Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 445


Triệu Vô Cực vào cửa, thấy đám cường giả Huyền Linh Môn đang bao vây Lâm Phong, trong lòng vui vẻ, nhưng lại cười lạnh:  

 

 

“Hay lắm, Huyền Linh Môn nhiều người như thế lại đi bắt nạt một tiểu bối, có quá đáng quá không? Lâm Phong, cậu qua đây với tôi, tôi xem Huyền Linh Môn này ai dám động vào cậu!”

 

Nghe Triệu Vô Cực nói xong, đám người Huyền Linh Môn đều ngẩn ra, vẻ mặt kì lạ.  

 

Người ta một tay bóp chết được ông, còn cần ông bảo vệ à?  

 

 

Có ảo tưởng quá không?  

 

 

Adv

“Chưởng môn Huyền Trần, Lâm Phong là người được bên trên bảo vệ! Nếu như cậu ta có đắc tội ai, thì Hoàng Mi Đạo Nhân có thể xin lỗi thay, chuyện này cứ như vậy đi!”  

 

 

Lúc này, Hoàng lão cũng lên tiếng.  

 

 

Trên gương mặt già nua mang theo một nụ cười, giọng nói rõ ràng khác hẳn Triệu Vô Cực!  

 

 

Triệu Vô Cực ở trong biên chế đã lâu, thân dựa vào chính phủ, không hiểu lắm một vài tông môn trên núi!  

 

Adv

 

Còn lão ta đến từ đạo môn, biết thực lực của Huyền Linh Môn!  

 

 

Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của Chưởng môn Huyền Trần, cho dù là Thanh Phong Ngự Lôi Thuật của lão ta cũng chưa chắc đã phá giải được!  

 

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không khí ở đây khiến Hoàng Mi Đạo Nhân hơi khó hiểu!  

 

 

Vì sao trên mặt đám trưởng lão đều xanh xanh tím tím?  

 

 

Mọi người nghe Hoàng Mi Đạo Nhân nói xong, vẻ mặt cũng giãn ra không ít.  

 

 

Đồng thời, trong lòng họ cũng nghiêm túc hơn!  

 

 

Khó trách Lâm Phong lợi hại như thế, thì ra có chính phủ cường đại bảo hộ!  

 

 

Có người nói phía chính phủ của Đại Hạ có kế hoạch tìm kiếm người tài, mục đích là vì tìm ra một nhóm thanh niên có thực lực mạnh, đào tạo ra võ đạo chí tôn chân chính, đối phó với những tồn tại khủng khiếp ở bên ngoài!  

 

 

Bây giờ xem ra, Lâm Phong rất có thể chính là người được chọn!  

 

 

“Hoàng Mi đạo hữu, hiểu lầm! Huyền Linh Môn chúng tôi và Lâm đạo hữu đang nói chuyện, sao lại làm gì bất lợi với cậu ấy được.”  

 

 

Chưởng môn Huyền Trần cười nói.  

 

 

“Đúng vậy! Lâm đạo hữu khí độ phi phàm, tôi rất sùng bái!”  


 

 

“Hôm nay cậu ấy tới đây nói chuyện, có vài kiến giải đối với võ đạo, đủ khiến tôi phải bất ngờ!”  

 

 

“Lâm đạo hữu đúng là thiên tài, yêu nghiệt chân chính!”  

 

 

Trưởng lão Huyền Linh Môn lên tiếng, vui lòng ca ngợi.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, khóe miệng hơi rụt rụt.  

 

 

Đám trưởng lão này đúng là mồm mép!  

 

 

“Vô Cực?”  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân nhìn thấy vậy, không khỏi nghi ngờ nhìn Triệu Vô Cực.  

 

 

Chuyện gì đây?  

 

 

Không phải ông nói Lâm Phong và Huyền Linh Môn xung đột, có thể giết nhau luôn sau?  

 

 

“…”  

 

 

Triệu Vô Cực hơi buồn bực.  

 

 

Ông ta cũng không hiểu tình hình này lắm.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 446


Đó chính là Huyền Linh Môn biết được thế lực đứng sau Lâm Phong!  

 

Mà thế lực này chắc chắn rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn Huyền Linh Môn thì họ mới khách khí với Lâm Phong như thế!  

 

 

Nghĩ tới đây, Triệu Vô Cực nhỏ giọng nói suy đoán của mình cho Hoàng Mi Đạo Nhân.  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân nghe xong cũng rùng mình.  

 

 

Có thể khiến Huyền Linh Môn phải kiêng dè, vậy chắc chắn không kém cạnh gì với đạo môn của ông ta!  

 

 

Lâm Phong này quả nhiên không đơn giản!  

 

 

Khó trách dám gây chuyện như thế!  

 

 

Adv

Nghĩ vậy, Hoàng Mi Đạo Nhân lại nhìn mấy vết bầm trên mặt các trưởng lão, nghi ngờ hỏi:  

 

 

“Chưởng môn Huyền Trần, bọn họ thế này…”  

 

 

“Đây là bí thuật tu võ của Huyền Linh Môn, không cần đạo hữu quan tâm.”  

 

 

Huyền Trần thản nhiên nói dối.  

 

 

Tuy rằng Hoàng Mi Đạo Nhân không tin, nhưng Huyền Trần đã nói như thế thì ông ta cũng không hỏi nhiều, tránh bị hiểu lầm!  

 

 

Đúng lúc này, trưởng lão canh kho mang một nghìn viên linh thạch về.  

 

Adv

 

Lâm Phong thấy thế, hai mắt sáng ngời, vội vàng tiến lên nhận.  

 

 

“Lâm đạo hữu, đây là linh thạch của cậu…”  

 

 

Trưởng lão canh kho hơi đau lòng đưa cho Lâm Phong.  

 

 

Mặc dù võ giả không thể trực tiếp hấp thụ linh khí từ linh thạch, nhưng tác dụng của nó rất nhiều, ví dụ như bày trận, nuôi dưỡng linh thảo, hoặc các thuật pháp khác…  

 

 

“Cảm ơn nhé!”  

 

 

Lâm Phong nhận linh thạch, lễ phép nói cảm ơn.  

 

 

“Không… không cần cảm ơn.”  

 

 

Trưởng lão canh kho chỉ cảm thấy cả người trống rỗng.  

 

 

Nhìn thấy vậy, Hoàng Mi Đạo Nhân và Triệu Vô Cực lại càng chấn động!  

 

 

Người của Huyền Linh Môn tốt quá, chủ động đưa linh thạch cho Lâm Phong!  

 

 

“Huyền Linh Môn đúng là danh bất hư truyền, Lâm Phong tôi hôm nay được mở rộng tầm mắt, sau này tôi lại tới!”  

 

 

Lâm Phong bỏ linh thạch vào túi đựng, vui vô cùng nói.  

 

 

“Tới một lần là đủ rồi!”  

 

 

Huyền Trần vội vàng nói.  

 

 

“Chưởng môn Huyền Trần, ông nói thế khách sáo quá! Tôi với ông vừa gặp đã thân, nhất định phải thường xuyên tới thăm, thúc đẩy quan hệ hai bên!”  

 

 

Lâm Phong mỉm cười nói.  

 

 

Chưởng môn Huyền Trần nghe xong, ngoài mặt mỉm cười, trong lòng mắng Lâm Phong vô liêm sỉ!  

 

 


Cầm một nghìn viên chưa đủ, còn muốn có nữa!  

 

 

Tưởng đang cắt rau đấy hả!  

 

 

“Chưởng môn Huyền Trần, tôi còn có việc, về trước đây!”  

 

 

“Lâm đạo hữu, tôi tiễn cậu?”  

 

 

“Không cần, ông ở lại đây chiêu đãi đám người của Bộ chấp pháp này đi!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu, sau đó hóa thành cầu vồng biến mất nơi chân trời.  

 

 

Nhìn Lâm Phong rời đi, Hoàng Mi Đạo Nhân và Triệu Vô Cực cũng chẳng muốn ở lại.  

 

 

Ngày hôm nay đủ khiến bọn họ khiếp sợ rồi, nhanh chóng báo cáo tin tức lại mới được!  

 

 

“Chưởng môn Huyền Trần, nếu Lâm Phong đã đi thì chúng tôi cũng không làm phiền nữa.”  

 

 

Dứt lời, hai người cũng nhanh chóng rời đi.  

 

 

Hai người họ đi xong, nụ cười trên mặt Huyền Trần cũng nhạt đi, xoay người đá Huyền Đức một cái, nhưng không biết Huyền Đức đã chuẩn bị từ trước, lắc mông một cái tránh cú đạp này.  

 

 

“Còn dám tránh?”  

 

 

Vẻ mặt Huyền Trần lạnh như băng.  

 

 

“Tôi…”  

 

 

Huyền Đức nặn ra một nụ cười, muốn giải thích một chút. Nhưng lúc này Huyền Trần lại đạp thêm một phát.  

 

 

Mình chỉ biết Chưởng môn sư huynh muốn làm thịt mình thôi!  

 

 

Trong đầu Huyền Đức nghĩ như vậy, sau đó bị đá bay ra ngoài!  

 

 

Nhìn thấy thế, đám trưởng lão đều không hiểu vì sao Chưởng môn lại đánh Huyền Đức!  

 

 

“Là thế này!”  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 447


Ở nơi khác.  

 

 

Ngay sau khi rời khỏi Huyền Linh Môn, Hoàng Mi Đạo Nhân và Triệu Vô Cực lập tức báo cáo chuyện này cho phó bộ trưởng của trụ sở chính!  

 

 

“Các ông nói sau lưng Lâm Phong có một thế lực đáng sợ, Huyền Linh Môn cũng không dám đắc tội thế lực này?”  

 

 

Phó bộ trưởng hỏi.  

 

 

“Đúng vậy! Hai người chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy…”  

 

 

Adv

“Với lại tôi thấy ngoại trừ Huyền Trần, trên mặt các trưởng lão khác của Huyền Linh Môn đều có vết bầm, tôi nghi là do bị Lâm Phong đánh, hơn nữa họ còn không dám đánh trả!”  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân trầm giọng đáp.  

 

 

Nghe thấy lời này, đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi:  

 

 

“Có khi nào là Huyền Linh Môn không đánh lại Lâm Phong không?”  

 

 

Adv

“Việc này… chắc không thể xảy ra đâu nhỉ? Thực lực của Huyền Trần không hề đơn giản chút nào, có tên trên Bảng Hạ luôn mà! Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ bị thất truyền của Huyền Linh Môn còn là võ kỹ có thể giúp người ta đánh vượt cấp nữa kìa!”  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân nói.  

 

 

Bảng Hạ là danh sách cập nhật cao thủ của chính phủ nước Đại Hạ, trong đó ghi rõ tên của một nghìn siêu cao thủ của nước Đại Hạ, do đó Bảng Hạ còn được gọi là Bảng Nghìn Người!  

 

 

Mà Huyền Trần lại có tên trong danh sách này!  

 

 

“Có vẻ như Lâm Phong đã học được gì đó lớn lao trong mười năm cậu ta biến mất! Đáng tiếc bên phía cục tình báo điều tra thế nào cũng không ra!”  

 

 

Phó bộ trưởng thở dài một hơi, nói tiếp:  

 

 

“Các ông về đi gặp Lâm Phong đi, sẵn tiện mời cậu ấy tham gia dự án Người được chọn, bất luận cậu ấy có điều kiện gì cũng phải đồng ý!”  

 

 

“Vâng!”  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân gật đầu.  

 

 

Với thực lực mà Lâm Phong thể hiện, anh hoàn toàn có tư cách tham gia vào dự án Người được chọn!  

 

 

Trong tương lai, những người được đào tạo từ dự án này đều sẽ trở thành nhân vật cốt cán của nước Đại Hạ, cũng như là thứ vũ khí đối đầu với cao thủ nước ngoài của nước Đại Hạ!  

 

 

“À mà bệnh của Vân Phi sao rồi?”  

 

 

Phó bộ trưởng tiếp tục hỏi.  

 


 

“Bệnh tình của Vân Phi đang ngày càng nặng, bây giờ không đi được nữa rồi, chỉ có thể ngồi trên ghế! Tôi định mai đưa cậu ấy đến Dược Vương cốc ở Vân Xuyên!”  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân trả lời.  

 

 

“Thằng bé Vân Phi này đáng thương thật… Nó có chí lớn mà sao ông trời lại tàn nhẫn với nó như vậy! Đã cản trở con đường võ đạo của nó, giờ lại còn để nó mắc bệnh ALS (1) nữa chứ!”  

 

 

(1) ALS là bệnh thần kinh gây xơ cứng teo cơ một bên.  

 

 

“Bất kể ra sao cũng nhất định phải nhờ người của Dược Vương cốc cứu thằng bé!”  

 

 

…  

 

 

Không lâu sau đó, Lâm Phong đến một trung tâm thương mại lớn.  

 

 

Anh vừa liếc mắt qua đã thấy Y Nặc và Trần Thiên Hủ đang ngồi ăn kem trên ghế cách đó không xa.  

 

 

Còn Tiểu Luyến Luyến…  

 

 

Thì đang cưỡi xe đồ chơi, vui đến nỗi không còn biết đâu là trời đâu là đất.  

 

 

“Ba của ba là ông nội, ba của mẹ là ông ngoại.”  

 

 

Tiếng nhạc vui vẻ vang lên trong trung tâm thương mại lại tăng thêm phần hân hoan.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lâm Phong cảm thấy khá ấm áp, anh đi thẳng qua đó.  

 

 

“Ơ, anh quay lại nhanh thế cơ á!”  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 448


“Ừm! Anh muốn ăn kem không? Hãng kem này mới ra đấy, giá chát lắm! Ban đầu em cứ tưởng chỉ có một hai đồng thôi, ai dè đến lúc tính tiền tận bốn mươi tám!”  

 

 

Trần Y Nặc giơ kem trong tay lên.  

 

 

Lâm Phong nhìn lướt qua ba chữ Chicecream rồi lắc đầu:  

 

 

“Kem bây giờ chặt chém dữ lắm, hở ra là bán tận mấy chục! Đâu còn cảm giác ăn loại kem đá ba đồng hồi nhỏ nữa!”  

 

 

“Rốt cuộc là con người thay đổi hay thế giới này đổi thay?”  

 

 

Lâm Phong tỏ ra thất vọng.  

 

 

Adv

Nghe vậy, Trần Y Nặc tán thành gật đầu, sau đó dịu dàng lấy mấy bộ đồ trong túi ra:  

 

 

“Em mới mua cho anh mấy bộ đồ, anh thử xem có vừa không…”  

 

 

“Vừa! Chỉ cần là em mua đều vừa hết!”  

 

 

Lâm Phong mỉm cười.  

 

 

“Điêu!”  

 

Adv

 

Trần Y Nặc bĩu môi, nhưng trong lòng lại vui cực kỳ.  

 

 

Hai người cười cười nói nói một hồi.  

 

 

Lúc này Trần Thiên Hủ bế Tiểu Luyến Luyến từ trên xe đồ chơi xuống, đi tới trước mặt Lâm Phong.  

 

 

“Ba ơi!”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến nhào vào lòng Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong hôn má con gái, cười tươi như hoa.  

 

 

“Lâm Phong, chiều nay chúng ta về Vân Xuyên hả?”  

 

 

Trần Thiên Hủ hỏi.  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ rồi trả lời:  

 

 

“Là thế này! Tôi mới ra ngoài tìm được một ít linh thạch nên định thử xem trong chiều nay có thể giúp Tiểu Luyến Luyến kích hoạt thể chất hay không!”  

 

 

Mặc dù Trần Thiên Hủ cảm thấy hơi khó chịu khi nghe như vậy, dù sao chuyến về Vân Xuyên cũng trì hoãn đủ lâu rồi, giờ lại tiếp tục trì hoãn thêm một ngày!  

 

 

Nhưng nếu vì tốt cho cháu gái, anh ta sẽ không nói gì thêm.  

 

 

…  

 

 

Chẳng mấy chốc.  

 

 

Mấy người đã quay lại phòng tổng thống trong khách sạn ở thành phố Kim Lăng.  

 

 

Lâm Phong bảo Tiểu Luyến Luyến nằm lên giường, sau đó lấy một nghìn viên linh thạch mà Huyền Linh Môn cho ra, đặt quanh người cô bé, xếp thành trận Tụ Linh cỡ nhỏ.  

 

 

Trong nháy mắt.  

 

 

Linh khí trong phòng tổng thống đạt đến một mức độ không thể tưởng tượng nổi!  

 

 

Nhất là quanh người Tiểu Luyến Luyến, linh khí gần như sắp biến thành chất lỏng ướt nhẹp.  

 

 

“Đây…”  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, Trần Thiên Hủ hơi kinh ngạc.  

 

 

Linh khí thiên địa nồng đậm thế kia làm cho anh ta cảm thấy rất thoải mái, và rồi có một luồng linh khí chui vào trong cơ thể anh ta.  

 

 

Ngay sau đó.  

 

 

“Rắc!”  

 

 

Trong cơ thể Trần Thiên Hủ cứ như có một vách ngăn bị vỡ, từ Địa Cảnh đột phá Hậu Thiên Cảnh!  

 

 

Lâm Phong lập tức cảm ứng được, anh suy tư nhìn thoáng qua Trần Thiên Hủ.  

 

 

Xem ra tuy võ giả không thể hấp thu trực tiếp linh khí trong linh thạch, nhưng lại có thể rút linh khí trong linh thạch thông qua trận Tụ Linh để tu luyện, như vậy võ giả sẽ có thể hấp thu!  

 

 

“Xin lỗi cậu! Tại linh khí tự chui vào cơ thể tôi! Giờ tôi sẽ đi ra ngoài ngay!”  

 

 

Trần Thiên Hủ có vẻ hơi lúng túng.  

 

 

Lâm Phong mang số linh thạch này về cho Tiểu Luyến Luyến mà lại bị anh ta hấp thu một phần, điều này khiến anh ta vô cùng xấu hổ.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 449


 Trần Y Nặc nhìn anh trai mình rời khỏi phòng, hơi hồi hộp hỏi:  

 

“Lâm Phong, Tiểu Luyến Luyến có thể chất tốt thật hả?”  

 

 

Khi linh khí nồng đậm bao trùm, cô ấy cũng cảm thấy rất thoải mái, có ngứa mà cũng có ấm ấp, mặt cũng hơi đỏ ửng.  

 

 

“Đương nhiên rồi!”  

 

 

Lâm Phong trả lời rất khẳng định.  

 

 

Nếu không phải thể chất tốt thì không thể nào không có phản ứng gì khi hấp thu nhiều linh khí như thế.  

 

Adv

 

“Tiểu Luyến Luyến, con còn nhớ Thôn Linh Quyết mà ba dạy con trước đây không?”  

 

 

Lâm Phong nhìn con gái, hỏi.  

 


 

Rất lâu trước đây, sau khi anh dạy Thôn Linh Quyết cho em gái Tiểu Dao cũng đã đồng thời dạy cho con gái!  

 

 

Về phần Y Nặc, vì không có linh căn nên tạm thời chưa thể tu luyện được, ngay cả Hấp Tinh đại pháp cũng cần phải có cơ sở nhất định mới có thể thi triển!  

 

Adv

 

“Nhớ ạ!”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến ngoan ngoãn gật đầu.  

 

 

“Giỏi lắm! Vậy bây giờ con nhẩm niệm Thôn Linh Quyết, thử hấp thu linh khí xung quanh đi!”  

 

 

Lâm Phong dặn.  

 

 

Nghe vậy, Tiểu Luyến Luyến lập tức bắt đầu thử hấp thu linh khí xung quanh.  

 

 

Ngay sau đó.  

 

 

Lâm Phong kinh ngạc!  

 

 

Linh khí ở xung quanh đồng loạt chui vào trong mũi Tiểu Luyến Luyến như đang nuốt chửng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường…  

 

 

Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi.  

 

 

Linh khí do một nghìn viên linh thạch phóng thích đã được Tiểu Luyến Luyến hấp thu hết toàn bộ.  

 

 

Sau khi hấp thu những linh khí này, hình như Tiểu Luyến Luyến cao thêm hai đến ba centimet.  

 

 

Ngoài ra không còn thay đổi nào khác, vẫn giữ dáng vẻ bé gái đáng yêu như trước.  

 

 

“Này…”  


 

 

Lâm Phong vô cùng ngạc nhiên!  

 

 

Một mặt ngạc nhiên vì tốc độ hấp thu linh khí của con gái mình nhanh, không thua anh là bao.  

 

 

Mặt khác vì con bé hấp thu nhiều linh thạch thế mà lại không có chút phản ứng nào…  

 

 

Anh dứt khoát lấy luôn năm trăm viên linh thạch khác trong túi trữ vật ra cho con gái hấp thu.  

 

 

Lần này.  

 

 

Rõ ràng mặt Tiểu Luyến Luyến hơi đỏ, nhìn như quả táo đỏ rực khiến người ta cầm lòng không đậu muốn cắn một phát.  

 

 

Ngoài ra vẫn không có phản ứng gì quá lớn.  

 

 

“Tiểu Luyến Luyến, con thấy sao?”  

 

 

Lâm Phong bèn hỏi.  

 

 

“Con chỉ thấy bụng hơi căng thôi ạ, cứ như bị thứ gì đó lấp đầy ấy.”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến ngoan ngoãn trả lời.  

 

 

Nghe vậy, Lâm Phong thở phào một hơi.  

 

 

Nói thật là nghe hơi khoa trương!  

 

 

Con gái anh mới từng ấy tuổi, hấp thu một nghìn năm trăm viên linh thạch mà chỉ thấy bụng hơi căng thôi ư?  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 450


 Gương mặt nghiêm khắc của ông lão ấy hiện ra trong đầu Lâm Phong, anh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.  

 

Ông già ơi là ông già!  

 

 

Chơi chiêu giả chết à?  

 

 

Ông đúng là một nhân tài đấy!  

 

 

Đúng lúc này, tiếng nói của Tiểu Luyến Luyến cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Phong:  

 

 

“Ba ơi, bụng con to quá, con sắp sinh em bé phải không ạ!”  

 

Adv

 

“Nói bừa gì đó!”  

 

 

Lâm Phong xoa đầu của con gái, sau đó kiểm tra toàn thân cô bé kỹ hơn.  

 

 


Sau khi hấp thu một nghìn năm trăm viên linh thạch, mặc dù vẻ bề ngoài của con gái không có gì thay đổi, nhưng cơ thể nhỏ bé lại được tôi luyện rõ rệt.  

 

 

Kinh mạch trở nên rõ ràng hơn, khung xương cũng rắn chắc hơn…  

 

Adv

 

Đồng thời trong bụng con gái anh còn có một phần linh khí chưa tiêu hoá hết, đây cũng là lý do mà cô bé thấy căng bụng.  

 

 

“Lâm Phong, như vậy có ổn không?”  

 

 

Trần Y Nặc hơi lo lắng hỏi.  

 

 

“Không sao đâu! Mặc dù thể chất của con gái chưa thức tỉnh, nhưng bây giờ chắc con bé đấm một đấm chết một con trâu luôn cũng có thể đấy.”  

 

 

Lâm Phong trả lời.  

 

 

“Thật hả? Tiểu Luyến Luyến lợi hại vậy sao?”  

 

 

Trần Y Nặc hơi kích động nhìn con gái.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến đáng yêu lắc lư đầu nhỏ, chợt lên tiếng:  

 

 

“Ba mẹ ơi, con muốn đánh rắm!”  

 

 

“Không được! Đừng lãng phí… Đó là linh khí, con nhịn một chút là qua cơn thôi!”  

 

 

Lâm Phong vội bảo.  

 

 

“Ọ…”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến chu môi, giả vờ như đang rất ấm ức.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Phong và Trần Y Nặc nhìn nhau cười bất đắc dĩ.  


 

 

Vào lúc này.  

 

 

“Cốc cốc cốc!”  

 

 

Cửa phòng được gõ từ bên ngoài.  

 

 

Lâm Phong đi ra cửa mở thì phát hiện người đứng ngoài cửa là Phùng Hải của thương hội Bách Vân.  

 

 

Ngoài ra còn có hai người đi theo ông ta.  

 

 

Một thanh niên và một ông lão.  

 

 

Thanh niên khoảng ba mươi tuổi, cao hơn một mét tám, gương mặt điển trai, tu vi võ đạo đã đạt tới Tiên Thiên Cảnh tầng bảy!  

 

 

Mới ba mươi tuổi mà đã có thể đạt tới Tiên Thiên Cảnh tầng bảy, thiên phú này có thể nói là xuất sắc!  

 

 

Còn ông lão bên cạnh thì mặc đồ xám, hơi thở nặng nề nhưng đôi mắt lại cực kỳ tinh anh, cứ như có thể phát sáng vậy. Ông lão này rõ ràng là một cao thủ tông sư võ đạo hậu kỳ, mạnh hơn Triệu Vô Cực trước đó một bậc!  

 

 

“Cậu… Cậu Lâm!”  

 

 

Phùng Hải lúng túng chào.  

 

 

“Có chuyện gì không?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

Mặc dù Phùng Hải cũng bị bắt buộc trong vụ Quỷ Ẩn Tông trước đó, nhưng chung quy cũng do ông ta mà ra, vậy nên đương nhiên Lâm Phong cũng sẽ không tỏ thái độ vui vẻ gì với ông ta.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 451


 

 Hoàng Phủ Vân đẩy Phùng Hải ra, đi tới trước mặt Lâm Phong, mỉm cười hỏi.  

 

“Có gì chỉ giáo?”  

 

 

Lâm Phong hờ hững hỏi.  

 

 

“Là thế này! Lúc trước anh giết trưởng lão ngoại môn Ngưu Bôn của thương hội chúng tôi, anh có nhớ không?”  

 

 

Hoàng Phủ Vân nói.  

 

 

Adv

“Các anh tới tìm tôi báo thù à?”  

 

 

Lâm Phong hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.  

 

 

“Theo lẽ thường thì nếu có người dám giết trưởng lão của thương hội Bách Vân chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó! Nhưng anh thì khác!”  

 

 

“Chúng tôi đã điều tra rõ tất tần tật những việc anh làm ở hai thành phố Kinh Hàng và Kim Lăng!”  

 

 

Adv

“Kể cả việc tối qua anh giết một trưởng lão của Quỷ Ẩn Tông! Tôi cũng biết!”  

 

 

Hoàng Phủ Vân nói một tràng, sau đó nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt ẩn ý rồi nói tiếp:  

 

 

“Lâm Phong, anh là nhân tài, mà thương hội Bách Vân chúng tôi lại cần những nhân tài như anh!”  

 

 

“Sao nào? Anh có muốn gia nhập thương hội Bách Vân không? Chỉ cần đồng ý tham gia, anh sẽ được nhận toàn bộ phúc lợi của thương hội Bách Vân!”  

 

 

“Tôi không có hứng thú với thương hội Bách Vân các anh!”  

 

 

Lâm Phong từ chối thẳng thừng.  

 

 

Nghe vậy, trong mắt Hoàng Phủ Vân có một tia sáng xẹt qua.  

 

 

Nếu như Lâm Phong phấn khích đồng ý ngay thì gã sẽ cảm thấy thất vọng, nghĩ rằng Lâm Phong chỉ được có thế!  

 

 

Ngược lại Lâm Phong không để thương hội Bách Vân vào mắt, gã mới cảm thấy Lâm Phong có khí phách!  

 

 

“Ha ha… Lâm Phong, anh hợp gu tôi lắm đấy! Tôi thích những người kiêu ngạo như anh, bởi vì chỉ có kẻ mạnh mới có thái độ coi khinh mọi thứ như vậy!”  

 

 

“Ở một mức độ nào đó, anh rất giống với Hoàng Phủ Vân tôi đây, hai chúng ta tương tự nhau đấy!”  

 

 

Hoàng Phủ Vân tự hào nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy hơi cạn lời.  

 

 

Sao cái tên Hoàng Phủ Vân này giống y hệt minh chủ liên minh võ đạo Vương Nhạc Hiên trước đó thế nhỉ, quá tự cao tự đại!  

 

 

“Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, tôi không phải loại người giống anh đâu.”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Hoàng Phủ Vân cũng không tức giận chút nào khi nghe vậy.  

 

 

Gã nháy mắt ra hiệu cho Đại trưởng lão Lý Phúc ở bên cạnh.  

 

 

Lý Phúc gật đầu, lấy hai trăm viên linh thạch trong túi trữ vật ra.  

 

 

“Lâm Phong, tôi nghe Phùng Hải nói anh đang cần linh thạch?”  

 

 

“Chỉ cần anh đồng ý gia nhập thương hội Bách Vân chúng tôi, hai trăm viên linh thạch này sẽ là của anh! Anh nghĩ sao?”  

 

 

Hoàng Phủ Vân mỉm cười nói.  

 

 

Hai trăm viên linh thạch không phải con số nhỏ, giá thị trường cũng phải mấy chục tỷ!  

 

 

Dứt khoát bỏ ra một số tiền lớn như thế, gã không tin Lâm Phong sẽ không dao động!  

 

 

“Các anh đi nhanh đi! Nếu không để lát nữa linh thạch bị tôi cướp rồi thì đừng trách Lâm Phong tôi không nhắc nhở đấy.”  

 

 

Lâm Phong nhìn linh thạch, thản nhiên đáp.  

 

 

“Cướp?”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 452


 Lâm Phong đúng là một cậu nhóc đáng yêu!  

 

Dám nói ra từ “cướp” trước mặt cao thủ sắp ghi tên vào Bảng Hạ như ông ta?  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

Có hai người bước đi thật nhanh tới từ phía cuối hành lang, là Hoàng Mi Đạo Nhân và Triệu Vô Cực!

 

"Tổ trưởng tổ 17 của Bộ chấp pháp ở Bắc Kinh, Triệu Vô Cực sao lại tới đây? Chẳng lẽ cũng đến vì Lâm Phong?"  

 

Nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Vân tắt dần, trong lòng như có điều suy nghĩ.  

 

Adv

 

Gã chỉ biết Triệu Vô Cực nhưng không biết Hoàng Mi Đạo Nhân ở bên cạnh!  

 

 

Nhưng Lý Phúc lại nhìn chằm chằm vào Hoàng Mi Đạo Nhân, dường như nghĩ đến điều gì đó nhưng chưa dám khẳng định.  

 

 

"thương hội Bách Vân mấy người tìm Lâm Phong làm gì?"  


 

 

Triệu Vô Cực đi lên trước, hạ giọng hỏi.  

 

Adv

 

Không đợi Hoàng Phủ Vân trả lời, ông ta lại nhìn về phía Lâm Phong, lo lắng hỏi:  

 

 

"Lâm Phong, bọn họ không làm gì cậu chứ?"  

 

 

". . . . ."  

 

 

Khóe miệng Lâm Phong khẽ giật, lười trả lời, anh lập tức quay người đóng cửa phòng lại.  

 

 

Đầu óc đám người này đều có vấn đề nặng!  

 

 

Lâm Phong thích kết bạn với người thông minh, không ưa mấy người não tàn!  

 

 

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Triệu Vô Cực và Hoàng Mi Đạo Nhân nhíu mày.  

 

 

Sau đó như thể nghĩ tới điều gì, lão ta nhìn ba người của thương hội Bách Vân với vẻ không vui.  

 

 

"Có phải mấy người làm khó Lâm Phong không?"  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân lạnh lùng hỏi.  

 

 

"Liên quan gì đến ông?"  

 

 

Hoàng Phủ Vân từ tốn hỏi.  

 

 

Mặc dù địa vị của Bộ chấp pháp không tầm thường, nhưng thương hội Bách Vân bọn họ cũng không phải loại nhu nhược. Hơn nữa phía trên cũng có người bảo kê cho thương hội Bách Vân, cho nên gã sẽ không nhẫn nhịn!  

 

 


"Hừ! Không biết trời cao đất rộng!"  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân hừ lạnh, sau đó lão ta vung tay tới.  

 

 

Mặt Hoàng Phủ Vân biến sắc, không ngờ lão già trước mặt này dám ra tay với mình.  

 

 

Gã huy động sức lực toàn thân muốn phản kháng, nhưng hoàn toàn vô dụng!  

 

 

"Bộp!"  

 

 

Khuôn mặt Hoàng Phủ Vân nhận một đòn trực diện, khóe miệng tràn máu tươi.  

 

 

"Cút cho tôi! Nếu còn đứng đây nữa, lão phu sẽ chém chết cậu!"  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân quát lớn.  

 

 

"Chém tôi? Ông có biết tôi là ai không? Tôi là Thiếu chủ của thương hội Bách Vân, Hoàng Phủ Vân!"  

 

 

Hoàng Phủ Vân giận quá mà bật cười.  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân bước lên một bước, lạnh giọng nói:  

 

 

"Cậu có biết tôi là ai không? Dù là ba cậu Hoàng Phủ Hằng có đứng ở trước mặt tôi cũng không dám hỗn láo như cậu!"  

 

 

"Ông. . ."  

 

 

Hoàng Phủ Vân nghe vậy thì biến sắc.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 453


 Cửa phòng bật mở ra, Lâm Phong đi ra với vẻ mặt âm u, lạnh lùng nói:  

 

"Tôi mặc kệ mấy người là ai! Trong vòng một phút, nếu mấy người còn dám nhiều lời trước mặt chúng tôi thì mấy người cũng đừng hòng đi được nữa!"  

 

 

Anh vừa dứt lời, Hoàng Phủ Vân lập tức lấy lại tinh thần.  

 

 

Gã cũng không đáp lời Lâm Phong mà nhìn sâu vào Hoàng Mi Đạo Nhân, cuối cùng gã không hề nói gì, lập tức quay người, hạ giọng nói:  

 

 

"Chúng ta đi!"  

 

 

Adv

Đại trưởng lão Lý Phúc và Phùng Hải theo sát phía sau.  

 

 

Ba người nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang!  

 

 

"Hai người cũng có thể biến rồi!"  


 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Adv

Triệu Vô Cực và Hoàng Mi Đạo Nhân biết tính Lâm Phong cho nên cũng không tức giận.  

 

 

"Lâm Phong, vị này là Hoàng lão của đạo môn, lúc này chúng tôi tới là tìm cậu là có việc muốn bàn.”  

 

 

Triệu Vô Cực mỉm cười.  

 

 

Đạo môn?  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong thoáng hiện vẻ kinh ngạc.  

 

 

Anh quan sát cẩn thận Hoàng Mi Đạo Nhân, lúc này mới phát hiện Hoàng Mi Đạo Nhân là một vị cường giả Võ Hồn Cảnh, không hề kém so với chưởng giáo của Huyền Linh Môn!  

 

 

"Nếu như là chuyện mời tôi gia nhập Bộ nhập chấp pháp thì khỏi tốn nước bọt!"  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

"Vì sao cậu không muốn gia nhập Bộ chấp pháp chứ hả? Trong giới võ đạo có không biết bao nhiêu người muốn vào cũng không vào được!"  

 

 

Triệu Vô Cực cảm thấy rất khó hiểu trước quyết định của Lâm Phong.  

 

 

"Bên ngoài có rất nhiều người thích ăn phân nhưng tôi cũng đâu có thấy ông ăn!"  

 

 

Lâm Phong cười lạnh.  

 

 

Triệu Vô Cực: ...  

 

 

Lúc này, Hoàng Mi Đạo Nhân lên tiếng, nói:  

 

 

"Lâm Phong, lần này chúng tôi đến không phải mời cậu gia nhập Bộ chấp pháp, mà là muốn mời cậu tham gia vào dự án Người được chọn!"  

 

 

"Dự án Người được chọn?"  

 

 

Lâm Phong hơi khó hiểu.  

 

 

"Đó là dự án tập hợp một nhóm võ giả dưới bốn mươi tuổi ưu tú nhất khắp cả nước, rồi từ đó chọn ra mười vị Chân Long Chi Tử!"  

 

 

"Chân Long Chi Tử tương đương với quốc tử!"  

 

 

"Tất nhiên, mỗi một vị Chân Long Chi Tử, tương lai đều sẽ trở thành thần thủ hộ của nước Đại Hạ!"  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân trình bày rõ ràng.  

 

 

Lâm Phong tỏ ra kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh nghe đến kiểu dự án này!  

 

 

Nhưng anh vẫn lắc đầu từ chối:  

 

 

"Ngại quá, tôi cũng không cảm thấy hứng thú!"  

 

 

"Lâm Phong, những người được mời tham gia dự án Người được chọn, không ai không phải thiên tài, trong đó hội tụ nhân tài khắp cả nước. Chẳng lẽ cậu không muốn so xem giữa mình và đám thiên tài kia, ai sẽ mạnh hơn sao?"  

 

 

"Ví dụ như Hoàng Phủ Vân vừa nãy, cậu đừng nhìn thấy gã là võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng bảy, thật ra gã còn không có tư cách tham gia kế hoạch Người được chọn!"  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 454


 "Để tham gia dự án này có yêu cầu gì khác không?"  

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Thật ra cũng không có yêu cầu gì! Chỉ đơn giản là đến lúc đó sẽ tập hợp mấy người các cậu lại một chỗ để tiến hành huấn luyện đặc biệt một năm, sau đó đưa đi hoàn thành một vài nhiệm vụ chém giết bên ngoài!"  

 

 

"Trong thời gian nhất định, ai hoàn thành nhiều nhiệm vụ, người đó sẽ có thể bộc lộ tài năng!"  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân vừa cười vừa nói.  

 

Adv

 

Lâm Phong nghe vậy, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng.  

 

 

Thế này cũng hơi phiền phức nhỉ?  

 

 

Còn phải huấn luyện đặc biệt một năm, còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ gì đó hả?  

 

 

"Thôi được rồi! Hai người đi đi, tôi phải đi xem phim hoạt hình với con gái!"  

 

Adv

 

Lâm Phong nói xong, cũng không đợi Hoàng Mi Đạo Nhân đáp lời đã lập tức đóng cửa lại.

 

Triệu Vô Cực thấy Lâm Phong đóng cửa lại, bực mình nói:  

 

"Cái thằng nhóc hống hách Lâm Phong, dựa vào chút thực lực cũng dám vô lễ với tiền bối như chúng ta sao!"  

 

 

"Không có tài mà kiêu ngạo, sẽ khiến người ta rất tức giận, nhưng có tài mà kiêu ngạo, lại không khiến người ta phản cảm đâu!"  

 

 

"Lâm Phong là người có tài năng lớn, lại chưa bao giờ chịu thiệt thòi, tính nết kiêu căng là chuyện bình thường!”  

 

 

"Lúc tôi còn trẻ còn kiêu căng hơn cả nó, nhưng sau này theo tuổi tác, dần dần mới trở nên khiêm tốn."  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân không hề tức giận, ngược lại còn rất tán thưởng phong độ của Lâm Phong.  

 

 

Triệu Vô Cực nghe vậy, gật đầu bất lực, hỏi:  

 

 

"Hoàng lão, vậy giờ chúng ta phải làm sao??"  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân không nói, mà đi ra ngoài.  

 

 

Hai người đi xuống dưới lầu khách sạn.  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân lấy điện thoại gọi cho Phó Bộ trưởng Bộ chấp pháp, kể lại sự việc.  

 

 

Phó Bộ trưởng Bộ chấp pháp nghe vậy, suy nghĩ một lát mới nói:  

 

 

"Tên Lâm Phong này càng ngày càng khiến tôi tò mò!"  

 

 

"Thôi được rồi! Mọi người cứ kệ thằng nhãi Lâm Phong đó đi! Việc quan trọng nhất bây giờ là chữa khỏi bệnh cho Vân Phi!"  

 

 

"Còn về Lâm Phong, tôi sẽ cho Vũ Tình qua, xem có thể trị được thằng nhãi đó hay không!"  

 

 

Phó Bộ trưởng Bộ chấp pháp nói xong, liền cúp điện thoại.  

 

 

Ngay sau khi cúp điện thoại.  

 

 

Triệu Vô Cực liền có chút hả hê nói:  

 

 

"Haha... Lần này Lâm Phong thảm rồi! Phó Bộ trưởng vậy mà lại để con đàn bà Tô Vũ Tình đi lo chuyện này !"  

 

 

"Tô Vũ Tình ở trong Bộ chấp pháp của chúng ta nổi tiếng là người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu đó! Ngay cả tổ trưởng tổ năm thấy cô ta cũng phải đau đầu!"  

 

 

"Ồ? Tô Vũ Tình sao, tôi chỉ nghe qua một hai lần, cô ta lợi hại đến vậy sao?"  

 

 

Hoàng Mi Đạo Nhân kinh ngạc hỏi.  

 

 

“Hơn cả lợi hại! Ngài biết biệt danh của cô ta là gì không?”  

 

 

“Gì cơ?”  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 455


 Bên kia.  

 

 

Hoàng Phủ Vân, Lý Phúc, Phùng Hải ba người đã trở về chi nhánh Kim Lăng của thương hội Bách Vân!  

 

 

“Phùng Hải, ông dùng danh nghĩa của tôi điều động mọi lực lượng, nhất định phải điều tra kỹ thân phận của lão già áo vàng đêm nay!”  

 

 

“Dù lão ta là ai! Dám to gan khiêu khích tôi! Tôi sẽ không bỏ qua!”  

 

 

Hoàng Phủ Vân sắc mặt âm trầm nói.  

 

 

Phùng Hải cung kính gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài điều tra, nhưng lại bị Lý Phúc ngăn lại.  

 

Adv

 

“Không cần tra nữa! Lão già áo vàng kia, hẳn là Hoàng Mi Đạo Nhân nổi tiếng trăm năm trước!”  

 

 

“Hoàng Mi Đạo Nhân?”  


 

 

“Đúng vậy! Người này là cao nhân của Đạo môn, giỏi Ngự Lôi Thuật, hơn nữa còn là người có tên trên bảng Hạ!”  

 

 

Lý Phúc lắc đầu nói.  

 

Adv

 

Hoàng Phủ Vân nghe vậy, sắc mặt âm trầm khó coi.  

 

 

Không ngờ lão già áo vàng này lại mạnh đến thế, trách không được lão ta không để gã vào mắt.  

 

 

“Thôi được rồi! So đo với lão già này cũng chẳng có ý nghĩa gì, từ nhỏ cha tôi đã dạy tôi phải kính già yêu trẻ!”  

 

 

Hoàng Phủ Vân nhàn nhạt nói.  

 

 

Nghe vậy.  

 

 

Lý Phúc và Phùng Hải nhìn nhau, đều có hơi cạn lời.  

 

 

Hèn nhát thì nói hèn nhát đi, bày đặt cái gì mà kính già yêu trẻ!  

 

 

“Nhưng cái thằng Lâm Phong này, thế mà lại dám ba lần bốn lượt từ chối tôi!! Thật là quá đáng! Hoàng Phủ Vân tôi lẽ nào không cần giữ thể diện sao?”  

 

 

Hoàng Phủ Vân nheo mắt lại, rồi nói tiếp:  

 

 

“Phùng Hải, trước đây ông nói bọn Lâm Phong mấy ngày nữa sẽ đến nhà họ Trần ở Vân Xuyên?”  

 

 

“Đúng vậy! Lúc đó tôi nói chuyện với Trần Thiên Hủ, Trần Thiên Hủ nói với tôi như vậy! Theo tình hình này, ngày mai bọn họ sẽ đến Vân Xuyên!”  

 

 

Phùng Hải vội vàng đáp.  

 

 

“Được lắm! Vậy chúng ta cũng đến Vân Xuyên dạo chơi một chuyến! Nhà họ Trần? Hừ... chỉ là một gia tộc nhỏ bé tác oai tác quái ở Vân Xuyên mà thôi!”  


 

 

Hoàng Phủ Vân cười khẩy một tiếng, dứt khoát đứng dậy, nhàn nhạt nói:  

 

 

“Đi! Chúng ta tối nay lên đường luôn, trực tiếp đến nhà họ Trần! Thằng nhãi Lâm Phong kia không phải rất ngông cuồng sao? Tôi sẽ để thằng nhãi đó tận mắt chứng kiến nhà họ Trần quỳ dưới gối tôi như thế nào!”  

 

 

“Khi thằng nhãi đó thấy nhà họ Trần hèn mọn quỳ dưới chân tôi, tự khắc sẽ biết Hoàng Phủ Vân tôi lợi hại đến mức nào!”  

 

 

…..  

 

 

Nước Oa.  

 

 

Trong một căn cứ bí mật của nhóm Bát Kỳ!  

 

 

Sơn Kỳ Đại Lang và Sơn Kỳ Xuyên đang run rẩy quỳ gối trước một người đàn ông bí ẩn toàn thân khoác áo choàng đen.  

 

 

“Nhiệm vụ ám sát Hoa Vân Phi lần này, rất thất bại, rất thất bại! Từ khi nhóm Bát Kỳ chúng ta thành lập đến nay, chưa từng trải qua thất bại thảm hại như vậy!”  

 

 

Giọng nói của người đàn ông bí ẩn không nghe ra chút cảm xúc nào.  

 

 

“Đại… đại nhân! Xin hãy cho hai cha con chúng tôi thêm một cơ hội!”  

 

 

Sơn Kỳ Đại Lang run giọng nói.  

 

 

“Quỷ Anh chết rồi, Phong Hành giả chết rồi, Đao Ma chết rồi, giờ đến cả Cuồng nhân Ảnh Võ giả cũng chết rồi! Tao đã cho các tụi mày đủ cơ hội chưa?”  

 

 

Người đàn ông bí ẩn bình tĩnh nói.  

 

 

“Chắc chắn là có cao thủ bảng Hạ ra tay! Nếu không với thực lực của Cuồng Nhân, sao có thể xảy ra chuyện được?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 456


 

 “Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, thưa ngài! Chỉ một lần thôi! Tôi nhất định sẽ tiêu diệt được tên Hoa Vân Phi đó!”  

 

Sơn Kỳ Đại Lang van xin.  

 

 

“Tụi mày không còn cơ hội nào nữa…”  

 

 

“Không… tha mạng cho tôi, thưa ngài! Tha mạng cho tôi! A…”  

 

 

“Cạch!”  

 

 

Chỉ trong chớp mắt, người bí ẩn đã ra tay chém đứt đầu hai cha con, sau đó lạnh lùng nói:  

 

Adv

 

“Hắc Ảnh!”  

 

 

“Thưa ngài!”  

 

 

Từ trong bóng tối, một bóng đen lờ mờ hiện ra, sau đó quỳ một gối trước người bí ẩn.  

 

 

“Đến nước Đại Hạ, tiêu diệt Hoa Vân Phi! Tiện thể tìm ra cao thủ trên bảng Hạ kia, nếu có thể giết thì giết, nếu không giết được thì mang thông tin về đây!”  

 

Adv

 

“Vâng…”  

 

 

Hắc Ảnh gật đầu.  

 

 

Cơ thể lại biến thành một bóng đen, biến mất không dấu vết.  

 

 

…  

 

 

Đêm khuya.  

 

 

Trăng như đĩa bạc, sao như biển.  

 

 

Lâm Phong nhìn Y Nặc trong lòng đang ngủ say, nhẹ nhàng mặc quần áo, đi ra ban công châm một điếu thuốc.  

 

 

Ngày mai.  

 

 

Anh sẽ đến nhà họ Trần!  

 

 

Lần đầu tiên đến nhà mẹ vợ, trong lòng anh lại có chút bùi ngùi, luôn cảm thấy lúc đó có thể xảy ra chuyện gì không hay.  

 

 

“Giá như cha mẹ còn sống!”  

 

 

Lâm Phong nhớ đến cha mẹ đã mất, lại có chút buồn.  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

Anh nhìn thấy một bóng người đứng trên ban công của căn hộ bên cạnh.  

 


 

Chính là Trần Thiên Hủ đang nhìn về bầu trời đêm mênh mông, không biết đang suy nghĩ điều gì.  

 

 

Lâm Phong nhảy vọt đến bên cạnh Trần Thiên Hủ, đưa ra một điếu thuốc, nói:  

 

 

"Làm một điếu không?"  

 

 

Trần Thiên Hủ thấy Lâm Phong đến, có chút bất ngờ, nhưng cũng không nói gì, nhận lấy điếu thuốc, chậm rãi hút.  

 

 

"Muộn lắm rồi còn không ngủ, ở đây suy tư về cuộc đời à?"  

 

 

Lâm Phong hỏi, vẻ mặt tràn ngập hứng thú.  

 

 

"Cuộc đời có gì để suy tư? Tôi chỉ đang nghĩ về một người phụ nữ thôi!"  

 

 

Trần Thiên Hủ lắc đầu.  

 

 

"Phụ nữ?"  

 

 

Lâm Phong lộ ra vẻ mặt kỳ quặc, hỏi tiếp:  

 

 

"Phụ nữ có gì để nghĩ?"  

 

 

"Cậu đúng là hỏi mà không thấy ngại, ngày nào cũng ôm em gái tôi ngủ ngon lành, tiếng động ồn ào đến nỗi nhà tôi ở ngay bên cạnh cũng nghe thấy!! Bây giờ lại nói với tôi như vậy?"  

 

 

"Cậu đúng là giả tạo mà!"  

 

 

Trần Thiên Hủ vẻ mặt khinh bỉ nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, ngượng ngùng sờ mũi, thầm nghĩ phải tìm cơ hội mua nhà mới được, không thì chẳng có chút không gian riêng tư nào!  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 457


 "Cô ta thực sự rất đẹp, dáng người rất bốc lửa… Lúc đó tôi và một đám bạn đi ăn, người phụ nữ đó vừa đến, chỉ liếc nhìn bọn tôi một cái, tất cả bọn tôi đều yêu cô ta!"  

 

Trần Thiên Hủ chìm vào trong hồi ức.  

 

 

"Khiếp!"  

 

 

"Cái gì khiếp?"  

 

 

Trần Thiên Hư hỏi.  

 

 

Adv

"Không có gì! Nhưng mà anh thích cô ta đến vậy, sao anh không đi tìm cô ta?"  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

"Tôi không xứng! Có lẽ trên đời này không có người đàn ông nào xứng với cô ta..."  

 


 

"Lúc đó, có một vài người bạn của tôi đã đến tán tỉnh, kết quả là cô ta không từ chối ai cả, mỗi người đều trêu chọc một chút, sau đó lại nhẹ nhàng rời đi, khiến cho vài người bạn của tôi về nhà liền ngã bệnh nặng!"  

 

 

Adv

"Chính là bệnh tương tư!"  

 

 

Trần Thiên Hủ thở dài.  

 

 

Nghe những lời này, ngọn lửa hóng chuyện trong lòng Lâm Phong bùng cháy.  

 

 

Có chuyện ghê gớm vậy sao?  

 

 

Dù sao Trần Thiên Hủ cũng là con trai cả của gia tộc võ thuật hàng đầu ở Vân Xuyên, thân phận cũng không thấp!  

 

 

"Người phụ nữ này tên gì? Bây giờ ở đâu?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Tôi không biết cô ta ở đâu... Tôi chỉ biết cô ta tên là Tô Vũ Tình."  

 

 

Trần Thiên Hủ vẻ mặt si mê, lại lấy ra một nắm đậu từ trong túi, nói:  

 

 

"Cậu biết đây là gì không?"  

 

 

"Đậu đỏ?"  

 

 

"Đúng vậy! Nhưng đây không phải là đậu đỏ bình thường, Tô Vũ Tình nói với tôi đây là đậu đỏ trong thơ của Vương Duy, tượng trưng cho tương tư!"  

 

 

"Đệt!!!"  

 

 

Lâm Phong không chịu nổi nữa, vội vàng chạy về phòng.  

 


 

Anh sợ nếu ở lại lâu hơn, anh sẽ nhịn không được đấm Trần Thiên Hủ một cái.  

 

 

Giữa đêm khuya, đúng là làm người khác sởn da gà!

 

Trở về phòng.  

 

Lâm Phong suy nghĩ một chút, lại gọi điện cho Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Diệp Thiên Tâm là đệ tử đầu tiên anh thu nhận sau khi xuống núi, hiện đang ở nhà họ Tăng thuộc Vân Xuyên, đang cùng gia chủ nhà họ Tăng là Tăng Tam Thủy tìm kiếm chìa khóa thứ ba của mộ tiên.  

 

 

Vì ngày mai anh sẽ đến Vân Xuyên, nhân tiện hỏi thăm Diệp Thiên Tâm về chuyện này.  

 

 

"Cậu Lâm!"  

 

 

Ngay khi điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói cung kính của Diệp Thiên Tâm.  

 

 

"Thế nào? Có tin tức gì về chìa khóa thứ ba chưa?"  

 

 

"Hiện tại vẫn chưa! Trong thời gian này, chúng tôi đã truyền tin khắp Vân Xuyên, nhưng không có ai đến!"  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, sau đó nói:  

 

 

"Ngày mai tôi sẽ đến Vân Xuyên, lúc đó ông đến nhà họ Trần tìm tôi."  

 

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, cung kính nói:  

 

 

"Cậu Lâm, tôi hiểu ý cậu! Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà mẹ vợ đúng không? Tôi nhất định sẽ lo liệu chu đáo! Đảm bảo không mất mặt cậu!"  

 

 

"Tùy ông."  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 458


 Với thực lực như vậy, làm sao có thể giúp anh nở mày nở mặt?  

 

 

Hơn nữa, Lâm Phong cũng không cần người khác giúp mình nở mày nở mặt!  

 

 

Cúp điện thoại, Lâm Phong leo lên giường ôm Trần Y Nặc ngủ.  

 

 

……  

 

 

Vân Xuyên, nhà họ Tăng.  

 

 

Adv

Mặc dù đã là 11 giờ đêm, nhưng trong khuôn viên nhà họ Tăng vẫn sáng đèn.  

 

 

Một nhóm võ giả Tiên Thiên Cảnh đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn, trên bàn bày biện đủ loại thức ăn ngon.  

 

 


Rất rõ ràng.  

 

 

Nhóm võ giả này đang tụ tập uống rượu, giao lưu tình cảm.  

 

 

Adv

"Mọi người dừng lại một chút! Tôi có chuyện muốn nói!"  

 

 

Lúc này, Diệp Thiên Tâm đột nhiên đứng dậy, nói lớn.  

 

 

Mấy võ giả buông chén rượu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Tâm.  

 

 

"Diệp lão đệ, có chuyện gì vậy?"  

 

 

Gia chủ nhà họ Tăng, Tăng Tam Thủy hỏi.  

 

 

"Mọi người không phải luôn muốn gặp Khẩu Kỹ Vương sao? Ngày mai Khẩu Kỹ Vương sẽ đến Vân Xuyên!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm mỉm cười nói.  

 

 

Lời này vừa nói ra.  

 

 

Cả sân bỗng chốc im lặng.  

 

 

Ngay sau đó, một nhóm võ giả Tiên Thiên Cảnh nhao nhao kích động hỏi:  

 

 

"Tuyệt vời! Khẩu Kỹ Vương cuối cùng cũng xuất hiện!"  

 

 

"Chúng tôi đã chờ ở đây nhiều ngày như vậy, chỉ để gặp Khẩu Kỹ Vương một lần!"  

 

 


"Khẩu Kỹ Vương phun một ngụm nước bọt đã giết chết cường giả Tiên Thiên Cảnh, quả thực không phải dạng vừa đâu!"  

 

 

...  

 

 

Nghe những lời tâng bốc của mọi người, Diệp Thiên Tâm không khỏi có chút đắc ý.  

 

 

Trước đây, truyền thuyết Lâm Phong ở nhà họ Tăng chỉ dựa vào một ngụm nước bọt mà thần đến giết thần, phật cản giết phật đã lan truyền khắp giới võ đạo Vân Xuyên chỉ trong một đêm.  

 

 

Giới võ đạo Vân Xuyên tôn vinh anh là "Khẩu Kỹ Vương"!  

 

 

Trong lúc nhất thời.  

 

 

Có rất nhiều võ giả coi anh như thần tượng, muốn gặp mặt Lâm Phong một lần.  

 

 

Mà mười mấy vị cường giả Tiên Thiên Cảnh đang có mặt trong sân, chính là vì ngưỡng mộ Lâm Phong mà ở lại nhà họ Tăng, trở thành khách lâu dài của nhà họ Tăng!  

 

 

Phải biết rằng, Tiên Thiên Cảnh hiện nay được xem là cao thủ hàng đầu!  

 

 

Ngay cả Trần Bắc Huyền của nhà họ Trần cũng mới ở cảnh giới Tiên Thiên Cảnh tầng chín!  

 

 

Vì vậy, mười mấy vị cao thủ Tiên Thiên Cảnh đang có mặt bây giờ có thể xem là một lực lượng vô cùng hùng mạnh!  

 

 

"Mọi người đừng làm ồn nữa! Lần này Khẩu Kỹ Vương đến Vân Xuyên là để ra mắt nhà mẹ vợ, nhà họ Trần!"  

 

 

"Vì vậy, ý của tôi là, ngày mai mọi người cùng qua đó, giúp cậu Lâm nở mày nở mặt!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm lớn tiếng nói.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 459


 Diệp Thiên Tâm thấy vậy, gật đầu hài lòng.  

 

 

Ngay sau đó, trong mắt lại lóe lên một tia sáng tự hào, trong lòng đắc ý nghĩ:  

 

 

"Cậu Lâm ơi cậu Lâm, xa nhau bấy lâu giờ gặp lại đã khác xưa!"  

 

 

"Chắc cậu không ngờ rằng, thế lực của chúng ta hiện tại lại mạnh mẽ đến vậy!"  

 

 

...  

 

 

Sáng sớm hôm sau.  

 

Adv

 

Lâm Phong, Trần Y Nặc, Trần Thiên Hủ và Tiểu Luyến sau khi thu dọn hành lý xong, liền đi về hướng nhà họ Trần ở Vân Xuyên.  

 

 

...  


 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Nhà họ Trần, trong đại sảnh tiếp khách.  

 

Adv

 

Nhiều nhân vật chủ chốt của nhà họ Trần đang vây quanh một thanh niên và một ông lão, vẻ mặt ai nấy cũng đều kinh sợ.  

 

 

"Thiếu chủ Hoàng Phủ, hôm nay sao ngài lại có hứng thú đến nhà họ Trần chúng tôi vậy?"  

 

 

Trần Sơn, gia chủ nhà họ Trần cẩn thận hỏi.  

 

 

Nhiều trưởng lão của nhà họ Trần cũng đổ dồn ánh mắt nghi hoặc về phía Hoàng Phủ Vân.  

 

 

Nhà họ Trần của bọn họ vốn chẳng giao lưu nhiều với thương hội Bách Vân!  

 

 

Hoàng Phủ Vân là thiếu chủ của thương hội Bách Vân, đến nhà họ Trần bọn họ, thực sự khiến người ta khó hiểu!  

 

 

"Không có gì! Tôi chỉ đến Vân Xuyên này chơi thôi, nghe người ta nói ở Vân Xuyên có một nhà họ Trần rất lợi hại, nên cố ý ghé thăm một chút!"  

 

 

Hoàng Phủ Vân vừa nói, vừa thản nhiên liếc nhìn mọi người, khóe miệng nở một nụ cười khinh thường.  

 

 

Đám rác rưởi!  

 

 

Thực sự là đám rác rưởi!  

 

 

Đây chính là gia tộc võ thuật số một Vân Xuyên sao?  

 

 

Người mạnh nhất ở đây cũng chỉ là Tiên Thiên Cảnh tầng bảy, thậm chí còn không có lấy một Tông Sư!  

 

 

Một gia tộc như vậy cũng xứng làm gia tộc võ thuật số một sao?  


 

 

Mọi người nhà họ Trần chú ý đến vẻ mặt khinh thường của Hoàng Phủ Vân, sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không dám nói gì.  

 

 

Dù sao thì đối phương có lai lịch quá lớn, bọn họ cũng không dám đắc tội nhiều, chỉ mong nhanh chóng tiễn Hoàng Phủ Vân đi là được!  

 

 

Nhưng ngay lúc này.  

 

 

Hoàng Phủ Vân đột nhiên nhìn về phía cô nhóc Trần Y Thủy, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.  

 

 

Không ngờ Trần gia nhỏ bé lại có một tuyệt sắc giai nhân đang tuổi xuân mơn mởn thế này sao?  

 

 

"Anh..."  

 

 

Trần Y Thủy nhận ra ánh mắt đầy tham lam của Hoàng Phủ Vân, trong lòng căng thẳng, vội vàng trốn sau lưng anh trai Trần Thiên Hành.  

 

 

"Trốn cái gì, chẳng lẽ tôi còn ăn thịt cô sao?"  

 

 

Hoàng Phủ Vân không vui nói.  

 

 

"Thiếu chủ Hoàng Phủ, đây là em gái tôi, còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu có đắc tội gì, mong ngài thứ lỗi!"  

 

 

Trần Thiên Hành vội vàng giải thích.  

 

 

"Anh là ai?"  

 

 

Hoàng Phủ Vân hỏi.  

 

 

"Tôi là con trai thứ hai của nhà họ Trần, Trần Thiên Hành!"  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 460


Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mọi người ở Trần gia nhất thời cảm thấy có gì đó không ổn.   

 

Hôm nay Hoàng Phủ Vân đột nhiên tới đây với vẻ cao cao tại thượng, giờ lại còn trách mắng Trần Thiên Hủ, rõ ràng là gã đến không có ý tốt!  

 

 

Nhưng mà….Trần gia lại chưa hề đắc tội với Hoàng Phủ Vân!  

 

 

Sao Hoàng Phủ Vân lại làm như vậy?  

 

 

Lúc này, Trần Sơn đứng dậy, mỉm cười nói:  

 

 

“Thiếu chủ Hoàng Phủ, với thân phận của ngài hà tất phải chấp nhặt với hai đứa tiểu bối làm gì!”  

 

Adv

 

“Nói có lý!”  

 

 

Hoàng Phủ Vân gật đầu, sau đó lại nhìn Trần Y Thủy, rất có hứng thú nói.  

 


 

“Gia chủ Trần, đây là con gái ông hả?”  

 

 

“Đúng vậy! Chính là con gái út của tôi.”  

 

Adv

 

Trần Sơn khẽ mỉm cười, trong lòng lại trở nên dao động.   

 

 

Trước mắt có thể thấy Hoàng Phủ Vân rõ ràng có ý với Y Thủy!  

 

 

Nếu có thể mượn chuyện này làm cầu nối với thương hội Bách Vân, đối với Trần gia mà nói sẽ có trăm cái lợi mà không gây hại gì!  

 

 

Vốn dĩ ông ấy muốn thông qua con gái lớn Trần Y Nặc để kết hôn với Giang gia, bắc cầu nối với Huyền Linh Môn.   

 

 

Đáng tiếc là con gái lớn vô dụng, lại nhất quyết ở bên cạnh một thằng nhóc mà ông ấy chưa từng nghe nói đến, hôm nay lại đưa về gặp ông ấy, chuyện này khiến trong lòng ông rất bất lực.   

 

 

“Gia chủ Trần, con gái út của ông đẹp quá!”  

 

 

Hoàng Phủ Vân cười nói.   

 

 

Thực ra Hoàng Phủ Vân nhớ đến Trần Y Thủy cũng là có nguyên do.   

 

 

Gã nhớ người phụ nữ của Lâm Phong hình như tên Trần Y Nặc gì đó, vậy Trần Y Thủy này rõ ràng là em gái của Trần Y Nặc!  

 

 

Lâm Phong chơi cô chị!  

 

 

Vậy Hoàng Phủ Vân gã muốn chơi cô em, sao cũng không thể thua kém Lâm Phong được?  

 

 

“Y Thủy, còn không mau chào thiếu chủ Hoàng Phủ một tiếng đi.”  

 

 

Trần Sơn nói với cô con gái nhỏ ở bên cạnh.  

 

 

Trần Y Thủy do dự trong chốc lát, vẫn quyết định bước tới chào hỏi:  

 

 

“Thiếu chủ Hoàng Phủ, chào ngài!”  

 

 

“Ha ha…cô bé này ngoan quá, em tới bên cạnh tôi.”  

 

 

Hoàng Phủ Vân nói xong định cầm lấy tay của Trần Y Thủy, nhưng lại bị Trần Y Thủy né tránh!  

 

 

Khoảnh khắc đó nhất thời khiến sắc mặt của Hoàng Phủ Vân trở nên khó coi, lạnh lùng nói:  

 

 

“Tôi bảo cô qua đây, nghe không hiểu lời tôi nói sao?”  

 

 

“Tôi không muốn!”  

 

 

Khuôn mặt nhỏ bé của Trần Y Thủy bị dọa đến trắng bệch, vội vàng trốn phía sau lưng anh trai Trần Thiên Hành.   

 

 

“Em gái tôi…”  

 

 

Trần Thiên Hành ổn định lại tâm trạng, khuôn mặt cố nặn ra một nụ cười, đang vừa định nói gì đó liền bị Hoàng Phủ Vân tát cho một phát vào mặt.  

 

 

“Bốp!!!”  

 

 

Cái tát này quả thực rất mạnh!  

 

 

Khuôn mặt tuấn tú của Trần Thiên Hành nhanh chóng đỏ bừng lên, khóe miệng chảy ra một vệt máu, nhìn thấy mà đau lòng!  

 

 

“Tôi nói rồi, anh không có tư cách nói chuyện trước mặt tôi, nếu thêm lần nữa, tôi trực tiếp đập nát đầu của anh, hiểu rõ chưa?”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 461


 

 Trần Thiên Hành vẫn không lên tiếng, nhưng hai tay đã siết chặt lại.   

 

Anh ta thân là cậu hai của Trần gia, chưa từng bị ai sỉ nhục tới vậy?  

 

 

Nếu không phải kiêng dè lai lịch của đối phương quá lớn, lo sợ liên lụy đến gia tộc thì anh ta đã sớm phản kháng lại rồi.   

 

 

“Ngài buông anh tôi ra!!”  

 

 

Lúc này, Trần Y Thủy tức giận xông tới trước, muốn hất tay Hoàng Phủ Vân ra nhưng lại bị Hoàng Phủ Vân đẩy nhẹ ra ngã nhào xuống đất.   

 

 

Adv

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt những trưởng lão của Trần gia ở trong phòng đều rất khó coi.   

 

 

Cho dù là Trần Sơn người muốn liên hôn với thương hội Bách Vân cũng hơi cau mày, trong lòng tức giận.  

 

 

Hoàng Phủ Vân này quá ngông cuồng rồi!  

 

 

Hoàn toàn không coi Trần gia chúng ta ra gì!  

 

 

Adv

Trước mặt ông ấy, trêu chọc con gái ông, đánh con trai của ông, bất luận là người cha nào đi chăng nữa đều tuyệt đối không thể nhịn được.   

 

 

Trần Sơn đè nén lửa giận trong lòng nói:  

 

 

“Thiếu chủ Hoàng Phủ, nếu như ngài thích con gái của tôi, chúng ta có thể bàn chuyện hôn sự, nhưng bây giờ ngài làm như vậy, có phải là có chút không ổn?”  

 

 

Hoàng Phủ Vân nghe thấy lời này liền cười lớn, khinh thường nói:  

 

 

“Ông có hiểu nhầm không vậy? Thích con gái của ông? Con gái ông là cái thá gì? Chẳng qua tôi chỉ muốn xem cô ta xinh đẹp cỡ nào, muốn chơi đùa cô ta mà thôi!”  

 

 

“Dựa vào cô ta mà cũng xứng gả cho Hoàng Phủ Vân tôi sao?”  

 

 

“Ông tưởng rằng tôi là kiểu người như Lâm Phong, ngu ngốc đến mức kiểu phụ nữ nào cũng muốn sao?”  

 

 

Lâm Phong?  

 

 

Trần Sơn nghe thấy lời này mà trong lòng chấn động!  

 

 

Cái tên này không hề xa lạ với ông ấy!  

 

 

Trước đó con cả ông ta Trần Thiên Hủ gọi điện cho ông, nói rằng người đàn ông của Y Nặc tên là Lâm Phong!  

 

 

Nếu vậy thì, Hoàng Phủ Vân là vì Lâm Phong mà tìm tới tận cửa hay sao?  

 

 

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Sơn trở nên vô cùng tức giận,   

 

 

Ông ấy vốn đã không hài lòng gì với Lâm Phong rồi, bây giờ Lâm Phong lại còn gây ra phiền phức lớn như thế cho Trần gia, rõ ràng giống như mang vận xui đến tận cửa vậy!  

 

 

“Thiếu chủ Hoàng Phủ, lời nói của ngài có chút quá đáng rồi! Bây giờ mong ngài hãy buông con trai tôi ra. Có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói!”  

 

 

Trần Sơn trầm giọng nói.   

 

 

“Nếu tôi không buông thì sao?”  

 

 

Hoàng Phủ Vân thờ ơ nói.   

 

 

Hôm nay, mục đích gã tới đây chính là để chinh phục Trần gia, khiến Trần gia phải quỳ lạy gã.   

 

 

Đến lúc Lâm Phong tới, lại mượn sức Trần gia cạnh khóe ra oai với Lâm Phong, từ đó khiến Lâm Phong khuất phục mình!  

 

 

Cho nên những người của Trần gia càng phẫn nộ thì gã sẽ càng vui!  

 

 

“Thiếu chủ Hoàng Phủ, ngài làm thế! Vậy Trần gia cũng không thể để mặc ngài ức hiếp được!”  

 

 

Lời Trần Sơn vừa dứt, rất nhiều trưởng lão của Trần gia hừ lạnh một tiếng rồi bao vây quanh Hoàng Phủ Vân.   

 

 

Mà chính vào lúc này, một cỗ uy áp đáng sợ thuộc về hậu kỳ tông sư võ đạo ngay lập tức bao phủ lấy toàn căn phòng, là do đại trưởng lão của thương hội Bách Vân Lý Phúc đứng dậy.  

 

 

Đôi mắt sáng như đuốc quét qua toàn bộ căn phòng, lạnh lùng nói:  

 

 

“Trần gia các người muốn cả nhà bị diệt luôn sao?”  

 

 

“Xì~”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 462


 Không hề nghĩ rằng lão giả này lại là một tông sư võ đạo!  

 

“Đại trưởng lão, đừng hung dữ như thế chứ! Dù gì Trần gia cũng là thế gia võ đạo đứng đầu Vân xuyên! Hãy giữ chút thể diện cho người ta.”  

 

 

Khóe miệng Hoàng Phủ Vân lộ ra nụ cười trêu chọc.  

 

 

“Thiếu chủ, một đám sâu kiến mà thôi, cần gì thể diện chứ?”  

 

 

Đại trưởng lão không hề để tâm nói.   

 

 

Adv

“Cũng đúng! Ha ha…Vẫn là đại trưởng lão hiểu biết thấu triệt!”  

 

 

Hoàng Phủ Vân cười lớn.  

 

 

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, những người Trần gia ở hiện trường đều cảm thấy toàn thân ớn lạnh.  


 

 

Thực lực của đối phương quá mạnh!  

 

 

Adv

Bọn họ căn bản không thể đối kháng được!  

 

 

Toàn bộ Trần gia, e là chỉ có lão gia chủ Bắc Huyền Vương mới có thể chống lại đôi chút!  

 

 

Nhưng Bắc Huyền Vương lại đang bế quan, rõ ràng không thể xuất quan trong thời gian ngắn được!  

 

 

Mà chính vào lúc này.  

 

 

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc~”  

 

 

Bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân, chính là Diệp Thiên Tâm dẫn theo mười ba võ giả Tiên Thiên Cảnh, xách theo những túi quà tặng lớn nhỏ hết sức phấn khởi đi vào!  

 

 

“Là bọn họ?”  

 

 

Trần Sơn rõ ràng nhận ra đám người Diệp Thiên Tâm, trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực.  

 

 

Nói cách khác, giờ đây trong giới võ đạo ở Vân Xuyên không ai mà không biết Diệp Thiên Tâm!  

 

 

Chỉ vì đám người này là đàn em của Khẩu Kỹ Vương kia!  

 

 

Mà theo lời đồn thì Khẩu Kỹ Vương thần bí kia thâm sâu khó lường, một ngụm nước bọt thôi đã có thể dễ dàng giết chết Tiên Thiên Cảnh, tuyệt đối là một cường giả tông sư võ đạo!  

 

 

Nhưng mà, người của Khẩu Kỹ Vương tới đây làm gì?  

 

 

“Gia chủ trần, chúng tôi theo lệnh của Khẩu Kỹ Vương, hôm nay đặc biệt tới đây thăm hỏi!”  


 

 

Diệp Thiên Tâm vừa bước vào liền cười lớn nói. Nhưng lời vừa nói ra, ông ta liền phát hiện có gì đó không đúng! Cậu anh vợ của ngài Lâm lại đang bị người ta nâng lên?  

 

 

“Cậu là ai? Mau thả người xuống cho tôi!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm lập tức lạnh giọng nói.   

 

 

Hoàng Phủ Vân nhìn Diệp Thiên Tâm từ trên xuống, phát hiện đối phương chỉ là một đỉnh phong Địa Cảnh, lập tức mất hứng, tùy ý xua tay:  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm bị hất văng ra ngoài, đập mạnh xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.  

 

 

“Anh Diệp!”  

 

 

“Anh Diệp, anh không sao chứ!”  

 

 

Rất nhiều cường giả Tiên Thiên Cảnh cùng đến với Diệp Thiên Tâm lập tức bước lên đỡ Diệp Thiên Tâm dậy.  

 

 

Diệp Thiên Tâm lau máu nơi khóe miệng, sắc mặt lạnh lùng, lớn tiếng nói:  

 

 

“Lý nào lại vậy! Các anh em, bắt người này lại cho tôi!”  

 

 

“Để tôi!”  

 

 

Một võ giả bậc ba Tiên Thiên Cảnh lao ra, xông thẳng tới Hoàng Phủ Vân.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 463


 Nhìn thấy cảnh tượng này, hiện trường cũng lập tức im bặt.   

 

Bất kể là người của Trần gia hay đám người Diệp Thiên Tâm đều cảm thấy ớn lạnh.   

 

 

Một cường giả bậc ba Tiên Thiên Cảnh lại bị giết chết như vậy?  

 

 

Trần Y Thủy sắc mặt trắng bệch như tuyết, thân thể thanh tú kẽ run lên,   

 

 

Trong đầu cô bé bất giác nghĩ đến khuôn mặt thần bí của người anh ở thập vạn đại sơn đêm đó.   

 

 

Nếu có anh đó ở đây thì tốt rồi….  

 

Adv

 

Anh trai có thể giết chết yêu thú báo đen, chắc chắn cũng có thể đánh bại được lão giả này!  

 

 

“Rốt cuộc các người là ai?”  

 

 


Diệp Thiên Tâm đè nén chấn động trong lòng, trầm giọng nói.   

 

 

“Thứ rác rưởi như ông cũng xứng biết tôi là ai??”  

 

Adv

 

Hoàng Phủ Vân tiện tay ném Trần Thiên Hành xuống đất, sau đó lạnh lùng nói:  

 

 

“Trong vòng mười giây, tôi muốn thấy các người đều phải quỳ xuống, người nào không quỳ, chết!”  

 

 

“Cậu dám, bọn tôi là người của Khẩu Kỹ Vương!”  

 

 

Một võ giả Tiên Thiên Cảnh lớn tiếng nói.   

 

 

“Ầm!”  

 

 

Lý Phúc lại vung tay tát người đang nói trở thành một đám sương máu, sau đó lạnh lùng nói:  

 

 

“Khẩu Kỹ Vương? Đây là danh xưng vô dụng nào vậy? Nếu hắn mà dám tới đây, lão phu cũng sẽ tát chết hắn thôi!”  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, tim của tất cả những người ở hiện trường như chìm xuống đáy vực!  

 

 

Quá mạnh!  

 

 

Lão già này quá mạnh!

 

“Mười, chín, tám…”  

 

Hoàng Phủ Vân ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ đỏ, đôi con ngươi lạnh nhạt nhìn qua mọi người có mặt, bắt đầu lạnh lùng đếm ngược.  

 

 

Qua mười giây, ai không quỳ, chết!  

 

 

Đây là lời Hoàng Phủ Vân vừa nói.  

 

 

Lúc này, không khí trong sân nặng nề vô cùng.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Có người không chịu nổi không khí đè nén như thế này, quỳ xuống ngay lập tức.  

 

 

Mà có người làm gương, những người khác cũng không cứng nổi, đều quỳ gối xuống đất, trên mặt đầy nhục nhã và uất hận!  

 

 

Bọn họ là ai?  

 

 

Là cường giả tiếng tăm lừng lẫy của giới võ đạo ở Vân Xuyên, mà bây giờ không thể không quỳ xin tha thứ!  

 

 

Đây là điều bọn họ có thể làm ư?  

 

 

“Còn mấy người các người? Muốn chết phải không?”  

 

 

Hoàng Phủ Vân nhìn về phía đám người Trần Sơn và Diệp Thiên Tâm, lạnh lẽo hỏi.  

 

 

Vẻ mặt Trần Sơn thay đổi.  

 

 

Ông ấy là gia chủ nhà họ Trần, sao mà quỳ được?  

 

 

Về phần Diệp Thiên Tâm, lại càng không muốn quỳ, từ khi theo Lâm Phong, lão ta ăn sung mặc sướng, nào có bị sỉ nhục như thế này bao giờ?  

 

 

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng quát lạnh lùng.  

 

 

“Thương hội Bách Vân của các người có phải hơi quá đáng rồi không?”  

 

 

Mọi người đưa mắt nhìn qua, thấy một lão già áo xám sải bước đi đến.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
860,309
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 464


 “Bắc Huyền vương tới!”  

 

Người của nhà họ Trần có ở đó cũng rất kích động, khóe mắt thậm chí còn chảy ra nước mắt sung sướng!  

 

 

Bọn họ thật sự không ngờ, lúc mà nguy cấp nhất, Bắc Huyền vương lại xuất quan!  

 

 

Cảm giác rơi vào đường cùng lại tìm được đường sống, quả thực quá sung sướng!  

 

 

“Bắc Huyền vương Trần Bắc Huyền!”  

 

 

Adv

Diệp Thiên Tâm và người khác nhìn thấy lão già cũng cực kì khiếp sợ!  

 

 

Ở giới võ đạo của Vân Xuyên, Trần Bắc Huyền là một truyền thuyết.  

 

 

Có người nói khi Trần Bắc Huyền đã lên Tiên Thiên Cảnh tầng chín, đã có thể vượt cấp, đối đầu với võ đạo Tông Sư…  


 

 

Ông ấy cực kì am hiểu kiếm đạo!  

 

 

Adv

Một kiếm có thể giết thần, cũng diệt được quỷ, chém yêu, phá vạn vật!  

 

 

Người có tên, cây có bóng!  

 

 

Bây giờ Trần Bắc Huyền chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến tim bọn họ đập nhanh!  

 

 

“Ông nội!”  

 

 

Trần Y Thủy nhìn thấy Trần Bắc Huyền tới, lập tức khóc lóc nhào vào lòng ông ấy.  

 

 

Trần Bắc Huyền nhìn cháu gái mình khóc tới mức vậy, gương mặt càng lạnh lùng hơn.  

 

 

Khí tức của một võ đạo Tông Sư bao phủ khắp nơi, khiến mọi người đều nhanh chóng không hít thở nổi!  

 

 

“Quả nhiên chú Bắc Huyền đã đột phá lên Tông Sư Cảnh, mới ra cửa!”  

 

 

Trần Sơn kích động.  

 

 

Trước kia chú Bắc Huyền ở Tiên Thiên Cảnh tầng chín đã có thể đánh bại võ đạo Tông Sư sơ kỳ!  

 

 

Hiện tại chú Bắc Huyền đã đột phá lên Tông Sư Cảnh thì sẽ mạnh tới mức nào?  

 

 

“Ông chính là Bắc Huyền vương Trần Bắc Huyền? Thoạt nhìn cũng không có gì lạ, là võ đạo Tông Sư sơ kỳ thôi…”  

 

 

Lúc này, Hoàng Phủ Vân hơi hứng thú liếc nhìn Trần Bắc Huyền.  


 

 

“Phải không?”  

 

 

Trần Bắc Huyền không tỏ vẻ gì, đột nhiên quát lớn một tiếng:  

 

 

“Kiếm tới!”  

 

 

“Vù!”  

 

 

Một thanh trường kiếm dài chừng ba thước bắn ra từ trong vỏ kiếm, bị Trần Bắc Huyền nắm vào tay, bổ thẳng xuống đầu Hoàng Phủ Vân.  

 

 

“Vụt!”  

 

 

Kiếm khí kinh khủng còn tạo ra tàn ảnh giữa không trung, lấy tốc độ mắt thường khó mà nhận ra được để chém về phía Hoàng Phủ Vân!  

 

 

Hoàng Phủ Vân thấy vậy, con ngươi hơi co lại.  

 

 

Một kiếm này, gã không đỡ được!  

 

 

Đúng lúc này, đại trưởng lão Lý Phúc của thương hội Bách Vân hiện đang ở Tông Sư hậu kỳ hừ lạnh một tiếng!  

 

 

Ông ta gần như đã thuấn di tới trước mặt Hoàng Phủ Vân, sau đó đưa hai tay mình ra!  

 

 

Năng lượng kinh khủng từ hai tay ông ta  tràn ra ngoài!  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom