được, khóc không xong.
- Ồ, tôi tưởng anh không biết nói_ Lexy ngạc nhiên quay qua nhìn Harry.
- Cô muốn tôi nói nhiều sao?_ Harry thấy em mình nói vậy thì nhoẻn miệng cười.
- Nói bình thường là được rồi, không lại thành con vẹt_ Lexy nháy mắt với Harry.
Lúc này trong lòng Harry vui lắm. Được nói chuyện với em gái lại còn thấy nó cười, nháy mắt với mình, cái cảm giác này bao nhiêu năm rồi anh chưa được cảm nhận lại. Giờ tốt rồi, có lẽ ngày nào a cũng được gặp nó, thấy nó vui. Anh thực sự chẳng hề giận nó điều gì, mà chỉ thấy vui thôi.
Chúng nó bước lên lớp rồi vào học như thường. Trong đầu chúng chẳng hề nghĩ tới những chuyện xấu,cứ nghĩ tới sống và yêu thôi.Nào biết con đường đời đầy rẫy sự nguy khó đang rình rập chúng từng giờ. Nhưng có lẽ ai cũng muốn sống như chũng cả thôi. Ta không biết ngày mai sẽ ra sao, thôi thì hôm nay cứ hãnh phúc đã, để không quá muộn màng, hối tiếc.
Sau giờ học James chở Lexy đi chơi. Những cuộc hẹn hò đầy hạnh phúc, tràn ngập niềm vui.
Trong trung tâm thương mại, người ta phải phát ghen khi thấy hai người.
Loading...
- Honey, cái này thì sao?_ James giơ chiếc áo len dáng rộng ra cho Lexy coi.
- No_ Nó đưa mắt nhìn rồi lắc đầu.

- Rốt cuộc thì em thích gì zợ, từ lúc không biết xem rồi thử bao nhiu mẫu rồi_ Hắn ôm eo nó từ sau.
- Em cũng chả biết_ Nó trả lời câu này làm hắn hoảng.
- Chứ mấy bộ em mặc này là ai mua?_ Hắn chỉ bộ đồ trên người nó hỏi
- Được đặt thiết kế riêng, trên thế giới không có cái thứ 2_ Nó xoay người, hai tay chạm má hắn.
- Xấu tính_ Hắn nói rồi bỏ nó ra.
- Xấu thì đừng yêu_ Nó te tởn đi ra khỏi gian hàng quần áo.
- Ới, đợi người ta với xem nào._ Hắn nói với, chạy theo.
Nó trong lòng hạnh phúc lắm chỉ là không bộc lộ nổi, biểu cảm quá nặng hàn khí.
- Cưng đi ăn tối đi, anh đói rồi?_ hắn xoa bụng.
- Đi thì đi_ Nó nhìn hắn suy xét một lúc rồi nói.
Hai đứa lên tầng 3 ăn uống mà khổ, hai ngưới đến phát ghen cho nhau, nam thì nhìn Lexy, nữ thì nhìn James
- Từ mai ra đường anh sẽ hóa trang cho em thành con vịt xấu xí mới được_ Hắn véo má nó.

- Xi... Ngươi làm vậy thì ta sẽ biến người thành con heo bẩn thỉu rồi mới cho ra đường_ Nó hất hàm trông rất đáng yêu.
- Nói thế thôi chứ sao dám, yêu cục nợ này nhất trần_ Hắn cười tít mắt.
" Mọa"
Nó hôn bất ngờ vào môi hắn.
- Đừng có tưởng bở, để người ta đỡ nhìn thui_ Nó bao biện luôn.
- Hì, lúc nào cũng thế này để bao biện thì tốt_ Hắn lại cười.
- Mơ đi, lúc đó ta sẽ bỏ ngươi lun_ Nó lấy ngón trỏ ẩn án hắn.
Hai người cứ thế dong chơi mãi mà chả để ý tới thời gian. Thực sự quá hạnh phúc, quá tuyệt vời...

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Chương 23: tình trong mộng?




10h tối, hai con người ở trong vườn hoa hồng ngắm sao, cảnh lãng mạn quá chừng. Lexy gối đầu lên cánh tay của James, hai người nằm dưới nền cỏ, không ngại lạnh mà chuyện trò hạnh phúc.- Anh này, vì sao anh lại yêu cô gái như em?_ Nó đưa mắt nhìn hắn hỏi.
- Ưm....Vì Lexy của anh xinh đẹp, thông minh, đa tính cách, đáng yêu, hiền, biết quan tâm người khác và vì anh cần em nên anh yêu em. Ok?_ Hắn nịnh bợ nó hết mức có thể luôn.
- Haha, đính chính để a không hối hận, em không quan tâm người khác, em cũng không đáng yêu và tất nhiên em có thể giết anh lúc nào em muốn, đừng nói em hiền._ Nó chốt bằng vế sau một cách dã man con ngan làm hắn ngớ người tự trách mình.
- Sao anh lại yêu em nhỉ?_ Hắn nhìn lên các vì sao hỏi tu từ.
- Hối hận?_ Nó hỏi.
- No, mà này, sao lúc đó em lại bỏ đi_ Khuân mặt hắn trở lại vẻ nghiêm túc.
- Có lí do_ Nó lảng tránh câu trả lời thật.
- Lí do gì?_ Hắn nhìn nó chằm chằm.
- Lí do gì anh hỏi làm gì, chỉ cần biết bây giờ và mai sau em ở bên anh là được rồi_ Nó ngồi dậy, giọng nhàn nhạt, lành lạnh làm hắn hoảng hốt.
Hắn ôm nó vào lòng mà vỗ về.
- Xin lỗi đã nhiều chuyện nha đại nhân, tiểu nhân không cố ý đâu ạ_ Hắn lại làm nó cười được rồi.
- Ta sẽ tha tội cho ngươi, nhớ đấy_ Nó quay lại nhìn hắn, mặt họ chỉ cách nhau khoảng 4cm.
Và rồi James đang định tiến gần lại hôn nó thì từ đâu một bông hồng đỏ xuất hiện ở giữa hai người, hắn quả là ngạc nhiên, nó thì cười đầy bí ẩn. Hắn nhíu mày nhìn nó tặng cho bông hoa ý một cái hôn nhẹ mà phát ghen.
- Em đang làm gì vậy?_ Hắn khó hiểu.

- Nụ hôn của ta, ngươi muốn mà được à_ Nó lè lưỡi trêu ngươi James.
- Xí, khồng cần, đầy người muốn hôn ta nhá_ Hắn hấn hàm.
- Ngươi dám, ta cắt lưỡi ngươi._ Nó phán câu này xong đứng dậy.
- Em đi đâu đấy?_ Hắn đứng dậy theo hỏi nó.
- Không về chẳng nhẽ ở đấy?_ Nó mặt âm độ nói.
- Cũng được chứ sao._ Hắn cười cợt nói.
- Ngươi có đưa ta về không thì bảo?_ Nó khoanh tay trước ngực hỏi.
- Không_ Hắn chu mỏ ra.
- Không thì thôi_ Lời nói nhẹ tựa lông hồng, nó bước đi theo lối ra khỏi nhà hắn.
- Ơ, thế em về thế nào mà thôi_ Hắn đi theo sau lảm nhảm.
- Thiếu gì người đưa về_ Nó nói.
- Thôi xin người, để tui chở về_ hắn véo má nói rồi lấy xe ra chở nó về.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một buổi sáng nữa lại tới, một sáng chủ nhật thanh bình. Hôm nay là ngày đầu tiên nó bình minh muộn. Còn hắn, khác mấy hôm trước, bình minh sớm -_- . Tuy nhiên, lý do mà hắn dậy sớm là một cuộc điện thoại đang diễn ra.
- Alo_ hắn nghe điện.
- Anh James à, em nè_ Một cái giọng nói được coi là yểu điệu thục nữ đi.
- Ai vậy?_ Hắn nhìn màn hình điện thoại nhưng số lạ, không có tên.
- Mới có mấy năm mà anh đã quên em rồi sao. Lục Thái Hà nè_ Cô gái đầu bên kia thở dài.
- Kate, sao bữa nay gọi anh sớm vậy?_ Hắn ngáp ngủ hỏi.
- Hôm nay em về Việt Nam, anh đón em với, ở Việt nam e quen mỗi anh thôi à_ Cô gái ra vẻ nhõng nhẽo.
- Mấy giờ?_ Tới lượt hắn thở dài
- 8h gì đó_ Cô nghĩ lúc rồi trả lời.
- Mà em định ở đâu hả?_ hắn bên này nghĩ sắp có bão loạn
- Ở nhà anh nhá, nhà anh nhiều phòng mà?_ Cô gái kia tiếp tục làm hắn bất ngờ.

- Hở? Thui cũng được_ Hắn đành đồng ý, nó là em họ hắn mà.
- Thui nhá, Bye anh trai_Cô gái hôn gió vô điện thoại.
Hắn thì chán nản tắt điện thoại đi vô làm vệ sinh cá nhân, rồi ăn sáng, xong còn đi đón cô em gái họ. Và hắn thì đang thương tâm cho Ken, tất nhiên còn đang nghĩ cách làm sao để ăn nói với Lexy mà không bị từ mặt, bởi vì Kate sẽ ở cùng hắn mà. Thế rồi hắn nghĩ ra cách "nói bây giờ hoặc hối hận" Và thế là hắn gọi điện cho Lexy, 8h rùi, chắc hẳn đã dậy.
- Em nghe_ Giọng lexy như mới ngủ dậy
- Anh nói nè, em đừng giận anh nhá?_ Hắn ấp úng.
- Ok_ Nó nhẹ nhàng nói.
- Hôm này em họ anh tên là Lục thái Hà ở bên Anh về đây, nó không có chỗ ở nên đòi đến nhà anh ở nhờ, anh lỡ đồng ý oy, em tha anh nhá?_ Giọng hắn rất chi là nhỏ nhẹ, sợ nó hơn sợ mẹ.
- Có chắc là hai người sẽ không sao không?_ Nó ngưng một lúc rồi lạnh nhạt hỏi.
- Honey yên tâm, mục tiêu của con bé là thằng ken, cho nên chồng em không hề liên quan_ Hắn chắc chắn.
- Cũng được_ Nó nói xong tắt máy luôn, không để hắn nói gì thêm.
Hắn thì sũng sướng mà thét lên.
- Yeh, mình thật là giỏi!
-----------------------------------------------------------
*Biệt thự Sarah*
Nó đang bực mình ngồi trên giường, tay cầm điện thoại, khuân mặt biểu lộ rõ ý không vui. Và rồi đôi môi nó nhếch lên tạo đường cong hoàn mĩ, cái nụ cười ác quỷ. Nó tìm số, gọi điện cho Elena. Cách tốt nhất để tống cái cô em họ đi là mai mối cho Ken, nó quả thật nham hiểm. Thực ra nó biết thừa hai người này có tình cảm với nhau, chẳng qua sợ thất bại nên không dám tỏ tình. Nó định để con bạn tự xử nhưng xem ra, nó vẫn phải ra tay.
- Elena này?_ Nó nói
- Sao gọi tao?_ Bên kia con bạn nó cũng mới bình minh.
- Mày có yêu Ken không?_ Nó hổi luôn vào vấn đề.

- Mày hỏi thế là có ý gì?_ Elena lúc này tỉnh ngủ luôn rồi đây.
- Nếu mày không nhanh ra tay thì sẽ có tình địch đấy_ Lexy nói giống nhà tiên tri không bằng.
- Hôm này mày nói gì tao không hiểu hết à?_ Elena hiểu câu đầu nhưng không hiểu câu sau.
- Tao chỉ nói ngắn gọn thôi, còn đâu mày tự cho người điều tra_ Nó mất bình tĩnh mới con bạn.
- Oke, nói đi_ Elena nói.
- Em họ James, Lục Thái Hà, tình trong mộng: Ken, hôm nay về Việt Nam, Ok?_ Nó hỏi lại.
- Tình trong mộng?_ Elena hỏi lại.
- Hơi....Tự tìm hiểu_ Nó quát lên rồi tắt máy.
Không hiểu sao mới sáng ra mà nó đã thấy nóng nực, bực bội vậy rồi. thấy tiếng nó hét, Tuấn ở ngoài gõ cửa hỏi han.
- Có chuyện gì không cô chủ?_ Tuấn hỏi.
- Hừm,....Chuẩn bị đồ ăn sáng,....cả xe nữa_ Nó nói rồi bước vô phòng tắm.
- Vâng_ Tuấn đáp rồi đi luôn

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Chương 24: Bà Mối!




Tuấn cứ nghĩ là Lexy tới nhà James nhưng không nó tới nhà Ken. Nó quyết định sẽ nhúng tay vô. Tuấn nhấn chuông biệt thự Trần Thiên, ngay lập tức có người ra mở cửa. - Xin hỏi người đến tìm ai ạ?_ Cô hầu lễ phép hỏi.
- Ta tới tìm Hoàng_ Giọng nói của nó quá đủ lạnh để khiến cô hầu run rẩy.
- Người có hẹn trước chưa ạ?_ Người đó tiếp tục hỏi.
- Hừ, ngươi muốn mất việc hay sao mà để đại tiểu thư nhà ta đứng ngoài trời_ Tuấn lên tiếng.
- À...vâng, mời người vào nhà_ Cô hầu dẫn đường cho hai người vào phòng khách nhà Ken ngồi đợi.
Căn biệt thự rộng, kiểu Pháp, bên ngoài có hai màu chính trắng và xanh đậm. Phòng khách rộng, thường trang trí đồ theo kiểu đối xứng, có màu vang kim cùng màu trắng trông rất sang trọng. Từ trên cầu thang, Ken xỏ tay túi quần đi xuống, miệng cười toe toét.
- Ngọn gió nào đưa Lexy tới nhà tui vậy_ Cậu vừa cười vừa nói.
- Người hầu nhà cậu có thói quen nói nhiều giống chủ_ Nó mặt lạnh như tiền.
- Thông cảm. _ Cậu ngồi xuống đối diện Lexy.
- Đèn chùm đẹp_ Nó nhìn lên trên nói
Vâng, công nhận là nó tinh mắt thật. Cái đèn chùm này tốn không ít tiền Ken mới có được nó. Chiếc đèn chùm được tạo hình theo kiểu bông hoa nở ngược nhưng không có cánh dày mà là từng lớp đèn xếp vòm. Chiếc đèn được làm từ vàng và đá sophia.
- Đèn chùm nhà chị còn đẹp gấp trăm lần_ Ken khiêm tốn nói.
- Thôi, vào việc chính luôn_ nó nhìn Ken.

- CHị cứ nói_ Ken liếc mắt người hầu ý nói đi rót nước mời khách.
- Cậu có yêu Elena không?_ Đúng là nó biết làm người khác bất ngờ.
- Thế cũng hỏi_ Ken bật cười.
- Tôi hỏi thật. Nếu cậu không nhanh sẽ mất cô ấy đấy_ Nó tựa lưng vào ghế.
- Yêu thì làm được gì, cô ấy cũng đâu yêu tôi_ ken chán nản thở dài.
- Tôi có cái này cho cậu nghe đấy_ Nó thích thú lôi trong túi ra cái điện thoại, mở phần ghi âm.
- Gì vậy?_ Ken tò mò.
-..._ Nó không nói gì để cái điện thoại xuống mặt bàn.
" Lexy à, tao thật sự...thật sự yêu một người rồi...Nhưng mà tao....hông có dám nói....tao sợ...sợ người đó sẽ bỏ tao giống hắn....Tao chả biết làm thế nào à....Trần Nhật Bảo Hoàng, anh có yêu em không??? Em buồn lắm, vì anh...vì trong lòng anh....chưa chắc....đã có êm..."
Cái đoạn ghi âm đó là hôm mấy nhỏ đi bar, uống say, Lexy đưa Elena về, lúc nằm trên giường nhỏ nửa tỉnh nửa mơ với cái giọng say rượu mà gọi tên Ken. Nghe xong đoạn ghi âm mà ken khóc giở mếu giở.
- Tính sao?_ Nó nháy mắt tinh nghịch.
- Tỏ tình thôi_ Ken cười sung sướng.
- Ờ...ngay sáng nay được không?_ Nó nhăn mặt hỏi.
- Sao gấp vậy?_ Ken ngạc nhiên nữa.
- Kate về nước_ Nó không vui mà nói ba từ này.
- Đơn giản_ Cậu ta nghĩ một lúc rồi búng tay nói.
- Đợi tin mừng_ Nó nói xong đứng dậy ra khỏi nhà.
- Cảm ơn chị nhiều nhé_ Ken nói với theo.
Nó ra khỏi biệt thự Trần Thiên đầy sung sướng và háo hức. Ken thì tất bật chuẩn bị nhưng do thời gian ngắn hạn cho nên, cậu quyết định chuẩn bị đơn gian để giải quyết vấn đề nhanh gọn. Cậu chọn lí do ăn trưa để gặp mặt Elena.
- Elena ới_ Cậu ríu rí gọi tên nhỏ qua điện thoại.
- Ơi_ Nhỏ cũng vui mừng khi nhận điện thoại của Ken mà thưa.
- Tới nhà tui ăn trưa đi_ Cậu ra giọng cực kì đáng yêu (ở gần là tg lao vô ôm luôn á)

- Ưm, cũng được, mấy giờ?_ Nhỏ đồng ý.
- Bây giờ. Bye_ Nói xong cậu tắt máy.
Nói là bây giờ thì cứ nói chứ con gái ra đường ai mà cứ thế đi, phải chuẩn bị chút chứ. Nhỏ cũng thế, thay bộ đồ, trang điểm nhẹ, chọn trang sức ,làm tóc thế rồi là đi tới nhà cậu ta. Tính ra thì cũng phải mất ít nhất 30 phút mới tới nơi. Nếu mà lâu thì phải một tiếng ý chứ.
Nhỏ được người hầu dẫn vào, vừa vào tới nhà, tiếng đàn piano cùng tiếng hát đã đập vào tai nhỏ rồi.
" Anh xin tặng em cả đại dương hoa hồng thắm...
Tình yêu ấy sẽ mãi mãi như hoa tươi trao cho em chỉ cuộc đời này...
Và xin tặng em cả dòng máu nóng và trái tim này....
Anh không thể không có gì, nhưng không thể không có em.
Anh có thể mất tất cả nhưng không thể mất em
Gặp em rồi anh mới biết mình không thể không yêu...
Ngay từ giây phút đầu nhìn thấy em...
COn tim anh đã vĩnh viễn thuộc về eeeeee...."
Nhỏ tiến lại gần chỗ Ken, nhỏ vừa đi, vừa vỗ tay.
- Hay, Ken của chúng ta hát hay, đàn giỏi, tính tặng ai bài nè_ Elena cười tít mắt.
Ken thì gãi đầu, trong lòng mỉm cười nghĩ, không phải Ken của chúng ta mà là Ken của em.

- Tính tặng cho người yêu tương lai đó, thấy sao?_ Cậu đứng dậy khỏi ghế đàn.
- Người yêu à,....hay lắm, chắc chắn cô ấy rất thích_ nhỏ nói có vẻ hụt hẫng làm Ken thấy rõ.
- Thôi đi ăn trưa đã, tui đói oỳ_ Cậu ta kéo nhỏ vô phòng ăn
Kéo ghế cho ngồi, rồi cậu mới ngồi xuống đối diện. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui lắm. Tới khi ăn tới món tráng miệng thì Ken dừng lại nhìn Elena ăn bánh. Nhỏ sớm nhận ra mà ngước lên nhìn cậu ta.
- Nhìn gì vậy?_ Nhỏ nhăn mày.
- Elena à, tôi đã bị cảm nặng và nó đã chuyển sang giai đoạn cuối rồi. Phương thuốc duy nhất có thể cứu thoát tôi khỏi lưỡi hái của tử thần đó chính là ánh mắt, là nụ cười, là sự quan tâm và một tình yêu nồng ấm của em. Người tôi thương chỉ có một. Người tôi nhớ chỉ có một. Người tôi yêu chỉ có một. Người tôi muốn sống cùng trọn đời cũng chỉ có một. Đó chính là em, Elena._ Cậu nhìn thẳng mắt nhỏ mà nói từng lờii rõ ràng, nói xong cậu nở nụ cười thật tươi.
- Chắc là tôi đang mơ_ Elena quay mặt đi chỗ khác lên tiếng.
- Không đâu. Làm người yêu anh nhé?_ Cậu ta lôi một hộp xoàng trong túi và mở ra, là một chiếc nhẫn đính viên kim cương đỏ hình thoi.
- Lần đầu tiên gặp anh, em đã thích cái cách anh cười, cái cách anh nhìn em, và cả cái cách anh nói chuyện. Đừng bao giờ rời xa em nhé, vì sự thật là em rất yêu anh!_ Nhỏ tiến tới trước mặt Ken nói rồi đặt một nụ hôn lên trán cậu ta, nhận chiếc nhẫn từ cậu.
- Dẫu ngày mai nắng có tắt, bão bùng có đến, anh sẽ không bao giờ rời xa em_ Ken ôm nhỏ vào lòng, cậu tham lam ngửi tóc nhỏ.
Mùi hương đó cậu sẽ nhớ mãi, nhớ mãi cái mũi hương của nhỏ, để không bao giờ, không giây phút nào cậu quên nhỏ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Chương 25: \"không Bao Giờ\"




James hiện giờ đang ngồi ăn trưa ở nhà một cách khổ sở. Không chỉ có cô em gái đó mà em họ này còn dẫn thêm một đứa con gái nữa về, con bạn của Kate thích hắn cho nên từ lúc ở sân bay về đến giờ, hắn chỉ có ngồi nghe hai đứa nó thao thao bất tuyệt, không thì là bạn Kate chốc chốc lại "anh James ơi" Hắn nghe mà muốn ói nhưng giữ phép lịch sự không muốn đuổi. Kẻo mang tiếng anh họ đuổi em họ ra khỏi nhà thì thôi rồi. Nhân vật thích hắn tên là Nguyễn Trúc Vân, Mia, con gái công ty môi giới nhà đất.
- Anh James ăn cái này đi._ Mia gắp thức ăn cho James.
-ờ_ Hắn đáp ngắn gọn.
Kate định nói gì đó nhưng rồi James có điện thoại. Hắn sung sướng quá nghe luôn tại đó, là nó gọi.
- Vợ gọi chồng có chuyện gì thế?_ Vâng hắn đã quyết tâm chọc tức Mia.
- Kinh quá đấy_ Nó bên này chưa hiểu chuyện nên than.
- Yêu vợ quá, chồng đang ăn trưa với Kate và Mia_ Hắn cố nói cho Lexy hiểu, rồi còn nhấn mạnh từ Mia nữa.
- Đã hiểu, ta tới ngay đây_ Nó mặt mày tối lại định tắt máy thì...
- Yêu vợ nhất "chụt"_ Một cái hôn qua điện thoại rồi hắn tắt máy.
Kate thì không mảy may gì cho lắm chỉ có Mia thì đang tức nhưng chẳng thể làm gì.
- Ai vậy anh?_ Mia hỏi.
- Vợ yêu của anh_ James nói thêm từ yêu cho người ta đắng lòng.
-...._ Mia không biết nói gì thêm, ngồi im thin thít.
Một lúc sau thì tiếng chuông nhà vang lên, hắn vui mừng không tả hết, Kate với Mia thì tò mò không biết ai đến. Nó mặc một chiếc váy giả quần đen, ngắn trên đầu gối một gang tay người lớn, không mặc quần tất làm lộ ra đùi trắng như tuyết, kết hợp với chiếc áo crotop lửng trắng bên trong, bên ngoài khoác áo lông màu trắng, đi boots ngắn cổ đen, tóc xoăn, mái chéo, nó đeo thêm cái kính đen bản to, che đi một phần khuân mặt. Cả ba người trong phòng nhà quay hết lại nhìn nó, hai người ngạc nhiên, người còn lại thì thích thú.
- Chị là ai?_ Kate lên tiếng hỏi, bởi vì nhỏ đã bị nó làm cho biết cái gọi là nhan sắc có thừa, nhìn mà hâm mộ.
- Chắc em là Kate?_ Nó tiến tới ngồi lên đùi James một cách tự nhiên làm cả phòng sốc toàn tập.

Hắn cũng lấy tay ôm eo nó một cách hạnh phúc.
- Vâ..ng_ Kate bất ngờ.
Lúc này nó mới bỏ cái kính ra, giờ thì hai người này thực sự ghen tị với sắc đpẹ của nó. Hắn liền hôn vào má nó.
- Vợ ăn cơm chưa?_ Hắn cười hỏi.
- CHưa. Ngươi không định giới thiệu ta sao?- Nó cau mày.
-À, đây là em họ-Kate, còn đây là Mia, bạn Kate, giới thiệu với hai em, chị này là Lexy, vợ tương lai của anh_ Hắn trỏ từng người giới thiệu.
- Chị dâu xinh đẹp thế mà anh dấu em giờ mới nói hả?_ Kate cười.
- CÓ sao_ Hắn nói.
Mia thì tức phát điên lên, rõ là không phải nhà mình mà lao vào ôm chủ nhà tự nhiên. Chắc chăn tôi sẽ không để yên cho hai người đâu, cái gì tôi đã muốn thì nó là của tôi.
- Mọi người cứ ăn tiếp đi_ Nó liếc mắt qua nhìn Mia.
- Anh James à, A..._ Mia gắp một miếng thịt dê xào định đút cho James.
Nó ngồi lên đùi James cho nên nó ăn luôn miếng thịt dê đó.
- CHồng chị không ăn được thịt dê_ Nó lạnh lùng mà nói ra câu này.
- Không ăn được sao còn nấu?_ Mia tức quá đập đũa xuống mặt bàn nói.
- Tại vì tao thích ăn_ Kate ngồi bên này vừa gắp thức ăn vừa nói.
- James của chị thích ăn nhất là cái này, A_ Nó cầm cái bánh macaron lên cắn một nửa, một nửa đút cho James.
- Hai người hạnh phúc quá_ Nhỏ Kate cười.
- Thật là mất lịch sự_ Nhỏ Mia tức quá mà nói câu này.
Nó liền quay lại nhìn Mia, một cái nhìn người ngoài nhìn vào cũng đã thấy lạnh sống lưng.
- Đây là nhà em?_ Nó hỏi
- Đây là nhà chị?_ Nhỏ Mia cũng không vừa mà hỏi lại nó.
- Đây là nhà người yêu chị_ Nó nhếch miệng sau câu nói.
- Chị...chị_ Mia tức mà không làm gì được.
- Kate à, em vừa xinh gái lại đáng yêu, sao lại đi chơi với một người bạn trái ngược mình mà lại còn bị nói lắp nữa vậy?_ Nó giở giọng điệu.
Cả phòng ăn cười ầm lên. Mia thì bực quá, sao ăn nổi nữa, cô đứng phắt dậy.
- Em ăn no rồi_ Nói rồi cô đi về phòng.
- Bạn ý giận rồi kìa_ Kate nhìn theo Mia nói.

- Kệ đi, em cứ ăn nhé, anh đi trước_ James nói rồi dẫn Lexy ra khỏi nhà.
Nó cũng chả biết mình đi đâu nữa, chỉ ngồi im trên xe ô tô mà thôi. Hắn một tay lái xe, một tay cầm tay nó như thường. Thế rồi hai người dừng ở một bãi đất trống cao hơn các mô đất gần đó. Nó nhìn hắn một cách khó hiểu.
- Em cứ xuống đi rồi biết_ Hắn mở cửa xe cho nó.
- Ngươi cõng ta cơ_ Nó đến giờ làm nũng.
- Trời...Thôi được_ Hắn cúi người xuống cho nó trèo lên lưng.
Và thế là nó trèo lên. Hắn đứng phắt dậy trong lòng tự nhủ may sao người yêu mình gầy. Hắn đi lên chỗ đất cao gần đó, dưới gốc cây phong. Lúc này nó nhìn về phía trước, tự nguyện xuống khói lưng hắn, mà tươi cười bước về phía trước. Trước mặt hai người là gì ư? Một cánh đồng hoa hướng dương nở rực. Nó dang tay quay một vòng rồi quay lại nhìn hắn đứng trên kia đang nhìn nó chăm chú mà cười.
- James à?_ Nó gọi
- Dạ_ Hắn đáp nhẹ nhàng.
- Em yêu anh nhiều lắm_ Nó cười, vừa cười vừa nói.
Đây là lần thứ hai hắn thấy nó cười như vậy. Thực sự là một nụ cười chính hiệu. Tuy là người yêu nhưng mà hắn vẫn ngất ngây trước cái nụ cười rạng rỡ hơn nắng mai ấy của nó. Hắn thong dong bước xuống chỗ nó đang đứng.
- Em cười như thế định giết người sao?_ Hắn đùa nó.
"Moaz"
Nó hôn vào môi hắn một cách bất ngờ.
- Đã có ai chết chưa?_ Nó mở to đôi mắt, rồi chớp chớp hỏi hắn.
- Không chết nữa, chết rồi ai yêu em_ Hắn đưa tay véo má nó.
- Thiếu gì_ Nó lè lưỡi trêu ngươi hắn.
- Từ nay hãy cứ cười như thế này nhé, đừng có lạnh lùng làm anh sợ_ Hắn ôm nó từ đằng sau, cọ cái mũi của mình vào tóc nó.
- Không thích, chỉ khi nào có anh ở bên thôi_ Nó xoay người nhìn hắn.
- Em chả bao giờ nghe lời anh hết_ Hắn bĩu môi tỏ vẻ buồn.
- Đền bù nhé?_ Nó hỏi

- Ừ_ Hắn cười.
- Đưa em điện thoại anh._ Nó chìa tay nhận điện thoại.
Hắn móc trong túi ra đưa cho nó dù không biết nó định làm trò gì nữa. Thế rồi nó vô camera, nó hôn vào môi hắn rồi chụp. Một bức ảnh so cute. Tiếp tục vô phần ghi âm, bật lên. "Thiên Kì Bảo Khang, ngươi là đồ xấu xí, đáng ghét, Ta yêu ngươi nhất trên thế gian này. Dẫu mai nước biển cạn, mặt trời không mọc thì ta cũng mãi mãi yêu mình ngươi mà thôi. Em sẽ không bao giờ buông tay anh" Tới đây nó lưu lại.
- Rồi nhé?_ Nó làm gì đó rồi đưa điện thoại cho hắn.
Hắn mở điện thoại lên coi. Hình ảnh hai đứa nó hôn nhau ngay màn hình điện thoại. Hắn hạnh phúc lắm, cười toạc miệng mất ý chứ.
- Vợ này, sao em có thể đáng yêu như thế, ai mà kiềm chế được_ hắn nói xong liền bế nó lên quay vòng vòng à.
- Xuống, thả xuống_ Mãi tới lúc nó quát lên hắn mới thả nó xuống.
-...._ Hắn lại bữu môi nhìn nó.
- Hư_ Nó véo má hắn, không phải véo yêu, mà cái véo này đau, rất đau.
- Aaa...đau, xin lỗi, xin lỗi_ Hắn kêu lên.
- Lè_ Nó thả ra rồi lại chọc hắn.
- Vợ giỏi lắm_ Hắn nói rồi định lao tới bắt nó, nào ngờ nó nhanh chân chạy mất.
- Đến đây mà bắt này_ Nó tiếp tục chạy.
- Cứ đợi đó, ta đến đây_ Hắn chạy theo bắt nó.
Cứ như vậy, hai người cứ chơi đùa chán chê lại ngồi nghỉ, chụp ảnh làm kỉ niệm. Đến chiều nó nổi hứng muốn đi ăn kem. Hắn cứ sợ nó đau họng không cho nó ăn nhưng nó cứ nhõng nhẽo đủ kiểu. Anh hùng khó qua ải mĩ nhân, đành đưa nó đi ăn kem thật. Nó ăn rồi thì thôi còn bắt hắn ăn cùng, hắn cũng há miệng cho nó đút. Mọi người xung quanh nhìn hai chúng nó với cắp mắt ngưỡng mộ mà trôn chân tại trận. Vì hắn đẹp trai, vì nó xinh gái và còn vì tình yêu của hai người chúng quá hạnh phúc, đến nỗi không thể tìm ra từ nào để diễn tả. Nhưng làm gì có thứ gì ,là mãi mãi một trạng thái, sớm muộn cũng thay đổi, chỉ là thay đổi mấy cũng tìm về được mới nhau
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Chương 26: ...không Được...




Hiện giờ hai đứa nó đang ngồi trên mui xe, ngắm khung cảnh thành phố lung linh dưới màn đêm từ trên đỉnh đồi cao. Nó tựa vào vai hắn một cách yên bình, hắn một tay chống, một tay ôm ngang người nó. Cảnh đêm tĩnh lặng, hai người cũng lặng thinh theo thời gian. Đây là lúc hai người suy nghĩ, suy nghĩ về tương lai và thứ mình chọn.- Nếu mai kia chúng ta có cãi nhau lớn đến mấy, em cũng đừng bỏ anh nhé?_ Đột nhiên hắn lên tiếng hỏi.
- Nhất định không...nhưng khi nào anh buông, em sẽ không níu..._ Nó trả lời.
- Xin em đừng buông, những lúc như thế chắc chắn là anh không muốn vậy, hãy nhớ chỉ là hiểu lầm, vì thế em hãy níu anh lại, dù chỉ một lần nhé?_ Giọng hắn khàn khàn.
- Cũng được, nhưng còn anh? Dù em có sao đi chăng nữa, anh cũng không được bỏ rơi em, không tin em?_ Nó ôm chặt lấy người hắn.
- Chắc chắn là như vậy rồi_ hắn cũng nhỏ nhẹ trả lời nó.
- Yêu anh_ Nó nói nhỏ.
- Chúng ta về thôi, sương dày hơn rồi_ Hắn đỡ nó dậy
- Ok_ Nó thở dài, lại sắp xa hắn rồi.
Trên đường về nhà nó, cả hai chẳng ai nói lời nào. Họ để dành những lời yêu thương cho những ngày sau nói đấy thôi. Về tới cổng nhà nó, nhưng nó không xuống, cứ ngồi lì ra, hắn nói gì thì nó vẫn là mặt hồ tĩnh lặng.
- Làm sao?_ hắn hỏi lần ba.
- Anh ở lại với em đi_ Nó giờ mới nói.
- Không được_ hắn trả lời ngay lập tức.

- Sao?_ nó hỏi.
- Chúng ta đã kết hôn đâu_ Trời, cái đầu hắn lại nghĩ lung tung rồi.
"Cốc"
Nó bực mình quá cốc vào đầu hắn làm hắn khó hiểu suýt xoa đầu.
- E không muốn anh ở nhà với hai cô gái, cho nên, ở với vợ tương lai vẫn tốt hơn_ Nói xong nó kéo hắn vô nhà, vứt chìa khóa ô tô cho Tuấn.
- Ớ, không được, thế này là bắt cóc á_ Hắn miệng nói một đằng nhưng chân làm một nẻo.
- Thế nào mới được_ Nó dừng lại trước phòng mình hỏi hắn.
- Về đúng chỗ của mình_ hắn chỉ ra ngoài nhà.
- Không được_ Đến lượt nó hét lên.
- ơ_ hắn không biết nói gì.
- Có 3 lựa chọn. 1, là ở phòng đối diện phòng em. 2, ở cùng phòng với em. 3, anh đi về và mai ta không gặp nhau_ Nó khoanh tay trước ngực nhìn hắn.
- À, ừ, ờ....1_ Hắn nói.
- Chúc ngủ ngon_ Nó ngay lập tức mở cửa phòng đối diện đẩy hắn vô, nói câu này xong, đóng cửa cái dầm.
Nó cũng về phòng của nó. Vô phòng tắm rửa định đi ngủ thì có tiếng gõ cửa phòng nó. Nó trong lòng đã đoán được sự tình.
- vào đi_ Nó nói vọng ra.
Quả nhiên như nó nói, từ ngoài cửa là Thiên công tử ôm gối bước vào phòng, đứng trước mặt nó.
- Cho tại hạ ngủ nhờ được hông?_ Hắn giở trò trẻ con.
- Ok, dưới đất, _ Nó chỉ sàn nhà.
- Hở, vợ độc ác vậy hả?_ Hắn bất công kêu ca luôn.
- Đùa thôi, lên đây_ Nó nói rồi vỗ vào chỗ bên cạnh mình trên giường.
Hắn sung sướng trèo lên nằm bên cạnh nó, tay ôm em nó ngủ, nó ôm con gấu bông ngủ. Chả mấy chốc cả ba đều chìm vào giấc ngủ thiên thần. Cũng may cho James là cái giường của Lexy rộng, chứ không anh lại bị nó cho xuống đất, cũng may phòng có máy sưởi cho nên hắn sẽ không bị lạnh nếu nó có lỡ giựt chăn của hắn.

Sáng hôm sau, khi hai đứa vẫn ôm nhau ngủ ngon lành thì tiếng gõ cửa vang lên.
- Cô chủ, có việc gấp..._ Tuấn hối hả kêu nó.
Nó thì quen miệng, cứ tưởng trong phòng chỉ có mình.
- Vào đi_ Nó
Tuấn đẩy cửa vào. Cái cảnh trước mặt cậu khiến cậu sửng sốt, cậu giả ho vài tiếng.
Lúc này Nó mới giật mình, quay qua nhìn bên cạnh, James nằm cạnh nó và vẫn đang ngủ ngon. Rôi vẻ mặt nó trở lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nó ngồi dậy trên giường, khẽ gỡ tay James ra khỏi eo mình.
- Không sao, cứ nói đi_ Lời nói của Lexy làm Tuấn bớt ái ngại.
- Bên bà chủ báo, ông chủ đã nhường hết gia tài lại cho cô chủ rồi đi du lịch vòng quanh thế giới rồi. Cho nên trong tuần này, cô chủ sẽ phải về đó tiếp quản tập đoàn._ Tuấn nói đầy ngạc nhiên vì quyết định của ông Quang.
- Hửm?_ Nó quá bất ngờ.
- Cô chủ không biết sao?_ Tuấn càng ngạc nhiên hơn
-...._Nó lắc đầu với cái điện thoại định gọi điện.
- Vô ích thôi, ông chủ tắt máy ạ_ TUấn đoán được nó định gọi cho ai nên ngăn lại.
Nó chán nạn vứt cái điện thoại xuống bàn, nghĩ ngợi hồi lâu, Tuấn vẫn đang đứng chờ.
- Sắp lịch về Đức..._ Nói tới đây nó liếc James rồi nói tiếp_ Tất cả chỉ trong 1 ngày thôi.
- Vâng thưa cô chủ. Phải rồi, bữa sáng đã chuẩn bị, hai người định tới trường thế nào ạ?_ Tuấn nhìn hắn hỏi.

- Không cần lo cho ta_ Nó đi tới nhà tắm.
- Vâng_ Cậu cúi chào rồi đi ra khỏi phòng Lexy.
Khi nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, James lúc này mới mở mắt ra. Vẻ mặt mới sớm đã buồn bã, phải cả hai người đều không muốn rời xa nhau dù chỉ một phút chứ nói gì một ngày. Hắn học hắn ngồi dậy lấy cái điện thoại gọi cho quản gia mang đồng phục tới cho hắn trong vòng 5 phút. Định nằm xuống ngủ tiếp nhưng cánh cửa nhà tắm bật mở, nó đã thay xong đồ, đang bước ra. Nó tiến tới ngồi xuống ghế bàn trang điểm chải tóc.
- Vợ à?_ James ngồi trên giường nhõng nhẽo.
- Sao?_ Giọng nói vô tình vang lên, nó nhìn hắn qua gương.
- Đừng đi được không?_ Hắn nói về chuyện về Đức.
- Không được_ Nó vừa vuốt mái vừa nói.
- Vậy cho anh đi cùng được không?_ Hắn tiến tới ôm cổ nó từ sau.
- Không được_ Lần này nó gằn từng chữ, nó không thích nói chuyện vào buổi sáng nhiều, một thói quen.
- Lúc nào cũng không được...không được và không được, em không thể bỏ hai chữ ý đi được à_ Hắn buồn buồn.
- Không được_ Vẻ mặt nó vẫn rất thản mặc kẻ kia.
- Không chơi với em nữa_ James véo má nó rồi bước nhanh vô nhà tắm kẻo bị nó bắt được thì....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Chương 27: Ăn Cơm Trước Kẻng?




James đã nhận được bộ đồng phục và mặc nó. Hiện giờ hai đứa đang tới trường. Cổng trường vẫn thế, có điều hôm nay đông hơn mọi khi. Thế là hai đứa nó lười đi bộ qua đám đông, đi cả xe vô trường để vào nhà xe giáo viên luôn, không cần nhờ mấy anh bảo vệ làm chi. Hai đứa cùng xuống xe, đeo kính râm màu đen, đồ đôi. Đã thế còn đi cả giày thể thao đôi, hai màu đen trắng nữa. Nhưng lạ thay hai người vừa xuống xe thì đoàn người từ đâu đã ập tới chụp ảnh tung tóe rồi thì míc, máy ghi âm trỏ hết về phía hai người. Hai người thì ngạc nhiên, hai tay nắm chắc không lạc mất.- Cho hỏi có phải hai người là một đôi có phải không?_ Nữ lên tiếng.
- Chúng tôi được biết tối qua, anh ở nhà cô ấy, đúng không?_ Nam
- Tôi được biết hai người đã đi chơi với nhau cả ngày hôm qua?
-....
Giờ thì rõ rồi, đám người trước cổng đó đa số là phóng viên, nhà báo cho nên hôm nay mới đông thế. Giờ thì hay rồi, nó khó chịu, bỏ cái kính xuống, đôi mắt ánh lên những tia chết chóc nhìn đám người. Họ đột nhiên dừng hết lại nhìn nó, không hỏi, không chụp ảnh như muốn chờ câu trả lời.
- Các người mà nói nhiều như vừa nãy...tôi sẽ làm mấy người...VĨNH VIỄN không nói được_ Nó nghiến răng, nói rõ ràng từng từ một khiến đám người sợ hãi kinh hoàng.
Nhưng vẫn còn một trong số đó vẫn nhao nhao hỏi đủ điều.
- Tuấn, đưa tới đồn hết cho ta_ Lúc này thì nó hết chịu nổi rồi, nó hét lên.
Ngay lập tức Tuấn với một đám vệ sĩ tầm 10 người lao tới đứng tạo khoảng cách cho nó và hắn vào lớp. Nó kéo tay hắn đi trước, hắn đi sau thì vẻ mặt thích thú hiện rõ, hắn thích nó như thế nhưng không phải với mình. Vào tới lớp cũng vừa lúc chuông reo. Đám bạn của chúng đã có mặt ở chỗ của mình.
- Tình tứ quá nhể?_Andy lên tiếng.
- WELL, Đồ đôi nữa cơ? Kinh rồi_ ALice cũng xen vào.
Ngay lập tức Lexy với James đồng quay xuống, Lexy lườm ALice, James lườm andy.
- Muốn chết hay muốn sống?_ Và cả hai đồng thanh nói một câu, đáng ngạc nhiên.
Hai đứa bạn mặt tái lại, xua xua tay ý không có gì rồi cười cười cho qua. Nó với hắn quay lên nhưng chẳng được bao lâu.
- What the hell???_ Ken tay cầm cái máy tính bảng, mắt nhìn chằm chằm nó, sửng sốt thốt lên, đứng phắt dậy nói làm cả lớp giật mình quay lại nhìn cậu.
- Có chuyện gì sao?_ Cô giáo nhíu mày hỏi.
- Không...không có gì, cô cứ giảng đi, mặc em_ Cậu vẫn chưa rời màn hình máy tính bảng.
Cô giáo giảng bài tiếp, bạn học quay lên hết trừ bọn chúng nó.

- Anh bị điên à???_ Elena nhìn Ken không chớp mắt.
Nhưng lập tức nhỏ bị làm ngơ, Ken chạy lên chỗ bàn hắn và nó.
- Hai người vẫn chưa biết gì sao?_ Ken đặt cái máy tính bảng trước mặt họ hỏi.
- Sao nữa?_ James hỏi.
- Nhìn đi_ Ken chỉ vô máy tính bảng.
Mấy bài báo với cái tên nghe đã thấy muốn đập luôn cái mấy tính bảng rồi.
"Ông hoàng tập đoàn Toby qua đêm tại nhà Trương tiểu thư nổi tiếng lạnh lùng"
" Nữ hoàng băng giá diện đồ đôi với thiếu gia tập đoàn Toby làm tim hàng loạt dân mạng tan vỡ."
"Chỉ mới được ba nuôi nhường quyền, Nữ hoàng băng giá đã chạy đi tìm tình yêu"
Tới đây nó không đọc được nữa rồi, nó cầm lên nhìn cái máy tính bảng thật rõ ở cuối bài coi ai đưa tin, rồi nó lấy điện thoại ra gọi ai đó.
- Bắt công ty Sobie đền bồi thường về những câu nói trên mạng đi còn nữa...giết những kẻ nói sai, ai nói đúng...tạm tha_ Nó ọi cho Tuấn
-....
Nó cúp máy, đưa cái máy tính bảng chả về cho Ken. Cậu đang sốc trước những câu nói của nó. Andy nghe được cũng bàng hoàng sắp rớt tim, còn mấy nhỏ bạn nó thì đó là chuyện bình thường, nếu thấy nó thản nhiên tiếp mới là chuyện lạ. Thời gian ba đứa học cùng nhau, Elena mới Alice đã chứng kiến gần hết cách giết người của nó, chỉ có điều chưa bao giờ thấy nó tự mình ra tay ai thôi.
- Nhẹ quá_ Elena tặc lưỡi.
- Quá nhẹ ý chứ_ Alice thêm vào.
- CHưa xong đâu_ Nó nói thể rồi lấy tai nghe phone ra nhét vô tai, kết nối với điện thoại.
Harry với Daisy thì chẳng tham gia vào cuộc nói chuyện nhưng không có nghĩa họ không quan tâm, tai họ vẫn nghe, mắt thì dán vào con dế yêu của mình. Thực ra hai người nay cũng chẳng làm gì thú vị, đang nhắn tin với nhau ý mà, hẳn là SMS đấy, nhà giàu, tháng phải nạp mấy thẻ 500000 chứ đừng đùa.

"Em gái anh chính hiệu"_ Daisy
"Làm thế nào để nó về đúng chỗ?"_ Harry
"Anh nên nói càng sớm càng tốt, càng lâu càng khó giữ"_ Daisy
"Anh sợ nó hận anh"_ Harry
"ANh đâu có lỗi, chỉ cần kể hết mọi chuyện là được rồi, nếu có trách thì phải trách bố anh, nếu có hận thì hận bác ý, anh không liên quan mà"_ Daisy
"Ai biết được rồi sẽ ra sao"_ Harry
Gửi xong Harry nằm dài lên bàn, quay mặt vào phía trong tường. Daisy chỉ biết nhìn theo và lắc đầu. Không gì thêm.
45 phút trôi qua, ra chơi giữa giờ. Học sinh trong lớp đã ra ngoài hết chỉ còn bọn nó ở trong lớp. Tất cả vẫn ai ngồi chỗ đó, không một tiếng. Nhưng từ ngoài cửa hai cô gái bước vào, khuân mặt tươi cười chuyện trò rôn rả. Là Kate và Mia. Kate thì lao tới cạnh Ken ôm cánh tay cậu.
- Anh Hoàng à, em nhớ anh chết đi được à_ Kate lắc lắc tay Ken nói.
- Ờ...hờ...hờ_ Ken thì cố tháo từng ngón tay của Kate trên cánh tay mình.
- Hì, dạo này Ken của em đẹp trai quá nhỉ_ Kate bị tháo tay ra giờ lại định đưa tay lên vuốt tóc Ken, nhưng Ken kịp cản lại.
- Hơ...Nực cười_ Elena đưa ánh mắt hình viên đạn dán vào Ken.
- Chị là ai?_ Lại là câu hỏi ấy, Kate lườm Elena, tại ngồi cạnh Ken mà.
- Bé là ai?_ Nhỏ khoanh tay trước ngực hỏi lại.
- Tôi là Lục Thái Hà, em họ anh Khang_ Kate chu mỏ lên mà nói
-..._ Elena đưa mắt nhìn vẻ mặt thích thú của James.
- Anh, đây là ai vậy?_ Kate lại bám lấy tay Ken trỏ Elena hỏi.

- Đây là chị Elena, vợ tương lai của anh đấy_ Ken dịch sát lại Elena rồi đặt lên môi nhỏ nụ hôn nhanh.
Trong lòng Kate bắt đầu phát hỏa rồi đây, còn cái hôn ý chả phải đang khiếu chiến với cô sao. Cô chăm chăm nhìn vào Elena cứ như muốn ăn thịt nhỏ vậy.
- Vợ tương lai?_ Kate nhắc lại 3 chữ như muốn hỏi coi mình có nghe nhầm không.
- ĐÚng thế, chúng tôi sắp cưới nhau_ Elena ra vẻ thản nhiên sán tới ôm lấy Ken và nhìn Kate với ánh mắt "Đây là vật đã có chủ"
- Không chơi với anh nữa_ Kate tức tối chạy ra khỏi lớp, không quên tặng Elena cái nhìn như muốn bóp chết.
- Em là ai?_ Daisy nhìn Mia hỏi.
- Dạ? Em là bạn của Kate tên Mia_ Mia cười tươi nói.
- Sao em lại ở đây?_ James thắc mắc hỏi.
- À, Kate rủ em tới đây gặp người tình nên em đi cùng_ Mia nhìn hắn không chớp mắt.
- người ta đi gặp người tình thì bé đi làm gì? Không phải cũng đi gặp người trong mộng chứ?_ Andy đá đểu.
Nghe câu này mà đôi lông mày của nó đưa cao lên, đôi môi ẩn hiện một nụ cười, không rõ là khinh bỉ hay là cười thú vị. Hắn thì bực mình mà lườm Andy, hầu như mấy chàng ở đây ai cũng đều biết. Thông tin nhanh chóng.
- Em...em nào có. Có thì cũng chả thể gặp_ Mia đôi mắt đượm buồn.
- Ồ, cứ cố gắng biết đâu được?_ Đến lượt Ken tiếp sức chọc tức nhau.
- Em mà cố thì có lẽ người ta sẽ đào mồ trôn em luôn ý chứ_ Vừa nói Mia vừa liếc Lexy, nó cũng biết hành động đó.
- "chựt..chựt" Vậy sao? Người tình trong mộng của em là ai vậy? để chị giúp cho hai người?_ Lexy quay qua nhìn Mia, giọng nói cao ngút, càng về sau càng lạnh, càng khiến người ta sợ nổi gai ốc. Nó muốn biết con bé này gan to từng nào.
Cả hội nghe câu này quay phắt qua nhìn nó, cả Harry cũng phải ngạc nhiên.
- Người em yêu chính là Thiên Kì Bảo Khang-anh James_ COn bé này chẳng biết sợ chết là gì, nhỏ nói thẳng, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Lexy.
- Ồ_ Daisy, Elena, Alice ồ lên một tiếng không quá to, ngạc nhiên!
- Mia à, chị muốn giúp em và người ấy lắm, nhưng mà...em đã đóng tin tức sáng nay chưa?_ Giọng nó đột ngột dịu dàng.
Hắn vẫn ung dung ngồi chờ kịch hay. Mia thì chưa xem tin nên ngơ ngơ không hiểu. Nó dựt cái máy tính bảng của Ken vô trang báo đó đưa cho Mia coi. Mia nhận lấy rồi đọc, đôi mắt nhỏ biểu hiện rõ cái vẻ bất ngờ ấy, quá sốc. Ngay tin đầu.

- Em thấy đó, tình trong MỘNG thì mãi là mộng thôi. Anh nhỉ?_ Nó nâng cằm hắn lên rồi đặt một nụ hôn lên má james.
- Dù em có đuổi anh đi thì anh vẫn sẽ ở nhà em hôm nay_ Hắn cười thích thú, tay vuốt vuốt đuôi tóc nó.
- Hai người...hai người có thật là....?_ Mia sốc, hỏi lại.
- Em thấy đấy, tối qua Khang không về nhà._ Lexy nhìn Mia với đôi mắt sắc.
- À quên,...Nhà tắm phòng em ý, anh quên chưa cầm cái áo về, anh thích cái áo ý lắm_ Hắn cố tình bịa chuyện.
Mặt Mia méo xệch, tím tái lại vì tức điên lên ý chứ.
- Ồ, Tại anh vội vàng...._ Nó đang định nói nhưng bị ngừoi khác chặn họng.
- Thôi đi...hai người thôi đi_ Mia hét lên rồi chạy ra khỏi lớp học.
Lúc này cả hội trừ Harry, Daisy, Ken, Cody thì Elena mới ALice đang vỗ tay rầm rộ, miệng cười tươi khỏi nói
- Good, 10 điểm cho màn diễn xuất sắc của cục cưng_ Elena nói nó.
- Diễn viên nổi tiếng_ Alice thì giơ ngón cái.
- James, nhỏ khóc rồi kìa, đi tìm nhỏ đi_ Lexy huých tay hắn.
- Không, mặc kệ cô ta, chỉ cần em thôi_ Hắn sán tới ôm lấy nó.
- Ơ thế từ lúc diễn à?_ Andy hỏi một câu.
- Cứ tưởng hai người ăn cơm trước kẻng thì lạ_ Ken cũng chen vào.
- Ai nói không đâu_ Hắn nói câu này làm cả bọn sửng sốt, nhất là harry, em gái bé nhỏ.
- Hả?_ Cả lũ đồng thanh.
- Đùa, mới ngủ chung thôi_ Hắn bật cười rồi nói.
- Hai người thật là...._ Daisy bật cười theo.
Cả lũ ngồi kể chuyện của nhau rồi cứ cười lên theo từng đợt, thỉnh thoảng lại sửng sốt nhưng hóa ra bị lừa....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Chương 28: Thủ Đoạn.




Sự thật khiến người ta đau tim, sự thật khiến người ta tuyệt vọng, nhưng có những sự thật khiến người ta càng thêm hận thù. Ngoài kia, đằng sau cánh cửa lớp, người ta đã nghe thấy tất cả những lời chúng nói. Đôi ta siệt chặt vạt áo, đôi môi mím chặt lại với nhau, ánh mắt như muốn lao tới giết con người kia ngay lập tức. "Trương Hàn Tuyết Lệ, tôi sẽ để cô biết cảm giác của sự cô đơn. Tôi sẽ lấy lại tất cả và những thứ tôi không có cô cũng đừng hòng có được. Cùng lắm tôi với cô cùng chết!"------------------------------------------------------------------------
*Biệt thự Sharah.*
Trong phòng Lexy, hắn đang lăn đi lăn lại trên chiếc giường lớn của nó tỏ vẻ chán nản. Nó tay vẫn gõ đều trên bàn phím laptop với những dãy số tiền bất động sản lớn vô cùng. James dừng lăn.
- Lexy à? Cho a đi về Đức cùng em đi?_ Hắn nũng nĩu.
- Không_ Nó vẫn chưa quay lại nhìn hắn.
- Tại sao chứ? Em không sợ anh ở lại nhà với Mia sao?_ Hắn kích bác nó.
Nhắc đến chữ Mia ngay lập tức tay ngưng gõ, nó nhìn hắn qua cái gương gần đó.
- Anh dám?_ Nó nhẹ nhàng.
- Anh không dám nhưng con nhỏ đó dám_ Hắn ngồi dậy nhìn nó qua gương.
- Chỉ cần anh không làm gì thì cũng chả có chuyện gì xảy ra_ Nó thản nhiên nói rồi gõ phím tiếp.

- Nhất định anh phải qua đó tìm em_ Hăn học hằn nói.
- Đố anh tìm được em_ Nó vẫn thản nhiên thốt ra.
- Cứ chờ mà xem. À mà sắp 2 giờ rồi đấy, em không đi làm tóc đi_ Hắn vớ lấy cái điện thoại.
- Anh đuổi chủ nhà đấy à?_ Nó cụp máy tính xuống, đứng dậy bước về phòng thay đồ.
- Đâu _Hắn chối luôn
- CHiều đi bar uống ít thôi nghe chưa?_ Nó nói vọng ra từ phòng thay đồ.
- Tuân lênh vợ_ Hắn lại nằm kềnh xuống giường.
Một lúc sau nó thay đồ xong qua giường thì đã thấy hắn ngủ say, nhẹ nhàng nó đặt lên môi hắn một nụ hôn rồi kéo chăn cho hắn. Chả là lúc đi học về bọn nó bàn nhau chiều 2h hội con gái đi làm tóc, 4h mấy thằng đi bar, chúng nó không cho đi bar buổi tối nên bọn hắn đi lúc chiều. Nó mặc chiếc áo khoác dạ dài màu hồng bên ngoài, bên trong là áo nỉ trắng cổ tròn, mặc quần da với boots ngắn.
*Philinh Salon*
Ở ngoài cửa hàng vừa lúc có hai chiếc ô tô đỗ trước cửa hàng. Daisy bước xuống từ chiếc McLaren 540c màu đỏ, cô diện áo khoác thể thao màu đen trắng dài gần đầu gối với đôi boots đen cao gần đầu gối, đeo kính đen. Còn Alice và Elena xuống từ chiếc ô tô Arrinera Hussarya màu xám đỏ. Elena mặc chiếc áo len chunky dài cổ lọ màu xám với quần da, đi giày slip on trắng. Alice mặc áo phao màu trắng với quần skinny jeans đen, đi giày thể thao trắng.
- Helo, không rủ mà đến cùng lúc_ Elena nhìn Daisy nói.
- Mình định đến sớm ai dè hai người cũng đến rất sớm nha_ Daisy cười.
- Còn nàng kia bao giờ mới đến nhề?_ Alice nhìn đồng hồ.
- chắc sắp_ Daisy cũng nhìn đồng hồ ở cổ tay.
- 5...4...3...2...1_ Elena đếm
" Kíttttt"
Ngay khi Elena đếm tới 1, một chiếc Ferrari 599 GTO màu đen dừng trước mặt 3 nàng. Elena được con mắt của hai người bên tán thưởng. Từ trên xe, Lexy bước xuống đi tới chỗ của mấy đứa bạn.

- Đúng giờ chứ?_ Nó mở miệng hỏi.
- Rất đúng_ Cả ba đồng thành.
Thế rồi họ nhìn nhau cười và bước vào trong cửa hàng. Có mấy nhân viên đứng sẵn đó chào đón họ. Họ được dẫn vào một phòng lớn do Daisy đã đặt. Ngồi ung dúng trên ghế cầm quyển mẫu tóc, ba đứa ngẫm nghĩ hồi lâu mà vẫn chưa đưa quyết định.
- Có ý gì không?_ Alice nhìn quanh hỏi.
-...._ Cả ba nhìn nhau lắc đầu bình thản.
----------------------------------------------------------------------------
4 giờ, mấy chàng trai đã có mặt đầy đủ ở trong phòng vip quán bar Kai. Mấy ông cứ như sợ không gặp lại nữa hay sao mà uống lia lịa. Kết quả là giờ thằng nào thằng nấy đều say trừ Harry và Ken, cũng nhờ có Elena nên Ken mới uống ít, uống nhiều sợ chị giận mất.
- Uống...uống tiếp đi_ Andy lè nhè (mất hết thẩm mĩ)
- Thôi đi về_ Ken giựt ly rượu trong tay Andy.
- Tao chưa say....Harry, mày uống...uống đi chứ_ Tới lượt James, cứ nấc lên cơ, mất hết hình tượng.
- Tao đưa James về, nhà mày cùng đường với Andy, đưa nó về hộ tao_ Ken nói với Harry.
- Xe vứt đâu?_ Harry thản nhiên.

- Để lại bar đi, người nhà mà_ Ken vỗ vai Harry.
Và thế là khổ thân hai anh phải dìu thằng bạn về nhà. harry thì không ý kiến gì còn Ken lầm bẩm biết thế mình cũng uống say nốt cho xong. Ken tới nhà Andy mệt quá cũng ngủ luôn tại đó, Harry thì đưa thằng bạn về đúng nơi trước đã.
- Có chuyện gì với anh ý vậy ạ?_ Mia ra mở cửa nhà và bắt gặp cái cảnh này.
- Kate đâu?_ Harry lạnh lùng hỏi.
- Đi ngủ rồi, anh để em...._ Mia định nói nhưng bị Harry làm bơ.
Cậu không yên tâm giao hắn cho Mia nên đưa luôn hắn lên phòng để tránh đụng chạm kẻo con em gái của cậu lại phát ghen lên. Mia bị làm ngơ như thế thì tức lắm, thấy Harry đã ra khỏi nhà, cô đi tới phòng James. Cô sẽ chả để yên đâu, đứng nhìn hắn nằm trên giường.
- Lexy...lexy..._ Miệng hắn lẩm nhẩm tên nó làm Mia tức phát điên lên.
- Được rồi...hai người nói có nhưng thực ra là không thì...tôi sẽ nói có và...sự thật là sao thì tự biết..._ Mia nói từng chữ một rõ ràng.
Và rồi Mia cởi tức cái cúc áo sơmi ra, chiếc áo, chiếc váy....rơi dần xuống sàn nhà. Thế rồi cô tiến tới cởi chiếc áo len của James ra,.....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Chương 29: Người Đáng Chết Phải Chết!




Sáng hôm sau, hắn tâm mi nhíu chặt rồi mở ra, cái cảnh trước mắt hắn thật khiến hắn tức điên lên. Hắn dậy mặc quần áo đầy đủ, sắm một chiếc vali đồ nữa rồi đi ra khỏi phòng đầy giận dữ. Xuống nhà Kate đang ăn sáng ngon lành.
- Anh hai đi đâu sớm zậy?_ Kate hỏi.
- Đi khỏi đây_ Hắn lạnh lùng.
- Làm sao?_ Kate chạy tới bám tay hắn.
- CHút nữa e đưa cho Mia cái này và nói cô ta biến khỏi đây trước khi a về. Nếu như khi anh về mà cô ta vẫn ở đây thì xảy ra án mạng đấy._ Hắn đưa cho nó một phong bì rồi đi luôn.
- Ơ..ơ_ Kate khó hiểu nhìn cái phòng bì nhưng cũng mặc kệ, qua ăn sáng tiếp. Hôm nay cô cũng có hẹn mà.
Hắn thì phóng xe vội vàng tới nhà nó nhưng đã quá muộn rồi. Người nhà nó dẫn hắn lên phòng nó rồi đi làm việc của mình. Nó đã đi sang Đức từ tối qua rôi, người hầu nói nó cho hắn ở đây thoải mái đôi đãi như cậu chủ. Hắn buồn bã chả biết làm gì nghịch khắp phòng nó rồi cái màn hình máy tính chợt sáng lên khiến hắn tò mò mà mở lên xem. Là một tin nhắn nhỏ:"Xem những gì anh đã gây ra khi không nghe lời em đi" Một câu nói ngắn gọn nhưng hắn cũng làm theo. Thoát chat xem, trước mắt hắn là một bất ngờ nữa, cả phòng của hắn đều có thể thấy ở đây...
1 tiếng sau hắn ngã ngửa với sự thật, không phải là bất ngờ về việc mình ngủ với Mia mà là việc nó đã theo dõi hắn trong bao ngày mà hắn không hề hay biết. Cũng may hắn không dẫn cô chân dài nào về nhà trong những ngày giận nó. Rồi sự bất ngờ dần chuyển sang giận dữ, tức, cảm thấy bất công. Hắn lấy áo khoác dạ mặc vào rồi lại ra ngoài.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trước cửa lớn tòa nhà cao 50 tầng, trụ sở chính của tập đoàn bất động sản Gloria, có một chiếc limo đỗ lại. Từ chỗ cửa xe vào tới trong nhà được trải thảm đỏ, vễ sĩ rồi nhà báo, phóng viên khắp xung quanh. Từ trên xe nó bước xuống, trong bộ sưu tập áo khoác lông hôm nay nó đã chọn cái áo khoác lông dáng ngắn màu da cổ tròn. Mặc bên trong là chiếc váy body màu vàng đính kim xa lấp lánh ngắn trên đầu gối, nó đi giày cao gót cùng màu váy, tóc ép thẳng mái chéo màu vàng nâu móc light màu xanh dương, đeo thêm cái kính đen, tay phải cầm cái ví hình trái tim đính kim cương. Giờ nó không còn là một tiểu thư nhỏ tuổi như khi ở Việt nữa. Mà là một bà chủ với gia tài đồ sộ. Nó tiến vào trong, các vệ sĩ ngăn những nhà báo ở ngoài. Phía trong có những hàng người xếp thành hàng ngay ngắn, quần áo chỉnh tề, thấy nó vào thì cúi hết xuống chào.
- Chào mừng chủ tịch trở về!_ Một câu nói của tất cả các nhân viên từ lớn tới nhỏ.
- Giải tán đi_ Nó bỏ kính, lạnh lùng thốt ra ba từ, chân vẫn tiếp tục đi về phía thang máy.
Phòng của nó và phòng họp ở gần nhau để tiện cho việc đi lại của nó, cái tầng không thấp mà cũng không cao nhất, tầng 49.
Trong phòng họp mọi người đang xôn xao bàn tán về noí rằng nó chưa đủ tuổi. Cánh cửa phòng bật mở, mọi người im lặng quay về phía cửa. Nó bước vào, mọi người cúi chào rồi ngẩng lên, nó ngồi xuống chiếc ghế lớn, một mình một hàng rồi phẩy tay ý cho họ ngồi. Cuộc họp cứ thế bắt đầu.
- Tôi nghĩ nên để bà chủ tịch ra mặt chỉ đạo sẽ tốt hơn...
- Tiểu thư còn quá trẻ, liệu có thể bỏ học để theo ngành này...
- Hay người suy xét lại, hiện tập đoàn chúng ta đang bị rất nhiều người nhăm nhe muốn cướp...
-.....
Mọi cổ đông thi nhau nói mà toàn là những lời nói thừa làm nó thấy có hơn buồn cười, nó nhếch miệng cười đểu.
"Bộp"
Một tiếng kêu vang lên và tất cả phòng chìm trong sự im lặng đến đáng sợ, họ nhìn nó. Hóa ra nó đã đập cái ví kim cương ấy xuống bàn một cách không hề xót xa chút nào. Lexy nhìn mặt từng người một, tay kép cái míc về gần phía mình.
- Các người nói đủ chưa?_ Giọng nói âm độ của nó vang lên..
-...._ Tất cả im lặng.
- Nói tiếp đi_ Nó nói nhẹ nhàng.

- Cô ta chẳng qua cũng chỉ là con nuôi của ông chủ, lấy quyền gì ở đó quát chúng ta_ Một giọng đàn ông ở gần cuối dãy trái lên tiếng.'
Mọi người nhìn về hết phía đó.
- Ai vậy?_ Một câu hỏi thản nhiên của nó.
- Thưa chủ tịch là Nguyễn Trúc Nhân, chủ tịch công ti môi giới nhà đất ạ_ Cô thư kí văn phòng của nó ghé tai nó thưa.
Cái tên này khá quen, phải rồi Nguyễn Trúc Vân, Mia.
- Tôi mà khổng phải con nuôi thì tôi đã bóp chết ông rồi_ Nó nghiến răng nói ra, tại nó tức cái vụ con gái ông ta ngủ với người yêu nó mà.
- Cô..cô_ Ông ta không nói được gì.
- Tịch thu cổ phiếu, thu mua tài sản, cần thiết giết luôn cả nhà đi cho tôi_ Nó liếc Tuấn rồi nói.
Mọi người bấn loạn, ngạc nhiên, quả nhiên đã nghe danh vừa có sắc lại vừa độc đúng là không sai. Ai ai cũng nhìn nó với đôi mắt hoảng sợ. Ông Nhân thì tức quá mà đột quỵ ngay tại chỗ, bảo vệ vào lôi ông ta đi. Nó ngán ngẩm một lúc thì với Tuấn.
- Giệt hậu họa về sau đi_ Vẫn cái vẻ mặt thản nhiên ấy, lạnh tanh không chút tình người.

- Vâng _Tuấn đáp rồi đi ra ngoài.
Cả căn phòng lại chìm trong yên lặng, chỉ có tiếng gõ tay xuống bàn đều đều của nó, mắt thì nhìn từng người một.
- 7 giờ tối nay tại biệt thự Trương Phạm, tôi chính thức nhậm chức, mời các vị tới chung vui_ Một giọng nói nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, dù gì họ cũng hơn tuổi.
- Tối nay tôi có buổi kí kết e rằng không đi được mong chủ tịch thứ lỗi_ Một người nữa đeo kính, mắt khẩn khoan nói.
- Hoãn đi. Quà không có, không ai trách; người không đến thì đừng bao giờ nghĩ mình có thể đi đâu được nữa_ Nó làm rắn, sao có chuyện chủ tịch làm tiệc lại không tới, một người nghỉ người khác sẽ nghỉ theo, lôi tên này ra làm mẫu vậy.
- Dạ...dạ, tôi sẽ đi_ Ông run cầm cập mà ngồi xuống.
- Có chuyện gì chuyển cho thư kí. Cuộc họp kết thúc_ Nó đứng dậy, mọi người cũng đứng hết dậy theo.
Chào nhau xong nó lại phải đi cố việc, mẹ nó hẹn gặp nó ở nhà hàng Buflynh không biết có chuyện gì mà nói quan trọng đòi gặp nó ngay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Chương 30: Con Yêu Hai Người!




* Buflynh*
Trong phòng riêng, có hai người phụ nữ, một người đàn ông và một người con trai. Lexy để Tuấn ở ngoài, một mình mình vào trong. Nó thực sự ngạc nhiên với sự hiện diện trước mặt của mình lúc này.
- Harry? Sao anh ở đây? Còn đây?_ Nó trỏ hai vị tiền bối đứng tuổi ngồi đối diện với mẹ nó.
- Con ngồi xuống đi _Bà Hoa nói.
Nó ngồi xuống nhìn ba người trước mắt, những ý nghĩ linh tinh bắt đầu này ra, nó còn nghĩ mẹ nó ép hôn nó nữa chứ.
- Ta là Lãnh Hoàng Minh Dương, ba của Harry_ Giọng nói của ông đầy tình cảm.
- Ta là mẹ của Harry, Hoàng Ngọc Mai_ Bà nói mà như nước mắt muốn rớt ra ngoài.
- Vâng_ Nó đáp nhỏ.

- Con cũng biết con là con nuôi của chúng ta rồi, con muốn nhận lại ba mẹ ruột, ta cũng không giấu nữa_ Giọng bà Hoa nói chậm rãi.
- Họ là ai?_ Một vài phút sau nó lên tiếng, đôi mắt long lanh nhìn mẹ mình.
- Ông Dương và bà Mai đây....chính là ba mẹ ruột...của con_ Bà Hoa nói mà đau đớn lòng.
Nó ngạc nhiên, nước mắt không kìm được nữa, lăn dài trên hai má nó, nó vẫn chưa tin được, bà Mai cũng khóc.
- Con gái à, ta xin lỗi_ Ông Dương nắm lấy tay nó nói.
- Tại sao? Sao có thể chứ?_ Nó vẫn ngỡ ngàng.
- Xin lỗi, là anh...anh đã làm lạc em_ harry nói, giọng cậu chả còn lạnh lùng nữa mà ấm áp vô cùng.
- Anh? Tôi có anh sao, không đúng_ Nó vẫn chưa chịu nhận.
- Hình xăm ở sau gáy em với hình xăm ở tay a là một đôi_ Cậu cho nó xem hình xăm.
-...._ Mọi người kể cho nó nghe.
Lúc này trí nhớ của nó hiện về. Bà Mai và ông Dương lao tới ôm chầm lấy nó chỉ sợ nó sẽ rời khỏi hai người lần nữa.
- Là do ta, ta đã bỏ con và Băng lại đó, ta xin lỗi_ Ông Dương giờ cũng khóc.
- Con tha lỗi cho chúng ta nhé. Ta sẽ bù đắp cho con mọi thứ_ bà Mai nói nghẹn ngào.
Lúc này nó mới biết nó suýt nữa đã tự tay giết chết anh ruột của mình, chút nữa đã giết chết cha mẹ mình. Nó đưa tay ôm lấy hai người.

- Con yêu hai người!_ Nó lên tiếng xóa tan đi cái không khí đượm buồn.
- Còn anh?_ Harry nhíu mắt nhìn nó khó chịu.
- Không yêu anh. Ba, mẹ?_ Nó ngước nhìn hai người.
- Sao con?_ Cả hai cùng đồng thanh
- Con không cần hai người bù đắp gì cả, con vẫn sẽ giúp mẹ Hoa mọi công việc để mẹ đi tìm ba Quang. Con muốn anh trai, anh trai con bù đắp cho con thôi_ Nó vừa cười vừa khóc lên tiếng nói rồi hất hàm qua Harry.
- Con ngoan_ Bà Hoa cười.
- Được chứ_ bà Mai và ông Dương đồng ý ngay.
- Vậy em gái về ở cùng anh trai đi, ngày nào anh trai cũng sẽ bù đắp cho em, được chưa?_ Hắn nói với cái giọng khổ sở tưởng chừng có giết chết cũng không bao giờ nói những lời như thế.
- Được thôi_ Nó trở lại cái bản mặt tinh nghịch.
.....

------------------------------------------------------------------------------------------
*Biệt Thự Trương Phạm*
Một không khí nhộn nhịp tươi vui biết bao nhiêu. Nó quyết định mới tất đám bạn của mình tới và cả bên tập đoàn Tecci cũng tới vì nó quyết định sẽ công bố danh tính luôn, nó không muốn lúc nào cũng bị nói là con nuôi này con nuôi nọ. Khi mọi người đã tới đông đủ tại rnhà nó. Cánh cửa nhà mở ra, nó bước ra trong sự ngạc nhiên của mọi người. Nó quá xinh đẹp.
Mái tóc xoăn sóng nhẹ highlight màu xanh dương khẽ bồng bềnh di chuyển theo bước chân nó. Nó nổi bật trong chiếc váy đuôi cá mà đỏ cúp ngực với cánh dơi tay trai, phần đuôi sau váy dài rộng. Nó đeo bộ trang sức ba mẹ ruột nó tặng đều là đá ruby đỏ cả.
Đám bạn gái của nó bên dưới cũng vậy, mặc rất đẹp. Elena mặc váy lụa hai dầy màu hồng chiết eo dài chấm gót, tóc ép cụp màu xanh rêu nhạt, móc light màu trắng. Alice mặc váy ren bạc dài tay, lông vũ ở cổ tay, ngắn ngang đầu gối có lông vũ với ánh kim cương, tóc xoăn nhẹ, ngôi chéo nhuộm ombre đen xám. Daisy mặc váy cúp ngực dài chấm gót màu tím trắng với vạt rơi hai bên vai, xuông không thắt eo có kim cương xen họa tiêt ren, tóc xoăn đuôi mái thưa nhuộm màu tím phớt đỏ. Cả ba nàng đều đứng với ba chàng trai, duy chỉ có James ánh mắt tức giận tay cầm ly rượu vang đang nhìn chằm chằm nod như muốn ăn tươi nuốt sống ngay. Nó bước lên phía bục cao, mọi người trật tự.
- Chắc mọi người đã được thông báo ý nhĩa của bữa tiệc, giờ tôi xin giới thiêu thêm. Tôi là con gái đã mất tích của tập đoàn Tecci, nay tôi vẫn sẽ là chủ tịch của Gloria nhưng tên tôi sẽ là... Lãnh Ngọc Hàn Tuyết.
.....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Chương 31: Tin...yêu?




Ngoài hành lang có một nam nhân đang kéo một mỹ nữ chạy vội vàng ra cổng biệt thự. Người con gái chả có vẻ gì là bất ngờ, không nghe, cứ đi theo vậy thôi. Ngược lại người nam nhân thì vẻ mặt bực bội, không hài lòng vì chuyện gì đó. Hai người leo lên chiếc mui trần gần đó rồi phóng đi trong đêm tối. Dừng lại giữa một cây cầu, hai người bước xuống xe.
- Em nói đi_ Người con trai nhìn về phía xa của dòng sông.
- Nói gì?_ Một điệu bộ ngây thơ của nó.
- Sao em biết hết mà không nói cho anh_ Hắn cố kìm nén cơn giận dữ của mình.
- Em muốn anh tự nói_ Nó im lặng một lúc rồi lên tiếng.
- Em gắn camera ở phòng anh làm gì?_ Hắn quay lại nhìn nó.
Nó quay sang nhìn hắn dịu dàng không nói gì, chỉ đặt chân trèo lên lan can cầu mà ngồi chễm chệ không sợ ngã chút nào. Hắn thì ngạc nhiên trước cái vẻ mặt thản nhiên ý của nó.
- Lexy, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì?_ Sự kìm nén trong hắn đã nổ ra, hắn đã hét lên.
Cứ như một cô gái bé nhỏ đứng trược mặt của một con sư tử vậy. thế nhưng nó vẫn ko run sợ gì cả, vẫn lạnh lùng, hình như từ khi yêu nó lạnh lùng hơn.
- Không cần biết đâu..._ Nó nói nhẹ nhàng.

- Cái gì mà ko cần biết? Em có tin anh không? Em có thật sự yêu anh không hả?_ Hắn vò đầu, cau có nhìn nó.
Đôi mày thanh tú khẽ cau lại, đôi mắt dần dần long lanh ẫng nước, nó nhìn hắn không chớp mắt. Người mà nó yêu say đắm giờ lại hỏi nó có yêu không, có tin không. Nó bật cười, một cái nhếch không dành cho hắn mà là cho chính nó. Sao lại dại khờ như thế chứ?
- Em...Em trả lời đi chứ? Là thế thật sao?_ Hắn nắm chặt hai bả vai của nó.
- Tùy_ Nó nhàn nhạt quay đi chỗ khác.
Hắn buông tay nhìn nó cười cay đắng, lên xe ô tô rồi phóng đi.
Đôi mi ai nặng chịu ưu sầu, sống mũi ai chợt cay và chợt khóc. Hắn đã không biết nó khóc, chỉ biết rằng nó đã không yêu mình. Giọt nước mắt nó chả nóng hổi đâu, lạnh...lạnh lắm, nó khẽ nấc lên. Nhẹ nhàng bước đi trong đêm, không một tiếng nào từ đôi dày cao gót hết, cứ lặng thế.
Cây cầu hồi nhỏ nó đi lại lắm lần sao lung linh tráng lệ, sao vui vẻ nhường nào. Còn đêm này, cầu dài bất tận, chỉ một màu u ám, chỉ một 1 câu nói không biết giải thích ra sao, làm thế nào.
Biệt thự khách đã về hết chỉ còn lại Harry, Daisy ở lại, khuya rồi chưa thấy nó về họ lo lắm. Đang định ra nhà tìm thì nó bước vào. Lững thững, đôi mắt hoen đỏ. Daisy chạy tới dìu nó ngồi xuống ghế sofa, Harry nhìn nó khó hiểu.
- Đã có chuyện gì xảy ra với em vậy?_ Harry nhìn nó đầy yêu thương.
- Không có gì!_ Vẫn là cái giọng lạnh lùng.
- Em không sao chứ?_ Daisy hỏi.
- Không sao!_ Hai chữ thường khiến người ta đau đầu là đây.
- Vậy..._ Harry định nói nhưng bị nó chen vô họng.
- Hai người về nước trước đi. Khi nào ổn định công việc em sẽ về sau_ Nói xong nó đứng dậy đi lên phòng.
Hai người nhìn theo nó lắc đầu rồi ra về.
Còn nó lên phòng, nằm xuống giường và suy ngẫm.

"Là thế sao, sự kiên trì và tin tưởng chỉ được có vậy thôi sao. Tôi đã nhìn nhầm chăng, phải rồi là tôi sai cho nên giờ tôi đau là đúng. Không ai thương tôi là phải rồi. Trước đây nghĩ cuộc sống chẳng có gì là mãi mãi, gặp anh tôi thay đổi, tôi nghĩ có. Để giờ tôi hụt hẫng, chẳng có cái gọi là hãnh phúc ấy, chả có gì là mãi mãi. Anh cứ đi đi, tôi không cần cái gọi là tình yêu ấy của anh"
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngoài trời là ánh vàng mỏng manh yếu ớt của nắng sớm nay. Trong nhà không có nắng yếu ớt mà là một mặt trời chói lóa khác với tính khí lạnh lùng. Tiếng giày cao gót đều đều vang lên theo từng bước chân của nó. Hôm nay nó mặc cái váy len đỏ tươi cổ lọ, ngắn trên đầu gối, khoác hờ cái áo dạ màu đỏ nốt. Hôm nay nó diện tất màu đỏ, trừ mái tóc ra. Và cũng đã ba ngày kể từ bữa tiệc đó, cũng ba ngày nó mới quay lại tru sở, ba ngày đó nó ở nhà chơi bời, rượu chè. Ngồi vào cái ghế chủ tịch, nhìn qua một lượt, vẫn như hôm đầu tiên thừa một ghế không có ai ngồi.
- Hôm trước có ai không tới bữa tiếc đó không?_ Nó vừa nhìn văn bản mà thư kí đưa vừa hỏi.
Không ai nói gì, nó nhìn lên, mọi người đều lắc đầu. Có nghĩa là đi đủ.
- Ghế kia của ai? _ Nó nhìn về cái ghế thứ 3 từ cuối lên bên tay trái.
- Là của ông Phạm Hải Đăng_ Một bô lão gần đó lên tiếng.
- Ai đó báo với ông ta lần sau họp không tới thì nghỉ luôn đi, đi làm chứ không phải đi chơi_ Nó lạnh lùng nói.
-....
- Về dự án FAT ở Việt Nam nó là gì, sao chưa có ai thông báo với tôi?_ Nó nhìn mọi người = ánh mắt hờ hững.
- Thưa người, nó là một cuộc thi thiết kế một biệt thự dành cho học sinh cấp 3. Mẫu thắng cuộc sẽ được chọn để làm 5 nhà ở khu ngoại ô. Người thắng cuộc sẽ được học bổng vào công ty con của chúng ta làm.
- ..._ Nó gật đầu rồi kí vào giấy trên bàn.

- Chủ tịch, người có định quay lại Việt không ạ?_ Một cô gái trẻ hỏi.
- Sao?_ Nó vẫn đang kí duyệt nốt.
- Sắp tới có một show diễn thời trang của hãng Maybe mời người tới dự._ Cô gái tiếp tục nói.
- Ngày?_ Nó hỏi cộc lốc.
- khoảng qua tết_ Cô gái trả lời.
- Thư kí sắp lịch, ta sẽ đi_ Nó với thư kí.
- CÒn câu hỏi nào không? _Nó nhìn mọi người.
Không có câu hỏi nó đứng dậy và ra về. Cuộc sống vốn tẻ nhạt. Chiều nay nó sẽ về nước, dù gì mọi công việc nó cũng đã sắp xếp trong cả rôi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Chương 32: Thay Đổi.




Hắn thế nào ư? Cuộc sống thiếu nó chả có gì làm hắn vui. Hắn nghỉ học, tới bar rượu bia, về nhà thì ngủ. Kate đã đi du lịch ở Philippin, cả biệt thự trống trải mình hắn, người làm thì ở riêng bên cạnh biệt thự. Hắn đã tháo hết mấy cái camera ý đi rồi. CÒn Mia thì đã bị người của Lexy giết lúc nào không hay. Hôm nay đỡ hơn, hắn đã chịu đi học, người đã không còn mùi rượu. Đám bạn của nó và hắn đều có thể nhận thấy rằng hai người cãi nhau.
Chiều nay nắng ấm lắm, hắn ngồi ngoài vườn hoa hồng dưới gốc cây bàng nghe nhạc. Cảnh đẹp mà người có vui đâu. Lí do hắn ra đây là bởi vì nó đã đi học lại, là vì tránh mặt nó nên hắn mới ra đây. Tưởng chừng như được yên tĩnh thì một giọng nói trong veo vang lên.
- James, sao anh ở đây vậy?_ Một cô bé cũng xinh đấy.
Hắn mở mắt nhìn.
- Hạ Di, sao em ở đây? Anh tưởng e đi Mỹ?_ Hắn ngạc nhiên.
Cô bé đó là con hàng xóm của ba mẹ nó từ thuở xưa rồi. Đối với hắn bé như em gái vậy còn đối với bé anh là người nó yêu sau ba mẹ. Bé ngồi xuống bên cạnh hắn, dựa đầu vào vai hắn. Hắn ngạc nhiên lắm.
- Em làm gì vậy?_ Hắn hỏi.
- Em buồn ngủ quá._ Cô bé nhắm mắt lại.
- Di này?_ hắn gọi.
- Dạ._ Bé khẽ thưa.

- Nếu muốn làm lành với bạn gái thì làm thế nào?_ hắn vẩn vơ nghịch cỏ.
- Đưa cô ấy tới nhưng nơi cần đi, mua cô ấy những thứ cô ấy thích, nói yêu cô ấy, xin lỗi chân thành,..._ Bé vẫn nhắm mắt nói.
- Hừm..._ hắn thở dài.
- Anh có người yêu rồi sao?_ Di mở mắt nhìn hắn.
- Ừ_ Hắn thoáng buồn.
- Ai vậy?_ Di hỏi.
- Em không biết đâu._ Hắn véo má nó.
- Nếu bây giờ một người con gái nói yêu anh trong khi anh yêu chị kia thì anh sẽ làm gì?_ Di mở to mắt nhìn hắn chờ lời đáp.
- Anh sẽ từ chối, vì trên đời này, anh chỉ yêu có mình cô ấy thôi_ Hắn nghĩ tới nó.
- Còn cô ấy có yêu anh như thế không?_ Di hỏi tiếp.
Hắn sững người, yêu anh như thế không ư. Biết trả lời thế nào, không ư, có à, sự thật là sao hắn cũng chả biết. Hắn cũng không biết nên bước tiếp hay dừng lại, hắn không biết nên xin lỗi hay lặng lẽ quan tâm.
- Anh?_ Di kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ.
- À... Bé, anh đi đã nhé, anh có việc gấp_ hắn nhéo má bé rồi cười tươi chạy đi.
Chả có việc gấp gì hết mà là trốn tránh câu hỏi của Di thôi. và cái cử chị hành động tran chứa yêu thương của hai người đã lọt vào mắt của nó. Nó không nghe thấy họ nói gì nhưng nó thấy hành động ý. Nó cười khổ rồi bước một mình trên sân trường. Vẫn là tôi khờ, định xin lỗi anh nhưng mà anh cười với người ta rồi tôi còn tới làm gì. Nhưng mà anh biết không, trên đời này không gì tôi muốn mà không có...trên đời này, tôi muốn ai chết thì người đó không chết cũng không lành lặn. Nó nhìn ánh mắt chết chóc về một phía không nhất định.Ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, gió và nắng xôn xao, con tim nó muốn ngừng đập. Rồi một bàn tay bịt mắt nó lại. Nó có hơi giật mình nhưng vẫn ngồi im, mùi hương này, đôi tay này chỉ có một người...
- Bỏ ra_ Nó hằn giọng.
Người kia liền bỏ ra rồi ngồi bên cạnh nó. Người đó chính là hắn.
- Lexy à, e còn giận anh sao?_ Hắn nhìn nó đầy nhu tình mà nói.

- Tôi với anh quen nhau?_ Nó quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Anh xin lỗi, là anh sai, em bỏ qua cho anh nhé?_ Hắn nắm lấy cổ tay nó thật chặt.
Nó thì cố gỡ ra nhưng càng gỡ hắn càng nắm chặt tay nó hơn.
- Bỏ ra_ Nó quát.
- Em sao vậy?_ Hắn nhìn nó bằng con mắt khó hiểu.
- Chả sao_ Nó thản nhiên_ Khó chịu_ nosnhinf xuống tay mình nói.
Hắn ngạc nhiên, bất ngờ, vậy là sao, hắn không bỏ tay, vẫn cầm chắc tay nó.
- Tôi nói bỏ ra_ Nó hét lên.
Hắn sững người từ từ bỏ tay ra, nhìn nó buồn bã.
- Anh đã xin lỗi rồi, anh đã...làm gì sai sao? Em nói thẳng ra đi_ Hắn nhìn nó.
- Mình làm gì không biết. Tôi hỏi anh anh ở sau trường làm gì?_ Nó cười đau khổ, nhưng đầy khinh bỉ.
Hắn bàng hoàng, sốc...nó lại hiểu nhầm hắn rồi.

- Sau trường....Đấy chỉ là một đứa bé, anh không hề có tình cảm gì khác hết_ Hắn khẳng định lại.
- Vậy sao? Đôi mắt tôi không nói vậy_ Nó nói rồi đứng dậy bước đi.
Hắn liền đứng đậy theo rồi giữ lấy tay trái của nó. Cả hai dừng lại, cả thời gian cũng như muốn ngừng lại. Nó sợ cái cảm giác này còn hắn...sợ mất nó. Mất hay còn đây.
- Bỏ ra đi_ Nó nói nhẹ nhàng.
- Nghe anh giải thích đi, có được không?_ Hắn cố giữ hy vọng.
Nghe tới đây, nó vẩy mạnh, rút tay mình khỏi tay hắn rồi quay lại nhìn hắn và...
"Bốp"
Nó tát hắn, một cái tát vừa yêu vừa hận, trên mặt hắn in dấu năm ngón tay của nó. hắn nhìn nó bước đi, nó bước đi không quay đầu lại. Hắn đưa tay lên má mình, rát...rát lắm, đau...đau lắm nhưng trong tim còn đau hơn. Cứ như vỡ ra từng mảnh vậy, phải làm sao, phải thế nào? hắn cứ đứng mãi thế, khi bầu trời hết nắng, hắn biết một điều, một sự thật. Nó đã thay đổi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Chương 33: ...giả...tạo




*Biệt thự Lãnh Thiên*Trong phòng ăn với bàn ăn đủ nem công chả phượng, người hầu đứng một bên. Ngồi ở ghế ăn, chỉ có một người là Harry. Cậu chưa ăn mà đang đợi người. Nếu cậu là hoàng tử thì hẳn nó chính là công chúa, muội của hoàng tử.
- Quản gia_ cậu gọi
- Dạ_ Quản gia Kim khẽ thưa.
- Cô chủ đâu?_ Cậu cọc cằn.
- Thưa, ở trên phòng ạ_ Quan gia nói.
- Gọi đi._ Cậu ra lệnh.
Người quản ra mới quay người định đi gọi thì nó vừa bước từ cửa vào.
- Bé làm gì mà lâu vậy?_ Cậu nhìn nó.
Nó mặc cái váy suông cổ yếm dài trên đầu gối màu hồng phấn. Ngồi vào cái ghế đối diện harry, nó nhoẻn miệng cười.
- Bí mật_ Nó chu mỏ lên vô cùng đáng yêu.
- Bé có khác_ Cậu cầm đũa gắp thức ăn cho nó.
- Hừ, bé lớn gì, đổi cái gọi đi_ Nó vừa ăn vừa càu nhàu.
- Thế gọi là gì?_ Cậu vẫn ăn.
- Ừm....bảo bối_ Nó thốt lên hai từ làm cậu choáng.
- Gì? Em muốn người yêu anh ghen à?_ Cậu mở to mắt nhìn nó.

- Vâng, anh có gọi không đây?_ nó buông dĩa nhìn cậu nghiêm túc
- Vâng, Bảo bối ăn đi_ hắn chán nản nghe theo.
Thế là hai người ngồi ăn vui vẻ tuy nhiên cậu vẫn biết con em gái mình giả vờ vui chứ đang buồn lắm.
Nó nắm trên giường không ngủ được chả hiểu sao, điện thoại nó có tin nhắn, mở ra coi thì của Elena. Một đoạn video, nó mở xem.
Cái gì thế này? Không có tiếng nhưng hình ảnh ý thì quá khó để giải thích. Là video quay cảnh nó với hắn ở sân trường, lúc đó học sinh về hết rồi cơ mà.
Ngay lập tức nó gửi tin nhắn cho Elena
"Ở đâu mà có?"
Elena: Trên fb, người đăng ních là Di Di
Nó: Đăng lúc nào?
Elena: 2 tiếng trước.
Giờ thì nó biết rồi, Di Di à, cái tên quen thuộc làm sao. Ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, chắc Harry cũng đã biết rồi.
- Em biết tin đó chưa?_ Cậu hỏi.
- Rồi_ Nó nhìn điện thoại.
- Có cần anh giúp gì không?_ Hắn hỏi.
- Anh thích làm gì cũng được_ Nó lại nằm xuống giường.
Harry thấy thế thì cũng ra khỏi phòng cho nó nghỉ ngơi. Cậu gỡ tất cả các đoạn video đó trên mạng, điều tra về mọi thứ.
Nó vẫn chưa được yên nghỉ ngơi, tiếng điện thoại lại reo lên, là của Alice.
- Alo_ nó
- Đi bar giải khuây không?_ Giọng nói hí hửng của Alice.
- Mấy giờ?_ Nó vẫn chưa biết đã khuya.
- Bây giờ chứ lúc nào, 11 giờ rồi đấy_ Alice nói.
- Bar nào?_ Nó hỏi.
- Như cũ_ ALice nói rồi cúp máy.
Vừa lúc đó, có tin nhắn của Tuấn, quản lí của nó đã gửi cho nó toàn bộ sơ yêu lí lịch của cái người tên Di kia. Nó đọc xong rồi thay đồ và ra ngoài.
Tại quán bar cũ, một cô gái diện chiếc áo crotop nỉ dài tay, trễ vai màu trắng, hình đâu lâu trước ngực; với cái váy xòe đen, ngắn trên đầu gối, đi dày cao gót màu đen. Mọi người đều mở đường cho nó đi, vào tới trong một nhân viên cúi đầu chào.

- Mời tiểu thư theo tôi
Tại một góc khuất có hai cô gái nữa đang ngồi nhâm nhi li whisky. Nó ngồi xuống cạnh.
- Tính sao?_ ALice hỏi.
- CHơi đã_ nó thản nhiên nói rồi bước ra sàn nhảy.
Bài hát Don't touch me vang lên, nó đứng giữa sàn nhảy, mọi người đứng hết ra xung quanh thành hình tròn nhún nhảy xem nó. Nó hòa mình vào âm nhạc để quên đi nỗi buồn, những động tác thật hoàn hảo đẹp mắt. Sau khi nó nhảy xong mọi người vỗ tay, reo hò cổ vũ cho tới khi nó ra khỏi sàn nhảy. Đang đi về chỗ ngồi với họi bạn thì có một cô gái cố tình chắn đường nó.
Ăn mặc phản cảm so với buổi sáng biết bao. Buổi chiều trông ngây thơ như thế mà giờ y như con cáo già. Thiên Di.
- Hư...con nhà quyền quý mà cũng tới đây nhảy múa cho người khác xem sao_ Di nói với cái giọng điệu khinh thường.
Nó chả mấy để ý, bước sang một bên đi nhưng Di lại chặn lại, bước bên kia, Di cũng chặn lại.
- Sợ con nhỏ này sao, việc gì phải tránh. À, hay là chỉ không hiểu tôi nói gì?_ Di lên giọng
Nó thản nhiên nhìn vu vơ lên tầng, bắt gặp ngay ánh mắt của hắn đang nhìn nó. Nó nhếch miệng cười, chắc hẳn cô ta đi với hắn.
- Chó mù cản đường người khác_ Nó nói từng từ một nhìn thẳng mắt Di
- Cái gì? Chị... chị_ Di tức chỉ tay mặt nó mà không nói được gì.
- Chó mà còn sủa lắm. Còn sủa linh tinh đừng trách tôi độc ác_ Nó nói rồi bước tiếp
- Người yêu mà cũng để chó cướp, không phải chó nốt sao_ Di nhìn theo nó nói đủ để nó nghe thấy.
Nó không nhịn nữa rồi, quay lại hằm hằm sát khí, đôi mắt hằn đỏ nhìn Di.
" Bốp"
Một cái tát giáng xuống cái khuân mặt câng câng ý.

Nó lại đưa tay bóp hai bên cằm nó chặt.
- Nếu còn nói nữa thì cô sẽ mất...cái lưỡi đấy_ Nó nói rồi đẩy mạnh Di về phía trước, quay người bước đi
Hắn đã ở trước mặt nó, nhìn nó giận dữ.
- Hóa ra em cũng chỉ bắt nạt một cô bé thôi sao?_ hắn cười khinh nó.
- Hóa ra con mắt của anh cũng chỉ tầm thường thế thôi sao, nhìn không ra một con sói đội lốt cô bé kia. Haha ha, Miệng lúc nào cũng bé, cứ yêu nó đi rồi sẽ biết nó là người ra sao. À mà tốt nhất anh nên giữ nó ở cạnh mình ý, tôi không chắc mình sẽ làm gì cô ta nữa đâu_ Nó cười chua xót chỉ mặt hắn mà mắng.
- Em thôi đi, Đúng, tôi có con mắt tầm thường cho nên mới nhìn nhầm một con người như em. tôi sẽ không nhường em nữa đâu_ Hắn nói lại.
- Tôi chả cần cái nhường thương hại ấy của anh đâu, cứ bỏ nó cho con bé đó đi. _ Nó cũng chả thua
hắn tức lắm rồi, cái tình yêu của hắn mà nó nói cứ như nó chỉ là món đồ thích vứt thì vứt sao.
" Bốp"
Hắn tát nó, vừa mới xong. nó ôm một bên má, không khóc, không kêu đau, chả giận dữ, nhìn hắn và...
- Tất cả các người đều là một lũ giả tạo_ Nó hét vào mặt hắn rồi lao ra khỏi quán bar.
Hắn sững sờ trước câu nói của nó, hắn không nghĩ mình đã tát nó, Còn Di, cười chiến thắng bước tới nối chuyện với hắn. Elena và Alice vội vàng chạy theo tìm nó ngoài bar.
Con đường đông người qua rộng lớn, nó lại một lần nữa bước đi một mình. Nó lại khóc rồi. Bầu trời kia cũng chả vui được, mưa, một cơn mưa phùn. Nó ngước mắt lên nhìn bầu trời cao vời vợi kia, đặt những câu hỏi thắc mắc từ lâu...

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Chương 34: Nghe Theo...




"Tôi có được tình yêu thì nhận thấy không có gia đình thật sự. Khi tôi nhận được tình thương từ gia đình....tình yêu tôi đâu còn. Phải chăng cơn mưa kia đang an ủi tôi hay nó đang cố trêu chọc tôi không giữ được tình yêu của mình...Mưa đến rồi đi, tại sao cứ khi nào tim tôi tan nát nó lại tới, tới làm gì? Tới để làm trôi đi những đau khổ kia hay tới trừng phạt tôi. Cả thế giới có bao nhiêu người nhưng mấy người hạnh phúc, tôi chưa kịp hạnh phúc thì đã mất rồi. Mới cẩm nhận được vị ngọt thì miệng đã đầy chua đau. Tôi đã làm gì sai sao, số phận của tôi dừng lại ở đây thôi nhé? Sai cũng được, đúng cũng được, tôi không muốn quay đầu lại, cũng chẳng muốn bước tiếp...thôi thì dừng ở đây đi..."
Dừng ở đây, Giữa đường, giữa con đường nườm nượp xe cô.
"Ting"
Đèn chuyển màu rồi kìa, xanh rồi, xe bắt đầu chạy rồi. Nó gục xuống giữa đường.
"...Rầm...uỳnh..."
CHuyện...chuyện gì vừa xảy ra?
Vừa xong ấy, máu...máu sao đầy đường à?
- Lexy..._ Elena và Alice cùng hét lên tên của nó.
Họ chạy tới ôm nó vào lòng, chiếc xe gây tai nạn đã chạy, là cố tình chứ không phải là không nhìn thấy.
Máu từ chán nó tuôn rơi, chiếc áo trắng giờ chuyển màu đỏ, đôi tay xước xác, Alice vội vã gọi cấp cứu nhưng sao tay cô cứ run không gọi được. Elena khóc, vừa vuốt má nó vừa kìm máu vừa khóc, vừa kêu.
- Lexy, Lexy à,....Cậu không được bỏ tớ,...nhất định không được bỏ tớ mà đi. mở mắt ra...mở..mở mắt ra đi mà...

Nó he hé mắt, nhìn con bạn thân miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đau đớn.
- Cười sao? Lúc nào rồi...mà...mà còn cười,... Đừng...đừng ngủ, mở...mở mắt nhìn tớ này...
- Không...không...không được....LEXY, LEXY mở mắt ra cho tôi!
........
Nơi tiếng xe cứu thương kêu không ngớt, nơi mùi thuốc ai cũng ghét, hôm nay đông người khác lạ.
Phóng viên, báo chí,...sao đông đủ các phương tiên đưa tin, cảnh sát, bảo vệ, cũng vây kín lối vào.
Nhân vật nào? Chuyện gì mà như tổng thống vào bệnh viện thế này?
Ai à? Ai ơi? giải thích cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi???
Hắn chạy vội vàng trong hàng lang bệnh viện, dừng lại trước lỗi chờ phòng cấp cứu. Mọi người đã có mặt đông đủ, thấy hắn Harry lao tới đấm vào mặt hắn một cái thật mạnh, hắn ngã ra sau.
- Tại mày, tại mày mà em gái tao mới ra như vậy_ Harry hét lên định xông vào đánh hắn tiếp nhưng Andy và Ken đã can thiệp kịp thời.
- Cô ấy...sao lại bị vậy?_ Hắn vẫn ngồi dưới sàn nhìn cánh cửa phóng cấp cứu hỏi.
- Cậu muốn biết thì hãy đi hỏi cái con nhỏ cặp kè với cậu mấy ngày nay đi, xem nó đã làm gì?_ Alice ngồi ở ghế nhìn hắn quát lên.
Lại là liên quan tới Di, hắn chả hiểu chuyện gì cả.
- Là sao?_ Hắn khờ khạo nhìn mọi người hỏi.
- Là...là...con chó đó...nó...nó đâm lexy_ Elena mới kìm được nước mắt thế mà giờ nhắc tới, nước mắt cô lại ứa ra, lăn dài trên má.
- Cái gì?_ Hắn vẫn không tin vào sự thật.
- Cậu...đi theo tôi_ Daisy giọng nhàn nhạt dẫn hắn đi chỗ khác nói chuyện.
Chờ đợi, cái mà ai chả ghét...

1h
...2h
......3h
..........4h
Thời gian cứ thế trôi đi, Harry tay nắm chặt cái nhẫn nó đeo hôm nay, cái nhẫn hình trái tim cách điệu đính kim cương đỏ. Cậu nấc lên và...khóc...
"Bảo bối à, hãy tỉnh dậy một cách khỏe mạnh, nhìn anh và cười nhé! Hai ta chỉ mới làm anh em lại đc 1 tuần thôi. Xin em đấy, đừng bỏ anh, là anh trai không tốt, không bảo vệ được em gái...Chỉ cần em khỏe mạnh em muốn gì anh cũng chiều ý em hết. Chỉ xin em một điều, hãy ở lại đây đừng đi đâu cả. Tuy người anh yêu nhất là Daisy nhưng mà người anh muốn chăm lo cho suốt cả cuộc đời này chính là bảo bối đấy..."
Ken cứ dỗ mãi nhưng Elena cứ khóc tiếp thôi, Elena khóc rồi, Alice cũng khóc theo, hai người họ khóc cũng đã làm Andy và ken mắt đỏ thêm như cũng muốn khóc theo vậy. Và rồi...cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ đi ra, đi sau là nó đang nằm trên xe đẩy, họ chuyển nó qua phòng khác.
- Bác sĩ, em gái tôi sao rồi _ Harry nhìn bác sĩ đầy hy vọng.
- Mọi người xin hãy bình tĩnh...cô gái bị thương quá nặng ở vùng đầu, mất máu quá nhiều lại...không có hy vọng sống..._ Nói tới đây bác sĩ thở dài.
- Ông mau nói đi_ Alice quát.
- Nếu trưa mai cô ấy vẫn sống thì có hy vọng tỉnh lại_ Bác sĩ lắc đầu nói rồi đi.
Mọi người như tim ngừng đập một nhịp, "còn sống, tỉnh lại". Harry ngồi sụp xuống sàn nhà cười điên dại, cái nụ cười đau khổ. Còn Elena ngất ngay tại chỗ, Alice tụt huyết áp...

" Thiên thần: Luôn mong ước một cuộc sống không nghịch cảnh nhưng không thể..
Thần chết: Vậy tại sao không chọn một kết thúc buồn thay vì chọn một nỗi buồn không bao giờ kết thúc...
Thiên thần: Không, nghị lực và bền bỉ có thể chinh phục mọi thứ...
Thần chết: Đừng ngốc như thế, chả có ai hứa mà làm được...
Thiên thần: Cuộc sống luôn cho bạn cơ hội thứ hai, nó được gọi là ngày mai...
Thần chết: Biết đâu ngày mai bạn lại khóc...
Thiên thần: Bạn phải cho người ta biết bạn vẫn sống tốt..."
Người ta nghe theo con tim của mình hoặc lí trí của mình còn kia, nghe theo thiên thần hoặc thần chết. Là những lí lẽ đó không đủ để bạn tiếp tục sống hay bạn vẫn còn bỏ quên gì đó và cần quay lại lấy.
ừ, ừ, ừ. Đã biết, sẽ sống, nhưng không như trước nữa...Sẽ giết hết những ai làm tôi khóc, làm tôi đau, làm tổn thương tôi. Sẽ đeo mặt nạ để che đi khuyết điểm. Sẽ sống để làm người ta đau khổ, để báo ân báo oán...
(nhân vật chính chưa chết...đừng bỏ chuyện nhé!)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Chương 35: Bắt đầu lại




"tíc tắc....tíc tắc...TINH..."
12 Trưa rồi, mọi người vui mừng nhìn nhau cười, máy đo nhịp tim vẫn vậy chưa xảy ra chuyện gì, nó sống rồi sống thật đấy.
- Không sao rồi_ Daisy ôm Harry an ủi.
- Lexy à, cố lên_ Elena nhìn nó đầy thương cảm.
Thế rồi trong giây phút vui mừng đột nhiên đôi tay của nó có chút cử động.
- Bác sĩ, bác sĩ_ Ken gọi bác sĩ.
Ông nhanh chóng vào khám cho nó, soi mắt, tay, nhịp tim, mọi thứ dường như vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
- Bé sắp tỉnh phải không?_ Harry hỏi.
- Ư...Chuyện này..._ Ông bác sĩ ấp úng.
- Nói đi_ Alice lườm ông.
- Cô gái hình như sẽ sống thực vật_ Ông lắp bắp nói.
Nghe xong câu này Harry như muốn ngã xuống, cứ như từng nhát dao đâm vào họ vậy. Không thể như vậy được
- Tôi cho ông nói lại_ Andy nắm cổ áo bác sĩ.
- Chúng tôi thực sự không rõ, có thể sẽ tỉnh lại có thể sẽ như thế, nhưng có lẽ sẽ mất trí nhớ tạm thời_ Ông bác mồ hôi ròng ròng.
- Có lẽ, có thế, không rõ,...các người đi chết hết đi_ Harry quát lên.
Mọi y tá bác sĩ sợ hãi chạy hết ra ngoài. Còn lại mọi người trong phòng, không một lời nói, không một tiếng động, họ cùng nhìn về phía giường bệnh trông nó thật yếu đuối.

Thời gian cứ thế trôi qua, Tết tới giao thừa chả ai vui, nét mặt u ám ở bệnh viện trông nó. Xuân tới, chim vui hót vang, nắng vàng xen trong những tán lá, ấm rồi, không lạnh nữa. Nó vẫn chả có gì thay đổi vẫn nằm đó, thở oxi, máy móc dây dợ cắm đầy người. Bên cạnh giường là hắn, có lẽ mọi người đã tha thứ cho hắn. Đôi mắt hắn đỏ hoe.
- Lệ à, em có biết mùa xuân tới rồi không, ngủ lâu quá rồi đó. Sao em cứ nằm mãi vậy, dậy đấu khẩu với anh đi_ Hắn cười nhạt
-....
- Khi em ngủ dậy, anh sẽ cùng em đi khắp mọi miền, sẽ dẫn em đi ăn bánh ngọt mà em thích, sẽ cùng đua xe với em...
-....
Cậu dừng lại không nói nữa. Không gian tĩnh lặng như nghe thấy được giọt nước mắt của hắn rơi, rơi lên bàn tay của nó.
- Anh...anh xin lỗi em rồi mà,...sao em không tha thứ cho anh...anh biết anh sai rồi mà...sao em cứ giận anh mãi,...anh xin lỗi mà. Hãy đánh anh, đánh anh thật mạnh, hãy cứ cắn vào tay anh như em từng cắn...Nếu làm vậy khiến em vui thì em cứ làm đi. Em giân anh từng ấy thời gian...anh nhận thấy mình không thể sống thiếu em. Anh thực sự xin lỗi em nhiều lắm...Anh yêu em nhiều lắm...
Hắn gục đầu xuống cạnh giường của nó mà khóc, nấc lên như một đứa con gái vậy. Cả thế giới quanh hắn như chỉ một màu đen tối, không một ánh đen, không một lối thoát...Rồi môtj bàn tay mềm mại khẽ vuốt mái tóc hắn, hắn ngừng khóc nhưng vẫn nấc lên, hắn chưa ngẩng lên vì ngỡ mình đang mơ. Mật hai phút hắn mởi ngẩng lên, người con gái kia nhìn hắn một cách dịu dàng, không có gì là giận dữ. Hắn liền ôm lấy nó thật chặt.
- Em tỉnh lại rồi, em tỉnh lại thật rồi._ Hắn vui mừng reo lên.
- Anh là ai?_ Ba chữ phát ra từ miệng nó, vẫn lạnh thấu sương.
Hắn sững lại lần nữa. Buông nó ra, nhìn nó khổ sở. Nó nhìn hắn bằng đôi mắt vô hồn.
- Tại sao lại khóc? Tôi đang làm gì ở đây thế này?_ Nó ngây thơ quá à?
- Em...Em không nhận ra ai sao? Tôi là người yêu em đây, James này_ hắn dở khóc dở cười.
-..._ Nó lắc đầu.
...
-----------------------------------------
Bên trong phòng họp, bọn hắn đang ở đó nói chuyện với bác sĩ.
- Cô gái bị mất trí nhớ_ Bác sĩ nói.
- Vậy tại sao lại nhớ họ mà không nhớ tôi?_ Hắn như nổi đóa lên.
- Có lẽ là vì anh là phần kí ức cô ấy muốn quên đi_ Bác sĩ thẳng thắn trả lời.
- Có thể nhớ lại không?_ Elena hỏi
- Cái này tùy vào bệnh nhân. Muốn thì được mà không muốn thì người ngoài có tìm cách nào cũng không được_ Bác sĩ giải thích.
- Không có cách nào thật sao..._ Ken
- Tôi khuyên mọi người nên để theo tự nhiên, cô ấy đã bị sốc quá nặng_ Vị bác sĩ này đúng là bác sĩ mới có khác, chả sợ gì nói thẳng tuột. Cũng đẹp trai lắm, đeo kính, có má núm đồng tiền, trắng, cao, dáng chuẩn.
- Cảm ơn cậu_ Harry nói rồi mọi người lần lượt rời khỏi phòng ra ngoài.
Hắn giờ chỉ muốn chết cho xong. Còn mọi người thấy nó tỉnh là vui lắm rồi, chỉ cần nó lành lặn như thế là đủ rồi. Về trí nhớ thì cũng đành để theo tự nhiên như bạn của Harry đã nói-Alex.

Nó giờ đã xuất viện, đã khỏe mạnh rồi, chỉ là sống một cách khiến nhiều người phải đau khổ bởi cái vẻ thản nhiên mà vô hồn ý của nó. Trong biệt thự Lãnh Thiên, nó đang ngồi chơi xếp hình. Một bộ xếp hình cỡ lớn. Trên bàn là một đĩa cam đã gọt, một điax bánh ngọt và một ly nước dâu. Cánh phòng khẽ mở, một người con trai bước vào, là hắn.
- Em xếp nhanh vậy? _ Hắn ngạc nhiên khi thấy bộ khác tuần trước.
- Ừ_ Nó không để ý mấy tới hắn
Hắn đi tới ôm nó từ đằng sau.
- Em chơi với anh chút đi_ hắn thì thầm vào tai nó.
Nó dừng xếp, quay lại nhìn hắn.
- Sao anh nói anh là người yêu của em mà em không có một chút kỉ niệm gì về anh vậy?_ Một câu nói có chút lạnh có chút nhẹ nhàng.
Hắn thẫn thờ, biết trả lời như thế nào cơ chứ.
- Anh không biết. Chúng ta hãy bỏ qua quá khứ đi, có được không?_ hắn không nhìn thẳng vào mắt nó.
- Cũng được_ nó thản nhiên.
- Chúng ta đi chơi đi, em ở nhà cũng lâu rồi chưa ra ngoài mà?_ Hắn cọ má vào tóc nó.
- Ừ, đợi em đi thay đồ_ Nó đứng dậy
hắn gật đầu ra ngoài chờ nó, một lúc sau nó cũng ra luôn. Mặc chiếc váy áo somi dáng dài màu trắng với chiếc giày addidas màu trắng đen, tay cầm bóp màu đen ánh kim. Nhà chả có ai nên hai đứa cứ đi vậy thôi. Hắn lai nó đến trung tâm thương mại để mua đồ cho nó, mùa xuân mà.
*Trung tâm thương mại Bea Bea*
Hai đứa vui vẻ nắm tay nhau đi vào trung tâm, mọi người cứ xôn xao nhìn hai người mà khen. Nhưng hai người chả để ý đến chuyện đó mà cứ đi hết gian này qua gian khác. Đang định qua khu quần áo nữ thì James gặp ai đó. Một cô gái ôm chầm lấy hắn làm hắn buông tay nó ra.
- Di, sao em lại ở đây?_ Hắn hỏi người con gái kia.
Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng với chân váy đuôi cá màu đỏ, đeo thẻ.
- Em làm ở đây mà_ Cô niềm nở trả lời.
- Làm gì?_ Hắn thắc mắc.

- Giám đốc bộ phận phản hồi của khách hàng_ Cô gái cười vui.
- Giỏi quá ta, tự lập nghiệp cơ_ Hắn vẫn nói.
-....
Họ cứ nói chuyện mãi làm như không có nó ở đó vậy. Nó đưa tay kéo áo hắn nhẹ nhẹ. Hắn quay lại nhìn nó.
- Sao vậy em?_ Hắn hỏi nó.
Nó không nói chỉ nhìn thẳng mặt hắn. CÒn cô gái như nhận ra.
- Cô là ai vậy? Tuột dây dày thì tự đi mà buộc lấy chứ_ Cô ta nhìn xuống chân nó.
Lúc này hắn mới nhìn xuống thấy giây dày của nó tuột.
- Trời ạ, tuột thì phải nói chứ_ Hắn nhéo mũi nó rồi không ngần ngại cúi xuống buộc giây lại cho nó.
Mọi người xung quanh thấy cảnh lãng mạn không ngại dừng lại làm kiểu ảnh. Còn Di thì tức mà nhìn nó. Nó lại ra điệu bộ chọc tức cô ta.
- Được chưa?_ Hắn nắm tay nó hỏi.
- Chưa_ Nó trả lời trống không.
- Hử? Sao nữa ?_ Hắn nhìn quanh người nó, không có gì bất ổn.
- Đi mua đồ chứ không phải đứng ở đây_ Nó nói rồi khoác tay hắn kéo đi.
Hắn thì cố quay lại chào Di một tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Chương 36: Yêu lại từ đầu?




- Hừm, cô ấy là ai?_ Nó khoanh tay trước ngực dò xét hắn.
- Người quen thôi_ Hắn thản nhiên.
- Quen mà vừa gặp đã ôm lấy, rõ là ở nơi công cộng, chỗ khác không biết thế nào_ Nó lườm hắn.
- Trời ạ, người ơi em có cần trẻ con thế không. Em ấy tên Di, ít hơn ta 1 tuổi._ Hắn đặt tay lên vai nó.
- Không cần biết là ai. Nhưng..._ Nó ngừng lại.
- Nhưng gì?_ Hắn khó hiểu hỏi nó.
- Hứa sẽ làm đi rồi em nói cho_ Nó nghiêm túc.
- Ư...Ừm...Hứa, nói đi_ Hắn ấp úng một lúc rồi gật đầu.
- Không được ôm ai khác ngoài em, tốt nhất cũng không được cười luôn_ Nó tỉnh bơ trước vẻ mặt méo xệch của hắn.
- Này, em không cho anh ôm cả mẹ anh sao?_ Hắn hỏi.
- Có lẽ..._ nó nói rồi đi chọn đồ làm lơ hắn.
.......
2 tiếng sau, cửa hàng bánh ngọt.
Hai người ngồi ở cái bàn gần cửa sổ phía đông, có một bể nước cạnh đó và vài con cá vàng.

- Em ăn ít kem thôi, làm ơn đi mà_ Hắn vừa lau miệng cho nó vừa than.
- Anh nghĩ gì?_ Giọng nói lạnh tanh.
- Sao em không ăn cả bánh nữa, đây là tiệm bánh ngọt đó_ hắn giở khóc giở cười.
- Anh có ăn đâu, kêu em ăn làm gì_ Nó vẫn chăm chú ăn đĩa kem dâu.
- Vậy em đút cho anh đi, anh ăn liền_ Hắn chống tay trên bàn.
- Đơn giản...
Nói rồi nó xúc một miếng bánh vịt quất đưa lên miệng hắn.
- Aaa nào..._ Nó nói.
- A_ Hắn ngoan ngoãn mở miệng ra chờ.
- Ầm_ Cuối cùng miếng bánh về miệng nó chứ không phải miệng hắn.
- Em...Thật là..._ Hắn cười trước cái biểu hiện đáng yêu của nó.
- Thật là sao?_ Nó vẫn tiếp tục ăn.
- Hậu đậu_ Hắn nói rồi rướn người hôn vào môi nó thật nhanh rồi ngồi như cũ.
- Hừ...anh muốn chêt hả?_ Nó giơ cái thìa thẳng mặt hắn.
- Nếu em chết cùng, anh sẵn sàng muốn_ Hắn chọc tức ní.
- Hư này_ Nó cho cái thìa vào miệng ngậm làm hắn tưởng không sao, nào ngờ nó đứng dậy cốc vào chán hắn.
- Đồ đầu gấu_ Hắn xuýt xoa đau.
- A...to gan_ Nó rướn người véo chặt hai má hắn.
- Aaa...đau...đau...bỏ ra_ Hắn kêu lên.
- Hừm_ Nó bỏ tay ra rồi lè lưỡi trêu ngươi hắn.
- Em cứ đợi đấy_hắn nói chắc như đinh đóng cột
- ừm..._ Nó bình tĩnh gật đầu nói rồi ăn tiếp.
......
Buổi chiều khi mà nắng vẫn chưa dịu đi thì ngoài phố có đôi trai tài gái sắc nắm tay nhau luyên huyên dọc đường.

- Rốt cuộc anh đi đâu?_ Có vẻ nó đã mỏi chân.
- Đi ra biển_ Hắn đáp.
- Sao không đi xe?_ Nó nhăn mặt.
- Không lãng mạn_ Hắn nói câu này làm nó muốn ngất.
- Thế để em bắt taxi đi mình, còn anh cứ đi bộ 1 mình cho nó mãn lạng nhé?_ Nó dọa hắn.
- ới, em đừng có làm thế. Tốn tiền lắm _Hắn chốt 3 từ sau.
- vậy anh cõng em đi, đỡ tốn sức của em_ Nó hếch lông mày nhìn hắn khiêu khích kiểu, có giỏi thì làm đi.
- Em nặng như heo ý_ Hắn ẩn trán nó.
- COn trai gì mà chân yếu tay mềm_ nó hất hàm.
- Hư...Lên đi_ hắn ngồi xuống cho nó chèo lên.
- Đơn giản_ Nó cũng leo lên lưng để hắn cõng thât.(không sợ lộ hàng, váy rõ là ngắn)
- Hừ_ hắn hậm hực.
Cõng nó ra tới bờ biển mà hắn cứ làm như mấy chục km ko bằng à. Hắn ngồi luôn xuống nền cát.
- em nặng...chết...đi được à_ Hắn thở hổn hển.
- Nặng sao?_ Nó nhìn về phía ngoài xa.
- Rất nặng_ Hắn không để ý đến giọng nói của nó lắm.
- Nặng sao còn yêu?_ Giọng nói lạnh thấu xương vang lên như mang mùa đông quay lại.
- Hả?...Nói thế thôi chứ em có gầy hay béo thì vẫn mãi yêu em thôi mà_ Hắn ngạc nhiên rồi nhanh chóng khẳng định.

- Anh có tin em không?_ Nó quay lại nhìn hắn
- ..._ Hắn khựng lại.
Quá khứ lại hiện về trong đầu hắn. Tối hôm ấy, nếu không phải vì 1 chữ yêu hai chữ tin thì...hai đứa nó đã không xa cách...thì hai đứa nó đã không phải bắt đầu lại từ đầu. Nhưng không...bắt đầu lại cũng tốt.
- Trước đây, anh rất tin em rồi anh không tin nữa, rồi anh lại tin và bây giờ anh rất tin em, kể cả tương lại chắc chắn anh sẽ mãi yêu em_ Hắn ôm lấy nó nói rõ từng chữ từng từ một.
Nó ư, vẫn nghe, vẫn hiểu, vẫn nhớ và đang khóc trong lòng. Là vậy sao?
- Sao đã không tin còn tin tiếp?_ Dù biết câu trả lời nhưng nó vẫn hỏi.
- Vì người anh yêu trên đời là em_Hắn chả nghi ngờ gì vẫn trả lời như thường.
- Về thôi_ Nó đứng dậy.
- Gì?_ Hắn quát lên.
- Sao?_ Nó âu yếm nhìn hắn.
- Vừa ngồi chưa nổi 10 phút kêu về là sao?_ hắn hậm hực.
- Hừ,...ra biển chơi 1 lúc rồi về được chưa?_ nó chẹp miệng.
- Yeh, em yêu của anh_ Hắn nhảy cẫng lên ôm cổ nó rồi cùng bước ra chỗ sóng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Chương 37: Nữ hoàng




*Biệt thự Sarah*Tưởng chừng như biệt thự này không có chủ nhân ở chỉ có người làm nhưng không. Nơi đây đã biết thành một căn cứ bí mật của một băng đảng và chả ai biết sự hiện diện của tổ chức.
12h đêm rồi, chiếc đồng hồ vừa điểm đúng thì ngoài cổng có một chiếc sẽ đi vào. Trên xe có một người đeo chiếc mặt nạ dát vàng ánh kim với lông vũ đen ở bên cạnh mắt trái. Mặc một bộ đồ bó toàn thân màu đen dài tay. Đi boots cao cổ. Đeo chiếc nhẫn hình chữ L ngón áp út. Đi đằng sau là mấy người nữa cũng đeo kính đen, đồng phục đen. Cánh cửa lớn mở ra, những ánh sáng nhanh nhảu len ra ngoài nhưng trong chốc lát, khi người con gái và đoàn quân kia vào trong, cánh cửa lại đóng lại. Vào trong rồi họ mới nghe được những tiếng kêu thảm thiết của nữ nhi. Thật là khủng khiếp.
- Chào nữ hoàng!_ Một nam nhận kính cẩn cúi đầu chào.
- Người đâu?_ Giọng nói tưởng chừng không dành cho phái nữ và nó đầy uy quyền.
- Dưới tầng hầm ạ_ Người kia thưa rồi đi trước dẫn đường.
Cả ngồi nhà chỉ có phòng khách sáng còn những phòng kia một màu đen tối nhưng mỗi bước chân của nữ hoàng kia đi tới đâu thì đèn nơi đó sáng lên, đi qua rồi thì lại đen tối. Xuống tới hầm, người kia bật đèn lên. Một ánh đèn màu vàng, nhỏ nhoi nhưng soi sáng khuân mặt ngây thơ nhưng dính máu đang bị treo hai tay sang hai bên, lững thững người giữa phòng. Là cô gái ấy, là Thiên Di, cô gái sáng nay tại trung tâm thương mại. Người được gọi tên nữ hoàng kia tiến tới nâng cằm Di lên, nhìn vào đôi mắt mở tờ mờ kia.
- Sao? Chịu như thế...đã chủ chưa?_ Nữ hoàng nhẫn mạnh từ cuối.
- Cô...là...ai?_ Giọng nói yếu ớt đầy đau đớn vang nhẹ lên.
- Người mà bé đã từng...tranh giành thứ của ta_ Tiếp tục bóp cằm Di chặt hơn.
-..._ Đôi lông mày nặng nề cau lại như vẫn chưa hiểu chuyện.
- Chưa nghĩ ra sao? Nghĩ mình tốt bụng lắm chắc_ Nữ hoàng đẩy mạnh khuân mặt kia lại phía sau.
- Làm gì tiếp ạ?_ Người con trai kia tiếp tục nói.

- ...Đánh cho tới chết tôi_ Từng từ, từng từ như cứa vào tim con người kia.
- Không...không_ CÔ gái kia kháng cự bằng lời thì cũng chả làm được gì.
" Phập...Phập...Aaa...Á..."
Từng tiếng dây thừng cài gai thép vang lên rồi từng tiếng kêu thảm khốc của người con gái kia, nó làm đám vệ sĩ kia cũng mủi lòng thương cũng giật mình trong từng lần đánh, từng tiếng kêu nhưng còn nữ hoàng kia. Vẫn đinh ninh ngồi xuống cái ghế ở đó, nhâm nhi li trà ngắm nhìn người con gái trước mắt. Di, với bộ váy rách tả tới, máu đỏ chảy ra như làm dính thịt với váy của cô ta vậy, tóc thì ướt bết lại, khuân mặt xước xác, máu rỉ ra từ khóe môi.
- Dừng_ Nữ hoàng kia lên tiếng khoan hồng khi thấy người kia gần ngừng thở.
Nữ hoàng tiến tới sát Di lần nữa, từ từ tháo chiếc mặt nạ ra cho Di nhìn rõ mặt mình. Ôi sao gương mặt kia vẫn cố mở mắt to ra mà nhìn, vẻ mặt đầy kinh hãi và trong giây lát Thiên Di đã chết vì sợ, đôi mắt vẫn hiện lên những nét kinh hãi. Nữ hoàng đó chính là nó, nó lại che đi khuân mặt quay lại để đám người kia không biết thân phận thật của nó.
- Vứt cho lũ chó sau nhà_ Nó nhìn cái xác môi nhoẻn nụ cười nửa môi.
- Vâng thư nữ hoàng_ Người đánh kia và mấy người nữa lôi cái xác đi.
- Thưa người, người tên Mia mà người cần xử lí đã xong rồi ạ!_ Một nữ nhân khác đeo mặt nạ màu tím bước lên thông báo- Hữu Huyền cơ
- Ồ, sau bao năm không gặp các người không những không già đi mà còn nhanh nhẹn hơn ngày xưa đó_ Một câu nói mà khiến người ta vừa tự hào vừa đau.
- Dạ..._ Cả hội ú ớ không biết trả lời sao.
- Hử? ta nói sai sao?_ Nó thà cứ nói lạnh lùng còn hơn cái giọng giả vờ quan tâm này, thật khiến người ta khó xử.
- Dạ...Không ạ,...Nhưng sao người lại nói vậy?_ Một chàng hậu vệ không hiểu chuyện lên tiếng hỏi.
Nó ngay lập tức đưa mắt nhìn người nói câu đó.
- Ngươi, là người của ai?_ Nó nhìn bộ đồ màu xanh biển đậm mà đoán không phải vệ sĩ của nó.
- Dạ, tiểu nhân là người của Tả Trường cơ_ Người kia được nước mà nói không biết rằng xung quanh bao ánh mắt nhác nhở nên im lặng.
- Tả Trường cơ dạo này để người của mình LỘNG HÀNH vậy sao?_ Nó quát lớn vế sau.
Người kia lập tức quỳ xuống, trán chạm sàn nhà.
- Mong người thứ tội_ Giọng nói run rẩy.
- Tại sao phải thứ?_ Nó khoanh tay trước ngực.
- Dạ...tiểu nhân nói nhiều_ tên này lắp bắp.

- Đem cắt lưỡi thì sống mà nguyên vẹn thì...chó ăn_ Nó nhìn người kia hối tiếc, chỉ được cái to lớn, nói rồi nó bước lên tầng.
- Thưa người còn chuyện gì căn dặn không ạ?_ Tên lúc đầu chào đón nó hỏi.
- Có tất cả bao nhiêu anh em trong hội...nội đến tối mai hội tụ tại đây, giờ cũ_ Nói đến đây nó dừng lại.
- Vâng ạ, Nhưng hội tụ rồi thì sao ạ?_ Tên này chắc lại muốn chết.
- CHiến tranh_ Nó lườm hắn cảnh cáo nói.
- Người đi thanh thản!_ Cả đám người cúi chào nó khi nó bước lên xe ô tô.
...
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mặc kệ hôm nay là thứ mấy, mấy giờ, nó vẫn nằm ngủ. Ngủ một cách vô thức với mọi vật xung quanh nếu không trực tiếp tác động vào người nó. Harry lạ lùng bước vào phòng nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh, từ khi tỉnh lại nó ngủ dậy muộn hơn trước kia. Harry vừa chạm vào chán nó ngay lập tức mắt nó mở ra to tròn nhìn anh.
- Anh làm gì trong phòng em?_ Nó vẫn giữ nguyên tư thế hỏi.
- Bảo bối lạ lắm_ Harry lắc đầu, rút tay lại
- Lạ gì, chỉ là buổi tối không ngủ được, gần sáng mới ngủ nên dậy muộn thôi_ Nó với cái điện thoại xem giờ.
- Bảo bối không định đi học lại sao? Nghỉ bao lâu rồi, ở nhà cũng chán_ Harry kéo dèm cửa cho nắng vào phòng.
- Muộn rồi đi gì nữa_ Nó trả lời trống không.
- Chúng ta ngoại lệ mà_ Anh nhìn nó cười.

- Ừm...Nhưng anh hai phải đồng ý một điều kiện_ Nó vẻ mặt siêu quậy.
- Nói đi_ Harry khoanh tay dựa lưng cửa sổ nhìn nó.
- CÕng em đi khắp hành lang các lớp _ Chị này chơi trội à nha.
- What the hell?_ Harry sốc toàn phần_ Đi vô bệnh viện đi cô nương_ anh cốc đầu nó.
- Không thì..đừng làm phiền_ Nó xoa đầu rồi kéo chăn kín cổ nhắm mắt ngủ.
- Hư...Ở trường gái theo James xếp hàng dài vì nghĩ hắn độc thân đấy_ Anh khiêu khích nó.
Nó mở mắt nghĩ ngợi, máu ghen trỗi dậy.
- À, dưới phòng để đồ có mấy bộ garter belt nữ mà fan girl tặng James, hắn cho anh đấy, em xem có thích không?_ Anh này được đà trêu em.
Màu nó sôi lên rồi nhưng vẫn cố nhịn.
- Thấy bảo mấy cô diễn viên người mẫu nhí toàn xin vô trường mình học để ngồi ăn cơm cùng hắn nữa_ harry tiếp túc.
- Thôi ngay đi_Nó ngồi dậy quát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Chương 38: Tình Địch Ư?




- A! Chỗ của em có bạn gái nào xinh xinh ngồi ý_ Harry cố réo thêm một câu nữa.- Mặc xác anh_ Nó ném cái gối vào harry rồi lại nằm.
Đến mực này Harry cũng đành chiều ý nó để hoàn thành lời nói của bác sĩ "Để cô bé ra ngoài nhiều sẽ tốt cho trí nhớ'"
- Đi đi, anh cõng_ Giọng buồn buồn.
- Thiệt hơm?_ Nó ngồi bật dậy.
- Từ cổng trường vào thôi_ Anh khổ sở mong nó đồng ý.
- Thôi được, xuống nhà trước đê, bảo bối xuống liền.
- :3...
......
* Trường Lãnh Thiên*
Giờ gia chơi của tiết một, học sinh khắp nơi, không chỗ nào là không thấy áo trắng của học sinh. Ngoài cổng là mấy cô cậu đi muộn đang năn nỉ bác bảo vệ cho vô. Rồi một chiếc siêu xe đỗ lại thu hút mọi ánh mắt, từ ngoài vào trong, trong thì chạy ra xem.
Harry mở cửa cho nó xuống. Tinh nghịch bước xuống nhìn anh hai. Harry nản lòng cúi thấp người rồi nó thoát cái đã leo lên lưng anh. Mọi học sinh như đơ toàn tập, họ nhanh chóng trở về bình thường rồi lôi điện thoại ra chụp. Nó vẫn thản nhiên nghịch điện thoại trên lưng anh. CÒn anh thì không biết dấu mặt vào đâu, chưa bao giờ mà cái đường lên lớp nó xa vời như thế này.
Lên tới gần cửa lớp, hai người gặp ngay lũ bạn vừa đi ra cửa, đứa thì ngạc nhiên, đứa thì cười sặc sụa, đứa thì ghen chết thui. Lúc này nó mới chịu xuống.
- Em hành anh trai mình dữ quá đấy_ Daisy lau mồ hôi cho Harry.
- CÒn ngắn chán_ Nó nhìn xuống sân trường rộng lớn kết một câu.

- 2 like_ Elena và Alice nhìn nhau rồi cùng nói.
- Dài vậy kêu ngắn_ Ken hoảng hốt nhìn đoạn đường kia.
- Tao còn dài hơn_ Hắn giờ mới nói.
- Mày là mấy mét?_ Andy hỏi.
- Gần 3 km_ Hắn hậm hực nói rồi lườm nguýt nó.
- COn trai gì mà_ Nó nhìn Harry với hắn lắc đầu, bữu môi xong đi vô lớp.
Quả nhiên, anh hai nó nói không sai, có một bạn nữ ngồi ở chỗ của nó nhưng sai một điều. Người này...xấu. Nó trở lại vẻ mặt lạnh lùng, bước đi lẹ nhưng như ma, tiến về phía chỗ ngồi cũ của mình. Nó đặt cái cặp xuống bàn cái "rầm". Mọi người kể cả bọn bạn đều nhìn nó. Cô gái kia giờ mới để ý tới nó. Trước ngực, một bảng tên hiện lên: Hoàng Thùy Anh. Ôi cái tên nghe chả đúng gì cả.
- Bạn là ai?_ Cái giọng nói chanh chua của TAnh vang lên.
- Tôi mới là người nên hỏi câu này_ Nó thở hắt.
- Nếu là về chỗ ngồi thì bạn thấy đó, chỗ này có người ngồi rồi_ Cô này cũng không vừa, khoang tay trước mặt dùng ánh mắt khêu chiến với nó.
- Đấy chỉ là ngồi ké thôi. Nên trả lại chỗ cho chủ nhân của nó trước khi cả lớp B cũng không có chỗ ngồi_ Nó bắt đầu bực dọc, đôi mắt bắt đầu chuyển đỏ.
- Chủ cũ à? Xin lỗi, có chủ mới rồi, bạn ngồi chỗ khác đi, còn nhiều mà_ TANh cười.
- Không trả đúng không?_ Nó hỏi lại.
- Không thể trả_ Nói chắc như đinh.
- Vậy tôi ngồi cùng bạn_ Nói rồi nó đẩy cặp qua chỗ kế bên, chỗ của James.
- CHỗ đó cũng có người rồi_ Đôi lông mày cau lại, có vẻ TANh không nhịn được nữa.
- Có sao, cậu ấy đâu phải chuyển đi_ Nó ngồi lên mặt bàn.
- ý gì?_ Người kia không hiểu.
- Thì là cậu ý bế tôi. Ok? không ảnh hưởng gì đến nhà ở nhờ chứ?_ Nó nhếch môi.
- Bạn quá đáng rồi đấy. Biết cậu ấy có cho không_ TANh đứng phắt dậy.
" Reng..Reng...Reng"
Tiếng chuông vang lên, hai bên tạm đình chiến. Mọi người về chỗ. Hắn ngồi xuống nhìn nó mỉm cười, cô giáo vào lớp chào xong. Nó ngồi luôn lên đùi hắn, vắt chân chìa ra phía đường đi. TAnh với đám học sinh ngạc nhiên vô cùng. Hắn còn vòng tay ôm eo nó.
- Hai người quen nhau?_ TAnh hỏi.
- Không_ Cả hai không hẹn mà cùng trả lời một câu.
- Vậy ..._ TAnh định nói thì cô giáo xen vào.

- Có chuyện gì vậy James, CÒn nhiều chô mà sao ngồi 3 cho chật vậy em?_ CÔ Trang nhẹ nhàng hỏi.
- Cô cũng biết hai người đó ngồi với nhau từ trước mà_ Harry lên tiếng bênh vực bảo bối của mình.
- Nhưng em đã ngồi rồi mà_ TANh cãi.
- Thùy Anh, họ là hôn phu, em lên ngồi với Hải đi_ Cô Trang tất nhiên cũng nghe theo người trả lương rồi.
- ...Vâng_ Anh uất ức chuyển chỗ.
Nó thản nhiên nhìn TANh đầy thách thức rồi ngồi về chỗ của mình.
- Cô cứ dạy đi ạ_ Harry lên tiếng thông báo.
Ngồi trong lớp học mà hai đứa nó cứ quấn quýt lấy nhau làm mấy bạn trong lớp nhất là TAnh gato hết mực.
Giờ tan trường nó bắt đầu làm thẩm phán.
- Anh....cô ta là ai?_ Nó nhìn chằm chằm TAnh đi trước hỏi hắn.
- Chả biết_ hắn thản nhiên.
-..._ Nó huých tay Daisy.
- Sao?_ Daisy nhìn nó hỏi.
- Cùng họ với chị đó_ Nó nói.
- Hơ, cứ cùng là quen à cô. Tôi không có liên quan_ Daisy bật cười.
- COn gái của chủ công ty tiệm cà phê LyLy đó_ Andy từ đằng sau lên tiếng.
- Sao biết?_ Alice thấy lạ hỏi.

- Ờ thì...học sinh mới phải biết rõ mới chơi được_ Andy vội giải thích tránh hiểu lầm.
- Ồ, người yêu ơi, từ bao giờ anh chịu để con gái tiệm cà phê ngồi cạnh mình thế?_ Nó nghiến răng ken két nhìn hắn.
- Mới chuyển đến đây được tuần chứ mấy mà_ Ken nói thay.
- Tại cô ta cứ chen vô mà, anh đâu đồng ý đâu_ Hắn cũng giải thích sự tình rõ ràng.
- Nhưng cũng không phản đối_ Nó đổi lại cái giọng lạnh nhạt làm hắn hoảng loạn.
- Thôi mà, đổi chỗ rồi thây_ Hắn kéo tay áo nó.
- Hư_ Nó hất hàm chạy qua ôm tay anh hai nó làm Daisy phát hờn.
- Em như con nít ý_ Daisy giận nhéo má nó.
- Aa...này, chị chưa kết hôn với anh em đâu đấy, tốt nhất nên nhường em kẻo em phản đối hai người kết hôn thì khổ _Nó dạo.
- Thôi, xin cô nương_ Daisy hậm hực.
- Cứ biết điều như anh hai là tốt _ Nó liếc nhìn Harry.
-...._ Harry không biết nên cười hay khóc thay cho số phận của mình nữa.
Nó ôm tay Harry đi phía trong nên không ai nhận ra nó nhìn TAnh đi trước với ánh mắt như nào và với nụ cười chết chóc...
...Xin lỗi,...tôi sẽ giết hết...giết tất cả những ai ve vãn...thậm chí lại gần người con trai Của tôi...Nếu có trách...hay trách số và... cái tâm địa cũng chả phải cừu kia...Chắc tôi đã quá hiền...nhưng đó chỉ là ngày xưa...còn giờ thì...Máu là thức uống của Devil.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Chương 39: Nữ Hoàng Triệu Quân.




*Biệt thự Lãnh Thiên*Trong nhà giờ này ồn ào vô cùng, tiếng cười nói vui vẻ của tất cả mọi người trừ hai người không nói gì mà làm việc của riêng mình. Đó là Harry và Lexy, anh đang ngồi nghịch điện thoại, nó thì ngồi ăn hoa quả nghĩ linh tinh, không để ý tới hắn nằm gối đầu lên đùi nó.
- Ê, muộn có đi bar chơi hơm?_ Alice với Lexy.
-..._ Nó miệng vẫn nhai, hồn vẫn chưa trở về xác.
- Này, Alice gọi em kìa_ Hắn lay nhẹ nó.
- Hớ?_ Nó sực tỉnh.
- Bà bị ma nhập à?_ Elena cười sặc sụa trước vẻ mặt của nó.
- Thôi đi_ Nó nhấc cái gối sau lưng ném vào Elena nhưng có Ken đỡ hộ.
- Thần tiên tỉ tỉ bớt giận, đừng hành người yêu em chớ_ Ken mặt -_-
- ..._Nó lườm Ken tóe điện.
- Ơ, có đi bar không?_ ALice hỏi lại.
- ĐI làm gì?_ nÓ nhíu mày nhìn đồng hồ ở cổ tay hắn.
- Chết, cần đi gặp bác sĩ ngay_ Daisy nhìn nó lắc đầu nói vẻ nghiêm trọng.
- Chơi chứ làm gì_ Andy nói xen vào.
- Chán lắm, giải tán, đi ngủ_ Nói xong nó cúi xuống hôn vào môi hắn một cái ra tiếng rồi đẩy hắn dậy, đi lên phòng chậm rãi.
- Harry à, đưa em gái cậu đi khám đi _ Harry ngồi dậy lắc đầu.
- Chán thế, tui đi về đây_ Alice đứng dậy

- Bye_ Andy cũng dậy theo, không quen chào mọi người.
- Ơ, thế cũng tan giã à?_ Ken với áo Andy.
- Thế ở đây ngủ qua đêm chắc_ Andy phủi tay Ken ra một cách phũ phàng.
- Đợi tao về với_ Ken cũng đứng dậy, không quên nhét nốt quả dâu tây vào miệng.
- Thằng kia!_ Giọng nói tức giận của Elena làm mọi hoạt động dừng lại.
- Hửm?_ Ken quay lại.
- Định để tiểu thư đây ăn quả bơ hả? Hay để tiểu thư đi bộ? Đã thế tiểu thư đi bar chơi một mình_ Xối một tràng vào mặt Ken xong Elena đi một mạch ra ngoài.
- Ơ???_ Ken đơ một lúc rồi đuổi theo.
- Đuổi theo đi lại còn_ Daisy nhắc
- Ờ_ Và thế là ken đuổi theo nhỏ.
- Đúng là hâm_ Alice thốt nốt câu rồi cũng đi về cùng Andy.
Giờ trong phòng còn hai người Harry và Daisy. Daisy ngừng lượt điện thoại quay qua nhìn Daisy bên cạnh cũng đang nghịch điện thoại.
- Em không về sao? Muộn rồi_ Anh vuốt tóc cô gọn ra sau.
- Anh đuổi em à?_ Daisy hỏi.
- Nếu em muốn ở lại thì tùy_ Harry với tay lấy miếng táo bỏ vô miệng.
- Hư, đáng ghét, đi về đây_ Cô đẩy đầu anh ra xa rồi đứng dậy.
Harry liền đưa tay kéo cô lại, môi chạm môi, hai người trao nhau một nụ hôn mãnh liệt rồi Harry đứng dậy chuồn trước để cô đứng cười một mình rồi mới ra về.
Trên phòng nó đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại.
-...._ Người bên kia đang báo cáo chuyện gì đó.
- Ồ, thế thì sẽ giết hết_ Nó nói vẻ thản nhiên.
-.....
- Không phải hôm nay_ Nó nói tiếp.
-...
-..._ Nó không đáp lại cúp máy luôn bởi có tiếng gõ cửa.
- Ai?_ Nó hỏi.
- Anh hai_ HArry mở cửa bước vào.
Nó ngồi trên giường nghiêng nghiêng đầu nhìn anh hai.

- Nhìn gì vậy?_ Harry khó chịu.
- Vào phòng em giờ này có việc gì?_ Nó quay lại tư thế bình thường.
- Thấy đèn sáng vô coi thôi _Anh thản nhiên đi quanh phòng nó nhìn ngó linh tinh.
- Không có kẻ gian đâu_ Nó khó chịu nói kéo anh nó qua đứng trước mặt mình.
- Hì,... mai dậy sớm đi học nhé!_ Anh hai dặn.
- Tùy_ Nó đáp củn lủn.
- Gì?_ Anh nó cx vậy.
- Thích thì đi..._ Nó nói.
- Vậy để Tanh chuyển lên ngồi với hắn_ Anh gian tà đi ra khỏi phòng làm nó tức điên lên.
- AAAAAAAAAAAA_ nó hét lên khiến chim chóc gần đó bay toán loạn, Harry bịt tai.
Ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa một lúc rồi nó đi thay đồ để còn đi đóng kịch nữa.
*Sarah *
12 h đêm, cánh cổng lại mở ra. Nó bước xuống từ trên xe. Bước theo thảm đỏ mà vào trong. Nó mặc một chiếc váy đen ánh kim cúp ngực chiết eo, bồng phần chân váy, ngắn ngang đầu gối. Đeo chiếc mặt nạ lần trước, với đôi giày cao gót đề giày cao 15 cm. Mọi người trong phòng chính ai nấy đều đeo mặt nạ cả, màu quần áo chính là màu tím, xanh dương đậm và màu đen. Mọi người thấy nó vào thì rẽ ra hai bên, cúi đầu chào. Nó bước lên trên cao, ngồi vào cái ghế dát vàng, chiếc ghế dành cho nữ hoàng. Bên trái là Tả Trường cơ, bên phải là Hữu Huyền cơ đứng cả nhé. Luucs nó an tọa mọi người mới đứng thẳng dậy.
- Không biết người triệu tập chúng tiểu nhân có chuyện gì vậy ạ?_ Một người ở dưới lên tiếng.
- Ngươi nghĩ là gì? _Nó vắt chân hỏi lại lạnh tanh.
- Dạ...dạ_ Người kia lập tức lúng túng trước lời nói của nó.
- Nguyên nhân hôm nay Nữ hoàng mở ra cuộc triệu kiến này là muốn thông báo chúng ta sẽ quay lại thế giới đêm. Ngôi nữ hoàng đêm một thời vắng bóng giờ nữ hoàng đã trở lại và muốn chinh phạt tất cả các băng đảng đã phản chủ nhưng không thành kia._ Giọng nam nhân của Tả Trường vang lên.
Bên dưới những tiếng à ừ xì xào vang lên.
- Trật tự_ Ngay lập tức Hữu Huyền lên tiếng quát.
Mọi người im re.

- Các người ai có ý kiến không?_ Nó hỏi.
- Không biết chúng ta có đồng minh với bang nào không ạ?_ Một giọng nữ nhi hỏi.
- Haha..._ Nó bật cười_ Trước giờ ta đây chỉ có 3 chiến lược. 1 là đầu quân cho ta, 2 là Giết, 3 là không còn là mối lo. Chứ không có kết bạn_ Nó vẫn băng lãnh.
- Xin hỏi nữ hoàng năm nay bao nhiêu tuổi?_ Một giọng nam vẻ thắc mắc.
- Tuổi của ta có liên quan đến việc này sao?_ Nó lườm người kia.
- Dạ..._ Người này tịt luôn.
- Hỏi có đáp. Ta tuổi trăng tròn._ Nó đáp.
- Tức là 16_ Thấy bên dưới vẫn ngơ ngác huyền cơ nói luôn.
- Người trẻ vậy liệu có tham chiến đc hết các trận không?_ Một câu hỏi nữa.
- 13 tuổi ta đã làm nữ hoàng của thế giới đêm, người sợ ta không bóp chết ngươi đc sao_ Nó vẻ bực bội.
- Vâng..._ Nguopwif kia thủi ngay sợ nó giết.
- Nói trước, đừng có nói nhiều, giỏi ta cũng giết hết đấy_ Nó dọa.
- Vâng ạ_ Bên dưới nghe dăm dắp
- Cả hai người, lo mà quản người của mình, không tròn phận cũng đừng trách_ Nó liếc hai người bên cạnh.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom