Cập nhật mới

Dịch Xin Lỗi Bởi Vì Em Chỉ Là 1 Con Ác Quỷ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Xin Lỗi Bởi Vì Em Chỉ Là 1 Con Ác Quỷ

Xin Lỗi Bởi Vì Em Chỉ Là 1 Con Ác Quỷ
Tác giả: Kun\'s Thiên Yết\'s
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Kun"s Thiên Yết"s

Thể loại: Truyện Teen, Võng Du, Huyền Huyễn

Giới thiệu:

Truyện nói về một vị tiểu thư vốn dĩ hiền từ, nhân hậu của một tập đoàn trong hàng đầu thế giới sau thời gian ngắn ngủi trở thành một tiểu thư lạnh lùng, đa sắc thái, giểt người không ghê tay, đầy mưu mô xảo quyệt do vụ tai nạn, mất nhớ và trở thành con nuôi của một tập đoàn cũng giàu có ngang bằng gia đình cũ.Cô có mái tóc dài mái bằng màu đen, đôi mắt nâu đầy lạnh lùng.
Tiểu thư bị quấn vào những âm mưu thủ đoạn của người cha nuôi, cô có thoát ra được? Cô sẽ gặp những trắc trở gì trong tình yêu.
Đối mặt với kẻ thù của cha nuôi, cô phải giết nhưng người đó có phải rất thân quen với cô.
Rồi kết cục của tiểu thư có về đúng chỗ của nó. Tình yêu có làm cô trở lại như trước hay không?
Mọi người hãy cũng đọc truyện nhé! Nhưng có điều kết thúc chuyện sẽ là HE nhé! Chắc sẽ hơi buồn một chút vì sẽ chuyển từ SE qua HE
Mong mọi người thông cảm vì mình thay đổi, tại mình sợ trùng với Truyện Tình Yêu Tuổi Teen khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1: Mở Đầu...




Trong phòng làm việc rộng có hai con người đang nói chuyện với nhau. Không rõ đây là việc gì mà không khí nó căng thẳng tới vậy.
- Ba mẹ là người con mang ơn lớn nhất cho nên việc gì ba nói con cũng đều nghe theo cả_ Một cô con gái có lòng mắt tĩnh lặng khiến người khác phát sợ nhẹ nhàng nói.
- Tốt. Vậy con hay bay về Việt Nam đi học để tiếp cận và phá hoại mục tiêu như kế hoạch đi_ Người ba đây ư sao lại nói những lời như vậy, đúng là ba nuôi mà.
- Chiều nay con sẽ đi ngay. Giờ thì con xin phép đi trước có việc. _ Cô gái đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Trong phòng giờ chỉ còn ông Trương Tử Quang, ông là chủ tịch tập đoàn bất động sản Glory, hiện sống ở Đức. Ông cầm tách trà nhâm nhi uống rồi nói một mình. "Lệ à, ta xin lỗi vì đã coi con là quân cờ của ta. Thực sự ta rất yêu thương con nhưng chỉ trách con không may mắn mà thôi. Có hận thì hận cha sinh mẹ đẻ của con đã làm con mất tích."
Con gái nuôi của ông Quang chính là Trương Hàn Tuyết Lệ, một người lạnh lùng, quyết đoán, độc ác nhưng lại mang gương mặt tựa thiên thần.
" cốc...cốc"
Tiếng gõ cửa vang lên rồi bà Phạm Thừa Hoa bước vào phòng, bà là vợ của ông Quang.
- có chuyện gì vậy?_ Ông Quang hỏi vợ mình.
- Sao anh lại làm như vậy mới con bé. Nó sẽ đau khổ lắm đấy_ bà Hoa nhăn nhó ngồi xuống ghế.

- Ta không còn sự lựa chọn.
- nhưng lỡ bó biết chuyện thì sao?
- Ta không thể giấu nó suốt đời.
Nói đến đây bà Hoa đành ra khỏi phòng. Hy vọng của bà đã hết rồi, ông ý thực sự đã quyết tâm làm mọi chuyện.
* 8 tiếng sau, sân bay Nội Bài *
Một cô gái với mái tóc đen ép ngang lưng, mái bằng, đi giày cao gót màu đen cao 15cm. Mặc chiếc áo sơ mi trắng với chiếc váy đen nơ trước ngắn trên đầu gối một gang. Tay cầm ví cầm tay nạm con công bằng pha lê gắn kim cương. Có lẽ hôm nay cô là tâm điểm của sân bay Việt rồi.
Loading...
Tiếng điện thoại reo, cô nghe máy, chắc hẳn cô bận lắm. Đang băng qua đường thì...
" Kít...."
Tiếng phanh xe ô tô kêu lên, cô quay qua bên trái mình, là một chiếc Lamborghini đen cách cô khoảng 10 cm. Khẽ cau mày nhìn người con trai trong xe. Bác tài khoảng chừng ngoài 40 tuổi, thấy thế nên cô không làm to chuyện. Vừa nói điện thoại cô vừa đập mạnh vào mui xe ba cái, không quên lườm bác tài một cái sắc lạnh rồi qua đường đợi xe.

Ngồi sạu xe là một thiếu gia lãng tử.
- Thiếu gia kệ sao..._ Bác tài nhìn gương hỏi.
- Kệ đi..._ Giọng nói có chút thú vị phát ra.
Cậu ta nhìn qua gương hậu thì thấy cô gái đó lên một chiếc xe ô tô, rồi trước sau có một xe ô tô nữa hộ tống. Nhìn là biết không phải nhân vật bình thường. Cả hai chiếc xe, chạy hai hướng đối nhau.
* Biệt thự Sarah*
Trước cửa nhà là hai hàng người chắc khoảng 50 người tất cả. Ô tô dừng lại, một vệ sĩ áo đen chạy tới mở cửa.
- Chào mừng tiểu thư về nhà_ Cả hai hàng người đồng thanh nói.
- Đồ?_ Lệ ra hiệu cho mọi người đứng dậy rồi hỏi người vệ sĩ đó.
- Dạ, đã mang về trước rồi ạ_ Người vệ sĩ này tên Tuấn, là vệ sĩ ở đức của cô, anh về nước trước để sắp xếp mọi việc, ngoài ra kiêm cả thư kí nữa.
- Giải tán_ Cô nhìn quanh rồi bước vào nhà.
Cô đi theo Tuấn dẫn lên phòng cô. Phòng cô ở tầng hai, căn phòng rất rộng và thoáng, được sơn hai màu chủ đạo là trắng và đen. Còn chia ra phòng tắm, phòng trang phục, phụ kiện nữa. Chiếc giường trông thích mắt nhất, Đó là chiếc giường dát vàng 24k, theo kiểu cổ điển. Vì thế cho nên căn phòng cũng được trang trí cố theo. Tuấn đứng ngoài cửa còn cô thì vứt chiếc túi đắt tiền mà cô coi không ra gì xuống chân rồi leo phắt lên giường ngủ một giấc. Trời thu rồi, cũng tối trời rồi, gió khẽ rít ngoài cửa cô thì ngủ say vì mệt.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2: Ngạc Nhiên...




Ánh nắng vàng khẽ chiếu qua khe cửa sổ xiên vào trong phòng Lệ. Tiếng gõ cửa khẽ vang hồi lâu. Lười biếng cô khẽ mở đôi mắt nâu ra.- Vào đi_ Lệ vẫn nằm đó nhìn lên trần nhà nói.
Cánh cửa mở ra, Tuấn bước vào, mang trên tay mốt số giấy tờ gì đó, đặt nó xuống bàn.
- Mai cô chủ sẽ đi học ạ_ Cậu lễ phép báo cáo.
- Trường?_ Cô nheo mắt.
- Trường THPT Lãnh Thiên ạ, cô chủ học 12A1 ạ_ Tuấn.
- Tên gì mà xấu_ Lệ bỗng ngồi bật dậy, bởi trong kí ức ít ỏi của cô bỗng len lên tên ai đó có họ Lãnh và Thiên.
- Là họ của hai tập đoàn sáng lập lên trường đó và đó cũng là mục đích..._ Tuấn đang nói bị cô ra hiệu ngừng.
- Giờ?_ Cô hỏi Tuấn.
- Dạ?...À 8 rưỡi rồi, cô chủ xuống nhà ăn tối đi ạ_ Tuấn sực nhớ.
-...._ Lệ không nói gì chỉ xua xua tay ý đuổi Tuấn ra ngoài.

Tuấn hiểu ý cúi chào rồi ra khỏi phòng. Lệ đứng dậy đi tắm luôn.
Chừng 20 phút sau cô xuống nhà. Còn 4 bậc nữa là đặt chân xuống tới sàn nhà thì mấy người xếp hàng dưới nhà liền cúi người xuống đồng thanh nói.
- Chúc cô chủ buổi tối tốt lành!
- Từ nay bỏ khoản này nghe chưa?_ Lệ chừng mắt cau mày nhìn đám người làm nói.
- ...Dạ..._ đám người hơi hoảng rồi cũng đáp lại.
Lệ vào tới bếp có người kéo ghế cho cô ngồi. Bàn thì dài 3m lận thế mà có mỗi một người ngồi ăn.
Bao nhiêu món nhưng cô chỉ ăn mỗi chân già hầm kiểu đức với salas khoai tây kiểu đức, tráng miệng bằng bánh black forest. Tóm lại cô ăn nhiều hơn mèo một chút thôi.
Sau bữa ăn cô lại trở về phòng xem các tập tài liệu Tuấn mang lên.
Khẽ nhếch môi cười cô nói một mình:"Lãnh Hoàng Minh Băng, Thiên Kì Bảo Khang để tôi coi hai người làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của tôi. Còn những nhân vật phụ tính sau nhé."
Hơn 11 giờ cô mới làm xong các công việc của mình. Thấy còn sớm nên cô thay bộ đồ sexy để đi bar. Lên con Lamborghini trắng đi trước phía sau là một chiếc Lexus đen 7 chỗ đi theo hộ tống cô.
* Bar Tiger*
Ý nghĩ tên đẹp thoáng qua đầu Lệ và thế là cô dừng xe lại. Tuấn từ xe Luxus chạy tới mở cửa cho cô.
Bước xuống xe là một cô gái mặc đầm body ren thắt dây eo hở lưng hai dây màu đen. Tóc cột đuôi ngựa cao, đi giày cao gót đế nhọn cao 20cm, đôi môi màu đỏ cherry xinh xắn. Bước vào quán bar mọi người như dồn hết ánh mắt về cô. Hai vệ sĩ đi trước, hai sau, Tuấn đi bên cạnh.
Loading...
- Ta sẽ làm DJ coi sao_ Lệ vỗ vai Tuấn.
Nghe vậy Tuấn gật đầu rồi tới nói với người Dj trên kia. Một lúc sau chỗ đó đã là Lệ chứ không phải chàng trai Dj kia.

Bên dưới tiếng ồ à ngạc nhiên lại vang ầm lên.
Tai nghe đeo ở cổ, đôi mỗi khẽ cười tươi, một khuân mặt thiên thần hiện lên.
- Các bạn có biết tôi là ai không?_ Cô nói to vào micro.
- Nữ hoàng hộp đêm_ Bên dưới cả đám người đồng thanh hét to, miệng cười sung sướng,tay chụp ảnh liên hồi.
- Vậy còn tên?_ Lệ vẫn cười rất tươi.
- Lexy Anne_ Cả đám đông đồng thanh hét lên.
- Đúng rồi. Nào ta cũng nhảy nhé_ Lệ nháy mắt, rồi nhạc nổi lên.
Nhạc bài Hey mama của David Guetta nổi lên. Lệ trên cao làm động tác nào thì dưới mọi người làm y theo, cứ như cô thôi miên họ vậy.
Càng ngày người đến càng đông, có một chàng trai khôi ngô tuấn tú bước vào, lập tức có người ra dẫn đường. Mới vào tới trong, thấy điều này thì không khỏi ngạc nhiên.
- Chuyện gì vậy?_ Giọng nói lạnh lùng đến 0 độ.
- Thưa, nữ Dj này rất nổi tiếng nên ai cũng nghe theo cả_ một nhân viên trả lời.
- Dj? Nhàm._ Nói xong hai từ anh tiến về một bàn trong góc khuất ngồi, có thể nói mọi người khó nhìn thấy anh, còn anh nhìn thấy tất cả.

Một lúc sau thì bài nhạc kết thúc. Cả đám đông theo hiệu của Lệ mà im lặng, giọng nói nồng ấm kia lại vang lên.
- Các bạn có muốn lexy nhảy một bài không?_ Lệ tươi cười.
- Có_ Cả đám đông hét vang.
Giọng nói của Lệ khiến chàng trai kia đặt ly rượu xuống bàn, nhìn về phía cô.
- Được rồi._ Lệ vừa dứt thì bài ring my bell vang lên, cô rời chỗ xuống giữa sàn nhảy, nơi ánh sáng chiếu vào làm rõ khuân mặt tựa thiên thần của cô.
Điệu nhảy bắt đầu, đám đông đứng vây sung quanh thành vòng tròn, người người cổ vũ, quay phim.
Trông cô thật quyến rũ và lôi quấn, những điệu nhảy đó chẳng có trong MV bài Ring My bell, toàn là do cô nghĩ ra. Trùng hợp thay những điệu nhảy đó khiến chàng trai phải sững sờ, một phần vì đẹp, một phần vì nó giống điệu nhảy của một đứa trẻ 10 năm trước.
Lệ vẫn hòa mình vào dòng nhạc, đường cong càng rõ nét qua các điệu nhảy uyển chuyển. Mọi người như bị mê hoặc vậy.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3: Trường Mới




Ăn sáng xong rồi thì Lệ tiện tay vớ tờ áo trên bàn xem thử có gì hay ho không. Ai ngờ ngay trang đầu đã thấy có hai tin liên quan về cô rồi. Nào là Lexy về Việt nam, rồi con gái tập đoàn bất động sản Gloria về nước. Khẽ lắc đầu rồi cô lên xe tới trường. Vì là ngày đầu và cũng là người nổi tiếng nên cô cho vệ sĩ đi theo. Đỡ phải tự mình động tay động chân khổ người.~ Trường Lãnh Thiên
~Chiếc xe Lamborghini dừng lại trước cổng. Đúng giờ học sinh đến đông đang tụ tập ở trường. Tuấn chạy xuống trước mở cửa cho Lệ. Đôi giày cao búp bê với chiếc nơ xinh xắn xuống trước, rồi tiếp tới là cơ thể với số đo 3 vòng chuẩn, tay trái đeo nhẫn đính kim cương đỏ, tóc cắt ngắn ngang lưng, nhuộm ombre trắng hồng, khoác chiếc áo dạ đỏ bên ngoài bộ đồng phục, khăn màu trắng quấn ngang cổ. Lệ nhìn từ trái qua phải, từ dưới lên trên ngôi trường một lượt rồi mới nâng gót ngọc mà bước tiếp qua cổng trường. Trong khi đó thì cũng có một chiếc xe nữa tới, có 3 con người bước xuống, hai nam một nữ. Có vẻ độ hot cao nên ọc sinh cứ chụp ảnh lia lịa à.
Lệ đến phòng Hiệu trưởng, Tuấn gõ cửa.
- Vào đi_ Giọng hiệu trưởng vang lên từ trong phòng.
Lệ bước vào phòng, không chào hỏi, cứ thế nhìn ông thầy.
- Tiểu thư là học sinh mới_ Ông thầy đứng dậy hỏi.
- Phải, mau chỉ lớp cho tiểu thư đi_ Tuấn nói thay.
- Lớp cuối bên trái tầng hai tòa nhà đối diện ạ, giờ này chắc sắp vào lớp, người cứ đi thong thả_ Ông thoáng nhận ra vị tiểu thư.
- Cảm ơn_ Tuấn nói thay tiếp vì Lệ ra ngoài rồi.
Đúng là chuông vừa mới reo xong, không chậm trễ, cũng chả vội vã, Lệ vẫn đi như thường lên lớp. Cô giáo thấy Lệ đứng ngoài cửa lúc này mới nói với lớp học.
- Hôm nay chúng ta có học sinh nhé_ Cô Hạnh nhỏ nhẹ nói.
- Em vào đây_ Cô vẫy Lệ ngoài cửa.
Lệ dặn dò Tuấn rồi bước vào lớp.
- Em tự giới thiệu đi, cô tên Hạnh_ Cô cười tươi nói.
- Trương Hàn Tuyết Lệ, cứ gọi là Lexy cũng được_ Lệ nở nụ cười ép buộc, tuy nhiên cũng đẹp rồi.

- Bạn là con của ai vậy?_ hs1
- Bạn từ đâu tới vậy?_ hs2
-....
Học sinh nam thì không rời mắt khỏi Lệ, học sinh nữ lại ghen tức hỏi chuyện không đâu.
- Các bạn không biết search google sao?_ Lệ cười mỉa mai mấy đứa con gái son phấn đầy mặt.
Thấy vậy mấy học sinh trong lớp mới bỏ điện thoại ra search như Lệ nói. Kết quả là đứa nào đứa nấy đều sốc, hậu quả lớn nhất là chảy máu mũi.
" Một bên là một loạt các bài báo về cô, một bên là ảnh của cô với những dòng giới thiệu: A-mô-nê Lexy là một diễn viên, người mẫu, nữ DJ nổi tiếng. Từ nhỏ đã có nhiều môi trường sống khác nhau; Anh, Hàn, Mỹ, Đức, hiện là Việt Nam......"
- Thôi em chọn chỗ cho mình đi_ Cô Hạnh lên tiếng đánh thức mọi học sinh về thực tại.
Lệ biết ngồi đâu đây, nhìn một hồi rồi nở nụ cười nhan hiểm, còn mỗi một chỗ thôi...
Lệ ngồi xuống bàn cuối cùng của tổ hai ngồi xuống cạnh một người con trai đang ngủ. Đặt căp xuống nhẹ nhàng...
Người con trai úp mặt xuống bàn biết có người sắp ngồi xuống liền gác chân của mình qua ghế mà Lệ định ngồi.
Nhưng có vẻ hơi muộn, dù Lệ biết nhưng cô vẫn ngồi và thế là Lệ ngồi đúng lên đùi của cậu ta. Giật mình ngẩng mặt lên nhìn người to gan dám ngồi lên đùi cậu, gương mặt ý quả là hoàn mỹ, nhưng gương mặt của cô gái kia còn hoàn mỹ hơn. Lệ cũng giả vờ đứng phắt dậy rồi nhìn người kia.
- Bỏ chân xuống_ Lệ nhìn Hắn ta nói giọng bình thường.
- Vì sao tôi phải bỏ?_ Hắn nói giọng cười cợt.
- Nếu không tôi ngồi lên chân cậu đấy_ Lệ cảnh báo.
- Ghế tôi, tôi thích ngồi sao là quyền của tôi_ Hắn nói rồi quay mặt qua bên kia giả ngủ tiếp.
Lệ thấy thế không khách khí nữa, ngồi luôn lên đùi hắn ta, thản nhiên lấy sách ra đọc. Học sinh cả lớp thì mắt chữ O mồm chữ I nhìn nhau.
- Cô...._ Hắn rút chân lại đứng dậy chỉ mặt Lệ hét.
- Sao?_ Lệ đưa bộ mặt thiên thần qua nhìn hắn mà hỏi một từ.
- Hừm...cô tên gì?_ Hắn lườm cô rồi hỏi nhẹ nhàng.
- Trương Hàn Tuyết Lệ_ Lệ trừng mắt nhìn hắn nhấn mạnh bốn từ.
- Trương Hàn Tuyết Lệ cô biến ra ngoài cho tôi_ Hăn hét to lên.
Loading...
To đến nỗi ba hầu cận của Lệ cũng phải chạy vô lớp coi chuyện gì đang xảy ra. Lệ thì nhắm mắt nghe hắn nói hết câu rồi mới mở mắt ra nhìn hắn.
Nhìn hắn nháy nháy mắt hai cái rồi Lệ cười nhẹ một cái. Cô đứng dậy làm hắn vui mừng tưởng cô nghe nhưng ai ngờ cô kéo ghế dịch ra chút, kê bàn hơi trật. Hắn thì tức nổ phổi mất.
- Nực cười_ Lệ bồi thêm hai từ này rồi ngồi vắt hai chân lên bàn tay cầm quyển sách đọc.

- Cô..._ hắn đang định nói thì bị ngắt lời.
- Bảo Khang, nói ít thôi, Băng còn ngủ_ Cô gái ngồi bàn bên cạnh lên tiếng.
Có vẻ như mỗi cô gái này là xinh không son phấn, cũng không ngạo mạn. Lời nói cũng khiến cái người tên Khang kia chịu khó ngồi xuống cạnh Lệ.
Vệ sĩ thấy thế cũng đi ra ngoài luôn, cô giáo bắt đầu giảng bài tiếp, lớp học lại bắt đầu thích làm gì thì làm, miễn không gây tiếng động là được.
Tiết học cứ thế trôi qua cho đến khi tiếng chuông reo lên. Học sinh đều ra khỏi lớp trừ bốn người, hai nam, hai nữ, ba người ngủ, một người đọc sách.
Khang vươn vai thức dậy nhận cuộc điện thoại mới.
- Alo_ Khang trả lời
-.....
- Tối rồi tính, phiền chết mà_ Khang cúp máy luôn.
Quay quay thấy Lệ vẫn đang ngồi đọc sách, anh xchợt nhận nhận ra mình đang nhìn một người con gái chăm chú, không rời mắt, rồi đột nhiên cười.
- Mặt tôi có dính gì sao?_ Lệ đột nhiên đặt sách xuống bàn quay qua hỏi người con trai bên cạnh.
- Không...không có gì_ Khang chối vội rồi đứng dậy định ra khỏi lớp xuống căng tin.
- Giúp tôi một việc được chứ?_ Lệ lên tiếng.
- Việc gì?_ Khang quay người hỏi.
- Có tiện đường thì lấy giúp tôi một cốc capuchino nóng_ Lệ thản nhiên
- Tôi tưởng cô có vệ sĩ đi cùng_ Khang ngó nghiêng nhìn.
- Đi có việc rồi, anh có giúp không?_ Lệ cau mày nhìn.
- Biết thế_ Nói rồi Khang quay người đi luôn.
- Tôi là Hoàng Vy Diễm Thư, làm bạn với tôi nhé_ Cô gái ngồi bàn bên cạnh lúc trước gọi Bảo Khang đang giơ tay ý bắt trước mặt cô.

- Tùy thôi_ Lệ bắt tay với Thư cười nói.
- Cậu là con gái tập đoàn Gloria phải không?_ Thư hỏi tiếp.
- Phải, còn cậu?_ Lệ vừa cất quyển sách vào cặp vừa nói.
- À, tập đoàn đá quý T&T_ Thư cười trả lời.
- Kia là ai?_ Lệ vờ chỉ qua người con trai úp mặt xuống bàn ngủ hỏi.
- Lãnh Hoàng Minh Băng, một trong hai người chủ trường này_ Thư vui vẻ giải thích.
- Có vẻ thích ngủ_ Lệ bồi thêm một câu cố để người kia lên tiếng.
- Liên quan không?_ Đúng như ý, Băng lên tiếng.
- Nghĩ sao là vậy..._ Lệ trả lời.
- Cậu đừng chấp Băng nhé_ Thư chen vô
- Ừm...
-....
CỨ thế hai người nói chuyện rất vui vẻ còn tên Khang kia thì một đi không trở lại, đến tận giừo về cũng không thấy mặt đâu.
Tan trường vệ sĩ của Lệ đã tới đón cô về, Băng đi sau nhiu mày nhìn theo, có chút không được thật thà, còn Thư thì không nghi ngờ gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4: Càng Đông Càng Vui!




* Biệt thự Hoàng Thiên*
Sau bữa ăn nhàm chán mấy công tử đang tụ tập tại phòng đọc sách. Có điều hơi là, có thêm hai chàng trai nữa, vậy là bốn người đó.
- Phong, mày có làm những gì tao nói chưa?_ Khang vỗ vai thằng bạn hỏi.
- Rồi, chả có gì hết_ Người được gọi là Phong trề môi nói. Anh này nhuộm tóc vàng kim, xoăn nhẹ hàn quốc, khuân mặt baby rồi.
- Hơ...Hoàng, cậu thì sao?_ Khang ngạc nhiên quay qua hỏi cậu bạn nhuộm tóc màu khói xanh hỏi.
-...._ Đáp lại cũng chỉ là cái nhún vai.
GTNV:
Lãnh Hoàng Minh Băng, Harry: người thừa kế tập đoàn Tecci chuyên về dầu khí thế giới và là nơi cung cấp vũ khí cho các nguyên thủ quốc gia. Biệt thự Hoàng Thiên
Thiên Kì Bảo Khang, James : người thừa kế tập đoàn khách sạn thế giới Toby, ăn chơi, quậy phá, trấn giữ thị trường nước Pháp. Biệt thự Thiên Thiên
Đặng Mạc Nguyên Phong, Andy: Người thừa kế tập đoàn quỹ đầu tư UBS, phát triển mạnh ở Mỹ. Biệt thự Đặng Thiên
Trần Nhật Bảo Hoàng, Ken: người thừa kế tập đoàn bảo hiểm thế giới SSI, tổng cục chính ở Pháp. Biệt thự Trần Thiên
Hoàng Vy Diễm Thư, Daisy: người thừa kế tập đoàn đá quý T&T, ở ANh lớn nhất. Biệt thự Diễn Vỹ

Trương Hàn Tuyết Lệ, Lexy: người thừa kế tập đoàn bất động sản Gloria lớn nhât thế giới. Biệt thự Sarah
Mai Thái Thùy Dương, Alice: người thừa kế tập đoàn y dược Thái Thùy lớn nhất thế giới. Biệt thự Thái Dương.
Đinh Ngọc Thiên Duyên, Elena: người thừa kế tập đoàn ngân hàng BBC lớn nhất thế giới. Biệt thự Anne.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Quay lại với phòng sách:
- Thế hai đứa mày về Mỹ với Pháp đi._ Khang bức xúc quát.
- Không phải về._ Bây giờ Băng mới lên tiếng.
- Gì?_ Khang lạ lẫm hỏi.
- Càng đông càng vui_ Băng cười lạnh nói.
- Nghe chưa con_ Lúc này Phong và Hoàng nhìn Khang nói một câu bá đạo.
- Hừm..._ Khang định lên tiếng thì có người bước vào.
Mọi người nhìn ra cửa, đó là Daisy. Cô mặc áo khoác da đen với chiếc quần da bó sát người, đeo gang tay da nốt.
- Hello_ Daisy cười vui nói.
- Chào cậu_ Andy và Ken đựng dậy ôm Daisy, cô vui vẻ đáp lại.
- Hai người khỏe chứ?_ Daisy hỏi.
- Tất nhiên rồi_ cả hai cùng chả lời.
- Bắt tay bắt chân xong chưa?_ Giọng nói lạnh vô vàn của Harry vang lên làm nổ mất không khí vui vẻ băn nãy.
Loading...
- Người là người không được ôm dai khác nghe chưa, có người ghen rồi đó_ James nói với giọng chế giễu.
- Im đi_ Harry quay qua quát James

- Honey à...*chụt*... xin lỗi nha_ Daisy bước lại ngồi xuống cạnh Harry rồi tặng anh một cái hôn má.
- Mắc ói quá à..._ Ba thằng con trai thấy cảnh nầy thì vờ nôn ọe.
- Không chấp cái hội Fa_ Harry nở nụ cười tỏa nắng rồi thốt ra 5 từ khiến người ta đau lòng.
- Hư...Fa người ta mới được đi bar thoải mái_ James hất tóc.
- Fa người ta mới tự do_ Andy chu môi nói.
- Fa....người ta mới được ngắm gái tự do_ Ken vừa nói vừa làm bộ mặt châm chọc.
- Có gấu...mùa đông KHÔNG LẠNH_ Harry nhấn mạnh hai từ không lạnh rồi vòng tay ôm eo Daisy.
- Hừm...tụi tao ôm chăn_ Ba thằng nhìn nhau mà tức tối sầm mặt lại nói. Nói xong bỏ về luôn.
Bây giờ chỉ còn hai người thôi, là Daisy và Harry.
- Em thấy anh có vẻ không thích Lexy thì phải?_ Daisy lên tiếng hỏi.
- Đúng vậy_ Harry thẳng tính.
- Sao vậy?_ Daisy nhăn mày.
- Nghĩ vậy thôi. Em đừng quá thân với cô ta, kẻo mua dây buộc mình_ Harry nhắc nhở.
- Thôi em về đã, muộn rồi_ Daisy đứng dậy không quen tặng Harry một cái hồn rồi mới ra về.

Harry cầm ly rượu vang trên tay, khẽ lắc nhẹ rồi dừng lại. Đôi mắt màu hạt dẻ bỗng ánh lên những tia buồi bã làm sao.
Khoác lấy chiếc áo mỏng anh bước ra ngoài phòng. Rồi anh ngồi trên ghế piano, đặt tay trên những phím đàn, đôi mắt khẽ nhắm lại... và tiếng đàn vang lên một cách buồn vu vơ. Sau rồi tiếng hát của Harry cũng cất lên, không còn là buồn vu vơ mà là buồn đau đớn.
" Là anh đã sai khi không ở cùng em....
Là tại vì anh ham chơi một mình...
Anh nào hay biết...anh đã mất em rồi.
Nỗi buồn vấn vương tưởng chừng theo cánh hoa năm nào...
Đứa bé đáng yêu làm sao anh quên nổi...
Mong sao thời gian quay trở lại...
Anh sẽ...sẽ chẳng để em một mình..."
Ở một chỗ nào đó trong căn nhà, nhừng người làm, ông quản gia khẽ đau lòng thay cậu. HỌ biết tất cả, biết đứa bé trong câu chuyện, biết anh sai thế nào.
Harry rơi những giọt nước mắt xuống phím đàn rồi gục trên nó lúc nào không hay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5: Ấm Lòng.




Từng tiếng chuông reo lên từ khắp các lớp học. Học sinh người vội vã vào lớp, người thản nhiên bước đi điềm đạm mà vào lớp. Lexy cũng đã đi học rồi, còn người bên cạnh cũng đã đến tuy nhiên đang gián mắt vào điện thoại chơi game.Harry vẫn chưa tới, mỗi Daisy tới rồi. Cô hạnh giản dị với chiếc váy công sở bước vào.- Hôm nay chúng ta lại có bạn mới rồi này._ Cô Hạnh cười vui.
- Nam hay Nữ ạ?_ hs1
- Đẹp trai hay xinh gái ạ?_ hs2.
- Con nhà nào ế cô?_ hs3
-.....
Học sinh trong lớp hôm nay đã nhốn nháo hết lên làm cô giáo tức giận đập cái thước gỗ xuống bàn
"Rầm"
Ngay lập tức học sinh trong lớp im thin thít.
- Các em vào đi_ Cô lại nở nụ cười nhìn ra cửa.
Từ ngoài cửa hai chàng trai đẹp lồng lộng bước vào lấy được biến bao ánh mắt hình trái tim của đám con gái trừ hai người. Lexy quay qua thì thấy Daisy đang vẫy tay cười với hai người trên bảng. Cô nhếch môi cười nói nhỏ:"càng ngày càng vui" AI ngờ đâu câu nói này đã bị James nghe thấy, tuy nhiên anh cũng không suy nghĩ nhiều, chơi game tiếp.
- Các em tự giới thiệu đi_Cô Hạnh nói.

- Mình là Đặng Mạc Nguyên Phong, cứ gọi mình là Andy nhé_ Andy cười nụ cười tỏa nắng đốn bao nhiêu nữ sinh.
- Tớ là Trần Nhật Bảo Hoàng, gọi là Ken cũng được_ Ken chợt nhìn Lexy mà nháy mắt.
- Rồi hai mỗi người một bàn ở cuối lớp cho đỡ chật nhé_ Vâng, cô quá ưu tiên cho hai hot boy mà.
Hai cậu lễ phép cúi đầu rồi xuống chỗ. Ken ngồi sau bàn của Lexy với Khang, Andy ngồi sau Daisy.
Mới trong tiết một mà hai học sinh mới đã không chịu ngồi yên, cứ nồi nghịch đảo lộn hết cả lớp lên à.
- Bạn là ai vậy?_ Ken lay lay tay Lexy hỏi.
- ..._ Lexy nhíu mày nhìn Ken ý hỏi muốn gì nói luôn.
- Mình làm quen nhá._ Ken cười.
- Lexy_ Lexy mở miệng nói mỗi tên mình rồi quay lên nghe nhạc tiếp.
- James à, mày thay đổi khẩu vị nhanh dữ, sao bây giờ lại chịu ngồi cùng hot girl zợ_ Andy cũng chả chịu ngồi im mà mỉ mai Khang.
- Bị ép_ Khang nói đúng hai từ rồi chơi game tiếp.
Biết có ánh mắt đang nhìn mình Lexy quay lại cố tình đưa mắt hút hồn người khác mà nhìn hai chàng trai mới tới khiến họ khựng lại một phút.
- Này...này...điếc hả_ DAisy quơ quơ tay trước mặt Andy hỏi.
- Không_ ANdy lắc đầu rồi vội vã quay qua nhìn ra cửa sổ.
- Còn thằng kia, dơ lun hả?_ Daisy không hiểu chuyện gì khiến Ken lại hé mồm thế kia.
Loading...
- Há...không có gì._ Ken giật mình lắc đầu rồi vội úm mặt xuống bàn kiểm điểm trong tim chỉ có một người.
Lexy đã nghe hết mọi chuyện, khẽ cười thầm trong lòng. Trong khi đó James lại hậm hực không biết vì lý do gì.

Tiết học nhàm chán trôi quá, thế rồi đến tiết thứ hai. Harry đột nhiên xuất hiện với bộ mặt lạnh như mọi khi vào lớp, khác mỗi là một là anh đi sớm, hai là không đi chứ chưa bao giờ thấy đi muộn. Thực ra đi muộn là vì muộn coi người tên Lexy làm những gì thôi
- Em sao đi muộn vậy?_ Thầy giáo nhướn mày hỏi.
- Thích..._ Harry lườm ông thầy một cái làm ổng đổ mồ hôi lạnh á.
Về chỗ ngồi xuống cạnh Daisy, anh khẽ tặng cô nụ cười nhanh vụt tắt.
- Em tưởng anh nghỉ luôn._ Daisy giả giận nói.
- Có em không nghỉ được_ Harry cười nói.
-..._ Daisy hôn lên má anh.
Tiết học trôi qua nhanh lắm. Vèo cái tới giờ ra chơi. Hôm nay Lexy chưa ăn sáng nốt.
- Xuống căng tin không?_ Andy từ đâu lao tới chỗ cô hỏi.
- Cậu biết đường?_ Lexy tỏ ngạc nhiên.
- Biết_ Andy gật đầu.
- DẠi gì không đi_ Lexy cười hiền rồi đi cùng Andy, đi một đoạn thì Ken từ đâu chạy tới đòi đi cùng.
Và thế là Lexy đi giữa hai cậu con trai. Đến căng tin chọn chiếc bàn gần cửa sổ họ ngồi xuống.

- Bạn ăn gì?_ ANdy. Ken ngồi đối diện hỏi Lexy.
- À...mỳ ý, bánh su kem, capuchino_ Lexy cười.
- Không cần lấy capuchino nữa_ Từ đâu James chạy tới đặt cốc capuchino nóng hổi trước mặt Lexy mà ngồi xuống cạnh cô.
- Ừm_ Nói rồi Andy với Ken đứng dậy đi lấy đồ ăn.
- Cậu hết chỗ ngồi sao?_ Lexy hỏi.
- Có vẻ_ James vừa uống cà phê vừa nói.
- Còn cái này?_ Lexy chỉ cốc capuchino.
- Còn nóng mau uống đi, để nguội không tốt đâu _James nhắc nhở nhưng nhìn đi chỗ khác.
Nghe thế Lexy nhếch môi cười rồi cầm cốc capuchino lên uống ngon lành, ấm lòng anh ngồi bên cạnh.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6: Tiếp Cận




Cả hai đang ngồi nhâm nhi thức uống thì có người tới phá đám. Ba đứa con gái mặt đầy phấn vênh váo bước tới.- Mày mới vào trường chưa được bao lâu mà đã ngồi với hot boy trường tao là sao? Bỏ bùa anh ý nhanh quá nhỉ?_ con nhỏ đi ở giữa nói Lexy.
- nói với hạng con nuôi như nó làm gì cho tốn hơi_ Nhỏ bên trái giọng khinh bỉ.
"Con nuôi", tim Lexy như bị đâm một nhát dao. Phải, cô là con nuôi thì có sao chứ, họ đối với cô như ruột thịt và cô với họ cũng vậy thế nhưng người ngoài thì không hiểu.
- Tôi là con nuôi, mà có giáo dục còn hơn cái loại có ba mẹ mà não phẳng_ Lexy nực cười mà nhìn đứa con gái đi bên trái nói làm nhỏ tức điên.
- Cô...cô..._ Nhỏ đó không nói được gì.
- Sao? Não đã phẳng nay còn nói lắp_ Lexy nhếch miệng cười.
"Bốp"
- Mày im đi. Đừng tưởng anh James bênh mày mà ở đó to tiếng, lên giọng dạy đời tụi tao_ Nhỏ bên phải bất ngờ tát Lexy rồi chỉ vào mặt cô nói.
Harry vẫn ngồi im chờ coi kịch, học sinh trong căng tin đều vậy lại quanh đó coi chuyện gì xảy ra.
- Ồ, tôi có lưỡi là để nói, tôi cũng không thừa hơi tốn sức dạy loại người lão phẳng như ai vừa tát tôi._ Lexy lấy tay quệt đi chút máu ở ria miệng, cười khinh bỉ.
Con nhỏ đó mới định vung tay tát cô thì đã bị bảo vệ của cô giữ tay lại. Lexy liên ra lệnh cho họ lui ra khi thấy sắc mặt con bé đó có vẻ đau đớn.
"Bộp"

Trong khi con nhỏ định sán lại tát Lexy thì bàn tay xinh xắn của Lexy đã đặt trên má nhỏ. Theo lực mà nhỏ ngã nhào ra sau.
- Đừng bao giờ đặt bàn tay dơ bẩn ý lên mặt người khác, nhất là tôi. Tôi cũng không ngại chơi với mấy người đâu_ Lexy nhân khăn tay từ Tuấn, cô lau tay rồi vứt xuống người nhỏ tát cô.
Định xoay người bước đi thì hai nhỏ kia lại nổi máu muốn đánh nhau với cô. Hai vệ sĩ ngăn lại, Tuấn nhìn cô hỏi ý.
- Nếu làm càn...chặt tay gửi cho phu huynh_ giọng nói âm độ của cô vang lên rồi cô nhanh chóng rời khỏi căng tin.
Andy với Ken thấy đông người tụ tập thì xách đồ ăn chạy tới.
- Oánh lộn hả?_ cả hai thằng đồng thanh hỏi.
- đánh lộn cái đầu hai người_ James khuân mặt lạnh tanh nói rồi rời đi nốt.
- Chứ đồ ăn thì sao?_ Andy hỏi với.
- Tự ăn đi_ Harry từ đâu bước ra nói, đi cạnh là Daisy.
- nghĩ gì?_ Ken nực cười
- thôi đừng đánh nữa_ Daisy nhìn mấy nhỏ kia bị đahs cũng thương xót nói hộ câu.
- không cấm chỉ là không đúng chỗ thôi_ Harry nói thêm vào.
- Hai người đã dặn, không phiền_ Tuấn cúi chào rồi lui ra.
-----------------------------------------------------------------
Tại vườn hoa oải hương sau trường, Lexy ngồi bệt xuống thảm cỏ, cô lấy điện thoại ra gọi cho ba nuôi.
- ba à_ giọng cô có chút chậm rãi.
Loading...
- con gái không khỏe sao?_ giọng ông Quang ở đầu dây bên kia vang lên.
- Người ta nói con chỉ là con nuôi_ Cô mặc lời ông hỏi maf nói chuyện khác.

-...._ ông im lặng nghe.
- Người ta nói đúng ba " nuôi" nhỉ? Họ tát con mà con còn thấy nó không đau bằng cái từ nuôi ý_ Cô cố cười nói.
- Con dù không phải con ruột nhưng con là đứa con duy nhất của ta, ai đã nói vậy?_ ông an ủi Lexy
- Ai đâu quan trọng hả ba. Sự thật vẫn là như thế. Rốt cuộc ba mẹ con là ai?_ Lexy hét lên đầy đau khổ ròi cúp máy.
Ông Quang nghe mà sót lòng chừng nào. Ngagy lập tức ông gọi điện cho Tuấn rồi xử lí mọi việc.
Còn Lexy, ôm đầu gối mà khóc. Giữa trời đông, cô lại khóc, mũi và mắt cô đỏ ngầu lên. Nhưng biết làm sao, đây không phải diễn mà là thực, nước mắt của cô cũng là từ đáy lòng.
James đứng gần đó nhìn mà anh lại động lòng trước cô. Một người con gái thường ngày lạnh lùng kiêu ngạo là thế nhưng lúc khóc thì cũng thật lâu. Chờ mãi mà cô vẫn chưa dậy anh đành tiến lại ngồi xuống cạnh cô. Nhận thấy có người, Lexy kiềm nước mắt mà chỉ nấc lên.
- Cô cũng biết khóc sao?_ James kích cô với ý định cô sẽ ngẩng mặt lên mà cãi nhau mới mình.
-...._ vẫn chỉ là những tiếng nấc, sụt syuif từ cô.
- Hoiwfzzz... Chả hiểu tôi nghĩ gì mà lại ra đây ngồi cạnh cô cơ chứ._ James phủi tay đứng dậy định đi.
Nhận thấy đây chính là thời cơ có một không hai, cô với tay nắm lấy cánh tay James.
- Đừng đi_ Cô dương ánh mặt tội nghiệp mà nhìn người con trai ngoái đầu nhìn cô kia.
- Tôi? Tại sao?_ hắn cười ngạc nhiên.
- Chỉ một lúc thôi cũng không được sao_ Lexy bỏ tay ra nhưng đôi mắt bỗng rơi thêm hai giọt nước nữa.

Và thế là james mủi lòng trước mỹ nhân khóc mà ngồi xuống cạnh cô. Cô quay qua nhìn anh.
- Có phải... Tôi...giống lời họ nói?_ Đôi mắt long lanh nhìn anh khẽ chớp.
-..._ Hắn im lặng.
- Chắc tôi cũng chỉ là một đứa trẻ ăn mày nào đó may mắn được nhận nuôi thôi nhỉ..._ Cô cười chua xót quay mặt đi, giọt nước mắt cô lại rơi xuống má.
- Không. Cô khác họ, bây giờ là bây giờ, đừng nghĩ tới quá khứ nữa._ hắn chợt lên tiếng.
- Tôi cũng muốn thế lắm chứ, nhưng nếu nó cứ ùa về thì tôi biết làm sao_ lexy hét vào mặt hắn rồi khóc to.
Rồi hắn ôm cô vào lòng, giữ đầu cô ở trong lồng ngực mình mà khẽ vỗ vào vai cô an ủi.
- Cứ khóc đi, tôi sẽ không nói gì hết, khóc to vào_ hắn nhẹ nhàng nói với cô.
Lexy khóc thật rồi, không còn là diễn mà là sự thật.
Cứ tư thế đó mãi cho đến khi tiếng chuông hết giờ vang lên. Hắn cứ tuongr rằng cô đã ngủ mà để cổ nằm dưới gốc cây liễu, khoác cho cô chiếc áo dạ dáng dài màu đen rồi đi khỏi. Đi chưa được bao lâu, đôi mắt lexy mở ra bất chợt, dôi môi nhen lên nụ cười mạn nguyện. Để tránh nghi ngờ, lâu sau cô mới gọi người tới đón, trước khi đi không quên cầm theo cái áo dạ của hắn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7: Thương Hoa Tiếc Ngọc!




* Biệt thự THiên Thiên*Sáng sớm nay nhà này xuất hiện một chú gấu trúc baby đang ngồi ăn sáng.
- Cậu chủ tối qua tôi thấy người kêu gì đó là sao vậy ạ?_ Bà quản gia Jun lên tiếng hỏi.
- À,...gặp ác mộng ý mà_ Cậu nói dối .
- Sao mắt cậu hôm nay lại có quầng thâm thế, có phải là lại yêu em nào rồi về tương tư không?_ Bà cười tủm tỉm trêu cậu chủ.
- Tương tư?_ Nghe câu này cậu dừng ăn_ Cứ yêu là mất ngủ sao?_ Cậu quay qua bà hỏi tiếp.
- Phải, là lúc nào cũng thấy hình ảnh người ta_ Bà trả lời rồi đi vô nhà bếp trong.
James ngồi đó thẫn thờ, đã hai ngày kể từ hôm đó rồi, Lexy cũng nghỉ học luôn. ĐÚng như lời bà Jun nói, lúc nào cũng nhớ tới cô. Tối qua còn ngồi ngắm ảnh của cô mà cười một mình cơ, mơ còn có ý chứ. Lấy cái khăn lau miệng rồi cậu đi ra khỏi nhà. Xuống gara lấy Lamborghini gallardo mui trần màu trắng.
Cậu mặc quần đen bó với vest đồng phục của học sinh, khoác ngoài cùng là chiếc áo dạ đen, dáng dài, cao cổ kiểu hàn. Cái cảnh hot boy trên mui trần này qua nữ sinh nào là cô ấy phải thốt lên là đẹp à.
"Kít"
Chiếc xe của cậu dừng lại trước cánh cổng cao 4m sơn trắng, mới đổi màu vì nó không thích màu cũ.
* Biệt thự Sarah*
Tiếng chuông điện thoại của Lexy vang lên, cô mệt mỏi với lấy nó. Hóa ra hai ngày qua là cô bị cảm, trời lạnh vậy mà ngủ bên ngoài nên mới bị đó.
- Alo..._ Giọng cô yếu đuối.
- Cô xuống nhà đi_ Giọng James ở đầu dây bên kia.
- Vì sao?_ Cô nheo mày ngạc nhiên thầm đoán hắn ở dưới nhà.

- Tôi đưa cô đi học_ Giọng James vẫn còn kiêu ngạo lắm.
- Tôi không đi được_ Cô cười khi suy đoán chuẩn không cần chỉnh.
- Gì chứ? Tôi đang đứng ngoài cổng nhà cô nè_ James bức xúc quát.
- Tôi cũng có lí do chứ_ Lexy vẫn nhẹ giọng
- Hôm nay cô ăn nói giống con gái rồi đó, tuy nhiên lí do gì thì cũng phải xuống_ Hắn nói y như ra lệch không bằng.
- Tôi không xuống được có giỏi anh bế tôi xuống_ Cô bực bội cúp máy.
Miệng nhen lên nụ cười, tay cầm chiếc chuông vàng nhỏ mà lắc.
" Reng...Reng...Reng"
Ba tiếng chuông kêu lên, ngay lập tức Tuấn từ đâu xông vô.
- Cô chủ cần gì ạ?_ Tuấn lễ phép hỏi.
- Cho người mở cổng ra, có khách rồi đó, bảo người làm ra sau nhà hết nếu không cần thiết_ Giọng nói có đôi chút khàn khàn.
- Dạ vâng ạ_ Tuấn cúi chào rồi ra khỏi phòng.
James ngoài này đang bực tức vì cô dám chối lời mình. Bỗng cánh cổng lớn mở rộng ra như muốn mời đón anh. Một vệ sĩ từ trong bước ra cúi chào.
- Thiếu gia có thể vào nếu muốn._ Anh vệ sĩ như lời dặn mà nói.
- Hừm, dẫn tôi đến phòng tiểu thư của cậu_ Anh nói rồi nép chìa khóa xe cho cậu ta.
- Xin lỗi nhưng người nên nói là cô chủ, cô chủ không thích ai gọi là tiểu thư_ Cậu khẽ nhắc nhỏ James.
James ngạc nhiên nhưng rồi cũng đi theo sau vệ sĩ. Mới đàu vào nhà, hắn ngạc nhiên lắm. Con gái gì mà nhà cửa trang trí như kiểu con trai. Đã thế lại thấy ít người làm, chỉ thấy toàn vệ sĩ nam không ạ. Tuy nhiên đi tầm 15 phút mà vẫn chưa tới phòng Lexy, anh khẽ lắc đầu mà hiểu nhà rộng.
- Lâu vậy_ Vừa bước cầu thang vừa kêu.
- Dạ, kia là phòng cô chủ rồi ạ_ Chàng vệ sĩ chỉ phòng cho anh rồi cúi chào lui xuống nhà.
Hắn thở dài rồi bước vào theo, nhưng có vẻ trong nhà nhiệt độ cao nên hắn đã bỏ chiếc áo khoác da cầm trên tay. Gõ cửa hồi lâu mà vẫn chưa có ai nói gì, hắn vẫn kiên nhẫn gõ thêm, mình là người có học, ý anh là thế.
Loading...
" Choang"
Người chả thấy mà anh đã thấy tiếng vỡ rồi lền đẩy cửa xông vô.
- Đã bảo là để im cho ta nghỉ rồi, các người muốn ta chết sao?_ Lexy nằm quay mặt lại phía cửa, lọ hoa gần đó đã bị cô làm đổ xống đất.
- Hửm? Ai chết?_ Hắn cười thích thú mà hỏi.

- Hử?_ Lexy ngồi dậy nhìn hắn mặt rõ ngạc nhiên.
- Sao, ngạc nhiên hông? Nhưng mà sao mặt cô nhợt nhạt vậy?_ Hắn đang cười nhưng cũng phải bất ngờ, thương hoa tiếc ngọc mà.
- Kệ tôi. Người đâu?_ Cô nói với hắn rồi lớn tiếng gọi người.
- Tiểu thư có việc gì sai bảo ạ?_ Một nữ hầu bước vào cúi chào hỏi.
- Cô là người mới à? Thấy khách không biết chào sao?_ Lexy quát ngậu lên
Ngay lúc này Tuấn lại từ ngoài chạy vô, cậu ta cúi chào James đang hoàng.
- Thiếu gia, cô chủ. Có việc gì thế ạ?_ Tuấn chẳng mấy ngạc nhiên khi thấy cô hầu mặt mũi tái xanh.
- Dậy lại và nước mời khách_ Lexy đứng dậy đi lại phòng tắm.
- Người đi tắm ạ?_ Tuấn hỏi câu này làm James bất ngờ nghĩ"định phụ tắm sao?"
- Không thấy_ Cô tiết kiệm.
- Cô chủ đang ốm không nên đi tắm vào lúc sáng ra, đợi ăn cơm đã ạ_ Tuấn khuyên thật lòng.
- Cô bị ốm sao?_ James ngạc nhiên hơn mà hỏi.
- Không liên quan tới anh_ Lexy lấy chiếc áo khoác từ Tuấn.
- Anh làm cái quái gì vậy_ Lexy lại kêu lên khi mà James kéo cô trở lại giường.
- Người ốm thì nên ở đúng chỗ._ Hắn nói với cô rồi quay qua Tuấn nói tiếp_ Chuẩn bị bữa sáng đi
- vâng_ Tuấn cười rồi xuống nhà cùng cô hầu kia.
James khoanh tay đứng trước giường nhìn cô ngồi trên giường, hai người phải nói là nhìn nhau hông chớp mắt luôn à.

- Tôi biết tôi đẹp anh không cần nhìn vậy đâu_ Lexy mở lời trước.
- Tôi cũng biết mình đẹp rồi_ Cậu ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
- Anh cũng to gan quá, dám vào nhà tôi_ Lexy chép miệng.
- À mà tiểu thư như cô cũng lạ nhỉ, nhà gì đâu toàn vệ sĩ, không thấy nữ hầu mấy nhỉ?_ Hắn cười đểu cô.
- Anh muốn xem thì tôi cho anh mãn nguyện. Tuy nhiên anh vừa kêu tôi là gì_ Nói tới đây cô trầm giọng, mắt nhìn điện thoại nhắn tin chốc chốc lườm anh.
- Tiểu thư _Hắn nhớ lời vệ sĩ nói nhưng cố tình.
- Tôi tiểu thư thì ai là chủ cái nhà này, anh chắc?_ Cô trợn mắt nhìn anh quát không thương tiếc.
- Cô...cô..._ Hắn tức không nói nổi.
" Khụ...khụ....khụ khụ...khụ"
Lexy lại ho một hồi lâu làm anh ngồi cạnh mà hoảng theo liền đứng tới vỗ lưng cô.
Cô thấy thế vẫn ho nhưng mắt có liếc nhìn anh.
- Cô có sao không vậy?_ Hắn quan tâm hỏi.
- CHưa chết được. Xuống nhà_ Cô nói rồi đứng phắt dậy đi xuống nhà, hắn lật đật theo sau, miệng lẩm bẩm nói cô.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8: Ok, Vậy Đi.




Hai người họ đi xuống nhà bếp bằng một đường khác gần hơn chứ không phải đường lúc trước hắn đi lên nhưng hắn cũng không quan tâm lắm.
Vào tới phòng ăn, bàn ăn đã bầy xong bữa sáng, đồ mời khách dành cho hắn cũng ở đó. Lúc này 1 cô hầu kéo ghế cho hắn ngồi, vệ sĩ kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Bữa sáng của cô đơn giản chỉ lã điã trứng rán quận cơm rang, bên trên là sốt dâu tây; với một ly Peppermint hot chocolate. CÒn về phần của James thì có chocolate bóng cùng bơ đậu phộng; một chiếc cupcake chanh; một đĩa mochi hình trái tim.
- Mời_ Lexy nói rồi cầm thìa lên ăn sau khi trải khăn lên đùi.
-..._ James ko nói gì chỉ nhìn cốc Chocolate của mình hoài.
- Sao? Không uống được cái đó hả?_ Lexy thấy lạ thì hỏi.
- Tôi ko ăn bơ đậu phộng_ Cậu ta lắc đầu.
- Hừm,...Vậy uống cái này đi_ Lexy đẩy cốc nước của mình cho James.
- Cảm ơn, cô uống cái này đi_James đẩy cốc của mình lại về phía cô.
Hai người nhìn nhau cười rồi Lexy ăn tiếp, James thì cũng tôn trọng mà ăn bánh mochi.
Ngồi ăn mãi mà Lexy mới ăn được một nửa cái đĩa trứng cuộn làm James nhìn cũng thấy chán nản theo.

- Anh không ăn đi, nhìn tôi làm gì?_ Lexy chớp mắt nhìn hắn.
- Không ăn nữa, no rồi_ Cậu tau lău miệng rồi đứng phắt dậy.
- Vậy tôi đưa cậu đi coi người hầu ha_ Lexy cũng lau miệng rồi từ từ đứng dậy.
Vẫn là tình thế cô đi trước hắn đi sau. Đi ra sau nhà là một cái bể bơi rồi tới một cái nhà khác 2 tầng nhưng tứ phía đều có cửa, lên tầng hai nhìn ra phía sau, đây chính là ngự hoa viên. Cô tới đứng ở lan can nhìn xuống dưới.
- Nhà cô rộng quá ha?_ Hắn vẫn chưa nhìn xuống.
- Rộng_ cô bật cười.
- Thế nào? Nếu có buồn ngủ tôi cho anh tới đây đếm người thay đếm cừu_ Lexy chỉ tay quanh quanh khu bên dưới.
Lúc này James mới nhìn theo, mặt cậu tỏ ra ngạc nhiên bình thường, nhà cậu cũng thế mà.
Dưới nhà là khung cảnh người làm đang trồng cây, tưới cây, chăm sóc, nhổ cỏ, quét dọn, tân trang,...làm đủ việc luôn. Chỗ này phải nói cực kì râm mát, cây xanh chi chít mà.
- Cứ đi tới đi lui sao tôi đếm được?_ Cậu bắt bẻ cô.
Lexy từ từ vỗ tay, đúng ba cái. Phải nói là họ không nói chuyện nên đều nghẽ rõ. Nghe rồi thì sao? Thì họ dừng mọi hoạt động quay về hướng vỗ tay mà xếp hàng. Coi nào 7 hàng ngang, 10 hàng dọc. Vậy là 70 người cả nam lẫn nữ, tính cả vệ sĩ quanh nhà, đi theo cô nữa chắc cũng 100 á.
- Chào buổi sáng cô chủ, thiếu gia._ Tất cả người bên dưới cúi chào và nói, nhưng chưa ngẩng đầu lên mà chờ cô cho mới ngẩng.
- Được chưa?_ Lexy nhìn hắn hỏi.
- Ta muốn làm cậu chủ cơ._ James hất hàm khiến Lexy cười.
- Chào buổi sáng cô chủ, cậu chủ_ Ngay lập tức người làm nói lại câu đầu.
- Good_ James giơ ngón cái về phía cô.
Loading...
- đứng dậy_ Lexy nghiêm giọng nói.
Người làm lập tức đứng hết thẳng dậy, mắt nhìn thẳng chứ không nhìn chủ.
- đếm đi_ Cô trêu hắn.

- Thôi đi, ai rảnh chứ, mọi người làm tiếp đi_ hắn quay qua người làm nói.
Tuy nhiên họ vẫn đứng nguyên khiến hắn không khỏi lấy làm lạ.
- Hư... Giải tán_ Lexy phì cười trước vẻ mặt của hắn nhưng vẫn nghiêm giọng mà nói.
Lời nói có uy lực ngay lập tức, mọi người cúi chào lần nữa và ai làm tiếp việc nấy, không 1 lời bàn tán.
- Bái phục_ James cười nói.
- Cậu không đi về à?_ Lexy nhíu mày hỏi.
- Chưa gì đã muốn đuổi khách rồi_ Cậu ngồi xuống chiếc ghế gần đó, giọng buồn buồn.
- Chứ cậu ở đây làm gì?_ Cô ngồi đối cậu hỏi.
- Thì chơi với cô nè._ James làm mặt cười tươi luôn.
- Hôm khác đi, cậu không thấy tôi ốm sao_ Lexy lại đứng dậy mà đi xuống cầu thang làm hắn lại lẽo đẽo theo sau.
- A...vậy cô nói đấy nhé, khi nào cô khỏe nhất định cô phải đi chơi với tôi_ Cậu vui vẻ.
- Lưu ý không đi đến nơi nào quá ồn ào. Về nhà cậu chơi chắc đỡ hơn nhỉ?_ Câu trước của cô là thật, câu sau là đùa.
- Nhất định tôi sẽ đưa cô đi tất_ HẮn luyên huyên.

- Vậy giờ tôi đi nghỉ, cậu thích làm gì thì làm, chi bằng về đi, ở đây không ai nói chuyện với cậu đâu_ Cô quay lại nhìn hắn tuyên bố.
- Muốn tôi về cũng được, chỉ cần cô hứa đi chơi với tôi_ hắn cũng không phải dạng vừa đâu. ^-^
- Ok, vậy đi_ Tới đây, Lexy đóng cà rầm cái cửa may không vào mặt hắn.
hắn thì có chút hững hờ nhưng rồi cũng sung sướng mà ra về, miệng không khỏi lẩm bẩm mấy câu hát.
Tuy nhiên, Lexy vẫn chưa nghỉ ngơi được. Mới đặt được cái đầu xuống gối lại có điện thoại. Cô bức xúc lắm chứ đùa đâu.
- Alo_ Nghe máy với giọng nói lạnh lùng nhất.
- Cậu chỉ giỏi dọa người _Giọng nữ từ đầu dây bên kia.
- Hửm...cho hỏi ai vậy?_ Cao giọng lên được chút, tại thấy giọng quen quen mà.
-......
( Chương sau sẽ biết nhân vật này là ai nhé! Cho tác gia lời động viên với!)

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9: Điện Thoại.




- Elena nè, bạn bè gì mới hai tháng không gặp đã quên nhau sao?_ Cô gái ở đầu dây bên kia chính là Đinh Ngọc Thiên Duyên (chương 4)- Hơ...Là do mày bỏ tao trước chứ, đột nhiên pama tao bảo mày về Pháp._ Lexy cảm thấy nực cười nói.
- Tập đoàn có chuyện_ Giọng Elena có vẻ bực tức.
- mà gọi tao làm gì?_ Lexy không muốn nói vòng vo.
- À, sắp tới tao với Alice về Việt Nam, trong thời gian tân trang nơi ở cho ở nhờ nhé?_ Elena nói giọng buồn buồn.
- Làm gì?_ Lexy có chút bất ngờ.
- Họ bảo về giúp mày_ Elena kể.
- Họ không thương hai đứa mày sao, con ruột mà cũng đuổi_ Lexy nhếch miệng
- Thôi đi_ Elena quát.
- Bao giờ về?_ Lexy hỏi
- Mai, kia gì đó, Bye_ Elena chào.
Lexy không nói gì cúp máy luôn.
"Rốt cuộc là về giúp hay phá hoại đây. Dù sao kế hoạch cũng vẫn diễn ra như thường. Thôi thì tặng Alice và Elena hai thằng háo sắc kia vậy. James ơi là James, IQ cao như thế mà không điều tra được gì sao?"
Lexy thầm nghĩ rồi cô gục mặt xuống gối mà ngủ ngon chừng này.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trưa qua rồi chiều đến, gió đông xào xạc ngoài cửa sổ. Tiếng điện thoại đâu đây lại vang lên vì có tin nhắn tới.
" Asii...."

" Bộp"
Lexy hét lên vì bực mình rồi ném cái gối thẳng xuống đất, cô là người ghét bị làm phiền vào lúc ngủ. Tiếng điện thoại phải kêu lên tới chục lần rồi cũng nên không biết tên nào mà lại chịu khó chờ đợi tin nhắn của cô thế không biết.
Thôi thì cố gắng cầm điện thoại lên xem. Màn hình hiện giờ hiển thị 18 tín nhắn. Mở nữa thì "James khờ" 5 tin nhắn, " Andy ngốc" 6 tin nhắn, "Ken ngộ" 7 tin nhắn.
Chúng ta coi trộm vài tin nhắn nhé!
" James khờ"
- Lệ Lệ ơi, tôi không ngủ được, cho tôi tới ở ké để đếm cừu nhờ nha_ 1 trong 5 tin.
"Andy ngốc"
- Lexy à, mình nhớ cậu lắm đọ, hôm nào đi học thì đi chơi với tui nhé_ 1 trong 6 tin.
"Ken ngộ"
Loading...
- Sao bạn nghỉ học vậy, ở trường chả có ai đánh lộn cho tớ xem nốt à_ 1 trong 7 tin.
Đọc xong đống tin nhắn mà biểu cảm của Lexy thay đổi lia lịa. Lúc thì giả ói, lúc thì phì cười, lúc thì mặt tái lại, có lúc lại bực mình. Tất cả ba người cô đều nhắn lại duy nhất một tin nhắn, một câu giống nhau đó là: Cấm làm phiền. Thế rồi cô tắt nguồn điện thoại luôn. Vào nhà tắm ngâm mình trong bồn tắm tròn to, trải đầy hoa hồng bên trên, nước thì ấm. Tắm xong cô xuống nhà ăn tối.
- Cô chủ đã khỏe rồi, có thể đi lại tùy thích ạ_ Tuấn mới nói chuyện với bác sĩ xong thì vô báo cho Lexy ngay.
- Đi đâu mà tùy_ Cô vu vơ nói.
- À phải rồi cô chủ, sắp tới Harry sẽ qua Mỹ để gặp các nguyên thủ giao lô hàng vũ khí mới ạ_ Tuấn vừa cầm quyển sổ vừa đọc.

- Một mình sao?_ Lexy dừng ăn.
- Hình như là vậy ạ_ Tuấn nghĩ một lúc.
- Gọi đi_ Cô lau miệng.
SAu một hồi lướt điện thoại và nghe cuối cùng Tuấn cũng đưa điện thoại cho lexy.
- Dạo này vẫn khỏe chứ?_ Cô cười nói.
- Vẫn khỏe. Người gọi tôi có việc gì vậy_ Giọng nam khàn khàn.
- Không biết à còn hỏi_ Giọng Lexy đổi 180 độ, lạnh lùng luôn.
- À, việc người nhờ, nhấn định tôi sẽ làm_ Người kia có vẻ run rẩy.
- Nhờ?_ Cô quát.
- À, mệnh lệnh ạ_ Người này hoảng loạn rồi.
- Không xong thì liệu hồn_ Lexy nói hết câu liền tắt máy luôn.
Lexy nhếch miệng cười.
- Coi như là thử trình độ_ Cô nói xong thì lên phòng mình.
Số phận dường như vẫn chưa để cô chú tâm vào làm việc. Cô lại bị làm phiền rồi, lại là cái điện thoại. Cầm lên thì thấy số của James khờ. Thôi thì đành nghe.
- Cái gì nữa?_ Giọng cô như muốn ăn thịt hắn vậy.
- Cô khỏe chưa?_ Hắn hỏi.
- Nhờ phú của anh tôi đã khỏe_ Cô nghiến răng ken két.
- Ừ, vậy mai tôi qua đón cô_ Hắn vẫn mặt dày mà trả lời.
- Mặc xác anh_ Cô nói rồi cúp máy làm cầu ngồi cười một mình.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10: Nụ Hôn Đầu Đời




Sáng ra mà nhà Lexy đã không yên ổn rồi, tiếng còi xe cứ ỉnh ỏi ở dưới nhà không thôi à. Lexy đành phải dậy sớm rồi vội vàng quên ăn sáng mà ra cổng. Thấy cô, hắn xuống xe mở cửa cho Lexy vẻ mặt đang không tốt. Cô lên xe, hắn cũng thế, hai người đi trước, phía sau là vệ sĩ của cô. Ngồi trên xe hai người trù ẻo nhau suốt.- Cậu có biết phép lịch sự là gì không hả James?_ Nó nhìn hắn khó chịu hỏi.
- Biết, nhưng sao?_ Hắn nhún vai nhìn cô.
- Vừa sáng sớm mà cậu tới nhà người khác làm ồn vậy là sao?_ Giọng cô nặng nề.
- Tôi chỉ muốn giúp con heo nào đó dậy sớm thôi_ hắn cười ranh mãnh.
- Hư...cậu cũng đẹp trai nhỉ?_ Đột nhiên Lexy nghĩ ra cái gì đó.
- Tất nhiên tui đẹp rồi_ hắn nhận luôn.
- Người đẹp mà lại suốt ngày bám lấy một con heo, nói chuyện với nó, muốn đi chơi với nó, hẳn người đẹp này thần kinh không ổn định_ Cô nhìn ra cửa sổ cười nói.
- Cô...cô..._ hăn tức không nói gì được.
- Trừi, thần kinh đã thế còn nói lắm_ Cô chu mỏ lên mà trù ẻo hắn.
- Không chấp cậu nữa_ hắn đổi cách xưng hô.
- Xí...ai thèm làm bạn anh hồi nào_ Cô hất mặt.

CHả hiểu sao nhưng nhìn những biểu cảm này nó lại khiến hắn bật cười bởi vẻ đáng yêu của lexy, hắn không giận mà còn có chút vui mừng vì ít ra Lexy không nói chuyện bằng giọng nói đằm đằm sát khí đấy nữa.
" Kít"
Tiếng thắng phanh lại kêu lên, vệ sĩ mở cửa cho Lexy còn James cho tự túc. Học sinh đều đang trố mắt ra mà nhìn hai người. Hoàng tử của tụi chúng đi cùng cô, phen này cô càng thêm nổi tiếng rồi đây, tuy nhiên nữ sinh đang hướng mắt hình viên đạn đâm vào cô, Lexy chả mấy bận tâm mà đi vào trước làm james chen lấn đuổi theo cô.
- Này, cậu ít nhất cũng đợi mình một chút chứ_ James ở sau lên tiếng.
" Rầm "
Vâng, chị lexy đột nhiên dừng rồi quay lại nhìn đúng lúc James chạy tới không kịp phanh mà đâm vào Lexy. Tư thế ngã của hai người bây giờ thật khiến người khác phải hiểu lầm, vệ sĩ của cô cũng phải phì cười ý chứ. Một nam, một nữ nằm đè lên nhau, môi chạm môi, lưu ý, James ở trên. Sau vài giây nghe tim đập của đối phương, Lexy nhanh chóng đẩy James ra và được vệ sĩđỡ đứng dậy.
Cậu nhà thì mặt vẫn ngây ra, Lexy đỏ mặt chạy vào lớp trước, trong khi đó đã có vài tấm ảnh được chụp. Không biết là do Lexy tức giận hay là sao mà lại đỏ mặt nữa. Vào lớp gặp ngay hai thằng cô cho là háo sắc, thấy cô mắt sáng lên.
- Lexy xinh đẹp_ Cả hai thằng đồng thanh.
- Không dám_ Cô ngồi vào chỗ của mình.
- Sao mặt cậu đỏ vậy?_ Andy thắc mắc.
- À...Lạnh_ Cô ấp úng chạm vào má mình.
- À...Cậu khỏi ốm chưa vậy, mình điện cho cậu không có được?_ Ken ngây thơ hỏi.
- Lần sau không có việc gì quan trọng thì đừng gọi cho tớ, tớ bận_ Cô thản nhiên trả lời luôn.
- Xin lỗi nhé_ Cả hai lại đồng thanh.
Lúc này James mới vào tới lớp, mặt cậu thì không đỏ tuy nhiên ái ngại chả dám nhìn thẳng mặt Lexy.
Loading...
- Hơ...hôm nay mày đi học sớm quá, chút có bão cũng nên_ Andy vỗ vai James nói.
- Lexy cũng thế_ Ken chống cằm nhìn cô đang đọc sách.
Nghe câu này Lexy ngước nhìn Ken thì vớ ngay mắt nhìn mắt, bực mình quá cô gấp quyển sách đập một cái không mạnh không nhẹ vào đầu Ken.

- Á...sao cậu đánh tớ?_ Ken sít xoa đầu.
-Cậu có cần phải nhìn tớ như vậy không_ Cô nghiến răng, tay giơ quyển sách dọa đánh cậu lần nữa.
- Cậu có phải con gái không thế, xinh thì người ta mới nhìn chứ_ Ken tay phòng thủ, miệng vẫn nói.
May mắn cho Ken là đang gần bị đánh thì chuông vào lớp vang lên
" Reng...reng"
Ngó ngang dọc chưa thấy Daisy đâu, Harry thì còn biết, Lexy tò mò mở lời hỏi James.
- Daisy đâu?_ Cô kéo áohắn hỏi.
- Qua mĩ với Harry rồi_ hắn nhìn cô trả lời.
Cô không nói gì quay lên bảng bởi tiếng nói lôi kéo của cô giáo.
- Lớp chũng ta hôm nay có hai học sinh mới, các em vào đây_ Cô hạnh nhanh chóng giới thiệu.
Từ ngoài cửa hai nữ sinh nữa bước vào làm hai tên háo sắc lác mắt, James ngước nhìn rồi lại gián mắt vào điện thoại, Lexy cười đểu rồi đọc sách tiếp.
- Xinh quá à_ hs1
- Xinh nhưng không bằng Lexy_ hs2

- xấu mà_ nữ sinh1
- có bà xấu thì có_ nam sinh3 phản bác lại ngay và luôn.
- Trật tự nào, các em giới thiệu đi rồi xuống ngồi cùng Ken và Andy nhé_ Nói xong cô ra khỏi lớp.
- Minh tên là Mai Thái Thùy Dương, cứ gọi là Alice nhoa_ Alice nháy mắt làm học sinh ngất lên ngất xuống.
- Còn tớ là Đinh Ngọc Thiên Duyên, tên thân mật là Elena_ Elena nở nụ cười tỏa nắng làm ngta điên đảo.
Đứng nhìn quanh một lúc hai người vẫn không biết ngồi đầu thì Lexy cứu giúp cô chỉ vào bàn của hại cậu ngồi sau.
- Đây là Ken, đây là Andy, hai người ngồi đâu tự chọn_ Lexy cười.
Sau một hồi phân vân, Alice ngồi với Andy, Ken tất nhiên ngồi cũng Elena.
Trong tiết đầu dường như chả ai chuyện trò với ai. Hai nàng đeo tai nghe ngủ, hai chàng ngồi ngắm.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11: Giao Chiến




* Nước Mỹ*Nắng xen kẽ chiếu vào một căn biệt thự bình thường tại ngọn đồi gần ruộng ngô. Bên trong là những con người quyền lực của xã hội này, mất một là mất cân bằng sinh thái :v. Tuy nhiên họ không biết cái bóng tối đang dần bao chùm họ.
Tổng lực lượng bảo vệ của cả hai phe lên tới 100 người. bên trong dường như im ắng, họ ở căn phòng khách vừa rộng, vừa lạnh lẽo, được trưng bày vài chiếc moto loại xịn nhất, có những lúc tiếng thở cũng nghe thấy. Có bốn người ngồi ở cái bàn tròn, chia hai phe, mỗi phe hai người, bên kia hai nam, bên này một nữ.
- Chúng ta vào chuyện chính luôn. Hàng của chúng tôi đâu?_ Người đàn ông trẻ hơn lên tiếng.
-..._ Người con trai lạnh lùng ra hiệu cho người mang thùng gì đó tới. Đây là Harry.
Chiếc thùng dài làm bằng gỗ, bên trong là 5 khẩu M16 mới đét. Lại một thùng nữa được mang tới, bên trong là 2 khẩu Mk43.
Hai người đàn ông kia nhìn hàng khẽ gật đầu rồi mỉm cười.
- hàng đẹp, tốt, nhưng còn đạn?_ Người lớn tuổi hơn giờ mới nói.
- Chúng tôi đã gửi đến tận nơi để tránh bị lỡ rồi, cái chúng tôi cần đâu_ Harry lạnh giọng nói.
- Quả là Harry có khác...haha, người đâu mang hàng lên_ Ông ta cười lớn.
Từ sau 2 chiếc vali được mở ra trước mặt họ. Mỗi vali chứa 5 triệu USD mỹ. Nhìn hai vali Harry nheo mắt.
- Chỉ thế?_ Cậu nhún vai hỏi.
- CŨng như cậu, chúng tôi vừa cho người chuyển khoản cho cậu rồi._ Cậu trẻ hơn nói.

- Thôi...._Harry đang nói thì tiếng súng từ ngoài vang lên, xiên vào nhà.
Người cả hai phe có chút hoang mang nghi ngờ nhau nhưng khi thấy người của cả hai lần lượt trúng đạn ở ngoài thì ngay lập tức họ tìm chỗ né trách. Súng máy ử ngoài cứ nhắm thẳng vào căn nhà mà bắn. Lọ hoa vỡ, cửa thì toàn hình viên đạn bắt xiên, mảnh kính vỡ ở khắp mọi nơi, máu bắn tung tóe khắp nhà. Người ở hai bên cố bắn ra ngoài từ các kẽ hở, có thể họ bắn trúng chăng, tiếng súng bỗng ngừng lại.
Harry tay nắm chặt tay người con gái, đó là Daisy. Những bóng đen ngang qua những rèm cửa trắng dính máu, cậu khẽ hiểu tình thế. Không phải ta bắn trúng họ mà là họ đang tiến vào trong nhà. Nhanh trí cậu kéo Daisy đứng dậy, với lấy mấy khẩu súng trong lô hàng đưa cho Daisy, cô cũng hiểu mà làm theo. Hai người thấy cảnh này có chút ngạc nhiên, người giao dịch với họ đang năm dưới đất, tay cầm vali tiền, định tảu thoát ài ngờ bị dính 5 viên đạn vào chân và bụng, ộc máu chết. Những người còn lại đều là người của Harry, họ đưa mắt nhìn anh ý nói cậu hay đi khỏi đây càng sớm càng tốt. Không phụ lòng cậu và Daisy leo lên chiếc honda CBR1100XX Black bird màu đen. Một lần nữa tiếng súng lại vang lên khi thấy tiếng nổ máy của Moto, những viên đạn ngay đằng sau Daisy, cái lúc tưởng chừng xe sẽ chạy không kịp thì một vệ sĩ lao tới đỡ đạn thay cho cô, 7 viên đạn đâm thẳng vào người anh ta. Daisy hoàn hồn, đôi mắt đổi thành màu đỏ của máu, ngay lập tức cô dương chiếc súng của Harry về phía bọn chúng mà bắn, chúng dần dần ngã xuống.
Thế rồi khi mới chỉ đi được nửa căn hộ, chưa ra tới ngoài thì có một tiếng kêu không mấy ai thích vang lên...
"Tít...tít...tít..."
Tiếng kêu ngày càng gấp gáp hơn, Harry và Daisy lo ngại nhìn nhau, đám người của họ đã chết hết, người của bọn kia thì đều đã rút hết ra ngoài.
- Là Bom_ Daisy hụt hẫng nói.
- Ta sẽ không chết thế này_ Harry nói rồi anh kéo tay ga mạnh hơn.
Khung cảnh bên ngoài giờ sao? Một hàng quân đứng trước nhà dương súng đợi hai người. Và rồi...
" Bùm..."
Một tiếng nổ lớn vang lên, căn nhà giờ đang bốc cháy trong biển lửa. Hai người họ giờ ra sao? Đã chết trong đó rồi sao?
Đám người mặc đồ quân đội, mặt bôi nhọ lên mấy chiếc ô tô ở đó rồi rời đi. Một người trong số đó đứng lại kiểm trai kĩ hơn cũng vài người nữa. Đi lại vài chỗ nhưng nào kiểm tra gì đâu, chỉ ngó qua thôi. Đứng cạnh ruộng ngô mấy chục Ha, tưởng chừng sẽ chẳng có ai biết việc mình sẽ làm, một tên được coi là chỉ huy chỗ đó lén lút gọi điện.
- Tôi là đội trưởng đội Roger, có thể chuyển máy cho tướng Barrett được chứ?_ hắn nói nhẹ nhàng.
-.....
- Thưa ngài, việc đã xong xuôi, hai người đó đều đã trên trong bom rồi ạ_ hắn nói với cái giọng như khoe khoang công của mình vậy.
- .....
Loading...
- Chắc chắn ạ, tôi đã kiếm tra gần đó, không có dấu hiệu của sự sống_ Hắn lại nói.
-.....

Sau vài câu kể công nữa hắn tắt máy, lên ô tô rời đi. Khi những chiếc xe cuối cùng à không gần cuối của nơi hẻo lánh này rời đi, không còn thấy đâu nữa thì có hai thân hình, một nam, một nữ bước ra từ trong vựa ngô. Khuân mặt cả hai hằm hàm tức tối, có thể nói muốn giết chết mấy tên đó ngay lập tức, chỉ là muốn biết chủ mưu nên mới không ra tay mà thôi.
- Em sẽ giết chết chúng_ Người con gái nhìn về phía xa nghiến răng nói từng lời.
- Anh cũng thế. Em có sao không?_ Người con trai nhếch miệng cười rồi quay qua cô gái nhìn hỏi han.
- Không sao...nhưng mà anh_ cô gái bất chợt thấy máu từ bắp tay anh qua lớp áo bị rách.
- Không sao, chỉ là vết thương nhẹ_ anh ta lấy tay kia cầm chặt cchỗ trúng đạt kìm máu, nói thế chứ cậu ta cũng thấy rất xót.
- Barrett, ngươi chết với ta_ Cô gái hét lên đầy phẫn nộ.
Rồi hai người gọi điện thoại cho ai đó, một lúc sau thì có một chiếc máy bay tư nhân đáp gần đó, họ lên máy bay về nước.
---------------------------------------------------------------------------
* Lớp 11A1*
Cả lớp đang yên ắng nghe giảng, tiết hai rồi, đang chờ đợi ra chơi giữa giờ, thời gian nhiều để đi làm việc riêng. Và rồi tiếng điện thoại của ai đó đột nhiên vang lên làm thầy giáo cũng mất hứng. Mọi người đưa mắt nhìn về hướng người đang nghe điện thoại. Đó là Lexy.
- Alo_ Cô lạnh lùng nghe máy.
- .....
- Kiểm chứng đi. Còn nữa, đừng gọi vào số này, báo cho thư kí của tôi, tôi không rảnh như mấy người nghĩ đâu_ Cô không để người ta nói gì thêm, tắt máy luôn.
Ông thầy đang định lên tiếng trách cô thì tiếng chuông vang lên, ngậm đắng, nuốt cay thầy xách cặp ra khỏi lớp.

- Ai gọi vậy?_ James không khỏi tò mò mà hỏi cô.
- Liên quan không?_ Cô cất sách vào cặp, trả lời.
-..._ James bữu môi không nói gì.
- Lexy à, đi ăn sáng đi?_ Giọng nói thánh thót của Elena vang lên.
- Cũng được_ Lexy đứng dậy.
- Tao đói quá chừng_ Alice một tay ôm bụng, một tay khoác cổ Lexy.
- Ba người quen nhau?_ Ken, Andy, James đồng thanh lên tiếng hỏi.
- Đâu quen đâu, bạn thân cả mà_ Elena thản nhiên trả lời.
- Đi_ Lexy nói rồi đi trước với Alice.
Elena chạy theo, ken với Andy cũng nán lại rủ James xuống căng tin cùng ăn sáng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12: Chuyện?




Cả căng tin vốn dĩ bốn bề náo nhiệt nhưng lại im ắng, run rẩy khi đám chúng nó bước vào. Chả hiểu sao mà lại khác mọi ngày như thế. Ba cô gái yêu kiều chọn lấy đúng cái bàn ở giữa trung tâm mà ngồi, ba đứa con trai kia từ đâu cũng ngồi xuống đối mặt với các cô. Mọi học sinh bỡ ngỡ lắm, có người thì thần tượng cả đôi, có người ghét cay, ghét đắng.
- Hết chỗ?_ lexy nheo mày khi thấy James ngồi đối mình.
-ừm_ james có vẻ thản nhiên mà trả lời nhưng trong lòng thì ngạc nhiên lắm khi cô đã nói như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
- Cậu ăn gì hả Lexy?_ Elena với tay Lexy hỏi.
- pizza nhỏ, xúc xích đức, cacao nóng._ Lexy không quên lườm James một cái rồi mới nói với Elena.
- Còn tớ ăn sandwich pháp, Crepe dâu, cacao nóng_ CHưa cần hỏi thì Alice đã trả lời hộ luôn rồi.
- Mày ngon quá cơ_ Elena tặc lưỡi với Alice
- Để mình đi cùng cậu nha?_ Ken cừoi tươi hỏi Elena
- Cũng được_ Elena vui vẻ gật đầu.
- Lấy tao hai cái Dimsum, trứng ốp la, bánh mỳ pháp, trà gừng_ Andy được dịp nói.
- Còn mày_ Ken lay tay James.
- Bánh mì pháp, thịt xông khói, trứng, một cốc cà phê nữa_ James nhanh nhẹn trả lời.

- Được rồi, chờ chút nha_ Elena nói rồi bước đi cùng Ken.
Lexy thì dán mắt vào cái điện thoại, chả nói với James lời nào. Còn Andy thì cứ như sợ người khác dành mất phần mà cứ ngồi hỏi Alice đủ điều. Nhìn cái cảnh này mà nữ sinh trong trường cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ba cô gái vậy.
- Cậu mới chuyển đến đây à?_ Cuối cùng cũng tới ALice được hỏi.
- Ừm. Tuy nhiên mình biết nhiều về trường này hơn cậu_ Andy vỗ ngực tự xưng.
- Hửm...Mình chả tin đâu_ Alice cười.
- Thì trước đây mình từng học ở đây mà, mới chuyển khỏi đây có một năm đấy_ COn trai gì mà nói nhìu hơn cả chị ý Andy.
- Oa... Vậy hôm nào phải bắt cậu dẫn mình đi thăm quan mới được_ Alice cười thích thú làm tim ai đập tưng bừng.
- Có cái gì đâu mà thăm quan_ James tự dưng chen vô làm Andy tỉnh mộng.
- Ai nói cậu thế hả?_ Andy quát James.
- ĐÚng thế mà_ Lexy gập sách lại nhìn Andy, cái này là bênh đó.
- Ê...bên kia sao vậy?_ Đột nhiên Alice chỉ qua chỗ gần phòng bếp, học sinh đang túm tụm lại đó coi gì ý.
-------------------------------------------------------------------------------------------
Chỗ gần phòng bếp...
Vì Ken kêu Elena ra trước để Ken mang đồ ra cho nên Elena đi ra trước. Ai ngờ đang đi thì đột nhiên va phải một nữ sinh khác, làm Elena ngã. Nhỏ phủi quần áo rồi đứng dậy, ánh mắt hằm hằm sát khí nhìn người va phải mình. (Elena là nhỏ)
- Cô không có mắt hay sao mà đâm vô tôi vậy?_ Con bé kia lên giọng quát.
- Hơ...Là ai làm ai ngã còn chưa nói đâu_ Nhỏ hất hàm nói.
- Rõ là mày va phải tao đó, XIn lỗi đi_ Con bé kia xấc xược quát tiếp.
Loading...
- Xin lỗi ư?_ Nhỏ nhìn bảng tên ở áo con bé_ Nghe này, Gia Tiểu Đồng, tôi là người bị ngã, tôi không bắt đền cô bồi thường cho tôi thì chớ, cũng chưa nói cô xin lỗi tôi, cớ gì tôi phải xin lỗi người không xây xước gì_ Nhỏ xhỉ thẳng mặt Đồng.
- Mày ngã nhẹ như thế thì có bị gì được chứ? Hay là mày cần tiền nên mới giở trò như thế?_ Đồng giở giọng khinh người ra nói.
- Cô có biết, một vết xước cô gây ra cho tôi đáng giá bao nhiêu tiền không? Mà thôi, không nói với cô nữa, nói từ nãy cô cũng đâu có hiểu tiếng người đâu_ Nhỏ bực mình, quay lưng bước đi.

Nhưng đang bước đi thì cái con Đồng Đồng đó túm tóc cô giựt lại, nhân lúc bất ngờ, đồng tát vào mặt Elena một cía nữa. Đang định tát cái thứ hai thì có một cánh tay giữ tay nhỏ đồng lại. May thay hội hắn và Ken kịp thời ngăn chặn. Ken tay xiết chặt cổ tay con bé đó.
- Á...anh Hoàng à, đau quá...bỏ ra được không_ Đồng lên tiếng xin.
- Có chuyện gì vậy?_ James hỏi
- Không sao chứ?_ Lexy và Alice đỡ Elena dậy và hỏi thăm
- Nhìn mà không thấy sao._ Elena ôm má tức giận nói. Vốn dĩ cô này không có biết võ vẽ gì hết trơn à.
Nghe xong câu này thì Ken tức lắm. Cậu dậy Đồng một cái mạnh ngã nhào về phía sau.
- CÔ có biết cô ý là ai không hả mà dám làm như vậy? Bảo hiểm của cô ấy cô có biết là bao nhiêu không?_ Ken trừng mắt quát Đồng
- Rốt cuộc cô ta là ai chứ?_ Đồng làm như uất ức lắm rồi khóc.
- Một vết xước trên người là 2 triệu, một sợi tóc cũng gần như thế. Còn khuân mặt này có giá gần tỷ đồng đó_ Elena cũng quát lên.
- Gia Tiểu Đồng con gái của bệnh viện tư nhân Gia Thị_ Andy vừa cầm điện thoại vừa đọc.
- Gia Thị à?_ ALice cười rồi lôi điện thoại ra gọi cho ai đó_ Ba à, con gái nuôi của ba mới bị tiểu thư nhà Gia Thị đánh đó. Ba xem xét dẹp cái bệnh viện ý đi hộ con nha.
Elena chính là con nuôi của gia đình nhà Alice. Ông ý thì rất chiều mấy đứa trẻ này.
- CÚt đi_ James đuổi ĐỒng.
Xong xuôi mọi việc mọi người lại trở về bàn lúc nãy ngồi để ăn sáng,đứa nào cũng đói mà. Tuy nhiên Ken cứ ngồi xuýt xoa cái má của Elena mãi, anh này cứ làm quá lên, má chị ý cũng hết sưng rồi còn gì.
- Cậu còn đau không?_ Ken chống đũa nhìn Elena.

- Mình hết đau rồi, cậu mau ăn đi không đồ ăn nguội đó_ Nhỏ vẫn dương bộ mặt cười tươi ra.
- Mày cũng hay quá cơ, cười tươi đi đấy_ ALice ngồi cạnh chọc nhỏ.
- Lâu lâu nó mới được gặp zai đẹp cho nên mắt sáng, miệng cười_ Lexy cũng mở miệng trêu.
- Gì chứ? Hai cái đứa này..._ Elena ngại đỏ cả mặt, miệng vẫn la hai đứa ngồi bên.
- Ơ, thế hóa ra hôm nay tui được Lexy khen đẹp troai đó_ Ken giả giọng điệu khoe với hai thằng bạn khiến cả hội cười đau cả bụng.
- Mày là công công hả?_ Andy vừa cười vừa hỏi.
- Cái thằng chết toi này_ Ken trừng mắt.
- ẤY, mày phải nói là: Quỷ sử, biết rồi còn hỏi chứ_ Andy tay tát nhẹ vào má ken, giả giọng điệu mà châm chọc đứa bạn.
Ba đứa con gái ngồi ôm bụng cười, kể cả Lexy cũng cười, đây là lần đầu tiên nó cười như thế, nụ cười đúng nghĩa ý đã làm tim người ta đập rộn ràng. James không bỏ lỡ mà lỗi điện thoại ra chụp hình Lexy đang cười, dễ thương làm sao chiếc răng khểnh.
Thế rồi Lexy chợt khựng lại, cô không cười nữa. CHợt nhận ra đã lâu lắm rồi cô mới cười như thế này. Nụ cười đúng nghĩa của niềm vui, trước giờ nụ cười của cô chỉ là cái kiểu cười khinh bỉ, cười đau đớn, cười chết chóc, chưa có cái nào là vui thật sự. Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng xua tan đi cái suy nghĩ đó và tiếp tục ăn phần ăn của mình.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13: Ăn Hại!




Tối nay biệt thự Sharah đôt nhiên náo nhiệt hẳn lên. Lí do là có hai nàng kia tới, nói là hôm nay trời hửng nắng, thời tiết không lạnh lắm nên tới cùng cô đi bar, thế mà tới ngồi lân la từ lúc ăn tối à. Báo hại Lexy phải hoãn lại mọi công việc, để mà ngồi nhìn hai đứa bạn phá nhà mình. Vỏ bim bim, bánh kẹo vứt đầy trên bàn; bánh kem choe choét có cả ở rèm cửa; tiếng cười rôn rả khắp phòng khách. Tuy nhiên Lexy vẫn yên vị ngồi trên ghế sofa từ lúc, quần áo vẫn sạch sẽ, hai nàng kia thì quần áo dính đầy bánh gato. Là tại đột nhiên hai chị nổi hứng tổ chức sinh nhật trước cho Lexy. - Chúng mày đi thay đồ đi, 10 giờ rồi, có đi bar thì đi luôn, mai còn đi học_ Giọng nói lạnh lùng của nó đã phá vỡ không khí vui vẻ của hai nàng,
- Biết rồi_ Hai đứa ỉu xìu đi lên phòng thay đồ. (phòng dành cho khách)
- Cho người thay tất cả rèm cửa, ghế, thảm, lau lại nhà đi, nội đến lúc ta về phải xong_ Lexy quay qua Tuấn dặn. Dặn xong cô cũng lên phòng thay đồ.
Tuấn là con của quản gia bên Đức của ba má nuôi của cô, cho nên anh này gần như là tổng quản vậy. Từ việc ở nhà cho tới ở tập đoàn, cái gì cũng lo. Cậu này tá túc tại nhà nó luôn, ngủ ở phòng đối diện phòng nó, có gì lắc chuông vàng cái là lật đật chạy qua liền.
Sau một hồi lâu thay đồ, trang điểm tất bật, cuối cùng ba nàng đã ra khỏi nhà trên con xe Lamborghini veneno, không vệ sĩ đi kèm.
Giới thiệu về ba nàng nhé:
Lexy mặc quần short màu trắng với áo lông vũ trắng dài tay hở eo, trễ vai, đi boots ngắn cổ, 18cm màu trắng, mái tóc cũ giờ chuyển thành tóc xoăn sóng ngang lưng màu đỏ , mái chéo, đeo vòng cổ hình trái tim xanh đính đá ngọc lục bảo xanh.
Elena mặc áo hai dây hở rốn bên trong với áo khoác da ngắn bên ngoài, diện chân váy da bó ngắn với tất lưới và đem giày cao gót 15cm, tóc ép thẳng ngang lưng rẽ ngôi chéo, nhuộm highlight màu hồng, trắng, đeo vòng tay đính kim cương viền quanh.
ALice mặc áo len lưới kiểu croptop, trễ vai màu trắng với short bò đen, đi boots thấp hở ngón màu trắng cao 15cm, tóc đổi thành tóc xoăn nhẹ nhuộm omber màu hồng tím, mái thưa hàn quốc. Đeo nhẫn hình đầu lâu có gắn kim cương.

Dừng lại tại bar Tiger.
Cánh cửa lại mở ra như bình thường nhưng ánh mắt của mọi người đều dồn về phía ba cô gái trẻ. Đám đông bắt đầu nhốn nháo hết cả lên.
- Bộ ba nữ hoàng_ Cả đám đông tay cầm điện thoại miệng kêu lớn bốn chữ này.
ba cô gái thì chỉ biết cười đáp rồi chọn một bàn trong góc tối ngồi uống rượu. Đang ngồi không biết uống gì thì có một chị phục vụ bước tới đặt ba ly whisky xuống bàn.
- Thưa ba vị, có mấy người ngồi ở trên lầu hai gửi tặng ba ly này ạ_ CHị tươi cười nói.
Ba cô nhìn theo tay chị chỉ, hóa ra là đám bạn James. Lexy thì khác, cô giật mình là đầu tiên, bực mình là thứ hai, thứ ba là muốn giết người, thứ tư là thán phục. Bởi vì ngồi trên đó không chỉ có James, Ken, Andy mà có cả Daisy và Harry.
Ba người không hẹn mà cùng cầm một ly whisky tiến lên trên chỗ đám người kia đang ngồi.
- Lexy, không ngờ lại gặp cậu ở đây_ Daisy vừa thấy cô thì đã cười tít mắt.
- Tại sao không chứ. Đây là Daisy, Elena, Alice_ Lexy chỉ vào từng người một giới thiệu.
- Alice à, cậu không lạnh sao?_ Andy ngạc nhiên nhìn trang phục của Alice rồi cởi chiếc áo dạ của mình ra khoác cho cô.
Ba cô gái ngồi xuống cùng bàn với họ, mọi người vui vẻ nói chuyện, riêng Harry là im lặng nhất.
Loading...
- Hình như ba cậu là người miễn lạnh ý nhề?_ Ken nhìn đi nhìn lại vẫn thấy lạ lùng.
- Thì đúng là như thế mà_ Elena vừa nhâm nhi ly rượu vừa nói.

- Nóng hay lạnh hả Lexy?_ James lên tiếng hỏi cảm nhận của Lexy.
- Nóng_ Cô uống một hơi hết ly Whisky rồi đặt xuống bàn mạnh có thể nghe rõ tiếng va chạm rồi nhìn thẳng mắt james nói.
- Phục vụ, lấy cho tôi một ly Gin_ James thấy thế thì lên tiếng gọi thêm ly nữa cho cô
- Không, thêm một ly Vodka đi_ Lexy nói lại.
- Vâng_ Phuc vụ nói rồi một lúc sau mang ra.
- Elena có sao không?_ Daisy lên tiếng hỏi.
- Sao là...à không sao_ Elena ngạc nhiên khi cô gái này biết chuyện lúc sáng.
- Sao cậu biết?_ Alice kông ngại ngần liền hỏi.
- LÀ do mấy chàng trai này nè, họ kể cả đó _Daisy cười chỉ qua ba chàng.
- Nhiều chuyện_ Elena nhìn Ken lắc đầu.

Mọi người cứ thế ngồi tán chyện với nhau mãi cho tới khuya mới về. Lexy uống nhiều nhât nhưng không say, cô đi về một mình. Hai con bạn hì có hoàng tử đưa về nên khỏi lo. Về tới nhà Lexy vẫn chưa đi ngủ ngay.
12 giờ đêm, lấy điện thoại cô gọi điện cho ai đó.
- Người có chuyện gì mà gọi muộn vậy?_ Giọng nam từ đầu dây bên kia.
- tại sao họ vẫn sống?_ Cô nghiến răng nói.
- Là...là sao ạ?_Người đó khẽ run rẩy trong giọng.
- VÔ DỤNG_ Lexy lạnh lùng thốt ra hai từ khiến người ta lạnh sống lưng rồi cúp máy.
Và thế là cô ngả mình vào chiếc giường thân yêu...

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14: ...đang Quen Nhau...




Có ai hay cuộc sống của nó chưa bao giờ là ổn. Những sớm mai thức dậy là lại ngạc nhiên, dẫu trong mơ đau buồn vẫn theo nó, để ta nhận ra một khooangr chiếc gối ướt. Cái đầu luôn dằn vặt nó bằng những quá khứ lập lòe ẩn hiện, khiến nó đau đớn lắm. Trái tim nó không phải là đóng băng đâu, nó chỉ là có màng bảo vệ thôi, còn bên trong là nỗi đau, chỉ có thể. Nó cũng ước mình có thể dừng lại, nhưng lí trí nó hiện ra hai chữ ân tình to lớn, thôi thì đành ra tay. Nó muốn gặp lại gia đình cũ lắm, nhưng nó lại ghét họ khi nghĩ đến cái cách mà họ bỏ nó. Nó đâu nhớ rõ họ bỏ nó ra sao, chỉ là một vài chi tiết mập mờ.Có lẽ mùa xuân tới rồi, nắng nhẹ lại len lỏi chiếu vào căn phòng vốn lạnh lẽo của nó. Mệt mỏi cựa người, trời sáng rồi sao, nó thầm mong mình ngủ mãi không bao giờ tỉnh lại, như thế có phải tốt hơn không. Hôm nay nó cho phép mình lười thêm chút nữa, chưa vội dậy, nó vẫn nhắm tịt mắt lại.
Nhưng chả được bao lâu những tiếng gọi lại làm phiền nó. Không bực tức, chỉ mệt mỏi mà ngồi dậy xem chuyện gì đang xảy ra.
- Làm sao?_ Giọng nó khàn khàn.
- Thưa cô chủ, thiếu gia Thiên tới ạ_ Tuấn ngoài cửa thưa.
Nghe đến đây, Lexy mới từ từ mở mắt ra, đôi mắt lại sắc xảo như mọi khi.
- Kệ cậu ta, mới 6h5 thôi_ Lexy trả lời rồi lại ngả lưng xuống giường. Có lẽ tối qua thực sự nó đã uống quá nhiều.
- vâng _ Tuấn ra cổng báo tin cho James.
Thảnh thơi nhắm mắt vào chả biết nó có ngủ được hay chưa nhưng 15 phút sau thì điện thoại nó réo lên. Mắt nhắm, tay quơ với điện thoại nói nghe.
- Alo...
- Cậu cố tình à, ngoài trời lanh lắm đấy?_ Giọng con trai ở đầu dây bên kia.
- Còn nói nữa tôi thả chó đấy_ Lexy nói rồi tắt máy luôn.
Nhìn điện thoại cũng thấy mình nên dậy thế là nó mới chịu bước vào nhà tắm. VSCN xong, thay đồ xong, mái tóc của nó bây giờ đã trở lại như cũ, ép cụp ngang lưng màu tím đen, thêm cái nơ thỏ màu xanh dương càng thêm dễ thương. Xuống nhà nhưng chưa đi học, nó vào phòng ăn, ăn sáng. Ngoài cổng, James vẫn kiên nhẫn đợi nó, ảnh ngồi chơi Zoombie ý mà.
7h30 trường Lãnh Thiên mới vào lớp. Đúng 7h nó mới bước ra khỏi nhà. Cánh cổng lớn bật mở, James rời mắt điện thoại nhìn cô gái yêu kiều bước ra, dáng đi khoan thai, khuân mặt bình thản, khuân mặt này dẫu trời sập chắc nó vẫn bình thản như vậy. Lexy tự mở cửa ô tô rồi lên. Đôi mắt cô dừng ở cái áo James đang mặc. hai mày bỗng nheo lại.
- Nếu muốn tôi tiếp tục đi học cùng cậu thì đừng bao giờ mặc những kiểu áo thế này nữa_ Nó lắc đầu nhẹ nói.

Hóa ra là do cái áo khoác da hình hoa hồng làm nó như thế. Nó ghét con trai ăn mặc cái kiểu không nam tính này. Nghe nó nói vậy James cơi luôn cái áo khoác vứt ra ghế sau. (Cái áo đó là da thật, mấy triệu đây anh ơi)
- Được chưa?_ Vừa khởi động xe đi, vừa hỏi nó.
-...._ Nó không nói gì chỉ gật đầu.
- Sao cậu không mặc đồng phục vậy?_ James có vẻ hơi đãng khi hỏi câu này.
- Không phải trường viết thứ bảy ăn mặc tùy ý sao_ Lexy mắt nhìn thẳng mà nói.
- Ừ nhỉ? Quên mất_ James giật mình, thà nào cứ thấy hôm nay sai sai gì đó.
Chỉ mất 10 phút hai người đã tới trường. Xuống xe trong con mắt ngưỡng mỗ của cặp đôi này. Học sinh trường nay hôm nay trông ai cũng xinh nhưng mà Lexy đến cái, nó thành người đẹp nhất, tại bộ đồ của cô có giá trên giời mà.
Lexy mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo len ngắn trễ vai màu xám với chân váy xòe màu đen, đi bốt ngắn cổ. Nhìn đi nhìn lại Lexy đi cạnh mình James cứ thấy bực bực cái gì đó, nhất là mấy tên nam sinh cứ nhìn Lexy bằng đôi mắt hình trai tim. Bực mình quá rồi cậu nắm lấy tay nó kéo một mạnh đi đâu không hay.
- Buông ra đi...đi đâu đây_ Lexy cứ lảm nhảm maix khi bị kéo đi như vậy.
Trong đầu james thì tự trách mình, sao tự dưng lại làm như thế? không phải là mình ghen đấy chứ?
Thế rồi cậu dừng lại trước một căn phòng lớn có đề Phòng Vip. James nhập mật mã rồi kéo nó vào trong.
- Cậu có bị sao không hả?_ Lexy vừa đưa tay sờ trán James vừa lên giọng bực bội mắng.
james thì đơ trước hành động của nó. Tim lại đập nhanh hơn bình thường.
- Cậu đâu có ốm, sốt gì đâu?....Này...Ê....James_ Lexy nói nhưng chẳng thấy james trả lời, chỉ thấy cậu ta nhìn mình chằm chằm mà khó chịu.
Nó quơ quơ tay trước mặt James, lúc này cậu ta mới sực tỉnh, vội quay mặt đi.
- ư...Không có gì. Cậu đợi tôi một lúc_ Nói rồi James chạy vô phía sâu trong phòng.
Ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó, Lexy khó hiểu nghĩ. một lục sau cậu ta quay ra, đã thay bộ đồ khác. Jeans rách màu đen, áo len màu tro mặc bên ngoài áo sơ mi kẻ ca ro trắng đen, khoác ngoài cùng là chiếc áo khoác kiểu quân đội dáng dài màu xanh đen, đi giày thể thao. Trên tay cậu còn cầm một cái gì đó nữa.
- Hóa ra đây là chỗ của mấy cậu_ Lexy vừa nhìn tấm ảnh chụp hình bốn chàng với Daisy thì hiểu.
- Như này sẽ ấm hơn_ James khoác lên người Lexy chiếc khăn choàng bản to màu đen kẻ caro ghi xám che đi hai vay trắng nõn nà của nó.
Loading...
- Có lạnh đâu mà quàng_ Nó đang định tháo ra thì bị James ngăn.
- Tôi có nói cậu lạnh đâu_Nói rồi james lại kéo Lexy đi về lớp
- Ơ...cậu hay nhỉ...có biết là mất hết cả thời trang không?_ lexy ít nói hôm nay trở thành nhiều chuyện đã thế còn nói một mình.

Lên tới lớp cậu mới thả nó tự do, nó thì cũng chẳng nghĩ gì tới nữa, cứ cho đại lí do là hắn quan tâm mình đi.
Hai con bạn của nó cũng tới, bạn của james cũng đã đến. Đặt chiếc cặp xuống cái là có đứa đến soi nó.
- Lexy này, từ bao giờ mày thay đổi cách ăn mặc vậy? Chơi hẳn khăn nam_ Chị Alice mắt tinh gớm, soi được cả khăn nam với khăn nữ.
- Nhìn cái khăn này, quen quen..._ Ken cố suy nghĩ xem đã thấy ở đâu.
- Không đẹp sao?_ Lexy nhìn cái khăn nói.
- Rất đẹp nhưng cậu cũng hay phết nhỉ, định trên đông dưới hè giống tớ à?_ Tưởng elena nói gì ai dè nhận Lexy giống mình. Bởi Elena mặc áo len móc màu hồng phấn bên ngoài chiếc sơ mi trắng dáng dài giấu quần short, khoác hờ cái áo dạ màu vàng, đi boost ngắn đen.
- Chúng mày giỏi rồi_ ALice vừa cười vừa khen.
- CHả phải cậu cũng vậy sao?_ Andy chen vô nói.
Nhìn qua bộ đồ của ALice này: Áo dạ nữ màu xanh khói dáng dài giấu quần short hở đùi trắng như tuyết, đi boots da dài tới đầu gối.
- Kín cổ cao tường hơn hai chị này mà_ Alice nhìn quần áo của mình rồi nhìn Andy nói.
"A"
Đột nhiên Ken kêu lên làm cả hội giật mình.
- Cái gì vậy?_ Cả hội quát Ken.
- Cái khăn Lexy đang choàng là của James_ Ken vỗ tay cái bốp rồi vừa nói vừa chỉ vào James.
Mọi người dồn hết ánh mắt qua nhìn Lexy với James
- Này đừng có mà nhìn như thế_ James khó chịu quát lên.
- Có đúng là như thế không?_ Andy nhìn James nghi ngờ.

- Phải đó, thì sao_ James hất hàm.
- Khai mau, cậu với hắn là thế nào mà hôm áo khoác, hôm khăn choàng?_ Elena chỉ Lexy hỏi.
- Không có gì_ Lexy mắt tròn xoe, ngạc nhiên trả lời.
- Lại còn chối, chắc chắn có gì đó._ Ken nói vào.
- Mấy cậu có thôi đi không?_ Lexy quát.
- Thôi gì mà thôi_ Andy nói
- Khi ào nói ra mới thôi_ Daisy cũng hùa cùng.
- Đã nói không..._ Lexy đang nói thì bị james chen vào họng.
- Phải đó, tôi với cô ý đang quen nhau, được chưa?_ James thích thú nói.
Nghe xong câu này cả hội mắt chữ O mồm chữ I nhìn James, Lexy cũng vậy.
- Anh...Anh...không phải...cậu đừng có mà nói điêu_ Lexy chối lia lịa.
- Đến mức này rồi còn chối gì nữa_ Alice cười xảo quyệt.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15: Tội Phạm Hay Sư Phụ?




- Này cậu ăn nói kiểu gì thế? Tôi với cậu đang quen nhau hồi nào?_ Lệ gân cô cãi mà không ai tin.
- Thôi, biết rồi, không cần chối_ Ken cười cười.
- Chúc mừng chúc mừng_ Elena vừa vỗ vai Lexy vừa cười.
- Chúc cái gì? Đã bảo không là không rồi mà. James nói thật đi_ Trông Lexy bây giờ thật khổ.
-..._ James nhún vai rồi quay đi.
- Có ai nói gì đâu mà lo_ Daisy tặc lưỡi.
- Mấy người...Mấy người thật là..._ Nói bỏ lửng câu rồi Lexy cầm cặp ra khỏi lớp. không quên vứt thẳng cái khăn choàng vào mặt james rồi mới quay qua lườm mấy đứa bạn.
James ngẩn ngơ, đơ một lúc rồi tay cầm khăn chạy đuổi theo Lexy. Mấy đứa bạn thì chả biết nên tin lời James hay Lexy, ngồi ơ a nhìn nhau.
- Lexy không nói dối đâu_ Đột nhiên Harry lên tiếng.
- Sao anh biết?_ Daisy nheo mắt nhìn Harry
- Mình cũng nghĩ vậy_ Andy tán thành ý kiến với Harry.
- Là James bày trò_ Harry nói tiếp.
- Sao cậu ta lại có thể lấy tình yêu của lexy ra làm trò đùa chứ?_ Elena không tin vào mắt mình.

- James à, cậu trêu nhầm người rồi. Thương xót cho cậu ta._ Alice khoanh tay trước ngực, đầu lắc nhẹ.
- Cậu có thương mình không?_ Andy lại hỏi mộ câu không lq khiến cả bọn quay ngoắt qua nhìn Andy.
"Reng...Reng....Rêng"
Vừa hay tiếng chuông vào lớp vang lên, coi như nó có ích vì cứu Andy khỏi ánh mắt của mọi người. Tuy nhiên vẫn phải nghe hai từ.
- Đồ điên_Alice thốt ra hai từ này rồi ngồi về chỗ của mình.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Lexy tức tới phát điên lên, nó chạy khắp nơi tìm chỗ nào đó ở một mình cho nó thanh thản. James đi tìm cô nhưng lại chẳng thấy cô đâu, mất dấu nên đành đi tìm vẩn vơ.
Tác giả tìm mãi cuối cùng cũng tìm thấy nó ở phòng piano. Thẫn thờ lướt tay qua từng phìm đàn, gương mặt của nó lại càng thêm tâm trạng, nhìn vào trông cứ như thất tình không bằng. Nhưng mà đã yêu đâu mà thất. Nó thẫn thờ ngồi đó hòa mình vào bản nhạc, từng tiếng đàn vang lên, nghệ nhân đã ra tay cây ngay cũng phải đổ =))
Bản nhạc tên gì không biết chỉ biết là nó nưar buồn nửa vui. Đánh xong bản nhạc, nó nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời ý thật yên ả. Thế nhưng đàn xong chưa được 2 phút. Từ ngoài cửa phòng từng tiếng vỗ tay vang lên.
- Hay, hay lắm_ Một người con trai tuấn tú, cao giáo bước vào khen
Lexy nheo mắt nhìn người đó.
- Anh là ai?_ Nó lạnh lùng buông ba từ ra khỏi miệng.
- Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng. Cô là ai?_ Có chút ngạc nhiên khi người con gái này không rung động trước vẻ đẹp của mình nhưng nhanh trí lấy lại phong độ.
- Tôi là học sinh_ Nó dương mắt nhìn anh ta.
- Tên gì, lớp nào? Sao đang giờ học mà ở phòng tôi?_ anh ta bước về phía nó hỏi.
- Trương Hoàng Tuyết Lệ, Lexy Anne Simson, 11A1, chơi_ Nó cũng chả muốn nói nhiều mà tuôn luôn một lèo theo trình tự hỏi.
- Cô học đánh đàn ở đâu vậy? Dậy tôi đc chứ? _ Anh ta lại tiếp tục hỏi.
- Tôi là tội phạm chăng?_ Lesy tiến về sát chỗ anh ta đứng chớp mắt hai cải rồi mở miệng nói 1 câu xanh rờn.
Loading...
- Không..._ Anh ta cười đáp rồi nói tiếp._ Tôi tên là Phan Trác Tử Luân, lớp 11A1, phòng này do tôi làm chủ.
- Biết thế_ Lexy nói rồi quay lưng bỏ đi, nhìn thế nhưng đang thắc mắc sao không thấy có mặt tên này trong lớp.
- Đi mà_ Luân chạy tới trước mặt nó hỏi.

- Không_ Nó nhìn anh ta một lúc suy nghĩ nhưng rồi vẫn lắc
- Cô không đồng ý đừng hòng ra khỏi phòng này_ Anh ta nói rồi chạy ra cửa khóa lại rồi đứng đó.
Lexy nhìn cậu ta thì thấy trẻ con đến phì cười. Nó ngồi xuống cái ghế gần đó quan sát anh ta.
- Anh có tin tôi kêu người tới phá cái cửa đó không_ Lexy cười cợt nói.
- Không_ Anh ta đứng dựa tường, khoanh tay lắc đầu.
Lexy nghe vậy liền lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. 5 phút sau đột nhiên cánh cửa bên cạnh anh ta có sự rung động nặng.
" Rầm"
Cánh cửa đổ xuống, anh ta mở to mắt nhìn. Ba chàng trai to cao mặc vest đen bước vào thấy lexy thì cúi chào.
- Cô chủ còn gì căn dặn ạ?_ Tuấn lễ phép hỏi.
-Về thôi_ Nó đứng dậy đi qua Luân.
Chợt dừng lại, ghé sát tai Luân, Lexy nói.
- Tôi sẽ làm sư phụ cậu. Lịch học cho cậu chọn. tập gọi hai từ sư phụ đi_ Nói xong nó đi luôn.
- Sư phụ_ Ngay lập tức anh ta hét to.
Mãi một lúc sau anh ta mới mỉm cười đầy thích thú. Bước ra khỏi phòng, men theo dọc hành lang, anh ta thấy một bóng nam ngó ngang dọc tìm vật. Đôi mắt Luân như không còn vui nữa. Người con trai đối diện thấy anh cũng vậy.
- Lâu ngày không gặp_ James lên tiếng trước.

- Khỏe chứ? À mà lúc nào cậu chả khỏe. Khỏe thì mới đi theo đuổi một học sinh mới chứ_ Khóe môi Luân ẩn hiện sự đe dọa.
- Tôi cảnh cáo cậu. Đừng đụng tới cô ấy_ James tức tối nói rồi bỏ đi.
Luân nhếch miệng cười rồi cũng đi, chả ai hay trong đầu anh ta nghĩ cái gì. Là cố tình hay là vô tình?
------------------------------------------------------------------------------------------
* Biệt thự Sharah*
Lexy vừa thích thú, vừa bực mà về nhà. Thực sự là nó tức James lắm rồi. tại sao cậu ta lại nói như vậy được chứ. Ngồi trong phòng xem các tài liệu của công ti con mà nó đột nhiên vo mấy tờ giấy vứt thật mạnh xuống đất. Là do nó nghĩ lại chuyện " đang quen nhau", rồi nghĩ đến Piano...
- Tuấn_ Nó chả cần chuông gì hết, nó hét lên luôn.
- Dạ_ Ngoài cửa Tuấn thưa.
- Điều tra người tên Phan Trác Tử Luân đi_ Nó nói với giọng vừa vừa.
- Vâng_ Tuấn nói rồi đi luôn, thế là giờ nhà nó chỉ còn vệ sĩ với người làm.
Ngồi vo giấy một lúc nó lại nổi máu điên lên đi xuống bếp bắt nhà bếp làm kem.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chương 16: Bông Tuyết




Ngồi ăn ly kem dâu chậm dãi, mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Hơi lạnh từ kem vẫn cứ bốc lên hòa với khí trời cuối đông. Xúc thìa kem thứ 4, đang định đưa vào miệng thì điện thoại nó vang lên. Là ai đây???- Alo_ Nó điềm tĩnh nghe máy.
- Lexy ơi, đừng giận tớ nữa nha_ Đầu dây bên kia cái giọng trẻ con của James vang lên.
- Ai nói tôi giận cậu_ Không hiểu lúc đó nó nghĩ sao mà lại đi nói cái câu này.
- Thiệt hả?_ James thích thú.
- Cậu hãy làm bất cứ điều gì để đám bạn đó không nhắc tới chuyện sáng nay thì tớ sẽ nói không giận cậu_ Ngữ điệu của nó đều đều, khó ai biết nó đang nghĩ cái gì nữa.
- Hả? Khó lắm_ James nũng nịu như đứa con nít.
- Khó thì thôi không cần làm nữa, tớ cũng đỡ phải chơi với cậu_ Lexy nhẹ nhàng mà nhấn mạnh câu sau.
- Ấy...ấy, dễ, dễ mà, chơi với tớ nha lexy xinh đẹp?_ James quay phắt qua nịnh.
- Tùy vào cậu cả thôi_ Nói xong Lexy tắt máy luôn không để James nói thêm gì.
Nhìn cái ly kem đang tan chảy mà nó không nghĩ tới việc ăn kem nữa, nghĩ tới hắn ta. Tại sao mình lại tha thứ, tại sao lại bỏ qua dễ dang như thế? Là vì nhiệm vụ hay là vì tình cảm của nó đã thay đổi. Tại sao nó lại không nỡ chứ? Chính nó cũng không biết nói gì tôi.
Kéo ghế đứng dậy, nó bước ra ngự hoa viên của nhà mình. Ngồi trên cái xích đu dưới gốc cây Ngân Hạnh đung đưa nhẹ nhàng. Phía trước xích đu là vườn hoa dã yến thảo. Thoang thoảng hương hoa thiết mộc lan gần đó. Thêm chút năng nhẹ, một khung cảnh hữu tình hiếm có. Tuấn trên tay cầm sấp giấy tờ định lên tiếng gọi nó nhưng thấy cảnh này không nỡ liền lôi điện thoại ra chụp.
" Tách"
Tiếng máy kêu lên làm nó giật mình quay qua nhìn Tuấn. Mi tâm co lại.
- Nghịch vừa thôi_ nó nhắc nhở.
- Cô chủ xem, chẳng phải người rất xinh sao. Tôi sẽ mang đi in ra một bức ảnh to rồi treo ở phòng khách được chứ ạ_ Tuấn đưa điện thoại cho Lexy coi.
- Gửi qua điện thoại cho ta. Sao ngươi không làm nhiếp ảnh gia nhề?_ Lexy chép miệng trêu Tuấn.

- Ư...cô chủ chỉ giỏi nói đểu người khác. À, đây là các tài liệu về người tên Phan Trác Tử Luân. _ Tuấn đưa nó xấp giấy trên tay.
Lật lật lật mấy trang liền đọc sơ qua thôi, nó khẽ cười nhan hiểm...
" Con trai tập đoàn PL xây dựng lớn nhất thế giới...Từng là bạn thân của James, tên tiếng anh là Liam..."
Như này đã đủ rồi đây.
---------------------------------------------------------------------------
Sáng nay lại như mọi ngày, nó dậy sớm, mặc bộ đồng phục rồi khác thêm chiếc áo dạ bên ngoài. Hôm nay nó quyết định sẽ búi tóc cao để khoe cái cổ trắng với hình xăm đẹp xinh ở sau gáy. Tuấn lái xe đưa nó tới trường rồi về luôn, hôm nay nó yêu cầu không cần vệ sỹ. Bước xuống xe vẫn là cái không khí náo nhiệt như mọi khi. Đang bước đi lên cầu thang thì một đôi tay từ sau vòng lại che mắt nó.
- Ai?_ Giọng nói lạnh lùng đầy sát khí của nó vang lên.
- Mình nè_ Lại là cái giọng trẻ con của James, cậu bỏ tay ra.
- Rách việc_ Nó bồi thẳng hai chữ vào mặt cậu rồi bước đi trước.
- Ơ hay, cậu nói sẽ chơi với tớ mà_ James chạy theo.
- Tôi chưa lên tới lớp, cho nên tránh xa chút kẻo ngta lại dị mị_ Nó nhìn mấy học sinh xung quanh đang nhìn nó đằm thắm.
- Ò_ James ỉu xìu nói rồi chạy lên lớp trước.
Lexy thở dài rồi cũng sải bước về lớp 11A1. Lớp học đúng lại vẫn bình thường, không ai nói gì hết. Đám bạn kia thì đang tụ tập lại chỗ Harry nói chuyện. Thấy nó đặt cặp xuống thì ánh mắt dồn qua nó.
- Hi, Lexy_ Daisy vui vẻ chào nó như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Chào buổi sáng nhé!_ Elena vẫy tay chào.

- Các cậu đi học sớm quá nhỉ?_ Nó cũng mở miệng nói một tiếng kẻo lại nói bạn bè ko ra gì.
- Cũng mới đến thôi à_ Ken trả lời.
- Thấy chưa?_ James quay qua nói nhỏ với James.
- Giỏi lắm_ Nó khen câu này làm đối phương không hiểu rõ ý, khen thật hay khen đểu đây.
- Chiều nay qua nhà tớ chơi đi?_ James rủ Lexy.
- Nhà cậu có gì chơi?_ Lexy hỏi lại cậu ta.
- Nhiều cái chơi_ James vu vơ trả lời cho có.
- Biết thế, nếu không có lịch hẹn thì chiều tôi qua_ Lexy nhìn cậu một chút rồi gật đầu.
- Yêu Lexy quá đi_ James đang định nhào tới ôm Lexy thì bị nó giơ đầu bút thẳng mặt, tiến tới là thôi rồi.
Loading...
- Cậu vừa nói gì thế?_ Andy từ bên kia bước tới hí hửng hỏi.
- "Yêu" Cái này gọi là tình bạn sao?_ Alice nói thêm.
- Hơ, hay nhề, yêu đương gì ở đây, ghét thì có_ James quay phắt qua từ ghét.
- Mới định làm gì vậy?_ Harry tinh mắt tra hỏi thêm
- À...vươn...vươn vai ý mà, mỏi quá_ james ấp úng trả lời tiếp.

- Thế thì tốt_ Lexy cũng chép miệng mà nói.
" Reng...reng...reng"
Chuông vang lên, mấy đứa về chỗ ngồi của mình. Cứ tưởng là cô giáo vào sẽ im ai ngờ khác. ALice ngồi ăn quà với Andy. Elena ngồi chụp ảnh với Ken. Harry với Daisy thì ngủ. JAmes thì ngồi ngắm Lexy đọc sách, chốc chốc bắt chuyện với cô nhưng đáp lại chỉ là ờ ừ à thôi.
Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên khí mới vừa hết tiết 3. Phan Trác Tử Luân nhắn tin.
" Sự phụ xuống phòng âm nhạc đi, đệ tử đang đợi người ở dưới này rồi ạ"
Đọc tin nhắn mà Lexy phát cười, lễ phép rồi. Làm James đứng ngồi không yên bởi nụ cười đó. Lexy đột nhiên đứng dậy xin phép cô giáo ra ngoài. Vừa hay Harry ngẩng mặt lên nhìn thì thấy hình xăm sau gáy nó. Hình một bông tuyết nhỏ nhắn giữa gáy ý làm James cứ ngỡ mình đã nhìn nhầm. Ở dưới cổ tay cậu cũng là một hình xăm bông tuyết như thế. Và rồi kí ức của cậu lại hiện về.
### Có đứa trẻ một trai, một gái, 7 tuổi. Chúng được ba mình dẫn đi chơi công viên, trên đường về thấy một tiệm xăm trang trí bắt mắt, chúng thích thú mà lôi ba mình vào. Ngồi xem các hình xăm mà hai anh em chúng vui vẻ lắm. Chợt ba nó có điện thoại rồi quay qua dặn hai đứa chúng.
- Các con chỉ được xăm những hình nhỏ này thôi nghe chưa, xong thì nhớ đợi ta, ta đi có việc, chút nữa sẽ qua đón hai con_ Ông cưng chiều xoa đầu hai đứa.
- Dạ vâng ạ_ Hai đứa ngoan ngoãn thưa.
Ba chúng an tâm mà đi ra khỏi cửa hàng. Chúng thì chú tâm chọn hình xăm.
- Anh sẽ xăm hình này_ Người anh chỉ vào hình một ngôi sao.
- Không được, anh phải xăm giống em cơ_ Người em cau có.
- CHứ em xăm hình gì?_ Người anh bữu môi hỏi.
- Cái nè_ Đứa em liền chiir vào hình bông tuyết.
- Giống con gái chết đi được à_ Người anh lên tiếng phản bác luôn.
- Không sao đâu, xăm đôi thế này nói mới đáng yêu_ Gái chu mỏ lên cãi anh.
- Vậy em là con gái xăm ở sau gáy, anh xăm ở cổ tay thôi cho nó đỡ nữ tếnh như em_ Người anh tiện thể mỉa mai em mình.
- Hư, về nhà em xử anh sau_ Cô em hất tóc.

Thế là sau những giờ đồng hồ rên là cuối cùng cũng hoàn thành xong tác phẩm. Mắt hai anh em rơm rớm lệ mà bước ra khỏi cửa hàng.
- Sao papa vẫn chưa tới anh hai?_ CÔ em gái hỏi.
- Anh không biết, ta cứ đợi chút._ Anh hai nói.
Một lúc sau thấy có xe đẩy bóng bay tới trông rất đẹp lại thấy conn e ỉu sìu thế là cậu nhỏ đi tới mua lấy hai quả bóng đưa cho em mình. Đứa em gái lại hớn hở mà đi theo anh mình. Thêm một đoạn nữa thấy bên đường có xe bán kẹo bông ngon mắt lắm.
- Anh hai ơi..anh hai_ Em gái lay tay anh mình.
- Cô nương lại muốn ăn kẹo ý gì?_Ông anh hỏi.
- Dạ, mua cho em nha?_ Em gái đưa mặt cún con ra nịnh anh trai.
- Đứng im ở đây, dù có bất cứ chuyện gì cũng phải ở đây, anh hai qua rồi về liền nghe chưa?_ Anh trai dặn kĩ càng.
- Vâng_ cô bé cười tươi đáp.
Cậu bé băng qua đường một cách dễ dàng. Nói với bác bán hàng mua hai cây kẹo rồi quay lại coi em gái. Vẫn đứng đó cười, cậu yên tâm quay lại trả tiền. Cầm kẹo trên tay băng qua đường, chỉ còn một đoạn nữa là tới, thế rồi có một chiếc xe khách bất chợt dừng, làm cậu phải đứng đựi một lúc. Cô bé bên này thì hấp tấp chạy lại sát mặt đường đón anh ai dè bị ngã,dây bóng tuột khỏi tay bé và nó bay đi. Bé gái vội vàng đứng dậy đuổi theo quả bóng ý, đuổi mãi mà chẳng được. Chiếc xe khách qua, đôi mắt cậu bé đảo lia lịa tìm em gái. Qua được đường rồi nhưng em gái đã đi đâu, cậu run cầm cập, lo sợ, rơi cả hai que kẹo xuống đất cậu vừa chạy đi tìm vừa gọi ten em mình.
Còn bé gái ư, chăng để ý đường lao theo quả bóng ra giữa đường cao tốc. Bất chợt tiếng còi xe ô tô vang lên, em ngã khụy xuống vì giật mình, quay lại thì đã thấy chiếc xe gần tới nơi...
" Rầm"
Cái xe ô tô ý đã đâm vào em bé. Cô bé ngã xuống, đôi mắt llong lanh, máu chảy ra từ đầu với ở chân. Chiếc xe ô tô bỏ chạy để bé nằm đó giữa vũng máu. Khi tưởng chừng như mình sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn thì có một đôi vợ chồng tầm tuổi ba mẹ cô chạy tới bê cô, gọi cô rồi đưa cô đi mất.
- Andrea, Andrea_ Anh trai cô bé vẫn gọi cô mãi nhưng chả thấy.
Mai đến khi người nhà tìm được cậu về, cậu mới biết em gái cậu đã mất tích. Vốn dĩ cậu trai sinh đầu năm, cô em sinh cuối năm, anh giống mẹ, em giống bố, khó ai tưởng họ là anh em. Cậu bé bị các già bên nội trách nhiều lắm, đến nỗi cậu suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng thôi.####
( Tớ không đạo chuyện ai hết. Mong các bạn đừng hiểu lầm)

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chương 17: Tớ Yêu Cậu!




Bước vào phòng âm nhạc đã thấy Liam ngồi vắt vẻo trên bàn rồi. Thấy nó anh ta giơ tay vẫy chào.- Sự phụ tới rồi à_ Liam cười tươi.
- Không thấy hay sao còn hỏi_ Nó bước tới ngồi xuống bàn piano.
- Thấy rồi_ Liam xị xuống.
- CÒn ngồi đó. Thời gian của tôi có hạn đấy biết không?_ Nó quát Liam.
- Vâng,đến đây mà_ Liam chạy vội tới ngồi xuống cạnh nó.
- Bắt đầu học đánh từng câu một đi_ Lexy khoanh tay ngồi coi Liam đánh.
Liam làm theo mà bản nhạc không có tới một câu hoàn chỉnh, câu nào cũng rời cũng rạc. Khiến Lexy điện người.
- Từ giờ cậu tập đánh từng nốt một, sai tôi sẽ gõ vào đầu cậu_ Lexy nghiến răng dọa.
- Yes madam_ Liam cười cợt nói rồi làm.
Thực ra anh này biết chơi piano chỉ là muốn cưa gái lên giở chiêu sư phụ sư phiễu này thôi. Nghe xong câu của Lexy anh cũng chả dại gì mà đánh sai để bị ăn đập. Lexy ngồi ngâm nga, nhắm mắt thưởng thức mấy nút cơ bản của đệ tử, ánh nắng từ cửa sổ chiếu qua kính vào chỗ nó, trông cái cảnh này thật là ảo. Liam vừa hay quay qua nhìn nó thì bị cánh cảnh này quấn vào, khiến ảnh không rời mắt được. Và thế là anh ta lỡ tay đánh sai một nốt. Ngay lập tức Lexy mở mắt ra nhìn Liam đang nhìn mình chăm chú.
" Cốc"
" Au"
Lexy đánh vào đầu Liam làm anh ta kêu lên vì đau, tay vẫn đang xoa đầu.
- Sự phụ mạnh tay quá đấy_ ANh ta cau có.
- Nói trước rồi còn gì_ Nhìn cái vẻ mặt cậu Lexy phì cười.
- Xí...Mới lần đầu người ta tập đàn mà đánh như thế thì...thì..._ Liam không nói nữa.
-Thì sao?_ Lexy nâng cằm Liam lên hỏi.

- Khồng sao_ Liam cười khì.
- Liệu hồn._ Lexy hất mặt Liam ra.
- Đanh đá như sư phụ liệu có ai yêu không?_ Liam bữu môi nói.
- Không thì cũng không liên quan tới đệ tử nghe chưa?_ Lexy trừng mắt nhìn Liam.
- Vâng_ Liam hất hàm rồi tập đàn tiếp.
Lexy đang nghe Liam chơi đàn thì có điện thoai gọi. Là James gọi.
- Alo_ Lexy bắt máy.
- Cậu đang ở đâu thế?_ Giọng nói lần này nghiêm túc chứ không đùa cợt như mọi khi.
- Tớ á?...Tớ đang nghe đàn_ Lexy thật thà trả lời.
- Nghe đàn với ai?_ James giọng nói có pha chút bực tức.
- Một người bạn mới_ Lexy nói.
- CHiều này cậu có đi đc không?_ James hỏi chuyện khác.
- Được_ Lexy gật đầu.
- Bye_ James cúp máy.
Và lúc này Lexy biết mới có một bõng người ngoài cửa vừa rời đi. ĐÓ chính là james. Không hiểu sao trái tim cậu lại có cái cảm giác bất an nhưng cũng yên ổn chút. Yên ổn vì nó không nói dối anh. Bất an vì nó ở cùng người con trai đó. Nói chung thì cả con tim lẫn lí trí anh đang hỗn loạn. Tự nhủ cô ấy có là gi của mình đâu.
" Reng...Reng...reng"
Thế là cũng đến giờ về rồi. Chuông reo báo làm hai người thức tỉnh khỏi dòng nhạc.
- Bye_ Lexy nói rồi đi luôn.
- Người đâu mà kì vậy_ Liam thắc mắc không ngờ để Lexy nghe được.
- Cậu thừa nước bọt à?_ Lexy quay lại lườm Liam.
- Không...không có gì_ Liam xua tay.
Lexy thấy thế cũng về lớp lấy cặp sách rồi ra về. Học sinh ở trường chắc cũng đã về gần hết rồi. Alice được Andy đưa về, James đã về từ trước, Harry với Daisy cũng dắt dìu về rồi. CÒn Elena với Ken đang vừa đi vừa chuyện thôi.
- Cậu đi ăn trưa với tớ đi_ Ken rủ.
- CŨng được. Mấy giờ về để tớ còn báo quản gia_ Elena gật đâu đồng ý ngay.
- Ăn xong tớ đưa cậu đi chơi nữa, cứ biểu là sẽ ăn tối ở nhà là được rồi_ Ken tính qua tính lại.
Loading...
- Ok_ Elena lấy điện thoại ra nhắn tin về nhà báo.
Hai đứa ngồi trên chiếc Peugeot RCZ màu xanh dương. CHẳng ai nói chuyện với ai, mỗi người nhìn một hướng.
- Tớ dẫn cậu đi mua bộ đồ khác đã nhé?_ Ken nhìn bộ đồng phục của Elena hỏi.
- Ừm, cậu cũng vậy nhỉ?_ Elena cười vui.

- Cậu cười xinh lắm_ Ken cười khen nhỏ làm nhỏ đỏ cả mặt.
- Cậu cười trông cũng đẹp trai mà_ Elena vừa cười vừa khen lại.
- Khen qua khen lại thế này đến bao giờ mới xong. Xuống thôi nào_ Ken dừng lại trước một shop thời trang.
Cậu xuống trước mở cửa cho nhỏ. Hai người bước vào shop làm nhân viên cứ đơ ra bởi vẻ đẹp của hai người. chọn đi chọn lại cuối cùng hai người cùng vô thay đồ. Ken mặc áo phông trắng bên trong, khoác áo khoác thể thao màu đen có mũ ra bên ngoài, mặc quần bò màu xanh đen, đi giày thể thao. Bước ra sau là Elena với chiếc áo khoác thể thao màu đen giống với Ken, mặc quần bò bó màu đen, đi boots ngắn cổ màu đen nốt, hở mỗi cái cổ áo phông màu trắng.
- Cậu mặc vậy có lạnh không?_ Ken quan tâm hỏi.
- Không sao, chúng ta đi ăn thôi, tớ đói lẳm rồi_ Elena xoa bụng tả.
- Ừm_ Ken cừoi rồi cùng nhau bước ra khỏi Shop.
Đi một đoạn nữa, khoảng 10 phút, chiếc xe dừng lại ở cửa hàng Life. Trông rất sang trọng, ba tầng. Hai người chọn chiếc bàn gần cửa số bên trái ở tầng hai. Ken nhường cho ELena chọn món, cho cô gọi cả xuất của mình cơ. Chọn xong nhỏ nhận thấy ánh mát của Ken đang nhìn mình nên ra vẻ giả ho.
"khụ...khụ"
Ken giật mình quay qua chỗ khác ngay.
- Tớ chọn như thế cậu chắc là ăn đc chứ?_ Elena hỏi.
- Ăn được mà, mình không kén chịn lắm đâu_ Ken xua tay cười.
- Đồ ăn của quý khách đây ạ_ Một anh phục vụ mang đồ ăn ra, lễ phép chào hỏi, mắt thì cứ hếch lên nhìn nhỏ.
- Xong rồi thì vào đi_ Ken bực tức nói anh phục vụ, cái dáng vẻ này làm Elena phải cười.
- À...vâng_ Anh phục vụ đi vào, Elena mới thôi không cười nữa.
- Thôi ăn đi_ Nhỉ nén cười nói với Ken.
- Cậu đừng có cười nữa mà_ Ken nhăn nhó nói.
- Ơ hay, sao mà cấm cười được_ Nhìn vẻ mặt Ken nhỏ lại cười lớn.
- Elena, tớ không chơi với cậu nữa bây giờ_ Ken quay mặt đi chỗ khác, hai tay khoanh trước ngực.
- Ôi trời...Ken ơi, cậu học lớp 11 rồi đọ, Chắc hẳn ai cười cậu là đều bị giận như này phải hơm?_ Elena giở giọng điệu chọc Ken.
- Ở cạnh cậu mới thế thôi_ Không biết thế nào mà ken lỡ miệng nói ra câu này.

Elena thì đơ ra nhìn Ken nửa mặt bên này. Thật lòng thì Ken rất tốt, đẹp trai, lại còn con nít, khiến Elena ở cạnh thì thấy yêu lắm, chỉ muốn ôm vào lòng thôi.
Ken quay lại nhìn Elena thì đúng lúc thấy nhỏ nhìn mình, mắt nhìn mắt.
1s...............
2s..................
3s......................
Rồi nhỏ chớp chớp mắt quay đi chỗ khác, cầm dao cầm dĩa lên ăn.
- Cậu ăn đi, đồ ăn nguội hêt rồi_ Elena vừa nói vừa lén nhìn Ken nhưng thấy Ken vẫn nhìn mình nên nhìn chỗ khác luôn.
- Ừm, mình cũng đói rồi_ Ken biết Elena ngại nên cũng quay vào ăn tiếp.
Ăn xong hai người rủ nhau đi xem phim. Khổ nỗi Ken muốn xem phim thần thoại viễn tưởng nhưng Elena lại khăng khăng đòi xem phim tình cảm. Hai người đứng trong quầy vẽ cãi nhau như con nít. Cuối cùng Ken cũng đành nhường Elena. Thế là họ vào rạp xem phim Vũ điệu đường phố. Nói là xem nhưng chỉ có mỗi Elena xem thôi, Ken ngủ gật à. Đến cái cảnh hai nhân vật nó hôn nhau trên màn ảnh Elena mới quay đi nhìn qua Ken. Cậu ta ngủ gật trông rất đáng yêu. Nhỏ đưa sát mặt mình lại mặt Ken, đôi môi mấp máy cạnh tai Ken.
- Thực ra tớ yêu cậu, chỉ là tớ sợ cậu không yêu tớ thôi_ Vừa nói nhỏ vừa đưa bàn tay xinh xắn vớt vài sợi tóc rớt trên má Ken.
Elena tiến gần hơn nữa, cuối cùng môi chạm môi. Nhỏ định rời đi ngay nhưng có một đôi tay kéo tay nhỏ lại. Đôi môi anh đào của nhỏ bị người con trai kia tham lam mà nuốt chọn. Bất ngờ quá mà mắt nhỏ mở to ra nhìn người con trai ý. Cậu ta vẫn nhắm mắt, mãi đến khi nhỏ đưa tay còn lại đập nhẹ vào ngực Ken cố thoát ra, cậu mới buông nhỏ ra. Ken nhìn nhỏ đầy nhu tình còn Elena bối rối, đôi má xấu hổ mà đỏ ửng lên.
- Tớ yêu cậu, làm bạn gái tớ nhé?_ Ken dịu dàng hỏi nhỏ.
Elena ngước mắt nhìn Ken, ánh mắt long lanh như muốn rơi lệ.
- Cậu thực sự yêu tớ chứ?_ Giọng Elena khàn khàn, nước mắt nhỏ rơi.
- thực sự....Tớ cần cậu_ Ken Lấy trong túi ra chiêcs khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nhỏ.
- Tớ đồng ý_ Và rồi Elena nói ra ba từ này làm Ken ôm chầm lấy nhỏ sung sướng làm sao.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18: Tôi...tôi...




Lexy ngồi nhìn đồng hồ đếm từng phút giây. Mang trên người chiếc áo len lông hồng pha cam nhẹ nhàng với chân váy voan trắng xếp tầng, đi boots đen thấp cổ 10cm. Mái lệch, tóc xoăn sóng nhẹ, đeo thêm cái kính đen. 3h chiều nó rời nhà đến biệt thự Thiên Thiên. Xuống xe ô tô, bác tài chào cô rồi về. Tiến lại nhấn chuông cửa, chỉ một phútthôi có người ra mở cửa ngay lập tức. Trong lúc đó James đang ngủ trên phòng, không hay biết gì.- Thiếu gia đâu?_Lexy lạnh lùng nhìn người là hỏi.
- Dạ,...cậu chủ ở trên phòng ạ_ Cô hầu kính cẩn.
- Dẫn tôi_ Lexy nhìn cô hầu nói.
- Vâng_ Cô hầu gật đầu đi trước.
Phòng James ở tầng 2 cuối hành lang trái. Đến đây Lexy đưa mắt ý kêu cô hầu không cần làm gì nữa. Hiểu ý cô hầu đi luôn.
Vặn núm khóa bước vào phòng. Căn phòng của cậu ta thật rộng. Mới chỉ thấy bàn ghế và sách thôi. Đi theo các đường trong phòng qua buồng khác, nó bắt gặp cái cảnh James đang ngủ, không nằm trên giường mà ở ghế sofa cạnh cửa sổ. Trên tay ôm con gấu bông màu trắng, cũng to lắm đó, vừa vòng tay. Tai lại còn đeo tai nghe nữa chứ, nhìn lúc ngủ thôi mà cũng rất đáng yêu. Tiến lại ngồi cạnh cậu, nó khẽ nở nụ cười, một nụ cười thiên thần. Nó đưa tay vuốt đôi má của James đầy âu yếm. Nhưng rồi nụ cười của nó vụt tắt, thay vào đó là lo âu, là biểu hiện đầy đau khổ.
Trong lòng nó lại nhen lên những ý nghĩ nó không hề muốn. Biết làm sao khi một ngày ta phải xa cách... Biết sẽ thế nào khi người biết sự thật...Biết sẽ đau lắm nhưng vẫn phải chịu đựng...Biết tim không muốn nhưng lí trí không nghe. Rất muốn nói một lời xin lỗi dù người không chấp nhận...nhưng lại ghét cái cảm giác bị người ta hận...bị người ta xa lạnh. Biết làm sao mỗi khi nhìn gương mặt này...lại không thể làm được gì. Để đêm về ta lại mơ về nhau, về nhưng lúc ta cười. Phải chăng ta đã yêu nhau mất rồi...
Cảm thấy có bóng ai đó trước mình, cảm thấy có đôi tay nào đó trên má mình. James mở đôi mắt, trước mắt cậu là cô gái cậu hằng thương nhớ. Nhưng người ý thí thẫn thờ, khuân mặt buồn bã mà nhìn cậu, nhưng thực ra tâm hồn thì ở xa tít đâu đâu. Giật mình ngồi dậy, tháo tai nghe ra, cô gái cũng ngồ quay đi, thu tay về.
- Cậu đến lâu chưa?_ James gãi đầu hỏi nó.

- Mới đến thôi_ Nó thở dài trả lời.
- Đến mà không thèm gọi người ta dậy, định giở trò gì đây?_ James trỏ mặt Lexy trêu.
Nó gạt phắt tay James đi.
- Trò gì là trò gì?_ Nó lườm cậu hỏi.
- Ai mà biết đc_ James nhún vai trả lời.
- Gọi tui đến có việc gì đây?_ Nó khoanh tay trước ngực hỏi.
- Chả làm gì_ James ngáp ngủ nói.
- Phí thời gian, tôi về đây_ Lexy đứng dậy nhưng bị James kéo lại
Và thế là mất đà, Lexy ngã lên người James, tuy nhiên lần này chị trống tay được nên mặt cách mắt, mỗi tội là không đứng dậy được.
- Cậu muốn chết...._ Lexy đang nghiến răng nghiến lợi nói từng câu từng chữ thì James ôm nó lật ngược lại.
James ở trên, Lexy ở dưới. Mặt nó thì đã đỏ lên phần nào, cậu thì vẫm cười vui.
- Làm cái gì..._ Nó định nói làm cái gì vậy?
Chưa nói hết câu thì môi James đã chạm vào môi nó. Lexy chả chịu bị cưỡng hôn thế này đâu, nó giãy giụa rồi đập tay vào lồng ngực chắc khỏe của James. Tuy nhiên vì làm thế mà James đã nắm chặt lấy hai cổ tay của nó một cách không thả thì không bỏ ra được. Điều đó làm nó thấy đau tay, sơ hở thốt lên...
Loading...
" A"
Chỉ là há miệng be bé thôi nhưng mà lưỡi của James thì đã ở trong khoang miệng của nó rồi. Cậu tham lam hôn nó như rời ra là mất, mất mãi mãi vậy. Lexy thì càng ngày càng bực mình, nhưng chẳng hiểu cái gì đã xảy ra. Khi nó hé mắt nhìn người con trai đó thì ý chí của nó cũng mất, nó thả lỏng người rồi không chống cự nữa. Ngược lại là đằng khác, nó đáp lại nụ hôn đó đầy dịu dàng. James cảm thấy lạ, quá lạ, tại sao nó lại như thế, nhưng cũng chẳng mấy bận tâm mà hôn cô cuồng nhiệt. Chả được bao lâu, cái ý nghĩ đen tối xuất hiện trong đầu cậu, cậu dừng hôn, từ từ buông đôi môi nhỏ ra rồi nằm lăn ra bên cạnh nó, nhìn lên trần nhà, nghĩ ngợi. Lexy như còn vương vấn đưa tay lên môi mình, cuộc sống sau này nó biết làm thế nào.

Không gian tĩnh lặng rồi đến căng thẳng...
" Cốc...cốc...cốc"
Ngoài phòng, tiếng gõ cửa vang lên cùng một giọng nói.
- Thưa cậu chủ, mọi thứ người dặn đã xong hết cả rồi ạ.
Nghe câu này James ngồi dậy, tâm trạng khác lúc nãy, đầy vui vẻ mà trả lời.
- Ta biết rồi.
Quay qua nhìn Lexy cũng đã ngồi dậy.
- Tớ có cái này cho cậu đấy, đi nào_ James đứng dậy giơ tay ra trước mặt Lexy.
Thấy vậy nó nắm lây tay James để cậu kéo mình dậy.
Đi sau James một đoạn, một đoạn đường không xa lắm. đột nhiên James đứng lại, lấy một chiếc khăn, che mắt Lexy lại.
- Làm gì thế?_ Lexy khó chịu hỏi.

- chút nữa biết liền_ James bí mật.
Đi thêm một đoạn, họ đã ở vườn hoa phía bên phải ngôi nhà. Lúc này James gỡ khăn ra cho Lexy. Hai tay bịt miệng, đôi mắt long lanh, đôi chân vô thức lùi về sau 1 bước nhỏ. Cái gì thế này, đây là điều mà nó hằng sợ, có phải là đã mơ quá dài không?
Gió lao xao thổi làm những cánh hoa đào màu hồng phấn bay khắp nơi, rơi xuống cả cái hình trái tim được xếp từ hoa hồng đỏ kia nữa. Đang sững sờ trước mọi thứ thì pháo sáng phụt lên từ mặt cỏ xanh. Rồi bất ngờ hơn một duy băng ở cành cậy đào thả xuống với dòng chữ "Tớ yêu cậu, làm người luôn yêu tớ nhé?" Ngọn gió cứ xào xạc, trời như tối lại dần, làm sao biết nước mắt nó mới ứa ra rồi, hạnh phúc hay đau khổ đây. James tươi cười tiến lại gần Lexy.
- Lexy à, cậu làm người yêu tớ được không?_ James dịu dàng nói từng từ, từng ánh mắt đầy hy vọng bao quát Lexy.
- Tôi...tôi..._ Lexy sợ, nó run lên, lùi về phía sau.
Và rồi, nó quay lưng chạy đi, chạy ra khỏi khu vườn, chạy ra khỏi căn nhà.
- Lexy.....Lexy...Lexy à..._ James gọi nó, từ to rồi tới nhỏ.
Cậu như lạng người rồi ngã xuống nền cỏ xanh. Nắng tắt hẳn, mưa rơi, chỉ vài hát thôi nhưng rồi lớn hơn, mưa rơi xuống lấn át đi giọt nước mắt trên má của hai người. Hai con người đau khổ nhất vào ngày hôm nay.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19: Chuyện?




Trên con đường ngoại ô dài tít tắp, có một bóng hình nhỏ nhắn đang bước đi dưới cơn mưa chưa có dấu hiệu tạnh. Tóc nó thì đã ướt hết rồi, quần áo cũng thế, người nó run lên từng hồi, lạnh, quá lạnh. Trời tối dần, đoạn đường vắng người chỉ có ánh đèn cao áp, nhưng chẳng ít lâu, tất cả chỉ một màu đen. Nó ngã xuống vỉa hè, đôi môi mấp máy gì đó rồi thôi...----------------------------------------------------
*Biệt thự Sarah.*
Tuấn và người nhà Lexy đang nhốn nháo hết cả lên vì đã 9 giờ tối rồi mà vẫn chưa thấy cô chủ về. Đã cho gần 300 người đi tìm rồi mà không thấy gì, đã gọi điện phải tới cả trăm lần nhưng không ai bắt máy, bởi lẽ cái điện thoại nó rơi ở trước cổng biệt thự Thiên Thiên rồi. Tuấn đi đi lại lại trong nhà nghĩ đủ cách, tai nghe điện thoại.
- Hoàng tiểu thư có phải không ạ?_ Tuân hỏi qua điện thoại.
-....
- Cho tôi hỏi, cô chủ nhà chúng tôi có ở đó không ạ?_ Tuấn nhanh nhẹn hỏi luôn.
-....
- Vâng, xin lỗi đã làm phiền. Nếu người có biết cô chủ ở đâu mong hãy báo cho tôi_ Tuấn nói rồi tắt máy luôn.
Tiếp tục gọi điện thoại.
- Mai tiểu thư ạ? tôi là Tuấn đây, không biết có cô chủ nhà chúng tôi ở đó không?_ Tuấn gọi cho Alice.
-.....
- Dạ người đi từ chiều mà không thấy về, gọi không được_ Tuấn trả lời.
-....
- Vâng_ Lại ỉu xìu cúp máy.

Thời gian cứ thế trôi. 9 rưỡi, biệt thự Sarah có khách. Andy, Ken, Alice, Elena, Daisy rồi cả Harry nhưng thiếu James làm người ta khó mà tin được.
Trong khi những ngôi nhà khác đã tắt đèn thì ngôi nhà này lại bật tất cả các bóng điện lên, từ ngoài vào trong, người đi ra, đi vào tấp nập.
- Cậu ấy liệu có ở nhà James không?_ Elena nói.
- Cô chủ đã nói tôi 7h tới đón nhưng chưa kịp đi thì người ở biệt thự Thiên Thiên đã gọi điện tới hỏi có cô chủ ở nhà không rồi._ Tuấn mệt mỏi nói.
- Thằng kia không tới?_ Harry ý nói James.
- Không gọi điện được, treo biển không tiếp khách_ Andy trả lời.
- Không phải bị bắt cóc chứ?_ Alice run lên mà nói.
- Ai dám chứ?_ Tuấn gạt phắt cái ý nghĩ của ALice đi.
- Sao không?_ Harry nheo mày hỏi.
- Trên người cô chủ có hình xăm ở sau gáy, cái hình này được ông chủ tuyên bố cái ngày đưa tiểu thư lên làm việc ở tập đoàn là ai động tới sẽ chết rồi, lại luôn mang một chiếc vòng có hình một bông hoa hồng đính đá Ruby do chính em gái Mafia tặng, sao có thể có người dám_ Thế là Tuấn đã tuột miệng nói hết rồi.
Nghe xong câu này Harry mới đờ người ra, hình xăm đó, anh đâu có nhìn nhầm, nó cũng là nhận nuôi.
Đang suy nghĩ hết một loạt thì tiếng chuông điện thoại của Alice vang lên. Mọi người dừng mọi hoạt động quay qua nhìn Alice. NHỏ lấy điện thoại ra ròi lướt nhẹ màn hình.
- Alo...
- Cho hỏi đây có phải là số điện thoại của Mai tiểu thư không?_ Một giọng nam ở đầu dây bên kia vang lên.
- Phải. ông là ai?_ Nhỏ không ngần ngại hỏi luôn.
- Tôi là tổng giám đốc bệnh viện My Heart, chúng tôi có một bệnh nhân được cho là rất giống với người bạn mà lần trước đã đi cùng tiểu thư tới đây kí hợp đồng. -Không biết tiểu thư có thể dành ít phút tới không?_ Người đàn ông bên kia từ tốn giải thích.
- Được_ Alice chỉ nói một từ rồi tắt máy.
Mọi người vẫn đang nhìn nhỏ. Nhỏ không để mọi người chờ lâu.
- Tớ nghĩ mình biết nó ở đâu rồi. Đi thôi_ Alice nói rồi đứng dậy cầm lấy cái áo và bước ra khỏi nhà.
Loading...
Mọi người nghe nhỏ nói vậy cũng làm theo. Mọi người đi xe theo Alice và nhỏ dừng ở bệnh viện My Heart làm họ không khỏi lo lắng.
Người tự xưng là tổng giám đốc và một vài nhân viên khác đã đứng chờ ngoài cửa. Thấy đám người của nhỏ đang tiến tới thì cúi chào.
- Cô ấy đâu?_ Alice hỏi.

- Mời mọi người đi theo tôi_ Nói rồi ông tổng giám đốc đi trước dẫn đường.
Phòng bệnh 347, mở cửa bước vào. Khuân mặt trắng bệch kia không ai khác chính là Lexy rồi. Mọi người vội vàng chạy tới bên nó, gọi rồi lay nhưng chẳng thấy nó thưa, ngay cả mở mắt cũng không.
- Đúng là cô ấy, nhưng rốt cuộc cô ấy bị làm sao?_ ALice gằn từng chữ hỏi bác sĩ và tổng giám đốc, đôi mắt long lanh.
- Có một đôi vợ chồng đứng tuổi trên đường đi chơi ở ngoại ô Long Thanh thấy cô ấy nằm bất tỉnh trên đường, thế là họ đưa cô ấy vào đây._ Tổng giám đốc vẫn nói nhẹ nhàng như chưa có việc gì xảy ra vậy.
- Cô ấy chính là con gái của ông chủ tập đoàn bất động sản Gloria đấy, các người mà không làm cô ấy tỉnh lại thì đừng có trách ta_ Alice hét vào mặt hai người họ.
Lúc này thì khuân mặt của hai người kia mới tím tái lại, mồ hôi bắt đầu toát ra, người thì run cầm cập.
- Xin mọi người bình tĩnh, tiểu thư đây... là do ở dưới mưa quá lâu... cho nên cơ thể mới...mới...yếu như vậy, gây ra sốt cao... rồi lại là mùa đông nên... bị cảm nặng. Còn mấy vết xước...có lẽ là lúc ngã gây ra._ Ông bác sĩ ấp úng nói, người run bần bật.
- Hừm, ra ngoài đi_ Alice quát.
Nghe lời hai người kia bước ra khỏi phòng. Cả hội lặng người đứng nhìn Lexy nằm trên giường bệnh đầy chua xót. Khuân mặt đã nhợt nhạt, lại thêm vài vết xước ở cánh tay, dây chuyền đầy người, đôi mắt như bị sưng lên do khóc.
- Tiểu thư sao lại bị ngất ở con đường tới nhà James chứ?_ Daisy lên tiếng đầu tiên.
- Chắc chắn là hai người này lại cãi nhau gì đó rồi Lexy bỏ về gặp tời mưa nên ngất_ Ken suy luận.
- Tớ sẽ giết chết cái tên đó_ Alice nghiến răng nói từng chữ rồi định ra khỏi phòng nhưng bị tay Andy giữ lại.
- Em định đi đâu?_ Andy hỏi nhỏ thế chứ biết đi đâu rồi.
- Tới biệt thự THiên Thiên_ Alice vùng vẫy mà không bỏ tay Andy ra được.
- Đừng làm mọi chuyện rối lên. Em tới đó cũng không giết được cậu ta đâu_ Andy bỏ tay ra.
- Hừ..._ Alice hừ một cái rồi cũng không đi nữa.

- Tôi biết ăn nói sao với ông bà chủ bây giờ_ Tuấn cạnh đó đang vò đầu bứt tóc, nước mắt muốn tuôn rơi.
- Cô chủ ơi làm ơn đừng có mệnh hệ gì thì tôi chỉ có chết thui_ Tuấn lại than thêm.
- Thôi đi. Cô ấy không chết đâu mà. Ngươi chỉ việc nói đúng sư thật sẽ chả sao cả_ Elena quát.
- Mọi người về đi, để tôi ở đây trông cô ấy là được rồi_ Alice ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh.
- được chứ?_ Elena hỏi.
- Tôi ở đây cùng là được, muộn rồi đấy_ Andy nói thay Alice.
- Ừm, vậy chúng tôi về nhé. Anh không về sao?_ Daisy quay qua hỏi HArry.
- À...ừ_ Harry sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ rồi đi cùng Daisy về.
- Mình cũng về đây_ Ken nói rồi kéo cả Elena đi ra.
- Ngươi về lấy đồ cho cô chủ ngươi đi_ Andy bảo Tuấn.
- Vâng, làm phiền hai người_ Tuấn lau nước mắt, đi về.
Thấy Alice có vẻ rất buồn lại mệt nên Andy cũng chả muốn nói gì nhiều, chỉ bế cô lại ghế sofa đặt cô xuống. Chả ai hay cô đã ngủ say mất rồi, 11h rồi chứ chả sớm gì cho cam.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom