Cập nhật mới

Dịch Võ Thánh Diệp Hi Hòa

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Nhanh cứu tôi


Hức!I!

Không ai có thể tưởng tượng được Thái Đấu 1 sao như Takeshi Shimizu lại bị Diệp Hi Hoà xé sống ngay khi vừa đối mặt, cái chết cứ gọi là vô cùng thảm thiết!

Không khí kinh hoàng bao trùm, tất cả người Nhật Bản đều sợ hãi lui ra phía sau, ngay cả sắc mặt của 'Takeshi Yamayuki kia cũng tái nhợt, tràn đầy vẻ không thể tin nổi!

Thực lực của Takeshi Shimizu không chênh lệch nhiều so với ông ta, cho dù ông ta có mạnh, cũng không. mạnh hơn bao nhiêu.

Hiện tại, Takeshi Shimizu vốn đang khoẻ mạnh trước. mặt Diệp Hi Hòa, lại cứ như vậy không chịu nổi một chiêu? Còn bị xé xác là cái quỷ gì?

"Người Đại Hạ vẫn còn là ma bệnh sao?”

Diệp Hi Hòa hùng hổ đi về phía Kato Taka và Takeshi 'Yamayuki.

Kato Taka sắp bị dọa bay mất hồn, vội vàng nói với 'Takeshi Yamayuki: "Takeshi Yamayuki, nhanh lên, mau ngăn cản hắn! Tôi đi gọi viện binh! Nhất định phải ngăn hắn lại!"

Mặc dù trong lòng Takeshi Yamayuki không nắm chắc, nhưng vẫn hung hăng nắm chặt thanh Tachi, nhìn chăm chằm Diệp Hi Hòa nói: "Này người kia, tôi không thể không nói, cậu rất mạnh!" 

"Nhưng hôm nay cậu muốn hoành hành làm loạn trong tại hội thương mại Nhật Bản, cũng không phải dễ dàng như vậy đâu!"

"Takeshi Yamayuki tôi đây, chắc chắn sẽ lấy mạng cậu bằng thanh kiếm này!"

Nói xong, Takeshi Yamayuki tức sùi bọt mép, bỗng. nhiên lấy một viên thuốc từ trong túi tiền của mình ra rồi bỏ vào trong miệng!

"Ha ha ha, viên thuốc quỷ này chính là do sư phụ Shigeo Tokuda của tôi ban chol"

"Nó có thể khiến thực lực của tôi tạm thời tăng lên một cái cảnh giới nhỏ, trở thành Thái Đẩu 2 sao mà tôi tha thiết ước mơ"

"Đương nhiên cũng sẽ có tác dụng phụ, sẽ khiến cho. căn cơ của tôi bị hao tổn, tương đương với việc cưỡng ép thiêu đốt sinh mệnh!"

"Nhưng chỉ cần có thể giết cậu, vậy là đủ rồi!"

"Tôi, Takeshi Yamayuki, hôm nay sẽ cho cậu biết, võ sĩ của Nhật Bản chúng tôi không thể chịu nhục!"

Ÿ vào việc sau khi mình nuốt quỷ thuốc, khí kình dâng trào, cảnh giới tăng lên, sự tự tin của Takeshi 'Yamayuki được tăng cường rất nhiều, thanh Tachi năm trong tay càng mơ hồ rung động, như thể nó đang run rẩy để đáp lại chủ nhân! 

"Tên khốn kia, tới đi!!! Tôi Takeshi Yamayuki..." Bốp!

Diệp Hi Hòa không chờ ông ta nói xong, một cái tát đã bay tới đập ông ta thành một đống máu!

Vớ va vớ vẩn, dựa vào cắn thuốc vậy mà cũng tăng lên được một cảnh giới nhỏ, không bằng đớp c*t đê!

"Má ơiHI"

Kato Taka tận mắt thấy cảnh tượng này, đã bị dọa cho co quắp trên mặt đất, sau khi kịp phản ứng lại đã tè ra quần từ bao giờ, vắt chân lên cổ định chạy trốn.

Cuối cùng ông ta cũng đã biết mình đã quá khinh thường Diệp Hi Hoà, cũng không nên chứa chấp một tai hoạ như Vương Nguyên Bảo, đây có khác gì dẫn lửa đến người mình đâu!

"Muốn chạy à?"

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn Kato Taka, bàn tay to cách không lao tới.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có hai phi tiêu bay tới bắn vào mắt hắn!

Diệp Hi Hòa trở tay bắt lấy hai cái phi tiêu này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Bồi thường mười tỷ


Lúc này Kato Taka đã hoàn toàn co quắp trên mặt đất, mặc dù bàn tay to vừa rồi của Diệp Hi Hoà không vồ nát ông ta, nhưng lại nắm lấy hai chân ông ta, giờ phút này nó đã máu thịt be bét, không nói cũng biết có bao. nhiêu thê thảm.

"Genin đế quốc Nhật Bản Oguri Shun, không nhục sứ mệnh!"

Oguri Shun bỗng nhiên chuyển sang cắn kiếm ninja, đôi tay di chuyển ném ra mấy thanh kiếm trong tay đánh úp về phía Diệp Hi Hòa.

Diệp Hi Hòa không nhịn được trở tay ném hai phi tiêu qua đó, tốc độ kia có thể so với tia chớp sao băng, nhanh hơn cả hàng triệu lần so với Genin Oguri Shun này!

Cho nên Oguri Shun không kịp phản ứng, trên trán đã tuôn ra một đóa hoa máu, óc bắn tung tóe, sau đó cả người lăn xuống từ mái hiên, cái chết coi như là vừa gọn gàng mà linh hoạt.

Diệp Hi Hòa lại một lân nữa cất bước về phía Kato Taka. 

"Không... Đừng..."

Giờ phút này, th@n dưới của Kato Taka hoàn toàn không còn gì, ông ta chỉ chống đỡ nửa cơ thể liều mạng lùi về phía sau, Diệp Hi Hòa dùng một tay túm lấy ông ta từ dưới đất lên!

“Hức hức, thiếu gia nhà họ Diệp, đừng! Đừng giết tôiII"

Vị này đường đường là phó hội trưởng của hội thương mại Nhật Bản, vậy mà lại sợ đến phát khóc, nước mũi nước mắt hỗn độn nói: "Chuyện của ba năm trước đây không liên quan gì đến tôi! Đó là quyết định của ngài hội trưởng, bảo chúng tôi chiếm sản nghiệp của gia tộc ngài, tôi chỉ là người chấp hành cấp cao, tôi..."

"Vương Nguyên Bảo ở đâu?" Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.

"Ông ta đang ở bên trong! Còn có người nhà của ông †a nữa, ông ta sợ ngài tìm tới cửa nên mới chạy trốn tới nơi này, Diệp thiếu gia, nể tình chúng ta bây giờ đã gác lại chiến tranh, là bạn bè quốc tế, xin ngài tha cho tôi một mạng đi..."

"Bạn bè quốc tế?"

Diệp Hi Hòa lạnh lùng cười một tiếng: "Đại Hạ bao. dung bốn biển, bạn bè tới thì có rượu ngon, nhưng nếu có sói tới thì nghênh đón nó chỉ có súng săn thôi! Hội trưởng của ông là loại nào?” 

"Đúng rồi... Ngài hội trưởng không có ở đây!" Kato Taka khóc nói: "Ngày ấy giao hội thương mại cho tôi, còn bản thân thì đi làm những chuyện khác..."

Diệp Hi Hoà nghe ông ta nói vậy thì híp mắt, lạnh lùng nói: "Món nợ của kẻ này, tôi sẽ đích thân thanh toán! Hiện tại đến ông, có hai chuyện!"

Hắn duỗi hai ngón tay ra nói với Kato Taka: "Một, trong thời gian ngắn nhất, phun ra tất cả sản nghiệp mà người Nhật Bản các ông đã từng chiếm đoạt của nhà họ Diệp tôi, một lần nữa trả về dưới tên Diệp Hi Hòa của tôi, cũng bồi thường nhà họ Diệp tôi mười tỷ!"

"Thứ hai, tất cả những chuyện kinh doanh bẩn thỉu mà các ông đã làm ở Đại Hạ, dọn dẹp sạch sẽ cho tôi, cũng cảnh cáo những người phía trên ông, biết điều mà suy nghĩ cho phải phép, hoặc là cút ra khỏi Đại Hạ cho. tôi, vĩnh viễn không được xâm phạm!"

"Nếu không thì đừng trách Diệp Hi Hòa tôi dưới cơn nóng giận giết tới Nhật Bản của các ông, đi thẳng đến Kyoto làm thịt Thiên Hoàng của các ông, tiêu diệt bọn giặc Oa trộm cướp chết giẫm các người!"

Kato Taka há hốc mồm, cảm giác Diệp Hi Hòa càng nói càng cuồng vọng, bất cứ một câu nào trong ba câu này bị truyền đi đều gây ra địa chấn quốc tết

Không nói đến chuyện phun ra những thứ người Nhật Bản đã chiếm, thế này đã không thực tế lắm rồi, mà đồng thời còn phải bồi thường mười tỷ? 

'Toàn bộ sản nghiệp năm đó của nhà họ Diệp cộng lại cũng không đến mười tỷ mà!

Thứ hai, hiện tại Nhật Bản đã thẩm thấu đến từng địa phương của Đại Hạ, âm thầm làm một số hoạt động. kinh doanh mờ ám, giống như kiểu buôn bán ma tuý chẳng hạn, làm sao có thể nói dọn dẹp là dọn dẹp ngay được, chẳng phải tương đương với tự tay cắt đứt con đường kiếm tiền hay sao?

Cuối cùng, chỉ bằng một người là hắn, vậy mà cũng dám buông lời muốn làm thịt Thiên Hoàng, vong quốc diệt chủng, chuyện này quá ngạo mạn rồi phải không?

Hắn cho rằng mình là ai, chẳng lẽ hắn thật sự cho. rằng trong đế quốc Nhật Bản không có ai sao?

Thế nhưng cho dù trong lòng Kato Taka có những bất mãn này, nhưng hiện tại lại không dám ho he thể lộ ra mặt, chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Vâng! Tôi sẽ làm theo! Cậu Diệp, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ truyền đạt lên phía trên!"

"Nhớ kỹ, ông chỉ có thời gian một ngày để truyền đạt những yêu cầu này của tôi, quá hạn tôi sẽ thu thêm tiền lãi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: Bắt giữ


Không hề có bóng dáng Vương Nguyên Bảo trong hội thương mại Nhật Bản, chỉ có vài người phụ nữ đang ôm nhau co quắp lại khóc lóc.

Những người này đều có khuôn mặt đặc trưng của người nước Hạ nên Diệp Hi Hòa có thể khẳng định bọn họ đều là phụ nữ của Vương Nguyên Bảo.

"Vương Nguyên Bảo ở đâu?”

Diệp Hi Hòa hung hăng tóm lấy một người phụ nữ hỏi.

"Hu hu, ông ta... Ông ta bỏ chạy rồi, không chịu đưa chúng tôi đi cùng, ông ta chê chúng tôi là gánh nặng..."

Người phụ nữ này khóc sướt mướt nói, không biết là vợ bé thứ bao nhiêu của Vương Nguyên Bảo.

"Chạy rồi?"

Trong cơn tức giận, Diệp Hi Hòa quay đầu lại nhìn sau sau, chỉ thấy ở đó đúng thật có một cánh cửa. Hẳn Vương Nguyên Bảo đã nhanh chân chuồn mất trước khi hắn giết vào hội thương mại Nhật Bản.

Ông ta thực sự rất xảo quyệt, không hoàn toàn tin tưởng người Nhật Bản cũng như chưa từng đặt hết vốn liếng lên bọn họ.

"Ông ta đi đâu rồi? Không nói thật, tôi sẽ giết tất cả các người!" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói. 

"Không... Không biết..."

Mấy người phụ nữ khóc lóc, một trong số đó lớn tuổi nhất, hẳn là vợ cả của Vương Nguyên Bảo, thế nhưng ông ta vẫn bỏ bà ta lại.

Lúc này, bà ta vừa khóc vừa nói: "Cái tên không có lương tâm kia vứt chúng tôi lại đây rồi bỏ trốn một mình, còn bảo chúng tôi chuyển lời đến anh..."

"Cái gì?"

"Hai ngày nữa, ông ta sẽ chủ động đến gặp cậu tại nghĩa trang Diệp Thị."

"Đến lúc đó, ông ta sẽ dẫn theo vị đại nhân kia và tất cả những người đã từng huỷ diệt nhà họ Diệp, chấm dứt mọi chuyện!"

"Vậy nên cậu không cần phí sức tìm ông ta, cậu sẽ không tìm được đâu..."

Nghe vậy, Diệp Hi Hòa khế nheo mắt, hai ngày sau? Nghĩa trang Diệp Thị?

Nói như vậy, Vương Nguyên Bảo thật sự muốn cá chết lưới rách với hắn à, hay là ông ta đi tìm vị đại nhân mình nương nhờ năm xưa?

Vậy cũng tốt.

Ngày hôm đó, hắn sẽ cho tất cả mọi người trong dòng họ một câu trả lời thỏa đáng! 

Sau đó Diệp Hi Hòa liếc đám phụ nữ nhà họ Vương đang ngồi khóc trên mặt đất: "Đừng trách tôi tàn nhãn, năm đó Vương Nguyên Bảo dẫn người giết cả họ nhà tôi cho nên tôi không thể giữ các người lại."

Nói xong, hắn giơ tay lên, định vỗ tất cả những người đã từng đầu ấp tay gối với Vương Nguyên Bảo thành bãi máu.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét giận dữ: "Dừng tay!!!"

Ngay lập tức, một nhóm quân lính Đại Hạ khí thế hừng hực xông vào.

Nhóm người này do một người đàn ông trung niên dẫn đầu, theo sau là toàn bộ cấp dưới cầm súng đã lên nòng.

"Diệp Hi Hòa, dừng tay lại! Ngay trước mặt Thượng úy mà cậu vẫn dám giết chóc bừa bãi?"

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Diệp Hi Hòa rồi hỏi.

Diệp Hi Hòa ngẩng đầu nhìn đám quân nhân, lạnh nhạt hỏi: "Ai phái các người tới?"

"Diệp Hi Hòa, bây giờ tôi ra lệnh bắt giữ cậu vì tội giết người vô tội, đồng thời ảnh hưởng đến tình hữu nghị quốc tế, đây là quân lệnh!"

Người đàn ông trung niên đôt nhiên qiơ quân lênh  trong tay lên nói với Diệp Hi Hòa.

Cách đây không lâu, ông ta nhận được tin báo có người đang giết người trong hội thương mại Nhật Bản, hung thủ chính là thiếu gia Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp năm đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: Đầu óc tên đó có vấn đề hả


Diệp Hi Hòa thật sự đang giết người, hắn giết đám người hội thương mại Nhật Bản không còn mảnh giáp, bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh không thể xoá bỏ.

Chỉ còn lại mỗi mình phó hội trưởng Kato Taka, nhưng ông ta cũng đã mất đi đôi chân...

Tính chất của sự này quá ác liệt, nếu quân đội còn không làm gì thì sẽ gây ra tranh chấp quốc tế, vì vậy họ phải bày tỏ thái độ trước.

"Bắt giữ?"

Diệp Hi Hòa nhìn quân lệnh, cười hỏi: 'Là Vương  Nguyên Bảo báo tin cho ông hả?"

"Cậu không cần biết là ai tố cáo, tóm lại lập tức dừng tay, đi theo tôi!" Vị Thượng úy tức giận nói.

"Ha ha, quyền uy của ông lớn quá nhỉ!"

Diệp Hi Hòa cười khẩy: "Quý ngài Thượng úy, thấy ông thực thi pháp luật theo lẽ công bằng như vậy, tôi muốn hỏi ông một câu, ba năm trước khi nhà họ Diệp tôi bị diệt, cả nhà chết sạch thì ông đang ở đâu?”

"Tôi... Vị Thượng úy kia cứng họng, không nói nên lời.

"Đám người Nhật Bản này lấy danh nghĩa làm ăn với Đại Hạ cấu kết với tên súc sinh như Vương Nguyên Bảo, lén lút làm ăn mờ ám trong bóng tối, sản xuất và buôn bán m@ túy. Khi bọn chúng hại nước hại dân dân như vậy, ông đang ở đâu?"

"Cậu..."

Thượng úy bị Diệp Hi Hòa chất vấn liền hai câu, càng không nói nên lời.

"Câm miệng! Cậu nói như vậy có bằng chứng gì không? Hơn nữa chuyện này liên quan gì đến việc cậu giết hại người vô tội?" Ông ta giận dữ hỏi.

"Còn cần tôi tìm bằng chứng nữa hả? Đám người này phạm tội ngay trong khu vực quản lý của các ông, là  các ông có mắt như mù, thua cả con chó!"

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Về phần nói tôi giết người vô tội, tôi chỉ muốn cho những người thân đã chết của mình một lời giải thích thỏa đáng thôi. Họ có thể bị người khác giết chóc bừa bãi, thế tại sao tôi không thể giết lại?"

Dứt lời, Diệp Hi Hòa lập tức vung tay, tát chết nữ quyến nhà họ Vương ngay trước mặt Thượng úy.

"Diệp Hi Hòa, cậu!!!"

'Thấy cảnh đó, Thượng úy khiếp sợ tột độ, đồng thời cũng nổi trận lôi đình.

Ông ta cảm giác Diệp Hi Hòa hoàn toàn không để mình vào mắt, hắn đang đứng trước mặt ông ta đấy, thế mà vẫn dám ra tay?

Thượng úy lập tức rút súng chĩa vào Diệp Hi Hòa: "Diệp Hi Hòa, lập tức đi theo tôi! Tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng bào, đừng ép tôi giết cậu ngay tại đây!"

Diệp Hi Hòa nheo mắt.

Tốt xấu gì cũng là đồng bào, cũng mệt ông ta nói ra được lời này!

Chẳng qua, dù hắn giận dữ đến đâu cũng không có ý định đập chết tất cả những quân nhân này, bởi hẳn muốn giữ mặt mũi cho một người. 

"Được, tôi có thể đi với ông, thế nhưng tôi nhắc nhở ông, đừng hối hận!"

Nói xong, hắn bước thẳng ra ngoài. "Tôi hối hận? Nực cười!"

Thượng úy cười khinh, thu quân, dẫn theo Diệp Hi Hòa rời đi.

Lúc đi ngang qua bên ngoài, bọn họ trông thấy phó hội trưởng Kato Taka đang nằm co quắp trên mặt đất, hơi thở mong manh, chỉ có thể tựa vào cột để chống đỡ, máu tươi dưới thân đã sắp chảy thành sông.

Thấy Diệp Hi Hòa bị quân đội Đại Hạ dẫn đi, lúc này trên môi ông ta mới dám hiện lên nụ cười khinh bỉ.

Sau đó, ông ta lấy điện thoại di động ra, bấm số một dãy số: "Hội trưởng, là †

Đầu dây bên kia, hội trưởng nghe Kato Taka kể lại mọi chuyện xong thì giận tím mặt!

"Tàn dư nhà họ Diệp từ ba năm trước to gan quá thể! Một mình phá hủy hội thương mại Nhật Bản của chúng †a, còn đe dọa chúng ta phải trả lại sản nghiệp của gia tộc hắn, rồi bồi thường mười tỷ?"

"Đầu óc tên đó có vấn đề hả?"

"Lại dám thốt lên những lời bất kính với Thiên Hoàng bệ hạ, còn rủa chúng ta nước mất nhà tang, đúng là không biết từ chết viết như nào!"

"Nhưng mà hội trưởng, tên Diệp Hi Hòa kia giờ sâu không lường được. Trừ tôi, mọi người trong hội thương mại đều đã chết hết cả rồi, kể cả hai cao thủ Thái Đấu 'Takeshi Shimizu và Takeshi Yamayuki, người âm thâm bảo vệ tôi trong tối Oguri Shun cũng..."

Kato Taka nói, trong lòng vẫn thấy sợ hãi.

"Câm miệng! Hắn chỉ nhân lúc tôi và ngài Tokuda không có mặt nên mới láo xược thế thôi. Yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện này, chẳng mấy chốc sẽ cho hẳn biết cái giá phải trả khi đắc tội với người Nhật chúng ta!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: Nịnh hót


Chẳng bao lâu, tin tức về việc Diệp Hi Hòa một mình xông vào hội thương mại Nhật Bản, diệt sạch mọi người đã truyền ra ngoài, dấy lên một trận sóng to gió lớn.

Đối với người dân bình thường thì đây lại là chuyện tốt, bởi vì những năm gần đây, ngày càng có nhiều người Nhật Bản sinh sống ở Tân Hải. Bọn họ không ngừng mở rộng kinh doanh, chiếm lĩnh thị trường, chèn ép không gian tồn tại của các doanh nghiệp địa phương.

Tuy nhiên đối với một số người nắm được tình hình thì lại không phải chuyện tốt.

Bọn họ biết, lần này Diệp Hi Hòa phá hủy hội thương mại Nhật Bản để giành lại sản nghiệp trước đây của nhà họ Diệp, quan trọng hơn là hắn muốn truy sát Vương Nguyên Bảo nên mới đến hội thương mại Nhật Bản!

Ấy thế mà chỉ sau một thời gian ngắn, hắn thật sự đuổi giết Vương Nguyên Bảo như chó nhà có tang, cách đây không lâu còn diệt luôn Khô Lâu Đường.

Phải biết rằng, bất kể Khô Lâu Đường, Vương Nguyên Bảo hay hội thương mại Nhật Bản đều không phải thứ dễ trêu!

Đặc biệt là hội thương mại Nhật Bản, là bạn bè quốc tế nên hắn mới bị người của quân đội bắt đi.

"Tôi thực sự đã đánh giá thấp tên tàn dư nhà họ Diệp này rồi! Vốn tưởng hắn tiêu diệt nhà họ Trân với Huyết Thủ Bang đã là cực hạn, không ngờ hắn càng ngày càng quá đáng, trước sau hủy Diêm Vương Điện, nhà họ Vương và Khô Lâu Đường!"

"Hiện tại người Nhật cũng bị hắn giết không tha! Theo tôi biết, hội thương mại Nhật Bản có cao thủ Thái Đấu trấn thủ đấy, rồi cả ninja gì nữa..."

"Quá xấc xược! Nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là hắn sẽ giết hết tất cả những người có thù với nhà họ Diệp ở Tân Hải đấy nhé?”

"Bản thân hắn cũng nói, hai ngày nữa sẽ bắt tất cả những người có liên quan với vụ việc ba năm trước đến nghĩa trang Diệp Thị quỳ xuống ăn năn sám hối! Trước kia tôi còn nghĩ đó chỉ là một câu ngông nghênh mà thôi, bây giờ nhìn lại có vẻ như sắp thành sự thật rồi..."

"Tân Hải chúng ta đã lâu không xảy ra gió tanh mưa máu, nói không chừng hai ngày sau, bầu trời Tân Hải thật sự sẽ thay đổi, chúng ta cùng chờ xeml"

Trước sự náo động sục sôi của vô số người qua đường thích hóng hớt, những kẻ và thế lực đã sát hại nhà họ Diệp ba năm trước đứng ngồi không yên.

Lúc này, tất cả đều chủ động đi đến một nơi trong lặng lẽ, cũng chính là tòa phủ đệ bí ẩn nhất Tân Hải.

"Nhà họ Lương ở Tân Hải, Lương Chấn Phong cầu kiến Cửu Gia, xin hãy chuyển lời..."

Khi chiếc Bentley Mulsanne dừng lại, gia chủ nhà họ. Lương, Lương Chấn Phong dẫn một nhóm người đến trước cửa phủ đệ, cúi đầu nói. 

"Lương gia chủ, trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, ông đã là người thứ năm tới gặp Cửu Gia của chúng tôi. Cửu Gia đã truyền lời bảo mọi người không cần hoảng sợ, cứ bình tĩnh, tên đó không thể tạo ra bọt sóng gì đâu."

Một người trông giống bảo vệ gác cổng xua tay.

"Nhưng mà tên tàn dư nhà họ Diệp kia thông báo hai ngày nữa sẽ bắt chúng ta đến nghĩa trang nhà hắn, Cửu Gia nghĩ sao về chuyện này?"

Lương Chấn Phong hỏi.

"Gòn có thể nghĩ thế nào nữa? Hảẳn đã tự chọn ngày chết thì mọi người thành toàn cho hắn thôi!"

Người gác cổng mỉm cười: "Cửu Gia nói, không phải hắn muốn xem ai đã hại cả nhà hắn ba năm trước à? Đến lúc đó mọi người cùng nhau tới, Cửu Gia cũng sẽ đi, sau đó, hành hình tên đó ngay trước mặt những người thân của hắn, để nhà họ Diệp hoàn toàn trở thành lịch sử của Tân Hải!"

"ồ? Cửu Gia thật sự nói như vậy?"

Nghe xong, hai mắt Lương Chấn Phong sáng lên: "Tôi biết Cửu Gia sẽ không bỏ mặc chúng tôi mà. Tốt quá rồi, Cửu Gia ở đây chẳng khác gì xương sống của chúng tôi! Đứng sau lưng Cửu Gia, không việc gì phải sợi"

"Được rồi về đi! Vấn đề bây giờ là tốt nhất tên đó có  thể vượt qua cửa ải của quân đội, nếu không mọi người vui vẻ vô ích, không thể nhìn thấy hắn đoàn tụ với người thân của mình được rồi."

"Ha ha ha, đúng vậy, vẫn là Cửu Gia sáng suốt quả quyết nhất, ngài ấy nói vậy nhất định đã có sắp xếp rồi, vậy chúng tôi về trước đây!"

Lương Chấn Phong nghe lời này càng thêm yên tâm, lập tức buông lời nịnh hót.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: Thả tôi ra


Không lâu sau, người nhà họ Lương về rồi lại rất nhiều người lục tục kéo đến, muốn gặp Cửu Gia.

Kết quả tất cả đều bị người gác cổng trấn an rồi đuổi về theo cách giống nhau.

Tâm trạng căng thẳng của họ cũng bình tĩnh lại sau khi trông thấy thái độ của Cửu Gia, ngược lại còn chờ mong hai ngày nữa có thể đến nghĩa trang Diệp Thị, giải quyết việc này triệt để.

Thế nhưng trước đó Diệp Hi Hòa phải qua được cửa ải của quân bộ đã rồi mới tính tiếp.

Cùng lúc đó, Lâm Chỉ Huyên đang ở tại biệt thự nhà họ Diệp cũng nhận được tin tức về tình hình hiện tại của Diệp Hi Hòa.

Cô ấy có hơi hối hận vì đã nói ra nơi ẩn náu của Vương Nguyên Bảo cho Diệp Hi Hòa biết, không ngờ tên kia vẫn ngông cuồng như vậy, xông thẳng vào hội thương mại Nhật Bản giết người! 

Hắn mới trở về Tân Hải không lâu, không phải đang diệt môn mà là đang đi trên con đường diệt môn.

Thế nhưng khi nghe tin Diệp Hi Hòa bị người của quân đội bắt đi, cô ấy cũng rất hoảng hốt. Nhớ đến ông nội mình có chút quan hệ với người của quân đội, Lâm Chỉ Huyên lập tức lấy điện thoại di động ra, định nhờ ông nội nghĩ cách giải quyết.

Đúng lúc này, bên ngoài biệt thự nhà họ bỗng vang lên từng đợt tiếng đánh nhau và hò hét ầm ï.

Sau đó, những vệ sĩ mà cô ấy bố trí bên ngoài đều bay ngược vào nhà trong tình trạng thê thảm, máu tươi bắn tung tóe, đầu một nơi thân môt nẻo!

Lâm Chỉ Huyên đứng bật, dậy, sắc mặt tái nhợt!

Cô ấy xúi Tống cung phụng về để ở lại chăm sóc Diệp Hình Vũ, tuy nhiên lại không ngờ có người xông vào biệt thự nhà họ Diệp để giết người!

"Hả? Ở đây có hai người này, còn là phụ nữ!"

Tiếng nói vừa dứt, hai tên đàn ông một béo một gầy cả người đầy máu me, vác theo thanh đao dài bước vào.

"Các người là ai?" Mặc dù Lâm Chỉ Huyên rất căng thẳng nhưng cô ấy vẫn vô thức chặn trước Diệp Hình Vũ đang nằm trên giường, nhìn chòng chọc hai người họ.  

"Em gái, em xinh đẹp quá, chao ôi xem bầu ng ực với cặp chân dài đó kìa!"

"Tên mập li3m máu trên lưỡi dao, cười nham hiểm nói.

Lâm Chỉ Huyên hồi hộp, định với tay cầm lấy điện thoại thì xoẹt một tiếng, thanh đao dài trong tay tên gầy đã cắt điện thoại của cô ấy ra làm đôi.

"Em gái, em là gì của thằng chó Diệp Hi Hòa kia?" Tên béo nhìn Lâm Chỉ Huyên đầy mờ ám, hỏi.

"Tôi, tôi là bạn của anh ấy! Lâm Chỉ Huyền của nhà họ Lâm, tốt nhất các người đừng có làm bừa! Nếu không Diệp Hi Hòa quay về sẽ không tha cho các người đâu!"

Lâm Chỉ Huyên miệng hùm gan sứa.

"Ha ha ha, chỉ sợ hắn sẽ không thể về được nữa! Nếu em và hắn có quan hệ, vậy thì đi theo bọn anh đi. Còn bé phò non nằm trên giường này nữa, tuy nhìn qua có chút yếu ớt nhưng dáng vẻ nhỏ nhắn này khiến người †a nhìn mà thương xót thật đấy. Bàn mỗ mà dâng hai người lên, nhất định sẽ được trọng thưởng!”

Dứt lời, bàn tay to béo của tên mập lập tức vồ về phía Lâm Chỉ Huyên.

Lâm Chỉ Huyên muốn trốn, nhưng lại không thể, bị đối phương nắm lấy cần cổ, sau đó ôm eo rồi vác lên vai .

"Thả tôi ra! Thả tôi ra!"

Lâm Chỉ Huyên liều mạng vung vẩy đôi chân dài của mình nhưng tất cả đều vô ích. Ngay sau đó, tên gầy cũng lao tới, tóm lấy Diệp Hình Vũ đang mê man rồi cũng vác lên.

"Diệp Hi Hòa ơi là Diệp Hi Hòa, nếu mày đã giết trưởng lão của Huyết Đao Môn bọn tao thì hai con ả này xem như tiền lãi trước đã. Hy vọng mày có thể ra khỏi quân đội cứt chó kia, bằng không tới khi gặp lại thì bọn chúng đã biến thành cặp xương khô màu hồng phấn mất rồi, ha ha ha!” Có người đã chết nhưng không được tính là đã chết...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: Cậu nghĩ mình là ai


Tân Hải, trụ sở quân sự.

Sau khi Diệp Hi Hòa bị Thượng úy đưa về, hắn bị đưa thẳng vào phòng thẩm vấn.

Lúc này, Thượng úy cũng thu thập được thông tin chỉ tiết của Diệp Hi Hòa.

"Diệp Hi Hòa, thiếu gia ba năm trước của nhà họ Diệp?"

"Vì sự việc đó mà cả gia đình đều bị tiêu diệt. Lúc đó vốn tưởng rằng hắn đã chết, nhưng cách đây không lâu lại đột nhiên trở lại một cách thần bí!"

"Mà ngay khi trở lại, hắn đã thể hiện sức mạnh và thân thủ vô song của mình. Hắn đã làm ầm ï ở hôn lễ của hai nhà Tô - Mã, tiêu diệt cả hai nhà, diệt Huyết Thủ Bang, nhà họ Trần và Diêm Vương Điện, sau đó lại đến nhà họ Vương, ép tỷ phú Vương Nguyên Bảo bỏ chạy, phá hủy Khô Lâu Đường, sau đó đánh vào hội thương mại Nhật Bản..."

Thượng úy xem đến mức mí mắt nhảy dựng lên, mỗi bản lý lịch đều vô cùng chấn động, nhưng hiện giờ chúng lại đều tập trung vào một người!

Lúc này Thượng úy mới nhận ra mình đã mang về một mớ rắc rối lớn đến mức nào.

Nhưng không có cách nào, Diệp Hi Hòa đã gi ết chết người của hội thương mại Nhật Bản. Chuyện này thực sự khá nghiêm trọng, không thể không tỏ chút thái độ,  hơn nữa người đó còn đích thân gọi điện cho ông ta, hứa hẹn lợi ích lớn...

"Ồ, Diệp Hi Hòa, cậu đúng là thật ngông cuồng vô pháp vô thiên nhỉ? Hôm nay cậu rơi vào tay Tôn Quốc Lệ tôi. Tôi sẽ khiến cậu dù không chết cũng phải tróc ba lớp dai"

Tôn Quốc Lệ cười lạnh và bước vào phòng thẩm vấn. Một số cấp dưới đang đợi ông ta ở bên trong, cũng nhanh chóng đứng dậy.

"Không cần thẩm vấn nữa, người này đã phạm nhiều tội ác khó mà nói hết, đưa thẳng vào phòng giam và đợi ngày tuyên án!"

Tôn Quốc Lệ chỉ vào Diệp Hi Hòa rồi ra lệnh cho một số cấp dưới của mình.

Vừa dứt lời, không chỉ những cấp dưới đó sửng sốt mà ngay cả Diệp Hi Hòa cũng cau mày ngẩng đầu nhìn ông ta.

"Thượng úy, như vậy có vi phạm quy định không? Thật không cần thẩm vấn sao? Nếu chúng ta không làm theo trình tự mà giam giữ..."

"Tôi đã nói không cần là không cần!"

Tôn Quốc Lệ xua tay, khinh thường nhìn Diệp Hi Hòa: "Tất cả những gì hắn làm đều là tội chết! Gi ết chết người của hội thương mại Nhật Bản càng gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, tôi chỉ sợ dù xử hình phạt cao nhất cũng không đủ để xoa dịu cơn giận của người dân Nhật Bản đâu!"

Diệp Hi Hòa mỉm cười: "Người Nhật là cha của ông à? Sao ông hiếu thảo như vậy?”

Tôn Quốc Lệ tức giận gầm lên: "Diệp Hi Hòa, đừng tưởng rằng chỉ vì giết nhiều người mà có thể uy hiếp. được tôi. Đây là tổng bộ quân đội, cậu thử làm loạn xem?"

Ánh mắt Diệp Hi Hòa lạnh lùng, hắn không quan tâm nơi này có phải là tổng bộ quân đội hay không, chỉ là hắn vẫn phải cho người đó chút thể diện thôi.

"Tôi nhắc nhở ông, ông có thể giam giữ tôi, nhưng chút nữa đừng cầu xin tôi ra ngoài, đặc biệt là đừng quỳ xuống cầu xin tôi!" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.

"Ha ha! Thật là nực cười. Cậu nghĩ mình là ai chứ?"

Tôn Quốc Lệ cười khinh thường: "Diệp Hi Hòa, cho dù là trước đây khi cậu vẫn là thiếu gia nhà họ Diệp thì cũng không có tư cách nói những lời như vậy với tôi, huống chỉ bây giờ cậu còn chẳng là ai! Một kẻ báo thù tự cho mình là đúng không có gì đáng nhắc tới trước mặt một cỗ máy bạo lực chúng tôi!"

"Dẫn đi!" Nói xong, ông ta lập tức sai vài người bắt Diệp Hi Hòa lại rồi giải đi.

Đúng lúc này, bên ngoài trụ sở quân đội, một chiếc RV quân sự đột nhiên chạy tới cổng, đưa thẻ giấy tờ ra, dòng chữ màu vàng to tướng trên đó lập tức làm nhức mắt những người lính đang đứng gác, họ nhanh chóng quỳ xuống trước mặt người trong xell!

Sau đó, bọn họ trực tiếp mở cửa, nhìn chiếc RV đi vào với vẻ sợ hãi, trong lòng dậy sóng! Nhân vật lớn như vậy sao lại đích thân tới Tân Hải, còn chủ động đến bộ phận đồn trú?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: Hậu quả vô cùng nghiêm trọng


Chẳng bao lâu, chiếc RV quân sự dừng lại trước tòa nhà trụ sở quân đội.

Cửa xe mở ra, một bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng bước xuống, cất bước đi thẳng vào.

Nhiều người trong quân đội khi nhìn thấy cô đã vô cùng sốc, đứng thẳng lưng, làm động tác tay và chào: "Chào thủ trưởng!!"

Bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng không nói nhảm với những người này, tiếp tục đi vào trong.

Lúc này Tôn Quốc Lệ đang ngồi trên ghế trong văn phòng mình nói chuyện điện thoại với ai đó.

"Ông chủ Vương yên tâm đi, tôi đã bắt được tên đó rồi, hắn quả thực to gan dám giết người Nhật Bản, lần này tôi sẽ tuyên hắn tội tử hình!"

"Hắn cho rằng mình có thể khống chế tất cả sao? Đùa gì vậy chứ! Hắn dám kiêu ngạo trước mặt quân đội chúng tôi sao? Chúng tôi có mấy vạn quân!" 

"Ông chủ Vương, tôi biết rồi , như chúng ta đã nói trước đó, cứ chuyển tiền vào tài khoản của em họ tôi đi. Anh biết đấy, hiện tại việc điều tra rất nghiêm ngặt, tôi không thể để ai bắt được."

"Ha ha ha! Được rồi, sau khi tôi xử tử hắn xong, anh ra ngoài rồi chúng ta cùng nhau uống sâm panh ăn mừng!"

"OKI Vậy tôi sẽ đợi bữa tiệc cảm ơn của anh!" Khi ông ta đang nói chuyện rất đắc ý, đột nhiên có một cấp dưới vội vàng đẩy cửa xông vào với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Thượng úy, không hay rồi, có người tới..." Sắc mặt cấp dưới tái nhợt.

"Là ai dọa cậu sợ hãi vậy?" Tôn Quốc Lệ nhíu mày.

Cấp dưới không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến thì thầm gì đó bên tai Tôn Quốc Lệ.

Nghe xong, Tôn Quốc Lệ lập tức thay đổi sắc mặt, đứng phắt dậy: "Thật sao? Cô ấy... Sao cô ấy lại tới đây? Có chuyện gì vậy? Mau theo tôi ra ngoài..."

Hai người vừa lao ra khỏi văn phòng đã nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng vô cảm đang đi trên hành lang.

"Thượng úy Tôn Quốc Lệ của đồn binh Tân Hải, xin chào thủ trưởng!!" 

Thượng úy Tôn Quốc Lệ lập tức thẳng lưng, thực hiện động tác chào quân đội, cung kính nói.

"Thượng úy Tôn, ông thật to gan! Nghe nói cách đây không lâu ông đã bắt một người phải không?" Người phụ nữ lạnh lùng nói.

Tôn Quốc Lệ sửng sốt: "Thủ trưởng, ý của cô là?"

"Ai ông cũng dám bắt nhỉ, Thượng úy Tôn, có phải vị trí của ông quá nhàn hạ rồi không?" Người phụ nữ không khách khí nói.

Tôn Quốc Lệ đột nhiên toát mồ hôi lạnh, sau đó trong đầu nhớ lại lời Diệp Hi Hòa đã nói với mình trước đó.

Đừng hối hận, cũng đừng cầu xin hắn ra khỏi phòng giam!

Hoá ra từ lúc đó Diệp Hi Hòa đã biết sẽ có người từ trên cao tới cứu mình.

Đúng là lừa đảo, nếu biết một tàn dư của nhà họ Diệp có thể có quan hệ họ hàng với người đó, có cho. Tôn Quốc Lệ trăm lá gan ông ta cũng không dám bắt giữ Diệp Hi Hòa.

"Thủ trưởng, đây, đây là hiểu lầm! Tôi chỉ mời thiếu gia đó về phối hợp điều tra. Dù sao anh ta cũng gây ra một số phiền toái nhỏ, nhưng vấn đề không lớn, tôi sẽ giải quyết, còn cô và vị đó không cần phải đích thân đến, chỉ cần gọi cho tôi để chỉ thị là được..."  

Tôn Quốc Lệ vội vàng nở nụ cười.

"Chỉ thị? Thượng úy Tôn, ông có biết người bị ông bắt giữ là người quan trọng nhất của vị đó không? Tôi có thể nói rõ cho ông biết, hiện tại vị đó rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, ông không cần nhiều lời nữa, lập tức đưa tôi đi thả người!"

Người phụ nữ giận dữ nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: Tôi lập tức dẫn cô tới đó ngay!


Tiêu rồi!

Nghe người đẹp lạnh lùng nói người kia đang rất tức giận, Tôn Quốc Lệ bị dọa sắp khóc, sống lưng lạnh toát, hối hận vô cùng.

Đúng là oan uổng quá đi mất, lúc đó ông ta thật sự không biết quan hệ giữa Diệp Hi Hòa và người kia lại thân thiết đến vậy, hơn nữa trong hồ sơ lý lịch của Diệp Hi Hòa cũng đâu đề cập tới chỉ tiết này.

“Rõ! Tôi lập tức dẫn cô tới đó ngay!”

Dù cổ vẫn còn đang dựng cả da gà da vịt, Tôn Quốc Lệ vẫn nhanh nhẹn dẫn đường cho người đẹp lạnh lùng đi thẳng về phía ngục giam.

“Ngục giam? Thượng úy Tôn, không phải ông nói chỉ dẫn người về điều tra thôi sao? Sao lại nhốt vào ngục thế này? Giỏi lắm, tôi nhất định sẽ báo cáo chỉ tiết chuyện này cho người đó biết!"

Hiện tại, người đẹp lạnh lùng sắp nổ tung thật rồi, tới cả giọng điệu cũng để lộ ra sự căm hận đến tận xương tuỷ.

Tôn Quốc Lệ khóc không ra nước mắt, bị dọa tới độ hai chân run bần bật, khó khăn lắm mới lết tới được trước phòng giam nhốt Diệp Hi Hòa. Lúc này, ông ta phát hiện Diệp Hi Hòa vẫn còn đang làm quen với hoàn cảnh mới, mông còn ngồi chưa ấm chỗ nữa.

“Diệp, Diệp thiếu gia...” Tôn Quốc Lệ chầm chậm chạy lại gần: “Tôi tới thả cậu ra đây, cậu thấy đấy, chuyện ầm ï lần này chỉ là một lần lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương*, hiểu lầm cả thôi. Cậu chẳng qua là gi ết chết mấy tên Nhật Bản thôi, chúng tội ác tày đình, có chết cũng chưa đền hết tội, đều do tôi quá sơ xuất, cậu là anh hùng dân tộc, thế mà tôi còn dám bắt cậu đi...

*Đây là một câu nói bỏ lửng, trích từ câu “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”, tạm dịch: lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình, ý nhắc tới hoàn cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm.

Ông ta luống cuống lôi chìa khóa ra, vội vàng mở tung cửa phòng giam.

Diệp Hi Hòa vẫn ngồi yên bên trong, không thèm động đậy lấy một ly, giễu cợt: “Thượng úy à, lần trước ông đâu có nói như vậy.”

“Diệp thiếu gia, là tôi sai, là do tôi đáng chết! Tôi cũng bị người khác che mắt thôi ạ, chuyện lần đó còn truyền tới tai cấp trên, khiến tôi hoảng loạn quá nên mới đưa ra quyết định sai lầm, người xưa thường nói đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin cậu đừng để bụng chuyện này mà bỏ qua cho tôi với...”

Tôn Quốc Lệ bước tới trước người Diệp Hi Hòa, trên mặt để lộ biểu cảm nịnh nọt, chỉ thiếu không tự tát mình tạ tội nữa thôi!

Diệp Hi Hòa lườm tên thượng úy đáng ghét này một cái, sau đó hướng mắt về phía bóng dáng lạnh lùng xinh đẹp kia.

Về phần đối phương, khi đối diện với Diệp Hi Hòa, trông cô ấy có vẻ rất cung kính, nghiêm trang, hơn hẳn gã đàn ông kia nhiều!

“Diệp thiếu gia, tôi là sĩ quan phụ tá bên cạnh người đó, cô ấy chuyên môn sai tôi tới đây để đón cậu ra ngoài, thời gian qua cậu đã chịu khổ nhiều rồi, nhưng xin cậu cứ yên tâm, tôi chắc chăn sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng về chuyện này, tất cả những con sâu mọt dám lạm dụng chức quyền kia đều sẽ bị xét xử theo điều luật của quân đội hết, hơn nữa khả năng cao là sẽ bị đưa thẳng lên tòa án quân sự!”

Bộp!

Vừa nghe thấy vậy, Tôn Quốc Lệ tức khắc quỳ rạp xuống đất, lệ rơi đầy mặt, run như cầy sấy.

Bất kể là số tiền hối lộ do ông ta lợi dụng chức quyền để kiếm trác, hay chuyện nuôi vợ nhỏ bên ngoài, dù là chuyện nào, một khi bại lộ cũng đều sẽ đẩy ông ta vào con đường chết, bị tước quân tịch chỉ là chuyện nhỏ, nghiêm trọng hơn có thể chết rục trong tù...

“Thủ trưởng, xin tha mạng! Tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi mà!”

Ông ta ra sức dập đầu tạ tội với người đẹp lạnh lùng.

“Quỳ lạy tôi làm gì? Chẳng lẽ chính ông còn không biết bản thân đã đắc tội với ai sao? Nếu hôm nay Diệp thiếu gia không chịu tha thứ cho ông, không muốn rời khỏi phòng giam này, vậy tôi dám chắc, cả gia đình ông cũng sẽ bị kéo xuống nước theo đấy! Ông cũng biết luật pháp trong quân đội đâu có giống luật pháp bên ngoài, vì nó còn có thứ gọi là tội liên đới nữa!”

Ẩm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: Tốt lắm


Nghe vậy, Tôn Quốc Lệ sợ tới nỗi hồn bay phách lạc, vội xoay người về phía Diệp Hi Hòa, liều mạng dập đầu: “Diệp thiếu gia! Tôi đúng là không phải người, tôi đã bị tiền tài che mờ mắt, tôi thật đáng chết! Xin cậu hãy ra ngoài đi ạ, đừng chấp nhặt với tên đồi bại như tôi, cầu xin cậu!”

Diệp Hi Hòa mỉm cười lạnh lùng: “Thượng úy à, ông còn nhớ không vậy? Tôi đã nói là không cần ông quỳ xuống cầu xin tôi ra ngoài mà, xương sống của ông dễ cong thật đấy!”

Bộp bộp bộp!

Tôn Quốc Lệ nào dám đáp lời, chỉ biết ra sức dập đầu cầu xin Diệp Hi Hòa, ông ta đập mạnh đến độ rung cả sàn, trán chảy cả máu.

Trên mặt Diệp Hi Hòa để lộ vẻ khinh miệt, nói thật, với cái lũ tiểu nhân này, nếu không phải bây giờ đang có việc cản đường thì còn lâu hắn mới dễ dàng buông tha cho đối phương.

Không đập ông ta thành bãi máu là đã xem như phần mộ tổ tiên bốc khói rồi đấy!

“Tôn Quốc Lệ đúng không? Bớt xài chiêu này với tôi lại!”

Diệp Hi Hòa đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi ông, rốt cuộc là ai đã tố cáo tôi với ông mà sao có thể tới hội thương mại Nhật Bản đúng lúc như vậy để bắt tôi hả?”

“Là... Là Vương Nguyên Bảo!”

Tôn Quốc Lệ nào dám không nhận tội, huống hồ chỉ bây giờ trong lòng ông ta cũng hận Vương Nguyên Bảo gần chết, đều là do tên kia hãm hại cả.

“Vương Nguyên Bảo gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi dẫn người tới đó, còn hứa sẽ cho tôi một khoản tiền lớn, nhờ tôi bắt cậu lại...

“Đúng là nỗi nhục nhã của quân độiỊ”

Nghe thế, người đẹp lạnh lùng lập tức xông lên, tung cước đá văng Tôn Quốc Lệ ra ngoài, cả người ông ta đập mạnh lên vách tường của ngục giam, gãy mất vài cái xương sườn, miệng tức khắc hộc máu.

Vương Nguyên Bảo! Diệp Hi Hòa híp mắt lại, biết ngay là ông ta mà.

Hắn dùng một tay xách Tôn Quốc Lệ từ dưới đất lên, lạnh lùng hỏi: “Hiện tại Vương Nguyên Bảo đang ở đâu?”

“Tôi, tôi không biết!”

Tôn Quốc Lệ cắn răng nhịn đau, sợ hãi nói: “Lúc đó tuy ông †a gọi điện cho tôi, nhưng không hề để lộ ra mình đang ở đâu, tới bây giờ tôi cũng không biết vị trí thật sự của ông ta...”

Bốp!

Diệp Hi Hòa tung một chưởng, đập nát Tôn Quốc Lệ thành một bãi máu.

Nếu trong một tình huống khác, có lẽ hắn sẽ nể mặt người đó mà tha cho ông ta, nhưng đằng này Tôn Quốc Lệ và Vương Nguyên Bảo lại cùng một giuộc, còn cố tình bao che cho kẻ thù không đội trời chung của mình, thế thì hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.

Thủ đoạn bạo lực đó khiến người đẹp lạnh lùng chỉ nhìn thôi đã thấy lạnh sống lưng, nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt của cô ấy đã trở về như bình thường.

Không hổ là sư đệ của người đó, người quan trọng nhất với người đó có khác, tới cả tính cách cũng y chang nhau...

“Diệp thiếu gia, mời cậu theo tôi ra ngoài, người đó còn đang chờ cậu trong xe đấy ạ!” Người đẹp lạnh lùng cung kính nói.

Diệp Hi Hòa gật đầu, cùng cô ấy rời khỏi đây.

Dọc đường đi, toàn bộ người của Bộ Tư lệnh Tân Hải đồng loạt quỳ xuống đất, như thể vì Tôn Quốc Lệ phạm lỗi nên họ cũng có tội vậy!

Diệp Hi Hòa không thèm để ý tới mấy người này, chỉ lát sau, theo chân người đẹp lạnh lùng, hắn đã rời khỏi trụ sở Bộ Tư lệnh, trong tầm mắt cũng xuất hiện chiếc xe quân dụng kia.

“Đại tướng, tôi đã dẫn cậu ấy tới rồi” Người đẹp lạnh lùng báo cáo.

“Tốt lắm, bảo cậu ấy lên xe đi.”

Từ bên trong truyền tới một giọng nói trong trẻo, êm tai nhưng có hơi lạnh nhạt, kế tiếp, một cánh tay thon dài, trắng trẻo như ngọc chủ động mở hé cửa xe, để Diệp Hi Hòa đi lên.

“Diệp thiếu gia, mời!” Người đẹp lạnh lùng nói. Diệp Hi Hòa hít sâu một hơi, leo thẳng lên xe.

Trong buồng xe thoang thoảng mùi hương thơm ngát, dễ ngửi vô cùng.

Sau khi ngồi xuống ghế, đập vào mắt hắn là một bóng hình xinh đẹp đang tựa người vào chiếc ghế dựa rộng lớn, đôi mắt to long lanh, chiếc mũi thon tinh xảo, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, lúc cười rộ lên trông vô cùng ngọt ngào chứ không hề kiêu căng hay ngạo mạn gì cải

Hơn nữa, hôm nay cô ấy không mặc quân phục, thay vào đó là một chiếc đầm lụa trắng, móng tay hơi dài được sơn màu đỏ tươi, dưới chân không mang vớ, chỉ diện một đôi dép lụa thêu hoa sen, để lộ đôi chân dài tăm tắp.

Mắt cá của cô ấy tuy tỉnh xảo lại đầy đặn, bàn chân thon gọn, mu chân nhô lên, tạo đường cong tuyệt đẹp, uyển chuyển như không có xương. Phần móng chân sáng bóng như ngọc trai được đính lên đầu ngón chân trắng nõn, dưới làn da trắng gần như trong suốt là từng mạch máu nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, có thể nói cô là người phụ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, là báu vật đương thời.

Diệp Hi Hòa biết, đây chính là Cửu sư tỷ của mình, chiến thần Giang Đông, Long Lăng Vân!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70: Cửu sư tỷ


Diệp Hi Hòa chỉ từng nghe nói về chín vị sư tỷ của mình chứ chưa bao giờ gặp họ. Nhưng trên Thiên Sơn có những bức ảnh chân dung của họ, ba năm trước khi Yêu Cơ đưa Diệp Hi Hòa lên núi thì họ đã xuống núi rồi.

Về câu trước đó Yêu Cơ nói, bảo hắn nếu trong ba tháng không thể khống chế cơ thể thì hãy đi tìm chín vị sư tỷ, hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Cho nên, dù chưa từng gặp chín vị sư tỷ này nhưng hắn luôn có một loại tình cảm đặc biệt.

"Để tôi xem thử, hoá ra là tiểu sư đệ của chúng ta, quả thực rất đẹp trai, cũng rất nam tính, ha ha hai"

Khi Diệp Hi Hòa nhìn Long Lăng Vân, Long Lăng Vân cũng nhìn hắn. Phải nói răng càng nhìn càng hài lòng, hắn quả thực là nam đệ tử duy nhất được sư phụ thu nhận.

"Cửu sư tỷ, cảm ơn nhét"

Bản thân Diệp Hi Hòa mặc dù không quan tâm tới quân đội Tân Hải nhưng vẫn nên giữ chút thể diện, huống hồ vì chuyện của hắn mà Cửu sư tỷ còn đích thân đến Tân Hải.

"Tiểu sư đệ, khách khí rồi, còn cần phải nói cảm ơn với các sư tỷ sao?"

Long Lăng Vân nhìn hắn: "Cần cảm ơn cũng phải là sư tỷ cảm ơn đệ. Đệ đã nể mặt tỷ mà không giết những quân nhân kia đúng không?”

"Cũng đúng, chỉ là Tôn Quốc Lệ đã chết rồi, chết vẫn không hết tội." Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói.

"Chết là chết! Nếu ông ta dám đắc tội với tiểu sư đệ, cho dù đệ không đánh chết ông ta, tỷ cũng sẽ lệnh cho thuộc hạ xử lý ông tai"

Long Lăng Vân không phản đối, nói: "Tiểu sư đệ, trên đường tới đây, tỷ cũng đã tìm hiểu chỉ tiết về tình hình nhà đệ."

"Không ngờ thân thế của đệ lại thảm như vậy, ba năm trước người thân đều đã chết hết. Hơn nữa tỷ cũng điều tra được, chuyện không hề đơn giản như đệ biết, cho dù tỷ muốn dùng quyền hạn của mình để giúp đệ để điều tra rõ nội tình cũng không thể nào làm được, xem ra người khác đã làm rất tốt việc giữ bí mật!"

Diệp Hi Hòa khẽ ngẩng đầu, nhìn mặt Long Lăng Vân, hắn không ngờ vị sư tỷ này lại đối xử với mình tốt như vậy. Không những ra mặt giúp hắn mà còn chủ động giúp hắn điều tra chuyện đã xảy ra ba năm trước.

"Đến cả sư tỷ cũng không thể điều tra ra chủ mưu đứng sau chuyện đó sao? Không sao cả, đệ sẽ làm theo cách của mình, lưới trời lồ ng lộng, đệ không tin có thể truy tìm ra nguồn gốc mà không thể tìm ra kẻ chủ mưul”

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói!

Vốn dĩ hắn cũng không muốn dựa vào sư tỷ giúp hắn báo thù, nếu như vậy thì khi vừa xuống núi hắn đã đi tìm sư tỷ rồi!

Mặc dù sư tỷ bảo vệ hắn, nhưng dù sao cũng có thân phận đặc biệt, là Chiến Thần cho nên vẫn bị vài quy tắc cản trở, không giống hắn, hắn hoàn toàn có thể coi thường quy tắc, giết hết tất cải!

"Được rồi, sư tỷ cũng không làm không công đâu, nếu tiểu sư đệ có vấn đề gì có thể liên lạc với tỷ bất cứ lúc nào, sư tỷ sẽ phục vụ đệ vô điều kiện!"

Long Lăng Vân lại gần nhìn kỹ Diệp Hi Hòa, cảm thấy vị tiểu sư đệ này càng nhìn càng thấy đẹp trail

Không chỉ cường đại mà còn cường thế, ngay cả một người phụ nữ như cô ấy cũng không khỏi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi đối mặt với hắn, rất nhiều suy nghĩ muốn †ìm hiểu và khám phá.

Đương nhiên điều này chủ yếu là do ảnh hưởng tâm lý.

Trước khi chín sư tỷ muội xuống núi, sư tôn Yêu Cơ đã giúp họ bói một quẻ, nói rằng sau này họ sẽ gặp cùng một chân mệnh thiên tử. Người đó là chính là tiểu sư đệ của họ! Vì vậy, từ giờ phút đó trở đi, chín sư tỷ muội đã được định sẵn là thuộc về tiểu sư đệ này!

Đối với tiểu sư đệ chưa từng gặp này, Long Lăng Vân có rất nhiều tưởng tượng, sợ hắn sẽ khiến mình thất vọng ở một phương diện nào đó.

Nhưng không ngờ, lúc này gặp rồi không những không cảm thấy thất vọng mà còn vô cùng hài lòng, không tìm ra bất cứ khuyết điểm nhỏ nào!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71: Chẳng bao lâu


"Cửu sư tỷ, sao tỷ lại nhìn đệ chằm chăm vậy?"

Diệp Hi Hòa chú ý tới ánh mắt của Long Lăng Vân, hỏi.

"Không, không có gì."

Long Lăng Vân hơi đỏ mặt: "Tiểu sư đệ, đệ vẫn chưa ăn cơm đúng không? Sư tỷ dẫn đệ đi ăn chút gì đó, đệ về Giang Đông cũng không có ai tiếp đón, coi như sư tỷ giúp đệ tẩy trần!"

Quả thực từ tối hôm qua đến giờ, Diệp Hi Hòa chưa ăn cơm cho nên hắn cũng không có phản đối.

Long Lăng Vân hạ lệnh lái thẳng xe đến khu phố Tân Hải. Lúc này, cô ấy lại nhớ ra điều gì đó, nói với Diệp Hi Hòa: “Đúng

rồi, tiểu sư đệ, thực ra sư phụ đã liên lạc với tỷ.”

"Nói vì một số lý do đặc biệt, muộn nhất ba tháng sau đệ sẽ đến tìm bọn tỷ."

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

"Đồng thời cũng bảo ta và tám sư tỷ khác đến lúc đó hãy giúp đỡ đệ vô điều kiện. Dù yêu cầu của đệ là gì, bọn ta cũng không thể từ chối."

"Tỷ rất tò mò rốt cuộc là yêu cầu là gì? Lý do đặc biệt là gì? Đệ có thể tiết lộ một chút cho ta biết được không?"

"Ehèm!"

Nghe vậy, mặc dù tâm tư Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhưng cũng không khỏi có chút bối rối.

Sư phụ của hắn thực sự đã nói trước với chín vị sư tỷ rồi...

Trong thâm tâm cô thực sự vẫn rất thương hắn. Có vẻ như không hề trách tội hắn vì chuyện đêm đó!

"Đến lúc đó rồi tính! Dù sao vẫn còn có ba tháng." Diệp Hi Hòa mơ hồ nói.

Long Lăng Vân ngơ ngác nhìn hắn, cũng không suy nghĩ nhiều, nói: "Bây giờ sư tôn vẫn ổn chứ? Cũng lâu lắm rồi bọn tỷ không về Thiên Sơn."

"Rất tốt, có lẽ chỉ hơi mệt một chút, cần bế quan, sư tỷ đừng lo lăng." Diệp Hi Hòa nói qua loa.

Chẳng bao lâu, chiếc RV đã đến khu phố Tân Hải, đến nơi được gọi là phố ẩm thực.

"Dừng ở đây đi, tôi và sư đệ xuống đi dạo, các người về trước đi, đừng gây sự chú ý!" Long Lăng Vân ra lệnh cho tài xế.

"Rõ, tướng quân!!" Tài xế thả cô ấy và Diệp Hi Hòa xuống rồi lái xe đi.

"Sư đệ, tỷ nghĩ chúng ta không cần đến nhà hàng sang trọng gì cả, hiếm lắm tỷ mới tới Tân Hải một lần, cũng muốn nếm thử ẩm thực bản địa. Đệ xem, hôm nay tỷ không mặc quân phục là vì không muốn quá rắc rối. Chúng ta cùng đi dạo loanh quanh đi?"

"Được." Diệp Hi Hòa cùng Long Lăng Vân đi vào con phố ẩm thực.

Tuy địa vị cao nhưng trong lòng Long Lăng Vân cũng có một phần nữ tính, nhìn thấy gì cũng tò mò, hoặc là kéo Diệp Hi Hòa đi xem chỗ này chỗ kia, vô cùng vui vẻ, hứng thú.

Mặc dù Diệp Hi Hòa có chút lo lắng cho Tiểu Vũ đang ở nhà, nhưng hắn không muốn khiến sư tỷ mất hứng nên chỉ có thể đi cùng cô ấy trong suốt quá trình.

Trên đường đi, không biết có bao nhiêu ánh mắt ghen tị của người khác đang nhìn hai người. Long Lăng Vân quá xinh đẹp, chỉ một ngón chân thôi cũng đủ đè bẹp những ngôi sao nữ nổi tiếng nhất trong nước, vóc dáng đẹp đến mức ngay cả ma quỷ cũng cảm thấy hổ thẹn.

"Sư đệ, nhìn kìa, bên kia có Malatang, chúng ta ăn ở đây đi, sư tỷ đãi đệ một bữa Malatangl!"

Diệp Hi Hòa không nhịn được cười, bất lực đành phải đi cùng Long Lăng Vân tới quán ăn nhỏ này.

"Sư đệ, đệ ngồi đi, tỷ đi lấy đồ ăn”"

Long Lăng Vân vô cùng thân thiện, sau khi dùng hai tay ấn Diệp Hi Hòa ngồi xuống liền cầm hai cái khay nhỏ, hưng phấn đi lấy đồ ăn.

Nhưng lúc này, Diệp Hi Hòa bỗng nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm!

Hắn ngước mắt lên, nhìn thấy trên tháp đồng hồ đối diện phố ẩm thực có một người ngoại quốc mang theo súng phóng tên lửa không biết xuất hiện từ khi nào.

Sau đó, một viên đạn băn thẳng về phía Long Lăng Vân, với thế truy hồn đoạt mạng!

"Sư tỷ, cẩn thận!!!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72: Nhất định phải trừng phạt


Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cơ thể của Diệp Hi Hòa nhanh như tia chớp, lao tới ôm chặt sư tỷ, lăn mấy vòng dưới đất mới khiến tên lửa đoạt mạng đó bắn trượt!

Nhưng ngay sau đó, sau lưng hắn vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, gian hàng malatang đó đã bị nổ tanh bành!

Chủ quán và vô số người qua đường vô tội đều bị nổ bay thành tro bụi, lửa cháy phừng phừng dữ dội!

Cả phố ẩm thực đều không ngờ sẽ có một cuộc tấn công bất ngờ như vậy, những người may mắn sống sót đột nhiên hét lên, vội vàng bỏ chạy tán loạn.

Long Lăng Vân cũng không ngờ, khó khăn lắm mình mới có thể cùng sư đệ ra ngoài ăn bữa cơm mà lại bị ném bom!

Lúc này, cô ấy bị Diệp Hi Hòa đ è xuống đất, nhìn vẻ mặt cương nghị của Diệp Hi Hòa ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cảm thấy lồ ng ngực mình nóng bừng, tim đập càng lúc càng nhanh!

Nhưng đúng lúc này, quả đạn tên lửa thứ hai lại bắn qua, vẫn nhắm thẳng vào hai người!

Diệp Hi Hòa dùng sức ấn vào ngực Long Lăng Vân, trực tiếp đứng dậy, dùng tay đỡ lấy viên đạn, sau đó ném ngược về phía tháp đồng hồ đối diện!

"F*Ck!!! Đây là loại quái vật gì vậy?"

Bóng người trên tháp đồng hồ sợ hãi, quay người bỏ chạy.

Một lúc sau, bùm!!Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ mái tháp đồng hồ bị nổ thành từng mảnh, những tảng đá và tấm kính rơi xuống khiến vô số người đi bộ và phương tiện bên dưới hoảng sợ bỏ chạy.

"Sư tỷ, tỷ đợi ở đây, hắn không thoát được đâu!"

Diệp Hi Hòa không nói thêm gì nữa, lập tức lao về phía trước!

Lúc này Long Lăng Vân mới đứng lên.

Ngoại trừ một ít bụi trên chiếc váy màu trắng, cô ấy không hề hấn gì.

Dù sao cô ấy cũng ấy đã từng có được chân truyền của Yêu Cơ, cho dù không có Diệp Hi Hòa thì viên đạn nhỏ này cũng không thể làm gì được cô ấy.

Nhưng điều khiến cô ấy cảm động chính là tấm lòng giải cứu không chút do dự của Diệp Hi Hòa, lúc đó vô cùng bá khí, khiến cô ấy cảm thấy vô cùng an toàn!

Đường đường là trái tim của nữ Chiến Thần sao có thể bị chiếm đoạt dễ dàng như vậy?

Long Lăng Vân lắc đầu mỉm cười, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn kiều diễm động lòng người, yêu kiều như hoa. 

Tiếp tục nói về chuyện khi nấy.

Người bắn đạn liên tiếp về phía Diệp Hi Hòa và Long Lăng Vân sau khi nhảy khỏi tháp đồng hồ thì phóng thẳng xuống nóc một tòa nhà khác, định nhanh chóng trốn thoát.

Nhưng không ngờ, phía sau có một bóng người đáng sợ vút qua như hình với bóng, đuổi theo hẳn ta với tốc độ nhanh hơn gấp vạn lần, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người!

"Cái quái gì vậy, khó khăn lắm mới đợi được Long Lăng Vân ở một mình, sao bên cạnh cô ta lại có một gã đáng sợ như vậy? Đúng là ma quỷ!"

Sau khi nhảy qua mấy mái nhà nữa, dường như hắn †a biết mình không thể chạy thoát nên phanh gấp đột ngột, còn muốn tiếp tục giơ súng phóng tên lửa lên bắn vào Diệp Hi Hòa.

Nhưng tốc độ của Diệp Hi Hòa quá nhanh, giống như sấm sét, tới trước mặt, nắm cổ hắn ta, lạnh lùng nhấc hắn ta lên!

Điều này càng khiến người đàn ông dùng súng phóng tên lửa kinh ngạc hơn!

Ngoài sở trường bắn đạn tầm xa, hắn còn là cao thủ đứng thứ 364 trên Ngân Bảng, bảng xếp hạng những cường giả quốc tế, một Đại Tông Sư 1 sao thực thụ!

Kết quả vừa gặp mặt đã bị thanh niên Đại Hạ đáng  sợ này tóm được, không có chút sức lực phản kháng? "Ai sai mày đến tấn công sư tỷ tao?"

Diệp Hi Hòa biết mục tiêu của người này là Long Lăng Vân, nhưng vì hắn đi theo, đến hắn cũng muốn ném bom, nhất định phải trừng phạt!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73: Để tao làm đối thủ của mày


"Người Đại Hạ, thả anh ta ra!"

Đột nhiên, lúc này, phía sau nóc toàn nhà có hai bóng người đằng đăng sát khí đi ra.

Khí tức của hai người này rõ ràng mạnh hơn người đàn ông cầm súng phóng tên hoả rất nhiều. Trong đó có một kẻ cao to lực lưỡng, hoành tráng, toàn thân cơ bắp. vạm vỡ, tràn đây sức mạnh.

Người còn lại trông giống người Ấn Độ, bên trên quận một chiếc khăn, bên dưới là một chiếc váy xòe, chân để trần, làn da toàn thân màu đồng.

Hai kẻ này lần lượt là Kurt, cao thủ Thái Đấu 2 sao, xếp thứ 271 trên Ngân Bảng! Kẻ còn lại là Dujean, cao thủ Thái Đấu 3 sao, xếp thứ 266 trên Ngân Bảng!

"Kurt, Dujean, mau cứu tao với! Tên này là quái vật Đại Hại"

Người đàn ông dùng súng tên lửa vội vàng cầu cứu.

"Barney, bọn tao đã thấy rồi, mày đúng là phế vật!"  

Kurt nói một câu khinh thường, sau đó hắn ta tung quả đấm thép to như cái bát về phía với Diệp Hi Hòa: "Thanh niên, thả Barney ra, để tao làm đối thủ của mày!"

Diệp Hi Hòa dùng chân đá Barney một cái khiến hai chân hắn ta bê bết máu sau đó ném xuống đất.

Barney chỉ còn lại một nửa cơ thể, ngã xuống đất, gào khóc la hét như một con lợn bị giết thịt.

Đồng tử của Kurt và Dujean co lại, Kurt tức giận nói: "Hay cho một con khỉ da vàng không biết trời cao đất dày là gì, có phải mày không thường tao không? Tiếp chiêu!!"

Hắn ta đánh một cú pháo quyền hung hãn về phía Diệp Hi Hòa!

Nơi nào nó đi qua, kình khí gào thét, thậm chí thổi không khí thành chân không!

Tuy nhiên, ngay khi cú đấm này giáng xuống trước mặt Diệp Hi Hòa đã bị hắn xòe năm ngón tay ra và túm lấy.

Không ổn rồi! Kurt kinh hãi, biết sắp xảy ra chuyện, người đàn ông Đại Hạ nhìn như bình thường này lại có thực lực phi thường!

Hắn ta muốn rút lui, nhưng đã Diệp Hi Hòa đánh một chưởng và biến nắm đấm của hắn ta thành sương máu! 

Sau đó, Diệp Hi Hòa lại đá một cái, làm vỡ bàng quang của Kurt, cơn đau khiến Kurt muốn đến gặp tổ tiên mười tám đời của mình!

Sau khi được Diệp Hi Hòa buông ra, hắn ta một tay che háng, điên cuồng nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy thà chết đi còn hơn, cảm giác này thật sự không phải là thứ mà con người có thể chịu đựng!

Sở dĩ Diệp Hi Hòa nhãn nhịn không đánh tên này ra bã là vì hắn muốn đợi Long Lăng Vân tới, có thể tra hỏi!

Bụp bụp bụp!

Lúc này, Dujean nhìn thấy Diệp Hi Hòa dùng một chân đá phế Kurt, vẻ mặt gã không còn bình tĩnh được nữa.

"Allah tại thượng, Phật tổ phù hộ, Giêsu Kitô, rốt cuộc mày là thứ quái quỷ gì vậy?"

Gã sợ hãi lùi lại hai bước, nhìn Diệp Hi Hòa với ánh mắt cảnh giác.

Diệp Hi Hòa tát một cách không khách khí khiến hắn ta ngã nhào xuống đất.

Một cao thủ ba sao như hắn ta, ngay cả tư cách giao thủ với Diệp Hi Hòa cũng không có, nửa khuôn mặt toàn là máu và thịt, da rách thịt nát!

Đúng lúc này, Diệp Hi Hòa nghe được phía sau có tiếng bước chân truyền đến, quay đầu lại liền nhìn thấy Long Lăng Vân đi tới.

Trên sân thượng của tòa nhà cao, vị sư tỷ này mặc một chiếc váy trắng tung bay trong gió, để lộ cặp đùi trắng như tuyết và đôi chân thon đẹp, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ giáng thế, xinh đẹp mê người.

"Sư tỷ, những người này đều là nhắm vào tỷ, giao cho. tỷ." Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói.

Ánh mắt Long Lăng Vân trầm xuống, đột nhiên ngẩng đầu: "Sư đệ, cẩn thận!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74: Dám ra tay với nữ chiến thần thì đây là tội chết


Lời nói y hệt với giọng điệu gần như giống nhau được nói ra từ trong miệng hai người quan tâm nhau.

Diệp Hi Hòa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết lúc nào tên người Ấn còn nửa cái mạng đang cầm quả bom mini sắp nổ trong tay!

“Lại là trò này à?”

Diệp Hi Hòa thua một lần cho nên hắn tuyệt đối sẽ không để gã đạt được ý nguyện, hắn lên đá bay cánh tay Dujean thành xương máu, sau đó nhặt quả bom mini lên, hời hợt bóp nát.

Quả bom mini được chế tạo đặc biệt có sức nổ kinh người, nhưng ở trong tay Diệp Hi Hòa thì lại như viên phấn bị bóp thành bụi, ngay cả tư cách nổ tung cũng không có.

“AmenlII"

Dujean nhìn thấy cảnh tượng này thì trực tiếp cầu nguyện trời xanh, hai mắt trợn tròn rồi bị dọa xỉu.

Ngay cả Long Lăng Vân đi tới từ phía sau nhìn thấy cảnh tượng này cũng kinh hãi không thôi!

Cô ấy là nữ chiến thần, nhưng khi tự ngẫm lại thì cũng không làm được chuyện dùng tay không bóp nát một quả bom mini như Diệp Hi Hòa!

Cho dù có thể thì cô ấy cũng không thể ung dung bình thản, nhẹ nhàng như Diệp Hi Hòa!

Bây giờ cô ấy mới nhớ tới câu nói của Yêu Cơ về vị sư đệ này, mặc dù lên núi muộn và xuống núi sớm, tổng cộng mới ba năm.

Nhưng những thứ hắn học trong ba năm này chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn so với chín vị sư tỷ cộng lại, cho nên hiện tại Long Lăng Vân không dám tưởng

tượng rốt cuộc Diệp Hi Hòa đã mạnh đến mức nào!

“Sư đệ, nếu đệ vào quân đội bọn tỷ, thì sau này ở Đại Hạ rộng lớn nào có kẻ địch dám tới đánh?”

Long Lăng Vân hít một hơi thật sâu, đi tới trước mặt Diệp Hi Hòa nói.

“Sư tỷ, tỷ biết thân phận của bọn họ không?” Diệp Hi Hòa hỏi.

“Không biết." Long Lăng Vân lắc đầu.

Với địa vị của cô ấy thì có rất nhiều người muốn giết cô ấy, cho dù là trong nước hay là nước ngoài.

Nhưng người dám giết cô ấy lại không nhiều như vậy, cho nên rất dễ trong việc điều tra!

“Sư đệ, tỷ sẽ dẫn bọn họ về tra hỏi nghiêm khắc nên tất nhiên sẽ biết ai muốn làm hại tỷ, chỉ là...”

Long Lăng Vân có hơi tiếc nuối nói: “Tỷ nói muốn dẫn đệ đi ăn cơm để mở tiệc cho đệ, kết quả lại phải khiến đệ ra mặt giúp sư tỷ, sư tỷ có lỗi với đệ.”

“Không phải sư tỷ đã nói giữa chúng ta không cần phải nói câu cảm ơn sao? Ăn cơm là chuyện nhỏ, đầu tiên chúng ta phải kéo thủ phạm thật sự ở phía sau tấm màn ra, dám ra tay với nữ chiến thần thì đây là tội chếtI!” Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.

“Ừm, tỷ sẽ lập tức điều tra sau khi quay về, ngoài ra đệ hãy yên tâm về phố, sư tỷ sẽ cho người giải quyết hậu quả thật tốt. Sư đệ, đệ phải nhớ lần này sư tỷ nợ đệ một bữa cơm, lần sau sẽ đền bù cho đệ gấp đôi!”

Long Lăng Vân trịnh trọng nói.

“Không dám.”

Diệp Hi Hòa cũng không dài dòng, hắn giao nơi này cho Long Lăng Vân như vậy là đủ rồi, sau đó quay người rời đi.

“Sư đệ"

Bỗng nhiên Long Lăng Vân kêu lên.

“Sao vậy?”

“Nhớ rõ phải thường xuyên liên lạc với sư tỷ, kết bạn "Wechat với sư tỷ, nếu đệ có gặp chuyện gì thì có thể tìm sư tỷ!" Long Lăng Vân dặn dò.

Diệp Hi Hòa khẽ gật đầu, lập tức xin số điện thoại của Long Lăng Vân.  

“Tên nhóc thúi này!”

Long Lăng Vân đỏ mặt nhìn Diệp Hi Hòa đi xa, lúc này cô ấy mới lấy điện thoại ra gọi điện cho phó quan của mình, để cô ấy dẫn người tới áp giải ba tên tàn phế, rồi cùng nhau giải quyết chuyện phố ẩm thực.

Mà lúc này, cô ấy suy nghĩ rồi mở nhóm Wechat ra, gửi tin nhắn: “Hôm nay muội đã gặp sư đệ! Không lừa mấy tỷ, đệ ấy đẹp trai ngất ngây, đẹp muốn chết, đệ ấy khiến trái tim muội rạo rực luôn đó!”

“Xem ra sư tôn nói không sai, đệ ấy thật sự là đứa con của Trời, bây giờ muội đã xác thực chuyện này.”

Nhóm Wechat im lặng một lúc lâu. Có người trả lời:

“Gửi ảnh đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75: Huyết Đao Môn


“Không có! Muội làm quen với cậu ấy vui đến mức. quên chụp hình mất rồi!"

“Con bé Long Lăng Vân này, muội ăn mảnh đúng không? Muội có phương thức liên lạc của sư đệ không?”

“Cũng không có, hình như cậu ấy không có điện thoại...”

Long Lăng Vân gõ chữ bằng bàn tay ngọc ngà.

“Sư đệ sống thảm như vậy sao? Vậy tại sao muội lại không mua cho đệ ấy một cái?” 

“Cửu sư tỷ như muội thật sự không xứng với chức. vụ, nếu tỷ ở Giang Đông thì đã nâng niu bảo vệ sư đệ, có thể hôn hít, lại có thể bạch bạch bạch, ai có thể hiểu tấm hân tình này của tỷ chứ...”

“Bát sư tỷ, tỷ đừng đến đây, nếu không muội sẽ vô dụng sao? Hơn nữa muội mới biết đệ ấy vừa xuống núi nên ngay cả điện thoại cũng không có...”

“Lăng Vân, bây giờ sư đệ ở Giang Đông của muội, là đang ở trong phạm vi quản lý của muội.”

Bỗng nhiên, một dòng chữ lạnh lùng được đánh ra: “Vậy muội phải chăm sóc, bảo vệ đệ ấy thật tốt bằng mọi giá”

“Nếu muội thấy bản thân mình không thể giải quyết phiền phức thì phải liên lạc với bọn tỷ mọi lúc, có chúng ta ở đây, cho dù tiểu sư đệ phá thủng bầu trời thì bọn tỷ cũng có thể chịu trách nhiệm giúp đệ ấy!”

“Vâng! Tứ sư tỷ, muội đã hiểu!”

“Ừm, sau này có tin tức của tiểu sư đệ thì hãy nhắn vào trong nhóm, bọn tỷ cũng muốn hiểu rõ đệ ấy hơn.”

“Được rồi, Tứ sư tỷ, muội cam đoan chờ đến khi các tỷ gặp đệ ấy thì cũng sẽ bị đệ ấy thu hút, thăng nhóc đó có sức quyến rũ rất cao, là sự tồn tại khiến phụ nữ sa vào hố đó nha...”

Long Lăng Vân mỉm cười, gương mặt cô ấy ngọc hồng hào đẹp như hổ phách. 

Sau khi Diệp Hi Hòa rời khỏi phố ẩm thực thì tùy tiện đi vào cửa hàng điện thoại mua một cái điện thoại, hắn đã nhớ kỹ số điện thoại của Long Lăng Vân.

Sau đó hắn mua mấy cái bánh bao, ăn thật no rồi quay về biệt thự nhà họ Diệp.

Lúc đầu khi hẳn đi ra ngoài thì hắn rất nhớ Diệp Hình Vũ đang ở trong nhà.

Nếu như Tiểu Vũ đã tỉnh dậy thì hắn cũng phải hỏi về chuyện của chiếc hộp vuông màu đen.

Nhưng vừa mới tiến vào cửa thì phát hiện có điều bất thường!

Trước cửa có dấu vết đánh nhau.

Nhìn vào bên trong thì chỉ thấy đám vệ sĩ đều có cái đầu một nơi cái thân một nẻo, chết cực kỳ thê thảm, máu chảy đầy đất!

Không ổn rồi!

Trong lòng Diệp Hi Hòa có dự cảm bất thường, lập tức chạy vào trong.

Đúng vào lúc này, bên trong cũng có một bóng hình già nua chạy ra, chính là Tống cung phụng!

“Diệp thiếu, không xong rồi!! Tiểu thư, còn có Diệp tiểu thư đã bị bắt cóc!!” 

"Tống cung phụng vừa nhìn thấy Diệp Hi Hòa thì gương mặt lập tức trắng bệch.

“Bắt cóc? Chuyện này xảy ra từ khi nào?” Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.

“Tôi không biết! Tôi vừa tới đây không lâu, sau khi đi vào nhà họ Diệp thì lập tức thấy thi thể nằm trên mặt đất, mà tôi xông vào trong tìm kiếm khắp nơi thì cũng không tìm thấy tiểu thư và Diệp tiểu thư đâu, chỉ phát hiện ra cái này!”

"Tống cung phụng vội vàng lấy một tờ giấy ra đưa cho Diệp Hi Hòa.

Diệp Hi Hòa cầm tờ giấy ra xem, chỉ thấy phía trên viết một dòng chữ: “Diệp Hi Hòa, nếu mày vẫn còn mạng. sau khi trở về từ quân đội và muốn cứu hai người phụ nữ của mày thì lập tức tới Huyết Đao Môn, bọn tao chờ mày!"

Huyết Đao Mônl!

Diệp Hi Hòa nhớ rõ trước đó khi hắn tiêu diệt Khô Lâu Đường, giết Đổng Thiên Đao thì đối phương tự xưng mình là người của Huyết Đao Môn!

Bây giờ, là môn phái này dám đến đây trả thù à?!

Muốn chết!!

Sát khí quanh người hắn sắp phun trào, nhất là khi nghĩ tới việc cách đây không lâu hắn còn lập lời thề máu trong nghĩa trang, hắn thề ở trước bia mộ của chú hai và thím hai rằng sẽ không để Tiểu Vũ bị tổn thương, kết quả Tiểu Vũ đã bị bắt cóc!

Hắn siết chặt tờ giấy, không nói hai lời đã muốn phóng ra ngoài.

"Tống cung phụng thấy thế thì vội vàng đuổi theo, nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, một đám khách không mời mà đến tiến vào trong!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76: Đến đúng lúc đấy


Đám người ừ bên ngoài này là của Quỷ Y Môn do đại trưởng lão Ô Diệp dẫn đầu.

Hiện tại Ô Diệp là người có chuyện vui nên tinh thần thoải mái, trước đây khi ông ta quay về môn phái thì phải làm việc theo lời của Diệp Hi Hòa, trực tiếp dùng chân khí trong lòng bàn tay mình đập chết chưởng môn!

Sau đó, ông ta thuận lợi thế chỗ chưởng môn, bây giờ ông ta làm theo lời dặn dò của Diệp Hi Hòa là mang theo số thuốc Tây Tạng của những môn phái đó tới đưa cho hắn.

Chỉ là ông ta không ngờ khi vừa tiến vào trong đã phát hiện có điều bất thường, dưới mặt đất đều là xác chết mà trên người vị Diệp thiếu này thì sát khí ngụt trời.

“Diệp thiếu, chuyện này... Đây là...?”

Diệp Hi Hòa nhìn thấy đám người Ô Diệp thì càng tức giận!

Hắn cần thuốc Tây Tạng của môn phái này là để cho. Tiểu Vũ ngâm nước thuốc, hiện tại không thấy Tiểu Vũ ở đâu thì dùng số thuốc này để làm mẹ gì?

“Diệp thiếu, tôi đã làm theo lời dặn của ngài là mang những loại thuốc Tây Tạng của môn phái chúng tôi tới đây, nhưng... có phải tôi tới không đúng lúc không?”

Ô Diệp cũng cảm thấy mình không có mắt nhìn, sợ hãi hỏi. 

“Đặt thuốc xuống, tôi có việc muốn hỏi ông!” Diệp Hi Hòa âm u nói.

“Vâng!”

Ô Diệp vẫy tay một cái, lập tức bảo đệ tử sau lưng mình kéo ra tất cả số thuốc Tây Tạng.

Thế mà ông ta còn chở số thuốc đó bằng xe bò, đủ tám cái xe bò, mỗi một chiếc xe bò đều chất đầy dược liệu, xem ra Ô Diệp thật sự không dám giở trò.

“Diệp thiếu, ngài còn lời dặn dò nào không? Mời ngài cứ nói!"

Sau khi Ô Diệp thấy các đệ tử đã đưa thuốc Tây Tạng tới thì thận trọng hỏi Diệp Hi Hòa.

“Ngươi có biết môn phái Huyết Đao Môn này ở đâu không?” Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.

Ô Diệp nghe vậy hơi sửng sốt: “Biết! Đây là một trong những môn phái mạnh nhất ở gần Tân Hải, có sở trường trong việc dùng đao, bình thường cũng bắt nạt Quỷ Y Môn chúng tôi không ít lần, tại sao Diệp thiếu lại hỏi cái này?”

“Bớt nói nhảm, dẫn đường!”

“Vâng!”

Ô Diệp thầm cảm thấy khó hiểu, không rõ Huyết Đao Môn đã làm gì chọc giận Diệp Hi Hòa rồi.  

Nhưng mà ông ta biết, Huyết Đao Môn rất đáng sợ, nghe đồn người trong môn phái đó toàn bọn lòng lang đạ sói, giết người như ngóe!

Nhất là tục truyền nói trong môn phái đó còn có rất nhiều cao thủ cấp Thái Đấu, lôi một người ra là đủ đẫm máu!

Cho nên Ô Diệp thật sự không biết lần này ông ta dẫn Diệp Hi Hòa tới chỗ đó thì còn có bình an quay về không, không làm được thì dữ nhiều lành ít...

Đúng lúc này, bên ngoài có một chiếc xe chạy tới. Sau khi chiếc xe dừng lại, Lâm Trường Dần, Lâm Ngọc Sơn và vài người cấp cao ở nhà họ Lâm đều vội vã xuống xe.

“Diệp thiếu, đã có chuyện gì xảy ra vậy, tôi nghe Tống cung phụng nói, Chỉ Huyên và em gái của cậu bị bắt cóc?”

Lâm Trường Dần vừa tiến vào đã lo lắng hỏi.

“Đến đúng lúc đấy, lên xe!”

Diệp Hi Hòa cũng không nói nhảm mà trực tiếp kéo Ô Diệp lên xe, để ông ta chỉ đường tới Huyết Đao Môn!

Trên xe.

Lâm Trường Dân và người nhà họ Lâm nghe thấy tình huống của Lâm Chỉ Huyên từ trong miệng Tống cung phụng thì âm thâm lo lắng không thôi.

Trước đây bọn họ chưa từng được nghe nói về Huyết Đao Môn này, nhưng thấy người ta sợ hãi khi nghe thấy cái tên này thì chắc là môn phái cũng đáng gờm!

“Gia chủ, ngài muốn hiểu rõ mọi việc sao, lần này Chỉ Huyên thật sự bị liên lụy bởi tàn dư của nhà họ Diệp, nếu không tại sao cô ấy lại bị Huyết Đao môn bắt cóc? Bản thân chúng ta không có mối thù nào với Huyết Đao Môn cả!”

Trong dãy ghế phía sau có một người nhà họ Lâm thủ thỉ với Lâm Trường Dần.

“Không sai, tôi đã đoán rằng thiếu gia nhà họ Diệp coi trời bằng vung, sớm muộn gì sẽ dẫn đến tai họa lớn, quả nhiên có kẻ thù lớn mạnh tìm tới trước cửa!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77: Tàn sát Huyết Đao Môn


“Nhà họ Lâm chúng ta thật sự phải rạch rõ giới hạn với loại người này sao, nhất là khi không biết hai ngày sau nghĩa trang nhà cậu ta sẽ như thế nào, làm không tốt thì cho dù cậu ấy bất tử thì sau này cũng đổ máu nơi nghĩa trang, nhà họ Lâm chúng ta không thể gặp nạn theo như vậy được!”

“Gia chủ, ngài..."

“Câm miệng.

Lâm Trường Dần lạnh lùng gầm lên, nói: “Lần này là bản thân Chỉ Huyên tự muốn qua đó chăm sóc cho em gái của Diệp thiếu thay cho Tống cung phụng!” 

“Mà chuyện này, cũng là ý định của tôi!”

“Nếu như các cậu có ai dám có dị nghị với quyết định bảo vệ Diệp thiếu của tôi thì từ giờ phút này trở đi phải cút khỏi nhà họ Diệp này, nhà họ Diệp không cần loại ăn cháo đá bát, tham sống sợ chết này!”

Những người trong dòng họ nghe thấy câu nói này của Lâm Trường Dần thì mới không dám mở miệng nữa, nhưng trong lòng vẫn nặng nề như cũ.

Mà nhị gia Lâm Ngọc Sơn thì không hề mở miệng từ đầu đến cuối.

Ông ta biết đại ca mình rất cảm kích khi Diệp Hi Hòa cứu ông ấy, nhưng với tình huống ông ấy ủng hộ Diệp Hi Hòa vô điều kiện, thậm chí còn cược cả dòng họ lên người Diệp Hi Hòa thì ông ta cũng không dám cam đoan chuyện đó hoàn toàn là đúng.

Hiện tại ông ta không thể nói cái gì, bởi vì ông cũng không thể nhìn thấu sức mạnh của Diệp Hi Hòa.

Đúng lúc mượn cơ hội lần này để xem biểu hiện của thiếu gia nhà họ Diệp, nếu như hắn thật sự có thể giết tất cả mọi người trong Huyết Đao Môn, vậy thì sau này chuyện lấy lòng hắn vô điều kiện của nhà họ Lâm là hành động sáng suốt!

Rất nhanh, ba mươi phút sau, đoàn xe phóng nhanh như chớp rời khỏi vùng ngoại ô Tân Hải, đi tới một ngọn núi. 

Ngọn núi này có cảnh vật nguyên thủy, chưa từng bị khai phá nên đường lên núi cũng chỉ có một đường.

Sau khi đoàn xe chạy lên núi thì nhanh chóng thấy sơn môn đứng sừng sững ghi ba chữ “Huyết Đao Môn” †o oạch ở giữa sườn núi!

Ba chữ này có màu đỏ như máu, xem ra có người đã dùng đao pháp khắc lên, để cho người ta có cảm giác cực kỳ hùng hồn và ngang ngược, tràn đầy áp bức!

Theo việc đoàn xe dừng lại thì vài đệ tử trong Huyết Đao Môn lập tức hiện thân, đi ra ngoài.

“Kẻ nào vậy? Dám lỗ m ãng với Huyết Đao Môn bọn tao? Chán sống rồi sao?”

Diệp Hi Hòa không nói hai lời, trực tiếp xuống xe, tát một cái lập tức biến những người đó thành máu thịt, chỉ chừa lại một người!

“Bảo chưởng môn mấy người cút ra đây gặp tôi! Không phải bắt hai người phụ nữ của tôi để tôi tới đây à? "Thả người ra ngay lập tức, Diệp Hi Hòa này đến rồi!”

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.

Đệ tử còn sót lại của Huyết Đao Môn sợ hãi tè ra quần.

Gã vạn lần không nghĩ tới Diệp Hi Hòa sẽ ra tay ác như vậy, đập bay sáu sư huynh sư đệ vừa đối mặt với hắn không còn sót lại hạt bụi. 

“Anh, anh chính là Diệp Hi Hòa?”

Tên đệ tử này hoảng sợ lùi về sau hai bước, lập tức. mạnh mồm: “Tốt! Anh chờ ở đây, tôi đi báo cáo với chưởng môn!”

Nói xong, gã tè ra quần trốn vào sơn môn.

Lúc trước khi sư huynh béo và sư huynh gầy quay về, đúng là đã nói Tân Hải có một người tên là Diệp Hi Hòa có thể sẽ đến tìm môn phái này.

Nhưng bọn họ cũng đã nói có thể hắn không tới được, dù sao dương như quân đội đã điều động lệnh bắt giữ hẳn.

Không ngờ Diệp Hi Hòa đã tới đây trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa vừa đến đã cho gã thấy bản lĩnh giết người không chớp mắt cực kỳ kh ủng bố!

“Diệp thiếu, ngài đang rung cây dọa khỉ sao? Nhưng Huyết Đao Môn này tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao tiểu thư và Diệp tiểu thư ra đâu...” Tống cung phụng đi lên lo lăng nói.

“Anh nhớ kỹ rằng hôm nay tôi sẽ tàn sát cả Huyết Đao Môn, ngay cả chó gà cũng không tha”

Cả cơ thể Diệp Hi Hòa phun trào sát khí khắp trời!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78: Muốn biết ư? Nằm mơ


Chẳng lâu sau, đệ tử lên núi báo tin kia đã dẫn theo toàn bộ người trong môn phái đi ra!

Những người này đều là đệ tử của Huyết Đao Môn, cầm đao dài ở trên tay. Trong đó, người cầm đầu là hai tên đao khách béo gầy kia.

Đối mặt với tình hình kinh khủng cỡ này, dù là cao thủ Tông Sư như Lâm Ngọc Sơn cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê rần chứ đừng nói tới đám người nhà họ Lâm!

Lần phát động này của đối phương hơn ba trăm người, tất cả đều là võ giả. Còn bên ta chưa tới hai mươi người, đa số đều là người thường...

“Diệp Hi Hòa, mày cũng có ít bản lĩnh đó chứ. Thoát khỏi quân đội nhanh vậy à? Xem ra không tin đám người kia được, một đám ăn hại!”

Đao khách béo cười nhạo, nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa nói.

Ông ta và đao khách gầy đại sư huynh và nhị sư huynh của những đệ tử này, đạt được chân truyền, sức mạnh nằm trong khoảng Đại Tông Sư 9 sao.

Nếu đến thành phố, chắc chắn họ là nhân vật có thể tự mình đảm đương một vùng!

Diệp Hi Hòa nheo mắt lại, hắn đạt được hai tin tức quan trọng từ lời nói của tên này. 

Đầu tiên, khả năng cao là Diệp Hình Vũ và Lâm Chỉ Huyên bị hai tên này bắt đi!

Tiếp theo, họ lại biết rõ ràng mọi chuyện của mình, còn biết mình bị quân đội tóm. Vậy có vẻ thứ dính dáng sau lưng họ chắc chắn không đơn giản như vậy, nói không chừng còn có chuyện mà mình không biết!

“Em gái tôi và Lâm Chỉ Huyên ở đâu? Giao họ ra đây!"

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.

“Ha ha ha! Đúng là ngu ngốc, mày bảo chúng ta giao. thì chúng ta sẽ giao à? Chẳng lẽ không biết kết cục của mày cũng là chết không chỗ chôn à?”

Đao khách béo cười lớn một tiếng, giơ đao lên chỉ thẳng vào Diệp Hi Hòa, ra lệnh nói: “Giết!! Báo thù cho trưởng lão Đổng, cũng báo thù cho người đã giúp đỡ Khô Lâu Đường của chúng talI”

“Giết"

Hơn ba trăm tên đệ tử của Huyết Đao Môn cầm đao. hung hăng liều chết xông về phía Diệp Hi Hòa!

Khí thế của tiếng đường núi lay chuyển thật sự khiến người ta sợ hãi, khiến Ô Diệp, Tống Cung Phụng và cả Lâm Ngọc Sơn, Lâm Trường Dần đều run sợ muốn chết.

Nhưng vào lúc này, Diệp Hi Hòa chợt duỗi ra bàn tay chân khí lớn, một tiếng bộp, đánh hơn một trăm người xông thẳng về phía hắn thành sương máu!

Sau đó, hình bóng của hắn như một con độc long, nháy mắt cả người lướt thẳng qua, mỗi một cú đều bùng nổ, như bẻ cành khô, đánh toàn bộ hai trăm người còn lại thành sương máu!

Vết máu bay tứ tung, máu tươi và tay chân nát bao phủ khắp nền đất, rải rác khắp đường núi quanh co, mảnh vụn của nội tạng cũng rơi lả tả xuống đất, lác đác. là những cái đầu chết không nhắm mắt!

Trong giây lát, gần như chỉ trong thời gian cực kỳ nguy cấp, hơn ba trăm đệ tử của Huyết Đao Môn đã bị Diệp Hi Hòa giết sạch, không còn hài cốt!

Một màn này, không chỉ khiến đao khách béo gầy thấy choáng, ngay cả người nhà họ Lâm và đám người Lâm Trường Dần ở phía sau cũng ngây ra hết cả đám!

Họ đã sớm biết sức mạnh của Diệp Hi Hòa khủng khiếp, nhưng khủng khiếp tới như vậy à?

Giết người như đang vào chỗ không người, thậm chí hắn còn khiến người ta nảy sinh ảo giác rằng đừng nói là chỉ vỏn vẹn hơn ba trăm người của Huyết Đao Môn, mà dù có ba ngàn người đi nữa thì cũng chỉ bị hắn tiêu diệt trong chớp mắt!

“Diệp thiếu, vô địchI!"

Ô Diệp quỳ thẳng xuống đối với Diệp Hi Hòa, hai đầu gối đập mạnh xuống đất. 

Phía sau, Tống Cung Phụng, hai người nhà họ Lâm khác, thậm chí cả Lâm Ngọc Sơn cũng tự nảy ra xúc động muốn quỳ xuống với Diệp Hi Hòa!

Khi có cường giả võ đạo điên cuồng chém giết trước mặt người khác cỡ này thì không quan trọng người đó có danh tính gì, chỉ cần là phục tùng và cúng bái thôi là đủ rồi!

“MẹtI! Rốt cuộc đây là cái quái gì thế? Tên này có sức mạnh gì?”

Cặp đao khách béo gầy cũng thấy choáng, đao khách gầy còn chưa rút đao ra thì đã bị Diệp Hi Hòa vỗ một cái ra xa thành sương máu!

Chỉ còn lại một mình đao khách béo, bị Diệp Hi Hòa vươn tay tóm cách không gian vào lòng bàn tay như đang tóm một con heo béo: “Hỏi lần nữa, em gái tao và Lâm Chỉ Huyên ở đâu?”

“Muốn biết ư? Nằm mơ!”

Đao khách béo là loại người hung ác, bỗng nhiên giơ đao lên và chém tới cánh tay của Diệp Hi Hòa!

Ai dè Diệp Hi Hòa vỗ một cái, đánh mất nửa cánh tay của ông ta, đồng thời đá nổ đan điền của ông ta, cả nửa người dưới cũng biến mất.

Chỉ còn lại cái thân treo một cái đầu to mập!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79: Một mình hắn bao vây chúng ta


“A” 

Đao khách béo hét ra tiếng kêu thảm từ trong miệng, nhưng lại chưa tắt thở, là do Diệp Hi Hòa cố tình để lại cái mạng heo của ông ta.

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn chợt vang lên trong cửa núi: “Cuồng đồ hãy dừng taylI”

Những tiếng loạt soạt liên tiếp vang lên, chỉ thấy có tám bóng hình điên tiết vọt ra từ trong Huyết Đao Môn, hơi thở của mỗi người rất mạnh mẽ, không thua kém gì võ sĩ Nhật Bản Takeshi Yamayuki và sát thủ nước ngoài Kurt.

“Cao... cao thủ cấp Thái Đấu!”

Lâm Ngọc Sơn tái mặt, cảm giác được trái tim nặng nề ở trong lòng, sức áp bức tràn ngập.

Ông ta cũng là võ giả, cho nên biết rõ sự chênh lệch giữa võ giả nhất.

Khoảng cách giữa mỗi cảnh giới, thậm chí là mỗi một cái tiểu cảnh giới, đều có khoảng cách áp bức mãnh liệt!

Cao thủ cấp Đại Tông Sư không đáng nhắc tới trước mắt cao thủ cấp Thái Đấu, huống chỉ vừa nhìn tám người kia là đã thấy không phải Thái Đấu thông thường, ít nhất phải trên Thái Đấu 3 sao!

Người như vậy, nếu đi vào thành phố thì sẽ là sự tồn tại đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. 

“Các vị trưởng lão, cứu... cứu tôi...

Đao khách béo nhìn tám vị trưởng lão đi ra, máu phun ồ ạt, nói.

“Cuồng đồ, gan chó của mày to phết đấy! Dám tới Huyết Đao Môn của chúng ta để tung hoành chém giết, người đã giết Đổng Thiên Đao và tiêu diệt người của Khô Lâu Đường trước đó là mày đúng không?”

Một trong những trưởng lão đi tới, âm u nói với Diệp Hi Hòa.

Diệp Hi Hòa giơ tay vỗ một cái, đánh thẳng trưởng lão Thái Đấu 3 sao này thành sương máu!

“Còn có những ai trong Huyết Đao Môn? Cút ra đây hết cho tao, tao muốn tiễn gọn hết chúng mày xuống địa ngục!”

Diệp Hi Hòa xách đao khách béo với một tay, nói!

“Vãi chưởng!”

Bảy tên trưởng lão còn lại hoàn toàn chưa phản ứng kịp.

Lão Bát trong số họ lại bị Diệp Hi Hòa đánh một phát ngủm luôn?

Khi nào thì Thái Đấu 3 sao lại như tờ giấy vậy?!

“Đâu thể vậy được, chúng ta không được thiếu cảnh giác! Công pháp của tên này hơi kỳ lạ, vả lại không thấy rõ được sức mạnh của hẳn, chúng ta xông lên cùng nhau, tiêu diệt hắn!”

Một người trông có vẻ là đại trưởng lão nói.

Ông ta là Thái Đấu 6 sao, là người mạnh nhất trong số đám người này!

“Được, các sư huynh đệ, giết!!!”

Sáu vị trưởng lão khác cũng kêu lên hưởng ứng, rồi liều chết bay thẳng tới Diệp Hi Hòa cùng với đại trưởng lão!

Xoeẹt xoẹt xoẹt!

Mỗi người họ đều rút ra đao dài và có thể kết hợp thành một kiểu cục diện, bao vây Diệp Hi Hòa lại vào giữa, vây giết không góc chết.

Nhưng Diệp Hi Hòa vỗ một cái, đã đánh một Thái Đấu 4 sao đứng đầu trận tuyến thành sương máu!

Tiếp theo, cả người biến thành sát thần điên cuồng hơn, vọt vào vòng vây của sáu trưởng lão còn lại, mở thẳng ra hình thức chém giết đẫm máu, chỉ cần một chiêu tuỳ ý là đã có thể biến một cao thủ cấp Thái Đấu thành sương máu!

“Đại... đại thần!!!”

Lúc này Ô Diệp đã rạp đầu xuống đất với Diệp Hi Hòa, dập đầu điên cuồng!

Mà người nhà họ Lâm gồm Lâm Trường Dần, Lâm Ngọc Sơn và đám người Tống Cung Phụng cũng hoàn toàn quỳ xuống, lộ ra sự say mê vô hạn và vẻ kích động đối với Diệp Hi Hòa đang giết sạch tất cả!

Thế gian thật sự có sự tồn tại vô địch cỡ này sao? Chỉ trong giây lát, tám vị trưởng lão cấp Thái Đấu ra ngoài với sát khí hừng hực đã bị Hi Hòa giết còn hai người, lần lượt là đại trưởng lão và nhị trưởng lão.

Hai người trừng mắt nhìn đồng môn bị Diệp Hi Hòa giết sạch, hét thẳng ra tiếng kêu khóc hãi hùng: “Không ổn rồi!!! Một mình hắn bao vây chúng ta”

“Chạy mau"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom