Cập nhật mới

Dịch Võ Thánh Diệp Hi Hòa

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Cái quỷ gì vậy!


"Đệt mợ! Cái quỷ gì vậy!"

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, ông già mặc trường sam xám túm lấy một tên đệ tử bên cạnh, khó khăn lảm mới ngăn được một chưởng đập phát thành vũng máu của Diệp Hi Hòa!

Đệ tử bị kéo ra chết thay bị đập bét, máu me phun đầy lên mặt ông ta!

Ông già mặc trường sam xám sợ hãi lui về phía sau, nhìn kỹ lại Diệp Hi Hòa, thăng nhãi này thật hung hãn, không nói được là giết người luôn!

"Ngông cuồng! Cậu ngạo mạn quá rồi đấy, cậu lại giết thêm một người của Quỷ Y môn ta rồi!' Ông già tức giận nói

Quỷ Y môn? Chẳng trách ban nấy ông già này nhắc đến một người họ Cao, hóa ra ông ta cũng là truyền nhân của Quỷ Y môn giống như Chu Bân.

Diệp Hi Hòa không nhiều lời, lập tức tung chưởng thứ hai định gi ết chết lão đầu tôm này!

"Đợi đấy!"

Ông già mặc trường sam xám sợ hãi hoảng hốt, vội vàng. thét lên: "Cậu trai trẻ kia, đừng có ngạo mạn quái Chẳng lẽ cậu không nhận ra mình bị trúng châm độc của ta, dần mất đi sức lực sao?"

Châm độc?

Diệp Hi Hòa nhìn bàn tay của mình.

"Ha ha ha! Ta chính là trưởng lão Quỷ Y môn, Hách Kinh Phong, sở trường là ngâm độc và đánh lén, ban nấy ta đã tung Châm Huyết Đoạn Hồn cực độc do chính tay ta luyện ra, bây giờ cậu chỉ là nỏ mạnh hết đà, đừng hòng giấy dụa nữa!"

Hách Kinh Phong đắc ý cười to, ngay sau đó đã bị Diệp Hi Hòa tung chưởng đập nát thành vũng máu!

Châm độc cái con khỉ!

Hơn nữa Diệp Hi Hòa đã được Yêu Cơ thay thận đối máu, 'thế chất khác hẳn với người thường, bách độc bất xâm.

Chỉ riêng chuyện hẳn và Yêu Cơ cùng tắm trong bồn nước. thuốc Thiên Sơn cũng có tác dụng ngăn cản mọi loại độc, Quỷ. ` môn cỏn con đấy là muốn đến tấu hề à!

Rầm!

Sau khi tận mắt chứng kiến trưởng lão Hách Kinh Phong bị đánh chết, mấy tên đệ tử đi theo Hách Kinh Phong lập tức. quỳ xuống, run lấy bấy trước mặt Diệp Hi Hòa như gặp ma quỷ!

Đáng sợ quá, tên thanh niên này đáng sợ quá!

Chỉ một bàn tay mà hăn đã đập tan người thành vũng máu, điều quan trọng là trưởng lão Hách không chỉ là cao thủ ngâm độc mà còn là cường giả Tông sư 6 sao nữa!

Vừa đối đầu với nhau đã tan thành mây khói rồi!

"Mấy người là đệ tử Quỷ Y môn sao?”

Diệp Hi Hòa chậm rãi bước đến trước mặt mấy tên đệ tử.

"Đúng vậy!! Xin đại nhân tha mạng!!! Chúng tôi chỉ đi theo trưởng lão Hách thôi, chúng tôi không biết gì cả!"

Mấy người nọ điên cưồng dập đầu với Diệp Hi Hòa, đập đến rách cả trán!

Diệp Hi Hòa lạnh lùng cười một tiếng, chỉ coi như bọn họ đang làm trò.

Không biết gì cả? Lừa quỷ à? Hản chẳng nghỉ ngờ việc nếu lúc này hẳn bị châm độc của tên Hách Kinh Phong đánh ngã quy thì đám người này sẽ bỏ đá xuống giếng, xông lên bố thêm một đao ngay!

"Quỷ Y môn đến tính sổ với tôi sao?"

Diệp Hi Hòa hờ hững hỏi.

"Vâng! Cao Viễn Vượng bị anh giết lần trước là cao đồ của trưởng lão Hách, ông ta cảm nhận được Cao Viễn Vượng đã bị anh giế t chết nên tự mình xuống núi tìm anh để trả thù.”

Một đệ tử lắp bắp trả lời

"Quỷ Y môn các người có chữ 'Y' trong tên thì chắc là lập nghiệp nhờ nghề y, giấu không ít dược liệu nhỉ?" Đột nhiên Diệp Hi Hòa hỏi.

"À,vâng"

Dù mấy đệ tử Quỷ Y môn không biết Diệp Hi Hòa có ý gì nhưng vẫn nói: 'Quỷ Y môn chúng tôi được xem là môn phái về y dược lớn nhất Tân Hải, nhập đạo bãng nghề y, võ thuật chỉ là phụ, kết hợp võ thuật và y dược, quý thần cũng khó. lường.."

"Thế thì tốt, mấy người mau về nói cho chưởng môn của. mấy người mang hết dược liệu quý giá nhất trong môn phái đến Tân Hải cho tôi, địa chỉ là biệt thự nhà họ Diệp!"

Diệp Hi Hòa hờ hững nói: 'Không được để lại cái nào, tôi sẽ xem xét tình hình mà giảm bớt hai lân các người đắc tội với tôi, nếu không làm theo thì cứ đợi tôi tự mình đuổi tới tận môn phái giết người cướp của đi, lúc đó các người còn chẳng giữ được mạng mà mất mạng cả gia đình đấy!"

Mấy đệ tử Quý Y môn ngạc nhiên ngấng đầu, trợn tròn mắt nhìn Diệp Hi Hòa với ánh mắt không thế tin nối
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Cô đang làm gì vậy?


"Anh có ý kiến gì à?"

Diệp Hi Hòa liếc mắt nhìn tên đệ tử này.

"Không, không dám! Chúng tôi sẽ về báo không sót một chữ cho chưởng môn!"

Mấy tên đệ tử bị dọa vỡ mật, vội vàng dập đầu với Diệp Hi Hòa

"Thế mau cút đi! Nhớ mang đến trong vòng một ngày, quá giờ tôi sẽ không đợi nữa!"

Mấy tên đệ tử thầm nghiến răng nghiến lợi, khinh người quá đáng mà, chưa từng nghe ai bảo đi cướp còn hạn chế thời gian nữa

Nhưng bọn họ không dám thể hiện ra mặt mà chỉ dập đầu liên tục: "Được! Lần này chúng tôi sẽ về truyền đạt lại.."

"Đợi đã!"

Diệp Hi Hòa thấy mấy tên đệ tử này định đứng dậy, không đối sắc mặt nói: "Đi báo tin đâu cần nhiều người thế chứ?

Hắn vỗ tay giữa không trung làm mấy tên đệ tử nổ tung thành vũng máu tại chỗ, chỉ còn một tên cuối cùng tè cả ra quần, đâu dám suy nghĩ linh tỉnh trong lòng nữa, vội vàng kêu gào chạy ra ngoài!

Diệp Hi Hòa quay đầu lại nhìn bia mộ của chú hai Diệp Thiên Uyên và thím hai Ô Tuệ Mị, trầm giọng nói: "Chú hai, thím hai, hai người cứ yên tâm, bây giờ cháu đã tìm được Tiểu Vũ, con bé cũng phải chịu khổ nhiều nhưng cháu sẽ chăm sóc. tốt cho con bé. Có cháu ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt con bé nữa, hai người dưới suối vàng có biết cũng nhầm mắt yên lòng!"

Hắn cướp Quỷ Y môn không phải là vì để ý đến dược liệu của đối phương, cũng không phải là không tự tin với châm Thiên Sơn Băng Phách của mình.

Mà hản chỉ muốn giúp Tiểu Vũ khỏi hẳn, ngoài việc chữa trị băng châm băng ra, tốt nhất là Tiểu Vũ vẫn cần phải ngâm nước thuốc hàng ngày!

Như thế thì khi thuốc ngấm vào người mới khỏi nhanh hơn, có thể đứng dậy sớm hơn!

Sau khi tạm biệt người nhà, Diệp Hi Hòa rời khỏi nghĩa. trang, quay về nhà họ Diệp,

Vừa mới về biệt thự hắn đã giật mình, dụi mắt mấy lân tưởng mình nhìn lầm.

Lúc này trời đã sáng lên nên hẳn có thể thấy rõ ràng căn biệt thự vốn rách nát, hoang tàn của mình giờ trở nên rực rỡ. hẳn lên.

Có không ít nhân viên vệ sinh đang nhiệt tình quét vôi tô tường, không ngừng chuyển rác thải, cỏ dại, thậm chí cả những đồ cũ ra ngoài, đổi thành đồ mới.

Điều này làm sắc mặt Diệp Hi Hòa lạnh như băng, lập tức lao tới!

Trong sân biệt thự, ba người xuất hiện tối qua vẫn còn ở đây, gồm có Lâm Chỉ Huyên, Tống cung phụng và Triệu Quy. Di.

Lúc này Lâm Chỉ Huyên đang chỉ trỏ mấy người nhổ cỏ như nữ chủ nhân, xử lý sạch sẽ cỏ dại còn sót lại trên sân sau nhà họ Diệp, trồng một ít cây xanh vào.

Lúc liếc nhìn qua, những ngọn núi giả và ao hồ đều được. quét dọn sạch sẽ, mọi thứ giống hệt như ba năm trước!

"Cô đang làm gì vậy?"

Diệp Hi Hòa u ám bước đến trước mặt Lâm Chỉ Huyên, giọng nói không có ý tốt.

“Anh, anh về rồi à?"

Không biết tại sao mà lúc thấy Diệp Hi Hòa xuất hiện đột ngột, Lâm Chỉ Huyền vẫn cảm thấy phải cẩn thận, có lẽ là hành động thô bạo của tên này tối qua khiến cô ấy vẫn còn sợ.

Đương nhiên cũng có thể là vì những chuyện Diệp Hi Hòa làm tối qua đã truyền đến tai cô ấy khiến cô ấy vô thức né tránh đại thiếu nhà họ Diệp này.

"Tôi dọn dẹp sân vườn và nhà giúp anh, quét dọn tất cả mọi căn phòng nữa, nhà anh bẩn quá, ba năm không có người ở nên tro bụi và mạng nhện bám đầy, tôi thấy..."   

"Ai cho cô quyền làm thế?"

Diệp Hi Hòa không đợi Lâm Chỉ Huyên nói xong đã bóp cổ cô ấy kéo lại gần
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Em gái tôi đâu rồi?


Không phải Diệp Hi Hòa lạnh lùng võ tình!

Mà chuyện ba năm trước đã giúp hẳn hiểu rõ lòng người trên thế gian, làm trái tim hắn cũng lạnh lếo theo!

Hần mới chỉ gặp tiểu thư Lâm Chỉ Huyên này một lân mà đối phương đã chủ động đến đây quét dọn nhà họ Diệp giúp hản, nói không có mục đích đến quỷ cũng chẳng tin!

“Khụ... khụ khụ!”

Lâm Chỉ Huyền bị Diệp Hi Hòa bóp cổ sắp thở không nối, tủi thân rưng rưng nước mắt, trong lòng cực kỳ ảo não và bưồn bực, sao người này lại tàn nhẫn như thế chứ, mình có lòng tốt bụng mà lại lấy oán trả ơn như vậy sao?

"Diệp thiếu! Xin... xin cậu thả Lâm tiểu thư ra, cô ấy không có ác ý, chỉ là... chỉ là muốn làm chút chuyện cho cậu trong khả năng, sau đó... muốn nhờ cậu chút chuyện thôi!"

Lúc này Triệu Quy Di cũng đứng dậy, cấn thận nói với Diệp Hi Hòa

"Giúp gì?"

"Ông nội của Lâm tiểu thư đau ốm suốt, không còn sống được bao lâu nữa, lần trước cô ấy tìm tôi chữa trị giúp ông ấy. nhưng y thuật của tôi không đủ nên bất lực. Tối hôm qua tiểu thư Lâm thấy anh chữa khỏi cho Diệp tiểu thư nên mới ôm hy vọng muốn lấy lòng cậu, để cậu giúp đỡ.."

Triệu Quy Di chỉ có thế giải thích.

Diệp Hi Hòa híp mắt, lúc này mới thả Lâm Chỉ Huyên ra, Lâm Chỉ Huyên vừa rơi xuống đất đã ho sử sụ, mặt mũi đỏ bừng, cả người chật vật.

"Em gái tôi đâu rồi?"

"Được Lâm tiểu thư sắp xếp ở trong phòng rồi” Triệu Quy Di vội vàng nói.

Diệp Hi Hòa lập tức đi vào trong,

Lúc này mắt Lâm Chỉ Huyên đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Coi như tôi tự mình đa tình vậy. Chú Tống, chúng ta đi thôi! Coi như tôi chưa từng đến cái chỗ chết tiệt này!"

“Tiểu thư...

Tống cung phụng thấy thế vội đưa tay giữ cô ấy lại, kiên trì khuyên: "Cô không thể làm theo cảm tính như thế được, chúng ta đã làm hết mọi chuyện có thể rồi, bây giờ tính mạng của lão gia đang nằm trong tay Diệp thiếu, bây giờ cô đi rồi chỉ phí công sức."

Lâm Chỉ Huyên hậm hực nghiến răng, chỉ có thế nhẫn nhịn nén nước mắt lại, bấy giờ mới dẫn Tống cung phụng và Triệu Quy Di sải bước vào nhà.

Một căn phòng trong biệt thự. Lúc này Diệp Hình Vũ được sp xếp ở đây.

Có thể thấy cô ấy đã được Lâm Chỉ Huyên tắm rửa sạch sẽ, không còn bẩn thỉu nữa, khôi phục dáng vẻ trong sáng và xinh đẹp ngày xưa

Chỉ là cô ấy vẫn rất gầy, e là chỉ hơn bốn mươi cân, đôi chân vẫn biến dạng trông rất đáng thương.

Diệp Hi Hòa ngồi bên giường, chỉ có lúc nhìn Tiểu Vũ, hắn mới để lộ sự dịu dàng của một người anh trai.

Hãn nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt Tiểu Vũ, dường như. Diệp Hình Vũ cũng cảm nhận được nên tỉnh lại, mê man nhìn hắn.

Sau đó Tiểu Vũ kêu lên, sợ hãi bật dậy khỏi giường, tay chống lên đệm, dùng sức rụt vào trong góc.

"Diệp thiếu, não bộ của cô ấy bị k1ch thích nên mất trí nhớ. và trí lực chịu ánh hưởng, tôi đã khám rồi nhưng không làm gì được...

Ba người Triệu Quy Di bước vào nói Diệp Hi Hòa chẳng nhìn ai khác, chỉ nhẹ nhàng nắm tay

Diệp Hình Vũ: "Tiểu Vũ đừng sợ, anh sẽ không để em như thế. nữa đâu, bây giờ anh sẽ chữa khỏi cho em!"

Chữa khỏi?! Lâm Chỉ Huyên nghe thế thì bĩu môi, vẻ mặt không phục.

Cô ấy biết y thuật của Diệp Hi Hòa cao siêu, tối qua cô ấy cũng đã tận mắt nhìn thấy Diệp Hi Hòa chữa khỏi chân cho Diệp Hình Vũ

Nhưng bộ não con người đâu có giống đôi chân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Anh trai?


"Ngưng tụ khí..."

Suýt nữa thì Triệu Quy Di buột miệng thốt ra, có điều nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Hi Hòa nên ông ta vội vàng ngậm miệng lại

Sau khi những cây châm băng ngưng tụ trên đầu ngón tay Diệp Hi Hòa, hần nhẹ nhàng đâm những cây châm băng đó lên đầu Diệp Hình Vũ

Mới đầu Diệp Hình Vũ còn giật mình, có điều để tránh cô. ấy giấy dụa, Diệp Hi Hòa đã điểm huyệt ngủ của cô, để cô tựa vào lòng mình ngủ.

Sau đó Diệp Hi Hòa tiếp tục châm vào huyệt trên đầu Diệp Hình Vũ.

"Ông Triệu, có người tay không ngưng tụ băng được sao? Những cây châm đó còn nghe lời thúc đẩy theo hắn nữa..."

Lâm Chỉ Huyên nhỏ giọng hỏi Triệu Quy Di

“Tiểu thư Lâm, tôi đã nói Diệp thiếu lấy khí ngưng tụ thành châm và sử dụng châm mà, y thuật và võ thuật của Diệp thiếu đều tinh thông, chắc là hóa ra từ nội khí đấy. Có điều người ngoài ngành như tôi không thể nói về cách làm này được, chuyện này là thiên cơ, cô có thể hiểu đây là châm pháp hàng đầu Đại Hạ, không biết bao nhiêu lão tổ ngành y cũng không theo kịp”

Triệu Quy Di chua chát nói. “Lợi hại đến vậy sao?"

Lâm Chỉ Huyên lại chấn động, ánh mắt nhìn Diệp Hi Hòa. cực kỳ phức tạp.

Diệp Hi Hòa nghe hai bọn họ trò chuyện cũng lười sửa lại lời Triệu Quy Di

Hắn đâu có dùng nội khí? Rõ ràng là chân khí mà!

Hơn nữa trong cơ thế hẳn, sau khi đối eo của rồng, máu của kỳ lân, mắt của bạch hố củng trái tim của một loài nào đó. không biết, thực ra hẳn có được bốn loại chân khí nguyên bản.

Bốn loại này lần lượt là chân khí màu trằng của bạch hố, chân khí màu đen của kỳ lân, chân khí màu xanh của thanh long cùng một chân khí màu vàng của loài nào đó không biết tên.

Trong đó chân khí bạch hổ yếu nhất, tiếp đó là chân khí kỳ lân, chân khí của thanh long mạnh nhất, còn chân khí không biết tên kia bí ấn nhất,

Bây giờ hẳn vẫn chưa thể kiểm soát chân khí màu vàng đó được

Chỉ duy nhất một lần khi hẳn xuống núi làm một chuyện. giúp Yêu Cơ, gặp nguy hiểm đến tính mạng, chân khí màu xanh cũng không chống đỡ được, đột nhiên chân khí màu vàng đó dũng mãnh lao ra cứu hản, còn hàng phục một thứ. giúp hân

Nhưng sau đó, chân khí màu vàng yên lặng hẳn, hắn không dùng được nữa, đến mức bây giờ hẳn cảm thấy chân khí màu vàng và trái tim kỳ lạ kia cực kỳ bí ấn.

May mà ba loại chân khí nguyên bản kia cũng đã đủ dùng, dù chân khí bạch hổ yếu nhất cũng đã đủ để hản trở nên vô địch!

"Ưm.."

Lúc Diệp Hi Hòa còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên Diệp Hình Vũ trong lòng hản khẽ rên lên

Sau đó cô ấy yếu ớt mở mắt, mê man nhìn Diệp Hi Hòa.

Đôi mắt cô ấy không còn bất lực và không có tiêu điểm nữa mà đã có thể tập trung, ánh mắt cũng tỉnh táo hơn nhiều!

"Tiểu Vũ, là anh, Diệp Hi Hòa đây, em còn nhớ anh không?"

Lúc này Diệp Hi Hòa hơi căng thẳng, nhìn Diệp Hình Vũ hỏi

"Diệp Hi Hòa? Anh trai?"

Diệp Hình Vũ mù mờ hỏi

Diệp Hi Hòa gật đầu cười: "Đúng rồi! Tiểu Vũ, ba năm qua em vất vả rồi, bây giờ anh trai đã về, không để cho em phải tủi thân oan ức nữa, anh muốn trở thành ngọn núi chống đỡ cho em, chống đỡ nhà họ Diệp chúng ta!”

Diệp Hình Vũ mê man một lúc, xác nhận đây không phải là ảo giác của mình, không phải mình đang nãm mơ mới nước. mắt lưng tròng, vùi đầu vào lòng Diệp Hi Hòa khóc lớn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Sao vậy?


Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, biết kỹ năng châm cứu của Diệp Hi Hòa cũng không phải dạng tầm thường, nhưng khi nhìn thấy Diệp Hi Hòa thật sự chữa khỏi bệnh cho một kẻ ngốc. nghếch suốt ba năm như Diệp Hình Vũ, thì vẫn khiến người ta khiếp sợi

Nhất là Lâm Chỉ Huyên, cô ấy có cảm giác như bị vả vào mặt, quả nhiên không thể dùng lẽ thường để đánh giá thiếu gia nhà họ Diệp của ngày xưa!

Nhưng sau khi được thấy y thuật đáng kinh ngạc của Diệp Hi Hòa một lần nữa, vậy có lẽ ông nội của cô ấy sẽ được cứu rồi...

Ba người im lặng nhìn chăm chú, Diệp Hình Vũ ôm lấy Diệp Hi Hòa khóc lóc một lúc lâu.

Nói tóm lại, sau khi Diệp Hình Vũ nghe Diệp Hi Hòa kể lại những chuyện đã xảy ra với nhà họ Diệp ba năm trước và những gì xảy ra sau đó, đã khiến cô ấy lại càng khóc lóc thảm thương hơn!

Cô ấy dần dần ngủ thiếp đi, bây giờ không chỉ cơ thể của cô ấy vẫn còn yếu ớt mà tinh thần cũng rất suy yếu, dù sao cô ấy vừa mới được Diệp Hi Hòa chữa khỏi bệnh, không thể chịu thêm đả kích lớn nào nữa. Sở dĩ Diệp Hi Hòa nói cho cô ấy biết sự thật này là vì bây giờ anh cũng không có cách nào khác.

Sau khi đặt Tiểu Vũ xuống, Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng đứng dậy.

"Diệp... Diệp Hi Hòa!"

Lâm Chỉ Huyên hít một hơi thật sâu.

"Sao vậy?"

Vẻ mặt của Diệp Hi Hòa không chút biểu cảm.

"Anh... Y thuật của anh giỏi như vậy, có thể giúp chuyện chú Tống đã nói với anh lúc nãy được không? Tôi xin anh hãy cứu ông nội của tôi!"

Lâm Chỉ Huyên nghiêm túc nói với Diệp Hi Hòa.

Diệp Hi Hòa không nói gì.

"Hừm”"

Lâm Chỉ Huyên hít sâu lần nữa, lấy can đảm nói: "Chỉ cần anh có thể cứu được ông nội, muốn tôi làm bất cứ chuyện gì cũng được! Tôi có thể báo đáp anh vô điều kiện!"

Diệp Hi Hòa nghe vậy thì liếc nhìn Lâm Chỉ Huyên đầy mỉa mai.

Do ánh sáng tối hôm qua quá kém nên chỉ thấy loáng thoáng người phụ nữ này cũng khá đẹp, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện cô ấy thật sự rất đẹp!

Tuy vẻ ngoài của cô ấy không đẹp bằng sư phụ và các vị sư tỷ nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng không thua kém quá nhiều, khuôn mặt của cô ấy như một tác phẩm điêu khắc hài lòng nhất của mẹ thiên nhiên. Đôi mắt cô ấy đẹp như: một hồ nước thu lấp lánh những viên đá quý ẩn chứa sức sống mãnh liệt bên trong, chiếc mũi xinh xắn cùng với miệng anh đào nhỏ nhắn, hai vành tai trằng nõn, mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ.

Mà dáng người của cô ấy cũng rất duyên dáng uyển chuyển, bộ ng ực căng mọng như hai ngọn núi nhỏ, vòng eo. thon thả như dương liễu, đôi chân thon dài hồng hào, dáng người tỷ lệ vàng, thậm chí còn có làn da trắng sáng như băng tuyết, mịn màng và thanh tú như một viên ngọc.

Nếu để dùng một câu nói để mô tả thì chính là, có thể đè. bẹp Tô Điệp!

Nếu phải so cô ấy với sư phụ và chín người sư tỷ, thì khiếm khuyết của cô ấy là không có khí chất khói lửa nhân gian!

“Anh... anh đang nhìn gì vậy?"

Lâm Chỉ Huyên thấy Diệp Hi Hòa nhìn mình chăm chăm như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng bối rối.

Đại thiếu gia nhà họ Diệp này, thủ đoạn độc ác, hành động thô bạo, chẳng lẽ anh ta còn là một tên bi3n thái?

Nếu đúng như vậy thì... mình nên làm gì đây?

Chẳng lẽ phải báo đáp chuyện anh ta cứu ông nội bằng cơ thể trong trắng của mình sao?

"Sợ gì chứ, bộ tôi ăn thịt cô được hay sao? Tự cô đã nói rồi, nếu tôi chịu ra tay cứu giúp thì cô có thể làm bất cứ chuyện vì tôi mài" Diệp Hi Hòa mỉa mai.

"Chuyện đó... chuyện đó không bao gồm chuyện kial"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Diệp Hi Hòa?


Diệp Hi Hòa khinh thường liếc nhìn cô ấy một cái.

Lâm Chỉ Huyên nghe vậy khẽ giật mình, mình suy nghĩ nhiều rồi sao?

Vậy vừa rồi anh ta nhìn mình chằm chằm mình bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy là sao chứ?

Nhưng mà, Diệp Hi Hòa lại khiến cho cô ấy rất tức giận, gì mà cho dù có cần phụ nữ, cũng không cần kiểu người như mình, mình thì sao chứ?

Cô ấy cũng nằm trong top 10 người đẹp của Tân Hải, tiếng tăm lừng lẫy, cũng là ba người đứng đầu đó chứ bộ?

Vậy mà chẳng thèm ngó ngàng đến... "Yêu cầu gì?"

"Ông nội cô là gia chủ nhà họ Lâm, Lâm Trường Dần đúng không?"

Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói: "Đêm mà nhà họ Diệp tôi bị sát hại, tôi biết nhà họ Lâm cô không tham gia vào, nhưng với thân phận và địa vị của ông ấy, chắc chẳn ông ấy cũng biết được một ít tình hình đằng sau chuyện năm đó. Sau khi tôi cứu ông ấy, ông ấy nhất định phải nói tất cả những chuyện đã biết với tôi!"

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Nếu không thì sao?"

"Không, không có gì."

Lâm Chỉ Huyên thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà sau khi thở phào một hơi, dường như cô ấy vẫn

có một cảm giác kỳ lạ, thì ra từ đầu đến cuối, vị thiếu gia nhà họ Diệp này thực sự không hề rung động với c‹

Điều này thực sự khiến cô ấy có hơi thất vọng.

"Được, tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh cứu được ông nội tôi, tôi đảm bảo ông ấy sẽ nói toàn bộ sự thật với anh!"

"Vậy đi thôi!"

Diệp Hi Hòa không nói nhiều nữa, trước khi rời đi hắn chỉ vào Tiểu Vũ đang nằm trên giường, nói với Tống cung phụng: "Ông ở lại đây, đảm bảo con bé không gặp chuyện gì sơ xuất. Nếu như có tình huống gì bất thường, lập tức liên lạc với tiểu thư nhà ông, tôi sẽ biết ngay!"

Tống cung phụng mở miệng nhưng cuối cùng vẫn chỉ đành nói: "Vâng!"

Diệp Hi Hòa nói xong lập tức đi ra ngoài với Lâm Chỉ Huyên và Triệu Quy Di.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Vừa ra khỏi biệt thự, chuẩn bị lên xe thì bọn họ chợt thấy một đám người từ bên ngoài đi đến, khí thế hung hăng mà bước xuống xe.

Trong đám người, cầm đầu là một tên đàn ông đầu trọc, trên đầu gã còn có một vết sẹo nổi bật, cả người tỏa ra sát khí đáng sợ, thoạt nhìn có vẻ như là một kẻ hung ác đã giết rất nhiều người!

"Diệp Hi Hòa?"

Gã đàn ông đầu trọc vừa xuống xe đã thấy Diệp Hi Hòa đi ra ngoài, lạnh lùng quát lên một câu.

Diệp Hi Hòa nhíu mày.

Lúc này, Lâm Chỉ Huyên và Triệu Quy Di đã nhìn thấy đoàn người và những chiếc xe chuyên dụng này, sắc mặt đột nhiên thay đổi!

"Người... Người của Diêm Vương Điện?"

Trong bốn thế lực ngầm ở Tân Hải, Khô Lâu Đường đứng thứ nhất, Diêm Vương Điện đứng thứ hai, Dạ Xoa Môn đứng thứ ba, yếu nhất là Huyết Thủ Bang, tối hôm qua đã bị Diệp Hi Hòa xử lý rồi.

"Diệp Hi Hòa, anh đi theo chúng tôi! Đại vương của chúng tôi muốn gặp anh!"

"Đại vương của các người là ai?"

"Ở Tân Hải còn có mấy người dám tự xưng là Đại vương hả?"

Người đàn ông cười một tiếng: "Tất nhiên là đại ca của chúng tôi, Diêm La Vương, La Diêm Thiên!"

Diệp Hi Hòa không có ấn tượng sâu sắc gì với người tên La Diêm Thiên này.

Hắn không biết đối phương có tham gia vào vụ thảm sát nhà họ Diệp hay không, cũng không biết vì sao đối phương lại †ìm đến cửa.

"Đại vương của các người muốn gặp tôi thì nói anh ta đến đây quỳ xuống, các người đến đây làm gì?" Diệp Hi Hòa thản nhiên nói.

ChoanglI! Lời vừa nói ra, không chỉ khiến cho gã đầu trọc và cấp dưới của anh ta sửng sốt mà ngay cả Lâm Chỉ Huyên và Triệu Quy Di cũng nhìn hắn chăm chăm như gặp quỷ.

Có lầm không vậy, đó là La Diêm Thiên, là kẻ giết người không chớp mắt, hung ác nhất trong bốn thế lực ngầm của Tân Hải, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà nghe nói anh ta còn có lai lịch rất đáng sợ...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Có lầm không vậy


Cộp cộp cộp!

Thấy Diệp Hi Hòa chỉ một tay đã đập chết gã đàn ông đầu trọc, đám người mà anh ta dẫn theo không khỏi sợ hãi lùi lại.

Có lầm không vậy, ở Tân Hải này mà vẫn có người dám g iết chết người của Diêm Vương Điện chỉ vì bất đồng quan điểm ư?

"Tôi lặp lại một lần nữa, La Diêm Thiên muốn gặp tôi thì bảo anh ta đến đây quỳ xuống, cút!"

Diệp Hi Hòa lạnh lùng hét lên một câu.

Thế là nhóm người đi cùng gã đàn ông đầu trọc kia không dám nói gì, nhanh chóng quay về xe của mình, ủ rũ rời đi!

Ánh mắt Lâm Chỉ Huyên càng thêm phức tạp, cô ấy biết lần này Diệp Hi Hòa đã gây ra phiền phức lớn, La Diêm Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tất nhiên sế làm to chuyện!

"Diệp Hi Hòa, anh thật sự không sợ trời không sợ đất vậy. à?”

Cô ấy nhìn chăm chăm vào Diệp Hi Hòa, hỏi. "Sợ ai? La Diêm Thiên? Anh ta là cái thá gì chứ?” Diệp Hi Hòa đi thẳng về phía xe của Lâm Chỉ Huyên.

Lâm Chỉ Huyên giậm chân, chỉ có thể đi theo sau, ngồi vào ghế lái: "Tôi biết bây giờ anh đã có thực lực nhất định, muốn báo thù cho nhà họ Diệp nhưng anh cứ liều lĩnh bất chấp hậu quả như vậy sao?"

"Tôi biết tất cả những chuyện anh đã làm tối hôm qua, anh làm vậy cũng lỗ m ãng quá rồi, tự đặt mình vào vị trí đối lập với toàn bộ Tân Hải, không phải là anh không biết, người hại nhà họ Diệp năm đó tuyệt đối không phải chỉ có một thế lực, một gia tộc...

"Lái xe." Diệp Hi Hòa cau mày, hẳn không thích người khác căn nhằn về chuyện của mình, càng không thích người khác xen vào.

"Anh!"

Lâm Chỉ Huyên tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, đành phải giãm mạnh chân ga lái xe rời đi.

Đối xử tốt với hắn nhiều lần như vậy mà tên lòng lang dạ sói Diệp Hi Hòa không cần, thật là tức chết cô ấy mà, cô ấy có ý tốt mới nhắc nhở anh ta thôi!

Mọi người đều biết, ba năm trước một nhóm gia tộc và thế lực đã hợp sức lại với nhau sát hại nhà họ Diệp, muốn tiêu diệt bọn họ.

Sau đó những gia tộc và các thế lực này đã phân chia sản nghiệp của nhà họ Diệp để lại mà làm giàu và củng cố địa vị của chính mình.

Tối hôm qua Diệp Hi Hòa đã ra tay tiêu diệt nhà họ Trần, đây là một chuyện nguy hiểm đối với những người đã ăn xương hút tủy của nhà họ Diệp năm xưa!

Huống hồ hắn còn điên cuồng đến mức trực tiếp tuyên chiến với tất cả thủ phạm của ba năm trước đây!

Mặc dù gõ núi có thể uy hiếp hổ nhưng nếu khiến hổ dữ gầm lên thì cũng phải cân nhắc xem bản thân có thể đối phó được hay không.

Tình hình trước mắt này, người khác chưa tìm đến hản là vì bọn họ chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nên mới tạm thời không hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng sự bình yên trước cơn bão như thế này sẽ không kéo dài lâu đâu, cuối cùng những người kia cũng sẽ tìm đến diệt trừ anh, loại bỏ tai họa này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: To gan!


"Chỉ Huyên, sao bây giờ con mới về, ông nội con đã nguy kịch lảm rồi, tối qua sau khi ông Triệu đến thăm, tình hình của ông ấy cũng không ổn định nữa, ngược lại còn chuyển biến xấu đi, nôn ra rất nhiều máu đen... À? Đây là...2"

Một người đàn ông trung niên đi ra, bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Hi Hòa, nghỉ ngờ hỏi Lâm Chỉ Huyên.

"Bác cả, đây là Diệp Hi Hòa, là cháu đặc biệt mời đến chữa trị cho ông nội..."

Lâm Chỉ Huyên giải thích. "Diệp Hi Hòa?" Lâm Văn Hải vừa nghe vậy ngây ngẩn cả người.

Chuyện tối qua đã lan truyền khắp nơi khiến người nghe đều hoảng sợ rợn tóc gáy, ông ấy là đại tiên sinh nhà họ Lâm, sao có thể chưa nghe nói qua chuyện này được chứ?

Vị thiếu gia nhà họ Diệp này vừa về đã biến thành người khác, tiêu diệt nhà họ Tô, nhà họ Mã, Huyết Thủ Bang, thậm chí còn tiêu diệt cả nhà họ Trần.

Cuối cùng, hẳn còn viết một bức thư máu tuyên bố bản thân mình sẽ trực tiếp tuyên chiến với tất cả những kẻ đã từng hãm hại nhà họ Diệp ở Tân Hải, đồng thời ấn định thời hạn ba ngày, để những gia tộc và thế lực đó đều phải đến quỳ xuống sám hối trước nghĩa trang nhà họ Diệp.

Người này là một tai họa, ba ngày sau chắc chắn sẽ phải chết, vậy mà bây giờ cháu gái lớn của ông ấy còn dám dẫn người này về nhà họ Lâm, đây khác nào rước họa về nhà chứ?

"Chỉ Huyên, cháu nói đùa gì vậy? Tối hôm qua bác nói cháu mời ông Triệu về nhà, cháu lại đi cả đêm không về thì ra là dây dưa với người này? Cháu có biết cậu ta rất nguy hiểm hay không?" Lâm Văn Hải tức giận nói.

"Bác cả, cháu biết, nhưng mạng của ông nội bây giờ chỉ hắn mới có thể cứu được..."

Lâm Chỉ Huyên cắn chặt môi nói.

"Nói bậy! Cậu ta chỉ là một tên sát nhân điên cuồng, không biết trời cao đất dày, cậu ta có thể cứu được mạng sống của ai chứ? Đừng khiến cho gia tộc..."

Ông ấy còn chưa nói xong thì Diệp Hi Hòa đã đưa tay tóm lấy Lâm Văn Hải nhấc lên không trung.

Anh nắm Lâm Văn Hải trong tay như nắm một con chó vừa đi đại tiện trên mặt đất: "Chú ý lời nói của ông, nếu không miệng và cả c; u của ông sẽ không bao giờ nói được thêm một lần nào nữa đâu."

“To gan!"

Trong chốc lát, một đám người cung kính chạy ra từ trong nhà họ Lâm, trong đó còn có mấy tên cao thủ, bọn họ lập tức hét lớn với Diệp Hi Hòa: "Ngông cuồng! Mau thả đại tiên sinh rai"

Lâm Chỉ Huyên thấy bầu không khí vô cùng căng thẳng, vội vàng đi lên ngăn cản đám người trong nhà, sau đó nói với Diệp Hi Hòa: "Diệp Hi Hòa, rất xin lỗi anh, xin hãy thả bác cả của tôi ra."

"Ông ấy chỉ là hơi thẳng thắn, thực ra ông ấy cũng không có ác ý gì với anh, nhà họ Lâm chúng tôi cũng chưa bao giờ có ý xấu với nhà họ Diệp của anh, điều này hẳn anh là người biết rõ nhất."

"Họa từ miệng mà ra, về sau nói bác cả của cô quản cho. tốt cái miệng của mình, nếu không tôi cũng không ngại mà xé nát nó ra đâu."

Diệp Hi Hòa ném Lâm Văn Hải xuống đất, lạnh lùng nói.

Sau khi Lâm Văn Hải ngã xuống đất, vốn dĩ ông ấy còn muốn nói mấy lời độc ác nữa nhưng cảm nhận được sát ý đáng sợ trên người Diệp Hi Hòa, nên đành dừng lại không nói nữa.

Xem ra lời đồn đó là sự thật, vị thiếu gia nhà họ Diệp này. quả thực khác xa trước kia, gi ết chết Tông sư như đang chơi đùa, huống hồ gì là bản thân ông ấy...

"Bác cả, bác tin cháu, cháu thực sự tìm hän đến để chữa bệnh cho ông nội, mặc dù hắn ngông cuồng thật nhưng y thuật tất giỏi, ông Triệu có thể làm chứng...

Lâm Chỉ Huyên vội vàng thuyết phục bác cả của mình.

"Ngài Lâm, chuyện này là thật, y thuật của cậu Diệp, tôi còn tự thừa nhận bản thân không băng cậu ấy, một chút hy vọng sống sót cuối cùng của ông cụ Lâm đều nằm hết trên người cậu ấy."

Triệu Quy Di vội vàng đi lên, nói. "Mấy người... Haizzz!"

Lâm Văn Hải thấy hai người đều đã nói như vậy, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thở dài một hơi: "Được, vậy để cậu ta đi vào đi, dù sao nhà họ Lâm chúng ta nếu là phúc thì không phải họa, nếu là họa thì không thể tránh khỏi, ông cụ nhà chúng ta xảy ra chuyện bất trắc thì vận xui của nhà họ Lâm cũng sẽ đến, chúng ta không sợ có nhiều thêm một tai họa"

Tâm trạng ông ấy rất phức tạp, ông ấy tự mình dẫn đường cho Diệp Hi Hòa và ba người còn lại đi vào biệt thự nhà họ Lâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Mắt trợn tròn!


"Chỉ Huyền, bác đang định nói với cháu, sáng sớm Vương thiếu đã tới, nói là muốn gặp cháu, lát cháu nói chuyện cũng phải lễ độ một chút, dù sao nhà họ Lâm chúng ta cũng không mạo phạm nổi người ta...."

Lâm Văn Hải cay đẳng nói.

"Cháu và anh ta thì có gì để nói? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cháu không gặp anh ta được không? Diệp Hi Hòa, chúng ta đi đường vòng!"

Lâm Chỉ Huyên thở phì phò kéo lấy tay Diệp Hi Hòa, muốn đi đường vòng.

Diệp Hi Hòa nhíu mày: "Cô cảm thấy thời gian của tôi không có giá trị sao?"

"Ý, ý anh là gì?" Lâm Chỉ Huyên sửng sốt một lát.

"Tôi đến chỗ này của cô là để trả ơn cô ngày hôm qua đã cứu Tiểu Vũ, ngoài ra cô cũng đồng ý với tôi vụ kia. Nếu không, cô cho rẵng nhà họ Lâm có thể mời được tôi à?"

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Nếu không muốn gặp người kia, thì cứ bảo anh ta biến đi. Nhẫn nhịn và tránh né không có trong từ điển của Diệp Hi Hòa tôi!"

Lâm Chỉ Huyên há hốc miệng, mắt trợn tròn!

Lâm Văn Hải nghe vậy, cũng tức giận: "Cậu cũng mạnh miệng thật đấy! Cậu biết anh ta là ai không? Tôi biết cậu rất đề cao bản thân, nhưng cho dù năm đó nhà họ Diệp vẫn còn, cậu cũng không có tư cách nhấc giày cho anh ta, anh ta là con trai duy nhất của nhà họ Vương đấy!"

"Bốp!!" Diệp Hi Hòa tát một cái, Lâm Văn Hải ngã xuống ao làm mồi cho cá. Người này nghe không hiểu tiếng người, thực sự cho là mình sẽ nhân từ nương tay sao?

Triệu Quy Di ở đăng sau thấy vậy, không ngại mình tuổi đã cao, vội vàng nhảy xuống ao kéo Lâm Văn Hải lên...

"Diệp Hi Hòa, anh!!"

Lâm Chỉ Huyên giận dữ dậm chân, trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa.

Lúc này, vị Vương thiếu ở đẳng trước cũng nghe thấy tiếng Lâm Văn Hải rơi xuống nước, mỉm cười đi tới.

"Chỉ Huyên, em về rồi à? Rõ thật là, anh gọi điện thoại cho. em, em không nhận, nhắn tin cũng không thấy trả lời..."

"Vương Long, tôi cần gì phải trả lời anh? Vốn chúng ta cũng không quen, anh cũng đừng mơ mộng hão huyền tôi sẽ gả cho anh nữa, điều đó là không có khả năng!" Lâm Chỉ Huyên tức giận nói.

*Úi chà, còn muốn ngoan cố chống lại? Không sao cả, anh chỉ thích người bướng bỉnh giống như em!"

Vương Long nhìn Lâm Chỉ Huyền từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, so với những ngôi sao nhỏ mà anh ta từng chơi thì cô ấy tốt hơn gấp nhiều lần!

"Lâm Chỉ Huyên, em không phải không biết tên của anh ở Tân Hải có ý nghĩa như thế nào, anh nói anh nhìn trúng em, ở Tân Hải còn có ai thèm em nữa? Ngoan ngoãn theo anh đi, trừ làm người phụ nữ của anh ra, em không còn lựa chọn nào khác đâu, à, đúng rồi, tên quỷ đoản mệnh này là ai đây?"

Lúc này anh ta mới đưa mắt nhìn về phía Diệp Hi Hòa, nhíu mày hỏi.

"Đây là khách do tôi mời! Vương Long, xin hãy tôn trọng một chút, hắn không liên quan đến chuyện giữa anh và tôi! Hôm nay tôi có chuyện quan trọng nên mới mời hắn đến nhà họ Lâm!" Lâm Chỉ Huyên lạnh lùng nói.

Cô ấy cũng là người có tính cách trượng nghĩa, sẽ không kéo Diệp Hi Hòa vào rắc rối, cũng không muốn gây phiền toái không cần thiết cho Diệp Hi Hòa!

"Khách?"

Vương Long nhìn Diệp Hi Hòa, vẻ mặt viết đầy không tin!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Đừng!!


Anh ta trơ tráo cười với Diệp Hi Hòa, nói: "Ở Tân Hải, không một ai dám đắc tội Vương Long tôi hết! Cướp phụ nữ với tôi thì càng không! Đừng nói là phụ nữ, dù là bồn cầu tôi đã từng sử dụng, người khác muốn li3m cũng là tội nặng! Vậy nên, ai đã cho cậu dũng khí dám đến gần người phụ nữ của tôi hả? Cậu thật sự không biết chữ “chết viết thế nào à?"

Anh ta vừa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã phất tay một cái, biến anh ta thành một vũng máu.

Sau đó không kiên nhẫn nhìn Lâm Chỉ Huyên nói: "Rốt cuộc có đi hay không? Bây giờ không còn ai ầm ï nữa rồi!"

Lâm Chỉ Huyên sửng sốt, miệng há hốc thành hình chữ "o1

Cách đó không xa, Lâm Vân Hải vất vả läm mới được Triệu Quy Di cứu khỏi ao, cũng nhìn thấy cảnh tượng này, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Xong rồi! !!

Tên tai tinh Diệp Hi Hòa này thực sự gây ra họa lớn rồi!!!

Dù biết cháu gái lớn dẫn cậu ta về là một tai họa, nhưng không ngờ ngay cả con trai của vị kia mà hẳn cũng dám giết...

Ông ấy trợn trắng mắt, cảm thấy không bằng mình chết chìm luôn cho rồi....

"Diệp Hi Hòa, sao anh lại kích động như vậy? Anh có biết anh ta là ai không?”

Sau khi Lâm Chỉ Huyên kịp phản ứng, cũng rơi vào trạng thái hoảng sợ, hoang mang lo sợ nói.

"Không muốn cứu ông nội nữa à?” Diệp Hi Hòa xoay người rời đi.

"Hả? Đừng!!"

Lâm Chỉ Huyên vội vàng đưa tay kéo hẳn lại, khóc không ra nước mắt nói: "Dĩ nhiên là phải cứu ông nội rồi, được rồi, tôi không dài dòng nữa, chỉ là..."

"Đừng có tự mình đa tình, tôi đánh chết tên này căn bản không liên quan gì tới cô cả."

Diệp Hi Hòa hờ hững nói: "Cô có không có tư cách để tôi giết người vì cô. Chẳng qua anh ta làm tôi cảm thấy phiền, chỉ vậy thôi. Tôi giết người không cần lý do. Nếu người đứng sau anh ta không vui thì cứ thoải mái đến tìm tôi, tôi sẽ chỉnh gia đình anh ta vào khuôn khổi"

Nghe xem, đây là tiếng người sao!!!

Lâm Chỉ Huyên choáng váng, cũng gần như muốn ngất đi, nhưng cô ấy sợ Diệp Hi Hòa mất kiên nhãn rời đi, chỉ có thể dẫn lo lắng xuống, tiếp tục dẫn hắn đến gặp ông nội.

Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có mấy người nhảy ra chặn đường, chính là người của Vương Long!

Mấy người trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa nói: "To gan! Dám đứng cạnh người phụ nữ mà thiếu gia nhà bọn tao thích! Nhân tiện, mày có nhìn thấy thiếu gia của bọn tao đâu không? Dám làm thiếu gia không vui, bọn tao sẽ băm vằm mày ra từng mảnh..."

Lời còn chưa dứt, Lâm Chỉ Huyên đã nghiêng người, nhanh chóng bịt mắt lại.

Äm!

Đúng như cô ấy dự đoán, khi cô ấy quay người lại, đã thấy thế giới yên tĩnh, mấy người kia cũng biến mất ở trong không khí.

Lúc này cô ấy thật sự không hiểu được Diệp Hi Hòa, rốt cuộc hẳn có thực lực gì mà lại tự tin như vậy? Còn có thể giết người không chớp mắit...

Chẳng mấy chốc, Lâm Chỉ Huyên đã đưa Diệp Hi Hòa đến phòng ngủ của ông cụ với lòng nặng trĩu.

Chẳng mấy chốc, Lâm Chỉ Huyên đã đưa Diệp Hi Hòa đến phòng ngủ của ông cụ với lòng nặng trĩu.

Lúc này, bên ngoài có rất nhiều người nhà họ Lâm đang khóc lóc, mấy trưởng bối cũng đang thảo luận về hậu sự cho Lâm Trường Dần.

"Chỉ Huyên, cháu về rồi, tối hôm qua cháu chạy đi đâu? Ông nội cháu sắp không xong rồi! Mới nấy còn nôn ra mấy ngụm máu đen, hoàn toàn bất tỉnh, chỉ có thở ra, không có hít

vào... Một ông lão nói với Lâm Chỉ Huyền.

"Ông Tam, cháu biết ông nội gặp nguy hiểm, cho nên cháu mới đặc biệt mời một người tới cứu ông, chính là hắn..."

Lâm Chỉ Huyên chỉ Diệp Hi Hòa ở phía sau lưng, cuối cùng cũng không dám nói tên Diệp Hi Hòa ra, cô ấy sợ sẽ giống như: vừa rồi, còn chưa cứu được ông nội, đã dọa nhóm người trong nhà sợ hãi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Cả nhà họ Lâm đều im bặt!


Bịch bịch bịch!

Giọng nói vừa lạnh lùng vừa cấp bách truyền đến, tất cả người nhà họ Lâm đều quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Văn Hải, cả người ướt đẫm nước, đang được Triệu Quy Di đỡ qua.

Mọi người lại ngơ ngác nhìn Diệp Hi Hòa, không hiểu họa lớn trong miệng Lâm Văn Hải nói là gì.

"Thăng nhóc nhà họ Diệp, để tôi nói, cậu thì có gì tốt, ỷ mình tài nghệ hơn người, nên ai cậu cũng dám giết? Vị Vương đó...

Chưa kịp nói xong, Diệp Hi Hòa đã phất tay một cái, khiến Lâm Văn Hải xoay người bay lên, máu tươi phun ra, sau đó bị treo trên cây cao tám mét, không biết còn sống hay đã chết.

Cả nhà họ Lâm đều im bặt!

Có điều, cũng có người kịp phản ứng, thằng nhóc nhà họ Diệp mà Lâm Văn Hải nhắc tới, chẳng lẽ chính là kẻ ra tay cuồng bạo, đại sát tứ phương tối hôm qua, thiếu gia nhà họ Diệp hung danh hiển hách, Diệp Hi Hòa?!

"Chỉ Huyên, cậu ta là Diệp Hi Hòa? Cháu dẫn cậu ta về nhà làm gì!!"

"Cháu liều lĩnh quá rồi đấy, hiện tại cậu ta là một nhân vật nguy hiểm, là kẻ thù chung của Tân Hải. Cháu dẫn cậu ta về nhà, chẳng phải muốn gây tai họa cho gia tộc sao?"

"Xong rồi! Lần này thì xong thật rồi! Những người khác không biết nghĩ gì về nhà họ Lâm chúng ta, bọn họ cho rằng. chúng ta đang chứa chấp tên này. Chỉ Huyên, cháu hồ đồ rồi!!"

"Vừa rồi Văn Hải còn nói cậu ta giết người, nhưng ông không nghe rõ, cậu ta giết ai?"

Lâm Chỉ Huyên nghe người trong họ bàn luận sôi nổi, sợ Diệp Hi Hòa không vui, lại phất tay đập nát người ta để cảnh cáo!

"Mọi người đừng nói nữal!" Cô ấy lớn tiếng nói: "Cháu đã nói là cháu mời hắn về chữa

bệnh cho ông nội, mọi người đừng lãng phí thời gian quý báu để cứu ông nội nữa, được không?"

Nói xong, cô ấy khổ sở nhìn về phía Diệp Hi Hòa nói: "Diệp Hi Hòa, cầu xin anh đấy!"

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn Lâm Chỉ Huyên, sau đó lại nhìn đám người nhà họ Lâm, ánh mắt rét lạnh.

Nhưng hắn lại không nói gì, sải bước đi vào phòng ngủ của Lâm Trường Dần.

"Các ông, đúng là ánh mắt thiển cận!"

Triệu Quy Di từ phía sau đi tới, tức giận chỉ đám người nhà họ Lâm.

Ông ta không quan tâm Diệp Hi Hòa điên cuồng và tàn nhẫn như thế nào, ở trong lòng ông ta, y học là quan trọng nhất, Diệp Hi Hòa là người có tài chữa bệnh, như vậy tương đương với tổ sư của ông ta, ông ta rất không vui khi người khác nghỉ ngờ tổ sư của ông ta!

"Cái quái gì thế, cậu ta là kẻ cuồng giết người, coi trời băng vung, lẽ nào còn biết y thuật?"

"Nói nhảm! Ba năm trước cậu ta đại nạn không chết, lại học đủ loại võ công ngoại đạo, làm sao có thể giỏi cả y thuật lẫn võ công? Nhất định là Chỉ Huyên bị người ta lừa rồi!"

"Đi, chúng ta vào xem thử!"

Nhóm người nhà họ Lâm giận dữ đuổi theo, chỉ có Lâm Văn Hải tiếp tục treo mình trên cây như một con diều!

Bên trong phòng ngủ.

Diệp Hi Hòa vừa nhìn là biết, Lâm Trường Dần nằm trên giường bệnh, quả thực bệnh nặng vô cùng, sắc mặt tái nhợt, gầy gò hốc hác, nói rằng đã mất cái mạng cũng không quá đáng.

"Hu hu! Ông nội!"

Lâm Chỉ Huyên nhìn ông nội đang hấp hối, không kìm được tiếng khóc, chạy tới năm chặt tay Lâm Trường Dần.

"Diệp Hi Hòa, anh có cách châm nào, cứu được ông nội của tôi không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Ông xem hay là tôi xem?


"Ông xem hay là tôi xem?” Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói. "Đương, đương nhiên là cậu xem!" Triệu Quy Di xấu hổ. "Vậy thì câm miệng!"

"Được!"

Diệp Hi Hòa đi đến gần Lâm Trường Dần, thực ra hẳn đã nhìn ra từ sớm, bệnh ông ấy mắc phải chính là bệnh đèn lồ ng!

Bệnh đèn lồ ng là một căn bệnh khó khăn và phức tạp, triệu chứng giống như những gì Triệu Quy Di đã nói, các cơ quan nội tạng bị hoại tử, nhưng bề ngoài thì không sao, vấn đề năm ở "bấc đèn".

"Muốn tôi cứu ông ta cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một chuyện nữa!"

Diệp Hi Hòa bỗng nhiên nhìn Lâm Chỉ Huyên nói.

"Được, anh nói đi!"

Lâm Chỉ Huyên cần môi anh đào, nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Hi Hòa đang ra giá, lẽ nào, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa, muốn tự mình đưa ra quyết định?

"Chữa xong rồi nói sau."

Diệp Hi Hòa cũng không nét mực, chìa tay ra, chậm rãi ngưng tụ châm băng, đâm lên người Lâm Trường Dần.

Mặc dù nhóm người nhà họ Lâm cũng cảm thấy cảnh tượng này rất kỳ quái, nhưng họ vẫn không tin răng một thanh niên tàn phế và điên cuồng như hắn, lại thực sự có thể có y thuật phi phàm.

Dưới con mắt cảnh giác của mọi người, Diệp Hi Hòa. ngưng tụ vài cây châm băng, sau đó dùng tay rải chúng ra,

đâm tất cả lên huyệt vị đặc biệt trên cơ thể Lâm Trường Dần.

Toàn thân Lâm Trường Dần khẽ động, nét mặt tiều tụy, đột nhiên lộ ra một tia đau đớn.

"Ông nội!"

Lâm Chỉ Huyên vội vàng ôm chặt lấy ông nội, lại thấy máu đen chảy ra từ mắt, tai, miệng và mũi của Lâm Trường Dần.

"Thất khiếu chảy máu rồi!! Tên này quả nhiên cố làm ra vẻ huyền bí, gia chủ bị cậu ta chữa thất khiếu chảy máu rồi!!"

"Hỏng rồi, gia chủ vốn đã chỉ mành treo chuông, có thể qua đời bất cứ lúc nào, đây là cậu ta muốn tiễn gia chủ một

bước đến quỷ môn quan mài!"

"Diệp Hi Hòa, cậu chữa gia chủ nhà chúng tôi chết, hôm nay đừng hòng rời nhà họ LâmII"

Lâm Chỉ Huyên nhìn dáng vẻ của ông nội, đôi mắt đâm lệ, cũng lo lắng vô cùng!"

Lế nào, cô ấy thực sự tin nhầm Diệp Hi Hòa rồi sao? Dẫn hắn trở về là sai lầm ư? Nhưng vào lúc này, Lâm Trường Dần thất khiếu chảy máu,

đột nhiên thở ra một hơi khí đục, kéo dài giọng nói: "Dễ chịu quá..."

Toàn trường lặng ngắt như tời

Sau khi kịp phản ứng, tất cả mọi người đều không dám tin nhìn Lâm Trường Dần, lúc này Lâm Trường Dần mới chậm rãi mở mắt ra.

"Đã lâu tôi không có cảm giác dễ chịu như vậy... Anh bạn trẻ, là cậu đã cứu tôi sao?"

Ông ấy nhìn Diệp Hi Hòa với ánh mắt hiền từ.

"Hu hu! Ông nội!!"

Lúc này Lâm Chỉ Huyên không nhịn được nữa, cô ấy kích động, ôm chặt lấy ông nội nói: "Ông nội, ông tỉnh thật rồi! Hức hức, ông nội, ông khỏe rồi!!"

Cô ấy quay đầu lại, mỉm cười nói với Diệp Hi Hòa: "Diệp Hi Hòa, cảm ơn anh!"

Diệp Hi Hòa xua tay nói: "Chỉ là trao đổi ngang giá. Lâm Trường Dần, tôi đã chữa khỏi bệnh cho ông. Từ giờ trở đi, ông chỉ cần uống một ít thuốc điều hòa phế phổi là được, đảm bảo. có thể hết bệnh. Nhưng vấn đề tiếp theo tôi muốn hỏi ông, ông phải trả lời thành thật!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Thường tan nát ư?


Nhà họ Diệp!!!

Lâm Trường Dần vô cùng bất ngờ khi nghe xong lời của Diệp Hi Hòa.

Thảo nào từ nãy ông ấy cứ thấy Diệp Hi Hòa quen mắt, ra là thiếu gia của nhà họ Diệp ngày xưa.

Nhưng chẳng phải theo tin đồn, hắn đã chết rồi sao, không có người nào trong nhà họ Diệp sống sót trong thảm kịch đó cải

Lâm Trường Dần đang định nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng quát lạnh lùng: "Tên tàn dư họ Diệp kia, Diệp Hi Hòa, cút ra đây chịu chết đi!"

Mọi người nhà họ Lâm sợ hãi nhìn ra, chỉ thấy ngoại trừ Tống cung phụng, các cao thủ cấp Tông sư khác của nhà họ Lâm đều bị ném vào, dáng vẻ rũ rượi hộc máu trông vô cùng nhếch nhác.

Đám tay chân, gia nhân của nhà họ Lâm cũng bị võ công kinh khủng đánh bay tứ tung, có người ngã đến gãy xương đứt gân, còn có người đã chết thảm, năm la liệt dưới đất.

"Hắc... Hắc Bạch Vô Thường!!"

Mọi người nhà họ Lâm nhận ra đám hung thủ xông vào chính là hai cánh tay đắc lực của La Diêm Thiên thuộc Diêm 'Vương Điện, Hắc Bạch Vô Thường!

Trong đó, Bạch Vô Thường mặc áo trảng, Hắc Vô Thường mặc đồ đen, cả hai đều là người tàn nhãn, thực lực thuộc Tông sư 8 sao!

"Sao người của Diêm Vương Điện lại đến đây, còn kêu đích danh tên nhóc này nữa chứ?"

Cả nhóm người nhà Lâm nhìn Diệp Hi Hòa với ánh mắt kỳ quái.

Tuy nhiên, mặc dù Häc Bạch Vô Thường đến vì Diệp Hi Hòa, nhưng hành động của bọn chúng quá vô lễ rồi, về danh vọng, nhà họ Lâm cũng không kém Diêm Vương Điện là bao, đây coi như công khai giết người à?

"Lý nào lại như vậy, người của La Diêm Thiên dám lộng hành đến thế sao? Anh bạn yên tâm, có tôi Lâm Trường Dần ở đây, chúng không thể làm hại một sợi tóc nào của cậu, tôi sẽ ra ngoài xem thử!"

Dù chưa rõ tình hình, Lâm Trường Dần vẫn quyết định bảo vệ Diệp Hi Hòa, ông ấy nhờ Lâm Chỉ Huyên dìu lấy, lê lết ra khỏi giường rồi đi thẳng ra ngoài.

Vẻ mặt Diệp Hi Hòa trở nên xám xịt, sát khí bốc lên dữ dội hơn, hẳn vừa mới sắp hỏi ra manh mối năm xưa thì bị người đến quấy rối, Diêm Vương Điện này đúng là tự tìm đường chết!

Bên ngoài, Hắc Bạch Vô Thường vứt bay hai cao thủ 7 sao còn lại của nhà họ Lâm, rồi ngạo nghễ bước tới.

Hơn 30 tinh binh của Diêm Vương Điện đi theo sau bọn họ, kẻ nào cũng bày ra vẻ mặt dữ dẫn, tràn ngập sát khí!

"Hắc Bạch Vô Thường, các người dám lộng hành như vậy, nhà họ Lâm là nơi các người tung hoành sao?!"

Lâm Trường Dần vừa bước ra đã quở trách Häc Bạch Vô Thường.

Bọn họ cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy ông ấy.

Theo tin đồn, gia chủ nhà họ Lâm đã bệnh nặng, tuổi thọ ngắn ngủi, sao vẫn có thể đứng dậy được?

"Lâm Trường Dần, ông bớt lải nhải đi! Chúng tôi biết tên tàn dư nhà họ Diệp ở nhà các người, ông giao hẳn ra đây, hôm nay Diêm Vương Điện sẽ tha cho cả nhà ông, bằng không sẽ giết hết không tha, đừng tưởng nhà các ông đủ tư cách đối đầu với Diêm Vương Điện chúng tôi!"

Bạch Vô Thường khinh thường nói. Lâm Trường Dần tức giận: "Bạch Vô Thường, đừng có nói khoác, dám hỗn láo trong nhà tôi, tôi sẽ cho các người một đi không trở lại!"

"Ha ha ha, Lâm Trường Dần, ông già sắp chết này, ông nghĩ tôi cho ông mặt mũi sao? Chết đi!"

Bạch Vô Thường nói xong cũng không thèm khách khí với Lâm Trường Dần, nhấc chân phóng tới tung một quyền giế t chết ông ấy!

Con ngươi của Lâm Trường Dần co rút, nhưng ngay cả vào. lúc này, ông ấy cũng không tránh né hay cầu xin, vì Diệp Hi Hòa là ân nhân cứu mạng của mình, ông ấy nhất định không thể nào giao nộp ân nhân!

Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, "Âm"!

Cú đấm hung tợn của Bạch Vô Thường đập mạnh vào. nắm đấm của người khác, bị đẩy ngược trở lại!

Người đỡ trước mặt Lâm Trường Dần cũng lùi lại hai bước, mới khống chế được khí huyết cuộn trào!

"Ông... ông hai!"

Lâm Chỉ Huyên không khỏi thốt lên khi nhận ra bóng người đột nhiên xuất hiện, đó chính là chỗ dựa thực sự của gia tộc nhà họ Lâm, ông hai nhà họ Lâm - Lâm Ngọc Sơn!

Dù nhà họ Lâm có vài cao thủ cấp Tông sư nhưng người mạnh nhất vẫn là Lâm Ngọc Sơn!

Nhưng trước đó Lâm Ngọc Sơn đang bế quan, lúc này cảm nhận được khí tức sát khí trong tộc mới phải ra đây.

"Hắc Bạch Vô Thường, các người to gan quá rồi, chỉ dựa vào các người cũng dám lộng hành ở nhà họ Lâm chúng tôi à”

Ông ta lạnh lùng nhìn chăm chăm vào bọn họ, trên người toát ra luồng khí thế đáng sợ.

“Lâm Ngọc Sơn, không ngờ hôm nay ông già như ông cũng xuất hiện rồi, được lắm! Các người muốn liều chết bảo vệ tên tàn dư nhà họ Diệp sao? Vậy đừng trách tay chúng tôi tàn nhẫn!"

Bạch Vô Thường cười khẩy, cùng Hắc Vô Thường lao tới tấn công Lâm Ngọc Sơn.

Hai người đều là Tông sư 8 sao, thân thủ hỗ trợ cho nhau, không ngừng đánh ra những chiêu hiểm ác không có kẽ hở. nào!

Tuy Lâm Ngọc Sơn là cao thủ bậc nhất nhà họ Lâm nhưng cũng chỉ là Tông sư 8 sao, vẫn chưa đạt đến 9 sao.

Một mình ông ta đối chọi hai tên 8 sao đã tốn sức, huống chi đối phương phối hợp ăn ý với nhau, sức mạnh càng tăng lên vùn vụt.

Chẳng mấy chốc, một tiếng "Rầm' vang lên, Lâm Ngọc Sơn bị Hắc Vô Thường đá bay ra ngoài, thảm thương rơi xuống. đất, trong miệng phun ra từng mảnh nhỏ nội tạng.

"Ông hai!"

Lâm Chỉ Huyên thấy vậy thì hét lên, vội vã chạy đến chỗ ông ta, còn các thành viên khác của nhà họ Lâm thì tuyệt vọng, cảm thấy mọi người sắp không xong rồi!

Hóa ra ngay cả ông hai cũng không đấu lại Häc Bạch Vô Thường...

Xem ra lần này La Diêm Thiên thật sự đã ra lệnh giết sạch nhà họ Lâm rồi, bọn họ còn đáng sợ hơn so với truyền thuyết!

Lúc này, có người nhớ lại lời cảnh báo lúc đầu của Lâm Văn Hải, Diệp Hi Hòa đúng là tai họa, chọc giận người không nên dây vào, liên lụy đến cả nhà họ Lâm!

"Chỉ có mỗi thế thôi sao, nhà họ Lâm?!"

Bạch Vô Thường cười nhạt: "Tôi cứ tưởng gia tộc mạnh nhất huyền thoại ra sao, nào ngờ cũng chỉ là lũ gà vịt! Thảo nào năm đó lúc diệt trừ nhà họ Diệp mà các người cũng không dám nhúng tay, giờ còn che chở tên tàn dư nhà họ Diệp, tôi sẽ đưa cả nhà các người lên thiên đường!"

Bạch Vô Thường ra tay, lần này nhảm thẳng Lâm Chỉ Huyên và Lâm Ngọc Sơn, hẳn ta muốn diệt sạch bọn họ!

Nhưng ngay lúc Lâm Chỉ Huyên sắp trở thành xác chết thảm thương, bỗng nhiên có một bàn tay to lớn đến mức khó †in từ trên trời giáng xuống, đánh nát Bạch Vô Thường thành bãi máu!

Tốc độ quá nhanh, khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng, cho đến khi cơn mưa máu của Bạch Vô Thường rơi xuống, mọi người mới kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Diệp Hi Hòa lạnh lùng bước ra.

"Đúng như dự đoán, Diêm Vương Điện thật sự tham gia vào chuyện diệt trừ gia tộc tôi năm đó, các người không đánh đã khai rồi sao?"

"Diệp... Diệp Hi HòalII"

Lâm Chỉ Huyên căng thẳng đến run rẩy, vui mừng khôn xiết!

Còn Lâm Trường Dần và Lâm Ngọc Sơn thì hơi ngơ ngác.

Đặc biệt là Lâm Ngọc Sơn, dưới sự tấn công mạnh mẽ kết hợp của Häc Bạch Vô Thường, ông ta đã bị thương nặng, vậy mà thiếu gia nhà họ Diệp chỉ một cái tát đã đập Bạch Vô
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Mày đang đánh rắm à?


Lộp bộp lộp bộp!

Sau khi chứng kiến đồng bọn bị giết, Häc Vô Thường hoảng sợ lùi lại hai bước, nhìn Diệp Hi Hòa như thấy quỷ!

Không ai hiểu rõ thực lực của Bạch Vô Thường hơn hắn ta, đó là Tông sư 8 sao đấy, nhìn cả Tân Hải cũng hiếm có, sao có thể bị tát chết chỉ bằng một cái vung tay...

"Vút" một tiếng, Diệp Hi Hòa giơ tay một cái đã bắt được Hắc Vô Thường, hắn nắm cổ hắn ta, như túm một con chó chết.

"Hắc Vô Thường đúng không? Kể hết những gì mày biết về gia tộc tao, maul" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.

"Tàn dư... Không! Diệp thiếu, tôi không biết gì đâu, ba năm trước chúng tôi chỉ theo chủ tử tấn công nhà các ngài, chúng tôi chỉ làm theo lệnh, không dám hỏi nhiều, chỉ có chủ nhân mới biết rõ về việc diệt trừ nhà các ngài, chúng tôi chỉ là tay Sai...

Hắc Vô Thường run bần bật.

Tên hung thần nổi danh giang hồ như hẳn ta giờ sợ đến mức tiểu ra quần, ống quần nhỏ giọt lênh láng.

"Không biết à?"

"Đúng vậy! Tôi thật sự không biết gì hết, Diệp thiếu, lần này chúng tôi cũng chỉ tuân lệnh chủ tử bắt ngài về thôi, dù sao ngài cũng đã giết người của chúng tôi..."

Bốp!

Chưa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã siết nát hắn ta thành bãi máu!

Hỏi gì cũng không biết, còn giữ để làm gì? Cảnh tượng này khiến 30 tinh binh còn lại của Diêm Vương Điện sững sờ, sau khi phản ứng trở lại, cả bọn hoảng loạn la

hét, bỏ chạy tán loạn.

Nhưng Diệp Hi Hòa vẫn lạnh lùng giơ tay ra đập, lập tức biến tất cả thành các bãi máu, chết không còn xác.

Mọi người nhà họ Lâm sững sờ như phỗng!

Lâm Trường Dần và Lâm Ngọc Sơn càng choáng ngợp trước Diệp Hi Hòa: "Diệp thiếu, cậu..."

"Đừng phí

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Tiếp tục câu chuyện chưa dứt của ông đi, ba năm trước, ông biết bao nhiêu về việc diệt trừ gia tộc tôi?"

Thình thịch!

Lâm Trường Dần khó khăn nuốt nước bọt và đáp lại: "Diệp thiếu, quả thật tôi biết đôi chút về chuyện ba năm trước, lúc đó có một nhân vật lớn tới Tân Hải, truyền đạt mệnh lệnh từ một cấp trên nào đó, ra lệnh tiêu diệt gia tộc nhà họ Diệp các cậu..."

"Cấp trên à?"

"Đúng vậy! Nhưng tôi cũng không rõ cấp trên đó là ai, chỉ biết nhân vật lớn giúp người đó làm việc là người chúng tôi không thể trêu vào! Sau khi ý định của nhân vật lớn được truyền đạt, cả đám người cơ hội đua nhau bám theo, cả thành phố đồng lõa tiến vào giết hại nhà cậu... "

Diệp Hi Hòa tối sầm mặt lại: "Tên cấp trên kia kia có thù hẳn gì với nhà họ Diệp tôi à?”

"Không!"

Lâm Trường Dần läc đầu: "Tổ tiên nhà cậu tính tình nghĩa hiệp, hay làm việc thiện, ngay cả tôi cũng rất kính trọng, sao có. thể gây thù chuốc oán chứ? Theo tôi được biết, gia tộc các cậu bị người khác hãm hại, có người để mắt tới một món đồ của gia tộc cậu, nhưng kẻ cấp trên kia không thể công khai cướp đoạt, nên chỉ có thể dùng cách tàn nhẫn này, giết người cướp của... "

"Nhà họ Diệp tôi có thứ gì?" Diệp Hi Hòa nghe vậy cũng khá bất ngờ, từ nhỏ hản lớn lên trong nhà họ Diệp mà không hề hay biết có bảo vật gia truyền nào cả!

"Điều này tôi cũng không rõ, có lẽ những kẻ cầm đầu năm đó sẽ biết, dù sao bọn chúng cũng là tay sai nịnh nọt với nhân vật lớn kia. Có người cũng tiếp cận tôi, nhưng tôi không muốn ăn bánh bao thịt người, nên đã không để nhà họ Lâm tham gia vào." Lâm Trường Dần thành thật nói.

"Lâm Trường Dần, sự khôn ngoan của ông cách đây ba năm đã cứu sống cả tộc ông đấy!"

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Lâm im thin thít rồi nói: "Điều cuối cùng, cũng là điều tôi nói với cháu gái ông, ba năm trước sau khi diệt trừ, nhà họ Diệp vẫn có người lo hậu sự, lập bia mộ cho tộc nhân của tôi, an táng họ trong nghĩa trang nhà họ Diệp. Tôi cần các người tìm ra người đó, sớm báo cho tôi biết!"

Lâm Trường Dần sửng sốt: "Được! Diệp thiếu, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ làm theol"

Khi thấy Diệp Hi Hòa bước đi, những người nhà họ Lâm vẫn còn hoảng hốt vây quanh Lâm Trường Dần.

"Chỉ Huyên, Diệp thiếu mà cháu đưa về, rốt cuộc thực lực của cậu ta như thế nào? Vì sao lại kinh khủng đến thế?"

Lâm Ngọc Sơn yếu ớt hỏi Lâm Chỉ Huyên. "Cháu không rõ."

Lâm Chỉ Huyên lắc đầu, khẽ cắn môi đáp: "Cháu chỉ biết hẳn rất mạnh, ra tay có thể đập người thành máu, nhưng không ngờ hắn dễ dàng tiêu diệt cả hai cao thủ của Diêm Vương Điện... Bây giờ xem ra việc hắn làm đêm qua cũng không có gì đáng ngạc nhiên!"

Lâm Chỉ Huyên lập tức kể lại những hành động kinh thiên động địa của Diệp Hi Hòa vào tối hôm qua cho hai người ông của mình nghe.

Lâm Trường Dần và Lâm Ngọc Sơn nghe xong cũng vô cùng choáng váng.

"Hóa ra... Thiếu gia nhà họ Diệp lại liều lĩnh đến thế, hậu sinh khả úy... Lâm Ngọc Sơn cảm thán.

"Lần này quay lại, hẳn muốn rửa sạch oan khuất cho tộc nhân, báo thù cho gia tộc, đúng là có tư thái kẻ báo thù..."

"Cha à, tên Diệp Hi Hòa này khiến người khác không thể nhìn thấu, từ giờ nhà họ Lâm có nên đặt ranh giới rõ ràng với cậu ta không?"

Lúc này Lâm Văn Hải cũng được cứu xuống từ trên cây, tuy chưa chết nhưng bị thương khá nặng, nghiến răng nói: "Cậu †a quá nguy hiểm! Tự cho mình mạnh nên coi thường tất cả, không hề biết Tân Hải bây giờ đâu đơn giản như cậu ta nghĩI Không nói đến chuyện gì khác, riêng Diêm Vương Điện đã có đại Tông sư trấn giữ rồi! Huống hồ còn những thế lực vượt trội hơn chúng ta... "

"Mày đang đánh rắm à? "

Lâm Trường Dần quay lại quát tháo: "Nếu không có Diệp thiếu, bây giờ người cha già này của mày còn xuống giường được sao? Mày là đồ bạc nghĩa vong ơn, từ giờ nhốt ba năm cải tạo, quay mặt vào vách suy ngẫm cho taol"

Ông ấy nói rồi quay sang Lâm Chỉ Huyên: "Chỉ Huyên, cháu đi điều tra chuyện Diệp thiếu vừa giao đi! Hơn nữa, cháu có thể đưa Diệp thiếu về đây, cứu mạng ông nội, ông rất vui mừng.

Kể từ bây giờ, Diệp thiếu là ân nhân của cả nhà chúng ta, cho dù có phạm tội tày trời, chúng ta cũng phải đứng về phe cậu ấy, không phụ ân tình, cháu hiểu chưa?"

"Vâng, cháu hiểu rồi ạ!"

Lâm Chỉ Huyên nhìn theo bóng dáng rời đi của Diệp Hi Hòa, lòng lại rối rằm.

Sau khi rời nhà họ Lâm, Diệp Hi Hòa thật sự không ngờ được, chuyện diệt môn gia tộc mình lại còn nhiều bí mật đến như vậy!

Một kẻ cấp trên sai sử một nhân vật lớn tới cướp món đồ nào đó của nhà hắn ư?

Nhưng là thứ gì, lại có thể khiến cả tộc bị tiêu diệt chứ?

Hắn vốn nghĩ bản thân đã hiểu rõ gia tộc, nhưng giờ xem ra ông nội hoặc người khác đã che giấu hẳn một số chuyện!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Mẹ nó!


Diệp Hi Hòa nghe thấy lời này cũng không quay đầu lại.

Tiếng gió vun vút truyền đến từ phía sau, tiếp đó một cú đấm nặng nề đập thẳng vào huyệt đạo sau gáy hẳn!

"Răng rắc" một tiếng, hắn vẫn bình an vô sự, nhưng cánh tay kia vỡ vụn, cả cánh tay bay thành vũng máu!

"Mẹ nó!"

Phía sau vang lên tiếng thét đau đớn, bóng người kia nghiến răng lùi lại, vừa ôm cánh tay cụt vừa chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.

Diệp Hi Hòa quay đầu nhìn với vẻ mặt lạnh lùng, bỗng thấy có hai ông lão ở phía sau mình, người đầu còn già hơn người sau, ông lão trông già hơn đang ôm cánh tay cụt khóc lóc thảm thiết.

Sau lưng họ còn hơn mười người khác, giờ đây bọn họ cũng nhìn Diệp Hi Hòa với vẻ mặt kinh hãi!

"Tên nghiệp chướng này! Bây giờ tôi mới hiểu tại sao Cao Viễn Vượng và Hách Kinh Phong lại chết dưới tay tên này, đúng là có chút thực lực, đại Tông sư 1 sao như tôi cũng không thể phá vỡ phòng thủ của hẳn!"

Ông lão ôm cánh tay cụt giận dữ nói, vội vã lấy thuốc từ túi ra nuốt xuống, lúc này mới cầm được máu, giảm đi sự đau đớn nơi cánh tay bị đứt.

Diệp Hi Hòa nghe ông nhắc đến Cao Viễn Vượng và Hách Kinh Phong, biết đây vẫn là bọn Quỷ Y Môn, bọn họ vẫn không học được bài học nào, tự đến tìm đường chết.

"Quỷ Y Môn, xem ra các người thật sự coi lời tôi là gió thoảng qua tai nhỉ? Tôi cho các ngươi cơ hội sửa sai, các người lại cố tình tự tìm đường chết à?"

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.

"Nghiệp chướng! Đừng quá ngông cuồng!! Mày giết người của Quỷ Y Môn, còn muốn cướp mất bảo tàng thuốc của bọn tao à, mơ đi! Có tao ở đây, mày đừng hòng... "

Bốp!

Chưa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã tát ông thành một vũng máu.

Ông lão kia ít tuổi hơn ở bên cạnh và mười mấy đồ đệ Quỷ Y Môn run lên bần bật, sợ đến mức suýt chút hồn lìa khỏi xác!

Đùa à, đây là thái thượng trưởng lão mà!

Trong Quỷ Y Môn, người thuộc cảnh giới đại Tông sư có võ công mạnh hơn cả chưởng môn, vậy mà cũng bị tát chết chỉ bằng một cái tay ư?!

"Mẹ nó, đã bảo đừng tới mà ông cứ tới! Đồ già cỗi hoa mắt, Diệp thiếu là người ông có thể chọc giận à? Chết đáng. đời!"

Ông lão kia ít tuổi hơn chửi rủa vào không trung, ra vẻ đại nghĩa.

Diệp Hi Hòa tiến lại gần ông ta. Rầm!

Ông lão ít tuổi đột nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Hi Hòa: "Diệp thiếu! Chuyện này không liên quan tới tôi! Là lão khốn kiếp kia... còn tên chưởng môn ngốc nghếch kia, bắt chúng tôi lại đây giải quyết ngài, trong lòng tôi không hề muốn vậy, bởi vì thực lực tôi chỉ hơn Hách Kinh Phong một chút, ông ta còn không phải đối thủ của ngài, huống hồ tôi..."

Diệp Hi Hòa giơ tay, túm lấy cổ ông già: "Ông là ai?"

"Tôi... tôi là đại trưởng lão Ô Diệp của Quỷ Y Môn!" Ô Diệp run rẩy đáp.

"Ô Diệp, ông cảm thấy trò vặt vãnh của mình có thể lừa được tôi à?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Có lẽ hắn đang tới tìm anh đấy!


Dù không biết Ô Diệp thật sự nghĩ thế nào, nhưng ông ta trông có vẻ khá thông minh!

"Vậy có nghĩa là, ông sẽ nghe lời tôi, ngoan ngoãn giao. nộp kho thuốc của các người à?" Diệp Hi Hòa híp mắt hỏi.

"Đúng vậy! Phải như thế từ lâu rồi, nhưng tiếng nói của tôi không có trọng lượng, còn chưởng môn thì..."

"Không sao, sớm muộn gì tiếng nói của ông cũng sẽ có trọng lượng thôi. "

Diệp Hi Hòa thả Ô Diệp xuống, rạch một đường chân khí lên lòng bàn tay ông.

"Về đánh chết chưởng môn của ông bằng bàn tay này."

Diệp Hi Hòa vô cùng bình tĩnh nói: "Sau đó ông lên làm chưởng môn, giao nộp toàn bộ thuốc quý, bảo bối của môn phái cho tôi ở Tân Hải, không được chậm trễ, nghe rõ chưa?”

Mắt Ô Diệp trợn trừng mắt: "Diệp thiếu, ngài không đùa chứ? Bảo tôi đi giết chưởng môn ư?”

"Không dám giấu giếm ngài, thật ra tôi chỉ là Tông sư 7 sao, còn chưởng môn lại là Tông sư 9 sao, tôi..."

"Tôi đã nói rồi, với đường chân khí tôi để lại, đánh chết ông †a sẽ không tốn sức, cũng chỉ như tát chết con muỗi vậy thôi. Dĩ nhiên, nếu ông không xuống tay được thì đường chân khí cũng sẽ phản phệ vào ông, dù sao ông cũng chỉ là con ruồi thôi."

Ô Diệp câm nín!

Một lúc lâu sau, ông ta mới khô khốc nuốt nước bọt, gật đầu: "Được! Diệp thiếu, tôi biết rồi, tôi sẽ làm theo lời ngài!"

Thật ra, với tư cách đại trưởng lão Quỷ Y Môn, khoảng cách đến vị trí chưởng môn chỉ còn một bước, sao ông ta lại không thèm muốn chức vị đó chứ?

Nếu lợi dụng cơ hội này đánh chết chưởng môn đoạt vị, đó cũng chính là điều ông ta mơ ước!

"Diệp thiếu, vậy... vậy tôi đi thực hiện đây!" "Cút ngay đi." "Vâng!!!"

Ô Diệp lập tức cuống quít dẫn theo mười mấy tay chân thân tín rời đi.

Cùng lúc đó. Tại Diêm Vương Điện.

La Diêm Thiên, cũng là Diêm La Vương đang ngồi trên ghế đẩu trong đại sảnh, hưởng thụ sự phục vụ của những người đẹp.

Hai gã khổng lồ người nước ngoài đang đứng phía sau anh ta, một tên đầu trọc có vành tai rộng, thân hình lông lá, đó chính là Đầu Trâu, một trong hai cao thủ cấp cao của Diêm Vương Điện ngoài Hắc Bạch Vô Thường.

Còn gã kia mặt dài như lừa, giống như cái xỏ giày, chính là Mặt Ngựa đáng sợ.

Hai tên any2 dù có ngoại hình xấu xí, nhưng võ công cực mạnh, thậm chí sức chiến đấu còn vượt Hắc Bạch Vô Thường, có thể sánh ngang Tông sư 9 sao!

"Mẹ nó, mày làm tao khó chịu rồi đấy, đã bảo cn63 thận một chút rồi mà không chịu nhớ kỹ!"

La Diêm Thiên bất ngờ đá bay một người đẹp bán khỏa thân trước mặt, cô g: p tức gấy vài xương sườn, phun ra máu tươi, nhưng vẫn cố bò dậy van xin tha mạng.

Đầu Trâu bẻ cổ bước tới, dùng bàn tay to như quạt nâng. cô gái lên rồi dùng nằm đấm đập nát xác cô.

Gã ta còn cười hớn hở, giơ năm đấm đẫm máu lên, thè m, thậm chí còn rất hưng phấn.

Các cô gái còn lại dưới thân La Diêm Thiên sợ đến run lên, chỉ biết cố gắng phục vụ anh ta hơn!

"Nói mới nhớ, Hắc Bạch Vô Thường đi lâu thế, sao còn chưa quay lại? Hiệu suất làm việc của bọn chúng chưa bao giờ thấp đến thế..."

La Diêm Thiên đang thắc mắc thì điện thoại reo lên.

Anh ta nhấc máy, bên trong vang lên giọng nói khiến hắn rợn tóc gáy:

"La Diêm Thiên, con trai của ông chủ chúng tôi chết rồi!!!" "Bị giết ở nhà họ Lâm, do tên tàn dư nhà họ Diệp làm đấy!"

"Hơn nữa Häc Bạch Vô Thường của anh cũng cũng bị hẳn giết rồi!"

"Có lẽ hắn đang tới tìm anh đấy!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Anh ta vừa nghe thấy cái gì vậy?


Bộp!

Sau khi nghe hết những lời trong điện thoại, La Diêm Thiên không khỏi làm rớt điện thoại xuống đất.

Anh ta vừa nghe thấy cái gì vậy?

Hai tay sai đắc lực nhất của mình, Häc Bạch Vô Thường, thế mà bị tiêu diệt hết ở nhà họ Lâm ư?!

Thảo nào đến giờ vẫn chưa quay lại!!!

Hơn nữa, tên tàn dư nhà họ Diệp còn dám giết con trai của vị kia ư?

La Diêm Thiên vội vàng nhặt điện thoại lên: "Ngài Cát, ngài chắc chứ? Tên tàn dư nhà họ Diệp thật sự dám giết con trai của vị đó à, hơn nữa Hắc Bạch Vô Thường của tôi là Tông sư 8 sao! Nếu phối hợp với nhau còn ngang ngửa 9 sao, sao lại có thể mà bị..."

"Anh nghĩ tôi sẽ đùa với anh chuyện như vậy à?"

Ngài Cát lạnh lùng nói: "Tóm lại, anh tốt nhất nên hiểu rõ ý của ông chủ tôi, vậy đi!"

Ngài Cát vừa nói xong đã cúp máy.

La Diêm Thiên cứng đờ ngồi tại chỗ, vẫn chưa hết bàng hoàng.

Sau đó, mặt anh ta bỗng tối sầm lại, đấm mạnh vỡ cả ghế ngồi!

"Đại vương, chuyện gì thế?" Đầu Trâu vội hỏi.

"Triệu tập Phán Quan cùng tất cả tinh binh quay trở về ngay!"

La Diêm Thiên âm u nói.

Lúc này anh ta đã hơi hối hận vì tự ý xuất đầu lộ diện giúp vị kia xử lý Diệp Hi Hòa.

Bây giờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, chịu thiệt hại nặng nề!

Tuy nhiên, Diêm Vương Điện do La Diêm Thiên cầm đầu đã thống trị Tân Hải nhiều năm, cũng không phải chỉ là tổ chim non, nếu Diệp Hi Hòa thật sự tới tìm đường chết, anh ta cũng không ngại giúp một tay!

Đầu Trâu Mặt Ngựa nhìn nhau, vẫn không hiểu chuyện gì khiến đại vương tức giận dữ vậy.

Nhưng khi thấy vẻ mặt La Diêm Thiên có vẻ nặng nề khác thường, hắn ta nhanh chóng lấy điện thoại triệu tập đàn em.

Nhưng đúng lúc đó, bỗng vang lên râm một tiếng, cả cánh cửa lớn của Diêm Vương Điện bị đá vỡ tung, tiếp theo hàng. chục bóng người bay ngang vào, nổ tung thành vũng máu!

"Gái gì?!"

La Diêm Thiên và Đầu Trâu Mặt Ngựa đông cứng người, vừa ngẩng đầu thì thấy Diệp Hi Hòa bước vào.

"La Diêm Thiên, mày muốn tìm tao à, vừa hay, tao cũng muốn tâm sự với mày đây!"

Diệp Hi Hòa nói với vẻ mặt không cảm xúc.

La Diêm Thiên tự cho mình là thế lực ngầm nổi tiếng hung tàn nhất trong bốn thế lực lớn ở Tân Hải, vô cùng nổi bật, hơn nữa bọn họ còn có thực lực mạnh mẽ.

Nhưng giờ đây, khi đối mặt với Diệp Hi Hòa tỏa sát khí ngút trời, anh ta lại bất giác cảm thấy sợ hãi, khí thế như bị đè nén trong nháy mắt!

"Ôi mẹ ơil"

Lúc này, những người đẹp đang quỳ phục vụ La Diêm Thiên cũng vội bò dậy chạy trốn, trong bầu không khí này, không ai để ý đến họ.

"Diệp Hi Hòa, gan mày lớn thật đấy, Diêm Vương Điện của tao là chỗ để mày tùy ý tung hoành à?" La Diêm Thiên nghiến rằng.

"La Diêm Thiên, khỏi nhiều lời, nói ra tất cả những gì mày biết về ba năm trước, tên ra lệnh cho bọn mày thảm sát gia tộc tao là ai, tao sẽ cho mày chết toàn thây!"

"Hả?" La Diêm Thiên nhướn mày, không ngờ Diệp Hi Hòa đã điều

tra sâu đến vậy, anh ta lập tức nở nụ cười khinh thường: "Nực

cười! Muốn biết à? Xuống đó hỏi người thân đã chết của mày

đi! Đầu Trâu Mặt Ngựa, lên!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Phán Quan tức giận!


Đầu Trâu gào thét xông lên trước, năm đấm nặng tựa ngàn cân đập thẳng vào mặt Diệp Hi Hòa!

Dù thân hình to lớn nhưng tốc độ của hẳn ta chẳng chậm chút nào, phát huy sức mạnh của Tông sư 8 sao một cách rất điêu luyện.

Tuy nhiên, hắn ta chỉ vừa áp sát Diệp Hi Hòa, "Bốp" một tiếng, năm đấm của gã đã bị hẳn bắt lấy.

Giây tiếp theo, Diệp Hi Hòa tát nát hắn thành vũng máu! "Ốối"

Chứng kiến cảnh tượng, Mặt Ngựa lập tức phanh gấp bằng gót chân!

Ban đầu hắn ta cũng lao tới Diệp Hi Hòa, nhưng bây giờ, hẳn ta nhìn hẳn giống như thấy ma quỷ vậy! Cái gì thế này?

Người anh em Đầu Trâu của hắn ta, một người ngang cơ. với hẳn ta, vậy mà lại tiêu tan xác xơ chỉ trong một lần chạm mặt sao?

Hắn rùng mình quay đầu chạy, nhưng cũng bị Diệp Hi Hòa với tay ra, tát thành vũng máu!

Rầm!

La Diêm Thiên ngồi bệt xuống đất, trợn mắt nhìn Diệp Hi Hòa, ruột gan như muốn nổ tung.

Anh ta là đại Tông sư tinh 2 sao, mạnh hơn Đầu Trâu Mặt Ngựa, nhưng tự nhận cũng không thể nào vừa gặp đã tát chết hai người kia!

Chưa nói đến thực lực của Diệp Hi Hòa kinh hoàng đến mức nào, chỉ riêng công pháp tàn độc này của hẳn cũng đủ

khiến người ta sợ chết khiếp!

Lúc này, bên ngoài lại có một nhóm người xông vào, đầu đàn là Phán Quan cùng hơn 400 thành viên Diêm Vương Điện!

"Đại vương, chuyện gì thế?"

Phán Quan vừa bước vào đã kinh ngạc nhìn La Diêm Thiên mất hồn mất vía, thắc mắc hỏi.

"Phán Quan, anh tới vừa lúc, nhanh, gi ết chết hắn đi! Đồ tàn dư nhà họ Diệp dám đến Diêm Vương Điện chúng tôi, mau khiến hän chết không toàn thây!"

La Diêm Thiên chỉ vào Diệp Hi Hòa gào lên!

Phán Quan tức giận!

Hắn ta là nhân vật số 2 trong Diêm Vương Điện, về thực. lực chỉ đứng sau La Diêm Thiên.

Là đại Tông sư 1 sao, trước mặt hẳn, không ai dám hỗn láo!

"Lên!!!"

Hắn ta gầm lên, hơn 400 tay chân Diêm Vương Điện rút vũ khí, lao tới Diệp Hi Hòa.

Hản không rảnh lãng phí thời gian, khí thế khủng khiếp trên người bùng nổ, lập tức đẩy bay gần 100 tên xông lên đầu tiên.

100 tên rơi xuống đất, nổ tung thành bãi máu, hóa thành mưa máu thấm đỏ mặt đất.

Tiếp theo, Diệp Hi Hòa đồn hết sức mạnh vào một cú đá, tung ra luồng chân khí vô biên, như rồng cuồn cuộn, như bão lũ quét qua, xé nát 300 tên còn lại của Diêm Vương Điện, thi thể

và tứ chỉ bay tứ tung đến hoa cả mắt.

Phán Quan dùng sức dụi mắt, chắc chắn lúc nấy mình bước vào không đúng cách rồi!

Sao mà vô lý thế này!! Giờ hẳn ta chỉ ước gì mình không bao giờ quay lại!

Rốt cuộc đại vương đã chọc đến tên quỷ dữ nào vậy!!! Chỉ một cú đá đã có thể giết 300 người ư?!

Lúc này, La Diêm Thiên hoàn toàn sợ tái mặt!

Trong cơn hoảng loạn, anh ta ra sau đại sảnh kéo ra một khẩu pháo.

Anh ta nhanh chóng nhắm Diệp Hi Hòa, bắn một phát!

"Đồ chết tiệt! Dù mày có võ công cao siêu đến đâu, tao không tin mày đỡ nổi phát này, chết đi!!!"

Một đạn pháo hình quả lê lao tới Diệp Hi Hòa, hắn giơ tay lên, chân khí trằng bao bọc lòng bàn tay, bình tĩnh đón lấy quả đạn pháo.

Đạn pháo vẫn còn đuôi lửa, nhưng bị chặn lại ngay tại chỗ!

Đôi mắt La Diêm Thiên trợn tròn như trứng lừa, Phán Quan ở phía sau cũng há hốc mồm.

Đỡ đạn pháo bằng tay không, hắn còn là người không?! Đây là cảnh giới gì mới có thể làm được vậy??

Diệp Hi Hòa thản nhiên ném viên đạn ra sau, vô tình rơi thẳng vào miệng Phán Quan đang há to.

Giây tiếp theo, Phán Quan nổ tung tại chỗ thành mảnh vụn!

Luồng sóng nhiệt hung tợn quét ngang, nhưng Diệp Hi Hòa vẫn bình thản đứng đó, tiếp tục bước tới chỗ La Diêm Thiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Đây là Diêm Vương Điện đấy!


Diệp Hi Hòa nghe thấy tiếng gọi bèn quay đầu lại, chợt thấy sở trưởng cảnh sát Địch Quảng Đào dẫn theo một nhóm thuộc hạ xông vào.

La Diêm Thiên đang bị bóng người Diệp Hi Hòa nhìn thấy anh ta thì lớn tiếng hét lên: "Sở trưởng Địch, cứu tôi!"

Vốn dĩ anh ta ỷ lại bản thân là đại vương Diêm Vương Điện, còn là đại Tông sư 2 sao nên luôn coi thường Địch Quảng Đào.

Nhưng bây giờ, anh ta biết Địch là phao cứu sinh duy nhất. "Diệp thiếu, Không thể giết La Diêm Thiên..."

Địch Quảng Đào nhanh chóng tới trước mặt Diệp Hi Hòa, ánh mắt liếc nhìn cảnh tượng trong đại sảnh, thật sự kinh hồn bạt vía

Dù đã có chuẩn bị tâm lý, cũng từng chứng kiến cảnh nhà họ Trần bị Diệp Hi Hòa tiêu diệt, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, anh ta vẫn cảm thấy tóc gáy dựng đứng, hơi thở trở nên gấp gáp!

Đây là Diêm Vương Điện đấy!

Đây là thế lực ngầm đứng thứ 2 ở Tân Hải, bên trong có 4 Tông sư 8 sao, còn có 2 đại Tông sư!

Cuối cùng toàn bộ đều chết không có đất dung thân, ngay cả La Diêm Thiên cũng sợ run cầm cập như con chó mất nhà!

"Diệp thiếu, tôi biết anh muốn báo thù, nhưng anh không thể giết La Diêm Thiên!"

Địch Quảng Đào nghiêm túc đi đến trước Diệp Hi Hòa, khẽ nói: "Toàn bộ Tân Hải, anh muốn giết ai cũng được, chỉ có anh ta là không thể, bởi vì phía sau anh ta còn có thế lực kinh hoàng hơn mà anh không thể tưởng tượng..."

“Anh dám dạy tôi làm việc à?" "Không! Không dám!" Địch Quảng Đào mồ hôi nhễ nhại: "Tôi chỉ nhắc anh, nếu giết anh ta sẽ gặp họa diệt môn, thậm chí cả thành phố này cũng sẽ bị tiêu diệt... "

Lúc này, La Diêm Thiên năm bẹp dưới đất, nghe vậy thì cười lớn: "Diệp Hi Hòa, mày nghe chưa? Tao bảo đảm nếu đụng vào tao, thì mày sẽ phải chịu sự trả thù hết sức tàn nhãn, tốt nhất nghĩ cho kỹ đi..."

"Vút" một tiếng, Diệp Hi Hòa túm lấy anh ta như cầm một con chó hoang.

"Diệp Hi Hòa, mày quyết định hủy diệt cả hai chúng ta à?!"

La Diêm Thiên lập tức không cười nổi nữa, cả người lại run cầm cập, dáng vẻ vô cùng hoảng loạn.

"La Diêm Thiên, đừng bắt tao lặp lại lời nói, mày biết rõ tao muốn gì!"

Diệp Hi Hòa hờ hững nói.

"Diệp Hi Hòa, mơ đi! Tao sẽ không bao giờ tiết  lộ chuyện ba năm trước, mày nên từ bỏ ngay ý định đó đi!"

Anh ta còn chưa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã thọc tay vào hông anh ta, nhổ mất một quả thận đẫm máu và ném đi.

"Ái" La Diêm Thiên đau đớn thét lên, cơ thể gần như nổ tung!

Bên cạnh, Địch Quảng Đào cũng kinh ngạc mở to mắt, không ngờ thiếu gia nhà họ Diệp lại tàn nhãn đến mức nhổ luôn thận của La Diêm Thiên!

Hơn nữa, điều này xảy ra sau khi anh ta tiết lộ thế lực hùng mạnh phía sau La Diêm Thiên, không lẽ Diệp thiếu thật sự không sợ sự trả thù tàn khốc của phe kia sao?

"Diệp Hi Hòa, tao liều mạng với mày!”

Trong cơn đau đớn khủng khiếp, La Diêm Thiên cũng bùng nổ, dù sao anh ta cũng là đại Tông sư 2 sao, không thể chịu cảnh bị làm nhục, anh ta lập tức đấm một cú hủy diệt vào Diệp Hi Hòa!

Hắn không hề né tránh, để mặc anh ta dùng hết sức lực còn lại đấm mình, chỉ giống như muỗi đốt khiến nằm đấm của anh ta nổ tung thành bãi máu!

Sau đó, Diệp Hi Hòa lại nhổ quả thận còn lại của La Diêm Thiên và ném đi.

Rồi lại bóc một lá phổi của anh ta ra ném.

"Á á á áI"

La Diêm Thiên đau đến mức không ra hình ra dạng nữa, chỉ mong bản thân chết nhanh một chút: "Diệp Hi Hòa, cho tôi chết đi...!"

Diệp Hi Hòa vẫn im lặng, tiếp tục nhổ lá lách của La Diêm Thiên ném đi.

Thật đáng thương, với cảnh giới đại Tông sư, nếu là người bình thường đã chết từ lâu dưới sự tra tấn dã man này, nhưng La Diêm Thiên vẫn bám trụ bằng chút sức lực cuối cùng...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,269
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Vẻ mặt Diệp Hi Hòa trở nên lạnh buốt!


Ngay cả Địch Quảng Đào với tư cách sở trưởng cũng nổi da gà, hoàn toàn tê liệt.

Ma quỷ, thiếu gia nhà họ Diệp như thần chết trở về này, hoàn toàn là ma quỷ...

"Ba... Ba năm trước, là... người của nhà họ Vương... đưa tin cho tôi, bảo cùng tiêu diệt nhà họ Diệp của người..."

La Diêm Thiên thều thào nói. "Nhà họ Vương, là người nào?"

"Vương... Nguyên Bảo..."

La Diêm Thiên trợn trắng mắt nói: "Lúc đó ông ta... là một trong những kẻ cầm đầu... sau khi nhân vật lớn tới Tân Hải... đã tìm đến đám người của ông ta trước... "

"Rồi thông qua ông ta... liên lạc với chúng tôi... cùng tiêu diệt nhà họ Diệp ngài ¡ dụng đông người thế mạnh... giúp nhân vật lớn... tìm kiếm một thứ..."

"Tìm cái gì?" Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.

"Một... một hộp vuông màu đen cổ xưa... trên có khắc hoa văn kỳ lạ..."

"Hộp vuông cổ xưa?"

Diệp Hi Hòa nhíu mày, nhà họ Diệp có thứ đó sao, sao hẳn chưa hề hay biết?

"Trong hộp đó là gì? Tìm thấy chưa?" "Tôi... tôi không biết!" La Diêm Thiên gần như kiệt quệ: "Lúc đó... chúng tôi...chém giết điên cuồng... nên tôi cũng không để ý... có tìm thấy hộp đó không..."

"Nhưng... Vương Nguyên Bảo... họ chắc chắn biết... vì họ mới có thể... tiếp xúc trực tiếp... với nhân vật lớn..."

"Sau đêm đó... tôi thật sự không rõ... chỉ biết Vương Nguyên Bảo... nhờ vào nhân vật lớn... nên càng thêm lộng quyền... "

"Ông ta... vẫn là tỷ phú trên danh nghĩa... nhưng nhiều việc ở Tân Hải... đều do vị ông ta điều khiển ngầm... "

"Kể cả Huyết Thủ Bang... cũng trở thành tay sai của ông. ta... Việc tôi ra tay với ngài... cũng do ông ta ra lệnh..."

“Khu... Khụ..."

Sau khi ngập ngừng nói những điều đó xong, sinh mệnh của La Diêm Thiên cũng cạn kiệt, máu cũng chảy sạch.

Cuối cùng, anh ta nhắm mắt lại, chết thảm dưới tay Diệp Hi Hòal

Bốp!

Diệp Hi Hòa đấm vỡ xác hắn thành mây máu, nhưng cảm thấy nguyên nhân diệt môn của gia tộc mình càng mù mờ hơn!

Thật sự có cái hộp vuông cổ xưa đó sao? Sao ông nội cùng cha hắn không hề nhắc tới với hắn? Liệu Tiểu Vũ có biết về sự tồn tại của cái hộp không?

Địch Quảng Đào ở bên cạnh vô cùng bất ngờ khi nghe hết mọi chuyện!

Không ngờ một trong những kẻ cầm đầu phía sau là Vương Nguyên Bảo!

Vương Nguyên Bảo ở Tân Hải không đơn giản, ông ta là chủ tịch Hiệp hội Thương nhân thành phố, cũng là tỷ phú số 1 thực thụ.

Trong khắp Tân Hải, những người có thể sánh ngang với ông ta không quá 5 người!

"Diệp thiếu, không ngờ Vương Nguyên Bảo lại là một trong những kẻ thủ ác thảm kịch nhà họ Diệp các ngài ba năm trước, nhưng người này bây giờ rất lợi hại, là một người siêu việt ở Tân Hải..."

Vẻ mặt Diệp Hi Hòa trở nên lạnh buốt!

Hắn cũng không xa lạ gì với Vương Nguyên Bảo.

Khi nhà họ Diệp còn thịnh vượng, tên này đã áp đảo phía trên họ, thân phận không tầm thường,

Nhưng không ngờ trong vụ việc năm đó, ông ta lại làm tay sai cho người khác, và ngầm trở thành trùm giang hồ ăn cả hai bên trắng đen của Tân Hải...

Diệp Hi Hòa không nói lời nào mà phóng đi ngay.

Địch Quảng Đào thấy vậy biết chắc lần này Diệp Hi Hòa sẽ gây nên chuyện chấn động trời đất!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom