Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 120


Chương 120

Chị Vương thật ra cũng không phải mới tìm từ bên ngoài về, mà là từ nhà cũ Hoắc gia điều tới. Lúc trước chị ấy chính là người chăm sóc Hoắc Tư Tước trước khi anh ta dọn ra ngoài.

Cho nên, hôm nay sau khi dì Trần bị điều tra ra chính là người báo mọi chuyện cho Hoắc lão gia, thì đã bị đuổi việc sau đó điều chị Vương tới biệt thự này.

Hoắc Tư Tước không trả lời câu hỏi này của chị ta, sau khi thay giày nhìn lướt qua bốn phía trong nhà: “Tiểu thiếu gia đâu?”

“Cậu ấy, cậu ấy ở trên lầu. Vừa vặn đúng lúc ông chủ đã về, ông chủ đi lên xem cậu ấy đi, cũng không biết cậu ấy bị làm sao, đột nhiên lại tức giận, tôi gọi cậu ấy xuống ăn cơm cậu ấy cũng mặc kệ, tôi lên gõ cửa cũng không có động tỉnh, chao ôi…”

Chuyện này không nói tới thì không sao, nhưng nói tới đây chị Vương liền có chút sầu khổ.

Tiểu thiếu gia nhà bọn họ đúng là có chút không dễ hầu hạ, tâm trạng buồn vui thất thường thì thôi, mấu chốt cậu còn không muốn nói chuyện, hay tức giận. Chỉ biết đem mình khóa ở trong phòng, ai cũng không để ý tới.

Hoặc Dận cứ như thế ai biết trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì?

Hoắc Tư Tước nghe được, trên người mang theo gió sương từ bên ngoài về vừa mới dịu lại một chút lập tức trở nên u ám trở lại. Hắn ngước mắt nhìn thoáng qua lầu trên, thấy không có động tĩnh liền bước chân đi lên.

“Hoắc Dận? Mở cửa ra, là ba đây!”

Cửa phòng lầu hai quả nhiên là đóng chặt. Hơn nữa, sau khi Hoắc Tư Tước đi lên, cũng không chủ động dùng vân tay mở khóa cửa như lần trước nữa mà đứng bên ngoài gọi Hoắc Dận.

Lúc này bên trong lại còn khóa trái.

Tên nhóc này, hôm nay lại làm sao vậy? Chẳng lẽ là do Ôn Hủ Hủ chọc giận cậu?

Cả ngày hôm nay Hoắc Tư Tước đã mệt mỏi, đôi lông mày lạnh càng siết chặt hơn: “Hoắc Dận, mở cửa nhanh lên. Nếu không mở ba sẽ tức giận, con biết đấy, nếu ba tức giận hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”

“……”

Cuối cùng, sau khi nói ra những lời đe dọa, Hoắc Tư Tước đứng ở cửa đợi chừng hai phút, từ bên trong “Rắc” một tiếng cánh cửa được mở ra.

Hoắc Tư Tước đẩy cửa đi vào, định nói chuyện với con trai, hỏi rõ cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Hoắc Dận?”

“Sao ba lại nói không giữ lời?”

Thân hình nhỏ bé của Hoắc Dận đứng ở giữa phòng vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lúc này lại hoàn toàn khác.

Hoắc Dận đứng ở đó ngẩng cái đầu nhỏ nhìn chằm chằm Hoắc Tư Tước, hắn nhìn thấy trong mắt con trai có một tia lửa giận còn có oán hận chưa bao giờ có.

Oán hận?

Con trai hắn đang oán hận hắn? Oán hận ba của mình?!

Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng có chút tức giận, hắn cứ như vậy không biết nói gì nhìn con trai mình: “Sao lại nói ba không giữ lời? Ba đã làm gì?”

“Ba mắng dì!”
 
Chương 121


Chương 121

“Ai? Ôn Hủ Hủ sao? Thì ra con làm đến mức này, là đang nói thay cho cô ta! Đúng, ba chính là đã mắng dì Ôn của con đó, làm sao vậy? Ba có từng hứa với con là không mắng dì ta sao? Hoắc Dận, con đừng quên con là con của ai? Con là ai nuôi lớn?!”

Hoắc Tư Tước cũng đã hiểu ra lý do, thoáng chốc có chút ghen tuông từ đáy lòng hắn trào ra. Cảm xúc trong hắn không thể kiểm soát được, lớn tiếng trách cứ một đứa nhỏ.

Hoắc Dận bị dọa sợ!

Cậu chưa từng thấy qua dáng vẻ đáng sợ như vậy của ba. Sau khi khuôn mặt nhỏ tái nhợt, trong đôi mắt nhỏ bé của Hoắc Dận trào ra dòng nước mắt.

“Con ghét ba! Con không bao giờ muốn gặp lại ba nữa!”

Cậu khóc, cầm lấy đồ chơi trong tay dùng sức đập mạnh vào người ba cậu, cậu lao lên giường nhỏ quấn chặt mình lại.

Hoắc Tư Tước: “……”

Ước chừng có hơn mười giây, người đàn ông này mới dần dần tỉnh táo lại. Sau đó, nhìn trên giường nhỏ này đang không ngừng từ bên trong truyền ra tiếng khóc của đứa nhỏ, hận không thể cho mình một cái tát.

Hắn đang làm cái quái gì vậy?

Hắn điên à? Hoắc Dận mới bao nhiêu tuổi mà hắn lại đi nổi giận với con trai?

Hoắc Tư Tước đi tới, đứng ở bên giường ngồi xuống cạnh quả bóng nhỏ: “Dận Dận, ba xin lỗi. Vừa rồi là ba sai rồi, ba không nên nổi giận với con, lại càng không nên không tuân thủ lời hứa với con. Con tha thứ cho ba được không?”

“……”

Không có phản ứng, đứa nhỏ này thật sự không muốn để ý tới hắn.

Hoắc Tư Tước trong lòng vô cùng hối hận, càng thêm luống cuống tay chân.

Kỳ thật đứa con trai này của hắn không thích khóc. Có thể nói rằng từ nhỏ đến lớn, hắn luôn dùng phương thức của một người trưởng thành để dạy bảo Hoắc Dận, cho nên cậu bé rất ít khi làm nũng hay khóc nhè như những đứa trẻ khác.

Hoặc Dận giống như một đứa trẻ trưởng thành sớm. Rõ ràng mới năm tuổi, nhưng số lần câu khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng bây giờ, cậu lại ở trong cái chăn nhỏ mà khóc thành ra như vậy.

Hoắc Tư Tước áy náy vô cùng, thấy cậu vẫn chưa chui ra cũng có chút sốt ruột, dứt khoát đưa tay lột cái chăn nhỏ lên: “Hoắc Dận, con ra đây. Ba cam đoan với con, sau này không bao giờ cãi nhau với con nữa… dì đó nữa, được không?”

“……”

Xác định nội dung của lời vừa nói ra, tiếng khóc trong chăn thật sự cũng chậm rãi dừng lại.

“Ba nói…… Là thật sao?”

Hoắc Dận quả nhiên rất nhanh xốc chăn lên, trên mặt vẫn giàn giụa nước mắt, ngay cả nước mũi cũng chảy ra, phá vỡ hoàn toàn hình tượng trước kia của cậu.

Hoắc Tư Tước khóe mắt khẽ giật, chịu đựng: “Đương nhiên, ba không có lý do gì vô duyên vô cớ cãi nhau với dì Ôn. Hôm nay cãi nhau là bởi vì con còn chưa khỏi bệnh mà dì ấy đã đưa con ra ngoài, ba là lo lắng cho con mới nhắc nhở dì ấy vài câu.”

Hoắc Dận sụt sịt cái mũi nhỏ, khóc đến đỏ bừng mắt như mắt thỏ con, bên trong vẫn còn ngấn nước.
 
Chương 122


Chương 122

Nhưng mà, cuối cùng Hoắc dận vẫn không thua.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy, biết Hoắc Dận đã tin tưởng mình, liền đưa tay ôm cậu từ trong chăn ra chuẩn bị dẫn cậu đi tắm.

“Được rồi, chúng ta đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm thôi.”

“Nhưng dì ấy giận rồi.”

“Cái gì?”

Hoắc Dận đang nói gì vậy?

Rồi sao nữa?

Sau khi tức giận thì sẽ như thế nào? Buổi tối không qua nữa?

Tay Hoắc Tư Tước đang thử nước ấm trong bồn tắm liền dừng lại một chút, ngay sau đó trong ánh mắt cũng hiện lên một tia u ám. Nghĩ đến việc hắn đã cố ý trở về sớm như vậy là có mục đích…

——

Ôn Hủ Hủ bận rộn ở nhà cậu của cô đến gần mười giờ.

Vốn dĩ, sau khi cô tới điều trị bệnh cho cậu, đợi khi bệnh tình tuyên giảm cô sẽ đi ngay. Nhưng sau đó Đỗ Như Quân con gái của cậu mợ cũng tới, thấy cô nên cố ý châm chọc khiêu khích, nói lời khó nghe.

Cậu lại tức giận.

Huyết áp của cậu tăng cao, Ôn Hủ Hủ đành phải ở lại đây chăm sóc cậu.

“Ôn Hủ Hủ, kỳ thật cô không cần hao tâm tốn sức như vậy, đây là ba tôi không phải ba cô. Cô đối xử tốt với ông ấy cũng vô dụng, trên người ông ấy đã không còn gì giá trị đâu?”

Thấy Ôn Hủ Hủ vẫn chưa đi, còn đang giúp ba mình giảm bớt cơn đau. Đỗ Như Quân bắt đầu tìm lời nói mỉa mai.

Ôn Hủ Hủ nhíu mày, phớt lờ cô ta.

Ôn Hủ Hủ không gặp Đỗ Như Quân cũng đã năm năm rồi. Lại nói, quan hệ trước kia của các cô cũng không tệ lắm, lúc cô còn là đại tiểu thư Ôn gia, Đỗ Như Quân thường xuyên đến nhà chơi với cô. Ba của Ôn Hủ Hủ còn sắp xếp cho hai người học cùng một trường. Tuy không phải chị em ruột, nhưng tình cảm so với chị em ruột còn thân thiết hơn.

Nhưng từ khi nào cô ta lại biến thành như thế này?

Phải chăng là lúc Ôn gia bọn họ phá sản? Năm đó Ôn Hủ Hủ phải sống nhờ ở Đỗ gia bọn họ. Tuy là nhà cô phá sản, nhưng Hoắc lão gia vẫn để cô gả cho con trai của ông ta còn gì?

Ôn Hủ Hủ cũng không rõ lắm, nhưng cô nhớ rõ từ sau khi cô chết đi sống lại, thì thái độ của Đỗ Như Quân đối với cô rất tệ.

“Cậu, cậu cảm thấy thế nào? Có thoải mái hơn chút nào không?”

“Có, thoải mái hơn nhiều, Hủ Hủ, con về trước đi đã trễ thế này rồi.”

Cậu Ôn Hủ Hủ cũng không muốn nghe thêm mấy lời đáng ghét nữa.

Ôn Hủ Hủ gật đầu, lúc này đem túi kim cất gọn vào chuẩn bị đi.

“Ôn Hủ Hủ, cô vội vã trở về như vậy, có phải lại đi tìm người đàn ông kia? Tôi thấy cô đúng là không có gì thay đổi, đã chết một lần còn muốn quay lại. Cô có quá rẻ tiền không?”
 
Chương 123


Chương 123

Nhưng Đỗ Như Quân thấy Ôn Hủ Hủ chuẩn bị đi, lại tiếp tục mỉa mai. Hình tượng lúc này của cô ta hoàn toàn nhìn không ra là một người được giáo dục cao.

Ôn Hủ Hủ cuối cùng nhịn không được, có chút tức giận nhìn cô ta: “Tiểu Quân, em có thể nói chuyện đừng khó nghe như vậy không? Chị đã từng chỉ biết dán mắt vào anh ta lúc nào? Phiền em nói chuyện chú ý một chút.”

“Vậy để tôi nói cho cô biết. Ôn Hủ Hủ, cô đừng nghĩ tôi không biết, từ sau khi cô trở về mỗi ngày đều ở vịnh Thiển Thủy. Ngay cả buổi tối có đôi khi còn phải gọi dì Lan đến trông con cho cô, đây khác gì là lại bò lên giường của hắn chứ?”

“Em……”

Mặt Ôn Hủ Hủ xanh mét.

Ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, người phụ nữ này ngay cả lời khó nghe như vậy cũng nói ra, rốt cuộc Đỗ Như Quân trở nên cay nghiệt ác độc như vậy từ khi nào? Đây có phải là Đỗ Như Quân mà cô biết trước kia không?

Ôn Hủ Hủ tức giận hai mắt đen lại. Nhưng nể mặt cậu, cô vẫn cố nén lửa giận trong lòng xuống.

“Em đang nói hươu nói vượn cái gì? Chị đi qua đó vì muốn gặp con chị, em đừng có mà ở đây buộc tội cho người khác như vậy.”

“Con trai? Ôn Hủ Hủ, cô cho rằng tôi là kẻ ngốc sao?”

“Đủ rồi Đỗ Như Quân, con về nhà là để cãi nhau à? Có dừng ngay đi không? Không muốn dừng thì cút ra ngoài cho ba, đừng có mà ở đây mất mặt ba, thật đáng xấu hổ mà!”

Đỗ Hoa sanh nghe không nổi nữa, từ trên ghế ngồi thẳng dậy, mắng cho cô con gái đáng xấu hổ của mình.

Đỗ Như Quân giống như đang chọc phải tổ ong vò vẽ, gần như nhảy dựng lên.

“Con không biết xấu hổ? Đỗ Hoa Sanh, ba bị mù à? Người không biết xấu hổ là cô ta. Năm đó cô ta quấn lấy người đàn ông kia, sau khi kết hôn không đến một năm liền mang thai rồi bị người ta đuổi ra khỏi cửa, làm cho cả nhà chúng ta đều bị mọi người chê cười. Năm năm không ngẩng đầu lên được, giờ ba lại còn nói con làm mất mặt ba?!”

Cô giống như một kẻ mất trí, ở trong đại sảnh điên cuồng gào thét, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ, từng phút đều đều tràn ngập loại hận thù như muốn xé cô thành từng mảnh!

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ tái nhợt.

Đây là nỗi đau của cô!

Đúng là cô có lỗi với Đỗ gia bọn họ, áy náy với bọn họ, cho nên dù người em họ này có nói cô như thế nào cô vẫn luôn nhẫn nhịn.

Ôn Hủ Hủ dùng sức bóp chặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay.

May mắn thay khi cô sắp phát điên, trên lầu mợ nghe được động tĩnh, từ trong phòng ngủ đi ra.

“Ai cho con hét lớn với ba như vậy?” Bà ta nghiêm khắc quát lớn con gái, Đỗ Như Quân đang phát điên, lúc này mới chịu yên tĩnh lại.

Ôn Hủ Hủ buông lỏng tay ra, cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Mợ……”

“Cô cũng vậy, sau này không có chuyện gì thì đừng tới đây, trong nhà này không phải để hai người cãi nhau.”

Ôn Hủ Hủ: “……”

Cô cúi đầu đồng ý, không dám tỏ ra bất mãn.
 
Chương 124


Chương 124

Ôn Hủ không trách mợ mình bất cứ điều gì. Đối với gia đình này, cô vốn mắc nợ họ quá nhiều. Cho nên, bất luận bọn họ nói gì, làm gì với cô, cô cũng sẽ không để trong lòng.

Nhưng Ôn Hủ Hủ không ngờ người mợ này của cô còn nói thêm câu.

“Lời nói Tiểu Quân tuy rằng khó nghe một chút, nhưng là sự thật. Cô đã một lần nếm qua sự thất bại thì nên rút ra bài học, không nên lại đi tìm tên đàn ông họ Hoắc kia. Sai một lần, là tuổi trẻ không hiểu chuyện, sai hai lần đó chính là ngu ngốc, phải biết quý trọng bản thân! Hiểu không?”

“……”

Trong lòng Ôn Hủ Hủ như bị cái gì đâm mạnh vào, ngón tay vừa buông ra lại nắm chặt lại!

Cô thật sự không đi tìm người đàn ông kia, cũng không phải không biết quý trọng bản thân. Sở dĩ cô đến tìm Hoắc Tư Tước, hoàn toàn là vì đứa con trai lớn đang bên cạnh hắn, đứa bé năm đó Ôn Hủ Hủ đã bỏ lại!

Khóe mắt Ôn Hủ Hủ đỏ lên.

Bởi vì ủy khuất.

Nhưng cô không thể để cho giọt nước mắt này rơi xuống ở đây, mà là đợi ra được ngoài sân, cô đón lấy cái gió lạnh và mưa phùn giữa đêm khuya một mình đi tới trạm xe buýt, lúc này mới ngồi xổm xuống mà khóc.

Vừa ngồi xổm xuống, nước mắt đã giàn dụa……

Ôn Hủ Hủ không biết đã ngồi ở trạm xe buýt này bao lâu, cho đến khi trên đỉnh đầu những hạt sương mỏng manh lớn thành mưa đánh vào người cô. Có người nhìn thấy đi tới chỗ cô.

“Trời lạnh như vậy, lại mưa lớn nữa sao cô lại ngồi một mình ở đây không về nhà?”

Ôn Hủ Hủ nghe thấy mới chậm chậm nâng đầu ra khỏi hai đầu gối của mình ngẩng lên nhìn về phía người kia.

Đây là một người phụ nữ trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác dày màu đỏ thẫm. Dù đứng ở xa cũng ngửi được mùi khói dầu trên người phụ nữ đó.

Xem ra, đây cũng là một người phụ nữ của gia đình.

Ôn Hủ Hủ lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”

“Không có việc gì vậy cô còn không mau về nhà, người nhà cô đang lo cho cô lắm đấy. Có phải cô không bắt kịp xe buýt hay không? Chao ôi, cô gái, để tôi nói cho cô biết giờ này đã không còn xe buýt, nếu không tôi giúp cô đón một chiếc taxi.”

Dì này rất nhiệt tình, thấy Ôn Hủ Hủ vẫn ngồi bất động dì còn muốn đón xe cho cô.

Ôn Hủ Hủ nghe thấy, vội vàng khoát tay: “Dì, không cần, thật sự…”

“Đứa nhỏ này, tôi thấy cô dường như vừa bị ai đó bắt nạt. Không sao, đời này rất dài, sẽ gặp phải một số chuyện không mong muốn. Nhưng chỉ cần cô có thể vượt qua sẽ không có việc gì nữa. Cô phải nghĩ đến còn nhiều người yêu thương cô, chờ đợi cô.”

Dì này có kinh nghiệm phong phú, có thể tự nhìn ra vấn đề và khuyên nhũ Ôn Hủ Hủ vài câu.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người.

Người đang chờ cô?

Đúng vậy, sao cô lại quên chứ? Cô còn có người chờ cô, cha mẹ mất rồi, người thân cũng ít. Nhưng cô còn có người chờ cô trở về, đó chính là con của cô! Ruột thịt của cô, có ai cần cô hơn bọn họ chứ?

Ôn Hủ Hủ như vừa tỉnh mộng, lập tức từ dưới đất đứng lên.
 
Chương 125


Chương 125

“Dì, cám ơn dì, con biết rồi.”

“Ừ, biết là tốt rồi, vậy nhanh chóng trở về đi.”

Người phụ nữ lạ mặt cười cười bảo cô nhanh chóng về nhà. Sau đó cô cũng xách theo túi trong tay đi thật nhanh, vội vàng về nhà.

Ôn Hủ Hủ ở trong gió lạnh đã lâu, môi cô bắt đầu tím lại, cơ thể cô lạnh co lại. Ôn Hủ Hủ vẫy một chiếc taxi rồi leo lên rời đi.

Cô phải nhanh chóng đến chỗ con trai lớn của cô, Hoắc Dận còn đang chờ cô.

Đêm càng khuya.

Mưa đông càng lúc càng lớn, vào ban đêm gió lạnh càng thêm lồ ng lộng làm cho con người ta cảm giác lạnh thấu xương. Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe cũng cảm thấy ớn lạnh trong người, vì thế cô không thể không quấn chặt quần áo mặc trên người. Cô cởi áo khóac ra cảm giác ướt sũng trên đầu, định lấy thứ gì đó lau qua cho đỡ ướt lại phát hiện lúc đi khá vội nên ngoại trừ túi kim ra cô không mang theo thứ gì cả.

Quên chuyện đó đi.

Giờ này rồi, cũng không biết Dận Dận đã ngủ hay chưa?

Ôn Hủ Hủ không quan tâm thân thể cô nữa, nhìn ngoài cửa sổ trời càng lúc càng tối cô lại càng thêm lo lắng.

Cũng may vì đã khuya trên đường phố sẽ không có xe, một đường thông thoáng. Nên chỉ mất hơn hai mươi phút, chiếc taxi chở cô đến vịnh Thiển Thủy.

“Cô gái, tới rồi.”

Tài xế lần đầu tiên đi tới khu biệt thự nổi tiếng giàu có này không tránh khỏi trong lòng nhiều phần kính phục Ôn Hủ Hủ, mà tò mò quan sát cô vài lần qua kính chiếu hậu.

Nhưng làm cho tài xế này thất vọng chính là, cô gái này không chỉ mặc trên người bộ đồ hết sức giản dị mà ngay cả lúc cô trả tiền xe cũng phải mất khá lâu để lục tìm trong túi.

Ôn Hủ Hủ xuống xe.

Quả nhiên, sau khi cô xuống xe, liếc mắt một cái liền thấy được ngọn đèn trong vườn hoa biệt thự cách đó không xa đã tối đen. Ngoại trừ mấy ngọn đèn đường lờ mờ đứng lặng trong gió lạnh mưa phùn, thì không còn nhìn thấy bóng người đi lại.

Dận Dận đã ngủ rồi sao? Phải không?

Cô cầm ô đứng ở đó một chút rồi muốn rời đi.

Lúc nãy cô kiên quyết muốn tới đây cũng vì lời hứa lúc tối với con trai. Cô lo Hoắc Dận lại giống như đêm hôm đó, cô không tới cậu không chịu ngủ, chỉ mặc áo ngủ mỏng manh chờ ở trong phòng.

Sau đó thì bị bệnh.

Giờ thì sao?

Ôn Hủ Hủ nhìn lầu hai tòa biệt thự đối diện, khi cô xác định nơi đó thật sự không có ánh đèn. Cô xoay người định đi về.

“Bác sĩ Ôn? Bác sĩ Ôn?”

Nhưng vừa lúc đó, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi.

Ai?

Ôn Hủ Hủ lập tức dừng lại, xoay người. Cô kinh ngạc nhìn về phía người này: “Chị Vương? Sao lại là chị? Chị còn chưa ngủ sao?”

“Không, tôi đang đợi cô. Vì nghe cô đến nên tôi đợi.”
 
Chương 126


Chương 126

Chị Vương đội mưa đi ra có chút th ở dốc. Nhưng sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tới, trên mặt chị ta lại nở nụ cười, giống như cuối cùng cũng hoàn thành một nhiệm vụ gì đó.

Chẳng lẽ Dận Dận thật sự còn chưa ngủ?

Ôn Hủ Hủ thấy chị Vương sốt ruột cũng không có tâm tư hỏi lại, cô cầm ô đi theo chị Vương đi vào.

Khi hai người cùng nhau đi vào bên trong biệt thự. Ôn Hủ Hủ rất nhanh phát hiện, dưới lầu trong đại sảnh đèn vẫn còn sáng, nhưng phòng vẫn trống rỗng,không nhìn thấy con trai.

Con cô đâu rồi?

Ôn Hủ Hủ nhìn về phía người giúp việc: “Chị Vương, Dận Dận đâu?

“A? Dận Dận? Cô nói tiểu thiếu gia sao? Cậu ấy ngủ rồi làm sao vậy? Cô Ôn tìm tiểu thiếu gia có việc gì sao?”

Chị Vương đang tìm khăn lông khô giúp Ôn Hủ Hủ. Chị ta thấy được vị bác sĩ Ôn này tóc ướt, quần áo cũng không được khô nên lo cô sẽ bị cảm lạnh, vì thế vừa vào liền đi tìm khăn lông.

Ôn Hủ Hủ lại sửng sốt!

Dận Dận vậy mà đã ngủ rồi?

Vậy… chị Vương đã trễ như vậy còn đang chờ cô, là vì…?

“Được rồi được rồi, cuối cùng cũng tìm được. Bác sĩ Ôn, cô lấy cái này lau trước đi, lát nữa tôi nấu cho cô chút canh gừng đưa lên lầu ba.”

“Lầu ba?”

“Đúng rồi, không phải cô đến châm cứu cho ông chủ sao? Ông chủ vẫn chưa ngủ, tôi nghe nói ngài ấy cứ đi ra đi vào phòng làm việc. Cô mau lên xem, nếu được cô có thể điều trị cho ngài ấy rồi cô cũng sớm về nhà.”

Chị Vương cầm khăn mặt, vừa giải thích cho bác sĩ trẻ tuổi này, vừa thúc giục cô đi lên sớm một chút.

Ôn Hủ Hủ không nói lời nào.

Thì ra, dài dòng rắc rối cả nửa ngày là để đểchuwax bệnh cho hắn. Có thể, trước khi dì Trần đi đã nói cho chị ta biết, mỗi buổi tối cô đều tới đây châm cứu cho ông chủ của họ.

Vậy bây giờ cô có nên đi lên không?

Ôn Hủ Hủ một chút cũng không muốn di chuyển. Đặc biệt là khi cô nhớ tới ban ngày hai người ở trong phòng làm việc cãi nhau một trận. Cô đã kiệt sức, lòng cô như chết lặng.

Đối với người đàn ông này ngoại trừ chán ghét, hình như cô không tìm được từ nào khác.

“Bác sĩ Ôn?”

“…… Biết rồi.”

Ôn Hủ Hủ đành phải đi lên. Vì giờ cô chỉ nghĩ tới Hoắc Dận, nghĩ tới lời hứa sẽ trị bệnh cho ba cậu.

Ôn Hủ Hủ lê đôi chân nặng nề và mệt mỏi, từng bước từng bước lên lầu……

——

Lầu ba.

Hoắc Tư Tước quả thật còn chưa ngủ, hắn đang ở trong phòng làm việc mở cuộc họp video của công ty.

Nửa đêm mười hai giờ, nếu như nói Hoắc Tư Tước trước kia còn bệnh, giờ này lại tổ chức mở cuộc họp như thế này thì ban lãnh đạo cấp cao của công ty còn hiểu cho hắn. Dù sao cũng vì do hắn ốm, cả đêm không ngủ được nên dày vò bọn họ là chuyện bình thường.
 
Chương 127


Chương 127

Nhưng bây giờ nghe nói hắn đã được trị liệu, hơn nữa hiệu quả cũng không tệ lắm!

Vậy tại sao hắn còn hành người khác như vậy?

Hắn không cảm thấy mình hết sức vô lý và vô nhân tính sao?!

“Hoắc tổng, cái kia…… Con trai tôi khóc, tôi có thể đi cho nó bú sữa được không?”

Bị tra tấn suốt hai giờ đồng hồ, mà giờ đã đến mười hai giờ. Có một vị lãnh đạo có con vừa mới sinh chịu không nổi, to gan giơ tay lên trước máy tính, muốn cho đứa nhỏ bú sữa.

Trên màn hình lập tức yên tĩnh quỷ dị.

Mà Hoắc Tư Tước bên này, khuôn mặt tuấn tú càng đen lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được!

“Anh cũng không phải là phụ nữ, sao cho bú được?”

“Không phải tổng giám đốc, vợ tôi ôm đứa nhỏ hai giờ rồi, cũng chưa ăn gì và cũng không cho con ăn được, tôi phải đi đút sữa bột cho con.”

“……”

Ước chừng qua năm giây, Hoắc Tư Tước mới mài ra một chữ: “Cút!”

Vì thế vú em của ban lãnh đạo cấp cao vui vẻ cút ra khỏi màn hình.

Các lãnh đạo khác vừa thấy có hy vọng, lập tức đều mài đao soàn soạt: “Tổng giám đốc, tôi đây có thể đi tắm một cái hay không?”

“Đúng đúng đúng, Hoắc tổng, tôi cũng muốn rời đi một lúc. Vừa rồi vợ tôi gọi tôi, nói cô ấy lạnh, tôi có thể đi giúp cô ấy làm ấm giường trước được không?”

“!!!!”

Lời này nói ra, coi như tất cả mọi người cho rằng, vị BOSS này sẽ lập tức tống cổ bọn họ ra khỏi công ty. Bỗng nhiên, trong video bọn họ nghe được có tiếng gõ cửa.

“Hoắc Tư Tước? Có ở đó không?”

Cái gì?

Hoắc Tư Tước?!

Còn có người dám trực tiếp gọi tên hắn? Gọi cả họ lẫn tên? Người này là ai vậy? Ngay cả vợ tương lai của tổng giám đốc cô Cố Hạ cũng không dám làm càn như vậy.

Vậy người này là ai?

Những người này lập tức mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình, ngay cả mục đích trốn chạy của họ cũng quên mất.

Dưa này bọn họ nhất định phải ăn!

Đáng tiếc, sau khi nghe thấy giọng nói đó, vị tổng tài đại nhân vừa rồi vẫn níu lấy bọn họ không buông này đã tắt máy trong.

Mọi người: “……”

……

Ôn Hủ Hủ lúc này đang ở bên ngoài, cô định chỉ gõ một cái, nếu sau một hồi người đàn ông bên trong không mở cửa cô sẽ rời đi.

Cô làm đến mức này cũng vì cảm giác không muốn áy náy với con trai.
 
Chương 128


Chương 128

Nhưng Ôn Hủ Hủ không ngờ, cô chỉ vừa mới gõ xong, bên tai đã nghe thấy tiếng ghế bên trong bị kéo ra, sau đó không bao lâu cửa này liền “Răng rắc” một tiếng.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Đó là một mảnh ánh sáng rất ấm áp, ánh đèn màu cam rất hiếm thấy phối với vách tường màu trắng gạo cùng ghế gỗ thô, phòng làm việc này hoàn toàn không giống với những nơi khác trong biệt thự.

Hơn nữa người đàn ông này đang mặc quần áo thoải mái vừa giản dị vừa tao nhã, ngay cả sự sắc bén thường thấy trên người hắn cũng bị che đi không ít.

“Tôi tới châm cứu cho anh, nếu anh chưa ngủ vậy thì nhanh lên đi.”

Ôn Hủ Hủ thu hồi tầm mắt, giọng nói lạnh lùng, trong mắt một mảnh nước đọng hờ hững. Giống như bọn họ chưa từng quen biết, cô đến cũng chỉ coi hắn là bệnh nhân, và cô làm hết chức trách bác sĩ của mình mà thôi.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tới tâm tình hắn tốt hơn một chút, nhưng nghe cô nói xong thì hắn lại u ám trở lại.

“Cô làm sao vậy?”

Ánh mắt Hoắc Tư Tước quét qua mái đầu ướt sũng và thân thể có phần xấu hổ của cô, vẻ mặt hắn càng trở nên u ám.

Bộ đồ cô mặc trên người, giống bộ quần áo buổi chiều đến công ty hắn. Nhưng lúc ở chỗ hắn, ít ra cũng sạch sẽ i, nhưng bây giờ thì…chuyện gì xảy ra?

Bị cướp hay sao? Mà ra bộ dáng quỷ quái như vậy!

Còn nữa, mặt cô làm sao vậy?

Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ. Khuôn mặt này mặc dù không xinh đẹp quyến rũ như Cố Hạ. Nhưng ngũ quan cũng rất tinh xảo thuộc loại dễ nhìn, nhất là cặp mắt long lanh đọng nước kia, trong suốt sáng ngời giống như bảo thạch, làm cho người ta nhìn rất cuốn hút.

Nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra? Sưng như bong bóng nước?

“Không sao, vừa rồi lúc tới đây gặp gió lớn mà thôi.”

Ôn Hủ Hủ nhẹ nhàng giải thích, không có bất kỳ cảm xúc dao động nào.

Cô đương nhiên sẽ không cho rằng người đàn ông này hỏi những lời như vậy là đang quan tâm cô. Làm trò cười cho thiên hạ sao? Hắn quan tâm! Có thể phần nhiều là hắn sợ cô bị cái gì k1ch thích tinh thần sẽ ảnh hưởng đến việc châm cứu cho hắn.

Ôn Hủ Hủ vén mái tóc rối trên trán, có chút mất kiên nhẫn: “Quyết định xong chưa? Châm ở chỗ nào?”

Hoắc Tư Tước: “……”

Tuy rằng đối với người phụ nữ không biết tốt xấu này hắn có chút tức giận. Nhưng hắn vẫn không lên tiếng, nhấc chân từ trong phòng làm việc đi tới phòng ngủ.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền đi theo phía sau hắn.

Hai phút sau, trong một gian phòng ngủ lớn màu đen trắng xám lạnh điển hình. Ôn Hủ Hủ nhìn thấy người đàn ông nàycầm lấy điều khiển từ xa mở hệ thống sưởi.

Ôn Hủ Hủ dừng lại một chút!

Đây là phòng ngủ của hắn?

Cô lập tức cảm giác không được tự nhiên. Khi nghĩ đến trong này còn là chỗ ở của người phụ nữ khác, từ đấy lòng cô dâng lên một cảm giác ghê tởm, chán ghét.
 
Chương 129


Chương 129

Thế nhưng, điều làm cho cô có chút kinh ngạc là khi người đàn ông này đi vào tiến tới tủ quần áo lấy ra một cái khăn mỏng. Ôn Hủ Hủ nhìn thấy trong cửa tủ anh mở ra, rõ ràng đều là áo sơ mi nam còn có âu phục, không có quần áo của phụ nữ.

Có chuyện gì vậy?

Cô ngẩn ngơ, còn chưa kịp nhìn kỹ, một cái khăn lông trắng noãn ném về phía cô.

“Ở đây tôi không có quần áo phụ nữ, cô dùng tạm cái này lau đầu.” Ngừng một chút, Hoắc Tư Tước dường như ý thức được mình nói lời này có chút quá mức quan tâm. Vì thế lông mày hắn hiện lên một chút buồn bực bổ sung một câu: “Đừng để bị bệnh rồi lại lây cho con trai tôi!”

Ôn Hủ Hủ: “……”

Cô cầm cái khăn mặt trên tay đứng ở đó một hồi lâu mới quấn lên đầu mình, chậm rãi lau.

Mùa này là như vậy, chỉ cần dầm mưa một tí sẽ dễ bị bệnh. Đặc biệt với người có thể chất yếu như Ôn Hủ Hủ. Năm đó, tuy rằng cô vẫn còn sống nhưng lúc sinh ba đứa nhỏ là sinh non, cho dù cô có mình đồng da sắt cũng sẽ chịu không nổi mà bị hư hỏng đi vài phần.

Cho nên, khi cầm khăn do Hoắc Tư Tước đưa, Ôn Hủ Hủ đã nhanh chóng lau khô người.

Ôn Hủ Hủ lau tóc một hồi thì nhiệt độ điều hòa trong phòng cũng tăng lên, cô cảm thấy trong người thoải mái hơn nhiều. Liếc thấy người đàn ông kia đang nho nhã nằm trên sô pha, cô cũng cầm túi kim châm cứu đi lại.

“Hôm nay anh đã ngủ được chút nào chưa?”

“Không có.”

“Còn thuốc thì sao?”

“Uống rồi……”

Cuộc trao đổi nhanh chóng kết thúc giống với cách giao tiếp giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Ôn Hủ Hủ hỏi xong vấn đề của mình, đưa tay qua: “Đưa tay anh ra đây để tôi bắt mạch cho anh trước.”

Hoắc Tư Tước: “……”

Ôn Hủ Hủ không quan tâm đ ến sự thay đổi của hắn mà kéo tay hắn lại gần để bắt mạch.

Hoắc Tư Tước nằm ở đó, hắn nghiêng đầu cổ tay mảnh khảnh để cho cô bắt mạch.

Đây là một loại cảm giác rất lạ.

Trong ấn tượng của Hoắc Tư Tước, người phụ nữ này vẫn giống như khi gả cho hắn năm đó. Lúc đó Ôn Hủ Hủ mới 19 tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn còn non nớt luống cuống, khúm núm, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn cũng không có.

Vậy cô từ khi nào trở nên bình tĩnh được như vậy?

Cô bình tĩnh, hai ngón tay mang theo hơi lạnh vươn tới. Hoắc Tư Tước thậm chí cũng không nhìn ra bóng dáng rụt rè nào của cô trong quá khứ.

“Cô học cái này từ khi nào?”

“Cái gì?

Ôn Hủ Hủ đang bắt mạch nghe hắn đặt câu hỏi, ý thức từ dưới ngón tay liền rút tay về, cô liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Anh đang hỏi tôi?”
 
Chương 130


Chương 130

“Đúng, tôi nhớ rõ trước kia cô không phải học y, sao đột nhiên cô lại biết đến cái này?”

Ánh mắt Hoắc Tư Tước thản nhiên nhìn chăm chú vào bàn tay mình vừa bị bắt mạch, nơi đó còn lưu lại một chút hơi lạnh, giống như là một luồng gió chen vào trong khe hở cửa sổ thủy tinh. Cảm xúc tuy không mãnh liệt nhưng rất rõ ràng.

“Hoắc tổng, anh đúng thật hay quên. Anh quên nhà ông ngoại tôi là thầy thuốc Đông y có tiếng sao? Mẹ tôi từ nhỏ đã theo ông ngoại tôi học Trung y, sau khi lớn lên lại kế thừa nghề y của ông. Nếu không phải gả cho cha tôi, bà hẳn là người thừa kế của Đỗ gia rồi.”

Ôn Hủ Hủ vừa từ trong túi rút ra một cây kim vừa nhỏ vừa dài, khóe miệng mang theo ý châm chọc nói.

Hoắc Tư Tước nghẹn họng.

Quả thật, hắn đã quên cái này. Nhà cậu cô không phải cũng đang kinh doanh thuốc Đông y sao?

Thật đáng tiếc, vì Đỗ Hoa Sanh không theo cái nghề này. Trước kia quy mô trung y Đỗ thị vô cùng bề thế. Nhưng đến tay của Đỗ Hoa Sanh lần lần suy tàn, nếu không có người đàn bà tên Lưu Bội kia chống đỡ, không biết hiện tại lăn lộn thành cái dạng gì.

Hoắc Tư Tước không tự làm mất mặt mình nữa, hắn chuyên tâm chờ Ôn Hủ Hủ châm cứu cho.

“A……”

Đúng như mọi lần, không tới hai giây, trên đỉnh đầu truyền đến một trận đau đớn rồi lan dần về phía sau. Một cảm giác tê dại lan ra dưới da đầu.

Ôn Hủ Hủ từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng liếc hắn một cái: “Chịu đựng chờ một chút!”

Hoắc Tư Tước: “……”

Người phụ nữ chết tiệt này, hắn đâu có nói không chịu đựng được.

Sau vài lần đâm kim thì cuối cùng Hoắc Tư Tước đã giảm bớt cơn đau.

Vừa giảm bớt đau thì tâm tình cũng tốt lên, hắn lại bắt đầu hỏi: “Vậy mấy năm nay cô ở nước ngoài ngoại trừ cái này, cô còn làm gì nữa? Ý tôi là về phương diện học tập.”

Ôn Hủ Hủ nghe vậy, khóe miệng càng châm chọc: “Hoắc tổng, mấy năm nay tôi ở nước ngoài chỉ mong sống tốt, không đi du lịch, cũng không có thời gian đi học.”

“Vậy ý của cô, năm đó sau khi thi trượt kỳ thi tuyển sinh ở Trung Quốc. Cô đã ra nước ngoài và chưa có học gì cả?”

“Đúng vậy, tôi chưa từng học qua, văn hóa của tôi thấp cũng chỉ ở cấp trung học thôi. Hoắc tổng, bây giờ có phải anh đặc biệt thấy hối hận khi đã để tôi trị bệnh cho anh không?”

Ôn Hủ Hủ không nhịn được, cô buông châm trong tay xuống, ngữ khí bắt đầu trở nên sắc bén, tựa như những chiếc gai trên người cô bắt đầu dựng lên.

Năm năm nay, cô quả thật không đi học qua bất cứ lớp học nào.

Cô không có thời gian, cô phải chăm hai con đang gào khóc đòi ăn. Một mình cô đưa theo hai đứa con thơ đi đến mảnh đất xa lạ. Cô cần phải nuôi sống bản thân và cả nuôi sống hai con, thì thời gian đâu để cô đi học?

Người đàn ông này vĩnh viễn cũng sẽ không biết. Năm năm qua, cô đã chịu bao nhiêu khổ sở, và vượt qua nó như thế nào?!

Hơn nữa, năm đó cô từ bỏ việc học của mình không phải vì không thi đậu!

Mà là cô vì muốn gả cho hắn. Cô giấu mọi người đem thư thông báo trúng tuyển của học viện kinh tế nổi danh nhất nước Y của mình xé đi.
 
Chương 131


Chương 131

Ôn Hủ Hủ hận đến nỗi nắm chặt cây kim trong tay.

Hoắc Tư Tước không ngờ cô lại cực đoan như vậy, chẳng qua hắn chỉ vì muốn xác nhận một chuyện mới hỏi những điều này, cô giận dữ như vậy làm gì? Chính cô không thi đậu, còn trách hắn?

Đúng là có bệnh!

Hoắc Tư Tước không hỏi thêm nữa.

Tuy nhiên, dù cho hắn không hỏi hắn cũng đã biết. Bởi vì không bao lâu sau, người phụ nữ này liền viết cho hắn một tờ đơn thuốc, mà trên đơn thuốc này có chữ viết rất giống nét chữ ban ngày để lại trong văn phòng của hắn trong tờ giấy viết tiếng Nhật kia .

Vậy người phụ nữ này rốt cuộc còn giấu diếm hắn những gì nữa?

Hoắc Tư Tước có chút hỗn loạn.

Ôn Hủ Hủ đang rất bực bội vì những tranh chấp với hắn. Sau khi cô viết xong đơn thuốc lập tức thu dọn túi kim châm cứu của mình chuẩn bị rời đi.

Cái nơi quỷ quái này, Ôn Hủ Hủ đã chịu đựng đến cực hạn, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ tới nữa.

Nhưng ngay khi cô định đứng lên, người đàn ông nằm trên sô pha bỗng mở miệng: “Ôn Hủ Hủ, cô có nói về vấn đề Hoắc Dận đi nhà trẻ. Nếu cô có biện pháp, tôi có thể cho cô thử xem.”

Cái gì?

Ôn Hủ Hủ lập tức dừng bước.

Cô chính là như vậy, mặc kệ mình bị bắt nạt bao nhiêu, khổ sở bao nhiêu, nhưng chỉ cần liên quan đến con thì cô liền không khống chế được lại mềm nhũn xuống.

“Anh nói…… Là thật?”

“Phải, nhưng tôi nói trước, Hoắc Dận đã có tâm lý bài xích nhà trẻ. Nếu như cô làm không đúng, khiến con bị tổn thương lớn hơn nữa, vậy thì cô cút đi!”

Người đàn ông này nhắm mắt lại nằm ở đó, vì hiệu quả trị liệu hắn nói chuyện cũng đã không được mạch lạc cho lắm.

Nhưng những chữ kia, vẫn có thể nghe ra.

Ôn Hủ Hủ lập tức cam đoan với hắn: “Không đâu, anh yên tâm, tôi là bác sĩ tôi không thể không hiểu chuyện này.”

Giọng Ôn Hủ Hủ vẫn lạnh lùng mà bình tĩnh. Nhưng chỉ cần chăm chú lắng nghe, sẽ phát hiện ra đã có sự khác biệt so với vừa rồi. Vừa rồi mỗi một câu cô nói ra đều mang theo một ý chán ghét, không kiên nhẫn.

Nhưng hiện tại, đã rõ ràng hoạt bát và mạnh mẽ hơn.

Khóe miệng Hoắc Tư Tước xẹt qua một tia cười lạnh rồi chìm vào giấc ngủ thật sâu.

Ôn Hủ Hủ dừng lại một giây, có lẽ do bất ngờ đến quá đột ngộ cô chưa kịp thích ứng.

Phải qua hơn mười giây sau, cô mới giật mình đứng dậy khỏi ghế, vui vẻ chạy vòng quanh đến vài vòng!

“Dận Dận, tốt quá!! Mẹ có thể dẫn con đi nhà trẻ!! Ha ha ha ha…”

Ôn Hủ Hủ vui vẻ nở nụ cười. Suốt một ngày trên mặt cô cũng lại thấy được nụ cười. Tuy rằng vẫn còn mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng còn tái nhợt nhưng tâm trạng của cô lúc này rất tốt.

Đôi khi hạnh phúc của một người mẹ đơn giản như vậy.

Đêm hôm đó Ôn Hủ Hủ vui vẻ về nhà.

Trong nhà, hai con của cô đã tự giác đi ngủ sớm. Cô thấy vậy liền tiến vào trong phòng hôn hai con sau đó đi tắm rửa.
 
Chương 132


Chương 132

Một đêm yên tĩnh.

Hôm sau, Ôn Hủ Hủ bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.

“Mẹ đâu rồi?”

“Suỵt, mẹ còn chưa dậy. Tối hôm qua mẹ chắc về rất khuya. Em mau mặc quần áo vào, anh đi nấu trứng gà.”

Đó là giọng của hai đứa nhỏ

Ôn Hủ Hủ lập tức mở mắt, từ trên giường nhảy xuống liền lao ra ngoài: “Mặc Mặc, con đừng đụng vào bếp lò. Mẹ đến ngay đây, nguy hiểm lắm!”

Cô sắp bị dọa đến chết rồi. Mặc Bảo tuy rằng rất có bản lĩnh nhưng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mới năm tuổi, cô làm sao có thể để cho cậu làm những chuyện này.

Cũng may, hai đứa nhỏ còn chưa làm gì.

Ôn Hủ Hủ tranh thủ thời gian nấu bữa sáng xong, lại để cho các con ăn xong. Cô nghĩ đến chuyện hôm nay đứa con trai lớn bên vịnh Thiển Thủy cũng phải đi nhà trẻ, cô vội vàng vàng dẫn hai con ra cửa.

“Các con yêu, chúng ta mau đi nhà trẻ ha.”

“Vâng ạ.”

Bọn nhỏ sẵn sàng đồng ý.

Tuy nhiên, Mặc Bảo thực sự còn có một câu hỏi khác muốn hỏi mẹ là ngày hôm qua mẹ có đi vịnh Thiển Thủy hay không?

Phải biết rằng, tối hôm qua sau khi cô đi cậu lại dùng đồng hồ điện thoại gửi cho Hoắc Dận mấy tin nhắn. Nhưng mà, tên kia một tin cũng không trả lời!

Không phải giận rồi chứ?

Mặc Bảo trong lòng có chút lo lắng.

Mười phút sau, hai đứa nhỏ đã được đưa vào nhà trẻ.

“Bye bye các con, buổi chiều mẹ sẽ tới đón các con sớm.”

“Vâng, mẹ.”

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn vẫy vẫy tay với mẹ.

Nhưng thực tế thì sao, mẹ vừa đi hai đứa nhỏ liền trốn ở một nơi yên tĩnh ở nhà trẻ nói chuyện.

“Anh trai, nhìn kìa, mẹ xuất hiện rồi, đang ở chỗ này!”

Đôi mắt nhỏ đặt biệt sắc bén của Nhược Nhược nhìn thấy tín hiệu theo dõi mẹ trên máy tính bảng của anh trai, kêu lên.

Mặc Bảo cũng nhìn thấy, nhưng cậu không lên tiếng chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn tín hiệu. Cho đến khi tín hiệu của mẹ dừng lại ở một chỗ.

“Vịnh Thiển Thủy? Mẹ lại đi vịnh Thiển Thủy?”

“A? Đó không phải là chỗ ở của người ba xấu xa sao? Tại sao mẹ còn muốn đến đó? Mẹ không sợ bị ba bắt nạt sao?”

Nhược Nhược vừa nghe anh trai nói, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa kia liền suy sụp xuống, cực kỳ lo lắng.

Mặc Bảo cũng cau mày!
 
Chương 133


Chương 133

Hai ngày nay, cậu thật sự không biết là tình hình như thế nào, Hoắc Dận cũng không trả lời tin nhắn.

Bằng không, cậu đi xem một chút?

Mặc Bảo đột nhiên có ý tưởng như vậy……

——

Ôn Hủ Hủ vô cùng lo lắng đi tới vịnh Thiển Thủy.

Nhưng vẫn chưa ổn, sau khi cô đến nơi này đã hơn chín giờ. Hơn nữa có chút vấn đề là Hoắc Tư Tước còn chưa đi làm. Hắn chuyển từ trong phòng dời ra ghế ngồi, khoanh chân chờ đợi. Cánh cổng hôm nay cũng dường như đang chờ cô, nhìn thế nào cũng thấy khíếp sợ.

Ôn Hủ Hủ do dự một chút, thở hồng hộc đi tới: “Anh… còn chưa đi làm?”

“Cô không thấy tôi cố ý đợi cô sao?”

Quả nhiên Hoắc Tư Tước vừa mở miệng đã có một luồng âm khí dị thường. Giọng điệu lãnh đạm và lạnh lùng như là cả thế giới có thù với hắn vậy.

Ôn Hủ Hủ có chút lo lắng: “Không… Xin lỗi, kẹt xe. Buổi sáng là giờ cao điểm tôi đợi rất lâu mới gọi được xe.”

Ôn Hủ Hủ không muốn lúc này lại xảy ra chuyện gì, vất vả lắm hắn mới đồng ý cho cô giải quyết chuyện con ở nhà trẻ.

Thế nhưng, Hoắc Tư Tước căn bản không tin, hắn buông hai chân xuống, “Phịch” một cái từ trên ghế đứng lên: “Ôn Hủ Hủ, cô đã không có cơ hội nữa. Một người ngay cả thời gian cũng không tuân thủ được, cô không có tư cách để cho tôi tin tưởng nữa!”

Nói xong, vẻ mặt Hoắc Tư Tước trở nên cáu giận xoay người rời đi.

Ôn Hủ Hủ nhìn theo luống cuống vội vàng chạy tới. Cô muốn giải thích cho hắn hiểu. Nhưng lúc này, trong biệt thự này đột nhiên truyền tới một tiếng “Ầm”!

Có chuyện gì vậy?

Ôn Hủ Hủ giật mình nhìn về phía người đàn ông.

Cô phát hiện ra Hoắc Tư Tước cũng biến sắc. Hắn lập tức sải bước đi lên: “Dận Dận, con làm gì vậy? Mở cửa ra!”

Trời ạ, là Dận Dận!

Trái tim Ôn Hủ Hủ như muốn vọt ra khỏi lông ngực, vội vả chạy theo hắn lên lầu.

Ở lầu hai đã sớm có mặt nhiều người. Trong phòng ngủ của Hoắc Dận, cánh cửa đã bị khóa trái ở bên trong. Còn bên ngoài những người có mặt không ngừng gọi: “Tiểu thiếu gia, cậu mau ra đây đi. Tiểu thiếu gia, chúng tôi sẽ không đưa cậu đến nhà trẻ nữa. Cậu đừng tự nhốt mình trong phòng, được không?”

Chị Vương ở ngoài cửa gọi.

Thì ra, Hoắc Dận đã bắt đầu mất bình tĩnh sau khi nghe chị Vương nói hôm nay cậu sẽ đi nhà trẻ. Cậu ngay lập tức đẩy người giúp việc đang giúp cậu mặc quần áo ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Làm sao bây giờ?

Ôn Hủ Hủ hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, tâm trạng cô lập tức trở nên lo lắng.

Thật ra hôm nay, trước khi đến đây Ôn Hủ Hủ đã lường trước được sẽ xảy ra tình huống này rồi.

Cô cũng đã sớm kế hoạch, trước hết sẽ không nói cho đứa nhỏ này biết. Sau đó sẽ từ từ mà khuyên nhủ cậu.
 
Chương 134


Chương 134

Hoắc Dận đã có bóng ma tâm lý sâu sắc đối với nhà trẻ. Nếu muốn cậu ngoan ngoãn đi nhà trẻ, Ôn Hủ Hủ trước tiên phải nói chuyện với cậu để cậu mở lòng buông bỏ lớp phòng thủ trong tâm lý.

Nhưng ai ngờ chỉ vì cô đến trễ một chút mà mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy.

“Hoắc Dận, ngoan nghe lời ba mở cửa ra, ba có chuyện muốn nói với con.”

Hoắc Tư Tước lúc này đã đến cửa phòng, hắn cố nén lửa giận vào trong lồ ng ngực, dỗ dành đứa nhỏ ở bên trong.

Thế nhưng, mặc cho tất cả mọi người thất vọng chờ đợi thì bên trong không có bất kỳ phản hồi lại. Chỉ có tiếng “Bang bang” không ngừng truyền đến. Không biết Hoắc Dận ở bên trong đang làm gì, nghe được âm thanh đó tất cả người đều là hết hồn hết vía.

Vẻ mặt Hoắc Tư Tước càng thêm ảm đạm.

Chỉ nhìn thấy gân xanh trên trán hắn không ngừng giật giật. Giây tiếp theo hắn vươn tay mạnh mẽ định mở cánh cửa ra.

“Không!”

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hành đồng của tên đàn ông này, cô ngay lập tức ngăn hắn lại.

“Anh không thể cứ như vậy đi vào, Dận Dận sẽ càng tức giận hơn. Chúng ta phải đổi một phương thức khác, một phương thức khiến con có thể chấp nhận.” Ôn Hủ Hủ đi tới ngăn ở trước mặt Hoắc Tư Tước giải thích với hắn.

Hoắc Tư Tước nhớ tới lần trước hắn cũng dùng cách tự ý mở cửa đi vào này đối Hoắc Dận. Nhưng bị tác dụng ngược, cậu không những không ngoan ngoãn nghe lời mà lần đó hắn đã chọc cho cậu càng giận thêm.

“Cô định làm gì?”

“…… Để tôi thử xem.”

Ôn Hủ Hủ không đủ kiên nhẫn để nhìn mặt hắn nhưng vẫn cố nhịn để trả lời. Cô tiến tới phía cánh cửa đang khóa.

“Dận Dận, là dì Ôn đây. Dì thay mặt mọi người xin lỗi con vì đã tự tiện quyết định đưa con đi nhà trẻ mà không hỏi qua ý kiến con.”

Cô đứng ở cửa này, dùng giọng nói dịu dàng nhất dỗ dành đứa nhỏ bên trong. Giống như trước kia cô dỗ dành hai đứa con khác của cô.

Nhưng điều khiến cho Ôn Hủ Hủ đau lòng là cho dù cô có nói gì thì bên trong vẫn không có động tĩnh. Đáp lại cô chỉ có tiếng ‘bang bang’ vang lên.

Hoắc Tư Tước đứng bên cạnh, cười lạnh một tiếng: “Đây là cách mà cô nói?”

Ôn Hủ Hủ: “……”

Ôn Hủ Hủ coi như không nghe thấy lời mỉa mai của hắn. Cô tiếp tục nói chuyện với đứa nhỏ trong phòng: “Dận Dận, chúng ta đã rút lại quyết định rồi. Nếu Dận Dận không muốn đi, chúng ta sẽ không đi, sau này mỗi ngày dì tới đây chơi với con được không?”

“Giống như ngày hôm qua, chúng ta có thể đi thật nhiều thật nhiều chỗ để chơi. Đi đến những chỗ mà trước đây con chưa từng đến có núi cao, có biển rộng, còn có nhiều cảnh đẹp khác nữa, được không?”

Trán Hoắc Tư Tước lại giật giật.

Người phụ nữ này có bị bệnh không?
 
Chương 135


Chương 135

Hắn nói rút lại quyết định không đi nhà trẻ từ lúc nào?

Hơn nữa, đây không phải là nhà trẻ mà cô năn nỉ hắn cho Hoắc Dận đi sao? Vậy giờ cô đang làm gì? Còn nói núi cao, biển rộng, gì gì đó nữa, hắn tưởng cô lên cơn động kinh!

Nhưng sự thật là, sau những lời Ôn Hủ Hủ nói thì những tiếng động trong phòng lúc nãy từ từ từ nhỏ xuống rồi ngừng lại.

Không lâu sau đó, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng bước chân thật nhỏ đi tới. “Răng rắc” một tiếng, cánh cửa bị đóng chặt này cuối cùng cũng mở ra.

“Dì nói thật sao?”

“Tất nhiên là thật rồi, dì nói có nói dối con khi nào chưa? Dì sẽ cùng con đi đến mọi nơi. Con đi đâu dì cũng sẽ ở bên con. Giống như tối hôm qua khi dì cùng ba con đưa ra quyết định này. Thì dì cũng nghĩ đến nếu Dận Dận thật sự sợ nhà trẻ vậy dì sẽ đi cùng con, một khắc cũng không rời khỏi con!”

Ôn Hủ Hủ ngồi xổm xuống, kéo đứa con trai lớn của cô ôm vào lòng.

Cô dịu dàng nhìn cậu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lấm tấm những hạt mồ hôi vì vừa rồi ở bên trong đập đồ, liền giơ tay áo nhẹ nhàng lau cho cậu.

Hoắc Tư Tước nghẹn ngào.

Dừng trước khuyên sau?

Người phụ nữ này xem ra cũng có chút thông minh?

Hoắc Dận có chút choáng váng, không ngờ sau khi cậu mở cửa đi ra mà mẹ còn nhắc tới nhà trẻ. Có điều rất nhanh, khi cậu nghe được câu dù cậu đi đâu cô cũng sẽ ở bên cạnh cậu, ngay cả nhà trẻ.

Trong đôi mắt nhỏ xinh đẹp vốn đang phản kháng thì giờ đã không còn biểu cảm chống cự nữa.

Cuối cùng Hoắc Dận cũng đồng ý đi nhà trẻ.

Ôn Hủ Hủ mừng rỡ, lập tức giúp cậu thu dọn cặp sách chỉnh lại quần áo làm cho cậu càng đẹp trai khí phách. Hai mẹ con tay trong tay ra cửa sau đó ngồi xe để đi.

Lâm Tử Dương lúc này cũng tới đón tổng giám đốc, thấy một màn như vậy anh ta nhìn thoáng qua vị BOSS đại nhân cũng đang cao quý và quyến rũ vừa bước ra.

“Tổng giám đốc, ngài thật sự yên tâm để cô ấy đưa tiểu thiếu gia đi nhà trẻ sao?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Không có không có, chỉ là có chút không thể tin được mà thôi. Vấn đề của tiểu thiếu gia ngay cả tổng giám đốc cũng không giải quyết được mà cô Ôn lại có thể làm được sao?”

Lâm Tử Dương vội vàng lắc đầu tỏ vẻ mình không phải có ý đó, anh ta chỉ là đang hoài nghi năng lực của người phụ nữ kia.

Rõ ràng là vị tổng giám đốc này trước kia rất coi thường người phụ nữ đó. Lúc này tự nhiên không có cảm xúc gì, bước đi của hắn còn thoải mái, thần thái bình tĩnh. Sau khi đến bên cạnh xe còn trực tiếp kéo cửa đi vào.

Lâm Tử Dương: “……”

Ặc, quên đi, anh ta cũng không hỏi nữa.

Lâm Tử Dương cũng nhanh chóng đi tới bước vào trong xe.

Nhưng khi Lâm Tử Dương chuẩn bị khởi động xe đến công ty, người đàn ông ngồi phía sau đang lật tài liệu trong tay bỗng nhiên nói: “Cậu đi điều tra tình hình năm năm nay Ôn Hủ Hủ ở nước ngoài.”

“Hả?” Lâm Tử Dương nhìn về phía kính chiếu hậu: ” Ý của tổng giám đốc là…?”
 
Chương 136


Chương 136

“Tôi muốn biết toàn bộ chuyện của cô ta, bao gồm cả chuyện cô ta ở trong nước!”

Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy không thể nhìn ra nội tâm thật của hắn. Nhưng giọng nói lạnh lùng của hắn có thể nghe ra lời này của hắn không giống như là đang nói đùa.

Năm năm, rốt cục hắn cũng nhớ tới việc muốn điều tra người vợ trước này.

Không đúng, bọn họ còn chưa ly hôn, hắn là “góa vợ”. Cho nên điều tra hẳn là “người vợ đã mất” của hắn.

Lâm Tử Dương “Chậc” một tiếng thở dài, khởi động xe…

——

Lần đầu tiên Ôn Hủ Hủ là nhìn thấy nhà trẻ xa hoa sang trọng như vậy.

Trời ạ, đây thật sự là nhà trẻ sao? Chẳng lẽ không phải là trường cao đẳng nào đó sao? Nhìn tòa nhà dạy học khang trang và xinh đẹp này, còn có bãi đất trống rộng đến mức hoàn toàn có thể so sánh với công viên.

Thật sự, nếu không phải nhìn thấy củ cải nhỏ ở cổng trường, cô có thể cho rằng mình đã đến một trường đại học xa hoa hạng nhất nào đó.

Nhà trẻ của Mặc Mặc và Nhược Nhược so với ngôi trường này quá thật rất đơn giản và quá thô sơ.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy hơi chạnh lòng.

“Dì làm sao vậy?”

“…… Không có việc gì, dì cảm thấy thấy nhà trẻ của con quá đẹp. Đi, dì dẫn con đến chỗ cô giáo.”

Ôn Hủ Hủ vội thu lại cảm xúc của mình, tay dắt Hoắc Dận đi qua cổng trường.

“Ồ? Đây không phải Hoắc Dận sao? Hôm nay em đến trường sao?”

Thấy Hoắc Dận, cô giáo phụ trách đón trẻ ở cổng trường lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc.

Hoắc Dận nhìn thấy theo phản xạ có điều kiện, lập tức rụt người về phía mẹ.

Ôn Hủ Hủ vội vàng ôm lấy cậu.

“Đúng vậy, khoảng thời gian trước Dận Dận nhà chúng tôi không được khỏe, cho nên không tới. Giờ đã đỡ hơn rồi nên con sẽ quay trở lại lớp học.”

“A, không khỏe sao? Tôi còn tưởng rằng cậu bé sẽ không tới nữa chứ.”

Thật không ngờ, cô giáo này nhìn Hoắc Dận đang trốn phía sau lộ ra vẻ không quá tin những lời Ôn Hủ Hủ nói.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Quên đi, không so đo với bọn họ.

Ôn Hủ Hủ nắm tay con trai: “Thật ngại quá, tôi có thể đưa con tôi vào không? Sức khỏe con tôi không tốt lắm, tôi muốn dặn dò cô giáo của con một chút.”

“Vậy sao được? Đây là lần đầu tiên cô đến nhà trẻ quốc tế sao? Cô không hiểu quy định ở đây à?”

“Không phải……”

“Vị phụ huynh này, nhà trẻ quốc tế này của chúng tôi có đội ngũ giáo viên theo tiêu chuẩn quốc tế. Trong thành phố này có rất nhiều người muốn gửi con họ đến đây. Nếu cô nghi ngờ chúng tôi không thể chăm sóc tốt cho con cô, cô có thể đưa con về nhà!”
 
Chương 137


Chương 137

Cô giáo này lại có thái độ cứng rắn đến mức Ôn Hủ Hủ hoặc là để Hoắc Dận tự mình đi vào, hoặc là đưa cậu về nhà!

Đây là nhà trẻ gì vậy?

Thái độ đều kiêu ngạo như vậy sao?

Ôn Hủ Hủ không có cách nào, chỉ có thể để cho Hoắc Dận một mình đi vào.

Nhưng cô không biết rằng trường nhà trẻ trước mặt cô ấy thực sự rất tuyệt mật. Những đứa trẻ đến học ở đây đều được nhà trẻ căn cứ chọn lựa theo gia thế bối cảnh gia đình. Nếu muốn học ở nhà trẻ này thì phải đạt đến cấp độ nhất định. Cấp độ mà không một ai biết danh tính của họ.

Cho nên khi đến báo danh cho Hoắc Dận, Hoắc Tư Tước không cho người ta tiết lộ thân phận thật sự của cậu bé. Vì thế Hoắc Dận ở đây thật sự không được hoan nghênh.

Ôn Hủ Hủ cũng chỉ có thể nhìn đứa nhỏ một mình đi vào.

Nhưng mà khi Hoắc Dận đi vào, cô còn an ủi cậu một câu: “Dận Dận, con yên tâm, dì ở bên ngoài chờ con không đi đâu cả. Buổi trưa con tan học, chúng ta cùng đi ăn cơm, được không?”

“…… Được.”

Hoắc Dận ban đầu vốn rất phản đối, cuối cùng vẫn phải đồng ý.

Có thể là vì thời gian rất ngắn, cũng có thể là mẹ nói sẽ ở bên ngoài đợi cậu. Điều này làm cho cậu an tâm hơn một chút.

Ôn Hủ Hủ rời đi.

Hoắc Dận cũng theo cô giáo đi vào phòng học mà cậu đã lâu không tới.

“Hả? Tên ngốc này lại tới nữa à?”

“Đúng vậy đúng vậy, sao cậu ta còn tới? Cậu ta không phải được người nhà đón đi chữa bệnh sao?”

“Ha ha ha……”

Những bạn nhỏ trong phòng học, vừa nhìn thấy Hoắc Dận xuất hiện, lập tức cười nhạo.

Hoắc Dận nghe thấy, khuôn mặt nhỏ của cậu tái nhợt, xoay người muốn rời đi.

“Hoắc Dận, con đi đâu vậy? Con lại không nghe lời phải không?” cô giáo dẫn cậu vào lập tức bắt cậu lại.

Hoắc Dận được đưa về phòng học.

Một đứa nhỏ bị tự kỷ thực sự cần được quan tâm đặc biệt, nếu được an ủi thì sau này sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, rõ ràng cô giáo này không tốt bằng như lời cô giáo nói ở cổng.

“Con ngồi đây cho cô, đọc kỹ cuốn sách này đừng có chạy lung tung, biết không?”

Cô giáo tùy tiện lấy ra một quyển sách trên kệ, đặt lên bàn học nhỏ của Hoắc Dận. Để cho cậu đọc thuộc.

Sau đó, cô ta dẫn các bạn nhỏ khác đi chơi.

Đọc cả quyển?

chỉ số IQ ủaHoắc Dận cao nên hoàn toàn không bận tâm đ ến những thứ trẻ con này.

Hoắc Dận lấy từ trong cặp sách ra một chiếc Transformers. Vừa chơi, vừa đếm vòng tròn của hai cây kim dài trên vách tường. Chờ đến giờ mẹ vào đón cậu về.

Không biết từ lúc nào, lại có mấy đứa nhỏ len lén chạy vào.

“Các cậu xem, cậu ta lại đang nhìn chằm chằm đồng hồ rồi. Cô giáo bảo cậu ta đọc sách cũng không đọc. Cậu ta là kẻ ngốc sao?”
 
Chương 138


Chương 138

“Cậu ta vốn là vậy, cậu xem cậu ta có điểm nào giống một đứa trẻ bình thường không?”

“Này, đồ ngốc!”

Mấy đứa nhỏ đi vào, tiến đến trước mặt Hoắc Dận liền châm biếm.

Đặc biệt là một đứa nhỏ mập mạp, sau khi thấy Hoắc Dận bị bọn họ chế nhạo vẫn không có phản ứng, đứa nhỏ đó lại đi thẳng tới trước mặt cậu.

“Tên ngốc này sao cậu ta không nói lời nào? Nhìn xem trong tay cậu ta chơi cái gì?”

Đứa nhỏ nhìn thấy Transformers trong tay Hoắc Dận, lập tức không nói hai lời liền tới cướp.

Hoắc Dận cuối cùng cũng không thể ngồi yên nữa. Tính cách cậu rất khó chịu nhất là đối với đồ đạc cá nhân của mình. Nếu không được cậu cho phép, người khác không thể chạm vào.

Hoắc Dận dùng sức giãy dụa, không cho đứa nhỏ mập kia lấy Transformers của mình.

Thế nhưng, đứa nhỏ mập thấy Hoắc Dận không cho liền nổi giận: “Tên ngốc này lại dám không đưa cho tôi, các cậu mau lên đè cậu ta lại cho tôi, cướp nó về.”

Sau đó mấy đứa nhỏ này lập tức xông lên, đè Hoắc Dận lên bàn học.

Hoắc Dận vốn sức khỏe không tốt chỉ chốc lát cậu đã không còn sức kháng cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ của mình bị cướp đi.

“Trả lại cho tôi!”

“Ơ, tên ngốc này còn biết nói chuyện. Được, sẽ trả lại cho cậu, nếu cậu đi vào trong phòng nhỏ kia quỳ xuống. Quỳ đến khi tôi hài lòng mới thôi, lúc đó tôi sẽ trả lại đồ cho cậu!”

Đứa nhỏ mập đó chỉ tay vào căn phòng sách, và bảo Hoắc Dận đi vào quỳ ở trong đó.

Cho nên có thể nói, có một số đứa nhỏ khi còn bé thực sự không hồn nhiên như người lớn vẫn hay nghĩ. Môi trường trưởng thành cũng như tính cách của chúng đều được định sẵn là trời sinh ra ác quỷ.

Hoắc Dận bị kéo tới căn phòng nhỏ kia, mặc cho cậu có ra sức giãy dụa cũng vô dụng. Những đứa nhỏ còn lại dưới sự chỉ huy của đứa nhỏ mập kia ra sức kéo cậu vào đó.

Sau đó, còn khóa cửa ở bên ngoài.

Mà tất cả những việc này, giáo viên thường không thấy hoặc nếu như thấy cũng xem như không có gì xảy ra.

——

Ôn Hủ Hủ không biết chuyện xảy ra trong nhà trẻ.

Lúc này cô đang ở trong xe tìm kiếm qua điện thoại di động. Đợi sau khi tan học sẽ dẫn con trai lớn đi đâu ăn cơm?

Cô đang tập trung tìm kiếm thông tin thì cô như vừa thấy thứ gì đó thoáng qua ngoài cửa sổ xe của cô.

Hả?

Cái gì vậy? Mèo hoang sao?

Cô nhảy dựng lên, nhanh chóng ngừng xem điện thoại di động, thò đầu ra ngoài.

Nhưng tốc độ của cô quá chậm. Chờ cho đến khi cô đi ra ngoài vật kia đã không thấy đâu. Chỉ có xa xa chỗ cổng nhà trẻ, đột nhiên có thêm một người bạn nhỏ.

“Chú, cháu muộn rồi, mau mở cửa cho cháu.”
 
Chương 139


Chương 139

“Sao trễ thế? Phải sớm một chút nhé!”

Bảo vệ cổng trường không hề hoài nghi. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ đang quét mặt nhận diện, cổng gác hiện một cái tên “Hoắc Dận”.

Bảo vệ mắng vài câu rồi mở cửa ra.

“Hoắc Dận? Sao con lại chạy tới đây? Không phải bảo con ngồi đọc sách trong phòng học sao?”

Còn chưa tới phòng học, thì phía đối diện đi tới một cô giáo. Cô ta nhìn thấy ‘Hoắc Dận’ không nghe lời ở trong phòng đọc sách nên sắc mặt có chút không vui.

Hoắc Dận nghe thấy, lập tức cười híp mắt nhìn về phía cô giáo: “Vâng cô, con vừa đi toilet về. Quên mất phòng học của chúng ta ở đâu rồi, cô có thể nói cho con biết không?”

Cô giáo lập tức sững người.

Hoắc Dận này sao đột nhiên lại nói nhiều như vậy?

Còn nữa, cậu đang cười với cô giáo. Trước đây cậu chưa bao giờ cười. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng khuôn mặt cả ngày lạnh lẽo.

Cô giáo ngơ ngác, cả người chưa kịp phản ứng thì ngón tay của cô ta đã chỉ về hướng phòng học.

Cậu mỉm cười với cô giáo rồi vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, đi qua.

Vài phút sau, lớp trẻ 2.

Cậu mới vừa bước vào đã thấy trong phòng học trống rỗng không một bóng người, đôi mắt lưỡi liềm đã hoàn toàn nguội lạnh. Sau đó quét một vòng quanh phòng, ánh mắt cậu rơi chỗ bàn học nhỏ sách vở vương vãi khắp nơi trên mặt đất.

“Hoắc Dận?”

Cậu lập tức xông vào, chạy về phía cái bàn học nhỏ.

Quả nhiên là của Hoắc Dận, trong đống sách nhặt lên tên trên đó đều là tên của Hoắc Dận. Hơn nữa, Cậu còn nhìn thấy trên mặt đất có một cánh tay nhỏ vô cùng quen thuộc của Transformers bị tháo xuống.

Lũ khốn này dám ức hiếp anh trai cậu!

Hoắc Dận… không đúng, phải nói là Mặc Bảo. Cậu phẫn nộ quét mắt tìm kiếm một lần nữa rồi giơ bàn tay nhỏ lên bấm số điện thoại ở đồng hồ đeo tay.

Vài giây sau, trong căn phòng sách bị khóa kia truyền đến tiếng chuông đồng hồ điện thoại.

“Hoắc Dận…”

Vừa nghe thấy tiếng chuông, Mặc Bảo nhanh chóng chạy tới. Tới nơi cậu thấy cánh cửa vẫn bị khóa. Cậu không kiềm được cơn giận rút ổ khóa kia ném nó đi, một cước đá văng cửa.

“Hoắc Dận, cậu không sao chứ? Tôi tới đây!”

“……”

Lúc này Hoắc Dận đang ngồi cuộn tròn ở bên trong. Những đứa nhỏ như cậu, bình thường cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Cho nên, sau khi cậu bị nhốt trong phòng liền núp ở một góc, ôm chặt đầu gối của mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.

“Hoắc Dận? Cậu đừng sợ, tôi tới đây, tôi tới cứu cậu.”

Mặc Bảo nhìn thấy cảnh này trong lòng càng thêm khó chịu. Cậu ngồi xổm xuống trước mặt người anh trai sinh đôi này. Cất lửa giận vào trong lồ ng ngực, vươn tay nhỏ vỗ vỗ bả vai của Hoắc Dận mà an ủi.

Hoắc Dận dừng một chút, cậu từ từ tỉnh lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom