Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2803: Đuổi tận giết tuyệt


– Thôn trưởng, tự lo cho mình, lớn tuổi đừng có chạy lung tung bên ngoài, quay về nghỉ đi!Dương Khai mỉm cười với lão già, xoay người lại xông vào trong đám thú.Nhất Khai 7055 506Khóe miệng lão già co rút, trong lòng khiếp sợ, đồng thời cũng không quên bỏ thêm một cáiThuật Ẩn Nặc.

Lão là thôn trưởng, còn là một vị Vu đức cao vọng trọng, mọi người trongthôn đều kính yêu vô cùng, trước kia A Ngưu này thậm chí còn không có dũng khí nhìnthẳng vào lão, hôm nay sao lại dám nói chuyện với mình như vậy?Trước kia A Ngưu không có một chút cống hiến với thôn, còn chia mất thức ăn và chỗ ở.

Lãocũng từng nghĩ, cứ làm như thôn dân nói, trục xuất A Ngưu ra ngoài, tùy tiện cho hắn tựsinh tự diệt.

Nhưng dù sao cũng là một sinh mệnh, là thôn dân của mình, thôn trưởng luôncảm giác có một ngày nó sẽ trưởng thành, phát huy tác dụng.Nhưng thực tế những năm qua, A Ngưu biểu hiện làm người ta quá thất vọng.

Cho đến hômnay, lại toát ra hào quang chói lọi không nhìn nổi!– Man Thần phù hộ, Man Thần hiển linh! Thôn trưởng thì thào, tận mắt thấy Dương Khaixông vào bầy thú, một hơi xông phá chém giết bầy thúNhất Khai 7066 607thành mảnh vụn.

Hắn như thanh kiếm trong tay Man Thần, tung hoành trong chiến trường,không gì cản nổi.Ánh sáng vàng chói mắt ngay cả tuyết lớn cũng không che lấp nổi, xông pha đột phá trongchiến trường, nhanh chóng xé ra một mảnh trống không.Thú dữ gào thét, sợ hãi, dần dần lùi lại.

Thôn dân càng đánh càng hăng, ba người thành tổ,năm người thành khiên, thuật hợp kích đơn giản nhất, đuổi mãnh thú khỏi nhà mình.

Búađá và mâu đá trong tay Dương Khai đã sớm đổi một bộ khác.Cuối cùng, tiếng gió nhỏ dần, tuyết rơi yếu dần, thú triều rút lui.

Để lại mặt đất đầy xác chếtvà máu tươi.

Thôn dân đuổi theo mấy chục trượng mới dừng lại, đồng loạt phát ra tiếng hôrung trời, như mãnh thú gầm thét, làm cho đám thú lớn chạy tán loạn càng thêm hoảng sợ.– Thắng rồi!Nhất Khai 7077 708– Thắng rồi!Các thôn dân hoan hô, vô cùng phấn khởi, hưng phấn vì có thể sống sót sau một lần thútriều, mọi người đều tràn ngập vui vẻ, nhảy nhót hoan hô.– A Ngưu, thật là ngươi sao?A Hổ không biết từ đâu chạy ra, cả người đẫm máu, có thể nhìn ra được hắn không bịthương nặng, chỉ bị cắn một cái trên bụng, hắn mở to mắt nhìn Dương Khai, vỗ mạnh lên vaihắn: – Ta còn tưởng là nhìn nhầm chứ.Làm sao nhìn nhầm được? Trong toàn thôn, có hình thể như vậy, chỉ có A Ngưu.

Tuy rằngtrước đó A Hổ đã chú ý tới Dương Khai, nhưng làm sao cũng không tin nổi, giờ này mặt đốimặt, mới xác nhận được.

Các thôn dân sống sót đều tò mò nhìn về phía Dương Khai, trongmắt đều có cảm kích và sùng bái.Nhất Khai 7088 809Đến lúc cuối cùng, nếu không phải Dương Khai đánh vào bầy thú, ngăn cơn sóng dữ, vậy cóthể tưởng tượng được vận mệnh của thôn hôm nay.

Thế giới Man tộc rất đơn giản, kẻ mạnhlà vua! Quy tắc này vẫn kéo dài đến nay, nhưng thiếu đi đơn thuần chất phác của Man tộcthượng cổ.– Đây là Man Thần ban ơn! Lão thôn trưởng run run đi lên, cầm cậy trượng màu đen.Dương Khai thầm nghĩ, đây là công của bổn thiếu, mắc mớ gì tới Man Thần! Tuy nhiênkhẳng định không thể nói ra lời này, bằng không mặc kệ hắn có bao nhiêu cống hiến vớithôn, cũng nhất định sẽ thành kẻ địch của toàn Man tộc.

Lời miệt thị Man Thần, là tội lớnnhất ở Man tộc thượng cổ.– Thôn trưởng, lần này giết được nhiều đã thú như vậy, chúng ta có nên chúc mừng mộtphen? A Hổ hưng phấn nhìn thôn trưởng, các thôn dân cũng đều tràn đầy mong chờ.Nhất Khai 7099 910Trong thôn thiếu thốn thức ăn, lần thú triều này chết hơn trăm con mãnh thú, đủ cho thônăn thật lâu.

Mấy ngày trước thôn trưởng còn lo lắng vì lương thực qua mùa đông, mỗi nămtrời đông giá rét, có không ít thôn dân chết đói, năm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Chỉlà không nghĩ tới hạnh phúc đột nhiên tới, có xác dã thú, mùa đông năm này không phải lolắng vì thức ăn.Thôn trưởng mỉm cười, đang muốn lên tiếng, Dương Khai đi lên nói: – Thôn trưởng, ngàikhông cảm thấy thú triều lần này có cổ quái sao?Thôn trưởng nhíu mày, nhìn Dương Khai: – Ngươi cũng nhìn ra.Dương Khai ngạc nhiên: – Thôn trưởng nhìn ra chuyện gì?Lão thôn trưởng im lặng một hồi, mới nói: – Man thú, có một con Man thú, đã chỉ huy thútriều.Nhất Khai 710710I 71011Vừa nghe vậy, thôn dân sắc mặt đại biến, bởi vì Man thú rất mạnh mẽ, chỉ có các Vu mới đốiphó được, thân xác thịt chẳng là gì trước mặt Man thú.“Thì ra nó là Man thú!”

Dương Khai phân tích những lời này, hắn cảm thấy chẳng qua là mộtcon yêu thú không ra gì thôi, sinh ra chút linh trí, bởi vậy mới chỉ huy được thú triều, làmcho lần thú triều này khó chơi như vậy.– Mùa đông tới, nhất định đám dã thú kia cũng đang tìm đồ ăn, lần này dù đánh lui chúng,nhưng nếu không nhổ cỏ tận gốc, chúng nhất định sẽ ngóc đầu trở lại.Các thôn dân lại biến sắc, đều hiểu Dương Khai nói không sai, nếu không có Man thú, đámmãnh thú này không đáng lo, nhưng có Man thú chỉ huy, tình hình sẽ khác.Nhất Khai 711711I 71112Lỡ như có ngày thú triều đột kích nữa, sẽ là một trận tai họa đối với thôn, hiện tại trongthôn tổn thất rất nhiều chiến sĩ, chưa chắc có thể chống đỡ được lần thú triều sau.– Thôn trưởng, không thì chúng ta đi cầu viện bộ lạc.

A Hổ đề nghị.Thôn trưởng lắc đầu: – Nếu như cầu viện, vậy phân nửa chiến lợi phẩm cướp được, phảihiến phân nửa cho bộ lạc, các ngươi chịu sao?Thôn dân nghe vậy đều lắc đầu, chết nhiều người như thế mới được số chiến lợi phẩm này,vô duyên vô cớ chia mất phân nửa, ai mà chịu được.

Ở chỗ này, thức ăn là căn bản sinh tồn!– Vậy thì làm sao? A Hổ nhíu mày.Dương Khai nói: – Ta đi giết nó! Nói rồi quay đầu đuổi theo hướng thú triều rút lui.Nhất Khai 712712I 71213A Hổ kinh hãi, kéo tay Dương Khai, hô lên: – A Ngưu, không được làm bậy, ngươi không thểđối phó được Man thú.Dương Khai nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, mỉm cười nói: – Chỉ là một con Man thú mà thôi, mọingười chờ tin tốt đi.A Hổ giật mình, bởi vì vừa rồi Dương Khai đẩy tay hắn ra, hắn cảm nhận được lực lượngkinh hãi.

Đây là A Ngưu mà mình biết sao?– Ta đi theo ngươi! A Hổ nói rồi muốn đuổi theo, nhưng mới đi được hai bước liền choángváng, người lảo đảo.Thuật Thị Huyết đã kết thúc, di chứng sắp bùng nổ, lúc này dù hắn đi theo Dương Khai cũngkhông có tác dụng gì, ngược lại sẽ thành trói buộc.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Khai biếnmất trong gió tuyết.Quay đầu lại, hỏi thôn trưởng: – Thôn trưởng, A Ngưu làm sao vậy?Nhất Khai 713713I 71314Các thôn dân đều muốn biết chuyện này, A Ngưu hôm nay so với trước kia mà bọn họ biết,gần như là hai người.Thôn trưởng im lặng hồi lâu, mới nói: – Man Thần ban cho lực lượng, làm A Ngưu thay dađổi thịt.Thôn dân bừng tỉnh, dường như không hề nghi ngờ lời giải thích này, thậm chí không ai toátra thần sắc ghen tỵ.Dương Khai một mình đi, cầm búa đá trên tay, lần lịch lãm này chưa từng trải qua, ngườisống, chiến đấu sinh động, như để mình đột phá trói buộc thời gian, trở về thời kỳ thượngcổ, trở thành một thành viên thượng cổ, chứng kiến phong thái thời đại này.

Hắn không biếtmình sẽ nhận được gì trong lịch lãm này, nhưng biết mình xuất hiện trong thôn là mấu chốt,giành được hảo cảm của thôn dân sẽ có được thu hoạch không tưởng.Nhất Khai 714714I 71415Cho nên hắn một mình ra đi, giết con Man thú xảo quyệt đáng ghét kia.

Thú triều rút lui đểlại rất nhiều dấu vết, mặt tuyết đầy dấu chân mãnh thú, tuyết rơi nhiều, nhưng không kịpxóa đi dấu vết này.

Dương Khai vẫn đuổi theo, không tốn sức gì liền tới phía sau bầy thú.Nhưng tốc độ của chúng rất nhanh, nhất thời không đuổi kịp.

Mãi tới đêm, Dương Khai mớiđuổi tới một chỗ thung lũng.Tuyết đã ngừng, dấu chân để lại trên mặt tuyết vẫn còn máu đỏ sẫm.

Nhìn từ bên ngoài, khenúi này như một cái hồ lô, ngoài nhỏ trong lớn, xung quanh vách đá dựng thẳng, ánh trăngsáng ngời, dù là đêm tối, Dương Khai vẫn có thể nhìn xa mười dặm.

Hắn thấy được cuối khenúi, là một đường cùng.Vậy càng đơn giản! Dương Khai mỉm cười, không chuẩn bị làm cho chuyện này rối rắm, chỉlà một con yêu thú chưa mở ra linh trí mà thôi.Nhất Khai 715715I 71516Trên người hắn sáng chói lấp lánh, đứng trên khe núi, cắm búa đá bên hồng, vung hai nắmtay, đánh vào vách đá.Oành ầm ầm….Tiếng nổ vang dội trong cốc, liền kinh động bầy thú mới quay lại không lâu, vô số dã thúgầm thét, chạy ra ngoài chỗ ẩn thân.

Xa xa, nhìn thấy ánh sáng chói lọi, đám mãnh thú đềudừng chân, hoảng sợ nhìn cửa ra duy nhất bị chặn đứng.Ban ngày, đồng bọn của chúng bị kẻ tỏa sáng màu vàng này giết chóc vô số, lúc này lại nhìnthấy ánh sáng vàng đòi mạng quen thuộc, tự nhiên sợ hãi không thôi, chần chờ không dámtiến lên.

Nếu có thể trốn, chúng nó nhất định lập tức chạy thật xa, tuyệt đối không muốngiáp mặt với người màu vàng này.

Nhưng giờ cửa ra khe núi bị chặn, chúng muốn chạy cũngkhông được.Nhất Khai 716716I 71617Trước giờ đều là chúng tập kích thôn xóm Man tộc, nhưng không ngờ có một ngày lại bịngười Man tộc đánh tới cửa nhà, đám mãnh thú thần trí cùng kinh nghiệm kém cỏi, nhấtthời không biết làm sao, phải xử lý thế nào.Vào lúc mấu chốt, sâu trong khe núi truyền ra tiếng gầm khẽ.

Như được mệnh lệnh, đámmãnh thú mới bất đắc dĩ bước lên, bao vây quanh Dương Khai.Dương Khai mỉm cười, cười sáng lạn, toát ra hàm răng trắng, cầm lên búa đá, từng bước đitới bầy thú.Ngay sau đó, giết chóc lại nổ ra, ánh sáng vàng lướt qua, bầy thú tan loạn như bong bóngnước, từng con thú lớn ngã xuống trong vũng máu, Dương Khai bước chân nhanh chóngvững chắc, một đường đánh vào trong khe núi.Nhất Khai 717717I 71718Tiếng rống, tiếng gào, một mảnh liên tiếp, trong cốc nhanh chóng tràn ngập mùi máu tươigắt mũi.

Búa đá trong tay Dương Khai đã vỡ vụn, dứt khoát bỏ vũ khí, hai đấm vung lên, mỗimột đấm là đám mãnh thú gãy xương đút gân.–––-oOo–––-
 
Chương 2804: Anh hùng trở về


Khi trời sáng, A Hổ mặt tái nhợt xuất hiện ở ngoài thôn, từ sau trận chiến hôm qua đến giờhắn vẫn chưa phục hồi, nhất là di chứng Thuật Thị Huyết bùng nổ, ngay cả hắn là một trongnhững chiến sĩ mạnh nhất thôn, ít nhất cũng phải suy yếu vài ngày.

Trong mấy ngày này,hắn không còn năng lực chiến đấu.Ngẩng đầu, nhìn lên một cây to ở cửa thôn, hỏi: – Nhìn thấy gì không?Trên tán cây vươn ra một cái đầu, chính là thiếu niên Man tộc hôm qua phụ trách hậu cần.– A Hổ ca, không thấy gì hết.

Thiếu niên đáp.A Hổ nhíu mày, thần sắc tràn đầy lo lắng.

Ngày hôm qua A Ngưu truy đuổi Man thú, cả đêmchưa về, người trong thôn đều lo lắng cho hắn.

Thiếu niên trốn trên tán cây, đầu tiên là canhgác, hai là cũng muốn tìm tung tích của A Ngưu, nhưng thiếu niên đáp lại làm A Hổ vô cùngthất vọng.– Không phải thôn trưởng nói, A Ngưu có Man Thần phù hộ sao, ngươi lo cái gì? A Hoa lưngđeo trường cung xuất hiện ở phía sau A Hổ.A Hổ nói: – A Ngưu cũng bị bỏ Thuật Thị Huyết, giờ đã qua một đêm, khẳng định Thuật ThịHuyết đã biến mất, ngươi cũng biết nó sẽ có hậu quả gì.

Ngay cả Man Thần ban cho lựclượng, làm A Ngưu thay da đổi thịt, nhưng di chứng Thuật Thị Huyết, bất cứ Man tộc nàocũng phải chú ý, một khi suy yếu bị bầy thú bao vây, kết cục chỉ có thành đồ no bụng cho dã thú.– Lo cũng vô ích, tin tưởng Man Thần, tin tưởng A Ngưu.

A Hoa vỗ vai A Hổ, xoay người vàothôn, trận chiến hôm qua dù không lan vào trong thôn, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện phảilàm.– A Hổ ca… Ta thấy được một người… Đúng lúc này, thiếu niên Man tộc chợt hô to.– Ai? A Hổ ngẩng đầu, vội vàng hỏi.– Nhìn không rõ lắm! Thiếu niên Man tộc đáp.– Mở to mắt ra mà nhìn! A Hổ rống lên.Thiếu niên hết chỗ nói, thầm nghĩ như vậy thì mở to mắt ra là thấy rõ được sao.

Nhưng rấtnhanh, hắn hoảng sợ hô lên: – Là Man thú! Trong tầm nhìn, hắn thấy rõ thân thể Man thú đang tiến về phía bên này với tốc độ cực nhanh.– Cái gì? A Hổ cùng A Hoa hoảng sợ biến sắc, hai người nhìn nhâu, trong đầu không khỏi toátra ý nghĩ… Thôn này xong rồi! Man thú đã đi mà quay lại, còn A Ngưu đuổi theo nó, có thểbiết được vận mệnh thế nào.Trận chiến hôm qua khiến cho phần lớn chiến sĩ trong thôn mất đi sức chiến đấu, bây giờMan thú đột kích, ai cản nổi?– Không đúng không đúng… Thiếu niên lại sửa lời, giọng run rẩy toát ra mừng rỡ: – Là ANgưu ca, là A Ngưu ca!A Hổ không biết phải mắng thế nào mới được, ủ rũ nói: – Rốt cuộc ngươi nhìn rõ ràng chưa,là A Ngưu hay là Man thú vậy? Một cái là người, một cái là thú, ánh mắt kém cỡ nào mới lẫnlộn được? A Hoa không nói một lời, nháy mắt vọt ra, dùng tay chân nhanh chóng leo lên cây, đứng trêntán cây nhìn ra xa.

Thân là Thần Xạ Thủ, thị lực của nàng không cần hoài nghi, thiếu niênnhìn xa không rõ ràng, không có nghĩa là nàng nhìn không rõ.A Hổ thấp thỏm lo lắng, ngửa cổ chờ đợi.Một lát sau, A Hoa cúi đầu cười nói: – Là A Ngưu! A Ngưu đem Man thú trở về rồi!A Hổ ngẩn ra, khó mà tin được: – A Ngưu… giết Man thú?A Hoa leo xuống cây, vung búi tóc dài ra sau, gật đầu: – Đúng vậy, A Ngưu giết được Manthú!A Hổ mỉm cười trút bỏ gánh nặng, sau đó cười to, cười như điên… Xoay người rống lớn vàotrong thôn:– Mau ra đây mau ra đây, A Ngưu giết Man thú trở về, A Ngưu giết Man thú rồi!Thôn dân đang bận rộn đều ngẩn ra, không thể tin nổi tai mình, vội vàng buông công việc, tụtập tới cửa thôn, hỏi nhau.– A Ngưu thật giết được Man thú?– Là ai nhìn thấy?– A Hổ ngươi không lừa chúng ta đó chứ?– A Ngưu phế vật có bản lĩnh đến vậy?– Bây giờ người ta không phải phế vật, hôm qua nhờ có hắn, mới đánh lui được thú triều!– Không phải trước kia hắn kéo cung còn không nổi hay sao, sao bỗng dưng như biến thànhngười khác vậy?– Thôn trưởng nói, là Man Thần ban cho lực lượng.

……….Dương Khai vác con yêu thú không ra gì này, còn chưa đến cửa thôn, từ xa xa đã thấy đámngười tụ tập, đều chỉ trỏ về phía mình.Trước đám đông, A Hổ sắc mặt tái nhợt, nhưng tươi cười đầy mặt vẫy gọi.

A Hoa có nói,trước kia là A Hổ luôn chia thức ăn cho mình, mới làm mình không đói chết.

Tuy rằng bảnthân Dương Khai không trải qua chuyện đó, nhưng thân thể ở thời đại này được nhận ơnhuệ của A Hổ, thanh niên Man tộc quan tâm mình, Dương Khai cũng cảm nhận được.Hắn đáp lại một tiếng, giơ cao con Man thú trên vai, từ xa xa phô diễn cho thôn dân.

Lập tức,các thôn dân liền hô to lên, xông lên nghênh đón anh hùng trở về.Chỉ trong nháy mắt, Dương Khai đã bị cả trăm thôn dân bao bọc, mỗi người vô cùng nhiệttình vỗ vai hắn, trong mắt tràn đầy sùng bái cảm kích, rồi tránh ra một đường, để DươngKhai đi thẳng tới.Dương Khai không rõ đây có phải lễ tiết gì không, nhưng mỗi một cái vỗ vai, Dương Khaiđều cảm nhận được kính ý của thôn dân.Ở cửa thôn, lão thôn trưởng chống gậy xuất hiện, người lưng còng run run, nhìn như gầnđất xa trời.

Dương Khai đi qua các thôn dân, đến trước mặt thôn trưởng, ném yêu thú xuốngđất, nhe răng cười nói:– Thôn trưởng, ta giết được Man thú rồi.Thôn trưởng nghiêm túc nhìn Man thú gật đầu nói: – Làm tốt lắm.

Không có nhiều khenngợi, nhưng lại càng thêm thân thiết giản dị.Dương Khai vẫn cười.

Lúc này, rất nhiều thiên niên thiếu nữ Man tộc tụ tập tới, đều nhìnngó Man thú dưới đất, như là lần đầu gặp thứ hung dữ này, trong mắt tràn đầy tò mò.

Còncó mấy người gan lớn muốn đưa tay sờ thử, lại bị cha mẹ trừng mắt kéo lại.Nhất Khai.

Lúc này, có một thiếu nữ đi ra từ đám đông, trong tay bưng chén chứa chất lỏng đục ngẫu,mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra, cô gái đi đến trước mặt Dương Khai, thẹn thùng nhìn hắn, máđỏ hồng, nhưng lại không dời mắt, ánh mắt nóng bỏng làm Dương Khai không biết làm sao.Nói nghiêm túc, nữ nhân Man tộc không phù hợp thẩm mỹ quan của Dương Khai, nhưng màthiếu nữ này không giống những cô gái khác, dù dáng người rất cao, nhưng làm Dương Khaicó chút kinh diễm.

Dương Khai nghiêng đầu, khó hiểu nhìn thôn trưởng.Thôn trưởng nói: – Chỉ có dũng sĩ xuất sắc nhất trong thôn, mới có tư cách uống chén rượuMan Thần này, ngươi uống đi.Đây thật là rượu sao… Tuy rằng ngửi được mùi rượu, nhưng nếu thôn trưởng không nói,Dương Khai thật không dám khẳng định chén chất lỏng này lại là rượu.Nhất Khai.Nhận lấy chén đá từ tay thiếu nữ, Dương Khai một hơi uống cạn, cảm giác nóng rực từ cổhọng chạy vào bụng, lực lượng kỳ dị lan tỏa từ bụng, trong kinh mạch khẽ rung động.Dương Khai nhướng mày, còn chưa kịp cảm nhận kỹ càng, liền bị thôn dân xung quanh,nắm tay chân tung lên cao.Các thôn dân hô to tên A Ngưu, ném hắn lên rồi đón, lại ném lên, lại đón….

Có không biếtbao nhiêu cô gái không hề kiêng dè sờ mó bắp thịt cùng chỗ yếu hại trên người hắn, nữnhân Man tộc trước giờ đều thẳng thắn dứt khoát như vậy, làm cho Dương Khai đỏ hết cảmặt.Các thiếu nữ non nớn ngây ngô sờ mó mình thì cũng thôi, còn có rõ ràng là những bà già cótuổi, các ngươi tới gần góp vui làm gì chứ! Cả thôn một mảnh hưng phấn sôi trào, giống nhưsang năm mới.Hồi lâu sau, thôn dân mới thả Dương Khai đầu óc choáng váng xuống đất, Dương Khai loạngchoạng, cảm giác di chứng Thuật Thị Huyết cũng không mãnh liệt như thế.Thôn trưởng cười hì hì đưa tay ra, thiếu niên trên cây liền cởi xuống chủy thủ đá đưa chothôn trưởng.

Thôn trưởng cúi mình, bắt đầu mổ xẻ Man thú, có thể thấy được, thôn trưởngrất am hiểu chuyện này, thủ pháp thuần thục, không lâu sau móc ra một vật tròn vo, to cỡmóng tay từ trong người Man thú, đưa cho Dương Khai, nói:– Pha rượu uống, ngươi sẽ trở nên càng khỏe mạnh hơn!Các thôn dân đều toát ra vẻ hâm mộ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quả cầu dính máu đó.

Cáinày không phải nội đan sao, hơn nữa còn là nội đan cấp bậc không cao.

Dương Khai cầm lấy.Thì ra Man tộc thượng cổ đều trực tiếp sử dụng nội đan, nghĩ lại cũng đúng, thời đại này cònchưa thịnh hành võ đạo, khẳng định thuật luyện đan cũng ở trạng thái mơ màng, làm sao có thể luyệnchế ra linh đan?Trực tiếp sử dụng nội đan đương nhiên có thể tăng cường sức mạnh, nhưng cũng sẽ có họangầm.

Nội đan là chỗ tinh hoa của yêu thú, bên trong chẳng những chứa đựng căn nguyênlực lượng của yêu thú, còn có thú tính của chúng.

Loài người sử dụng, rất có khả năng ảnhhưởng tâm tính.– Man thú này là chiến lợi phẩm của ngươi, cũng mang về đi, ăn lâu dài cũng sẽ làm ngươitrở nên khỏe mạnh hơn.

Thôn trưởng chỉ vào Man thú được Dương Khai mang về.– Được! Dương Khai cũng không chối từ, tuy rằng mới đến được một ngày, còn chưa cảmnhận rõ phong tình thượng cổ, nhưng Dương Khai có thể cảm nhận được thôn dân làm việchành động thẳng thắn, bọn họ đều là những người đơn giản chân thật nhất.Dừng một chút, Dương Khai nói: – Đúng rồi, thôn trưởng, trong khe núi ta giết Man thú này,còn có thi thể hơn 300 con dã thú, có cần cho người đi mang về? Nếu cần, ta có thể dẫndường.Vừa nghe vậy, rất nhiều thôn dân đều mừng ra mặt.Thôn trưởng nói: – Lương thực quý giá tự nhiên không thể buông tha, nhưng đợi mọi ngườinghỉ ngơi vài ngày, mọi người mệt mỏi quá rồi.A Hổ cười hì hì nói: – Thôn trưởng, bây giờ A Ngưu đã trở lại, thức ăn qua mùa đông cũngcó, hôm nay chúng ta có thể ăn mừng một phen… Vừa nói, nước miếng sắp trào ra.

Các thôndân khác dù không nói, nhưng ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn thôn trưởng.– Chỉ biết có ăn thôi! Thôn trưởng nâng gậy lên gõ nhẹ lên đầu A Hổ.A Hổ không né tránh, bị gõ một cái, vò đầu cười hắc hắc, mặt dày trơ ra.Thôn trưởng nói: – Được rồi, hôm nay cho mọi người ăn no nê! Các thôn dân lập tức hoanhô.–––-oOo–––-
 
Chương 2805: Hôm nay A Ny 15 tuổi


Dân lấy ăn là trời, đạo lý mãi mãi không đổi.

Ở thời kỳ thượng cổ, có thể ăn đến no, tuyệt đốilà hưởng thụ xa xỉ nhất.Phương thức nấu nướng của Man tộc vô cùng đơn giản, đó là nướng! Từng tảng thịt lớn xâuqua cây gỗ, trong thôn đều đốt lửa, thôn dân đặt xâu thịt thú lên nướng trên lửa, màu sắcvàng óng cùng tiếng dầu mỡ nổ tách tách, làm người ta thòm thèm.Dù hôm qua đã có thịt thú, nhưng toàn thôn bao gồm cả thôn trưởng, đều không ai ăn mộtmiếng, bởi vì mọi người đều đang chờ anh hùng trở về! Bây giờ A Ngưu đã trở lại, tự nhiênlà đến thời điểm ăn mừng.Trong thôn nhanh chóng bay ra mùi thịt nướng, không có gia vị thêm thắt gì, trực tiếp cầmlên cắn xé, nuốt thẳng xuống, có chút thịt còn dính to máu, chưa chín hoàn toàn, nhưng thôndân lại ăn như mật ngọt, vô cùng vui vẻ.Trước mặt Dương Khai đặt những chỗ thịt ngon nhất trên người dã thú, đãi ngộ như thế,ngay cả thôn trưởng đức cao vọng trọng nhất cũng không được hưởng thụ, bởi vì hắn mớilà công thần lớn nhất đánh lui thú triều, chém giết Man thú, tự nhiên được ưu đãi tốt nhất.Vốn Dương Khai chỉ định tùy tiện qua loa một chút, dù sao tu vi đến trình độ như hắn, cókhông ăn gì cũng không sao.

Nhưng khi mùi thịt nướng bay vào mũi, bụng lại phát ra tiếngsùng sục.

Dương Khai liền ngây người.

Bản thân mình lại… cảm thấy đói bụng! Chuyện nàylàm sao xảy ra được? Hắn là Đế Tôn Cảnh, đã sớm không cần ăn uống, bình thường hấp thu linh khí thiên địa là cóthể bổ sung yêu cầu của thân thể.

Nhưng ở chỗ quỷ này, hắn lại thật sự cảm giác đói bụng.Còn có một chút mỏi mệt.

Thế giới này chân thật như vậy!Hắn không nghĩ nhiều, đã bị thôn dân lây nhiễm, cũng cầm lên thịt thú nướng chín, há mồmliền cắn.

Các thôn phụ đem ra quả khô cất kỹ, thôn trưởng cũng sai người đem ra rượu tráicây cất giấu, toàn thôn tràn ngập không khí náo nhiệt.Dù vậy, phòng vệ vẫn không buông thả, vẫn có thôn dân ở bên ngoài cảnh giới, phòng ngừamùi thịt nướng trong thôn dẫn tới dã thú ngấp nghé.Ăn mừng suốt một ngày.

Dương Khai không biết mình ăn bao nhiêu, uống bao nhiêu rượutrái cây, đến cuối cùng lại mơ hồ say, lảo đảo trở về nhà gỗ, ngã đầu liên ngủ.

Trong mơ hồ,cảm giác có người vào nhà gỗ của mình.

Dù rằng mỏi mệt, dù say mơ hồ, nhưng Dương Khai vẫn còn nội tình Đế TônCảnh, lập tức mở mắt, quát khẽ: – Là ai!Còn chưa hết lời, liền cảm giác một thân thể nóng bỏng chui vào tấm chăn da thú, ôm lấy eomình, đầu vùi vào ngực.Đầu mũi quấn quanh mùi thơm, hai má bị tóc dài tán loạn đâm ngứa ngáy.

Không có địch ýgì, ngược lại người trong lòng lại còn hít thở dồn dập, khẽ run run.Dương Khai chợt tỉnh táo, ngửa đầu lên, mượn ánh trăng mơ hồ bên ngoài cửa, nhìn rõngười trong lòng.

– Sao lại là ngươi! Dương Khai ngạc nhiên nhìn thiếu nữ.Đây là thiếu nữ đưa rượu cho mình lúc ban ngày, ôm ngọc ngà trong lòng, Dương Khai càngcảm nhận được thân thể thiếu nữ truyền tới co dãn kinh người.

– A Ngưu ca… Thiếu nữ nỉ non, ngẩng đầu nhìn Dương Khai, trong xấu hổ có một chút mạnhdạn, môi đỏ mấp máy, hết sức mê người.Dương Khai không khỏi ngây dại, vô thức hỏi: – Cô tới đây làm gì? Vừa nói rồi đã biết mìnhngu ngốc, người ta đã tỏ ý rõ ràng như thế, còn làm cái gì nữa?Quả nhiên, thiếu nữ khẽ nói: – A Ngưu ca, hôm nay A Ny tròn 15 tuổi.Không có giải thích nhiều, nhưng Dương Khai cũng mơ hồ đoán được tròn 15 tuổi có ýnghĩa gì với thiếu nữ Man tộc, hẳn là có nghĩa thành niên, tức là trở thành nữ nhân! Sinhnhật 15 tuổi, phải có quà tặng thật tốt, mà hiến bản thân cho dũng sĩ xuất sắc nhất trongthôn, đây là quyết định của thiếu nữ.Ý thức được điểm này, Dương Khai lập tức cảm giác không hay.

Nếu như nói đây là thế giớichân thật thì cũng thôi, Man tộc rất cởi mở chuyện này, không có bảo thủ cứng nhắc như về sau, cùng lắm chỉ một tình một đêm màthôi, không ai mất mát gì.Nhưng mấu chốt ở chỗ đây là bí cảnh mà! Đến giờ Dương Khai vẫn chưa phân biệt được đâylà chân thật, hay là đi vào ảo cảnh.

Nếu là sau, vậy mọi thứ có ý nghĩa gì, cùng lắm là mộttrận mộng xuân!Trong khi Dương Khai đang rối rắm, thiếu nữ lại cọ vào ngực hắn, thân thể nóng cháy dánchặt, như muốn hòa tàn hắn, miệng thì thào: – A Ngưu ca, ngươi thích A Ny không?Dương Khai nhắm mắt nói: – Thích, thích!Mọi người đều ưa cái đẹp, đừng nói là thiếu nữ xinh đẹp tràn ngập phong tình thượng cổ.

ANy cười sáng lạn, xoay người ngồi trên người hắn, tay vừa kéo, lớp áo da thú đơn sơ bị lộtra, dưới ánh trăng, đường cong hoàn mỹ của thiếu nữ được bày ra trọn vẹn.

Dương Khai có xung động muốn phun máu mũi.

Đã bao nhiêu năm… đã bao nhiêu năm rồikhông có thân thiết da thịt với nữ nhân, từ sau khi rời Tinh Vực cố hương, dường như vẫncô đơn một mình, bỗng nhiên gặp cảnh tượng kích thích như thế, ngay cả tu vi tâm tínhkhông kém của Dương Khai, cũng cảm thấy không chịu nổi.– Chờ đã… Dương Khai vội hô lên.– Sao vậy? A Ny khó hiểu nhìn hắn.Dương Khai tâm tư xoay chuyển, nuốt nước miếng nói: – Ta bị thương, bị thương nghiêmtrọng!A Ny bụm miệng, giống như bị dọa, lo lắng hỏi: – Có nặng lắm không? Dương Khai lúng túngnói: – Không đáng ngại.– Vậy thì không sao.

A Ny liền đưa tay muốn cởi ảo Dương Khai.

Dương Khai vội nắm lại, trong lòng thiên nhân giao chiến, miệng nói: – A Ny, đừng xungđộng!A Ny chợt khựng lại, khó tin nhìn hắn: – A Ngưu ca, ngươi ghét ta sao?– Không có! Dương Khai vội phủ nhân.– Vậy tại sao… A Ny mím môi đỏ, tổn thương rất lớn như bị một con thú tông vào.– Ta chỉ cảm thấy, chuyện này chúng ta nên thận trọng hơn! Dương Khai nghiêm túc nói.A Ny nhìn thẳng vào Dương Khai, hồi lâu sau mới xoay người cầm lên quần áo, xoay ngườinhảy khỏi Dương Khai, nước mắt trào ra, tông cửa chạy ra ngoài.– A Ny… Dương Khai hô một tiếng, nhưng nào có đáp lại? Dương Khai chợt cảm giác mất mát.

Bị thiếu nữ chọc như vậy, Dương Khai hết cơn buồnngủ, dứt khoát ngồi lên giường, trong đầu rối rắm, hồi lâu sau mới ổn định lại, cân nhắc phảiđi đâu trong bí cảnh này.

Chỗ này cổ quái, đầu tiên là trấn áp phong ấn hoàn toàn đếnguyên, chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể.

Trong lúc đuổi giết Man thú, Dương Khaicũng từng thử điều động lực lượng thần hồn, lại phát hiện lực lượng thần hồn cũng như đếnguyên, bị phong ấn, không cảm nhận được một chút nào.Khoảng cách đến 1 tháng còn lại 5 ngày, mà mình ở trong thôn này đã 2 ngày, tức là chỉ còn3 ngày cuối cùng để rời khỏi Ngũ Sắc Bảo Tháp.

Trong 3 ngày, mình có thể lấy được gì từ bícảnh này? Nhưng mặc kệ nhìn kiểu gì, một cái thôn cũ nát này có thể cho mình cái gì? Mìnhlúc toàn thịnh, hắt hơi một cái cũng diệt được cả trăm thôn như thế.Vô thức vận hành công pháp, Dương Khai liền giật mình.

Hắn lại cảm nhận được một tia lựclượng đang chạy trong kinh mạch, dù rất yếu,thậm chí như có như không, nhưng tuyệt đối đó là đế nguyên.

Sao lại có đế nguyên xuất hiện?Dương Khai nhíu mày, chợt nhớ hôm nay mình chém giết yêu thú trở về, A Ny mời rượu,mình uống xong chén rượu Man Thần, mơ hồ cảm nhận được trong kinh mạch có khácthường.

Khi đó định kiểm tra, lại bị thôn dân nhiệt tình cắt ngang.Là công lao của chén rượu đó? Hôm nay trên tiệc chúc mừng, tuy rằng cũng uống rượu,nhưng không giống chén mà A Ny đưa, chén của A Ny đem tới, tuyệt đối là của thôn trưởngcố ý đưa cho nàng.

Phát hiện này làm Dương Khai mừng rỡ.Một chén rượu đục ngầu lại làm kinh mạch của mình sinh ra một chút đế nguyên, nếu cònloại rượu đó thì sao, vậy không chừng có thể cho mình khôi phục một phần thực lực? Khôiphục đỉnh cao?Hắn nóng vội muốn đi tìm thôn trưởng kiếm thêm chút rượu để kiểm tra suy đoán.

Dù là đivào bí cảnh này đến giờ, tạm thời còn chưa đụng tới nguy hiểm gì, nhưng Dương Khaikhông thể không phòng họa trước.Thời đại thượng cổ này có tồn tại Vu, Vu mạnh mẽ, không phải kém cỏi như thôn trưởng, đólà tồn tại không kém gì cường giả võ giả hiện đại.Quay đầu nhìn ra cửa, ánh trăng phủ xuống, Dương Khai thở dài, mọi chuyện chỉ có thể chờngày mai rồi tính.

Sau đó lại không biết bao giờ mà ngủ mất.Chờ sáng hôm sau, Dương Khai vừa tỉnh lại, liền rời nhà gỗ.

Rất nhiều thôn dân đã dậy sớm,đang vội làm việc trong thôn, nhìn thấy Dương Khai đều toát ra kính ý, khẽ gật đầu, nhưngmà quay đầu lại liền không ngừng cười khẽ, thậm chí có mấy người tụ tập lại, chỉ trỏ về phíaDương Khai.Một hai người thì cũng thôi, chủ yếu là gặp thôn dân nào cũng thế, làm cho Dương Khaimuốn hỏi nhà thôn trưởng chỗ nào cũng không được.

Chuyện gì vậy chứ? Dương Khai mộtbụng khó hiểu.– Nghe nói tối qua A Ny đi nhà ngươi, sau đó nhanh chóng đi ra? A Hổ xuất quỷ nhập thầnchợt hiện thân, đến cạnh Dương Khai cười gian hỏi.Dương Khai cả kinh: – Sao ngươi lại biết?A Hổ không ngừng cười hắc hắc, chỉ ra: – Mọi người đều biết.Dương Khai mặt đầy chỉ đen, khó trách biểu hiện của thôn dân kỳ quái như thế, thì ra làchuyện này.– Làm sao mọi người đều biết? Dương Khai mặt đầy lúng túng, bản thân không sao, nhưngkhông chừng sẽ liên lụy thanh danh của A Ny, thôn này cũng không lớn, một khi tin nàytruyền ra, khẳng định xôn xao mọi người đều biết.A Hổ nói: – Có người gác đêm nhìn thấy được.

Sau đó lại thần bí tới gần, nhỏ giọng hỏi:– Có phải ngươi…không được hả?– Ngươi mới không được! Dương Khai nổi giận.

A Hổ không ngừng cười to.

–––-oOo–––-
 
Chương 2806


– Thôn trưởng, chúc tốt lành!Trong nhà gỗ cũ nát, Dương Khai gặp được Vu duy nhất trong thôn, tuy rằng đã già, nhưngthôn trưởng vẫn dậy rất sớm, lúc này đang cầm một chén cháo, đang uống ngon lành.

Nghe âm thanh, thôn trưởng liếc Dương Khai, chờ ăn hết xong, mới đặt chén đá xuống nói:– Là A Ngưu hả, có chuyện gì sao.– Ta tìm lão gia ngài lấy chút rượu Man Thần! Dương Khai vào thẳng vấn đề.– Rượu Man Thần… Thôn trưởng sững ra một hồi, chống trượng đứng dậy hỏi: – Ngươi còncần rượu Man Thần làm gì?– Uống ngon lắm, còn muốn uống thêm một chén! Dương Khai đáp.Khóe miệng thôn trưởng co rút, nhưng lại nhanh chóng nghĩ tới gì, nhìn Dương Khai từ trênxuống dưới, đôi mắt đục ngầu toát ra hào quang kinh người, run giọng nói:– Có phải là ngươi… có phải mở ra lực lượng của Vu?– Cái gì? Dương Khai mơ màng, thôn trưởng xoay chuyển quá nhanh, hắn không theo kịp.– Đưa tay ngươi cho ta! Thôn trưởng kích động nắm lấy tay Dương Khai.Tuy rằng Dương Khai khó hiểu, nhưng không từ chối, tùy ý để bàn tay khô quắt nắm lấy cổtay mình, sau đó hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng yếu ớt xâm nhập kinh mạch, chạydọc theo cánh tay.Thôn trưởng càng run rẩy hơn, mặt già đỏ hồng, như lập tức trẻ lại mấy chục tuổi, mừng rỡnói: – Thật là lực lượng của Vu, thật là lực lượng của Vu, Thương Nam thôn ta có người kếnghiệp rồi!– Ngài nói cái này? Trong lòng Dương Khai chợt động, vận chuyển một tia đế nguyên sót lại,ngón tay nhảy ra tia sáng.Thôn trưởng nhìn chằm chằm, không ngừng gật đầu: – Đây là lực lượng của Vu, đây là lựclượng của Vu!Nói rồi, đi ra ngoài nhà, quỳ sụp xuống, mặt đầy thành kính, hai tay chắp lại nói: – Cảm tạMan Thần ban ơn, cảm tạ Man Thần phù hộ!Dương Khai nhíu mày, đi lên đỡ lão thôn trưởng dậy, tránh cho lão quá kích động mà khôngcẩn thận tắt hơi đi luôn.Thôn trưởng hít sâu một hơi, vỗ vai Dương Khai nói: – A Ngưu, bây giờ ngươi xem như mộtthành viên của Vu, ta rất yên lòng.Dương Khai nói: – Nhưng ta rất mơ hồ!Thôn trưởng cười ha ha: – Không cần mơ hồ, Man Thần sẽ chỉ dẫn phương hướng cho ngươitiến tới, bởi vì ngươi cảm nhận được cỗ lực lượng này, nên mới tới tìm ta? Cho nên mới đòithêm rượu Man Thần? – Phải! Dương Khai gật đầu, nhìn quanh trong phòng, dù là thôn trưởng, nhưng nhà gỗ nàycũng chỉ có bốn bức tường, nhìn là thấy hết, Dương Khai không thấy được dấu vết rượuMan Thần.– Không còn rượu Man Thần, một chén ngày hôm qua là còn lại trong thôn.Lão thôn trưởng như nhìn thấu ý đồ của Dương Khai, giải thích: – Rượu Man Thần vốn là đểMan tộc cho chúng ta mở ra lực lượng của Vu mà ủ ra, cần rất nhiều nguyên liệt, sản xuất vôcùng phức tạp, một chén đó là để lại sau nghi thức từ 2 năm trước.– Nghi thức? Dương Khai nhíu mày.Thôn trưởng nói: – Ngươi quên rồi? 2 năm trước ngươi cùng A Hổ còn có những người trẻtuổi trong thôn đều tham dự nghi thức đó, phân biệt có tư chất Vu hay không! Đáng tiếc khiđó các ngươi đều không có ai thông qua.

Dương Khai mơ hồ hiểu được.– Không ngờ bây giờ ngươi là có lực lượng của Vu.

Thôn trưởng như rất yên lòng, dù chobây giờ có chết đi cũng không chút tiếc nuối.– Thật không còn rượu Man Thần? Dương Khai vẫn chưa chịu bỏ qua.

Hắn còn muốn kiểmtra xem có thể dùng rượu Man Thần khôi phục một phần thực lực của mình, nhưng khôngngờ lại nghe tin dữ từ thôn trưởng, làm tính toán của hắn tan vỡ.Lúc trước hắn cũng thử, vận chuyển công pháp tu luyện không thể tăng lên bất cứ lực lượngnào, linh khí thiên địa thời đại này không giống thời đại của mình, không hợp với những gìmình đã học được.Thôn trưởng lắc đầu nói: – Hết rồi, hơn nữa nếu ngươi đã có lực lượng của Vu, rượu ManThần cũng không còn hiệu quả với ngươi.

Có hiệu quả hay không, phải thử qua mới biết được, Dương Khai thầm oán.Thôn trưởng chợt híp mắt cười nhìn Dương Khai, dùng giọng dụ dỗ nói: – A Ngưu, có muốnlực lượng càng mạnh hơn, trở thành Vu mạnh hơn không?Dương Khai lập tức gật đầu lia lịa.Thôn trưởng cười ha ha, trẻ nhỏ dễ dạy, vẫy gọi: – Vào đi!Hai người trước sau vào phòng, chỉ thấy thôn trưởng lục lọi một hồi, tìm ra một cái giốngmai rùa ở trong góc nào, đưa cho Dương Khai, nói: – Chiếu theo trên đó mà tu luyện, chỉ cầnthời gian, ngươi sẽ trở thành Vu Sĩ, Vu Sư cùng với Đại Vu Sư! Ta già rồi, ngươi còn trẻ, saunày phải giao thôn này cho ngươi.

Dương Khai nhận lấy mai rùa, thần sắc nghiêm nghị, có phần trang trọng như nhận gánh annguy thiên hạ, người cũng trở nên cao to hơn.

Sau đó mới vò đầu, hỏi: – Thôn trưởng, đây làgì vậy?Thôn trưởng ngạc nhiên nhìn hắn, giải thích: – Đây là pháp quyết tu luyện của Vu mà.– Cái gì? Dương Khai kinh hãi, không thể tin nổi nhìn mai rùa trên tay, kinh ngạc nói: – Đây làcông pháp tu luyện Man Vu thượng cổ?– Cái gì mà thượng cổ? Thôn trưởng lắc đầu.

– Ngươi chiếu theo trên đó dạy mà tu luyện, sẽnhanh chóng trở nên mạnh hơn.– Nhưng mà… ta xem không hiểu.

Dương Khai bất đắc dĩ nhìn thôn trưởng.Trên mai rùa, quả thật có dày đặc chữ nhỏ, nhưng hoàn toàn khác loại chữ mà Dương Khaibiết, hắn không nhận ra một cái nào.

Thôn trưởng miệng há to, hồi lâu sau mới thở dài: – Xem ra chúng ta phải bắt đầu từ dạyngươi biết chữ đã.Suốt một ngày, Dương Khai đều chôn trong nhà thôn trưởng, thẳng đến đêm mới đi ra.

Mộtngày này, thôn trưởng giảng giải phương pháp tu luyện Man Vu ghi trên mai rùa cho DươngKhai, rồi mới dạy hắn rất nhiều chữ viết thượng cổ.Vốn là Dương Khai còn không muốn học thứ này.

Dù sao chỉ cần thôn trưởng giải thích côngpháp ghi trên mai rùa là được, không cần thiết phải học chữ viết thượng cổ làm gì.

Nhưngthôn trưởng nói một câu liền làm hắn phải thay đổi.– Chờ ngươi càng mạnh hơn, còn có pháp quyết chờ ngươi lựa chọn, đến khi đó ngươikhông biết chữ, làm sao tu luyện đây?Dương Khai ngẫm lại cũng có lý, dù sao học thêm một chút thứ cũng không tổn thất gì, liềnổn định tâm tình cẩn thận học tập.

Dương Khai ngộ tính rất cao, làm thôn trưởng mừng rỡkhông thôi.Pháp quyết tu luyện ghi trên mai rùa, năm đó lão tốn 3 năm nghiền ngẫm mới thấu suốt,nhưng bây giờ chỉ trong một ngày, Dương Khai đã nhập môn, ngay cả có lão dạy, nhưng ngộtính của đứa nhỏ A Ngưu này cao đến xưa nay chưa thấy.Vốn dĩ Dương Khai là Đế Tôn Cảnh, tiếp xúc công pháp bí thuật nhiều không đếm hết, đạttới cảnh giới một pháp thông vạn pháp thông, chỉ là một thiên phương pháp tu luyện ManVu thượng cổ, lại không quá cao thâm gì, tự nhiên lập tức thấu suốt.

Nếu không phải khôngbiết chữ viết thượng cổ, Dương Khai căn bản không cần thôn trưởng dạy bảo.Quay về nhà gỗ của mình, Dương Khai bụng sôi sùng sục, đói đến bụng dán vào lưng.

Cảmgiác đói này làm hắn có chút hoài niệm, bất đắc dĩ đành cắt chút thịt thú, bỏ vào nồi nấu, ăn ngon lành.

Ăn no rồi, Dương Khai mới bắt đầu tu luyện pháp quyết Man Vu.Vận chuyển công pháp, Dương Khai liền mừng rỡ ra mặt.

Đêm qua mặc kệ hắn thử nghiệmthế nào, đều không thể hấp thu được linh khí thiên địa, giờ lại bắt đầu chảy vào người, dướipháp quyết Man Vu dẫn dắt, từng chút một hóa thành lực lượng riêng.Đồng thời, Dương Khai cảm giác rõ ràng trong bụng sinh ra nguồn năng lượng, năng lượngyếu ớt chảy ra, đổ đầy kinh mạch đan điền.

Nguồn năng lượng này không giống linh khíthiên địa, dưới pháp quyết Man Vu chuyển hóa, vạn pháp đồng quy.Là tinh hoa thịt yêu thú! Dương Khai lập tức hiểu ra ngọn nguồn, trước đó hắn ăn là thịt yêuthú, bây giờ dưới pháp quyết chuyển hóa, tinh hoa trong thịt yêu thú chuyển hóa thànhnguồn cường hóa bản thân.

Hơn nữa luyện hóa tinh hoa thịt yêu thú mạnh mẽ, còn dễ dàngnhanh hơn hấp thu linh khí thiên địa.

Chỉ một nén nhang, bụng lại kêu ùng ục, thịt yêu thú bị tiêu hóa sạch sẽ…Lại thấy đói nữa.

Dương Khai nhíu mày, hiệu suất tu luyện đột nhiên giảm xuống làm hắnkhông vui, vội đứng lên nấu một nồi thịt.

Lại nhanh chóng ăn no, tiếp tục tu luyện.………..Đến khuya, cả một con yêu thú đã bị Dương Khai ăn sạch, chỉ còn bộ xương.

Kiểu ăn khủngbố như thế, nếu để các thôn dân khác biết được sẽ trừng lọt mắt, thịt yêu thú nào phải dễ ănnhư vậy, nếu không có lực lượng mạnh mẽ trấn áp, nhất định sẽ bị yêu khí ẩn trong thịt ảnhhưởng tâm tính.Nhưng Dương Khai có nội tình mạnh mẽ, đừng nói chỉ là một con yêu thú kém cỏi, dù chomột con yêu thú bậc mười hai cũng ăn luôn không bỏ.

Tu luyện một phen, Dương Khai cảm nhận rõ ràng Man Vu thượng cổ tu luyện đơn giản thô bạo.Giống như yêu thú, yêu thú không có pháp môn tu luyện, con đường bọn chúng trở nênmạnh hơn chính là cắn nuốt đồng loại, dùng ăn để mạnh lên, ăn càng nhiều, sẽ trở nên càngmạnh.Từ một mặt khác mà nói, Man Vu thượng cổ tu luyện cũng trùng hợp với đạo sinh tồn củayêu thú, về sau trải qua vô số đời cải tiến suy diễn, làm cho đến hiện đại, công pháp trămhoa đua nở.

Ăn xong thịt yêu thú, Dương Khai chợt lóe linh quang, tới đầu giường lấy ra mộtviên nội đan tròn.Thịt có thể ăn, vậy nội đan cũng ăn được chứ? Chỉ là nội đan của yêu thú kém cỏi, với thânthể Dương Khai hiện tại thì không chừng có thể tiêu hóa an toàn.

Nếu là người khác thì cònphải cân nhắc, bằng không lúc trước sao thôn trưởng lại dặn dò Dương Khai phải lấy nội đan ngâm rượu uống, nhưng Dương Khai chỉ há miệng liền nuốt luôn nội đan.Vận chuyển công pháp, Dương Khai cảm giác được trong bụng có năng lượng bùng nổ,mạnh mẽ gấp mấy trăm lần trước kia.

Nội đan yêu thú là tập trung tinh hoa, là vị trí đánggiá nhất trên người yêu thú, nếu là Vu Đồ như thôn trưởng trực tiếp nuốt vào, khả năng caonhất là nổ tan xác.

Nhưng đối với Dương Khai, cùng lắm là cảm thấy bụng nóng lên mà thôi.Sau đó… Liền không có sau đó.–––-oOo–––-
 
Chương 2807: Vu Đồ Thượng phẩm


– Ngươi… ngươi…Trước nhà gỗ cũ, thôn trưởng trợn mắt cứng lưỡi nhìn Dương Khai, môi há ra, ánh mắt đụcngầu tràn đầy hoảng sợ, nói chuyện cũng không liền mạch.Một đêm không gặp, hắn phát hiện A Ngưu lại trở thành Vu Đồ chân chính! Vu Đồ đó! Cả đờilão cố gắng cũng chỉ là Vu Đồ mà thôi, nhưng không ngờ A Ngưu chỉ một đêm liền đạt tới, sosánh lại, cả đời lão thật là chó má.Trong cảm giác, trên người Dương Khai khí huyết tràn đầy, lực lượng của Vu quấn quanhngười, mạnh mẽ hơn nhiều lần so với Vu Đồ như lão.– Thôn trưởng, thời gian gấp rút, chúng ta đừng nói nhiều, có tuyệt kỹ sở trường gì thì mautruyền thụ cho ta đi.

Dương Khai đi thẳng vào nhà thôn trưởng.Hắn đến thôn này đã 3 ngày, chỉ còn 2 ngày cuối cùng, tự nhiên phải nắm chắc thời gian.Thôn trưởng ngẩn ra, liền cùng đi vào.

Cho đến trưa, hai người đều đang dạy dỗ.

Thôntrưởng dạy cho Dương Khai vài loại Vu thuật, còn giải thích cho hắn phân chia lực lượngcủa Vu.

Hôm qua Dương Khai chỉ mới mở ra lực lượng của Vu, được Man Thần chấp nhận,nói nghiêm chỉnh thì còn chưa tính là Vu chân chính.Còn hôm nay, hắn là Vu Đồ là chân chính, cũng là cảnh giới nhập môn của Vu.

Trên Vu Đồ,còn có Vu Sĩ, rồi mới Vu Sư, Đại Vu Sư, Vu Vương, Vu Thánh, cảnh giới tối cao Vu Thần! Mỗimột cảnh giới lại còn có ba hạng thượng trung hạ.

Ví dụ như thôn trưởng, chính là Vu Đồtrung phẩm! Còn Dương Khai lúc này, lại là Vu Đồ thượng phẩm chân chính, cao hơn thôntrưởng một bậc nhỏ, chỉ thiếu chút thăng cấp Vu Sĩ.Sau khi trở thành Vu Sĩ, sẽ có thể học tập Vu thuật mạnh mẽ hơn, đáng tiếc bản thân thôntrưởng không biết, tự nhiên không dạy được.

Theo thôn trưởng nói, trong các cảnh giới, VuThần hùng mạnh nhất chỉ là truyền thuyết, đã rất nhiều năm rồi không xuất hiện, nhưng Vu Thánh thì có vài vị, tuynhiên đều trấn thủ ở những bộ lạc mạnh nhất.Thương Nam thôn, thuộc Nam Man Bộ, Vu mạnh nhất trong các bộ lạc cũng chỉ là VuVương, còn thấp hơn Vu Thánh một bậc.

Dạy đến trưa, Dương Khai chẳng những biết rấtnhiều chữ viết thượng cổ, còn hiểu sâu hơn về thế giới thượng cổ này.

Đây là thứ yếu, chủyếu nhất là Dương Khai đã học được Thuật Thị Huyết!Coi như là thu hoạch đầu tiên của Dương Khai ở trong bí cảnh này, pháp quyết tu luyện ManVu hôm qua không có giá trị gì, chỉ làm hắn tu luyện được ở thế giới này, chờ khi rời bícảnh, vậy pháp quyết tu luyện đó cũng thành phế phẩm, Thuật Thị Huyết thì có khi còn lợidụng được.Tuy nhiên thôn trưởng cũng nói, lão nắm giữ Thuật Thị Huyết chỉ là cấp thấp nhất, thời gianduy trì ngắn không nói, di chứng về sau cũng rất nghiêm trọng.

Đại Vu các bộ lạc lớn nắmgiữ Thuật Thị Huyết tốt hơn nhiều, tuy rằng cũng có di chứng về sau, nhưng sẽ không khiến người ta suy yếu mấy ngày.Chỉ là thi triển Thuật Thị Huyết như thế, cũng cần lực lượng mạnh mẽ duy trì.Đến trưa, Dương Khai rời nhà thôn trưởng.

Cũng không phải Dương Khai không muốn tiếnthêm, mà là trước mắt thôn trưởng không còn gì để dạy, ngoài chữ viết thượng cổ ra, thôntrưởng đã dốc túi truyền thụ cả đời, mà Dương Khai một hơi tiêu hóa hết, làm cho thôntrưởng tôn hắn như người trời.– Sau này mỗi ngày tới học chữ một canh giờ, chuyện tu luyện phải dựa vào cố gắng củangươi, ta không còn gì để dạy nữa.

Thôn trưởng đưa Dương Khai đi ra, giọng điệu có phầncô đơn lại yên lòng.Tuy rằng mặc kệ thời đại nào, đều là nhưng mới thay người cũ, nhưng Dương Khai biểuhiện xuất sắc làm cho thôn trưởng cảm nhận được mình vô năng bất lực.

Hàng loạt tiếng hò hét kêu thảm truyền tới, Dương Khai giật mình, còn tưởng là thôn bị tấn công.Nhìn lại, hóa ra là mình nghĩ nhiều, chỉ thấy ở trong sân rộng giữa thôn, mỗi một Man tộcđều làm tư thế cổ quái, thậm chí có phần xấu hổ, mặc kệ nam nữ đều thế.Mà cơ bắp của bọn họ đang không ngừng run lên, từng giọt mồ hôi lớn toát ra, thấm ướtmặt đất.

Dưới các tư thế này, những người Man Tộc này duy trì rất khó khăn, thỉnh thoảngphải hét lên, nhưng vẫn kiên trì.Ánh mắt của Dương Khai sắc bén cỡ nào, nhìn qua liền biết đây là một loại pháp môn luyệnthể, liền ngạc nhiên đi tới.

Dù hắn còn không biết dùng phương pháp này luyện thể sẽ cóhiệu quả gì, nhưng nhìn tố chất thân thể của thôn dân Man tộc là biết, pháp môn luyện thểnày tuyệt đối không kém.– A Ngưu! A Hổ đầu hướng xuống, hai tay chống mặt đất, kéo người thành cây cung, nhìnthấy Dương Khai đi tới, chợt hô một tiếng, nhưng vừa hô xong, sắc mặt biến đổi, giống nhưbị đánh mạnh, người kéo căng chợt bắn ra, văng xa mười mấy trượng, đụng mạnh vào câyto, miệng phun máu.Dương Khai kinh hãi, vội đi tới đỡ hắn dậy, hỏi: – Không sao chứ?– Không sao không sao! A Hổ nhe răng cười, tay chùi máu trên miệng, như đã sớm quen.– Chúc mừng ngươi, nghe thôn trưởng nói, ngươi đã mở ra lực lượng của Vu?– May mắn! Dương Khai mỉm cười đáp.A Hổ lắc đầu: – Cái này không phải may mắn, mà là Man Thần ban cho! Vỗ mạnh vai DươngKhai, thành khẩn nói:– A Ngưu, ngươi là Vu, vậy sẽ là thôn trưởng tiếp theo, tu luyện cho tốt, tương lai của thônphải dựa vào ngươi.Dương Khai cười khổ đối phó, thầm nghĩ 2 ngày nữa ta sẽ rời đi, nào có tương lai gì? Nhưngđối mặt với nhân vật có thể là ảo cảnh, Dương Khai cũng không nói nhiều.

Liền chuyển đềtài:– Ta xem các người đang tu luyện…A Hổ nói: – Đúng rồi, ngươi có muốn tập cùng?Dương Khai gật đầu: – Được, nhưng ta không biết phải làm sao.– Tới đây tới đây, ta dạy cho ngươi! A Hổ hết sức nhiệt tình, kéo Dương Khai vào đám đôngtu luyện, cười rất vui vẻ.A Ngưu thật không như trước, sau khi được Man Thần chiếu cố, hắn thật biến thành ngườikhác.

Trước kia mình cũng muốn kéo hắn đi tu luyện chung, nhưng mỗi lần đều bị A Ngưutừ chối, giống như hắn thà rằng vẫn nấp trong phòng mình, cũng không muốn nói chuyện với thôn dân.

Nhưng màhôm nay, A Ngưu lại chủ động muốn tu luyện, A Hổ tự nhiên vô cùng vui vẻ.Ngay cả A Ngưu đã là Vu, nhưng thân thể khỏe mạnh vẫn là căn bản.

A Hổ lập tức dạyDương Khai tu luyện, các Man tộc khác không phải Vu, không mở ra lực lượng của Vu, bọnhọ tu luyện tự nhiên là nhắm vào thân thể, nói cách khác chính là đang luyện thể!So sánh những người Man tộc đang dùng các tư thế luyện thể kỳ quái, A Hổ giảng giải choDương Khai một bộ luyện thể quyết đủ loại tư thế, Dương Khai tự nhiên ghi nhớ.

Tác dụngcủa thân thể, chẳng những cực kỳ trọng yếu ở Man tộc thượng cổ, ngay cả thế giới hiện tạicũng không thể bỏ qua.

Hiện tại đa số võ giả đều một lòng theo đuổi tăng lên tu vi, mà không chú ý rèn luyện thânthể, lại không biết thân thể là vật dẫn của tất cả lực lượng, chỉ có thân thể mạnh mẽ mớiphát huy ra thực lực mạnh hơn.Bản thân Dương Khai chính là người được lợi từ thân thể mạnh mẽ, tự nhiên quá rõ ràng.Một bộ Man Thể Quyết, Dương Khai không cần nửa canh giờ liền nắm giữ được.

Trong lòngcả kinh, dù không tự thân tu luyện kiểm chứng, nhưng Man Thể Quyết này rõ ràng là phápquyết luyện thể rất cao siêu, Man tộc thượng cổ đều dùng pháp quyết này luyện thể haysao?Khó trách mỗi một người đều khỏe mạnh như rồng! Mặc kệ chỗ này cóphải ảo cảnh hay không, những vật tiếp xúc có phải là ảo giác hay không,chỉ riêng một bộ Man Thể Quyết này, cũng đủ không uổng chuyến này.Lực lượng thân thể của Dương Khai quả thật mạnh mẽ, Man Thể Quyếtcó thể mang tới tăng lên không lớn, nhưng đối với đệ tử Lăng Tiêu Cungthì sao? Đối với những người thân bè bạn ở Tinh Vực cố hương thì sao? Nếu như bọn họ tu luyện bộ Man Thể Quyết này, ngày sau tố chất thân thể khẳng định tănglên mấy bậc, cảnh giới tu vi tăng lên cũng càng thêm đơn giản.

Đợi tự mình thí nghiệm xong,Dương Khai càng thêm khẳng định ý tưởng của mình.Man Thể Quyết này thật không kém, thân thể của hắn hiện giờ tu luyện nó cũng cảm thấyquá sức, cả người đau nhức, đồng thời cơ thể như ngưng luyện thêm.

Cả buổi chiều tuluyện, đến khi bóng đêm phủ xuống, rất nhiều người Man tộc mới kiệt sức trở về nhà.

A Hổnhiệt tình mời Dương Khai đi nhà hắn ngồi.Dương Khai nghĩ lại trong nhà mình cũng không có gì ăn, không bằng đi nhà A Hổ ăn ké mộtphen, lập tức gật đầu.

2 ngày sau đó, Dương Khai vẫn tiếp diễn cuộc sống như vậy, 1 canhgiờ buổi sang đi nhà thôn trưởng học tập chữ viết thượng cổ, sau đó cùng luyện thể với mấyngười A Hổ, chờ về đêm liền ở trong nhà tu luyện.Không còn thịt cùng nội đan yêu thú bổ sung, tốc độ tu luyện của Dương Khai liền chậm đi,suốt 2 ngày cũng không qua được ngưỡng cửa Vu Đồ.

Nhưng mà không sao, hôm nay đã làngày thứ 5, kỳ hạn một tháng cũng sắp đến, là lúc tạm biệt thế giới này.

Hắn ngồi trong nhàgỗ, không ra gặp người, chờ đợi bị thế giới này bài xích.………….3 ngày sau, A Hổ tới gõ cửa, không lâu sau cửa phòng mở ra, Dương Khai mắt đỏ rực nhìnhắn.– A Ngưu, ngươi làm sao vậy, mấy ngày cũng không ra ngoài, thôn trưởng bảo ta tới hỏichuyện! Mọi người đều lo cho ngươi.Đằng sau A Hổ, cả trăm thôn dân đứng đó, ngay cả A Ny đêm đó bị Dương Khai làm khóc,cũng đứng trong đám đông, ánh mắt tràn đầy lo lắng.– Có phải xảy ra chuyện gì không? A Hổ lo lắng hỏi.– Không sao, ta đang tu luyện Vu thuật thôn trưởng truyền cho mà thôi, làm mọi người lolắng rồi.

Dương Khai cố gượng cười.A Hổ thế mới thở phào: – Không sao thì tốt, chúng ta còn tưởng… Đúng rồi, thôn trưởng nóimuốn đi khe núi mang dã thú chết trở về, cần ngươi dẫn đường, sẽ sắp có tuyết rơi, khôngđi nữa sẽ không thể ra ngoài.– Được rồi, mọi người xuất phát trước, ta sẽ theo sau! Dương Khai nói một tiếng, lại khépcửa.Má nó chuyện gì thế này! Trong lòng Dương Khai đang gào thét.

–––-oOo–––-
 
Chương 2808: Nộ Diễm Bộ


Kỳ hạn một tháng đã tới, nhưng hắn vẫn dừng lại ở đây.

Đây là chuyện không thể nào.

LamHuân đã nói, Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra chỉ có thể duy trì 1 tháng, một khi đến hạn, cửa vào sẽđóng, đến khi đó toàn bộ Ngũ Sắc Bảo Tháp sẽ sinh ra bài xích không thể chống lại, đẩy võgiả ra ngoài.

Tức là, chỉ cần đến hạn, mặc kệ mấy người Dương Khai ở chỗ nào, đều sẽ quaylại Tinh Thần Cung.Nhưng sự thật là đã qua kỳ hạn 3 ngày, Dương Khai căn bản không cảm nhận được thế giớinày bài xích.

3 ngày qua, Dương Khai ở trong nhà thử đủ cách, cũng không thể rời khỏi chỗnày.

Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác hoặc là Ngũ Sắc Bảo Tháp xảy ra vấn đề, hoặc là mình bị bícảnh này giữ lại.Ngũ Sắc Bảo Tháp là căn bản của Tinh Thần Cung, truyền thừa mấy vạn năm, nếu có vấn đềthì đã sớm xảy ra, không thể nào vừa vặn bị mình đụng trúng.

Cho nên khả năng sau cànglớn hơn.Chẳng lẽ chỗ bí cảnh này có gì đặc biệt? Sao lại chặn mình ở đây? Nhưng suy nghĩ 3 ngày,làm Dương Khai dần ổn định lại.

Ngũ Sắc Bảo Tháp là gia tài của Tinh Thần Cung, giờ mìnhngừng trệ trong này, bên phía Tinh Thần Cung nhất định phải làm gì đó, nếu các trưởng lãobó tay, vậy nhất định Đại Đế phải tự mình ra tay.

Cho nên giờ lo lắng cho tình cảnh của mìnhcũng vô dụng, không bằng vừa chờ bên ngoài giúp đỡ, vừa tự tìm đường ra.

Thu dọn đơngiản một chút, dẫn đoàn người A Hổ ra ngoài thôn.Khe núi cách thôn khoảng trăm dặm, lần trước Dương Khai truy đuổi tốn 1 ngày mới đến,lần này dù không cần chạy như thế, nhưng cũng không thể chậm chạp, một khi bị tuyết lớncô lập, vậy mọi người khó đi nửa bước.Theo Dương Khai dẫn đường, một đoàn trăm người cuối cùng đến khe núi lúc chạng vạngtối.

Dương Khai đang chạy tới trước bỗng khựng lại, giơ tay lên cao.

Trăm thôn dân phía sauđồng loạt dừng bước, giống như đại quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ thoáng mộtcái liền yên tĩnh, nhưng chạy thời gian dài, làm bọn họ đều thở hổn hển.A Hổ vọt tới, nhỏ giọng hỏi: – Chuyện gì thế? – Có người! Dương Khai đáp lại.A Hổ biến sắc: – Ngươi xác định?Mọi người nơi này đều là chuyên gia sinh tồn trong rừng rậm, có bản năng rất cao đối vớitruy lùng cùng phản truy lùng, A Hổ cũng không nhận ra chỗ này có gì khác thường, nhưngDương Khai nói bất ngờ như thế, hắn cũng không cảm bỏ qua.Trên tuyết không có dấu chân nào, nhưng cũng có thể bị tuyết nhỏ hôm nay bao phủ mất.Dương Khai quay đầu, ra hiệu với một nữ nhân trong đoàn người.

A Hoa liền cởi cung tên,leo lên vách đá bên cạnh nhanh như gió, nhanh chóng mất bóng.Đoàn người chờ tại chỗ hồi lâu, A Hoa mới đội gió lạnh trở về, sắc mặt ngưng trọng nói: –Quả thật có người, sâu trong khe núi có lửa trại, bao nhiêu người thì không tính chính xácđược, trời tối quá.A Hổ tức giận nói: – Nhất định là người bộ lạc khác phát hiện mãnh thú chết trong này, đángghét, nếu tới sớm thì tốt rồi.Người trong Man tộc cũng không phải sống chung hòa bình, mà thường có đối đầu xảy ra,nhất là khi tranh giành thức ăn.Trong khe núi có 300 con mãnh thú bị Dương Khai đánh chết, đây là một nguồn lương thựclớn, đủ cho cả thôn ăn qua mùa đông.– Mong bọn họ cũng là Nam Man Bộ, còn có thể can thiệp, các người chờ ở đây, ta đi xemtình huống.

A Hổ nói rồi liền muốn đi vào trong khe núi.Thương Nam thôn phụ thuộc Nam Man Bộ, nếu mọi người đều là tộc nhân Nam Man Bộ, tựnhiên chuyện gì cũng dễ nói, cùng lắm thì chia đôi thức ăn là được.– Chờ chút! Dương Khai ngăn hắn lại.

– Không cần phiền như vậy!A Hổ khó hiểu nhìn lại.

Chỉ thấy Dương Khai hít vào một hơi, tay giơ lên, miệng phát ra tiếnglời xa lạ cổ xưa, trong người trào ra dao động lực lượng yếu ớt.

Sau đó, không khí trước mặtDương Khai chợt dao động, như ném hòn đá vào mặt nước dấy lên gợn sóng, hình ảnh mờmờ hiện ra trước mắt mọi người.Hình ảnh đó là chỗ đối diện cửa vào khe núi, theo Dương Khai khống chế, hình ảnh khôngngừng chuyển vào trong.– Ưng Nhãn Thuật! Ánh mắt A Hổ sáng ngời.Đây là Ưng Nhãn Thuật của thôn trưởng, Vu thuật thần kỳ này có thể làm người thi triển cóđược tầm nhìn như chim ưng, rất thích hợp để điều tra.

Không phải A Ngưu mới thành Vuchưa được mấy ngày sau? Ngay cả Vu thuật cao minh như vậy cũng biết, khó trách thôntrưởng nói thôn có người kế nghiệp, tương lai toàn phải dựa vào A Ngưu.Cả trăm thôn dân đứng sau Dương Khai, mọi người kích động không thôi, trong mắt trànđầy sùng bái.

Ưng Nhãn Thuật không một tiếng động, chạy qua khe núi tiến vào trong, nơiđi qua, nhìn rõ ràng tất cả.

Thẳng đến khi Dương Khai đẩy Ưng Nhãn Thuật vào trong khenúi, ánh sáng từ mười mấy đống lửa trại truyền tới, quanh mỗi đống lửa tụ tập 7-8 ngườiMan tộc to con, lửa trại đang nướng thịt thú vàng óng, các Man tộc tươi cười đầy mặt, tròchuyện vui vẻ.Mấy người A Hổ nhìn đỏ mắt.

Thịt thú này vốn là tài sản của Thương Nam thôn mà, bây giờbị một đám người không biết từ đâu tới chiếm riêng.

Thù cướp thức ăn, không đội trờichung!Sắc mặt A Hoa hơi đổi,nhỏ giọng nói: – Là người Nộ Diễm Bộ! Nàng nhìn thấy hoa văn dữtợn trên mặt những người Man tộc này.– Là đám người Nộ Diễm Bộ! A Hổ cũng trở nên khó coi: – Sao lại là đám dã man này.Dương Khai liếc hắn, thầm nghĩ ở trong mắt ta, các ngươi không khác gì nhau, còn dámkhông biết xấu hổ nói người ta dã man.Ngay lúc này, ở một đống lửa, một bóng người to khỏe đứng lên, ánh mắt lợi hại như ngọnlửa bập bùng, nhìn chằm chằm vào Ưng Nhãn Thuật, còn ở trong mắt mọi người ThươngNam thôn, Man tộc kia như đang nhìn chằm chằm vào mình, làm người ta không khỏi rợngáy.– Hừ! Nam nhân to khỏe kia hừ lạnh, trong tay cầm cây trượng chỉ ra, Ưng Nhãn Thuật trựctiếp bị phá, không khí phía trước Dương Khai toát ra ánh lửa.– Hả… bị phát hiện.

Dương Khai nhướng mày.– Là Vu của bọn họ! Sắc mặt A Hổ xanh mét.Ở chỗ hoang dã này, đụng phải người Nộ Diễm Bộ cũng thôi, lại còn có Vu mạnh mẽ đi theo,đây đúng là tin dữ đối với thôn dân.

Trong các bộ lạc Man tộc, Nộ Diễm Bộ hung tàn hiếuchiến xếp 3 hạng đầu, chỉ dưới Thực Cốt Bộ cùng Huyết Lưu Bộ.– A Ngưu, mau rút thôi.

A Hổ vội nói, sức chiến đấu của thôn dân Thương Nam thôn dùkhông kém, nhưng đánh với người Nộ Diễm Bộ, mấy người A Hổ đều không có lòng tin, dùsao bọn họ chạy một ngày đường, còn người Nộ Diễm Bộ nghỉ ngơi chờ sẵn, chênh lệch thểlực rất lớn.Quan trọng hơn, A Ngưu còn ở trong đội ngũ, hắn là hy vọng tương lai của thôn, không chophép một chút sơ sẩy.

Cho nên cách làm thông minh nhất chính là mau rời khỏi đây, chỉ cầncó thể bảo vệ A Ngưu, từ bỏ những thức ăn này thì có sao?– Không kịp rồi.

Dương Khai nhún vai, ngẩng đầu nhìn hai bên khe núi.Các thôn dân nhìn theo, trong lòng liền trầm xuống.

Chỉ thấy vách đá hai bên khe núi độtnhiên có thêm mười mấy bóng người, trong tay đều kéo cung, nhắm ngay bọn họ.Tuy nhiên đối phương cũng không bắn ngay, hẳn là muốn khiến người Thương Nam thônbiết khó mà lui, người Nộ Diễm Bộ đương nhiên hiếu chiến, nhưng không hung tàn nhưThực Cốt Bộ.

Nếu lần này đụng tới người Thực Cốt Bộ, chỉ sợ đã sớm giáng mưa tên.

Đây làbộ lạc lấy cả người Man tộc làm thức ăn! Là khác loại trong Man tộc, nếu không phảibọn họ có một Vu Thánh mạnh mẽ trấn thủ, đã sớm bị các Man tộc khác liên hợp diệt tộcrồi.Các xạ thủ A Hoa phản ứng nhanh chóng, phát hiện bị người ta tập trung, lập tức phân tánra, kéo cung chuẩn bị phản kích.

Chỉ là mặc kệ nhân số hay vị trí, đều kém xa đối phương.Trận này nếu đánh lên thật, Thương Nam thôn nhất định thương vong thảm thiết.– Đối phương nhiệt tình như thế, chúng ta… cũng phải gặp bọn họ! Dương Khai nhe răngcười, giơ tay lên, ngón tay có hào quang màu trắng.– Vu!Trên vách đá, có người hô khẽ, có vẻ rất bất ngờ.

Thời kỳ thượng cổ, số lượng Vu rất ít ỏi,bất kỳ một Vu nào cũng là gia tài quý báu của Man tộc, cho nên khi nhìn thấy Dương Khaithi triển thủ đoạn của Vu, các xạ thủ Nộ Diễm Bộ đều nhướng mày.Bởi vì tranh chấp, giết những thôn dân bình thường thì không có gì quá lắm, mỗi năm toànMan tộc bởi vì nội đấu mà chết vô số tộc nhân.

Nhưng nếu có Vu chết trong tay bọn họ, tìnhhuống sẽ khác, rất có thể sẽ dẫn tới các Vu Vương Vu Thánh nổi giận! Có thể giết Vu, chỉ cóthể cùng là Vu.– Ta muốn gặp thủ lĩnh của các ngươi! Dương Khai lớn tiếng hô lên, âm thanh vang vọng khenúi.

Đối với yêu cầu của Vu, người Nộ Diễm Bộ không dám bỏ qua.

Lập tức có người chạykhỏi vách đá, đi vào trong khe núi, đang xin chỉ thị.Không lâu sau, các xạ thú hai bên vách đá đều rút lui, ở cửa khe núi có một bóng người caolớn đi ra, hắn đi một mình, nhưng không chút sợ hãi, đi thẳng đến trước đoàn người DươngKhai, khí tức sắc bén ập tới.A Hổ hừ lạnh, đứng ở bên cạnh Dương Khai, trừng mắt nhìn lại dũng sĩ Man tộc này, giốngnhư hai con rùa, không bên nào chịu yếu thế.

Dương Khai vỗ vai A Hổ, ý bảo hắn bình tĩnh đừng nóng, cười khẽ với dũng sĩ Man tộc đối phương,nói:– Chào người bạn Nộ Diễm Bộ, ta muốn gặp thủ lĩnh của các ngươi.Dũng sĩ Man tộc thế mới chuyển mắt khỏi người A Hổ, cúi đầu nhìn xuống Dương Khai, cóphần kinh dị nói:– Ngươi chính là Vu của bọn họ?– Còn giả được sao!Dũng sĩ Man tộc nhíu mày: – Sao lại yếu ớt như thế… ––-oOo–––-
 
Chương 2809: Nha


Cho dù là Vu, cũng không nên yếu ớt như thế, nhìn người thanh niên này giống như chưatrưởng thành, tay nhỏ chân nhỏ, mặt mày méo mó, một ngón tay của mình cũng dí chết hắnđược.– A Ngưu mạnh mẽ, ngươi làm sao mà biết được! A Hổ cười lạnh không thôi.Các thôn dân cũng đều trào phúng nhìn dũng sĩ Man tộc này.

Trước kia bọn họ cũng đềucảm thấy A Ngưu yếu ớt, thậm chí còn không bằng những đứa trẻ 13-14 tuổi, nhưng mấyngày trước gặp phải thú triều xâm lấn làm bọn họ đổi mới cái nhìn với A Ngưu.Đó là bóng lưng mà bọn họ nhìn lên, chiến lực khủng bố dũng mãnh không gì cản nổi.

Nếukhông tận mắt thấy, thật khó tưởng tượng được dưới thân thể này làm sao che giấu đượclực lượng như thế.Dũng sĩ Man tộc Nộ Diễm Bộ cười xì, không nói gì, rõ ràng không cảm thấy lời của A Hổ cóuy hiếp nào, chỉ xoay người nói: – Nha đại nhân đang chờ ngươi bên trong, đi theo ta.Nói rồi, liền đi trước dẫn đường.

Dương Khai đi theo, cả trăm thôn dân cũng đi cùng.

Vàotrong khe núi, đám người A Hổ nhìn xung quanh, chỉ thấy các xạ thủ Nộ Diễm Bộ vẫn ở haibên vách đá, bám theo sát nút, cung tên trong tay vẫn chưa hề buông xuống, đang cảnh cáomọi người nếu dám làm bừa sẽ gánh chịu đả kích dữ dội.Không lâu sau, đoàn người đi vào sâu trong khe núi, ánh lửa chiếu rọi, cả trăm tộc nhân NộDiễm Bộ đều trở nên dữ tợn.

Dũng sĩ Man tộc dẫn đường đi tới trước đống lửa, nhỏ giọngnói với một Man tộc to khỏe ngồi dưới đất.

Man tộc này mới nhướng mắt lên, nhìn Dương Khai cùng các thôn dân phía sau hắn.

Đây làVu của đối phương! Dương Khai thông qua Ưng Nhãn Thuật đã nhìn thấy hắn, lúc này gặp lànhận ra ngay.Nha lẳng lặng quan sát Dương Khai, trong mắt lóe lên không che giấu thần sắc kinh dị, rõràng cũng giống người Man tộc kia, đều cảm thấy Dương Khai nhìn như yếu ớt quá mức.

Dùnói Vu ở trong Man tộc cũng không chú trọng tu luyện lực lượng thân thể, phần lớn thờigian bọn họ đều trải qua trong minh tưởng, tố chất thân thể nhất định phải kém xa tộc nhânkhác.

Nhưng da mỏng thịt mềm như Dương Khai, Nha mới thấy lần đầu.– Xưng hô thế nào? Nha nghiêm túc nhìn một hồi, liền hỏi.– A Ngưu! Dương Khai mỉm cười, thần sắc vừa phải.– Như vậy Vu Ngưu… xin hỏi các ngươi đến đây, có chuyện gì? Dương Khai trả lời: – Tới lấy chiến lợi phẩm của ta!Nha nhướng mày: – Chiến lợi phẩm của ngươi?Dương Khai chỉ ra: – Các ngươi đang nướng trên đống lửa, cùng đặt ở bên kia, chính là chiếnlợi phẩm của ta!Các tộc nhân Nộ Diễm Bộ đang cười cợt nhìn Dương Khai vừa nghe, lập tức nổi xung, đứnglên trừng mắt nhìn Dương Khai, thật muốn đánh chết hắn.Nha nhướng mày, sau đó mỉm cười: – Ngươi nói những dã thú đã chết này đều là chiến lợiphẩm của ngươi? Có chứng cớ gì?Dương Khai nhún vai nói: – Hẳn là không có chứng cớ đặc biệt gì! Ngừng một chút, lại nói:

- Chỉ là mấy ngày trước thôn ta gặp phải thú triều tập kích, thôn dân không dễ dàng gì đánhlui thú triều, ta truy đuổi tới khe núi này, mới giết sạch chúng.

Đáng tiếc chỉ có một người,không thể mang theo số thức ăn này, đành về cầu viện, không ngờ các ngươi lại tới trước.Biểu tình của Nha bỗng nhiên trở nên rất đặc sắc, ngạc nhiên nhìn Dương Khai: – Ngươi vừa nói… ngươi một thân một mình đuổi giết tới đây, sau đó giết sạch sẽ đám dã thú này?– Phải!.Dương Khai gật đầu, bổ sung: – À, lúc đó còn có một con Man thú.– Còn có một con Man thú? Biểu tình của Nha càng thêm đặc sắc.– Ha ha ha ha! Các tộc nhân Nộ Diễm Bộ xung quanh chợt cười to, giống như nghe chuyện buồn cười nhất trên đời, ngay cả Nha cũng cười, không ngừng lắc đầu.Nếu nói Dương Khai cùng các thôn dân chiến thắng dã thú trong khe núi, vậy còn thông qua,nhưng hắn bảo một mình giết hơn 300 con dã thú cộng thêm một con Man thú! Lời như thế, chỉ cần là người có chút lý trí đều không tin được.

Dũng sĩ Man tộc dẫn đường đoàn người Dương Khai đi vào chợt trào phúng nhìn A Hổ, nói:– Vu của các ngươi là kẻ ngốc hả?– Ngươi nói gì, ngươi lặp lại coi!”

A Hổ lập tức nổi giận.Vu chính là lãnh tụ trong thôn, là thủ lĩnh, bất cứ Vu nào cũng là tượng trưng tối cao trongthôn.

Sỉ nhục một vị Vu, cũng ngang với sỉ nhục thôn của Vu đó, của cả bộ lạc đó! Mấy ngườiA Hổ làm sao chịu được?– A Hổ! Dương Khai hô một tiếng, lắc đầu với hắn.

A Hổ thế mới cắn răng, nuốt cơn giận trởvào.– Được rồi, ta coi như biết ý đồ của các ngươi đến đây.

Nha mỉm cười, có vẻ bình thản, rõràng đã gặp rất nhiều người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng như Dương Khai.– Thế này đi, xem các ngươi đều là tộc nhân, lại đi đường xa đến đây, ta cũng không làm khódễ các ngươi…Quay sang nói với dũng sĩ Man tộc kia: – Chia cho bọn họ 10 con, để bọn họ đi!Dũng sĩ Man tộc kia nghe vậy, dù không muốn, nhưng nếu Vu đã lên tiếng, hắn cũng khôngthể từ chối, phải nghe lệnh làm việc.– 10 con… Nha đại nhân thật rộng rãi.

Dương Khai mỉm cười, nhưng không cảm kích.– Người tuổi trẻ, đừng khiêu khích kiên nhẫn của ta.

Biểu tình của Nha chợt nghiêm lại.

– Cácngươi cũng không xa lạ gì danh tiếng Nộ Diễm Bộ ta, nếu là ta lúc trẻ, bây giờ ngươi đã nằmdưới dất, cho nên… tốt rồi thì thu đi.Dương Khai gật đầu: – Nha đại nhân dạy bảo, A Ngưu khắc ghi trong lòng.

Nhưng mà… ta kiên trì cho rằng Nha đại nhân phải trả lại toàn bộ chiến lợi phẩm của ta, những thứ này không phải của các ngươi! Dứt lời, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Nha.Nha đứng lên, dáng người cao to phủ xuống cái bóng bao phủ Dương Khai, nhìn xuống nói:

- Ngươi đang tự rước phiền phức!Hai vị Vu bỗng nhiên đối đầu, các thôn dân tự nhiên phản ứng lại.

Tiếng keng keng vang lên,những xạ thủ kéo cung, mũi tên nhắm về phía dũng sĩ khỏe mạnh nhất bên đối phương,đám người A Hổ cũng lấy ra búa đá mâu đá, mũi phun ra hơi nóng, chiến ý sôi trào.

Một trậnđại chiến, rục rịch xung động.– Các ngươi sẽ chết! Nha âm trầm nói.– Các ngươi cũng sẽ không tốt lành.

Dương Khai mỉm cười, như là không hề để ý cuối cùngai sống ai chết.– Ngươi cố ý khai chiến?– Ta nói những thứ này đều là chiến lợi phẩm của ta, ngươi không tin, chỉ chịu chia cho ta 10con, nhưng tình hình thật sự thì chính ngươi cũng hiểu.

Khi các ngươi đến đây, những dãthú này đã chết mấy ngày, cho nên chúng không thuộc về các ngươi!Nha giận dữ: – Vật vô chủ, ai nhặt được là của người đó!– Chủ nhân đã tới đây!– Chứng cớ!Dương Khai nói: – Không lấy ra được, ta cũng không thể chứng minh.

Nha cười xì, còn chưa kịp nói, Dương Khai lại tiếp tục: – Vậy đặt ở trước mặt chúng ta chỉ có một con đường… Dưới Man Thần chứng kiến, dùng phương thức của Vu giải quyết tranh chấp này.Ánh mắt Nha co rụt, không thể tin nổi nhìn Dương Khai: – Ngươi đang khiêu chiến ta?Dương Khai cười nói: – Đây là biện pháp giải quyết duy nhất, chẳng lẽ ngươi chịu nhìn tộc nhân hai bên liều mạng thương vong? Trời đông sắp tới, nếu tộc nhân bị thương, vậy mùa đông này sẽ không dễ chịu gì.Nha nghiêm nghị suy nghĩ, gật đầu: – Quả thật như ngươi nói, nhưng mà…Nhe răng cười dữ tợn.

– Ngươi cảm thấy có phần thắng sao?– Chưa đánh lên, ai biết được? Dương Khai cười ha ha.– Được, nếu ngươi muốn thế, vậy Vu Nha ta dùng danh nghĩa Man Thần, tiếp nhận khiêuchiến của ngươi!Dứt lời, hắn vung tay quát: – Lui ra hết! Những người Man tộc Nộ Diễm Bộ nghe vậy, lần lượt thu lại vũ khí, lui ra sau.Dương Khai quay đầu nói: – Các người cũng lui lại!Mấy người A Hổ lo lắng nhìn Dương Khai, vừa rồi dù bọn họ giằng co với đối phương,nhưng đều nghe rõ lời Dương Khai nói, bọn họ chưa từng thấy Vu quyết đấu, nhưng cũngkhông xa lạ.

Đây là chiến đấu thần thánh dưới Man Thần chứng kiến, đặt cược tính mạngcùng danh dự của mình, chỉ chiến thắng mới được lấy tất cả thành quả, mà bên thua thườngthì kết cục sẽ rất thảm.– A Ngưu… A Hổ môi mấp máy, vốn còn muốn khuyên Dương Khai mấy câu, nhưng cũnghiểu khuyên nữa cũng vô dụng.Nếu Vu Nha tiếp nhận khiêu chiến của Dương Khai, vậy đã không thể tránh khỏi trận chiếnnày nữa.

Một khi rút lui, vậy tức là khinh nhờn Man Thần không ai có thể tha thứ hành vinày.

Muôn ngàn lời chỉ thành một câu:– Cẩn thận! Dương Khai gật đầu, cho hắn ánh mắt đừng lo lắng.

Mấy người A Hổ lại tràn đầy lo âu, làmsao mà không lo lắng được?Ngay mấy ngày trước, Dương Khai còn là một A Ngưu phế vật, dù cho thú triều xâm lấn cóbiểu hiện kinh người, nhưng dù sao thời gian còn ngắn.

Nhìn lại Vu bên đối phương, dùkhông lớn tuổi như thôn trưởng, nhưng thân thể khỏe mạnh, khí tức còn mạnh mẽ hơnthôn trưởng.

A Ngưu có thể thắng được sao?Không lo lắng như các thôn dân Thương Nam thôn, các tộc nhân Nộ Diễm Bộ đều thoải máinhư đang xem trò hay, tụ tập thành nhóm chỉ trỏ về phía Dương Khai, thần sắc đầy cười cợtchâm chọc, như đang cười nhạo Dương Khai không biết lượng sức.Người sáng mắt đều nhìn ra được, Vu Ngưu này không thể nào là đối thủ với Nha đại nhân,kết cục của hắn tuyệt đối sẽ rất thảm.

Nhanh chóng dọn ra một cái sân, trong khe núi, chỉ cóDương Khai cùng Nha đối mặt, cách xa 10 trượng, đây là khoảng cách thường dùng trong quyết đấu của Vu.

Gió lạnh quét qua khe núi, kéo theo tiếng rít, lửa trại phát ra tiếng tạch tạch.Nha mỉm cười, nói: – Vu Ngưu, ta là Vu Sĩ trung phẩm, xem khí tức trên người ngươi không nồng nặc, hẳn chỉ là Vu Đồ thôi?Dương Khai đáp: – Nha đại nhân ánh mắt rất tốt, thôn trưởng nói hiện tại ta là Vu Đồ thượng phẩm!Nha gật đầu: – Dũng khí của ngươi thật đáng khen ngợi, hơn nữa còn rất trẻ, nếu cố gắng tu luyện, chưa chắc không có tương lai tươi đẹp, đáng tiếc ngươi tự đại quá mức!Dương Khai nói: – Nha đại nhân, nếu muốn giảng đạo, đợi lát nữa có thời gian, ngươi khôngđánh, ta sẽ ra tay đây!Nhà cười xì, rõ ràng không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ lấy mạnh hiếp yếu, dứt khoát cho DươngKhai đánh trước.

Nếu thế, Dương Khai không do dự gì, hai chân đan xen, lao về phía Nhanhư một cơn lốc.

Biểu tình đùa cợt châm chọc của Nha chợt cứng lại.

Đây là cái gì! Xông tớinhư vậy sao?
 
Chương 2810


Man tộc chiến đấu xưa nay nổi danh đơn giản thô bạo, dũng mãnh tiến tới là bản năng củahọ, nhưng đó cũng chỉ giới hạn trong Man tộc bình thường mà thôi.

Chiến đấu giữa Vukhông phải đấu đá bừa bãi, mà là đấu tu vi cùng Vu thuật học được.Khi đồng ý khiêu chiến của Vu Ngưu, trong lòng Nha đã cân nhắc ra rất nhiều phương ánnháy mắt đánh bại hắn, chỉ là một tên Vu Đồ thượng phẩm mà thôi, không gây ra sóng gió gìtrong tay mình, mặc kệ cảnh giới hay kinh nghiệm chiến đấu, Vu Ngưu này hoàn toàn không thể so sánh với bản thân.Cho nên nhìn thấy Dương Khai một đường lao tới, đầu óc không khỏi ngớ ra.

Hắn khôngphải Vu sao? Sao lại không thi triển Vu thuật, mà lại dã man như tộc nhân bình thường.

Kinhngạc đột ngột làm hắn khựng lại một chút, nhưng cuối cùng cũng là Vu Sĩ trung phẩm kinhnghiệm phong phú, Nha nhanh chóng tỉnh táo lại, miệng phát ra ngôn ngữ cổ xưa, vung gậylên, không khí phía trước dập dờn một chút, hóa thành tấm khiên trong suốt vững chắc chechắn phía trước.Sau đó hắn không ngừng lại, chỉ cây gậy ra phía trước.

Ánh lửa bắn ra, quả cầu lửa to bằngcái chậu rửa mặt rít gào lao về phía Dương Khai.Thắng rồi! Chỉ 2 cái Vu thuật đơn giản, một phòng một công, lại thể hiện hoàn mỹ bản lĩnhmạnh mẽ của Vu Nha.

Quả cầu lửa đó, ngay cả Vu Sĩ hạ phẩm cũng không thể ngăn cản, VuĐồ thượng phẩm này chỉ có nước nuốt hận.

Nha nhàn nhã đứng yên ở đó, trong mắt tràn đầy châm chọc, lẳng lặngthưởng thức cảnh tượng Vu Ngưu bị mình đánh bại.Khi quả cầu lửa bắn ra, các thôn dân Thương Nam thôn cùng phát ra tiếng kinh hô, tràn đầythần sắc lo lắng kiêng kỵ.

A Hổ lớn tiếng nhắc nhở, Dương Khai lại coi như không nghe, xôngthẳng vào quả cầu lửa đó.Oành…Ánh lửa bùng lên, cả khe núi bị chiếu sáng rực, mọi người không mở mắt nổi, các thôn dânThương Nam thôn như chìm tận đáy.Xong rồi xong rồi, lần này A Ngưu xong rồi, bị quả cầu lửa lớn như thế đánh trúng trực tiếp,nào còn mạng sống nửa? Hy vọng tương lai của Thương Nam thôn, không ngờ lại ngã xuốngnhư thế.

A Hổ xiết tay, trong lòng tràn đầy tự trách, phải sớm nên ngăn cản quyết đấu giữaA Ngưu cùng Vu Nha, dù có đánh liều nguy hiểm khinh nhờn Man Thần, ít ra cũng tốt hơn làmất mạng.Sau đó, khi mấy người A Hổ khôi phục lại thị giác, mở mắt nhìn về phía Nha, lại chợt trợnmắt, mọi người đều như thấy quỷ, còn có mấy thôn dân ra sức dụi mắt, muốn nhìn cho rõràng hơn.

Các tộc nhân Nộ Diễm Bộ đang hả hê, sắc mặt lại đại biến, sững sờ tại trận.Chỉ thấy Nha cả người cứng ngắc, nhìn Vu Ngưu lẽ ra phải bỏ mạng dưới quả cầu lửa, khôngbiết từ lúc nào đã đến trước mặt mình, cười hì hì nhìn sang.

Cả người A Ngưu không bị tổnthương nghiêm trọng gì, chỉ có tóc hơi bị cháy một chút.– Nha đại nhân, ta cảm thấy là mình thắng rồi, ngài nói sao? Dương Khai cười hì hì nhìn Nha.Nha da mặt co rút, làm thế nào cũng không hiểu nổi sao lại có chuyện này, rõ ràng quả cầulửa của mình đánh trúng đối phương, làm sao hắn tránh né được? Nhưng mà như vậy làmuốn mình nhận thua…– Chiến đấu vừa mới bắt đầu thôi! Nha gầm lên, miệng lại phát ra ngôn ngữ cổ xưa, nhấctrượng chỉ về phía Dương Khai.

Nhưng lần này hắn không có cơ hội thả ra Vu thuật, câytrượng vừa giơ lên, Dương Khai đã một quyền đánh ra.Cái khiên Vu thuật che trước người Nha vặn vẹo, như quả bóng bị đè nén, lực lượng khủngbố nhanh chóng vượt quá cực hạn chịu đựng của khiên Vu thuật này, ầm ầm tan vỡ.Mắt Nha muốn nứt ra, cả người phát lạnh.

Bị Dương Khai kéo gần khoảng cách, sở dĩ hắnkhông tránh né, mà kiên trì thả ra Vu thuật, cũng là bởi có lòng tin tuyệt đối vào khiên Vuthuật của mình, tin tưởng Vu Ngưu này không thể nào đánh vỡ được khiên Vu thuật, cho nên mới đứng yên tại chỗ.Nhưng ai biết chiếc cái khiên Vu thuật mà mình vẫn kiêu ngạo, ngay cả một quyền của đốiphương cũng không chịu nổi.

Vừa rồi thả ra Vu thuật không có sai sót gì, sao lại yếu ớt nhưthế?Oành…Nắm đấm nện lên mặt, mặt của Nha lập tức vặn vẹo, răng lợi bay ra, thân thể cao lớn hơnDương Khai phân nửa liền bay lên như diều, rơi mạnh xuống đất, phát ra tiếng vang dội.Hắn còn chưa đứng lên, Dương Khai đã như báo săn nhào tới, một tay kẹp cổ, tay còn lại giơlên nắm lại, nhe răng cười nói:– Nha đại nhân, ngươi tự nhận thua, hay là ta đánh tới khi ngươi chịu thua? Thân thể vốn là yếu ớt, nhưng lúc này lại trở nên hùng tráng như núi trong mắt Nha.– Ngươi… ngươi gian lận! Nha giận dữ hét lên, trong mắt tràn ngập không cam lòng.Nếu như không phải Vu Ngưu này thủ đoạn kỳ quái, đánh bất ngờ không kịp đề phòng, trậnnày chưa chắc mình đã thua.

Mình là Vu Sĩ trung phẩm mà, hắn chỉ là Vu Đồ thượng phẩmmà thôi, hai bên chênh nhau 2 cấp nhỏ mà.Dương Khai cười lạnh: – Ngày sau khi ngươi đụng phải Man thú, cũng muốn Man thú đấu Vuthuật với ngươi, không cho phép tới gần người hay sao?Nha ngẩn ra, liền tắt tiếng.

– Thả Nha đại nhân ra! Mau buông tay!Người Nộ Diễm Bộ lập tức xông lên bao vây chật kín quanh Dương Khai, hai mắt đỏ rực,địch ý sôi trào.

Tuy rằng tổn thương một vị Vu cao quý là tội lớn đối với bất cứ người Mantộc nào, nhưng nhìn Vu nhà mình bị người ta ấn xuống đất, các tộc nhân Nộ Diễm Bộ tựnhiên không thể không nổi giận.Dương Khai quay đầu, ánh mắt lạnh băng quét qua các Man tộc Nộ Diễm Bộ, khóe miệngnhếch lên mỉm cười khinh thương.– Tất cả lui ra! Nha vung tay quát.Nhiều người Nộ Diễm Bộ nghe vậy, dù bất đắc dĩ, nhưng vẫn nghe lời lui lại, tuy nhiên vẫnchưa bỏ qua cảnh giác nhìn Dương Khai, một khi Dương Khai thật ra tay sát thủ với Nha,vậy nhất định sẽ khiến những Man tộc này trả thù điên cuồng.Nha trải qua không cam lòng cùng nhục nhã bị kẻ yếu hơn đánh bại, thần sắc lúc này bình tĩnh hơn nhiều, thở dài nói: – Ngươi nói phải, ta là sơ sẩy!Hắn không thừa nhận thực lực không bằng Dương Khai, chẳng qua là thấy mình quá không cẩn thận, cho nên mới lật thuyền trong mương.Dương Khai hiểu suy nghĩ của hắn, cũng lười nói nhiều, nghiêng đầu nói: – Vậy trận đấu này…Nha suy sụp nói: – Ngươi thắng, tất cả chiến lợi phẩm đều là của ngươi.

Không cần đánh tiếp, bị người ta ấn xuống đất như vậy, Nha không còn mặt mũi nào mà giãy giụa nữa.– Cám ơn! Dương Khai nhe răng cười, thế mới buông tay bóp cổ Nha, đứng dậy, cũng kéo hắn lên.Nha há miệng phun ra ngụm máu, cảm giác quai hàm đau rát, vừa rồi Dương Khai đấm một cái, hắn cũng bay ra 2 cái răng, cả mặt chết lặng, lúc này tê cứng, cho nên cũng không thấy đau lắm.

Không nói nhiều, người thua cũng không có tư cách nói nhiều, ánh mắt của hắn phức tạp, nhìn Dương Khai, vung tay:– Chúng ta đi!Các tộc nhân Nộ Diễm Bộ không nói một lời, xếp hàng đi theo sau Vu của mình, chuẩn bị chạy trong đêm trở về thôn.– Nha đại nhân, chờ chút đã! Dương Khai gọi hắn lại.– Còn có chuyện gì? Nha quay đầu, không rõ nhìn Dương Khai.– Chẳng lẽ Nha đại nhân không cần những dã thú này nữa? Dương Khai chỉ vào thi thể dã thú chất đống như núi, đã bị đông lạnh cứng ngắc.Nha biến sắc, giận dữ: – Vu Ngưu, ngươi đang làm nhục ta sao?Quyết đấu thua, hắn không có tư cách chạm tới những dã thú này, giờ Dương Khai nói thế, theo hắn thấy là cố ý khiêu khích.

Dương Khai lắc đầu, nói: – Ta không có ý này, chỉ là Nha đại nhân, các người ra quân rầm rộ, nhiều tộc nhân đi xa như thế đến đây, hẳn là vì tìm lương thực mùa đông? Nha hít vào một hơi, nói: – Các ngươi chẳng phải như vậy? Dương Khai mỉm cười nói: – Nếu là vậy, ta sẵn sàng chia một phần cho Nha đại nhân!– Cái gì? Nha ngẩn ra.

Ngay cả các Man tộc Nộ Diễm Bộ cũng cực kỳ kinh ngạc, nhìn về phía Dương Khai.– Lần trước ta đi cũng không đếm kỹ, nhưng mà trong sơn cốc này cũng phải có 300-400 con dã thú, Nha đại nhân xem, dân thôn ta chỉ hơn trăm người, dù cho mỗi người kéo 2 con trở về, vẫn còn một số lớn bỏ lại đây, tuyết lớn sắp tới, lần này chúng ta về thôn sẽ không trở lại nữa.

Tức là, những dã thú còn thừa cũng sẽ bị đóng băng ở đây, nếu như Nha đại nhân không ngại, có thể mang số dã thú còn thừa về thôn, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng dùng tiết kiệm một chút, hẳn là đủ để qua mùa đông.– Ngươi… ngươi…ngươi thật chịu làm thế? Nha thật không tin nổi tai mình.

Vu Ngưu này lại chịu chia cho mình một phần chiến lợi phẩm? Vừa rồi hắn nói không sai, số lượng dã thú chết trong khe núi này quả thật có 300-400 con, mà bọn họ không đủ người, không thể nào mang hết về thôn, dù lấy số thừa lại, ít ra cũng có cả trăm con.Mỗi một con dã thú ở đây đều có hình thể to lớn, đủ cho một tộc nhân ăn no cả tháng, dùngtiết kiệm một chút, vậy quả thật có thể qua hết mùa đông.

Nhưng mà làm sao được chứ? Có ai lại chịu đem miếng ăn tới miệng nhướng lại cho người khác.

Chuyện này cũng như thế giới hiện tại, đem vợ của mình ra cho người khác chơi, theo cách nhìn của Nha là thật sự ngu xuẩn.

Nhưng mặc kệ thế nào, nếu Vu Ngưu này nói thật lòng, vậy người toàn thôn đều phải mang ơn.– Đương nhiên, lấy danh nghĩa Man Thần, Vu Ngưu ta tặng số dã thú còn lại cho các người! Dương Khai thần sắc trăng nghiêm.

Lần này Nha không còn hoài nghi nữa, một Vu lấy danh nghĩa Man Thần nói ra, vậy sẽkhông có một chút giả dối nào.

Hắn lẳng lặng nhìn Dương Khai, hồi lâu sau, đột nhiên xoayngười, tay đặt lên ngực, trầm giọng nói:– Vu Ngưu, xin tha thứ cho ta đã vô lễ ngạo mạn trước đó, cảm tạ ngươi hào phóng rộnglượng, thôn dân Liêm Hỏa thôn Nộ Diễm Bộ ta khắc ghi ơn đức của ngươi, ngươi sẽ là bạn vĩnh viễn của chúng ta!Các thôn dân Liêm Hỏa thôn Nộ Diễm Bộ khác cũng xoay người đặt tay lên ngực.

Đây là lễtiết cao quý nhất của Man tộc.

Đám người A Hổ đứng đằng sau Dương Khai, thần sắc đềutoát ra hào quang cùng nhau vinh quang!
 
Chương 2811: Tính toán lâu dài


Lửa trại bập bùng, mùi thịt nướng lan tỏa khắp khe núi, thôn dân Liêm Hỏa thôn cùngThương Nam thôn ở chung hài hòa, trò chuyện vui vẻ.

Hai vị Vu lãnh tụ đã bỏ lại hiềmkhích, bắt tay giảng hòa, kéo theo các thôn dân cũng bỏ lại cảnh giác thù địch, vui vẻ ởchung một chỗ.Người Liêm Hỏa thôn đem ra rượu trái cây mang theo, thôn dân hai bộ lạc cắn miếng thịtlớn, uống ngụm rượu to, thân thiết như anh em một nhà.

Xung quanh những cô gái xinh đẹpmỗi thôn đều tụ tập không ít nam tính thôn kia, đang triển khai theo đuổi, có ý đồ muốn để lại một đêm xuân ở khe núi này.

A Hổ cùng các thôn dân Liêm Hỏa thôn lại đang đấu thử ở bãi đất trống.

Trong sinh hoạthàng ngày, Man tộc có rất ít giải trí, thường thấy nhất là vật lộn tay đôi như thế, mà giao tình của người Man tộc đều là dùng nắm đấm tạo ra.

Thôn dân vật lộn với A Hổ có vẻ to khỏe hơn, mà A Hổ hơn ở chỗ trẻ tuổi dũng mãnh, haingười nhất thời đánh ngang hàng, không phân cao thấp, làm các tộc nhân xem trận khôngngừng khen hay.

Ánh mắt Dương Khai liếc qua chiến trường, thấy A Hổ chịu một đòn nặng của đối phương, lưng cong như tôm, nhưng thừa dịp nháy mắt đối phương sơ sẩy, bất ngờ đột kích, đá vào đầu gối đối phương, thôn dân Liêm Hỏa thôn bất ngờ không kịp phòng bị, liền ngã quỵ xuống.

Quay đầu lại, Dương Khai nói: – Nha đại nhân, khiên Vu thuật mà ngươi vừa nói, là thế này ư.

Dứt lời, tay giơ ra chỉ phía trước, truyền ra dao động linh lực, không khí trước mặt gợn sóng, hóa thành mặt khiên trong suốt che phía trước.

Nha há to miệng, hồi lâu sau mới nói: – Đúng, chính là như thế!– Thì ra là vậy! Dương Khai gật đầu, lại nói: – Nhưng mà khiên Vu thuật này có vẻ chỉ phòng bị được Vu thuật cấp thấp mà thôi, nếu như Vu ngang cấp thi triển Vu thuật, sợ là không thể cản nổi.Nha nói: – Ít ra cũng có thời gian giảm xóc, đủ cho người ta tránh né, vào lúc mấu chốt, đây là Vu thuật cứu mạng.

Dương Khai nói: – Nha đại nhân nói cũng có lý, nhưng ta cảm thấy thi triển khiên Vu thuậtthế này có phải càng tốt hơn.

Nói rồi, Dương Khai liền bắt đầu làm mẫu… Nha quả thực phát điên! Trao đổi tham khảo vớiVu Ngưu này, hắn phát hiện đối phương hiểu biết Vu rất kém cỏi, rất nhiều Vu thuật thườngdùng đều không biết, giống như mới học Vu thuật chưa được mấy ngày, nhưng ngộ tínhcùng sức sáng tạo của Vu Ngưu lại khiến hắn chấn động.Mình giảng giải làm mẫu vài loại Vu thuật thường dùng, đối phương lại có thể tự nhiên màthả ra ngay.

Nếu không phải thần sắc của hắn rất chân thành, không có ý đồ với mình, thậmchí Nha muốn hoài nghi có phải là hắn đang giả vờ hay không.Hơn nữa, mấy loại Vu thuật thường dùng này, hắn đều có thể sửa đổi tăng mạnh, trải quathay đổi của hắn, những Vu thuật này mặc kệ là tốc độ làm phép hay uy lực đều tăng lênmột bậc rõ ràng! Như vậy làm sao là Vu Đồ thượng phẩm chứ? Chỉ có những Đại Vu Sư mới làm được chuyện như thế này? Nha thân là Vu Sĩ trung phẩm,đến giờ cũng chỉ học theo được dạy, đi theo dấu chân người trước, căn bản không có nănglực thay đổi Vu thuật mình học được, nhưng tới Vu Ngưu này, lại gặp được kỳ tích.Suốt một đêm, hai vị Vu chụm lại không ngừng trao đổi, đôi bên đều có thu hoạch.

DươngKhai học được vài loại Vu thuật đơn giản mà thực dụng, còn Nha được Dương Khai dẫn dắtlàm mẫu, càng hiểu sâu hơn mấy loại Vu thuật đó.Mặc dù cảnh giới không tăng lên, nhưng Nha cảm giác được thực lực của mình tăng vọt, chỉcần cho hắn một đoạn thời gian tiêu hóa thu hoạch tối nay, ngày sau dù gặp phải Vu Sĩthượng phẩm, hắn cũng có sức đánh một trận.Trời đã sáng, người hai thôn sẵn sàng xuất phát, ở cửa khe núi mỗi người một ngả.

Nha cóchút luyến tiếc nhìn Dương Khai, nói: – Ngưu đại nhân, mời ngươi nhất định phải đến làm khách Liêm Hỏa thôn ta, chúng ta nhất định sẽdùng thức ăn tốt nhất chiêu đãi ngươi cùng tộc nhân của ngươi! Dương Khai cười ha ha: – Có cơ hội, cũng mời Nha đại nhân rảnh rỗi đi Thương Nam thôn chơi.

Ánh mắt Nha sáng lên, nói: – Được, chờ tuyết tan, mùa xuân tới, ta nhất định sẽ đi.– Sau này còn gặp! Dương Khai chắp tay.Nha ngẩn ra, dù không biết đây là lễ tiết gì, nhưng cũng ra dáng làm theo.Dương Khai xoay người, nắm chân sau hai con dã thú, kéo đi trên tuyết, dẫn trăm thôn dân đi xa.

Nha nhìn theo Dương Khai rời đi, lầm bầm: – Ta nhìn thấy một ngôi sao mới nổi lên!– Sao vậy? Có tộc nhân bên cạnh không rõ hỏi.– Không có gì, về nhà! Nha khoát tay, thôn dân Liêm Hỏa thôn cũng mỗi người kéo một condã thú, thắng lợi trở về.Mỗi người kéo 2 con dã thú hình thể to lớn đi trong tuyết không phải đơn giản, đoàn ngườiThương Nam thôn từ khe núi trở về thôn, đã là 2 ngày sau.

Cả trăm thôn dân được nhữngngười khác hoan nghênh nhiệt liệt như anh hùng, vừa trở về, liền bắt đầu công tác xử lý cất giữ.Thôn trưởng cũng run run đi tới, hỏi xem chuyến đi này có chuyện gì bất ngờ không.

A Hổkể lại đầu đuôi chuyện gặp phải người Liêm Hỏa thôn cho thôn trưởng.Thôn trưởng nghe xong, gật đầu với Dương Khai: – A Ngưu, ngươi làm khá lắm.

Dù là bộ lạc khác nhau, nhưng dù sao cũng là tộc nhân, có thể giúp được thì cũng đừng keo kiệt.– Ta cũng tính như thế.

Dương Khai gật đầu.– Được rồi, ngươi cũng mệt mỏi, về nghỉ ngơi đi.

Ngày mai ta còn chuyện muốn nói vớingươi.Ngày hôm sau, Dương Khai sáng sớm đã đến tìm thôn trưởng.– A Ngưu à, ta muốn ngươi làm thôn trưởng Thương Nam thôn, ngươi có chịu không?Vừa gặp mặt, thôn trưởng một lời dứt khoát, vào thẳng chủ đề.

Dương Khai ngây ra một hồi,sau đó liền từ chối: – Chuyện này không được…– Ngươi đừng vội từ chối! Thôn trưởng mỉm cười, như đã sớm có quyết định, thở dài: – Hãynghe ta nói hết! Dương Khai gật đầu.Thôn trưởng thế mới tiếp tục: – Ta già rồi, cũng không sống được vài năm, đợi khi ta chết, ngươi cũng phải tiếp nhận chức thôn trưởng.

Vốn ta còn lo lắng, không còn Vu bảo vệ, thôn này nhất định sẽ bị những thôn khác sáp nhập, ngươi cũng biết cuốc sống của thôn dân sau khi bị sáp nhập sẽ thế nào.

May nhờ Man Thần chiếu cố, cho ngươi mở ra lực lượng của Vu,hơn nữa hiện tại ngươi đã là Vu Đồ thượng phẩm, cao hơn ta nhiều, hoàn toàn có năng lựctiếp nhận thôn trưởng.– Ngươi còn trẻ tuổi, giao chức thôn trưởng cho ngươi, ban đầu ta cũng không yên lòng.Nhưng nhìn ngươi xử lý chuyện Liêm Hỏa thôn, ta liền hiểu, sau này ngươi sẽ không làm tathất vọng, sẽ không khiến thôn dân thất vọng.

Ngươi làm người phúc hậu, xử lý ổn thỏa,trước kia ta thật không nhìn ra, cho nên để ngươi làm thôn trưởng, sẽ càng tốt hơn ta, thôndân cũng sẽ tin phục ngươi.

Trải qua chuyện thú triều xâm lược cùng quyết đấu với Nha, thôn dân tự nhiên vô cùngsùng kính Dương Khai, nếu hắn làm thôn trưởng, tuyệt đối không ai nói gì.Dương Khai lắc đầu: – Thôn trưởng, ta không thể đồng ý chuyện này.– Tại sao? Thôn trưởng toát ra một tia thất vọng, lão không ngờ mình đã nói nhiều như thế,Dương Khai vẫn từ chối.Dương Khai thở dài, cũng không thể nói mình chỉ vào bí cảnh lịch lãm, thôn trưởng như lão,cùng các thôn dân nói không chừng chỉ là ảo cảnh sinh ra, bản thân mình cuối cùng cũngphải rời đi.– Ta phải thừa dịp còn trẻ đi ra ngoài xem thử, sau này hẳn không có nhiều thời gian ở lạithôn.– Ngươi… muốn rời thôn? Thôn trưởng kinh ngạc nhìn Dương Khai, nhưng mà nhanh chóngbình thường trở lại.– Cũng phải, tư chất của ngươi phi phàm, ở lại chỗ này không tốt cho ngươi, đi nhiều xemnhiều, sẽ có giúp ích nhiều cho ngươi.– Thôn trưởng, xin lỗi.Thôn trưởng mỉm cười: – Không cần xin lỗi, ngươi là thôn dân Thương Nam thôn ta, mặc kệđi tới đâu cũng vậy.

Được rồi, không nói chuyện này, chúng ta học chữ đi.Như thường lệ, thôn trưởng dạy cho Dương Khai nhận biết những chữ viết thượng cổ kỳquái, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.2 ngày sau khi Dương Khai dẫn thôn dân trở về từ khe núi, tuyết lớn rơi xuống, toàn thếgiới hóa thành băng giá.

Dưới hoàn cảnh này, ngay cả mãnh thú cũng không muốn đi rangoài, càng đừng nói là người, thôn dân đều vùi mình trong phòng, không tùy tiện ra ngoài.Sinh hoạt hằng ngày của Dương Khai rất có quy luật, buổi sáng theo thôn trưởng học chữviết thượng cổ 1 canh giờ, sau đó về nhà mình tu luyện thân thể, tiếp theo là tích lũy lựclượng của Vu.10 ngày sau, Dương Khai chợt cảm nhận trong người có lá chắn gì đó bị phá vỡ, lực lượngchạy vòng trong kinh mạch, lực lượng nháy mắt tăng vọt.Vu Sĩ! Từ lúc mở ra lực lượng của Vu đến Vu Đồ thượng phẩm, chỉ là một đêm, mà từ Vu Đồthượng phẩm đến Vu Sĩ, Dương Khai lại tốn nửa tháng.

10 ngày qua, Dương Khai luôn chờđợi bí cảnh này đẩy mình ra ngoài, nhưng vẫn không được như ý, hắn có phần hoài nghi bảnthân mình có thể nào không thể thoát ra khỏi bí cảnh này.Mặc kệ thế nào, Dương Khai phải làm tính toán lâu dài.

Thế giới này rất kỳ quái, áp chế lựclượng Đế Tôn Cảnh của hắn, ngay cả thần thức cũng không thả ra được, nếu không, hắn làmsao lại tới mức không thể mở ra nhẫn không gian.

Theo lời thôn trưởng, chỉ có khi hắn tăng lực lượng đến Vu Sư, mới có được thần niệm.

Cho nên mục tiêu trước mắt của hắn là nhanh chóng tu luyện đến Vu Sư, sau đó mở ra nhẫn không gian, lấy ra 1 triệu nội đan yêu thú.

Chỉ cần có 1 triệu nội đan yêu thú làm căn bản,tốc độ thăng cấp của hắn sẽ tăng vọt, đến lúc đó trở thành Vu Vương Vu Thánh dễ như trở bàn tay.Có lẽ, khi lực lượng của Vu tăng lên tới cảnh giới nhất định, sẽ có thể tìm được cách rời khỏithế giới này.

Nhưng Vu Sĩ đến Vu Sư, là tăng lên một cảnh giới lớn, Dương Khai ước đoántheo tốc độ tu luyện hiện tại, ít ra cũng phải khoảng một năm rưỡi.

Hắn làm sao chờ nổi.Bị hãm trong bí cảnh không rõ này, thực lực mới là căn bản sinh tồn, hắn không thể chờ chođến khi mạnh lên.
 
Chương 2812: La Bạch Sơn


– Không được, tuyệt đối không được! Trong nhà gỗ, thôn trưởng như bị kích thích, lắc đầunguầy nguậy, vô cùng đau lòng nhìn Dương Khai: – A Ngưu, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?Dương Khai thở dài: – Ta chỉ là ra ngoài lịch lãm một trận, đầu xuân sẽ trở lại.Thôn trưởng nói: – Giờ này giá rét đã tới, tuyết lớn cô lập, cho dù ngươi là Vu Đồ thượngphẩm… Hả, ngươi ngươi ngươi… lúc nào ngươi trở thành Vu Sĩ? Vừa rồi Dương Khai đến đây, thôn trưởng không nhìn kỹ càng, bây giờ vừa nhìn liền cảkinh, A Ngưu trở thành Vu Sĩ từ bao giờ! Cũng không phải nói thôn trưởng có năng lực nhậnra Vu Sĩ, mà là ánh mắt của lão rất sáng suốt, khí tức trên người Dương Khai, tuyệt đốikhông phải của Vu Đồ.Làm sao lại thế này! Nửa tháng trước A Ngưu mới được Man Thần chiếu cố, mở ra lựclượng của Vu, trong một đêm đột phá đến Vu Đồ thượng phẩm đã đủ làm người ta chấnđộng, không ngờ tới hôm nay đã thành Vu Sĩ! Đó là cảnh giới mà cả đời lão ngóng trông!Dương Khai mỉm cười: – Thôn trưởng, ngài cảm thấy Vu Sĩ như ta chẳng lẽ ra ngoài còn không có sức tự vệ sao?Thôn trưởng nói: – Cho dù ngươi đã là Vu Sĩ, nhưng ngươi biết mấy loại Vu thuật? Vu thuật ngươi nắm giữ đều là ta truyền thụ…Còn chưa hết lời, thôn trưởng liền há to miệng, sững sờ nhìn trước mặt Dương Khai nổi lêncái khiên Vu thuật, cộng thêm Hỏa Cầu Thuật trong bàn tay.

Thôn trưởng há miệng, lại pháthiện lão không tìm được lý do gì ngăn cản A Ngưu đi mạo hiểm.

Dương Khai nói: – Thôn trưởng, ta đến chỉ là thông báo cho ngài một tiếng, dù ngài không đồng ý, ta cũng sẽ tìm cơ hội trốn đi.

Thôn trưởng thở dài nặng nề, hồi lâu sau mới nói: – 3 ngày, cho ta 3 ngày, ta sẽ dạy cho ngươi vài thứ.– Được! Trong 3 ngày tiếp theo, Dương Khai vẫn ở trong nhà thôn trưởng.Trong 3 ngày, thôn trưởng cũng không truyền Vu thuật đặc biệt lợi hại gì cho Dương Khai,cũng không có công pháp tu luyện gì, thôn trưởng đã bó tay về mặt tu luyện, theo lời lão, lãocũng không có thứ tốt hơn để dạy cho Dương Khai.

Chỉ là lão biết, trước kia A Ngưu vẫnluôn ngăn cách với đời, không giao tiếp gì với người trong thôn, lại càng không nói hiểu biếtvề thế giới bên ngoài.Chuyến này ra ngoài, không phải có thực lực là có thể tự lo được, cho nên thôn trưởng dạyDương Khai là kiến thức về thế giới này, các loại tập quán riêng, những phương án khẩn cấpkhi gặp phải nguy hiểm.

Lúc còn trẻ, thôn trưởng cũng từng xông xáo bên ngoài… 3 ngày vừa qua, thôn trưởng hoàn toàn không còn gì để dạy cho Dương Khai, ngay cả nhữngchữ viết thượng cổ cũng đã dạy hết.– Ta sẽ nói với thôn dân, ngươi đang bế quan tu luyện, bảo bọn họ đừng quấy rầy ngươi.Ngày mai thừa dịp trời chưa sáng thì lặng lẽ lên đường, nhớ phải sớm trở về!Thôn trưởng giống như cha mẹ dặn dò đứa nhỏ sắp đi xa, thần sắc tràn đầy bận lòng lo lắng.– Ta hiểu.– Nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ đối mặt với hành trình mới!………………Ngày hôm sau còn tờ mờ sáng, Dương Khai đã lên đường, lúc này các thôn dân cơ bản cònđang ngủ, chỉ là khi Dương Khai rời thôn, chợt cảm ứng quay đầu, chỉ thấy trên tường rào, A Hoa phụ trách trực đêm lẳng lặng đứng đó, nhìn nhau, khẽ gật đầu, đều không nói gì.Dương Khai sải bước, nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của A Hoa.5 ngày sau, dưới chân núi cách Thương Nam thôn khoảng ngàn dặm, Dương Khai lấy ra tấmda thú ố vàng, so sánh đường đi của mình, nhìn lại núi non liên miên phía trước:– Hẳn đúng là chỗ này rồi.

La Bạch Sơn! Đây là mục tiêu chuyến này của Dương Khai.Năm đó thôn trưởng ra ngoài lịch lãm, cũng không đi quá xa, La Bạch Sơn này là một điểmtrên tuyến đường lão đi, tấm bản đồ ố vàng này cũng là thôn trưởng đưa cho trước khi lênđường.

Theo lời thôn trưởng, trong La Bạch Sơn có không ít Man thú sinh tồn, có nhữngMan thú mạnh mẽ thậm chí ngang ngửa Đại Vu Sư.Thôn trưởng lại cảnh cáo Dương Khai nhất định phải biết lượng sức mà đi, nhưng mục đíchchuyến này của Dương Khai chính là nhắm vào Man thú, làm sao để tâm tới lời cảnh cáo củathôn trưởng.Sau đó, Dương Khai lên đường tiến vào La Bạch Sơn.

Lại nửa ngày sau, trong một hangđộng, Dương Khai thở ra hơi nóng, đạp trên thi thể một con yêu thú, bất mãn nói:– Thật là yếu mà! Theo hắn thấy, yêu thú này cũng chỉ khoảng cấp ba cấp bốn, hiện tại dùhắn không dùng lực lượng của Vu, chỉ bằng thân thể cũng có thể tùy ý đánh chết.

Nhưng cócũng còn hơn không.Lấy ra nội đan yêu thú, tùy tiện rửa một chút, Dương Khai trực tiếp nuốt vào bụng, ngồixuống, vận chuyển công pháp luyện hóa.

Trong bụng nổ vang như sấm, truyền ra tiếng độngkỳ dị, trước sau không quá một nén nhang, Dương Khai đã luyện hóa xong nội đan này.Cảm thụ một chút, Dương Khai nhíu mày.

Kết quả không quá lý tưởng, luyện hóa một viênnội đan yêu thú, thực lực tăng lên lại không quá rõ ràng, yêu thú này còn yếu hơn cả conhắn giết trong khe núi lần trước, năng lượng chứa trong nội đan này tự nhiên cũng khôngnhiều.Chiếu theo tốc độ này, cho dù luyện hóa 1000 viên nội đan, mình cũng chưa chắc có thểthăng cấp Vu Sư.

Mục tiêu của hắn cũng không xa, chỉ cần có thể thăng cấp Vu Sư, có thầnniệm là được rồi.

Tuy rằng không như ý, nhưng hiện giờ hắn cũng không còn cách này hayhơn, đành phải kiên trì bền bỉ, chờ mong đụng phải yêu thú mạnh hơn, từ từ dựa vào sốlượng để tích lũy.Ngày hôm sau, Dương Khai vẫn lang thang trong La Bạch Sơn, một đường đi sâu vào,chuyên tìm kiếm giết yêu thú.Thời gian thoáng cái đã 1 tháng, trong lúc này Dương Khai cũng giết được không ít yêu thú,thu được rất nhiều nội đan yêu thú, nhưng số nội đan này vào bụng hắn, cũng chỉ làm tu vi tăng lên đến Vu Sĩ hạ phẩm cực hạn mà thôi, thậm chí không thể đột phá được Vu Sĩ trung phẩm.Yếu, quá yếu, cấp bậc yêu thú La Bạch Sơn quá thấp, căn bản không thể thỏa mãn nhu cầucủa hắn.

Vốn hắn định trong vòng 1 tháng thăng cấp Vu Sư, sau đó mở ra nhẫn không gian,lại hung ác bế quan 2 tháng, cuối cùng thành Vu Vương thậm chí Vu Thánh trở về thôn,nhưng bây giờ xem ra là mình nghĩ nhiều.

Hắn chỉ có thể không ngừng đi sâu vào, tronglòng ôm mong chờ.Một ngày, Dương Khai đang luyện hóa nội đan vừa tới tay, lỗ tai khẽ động, nhíu mày lại.

Hắnnghe được tiếng bước chân đang tới gần hang động mình đang ở.

Hơn nữa tiếng bước chânkhông chỉ có một người.Chỗ quỷ quái này còn có người khác? Giờ đang trong giá rét lạnh buốt, ngoài mình ra, còn aicó thể lang thang bên ngoài? Không sợ lạnh chết đói chết hay sao? Đang khó hiểu, mấy người kia đã vào trong hang, lập tức có người lên tiếng:– Cẩn thận, có mùi máu tươi!Tiếng bước chân liền yên ắng, yên lặng đến không nghe được tiếng hít thở, tuy nhiênDương Khai cảm nhận được đối phương đang từ từ tiến tới gần mình.

Quả nhiên không lâusau, một Man tộc chợt xuất hiện, dừng lại cách Dương Khai 5 trượng, vừa nhìn thấy DươngKhai, người Man tộc này kinh hãi rõ ràng, thần sắc trở nên kinh ngạc không thôi.Rõ ràng hắn không ngờ ở chõ này lại đụng phải tộc nhân.

Những Man tộc theo sát sau ngườinày cũng lần lượt xuất hiện, tuy nhiên đều có vẻ thê thảm, giống như vừa trải qua trậnchiến, một người thảm nhất mất cả cánh tay, máu chảy không ngừng, đau đến sắc mặt trắngbệch, Dương Khai chỉ nhìn thoáng qua, liền biết cánh tay của hắn là bị cắn đứt.

tuy nhiên dù sao cũng là Man tộc, dù bị thương nặng như thế, cũng không rên một tiếng,tay kia vẫn cầm một cây mâu đá rạn nứt.– Ngươi là ai? Người Man tộc dẫn đầu liếc nhìn Dương Khai, quát hỏi, người này nhìn damỏng thịt mềm, không có một chút dáng vẻ Man tộc, từ đâu chạy ra?Dương Khai mở mắt liếc hắn, cũng không để ý nữa.

Thái độ ngạo mạn cuồng vọng này liềnlàm đối phương căm tức, đang muốn bùng nổ, đằng sau chợt lóe lên xuất hiện một nữ nhâncao gầy, nữ nhân thần sắc lành lạnh, lên tiếng:– Đừng quấy rầy hắn, hắn đang trong tu luyện! Nữ nhân này có vẻ rất có uy tín, bởi vậy nàngvừa lên tiếng, Man tộc kia dù vẫn còn tức giận, nhưng không nói nữa, mà tò mò quan sátDương Khai, nhíu mày nói:– Tu luyện? Chẳng lẽ hắn là Vu?Nữ nhân cũng kinh ngạc nhìn Dương Khai: – Hắn đúng là Vu, hơn nữa còn là Vu Sĩ!– Vu Sĩ! Các chiến sĩ Man tộc hoảng sợ, quả thật không tin vào tai mình.Nhưng lời này là do Vu của mình nói ra, ngay cả bọn họ không muốn tin cũng phải tin.

Cáithứ như hắn, cũng là Vu Sĩ?Nữ nhân đi lên một bước, nhìn Dương Khai nói: – Đồng bạn của ta bị thương trong chiến đấu vừa rồi, chúng ta cần một chỗ cho yên lặng trị thương cho hắn, gần đây không có chỗ thích hợp, bởi vậy đành chọn nơi này.

Nhưng ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không quấy rầyngươi.

Dương Khai khẽ gật đầu.

Trong lòng cười thầm, đối phương hẳn cho rằng mình đang tuluyện đến lúc mấu chốt, bởi vậy không thể nói chuyện cũng không được quấy nhiễu, cô tanào biết Dương Khai chỉ lười để ý tới bọn họ, muốn vội luyện hóa hết nội đan rồi tính tiếp.– Cám ơn! Nữ nhân nói xong, mới dẫn những người khác lùi lại một khoảng cách, an bài tộcnhân bị thương ngồi xuống, giúp hắn trị thương.

Dao động linh lực rõ ràng truyền tới, tuyrằng Dương Khai không biết nữ nhân này dùng thủ đoạn gì, nhưng dưới cảm nhận củaDương Khai, đối phương cũng là Vu Sĩ, hơn nữa có thể là Vu Sĩ thượng phẩm!Nói cách khác, cảnh giới của nàng cao hơn mình.

Tuy nhiên nàng làm người cũng không tệ,không có địch ý với mình, dù sao theo nàng thấy, hiện giờ mình đang tu luyện không thể cắtngang, nếu thật có ác ý gì, vậy đây là thời cơ ra tay tốt nhất.Nửa ngoài hang động, mấy người Man tộc tụ tập một bên, nhìn Vu của mình trị thương chođồng bạn, nữ nhân kia thi triển ra Vu thuật cực kỳ lạnh lẽo, mang theo đặc tính đóng băngvạn vật, nhanh chóng đông cứng vết thương, mở túi da thú lấy ra chút thảo dược, cho tộcnhân kia uống.Man tộc bị thương nhanh chóng giãn mặt ra, không còn đau đớn như vừa nãy.

Nữ nhâncũng thoáng thở ra.Ngay lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng nói xa lạ: – Hắn trúng độc, ngươi không giúp hắnkhử độc, hắn cũng không sống được bao lâu.
 
Chương 2813: Man tộc một nhà thân


Vừa nghe tiếng, mấy chiến sĩ Man tộc chợt xoay người, cầm mâu đá búa đá, cảnh giác nhìnDương Khai, sống lưng phát lạnh.

Vừa rồi dù bọn họ quan tâm an nguy của đồng bạn, nhưngthân là chiến sĩ vẫn còn có bản năng, nhưng không một ai nhận ra có người đến gần phíasau, thật là khó tin.Nếu không phải người tới gần không có ác ý, vậy bọn họ đã phải nằm lại đây.

Dù sao đây làmột Vu Sĩ! Nữ nhân Vu kia cả người run lên, nhưng phản ứng không kịch liệt như các chiến sĩ Man tộc, xoay người giơ tay ấn xuống, ra hiệu cho các đồng bạn đừng căng thẳng như thế.

Sau đó nàng lên tiếng: – Ta biết hắn trúng độc, ta cũng thi triển Tiêu Độc Thuật.– Hiệu quả không tốt lắm.

Dương Khai nghiêng đầu, nghĩ lại rồi nói: – Có cần ta giúp không?– Ngươi? Nữ nhân nhíu mày, trong mắt có thần sắc không tín nhiệm.Một là Vu Sĩ này cũng là người xa lạ, ai biết thiện hay ác, Vu cùng Man tộc ở những bộ lạckhác nhau, xung đột bên ngoài là bình thường.

Hai là dù sao Dương Khai chỉ là Vu Sĩ hạphẩm, còn nàng là Vu Sĩ thượng phẩm cũng bó tay, Dương Khai làm sao có khả năng giảiquyết được.Dương Khai nhún vai: – Ta chỉ tùy ý nói thôi.

– Ngươi là người bộ nào? Nữ nhân hỏi.

Dương Khai đáp: – Nam Man Bộ! Dừng một chút, hỏi: – Các người là Sương Tuyết Bộ phải không?Cũng nhờ thôn trưởng dạy dỗ tốc hành trước khi lên đường, Dương Khai mới nhận ra đượcxuất thân những Man tộc này.

Ở thế giới thượng cổ này, có những bộ lạc Man tộc có đặc thùrất rõ ràng, ví dụ người Nộ Diễm Bộ ở khe núi lần trước, trên mặt đều vẽ dấu hiệu vật tổnhư hoa lửa, đó là Thanh Liên Thánh hỏa của Nộ Diễm Bộ.Dù trên mặt người Sương Tuyết Bộ không có dấu hiệu vật tổ gì, nhưng vừa rồi nữ nhân nàythi triển Vu thuật toát ra thuộc tính linh lực, làm cho Dương Khai có suy đoán.

Tuy rằngkhông phải mỗi một bộ lạc Man tộc đều có đặc trưng rất rõ ràng, ví dụ Thương Nam thôn ởNam Man Bộ cũng không có, bởi vậy nữ nhân này mới không nhận ra lai lịch của hắn.Bị Dương Khai vạch trần, nữ nhân này cũng không có ý che giấu, gật đầu: – Phải, chúng ta là Sương Tuyết Bộ! Ngươi có cách nào giải độc cho hắn?– Có thể thử xem.Nữ nhân nhíu mày, tuy rằng không cảm thấy Dương Khai thật có bản lĩnh này, nhưng hiệntại nàng chỉ có thể ôm chút hy vọng cuối cùng, dù sao tộc nhân trúng độc này dù được mìnhthi triển Vu thuật áp chế miệng vết thương, cũng thi triển Tiêu Độc Thuật rút ra một chútđộc tố nhưng không loại trừ hoàn toàn.

Độc thực cốt của Thực Cốt Lang cực kỳ dữ dằn, sótlại một chút xíu cũng đủ làm bất cứ chiến sĩ Man tộc khỏe mạnh nhất biến thành vũng nướcmủ, nếu bỏ mặc kệ, tối đa 3 ngày là tộc nhân này phải chết! Nhưng thời gian 3 ngày, đãkhông đủ cho bọn họ trở về bộ lạc.– Vậy ngươi thử xem! Nữ nhân nhường chỗ.Dương Khai bước lên.Lại có một chiến sĩ Sương Tuyết Bộ khẽ hô: – Đại nhân! Nữ nhân giơ tay, ngăn người kia nói.

Nhưng ánh mắt các chiến sĩ Man tộc nhìn Dương Khai,rõ ràng tràn ngập không tín nhiệm.Dương Khai cũng không để ý, đi thẳng đến ngồi xuống cạnh tộc nhân Sương Tuyết Bộ bịthương, cẩn thận nhìn vết thương, trong lòng cũng có phần bội phục.Cũng may là chiến sĩ Man tộc thân thể khỏe mạnh, khí huyết tràn đầy, bằng không thươngthế như vậy đã đủ làm hắn chết mười lần rồi, nhưng bây giờ hắn thiếu mất một tay, ngườitrúng kịch độc, lại không rên một tiếng, thần trí có vẻ rất tỉnh táo, bởi vì đau đớn mà sắcmặt vặn vẹo tái nhợt.Nhìn một hồi, Dương Khai đột nhiên giơ tay, vỗ mạnh mấy cái lên người chiến sĩ Man tộcnày, lực lượng vừa phải, linh lực lan tỏa.

Chiến sĩ Man tộc này chợt đỏ mặt lên, há miệngphun ra máu đen.Dương Khai đã sớm chuẩn bị, lắc người tránh ra, không chút do dự phá vỡ phần tay cụt bịđóng băng, hai tay bóp bả vai của hắn, linh khí trào ra chảy vào người hắn.Các tộc nhân Sương Tuyết Bộ nhìn không chớp mắt, tộc nhân bị thương chợt run rẩy dữ dội,sau đó phát ra tiếng gầm rú như dã thú bị thương, làm người ta giật mình.

Ngay sau đó, chỗcụt tay bỗng bắn ra rất nhiều máu, máu rơi xuống đất, lại phát ra tiếng xèo xèo, ăn mòn mặtđất ra mấy cái lỗ, đủ thấy được độc tính dữ dội.Máu phun ra kéo dài chừng 10 hơi thở, trong quá trình này, nếu không phải có nữ Vu Sĩ kiangăn cản, những chiến sĩ Man tộc Sương Tuyết Bộ đã sớm xông lên ngăn cản Dương Khai.Sau 10 hơi thở, Dương Khai thu tay lại, quay sang cô gái kia: – Bịt kín vết thương của hắn đi.Nữ nhân này nghe vậy, khoát tay, khí lạnh chạy tới chỗ cụt tay, nháy mắt liền đóng băngmiệng vết thương.

Còn chiến sĩ Man tộc Mà bị thương bởi vì mất máu quá nhiều, lúc nàymặt trắng nhợt, khí tức suy yếu đến muốn không phát hiện được, giống như sắp chết.Dương Khai đứng dậy lùi lại, các chiến sĩ Man tộc lập tức tràn lên, kiểm tra tình trạng củahắn.

Một lát sau, một người ngẩng đầu nói:– Có vẻ khá hơn nhiều, chỉ là mất máu nhiều lắm.

Liếc Dương Khai, ánh mắt trở nên phứctạp.Nữ Vu Sĩ kia mới gật đầu, nói với Dương Khai: – Ta tên Vũ, ngươi gọi là gì?– A Ngưu! Dương Khai mỉm cười.– Ra là Vu Ngưu, cảm tạ Man Thần, cho hai ta gặp nhau ở đây! Vũ vẫn luôn lành lạnh, cuốicùng mới toát ra mỉm cười.Dương Khai nói: – Đồng bạn của ngươi dù đã loại trừ độc tính, nhưng nếu bỏ mặc kệ, cũngsẽ rất rắc rối, tốt nhất nên chữa trị cho hắn đi.– Ta hiểu rồi, vậy Vu Ngưu, xin chờ một lát.

Vũ nói rồi, đến cạnh các chiến sĩ Man tộc, khẽcăn dặn mấy câu, sau đó có một chiến sĩ Man tộc khiêng đồng bạn bị thương rời hang động,xem ra là đưa hắn về thôn cứu chữa.Sau đó, Vũ lại gọi một người khác lấy ra chút thịt khô nước sạch, tự tay đưa đến trước mặtDương Khai: – Cám ơn ngươi đã cứu tộc nhân của ta.– Man tộc một nhà thân, Vũ đại nhân không cần khách khí như vậy.

Dương Khai mỉm cười,cũng không từ chối, lấy thịt khô nước sạch tới ăn uống thoải mái, không hề cố kỵ.

Dáng vẻthoải mái như thế làm Vũ càng thêm có hảo cảm, trước đó nhìn hình thể gầy yếu của Dương Khai mà có chút bài xích coi thường cũng biến mất.Man tộc một nhà thân! Cách nói thật là thú vị.

– Trước đó ta cũng thi triển Tiêu Độc Thuật, nhưng vì sao hiệu quả kém hơn ngươi rất nhiều?Vũ khiêm tốn thỉnh giáo, trước khi tới hang động này, nàng đã xử lý đơn giản cho tộc nhânbị thương, chính vì còn sót lại độc không thể rút ra, cho nên nàng mới đóng băng miệng vếtthương, cho hắn uống thảo dược, kỳ vọng những thảo dược này có thể hóa giải độc tính.

Dùnàng cũng biết hy vọng không lớn.– Cô muốn nói là, cấp bậc của cô cao hơn ta, vì sao thi triển Tiêu Độc Thuật lại không hiệuquả bằng ta? Dương Khai tự nhiên hiểu ý của nàng, mỉm cười nói: – Có đôi khi, khống chếtinh vi càng quan trọng hơn lực lượng mạnh mẽ.Vũ nghe vậy trầm tư, hồi lâu mới gật đầu: – Cám ơn!Dương Khai ăn xong thịt khô, uống nước rồi nói: – Trời đông giá rét, các người ra ngoài làmgì?Dù nói người Sương Tuyết Bộ không sợ giá lạnh, nhưng bình thường cũng không tùy tiện rangoài.

Trời đông giá rét, mặc kệ dã thú hay Man thú đều sẽ vì tìm kiếm thức ăn mà hoạtđộng rất mạnh, độ nguy hiểm khi ở bên ngoài sẽ tăng lên rất cao so với bình thường.– Ngưu đại nhân thì sao? Vũ không trả lời câu hỏi của Dương Khai, mà hỏi ngược lại.– Tu luyện! Dương Khai mỉm cười.Vũ ngẩn ra, thần sắc bội phục, nói: – Chúng ta đi ra đào thảo dược, cần dùng cho hiến tế mùa xuân.– Hiến tế! Dương Khai nhướng mày, Thương Nam thôn là thôn nhỏ, không biết có chuyệnhiến tế hay không.Nhưng hắn biết ở thời kỳ thượng cổ, hiến tế là rất chuyện thường xuyên, dù cho các Đại Vutu luyện có thành tựu, cũng thường xuyên sẽ hiến tế.

Mà đối tượng hiến tế, hoặc là trời cao,hoặc là vật tổ của bộ lạc, kiểu sau chiếm đa số.

Liền mỉm cười, nói:– Xem ra các người cũng không thuận lợi.Vũ ủ rũ nói: – Những thảo dược đó lại bị mấy con Thực Cốt Lang bảo vệ, chúng ta bị maiphục.– Mấy con? Dương Khai nhướng mày, toát ra hứng thú: – Cụ thể là bao nhiêu? Vũ nói: – 6 con, nếu không phải vậy, dựa vào lực lượng của ta, đã không để có chúng tổnthương tới tộc nhân.Ánh mắt Dương Khai chớp động, một lát sau, liền nghiêm mặt, trầm giọng hỏi: – Vũ đại nhân, lúc các người đi đào thảo dược, có cần hỗ trợ mạnh mẽ không?Vũ ngạc nhiên nhìn Dương Khai, ánh mắt cũng sáng lên.

Vừa rồi nàng còn đang nghĩ, có thểmời Vu Ngưu này hỗ trợ, nhưng dù sao hai người không quen, cũng không cùng một bộ lạc,không lấy ra lợi ích, Vũ quả thật không tiện lên tiếng, nhưng không ngờ đối phương lại chủđộng đề nghị giúp một tay.Dù cách nói tự xưng là hỗ trợ mạnh mẽ làm người ta hết biết, nhưng những điều vụn vặtnày cũng không sao, hai vị Vu, đủ đảm bảo an toàn của các tộc nhân khác.– Vu Ngưu, điều kiện của ngươi là gì? Tuy rằng Vũ mừng rỡ, nhưng không mất năng lựcphán đoán, bèo nước gặp nhau, Vu Sĩ Nam Man Bộ lại tự dưng chủ động giúp đỡ, nhất địnhlà có yêu cầu.– Mấy con Man thú kia thuộc về ta.

Dương Khai mỉm cười nói.Nếu là bình thường, Vũ sẽ không thể đồng ý điều kiện này, dù nói những dược thảo đó quýgiá, nhưng Man thú cũng có giá trị xa xỉ.

Bọn họ có nhiều người, còn có một vị Vu Sĩ thượngphẩm, mà đối phương chỉ là một Vu Sĩ hạ phẩm, chia cho hắn 2 con thì có thể chấp nhậnđược.

Tuy nhiên trước đó Dương Khai cứu giúp tộc nhân, Vũ chỉ trầm ngâm liền sảng khoáiđồng ý:– Được, Man thú thuộc về ngươi, thảo dược thuộc về chúng ta! Nàng đưa ra quyết định, tựnhiên tộc nhân khác không có ý kiến.Dương Khai đứng lên: – Vậy không cần chậm trễ, chúng ta đi thôi.Vũ nhíu mày: – Nhưng tộc nhân của ta mới đại chiến một trận, cần nghỉ ngơi 1 ngày.

hất thân thể Man tộc đều vô cũng mạnh mẽ, nhưng trận đại chiến trước, Vũ đã bỏ ThịHuyết Thuật cho bọn họ, dù chỉ duy trì một thời gian ngắn, nhưng mất đi tinh huyết trờisinh cũng làm bọn họ suy yếu một chút, không dũng mãnh như bình thường.– Không cần phiền phức như vậy, đi cùng ta là được rồi.

Dương Khai dẫn đầu rời hang, vẫygọi đoàn người Vũ.Các chiến sĩ Man tộc đều chần chờ nhìn Vũ, Vũ cũng rất đau đầu, thầm nghĩ sao vị Vu Ngưunày làm việc vội vàng như thế.

Nhưng đã thế này rồi, nàng cũng khó nói được gì, đành phảidẫn đội đi theo.
 
Chương 2814: Vu này có chút thần kinh không bình thường


Trong một khe núi, Dương Khai cùng đoàn người Vũ lặng lẽ mai phục.Vũ chỉ về phía trước nói: – Chúng ta muốn đào Ngưng Tuyết Hoa ở phía trước, mấy conThực Cốt Lang cũng ở đó.

Dương Khai nhìn tới, phát hiện bên đó thật có để lại dấu vết chiến đấu, mặt đất còn vũngmáu lớn, màu đỏ rực, trên tuyết còn đầy dấu chân lộn xộn.– Vu Ngưu, lát nữa chúng ta cùng xông lên, ta bỏ thêm Vu thuật cho tộc nhân, ngươi phụtrách bên trái, ta phụ trách bên phải.

Thực Cốt Lang dù có đến 6 con, nhưng thật không khóđối phó, chỉ cần cẩn thận đừng bị cắn là được, trước đó chúng ta cũng…Vũ nhìn chằm chằm phía trước, thần sắc nghiêm túc thảo luận phương án tác chiến vớiDương Khai, nhưng nói được một nửa chợt phát giác không đúng, quay đầu lại, Vu Ngưuvừa nãy còn ở bên cạnh đã biến đi đâu không biết.– Đâu mất rồi? Vũ cả kinh, quay sang hỏi tộc nhân.Các tộc nhân giống như mới phản ứng lại, mờ mịt nhìn quanh, một chiến sĩ Man tộc bỗngtrợn mắt chỉ về phía trước: – Hắn hắn hắn….Vũ nhìn theo hướng chỉ, lập tức biến sắc: – Tên ngu xuẩn này!Vu Ngưu này lại ngông nghênh đi tới, một khi kinh động mấy con Thực Cốt Lang, vậy nhấtđịnh phải lâm vào một trận ác chiến, vốn nàng còn muốn hợp tác với đối phương, đánh léngiết 2 con rồi tính sao.

Nhưng giờ xem ra, kế hoạch tác chiến này căn bản không thể ápdụng.Đang muốn gọi Dương Khai trở lại, liền thấy Dương Khai bỗng đứng ở khe núi, giang rộnghai tay, như muốn ôm trọn cả thiên địa, hít sâu một hơi, tràn đầy nhiệt tình hô to:– Những người bạn thân ái, ta đến đây!Xoạt xoạt xoạt…Âm thanh vang vọng trong khe núi, tuyết bám trên cây cũng bị chấn rơi xuống.Mấy con Thực Cốt Lang ngửi được mùi người sống liền nhẹ nhàng nhảy vọt ra khỏi chỗ ẩnnấp, nhe răng trợn mắt, nước miếng chảy qua khóe miệng, trong mắt lóe lên hung tàn.

Vũxưa nay vẫn luôn điềm tĩnh, khóe miệng bỗng co giật.– Đại nhân, chúng ta làm sao đây? Một tộc nhân hỏi.– Rút lui! Vũ lập tức quyết đoán.Vu Ngưu này có chút thần kinh không bình thường, sao trước đó không nhìn ra? Nếu nhìnra sớm, nói cái gì Vũ cũng sẽ không theo hắn đến nơi này.

Giờ hay rồi, không có bất cứchuẩn bị gì liền chọc dẫn ra 6 con Thực Cốt Lang, cho dù hắn là Vu Sĩ cũng chết là cái chắc.Dù nói hắn có ơn cứu mạng tộc nhân của mình, nhưng thân là lãnh tụ của tộc nhân, Vũ tựnhiên không thể điên theo hắn.

Bây giờ chỉ có đi trước tính sau, còn ơn cứu mạng, đợi cáctộc nhân nghỉ ngơi dưỡng sức một hồi, quay lại báo thù rửa hận, coi như bàn giao cho hắn.Mấy người hành động như gió, Vũ vừa dứt lời, các chiến sĩ Man tộc liền theo nàng dẫn đầuchuẩn bị rút lui.

Quay đầu lại, Vũ thương hại liếc nhìn Dương Khai.

Mấy con Thực Cốt Langxuất hiện cũng không dừng lại, chia nhau lao tới như cơn gió, há to miệng máu có thể nuốtcả con dê.Sau đó Vũ liền nhìn thấy cảnh tượng chấn động.

Chỉ thấy Vu Ngưu thần kinh không bìnhthường kia cười ha ha, trái một đấm phải một đấm, trái một đấm phải một đấm…Từng chùm hoa máu nở rộ trên không trung, cùng tiếng đầu lâu nổ tung và tiếng rên rỉ ngắnngủi dồn dập của Thực Cốt Lang.

Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, 4 con Thực Cốt Lang bịđánh bay, thân hình ở trên không trung, đầu đã vỡ tung.Vũ ngây dại, sững sờ đứng đó, giống như bị Vu Vương vô hình thi triển Định Thân Thuật,miệng nhỏ há ra, con mắt sắp lọt xuống đất.– Đại nhân! Các chiến sĩ Man tộc nhanh chóng rút lui chợt phát hiện Vu nhà mình không đitheo, đều vội quay đầu lại.Sau đó, các chiến sĩ Man tộc này đều bị chấn động sững sờ.– Xảy ra chuyện gì vậy?– Sao dưới đất có xác 4 con Thực Cốt Lang?– Vì sao đầu của chúng đều vỡ tung? Trong nháy mắt bọn họ xoay người, rốt cuộc đã xảy rachuyện gì?Ở trong chiến trường, 4 đồng bạn tử vong cũng không khiến Thực Cốt Lang còn lại lùi bước,mà kích hoạt hung tính của chúng, 2 con còn lại chạy nhanh, nhảy vọt lên cao, một trái mộtphải nhào tới cắn lấy Dương Khai, thân thể to lớn như đạn pháo đụng tới.Dương Khai lật tay một đấm đánh nổ đầu con Thực Cốt Lang bên trái, óc văng tung tóe,nháy mắt bỏ mạng, tay phải lại bị một con Thực Cốt Lang khác cắn trúng.

Rắc một cái, phátra tiếng thứ gì vỡ vụn.Dương Khai còn chưa có động tác, một thứ lạnh băng bắn tới, cắm thẳng vào hốc mắt conThực Cốt Lang cuối cùng, đâm sâu đến ba tấc.

Cuối cùng Vũ cũng phản ứng lại, ở xa xa chiviện một cái Băng Lăng Thuật, một đòn đơn giản lại thể hiện rõ nội tình mạnh mẽ cùng kinhnghiệm chiến đấu phong phú của Vu Sĩ thượng phẩm như Vũ.Thực Cốt Lang ư hử một tiếng, nhả tay của Dương Khai ra.

Dương Khai bước lên, hai đấmvung lên, liền đập chết nó.

Hít vào một hơi, Dương Khai toát ra biểu tình khinh thường.– Ngươi bị cắn, mau giải độc! Vũ vội bước lên, không kịp hỏi Dương Khai làm sao sáng tạokỳ tích, đã vội nhắc nhở.

Nhưng nói xong, nàng lại ngẩn ngơ, bởi vì cánh tay phải bị cắn của Dương Khai lại nguyên vẹn như không.Sao lại thế này, rõ ràng là nàng thấy hắn bị cắn, với lực lượng khủng bố của Thực Cốt Lang,làm sao hắn chống đỡ nổi? Nghĩ kỹ lại, tiếng rắc kia vang lên không giống tiếng xương gãy,mà là… âm thanh của khiên Vu thuật bị cắn vỡ.Thì ra là thế! Nhất định là trong nháy mắt bị cắn, hắn bỏ thêm một cái khiên Vu thuật chobản thân, tốc độ phản ứng thật nhanh!– Đừng qua đây! Dương Khai chợt quát lên, trong mắt lóe lên tia sáng hưng phấn, nhìn sâuvào trong khe núi, liếm môi nói: – Còn một tên bự con nữa.– Cái gì? Vũ không rõ ràng, vô tình liếc qua nhìn bên đó, lập tức cảm giác cả người rét run,tay chân lạnh băng, thất thanh hô lên: – Thực Cốt Lang Vương!Bên kia, một con Thực Cốt Lang hình thể còn lớn hơn một vòng so với đám vừa rồi đangbước về phía bên này, khí tức mạnh mẽ làm cho Vũ cũng khó thở.Sao lại có Thực Cốt Lang Vương ở chỗ này? Sói là động vật quần cư, mặc kệ dã thú hay Manthú đều như vậy, dù nói chỗ này có 6 con Thực Cốt Lang tụ tập, nhưng quy mô như vậy cănbản không đủ để sinh ra Lang Vương!Nhưng Vũ nhanh chóng hiểu được, bởi vì con Thực Cốt Lang Vương này có vẻ như bị trọngthương, trên người đầy vết thương lớn nhỏ, nhìn miệng vết thương, có lẽ là trong 1 thánggần đây.

Lang Vương này, bởi vì thua trận chiến trong tộc đàn, mới bị đày tới đây.Lang Vương bị đánh bại, sẽ không còn là vua của tộc đàn, sẽ bị Lang Vương trẻ khỏe hơnthay thế.

Nhưng như vậy vẫn là tồn tại mà Vu Sĩ không thể chống đỡ, Thực Cốt Lang Vương,đó là Man thú hùng mạnh sánh ngang với Vu Sư! Dù cho nó trọng thương chưa khỏi, nhưng vẫn còn oai phong.– Chạy mau! Vũ hét lớn với Dương Khai, trong lòng hết sức hối hận vừa rồi không lập tức rútlui.Nàng vốn muốn chạy, nhưng xoay người nhìn thấy kỳ tích xảy ra, liền không nhịn đượcchạy trở về, ai biết một bước này liền rơi vào bùn lầy.

Lần này thật sự xong rồi, đám ngườimình chỉ sợ đều sẽ chết ở chỗ này.Hiện tại nàng cũng không thể nào trách được Dương Khai nữa, chỉ tự trách mấy người mìnhđến đây không tra xét rõ tình hình, ngay cả một con Thực Cốt Lang Vương trốn ở đây cũngkhông phát giác ra.

Lang Vương uy áp cực mạnh, khủng bố như thực chất, Vũ cảm giácngười mình đang khẽ run lên.Đối mặt tồn tại khủng bố như thế, Vu Ngưu kia thần sắc lại trào phúng khinh thường, chỉthấy hắn duỗi tay duỗi chân, tiếng răng rắc truyền ra,làm người ta dở khóc dở cười.

Mà hành động này rõ ràng chọc giận Thực Cốt Lang Vương,há to miệng, một quả cầu độc xanh biếc bắn như mũi tên về phía Dương Khai.Dương Khai giơ tay, nhiệt độ không khí chợt tăng vọt, quả cầu lửa lớn bằng chậu rửa mặtbắn ra.Oành, quả cầu lửa cùng quả cầu độc đụng giữa không trung, phát ra tiếng vang dội, sau đólửa bay tung tóe, chất độc văng ra, rơi xuống đất phát ra tiếng xẻo xèo, tuyết bị ăn mònnhanh chóng tạo ra những lỗ lớn.Trong khi đám người Vũ sững sốt, Dương Khai thừa dịp Lang Vương chưa chuẩn bị, ngườilao tới triển khai vật lộn tay đôi với Lang Vương.Đám người Sương Tuyết Bộ nhìn ngây người.

Vũ cũng hai mắt đăm đăm.

Đây là Vu sao? Đâythật là Vu sao? Sao mà mặc kệ đối thủ nào, đều dũng mãnh xông lên như thế?Vừa nãy đối mặt 6 con Thực Cốt Lang như vậy, bây giờ đối mặt Thực Cốt Lang Vương cũngthế! Sao lại có Vu như thế được! Vũ cảm giác nhân sinh quan của mình sắp bị lật đổ, tu luyệnmấy chục năm cùng lý niệm kiên trì nháy mắt sụp đổ, nàng chưa từng nghĩ tới phương thứcchiến đấu của Vu lại có thể dã man tàn bạo như vậy, còn cao hơn một bậc so với nhữngdũng sĩ mạnh mẽ nhất bộ lạc.Có thể nhìn ra, kỹ xảo vật lộn cận chiến của Vu Ngưu vô cùng thuần thục, rõ ràng khôngphải lần đầu làm thế, mà hắn chẳng những có dũng khí cùng cẩn thận của dũng sĩ hùngmạnh nhất, còn có được bản lĩnh của Vu.

Khi vật lộn, các loại Vu thuật đơn giản thực dụngđều thuận tay mà làm, nhưng vào lúc mấu chốt lại phát huy tác dụng không tưởng, nhất thờiđánh khó phân cao thấp với Lang Vương ngang ngửa Vu Sư.– Đại nhân… chúng ta, giờ làm sao? Đã không phải lần đầu tộc nhânSương Tuyết Bộ hỏi Vũ điều này, chỉ là những gì trước mặt quả thậtvượt ngoài nhận thức của bọn họ, làm bọn họ mất hết sức phán đoán.Vũ chỉ do dự trong nháy mắt, liền quyết đoán: – Hỗ trợ!Dứt lời, nàng hát vang ngôn ngữ cổ xưa, bỏ thêm Thị Huyết Thuật, Khinh Doanh Thuật, CốtGiáp Thuật cho các dũng sĩ Man tộc, hình thể các chiến sĩ này đột nhiên phình to, hai mắt đỏsẫm, trong điên cuồng mà vẫn tỉnh táo, nhìn nhau, đều ngầm hiểu tới gần chiến trường.Vũ hít vào một hơi, khoát tay, một cây băng lăng lớn hiện ra.

Ở trong hoàn cạnh lạnh buốtnày, Vu thuật hệ băng của nàng được thiên địa ban ơn, uy lực càng mạnh thêm, thả ra càngdễ hơn.Vù, băng lăng to lớn run lên, biến mất như tia chớp, khi xuất hiện đã đánh trúng Thực CốtLang Vương đang quấn lấy Dương Khai, đâm vào thịt ba tấc.

Lang Vương gầm rú, ngườirung lên, liền chấn vỡ băng lăng.Lúc này, các chiến sĩ Man tộc từ hai bên bao bọc, ra sức vung vũ khí chém vào Lang Vương,mỗi một đòn uy lực mạnh mẽ.
 
Chương 2815: Sương Tuyết Thành


Nửa ngày sau, sự kiện kết thúc.

Vũ thở hổn hển, mặt hơi tái nhợt, không thể tin nổi nhìn thithể Thực Cốt Lang Vương nằm dưới đất.Trận chiến này, lại không tổn thất nhân viên nào.

Mấy tộc nhân của mình thậm chí chỉ bịthương nhẹ! Mà nguy nhân lớn nhất làm được đến thế, chính là Vu Ngưu da mỏng thịt mềmkia! Hắn một mình cuốn lấy Thực Cốt Lang Vương, khiến cho Lang Vương căn bản khôngthể rút ra, nàng dẫn các tộc nhân không ngừng tạo ra vết thương lên người nó, ác chiến nửangày, cuối cùng đánh chết nó!Gần như có thể nói, Lang Vương là bị mài từ từ đến chết.

Nhìn Vu Ngưu đang mò mẫm trongthi thể Lang Vương, tâm tình của Vũ có chút lộn xộn, đến giờ nàng vẫn còn không tin, thắnglợi này thần kỳ như thế.

Đây là Lang Vương sánh ngang Vu Sư đó, ngay cả bị trọng thương,đám người mình cũng không đối phó được.

Nhưng tới Vu Ngưu dùng đủ loại thủ đoạn nhỏ nhặtlại thành kỳ diệu, Lang Vương lại không có sức chống cự.Rốt cuộc hắn đã làm như thế nào? Từ đầu tới giờ, hắn cũng không thả ra Vu thuật lợi hại gì,thi triển ra Vu thuật thì đa số nàng cũng biết, nhưng tuyệt đối sẽ không có hiệu quả rõ ràngnhư hắn.– A, tìm được rồi! Dương Khai cười lớn, móc ra nội đan đẫm máu từ thi thể Lang Vương, cẩnthận chùi trong tuyết, cất đi như bảo bối.Sau đó hắn không quay đầu lại, đi thẳng tới chỗ 6 con Thực Cốt Lang khác, y như cũ, móc ra6 viên nội đan.Vũ bình ổn tâm tình, nháy mắt ra hiệu với tộc nhân, liền có một người đi đào Ngưng TuyếtHoa, còn Vũ đi thẳng đến chỗ Dương Khai, hỏi: – Ngưu đại nhân, ngươi rất cần nội đan sao? Dương Khai nhìn túi da phồng lên, không ngẩng đầu đáp: – Cần chứ!Hắn muốn nhanh chóng tích lũy lực lượng, nhất định phải dựa vào nội đan yêu thú.Vũ nói: – Dù ta không biết ngươi cần nhiều nội đan như vậy làm gì, nhưng có một chỗ, có lẽngươi sẽ thấy hứng thú.– Là chỗ nào? Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng.– Sương Tuyết Thành?Dương Khai nhướng mày: – Là thành trì Sương Tuyết Bộ các người?– Đúng thế.– Ở đó có rất nhiều nội đan sao?Vũ mỉm cười: – Sương Tuyết Thành là thành trì duy nhất ở Sương Tuyết Bộ, tụ tập 8 phầnVu của Sương Tuyết Bộ, cho dù Vu bộ lạc khác cũng sẽ thường xuyên xuất hiện trong Sương Tuyết Thành.

Nhất là mùa đông, chỉ có SươngTuyết Thành ta không bị mùa đông xâm lấn, mở ra cả ngày, ở trong thành mỗi ngày có giaodịch rất ớn, nội đan Man thú không phải hiếm gì ở đó, nội đan cao cấp hơn Thực Cốt LangVương cũng có, chỉ cần Ngưu đại nhân có thể lấy ra hàng hóa giá trị không chênh lệch baonhiêu, ta tin các Vu khác chắc chắn sẵn lòng trao đổi với ngươi.– À? Dương Khai vuốt cằm, động lòng không thôi.Nếu nói Sương Tuyết Thành thật sự tốt như Vũ nói, vậy hắn quả thật phải đi xem thử, ít ratốc độ thu hoạch nội đan còn nhanh hơn là tìm kiếm Man thú trong La Bạch Sơn này.

Đươngnhiên, trong tay hắn không có gì để trao đổi.– Thế nào? Có muốn đi xem thử? Vũ thừa dịp thổi lửa, nhìn ra Dương Khai đã có hứng thú.

- Vũ đại nhân nhiệt tình, ta từ chối thì bất kính.

Dương Khai cười hì hì.Vũ gật đầu: – Vậy đợi một lát chúng ta cùng lên đường.Lúc này, chiến sĩ Man tộc đào ra Ngưng Tuyết Hoa đã trở lại, nhỏ giọng nói với Vũ, nàng liềnnhìn sang Dương Khai: – Ngưu đại nhân, thi thể những con Man thú này…– Các người tùy tiện xử lý đi.– Vậy cám ơn! Vũ nói rồi, mới gọi tộc nhân xử lý thi thể những con Thực Cốt Lang.Nếu Vu có thể dùng thịt Man thú thời gian dài, sẽ có thể tăng lên thực lực, cho nên dù choVũ cũng là Vu Sĩ thượng phẩm, cũng không nỡ bỏ lại nhiều thi thể Man thú như thế ở chỗnày, thật là lãng phí của trời, nhất là thi thể Thực Cốt Lang Vương, đây chính là thức ăn đạibổ đối với cả Đại Vu Sư.

Mà còn Vu Ngưu, lại chỉ lấy nội đan, không cần thịt thú, Vũ hoàn toàn không biếthắn suy nghĩ thế nào.Tuy rằng giá trị nội đan khá cao, nhưng cách dùng thường thấy là pha rượu để uống.

Cónhững Dược sư có thể dùng nội đan Man thú chế ra dược phẩm, nhưng mà nhìn Vu Ngưunày thế nào cũng không giống một vị Dược sư.Các chiến sĩ Man tộc tự nhiên không phải lần đầu tiên xử lý thi thể yêu thú, tay nghề thànhthạo, không quá một nén nhang, 6 con Thực Cốt Lang cộng thêm một con Lang Vương đã bịxử lý gọn gàng.

7 tấm da sói, cộng thêm phần thịt mềm ngon nhất trên người chúng, mỗingười khiêng vác, thu hoạch trở về.Xử lý ổn thỏa xong, mọi người liền xuất phát.

Sương Tuyết Thành không gần La Bạch Sơn,dù chạy hết tốc lực, ít nhất cũng phải tốn 3 ngày, còn là Vũ bỏ thêm Thần Hành Thuật cho mọi người, nếu không, tốc độ sẽ càng chậm hơn.Nửa đường, Dương Khai tới xin Vũ chỉ giáo, tự nhiên vừa học liền biết Thần Hành Thuật,làm Vũ chấn động vì ngộ tính của hắn.3 ngày sau, một cái bóng to lớn xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Các chiến sĩ Mantộc kể cả Vũ, đều không khỏi toát ra mỉm cười từ đáy lòng.– Ngưu đại nhân, đã đến Sương Tuyết Thành! Vũ chỉ về phía trước.Dương Khai vận đủ thị lực nhìn ra, không khỏi ngạc nhiên.

Đây là lần đầu hắn đến thành trìMan tộc thượng cổ, nhưng nhìn thấy, lại không giống như trong tưởng tượng của mình.

Hắnvốn tưởng là thành trì thì ít ra cũng phải có hình dáng thành trì, nhưng bên đó không cóbóng dáng thành trì, mà là một cây to che trời, đứng ở chân trời, ngay cả khoảng cách cựcxa, Dương Khai vẫn cảm nhận được hoành tráng của nó.Cây to che trời phủ đất, cao tận trên mây, thật khó tưởng tượng nó cao lớn thế nào.

Còn bêndưới tán cây như vòm trời của cây to này, những công trình lộn xộn xây dựng dưới đất,giống một bàn cờ bị lật tung.

Mơ hồ có thể thấy không ít người đang hoạt động trong đó.– Đây là Sương Tuyết Thành? Dương Khai quay lại nhìn Vũ.Vũ mỉm cười: – Đúng vậy, đây là Sương Tuyết Thành! Cũng là căn cơ của Sương Tuyết Bộchúng ta, có thấy Trường Thanh Thần Thụ kia không?Đó là Thanh đại nhân, cũng là Thần thủ hộ che chở Sương Tuyết Bộ chúng ta.– Thanh đại nhân… Khóe miệng Dương Khai co rút.

– Ý ngươi nói là, cây đó… là sống? Nếu làsống, vậy còn không phải là thụ yêu sao, nhưng mà thụ yêu lớn như thế, thật là khó gặp.Vũ nghiêm mặt lại, nói: – Thanh đại nhân đã trải qua vạn năm, bất tử bất diệt, Ngưu đạinhân nếu vào Sương Tuyết Thành, nhớ kỹ không được khinh nhờn Thanh đại nhân!Bất tử bất diệt, vậy không phải Bất Lão Thụ sao.

Nhưng Bất Lão Thụ của mình so vớiTrường Thanh Thần Thụ này, quả thật là cháu chắt với tổ tông mà.

Nhưng mà Vũ nghiêmtúc dặn dò, Dương Khai cũng ý thức được Trường Thanh Thần Thụ có địa vị tối cao tronglòng người Sương Tuyết Bộ, liền gật đầu: – Ta hiểu.Vũ lại mỉm cười, nói: – Ngưu đại nhân cũng không cần quá lo lắng, Thanh đại nhân bao dungvạn vật, chỉ cần ngươi không cố ý khinh nhờn ngài ấy, tộc nhân của ta sẽ không làm khóngươi.Nói rồi, mấy người dần tới gần Sương Tuyết Thành, nhìn gần, Trường Thanh Thần Thụ làmngười ta càng rung động mạnh.

Toàn bộ Sương Tuyết Thành không có tường thành cùngtrận pháp bảo vệ như đời sau,nhưng tán cây to lớn bao phủ kín trong vòng mấy trăm dặm, các tộc nhân Sương Tuyết Bộ đời đời sinh tồn dưới tán cây bảo hộ.

Dù là mùa đông, nhưng bên trong Sương Tuyết Thành không một chút tuyết đọng, mà lại tràn ngập ý xuân.Nửa canh giờ sau, khi Dương Khai cùng Vũ đến cạnh Sương Tuyết Thành, chợt cảm nhậnđược một cỗ thần niệm mạnh mẽ quét qua người mình, thoáng cái cả người Dương Khaicăng cứng, cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng lại không phát hiện gì.Vũ nói: – Ngưu đại nhân đừng căng thẳng, bất cứ người nào đi vào Sương Tuyết Thành,Thanh đại nhân đều sẽ kiểm duyệt một lần, nếu đối phương có địch ý với Sương Tuyết Bộ,sẽ lập tức bị trục xuất.Dương Khai thở dài: – Thanh đại nhân thật là lợi hại.

Đây không phải lời nịnh nọt, mà là thậtlòng, đạo thần niệm vừa rồi còn vượt qua cả hắn ở thời kỳ đỉnh cao, đủ thấy được thụ yêu này quả thật là cường giả vô song!Vũ nói: – Đương nhiên, Thanh đại nhân là Thần thủ hộ Sương Tuyết Bộ chúng ta, vạn nămqua vẫn luôn bảo hộ, chỉ là đáng tiếc…– Đáng tiếc thế nào?Vũ ảm đạm nói: – Nghe nói từ mấy ngàn năm trước, Thanh đại nhân đã chìm vào ngủ say,hiện tại cũng không ai gọi tỉnh lại được.– Vậy vừa rồi… Dương Khai khó hiểu, nếu ngủ say, vậy thần niệm vừa rồi là chuyện gì?Vũ mỉm cười: – Cho dù đang trong ngủ say, Thanh đại nhân vẫn có năng lực phân biệt kẻđịch.Cái này không phải hoang đường sao… Dương Khai thầm nghĩ nếu mình đang trong bếquan, trừ khi có cảm ứng với nguy cơ sống chết, còn lại sẽ không thể cảm giác được chuyện gì khác, vị Trường Thanh Thần Thụ này dù có lợi hạicỡ nào, cũng không thể làm được tới mức này.

Nhưng người ta nói là phải, Dương Khai cũngkhông giải thích.Trong lúc nói, mấy người đã vào Sương Tuyết Thành, các chiến sĩ Man tộc trải qua đi lại mỏimệt thời gian dài, hiện tại cuối cùng trở về an toàn, đều có vẻ hưng phấn, thần sắc toát ramột chút vinh quang.

Dương Khai đứng trong Sương Tuyết Thành, lại sinh ra cảm giác lâungày không gặp.

Bên tai truyền tới tiếng la lớn cùng cò kè trả giá, làm hắn thoáng sinh ra ảogiác trở về Tinh Giới.– Ngưu đại nhân, cám ơn ngươi hỗ trợ ở La Bạch Sơn, chúng ta chia tay ở đây, ta còn phải đigặp Vu Sư đại nhân, nộp lên vật phẩm nhiệm vụ lần này.

Vũ quay lại nói với Dương Khai.– Ngươi cứ làm việc, không cần để ý tới ta.

Dương Khai gật đầu.Vũ liền đưa tay với một chiến sĩ Man tộc bên cạnh, người này liền lấy ra một cái túi nướcđưa cho nàng, Vũ cầm lấy, chuyển đưa lại cho Dương Khai:– Cầm cái này, tưới lên rễ của Thanh đại nhân, ngươi sẽ có được một chỗ ở.Dương Khai nhướng mày, hắn nhận ra túi nước này, lúc ở La Bạch Sơn các chiến sĩ Man tộcxử lý thi thể yêu thú, chính là dùng túi nước này để chứa máu yêu thú.

Lúc đó hắn cònkhông rõ mấy người Vũ lấy máu yêu thú làm gì, nhưng giờ xem ra, nó còn có tác dụng khác.
 
Chương 2816: Cơ hội tới rồi


Vũ dẫn các chiến sĩ Man tộc Sương Tuyết Bộ đi về phía tòa nhà cao to, Dương Khai đứngtrong Sương Tuyết Thành, trầm ngâm một hồi, cũng không vội đi tìm chỗ ở theo như Vũ chỉ dẫn, mà bắt đầu dạo quanh Sương Tuyết Thành rộnglớn náo nhiệt, vừa đi vừa xem xét.Sở dĩ hắn đồng ý tới Sương Tuyết Thành, đơn giản là muốn mau thu được nội đan để tuluyện.

Nhưng giờ trên người hắn không có thứ gì, ngoài 7 viên nội đan Thực Cốt Lang ra,cũng chỉ có một túi máu sói.

Nhưng thứ nào cũng là thứ bắt buộc, cho nên Dương Khaimuốn thăm dò giá thị trường nơi này, rối mới tính toán tiếp.Hắn tin tưởng với bản lĩnh của mình, dù cho khởi đầu rất thấp, cũng sẽ nhanh chóng dùngưu thế của mình tạo thành hiệu quả lăn qua cầu tuyết.Một đường vừa đi vừa xem, Dương Khai có vẻ khác lạ ở thành trì Man tộc khắp nơi, khôngcó gì, thân hình của hắn quá yếu ớt, không có một chút cảm giác Man tộc.

Cho nên mặc kệhắn đi tới đâu, đều dẫn tới ánh mắt kỳ dị khinh bỉ của các Man tộc.Dương Khai đã sớm quen chuyện này, dường như mỗi một Man tộc vừa gặp đều sẽ dùngánh mắt này nhìn hắn.Sương Tuyết Thành thật sự phồn hoa, dù so với những thành trì lớn đời sau cũng khôngkém, trong nhà cửa lộn xộn, vô số quầy hàng cùng hàng hóa, Vu bộ lạc khác nhau tụ tập,Dương Khai là Vu Sĩ hạ phẩm nho nhỏ hoàn toàn không trồi lên được.

Căn cứ kiến thứctrưởng thôn dạy cho trước khi lên đường, Dương Khai lần lượt phân biệt xuất thân cùng lailịch các Vu này.Trời nam biển bắc, hội tụ một nơi, tình cảnh như vậy rất khó gặp.

Cũng chỉ có mùa đông,Sương Tuyết Thành mới có cảnh tượng này.

Bởi vì vào mùa đông, các thành trì những bộlạc khác không có điều kiện trời ban như Sương Tuyết Thành, nơi này có Trường ThanhThần Thụ bảo hộ, dù cho mùa đông giá lạnh, nơi này vẫn tràn ngập khí xuân.Những thành trì bộ lạc khác thì không tốt lành như thế, tự nhiên thu hút rất nhiều Vu đếnđây tụ tập trao đổi.

Đợi ngày đông trôi qua, các Vu đường xa đến đây đều sẽ trở về bộ lạcthành trì của mình.

Cho nên mùa đông hàng năm, Sương Tuyết Thành là thành trì phồn hoanhất.Dương Khai không ngừng dừng lại ở mỗi một quầy hàng, kiểm tra hàng hóa ở đó, cũng cò kètrả giá với chủ quầy.

Ngoài dự liệu của hắn, vốn tưởng là ở thời đại thượng cổ, phương thứcgiao dịch hẳn là dùng vật đổi vật mới đúng, nhưng kiểm tra một phen, hắn phát hiện mìnhsai hoàn toàn.Trong Sương Tuyết Thành này cũng có tiền riêng… một loại như lá xanh, được gọi là thanhtệ.Thôn trưởng không có thông tin về thanh tệ, bởi vậy Dương Khai suy đoán đây là đặc sắcriêng của Sương Tuyết Thành.

Thanh tệ không có tác dụng tu luyện, nghe nói là lá rụng củaTrường Thanh Thần Thụ, không mục không nát, chỉ có thể dùng làm giao dịch, cũng chỉ giới hạn trong Sương Tuyết Thành.Tuy nhiên như vậy là đủ rồi, có một vật ngang giá như tiền, có tác dụng rất lớn đối với lưuthông vật tư.

Giao dịch Sương Tuyết Thành cả ngày không nghỉ, Dương Khai đi một hơi 3ngày, không ngừng chút nào, trong lòng đã có kế hoạch ban đầu.3 ngày sau, hắn mới đi lên Trường Thanh Thần Thụ, lấy ra túi nước Vũ đưa cho, đổ ra máusói, tưới lên rễ Trường Thanh Thần Thụ.

Máu đỏ sẫm tưới xuống đất, nhanh chóng bị hấpthu hết, không sót một giọt, sau đó một đoàn ánh sáng xanh bắn ra từ tán cây, ngay ngườiDương Khai.Đồng thời, một cỗ lực lượng dẫn dắt không rõ dẫn đường cho Dương Khai, như có bàn tayvô hình từ từ nâng hắn lên cao.Lên chừng mười mấy trượng, lực nâng đó mới ổn định, ở trước mặt Dương Khai là một cáihốc cây vừa phải, sạch sẽ thoải mái.

Đây là chỗ ở của hắn trong vòng 30 ngày tương lai.

Người ngoài muốn tìm chỗ ở trong Sương Tuyết Thành, có 2 cách.Một là đến chỗ tương tự khách sạn, nhưng mà phải trả thanh tệ.

Còn kiểu thứ hai, là giốngnhư Dương Khai, dùng máu yêu thú tưới trên rễ Trường Thanh Thần Thụ, Trường ThanhThần Thụ sẽ chọn cho người tưới một hốc cây để gửi thân.Hốc cây như thế có vô số kể trên người Trường Thanh Thần Thụ cao tận mây xanh, mỗi mộthốc cây đều là chỗ ở tự nhiên, được Trường Thanh Thần Thụ bảo hộ, mặc kệ làm gì ở trongcũng sẽ không bị người khác quấy nhiễu.Hốc cây không lớn, miễn cưỡng đủ cho 3 người ở, nhưng đối với Dương Khai thì thế là đủrồi.

Hoàn cảnh bên trong rất thoải mái, Dương Khai ngồi xuống, vừa tu luyện vừa hoànthiện kế hoạch trong đầu.Ngày hôm sau, hắn rời hốc cây, Trường Thanh Thần Thụ dẫn đường từ từ xuống đất, sau đóliền đi thẳng.Không lâu sau, Dương Khai đến một chỗ cửa hàng chuyên thu mua nội đan, bán ra toàn bộ 7viên nội đan trong tay.

Một lát sau, Dương Khai xách theo một túi thanh tệ rời cửa hàng, đivào trong đám đông.Sau 1 nén nhang, trải qua một phen cò kè trả giá, Dương Khai thỏa thuận được với một chủquầy xa lạ, tốn 50 thanh tệ quét hết dược thảo trên quầy của hắn, chủ quầy này hớn hở ramặt, cảm thấy gặp được khách sộp, tràn đầy nhiệt tình gói gém dược thảo cho Dương Khai.Lại một hồi, cảnh tượng như thể xảy ra ở một quầy khác.Không bao lâu, thanh tệ trong tay Dương Khai đã bị tiêu sạch, nhưng mà đổi lại một đốnglớn thảo dược thường gặp có giá trị không cao.

Hắn trở về hốc cây, lấy ra tất cả thảo dược.Không cần kiểm tra kỹ, thuận tay lấy ra mấy gốc thảo dược, trên tay Dương Khai bùng lên ngọn lửa sáng ngời ấm áp, ném thảo dược vào lửa, tập trung luyện chế.Cũng ít ỏi giống như luyện đan sư tôn quý ngày sau, ở thời đại thượng cổ, địa vị cùng sốlượng Dược sư cũng như vậy.Mỗi một Dược sư, đều là nhân tài hiếm có của bộ lạc, mà mỗi một Dược sư của bộ lạc đềuchỉ pha chế dược phẩm cho tộc nhân của mình.

Thời đại này, võ đạo chưa thịnh hành, thuậtluyện đan cũng đang trong quá trình mơ hồ tìm kiếm, các Dược sư pha chế dược phẩm vừađơn giản lại thô sơ, cũng không có quá nhiều chú ý, chỉ trộn lẫn các loại dược thảo, pha chếđơn giản, hoàn toàn không phát huy ra công hiệu của dược liệu.Dương Khai là Đế đan sư, dù cho tu vi bị phong ấn, thậm chí không thể vận dụng thần niệm,với thủ đoạn hiện tại, hắn tùy tiện luyện chế chút thứ, cũng không kém hơn những Dược sưbộ lạc lớn.Mà luyện chế ra dược phẩm, chính là đường phát tài của hắn, cũng là khởi điểm để lăn quảcầu tuyết.

Thời đại khác biệt, hắn không dám làm quá mức kinh hãi thế tục, huống gì hiệntại thực lực của hắn giảm xuống, không có khả năng làm đến hoàn mỹ trong quá trình luyệnchế.Ngay cả như thế, hắn luyện chế phân phối ra cũng là thể hiện tích lũy kiến thức mấy vạnnăm, Dược sư đương thời hoàn toàn không thể sánh bằng.

Nửa ngày sau, tiêu hao hết dượcliệu, Dương Khai có thêm một đống chai lọ.Thời đại này, bình ngọc dùng để chứa đan dược rất hiếm, tuy nhiên Dương Khai cũng khôngquá nghiêm khắc, hiện tại cũng không phải luyện chế ra đan dược, mà là một loại như hồtương, dùng bình đá để chứa cũng không sao.

Dọn dẹp một chút, Dương Khai lại rời hốc cây.Vùng phồn hoa nhất Sương Tuyết Thành, dòng người như thủy triều qua lại, Dương Khaingồi xuống một góc, bày ra những gì mình luyện chế, lại lấy một tấm gỗ, dùng ngón tay như kiếm, viết một chữ lớn như rồng bay phượngmúa, cắm ở bên cạnh, rồi làm như thanh cao, nhắm mắt điều tức.Một chủ quầy bên cạnh liếc Dương Khai, lại nhìn một chữ Dược thật to trên tấm gỗ, khôngkhỏi bật cười.

Còn có loại thuốc đen như bùn này sao? Hắn thật cho rằng mình là Dược sư?Dược sư trước nay đều tôn quý, làm sao có thể lưu lạc đến mức chạy ra đây bày quầy?Nếu không phải trên người kẻ này truyền ra khí tức của Vu, chủ quầy còn cảm thấy kẻ nàyvốn không phải Man tộc.

Trừ khi Man Thần giáng xuống kỳ tích, bằng không những thứ nàyhoàn toàn không thể nào bán ra được.Sự thật đúng như hắn đoán, 2 ngày liên tục, quầy hàng của Dương Khai không hề có ngườihỏi tới, chỗ này dù là khu phồn hoa, dòng người không ngớt, nhưng mỗi người đi ngang qua quầy hàng của Dương Khai đều chỉ liếc nhữngthứ như hồ tương kia liền bỏ đi.Tuy nhiên Dương Khai vẫn ngồi yên như thường, không vội không nóng, làm cho hàng xómnhư hắn cũng phải bội phục định lực này.

2 ngày sau, hàng hóa của hắn cũng bán hết, sắpphải dọn quầy.Có lẽ vì đồng tình, chủ quầy này không nhịn được nói: – Ngươi thế này không bán được đồđâu.Dương Khai thế mới mở mắt nhìn hắn, mỉm cười nói: – Vậy theo ý ngươi, phải bán thế nào?Chủ quầy nói: – Ít ra ngươi cũng phải la to mấy tiếng, dù những dược phẩm này nhìn khôngra gì, nhưng ngươi lớn tiếng hét hò, ít ra cũng có người ghé thăm.– Rượu thơm không sợ ngõ sâu, của ta là thuốc hay, dù không quảng bá cũng sẽ có người tớimua.Chủ quầy này bĩu môi, rõ ràng không đồng ý cách nói này, nhưng nghe cũng có lý, hắn gậtđầu: – Trừ khi xảy ra kỳ tích, bằng không cả đời ngươi cũng không bán được.Dương Khai mỉm cười nói: – Không cần kỳ tích gì, chỉ cần một cơ hội mà thôi… À, cơ hội tớirồi!Nói rồi, ánh mắt Dương Khai chợt sáng ngời.

Chủ quầy kế bên ngạc nhiên, nhìn theo, chỉthấy có mấy người Sương Tuyết Bộ đang dìu nhau đi tới, nhìn cả người họ đẫm máu, xem ralà vừa trải qua đại chiến, hơn nữa tuyệt đối là đại chiến gian khổ.

Bởi vì mỗi người đều đầyvết thương lớn nhỏ, người dẫn đầu có vết rạch dài một tấc trên bụng, máu thị lộn ra, nhìnrất khủng bố.Cái này là cơ hội gì? Chủ quầy kế bên có chút không rõ.

Đang khó hiểu, các chiến sĩ Man tộcnày đã đi ngang qua trước mặt.Đúng lúc này, Dương Khai chợt híp mắt cười, lên tiếng: – Các vị tráng sĩ xin dừng bước, tathấy các vị trán no đủ, khí huyết tận trời, có chút duyên phận với bổn Vu, hiện bổn Vu cómột vật đưa tặng, mong các vị tráng sĩ thu nhận!
 
Chương 2817: Vô cùng sỉ nhục


Luyện đan chế thuốc là nghề gốc của Dương Khai, cho nên nếu muốn ở trong hoàn cảnh xalạ lại thêm tiền bạc có hạn mà kiếm đủ thứ cần thiết, vậy luyện đan chế thuốc chính là lựachọn tốt nhất.Sương Tuyết Thành, mấy chiến sĩ Man tộc cả người bị thương dừngbước, người dẫn đầu nhìn xung quanh, mới nhìn lại Dương Khai, mặtđầy sát khí nói: – Ngươi… đang nói chuyện với chúng ta?Dương Khai tươi cười đầy mặt, cả người vô hại: – Đúng thế!Chiến sĩ Man tộc kia nhíu mày, dù người này vừa rồi nói này nói nó, mình nghe đến mơ mơhồ hồ, nhưng một câu cuối cùng lại quá đơn giản.

Người này có đồ tặng mình! Cho không dùkhông có lý nào lại bỏ qua, nhưng nhìn thần thái của người này, chiến sĩ Man tộc liền có cảmgiác không tín nhiệm, lắc đầu, xoay người muốn đi.Dương Khai vội nói: – Vị tráng sĩ này chậm đã.– Rốt cuộc có chuyện gì? Người này có phần khó chịu.Dương Khai nói: – Tráng sĩ bị thương không nhẹ, bổn Vu vừa lúc có chút thuốc chữa thương,sẵn sàng tặng cho tráng sĩ dùng trị thương! Nói rồi, chỉ ra một cái.Người này trừng mắt, nhìn mấy cái bình đá, cau mày nói: – Quầy của ngươi bán… cũng gọi làthuốc?– Không thể giả được! Chiến sĩ Man tộc này cười xì, tràn đầy khinh thường.Chủ quầy kế bên cũng có chút nhìn không nổi, dọn dẹp quầy hàng của mình chuẩn bị rờikhỏi đây, miễn cho xem tiếp làm bẩn mắt mình.– Thử xem cũng không mất mát gì, dù sao không cần tiền, nếu có hiệu quả thì tốt, nếu khônghiệu quả….

Các người có thể đập phá quầy hàng của ta.

Dương Khai cười hì hì nói.– Cái này thật là thuốc? Chiến sĩ Man tộc này thấy Dương Khai nói thật sự, không phải tùytiện nói bậy, liền trở nên tò mò.– Thuốc chữa thương tốt nhất!– Nếu không hiệu quả, ta thật đập phá quầy của ngươi!Dù đối phương tự xưng là Vu, nhưng chiến sĩ Man tộc này không quan tâm, nơi này làSương Tuyết Thành, bọn họ là tộc nhân Sương Tuyết Bộ,bên ngoài nếu không tuân thủ quy củ, chọc tới đầu bọn họ, vậy họ cũng sẽ không nương tay.– Vậy còn do dự cái gì, mau thử đi! Dương Khai lớn tiếng hô lên.Chiến sĩ Man tộc này gật đầu, ngồi xuống trước mặt Dương Khai, mùi tanh ập vào mặt, làmhắn không khỏi nhíu mày, có chút chần chờ, không biết có thể thử cái thứ đáng nghi này không.Dương Khai ân cần khuyên bảo: – Thuốc đắng dã tật, dù mùi thuốc của ta rất khó ngửi,nhưng hiệu quả tuyệt không nói hết.– Chỉ mong như ngươi nói.Chiến sĩ Man tộc nói rồi, thần sắc kiên quyết, hạ quyết tâm lớn, ngón tay quẹt một chúttương hồ ra bình đá, theo Dương Khai hướng dẫn, cẩn thận bôi đều lên miệng vết thươngcủa mình.

Miệng vết thương dài đến ba tấc, thịt lộn ra, thương thế này cũng không quá nghiêm trọng đối với Man tộc, nhưng nếu mặc kệ không chăm sóc thì sẽ rất rắc rối.Bôi lên tương hồ tanh hôi, chiến sĩ Man tộc này liền nhướng mày, toát ra thần sắc bất ngờ.Mấy đồng bạn của hắn cũng nhìn sang, muốn biết thuốc này có hiệu quả hay không.Cảm giác mát lạnh tỏa ra ở bụng, đau đớn giảm bớt, sau đó chiến sĩ Man tộc này cả kinh hôlên, cảm giác được gì, vội cúi đầu nhìn xuống, con mắt liền trợn tròn.

Chỉ thấy vết thương ởbụng, thịt đang co bóp, sau một hồi, miệng vết thương mọc ra tia thịt, thịt chỗ đó bắt đầukhép lại thấy rõ bằng mắt thường, rồi kết vảy…Các đồng bạn của hắn cũng phát hiện điều này, đồng loạt hô lên, không thể tin nổi nhìn vếtthương biến hóa.

Chủ quầy kế bên đang dọn dẹp chuẩn bị bỏ đi, lúc này cũng ngây dại, mởto mắt, hận không thể trừng lọt tròng ra, dán lên bụng đối phương nhìn cho rõ ràng.Biểu hiện khác thường của mấy người nhanh chóng thu hút những người đi ngang qua, đợihiểu được có chuyện gì, đều tò mò nhìn vết thương biến đổi.

Sau nửa canh giờ, chiến sĩ Mantộc thử thuốc quẹt qua bụng, cặn thuốc cũng máu khô tróc ra, một vết thương dài 3 tấc hiệnra trước mắt mọi người, dù còn chưa khỏi hẳn, nhưng hiệu quả thần kỳ như thế cũng làmngười ta than thở.Nên biết, nửa canh giờ trước, vết thương của hắn vẫn còn rất dọa người.– Thật có tác dụng! Chiến sĩ thử thuốc ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Dương Khai, trànđầy sùng bái cảm kích.Dương Khai cười mà không nói.

Dược phẩm do hắn luyện chế ra dĩ nhiên dùng tốt, nhưngcũng chỉ giới hạn đối với Man tộc thân thể rắn chắc, khí huyết tràn đầy.

Nếu là võ giả đờisau, hiệu quả tuyệt đối không tốt như thế.Bởi vì công hiệu của dược phẩm này, phần lớn là kích thích vết thương tuôn trào khí huyết,tăng nhanh tốc độ tự lành mà thôi, cũng chỉ có Man tộc thượng cổ mới dùng thuốc chữathương này đạt đến hiệu quả tức thời như vậy.– Ngài là Dược sư? Chiến sĩ Man tộc kia hỏi.– Tạm thời xem như vậy.Người xung quanh nghe thế, đều thu hồi biểu tình khinh thường, mặc kệ hình thể củaDương Khai nhìn yếu ớt thế nào, nếu là Dược sư, vậy là tồn tại đáng tôn kính.Dương Khai ngẩng đầu, nhìn đám đông vây kín xung quanh, mỉm cười nói: – Các vị dũng sĩthường xảy ra chiến đấu, nếu ở bên ngoài gặp kẻ địch mà bị thương, nhất định sẽ ảnhhưởng tới sức chiến đấu, nhưng nếu mang theo bên mình thánh dược trị thương của bổnVu, vậy có thể không cần lo trước lo sau.

Thuốc chữa thương của bổn Vu, thuốc đến thương trừ, có thể làm các vị khỏe mạnh như voi trong chớp mắt.

Lần này bổn Vu mới đến SươngTuyết Thành, liền kết thiện duyên với mọi người, bán rẻ cho các vị.Nếu là trước khi chiến sĩ Man tộc thử thuốc, tự nhiên sẽ không có người quan tâm những lờiDương Khai nói, nhưng sau khi tận mắt thấy cảnh tượng như kỳ tích này, đã không còn aihoài nghi hiệu quả của thuốc chữa thương này.Vị Dược sư này nói phải, các chiến sĩ Man tộc đi lại bên ngoại bị thương mà chuyện rất rắcrối, dù nói mọi người đều biết ít nhiều kiến thức chữa thương, nhưng làm sao hơn đượcthuốc chữa thương của người ta? Nếu có thể mang theo mình một chút, có thể trị thương ởbất cứ chỗ nào, hơn nữa hiệu quả trị thương tốt thần kỳ.– Bán thế nào? Lúc này liền có người hỏi.– 1 phần 10 thanh tệ! Dương Khai sớm đoán trước, lập tức báo giá.

10 thanh tệ, giá này không cao không thấp, bất cứ chiến sĩ Man tộc trưởng thành nào cũnggánh nổi, cũng có thể làm tối đa hóa lợi ích cho Dương Khai.

Quả nhiên, vừa dứt lời, lập tứccó vô số người hét lên: – Ta mua một phần!Nhìn tràn ngập đầu người phía trước, Dương Khai nhếch miệng cười, toàn là tiền đây mà.Mấy bình thuốc lớn, không tới một nén nhang liền bán sạch, người mua được tự nhiênmừng rỡ không thôi, không cướp được thì đấm ngực dậm chân, ảo não vô cùng.Dương Khai dọn quầy, cười hì hì nói: – Dược phẩm hôm nay đã bán hết, các vị còn muốnmua, ngày mai đến sớm! Quay người bước đi, chủ quầy kế bên hâm mộ nhìn bóng lưng củahắn, cảm giác bóng dáng này thật là cao thâm khó lường….Một lần bán thuốc, làm gia tài của Dương Khai tăng gấp 10 lần, cũng như mấy ngày trước,hắn dùng toàn bộ thanh tệ điên cuồng quét hàng trong Sương Tuyết Thành, sau đó về hốccây luyện chế dược phẩm.Đến hôm sau Dương Khai đi ra bày quầy, chỉ thấy trước quầy cũ đã tụ tập vô số khách hàng.Có những người hôm qua không mua được, cũng có người nghe tin mà tới.Sương Tuyết Thành xuất hiện một vị Dược sư thần kỳ, pha chế dược phẩm có thể làm ngoạithương khỏi nhanh, tin tức này một đêm truyền khắp Sương Tuyết Thành, hơn nữa cũngđược nhiều vị chiến sĩ Man tộc Sương Tuyết Bộ làm chứng.Người thời đại này còn tương đối đơn giản, không có nhiều chuyện lừa lọc, tin tức truyền bátự nhiên không thể nào làm giả được.

Cho nên hôm nay Dương Khai dọn ra dược phẩm gấp10 lần hôm qua, cũng chỉ nửa buổi liền bán hết, gia sản của hắn cũng như dự đoán, trở thành lăn quả cầu tuyết, có xu hướng ngày càng to ra.5 ngày liên tục như vậy, xu thế điên cuồng vẫn không hạ xuống.

Cục diện này làm DươngKhai mừng rỡ, hắn âm thầm tính toán gia sản, ước chừng thêm nửa tháng là có thể kết thúc.Đến lúc đó hắn sẽ có đủ thanh tệ mua nội đan, chỉ cần tăng cảnh giới Vu Sĩ hạ phẩm lên tớiVu Sư, như vậy khó khăn ban đầu sẽ không còn, tu luyện về sau sẽ là một đường bằngphẳng.Một ngày, Dương Khai vừa bán xong thuốc, đi trên đường phố Sương Tuyết Thành chuẩn bịmua sắm nguyên liệu, bỗng nhiên nhướng mày, bản năng cảm giác có chỗ không đúng, tayđặt lên hông, sắc mặt liền tối sầm.Túi da thú để chứa thanh tệ của mình, lại không thấy đâu.

Trong túi da thú này chứa thanhtệ bán thuốc hôm nay, hơn 1000 cái, thanh tệ đều được Dương Khai gửi trong hốc cây,không cần lo vấn đề an toàn.Có kẻ trộm? Má nó niên đại này cũng có kẻ trộm? Nếu không phải cảm giác trống rỗng trongtay làm Dương Khai hiểu được đó không phải ảo giác, hắn thật không thể tin nổi suy đoáncủa mình.Từ khi vào bí cảnh đến giờ, tiếp xúc Man tộc mặc kệ thiện ác, tốt xấu, đều là hạng người tâmtư đơn thuần, tính tình thẳng thắng, cho nên Dương Khai căn bản không ngờ ở chỗ này lạicó người trộm túi tiền của mình.

Nhất thời không quan sát, không ngờ lại lật thuyền trongcống rãnh.

Vô cùng sỉ nhục!Đường đường Đế Tôn Cảnh lại bị kẻ khác thần không biết quỷ không hay trộm mất túi tiền,sỉ nhục như vậy dốc hết biển hồ cũng không rửa sạch.

Dương Khai biến sắc, ánh mắt quét qua đoàn người đi lại, nhanh chóng khóa chặt mộtngười cao to đi trong đám đông, người Man tộc đều ăn mặc đơn giản, nam nữ đều thế.Nhưng người này lại bao bọc kín mít cả người, sơ hở lớn như thế, Dương Khai tự nhiên nhìnra được.Khẽ hừ một tiếng, Dương Khai không có ý kinh động người khác, người lóe lên lén đi theosau người này.

Người kia cũng rất cảnh giác, vòng vèo trong đám đông, hoàn toàn không điđường bình thường, chừng nửa canh giờ sau, mới quẹo vào một góc vắng người.
 
Chương 2818: Điệp


Man tộc cao to đó nấp vào một chỗ bí ẩn, móc ra một cái túi da thú, mở ra nhìn vào trong,liền cười hắc hắc.Hơn 1000 thanh tệ, số tiền này không nhỏ, đủ cho hắn tiêu xài một năm.– Thu hoạch khá không?Đột nhiên có tiếng người truyền từ sau lưng, làm người này hoảng sợ, vội xoay người lại,trừng mắt nhìn người nói chuyện.

Nhưng ánh mắt vừa tiếp xúc, người này lại chột dạ.Không có gì, hắn nhận ra người này chính là chủ nhân túi tiền đó.

Ở trong Sương TuyếtThành này, Man tộc gầy yếu như vậy thật là không có nhiều, gần như có thể nói chỉ có mộtngười.Nhưng mà nhận ra thì nhận ra, Man tộc này không có ý thừa nhận, làm ra vẻ hung dữ nói: –Chuyện gì?Dương Khai liền buồn cười: – Trộm túi tiền của ta còn giả như không có gì, không thể khôngnói, tồn tại của ngươi lật đổ nhận thức về Man tộc của ta.– Cái gì túi tiền của ngươi!nh là cái ngươi che giấu kia.

Dương Khai mặt lạnh nhìn hắn.– Không hiểu ngươi đang nói gì.

Người này làm như không có gì cất túi tiền vào người, cònbực mình nói: – Không có chuyện gì thì ta đi đây, đừng có đi theo ta.Dương Khai kinh ngạc không thôi, giận dữ mắng: – Kẻ trộm đáng xấu hổ, còn dám lớn lốinhư vậy, ngươi có tin ta gọi đội hộ vệ Sương Tuyết Bộ tới xử lý ngươi?Nam nhân Man tộc này khinh thường nhìn Dương Khai, cười lạnh nói: – Ngươi kêu đi!Không ngờ hắn lại không hề sợ hãi, làm Dương Khai tròn mắt.Gọi đội hộ vệ Sương Tuyết Bộ tới đây rõ ràng là không thể, dù mình nhận định kẻ này là ăntrộm, trộm đi túi tiền của mình, nhưng không có chứng cớ rõ ràng, gọi đội hộ vệ tới cũng chỉlà lãng phí thời gian.

Hơn nữa chuyện này, Dương Khai cũng không muốn làm phiền ngườikhác.Chậc chậc hai tiếng, Dương Khai nói: – Tiểu tử, ngươi chọc phải người không nên chọc.Nam nhân Man tộc này vẫn cười lạnh: – Bớt nói nhảm, còn dám nhiều chuyện ta đánh chếtngươi! Nói rồi, còn giơ nắm đấm lớn ra trước mặt Dương Khai, làm như rất uy hiếp.Vừa dứt lời, hắn lại biến sắc, bởi vì Dương Khai lại đi lên một bước, lao người đánh tới, nắmđấm phóng to ra trước mắt.– Muốn chết! Nam nhân Man tộc này nổi giận, hắn làm sao cũng không ngờ kẻ nhìn yếu ớtnày lại chủ động đánh trước.Vừa kinh ngạc tức giận, cũng đánh ra một quyền.

Hai đấm đụng nhau, Dương Khai khẽ kêumột tiếng, bởi vì hắn phát hiện không có lực lượng cuồng bạo như tưởng tượng đánh tới,hình thể cùng nắm đấm uy hiếp của đối phương chỉ là có cái mẽ ngoài.Trong thần sắc sợ hãi kinh ngạc của nam nhân Man tộc này, thân thể to lớn ngửa đầu văngra.

Người ở trên không, thân thể to xác bỗng vặn vẹo biến hóa, trở thành một cái bóng nhỏnhắn, dáng người lồi lõm.Bụp một cái, rơi xuống đất như cá chết, đồng thời, trên bầu trời rơi xuống một cái lá xanh.Dương Khai suýt nữa lọt tròng, đứng ngây ra hồi lâu chưa hồi thần lại.

Một đấm đánh mộtnam nhân biến thành thiếu nữ, cái này tuyệt đối không phải vấn đề của mình.Trong khi Dương Khai sững sờ, thiếu nữ té xuống đất khó khăn bò dậy, nhìn Dương Khai,thần sắc tràn đầy kiêng kỵ.Giờ nhìn lại, Dương Khai mới phát hiện thiếu nữ này cũng chỉ 16-17 tuổi, hơn nữa còn cókhí tức của Vu, cụ thể cấp bậc gì thì Dương Khai không cảm nhận được.

Thời gian hắn đếnthế giới này quá ngắn, cho nên còn chưa phán đoán chính xác về phân chia lực lượng củavu.

thể thiếu nữ đại biến, quần áo trên người nàng liền trở nên rộng thùng thình, nhưngvẫn không che giấu được dáng người nổi bật, đủ thấy chỗ đó lớn đến cỡ nào.Phát hiện mình hiện ra nguyên hình, thần sắc thiếu nữ cũng rất hoảng loạn, ánh mắt nhìnquanh, vội bước lên nhặt lấy chiếc lá rơi xuống khi nãy, đặt lên trên đầu, chỉ thấy dángngười nhỏ gọn lại vặn vẹo, biến về thân hình to lớn khi nãy.– Ngươi là người Phù Du Bộ! Trong đầu Dương Khai chợt lóe lên, lập tức chọc thủng xuấtthân của thiếu nữ.– Nói… nói bậy gì đó! Thiếu nữ hóa thân thành nam nhân, ánh mắt tránh mé, mạnh miệngphản bác.– Vậy sao! Dương Khai cười hì hì nhìn đối phương, làm như nắm chắc phần thắng: – Ta nóibậy?– Cái gì Phù Du Bộ, ta là Vân Khê Bộ.– Hắc hắc… Dương Khai cười khẽ, đột nhiên bắt tay làm loa, kề lên miệng hô to: – Mọi ngườimau tới xem, chỗ này có kẻ trộm Phù Du Bộ, mọi người…– Câm miệng! Thần sắc thiếu nữ đại biến, thò tay vào lòng lấy ra túi tiền, trực tiếp đẩy sangDương Khai: – Trả túi tiền cho ngươi, ngươi đừng hô nữa.Dương Khai tung túi tiền, châm chọc nhìn thiếu nữ: – Ngươi không phải Phù Du Bộ, căngthẳng như vậy làm gì?Thiếu nữ vẫn cố chống: – Ta làm gì căng thẳng.Theo thôn trưởng dạy, toàn bộ Man tộc thượng cổ trên cơ bản đều lấy thân thể cường tránglà chính, nhưng mà có một bộ tộc lại khác, chính là Phù Du Bộ! Người bộ tộc này không cóchỗ ở cố định, phiêu bạc lưu tán, hơn nữa tộc này rất ít người, thường khó gặp được.

Bọn họ không chú trọng tu luyện thân thể, cho nên thân thể kém xa những bộ lạc khác.Nếu chỉ thế thì cũng thôi, mấu chốt là người Phù Du Bộ đều là hạng tay chân không sạch sẽ,mỗi một người Phù Du Bộ đều là đạo tặc trời sanh, cho nên danh tiếng bộ lạc này thậtkhông tốt trong Man tộc thượng cổ.Dương Khai đi lại, sở dĩ bị khinh thường khắp nơi, một là vì hình thể của hắn quá nhỏ bé,khó được người ta tôn trọng, một mặt khác, cũng là vì có người nhận nhầm hắn là ngườiPhù Du Bộ.

Tình cảnh của Dương Khai, cũng là hình ảnh thu nhỏ của tộc nhân Phù Du Bộ.Dương Khai chậc chậc, xoay quanh thiếu nữ mấy vòng, rất có hứng thú:– Đã sớm nghe qua đặc thù của Phù Du Bộ, hôm nay mới lần đầu gặp được, thật là thú vị…Tới đây tới đây, lại để cho ta nhìn người thật của ngươi.Bộ dáng không tốt lành như vậy làm thiếu nữ căng cứng, run run nói: – Ngươi muốn làm gì?Dương Khai nhún vai nói: – Chỉ là nhìn một chút, không làm gì cả.– Ngươi đừng mơ!Dương Khai đặt tay lên miệng làm loa, đang hít vào, thiếu nữ liền hô: – Đủ rồi!Ánh mắt hung ác nhìn hắn, Dương Khai cười hì hì nhìn lại.

Cuối cùng vẫn là thiếu nữ bạitrận, đưa tay lên đầu lấy xuống một cái lá xanh, đồng thời hình dáng to cao liền nhỏ lại, hóathành hình dạng thiếu nữ.– Ngươi sẽ hối hận vì chuyện này! Thiếu nữ cắn môi đỏ, giống như có thù giết cha với DươngKhai, trong mắt phun ra lửa giận thù hận.– Như vậy mới phải chứ, đang yên lành là con gái, cứ giả dạng nam nhân làm gì.Dương Khai cười hắc hắc.

Gặp nhiều kiểu đẹp dã tính của Man tộc, vẫn là hình dạng thiếunữ này làm người ta thoải mái hơn.– Nhìn đủ chưa? Thiếu nữ bực bội nói, liền đặt lá cây lên đầu, lập tức lại hóa thành hình dạngnam nhân to con.Dương Khai lắc đầu thở dài, có phần bất mãn bị cắt ngang, nhưng vẫn hiếu kỳ hỏi:– Đây là ảo thuật? Sao ta không cảm giác dao động linh lực khi ngươi thi triển Vu thuật?Lá xanh thần kỳ này như có được công hiệu không tưởng, có lá xanh, hình dạng thiếu nữ đạibiến, rớt cái lá ra là lại hiện bản thể.

Dương Khai vốn tưởng cái lá này là đạo cụ mà thiếu nữthi triển ảo thuật, nhưng ngẫm kỹ lại thì không đúng.Thoạt nhìn chiếc lá này không khác thanh tệ lắm, rõ ràng cùng là lá của Trường Thanh ThầnThụ, hơn nữa hắn không nghe nói thi triển Vu thuật gì còn cần đạo cụ như thế.– Liên quan gì tới ngươi, túi tiền đã trả cho ngươi, ngươi còn muốn làm gì.Thiếu nữ bực tức không thôi, bị Dương Khai thấy được người thật, đây là nàng quá sai lầm,bị nắm giữ nhược điểm này, sau này thiếu nữ khó mà khống chế được bản thân.Nhưng cũng may Dương Khai không đê tiện như ngươi nghĩ, chỉ trầm ngâm một hồi, hỏi: –Cô tên gì?Thiếu nữ im lặng một hồi, đáp: – Điệp!– Ta là A Ngưu! Dương Khai mỉm cười đáp lại.– Vu Ngưu… Ta nhớ kỹ, không có chuyện gì nữa thì ta phải đi! Điệp nói rồi, thấy Dương Khaikhông có ý gì, liền xoay người bước đi.Dương Khai nhìn bóng lưng của nàng biến mất, cười khẽ, tiếp tục đi mua dược liệu.Ngày hôm sau, Dương Khai luyện chế đủ thuốc chữa thương đi ra khỏi hốc cây, lại khônglập tức xuống dưới, mà khống chế phương hướng, đến một hốc cây gần đó, gõ vào cây khô.Trong hốc cây nhanh chóng vương ra một cái đầu, kinh ngạc nhìn Dương Khai:– Ngươi… làm sao ngươi biết ta ở chỗ này!Vị hàng xóm này, lại chính là Điệp vừa gặp hôm qua.

Lại gặp Dương Khai, hơn nữa trực tiếptìm tới cửa nhà, trong mắt Điệp tràn đầy kinh hãi.– Hôm qua vô tình thấy cô về đây.– Rốt cuộc ngươi muốn sao? Điệp đau khổ, dù cho hôm qua trộm túi tiền bị Dương Khai bắttận tay, nàng cũng không có gì e ngại, nhưng bị Dương Khai biết thân phận Phù Du Bộ, lạilàm nàng không biết phải làm sao.

Nàng ở đây mười mấy năm, mới lần đầu bị người ta nhìnra người thật.– Đừng căng thẳng.

Dương Khai cười khẽ: – Ta chỉ là có chuyện nhờ cô giúp.– Là chuyện gì? Điệp nhíu mày.– Cô cũng biết mấy ngày nay ta bán thuốc chứ? Chính vì biết, cho nên mới xuống tay với ta?Điệp nhíu mày, dùng im lặng để đáp lại.– Nếu biết thì dễ làm rồi.

Dương Khai nói rồi đưa số bình trong tay sang.Điệp không nhận lấy, khó hiểu nhìn hắn: – Làm gì?– Giúp ta bán thuốc, giá cả ngươi cũng biết, tiền lời thu được, chia cho ngươi 10%!Điệp nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, giật mình hô lên: – Thật sao?– Đồ cũng đưa cho cô rồi, còn giả được sao!Điệp vội nhận lấy số bình, mừng rỡ không thôi, nên biết Vu Ngưu này một ngày bán thuốcchữa thương cũng kiếm được 1000 thanh tệ, 10% cũng là cả trăm thanh tệ, dù số lượngkhông nhiều, nhưng cũng chính đáng hơn hành vi trộm cắp của nàng.– Tại sao? Điệp có chút không rõ, theo lý mà nói, hôm qua mình trộm túi tiền của người này,hắn rộng lượng không tìm tới tính sổ, không làm lộ thân phận của nàng thì cũng thôi, vì saocòn phải làm chuyện tốt, đến chia phần cho nàng?
 
Chương 2819: Thanh gia gia


Vì sao? Chuyện tốt như thế, bất cứ Man tộc nào cũng sẽ không bỏ qua, nhưng cố tình lại rơivào đầu mình?– Bởi vì ta không quen người khác.

Dương Khai nhín vai, mỉm cười nói: – Hơn nữa nắm nhược điểm trong tay, ta không sợ ngươi tham ô tài sản của ta.Khóe miệng Diệp co rút, lời này nói không sai, chỉ riêng Vu Ngưu đang nắm thóp của nàng, nàng lại không thể làm được đối phương.

Nhưng được 10% lợi nhuận, vậy chuyện này không quan trọng.

Tiễn Điệp đi, Dương Khai lập tức vào Sương Tuyết Thành, tìm tới cửa tiệm nhắm trước, tốn rất nhiều thanh tệ mua thật nhiều nội đan.Trong thời gian này, hắn đã tích lũy đủ tài sản để mua nội đan duy trì tu luyện, bởi vậy mới cần người giúp bán thuốc, dù sao bán thuốc cũng lãng phí thời gian.

Trở về hốc cây, Dương Khai nắm một viên nội đan to bằng long nhãn, khẽ thở ra.

Lăn quả cầu tuyết ban đầu đã xong, sau này mỗi ngày chỉ cần mua chút nội đan luyện hóa, đợi cho qua mùa đông này, mình nhất định có thể thăng cấp Vu Sư.

Dương Khai tin chắc vàođiều này.

Nuốt nội đan, Dương Khai vận chuyển công pháp, trong bụng liền phát ra tiếng như sấm nổ, khí tức tăng vọt thấy rõ.

Đến chiều, Điệp bán thuốc xong trở về, ngoan ngoãn giao ra 90% tiền thu được, lại nhậnđược thuốc mới từ Dương Khai, chuẩn bị cho bán hôm sau.

Mà chỉ mới có nửa ngày, Điệp kinh ngạc phát hiện, Vu Ngưu này lại thành Vu Sĩ trung phẩm! Ngay từ đầu gặp hắn rõ ràng chỉ là Vu Sĩ hạ phẩm, sao mới nửa buổi lại thành trung phẩm rồi? Nhưng mà trong lòng tràn đầy khó hiểu, Điệp cũng không hỏi nhiều, mỗi người đều có bí mật của mình, truy hỏi không phải cách làm sáng suốt, nhất là bí mật của nàng còn nằmtrong tay Dương Khai.

Hai người hợp tác chặt chẽ.

Mỗi ngày Dương Khai rút ra chút thời gian luyện chế thuốc, ra ngoài mua nội đan, còn Điệp phụ trách bán ra, thuận tiện mua về nguyên liệu.Thời gian thoáng cái đã 1 tháng.

Trong 1 tháng này, tu vi của Dương Khai lại đột phá, mỗi ngày luyện hóa mười mấy viên nội đan, làm lực lượng của hắn tăng lên nhanh chóng, hiện tại đã là Vu Sĩ thượng phẩm! Chỉ cần cung cấp đủ nội đan, hắn tuyệt đối có thể nhanh chóng tiến vào Vu Sư, có được thần thức.

Đến khi đó sẽ hoàn toàn thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.

Nhưng mà nguyện vọng tốt đẹp, thực tế lại tràn đầy khó khăn.

Một ngày, mãi đến đêm Điệp mới bán thuốc trở về, vào trong hốc cây của Dương Khai bỏ lại bình đá.

Dương Khai ngạc nhiên: – Sao còn chưa bán hết? Trước kia mỗi ngày hắn luyện chế dược phẩm đều sẽ bán sạch, đây là lần đầu tiên còn thừa lại.

Điệp uể oải nói: – Hẳn là muốn mua đều mua hết rồi, ngươi không phát hiện mấy ngày nay thời gian ta trở về ngày càng trễ hay sao? Dương Khai ngẩn ra, nghĩ kỹ lại, đúng là thế thật.

Mấy ngày nay hắn luôn tu luyện, một lòng tăng lên cảnh giới Vu, cũng không quá chú ý tình huống của Điệp, bây giờ nghe nhắc nhở,mới phát hiện nàng nói đúng.

Ban đầu, nàng chỉ cần nửa buổi là bán sạch thuốc của hắn luyện chế, mà theo thời gian trôi qua, nàng phải tốn thời gian càng dài hơn.

Cho đến nay, đến chạng vạng tối mới trở về, hơn nữa còn chưa bán hết thuốc.– Thị trường bão hòa rồi sao… Dương Khai vuốt cằm, thì thào.Sương Tuyết Thành tuy rằng không nhỏ số lượng chiến sĩ Man tộc cũng không ít, nhưng bán liên tục 1 tháng, cũng làm cho mảnh thị trường này héo rút, dù sao chiến sĩ Man tộc kiếm thanh tệ cũng không dễ dàng, 1 phần thuốc giá 10 thanh tệ, bọn họ mua cũng không tốn kém lắm, nhưng cũng sẽ không mua vô hạn.

Bình thường, mọi người hẳn là sẽ giữ một phần trên người, đợi dùng xong mới mua tiếp.

Cho nên thời gian càng dài, sức mua ở Sương Tuyết Thành lại càng giảm xuống.Hiểu được điều này, Dương Khai gật đầu: – Cô nghỉ ngơi đi, ngày mai lại bán.Điệp tự nhiên không có gì để nói, 1 tháng ở chung làm nàng cũng dần quen thuộc Dương Khai, đã không còn cảnh giác kiêng kỵ hắn nữa, xoay người bước đi.

Trong hốc cây, Dương Khai cau mày, nếu thị trường bão hòa, vậy thuốc chữa thương của hắn cũng sẽ ngày càng khó bán, khó bán thuốc, vậy sẽ không đủ thanh tệ để mua nội đan, nhất định sẽ chậm trễ kế hoạch tu hành của mình.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại hắn cũngkhông có cách nào cải thiện tình hình, trừ khi lại có một tòa thành khác như Sương Tuyết Thành cho hắn triển khai.

Nhưng ở đang là ngày đông giá rét, toàn Man tộc làm gì có Sương Tuyết Thành thứ hai? Chuyện quả nhiên không ngoài dự đoán của Dương Khai, trong những ngày tiếp theo, thuốc chữa thương ngày càng khó bán, mỗi ngày Dương Khai luyện chế, Điệp tốn cả ngày cũng chưa chắc bán được một phần ba, hơn nữa vẫn còn giảm xuống.Số lượng nội đan có thể mua được mỗi ngày cũng ít đi, dù cảnh giới Vu Sư gần ngay trướcmắt, nhưng không đủ nội đan duy trì, hắn đành phải bất lực.Nhất Khai 913131314Tình hình hiện tại, đi một bước xem một bước, trước tiên hao hết nội đan trong tay, đợi đếnkhi đó rồi tính tiếp.Một ngày, Dương Khai đang trong tu luyện, chợt cảm giác kỳ dị, trong mơ hồ như có đôi mắtđang nhìn hắn.

Điều này làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, tu luyện đang lúc quan trọng,Dương Khai không muốn gây thêm chuyện, vốn tưởng chỉ là ảo giác, nhưng không ngờ cảmgiác bị nhìn chằm chằm càng lúc càng rõ ràng.Vội mở mắt ra, ánh mắt Dương Khai híp lại, nhìn một bóng người phía trước.

Đó là một lãogià 70, không có thân hình cao to như Man tộc, nhìn như gần đất xa trời, râu tóc bạc trắng,lẳng lặng đứng đó, mỉm cười hứng thú đánh giá Dương Khai.Mặt ngoài Dương Khai bình thản không đổi, trong lòng lại kéo vang chuông báo động.Nhất Khai 914141415Làm sao lại thế này! Chỗ mình ở là hốc cây Trường Thanh Thần Thụ, được Trường ThanhThần Thụ bảo hộ, không được mình cho phép, mạnh mẽ như Vu Vương Vu Thánh cũngkhông vào được, mà lão già này lại không một tiếng động xuất hiện trước mặt mình.

Làmsao có thể xảy ra chuyện này được!Tuy nhiên đối phương không biểu lộ ác ý, Dương Khai cũng không thể kinh hãi nhảy dựnglên, chỉ lẳng lặng nhìn lão.Trong hốc cây, hai người nhìn nhau, lão già này cũng không vội nói chuyện, mà tự như quansát đánh giá Dương Khai, thỉnh thoảng lại gật đầu.Dương Khai bị lão nhìn đến dựng tóc gáy, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: – Lãotrượng, lão đột nhập nhà dân, có ý đồ gì?– Đột nhập nhà dân? Lão già nghe vậy, nhướng mày, rất hứng thú nói: – Cách nói rất hay,nhưng ta xuất hiện ở đây, vậy cũng không tính là đột nhập nhà dân!Dương Khai cười lạnh: – Hốc cây này là chỗ ta ở, không được phép liền tự ý xông vào, chínhlà tự tiện đột nhập, ta xem lão trượng ngài cũng lớn tuổi lắm rồi, e là đầu óc không tỉnh táo,thừa lúc bổn Vu còn dễ nói chuyện, mau mau đi ra.

Bằng không bổn Vu nổi giận, đừng nói takhông biết kính già nhường trẻ.Lão già mỉm cười: – Thế nào? Ngươi còn muốn đánh người hả.Dương Khai làm như đương nhiên: – Lúc cần thiết, dùng võ lực cũng là một cách giải quyếtvấn đề.Lão già trầm ngâm một hồi, gật đầu đồng ý: – Ngươi nói có lý, không nhìn ra, ngươi tuổikhông lớn, nhưng vẫn có chút kiến thức.– Đừng có lôi thôi.

Dương Khai khoát tay: – Còn không đi nữa thì ta sẽ không khách khí.Lão già vội nói: – Đừng kích động, đừng kích động, ta chỉ là chợt tỉnh lại, phát giác khí tứclàm người ta thân thiết, cho nên tới xem một chút, không có ác ý với ngươi.Dương Khai khinh thường: – Lang sói cũng rất thân thiết với gà vịt đấy.Lão già cười khổ, không biết phải giải thích thế nào.

Đúng lúc này, ngoài hốc cây truyền vàotiếng gõ, Dương Khai nhìn lại, liền thấy được là Điệp, trong lòng mừng rỡ, vội cho Điệp vào.Dù hắn vẫn chưa chân chính giao đấu với Điệp, nhưng những ngày ở cùng nhau làm hắnbiết, Điệp tuyệt đối là Đại Vu thực lực không kém, cảnh giới cao hơn mình nhiều.Lần trước có thể một đấm đánh ngã nàng, là bởi nàng quá khinh địch, nếu thật để nàng thitriển ra Vu thuật, vậy mình chưa chắc là đối thủ.

Không biết nàng rất trẻ tuổi mà tu luyệnkiểu gì nữa.Mặc kệ lão già này có lai lịch gì, tự dưng lại xuất hiện trong hốc cây của mình, Dương Khaiđều phải coi lão như kẻ địch, vốn còn lo một người mình không phải đối thủ, giờ Điệp tới,vậy thì tốt rồi.

Hai đánh một, ngay cả không địch lại, ít ra cũng gây ra chút động tĩnh, làmngười Sương Tuyết Bộ chú ý.Điệp không rõ chuyện, vừa đi vào, rất mất mát nói: – Hôm nay không bán được gì cả…Nói rồi lại bỏ bình đá xuống.

Ngay sau đó, Điệp liền tròn mắt, kinh ngạc nhìn lão già tóctrắng bên trong.

Dương Khai vội nháy mắt ra dấu với nàng, Điệp lại như không thấy, mà sững sờ nhìn phía trước, sắc mặt mừng rỡ hô lên:– Thanh gia gia, sao ngài đến đây! Đến tìm con sao? Nói rồi liền nhào tới, thân thiết nắm taylão già, mỉm cười ngọt ngào…Dương Khai nháy mắt ngây dại, rồi rùng mình thật mạnh, nổi hết da gà…Nếu Điệp dùng hình dạng bình thường nói những lời này, làm ra dáng thân thiết thì cũngkhông có gì, thiếu nữ xinh đẹp làm nũng thì tự nhiên thích mắt.

Nhưng bây giờ nàng lại làmột nam nhân cao to, lưng hùm vai gấu.

Cảnh tượng đột ngột này làm Dương Khai hậnkhông thể móc mắt ra rửa, cảm giác người trúng trọng thương còn nặng hơn cả bị Vu Thánhđánh cho một đòn toàn lực…Nhưng lão già kia chỉ mỉm cười, nói: – Sao con lại ở đây? Các người quen nhau sao?Điệp liền có chút không tự nhiên, rõ ràng hồi tưởng lại cảnh mới gặp Dương Khai, nhưngvẫn gật đầu, giòn giã nói: – Quen, trong thời gian này chúng ta hợp tác bán thuốc, kiếm đượckhông ít thanh tệ nữa.– Bán thuốc? Lão già nghe vậy, ánh mắt quét qua bình đá, sau đó toát ra vẻ hứng thú, đưatay hút lấy, không thấy trên người lão có dao động gì truyền ra, một cái bình đá liền bay tớitay lão, xem xét kỹ càng.
 
Chương 2820


Dương Khai thấy vậy biến sắc, dù chiêu này nhìn thì đơn giản, nhưng cũng thể hiện khốngchế lực lượng hoàn mỹ của lão già.

Vốn hắn tưởng dựa vào mình cùng Điệp liên thủ, dùkhông địch lại lão thì ít ra cũng tạo thành chút phiền phức, nhưng giờ nhìn lại thì chưa chắc.Thực lực lão già này… thật là sâu không lường.

Nếu lão thật có ác ý với mình, coi như liênthủ với Điệp, sợ là cũng không đủ cho lão thổi một hơi.

Lúc này lão già rất có hứng thú với thuốc do Dương Khai luyện chế, ngửi còn chưa đủ, còn quẹt ra một chút nếm thử, sau đó nhướng mày quay lại nhìn Dương Khai:– Thuốc này là do ngươi chế ra?Dương Khai gật đầu: – Đúng vậy!– Thuốc chữa thương thật đặc biệt.

Lão già không tiếc lời khen.

– Nhưng mà lại không thểdùng thường xuyên, nếu dùng nhiều sẽ tổn thương tới căn bản.Lão liếc qua liền nhìn ra được khuyết điểm của thuốc chữa thương này, dù sao Dương Khaicũng chỉ dùng thảo dược bình thường chế thành, theo lý thì không có hiệu quả trị thươngmạnh mẽ như thế, nhưng lại có thể kích hoạt sức sống trong máu Man tộc, khiến tốc độ tựchữa trị nhanh lên.Cũng giống như Thị Huyết Thuật, một hai lần thì cũng thôi, nhưng nếu quá thường xuyênthì chắc chắn tổn hại căn bản, khiến người ta già đi nhanh hơn.

Nhưng cái này không phảivấn đề lớn, dù sao cũng là thuốc trị ngoại thương, không thể nào có người dùng thườngxuyên.– Không ngờ Dược sư hiện giờ đều lợi hại như vậy.Lão già rõ ràng có hứng thú với thuốc chữa thương này, cầm bình đá bắt đầu phân biệtdược liệu.Nhân dịp này, Dương Khai kéo Diệp sang một bên, lén hỏi: – Lão trượng này, rốt cuộc làthần thánh phương nào?Điệp cười hì hì nói: – Thanh gia gia không nói cho ngươi biết sao? Dương Khai lắc đầu.Điệp nói: – Nếu Thanh gia gia không nói, vậy ta cũng không thể nói.Dương Khai đưa tay ra: – Mau trả lại số thanh tệ ngươi kiếm được trong thời gian này chota.Điệp kinh hãi, cảnh giác nhảy ra sau, trợn mắt nói: – Ngươi đừng mơ, đó là của ta.Dương Khai cười lạnh: – Xem ra ngươi muốn bí mật của mình được truyền khắp cả thànhnày.Bị người ta nắm thóp, Điệp không khỏi cắn răng nghiến lợi, khinh thường nhìn Dương Khai:– Đáng ghét, hèn hạ, vô sỉ…Dương Khai cười xì: – Đổi từ khác mới hơn!– Trong lòng tiểu tử ngươi đã suy đoán, cần gì làm khó tiểu nha đầu? Lúc này, lão già bỏbình đá xuống, mỉm cười quay lại.Dương Khai nhíu mày, hít sâu một hơi, trong mắt không che giấu được khiếp sợ, chầm chậmnói:– Ta dù có đoán, nhưng không dám khẳng định.Lão già cười nói: – Trong lòng ngươi nghĩ thế nào, sự thật chính là thế.Dương Khai cả kinh, hoảng sợ nhìn lão, trầm giọng nói: – Lão trượng quả thật là… TrườngThanh Thần Thụ?Lão già này xuất quỷ nhập thần xuất hiện trong hốc cây của mình, mà Điệp gọi hắn mộttiếng Thanh gia gia, Dương Khai tư duy chặt chẽ, nếu không liên tưởng tới mới là kỳ quái,chỉ là dù hắn nghĩ tới, nhưng thật không tin nổi.Lão già xua tay: – Thần Thụ cái gì, chỉ là Sương Tuyết Bộ nói quá về ta, nhiều năm trước, tachỉ là một cây Thường Thanh Thụ bình thường.Cái nhiều năm này, hẳn là phải đi ngược lại ngàn vạn năm trước….Thấy lão thừa nhận, Dương Khai lại thở phào, ngẫm lại cũng đúng, nghe đồn hốc câyTrường Thanh Thần Thụ là chỗ ngay cả Vu Vương Vu Thánh cũng không thể tự tiện xông vào, đối phương chợt hiện thân ở trong hốc cây của mình, ngoài bản thể Trường Thanh Thần Thụ ra, trên đời này còn ai làm được?Nguyên nhân vì thế, Dương Khai mới không thật lo lắng gì, ở Sương Tuyết Bộ lâu như thế,dù không nói chuyện với người khác, nhưng lại nghe không ít truyền thuyết Trường ThanhThần Thụ, đây là một cây hòa bình, là gốc cây phù hộ, tự nhiên sẽ không có ác ý với mình.– Thanh tiền bối thứ lỗi, vừa rồi tiểu tử nói năng ngông cuồng, có điều mạo phạm, tiền bốirộng lượng, xin đừng tính toán với tiểu tử.

Dương Khai nghiêm nghị chắp tay.Thanh cười ha ha: – Không cần vậy, Điệp được ngươi chiếu cố, ta làm sao trách ngươi.Dương Khai ngạc nhiên: – Tiền bối cùng Điệp… Một bên là Trường Thanh Thần Thụ, mộtbên là Man tộc Phù Du Bộ, hai bên nhìn căn bản không có quan hệ gì, nhưng thực tế, Điệp lại rất thân thiết với Thanh, thậm chí còn gọi là gia gia.– 16 năm trước, có người bỏ lại một bé gái ở tàng cây! Thanh không giải thích nhiều, chỉ mộtcâu mà thôi, nhẹ nhàng vỗ đầu Điệp.

Điệp cũng như không để ý, chỉ là cười hì hì, hưởng thụ sủng ái khó có.

Dương Khai hiểu, như vậy xem ra là Điệp được Thanh nuôi lớn, gọi thân mật như thế cũng hiểu được, mà thuật biến hóa của Điệp, hẳn là được Thanh bảo hộ.Trước đó Dương Khai còn tò mò, rốt cuộc Điệp thi triển Vu thuật gì, biến dáng người thonthả thành cao to, dù sao chỉ là một cái lá xanh mà thôi, nhưng giờ mới biết, đó không phảiĐiệp thi triển Vu thuật, mà là lực lượng của Thanh.Dưới Trường Thanh Thần Thụ, Thanh có thể làm chủ tất cả, ban cho Điệp một chiếc lá xanhchứa đựng lực thần bí, che giấu hình dạng ban đầu của nàng là chuyện dễ dàng.– Thanh gia gia, năm trước không phải mới tỉnh lại, sao lại tỉnh nhanh như vậy? Điệp tò mòhỏi.Nghe vậy, Thanh nhìn về phía Dương Khai, nói: – Ta cảm giác khí tức thân thiết… Lúc trướclão đã nói vậy, nhưng mà Dương Khai không tin, bây giờ lặp lại, Dương Khai tự nhiên khôngcòn hoài nghi.– Khí tức thân thiết? Điệp cũng tò mò nhìn Dương Khai.Trong lòng khẽ động, Dương Khai thầm nghĩ không lẽ là khí tức Bất Lão Thụ đó chứ? Nếunói còn khí tức nào làm Thanh cảm thấy thân thiết, vậy không cần nghi ngờ chính là Bất LãoThụ.

Bất Lão Thụ là chí bảo thiên địa, dù có chút khác Trường Thanh Thần Thụ, nhưng nóitới cùng đều là cây với nhau.

Nhưng mà như vậy còn nói không thông được, Bất Lão Thụ còn ở trong Huyền Giới Châu, sẽ không thể lọt khí tức ra ngoài mới phải.Dù trong lòng khó hiểu, nhưng Dương Khai cũng không giải thích, bí mật Bất Lão Thụ thìcàng ít người biết càng tốt.

Thanh nghiêm nghị nhìn Dương Khai một hồi, lắc đầu nói: – Kỳ quái, khí tức này như đồng nguyên với ta, nhưng lại có khác biệt rất lớn.

Nói rồi, lão chìm vào trầm tư, thần sắc không ngừng biến ảo.

Dương Khai cùng Điệp mắt to nhìn mắt nhỏ, cũng không quấy rầy lão nhân gia, chỉ có thể chờ đợi nhàm chán.

Chừng nửa ngày sau, Thanh mới chợt hồi thần, mỉm cười nói: – Già rồi, suýt nữa lại ngủ.

Dù lão lớn tuổi, nhưng thật ra phần lớn thời gian đều chìm vào giấc ngủ, lần này tỉnh lại cũng chỉ là trùng hợp.Điệp lập tức làm nũng: – Thanh gia gia mới không già đâu.Thanh mỉm cười, nói: – Dù sao cũng tỉnh, Tiểu Điệp giúp gia gia gãi ngứa, thân mình khôngqua thoải mái.– Được được.

Điệp lập tức hai mắt sáng ngời, giống như nhặt được tiền, quay lại nhìn DươngKhai: – Vu Ngưu, có muốn đi cùng không.Dương Khai vẻ mặt mờ mịt, thầm nghĩ gãi ngứa cũng phải giúp nữa sao? Nhưng nể tìnhThanh cả đồng tuổi, hắn cũng ngại từ chối, đành phải phát huy phẩm đức kính già yêu trẻ,ra phía sau Thanh, đưa tay gãi lưng cho lão.Điệp ngẩn ra, sau đó liền cười to.

Thanh cũng có chút buồn cười.– Cười cái gì? Dương Khai buồn bực trừng Điệp, mình đã làm rồi, cô nàng này lại cười, hơnnữa mặt đầy châm chọc, thật là đáng ghét.Điệp cười đến đau cả ruột, gập người lại nói: – Gãi ngứa cho Thanh gia gia, không phải nhưthế gãi như vậy…– Cô dạy đi! Dương Khai lùi một bước, ra hiệu với Điệp.Điệp ngừng cười, mặt vẫn còn đang nhịn cười, nhìn sang Thanh: – Thanh gia gia, bắt đầu đi.Thanh gật đầu, đưa tay chỉ ra trước, chỉ thấy hốc cây rộng rãi chợt tách ra, lộ ra một conđường tối đen, không biết đi đến đâu.Điệp quay sang nói với Dương Khai: – Đi theo ta! Nói rồi liền bước vào trong đường hầm,nháy mắt không thấy bóng.Dương Khai cũng không nghi ngờ, liền theo sau.

Đi vào đường hầm, nháy mắt người khôngkhống chế rơi xuống, như có một cái máng trượt bên dưới, đưa mình đến chỗ nào đó.Một lát sau, khi Dương Khai đến nơi, Điệp đã đến trước thi triển ra Chiếu Minh Thuật xuatan bóng đêm chỗ này, mới chỉ xung quanh nói:– Sở dĩ Thanh gia gia cảm thấy ngứa ngáy, chính là vì sự tồn tại của chúng, mà nhiệm vụ củachúng ta là dọn dẹp sạch sẽ!Dứt lời, xung quanh chợt sáng lên những đôi mắt đỏ rực.Dương Khai nhìn lên, cả kinh: – Nhiều yêu thú như vậy!Điệp nói: – Chúng đều là ký sinh trùng trên người Thanh gia gia, tốc độ sinh sôi rất nhanh,trước kia mỗi năm ta đều phải dọn một lần, lần này có ngươi giúp, coi như ngươi kiếm hời.Dương Khai ngạc nhiên: – Cô cũng nói ta đến giúp, chỗ này thì có lợi lộc gì?Điệp mỉm cười: – Ta thấy gần đây ngươi mua rất nhiều nội đan Man thú, hình như dùng đểtu luyện, chỗ này nhiều Man thú như vậy, ngươi không có ý tưởng gì sao?Vừa nghe vậy, ánh mắt Dương Khai lập tức sáng ngời, thật là cùng đường lạc lối lại gặp ngõra, thuốc chữa thương của hắn đã bán không nổi, đang lo làm sao kiếm thanh tệ để mua nộiđan, không thể ngờ lập tức có cơ hội đưa tới trước mặt mình.Bên trong bản thể của Thanh, nghiễm nhiên hình thành một cái đại thế giới, mà trong thếgiới này, vô số yêu trùng ký sinh hấp thu lực lượng của Thanh mà sinh tồn, tốc độ trưởngthành cực nhanh, gần như mỗi một con yêu trùng hình dáng khác nhau đều là một viên nộiđan.Trong lúc hai người nói chuyện, yêu trùng xung quanh đã không nhịn được, lần lượt thoátra khỏi chỗ ẩn nấp, phát ra tiếng kêu bao phủ hai người.Thoáng cái, Dương Khai cùng Điệp như tiến vào thế giới côn trùng, bị bao vây chật kín.– Nói trước, ai giết là cười nói đó, tới khi đó ngươi đừng cướp với ta! Điệp cảnh giác báotrước với Dương Khai, vung tay lên, ba đạo khí kình không khí bắn vế phía trước.Nàng vừa ra tay, Dương Khai liền cảm nhận được dao động lực lượng hùng hồn phát ra.Đại Vu Sư!Dương Khai nhướng mày, làm sao cũng không ngờ Điệp trong thời gian này bị mình saikhiến đi bán thuốc, lại là một vị Đại Vu Sư, tuy rằng không cảm nhận được cấp bậc cụ thể,nhưng lực lượng của nàng tuyệt đối không như Vu Sư bình thường.
 
Chương 2821: Triệu kiến


Điệp vừa ra tay liền thể hiện tu vi lực lượng mạnh mẽ, ba đạo khí kinh không khí đánh tới,bụp bụp, 3 con yêu thú trùng to chạy tới liền bị cắt làm đôi, chất lỏng vàng nhạt bắn ra,không khí tràn ngập mùi làm người ta nôn mửa.Yêu trùng nhào tới, trong miệng phun ra dịch độc có tính ăn mòn rất mạnh, Điệp linh hoạttránh né, không để dính tới, tìm được cơ hội thì thi triển ra Vu thuật mạnh mẽ, giết yêutrùng chết vô số.Ở mặt khác, Dương Khai xông vào trong đàn yêu thú, hai nắm đấm tung hoành, dũng mãnhnhư chiến sĩ Man tộc chân chính, hoàn toàn trái ngược với ưu nhã của Điệp, nhưng tốc độgiết yêu trùng không kém đối phương, vậy mà trên người vẫn không dính hạt bụi, toàn bộdịch độc phun lên đều bị khiên Vu thuật cản lại.Không tới nửa canh giờ, cả ổ yêu trùng đã bị dọn sạch.

Hai người cũng không nói gì, mà bắtđầu tìm nội đan trong thi thể.

Nhưng lấy được nội đan, Dương Khai lại phát hiện nội đanyêu trùng này có phần sụt giảm, không được no tròn như nội đan yêu thú bên ngoài, mà mỗicái hình dạng quái dị, chẳng những không lớn, còn ẩn chứa năng lượng ít ỏi.Hẳn là bởi vì hoàn cảnh nơi này.

Những yêu trùng này ký sinh trong người Trường ThanhThần Thụ, hấp thu năng lượng Thần Thụ mà sống, dù có thể nhanh chóng trưởng thành,nhưng khẳng định không vững vàng như yêu thú bên ngoài, kéo theo chất lượng nội đancũng không đủ.Nhưng mà không sao, số lượng yêu trùng rất lớn, chất không được, vậy dùng lượng để bùvào, từ sau khi đến thế giới thượng cổ này, khẩu vị của Dương Khai vẫn luôn tốt, hắn luyệnhóa hấp thu nội đan yêu thú không phải một ngàn cũng tám trăm, chỉ cần có thể làm hắnnhanh chóng tăng lên cảnh giới Vu Sư, bất cứ nội đan nào cũng không được bỏ qua.Thu hoạch xong nội đan, Điệp mới nhìn lên nói: – Thanh gia gia, chỗ tiếp theo.Dứt lời, chỗ hai người đứng lại tách ra, nối thẳng tới sào huyệt yêu trùng tiếp theo.

Liên tụcchuyển mấy chỗ, Dương Khai cùng Điệp liên thủ, đám yêu trùng này không có sức chốngtrả, đều bị giết sạch, Dương Khai chợt ý thức được vấn đề:– Nếu Thanh tiền bối có thể cảm giác được sự tồn tại của đám yêu trùng này, vì sao không tựmình ra tay trục xuất? Còn phải nhờ người khác giúp?Thanh mạnh mẽ, dù hắn không cảm nhận bao nhiêu, nhưng cũng có suy đoán.

Yêu trùng kýsinh trong người hắn dù không phải thứ gì lợi hại, cùng lắm chỉ như bệnh ngoài da, nếu lãothật muốn, có thể tùy tiện tự tay giải quyết, nhưng thực tế thì lão lại nhờ Điệp giúp.Điệp đáp: – Thanh gia gia vẫn không sát sinh.

Khóe miệng Dương Khai co rút, thật khôngbiết phải nói sao.Dù rằng hắn có phần không chấp nhận được lý niệm xử thế của Thanh, nhưng cân nhắc tớiđây là một gốc cây bảo hộ, Dương Khai cũng hiểu được đôi chút về cách nghĩ của lão.Cũng không nói nhiều, cùng Điệp tập trung xử lý yêu trùng trên cây.

Liên tục 3 ngày, DươngKhai cùng Điệp đi qua không biết bao nhiêu sào huyệt yêu trùng, thu hoạch nội đan dù chophẩm chất kém cỏi, nhưng số lượng lại quá nhiều.Chinh chiến liên tục 3 ngày, Điệp có chút thở hổn hển, Dương Khai vẫn khỏe mạnh nhưthường, làm Điệp phục hắn không thôi.– Cũng được rồi, hai nhóc này về thôi.Tiếng của Thanh chợt vang bên tai hai người.

Đồng thời, một đường hầm xuất hiện trướcmặt, ở cuối có toát ra ánh sáng.

Dương Khai cùng Điệp nhìn nhau, liền đi vào đó.Không lâu sau hai người liền quay về hốc cây chỗ Dương Khai, Thanh vẫn đứng đó, mỉmcười nhìn Dương Khai: – Cám ơn ngươi, nhóc con.– Giúp người làm nguồn vui, tiền bối đừng khách khí.Dương Khai cười, cầm một bao nội đan, mặt mày hớn hở.

Có số nội đan này, hẳn là thăngcấp Vu Sư cũng không thành vấn đề.Điệp lại áy náy nói: – Thanh gia gia, chờ ta lại lớn mạnh hơn, nhất định giúp ngài loại bỏTrùng Vương đi!Dương Khai giật mình, hỏi: – Còn có Trùng Vương?Điệp nói: – Bằng không thì ngươi cho là vì sao đám trùng đó giết mãi không hết, mỗi lầnThanh gia gia tỉnh lại, ta phải đi giết một lượt, nhưng lần sau đi vào, vẫn có rất nhiều trùng.– Tiền bối sao không nói sớm.

Dương Khai lập tức bỏ bao xuống, tràn đầy hưng phấn: – Mởlối đi, ta đi gặp Trùng Vương kia!Điệp nhìn hắn như bị thần kinh.Thanh mỉm cười: – Ngươi không đủ thực lực, bây giờ còn không phải đối thủ của nó.Điệp cũng nói: – Đó là tồn tại ngang với Vu Vương, cẩn thận nó cạp một cái nuốt ngươi luôn.Vu Vương mạnh cỡ nào, Dương Khai không có cảm nhận trực tiếp, phân chia tầng thứ lựclượng thế giới này rất khác đời sau, nhưng ở thế giới thượng cổ này, Vu Vương đã là hùngbá một phương, đổi lại đời sau, chính là Đế Tôn Cảnh! Còn như Điệp, hẳn cũng là trên dưới Đạo Nguyên Cảnh.Bị Điệp coi thường, Dương Khai muốn phản bác, lại nghe Thanh nói: – Ngươi có khách tới,chờ ngươi 2 ngày, nên gặp trước đi.Dương Khai nhướng mày, khó hiểu vươn đầu ra ngoài cửa, nhìn xuống dưới, chỉ thấy mộtcái bóng quen thuộc xuất hiện, đang lo lắng đi qua lại.

Vũ!Dương Khai không ngờ khách mà Thanh nói lại là nàng, dù nói mình coi như quen biết vớiVũ, cùng kề vai chiến đấu, nhưng dù sao cũng không tính là quen thân.

Dẫn Dương Khai đếnSương Tuyết Thành, Vũ cũng không liên lạc với mình, lần này nàng tới tìm làm gì?Thanh chợt nói: – Nhóc con này giúp lão gãi ngứa, chiếc lá xanh này coi như cảm tạ đi.Nói rồi, tay chà xát, một chiếc lá xanh xuất hiện giữa ngón tay, bắn ra bay về phía DươngKhai.Dương Khai nhận lấy chiếc lá, lại không cảm nhận được bất cứ dao động bất kỳ lực lượngnào, tò mò hỏi:– Xin hỏi tiền bối, lá xanh này có công dụng gì?Thanh mỉm cười, nói: – Cũng không có nhiều tác dụng, chỉ là ở trong phạm vi ta che phủ,vừa động ý niệm liền có thể quay lại chỗ ngươi ở.– Thì ra là thế! Dương Khai nhướng mày, trịnh trọng thu lấy chiếc lá, dù nói lá xanh này chỉlàm mình trở về hốc cây, thoạt nhìn không có tác dụng lớn, nhưng nếu là Thanh ban cho,hắn tự nhiên phải thu.Thanh không nói nữa, người lóe lên liền biến mất.Điệp trải qua 3 ngày chiến đấu cũng có chút mỏi mệt, lúc này cũng cáo từ, trở về chỗ mìnhnghỉ ngơi.Đợi hai người đi rồi, Dương Khai mới nhìn xuống dưới hô lên: – Cô tìm ta sao?Vũ nghe tiếng nhìn lên, toát ra mừng rỡ, lầm bầm chú ngôn, ánh sáng xanh bao phủ nàng, từtừ nâng lên, đưa đến hốc cây chỗ Dương Khai.– Có chuyện gì? Dương Khai nhìn nàng hỏi.Vũ đang muốn nói lý do đến đây, chợt phát giác nhìn lại Dương Khai một hồi, liền cả kinh:– Ngươi là Vu Sĩ thượng phẩm? Mới có bao lâu? Tính ra hết cũng chỉ hơn 1 tháng thôi.Lần trước hắn từ La Bạch Sơn đến đây, chỉ mới là Vu Sĩ hạ phẩm mà thôi, sao mới khônggặp trong thời gian ngắn, hắn đã thăng cấp Vu Sĩ thượng phẩm? Liên tục tăng hai cấp nhỏ,nếu không tận mắt thấy, làm sao Vũ cũng không tin trên đời có chuyện kỳ dị như vậy.

Chính nàng trong 1 tháng qua, tu vi lại không có một chút tiến bộ.Dương Khai nhún vai, cũng không giải thích nhiều.

Thân mang nội tình Đế Tôn Cảnh, hiệntại hắn tu luyện Vu pháp thượng cổ căn bản không có bình cảnh gì mà nói, chỉ cần tích lũylực lượng đến mức nhất định, sẽ có thể thuận lợi đột phá.Đây là công pháp quá kém cỏi, hắn tu luyện chỉ là do thôn trưởng truyền cho, ở ThươngNam thôn thì làm sao có công pháp tốt? Nếu cho hắn một bộ công pháp tu luyện của VuThánh, tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh hơn.Chấn động hồi lâu, Vũ mới tỉnh thần lại, giống như bị đả kích, nói: – Vu Ngưu, Xa đại nhânmuốn gặp ngươi!– Xa đại nhân? Là thần thánh phương nào? Dương Khai nhíu mày.Vũ toát ra thần sắc sùng kính, đáp: – Xa đại nhân là một trong Đại Vu Sư của Sương Tuyết Bộta.– Đại Vu Sư Sương Tuyết Bộ muốn gặp ta làm gì? Dương Khai khó hiểu.Đại Vu Sư, không phải hắn chưa gặp qua, Điệp chính là Đại Vu Sư, chỉ là xuất thân của nàngmẫn cảm, không dám bại lộ bản thân, bằng không cũng sẽ là quyền quý trên vạn người.

Bởivậy dù Vũ trịnh trọng nói chuyện, thần sắc nghiêm nghị, Dương Khai lại không có gì căngthẳng.Vũ chần chờ một chút, nói: – Thuốc chữa thương kia… thật là ngươi chế ra?– Đúng vậy! Dương Khai gật đầu thừa nhận.

Vũ nghiêm nghị kính nể:– Không ngờ ngươi còn là một vị Dược sư.

Là thế này, trong thời gian qua có không ít tộcnhân mua thuốc chữa thương của ngươi, đều cảm thấy hiệu quả rất tốt, cho nên SươngTuyết Bộ ta muốn ngươi chế thêm một chút, để dành dùng sau.

Đương nhiên, nguyên vậtliệu đều do chúng ta chuẩn bị, ngươi chỉ cần pha chế là được.– Vậy sao! Dương Khai gật đầu, nếu là 3 ngày trước, hắn nghe tin này thì sẽ rất mừng rỡ, bởivì khi đó là lúc không bán được thuốc chữa thương, hắn đang rầu rĩ phải làm sao kiếm nộiđan, Sương Tuyết Bộ có ý này, hắn còn buồn không đủ thanh tệ mua nội đan.Nhưng bây giờ hắn mới thu hoạch tràn đầy, đang muốn bế quan luyện hóa nội đan yêutrùng, làm cảnh giới của mình mau tăng lên đến Vu Sư.

Sương Tuyết Bộ bỗng nhiên tới đây,cũng làm hắn bó tay.Trầm ngâm một hồi, Dương Khai nói: – Cũng được, cô đi trước dẫn đường.Dù sao pha chế thuốc chữa thương cũng không tốn bao nhiêu sức, vừa chế vừa tu luyệncũng không sao.Vũ thấy hắn đồng ý, liền mừng rỡ: – Vậy thật cám ơn ngươi.– Man tộc một nhà thân mà.

Dương Khai cười ha ha.Rời hốc cây, theo Vũ dẫn đường, hai người đi thẳng đến chỗ cung điện rộng lớn, ở thế giớithượng cổ, rất hiếm thấy cung điện như vậy, chỗ ở của Man tộc luôn đơn giản, mà cung điệnthì chỉ có những quyền quý địa vị đặc thù mới được ở.Dãy cung điện ở Sương Tuyết Thành chính là hoàng cung, Vu Vương Sương Tuyết Bộ ởtrong đó.

Xa Đại Vu Sư kia, cũng ở trong cung điện này.

Nhưng với thân phận địa vị củaDương Khai hiện tại, có thể tiếp xúc với Vu cấp bậc Đại Vu Sư, đã là cực kỳ vinh hạnh, hoàntoàn không thể nào gặp được Vu Vương Sương Tuyết Bộ
 
Chương 2822: Học lén


Đi theo Vũ vào thẳng trong cung điện, mãi tới 1 canh giờ sau, mới gặp được một Đại Vu Sưkhí tức hùng hồn, thân hình cao lớn, không rõ Đại Vu Sư này tu luyện Vu pháp gì, khí tức lạinghiêm nghị như sấm sét, ánh mắt lợi hại, đâm đến cả người Dương Khai khó chịu.– Xa đại nhân, vị này là Vu Ngưu! Vũ cung kính làm lễ Man Vu, không dám nhướng mí mắtlên nhìn, giới thiệu Xa và Dương Khai.Dương Khai cũng nhập gia tùy tục, tay ôm ngực, cúi mình nói: – Vu Ngưu, bái kiến Xa đạinhân!Xa khẽ gật đầu, mở miệng, tiếng nói vang rền như sấm nổ: – Ngươi chính là Vu chế ra thuốcchữa thương kia?Xa rất hứng thú, nói: – Rất khó gặp được Man tộc như ngươi, ngươi là người Phù Du Bộ?Dương Khai lắc đầu: – Nam Man Bộ, ta chỉ là trời sinh nhỏ yếu mà thôi.Không một Vu hay Man tộc nào lại phủ nhận xuất thân của mình, đó là miệt thị bản thân,cho nên dù nhìn Dương Khai yếu đuối, rất giống người Phù Du Bộ, nhưng nếu hắn đã nóivậy, Xa cũng không nghi ngờ.Khóe miệng nhếch lên, toát ra mỉm cười còn khó coi hơn khóc, nói: – Dược sư không cầnthân thể quá khỏe mạnh, ngươi pha chế ra thuốc chữa thương làm người tộc ta ưa dùng,cho nên không cần coi nhẹ bản thân.– Cám ơn đại nhân khen ngợi! Dương Khai có vẻ đúng mực, làm Xa có phần nhìn khác, mộtVu Sĩ thượng phẩm đối mặt với mình có biểu hiện tự nhiên như thế, thật không gặp nhiều.Chờ đã… Không phải Vũ nói hắn chỉ là Vu Sĩ hạ phẩm thôi sao? Sao giờ lại thành Vu Sĩthượng phẩm? Trong này chênh lệch 2 cấp bậc, hắn tin Vũ sẽ không báo nhầm chuyện này.Tuy rằng trong lòng khó hiểu, nhưng Xa không hỏi nhiều, chỉ nói:– Hẳn là Vũ đã nói cho ngươi biết, mục đích mời ngươi đến đây.Dương Khai nói: – Vũ quả thật đã nói, Vu Ngưu ta cũng sẵn sàng góp sức cho Sương TuyếtBộ.Trong mắt Xa xẹt qua tia sáng, mỉm cười nói: – Tốt lắm, nếu vậy, Vũ… đưa Vu Ngưu vào, cócần dược liệu gì, cứ việc báo lên.– Rõ! Vũ thưa xong, liền dẫn Dương Khai đi vào trong.Không lâu sau, hai người vào trong một gian phòng, ngoài dự liệu của Dương Khai, trongnày có thêm hai người, hơn nữa tuổi già nua, khí tức còn mạnh hơn mình một bậc, rõ ràngđều là Vu Sư.

Hai lão già mộtngười tóc trắng, một người tóc hao râm, thấy Vũ cùng Dương Khai đi vào, đều đưa ánh mắtdò hỏi về phía Vũ.Vũ khẽ gật đầu, hai lão già mới đi lên, đồng loạt hô: – Bái kiến Ngưu đại nhân!Dương Khai ngạc nhiên: – Hai vị này là…Thần sắc Vũ có chút không tự nhiên, nói: – Đây là Xa đại nhân an bài giúp đỡ cho ngươi, có gìcần giúp một tay, cứ việc ra lệnh cho bọn họ.– Vậy sao… Dương Khai mỉm cười, trong lòng dù đoán ra, nhưng cũng không nói, dù saocũng không phải chuyện gì quá lắm.Nhìn Dương Khai mỉm cười thâm ý, biểu tình của Vũ càng thêm mất tự nhiên, thậm chí cóphần áy náy.

Cũng may Dương Khai không chất vấn nhiều, chỉ nói:– Ta cần chút dược liệu, làm phiền ngươi giúp ta mang tới.– A, được, cần những thứ gì? Vũ vội hỏi.Lúc này Dương Khai báo ra tên dược liệu, Vũ ghi nhớ rõ ràng, hai lão già cũng vểnh tai tậptrung lắng nghe, không bỏ qua chút nào.Một lát sau, Dương Khai báo xong tên cùng số lượng dược liệu, Vũ liền đi ra ngoài chuẩn bị.Trong phòng còn lại Dương Khai cùng hai lão già, Dương Khai nhìn lại nói: – Hai vị tiền bốixưng hô thế nào?Hai người nhìn nhau, đều lúng túng xua tay, làm như không muốn tiết lộ danh tính củamình.Dương Khai nhìn mà buồn cười, thầm nghĩ Man tộc thượng cổ rốt cuộc vẫn là Man tộcthượng cổ, đơn thuần chất phác, tới đây học lén dù không sáng rọi gì, nhưng sợ lương tâmbị dằn vặt, cho nên mới không muốn tiết lộ danh tính.Dương Khai cũng không muốn miễn cưỡng bọn họ, chỉ tìm một chỗ ngồi, mở túi đồ lấy ranội đan yêu trùng, trực tiếp ném vào miệng nuốt vào.Những nội đan yêu trùng này nhỏ như hạt gạo, chẳng những nhỏ, chứa đựng năng lượngcũng rất kém, Dương Khai một lần ăn mấy chục viên, bụng phát ra tiếng động lạ, làm cho hailão già học lén đều trợn mắt há mồm, nhưng hai người đều không biết Dương Khai đã ăn gì,chỉ biết hắn đang tu luyện, bởi vậy dù kinh dị, nhưng đều giữ im lặng, không quấy rầy hắn.Không tới một nén nhang, Dương Khai luyện hóa xong nội đan đã nuốt, khí tức trên ngườidày đặc thêm một phần.

Chờ hắn lặp lại, lúc này hai lão già mới nhìn rõ hắn đã ăn gì.Lão già tóc trắng cả kinh biến sắc, vội vàng ngăn cản: – Ngưu đại nhân, đây chính là nội đanMan thú mà, ngài làm sao ăn như vậy?Lão già tóc hoa râm cũng ngăn cản: – Không được ăn, không được ăn!Chưa từng thấy ai dám ăn nội đan Man thú như thế, hắn không sợ bị no chết sao?– Ta vẫn luôn ăn như thế.

Dương Khai nói rồi, tay vẫn không ngừng, ném nội đan vào miệng,phát ra nhai tiếng răng rắc làm hai lão già rợn tóc gáy, nhìn hắn như quái vật..– Hai vị có muốn thử không? Vị yêu trùng, giòn lắm! Dương Khai cười híp mắt đưa tay ra.Hai lão già lắc đầu nguầy nguậy, kinh hãi không thôi.

May mà lúc này bên ngoài có rất nhiềungười Sương Tuyết Bộ đi vào, đều mang theo số lượng lớn dược liệu, Vũ dẫn đầu, sai các tộcnhân phân loại dược liệu để ở một bên.Đợi cho bố trí xong dược liệu, Vũ nói: – Vu Ngưu, những thứ ngươi cần đều ở đây, ta canhchừng bên ngoài, nếu còn cần gì thì cứ gọi ta.– Làm phiền! Dương Khai gật đầu với nàng.Vũ đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Dương Khai nhắm mắt điều tức, luyện hóa xong nội đanđã nuốt, mới mở mắt nhìn sang hai lão già:– Vậy chúng ta bắt đầu đi.Hai lão già đều nghiêm mặt, đứng lên.– Hoa Vũ 2 cây, Địa Bì Quả 1 trái, Cẩu Phỉ Thảo 3 cây… Dương Khai không ngừng báo ra têndược liệu cùng số lượng, hai lão già ngây ra một hồi liền lập tức tiến vào trạng thái, dò tìmtrong số dược thảo khổng lồ lấy ra chính xác thứ Dương Khai cần, mặc kệ chủng loại hay sốlượng đều đúng.

Không lâu sau, trước mặt Dương Khai đã chất đống dược liệu.Dương Khai mỉm cười: – Hai vị xem kỹ…Dứt lời, thuận tay cầm mấy loại dược liệu, tay kia bùng lên ánh lửa, không ngừng bập bùng,nhiệt độ chợt cao chợt thấp.

Hai lão già lập tức nghiêm mặt, cũng không cố xấu hổ áy náy,ánh mắt nhìn chằm chằm vào động tác của Dương Khai, không dời một chút.Bọn họ đều là Dược sư xuất sắc nhất Sương Tuyết Bộ, cũng đều là tồn tại đức cao vọngtrọng, lần này bị Vu Xa an bài học lén, trong lòng thật rất xấu hổ, nhưng bọn họ cũng biết,bản thân không thể pha chế ra thuốc chữa thương thần kỳ kia, dù biết thành phần thảodược, nhưng lại bất lực.Nhưng dược phẩm do Dược sư nắm giữ, thường là cơ mật của bộ lạc, sẽ không tùy tiện tiếtlộ.

Bọn họ muốn biết phương pháp pha chế thuốc chữa thương này, cũng chỉ có thể phốihợp với Vu Xa, lấy danh nghĩa giúp việc Vu Ngưu, từ đó mà học trộm.Ai ngờ người ta đã sớm nhìn thấu ý đồ của bọn họ, căn bản không có ý che đậy, chẳngnhững thoải mái tự nhiên pha chế dược phẩm, thậm chí còn có vẻ cố ý truyền thụ.

Lòng dạ như vậy, so sánh với hành động đê tiện của bọn họ, quả thật chênh lệch một trời một vực, làm cho hai vị Dược sư đức cao vọng trọng càng thêm bị lương tâm khiển trách.Áy náy thì áy náy, nhưng trên đạo luyện thuốc, hai vị Dược sư vẫn vô cùng tập trung cốchấp, cho nên lúc này đều nín thở ngưng thần quan sát, chuẩn bị về sau rồi hãy cảm tạ xinlỗi Vu Ngưu.

Có Đế đan sư như Dương Khai tự mình làm mẫu, hai lão già nhanh chóng hiểuđược bí mật luyện chế thuốc chữa thương này.Bọn họ vốn cũng là Dược sư không kém, thuốc chữa thương của Dương Khai pha chế cũngkhông khó, chỉ là thủ pháp luyện chế có chút kỳ lạ, hai lão già chỉ cần suy ngẫm một chútliền hiểu, dù sao bọn họ còn có nội tình chế thuốc thâm hậu.Cho nên không tới một ngày, hai vị Dược sư cơ bản nắm giữ được phương pháp pha chếthuốc chữa thương, Dương Khai khuyến khích, liền bắt đầu thử nghiệm.

Dương Khai cũng mặc kệ bọn họ, bản thân đi luyện hóa nội đan, tăng lên tu vi, chỉ chờ bọn họ luyện chế xong mới kiểm tra lại, đưa ra ý kiến cùng chỉ ra sai lầm khi luyện chế.Phẩm chất thuốc chữa thương do hai vị Dược sư làm ra cũng dần hoàn mỹ.

Thời gian lặng lẽtrôi qua, trong cung điện, hai già một trẻ gần như quên mất thời gian trôi qua.

Hai vị Dượcsư Sương Tuyết Bộ dù đã già, nhưng mấy ngày qua, tinh thần càng thêm phấn chấn, bởi vìcàng tiếp xúc với Vu Ngưu, bọn họ càng phát hiện vị Vu Ngưu trẻ tuổi này nắm giữ kiến thứcdược phẩm khủng bố, thường thường một câu chỉ điểm tùy ý của đối phương cũng làm bọnhọ có cảm giác chợt hiểu ra, được lợi vô cùng.Thuốc chữa thương do bọn họ làm ra, đã không khác gì Dương Khai tự làm, tức là nói, saunày tộc nhân Sương Tuyết Bộ sẽ có thể thường dùng thuốc chữa thương này, không cầnphải lo cho ngoại thương bình thường nữa.Đây là chuyện lớn tạo phúc cho cả bộ lạc, làm cho hai lão già cảm kích Dương Khai rớt nướcmắt.

Thoáng cái 10 ngày qua, Vũ lại đưa đến số lượng dược liệu khổng lồ, toàn bộ đều cho hai lão chế thành thuốc chữa thương.

Số lượng thuốc lớn như thế, tối thiểu trong vòng 20 năm bộlạc sẽ không phải lo lắng vì ngoại thương nữa, thậm chí có thể bán cho bộ lạc khác, đổi lấyvật tư sinh hoạt và tu luyện quý giá.Hai lão tập trung luyện thuốc, lại không phát hiện khí tức trên người Dương Khai tăng vọtrất nhiều, lúc này, số lượng nội đan yêu trùng thu hoạch được cũng đã cạn kiệt.Mừng rỡ cảm nhận tình trạng bản thân, Dương Khai mở mắt ra, trong mắt xẹt qua tia chớp,chói sáng dọa người.

Khốn khó ban đầu đã qua, tiếp theo tu luyện sẽ là một đường thẳngtiến, mà nghênh đón mình sẽ là tiến bộ nhảy vọt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom