Cập nhật mới

Dịch Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 220: 220: Thiệp Mời


Biểu cảm Thích Vy thoáng chốc như bị chẹn họng, hơi bực dọc nhắc nhở hắn: “Mọi chuyện đều cần phải có thời gian, chớ được nước lấn tới”.

Cơ Vấn Thiên cười xòa nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Vậy ít nhất… cho ta xin chút tiền lãi trước”.

Chạm phải ánh mẳt đong đầy tình ý đó của hắn, sắc mặt Thích Vy hơi động, không đáp lời mà chủ động khoác tay lên cổ hắn.

Hôm nay bắt đầu từ sáng sớm, Cổ quản gia đã cảm thấy vương gia dường như có điểm nào đó không thích hợp, nói không ra chỗ nào quái lạ, nhưng chỉ cảm thấy so với vương gia của trước kia có điểm bất đồng.

Không chỉ có Cố quản gia phát hiện ra, mà cả Hình Tranh người mang theo công văn tới bàn công vụ cũng nhận thấy tâm trạng của vương gia dường như hơi khác thường, có phải là vương phủ lại xảy ra chuyện gì không.


CỔ quản gia đương nhiên là một đâu rối rắm, trong vương phủ hết thảy đều bình thường, việc nội bộ được ông ấy sắp xếp có ngăn nắp có trật tự, các loại sản nghiệp đứng tên vương gia, chưởng quỹ đều được giám sát dưới chế độ mới, thêm vào đó còn có vương phi thỉnh thoảng sẽ thuận miệng đưa ra một vài ý kiến, lợi nhuận hàng tháng đều tăng ổn định, chẳng có chỗ nào có vấn đề cả.

Nhưng không thể bỏ qua bất kỳ hành vi bất thường nào của người đứng đầu vương phủ là vương gia, một người là quản gia, kẻ còn lại là thuộc hạ th@n tín, hai người sau khi thương lượng một phen liền quyết định hỏi vương phi, nếu nói ai có thể nắm bắt được cảm xúc của vương gia rõ nhất, chắc chắn là người bên gối rồi!
Hai người họ tưởng rằng Thích Vy và Cơ Vấn Thiên chung phòng lâu như vậy đã làm qua lễ phu thê, chẳng ngờ vương gia anh minh oai phong trong lòng họ kỳ thực vẫn luôn chỉ có thế uống được chút canh, căn bản chưa mò được tới món chính!
Cơ Vấn Thiên cũng không thể để cho bọn họ biết một chuyện mất mặt như vậy, dù sao thì chẳng bao lâu nữa hắn cũng sẽ ăn được, cũng không phải vấn đề gì lớn.

“Bất thường?”, Thích Vy, người đang xem hồ sơ bệnh án kinh ngạc ngẩng đầu nhìn CỔ quản gia cùng Hlnh Tranh đặc biệt chạy tới hỏi ý kiến mình, khóe miệng không tự chủ được giật giật.

Gương mặt Cố quản gia đầy nét sầu muộn: “Đúng vậy, từ sáng sớm đã hơi bất thường rồi, nhưng lão nô lại nói không ra là vấn đề nằm ở đâu, trừ phi có người chọc giận vương gia rồi? Nếu là vậy, còn mong vương phi có thể giúp vương gia bớt nóng”.

Có câu ‘mặt rồng đổi sắc, thây chết vạn dặm’, nhưng nếu vương gia nhà họ giận dữ, cũng không có điểm nào tốt đẹp cả.

Thích Vy nhếch môi, nhớ lại sáng nay khi tỉnh dậy tâm trạng của người nào đó phấn chấn dâng trào liền cười ha ha đáp: “Yên tâm, vương gia của các ngươi không sao đâu, chỉ là có chút phiêu, qua vài ngày lại tốt thôi”.

Cổ quần gia:”?”

Hình Tranh: ắ,T, phiêu? Phiêu cái gì?
Thích Vy cũng không giải thích nhiều, nhưng vẻ mặt lại bất giác lộ ra thích thú cùng bất đắc dĩ khiến một người trải đời như Cổ quản gia trong chớp mắt như lĩnh ngộ được điều gì đó, trên gương mặt khó hiểu chợt hiện lên một nụ cười mãn nguyện an ủi.

Hình Tranh một lát nhìn gương mặt ‘hóng hớt’ của Cổ gia, một hồi lại ngó vương phi đang giương khóe miệng đọc sách mà gãi đầu một cách khó hiểu, luôn cảm thấy có chút băn khoăn?
“Phủ đại trưởng công chúa?”, vừa lật xem tấm thiệp mời mà nha hoàn Tử Uyển dâng lên, Thích Vy vừa có chút không hiểu ra sao, nhướng mày hỏi:
“Tiệc trà ngắm hoa?”
Lại nhìn xuống chữ ký bên dưới, Trầm Vân Phỉ?
Đại trướng công chúa thuộc hoàng thất, đương nhiên mang họ Cơ, Trầm… là nữ nhi của bà ta?
“Ta và thiên kim của phủ đại trưởng công chúa có qua lại hồi nào đâu, không có chuyện gì mời ta tới làm gì?”, không biết nàng mổi ngày nghiền ngẫm chế thuốc, giúp Phó Vân Thi chế thuốc, giúp Lục Thanh Sương chế thuốc, giúp Cơ Vấn Thiên chế thuốc… bận rộn tới mức nào sao? Nào có thời gian rảnh rỗi tham dự mấy buổi tụ họp tào lao đó.

Mấu chốt là trong buốl tiệc nhất định không có người nào mà nàng quen biết cả.


Lục Thanh Sương và Phó Vân Thi đều đang ở nhà tĩnh dưỡng, chắc chắn sẽ không có mặt, ngoại trừ hai người họ, nàng cũng không còn bất kỳ người bạn tốt nào tại kinh thành.

Thích Vy rất muốn trực tiếp từ chối, dù sao người đưa thiệp cũng không phải do chính đại trưởng công chúa gửi, chỉ cần không phải là trưởng bối, nàng không đi cũng không sao?
Nhưng Hồng Liên lại khuyên nhủ: “Dù thiệp mời không phải do đích thân đại trưởng công chúa gửi nhưng dù sao cũng là từ phủ của họ đưa tới, đại biểu cho thể diện của phủ đại trưởng công chúa.

Nếu dứt khoát từ chối sẽ bất lợi với danh tiếng của người, hơn nữa, không phải người vẫn luôn muốn mở rộng nhóm khách hàng của mình tới giới thượng lưu trong kinh sao? Người là phụ nữ, muốn phát triển tệp bệnh nhân trước tiên đương nhiên chính là bắt đầu từ những thiếu nữ phú quý kia rồi”.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 221: 221: Khách Quý Tới Rồi


Thích Vy nhíu mày: “Nhưng thân thể của những quý nữ đó hẳn là rất khỏe mạnh”, nhiều nhất sẽ là đau bụng kinh, nổi mụn trên mặt… chút bệnh vặt vãnh này chỉ cần tùy tiện viết một phương thuốc liền có thể giải quyết, cũng chẳng kiếm được là bao.

Nàng thừa nhận mình đã bị những hộ khách hàng lớn kia nuôi dưỡng ra yêu cầu lớn với thù lao, cũng không để tâm tới mấy chục tới trên trăm lượng bạc cỏn con kia nữa, hơn nữa, những quý nữ này chưa chắc đã có bao nhiêu tiền tiêu vặt, tiêu xài ở Quốc Sắc Thiên Hương Lâu cũng không sai biệt lắm, có lẽ cả tám mươi một trăm lượng họ cũng không lấy ra được, chậc chậc, hoàn toàn không có động lực mà.

“Người có thể xây dựng một số mối quan hệ trước, đến lúc đó các quý nữ không có bệnh nhưng còn người nhà của họ thì sao?”
Thích Vy vỗ trán như bừng tỉnh: “Đúng vậy! Bọn họ không có tiền nhưng cha mẹ của họ có!”
Các quý nữ kinh thành: Nói ai có bệnh đó!
Nếu câu này lọt vào tai người ngoài, còn không biết sẽ mắng chửi Thích Vy như thế nào.


NÓI nhà họ có người bị bệnh không phải là đang cố ý nguyền rủa họ sao?
Nhưng Thích Vy thực sự không có ý đó, có bệnh hay không cũng không thể chỉ dựa vào một câu nói suông của nàng mà thành hiện thực được, có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì dưỡng thân, cũng không có gì sai trái cả!
Cơ Vấn Thiên từng nói sẽ không bó buộc nàng, để mặc nàng làm theo ý mình, khi nàng báo lại hắn quả nhiên không ngăn cản, chỉ nhắc nhở nàng một chuyện.

“Quan hệ giữa Trầm Vân Phỉ và Cơ Vô Song không tệ”.

Hồi tướng lại ánh mắt phẫn hận của Cơ Vô Song nhìn mình ngày đó trong buổi Thiên Thu Yến, dường như đột nhiên hiểu ra tại sao một Trầm Vân Phỉ không chút can hệ gì lại đặc biệt mới nàng tham dự tiệc ngắm hoa gì đó, đúng là không có ý định gì tốt đẹp mà.

Trước khi biết chuyện này nàng có thể còn có chút cụt hứng, nhưng bây giờ ngược lại đã khơi dậy vài phần hứng khởi!
Không phải chỉ là một tấm bia đỡ đạn được dựng lên để gây rẳc rối với nàng sao? Nàng trái lại muốn nhìn xem vị thiên kim của đại trưởng công chúa này muốn chơi chiêu trò gì, mặc kệ nàng giở trò gì, Thích Vy nàng cũng không sợ!
Trong lòng nghĩ là vậy, ngày hôm sau Thích Vy liền không chút chậm trễ mang theo Nam Tinh thân thủ bất phàm cùng nhau lên đường.

Ngộ lỡ có kẻ không có mắt muốn ra tay với nàng, hừ, đóng cửa thả Nam Tinh!
Thực ra phủ đại trưởng công chúa cách Dụ vương phủ không xa, lên xe ngựa ngồi chưa nóng mông liền tới nơi.

Với tư cách là người cùng thế hệ với tiên hoàng, tất nhiên phủ đệ của đại trưởng công chúa rất khí phái, bên trong chỉ nhỏ hơn Dục vương phủ một chút, những thứ khác về cơ bản nhìn không ra.


Khi đến phủ công chúa tự có quản gia dẫn một nhóm ba người của Thích Vy vào trong.

Nơi tổ chức tiệc trà là một hoa viên rộng lớn trong phủ, cảnh sắc nơi đây tươi đẹp với hương hoa khắp chốn, xung quanh cây cối rậm rạp, còn được đặt không ít chậu băng, khiến nhiệt độ xung quanh không quá nóng bức.

Thích Vy đến không sớm không muộn, lúc này trong hoa viên đã tụ tập rất nhiều khách mời, khắp nơi đều có thế nghe thấy tiếng cười nói của họ.

Trong số đó, có tiểu nha đầu không quá bảy tám tuổi, cũng có người tuổi tác lớn hơn một chút, hiển nhiên là những thiếu phu nhân tuổi đôi mươi đã kết hôn, và một số ít người lớn tuổi, đương nhiên chiếm nhiều nhất vẫn là những quý nữ mười lăm mười sáu mười bảy tuổi đang xuân sắc.

Sự xuất hiện của Dục vương phi là Thích Vy đã gây ra một sự náo động trong đám đông, không ít người hoặc là hiếu kỳ hoặc là lén lút mang theo ánh mẳt dò xét nhìn nàng, còn có một vài người thì trực tiếp tiến lên hành lễ chào hỏi với nàng.

Trong đám khách mời, thân phận của Thích Vy không nói đến cao sang duy nhất nhưng cũng thuộc hàng tôn quý vô cùng, hầu hết đều phải hành lễ với nàng, chỉ có một số ít ngoại lệ cũng chỉ có thế tử phi của Đoan thân vưong phủ, còn có thứ nữ của Đoan vương Cơ Vô Nguyệt, cùng Trầm Vân Phỉ là chủ nhân của buổi tiệc hôm nay cũng được tính trong đó.

Trong lương đinh, một hạ nhân đang ghé bên tai Trầm Vân Phỉ thì thầm gì đó, Trầm Vân Phỉ nghe xong hai mắt liền sáng rực, nói với Cơ Vô Song và Tô Bạch Chỉ đang ngồi đối diện mình: “Dục vương phi tới rồi”.


Tô Bạch Chỉ và Cơ Vô Song không hẹn mà gặp cùng nheo mắt lại, trong mẳt hiện lên một tia tính toán giống nhau.

‘”Khách quý’ tới rồi, Vân Phỉ, ngươi phải tiếp đãi khách mời của chúng ta thật tốt đó”, Cơ Vô Song chậm rãi nhưng đầy ác ý phun ra câu này.

Trầm Vân Phỉ với dung mạo xinh xắn trông khá tao nhã mỉm cười: “Yên tâm đi, những người có mặt ớ đây hôm nay đều là các quý nữ hoặc phu nhân của các gia đinh danh giá tại kinh thành, nhân cơ hội này, ta muốn nhìn kỹ xem vị Dục vương phi này rốt cuộc có năng lực gì mà lung lạc được trái tim của Dục vương”.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 222: 222: Muốn Yên Tĩnh Cũng Không Được


Thích Vy vốn tưởng rằng Lục Thanh Sương cùng Phó Vân Thi đều sẽ không tới tiệc trà thì nàng chỉ có thể tự chơi một minh, không ngờ vừa mới tìm được một vị trí ngồi xuống không lâu thì liền gặp được một người rất thân thiện với mình.

Phu nhân của Định Viễn Hầu phủ Lục Bắc Thần, Trần thị, đại tẩu của Lục Thanh Sương, cũng là tiểu thư nhị phòng của Tĩnh An Hầu phủ, nhị tỷ của Trần Quý Dương.

Trần thị không chỉ đích thân cảm ơn nàng đã kê đơn điều dưỡng thân thế cho Lục Thanh Sương, còn giới thiệu cho nàng biết không ít tình huống bối cảnh của các quý nữ tham dự hôm nay mà ở Thiên Thu yến Thích Vy vẫn chưa biết hết.

Ví dụ như vị quý nữ nào đính hôn cùng nhà ai, lại có vị quý nữ nào danh tiếng ở bên ngoài không tệ nhưng sau lưng lại đánh chết không ít hạ nhân, Thích Vy còn tình cờ biết được thông qua Trần thị, thứ nữ của Đoan vương phủ Cơ Vô Nguyệt để ý Trần Quý Dương, Đoan vương phủ trước đó còn từng phái người đến Tĩnh An Hầu phủ bàn chuyện hôn sự!
Nếu không phải mấy ngày trước nàng xác định có thể giúp Phó Vân Thi chữa bệnh, sau khi thân thể nàng ta tốt lên thì tướng quân phủ mới sang bàn chuyện với Tĩnh An Hầu phủ, thì nói không chừng hôn sự của Phó Vân Thi đã bị người ta cẳt đứt rồi!

Hai người vừa mới nói chuyện được vài câu thì đã có người nói Trầm cô nương tới.

Thích Vy nhìn theo ánh mắt của mọi người, đúng lúc nhìn thấy một vị cô nương có dung mạo tuyệt sắc, khí chất cũng rất đoan trang tao nhã, xung quanh đang có mấy quý nữ cùng bước đến.

Mấy quý nữ đi cùng nàng ta thật đúng là có chút quen mắt, không phải là Tĩnh Nhàn trưởng công chúa Cơ Vô Song, tiếu thư Thường Thẳng Bá phủ, Tô ngu ngốc… à không, Tô Bạch Chỉ đó sao?
Ba người vừa đi vừa nói cười, hiển nhiên là quan hệ không tồi.

Tục ngữ có câu “Vật họp theo loài”, người có thể nói cười vui vẻ với Cơ Vô Song cùng Tô Bạch Chỉ, cô nương họ Trâm này tuy Thích Vy còn chưa tiếp xúc những nàng cơ bản đã xác định cả hai tuyệt đối không phải người cùng một đường.

Nhất là lúc này, Trần thị ở bên tai nàng lại thấp giọng nói một câu, càng làm cho Thích Vy trong nháy mắt phải đánh giá lại Trầm Vân Phỉ cho thật kỹ.

Loại tiệc trà ngắm hoa riêng tư này không chính thức như Thiên Thu yến trong cung, cũng không có quy trình cụ thể, khi khách đến gia chủ đều nói một hai câu giống như “Mọi người cứ thưởng thức no say”, với chủ đề hôm nay, mấy chậu hoa được mang lên để bình phẩm cũng không tồi, mọi người tụ tập cùng một chỗ thưởng hoa uống trà, tán gẫu, đại khái cũng chỉ như vậy.

Thích Vy không có ý định xen vào đám người vây quanh bình phẩm mấy chậu hoa cho nên liền cùng Trần thị ngồi ở trong góc nói chuyện, hai người tự vui với nhau.


Chỉ là hiển nhiên có một số người không thích để nàng yên tĩnh một mình.

“Dục vương phi sao lại ngồi một mình ở chỗ này, chẳng lẽ cô lại cảm thấy mấy chậu hoa cỏ trong phủ Đại trưởng công chúa chướng mẳt hay sao?”, Tô Bạch Chí nói một câu khiến đại đa số mọi người đều phải hướng tầm mắt về phía Thích Vy.

Trần thị: Ta rõ ràng cùng Dục vương phi ngồi cùng một chỗ, sao lại không tính là hai mình vậy?
Bị người ta chỉ mặt điểm tên, Thích Vy tất nhiên không thế tiếp tục ngồi vào một góc nữa, liền thản nhiên đứng lên.

Nàng ra hiệu với Trần Thị, sau đó dẫn Nam Tinh cùng Hồng Liên chủ động đi về phía đám người.

Nàng vừa tới, Cơ Vô Song liền dẫn đầu gây khó dễ: “Dục vương phi tốt xấu gì cũng xuất thân từ Hộ Bộ Thượng Thư phủ, nhà ngoại cũng là thư hương môn đệ Tạ gia nổi danh kinh thành, bản thân nhất định cũng có tài hoa không nhỏ, kiến thức thưởng hoa chắc cũng không ít, chi bằng Dục vương phi cũng đánh giá vài câu đối với mấy chậu cây quý hiếm vận chuyển từ Giang Nam về thử xem?”

Thích Vy còn chưa lên tiếng thì lại có một thanh âm khác nghe có chút non nớt mang theo nghi hoặc lên tiếng nói: “Hả? Nhưng đại tỷ từ trước khi lập gia đình cho tới bây giờ cũng chưa từng tham gia hội thưởng hoa, ở nhà cũng chưa từng xem qua sách gì cả”.

Lời này ngụ ý rõ ràng, đường đường là đại tiểu thư Hộ Bộ Thượng Thư phủ, chẳng những không có chút tài hoa nào mà còn chưa từng được ăn học?
Một câu nói này đã khiến cho các quý nữ chung quanh ồ lên một trận, không ít người ghé tai chỉ trỏ, trong mắt hiện lên sự hoài nghi, cũng có ý chê cười, nhưng vì ngại thân phận Dục vương phi nên không dám thể hiện quá đáng.

Nam Tinh cùng Thanh Đại khó chịu nhìn về phía tiểu nha đầu nói chuyện không dùng đầu óc kia, lại kinh ngạc phát hiện, hóa ra đó là tam tiểu thư Thích gia, Thích cẩm Tương!
Đúng rồi, vừa nãy nàng ta đã gọi chủ tử là “đại tỷ”, thế nhưng thân là muội muội, lý nào lại đi hãm hại tỷ tỷ của minh như vậy? Chắc chắn là trong đầu có âm mưu!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 223: 223: Còn Muốn Nói Gì Nữa


Quý nữ trong kinh thành phần lớn đều có chút hiểu biết đối với các quý nữ nhà khác, rất nhiều người đều biết vị tam tiểu thư Thích gia này là một kẻ ngu xuẩn, chuyện này cũng không lạ, mẹ đẻ của nàng ta, tam phòng Kỷ di nương chẳng qua cũng chỉ xuất thân từ vũ cơ, dưới bàn tay bồi dưỡng của Tạ An Như thì có thể giáo dưỡng ra nữ nhi có nội hàm gì chứ?
Bởi vì biết Thích Cẩm Tương là người không có đầu óc cho nên thường xuyên có những trường hợp nàng ta khiến cho người ta không nói nên lời, mà mọi người cũng không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của nàng ta.

Chỉ có điều bọn họ không ngờ tiểu nha đầu này hôm nay lại ngu xuẩn đến mức tự đào hố chôn người nhà mình.

Nét mặt Cơ Vô Song như được gãi đúng chỗ ngứa, liền giễu cợt nói: “Có câu ‘Nữ tử vô tài chính là đức’, nhưng thân là thiên kim của Thượng thư phủ vẫn phải có chút tài học mới được, nếu không lúc ra vào một số yến hội mà ngay cả một chút tài nghệ cũng không có thì chẳng phải là không xứng với thân phận của mình sao?”
Trong lòng Thích Vy thầm cười nhạo một tiếng, cũng không phải phường bán nghệ trên phố, đường đường là Vương Phi mà còn phải múa máy biếu hiện tài nghệ trước mặt đám nhãi nhép thì mới thật sự là không xứng với thân phận.


Nhưng hiển nhiên những người khác đều không nghĩ như vậy, Trầm Vân Phỉ đã lên tiếng ngay sau Cơ Vô Song: “Tĩnh Nhàn nói đúng, thân là Dục Vương Phi nếu không có một chút tài học thì sao có thể quản lý tốt vương phủ, sao có thể chia sẻ với Dục vương chứ?”
Thích Vy giật giật lông mày, khẽ nhếch môi nhìn về phía Trầm Vân Phỉ, nói: “Chuyện bán Vương Phi làm cách nào để chia sẻ với Vương gia nhà mình hình như không liên quan gì đến Trầm cô nương đúng không? Cho dù bản Vương Phi không có bản lĩnh đó thì cũng còn có quản gia vương phủ quản lý nội vụ, sổ sách.

Bản Vương Phi chỉ cần hầu hạ Vương gia cho tốt, sinh con cho Vương gia là đủ rồi, Trầm cô nương thấy có đúng không?”
Trầm Vân Phỉ hơi nheo mẳt lại, trong lòng vô cùng không vui, làm thế nào cũng không thể lý giải được tại sao Dục vương còn giữ lại được nữ nhân này ở vương phủ.

Rõ ràng lúc trước vị Vương Phi này đã bị lạnh nhạt thờ 0 trong suốt năm năm, chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng sinh được một đứa con trai cho nên liền mẹ quý nhờ con, mới có thể chiếm được một chỗ ở trong lòng Dục vương? Nhưng Dục vương rõ ràng không phải người như vậy!
Chắc chắn nữ nhân này đã dùng thủ đoạn quỷ quái gì đó để mê hoặc hắn rồi!
Thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, Tô Bạch Chỉ đột nhiên đứng ra hòa giải nói: “Trầm cô nương, trưởng công chúa, mọi người đừng nói đến những chuyện không vui nữa, không phải nói muốn Vương Phi bình phẩm một chút về hoa sao, hôm nay vốn là hội thưởng hoa, hay là chúng ta trở lại vấn đề chính đi”.

Những người khác cũng gật đầu phụ họa theo: “Đúng vậy, hội thướng hoa mà, chúng ta chỉ cần uống trà thưởng hoa là được rồi”.

Thích Vy lạnh lùng liếc nhìn Tô Bạch Chỉ, thái độ rất lãnh đạm, không hề muốn biểu lộ cảm tình gì, điều đó khiến cho không ít người ôm bất bình thay cho Tô Bạch Chỉ.

Thích Vy nghe thấy một số người cố ý nói cho nàng nghe thì cũng chỉ nở nụ cười thờ ơ.


Giúp nàng giải vây sao? Nằm mơ!
Thích Cẩm Tương đã dùng thực lực của mình để chứng minh Dục Vương Phi nàng không có tài học, thế mà Tô Bạch Chỉ còn muốn nàng bình phẩm về hoa, thế mà gọi là giải vây chứ không phải tiếp tục gây sự sao?
Chỉ có một số ít người sáng suốt mới nhận ra ba người bên phía Trầm Vân Phỉ rõ ràng không hề có ý tốt đối với Dục Vương Phi, lại nhớ đến một vài tin đồn về chuyện trưởng công chúa cùng Dục Vương Phi trước đó, thế thì còn có chuyện gì không rõ ràng nữa?
Nhưng khách nhân như các nàng chẳng qua chỉ là lá xanh làm nền, buổi thưởng hoa hôm nay rõ ràng là một buổi Hồng Môn Yến cố ý chuẩn bị cho Dục Vương Phi.

Trầm Vân Phỉ chỉ vào mấy hàng chậu hoa trước mặt các nàng, nói: “Đây đều là những loại hoa quý được Đại trưởng công chúa phủ ta đặc biệt nuôi dưỡng, hao phí không ít tâm huyết của những người làm vườn, trong đó cũng có một số ít giống hoa do những người khác tặng được trồng riêng ra, tuy không dám nói là duy nhất trong toàn bộ kinh thành nhưng vẫn có thể khiến cho mọi người được mớ rộng tầm mắt”.

Rất nhiều người hoan hô nói: “Hoa ở đây quả thật đều rất đẹp, hơn nữa còn có rất nhiều loại hoa mà ta chưa từng nhìn thấy trước đây, không hổ là Đại trưởng công chúa phủ!”
“Bây giờ đã là giữa mùa hè, không ngờ lại còn có thể được nhìn thấy mẫu đơn nở rộ, chỉ sợ trên thế gian này cũng chỉ có Đại trưởng công chúa phủ mới có được khí phách như vậy”.

Trầm Vân Phỉ không thèm để ý đến những lời đánh giá của những người khác, chỉ nghiêng đầu hỏi Thích Vy: “Dục Vương Phi cảm thấy những bông hoa này thế nào?”

Thích Vy thản nhiên liếc nhìn, nói ngắn gọn: “Đẹp mắt lắm!”
Trầm Vân Phỉ đợi một lát, không thấy nàng tiếp tục bình luận thì liền nhíu mày nói: “Không còn gì khác sao?”
Câu trả lời chiếu lệ quá vậy?
Thích Vy thẳng thắn nói: “Hoa vốn chỉ là vật trang trí, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui là đủ rồi, còn muốn cái gì nữa?”
Nếu như muốn nàng nói tiếp, vậy thì nàng cũng chí có thể nói tiếp về một ít giá trị làm dược liệu, giá trị làm đẹp của chúng mà thôi.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 224: 224: Đừng Tỏ Vẻ Thông Minh Ở Đây!


Trầm Vân Phỉ nghẹn lời.

Nói là nól như vậy, nhưng ai đến thưởng hoa mà lại không khoe khoang vài câu cụ thể, bất kể là nói về phẩm chất hoa cỏ hay là về một ít thi từ về hoa cỏ nào đó, có thể khai thác từ trong sách, nếu đủ tài hoa còn có thể tự sáng tác tại chỗ, đây đều là cơ hội tốt để thể hiện bán thân.

Cơ Vô Song đắc ý cười to, tiếp tục chen miệng nói: “Lời tam tiểu thư Thích gia nói quả nhiên không sai, Dục Vương phi thật đúng là không có chút năng lực nào, hôm nay Trầm cô nương mời Dục Vương phi tới đây sợ là đã mời nhầm người rồi, nàng ta căn bản không biết thưởng thức vẻ đẹp của những hoa cỏ quý giá này, chúng ta ở chỗ này có nói nhiều hơn nữa thì đối với Dục Vương phi cũng chỉ giống như đàn gảy tai trâu, nghe cỡ nào cũng không hiểu”.

Lời này quá khó nghe, đã khiến cho một số quý nữ không muốn vướng vào vòng ân oán giữa các nàng cũng không khỏi nhíu mày.

Trần thị ngồi không yên liền đi tới muốn đứng ra nói chuyện nhưng lại bị Thích Vy âm thầm nháy mắt ra hiệu cho nàng ta không được nóng nảy.


Nhìn vẻ mặt đắc ý của Cơ Vô Song cứ như thể đã nhìn thấy nàng trở thành trò cười, đã mất hết mặt mũi ở trong giới quý nữ, Thích Vy có chút hoài nghi, chẳng lẽ nữ nhân này buồn bực đến mức bị hỏng não trong thời gian cấm túc suy ngẫm sao?
Nàng là một danh y trong kinh thành, chí có kẻ ngu ngốc mới thật sự tin rằng nàng chẳng có tài học gì.

Tuy rằng Tô Bạch Chỉ và Trầm Vân Phỉ không thẳng thắn biểu hiện như Cơ Vô Song, nhưng sự vui sướng khi thấy người gặp họa lại lộ ra tương đối rõ ràng trong ánh mắt.

Ôi, nếu bọn họ đã muốn thấy nàng xấu mặt như vậy thì nàng liền không cho bọn họ được như ý.

“Nếu trưởng công chúa nhất định muốn nghe ta dùng những lời hoa mỹ để ca ngợi mấy chậu hoa thì cũng không phải là không thể, nhưng ít nhất trước tiên phải đưa ra đây danh hoa đàng hoàng một chút, chỉ dựa vào những bông hoa trước mắt này, sợ là còn có chút chưa đủ tư cách”.

Ôi! Các quý nữ chung quanh không khỏi hít sâu một hơi.

Lời như vậy mà nàng cũng dám nói ra!
“Khẩu khí của Dục Vương phi thật lớn, những danh hoa này đều là do mẫu thân ta cho người tự tay nuôi dưỡng mà cũng không lọt được vào mắt Dục Vương phi sao? Dám hỏi trong mắt Dục Vương phi thì loại danh hoa gì mới đáng để cô mớ miệng bình phẩm?”
Thích Vy vẫn thán nhiên nói: “ở nơi này mặc dù có vài loại mẫu đơn nở hoa không tệ, nhưng phẩm chất cũng chỉ như vậy, cá nhân ta tương đối thích “Túy Túy Dương Phi”, “Thanh Long Ngọa Mặc Trì”, “Bạch Tuyết Tháp”, “Nhị Kiều”, hay “Lạc Dương Hồng” cũng coi như không tệ.


Chỉ có điều mẫu đơn lại có chút quá màu mè, so với nó thì ta càng thích hoa sơn trà hơn một chút, nhưng hoa sơn trà bình thường thì cũng không nói làm gì, muốn ta bình phẩm thì ít nhất phải là đẳng cấp của “Thập Bát Học Sĩ” mới được”.

Không phải chỉ là giả danh trí thức thôi hay sao? Thích Vy nàng chưa bao giờ phải sợ ai!
Mọi người đều sửng sốt trước những câu nói lung tung của Thích Vy, cái gì mà “Túy Túy Dương Phi”, “Thanh Long Ngọa Mặc Trì”, nghe vô cùng to lớn, nhưng các nàng sao lại chưa từng nghe nói tới mấy thứ này vậy?
Sắc mặt Trầm Vân Phỉ càng lúc càng khó coi: “Thập Bát Học Sĩ? Đó là loại hoa trà gì? Sao ta chưa bao giờ nghe nói về nó?”
“Đúng vậy!”, Cơ Vô Song hoài nghi nói: “Chẳng lẽ Dục Vương phi chỉ vì muốn giữ thể diện mà đứng đây nói nhảm sao?”
Một vị phu nhân lớn tuổi nãy giờ vẫn luôn xem kịch, lúc này lại đứng ra chỉ trích Thích Vy: “Dục Vương phi, Trầm cô nương có lòng tốt mời ngươi tới đây thưởng hoa, ngươi lại vì thể diện bản thân mà hạ thấp danh hoa của Đại trướng công chúa, thân làm khách nhân mà ngươi thật quá vô lễ!”
Thích Vy liếc nhìn bà ta một cái, hỏi: “Bà là ai?”
Vị phu nhân lớn tuổi đỏ mặt nói: “Ta là đại cữu mâu của ngươi!”
Thích Vy hiểu ra, ồ, là người nhà họ Tạ.

“Tạ đại phu nhân làm sao biết ta chỉ đang nói bậy vì muốn giữ thể diện? Các người chưa từng thấy qua cũng không có nghĩa là những danh hoa đẳng cấp kia không tồn tại.


Chỉ vì mình không có kiến thức liền phủ nhận sự tồn tại của nó, ngoại trừ có thể chứng minh sự thiếu hiếu biết của mình thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cho nên đừng có khoe khoang ai thông minh hơn ở đây”.

“Ngươi!”, Tạ đại phu nhân tức giận đến xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được! Ngươi được lắm! Thích gia quả nhiên gia giáo tốt, lại dạy ra một đứa con dám bất kính với trưởng bối như Dục Vương phi!”
Thích Vy tức giận nghĩ, đã nói đừng có mà tỏ vẻ thông minh ở đây cơ mà, sao lại không nghe chứ?
“Tạ đại phu nhân hình như đã quên, mẫu thân ta là đại tiểu thư Tạ gia, mà chủ mẫu Thích gia bây giờ lại là nhị tiếu thư Tạ gia, giáo dưỡng của Thích gia kỳ thật không khác gì Tạ gia, những lời này của bà chẳng phải là đang mắng cả Tạ gia vào hay sao? Tạ gia các người cách đây không lâu còn đưa một cô nương tiến cung, không biết vị Uyển mỹ nhân kia có “gia giáo tốt” giống như bản Vương phi hay không?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 225: 225: Mục Đích


“!”, Tạ đại phu nhân suýt tức hộc máu, không ngờ con nha đầu luôn sợ hãi, rụt rè trong trí nhớ của bà ta lại lanh mồm lanh miệng như vậy, quả nhiên là thành Vương phi xong thì khác hẳn.
Khi Tạ đại phu nhân đang tức tới mức nghiến răng nghiến lợi thì đã có người thật sự thích hoa không nhịn được mà hỏi thăm Thích Vy về vài loại mà nàng vừa nhắc tới.
Thích Vy thấy đối phương không có ác ý gì thì cũng chân thành đáp: “Bổn vương phi đúng là không hiểu về hoa nhưng có đẹp mắt hay không, ta vẫn nhận biết được, những loại mẫu đơn hay sơn trà vừa nhắc tới đều là cực phẩm, nói là vua của các loài hoa cũng không phải nói quá”.
Thích Vy cũng dùng những kiến thức khoa học mình từng đọc được khoe khoang một chút, vẻ mặt mọi người khát khao: “E rằng chúng là tiên thảo do thần tiên trồng rồi!”
Phản ứng ngây ngô và đơn thuần của mọi người cũng vô tình xoá tan bầu không khí căng thẳng do mấy người Trầm Vân Phỉ và Cơ Vô Song mang tới.
Rõ ràng họ muốn thấy Thích Vy bị bẽ mặt, biến nàng thành trò cười của nữ quyến huân quý trong kinh nhưng chẳng ngờ lại tạo cơ hội cho nàng nổi tiếng.


Không ít nữ quyến huân quý vây quanh Thích Vy hỏi han xem nàng còn biết tên những loài hoa quý gì khác không, mau kế để họ được mớ mang kiến thức.

Trầm Vân Phỉ và Cơ Vô Song liếc nhìn nhau, trong lòng cảm thấy bực bội vô cùng.
Nhưng bầu không khí khó lẳm mới dịu lại, nếu họ tiếp tục chĩa mũi dùi về phía Thích Vy thì e rằng sẽ chọc cho những người khác không vui.

Họ chỉ muốn đối phó Thích Vy chứ không phải muốn trở thành kẻ thù chung của mọi người.

Trong đó còn có cả Đoan vương phủ, Tĩnh An Hầu phủ, dù là thân phận hay địa vị, những người này đều không kém hơn họ.
Tô Bạch Chỉ thấy kế hoạch của hai người kia chết giữa đường thì có hơi thất vọng nhưng vẫn chưa quên mục đích khác khi tới đây của mình, vì thế nhỏ giọng thì thầm với hai người.
Tuy Cơ Vô Song khá bất mãn với Tô Bạch Chỉ vì sự kiện lần trước nhưng nếu so ra, nàng ta thấy giải quyết Thích Vy vẫn quan trọng hơn nên gật đầu để đối phương đi nói.

Truyện Huyền Huyễn
Thích Vy từ cảnh bị mọi người xa lánh, gây khó dễ trở nên được hoan nghênh vô cùng, nàng bị mọi người bám lấy hồi lâu, nhờ vào sự giải vây của Trần thị mới thoát ra được.


Trần thị nhìn Tạ đại phu nhân có sắc mặt khó coi ngồi một bên, chần chờ nói: “Vương phi, vừa rồi người đối xử với Tạ đại phu nhân như thế sợ là không ổn.

Dù sao bà ta cũng là trưởng bối của người, nếu sau khi về, người này mách lẻo với Tạ lão đại nhân thì chắc người sẽ gặp rắc rối!”
Nên biết là trong thời đại này, chữ “hiếu” là ngọn núi lớn có thể đè chết rất nhiều ngươi.
“Không sao!”, Thích Vỵ chẳng hề để ý nói: “Rõ ràng đối phương ngứa mắt ta, là người thân chung dòng máu nhưng lại bẳt tay với kẻ khác để làm khó dễ ta, chẳng lẽ chỉ vì là trưởng bối mà ta phải kính trọng người như thế sao?”, đó không gọi là hiếu thuận, ngay cả ngu hiếu cũng không tính nữa là, đó là thích bị ngược.
Mà nàng thì không hèn mọn tới thế.
Nếu Tạ gia thật sự coi trọng Tạ An Nguyệt và nguyên chủ thì ban đầu đã không chấp nhận cho Tạ An Như gả vào Thích gia.

Trong mắt họ, việc giữ gìn quan hệ thông gia với Thích Bá Hàn, củng cố liên kết giữa hai bên, cố bảo vệ thanh danh Tạ gia mới là quan trọng nhất, một nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, chết rồi thì có gì quan trọng nữa?
Dù loại chuyện này rất bình thường trong thời đại này, thậm chí đa số mọi người cũng thấy riết rồi quen, nhưng Thích Vy không định ép bản thân thích nghi với nó, khó chịu là khó chịu.

Mình thích sao thì làm vậy, dù trời có sập thì vẫn còn Cơ Vấn Thiên đỡ cho mà.
Bữa tiệc xã giao vần tiếp tục, có người nhắc tới việc làm ăn của Quốc Sắc Thiên Hương Lâu, định dùng nó để làm quen với Thích Vy, luôn miệng nói là “Quốc Sắc” quá mắc, không mua nổi, cứ lòng vòng ám chỉ Thích Vy tặng cho họ một chút.
Đối với loại mặt to như cái bồn này thì Thích Vy chỉ tặng họ hai chữ: Ha ha!
Mua không nổi thì đừng mua, không có tiền mà muốn dùng đồ tốt, đâu ra chuyện thơm bơ như thế.
Ngược lại, Tô Bạch Chỉ cũng cùng người khác vây quanh Thích Vy, thỉnh thoảng hùa theo đôi câu, thái độ khiến Thích Vy cảm giác rất kỳ lạ.
Không có chuyện gì mà tự dưng niềm nở, chẳng phải loại gian trá thì cũng là hạng đạo chích.
Không ngoài dự đoán, Tô Bạch Chỉ ngồi một lát, thấy chung quanh không còn ai thì mới khẽ nói với Thích Vy: “Nghe nói trước đây Vương phi đã điều trị thân thể cho Trác công tử, cũng nhìn thấu được vấn đề của Hoàng tiểu thư, chắc trình độ chữa bệnh cũng hơn người, ta mong Vương phi có thể giúp Thường Thắng Bá phủ một việc!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 226: 226: Thái Độ Cầu Xin Giúp Đỡ Là Thế Này Sao


Cũng không biết Cơ Vô Song ló đầu ra từ đâu mà chủ động, nhiệt tình nói: “Chẳng phải đều nói “Lương y như từ mẫu” sao, Bạch Chỉ dạo này luôn không thể ngủ yên vì chuyện trong nhà, mà trong kinh thành thì ai chẳng biết Dục vương phi có y thuật xuất sắc, Thái Y Viện chưa chắc sánh bằng, chắc Dục vương phi sẽ giúp Bạch Chỉ giải quyết khó khăn nhỉ?”
Cái quần gì thế? Thích Vy có chút không theo kịp tốc độ lật mặt của mấy người này.

Dựa vào quan hệ của hai bên thì không hề có tình cảm gì để giúp đỡ lẫn nhau cá, Tô Bạch Chỉ có chuyện gì mà phải đến xin nàng giúp đỡ chứ? Chắc lại giăng bẫy chờ nàng nhảy vào chứ gì.

Thấy Thích Vy có vẻ không hiểu, Tô Bạch Chí cũng nhanh chóng trình bày tình hình một chút, Thích Vy càng nghe thì càng tỏ ra kỳ lạ.


Hoá ra là đại công tử của Thường Thắng Bá phủ – huynh trưởng của Tô Bạch Chỉ – Tô Bạch Huy ngã bệnh mấy ngày nay mà nguyên nhân thì vẫn chưa tìm ra.

Thường Thẳng Bá đã mời rất nhiều lang trung của các dược đường lớn tới chẩn bệnh nhưng không thể tìm ra được gì, Tô Bạch Huy thì vẫn hôn mê bất tinh, mọi người muốn hỏi nguyên do từ miệng hắn ta cũng không được.

Nhà họ Tô neo người, chỉ có hai con cháu là Tô Bạch Chỉ và Tô Bạch Huy.

Sớm muộn gì Tô Bạch Chỉ cũng phải gả chồng, Thường Thắng Bá cũng chỉ có mình Tô Bạch Huy là con nối dòng, tất nhiên không thể để hắn ta xảy ra chuyện, vài hôm trước ông ta còn cố tình vào cung xin ân điển từ Hoàng thượng, phái một Thái y tới nhưng…
Thái y cũng không khám ra gì.

Nếu đây là bị ai đó hại thì Thường Thắng Bá chắc sẽ gióng trống khua chiêng yêu cầu công lý, nhưng Tô Bạch Huy lại ngã bệnh ngay khi đang nói chuyện với người nhà, mà Thái y cũng không phát hiện ra trong người hắn ta có độc tố hay chất lạ gì giống trúng độc, vì vậy chỉ có thể nói là một loại bệnh lạ không dễ khám ra.

Lúc này, Thường Thắng Bá phủ liền nhớ tới Thánh Thủ Tiên bị người nhà họ Hoàng làm ầm ĩ trước đó, nghe nói đây là nữ đại phu, tính cách kỳ dị, thu phí cực cao nhưng nghe đồn là bất cứ chứng bệnh lạ gì, nàng cũng có thể trị khỏi.

Nếu biết Tô Bạch Huy sẽ xảy ra chuyện, họ đã để tâm tới hướng đi của Thánh Thủ Tiên kia rồi, hiện tại phái người đi tìm cũng không biết tìm từ đâu, cuối cùng chỉ có thể dồn mục tiêu vào Dục vương phi cực có danh tiếng gần đây.


Dù Thường Thẳng Bá phủ và Dục vương phủ từng có vài hiếu lầm nhưng vì Tô Bạch Huy, người của Bá phủ vẫn đế Tô Bạch Chỉ đi mời.

Đúng vậy, hôm nay Tô Bạch Chỉ tới bữa tiệc chủ yếu là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ cha giao, mời Thích Vy tới khám bệnh, đồng thời, nếu Thích Vy vẫn bất mãn chuyện trước đây thì nàng ta phải nhận lỗi để Thích Vy không còn giận nữa.

Nhưng thực tế, Tô Bạch Chỉ căn bản không định cúi đầu trước Thích Vy, không hề nhắc tới việc nhận lỗi mà ngược lại còn định dùng danh tiếng của Thường Thắng Bá phủ để ép Thích Vy nghĩ cho “đại cục”, đừng vì chút hiếu lầm nho nhỏ mà kết thù với phủ của họ, như thế cũng không có ích lợi gì cho Dục vương phủ.

Thích Vy cảm thấy mình nghe thế là quá đủ rồi!
Nàng chẳng tò mò gì về cái tin Tô Bạch Huy bị bệnh lạ, được rồi, thật sự thì có chút hiếu kỳ nhưng nhiêu đó cũng không đủ để nàng thay đổi suy nghĩ, chủ yếu là cách làm của Tô Bạch Chỉ thật sự khiến nàng “mở mang tầm nhìn”.


Trước đó nàng luôn cho rằng hôm nay Tô Bạch Chỉ đến là để cấu kết với Trầm Vân Phỉ và Cơ Vô Song nhằm hại mục đích mình một phen, hành động trước đó của nàng ta cũng chứng minh điều này, nàng ta nhất định là cũng muốn đâm nàng một cái.

Kết quả bây giờ lại chạy tới nói là Thường Thắng Bá phủ xin nàng giúp đỡ?
Hiện tại cầu xin người ta giúp đều hất cằm sai phái thế sao? Ai cho Tô Bạch Chỉ lá gan đó thế? Lương Tịnh Như* sao?
*ca sĩ hát bài Dũng khí
Nam Tinh và Hồng Liên nãy giờ đi theo bên cạnh cũng ngạc nhiên cảm thán, ánh mắt nhìn Tô Bạch Chỉ cũng kỳ lạ, họ chưa thấy ai vô liêm sỉ cỡ này đâu!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 227: 227: Ai Mới Cần Lo


Tô Bạch Chỉ dường như không phát hiện ra sự cảm khái của Thích Vy, chỉ tự mình tiếp tục nói: “Nếu Vương phi không có ý kiến thì sáng sớm ngày mai hãy đến Bá phủ chữa trị cho huynh trưởng ta đi, ngày mai cha ta sẽ ớ trong phủ chờ Vương phi”.

Theo suy nghĩ của Tô Bạch Chỉ thì lúc trước nàng ta và Thích Vy chỉ có một chút mâu thuẫn nhỏ, kể cả hôm nay có gây khó dễ thì cũng chỉ là một chút chuyện cỏn con, còn chuyện liên quan đến an nguy của đại công tử Thường Thắng Bá phủ bọn họ chính là đại sự không thể chậm trễ, chắc chắn Thích Vy sẽ không cự tuyệt.

Cha nàng ta đã nguyện ý đích thân chờ Thích Vy thì đã nể mặt Dục vương phủ lắm rồi.

Thích Vy bị thái độ cho là đương nhiên của Tô Bạch Chỉ chọc cười, chẳng những không biết xấu hổ gây phiền toái cho nàng rồi lại đến cầu nàng hỗ trợ, bây giờ còn muốn nàng tới tận cửa phục vụ?

Nữ nhân này chẳng lẽ ăn gạch tường thành mà lớn lên hay sao? Nếu không sao da mặt lại dày như vậy?
Thấy Tô Bạch Chỉ còn muốn tiếp tục nói, Thích Vy liền giơ tay ngăn lại, thẳng thắng nói: “Ngươi không cần nói nữa, Thường Thắng Bá phủ các người muốn tìm người khám bệnh cho đại công tử là việc của các người, không liên quan đến bản Vương phi, đáp án của bản Vương phi chỉ có hai chữ, không trị!”
Tô Bạch Chỉ cùng Cơ Vô Song vốn còn cho rằng chuyện có thể giải quyết dễ dàng, bây giờ đều đồng loạt biến sắc.

Tô Bạch Chỉ đen mặt nói: “Chẳng lẽ Vương phi thật sự muốn đắc tội toàn bộ Thường Thắng Bá phủ sao?”
Cơ Vô Song lạnh giọng nhắc nhở: “Thích Vy, ngươi chớ rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt, ngươi có biết một khi đại công tử Tô gia xảy ra chuyện thì Thường Thắng Bá nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó Bá phủ cùng Dục vương phủ sẽ hoàn toàn trở mặt, hậu quả này ngươi gánh vác được không? Đừng tưởng rằng Dục vương hơi coi trọng ngươi một chút thì ngươi liền không biết phân rõ phải trái như thế, đến lúc chọc giận Dục vương rồi thất sủng thì mất nhiều hơn được!”
Thích Vy cũng chỉ tặng nàng ta hai chữ: “Ha ha”.

Cơ Vô Song: T
Thật đáng giận!
Thích Vy phủi phủi ống tay áo, thần sắc lãnh đạm nói: “Bản Vương phi cũng không còn cách nào khác, Hồng Liên, ngươi đi chào hỏi Trầm cô nương, chúng ta hồi phủ, chắc lúc này Vương gia cũng đã trớ về rồi”.

Dứt lời, nàng mặc kệ ánh mắt Tô Bạch Chỉ và Cơ Vô Song nhìn mình phẫn nộ đến mức nào, mặc kệ bọn họ không thể tưởng tượng nổi đến mức nào, nói không trị chính là không trị, vô cùng sảng khoái vỗ mông rời đi, hoàn toàn không cho các nàng cơ hội tiếp tục khuyên bảo.


Mãi cho đến khi ngồi trẽn xe ngựa trở về, không còn người ngoài, Hồng Liên tức giận hồi lâu bây giờ mới có thể điên cuồng mắng Tô Bạch Chỉ, ngay cả Nam Tinh ít nói cũng phải nói vào mấy câu, có thể thấy Tô Bạch Chí thật sự mặt dày như thế nào.

Thích Vy không ngăn cản các nàng phát ti3t, còn đang nghĩ đến những lời vừa nãy của Cơ Vô Song.

Ha ha, nói nàng không biết phân rõ phải trái, cũng không biết người thật sự không biết phân rõ phải trái là ai.

Nếu như cuối cùng căn bệnh lạ của Tô Bạch Huy thật sự không ai khác có thể chữa khỏi, chuyện xảy ra tốt xấu thế nào cũng chỉ là do Tô Bạch Chí đã tự đánh mất hy vọng cuối cùng của bọn họ.

Căn bệnh lạ của Tô Bạch Huy cũng không phải do nàng gây ra, chỉ vì nàng không chữa trị mà Thường Thắng Bá phủ có thể đem tội danh đặt lên đầu nàng sao? Đúng là ngu ngốc!
“Thích Vy đáng ghét! Sao ả ta dám!”, Cơ Vô Song phẫn nộ dùng sức vỗ bàn đá một cái, kết quả cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn bỏng rát thì lại tức giận thu tay về, âm thầm hít vào một hơi, oán hận đối VỚI Thích Vy càng sâu.


Tuy nàng ta không phải đương sự mà lại phản ứng còn mạnh hơn Tô Bạch Chỉ không phải bởi vì Cơ Vô Song muốn giúp Thường Thắng Bá phủ, nàng ta chỉ cảm thấy tức giận với hành động không biết thức thời của Thích Vy mà thôi.

Mặt khác, nàng ta cùng Tô Bạch Chỉ và một số người khác đã hỏi thăm qua tình huống, bệnh của đại công tử Tô gia vô cùng kỳ quái, cho dù thanh danh của Thích Vy ở bên ngoài có cao đi chăng nữa thì một căn bệnh ngay cả thái y cũng không có cách trị mà nàng thật sự có thể trị sao?
Ngay từ đầu không nhúng tay vào việc của người khác so với chuyện có những tay vào chấn đoán nhưng bất lực vì y thuật kém hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, nếu như Thích Vy đồng ý trị mà không trị được, nàng ta chỉ cần dùng một chút lực nhỏ thì những tin đồn gần đây về y thuật cao minh của Dục Vương phi sẽ bị lật đổ hoàn toàn.

Lại có thêm tin tức Dục Vương phi không có chút tài học nào trong tiệc trà hôm nay, nếu như tình hình phát triển thuận lợi thì nói không chừng còn có thể lôi nàng từ vị trí Dục Vương phi xuống!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 228: 228: Không Liên Quan Tới Ta


Tiếc là dù tính toán kỹ càng, nào ngờ kế hoạch lại hỏng ngay từ đầu.

“Bây giờ phải làm sao?”, Tô Bạch Chỉ cắn môi, vẻ mặt cực kỳ tức giận và bất an, còn có một chút hối hận.

Chuyện lần trước đã khiến tài sản trong nhà hao hụt đi rất nhiều, cha vốn đã bất mãn với nàng ta, nếu lần này không xử lý chuyện này cho ổn thỏa, sau này nàng ta khó có thể tiếp tục kéo dài chuyện hôn nhân để cầu một chỗ đứng ớ hậu viện của Dục Vương phủ.

Thân phận đích nữ của Thường Thắng Bá phủ đã đủ cao, trong hai năm qua, có rất nhiều người đến Bá phủ để hỏi cưới, suy cho cùng nàng ta cũng đã đến tuổi cập kê, bây giờ những nhà quyền quý có con đồng trang lứa với nàng ta đã gả cho người khác hoặc đã vào cung, chỉ có một mình nàng ta vẫn còn chưa có tin gì.

Dù vậy, chậm nhất năm sau, hôn sự của nàng ta cũng phải định ra, nếu không một khi quá lứa lỡ thì, dù có xuất thân cao đến mấy thì giá trị bản thân cũng sẽ giảm đi rất nhiều, đến khí ấy không phải nàng ta kén chọn nhà chồng nữa, mà là nhà chồng sẽ xoi mói nàng ta, nàng ta không thế để mình rơi vào tình cảnh đó được.


Kết quả tốt nhất là nhanh chóng làm cho Thích Vy thất sủng.

Cho dù nàng ta không thể lập tức trở thành Dục Vương phi nhưng chỉ cần Thích Vy đuối lý, không thể ngăn cản việc nạp thiếp, cưới trắc phi của Dục Vương, nàng ta sẽ có cơ hội rất lớn.

Đáng ghét thật!
Nếu biết trước Dục Vương phi thù dai như vậy, hôm nay nàng ta đã không dính vào âm mưu của Trưởng công chúa và Trầm cô nương, ít nhất cũng phải đợi sau khi ca ca của nàng ta khỏi bệnh rồi hẵng tính.

Không được, nàng ta tuyệt đối không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Đáy mắt Tô Bạch Chỉ hiện lên chiến ý hừng hực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phụ thân còn chờ Dục Vương phi chữa bệnh cho huynh trướng, ta không thể bỏ cuộc như thế.

Nàng ta nói không chữa là không chữa à, ta càng muốn khiến nàng ta đích thân đến cửa chữa bệnh giúp ca ca ta”.

Cơ Vô Song hỏi nàng ta: “Ngươi còn cách khác à?”
Nàng ta biết Tô Bạch Chỉ không phải là người phụ nữ dịu dàng và hiền lành như người ngoài nghĩ, nên đáy mắt Cơ Vô Song hiện lên vẻ âm hiểm không cảm thấy ngạc nhiên.

Tô Bạch Chỉ bảo Cơ Vô Song kề tai sát vào, nhỏ giọng thì thào nói vào câu, Cơ Vô Song càng nghe mắt càng sáng rực: “Ý hay đấy! Làm thế, ta không tin nàng ta không nghe theo”.


Tiễn các quý nữ khác về xong, Trầm Vân Phỉ vừa quay lại đã nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của hai người bèn bước đến hỏi, sau khi biết được kế hoạch của Tô Bạch Chỉ, nàng ta không nói gì, cũng không nói sẽ giúp họ hay không.

Dựa vào những gì Dục Vương phi thể hiện ra hôm nay, ngay cả khi đối mặt với đại phu nhân Tạ gia, nàng cũng chẳng nao núng, rõ ràng không phải là người dễ đối phó.

Nếu muốn hại… cách thông thường e là không thành công, chuyện của Thường Thắng Bá phủ thì nàng ta phải quan sát trước đã.

Lúc đó Thích Vy đã về Vương phủ, vần không biết Tô Bạch Chỉ vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ, muốn dùng thủ đoạn khác với mình.

Vì quay về từ phủ Đại Trưởng công chúa nên khắp cả người nàng đều là hương hoa sặc mũi, vừa về đến nhà là lập tức quay về phòng tắm trước.

Đến khi nàng thay xong bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái bước ra, Cơ Vấn Thiên đã đợi ở bên ngoài.


Suốt dọc đường đi, Thích Vy luôn giữ im lặng, không dám nói nhiều nên vừa nhìn thấy Cơ Vấn Thiên, nàng không khỏi cằn nhằn, đồng thời oán trách: “Hoa đào nát của ngươi đúng là nở rộ khắp nơi, ngay cả nữ nhi của phủ Trưởng Đại công chúa cũng có ý với người”.

Trước đây, lúc Trần thị tiết lộ cho nàng biết Trầm Vân Phỉ thích ai, nàng còn nghĩ không hổ là cổ đại phong kiến, chỉ cần không có quan hệ họ hàng thân thích gần thì cái gì cũng dám nghĩ.

Cơ Vấn Thiên vừa lau tóc giúp nàng vừa nhíu mày nói: “Ta chỉ xem nàng ta như biểu muội, không có ý định gì khác”.

Thích Vy buồn bực nói: “Xưa nay biết bao Đế Hậu cũng đều có quan hệ biểu huynh muội, e là trong hoàng thất cũng không thiếu kiểu quan hệ này nhỉ”.

Cơ Vấn Thiên cúi người hôn lên gáy Thích Vy, ghé sát tai nàng nói: “Người khác là người khác, ta đã có nàng rồi, biểu muội đường muội gì đó không có liên quan đến ta”..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 229: 229: Rất Đàn Ông!


Thích Vy hừ hừ, ngươi thấy không có liên quan nhưng chưa chắc người ta đã nghĩ như thế.

Nhưng nàng cũng không muốn để mấy người phụ nữ chẳng liên quan ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, tùy tiện nói vài câu rồi đổi chủ đề, nhắc đến chuyện thứ nữ của Đoan Vương phủ thích Trần Quý Dương.

Thích Vy chậc lưỡi rồi nói: “Ánh mắt của cái vị ớ Đoan Vương phủ này làm sao thế, không ngờ lại thích Trần Quý Dương?”
Không phải nàng cho rằng nhân phẩm của Trần Quý Dương có vấn đề gì, chỉ đơn giản là danh tiếng ở kinh thành của hắn ta không tốt, nổi danh ăn chơi trác táng, lại có hôn sự với Tướng quân phủ, con gái của Đoan Vương phủ không đến nỗi thích một công tử bột như thế chứ.

Động tác của Cơ Vấn Thiên hơi dừng lại: “Thay vì nói là thích Trần Quý Dương thì nên nói là coi trọng Tĩnh An Hầu phủ, trong đó chắc còn có chút ý đồ cá nhân của thứ phi Đoan Vương phủ, mà Tĩnh An Hầu phủ và Tướng quân phủ sắp xác định hôn sự, cho dù có tính toán nhiều đến đâu cũng sẽ không được gì, hai nhà chỉ là tạm thời chưa đính hôn.


Chắc nàng cũng đã nhìn ra Phó Vân Thi và Trần Quý Dương đều có ý với nhau, người lớn hai nhà cũng không phải bảo thủ, sẽ không ép buộc họ lấy người mà họ không thích, chỉ khi cả hai yêu nhau thì sau này họ mới có thể sống một cuộc sống thoải mái vui vẻ”.

Thích Vy đang định nói “Đúng thế” thi nghe Cơ Vấn Thiên bổ sung nửa câu sau: “… Giống như hai chúng ta vậy”.

Thích Vy ngẩng đầu lên, không cảm xúc nhìn hắn.

Nói nhiều như thế hoá ra toàn là mấy lời đệm, chờ nàng nghe câu cuối đây mà.

Cơ Vấn Thiên cúi đầu áp vào trán nàng, cố chấp muốn nàng trả lời: “Ta nói có đúng không”.

“Ngươi nói gì cũng đúng cả!”, ánh mẳt Thích Vy hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng rất nhanh nhớ tới “miếng thịt béo” này đang bị nhiều người ngấp nghé, vậy chẳng phải càng chứng tỏ sự hấp dẫn của hắn, chọc người khác thèm thuồng?
Thích Vy nhớ lại cơ thể cường tráng mà nàng luôn có thể chiêm ngưỡng vào mỗi sáng thức dậy, trước đó nàng từng tự nhắc mình là phi lẻ chớ nhìn, nhưng bây giờ, nếu đã nói thử một chút thì tên này cũng trở thành tài sản riêng của nàng, mỗi múi cơ bắp, thậm chí là mỗi vết sẹo thuộc về nàng, thế chẳng phải muốn ngắm sao cũng được à?
Thấy Thích Vy đang nhìn mình chằm chằm, Cơ Vấn Thiên cũng lờ mờ đoán được nàng đang nghĩ gì từ sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt của nàng, vừa định trêu chọc nàng vài câu, hắn chợt nhớ tới mấy vết thương và vết sẹo cũ mình bị trên chiến trường.

“Mấy năm nay, số người đàn ông mà mẫu thân ta từng gặp không được một trăm thì cũng đã tới tám mươi”.

Câu mà Cơ Cấm Dương vô tình nói lúc nàng giải độc cho hắn bỗng vang lên trong đầu, nụ cười bên môi Cơ Vấn Thiên dần biến mất, cúi đầu nhìn chắm chằm nàng, giọng điệu có chút không vui: “Đến nay nàng đã khám bệnh, trị thương cho rất nhiều người, trong số đó, ta là người có thân hình đẹp nhất mà nàng từng thấy, đúng chứ?”

“… Gì cơ?”, Thích Vy ngơ ngác, tự dưng hỏi cái vấn đề quái lạ gì thế?
Cơ Vấn Thiên đanh mặt lặp lại, còn hỏi thêm một câu: “Có phải vết sẹo trên thân thể ta rất khó coi không?”.

ngôn tình hoàn
Đến giờ, nàng không để hắn làm đến bước cuối cùng có phải là vì mấy vết sẹo đó ảnh hướng đến hứng thú của nàng không?
Thích Vy chớp mắt, sau khi chắc chắn hắn không nói đùa, nàng không khỏi bật cười: “Ha ha ha… Cơ Vấn Thiên, sao ngươi lại để ý đến mấy chuyện vô vị này thế, ngươi không sợ chọc ta cười chết à, ha ha ha…”
“Đừng cười, ta nghiêm túc đấy”.

Để chứng minh điều này, Cơ Vấn Thiên tiện tay ném khăn bông đã ướt một nửa trong tay sang một bên, dang hai tay ra ôm Thích Vy vào lòng.

Thích Vy bỗng ngừng cười vì động tác của hắn, nàng trợn mắt nhìn hắn, đùa gì đấy? Muốn chơi trò đè vào tường hử? Ế, là đ è xuống bàn chứ nhỉ?
Thích Vy thấy Cơ Vấn Thiên thật sự muốn biết câu trả lời của mình thì càng cảm thấy buồn cười, đồng thời trong lòng cũng dâng lên chút cảm xúc khó tá, vừa chua chát lại vừa ngọt ngào.


Một lúc sau nàng mới cong môi, khẳng định nói: “Được rồi, ta biết ngươi nghiêm túc, nhưng ta chê vết sẹo của ngươi xấu bao giờ thế? Chẳng phải đều nói vết sẹo của đàn ông là huy chương chứng minh quân công sao? Đều là bằng chứng ngươi đã báo vệ quê hương đất nước, rất đàn ông, không xấu chút nào, sao ta lại ghét bỏ được”.

“Thật à?”
Thật mà”.

Hai người nhìn nhau, một lúc sau cùng bật cười.

Thích Vy cười nhạo: “Không nhìn ra nha, đường đường là Dục Vương gia mà lại để ý đến loại chuyện này”..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 230: 230: Muốn Uy Hiếp Ai


Cơ Vấn Thiên cười mà không nói.

Trước kia hắn tất nhiên không thèm để ý đến những thứ này, nhưng nay hắn đã có người để ý, tất nhiên sẽ quan tâm đ ến suy nghĩ của người trong lòng, cho nên lần đầu tiên nghiêm túc suy tư về chuyện này.

Thích Vy thấy hắn không thoải mái thì cũng không tiện tiếp tục trêu ghẹo, dù sao một Vương Gia như người ta nay phải để ý đến những thứ này còn không phải vì nàng hay sao? Nàng mà còn đi chê cười thì quả thực có chút không tốt.

Chỉ có điều Cơ Vấn Thiên làm ầm ĩ như vậy, ngược lại còn có thể một lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai bên, khiến cho Thích Vy bất giác lại thân cận với hắn thêm một chút.

Đêm đó Cơ Vấn Thiên đã nhận được rất nhiều chổ tốt, cho nên thầm hạ quyết tâm ngày sau sẽ càng cố gắng, mong một ngày có thế mau chóng đem đ ĩa thức ăn này ăn sạch vào bụng mình!

Tâm tình tốt kéo dài đến tận giờ ăn điểm tâm ngày hôm sau, Cơ Tiểu Dương dường như còn sắp bị bong bỏng màu hồng vô hình chung quanh hai người bọn họ đè chết, trong lúc này từ bên ngoài lại truyền vào tin trong cung có người tới thì Cơ Tiểu Dương mới có thể thở phào nhẹ nhõm một chút.

Nhưng đợi đến khi người trong cung đi tới chính sảnh, sắc mặt một nhà ba người lại đồng thời trầm xuống.

Bọn họ vốn tướng rằng Hoàng Thượng hoặc Hoàng Hậu có chuyện gì muốn tìm bọn họ, nào ngờ, người tới lại là người đại diện cho vị Thái Hậu đang bị bệnh kia!
Thích Vy nghe ý chỉ thái hậu nói rõ Thường Thẳng Bá đối với quốc gia có công, ra lệnh cho nàng đến Thường Thắng Bá phủ chữa bệnh cho Tô Bạch Huy, không được có sai sót, nếu không sẽ đem nàng trị tội, lúc này trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười nhưng trong tay đã bóp vụn một khối bánh ngọt.

Lúc trước nàng còn nói Thái Hậu sau khi bệnh nặng hẳn sẽ biết an phận một thời gian, nào ngờ vừa mới khôi phục lại thì liền bắt đầu nhảy nhót!
Cơ Vấn Thiên biết hôm qua An Ninh cung đã mở cửa cung một lần nữa, nhưng cũng không ngờ Thái Hậu lại nhúng tay can thiệp vào chuyện của Thích Vy.

Sau khi cung nhân đưa tin rời đi, hắn lập tức cho người vào cung tìm hiểu nội tình, không bao lâu sau liền có tin tức phản hồi trở về.

Thì ra Tô Bạch Chỉ vào cung gặp Nhu phi sau tiệc trà, Nhu phi sau đó liền đi thỉnh an Thái hậu.

Nhu phi là muội muội ruột của Thường Thắng Bá, Bá phủ gặp nạn tất nhiên phải ra tay.


“Nếu không muốn đi cũng không cần để ở trong lòng”, Cơ Vấn Thiên cầm tay nàng trầm giọng nói: “Hoàng huynh cảm thấy rất không vui đối với hành động này của Thái Hậu, chỉ sợ Nhu phi cũng sẽ bị giận chó đánh mèo”.

Bản thân Nhu phi có lẽ chỉ muốn cứu cháu trai, nhưng cách làm của nàng ta lại phạm vào điều cố kỵ.

Thích Vy tốt xấu gì cũng là một thành viên của hoàng thất, thế nhưng nàng ta lại vì nhà mẹ đẻ mà gần như có ý đồ dùng phương thức uy hiếp bức bách thành viên hoàng thất đi cứu người nhà bọn họ, mặt mũi Tô gia rốt cuộc lớn đến cỡ nào đây?
Hôm nay nàng ta đã có thể dùng loại phương pháp này bức bách Thích Vy, vậy ngày sau có phải muốn trực tiếp giẫm lên đầu Hoàng Thượng hay không?
Không cần biết nàng ta có can đảm dám làm như vậy hay không, nhưng hôm nay nàng ta đã hạ xuống một nước cờ thối, càng làm cho Hoàng Thượng vốn luôn bất mãn với Thái Hậu lại sinh hiềm khích với mình.

“Đi chứ! Tại sao lại không đi!”, Thích Vy vổ tay nói: “Ngay cả Thái Hậu cũng thỉnh ra rồi, nếu ta không cho bọn họ một chút mặt mũi thì chẳng phải là quá thất lễ sao? Tuy nhiên, muốn ta giúp chẩn trị cũng không thành vấn đề, nhưng ta không làm việc không công! Cho dù là Thái Hậu cũng không có đạo lý muốn dựa vào ý chí mà buộc người khác làm việc không công chứ!”
Cơ Vấn Thiên hiếu ý tứ của nàng, không nói hai lời liền sai người truyền tin đến Thường Thắng Bá phủ.

Thường Thắng Bá phủ cho rằng có Thái Hậu ra mặt thì nhất định xong xuôi mọi chuyện, thế nào cũng không ngờ tới, Dục Vương Phi tuy đồng ý nhưng VỚI điều kiện là bọn họ phải trả ba ngàn lượng làm thù lao!

Thái hậu đã hạ ý chỉ mà Dục Vương Phi còn dám giở công phu sư tử ngoạm, Tô phu nhân cùng Tô Bạch Chỉ đều hết sức tức giận!
Trong khoảng thời gian này nhà bọn họ đã mời không ít người đến khám bệnh giúp Tô Bạch Huy, trước sau bất quá chỉ mới tiêu tốn mấy trăm lượng bạc, nhưng Dục Vương Phi thì sao?
Người truyền lời nói rõ ràng, bất luận có thể chữa khỏi hay không thì ba ngàn lượng bạc này đều phải trả, nếu không đừng trách Dục Vương phủ trở mặt không nhận người!
Tô phu nhân có lòng muốn vào cung một chuyến để khuyên Nhu phi thỉnh an Thái hậu lần nữa, lại bị Thường Thắng Bá ngăn lại: “Chỉ cần có thể chữa khỏi Huy nhi, ba ngàn lượng thì ba ngàn lượng”.

Tô phu nhân vội vàng nói: “Nhưng Dục Vương Phi… chưa chắc có thể chữa khỏi”.

Thường Thắng Bá vẫn ngăn cản không cho bà ta tiếp tục làm gì nữa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 231: 231: Mặt Dày


Có lẽ hai mẹ con không nghĩ nhiều như vậy, nhưng ông ta biết rất rõ chuyện nhà mình làm chắc chắn đã chọc giận Dục Vương phủ, nếu còn được nước lấn tới, đừng nói là khám bệnh cho Tô Bạch Huy, chẳng những mất đi con trai, mà còn khiến cả Thường Thắng Bá phủ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Dục Vương.

Không ai thích bị người khác đe dọa cả, nhất là thân vương có quyền thế ngút trời, trên vạn người dưới một người như Dục Vương.

Biện pháp cứng rắn là tất yếu, nhưng sau chuyện này, ông ta phải tìm cơ hội đế xin lỗi với Dục Vương gia, hy vọng rằng hai bên sẽ không trớ thành kẻ thù.

Nếu không phải vì đứa con trai duy nhất, ông ta nhất định sẽ không đồng ý đế họ lổ mãng làm càn như vậy.

Chiều hôm ấy, Thích Vy nhận được một ngàn lượng tiền đặt cọc của Thường Thắng Bá phủ, sau đó dẫn ba nha hoàn và A Tứ cùng đến Thường Thắng Bá phủ.


Một nhà ba người phủ Thường Thắng Bá đích thân ra tiếp đón nàng, Thường Thắng Bá rất khách sáo với nàng, lời ít ý nhiều bày tỏ sự biết ơn vì nàng đã vất vả chạy đến đây một chuyến, rồi giải thích thêm là không còn cách nào khác, bất đắc dĩ lắm họ mới phải mời nàng đến bằng cách này.

Nhiều lời một hồi, vẻ mặt Thích Vy vẫn lạnh nhạt như trước, một bộ mềm cứng gì cũng không chấp nhận, khuôn mặt già nua của Thường Thẳng Bá trở nên khó coi, ông ta nhanh chóng ngậm miệng lại, vội vàng rời khỏi viện của Tô Bạch Huy để đi chuẩn bị trước.

Dù sao cũng là khám bệnh cho nam, có nhiều chỗ không tiện để Thích Vy nhìn thấy đều phải sắp xếp ổn thỏa.

Thường Thắng Bá vừa đi, Tô phu nhân cũng rời đi theo, chỉ còn lại một mình Tô Bạch Chỉ đối diện với Thích Vy.

Lúc đầu, Tô Bạch Chỉ vòng vo nói với nàng về việc gia đình họ đã tìm không ít thầy lang khám bệnh cho Tô Bạch Huy, kết quả thế nào thế nào, lảm nhảm một hồi lại đột nhiên đổi chủ đề sang nàng và Cơ Vấn Thiên..

“… Thực ra ta biết sở dĩ lúc trước Vương phi gá cho Vương gia là vì thánh chỉ, có lẽ Vương phi không có nhiều tình cảm với Vương gia.

Không giấu gì Vương phi, lúc nhỏ trong một lần vào cung tham dự yến tiệc gặp được Vương gia, ta đã có…”, Tô Bạch Chỉ hơi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, sau đó có lẽ nghĩ đến bây giờ Cơ Vấn Thiên đã có vợ con, sắc mặt lại sầm xuống: “Nhiều năm nay, cho dù tự thuyết phục bản thân thế nào, ta vẫn không thế từ bỏ tâm ý của mình đối với Vương gia.

Ta biết bản thân mình hơi vọng tưởng, nhưng vẫn hy vọng Vương phi có thể chấp nhận ta, qua năm sau, hôn sự của ta không thể trì hoãn được nữa, ta không muốn nửa đời còn lại mình phải sống trong hối tiếc, chỉ xin Vương phi cho ta một cơ hội được bầu bạn với Vương gia, Trắc phi… cho dù chỉ là phu nhân cũng được”.

Tô Bạch Chỉ đặt mình ở vị trí rất thấp, như thể thật sự đang hạ mình muốn xin một cơ hội sống cho tình yêu đích thực.


Ngoài mặt của Tô Bạch Chỉ vô cùng yếu đuối, bất lực và đáng thương, giọng điệu còn tỏ ra buồn bã, khóe mắt ngấn lệ, cho dù là ai yếu lòng một chút, lúc này có khả năng không nỡ từ chối nàng ta.

Dù sao nàng ta cũng đã nói, chỉ xin làm Trắc phi, thậm chí chỉ là phu nhân, sẽ không dao động vị trí Vương phỉ của Thích Vy, vậy tại sao lại không làm như
vậy…
Xem đi!
Mấy người Nam Tinh, Hồng Liên và Thích Vy cũng chẳng bị dao động bới dáng vẻ đáng thương của Tô Bạch Chỉ, thậm chí còn cảm thấy nực cười.

Sao người phụ nữ này lại làm trò nhiều thế nhỉ?
Họ đến đây là để khám bệnh cho ca ca của nàng ta, nhưng nàng ta lại ở đây bày tỏ tình yêu với Vương gia? Đầu óc có vấn đề à? Có hiểu chừng mực chút nào không?
Đuổi chủ tử đi khỏi Đại Trưởng Công chúa phủ, lần này còn muốn khiến họ tức đến mức bỏ về lần nữa sao?
Thật ra nàng ta và Tô Bạch Huy có thù với nhau phải không?
Ba nha hoàn đi theo bên cạnh Thích Vy cũng không ngốc, không tin mấy lời nói kiểu làm phu nhân cũng chẳng sao gì đó của Tô Bạch Chỉ.


Tô Bạch Chỉ là trưởng nữ duy nhất của Thường Thắng Bá, sao có thể chịu làm một phu nhân được?
Hơn nữa, với thái độ thù địch trước giờ của Tô Bạch Chỉ đối với Thích Vy, ai dám nói nàng ta không có dã tâm? Xem họ là kẻ ngốc hết à?
Huống gì lúc này Tô Bạch Chỉ quả thực cũng đang mặc sức tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp của mình.

Nàng ta cực kỳ tự tin vào bản lĩnh bản thân, trước đây Thích Vỵ chỉ là một kẻ không hề nổi bật ớ Thích gia, cho dù trải qua năm năm khổ sở học được chút mưu tính thì có thể sánh bằng mình -người được giáo dưỡng tỉ mỉ từ nhỏ đến lớn sao?
Hơn nữa, để kiếm tiền, Thích Vy thường xuất hiện ở bên ngoài, lề lối cũng chẳng ra gì, lại còn khám bệnh cho đàn ông, nàng ta không tin Vương gia không để bụng việc này đâu.

Chỉ cần nàng ta chia rẽ từ bên trong, còn sợ việc không thành nữa à?
Thích Vy nhìn đôi mắt đầy tính toán và giả vờ vô tội của Tô Bạch Chỉ thì cảm thấy như mình đang xem xiếc khỉ vậy, nhưng trong lòng không hề tức giận gì cả..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 232: 232: Món Nợ Đào Hoa


Với cách mà Cơ Vấn Thiên đối xử với nàng bây giờ, dường như chỉ hận không thể lúc nào cũng dính lấy nàng, nói không chừng cho dù Tô Bạch Chỉ có lột s@ch bản thân giống như trái trứng luộc đứng ở trước mặt Cơ Vấn Thiên thì hắn cũng sẽ không liếc mắt nhìn lấy một cái.

Nghĩ đến cũng khiến cho người ta cảm thấy nàng ta thật hèn mọn.

Chỉ có điều, xem khỉ diễn trò là một chuyện, nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thời gian nghe Tô ngu ngốc lải nhãi mãi không dứt, thấy nàng ta nói chưa đủ còn đang muốn mở miệng thì Thích Vy đã vội vàng cắt ngang: “Được rồi, bản Vương phi đến để khám bệnh cho đại công tử Tô gia, không phái đến đế nghe ngươi chia sẻ chuyện mình ngày đêm nhớ thương nam nhân của bản Vương phi như thế nào”.

Nét mặt Tô Bạch Chỉ vặn vẹo trong nháy mắt.

Thích Vy lười biếng nói: “Có lẽ Tô gia các ngươi cũng không trông mong đại công tử mau chóng khôi phục như bản Vương phi nghĩ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là thời gian của bản Vương phi không quý giá”.


Tô Bạch Chỉ bị Thích Vy chọc tức đến mức lửa giận bốc lên, vừa định nói thêm gì đó thì Thường Thắng Bá đã quay lại mời Thích Vy đi qua thăm khám, khiến cho lời nói của nàng ta đã ra đến miệng còn phải nuốt ngược trở lại.

Trong phòng của Tô Bạch Huy.

Ngoại trừ Thích Vy cùng ba nha hoàn và A Tứ thì trong phòng còn có vợ chồng Thường Thắng Bá, còn có mấy gia đinh quản gia và rất nhiều người khác, đế tránh truyền ra một sô’ tin đồn không hay gây tổn hại đến thanh danh của nàng.

Thích Vy không thèm đế ý đến những người khác, nhìn thấy Tô Bạch Huy đang mê man, chưa cần Thường Thắng Bá nói thêm cái gì liền dứt khoát đi lên phía trước xem xét.

Bắt mạch, lật xem mí mắt, nhìn rêu lưỡi, màu môi, thậm chí còn lấy một ít dược thảo chuẩn bị trong rương thuốc để thử máu xem một chút phản ứng, từ các phương diện chẩn đoán, trong khoảng một khắc thời gian, Thích Vy mới bổng nhiên đánh “ầm” một tiếng, lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc, nói không nên lời, trong ánh mắt mạnh mẽ phát ra một luồng quang mang.

Lúc trước nàng còn cho rằng Tô Bạch Huy mắc phải bệnh lạ khó chữa, không ngờ lại là…
Thú vị! Thật sự thú vị!
Thích Vy trong nháy mắt bị khơi dậy hứng thú cực lớn, ánh mẳt nhìn Tô Bạch Huy giống như đang nhìn một con chuột bạch.

Tất cả mọi người trong phòng lúc này đều cảm thấy lạnh sống lưng, theo bản năng run rẩy.

“Vương phi, bệnh của con ta thế nào?”, Tô phu nhân nhịn không được liền hỏi.


Ánh mắt Thường Thẳng Bá cùng Tô Bạch Chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Thích Vy, thấy nàng lấy một tấm khăn ướt từ trong tay Thanh Đại để lau tay rồi mới thích thú nói: “Tô đại công tử không phải bị bệnh, mà là trúng cổ”.

Mọi người có mặt đều sững sờ:
“CỔ?”
“Không sai”, Thích Vy trêu đùa nói: “Hơn nữa còn là tình cổ, tương đối khó giải”.

Nói thẳng ra thì chính là Tô Bạch Huy không biết từ đâu lại dây vào một món nợ đào hoa.

Sau khi Tô Bạch Huy gặp chuyện không may, Thường Thắng Bá liền hoài nghi có phải trong phủ có người nào hạ ám thủ hay không, thậm chí còn cẩn thận điều tra mấy thiếp thất cùng với một số ít con cháu an cư bên ngoài, nhưng điều tra một vòng cũng không tra ra được cái gì, cho nên mới dần dần tin Tô Bạch Huy thật sự bị mắc phải một căn bệnh lạ.

Kết quả hiện tại Dục Vương phi lại nói cho ông ta biết đúng là có người âm thầm hạ độc thủ?
Hơn nữa lại là cổ độc?
Thường Thắng Bá khi nghe được là trúng cổ thì sắc mặt liền thay đổi, Đại Ân bọn họ không có cổ, dùng cổ chỉ có thể…

Lại nghe là tình cổ, loại này vừa nghe liền biết có liên quan đến nữ nhân, rõ ràng con trai của mình thích ở bên ngoài trêu hoa ghẹo cỏ, Thường Thắng Bá làm gì mà không biết?
Tên ngu xuẩn này!
Thường Thắng Bá vô cùng tức giận, nếu không phải Tô Bạch Huy lúc này vẫn còn hôn mê thì ông ta liền muốn hung hăng tát đứa con của mình mấy cái đế cho não của hắn ta phát triển một chút.

Tô phu nhân cùng Tô Bạch Chỉ trong chốc lát cũng không thể binh tĩnh lại, hoàn toàn không ngờ chuyện lại phát triển theo hướng quỷ dị như thế.

Thường Thắng Bá chậm lại trước, khách khí nói với Thích Vy: “Con ta còn phải phiền Vương phi tốn sức trị liệu”.

Thích Vy lại lắc đầu nói: “Thường Thắng Bá chớ hiểu lầm, bản Vương phi tuy rằng có thể chấn đoán được lệnh lang trúng tình cổ, nhưng tạm thời còn chưa có biện pháp giúp hắn ta giải cổ, bán Vương phi am hiểu y thuật chứ đối với cổ thì không có nghiên cứu gì nhiều”..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 233: 233: Nguồn Gốc Cổ Độc


“Hả?”, người nhà họ Tô sửng sốt, Tô phu nhân lại càng thêm lo lắng: “Nếu Vương Phi không có cách nào thì chẳng lẽ con ta chỉ có thể tiếp tục hôn mê như vậy sao, lỡ như có một ngày…”
“Cho dù bà có nói như vậy thì bản vương phi cũng không thể nghiên cứu ra phương pháp trị liệu ngay được, dù sao cũng phải tốn một chút thời gian”, Thích Vy không phải cố ý đùa giỡn bọn họ, ngược lại sau khi xác định Tô Bạch Huy trúng cổ thì nàng chẳng những không hề quan tâm đ ến chuyện Tô gia ép buộc nàng nữa mà còn hạ quyết tâm v@t thí nghiệm này nhất định phải do mình xử lý, ai cũng đừng hòng tranh đoạt VỚI nàng!
“Thay vì lãng phí thời gian với bản vương phi, chi bằng các người đi điều tra gần đây Tô Bạch Huy đã trêu chọc phải người nào, tốt nhất là phải tìm ra được người hạ cổ”, nói xong nàng liền chuẩn bị rời đi bởi vì nàng còn vội trở về nghiên cứu cổ độc một chút.

Người nhà họ Tô thấy nàng muốn rời đi thì lại càng khẩn trương, Tô phu nhân vội vàng hỏi: “Vương Phi không kê chút thuốc cho Huy nhi, hay là nghĩ biện pháp giúp nó tỉnh lại sao?”
Cứ như vậy mà rời đi?
Thích Vy liếc nhìn Tô phu nhân một cái, nói: “Nếu đã xác định không phải bị bệnh thì tất nhiên không thể dùng thuốc tùy tiện, lỡ như uống thuốc bậy xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm?”
Tô phu nhân thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra câu “Đương nhiên là cô chịu trách nhiệm”, nhưng đứng trước ánh mẳt của Thích Vy thì lại cảm thấy có chút xấu hổ nên đành ngậm miệng lại.


Thích Vy nói: “Yên tâm, trạng thái thân thể hiện tại của hắn ta cũng xem như không tệ, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng nếu như tùy tiện đánh thức hắn ta để cho người hạ cổ phát hiện thì nói không chừng sẽ kẻ đó sẽ ra tay tàn độc hơn, chắc các người cũng biết hậu quả của việc đả thảo kinh xà, cho nên trước khi bẳt được người hạ cổ thì tốt nhất các người nên giấu tin tức đi”.

Người nhà họ Tô nghe thấy lời này cũng có đạo lý cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Thích Vy mang theo người của nàng vội vàng rời đi, sau đó ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, bầu không khí phút chốc lại chìm vào thê lương.

Vừa về tới cổng Vương phủ thì Thích Vy đã chạy ngay vào thư phòng nhỏ chuyên dùng làm y viện của nàng để lục lọi y thư.

Nàng nhớ rõ lúc trước có một quyển sách nào đó mà nàng đã từng đọc qua có ghi chép về cổ độc thời đại này, chỉ là lúc ấy trong tay nàng đang còn có những bệnh nhân khác có bệnh tình tương đối nghiêm trọng cần trị liệu, cho nên nàng không còn đủ tinh lực để nghiên cứu, liền tạm thời gác sang một bẽn, cuối cùng không cẩn thận liền quên mất.

Hôm nay chuyện của Tô Bạch Huy vừa hay đã cho nàng cơ hội nghiên cứu cổ đôc lai môt lần nữa.

Không biết sự phát triển của cổ độc ớ hai thời đại khác nhau có giống nhau hay không, hay có thay đổi ớ chỗ nào hay không?
“Nghe nói Tô Bạch Huy trúng cổ độc chứ không phải là bị bệnh sao?”
Thích Vy vừa mới tìm được quyển y thư kia thì liền nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của Cơ Vấn Thiên khiến cho nàng giật mình, kinh ngạc quay đầu lại: “Ngươi đến đây từ khi nào vậy?”
“Vừa tới”.

Thích Vy: “Ngươi biết rồi sao?”

Cơ Vấn Thiên gật đầu nói: “Khi nãy ở bên ngoài ta có hỏi mấy người Hồng Liên, vậy nàng đã chắc chắn chuyện của Tô Bạch Huy rồi sao?”
Thích Vy: “Cũng xác định được tám chín phần, ta… khụ, nhiều năm trước đã từng gặp qua một người trúng cổ”.

Kỳ thật là xuyên không đến Đại Ân trước đây.

Người đó tuy rằng không trúng tình cổ nhưng vãn có một số đặc điểm triệu chứng tương đồng, chỉ có điều trình độ nghiên cứu cổ độc của ta còn chưa đủ cao, tạm thời vẫn chưa biết cách nào để giải cổ mà không khiến cho hẳn ta gặp nguy hiểm”.

Theo nàng được biết thì có rất nhiều loại cổ, như tình cổ, tâm cổ, còn có miêu cổ, xà cổ, kim tàm cổ… tùy thuộc vào mục đích và phương pháp của người dùng cổ, cùng một loại cổ độc nhưng hoàn toàn có thế cho công hiệu khác nhau và phương pháp hóa giải cũng khác nhau, những thông tin này đều là do nàng nghe người trúng cổ lúc trước nói, đối phương vốn là chuyên gia trong phương diện này, chỉ có điều đã bị người ta ám toán nên trúng một loại cổ tương đối hiếm thấy, chính mình không có cách nào giải quyết cho nên mới tìm đến nàng, hy vọng có thể dùng phương pháp khác để cứu mạng.

Cơ Vấn Thiên dùng tay chặn cuốn y thư nàng đang đọc, hỏi: “Người trúng cổ nàng gặp lúc trước có phải là người Mạn Đà La không?”
“Mạn Đà La?”, Thích Vy ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói Mạn Đà La là hoa hay
là…?”

Cơ Vấn Thiên: “Nước Mạn Đà La, kẻ địch truyền kỳ của Đại Ân”.

Thích Vy ồ lên một tiếng, rốt cục cũng nhớ tới, năm năm trước Cơ Vấn Thiên đi biên quan đánh giặc chính là để đánh với nước Mạn Đà La kia.

“Ngươi nói nước Mạn Đà La có liên quan đến cổ độc sao?”
Cơ Vấn Thiên có chút ngạc nhiên khi thấy nàng không biết chuyện này: “Đại Ân ta đa phần không ai hiểu được cổ độc, nguồn gốc của cổ độc là từ nước Mạn Đà La, quốc gia đó có rất nhiều người giỏi dùng cổ độc, thủ đoạn quỷ dị, làm cho người ta khó lòng phòng bị”.

Thích Vy nhíu mày nói: “Ý của ngươi chính là lần này người xuống tay với Tô Bạch Huy là người của nước Mạn Đà La sao? Ta nhớ Đại Ân không cho phép người của nước khác tùy ý ra vào mà, nhất là trong kinh thành”..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 234: 234: Nước Mạn Đà La


“Khá lắm”.

Hai người nhìn nhau, lòng biết rõ bên trong có ẩn tình gì đó, Cơ Vấn Thiên nói: “Ta sẽ bảo Hình Tranh điều tra xem gần đây Tô Bạch Huy đã tiếp xúc với những ai, ngoài ra cũng phái xác minh xem dạo này có loại người kỳ lạ nào xuất hiện trong kinh không”.

Thích Vy giơ cuốn sách y trong tay lên: “Đây đều là chuyện của đàn ông mấy người, ta không xen vào nữa, ta chỉ phụ trách giúp Tô Bạch Huy giải độc kiếm tiền.

À đúng rồi, có chuyện này cần chàng giúp đây”.

“Gì thế?”
“Hiện giờ trong tay ta không có sẵn cổ trùng để làm thử nghiệm, nếu tra ra được ai đã thả cố trùng lên người Tô Bạch Huy, ta muốn ép cổ trùng ra ngoài rồi giữ làm thực nghiệm, làm thí nghiệm thì phải cần đến vật thử nghiệm, chàng xem có thể kiếm một ít “tình nguyện viên” cho ta không? Tốt nhất là người phạm tội tày trời không thể tha, dù sao quá trình thử nghiệm cũng khá đau đớn”.


Cơ Vấn Thiên rất ngạc nhiên trước yêu cầu của nàng: “Chắc nàng cũng rõ một khi chuyện này bị truyền ra ngoài thì trong triều sẽ có Ngự sử dùng để gây phiền phức cho nàng”.

Thích Vy: “Chàng không bảo vệ được ta sao?”
Sắc mặt Cơ Vấn Thiên trở nên nghiêm nghị, ánh mắt hiện lên vẻ nguy hiểm: “Không ai có thể làm hại nàng ngay dưới mí mắt ta”.

Thích Vy cong môi, hài lòng nói: “Thế chẳng phải được rồi à”.

“Ta không dám nói tiêu chuẩn đạo đức của mình cao bao nhiêu, nhưng vân có giới hạn, chỉ là khi không nghĩ ra cách nào khác, giữa kẻ phạm tội tày trời không thể tha và người chờ cứu mạng, ta mớl chọn cách này thôi”.

Huống gì nàng sẽ cố gắng giữ lại mạng sống cho người ta, nàng không định từ bỏ công việc đại phu để làm kẻ sát nhân.

Thấy dáng vẻ tự tin của nàng, Cơ Vấn Thiên vừa bất đắc dĩ vừa có cảm giác thỏa mãn khi được nàng dựa dẫm hoàn toàn.

Có lẽ tất cả đàn ông trên thế giới này đều không thể cưỡng lại cảm giác được người mình yêu ỷ lại, hẳn cũng không ngoại lệ.

Ngoài việc cưng chiều người phụ nữ của mình thì hắn còn có thế làm thế nào?
“Ngày mai ta sẽ bảo người đi tìm”.

Cơ Vấn Thiên nói được làm được, lúc Thích Vy vẫn chưa có cách đế loại bỏ tình cổ, thậm chí là cổ trùng mà tình cổ sai khiến, nàng vẫn chưa có được manh mối nào thì hắn đã bắt được mười mấy gián điệp đến từ nước Mạn Đà La và các nước khác về, còn có vài tù nhân phạm trọng tội đang chờ xử tử trong thiên lao.


Tối hôm đó, ăn cơm xong, Cơ Vấn Thiên dẫn nàng đến một địa lao bí mật dưới hòn non bộ trong vườn hoa phía sau Dục Dương phủ.

Bên trong đã được hắn cho dọn dẹp sạch sẽ, mặc dù mùi vẫn còn nồng, mùi máu tanh vẫn chưa tản đi hết, nhưng đập vào mắt vẫn là sự ngăn nẳp sạch sẽ, mười mấy người mà hắn tìm về bị nhốt ở chính giữa địa lao.

Thích Vy lại nhìn sâu vào trong địa lao, loáng thoáng có thế nghe thấy tiếng r3n rỉ trầm thấp nhưng rất nhanh đã bị Cơ Vấn Thiên bắt quay đầu đi: “Người bị nhốt bên trong đều là kẻ phản bội của Vương phủ hoặc gián điệp có thân phận đặc biệt, quá trình thẩm vấn hơi đáng sợ, tốt hơn nàng đừng nên nhìn”.

Thích Vy ồ một tiếng đầy ý vị, giơ một tay lên khoác vai hẳn nói: “Nơi này là ngục giam bí mật của Dục Vương phủ nhỉ? Chàng cứ dẫn ta vào thế này, không có chuyện gì chứ?”
Cơ Vấn Thiên bình thản nói: “Nàng là Vương phi của ta, là người sống cả đời với ta, nàng đều có thể được biết bất kỳ bí mật nào của Dục Vương phủ”.

Thích Vy:cứ hở ra là nói mấy câu đò đưa, Dục Vương gla, chàng thay đổi thật rồi!
Nhưng sau khi nhìn rõ mười mấy “tình nguyện viên” vừa trẻ vừa cường tráng mà hắn tìm được, nàng lại rất hài lòng, tay quàng lên cổ hắn, chủ động tặng một nụ hôn: “Đây là phần thướng của chàng”.


Cơ Vấn Thiên nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm: “Chỉ có chút này thôi à?”
Thích Vy hào phóng nói: “Còn lại thì lát nữa về phòng tính tiếp”.

Lúc này Cơ Vấn Thiên mới hài lòng.

Hình Tranh và mấy người Hồng Liên đl theo phía sau họ cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi, mũi hướng tim.

Đã có đủ người, như vậy thì việc Thích Vy tiến hành nghiên cứu cổ độc thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Cơ Vấn Thiên không chỉ tìm được người cho nàng, còn tìm được rất nhiều độc trùng mà nàng nhắc đến trước đó để làm nghiên cứu, suy cho cùng những độc trùng này không dễ dùng bằng cổ trùng có sẵn, nếu có thể thì vẫn nên nhanh chóng loại bỏ hết cổ trùng tình cổ trong người Tô Bạch Huy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 235: 235: Nguyên Nhân Và Kết Quả


Trong quá trình Cơ Vấn Thiên điều tra Tô Bạch Huy thì lại vô tình phát hiện ra dạo gần đây trong kinh thành thật sự xuất hiện một ít người có vẻ ngoài trông rất khả nghi, nghe giọng những người này hình như là tới từ phía Nam Đại Ân, nhưng Hình Tranh đã đánh nhau với người Mạn Đà La Tranh không biết bao nhiêu lần ở trên chiến trường nên nhận ra bọn họ cũng không khó khăn lắm.

Những người này xuất hiện khiến cho Cơ Vấn Thiên đề cao cảnh giác, trực giác mách bảo hắn là người Mạn Đà La nhất định đang âm mưu gì đó.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Liễu Vũ Tịch Nhan
2.

Chiều Hư

3.

Cầu Vồng Của Ai
4.

Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
=====================================
Khi hắn vẫn chưa thể điều tra ra được nguyên nhân thì bệnh tình cổ của Tô Bạch Huy lại có manh mối.

Kẻ hạ tình cổ lên người Tô Bạch Huy là con gái của một chủ nhân tửu lâu ở kinh thành, tên là Thường Uyển, là một nhân tình bên ngoài của Tô Bạch Huy.

Tuy rằng Tô Bạch Huy đã thành thân từ sớm, nhưng hắn ta cũng giống như Trác Bất Phàm, thích ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, có điều Trác Bất Phàm sẽ không đi trêu chọc con gái nhà lành, người tình đều là cô nương ở hoa lâu, mọi người tiền trao cháo múc, cả hai đều rõ đó chỉ là cuộc vui.

Lần trước là chơi bời quá trớn khiến cho cô nương có ý nghĩ không an phận nên mới dẫn tới hậu quả liên tiếp về sau.

Tô Bạch Huy lại không giống thế, chỉ cần là người mà hắn ta cảm thấy vừa mắt, hắn ta hoàn toàn không quan tâm đó là kỹ nữ hay con nhà đàng hoàng, muốn ra tay thì lập tức ra tay, nếu mà các nàng không muốn thì chuyện cường đoạt dân nữ cũng không phải là nói quá.

Tuy nhiên, sự nhiệt tình của hắn ta nhanh đến thì cũng nhanh đi, cảm thấy phiền chán thì sẽ ném người ta sang một bên, có thể nói là tên đốn mạt trong những tên khốn.

Lần này người khiến hắn ta chịu thiệt là Thường Uyển, nàng ta là con gái nhà lành, mười sáu xuân xanh, chưa đính hôn, bị Tô Bạch Huy tùy tiện dùng vài lời ngon tiếng ngọt mê hoặc tâm trí, thế là bắt đầu đu đưa VỚI đối phương.

Thường Thắng Bá phủ có dòng dõi như thế nào chứ, đương nhiên sẽ không chịu cưới một nữ nhi thương hộ, vì thế Thường Uyển cũng không yêu cầu cao, muốn Tô Bạch Huy nạp nàng ta làm thiếp.

Nhưng sau khi cảm giác mới mẻ biến mất, Tô Bạch Huy cũng chẳng chịu cho con người ta một cái danh phận thiếp thất, chơi xong rồi thì ném đi, chuyện này làm sao mà khiến cho nàng ta cam tâm được?
Nàng ta đã không còn trong sạch, gả cho nhà khác thì sẽ xáy ra vấn đề rất lớn.


Đúng lúc này lại xuất hiện một kẻ thần bí, người này cho nàng ta tình cố, nói rằng chỉ cần bỏ cổ vào trong rượu của Tô Bạch Huy, Tô Bạch Huy trúng phải tình cổ thì sau này, dù nàng ta nói cái gì, hắn ta cũng sẽ nghe răm rắp thế nấy.

Dựa theo kế hoạch ban đầu mà kẻ thần bí vạch ra, nàng ta còn định nếu Thường Thẳng Bá phủ không tìm được người chữa trị cho Tô Bạch Huy thì nàng ta sẽ xuất hiện làm Tô Bạch Huy tỉnh lại, đến lúc đó có thể hoàn toàn khống chế Tô Bạch Huy, đừng nói là nạp nàng ta làm thiếp, bảo hắn ta bỏ vợ cũng không vấn đề gì.

Đáng tiếc… Nửa đường lại nhảy ra một Thích Vy khiến cho kế hoạch của Thường Uyển bế tan tành, bản thân cũng bị người của Dục vương phủ bắt lấy.

Thật ra mà nói, bất kể là Cơ Vấn Thiên hay Thích Vy, sau khi biết được nội tình về tình cố trong người Tô Bạch Huy, họ hoàn toàn không có một chút sự thương hại gì, nếu không phải hắn ta trăng hoa đi trêu chọc con gái nhà lành rồi bội tình bạc nghĩa, làm sao mà lưu lạc đến cái nông nỗi như bây giờ?
Cũng may lúc trước Thường Uyển không hoàn toàn tin vào lời người thần bí kia, chỉ hạ cổ Tô Bạch Huy, còn một phần khác của mình, sau khi suy xét an toàn bản thân thì nàng ta chỉ giữ lại để đấy, cũng không có dùng đến.

Hiện giờ người đã ớ trong tay Cơ Vấn Thiên, nửa cổ trùng có thể khống chế được nửa kia trong người Tô Bạch Huy đương nhiên cũng rơi vào tay Thích Vy.

Với một nửa cổ trùng này, Thích Vy có thể thuận lợi dẫn dụ cổ trùng ở trong người Tô Bạch Huy ra bên ngoài, đến lúc đó, nàng sẽ cất chứa đôi tình cổ này.

Nhưng còn cô nương Thường Uyển kia thì phải làm sao bây giờ… Nói thật, Thích Vy không hề muốn giao người cho bên Thường Thắng Bá phủ xử trí.

Nếu xét việc đối phương có ý đồ khống chế đại công tử của Bá phủ thì đúng thật là có tội, nhưng kẻ gây chuyện trước mới là hèn hạ.


Nếu không phải tên khốn Tô Bạch Huy kia làm chuyện xấu trước, Thường Uyển làm gì có cơ hội hại hắn ta? So sánh tội giữa hai bên, Thích Vy vẫn cảm thấy rằng Tô Bạch Huy sai phần lớn.

Nhưng nếu cứ như vậy mà thả người, khó mà lường được liệu Thường Uyển có lại dùng cái thủ đoạn phi thường này để đạt được tâm nguyện lần nữa hay không.

“Không cần lo lắng, ta sẽ xử lý tốt!”, Cơ Vấn Thiên trấn an nàng như thế.

Thích Vy không hỏi cụ thể hẳn muốn xử lý nàng ta như thế nào, có người vui vẻ tiếp nhận cái gánh nặng này đi, nàng cũng thoải mái thảnh thơi.

“Vậy chàng tính giải thích với mấy người bên phía Thường Thắng Bá phủ như thế nào?”
Cơ Vấn Thiên sắc mặt nhàn nhạt: “Sơ tôi tư sát!”
Thích Vy búng tay một cái: “Chết không có đối chứng, không còn mối lo về sau, ý kiến hay!”
Trước khi đi đến Thường Thắng Bá phủ để lấy cổ trùng ra khỏi người Tô Bạch Huy, Thích Vy còn muốn chuẩn bị một ít thứ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 236: 236: Giải Quyết


Trừ một số ít cổ độc dùng thực vật hoặc thứ làm môi giới thì phần lớn các loại sâu độc, bản thân mỗi loại độc trùng đều có chứa độc tố đặc thù, độc tố khuếch tán bên trong cơ thể sẽ sinh ra các loại tác hại khác nhau đối với người chứa cố độc, mặc dù sau này lấy được cổ ra ngoài, trong cơ thể vẫn sẽ còn sót lại độc tố cần phải được loại bỏ hết.

Nói cách khác là vì độc tố của cổ trùng tương đối đặc thù, các lang trung khác chấn bệnh thì không thế tra ra được bất thường ở chỗ nào.

CỔ độc không giống với thuốc độc bình thường, muốn giải độc cũng cần phải yêu cầu dùng phương thuốc đặc biệt để giải.

Trong Bản Thảo Cương Mục có ghi lại, Thiên Kim Mộc có thể giải cổ độc, lại kết hợp thêm một vài loại dược liệu khác thì có thế tạo ra được thuốc giải độc, bên cạnh đó, còn phải dùng thuốc để điều hoà cơ thể, nếu không, cho dù Tô Bạch Huy có giải được cổ thì thân thể cũng coi như phế đi.

Trong khi Thích Vy đang chuẩn bị để trị liệu thì Thường Thắng Bá phủ lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.


Thích Vy bị người vội vội vàng vàng kêu đi, trên đường đi, nàng biết được Thường Thắng Bá phủ đã làm ra chuyện
gì.

Hoá ra, ngày hôm đó sau khi nàng giúp Tô Bạch Huy chẩn bệnh, phát hiện ra trong cơ thể hắn ta có cổ độc, Tô phu nhân và Tô Bạch Chỉ không yên tâm về kết quả chẩn đoán của nàng, cũng có thể là không tin nàng có khả năng giải được cổ độc, vì vậy bọn họ đi tìm một người khác đến trị liệu cho Tô Bạch Huy.

ở Đại Ân không phải không có người nghiên cứu về cổ độc, dẫu sao Mạn Đà La cũng là kình địch của nước họ, qua nhiều năm như vậy, nếu bọn họ không có chút hiểu biết nào, thì chẳng phải là quá bị động sao?
Cho dù không thể giải độc, ít nhất cũng có thể biết được chính xác rốt cuộc nàng chẩn đoán có đúng hay không.

Sau đó, vấn đề đến ngay lập tức, Thường Thắng Bá phủ tìm tới tìm lui, lại không biết tìm thế nào mà dính một tên gà mờ, chẩn đoán đúng thì cũng có đúng đấy, nhưng trong quá trình chẩn đoán lại làm không đúng cách, tác động trực tiếp làm cho cố trùng phát tác, vốn dĩ Tô Bạch Huy đang hôn mê nằm yên lại bị bọn họ giày vò cho hộc máu không ngừng, mấy phen lên cơn sốc.

Ha hả!
Nàng hiện tại vãn hoài nghi rằng Tô Bạch Chỉ và Tô Bạch Huy có thù oán với nhau, thậm chí nàng còn nghi ngờ hai vợ chồng Thường Thắng Bá không có ý định cứu con trai mình.

Hành tới hành lui, kết quả lại phải dựa vào cái người mà bọn họ không dám tin tưởng này đến để giải quyết tốt hậu quả mà bọn họ gây nên, chậc!
Tới Bá phủ rồi, ba người Tô gia nhìn thấy Thích Vy thì biểu cảm mất tự nhiên rõ ràng, Thích Vy cũng lười quan tâm đ ến phản ứng của đối phương, dẫn Hồng Liên và những người khác đi vào nhà chuẩn bị bắt đầu trị liệu.


Bởi vì công tác chuẩn bị còn chưa có làm xong, nàng chẳng thể đảm bảo thành công trăm phần trăm, sợ thân thể Tô Bạch Huy lại bị hành hạ mất đi nửa cái mạng nên trước khi vào phòng, nàng cũng đã nói cho Thường Thắng Bá, tỷ lệ nàng cứu được người chỉ có một nửa.

Tô phu nhân vốn định kháng nghị thì lại bị Cơ Vấn Thiên xử lý bằng một câu “Không muốn thì thỉnh cao nhân khác đến”, một câu này của hắn khiến bà ta hoảng hốt nuốt lời nghi ngờ của mình trở về.

Bọn họ đã nếm được cái quả đâng của “cao nhân khác”, nào còn dám tái phạm lại lần nữa.

Lần này Cơ Vấn Thiên cố ý cùng nàng đến đây, chủ yếu là lo lắng Tô Bạch Huy đã bị người Tô gia lăn lộn chỉ còn nửa cái mạng, trong quá trình trị liệu, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ai dám chẳc họ sẽ không ăn vạ Thích Vy.

Còn nữa, cần phải cởi áo trên của Tô Bạch Huy trong quá trình rút cổ độc, như thế mới có thế kịp thời kiểm soát tình hình cổ trùng rời cơ thể, có phu quân của nàng ở đây, ít nhất thì sẽ không truyền ra mấy lời đồn khó nghe sau khi trị liệu cho Tô Bạch Huy.

Vì tránh cho việc có người hoảng sợ trong quá trình rút cổ mà ảnh hướng đến công việc của Thích Vy, trong phòng chỉ còn vài người của Thích Vy và Cơ Vấn Thiên cùng Thường Thắng Bá.


Tô Bạch Chỉ rất muốn tranh thủ cơ hội ở chung với Cơ Vấn Thiên, thừa dịp trị liệu để trò chuyện với hắn thêm vài ba câu, nhưng Cơ Vấn Thiên căn bản không cho nàng ta cơ hội, Thích Vy càng không khách khí mà nói: “Tuy ngươi và Tô đại công tử là huynh muội ruột thịt, nhưng nam nữ khác nhau, chẳng lẽ là ngươi còn muốn ở lại đây nhìn thân thể của đại ca ngươi?”
Chỉ một câu mà đã khiến cho Tô Bạch Chí thẹn tới mức không dám nán lại, bụm mặt chạy ra ngoài, trong lòng lại vô cùng tức giận Thích Vy.

Rõ ràng là nàng cũng phải nhìn thân thể của một nam nhân khác, vậy mà còn không biết xấu hổ, dám chỉ trích nàng ta!
Sau khi người không liên quan rời đi rồi, Thích Vy bảo A Tứ đến đè cơ thể Tô Bạch Huy lại, tránh cho lúc dẫn cổ trùng ra thì hắn ta lại giãy giụa lung tung.

Sau đó nàng lại bảo Thanh Đại đem thuốc đã chuẩn bị trước nhét vào trong miệng Tô Bạch Huy, tay nhận lấy cái bình đựng một giọt máu đầu tlm của Thường Uyển từ Hồng Liên, đồng thời mang cổ mẹ ra, nhỏ máu đầu tim lên để nó hoạt động, cuối cùng là đưa cổ mẹ đến gần ngực của Tô Bạch Huy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 237: 237: Không Cam Tâm


Thường Thắng Bá nín thở đứng một bên, nhanh chóng nhận thấy có vật sống đang ngọ nguậy trong ngực con trai mình.

Nhìn vật sống dài bò qua bò lại dưới làn da của Tô Bạch Huy, Thường Thắng Bá không khỏi hít khí lạnh, suýt nữa thất thanh la lên.

Cơ Vấn Thiên liếc nhìn ông ta, cảnh cáo: “Ngậm miệng!”
Thường Thắng Bá mím chặt môi theo bản năng không dám phát ra tiếng.

Khi cổ trùng di chuyển, dĩ nhiên Tô Bạch Huy sẽ câm nhận được, cả người hắn ta run lên, A Tứ vội dùng sức đè chặt người hẳn ta lại, ngăn cổ trùng co mình về lại trong khi hắn ta vùng vẫy.


Thanh Đại và Hồng Liên cũng đứng ở một bên khác đè chặt eo Tô Bạch Huy, tiện thể quan sát quá trình loại bỏ cổ trùng ớ khoảng cách gần.

Trước đây họ đi theo Thích Vy, đã học được khá nhiều thứ, nhưng đây là lần đầu tiếp xúc với cổ trùng, kể cả A Tứ, ba người đều rất trân quý cơ hội học tập hiếm có này.

Cổ mẹ luôn có sự hấp dẫn đối với cổ con, dù Tô Bạch Huy có giãy giụa một chút cũng không làm cho cổ con sợ.

Sau khi chạy tới chạy lui dưới da một lúc, cố con nhanh chóng chui ra khỏi làn da ở vị trí gần tim Tô Bạch Huy.

Trăm nghe không bằng một thấy, tận mắt nhìn thấy một côn trùng còn sống chui ra khỏi làn da của Tô Bạch Huy khiến Thường Thẳng Bá dựng tóc gáy, cánh tay nối da gà, sẳc mặt lúc xanh lúc trắng, thay đổi liên tục như một bảng màu.

Sau khi cố trùng xuất hiện, Thích Vy không vội làm gì mà đợi cổ con chủ động bò vào hộp gỗ để “đoàn tụ” với cổ mẹ, sau đó mới nhanh chóng đóng nắp lại, dùng mắt ra hiệu với Hồng Liên,
Hồng Liên bôi một ít bột thuốc cầm máu lên miệng vết thương của Tô Bạch Huy, tiện thể cho đối phương uống một viên giải độc.

Không lâu sau, Tô Bạch Huy không còn giãy giụa nữa.

Thường Thắng Bá thấp giọng hỏi: “Huy Nhi không sao chú?”
Thích Vy cấn thận đặt hộp chứa cổ trùng vào trong hộp thuốc, bảo A Tứ đắp chăn lại cho Tô Bạch Huy để che đi phần cánh tay trông quá khó coi kia rồi nói: “Tiếp theo cho uống vài lần thuốc giải độc thì cơ bản không có vấn đề nữa gì, có điều, người mà các ngươi tìm được trước kia cũng bị liên lụy khiến cho thân thể bị thương tổn nên các ngươi phải nghĩ cách bồi bổ hắn”.


Nàng chẳng phải là chuyên gia dinh dưỡng hay bác sĩ sức khỏe nên không chịu trách nhiệm về việc phục hồi và dưỡng bệnh sau đó.

Lúc Thích Vy thu dọn hộp thuốc, tiện thể đi rửa tay, Thường Thắng Bá nói với Cơ Vấn Thiên: “Lần này nhờ Vương gia và Vương phi tốn công sức, ta…”
Cơ Vấn Thiên nói: “Nếu là chuyện không liên quan thì không cần nói nhiều, trả hết số tiền đã đồng ý với Vương phi trước đó là được”.

Thường Thắng Bá:
“Còn nữa…”, Cơ Vấn Thiên ám chỉ nói: “Nữ nhi nhà Bá phủ các ngươi cũng đã đến lúc lập gia đình rồi, cho dù là bây giờ hay sau này, Dục Vương phủ của ta cũng chỉ có một vị Dục Vương phi, sẽ không có thêm bất kỳ người nào khác nữa”, cái gì không nên tơ tưởng thì đừng tơ tưởng nữa!
Thường Thắng Bá: “!”
“Dục Vương thật sự nói rằng người hạ cổ đó đã chết à? Có khi nào Dục Vương cố ý bao che không?”, Tô phu nhân nghi ngờ nói.

Thường Thắng Bá trầm giọng nói: “CỔ độc là thứ của nước Mạn Đà La, trước đây Dục Vương ở biên cương nhiều năm, luôn chiến đấu với Mạn Đà La, bao che cho người có liên quan đến Mạn Đà La làm gì”.


Tô phu nhân nghẹn lời: “Nhưng Huy Nhi phải chịu tội như vậy, chẳng phải Thái y cũng nói hai ba năm nữa cũng không thể khôi phục như trước sao? Kẻ hạ cổ đó ác độc như vậy, chúng ta thậm chí còn không có cơ hội trút giận cho Huy Nhi à? Chẳng phải người tên Thường Uyển đó nói là mớ tửu lâu ớ kinh thành đó sao? Nàng ta chết rồi nhưng người nhà cô ta vẫn còn sống, nếu không chúng ta…”
Thường Thắng Bá sầm mặt: “Được rồi, đừng làm mấy chuyện dư thừa không cần thiết đó nữa.

Nói cho cùng còn không phải vì đứa con trai cưng của bà cố ý gây sự nên mới tạo ra rắc rối này sao, nếu người thân của Thường Uyển đó chó cùng rứt giậu, làm lớn chuyện thì người trở thành trò cười chỉ có Bá phủ chúng ta thôi”.

Tô phu nhân không cam lòng nói:
“Lẽ nào chúng ta nuốt trôi được cơn giận này à?”
“Bà còn muốn thế nào nữa?”, Thường Thắng Bá cả giận nói: “Chuyện này liên quan đến nước Mạn Đà La, cũng không phải là chuyện riêng của Bá phủ, sau này e là còn có rất nhiều chuyện phải điều tra, nếu không muốn chọc phải rắc rối thì đừng nhắc tới nữa, vừa lúc thời gian dưỡng bệnh này cứ để nó tự kiểm điểm lại đi”..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 238: 238: Thề Không Đội Trời Chung


Tô phu nhân không phải là người hoàn toàn không biết chừng mực, bà ta cũng biết chuyện liên quan đến hai nước không phải là việc một nữ nhân như mình có thể tùy tiện tham gia vào, ngộ lỡ thực sự gây ra náo loạn gì, Thường Thắng Bá phủ sẽ bị cuốn vào trong.

Chỉ là rốt cuộc đáy lòng vẫn có chút không cam tâm.

Thường Thắng Bá hừ lạnh: “Có thời gian suy nghĩ lung tung còn không bằng giúp Chỉ Nhi tìm một gia đình phu quân phù hợp càng sớm càng tốt”.

“Phu quân?”, Tô phu nhân sửng sốt, cau mày đáp: “Lão gia, ông cũng không phải không biết Chỉ Nhi vẫn luôn lưu luyến không dứt với Dục vương, không phải hẳn không gả”.


“Không gả cái gì mà không gá!”, sắc mặt Thường Thắng Bá thoáng chốc tối sầm lại: “Dục vương căn bản không thích Chỉ Nhi, không lẽ cứ đế mặc con bé vì một mối hôn sự không có khả năng mà lỡ dở cả đời, trở thành một bà cô già?”
Vừa nhớ tới chuyện trước đó Dục vương còn cố ý đích thân mớ lời kêu nữ nhi của ông ta đừng nhớ nhung việc tiến vào vương phủ nữa, ông ta liền hận không thể tìm một cái lỗ dưới đất mà chui xuống!
Ngay cả tặng không người ta cũng không cần, còn dây dưa làm gì? ông ta không muốn mất mặt thêm nữa.

Tô phu nhân do dự rồi: “Nhưng mà, e là Chỉ Nhi sẽ không đồng ý”.

Thường Thắng Bá lập tức bùng lửa giận: “Nó không muốn cũng phải muốn, hôn nhân đại sự vốn nghe lệnh phụ mẫu và kết nối của bà mối, nào đến lượt nó làm chủ! Trước kia vì nuông chiều nó mà trì hoãn hai năm đã là quá đủ rồi, trong năm nay nhất định phải thu xếp xong hôn sự, nếu nó không thể tự mình lựa chọn, vậy bà chọn thay nó đi!”
Tô phu nhân thấy ông ta thực sự tức giận cũng không dám tiếp tục nữa, chỉ đành đồng ý, sau đó liền kể lại mọi chuyện với Tô Bạch Chỉ.

Tô Bạch Chỉ chẳng ngờ cha mình sẽ đột nhiên làm ra hành động như vậy, tất nhiên vô cùng phản kháng.

“Kinh thành này ngoại trừ Dục vương còn có người đàn ông nào khác xứng với con? Để con gả cho đám vô tích sự kia để hủy cả một đời sao?”, Tô Bạch Chỉ tức đến mức cả gương mặt thanh tú đều đỏ bừng, hai mẳt trợn trừng đầy phẩn hận, nào còn sót lại chút dịu dàng nũng nịu thường ngày.

Tô phu nhân đã sớm biết tính khí của nữ nhi mình nên hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ thở dài nói: “Dục vương đã chính miệng nói với cha con hậu viện vương phủ sẽ không nạp thêm người nữa, chúng ta cũng không còn cách nào khác, năm nay con đã mười bảy, nếu còn tiếp tục kéo dài sẽ thực sự không tìm được mối hôn sự thích hợp, chỉ có thể nhặt lại thứ người khác không chọn mà thôi”.


Nếu Dục vương thực sự không có ý định nạp phi, sớm nói rõ ràng thực ra cũng là một chuyện tốt đối với nàng ta, còn hơn là dùng dằng tới khi tuổi xuân đẹp nhất qua đi, đến lúc đó Dục vương phủ bên kia mới nói không cần nàng ta, không phải là hai đầu mất trắng sao?
Đáng tiếc Tô Bạch Chỉ không hề coi trọng ai khác ngoài Dục vương, cũng không nguyện ý tiếp nhận lựa chọn tốt đẹp khác, cũng không tin Dục vương thực sự vô tình như vậy.

Trước đây bên ngoài cũng không phải không lưu truyền lời đồn nàng ta ái mộ Dục vương, mà nàng ta cũng cố ý tung ra tin tức hòng muốn Dục vương lưu tâm, nàng ta muốn tài năng có tài năng, muốn dung mạo có dung mạo, gia thế cũng không thua kém ai, nàng ta không tin một thiếu nữ như hoa như ngọc như mình chủ động bày tỏ tấm lòng Dục vương sẽ nỡ lòng từ chối, hoặc là nói, có lý do gì để cự tuyệt?
Bỗng nhiên nói không cần khiến nàng ta liền nghĩ tới đây không phải là ý định ban đầu của Dục vương, chắc chắn là Thích Vy đang thổi gió bên gối!
Vị trí Dục vương phi cũng đã cướp tới tay, dựa vào đâu? Dựa vào cái gì mà ngay cả một chút cơ hội nàng ta cũng không cho người khác? Nàng ta là cái thá gì?
Tô phu nhân thấy nàng hậm hực đến hai mắt đỏ hoe như sắp khóc, không phải không cảm thấy đau lòng, nhưng hôn sự của nữ nhi không thể trì hoãn thêm nữa, nếu Dục vương đã tỏ thái độ, bà ta cũng chỉ có thể nhẫn tâm nói: “Hai ngày này ta sẽ sàng lọc một vài nhà không tệ, con xem rồi chọn lấy một nhà đi.

Nếu con không chọn được, cha con nhất định sẽ tự mình chọn một nhà mang lại lợi ích cho Bá phủ ta, không biết chừng người lúc đó được chọn lại càng không được lòng con, chính mình lựa chọn sẽ có thêm vài phần đường lui, con suy nghĩ cho kỹ đi”.


Nói xong liền rời khỏi phòng Tô Bạch Chỉ, để nàng ta tự mình suy xét.

“A!”, Tô Bạch Chí căm giận vung tay hất đổ mọi thứ có thế đập phá trong phòng, cả gương mặt cũng vặn vẹo vì lửa giận, nổi bật nhất là đôi mắt tràn đấy oán hận!
Thích, Vy!
Tô Bạch Chỉ ta và ngươi thề không đội trời chung!
“Hắt xì!”, Thích Vy hung hăng hắt xì một cái, cũng không thèm để ý mà tiếp tục lật xem mấy hộp dược liệu mà Thường Thắng Bá phủ vừa đưa tới..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,733
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 239: 239: Bùa Đòi Mạng


Các gia tộc hiển quý tại kinh thành đều dự trữ rất nhiều dược liệu thượng hạng, nhân sâm núi trăm năm tuổi, nhung hươu cao cấp, huyết yến, cao da lừa, bong bóng cá,… chủng loại không đã dạng nhưng mỗi thứ đều là đồ tốt, giá trị tuyệt đối không dưới ngàn lượng bạc.

Sự phẫn uất của Thích Vy khi bị ép buộc phải ra tay lúc đầu cuối cùng cũng tiêu tan không ít khi nhìn thấy những thành quá này, chuyến chấn trị này đúng là không lổ vốn mà!
Nếu tất cả những người muốn ép buộc nàng khám bệnh đều phú quý bậc này, nàng nằm mơ cũng có thể cười tỉnh!
Thích Vy hài lòng nhưng tiến triển bên Cơ Vấn Thiên lại không suôn sẻ như vậy.

Trong vài ngày qua hắn liên hợp cùng hoàng đế nhận được thông tin tìm thấy một số gián điệp của nước Mạn Đà La lượn lờ xung quanh kinh thành, nhưng lại không phát hiện ra kẻ bí ẩn đã đưa tình cổ cho Thường Uyển, kẻ đó tựa hồ đã hoàn toàn bốc hơi, chẳng những không tìm được tung tích gì, mà ngay cả mấy tên gián điệp cũng không biết thân phận của đối phương.


Nhưng đối phương là người của nước Mạn Đà La là chắc chắn không sai.

Nghe Cơ Vấn Thiên nói về người bí ẩn kia, Thích Vy nói: “Chàng đoán xem, hai ngày nay ta nghiên cứu tình cổ mâu tử này phát hiện ra thứ gì?”
Cơ Vấn Thiên nghiêng đầu nhìn nàng.

“Theo như ta được biết, tình cổ bình thường chỉ để ngăn chặn bạn đời phản bội lẫn nhau, chỉ cần tình cảm giữa hai người không tệ, phần lớn thời gian cổ trùng sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông và không ảnh hưởng đến thân thể, nhưng chàng nói xem, kẻ thần bí đó làm ra thứ đồ này hoàn toàn không phải là tình cố ban đầu, mà là đã động tay động chân qua”.

Nàng không dám xác định cổ độc khác biệt là do thời đại khác nhau nên phát triển bất đồng hay là kẻ đó cố ý lừa gạt người, nhưng thông qua thí nghiệm, bản thân nàng lại càng nghiêng về giả thuyết phía sau hơn.

“Sau khi cổ trùng xâm nhập vào thân thể không chỉ gây thương tổn lớn cho sức khỏe, mà độc tố của nó còn có tính lây lan, một khi độc tố lan ra khắp cơ thể thì những người thường xuyên tiếp xúc với Tô Bạch Huy, ít thì ba năm ngày, nhiều thì dăm bữa nửa tháng cũng trúng độc theo, rồi từ từ suy bại mà chết.

Mà bản thân Tô Bạch Huy nhiều nhất cũng không thể sống quá một năm”.


Tinh cổ được nghiên cứu ra để đâm bảo sự hài hòa của mối quan hệ sao?
Đó rõ ràng là một tấm bùa đòi mạng mà.

“Ngay từ đầu, kẻ đó đã không muốn giúp Thường Uyển, mà là cố ý lừa gạt nàng ta, nói không chừng chính là tay sai mà nhà quyền quý nào đó cài c ắm vào”, dù sao đối tượng mà Tô Bạch Huy thường ngày gặp gỡ nhiều nhất cũng là các công tử của các gia tộc quyền lực, nếu họ trúng độc sau đó lại tiếp xác VỚI người thân… hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Đương nhiên đây chỉ là khả năng lý tưởng nhất, trên thực tế, điều này chẳng phải có nghĩa là nàng đã triệt đế bóp ch3t căn nguyên nguy hại sao?
Những thứ phía sau chỉ là thuyết âm mưu của nàng, chưa chắc đã chuẩn xác, cũng không có mấy phần căn cứ.

“Không, suy đoán của nàng có lẽ không sai”, Cơ Vấn Thiên thoạt nhìn bình tĩnh nhưng trong mắt lại tản mát ra gió lạnh: “Ta đã thẩm vấn những tên gián điệp bắt được kia, tuy rằng bọn chúng không biết thân phận của kẻ bí ẩn đó, nhưng đều thú nhận, vương thất Mạn Đà La phái không ít người đến các nơi của Đại Ân, âm thầm ra tay với một vài quan viên, từ năm ngoái đến nay, có không dưới mười quan viên đã chết dưới tay bọn chúng rồi”.


“Bởi vì cái chết của những người đa dạng phương thức, lại cách nhau rất xa, hoàng huynh cũng chưa từng chú ý tới, hiện tại xem ra… Mạn Đà La quốc thực sự muốn vượt qua lằn ranh rồi”.

Không chỉ âm thầm giết hại không ít quan lại địa phương, vậy mà còn vươn tay tới tận kinh thành, năm năm trước bị đánh cho tan tác còn chưa đủ sao?
“Vậy chàng và hoàng thượng phải tìm hoàng đế của Mạn Đà La để giải thích sao? Nếu không đưa ra một đáp án thỏa đáng thì sẽ gi3t chết bọn họ, đại loại vậy à?”
“Không dễ dàng vậy đâu”, Cơ Vấn Thiên đáp: “Chúng ta không hề có chứng cứ xác thực nào có thể chứng minh là do nước Mạn Đà La gây ra, bọn chúng hoàn toàn có thể phủi sạch quan hệ giữa vương thất và những kẻ này nếu chỉ có khẩu cung của vài tên gián điệp, đến lúc đó, Đại Ân cũng không làm gì được chúng”.

“Cứ cho qua như vậy sao?”, không thể nhát gan như vậy đó chứ?.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom