Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 485


 Lâm Phong ngạc nhiên hỏi.  

 

"Ngủ không được, nhớ anh!"  

 

 

Trần Y Nặc nép vào lòng Lâm Phong, mặt đỏ bừng nói.  

 

 

Lâm Phong nhìn người con gái trong lòng, lại thêm việc vừa uống quá trời rượu, trong lòng bỗng thấy bồn chồn, thế là tắt đèn, cởi quần áo...  

 

 

Ba tiếng sau, đã đến canh ba.  

 

 

Adv

Trải qua đêm xuân, Trần Y Nặc chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nhưng cô vẫn cố gắng mặc quần áo, trở về phòng của mình.  

 

 

“Mẹ nó chứ cái quy củ chó má gì không biết!”  

 

 

Nhìn bóng lưng Trần Y Nặc rời đi, Lâm Phong không nhịn được chửi thề một câu.  

 


 

Hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng.  

 

 

Adv

Lâm Phong đành mặc quần áo vào, lấy ra thanh kiếm sắt rỉ sét, cẩn thận nghiên cứu những đường vân trên đó.  

 

 

Vết khắc này không quá phức tạp, nhưng đã lâu rồi anh không luyện khí, vẽ trận pháp nên cần phải làm quen lại.  

 

 

"Quả nhiên là một trận pháp tấn công nhỏ, có thể tập hợp linh khí trong cơ thể người tu luyện vào thân kiếm, phóng ra kiếm khí, tăng cường sức tấn công!"  

 

 

Sau một hồi nghiên cứu, Lâm Phong đã hiểu rõ cấu trúc của đường vân, nhanh chóng bắt tay vào sửa chữa.  

 

 

Rất nhanh, những đường vân bị đứt đã được nối lại!  

 

 

Cùng với việc đường vân được nối lại, thanh kiếm sắt vốn đã rỉ sét nay bỗng toát ra từng luồng ánh sáng.  

 

 

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy, lớp rỉ sét trên thân kiếm bong ra từng mảng, cuối cùng lộ ra diện mạo vốn có của thanh kiếm!  

 

 

Thân kiếm dài hơn ba thước, toàn thân có màu đen tuyền, trên chuôi kiếm khắc rõ hai chữ "Long Vân"!  

 

 

"Một thanh Long Vân! Không tệ!"  

 

 

Lâm Phong hài lòng gật đầu, quyết định ngày mai sẽ tặng thanh kiếm này cho Trần Bắc Huyền.  

 

 

"Ngoài ra, tên ngốc Diệp Thiên Tâm cũng cần nâng cao thực lực, nếu không cứ bị người ta đánh, mình nhìn mãi cũng phát bực!"  

 

 

"Còn có những người thuộc bang Khẩu Kỹ, nếu họ trung thành thì cũng có thể bồi dưỡng một chút, tạo dựng một thế lực riêng cho mình!"  

 

 

Lâm Phong lẩm bẩm.  

 

 

Giúp võ giả nâng cao thực lực dễ dàng hơn so với tu sĩ rất nhiều, anh có nhiều cách, mà cách đơn giản nhất là luyện chế một số loại đan dược tái tạo lại kich mạch cho bọn họ.  

 

 

Tuy nhiên, luyện chế đan dược cần phải có dược liệu, đến lúc đó có thể nhờ người nhà họ Trần giúp đỡ anh chuyện này!  

 

 

Nghĩ đến đây, Lâm Phong thở ra một hơi, chuẩn bị xếp bằng tu luyện.  

 

 

Mà ngay lúc này.  

 

 

Bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng đánh nhau ồn ào.  

 

 

Lâm Phong dùng thần thức đảo qua, phát hiện ở một khu rừng cách nhà họ Trần khoảng hai mươi cây số.  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân đang chiến đấu kịch liệt với một nhân vật bí ẩn.  

 

 

Người bí ẩn này thân pháp quỷ dị, cả người biến thành tàn ảnh, giống như một cái bóng vậy, chỗ nào cũng thấy…  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân sử dụng Ngự Lôi Thuật rất lợi hại, nhưng lại không đánh trúng được người bí ẩn kia!  

 

 

Mà cách chiến trường của hai người không xa.  

 

 

Triệu Vô Cực đã bị thương nặng, nằm trên mặt đất, thở hổn hển.  

 

 

Bên cạnh ông ta còn có Hoa Vân Phi đang bị bệnh nặng!  

 

 

Tiểu Thanh vừa chăm sóc hai người, vừa lo lắng nhìn chằm chằm vào chiến trường, sắc mặt cô ấy tái nhợt!  

 

 

"Lại là người nước Oa sao? Có thể tới luôn một lần không vậy? Gặp ở Kim Lăng thì cũng thôi đi, chạy đến Vân Xuyên cũng có thể gặp được?"  

 

 

Lâm Phong cau mày.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 486


Trong rừng cây rậm rạp, trận đại chiến đã bước vào lúc gay cấn.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Mỗi đợt chạm trán giữa Hoàng Mi Đạo Nhân và sát thủ hàng đầu của nhóm Bát Kỳ, Hắc Ảnh đều rất khốc liệt, dư âm của đợt càn quét đã khiến cho bán kính hàng trăm mét đều bị san thành bình địa.  

 

 

Cũng may lúc này là đêm khuya, rừng cây lại cách thành phố rất xa, nếu không cảnh tượng này mà bị người bình thường nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa cho chết khiếp tại trận!  

 

 

Adv

Quá khủng khiếp!  

 

 

Khác hẳn với lúc trước, khi Lâm Phong mạnh mẽ đánh chết cường giả Võ Hồn!  

 

 

Đây là cuộc đối đầu khốc liệt giữa hai cao thủ ngang tài ngang sức, thể hiện hoàn hảo thực lực cực kỳ đáng sợ của cường giả Võ Hồn!  

 

 

“Nhất định phải thắng!”  

 

 

Adv

Trong lòng Triệu Vô Cực hét lớn!  

 

 

Ông ta nằm trên vũng máu hồi tưởng lại cảnh tượng cách đây không lâu trước đó, sắc mặt càng thêm tái nhợt!  

 

 

Chỉ với một chiêu thôi!  

 

 

Ông ta đã bại rồi!  

 

 

Thậm chí ông ta còn không biết từ lúc nào mà Hắc Ảnh đã đến phía sau lưng mình, không một tiếng động, giống như ma quỷ….  

 

 

Nếu như không phải thời khắc then chốt, Hoàng Mi Đạo Nhân phát giác ra nhắc nhở thì có lẽ bây giờ ông ta đã chết rồi!  

 

 

Cần phải hiểu rằng, ông ta là một cường giả sắp bước chân vào hậu kỳ tông sư, là tổ trưởng tổ 17 tổng bộ chấp pháp!  

 

 

Vậy mà trước mặt sát thủ này lại không hề có sức phản kháng!  

 

 

“Thật không ngờ vì để giết mình, mà nhóm Bát Kỳ lại phái cao thủ đẳng cấp như vậy.”  

 

 

Hoa Vân Phi vẻ mặt phức tạp.  

 

 

Anh ta bệnh đã trở nặng hơn, lúc này toàn thân đã trở nên cứng đờ, chỉ có mắt miệng có thể cử động, giống như một một người bị liệt cấp độ cao.  

 

 

“Hoa Viện Sĩ, anh yên tâm đi, chắc chắn chúng ta sẽ không sao đâu….”  

 

 

Tỳ nữ Tiểu Thanh ôm chặt Hoa Vân Phi vào trước ngực, cố gắng truyền hơi ấm cho anh ta.  

 

 

“Tốt lắm! Nơi này cách Dược Vương cốc không xa, tôi đã truyền tin qua đó rồi, cao thủ của Dược Vương Cốc chắc đang trên đường tới, đến lúc đó sẽ khiến sát thủ này chết không có chỗ chôn thây!”  

 

 

Triệu Vô Cực thở hắt một hơi, trầm giọng nói.  

 

 

Lúc này, không gian trong bóng tối khẽ dao động.  

 

 

“Soạt~”  

 

 

Bóng dáng Lâm Phong hiện ra từ trong bóng tối.  

 

 

Có điều anh không xuất hiện ngay lập tức mà đứng ở một bên theo dõi trận chiến một cách thích thú.  

 

 

Đây chính là trận chiến của cường giả Võ Hồn sao?  

 

 

Đúng là có chút thú vị, ánh sáng rực rỡ của cuộc đối đầu, giống như đang bắn pháo hoa vậy.  

 

 

Từ trong túi quần, Lâm Phong móc một nắm hạt dưa ban ngày còn chưa ăn xong, cắn một cách chậm rãi.  

 

 

….  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Sau cuộc chạm trán của Hoàng Mi Đạo Nhân và Hắc Ảnh, họ tạm thời tách ra trong chốc lát.  

 

 

“Nhóm Bát Kỳ các người đúng là coi trời bằng vung! Nhiều lần tự ý xông vào bên trong lãnh thổ nước Đại Hạ, hãm hại nhân sĩ có tài của nước Đại Hạ tôi! Hôm nay, tôi không tha cho anh!”  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân vẻ mặt băng lạnh nói.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 487


 Mắt thường cũng có thể nhìn được, trong hai tay lão ta xuất hiện ánh sáng màu vàng, trong ánh sáng này có một luồng hào quang dâng lên, từ phù ấn này tới phù ấn khác lưu chuyển vào trong lòng bàn tay lão ta!  

 

 

“Hoàng hoàng thiên lôi, dĩ phù dẫn chi!”  

 

 

“Sấm sét tới!”  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân gầm lên giận dữ.  

 

 

“Vù!”  

 

 

Adv

Ngay thời khắc đó, một tiếng sấm sét kinh hoàng nổ ra, giống như tiếng sét rền vang trên bầu trời đêm ngày hè!  

 

 

Chỉ thấy vầng kim quang trong lòng bàn tay của Hoàng Mi Đạo Nhân bay thẳng lên trời, trực tiếp xuyên qua bầu trời đêm!  

 

 


“Rào~”  

 

 

Trời đêm bao la giống như con mắt của trời đã được mở, đôi khi mắt trời sáng như ban ngày đó lại có những tia chớp lóe lên, tựa hồ như có gì đó rất đáng sợ sắp ập xuống!  

 

Adv

 

“Đây là… thuật Thanh Phong Ngự Lôi! Là tuyệt học của Hoàng lão! Thuật này là thần thông của Đạo Môn… Nghe nói là thần thuật đỉnh cao được truyền từ thời thượng cổ!”  

 

 

Triệu Vô Cực nhìn thấy màn này thì lập tức kích động nói.  

 

 

“Lợi….lợi hại quá.”  

 

 

Cả người tỳ nữ Tiểu Thanh đều có chút ngây ngốc.  

 

 

Dùng sức người để dẫn sấm sét, chuyện này cũng có chút khoa trương quá rồi!  

 

 

Ánh mắt của Hoa Vân Phi cũng lóe lên, trong đầu không khỏi tái hiện lại một vài cuốn sách cổ mà mình đã từng tra cứu trước đó.  

 

 

Người xưa không cần khai thông hai mạch Nhiệm Đốc, mà trực tiếp thở ra hít vào, lỗ chân lông hơi mở ra, dẫn linh khí trời đất nhập thể, đoạn thể, thối hồn, luyện hư, quy nhất, viên mãn!  

 

 

Dễ dàng phi thiên độn địa, đào núi lấp biển, dùng thể xác để vượt qua tinh không…  

 

 

Trước đó anh ta vẫn luôn cảm thấy rằng chuyện này không khoa học chút nào, bởi vì đây là trình độ mà võ đạo khó đạt tới được!  

 

 

Nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, anh ta cảm thấy những gì được miêu tả trong sách cổ có lẽ đều là thật!  

 

 

Nhưng cho dù là thế, sao lại không hề có chút dấu vết nào của cổ nhân mạnh mẽ như vậy?  

 

 

Không lẽ là cạn kiệt tuổi thọ, thân chết đạo cũng tiêu tan luôn sao?  

 

 


…….  

 

 

“Thuật dẫn lôi của Đạo Môn sao?”  

 

 

Trong bóng tối, Lâm Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, tự mình lầm bẩm.  

 

 

Có điều anh chỉ cần liếc qua là có thể nhìn ra, sấm sét được dẫn tới chỉ là thiên lôi bình thường, so với thần lôi màu tím của độ thiên kiếp, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.  

 

 

Đối mặt với kiểu thiên lôi bình thường như vậy, cho dù Lâm Phong đứng đó bị nó đánh trúng cũng sẽ không hề hấn gì.  

 

 

“Truyền thừa Đạo Môn hàng nghìn năm, chắc là có chút nội tình! Nếu như có cơ hội, có thể đến thăm hỏi Đạo Môn một chuyến, biết đâu lại có thể tìm thấy được một vài thứ liên quan đến ngọn nguồn của trận đại chiến trong giới tu tiên của vài nghìn năm trước.”  

 

 

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng.  

 

 

…..  

 

 

“Đoàng, đoàng, đoàng~”  

 

 

Bầu trời đêm truyền đến tiếng sấm sét dữ dội.  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân đứng dưới mắt trời, vạt áo phấp phới theo gió, một mái tóc trắng tùy ý tung bay, giống như là thần linh hạ phàm.  

 

 

Chỉ nhìn thấy lão ta chỉ tay vào Hắc Ảnh cách đó không xa.  

 

 

Mắt trời lập tức đánh xuống một đạo sấm sét màu trắng, âm thanh sấm sét cực lớn, tốc độ cực nhanh đánh mạnh lên người Hắc Ảnh, khiến cả người Hắc Ảnh bốc hơi!  

 

 

“Thế là chết rồi à?”  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 488


 “Thân pháp nhanh quá, người vừa rồi đánh trúng thực ra lại là ảnh phân thân!”  

 

Đồng tử của Hoàng Mi Đạo Nhân khẽ co lại, lão ta lại liên tiếp chỉ thêm vài ngón tay.  

 

 

Ngón sau còn nhanh hơn ngón trước, sấm sét ập xuống như mưa, khiến cho khu vực bán kinh trăm mét đều bị đánh thành cháy đen.  

 

 

Nhưng không có ngoại lệ, mỗi lần đánh trúng đều là ảnh phân thân!  

 

 

Mà sau một loạt các đòn tấn công giáng xuống, trên trán Hoàng Mi Đạo Nhân cũng đã toát ra một vệt mồ hôi lạnh, rõ ràng nhiều lần dẫn lôi với lão ta mà nói là áp lực rất lớn, khiến lão ta cảm thấy thân thể đều kiệt quệ!”  

 

Adv

 

“Thần Thông của nước Đại Hạ các ông cũng nhiều thật đấy, nhưng tất cả chỉ là hào nhoáng bên ngoài, có tiếng không có miếng, đối diện với Nhẫn Thuật của thần quốc bọn tôi còn không chịu nổi một đòn!”  

 

 

Hắc Ảnh khinh thường chế giễu nói.  

 

 


“Cuộc chiến có thể kết thúc rồi! Để tôi cho ông thấy được, cái gì gọi là thực lực chân chính!”  

 

 

Hắc Ảnh lại lạnh lùng hét lên một tiếng, hai tay hắn ta nhanh chóng kết ấn.  

 

Adv

 

“Dần-Mậu-Mão-Thân-Dần!”  

 

 

“Nhẫn Thuật - Ảnh Thúc Phược!”  

 

 

Giấy tiếp theo.  

 

 

“Rào~”  

 

 

Vài đạo Hắc Ảnh bí hiểm xuất hiện dưới chân của Hoàng Mi Đạo Nhân, Hắc Ảnh dọc theo chân của Hoàng Mi Đạo Nhân nhanh chóng hướng về cơ thể lão ta, chỉ trong một phần nghìn giây, những cái bóng đó lại càng giống như gông xiềng, khống chế chặt chẽ Hoàng Mi Đạo Nhân!  

 

 

Nếu là trước đây, dựa vào thực lực cường đại của Hoàng Mi Đạo Nhân, tuyệt đối có thể thoát ra được, nhưng sau khi thi triển Thái Thanh Ngự Lôi Thuật, thân thể lão ta bây giờ vô cùng kiệt quệ, căn bản không thể làm gì được!

 

Lúc này, trong lòng Hoàng Mi Đạo Nhân hối hận cực kì.  

 

Nếu biết trước thì sẽ làm đâu chắc đấy, không nên nghĩ đánh nhanh thắng nhanh!  

 

 

Nhưng có ai ngờ tốc độ của đối phương còn nhanh hơn thiên lôi, vài phân thân ảo ảnh dễ dàng phá được Thái Thanh Ngự Lôi Thuật của lão ta!  

 

 

“Xong!”  

 

 

Đám người Triệu Vô Cực nhìn thấy vậy, trong lòng lạnh lẽo, cảm giác tuyệt vọng xông lên.  

 

 

Đúng lúc này, có hai bóng dáng đang chạy nhanh về phía này, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã tới hiện trường.  

 

 

Là hai lão già mặc áo màu tro.  

 

 

Hai người họ nhìn tuy già nhưng vẫn cường tráng, cơ thể cao gầy, khí tức như đại dương mênh mông, sâu không lường được!  

 

 

“Là hai vị phó cốc chủ Dược Vương cốc, Dược Trần, Dược Viêm!”  

 

 

Triệu Vô Cực lập tức vui mừng.  

 

 

“Xem ra nguy cơ có thể giải quyết, hai vị phó cốc chủ đều là Võ Hồn Cảnh, cũng ở trên bảng cao thủ, hai chọi một, phần thắng lớn hơn!”  

 

 

Hoa Vân Phi cũng thở dài một hơi.  

 

 

May mà bọn họ cách Dược Vương cốc khá gần, nếu không đêm nay sợ là khó vượt qua được.  

 

 

Còn Hắc Ảnh nhìn thấy hai vị phó cốc chủ đến cũng không hề phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn.  

 

 

“Hoàng Mi đạo hữu, ông khỏe chứ?”  

 

 

Dược Trần tiến lên cởi bỏ gông xiềng trên người Hoàng Mi Đạo Nhân xuống, nhỏ giọng hỏi:  

 

 

“Thân thể không việc gì, chỉ hơi yếu, sợ không thể kề vai chiến đấu với mọi người.”  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân cười khổ đáp.  

 

 

“Không sao, có tôi và sư đệ ở đây, đủ để thủ thắng! Ông ngồi nghỉ đi, lấy lại sức.”  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 489


 “Mặc dù nhẫn thuật của nước Oa không tệ, nhưng cũng chỉ là đạo lại kỳ môn độn giáp của Đại Hạ mà thôi! Mày còn không biết ngượng, dám phách lối ở quốc gia tao như thế!”  

 

Dược Trần nói đến đây, dừng một chút rồi lạnh lẽo nói:  

 

 

“Khinh thường chúng tao không có ai sao?”  

 

 

“Các người cho rằng mình thắng được sao?”  

 

 

Hắc Ảnh cười lạnh một tiếng, bóng người đột nhiên biến mất tại chỗ.  

 

 

Sau đó, chừng hơn nghìn phân thân xuất hiện trước mắt mọi người, bao vây Dược Trần và Dược Viêm lại.  

 

Adv

 

Mỗi một phân thân có một gương mặt khác nhau, giống như người sống.  

 

 

“So ai nhiều người hơn? Tôi còn có Thiên Đạo Phân Thân, các người làm khó dễ được tôi ư?”  

 

 

Mấy chữ Thiên Đạo Phân Thân được nói ra, âm thanh rõ to, xuyên qua thinh không, khiến cho Triệu Vô Cực tê cả da đầu, cả người nổi hết da gà!  

 

 

Cho dù Hoàng Mi Đạo Nhân cũng phải khiếp sợ.  

 

Adv

 

Một chiêu này, lão ta chưa từng nhìn thấy…  

 

 

Nói cách khác, ban nãy khi chiến đấu với lão ta, Hắc Ảnh còn chưa dùng hết sức!  

 

 

Sát thủ đẳng cấp của nhóm Bát Kỳ, lại kinh khủng tới như vậy!  

 

 

“Giả thần giả quỷ!”  

 

 

Dược Trần hừ lạnh một tiếng, tấn công phân thân trước mặt.  

 

 

Dược Viêm cũng tiến lên!  

 

 

Hai người nhất trí, nếu không phân rõ thật giả thì hủy diệt tất cả…  

 

 

Nhưng lát sau bọn họ phát hiện mình đã sai, vì không thể nào hủy diệt được những phân thân này!  

 

 

Bọn họ hủy một cái sẽ có một cái thay vào, cứ như vậy chỉ lãng phí sức lực mà thôi!  

 

 

“Sao lại có loại nhẫn thuật này chứ!”  

 

 

Dược Viêm nhíu mày.  

 

 

“Cũng chỉ là một cách tu hành được bọn họ cải tạo lại mà thôi! Tốt mã dẻ cùi, phân thân này chỉ có tác dụng đánh lạc hướng chứ không có sức chiến đấu, tìm được chân thân là hóa giải được chiêu này!”  

 

 

Dược Trần chậm rãi nói.  

 

 

Dược Viêm nghe xong im lặng không nói.  

 

 

Tìm thì tìm, nhưng tình hình hiện tại muốn tìm chân thân chẳng khác nào mò kim đáy bể!  

 

 

Lẽ nào cứ hao tổn sức lực như vậy đợi tới hừng đông?  

 

 

Mặt trời lên, phân thân trong bóng tối này rất dễ bị phá giải!  

 

 

Đúng lúc này, một ánh sáng lạnh lẽo xẹt ngang qua người Dược Viêm.  

 

 

“Cẩn thận!”  

 

 

Đám người Dược Trần, Hoàng Mi Đạo Nhân biến sắc, lập tức nhắc nhở.  

 

 

Dược Viêm cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng cả lên, không hề do dự mà quay đầu lại vỗ ra một chưởng.  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Một chưởng đánh nát phân thân đằng sau, nhưng trước ngực cũng bị Hắc Ảnh dùng dao găm cắt một vết thấy cả xương!  

 

 

Trong nháy mắt, máu tươi chảy ròng ròng, nhuộm đỏ quần áo của Dược Viêm.  

 

 

“Hít…”  

 

 

Dược Viêm hít một hơi khí lạnh, sau đó nhanh tay điểm vài huyệt trước ngực để ngăn máu chảy, nhưng không ngờ khi làm xong, ông ta lại phun ra một búng máu tươi.  

 

 

“Phụt!”  

 

 

“Không ổn, dao găm có độc! Là một loại độc tác dụng lên thần kinh, hiện tại tôi phải vận công ép độc, nếu không thì không kịp mất!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 490


Đánh lén thì thôi, còn bôi thuốc độc trên dao găm!  

 

 

“Sư đệ, đệ chữa thương trước, còn lại giao cho huynh!”  

 

 

Dược Trần nhanh chóng nói.  

 

 

Dược Viêm gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, vận công ép độc.  

 

 

Đúng lúc này, một ánh sáng lạnh xẹt ngang trời, Dược Trần đã có phòng bị lập tức vỗ một chưởng về phía ánh sáng đó.  

 

 

Adv

Nhưng không ngờ rằng sau lưng mình cũng có một phân thân cầm dao đâm tới!  

 

 

Dược Trần cảm nhận được, muốn quay đầu phòng thủ nhưng không kịp nữa rồi.  

 

 

Ông ta nghiêng người qua bên, dao găm đậm mạnh xuống bụng trái, máu tươi từ vết thương chảy ra nháy mắt đã biến thành màu đen, hiển nhiên trên đó có bôi độc cực đáng sợ!  


 

 

“Bùng!”  

 

 

Adv

Lúc này, Hắc Ảnh hiện thân.  

 

 

Gã đá một phát vào Dược Trần, đạp Dược Trần bay thẳng ra ngoài hơn mười mét, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất.  

 

 

“Mày…”  

 

 

Dược Trần lắp bắp vài câu, mới gian nan ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Hắc Ảnh, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.  

 

 

“Mày gì mà mày? Võ giả Đại Hạ các người đúng là một đám phế vật, đạo lý dương đông kích tây cũng không hiểu, Võ Hồn Cảnh thì thế nào chứ, cũng bị tôi đùa giỡn mà thôi? Một đám phế vật không chịu nổi một chiêu, thật không hiểu đồ vô dụng như các người trước kia giết chết đám Ma Đao kiểu gì.”  

 

 

Hắc Ảnh nói một câu lạnh như băng.  

 

 

Nghe gã nói thế, mọi người đều rất phẫn nộ nhưng không làm gì được!  

 

 

Dù sao bọn họ cũng vừa thất bại!  

 

 

Gương mặt mọi người tái nhợt, cả người lạnh như băng.  

 

 

Bây giờ nên làm gì? Lẽ nào thật sự phải chờ chết sao?  

 

 

“Hoa viện sĩ, xin lỗi… Tôi không thể bảo vệ được cho cậu. Hoàng Mi Đạo Nhân tôi phụ trách nhiệm đội trưởng giao lại, có lỗi với sự tín nhiệm của quốc gia!”  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân nhìn về phía Hoa Vân Phi, vẻ mặt áy náy nói.  

 

 

“Thôi vậy, chấp nhận. Nếu như tôi không thoát được, thì cũng là số mệnh của tôi. Vì một người vô dụng như tôi mà làm phiền các vị, hai vị cao nhân của Dược Vương cốc, khiến Hoa Vân Phi hổ thẹn vô cùng!”  

 

 


Vẻ mặt Hoa Vân Phi thản nhiên, dù đối mặt với sinh tử cũng rất nhẹ nhàng.  

 

 

Nghe tới đây, Triệu Vô Cực, Tiểu Thanh và Hoàng Mi Đạo Nhân đều rơi nước mắt.  

 

 

Dược Trần và Dược Viêm đều tỏ vẻ bi phẫn.  

 

 

Dù sao cũng do họ sơ suất, cho rằng có thể dễ dàng xử lý Hắc Ảnh, hai người họ cho rằng có thể giải quyết, ai ngờ cục diện lại thành ra thế này?  

 

 

“Được rồi, các người lên đường cùng nhau luôn.”  

 

 

Hắc Ảnh không có hứng thú nghe bọn họ xin lỗi, chuẩn bị đánh chết bọn họ.  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phong ném cái xác trong tay đi, chậm rãi đi ra, từ từ nói:  

 

 

“Đặc sắc! Cảm giác giống như vừa xem một bộ phim vậy. Đấu tranh có, lục đục với nhau cũng có, còn biết sử dụng kế sách nhà binh, rất tuyệt.”

 

Thấy Lâm Phong đi tới, mọi người yên lặng một lát, sau đó Triệu Vô Cực giật mình hỏi:  

 

“Lâm Phong, sao cậu lại ở đây?”  

 

 

“Tôi vẫn luôn ở đây cắn hạt dưa mà. Chỉ có các người mù thôi.” Lâm Phong thản nhiên trả lời.  

 

 

Triệu Vô Cực: …  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân, Hoa Vân Phi, Tiểu Thanh đều im lặng nhìn Lâm Phong, ánh mắt phức tạp.  

 

 

Hiển nhiên là họ không tin lời Lâm Phong nói!  

 

 

Làm gì có ai buồn chán tới mức đêm hôm chạy tới cắn hạt dưa?  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 491


 

 Anh ta rất khó tưởng tượng được Lâm Phong có thể nửa đêm chạy tới đây hỗ trợ, điều đó không giống với tính cách của Lâm Phong!  

 

“Thằng nhãi này là ai?”  

 

 

Dược Trần không nhịn được mà hỏi.  

 

 

“Cậu ta…”  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân suy nghĩ hồi lâu, không biết nên giới thiệu Lâm Phong như thế nào, bèn nói:  

 

 

“Dù sao, cậu ta cũng tên Lâm Phong, phách lối nhất đám thanh niên!”  

 

Adv

 

“Chậc, phách lối cũng có để làm gì đâu chứ, lúc này chạy tới khác nào tìm chết!”  

 

 

Dược Trần thở dài một hơi.  

 

 

Hắc Ảnh nghe mọi người nói xong cũng rất hứng thú đánh giá Lâm Phong.  

 

 

Không có khí tức võ đạo, bình thường, ngoại trừ đẹp trai thì rất tầm thường!  

 

 

Adv

Đây là ấn tượng của gã về Lâm Phong!  

 

 

Nhưng trực giác của một sát thủ đẳng cấp nói cho gã biết Lâm Phong không phải hạng tầm thường!  

 

 

Một người bình gặp tình cảnh như thế này còn dám chủ động đi tới, điên ư?  

 

 

Nhưng dù vậy gã vẫn không để Lâm Phong vào mắt.  

 

 

Bởi vì Lâm Phong còn quá trẻ, chừng ba mươi tuổi, dù bắt đầu tu võ từ trong bụng mẹ thì cũng mạnh được tới cỡ nào chứ?  

 

 

“Xem ra đêm nay lại có thêm một thi thể rồi.”  

 

 

Hắc Ảnh nói một câu, sau đó kết ấn.  

 

 

ấn ký nhẫn thuật hóa thành một luồng sáng đen, vọt tới chỗ Lâm Phong.  

 

 

“Lâm Phong, cẩn thận!”  

 

 

Mọi người thấy vậy đều giật mình nhắc nhở.  

 

 

Nhưng một giây sau bọn họ phải chấn động!  

 

 

Bởi vì Lâm Phong đã vươn tay, chộp lấy quả cầu màu đen đó, đùa nghịch trên tay.  

 

 

“Quang cầu thuật biến dị hử? Nhẫn thuật có đồ chơi này cơ à? Nước Oa các người, cũng hay nhỉ! Cái gì cũng sao chép được, sau đó đổi thành của mình, đúng là cái tốt không học, đi học linh tinh!”  

 

 

Lâm Phong nhẹ nhàng bóp nát quả cầu trong tay.  

 

 

Hắc Ảnh thấy vậy, hai mắt nheo lại.  

 

 

Khá thú vị!  

 

 

“Mày là ai? Tầm tuổi như mày không có nhiều thanh niên Đại Hạ có thực lực như mày hiện tại.”  

 

 

Hắc Ảnh hỏi.  

 

 

“Cuồng nhân, Đao Ma, Quỷ Anh đều do tao giết. Mày nói xem tao là ai?”  

 

 

Lâm Phong mỉm cười nói.  

 

 

Hắc Ảnh ngẩn người ra, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nói:  

 

 

“Thì ra là mày. Tao còn đang lo không tìm thấy mày, vậy mà mày lại tự mò tới! Tao nên nói mày quá ngu xuẩn hay quá tự tin đây?”  

 

 

Vừa dứt lời, cả người Hắc Ảnh biến mất tại chỗ, giống như một cái bóng đen hòa vào trong đêm tối!  

 

 

Nhìn thấy vậy, mọi người đều đổi sắc mặt.  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân vội vàng nhắc nhở: “Lâm Phong cẩn thận, gã là một thiên nhẫn của nước Oa! Am hiểu ám sát.”  

 

 

“Thiên nhẫn?”  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong động đậy.  

 

 

Đây là đẳng cấp nhẫn thuật của nước Oa sao?  

 

 

Thực lực rõ ràng đã mạnh hơn vài cường giả Võ Hồn…  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 492


 “Ảnh thuật của mày rất rác rưởi, đừng uốn éo trước mặt tao.”  

 

 

Lâm Phong giơ Hắc Ảnh lên, lạnh nhạt nói.  

 

 

“Mày…”  

 

 

Cuối cùng trên gương mặt lãnh đạm của Hắc Ảnh cũng có chút khiếp sợ.  

 

 

Từ sau khi gã trở thành thiên nhẫn, đây là lần đầu tiên gặp phải một người chỉ cần dùng tay có thể túm được gã từ trong bóng tối ra ngoài!  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám người đứng ngoài xem đều hóa đá!  

 

Adv

 

Sao có thể?  

 

 

Hắc Ảnh lấy một địch ba, ba cường giả Võ Hồn Cảnh bọn họ cực kì chật vật, nhưng gã lại bị Lâm Phong dễ dàng đánh bại?  

 

 

Lâm Phong mạnh tới vậy ư?  

 

 

“Đi theo mấy đứa bạn mày đi thôi.”  

 

 

Adv

Lâm Phong lạnh nhạt nói một câu, chuẩn bị bóp cổ Hắc Ảnh.  

 

 

Đúng lúc này, “ong” một ting, Lâm Phong phát hiện trong tay đột nhiên toát ra khói trắng.  

 

 

Ngay sau đó Hắc Ảnh mà hắn túm trong tay lại biến thành bù nhìn.  

 

 

“A? Bù nhìn thế thân?”  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong kinh ngạc, rất hứng thú.  

 

 

Quan sát một lát anh phát hiện, chữ khắc trên bù nhìn này có vẻ tương tự với ký hiệu ngũ hành của đạo môn.  

 

 

Anh quyết định quay về sẽ nghiên cứu cẩn thận, nếu phục chế được thì cho người xung quanh mình mấy cái, coi như có thêm mấy mạng đề phòng.  

 

 

“Phụt.”  

 

 

Lúc này, Hắc Ảnh lại xuất hiện ở nơi cách Lâm Phong chừng hai mươi mét.  

 

 

Vẻ mặt gã u ám cực kì, trái tim đang rỉ máu.  

 

 

Bù nhìn thế thân mà gã vất vả lắm mới có được, bây giờ lại bị lãng phí ở đây!  

 

 

“Tốt, mày chọc giận tao thành công rồi.”  

 

 

Hắc Ảnh ra tay, nhanh chóng kết ấn.  

 

 

“Vù vù.”  

 

 

Như ban nãy, trong đêm tối lại xuất hiện cả nghìn phân thân.  

 

 

Những phân thân này đều phát ra tiếng cười dữ tợn, khiến người nghe mà sợ!  

 

 

“Tao có Thiên Đạo Phân Thân, mày làm gì được tao? Tao có thể tạo ra vô số lần, còn mày chỉ cần sai một lần thôi là chết không nghi ngờ!”  

 

 

Hắc Ảnh lạnh lùng nói.  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám người Hoàng Mi Đạo Nhân, Triệu Vô Cực đều tỏ vẻ lo âu.  

 

 

Vừa nãy bọn họ cũng thua vì chiêu này của Hắc Ảnh!  

 

 

Trong mắt bọn họ, chiêu này không thể hóa giải, muốn loại bỏ nó chỉ có thể đợi khi trời sáng!  

 

 

“Lâm Phong, đừng vội vàng, chỉ cần thái dương ló dạng là gã sẽ không thể che giấu phân thân nữa!”  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân nhắc nhở.  

 

 

“Đúng vậy, cứ giữ mình không cho gã bất kì cơ hội đánh lén nào, kéo dài tới hừng đông là được!”  

 

 

Dược Trần cũng nói thêm.  

 

 

Lâm Phong nhìn hai người, sau đó nhìn một phân thân, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Tao đã nói, nhẫn thuật của mày rất rác rưởi, đừng uốn éo trước mặt tao nữa, sao mày lại không nghe lời thế?”  

 

 

Sau đó, anh tát một cái giữa không trung.  

 

 

“Đùng!”  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 493


 

 Một thiên nhẫn cường đại như thế cứ vậy mà hóa thành thịt vụn?  

 

Điều này khiến bọn họ cảm thấy không chân thật, giống như đang nằm mơ.  

 

 

Lúc này, Lâm Phong cũng nhíu mày.  

 

 

Mẹ nó, quên sưu hồn rồi!  

 

 

Hắc Ảnh là một thượng nhẫn, ở nhóm Bát Kỳ cũng là kẻ quyền cao chức trọng, nếu có thể sưu hồn của gã, nhất định có thể biết được rất nhiều chuyện liên quan đến nhóm Bát Kỳ.  

 

 

“Thực sự đáng tiếc…”  

 

Adv

 

Lâm Phong lắc đầu, nhìn lướt qua đám người còn đang ngây ngẩn, không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.  

 

 

“Lâm Phong, chờ đã!”  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân thấy vậy bèn hô lên.  

 

 

“Chuyện gì?”  

 

Adv

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Sao cậu biết đâu là chân thân?” Hoàng Mi Đạo Nhân tò mò hỏi.  

 

 

“Có thể do tôi may đấy.” Lâm Phong thản nhiên đáp.  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân ngẩn ra.  

 

 

Lão ta có thể chắc chắn Lâm Phong không dựa vào may mắn, nhưng nếu anh đã không muốn nói thì lão ta cũng không hỏi nhiều.  

 

 

“Chuyện này phải cảm ơn cậu! Tôi sẽ báo lên trên…”  

 

 

“Khỏi. Tôi cứu các người vì hôm nay là lần đầu tiên đến nhà vợ, tâm trạng tương đối tốt mà thôi.”  

 

 

Lâm Phong cắt lời Hoàng Mi Đạo Nhân, nói thêm:  

 

 

“Còn hai chữ cảm ơn là vô dụng nhất trong mắt tôi! Nếu ông có lòng thì tặng chút linh thạch, tôi còn cảm ơn ngược lại ông.”  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân nghe vậy thì sửng sốt.  

 

 

Mà trong giây lát đó, bóng dáng Lâm Phong đã biến mất trong bóng tối mênh mang.  

 

 

Thấy Lâm Phong rời đi, Triệu Vô Cực không nhịn được mà mắng:  

 

 

“Cái đầu cậu! Tuy Lâm Phong đã cứu chúng ta nhưng tôi vẫn muốn nói cậu ta quá biến thái! Triệu Vô Cực tôi còn chưa thấy ai kiêu ngạo như thế đâu!”  

 

 

“Người ta có vốn để kiêu ngạo. Nếu ở tầm tuổi đó có thực lực như cậu ta, tôi còn kiêu ngạo hơn cậu ta nhiều!”  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân nói.  

 

 

Triệu Vô Cực nghe vậy thì thở dài một hơi, không nói gì nữa.  

 

 

Trước kia nghe đồn Lâm Phong giết người như ngóe, lạnh lùng vô tình, diệt nhà họ Giang, tàn sát nhà họ Vương, đến cả tổng chấp pháp Long Ngạo Thiên mà cậu ta cũng dám xiên, thậm chí còn tuyên bố với các thế lực của Kim Lăng, đến lần nào thanh toán lần đó!  

 

 

Điều này khiến ông ta luôn ghét Lâm Phong, hận không thể lập tức chém Lâm Phong ra thành tám miếng!  

 

 

Nhưng sau khi trải qua vài chuyện, ấn tượng của ông ta với Lâm Phong đã thay đổi.  

 

 

Tuy Lâm Phong rất ác độc, kiêu ngạo cực kì nhưng nếu không chọc vào anh thì anh cũng không làm khó dễ gì.  

 

 

“Cũng phải, Lâm Phong đã cứu tôi hai lần, lần trước khi Cuồng nhân tới, tôi không địch lại, cũng là cậu ta giúp đỡ!”  

 

 

Triệu Vô Cực nói.  

 

 

“Lâm Phong cứu tôi ba lần rồi.”  

 

 

Hoa Vân Phi do dự một chốc, nói tiếp:  

 

 

“Trước đó trên chuyến bay kia, là Lâm Phong cấp cứu cho tôi! Cả khi Mã Đông Phong ở thành phố Kinh Hàng làm phản, và lần này…”  

 

 

“Cái gì? Trên chuyến bay kia cũng là Lâm Phong cứu?”  

 

 

Triệu Vô Cực đầy khiếp sợ.  

 

 

“Đúng vậy, tôi chắc chắn là anh ta!”  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 494


 “Không ngờ bề ngoài Lâm Phong lạnh lùng vô tình nhưng lại âm thầm bảo vệ chúng ta!”  

 

 

“Xem ra chúng ta đều hiểu lầm Lâm Phong! Cậu ta là một người nhiệt tình, chỉ là vì tính cách nên không biết cách thể hiện như thế nào thôi.”  

 

 

“Thì ra Lâm Phong là người như vậy, trước kia tôi vẫn hiểu nhầm cậu ta, mắng hết nước hết cái.”  

 

 

Triệu Vô Cực hổ thẹn nói tiếp:  

 

 

“Đã vậy rồi vì sao cậu ta lại không muốn tham gia vào kế hoạch tuyển người của chúng ta?”  

 

 

“Rất bình thường, một người trong nóng ngoài lạnh sẽ theo bản năng mà chống cự lại những gì mới mẻ, lần sau thấy cậu ta, chúng ta dùng tình cảm cảm hóa là được.”  

 

Adv

 

Hoàng Mi Đạo Nhân nói.  

 

 

Dược Trần và Dược Viêm ngồi bên nghe nói xong lại càng tò mò về Lâm Phong này hơn, không nghĩ trong nước Đại Hạ vẫn còn thanh niên ưu tú đến thế!  

 


 

“Cậu ta nói hôm nay đi gặp nhà vợ, là ai đấy?”  

 

 

Dược Trần tò mò hỏi.  

 

Adv

 

“Chắc là gia chủ nhà họ Trần ở Vân Xuyên, Trần Sơn!”  

 

 

“Nhà họ Trần? Thật trùng hợp, trong Cốc của tôi có một nữ đệ tử tên là Trương Diệu, vợ của Trần Sơn. Trước đó không lâu đã rời Cốc, nói trong nhà có việc gấp, lẽ nào là vì Lâm Phong này?”  

 

 

Dừng lại một chút, Dược Trần còn nói thêm:  

 

 

“Nếu không ngày mai chúng ta đến nhà họ thăm hỏi?”  

 

 

“Được đấy. Lâm Phong đã cứu chúng ta, chúng ta phải cảm ơn đàng hoàng.” Triệu Vô Cực lập tức nói.  

 

 

…  

 

 

Bên kia, Lâm Phong đang từ từ đi về nhà họ trần.  

 

 

Anh vừa đi vừa lấy con bù nhìn ra xem một lần nữa.  

 

 

Đây là một con nhỏ làm bằng rơm rạ vàng bình thường, nhưng bên trên có ký hiệu ngũ hành thuật, đáng tiếc đã bị dùng một lần nên ký hiệu đã mờ đi.  

 

 

“Ngũ hành thuật có thể thay hình đổi vị ư?”  

 

 

Lâm Phong tự hỏi không có kết quả, thở dài một hơi, thiêu hủy bù nhìn trong tay.  

 

 

Bù nhìn này đã bị dùng, để lại cũng vô dụng.  

 

 

Vài phút sau, Lâm Phong đến trước cổng nhà họ Trần.  

 

 

Đúng lúc này, anh thấy dưới đèn đường mờ mờ, có một đôi nam nữ đang đứng.  

 

 

Nam chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt cũng đẹp trai, còn nữ hóa ra lại là em vợ Trần Y Thủy.  

 

 

“Tuổi trẻ bây giờ!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu, không đi quấy rầy họ tình cảm, mà định nhảy qua tường rào bên cạnh.  

 

 

Nhưng lúc này Lâm Phong phát hiện thanh niên kia muốn ôm Trần Y Thủy nhưng cô bé không muốn, dùng sức đẩy mạnh thanh niên ra, xoay người muốn chạy.  

 

 

Thanh niên bất chấp muốn cứng rắn cưỡng ép, đưa tay túm lấy nơ con bướm trên cổ Trần Y Thủy.  

 

 

“Hử?”  

 

 

Trong mắt Lâm Phong xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.  

 

 

Thanh niên kia ngang nhiên đứng trước cửa nhà họ Trần để ép buộc tiểu thư nhà họ luôn ư?

 

Dưới ánh đèn mờ mờ.  

 

“Ngô Tề, anh muốn làm gì?”  

 

 

Trần Y Thủy lập tức hất tay Ngô Tề ra, cười lạnh nói.  

 

 

Không biết vì quá tức hay quá sợ, nhưng có thể thấy cơ thể cô bé đang run lên.  

 

 

“Trần Y Thủy, em nói xem anh muốn làm gì?”  

 

 

Thanh niên tên Ngô Tề cười khẽ một tiếng, lại bày ra vẻ mặt không thèm để ý:  

 

 

“Bác gái đã hứa gả em cho anh, sớm muộn cũng là người của anh, anh ôm em một cái thì sao?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 495


 Một lúc sau cô bé mới bình tĩnh lại, dụi mắt nói:  

 

“Anh cút ngay! Mẹ tôi đồng ý nhưng tôi thì không! Ai muốn gả cho người âm hiểm như anh! Nằm mơ đi, dù tôi có gả cho mèo cho chó cũng không gả cho anh!”  

 

 

Ngô Tề nghe vậy, nụ cười lập tức biến mất, lạnh lùng nói:  

 

 

“Trần Y Thủy, em đừng không biết điều. Ngô Tề anh coi trọng em là phúc khí của em, của nhà họ Trần! Em đừng vì xúc động nhất thời mà khiến cả nhà gặp họa.”  

 

 

Nghe vậy, Trần Y Thủy lập tức câm miệng, gương mặt tái nhợt.  

 

 

Adv

Trong một lần dạo phố, cô bé tình cờ gặp phải Ngô Tề này.  

 

 

Ngô Tề thấy cô bé, hai mắt phát sáng, đùa giỡn linh tinh, nói muốn ngủ với cô bé, muốn trở thành người đàn ông đầu tiên…  

 

 

Trần Y Thủy ghét nhất mấy kẻ ác độc ăn chơi trác táng này, chỉ cảm thấy phiền muốn chết, nên nghiêm túc từ chối, quay về gia tộc.  

 

 

Vốn tưởng chuyện đó rất bình thường, dù sao với dung mạo của cô bé, có con trai tới gần là bình thường, Ngô Tề tương đối ghê tởm mà thôi.  

 

Adv

 

Không ngờ rằng, hôm sau Ngô Tề dẫn cả đám cao thù võ đạo tới nhà họ Trần, ép đặt sính lễ nói muốn cưới cô bé.  

 

 

Từ hôm đó trở đi Trần Y Thủy mới biết thân phận của hắn ta.  

 

 

Cháu trai ruột của thái thượng trưởng lão Ngô Cuồng của Thanh Thành Kiếm Phái ở Thập Vạn Đại Sơn!  

 

 

Trần Y Thủy không biết Thanh Thành Kiếm Phái mạnh tới mức nào, nhưng một tông môn lánh đời thì sao mà yếu được?  

 

 

Đồng thời từ vẻ mặt cung kính của ba mẹ có thể chứng minh được Ngô Tề này cao quý hơn mình tưởng!  

 

 

Kinh khủng hơn là vì để kết thân với Ngô Tề, mẹ cô bé không để ý đến lời phản đối của con gái, không hề do dự mà đồng ý hôn sự này.  

 

 

Tuy rằng ba cô bé yêu thương nhưng cũng không dám đắc tội Thanh Thành Kiếm Phái!  

 

 

Tối hôm nay cô bé đứng đây nói chuyện với Ngô Tề cũng do mẹ sắp xếp!  

 

 

Mẹ vốn là đệ tử ngoại môn của Dược Vương cốc, lần này từ bên đó về, Ngô Tề cũng nhất định đòi đi theo.  

 

 

Cô bé hỏi mẹ tối thế này rồi còn dẫn Ngô Tề về làm gì?  

 

 

Mẹ cô bé nói là để nhân lúc trời tối mát mẻ, hai người đi dạo nói chuyện, xúc tiến tình cảm một chút.  

 

 

Trần Y Thủy vốn từ chối, nhưng lại nghĩ sao không nhân cơ hội này nói rõ ràng với Ngô Tề?  

 

 

Sau đó mới có chuyện ban nãy xảy ra.  

 

 

Hai người chưa nói được mấy câu, Ngô Tề đã động tay động chân muốn cởi đồ cô bé, ngủ chung, còn nói linh tinh gì đó, lên giường vân vân…  

 

 

Nghĩ tới đây, Trần Y Thủy cắn chặt môi, gương mặt càng tái hơn.  

 

 

Nên làm gì bây giờ?  

 

 

Mẹ vẫn luôn nịnh nọt người thanh niên này, ba thì không dám đắc tội Thanh Thành Kiếm Phái, nhà họ Trần mạnh như vậy cũng mong manh trước mặt Ngô Tề…  

 

 

Mà theo lời Ngô Tề vừa nói, nếu tối nay mình từ chối thì hắn ta sẽ trả thù nhà họ Trần!  

 

 

“Anh tha cho tôi đi… Còn nhiều cô gái xinh đẹp hơn tôi nhiều, vì sao anh mãi không buông tha cho tôi?”  

 

 

Giọng nói của Trần Y Thủy mềm nhũn, thậm chí còn như đang cầu xin.  

 

 

“Em nói không sai, người đẹp hơn em có nhiều! Nhưng anh lại muốn từ từ thử từng người một, em nói có đúng không?”  

 

 

Ngô Tề biết phòng tuyến nội tâm của Trần Y Thủy đã bị phá vỡ, trong lòng không khỏi đắc ý.  

 

 

Với thân phận cao quý của hắn ta, đối phó với một cô gái của thế gia võ đạo nơi phàm tục cũng dễ dàng.  

 

 

Hắn ta chỉ cần uy hiếp là có thể dễ dàng thực hiện được!  

 

 

Biện pháp như thế lần nào cũng ổn!  

 

 

Còn cưới Trần Y Thủy ấy à?  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 496


 “Thế này nhé, tối nay em theo anh. Anh sẽ nhanh thôi, chỉ cần mười phút, sau mười phút anh sẽ rời đi, đồng thời đảm bảo sau này không quấy rầy em nữa, được chứ?”  

 

Trên mặt Ngô Tề lộ ra chút dịu dàng.  

 

 

Trần Y Thủy nghe vậy, đôi môi trắng bệch, không trả lời.  

 

 

Khóe miệng Ngô Tề nhếch lên.  

 

 

Hắn ta biết thời cơ đã đến, cô bé trước mắt đã bị mấy câu nói của hắn ta đánh bại!  

 

 

Adv

Hiện tại hắn ta chỉ cần cởi đồ của Trần Y Thủy ra, sau đó đẩy ngã là được…  

 

 

“Ngoan, anh nhanh thôi, mười phút là xong rồi.”  

 

 

Ngô Tề vừa nói vừa kéo cái nơ con bướm trên cổ Trần Y Thủy.  


 

 

“Không… không được!”  

 

 

Adv

Trần Y Thủy lấy lại tinh thần, đẩy Ngô Tề ra.  

 

 

Ngô Tề thấy vậy, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, lạnh như băng nói:  

 

 

“Mẹ nó con kĩ nữ này, cho thể diện còn không biết xấu hổ, mày có tin tao chỉ cần nói một câu là có thể khiến toàn bộ nhà họ Trần mày chết không có chỗ chôn không?”  

 

 

Trần Y Thủy nghe vậy, tuyệt vọng cùng cực.  

 

 

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền vào tai cô bé.  

 

 

“Hả? Mày gớm thế cơ à?”  

 

 

Trần Y Thủy và Ngô Tề lập tức quay đầu nhìn lại.  

 

 

Lúc thấy Lâm Phong chậm rãi đi tới, Trần Y Thủy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó uất ức bật khóc.  

 

 

Nước mắt rơi như mưa, cực kì đau lòng.  

 

 

“Hu hu…”  

 

 

Trần Y Thủy nghẹn nào, cảm thấy trong lòng khó chấp nhận vô cùng.  

 

 

Vì sao?  

 

 

Vì sao lần nào mình thê thảm nhất cũng sẽ gặp phải anh rể?  


 

 

“Khóc cái gì? Có anh đây, đi ra sau lưng anh.”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày nói.  

 

 

Trần Y Thủy do dự một lát, rồi đi ra sau lưng Lâm Phong.  

 

 

Nhìn thấy vậy, vẻ mặt Ngô Tề lạnh như băng. Trần Y Thủy là cô gái mà hắn ta nhắm tới!  

 

 

Nhưng bây giờ cô gái đó lại trốn sau lưng một người đàn ông khác! Thế này chẳng khác nào dí mặt hắn ta xuống đất mà cọ!  

 

 

“Mày là ai? Đi lo chuyện bao đồng thế?”  

 

 

Ngô Tề lạnh lẽo hỏi.  

 

 

“Bốp!”  

 

 

Lâm Phong tát một cái, khiến mặt Ngô Tề sưng vù lên như đầu heo, khóe miệng hắn ta phồng lên một chút rồi nhổ ra mấy cái răng.  

 

 

“Mày tính làm gì nào? Tao xía vào thì mày làm gì được tao?”  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng hỏi.  

 

 

“Mày…”  

 

 

Ngô Tề chỉ vào Lâm Phong, cả người run lên vì tức giận.  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 497


 

Khi thấy Lâm Phong đứng ra giúp mình, Trần Y Thủy cực kỳ cảm động.  

 

Nhưng sau khi cảm động, cô bé lại bắt đầu sợ hãi.  

 

 

Bởi vì Ngô Tề có địa vị quá cao!  

 

 

Mặc dù hồi ban ngày cô bé đã thấy Lâm Phong bùng nổ sức mạnh giết cả đoàn người thương hội Bách Vân, nhưng dù thương hội Bách Vân có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là thế lực dưới nhân gian.  

 

 

Thế lực nhân gian làm sao bằng những tông môn lánh đời này!  

 

 

Nếu Ngô Tề trả thù, hậu quả sẽ khó có thể lường được.  

 

Adv

 

Lúc này Ngô Tề giãy giụa bò dậy, lau vết máu trên khoé miệng, nhìn Lâm Phong với vẻ mặt căm thù, lạnh giọng nói:  

 

 

“Mày dám đánh tao á! Mày có biết tao là ai không hả?”  

 

 

“Ồ, mày là ai? Nói nghe thử xem nào?”  

 

 

Lâm Phong nhếch môi.  

 

 

Adv

Anh thích mấy người chủ động báo hoàn cảnh gia đình kiểu này lắm.  

 

 

“Tao là đệ tử chân truyền của Thanh Thành Kiếm Phái, ông nội tao là thái thượng trưởng lão Ngô Cuồng của Thanh Thành Kiếm Phái! Tao là đứa cháu trai duy nhất của ông nội tao!”  

 

 

Ngô Tề nói rõ từng câu từng chữ.  

 

 

Với nét mặt lạnh lùng, hắn ta tưởng rằng mình báo ra lai lịch, thanh niên trước mặt này chắc chắn sẽ biết sợ quỳ xuống xin tha, mặc cho hắn ta chà đạp!  

 

 

Ai ngờ Lâm Phong lại cười khinh:  

 

 

“Thanh Thành Kiếm Phái? Chưa nghe nói bao giờ! Có điều mày chỉ là một thằng bất tài Hậu Thiên Cảnh tầng một mà cũng có thể là đệ tử chân truyền, chắc Thanh Thành Kiếm Phái này cũng yếu như sên, không đỡ nổi một đòn quá!”  

 

 

“Mày dám sỉ nhục tông môn tao à? Mày đang làm trái ý trời đấy, mày muốn rước hoạ lớn cho mày và thế lực sau lưng mày ư! Cả cái nước Đại Hạ này sẽ không có ai có thể cứu mày đâu!”  

 

 

Ngô Tề tức giận quát.  

 

 

“Bốp!”  

 

 

Lâm Phong đạp Ngô Tề té ngã, sau đó lạnh lùng nói:  

 

 

“Mạnh miệng thì ai cũng biết cả!”  

 

 

“Tao cho mày một cơ hội để gọi người!”  

 

 

“Gọi người lợi hại nhất, trâu bò nhất của Thanh Thành Kiếm Phái chúng mày lại đây, tao sẽ ở đây chờ! Nếu có thể chịu được một cái tát của tao thì coi như tao thua!”  

 

 

“Mày…”  

 

 

Ngô Tề vừa kinh ngạc lại vừa ngờ vực nhìn Lâm Phong, không hiểu anh có ý gì?  

 

 

Chẳng lẽ Lâm Phong đang đùa cợt hắn ta?  

 

 

Chắc chắn là vậy rồi!  

 

 

Nếu hắn ta dám gọi điện kêu người thì chắc chắn sẽ bị Lâm Phong đánh một trận tơi bời!  

 

 

“Tao bảo mày gọi người đấy, mày không hiểu hả?”  

 

 

Giọng điệu của Lâm Phong lạnh hẳn đi, anh nhấc chân đạp lên mặt Ngô Tề.  

 

 

Ngô Tề đau tới mức la á á.  

 

 

Nhưng so với cảm giác đau về mặt thể xác, lòng hắn ta mới là đau nhất!  

 

 

Một người có địa vị cao, chẳng khác nào vua chúa ở nhân gian như hắn ta đã bao giờ bị người khác sỉ nhục như vậy đâu?  

 

 

“Anh… Anh rể, hay là mình thôi đi!”  

 

 

Trần Y Thủy ở cạnh đó sợ hú hồn hú vía.  

 

 

Mặc dù anh rể rất tàn nhẫn, cô bé rất thích, nhưng Ngô Tề có lai lịch không tầm thường, tới lúc đó phải thu dọn tàn cuộc bằng cách nào đây chứ!  

 

 

“Thôi gì mà thôi? Ngoan ngoãn đứng đó xem đi!”  

 

 

Lâm Phong cau mày nói.  

 

 

“Dạ…”  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 498


 Nếu anh ấy không phải anh rể của mình thì tốt biết bao!  

 

Trong lòng Trần Y Thủy vừa phức tạp lại vừa bối rối, cô bé biết tình cảm mình dành cho Lâm Phong là sai, nhưng lúc này cô bé thật sự không thể kiềm chế được.  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

“Thịch thịch thịch!”  

 

 

Bỗng có tiếng bước chân vang lên từ trong trang viên nhà họ Trần.  

 

 

Là Trần Sơn nghe thấy tiếng động nên dẫn theo mấy vệ sĩ chạy ra.  

 

Adv

 

Bên cạnh Trần Sơn còn có một người phụ nữ, bà ta bó cao mái tóc đen, dáng người cao gầy nhưng đầy đặn, cao khoảng một mét bảy!  

 

 

Gương mặt bà ta quyến rũ, hồng hào, cần cổ còn ướt như thể vừa mới tắm xong.  

 

 


Người này chính là mẹ vợ của Lâm Phong, Trương Diệu!  

 

 

Ban ngày bà ta có việc ở Dược Vương cốc nên không về gấp được, đến tối mới về nhà họ Trần…  

 

 

Adv

“Bác gái ơi, cứu cháu với! Mau cứu cháu với!”  

 

 

Ngô Tề nhìn thấy Trần Sơn và Trương Diệu dẫn người tới mà cứ như thấy cứu tinh, lập tức kích động hô to.  

 

 

Còn Trần Y Thủy nhìn thấy ba mẹ mình tới thì hơi lo lắng nắm lấy cánh tay Lâm Phong, trong mắt có vẻ sợ hãi.  

 

 

“Cậu đang làm gì vậy? Mau thả cậu Ngô ra đi chứ!”  

 

 

Khi thấy Ngô Tề bị Lâm Phong giẫm dưới chân, Trương Diệu chợt nói thầm không ổn, lập tức nói thật lớn tiếng:  

 

 

“Diệu Diệu, cậu ấy là con rể lớn của em, Lâm Phong!”  

 

 

Trần Sơn đứng bên cạnh nói nhỏ.  

 

 

Nghe vậy, mặt Trương Diệu khẽ biến sắc.  

 

 

Lúc nãy ở trên giường, bà ta cũng đã nghe Trần Sơn kể chuyện hồi ban ngày một lần.  

 

 

Khi nghe nói Lâm Phong rất mạnh, đánh cho thương hội Bách Vân bầm dập, lòng bà ta vừa rất kích động mà cũng rất vui, nghĩ thầm cuối cùng mình cũng có đứa con rể lợi hại!  

 

 

Nhưng ai ngờ nhoáng cái đứa con rể lợi hại này đã quay sang đánh Ngô Tề của Thanh Thành Kiếm Phái!  

 

 

“Chắc hẳn đây là dì nhỉ?”  

 

 

Mặc dù Lâm Phong chưa gặp Trương Diệu, nhưng trước đó Y Nặc cho anh xem ảnh nên anh vừa gặp đã nhận ra ngay.  

 

 

“Nếu cậu biết tôi là ai thì sao vẫn chưa chịu thả cậu ấy ra nhanh lên!”  

 


 

Trương Diệu hít sâu một hơi, cố giữ cho mình bình tĩnh.  

 

 

“Nếu dì đã lên tiếng thì cháu phải nể mặt dì rồi!”  

 

 

Lâm Phong gật đầu, sau đó lấy mũi chân di lên lòng bàn tay Ngô Tề thật mạnh, tới khi hắn ta toát mồ hôi lạnh vì đau, anh mới bỏ chân ra.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Đám người nhà họ Trần vô cùng khiếp sợ, nhưng vì biết Lâm Phong rất lợi hại nên không dám bép xép!  

 

 

Có chuyện lớn rồi!  

 

 

Lần này có chuyện lớn thật rồi!  

 

 

Cái thằng chuyên gây rắc rối Lâm Phong này mới đắc tội thương hội Bách Vân hồi ban ngày, bây giờ lại tiếp tục đánh người của Thanh Thành Kiếm Phái!  

 

 

Người nhà họ Trần hãi hùng khiếp vía, ngay cả chân cũng hơi nhũn ra.  

 

 

“Người này là ai? Là người của nhà họ Trần à?”  

 

 

Đúng lúc này, Ngô Tề giãy giụa bò từ dưới đất dậy, lạnh giọng hỏi Trương Diệu.  

 

 

“À…”  

 

 

Ánh mắt Trương Diệu khẽ chớp, bà ta do dự không trả lời ngay.  

 

 

Nếu là trước đó, bà ta nhất định sẽ kiêu ngạo nói Lâm Phong là con rể lớn của mình, nhưng bây giờ bà ta không dám nói ra lời này.  

 

 

“Dù bà không chịu nói thì tôi cũng đoán được!”  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 499


 “Không cần giải thích! Con rể nhà họ Trần các ông đánh tôi thành ra thế này, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Các ông cứ chờ Thanh Thành Kiếm Phái đến trả thù đi!”  

 

Ngô Tề phẫn nộ hét to, chỉ ước gì có thể cho cả thế giới biết hắn ta muốn trả thù nhà họ Trần, trả thù Lâm Phong!  

 

 

Nghe thấy lời này, sắc mặt của đám Trần Sơn, Trương Diệu càng thêm tái nhợt!  

 

 

Phải làm sao đây?  

 

 

Bây giờ nên làm gì đây?  

 

 

Adv

Nhưng lúc này, Lâm Phong tát Ngô Tề một bạt tai.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Ngô Tề lập tức biến thành một đống sương máu rơi vãi giữa bầu trời đêm.  

 

 

“Tao chiều mày quá nên mày sinh hư chứ gì! Tuyên bố trả thù tao ngay trước mặt tao? Có khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết không chứ?”  

 

 

Adv

Lâm Phong cười mỉa mai.

 

Yên tĩnh!  

 

Vô cùng yên tĩnh!  

 

 

Khi thấy Ngô Tề bị Lâm Phong tát một cái chết thẳng cẳng, tất cả mọi người nhà họ Trần đều rơi vào trạng thái đờ đẫn.  

 

 

Ngay cả Trần Y Thủy cũng há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin được.  

 

 

Nhưng chỉ chốc lát sau, nét mặt của mọi người đổi thành kinh hãi!  

 

 

“Cậu… Sao cậu lại giết cậu ấy?”  

 

 

Trương Diệu chỉ vào mặt Lâm Phong, tức giận đến mức suýt không nói nên lời.  

 

 

“Chẳng lẽ dì cảm thấy người này không đáng chết hả?”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, hờ hững nói:  

 

 

“Hắn ta muốn làm nhục con gái dì, còn tuyên bố sẽ trả thù nhà họ Trần, trả thù cháu! Vậy mà dì vẫn nói giúp cho một người như thế ư?”  

 

 

“Vậy thì sao? Cậu có biết cậu ấy là ai không?”  

 

 

“Cậu ấy là cháu đích tôn của Ngô Cuồng thuộc Thanh Thành Kiếm Phái, mà cậu biết Ngô Cuồng là ai không? Cậu chẳng biết cái quái gì mà lại ở đây giết người lung tung!”  

 

 

Nói tới đây, Trương Diệu hít sâu một hơi rồi nói tiếp:  

 

 

“Ban đầu chỉ là chuyện nhỏ như hạt cát thôi, dù Ngô Tề có làm gì quá đáng, chúng tôi cũng có thể nhẫn nhịn, tha thứ cho những gì cậu ấy làm! Nhưng cậu lại khăng khăng làm theo ý mình, rước lấy hoạ lớn!”  

 

 

Nghe thấy lời này, Lâm Phong bèn nhìn thoáng qua Trần Y Thủy ở bên cạnh, trông thấy cô bé đã khóc như mưa.  

 

 

Một người mẹ nói ra những lời này mà để con gái nghe thấy, như vậy sao có thể không đau lòng?  

 

 

“Nói vậy nghĩa là nếu Ngô Tề làm nhục con gái dì, dì cũng có thể tha thứ ư?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Có gì không thể tha thứ? Cậu tưởng tôi không biết chuyện tối nay hả? Tôi đưa Ngô Tề về nhà là đã có chuẩn bị tâm lý từ trước rồi!”  

 

 

Trương Diệu bình tĩnh đáp.  

 

 

“Bà xã, em…”  

 

 

Nghe vậy, con ngươi của Trần Sơn co lại, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.  

 

 

Trần Y Thủy cắn chặt môi đỏ, dù cho môi chảy máu cũng như thể không biết đau.  

 

 

Đến cả Lâm Phong cũng hơi tức giận, trong mắt có một tia sáng lạnh lẽo lướt qua.  

 

 

Một người mẹ có thể nói ra những lời này ư?  

 

 

“Chẳng lẽ tôi nói sai? Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, có thực lực thì sẽ có thể làm theo ý của mình, còn không có thực lực ấy hả, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi!”  

 

 

Trương Diệu nói với vẻ mặt không cảm xúc.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 500


 

 Trương Diệu tức điên lên, đến mức định giơ tay tát vào mặt Lâm Phong, nhưng khi nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của anh, trái tim bà ta chợt thắt lại, cứ thế dừng tay!  

 

“Sao dừng lại rồi?”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên hỏi.  

 

 

Trương Diệu nhìn thẳng vào mặt Lâm Phong với vẻ mặt thay đổi thất thường.  

 

 

Bà ta hít sâu một hơi rồi bước thẳng về phía Trần Y Thủy, sau đó tát cô bé một bạt tai, lạnh lùng nói:  

 

 

Adv

“Tất cả đều tại con nhóc chết tiệt nhà mày!”  

 

 

Trần Y Thủy sợ tới mức nhắm mắt lại.  

 

 

Nhưng cái tát trong tưởng tượng không hề xuất hiện.  


 

 

Cô bé mở mắt ra thì thấy anh rể nắm lấy cổ tay mẹ mình ngay thời khắc quan trọng!  

 

 

Adv

“Cậu làm gì đó? Tôi đánh con gái tôi mà cậu cũng xen vào à?”  

 

 

Trương Diệu lạnh lùng nói.  

 

 

Lâm Phong nhìn Trương Diệu, mắt khẽ chớp, cuối cùng anh nói:  

 

 

“Lâm Phong cháu đây sẽ mạnh suốt cả cuộc đời này, không ai có thể càn rỡ trước mặt cháu! Mong rằng dì sẽ nhớ rõ đạo lý này! Thân phận của dì chỉ có thể bảo vệ dì một lần thôi!”  

 

 

Nói xong.  

 

 

Lâm Phong bảo Trần Y Thủy:  

 

 

“Y Thủy, chúng ta đi thôi!”  

 

 

Trần Y Thủy nhìn thoáng qua mẹ mình với vẻ phức tạp nhưng lại chẳng nói năng gì, chỉ lặng lẽ đi theo sau Lâm Phong.  

 

 

Giờ phút này trong lòng cô bé không có bất cứ gợn sóng nào, chỉ có mỗi hơi lạnh thấu xương và một chút yên lòng…  

 

 

“Lâm Phong! Cậu dám tỏ thái độ này với tôi, tôi sẽ không đồng ý gả con gái cho cậu đâu!”  

 

 

Trương Diệu nhìn theo bóng lưng của hai người, tức tới mức giậm chân!  

 

 

Khi thấy Lâm Phong vẫn không giảm tốc độ, không hề có ý định trả lời mình, bà ta lớn tiếng la lên:  

 

 

“Ngày mai Thanh Thành Kiếm Phái sẽ phái người tới chắc luôn, để tôi xem lúc đó cậu sẽ làm sao!”  

 

 


Lần này Lâm Phong dừng bước.  

 

 

Anh không ngoái đầu lại, chỉ lạnh lùng nói:  

 

 

“Ngày mai Thanh Thành Kiếm Phái cử bao nhiêu người tới thì tôi sẽ giết bấy nhiêu, không chừa mảnh giáp! Tôi cũng muốn xem xem liệu máu của Thanh Thành Kiếm Phái có thể nhuộm đỏ cả trang viên rộng lớn này của nhà họ Trần, có thể nhuộm đỏ gương mặt này của bà hay không!”  

 

 

“Bà bảo thực lực là vua cơ mà? Tôi sẽ cho bà biết cái gì mới là thực lực!”  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Trương Diệu bị lời nói của Lâm Phong doạ sợ!  

 

 

Mà đến khi bà ta hoàn hồn lại thì Lâm Phong đã dẫn Trần Y Thủy đi xa.  

 

 

“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”  

 

 

Trương Diệu siết chặt hai tay, tức giận đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập!  

 

 

“Thằng chó Lâm Phong này dám không nể mặt mình như thế! Trong mắt nó có người mẹ vợ này không chứ? Mình sẽ không bao giờ gả Y Nặc cho cậu ta!”  

 

 

“Đủ rồi! Bà xong chưa?”  

 

 

Lúc này Trần Sơn không nhịn được nữa, bèn lạnh giọng ngắt lời Trương Diệu.  

 

 

“Trần Sơn, ông có ý gì hả?”  

 

 

Trần Sơn giận dữ hỏi.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 501


 Trần Sơn nghe vậy thì siết chặt nắm đấm, nhưng nắm đấm được nới lỏng rất nhanh, ông ấy bình tĩnh nói:  

 

 

“Cuối cùng tôi cũng đã biết vì sao lúc trước dù có bị đánh chết bà cũng không chịu giúp tìm Dược Sư chữa trị cho Tiểu Luyến Luyến rồi…”  

 

 

“Bởi vì bà chưa bao giờ coi Y Nặc và Y Thủy là con gái mình! Ở trong mắt bà, chúng chỉ là công cụ giao dịch của bà thôi! Bà dùng Y Nặc để lấy lòng Huyền Linh Môn không thành công nên muốn hại tới Y Thủy chứ gì!”  

 

 

“Nếu biết trước sẽ như vậy thì hồi xưa tôi đã không tái hôn với bà rồi!”  

 

 

Nghe vậy, Trương Diệu hơi thay đổi sắc mặt: “Trần Sơn, ông nói vậy là đang muốn biểu đạt điều gì hả?”  

 

 

Adv

Trần Sơn thở ra một hơi, đáp:  

 

 

“Ly hôn đi! Nhà họ Trần không xứng với thân phận đệ tử Dược Vương cốc cao quý của bà! Kể từ tối hôm nay, tôi và bà sẽ không còn liên quan gì nhau nữa!”  

 

 

“Trần Sơn, ông điên rồi sao? Chỉ vì chuyện này mà ông muốn ly hôn với tôi?”  

 

 

Trương Diệu thay đổi sắc mặt.  

 

Adv

 

“Đây là chuyện nhỏ hả? Chúng là con gái ruột của tôi, là cục cưng bé bỏng của tôi! Lúc trước tôi có lỗi, nhưng kể từ bây giờ, tôi nhất định sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương con gái tôi nữa!”  

 

 

Trần Sơn nói rõ từng chữ một.  

 

 

Lúc này.  

 

 

Ông đã nản lòng thoái chí.  

 

 

Trương Diệu gả vào nhà họ Trần, giữ tư tưởng gia trưởng suốt mấy chục năm trời, nhưng lúc nào ông cũng nhường nhịn.  

 

 

Bởi vì ông nghĩ rằng đệ tử của một tông môn lánh đời lấy một kẻ hai đời vợ như ông nghĩa là ông đang trèo cao!  

 

 

Nhưng giờ đây ông biết mình đã nghĩ sai!  

 

 

Cả đời Trần Sơn ông rất bình thường, chẳng những không phát triển nhà họ Trần mà ngược lại còn hại hai đứa con gái của mình!  

 

 

“Được lắm! Trần Sơn, nếu ông đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa. Bây giờ nhà họ Trần các ông không chỉ đắc tội Thanh Thành Kiếm Phái mà còn đắc tội Dược Vương cốc chúng tôi! Ông cứ chờ xem!”  

 

 

Trương Diệu lạnh lùng nói một câu rồi quay đầu bỏ đi.  

 

 

Khi nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Sắc mặt của các thành viên nhà họ Trần đang có mặt ở đây đều tái nhợt.  

 

 

Họ không ngờ ban ngày vừa mới vất vả giải quyết được nguy cơ từ thương hội Bách Vân, đến tối lại dính vào một rắc rối khác lớn hơn nữa!  

 

 



 

"Gia chủ, chúng ta. . ."  

 

Một trưởng lão sốt ruột định nói gì đó nhưng đã bị Trần Sơn xua tay ngắt lời:  

 

 

"Được rồi, tất cả mọi người đi về nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì thì sáng mai hẵng nói!"  

 

 

Nói xong, Trần Sơn yên lặng, nhanh chóng đi vào trong trang viên.  

 

 

Xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ấy phải nói với chú Bắc Huyền mới được.  

 

 

Không lâu sau đó, Trần Sơn đi vào phòng Trần Bắc Huyền, kể lại cho chú mình nghe chuyện vừa xảy ra.  

 

 

Trần Bắc Huyền nghe vậy bèn yên lặng hồi lâu, sau đó thở dài một hơi.  

 

 

"Chú vừa nhận được tin tức từ một người bạn cũ, bên phía Bắc Kinh cũng phái người đến đây, có lẽ ngày mai sẽ đến nơi!"  

 

 

"Bắc Kinh?"  

 

 

Trần Sơn khẽ giật mình.  

 

 

"Không sai! Cuối cùng giấy vẫn không gói được lửa! Có điều chú không ngờ tin Hoàng Phủ Hằng chết sẽ truyền nhanh như vậy, có lẽ ông ta có để lại mệnh bài ở thương hội. . ."  

 

 

"Cháu còn định ngày mai đến Thục Sơn một chuyến, tìm mấy vị sư huynh đệ của cháu hỗ trợ! Xem ra không còn kịp nữa rồi. . ."  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 502


 "Chắc chắn thương hội Bách Vân không có ai mạnh hơn Hoàng Phủ Hằng, nhưng công việc kinh doanh của thương hội Bách Vân có thể phát triển mạnh, trải rộng khắp cả nước như vậy, đương nhiên phía sau thương hội có nhân vật lớn chống lưng!"  

 

 

Nói đến đây, Trần Bắc Huyền khẽ vuốt ve Thanh Phong Kiếm đã gãy trong tay, chậm rãi nói:  

 

 

"Tiểu Sơn! Cháu vẫn nên xin lỗi Lâm Phong về chuyện tối hôm nay! Sau đó. . . hãy nói nhà họ Trần chúng ta sẽ kề vai sát cánh với cậu ta, cho đến tận lúc chết!"  

 

 

Trần Sơn nghe vậy bèn gật đầu, ông ấy do dự một lát rồi lại hỏi:  

 

 

"Bên phía Dược Vương cốc. . ."  

 

 

"Trương Diệu chỉ là một đệ tử bình thường của Dược Vương cốc, không cần quá để ý!"  

 

Adv

 

"Vâng!"  

 

 

Trần Sơn thở dài, quay người đi về phía phòng Lâm Phong.  


 

 

...  

 

 

Cùng lúc đó, Lâm Phong và Trần Y Thủy đang ngồi trên bậc tam cấp trước sân, ngắm nhìn bầu trời đêm mênh mông, nói chuyện phiếm.  

 

Adv

 

"Anh rể, cảm ơn anh về chuyện đêm nay. . . Nếu như không có anh, em cũng không biết nên làm gì bây giờ!"  

 

 

Trần Y Thủy quay đầu nhìn Lâm Phong, khẽ nói.  

 

 

Giờ phút này ánh trăng dịu dàng soi chiếu những đường nét góc cạnh trên gương mặt Lâm Phong, khiến cho đôi mắt thâm sâu của Lâm Phong ánh lên những tia sáng.  

 

 

"Không cần cảm ơn anh, muốn cảm ơn thì nên cảm ơn chị em!"  

 

 

"Trên đường anh và chị em đến Vân Xuyên, cô ấy đã nói với anh rất nhiều chuyện về em. Cô ấy rất áy náy với em, cô ấy nói bởi vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến cả tuổi thơ của em!"  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Trần Y Thủy nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu giống như không dám nhìn mặt Lâm Phong.  

 

 

Rất lâu sau, cô bé mới nói tiếp:  

 

 

"Thật ra Trương Diệu không phải mẹ ruột của em."  

 

 

"Hả?"  

 

 

Lâm Phong cảm thấy kinh ngạc.  

 

 

"Nói đúng ra, em, chị, anh cả và anh hai đều không có quan hệ gì với bà ta! Không bao lâu sau khi sinh em, mẹ em đã mất rồi!"  

 

 

"Sau đó, ba em cưới Trương Diệu."  


 

 

Lúc Trần Y Thủy nói những lời này, vẻ mặt cô bé rất bình thản, như thể đang nói chuyện gì đó không liên quan đến mình.  

 

 

"Chẳng trách! Hoá ra là mẹ kế. . . anh nói mà, sao một người mẹ có thể đối xử với con gái mình như vậy chứ!"  

 

 

Lâm Phong cười lạnh.  

 

 

Anh do dự một lát rồi hỏi:  

 

 

"Vậy mẹ ruột của em mất như thế nào?"  

 

 

"Không biết. . . Khi đó em còn rất nhỏ, nhưng em nghe chị nói, mẹ đột nhiên bị bệnh, sau đó chết bất đắc kỳ tử. . ."  

 

 

Trần Y Thủy nói với vẻ đau thương.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy bèn nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ!  

 

 

Nữ chủ nhân trong nhà đột nhiên bị bệnh rồi chết bất đắc kỳ tử. Chuyện này xảy ra trong một dòng dõi lớn hàng đầu ở trần tục như nhà họ Trần, nghe thật sự hơi khó tin.  

 

 

Nhưng anh cũng không nói gì thêm, chuyện này đã qua gần hai mươi năm, có nói nữa cũng chẳng ích gì!  

 

 

Mà đúng lúc này, Trần Sơn bước nhanh đến từ một nơi không xa.  

 

 

Trần Y Thủy nhìn thấy ba đến, cô bé lập tức trốn sau lưng Lâm Phong theo bản năng.  

 

 

Trần Sơn nhìn thấy hành động của con gái, trong lòng rất khó chịu, giải thích:  

 

 

"Y Thủy, ba có lỗi với con! Trương Diệu chỉ nói với ba rằng muốn vun vén cho con và Ngô Tề, ba thật sự không biết sẽ như thế này! Hơn nữa. . . ba đã quyết định ly hôn với dì Trương rồi!"  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 503


 Mà đúng lúc này, Trần Sơn gọi anh lại, nói:  

 

 

"Lâm Phong, cho dù ngày mai nguy hiểm đến mức nào, nhà họ Trần chúng tôi sẽ luôn kề vai sát cánh với cậu!"  

 

 

Lâm Phong kinh ngạc nhìn Trần Sơn, dường như không nghĩ rằng Trần Sơn sẽ nói như vậy.  

 

 

"Không được, các chú quá yếu! Ngày mai vẫn nên đứng bên cạnh quan sát, cháu cũng không muốn đến lúc đó còn phải mất công đi cứu các chú."  

 

 

Lâm Phong nói xong, anh lập tức quay người đi vào phòng mình.  

 

 

Trần Sơn ngơ ngác nhìn cửa phòng Lâm Phong, trong chốc lát chưa kịp phản ứng lại!  

 

Adv

 

Một hồi lâu sau, ông ấy mới nghiến răng, mắng thầm:  

 

 

"Móa nó, tên nhóc thối tha này, mới có tí thực lực mà đã ngông cuồng không chịu được! Nhà họ Trần tôi yếu chỗ nào vậy hả?"  

 

 

"Ba không cảm thấy anh rể rất ngầu sao?"  

 

 

Trần Y Thủy lại lau nước mắt trên mặt, nói với vẻ sùng bái.  

 

Adv

 

"Cái gì cũng không biết, chỉ biết ra vẻ là giỏi! Ra vẻ trước mặt người ngoài thì thôi đi, còn ra vẻ trước mặt ba!"  

 

 

"Ba rất hi vọng có một ngày sẽ xuất hiện một thiên tài nào đó vả mặt anh rể con! Cho cậu ta biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn!"  

 

 

Trần Sơn tức giận nói.  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

"Keng."  

 

 

Một thanh trường kiếm bắn ra từ phòng Lâm Phong, cuối cùng lơ lửng cách ấn đường Trần Sơn mười centimet.  

 

 

Trần Sơn lập tức im lặng, trán túa đầy mồ hôi lạnh, lớn tiếng nói:  

 

 

"Tên nhóc thối tha, tôi chỉ mới tiện miệng mắng cậu vài câu mà cậu làm đến thế hả!"  

 

 

"Chú, chú đừng hiểu lầm! Thanh kiếm này tên là Long Vân, con thấy kiếm của tiền bối Bắc Huyền đã gãy, thanh kiếm này vừa hay lại hợp với ông ấy! Nhờ chú đưa cho ông ấy giúp con."  

 

 

Trong phòng vọng ra tiếng cười khẽ của Lâm Phong.  

 

 

"Có quỷ mới tin cậu, tên nhóc thối tha nhà cậu rất xấu bụng! Có mà muốn nhân cơ hội này để cảnh cáo tôi!"  

 

 

"Chú, chú muốn nghĩ vậy thì nghĩ, con cũng hết cách."  

 

 

. . .  

 


 

Trần Sơn không đáp lời, chỉ nắm lấy Long Vân Kiếm đang lơ lửng trước mặt.  

 

 

Chỉ vừa nắm lấy, ông ấy cũng đã cảm nhận được chuôi kiếm như hoà làm một với tay mình!  

 

 

"Kiếm tốt! Quả nhiên là kiếm tốt hiếm có khó tìm trên đời, có kiếm này, chú Bắc Huyền của tôi sẽ xưng bá được rồi!"  

 

 

Trần Sơn vui mừng quá đỗi, nghĩ thầm ngày mai lại có thêm phần thắng!  

 

 

...  

 

 

Đêm khuya.  

 

 

Thập Vạn Đại Sơn, Thanh Thành Kiếm Phái.  

 

 

Có một ông lão mặc áo xanh đang ngồi xếp bằng, thực hiện quá trình trao đổi linh khí.  

 

 

Xung quanh cơ thể của lão ta có ba thanh kiếm nhỏ ở dạng ảo ảnh đang lơ lửng vờn quanh, tỏa ra ánh sáng nhạt, trông rất bất phàm.  

 

 

Ông lão áo xanh chính là thái thượng trưởng lão Ngô Cuồng của Thanh Thành Kiếm Phái. Còn ba kiếm ảnh bay quanh cơ thể lão ta là vì tâm pháp tu luyện!  

 

 

Thanh Thành Kiếm Phái nổi danh khắp chốn với Tam Kiếm Quyết, tu luyện đến rất sâu sẽ hình thành ba thanh kiếm nhỏ dưới dạng ảo ảnh quanh người.  

 

 

Ba thanh kiếm nhỏ này có thể trợ giúp tu hành, kết trận phòng thân, cũng có thể phi kiếm giết địch!

 

"Hừ~"  

 

Sau một hồi lâu, Ngô Cuồng mới phun ra một ngụm khí đen, mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sáng!  

 

 

Gần đây, lão ta có chút cảm ngộ, Tam Kiếm Quyết mà hắn tu luyện lại đạt đến một cảnh giới mới!  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 504


 Ba thanh kiếm nhỏ lơ lửng xung quanh lão ta đột nhiên xoay tròn, cuối cùng hợp thành một thanh kiếm dài màu vàng, lơ lửng trong không trung!  

 

Ánh sáng vàng rực rỡ, kiếm khí lan tỏa.  

 

 

Làm cho không gian xung quanh thân kiếm hơi vặn vẹo!  

 

 

Mà ngay lúc này.  

 

 

Một luồng khói mù lan tỏa trong phòng, sau khi khói mù tan đi, xuất hiện một người phụ nữ toàn thân khoác áo đen.  

 

 

Adv

"Ngũ Hành Độn Thuật!"  

 

 

Đồng tử của Ngô Cuồng co lại, sau đó lạnh lùng hỏi:  

 

 

"Cô là ai? Dám đến Thanh Thành Kiếm Phái của tôi làm bậy?"  


 

 

"Trưởng lão Ngô, Tam Kiếm Quyết của ông ngày càng cao thâm! Chắc hẳn không lâu sau sẽ có thể đạt đến cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, trở thành một trong những cao thủ của Thanh Thành Kiếm Phái!"  

 

 

Adv

Người phụ nữ áo đen trả lời không đúng trọng tâm, phát ra một tiếng cười nhẹ.  

 

 

Ngô Cuồng lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ áo đen, không nói lời nào.  

 

 

"Tôi đến đây là để nói cho ông biết, cháu trai của ông, Ngô Tề đã chết! Không lâu trước đây đã bị con rể của nhà họ Trần giết chết!"  

 

 

Người phụ nữ áo đen tiếp tục nói.  

 

 

"Không thể nào! Chỉ bằng nhà họ Trần cũng dám giết cháu tôi?"  

 

 

Ngô Cuồng cười lạnh một tiếng.  

 

 

"Lời đã nói đến đây, tin hay không tuỳ ông!"  

 

 

"Tôi chỉ có thể nói với ông, tên con rể này tên là Lâm Phong! Người này thực lực vô cùng mạnh mẽ, trước đây đã dễ dàng giết chết Hoàng Phủ Hằng của thương hội Bách Vân!"  

 

 

"Ngày mai sẽ có không ít thế lực tụ tập tại nhà họ Trần, là cơ hội tốt nhất để ông báo thù!"  

 

 

"Bỏ lỡ ngày mai, nếu ông muốn báo thù cho cháu trai, chỉ có thể cầu xin môn chủ của Thanh Thành Kiếm Phái ra tay!"  

 

 

Người phụ nữ áo đen cười khúc khích, sau đó thân hình xoay chuyển, hóa thành một luồng khói mù, biến mất trong nháy mắt.  

 

 

Ngô Cuồng thấy vậy, liền nhảy vọt lên, mở cửa phòng, nhìn về phía bầu trời đêm xa xăm, nhưng lại phát hiện ra không còn dấu vết của người phụ nữ áo đen kia nữa!  

 

 

"Ngũ Hành Độn Thuật quả nhiên danh bất hư truyền, ngay trước mặt mình mà có thể tự do đi lại! Chẳng lẽ là người của Đạo môn?"  

 

 

Sắc mặt Ngô Cuồng âm trầm khó đoán.  

 

 

Lão ta có thể cảm nhận rõ ràng người phụ nữ áo đen vừa rồi có thực lực không thua kém gì lão ta, nếu không sẽ không dám một mình đến tìm lão ta!  

 

 

Mà ngay lúc này.  

 

 

Một nữ đệ tử vội vàng chạy đến.  

 

 

"Đại trưởng lão không xong rồi, mệnh bài của sư huynh Ngô Tề vỡ vụn rồi."  

 

 

Ngô Cuồng nghe lời nữ đệ tử nói, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất!  

 

 

Mặc dù người phụ nữ áo đen vừa rồi đã nói, nhưng trong lòng lão ta vẫn còn một tia hy vọng.  

 

 

Tuy nhiên hiện tại...  

 

 

"Lâm Phong!"  

 

 

Ngô Cuồng ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng sát khí trên người lại không ngừng tràn ra!  

 

 

Con trai và con dâu của lão ta đã chết thảm trong một tai nạn, chỉ còn lại một mình đứa cháu trai này.  

 

 

Nhưng mà bây giờ đứa cháu trai này cũng đã chết!  

 

 

Thù này không báo, lão ta thề không làm người!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom