Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 100


Chương 100

Ôn Hủ Hủ mặc quần áo chỉnh tề cho con, sau đó liền dỗ Hoắc Dận ăn cháo thảo dược cô mang tới. Dì Trần nhìn cảnh hai mẹ con cô mà tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Dận Dận, chúng ta ra vườn hoa vận động một chút được không?”

Sau khi ăn bánh đậu xanh xong, Ôn Hủ Hủ thấy mặt trời hôm nay đặc biệt tốt, từ khía cạnh sức khỏe của Hoắc Dận, cô muốn con trai ra ngoài để đổ mồ hôi.

Thế nhưng, Hoắc Dận lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh xuống: “Không đi!”

“Dận Dận, trẻ con là phải vận động nhiều như vậy mới có thể làm cho sức khỏe tốt hơn. Nếu con khỏe lại có thể đi nhà trẻ, nơi đó có nhiều bạn nhỏ chơi với con. Con không vui sao?”

“Không vui, nhất định là không vui!”

Ôn Hủ Hủ không thể nào ngờ được cậu con trai lớn của mình lại nói câu này. Tâm trạng đứa con này của cô đột nhiên rất tệ. Hoắc Dận ngay lập tức đem transformers đang chơi trong tay ném xuống rồi chạy đi.

Ôn Hủ Hủ vội vàng đuổi theo: “Dận Dận, con đừng chạy, chờ dì một chút.”

Không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên Hoắc Dận lại xúc động mạnh như vậy?

Ôn Hủ Hủ như chết lặng.

Ôn Hủ Hủ đuổi tới cửa phòng, vốn định dỗ dành Hoắc Dận nhưng sau khi chạy đến phòng mình, “Phanh” một tiếng Hoắc Dận đóng sầm cửa lại.

“Dận Dận? Con mở cửa ra đi, con đừng giận, có phải dì nói sai gì không? Cho dì vào chúng ta cùng nói chuyện được không?”

“Không phải cô có bản lĩnh lắm sao? Làm sao vậy? Cô chọc phải tổ ong vò vẽ rồi à?”

Không biết dì đi lên Trần lúc nào, nhìn thấy một màn như vậy, ở bên cạnh châm chọc khiêu khích.

Tâm trạng Ôn Hủ Hủ đang phiền não nghe được câu này lập tức ánh mắt sắc bén nhìn về phía dì Trần!

“Dì thử nói thêm một chữ nữa xem, có tin tôi cho dì không mở miệng được nữa hay không?”

“……”

Dì Trần chưa bao giờ thấy Ôn Hủ Hủ hung ác như lúc này. Sau lưng truyền đến cảm giác rùng rợn nvà tất nhiên là dì ta không dại gì mà chọc vào nữa.

Người phụ nữ này, từ khi nào trở nên hung dữ như vậy?

Nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tức giận, dì Trần mất đi vẻ kiêu ngạo ban đầu mà hạ giọng nói: “Là…. là do cô đề cập đến nhà trẻ, tiểu thiếu gia trước giờ không thích nhà trẻ và càng không muốn đi nhà trẻ.”

Không muốn đi nhà trẻ? Vì sao?

Ôn Hủ Hủ rất ngạc nhiên.

Ghét nhà trẻ?

Tại sao?

Đúng là Hoắc Dận không muốn nói chuyện hay ở chung với người khác. Nhưng vì sao ngay cả nhà trẻ cũng không muốn đi chứ?

Xét về mặt tâm trạng của cậu không đến mức nghiêm trọng như thế này.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy chuyện này không bình thường, cô cảm thấy nên chờ sau khi Hoắc Tư Tước trở về nói chuyện với hắn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
 
Chương 101


Chương 101

Nhưng giữa trưa hôm nay, Hoắc Tư Tước còn chưa về thì trong biệt thự này bỗng nhiên có một người khác tìm tới cửa.

“Mấy người mau quét dọn nơi này, lát nữa lão gia sẽ tới đừng để lão gia thấy trong phòng nhà không sạch sẽ.”

Lúc Ôn Hủ Hủ từ trên lầu đi xuống chuẩn bị nấu món ăn Trung Quốc cho Hoắc Dận.

Nghe được dì Trần phân phó người giúp việc khác trong vườn hoa, cô giật mình lảo đảo suýt ngã cầu thang!

Lão gia muốn tới?!

Chúa ơi, sao đột ngột thế? Sao cô không biết chút nào vậy?

Vậy phải làm sao bây giờ? Ôn Hủ Hủ không thể gặp Hoắc lão gia bây giờ cô còn chưa chuẩn bị gì hết, rõ ràng Hoắc Tư Tước đã nói hắn sẽ dẫn cô tới gặp Hoắc lão gia để nhận lỗi, giờ mà để cô gặp Hoắc lão gia trong trường hợp này khẳng định ông ấy sẽ rất tức giận.

Ôn Hủ Hủ luống cuống, cô không cần suy nghĩ muốn bỏ đi ngay lập tức.

“Cô Ôn, cô muốn đi đâu?”

“Cái kia…… Tôi đột nhiên nhớ tới còn có chút chuyện cần tôi giải quyết nên tôi muốn về trước, đợi lát nữa tôi lại tới.” Ôn Hủ Hủ đang vôi những cũng đành phải dừng lại, ấp úng giải thích cho dì Trần.

Ôn Hủ Hủ đang suy nghĩ cách để tránh chạm mặt Hoắc lão gia, mà tốt nhất là đợi ông ấy rời khỏi cô sẽ trở lại sau.

Nhưng dì Trần lúc này đây không biết vì sao lại muốn giữ cô ở lại.

“Cô Ôn, lão gia của chúng tôi cũng sắp tới. Cô vừa cứu tiểu thiếu gia của chúng tôi lại còn ở lại chăm sóc cậu ấy. Cô nên cô ở lại gặp lão gia đi, ông ấy rất tốt. Tôi tin rằng khi biết chuyện của cô, nhất định sẽ biết ơn cô rất nhiều.”

Người giúp việc này đột nhiên giống một người hoàn toàn khác, dì ta đối với Ôn Hủ Hủ vô cùng nhiệt tình.

Ôn Hủ Hủ hiện lên trong đầu một tia nghi hoặc.

Thế nhưng lúc này cô không còn thời gian để mà xem xét người giúp việc này.

“Không cần, cũng chỉ là trách nhiệm của tôi thôi nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây.” Nói xong, Ôn Hủ Hủ liền buông chén trong tay xuống, chuẩn bị rời đi.

Dì Trần nhìn thấy, bỗng nhiên lại tới kéo cô.

Mắt thấy dì ta muốn ngăn Ôn Hủ Hủ lại thì lúc này trên lầu một bóng dáng nhỏ xuất hiện.

“Hai người đang làm gì vậy?” Là Hoắc Dận, từ sau khi Ôn Hủ Hủ nhắc đến nhà trẻ, cậu đã tự nhốt mình trong phòng suốt một buổi trưa lúc này mới chịu đi ra.

Ôn Hủ Hủ nửa là vui mừng nửa cẩn thận từng li từng tí đi tới.

“Dận Dận, là như vậy, dì đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có chút việc, buổi tối lại tới thăm concon, con xem có được không?”

“……”

Hoắc Dận không nói gì.

Nhưng không một ai biết là, Hoắc Dận không phải vô tình đi xuống, mà cậu đã sớm ở trên lầu nghe được ông nội sắp tới, cũng nghe được mẹ đang hoang mang muốn rời đi, thế nhưng lại bị người giúp việc đáng ghét này làm khó dễ không chịu cho mẹ đi.

Và rồi cậu đã đi xuống.
 
Chương 102


Chương 102

Tại sao mẹ lại hoảng loạn? Vội vã trở về?

Chẳng lẽ…… mẹ sợ gặp ông nội sao?

Bởi vì năm đó mẹ lừa ông nội rằng mẹ đã chết sao? Còn có việc mẹ đã giấu Mặc Bảo và Nhược Nhược đi hay sao?

Ánh mắt Hoắc Dận vẫn không có gì thay đổi, nhàn nhạt liếc nhìn mẹ, một lát sau cái miệng nhỏ nhắn còn mang theo giọng nói non nớt nói ra một câu: “Không cho đến nữa!”

“Hả?”

Lời này vừa nói ra, Ôn Hủ Hủ đang đi ra ngoài lập tức ngừng lại, mà ngay cả dì Trần kia cũng khiếp sợ nhìn về phía Hoắc Dận.

“Tiểu thiếu gia, cậu ….. cậu nói cái gì vậy? Cậu nói không cho ai đến?”

”Ông nội!”

Đó chính là Hoắc lão gia, ông ấy đã muốn đến đây thì ai dám không cho đến chứ?

Cuối cùng khuôn mặt nhỏ của Hoắc Dận trở nên âm trầm.

Bước từ trên cầu thang đi xuống, cậu đi tới phòng khách liền cầm điện thoại lên.

Ôn Hủ Hủ nhìn ngây người, vất vả mới phục hồi tinh thần lúc này mới nhanh chóng đi qua.

Kết quả, cô liền nhìn thấy Hoắc Dận đã bấm điện thoại nói qua microphone: “Không cần ông nội tới!”

“!!!”

Mẹ ơi!

Ôn Hủ Hủ da đầu đều tê dại.

“Thằng nhóc, vì sao con không muốn ông nội đến? Con bị bệnh nên ông nội mớimới đến thăm con.”

“Không cần!”

Hoắc Dận lạnh lùng, tàn nhẫn lẫn thờ ơ.

Ôn Hủ Hủ ôm ngực của mình, cảm giác được trái tim muốn từ trong lòng ngực nhảy ra, mà trong đầu lại tưởng tượng được bộ dáng ông lão tóc bạc trong điện thoại bị cậu cháu trai này chọc tức.

Nghiệp chướng, cũng không biết ông lão kia có bị đứa cháu này làm cho tức chết hay không!

Sau vài phút nói chuyện, đúng như dự đoán Hoắc lão gia sẽ không bao giờ chịu cúi đầu, Hoắc Dận cuối cùng vẫn thất bại.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Một lúc sau, Ôn Hủ Hủ ngồi xổm trước mặt Hoắc Dận, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp bị đông cứng, Ôn Hủ Hủ cẩn thận dỗ dành con trai một câu: “Không sao đâu, Dận Dận, ông ấy đến thì đến, dì không sao.”

“Con có việc! Con không muốn gặp ông nội!”

Không nghĩ tới, Hoắc Dận vẫn cứng miệng nghiến răng nói ra một câu kinh người như vậy!

Cho nên, Ôn Hủ Hủ hiểu lầm rồi sao? Đứa con trai này căn bản không phải đang giúp cô, mà là bởi vì chính cậu không muốn gặp ông nội?!

Ôn Hủ Hủ nhất thời không biết nên nói gì.

“Dì biết lái xe không?”
 
Chương 103


Chương 103

“Hả?”

“Vậy đi theo con!”

Hoắc Dận nói xong lạnh lùng bước lên lầu, Ôn Hủ Hủ còn có chút mơ hồ, không lâu sau cô nhìn thấy cậu con trai lớn của mình trong tay cậu cầm một thứ gì đó. Ôn Hủ Hủ lúc này kinh ngạc đến bất động.

Con trai, con giỏi như vậy, cha con có biết không?

Ôn Hủ Hủ vẫn chạy theo cậu con trai lớn này. Mười phút sau, khi cô lái chiếc Ferrari màu lam từ bãi đỗ xe biệt thự ra ngoài, cô vui đến mức không tin vào mắt mình!

“Dận Dận, sao con lại có chìa khóa chiếc xe này? Mẹ… dì yêu con muốn chết đi được.”

Cô vui đến mức nói năng lộn xộn, không thèm để ý tới người giúp việc đang mắng mỏ ở phía sau.

Hoắc Dận ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn cô.

“Đây là xe của con, được chứ?”

Mẹ ngốc!

Hai mẹ con nhanh chóng rời khỏi vịnh Thiển Thủy, không lâu sau đã bỏ lại biệt thự phía sau.

“Dận Dận, vậy tiếp theo chúng ta đi đâu? Đi ăn đồ ăn ngon? Hay là để dì dẫn con đi chơi?”

Ôn Hủ Hủ lái xe suốt một quãng đường tâm tình cũng trở nên vô cùng tốt. Cô bắt đầu nghĩ xem hôm nay cô sẽ đưa Hoắc Dận đi đâu chơi, ăn món gì ngon, vì dù sao thì hai mẹ con cũng không thể trở lại biệt thự lúc này.

Hoắc Dận ngồi bên cạnh nghe Ôn Hủ Hủ lãi nhãinhãi, đôi mắt xinh đẹp sáng lên.

Đúng là cậu rất ít khi ra ngoài chơi và cũng rất ít khi vận động.

Bởi vì mỗi lần Hoắc Dận đến những nơi đó để chơi, những đứa trẻ khác khi thấy cậu không chơi, không nói chuyện với chúng, cậu liền bị nói là đứa trẻ có vấn đề, cậu sẽ bị cười nhạo.

Vì vậy Hoắc Dận rất ghét nhà trẻ và cậu cũng không chịu đến bất cứ nơi đông người nào. Một phần cũngcũng vì sức khỏe cậu không được tốt, Hoắc Tư Tước sẽ không đưa cậu đến những nơi đó.

“Khu vui chơi.”

Hoắc Dận im lặng trầm mặc một hồi cũng nói ra ba chữ mà cậu mong mỏi được đi đã lâu.

Ôn Hủ Hủ liếc nhìn con trai, phát hiện tia sáng nhỏ trong đôi mắt Hoắc Dận cô liền vui vẻ đồng ý: “Được, chúng ta đi khu vui chơi, con yên tâm hôm nay dì cam đoan cho con chơi thật vui vẻ.”

Ôn Hủ Hủ ngay lập tức đạp ga, chiếc xe lao vút trên đường.

Ôn Hủ Hủ cũng rất muốn biết, đứa con này của cô vì sao không thích vận động? Không phải chơi đùa cũng là một bộ môn thể thao cho con nít sao? Vì sao bây giờ cậu bé lại khao khát niềm vui đó đến vậy?

Ôn Hủ Hủ quyết định thừa dịp này sẽ tìm hiểu rõ về vấn đề của cậu con trai lớn của mình.

——

Lúc Hoắc Tư Tước họp xong trở lại văn phòng, mới biết vịnh Thiển Thủy xảy ra chuyện.

Vừa biết, hắn liền đem tài liệu cầm trên tay ném xuống bàn làm việc.

“Tại sao lão gia lại biết chuyện này?”

“Tôi… tôi đã cho điều tra rồi, không có lệnh của ngài trong biệt thự không ai dám nói với Hoắc lão gia cả, nhưng không biết có phải là… những bác sĩ kia không?”

Lâm Tử Dương nơm nớp lo sợ.
 
Chương 104


Chương 104

Kết quả Lâm Tử Dương vừa dứt lời, giọng nói của người đàn ông càng trở nên đáng sợ hơn: “Đầu óc cậu bị lừa đá à? Đám bác sĩ đó làm sao dám tiết lộ ra ngoài? Nhanh đi điều tra cho tôi, là ai đã tiết lộ ra cho lão gia?”

“Dạ dạ dạ!”

Lâm Tử Dương lập tức gật đầu làm theo.

Đúng là như vậy, trong Hoắc gia này ai cũng biết từ sau khi sức khỏe Hoắc lão gia ngày càng yếu thì sẽ không có ai dám tiết lộ với ông ấy về tình hình sức khỏe của Hoắc Dận. Nếu không chỉ có một chữ — chết!

Tất nhiên bác sĩ được mời đến khám ở biệt thự đềuđều biết.

Lâm Tử Dương cảm thấy đầu óc mình đúng là ngu thật.

“Cô ta thì sao? Đi đâu rồi?”

“Hả?? Ngài đang nói…… cô Ôn à? Cô ấy…… đã chạy trốn cùng tiểu thiếu gia.”

“Cậu vừa nói cái gì? Chạy rồi? Còn mang theo con trai tôi?!”

Hoắc Tư Tước lập tức ngẩng đầu lên nhìn trợ lý Lâm, nhiệt độ trong phòng làm việc đều giảm xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chuyện này quá dọa người rồi.

Lâm Tử Dương vội vàng giải thích: “Là như vậy, sau khi nghe được tin tức lão gia muốn tới, cậu Hoắc Dận cũng đã hết sức kháng cự, cậu ấy còn gọi điện thoại cho lão gia không cho lão gia tới. Nhưng lão gia không nghe, sau đó Hoắc Dận….. Cậu ấy liền lấy ra món quà sinh nhật ngài tặng cho cậu ấy…chính là chiếc Ferrari màu lam đó, để cô Ôn lái nó… cùng nhau chạy trốn.”

Lâm Tử Dương đầu đầy mồ hôi lạnh.

Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên vị tiểu thiếu gia Hoắc Dận của bọn họ làm chuyện này.

Đúng như dự đoán của Lâm Tử Dương, Hoắc Tư Tước nghe xong liền trở nên đáng sợ, khắp người hắn tỏa ra luồng khí lạnh lẽo.

“Cậu có tin không?”

“…… Cái gì?”

“Dận Dận nó mới có năm tuổi mà có thể làm được chuyện như vậy sao? Trước kia sao không có lá gan này?!”

Hoắc Tư Tước nghiến răng gằn ra từng chữ một.

Lâm Tử Dương nửa chữ cũng không dám nói.

Vậy theo ý của hắn thì việc này không phải chủ ý của Hoắc Dận mà chính là ý của người phụ nữ kia.

Lần này Ôn Hủ Hủ thật sự muốn chết rồi!!

“Cậu lập tức gọi điện thoại cho người phụ nữ chết tiệt đó, nói cho cô ta biết, nếu như… nếu như hai mươi phút sau, tôi còn không thấy cô ta mang… con trai tôi về, tôi sẽ để cô ta.. cả nhà cậu của cô ta chôn cùng cô ta!”

Hoắc Tư Tước giận tới cực điểm, đầu lại bắt đầu đau, hắn hận không thể lập tức gi3t chết người phụ nữ kia!

“Ôn Hủ Hủ, tôi vừa mới khoan dung với cô một chút, cô đã bắt đầu không kiêng nể gì đúng không?”

Được, vậy cô chờ đó cho tôi!
 
Chương 105


Chương 105

——

Trong khu vui chơi.

Ôn Hủ Hủ dẫn Hoắc Dận đi chơi rất vui vẻ, vì cậu chưa từng tới nơi này nên rất hưng phấn.

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé vô tư của Mặc Bảo trong cậu.

“Dận Dận, con chơi có vui không?”

“Ừmmm.”

Hoắc Dận lúc này đang ngồi trên một chiếc thuyền gỗ nhỏ. Chiếc thuyền nhỏ này là thuyền đôi không có động cơ, nếu muốn cho thuyền chạy được phải dựa vào sức chân người ngồi trên thuyền đạp, còn có hai mái chèo để điều khiển hướng của chiếc thuyền. Vì thế trong lúc Ôn Hủ Hủ đạp thì Hoắc Dận không ngừng dùng tay nhỏ chèo.

Thật là một khung cảnh hạnh phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận đỏ bừng trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi thế nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời. Khác với dáng vẻ vô hồn trầm lặng trước đây của cậu.

Ôn Hủ Hủ mỉm cười, dùng sức tiếp tục đạp thuyền nhỏ. Cô đang chuẩn bị cùng Hoắc Dận tiếp tục chơi, thì lúc này điện thoại lại vang lên.

“A lô?”

“Bà chủ, bà dì, bà nội của tôi ơi, cô hôm nay làm sao vậy? Sao lại có thể bắt cóc tiểu thiếu gia? Ôi trời ơi, cô mau… mau đưa cậu Hoắc Dận trở về, nếu không là cả nhà cô đi tong đó.”

Không nghĩ tới, điện thoại vừa kết nối lại là Lâm Tử Dương gọi tới.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủl lập tức thay đổi: “Sao vậy? Anh ta đã biết rồi sao? Không phải… tôi không bắt cóc Dận Dận, là Dận Dận không muốn gặp ông nội của thằng bé nên tôi mới đưa Dận Dận ra ngoài.”

Ôn Hủ Hủ còn chưa kịp phản ứng.

Lâm Tử Dương không nói gì, cũng chỉ cầu xin bà cô này nhanh chóng đưa vị tiểu thiếu gia trở về. Anh ta cho cô biết nếu trong vòng hai mươi phút cô không trở về thì sau này cô sẽ không bao giờ được gặp lại đứa con này nữa.

Ôn Hủ Hủ nghe được, lúc này mới bất đắc dĩ dẫn Hoắc Dận lên bờ.

“Dận Dận, hôm nay chúng ta chơi tới đây trước đi, con vừa bị bệnh không thể chơi quá mệt. Chúng ta đi tìm ba con được không?”

“Ba?”

Hoắc Dận vốn là một đứa trẻ thông minh, nghe mẹ nói vậy, lập tức ý thức được có gì đó không ổn.

Tuy nhiên lúc này Ôn Hủ Hủ không thể nói với Hoắc Dận những chuyện đó. Cô chỉ dỗ dành cậu sau đó ôm cậu đi. Ngay lập tức hai mẹ con rời khỏi khu vui chơi đi tới tập đoàn Hoắc thị.

Hai mươi phút sau, trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc Thị.

Ôn Hủ Hủ dẫn Hoắc Dận đến trước tòa nhà chọc trời này, vốn dĩ sau khi cô nhận cuộc điện thoại vừa rồi không hề muốn đi lên. Nghe giọng điệu của Lâm Tử Dương đoán chắc sau khi đi lên tên đàn ông chó kia sẽ không để yên cho cô.

Nhưng mà……

“Dì?”

“A a, được, giờ dì dẫn con đi lên ha.”

Ôn Hủ Hủ hoàn hồn liếc nhìn khuôn mặt xanh xao của Hoắc Dận đang ở trong xe. Hoắc Dận trực tiếp đẩy cửa đi ra.

“Ồ? Đây không phải là tiểu thiếu gia sao? Cậu hôm nay rảnh rỗi tới đây à?”
 
Chương 106


Chương 106

Có thể là do Hoắc Dận thường xuyên được Hoắc Tư Tước dẫn tới nên mọi người trong công ty đều biết cậu. Nên khi Ôn Hủ Hủ vừa mới dẫn cậu vào nhân viên lễ tân ở đại sảnh liền nhiệt tình chào hỏi cậu.

Hoắc Dận không thích nói chuyện, lãnh đạm liếc nhìn cô ta một cái.

Ôn Hủ Hủ vội thay cậu trả lời: “Đúng vậy, ba cậu ấy bảo tôi đưa cậu ấy tới, Hoắc tổng các cô có ở trên lầu không?”

“Có, có, tổng giám đốc chiều nay không đi ra ngoài. Tôi chưa gặp cô bao giờ, cô là bảo mẫu mới của tiểu thiếu gia sao? Trông cô trẻ như vậy.”

Không ngờ nữ nhân viên lễ tân sau khi đánh giá Ôn Hủ Hủ lại nhận nhầm cô là bảo mẫu.

Ôn Hủ Hủ lập tức cứng đờ.

Bảo mẫu?

Còn không phải sao? Bây giờ, cô nhận cũng không dám nhận đứa con này. Mà trong tòa nhà này, cũng sẽ không có ai nhận ra cô đã từng là phu nhân tổng giám đốc của bọn họ.

Vì hôn lễ lúc đó không có công khai với bên ngoài!

Ôn Hủ Hủ cụp mắt xuống, khóe miệng xẹt qua một tia tự giễu nhàn nhạt đang muốn thừa nhận. Thì lúc này đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại dùng sức kéo cô hai cái.

“Đi thôi!”

Anh mắt Hoắc Dận cực kỳ ảm đạm!

Ôn Hủ Hủ thấy được thái độ của Hoắc Dận cho nên cô nhanh chóng cùng Hoắc Dận đi vào trong thang máy. Mà nhân viên lễ tân này không lâu sau cũng nhận được thông báo sa thải của bộ phận nhân sự.

Lý do: Tiểu thiếu gia không thích!

Ôn Hủ Hủ đưa Hoắc Dận tới văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.

“Khụ khụ khụ… Dận Dận, hay là con tự mình đi vào ha? Dì không vào nữa, ba con ở trong đó, dì vào cũng không tốt lắm, được không?”

Hoắc Dận thấy Ôn Hủ Hủ khi càng đến gần cửa văn phòng lại không muốn vào, mà dường như cô đang tìm cách trốn đi.

Hoắc Dận hiểu ý liếc nhìn cô rồi đồng ý: “Được!”

Nói xong cậu dứt khoát thả bàn tay nhỏ bé của mình ra đi vào.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người……

Không phải chứ?

Con trai của cô từ bao giờ trở nên ngoan như vậy? Vậy mà đã thật sự đồng ý? Lúc trước không phải vẫn rất dính lấy cô sao? Sao bỗng nhiên dứt khoác như vậy?

Ôn Hủ Hủ cảm thấy có chút ngạc nhiên. Thế nhưng, khi con trai đã đồng ý cô ngay lập tức mừng rỡ rón rén chuẩn bị trở lại trong thang máy, nhanh chóng đi xuống.

“Ôn Hủ Hủ! Cô vào đây ngay cho tôi!”

Ai ngờ, một tiếng quát chói tai đột nhiên phát ra từ trong phòng. Thoáng chốc, Ôn Hủ Hủ cảm thấy như thể mình bị một lực hút siêu mạnh cuốn vào trong. Toàn bộ cơ thể cô như bị điểm huyệt không nhúc nhích được nữa.

Tên đàn ông chó này, lỗ tai hắn sao thính như vậy?

Ôn Hủ Hủ vẫn đành phải ngoan ngoãn mà lăn vào, tựa như một con cừu vô cùng ngoan ngoãn.
 
Chương 107


Chương 107

“Hoắc tổng, tôi tới rồi, ha ha……”

Lúc đẩy của phòng làm việc ra, Ôn Hủ Hủ liếc mắt một cái liền nhìn người đàn ông ngồi ở phía sau bàn làm việc vô cùng rộng rãi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống xuyên thấu qua cửa sổ chiếu trên người hắn, hắn giống như đế vương cao cao tại thượng, tuấn mỹ đến mức làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Ôn Hủ Hủ lúng túng hít một hơi, ánh mắt trốn tránh nhìn đi nơi khác.

“Hoắc Dận, con vào trước đi.”

Sau khi Ôn Hủ Hủ đi vào, tầm mắt Hoắc Tư Tước không lập tức nhìn về hướng cô đứng, mà là để ý đến Hoắc Dận đang đi bên cạnh cô, rõ ràng là muốn tìm cô tính sổ.

Hoắc Dận nhíu mày, đi qua.

“Hôm nay con đi đâu?”

“Không đi đâu cả.” Hoắc Dận lạnh lùng trả lời ba.

Ôn Hủ Hủ ở bên cạnh nghe câu trả lời của con trai thở phào nhẹ nhõm……

Cũng may, may là con trai cô không nói ra việc đi khu vui chơi, bằng không để cho người đàn ông này biết chỉ sợ hắn lại thêm tức giận.

Nhưng Hoắc Tư Tước nhìn bộ dạng đổ đầy mồ hôi của con trai cũng đoán được là cậu đang nói dối: “Không đi đâu sao ra nhiều mồ hôi như vậy?”

Hoắc Dận: “……”

Ôn Hủ Hủ thấy tình hình không ổn không còn quan tâm được nhiều nữa, vội vàng đứng ra: “Cái kia…… Anh đừng trách Dận Dận, tôi tới nói với anh, chúng tôi là…… đi ra ngoài chơi một lát, anh yên tâm Dận Dận sẽ không bị cảm lạnh, tôi có mua khăn lông nhỏ cho con để thấm mồ hôi rồi.”

Cô sợ hắn tức giận, sau cùng còn không quên bổ sung một câu.

Kết quả, Hoắc Tư Tước nghe xong lập tức ném lại một câu: “Cô câm miệng lại cho tôi!”

Hung ác, nham hiểm đến mức muốn cắn chết cô!

Ôn Hủ Hủ nghẹn họng!

Quên đi, cô không so đo với tên đàn ông chó này.

Thật ra cô biết việc cô tự ý dẫn Hoắc Dận ra ngoài chơi là hơi quá vì dù sao cậu cũng mới vừa bị bệnh.

Nhưng lúc ấy ánh mắt của Hoắc Dận quá đỗi khao khát, khiến cô cảm thấy nhói trong lòng. Cô thân là mẹ cậu tất nhiên sẽ không thể nào từ chối được.

Hơn nữa, Ôn Hủ Hủ còn là một bác sĩ, cô chắc chắn đã cân nhắc và xác định việc đi ra ngoài không ảnh hưởng gì đến sức khỏe Hoắc Dận nên mới để cho cậu đi.

Cũng may, đợi một hồi sau khi Hoắc Tư Tước kiểm tra cơ thể cậu con trai và thấy rằng quả thật không có bất cứ vấn đề gì. Hơn nữa khi Hoắc Dận chơi trò chơi cậu đổ nhiều mồ hôi nên trông cậu hồng hào sức sống hơn rất nhiều.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước không còn khó coi nữa.

“Được rồi, trước hết để chú Lâm dẫn con đi tắm rửa, thay quần áo đã.”

“Ồ.”

Thấy Hoắc Dận đồng ý, trợ lý Tiểu Lâm đã đi vào chuẩn bị dẫn cậu lên phòng nghỉ trên lầu tắm rửa thay quần áo trước.

“Ba.”

“?”
 
Chương 108


Chương 108

“Không được mắng dì!”

Không ai nghĩ rằng khi Hoắc Dận được đưa ra ngoài vẫn không quên Ôn Hủ Hủ. Cậu yêu cầu Hoắc Tư Tước không được mắng cô với giọng điệu hết sức nghiêm túc.

Ôn Hủ Hủ đang chờ bị Hoắc Tư Tước tính sổ nghe thấy Hoắc Dận lên tiếng bảo vệ mình, cô bị làm cho cảm động: “Dận Dận…”

“Dận Dận cái gì ? Còn đứng ở chỗ này làm gì? Còn không mau đưa tiểu thiếu gia lên?!”

Cái tên trợ lý chết dẫm này, nuôi cậu làm gì,thật phí công sức!

Hoắc Dận được đưa ra ngoài, trong phòng làm việc cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh lại. Thời khắc này Ôn Hủ Hủ mới cảm nhận rõ được cảm giác sắp bị tính sổ là như thế nào.

Nhưng cũng thật là lạ, chẳng phải cô chỉ đưa Hoắc Dận ra ngoài chơi có một chút, sao hắn lại nổi nóng đến như vậy?

Ôn Hủ Hủ quyết định mở miệng trước: “Được rồi, tôi xin lỗi anh trước, quả thật, tôi dẫn con ra ngoài mà không báo anh có chút không thỏa đáng, nhưng tôi làm như vậy tất cả vì hôm nay xảy ra một chuyện. Hoắc Tư Tước, tôi cảm thấy anh cần giải thích với tôi.”

“Cô nói cái gì? Giải thích?”

Hoắc Tư Tước không thể nào ngờ, hắn còn chưa mở miệng tính sổ với cô mà còn bị cô chất vấn ngược lại hắn.

“Hôm nay tôi thấy thời tiết tốt, chẳng qua muốn để cho con vận động nhiều một chút. Nhưng khi tôi nhắc tới vận động con lại vô cùng kích động. Hoắc Tư Tước, anh không cảm thấy những thứ này anh đều nợ tôi một lời giải thích sao?”

“……”

Chỉ trong vài giây đồng hồ, không khí trong phòng làm việc lại bắt đầu căng thẳng như có bão tố.

Ánh mặt trời bên ngoài vẫn rực rỡ xuyên thấu qua lớp cửa kính. Thế nhưng Ôn Hủ Hủ lại cảm giác giống như mình đang đứng giữa mùa đông khắc nghiệt, bốn phía lạnh thấu xương đến mức cô cũng không khống chế được cơ thể mà run rẩy liên hồi.

Có chuyện gì vậy?

Cô nói sai gì à?

Cô dường như cảm nhận được, như thể phát giác ra được gì đó.

“Cô muốn tôi cho cô một lời giải thích phải không?”

“… Đúng.”

“Được, vậy tôi sẽ nói cho cô biết. Ôn Hủ Hủ, tại sao Dận Dận lại trở nên như vậy. Chính là bởi vì năm đó cô bỏ Dận Dận lại, vốn con đã sinh non sức khỏe yếu, mà bệnh tình lại nguy kịch. Mãi cho đến hai tuổi cũng không biết nói chuyện,con không có mẹ là như thế nào cô có hiểu được không, từ nhỏ đến lớn đều một tay tôi lo. Tính tình Dận Dận quái gở, lạnh lùng, bởi vì trong lòng thằng bé tình cảm không được trọn vẹn, cho nên dẫn đến con có đi bất cứ nơi nào cũng không hòa đồng, cũng thiếu cảm giác an toàn, lý do như vậy, đủ không?”

Hoắc Tư Tước ngồi đó, ngũ quan sắc bén. Trong lòng hắn lúc này như bùng lên ngọn lửa giận dữ làm cho từng đường nét càng trở nên đáng sợ. Ánh mắt hắn lúc này chỉ còn lại sự châm chọc.

Hoắc Tư Tước như thể đang nở nụ cười nhìn nhìn Ôn Hủ Hủ, nhưng giờ tiếng cười kia cho dù có dễ nghe bao nhiêu đi chăng nữa cũng giống như con dao đâm vào trái tim cô!
 
Chương 109


Chương 109

Hắn đang nói gì vậy?

Tất cả chuyện này, đều là do cô?

Ôn Hủ Hủ sửng sốt, trong đầu hình như có thứ gì đó “Ong” một tiếng, sắc mặt cô ngay lập tức tái nhợt không còn sức sống.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới lý do này!

“Sao? Không hỏi nữa đi? Không phải rất hợp tình hợp lý sao? Lúc nãy không phải cô cảm thấy người khác không chăm sóc tốt cho con của cô sao, sao giờ cô lại không lên tiếng? Cô tiếp tục đi, tiếp tục hỏi, tôi cam đoan còn có thể nói cho cô biết rất nhiều rất nhiều chuyện cô không biết.”

Hoắc Tư Tước thấy Ôn Hủ Hủ không nói được lời nào, lời nói của hắn càng thêm chói tai, một khuôn mặt tuấn mỹ dùng những lời lẽ châm chọc bén nhọn nhất.

Ôn Hủ Hủ nhắm chặt hai mắt lại, khóe mắt cô đỏ lên cố chịu đựng đau đớn trong lòng.

“Đúng vậy, anh nói không sai, tất cả đều là do tôi vứt bỏ con, tôi không đủ tư cách làm mẹ. Nhưng Hoắc Tư Tước, anh không sai sao?”

Ôn Hủ Hủ bắt đầu đánh trả, bởi vì cô cảm thấy chuyện này nếu cô có sai, vậy người làm ba như hắn càng phải có trách nhiệm không thể trốn tránh.

Nhưng Ôn Hủ Hủ thật không ngờ, cô vừa dứt lời, người đàn ông này đã cười lạnh một tiếng!

“Ôn Hủ Hủ, cô đã quên năm đó là ai mặt dày mày dạn muốn gả cho tôi sao? Cô không lấy chồng, sẽ có chuyện như vậy? Cô còn không biết xấu hổ mà nói là lỗi của tôi, cô đã quên gốc rễ của mọi tội lỗi chính là từ trên người cô sao?!”

“……”

Không gian bốn bề rơi vào im lặng không một tiếng động.

Ngoài trời nắng nóng như vậy, nhưng Ôn Hủ Hủ đứng ở đây lại cảm giác giống như lồ ng ngực mình bị khoét một lỗ thủng lớn, từng cơn gió lạnh thổi vào làm cốt tủy trong xương cũng lạnh thấu. Chỉ còn trái tim trong lồ ng ngực đập một cách tê dại, không có bất cảm giác nào.

Kể cả đau đớn!

Đau đến cực hạn, tự nhiên sẽ không có cảm giác.

Vậy nên, cô là vì cái gì đây?

Nỗi đau năm năm trước chưa đủ sao? Tại sao giờ đây cô còn muốn tự rước lấy nhục nhã?

Ôn Hủ Hủ nở nụ cười, từng chút từng chút giống như là một con rối kéo khóe môi xám xịt lại.

“Đúng vậy, tôi có tư cách gì nói chuyện với anh chứ? Năm đó chính là tôi không biết xấu hổ gả cho anh, mới dẫn đến kết quả như hôm nay. Tôi sai rồi, Hoắc Tư Tước,tôi thật sự sai rồi. Nếu như thời gian có thể quay trở lại tôi nguyện lựa chọn cùng mẹ tôi nhảy lầu, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh.”

Ôn Hủ Hủ nhìn hắn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn Hoắc Tư Tước.

Ôn Hủ Hủ đem từng chữ từng chữ nói cho hắn biết nếu như còn có cơ hội được lựa chọn lại cô thà chết, cũng không muốn gặp lại hắn!

Hoắc Tư Tước ngẩn người!

Hoắc Tư Tước chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Ôn Hủ Hủ thì nói gì đến việc nghe cô nói những lời như vậy.

Vẻ mặt này là gì?
 
Chương 110


Chương 110

Ôn Hủ Hủ giống như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, cô đã từng yêu hắn tận xương tủy. Cho dù năm năm trước hắn mang theo Cố Hạ xuất hiện trước mặt cô, khiến cô tuyệt vọng ngã xuống vũng máu.

Nhưng bây giờ, hắn không nhìn thấy gì trong mắt cô.

Cô giống như một mảnh đất hoang vu mùa hạ, khô cằn không có chút tươi mát của cây cỏ. Sắc mặt cô cho dù lúc này đã tái nhợt nhưng bên trong cô không còn nhìn thấy thứ gì khác nữa, tĩnh lặng như ngọn đèn giữa đêm.

Chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch hoang vắng.

Hoắc Tư Tước chậm rãi siết chặt cây bút trong tay…

“Tổng giám đốc, cô Ôn, hai người vẫn còn ở đây sao? Cái kia…… Tiểu thiếu gia đã tắm rửa xong, nhưng cậu ấy không muốn mặc quần áo, cậu ấy nói…… nói muốn cô Ôn lên mặc giúp cậu ấy.”

Ngay khi không khí trong phòng làm việc căng thẳng đến mức giống như đã đến một thế giới khác, thì Lâm Tử Dương đẩy cửa đi vào, anh ta nói Hoắc Dận ở trên lầu muốn Ôn Hủ Hủ giúp cậu mặc quần áo.

Ôn Hủ Hủ mặt trắng như tờ giấy, đáy lòng càng lạnh lẽo……

Nhưng lúc này, sau khi cô nghe thấy con trai đang tìm mình, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Dận Dận làm sao vậy?”

“Tôi… tôi cũng không biết, tiểu thiếu gia vẫn luôn ở trong phòng tắm không chịu đi ra, nói muốn cô đi lên, không biết có phải bụng có chút không thoải mái hay không?”

Lâm Tử Dương suy đoán.

Ôn Hủ Hủ chỉ nghe có vậy sắc mặt đã thay đổi, bất chấp việc đang cãi nhau với Hoắc Tư Tước cô lập tức chạy lên lầu tìm Hoắc Dận.

Đây chính là người mẹ, bất luận là đang gặp chuyện gì nhưng chỉ cần nghe thấy con trai có chuyện cô sẽ ngay lập tức bỏ qua vết thương mà chạy đến với con.

Lâm Tử Dương đứng phía sau lưng Ôn Hủ Hủ liếc mắt nhìn người đàn ông còn đứng trong phòng làm việc,thấy hắn cũng nhìn qua bên này, thở dài một tiếng…

——

Ôn Hủ Hủ đi lên phòng trên lầu

Thật ra,Hoắc Dận bảo Lâm Tử Dương đi xuống gọi mẹ lên, cậu biết cha nhất định sẽ bắt nạt mẹ. Mà Hoặc Dận đã từng hứa sẽ bảo vệ tốt cho mẹ, nếu để cho Mặc Bảo biết được cậu ta nhất định sẽ rất tức giận.

Vì thế Hoắc Dận mới bảo Lâm Tử Dương đi xuống.

Mà lúc Lâm Tử Dương đi xuống, cậu cũng nhân cơ hội cầm điện thoại đồng hồ gọi cho Mặc Bảo.

“Alo? Hoắc Dận, là cậu sao?”

Mặc Bảo đang ở nhà trẻ cũng đã sớm muốn gọi điện thoại cho Hoắc Dận, buổi sáng nghe được mẹ nói Hoắc dận bị bệnh, cậu vẫn áy náy còn có lo lắng muốn gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của Hoắc Dận.

Đáng tiếc, Mặc Bảo vẫn không có dũng khí, sợ người anh trai này không tiếp điện thoại của cậu.

Cũng may, Hoắc Dận đã chủ động gọi tới.

Mặc Bảo vô cùng vui vẻ: “Hoắc Dận, xin lỗi cậu, tôi không biết là chỉ vì tôi không cho mẹ tới thăm cậu mà hại cậu bị bệnh, câu không sao chứ? Tôi thật sự không phải cố ý, chỉ là tôi thấy người ba thối tha luôn bắt nạt mẹ nên có chút đau lòng, không muốn giao mẹ cho người đàn ông như vậy nữa, Hoắc Dận, cậu có thể hiểu cho tôi không?”

Mặc Bảo xin lỗi người anh em sinh đôi của mình qua điện thoại.

 
 
Chương 111


Chương 111

Hoắc Dận lẳng lặng nghe xong, hồi lâu mới gật đầu: “Ừ.”

Mặc Bảo: “Oa, cậu hiểu tôi rồi, thật tốt quá, Hoắc Dận.”

“Nhưng mà.” Hoắc Dận lại nói: “Tôi cũng muốn có mẹ, Mặc Mặc có thể cho ba một cơ hội nữa không?”

Hoắc Dận là đứa trẻ ít bộc lộ cảm xúc của mình trước người khác, tuy nhiên vào thời khắc nói ra câu này giọng điệu của cậu thể hiện sự bất bình cũng như có chút cầu xin ở trong.

Mặc Bảo sững sờ……

Cho người ba thối tha đó một cơ hội sao?

Mặc Bảo cũng muốn có ba, như vậy thì gia đình sẽ đoàn tụ. Nhưng mỗi lần cậu nghĩ đến việc ba ruột của mình đi bắt nạt người mẹ ruột mà cậu yêu quý nhất thì trong Mặc Bảo chỉ còn lại sự tức giận, cậu hoàn toàn không muốn ba mẹ ở cùng với nhau.

Mặc Bảo ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ thật lâu thật lâu. Hoắc Dận ở đầu bên này vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời.

“Được rồi, vậy thì cho ba một cơ hội nữa, nhưng cậu phải nhớ nhất định không được để cho mẹ lại bị ba bắt nạt. Còn nữa, nếu cậu sắp xếp được thời gian nhớ báo cho tôi một tiếng, được không?”

“Được!”

Hoắc Dận lập tức đồng ý vui vẻ cúp điện thoại. Lần đầu tiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cậu có một nụ cười.

Ôn Hủ Hủ không biết gì về bí mật nhỏ của hai đứa con trai. Sau khi đi lên, thấy được phòng tắm còn sáng đèn, cô vội vàng thu lại cảm xúc tiến vào.

Trong phòng tắm cửa đang đóng, từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy một bóng người nhỏ bé đang ngồi xổm bên ở trong.

Hoắc Dận đang làm gì vậy? Phải chăng vì không có cảm thấy an toàn?

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cảnh này trong lòng cô nhói đau như ai đó đâm vào tim cô. Ôn Hủ Hủ tiến lại sô pha lấy quần áo của Hoắc Dận cần thay, ở bên ngoài gọi cậu: “Dận Dận? Dận Dận? Dì tới rồi, dì có thể vào không?”

“Không được!”

Lúc này thật ra Hoắc Dận đang ở trong phòng tắm cố gắng mặc qu@n lót, khuôn mặt nhỏ gấp đến độ mồ hôi chảy ra đỏ bừng như quả táo.

Cậu không phải Mặc Bảo, từ nhỏ đã quen tự mặc quần áo, cái gì cũng không cần người khác giúp. Tuy Hoắc Dận là tiểu thiếu gia nhà hào môn, từ nhỏ đã được sự quan tâm chăm sóc của nhiều người nhưng cậu chỉ thích độc lập trong mọi chuyện.

Cũng may, sau một hồi lăn qua lăn lại Hoắc Dậncuối cùng cũng mặc qu@n lót vào, đểkhông phải xấu hổ trước mặt mẹ nữa.

Sau đó, cậu mới ở bên trong nói một câu: “Được rồi.”

Ôn Hủ Hủ đã sớm ở bên ngoài chờ đến sốt ruột, đây là lần đầu tiên cô tự tay chăm sóc con trai lớn mặc quần áo, kỳ thật cũng có chút kích động, cũng rất vinh dự.

Hơn nữa, cô lại lo lắng có phải cậu ở bên trong đang sợ hãi hay không?

Nghe nói có thể đi vào, cô liền cầm quần áo trong tay đẩy cửa ra rồi đi vào bên trong.

“Dận Dận? con…”

 
 
Chương 112


Chương 112

Có chút ngạc nhiên, Ôn Hủ Hủ sau khi tiến vào lại thấy thân hình nhỏ của con trai đang trốn sau rèm tắm chỉ lộ ra một cái gáy nhỏ.

Đứa nhỏ này, đang làm gì vậy?

Đáy mắt Ôn Hủ Hủ hiện lên một tia nghi hoặc, nhanh chóng tới đứng sau lưng Hoắc Dận khẽ gọi: “Dận Dận, con làm sao vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận cứng ngắc: “Dì… đừng nhìn.”

Hả?

Đừng nhìn?

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng hiểu ra, trong nháy mắt cô đứng đó buông bỏ mọi lo lắng trong lòng, nhịn không được nở nụ cười: “Thì ra Dận Dận chúng ta xấu hổ, không sao không sao, con xem đây là cái gì?”

Cô vẫy vẫy chiếc khăn tắm lớn trong tay mang về phía cậu.

Hoắc Dận trốn sau rèm tắm: “……”

Che hết không?

Hoắc Dận rốt cục cũng từ sau rèm thò ra cái đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hơi nước trong phòng tắm làm đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh sáng ngời rất giống ba cậu, cậu giống như là một con mèo nhỏ tràn đầy cảnh giác, cực kỳ đáng yêu.

“Đưa đây.”

“A a, được!” Ôn Hủ Hủ lập tức đưa khăn tắm lớn trong tay qua cho cậu.

Đây chính là kinh nghiệm làm mẹ của cô, từ lúc trước khi bước vào đây cô đã nghĩ đến trường hợp này rồi.

Hoắc Dận lấy chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người mình xong cậu mới đi ra. Mà Ôn Hủ Hủ, dưới sự giúp đỡ của chiếc khăn tắm, cô cũng giúp đứa con lớn này mặc quần áo nhỏ thành công.

Đương nhiên, cô còn tìm một cái cớ để mặc ngược qu@n lót nhỏ lại cho Hoắc Dận.

Sau khi mặc quần áo xong, hai mẹ con từ trong phòng tắm đi ra.

“Dận Dận, con …ở lại đây phải không?”

Ôn Hủ Hủ thấy Hoắc Dận đã tắm rửa xong, lại một lần nữa muốn rời đi, nơi này cô không muốn ở lại dù chỉ một giây nào.

Nhưng Hoắc Dận không nói lời nào. Sau khi cậu tắm rửa xong, liền tiến lại tủ TV trong phòng khách, từ bên trong lấy ra một Lego quy mô không nhỏ tự mình ngồi xếp.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Nhìn bộ dạng này của Hoắc Dận chính là không muốn trở về.

Vậy bây giờ phải làm thế nào? Không quay lại sao?

Hoắc Dận không trở về nhà cũng không sao, nơi này xem ra cũng đầy đủ như vậy hẳn là đặc biệt chuẩn bị cho cậu. Hơn nữa, lần trước lúc Ôn Hủ Hủ đưa thuốc tới cho Hoắc Tư Tước, không phải cũng là đi theo cậu ở lại chỗ này cả buổi chiều sao?

Ôn Hủ Hủ để mặc Hoắc Dận tự chơi, cô định đi xuống nói chuyện với Tiểu Lâm một chút rồi tự mình đi về.

Nhưng mà, cô hơi khó hiểu là khi cô đi xuống không chỉ không tìm được Lâm Tử Dương ở văn phòng tổng giám đốc, mà ngay cả người đàn ông cô không muốn gặp nhất cũng không nhìn thấy.
 
Chương 113


Chương 113

Họ đi đâu rồi?

Cô có một chút bực bội trong lòng, tìm một hồi lâu cũng không tìm được trợ lý Tiểu Lâm, cũng không biết anh ta đi đâu? Vậy thì phải làm sao? Lại phải đi tìm người đàn ông kia một lần nữa sao?

Ôn Hủ Hủ hơi cấu.

Cũng chính lúc này, điện thoại đặt trên bàn Hoắc Tư Tước vang lên.

Reng reng reng……

“……”

Ôn Hủ Hủ quay đầu bước đi, cô cơ bản không để ý tới những thứ này. Cô hiện giờ ngay cả chủ nhân văn phòng này cũng không muốn gặp nói gì là một cuộc điện thoại, liếc mắt một cái cũng không muốn.

Nhưng đột nhiên, một bóng người nhỏ bé lại xuất hiện đối diện cô: “Nghe điện thoại!”

“Cái gì?”

Ôn Hủ Hủ quay đầu nhìn Hoắc Dận, không biết cậu đi theo cô từ lúc nào, kinh ngạc nhìn cậu.

Hoắc Dận ngửa đầu nhìn cô: “Những cuộc điện thoại của ba đều rất quan trọng, nghe điện thoại xong chúng ta về nhà!”

Sau đó cậu vừa một bên nắm Lego trong tay còn đang lắp dỡ, một bên bước lại gần cô.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Vậy thì nhận đi, cũng thuần tiện đưa Hoắc Dận về nhà.

Ôn Hủ Hủ đi qua cầm lấy microphone: “Alo, xin chào.”

“こんにちは!”

Thật bất ngờ, điện thoại vừa kết nối bên trong truyền đến, lại là tiếng Nhật.

Ôn Hủ Hủ cau mày và trả lời một cách tự nhiên: “はい、何を手伝いましょうか?” (xin hỏi tôi có thể giúp được cho bạn?)

Đối phương nghe được cô cũng biết tiếng Nhật lập tức vui vẻ, mà Hoắc Dận bên này đang lắp Lego, cũng lập tức nghiêng đầu nhìn qua bên này.

Mẹ ngốc thì ra cũng lợi hại như vậy!

“Xin chào Hoắc tổng, tôi chính là hội trưởng Matsushimaya của Nhật Xuyên Nguyên, tôi đã nhận được hợp đồng thu mua của quý công ty gửi tới, tôi đồng ý bán Nhật Xuyên Nguyên cho Hoắc thị!”

Người này nói tiếng Nhật Bản lưu loát, vừa nghe có thể biết chắc chính là người Nhật Bản.

Ôn Hủ Hủ nghe được liền tiện tay tìm một tờ giấy một cây bút: “Được rồi, nhưng tôi không phải Hoắc tổng, Hoắc tổng hiện tại không có ở đây. Anh nói đi, có chuyện gì tôi để lại lời nhắn của anh cho Hoắc Tổng.”

Cô gần như mất kiên nhẫn.

Matsushimaya lập tức nói: “Được, cám ơn vị tiểu thư này phiền cô chuyển lời một chút. Bên tôi còn có một yêu cầu, hy vọng Hoắc tổng có thể đồng ý chính là Nhật Xuyên Nguyên là gia nghiệp tổ tiên Matsushimaya tôi truyền lại, tôi không muốn nó cứ như vậy biến mất trong tay tôi. Sau khi Hoắc tổng thu mua, tôi có thể dùng toàn bộ tài sản của mình mua lại cổ phần trong đó và trở thành một trong những cổ đông mới hay không?”

“……”

Cây bút Ôn Hủ Hủ viết bỗng nhiên dừng lại.
 
Chương 114


Chương 114

Hiện tại thương nhân đều vô sỉ như vậy sao?

Bán nhà của mình, người khác trang hoàng xong còn muốn chiếm dụng thêm một gian phòng và còn muốn trở thành chủ nhân mới của nó.

Ôn Hủ Hủ cười lạnh: “Matsushimaya tiên sinh, yêu cầu này của anh có chút quá đáng. Nếu anh đã bán công ty cho Hoắc thị, vậy Hoắc thị luận từ góc độ nào cũng không có lý do gì để anh trở thành cổ đông mới, cách làm này của anh có khác gì tìm nguồn tài chính từ Hoắc thị đâu?”

“Cô nói cái gì?”

Người Nhật Bản này thật không ngờ, mục đích của mình lại bị một nhân viên nhỏ của công ty này nói trúng tim đen như vậy, anh ta nhất thời thẹn quá hóa giận.

Hoắc thị lợi hại như vậy sao? Một nhân viên nhỏ cũng hiểu tài chính như vậy?!

“Tôi nói cho anh biết, nếu anh thật sự muốn huy động vốn thì không cần phải tìm Hoắc thị, Hoắc Tư Tước không phải ngu ngốc. Anh nên cầm GDP của mình đi phố Wall dạo một vòng, nói không chừng có nhà đầu tư nhìn trúng anh, sau đó giúp anh chơi một trò chơi tay không bắt sói trắng, được không?”

Ôn Hủ Hủ nói xong liền cúp điện thoại!

Hoắc Dận: “……”

Mẹ đang chửi thề sao?

Làm hỏng việc làm ăn của ba à?

Khiêu khích thì khiêu khích đi, ai bảo hắn bắt nạt cô, coi như là trừng phạt đối với hắn.

Hoắc Dận thờ ơ nhìn đi chỗ khác, tiếp tục chơi Lego của mình……

Mười phút sau, hai mẹ con cuối cùng cũng rời khỏi công ty đi về nhà.

Mà Hoắc Tư Tước sau khi gặp khách hàng xong, đại khái là hơn ba giờ chiều cũng về tới công ty.

“Hoắc tổng, Hoắc tổng không xong rồi, công ty máy móc bên Nhật Bản trước đây chúng ta vẫn muốn thu mua, giờ họ đổi ý không bán cho chúng ta, làm sao bây giờ?”

Mới vừa trở về, phó tổng phụ trách tiếp thị của công ty đã tìm tới cửa, hô hoán một hạng mục thu mua mà công ty đã mất nhiều công sức đàm phán đột nhiên liền thất bại.

Hoắc Tư Tước nhíu mày: “Vì sao?”

Phó tổng lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu: “Tôi cũng không biết, theo bộ phận marketing bên kia nói, là tên Matsushimaya này gọi một cú điện thoại đến công ty chúng ta. Vốn là muốn đề xuất một nữa về cổ phần, nhưng người nghe điện thoại lại mắng cho hắn một trận, còn nói cái gì mà để cho hắn cầm GDP đi Wall Street tìm người phân tích tài chính!”

Hoắc Tư Tước: “……”

Nói xong liền đứng bên ngoài cởi bộ vest, khóe mắt không tự chủ được giật giật.

Lấy GDP đi Wall Street?

Thú vị……

Hoắc Tư Tước trở lại bàn làm việc châm một điếu thuốc hút một hơi thật dài, sau đó dùng ngón tay thon dài của mình gõ gõ mặt bàn, ý bảo vị phó tổng này đem hồ sơ hạng mục thu mua đưa cho hắn xem.

Vài phút sau, Hoắc Tư Tước xem xong trực tiếp ném lên bàn.

“Những gì cô ấy nói có vấn đề không?”
 
Chương 115


Chương 115

“Cái…… Cái gì?”

Phản ứng này của hắn không đúng cho lắm, đến nỗi làm phó tổng nhất thời nghe không hiểu.

Hoắc Tư Tước lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta: “Vừa muốn bán vừa muốn làm chủ. Có khác gì gái bán hoa mà muốn lập trinh tiết đâu? Bảo ông ta cầm GDP đi phố Wall cũng đã là nhẹ, đổi lại là tôi mà tiếp cú điện thoại này, tôi sẽ trực tiếp để cho ông cả người lẫn công ty chôn cùng rồi!”

Phó tổng: “!!!!”

Ước chừng trong bốn năm giây, ông ta sau khi nhìn thấy dáng vẻ th ô tục chửi thề của vị CEO bị làm sợ đến mức ngay cả chính mình muốn nói gì cũng quên cả.

Chuyện này nghiêm trọng như vậy sao?

Thu mua lại sau đó để cho chủ cũ trở thành cổ đông mới thôi mà, điều này ở các công ty khác cũng từng có, vì sao tới tập đoàn Hoắc thị lại biến thành chuyện nghiêm trọng như vậy?

Phó tổng vẫn không hiểu.

Nhưng là người am hiểu về tài chính, Hoắc Tư Tước thừa hiểu hành vi đó chẳng khác nào để cho bên kia đầu tư trá hình. Vì là chủ cũ khi trở thành cổ đông mới, dựa theo điều lệ có thể có được rất nhiều quyền lợi hơn các cổ đông khác. Cái này chẳng khác nào việc thay siêu không đổi thuốc, vậy bên thu mua chẳng có lợi ích gì.

Phó tổng chật vật rời đi.

Lâm Tử Dương sau khi bước vào nghe được chuyện này, anh ta rất khó hiểu. Tại sao ở công ty này vẫn còn người không biết trời cao đất rộng dám xúc phạm khách hàng một cách tàn nhẫn như vậy.

“Tổng giám đốc, tôi đã hỏi bộ phận bán hàng và tiếp thị rồi, không phải người của bộ phận bọn họ, bọn họ cũng không biết là ai?”

“Điều tra một chút đi, người này hẳn là rất hiểu rõ về tài chính. Tìm ra có lẽ có lợi cho công ty.” Hoắc Tư Tước vốn đang bận rộn nghe tiểu Lâm nói xong liền nhẹ giọng ra lệnh cho anh ta.

Tuy Hoắc Tư Tước tính khí thất thường, nhưng về phương diện nhân tài, cho tới hiện tại hắn chưa bao giờ để vụt mất bất cứ một ai.

Lâm Tử Dương gật gật đầu. Nhưng ngay khi anh ta muốn đi ra ngoài, lại bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn làm việc của BOSS có một tờ viết chữ lộn xộn.

“Hả? Hoắc tổng, đây là cái gì?”

Anh ta cực kỳ kinh ngạc, đưa tay cầm nó lên.

Hoắc Tư Tước nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lướt qua.

Liếc mắt một cái, trong đáy mắt lập tức hiện lên một tia kinh ngạc.

“Tiếng Nhật? Tổng giám đốc, hóa ra ngài còn biết viết tiếng Nhật à? Tôi chưa từng thấy ngài viết chữ đẹp như vậy, thật quá lợi hại.”

Lâm Tử Dương phát hiện trên giấy lộn này có dòng tiếng Nhật, đã bắt đầu kinh ngạc. Anh ta rất kinh ngạc nhìn vị BOSS đại nhân này, không thể tin được những gì mình nhìn thấy.

Quả thật, Hoắc Tư Tước chưa từng viết tiếng Nhật ở công ty.

Hắn biết tiếng Nhật, nhưng viết rất ít hầu như là không bao giờ viết và trong công ty này không ai dám để cho hắn phụ trách việc này.

Cho nên, tiếng Nhật trên tờ giấy này, rốt cuộc là của ai?

To gan lớn mật dám chạy đến văn phòng của hắn!
 
Chương 116


Chương 116

Ánh mắt Hoắc Tư Tước âm trầm nhận lấy, lại phát hiện, chữ viết này quả thật rất đẹp, vừa cứng cáp lại vừa phiêu dật như nước chảy mây trôi, ngay cả công ty mời phiên dịch tiếng Nhật phỏng chừng cũng không có viết tốt như vậy. Mà nội dung của nó —

“Matsushimaya? Thu mua?”

“Cái gì? Tổng giám đốc…… Ý của ngài là – -!!”

Lâm Tử Dương nghe được mấy chữ này, cũng lập tức sợ hãi.

Đó không phải là điều họ vừa nói sao? Vậy cuộc gọi lúc đó được nhận là từ văn phòng này?

Vậy là ai? Lâm Tử Dương thì không thể nào, mà vị tổng giám đốc đại nhân này càng không. Vì hai người bọn họ vừa ở ngoài mới trở về văn phòng.

Còn ai dám đến văn phòng này? Đây chính là phòng làm việc của tổng giám đốc, bình thường nếu không được sự cho phép của Hoắc tư Tước thì ngoại trừ Lâm Tử Dương và vị BOSS này thì không một ai dám vào.

Chẳng lẽ – -!!

Lâm Tử Dương đột nhiên trong lòng dâng lên một loại ý niệm rất hoang đường trong đầu, rồi nhanh chóng hướng tầm mắt về phía Hoắc Tư Tước, phát hiện lúc này hắn cũng giống như anh ta cầm tờ giấy trên tay và không nói lời nào, nhưng là biểu tình của hắn lại cực xấu.

Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm tờ giấy nhỏ trong tay, một hồi lại ngước mắt đảo qua một ít mảnh Lego trẻ em rơi rải rác trên sô pha đối diện.

Càng nghĩ càng đáng sợ!!

——

Ôn Hủ Hủ dẫn theo Hoắc Dận trở lại vịnh Thiển Thủy.

Nhưng cô cũng sớm có sự chuẩn bị trước khi bước vào, Hoắc lão gia đã về tới từ sớm, trong nhà khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có. Chỉ là cô có chút bất ngờ đó là người giúp việc đáng ghét kia không thấy đâu nữa.

“Dì Trần đã được cho nghỉ việc rồi. Hoắc lão gia thấy bà ấy lớn tuổi làm việc không được nhanh nhẹn như trước nên đã cho bà ấy nghỉ việc. Tôi là người mới đến, cô cứ gọi tôi là chị Vương là được.”

Thái độ của người giúp việc mới tới rất tốt, sau khi thấy Ôn Hủ Hủ nghi hoặc, chủ động giải thích cho cô.

Bị cho nghỉ việc sao?

“Bị cho nghỉ việc là được rồi. Người giúp việc ấy cực kỳ đáng ghét.”

Tâm trạng Ôn Hủ Hủ tốt hơn một chút. Chiều hôm nay trước là khi nhà trẻ tan học cô sẽ ở đây với Hoắc Dận. Cô có thể chán ghét nơi này đến mức một phút cũng không muốn ở lại. Nhưng mà, đây là nơi ở của con cô. Chỉ cần là Hoắc Dận còn ở đây thì cho dù có khó chịu đến đâu cô vẫn sẽ nhịn xuống.

Ở chỗ Hoắc Dận được một lúc. Đúng bốn giờ chiều, Ôn Hủ Hủ cũng chuẩn bị trở về.

“Dận Dận, dì phải về rồi, đã muộn rồi.”

“Ừmmm.”

Hoắc Dận đang chơi game trong phòng nhàn nhạt lên tiếng.

Ôn Hủ Hủ nghe thấy vậy liền đứng lên, mang vớ chuẩn bị đi ra ngoài.

“Vậy tối nay dì có đến không?”

“Cái gì?”
 
Chương 117


Chương 117

“Chẳng phải dì đã đồng ý rồi, mỗi buổi tối tới đây chữa bệnh cho ba.”

Hoắc Dận không ngừng cử động các đầu ngón tay, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn lên màn hình điện thoại. nếu không phải là đang ở cùng phòng với đứa nhỏ này, thì với thái độ lạnh lùng này của của cậu, Ôn Hủ Hủ sẽ hoài nghi lời vừa rồi có phải của Hoắc Dận nói hay không?

Ôn Hủ Hủ rũ mắt xuống, trong chốc lát cô muốn nói cho cậu biết là cô không tới.

Chẳng những đêm nay sẽ không đến, mà về sau cô cũng không muốn đến, vĩnh viễn cũng không muốn chữa bệnh cho ba cậu nữa.

Nhưng khi cô đứng lại đó, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu nhỏ của Hoắc Dận, cùng với đó là hình ảnh trên bàn bày một ít thuốc, cuối cùng cô vẫn gật đầu đồng ý.

“Ừ, sẽ tới. Thôi con về phòng đi đừng mặc đồ ngủ chạy lung tung như thế này, biết không? Khi nào dì đến sẽ lập tức tới phòng thăm con, được không?”

“……”

Bị phát hiện, Hoắc Dận có chút không được tự nhiên.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn gật gật cái đầu rồi tiếp tục tập trung vào trò chơi của mình.

Ôn Hủ Hủ thấy thế, liền yên tâm rời đi.

Nửa tiếng sau, nhà trẻ ở khu phố cổ –

“Mẹ, mẹ cuối cùng cũng tới rồi, con còn tưởng rằng mẹ không cần hai con của mẹ nữa.”

Bốn giờ rưỡi Ôn Hủ Hủ đã có mặt tại trường thật ra cũng không tính là muộn. Nhưng sau khi Ôn Hủ Hủ đến nơi này, hai hai đứa trẻ từ bên trong chạy ra như bay, nhào vào trong lòng cô làm nũng.

Đương nhiên, phần nhiều nhất vẫn là cô bé Nhược Nhược.

Mà Mặc Bảo lạnh lùng đeo cặp sách nhỏ đứng trước mặt mẹ.

Ôn Hủ Hủ lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, ngồi xổm xuống ôm hai con vào trong người: “Mẹ sao lại không cần hai con chứ? Cho dù cái gì mẹ cũng không cần, cũng không thể không cần hai con.”

“Thật sao?”

Tiểu Nhược Nhược vừa nghe, vui vẻ ôm mẹ hôn một cái kêu thật to.

Mặc Bảo không hôn mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy mẹ.

Vừa ôm mẹ, Mặc Bảo thông minh liền cảm thấy mẹ có gì đó không ổn. Nụ cười của mẹ dường như khá gượng gạo.

Chẳng lẽ…… Hôm nay sau khi đi bên kia, đã xảy ra chuyện gì?

Khuôn mặt nhỏ đang tươi cười của Mặc Bảo lập tức có chút âm trầm.

Sau khi đón được hai đứa nhỏ, Ôn Hủ Hủ đưa hai con đi siêu thị mua thức ăn rồi cùng nhau về nhà. Cô phải nhanh chóng trở về làm cơm cho ba mẹ con, ăn xong thu dọn xong cô còn phải đi đến vịnh Thiển Thủy một chuyến.

Ôn Hủ Hủ vừa nghĩ tới nó tâm trạng cô cảm thấy có chút tồi tệ.

“Mặc Mặc, con dẫn em gái lên phòng làm bài tập ở nhà trẻ trước đi, mẹ đi nấu cơm.”

“Được, mẹ.”

Mặc Bảo liền đưa em gái Nhược Nhược đi lên phòng khách. Mặc Bảo từ trong cặp sách lấy sách ra, lại lấy bút chì hình con bươm bướm nhỏ của Nhược Nhược sắp xếp ngăn nắp trên bàn. Sau đó Mặc Bảo mới ghé tai vào lỗ tai của Nhược Nhược nói nhỏ.
 
Chương 118


Chương 118

“Nhược Nhược, anh đi gọi điện thoại, em ở đây làm bài tập đừng để mẹ phát hiện.”

“Anh muốn gọi điện thoại cho ai? Anh Dận Dận sao?”

Nhược Nhược mở to đôi mắt to tròn đen láy xinh đẹp chớp chớp, khỏi phải nói bộ dạng này đáng yêu đến nhường nào.

Mặc Bảo gật gật đầu: “Đúng vậy, anh phát hiện hôm nay cảm xúc của mẹ có chút không đúng, anh đi hỏi xem, có phải mẹ lại bị bắt nạt hay không?”

“Người ba xấu xa, được, anh mau đi hỏi anh Dận Dận xem. Nếu đúng là như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ cần người ba này nữa!”

Nhược Nhược quả là fan chân chính của mẹ, vừa nghe đến mẹ lại bị bắt nạt, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ, mà cánh tay nhỏ cũng vung lên.

Mặc Bảo liền nhanh chóng chạy vào trong phòng gọi điện thoại.

Thế nhưng khi Mặc Bảo định lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Dận thì đã nhận được một tin nhắn, cậu mở ra xem, trùng hợp là tin nhắn do Hoắc Dận gửi.

[Hoắc Dận: Mặc Mặc, tôi xin lỗi, hôm nay mẹ lại cãi nhau với ba nhưng tôi đã trừng phạt ba rồi.]

Quả nhiên là lại cãi nhau!

Mặc Bảo thấy vậy tức muốn chết, ngay cả khi cậu thấy hai chữ “Trừng phạt” cũng không thể xoa nhẹ được tâm tình của cậu.

[Mặc Bảo: Mẹ là người, không phải đồ vật. Để mẹ bị bắt nạt rồi trừng phạt ba là được sao? Vậy nếu tôi đánh cậu hai cái, sau đó để cậu trừng phạt tôi, cái này có thể giải quyết vấn đề sao?]

[Hoắc Dận:…]

Lâu thật lâu, Mặc Bảo cho rằng điện thoại di động sẽ không trả lời nữa, màn hình này mới sáng lên một chút.

[Hoắc Dận: Vậy cậu nói thử xem bây giờ phải làm sao?]

[Mặc Bảo: Tôi sẽ không tin ba nữa, cho đến khi ông ấy thật sự biết hối hận.]

[Hoắc Dận: Cho nên, tối nay cậu sẽ không để mẹ tới sao?]

[Mặc Bảo: Đúng!]

【……】

Không có hồi âm, ngay lúc này đây và mãi cho đến khi mẹ nấu cơm xong Mặc Bảo cũng không còn nhận được tin nhắn hồi âm nữa.

Cậu ta giận à?

Nhưng mà, đó là mẹ của bọn họ nếu như ngay cả hai anh em bọn họ cũng không thương mẹ, còn có ai thương mẹ? Bảo vệ mẹ? Yêu mẹ?

Mặc Bảo ra khỏi phòng ngủ nhưng trong lòng có chút ủy khuất.

Vừa vặn lúc này Ôn Hủ Hủ bưng đồ ăn đã nấu xong đi tới, nhìn thấy con trai ủ rũ từ trong phòng đi ra, cô ngẩn người: “Làm sao vậy?”

Mặc Bảo lấy lại tinh thần lộ ra khuôn mặt tươi cười.

“Không có việc gì ạ, vừa rồi con xem cái kết của bộ phim hoạt hình có một người xấu luôn bắt nạt người khác nhưng không bị trừng phạt, nên có chút tức giận.”
 
Chương 119


 

Chương 119

Mặc Bảo cố ý lộ ra biểu cảm rất căm giận.

Ôn Hủ Hủ nghe được, nở nụ cười: “Không có việc gì, người xấu luôn bị trừng phạt, ngày mai nhất định có thể thấy được. Được rồi, mau dọn dẹp bàn chúng ta ăn cơm.”

“Vâng, mẹ.”

Mặc Bảo lập tức đi đến bên cạnh cái bàn nhỏ, cùng Nhược Nhược thu dọn đồ đạt phía trên bàn.

Vẫn là món ăn hai anh em rất thích ăn, có cơm nắm rau tía, cá tuyết chiên thơm, trứng gà xào cà chua…… vân vân, thức ăn tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mọi thứ đều được nấu rất tỉ mỉ.

Mặc Bảo ngồi xuống, khoảnh khắc bàn tay nhỏ của cậu cầm đũa lên, bỗng nhiên lại nghĩ tới Hoắc Dận.

Mấy thứ này, có phải Hoắc Dận cũng chưa từng ăn qua?

Mặc Bảo có cảm giác khó chịu.

“Ong…… Ong ong……”

“Alo? Ai đó?”

Ôn Hủ Hủ lúc này không để ý đến con trai. Cô còn đang thu dọn ở trong phòng bếp, nhân tiện giúp hai con xới cơm. Đúng lúc này, điện thoại di động cô đặt ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên.

“Alo, Hủ Hủ, dì là dì Lan đây. Tối nay con có thời gian không? Cậu con hình như lại phát bệnh rồi, nếu con có thời gian thì qua đây châm cứu giúp cậu ấy, dì thấy lúc trước con châm cứu cho cậu ấy rất hiệu quả.”

Là dì Lan gọi điện thoại tới, dì nói bệnh cũ của cậu cô lại tái phát.

Trời lạnh như vậy, bệnh tình của cậu cô phát tác cũng rất bình thường.

Ôn Hủ Hủ liếc nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, đồng ý: “Được, con ăn cơm xong sẽ qua ngay.”

Dì Lan rất vui khi nghe được điều này: “Vậy thì tốt quá, vậy thì thế này, dì sẽ qua nhà giúp con trông hai đứa nhỏ. Nếu để chúng ở nhà đêm nay con cũng không thể nào yên tâm được, con thấy thế nào?”

“Vâng, được.”

Ôn Hủ Hủ đồng ý, sau đó cô cúp điện thoại liền nhanh chóng lấy phần cơm của mình ra ăn.

“Mặc Mặc, Nhược Nhược, lát nữa mẹ phải đến nhà ông bà cậu một chuyến, vì chân đau của ông cậu lại tái phát. Mẹ qua châm cứu cho ông cậu một lát, các con cứ ở nhà lát nữa bà Lan sẽ tới, được không?”

“Vâng, mẹ.”

Nhược Nhược vốn đã bắt đầu ăn từng ngụm cơm lập tức dùng giọng điệu trẻ con của mình đồng ý.

Mặc Bảo cũng tỏ vẻ không có vấn đề.

Nếu mẹ đến nhà ông cậu, vậy thì không phải do cậu cố ý ngăn cản không cho mẹ đi vịnh Thiển Thủy. Nếu sau này Hoắc Dận có hỏi tới, cậu cũng có thể nói chuyện không liên quan gì đến cậu.

Nghĩ đến đây, cậu chợt cảm thấy trong lòng thoải mái không ít.

Vì thế sau khi ba mẹ con ăn cơm tối xong, Ôn Hủ Hủ đi thu dọn mang theo túi châm liền xuất phát.

——

Hoàng Đình số 1, Vịnh Thiển Thủy.

Tối nay Hoắc Tư Tước trở về rất sớm, đại khái là hơn bảy giờ đã về đến nhà.

“Hả? Ông chủ về sớm vậy sao?”

Chị Vương thấy hắn hôm nay về sớm như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom