Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Vưu Vật - Nhi Hỉ

Vưu Vật - Nhi Hỉ
Chương 880: Chết cũng không nhận sai


Thấy sắc mặt Thorne khó coi, người phục vụ hít thở sâu, nuốt nước bọt.

Không khí ngưng đọng nửa giây, người phục vụ lại run rẩy lên tiếng, "Ông chủ, chính là đoàn khách du lịch đã đặt nhà nghỉ của chúng ta trước đó, vừa gọi điện hủy đặt phòng, nói... nói là đã đặt nhà nghỉ bên cạnh."

Người phục vụ thật sự không dám nói, nhưng lại không thể không nói.

Không phải người phục vụ nhát gan, cũng không phải Thorne quá khắt khe với họ.

Mà bởi gần đây tình trạng hủy đơn quá nhiều, thiệt hại rất lớn.

Bây giờ họ chỉ cần nghe thấy ba chữ "hủy đặt phòng" là trong lòng bỗng dưng thấy hoang mang.

Người phục vụ nói xong, sắc mặt Thorne lập tức tái mét.

Một lúc sau, Thorne đột ngột đứng dậy, "A Dị, mọi người cứ ăn tiếp đi, tôi về nhà nghỉ xem sao."

Nói xong, Thorne xoay người chạy thẳng về nhà nghỉ.

Thorne chạy quá nhanh, để lại người phục vụ với vẻ mặt lúng túng.

Người phục vụ thấy Bùi Nghiêu cứ nhìn chằm chằm mình, liền gượng cười, "Mấy... mấy vị cứ ăn tiếp đi, tôi... tôi đi xem ông chủ nhà tôi thế nào..."

Người phục vụ là người Hoa, nói lắp bắp, nói xong liền bỏ chạy.

Bùi Nghiêu, "Thorne bị cướp khách rồi à?"

Khúc Tích khẽ hừ một tiếng, "Chẳng phải rõ ràng rồi sao?"

Khương Nghênh bóp lon bia trong tay, quay đầu nhìn Châu Dị, "Anh không đi xem sao?"

Châu Dị khẽ cười, cụng ly với Khương Nghênh, "Anh đến đây là để hưởng tuần trăng mật, chứ không phải để giúp anh ta dọn dẹp đống hỗn độn."

Mặc dù Châu Dị hay nói năng cứng rắn với bạn bè, nhưng trong lòng lại rất mềm yếu.

Khương Nghênh nghe vậy mỉm cười, "Đi xem một chút đi, em thấy Thorne có vẻ tức giận lắm."

Châu Dị cười trêu chọc, ngửa đầu uống cạn lon bia, "Được rồi, vợ yêu đã bảo anh đi xem thì anh đi xem."

Nói xong, Châu Dị đặt lon bia rỗng xuống, đứng dậy phủi quần, xoay người đi về phía nhà nghỉ của Thorne.

Nhà nghỉ của Thorne đang náo loạn.

Thorne chống nạnh quát mắng, đám phục vụ run rẩy đứng thành hàng nghe mắng.

"Lại hủy đặt phòng, đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi?"

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, khi khách đến phải nhiệt tình, tươi cười đón tiếp, tươi cười biết không?"

Nói rồi, Thorne quay sang người phục vụ vừa chạy ra bờ biển gọi anh ta, "Nào, cười một cái cho họ xem."

Thorne vừa dứt lời, người phục vụ bị gọi tên liền cứng đờ người, cố gắng nặn ra một nụ cười méo xệch, khó coi hơn cả khóc.

Thorne, "..."

Người phục vụ cười gượng, "..."

Mấy người phục vụ khác đang bị mắng nhưng cố nhịn cười, "..."

Bầu không khí vừa lúng túng vừa buồn cười.

Thorne vừa định ra tay dạy dỗ đám người này thì một người phục vụ bước ra nói: "Ông chủ, hay là mình học tập nhà nghỉ bên cạnh, thêm một số dịch vụ tặng kèm xem sao ạ?"

Nghe người phục vụ nói vậy, Thorne nghi ngờ hỏi, "Dịch vụ tặng kèm gì?"

Người phục vụ, "Chính là những thứ tặng kèm đó, ví dụ như các cặp đôi đến sẽ được trang trí phòng bằng hoa hồng, tặng kèm rượu vang..."

Thorne, "..."

Thorne im lặng một lúc, cau mày nói, "Nhà nghỉ bên cạnh làm mấy trò này à?"

Người phục vụ tỏ vẻ khó xử, "Không chỉ vậy đâu, người ta còn chuẩn bị những bất ngờ nhỏ cho các cặp vợ chồng đến hưởng tuần trăng mật hay kỷ niệm ngày cưới nữa."

Thorne lại cúi đầu im lặng.

Một lúc lâu sau, khi tất cả nhân viên phục vụ đều nghĩ rằng Thorne đang tự kiểm điểm lại bản thân, thì anh ta ngẩng đầu lên nói, "Họ làm như vậy là cạnh tranh không lành mạnh, là hành vi hèn hạ, vô sỉ."
 
Chương 881: Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu


Thorne nói năng hùng hồn, đầy khí thế.

Mấy người phục vụ nhìn nhau, sau đó im lặng.

"Kỹ năng không bằng người" không đáng sợ, đáng sợ là kỹ năng không bằng người mà còn tự lừa dối mình.

Thorne nói xong, biết mình sai nhưng vẫn cố gắng nói thêm gì đó, anh ta mở miệng, đang định nói thì Châu Dị bước vào từ cửa.

Nhìn thấy Châu Dị, Thorne như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Nhưng vì muốn giữ thể diện trước mặt nhân viên nên không dám thể hiện quá rõ, anh ta đưa tay lên che miệng, ho nhẹ hai tiếng rồi giả vờ nghiêm nghị nói: "Mọi người đi làm việc đi."

Nói xong, anh ta đi đến trước mặt Châu Dị, khoác vai anh ta dẫn vào văn phòng của mình.

Vừa bước vào cửa, Thorne đã làm ra vẻ mặt đau khổ, suýt nữa quỳ xuống cầu xin Châu Dị, "A Dị, cậu cũng thấy rồi đấy, nhà nghỉ bên cạnh thật sự quá đáng."

Châu Dị cười trêu chọc, bước đến bàn làm việc, ngồi xuống, khoanh tay nói, "Chắc chắn là không có thù oán gì chứ?"

Thorne đảm bảo, "Tuyệt đối không có."

Châu Dị, "Vậy chắc là cạnh tranh lành mạnh thôi."

Thorne, "Đây mà gọi là lành mạnh?"

Châu Dị khẽ cười, "Anh ta không lén bỏ độc vào hải sản của anh, cũng không sai người giả làm khách hàng đến nhà nghỉ của anh gây rối, người ta chỉ nâng cao dịch vụ của nhà nghỉ mình, sao lại không gọi là lành mạnh?"

Thorne, "..."

Thorne bị lời nói của Châu Dị làm cho cứng họng.

Tuy trong lòng không vui, nhưng anh ta không thể không thừa nhận Châu Dị nói đúng sự thật.

Một lúc sau, Châu Dị cười khẩy nói, "Anh chưa từng nghĩ đến việc học tập nhà nghỉ bên cạnh, cũng đưa ra một số dịch vụ mới sao?"

Thorne buồn bực đáp, "Đã nghĩ rồi, nhưng thử mấy lần, hiệu quả đều không tốt lắm."

Châu Dị, "Đã tìm ra nguyên nhân chưa?"

Thorne suy nghĩ một lúc rồi cau mày nói, "Tôi chưa từng yêu đương, cũng chưa từng kết hôn, làm sao tôi biết được những cặp đôi trẻ cần sự lãng mạn gì."

Châu Dị trêu chọc, "Chưa từng trải qua, chẳng lẽ chưa từng thấy qua?"

Thorne thẳng thắn đáp, "Chưa."

Châu Dị nghe vậy nhướn mày, "???"

Chưa ăn thịt lợn, chẳng lẽ chưa thấy lợn chạy?

Quả thật, có người thật sự chưa ăn thịt lợn, cũng chưa thấy lợn chạy.

Ví dụ như: Thorne.

Thorne nói xong, Châu Dị liếc nhìn anh ta, khẽ cười nói, "Anh đã từng tiếp xúc với ông chủ nhà nghỉ bên cạnh chưa? Là người như thế nào?"

Thorne, "Là... là..."

Thorne suy nghĩ một lúc rồi trả lời, "Là kiểu người vừa nhìn đã thấy rất lịch lãm, phong độ, nhưng lại có cảm giác rất thâm sâu, khó đoán."

Lịch lãm, phong độ.

Khó đoán.

Qua lời miêu tả của Thorne, Châu Dị nắm được hai thông tin.

Thứ nhất, đối phương chắc hẳn xuất thân từ gia đình giàu có, phong thái quý tộc này không phải ngày một ngày hai mà có được.

Thứ hai, khó đoán, chứng tỏ đối phương chắc chắn không phải là kiểu công tử bột lớn lên vô lo vô nghĩ.

Kiểu người này, e rằng không dễ đối phó.

Vừa có kiến thức lại vừa trải đời.

Châu Dị đang suy nghĩ đối sách, Thorne bưng một tách trà đến, ân cần đưa cho Châu Dị, "A Dị, hay là cậu đích thân đến nhà nghỉ bên cạnh xem sao?"

Châu Dị cúi đầu, đưa tay nhận lấy tách trà từ tay Thorne, nhấp một ngụm, "Tôi đến đó xem cái gì?"

Thorne, "Xem đối phương là người như thế nào chứ, chẳng phải các cậu có câu "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" sao?"

Châu Dị nghe vậy cười khẩy, "Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu?"

Thorne không hiểu ý câu này của Châu Dị, nghiêm túc nói, "Dù dùng dao gì, cậu cũng phải giúp tôi giết con gà này."

Cuối cùng Châu Dị cũng không chịu nổi sự nài nỉ của Thorne.

Mười mấy phút sau, Châu Dị xuất hiện ở cửa nhà nghỉ bên cạnh.

Châu Dị bước vào, một giọng nói chào đón lịch sự và vui vẻ vang lên.

Người đó nói xong, mỉm cười ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính.

Ánh mắt chạm nhau, đối phương sững sờ kinh ngạc.
 
Chương 882: Là anh ta sao?


Châu Dị nằm mơ cũng không ngờ sẽ gặp Mạnh Nhuế ở đây.

Lâu ngày không gặp, Mạnh Nhuế trông hoạt bát, cởi mở hơn trước rất nhiều.

Hai người nhìn nhau, Mạnh Nhuế thoáng sững sờ rồi nắm chặt con chuột.

Châu Dị nhướng mày, nheo mắt lại, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo.

Vài giây sau, Mạnh Nhuế hít sâu một hơi, sải ba bước đến chắn trước mặt Châu Dị.

Mạnh Nhuế dang hai tay chắn trước mặt Châu Dị, mím chặt môi, ánh mắt đầy cảnh giác.

Châu Dị thấy vậy, khẽ cười khẩy, "Đây là nhà nghỉ của anh trai tôi à?"

Nhắc đến Châu Diên, ánh mắt cảnh giác của Mạnh Nhuế càng rõ ràng hơn, "Châu tổng đang nói gì vậy, tôi không hiểu."

Châu Dị cười khinh miệt, "Cô đừng nói với tôi, nhà nghỉ này là của cô."

Mạnh Nhuế, "Tại sao nhà nghỉ này không thể là của tôi?"

Châu Dị cong môi, ánh mắt đầy mỉa mai, "Vì cô không có gan đó."

Mạnh Nhuế nghiến răng, "Nhà nghỉ này chính là của tôi."

Châu Dị, "Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?"

Mạnh Nhuế trông có vẻ mảnh mai, nhưng bước chân lại vững vàng như mọc rễ, không hề nhượng bộ, "Dù anh có tin hay không, thì nhà nghỉ này vẫn là của tôi."

Nói xong, Mạnh Nhuế nháy mắt với mấy người phục vụ đang đứng xem.

Mấy người phục vụ thấy tình hình không ổn, một người trong số đó liền quay đầu chạy lên tầng hai.

Châu Dị thấy vậy, nhưng giả vờ như không thấy, nghiêng người đổi hướng, đi đến ghế sofa trong sảnh rồi ngồi xuống một cách ung dung.

Mạnh Nhuế mím môi thành một đường thẳng, tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Ít phút sau, người phục vụ vội vã trở lại, theo sau là Châu Diên với vẻ mặt hòa nhã.

Nhìn thấy Châu Diên, sắc mặt Mạnh Nhuế thay đổi, bước lên phía trước, đẩy anh ra.

"Ai cho anh ra đây?"

Nói xong, Mạnh Nhuế quay đầu tức giận nhìn người phục vụ vừa chạy đi báo tin cho Châu Diên.

Người phục vụ bị ánh mắt của Mạnh Nhuế dọa sợ, vội vàng giải thích, "Chị, em... em vừa tưởng chị nói có người đến gây rối, nên gọi anh Châu xuống..."

Mạnh Nhuế, "Tôi có ý đó sao? Tôi..."

Chưa kịp để Mạnh Nhuế nói hết câu, Châu Diên đã trầm giọng nói, "Mạnh Nhuế."

Mạnh Nhuế nghẹn lời, mắt bỗng đỏ hoe, nắm lấy vạt áo Châu Diên.

Châu Diên cúi đầu nhìn, rồi ngước mắt nhìn Mạnh Nhuế, "Không sao."

Mạnh Nhuế hạ thấp giọng, nghẹn ngào nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy, "Sao lại không sao được, trước đây anh và anh ta có thù oán lớn như vậy, anh ta hận không thể lột da rút gân anh, bây giờ anh ta đã ngoi lên, anh..."

Châu Diên, "Em tin anh."

Mạnh Nhuế, "Em không phải không tin anh, mà là..."

Mạnh Nhuế nói đến đây, nghẹn ngào không nói nên lời.

Cô không phải không tin tưởng Châu Diên, mà là không tin Châu Dị.

Cô lo lắng Châu Dị sẽ làm những chuyện bất lợi cho Châu Diên.

Châu Diên bây giờ không như trước, không còn Châu gia chống lưng, lại chẳng có quyền có thế ở nơi này, nếu Châu Dị muốn làm gì thì anh ta chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Nhận thấy sự lo lắng trong mắt Mạnh Nhuế, Châu Diên vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang nắm lấy vạt áo của mình, "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, em cứ yên tâm làm việc đi, lát nữa trong đoàn khách du lịch đó có một cặp vợ chồng đã kết hôn năm mươi năm rồi, nhớ chuẩn bị bất ngờ cho họ."

Nói xong, Châu Diên không đợi Mạnh Nhuế nói gì, gỡ tay cô ra khỏi vạt áo mình, sải bước đi về phía Châu Dị.

Mạnh Nhuế nhìn theo bóng lưng Châu Diên, lo lắng đến mức suýt nữa nhảy dựng lên.

Người phục vụ đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi, "Chị, bây giờ chúng em..."

Mạnh Nhuế đỏ mắt nói, "Các em cứ làm việc của mình đi."

Người phục vụ, "Vâng."

Người ta nói kẻ thù gặp nhau thì đỏ mắt.

Nhưng cả Châu Dị lẫn Châu Diên đều khá bình tĩnh.

Có lẽ không khí Positano đã khiến con người ta trở nên thoải mái, Châu Diên dường như chẳng còn vẻ mưu mô, tính toán như trước, mà thay vào đó là phong thái lịch lãm, đúng như lời Thorne nói, giống hệt một công tử nhà giàu phong độ ngời ngời.

Châu Diên lấy bao thuốc lá từ trong túi, rút một điếu đưa cho Châu Dị, như những người bạn cũ lâu ngày không gặp, "Đến đây có việc gì?"

Châu Dị đưa tay đẩy điếu thuốc ra, ngả người ra sau, giọng trầm thấp mang theo ý cười, "Đi hưởng tuần trăng mật."
 
Chương 883: Ghen


Châu Dị nói xong, Châu Diên liền khựng lại.

Sự khựng lại này, không biết là vì Châu Dị đẩy điếu thuốc của anh ta, hay là vì lời nói của Châu Dị.

Vài giây sau, Châu Diên ngồi xuống cạnh Châu Dị, hai chân hơi dang ra, nghiêng người rót trà từ ấm trà dành cho khách trên bàn: "Chỉ có cậu và Nghênh Nghênh thôi à?"

Nói xong, Châu Diên đẩy chén trà đã rót đến trước mặt Châu Dị.

Lần này Châu Dị không từ chối, chỉnh lại tư thế ngồi, không trả lời câu hỏi của Châu Diên, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, bình phẩm, "Vị bình thường."

Châu Diên cười, "Cũng chẳng phải trà ngon gì."

Châu Dị nghe vậy nhướn mày, "Khẩu vị thay đổi rồi à?"

Anh nhớ trước đây Châu Diên rất thích thưởng trà.

Anh ta sẽ không bao giờ uống trà kém chất lượng.

Châu Diên bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm, "Không phải khẩu vị thay đổi, mà là người thay đổi."

Châu Dị và Châu Diên không có gì để nói với nhau.

Sau khi uống xong chén trà, Châu Dị đứng dậy rời đi.

Châu Diên tiễn anh ta ra cửa, Châu Dị đút hai tay vào túi quần, nhìn Châu Diên nói, "Tôi không biết nhà nghỉ này là của anh, ông chủ nhà nghỉ bên cạnh, Thorne, là bạn tôi."

Châu Dị giải thích, Châu Diên lập tức hiểu ra.

Cạnh tranh giữa những người cùng ngành, chắc là ông chủ nhà nghỉ bên cạnh nhờ Châu Dị đến đây dò la tình hình.

Ai ngờ, hai người lại...

Giải thích xong, Châu Dị không nói thêm gì nữa, sải bước rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Châu Dị, Châu Diên kìm nén cảm xúc, lên tiếng, "A Dị."

Châu Dị dừng bước, quay đầu lại, "Hửm?"

Châu Diên, "Chúc cậu và Nghênh Nghênh trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."

Nói xong, Châu Diên lại bổ sung thêm một câu, "Chân thành đấy."

Nghe Châu Diên nói vậy, Châu Dị đột nhiên cười, "Tôi hy vọng sớm sinh quý nữ."

Châu Diên, "..."

Châu Dị khẽ cười, xoay người vẫy tay chào Châu Diên, "Không hẹn gặp lại."

Châu Diên mỉm cười, "Không gặp lại."

Không gặp, vĩnh viễn không gặp lại.

Biết đúng biết sai không có nghĩa là có thể chung sống hòa bình.

Trên thực tế, không có nhiều người thánh thiện như vậy.

Không phải chỉ cần một câu xin lỗi của anh, một câu không sao của tôi, là chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ, cùng nhau nâng ly trò chuyện vui vẻ.

Thực tế thì, kẻ thù giảng hòa, trạng thái tốt nhất cũng chỉ là "anh đi đường anh, tôi đi đường tôi", từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng.

Mười mấy phút sau, Châu Dị trở về nhà nghỉ của Thorne.

Thấy Châu Dị bước vào, Thorne vội vàng mở một chai nước ngọt đưa cho anh, sau đó ghé sát lại hỏi, "Thế nào? Tình hình nhà nghỉ bên cạnh ra sao?"

Châu Dị nhận chai nước Thorne đưa, uống một hớp: "Đấu với anh ta, anh thua chắc."

Châu Diên dù sao cũng là cậu cả lớn lên trong Châu gia, giữ chức tổng giám đốc quản lý trụ sở chính của Châu thị nhiều năm.

Quản lý trụ sở chính của Châu thị có thể đôi khi hơi quá sức, nhưng quản lý một nhà nghỉ nhỏ thì lại quá đơn giản.

Thorne đấu với Châu Diên.

Không phải Châu Dị coi thường Thorne, mà là căn bản không cùng đẳng cấp.

Châu Dị nói xong, Thorne cau mày, "Ngay cả cậu cũng không làm được gì sao?"

Châu Dị không giấu Thorne, khẽ cười một tiếng, nhét chai nước vào tay Thorne, "Ông chủ nhà nghỉ bên cạnh là anh trai tôi."

Thorne ngạc nhiên, "Hả?"

Châu Dị không muốn nói nhiều về chuyện giữa anh và Châu Diên, vỗ vai Thorne rồi xoay người đi ra ngoài.

Nhà nghỉ bên cạnh.

Mạnh Nhuế mắt đỏ hoe đứng trong văn phòng của Châu Diên, im lặng.

Châu Diên mở ngăn kéo lấy ra một hộp bánh dứa đặt lên bàn làm việc, giọng nói ôn hòa, "Bánh dứa em thích nhất đây."

Mạnh Nhuế cứng đầu, "Em không ăn."

Châu Diên nói, "Lúc tâm trạng không tốt, ăn chút đồ ngọt sẽ thấy dễ chịu hơn."

Mạnh Nhuế nhìn chằm chằm vào mặt Châu Diên, "Châu Dị có bắt nạt anh không?"
 
Chương 884: Nương tựa lẫn nhau


Mạnh Nhuế vừa dứt lời, ngón tay Châu Diên đang đặt trên hộp bánh dứa hơi cứng lại, sau đó anh ta cười nhạt.

"Không có."

Mạnh Nhuế không tin, "Thật sao?"

Châu Diên lịch thiệp và kiên nhẫn trả lời, "Thật."

Mạnh Nhuế mím môi, điều chỉnh cảm xúc một lúc rồi hỏi, "Châu Dị đến đây làm gì?"

Nhắc đến việc Châu Dị đến đây làm gì, Châu Diên rõ ràng ngẩn người vài giây, sau đó đứng dậy đi đến máy lọc nước rót nước, "Cậu ta đến đây để hưởng tuần trăng mật."

Nói xong, Châu Diên bưng cốc nước vừa rót lên uống một ngụm, trầm giọng nói, "Cậu ta không biết anh ở đây."

Khi nói chuyện, Châu Diên hoàn toàn quay lưng về phía Mạnh Nhuế.

Mạnh Nhuế không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, chỉ khi nghe anh nói Châu Dị đến đây hưởng tuần trăng mật, trái tim cô bỗng thắt lại.

Châu Dị đến đây hưởng tuần trăng mật, vậy thì chắc chắn Khương Nghênh cũng ở đây.

Khương Nghênh và Châu Diên...

Khương Nghênh có thể không có tình cảm với Châu Diên, nhưng Mạnh Nhuế biết, Châu Diên đã từng yêu Khương Nghênh thật lòng.

Nửa năm nay, cô và Châu Diên từ Bạch Thành đến đây.

Châu Diên không hề nhắc đến chuyện giữa hai người họ, chỉ nói với bên ngoài rằng cô là họ hàng xa của anh

Mạnh Nhuế càng nghĩ càng rối bời, đột nhiên lên tiếng, "Anh còn thích Khương Nghênh không?"

Châu Diên nghe vậy, tay cầm cốc nước bỗng siết chặt, một lúc sau, anh ta bình tĩnh chuyển chủ đề, "Hôm nay đã chuẩn bị xong bất ngờ cho cặp vợ chồng kia chưa?"

Thái độ này của Châu Diên trong mắt Mạnh Nhuế chính là ngầm thừa nhận.

Mạnh Nhuế chớp mắt, "Em đã giao cho Châu Kỳ làm rồi."

Châu Diên cười thở dài, "Con bé có thể làm được gì chứ? Em tự đi đi, đừng để xảy ra sai sót."

Châu Diên nói xong, Mạnh Nhuế mím môi, "Em biết rồi."

Vài phút sau, Mạnh Nhuế ôm một bó hoa hồng lớn xuất hiện trong một căn phòng suite.

Châu Kỳ đang ngân nga bài hát, giúp đỡ trang trí, nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, quay đầu lại thấy Mạnh Nhuế thì nhiệt tình chào hỏi, "Chị Mạnh Nhuế."

Đối mặt với Châu Kỳ, Mạnh Nhuế gượng cười, "Trang trí xong hết chưa?"

Châu Kỳ, "Chỉ còn thiếu hoa hồng thôi."

Nói rồi, Châu Kỳ lại quay người tiếp tục công việc đang làm dở.

Đến khi làm xong việc, quay đầu lại, cô mới chợt nhận ra Mạnh Nhuế mắt đỏ hoe.

Châu Kỳ sững người, sau đó bước tới, "Chị Mạnh Nhuế, chị sao vậy? Anh trai em bắt nạt chị à?"

Mạnh Nhuế lắc đầu, nước mắt như hạt đậu cứ thế rơi xuống, "Không có."

Nửa năm nay, ba người họ có thể nói là nương tựa lẫn nhau mà sống.

Trải qua bao nhiêu chuyện, tính cách tiểu thư của Châu Kỳ cũng bị mài mòn gần hết, cô học được cách trân trọng những người bên cạnh, cũng học được cách quan tâm đến cảm xúc của họ.

Thấy Mạnh Nhuế khóc không thành tiếng, Châu Kỳ nhíu mày, kéo tay cô định đi tìm Châu Diên hỏi cho ra lẽ.

"Đi, em đi đòi lại công bằng cho chị."

Mạnh Nhuế vừa khóc vừa giãy khỏi tay Châu Kỳ, "Anh ấy không bắt nạt chị."

Châu Kỳ, "Anh ấy không bắt nạt chị, vậy chị khóc cái gì? Là người khác bắt nạt chị? Khách hàng à?"

Mạnh Nhuế xoay người đi đến chỗ hoa hồng, cắm hoa, "Không có, không ai bắt nạt chị cả."

Châu Kỳ nghe vậy, nhìn bóng lưng cứng cỏi của Mạnh Nhuế, đi đến bên giường ngồi phịch xuống, "Em thấy chị và anh trai em thật kỳ lạ, cả hai đều đã ly hôn rồi, lẽ ra không còn quan hệ gì nữa, đường ai nấy đi là được rồi, anh ấy cứ bảo vệ chị, chị cứ đi theo anh ấy, rồi thì, hai người cứ không chịu phá vỡ lớp giấy mỏng đó..."

Mạnh Nhuế, "..."

Châu Kỳ bĩu môi, "Bây giờ em lại thấy anh hai và chị dâu như vậy cũng tốt, anh hai em vừa si tình vừa theo đuổi quyết liệt, chị dâu em thì..."

Châu Kỳ đang nói thì Mạnh Nhuế lên tiếng, "Châu Dị và Khương Nghênh đến Positano hưởng tuần trăng mật rồi."

Châu Kỳ ngạc nhiên, nhảy dựng lên khỏi giường, "Cái gì?"

Mạnh Nhuế không nói gì nữa.

Châu Kỳ xoay chuyển đầu óc, "Vậy nên chị và anh cả cãi nhau là vì anh hai và chị dâu em?"

Mạnh Nhuế vẫn im lặng.

Châu Kỳ bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, chạy đến trước mặt Mạnh Nhuế nói, "Chị Mạnh Nhuế, chị không phải là đang ghen với chị dâu em đấy chứ?"
 
Chương 885: EQ cao, sinh con gái


Lời Châu Kỳ nói thẳng vào tim đen.

Mạnh Nhuế nghe vậy, tay đang cắm hoa hồng run lên, bị gai hoa đâm vào tay.

Mạnh Nhuế theo bản năng kêu "hừ" một tiếng, đưa ngón tay chảy máu vào miệng mút nhẹ.

Châu Kỳ thấy vậy, biết mình đã đoán trúng tâm tư của Mạnh Nhuế, bĩu môi, "Thật sự là vậy sao?"

Vừa nói, Châu Kỳ vừa bước đến bên cạnh Mạnh Nhuế xem tay cô.

Xác định tay Mạnh Nhuế không sao, cô nhỏ giọng nói, "Chị Mạnh Nhuế, chị vẫn còn thích anh trai em sao?"

Mạnh Nhuế im lặng không nói.

Châu Kỳ không nghe thấy câu trả lời của cô, cũng không tức giận, tự lẩm bẩm, "Em nên đoán ra từ sớm mới phải, nếu chị không thích anh trai em, thì đi theo anh ấy đến nơi khỉ ho cò gáy này làm gì."

Nói xong, Châu Kỳ lại ghé sát vào Mạnh Nhuế, "Chị Mạnh Nhuế, chị yên tâm, anh trai em và chị dâu em thật sự không có gì đâu."

Mạnh Nhuế bị Châu Kỳ đoán trúng tâm tư, ngượng ngùng quay mặt đi, "Làm việc đi, lát nữa khách đến rồi."

Thấy Mạnh Nhuế xấu hổ, Châu Kỳ đứng sau lưng cô, che miệng cười, "Chị Mạnh Nhuế, tục ngữ có câu, trai theo gái, cách núi non, gái theo trai, cách tấm voan, chị theo đuổi anh trai em, chỉ cách một tấm voan thôi, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao."

Ở bên kia.

Châu Dị từ nhà nghỉ của Thorne trở về bờ biển.

Bùi Nghiêu đang cầm một chai bia trò chuyện rôm rả với Khúc Tích và Khương Nghênh, thấy Châu Dị, anh ta ngả người ra sau, nhướng mày hỏi, "Xong việc rồi à?"

Châu Dị không trả lời, ngồi xuống, cầm một chai bia mở ra, uống một ngụm, khéo léo chuyển chủ đề, "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Bùi Nghiêu vốn chỉ hỏi cho có lệ, Châu Dị không trả lời, anh ta cũng không để ý, tiếp theo chủ đề của Châu Dị, "Đang nói chuyện con cái."

Châu Dị nheo mắt, "Con cái?"

Bùi Nghiêu, "Đúng vậy, vừa nãy tôi và Nghênh Nghênh đã bàn bạc xong rồi, nếu nhà ông sinh con trai, nhà tôi sinh con gái, thì sẽ cho hai đứa kết hôn."

Sinh con trai.

Đây là lần thứ hai hôm nay Châu Dị nghe thấy câu này.

Châu Dị gõ nhẹ ngón tay thon dài lên chai bia, cười nhạt, "Tại sao tôi nhất định sẽ sinh con trai?"

Bùi Nghiêu nghiêm túc đáp, "Vì tôi muốn con gái mà."

Châu Dị nghe vậy cười lạnh, "Hừ."

Sự mỉa mai của Châu Dị quá rõ ràng, Bùi Nghiêu thấy vậy liền nói, "Châu Dị, tiếng "hừ" của ông là có ý gì?"

Châu Dị, "Không hiểu à?"

Bùi Nghiêu, "Có giỏi thì nói thẳng ra!"

Châu Dị cười khẩy, "Ông có số hưởng đó sao?"

Bùi Nghiêu phản bác, "Sao tôi lại không có số hưởng đó?"

Châu Dị nói, "Người ta nói con gái giống bố, với cái EQ của ông, ông thử hỏi Khúc Tích xem, cô ấy có muốn sinh con gái không?"

Châu Dị vừa dứt lời, Bùi Nghiêu liền quay sang Khúc Tích với vẻ mặt giận dữ, đầy tin tưởng, "Tích Tích, em nói to cho lão ta nghe xem, em có muốn sinh con gái cho anh không?"

Khúc Tích đang nhai tôm hùm bị nghẹn, "..."

Thấy Khúc Tích nghẹn lời không nói, trợn tròn mắt nhìn mình, Bùi Nghiêu lại nói, "Không sao, em không cần sợ đắc tội với lão ta."

Khúc Tích cầm chai bia lên uống một ngụm để nuốt trôi miếng tôm hùm, lúng túng nói, "Em là sợ đắc tội với anh."

Bùi Nghiêu, "Hửm?"

Khúc Tích hai tay cầm chai bia, chân thành hỏi, "Dù sao cũng là con mình đẻ ra, anh chắc chắn muốn mạo hiểm như vậy sao?"

Bùi Nghiêu, "..."

Cho dù EQ có thấp đến đâu, Bùi Nghiêu cũng hiểu được ý của Khúc Tích.

Hai người nhìn nhau, Khúc Tích cười gượng, sắc mặt Bùi Nghiêu tối sầm.

Khúc Tích vừa dứt lời, không khí trở nên vừa lúng túng vừa buồn cười.

Châu Dị vòng tay ôm eo Khương Nghênh, kéo cô vào lòng, trầm giọng cười nói, "Vợ yêu, EQ của anh cao, chúng ta có thể sinh con gái."
 
Chương 886: Anh em chịu đòn


Bùi Nghiêu đang bực tức.

Nghe Châu Dị nói vậy, anh ta lập tức nổi trận lôi đình.

Bùi Nghiêu quay người lại định nổi giận, Châu Dị cong môi cười, "Sao? Muốn đánh nhau à?"

Bùi Nghiêu, "Solo?"

Châu Dị nhướng mày, "Sợ ông chắc?"

Châu Dị nói xong, đưa tay cởi hai cúc áo sơ mi, đứng dậy trước.

Bùi Nghiêu theo sát phía sau, "Châu Dị, nói trước nhé, lát nữa ai thua cũng đừng khóc."

Châu Dị cúi đầu xắn tay áo, "Chỉ cần ông đừng khóc lóc tìm mẹ là được."

Cả Châu Dị lẫn Bùi Nghiêu đều có thể xem là người có võ.

Hai người đánh nhau, chiêu nào cũng nhanh, mạnh, chuẩn xác, không hề có chút hoa hòe hoa sói nào.

Vài chiêu qua đi, ai cũng không chiếm được lợi thế.

Ngay lúc Bùi Nghiêu sắp tung đòn hiểm vào hạ bộ Châu Dị, anh bất ngờ hỏi: "Lần này ông đến hưởng tuần trăng mật với tôi, rốt cuộc có nhiệm vụ gì?"

Bùi Nghiêu, "Cầu hôn Khúc Tích chứ gì."

Châu Dị trêu chọc, "Vừa nãy chúng ta nói gì?"

Bùi Nghiêu nghĩ một lúc rồi nói, "Tôi nói nếu ông sinh con trai, tôi sinh con gái, thì sẽ cho hai đứa kết hôn, rồi ông nói tôi không có số hưởng đó..."

Châu Dị cắt ngang, "Sau đó thì sao?"

Bùi Nghiêu, "Sau đó Khúc Tích nói dù sao cũng là con mình..."

Nói đến đây, Bùi Nghiêu đột nhiên tỉnh ngộ, trên mặt nở nụ cười.

Ngay sau đó, thừa lúc Bùi Nghiêu mất cảnh giác, Châu Dị liền vật anh xuống bãi biển.

Bùi Nghiêu bị vật xuống cũng không tức giận, nhìn Châu Dị cười ngây ngô, "Vậy là, Khúc Tích đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi sao?"

Châu Dị ngồi xổm xuống, kéo cổ áo Bùi Nghiêu nói, "Đồng ý cái gì mà đồng ý, ông còn chưa có một màn cầu hôn tử tế, cũng chưa có nhẫn cầu hôn, mà còn muốn Khúc Tích đồng ý lời cầu hôn của ông à?"

Châu Dị vừa dứt lời, Bùi Nghiêu liền cười nói, "Ai nói không có? Nhẫn cầu hôn tôi đã chuẩn bị từ lâu rồi, còn màn cầu hôn thì..."

Bùi Nghiêu còn chưa nói hết câu, Châu Dị đã đấm mạnh một cú.

Bùi Nghiêu kêu lên một tiếng, nụ cười trên mặt biến thành đau đớn, chửi tục, "Mẹ kiếp, Châu Dị, ông chơi thật à?"

Châu Dị cười như không cười, "Hôm nay tâm trạng tôi không tốt."

Bùi Nghiêu, "Tâm trạng ông không tốt thì trút giận lên tôi à?"

Châu Dị nói, "Một công đôi việc, tôi vừa trút giận lên ông, ông vừa bị thương để lấy lòng thương hại của Khúc Tích."

Nói xong, không đợi Bùi Nghiêu đáp lời, Châu Dị lại đấm thêm một cú nữa.

Mấy cú đấm này của Châu Dị thật sự không hề nương tay.

Hai cú đấm xuống, má Bùi Nghiêu lập tức bầm tím.

Là anh em nhiều năm, Bùi Nghiêu thấy Châu Dị hôm nay tâm trạng bất ổn, mặc kệ vết thương trên mặt đang nhức nhối, anh nhăn mặt hỏi: "Hôm nay ông bị làm sao thế?"

Châu Dị cúi đầu, nghiến răng nói, "Ông chủ nhà nghỉ đối đầu với Thorne là Châu Diên."

Bùi Nghiêu nghe vậy sững người, "Cái quái gì vậy?!"

Sắc mặt Châu Dị u ám, lại giơ nắm đấm lên.

Thấy cú đấm của Châu Dị sắp giáng xuống, Bùi Nghiêu vội vàng dùng một tay đỡ lấy, "Đừng đấm nữa, trút giận vừa thôi. Ông thì hả giận, tôi thì mặt mày sưng vù, đừng nói lấy lòng thương hại của Khúc Tích, e là tối nay còn không được vào phòng cô ấy."

Bùi Nghiêu nói xong, dùng đầu lưỡi đẩy vào bên má bị đánh, nhíu mày nói tiếp, "Cho dù gặp Châu Diên, ông cũng không nên tức giận như vậy chứ, ân oán giữa ông và Châu Diên..."

Châu Dị trầm giọng nói, "Châu Diên chỉ là nguyên nhân trực tiếp, còn có... mẹ tôi."

Châu Dị nói xong, ánh mắt trở nên hung dữ.

Bùi Nghiêu nghe vậy, nhìn Châu Dị một lúc, rồi buông tay đang đỡ tay Châu Dị xuống, dang hai tay nằm ngửa ra bãi biển, "Nào, hôm nay tôi làm bao cát cho ông, cứ đánh thoải mái."
 
Chương 887: Bất ngờ nhỏ


Là anh em nhiều năm, Bùi Nghiêu hiểu rõ điểm yếu của Châu Dị hơn ai hết.

Bùi Nghiêu nói xong, hất hàm về phía Châu Dị, ra hiệu cho anh ra tay.

Nắm đấm của Châu Dị giơ lên rồi khựng lại. Anh hít một hơi thật sâu, hạ tay xuống và ngồi phịch xuống cạnh Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu thấy vậy, nghiêng đầu, "Không đánh nữa à?"

Châu Dị co chân ngồi xuống, trầm giọng nói, "Có thuốc lá không?"

Bùi Nghiêu nghe vậy, vừa cười vừa lấy bao thuốc từ trong túi ra, "Sao? Không chuẩn bị sinh con nữa à?"

Ánh mắt Châu Dị tối sầm, "Đừng nói nhảm."

Bùi Nghiêu cười, "Được, tôi không nói nhảm."

Nói xong, Bùi Nghiêu đưa bao thuốc và bật lửa cho Châu Dị.

Châu Dị nhận lấy, gõ một điếu thuốc ra, ngậm vào miệng châm lửa, rít một hơi, rồi ném bao thuốc lại cho Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu cười nhận lấy, đứng dậy khỏi bãi biển, phủi cát trên người, ngồi xuống bên cạnh Châu Dị, cúi đầu ngậm một điếu thuốc vào miệng, "Chuyện của bác gái tôi nghe nói rồi."

Châu Dị mặt không cảm xúc nói, "Không muốn nhắc đến bà ta."

Bùi Nghiêu nghiêng đầu, trêu chọc, "Vậy chúng ta nói về Nghênh Nghênh nhé?"

Châu Dị quay đầu lại cau mày, "Nghênh Nghênh làm sao?"

Bùi Nghiêu nói: "Chính vì chuyện này mà điểm số của Nghênh Nghênh trong lòng tôi đã tăng vọt từ tám mươi lên một trăm."

Châu Dị khẽ cười một tiếng, quay đầu lại tiếp tục hút thuốc, không nói gì.

Bùi Nghiêu không nói hết những gì mình nghĩ cho Châu Dị nghe.

Nhưng Bùi Nghiêu biết, trong lòng Châu Dị rất rõ ràng.

Tuy ngoài mặt Bùi Nghiêu và Tần Trữ đối xử với Khương Nghênh rất khách sáo, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút oán trách.

Tất cả chỉ vì sự hy sinh âm thầm, lặng lẽ của Châu Dị suốt hơn mười năm qua.

Tình anh em không phải giả tạo, chứng kiến bạn mình yêu đơn phương, hy sinh mà chẳng được đáp lại, nói không oán trách Khương Nghênh là dối lòng.

Con người đều ích kỷ, bảo vệ người thân của mình là bản năng.

Vượt ra ngoài những ràng buộc của thế tục để nhìn nhận vấn đề, đó không phải người thường, mà là thần thánh.

Tuy nhiên, biểu hiện của Khương Nghênh gần đây thật sự khiến Bùi Nghiêu thay đổi cách nhìn.

Tuy EQ thấp, nhưng Bùi Nghiêu không phải kẻ ngốc, anh ta nhận ra Khương Nghênh đã thật lòng yêu Châu Dị.

Bùi Nghiêu và Châu Dị đang im lặng hút thuốc thì bỗng nghe thấy tiếng Khúc Tích lo lắng gọi từ bờ biển.

"Hai người đừng nói chuyện nữa, mau quay lại đây."

"Nhanh lên, xem Nghênh Nghênh làm sao kìa."

Khúc Tích vừa gọi vừa cúi xuống vỗ lưng cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh đang ngồi xổm xuống, nôn dữ dội.

"Uống say à? Không thể nào, tửu lượng của bà tuy không tốt, nhưng cũng không kém đến mức này chứ!"

"Có phải dị ứng hải sản dẫn đến đau dạ dày không?"

Khúc Tích lo lắng, liên tục lẩm bẩm.

Khương Nghênh nôn thốc nôn tháo, đến khi không còn gì để nôn nữa thì miệng chỉ còn lại vị đắng.

Châu Dị và Bùi Nghiêu nghe thấy tiếng Khúc Tích, dập thuốc lá rồi chạy về phía bờ biển.

Khi hai người đến nơi, Khương Nghênh đã nôn đến mức hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

Châu Dị ngồi xổm xuống, cau mày, "Sao vậy?"

Khúc Tích đáp, "Không biết nữa, chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ thì Nghênh Nghênh đột nhiên nôn..."

Châu Dị thay Khúc Tích vỗ nhẹ lưng cho Khương Nghênh, quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, "Lão Bùi, lấy chai nước khoáng đến đây."

Bùi Nghiêu, "Được."

Nói xong, Bùi Nghiêu xoay người lấy một chai nước khoáng, mở nắp đưa cho Châu Dị.

Châu Dị đưa chai nước đến bên môi Khương Nghênh, "Uống chút nước súc miệng đi."

Khương Nghênh vẫn còn buồn nôn, cúi đầu uống một ngụm nước từ tay Châu Dị để súc miệng.

Súc miệng vài lần, cơn buồn nôn của Khương Nghênh cũng dần dịu xuống.

Châu Dị thấy vậy, ném chai nước khoáng đi, bế Khương Nghênh lên, cau mày nói, "Không ăn nữa, về nghỉ ngơi."

Khương Nghênh nép vào lòng Châu Dị, không muốn phá hỏng bầu không khí vui vẻ của mọi người, "Em không sao."

Châu Dị cúi đầu trầm giọng nói, "Nôn đến mức này rồi mà còn nói không sao?"

Khương Nghênh, "..."

Châu Dị bế Khương Nghênh đi trước, Bùi Nghiêu nhân cơ hội ôm lấy vai Khúc Tích, "Nghênh Nghênh say rượu à?"

Quá lo lắng cho Khương Nghênh, Khúc Tích chẳng để ý đến hành động nhỏ của Bùi Nghiêu, cô nhíu mày: "Lạ thật, Nghênh Nghênh ít khi nào uống đến mức nôn thế này."

Bùi Nghiêu kéo Khúc Tích vào lòng, nghiêm túc hỏi, "Vậy là sao?"

Khúc Tích ngẩng đầu đáp, "Có phải dị ứng hải sản không?"
 
Chương 888: Hạnh phúc đến mức không chân thật


Bùi Nghiêu và Khúc Tích vừa hỏi vừa đáp, bên kia, Châu Dị đã bế Khương Nghênh về phòng ngủ.

Châu Dị nhẹ nhàng đặt Khương Nghênh lên giường, đưa tay sờ trán cô thử nhiệt độ, rồi vuốt tóc cô nói, "Anh sẽ bảo Thorne tìm bác sĩ đến."

Khương Nghênh vừa nãy nôn đến mức trời đất quay cuồng, lúc này tuy đã hết nôn, nhưng dạ dày vẫn còn co thắt, cô co chân lại nói, "Không cần."

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị cau mày, "Ngoan."

Khương Nghênh, "Thật sự không sao."

Nói xong, để Châu Dị yên tâm, Khương Nghênh đưa tay từ trong chăn ra nắm lấy tay Châu Dị, cong môi cười, "Em hơi mệt, muốn ngủ một lát, nếu sáng mai thức dậy em vẫn thấy khó chịu, anh hãy tìm bác sĩ cho em."

Châu Dị, "..."

Cho đến bây giờ, Châu Dị vẫn chưa học được cách phản bác lại lời nói của Khương Nghênh.

Cho dù là sai.

Đêm nay, Châu Dị ngủ không ngon giấc.

Anh cứ lo Khương Nghênh sẽ khó chịu giữa đêm, nên tỉnh dậy mấy lần.

Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, anh mới miễn cưỡng chợp mắt được một lúc.

Nhưng thật không may, Châu Dị vừa mới nhắm mắt, Khương Nghênh đã thức dậy xuống giường, kèm theo một trận nôn khan, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Châu Dị mở mắt khi nghe thấy tiếng động, nhìn sang chỗ trống bên cạnh, rồi lại nghe thấy tiếng từ nhà vệ sinh vọng ra, anh nhíu mày đứng bật dậy.

Khi Châu Dị bước vào nhà vệ sinh, Khương Nghênh đang chống một tay vào bồn cầu, cúi người nôn khan.

Có lẽ là thức ăn tối qua đã nôn hết ra rồi, bây giờ chỉ còn nôn khan.

Châu Dị bước tới, vừa vỗ lưng cho Khương Nghênh vừa cau mày nói, "Anh gọi cho Thorne, bảo anh ta tìm bác sĩ đến."

Khương Nghênh ngẩng đầu lên, mắt ngấn nước, "Mấy giờ rồi?"

Châu Dị vừa tức vừa buồn cười, "Bây giờ em còn tâm trí mà hỏi mấy giờ sao?"

Khương Nghênh, "..."

Nửa tiếng sau, Thorne dẫn một nữ bác sĩ người Hoa đến biệt thự.

Sau khi khám sơ qua cho Khương Nghênh, nữ bác sĩ trung niên mỉm cười hỏi: "Tháng này cô có đến kỳ kinh nguyệt không?"

Khương Nghênh hơi sững người, "Hình như..."

Không có.

Bác sĩ nói: "Bây giờ còn quá sớm, gần đây không có hiệu thuốc nào mở cửa 24/24 cả. Đợi sau tám giờ, cô bảo chồng mua que thử thai về thử xem sao."

Bác sĩ nói xong, Khương Nghênh và Châu Dị đang đứng bên giường đều sững người.

Bác sĩ thấy vậy, nghi ngờ nhìn hai người, "Hai người... chưa chuẩn bị sinh con à?"

Khương Nghênh đỏ mặt, "Không phải."

Châu Dị nhìn Khương Nghênh, cong môi cười, "Không có, vẫn luôn chuẩn bị sinh con."

Thấy hai người ngẩn ngơ, bác sĩ mỉm cười, vừa thu dọn hộp y tế vừa nói: "Không phải dị ứng dạ dày, cũng không phải cảm lạnh đâu. Tôi đoán cô Châu có thể đã mang thai rồi. Nếu que thử thai hiện kết quả âm tính, hai người nên đến bệnh viện kiểm tra kĩ hơn..."

Châu Dị kìm nén niềm vui trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh, "Cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ, "Nếu có thai, thì nên ăn ít hải sản thôi."

Châu Dị, "Vâng."

Tiễn bác sĩ xong, Châu Dị quay lại phòng ngủ.

Lúc này Khương Nghênh đang dựa vào đầu giường ngẩn người, thấy cửa phòng được đẩy ra, cô ngẩng đầu lên nhìn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt phượng của Châu Dị tràn đầy ý cười.

Khương Nghênh mấp máy môi, "Em..."

Khương Nghênh còn chưa dứt lời, Châu Dị đã sải bước đến bên giường, một tay giữ gáy cô, cúi xuống hôn lên môi.

Nụ hôn nồng nàn, say đắm.

Nụ hôn kết thúc, Châu Dị áp trán lên trán Khương Nghênh nói, "Vợ yêu, bây giờ anh cảm thấy hạnh phúc đến mức không chân thật."
 
Chương 889: Khách tha hương


Châu Dị nói xong, nhìn Khương Nghênh không chớp  mắt.

Khương Nghênh hít một hơi, mấp máy môi, không muốn dội gáo nước lạnh vào anh, nhưng có vài lời vẫn phải nói, "Nhỡ đâu không có thai thì..."

Đừng hy vọng quá nhiều.

Không hy vọng thì sẽ không thất vọng.

Châu Dị áp trán lên trán Khương Nghênh, hôn lên môi cô, hết lần này đến lần khác, khẳng định nói, "Chắc chắn là có thai."

Khương Nghênh, "..."

Ánh mắt của Châu Dị dịu dàng và trìu mến, trái tim Khương Nghênh bỗng rung động, đột nhiên... cô hy vọng rằng mình thật sự có thai.

Sau khi tiễn bác sĩ, vì nhà nghỉ còn việc phải làm nên Thorne không ở lại lâu.

Đến tám giờ, Châu Dị liền vội vàng mượn xe của Thorne, chạy thẳng đến hiệu thuốc.

Đây là lần đầu tiên Châu Dị mua que thử thai, nhìn mấy que thử thai mà nhân viên đưa ra, anh đưa tay kéo cổ áo, nhíu mày, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên quầy.

Mấy năm nay, ký kết những hợp đồng trăm triệu anh cũng chẳng hề đổi sắc, vậy mà lúc này... anh lại do dự.

Loại nào tốt hơn?

Loại nào thử chính xác hơn?

Nhân viên thấy anh do dự, liền mỉm cười hỏi, "Anh đã chọn được loại nào chưa ạ?"

Giọng Châu Dị trầm thấp, từ tính, "Lấy hết."

Cô nhân viên trẻ ngoài hai mươi tuổi, làm việc ở hiệu thuốc đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên cô gặp người mua que thử thai mà lại lấy hết tất cả các loại, suýt nữa thì cô đã nghĩ mình nghe nhầm.

"Lấy hết ạ? Anh chắc chứ?"

Châu Dị, "Chắc chắn."

Ra khỏi hiệu thuốc, Châu Dị xách một túi nhỏ que thử thai lên xe.

Vừa ngồi vào xe, đặt túi xuống, chuẩn bị khởi động máy thì cửa kính xe bỗng bị gõ từ bên ngoài.

Châu Dị nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa sổ xe, anh hơi sững người, sau đó lạnh lùng hạ cửa kính xuống.

Người đứng ngoài cửa sổ xe là Châu Kỳ.

Châu Kỳ ra ngoài mua đồ, vừa hay nhìn thấy Châu Dị.

Nếu không nghe Mạnh Nhuế nói Châu Dị và Khương Nghênh đến đây hưởng tuần trăng mật, có lẽ cô đã nghĩ mình hoa mắt. Nhưng sau khi biết Châu Dị đến Positano, vừa nhìn thấy anh, cô liền không kìm được mà chạy đến.

Đến khi hoàn hồn, nhớ lại chuyện cũ giữa mình và Châu Dị, cô nhận ra ánh mắt hai người đã chạm nhau.

Sắc mặt Châu Dị không chút gợn sóng, nhưng có thể thấy rõ là không được vui, "Có chuyện gì?"

Châu Kỳ nắm chặt thứ vừa mua trong tay, lí nhí gọi một tiếng "Anh hai".

Châu Kỳ nói xong, Châu Dị không đáp lại.

Hai người cứ thế nhìn nhau qua cửa kính xe trên đường phố ở nơi đất khách quê người.

Mười mấy giây sau, Châu Kỳ là người đầu hàng, mắt đỏ hoe, mếu máo nói, "Anh hai, Châu gia chỉ còn lại ba chúng ta..."

Châu Dị cau mày, "..."

Châu Kỳ dứt lời, thấy Châu Dị cau mày, vẻ mặt càng thêm tủi thân. Sợ anh nên cô không dám khóc thành tiếng, chỉ hít hít mũi: "Anh hai, em biết trước đây em đã sai, em cũng biết anh ghét em, nhưng mà..."

Châu Kỳ ấp úng mãi, cuối cùng vẫn không nói ra được lời còn lại.

Cô muốn nói dù sao chúng ta cũng là anh em ruột.

Khi vừa nhìn thấy anh trên đường phố ở nơi đất khách quê người, cô vẫn cảm thấy thân thiết.

Nhưng những lời này cô không thể nói ra.

Cô không còn là trẻ con nữa, cô biết có những tổn thương không thể nào xóa bỏ chỉ bằng vài lời nói cảm động.

Cuối cùng, Châu Kỳ nghẹn ngào im lặng, khoảng ba bốn giây sau, cô lấy một chiếc "túi phúc" nhàu nát từ trong túi ra, nhét vào tay Châu Dị.

Chưa để Châu Dị lên tiếng, Châu Kỳ đã nói trước, "Anh hai, chúc anh và chị dâu mãi mãi hạnh phúc."

Nói xong, Châu Kỳ đưa tay lau nước mắt, xoay người bỏ chạy.

Nhìn theo bóng lưng cô, Châu Dị cúi đầu nhìn chiếc "túi phúc" trong tay, đưa tay đang đặt trên vô lăng lên xoa mi tâm.
 
Chương 890: Mang thai


Sự xuất hiện của Châu Kỳ hoàn toàn là một bất ngờ.

Nhưng phải nói rằng, Châu Kỳ bây giờ thật sự khác xa so với trước đây.

Trước kia, nếu gặp Châu Dị mà cô ta không buông lời chế giễu thì đã là tốt lắm rồi, đừng nói chi đến việc nói những lời này với đôi mắt rưng rưng.

Quả nhiên, sau khi trải qua một số chuyện, con người ta sẽ trưởng thành và thay đổi.

Châu Dị xoa xoa mi tâm, cầm túi phúc lên nghịch vài cái, định ném ra ngoài cửa sổ, nhưng cuối cùng lại nhướng mày, tiện tay đặt lên bảng điều khiển.

Phúc khí không thể vứt bỏ.

Hơn nữa bây giờ anh đang cầu mong Khương Nghênh mang thai, tốt nhất là sinh con gái.

Châu Dị đặt túi phúc vào ngăn kéo, xoay vô lăng lái xe.

Hơn hai mươi phút sau, Châu Dị lái xe về đến biệt thự.

Dừng xe, Châu Dị xách túi đồ trên bảng điều khiển và túi phúc xuống xe.

Vừa bước vào biệt thự, anh liền thấy Bùi Nghiêu và Khúc Tích đi xuống từ trên lầu.

Sắc mặt Khúc Tích không được tốt, trông có vẻ đang giận dỗi.

Bùi Nghiêu đi theo sau, đang giải thích thì Khúc Tích dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ta, ánh mắt mỉa mai: "Bùi tổng, tôi thật không ngờ anh lại giấu tôi chuyện này."

Bùi Nghiêu cau mày, "Anh đã nói không phải như em nghĩ."

Khúc Tích, "Hừ."

Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu nhìn thấy Châu Dị, vừa gọi "Châu Dị", Châu Dị đã vỗ vai anh ta rồi bước qua, "Tôi bận, không có thời gian,."

Bùi Nghiêu, "???"

Châu Dị không quan tâm đến vẻ nghi ngờ trong mắt Bùi Nghiêu, nhanh chóng đi lên lầu.

Bùi Nghiêu nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng Châu Dị, "Đi hưởng tuần trăng mật mà lão ta có thể bận gì chứ?"

Khúc Tích cười lạnh, "Bận chăm sóc Nghênh Nghênh, Châu Dị không giống như Bùi tổng anh, suốt ngày lăng nhăng."

Bùi Nghiêu nghe vậy, đột ngột quay đầu lại, còn định nói thêm gì đó, Khúc Tích liếc anh ta một cái, rồi xoay người đi xuống lầu.

Phòng ngủ chính nằm trên tầng ba.

Châu Dị xách túi que thử thai bước vào phòng, Khương Nghênh vẫn ngồi bên giường, không ăn uống được gì, chỉ uống được nửa cốc nước ấm.

Ánh mắt hai người gặp nhau, Châu Dị sải bước đến gần, chống một tay lên giường, cúi người hôn lên má Khương Nghênh, rồi đưa túi đồ và túi thuốc cho cô, giọng trầm thấp, khẽ dụ dỗ: "Đi thử xem nào."

Khương Nghênh hơi đỏ mặt, "Nhỡ đâu..."

Châu Dị cười trầm thấp, "Không có nhỡ đâu."

Khương Nghênh, "..."

Sự chắc chắn của Châu Dị khiến Khương Nghênh không còn đường lui.

Khương Nghênh nghiêng người xuống giường, Châu Dị đưa tay đỡ lấy cô.

Khương Nghênh nhìn dáng vẻ rõ ràng là đang lo lắng nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh của Châu Dị, không nhịn được cười, "Em không yếu ớt đến mức đó."

Châu Dị chỉ cười không nói, lấy túi đồ trên giường đưa cho Khương Nghênh, "Không phải em yếu ớt, mà là anh yếu ớt, anh sợ em ngã."

Nói xong, Châu Dị đỡ Khương Nghênh vào nhà vệ sinh.

Tuy hai người rất tình cảm, nhưng Khương Nghênh vẫn không quen để Châu Dị đi cùng mình vào nhà vệ sinh.

Khương Nghênh đứng ở cửa, đẩy Châu Dị ra ngoài, "Em tự làm được."

Châu Dị đã đặt một chân vào cửa, nghe vậy liền rút chân ra, "Chắc chắn em tự làm được chứ?"

Khương Nghênh, "Chắc chắn."

Khương Nghênh nói xong, không đợi Châu Dị trả lời, liền đóng cửa lại.

Cách một cánh cửa, tâm trạng của hai người đều rất hồi hộp.

Hai người bình thường luôn bình tĩnh, lúc này lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.

Đặc biệt là Khương Nghênh, khi ngồi trên bồn cầu mở túi đồ ra, đầu ngón tay cô cũng ươn ướt mồ hôi.

Túi đồ được mở ra, Khương Nghênh nhìn thấy cả đống que thử thai bên trong, đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền hiểu ra, tưởng tượng ra cảnh Châu Dị mua que thử thai, cô bật cười thành tiếng.

Ngay sau đó, Khương Nghênh lấy một que thử thai ra, đặt những que còn lại sang một bên.

Một lúc sau, Khương Nghênh bắt đầu thử.

Mặc dù chỉ mất vài giây, nhưng Khương Nghênh lại cảm thấy như trải qua cả một thế kỷ.

Khi nhìn thấy cả hai vạch C và T trên que thử thai đều hiện lên màu đỏ, Khương Nghênh không kìm được mà đỏ hoe mắt.

Cô có thai rồi.

Đứa con của cô và Châu Dị.
 
Chương 891: Xuống lầu xem show truyền hình


Khương Nghênh không biết diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.

Ngàn vạn cảm xúc.

Vừa kích động vừa chua xót.

Tóm lại, rất muốn khóc.

Khương Nghênh mất hơn mười phút để bình tĩnh lại trong nhà vệ sinh, mãi đến khi Châu Dị gõ cửa, cô mới lấy lại được sự bình tĩnh.

Châu Dị, "Vợ yêu?"

Khương Nghênh đáp lại, giọng hơi nghèn nghẹt, "Hửm?"

Châu Dị hỏi, "Chưa xong à?"

Khương Nghênh đáp, "Xong rồi."

Nghe thấy giọng Khương Nghênh, Châu Dị càng thêm căng thẳng, anh đặt tay lên nắm cửa, hít sâu một hơi, giọng trầm xuống: "Kết quả... thế nào?"

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh không trả lời ngay.

Vài giây sau, Khương Nghênh mở cửa.

Khương Nghênh đứng ở cửa, một tay giấu sau lưng.

Châu Dị thấy mắt cô đỏ hoe, tưởng mình đoán sai, trái tim đang treo lơ lửng liền nhảy lên tận cổ họng, "Vợ yêu..."

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Châu Dị, không nỡ nói dối nhưng lại muốn trêu anh một chút.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Châu Dị bỗng thấy tim mình thắt lại, đưa tay ôm Khương Nghênh, "Không sao, lần này không có thì lần sau nhất định sẽ có."

Khương Nghênh, "..."

Châu Dị áp cằm lên vai Khương Nghênh, dừng một chút rồi nói tiếp, "Chiều nay anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra, cứ nôn mãi như vậy cũng không ổn, nếu không có thai, không biết có phải là dạ dày có vấn đề gì không..."

Châu Dị nói từng chữ một, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, sợ Khương Nghênh sẽ bị áp lực tâm lý.

Châu Dị còn chưa nói hết câu, Khương Nghênh đã vùi mặt vào ngực anh cười thành tiếng.

Châu Dị, "..."

Khương Nghênh úp úp mở mở nói, "Em có thai rồi."

Châu Dị hít một hơi, cả người cứng đờ, ngay cả tay đang ôm Khương Nghênh cũng cứng lại.

Nếu vừa nãy Châu Dị cảm thấy tim mình như treo lơ lửng, thì giờ đây nó lại rơi thẳng xuống vực thẳm.

Treo lơ lửng rồi lại rơi thẳng xuống.

Khiến ngực anh rung lên.

Một lúc sau, Châu Dị mới hoàn hồn, khàn giọng hỏi, "Cái gì?"

Khương Nghênh thoát khỏi vòng tay Châu Dị, đưa que thử thai đang giấu sau lưng ra trước mặt anh.

Châu Dị cúi đầu nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai, yết hầu chuyển động.

Khương Nghênh lại nói, "Em có thai rồi."

Châu Dị im lặng không nói, khoảng bảy tám giây sau, anh đưa hai tay ôm lấy mặt Khương Nghênh, hôn lên đó.

Khương Nghênh bị hôn đến mức gần như ngạt thở.

Một lúc sau, Châu Dị áp trán lên trán Khương Nghênh, giọng khàn khàn nói, "Vợ yêu, em vất vả rồi."

Khương Nghênh cong môi, "Không vất vả."

Giọng Châu Dị khàn đặc: "Con đầu lòng sẽ lấy họ Khương của em."

Khương Nghênh nghe vậy, mí mắt khẽ run, ngước nhìn anh.

Châu Dị đến gần Khương Nghênh, hôn lên khóe môi cô, "Chuyện này em cứ nghe anh, đứa con đầu lòng dù là trai hay gái cũng sẽ theo họ em."

Khương Nghênh nói, "Nếu em chỉ muốn sinh một đứa thì sao?"

Châu Dị cười, "Vẫn theo họ em."

Khương Nghênh mím môi không nói, trái tim lại một lần nữa tràn ngập ấm áp.

Châu Dị cưng chiều Khương Nghênh đến mức thái quá.

Vì Khương Nghênh mang thai, nên anh bắt cô nghỉ ngơi trên giường, mọi việc đều tự tay làm hết.

Mấy lần Khương Nghênh muốn xuống lầu đi dạo, đều bị Châu Dị bác bỏ.

Châu Dị vừa bác bỏ yêu cầu của Khương Nghênh lần thứ n thì có tiếng gõ cửa phòng ngủ. Khúc Tích đứng ngoài cửa, nói vọng vào: "Nghênh Nghênh, bà có muốn xuống xem chương trình truyền hình không? Chương trình của Trần Triết và Nhậm Huyên đấy, mười phút nữa bắt đầu rồi."

Khương Nghênh, "Được."

Châu Dị, "Không được."

Nhìn vẻ mặt cứng rắn của Châu Dị, Khương Nghênh bật cười: "Mang thai mười tháng, anh muốn em nằm bẹp dí trên giường suốt mười tháng luôn hả?"

Châu Dị trầm giọng cười, "Cũng không phải là không được."

Khương Nghênh vòng ra phía bên kia giường, tránh chỗ Châu Dị đang đứng, vén chăn bước xuống, nói: "Tốt nhất là anh đừng nên có ý nghĩ đó."

Nói xong, Khương Nghênh đi đến trước mặt Châu Dị, kéo tay anh đặt lên bụng mình, "Đừng chọc em giận, em vừa tra điện thoại, lúc mẹ giận, em bé trong bụng sẽ bị thiếu oxy."

Đánh rắn phải đánh bảy tấc.

Châu Dị, "Được, xuống lầu xem show truyền hình."
 
Chương 892: Con gái nuôi


Châu Dị nhanh chóng đổi giọng.

Nói xong, anh dùng đầu lưỡi đẩy vào má, vẻ mặt không cam lòng hiện rõ trên mặt.

Khương Nghênh nhìn anh, mỉm cười, "Cùng đi nào?"

Châu Dị cong môi cười, "Anh có quyền phản đối sao?"

Khương Nghênh, "Anh đoán xem."

Châu Dị tự biết thân biết phận: "Thôi, xét về địa vị trong nhà này thì câu trả lời đã quá rõ ràng rồi."

Khoảnh khắc Khương Nghênh mở cửa, Châu Dị đã khoác một chiếc áo vest lên vai cô.

Khương Nghênh chưa kịp nhìn Khúc Tích, đã quay sang nhìn Châu Dị, nhướng mày, "???"

Châu Dị nghiêm mặt nói, "Phòng khách có điều hòa, sợ em lạnh."

Châu Dị nói xong, chưa kịp để Khương Nghênh trả lời, Khúc Tích đang đứng ngoài cửa đã "chậc" một tiếng, "Châu tổng, khoe khoang tình cảm à?"

Châu Dị cười như không cười, "Khúc tổng đừng tự ti."

Khúc Tích, "..."

Câu này nghe thật thâm thúy.

Nói ai là chó vậy?

Khúc Tích phản ứng nhanh hơn Bùi Nghiêu trong chuyện này, nhưng dù sao cũng không phải đối thủ của Châu Dị.

Khúc Tích đang nghĩ xem nên phản bác lại như thế nào để gỡ gạc lại chút mặt mũi, thì Châu Dị trầm giọng nói, "Hai người xem tivi đừng quá lâu, tối đa hai tiếng."

Nghe Châu Dị nói vậy, Khúc Tích như bắt được vàng, ba phần gây sự, bảy phần trêu chọc, "Châu tổng, anh quản vợ nghiêm khắc thật đấy, xem tivi cũng phải giới hạn thời gian."

Châu Dị khẽ cười, chỉnh lại áo vest trên người Khương Nghênh, "Không còn cách nào khác, anh phải có trách nhiệm với con gái của chúng ta."

Khúc Tích nghe vậy, ngơ ngác.

Con gái??

Nhìn Khúc Tích ngơ ngác, Châu Dị rõ ràng muốn khoe khoang nhưng lại giả vờ làm ra vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói: "Chưa kịp báo cho em với lão Bùi, Nghênh Nghênh có thai rồi."

Khúc Tích ngạc nhiên, "Có thai?"

Đôi mắt phượng của Châu Dị ánh lên ý cười, "Ừ."

Biểu cảm của Khúc Tích từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, cuối cùng ôm chầm lấy Khương Nghênh.

Khúc Tích định xoay người một vòng, nhưng nghĩ đến Khương Nghênh đang mang thai, liền vội vàng buông tay, "Có làm bà bị đau không?"

Nói xong, Khúc Tích nhìn xuống bụng Khương Nghênh vẫn còn phẳng lì, "Xem ra tôi phải bắt đầu tiết kiệm tiền rồi, khi nào con gái nuôi của tôi ra đời, tôi nhất định sẽ tặng con bé một món quà hậu hĩnh."

Khương Nghênh mỉm cười, "Bà chắc chắn là con gái nuôi sao?"

Khúc Tích ngẩng đầu lên, đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn Châu Dị qua vai Khương Nghênh, "Sao anh lại chắc chắn là con gái?"

Châu Dị thản nhiên nói, "Anh thích con gái."

Khúc Tích nghẹn lời, "..."

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Châu Dị, Khúc Tích bỗng nhớ đến lời Bùi Nghiêu: "Châu Nhị đúng là đồ chó! Cứ ở cạnh hắn mà xem, nếu em chịu đựng được hắn hơn nửa năm thì đúng là người rộng lượng, đại lượng."

Lúc đó Khúc Tích hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Bùi Nghiêu.

Chỉ nghĩ anh ta đang nói đùa.

Lúc này...

Châu Dị đúng là đồ chó mà...

Vài phút sau, ba người xuất hiện ở phòng khách.

Nhìn Châu Dị tất bật hết cắt hoa quả, lại rót nước trái cây, Khúc Tích phát hiện ra việc xem Châu Dị tương tác với Khương Nghênh còn thú vị hơn cả xem show truyền hình.

Khúc Tích ngồi khoanh chân bên cạnh Khương Nghênh, vừa bóc hạt dẻ cười vừa nói, "Châu tổng, thật không ngờ, anh lại chu đáo như vậy."

Châu Dị sắp xếp xong mọi thứ, ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, cầm một nắm hạt dẻ cười bóc vỏ, "Lão Bùi đâu?"

Nhắc đến Bùi Nghiêu, sắc mặt Khúc Tích hơi thay đổi. Cô quay sang nhìn màn hình tivi, vừa lúc Nhậm Huyên và Trần Triết xuất hiện, bèn khéo léo chuyển chủ đề: "Mà này, Trần Triết với Nhậm Huyên cũng đẹp đôi đấy chứ."
 
Chương 893: Em gái tốt


Nhậm Huyên và Trần Triết trên màn hình quả thật trông rất xứng đôi.

Đặc biệt là hôm nay hai người còn mặc đồ cùng tông màu, một người mặc váy dài màu xanh nhạt, một người mặc vest màu xanh lam.

Trước đó, hai người đã có một lượng fan couple khá lớn vì những sóng gió của Nhậm Huyên.

Vì vậy, ngay khi hai người xuất hiện, trên màn hình đã hiện lên rất nhiều bình luận.

[A a a, vợ yêu và chồng yêu của tôi cuối cùng cũng xuất hiện cùng nhau rồi.]

[Họ phải thành đôi, nhất định phải thành đôi!! Đạo diễn chương trình đâu? Nếu hai người họ không thành đôi, tôi sẽ gửi lưỡi dao cho tổ chương trình!!]

[Huyên Huyên nhà chúng tôi có khí chất thần tiên, trợ lý Trần thật sự rất đẹp trai, chia tay cái gì chứ, hai người tuyệt đối không thể chia tay, rất xứng đôi mà?!]

...

Khúc Tích nói xong, Châu Dị khẽ cười một tiếng, đưa hạt dẻ cười đã bóc vỏ cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh cúi đầu liếc nhìn, cũng không nhận lấy, mà dựa vào ghế sofa, cầm từng hạt bỏ vào miệng.

Chứng kiến màn tình tứ của hai người, Khúc Tích cố gắng nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, quay sang nói: "Tôi ngồi đây có phải là hơi thừa không?"

Nói xong, Khúc Tích chỉnh lại tư thế ngồi, ung dung chờ đợi câu trả lời của Châu Dị và Khương Nghênh.

Khương Nghênh quay đầu nhìn cô, cố ý suy nghĩ một lúc rồi nói, "Cũng tạm."

Khúc Tích bĩu môi, "Mê trai bỏ bạn."

Khương Nghênh cong môi cười, ghé sát vào Khúc Tích, nhỏ giọng hỏi, "Bùi Nghiêu đâu?"

Khúc Tích không muốn nói với Châu Dị, nhưng vẫn thành thật nói với Khương Nghênh, "Không biết, chắc là đi nối lại tình cảm với em gái tốt nào đó rồi."

Không khí tràn ngập mùi ghen tuông.

Khương Nghênh không nhịn được cười, "Bùi Nghiêu còn có em gái tốt à?"

Khúc Tích khẽ hừ một tiếng, "Coi thường Bùi tổng nhà người ta rồi đấy à? Không chỉ một đâu."

Thấy Khúc Tích thật sự giận, Khương Nghênh không dám nói thêm gì nữa, sợ lại "xát muối vào vết thương", cô rụt người lại, lấy chân đá nhẹ vào đầu gối Châu Dị.

Châu Dị ngẩng đầu lên, nhướn mày, "Hửm?"

Khương Nghênh dựa vào người Châu Dị, nhỏ giọng hỏi, "Bùi Nghiêu có bạn gái à?"

Châu Dị trêu chọc, "Em nghĩ có khả năng sao?"

Trước đây, Bùi Nghiêu có không ít người theo đuổi, nhưng thường thì chưa được một tuần họ đã bỏ cuộc, lâu nhất cũng chỉ nửa tháng.

Hơn nữa, vì tính chất công việc, bên cạnh Bùi Nghiêu làm gì có bóng dáng bạn gái, ngay cả con chó anh ta nuôi cũng là chó đực.

Châu Dị nói xong, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, bật cười, "Khúc Tích nói Bùi Nghiêu có bạn gái à?"

Khương Nghênh thuật lại nguyên văn, "Khúc Tích nói Bùi Nghiêu có em gái tốt."

Nói xong, Khương Nghênh dừng lại một chút rồi bổ sung, "Lát nữa anh hỏi Bùi Nghiêu xem sao, Khúc Tích trông có vẻ rất giận, không phải đang nói đùa."

Châu Dị cười đáp, "Ừ."

Châu Dị nói xong, đứng dậy lấy điện thoại từ trong túi ra, đi ra ngoài.

Khương Nghênh quay đầu nhìn Khúc Tích, thấy cô đang chăm chú xem tivi, liền quay lại, nhìn vào màn hình.

Người dẫn chương trình đang phỏng vấn Nhậm Huyên và Trần Triết về lý do chia tay.

Nhậm Huyên mỉm cười, trả lời một cách khách sáo, xa cách, "Tính cách không hợp."

Người dẫn chương trình cười cười, đưa micro cho Trần Triết, "Trợ lý Trần, anh có đồng ý với lý do chia tay mà Nhậm Huyên nói không?"

Ai cũng biết, Trần Triết chưa bao giờ thừa nhận hai người đã chia tay.

Người dẫn chương trình cứ nghĩ Trần Triết sẽ phản bác, ai ngờ, Trần Triết lại bình tĩnh gật đầu, giọng trầm thấp nói, "Đồng ý."

Người dẫn chương trình hơi sững người, "..."

Không khí chương trình trở nên lúng túng, dòng chữ phụ đề đúng lúc hiện lên mấy con quạ bay trên đầu người dẫn chương trình.

Khúc Tích, "Tôi không tin Nhậm Huyên không có chút tình cảm nào với trợ lý Trần."

Khương Nghênh mỉm cười, tiện tay cầm một chiếc gối ôm vào lòng, nhìn Nhậm Huyên trên tivi, không hiểu sao đột nhiên nghĩ đến bản thân trước đây.

Lúc đó cô có thích Châu Dị không?
 
Chương 894: Họa từ trên trời rơi xuống


Hình như là không?

Nhưng lúc đó cô... tham lam sắc đẹp của Châu Dị.

Điều này không thể nghi ngờ.

Khương Nghênh đang ngẩn người nghĩ về chuyện cũ, Khúc Tích liền dựa vào người cô, hơi co chân, hai tay ôm lấy đầu gối, ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên nói, "Châu Dị... có người phụ nữ khác bên cạnh không?"

Khương Nghênh nghe vậy hoàn hồn, nghiêng đầu nhướng mày, không nghe rõ, "Cái gì?"

Khúc Tích thấy Khương Nghênh vừa nãy đang ngẩn người, liền ghé sát lại, nói từng chữ một, "Bà và Châu Dị ở bên nhau lâu như vậy, anh ta có người phụ nữ khác bên cạnh không? Khi gặp phải trường hợp anh ta có người khác, bà giải quyết như thế nào?"

Khương Nghênh, "Ngoại trừ khoảng thời gian anh ấy cố tình tạo scandal, thì bên cạnh anh ấy không có người phụ nữ nào khác."

Cho dù có người theo đuổi, Châu Dị cũng chưa bao giờ cho đối phương một chút cơ hội nào.

Châu Dị đã giải quyết và xử lý hậu quả ổn thỏa trước khi cô phát hiện ra.

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Khúc Tích bĩu môi, "Quả nhiên, đàn ông lăng nhăng trên đời này đều giống nhau, chỉ có Châu Dị là chung tình."

Khương Nghênh nghe vậy cong môi cười, "Bùi Nghiêu cũng không tệ."

Khúc Tích, "Hừ."

Lúc này, ở bờ biển.

Bùi Nghiêu ngồi trên bãi biển, gió biển thổi tung mái tóc anh ta.

Bùi Nghiêu mặc áo sơ mi trắng, khóe miệng ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt khó hiểu.

Châu Dị đứng sau lưng anh ta, đưa chân đá nhẹ vào eo anh ta, "Giả làm thanh niên văn nghệ à?"

Bùi Nghiêu không ngờ Châu Dị lại đá mình, loạng choạng suýt nữa thì úp mặt xuống cát, may mà anh ta phản ứng nhanh, chống tay xuống đất mới giữ được thăng bằng.

Sau khi đứng vững, việc đầu tiên Bùi Nghiêu làm là quay lại mắng Châu Dị.

"Châu Dị, ông có biết nhìn không vậy? Không thấy tôi đang phiền lòng à?"

Châu Dị đút hai tay vào túi quần, nhìn Bùi Nghiêu từ trên cao xuống, trêu chọc, "Đã có em gái tốt rồi còn phiền lòng cái gì?"

Nghe thấy ba chữ "em gái tốt", sắc mặt Bùi Nghiêu càng thêm u ám.

Châu Dị trêu chọc, "Nào, kể cho tôi nghe xem, em gái tốt của ông ở đâu ra vậy?"

Bùi Nghiêu mặt mày tối sầm, "Em gái tốt cái quái gì."

Châu Dị cười ngồi xuống bên cạnh Bùi Nghiêu, duỗi chân ra, "Không có?"

Bùi Nghiêu nghiến răng, "Không có."

Châu Dị trêu ghẹo, "Vậy là Khúc Tích bịa chuyện?"

Bùi Nghiêu nghiến răng ken két, "Cũng... không phải."

Chuyện này không thể giải thích rõ ràng trong một hai câu.

Cô em gái này xuất hiện quá bất ngờ, còn bất ngờ hơn cả cú đá vừa nãy của Châu Dị.

Không chỉ Bùi Nghiêu không biết gì về cô em gái này, mà ngay cả bố mẹ Bùi Nghiêu cũng không biết.

Nghe nói là do ông nội Bùi đã hứa hôn cho Bùi Nghiêu từ nhỏ.

Đối phương cầm tín vật mà ông nội Bùi năm xưa đưa đến, yêu cầu thực hiện hôn ước, bố mẹ Bùi Nghiêu nhận ra món đồ gia truyền của nhà mình, nên đành phải chấp nhận.

Ban đầu, bố mẹ Bùi Nghiêu không định nói cho Bùi Nghiêu biết, sợ ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Khúc Tích, định âm thầm hủy hôn ước với đối phương, lặng lẽ giải quyết.

Ai ngờ đối phương lại là người cố chấp, nhất quyết không chịu hủy hôn.

Cuối cùng không còn cách nào khác, bố mẹ Bùi Nghiêu đành phải đẩy cái "họa"  này cho Bùi Nghiêu.

Cái  "họa" này đúng là to thật, lúc nó rơi xuống, Bùi Nghiêu đang ôm Khúc Tích trên giường.

Điện thoại reo lên, Khúc Tích nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, liền vùng ra khỏi người anh, không nói một lời rồi tát anh một cái.

Anh ta ngơ ngác hỏi lý do, Khúc Tích cầm điện thoại trên giường ném mạnh vào lòng anh, "Tự anh xem đi."

Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn điện thoại của mình, trên đó là tin nhắn từ một số lạ: Anh Bùi Nghiêu, em là Tiểu Tiểu, bây giờ anh có thời gian không? Em muốn nói chuyện với anh về hôn ước của chúng ta.
 
Chương 895: Cảm giác có gia đình thật tốt


Hôn ước? Tiểu Tiểu?

Bùi Nghiêu nhìn mấy chữ này, đầu óc mơ hồ.

Chữ nào anh ta cũng nhận ra, nhưng ghép lại với nhau, Bùi Nghiêu không hiểu nổi ý nghĩa của nó.

Nếu không phải tin nhắn này bắt đầu bằng ba chữ "anh Bùi Nghiêu", Bùi Nghiêu suýt nữa thì nghĩ là ai đó nhắn nhầm.

Nhưng cũng chính vì ba chữ này mà tin nhắn này trở thành bằng chứng không thể chối cãi.

Một bên má Bùi Nghiêu nóng ran, anh ta muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích từ đâu, "Em nghe anh nói, chuyện này anh hoàn toàn không biết..."

Khúc Tích cười lạnh, "Hừ."

Đối phương đã bắt đầu bàn chuyện kết hôn với anh rồi, mà anh còn nói không biết?

Đốt giấy trên mộ còn tính lừa ma à?

Sau đó là cảnh hai người xuống lầu gặp Châu Dị đi mua que thử thai về.

Bùi Nghiêu nói xong, im lặng một lúc.

Châu Dị nhìn vẻ mặt trầm tư của anh, cười khẩy, "Kể xem nào?"

Bùi Nghiêu hít sâu một hơi, "Nói đơn giản là lúc ông nội nhà tôi còn sống đã hứa hôn cho tôi, bây giờ đối phương tìm đến."

Châu Dị nghe vậy, nhướn mày, "Chậc" một tiếng.

Bùi Nghiêu, "Ông "chậc" cái gì?"

Châu Dị cười đầy ẩn ý, "Không ngờ ông còn có diễm phúc kiểu này."

Bùi Nghiêu tức giận, "Ông gọi đây là diễm phúc à?"

Châu Dị khẽ cười, "Vậy tôi nên gọi đây là gì?"

Bùi Nghiêu hít sâu một hơi, "Đây gọi là tai bay vạ gió!!"

Thấy Bùi Nghiêu tức giận, Châu Dị cười, "Tục ngữ nói, trong cái rủi có cái may, trong cái may có cái rủi."

Bùi Nghiêu đang bừng bừng lửa giận, "Hừ, không thấy chỗ nào may mắn cả."

Châu Dị duỗi một chân ra, lấy một hộp kẹo cao su từ trong túi, đổ hai viên vào miệng, rồi ném hộp kẹo cao su vào lòng Bùi Nghiêu, "Không phải cậu nói chuẩn bị cầu hôn Khúc Tích sao? Đây không phải là cơ hội sao?"

Nghe Châu Dị nói vậy, Bùi Nghiêu cau mày, "Cơ hội gì?"

Châu Dị cười trêu chọc, "Nếu biết cách lợi dụng tình địch, sẽ rất dễ khơi dậy ý chí chiến đấu của con người."

Bùi Nghiêu không hiểu, "???"

Châu Dị chỉ cho anh ta, "Lợi dụng tốt "em gái tốt" từ trên trời rơi xuống này, đám cưới của cậu và Khúc Tích sẽ không còn xa."

Bùi Nghiêu, "Vẫn không hiểu."

Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị với ánh mắt khao khát được truyền đạt kiến thức.

Châu Dị vỗ vai anh ta, lần đầu tiên không nói rõ, chỉ nói một cách đầy ẩn ý, "Tự mình ngộ ra đi, ông và Khúc Tích còn cả một chặng đường dài phía trước, tôi không thể mãi làm quân sư cho ông được."

Châu Dị nói xong, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Bùi Nghiêu thấy vậy, tưởng Châu Dị có chuyện gì, lại liên tưởng đến việc hôm qua anh ta ra tay với mình, liền cau mày, "Châu Dị, ông không nghĩ quẩn đấy chứ? Ông đã trải qua bao nhiêu sóng gió rồi, chuyện nhỏ này, ông..."

Châu Dị, "Nghênh Nghênh có thai rồi."

Bùi Nghiêu, "..."

Vẻ mặt đắc ý của Châu Dị rất rõ ràng, nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh, "Sau này tôi sẽ tập trung vào Nghênh Nghênh và con gái, e là không có thời gian lo chuyện của ông nữa."

Bùi Nghiêu, "..."

Châu Dị nói xong, hít sâu một hơi, còn định tiếp tục khoe khoang thì Bùi Nghiêu liền nghiêng người, đẩy anh ngã xuống, đè lên người anh, "Mẹ kiếp, Châu Dị, ông còn có nhân tính không vậy? Tôi đang như thế này, mà ông còn khoe khoang với tôi à."

Nói xong, Bùi Nghiêu liền đánh nhau với Châu Dị.

Hai người không ai nhường ai.

Mỗi người đều trút giận theo cách của mình.

Một lúc sau, cả hai đều bị thương trên mặt, ngồi bên bờ biển hút thuốc, đón gió biển.

Bùi Nghiêu cười, vừa hay chạm vào vết thương, đau đến mức nhăn nhó nhưng vẫn không quên chúc mừng, "Châu Dị, chúc mừng  nhé."

Châu Dị nheo mắt, "Cảm giác có gia đình, có vợ con thật tốt."

Câu nói này của Châu Dị nghe thật chua xót, Bùi Nghiêu nghe vậy liền nhướn mày, nói một câu rất đáng đánh, "Bố Bùi đây ở bên cậu bao nhiêu năm nay không tốt sao?"
 
Chương 896: Cao thủ khoe tình cảm


Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị liếc anh ta một cái, vẻ mặt không rõ hỉ nộ ái ố, đứng dậy phủi cát trên quần áo rồi bỏ đi.

Bùi Nghiêu thấy vậy, vội vàng đứng dậy, đuổi theo.

"Này? Châu Dị, sao ông không nói gì?"

"Ông đang phản bác trong im lặng à?"

"Ông thử sờ lên ngực tự hỏi xem, bố Bùi những năm nay đối xử với ông tốt không?"

Bùi Nghiêu lải nhải, Châu Dị không nói một lời.

Hai người đi một trước một sau, Bùi Nghiêu chỉ nhìn thấy gáy Châu Dị.

Bùi Nghiêu cứ tưởng Châu Dị vẫn còn buồn bã, không nhìn thấy nụ cười trên khóe môi anh.

Từ bờ biển đến biệt thự không xa, Bùi Nghiêu lải nhải suốt dọc đường, cuối cùng kết thúc bằng câu "Những năm nay, nếu không có bố Bùi che chở, ông có thể lớn lên khỏe mạnh được không?".

Trước khi vào cửa, Bùi Nghiêu đứng ở cửa ra vào, nhỏ giọng nói với Châu Dị, "Chuyện này cậu đã nói với lão Tần và những người khác chưa?"

Châu Dị cúi đầu thay giày, "Chưa."

Bùi Nghiêu đắc ý, "Tôi là người đầu tiên biết à?"

Châu Dị nghiêng đầu liếc anh ta một cái, thản nhiên nói, "Người đầu tiên là Khúc Tích."

Nghe nói người đầu tiên là Khúc Tích, Bùi Nghiêu cũng không quá để ý, "Chúng tôi không phân biệt cái này."

Châu Dị khẽ cười, "Câu này ông nói lúc nào tôi cũng không phản bác, nhưng hôm nay..."

Châu Dị nói đến đây thì dừng lại, nụ cười trên mặt Bùi Nghiêu rõ ràng biến mất, "..."

Nhưng hôm nay hai người họ phải phân biệt.

Đừng nói là hôm nay, nếu chuyện này không xử lý tốt, sau này cũng có thể sẽ phân biệt rạch ròi.

Hơn nữa còn là phân biệt rõ ràng rành mạch.

Giữa nam và nữ làm gì có chuyện trên tình bạn, dưới tình yêu.

Dưới tình yêu, kết cục mười phần thì tám chín phần là đường ai nấy đi.

Suy cho cùng, chẳng mấy ai có thể bình thản nhìn người mình yêu sâu đậm kết hôn sinh con, hạnh phúc viên mãn, lại còn suốt ngày lượn lờ trước mắt mình.

Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu im lặng một lúc, nụ cười trên mặt biến mất, cau mày hỏi, "Ông chỉ cho tôi vài câu nữa đi."

Châu Dị cười như không cười, "Một hai câu không nói rõ được."

Bùi Nghiêu định nói thêm gì đó, nhưng Châu Dị đã lấy điện thoại ra, vừa bấm số vừa bước đi.

Châu Dị đang gọi điện thoại, thì điện thoại của Trần Triết trên màn hình tivi đổ chuông.

Lúc này Trần Triết đang được người dẫn chương trình giao nhiệm vụ, nghe thấy tiếng điện thoại reo, anh ta nói lời xin lỗi, rồi xoay người rời khỏi phòng.

Trần Triết nhấn nút nghe máy, giọng Châu Dị trầm thấp vang lên, "Lão Trần, về phòng đi."

Trần Triết nghe vậy, ngơ ngác, "Hửm?"

Châu Dị, "Về phòng, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Hai người vừa là anh em, vừa hợp tác nhiều năm, giữa họ vẫn có sự tin tưởng và ăn ý nhất định.

Tuy không biết Châu Dị muốn nói gì, nhưng Trần Triết vẫn nghe lời anh, cầm điện thoại quay về phòng ghi hình.

Người dẫn chương trình đang nói chuyện với Nhậm Huyên và mấy nghệ sĩ khác, thấy Trần Triết cầm điện thoại đi vào, mọi người đều đồng loạt nhìn sang.

Ngay sau đó, giọng nói trầm ấm của Châu Dị vang lên: "Nghênh Nghênh mang thai rồi."

Điện thoại của Trần Triết cách âm tốt, âm thanh trong điện thoại không đủ lớn để lọt vào chương trình.

Nhưng Trần Triết là ai?

Chỉ thấy Trần Triết cười khẽ một tiếng, vẻ mặt vô cùng chân thành, "Chúc mừng Châu tổng."

Châu Dị, "Nói to lên."

Trần Triết hiểu ý, "Phu nhân mang thai bao lâu rồi ạ?"

Châu Dị cười nói, "Hơn một tháng."

Trần Triết đút một tay vào túi quần, quay lưng về phía mọi người, trông như đang nói chuyện riêng, nhưng giọng nói không hề nhỏ đi, "Ba tháng đầu cần phải đặc biệt chú ý."

Châu Dị cười đáp, "Ừ."

Châu Dị đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại, Khúc Tích đang xem tivi ngạc nhiên quay đầu nhìn bóng lưng anh, nhìn vài giây, rồi lại quay đầu nhìn Khương Nghênh, giơ ngón tay cái với cô, "Châu Dị nhà bà thể hiện tình cảm kín đáo thật đấy."
 
Chương 897: Thay đổi


Khương Nghênh đã chứng kiến vô số màn thể hiện tình cảm của Châu Dị.

Nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy được bao quanh bởi hạnh phúc ngập tràn.

Khương Nghênh cúi đầu mỉm cười, "Ừm" một tiếng, "Đúng là kín đáo thật."

Khúc Tích thấy dáng vẻ nhỏ bé, dịu dàng hiếm hoi của Khương Nghênh, liền "chậc" một tiếng, không còn hứng thú xem show truyền hình nữa, cô ghé sát vào Khương Nghênh nói, "Nghênh Nghênh, bây giờ bà có thấy rất hạnh phúc không?"

Khương Nghênh ngẩng đầu lên, "Rõ ràng vậy sao?"

Khúc Tích, "Trừ khi bị mù, nếu không thì ai cũng có thể nhìn ra."

Khương Nghênh khẽ cười, "Vậy thì đúng là rõ ràng thật."

Khúc Tích lại hỏi, "Tôi nhớ trước đây bà không thích phô trương, bây giờ Châu Dị thể hiện tình cảm như vậy, bà không thấy giận à?"

Khương Nghênh cười tươi như hoa, không trả lời trực tiếp câu hỏi này mà hỏi ngược lại, "Nếu Bùi Nghiêu kéo bà đi khoe khoang tình cảm, bà có thấy giận không?"

Khúc Tích nói, "Tính cách của chúng ta có giống nhau đâu?"

Nói xong, Khúc Tích dừng lại một chút rồi bổ sung, "Quả nhiên, tình yêu đích thực sẽ thay đổi một con người."

Nghe Khúc Tích cảm thán, Khương Nghênh nhân cơ hội cười hỏi, "Tôi thay đổi rồi sao?"

Khúc Tích nhìn Khương Nghênh, gật đầu chắc nịch, "Thay đổi rồi, trở nên dịu dàng hơn, hay cười hơn."

Khúc Tích nói từng chữ một, Khương Nghênh mỉm cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng.

Khương Nghênh không nói gì.

Nhưng Khúc Tích biết, cô rất thích sự thay đổi này của bản thân.

Bên kia, sau khi Châu Dị cúp máy với Trần Triết, Bùi Nghiêu dựa vào cửa sổ sát đất nhìn anh, nhướng mày: "Còn biết xấu hổ à?"

Châu Dị xoay điện thoại trong tay một vòng rồi cất vào túi, cũng nhướng mày, "Bây giờ ông còn tâm trí mà trêu chọc tôi sao? Quên em gái tốt của ông rồi à?"

Bùi Nghiêu, "..."

Ba chữ "em gái tốt" đối với Bùi Nghiêu không khác gì "nữ sinh viên trong sáng" năm xưa.

Khác biệt duy nhất là, lúc nhắc đến nữ sinh viên trong sáng, Bùi Nghiêu vui vẻ hớn hở, còn bây giờ nhắc đến em gái tốt, Bùi Nghiêu lại bừng bừng lửa giận.

Thấy sắc mặt Bùi Nghiêu khó coi, Châu Dị vỗ nhẹ vào vai anh ta, "Nhanh chóng ngộ ra đi, cơ hội không đến hai lần đâu."

Nói xong, không đợi Bùi Nghiêu đáp lời, Châu Dị bước về phía Khương Nghênh.

Khúc Tích thấy Châu Dị đi tới, rất biết ý đứng dậy, ngồi sang ghế sofa đơn bên cạnh, ngả người ra sau, thở dài cảm thán, "Haiz, đều là đàn ông, sao lại khác nhau nhiều như vậy chứ?!"

Khúc Tích vừa dứt lời, Châu Dị đã lấy một chiếc gối ôm trên ghế sofa đặt sau lưng Khương Nghênh, giả vờ hỏi, "Nói anh hay nói lão Bùi?"

Khúc Tích nhìn Châu Dị, rồi lại liếc nhìn Bùi Nghiêu, "Một câu nói, hai nghĩa."

Khúc Tích nói xong, Châu Dị mỉm cười, không nói gì nữa.

Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn Châu Dị, cười nói, "Mới có thai thôi mà, anh kê gối sau lưng em làm gì?"

Châu Dị cong môi cười, "Phải chú ý ngay từ bây giờ, không được lơ là, để đến cuối thai kỳ, anh sẽ quen với việc này."

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh mỉm cười nhìn anh.

Khúc Tích nghe cuộc trò chuyện của hai người, lại nhìn ánh mắt nhìn nhau đầy tình ý của họ, liền quay đầu sang nhìn tivi, "Ngồi trên đống lửa, bây giờ tôi mới thật sự hiểu được cụm từ này."

Trong buổi phát sóng trực tiếp của show truyền hình.

Cuộc điện thoại của Châu Dị đã gây ra một làn sóng lớn.

Cư dân mạng từ việc "chèo thuyền" các cặp đôi nghệ sĩ đang tham gia chương trình, chuyển sang Châu Dị và Khương Nghênh.

[A a a, ký ức đã chết bỗng nhiên sống lại, là Châu tổng và quản lý Khuơng của tôi sao?!!!]

[Vợ yêu Khương Nghênh của tôi có thai rồi, hu hu hu...]

[Tôi nghi ngờ Châu tổng cố tình gọi điện cho trợ lý Trần, anh ấy đang khoe khoang tình cảm, Châu tổng vẫn là Châu tổng, đúng là cao tay!!!]
 
Chương 898: Chăm sóc cẩn thận


hông ai ngờ rằng cặp đôi Châu Dị và Khương Nghênh lại có nhiều fan couple trong chương trình tạp kỹ này đến vậy.

Gần như ngay lập tức, màn hình tràn ngập những bình luận ủng hộ "cặp đôi Nghênh Dị".

Khương Nghênh nhìn thấy, mỉm cười véo eo Châu Dị.

Châu Dị không né tránh, liếc nhìn màn hình tivi, nghiêm túc nói, "Không ngờ chúng ta lại có nhiều fan như vậy."

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh rút tay về, mỉm cười, trong đầu đột nhiên nhớ đến câu nói của Kiều Nam trước đây: "Vẫn là couple thật sự mới ngọt ngào, ngọt đến sâu răng!!"

Vì Khương Nghênh mang thai, chuyến du lịch trăng mật này đã bị chậm lại.

Mọi người vì chăm sóc Khương Nghênh mà ở lì trong biệt thự suốt ba ngày.

Đến ngày thứ tư, Bùi Nghiêu là người đầu tiên không chịu nổi, lặng lẽ tìm Châu Dị thăm dò, "Châu Dị, cậu nói xem chúng ta khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, hay là đi dạo phố nhé?"

Lúc Bùi Nghiêu hỏi, Châu Dị đang hâm sữa cho Khương Nghênh.

Nghe thấy lời Bùi Nghiêu, Châu Dị thản nhiên nói, "Muốn đi thì tự đi, đừng dẫn vợ tôi theo."

Bùi Nghiêu, "Nhưng tôi nghe Nghênh Nghênh nói hôm qua..."

Hôm qua Khương Nghênh có nói muốn ra ngoài đi dạo, Bùi Nghiêu định nhân cơ hội này xin xỏ hộ Khương Nghênh, Châu Dị liền liếc anh ta một cái.

Bùi Nghiêu nghẹn lời, im bặt.

Cùng với tiếng "ting" của lò vi sóng, Châu Dị quay người lấy sữa ra, rồi trầm giọng nói, "Hôm qua tôi gọi điện hỏi chú nhỏ rồi, ba tháng đầu thai kỳ, nên ở yên một chỗ, cố gắng đừng đi lại lung tung."

Bùi Nghiêu hỏi, "Vậy hai người không về Bạch Thành nữa à?"

Châu Dị bưng sữa ra khỏi bếp, "Không về cũng không sao."

Bùi Nghiêu nhìn theo bóng lưng Châu Dị rời đi, chống một tay vào khung cửa nhà bếp nói, "Không quản công ty nữa à?"

Châu Dị không dừng bước, đi lên cầu thang, không quay đầu lại nói, "Công ty quan trọng bằng vợ con tôi sao?"

Bùi Nghiêu, "..."

Bùi Nghiêu cảm thấy Châu Dị đúng là kẻ si tình.

Nhưng Bùi Nghiêu không nói ra.

Muội Hỉ của nhà Hạ, Đát Kỷ của nhà Thương, Bao Tự của nhà Chu, Ly Cơ của nhà Tấn.

Lúc Bùi Nghiêu biết đến bốn câu chuyện lịch sử này, mọi người đều nói bốn người phụ nữ này là hồng nhan họa thủy, làm hại đất nước.

Nhưng Bùi Nghiêu hoàn toàn không nghĩ như vậy.

Suy cho cùng, nước mất nhà tan, bốn người phụ nữ này có thể đóng vai trò gì quan trọng chứ?

Nếu phải gạt bỏ bối cảnh chính trị thời đại để nói, thì nên nói bốn người đàn ông đó là kẻ si tình.

Bùi Nghiêu đứng ở cửa nhà bếp nghĩ lung tung, Châu Dị đã bưng cốc sữa về phòng ngủ.

Châu Dị đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Khương Nghênh đang ngủ ngon lành trên giường.

Khương Nghênh bị ốm nghén khá nặng, mấy ngày nay ngoài nôn mửa ra thì chỉ có ngủ.

Châu Dị bước vào, cẩn thận đóng cửa lại, đi đến đầu giường đặt cốc sữa xuống, cúi người hôn nhẹ lên trán Khương Nghênh.

"Vợ yêu."

Châu Dị nói rất nhỏ, không định đánh thức cô, chỉ là thử vận may.

Nếu cô thức, thì cho cô uống sữa, nếu cô ngủ say quá, thì đợi cô tỉnh dậy rồi hâm lại.

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh cau mày "ừm" một tiếng, rõ ràng là hơi khó chịu.

Châu Dị thấy vậy, nín thở, tay đặt trên giường không dám động đậy.

Một lúc sau, Khương Nghênh hé mắt ra, "Hửm?"

Châu Dị cúi người xuống, hôn lên khóe môi Khương Nghênh, vừa dỗ dành vừa nhỏ giọng hỏi, "Muốn uống sữa không?"

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh im lặng khoảng bảy tám giây, sau đó che miệng, chân trần chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Tiếp theo đó, tiếng nôn mửa và tiếng xả nước lần lượt vang lên trong nhà vệ sinh.

Châu Dị, "..."

Cuối cùng Khương Nghênh được Châu Dị bế ra khỏi nhà vệ sinh.

Khương Nghênh mắt đỏ hoe, Châu Dị đau lòng ôm chặt cô, "Lại khó chịu à?"

Khương Nghênh vẫn còn buồn nôn, mím môi nói, "Em phát hiện ra mình không thể uống sữa nữa, ngay cả hai chữ "sữa bò" cũng không thể nghe..."

Nói xong, Khương Nghênh mím chặt môi.

Châu Dị nghe vậy, hơi cau mày, bế Khương Nghênh đặt lên giường, xoay người cầm cốc sữa đi ra ngoài.

Một lúc sau, Châu Dị bưng một đĩa dâu tây lên lầu.

Đẩy cửa ra, Châu Dị không bước vào ngay, giấu đĩa dâu tây sau lưng, thăm dò hỏi, "Vợ yêu, có muốn ăn dâu tây không?"
 
Chương 899: Đau thấu tim


Châu Dị hỏi rất cẩn thận, luôn quan sát biểu cảm trên mặt Khương Nghênh.

Thấy Khương Nghênh không tỏ vẻ chán ghét, cũng không có bất kỳ phản ứng sinh lý nào, anh mới thở phào nhẹ nhõm, đưa đĩa dâu tây đang giấu sau lưng ra trước, "Thử xem?"

Khương Nghênh mỉm cười, "Ừm."

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị bưng dâu tây vào.

Dâu tây là Thorne mang đến, vị ngọt hơi chua.

Châu Dị cứ tưởng Khương Nghênh sẽ chê chua, không ngờ Khương Nghênh ăn một miếng liền thấy ngon miệng, ăn liền mấy quả.

Châu Dị thấy vậy, ngồi xuống bên giường, "Không thấy chua à?"

Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Dị, "Chua sao?"

Châu Dị nhìn Khương Nghênh, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên câu nói: Chua sinh con trai, cay sinh con gái.

Châu Dị giật mình, đưa tay nắm hờ thành nắm đấm đặt trước môi, ho nhẹ hai tiếng, "Vợ yêu, em có muốn ăn cay không?"

Khương Nghênh nghe vậy, ngẩn người vài giây, hiểu ra ý của Châu Dị, liền mỉm cười, "Anh muốn nghe lời thật lòng hay lời nói dối?"

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị đại khái đã hiểu, khẽ cười một tiếng, đưa tay lên xoa mi tâm, "Lời thật lòng luôn rất đau lòng."

Khương Nghênh, "Vậy anh còn muốn nghe không?"

Châu Dị thành thật trả lời, "Không muốn."

Khương Nghênh bật cười, cúi đầu tiếp tục ăn dâu tây.

Ăn được một nửa đĩa dâu tây, điện thoại của Khương Nghênh đặt trên đầu giường rung lên hai tiếng.

Khương Nghênh nghe thấy tiếng động liền quay người lấy điện thoại, khi nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, nụ cười trên mặt cô chợt tắt.

Tin nhắn là do Kiều Nam gửi đến.

Nội dung tin nhắn: Giám đốc Khương, khi nào cô quay lại? Chuyện mẹ Châu tổng bị ung thư nhập viện đã bị mấy phóng viên giải trí đào ra, đang bị thổi phồng quá mức.

Ánh mắt Khương Nghênh từ dịu dàng chuyển sang lạnh lùng chỉ trong nháy mắt, cô nhắn lại cho Kiều Nam: Gửi link cho tôi.

Khương Nghênh vừa gửi tin nhắn xong, Kiều Nam liền trả lời: Vâng.

Ngay sau đó, Kiều Nam gửi đến hơn mười đường link.

Khương Nghênh click vào, mỗi đường link đều là những tin tức nóng hổi.

[Chủ tịch Châu thị Media Châu Dị, thân thế bị phanh phui!!]

[Chủ tịch Châu thị bỏ mặc mẹ ruột bị ung thư!!]

[Bùng nổ!! Mẹ ruột của chủ tịch Châu thị Media Châu Dị là tiểu tam!!]

[Thân thế của chủ tịch Châu thị bị nghi ngờ, cổ phiếu Châu thị sụt giảm!!]

...

Hơn mười tin tức nóng hổi liên tục đứng đầu bảng xếp hạng.

Tiêu đề nào cũng rất thu hút sự chú ý.

Khương Nghênh dùng ngón tay lướt màn hình, click vào từng bài, một đám anti-fan liên tục bình luận trong phần bình luận của những bài viết này.

[Tôi đã sớm thấy Châu Dị không phải người tốt lành gì, vậy mà còn nhiều phụ nữ theo đuổi anh ta, nói anh ta là người đàn ông tốt, là hình mẫu lý tưởng trong tình yêu thầm kín, buồn nôn quá~~]

[Con trai của tiểu tam thì tốt đẹp gì chứ? Chỉ là số may thôi, mẹ anh ta là tiểu tam của Châu Hoài An, nếu không thì làm sao anh ta làm chủ tịch được?]

[Các người không biết sao? Nghe nói trước đây Khương Nghênh thích cậu cả nhà họ Châu, Châu Diên, Châu Dị đã dùng thủ đoạn cướp người ta.]

[Tục ngữ nói, chó không chê nhà nghèo, con không chê mẹ khó coi, tuy mẹ ruột là tiểu tam, nhưng cũng không thể vì danh tiếng của mình mà bỏ mặc bà ấy chứ.]

[Mẹ ruột bị ung thư mà lại bỏ mặc, thật là quá đáng.]

[Tôi còn tưởng người đàn ông này đẹp trai ngầu lòi chứ, thật kinh tởm.]

Trong phần bình luận, những bình luận chửi bới Châu Dị chất chồng như núi.

Khương Nghênh mím môi, nắm chặt điện thoại, vì dùng sức quá mạnh nên các khớp ngón tay trắng bệch, mạch máu xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng.

Làm công việc xử lý khủng hoảng truyền thông bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Khương Nghênh cảm thấy lý trí của mình sắp sụp đổ.

Khương Nghênh quá tập trung xem bình luận, đến nỗi Châu Dị đến gần mà cô cũng không phát hiện ra.

Mãi đến khi Châu Dị dùng tay che mắt cô, Khương Nghênh mới hoàn hồn.

Khương Nghênh rưng rưng nước mắt, hít một hơi, "Châu Dị."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top