Cập nhật mới

Dịch Vợ Yêu Ngọt Ngào Ông Xã Sủng Lên Trời

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Ngọt Ngào Ông Xã Sủng Lên Trời

Vợ Yêu Ngọt Ngào Ông Xã Sủng Lên Trời
Tác giả: Kha Kha
Tình trạng: Đang cập nhật




Văn án:

Diệp Tuệ chẳng khác gì đầy tớ ở nhà họ Diệp, ba mẹ coi cô như người sai vặt, em gái thì luôn tìm cơ hội ức hiếp cô.

Cũng vì cô chỉ là con gái nuôi, nào phải thiên kim tiểu thư thật, sống nhờ nơi này, cô làm gì có cái là quyền lợi, quyền bình đẳng.

Sau đó họ coi cô như một công cụ để chiếm lợi, bán cô tới Cố gia làm vợ Cố Đình Bắc.

Thỏa thuận xong, họ sẽ được Cố gia cho một hạng mục lớn.

Thế là từ một người hầu hạ trong Diệp gia, cô chuyển tới Cố gia, trở thành người trong suốt và chịu đủ mọi coi thường, khinh nhục
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Bởi Vì Cô Làm Tôi Cảm Thấy Chán Ghét





"Mời cô dâu chú rể hôn nhau!" câu nói này của MC vang lên, tất cả khách khứa có mặt đều vỗ tay một cách giả tạo.

Ai mà ngờ, Cố Đình Bắc có mệnh khắc thê kia lại có thể cưới được vợ, còn là một cô vợ vô cùng xinh đẹp.

Cố Đình Bắc cúi đầu, cưỡi khẽ, khuôn mặt anh ngày càng áp sát khuôn mặt Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn này.

Vì nhắm mắt nên cô không thấy, trong mắt Cố Đình Bắc toàn bộ đều là chán ghét.

Một nụ hôn không thật lòng rơi xuống môi cô, sau đó, anh rời môi ngay lập tức.

Sau khi đám cưới kết thúc, cả hai người đều đã mệt nhừ.

Diệp Tuệ mang váy cưới, hai tay đan vào nhau, cô khẩn trương ngồi trêи giường.

Cô biết, đêm nay là đêm động phòng, Cố Đình Bắc và cô sẽ cùng nhau làm chuyện đó.

Đêm nay là lần đầu tiên của cô, cô không khỏi có chút hồi hộp.

"Rầm".

Cố Đình Bắc đá tung cửa đi vào, sắc mặt anh khó coi đến cực độ.


Trông thấy bộ dạng khép nép khẩn trương của cô, anh càng thêm bực mình.

Anh bước đến, bóp lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh nói: "Cô khẩn trương cái gì? Cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô sao? Đừng có mơ, cả đời này tôi sẽ không đụng vào cô".

Cằm Diệp Tuệ bị anh bóp mạnh như thế, có chút đau, nhưng cô không dám nói, chỉ dám mở miệng, giọng run run hỏi anh:"Tại! tại sao?".

Ánh mắt anh nhìn cô lạnh lẽo vô cùng, anh nói một câu vô cùng tàn nhẫn:"Bởi vì! cô làm tôi cảm thấy chán ghét".

Nghe anh nói xong, đôi mắt cô hơi ướt, nhưng cô không dám khóc, chỉ có thể đợi anh quay lưng, bước ra khỏi phòng, cô mới dám để những giọt nước mắt kia lăn xuống.

Nước mắt nóng hổi trượt qua gò má, rơi xuống xương quai xanh xinh đẹp.

Cô lúc này, ngồi một mình trong phòng tân hôn lạnh lẽo, tự hỏi lòng mình, sao mà cô độc đến vậy!.

Cố Đình Bắc bước ra ngoài, tháo cà vạt trêи cổ xuống.

Mặc dù anh rất chán ghét người phụ nữ kia, nhưng không thể phủ nhận, trêи người cô ta có một hương thơm rất cuốn hút.

Dáng người cũng không tồi.

Đáng tiếc! anh không thích cô.


Một chút cũng không!Cố Đình Bắc bước vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại, tắm rửa một lúc rồi đi ra.

Anh đi đến trước phòng tân hôn, đá mạnh cửa rồi bước vào.

Tiếng động quá mạnh làm Diệp Tuệ đang ngồi khóc trêи sàn nhà lạnh lẽo giật mình, ngẩng đầu dậy.

Đôi mắt cô ươn ướt nhìn anh, làm trong lòng anh có hơi ngứa ngáy.

Chết tiệt, anh điên rồi sao? Anh vậy mà lại có phản ứng với cô.

Cố Đình Bắc cố ép bản thân nén lại cảm giác kì lạ kia, anh dùng đôi mắt chứa đầy hàn ý nhìn cô, lạnh lùng nói:"Cô ôm đồ ra phòng khách ngủ đi, tôi ngủ ở đây".

Diệp Tuệ không nói gì, đứng dậy làm theo lời anh, lặng lẽ ôm chăn gối ra phòng khách ngủ.

Cô vừa ra đến cửa, anh liền gọi cô lại, bảo:"Mang luôn mấy cái vali cồng kềnh kia ra đi, cả cái tủ quần áo này nữa, đồ của cô, dọn ra hết cho tôi".

Diệp Tuệ im lặng làm theo lời anh nói, bóng lưng gầy yếu kia lần lượt kéo ba bốn chiếc vali ra, lại quay vào, đẩy chiếc tủ gỗ nặng nề kia ra khỏi phòng anh.

Cố Đình Bắc nhìn hình ảnh này, không hiểu sao anh cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng anh cũng không nói gì, trong mắt anh, cô ta chưa bao giờ là vợ anh cả.

Nghĩ như vậy, anh yên tâm nằm lên giường ngủ, để lại Diệp Tuệ ở ngoài cửa, bị đám người hầu chỉ trỏ, xì xào bàn tán.

Người vợ chính thức của Cố Đình Bắc, lại bị đám người hầu không xem ra gì, thế mà anh lại chẳng hay biết.

Ha, nực cười biết bao.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Bị Người Hầu Đánh





Sáng hôm sau.

Diệp Tuệ thức dậy rất sớm, sớm nhất biệt thự, sớm hơn cả đám người hầu.

Cô mang tạp dề, vào bếp làm đồ ăn sáng cho Cố Đình Bắc.

Mặc dù đêm tân hôn không được vui lắm, còn bị đuổi ra khỏi phòng nhưng điều này đối với Diệp Tuệ mà nói, đã rất tốt rồi.

Ít nhất, sống ở đây, cô sẽ không bị đánh đập dã man, càng không bị ép ăn đồ ăn thừa của em gái.

Đến lúc Diệp Tuệ làm xong đồ ăn sáng, lại pha thêm ly cafe, Cố Đình Bắc mới mang theo bộ mặt buồn ngủ, từ trêи cầu thang đi xuống.


Trông thấy Diệp Tuệ đang cầm chổi quét nhà, lại nhìn đống đồ ăn nóng hổi còn đang bốc hơi trêи bàn, anh cho rằng cô đang cố gắng lấy lòng, cảm xúc chán ghét đối với cô lại tăng thêm một phần.

Ăn đi xuống, bước đến bên cạnh cô, hất cái chổi trong tay cô xuống, chổi rơi xuống sàn nhà tạo nên âm thanh lanh lảnh.

Anh bóp cổ cô, bóp rất lâu, làm đôi mắt cô trợn tròn, sắc mặt tái nhợt, qua một lúc, rốt cuộc anh cũng buông cô ra, nói một câu:"Giả vờ rất tốt, nếu đã thích làm công việc của người hầu như vậy, thế thì từ hôm nay, tôi sẽ cho người hầu và đầu bếp nghỉ việc hết, để cô có việc mà làm, đỡ phải ăn no rững mỡ mà đi lấy lòng tôi"Diệp Tuệ nghe anh nói, im lặng không nói gì, anh thấy thế thì càng thêm tức giận, bóp mạnh cằm cô:"Mẹ nó cô bị câm sao?".

Cô thấy anh không vui, đành mở miệng:"Em biết rồi, từ giờ mọi công việc trong nhà em đều sẽ làm, anh yên tâm"Nói xong, sợ anh không tin, cô lại nở một nụ cười, nụ cười nhợt nhạt như sắc mặt cô vậy.

Anh nhìn khuôn mặt cô, nhìn nụ cười kia, lại nhớ đến chút xúc cảm ở môi lúc hai người hôn nhau trong lễ cưới, không hiểu sao lại có chút nhớ nhung nụ hôn đó.

Bỏ qua những cảm giác kì lạ nơi trái tim, anh lái chiếc xe ô tô phiên bản giới hạn đi làm.

Đám người hầu nấp sau cửa, nghe lén cuộc trò chuyện của hai người, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, vội vàng đến hỏi quản gia:"Quản gia Trương, cậu chủ nói muốn sa thải chúng tôi vì ả tiện nhân kia, là thật sao?"Bọn họ thật sự không muốn mất công việc này, làm ở đây được ăn uống thoải mái, tiền lương lại cao ngất ngưỡng.

Quản gia Trương nghe bọn họ nói, khoé miệng giật giật, mặc dù cậu chủ không hề có cảm giác với Diệp tiểu thư, nhưng Diệp tiểu thư cũng đã gả vào đây, vậy mà bọn họ đam gọi Diệp tiểu thư như vậy, quả là gan lớn bằng trời.

Quả thật, sáng nay cậu chủ có gọi cho hắn, bảo hắn sa thải hết đám người hầu và đầu bếp, để Diệp Tuệ làm thay bọn họ.

Anh muốn xem xem Diệp Tuệ còn có thể giả vờ được bao lâu.

Quản gia Trương nghĩ một lúc rồi trả lời đám người hầu:"Quả thật sáng nay cậu chủ có gọi điện nói với tôi về việc này này, nếu không thì các người đi nhờ Diệp tiểu thư nói giúp xem, có thể cô ấy sẽ giúp được các người đấy".


Quả thật, ông ta không muốn đầu bếp bị sa thải, ông ta và đầu bếp đang có tình cảm với nhau, cũng tiến triển được kha khá, bà ấy là một người tốt, ông rất thích người phụ nữ này.

Đám người hầu nghe thấy thế thì sững sốt, sau đó bật cười to, một người trong số đó còn nói:"Quản gia Trương, ông chỉ mới hơn 40 tuổi mà đã lú lẫn rồi sao? Nghĩ cái gì vậy? Ông bảo chúng tôi đi cầu xin ả tiện nhân kia? Ông đừng nghĩ chúng tôi không biết, cậu chủ thậm chí còn chẳng thèm để cô ta vào mắt".

Quản gia sững người, đám người hầu này! từ bao giờ mà lại to gan đến vậy? Diệp tiểu thư ít nhiều cũng là phu nhân mà cậu chủ đường hoàng cưới về, vậy mà lại bị bọn chúng xem không bằng con ởĐôi mắt ông ta lạnh căm, liếc nhìn ả người hầu vừa mới nói câu nói kia, ả người hầu biết cô ta lỡ lời, vội vàng ngậm chặt miệng, không nói gì nữa.

Đám người hầu thấy tình thế không được khả quan, vội vàng chạy đến tìm Diệp Tuệ, nhờ cô nói giúp:Nhìn thấy Diệp Tuệ đang cầm chổi quét nhà, bọn họ lại thấy ngứa mắt, hừ, giả vờ giả vịt cái gì chứ, nếu không vì cái công việc kiếm được bộn tiền này, bọn họ còn lâu mới nhờ cô giúp đỡ.

Một người trong đám người hầu lên tiếng nói trước:"Diệp tiểu thư, cô xem, cô cứ làm việc như vậy rồi chúng tôi thất nghiệp thì làm sao? Cô có cậu chủ nuôi, còn chúng tôi phải vất vả đi làm nuôi gia đình, sao cô có thể độc ác, ích kỷ như vậy chứ? Vì lấy lòng cậu chủ mà hại chúng tôi thất nghiệp.

Cô mau đi xin lỗi sau đó cầu xin cậu chủ đừng đuổi chúng tôi đi? Vốn là lỗi do cô mà?".

Diệp Tuệ ngơ ngác bị người hầu chửi một tràng như thế, cô cứng họng, không thốt nên lời.


Tại sao trong căn nhà này, địa vị của một người hầu lại còn cao hơn cả người vợ chính thức là cơ đây?Đây chính là thái độ nhờ vả của bọn họ sao?Cả người Diệp Tuệ như chết lặng, cô im lặng một lúc lâu, ả người hầu kia mất hết kiên nhẫn, giật lấy cây chổi trong tay cô, sau đó đẩy cô ngã xuống sàn nhà:"Cô nói gì đi chứ? Bị câm đấy à?".

Diệp Tuệ cúi đầu, nhìn vết bầm ở đầu gối, cô im lặng không nói lời nào, một lúc lâu sau mới lên tiếng:"Cô nghĩ với địa vị của tôi ở căn nhà này thì có thể giúp được gì cho các cô đây?"Những người hầu cảm thấy có lý, con ả đàn bà vô dụng này thì có thể giúp được cho bọn họ cái gì!Bọn họ nhìn Diệp Tuệ, ánh mắt loé lên tia hận thù, đều tại con đàn bà đê tiện này, vì muốn lấy lòng Cố Đình Bắc mà làm cho bọn họ mất đi công việc.

Một ả người hầu vì không khống chế được tức giận, đưa tay tát lên mặt Diệp Tuế.

"Chát"Khuôn mặt trắng nõn hằn lên 5 ngón tay! Cố Đình Bắc đi làm về, đột nhiên nghe thấy tiếng "chát" vang dội, anh cho rằng Diệp Tuệ đang ra oai, dạy dỗ đám người hầu, nhưng lúc mở cửa, cảnh tượng mà anh thấy lại là cảnh Diệp Tuệ nằm sõng xoài trêи sàn nhà, bàn tay ôm lấy cái má đỏ ửng, đám người hầu vây quanh xem kịch, không một ai chịu đứng ra can ngăn.

Anh tức giận, hét lên:"Các người có còn ý thức được ai là chủ, ai là tớ không hả? Dám ra tay đánh vợ tôi, các người không muốn sống nữa rồi phải không?".

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Ánh Mắt Mộ Thừa Phong Nhìn Diệp Tuệ





Đám người hầu không ngờ lúc bọn họ đang "dạy dỗ" Diệp Tuệ thì Cố Đình Bắc đột nhiên về nhà, bắt tại trận, hơn nữa anh còn tức giận như vậy.

Rõ ràng ngày thường đến chiều tối cậu chủ mới đi làm về, sao hôm nay lại! Hơn nữa, bọn họ giúp cậu chủ "dạy dỗ" Diệp Tuệ, cậu chủ chán ghét cô ta như vậy, nhất định sẽ không trách bọn họ, tại sao lại tức giận thế kia?Trần Liên - ả người hầu vừa tát Diệp Tuệ sửng sốt, nhìn sắc mặt của Cố Đình Bắc, ả biết, hôm nay ả tiêu đời rồi.

Thật ra Trần Liên tát Diệp Tuệ, không phải vì nhất thời nóng nảy, mà là vì ghen tị với cô.

Làm người hầu của căn biệt thự này đã được 5 năm, Trần Liên luôn mong ước có một ngày có thể ngồi lên vị trí Cố phu nhân.

Ả ta biết, trong giới thượng lưu vẫn luôn lan truyền lời đồn Cố Đình Bắc có mệnh khắc thê, nhưng ả ta không tin những lời đồn vớ vẩn đó.

Ả ta tin rằng, với tư sắc và dáng người của mình, chỉ cần chủ động một chút, Cố Đình Bắc nhất định sẽ rung động.

Không ngờ lại bị con tiện nhân Diệp Tuệ này cướp mất vị trí Cố phu nhân mà ả ta luôn tâm tâm niệm niệm.


Ả không cam lòng, vì không muốn Diệp Tuệ sống tốt trong cái nhà này, ả lôi kéo tẩy não đám người hầu, làm đám người đó cô lập Diệp Tuệ.

Không ngờ! vẫn bị Cố Đình Bắc phát hiện ra.

Cố Đình Bắc nhìn sắc mặt đám người hầu biến hoá không ngừng, đặc biệt là Trần Liên, sắc mặt cô ta trắng bệch, cánh môi tái nhợt, cố tỏ ra yếu ớt nhưng nhìn vào lại chỉ giống như quỷ dạ xoa.

Anh quay đầu nhìn Diệp Tuệ đang nằm sõng xoài dưới sàn nhà lạnh lẽo, nghĩ một lúc rồi gọi đầu bếp, bảo bà ta dìu cô vào phòng để bôi thuốc.

Đột nhiên, anh phát hiện cánh tay cô chứa đầy những vết sẹo, có cả vết roi quất vẫn còn dính máu, chưa kết vảy.

Anh nhíu mày, rốt cuộc thì trước khi gả vào Cố gia, cô gái này đã phải chịu bao nhiêu ấm ức đây?Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, đột nhiên anh cảm thấy hơi nhói ở trong lòng.

Chần chừ do dự hồi lâu, rốt cuộc anh vẫn gọi cho bác sĩ riêng của Cố gia, cũng là bạn thân từ năm 12 tuổi của anh - Mộ Thừa Phong.

Điện thoại kết nối, chất giọng trầm thấp lại lạnh lùng của anh vang lên:"Thừa Phong, trêи người vợ tôi có quá nhiều vết thương, không biết có bị nhiễm trùng không, cậu sang xem thử đi".

Mộ Thừa Phong cất giọng ngạc nhiên:"Đình Bắc, không phải cậu bảo cậu không thích cô vợ mới cưới này à? Sao bây giờ lại lo cho cô ta như thế?".

Cố Đình Bắc biết kiểu gì Mộ Thừa Phong cũng hỏi anh câu này, anh day day trán, giọng nói mệt mỏi:"Cậu không qua thì để tôi gọi người khác".

Mộ Thừa Phong vội vàng nói:"Tôi qua, tôi qua ngay đây".

Khoảng 15 phút sau, Mộ Thừa Phong lái chiếc xe Ferrari đến, anh ta mở cửa xe, đôi chân thon dài bước xuống, mái tóc được nhuộm màu vàng choé, dưới ánh mặt trời, trông anh ta càng nổi bật hơn.

Khác với khí chất trầm tĩnh lạnh lùng của Cố Đình Bắc, Mộ Thừa Phong này, vừa nhìn liền biết là một công tử ăn chơi, áo sơ mi xộc xệch không được cài cúc cẩn thận, chiếc quần bò rách ở đầu gối làm anh ta trông như một fuckboy.


Anh ta bước vào cửa lớn biệt thự, xách theo một vali đồ nghề, đến trước cửa phòng ngủ, anh ta cất giọng ngả ngớn:"Cố Đình Bắc, tôi đến rồi đây, nhanh cho tôi xem xem cô vợ yêu của cậu là thần thánh phương nào mà có thể khiến cậu lo lắng đến mức này".

Cố Đình Bắc vô cùng đau đầu với cái tên này, mỗi lần gặp nhau, hắn ta đều lải nha lải nhải khiến anh mệt mỏi không chịu được.

Anh chỉ chỉ vào phòng ngủ, Mộ Thừa Phong đẩy cửa phòng ngủ ra, anh ta kéo vali chạy đến trước giường, vừa nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái, Mộ Thừa Phong bỗng khựng lại, anh ta thấp giọng nỉ non:"Tiểu Tuệ! Tiểu Tuệ, là em sao?".

Là Tiểu Tuệ sao? Là cô bé năm đó rạng rỡ như ánh mặt trời, ngày ngày đi nhặt ve chai cùng anh đó sao?Suốt 12 năm nay, kể từ khi được đón về Mộ gia nhận tổ quy tông, Mộ Thừa Phong luôn âm thầm tìm kiếm tung tích của cô bé năm xưa, thậm chí không ít lần nhờ vả Cố Đình Bắc, đáng tiếc vẫn không tìm thấy tung tích.

Phải, năm xưa Mộ Thừa Phong bị thất lạc với gia đình, anh sống trong cô nhi viện 10 năm, năm 10 tuổi, cô nhi viện gặp hoả hoạn, anh và Tiểu Tuệ may mắn sống sót, nhưng Tiểu Tuệ lại mang trêи mình một vết sẹo, vết sẹo đó nằm ở cánh tay cô.

Tuy rằng không bị ngọn lửa nuốt chửng, nhưng anh và Tiểu Tuệ lại lang thang, không có tiền, hai người đành phải đi nhặt ve chai mỗi ngày để bán, kiếm tiền sống sót qua ngày, Tiểu Tuệ lúc đó mới có 4 tuổi, nhặt ve chai cùng anh 2 năm, đến năm 6 tuổi, cô được Diệp gia nhận nuôi, hai người xa nhau từ đó.

Anh cứ tưởng cô sống ở Diệp gia rất tốt, nhưng nhìn những vết sẹo chằng chịt trêи cánh tay cô, anh mới biết, cô sống ở đó cũng chẳng dễ chịu gì.

Ông trời thật sự rất biết cách trêu lòng người, cho anh cơ hội gặp lại Tiểu Tuệ nhưng lại ở trong hoàn cảnh cô đã có chồng, hơn nữa còn bị chồng hắt hủi.


Tay anh run run, cầm lấy ống tay áo Diệp Tuệ, vén lên.

Vết sẹo năm đó tuy đã nhạt đi, còn bị những vết sẹo mới che lấp, nhưng không có gì là biến mất vĩnh viễn, vết sẹo vẫn còn dấu vết, nó là minh chứng cho quảng thời gian tươi đẹp của anh và cô.

Mộ Thừa Phong chua xót trong lòng, gặp lại người xưa mừng biết bao nhiêu, thế nhưng em bây giờ là phụ nữ đã có chồng, anh không còn vị trí nữa rồi.

Mộ Thừa Phong cố nén đau đớn nơi trái tim, ngồi xuống xem vết thương cho cô.

Cố Đình Bắc đứng quan sát từ xa, nhìn hình ảnh này, không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ánh mắt Mộ Thừa Phong nhìn Diệp Tuệ rất kì lạ, nó ẩn chứa nhiều loại cảm xúc bi thương mà anh không hiểu được.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Điều Tra Cuộc Sống Của Diệp Tuệ Ở Diệp Gia





Sau khi xem vết thương cho Diệp Tuệ, Mộ Thừa Phong đã khống chế được cảm xúc, bình tĩnh trở lại.

Để không làm cho Cố Đình Bắc nghi ngờ, làm rạn nứt mối quan hệ giữa hai bọn họ, Mộ Thừa Phong cố nén đau buồn, quay trở lại với bộ dáng cà lơ phất phơ ban đầu, anh nói:"Đình Bắc, cậu chăm sóc vợ cậu kiểu này đây hả? Trêи người cô ấy toàn là vết thương, nếu tôi không phát hiện kịp thì không bao lâu nữa cậu sẽ mất vợ đấy.

"Rõ ràng Mộ Thừa Phong đã cố gắng khống chế, làm cho giọng nói trở nên vui tươi nhất có thể, nhưng sao vẫn nhuốm chút bi thương thế này! Cố Đình Bắc phát hiện cậu bạn thân của mình hôm nay hơi lạ, nhưng anh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tên này lại giở chứng thích diễn.

Anh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái đang nằm trêи giường, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, Diệp gia to gan thật, đưa qua đây một cô con gái nuôi thì thôi đi, lại còn là một con ma bệnh, làm anh phải phí thời gian chăm sóc cho cô.

Anh nhìn cô hồi lâu, bước ra khỏi phòng, cầm điện thoại lên gọi cho trợ lý Giang:"Điều tra tất tần tật về Diệp Tuệ cho tôi, bao gồm cả những năm qua cô ta sống trong Diệp gia có bị hành hạ ngược đãi gì không.

"Trợ lý Giang ngạc nhiên, chẳng phải trước đây Cố tổng rất chán ghét Diệp tiểu thư, xem cô ấy như không tồn tại sao?Tuy rất tò mò nhưng trợ lý Giang không dám hỏi nhiểu, sau khi tắt điện thoại, anh bắt đầu điều tra về Diệp Tuệ.


Không hổ là trợ lý của Cố Đình Bắc, hiệu quả làm việc của trợ lý Giang rất nhanh, khoảng một giờ sau đã điều tra hết tất cả về Diệp Tuệ.

Trợ lý Giang gửi kết quả vừa điều tra được cho Cố Đình Bắc qua email, còn có một file ghi âm.

Cố Đình Bắc mở máy tính lên xem kết quả, càng xem, sắc mặt anh càng khó coi.

Theo những gì mà anh điều tra được, Diệp Tuệ từ nhỏ đã bị bố mẹ ruột vứt bỏ, sống ở cô nhi viện đến năm 4 tuổi thì cô nhi viện gặp hoả hoạn, Diệp Tuệ và một người bạn của cô may mắn sống sót nhưng cả hai đều phải nhặt ve chai kiếm tiền sống qua ngày, 2 năm sau, cô được Diệp gia nhận nuôi.

Diệp gia lúc đó còn chưa có con, lúc đầu nhận cô về, đối xử với cô rất tốt, xem cô như con ruột.


Nhưng hai tháng sau, mẹ nuôi cô mang thai, sau 9 tháng thì em gái cô là Diệp Uyển Nhi ra đời, Diệp Tuệ từ đó không được bố mẹ nuôi đặt vào mắt nữa.

Trong mắt bọn họ chỉ có Diệp Uyển Nhi, còn cô, cô giống như người vô hình, không hề có cảm giác tồn tại trong căn nhà đó.

Lúc đầu cô chỉ bị xem như không khí, nhưng một thời gian sau, khi Diệp Uyển Nhi được 5 tuổi, lúc đó công ty Diệp gia đang gặp khó khăn, bố mẹ nuôi của cô liền đuổi hết người giúp việc và đầu bếp, toàn bộ công việc trong nhà đều giao cho một đứa bé mới 12 tuổi là Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ khi ấy mới chỉ 12 tuổi, vậy mà sáng sớm 4 giờ đã phải thức dậy, chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, sau đó làm việc quần quật, từ giặt quần áo đến rửa bát, tưới cây, quét nhà, lau nhà, căn biệt thự rất lớn, ngày nào dọn dẹp xong cô cũng mệt rã rời.

Không dừng lại ở đó, Diệp gia còn làm một việc khiến người ta căm phẫn hơn.

Bọn họ bắt một cô bé 12 tuổi là Diệp Tuệ phải ngủ ở nhà kho chật hẹp ẩm ướt, cái nơi bám đầy bụi bẩn và thoang thoảng mùi mốc của quần áo kia.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Ha Hoá Ra Là Như Vậy





Nhà Diệp gia cũng có thể tạm xem như là giới thượng lưu, vậy mà vì tiết kiệm một chút tiền, liền không cho Diệp Tuệ dùng bếp ga, phải dùng bếp củi để tiết kiệm tiền ga, sáng nào cô cũng phải chẻ một bó củi to đùng.


Buổi tối, cô phải ngủ ở nhà kho, mùa hạ nóng nực đầy muỗi, mùa đông lạnh lẽo thấu xương.

Không dừng lại ở đó, bọn họ còn xây một chuồng gia súc ở cạnh nhà kho, mua vài con lợn về rồi thả trong đó, giao cho Diệp Tuệ nuôi, nói rằng cô không thể ăn không ngồi rồi như thế được, phải làm gì đó để kiếm chút tiền.Ngủ ở nhà kho, bên cạnh là chuồng gia súc, nửa đêm lợn kêu inh ỏi, mùi phân lợn thoang thoảng chóp mũi tra tấn cô suốt mấy năm liền.Không có đêm nào là cô không bị tiếng kêu của đàn lợn đánh thức.Suốt 7 năm cô hầu hạ gia đình đó, ngày qua ngày, từ lúc sương mù còn dày đặc cho đến tối muộn, cô không có lấy một phút nghỉ ngơi.Năm cô 18 tuổi, cô vô tình phát hiện Diệp Uyển Nhi yêu sớm, Diệp Uyển Nhi lúc đó mới 11 tuổi, sợ cô sẽ mách mẹ nên cô ta liền chạy về nhà, cáo trạng với mẹ trước.Cô ta nói với mẹ rằng, cô ta thấy Diệp Tuệ đang cặp bồ với một lão già bụng phệ, bà Diệp nghe thấy con gái cưng nói như thế, tức giận vô cùng, nhưng đồng thời, trong đầu bà ta nảy ra một ý nghĩ độc ác: Đem Diệp Tuệ bán vào quán bar làm gái để kiếm tiền, vừa hay có thể dùng số tiền đó mua cho Diệp Uyển Nhi một cây đàn piano.Nghĩ như vậy, bà ta liền gọi điện cho Diệp Tuệ, bảo cô về nhà.


Diệp Tuệ không nghĩ nhiều, cô về nhà ngay, nhưng sau khi về đến nhà, nghe mẹ nuôi nói về việc muốn bán cô vào làm gái ở quán bar để kiếm tiền, Diệp Tuệ không nhịn nổi nữa, cô bắt đầu phản kháng, nhưng bà mẹ nuôi của cô lại dùng vũ lực để ép buộc cô, ngày nào cũng vậy, từng trận đòn roi liên tục quất vào lưng, vào cánh tay, vào bắp đùi của cô.Cô đau đớn, máu tươi rỉ ra, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, liên tục 3 tháng như thế, cuối cùng cô không chịu đựng nổi nữa, quyết định nhảy xuống sông để kết liễu đời mình thì đột nhiên bị một đám vệ sĩ áo đen bắt lại, bọn họ đưa cô về Diệp gia, nhốt cô vào phòng, trong phòng không có bất cứ vật dụng nào có thể dùng cho việc tự sát, cô đành từ bỏ ý nghĩ này, mặc cho số phận quyết định.Sau đó, mỗi ngày đều có người vào phòng đánh cô, roi da liên tục quất vào da thịt cô khiến cô đau đớn, nhưng trong lòng cô lúc này đã chết lặng, có chăng cũng chỉ là một mảnh trống rỗng, một chút cảm xúc cũng không có, cả thể xác lẫn tinh thần đều tổn thương nghiêm trọng.Lại hai tháng sau, suốt hai tháng bị hành hạ, cuối cùng bọn họ cũng không đánh cô nữa mà sai người bôi thuốc cho cô.


Diệp Tuệ cảm thấy bất an nhưng cô không có năng lực phản kháng, đành im lặng chấp nhận số phận.Sau khi vết thương của cô đã kết vảy, bọn họ liền nói ra mục đích của mình - bán Diệp Tuệ vào Cố gia để làm vợ Cố Đình Bắc, ngươi đàn ông với tin đồn mang mệnh khắc thê.Lần này Diệp Tuệ im lặng, cười tự giễu, bọn họ nhìn cô có phản ứng như vậy, cho rằng cô không đồng ý, roi da tiếp tục rơi xuống thân thể cô, cô đau đớn ngã quỵ xuống, mồ hôi tuôn ra, cô cất giọng, vì đã lâu không nói nên giọng nói có chút khàn đặc:"Con đồng ý gả cho Cố Đình Bắc, đừng đánh con nữa!"Lúc này, roi da mới dừng lại, không rơi trêи lưng cô nữa....Xem xong kết quả điều tra, sắc mặt Cố Đình Bắc khó coi đến cực độ, tay anh run run nhấn mở file ghi âm, một cuộc đối thoại vang lên:"Mẹ ơi, lỡ như ả tiện nhân kia gả sang Cố gia, được sống một cuộc sống thoải mái thì chẳng phải là hời cho chị ta hả mẹ?" giọng nói này đanh đá, pha chút trẻ con."Uyển Nhi yên tâm, mẹ mua chuộc một ả người hầu bên đó rồi, con tiện nhân kia sẽ không sống yên ổn trong Cố gia được đâu." Giọng nói này...!là của bà Diệp - mẹ nuôi Diệp Tuệ."Vẫn là mẹ cao tay." Diệp Uyển Nhi hô lên, giọng nói không che giấu được sự vui mừng trong đó.Nghe xong đoạn ghi âm, ánh mắt Cố Đình Bắc lạnh lẽo."Ha, hoá ra là như vậy." Giọng anh âm trầm lại đáng sợ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Có Lẽ Không Nhất Thiết Phải Đối Xử Với Cô Tệ Bạc Như Thế





Cố Đình Bắc bước vào phòng ngủ, ngồi bên giường, lần đầu tiên anh nghiêm túc ngắm nhìn khuôn mặt của cô.Càng nhìn anh càng không rời mắt được, trước đây anh không để ý kĩ, không biết cô lại đẹp đến thế, vẻ đẹp thoát tục mang theo chút cảm giác u buồn làm anh càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt.Anh nghĩ, dù sao thì cũng đã cưới vào nhà rồi, mặc dù anh không thích cô nhưng có lẽ không cần thiết phải đối xử với cô tệ bạc như thế.Trước đây cô đã bị Diệp gia ngược đãi như vậy rồi, nếu anh còn đối xử với cô như người hầu thì...!có vẻ cũng nhẫn tâm quá.Giữa hai người tuy không có tình cảm nam nữ, nhưng nếu làm bạn sống chung thì anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận.Dù sao thì cô trông có vẻ khá ít nói, rất hợp mắt anh.Từ nay anh sẽ cố đi làm về sớm, ăn thử cơm cô nấu xem sao.Mặc dù trông cô gầy yếu thế kia, có lẽ đồ ăn nấu ra cũng không được ngon lành gì cho cam.



Nhưng nếu có thể làm người bạn sống chung của mình vui, anh đành miễn cưỡng ăn vậy.Lúc anh đang suy tư, Diệp Tuệ nằm trêи giường không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào.Có trời mới biết, lúc vừa mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng Cố Đình Bắc đang ngồi ở cạnh giường cô, trong lòng cô lúc đó có bao nhiêu khϊế͙p͙ sợ.Cô nghĩ, anh chán ghét cô như vậy, có lẽ cô không nên lên tiếng, nếu không lại làm anh càng thêm phản cảm.Lúc Cố Đình Bắc quay đầu lại đã thấy Diệp Tuệ đang mở to hai mắt, nhìn anh chằm chằm.Trong đôi mắt trong suốt sạch sẽ kia có ngờ vực, có sợ hãi, còn có cả khó hiểu.Cố Đình Bắc đột nhiên cảm thấy trong tim hơi nhói, anh ho nhẹ một cái, chủ động giải thích với cô:"Ừm, Diệp Tuệ, mấy ngày qua do tâm trạng tôi không được tốt nên đối xử với cô có hơi gắt gỏng, cô bỏ qua cho tôi nhé? Mặc dù giữa tôi và cô không tồn tại tình cảm nam nữ nhưng...!nếu cô không ngại thì chúng ta có thể làm bạn.""Cả đám người hầu ngoài kia, tôi sẽ đuổi cổ hết bọn chúng rồi thuê người mới, việc của cô là ở nhà nấu cơm và chờ tôi về là được rồi, dù sao tôi cũng không thiếu tiền."Diệp Tuệ thấy anh chủ động làm hoà, cô ngây ngốc hồi lâu, không biết lấy can đảm đâu ra, cô níu níu ống tay áo anh, nhẹ giọng nói:"Nếu có thể...!tôi nói là nếu có thể, tôi muốn được học Đại Học, anh...!anh có thể giúp tôi không? Tôi hứa ngày chủ nhật hàng tuần đều sẽ về nhà?"Nói xong, cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, đồng thời cũng có chút lo lắng.Anh vừa mở miệng làm lành mà cô đã nhờ vả thế này, không biết liệu có chọc giận anh không đây.Kỳ thật, cô rất muốn được học đại học, những năm qua cô cố gắng hầu hạ gia đình nhà họ Diệp như vậy, đều là để có cơ hội đi học.Nếu không phải bọn họ cho cô đi học, cô đã sớm rời khỏi gia đình địa ngục đó từ lâu, tội gì phải ở lại chịu khổ như thế.Cố Đình Bắc nghe cô nói xong, anh im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi cô:"Cô định học ngành gì?"Diệp Tuệ không do dự mà đáp ngay:"Tôi muốn học kinh tế."Kinh tế...vậy thì sau khi ra trường, cô có thể vào tập đoàn của anh để làm việc, như vậy cũng tốt.Nghĩ như thế, anh gật đầu đồng ý giúp cô:"Được, để tôi sắp xếp cho cô, bây giờ đang là thời gian nghỉ hè, cô đừng lo lắng quá nhiều, tập trung ôn tập lại kiến thức để thi đại học và...!nấu bữa sáng, bữa trưa, bữa tối rồi chờ tôi về."Diệp Tuệ vốn nghĩ rằng cô cần phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thuyết phục được anh, không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như thế.Cô mừng rỡ, cong cong khoé miệng, nhẹ giọng nói:"Cố Đình Bắc, cảm ơn anh!"Lựa chọn rời khỏi Diệp gia, chấp nhận bị bán vào đây quả nhiên là một quyết định đúng đắn.Cố Đình Bắc nghe cô cảm ơn, nhìn nụ cười nơi khoé miệng cô, lại nhìn đôi mắt cong cong của cô, không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy vui vẻ lạ thường..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Cố Tổng Đừng Bị Vẻ Ngây Thơ Của Cô Ta Lừa Gạt





Sức khoẻ của Diệp Tuệ vẫn còn khá yếu, chưa hồi phục hoàn toàn, hiện tại vẫn đang nằm trêи giường bệnh để Mộ Thừa Phong điều trị.Cố Đình Bắc đang ngồi uống cafe, đột nhiên quản gia chạy vào, báo cáo với anh:"Cậu chủ, có một cô gái tự xưng là chị họ của Diệp tiểu thư muốn gặp ngài.""Cho cô ta vào đi." Anh trầm giọng đáp.Anh vừa dứt lời, quản gia liền cho người hầu mang cô ta vào.Chị họ của Diệp Tuệ - Diệp Tú Nhi.Diệp Tú Nhi đoan trang bước vào căn biệt thự to lớn, mặc dù đã cố gắng che dấu nhưng tia ghen tị trong mắt cô ta lại càng rõ ràng hơn.Cô ta bước đến, ngồi vào bàn cafe đối diện với Cố Đình Bắc.

Nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, cô ta hận Diệp Tuệ không thôi.Dựa vào cái gì mà một đứa con nuôi của Diệp gia lại được sống trong một căn biệt thự tốt như vậy? Còn cô ta lại phải ngày ngày đeo cái mặt nạ giả dối mà nịnh hót đám người Diệp gia kia?Cô ta không cam lòng! Cô ta muốn Diệp Tuệ sống không yên ổn!Nghĩ như vậy, ánh mắt cô ta loé lên tia kiên định, nhất định phải ly gián Diệp Tuệ và Cố Đình Bắc, sau đó vị trí Cố phu nhân này sẽ là của cô ta.Về lời đồn Cố Đình Bắc mang mệnh khắc thê vớ vẩn kia, có lẽ không phải là sự thật.

Nếu là thật thì Diệp Tuệ bây giờ cũng sẽ không sống tốt như thế.Diệp Tú Nhi còn đang nghĩ vu vơ, cô ta không biết rằng, giờ phút này, Cố Đình Bắc đã hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của cô ta.


Anh nhếch môi không nói lời nào, trong mắt là sự khinh thường rõ rệt.Anh nghĩ, nhìn Diệp Tuệ còn thuận mắt hơn cô ả tâm cơ này nhiều.Đột nhiên Diệp Tú Nhi mở miệng, giọng nói ngọt ngào mang theo chút lấy lòng nói với Cố Đình Bắc:"Cố tổng, mặc dù giữa anh và Diệp Tuệ kết hôn vì lợi ích của gia tộc, nhưng tôi nghĩ anh vẫn nên cẩn thận, đừng bị vẻ ngây thơ của cô ta lừa gạt." Nói xong, Diệp Tú Nhi lấy từ trong túi xách ra một xấp ảnh đưa cho Cố Đình Bắc, Cố Đình Bắc cầm ảnh lên xem, khuôn mặt lạnh nhạt chợt sững lại, sau đó không có biểu tình gì khác.Trong ảnh, Diệp Tuệ đang nằm trong lòng một lão già hơn 50 tuổi, quần áo trêи người không chỉnh tề, đầu tóc rối bù, sắc mặt tái mét.

Lão già kia nhìn Diệp Tuệ, ánh mắt đục ngầu lại bỉ ổi.Cố Đình Bắc không hiểu sao cảm thấy có chút tức giận, mặc dù giữa anh và cô không có tình cảm nhưng dù gì cô cũng là người vợ trêи danh nghĩa của anh, thế mà đời sống cá nhân của cô lại hỗn loạn thế này.


Quả nhiên, anh bị vẻ ngoài ngây thơ đơn thuần có chút hướng nội của cô đánh lừa rồi.Mặc dù trong lòng khó chịu nhưng Cố Đình Bắc vẫn không có biểu tình gì, anh biết Diệp Tú Nhi có ý với mình, liền không cho cô ta sắc mặt tốt, sau khi xem từng tấm ảnh, anh ngẩng đầu, lạnh lẽo nhìn Diệp Tú Nhi:"Cô đi được rồi chứ?"Diệp Tú Nhi sắc mặt đỏ bừng, phần vì xấu hổ do bị anh đuổi không thương tiếc như thế, phần vì tức giận tên Cố Đình Bắc này không biết điều.

Cô ta cầm túi xách đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe nhìn Cố Đình Bắc, ấm ức nói:"Cố tổng, tôi chỉ là không muốn ngài bị lừa gạt, không có ý gì khác, mong ngài đừng hiểu nhầm tôi."Cố Đình Bắc không nói gì, anh chỉ tay ra phía cửa lớn, ý bảo cô ta nhanh cút đi.

Diệp Tú Nhi vô cùng xấu hổ, cô ta tức giận cầm túi xách rời đi.Sau khi Diệp Tú Nhi rời đi, Cố Đình Bắc gọi trợ lý Giang đến, đưa cho anh ta xấp ảnh vừa nãy, nói:"Cậu đi điều tra về đống ảnh này cho tôi."Trợ lý Giang nhìn hình ảnh, không khỏi ngây người, Diệp tiểu thư...!trông không giống loại người này.Nghĩ như vậy nhưng anh ta không dám hó hé gì cả, chỉ im lặng làm theo lời Cố Đình Bắc, đi điều tra về mấy bức ảnh..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Em Dâu





Khoảng nửa giờ sau, trợ lý Giang gửi kết quả điều tra về.

Kết quả điều tra cho thấy, tấm ảnh kia là thật, hoàn toàn không phải sản phẩm photoshop.

Cố Đình Bắc thất vọng, anh cầm xấp ảnh, đá tung cửa phòng ngủ đi vào.

Đập vào mắt anh là cảnh tượng Mộ Thừa Phong đang bôi thuốc lành sẹo cho cô, hình ảnh này không hiểu sao rơi vào mắt Cố Đình Bắc lại khó coi đến vậy.

Ha, quả nhiên là giỏi ve vãn đàn ông, đến cả cậu bạn thân của anh cũng sắp bị cô ta mê hoặc rồi!.


Mộ Thừa Phong đang bôi thuốc cho cô, đột nhiên nghe "rầm" một tiếng, cánh cửa phòng bị Cố Đình Bắc đá tung ra, tạo nên tiếng động chói tai.

Anh giận đến điên lên, tên khốn này, sao không biết giữ ý tứ gì hết vậy? Đến Tiểu Tuệ cũng giật mình rồi kìa.

Mộ Thừa Phong bước đến trước mặt Cố Đình Bắc, dùng sức kéo anh ra khỏi phòng, chất vấn anh:"Cậu lại nổi điên cái gì nữa vậy? Cố Đình Bắc, tôi nói cho cậu biết, cậu đã cưới Diệp Tuệ vào nhà thì phải đối xử với cô ấy cho đàng hoàng! " anh còn chưa nói xong, Cố Đình Bắc đã cầm xấp ảnh ném vào mặt anh, quát:"Cậu thật sự bị cô ta mê hoặc rồi à? Nhìn xem cô ta ve vãn đàn ông như thế nào đi kìa.

Đến một lão già hơn 50 tuổi mà cô ta vẫn xuống tay được, loại phụ nữ này mà cậu cũng xem trọng được ư?" Cố Đình Bắc nóng nảy, không khống chế âm lượng, những câu nói của anh đều bị Diệp Tuệ nghe thấy, không sót một chữ nào.


Cô chua chát trong lòng, quả nhiên vẫn là tấm ảnh đó.

Nhưng anh đâu có biết, cô là bị mẹ sắp đặt bán cho một lão già, bị đẩy vào lồng ngực của lão ta, chị họ Diệp Tú Nhi đứng một bên chụp hình lại uy hiếp cô.

Anh cũng đâu có biết, cô vì không muốn bị lão ta chạm vào, không muốn bị lão ta vấy bẩn mà chạy trốn khỏi lão, ngã từ cầu thang tầng hai xuống.

Cô không nói gì, lặng lẽ rời đi, đợi đến lúc Cố Đình Bắc và Mộ Thừa Phong phát hiện ra, bóng lưng cô đã khuất dần.

Mộ Thừa Phong vội vàng lái xe đuổi theo, còn Cố Đình Bắc thì vẫn đứng im không nhúc nhích, đôi mắt lạnh lẽo, trong lòng không mảy may có chút hối hận nào.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9





Mộ Thừa Phong vội đuổi theo cô, nhưng không kịp, cô đã đi quá xa, anh lạc cô mất rồi.Cảm giác này thật sự rất khó chịu, lạc mất cô một lần, 12 năm dài đằng đẵng mới gặp lại nhau, vậy mà vì một câu nói tàn nhẫn của Cố Đình Bắc, anh lại mất đi cô lần nữa.Mộ Thừa Phong trong lòng đau khổ, giữa Cố Đình Bắc và Diệp Tuệ, anh không muốn mất đi ai cả, vậy nên anh đem tình cảm bao nhiêu năm của mình, lặng lẽ chôn sâu dưới đáy lòng, tự dặn mình phải chúc phúc cho cậu bạn thân và Tiểu Tuệ, thế nhưng...!Cố Đình Bắc lại xem thường cô.

Cô gái mà anh không nỡ làm tổn thương dù chỉ là một sợi tóc, lại bị Cố Đình Bắc khi dễ như thế.Mộ Thừa Phong tay siết chặt vô lăng, ánh mắt ảm đạm lại đau khổ."Rầm."Máu tươi từ trên trán Mộ Thừa Phong chảy ra, lướt qua đôi mắt anh, khuôn mặt anh lúc này trông dữ tợn hơn bao giờ hết....Diệp Tuệ cứ chạy, chạy mãi, cô không biết bản thân đang đi đâu, cô không biết đích đến của cô ở nơi nào, cô chỉ biết, cô đang không ngừng chạy, vừa chạy, nước mắt vừa tuôn ra như suối, đôi mắt ướt đẫm, cánh mũi đỏ ửng, trông cô chưa bao giờ tiều tuỵ đến thế.Lúc này, trong bóng tối.Thuộc hạ đứng đằng sau, đầu hơi cúi, giọng nói không nghe ra cảm xúc đang báo cáo với một người đàn ông:"Lão đại, cô gái ở phía trước là vợ mới cưới của Cố Đình Bắc, lúc này cô ta đang đi một mình, nếu bắt cô ta làm con tin, có lẽ Cố Đình Bắc sẽ giao ra sợi dây chuyền đó."Người đàn ông mà gã thuộc hạ đang báo cáo rút ra một điếu thuốc, khẽ rít một hơi, hắn ta cười nói:"Cố Đình Bắc không xem trọng em dâu của tôi đến vậy đâu.


Nhưng cứ bắt thử xem, biết đâu lại thành công thì sao? Đúng không A Đông?"Gã thuộc hạ tên A Đông kia nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn người phía trước không che dấu được sự ngưỡng mộ:"Lão đại nói đều đúng.


Tôi đi bắt cô ta cho ngài."Người đàn ông miệng ngậm điếu thuốc, cười khẽ, ánh mắt sâu không thấy đáy, hắn lẩm bẩm:"Em dâu...."Không sai, người đàn ông này chính là Cố Trì, anh trai cùng cha khác mẹ của Cố Đình Bắc, cũng là kẻ thù không đội trời chung của anh....Diệp Tuệ cứ chạy mãi như thế, một lúc sau, cô ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường, khẽ thở dốc.

Đột nhiên, trước mắt cô tối sầm, miệng bị ai đó dùng khăn bịt lại, cảm giác choáng váng đánh úp tới, đôi mắt cô mê mang một lúc, sau đó hoàn toàn bất tỉnh.------oOo------.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Nhưng Tao Muốn Ăn Bún Đậu Mắm Tôm





"Đến bao giờ thì cô ta mới tỉnh lại đây?""Mày gấp cái gì? Đến lão đại còn không gấp.""Nhưng tao đang thèm ăn bún đậu mắm tôm, cô ta mà chưa tỉnh thì tao không được đi đâu.""Mày suốt ngày chỉ biết ăn, im miệng đi, lão đại nghe thấy bây giờ."Bên tai Diệp Tuệ ong ong, từng giọng nói xa lạ truyền vào tai cô.

Trước mắt cô là một không gian tối đen như mực, ngoại trừ tiếng nói chuyện xì xào và mùi thơm của đồ ăn như có như không vương quanh chóp mũi, cô không cảm nhận được điều gì khác nữa.Bỗng nhiên căn phòng sáng lên, đôi mắt đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, hơi chói, Diệp Tuệ có chút không thích nghi được, đôi mắt cô hơi nhói đau.Cô đưa tay dụi dụi mắt, chờ một lúc sau mới thích nghi được với ánh sáng.Bọn đàn em thấy hành động của cô, vội vàng hét lên với người ở phòng bên cạnh:"Lão đại, lão đại, cô ta tỉnh rồi.""Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng được mở ra, một người đàn ông bước vào, theo sau anh ta là một người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ.Diệp Tuệ sững sốt, người đàn ông này...!dung mạo giống Cố Đình Bắc đến bảy phần.


Cô hơi bất an, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, người đàn ông này rất nguy hiểm.Diệp Tuệ còn chưa nắm rõ tình hình hiện tại của bản thân nên cô không dám mở miệng nói gì.


Cô và người đàn ông kia mặt đối mặt, nhìn chằm chằm nhau, như đang thử xem ai kiên nhẫn hơn, bầu không khí kì quặc này duy trì hơn 10 phút, đám đàn em có mặt ở căn phòng đều hít một ngụm khí lạnh, không rét mà run, trong lòng bọn họ thầm nghĩ: người phụ nữ này to gan thật, thế nhưng lại dám trừng lão đại, hơn nữa còn trừng đến 10 phút.Cuối cùng, vẫn là Diệp Tuệ không nhịn được nữa, lên tiếng trước:"Anh...!là ai?""Em dâu yêu dấu của anh, anh tưởng rằng em đã đoán được thân phận của anh từ lâu.

Anh là Cố Trì, là anh trai cùng cha khác mẹ của Cố Đình Bắc.""Nói như vậy, chúng ta là người một nhà sao?" Diệp Tuệ tò mò hỏi"Cũng có thể coi là như thế." Hắn đáp một cách miễn cưỡng, có thể thấy hắn rất không thích người em trai kia của hắn."Em dâu, em đừng bảo với anh là thằng nhóc kia không nói gì với em về anh hết nhé?""Tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của anh."Diệp Tuệ khó hiểu vô cùng, tự nhiên lòi đâu ra một người anh chồng thế này?Lúc cô đang ngẩn người, Cố Trì nói:"Em dâu, anh không vòng vo nữa, anh đang muốn lấy một vật từ tay.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11





Cố Đình Bắc, hiện tại anh bắt em làm vật trao đổi, hy vọng em sẽ không làm anh thất vọng."Diệp Tuệ nghe anh ta nói xong, cười trào phúng.

Là anh ta quá xem trọng cô sao? Anh ta nghĩ một cô con nuôi của Diệp gia như cô có bản lĩnh khiến Cố Đình Bắc từ bỏ mọi thứ mà đến đây cứu cô ư?Cố Đình Bắc để cô sống yên ổn đã là may lắm rồi!Cố Trì thấy Diệp Tuệ nở nụ cười tự giễu kia, hắn hơi khó hiểu, hắn nghe Diệp Tuệ nói:"Làm anh chồng thất vọng rồi, Cố Đình Bắc sẽ không đến đây chuộc tôi đâu."Cố Trì không tin, gọi cho Cố Đình Bắc ngay trước mặt cô, hắn bật loa ngoài lên, khoảng 2 giây sau, giọng nói của Cố Đình Bắc vang lên, truyền vào tai cô và những người đang có mặt ở trong phòng."Cố Trì, anh lại gọi tôi làm cái gì?""Em trai, em cưới vợ mà không thèm mời anh.

Anh rất tức giận." Cố Trì ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, giọng nói ngả ngớn.

Chỉ những người có mặt mới nhìn thấy trong mắt hắn chứa bao nhiêu hận thù.""Ha, tôi chỉ mong anh vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.


Tôi không có nhiều thời gian đùa giỡn với anh, nói đi, gọi tôi có chuyện gì?" Cố Đình Bắc không có kiên nhẫn đáp lại hắn."Được, anh không vòng vo nữa.

Cố Đình Bắc, em dâu đang nằm trong tay anh.

Nếu em muốn cô ta lành lặn trở về thì mang sợi dây chuyền đó đến đây."Đột nhiên, từ trong điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh lùng lên của Cố Đình Bắc:"Haha, Cố Trì, anh nghĩ tôi sẽ vì cô ta mà giao ra vật đó ư? Cô tađang nằm trong tay anh phải không? Được rồi, tôi tặng luôn người vợ mới cưới này cho anh đấy, muốn làm gì cô ta thì cứ làm." Cố Đình Bắc buông lời độc ác, sau đó ngắt máy không thương tiếc.Sống lưng Diệp Tuệ lạnh toát, tuy đã biết trước kết quả nhưng cô không ngờ anh lại tàn nhẫn đến vậy, bỏ mặt cô lúc nguy hiểm.


Trái tim cô giờ đây đã chết lặng, lần đầu tiên cô đem lòng thù hận người đàn ông này.Cố Trì nhìn màn hình điện thoại, lại nhìn Diệp Tuệ, thấy bộ dáng cô như sắp khóc đến nơi, hắn nghĩ một lúc rồi nói với đám đàn em:"Tiếp tục giữ cô ta lại, chăm sóc cho thật tốt, biết đâu sau này lại có tác dụng."Nói xong, hắn xoay người rời đi.Kỳ thật, hắn giữ cô lại là vì muốn tốt cho cô.

Em dâu có vẻ như sốngở Cố gia không được tốt lắm, người gầy tong teo, trong rất thiếu sức sống.

Hắn giữ lại chăm sóc một thời gian, đợi cô mập lên vài cân thịt rồi thả cô trở về.Đám đàn em ở trong phòng nghe hắn nói như vậy, trong lòng khóc thét.

Có thêm một cô gái ở đây, bọn họ không tiện quậy phá như trước kia nữa.

Đừng hỏi vì sao lại như vậy, bọn họ tuy là xã hội đen nhưng cũng biết ngại ngùng.------oOo------.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Muộn Mất Rồi





Diệp Tuệ bị bắt đến căn phòng này đã được hai ngày rồi.Lúc đầu, cô nghĩ rằng sống ở đây sẽ rất khổ sở.Tuy nhiên, hai ngày qua, sống chung với đám đàn em của Cố Trì, cô mới nhận ra rằng bọn họ mặc dù hơi cục súc, nhưng thật ra cũng rất đáng yêu.Nhất là cậu nhóc 17 tuổi, tên là A Đông, mặc dù có vẻ khá trầm tĩnh ít nói, nhưng lại là người chu đáo tận tình.Trong lòng cô nghĩ, sống ở đây còn thoải mái hơn ở căn biệt thự ngột ngạt kia.Mặc dù căn phòng không to lớn và xa hoa như căn biệt thự.

Trong phòng còn chứa đến 30 chiếc giường để mọi người cùng chung sống, nhưng ở đây, mọi thứ đều đầy đủ, từ nhà vệ sinh đến phòng tắm.

Ngay cả quần áo của cô cũng được Cố Trì chuẩn bị chu đáo.


Đám đàn em cũng rất tôn trọng cô, không một ai có ý đồ xấu xa với cô, bọn họ còn hay đỏ mặt mỗi khi nói chuyện với cô nữa, thật sự không giống xã hội đen chút nào.Sống với bọn họ thật sự rất thoải mái, làm cô nhớ lại hồi nhỏ, khi còn ở cô nhi viện.

Cô và đám trẻ con cùng nhau vui đùa, thỉnh thoảng cũng có cãi nhau nhưng được một lúc thì lại làm lành.

Đối xử với nhau chân thành, không có toan tính, giống như anh em một nhà.Nếu không phải ước mơ còn dang dở, cô nghĩ, sống ở đây cả đời cũng tốt.Điều duy nhất khiến cô cảm thấy hơi khó chịu là đôi khi trong phòng còn thoang thoảng mùi bún đậu mắm tôm.Cô không ăn nổi, cũng không ngửi nổi món này.Nhưng đám đàn em của Cố Trì rất thích ăn, cô lại không thể ích kỷ để mức vì bản thân mình mà khiến mọi người khó chịu.Vậy nên, cô đành phải cố nhịn vậy, thật sự cái mùi này nó không dễ chịu chút nào.Nghĩ đến ước mơ còn dang dở kia, cả cánh cổng trường đại học mà cô luôn mong ước được bước vào, Diệp Tuệ âm thầm hah quyết định, cô sẽ nhờ Cố Trì giúp đỡ trong chuyện này....Cố Đình Bắc đang xử lí tài liệu nhưng không sao tập trung nổi.


Anh nhớ lại câu nói mình đã nói với Cố Trì:"Haha, Cố Trì, anh nghĩ tôi sẽ vì cô ta mà giao ra vật đó ư? Cô ta đang nằm trong tay anh phải không? Được rồi, tôi tặng luôn người vợ mới cưới này cho anh đấy, muốn làm gì cô ta thì cứ làm."Anh có hơi hối hận vì câu nói này của mình, lỡ như Cố Trì thật sự làm gì đó với cô thì sao?Nhưng nếu bảo anh đem sợi dây chuyền đó đổi lấy loại phụ nữ kia, anh không làm được.Cũng tại cô, anh chỉ mới nói vài câu hơi khó nghe mà đã bỏ nhà đi, tạo cơ hội cho Cố Trì bắt cóc.Đúng lúc anh đang oán trách Diệp Tuệ ở trong lòng, tiếng chuông cửa vang lên, anh mệt mỏi day day trán, kêu người giúp việc đi mở cửa.Là trợ lý Giang.Trợ lý Giang ôm một xấp tài liệu, được quản gia dẫn vào phòng làm việc.Trợ lý Giang vào phòng, tiện tay khép cửa lại, bước đến bàn làm việc của anh, đặt một xấp tai liệu lên bàn, cậu ta nói:"Cố tổng, về bức ảnh của Diệp tiểu thư, tôi đã điều tra kĩ càng, phát hiện trong đó có ẩn tình."Trong lòng Cố Đình Bắc run rẩy, đưa tay cầm lấy xấp tài liệu, xem xét kĩ một lượt, sau đó, anh đứng bật dậy, túm lấy cổ áo trợ lý Giang quát lên:"Tại sao cậu không tra ra sớm hơn? Muộn mất rồi, cô ấy đi rồi."Trợ lý Giang sửng sốt, không kịp suy nghĩ mà trực tiếp hỏi anh:"Sếp ơi, Diệp tiểu thư mất rồi ạ? Từ khi nào vậy sếp?"Cố Đình Bắc ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm trợ lý Giang như muốn giết người.

Trợ lý Giang chợt ý thức được, cậu ta hiểu sai ý của sếp.

Diệp tiểu thư là bỏ nhà ra đi chứ không phải là đã qua đời.------oOo------.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Tiểu Tuệ Ở Đâu





Trợ lý Giang bị anh nhìn bằng ánh mắt kia, hơi sợ hãi, liền kiếm cớ chuồn khỏi biệt thự Cố gia.Sau khi trợ lý Giang rời đi, Cố Đình Bắc cầm chìa khoá xe, cấp tốc lái đến nhà Mộ Thừa Phong, định kéo anh đi cứu Diệp Tuệ cùng với mình.Đến nơi mới hay tin Mộ Thừa Phong trong lúc đuổi theo Diệp Tuệ đã bị tai nạn, hiện vẫn đang hôn mê trong phòng cấp cứu.Cố Đình Bắc tâm trạng sụp đổ, bạn thân bị tai nạn, sống chết không rõ, vợ thì bị bắt cóc, trong lòng anh lúc này rối tung, không biết nên làm gì trong tình huống này.Anh quyết định tự mình lái xe đi cứu Diệp Tuệ.

Cầm điện thoại lên gọi cho cấp dưới của anh, là Tiểu Hàn, lạnh giọng nói:"Bằng mọi giá phải tra cho ra vị trí của Diệp Tuệ."Vì Cố Trì không cố ý che dấu vị trí nên Tiểu Hàn tra ra rất nhanh, khoảng nửa tiếng sau, cậu gửi vị trí của Diệp Tuệ đến cho Cố Đình Bắc.Cố Đình Bắc không chần chừ nữa, vội vàng lái xe đến địa điểm vừa tra ra....Diệp Tuệ không nghĩ Cố Trì lại dễ tính như vậy.


Cô vừa mở miệng xin hắn giúp đỡ, hỗ trợ cô vào trường đại học, hắn liền không do dự mà đồng ý.Ngày mai là ngày thi đại học, mấy hôm trước ở Cố gia, Diệp Tuệ vẫn luôn thức đêm ôn bài, xem như đã chuẩn bị đầy đủ cho kì thi này.Lúc cô đang định đi ngủ, A Đông ngày thường trầm tĩnh ít nói bỗng nhiên lên tiếng, rủ cô cùng đám đàn em của Cố Trì đánh bài.Diệp Tuệ nghĩ, dù sao thì bài vở cũng đã ôn xong, bây giờ vẫn còn sớm, chơi một lúc chắc cũng không sao đâu nhỉ?Nghĩ như vậy, cô gật đầu đồng ý, bắt đầu cùng đám đàn em đánh bài.Trong suốt quá trình chơi, nụ cười trên môi cô vẫn không tắt đi.

Cô thật sự rất vui vẻ, cả cuộc đời cô chưa bao giờ được thoải mái như giây phút này.Cô nghĩ, trừ cô ra, trên thế giới này hẳn là không có con tin nào lại đánh bài cùng đám người bắt cóc.Nếu cuộc sống vẫn trôi qua nhẹ nhàng như thế này, vậy thì cô chấp nhận làm con tin cả đời....Khi Diệp Tuệ và đám đàn em của Cố Trì đang chơi đùa vui vẻ thì ở ngoài lại xảy ra một chuyện lớn.Cố Đình Bắc xông vào căn cứ của Cố Trì, theo sau anh là hơn một trăm người đàn ông mặc đồ đen, tay cầm súng.


Lúc này, quanh thân anh toả ra làn khí lạnh, ánh mắt anh sắc bén, nhìn người anh trai đang cầm khăn tay, động tác chậm rãi lau đi vết máu dính trên con dao.Cố Đình Bắc không đủ kiên nhẫn để nhìn hắn làm trò, anh quát vào mặt hắn:"Cố Trì, Tiểu Tuệ ở đâu? Giao Tiểu Tuệ ra đây cho tôi!"Cố Trì ung dung thong thả ngẩng đầu, khoé môi hắn treo một nụ cười như có như không, hắn nói với anh:"Em trai, lâu lắm rồi em mới đến thăm anh, vậy mà vừa đến đã không nể mặt như thế, người làm anh trai là anh đây cảm thấy rất đau lòng.""Anh đừng có lòng vòng với tôi, Tiểu Tuệ ở đâu?""Em trai, không phải em rất tài giỏi sao? Tự tìm đi chứ?"Cố Đình Bắc bị hắn chọc giận, tức điên lên.

Anh ra lệnh cho những người mặc đồ đen đi lục soát từng phòng một.Cố Trì nhìn một loạt động tác của anh, không nói gì, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.Sau một hồi lục soát cũng không tìm ra được Diệp Tuệ, Cố Đình Bắc đành phải nhượng bộ, giao ra sợi dây chuyền đó cho Cố Trì.Cố Trì lúc này mới ung dung thong thả đứng dậy, sửa lại áo sơ mi trên người rồi dẫn Cố Đình Bắc đi tìm Diệp Tuệ.------oOo------.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Xin Lỗi





Hắn dẫn anh xuống một đường hầm bí mật, hai người đi rất lâu, cuối cùng cũng đến được căn phòng đó.

Đứng trước cánh cửa phòng, tay Cố Đình Bắc run run đẩy cửa ra, anh đã chuẩn bị tâm lý để nhìn thấy một Diệp Tuệ bị hành hạ dã man tàn bạo nhất, lại không ngờ, đập vào mắt anh là cảnh tượng hài hoà ấm áp kia.

Diệp Tuệ lúc này đang ngồi xếp bằng hai chân, trên tay cầm mấy lá bài, ánh mắt tò mò nhìn đám đàn em của Cố Trì cãi nhau ỏm tỏi.

Dù chỉ mới rời khỏi Cố gia 3 ngày nhưng người cô tăng cân thấy rõ, làn da cũng hồng hào hơn, không gầy gò trắng bệch thiếu sức sống như trước đây nữa.

Giây phút này, trông cô xinh đẹp lạ thường, cánh môi cũng không nhợt nhạt như trước kia nữa, mà nó nhiễm lên một sắc hồng nhẹ nhàng, làm anh nhìn vào chỉ muốn đè cô ra, ngấu nghiến mà hôn.

Trong lòng anh chua xót, trái tim chợt nhói đau.

Không có anh, cô dường như sống tốt hơn rất nhiều.

Không có anh, sống ở nơi này, lại khiến cô vui vẻ đến thế.

Ở Cố gia, anh chưa bao giơ nhìn thấy Diệp Tuệ vui vẻ đến vậy, bộ dáng của cô bây giờ làm anh cảm thấy tim mình lỡ nhịp.


Cố Trì khoanh tay đứng ở cửa, nhìn Cố Đình Bắc khuôn mặt ngây ngốc, hắn cười nhạo khinh thường:"Em trai, anh vốn nghĩ em là một người nói lời giữ lời, không ngờ lại lật lọng như vậy.

" Cố Trì cất giọng mỉa mai anh, ánh mắt hiện lên tia trào phúng.

"Ý anh là gì?" Anh lạnh giọng hỏi lại.

"Em trai yêu dấu của anh ơi, rõ ràng chính miệng em nói muốn tặng cô ấy cho anh, để anh tuỳ ý làm gì thì làm, bây giờ lại dẫn theo nhiều người như thế đến làm loạn, em không thấy xấu hổ sao? Em thấy không? Diệp Tuệ ở nơi này của anh chơi rất vui vẻ, cô ấy hoàn toàn không cần em.

""Ha, anh có dám đánh cược với tôi không? Chỉ cần tôi lên tiếng, nhất định cô ấy sẽ theo tôi trở về.

" Cố Đình Bắc tự tin nói.

Anh nghĩ, suy cho cùng ở Cố gia nhà cao cửa rộng, ở đó hẳn là sẽ thoải mái hơn ở nơi chật hẹp này của Cố Trì nhiều.

Chỉ cần Diệp Tuệ đủ sáng suốt, nhất định cô sẽ lựa chọn trở về Cố gia cùng hắn.

Cố Trì nhìn bộ dạng tự tin của Cố Đình Bắc, trong lòng cười lạnh, đứa em trai này của hắn vẫn luôn tự tin một cách mù quáng như thế.


Cậu ta không hiểu Diệp Tuệ, luôn cho rằng cái Diệp Tuệ cần là sự giàu có, là vinh hoa phú quý, là cái danh Cố phu nhân mà bao người mơ ước kia.

Lại không biết rằng, cái cô ấy cần nhất chỉ đơn thuần là một cuộc sống bình yên, vui vẻ, hạnh phúc.

Cố Trì đồng ý đánh cược cùng Cố Đình Bắc.

Hắn đẩy mạnh cửa, phát ra tiếng động khá lớn.

Diệp Tuệ cùng đám đàn em say mê chơi bài nãy giờ mới nhận ra có hai người đàn ông đang đứng ở cửa.

Là Cố Trì và chồng cô.

Lúc nhìn thấy Cố Đình Bắc, nụ cười trên môi Diệp Tuệ chậm rãi tắt đi, ánh mắt nhìn anh không có nửa phần gợn sóng, đôi mắt cô tĩnh mịch lại không có cảm xúc.

Trong lòng anh chợt hụt hẫng một cách kỳ lạ, cứ ngỡ cô sẽ thật vui mừng mà chạy ra, bổ nhào lên người anh, cảm ơn anh rối rít, không ngờ cái anh nhận được lại là khuôn mặt không cảm xúc này.

Anh cắn răng, bước đến, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể để xin lỗi cô:"Tiểu Tuệ, xin lỗi em.

"Diệp Tuệ nhìn người đàn ông trước mắt, người đàn ông trước giờ luôn xem thường cô, người đàn ông không thèm hỏi cô một câu mà đã kết luận cô là loại phụ nữ kia, trong lòng cô nguội lạnh, một chút rung động cũng không có.

------oOo------.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Anh Và Cô Ấy Là Thanh Mai Trúc Mã Cô Ấy Sắp Trở Về





Cô cúi gằm mặt xuống, im lặng một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên, hỏi anh:"Anh xin lỗi em vì điều gì?"Cố Đình Bắc nhẹ giọng nói:"Anh xin lỗi vì đã trách nhầm em, xin lỗi vì không điều tra kĩ càng đã kết tội cho em, xin lỗi vì đã không đuổi theo em khi em ra khỏi nhà, xin lỗi vì đã mặc kệ khi biết em bị bắt cóc."Diệp Tuệ không nhịn được nữa, nước mắt cô lăn xuống, trượt qua gò má nóng bỏng, rơi xuống.Cô khóc rồi!Cố Đình Bắc luống cuống, anh không biết nên dỗ cô như thế nào.

Trải qua hơn một tháng chung sống, hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của cô, anh biết, bản thân anh đã rung động mất rồi.Nếu không yêu sẽ không có ghen tuông.Nếu anh không thích cô, sẽ không tức giận khi nhìn thấy những tấm ảnh kia.Mấy hôm nay không có cô ở nhà, mặc dù căn biệt thự Cố gia to lớn, đầy người giúp việc, nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu mất cái gì đó.Hoá ra là thiếu cô.Nhìn cô khóc, đôi mắt ướt đẫm, anh không biết nên dỗ cô như thế nào, đành ôm lấy cô, dùng tay vỗ vỗ lưng cô, vừa vỗ vừa an ủi:"Không sao, Tiểu Tuệ, không sao rồi, chúng ta cùng về nhà nhé?"Diệp Tuệ được bao bọc bởi vòng tay ấm áp của anh, cô nhẹ giọng nói:"Ừm! Cùng nhau về nhà thôi!"Lúc Cố Đình Bắc định đưa Diệp Tuệ đi, bỗng nhiên đám đàn em nhao nhao chạy tới, sụt sịt cầm lấy tay cô không để cô đi"Tiểu Tuệ, cô theo hắn ta có gì tốt? Lão đại của chúng tôi đẹp trai không kém hắn ta, giàu cũng không kém hắn ta, tính tình lại không lạnh nhạt như hắn ta.


Cô theo lão đại của chúng tôi trừ gian diệt ác, không phải tốt hơn sao?""Đúng đấy Tiểu Tuệ, ban ngày trừ gian diệt ác, ban đêm lại trở về đánh bài cùng chúng tôi, đây mới là cuộc sống cô muốn mà?""Tiểu Tuệ, nghe tôi đi, giới thượng lưu rất phức tạp, cô trở về Cố gia, thế nào cũng bị ức hiếp cho mà xem."Diệp Tuệ không ngờ cô chỉ ở đây 3 ngày mà lại được lòng đám đàn em của Cố Trì như vậy.

Cô nở nụ cười từ tận đáy lòng, chào tạm biệt bọn họ, trước khi đi, cô nói:"Đừng lo cho tôi, tôi không yếu đuối như các cậu nghĩ đâu."Cố Đình Bắc nhìn một màn chia tay đầy cảm động kia, trong lòng hơi khó chịu.Sau đó, anh đưa Diệp Tuệ trở về, lúc đi ra đến cửa phòng, lướtngang qua Cố Trì, Diệp Tuệ dừng lại, cúi đầu, trịnh trọng cảm ơn hắn đã chăm sóc cô trong mấy ngày qua, cô nói:"Cố Trì, cảm ơn anh, 3 ngày qua là 3 ngày mà tôi cảm thấy bình yên nhất.


Hy vọng sẽ sớm được gặp lại anh."Nói xong, cô và Cố Đình Bắc cùng nhau rời điKhi đã đi được một đoạn khá xa, Cố Đình Bắc mơ hồ nghe Cố Trì nói:"Em trai thân ái, lần này em thắng cược rồi, nhưng lần sau thì không chắc đâu, cuộc sống ở Cố gia không phải là cuộc sống mà Diệp Tuệ muốn."Cố Đình Bắc không để những lời này ở trong lòng, vẫn tiếp tục bước đi không quay đầu lại.Anh không nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Tuệ hơi sững lại sau khi nghe Cố Trì nói.Diệp Tuệ trong lòng nặng trĩu, cô không biết quyết định rời khỏi căn phòng ấm áp kia, theo Cố Đình Bắc về nhà là đúng hay sai.Suy cho cùng, chỉ có Cố Trì và đám đàn em của hắn ta hiểu rõ cô muốn gì và không muốn gì.Câu nói tiếp theo của Cố Đình Bắc làm chuông báo động trong lòngDiệp Tuệ vang lên:"Tiểu Tuệ, một tuần nữa Bạch Tử Hân từ nước ngoài trở về.

Anh và cô ấy là thanh mai trúc mã, tụi anh chơi thân với nhau từ lúc còn nhỏ cho đến tận bây giờ.

Em nhớ đón tiếp cô ấy cho cẩn thận nhé."------oOo------.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Trọng Nam Khinh Nữ





Ồ...!thanh mai trúc mã.Cô nghĩ, có lẽ ngày tháng sau này của cô sẽ không còn yên ổn nữa rồi.Nhưng đây không phải là vấn đề mà cô nên quan tâm.

Việc cô nên làm bây giờ là cần phải chuẩn bị kĩ càng cho kì thi đại học ngày mai.Mang theo tâm trạng nặng nề, Diệp Tuệ nằm xuống giường, một hồi lâu sau cô mới ngủ được.Sáng hôm sau.Diệp Tuệ dậy rất sớm, cô mang theo một vài vật dụng cá nhân bỏ vào cặp sách, lên đường đi thi đại học.Hôm nay cô ăn mặc đơn giản, chiếc áo phông trắng và chiếc quần âu bo gấu màu đen, tạo nên một vẻ đẹp bình dị.Đeo cặp sách trên vai, Diệp Tuệ ngẩng đầu lên, khẽ hít sâu một hơi, cố gắng không để sự khó chịu trong lòng ảnh hưởng đến tâm trạng, hôm nay là bước ngoặc lớn của cuộc đời cô.

Chỉ cần sau ngày hôm nay, cô sẽ không cần phụ thuộc vào ai nữa.Cũng không cần phải nhìn sắc mặt của Cố Đình Bắc mỗi khi nói chuyện.Nhưng khi đôi chân cô vừa bước ra khỏi cửa lớn, Cố Đình Bắc không biết từ đâu xuất hiện, kéo tay cô lại, chất vấn cô:"Em lại định bỏ nhà đi đâu? Em biết anh mệt mỏi lắm không? Sao suốt ngày em cứ giở cái tính trẻ con vậy? Anh chỉ thông báo cho em biết Tử Hân sắp về nước, thế mà em lại giận dỗi? Em đừng quên, em là bị Diệp gia bán vào đây, em có tư cách gì mà giận dỗi, ghen tuông? Diệp gia đã nhận dự án kia, đồng nghĩa với việc cả đời này em là người của anh, là vật sở hữu của anh.

Ngoài anh ra thì không ai có quyền làm gì em cả.


Đêm tân hôn của chúng ta, anh còn chưa chạm vào em đâu.

Chúng ta bây giờ là vợ chồng, nghĩa vụ của em là hầu hạ anh mỗi tối."Những lời này thật sự là một con dao, một con dao vô hình đâm vào lòng tự trọng của Diệp Tuệ.Anh kéo tay cô rất mạnh, làm cô đau.

Anh không hỏi cô đi đâu đã chất vấn, sỉ nhục cô.Tại sao? Tại sao có cùng một người cha nhưng Cố Đình Bắc lại khác với Cố Trì như vậy?Cố Trì ân cần chu đáo như vậy, đám đàn em của hắn cũng rất vui tính, lại còn dễ gần.Trong khi đó Cố Đình Bắc lạnh lùng đến tận xương tuỷ, đám người hầu, cấp dưới của anh lạnh nhạt với cô.

Không hề xem cô là phu nhân.Anh chất vấn cô không cho anh chạm vào trong đêm tân hôn.


Anh quên mất, là anh tuyên bố cả đời này sẽ không chạm vào cô.

Là anh đuổi cô ra phòng khách lạnh lẽo ngay đêm tân hôn.Cái duy nhất mà anh nhớ chính là xuất thân của cô.Cô cúi gằm mặt, không nói lời nào.

Ngay lúc Cố Đình Bắc sắp mất hết kiên nhẫn, cô mới ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt lại kiên định, cất giấu một chút hận ý mà anh không thấy được, nhỏ giọng nói với anh:"Hôm nay em đi thi đại học."Cố Đình Bắc sững người, đôi mắt anh thoáng qua vẻ mệt mỏi.

Lúc cô nghĩ anh đang hối hận vì đã nặng lời với cô thì câu nói tiếp theo của anh như tạt một gáo nước lạnh vào đầu cô:"Em vẫn chưa từ bỏ ý định vớ vẩn đó sao? Ở nhà sinh con, hầu hạ anh, nấu cơm cho anh không phải là tốt rồi sao? Em là phụ nữ, học xong rồi thì làm được cái gì?"Diệp Tuệ cả người như chết lặng, cô không nói lời nào, chủ yếu là cô cũng không còn gì để nói.

Trong suy nghĩ của anh, phụ nữ nên ở nhà hầu hạ chồng, chăm sóc chồng, sinh con cho chồng, phụ nữ không thể có sự nghiệp của riêng mình.Bây giờ cô mới ngộ ra, Cố Đình Bắc trọng nam khinh nữ.------oOo------.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Là Cố Trì





Diệp Tuệ cô cả đời này ghét nhất là những người trọng nam khinh nữ.Cô nhìn đồng hồ, chỉ còn hơn một tiếng nữa là vào thi.Từ biệt thự Cố gia đến nơi đó, đi taxi cũng mất 20 phút.Cô không thể giằng co với anh nữa, nếu không sẽ bỏ lỡ tương lai tươi đẹp phía trước.Bây giờ cô cần phải dỗ anh, cố gắng cầu xin anh cho cô đi thi đại học.Dùng mỹ nhân kế là biện pháp tốt nhất.Nghĩ như vậy, cô âm thầm hít sâu một hơi, khuôn mặt hơi ấm ức, đôi mắt ươn ướt, cánh môi khẽ mấp máy, giọng nói ngọt ngào trong veo nói với anh:"Chồng, em chỉ là không muốn anh bị người ta nói rằng anh cưới một người vợ vô học mà thôi.

Em luôn mong muốn có thể đường đường chính chính mà sánh vai với anh trong các bữa tiệc, làm anh nở mày nở mặt.

Anh cố gắng một thời gian, được không? Em học xong 4 năm đại học, rồi sẽ trở về làm một người vợ khiến anh cảm thấy hãnh diện, được không anh?"Cố Đình Bắc nghe cô nói vậy, nửa tin nửa ngờ.


Mặc dù trong lòng anh hơi khinh thường, người có xuất thân thấp hèn như Diệp Tuệ thì làm sao có thể khiến anh nở mày nở mặt đây? Nhưng nghe những lời này của cô, trong lòng anh không nhịn được cảm thấy có chút thoả mãn.Cuối cùng anh cũng không ngăn cô nữa, để cô rời đi.Diệp Tuệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô bước ra đường lớn, vẫy vẫy chiếc taxi gần đó rồi đi đến trường đại học.Cánh cổng trường cao lớn hiện ra trước mắt cô.

Đây là nơi cô luôn mong ước được bước vào, cuối cùng thì ước mơ cũng trở thành sự thật.Lúc này, hai người đàn ông đột nhiên đi đến trước mặt cô.Là Cố Trì và A Đông.Cố Trì đứng trước mặt cô, trên môi vẫn luôn treo nụ cười.

Hắn rất cao, cô phải ngước đầu mới có thể mặt đối mặt với hắn.Bàn về nhan sắc, khuôn mặt của hắn đẹp không kém gì Cố Đình Bắc, thậm chí mỗi lúc hắn cười lại càng hút người hơn cái khuôn mặt lạnh tanh của Cố Đình Bắc.Hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, nói:"Diệp Tuệ, tôi và A Đông đến đây để tiễn em.


Chúc em thi tốt, đừng làm tôi thất vọng đấy!"Diệp Tuệ nghe hắn nói, hơi sửng sốt, một dòng nước nóng ấm trào ra từ đôi mắt cô.Cô lại khóc nữa rồi.

Lần trước khóc vì ấm ức, lần này khóc lại là vì hạnh phúc.Có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến, người đến đây tiễn cô, thế nhưng không phải chồng cô mà là Cố Trì.Cố Trì đưa tay, lau đi những giọt nước mắt trên má cô.Khoảnh khắc đó cô quyết định, nhất định phải cố gắng học thật giỏi để sau này xin vào công ty của Cố Trì làm việc....Thời gian thi đã bắt đầuDiệp Tuệ làm bài khá tốt, có lẽ kết quả sẽ như cô mong đợi.Ngày hôm sau cô lại thi thêm một môn nữa, sau đó cô trở về Cố gia.Vừa bước vào cánh cửa lớn, đập vào mắt cô là cảnh tượng Cố Đình Bắc đang xoa chân cho một cô gái, biểu cảm trên mặt dịu dàng đến khó tin.Cô gái kia đỏ mặt ngại ngùng, cô ta liếc ra cửa, rõ ràng đã thấy Diệp Tuệ nhưng vẫn không lên tiếng, vẫn để cô chứng kiến cảnh tượng cay mắt đó.Sau khi xoa chân cho cô ta, Cố Đình Bắc lại cầm chén cháo ở trên bàn, đút cho cô ta ăn.Diệp Tuệ đứng ở cửa, cô có cảm giác mình là người ngoài cuộc.Cô đứng đó rất lâu, rất lâu, cuối cùng Cố Đình Bắc cũng phát hiện ở cửa còn có một người.Là vợ anh.Nhìn thấy cô, anh lại thấy khó chịu.

Tử Hân vừa về nước, còn đang mệt mỏi vì ngồi máy bay một thời gian dài, cô lại ung dung thong thả mà đi làm cái việc vô ích là thi đại học kia.Thật sự là một người phụ nữ không biết điều.Anh dẫn cô gái kia đến cửa, đứng trước mặt cô, anh nói:"Đây là Bạch Tử Hân, bạn thân hồi nhỏ của anh, cô ấy vừa đi du học về nước, là một cô gái rất xuất sắc.

Cô ấy sẽ ở nhờ nhà chúng ta một thời gian."Diệp Tuệ nhếch môi cười trào phúng, rõ ràng anh nói với cô là một tuần sau Bạch Tử Hân mới đến, không ngờ chỉ mới hai ngày trôi qua mà cô ta đã xuất hiện, đứng trước mặt cô.------oOo------.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chát





Bạch Tử Hân vốn dĩ muốn định cư ở nước ngoài, đợi sự nghiệp ổn định rồi trở về bày tỏ tình cảm với Cố Đình Bắc.


Không ngờ một tháng trước lại nhận được tin anh đã cưới vợ, làm cô ta không thể không gấp gáp trở về.Cô ta muốn nhìn xem, cô gái kia là ai mà dám cướp Cố Đình Bắc của cô ta.Lúc nhìn thấy Diệp Tuệ, cô ta không khỏi thất vọng.Còn tưởng là đại tiểu thư của một gia tộc lớn nào đó, hoá ra cũng chỉ là một đứa con nuôi của một gia tộc bình thường, có chút nhan sắc.Trên người cũng không mặc đồ hiệu.

Chỉ là một chiếc áo phông và quần âu đơn giản.Người như vậy mà cũng xứng với Cố Đình Bắc sao? Mắt nhìn người của anh kém như vậy ư?Bạch Tử Hân trong lòng cười lạnh, còn lo sẽ tốn nhiều công sức mới cướp được Cố Đình Bắc về, nhưng nhìn tình hình bây giờ, chỉ cần giở chút thủ đoạn thì Cố Đình Bắc sẽ chủ động ly hôn với Diệp Tuệ thôi.Mặc dù trong lòng rất khinh thường nhưng trên mặt cô ta vẫn điềm nhiên như không có việc gì, vẫn giữ nguyên bộ dáng cao cao tại thượng đó, chỉ gật đầu nhẹ với Diệp Tuệ một cái, không thèm mở miệng chào hỏi.Trong mắt Cố Đình Bắc, điều này hoàn toàn bình thường, Bạch TửHân xuất sắc như vậy, không cần phải mở miệng chào hỏi với một đứa con gái nuôi bị bán vào Cố gia như cô.Diệp Tuệ dưới ánh mắt thăm dò của Bạch Tử Hân, mặt không cảm xúc bước vào nhà.Cô không thích Diệp gia, cũng không thích Cố gia, càng không thích Cố Đình Bắc....Buổi tối.Diệp Tuệ đang nằm trong phòng ngủ riêng của cô, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.Cô cứ nghĩ là người giúp việc nên không do dự bước xuống giường mở cửa.Ngoài ý muốn, đối diện với cô không phải là người giúp việc mà là Bạch Tử Hân.Bạch Tử Hân quan sát cô từ trên xuống dưới như đang định giá một món hàng, ánh mắt khinh thường này của cô ta làm Diệp Tuệ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cô không nói gì.Cô tự nhủ, Diệp Tuệ, mày phải nhịn thêm một chút nữa, đợi đến lúc mày đủ bản lĩnh thì có thể hiên ngang rời khỏi nơi ngột ngạt này.Bạch Tử Hân nhìn ra được sự kiên định trong mắt cô, cho rằng cô đang quyết tâm níu kéo Cố Đình Bắc đến cùng, ánh mắt nhìn cô lại thêm mấy phần khinh bỉ.Bạch Tử Hân bước vào phòng cô, tiện tay khoá trái cửa lại.


Cô ta đi đến trước giường, tự nhiên như người trong nhà mà ngồi xuống.Hoàn toàn không ý thức được, bản thân chỉ là khách.Cô ta vắt chéo chân, bày ra tư thái của chủ nhà, cằm hếch lên, ngạo mạn tuyên bố với cô:"Diệp Tuệ, Cố Đình Bắc sớm muộn gì cũng là của tôi."Diệp Tuệ không có tâm tình để đấu võ mồm cùng cô ta.


Cô không yêu Cố Đình Bắc, không muốn rước rắc rối vào người, chờ cô ta nói xong, cô chỉ tay về phía cửa, nói:"Tôi biết, cô có thể ra khỏi phòng tôi được rồi, tôi rất buồn ngủ."Bạch Tử Hân rất tức giận, chỉ là một đứa con gái nuôi bị bán đi cũng dám xem thường cô ta như thế, cô ta không khống chế được lửa giận, mở miệng châm biếm cô:"Cô chẳng phải là vợ chính thức của anh ấy sao? Sao lại ngủ ở phòng riêng thế này? Đừng nói với tôi...!từ lúc cưới nhau đến giờ, anh ấy chưa từng chạm vào cô chứ?"Diệp Tuệ nghe cô ta nói xong, trong lòng cảm thấy buồn cười vô cùng, hắn không chạm vào cô thì càng tốt, cô vui còn không hết, tại sao phải buồn?Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, là Cố ĐìnhBắc, anh vừa gõ cửa vừa gấp gáp hỏi cô:"Tiểu Tuệ, em có thấy Tử Hân ở đâu không?"Diệp Tuệ còn chưa kịp lên tiếng, Bạch Tử Hân đã tự tát vào mặt mình, sau đó ngã bệch xuống đất.Cố Đình Bắc đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng "chát" vang dội, vội vàng đạp tung cửa đi vào, đập vào mắt anh là hình ảnh Diệp Tuệ đang đứng, Bạch Tử Hân ngồi ở dưới sàn nhà, một tay ôm má, tay còn lại lau lau khoé mắt:"Đình Bắc ca ca, em không sao, cô ấy chỉ là hơi bực bội nên trút giận lên đầu em thôi, em không để ý đâu." Cô ta nhẹ giọng nói, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đỏ ửng.------oOo------.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Cố Trì Một Mình Đánh Tay Đôi Với Những Người Đàn Ông Kia





Ma xui quỷ khiến, Diệp Tuệ dùng tay lần mò tìm chiếc điện thoại đặt dưới gối, lặng lẽ bấm nút ghi âm nhanh.Quả nhiên, sắc mặt Cố Đình Bắc âm trầm đến đáng sợ, hắn chạy đến đỡ Bạch Tử Hân dậy, khẽ xoa một bên má đỏ ửng của cô ta, sau đó phóng ánh mắt sắc như dao vào người Diệp Tuệ, hắn ném tờ đơn ly hôn đã được viết sẵn vào mặt cô, nói:"Diệp Tuệ, tôi không nói gì nên cô thật sự cho rằng mình là Cố phu nhân à? Cô đừng quên rằng, cô chỉ là một món hàng được bán vào Cố gia.


Nhanh dọn hành lý, ký vào đơn ly hôn rồi cút khỏi Cố gia cho tôi."Diệp Tuệ nhìn người đàn ông trước mắt, cô chưa bao giờ cảm thấy hắn ta ghê tởm đến thế.Nhưng để có được đoạn ghi âm hoàn chỉnh, cô buộc phải tiếp tục diễn với hắn:"Đình Bắc...!chồng, rõ ràng em không làm gì cô ấy cả.

Em mới là vợ của anh, anh vì một cô bạn từ nhỏ mà ly hôn với em, còn đuổi em ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng sao?"Cố Đình Bắc nghe cô nói như vậy, nổi điên lên, hắn bước đến trước mặt cô:"Chát."Mặt Diệp Tuệ bị hắn cho một bạt tai, đầu lệch hẳn sang một bên, khoé miệng cô chảy máu, gò má bị móng tay hắn sượt qua, đau đớn không thôi."Diệp Tuệ, cái tát này tôi thay mặt Tử Hân tát cô, nhanh dọn đồ rồi cút đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."Diệp Tuệ có được đoạn ghi âm mà mình muốn, cô ký vào đơn ly hôn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào hành lý rồi rời đi.Cô bước đi trên con đường vắng vẻ, cô không biết đích đến của mình là nơi nào.Bỗng nhiên, vài người đàn ông bộ dạng thô kệch chặn đường cô, nở một nụ cười bỉ ổi:"Em gái, đêm khuya như vậy sao lại đi một mình thế này? Để các anh trai dẫn em về nhà, được không?"Trong lòng Diệp Tuệ hơi bất an, cô cảnh giác nhìn bọn họ, khuôn mặt căng thẳng:"Không cần, tôi sắp về đến nhà rồi."Rõ ràng đám người kia không tin lời cô nói, bọn chúng đi tới, càng ngày càng gần cô, một tên trong đó không nhịn nổi nữa, tháo thắt lưng ngay trước mặt cô.Diệp Tuệ nhìn hành động của hắn, cô không ngốc, ngay lập tức đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra với mình.Ánh mắt hắn đục ngầu, nhìn chằm chằm cô khiến cô hoảng sợ, hắn nói:"Cô đừng trách chúng tôi, có trách thì hãy trách chính bản thân cô.


Cô đắc tội với Tử Hân tiểu thư, đây là hậu quả mà cô phải gánhchịu."Tử Hân tiểu thư...!Bạch Tử Hân?Đám người này là do Bạch Tử Hân sắp xếp?Cô hoảng sợ, e là tối nay sẽ không thoát, cô đưa mắt quan sát xung quanh, nơi đây vắng vẻ không một bóng người, dù cô có kêu đến khàn giọng cũng không có ai nghe.Hạt giống thù hận nảy mầm trong lòng cô, nếu Cố Đình Bắc không đuổi cô ra khỏi nhà ngay trong đêm, nếu Bạch Tử Hân không giở trò đê hèn thì cô đã không phải đối mặt với tình huống này.Cố Đình Bắc, Bạch Tử Hân, hai cái tên này, cô đã khắc sâu vào trong đầu.Lần này nếu có thể giữ được mạng sống, cô nhất định sẽ không tha cho bọn họ, nhất định sẽ khiến hai con người kia sống không bằng chết.Lần này, tốt nhất bọn chúng đừng giữ mạng cô lại, nếu không cô sẽ khiến bọn chúng hối hận vì đã động đến cô.Dù đã nhắm mắt chấp nhận số phận, nhưng sâu trong lòng cô vẫn còn một tia hy vọng nhỏ nhoi, hy vọng có ai đó đến cứu cô, giữ lại lần đầu cho cô.Cô không muốn lần đầu tiên của mình lại bị đám đàn ông hèn hạ này cướp mất.Ngay lúc cô nghĩ bản thân sắp bị lũ cầm thú kia vấy bẩn, một loạt tiếng động vang lên bên tai cô.Là tiếng đánh nhau.Cô mở mắt ra, trước mắt là hình ảnh Cố Trì một mình đánh tay đôivới những người đàn ông đó, bóng lưng anh cao lớn, lần lượt hạ gục từng người....Lời tác giả: Các bạn muốn ai là nam chính?------oOo------.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom