Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 520


Chết… chết rồi ư?  

 

Thấy thi thể Hàn Nhất Kiếm nằm úp sấp trên đất, đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái đều tái mặt.  

 

 

Cho dù đám người Trần Bắc Huyền hay Dược Trần cũng khiếp sợ!  

 

 

Đây không phải con chó con mèo gì, mà là một Môn chủ của tông môn lánh đời!  

 

 

Giới võ đạo của nước Đại Hạ đã lâu không có chuyện một Môn chủ của tông môn tử vong rồi!  

 

 

Adv

“Cậu… Cậu dám giết Môn chủ của bọn tôi, cậu…”  

 

 

Một đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái chỉ vào Lâm Phong, định nói gì đó, nhưng đối mặt với ánh mắt của Lâm Phong, hắn lập tức dừng lại.  

 

 

“Có ý kiến gì?”  

 

 

Lâm Phong nhìn hắn ta, hỏi:  

 

 

Adv

“Không có! Tôi vừa thấy cậu khá đẹp trai, nên muốn khen thôi.”  

 

 

Đệ tử nuốt nước bọt, trên mặt nặn ra nụ cười thảo mai:  

 

 

“Đúng, ý tôi là thế.”  

 

 

“Thế à? Sau này nói gì cũng phải rõ ràng một chút, nếu không con người tôi nhanh tay, một cái tát là đập chết anh, không phải anh đã chết vô ích rồi sao?”  

 

 

Lâm Phong nở nụ cười hòa nhã.  

 

 

Nhưng nụ cười này đối với đệ tử kia chẳng khác gì ma quỷ, nên hắn vội cúi đầu.  

 

 

Lúc này, Ngô Cuồng siết chặt nắm tay, kìm lại sợ hãi trong lòng, lớn tiếng nói: “Lâm Phong, mày thì tính gì là cao thủ? Môn chủ của ta còn chưa dùng chiêu “Người kiếm hợp nhất”, vì sao mày không dám quang minh chính đại đánh một trận? Có phải mày sợ không?”  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Lâm Phong tát một phát, biến Ngô Cuồng thành thịt vụn, ánh mắt liếc qua đám người Thanh Thành Kiếm Phái, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Mấy câu nói ngu như thế này, tôi không muốn nghe lại nữa, hiểu chưa?”  

 

 

“…”  

 

 

Đám đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái thấy thế, cả người run rẩy.  

 

 

Nếu không phải trong lòng còn chút tôn nghiêm thì họ đã xụi lơ trên đất từ lâu rồi.  

 

 


Thật là đáng sợ!  

 

 

Lâm Phong này đáng sợ quá!  

 

 

Là kẻ cuồng sát sao? Một lời không hợp là giết luôn người ta…  

 

 

“Lời tôi nói các người nghe chưa?”  

 

 

Giọng Lâm Phong lạnh hẳn đi.  

 

 

“Hiểu!”  

 

 

“Chúng tôi hiểu!”  

 

 

Đám đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái đều hoảng sợ đáp.  

 

 

Lâm Phong thấy vậy, hài lòng gật đầu.  

 

 

Vốn dĩ anh định vơ vét chút linh thạch cũng được, nhưng nếu Môn chủ của Thanh Thành Kiếm Phái đã chết, thì anh không cần mỗi linh thạch đơn giản như thế nữa!  

 

 

“Anh tên gì?”  

 

 

Lâm Phong nhìn đám người còn lại, chỉ một cường giả Võ Hồn Cảnh còn sống, hỏi:  

 

 

“Thưa tiền bối, tôi là Hàn Phi!”  

 

 

Hàn Phi căng thẳng, vội trả lời.  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 521


 Đúng là hắn đã nhíu mày, lui ra sau mọi người!  

 

 

Bởi vì hắn rất cẩn thận.  

 

 

Sau khi nhìn thấy Lâm Phong nhẹ nhàng giết một cường giả Võ Hồn Cảnh xong, hắn đã thấy có gì đó không đúng…  

 

 

Nhất là khi Lâm Phong thoải mái giết Hàn Nhất Kiếm xong, trong lòng hắn càng chắc chắn suy đoán của mình đúng, nên mới trốn sau lưng mọi người, cúi đầu, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình!  

 

 

Thanh Thành Kiếm Phái như thế này cũng khiến hắn khó chịu, nhưng bảo hắn đi chịu chết vì Thanh Thành Kiếm Phái thì hắn không đồng ý!  

 

 

Adv

Hàn Phi hắn mới đột phá Võ Hồn Cảnh, còn chưa hưởng thụ cuộc sống…  

 

 

“Anh cũng họ Hàn, liên quan gì đến Hàn Nhất Kiếm không?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Không có, tôi và ông ấy không có quan hệ gì…”  


 

 

Hàn Phi ngoài mặt cung kính nhưng trong lòng thấy nặng nề.  

 

 

Adv

Với biểu hiện lạnh lùng ban nãy của Lâm Phong, hắn biết bây giờ mình đã có thể thành cái xác không rồi.  

 

 

Hắn âm thầm vận chuyển linh khí trong cơ thể hòa vào kiếm, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào, dù Lâm Phong mạnh tới đâu, hắn cũng sẽ không từ bỏ cơ hội sống sót!  

 

 

Nhưng lúc này, Lâm Phong lại bình thản nói:  

 

 

“Được, từ giờ trở đi anh là Môn chủ của Thanh Thành Kiếm Phái!”  

 

 

Hàn Phi ngẩn người.  

 

 

Những người khác cũng ngây ra!  

 

 

Đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái thì lại càng khó mà tin được.  

 

 

Mặc dù Hàn Phi là Võ Hồn Cảnh nhưng thực lực cũng chẳng đáng là gì, dù Môn chủ và Ngô Cuồng đã chết nhưng cũng không đến lượt Hàn Phi làm Môn chủ…  

 

 

“Sao? Anh không muốn làm à?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

Hàn Phi có biểu hiện như vừa nãy, chắc chắn là người thông minh!  

 

 

Anh thích người thông minh nên cho Hàn Phi một cơ hội…  

 

 

Đương nhiên nếu lá gan của Hàn Phi nhỏ thật, không dám làm gì thì anh cũng không ép!  

 

 

Tiện tay đập chết, tìm người khác là được.  

 

 


Dù sao anh cũng định nắm Thanh Thành Kiếm Phái trong tay rồi.  

 

 

Hàn Phi ngẩng đầu, yên lặng nhìn Lâm Phong, dường như đang đắn đo ý tứ của anh.  

 

 

Im lặng hồi lâu hắn mới nói:  

 

 

“Tiền bối không biết, trong Thanh Thành Kiếm Phái còn có một vị Phó môn chủ và thái thượng trưởng lão nữa. Nói cách khác, vị trí này còn chưa tới lượt tôi.”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì cười phá lên.  

 

 

“Đây là vấn đề à? Lâm Phong tôi cho anh làm Môn chủ, ai dám phản đối?”  

 

 

Lâm Phong cười lạnh, nhìn đám đệ tử kia hỏi:  

 

 

“Các người dám không?”  

 

 

Các đệ tử nghe xong câm như hến, gương mặt trắng bệch.  

 

 

Không biết vì sao, Lâm Phong mà nói chuyện là bọn họ có cảm giác mình sẽ biến thành thịt vụn bất cứ lúc nào…  

 

 

Cảm giác sợ hãi này dường như đã khắc vào xương cốt…  

 

 

Trong lòng Hàn Phi giãy dụa.  

 

 

Hắn là người thông minh, tự biết mục đích Lâm Phong làm như thế là muốn mình thần phục, lợi dụng mình để khống chế Thanh Thành Kiếm Phái…  

 

 

Nhưng vị trí Môn chủ có sức hấp dẫn rất lớn!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 522


 “Được, bây giờ tôi cùng anh đến xem Thanh Thành Kiếm Phái…”  

 

Lâm Phong hài lòng nói.  

 

 

Hàn Phi gật đầu.  

 

 

Thực tế, nếu Lâm Phong không hỏi thì hắn cũng sẽ nhắc.  

 

 

Nếu không có Lâm Phong hỗ trợ, hắn quay về nói mình lên làm Môn chủ Thanh Thành Kiếm Phái thì chẳng khác nào tự tìm chết.  

 

 

Adv

“Mọi người, tôi đến Thanh Thành Kiếm Phái một chuyến.”  

 

 

Lâm Phong quay lại chào hỏi với đám người Trần Bắc Huyền, sau đó cùng Hàn Phi quay về Thanh Thành Kiếm Phái.  

 

 

…  

 

 

Nhìn đám người Lâm Phong rời đi, đám người Trần Bắc Huyền đứng ở đó mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt đầy cảm khái.  

 

Adv

 

Những chuyện xảy ra hôm nay như một giấc mộng, khiến bọn họ cảm thấy không được chân thật cho lắm!  

 

 

Thương Vương Trần Tử Ngang, Môn chủ Hàn Nhất Kiếm, tất cả đều là cường giả tiếng tăm lừng lẫy…  

 

 

Nhưng đều bị Lâm Phong dễ dàng giết thẳng tay!  

 

 

“Cậu Lâm quả nhiên là một vị thần! nước Đại Hạ ta có nhân tài như thế, quả là đáng mừng!”  

 

 

Dược Trần không nhịn được mà cảm khái.  

 

 

Nghĩ vậy, mọi người đều tỏ vẻ đương nhiên.  

 

 

“Ha ha, ai nói Trần Sơn tôi không được? Trần Sơn tôi sinh được đứa con gái tốt! Có một đứa con rể có thể địch lại thiên quân vạn mã!”  

 

 

Trần Sơn thoải mái cười ha ha.  

 

 

Đám người Dược Trần nhìn Trần Sơn, vẻ mặt đầy hâm mộ.  

 

 

Có thể đoán được, sau này nhà họ Trần sẽ phất lên rất nhanh.  

 

 

“Bắc Huyền, xong chuyện rồi, chúng tôi cũng không tiện làm phiền, ngày khác sẽ tới thăm hỏi! Dược Vương cốc chúng tôi và nhà các ông cũng coi như gần nhau, sau này có thể qua lại nhiều hơn chút.”  

 

 

Dược Trần vừa cười với Trần Bắc Huyền vừa nói.  

 

 


“Được chứ!” Trần Bắc Huyền cười đáp.  

 

 

Có thể giao du với thế lực như Dược Vương cốc, ông cầu còn không được!  

 

 

Lát sau, Dược Trần, Dược Viêm, Hoàng Mi Đạo Nhân và Triệu Vô Cực cũng nhanh nhẹn rời đi.  

 

 

Chỉ còn lại một đám người nhà họ Trần.  

 

 

“Tiểu Sơn, cho người tới dọn dẹp một chút, chuẩn bị đồ ăn ngon, chờ Lâm Phong quay về chúng ta sẽ mở tiệc. Tối hôm qua mất mặt quá, tối nay phải bù lại mới được!” Trần Bắc Huyền cười nói.  

 

 

Trần Sơn nghe xong cười hì hì, định nói gì đó thì đột nhiên Trương Diệu với vẻ mặt vặn vẹo từ trong góc tối đi ra.  

 

 

Kích động! Vô cùng kích động!  

 

 

Bà ta vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng, định lát nữa sẽ chạy khỏi nhà họ Trần, nhưng không ngờ ông trời lại cho bà ta một cơ hội tuyệt vời như thế!  

 

 

Bây giờ Lâm Phong đã tới Thanh Thành Kiếm Phái, người của Dược Vương cốc cũng đã rời đi, toàn bộ nơi này có ai là đối thủ của bà ta nữa?  

 

 

Quả nhiên, người luôn nỗ lực sẽ không quá xui xẻo!  

 

 

“Các người vui mừng quá sớm rồi đấy!”  

 

 

Nghe thấy vậy, người nhà họ Trần vốn định tản đi đều dừng bước, quay lại nhìn Trương Diệu với ánh mắt kì lạ, không hiểu bà ta muốn làm gì.  

 

 

“Trương Diệu, bà không còn là người của nhà này nữa rồi! Cút nhanh!”  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 523


 Trần Sơn không phản ứng kịp, đã bị Trương Diệu túm cổ giơ lên.  

 

 

Tình huống bất ngờ khiến mọi người khiếp sợ!  

 

 

Gì đây? Trương Diệu là võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng ba sao có thể đánh bại được gia chủ?  

 

 

“Bà…”  

 

 

Trần Sơn nhìn Trương Diệu, trong vẻ kinh ngạc có chút khó hiểu.  

 

 

Đây là người phụ nữ đêm nào cũng nằm trong vòng tay mình ư?  

 

Adv

 

“Buông ba tôi ra!”  

 

 

Đám Trần Y Nặc, Trần Y Thủy và Trần Thiên Hủ thấy vậy đều kêu lên.  


 

 

“Rốt cuộc cô là ai?”  

 

 

Trần Bắc Huyền nhận ra có điều không đúng.  

 

Adv

 

Khi Trương Diệu vừa bùng nổ khí tức, ông ấy đã cảm thấy chút nguy hiểm.  

 

 

Nói cách khác, thực lực của Trương Diệu không hề kém, thậm chí còn hơn ông ấy…  

 

 

Vừa nghĩ một nhân vật lớn như thế không ngại gả cho Trần Sơn, ngủ đông vài chục năm ở nhà mình, trong lòng ông ấy cực sợ hãi!  

 

 

“Tôi là ai không quan trọng!”  

 

 

Trương Diệu vừa nói vừa ném Trần Sơn ra ngoài!  

 

 

Trần Sơn coi bà ta như con bò hành hạ vài chục năm, đương nhiên bà ta sẽ không để Trần Sơn chết dễ dàng!  

 

 

“Khụ!”  

 

 

Trần Sơn ôm cổ, ho khan, cảm giác mình vừa lượn qua Quỷ Môn Quan.  

 

 

Trần Y Nặc, Trần Y Thủy vội vàng tiến tới đỡ Trần Sơn dậy, sau đó cảnh giác nhìn Trương Diệu.  

 

 

Còn Trần Bắc Huyền thì nặng nề.  

 

 

Ông ấy còn tưởng đối phương sẽ bắt Trần Sơn để uy hiếp mình nhưng không có!  

 

 

Như này nghĩa là gì?  

 

 

Nghĩa là Trương Diệu không để nhà họ Trần vào mắt…  

 

 

“Trần Bắc Huyền, đưa phương pháp tu tiên của nhà họ Trần ra đây! Đừng ép tôi ra tay!”  

 

 

Trương Diệu lạnh lùng nói.  

 

 

“Sao cô biết chuyện này?”  

 

 

Vẻ mặt Trần Bắc Huyền thay đổi.  

 

 

Đây là bí mật lớn nhất nhà họ Trần, chỉ mình Trần Bắc Huyền biết!”  

 

 

“Không phải chuyện ông có thể hỏi! Mau đem nó giao ra đây, nếu không đừng trách tôi đại khai sát giới.”  

 

 

Trương Diệu cười lạnh nói.  

 

 

Trần Bắc Huyền cuối cùng cũng biết nguyên nhân bà ta ẩn núp trong nhà họ Trần lâu như thế…  

 

 

Ông ấy im lặng một chốc, nói:  

 

 

“Thực ra nhà họ Trần không có phương pháp tu tiên gì, đó chỉ là một phong thư tình tạm biệt mà thôi.”  

 

 

“Khặc Khặc.”  

 

 

Trương Diệu che miệng cười rộ lên.  

 

 

“Trần Bắc Huyền ơi Trần Bắc Huyền, ông cho rằng Âm Dương Ma Quân này bị ngu ư? Tôi sẽ tin lời nói như thế sao?”  

 

 

“Cô là Âm Dương Ma Quân?”  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 524


 Người đó tính cách kì quặc, thích đến nhiều nơi sưu tầm công pháp, vì vậy đắc tội không ít môn phái của Thập Vạn Đại Sơn, cuối cùng bị cường giả các môn phái vây công, trọng thương nhảy xuống vực, bỏ mình!  

 

Sao… còn sống được?  

 

 

“Không sai, tôi chính là Âm Dương Ma Quân!”  

 

 

Trương Diệu phát ra một giọng nam hùng hậu, rồi lại che miệng cười khanh khách, lộ ra vẻ quyến rũ.  

 

 

Thể hiện cực rõ ràng sự bất nam bất nữ của mình.  

 

 

Adv

Nhìn thấy vậy, mọi người đều choáng váng.  

 

 

Bọn họ đưa mắt nhìn Trần Sơn, ánh mắt đầy kì lạ.  

 

 

Khó trách gia chủ và Trương Diệu đã ở chung vài chục năm nhưng không có con nối dõi…  

 

 

Gương mặt Trần Sơn trắng bệch, nhớ lại những ngày qua, cảm giác như mình vừa nuốt một cục phân vậy!

 

Adv

Cảm nhận được ánh mắt kì lạ của mọi người, cuối cùng Trần Sơn không nhịn được nữa, phẫn nộ nói:  

 

“Trương Diệu, bà đúng là ác độc!”  

 

 

“Tôi ác?”  

 

 

Trương Diệu cười lạnh, tiếp tục nói:  

 

 

“Trước đó tôi nói nên chia giường mà ngủ, tôi nói không nên… Ông đã nói cái gì? Ông nói ông rất hiểu suy nghĩ của phụ nữ, nói không là có! Tôi cực kì muốn đập chết ông đấy ông biết không?”  

 

 

“Bà…”  

 

 

Trần Sơn tức giận không nói ra lời.  

 

 

“Chỉ là từ mức độ nào đó thì tôi cũng muốn cảm ơn ông, tôi là đàn ông nhưng ông lại giúp tôi cảm nhận được sự sung sướng của phụ nữ!” Trương Diệu cố tình thêm vào.  

 

 

Mục đích chính là khiến Trần Sơn ngu xuẩn này tức chết!  

 

 

Trần Sơn nghe vậy thì lảo đảo, cổ họng hơi tanh, suýt nữa đã phun máu!  

 

 

“Không ngờ Trần Sơn tôi một đời lừng lẫy lại thua bởi người lưỡng tính như bà!”  

 

 

Mặt Trần Sơn trắng bệch.  

 

 

“Bây giờ nói mấy cái này còn ý nghĩa gì!”  

 

 

Trương Diệu biết thời gian cấp bách, không thể lãng phí nữa. Vì vậy bà ta đưa mắt nhìn Trần Bắc Huyền, lạnh lùng nói:  

 

 

“Tôi hỏi một lần nữa, ông có giao ra không?”  

 

 

“Tôi nói, không có phương pháp nào cả, chỉ có một phong thư tình!”  

 

 

Trần Bắc Huyền lắc đầu.  

 

 

Trương Diệu nghe vậy, sắc mặt lạnh lẽo, “ong” một tiếng, cả người biến thành làn sương, mất tích tại chỗ.  

 

 

“Ngũ Hành Độn Thuật?”  

 

 

Trần Bắc Huyền đổi sắc mặt, tay lập tức tạo kiếm quyết.  

 

 

“Vù!”  

 

 

Long Vân kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành vô số ảo ảnh quây xung quanh Trần Bắc Huyền.  

 

 

“Âm Dương Ma Công!”  

 

 

Trương Diệu chợt xuất hiện trước mặt Trần Bắc Huyền, tay trái lạnh lẽo, tay phải nóng rực, nóng lạnh giao thoa, hình thành một quả cầu đen trắng, toát ra năng lượng kinh người!  

 

 

“Khí rời cổ tay, ngược lại quá xung, càn khôn đảo ngược, hóa nhu thành cương!"  

 

 

“Lấy kiếm của ta, một hóa vạn nghìn!”  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 525


 “Không ổn! Mọi người mau chạy!”  

 

 

Trần Sơn, Trần Y Nặc và mọi người thấy vậy, vẻ mặt thay đổi, lao ra ngoài.  

 

 

Không ngờ chiến trường của hai người đã tới mức này.  

 

 

Chi dư âm thôi đã khiến họ không chịu nổi!  

 

 

Nhưng rõ ràng lúc này đã muộn.  

 

 

Tốc độ bùng phát của nó quá nhanh, san bằng mọi thứ nó quét qua.  

 

Adv

 

Nháy mắt đã tới sau lưng mọi người.  

 

 

Lúc chỉ mành treo chuông, một bóng dáng cao gầy xuất hiện.  

 


 

Người tới là Lâm Phong!  

 

 

Lâm Phong vung tay lên, lòng bàn tay phun ra linh khí vô biên, hóa thành một lá chắn sáng ngời, đỡ hết mọi dư âm!  

 

Adv

 

“Con rể!”  

 

 

“Anh rể!”  

 

 

“Lâm Phong, sao anh lại quay về?”  

 

 

Đám người Trần Sơn đều vui mừng ra mặt.  

 

 

Cách đó không xa, Trương Diệu đang chiến đấu với Trần Bắc Huyền thấy Lâm Phong quay về, vẻ mặt thay đổi, lập tức dùng linh khí toàn thân đẩy lùi Trần Bắc Huyền…  

 

 

Sau đó đứng lại một góc, vẻ mặt cảnh giác nhìn Lâm Phong.  

 

 

“Sao không đánh tiếp?” Lâm Phong thản nhiên hỏi.  

 

 

Anh đã phát hiện Trương Diệu là lạ từ sớm, cho nên dù có ra ngoài cũng để lại thần thức ở bên này quan sát!  

 

 

Nếu Trương Diệu không làm gì, đương nhiên anh sẽ tới Thanh Thành Kiếm Phái để giành linh thạch, đưa Hàn Phi lên làm môn chủ, rồi về từ từ chơi với bà ta.  

 

 

Nhưng nếu bà ta ra tay, anh cũng có thể trở về ngay lập tức!  

 

 

Chỉ có thể nói, mọi thứ đã nằm trong tay anh!  

 

 

“Không phải cậu đến Thanh Thành Kiếm Phái sao? Sao về nhanh như vậy?”  

 

 

Trương Diệu bình tĩnh hỏi.  

 

 


“Trên đường thấy bụng hơi đau nên về nhà đi vệ sinh được không?” Lâm Phong thản nhiên hỏi lại.  

 

 

“Bụng hơi đau?” Trương Diệu ngẩn ra, rồi lập tức phản ứng lại, lạnh lùng nói:  

 

 

“Cậu đang đùa tôi?”  

 

 

“Bà nói đúng, tôi đang đùa bà đấy.” Lâm Phong gật đầu.  

 

 

“Lâm Phong, tôi nhớ kĩ cậu!”  

 

 

Trương Diệu nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, rồi sử dụng Ngũ Hành Độn Thuật, hóa thành một làn khói biến mất.  

 

 

Thấy Lâm Phong quay về, bà ta biết mình phải rời đi, nếu không hậu quả sẽ rất thảm.  

 

 

“Trước mặt tôi mà còn muốn chạy?”  

 

 

Lâm Phong phì cười, giơ tay cách không túm chỗ Trương Diệu vừa biến mất.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Trương Diệu lập tức hiện ra, nặng nề đập xuống đất.  

 

 

Người nhà họ Trần nhìn thấy đều nuốt nước bọt.  

 

 

Tuy bọn họ biết thực lực của Lâm Phong đáng sợ, nhưng mỗi lần Lâm Phong biểu diễn trước mặt họ, bọn họ vẫn sợ hãi!  

 

 

So với bọn họ, Lâm Phong như thần tiên ở trên cao!  

 

 

Thực lực của anh dường như không có giới hạn, bất kể là ai, ở trước mặt anh cũng chỉ là con kiến hôi!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 526


 

Lâm Phong nháy mắt đã tới trước mặt Trương Diệu, giơ bàn tay to ra chộp lấy bà ta.  

 

“Âm Dương Ma Công!”  

 

 

Trương Diệu nhịn cảm giác sợ hãi xuống, lập tức sử dụng Âm Dương Ma Công để tấn công Lâm Phong. Nhưng quả cầu ban nãy thế như chẻ tre lại bị Lâm Phong dễ dàng đánh tan.  

 

 

Sau đó Lâm Phong giơ Trương Diệu lên như giơ một con gà.  

 

 

“Lâm Phong, tôi sai rồi! Cầu xin cậu thả tôi, chỉ cần cậu thả tôi, cậu bảo tôi làm cái gì cũng được!"  

 

 

Adv

Trương Diệu sợ thật rồi.  

 

 

Bà ta đã cảm nhận được cảm giác của đám người Ngô Cuồng!  

 

 

Lâm Phong là kẻ không thể chiến thắng được!  

 

 

“Còn nhớ hôm qua tôi nói gì không? Không nên chọc vào tôi…”  

 

 

Adv

Lâm Phong nói xong, lập tức dùng Sưu Hồn Thuật.  

 

 

Một tiếng kêu thảm như tiếng lợn bị chọc tiết phát ra, cả người Trương Diệu mềm nhũn, cuối cùng hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép…  

 

 

Trí nhớ của một người rất hỗn độn.  

 

 

Cho nên mỗi lần Lâm Phong dùng Sưu Hồn Thuật đều chọn tìm vài tin tức mình muốn biết.  

 

 

Ví dụ như những buổi tối tuyệt vời mà Trần Sơn và Trương Diệu ở cạnh nhau, anh bỏ qua.  

 

 

“Người của Vu tộc!”  

 

 

Lâm Phong lẩm bẩm. Đây là lần thứ ba anh gặp họ rồi.  

 

 

Cổ sư Miêu Vô Song mang theo một đống cổ trùng vàng vọt, đứa con rơi Gia Cát Mặc Trần ở Phổ Đà Sơn, cùng với Âm Dương Ma Quân này!  

 

 

“Hình như người của Vu tộc đều có tâm lý biến thái?”  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 

 

Sau đó anh kiểm tra công pháp tu luyện của Âm Dương Ma Công.  

 

 

Bà ta học lén rất nhiều công pháp của các tông môn, Ngũ Hành Độn Thuật của Đạo môn, Cửu Chuyển Luyện Dược Quyết của Dược Vương cốc, Hợp Hoan Pháp của Hoa Thần Cung…  

 

 

Trong số đó, đặc biệt nhất là Âm Dương Ma Công.  

 

 

Cái này rất biến thái, thích hợp cho phụ nữ tu luyện!  

 

 

Nếu đàn ông muốn luyện thì phải tự thiến!  

 

 

Sau khi tự thiến, chân khí tự sinh, dung nhập đan điền, không có trở ngại, lấy âm bổ dương, âm dương giao hợp…  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong không nghĩ nổi nữa.  

 

 

Công pháp biến thái như thế không thích hợp với anh…  

 

 

“Lâm Phong, thế này là sao?”  

 

 

Trần Bắc Huyền tiến lên, nhỏ giọng hỏi.  

 

 

Những người khác cũng tò mò nhìn anh.  

 

 

“Không có gì, ngu đi mà thôi.”  

 

 

Lâm Phong thuận miệng đáp lời, sau đó nhìn Trần Y Nặc nói:  

 

 

“Y Nặc, em đoán đúng rồi, Âm Dương Ma Quân này là người giết mẹ em. Bà ta vì công pháp tu tiên của nhà họ Trần, hại chết mẹ em, rồi mượn cơ hội gả cho ba em, hầu hạ ông ấy vài chục năm, muốn lấy được tin tức từ đó…”  

 

 

Nói xong, đám người Trần Sơn đều tái mặt.  

 

 

Chỉ là chuyện này đã vài chục năm rồi.  

 

 

Bây giờ nói ra trong lòng họ cũng không còn đau buồn nữa, chỉ có cảm giác khó nói mà thôi…  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 527


 “Đẹp… Đẹp quá!”  

 

 

“Đẹp quá đi!”  

 

 

Thấy cô ta, đàn ông nhà họ Trần đều lộ ra vẻ ham muốn!  

 

 

Nhất là Trần Thiên Hủ, kích động run rẩy!  

 

 

Là cô ấy!  

 

 

Adv

Cô ấy thật sự tới đây!  

 

 

Chẳng lẽ là tới tìm mình sao?  

 

 

Chỉ có Trần Sơn sau chuyện vừa rồi không chỉ không thấy đẹp, mà còn thấy gai cả người.  

 

 

Một lần bị rắn cắn rồi, bây giờ đối mặt với phụ nữ, trong lòng ông ấy có bóng ma.  

 

 

Adv

“Cô gái này, cô là?”  

 

 

Trần Bắc Huyền hơi sững ra một lát, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.  

 

 

Cô gái này rất lạ!  

 

 

Với thực lực của ông ấy, cho dù một cô gái xinh đẹp cỡ nào cũng không đủ khiến ông ấy thất thần.  

 

 

Điều này nghĩa là, vừa nãy vào đây, cô gái này đã sử dụng Mị thuật!  

 

 

“Tôi là Tô Vũ Tình.”  

 

 

Giọng nói của cô gái rất êm tai, như tiếng chim sơn ca.  

 

 

…  

 

 

Cùng lúc đó, trước cửa Thanh Thành Kiếm Phái.  

 

 

Hàn Phi dẫn theo một đám đệ tử, đứng ở trước cửa, vẻ mặt bất an.  

 

 

Không có Lâm Phong dẫn đầu, bọn họ không dám đi vào.  

 

 

Bởi vì nếu vào sẽ bị Phó môn chủ Đường Thiên Hàm gặng hỏi.  

 

 

Bọn họ trả lời thế nào?  

 

 

Nói Môn chủ và thái thượng trưởng lão đã bị giết, từ nay Hàn Phi lên làm Môn chủ?  

 

 

Chẳng khác nào tìm chết!  

 

 

Phó môn chủ Đường Thiên Hàm tuy không bằng Hàn Nhất Kiếm, nhưng không kém bao nhiêu, chỉ thiếu chút nữa thôi là người kiếm hợp nhất được rồi!  

 

 

“Hàn trưởng lão, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Một đệ tử nhỏ giọng hỏi.  

 

 

“Chờ Lâm tiền bối về rồi chúng ta vào.” Hàn Phi nhỏ giọng đáp.  

 

 

Đúng lúc này, có một đám người cười nói từ Thanh Thành Kiếm Phái đi ra.  

 

 

Phó môn chủ Đường Thiên Hàm đi cạnh một thanh niên áo trắng, dáng vẻ cực kì cung kính.  

 

 

Nhìn thấy thanh niên áo trắng, Hàn Phi thầm giật mình.  

 

 

Sao người này lại tới!

 

Lúc này, Hàn Phi chỉ thấy cả người tê rần.  

 

Sao lại trùng hợp như thế?  

 

 

Thanh niên áo trắng này sớm không tới muộn không tới, vì sao cứ tới vào lúc này?  

 

 

Nếu đối phương nhúng tay, hậu quả bọn họ không chịu nổi!  

 

 

Hắn có thể chắc chắn, dù Lâm Phong đứng trước mặt thanh niên này cũng chẳng là gì!  

 

 

Người này là Phùng Mục Trần, con trai ruột của môn chủ Phùng Thiên Luân của Thần Võ Môn, môn phái hàng đầu của Thập Vạn Đại Sơn, cũng là thiên kiêu được toàn bộ giới võ đạo Vân Xuyên công nhận!  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 528


 Anh ta từng giấu thân phận, một mình rời núi.  

 

 

Một người một chiêu, quét sạch đám thanh niên tầm tuổi mình của các môn phái ở Thập Vạn Đại Sơn.  

 

 

Sau đó, dù là thế hệ trước cũng không có ai địch lại anh ta!  

 

 

Trong mắt rất nhiều võ giả Thập Vạn Đại Sơn, Phùng Mục Trần chính là vô địch!  

 

 

Có người nói anh ta là tiên giáng trần!  

 

 

Adv

Có người nói anh ta là thánh nhân chuyển thế!  

 

 

Những chiến tích kinh khủng này cũng nhanh chóng được quốc gia để ý tới…  

 

 


Tương truyền, Bộ trưởng tổng bộ chấp pháp từng tự mình đến chào hỏi Thần Võ Môn.  

 

 

Trong lúc đó, không ai biết có chuyện gì xảy ra.  

 

 

Adv

Chỉ biết khi bộ trưởng rời khỏi đó, lập tức tuyên bố ra ngoài, Phùng Mục Trần sẽ là Chân Long Chi Tử đời tiếp theo!  

 

 

Phải biết rằng, mỗi đời Chân Long Chi Tử đều là căn cơ của Đại Hạ, là trụ cột vững vàng của Đại Hạ trước kẻ địch nước ngoài…  

 

 

Điều kiện duy nhất để trở thành Chân Long Chi Tử là phải tham gia kế hoạch tuyển chọn, trổ hết tài năng giữa vô số thiên tài trên toàn quốc.  

 

 

Nhưng Phùng Mục Trần không cần tham gia!  

 

 

Quốc gia vì anh ta mà phá lệ, nội bộ công nhận anh ta là Chân Long Chi Tử!  

 

 

Nghĩ tới đây, da đầu Hàn Phi tê rần.  

 

 

Chuyện quái gì thế này?  

 

 

Một nhân vật như Phùng Mục Trần sao lại tới Thanh Thành Kiếm Phái của bọn họ?  

 

 

Đúng lúc này, Đường Thiên Hàm cũng chú ý tới đám người Hàn Phi.  

 

 

Lão ta quay lại cung kính nói với Phùng Mục Trần một câu, sau đó đi tới chỗ Hàn Phi, liếc nhìn mọi người một cái.  

 

 

“Sao các người lại quay lại thế này? Môn chủ và Ngô Cuồng đâu? Sao không về cùng các người?”  

 

 

“Này…”  

 

 

Hàn Phi giả vờ bình tĩnh, nhưng trong đầu đang suy tính thật nhanh.  

 

 

Giờ nên trả lời thế nào?  

 

 

Nếu như nói lại chuyện vừa xảy ra ở nhà họ Trần, chắc chắn là sẽ đắc tội Lâm Phong!  

 

 

Nhưng nếu giấu diếm thì nghĩa là hoàn toàn đứng về phía Lâm Phong, sẽ không còn đường lui!  

 

 

Quan trọng là bây giờ còn chưa biết quan hệ giữa Đường Thiên Hàm và Phùng Mục Trần là như thế nào, vì sao Phùng Mục Trần lại tới Thanh Thành Kiếm Phái?  

 

 

“Hàn Phi, có việc thì nói, ấp a ấp úng cái gì?”  

 

 

Đường Thiên Hàm nhíu mày.  

 

 

Hàn Phi đang chuẩn bị nói thì đột nhiên, có một đệ tử lên tiếng:  

 

 

“Phó môn chủ, là thế này…”  

 

 

Đệ tử không hề do dự mà nói hết chuyện ở nhà họ Trần ra.  

 

 

“Đúng vậy! Phó môn chủ, chúng tôi suýt nữa đã chết ở bên đó!”  

 

 

“Phó môn chủ, Lâm Phong chó chết kia sắp tới rồi, ông nhất định phải nghĩ được kế sách đối phó!”  

 

 

“Lúc đó đánh nhau, Hàn trưởng lão vốn là cao thủ Võ Hồn Cảnh nhưng lại lùi ra sau chúng tôi, còn đi đầu hàng trước…”  

 

 

Những đệ tử khác đều phẫn nộ nói.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 529


 

 Nghe các đệ tử nói xong, Đường Thiên Hàm đột nhiên lạnh mặt, sát khí bùng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Phi, nói:  

 

“Hàn Phi, dám mơ ước vị trí Môn chủ, phản bội Thanh Thành Kiếm Phái?”  

 

 

“Phó môn chủ, ông nghe tôi giải thích!”  

 

 

Da đầu Hàn Phi tê rần.  

 

 

Hắn không ngờ được, chuyện sẽ đi tới mức này!  

 

 

Adv

“Cậu không cần giải thích! Từ ban đầu tôi đã thấy người như cậu cực kì nguy hiểm, làm gì cũng núp sau để người khác lên trước! Không ngờ cảm giác của tôi lại đúng! Lòng mang dạ thú, nên giết!”  

 

 

Giọng nói của Đường Thiên Hàm lạnh như băng.  

 

 

Lão ta lập kiếm quyết, tấn công Hàn Phi.  

 

 

“Vèo vèo!”  

 

Adv

 

Ba kiếm ảnh màu vàng kim lập tức xuất hiện quanh Đường Thiên Hàm, kiếm khí bén nhọn quét ra, khiến cây cối xung quanh điên cuồng lung lay, lúc nào cũng có thể gãy được!  

 

 

“Vụt!”  

 

 

Nhìn thấy vậy, Hàn Phi cũng không hề chần chừ, lập tức xuất kiếm nghênh địch.  

 

 

Ở Thanh Thành Kiếm Phái nhiều năm, hắn hiểu rõ tính cách Đường Thiên Hàm!  

 

 

Nếu Đường Thiên Hàm muốn giết người, hoàn toàn không nghe giải thích!  

 

 

Lúc này, rõ ràng Đường Thiên Hàm đã có sát ý!  

 

 

“Rầm!”  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Nháy mắt, hai người va vào nhau!  

 

 

Kiếm khí bốn phía, kiếm ảnh vù vù!  

 

 

Dư âm bùng nổ ra khiến mọi thứ xung quanh gần như bị san phẳng!  

 

 

Các đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái có mặt ở đấy đều nhăn mặt lùi lại, tránh khỏi trận chiến.  

 

 

Cách đó không xa, Phùng Mục Trần vẫn không nhúc nhích.  

 

 

Dư âm kinh khủng lan tới trước mặt Phùng Mục Trần chừng một thước thì tiêu tán, không tạo thành thương tổn gì với anh ta.  

 

 

Gương mặt tuấn tú của anh ta bình thản, yên lặng nhìn trận chiến trước mặt, ánh mắt như đang nhìn trẻ con trong nhà chơi đùa!  

 

 

“Hàn Phi, hay lắm! Ở trong Thanh Thành Kiếm Phái lâu như vậy mà luôn che giấu thực lực! Với năng lực này của cậu, dù là Ngô Cuồng cũng không phải đối thủ của cậu đúng không?”  

 

 

Đường Thiên Hàm nhìn Hàn Phi, lạnh lùng nói.  

 

 

Vẻ mặt Hàn Phi không thay đổi.  

 

 

Hắn là một người cẩn thận! Che giấu thực lực là để bảo vệ bản thân mà thôi!  

 

 

Hắn thấy, chỉ có kẻ ngu mới để lộ hoàn toàn thực lực của mình cho người khác xem!  

 

 

“Đường Thiên Hàm, ông mặc kệ tôi thì làm sao? Tôi không muốn đối địch với ông.” Hàn Phi đột nhiên nói.  

 

 

“Thả cậu đi? Hàn Phi, cậu cho rằng mình giấu diếm thực lực là có thể ngăn cản tôi sao? Vô nghĩa, tôi cũng che giấu mình!”  

 

 

Vẻ mặt Đường Thiên Hàm lạnh lẽo.  

 

 

Lão ta đột nhiên ném trường kiếm trong tay lên trời, sau đó tay tạo kiếm quyết, cả người hóa thành một luồng sáng, dung nhập với trường kiếm trên không!  

 

 

Lúc này, người kiếm hợp nhất, như một mặt trời chói chang, lơ lửng nơi chân trời, tỏa ra ánh sáng chói lóa, khiến mọi người đều không mở nổi mắt!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 530


Đường Thiên Hàm thế mà cũng đạt đến cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất!  

 

 

Trở thành người thứ hai của Thanh Thành Kiếm Phái, sau Hàn Nhất Kiếm, đạt đến cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất!  

 

 

Tên này thế mà còn ẩn giấu thực lực sâu hơn cả mình!  

 

 

Chẳng lẽ lão ta đã sớm ngấm ngầm thèm muốn vị trí Môn chủ sao?  

 

 

Trong lòng Hàn Phi lạnh như băng.  

 

 

Nhưng bây giờ nghĩ đến những điều này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!  

 

Adv

 

Hắn thậm chí còn không thể quay người bỏ chạy, bởi vì một khi quay người sẽ để lộ sơ hở, chắc chắn sẽ chết!  

 

 

Cho nên, bây giờ việc duy nhất hắn có thể làm chính là liều mạng!  

 

 


"Thiên, Địa, Nhân tam kiếm, lên!"  

 

 

Hàn Phi tay nắm kiếm quyết, điên cuồng gào thét, trong cơ thể trào ra năng lượng vô cùng cuồng bạo.  

 

 

Adv

Những năng lượng này dung hợp với thanh kiếm dài trong tay hắn, đánh về phía Nhân Kiếm Hợp Nhất của Đường Thiên Hàm!  

 

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Một kiếm hắn thi triển toàn lực, thế mà lại bị Nhân Kiếm Hợp Nhất của Đường Thiên Hàm dễ dàng phá giải...  

 

 

Đây chính là Nhân Kiếm Hợp Nhất sao?  

 

 

Quả nhiên là cảnh giới cao thâm nhất của Tam Kiếm Quyết!  

 

 

"Vù~"  

 

 

Nhìn thấy đạo kiếm quang kia, tốc độ không hề chậm lại mà lao về phía mình, sắc mặt Hàn Phi tràn đầy vẻ tuyệt vọng!  

 

 

Hắn vốn tưởng rằng với sự giúp đỡ của Lâm Phong, mình có thể trở thành chưởng môn Thanh Thành Kiếm Phái, tiến tới đỉnh cao của cuộc đời...  

 

 

Không ngờ kết cục cuối cùng lại như vậy!  

 

 

Vẫn là quá tham lam rồi!  

 

 

Tính cách hắn vốn cẩn thận, tại sao lại sinh ra lòng tham lớn đến vậy?  

 

 

Chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian nữa.  

 

 

Hắn cũng có thể bước vào cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, hắn cũng có thể đi trên con đường vô địch...  

 

 

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn!  

 

 

...  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Những đệ tử khác của phái Thanh Thành xung quanh đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt!  

 

 

Phó môn chủ quả nhiên lợi hại!  

 

 

Nhân kiếm Hợp Nhất vừa ra, dễ dàng nghiền ép Hàn trưởng lão!  

 

 

Thậm chí.  

 

 

Bọn họ đều cho rằng Lâm Phong trước đó chỉ gặp may mắn!  

 

 

Nếu lúc đó môn chủ toàn lực giao chiến, thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất, thì Lâm Phong làm sao có thể đỡ nổi?  

 

 

Nhưng ngay khi mọi người đều cho rằng trận chiến đã kết thúc.  

 

 

Thân ảnh thon dài của Lâm Phong xuất hiện từ xa!  

 

 

Anh đứng cách đó ngàn mét, duỗi bàn tay to, một lượng lớn linh khí từ lòng bàn tay anh trào ra, cuối cùng ở giữa không trung biến thành một bàn tay vàng!  

 

 

"Ùng~"  

 

 

Bàn tay vàng rất dễ dàng nắm lấy thanh kiếm dài đang bay nhanh kia.  

 

 

"Xoang xoang xoang~"  

 

 

Thanh kiếm rung lên dữ dội, bùng phát ra kiếm quang chói mắt, phát ra từng tiếng kiếm vang khủng khiếp, muốn thoát khỏi tay của Lâm Phong!  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 531


 

 Lâm Phong khẽ cười một tiếng, từng bước từng bước đi tới, thoạt nhìn thì chậm rãi, nhưng trong nháy mắt đã đi được ngàn mét, trong chớp mắt đã đến trước mặt mọi người!  

 

Ánh mắt chế giễu của anh đảo qua cả đám người đang có mặt, sau đó bàn tay to nhẹ nhàng nắm lại.  

 

 

"Rắc!"  

 

 

Thanh kiếm dài được luyện bằng hàn thiết kia kêu lên một tiếng rồi gãy đôi.  

 

 

Đường Thiên Hàm dung nhập cả người vào trong thanh kiếm dài, thậm chí ngay cả một câu cũng chưa kịp nói, đã bị bóp thành một đoàn sương máu!  

 

Adv

 

"Nhân Kiếm Hợp Nhất, cũng chỉ đến thế thôi!"  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 


 

...  

 

 

Yên tĩnh!  

 

Adv

 

Vô cùng yên tĩnh!  

 

 

Lúc này.  

 

 

Tất cả đệ tử phái Thanh Thành đều rơi vào trạng thái đờ đẫn!  

 

 

Nhân Kiếm Hợp Nhất mà bọn họ vẫn luôn tự hào, cứ như vậy bị phá vỡ một cách dễ dàng sao?  

 

 

Phó môn chủ Đường cũng giống như môn chủ Hàn Nhất Kiếm trước đó, bị Lâm Phong tiện tay bóp chết!  

 

 

Hơn nữa lần này.  

 

 

Không hề có yếu tố may mắn nào cả!  

 

 

Phó môn chủ thực sự đã thi triển toàn bộ thực lực của mình, nhưng kết quả vẫn không có chút thay đổi nào!  

 

 

"Quá... mạnh!!!"  

 

 

Hàn Phi không nhịn được nuốt nước miếng.  

 

 

Khuôn mặt bình tĩnh của Phùng Mục Trần cuối cùng cũng có sự thay đổi, nhưng lại không có bất kỳ động tác nào, mà chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Phong, không biết đang nghĩ gì.  

 

 

Lúc này, Lâm Phong dời ánh mắt sang Hàn Phi, nhàn nhạt nói:  

 

 

"Tôi đã nói anh đợi tôi về rồi hãy đi vào cơ mà?"  

 

 

"Tôi thật sự đứng ở cửa đợi cậu, là bọn Đường Thiên Hàm ra ngoài, vừa khéo đụng phải!"  

 

 

Hàn Phi vội vàng kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi một lần nữa.  

 

 

Lâm Phong nghe xong lập tức chuyển ánh mắt lạnh như băng về phía đám đệ tử phái Thanh Thành vừa lên tiếng kia!  

 

 

Đám đệ tử này thấy ánh mắt của Lâm Phong, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, da đầu tê dại, trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.  

 

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo.  

 

 

Đám đệ tử liền quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:  

 

 

"Lâm... Lâm tiền bối! Chúng tôi cũng không muốn nói như vậy! Phó môn chủ lợi hại như vậy, chúng tôi không cản nổi!"  

 

 

"Đúng vậy! Chúng tôi chỉ là hạng nhỏ bé, trước mặt cường giả như phó môn chủ không có sức chống đỡ!"  

 

 

"Lâm tiền bối, xin anh hãy tha cho chúng tôi! Chúng tôi lần sau không dám nữa!"  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, nhàn nhạt nói:  

 

 

"Lúc ở nhà họ Trần đã cho mấy người một cơ hội, chỉ cần mấy người theo yêu cầu của tôi mà làm việc cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi mấy người! Nhưng mấy người lại lựa chọn tự tay chôn vùi chính mình!"  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 532


 Ngay lúc này.  

 

Có một đệ tử dường như đã nghĩ ra điều gì đó, vội vàng dời ánh mắt cầu cứu sang Phùng Mục Trần, lớn tiếng cầu xin:  

 

 

"Đại nhân Mục Trần! Cứu chúng tôi! Xin anh ra tay cứu chúng tôi!"  

 

 

Thấy cảnh này.  

 

 

Những đệ tử khác cũng tỉnh táo lại.  

 

 

Adv

Chỉ cảm thấy bản thân vừa rồi đúng là bị dọa choáng váng, vậy mà lại quên mất Phùng Mục Trần vẫn đang ở bên cạnh nhìn!  

 

 

Vừa rồi bọn họ chọn phản bội Lâm Phong, chính là vì Phùng Mục Trần ở đây, chứ không phải vì Đường Thiên Hàm!  

 

 

Có yêu nghiệt số một Thập Vạn Đại Sơn, Phùng Mục Trần ở đây,  

 


 

Làm sao đến lượt Lâm Phong ngang ngược chứ?  

 

 

Adv

"Đại nhân Mục Trần, xin hãy chủ trì công đạo cho phái Thanh Thành chúng tôi!"  

 

 

"Đại nhân Mục Trần, anh là cường giả số một Thập Vạn Đại Sơn, giờ phái Thanh Thành chúng tôi bị tên điên kia tàn sát, xin đại nhân hãy ra tay!"  

 

 

Trong mắt một đám đệ tử lóe lên một tia cuồng nhiệt, từng người hùng hồn nói.  

 

 

Lâm Phong thuận theo ánh mắt của đám đệ tử, nhìn về phía Phùng Mục Trần.  

 

 

Một cái nhìn này.  

 

 

Lông mày anh liền nhíu lại!  

 

 

Tu tiên giả!  

 

 

Phùng Mục Trần này thế mà lại là một tu tiên giả!  

 

 

Hơn nữa đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ.  

 

 

Lâm Phong vô cùng chấn động, không ngờ trên đời này ngoài anh ra còn có tu sĩ Nguyên Anh trẻ tuổi đến vậy!  

 

 

Quan trọng nhất là.  

 

 

Anh còn cảm nhận được một tia khí tức võ đạo trên người Phùng Mục Trần!  

 

 

Nói cách khác, Phùng Mục Trần vừa tu tiên vừa tu võ đạo, song tu cùng tồn tại, điều này quả thực rất khó tin.  

 

 

"Lâm Phong! Cậu có biết anh là ai không?"  


 

 

Phùng Mục Trần mỉm cười với Lâm Phong, ra vẻ rất thân thiết.  

 

 

"Có phải là lão yêu quái nào đoạt xá không?"  

 

 

Lâm Phong bình tĩnh đáp.  

 

 

Cho dù đối phương là Nguyên Anh sơ kỳ, cũng không thể là đối thủ của anh!  

 

 

"Ha ha..."  

 

 

Phùng Mục Trần bật cười, sau đó lắc đầu, nói:  

 

 

"Anh không phải lão yêu quái đoạt xá! Xét về vai vế, anh hẳn là sư huynh của cậu!"  

 

 

Lâm Phong cau mày, nói: "Anh đang nói nhảm nhí gì vậy?"  

 

 

"Anh đúng là sư huynh của cậu!"  

 

 

Phùng Mục Trần dừng lại một chút, lại nói:  

 

 

"Nói chính xác hơn, anh là Lục sư huynh của cậu! Trên anh còn có năm người!"  

 

 

"Sư phụ đã dùng năm trăm năm, đi khắp trong nước Đại Hạ, thu nhận bảy người có tài năng tuyệt thế... Anh là người thứ sáu, còn cậu là người thứ bảy!"  

 

 

Không đợi Lâm Phong trả lời, anh ta lại nói, ý tứ có vẻ thâm sâu:  

 

 

"Cậu là người được sư phụ coi trọng nhất! Sư phụ vì muốn toàn tâm toàn ý dạy cậu, thế mà lại đuổi cả sáu đồ đệ bọn anh ra khỏi sư môn..."  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 533


 

 Hóa ra mình còn có sáu vị sư huynh, sư tỷ?  

 

Chuyện này lão già kia chẳng hề nhắc tới với anh chút nào!  

 

 

Lâm Phong hỏi: "Anh có chứng cứ gì?"  

 

 

"Sư phụ thích ăn sủi cảo..."  

 

 

"Ngoài ra, sư phụ còn rất biến thái, thích đánh đập đồ đệ, còn nói đánh chúng ta là vì muốn tốt cho chúng ta..."  

 

 

"Những điều này có tính là chứng cứ không?"  

 

Adv

 

Phùng Mục Trần nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy liền im lặng.  

 


 

Biết được chi tiết đến vậy, nói Phùng Mục Trần không phải là sư huynh của mình, anh cũng không tin!  

 

 

Lão già chết tiệt, chuyện quan trọng như vậy, thế mà lại không nói với mình?  

 

Adv

 

Mà thấy cảnh này.  

 

 

Mấy người khác trong sân đều rơi vào trạng thái hóa đá!  

 

 

Hóa ra, yêu nghiệt số một Thập Vạn Đại Sơn Phùng Mục Trần, thế mà lại là Lục sư huynh của Lâm Phong?  

 

 

…..  

 

 

"Vậy anh có biết lão già hiện tại ở đâu không?"  

 

 

Lâm Phong đột nhiên hỏi.  

 

 

"Nhiều năm rồi anh không gặp sư phụ!"  

 

 

Phùng Mục Trần lắc đầu.  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một chút, kể lại chuyện mộ tiên nhân.  

 

 

Phùng Mục Trần nghe vậy, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nói:  

 

 

"Cái này anh cũng không rõ, tâm tư của sư phụ, anh không đoán được! Nhưng nếu là do ông ấy sắp xếp, vậy đối với cậu chỉ có lợi chứ không có hại!  

 

 

"Được rồi..."  

 

 

Lâm Phong nghe vậy gật đầu, im lặng.  

 

 

Mặc dù Phùng Mục Trần là Lục sư huynh của anh, nhưng thực ra hai người rất xa lạ, cũng chẳng có gì để nói...  

 

 

Mà ngay lúc này.  

 

 

Phùng Mục Trần đột nhiên nói:  

 

 

"Thật ra năm xưa sư phụ đuổi bọn anh ra khỏi sư môn, anh cũng rất không vui! Cho nên... Tiểu sư đệ, có thể giao lưu một chút không?"  

 

 

Lâm Phong nhìn Phùng Mục Trần, nói:  

 

 

"Anh không phải là đối thủ của em! Em sợ đánh nhau, không khống chế được, lát nữa đánh chết anh thì không hay."  

 

 

"Tự tin đến vậy sao?"  

 

 

Phùng Mục Trần nhướng mày.  

 

 

"Anh xác định muốn thử đúng không?"  

 

 

Lâm Phong nghiêm túc hỏi.  

 

 

Phùng Mục Trần thấy vẻ nghiêm túc của Lâm Phong, không hiểu sao trong lòng lại run lên, thế mà lại có chút căng thẳng.  

 

 

…..

 

Phùng Mục Trần suy nghĩ một lát, nói:  

 

"Thật ra anh chỉ thử cậu thôi! Thấy cậu tự tin như vậy, anh cũng yên tâm rồi! Cái gọi là tu đạo, chính là đấu với người, đấu với trời! Cần nhất chính là sự tự tin vô địch như cậu!"  

 

 

"Nếu không, đạo tâm không vững, khi vượt qua Thiên Kiếp tam cửu, lục cửu, cửu cửu, dễ sinh tâm ma!"  

 

 

"Ha ha..."  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 534


 Cho dù là cảm ứng hay khống chế linh khí đều chiếm ưu thế rất lớn!  

 

Hơn nữa...  

 

 

Anh còn là một kiếm tu!!!  

 

 

Anh có thể khẳng định, một khi kiếm bản mệnh của mình xuất ra, dưới cảnh giới Xuất Khiếu, anh là vô địch, thậm chí ngay cả cảnh giới Xuất Khiếu anh cũng có thể đấu một trận!  

 

 

Phùng Mục Trần giao chiến với anh, cơ hội chiến thắng gần như không có!  

 

 

Adv

"Tiểu sư đệ! Cố gắng lên... Nhị sư tỷ không ôn hòa như anh đâu!"  

 

 

"Cách đây không lâu, cô ta ở Vatican đã đánh bại không ít Nguỵ Thần, chắc sắp về nước rồi đấy."  

 

 

"Nếu như cô ta gặp được cậu... Ha ha!"  

 

 

Phùng Mục Trần nói đến đây, không biết nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ lạ.  

 

 

Adv

"Nếu như nhị sư tỷ gặp được em, em sẽ cho nhị sư tỷ nếm thử sự lợi hại của em!"  

 

 

Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

 

Phùng Mục Trần nghe vậy sửng sốt.  

 

 

Xem ra tiểu sư đệ này còn điên cuồng hơn cả những gì mình tưởng tượng!  

 

 

Nhưng điều này cũng là bình thường!!  

 

 

Bảy sư huynh đệ bọn họ, ai mà không điên cuồng? Ai mà không tự cho mình là vô địch?  

 

 

"Tiểu sư đệ, câu nói này của cậu, anh sẽ chuyển lời lại cho nhị sư tỷ!"  

 

 

Phùng Mục Trần đột nhiên cười toe toét.  

 

 

Lâm Phong gật đầu, căn bản không để tâm!  

 

 

Anh rất mong muốn được giao chiến một trận với nhị sư tỷ, để xem thực lực của mình rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào!  

 

 

"Bây giờ anh ít khi ở Thập Vạn Đại Sơn, thường ở Kinh Thành hơn! Đây là cách liên lạc của anh, nếu như gặp phải phiền phức gì, có thể đến tìm anh!"  

 

 

"Anh còn có việc, đi trước đây!"  

 

 

Phùng Mục Trần đưa phương thức liên lạc của mình cho Lâm Phong rồi xoay người rời đi!  

 

 


Lâm Phong nhìn theo bóng lưng Phùng Mục Trần rời đi, trong mắt ánh lên vẻ khác thường!  

 

 

Lần này đến Thanh Thành kiếm phái.  

 

 

Không ngờ lại quen biết được Lục sư huynh, trong lòng anh có một cảm xúc khó nói nên lời.  

 

 

Mà lúc này.  

 

 

Thấy Phùng Mục Trần rời đi, đám đệ tử Thanh Thành kiếm phái không nhịn được nữa!  

 

 

Ai nấy sợ đến mức mặt mũi tái mét, nước mắt giàn giụa!  

 

 

Phùng Mục Trần là hy vọng duy nhất của bọn họ, nếu như anh ta rời đi, cả đám chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!  

 

 

"Đại nhân Mục Trần..."  

 

 

Một đám đệ tử há miệng định cầu cứu,  

 

 

nhưng lời còn chưa dứt, thì thấy Phùng Mục Trần cách không đánh một quyền về phía bọn họ!  

 

 

"Thần Vũ Quyền!"  

 

 

Quyền phong khủng khiếp mang theo linh khí mênh mông gào thét lao ra.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Một đám đệ tử đồng loạt nổ tung thành một đám sương máu!  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 535


 Thần Vũ Quyền!  

 

 

Là thần thông đỉnh cấp của Thần Võ Môn!  

 

 

Vừa rồi Phùng Mục Trần thi triển Thần Vũ Quyền, mặc dù không nhằm vào bọn họ, nhưng cũng khiến bọn họ cảm thấy ngạt thở!  

 

 

Đây chính là cường giả số một Thập Vạn Đại Sơn sao? Quá mạnh rồi!  

 

 

"Tiểu sư đệ, một quyền này của anh thế nào?"  

 

 

Adv

Phùng Mục Trần đột nhiên hỏi.  

 

 

"Võ đạo dù sao cũng chỉ là võ đạo... Mạnh cũng có hạn."  

 

 


Lâm Phong đáp.  

 

 

"Tiểu sư đệ, trên đời này vạn vật đều có ưu khuyết điểm của nó, đừng nên có suy nghĩ quá hẹp hòi! Nếu như võ đạo thật sự không ra gì như cậu nghĩ, thì cũng sẽ không thể vượt trội trong thời hiện đại như bây giờ!"  

 

 

Adv

Phùng Mục Trần nói một câu đầy thâm ý, sau đó cười cười, rất nhanh đã biến mất trước mặt mọi người.  

 

 

Lâm Phong nhìn theo bóng lưng Phùng Mục Trần rời đi, trong mắt liên tục lóe sáng.  

 

 

Nếu như là người khác nói câu này, anh căn bản sẽ không để vào lòng, nhưng Phùng Mục Trần là đệ tử của lão già kia, chắc chắn có chỗ hơn người!  

 

 

Chẳng lẽ mình thật sự nghĩ võ đạo quá đơn giản rồi sao?  

 

 

Lâm Phong trong lòng suy tư.  

 

 

Lúc này.  

 

 

Hàn Phi đến bên cạnh Lâm Phong, cung kính nói:  

 

 

"Không ngờ Lâm tiền bối lại là đồng với đại nhân Mục Trần, trách không được lại lợi hại như vậy!"  

 

 

"Anh ta rất nổi tiếng sao?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Nổi tiếng sao? Phùng Mục Trần chính là Chân Long Chi Tử duy nhất được công nhận!"  

 

 

Hàn Phi kể lại mọi chuyện về Phùng Mục Trần.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia khác thường, không ngờ Lục sư huynh lại lựa chọn cống hiến cho đất nước, trở thành Chân Long Chi Tử!  

 

 

Điều này không phù hợp với khái niệm tu tiên của anh.  

 

 

Anh cho rằng, tu sĩ chính là không bị trói buộc, tung hoành trời đất, nếu như tự trói mình vào một xiềng xích, như vậy còn gọi là tu tiên sao?  

 

 

Lục sư huynh này đúng là có chút kỳ quái!  

 

 

Mà ngay lúc này.  

 

 

Vị trưởng lão cuối cùng của Thanh Thành Kiếm Phái cũng dẫn theo các đệ tử khác vây quanh, cung kính chào hỏi Lâm Phong!  

 

 

Bỏ qua mối quan hệ giữa Lâm Phong và Phùng Mục Trần, chỉ riêng việc Lâm Phong vừa rồi giết chết Đường Thiên Hàm cũng đủ khiến bọn họ cảm thấy kính sợ!  

 

 

"Mấy người đều là người của Thanh Thành Kiếm Phái?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Đúng vậy! Tôi là thái thượng trưởng lão của Thanh Thành Kiếm Phái, Tôn Thượng! Những người này là đệ tử của Thanh Thành Kiếm Phái!"  

 

 

Tôn Thượng cung kính nói.  

 

 

"Môn chủ, phó môn chủ của mấy người đều đã bị tôi giết chết! Từ nay về sau, Hàn Phi tạm thời đảm nhiệm vị trí môn chủ! Mấy người có ý kiến gì không?"  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Tôn Thượng và những người khác nghe vậy nhìn Hàn Phi, do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, đồng ý với chuyện này!  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 536


 

 Vừa rồi hắn gần như tuyệt vọng, không ngờ Lâm Phong lại là sư đệ của Phùng Mục Trần, khiến cục diện lập tức đảo ngược!  

 

Trong lòng hắn thầm nghĩ sau này nhất định phải ôm chặt lấy đùi Lâm Phong!  

 

 

Có nhân vật như vậy chống lưng, hắn không cần phải nhíu mày, đứng sau mọi người nữa rồi!  

 

 

……  

 

 

Nói chuyện phiếm đôi câu.  

 

 

Adv

Lâm Phong bảo Hàn Phi và Tôn Thượng dẫn mình đến kho chứa đồ của Thanh Thành Kiếm Phái.  

 

 

Trong kho chứa đồ có rất nhiều của cải mà Thanh Thành Kiếm Phái thu thập được trong nhiều năm.  

 

 

Đa phần là công pháp bí tịch, binh khí lợi hại, thảo dược quý hiếm các loại…  

 

 

Lâm Phong lấy một số thảo dược cần thiết để luyện chế Thối Thể Đan, sau đó cau mày nói:  

 

 

Adv

“Linh thạch để đâu rồi?”  

 

 

“Lạ thật, tôi nhớ là linh thạch đều để trong kho chứa đồ mà! Sao ở đây lại không có viên nào vậy.”  

 

 

Hàn Phi có chút nghi hoặc nói.  

 

 

Bên cạnh, Tôn Thượng già đời nở một nụ cười, nói:  

 

 

“Là thế này! Vừa rồi đại nhân Mục Trần đến đây, đã mua hết linh thạch… Tổng cộng là ba nghìn bốn trăm viên linh thạch! Đổi được rất nhiều vật tư luyện võ đấy!”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì im lặng.  

 

 

Còn Hàn Phi thì cau mày.  

 

 

Thảo nào Phùng Mục Trần lại đến Thanh Thành Kiếm Phái, hoá ra là vì linh thạch!  

 

 

Hàn Phi suy nghĩ một lát rồi nói:  

 

 

“Lâm tiền bối, nếu như cậu cần linh thạch, tôi có thể giúp cậu đến các môn phái khác thu thập.”  

 

 

“Vậy thì làm phiền anh rồi!”  

 

 

Lâm Phong vỗ vai Hàn Phi.  

 

 

Dù là Tam Khẩu Đường hay Thanh Thành Kiếm Phái, mục đích thu phục của anh đều là để thu thập tài nguyên tu luyện cho mình, Hàn Phi hiểu chuyện như vậy khiến anh rất hài lòng.  

 


 

Hàn Phi lập tức cảm giác được thương mà sợ, ấp úng nói:  

 

 

“Không phiền, không phiền!”  

 

 

……  

 

 

Mười phút sau.  

 

 

Lâm Phong trở về nhà họ Trần.  

 

 

Chuyến đi đến Thanh Thành Kiếm Phái lần này khiến anh cảm thấy rất bất lực, không ngờ đến một ngày mình cũng bị người khác cướp mất cơ hội!  

 

 

Hơn nữa, người cướp cơ hội của anh lại chính là Lục sư huynh của anh!  

 

 

“Haiz! Phiền chết đi được!”  

 

 

Lâm Phong thở dài một hơi, đi về phía đại sảnh nghị sự.  

 

 

Nhưng chưa đi được bao lâu,  

 

 

Từ xa anh đã thấy một đám người nhà họ Trần vây quanh một người phụ nữ mặc áo trắng.  

 

 

Người phụ nữ mặc áo trắng đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành, dung nhan kiều diễm mà quyến rũ, toàn thân tỏa ra một sức hấp dẫn mê hoặc lòng người…  

 

 

Ngay cả Lâm Phong lần đầu nhìn thấy người phụ nữ này cũng phải ngẩn người ra.  

 

 

Nhưng rất nhanh  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 537


 Ngay cả phái nữ nhà họ Trần như Trần Y Nặc, Trần Y Thủy cũng rất có thiện cảm với Tô Vũ Tình, hở ra là cứ chị Vũ Tình này, chị Vũ Tình nọ, cực kỳ thân thiết!  

 

Không có lý do nào khác, chỉ đơn giản vì người phụ nữ này quá cuốn hút!  

 

 

Mỗi cử chỉ của cô ta đều vô cùng quyến rũ, khiến người ta cầm lòng không đậu sinh ra thiện cảm, muốn gần gũi với cô ta.  

 

 

Ở đây chỉ có Trần Sơn ngồi một mình trong góc, không nói lời nào.  

 

 

Ông ấy vừa uống trà vừa nhìn mọi người với vẻ mặt khinh bỉ.  

 

 

Adv

Một đám đần độn!  

 

 

Có khi đối phương là đàn ông đấy, lúc đó cho mấy người ghê tởm chết luôn!  

 

 

“Cô Vũ Tình! Năm đó vội vã từ biệt, tôi thật sự không ngờ sẽ còn có thể gặp lại cô! Cô đến nhà họ Trần để tìm tôi đúng không?”  

 

 

Trần Thiên Hủ nói với vẻ mặt say mê.  

 

Adv

 

Tô Vũ Tình có đôi mắt đẹp và dịu dàng như nước.  

 

 

Thật ra cô ta chẳng nhớ gì về Trần Thiên Hủ cả, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn dịu dàng đáp:  

 

 

“Dáng vẻ rạng ngời của anh Trần năm đó khiến tôi có ấn tượng rất sâu sắc.”  

 

 

“Thật hả? Không ngờ tôi lại xuất sắc như thế trong mắt cô Vũ Tình!”  

 

 

Trần Thiên Hủ kích động, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, hạnh phúc đến mức sắp ngất luôn tại chỗ!  

 

 

Những người đàn ông khác thấy thế đều tỏ ra hâm mộ.  

 

 

Không ngờ Tô Vũ Tình lại đến tìm Trần Thiên Hủ!  

 

 

Bình thường cái tên này kiêu ngạo lắm, không ngờ bản tính thật sự của anh ta lại khác hẳn với biểu hiện bên ngoài.  

 

 

Tô Vũ Tình cười, dời mắt nhìn sang Trần Y Nặc.  

 

 

Đây là người phụ nữ của Lâm Phong ư?  

 

 

Ngoại hình cũng tạm ổn, đáng tiếc chỉ là một người bình thường!  

 

 

Khi thấy Tô Vũ Tình nhìn mình, Trần Y Nặc thầm căng thẳng!  

 

 


Cô ấy vẫn luôn cảm thấy mình rất xinh đẹp, nhưng khi đối diện với những người phụ nữ như Tô Vũ Tình, cô ấy vẫn mặc cảm, cảm xúc tự ti dâng trào trong lòng.  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phong sải bước đi vào!  

 

 

Mọi người thấy Lâm Phong về đều lần lượt lên tiếng chào hỏi.  

 

 

Lâm Phong gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Vũ Tình, hỏi:  

 

 

“Đó là ai vậy?”  

 

 

“Lâm Phong, cô ấy là Vũ Tình, tôi có kể cho cậu rồi! Lần này cô ấy đến nhà họ Trần tìm tôi chơi đấy!”  

 

 

Trần Thiên Hủ hào hứng đáp.  

 

 

Nghe vậy, trong mắt Lâm Phong thoáng hiện vẻ khác thường.  

 

 

Lúc trước khi ở khách sạn tại thành phố Kim Lăng, Trần Thiên Hủ đứng ngoài ban công một mình giữa đêm nói là nhớ một người, còn bảo người phụ nữ đó rất đẹp, chỉ có thể mơ ước chứ không thể có được…  

 

 

Khi đó anh còn cảm thấy Trần Thiên Hủ rất ngốc, bây giờ xem ra cũng có thể cảm thông.  

 

 

Mị thể trời sinh cũng là một loại thể chất đặc biệt!  

 

 

Nghe nói vào thời thượng cổ có một nữ tu cũng có mị thể trời sinh, cô ta kích hoạt thể chất của mình đến cực hạn, kết hợp với Mị thuật có thể gây ảo giác cho người khác, ngay cả cao thủ Độ Kiếp cũng bị ảnh hưởng!  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 538


 Tô Vũ Tình đứng lên cười chào hỏi.  

 

 

Biểu cảm ba phần ngây thơ, ba phần quyến rũ, ba phần xinh đẹp và một phần hiếu kỳ xuất hiện trên gương mặt đẹp tuyệt trần…  

 

 

Rất khó để tưởng tượng khi những biểu cảm này xuất hiện cùng lúc trên một gương mặt nhưng lại không làm người ta cảm thấy kỳ quặc, ngược lại khiến họ cảm thấy rất thu hút.  

 

 

“Đừng giả vờ trước mặt tôi, cô tới nhà họ Trần vì mục đích gì?”  

 

 

Lâm Phong hỏi thẳng.  

 

Adv

 

Anh không tin loại phụ nữ này sẽ đến tìm Trần Thiên Hủ.  

 

 

“Anh Lâm Phong, anh đang nói gì vậy? Một cô gái nhỏ bé như tôi có thể có mục đích gì được chứ?”  

 

 

Đôi mắt đẹp như ngôi sao của Tô Vũ Tình lấp la lấp lánh, cứ thế nhìn Lâm Phong một cách hết sức hồn nhiên và ngây thơ.  

 

 

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Phong dịu đi, một cảm giác thôi thúc dâng lên trong lòng, bản năng khiến anh muốn đối xử thật tốt với người phụ nữ này.  

 

Adv

 

Nhưng một giây sau, anh tỉnh táo lại, mặt mày lạnh như băng.  

 

 

Mị thuật!  

 

 

Người phụ nữ này chẳng những có mị thể trời sinh mà còn tu luyện Mị thuật!  

 

 

Lâm Phong nhìn lướt qua bốn phía.  

 

 

Thì phát hiện Trần Thiên Hủ, Trần Thiên Hành và những người đàn ông khác đều nhìn chằm chằm vào Tô Vũ Tình với vẻ mặt dịu dàng, đôi mắt chất chứa tình yêu nồng cháy.  

 

 

Với biểu hiện này của họ, dù lúc này Tô Vũ Tình có bảo họ đi chết, chắc họ cũng sẽ đi không chút do dự!  

 

 

Thậm chí đến cả Y Nặc, Trần Y Thủy và những người phụ nữ khác cũng sa vào Mị thuật của Tô Vũ Tình, ánh mắt đờ đẫn.  

 

 

“Hừ!”  

 

 

Lâm Phong khịt mũi một tiếng đánh thức mọi người, sau đó lạnh lùng nhìn Tô Vũ Tình:  

 

 

“Đừng giở trò trước mặt tôi, thành thật trả lời câu hỏi của tôi đi.”  

 

 

Tô Vũ Tình sửng sốt, không ngờ Lâm Phong lại không bị Mị thuật của mình ảnh hưởng!  

 

 

Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô ta lại hiện ra vẻ tươi cười, cô ta kéo áo xuống dưới vai, để lộ làn da trắng như tuyết…  

 

 

“Anh Lâm Phong, em không hiểu ý của anh thật mà!”  

 

 

“Rắc!”  

 

 

Lâm Phong dứt khoát bóp lấy cổ Tô Vũ Tình rồi nhấc cô ta lên, cười khẩy:  

 

 

“Cô mà cũng muốn quyến rũ tôi à? Cô tưởng có mị thể trời sinh là có thể muốn làm gì thì làm sao.”  

 

 

“Anh…”  

 

 

Tô Vũ Tình không còn thản nhiên như vừa rồi nữa, vẻ hoang mang lo sợ hiện lên trên gương mặt tuyệt đẹp.  

 

 

Cô ta nhớ lại những gì phó bộ trưởng nói với mình tối qua, lẽ nào Lâm Phong bị ông già nào đó đoạt xác thật?  

 

 

Khi nhìn thấy cảnh này con ngươi của Trần Thiên Hủ co lại, anh ta lập tức lớn tiếng nói:  

 

 

“Lâm Phong, cậu đang làm gì vậy hả? Tôi đã bảo là cô Vũ Tình tới nhà họ Trần tìm tôi mà!”  

 

 

“Đúng đó! Lâm Phong, cậu là đàn ông mà sao lại thô lỗ với phụ nữ thế, mau buông cô Vũ Tình ra đi!”  

 

 

“Chuyện gì thế này? Mọi người đang nói chuyện vui vẻ, cậu bóp cổ người ta làm gì?”  

 

 

Các thành viên nhà họ Trần khác cũng lần lượt lên tiếng bất bình.  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
861,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 539


 Trần Thiên Hủ cố chấp trả lời.  

 

 

Ngu ngốc!  

 

 

Lâm Phong bó tay với người anh vợ này thật rồi!  

 

 

Anh tàn nhẫn nói thẳng:  

 

 

“Anh chỉ là một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong thôi, còn người phụ nữ này có mị thể trời sinh, tu luyện Mị thuật, ngay cả Võ Hồn Cảnh bình thường ở trước mặt cô ta chắc cũng sẽ mê mẩn sắc đẹp của cô ta thôi! Anh nghĩ cô ta sẽ thích anh à?”  

 

 

“Cô ta tới đây rất có thể là để tìm tôi!”  

 

Adv

 

“Đờ mờ cậu! Cô ấy đâu có quen cậu, tại sao lại tìm cậu?”  

 

 

Trần Thiên Hủ hoàn toàn không tin.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, những người khác đều tỏ ra ngạc nhiên và nghi hoặc.  

 

 

Mị thể trời sinh gì cơ?  

 

Adv

 

Mị thuật gì cơ?  

 

 

Họ là võ giả trần tục nên không hiểu hàm ý trong những lời này cho lắm.  

 

 

Chỉ có Trần Bắc Huyền khẽ biến sắc mặt như thể biết gì đó…  

 

 

“Lâm Phong, anh có hiểu lầm gì không? Em thấy cô Vũ Tình có vẻ tốt bụng lắm mà!”  

 

 

Lúc này, Trần Y Nặc nhỏ giọng hỏi.  

 

 

“Anh Lâm Phong, anh hiểu lầm em thật rồi!”  

 

 

Tô Vũ Tình nhân cơ hội lên tiếng.  

 

 

Lúc này trong lòng cô ta như có sông dời biển lấp, không ngờ Lâm Phong lại dễ dàng nhìn thấu lai lịch của mình!  

 

 

Kể từ khi xuống núi cho tới nay, đây là lần đầu tiên cô ta gặp tình huống này!  

 

 

Lâm Phong không cảm xúc, tay phải từ từ bóp chặt hơn khiến mặt Tô Vũ Tình đỏ lên, sắp không thở nổi nữa!  

 

 

“Tôi hỏi lại lần cuối, cô là ai? Đến nhà họ Trần vì mục đích gì? Nếu không thì phải chết!”  

 

 

Trong lời nói của Lâm Phong đầy sát ý.  

 

 

Y Nặc và con gái đang ở nhà họ Trần, anh nhất định sẽ không để bất cứ kẻ nào gây nguy hiểm tới tính mạng của họ!  

 

 

“Lâm Phong, cậu dừng tay lại đi!”  

 


 

Nhìn thấy cảnh này, đám người Trần Thiên Hủ lập tức xông lên định ngăn cản.  

 

 

Nhưng Lâm Phong chỉ nhìn lướt qua họ, họ liền cảm thấy trái tim mình như sắp tan vỡ, mặt mũi tái nhợt, đứng đơ ra tại chỗ.  

 

 



 

“Tôi… Tôi nói! Anh buông tôi ra trước đã!”  

 

Tô Vũ Tình chật vật lên tiếng.  

 

 

Lâm Phong khịt mũi, thẳng tay ném Tô Vũ Tình xuống đất.  

 

 

Tô Vũ Tình bò dậy thở hồng hộc, mất một lúc lâu sau mới thở bình thường lại.  

 

 

Cô ta nhìn Lâm Phong với vẻ mặt phức tạp.  

 

 

Sao người đàn ông này lại khác hẳn so với những người đàn ông mà cô ta từng gặp trước đó vậy nhỉ, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả.  

 

 

“Thật ra tôi không có ác ý đâu, là phó bộ trưởng bảo tôi đến tìm anh! Ông ấy muốn khuyên anh than gia dự án Người được chọn, cống hiến cho nước nhà!”  

 

 

Tô Vũ Tình chậm rãi giải thích.  

 

 

“Nói vậy có nghĩa là cô là người của bộ chấp pháp?”  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong khẽ chớp.  

 

 

“Đúng vậy! Tôi là tổ trưởng tổ năm của bộ chấp pháp!”  

 

 

Tô Vũ Tình gật đầu.  

 

 

Cô ta sợ Lâm Phong rồi đấy!  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom