Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 180: 180: Ta Là Trượng Phu Của Nàng Ấy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Ha ha ha, nói bao nhiêu lần cũng không thế diễn tả hết lòng biết ơn của phu thê ta, trước khi tìm đến ngài chúng ta cũng không phải chưa tìm qua thầy thuốc, danh y cũng gặp qua vài người, kết quả bọn họ thu tiền tư vấn xong cũng không thèm đếm xía tới nữa, mặt của phu nhân ta chẳng những không được chữa lành mà xém chút còn bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất”.

Điều này tất nhiên là sau này nghe Thích Vy giảng giải lại, khiến hẳn ta tức đến mức sau khỉ rời khỏi Việt Thành liền tìm mấy tên lang băm trước đó tính sổ, nhân tiện cũng đòi lại tiền chữa bệnh.

Hẳn ta cũng không phải người coi tiền như rác, bạc trắng cũng không phải là để hoang phí như vậy.

Khl họ đang nói chuyện, Cơ Vấn Thiên không chút dấu vết đánh giá phu thê Sài Hổ một lượt.

Sài Hố người như tên, thân hình cường tráng, thuộc kiểu đàn ông phương Bắc hào sảng điên hình, ngược lại phu nhân Thẩm Thị của hắn ta thì nhỏ nhắn và mang theo nụ cười ngượng ngùng, xem ra rất có khí chất của con gái rượu vùng Giang Nam.


Tuy nhiên, kể từ khi Sài Hổ thốt ra câu đầu tiên, hắn liền phát hiện ra phán đoán của mình là sai lầm.

Sau khi hỏi han, Thẩm Thị liền ngồi xuống chiếc ghế trống bẽn cạnh Thích Vy, duỗi cổ tay ra để nàng bắt mạch, nhân tiện còn kiếm tra tình trạng khuôn mặt của nàng ta, vì nơi gặp vấn đề lúc đầu của Thấm Thị chính là gương mặt thanh tú của nàng ấy.

Trong lúc Thích Vy chẩn trị, Sài Hố không có việc gì làm, đầu tiẽn là nhấp một ngụm trà làm dịu cổ họng, sau đó mới chú ý tới Cơ Vấn Thiên, người ngay từ đầu đã có cảm giác hiện diện mạnh mẽ nhưng vẫn luôn im lặng ngồi đó, trong mắt hắn ta lộ ra dò xét, trầm ngâm một chút mới lễ độ hỏi: “Vị huynh đệ này cũng là bệnh nhân của Tiên y sao?”
Ngoài miệng hỏi là vậy nhưng trong lòng lại thầm phủ định.

Hẳn ta biết quy tắc của Thánh Thủ Tiên là mỗi lần chí tiếp một bệnh nhân, nếu còn bệnh nhân khác chắc chắn sẽ có sắp xếp khác, Hồng Liên cô nương nếu như đã có lời, hắn ta đương nhiên sẽ khách thuận theo chủ, ngày khác lại tới, nếu như không nhắc tới… vậy vị này rõ ràng không phải là bệnh nhân.


Kỳ thực khỉ vừa bước qua cửa hắn ta đã chú ý tới vị này, không chỉ vì ngoại hình nổi bật khiến người khác khỏng kìm được liếc mắt lần thứ hai, mà còn vì khí thế phảng phất sự cao quý bẩm sinh vô thức tỏa ra từ trên người hắn.

Hắn ta vào nam ra bắc cũng được tính là có vốn hiểu biết rộng, từng gặp gỡ một vài nhân vật lớn, nhưng không ai trong số đó có thể so sánh với vị trước mắt này, điều này không khỏi gợi lên một tia tò mò trong hắn ta, hiếu kỳ thân phận của đối phương, càng muốn biết quan hệ giữa hắn và Thánh Thủ Tiên.

Thích Vy đang tập trung kiếm tra cho Thẩm Thị, không thể giải thích ngay lập tức, vì vậy Cơ Vấn Thiên bèn thuận thế đáp: “Ta là trượng phu của nàng ấy”.

Bảy chữ này thốt ra nhẹ nhàng mây trôi, lại hàm chứa một ý vị tuyên bố chủ quyền khó nói thành lời, khiến những người khác trong sảnh không khỏi quay đầu nhìn lại.

Cơ Vấn Thiên:hẳn chỉ nói sự thật mà thôi, có gì không đúng sao?
[Diendantruyen.Com] Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
.

 
Chương 181: 181: Thuật Lại Nguyên Do Quen Biết


un”Nghe giọng của ông chủ Sài dường như là người Tây Nam?”, Cơ Vấn Thiên không đế Sài Hổ có cơ hội thăm dò thêm tin tức, hân tự cho là ung dung thản nhiên biếu thị công khai chủ quyền sau đó đoạt luôn quyền lẽn tiếng.

Sài Hổ cũng không đế tâm, nếu là phu quân của Thánh Thủ Tiên thì đương nhiên cũng là đối tượng mà hắn ta phải đối xử khách sáo, bèn gặt đầu CƯỜI nói: “Đúng vậy, ta đúng là người Tây Nam, giọng của ta hần là rất dề nghe ra xuất thân, vậy mà có không ít người vừa gặp ta lần đầu đều cho rằng ta là người phương Bắc”.

Cơ Vấn Thiên lại hỏi tiếp: “Không biết lúc trước ông chủ Sài có quen biết với thê tử của ta thế nào?”
Lần đầu tiên dùng từ “thê tử” đế xưng hò Thích Vy, Cơ Vấn Thiên cảm thấy có chút mất tự nhiên, nhưng khi thật sự thốt ra khỏi miệng, cần thận ngẩm lại, hân lại thấy cách gọi này không tệ.

Thích Vy đang kê đơn thuốc điều trị tiếp theo cho Thấm thị, nghe vậy thì ngấng đầu nhìn hắn một cái nhưng không lên tiếng.

Đại khái là Sài Hố cảm thấy không cần thiết phái giấu diếm nên từ tốn nói rõ mọi việc, hơn nữa, khi nói đến duyên cở, trong lòng hắn ta vân có một chút sợ hãi cùng thán phục.


Sài Hố là một thương nhân, vì phải nhập hàng nẽn hắn ta thường xuyên di chuyến khắp nơi.

Lại nói, hằn ta không muốn xa cách thẽ tử nẽn thỉnh thoáng, nếu có những chuyến đi không quá mệt mỏi và nguy hiếm thì hắn ta sẽ đưa Thấm thị theo cùng.

Thu mua hàng xong, khoảng thời gian trống hẳn ta và Thấm thị còn có thế cùng nhau du ngoạn giải sầu một phen.

Hơn một năm trước, hai người đi đến một tòa thành nhỏ ở phương Bẳc, nhà bọn họ ở Tây Nam, nhưng đây cũng khỏng phải lần đầu tiên đến phương Bắc, vậy mà hết lần này đến lần khác, không biết đã có chuyện gì xảy ra mà vừa đến nơi là Thẩm thị bắt đầu thượng thố hạ tả, trẽn mặt và khắp người liên tục nổi chấm đỏ, mãi vẩn không hết, còn gảy cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Thấm thị khỏng nhịn nổi cảm giác ngứa ngáy vô cùng khó chịu kia, thế là nàng ta cứ dùng tay gãi, suýt nữa là gãi rách cả da.

Sài Hố vô cùng lo lắng, hắn ta tìm không ít thầy thuốc đến thăm khám, tuy nhiên bệnh tình vẳn không mấy tiến triển, hầu hết bọn họ đều nói nguyên nhản bệnh của Thẩm thị là do không hợp với khí hậu, rất nhiều người đi xa quẽ, đến một nơl mới, do khí hậu thay đối quá lớn cũng sẽ xuất hiện bệnh trạng giống như vậy, nhưng sẽ không quá nghiêm trọng.

Thượng thố hạ tả hai ngày là thuyên giảm, số ít nổi mẩn ngứa thì chỉ cần uống thuốc là khỏe lại.

Tình huổng của Thấm thị là trường hợp cực kỳ hiếm thấy, nếu làm không tốt, chửng nổi… mấn ngứa kia sẽ đế lại trẽn người nàng ta rất nhiều vết sẹo vĩnh viền không xóa được.

“Vừa biết được bệnh tình của mình, thẽ tử của ta suýt nữa thì sụp đố, thậm chí nàng từng nảy sinh ý nghĩ nông cạn, ta phải khuyên can mãi mới thỏi.

Dù là như thế, nàng vân buồn bực không vui suốt một khoảng thời gian dài.


Vì đế chữa bệnh cho thê tử, ta cũng tạm thời gác việc kinh thương lại, chạy khăp nơi tìm thầy hỏi bệnh”.

“Gặp Tiên Y chỉ là trùng hợp, không dối gạt ngài, lúc ấy ta chí ôm thái độ thử xem sao, trẽn thực tế cũng khỏng đặt hi vọng quá lớn, nào ngờ Tiên Y lại cho phu thê chúng ta một niềm vui to lớn”.

Nghe Sài Hổ nhắc lại chặng đường mà bọn họ đã trải qua một năm trước, Thấm thị cũng kích động, vội gật đầu hùa theo, giờ nhớ lại, nàng ta vẫn còn rưng rưng nước mắt.

Đừng thấy lúc này gương mặt nàng ta không hề có một khuyết điểm nào dù là nhỏ nhất mà lầm, một năm trước, đúng vào lúc này, dung mạo của nàng ta quả thực có thế xưng là “vô cùng thê thảm”, thậm chí hàng tháng trời, nàng ta không dám soi gương, ngay cả uống trà cũng sợ không cần thận soi thấy mặt mình thì lại bị chính bản thân doa sơ.

“Lúc ấy, Tiên Y kê đom thuốc sằc và thuốc mỡ bôi ngoài da, trước sau chỉ mất khoảng một tháng là chứng man ngứa của thẻ tử ta thuyên giảm được bảy, tám phần.

Việc còn lại là xử lý nhừng vết sẹo trước đó đế lại, đồng thời điều dưỡng thân thế bị suy nhược từ bên trong”.

Nguyên nhân lớn nhất khiến thản thế bị suy nhược là do lúc trước bọn họ chạy khẳp nơi tìm thầy thuốc kê đơn chữa bệnh lung tung, nghe nói là rối loạn nội tiết gì đó, nói tóm lại là rất bất lợi cho quá trinh khôi phục.


Sau lần đó, Sài Hố không bao giờ sử dụng bất kỳ loại thuốc sắc hay thuốc mỡ nào ngoại trừ thuốc do Thánh Thủ Tiên kê, kế cả mấy cái phương thuốc kỳ quái do nhà mẹ đẻ Thấm thị đưa đến.

Nay đã qua một năm, phần lớn những vết sẹo lúc trước trẽn người Thấm thị đã biến mất, chỉ còn lại một vài chỗ khó thấy, ngay cá buối tối, khi nàng ta mặc áo trong cũng khỏ mà nhìn ra được nên hoàn toàn không ảnh hường gi cả.

Biến hóa lớn như thế, sao Sài Hố và Thẩm thị không cảm kích, không tán thưởng y thuật của Thánh Thủ Tiên cho được?
Nhưng hôm nay, Thích Vi lại mang đến cho bọn họ một bất ngờ.

Sau khi kiếm tra xong, Thích Vy lại kê cho Thấm thị một đơn thuốc điều dưỡng thản thế: “Sài phu nhản, những vấn đề lúc trước đã được giải quyết hết, hơn nữa, trải qua một năm điều trị, ngày sau cô cũng không lo sẽ tái phát
bệnh trạng tương tự khi đi đến nơi xa lạ nữa”..

 
Chương 182: 182: Tiền Nào Của Nấy


Lúc trước, sở dĩ Thấm thị không hợp thổ nhưỡng, suýt nữa bị hủy dung nhan là do thế chất bản thân nàng ta quá đặc thù, dề dàng nổi mẩn ngứa.

Nếu hoàn cảnh sống thay đối quá nhiều, thản thế sẽ có phản ứng cực kỳ lớn, tình trạng dị ứng trẽn cơ thế và mặt cũng càng thêm nghiêm trọng.

Đơn thuốc mà lúc trước nàng kẽ cho Thấm thị, một là đế giảm bớt tình trạng nổi mấn ngứa của nàng ta, hai là đế thay đối, hoặc là nói xoa dịu thế chất dê dị ứng.

Vừa nãy, ngoài việc xem mạch, nàng còn dùng một vàl thứ dề tạo thành dị ứng mà mình đã chuẩn bị từ trước đế thí nghiệm trẽn mu bàn tay của Thấm thị, kết quá đã khiến nàng hài lòng.

Việc này khiến Sài Hổ và Thẩm thị vô cùng mừng rỡ.


Từ sau khi Thấm thị bị bệnh, vì tránh cho thân thế tiếp tục xuất hiện các phản ứng xấu trong quá trình điều trị, gần như là Sài Hố tự mình lo liệu hoặc bỏ ra một số tiền lớn đế thuê người, Thấm thị rất ít khi ra ngoài, lần này đến Việt Thành có thế xem như một ngoại lệ.

Thẩm thị cũng từng cảm thấy lo lẳng, lỡ như lần này chữa khỏi rồi, về sau lại tái phát thì nàng ta không thế theo Sài Hố đi khẳp nơi được nữa, và lỡ như Sài Hổ tìm được một hồng nhan tri kỷ nào đó bên ngoài, trong lúc không có nàng ta, hắn ta bị người ta mê hoặc thì nàng ta biết phải làm sao bây giờ? Mấy năm qua không phải chưa từng phát sinh chuyện như vây, lúc không có
nàng ta, đã có không ít người trong tối ngoài sáng giở trò dụ dỗ phu quản của nàng ta.

Nếu Thích Vy đã nói như vậy… Thẩm thị xem như hoàn toàn buông lỏng.

Việc này còn chưa xong, Thích Vy lại bảo Hồng Liên mang đến mấy lọ thuốc cao mà nàng đã bào chế trong lúc rảnh rỗi ớ vương phủ: “Tuy nói cơ bản sẽ không tái phát, nhưng lỡ như có gì thì… đến lúc đỏ, cô nhớ bôi thuốc mỡ này nhé, nhân cơ hội bệnh trạng chưa nghiêm trọng, nếu nhanh chóng áp chế thi sẽ tránh được mối lo về sau”.

Thấm thị lại nói cảm tạ một phen: “Khiến Tién Y phí tảm, thật sự rất đa tạ
Thích Vy khoát tay: “Không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi”.

Cơ Vấn Thiên lườm nàng, hắn cảm thấy những lời này có hơi… giả!
Không thế không nói, ớ một mức độ nào đỏ, Cơ Vấn Thiên thực sự đã nhìn thấu bản chất của Thích Vy.

Nhưng hán lại không đế ý một điều, thái độ nhiệt tình hay không nhiệt tình, chu đáo hay không chu đáo của cô còn tùy trường hợp.

Tiêu chuấn cơ bản của Thích Vy là: Phí đến nhà thăm khám là 50 lượng, phí chấn bệnh không thấp hơn 200 lượng… ngẩu nhiên nàng nối hứng bất chợt, chủ động giúp đỡ thì không tính… 300 xem như thái độ bình thường, cung cấp phục vụ cơ bản, có bệnh trị bệnh, không cỏ bệnh điều dưỡng thản thế;
1000 lượng là khách VIp, sẽ nhận được đãi ngộ cấp cao.


Không những sẽ được cung cấp đơn thuốc và phương pháp trị liệu tốt nhất, hiệu quả nhất, mà trong quá trình điều trị còn không gảy đau đớn, thời gian trị liệu ngắn.

Nếu trên người bệnh nhản còn mắc những chứng bệnh khác thì cũng sẽ tiện tay thăm khám và điều trị.

Muốn điều dưỡng thân thế, nàng sẽ kê đơn bồi bố, ví dụ trường hợp cúa Thấm thị chính là dịch vụ hậu mãi đấy.

Chính vì biết có loại phục vụ như vậy nẽn rất nhiều thương nhản giàu có mới cam tảm tình nguyện đế nàng làm thịt, nól không chừng trong quá trình điều trị, nàng phát hiện bọn họ còn mắc chứng bệnh nào khác sẽ tiện tay giải quyết giúp luôn.

Đám người này ngày thường chỉ tùy tiện tiêu khiến một chút đã phí đến trăm lượng, thậm chí còn hơn thế nữa, … Bỏ một số tiền lớn vào nàng, có thế ăn ngon ngủ yên, thân thế khỏe mạnh, nghĩkiếu gì cũng không lổ.

Đây này… chân trước Thẩm thị vừa cấn thật cất kỹ thuốc mỡ, chân sau Sài Hổ đã chủ động dảng ngân phiếu hai trăm lượng cho Thích Vy: “Đảy là một chút lòng thành, xin Tiên Y hãy nhận cho”.

Lúc trước, khi Thích Vy xem bệnh cho Thẩm thị, Sài Hổ đã thanh toán 1000 lượng phí chấn bệnh, 200 lượng lần này là phí tái khám cùng tiền thuốc mỡ.


Đã có kinh nghiệm một năm trước, Sài Hổ biết rõ tiền thuốc đại khái chiếm bao phí xem bệnh, 200 lượng chỉ có hơn chứ không kém.

Hai lần điều trị, tống cộng Thích Vy thu cúa bọn họ 1200 lượng bạc, trong đó, phí tốn thời gian, tinh lực cùng dược liệu cộng lại ƯỚC chừng chưa đến 50 lượng, lãi một khúc to.

Thích Vy vố cùng mừng rỡ, phút cuối, trước khi tiền bước hai người họ, nàng còn thuận tay cho Sài Hổ mấy lọ thuốc viẽn, công hiệu và cách dùng được dán trẽn lọ.

Sài Hố vừa liếc nhìn liền mừng rỡ đến nỗi không khép được miệng, không ngớt lời cảm tạ.

Sau khi bọn họ đi khỏi, Cơ Vấn Thiên lắng lặng nhìn nàng: “Nếu ta nhớ không lầm thì lọ thuốc kia chính là thuốc bổ thân mà nàng bào chết giúp Trác Bất Phàm, vậy mà vần còn thừa à?.

 
Chương 183: 183: Gặp Lại Người Quen


Thuốc bố thân chí là cách nói uyển chuyến, nói đúng hơn thì là thuốc bổ thận…! Nói trắng ra là thuốc viên dùng để đề cao năng lực ớ phương diện kia của Trác Bất Phàm, việc này Trác phu nhản đã cố ý đề cập khi nàng bảo Hồng Liên đi hỗ trợ kiếm tra lần nữa.

Thích Vy thuận miệng nói: “Lúc đó ta nghĩ nói không chừng ngày sau cần dùng nên đã làm nhiều một chút”.

Ban đâu Cơ Vấn Thiên còn chưa kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó, hắn hùng hố bước vào phòng, trực tiếp đóng sập cửa lại rồi dùng thân thể áp người nàng vào sát tường, dùng giọng điệu nguy hiếm hỏi: “Sau này… cần dùng hử? Dùng như thế nào? Đừng nói là nàng chuẩn bị cho ta đấy nhé!”
“Hờ?”, Thích Vy sững sờ, chuyện quái gì thế này?
Cơ Vấn Thiẽn nhận định sự im lặng của nàng là cam chịu, hắn tức đến ngứa răng: ‘Từ đâu mà nàng cho rằng bổn vương cần phải dùng đến loại thuốc viên này hử?”
Một từ “bốn vương” ngay lập tức gióng lẻn hồi còi báo động trong đầu Thích Vy!
Trẽn cơ bản, mỗi lần Cơ Vấn Thiên mớ miệng tự xưng “bốn vương” đồng nghĩa với việc tẽn đáng ghét này sắp… động d*c rồi!
“Không phải, ta không có, ngươi đừng nói mò, ta nói ngươi không được khi nào chứ? Ngươi đừng có đối chiếu lung tung kiếu đó!”, Thích Vy thấy hắn ngày càng dán sát ngực mình, nàng dùng sức đấy ra, trợn trừng mắt nói:
‘Ta nói cho ngươi biết, đừng có cố ý kiếm cớ sờ mó ta, ta không thích như vậy đâu!”

Cơ Vấn Thiên vần tiếp tục hà hơi bẽn tai nàng: “Vậy nàng thích như thế nào? Nói cho bổn vương, bổn vương sẽ thỏa mãn nàng”.

Cái rắm ấy!
Thích Vy lườm hân: ‘Ta không thích thế nào cả, mau tránh ra, nếu không tránh ra, ta sẽ trờ mặt thật đấy!”
Cơ Vấn Thiẽn lơ đểnh: “Nàng định trờ mặt như thế nào?”
Thích Vy biết cái tên này vốn không sợ ngân châm của nàng, nẻn nàng dứt khoát dùng chiêu khác: “Viên bố thận quả thật không phải chuần bị cho ngươi, nhưng nếu ngươi muốn, chỗ ta có viên đoạn tử tuyệt tôn, cam đoan uống vào một phát sẽ lãnh cảm hết đời, có muốn thử không? Hứ?”
Cơ Vấn Thiên:
Thuốc tốt như vậy nên đế cho người khác đi, hản không có phúc “tiêu thụ”.

Đoàn người chỉ dừng lại ớ việt Thành một ngày rồi tiếp tục lẽn đường, tuy nhiên, dược liệu vừa hái cần phải xử lý sơ một lượt, có lẽ là phải nán lại Ninh Thành ít nhất là hai ngày.

Trong hai ngày này, Thích Vy dần Cơ Vấn Thiên đi dạo khằp thành, tìm đến các tiệm thuốc trong thành xem xem cỏ thế đầu cơ mấy loại dược liệu tốt hay không, đồng thời cũng mua một ít quà vặt ờ mấy cái gánh ven đường có mùi vị không tệ đế thay đối khấu vị.

Sau đó.

Thích Vy dường như lơ đểnh dẩn hắn đi theo một hướng có mục đích.

Sau khi phát giác, Cơ Vấn Thiên không khỏi tò mò: “Cỏ bệnh nhản cần phải kiếm tra lại à?”
“Không có”, Thích Vy tiếp nhận khăn tay từ Thanh Đại, lau sạch miệng: “Đến gặp một người”.


Cơ Vấn Thlẽn liếc thấy thái độ có hơi khác lạ của Thanh Đại và Nam Tinh khi nghe thấy những lời này, trực giác nói với hán người mà Thích Vy muốn gặp có mối quan hệ không bình thường với nàng.

Nhưng hắn nhớ trước kia, khi hân lệnh cho ám vệ đến Ninh Thành điều tra tin tức thì dường như chưa từng phát hiện có người nào đối nghịch với Thích Vy, hoặc gảy râc rối cho nàng.

Mãi đến khi đi đến cạnh một con hẻm nhỏ thuộc khu dành cho thường dân, vừa khéo tròng thấy một ngôi nhà mớ rộng cửa, nơi đó vô cùng ầm ĩ, dường như là trượng phu đang dạy dồ
thê tử của mình.

Nam nhản kia trỏng rất dữ tợn, hắn ta túm lấy tóc nữ tử một cách dã man, mặc cho nàng ta khóc lóc xin tha nhưng đối phương chấng hề có một chút thương xót, trái lại, miệng càng mẳng càng hăng, tay càng đánh càng hung.

Cơ Vấn Thiên nghe nam nhản kia gọi tên nữ tử mới sực nhớ đến một tin tức về Thích Vy tại Ninh Thành, quả thực hần đã bỏ lỡ một người.

Nha hoàn hồi mỏn của Thích gia, Liều Lục.


Nếu không có gì bất ngờ thì nàng ta chính là nữ tử đang bị đánh trong sản kia.

“Nàng ta đã làm chuyện gì khỏng nên làm à?”, Cơ Vấn Thiên hỏi nhưng giọng điệu của hần rõ ràng là khẳng định.

Ánh mắt Thích Vy vần hướng về phía Liều Lục đang bị đánh bầm mặt, khóe miệng nàng cong lẽn: “Vì sao không nghĩ rằng ta cố ý hành hạ nàng ta?”
Cơ Vấn Thiên chăm chú nhìn nàng, hẳn không định trả lời một vấn đề đã quá rõ ràng như thế.

Với địa vị của Thích Vy tại Thích gia, nha hoàn hồi môn bẽn cạnh nàng tất nhiên là do chủ mẫu Thích gia, Tạ An Như, sắp xếp rồi.

Lại nói, Tạ An Như không thích nàng thì nha hoàn kia có thể có ý tốt gì với nàng cơ chứ?.

 
Chương 184: 184: Những Chuyện Đã Xảy Ra


Thích Vy cố ý k1ch thích hắn, nói: “Ý đồ làm ta sấy thai có tính là chuyện sai trái không? Hạ độc mãn tính trong cơm canh, thuốc dưỡng thai của ta, có tính là chuyện sal trái không?”
Sắc mặt Cơ Vấn Thiên trong nháy mát tối sầm lại, ánh mắt nhìn về phía nữ tử đang thoi thóp trong viện như muốn lăng trì kẻ đó, một ánh mắt sâc bén tràn ngập sát ý: “Á ta dám làm vậy sao!”
Thích Vy cười lạnh một tiếng, nói: “Có gì mà không dám, lúc đó ta chỉ là một kẻ đáng thương hạl bị ghét bỏ, không ai đế ý, cho dù đột nhiên chết ở biệt trang thì cũng sẽ chầng cỏ ai đế
ý*.

Cơ Vấn Thiên khòng biết đang nghĩ tới chuyện gì mà trông thần sẳc vô cùng ảm trầm, sau đó hắn lại mạnh mẽ giữ chặt cố tay nàng, hỏi: “Nàng trúng độc mãn tính rồi sao? Cơ thế của nàng có ảnh hưởng gì nghiêm trọng không?”
“Yên tâm, không có việc gì, đều là chuyện đã qua, với y thuật của ta, ngươi cho rằng ta suốt ngày giúp người khác chữa trị kiếm tfên mà lại quên điều trị chính thản thế của mình sao?’r, Thích Vy thấy ánh mắt hắn lộ ra sự lo lắng không chút che dấu thì tâm tình cũng cảm thấy khá dề chịu, khẽ nhếch miệng cười.

Cơ Vẩn Thiẽn nhìn thấy thần thái của nàng như vậy liền biết nha hoàn kia cũng không thế gây ảnh hưởng gì đối với nàng, lúc này mới cỏ thế tạm thả lỏng, cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhưng sự căm ghét đối với nha hoàn, đối với Thích gia, đối với Tạ An Như lại không xua đi được.


“Tại sao không xử lý á ta thẳng tay?”, Cơ Vấn Thiên hỏi: “Nàng còn tìm nhà chồng cho ả ta sao?”
Thích Vy cười nói: “Trước đây ta đã bị hành hạ biết bao nhiêu năm, ngay cả lúc gả cho ngươi cũng không thế thoát khỏi bóng ma của Thích gia, nếu bây giờ xử lý thẳng tay thì chẳng phải nhẹ nhàng cho ả ta quá hay sao?”
Lúc nàng vừa mới trớ về kinh thành, Thích gia muốn nàng trở về nhà, Tạ An Như liền truy hỏi hành tung của Liều Lục, còn hoài nghi nàng đã giết người diệt khấu, ha ha, nghĩ gì vậy.

Giết đi thì thật đáng tiếc, nếu giữ lại thì nói không chừng một ngày nào đó nàng ta còn có thể trớ thành nhản chứng đánh Tạ An Như rơi xuống vực sâu.

Về phần nhà chồng…
“Có giết cũng vò dụng, nhưng ta cũng sẽ không giữ lại một nô tì luôn muốn đối phó ta như vậy.

Tạ An Như đã từng hứa với ả rang nếu như ả có thế khiến cho ta sống khổ sở, thậm chí khiến cho ta chết bất đẳc kì tử ở Ninh Thành thì sẽ liền chuẩn bị cho ả thật nhiều của hồi môn rồi tìm nhà chồng
tốt gả ả vào, cho ả hường thụ nửa đời phú quý.

Tốt xấu gì cũng xem như từng là chủ tớ một thời, nếu như ả muốn gá cho nhà chồng tốt thì ta sẽ giúp ả tìm một ‘nhà chồng tốt’ vậy”.

Phu quân này của Liều Lục chính là người năm đó nàng cùng Thanh Đại đã tốn không ít công sức mới cỏ thế tinh tế tuyến chọn ra được, là người theo chủ nghĩa đại nam tử, không cho phép người khác phản kháng mình, giỏi cờ bạc, có tiền án bạo hành, đã đánh đuổi hai thê tử cũ, xuất thản từ nhà giàu, ban đầu vốn còn có chút gia tài nhưng bây giờ tàn bại đến mức phải ớ chung một tiếu viện với mấy hộ gia đình khác.

Với điều kiện như vậy thì hoàn toàn cỏ thế dự đoán trước được những ngày tháng của Liẻu Lục sau khi gả cho đối phương.


Biết kẻ từng mỗi ngày đều muốn hại nàng bảy giờ phải ớ trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, nàng cũng yẻn lòng.

Chí VỚI một màn hỏm nay nhìn thấy thì khi trờ về nàng còn cỏ sức ăn thêm một bát cơm!
Cơ Vấn Thiên nhìn nha hoàn bị đánh đến mức không còn sức vùng vây, chỉ lớn tiếng khóc lóc, giống như sâp chết tới nơi, liền không khỏi nghi hoặc hỏi: “Nàng không sợ ả ta chịu không nối mà tìm cách trốn về kinh thành tìm Tạ An Như sao?”
“Á không có gan đó đâu”, Thích Vy khẽ hừ một tiếng đáp.

Thật sự nghĩ nàng là kẻ ngốc sao, không có biện pháp gì mà cứ như vậy thả người ra?
Tạ An Như có thế hạ độc dược mãn tính cho nàng thì nàng cũng có thể hạ độc dược cho Liều Lục, khiến cho đối phương không dám dùng cái mạng nhỏ của mình mà đùa giỡn.

Sau khi nghe nàng giải thích thì Cơ Vấn Thiên mới yẽn tâm, lại trở nẽn trầm mặc.

Nhớ lại chuyện vợ chồng Sài Hổ hỏm qua, rồi chuyện của hồi mỏn của nha hoàn Liều Lục hỏm nay, Cơ Vấn Thiên bồng nhận ra được trong năm năm hắn thờ ơ với nàng thì xung quanh nàng đã xảy ra rất nhiều chuyện mà hắn không biết, sự nguy hiểm mà mỗi ngày nàng trải qua chỉ sợ không chỉ

đến từ một ả nha hoàn này.

Ám Vệ có thế tra được những chuyện đã xảy ra tại Ninh Thành cùng Việt Thành trong vòng một hai năm nay, nhung chi tiết sâu xa hơn lại chưa chắc có thế phát hiện ra được dấu vết.

Huống chi cho dù phát hiện thì sao chứ? Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, những thiệt thòi mà nàng phải nếm trải chung quy cũng đã trở thành quá khứ.

Hân cũng không thế nào giúp nàng hoặc là mang đến bất kỳ thay đối nào khác.

Trong viện, Liều Lục còn đang gào khóc, trẽn trán cùng khóe miệng của nàng ta đều bị nam nhân bạo lực kia đánh bật máu, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng cám thấy chật vật, một bẽn mát còn sưng lẽn..

 
Chương 185: 185: Nàng Có Oán Hận Ta Không


Nàng ta chạy khắp nơi trong tiểu viện đế né tránh nam nhản bạo lực đang rượt theo mình, trong lúc né tránh thì vô tình nhìn thấy đoàn người Thích Vy đứng ớ ngoài viện cách đỏ không xa, lập tức ánh mắt chết lặng của nàng ta lóe sáng, khát vọng sống mãnh liệt khiến cho nàng ta chạy vọt về phía cửa, lớn tiếng hét: “Ta biết ta sai rồi! Cứu ta! Cứu ta với!”
“Tiện nhân thối! Còn muốn chạy?”, nam nhản phía sau đã nắm được mái tóc rối bời của nàng ta trước khi nàng ta kịp thực hiện ý đồ chạy ra khỏi viện, lập tức hung hăng vung tay lẽn đánh: “Ông đảy bỏ tiền ra cưới ngươi về không phải đế cho ngươi cả ngày chỉ muốn chạy!”
Thích Vy đứng ngoài cửa lạnh lùng nhìn, giống như không phát hiện sự đau khố cầu xin trong mat Liều Lục, ngược lại còn kéo Cơ Vấn Thiên xoay người rời đi: “Được rồi, xem kịch đủ rồi, trờ về thỏi”.

Llẻu Lục trơ mắt nhìn người duy nhất mà nàng ta nghĩ có khả năng cứu nàng ta ra khỏi bế khổ đã xoay người rời đi, trong khi đó nam nhân kia đã túm chặt lấy mình mà đánh đập, còn dùng sức đóng cống viện lại, giống như đem tia hy vọng cuối cùng của nàng ta “ầm” một tiếng khóa lại.


Nam nhân bạo lực còn đang hùng hùng hổ hổ mắng: “Chí là một nha hoàn bị chủ nhân ghét bỏ đuối đi, mà suốt ngày nghĩ bán thân là quý nhản, còn dám khinh thường ông đây? ông đáy tốt xấu gì cũng là một lương dân, ngươi bất quá chỉ là hạ nhân tiện tịch, ỏng đây nguyện ý dùng tiền cưới ngươi về thì ngươi còn phải thầm mừng vui trong lòng đi! Còn không mau đi nấu cơm cho ỏng! Còn nữa, mau lấy tất cả tiền mà ngươi kiếm được ra đây! Ta phải đi đánh bạc! Lần này chẳc chân có thể thắng đậm!”
Liẻu Lục mối ngày đều nghe hẳn nói như vậy, nghĩ đến chuyện tên khốn nạn này mối ngày đều về cướp hết số tiền mà nàng ta vất vả tích góp được nướng vào sòng bạc, còn đem đồ đạc trong nhà bán đi, cho nẽn trong nhà bây giờ chẳng còn gì, thậm chí ngay cả tiền thuê nhà tháng sau cũng trờ thành
vấn đề lớn, dưới mấy tầng áp lực như vậy, rốt cục nàng ta cũng sụp đố hét lớn: “A! Ngươi giết ta đi! Ngươi giết ta luôn đi!”
“Chát!”, nam nhân lại hung hăng tát nàng ta một cái, nghiến răng rít lẽn một tiếng: “Câm miệng cho ông! La hét cái quái gì! À, nay ngươi còn dám tạo phản phải không!”
“Hu hu hu”.

Hàng xóm láng giềng đều đã quen với việc hai vợ chồng nhà này mỗi ngày đều đánh nhau ầm ĩ, gương mặt thanh tú của Liều Lục từ sau khi gả cho nam nhân kia cũng không có một ngày lành lặn nữa, tuy hàng xóm không phái không thương hại nàng ta, nhưng bởi vì ai cũng khó khăn, còn không đủ thời
gian duy trì sinh kế nhà mình, cho nên không ai ránh rỗi xen vào việc của người khác, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa sống cuộc sống của mình, coi như không nghe thấy tiếng gào thét bẽn ngoài.


Sau khi trớ lại biệt trang, Thích Vy nhạy cảm nhận ra tâm tình của Cơ Vấn Thiên dường như không ốn lẳm.

Dường như hắn đối với cách xử lý việc này của nàng có chút bất mãn.

Chẳng lẽ hắn lại cám thấy nàng quá tàn nhần? Nhưng cũng không giống lắm, Cơ Vấn Thiên đảu phải là người như vậy.

Đối đãi với kẻ muốn hại mình mà còn phải khoan dung hay sao?
Mãi cho đến ban đẽm, trước khi đi ngủ, Cơ Vấn Thiên mới bất ngờ giữ chặt một bàn tay của nàng rồi nhẹ nhàng vuốt v e, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc hỏi: ‘Năm năm qua nàng có oán hận ta không?”

Đang buồn ngủ, Thích Vy ngáp một cái rồi không chút do dự nói: “Tất nhiên là oán hận rồi!”
Tuy ràng biết đáp án này mới là đương nhiên, nhưng trong lòng Cơ Vấn Thiên vân khó tránh khỏi chua xót, lồ ng ngực như bị một vật sắc bén đảm trúng, truyền đến cơn đau.

Thích Vy không hề quan tảm hắn cỏ khó chịu hay không, vô cùng thắng thắn nói: “Đêm đó ta cũng chẳng tự nguyện, vô duyên vô cớ thất thân, ta rất muốn nhản cơ hội trả đũa, nhưng khi ta tỉnh lại lần nữa thì ta đã ở một ngôi làng khác ớ Ninh Thành rồi, ngươi thấy có đáng hận không? Ngay cả cơ hội trả đũa mà ta cũng không cỏ!”.

 
Chương 186: 186: Tiết Thiên Thu


“Điều kiện ở biệt trang Ninh Thành kém xa ờ kinh thành, ta lại khống có nhiều bạc trong tay, hạ nhản ở biệt viện đã quen thói nịnh cao đạp thấp, cho ta uống trà lạnh, ăn cơm nguội, thậm chí đến ngày đông giá rét cũng không có nước nóng mà tắm, sau đó ta phát hiện ra mình có thai, nôn nghén rất khó chịu rồi, còn phải chăm sóc sức khỏe của bản thân, đồng thời đề phòng có người hãm hại mình, nếu là ngươi, ngươi có thế không oán hận sao?”, dù Dục Vương phú đưa bao nhiêu bạc làm phí phụng dưỡng đi nữa, nàng cũng có thế miên cưỡng bỏ qua một ít, nhưng thật ra năm năm qua, Dục Vương phủ thật sự luôn xem như nàng không tồn tại.

Nếu không đế bụng, đợi Cơ Vấn Thiên tìm nàng và con trai về rồi là không mang thù, vậy nàng thành bà già ngu ngốc rồi!
Cơ Vấn Thiên:không thế cãi lại!
Trước tiên không nói tới việc hẳn là đàn ông, không thế mang thai sinh con, chỉ đối góc độ mà nghĩ, nếu cỏ người dám làm thế với mình, hắn thật sự rất muôn nghiền tên đầu só khiến người ta hận kia thành tro, không, không phải chí muốn mà hân chắc chắn sẽ khiến đối phương chết rất khó coi.

Nghĩ như thế, Cơ Vấn Thiên cảm thấy mình thật sự nên cảm thấy may mẳn là trong khoảng thời gian này, Thích Vy không ra tay tàn nhẳn lúc hắn lơ là cảnh giác.

Xét về võ công, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, nhưng dựa vào y thuật, nàng muốn bỏ thuổc hắn mà thần không biết quý không hay thi hoàn toàn có khá nảng làm được.


“Nhưng… dù trong lòng không vui thế nào thì vần phải sống tiếp theo, không thế hường thụ vinh hoa phú quý ớ kinh thành cũng chắng sao, ta bận nuôi con, cũng không rảnh nghĩ tới mấy thử vớ vấn kia, đâu phải ta không thế nuôi nối bản thân, không cỏ ngươi, ta vẫn có thể ăn sung mặc sướng”.

Nói thật, với Thích Vy, cuộc sống sau khi đến thế giới này và đời trước chẳng có gì khác biệt cả, từ sáng đến tối, không phải chế thuốc thì cũng là khám bệnh, kiếm tiền, ăn chơi, hướng thụ.

Nếu phải nói ra có gì thay đối khác đời trước thì là có thêm một đứa nhóc nữa.

Đời trước, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với ai, không kết hôn thì đương nhiên sẽ không cỏ con.

Đời này, cho dù là tự nguyện hay không, nàng cũng đã có một đứa con trai thông minh lanh lợi Cơ Tiếu Dương rồi, xét theo ý nghĩa nào đó thì nàng lời mà.

Về phần người cố ý làm nàng không vui, đã nhìn thấy kết cục của Liều Lục rồi đấy, thủ đoạn của đám người trong biệt trang cũng không cao minh gì, chỉnh đốn họ chỉ là chuyện nhỏ, vừa rồi nàng cũng chỉ đang bán thảm với Cơ Vấn Thiên chứ thực tế thì năm năm qua cũng không tới mức nào, ngược lại còn mang đến cho nàng
và Cơ Tiếu Dương rất nhiều niềm vui.

Cơ Vấn Thiên không biết suy nghĩ của nàng, chỉ cảm thấy bản thân bị nói tới mức thành kẻ vô tích sự.

Cho dù hắn là Chiến Thần bất bại trong lòng tất cả người dân Đại Ân thì thế nào? Hắn thậm chí còn chẳng thể cung cấp một cuộc sống thoải mái cho vợ con, hắn làm người quá thất bại.


“Hơn nữa, nếu ta muốn tìm người tính số, kẻ đầu tiên chẳc chắn là nhà họ Thích, là Tạ An Như, ngươi thì tạm thời đứng sang một bẽn đi”.

Cơ Vấn Thiẽn sửng sốt: ‘Vậy nếu giải quyết xong Thích gia và Tạ An Như thì sao?”
vẻ mặt Thích Vy cứng lại, nghiêng đầu, mượn dùng ánh trăng nhìn thắng vào đối phương, một lúc lảu sau mới xoay mặt sang hướng khác, kéo chăn mỏng đẳp lẽn người, thán nhiên nói: ‘Vậy thì phải xem biếu hiện của ngươi”
Cơ Vấn Thiẽn nhìn bóng lưng của nàng, thầm nở nụ cười.

“Ta sẽ không khiến nàng thất vọng”.

Tiếc nuối năm năm chỉ có thế xảy ra một lần, những ngày tháng sau này hần sẽ khiến nàng quên đi tất cả khỏ khăn trong quá khứ, tận hướng hạnh phúc, tôn vinh và những gì nàng nên có.

“Lần tuyến tú này đã kết thúc, sao kinh thành còn náo nhiệt vậy nhỉ?”, Thích Vy vừa mang theo mấy xe dược liệu đã sơ chế về kinh, nhận lấy trà do Thanh Đại đưa sang, dốc một hơl uống cạn, lau miệng hỏi Cố quản gia: “Gần đảy còn chuyện náo nhiệt gì khác à?”

Cổ quản gia cười nói: “Mấy năm nay người không ờ kinh thành nên chắc là không nhớ, vài ngày nữa là đến tiết Thiên Thu rồi”.

Thích Vy thầm nói: Ta có ở kinh thành hay không thì cũng không biết nhiều về lề hội của Đại Ân các người đâu, nhưng nghe tiết Thiên Thu này hơi quen tai, tiết Vạn Thọ, tiết Thiên Thu, đảy chẳng phải là sinh nhật của Hoàng đế, Hoàng hậu sao?
Thế nên sắp đến sinh nhật Hoàng hặu rồi à?
‘Tiết Thiên Thu này được tố chức lớn lắm à?”
Cơ Vấn Thiên nói: “Cũng không làm gì cả, hàng năm trong cung đều tố chức tiết nhân tiết Thiên Thu, chiêu đãi các viên quan từ ngũ phấm trờ lẽn và gia quyến của họ, còn có các tông thất, công thần, quyền quý cùng nhau chúc mừng.

Thỉnh thoảng các nước xung quanh cũng sẽ phái sứ giả dâng quà đến chúc mừng, nhưng phần lớn đều là đưa đến vào tiết Vạn Thọ, vì tiết Thiên Thu khá sát với Trung Thu nên đa số đều đợi đến Trung Thu mới hiến lề”..

 
Chương 187: 187: Lánh Nạn


Trung Thu là vào khoảng đâu tháng mười, chỉ còn chưa đến hai tháng nữa.

Thích Vy không có kiên nhẩn để tham gia các loại tiệc trà và tiệc hoa xã giao gì kia, nhưng thân là Vương phi, dĩ nhiên nàng không thế vầng mặt tại những buổi yến hội lớn trong cung, nhất định phải tham gia tiết Thiên Thu với Cơ Vấn Thiên.

Đảy là lần đầu tiên nàng lộ diện trước mặt tất cả quyền quý trong kinh từ khi trớ về, có ý nghĩa vô cùng lớn.

Sinh nhật Hoàng hậu, dù là vì mối quan hệ họ hàng hay vì lề nghi, nàng vằn phải chuấn bị một món quà thật chu đáo.

Thích Vy cũng không do dự quá lâu, đích thản đến phòng thuốc tìm hết một ngày, cuối cùng lấy ra thành phấm cho Cơ Vấn Thiên xem qua, đế hán kiểm tra những món này có phạm huý gì không, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thi mới chuẩn bị một cál hộp tinh xảo, sau đó đặt tất cả vào.


Khi Hoàng hậu biết tin họ về kinh, thì đã gọi Thích Vy vào cung ngay ngày hôm sau rồi kế cho nàng nghe những chuyện buồn cười mà các tú nữ mới vào cung gây ra trong lúc hai phu thê không cỏ ớ kinh thành, nhất là còn có trò hề làm Thích cấm Nhã bẽ mặt.

Mặc dù lúc đầu cũng thấy khó chịu khi biết Thích cấm Nhã dùng danh tiếng của mình giương oai trong đám tú nữ nhưng sau đó biết được Thích Cấm Nhã cháng những bị người khác
gài bẩy mà còn “cống hiến” cả trăm lượng bạc cho Quổc Sấc Thiên Hương Lảu, Thích Vy lại cảm thấy vui vẻ.

Đáng đời!
Cho nàng ta đắc ý! Ai bảo nàng ta kéo mình vào chuyện tranh đấu trong cung? Trước khi vào cung thì muốn nàng trợ giúp, sau khi vào cung còn định tiếp tục lợi dụng nàng? Đảu ra có chuyện tốt đẹp như thế.

“Sau này, nếu Thích cẩm Nhã có làm gì không phái ớ hậu cung, Hoàng tấu cũng đừng nế mặt ta, nên xử lý thế nào thì cứ làm thế ấy là được”, Thích Vy thắng thẳn nói.

Trần hoàng hậu khẽ cười gật đầu: ‘Ta sẽ không khách sáo, nếu an phận thủ thường, sinh cho hoàng thất vài người nối dõi, khai chỉ tán diệp cho Cơ thị thì ta không đế bụng gì cả, nhưng nếu có ý làm loạn sự bình yẻn trong cung, tất nhiên ta không thế tha thứ”.

Với thái độ hào phóng chia sẻ phu quản mình với những người phụ nữ khác của Trần hoàng hậu, Thích Vy không đánh giá gì thêm, dù sao hoàn cảnh sống và xã hội cũng khác nhau, nàng không thế yẽu cầu mọi người chấp nhận chế độ một vợ một chồng như mình.

Cho dù trong lịch sử nàng từng học có trường hợp đó, nhưng số Hoàng đế thực sự làm được điều này rất hiếm hoi, dầu sao đế hậu của Đại Ân cũng có tình cám rất sâu nặng, nhìn không giống sẽ có tình trạng sủng thiếp diệt thẻ gì đó.


Sau đấy, Trần hoàng hậu còn mời Thích Vy giúp đỡ tố chức tiệc Thiên Thu, lần này Thích Vy không dám đồng
ý-
Tuyến tú trước đó nàng đã vô tình nhúng tay vào khiến toà nhà của Thánh Thủ Tiẽn bị đập phá, đến giờ còn chưa sửa chữa đâu, tiết Thiên Thu là yến tiệc trong cung, đương nhiên nên do Hoàng hậu chủ trì, nói nữa thì chầng phải còn có Vệ quý phi và đỏng đảo nữ quan sao.

Nhưng… nếu Thích cấm Nhã chưa vào cung thì thôi, một khi đã vào đảy, hiện tại nàng ta chí có phản vị Tài nhân, thậm chí không có cả tư cách ngồi CUỐI trong yến tiệc nữa, nên đương nhiên không thế tham gia.

Nếu đương kim Hoàng đế là một vị hỏn quân thì có lẽ sẽ phá lệ dẩn theo phi tần không đủ phản vị nhưng được mình sủng ái tới tham dự.

Nhưng Cơ Vô Dạ lại không phải là kiếu Hoàng đế này, hiện tại, bao gồm các loại yến tiệc được tố chức trong cung sau này, trừ khi Thích Cấm Nhã được tháng lẽn làm Tân – chủ của một cung, nếu không sẽ chẳng cỏ duyên với các yến tiệc.

Ngoài ra, sớ dĩ nàng không muốn tham dự vào tiết Thiên Thu còn là vì dạo gần đây nàng có một chuyện quan trọng hơn cần làm.


“Thế nẽn ngươi đến Vương phủ đế tránh nạn à?”, Cơ Vấn Thiên liếc mắt nhìn Trần Quý Dương ngồi phịch bên cạnh, sau đó nhìn Lục Bầc Thần.

Vốn dĩ hai người họ đang bàn đến chuyện phòng ngự trong kinh thành trước và sau tiết Thiên Thu, nhưng còn chưa bàn xong thì Trần Quý Dương đột nhiên chạy đến, còn lôi kéo hai người than vãn một trận, khiến cả hai không thế bàn bạc tiếp được.

Lục Bắc Thần nói: “Nếu Tướng quản phủ không chịu nhường, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, thừa dịp còn một số tú nữ không được chọn chưa rời đi, nhờ Hầu phu nhân tìm một người phù hợp giúp ngươi cũng được đấy, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy”.

Đúng thế, chính là vi mấy ngày nay Tĩnh An Hầu phu nhân cứ bảo Trần Quý Dương đi xem mât các cô gái lạ nên hắn ta không chịu được nữa mới chạy đến Vương phủ lánh nạn..

 
Chương 188: 188: Chẳng Lẽ Còn Không Hiếu


Trần Quý Dương trừng mắt nhìn Lục Bầc Thần: “Ngươi nói thì dẻ lắm.

Ta không hề quen biết những nữ nhản đó, có quỷ mới biết họ tốt xấu thế nào, tùy tiện gặp mặt một lần, tìm hiểu bối cảnh gia thế một chút, có thế nói cảm thấy thích hợp liền quyết định sao? Đúng là nhảm nhí, hơn nữa chuyện với tướng quản phủ cũng đã quyết định từ bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ sao có thể nói đổi ý liền đối ý chứ!”
Huống chi những nữ tử bát nháo kia làm sao có thế so sánh với Phó Vân Thi chứ.

Cơ Vấn Thiên lãnh đạm nói: “Thân thế của tiếu thư Phó gia vẫn không tốt, nói không chừng một ngày nào đỏ còn cỏ thế… suy nghĩ của Hầu phu nhân cũng không phải không thế lý giải, hơn nữa thái độ của chính ngươi đối với tiếu thư Phó gia cũng không tốt, Hầu phu nhản châc chân không tránh khỏi suy nghĩ hai người thật sự không thích hợp đế đến với nhau, nếu đã như vậy thì tất nhiên phải mau chóng tìm hôn sự khác cho mỗi người, tránh làm chậm trẻ lẳn nhau”.

Trần Quý Dương kích động đứng lẽn nói: “Cái gì mà chậm trề với khỏng chậm trề! Không có chuyện đó! Ta… đỏ chỉ là thói quen của ta bao nhiêu năm nay thôi, chứ không phải ta chán ghét Phó Vản Thi!”
Lục Bắc Thần hỏi ngược lại hân ta: “Không chán ghét, vậy là ngươi rất hài lòng với cỏ nương Phó gia đúng không? Vậy thì ngươi nên nói rõ VỚI Hầu phu nhân, Hầu phu nhân tất nhiên sẽ không miến cưỡng ngươi”.


Trần Quý Dương đột nhiên lại giống như quả bóng xì hơi, nói: “Cho dù ta có nói ra thì tướng quân phủ cũng không gật đầu, mẹ ta thì có biện pháp gì chứ?”
Cơ Vấn Thiên trầm mặc một lát rồi nói: “Sở dĩ hôn sự kéo dài đến bây giờ, đơn giản là bới vì thản thế của tiếu thư Phó gia không tốt, nếu như có thế chữa khỏi thì vấn đề rất dễ dàng giải quyết”.

“Ai mà không biết chuyện đỏ, nhưng không phải là không có biện pháp…”, Trần Quý Dương đột nhiẽn ngấng đầu lên, nói: “Vấn Thiẽn biếu ca, lời này của huynh là có ý gì? Cháng lẽ huynh, không đúng, là biếu tẩu cúa ta có thế chữa khỏi bệnh tim của Thi Thi sao?”
Trần Quý Dương phấn khởi, ngay cả cách xưng hỏ thân mật với Phó Vản Thi cũng nói ra.

Cơ Vấn Thiên và Lục Bắc Thần thấy vậy thi sao có thế không hiếu.

“Ta chỉ nói ra một giả thuyết mà thôi”, lúc trước Thích Vy cũng chưa nói cụ thế chuyện có thế chữa trị hay không, cho nên hắn cũng khỏng dám thay nàng khoa trương.

Mặc dù vậy, Trần Quý Dương đã tin tướng Thích Vy cỏ thế chữa trị được, cho nên liền phấn khời đi vòng quanh sảnh, nhìn bộ dáng kích động, nói hắn ta không thích Phó Vân Thi thì ai tin chứ?
Cùng lúc đó ớ bẽn kia, Thích Vy vừa từ trong cung đi ra cũng đang ở Quốc Sẳc Thiên Hương Lảu nói về chuyện đỏ cùng với Phó Vân Thi, chỉ là lúc này thì nàng đang cho Phó Vản Thi một đáp án khắng định.

“Ta cỏ thế trị bệnh cho cỏ”.


Từ sáng sớm thì Thích Vy đã hẹn Phó Vân Thi cùng Lục Thanh Sương gặp mặt ở Quốc Sắc Thiên Hương lâu, nhưng tạm thời phải vào cung trước cho nên mới đến muộn một chút.

Vừa gặp hai cô nương kia thì nàng liền phát hiện biếu cảm cúa hal người rất khác lạ.

Lục Thanh Sương bình thường vần có chút rầu rĩ không vui nhưng bây giờ lại không giấu được vé vui mừng trên nét mặt, ngược lại Phó Vân Thi bình thường không hay thế hiện ra nhiều cảm xúc thì bảy giờ cũng đang mỉm cười, trong ánh mát lãnh đạm thường ngày đã lấp lánh niềm vui.

Chuyện gì đã xảy ra? Thích Vy cảm thấy rất kỳ lạ.

Còn chưa đợi nàng hỏi thì Lục Thanh Sương đã lên tiếng thòng báo tin tức tốt khiến cho Thích Vy trong nháy mắt liền hiểu được vì sao nàng ta lại vui mừng như vậy.

Lục Thanh Sương mang thai rồi!

Thành thản hơn một năm, gần đây nàng ta lại càng lo lắng, còn mang nối bất an cùng áy náy đối với phu quản, đối với nhà chồng, nhưng rốt cục nàng cũng đã mang thai rồi!
Không cần phải nói, ngay cả Thích Vy cũng cảm thấy nhẹ nhõm trước tin tức này.

Cũng không phải do nàng cảm thấy kết hôn hơn một năm không sinh con là vấn đề gì quá to tát, nàng chỉ sợ nếu như Lục Thanh Sương tiếp tục lo lẳng thì có thế mắc phải bệnh trầm cảm, lần này nàng ta đã mang thai, Lục Thanh Sương cực kì phấn khời, sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Thích Vy bầt mạch kiếm tra thân thể của nàng ta, trước mắt mang thai còn chưa tới 2 tháng, có lẽ là cấn thai lúc các nàng vừa quen biết, chi là lúc ấy chính nàng ta cũng không phát hiện mà thôi.

Chỉ có điều mới mang thai hai tháng, thai nhi còn chưa ốn định, Thích Vy dặn dò nàng ta phải lưu ý giai đoạn đầu mang thai, còn nói: “Mấy ngày nữa ta sẽ soạn cho cô một bảng dặn dò chi tiết những thứ cấm kỵ khi mang thai, vấn đề ăn uống phải chú ý thật kỹ”..

 
Chương 189: 189: Còn Quá Sớm


Lục Thanh Sương dùng sức gật đầu: “Ta nhất định sẽ chú ý”.

Bàn tay nàng ta khẽ vuốt v e chiếc bụng còn bằng phẳng, trong ánh mắt tràn ngập tình mầu tử.

“Còn cô thì sao? Sao sắc mặt lại lúc vui lúc buồn thế?”, Thích Vy quay đầu nhìn về phía Phó Vân Thi, không biết nàng ta đang suy nghĩ điều gì: “Chầng lẽ mấy ngày nay ta không có ở đây, việc làm ăn của Quốc Sắc Thiên Hương lảu xuống dốc sao?”
Tuy ngoài miệng nàng hỏi như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy không thế nào.

Ngay cả những tú nữ trong cung cũng theo đuổi sản phấm của nàng, trong cung lại luôn là tiêu chuần phổ biến trong dân gian, đồ của các nàng lại chất lượng, không có lý do gì đế việc làm ăn xuống dốc cả.


Quả nhiên, Phó Vân Thi lầc đầu nói: “Cửa hàng của chúng ta kiếm được rất nhiều tiền, lợi nhuận mồi ngày vẩn đang tiếp tục tăng lẻn, lúc ta cùng đại bá mẫu nól chuyện thì ngay cả đại bá mẳu cũng hâm mộ chúng ta”.

Thích Vy: “Đã như vậy thì sao cô còn không vui? Kiếm được tiền bộ không vul sao?
“Không có”, Phó Vân Thi phồng hai má lẽn, nâng khuôn mặt nhỏ nhân buồn bực nói.

Thích Vy càng nghe càng chắng hiểu gì.

vẫn là Lục Thanh Sương phải lên tiếng giải thích: “Còn không phải là vì chuyện cúa tiếu Hầu gia nhà nàng ta hay sao!”
“Cái gì mà nhà ta, sầp thàng người nhà khác rồi”, Phó Vân Thi chua xót nói.

“Ôi, chua xót vậy”, Thích Vy trẽu tức nói: “Chuyện gì đã xảy ra, nói cho ta biết mau, sao ta mới rời đi mấy ngày mà lại bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy chử? Bên phía Trần Quý Dương cháng lẽ lại đang bàn chuyện hôn nhản với nhà khác sao?”
Lục Thanh Sương gật đầu: “Là do Tĩnh An hầu phu nhân đích thân thu xếp”.

Thích Vy ngấn ra.

Nàng biết Tĩnh An Hầu phủ cùng Tướng quân phủ chưa thật sự trao đối thiệp đính hôn, nhưng hôn sự giữa hai nhà là chuyện mà người trong kinh ai cũng biết, điều này cũng khiến cho giới quyền quý kinh thành có con cái vừa tuổi nhìn trúng bối cảnh hai nhà này cũng sẽ ngại một nhà khác mà không dám thật sự tới cửa bàn chuyện hôn nhân.


Nhưng nay người của Tihh An Hầu phú đã chủ động thì câu chuyện liền khác đi, rõ ràng đang muốn nói cho những người khác biết hôn sự giữa họ với Tướng quân phủ đã thất bại rồi.

Lục Thanh Sương nhỏ giọng nói với Thích Vy: “Bẽn phía Tĩnh An Hầu phủ mấy năm nay vẫn rất hy vọng mau chóng quyết định chuyện hôn sự của hai người bọn họ, Trần tiếu hầu gia cũng đã đến tuối hôn phối, nếu vẫn kéo dài quả thật không ổn.

Kỳ thật Hầu phu nhân rất thích Vân Thi, cũng không ngại tình huống thản thế của nàng ta, nhưng Tướng quản phủ vằn không gật đầu, cho nên…”
“Kỳ thật không phải ta không biết vấn đề nằm ở nhà chúng ta, xuất phát ở trẽn người ta”, Phó Vản Thi lấm bấm nói: “Thản thế của ta không biết có thế chống đờ đến khi nào, còn nói lập gia đình cái gì, không phải làm chậm trễ người ta sao, Hầu phu nhân muốn tìm cho Trần Quý Dương một hôn sự khác cũng là vì suy nghĩ cho hương khói Trân gia, ta có thế hiếu được”.

Nhưng hiếu là một chuyện, còn trong lòng nàng ta vẳn rất khó chịu, không phải là do nàng ta tức giận Hầu phu nhản mà nàng ta đang tức giận chính bản thản mình, tức giận thản thế yếu ớt của mình đã khiến cho trưởng bối cả hai nhà đều phải bận lòng.

Cỏ một chuyện Phó Vân Thi không nói với Thích Vy cùng Lục Thanh Sương, kỳ thật nhà nàng ta đến nay vẩn không gật đầu đính hôn cùng Tĩnh An Hầu phủ là vì còn cỏ một nguyên nhản khác.

Thân thể này của nàng tuy rằng Thái y viện nói có thế sống đến hai mươi tuổi, nhưng nếu như nàng thật sự gá đến Trần gia, Trần gia chỉ cỏ một đứa con trai là Trần Quý Dương, tuy rằng cũng có thế nạp thiếp cho hán ta đế cỏ con nối dõi, nhưng trong lòng
nàng ta tất nhiên cũng muổn lưu lại cho đối phương một đứa con, nhưng một khi nàng mang thai sinh con, thản thế nhất định sẽ nhanh chóng suy bại, đừng nói là hai mươi, rất có khả năng sau khi sinh sẽ…

Nàng ta có thế không quan tâm đ ến tình trạng của mình, nhưng không thế không quan tâm đ ến tâm trạng của những người thân yêu trong nhà.

Bấy lảu nay bọn họ phải hao tảm tốn sức biết bao nhiêu mới có thế giúp nàng ta bình an sống đến tận bảy giờ, sao nàng ta có thế chỉ vì một mình Tr ần Quý Dương mà khiến cho người thân, khiến cho ông nội lớn tuối của nàng lảm vào hoàn cảnh người tóc bạc tiền kẻ tóc xanh?
TTnh An Hầu phú bồng nhiên bắt đầu giúp Trần Quý Dương nghi thân, có lẽ là muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, nếu như không được… cũng chỉ có thể tự mình gả đi, dù sao tuổi cúa hai người đều đã lớn, tiếp tục kéo dài đối với ai cũng không tốt.

Thích Vy nhìn bộ dáng ảm đạm của Phó Vân Thi thì có chút không nỡ nói: “Thản mang bệnh nặng cũng không phải là chuyện mà cô muốn, cồ không cần vì thế mà cám thấy áy náy tự trách, hơn nữa, trời không tuyệt đường con người, bảy giờ vẫn còn quá sớm đế từ bỏ hy vọng”.

Phó Vân Thi buồn bã nói: “Hầu phủ cũng đã bắt đầu giúp Trần Quý Dương đi xem mẳt rồi, ta còn có thế làm thế nào nữa?”.

 
Chương 190: 190: Ai Dám Cướp


Khi Phó Ván Thi và Lục Thanh Sương không hề chuẩn bị, Thích Vy nói ra lời khiến mọi người kinh ngạc: “Sở dĩ phiền hà như vậy, suy cho cùng, chẳng phải là vì bệnh tim của cô sao, chỉ cần trị khỏi bệnh, việc hôn nhản sẽ không thành vấn đề nữa?”
Phó Vân Thi mới đầu còn chưa phán ứng lại, ủ rũ nói: “Người của Thái y viện nói không thế trị khỏi, có thế sống thêm một năm là một năm, ta căn bản không dám nghĩ đến cỏ ngày có thể trị khỏi… Hử?”
Nói đến đoạn sau, Phó Vân Thi chú ý đến nụ cười trẽn mặt Thích Vy, mới dường như ý thức được điều gì, cả người bật dậy từ chỗ ngồi: “Cô, cô có thế giúp ta chữa khỏi bệnh sao?”
Thích Vy không hề úp mớ, gật đầu một cách rất chác chân: “Đương nhiên là có thế”.

“Thật sao?”.

Lúc này quả thật là cá Phó Vân Thi và Lục Thanh Sương đồng thanh, người sau cũng kích động trợn tròn cả mat.

Thích Vy: ‘Ta sẽ không lấy loại chuyện này ra đế nói đùa”.


Chuyện liên quan đến chung thân đại sự của bạn bè, dù thế nào nàng cũng phải cố một chút.

“Thực ra, cho dù không có chuyện Tĩnh An Hầu phú đòi xem mắt, ta cũng định tìm thời gian nói chuyện với Thi Thi về việc chữa bệnh, lúc trước ta từng bât mạch cho cô, đã hiếu đại khái tình trạng cơ thế của cô, ta không dám nói cỏ thế giúp cô hồi phục tới mức
không còn bệnh tật hay sống lảu trăm tuổi giống như người khoẻ mạnh khác, nhưng có thể thành thản, sau khi thành thản sinh con đẻ cái cho nửa kia, rồi nhìn con cái lớn lẽn, cưới vợ sinh con, hần là không thành vấn đề”.

“Thật sao?”, Phó Vân Thi bỗng chốc đỏ cả vành mắt, kích động đến mức cơ thế khẽ run lên.

Thích Vy thấy thế vội trấn an nói: “Cỏ đừng kích động quá, cấn thận hưng phấn quá lại tái phát bệnh, vui quá hóa buồn”.

“Ta, ta…”.

Phó Vản Thi dùng sức nắm lấy tay Thích Vy, nhất thời cũng không biết nẻn làm gì cho đúng, trong đôi mầt trầm lắng ngày xưa lại phát ra khát vọng sống mãnh liệt và niềm hy vọng vô tận, trông cực kỳ rực rỡ chói mắt, cả người mang đến cho người ta
một cảm giác khác, dường như trong nháy mát bừng lẽn sức sống mới.

Người ta đều nói: Thà sống khố còn hơn chết sướng, cỏ thể tiếp tục sống, ai bằng lòng chết sớm?
Bởi vì nhìn không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào, cho nên cũng không thể hiện rõ ra bẽn ngoài, nhưng điều này không cỏ nghĩa là trong lòng nàng ta không khó chịu.

Rõ ràng nàng ta còn có rất nhiều thời gian tươi đẹp, cỏ thế thoả thích hường thụ, nàng ta cũng muốn giống như những người khác, khóc thật to, cười thật lớn chứ không phải lúc nào cũng phải khống chế cảm xúc, không thế phập phồng quá nhiều, đã nhân nại nhiều năm như vậy, trong lòng nàng ta có nỗi uất ức và khố sở vô ngần, không thế đếm nối, nhưng vì không muốn đế
người nhà lo lầng mà từ trước đến nay vẩn ngầm chịu đựng.


Sau vài lần Thích Vy trấn an, Phó Vân Thi mới miền cưỡng bình tĩnh lại, ngồi xuống không ngừng hít thớ sảu, nhưng ánh mầt vần luôn nhìn chằm chằm vào Thích Vy, hy vọng nàng có thế nói thêm những lời khiến bản thân yên tâm hơn.

Thích Vy bất đắc dĩ nói: ‘Tuy rằng ta có thế chữa bệnh cho cô, nhưng dù sao bệnh này của cô cũng là bẩm sinh cỏ từ trong bụng mẹ, không giống những bệnh khác, sẽ cần thời gian chữa trị tương đối dài, mà khoảng thời gian này chắc chắn không chỉ một năm hai năm, nếu cô không muốn chồng mình bị người khác cướp mất thì vẫn phải tự nghĩ cách thuyết phục người nhà, làm cho bẽn Tĩnh An Hầu
phủ thay đối suy nghr.

Nếu không, cho dù hết bệnh, Trần Quý Dương cũng trớ thành chồng của người phụ nữ khác rồi, Phó Vân Thi còn khỏng bị tức chết à?
Phó Vân Thi dùng lực đập xuổng bàn trà, đôi mắt đẹp trừng to, tràn đầy khí thế nói: “Người đàn ông của bổn tiếu thư, al dám cướp? Chỉ cần không còn cơ thế bệnh tật này, ta còn sợ người khác sao?”
Luận gia thế, nàng ta là tiểu thư dòng chính duy nhất của phủ Tướng quân, luận dung mạo, trong toàn bộ giới quý nữ kinh thành này, nàng ta đều được tính là hạng nhất, hạng nhì, chỉ cần không còn vấn đề lớn nhất, nàng ta không tin có kẻ còn dám vượt qua mình mà ngẩp nghé Trần Quý Dương!
Phó Vản Thi càng nghĩ càng kích động, căn bản không thế ngồi yên: “Không được, ta phải mau chỏng về nhà nói tin tốt cho gia gia và bá mẫu mới được!”.

Kéo dài thời gian, ngộ nhỡ Tĩnh An Hầu phủ thật sự trao đối thiếp canh với nhà nào, sự việc sẽ phiền phức hơn.

Phó Vân Thi từ đầu tới cuối đều không nghi ngờ lời nói của Thích Vy, càng không lo lẳng chuyện nàng thật sự có thế chữa khỏi cho mình hay không, thậm chí còn không nghĩ đến việc hỏi cụ thế về quá trình trị liệu, chào hỏi xong liền gọi nha hoàn Tân Dao đang bận làm ớ phía trước, vội vội vàng vàng rời khỏi lầu Quốc Sầc Thiên Hương.


Dáng vẻ hùng hùng hố hố này khiến nàng ta không giống người mắc bệnh tim chút nào.

“Cỏ có thai rồi, dạo này cũng nẽn ít đi lại bẽn ngoài thôi”.

Thích Vy nói với Lục Thanh Sương: “Trước khi thai ổn định thì yên tâm ớ nhà dưỡng thai đi, Quốc Sẳc Thiên Hương Lảu bẽn này đế Tri Hoạ, còn cả Thanh Đại trông nom là được”.

“Được, ta biết rồi”.

Lục Thanh Sương cười gật đầu đồng ý..

 
Chương 191: 191: Nổi Tiếng


Khi Thích Vy trở về nhà, Trần Quý Dương vẫn đang đợi ở Vương phủ, vừa nhìn thấy nàng, hắn ta liền bổ nhào ra truy vấn: “Biểu tẩu, tẩu thật sự có thể trị khỏi bệnh cho Thi Thi sao? Có phải cần rất nhiều dược liệu quý hiếm không, tẩu chỉ cần nói cho ta biết, ta sẽ lấy cho tẩu, cứ yên tâm chữa bệnh cho nàng!”
Lúc đầu, Thích Vy còn bất ngờ vì tốc độ của Phó Vân Thi nhanh như vậy, không chỉ thông báo Tướng quân phủ, mà còn nói cả với Trần Quý Dương rồi à?
Nhưng rất nhanh sau đó, sau lời giải thích của Cơ Vấn Thiên, nàng mới biết là Trần Quý Dương đang náo loạn vì chuyện này.

Thấy thái độ Trần Quý Dương ngày thường chẳng ưa gì Phó Vân Thi, nay lại sốt ruột chẳng yên, Thích Vy cũng không định trêu chọc hắn ta, cách chữa bệnh cho Phó Vân Thi đã có từ lâu rồi, hơn nữa trong lòng nàng cũng biết sẽ dùng dược liệu nào, nếu Trần Quý Dương đã có ý muốn hỏi, nàng cũng không khách sáo báo cho hắn ta một danh sách dài, bao gồm các dược liệu quý có thể đại bổ nguyên khí như nhân sâm và linh chi, trong đó cũng có nhiều loại dược liệu nghe cũng rất phổ thông.

Căn bệnh tim bẩm sinh của Phó Vân Thi đã đeo bám nàng ta từ khi mới sinh ra, suốt nhiều năm nay nàng ta luôn uống thuốc, nhưng cơ thể vẫn suy nhược như vậy, không có tiến triển hơn, loại dược liệu quá bổ cũng không thể cho nàng ta dùng, từng sợi râu sâm của củ nhân sâm kia phải được sử dụng ở mức độ vừa phải, để điều hòa cơ thể trước tiên nàng phải bắt đầu với một số loại dược liệu có tính ôn hòa.

Trần Quý Dương sợ rằng bản thân sẽ không thể nhớ hết nên đã yêu cầu Thích Vy lập một bản danh sách.


Thích Vy còn yêu cầu Thanh Đại quay lại phòng thuốc để mang danh sách mà mình đã chuẩn bị trước tới, Trần Quý Dương vừa nhận được danh sách là đã vội vàng lo lắng rời đi, bộp chộp nóng nảy giống hệt như Phó Vân Thi.

Cơ Vấn Thiên nói: “Ngoài việc về để chuẩn bị dược liệu, e rằng hắn còn vội vã trở về nói với Hầu phu nhân, không cần sắp xếp người đến xem mắt hắn nữa”.

Lúc này, Thích Vy mới chợt nhận ra, vỗ tay một cái, sau đó lập tức bật cười: “Tác phong làm việc của hai người này đúng là giống nhau, rất hợp trở thành một đôi”.

Thấy bên cạnh không có ai khác, Cơ Vấn Thiên mới nghiêm túc hỏi nàng: “Bệnh của Phó tiểu thư, nàng thật sự có thể chữa khỏi sao? Cần bao lâu thì trị khỏi?”
Thích Vy nói: “Sớm một hai năm, chậm ba năm.

Ta không dám nói nàng ấy sẽ trở nên khỏe mạnh như chúng ta.

Ít nhất nàng ấy không phải sống trong gò bó như bây giờ.

Lúc bình thường chú ý cẩn thận đôi chút, có thể sống đến năm mươi, sáu mươi tuổi cũng không thành vấn đề.

Sau khi kết hôn đến lúc sinh con thì sinh, không cần lo lắng một xác hai mạng hoặc “giữ mẹ hay giữ con”.

Mấy câu này nói ra tuy có phần thẳng thắn, nhưng cũng rất chân thực..

“Nếu có thể được như vậy thì tốt quá rồi”.


Cơ Vấn Thiên nhìn nàng với ánh mắt thẳm sâu: “Thái y trong Thái y viện cũng bó tay bất lực mới với tình hình sức khỏe của Phó tiểu thư, nếu nàng thật sự có thể chữa khỏi cho nàng ta, nàng nhất định sẽ nổi tiếng”.

Một vài ca bệnh trước đó đã giúp nàng tạo được dấu ấn về trình độ y học của bản thân trong giới quyền quý ở kinh thành, nếu tiểu thư ốm yếu Phó Vân Thi nổi tiếng như vậy được nàng chữa khỏi… chắc chắn sẽ gây bùng nổ và thu hút rất nhiều sự chú ý.
“Nối tiếng thì nổi tiếng thôi.

Chẳng lẽ ta còn sợ ư?”, Thích Vy hếch cằm nói: “Ta vẫn nói câu này, ngân lượng nhiều chẳng đâm thủng tay, sau này tất cả các quyền quý trong kinh thành đều sẽ mời ta chữa bệnh, cứ từng sấp từng sấp ngân lượng đưa đến trước mặt ta, ta nằm mơ cũng phải bật dậy cười ấy chứ “.

Ở khía cạnh khác, nếu như quá nổi tiếng, người ta có thể phải lo lắng về việc ‘mang ngọc mắc tội’, ‘súng bắn chim đầu đàn’, nhưng về vấn đề y thuật? Hì, phàm là những người có đầu óc một chút thì sẽ không dễ dàng đắc tội với thần y đâu.

Trên đời này, ai mà không bị đau đầu nhức óc cơ chứ? Lỡ đâu ngày nào đó bản thân cũng mắc phải căn bệnh nan y, không chữa trị được, lúc đó tự mình cắt đứt cơ hội sống của bản thân, khóc cũng không có chỗ mà khóc ấy chứ.

Bệnh của Phó Vân Thi sẽ không thể chữa khỏi chỉ trong một chốc một lát, vì vậy vẫn còn quá sớm để nói bất cứ điều gì vào lúc này, trước mắt, điều đầu tiên mà họ cần nghênh đón là tiệc mừng thọ của Hoàng hậu.


Hai ngày sau, vào ngày lễ mừng thọ, Thích Vy và Cơ Tiểu Dương thức dậy từ rất sớm và bắt đầu đi qua đi lại, sửa soạn trang phục, kiểm tra lại một lượt quà tặng đã chuẩn bị từ trước để tránh sai sót, cứ lề mề nấn ná cho đến chiều mọi thứ mới sẵn sàng, chờ lệnh xuất phát.

Lần đầu tiên Thích Vy và Cơ Tiểu Dương nhìn thấy đối phương ăn mặc trang trọng như vậy, mẹ con đứng đối diện nhau, ánh mắt có chút kỳ quái.

“Mẫu thân, người thật xinh đẹp!”, ánh mắt Cơ Tiểu Dương sáng ngời nhìn mẫu thân của mình, giơ ngón tay cái lên với Thích Vy: “Làm Vương phi của Phụ vương thật đúng là quá hời cho Phụ vương quá rồi!”
Cơ Vấn Thiên: “…”.

Ta vẫn đứng ở chỗ này nha, mấy câu đó thích hợp nói ở trước mặt ta sao?
Thích Vy cười một tiếng, thấy nhóc con nhà mình rất có dáng vẻ của quý công tử, cũng cảm thấy hiếm có, bây giờ Cơ Tiểu Dương là thế tử của Dục vương phủ, xét về địa vị có thể kém hơn hoàng tử một chút, nhưng ở thời đại này, cậu bé quả thật là danh gia vọng tộc danh xứng với thực..

 
Chương 192: 192: Trước Yến Tiệc


Khi Thích Vy trở về nhà, Trần Quý Dương vẫn đang đợi ở Vương phủ, vừa nhìn thấy nàng, hắn ta liền bổ nhào ra truy vấn: “Biểu tẩu, tẩu thật sự có thể trị khỏi bệnh cho Thi Thi sao? Có phải cần rất nhiều dược liệu quý hiếm không, tẩu chỉ cần nói cho ta biết, ta sẽ lấy cho tẩu, cứ yên tâm chữa bệnh cho nàng!”
Lúc đầu, Thích Vy còn bất ngờ vì tốc độ của Phó Vân Thi nhanh như vậy, không chỉ thông báo Tướng quân phủ, mà còn nói cả với Trần Quý Dương rồi à?
Nhưng rất nhanh sau đó, sau lời giải thích của Cơ Vấn Thiên, nàng mới biết là Trần Quý Dương đang náo loạn vì chuyện này.

Thấy thái độ Trần Quý Dương ngày thường chẳng ưa gì Phó Vân Thi, nay lại sốt ruột chẳng yên, Thích Vy cũng không định trêu chọc hắn ta, cách chữa bệnh cho Phó Vân Thi đã có từ lâu rồi, hơn nữa trong lòng nàng cũng biết sẽ dùng dược liệu nào, nếu Trần Quý Dương đã có ý muốn hỏi, nàng cũng không khách sáo báo cho hắn ta một danh sách dài, bao gồm các dược liệu quý có thể đại bổ nguyên khí như nhân sâm và linh chi, trong đó cũng có nhiều loại dược liệu nghe cũng rất phổ thông.

Căn bệnh tim bẩm sinh của Phó Vân Thi đã đeo bám nàng ta từ khi mới sinh ra, suốt nhiều năm nay nàng ta luôn uống thuốc, nhưng cơ thể vẫn suy nhược như vậy, không có tiến triển hơn, loại dược liệu quá bổ cũng không thể cho nàng ta dùng, từng sợi râu sâm của củ nhân sâm kia phải được sử dụng ở mức độ vừa phải, để điều hòa cơ thể trước tiên nàng phải bắt đầu với một số loại dược liệu có tính ôn hòa.

Trần Quý Dương sợ rằng bản thân sẽ không thể nhớ hết nên đã yêu cầu Thích Vy lập một bản danh sách.


Thích Vy còn yêu cầu Thanh Đại quay lại phòng thuốc để mang danh sách mà mình đã chuẩn bị trước tới, Trần Quý Dương vừa nhận được danh sách là đã vội vàng lo lắng rời đi, bộp chộp nóng nảy giống hệt như Phó Vân Thi.

Cơ Vấn Thiên nói: “Ngoài việc về để chuẩn bị dược liệu, e rằng hắn còn vội vã trở về nói với Hầu phu nhân, không cần sắp xếp người đến xem mắt hắn nữa”.

Lúc này, Thích Vy mới chợt nhận ra, vỗ tay một cái, sau đó lập tức bật cười: “Tác phong làm việc của hai người này đúng là giống nhau, rất hợp trở thành một đôi”.

Thấy bên cạnh không có ai khác, Cơ Vấn Thiên mới nghiêm túc hỏi nàng: “Bệnh của Phó tiểu thư, nàng thật sự có thể chữa khỏi sao? Cần bao lâu thì trị khỏi?”
Thích Vy nói: “Sớm một hai năm, chậm ba năm.

Ta không dám nói nàng ấy sẽ trở nên khỏe mạnh như chúng ta.

Ít nhất nàng ấy không phải sống trong gò bó như bây giờ.

Lúc bình thường chú ý cẩn thận đôi chút, có thể sống đến năm mươi, sáu mươi tuổi cũng không thành vấn đề.

Sau khi kết hôn đến lúc sinh con thì sinh, không cần lo lắng một xác hai mạng hoặc “giữ mẹ hay giữ con”.

Mấy câu này nói ra tuy có phần thẳng thắn, nhưng cũng rất chân thực..

“Nếu có thể được như vậy thì tốt quá rồi”.


Cơ Vấn Thiên nhìn nàng với ánh mắt thẳm sâu: “Thái y trong Thái y viện cũng bó tay bất lực mới với tình hình sức khỏe của Phó tiểu thư, nếu nàng thật sự có thể chữa khỏi cho nàng ta, nàng nhất định sẽ nổi tiếng”.

Một vài ca bệnh trước đó đã giúp nàng tạo được dấu ấn về trình độ y học của bản thân trong giới quyền quý ở kinh thành, nếu tiểu thư ốm yếu Phó Vân Thi nổi tiếng như vậy được nàng chữa khỏi… chắc chắn sẽ gây bùng nổ và thu hút rất nhiều sự chú ý.
“Nối tiếng thì nổi tiếng thôi.

Chẳng lẽ ta còn sợ ư?”, Thích Vy hếch cằm nói: “Ta vẫn nói câu này, ngân lượng nhiều chẳng đâm thủng tay, sau này tất cả các quyền quý trong kinh thành đều sẽ mời ta chữa bệnh, cứ từng sấp từng sấp ngân lượng đưa đến trước mặt ta, ta nằm mơ cũng phải bật dậy cười ấy chứ “.

Ở khía cạnh khác, nếu như quá nổi tiếng, người ta có thể phải lo lắng về việc ‘mang ngọc mắc tội’, ‘súng bắn chim đầu đàn’, nhưng về vấn đề y thuật? Hì, phàm là những người có đầu óc một chút thì sẽ không dễ dàng đắc tội với thần y đâu.

Trên đời này, ai mà không bị đau đầu nhức óc cơ chứ? Lỡ đâu ngày nào đó bản thân cũng mắc phải căn bệnh nan y, không chữa trị được, lúc đó tự mình cắt đứt cơ hội sống của bản thân, khóc cũng không có chỗ mà khóc ấy chứ.

Bệnh của Phó Vân Thi sẽ không thể chữa khỏi chỉ trong một chốc một lát, vì vậy vẫn còn quá sớm để nói bất cứ điều gì vào lúc này, trước mắt, điều đầu tiên mà họ cần nghênh đón là tiệc mừng thọ của Hoàng hậu.


Hai ngày sau, vào ngày lễ mừng thọ, Thích Vy và Cơ Tiểu Dương thức dậy từ rất sớm và bắt đầu đi qua đi lại, sửa soạn trang phục, kiểm tra lại một lượt quà tặng đã chuẩn bị từ trước để tránh sai sót, cứ lề mề nấn ná cho đến chiều mọi thứ mới sẵn sàng, chờ lệnh xuất phát.

Lần đầu tiên Thích Vy và Cơ Tiểu Dương nhìn thấy đối phương ăn mặc trang trọng như vậy, mẹ con đứng đối diện nhau, ánh mắt có chút kỳ quái.

“Mẫu thân, người thật xinh đẹp!”, ánh mắt Cơ Tiểu Dương sáng ngời nhìn mẫu thân của mình, giơ ngón tay cái lên với Thích Vy: “Làm Vương phi của Phụ vương thật đúng là quá hời cho Phụ vương quá rồi!”
Cơ Vấn Thiên: “…”.

Ta vẫn đứng ở chỗ này nha, mấy câu đó thích hợp nói ở trước mặt ta sao?
Thích Vy cười một tiếng, thấy nhóc con nhà mình rất có dáng vẻ của quý công tử, cũng cảm thấy hiếm có, bây giờ Cơ Tiểu Dương là thế tử của Dục vương phủ, xét về địa vị có thể kém hơn hoàng tử một chút, nhưng ở thời đại này, cậu bé quả thật là danh gia vọng tộc danh xứng với thực..

 
Chương 193: Chương 193


Đại trưởng công chúa lúc này đang nói chuyện với Đoan lão thân vương, cũng không biết con trai của mình đang tìm đường chết.

Cơ Vấn Thiên cùng biểu đệ Trầm Sĩ Kỳ này không có giao tình gì, Trầm Sĩ Kỳ là con của Đại trưởng công chúa, cũng xem như là người có thân phận rất cao ở kinh thành, đồng thời cũng là kẻ cả ngày chỉ biết ăn uống vui chơi, không đi cùng đường với Cơ Vấn Thiên.

Trước kia khi hai người không gặp nhau, Cơ Vấn Thiên cũng lười quan tâm hắn ta có chơi bời hay không, nhưng hôm nay… Trầm Sĩ Kỳ dường như đang để mắt đến Thích Vy, điều này làm cho hắn vô cùng không vui!

“Vương phi của bản vương mà còn cần ngươi hao tâm tổn trí sao?”, ánh mắt Cơ Vấn Thiên sắc bén, trông cực kỳ công kích, trong nháy mắt phát ra khí thế cường hãn khiến Trầm Sĩ Kỳ kinh hãi, thân thể theo bản năng co rúm lại một chút.

Khi chú ý thấy Cơ Vấn Thiên dường như đang vô thức bẻ ngón tay, hắn ta lại càng hoảng sợ lui về phía sau hai bước, thốt lên: “Ngươi muốn làm gì! Thiên Thu yến sắp bắt đầu, ngươi không thể đánh ta ở chỗ này!”
Cơ Vấn Thiên lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Nếu ngươi cảm thấy ngứa người thì bản vương tất nhiên phải thay cô cô quản giáo con trai cho tốt một chút, cho đầu óc ngươi thông minh lên một chút, cho ngươi biết thế nào là cái miệng hại cái thân”.

“Không, ta không có, ngươi đừng tới đây!”, Trầm Sĩ Kỳ rốt cục cũng nhớ tới hung danh năm xưa của Cơ Vấn Thiên ở trong kinh, lá gan vừa nãy còn phồng thì lúc này chẳng khác nào quả bóng bị xì hơi.

Khi Cơ Vấn Thiên còn chưa rời kinh thì tên tuổi của hắn ở trong giới quyền quý kinh thành đã vô cùng nổi tiếng, bao gồm cả con cháu tông thất, đám ăn chơi trác táng nghe thấy liền phải biến sắc, từng có kẻ ăn chơi trác táng làm chuyện bậy bạ trên đường phố đã bị Dục vương đánh chết ngay tại chỗ, cho nên không có kẻ ăn chơi trác táng nào dám huênh hoang ở trước mặt Cơ Vấn Thiên.

Khi Trầm Sĩ Kỳ còn nhỏ cũng đã từng bị Cơ Vấn Thiên tuổi còn nhỏ hơn hắn ta đánh thê thảm, bóng ma ẩn sâu trong đáy lòng chợt hiện lên trong đầu liền khiến hắn ta nhất thời hoảng hốt, mắt thấy Cơ Vấn Thiên càng đến gần, trong ánh mắt lộ ra khí tức càng nguy hiểm, hắn ta liền không còn để ý đến mặt mũi, nhịn không được phát ra một tiếng kêu thảm thiết: “Ta biết sai rồi! Đừng đến đây! Mẫu thân mau cứu con! Cơ Vấn Thiên muốn đánh con!”
Toàn bộ quá trình đều bị Thích Vy nhìn thấy, nàng không nói nên lời, cảm thấy giống như mình đang nhìn tên nhóc mập Từ Trạch Lương phiên bản phóng lớn vậy.


Con trai nhà công chúa có phải bất luận tuổi tác đều ngu ngốc như vậy không?
“Hửm?”, các quan viên huân quý xung quanh đang hàn huyên lúc này liền kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, Đại trưởng công chúa sau khi nghe thấy con trai mình hét lên hoảng hốt thì nghiêm mặt nói: “Chuyện gì đang xảy ra?”
Vương phi của mình bị người ta nhớ thương, Cơ Vấn Thiên tất nhiên cũng không có ý muốn nể mặt Đại trưởng công chúa, nhưng loại chuyện này cũng không tiện bày ra nói trước mặt mọi người, chỉ có thể cảnh cáo trừng mắt nhìn Trầm Sĩ Kỳ, lạnh lùng nói: “Trầm Sĩ Kỳ tuổi không còn nhỏ, cô cô nên quản giáo cho tốt, nếu quản giáo không tốt thì đừng cho hắn ta ra ngoài, tránh để hắn ta hành động không có chừng mực, nói chuyện không có đầu óc, làm ra hành vi vô lễ.

Hôm nay nể tình sinh nhật hoàng tẩu, bản vương cũng không so đo nhiều với hắn ta, nhưng nếu như có lần sau thì đừng trách bản vương không để ý tình cảm”.


Ngay cả một câu biểu ca hắn cũng không muốn kêu, hiển nhiên là hắn đã thật sự bị chọc giận, cảnh cáo cũng không chỉ là nói miệng, Đại trưởng công chúa tuyệt đối có lý do tin rằng chỉ cần Trầm Sĩ Kỳ tái phạm thì hắn thật sự dám đánh người, quá khứ cũng không phải chưa từng có tiền lệ.

Đại trưởng công chúa rất hiểu tính tình của con mình, vừa nhìn thấy sự chột dạ hiện lên trên mặt hắn ta thì liền biết nhất định là hắn ta đã đuối lý, dây dưa nhiều chẳng những không có ích lợi gì mà ngược lại còn phải mất mặt trước mặt văn võ bá quan.

Đại trưởng công chúa hít một hơi thật sâu, áp chế sự không vui khi bị thái độ cường ngạnh của Cơ Vấn Thiên mạo phạm, chuyện lớn hóa nhỏ nói: “Ngươi nói đúng, hôm nay là Thiên Thu yến của hoàng hậu, hai người các ngươi lại là biểu huynh đệ, là người nhà mình, không nên vì một chút mâu thuẫn nhỏ mà tổn thương hòa khí, ngày sau ta sẽ bảo Sĩ Kỳ chú ý chừng mực”..

 
Chương 194: Chương 194


Về phần xin lỗi, thân là trưởng bối tất nhiên không có khả năng mở miệng, cho nên bà ta liền dứt khoát làm như không hề có chuyện gì xảy ra, không cho những người khác có cơ hội vây xem, chỉ thẳng thừng kéo Trầm Sĩ Kỳ đến vị trí của mình rồi ấn người ngồi xuống, tránh chuyện hắn ta lại tiếp tục gây chuyện cho nàng.

Các quan viên khác thấy không có kịch hay để xem, cảm thấy không thú vị cho nên liền dời sự chú ý đi nơi khác, cũng có một số người có ý đồ tìm hiểu nguyên nhân cụ thể nhưng lại bị khí tràng của Cơ Vấn Thiên dọa lui, rõ ràng không dám mở miệng.

Đừng thấy ngày thường có không ít quan viên luôn ám chỉ Cơ Vấn Thiên công cao chấn chủ trước mặt hoàng thượng, thật sự ở trước mặt Cơ VấnThiên chẳng có mấy người dám tạo sóng gió, đa số đều chỉ dám lên tiếng sau lưng Cơ VấnThiên.

Chờ đến khi không còn ai chú ý đến bọn họ, Thích Vy nãy giờ vẫn không lên tiếng bây giờ mới nhỏ giọng nói: “Tình hình lúc nãy chính là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Không phải là ngươi đang ghen đó chứ?”

Một tay Cơ Vấn Thiên vẫn nắm lấy tay nàng, nghe thấy lời này thì mấy đầu ngón tay của hắn liền không khỏi giật giật, toàn bộ khí thế trên người đều bay biến.

Hắn nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Nàng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ đang che chở đồng minh của ta mà thôi, nàng là vương phi của ta, còn là mẫu phi của Cẩm Dương, nếu không muốn người ngoài hoài nghi quan hệ giữa hai chúng ta không hòa thuận thì ta cũng phải biểu hiện một chút”.

“Ồ, là như vậy sao?”, Thích Vy mỉm cười, cũng không nói tin hay không tin lời này.

Cơ Vấn Thiên chăm chú nhìn nàng một lát, dường như còn có chuyện gì đó nói thêm một câu: “Vương phi, nàng tốt nhất không nên ôm những kỳ vọng không nên có, nếu như nàng đã cùng bản vương lập khế ước năm năm thì nàng cũng nên ghi nhớ cho kỹ”.

Thích Vy không nói nên lời, liếc nhìn hắn: “Hay lắm, còn chưa xong đúng không? Ngươi đừng ép ta vạch trần ngươi!”
Trầm Sĩ Kỳ huênh hoang tự mãn, gã này cũng đã bị nhiễm rồi hay sao?
Không biết là ai mỗi ngày ngủ dậy đều muốn bộc phát tinh lực tràn đầy, nội tiết bùng nổ, không lúc nào không nghĩ cách sờ s0ạng nàng, bây giờ hắn lại mở to mắt nói dối ở chỗ này, lương tâm không cảm thấy cắn rứt hay sao?
Thần sắc của Cơ Vấn Thiên không hề thay đổi, chẳng những không cắn rứt mà ngược lại còn rất hưởng thụ.

Cơ Tiểu Dương từ đầu đến cuối đều không hề chú ý động tĩnh bên phía bọn họ, cho dù đoán được có thể sẽ có người sẽ gây phiền toái nhưng cậu bé cũng cho rằng không ai có thể ăn hiếp được nhị vị phụ mẫu, cho nên vẫn yên tâm cùng mấy hoàng tử công chúa hưởng thụ các loại hoa quả, điểm tâm, mỹ thực.


Một lát sau thì giờ lành đã đến, hoàng thượng cùng hoàng hậu xuất hiện cuối cùng, Thiên Thu yến sắp bắt đầu!
Thân là phu quân của hoàng hậu, hoàng đế Cơ Vô Dạ đã nói vài lời hay để khai tiệc, sau đó nâng chén rượu tỏ vẻ chúc mừng Trần hoàng hậu, đế hậu nhìn nhau mỉm cười, cùng nhau uống chén rượu đầu tiên, yến hội xem như đã chính thức bắt đầu.

Nhóm vũ cơ làm nóng sân khấu không biết đã rời khỏi sân khấu từ khi nào, theo tiếng nhạc khai tiệc vang lên, giữa điện xuất hiện một nhóm vũ cơ khác, trang phục càng nổi bật hơn nhóm trước, các vũ cơ múa lả lướt trong gió, các vị đại lão tham gia yến hội liên tục mời rượu lẫn nhau, không khí rất nhanh liền trở nên vô cùng náo nhiệt.

Yến hội từ xưa đến nay đều là như vậy, một đám người có tiền có thế tề tụ lại một chỗ, quần là áo lượt, trù tính đan xen, thưởng thức một chút biểu diễn ca múa.

Bởi vì đây là yến hội sinh nhật cho nên còn có thêm một phần hiến lễ, bắt đầu từ tông thất có thân phận thân gần nhất rồi đến huân quý, triều thần cũng đều căn cứ theo phẩm cấp mà lần lượt hiến lễ.


Có người muốn khoe khoang, hoặc là muốn có chút ban thưởng, liền dâng lên những vật tương đối cao cấp, ở trước mặt mọi người còn tìm cách thể hiện ra giá trị vô cùng trân quý của đồ vật.

Bình thường trước tình huống này Trần hoàng hậu luôn chỉ nở một nụ cười đoan trang mà bậc mẫu nghi thiên hạ nên có, dè dặt gật đầu bày tỏ sự tán thành là được, trong khi đó Cơ Vô Dạ thân là phu quân liền phải vung tay lên, nói một câu ‘Ái khanh có lòng, thưởng!’, rõ ràng tặng quà chỉ là phép lịch sự bình thường khi dự tiệc, nhưng chủ tiệc lại còn phải ban thưởng ngược lại một phần, chuyện này khiến Thích Vy cảm thấy rất khó hiểu.

Sau khi quá trình hiến lễ kết thúc, Đoan lão thân vương, người còn lớn tuổi hơn rất nhiều lão nhân gia nên tinh thần không tốt, không còn tinh lực tham gia tiếp những chuyện vui chơi náo nhiệt phía sau, cho nên liền chào hỏi đế hậu rồi đi trước.

Đế hậu cũng thông cảm không nói gì, còn sai người hộ tống lão thân vương cùng lão vương phi cùng hồi phủ..

 
Chương 195: Chương 195


Sau khi thưởng thức một vài tiết mục thú vị, những người còn lại cũng bắt đầu hoạt động tư do, có người do ngồi quá lâu, cảm thấy mệt nên đứng dậy giãn gân cốt, cũng có người đi đến bàn người quen, ngồi xuống cùng uống rượu trò chuyện, hoặc cũng có người đến tiểu hoa viên u tĩnh quanh điện Phượng Nghi tìm một nơi an toàn để nói vài chuyện riêng tư.

Thích Vy không quen biết ai ở đây, Lục Thanh Sương vì có mang nên chưa tới, thân thể của Phó Vân Thi không thể uống rượu, cũng không thích hợp với những nơi quá ầm ĩ, nên nàng ta thường hay vắng mặt trong những buổi tụ họp kiểu này.

Hôm nay Hoàng Hậu là nhân vật chính, nàng cũng không thể lôi kéo nàng ấy nói chuyện riêng mãi được, lại nói, nàng cũng không muốn hùa theo đám mệnh phụ phu nhân ngồi tám một đống chuyện hư hư thực thực.

Cơ Vấn Thiên bị mấy tên võ tướng kéo đi bàn một vài chuyện quân vụ, Cơ Tiểu Dương thì không biết chạy theo đám hoàng tử rong chơi ở đâu rồi, không biết tự lúc nào, chỉ còn nàng lẻ loi cô độc.

“Thanh Đại, ngươi đi tìm xem Cơ Tiểu Dương chạy đi đâu rồi”, Thích Vi nhỏ giọng căn dặn Thanh Đại: “Trong nội cung hiện tại có hơi phức tạp, đừng để xảy ra chuyện không hay”.


Thanh Đại có hơi lo lắng: “Vậy chủ tử thì sao?”
Lần này vào cung, Nam Tinh không theo cùng, nếu nàng ta rời đi thì bên người chủ tử sẽ không còn ai nữa.

“Không sao, xung quanh đây có rất nhiều cung nữ thái giám túc trực, có việc ta sẽ gọi bọn họ”.

Thanh Đại ngẫm lại thấy cũng đúng, chủ tử là vương phi, muốn sai khiến người hầu là chuyện rất dễ dàng, vì thế, nàng ta liền gật đầu đi tìm tiểu chủ tử.

Thanh Đại đi rồi, Thích Vy ngồi ăn uống một mình, cũng không cảm thấy có gì ngượng ngùng hay khó chịu.

Có điều, chẳng mấy chốc, nàng nhận ra có không ít nữ quyến có thân phận không thấp cứ thỉnh thoảng liếc nhìn về phía nàng, dường như có ý định muốn tìm đến chỗ nàng trò chuyện.

Nàng không rõ lắm, những người này… vốn chẳng liên quan gì đến nàng, bọn họ tìm nàng làm gì? Chẳng lẽ là nhắm vào Cơ Vấn Thiên? Tóm lại nàng không thích xã giao, quay qua quay lại một vòng, phát hiện bên trái điện Phượng Nghi có một con đường quanh co nhỏ hẹp không ai qua lại, cách đó không xa có thể thấy được một cái hòn non bộ rất cao, chắc hẳn cũng là một tiểu hoa viên, nên nhân cơ hội đám… mệnh phụ kia còn chưa kịp đến, nàng đã nhanh chân chuồn mất.

Lúc gần đi nàng còn cố ý nói với cung nữ đang canh gác phía sau mình một tiếng, để Thanh Đại hoặc Cơ Vấn Thiên có quay lại thì cũng có thể tìm thấy nàng.

Đi theo con đường kia một lúc, Thích Vy đi đến một khoảng sân rộng rãi, hòn non bộ chiếm phần lớn diện tích xung quanh, trong góc còn có một cái hồ nhỏ, dưới ánh trăng, mặt hồ gợn sóng lăn tăn trông rất đẹp mắt.


Trên con đường rải đầy đá xanh được trồng đủ loại hoa cỏ trân quý, cách đó không xa còn có một cái đình uống trà để khách nghỉ ngơi, phong cảnh thật sự không tệ.

Bên này không có khách lui tới, nhưng có cung nhân thường hay qua lại, khi thấy Thích Vy thì bọn họ liền đến hành lễ, rồi còn nhanh chóng dâng lên trà bánh để nàng dùng mà không cần căn dặn, phục vụ vô cùng chu đáo.

Thích Vy cũng không khách sáo, nàng đi thẳng vào đình hóng mát ngồi, vừa gặm hạt dưa vừa nhớ lại một vài vị khách mà mình đã gặp hôm nay, ngẫm nghĩ xem trong số họ có bao nhiêu người tương lai sẽ trở thành bệnh nhân của nàng.

Nói đến bệnh, nàng lại chợt nhớ đến ngay cả Cơ Vô Song vẫn luôn đóng cửa không gặp ai cũng đến góp vui, vậy mà vị “Mẫu hậu” trọng sinh kia lại vắng mặt.

Nhẩm tính thời gian thì thái hậu cũng đã bệnh rất lâu, hẳn là khoảng thời gian tiếp theo, bà ta cũng nên “trở về” rồi, cũng không biết đến lúc đó bà ta còn tiếp tục gây rối nữa không?
“… Đúng là thủ đoạn cao siêu, nhanh như vậy mà đã lọt vào mắt hoàng thượng, thật nhìn không ra nha, ngày thường ngươi còn bày ra dáng vẻ không chút mưu mô, nhưng trên thực tế lại h@m muốn bò lên trên hơn bất kỳ ai”.


“Hửm?”, Thích Vy ngồi ngay ngắn, vểnh tai nghe ngóng tiếng trò chuyện từ sau hòn non bộ vọng đến, giọng nói này nghe rất quen.

“Nói ta thủ đoạn cao siêu, sao Nhã tài tử lại không nhớ đến dáng vẻ tự xưng là trang hảo hán của mình trước mặt mọi người? Rõ ràng là có quan hệ cực kỳ kém với Dục vương phi, lại cố ý tỏ ra tỷ muội tình thâm, bộ ngươi tưởng mọi người đều là người ngu à?”
“Quan hệ giữa ta và Cẩm Ngọc như thế nào không đến phiên ngươi lắm miệng!”
Thích Vy: “…”
Hèn nào cảm thấy quen tai như vậy, hóa ra đúng là người quen.

Còn người còn lại thì… hẳn là một trong bốn tài tử, nhưng đối với ba người kia, nàng không quen nên tạm thời chưa nhận ra đó là ai..

 
Chương 196: Chương 196


Khoảng cách của hai người kia so với nàng có hơi xa, âm thanh lại lúc lớn lúc nhỏ nên không nghe rõ được, Thích Vy cũng đang rảnh rỗi nên liền xoa xoa tay một phát, bốc theo một nắm hạt dưa rồi lẳng lặng đi đến gần nơi phát ra âm thanh, chuẩn bị xem trò hay.

Những… tú nữ có thân phận còn chưa đủ cao này vốn không được tham gia Thiên Thu yến của các vị quý nhân, nên chỉ có thể trốn trong một góc vắng vẻ, lãng phí thanh xuân chỉ để nói vài câu ganh ghét, châm chọc nhau.

Càng đến gần, Thích Vy càng nghe rõ cuộc đối thoại giữa hai người kia, đồng thời, nàng cũng lướt qua vật che chắn là hòn non bộ để nhìn thấy người còn lại.

Dường như là con gái của Lại Bộ Thị Lang, tên là Khương Ứng Tuyết?
Từ những câu nói khó mà che giấu được sự ghen ghét cùng tức giận của Thích Cẩm Nhã, Thích Vy đã đoán ra được nguyên nhân đại khái.

Dường như là Khương Ứng Tuyết đã tình cờ hoặc cố ý sắp xếp để có cơ hội gặp mặt hoàng thượng trước tất cả các tú nữ, hơn nữa còn để lại ấn tượng không tệ trong lòng hoàng thượng, khiến hắn ta phải đề cập đến nàng ta trước mặt các phi tần.

Tuy hiện tại Khương Ứng Tuyết còn chưa chính thức thị tẩm, nhưng đã chiếm được ưu thế so với những người khác, hẳn sẽ là người đầu tiên thị tẩm trong số các tú nữ, một khi Khương Ứng Tuyết được sủng hạnh, theo như quy củ, ít nhất sẽ được thăng lên một cấp, trở thành mỹ nhân.


Đến lúc đó, dù là Thích Cẩm Nhã hay các nữ tài tử khác thì cũng sẽ bị nàng ta áp chế một phen.

Hèn gì Thích Cẩm Nhã lại cảm giác nguy cơ, cố ý chặn đường Khương Ứng Tuyết.

Vốn dĩ luận về bối cảnh, Hộ Bộ Thượng Thư có phẩm cấp cao hơn Lại Bộ Thị Lang, trong suy nghĩ của Thích Cẩm Nhã, dù nói gì thì người đắc thế trước tiên phải là nàng ta, chứ không phải Khương Ứng Tuyết.

Lại nói, trước đó nàng ta gặp rủi ro cũng do Khương Ứng Tuyết bới móc, hẳn là khoảng thời gian sau, ân oán cá nhân giữa hai người họ tích cóp từng chút một, đôi bên đều rất phản cảm đối phương, dẫn đến căm thù nhau.

Thích Vy đứng ở cách đó không xa nghe các nàng đối chọi kịch liệt, có thể nghe ra Khương Ứng Tuyết đã mất bình tĩnh, mấy lần định đẩy Thích Cẩm Nhã ra nhưng lại bị nàng ta cản lại, bày ra dáng vẻ phải nói rõ mọi chuyện.

Nhưng nói thật, chuyện này sao có thể nói rõ được? Chẳng lẽ lại nhường cơ hội được sủng hạnh của nàng ta cho Thích Cẩm Nhã thì mới là rõ à?
Khương Ứng Tuyết cũng không phải người dễ bắt nạt, đương nhiên nàng ta sẽ không để Thích Cẩm Nhã như ý, kết quả là hai người bắt đầu xô đẩy.

Các nàng vốn đứng rất gần bờ hồ, trong lúc xô đẩy, càng lúc càng tiến đến gần hồ, chỉ cần sảy chân một cái là sẽ trực tiếp rơi xuống hồ.

Thích Vy vốn chỉ muốn xem trò hay, nhưng tốt xấu gì thì hôm nay cũng là ngày lành của hoàng hậu, nếu để hai người này gây ra chuyện, sợ rằng sẽ khiến nàng ấy mất hứng.

Vốn dĩ bên cạnh hai người nên có cung nhân hầu hạ, không biết là bị điều đi hay sao mà trước đó thường xuyên thấy cung nhân qua lại, giờ cần lại chẳng thấy bóng một ai.

Không có cách nào, nàng đành phải đích thân ra mặt ngăn cản các nàng tiếp tục gây rối.

“Thích Cẩm Nhã! Ngươi đừng nên quá đáng! Đừng tưởng là có Hộ Bộ Thượng Thư làm chỗ dựa thì muốn làm gì làm!”, hiển nhiên, Khương Ứng Tuyết đã bị Thích Cẩm Nhã chọc tức, cũng mặc kệ sự thanh nhã mà một tiểu thư nhà quan nên có, nàng ta không chút khách sáo túm lấy tóc Thích Cẩm Nhã.


“Á!!!! Khương Ứng Tuyết! Ngươi thả ta ra!”, Thích Cẩm Nhã cũng không chút nương tay, dùng mấy cái móng tay sắc nhọn vẫn luôn được tu bổ của mình ra sức cào tay Khương Ứng Tuyết, nàng ta dùng lực mạnh đến mức khiến Khương Ứng Tuyết không khỏi th ở dốc.

Thích Vy lẳng lặng nhìn hai nữ nhân đang cấu xé vô cùng chuyên chú, ngay cả việc nàng đến gần cũng không hề chú ý.

Nàng âm thầm cảm khái đúng là nữ nhân đánh nhau vẫn luôn theo khuôn sáo cũ, không có gì mới, nghĩ đến đây, Thích Vy thình lình mở miệng: “Đừng đánh nữa! Các người nghĩ đây là nơi nào, bản thân có thân phận gì? Lầm ầm lên hệt như mấy người đàn bà chanh chua trên phố thì còn ra thể thống gì nữa!”.


Tiếng quát khẽ dọa hai người nhảy dựng, Khương Ứng Tuyết giật mình không kịp phản ứng, chân dẫm phải một viên đá khiến cả người lảo đảo, trước ánh mắt kinh ngạc của Thích Vy, nàng ta cứ thế ngã nhào về phía hồ.

Khương Ứng Tuyết quá sợ hãi, gấp đến độ thét lên: “Mau cứu ta! Ta không biết bơi!”
Thích Vy theo bản năng duỗi tay ra, định túm lấy nàng ta, nhưng trong lúc hoảng loạn Thích Cẩm Nhã miệng thì lẩm bẩm: “Không phải lỗi của ta, không liên quan đến ta”, nhưng tay thì ma xui quỷ khiến duỗi ra đẩy luôn Thích Vy xuống hồ.

“Tõm…”.

 
Chương 197: Chương 197


Gần như là ngay lúc đó, đám cung nhân vẫn luôn không thấy bóng dáng đâu nghe được tiếng động liền chạy đến, trông thấy có hai người rơi xuống hồ, bọn họ liền hét lên: “Á!!! Không hay rồi! Có người rơi xuống hồ!”
Chẳng mấy chốc đã… có thêm nhiều người chạy đến, lúc này, Thích Cẩm Nhã muốn chạy đã không còn kịp nữa.

Các cung nhân ở điện Phượng Nghi nghe việc chạy đến, sắc mặt cả đám bị dọa trắng bệch.

Khi đám cung nhân đến điện Phượng Nghi báo tin có người rơi xuống hồ, bầu không khí êm đẹp trong điện thoáng chốc trở nên hỗn loạn.

Có người dò hỏi người rơi xuống là ai, đáng tiếc là cung nhân đưa tin vốn không nhìn rõ mặt, chỉ vô cùng hốt hoảng dẫn theo mọi người đi đến hòn non bộ.


Nghe thấy có người rơi xuống hồ, không hiểu sao mí mắt Cơ Vấn Thiên máy liên hồi.

Hắn liếc nhìn sang vị trí Thích Vy thì không thấy người đâu, trong lòng bất chợt trào lên cảm giác bất an, hắn sầm mặt vọt qua đám người, nhanh chóng chạy đến hiện trường, trên đường đụng phải Cơ Tiểu Dương cùng mấy vị hoàng tử nghe chuyện chạy đến.

Nhìn thấy sắc mặt không mấy đẹp của phụ vương mình, Cơ Tiểu Dương nhanh chóng đoán được vài điều, cậu cũng gấp gáp đuổi theo.

Lúc đó, Thích Vy đã nhanh chóng trồi lên, tiện tay vén mớ tóc ướt đẩm che kín mặt ra sau, vuốt hết nước trên mặt.

Nàng nghe thấy trên bờ có tiếng quát tháo cùng vô số âm thanh hỗn loạn, còn có mấy tiếng “Tõm… Tõm…”, nhưng nàng cũng không quá để ý, mà quay đầu nhìn quanh, phát hiện ở cách đó không xa, Khương Ứng Tuyết quả thật không biết bơi, nàng ta vùng vẫy mấy lượt rồi chìm xuống đáy hồ.

Vì thế nàng hít sâu một hơi, lại lần nữa bơi ngược về cứu người.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì? Người rơi xuống là ai?”, hoàng thượng, hoàng hậu cùng các quan viên khác chạy đến, sắc mặt bọn họ thật sự rất khó coi.

Cung nữ đầu tiên phát hiện hai người Thích Vy rơi xuống nước vội quỳ xuống bẩm báo: “Là Dục vương phi cùng Tuyết tài tử đã rơi xuống”.

“Dục vương phi!?”, sắc mặt hoàng thượng và hoàng hậu lập tức thay đổi, ánh mắt Cơ Vấn Thiên âm u đến đáng sợ, nhanh chóng quét mắt khắp hồ tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của người kia, đồng thời, hắn cũng bước lên trước, hiển nhiên là chuẩn bị tự mình xuống cứu người.


Cơ Vô Dạ vội giữa chặt lấy hắn: “Đệ đừng vội, hỏi rõ tình huống trước đã”.

Trần hoàng hậu cũng gấp gáp nhìn khắp hồ, đáng tiếc lúc này trong hồ ngoại trừ mấy cung nữ và thái giám nhảy xuống cứu người thì không hề có bóng dáng Thích Vy: “Người đâu? Sao không thấy các nàng? Chẳng lẽ…”
Có người trả lời: “Tuyết tài tử không biết bơi, dường như Dục vương phi đã lặn xuống cứu người rồi”.

Nghe được lời này, biết Dục vương phi không sao, Cơ Vấn Thiên, hoàng hậu và hoàng thượng tạm thời thở ra một hơi, đồng thời, xuất phát từ lòng riêng, Phó lão tướng quân vốn đang rất căng thẳng cũng thoáng buông lỏng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trong hồ, hi vọng mau chóng nhìn thấy bóng dáng Thích Vy xuất hiện.

Cơ Vấn Thiên lại không muốn tiếp tục chờ đợi, trước sự ngăn cản của Cơ Vô Dạ, hắn lạnh lùng nói: “Không đích thân cứu người lên, đệ không cách nào yên tâm được, đừng cản đệ!”
Hắn đã từng thấy trạng thái của người đuối nước, nhiều năm trước trong kinh từng có người bị rơi xuống hồ, kết quả người đuối nước thì sống, còn người đi cứu lại chết, giờ bảo hắn ngồi trên bờ chờ đợi trong khi Thích Vy có khả năng gặp nạn? Hắn làm không được!
Cơ Vô Dạ không cản được nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tung người nhảy vào trong hồ.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, hắn dùng tốc độ cực nhanh lướt qua đám cung nhân, bơi về phía hai người đã rơi xuống.


Quả thật Thích Vy đang gặp phiền toái.

Ban đầu nàng chỉ xuất phát từ bản năng đi cứu Khương Ứng Tuyết cũng rơi xuống như mình, nhưng khi vớt người lên, nàng mới phát hiện mình đã sai rồi, người bị đuối vốn không thể dùng lẽ thường để phán đoán.

Dù ngày thường Khương Ứng Tuyết là một quý nữ chân yếu tay mềm, nhưng khi đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng, trong đầu nàng ta chỉ nghĩ sống sót, bị chìm xuống đáy hồ, khó khăn lắm mới bắt được một cọng cỏ cứu mạng, nàng ta chẳng những quấn chặt lấy nàng, hai tay còn không ngừng vung vẫy loạn xạ, nhiều lần ấn Thích Vy đã định trồi lên mặt nước để bơi về bờ xuống, khiến nàng bị sặc nước mấy lần.

Má ơi! Đúng là xúi quẩy!
Thích Vy định giãy khỏi Khương Ứng Tuyết mấy lần những không thành công, trái lại, nàng cảm thấy sức lực của mình đang bị tiêu hao từng chút một, nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng ngay cả này cũng… xong đời!.

 
Chương 198: 198: Được Cứu


Đúng lúc này, nàng liếc mắt thấy có người đang bơi về phía mình với tốc độ cực nhanh, mới đầu nàng còn tưởng là một cung nhân, mãi cho đến khi người nọ đến gần, nàng mới hốt hoảng nhận ra… sao lại là cái tên Cơ Vấn Thiên kia chứ?
Hắn đích thân xuống cứu nàng ư?
Thích Vy không dám tin vào mắt mình, nhưng chẳng mấy chốc, lực bám lấy cơ thể nàng đã bị một lực khác mạnh hơn cưỡng chế tách ra, nàng thấy rất rõ hai mắt Cơ Vấn Thiên gần như phun ra lửa, hẳn hung hăng ném Khương ứng Tuyết đã hôn mê vì sặc nước sang một bên.

Nếu không phải miệng đầy nước, Thích Vy suýt nữa đã bật cười rồi.

Nam nhân này đúng là không biết thương hương tiếc ngọc một chút nào, vậy mà lại thẳng tay ném mỹ nữ qua một bên, những người khác còn chưa đến, không sợ nàng ta chết đuối hay sao?

Tuy nhiên, nàng phải thừa nhận, Cơ Vấn Thiên quả thật không phải đẹp bình thường đâu!
Lại nói chính nàng, cứu người không được còn suýt bị đuối nước, ngẫm lại đều thấy ức chế, nàng cam đoan từ nay về sau dù có tận mắt nhìn thấy có người rơi xuống nước, nàng cũng sẽ không hấp tấp xuống cứu người.

Nghĩ đến đó, nàng liền muốn duỗi tay về phía Cơ Vấn Thiên, nhưng đáng tiếc bị Khương ứng Tuyết tiêu hao quá nhiều thể lực nên lúc này không nhấc tay lên nổi.

Cơ Vấn Thiên ném Khương ứng Tuyết đi rồi nhanh chóng duỗi tay bắt lấy nàng, nhưng không ngờ bắt hụt, nàng lập tức chìm xuống khiến hắn phát hoảng, không nói hai lời liền lặn xuống, ngay khi người còn chưa hoàn toàn chìm xuống đáy đã nhanh tay ôm lấy nàng vào ngực, dưới chân đạp mạnh.

“Ào ào ào…”, cả hay cùng nhảy lên khỏi mặt nước.

Khi vọt lên khỏi mặt nước, hai người lơ đễnh nhìn vào mắt nhau, bất giác, cả hai đều cảm thấy tim mình đập chệch một nhịp, nhưng ngay sau đó,
Cơ Vấn Thiên nghiến răng chửi ầm lên: “Ai bảo nàng cứu người? Không biết người đuối nước vì mạng sống sẽ bất chấp tất cả à? Vì cứu người mà ngay cả mạng của mình cũng không cần!”
Thích Vy ho khan hai tiếng, rồi cười toét miệng nói: “Sao vậy chứ, ta mới không phải thánh mẫu, chỉ là nhất thời chưa nghĩ đến mà thôi”.


Cơ Vấn Thiên vẫn giận không thể tả, nhưng nhìn dáng vẻ thê thảm lại khó chịu của nàng, tim hắn vô cùng đau đớn, hắn không lãng phí thời gian nữa mà lập tức ôm lấy nàng bơi vào bờ.

Còn về Khương ứng Tuyết, lúc hắn bơi về đã có cung nhân lục tục lội đến mò nàng ta lên, bởi vì cứu trễ nên khó tránh khỏi bị uống một bụng nước, rơi vào hôn mê, nhưng hắn đâu có tâm trí quan tâm đ ến mấy thứ này? Không tự tay xử lý người dám làm Thích Vy suýt nữa chết đuối đã là nhân từ lắm rồi đấy.

Bên bờ, khi biết người rơi xuống nước là Thích Vy, Thích Bá Hàn thì vô cùng căng thẳng, còn Tạ An Như lại mừng thầm, hận đối phương không sớm chết đuối đi cho xong chuyện, nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy sắc mặt kinh hoàng của Thích cấm Nhã, tim bà ta bất giác thắt lại, chợt có dự cảm không lành.

Lại Bộ Thị Lang thì đang lo lắng cho an nguy của cháu gái mình, chỉ vì một vị khác cùng rơi xuống có thân phận quan trọng hơn nên ông ta không dám thể hiện quá mức, nhất là khi thấy trước khi Dục vương bơi đến, cháu gãy giãy dụa khiến vương phi không cách nào bơi được, lòng ông ta càng thêm sợ hãi.

Cháu gái gặp chuyện không may đương nhiên ông ta sẽ đau lòng, nhưng nếu Dục vương phi vì cứu cháu gái mà xảy ra chuyện thì cả nhà ông ta sẽ gặp tai ương, ông ta tuyệt đối không gánh nổi lửa giận đến từ Thánh thượng và Dục vương.


Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy hai người không sao, trái tim vốn đã dâng lên tới cổ họng của ông ta mới buông lỏng, vội lau mồ hôi trán, thầm thở phào một hơi.

Cơ Vấn Thiên và Thích Vy vừa lên bờ liền có người đưa quần áo sạch đến, Cơ Vấn Thiên không để tâm bản thân, chỉ lấy một kiện áo choàng do cung nhân đưa đến khoác lên vai Thích Vy, che khuất quần áo bị sũng nước để lộ từng đường cong trên cơ thể nàng, che chắn nàng trong ngực mình.

Hoàng thượng cùng hoàng hậu lo lắng bước đến hỏi: “Nàng sao rồi? Không sao chứ? Mau đế thái y nhìn xem sao!”
“Mầu phi, người không sao chớ?”, Cơ Tiếu Dương vô cùng lo lắng, cậu chạy đến nắm chặt góc áo choàng của nàng, hốc mắt đỏ lên, hiển nhiên là rất sợ hãi..

 
Chương 199: 199: Lỡ Tay


Thích Vy dùng lực ho hai tiếng lại khạc ra một ít nước bẩn, trấn an Cơ Tiểu Dương xong mới lắc đầu nói với hoàng thượng hoàng hậu: “Thần không sao, chỉ là sặc mấy ngụm mà thôi, trở về pha chút trà gừng uống là được, vẫn nên để thái y khám cho Tuyết tài nhân đi”.

Đế hậu thấy tuy đầu tóc nàng ướt sũng, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng tinh thần nói chuyện vẫn được tính là không tệ nên cũng không khuyên nhủ nhiều thêm nữa, liền kêu người bưng trà nóng đế nàng uống cho ấm người, sau đó mới nhìn về phía Khương ứng Tuyết bên kia.

.

||||| Truyện đề cử: Chiếm Hữu |||||

Thực ra không cần Thích Vy nói thì một vị thái y khác lúc này đã dẫn theo y nữ tất bật cứu người rồi.

Nhân lúc sự chú ý của mọi người đang tập trung vào Khương ứng Tuyết, Cơ Vấn Thiên liền ghé vào tai nàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thích Vy cảm nhận được trên đầu có tiếp xúc kỳ quái, con ngươi khẽ lóe: “Tai bay vạ gió mà thôi”.

Nghe nàng giải thích nhanh một lượt về tình huống lúc đó xong, ánh mắt Cơ Vấn Thiên trở nên đặc biệt âm trầm, nhất là lúc nghe thấy Thích cẩm Nhã đấy nàng xuống thì những người đứng gần đó đều cảm nhận được một luồng sát khí như muốn đóng băng họ vậy, khiến họ không tự chủ được xoa xoa cánh tay với gương mặt giăng đầy ngờ vực.

Lúc đầu khi bị chìm Khương ứng Tuyết đã túm lấy Thích Vy làm bè sống nên không bị ngạt nước quá nhiều, sau đó lại bị Cơ Vấn Thiên ném ra ngoài rồi nuốt thêm vài ngụm nữa, lúc này được y nữ sơ cứu liền có phản ứng, đầu tiên là là ho dữ dội ộc ra vài đợt, sau đó lại được thái y dùng sức ấn vào nhân trung, chẳng bao lâu liền chậm rãi tỉnh lại.

Hai người ngã xuống nước đều xác định được an toàn, đã đến lúc tính sổ rồi.

Khi Cơ Vấn Thiên đang cứu người, hoàng thượng hoàng hậu đã hỏi ra nguyên nhân sự việc, cũng tóm được một đương sự khác chính là Thích Cấm Nhã đang thấp thỏm quỳ dưới đất lúc này.

Theo những gì Thích cẩm Nhã thuật lại, thì nàng ta và Khương ứng Tuyết có xảy ra chút cãi vã nhỏ, trong lúc tranh chấp Khương ứng Tuyết vô tình bị vấp ngã, mà Thích Vy vừa vặn đi ngang qua, vốn dĩ muốn kéo Khương ứng Tuyết lại nhưng thay vì đó lại theo quán tính bị lôi xuống theo, ý tứ dường như nàng ta chẳng mắc lỗi nào trong đó, hiển nhiên là muốn phủi sạch can hệ.


Lúc này có thêm hai đương sự khác, Khương ứng Tuyết rất quả quyết bày tỏ, nàng ta tận mắt chứng kiến Thích Cẩm Nhã đẩy Dục vương phi một phát mới dẫn tới việc hai người cùng rơi xuống hồ, chứ không phải Dục vương phi không giữ chặt nàng ta, lời làm chứng này của nàng ta cũng nhận được sự khẳng định từ Thích Vy.

Do đó chuyện này liền rõ ràng rồi.

Biết rằng đây không phải là một sự cố ngoài ý muốn, mà là Thích cấm Nhã cố ý xô đấy, còn cố tình lừa dối để thoát tội, không chỉ ánh mắt của đế hậu nhìn nàng ta ngập tràn phẫn nộ, mà những triều thần xung quanh và các nữ quyến cũng một mảnh náo động.

Cơ Vô Dạ tức giận quát: “Nhã tài nhân! Ngươi đã biết tội chưa!”
Trần hoàng hậu cũng nóng mặt: “Dục vương phi thế nhưng là trưởng tỷ của ngươi, ngay cả nàng ấy ngươi cũng đẩy xuống, ngươi điên rồi à? Thích gia dạy dồ nữ nhi như vậy sao? Còn đưa một kẻ máu lạnh như vậy vào cung để hầu hạ hoàng thượng?”
Lời này trực tiếp khiến gương mặt Thích Bá Hàn và Tạ An Như tái xanh lại.


Thích Cẩm Nhã bị người ấn chặt bả vai không thể giãy giụa, chỉ có thể giương đôi mắt đỏ hồng như thỏ kêu oan: “Xin hoàng thượng hoàng hậu bớt giận, thần, thần thiếp không phải cố ý, là lúc đó Thích, Dục vương phi xuất hiện quá đột ngột, thần thiếp nhất thời không phòng bị mới lỡ tay đụng phải nàng ta, chẳng ngờ lại trùng hợp như vậy mà rơi xuống nước, thần thiếp thực sự không cố ý đẩy nàng ta mà!”
Những người có mặt đều là người trải đời, sau khi nghe xong lời ngụy biện này của Thích cẩm Nhã, biểu cảm của không ít người pha lẫn nét cổ quái, bao gồm cả ánh mẳt Cơ Vấn Thiên và Thích Vy nhìn nàng ta cũng có chút không đúng, không ngờ người phụ nữ này trong loại tình huống hoảng loạn vẫn có tâm tư thêm mắm dặm muối.

Cái gì gọi là ‘chẳng ngờ lại trùng hợp như vậy mà rơi xuống nước’ cơ chứ, cộng với việc nàng ta đấy người là lỡ tay, vậy bản thân nàng ngã xuống là cố ý hãm hại nàng ta sao?
Hơn nữa, nếu thực sự lỡ tay, vậy ngay từ đầu có thể thừa nhận, tại sao phải cố ý che giấu? Còn không phái là trong lòng chột dạ sao?.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom