Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Vưu Vật - Nhi Hỉ

Vưu Vật - Nhi Hỉ
Chương 900: Phải đòi lại


Khương Nghênh nói xong, Châu Dị trầm giọng ôn nhu nói.

"Đừng xem."

Khi Châu Dị nói hai chữ "đừng xem", Khương Nghênh cảm thấy tim mình như thắt lại.

Hốc mắt vốn chỉ hơi nóng bỗng chốc ngấn nước, sau đó, nước mắt lăn dài trên má.

Thấy Khương Nghênh rơi nước mắt, Châu Dị thở dài, buông tay đang che mắt cô xuống, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên má cô.

Châu Dị hôn rất nhẹ nhàng, hết lần này đến lần khác, mỗi nụ hôn đều chính xác rơi vào vệt nước mắt trên má Khương Nghênh.

"Ngoan, đừng khóc."

"Không phải chuyện gì to tát."

"Chỉ là một lũ anti-fan bất mãn với cuộc sống thôi, em chấp nhặt với bọn họ làm gì?"

Khi nói chuyện, Châu Dị cong môi, vẻ mặt thản nhiên, như thể đang nói chuyện của người ngoài cuộc.

Khương Nghênh không đáp lại, vòng tay ôm cổ Châu Dị, vùi mặt vào cổ anh.

Nước mắt nóng hổi của Khương Nghênh lăn dài.

Mỗi giọt nước mắt như rơi vào tim Châu Dị.

Châu Dị ôm cô chặt hơn, cười như không cười, "Vợ yêu, anh muốn trở thành áo giáp của em, không muốn trở thành điểm yếu của em."

Khương Nghênh, "Anh vừa là áo giáp, vừa là điểm yếu của em."

Chuyện của Ngô Tiệp, chỉ trong nửa ngày đã gây ra sóng gió lớn.

Không chỉ các phóng viên báo đài liên tục gọi điện, mà ngay cả ban lãnh đạo cấp cao của Châu thị cũng có vài cổ đông lớn bắt đầu gây áp lực.

Điện thoại reo liên tục.

Hầu hết mọi người không dám gọi điện trực tiếp cho Châu Dị, nên gọi đến Khương Nghênh.

Châu Dị định bảo Khương Nghênh tắt máy để tự mình xử lý, Khương Nghênh xuống giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, vừa lau mặt vừa bình tĩnh nói, "Làm gì có chuyện Chủ tịch công ty đích thân xử lý dư luận, truyền ra ngoài sẽ bị các công ty khác chê cười."

Châu Dị khoanh tay, cau mày dựa vào khung cửa, "Anh sợ em không chịu nổi."

Khương Nghênh đặt khăn lau mặt sang một bên, mỉm cười, "Coi thường em à?"

Nói xong, Khương Nghênh xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Hai người lướt qua nhau, Châu Dị vòng tay ôm eo Khương Nghênh, "Vợ yêu, chuyện này cứ giao cho phòng quan hệ công chúng xử lý."

Khương Nghênh xoay người lại, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Châu Dị, bình tĩnh nói, "Xét về công hay về tư, chuyện này em đều nên tự mình xử lý, xét về công, em là người phụ trách xử lý khủng hoảng truyền thông của Châu thị Media, anh là sếp của em, sếp có chuyện, em đương nhiên phải đích thân ra mặt, xét về tư, anh là chồng em, có người dám bắt nạt chồng em trước mặt em, nếu em không đích thân đòi lại, em nuốt không trôi cục tức này."

Khi nói những lời này, Khương Nghênh rất bình tĩnh, rõ ràng là đã điều chỉnh được cảm xúc.

Châu Dị cúi đầu nhìn cô, bất lực cười, "Vậy em hứa với anh phải chú ý sức khỏe, bảo vệ bản thân và con nhé."

Khương Nghênh cong môi cười, "Yên tâm, con dù giống anh hay giống em, cũng sẽ rất mạnh mẽ."

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh khẽ cười, "Điều này anh không phủ nhận."

Khương Nghênh nói chuyện với Châu Dị xong, liền lần lượt gọi điện cho những phóng viên báo đài đang cố tình thổi phồng sự việc.

Trong điện thoại, Khương Nghênh không giải thích, chỉ gây áp lực.

Có vài chuyện, giải thích một hai câu cũng không rõ ràng, chi bằng không giải thích.

Còn về những bài đăng trên Weibo và những bài viết của các blogger nổi tiếng, cô trực tiếp yêu cầu phòng quan hệ công chúng của Châu thị Media bỏ tiền ra gỡ xuống.

Sau một loạt thao tác, đã bốn tiếng trôi qua.

Khương Nghênh đi đến đầu giường, cầm cốc nước lên uống để làm dịu cổ họng, Châu Dị từ phía sau vòng tay ôm eo cô, áp cằm lên vai cô hỏi, "Mệt không?"

Khương Nghênh dựa vào người Châu Dị, uống thêm một ngụm nước, rồi nói, "Em đã bảo Kiều Nam đặt vé máy bay rồi, tối nay về Bạch Thành."
 
Chương 901: Không có giới hạn


Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị liền cau mày.

Khương Nghênh mím môi, không cần quay đầu lại cũng biết biểu cảm hiện tại của Châu Dị, cô cúi đầu uống nước.

Một lúc sau, Khương Nghênh đưa tay sờ lên mặt Châu Dị, nhẹ giọng nói, "Chuyện này không giống như scandal của người nổi tiếng, càng xử lý sớm càng có lợi cho chúng ta."

Châu Dị không nói gì, nghiêng đầu cắn ngón tay Khương Nghênh, coi như là phản đối trong im lặng.

Khương Nghênh mỉm cười, "Châu tổng, chú ý hình tượng tổng tài bá đạo của anh chút đi, sắp sụp đổ rồi đấy."

Châu Dị trầm giọng nói, "Trước mặt em, anh có hình tượng từ bao giờ?"

Nói xong, Châu Dị hít sâu một hơi, hỏi, "Nhất định phải về sao?"

Khương Nghênh đặt cốc nước xuống, giọng điệu kiên định, "Ừm, nhất định phải về."

Châu Dị đặt tay lên bụng Khương Nghênh, "Anh về cùng em."

Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn Châu Dị, mỉm cười, "Được."

Vé máy bay về Bạch Thành được đặt lúc sáu giờ chiều.

Thorne lái xe đưa hai người đến sân bay, giúp họ lấy hành lý xuống xe, chống một tay vào cửa xe nói, "Hai người chắc chắn không muốn chơi thêm vài ngày nữa sao?"

Châu Dị cười nói, "Có dịp sẽ quay lại."

Thorne nhìn Khương Nghênh, cười nhún vai, "E là trong vòng một năm tới sẽ không có cơ hội đâu."

Châu Dị khẽ cười, ôm Thorne chào tạm biệt, "Giúp tôi chăm sóc hai người bạn của tôi nhé."

Thorne thành thật nói, "Tôi sẽ cố gắng."

Châu Dị, “Phải làm được."

Chào tạm biệt Thorne, Châu Dị và Khương Nghênh vào sân bay làm thủ tục lên máy bay.

Hơn hai mươi tiếng đồng hồ, lúc đến không thấy khó chịu gì, nhưng lúc về, từng giây từng phút đều khiến Châu Dị như ngồi trên đống lửa.

Trên đường đi, Châu Dị hỏi Khương Nghênh không dưới mười lần có thấy khó chịu ở đâu không.

Khương Nghênh vẫn buồn ngủ, nửa tỉnh nửa mê đáp lại Châu Dị, "Em không sao, anh cũng ngủ một lát đi."

Máy bay hạ cánh xuống Bạch Thành vào chiều hôm sau.

Cát Châu lái xe đến đón.

Cát Châu vừa giúp hai người lấy hành lý bỏ vào cốp xe, vừa kể về chuyện của Ngô Tiệp.

"Chắc chắn là có người đứng sau giật dây, nếu không thì không thể nào bị thổi phồng lên như vậy được."

"Hôm nay em có liên lạc với trợ lý Trần, nghe nói lúc dìm bài viết xuống cũng gặp phải trở ngại."

"Ngô Tiệp…Ngô… Dì Ngô cũng bị không ít phóng viên quấy rầy, em đã đổi phòng bệnh cho bác gái, chú Bùi đã giúp sắp xếp điều dưỡng riêng, bác sĩ và y tá cũng là người riêng."

Chỉ vài câu ngắn gọn, Cát Châu đã tóm tắt rõ ràng tình hình từ khi sự việc xảy ra.

Khương Nghênh "ừm" một tiếng, cúi người lên xe.

Cát Châu nhìn Châu Dị, rồi lại nhìn Khương Nghênh đang ngồi trong xe, luôn cảm thấy không khí giữa hai người hơi kỳ lạ, nhưng cụ thể là lạ ở đâu thì anh ta lại không nói rõ được.

Cát Châu, "Anh rể, lên xe thôi."

Châu Dị trầm giọng nói, "Lát nữa lái xe chậm một chút, cố gắng đừng để xóc."

Cát Châu gật đầu không mấy để ý, "Anh cứ yên tâm về tay lái của em."

Châu Dị liếc Cát Châu, "Không yên tâm được."

Cát Châu, "???"

Tìm cớ gây sự à?

Hai người cãi nhau trong chuyến du lịch trăng mật sao?

Châu Dị nói xong, cúi người lên xe, ngồi cạnh Khương Nghênh ở hàng ghế sau.

Cát Châu giúp hai người đóng cửa xe, nhìn thấy hai người nắm chặt tay nhau, anh đưa tay lên gãi đầu.

Rốt cuộc là cãi nhau hay không cãi nhau?

Cát Châu mang theo một bụng thắc mắc lên xe, vừa khởi động máy, điện thoại đặt trên bảng điều khiển đã reo lên.

Cát Châu liếc nhìn điện thoại, thấy là Bùi Văn Hiên gọi đến, không nghĩ nhiều, liền cầm điện thoại lên nghe máy, "Alo, chú Bùi."

Cát Châu nói xong, không nghe thấy Bùi Văn Hiên trả lời, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào chói tai.

"Bác sĩ Bùi, nghe nói anh đã kết hôn với dì của Châu phu nhân phải không? Xin hỏi hiện tại anh đang dùng thân phận gì để ngăn cản chúng tôi vào phỏng vấn?"

"Bác sĩ Bùi, mối quan hệ giữa Châu tổng và mẹ anh ta rốt cuộc là như thế nào, anh có biết không?"

"Bác sĩ Bùi, anh nghĩ gì về việc cháu rể của anh có một người mẹ là tiểu tam? Chuyện này có ảnh hưởng đến tình cảm của anh và vợ anh không?"
 
Chương 902: Mất mặt


Đầu dây bên kia, mấy phóng viên giải trí chĩa micro gần sát mặt Bùi Văn Hiên.

Câu hỏi nào cũng sắc bén, cay nghiệt.

Cát Châu nghe thấy vậy, tim đập thình thịch, theo bản năng nhìn vào gương chiếu hậu để quan sát sắc mặt của Châu Dị.

Điện thoại của Cát Châu cách âm không tốt lắm, không phải do chất lượng kém, mà là do Cát Châu có thói quen chỉnh âm lượng lên mức cao nhất.

Cuộc phỏng vấn qua điện thoại vẫn đang tiếp tục, Cát Châu nắm chặt điện thoại, ngón tay lần mò lên trên, đặt lên phím điều chỉnh âm lượng bên cạnh, lặng lẽ giảm âm lượng xuống từng chút một.

Không khí trong xe yên tĩnh đến lạ thường.

Cát Châu không biết Châu Dị và Khương Nghênh nghe được bao nhiêu âm thanh từ đầu dây bên kia.

Nhưng hai người họ không hỏi trực tiếp, Cát Châu cũng coi như không biết.

Một lúc sau, Cát Châu hắng giọng định lên tiếng, thì đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng tút tút.

Cát Châu vừa mở miệng liền cứng đờ người, đưa điện thoại lên nhìn, màn hình điện thoại đã tối đen.

Cát Châu, "..."

Cát Châu đang ngẩn người nhìn màn hình điện thoại, thì Khương Nghênh ngồi ở hàng ghế sau lên tiếng, "Về Thủy Thiên Hoa Phủ trước."

Nghe thấy lời Khương Nghênh, Cát Châu hoàn hồn, vội vàng cất điện thoại, đáp, "Vâng."

Cát Châu nói xong, xoay vô lăng.

Xe chạy về hướng Thủy Thiên Hoa Phủ, khi đi qua một ngã tư, Khương Nghênh nhẹ giọng nói, "Lát nữa anh về nhà trước đi, em và Cát Châu đến bệnh viện một chuyến."

Châu Dị nghe vậy, cau mày, "Không được."

Khương Nghênh nói, "Có Tiểu Cửu và Cát Châu đi cùng, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Châu Dị trả lời bằng giọng trầm thấp, không cho phép cô từ chối, "Tuyệt đối không được, không có gì để thương lượng."

Khương Nghênh thở dài, "Châu Dị."

Châu Dị, "Có hai lựa chọn, một là sắp xếp người khác đi, hai là anh đi cùng em."

Khương Nghênh, "..."

Châu Dị và Khương Nghênh nói chuyện ở hàng ghế sau, Cát Châu lặng lẽ giảm tốc độ.

Khoảng năm phút sau, Khương Nghênh cau mày nói, "Cát Châu, quay đầu xe, đến bệnh viện."

Cát Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Vâng."

May mà vừa nãy cậu ta đã giảm tốc độ, nếu không đi thêm một đoạn nữa sẽ là đường một chiều, muốn quay đầu lại sẽ không dễ dàng như vậy.

Cát Châu vừa mới thấy may mắn vì sự nhanh trí của mình thì Châu Dị đã trầm giọng nói: "Cát Châu, gọi điện cho Tiểu Cửu, bảo cậu ta lái xe đến bệnh viện ngay."

Cát Châu bị sặc nước bọt, ho sặc sụa.

Châu Dị, "Có vấn đề gì sao?"

Cát Châu cố gắng đáp, "Không có vấn đề gì ạ."

Từ sau chuyện lần trước, Cát Châu không còn nói chuyện với Tiểu Cửu nữa.

Hai người dù thỉnh thoảng gặp mặt, cũng chỉ lướt qua nhau, không thèm nhìn đối phương lấy một cái.

Chủ yếu là do Tiểu Cửu không thèm nhìn cậu ta, cậu ta cũng không muốn hạ mình.

Châu Dị nói xong, Cát Châu nắm chặt vô lăng, kết nối bluetooth trên xe, tìm số điện thoại của Tiểu Cửu rồi gọi.

Chuông điện thoại reo, Cát Châu thầm nghĩ: Đây không phải là tôi tự nguyện gọi, hoàn toàn là vì công việc.

Tiếng chuông điện thoại vang vọng trong xe, trái tim Cát Châu cũng đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng căng thẳng.

Một phút sau, tiếng chuông điện thoại đột ngột dừng lại, cuộc gọi hiển thị đã kết thúc.

Cát Châu, "..."

Điện thoại đã kết nối, nhưng không ai nghe máy.

Cát Châu mím môi, sắc mặt từ căng thẳng chuyển sang đỏ bừng.

Châu Dị, "Không ai nghe máy à?"

Cát Châu mặt nóng bừng, đầu óc quay cuồng, "Vâng."

Châu Dị thản nhiên nói, "Để anh gọi."

Châu Dị nói xong, liền lấy điện thoại ra bấm số.

Chỉ vài giây sau, điện thoại được kết nối, giọng nói lạnh lùng, vô cảm của Tiểu Cửu vang lên: "Châu tổng."
 
Chương 903: Tiểu quỷ khó đối phó


Tiểu Cửu nói xong, Châu Dị trầm giọng "ừm" một tiếng.

Tiếp đó, Châu Dị không nói vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề, "Bây giờ cậu lái xe đến bệnh viện đợi tôi."

Tiểu Cửu đáp, "Vâng, Châu tổng."Cúp điện thoại, Châu Dị liếc nhìn Cát Châu đang lái xe.

Qua gương chiếu hậu, Cát Châu bề ngoài trông không có gì khác lạ, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy lưng cậu ta thẳng đơ, hàm nghiến chặt.

Châu Dị cất điện thoại, trầm giọng nói, "Hai người vẫn chưa làm hòa à?"

Cát Châu nhìn thẳng về phía trước, không chớp mắt trả lời, "Vâng."

Châu Dị, "Hôm nào anh sắp xếp thời gian cho hai đứa nói chuyện rõ ràng."

Cát Châu mím môi, nửa phút sau mới nói: "Anh rể, không cần đâu, em với cậu ta không có gì để nói cả."

Mất mặt quá.

Người ta còn không thèm nghe điện thoại của cậu ta, cậu ta còn mặt mũi nào mà đi năn nỉ.

Lúc này, ở bệnh viện.

Cuộc phỏng vấn của hơn mười phóng viên với Bùi Văn Hiên vẫn đang tiếp tục.

Bệnh viện đã huy động đội bảo vệ, hơn hai mươi bảo vệ được đào tạo bài bản, nhưng vẫn không thể ngăn cản được đám phóng viên này.

Đúng là người chết vì tiền, chim chết vì mồi, để có được tin tức nóng hổi, hơn mười phóng viên này gần như liều mạng.

Cuối cùng, bệnh viện không còn cách nào khác, đành phải sắp xếp Bùi Văn Hiên và những phóng viên này vào phòng họp.

Bùi Văn Hiên ngồi ở vị trí chủ trì, hơn chục phóng viên hăm hở ngồi hai bên.

"Bác sĩ Bùi, chúng tôi chỉ muốn biết sự thật, anh cứ im lặng như vậy không ổn đâu."

"Bác sĩ Bùi, tuy Châu tổng không phải là minh tinh, nhưng dù sao cũng là người của công chúng, anh ta phải cho công chúng một lời giải thích chứ."

"Bác sĩ Bùi, thái độ hiện tại của anh là do Châu tổng chỉ thị sao? Hay là do Châu phu nhân chỉ thị?"

Các phóng viên vẫn tiếp tục đặt câu hỏi, Bùi Văn Hiên liếc nhìn bọn họ, bình tĩnh uống nước khoáng.

Tình hình căng thẳng như vậy, nếu là người khác, chắc đã sợ đến mức mặt mày tái mét.

Nhưng Bùi Văn Hiên là ai?

Là cậu ba nhà họ Bùi.

Lớn lên trong một gia đình như Bùi gia, Bùi Văn Hiên đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió.

Thực ra, Bùi Văn Hiên căn bản không coi những phóng viên này ra gì.

Đội trưởng đội bảo vệ đứng sau lưng Bùi Văn Hiên, thấy anh không nói gì, liền cúi người ghé sát tai anh nói, "Bác sĩ Bùi, chúng ta cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách, anh xem anh có..."

Đội trưởng bảo vệ chưa nói hết câu, đã bị Bùi Văn Hiên liếc mắt cảnh cáo.

Tuy bình thường Bùi Văn Hiên đối xử với mọi người rất ôn hòa, nho nhã, nhưng khi lạnh lùng thì cũng khá đáng sợ.

Đội trưởng bảo vệ nghẹn lời, cười gượng hai tiếng, "Anh... anh coi như tôi chưa nói gì."

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thấy hơn mười phóng viên trong phòng họp bắt đầu bồn chồn, Bùi Văn Hiên bóp chai nước khoáng trong tay, đang định lên tiếng, thì cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.

Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, sự ồn ào trong phòng họp lập tức im bặt, chỉ còn lại vài tiếng xì xào bàn tán.

"Châu, Châu..."

"Suỵt, im miệng, đừng gây chuyện."

"Sao lại phải im miệng? Chúng ta đến đây không phải là để phỏng vấn Châu Dị sao?"

"Cậu là người mới à? Phỏng vấn Châu Dị? Cậu có mấy cái đầu?"

Châu Dị lạnh lùng đứng ở ngoài cửa, bên cạnh là Khương Nghênh, phía sau là Cát Châu và Tiểu Cửu với sắc mặt khó coi.

Châu Dị liếc nhìn vào trong, rồi sải bước vào.

Nhìn thấy Châu Dị, Bùi Văn Hiên sững người, sau đó cau mày đứng dậy đi tới, "Ai cho các người đến đây? Chỗ này để tôi xử lý là được rồi."

Bùi Văn Hiên vừa dứt lời, Châu Dị liền vỗ nhẹ vào tay anh ta để trấn an, "Chú nhỏ, làm phiền chú rồi."

Nói xong, Châu Dị lướt qua Bùi Văn Hiên, đi đến chỗ ngồi chủ trì, ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hơn mười phóng viên ngồi hai bên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

"Ai muốn hỏi trước?"
 
Chương 904: Dọn dẹp rác rưởi


Châu Dị nói xong, ánh mắt âm trầm đáng sợ.

Hơn mười phóng viên trong phòng họp nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Thấy vậy, Châu Dị cười khẩy, "Không ai đặt câu hỏi à?"

Đám phóng viên, "..."

Đội trưởng đội bảo vệ đứng ở góc phòng lẩm bẩm, "Vừa nãy không phải còn tranh nhau hỏi không ngừng sao? Bây giờ nhân vật chính xuất hiện rồi, lại im bặt, đúng là bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh..."

Nói xong, đội trưởng đội bảo vệ liếc nhìn hơn mười phóng viên trong phòng họp với ánh mắt khinh bỉ.

Hơn mười phóng viên lúc này đồng loạt "giả câm giả điếc".

Ngay cả phóng viên mới vừa nãy còn muốn xông pha cũng cúi gằm mặt, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.

Mười mấy giây sau, Châu Dị gõ nhẹ ngón tay thon dài lên bàn họp, lạnh nhạt nói, "Cho các người ba phút, nếu trong vòng ba phút các người không nghĩ ra câu hỏi gì, thì quyền lên tiếng sẽ không còn nằm trong tay các người nữa."

Đám phóng viên, "..."

Ba phút trôi qua trong nháy mắt.

Châu Dị căn giờ rất chuẩn, vừa đúng ba phút, anh ngừng gõ tay lên bàn họp, hất hàm về phía Cát Châu đang đứng bên cạnh.

Cát Châu hiểu ý, bước lên phía trước, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua mọi người, "Mấy vị trông đều là phóng viên kỳ cựu, tôi sẽ giúp mấy vị đăng ký, để khi Châu tổng tổ chức họp báo, mấy vị sẽ được ngồi hàng ghế đầu."

Nói xong, Cát Châu nhìn phóng viên gần anh ta nhất, nhìn vào bảng tên trên ngực cô ta, "Tạp chí Tư Duyệt."

Cát Châu vừa dứt lời, phóng viên bị gọi tên liền đỏ mặt, theo bản năng đưa tay che bảng tên trên ngực.

Cát Châu coi như không thấy, tiếp tục nhìn sang phóng viên tiếp theo.

Nhận thấy ánh mắt của Cát Châu, phóng viên ngồi cạnh nữ phóng viên vừa được gọi tên nhanh tay hơn cả cô ta, mặt mày cứng đờ, vội vàng đưa tay che bảng tên của mình.

Cát Châu thấy vậy, nhướng mày: "Hửm?"

Đối phương: "Tôi, tôi là người mới, tuần san của chúng tôi..."

Chưa để đối phương nói hết câu, Cát Châu đã mỉm cười cắt ngang: "Dù cô có phải người mới hay không, cô ngồi ở đây, tức là cô có thể đại diện cho tuần san của cô."

Nói xong, Cát Châu làm động tác "mời", ra hiệu cho đối phương bỏ tay đang che bảng tên xuống.

Đối phương đỏ mặt, vẫn che bảng tên, "..."

Cát Châu cười lạnh, "Xã hội văn minh, động tay động chân không hay đâu."

Đối phương nghe vậy mím môi, rụt rè nhìn Tiểu Cửu đang đứng sau lưng Cát Châu.

Không khí trong phòng họp trở nên ngột ngạt.

Hơn mười phóng viên dưới ánh mắt "mỉm cười" của Cát Châu đều cúi đầu, không dám thở mạnh, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.

Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, Cát Châu đã thu thập xong tên công ty của tất cả các phóng viên.

Sau khi Cát Châu đặt tài liệu trước mặt Châu Dị, Châu Dị cúi đầu liếc nhìn một cái, không xem kỹ, "Chuyện này giao cho cậu xử lý."

Cát Châu, "Vâng."

Châu Dị ngẩng đầu nhìn đám phóng viên đang run rẩy, lại gõ nhẹ ngón tay thon dài lên bàn họp.

Tiếng gõ này của Châu Dị đã dọa cho đám người này sợ mất mật.

Đám phóng viên nghe thấy tiếng động, như bị ai đó nắm gáy, tim đập thình thịch.

Châu Dị thấy vậy liền cười mỉa mai, "Hôm nay tôi ghi nhớ sự tận tâm với công việc của mọi người, sau này nếu Châu thị hoặc Châu thị Media có vị trí phù hợp, tôi nhất định sẽ nhớ đến mấy vị."

Đám phóng viên, "..."

Châu Dị nói xong, cười khẩy một tiếng, đứng dậy bỏ đi.

Châu Dị vừa đi, Khương Nghênh và Bùi Văn Hiên liền theo sát phía sau, để lại Cát Châu và Tiểu Cửu ở lại xử lý hậu quả.

Ngoài phòng họp, Châu Dị lại một lần nữa xin lỗi Bùi Văn Hiên, "Chú nhỏ, hôm nay làm phiền chú rồi."

Bùi Văn Hiên đút hai tay vào túi áo blouse trắng, cười nói, "Người một nhà không nói hai lời."

Châu Dị mỉm cười gật đầu, khi nói tiếp, nụ cười trên mặt anh đã biến mất, anh lạnh nhạt hỏi: "Bà ấy ở phòng nào?"
 
Chương 905: Đối mặt với quá khứ


"Bà ấy" trong lời nói của Châu Dị.

Đương nhiên là chỉ Ngô Tiệp.

Nghe Châu Dị nói vậy, Bùi Văn Hiên theo bản năng nhìn Khương Nghênh đang đứng bên cạnh anh.

Thấy Khương Nghênh khẽ gật đầu, anh mới thở dài, vỗ vai Châu Dị nói, "Đi, tôi đưa cậu qua đó."

Bùi Văn Hiên nói xong, xoay người đi trước.

Để làm dịu bầu không khí, Bùi Văn Hiên vừa đi vừa trò chuyện với Châu Dị.

Bùi Văn Hiên là người thông minh, không hề nhắc đến Ngô Tiệp, chỉ nói chuyện phiếm về tình hình gần đây của Tô Dĩnh.

"Dì cậu gần đây tính tình rất thất thường, hôm trước tôi đi uống rượu với đồng nghiệp về muộn một chút, bà ấy liền đuổi tôi ra phòng khách ngủ."

Châu Dị cười hỏi, "Phụ nữ mang thai tính tình đều như vậy sao?"

Bùi Văn Hiên nói, "Không thể nói là mười thì hết tám chín, nhưng ít nhất cũng phải một nửa."

Châu Dị nghe vậy, nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh bây giờ vẫn chưa có biểu hiện gì của bà bầu, ngoài việc nôn ói và buồn ngủ, không thấy có gì khác so với bình thường.

Khương Nghênh đang cúi đầu đi, cảm nhận được ánh mắt của Châu Dị, liền ngẩng đầu lên, nhướng mày, "?"

Châu Dị khẽ cười, "Không có gì."

Vài phút sau, dưới sự dẫn đường của Bùi Văn Hiên, ba người dừng lại trước cửa một phòng bệnh.

Bùi Văn Hiên dừng lại, không đẩy cửa, xoay người nói, "Tôi còn bệnh nhân, tôi không vào nữa."

Nói là có bệnh nhân là giả.

Biết giữ chừng mực là thật.

Bùi Văn Hiên nói xong, Châu Dị gật đầu với anh, "Cảm ơn chú."

"Nếu cậu thật lòng muốn cảm ơn tôi, thì rảnh rỗi đưa Nghênh Nghênh đến nhà chơi với vợ tôi nhiều hơn."

Châu Dị, "Cuối tuần này sẽ đến."

Bùi Văn Hiên, "Được, tối nay tôi về sẽ khoe với vợ tôi."

Nói xong, Bùi Văn Hiên giả vờ bận rộn, cúi đầu nhìn đồng hồ, "Thôi, tôi còn việc, không ở lại với hai đứa nữa."

Nói xong, Bùi Văn Hiên xoay người, bước đi, nháy mắt với Khương Nghênh.

Khương Nghênh hiểu ý, khẽ mấp máy môi, "Hiểu rồi."

Sau khi Bùi Văn Hiên rời đi, trước cửa phòng bệnh chỉ còn lại Châu Dị và Khương Nghênh.

Châu Dị nhìn Khương Nghênh, vẻ mặt không còn căng thẳng nữa, anh mỉm cười, "Vợ yêu, em vào cùng anh nhé?"

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh không trả lời ngay, cô bước lên phía trước, ôm eo anh, dừng lại một lúc rồi nói, "Nếu có thể, em không muốn anh vào trong đó."

Châu Dị khẽ cười, ôm lại Khương Nghênh, "Có vài chuyện anh phải tự mình đối mặt."

Khương Nghênh, "Ừm."

Đúng vậy, có vài chuyện, người khác không thể thay thế được.

Đối mặt với quá khứ, nói lời tạm biệt với quá khứ, đều cần phải tự mình đối mặt.

Nếu để người khác thay thế, người trong cuộc sẽ mãi mãi không thể vượt qua được khúc mắc này.

Hai người ôm nhau một lúc trong hành lang, Châu Dị cúi đầu hôn lên tóc Khương Nghênh, "Vợ yêu, được rồi."

Khương Nghênh hít sâu một hơi, buông tay đang ôm eo Châu Dị, "Vào đi."

Châu Dị, "Yên tâm, anh không sao."

Khương Nghênh, "Ừm."

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị đặt tay lên nắm cửa, xoay nhẹ.

Cửa phòng bệnh vừa hé mở một khe hở, Khương Nghênh đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Châu Dị đang buông thõng bên cạnh.

Khoảnh khắc bị nắm tay, Châu Dị hơi sững người, sau đó mỉm cười, nắm chặt tay Khương Nghênh.

Trong chuyện tình cảm, rất nhiều lúc im lặng còn hơn ngàn lời nói.

Cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, Ngô Tiệp đang đứng bên cửa sổ ngắm cảnh nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.

Khi nhìn thấy người đến là Châu Dị và Khương Nghênh, Ngô Tiệp không kìm được biểu cảm của mình, ngạc nhiên đến sững sờ.

Một lúc lâu sau, Ngô Tiệp mới hoàn hồn, gượng cười, mím môi nói, "Sao... sao hai đứa lại đến đây..."
 
Chương 906: Vạch rõ ranh giới


Ngô Tiệp hỏi với vẻ mặt lúng túng.

Nói xong, thấy hai người đứng ở cửa không ai trả lời, bà ta càng thêm lúng túng.

Ba người cứ thế giằng co khoảng nửa phút, Châu Dị bước vào, nhìn xung quanh một lượt, chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng, "Điều kiện phòng bệnh trông cũng được."

Ngô Tiệp đang lúng túng, nghe Châu Dị nói vậy, biết anh đang cho bà ta một bậc thang, liền vội vàng tiếp lời, "Điều kiện phòng bệnh rất tốt, là Bùi... là chú rể của Nghênh Nghênh sắp xếp."

Châu Dị, "Ừm."

Ngô Tiệp không biết tình hình truyền thông bên ngoài đang ồn ào như thế nào, nhưng nhìn việc gần đây liên tục có phóng viên xông vào phòng bệnh của bà, bà biết chắc bên ngoài không thể yên ổn được.

Có vài lời dù Ngô Tiệp có lo lắng cũng không thể hỏi.

Bà không có tư cách hỏi, cũng không có quyền hỏi.

Từ lúc Châu Dị bước vào, Ngô Tiệp đã tập trung toàn bộ ánh mắt vào anh.

Ánh mắt vừa chăm chú vừa đầy áy náy.

Đến khi Châu Dị ngồi xuống, Ngô Tiệp xoay người đi pha trà, khoảnh khắc cúi đầu, hốc mắt bà bỗng đỏ hoe.

Để tránh bầu không khí vừa mới dịu lại trở nên lạnh nhạt, Ngô Tiệp vừa pha trà vừa chủ động nói về bệnh tình của mình.

"Hôm qua tôi vừa đi khám, bác sĩ nói tình hình rất ổn định, không có diễn biến xấu."

"Gần đây đều nhờ chú rể của Nghênh Nghênh và Cát Châu chăm sóc, khi nào có thời gian tôi muốn mời hai người họ ăn cơm."

Nói rồi, Ngô Tiệp như nhớ ra điều gì đó, lại gượng cười bổ sung thêm một câu, "Đương nhiên, với điều kiện là hai người họ có thời gian."

Câu nói sau của Ngô Tiệp thật ra muốn biểu đạt điều gì, Châu Dị và Khương Nghênh đều hiểu rõ.

Bà ta muốn nói, với điều kiện là Bùi Văn Hiên và Cát Châu đồng ý ăn bữa cơm này với bà ta.

Ngô Tiệp không phải kẻ ngốc, bà ta hiểu rõ, Bùi Văn Hiên và Cát Châu chăm sóc bà hoàn toàn là vì nể mặt Khương Nghênh.

Nếu không phải vì Châu Dị và Khương Nghênh, có lẽ Bùi Văn Hiên và Cát Châu còn chẳng thèm nhìn bà ta lấy một cái.

Nghĩ đến đây, Ngô Tiệp cười chua xót.

Mối quan hệ mẹ con ruột thịt mà đến mức này, cũng coi như là đến đường cùng rồi.

Rõ ràng là hai người thân thiết nhất trên đời này, nhưng lại xa lạ hơn cả người dưng.

Ngô Tiệp pha hai tách trà, đưa cho Khương Nghênh một tách trước, sau đó xoay người cầm tách còn lại định đưa cho Châu Dị, "Hai đứa thử xem, trà này là do một người bạn gửi cho mẹ, vị cũng được."

Ngô Tiệp nói xong, còn chưa kịp đưa tách trà thứ hai đến trước mặt Châu Dị, thì Châu Dị đã cầm lấy tách trà trong tay Khương Nghênh, nhấp một ngụm, "Ừm, vị cũng được."

Ngô Tiệp, "..."

Châu Dị trầm giọng nói, "Chúng tôi uống chung một tách là được rồi."

Ngô Tiệp cười gượng, "..."

Uống cạn một tách trà, Châu Dị đặt tách trà xuống, ngước mắt nhìn Ngô Tiệp, "Chúng ta nói chuyện."

Nghe Châu Dị nói vậy, Ngô Tiệp cứng đờ người, nắm chặt tay, "Được... được, nên nói chuyện, nên nói chuyện."

Nhìn vẻ mặt của Ngô Tiệp, Châu Dị không thể tưởng tượng nổi sự tàn nhẫn của bà ta năm xưa.

Châu Dị bỗng có cảm giác, người đã từng đánh đập, mắng chửi, thậm chí muốn anh chết đi không phải là người phụ nữ trước mặt này.

Châu Dị nhìn chằm chằm Ngô Tiệp một lúc, rồi cụp mắt xuống, "Ngồi đi."

Ngô Tiệp, "Ừm."

Ngô Tiệp bước đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, trong phòng bệnh im lặng một lúc, giọng nói trầm thấp, từ tính của Châu Dị vang lên, "Chắc bà cũng biết chuyện gần đây rồi."

Ngô Tiệp mím môi thành một đường thẳng, "Mẹ biết, con cần mẹ làm gì, mẹ sẽ toàn lực phối hợp."

Châu Dị lạnh nhạt nói, "Chuyện này bà đừng xen vào, tôi tự xử lý."
 
Chương 907: Hoàn thành duyên phận


Ngô Tiệp cứ tưởng Châu Dị đến gặp bà là để nhờ bà ra mặt làm rõ mọi chuyện.

Bà cũng đã nghĩ kỹ rồi, chuyện này vốn là do bà mà ra, chỉ cần bà có thể giúp được gì, dù phải trả giá đắt đến đâu, bà cũng sẽ cố gắng hết sức.

Coi như... là một sự bù đắp.

Ai ngờ Châu Dị lại bảo bà đừng xen vào.

Châu Dị vừa dứt lời, Ngô Tiệp liền nhìn anh với vẻ khó hiểu: "Mẹ đừng xen vào?"

Châu Dị: "Đúng, bà đừng xen vào."

Ngô Tiệp cau mày: "Chuyện lần này chủ yếu là do mẹ, nếu mẹ không ra mặt làm rõ, thì con..."

Ngô Tiệp lo lắng Châu Dị không hiểu tình hình, cố gắng giải thích cho anh.

Ngô Tiệp chưa nói hết câu, Châu Dị đã ngẩng đầu nhìn bà.

Ánh mắt của Châu Dị lạnh lùng và xa cách.

Ngô Tiệp nghẹn lời, im bặt.

Bà đã nói quá nhiều.

Khi Châu Dị rời khỏi phòng bệnh của Ngô Tiệp, bà ngồi bất động trên ghế sofa.

Nhìn bóng lưng kiên quyết của Châu Dị, Ngô Tiệp biết, đây có lẽ là lần cuối cùng bà gặp anh.

Ra khỏi phòng bệnh, Khương Nghênh nhẹ giọng hỏi: "Anh có buồn không?"

Châu Dị cười nhẹ: "Cũng bình thường, không buồn như em tưởng."

Khương Nghênh mỉm cười: "Vậy thì tốt."

Châu Dị nắm chặt tay Khương Nghênh, như vô tình nói: "Cha mẹ con cái một đời, bà ấy sinh ra anh, anh tiễn bà ấy một đoạn đường, bà ấy cho anh khởi đầu, anh cho bà ấy kết thúc, coi như là hoàn thành duyên phận này."

Khương Nghênh: "Anh có từng nghĩ đến việc tha thứ không?"

Châu Dị cười khẩy: "Em nghĩ sao?"

Khương Nghênh mỉm cười, nhẹ nhàng thở dài: "Giả tạo quá."

Châu Dị siết chặt tay Khương Nghênh: "Phải, giả tạo quá."

Làm gì có chuyện tha thứ ở giây phút cuối đời.

Làm gì có cái kết viên mãn, tẩy trắng nào.

Chỉ là vì biết rằng sự căm hận của mình còn dài hơn cả mạng sống của bà ta, không muốn cuộc đời mình còn vướng bận gì nữa.

Sống trên đời phải thuận theo con tim.

Không cần phải tha thứ cho ai, nhưng nhất định phải buông tha cho chính mình.

Cuộc đời ai cũng không thể lúc nào cũng bằng phẳng, gặp phải khó khăn, trắc trở là điều không thể tránh khỏi.

Khi những chuyện này xảy ra, không cần phải oán trách số phận, cũng không cần phải tự thương hại bản thân, hãy học cách tự hòa giải với chính mình, rồi nghiến răng bước tiếp.

Có câu nói rất hay: "Nếu bạn chịu đựng, hãy chịu đựng cho đến khi xuân về hoa nở; nếu bạn rời đi, hãy đi đến nơi đèn đuốc sáng trưng."

Khi Châu Dị và Khương Nghênh đến bãi đậu xe, Cát Châu và Tiểu Cửu đã đợi sẵn.

Hai người đứng trước xe của mình, không ai nói với ai câu nào.

Thấy Châu Dị và Khương Nghênh, hai người đồng loạt bước tới.

"Châu tổng, phu nhân."

"Chị, anh rể."

Hai người đồng thanh nói, rồi lại cùng im bặt.

Châu Dị liếc nhìn hai người, cuối cùng nhìn Cát Châu: "Xử lý xong hết rồi à?"

Cát Châu trả lời: "Dạ xong rồi ạ."

Châu Dị nói: "Được, về Thủy Thiên Hoa Phủ trước đã."

Nói rồi, Châu Dị đi đến mở cửa xe cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh kéo tay anh: "Em đến công ty một lát."

Châu Dị nghe vậy liền cau mày: "Về nhà nghỉ ngơi."

Khương Nghênh: "Nhưng..."

Khương Nghênh vừa nói được một chữ "nhưng", Châu Dị đã đưa tay ôm vai cô, cắt ngang lời cô, đẩy cô vào xe, thái độ không cho phép từ chối: "Giám đốc Khương, dù em không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho con trong bụng chứ, em không thấy mệt, không có nghĩa là con cũng không thấy mệt..."

Châu Dị nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của Cát Châu và Tiểu Cửu, anh cúi người xuống xe, để lại hai người đứng ngơ ngác giữa gió.

Một lúc sau, Cát Châu méo mặt, nuốt nước bọt, nhìn Tiểu Cửu hỏi: "Vừa nãy anh rể em nói gì? Chị gái em mang thai rồi à?"
 
Chương 908: Nhường nhịn


Vẻ mặt của Cát Châu lúc này không biết là vui mừng nhiều hơn hay ngạc nhiên nhiều hơn.

Tiểu Cửu liếc nhìn cậu ta, mấp máy môi, hình như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói, im lặng vài giây rồi quay người đi về phía xe của mình.

Cát Châu: "..."

Cát Châu vừa nãy nghe tin Khương Nghênh mang thai quá sốc, nhất thời quên mất mình và Tiểu Cửu vẫn đang chiến tranh lạnh.

Lúc này bị bơ, trong lòng cậu dâng lên một cục tức.

Chuyện cỏn con vậy mà cũng ghi thù đến tận bây giờ?

Cứ như thể anh ta là người chịu thiệt thòi lớn lắm vậy.

Người hôm qua suýt nữa quỳ xuống đất là cậu đấy nhé?

Cậu đã chủ động bắt chuyện rồi, anh ta còn muốn gì nữa?

Cát Châu nhìn Tiểu Cửu đi đến bên xe, thấy anh ta sắp lên xe, liền nhanh chóng mở cửa xe bên cạnh, chui vào xe trước Tiểu Cửu, sau đó "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Cát Châu đóng cửa rất mạnh, khi ngồi vào xe, cậu ta còn kéo cà vạt, bực tức.

Châu Dị ngẩng đầu nhìn cậu, trầm giọng nói: "Không sống nữa à? Muốn đập xe hả?"

Cát Châu nghe vậy hít một hơi thật sâu: "Không có."

Châu Dị nhướng mày: "Không có?"

Cát Châu "ừm" một tiếng, nhìn thẳng về phía trước, đánh lái.

Cát Châu lái xe lướt qua Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu đứng bên cạnh xe, lưng thẳng tắp, tay đặt trên cửa xe, vẫn giữ nguyên tư thế trước khi Cát Châu lên xe.

Nếu để ý kỹ sẽ thấy sắc mặt Tiểu Cửu tái mét, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh.

Một tiếng sau, xe đến Thủy Thiên Hoa Phủ.

Khương Nghênh vừa xuống xe đã lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Nam.

Điện thoại vừa kết nối, Khương Nghênh liền nói thẳng vào vấn đề: "Chọn mấy người cũ đến đây gặp tôi."

Kiều Nam hỏi qua điện thoại: "Thủy Thiên Hoa Phủ ạ?"

Khương Nghênh thản nhiên đáp: "Ừ."

Châu Dị không cho cô đến công ty, vậy thì cô sẽ gọi người của phòng quan hệ công chúng đến nhà để giải quyết vấn đề.

Dù sao chuyện này hôm nay cũng phải giải quyết xong.

Khương Nghênh làm xử lý khủng hoảng truyền thông của Châu Thị Media nhiều năm, cô hiểu rõ luật lệ của giới này, có những chuyện cần phải tạm gác lại để mọi người bình tĩnh, có những chuyện kéo dài quá lâu chỉ thêm rắc rối.

Khương Nghênh cúp máy, quay đầu lại liền thấy Châu Dị đang khoanh tay, vừa cười vừa nhìn cô.

Khương Nghênh cất điện thoại, mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên: "Em nghe lời anh, không đến công ty nữa."

Châu Dị trêu chọc: "Đúng là không đến công ty, mà là chuyển văn phòng về nhà luôn."

Khương Nghênh mỉm cười, bước đến trước mặt Châu Dị, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho anh, vừa chỉnh vừa nói: "Bí quyết chung sống của vợ chồng, trước tiên là phải học cách nhường nhịn."

Thấy Khương Nghênh giúp mình chỉnh cổ áo, Châu Dị theo bản năng cúi người xuống: "Anh không cãi lại em được."

Khương Nghênh mỉm cười: "Đây là anh đang nhường nhịn em."

Châu Dị: "Chuyển văn phòng về nhà cũng được, nhưng em phải hứa với anh là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, sau khi giao việc xong thì phải đi nghỉ ngơi."

Châu Dị đã nhượng bộ, Khương Nghênh cũng không được voi đòi tiên: "Yên tâm, sau khi giao việc xong, em sẽ đi nghỉ ngơi ngay."

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị liền vòng tay ôm eo cô, cúi đầu hôn lên trán cô.

Trái ngược với không khí ngọt ngào, ấm áp trong phòng khách, bầu không khí ngoài sân lại căng thẳng.

Cát Châu đứng trước mặt Tiểu Cửu với vẻ mặt bực tức, chặn đường cậu ta.

Tiểu Cửu đi bên trái, cậu ta cũng đi bên trái, Tiểu Cửu đi bên phải, cậu ta cũng đi bên phải.

Hai người cứ đi qua đi lại như vậy ba bốn lần, Tiểu Cửu dừng lại, mặt mày tái mét nói: "Tránh ra."

Cát Châu cười khẩy: "Tôi không tránh thì anh làm gì được tôi?"
 
Chương 909: Thông suốt


Cát Châu nói câu này với vẻ bất cần đời, y như một tên vô lại.

Tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta, vẻ mặt càng thêm khó coi: "Tôi nói lần cuối, tránh ra."

Nghe Tiểu Cửu nói vậy, Cát Châu cũng nổi nóng, cười lạnh một tiếng: "Tôi cũng nói lần cuối, không tránh!! Anh làm gì được tôi?!"

Suốt thời gian qua, Cát Châu cứ ôm cục tức trong lòng mà chẳng biết trút vào đâu.

Màn thể hiện của Tiểu Cửu ở bãi đỗ xe bệnh viện vừa nãy đã đẩy cơn tức giận của cậu ta lên đến đỉnh điểm.

Nếu không phải sợ Châu Dị và Khương Nghênh chê cười, lúc đó cậu đã muốn lật mặt với Tiểu Cửu rồi.

Bây giờ hai người đã trở về, cũng không cần phải kiêng dè gì nữa, Cát Châu quyết định nói thẳng với anh ta.

Cát Châu nói xong, thấy Tiểu Cửu im lặng, liền nhếch mép cười mỉa mai: "Chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy mà anh giận đến tận bây giờ?"

Tiểu Cửu mặt mày u ám: "..."

Cát Châu nói tiếp: "Chuyện đó đúng là tôi không phải, tôi thừa nhận, tôi cố ý, nhưng tôi cũng đã xin lỗi anh rồi, nhận sai với anh rồi,  anh còn muốn thế nào nữa? Giết người cũng chỉ cần chém một nhát, anh giận dỗi lâu như vậy, cũng đủ rồi."

Đều là đàn ông với nhau, Cát Châu không thể nói những lời sến súa.

Thời gian qua, cậu cũng muốn chính thức xin lỗi Tiểu Cửu, nhưng không hiểu sao, cứ gặp mặt là miệng lại không kiểm soát được, không nói được một câu nào tử tế.

Cát Châu nói xong, thấy Tiểu Cửu vẫn im lặng, liền hít sâu một hơi, nói, "Vừa nãy là tôi không kiềm chế được cảm xúc, tôi xin lỗi anh."

Nghe vậy, Tiểu Cửu lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi có việc phải ra ngoài, chuyện cậu muốn nói thì để sau đi."

Cát Châu cau mày: "Chuyện gì mà quan trọng hơn chuyện này?"

Tiểu Cửu nghiêm mặt nói: "Đưa tài liệu cho Châu tổng."

Nghe Tiểu Cửu nói muốn đi đưa tài liệu cho Châu Dị, Cát Châu không thể giữ anh ta lại nữa.

Cơn tức trong lòng cậu ta vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng cậu ta cũng hiểu, lúc đó là do cậu ta tự nguyện dâng hiến, không liên quan gì đến Tiểu Cửu, anh ta có tức giận cũng phải nhịn.

Nghĩ đến đây, Cát Châu không kiềm chế được mà lẩm bẩm, "Người xưa nói cấm có sai, tự mình dâng hiến thì không phải là mua bán."

Cát Châu cúi đầu lẩm bẩm, Tiểu Cửu đã đi lướt qua cậu ta.

Thấy Tiểu Cửu định đi, Cát Châu nhanh chóng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra gần đây, sau đó "tay nhanh hơn não", nắm lấy tay Tiểu Cửu trước khi anh ta đi xa.

Tiểu Cửu cau mày, dừng bước: "Cậu còn muốn gì nữa?"

Nhìn vẻ mặt khó chịu của Tiểu Cửu, Cát Châu không thể nói là không buồn.

Nhưng sự đã rồi, hai người đều làm việc dưới trướng Châu Dị, sau này vẫn phải gặp mặt.

Không thể làm người yêu, thì cũng phải giữ thể diện cho nhau.

Cát Châu cố gắng cười, buông tay Tiểu Cửu ra, lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi đưa cho Tiểu Cửu.

Nhìn thấy chiếc thẻ ngân hàng trong tay Cát Châu, Tiểu Cửu cau mày hơn: "Ý gì đây?"

Cát Châu: "Cái đó... là tiền trước đây..."

Cát Châu ấp úng vài câu, cuối cùng cũng đánh liều tất tay, nhét chiếc thẻ vào tay Tiểu Cửu: "Tiền trước đây nợ anh, của hồi môn của anh."

Tiểu Cửu: "..."

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Cát Châu cảm thấy mình như đã trải qua mấy thế kỷ, suy nghĩ rất thông suốt.

Đàn ông mà, phải phóng khoáng.

Không quan trọng thiên trường địa cửu, chỉ quan trọng đã từng sở hữu.

Bao nhiêu người cả đời cũng không có được người mình muốn, cậu ta đã từng có được rồi, vậy là đủ rồi.

Cát Châu hoàn hồn, thấy Tiểu Cửu đang nhìn mình với vẻ mặt khó coi, anh ta cố tình tỏ vẻ bất cần đời, cười cợt, "Chuyện này coi như xong nhé, tôi cũng nghĩ thông rồi, vẫn là những cô em chân dài da trắng dáng đẹp mới tốt, sau này tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh nữa, chúng ta vẫn là anh em tốt, được không?"
 
Chương 910: Không có giảng hòa


Cát Châu tự cho rằng những lời này của mình rất phóng khoáng, chân thành.

Nói xong, cậu ta còn âm thầm giơ ngón tay cái với chính mình.

Quả nhiên là mình.

Đúng là đàn ông.

Sự độ lượng này, chậc, không phải người thường nào cũng có được.

Cát Châu nói xong, nở nụ cười chân thành, nhìn chằm chằm vào Tiểu Cửu.

Cậu ta cứ tưởng Tiểu Cửu dù trong lòng có khó chịu đến mấy, vì giữ thể diện cũng sẽ thuận theo mà làm hòa.

Nào ngờ, Tiểu Cửu lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, không nói một lời, trực tiếp đẩy cậu ta ra, rồi bỏ đi.

Cát Châu, "???"

Anh ta có ý gì vậy?

Đây là làm hòa hay không làm hòa?

Nửa tiếng sau, Cát Châu đang ngồi xổm trong sân hút thuốc, buồn bã thì Kiều Nam dẫn theo vài nhân viên phòng quan hệ công chúng đi vào.

Nhìn thấy Cát Châu, Kiều Nam mỉm cười chào hỏi, "Chào anh Châu."

Cát Châu quen biết Kiều Nam, tuy không thân thiết lắm, nhưng ấn tượng cũng không tệ.

Cát Châu nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, nheo mắt cười dưới ánh nắng mặt trời, "Đến rồi à?"

Kiều Nam cười đáp, "Vâng."

Cát Châu nói: "Vào đi, giải quyết sớm cho xong chuyện."

Kiều Nam, "Vâng anh Châu, vậy em vào trước nhé."

Kiều Nam nói xong, quay đầu ra hiệu cho mấy nhân viên xử lý khủng hoảng truyền thông đi theo sau.

Mấy người đi được một đoạn, có người nhỏ giọng nói với Kiều Nam, "Em trai của giám đốc Khương đẹp trai thật đấy, da còn đẹp hơn cả con gái."

Kiều Nam không dừng bước, gật đầu nói, "Anh Châu đúng là đẹp trai thật."

Đối phương, "Anh ấy có bạn gái chưa?"

Kiều Nam thành thật trả lời, "Không biết, chưa nghe nói."

Đối phương cười mờ ám, "Tiểu Kiều, nắm bắt cơ hội nhé."

Kiều Nam nghiêng đầu nhìn người vừa nói, vẻ mặt chân thành, "Tôi không thích kiểu người như anh Châu."

Đối phương cười hỏi, "Vậy cô thích kiểu người như thế nào?"

Kiều Nam mím môi, không trả lời ngay, sau đó quay đầu lại nói, "Mọi người chuẩn bị tinh thần đi, dư luận lần này liên quan đến nhiều thứ, e là không dễ dập tắt."

Nhắc đến vấn đề sắp phải đối mặt, mấy người kia lập tức không còn tâm trí buôn chuyện nữa.

Tuy không nói ra miệng, nhưng trên mặt ai cũng lộ vẻ khó xử.

Dư luận lần này liên quan đến rất nhiều thứ, tình cảm gia đình, lương tâm con người.

Hơn nữa nhân vật chính lần này lại là Châu Dị.

Nếu xử lý không tốt, hậu quả sẽ rất khó lường.

Một lúc sau, mọi người xuất hiện ở phòng khách.

Dì giúp việc vội vàng lấy dép cho mọi người, mọi người cũng biết điều, lễ phép cảm ơn.

Kiều Nam là người thay dép xong trước tiên, vừa đi vào phòng khách, vừa lấy máy tính bảng từ trong túi tài liệu ra, khi đến bên cạnh Khương Nghênh, cô mở trang tài liệu đã thu thập được, đưa máy tính bảng cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh vừa định đứng dậy chào hỏi bọn họ, thấy Kiều Nam đã đi tới, liền không đi nữa, nhận lấy máy tính bảng, cúi đầu lướt qua hai trang, ngẩng đầu lên hỏi, "Lúc các cô đến, còn nhiều phóng viên canh ở Châu thị Media không?"

Kiều Nam nói, "Không nhiều lắm, rõ ràng chiều nay còn rất đông, nhưng vừa nãy đột nhiên tất cả đều bỏ đi."

Khương Nghênh gật đầu, thấy mấy người khác cũng đã thay dép xong, đi vào, liền mỉm cười nói, "Hôm nay làm phiền mọi người phải tăng ca rồi."

Mấy nhân viên xử lý khủng hoảng nghe vậy, vội vàng cười đáp:

"Giám đốc Khương, chị nói gì vậy, đây là việc của chúng em mà."

"Đúng đấy, giám đốc Khương, chị nói vậy chúng em thấy ngại quá."

Khương Nghênh vốn không giỏi giao tiếp, cũng không giỏi nói những lời khách sáo, cô mỉm cười ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, "Được rồi, tôi cũng không khách sáo với mọi người nữa, nào, ngồi đi, chúng ta bàn bạc xem nên xử lý chuyện này như thế nào."
 
Chương 911: Chuẩn bị đường lui


Khương Nghênh nói xong, liền ngồi xuống trước.

Trong trường hợp này, nếu cô không ngồi, những người khác cũng không thể ngồi.

Thấy Khương Nghênh ngồi xuống, những người khác cũng lần lượt tìm chỗ ngồi.

Khương Nghênh đặt ipad xuống, chỉnh lại tư thế ngồi, thản nhiên nói: "Hiện tại có hai vấn đề nan giải nhất, thứ nhất là thân phận mẹ của Châu tổng, thứ hai là mối quan hệ giữa Châu tổng và mẹ anh ấy."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Kiều Nam liền tiếp lời: "Vâng."

Khương Nghênh: "Mọi người cho ý kiến đi."

Kiều Nam và các nhân viên xử lý khủng hoảng khác: "..."

Nếu là chuyện của minh tinh nào đó, bảo họ cho ý kiến, họ chắc chắn sẽ nói ngay.

Nhưng đây lại là chuyện của sếp, hơn nữa còn đang ở trước mặt vợ anh ấy.

Khương Nghênh nhìn biểu cảm của mấy người họ, hai tay đặt trước người, nói: "Cứ nói thoải mái đi, không cần coi Châu tổng là sếp của mọi người, cũng đừng coi tôi là phu nhân."

Mọi người: "..."

Khương Nghênh cười: "Không ai có ý kiến gì sao?"

Mọi người thầm nghĩ: Có, nhưng không dám nói.

Mấy nhân viên xử lý khủng hoảng mà Kiều Nam đưa đến hôm nay đều là người cũ trong phòng quan hệ công chúng.

Tất cả đều là những người có năng lực.

Khương Nghênh hiểu họ, biết họ không nói không phải vì kém năng lực, mà là vì đã làm việc nhiều năm, quá am hiểu về cách cư xử.

Nếu là bình thường, Khương Nghênh sẽ không làm khó họ, cô quyết định, họ chỉ cần thực hiện là được.

Nhưng hôm nay thì khác, cô đang mang thai, không lâu nữa sẽ sinh con, ở cữ.

Nếu lúc đó lại xảy ra chuyện tương tự, cô không thể xử lý kịp thời, họ lại "chùn bước", thì hậu quả... khó mà lường được.

Bầu không khí trong phòng khách đang ngượng ngùng thì dì Trương bưng đĩa hoa quả từ trong bếp đi ra, vừa đi được hai bước thì phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của Châu Dị.

"Dì Trương."

Dì Trương nghe vậy liền dừng bước, quay đầu lại: "Châu tổng."

Châu Dị mặc bộ đồ ngủ màu xám nhạt: "Đem hoa quả cho Nghênh Nghênh và mọi người à?"

Dì Trương cười gật đầu: "Vâng."

Châu Dị mỉm cười: "Để cháu."

Nói rồi, Châu Dị đưa tay ra.

Dì Trương ngẩn người, sau đó hiểu ra Châu Dị luôn thích thể hiện tình cảm trước mặt mọi người, liền nở nụ cười "tôi hiểu", đưa đĩa hoa quả cho Châu Dị: "Vậy làm phiền Châu tổng rồi, tôi đi pha trà cho phu nhân và mọi người."

Châu Dị cười nhẹ: "Dì Trương, người khác uống trà, còn phu nhân thì một cốc nước lọc nhé."

Lý do dì Trương có thể làm việc lâu dài ở Thủy Thiên Hoa Phủ, ngoài việc nhanh nhẹn, còn có một ưu điểm nữa là không bao giờ hỏi nhiều.

Lần này cũng vậy, nghe Châu Dị nói, dì Trương cười đáp "vâng", không hỏi thêm gì nữa, quay người đi vào bếp.

Ai ngờ, bà vừa đi được vài bước đã nghe thấy Châu Dị chậm rãi nói phía sau: "Nghênh Nghênh mang thai rồi, không uống được trà."

Dì Trương sững người, quay phắt lại.

Châu Dị mỉm cười: "Dì Trương, sau này dì đi học cách nấu đồ ăn cho bà bầu và sản phụ nhé."

Dì Trương hoàn hồn, kích động hỏi: "Phu nhân mang thai rồi sao?"

Châu Dị: "Ừ."

Sống chung lâu như vậy, dì Trương đã coi Khương Nghênh như người nhà, bà vui mừng nói: "Tôi nhất định sẽ đi học nấu đồ ăn cho bà bầu và sản phụ."

Nói xong, dì Trương nhìn về phía phòng khách, trách móc Châu Dị: "Châu tổng, sau này không được để phu nhân làm việc nhiều như vậy nữa, bà bầu cần phải nghỉ ngơi nhiều."

Dì Trương đến Thủy Thiên Hoa Phủ đã lâu, đây là lần đầu tiên bà dám nói chuyện với Châu Dị như vậy.

Châu Dị cười nhẹ: "Trong nhà này dì là người lớn tuổi nhất, lời dì nói có trọng lượng hơn cháu."

Dì Trương cảm thấy trách nhiệm nặng nề, xoa tay nói: "Chuyện này tôi phải nói chuyện với phu nhân mới được."

Châu Dị: "Vậy thì nhờ dì."

Châu Dị nói xong với dì Trương, liền bước vào phòng khách.

Anh đặt đĩa hoa quả xuống bàn trà, mấy nhân viên quan hệ công chúng đang ngồi trên ghế sofa thấy anh liền đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt căng thẳng: "Châu tổng."
 
Chương 912: Nghe theo lời khuyên


Nếu nói bầu không khí trong phòng khách vừa nãy là không tự nhiên, thì bây giờ là đóng băng.

Ăn hoa quả do chính sếp mang đến, nói thật, cổ họng mà nhỏ một chút thì cũng không nuốt trôi.

Mấy nhân viên quan hệ công chúng vừa nói xong, Châu Dị liền mỉm cười ra hiệu cho họ ngồi xuống: "Đừng căng thẳng, cứ làm việc của mọi người đi."

Mọi người cười gượng gạo: "..."

Thấy mấy nhân viên quan hệ công chúng càng thêm run sợ, Khương Nghênh gõ nhẹ hai cái lên bàn trà: "Châu tổng, anh ảnh hưởng đến công việc của chúng em rồi."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị nhướng mày: "Có sao?"

Khương Nghênh khẳng định: "Có, hơn nữa còn ảnh hưởng không nhỏ."

Châu Dị vừa cười vừa nói: "Vợ người ta có đồng nghiệp đến nhà chơi, chẳng lẽ chồng lại không ra tiếp khách?"

Khương Nghênh mỉm cười: "Tiếp, nhưng anh... hình như không được đồng nghiệp của em chào đón lắm."

Khương Nghênh nói xong, mấy nhân viên quan hệ công chúng đang run sợ liền thót tim, vội vàng nói:

"Không có, không có."

"Chúng em đều rất thích Châu tổng."

Thậm chí có người còn mạnh dạn hơn, cúi người xuống lấy một miếng hoa quả trên đĩa cho vào miệng, nhai hai cái rồi nuốt xuống, sau đó nói: "Cảm ơn Châu tổng."

Mấy người nói quá nhanh.

Sau khi phản ứng lại, mọi người đều không nhịn được cười.

Vài giây sau, Châu Dị trầm giọng cười nói: "Hôm nay làm phiền mọi người rồi, đừng câu nệ, thoải mái đi, Khương giám đốc bây giờ đang mang thai, mong mọi người phối hợp một chút, giải quyết nhanh gọn lẹ."

Những người có mặt đều là những người dày dặn kinh nghiệm trong ngành quan hệ công chúng, ngay lập tức hiểu ra ý đồ của Khương Nghênh hôm nay.

Hóa ra là đang chuẩn bị cho việc nghỉ sinh sắp tới của mình.

Thấy mọi người đã hiểu, Khương Nghênh cũng không giấu giếm nữa, thẳng thắn nói về việc mình mang thai, cũng nói ra những lo lắng của mình.

"Trước đây những chuyện khó giải quyết đều do tôi tự mình xử lý, nhưng bây giờ tôi mang thai rồi, không lâu nữa sẽ phải nghỉ sinh, vì vậy, mọi người phải học cách tự mình xử lý."

"Dù là ngôi sao hạng A hay lãnh đạo cấp cao của công ty, khi họ vướng vào scandal, mọi người phải xử lý công bằng, xử lý scandal của nghệ sĩ bình thường như thế nào thì xử lý scandal của họ như thế đó."

"Bởi vì chỉ cần mọi người căng thẳng, thì về mặt tâm lý, mọi người đã thua một nửa rồi."

Khương Nghênh bình tĩnh nói xong những điều cần nói, Kiều Nam nghe vậy liền tiếp lời: "Giám đốc Khương, chúng em hiểu rồi, chị yên tâm, trong thời gian chị nghỉ sinh, chúng em nhất định sẽ xử lý tốt mọi việc của công ty."

Kiều Nam là người đầu tiên bày tỏ thái độ, các nhân viên xử lý khủng hoảng khác cũng lần lượt bày tỏ thái độ theo.

Khương Nghênh gật đầu, nói tiếp: "Vậy bây giờ chúng ta có thể đi vào vấn đề chính chưa?"

Mọi người cười đáp: "Rồi ạ."

Vài phút sau, Khương Nghênh và mọi người bắt đầu làm việc, Châu Dị ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn, cúi đầu xem điện thoại, chán nản.

Sau màn xen ngang vừa rồi, mấy nhân viên xử lý khủng hoảng đã hiểu được ý của Khương Nghênh, lúc này họ không ngần ngại nói ra ý kiến của mình.

"Giám đốc Khương, thực ra tôi nghĩ tốt nhất là nên để mẹ của Châu tổng ra mặt nói gì đó, như vậy tin đồn sẽ tự động bị dập tắt, ít nhất là về mối quan hệ giữa Châu tổng và mẹ anh ấy."

"Tôi cũng nghĩ cách xử lý này là đơn giản nhất, còn về thân phận của mẹ Châu tổng, nếu được thì Châu tam gia hoặc người nhà họ Châu khác có thể đứng ra nói giúp không?"

Muốn dẹp yên bên ngoài, trước tiên phải ổn định bên trong.

Hướng xử lý này đúng là rất hợp lý.

Chỉ tiếc là, chuyện của Châu Dị phải xử lý đặc biệt.

Hai nhân viên xử lý khủng hoảng kỳ cựu nói xong, mọi người đều nhìn về phía Khương Nghênh, chờ cô lên tiếng.

Khương Nghênh luôn quyết đoán trong công việc, lần này lại hiếm khi không quyết định ngay.

Khoảng bốn năm giây sau, Khương Nghênh mới mỉm cười nói: "Hướng xử lý của mọi người rất đúng, nhưng chuyện này hơi đặc biệt, không thể xử lý như vậy."

Mọi người: "..."

Khương Nghênh: "Thứ nhất, tôi có thể nói thật với mọi người, mẹ của Châu tổng không phải là tiểu tam, thứ hai, mối quan hệ giữa Châu tổng và mẹ anh ấy đúng là không tốt, anh ấy cũng sẽ không diễn màn kịch mẹ con tình thâm để bịt miệng truyền thông."

Khương Nghênh nói rất thẳng thắn, khiến mấy nhân viên xử lý khủng hoảng sững người vài giây.

Dù sao cũng là chuyện riêng của sếp, nói thật, họ còn muốn sống thêm vài năm nữa, không muốn nghe, cũng không dám nghe.

Khương Nghênh nói xong, quan sát biểu cảm của mọi người.

Thấy họ kiểm soát biểu cảm rất tốt, biết họ cũng không quá ngạc nhiên, cô dừng lại một chút rồi nói: "Về thân phận của mẹ Châu tổng, có người có thể giúp làm rõ, còn về mối quan hệ giữa Châu tổng và mẹ anh ấy..."

Khương Nghênh chưa nói hết câu thì Cát Châu đã vội vàng chạy vào từ bên ngoài: "Chị, xảy ra chuyện rồi."
 
Chương 913: Bất đắc dĩ


Cát Châu xuất hiện với vẻ mặt lo lắng.

Khương Nghênh liếc nhìn cậu ta, cau mày: "Sao thế?"

Cát Châu không phải là người không giữ được bình tĩnh, có thể khiến cậu ta mất bình tĩnh như vậy, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.

Khương Nghênh vừa dứt lời, Cát Châu định nói thẳng ra, nhưng liếc thấy Châu Dị đang ngồi trên ghế sofa đơn, liền im bặt.

Khương Nghênh để ý thấy hành động nhỏ của cậu ta, đoán chuyện này chắc chắn có liên quan đến Châu Dị, suy nghĩ vài giây rồi nói: "Nói thẳng ra đi."

Giấy không gói được lửa.

Đã là chuyện lớn, cuối cùng thì Châu Dị cũng sẽ biết.

Biết sớm hay muộn cũng chẳng khác gì nhau.

Thấy Khương Nghênh đã lên tiếng, Cát Châu không do dự nữa, nói: "Ngô Tiệp lên sân thượng bệnh viện, hình như muốn nhảy lầu."

Cát Châu vừa dứt lời, sắc mặt Khương Nghênh lập tức sa sầm: "Cái gì?"

Cát Châu biết phản ứng này của Khương Nghênh không phải là không nghe rõ, mà là muốn xác nhận lại.

Cát Châu nói lại lần nữa: "Vừa nãy Tiểu Cửu gọi điện cho em, nói Ngô Tiệp đang ở trên sân thượng bệnh viện, trông như muốn nhảy lầu, rất nhiều phóng viên đã đến đó rồi."

Nghe Cát Châu nói vậy, Khương Nghênh theo bản năng nhìn Châu Dị.

Châu Dị cau mày, nhưng vẻ mặt vẫn khá bình tĩnh.

Nhận thấy Khương Nghênh đang nhìn mình, Châu Dị không muốn cô lo lắng, liền giãn lông mày ra, mỉm cười: "Những lời cần nói anh đã nói với bà ấy rồi, chuyện này anh sẽ không nhúng tay vào."

Khương Nghênh: "Bây giờ em đến bệnh viện, anh không được cản, cũng không được đi theo."

Khương Nghênh nói xong, không đợi Châu Dị trả lời, lại nói tiếp: "Bây giờ chuyện này không còn là chuyện riêng của anh nữa, mà liên quan đến cả Châu Thị và Châu Thị Media."

Ở vị trí cao, phải nghĩ cho đại cục, không thể làm theo ý mình.

Là chủ tịch của Châu Thị, Châu Dị có thể ngang ngược, nhưng không thể ích kỷ.

Châu Thị có rất nhiều công ty con, rất nhiều nhân viên, mỗi một nhân viên đều là trụ cột của một gia đình.

Nếu chuyện này chỉ là chuyện riêng của Châu Dị, Khương Nghênh đương nhiên có thể xử lý theo hướng thiên vị.

Nhưng bây giờ Ngô Tiệp làm ầm ĩ như vậy, nếu ngày mai lên báo, cổ phiếu của Châu Thị Media chắc chắn sẽ giảm mạnh.

Lỡ như Châu Thị vì vậy mà rơi vào khủng hoảng tài chính, thì hậu quả không phải chỉ một người có thể gánh vác được.

Thấy Khương Nghênh nghiêm túc, Châu Dị cười khẽ, đứng dậy đi đến trước mặt Khương Nghênh, cúi người nhìn cô: "Vợ, vất vả cho em rồi."

Khương Nghênh vốn lo lắng Châu Dị sẽ từ chối đề nghị của mình.

Nghe anh đồng ý, cô thở phào nhẹ nhõm: "Yên tâm, em nhất định sẽ xử lý ổn thỏa."

Châu Dị trầm giọng nói: "Anh tin em."

Châu Dị vừa dứt lời, Khương Nghênh liền đứng dậy, ôm anh: "Ông xã, em biết anh đồng ý là vì không muốn làm khó em, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và con."

Châu Dị hít một hơi thật sâu, ôm lại Khương Nghênh, cọ cằm vào tóc cô: "Chủ yếu là em."

Khương Nghênh nghe vậy, trong lòng ấm áp: "Vâng."

Rời khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh dẫn theo Kiều Nam và các nhân viên xử lý khủng hoảng khác đến bệnh viện.

Đây là lần đầu tiên Châu Thị Media gặp phải tình huống này kể từ ngày thành lập.

Mấy nhân viên truyền thông không đi cùng xe với Khương Nghênh, ngồi trên xe, ai nấy đều nghiêm mặt.

Kiều Nam lái xe, nhân lúc đèn đỏ, cô nói: "Lát nữa đến bệnh viện, tôi sẽ lên sân thượng cùng giám đốc Khương, mọi người ở dưới ứng phó với phóng viên."

Những người ngồi ghế sau đáp: "Vâng."

Đèn xanh bật sáng, Kiều Nam đánh lái: "Giám đốc Khương đang mang thai, sau này những chuyện nhỏ chúng ta đừng làm phiền chị ấy nữa, chuyện lớn cũng nên hạn chế làm phiền chị ấy."

Một tiếng sau, xe của Khương Nghênh và Kiều Nam đến bệnh viện.

Lúc này, bệnh viện đã bị bao vây bởi đám đông.

Không chỉ bên trong bệnh viện, mà ngay cả cổng bệnh viện cũng không vào được.

Khương Nghênh nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ kính xe xuống, đưa tay ra hiệu cho xe của Kiều Nam phía sau.

Kiều Nam hiểu ý, đánh lái đỗ xe vào chỗ trống bên đường.

Sau đó, hai người lần lượt xuống xe.

Kiều Nam dẫn theo các nhân viên xử lý khủng hoảng đi tới, Khương Nghênh thấy họ đến, liền quay người đi về phía cổng bệnh viện.

Cổng bệnh viện đông nghịt người, bảo vệ bệnh viện và mấy cảnh sát ngăn cũng không nổi.

"Chú cảnh sát ơi, cho chúng cháu vào xem với, chúng cháu hứa sẽ không đến gần."

"Đúng đấy, đúng đấy, chúng tôi cũng sợ chết, chúng tôi chắc chắn sẽ không đứng dưới lầu."

"Nghe nói người muốn nhảy lầu là mẹ của chủ tịch Châu Thị, thật hay giả vậy?"

"Nhà giàu thì lắm chuyện, tôi thấy tám chín phần mười là thật."

"Tôi còn nghe nói mẹ của chủ tịch Châu Thị là tiểu tam, chậc chậc, lần này có chuyện hay để xem rồi."

Nghe những lời bàn tán xôn xao, Khương Nghênh vẫn bình tĩnh.

Làm việc trong ngành này bao nhiêu năm, xử lý biết bao nhiêu scandal, Khương Nghênh đã quen với những tình huống như thế này.

Hóng hớt không sợ chuyện lớn, những người này luôn như vậy.

Vượt qua đám đông ồn ào, Khương Nghênh dừng lại trước mặt một viên cảnh sát, lấy thẻ nhân viên ra đưa cho anh ta: "Xin chào, tôi là Khương Nghênh, giám đốc phòng quan hệ công chúng của Châu Thị Media, cũng là vợ của Châu Dị, người muốn nhảy lầu là mẹ chồng tôi."
 
Chương 914: Đồng ý nói chuyện


Khương Nghênh tự giới thiệu ngắn gọn.

Viên cảnh sát đang giữ gìn trật tự nhận thẻ nhân viên của cô, sau khi xác minh thân phận, liền ra hiệu cho các cảnh sát khác.

"Cho cô ấy vào."

Nói xong, viên cảnh sát trả lại thẻ nhân viên cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh cất thẻ, mỉm cười cảm ơn: "Cảm ơn anh."

Viên cảnh sát: "Không cần khách sáo, dù là công hay tư thì cô cũng có tư cách vào."

Viên cảnh sát nói xong, Khương Nghênh gật đầu với anh ta, rồi dẫn Kiều Nam vào trong.

Khương Nghênh và Kiều Nam vừa vào, mấy nhân viên xử lý khủng hoảng còn lại liền đeo thẻ nhân viên lên cổ, sau đó bình tĩnh nói: "Chúng tôi là nhân viên xử lý khủng hoảng của Châu Thị Media,  các phóng viên không được phép chụp ảnh liên quan đến việc này, nếu không chúng tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp."

Lúc này, tại bệnh viện.

Khương Nghênh và Kiều Nam đang định lên sân thượng thì bị Bùi Văn Hiên, người vừa nhận được tin báo chạy đến, chặn lại.

Bùi Văn Hiên cau mày: "Chỉ có một mình cháu thôi sao? A Dị đâu?"

Khương Nghênh đáp: "Cháu không cho anh ấy đến, tình huống này anh ấy đến không thích hợp."

Bùi Văn Hiên hiểu ý gật đầu: "Đúng là vậy, nếu cậu ấy xuất hiện, không biết đám phóng viên sẽ viết bài kiểu gì."

Nếu Ngô Tiệp không nhảy lầu thì còn đỡ.

Nếu Ngô Tiệp thật sự nhảy lầu tự tử.

Châu Dị không chừng còn bị gán cho tội danh "ép mẹ ruột tự tử".

Bùi Văn Hiên nói xong, nhìn lên sân thượng nơi Ngô Tiệp đang đứng chênh vênh, rồi nhìn Khương Nghênh: "Bà ấy nói muốn gặp các phóng viên."

Khương Nghênh đáp: "Cháu biết ý bà ấy, cháu lên nói chuyện với bà ấy."

Bùi Văn Hiên nói: "Trước khi cháu đến, bà ấy đã đoán được cháu sẽ đến, bà ấy nói trước với chú là không muốn gặp cháu."

Khương Nghênh nói: "Bây giờ không phải vấn đề bà ấy có muốn gặp cháu hay không, mà là bà ấy phải gặp cháu."

Khương Nghênh nói xong, đưa mắt trấn an Bùi Văn Hiên: "Chú, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."

Bùi Văn Hiên không hiểu rõ những mánh khóe trong giới giải trí, nhưng ông hiểu cách xử lý scandal của giới nhà giàu, sau khi suy nghĩ kỹ càng, ông nói: "Chú đi cùng cháu."

Nói xong, không đợi Khương Nghênh phản bác, Bùi Văn Hiên đã đi trước.

Hôm nay gió trên sân thượng rất mạnh.

Nhưng vì đã vào hè, gió không lạnh mà còn mang theo hơi nóng.

Thấy Bùi Văn Hiên và Khương Nghênh đi lên, Ngô Tiệp có chút hoảng hốt: "Bác sĩ Bùi, tôi đã nói là tôi không muốn gặp cô ta mà?"

Bùi Văn Hiên bất lực nhún vai: "Không còn cách nào khác, chuyện này nếu bà không gặp cô ấy thì không giải quyết được."

Bùi Văn Hiên vừa dứt lời, Khương Nghênh liền nói: "Chúng ta nói chuyện."

Ngô Tiệp: "Tôi không nói chuyện với cô, tôi muốn nói chuyện với các phóng viên."

Khương Nghênh thản nhiên nói: "Tôi biết bà muốn gì, cũng biết bà đang nghĩ gì, nhưng bà có nghĩ đến việc cách làm hiện tại của bà có đạt được kết quả như bà mong muốn hay không?"

Ngô Tiệp mím môi, gót chân chạm sát mép sân thượng.

Khương Nghênh: "Nếu bà thật lòng muốn giúp Châu Dị, tôi có cách, bà lại đây, chúng ta nói chuyện."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Ngô Tiệp nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau mới hít một hơi nói: "Tôi không còn sống được bao lâu nữa, tôi muốn làm điều gì đó cho nó trước khi chết."

Khương Nghênh bình tĩnh nói: "Bà muốn làm gì cho anh ấy, không ai cản bà, nhưng những gì bà đang làm không phải là giúp anh ấy, mà là hại anh ấy, bà đã hủy hoại tuổi thơ của anh ấy rồi, chẳng lẽ bà còn muốn hủy hoại cả tương lai của anh ấy nữa sao?"

Ngô Tiệp: "..."

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Khương Nghênh lo lắng Ngô Tiệp sẽ mất kiểm soát bất cứ lúc nào, liền giả vờ nhìn đồng hồ, rồi nói với Ngô Tiệp: "Tôi không đùa với bà, cũng không phải đang an ủi bà, tôi thật sự có một cách xử lý cần bà phối hợp, bây giờ bà càng kéo dài thời gian, Châu Dị và Châu Thị sẽ càng tổn thất nặng nề."

Khương Nghênh vừa dứt lời, trên mặt Ngô Tiệp liền có chút dao động.

Khương Nghênh nói tiếp, chỉ tay ra phía cổng bệnh viện: "Bà quay lại nhìn xem, có bao nhiêu người đang đứng xem, bà nghĩ hành động hôm nay của bà có thể khiến đám phóng viên kia sợ hãi sao? Hay bà nghĩ hành động hôm nay của bà có thể khiến lũ anti-fan kia câm miệng? Tôi có thể nói rõ với bà, không thể nào có chuyện đó đâu."

Khương Nghênh nói xong, Ngô Tiệp liền cứng đờ quay đầu nhìn theo hướng tay cô chỉ.

Thấy vậy, Kiều Nam định xông lên kéo Ngô Tiệp lại, Khương Nghênh đưa tay ngăn cô lại.

Kiều Nam nhướng mày: "??"

Khương Nghênh lắc đầu, nhỏ giọng cảnh cáo: "Lúc này cô lên đó chỉ làm hỏng chuyện."

Kiều Nam: "Vậy phải làm sao?"

Khương Nghênh: "Đợi."

Khương Nghênh vừa dứt lời, Ngô Tiệp liền quay đầu lại, nhìn cô một cái, rồi nói: "Tôi đồng ý nói chuyện với cô."
 
Chương 915: Không muốn mang ơn


Khương Nghênh không nói dối Ngô Tiệp.

Sự việc đã ồn ào đến mức này, Ngô Tiệp không thể nào toàn mạng rút lui được nữa.

Là giám đốc phòng quan hệ công chúng của Châu Thị Media, lúc này cũng giống như "trong thương trường chỉ nói chuyện làm ăn", xử lý bằng lý trí mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Ngô Tiệp nói xong, hít một hơi thật sâu, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời vì gió, rồi bước về phía Khương Nghênh.

Khương Nghênh không tiến lên đón bà ta, mà làm động tác "mời": "Vào phòng bệnh nói chuyện."

Khương Nghênh nói xong, Ngô Tiệp do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.

Mười mấy phút sau, Khương Nghênh và mọi người cùng Ngô Tiệp xuất hiện trong phòng bệnh.

Ngô Tiệp mặt mày tái mét ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, không nói một lời, Bùi Văn Hiên biết bà ta sức khỏe yếu, sợ bà ta không chịu nổi, liền rót cho bà ta một cốc nước ấm.

Ngô Tiệp nhận lấy cốc nước, khó khăn nở một nụ cười: "Cảm ơn ông."

Bùi Văn Hiên: "Không cần khách sáo, "lương y như từ mẫu", còn sống là còn tất cả."

Ngô Tiệp nghe vậy, lại cúi đầu, không nói gì, mắt đỏ hoe.

Sau khi Ngô Tiệp uống được hai ngụm nước, Khương Nghênh thấy bà ta đã bình tĩnh lại, liền nói: "Bà yên tâm, tôi nói được làm được, chuyện tiếp theo nhất định sẽ để bà tham gia."

Nói rồi, Khương Nghênh dừng lại một chút, rồi bổ sung: "Dù bây giờ bà hối hận, muốn rút lui cũng không kịp nữa rồi."

Ngô Tiệp siết chặt cốc nước trong tay, ngẩng phắt đầu lên: "Tôi không hối hận."

Khương Nghênh bình tĩnh nhìn bà ta, nói: "Bà có biết hành động lần này của bà đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho Châu Dị và Châu Thị không?"

Ngô Tiệp nhìn Khương Nghênh, nghẹn lời.

Khương Nghênh nói thẳng, không vòng vo: "Bà nhảy lầu một cái thì bên ngoài tin đồn bay đầy trời, nói là Châu Dị ép bà nhảy lầu."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Ngô Tiệp kích động: "Tôi muốn nhảy lầu không liên quan gì đến A Dị, tôi muốn giúp nó, tôi muốn nhân cơ hội này nói với đám phóng viên, tôi..."

Ngô Tiệp gần như hét lên, Khương Nghênh giơ tay lên, ngăn bà ta nói tiếp.

"Những lời này bà nói với tôi cũng vô ích."

"Rất nhiều lúc, người trong cuộc hoặc người thân của người trong cuộc biết sự thật cũng chẳng có tác dụng gì, cái bà cần là hững người tung tin đồn hiểu rõ sự thật."

"Bà là người trưởng thành, bà đã trải qua bao nhiêu sóng gió rồi, bà nên biết, muốn những kẻ tung tin đồn trả lại sự trong sạch cho bà là việc khó nhất."

Xét cho cùng, nếu họ thừa nhận, thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.

Họ thà cắn răng nuốt máu vào bụng, chứ nhất quyết sẽ không đứng ra trả lại sự trong sạch cho bà.

Lời nói của Khương Nghênh khiến Ngô Tiệp chìm vào suy nghĩ.

Những năm tháng bà bị vu oan là tiểu tam lại ùa về trong tâm trí.

Bà rõ ràng không phải là tiểu tam.

Bà rõ ràng là đang yêu đương công khai với Châu Hoài An.

Nhưng tại sao cuối cùng lại bị người ta hắt nước bẩn lên người?

Điều khiến bà bất lực nhất là không thể nào thanh minh cho bản thân. Bà không thể bịt miệng tất cả mọi người, cũng chẳng thể đi giải thích với từng người một khi họ đã lan truyền tin đồn.

Ngô Tiệp đang ngẩn người thì bị một câu nói của Khương Nghênh kéo về thực tại: "Sức khỏe của bà còn chịu được không?"

Ngô Tiệp hít một hơi: "Được."

Khương Nghênh nghe vậy liền quay sang nhìn Bùi Văn Hiên: "Chú, có thể sắp xếp cho cháu một phòng họp chứa được ít nhất một trăm người trong thời gian ngắn nhất không? Cháu muốn tổ chức một buổi họp báo."

Bùi Văn Hiên không do dự, lập tức đồng ý: "Không vấn đề gì, nhưng một trăm người thì chỉ có thể đứng, không đủ chỗ ngồi."

Khương Nghênh mỉm cười: "Được."

Bùi Văn Hiên: "Cháu đợi chú đi sắp xếp."

Nói xong, Bùi Văn Hiên quay người rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi Bùi Văn Hiên rời đi, Khương Nghênh nhìn Kiều Nam: "Tiểu Kiều, cô đi liên hệ với Nhiếp Chiêu, nói là tôi có việc nhờ anh ấy, anh ấy sẽ hiểu phải làm gì."

Kiều Nam gật đầu đáp: "Vâng, giám đốc Khương."

Sau khi Kiều Nam rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Khương Nghênh và Ngô Tiệp.

Đây không phải lần đầu tiên mẹ chồng nàng dâu ở chung với nhau trong phòng riêng, nhưng lại là lần khiến họ ngượng ngùng nhất.

Khương Nghênh đứng dậy rót nước cho mình, uống hai ngụm rồi quay lại nói với Ngô Tiệp: "Ai cũng có phần ích kỷ của riêng mình, tôi cũng vậy. Châu Dị sẽ không diễn màn kịch mẹ con tình thâm với bà. Tôi yêu anh ấy nên sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy. Trong buổi họp báo lát nữa, tôi không cần bà bịa chuyện, chỉ cần bà nói sự thật là được."

Ngô Tiệp mặt đỏ bừng: "Tôi biết, cô yên tâm, tôi sẽ nhận hết mọi chuyện về mình."

Ngô Tiệp vừa dứt lời, Khương Nghênh liền quay đầu lại với cốc nước trên tay: "Bà không cần phải gánh hết mọi trách nhiệm. Cứ nói sự thật, còn lại để dư luận phán xét. Châu Dị không muốn mang ơn bà, tôi cũng vậy."
 
Chương 916: Nhân chứng


Khương Nghênh nói thẳng, không nể nang, nhưng từng câu từng chữ đều chí lý.

Bởi lẽ tình cảm và lý trí vốn dĩ khó dung hòa.

Đã động lòng thì khó nói lý, còn muốn nói lý thì đừng nên động lòng.

Cuộc họp báo được tổ chức nửa tiếng sau đó.

Bùi Văn Hiên rất chu đáo, ông đã cho người dựng một sân khấu tạm thời, xung quanh sân khấu có rào chắn, ngăn cách Khương Nghênh, Ngô Tiệp và các phóng viên.

Khi Khương Nghênh dẫn Ngô Tiệp đến, phòng họp đã chật kín phóng viên.

Nhìn thấy Khương Nghênh và Ngô Tiệp, phòng họp lập tức trở nên ồn ào.

"Chuyện gì thế này? Định diễn màn kịch mẹ chồng nàng dâu hiếu thảo à?"

"Ai mà biết được, trông không giống lắm, bà xem Giám đốc Khương kia kìa, mặt mũi không vui vẻ chút nào."

"Nói như cậu, hình như cậu đã từng thấy Giám đốc Khương cười bao giờ vậy."

Khương Nghênh bước lên sân khấu, ra hiệu im lặng với đám phóng viên ồn ào bên dưới.

Các phóng viên thấy vậy liền im lặng.

Khương Nghênh nhận micro từ Kiều Nam, nói: "Chắc hẳn mọi người đã đợi buổi họp báo này rất lâu rồi, nơi này được dựng tạm thời, sau đây mọi người có thể đặt câu hỏi, nhưng với điều kiện là không được xuyên tạc khi đăng bài."

Khương Nghênh dừng lại một chút, nhìn xuống phía dưới, rồi nói tiếp: "Được rồi, bắt đầu đi."

Khương Nghênh vừa dứt lời, bên dưới im lặng một lúc, sau đó một nam phóng viên ngồi hàng ghế đầu lên tiếng: "Bà Ngô, nghe nói trước đây bà đã chen chân vào cuộc hôn nhân của Châu Hoài An và vợ ông ấy với tư cách tiểu tam, xin hỏi đây là sự thật hay giả?"

Các phóng viên luôn nổi tiếng với những câu hỏi sắc bén.

Ngô Tiệp nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Thấy vẻ mặt của Ngô Tiệp, Khương Nghênh cố ý đưa micro chậm một nhịp để bà ta có thời gian điều chỉnh cảm xúc.

Đây là lần đầu tiên Ngô Tiệp đối mặt với nhiều phóng viên như vậy, tuy đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi mở miệng, giọng bà vẫn run run.

"Là giả."

Ngô Tiệp nói được hai chữ, rồi hít một hơi thật sâu.

Sau khoảng năm giây, bà lấy lại bình tĩnh và cầm micro lên, nói: "Tôi và Châu Hoài An là mối tình đầu của nhau, khi chúng tôi quen nhau, ông ấy chưa kết hôn, bên cạnh cũng không có người phụ nữ nào khác..."

Giới nhà giàu chưa bao giờ thiếu những tin đồn tình ái.

Câu chuyện của Ngô Tiệp và Châu Hoài An từng là chủ đề bàn tán của các quý bà trong giới nhà giàu một thời.

Chuyện cũ năm xưa bây giờ được nhắc lại.

Tuy sức hút không bằng trước kia, nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của không ít người.

Ngô Tiệp kể lại câu chuyện tình yêu của bà và Châu Hoài An.

Từ lúc ban đầu ngọt ngào, đến khi bị phản bội, rồi đến việc Châu Hoài An giấu bà kết hôn sinh con, sinh ra Châu Dị, bà không bỏ sót chi tiết nào, nói rõ ràng rành mạch.

"Bà Ngô, nếu theo như lời bà nói, thì bà cũng là nạn nhân, tại sao lúc đó bà không đứng ra nói rõ?"

Ngô Tiệp: "Giải thích cũng vô ích."

"Sao lại vô ích? Bà có thể liên hệ với phóng viên để phơi bày sự thật mà."

Ngô Tiệp lúc này đã bình tĩnh lại, nhìn phóng viên vừa hỏi, nói: "Nếu bây giờ không phải Khương Nghênh tổ chức họp báo, mà là tôi tự tìm đến người, tôi nói ra thì các người có tin không? Nếu tin, các người có dám đăng không?"

Phóng viên: "..."

Có những chuyện giống như tấm màn che.

Ai cũng biết, nhưng vì không ai vạch trần, nên mọi người đều chọn cách giả câm giả điếc.

Sau câu hỏi này, phòng họp im lặng trong giây lát.

Một lúc sau, có người lại hỏi: "Bà Ngô, những gì bà vừa nói có hơi giả tạo không? Năm đó, khi Châu lão gia kết hôn, các phương tiện truyền thông đều đưa tin, bà không nghe thấy sao?"

Ngô Tiệp cười chua xót: "Đúng là tôi không nghe thấy."

Đôi khi sự việc chính là như vậy, những chuyện lẽ ra ai cũng biết, nhưng có những người lại thật sự không biết gì.

Vì không quan tâm, nên không biết.

"Bà Ngô, xin hỏi bà có bằng chứng gì cho những gì bà nói không? Chúng tôi không thể cứ nghe những lời nói phiến diện của bà mà đăng bài..."

Một số phóng viên lại đặt câu hỏi, câu hỏi này khiến cả phòng họp rơi vào bế tắc.

Bằng chứng?

Những người biết sự thật năm đó đều đã chết cả rồi, lấy đâu ra bằng chứng?

Ngô Tiệp đang mím chặt môi, nghiến răng thì ở cửa phòng họp xuất hiện một người: "Muốn bằng chứng sao? Tôi có, nhưng không phải là vật chứng, mà là nhân chứng."
 
Chương 917: Tự vạch vết thương


Người đến là Nhiếp Chiêu.

Đã lâu không gặp, khí chất của Nhiếp Chiêu càng thêm trưởng thành.

Nhiếp Chiêu mặc vest đen, phía sau là hai vệ sĩ, vừa bước vào phòng họp đã khiến mọi người có mặt cảm thấy choáng ngợp.

Nhiếp Chiêu nói xong, bước đến bên cạnh Khương Nghênh.

Khương Nghênh nghiêng đầu chào anh ta: "Anh đến rồi."

Nhiếp Chiêu nói đùa: "Cháu dâu nhờ vả, sao tôi có thể không đến?"

Khương Nghênh nhỏ giọng nói: "Đừng nói nhảm nữa, chuyện tiếp theo giao cho anh đấy."

Nhiếp Chiêu thấy Khương Nghênh rất coi trọng buổi họp báo này, liền thôi nói đùa, nghiêm túc nói: "Yên tâm giao cho tôi."

Nhiếp Chiêu nói xong, bước lên phía trước, mỉm cười với Ngô Tiệp, gọi một tiếng "em dâu".

Nhiếp Chiêu và Ngô Tiệp chênh lệch tuổi tác khá lớn, tiếng "em dâu" này khiến Ngô Tiệp sững người.

Trong số các phóng viên bên dưới, có người quen Nhiếp Chiêu, có người không quen.

Lúc này, những người không quen không khỏi thắc mắc.

"Người đàn ông kia là ai vậy?"

"Trông còn trẻ mà lại gọi Ngô Tiệp là em dâu?"

"Các cậu không biết à? Nhiếp Chiêu là con trai độc nhất của Châu tam gia nhà họ Châu đấy."

"Con trai của Châu tam gia? Trẻ vậy sao?"

"Suỵt, đây lại là một câu chuyện tình ái khác của nhà họ Châu đấy."

Mấy phóng viên đang xì xào bàn tán, Nhiếp Chiêu mỉm cười lịch sự với Ngô Tiệp, ra hiệu bà đưa micro cho anh ta.

Ngô Tiệp hiểu ý, mím môi đưa micro.

Nhiếp Chiêu nhận lấy micro, lại mỉm cười lịch thiệp, sau đó quay đầu nhìn xuống phía dưới, nụ cười trên mặt biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng.

"Chuyện của bà Ngô và anh cả tôi, người nhà họ Châu chúng tôi có quyền lên tiếng, lúc chuyện này xảy ra, tuy tôi còn nhỏ, nhưng cũng từng nghe các bậc trưởng bối nhắc đến, sự thật đúng như lời bà Ngô nói."

Các phóng viên: "..."

Lời này của Nhiếp Chiêu thật ranh ma.

Châu tam gia là người thế nào trong nhà họ Châu, còn quan hệ giữa ông ta và Nhiếp Chiêu ra sao? Trong số các phóng viên có mặt, tuy một số người không nắm rõ tình hình, nhưng cũng có người đã biết chuyện.

Nhiếp Chiêu mặt không đổi sắc nói dối, bên dưới có người im lặng, có người méo mặt.

Một lát sau, lại có phóng viên đặt câu hỏi: "Vậy bà Ngô, xin hỏi lý do bà nhảy lầu hôm nay là gì? Có người bên ngoài đồn đoán là bà bị Châu tổng ép buộc, bà có thể nói rõ nguyên nhân thực sự không?"

Ngô Tiệp: "Nguyên nhân thực sự là tôi muốn dùng việc nhảy lầu để thu hút sự chú ý của các vị phóng viên."

"Bà Ngô, nghe nói quan hệ của bà và Châu tổng không tốt, có đúng không?"

Lý do Ngô Tiệp nhảy lầu bị lờ đi, một phóng viên khác trực tiếp chuyển chủ đề sang mối quan hệ mẹ con của Ngô Tiệp và Châu Dị.

Ngô Tiệp nắm chặt micro do Nhiếp Chiêu đưa, nhìn phóng viên vừa đặt câu hỏi: "Đúng vậy."

Ngô Tiệp vừa dứt lời, phóng viên đó liền đặt tiếp một câu hỏi khác: "Là do Châu tổng thấy bà không danh không phận, làm anh ấy mất mặt, nên mới đối xử không tốt với bà sao?"

Ngô Tiệp mím môi: "..."

Thấy Ngô Tiệp đột nhiên im lặng, phóng viên liền xúi giục: "Bà Ngô, bà cứ nói thẳng ra, hôm nay giám đốc Khương tổ chức họp báo này, chứng tỏ..."

Phóng viên chưa nói hết câu, Ngô Tiệp đã nghiến răng, khó khăn cắt ngang: "Không phải như các người nghĩ đâu."

Phóng viên: "Vậy là như thế nào?"

Ngô Tiệp: "Nguyên nhân là do tôi."

Ngô Tiệp nói xong, nhắm mắt lại, sau đó nói: "Thời đại của chúng tôi rất phong kiến, vì sự ra đời của Châu Dị, tôi đã phải chịu rất nhiều điều tiếng, tôi hận Châu Hoài An, hận nhà họ Châu, không có khả năng trả thù họ, nên tôi đã trút hết mọi oán hận lên người Châu Dị..."

Ngô Tiệp mỗi khi nói một câu, đều cảm thấy như có một con dao đâm vào tim mình.

Lúc trẻ bà không cảm thấy gì.

Bây giờ nhắc lại, bà cảm thấy mình thật sự đáng chết.

Châu Dị lúc đó chỉ là một đứa trẻ, là nạn nhân vô tội nhất, sao bà có thể, sao bà nỡ lòng nào làm tổn thương nó như vậy.

Bà là người nên yêu thương nó nhất trên đời này.

Bà là người nên dốc hết sức bảo vệ nó trên đời này.

Sao bà lại...

Ngô Tiệp nói rất nhiều, nói đến cuối cùng, bên dưới vang lên những tiếng thở dài.

Ngô Tiệp nói: "Các người chắc không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó, trời đông giá rét, vì Châu Hoài An tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái, tôi đã bắt Châu Dị, khi đó mới bốn tuổi, cởi hết quần áo quỳ trên tuyết, dùng roi da đánh nó, đánh đến mức người nó đầy thương tích..."

Các phóng viên: "..."

"Nếu những gì Ngô Tiệp nói là sự thật, tôi thấy việc Châu tổng không thân thiết với bà ấy cũng là chuyện bình thường."

"Đúng vậy, người mẹ như vậy, nếu quan hệ tốt mới là có vấn đề."

"Bây giờ nghĩ lại, Châu tổng ngày xưa thật đáng thương, mẹ như vậy, nhà họ Châu lại như vậy, anh ấy có thể sống đến bây giờ, còn trở thành người thừa kế của Châu Thị, thật sự không dễ dàng gì."

"Đúng vậy, mọi người đều nói Châu tổng thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng nếu anh ấy không tàn nhẫn, có lẽ anh ấy cũng không sống được đến bây giờ."
 
Chương 918: Lật ngược thế cờ


Ngô Tiệp vừa dứt lời, các phóng viên bên dưới bắt đầu bàn tán xôn xao.

Cảm nhận được những ánh mắt soi mói từ phía dưới, Ngô Tiệp hít sâu một hơi, nắm chặt micro trong tay.

Thực ra, những ánh mắt này đối với bà không hề xa lạ.

Ba mươi năm trước, ánh mắt của những người đời còn trần trụi và sắc lạnh hơn thế này gấp nhiều lần.

Ánh mắt của những phóng viên này chỉ có sự dò xét và khó hiểu, còn ánh mắt của những người năm xưa, có đủ cả sự chế giễu, khinh miệt và coi thường.

Vì vậy, so với lúc đó, những điều này cũng chẳng là gì cả.

Ngô Tiệp không ngừng tự an ủi mình trong lòng, ép buộc bản thân nhìn thẳng vào những phóng viên phía dưới.

Đúng lúc này, giữa những tiếng xì xào bàn tán, đột nhiên một nữ phóng viên lên tiếng: "Bà Ngô, những gì bà vừa nói, nếu có người nhà họ Châu làm chứng, chúng tôi tạm thời tin tưởng, vậy những gì bà nói bây giờ, ai có thể chứng minh?"

Ngô Tiệp nghe vậy liền sững người: "..."

Ai làm chứng?

Làm sao để chứng minh những chuyện này?

Những sư cô trong chùa năm xưa có được tính không?

Đối mặt với câu hỏi của nữ phóng viên, đầu óc Ngô Tiệp nhanh chóng hoạt động.

Ngay sau đó, Khương Nghênh lấy micro từ tay Ngô Tiệp, tự nhiên tiếp lời: "Chuyện này chúng tôi có nhân chứng, nếu mọi người cần, tôi có thể tìm đủ nhân chứng trong vòng một ngày, nếu mọi người lo lắng tôi làm giả, tôi cũng có thể bao máy bay đưa mọi người đến đối chất trực tiếp."

Nữ phóng viên: "..."

Khương Nghênh nói xong, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mọi người, dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Mọi người đã hỏi xong những câu hỏi sắc bén rồi chứ? Vậy tiếp theo có phải đến lượt tôi đặt câu hỏi không?"

Câu nói này của Khương Nghênh như một hòn đá ném xuống mặt nước, gây nên sóng gió cuồn cuộn.

Phòng họp lập tức ồn ào.

"Cô ấy đặt câu hỏi? Cô ấy đặt câu hỏi gì?"

"Nào có buổi họp báo nào mà để người được phỏng vấn đặt câu hỏi cho phóng viên?"

"Vừa nãy cô ta giả vờ rộng lượng cho chúng ta tùy ý đặt câu hỏi, bây giờ thấy chúng ta hỏi quá sắc bén, nên muốn trả thù à?"

Nghe tiếng xì xào bàn tán của các phóng viên, Khương Nghênh làm như không nghe thấy, thản nhiên nói: "Những câu hỏi của mọi người hôm nay, chúng tôi đều có nhân chứng, vậy những tin đồn thất thiệt mà mọi người bịa đặt gần đây, các người có bằng chứng gì chứng minh những gì các người đăng là sự thật không?"

Nói rồi, Khương Nghênh đưa tay chỉ vào một phóng viên ở hàng thứ ba, làm một động tác "mời": "Tạp chí Mila đúng không? Ba tiếng trước các anh đã đăng một bài viết nói mẹ chồng tôi là tiểu tam, lời lẽ chắc chắn, khiến tất cả những người không biết rõ sự việc đều tin sái cổ, xin hỏi, các anh có thể cung cấp bằng chứng không? Nhân chứng hay vật chứng đều được."

Phóng viên bị gọi tên: "..."

Tiếp đó, Khương Nghênh lại chỉ tay vào một phóng viên ở hàng thứ năm: "Tạp chí Điềm Vị? Một tiếng trước các anh đã đăng một bài viết với tiêu đề giật gân, nói rằng Chu Dịch, tổng giám đốc Chu thị, đã ép mẹ ruột mình nhảy lầu, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ đã đạt hơn mười triệu lượt thích và hơn mười nghìn lượt chia sẻ, xin hỏi các anh có thể cung cấp bằng chứng cho bài viết này không?"

Phóng viên thứ hai bị gọi tên: "..."

Sau phóng viên thứ hai, Khương Nghênh vẫn chưa dừng lại, chỉ trong mười phút, cô đã gọi tên ít nhất hơn hai mươi tờ báo, tạp chí.

Trong phút chốc, phòng họp im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng hít thở sâu của mọi người.

Thấy tất cả phóng viên đều im lặng, Khương Nghênh thản nhiên nói: "Mẹ chồng tôi sức khỏe không tốt, cần nghỉ ngơi, buổi họp báo hôm nay đến đây là kết thúc. Thời gian tới, mọi người có thể suy nghĩ kỹ càng về việc cung cấp nhân chứng hoặc vật chứng. Ai có nhân chứng, vật chứng thì đến đăng ký với trợ lý của tôi, Kiều Nam. Ai không có, hai tiếng sau sẽ có luật sư liên hệ với tòa soạn của các anh/chị."

Nói xong, Khương Nghênh không nán lại lâu, đưa micro cho Kiều Nam, gật đầu cảm ơn Nhiếp Chiêu, rồi đỡ Ngô Tiệp rời đi.

Khi được Khương Nghênh đỡ dậy, Ngô Tiệp vẫn còn cứng đờ người.

Khương Nghênh nhẹ giọng nói: "Không sao rồi."

Ngô Tiệp mím chặt môi bước đi, vừa ra khỏi phòng họp, mắt bà đã đỏ hoe.

Khương Nghênh: "Từ nay về sau, bà hãy dưỡng bệnh cho tốt, đừng tiếp xúc với bất kỳ phóng viên nào nữa."

Ngô Tiệp: "Ừm."

Đưa Ngô Tiệp về phòng bệnh, Khương Nghênh lấy điện thoại ra gọi cho Tần Trữ.

Chuông reo một lúc, điện thoại được kết nối, giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên: "Alo, Nghênh Nghênh."

Khương Nghênh mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: "Anh về chưa? Bên này em cần anh giúp xử lý một số việc, nếu anh chưa về thì cử luật sư đến đây."

Tần Trữ nghe vậy liền đáp: "Là kiện những tờ báo vô lương đó đúng không? Anh đã cho người thu thập chứng cứ rồi, anh sẽ gọi cho văn phòng luật sư cử người đến."
 
Chương 919: Sự việc kết thúc


Tần Trữ ở tận Diêm Thành mà cũng biết chuyện của Châu Dị.

Có thể thấy chuyện lần này ảnh hưởng lớn đến mức nào.

Cả hai đều là người làm việc dứt khoát, Tần Trữ nói xong, Khương Nghênh nói lời cảm ơn, không nói thêm gì nữa, rồi cúp máy.

Cúp điện thoại, Khương Nghênh cất điện thoại vào túi, quay người nhìn Ngô Tiệp đang ngồi ngẩn người trên ghế.

Ngô Tiệp khoanh tay, hai tay nắm chặt vào nhau, cả người toát lên vẻ đề phòng.

Có thể thấy bà ta vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau buổi họp báo vừa rồi.

Ngô Tiệp lúc này không còn vẻ quý phái như trước, trông giống như một bà lão bình thường.

Thậm chí còn có phần tiều tụy hơn cả một bà lão bình thường.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào người bà, lẽ ra phải mang lại cảm giác ấm áp, nhưng lại khiến bà trông cô đơn đến lạ.

Khương Nghênh nhìn Ngô Tiệp hồi lâu, Ngô Tiệp ngẩng đầu lên nói: "Mang thai giai đoạn đầu có khó chịu lắm không?"

Khương Nghênh hơi sững người, sau đó trả lời: "Cũng bình thường, chỉ bị nôn ói và buồn ngủ."

Ngô Tiệp gật đầu: "Buồn ngủ thì cứ ngủ nhiều một chút, đừng làm việc quá sức, còn nôn ói thì không có cách nào khác, con cứ ăn những món mình thích, ăn ít một chút, đừng bỏ bữa, không chỉ vì con, mà còn vì bản thân con nữa."

Khương Nghênh im lặng.

Ngô Tiệp hít một hơi thật sâu rồi nói: "Con mang thai, A Dị chắc vui lắm phải không?"

Nói xong, Ngô Tiệp cười nhẹ: "Nhìn tôi hỏi câu ngớ ngẩn này xem, con mang thai, A Dị chắc chắn sẽ rất vui, nó yêu con như vậy, chắc chắn sẽ vui..."

Ngô Tiệp tự hỏi tự trả lời, tự nói một mình.

Một lúc sau, Ngô Tiệp nhìn bụng Khương Nghênh, hỏi: "Tôi có thể sờ vào bụng con không?"

Khương Nghênh nhìn theo ánh mắt của Ngô Tiệp, cúi đầu nhìn xuống bụng mình vẫn còn phẳng lì, rồi ngẩng đầu lên: "Được ạ."

Nói xong, Khương Nghênh bước về phía Ngô Tiệp.

Khi Khương Nghênh đến gần, Ngô Tiệp run run đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên bụng Khương Nghênh, nghẹn ngào nói: "Nhất định... phải hạnh phúc."

Khi Khương Nghênh rời khỏi phòng bệnh của Ngô Tiệp, bà ta đích thân tiễn cô ra cửa.

Khương Nghênh không nên có bất kỳ sự đồng cảm nào, nhưng hôm nay cô lại phá lệ quay đầu lại.

Hai người nhìn nhau, Ngô Tiệp mỉm cười dịu dàng với cô, rồi vẫy tay chào.

Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu, quay người bước đi.

Xuống thang máy, Khương Nghênh vừa hay gặp luật sư của văn phòng luật sư Tần Trữ.

Đối phương nhận ra Khương Nghênh, chủ động chào hỏi: "Khương giám đốc."

Khương Nghênh luôn có trí nhớ tốt, cô đã từng gặp đối phương một lần, đến nay vẫn chưa quên: "Chào anh, nếu tôi nhớ không nhầm, anh là luật sư Triệu phải không?"

Đối phương cười đáp: "Khương giám đốc có trí nhớ tốt thật."

Khương Nghênh mỉm cười: "Hôm nay làm phiền anh rồi."

Đối phương: "Đều là việc tôi nên làm, mối quan hệ giữa luật sư Tần và Châu tổng ở Bạch Thành này có thể nói là "cùng hưng thịnh cùng suy vong"."

Đối phương nói đúng sự thật, Khương Nghênh không phản bác: "Cảm ơn anh."

Đối phương: "Cô khách sáo rồi."

Sau vài câu xã giao ngắn gọn, đối phương chủ động chào tạm biệt Khương Nghênh.

Khương Nghênh mỉm cười, bước xuống bãi đậu xe.

Lên xe, Khương Nghênh không rời đi ngay, mà lặng lẽ đợi, cho đến một tiếng sau, Kiều Nam gọi điện thoại đến.

Khương Nghênh thấy cuộc gọi đến, liền nhấn nút nghe: "Alo, Tiểu Kiều."

Kiều Nam nói: "Giám đốc Khương, mọi chuyện đã được giải quyết, mấy tờ báo đó đều đã đăng ký, vừa nãy người của luật sư Tần đã gửi giấy triệu tập cho họ, đồng thời cũng thông báo sẽ tiến hành khởi kiện trong thời gian sớm nhất."

Khương Nghênh đáp: "Ừm, tốt rồi."

Kiều Nam: "Giám đốc Khương, chị đi rồi sao?"

Khương Nghênh trả lời: "Chưa, sao thế?"

Kiều Nam vẫn đang ở cùng các nhân viên xử lý khủng hoảng khác của công ty, cô hạ giọng nói: "Giám đốc Khương, chị cứ yên tâm dưỡng thai, công ty có việc gì, chị cứ giao cho em."

Khương Nghênh cảm động trước sự chu đáo của Kiều Nam: "Được."

Nói chuyện với Kiều Nam xong, Khương Nghênh mở Weibo xem qua, độ hot đã giảm, các tài khoản chính thức của các tờ báo cũng đã lần lượt đăng bài đính chính và xin lỗi, một số blogger không có chống lưng thì trực tiếp xin lỗi và tuyên bố giải nghệ vĩnh viễn.

Khương Nghênh xem qua một lượt, rồi cất điện thoại.

Giá của việc tung tin đồn thất thiệt thật sự quá rẻ, chỉ cần vài câu xin lỗi giả tạo, vài câu ngụy biện cho việc đăng tin sai sự thật, đã muốn xóa bỏ tất cả những lỗi lầm trước đây.

Không biết nên nói bọn họ vô lương tâm hay là nên nói bọn họ khôn ngoan, biết lợi dụng kẽ hở của pháp luật.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top