Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Chương 640: C640: Không nhận biết được ngũ cốc


Editor: demcodon

Ba Từ lúng túng dẫn theo vợ con bước ra khỏi Phúc Duyên Đài. Nhưng không đi hết hai con đường, chân con trai Từ Vân Đống của ông như dính chặt xuống đường, nhìn chằm chằm vào quán ăn khác, đôi mắt giống như sói đói. Ba Từ năn nỉ lôi kéo một hồi cũng không làm cho Từ Vân Đống di chuyển một bước.

Từ Vân Đống bỏ học nửa năm, cả ngày ăn nhậu chơi bời, thân hình đã không còn gầy gò như trước. Hơn nữa gien di truyển của nhà họ Từ cũng tốt. Mặc dù Từ Vân Đống mới 16 tuổi, nhưng cái đầu lại xem như cao hơn bạn cùng lứa. Hơn nữa chân của ba Từ khập khiễng, ông không làm lại con trai mình.

“Thằng út à, con đứng đây làm gì? Chúng ta về nhà đi!” Ba Từ hơi không vui nói.

Con trai cả của ông không có ngỗ ngược như vậy. Ông nhớ đến trước đây thằng cả ở tuổi này là người rất hiểu chuyện. Ngoài việc đi học còn phụ giúp làm việc trong nhà. Mặc dù ít nói, nhưng xưa giờ không có một câu oán hận, càng sẽ không vòi vĩnh gia đình mua cái này cái kia cho nó. Thậm chí ngay cả thằng hai dáng vẻ yếu ớt cũng ngoan ngoãn hơn thằng út.


“Ba, ba đừng kéo quần áo của con. Ba vẫn chưa rửa tay, nó bốc mùi tanh hôi thật khó chịu muốn chết!” Từ Vân Đống ném cánh tay ba Từ sang một bên. Ngay sau đó đột nhiên duỗi tay vào trong túi của ba Từ: “Ba đưa tiền lương mới nhận cho con đi. Con chạy thật xa đến huyện muốn nhờ cậy ba, còn tưởng rằng ba có thể cho con một bữa no bụng. Kết quả làm con lãng phí thời gian đợi ở Phúc Duyên Đài lâu như vậy, còn bị Sở Từ răn dạy mấy câu. Chuyện này xem như bỏ qua. Nhưng dù sao cũng phải mua chút đồ ăn cho con no bụng chứ? Nếu không con chết đói, ba trông cậy vào ai dưỡng già đưa tang cho ba?”

Vừa nghe xong hai câu đầu, ba Từ ngượng ngùng nhìn tay mình. Đôi tay của ông rất đen, có rất nhiều dấu vết đào than đá khi còn trẻ. Ngoài ra quả thật có mùi hôi. Nhưng ông bị dính lên khi rửa sạch gà vịt ở sân sau. Mỗi nhà làm gà vịt đều có mùi hương như vậy, cũng không phải dơ. Hơn nữa, lúc ở Phúc Duyên Đài, ông mỗi lần đều sẽ đúng lúc rửa sạch. Mặc dù chưa kịp rửa sạch cũng không có ai ghét bỏ ông. Thậm chí còn sẽ nói với ông mấy câu vất vả.

Đứa con trai út của ông từ nhỏ chưa từng chịu khổ, nó chỉ nhỏ hơn thằng hai 3 tuổi mà thôi. Công việc trong nhà xưa nay do thằng cả và thằng hai bao trọn. Mà thằng út, chỉ sợ còn không biết lúa và lúa mạch có gì khác nhau.

Tay chân không siêng năng, không nhận biết được ngũ cốc.


Mẹ đứa nhỏ chỉ biết dung túng. Nếu tương lai không thi đậu đại học, thật sự không biết con trai út sẽ sống cuộc sống như thế nào.

Thôi, dù sao bây giờ con trai cũng lên cấp 3. Mặc dù ông vẫn còn không biết nó có thi đậu hay không. Nhưng mấy tháng trước nghe Trương Hồng Hoa nói điểm của con trai dường như cũng không tệ, cùng lắm thì chờ nó sau khi khai giảng thì kiểm soát nghiêm hơn. Mặc dù không thể giống em trai của Sở Từ thi đậu vào một trường đại học chính quy, nhưng tốt xấu cũng có thể vào trường cao đẳng, đúng không?

“Bà nhìn xem bà nuôi đứa con trai tốt kìa, chỉ biết ăn. Tôi làm việc lâu như vậy tổng cộng cầm được 30 đồng, số còn lại đều bị nó ăn hết. Hiện tại tình huống trong nhà không được tốt, bà cũng không biết ngăn cản.” Ba Từ nhìn con trai lấy tiền đi vào quán ăn, tức giận đến dậm chân.

Trương Hồng Hoa vừa nghe những lời này thì không vui, gia đình có bao nhiêu việc bà không quan tâm, cũng không quan tâm chịu bao nhiêu cực khổ. Nhưng bà lại không chịu đựng được việc trong lòng chồng khinh thường con trai mình sinh ra.

Chồng bà thật sự may mắn, trước khi kết hôn với bà đã có hai đứa con trai. Nhưng bà thì sao? Chỉ có một cục cưng cục vàng như vậy, tiền trong nhà không nên cho con trai sao? Tốn chút thì tốn chút đi. Đặc biệt là hai cha con đã lâu không gặp nhau, chẳng lẽ làm ba không nên mời con trai ăn một bữa ngon à?
 
Chương 641: C641: Hoa tàn ít bướm


Editor: demcodon

Trương Hồng Hoa trông khó coi, hiện tại lên cơn đôi mắt trừng to thật sự hơi đáng sợ: “Ông làm ba không quan tâm con trai còn muốn kiểm soát tôi? Ông cũng không nghĩ ông ở huyện ăn sung mặc sướng lâu như vậy, tôi và con trai sống như thế nào hả? Trong nhà nhiều ruộng đất như vậy toàn dựa vào một mình tôi trồng trọt. Nếu tôi là quả phụ thì thôi, nhưng tôi có chồng còn giống như đã chết. Bây giờ ông ngược lại còn trách tôi?”

Giọng của Trương Hồng Hoa đã trải qua rèn luyện nhiều năm, vừa mở miệng đã trở nên sắc nhọn và to lớn vang dội, làm cho ba Từ đã sống êm dịu trong một năm rưỡi rất không quen.

Ông trước giờ không thích người vợ này. Nếu không phải lúc còn trẻ bị té gãy chân rồi ly hôn, không có người chăm sóc ông. Ông cũng không có khả năng sẽ cưới Trương Hồng Hoa.


Trước khi đến Phúc Duyên Đài, ông đã chấp nhận số phận của mình. Nhưng bây giờ, trong lòng lại nghẹn một hơi.

“Ở ngoài đường mà bà hét cái gì? Kỳ cục!” Ba Từ lập tức nổi giận nói.

Trương Hồng Hoa vừa nghe lập tức bị sốc. Ông chồng này xưa nay chưa bao giờ chỉ tay lớn tiếng với bà. Bây giờ lại ở trên đường cái nói với bà như vậy? Thật đúng là đi theo Sở Từ học hư mà!

“Được đó Từ Bình, ông thật có bản lĩnh nha? Một người phụ nữ như tôi giúp ông nuôi nấng ba đứa trẻ. Chúng đều do tôi sinh ra cũng không sao, ông còn muốn tôi chăm sóc hai đứa con riêng của ông. Tôi thật vất vả nuôi bọn nó lớn, ông bắt đầu nhìn tôi không vừa mắt. Ông chê ta hoa tàn ít bướm, chê con ăn nhiều phải không? Một mình ông ở quán ăn được ăn ngon mỗi ngày, tại saocon trai của tôi muốn ăn ngon một chút thì không được?”

“Tôi biết ông đang chê hai mẹ con tôi liên lụy ông. Vậy được, ông đi tìm vợ cũ của ông đi! Hai mẹ con tôi sống hay chết đều không cần ông quan tâm, như vậy là được chứ gì?” Trương Hồng Hoa vừa khóc vừa nói.

Bà nói xong trực tiếp ngồi dưới đất, vỗ đùi gào hét lên.

Từ Bình nghẹn trong họng, tức giận đến xanh mặt.


Trương Hồng Hoa xưa nay rất giỏi, ba Từ làm sao có thể nói như vậy chứ? Ngay lập tức cả người sững sờ tại chỗ, nhìn thấy những ánh mắt kỳ lạ của những người qua đường xung quanh, ước gì có thể tìm một cái lỗ chui vào.

Tại sao ông lại tìm được người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy? Lần đầu tiên sau nhiều năm sống chung, ba Từ cảm thấy vô cùng hối hận.

Mặc dù lúc trẻ tuổi có nản lòng thất vọng cũng không nên ngược đãi bản thân như vậy. Ba Từ nghĩ đến đây, trên mặt không khỏi thở dài: “Đừng khóc! Bà không phải chê không ăn được món ngon sao? Vân Đống đã đi vào, bà còn không đi theo ăn chung à?”

Ông nói xong, khập khiễng bước vào. Thằng út đi học vất vả, hai cha con lại lâu chưa gặp nhau như vậy, cũng nên để cho nó ăn một bữa ngon.

Trương Hồng Hoa trở mặt rất nhanh, vội vàng vỗ mông đứng dậy cùng vào cửa, vừa đi vào thì nhìn thấy con trai đã bắt đầu gọi món, vừa thấy thì biết đã gọi rất nhiều. Thật ra trong lòng bà cũng xót tiền, nếu không có chồng ở đây, bà bất luận thế nào cũng phải thuyết phục con trai, không cho nó tiêu tiền lung tung. Nhưng trước mặt Từ Bình, bà cần phải cho chồng mình biết không ai có thể bắt nạt con trai bà. Cho dù người làm ba như ông cũng không được!


Từ Vân Đống là khách quen của các quán ăn. Gã đã đến hầu hết các quán ăn trong huyện. Khi gọi món càng nước chảy mây trôi. Ba Từ cảm thấy đau nhói trong lòng, cắn răng nhịn xuống.

Đồ ăn ở quán ăn này không sánh bằng đồ ăn ở Phúc Duyên Đài. Bởi vì lý do này ba Từ mới càng đau lòng hơn. Chỉ cảm thấy mình bỏ ra số tiền tương đương nhưng lại không được nếm thử mùi vị mà mình muốn.

“Đừng nhìn con bé Sở Từ kia có tính cách rất mạnh mẽ, các món ăn trong quán nó quả thực rất ngon.” Ba Từ thở dài.

Đáng tiếc con bé kia không chịu nhận con trai út của ông. Nếu không kiếm số tiền này cho người của mình chẳng phải tốt hơn sao?
 
Chương 642: C642: Quà tặng


Editor: demcodon

Ba Từ cũng không che dấu khen ngợi của mình dành cho Sở Từ. Nhưng Trương Hồng Hoa nghe xong thì không vui.

“Hừm, tôi thấy ông đã quen làm chó săn cho nó rồi. Chỉ là một đứa con gái ngang ngược mà thôi, làm đồ ăn có thể ngon đến mức nào chứ? Còn không phải ỷ vào có đầu bếp sao?” Trương Hồng Hoa nói thẳng.


Trước kia Sở Từ còn không có cơm ăn. Bây giờ mở được quán ăn tuyệt đối không phải là do bản lĩnh của nó.

“Bà không thể nói như vậy, bà chưa từng không sống chung với con bé này. Sở Từ thật ra là một đứa nhỏ không tệ, tính cách đúng là hơi mạnh. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu nó không mạnh mẽ cũng không sống được đến bây giờ, đúng không? Còn có em trai của nó, bây giờ đã vào đại học. Tôi nghe nói Tiểu Đường đã vào một trong những trường đại học tốt nhất ở nước ta, còn học ngành Chính trị - Luật. Sau này tốt nghiệp nhất định có thể làm quan.” Ba Từ lại nói.

Trương Hồng Hoa bĩu môi, trong ánh mắt mang theo vài phần chán ghét. Sở Đường chỉ là may mắn vận, con trai bà nếu không phải hơi tham ăn cũng có thể tiếp tục đi học, tương lai nhất định cũng sẽ thi đậu đại học!

“Ông thật sự là bị mỡ heo che tim rồi, Sở Từ đó có gì tốt? Nếu thật sự tốt có thể làm cho ông làm việc hơn một năm mà không trả tiền? Loại con dâu này nếu như cưới về nhà chỉ sợ phải nuôi ngược lại.” Trương Hồng Hoa trợn mắt, sau khi nói xong đột nhiên nhớ ra điều gì đó vội vàng nói tiếp: “Đúng rồi, trước đây nhà chúng ta không phải có hai con bé đến sao? Ông còn nhớ rõ không? Một người là con gái của Sư đoàn trưởng tên Dịch Tình, một người khác là em họ của con bé, tên là Tiểu Cầm!”
.

||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||



“Sao vậy? Hai đứa này lại đến nhà chúng ta hả? Tôi nói cho bà biết, bà đừng quan tâm chuyện của thằng cả, nó tự mình biết. Hơn nữa, không nói đến chuyện khác, lỗ tai của thằng cả là Sở Từ chữa khỏi...” Ba Từ vội vàng nói.

Sở Từ ngoại trừ bắt ông làm việc, thật sự không có chỗ nào có lỗi với ông. Ông cũng không phải ông già hồ đồ. Lúc trước nếu không phải Trương Hồng Hoa ở bên tai ông cả ngày nói xấu về Sở Từ, ông cũng không đến mức có ấn tượng kém như vậy với Sở Từ.

“Tôi thấy ông càng sống càng thụt lùi, Sở Từ có thể so được với con gái của Sư đoàn trưởng kia sao? Nếu Sở Từ là người hào phóng chịu đưa quán ăn cho Vân Đống chúng ta, nhà chúng ta nghĩ đến nó tốt sẽ tác hợp nó với thằng cả. Nhưng nó thì sao, ngày lễ tết cũng không thấy nó tặng quà đến nhà. Ông Sở ở thôn nam còn có thể nhận được ít thuốc lá và rượu gì đó. Cho dù không phải đồ đắt tiền, nhưng ít nhất có lòng chứ. Ông nhìn lại con gái nhà Sư đoàn trưởng nhà người ta đi. Người ở tận thủ đô xa xôi, nhưng lại thỉnh thoảng kêu em họ của con bé đến nhà thăm tôi, người ta còn nói nếu tương lai thành đôi với thằng cả nhất định sẽ hiếu thuận với chúng ta, còn sẽ tìm một công việc tốt cho Vân Đống giúp chúng ta. Chuyện tốt như vậy đi đâu tìm được?” Trương Hồng Hoa làm mặt quỷ lại nói.


Quà của nhà họ Sở là Sở Từ kêu Sở Đường tặng. Bởi vì mặc dù ba ông cậu không tốt, nhưng ông Sở dù sao cũng là trưởng bối, hai vợ chồng già vẫn còn sống. Trước kia mặc dù không đối xử với Sở Đường quá tốt, nhưng nhờ có ông cụ mà Sở Đường mới có thể kiên trì đi học lâu như vậy. Cho nên mặc dù bây giờ cắt đứt mối quan hệ, nhưng lễ tết cũng nên tặng mấy thứ đến.

Sở Từ không phải là người đơn thuần và lương thiện. Nàng sở dĩ làm như vậy hoàn toàn để phòng những rắc rối sau này. Sở Đường sớm muộn gì có một ngày phải ra ngoài đi làm. Lỡ như làm quan chức thì càng cần một hình ảnh tích cực. Bây giờ ngày lễ tết tặng mấy thứ cũng không tốn công. Nhưng lại có thể ngăn cản miệng của người khác miệng. Tương lai mặc dù có người lấy việc này gây rắc rối cũng có người trong thôn làm chứng, chứng minh chị em bọn họ chưa từng có một chút bạc đãi với người già.

Đương nhiên, khi nàng nhờ người tặng đồ đến tận nhà. Mặc dù không phải đánh trống khua chiêng thu hút sự chú ý của mọi người, cũng tuyệt đối đi trước mặt rất nhiều người, thà để lại người làm nhân chứng còn tốt hơn làm việc tốt trong im lặng.
 
Chương 643: C643: Thay đổi


Editor: demcodon

Trương Hồng Hoa đã có kế hoạch rõ ràng trong lòng, cũng biết con gái của Sư đoàn trưởng mặc dù tốt. Nhưng dù sao cũng ở xa, đối phương xuất thân cao, tương lai khó tránh khỏi sẽ dùng thân phận áp chế bà. Đến lúc đó, người mẹ chồng kế như bà ngược lại còn không dễ làm.

Mặc dù Sở Từ tài giỏi hơn, nhưng không có nhà mẹ. Hơn nữa, nếu có thể chiếm được quán ăn, đó chính là một chỗ tốt thấy được sờ được, còn tốt hơn một lời hứa suông. Chẳng qua bà không thích nói ra những điều này thôi.

Ba Từ không cảm thấy Sở Từ nên tặng đồ cho bọn họ. Dù nhà họ Sở không phải thứ tốt gì, nhưng ông cụ ít nhất là ông ngoại ruột của hai chị em Sở Từ. Sở Đường càng là đứa trẻ được nhà họ Sở nuôi 17 năm. Dù có cắt đứt tình cảm, lúc nên hiếu thuận thì nên tặng mấy thứ, đối với danh tiếng cũng tốt thanh danh. Nhưng nhà họ Từ bọn họ không có liên quan gì đến Sở Từ.


Mặc dù thằng cả hơi mập mờ với Sở Từ. Nhưng chuyện này chỉ có người trong nhà biết rõ. Đầu tiên là bọn họ chưa đính hôn, thứ hai Sở Từ chưa bao giờ nói bậy với bên ngoài. Cho nên lúc này tự nhiên không nên đến lôi kéo làm quen với hai vợ chồng bọn họ.

Hơn nữa, trong lòng ông cũng biết rõ tính tình của thằng cả, có thể không oán hận ông thì tốt rồi.

“Bà bớt nghĩ đến những chuyện lung tung rối loạn đó đi. Trước kia tôi hồ đồ mới nghe lời bà đi tìm Sở Từ gây rắc rối. Haizz, hơn một năm này, tôi xem như thấy rõ rang. Con bé Sở Từ này là người làm chủ gia đình. Thằng cả nhà chúng ta đi lính ở bên ngoài, trong nhà nên có người có thể làm chủ. Nếu không thằng cả ở bên ngoài cũng không yên tâm.” Ba Từ thở dài một hơi, gắp đậu phộng ăn. Nhưng khi đưa vào miệng không khỏi cau mày. Đậu phộng này chiên còn quá sống, căn bản chiên chưa xong, ăn vào không thấy giòn, phía trên cũng chỉ rắc mấy hạt muối, ăn có vị dính và không ngon miệng, kém xa Phúc Duyên Đài.

Ông cũng chỉ ăn cơm ở Phúc Duyên Đài. Trước đây ông còn cho rằng tất cả quán ăn đều giống Phúc Duyên Đài. Nhưng bây giờ xem ra, cũng khó trách nơi đó kinh doanh rất tốt, đồ ăn thật sự là xuất sắc.

Trương Hồng Hoa thầm sốc, một năm qua chồng bà đã thay đổi rất nhiều. Ngoại trừ khen ngợi Sở Từ, khi nhắc đến con trai cả trong mắt hiện lê sự quan tâm và che chở.

Kiểu biểu cảm này, trước đây chỉ có với Vân Đống. Nhưng bây giờ cẩn thận quan sát lại phát hiện ánh mắt của chồng đối với Vân Đống lại  tràn ngập không vui và nhẫn nại.


Điều này làm sao được?

Mặc dù chồng không có tiền riêng, nhưng Từ Vân Liệt nhất định có tiền. Chỉ cần trái tim của Từ Bình hướng về hai mẹ con bọn họ, vậy Từ Vân Liệt không có cách nào khác, cũng chỉ có thể cho chút tiền trợ cấp. Nhưng nếu Từ Bình đều mặc kệ mẹ con bọn họ, vậy Từ Vân Liệt càng không cần phải nói.

“Thằng cả từ nhỏ đã mạnh mẽ hơn những đứa trẻ cùng trang lứa. Bây giờ đã là Phó Tiểu đoàn trưởng, còn cần ông lo lắng sao? Hơn nữa ông chỉ tự mình đa tình, trong lòng con trai ông nếu có ông cũng không đến mức không gửi tiền sinh hoạt cho ông, đúng không? Tiền lương của nó không thấp, nhưng không có tâm tư giúp đỡ gia đình. Quả thực chính là một đứa vong ân bội nghĩa.” Trương Hồng Hoa vội vàng nói.

Nếu là trước đây, ba Từ cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng bây giờ lập tức nói: “Trước đó nó gửi tièn sinh hoạt hơn bốn năm, còn không phải để bà đối xử tốt với thằng hai. Nhưng bà không phải vẫn bán thằng hai sao? Bây giờ tôi cũng không biết Vân Viễn của tôi sống hay chết. Thằng nhóc thúi bỏ nhà trốn đi lâu như vậy, ngay cả tin tức cũng không có...”


Nhắc đến Từ Vân Viễn, bà Từ hiếm khi đỏ mắt. Dù sao cũng là con ruột, sao có thể không quan tâm chứ? Chỉ là trước đây lòng tràn đầy hướng về thằng út, cảm thấy hai đứa con trai khác trưởng thành còn ngoan ngoãn, không cần ông lo lắng mà thôi.

Lúc này Trương Hồng Hoa không biết nên nói gì, suy nghĩ vẫn là sau khi trở về chậm rãi nói thì tốt hơn. May mà chồng không phải về Phúc Duyên Đài, bà có rất nhiều thời gian.

“Đúng rồi thằng út, điểm thi của con thế nào? Có thể lên cấp 3 không?” Lúc này, ba Từ mở miệng hỏi một câu.
 
Chương 644: C644: Đã như vậy


Editor: demcodon

Ba Từ cũng thuận miệng hỏi, nhưng phát hiện xung quanh đột nhiên yên tĩnh một lúc. Con trai vốn dĩ đang ăn ngon lành, nhưng động tác chậm lại. Trương Hồng Hoa càng thêm kỳ quái, sắc mặt thay đổi, dáng vẻ ấp úng làm cho ông hơi bất an.

Từ Vân Đống do dự một lúc, nhưng dứt khoát nói thẳng: “Ba, con cũng không muốn lừa ba. Con đã nghỉ học lâu rồi! Đi học có gì tốt? Vừa khó vừa mệt, hơn nữa em không thể hòa nhập trong lớp. Mọi người đều cười nhạo con.”

Sắc mặt ba Từ lạnh lùng, nhưng nghĩ có lẽ là do người khác. Bởi vậy lại nói: “Ai, tại sao bọn họ cười nhạo con?”





“Năm ngoái, con nói muốn đến Phúc Duyên Đài tổ chức sinh nhận cho bạn họ. Kết quả Sở Từ không cho con vào cửa. Các bạn học cảm thấy con nói mạnh miệng nên cô lập con. Bọn họ cả ngày đều nói con trèo cành cao, còn nói mấy lời khác rất khó nghe. Dù sao con không muốn bị khinh bỉ. Bên ngoài có nhiều người thất học như vậy, thêm con cũng không sao. Trong nhà không phải có ba và mẹ con sao? Con ở nhà mấy năm thì tìm cô gái có gia cảnh không tệ kết hôn. Đến lúc đó cho hai người cuộc sống tốt.” Từ Vân Đống nói với vẻ mặt không sao cả.

Trong thôn có nhiều bé trai không đi học. Gã đã 16 tuổi, một số bạn thân cùng tuổi với gã có thể tự kiếm tiền. Gã sẽ không ngu ngốc đi thi đại học như Sở Đường, trong huyện này còn thiếu người đi thi đại học sao? Đầu tiên là tham gia vòng sơ tuyển lại đến kỳ thi lớn, hơn 600 học sinh đầu bảng cuối cùng chỉ có hơn 40 người một bước lên trời, xác suất quá nhỏ!

Tất nhiên, bản thân Từ Vân Đống cũng không biết sở dĩ bạn học trong trường không muốn chơi với gã cũng không phải bởi vì gã không có cách mời khách ở Phúc Duyên Đài. Mà bởi vì sau khi gã không thể vào Phúc Duyên Đài, diễn xuất cả người đều thay đổi, sợ người khác xem thường gã. Bởi vì một chút chuyện vặt vãnh đã gây gổ với bạn học, cố tình gã còn có một người mẹ đánh đá bao che cho con, ai còn dám trêu chọc nữa? Chỉ có thể kính trọng nhưng không dám gần.

Lúc này Từ Vân Đống cũng không cảm thấy mình có lỗi. Thậm chí nói xong còn tập trung ăn, càng làm cho ba Từ ngồi đối diện tức ngực khó chịu.

Ông cho rằng con trai mình chịu ấm ức, trong lòng thậm chí còn hơi tin tưởng nó. Nhưng bây giờ con trai lại nói với ông, lý do không đi học chỉ là bởi vì chuyện đi Phúc Duyên Đài ăn cơm.

“Không phải bà nói với tôi là điểm của nó không tệ sao? Đã lây như vậy rồi, sao nó không đi học?” Ba Từ tức giận đến mức tay phát run, ánh mắt hơi tối sầm.

“Ông hét cái gì? Điểm của Vân Đống chúng ta vốn dĩ là không tệ, nhưng tôi cũng mới biết được nó nghỉ học đã lâu. Nhưng mọi chuyện đều đã như vậy, chúng ta còn có thể làm gì nữa? Hơn nữa, đi học cũng chưa chắc là đường ra duy nhất. Bây giờ đi học nghề sớm một chút cũng không tệ, Vân Đống không phải thích ăn sao? Cho nên tôi nghĩ cho nó đi theo đầu bếp của Phúc Duyên Đài học chút tay nghề. Ai biết ông vô dụng như vậy, lại bị Sở Từ phận con cháu đuổi việc.” Trương Hồng Hoa cũng tràn đầy bất mãn.

Ba Từ đương nhiên biết đi học không phải đường ra duy nhất. Bên ngoài còn rất nhiều người không biết chữ cũng đều sống tốt. Nhưng ông lại muốn con trai mình sống một cuộc sống tốt.

Trước kia Trương Hồng Hoa cả ngày nói con trai sẽ vào đại học. Nhưng còn bây giờ thì sao? Xảy ra chuyện lập tức sửa miệng. Nếu cứ bị bà tiếp tục cưng chiều như vậy, con của ông sẽ bị hủy!

“Dựa theo lời bà nói vậy là lỗi của tôi hả?” Ba Từ giận dữ hét lên.


“Tất nhiên là lỗi của ông. Đã sắp hai năm rồi, ông đang làm gì? Tôi vừa phải trồng trọt vừa phải chăm sóc con. Tại sao tôi lại bận rộn như thế? Hơn nữa thái độ của ông bây giờ là gì vậy? Con trai chỉ là không đi học mà thôi, lại không đi trộm cướp! Có cần trừng mắt to đến như vậy không?” Trương Hồng Hoa không cam lòng yếu thế.

Ba Từ vừa thấy máu trong người trào ra, đột nhiên đứng lên, đôi tay run rẩy lật bàn úp lại.





















 
Chương 645: C645: Diễn người đàn bà đanh đá


Editor: demcodon

Ngay lập tức, một tiếng ầm lớn làm cho mọi người trong quán ăn sợ hãi. Ba Từ chưa bao giờ gây chuyện ở nơi công cộng như vậy. Nhưng bây giờ ông không có lý trí. Sau khi lật ngược bàn, ông giơ tay định đánh Từ Vân Đống. Nhưng Trương Hồng Hoa lanh tay lẹ mắt trực tiếp chặn lại còn đẩy ông ra.

Mặc dù ông là đàn ông, nhưng dù sao chân cẳng không tốt, cả người không đứng vững, trực tiếp ngã sang một bên, trên tay bị mảnh sứ đâm vào.

“Ông nổi điên cái gì vậy? Có chuyện gì không thể chờ con trai ăn cơm xong mới nói à?”


“Ăn, chỉ biết ăn!” Ba Từ đỏ mắt mắng một câu, chỉ vào Từ Vân Đống nói: “Anh cả mày kiên định chăm chỉ, tốt xấu gì bây giờ cũng là Phó Tiểu đoàn trưởng. Mặc dù anh hai mày bỏ nhà đi, nhưng lúc đi học cũng có thành tích xuất sắc. Chỉ có mày là một đồ bỏ đi! Mấy năm nay tao xem mày thành bánh bao thơm, không nỡ đánh mắng. Mày muốn cái gì thì cho cái đó. Bộ xương già của tao phải làm việc không công cho người ta gần hai năm, còn không phải trông cậy vào mày ăn ngon uống tốt tương lai có triển vọng sao? Kết quả mày chính là trả ơn tao như vậy?”

Trong thôn có rất nhiều đứa trẻ có muốn đi học cũng không được. Trong nhà vì mấy đồng tiền phải lo đập nồi bán sắt cũng nuôi không nổi. Nhưng con  trai út của ông thì tốt rồi, một bữa cơm đều có thể ăn học phí của người khác!

Nhìn đồ ăn đổ đầy đất, tất cả đều là một mình con của ông gọi. Ba người lại gọi mười mấy món ăn! Loại trình độ xa xỉ này, gia đình bình thường nào có thể nuôi nổi chứ?

Ba Từ nếu như chỉ mắng Từ Vân Đống thì cũng không có gì, nhưng cố tình ông so sánh với hai đứa con trai khác. Trương Hồng Hoa không muốn nghe nhất chính là những điều này, lập tức phát hỏa, cả người như nổi điên, giương nanh múa vuốt xông về phía ba Từ; vừa cắn vừa cào, còn hung dữ nói: “Ông già chết tiệt, ông dám nói con trai tôi là đồ bỏ đi hả? Ông chính là người què, dựa vào cái gì ghét bỏ con trai tôi? Hai đứa con trai kia của ông tốt, nhưng tụi nó ở đâu? Quỷ già không đầu óc, mắng con trai tôi, tôi không để yên cho ông!”

Dáng vẻ này làm cho những khách hàng xung quanh sợ hãi. Mà ông chủ càng không cần phải nói, lập tức rối rắm theo. Hai người gây chuyệ thành như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của quán ăn. Nhưng nếu bây giờ ra mặt khuyên can, biết đâu còn phải đã chịu vạ lây, chỉ có thể cắn răng chịu đựng và đợi hai vợ chồng này bình tĩnh lại rồi nói sau. Đến lúc đó cũng dễ thảo luận chuyện bồi thường.

Ba Từ vốn dĩ không đánh phụ nữ, nhưng bây giờ bị buộc nóng nảy. Ông nhớ đến nguyên nhân tại sao gần hai năm qua mình làm việc thành thật như vậy, nhớ đến mình bỏ bê hai đứa con trai khác bao năm qua, càng cảm thấy đau lòng, cũng bất chấp mặt mũi trực tiếp đánh trả.


Chân cẳng của ông khập khiễng yếu ớt. Dù sao ông vẫn là đàn ông. Sau khi khống chế Trương Hồng Hoa, Trương Hồng Hoa căn bản đánh không lại ông.

Mà lúc này đứa con trai út của ông không giúp ba hay mẹ, lại đứng bên cạnh với thái độ oán hận và ghét bỏ ông vứt đồ ăn, càng làm trong lòng ông tuyệt vọng.

Trước kia rất nhiều người đều nói con trai cả hiếu thảo nhất, con trai thứ hai học hành giỏi giang. Ông trước giờ đều không tin điều đó. Ông cảm thấy con trai út tốt, mọi thứ đều giỏi. Cho đến bây giờ mới hoàn toàn hiểu rõ con trai út của mình không học vấn, không nghề nghiệp làm sao.

Thậm chí, nó không chỉ vô dụng, quan trọng nhất là nó căn bản không biết sai. Thậm chí không hiếu thảo và ích kỷ.


Biết rõ tại sao ông làm việc vất vả bấy lây nay, lại còn làm cho nó tệ hơn, thấy ba mẹ trở mặt lại khoanh tay đứng nhìn, không có điểm mấu chốt, chỉ nghĩ đến bản thân, ham lợi, không đầu óc, mọi thứ đều giốngTrương Hồng Hoa như đúc!

Đôi mắt của ông thật sự là bị mù mới có thể cảm thấy có lỗi với Trương Hồng Hoa!

Ông có gì không tốt với người phụ nữ này? Dù cho ông què, nhưng những năm gần đây, ông đều nhường nhịn bà mọi việc. Ngay cả hai đứa con trai cũng giao cho bà dạy dỗ. Một đứa đuổi đi lính, sống chết không thể đoán trước. Một đứa hoàn toàn bị tổn thương, không biết đi đâu. Dù vậy, trong nhà ngoài ngõ vẫn để bà làm chủ như cũ. Còn bà thì sao? Bà lại dạy con trai út thành như vậy, đánh mắng không được, hỡ một chút là diễn người đàn bà đanh đá!

 
Chương 646: C646: Không muốn chết


Editor: demcodon

Ba Từ nản lòng thoái chí nên ra tay hơi nặng. Sau khi ông thở hổn hển bình tĩnh lại thì gương mặt của Trương Hồng Hoa đã biến thành đầu heo. Từ Vân Đống không biết đi đâu, tiền cũng không trả.

Việc kinh doanh trongquasn bị hai người làm cho sợ đến mức chạy đi hết. Ông chủ oán hận nhìn chằm chằm hai vợ chồng, hơn nữa còn cầm theo hóa đơn đến. Ba Từ làm gì còn tiền? Cuối cùng vẫn là đe dọa Trương Hồng Hoa lấy hết số tiền riêng còn lại ra, miễn cưỡng thanh toán hóa đơn.

Trương Hồng Hoa cũng cảm thấy chua xót trong lòng, con trai thích ăn ngon, ngay cả tiền học cũng bị ăn hết. Trong nhà chi tiêu nhiều, bà không có cách nào chỉ có thể giấu tiền trên người. Chỉ sợ đứa nhỏ nhìn thấy sau đón lén lấy ra sài, ai biết vẫn không giữ được, lại bị ông già Từ Bình này phát hiện ra.

Bà nghĩ đến ông già này dung túng 17-18 năm đột nhiên tay đấm chân đá với mình, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.

Lúc này hai vợ chồng ai cũng coi thường nhau, chán ghét nhau trở về nhà. Chỉ là về đến nhà mới biết được con trai chưa về. Sau khi tìm kiếm khắp nơi hai tiếng mới nhìn thấy Từ Vân Đống. Chỉ nhìn trên mặt nó còn dính lớp dầu, một tay cầm một con vịt quay, tay khác cầm một ít rau khô gói trong giấy dầu trở về, dáng vẻ cười toe toát thật muốn ăn đòn.


Ba Từ xem như đã biết, đứa con trai này của ông là đứa vô tâm. Ba mẹ đánh nhau không biết sống chết, nó lại không sợ còn đi chỗ khác ăn một bữa.

Lúc này, ông cảm thấy tấm lòng cha con của mình đều thành trò cười.

--- ---
Vào buổi tối, ba Từ nhốt mình trong phòng và quyết định viết một bức thư cho Từ Vân Liệt.

Sở Từ cũng không có giấu địa chỉ gửi thư của Từ Vân Liệt với ông. Cho nên bây giờ ông mới có thể thương lượng kỹ với con trai cả.

Sau khi biết thư xong, ba Từ không yên tâm nên dứt khoát đi trong đêm gửi thư. Sau khi trở về mới nói với hai mẹ con Trương Hồng Hoa: “Tôi nghĩ kỹ rồi, Vân Đống không thể ở nhà như vậy. Cho nên tôi đã viết thư nói với thằng cả rồi, để nó cử người đến đưa thằng út đi lính, huấn luyện cho tốt, thừa dịp còn nhỏ còn có thể sửa.”


Chuyện đi lính này không phải mỗi người đều có thể làm, cũng ít nhiều nhờ Từ Vân Liệt có triển vọng nên có thể đi cửa sau. Huống hồ, cũng chỉ để cho Vân Đống đi làm bính nhất, loại không sợ chịu khó chịu khổ. Chỉ cần có thể huấn luyện người tốt là được. Ông nhớ trước đây thằng cả không chủ suốt ngày huấn luyện thành binh nhất, còn suýt chút nữa bỏ mạng nơi tiền tuyến. Nhưng cũng không thấy thằng cả có một câu oán hận.

Khi ba Từ nói ra những lời này, hai mẹ con đều trợn tròn mắt.

“Ông... ông thật sự muốn cho thằng út đi lính?” Trương Hồng Hoa tràn đầy không thể tin được trong mắt.

“Đi lính có gì không tốt? Có cơ hội giành vinh quang về cho đất nước, còn có thể tang cường sức khỏe và chu cấp cho gia đình. Nếu không phải thằng cả phấn đấu có chức quan nhỏ ở trong quân đội, thì thằng út như vậy người khác sẽ không cần nó!” Ba Từ tức giận.

Có rất nhiều người muốn đi làm lính, nhưng không thiếu một mình nó!

“Ông há miệng ngậm miệng là thằng cả, thằng cả, còn không phải chướng mắt thằng út sao? Ông muốn con trai tôi đi chết, ông cũng quá tàn nhẫn! Tôi chỉ có một đứa con trai, nếu nó có chuyện gì, ông kêu tôi sống sao đây? Sau này tôi chết, ngay cả người khóc tang đốt giấy vàng mã cho tôi cũng không có, như vậy ông mới vui vẻ đúng không?” Trương Hồng Hoa sợ hãi nói.

Từ Vân Đống cũng sợ hãi. Gã cũng biết đi lính là một chuyện vinh dự, rất nhiều gia đình đều bởi vì có người quân nhân mà cảm thấy kiêu ngạo. Thậm chí gã có anh cả làm quân nhân cũng làm gã rất có thể diện. Nhưng điều này cũng không đại diện gã cũng muốn đi lính.

Đi lính là phải chịu khổ, còn có khả năng mất mạng. Gã còn trẻ nên không muốn chết!
 
Chương 647: C647: Hối hận


Editor: demcodon

Ba Từ đã quyết định. Mặc dù bây giờ nhìn thấy Trương Hồng Hoa đỏ mắt như muốn tính sổ với ông, thì ông cũng không có bất luận ý gì lùi bước. Ngược lại tức giận nói: “Hồi đó, bà mặt dày nhất quyết phải cho thằng cả đi lính. Khi đó thằng cả muốn đi học, thành tích càng xuất sắc, chắc chắn có thể thi đậu đại học. Nhưng khi đó bà nói như thế nào?”

“Bà nói đi học vô dụng, lãng phí mấy năm, không bằng đi lính, nói đến quân đội có ăn có uống, có thể tăng cường sức khỏe, còn nói mỗi tháng được nhận tiền, có thể nuôi sống già trẻ cả nhà. Đó là con trai của tôi, tôi không đau lòng sao? Tôi lại có thể bỏ được hả? Nhưng tôi thấy bà nhất quyết phải cho nó đi, tôi cũng chấp nhận. Tôi nghĩ bên cạnh còn thằng út, thằng cả sống ra sao thì tùy nó đi, mới có thể làm cho nó đến bây giờ đều ghi hận tôi!” Giọng ba Từ hơi khàn, trong lòng chua xót.


Con trai cả là ghi hận ông. Nếu không cũng sẽ không luôn lạnh nhạt với ông. Nhưng mặc dù hận ông, nhưng còn làm tốt hơn con trai út. Trước đó về nhà, thỉnh thoảng mua chút thuốc lá và rượu đặt trước cửa nhà, cũng hết lòng với ông. Chỉ là không thích thể hiện, không muốn nhìn thấy ông mà thôi.

“Còn thằng hai... Ngay từ đầu thằng cả gửi tiền về mỗi tháng có, bà đối xử với thằng hai cũng tạm được. Nhưng ngày thường công việc trong nhà đều bắt thằng hai làm, bà không cho thằng út nhúng tay một chút. Ngày thường hai anh em cãi cọ bà đều đứng về phía thằng út. Một khi tôi thiên vị thì bà sẽ nói tôi nhẫn tâm, thành tích của thằng hai tương đương với Sở Đường. Nhưng bà thì sao? Không muốn nhìn thấy nó tốt. Sau khi không nhận được tiền của thằng cả lại muốn bán thằng hai đi. Thằng hai thà chết cũng không chịu, nhưng lúc nửa chết nửa sống nằm trên giường thì bà vẫn không chịu giữ nó lại như cũ. Nếu không phải Sở Từ giúp đỡ thì thằng hai đã chết rồi!”

“Bà nó thằng hai là bị Sở Từ và thằng cả chọc tức mới bỏ đi. Nhưng tôi không biết rõ tính con trai của mình sao? Nó đã sớm không muốn sống ở đây! Sống ở trong thôn suốt ngày bị người chỉ trỏ. Nó chỉ là một thằng nhóc, trong lòng có thể không có ý kiến sao? Bản thân nó có thể không biết mẹ ruột nó chưa chắc đáng tin sao? Tôi xem nó biết rất rõ, nhưng nó thà rằng muốn một người mẹ ruột như vậy cũng không muốn ở chỗ này bị người chà đạp!” Ba Từ vừa nói những lời này, đôi mắt đục ngầu của ôngddax có hai hàng nước mắt chảy ra.

Lúc trước ông chỉ nói với người ngoài rằng thằng hai bởi vì biết chuyện thằng cả và Sở Từ quen nhau bị chọc tức bỏ chạy. Nhưng ông nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không có khả năng.


Trong lòng thằng hai rất kính trọng anh trai nó, có lẽ thật sự không chấp nhận được Sở Từ và thằng cả quen nhau. Nhưng cũng không phải người vô lý.

Nguyên nhân nó rời đi: một là không muốn người khác nhìn thấy hai anh em bọn họ thì suy đoán lung tung. Hai là bởi vì đã chịu tra tấn quá nhiều. Bắt đầu từ khi còn nhỏ, Trương Hồng Hoa suốt ngày dạy dỗ huấn luyện nó tư tưởng ở rể. Ngay từ đầu là vô tình, nhưng sau đó thì sao? Người càng trưởng thành gương mặt xinh đẹp, Trương Hồng Hoa gõ bàn tính như ý ngày càng vang dội, ầm ĩ đến mức mọi người nhìn thấy thằng hai đều phải quan sát một hồi. Hoặc là đồng tình, hoặc là khinh thường. Nó sống giống như gia súc, trước giờ không có ai xem nó thành người bình thường!

Trước kia ông là không thích suy nghĩ. Nhưng bây giờ loại suy nghĩ có lỗi với con trai cả và con thứ hai lại bắt đầu hiện ra không ngừng. Thậm chí trong lúc ngủ mơ, đều là quá khứ của hai đứa con trai của ông.


Ông thật sự sai rồi! Không nên thờ ơ lạnh nhạt khi con trai cả bị bắt nạt, không nên ngồi yên không nhìn thấy khi con thứ hai bị bán, lại càng không nên tự hào khi con út được cưng chiều!

“Ông, ông.... ông thực sự nghĩ như vậy?” Trương Hồng Hoa khủng hoảng và thất thần như thể nhìn thấy quỷ.

Thật sự xong rồi, trái tim của chồng bà đã bị hai đứa con quê mùa kia bắt lấy rồi, bắt đầu nhìn thằng út của bà không vừa mắt!
 
Chương 648: C648: Chạy trốn


Editor: demcodon

Ba Từ hút một hơi thuốc lá, khói mù mịt xen lẫn chút nghẹn ngào. Một lát sau mới bình tĩnh lại một chút, mới nói tiếp: “Trước kia là tôi ngu muội, cái nhà này mới tùy ý bà xử lý. Bắt đầu từ hôm nay, chuyện con cái bà đừng động vào. Cho dù tương lai tôi chết đi, thằng út cũng không thể giao cho bà. Tôi sẽ nhờ thằng cả trông. Cho dù nó đi lính chết đi, vậy cũng xem như hy sinh thân mình vì đất nước, cũng làm vẻ vang cho gia đình này!”

Ông nhớ rõ Sở Từ từng nói qua một câu, nàng nói: Quân nhân chết trên chiến trường, đó là cái chết có ý nghĩa. Chỉ cần đáng giá thì không nên sợ hãi, muốn sống giống con người thì phải lao về phía trước.

“Không được! Tôi kiên quyết không đồng ý! Từ Bình, ông không thể đối xử với con trai tôi như vậy. Nó tuyệt đối không thể đi lính! Tuyệt đối không thể!” Trương Hồng Hoa trừng mắt nói.


Khi đến quân đội rồi, không phải thằng cả sẽ có quyền sắp xếp nó đi đâu sao? Đến lúc đó, bà cũng không tin thằng cả sẽ không giở trò đưa thằng út đến vùng khỉ ho cò gáy.

Bà nghe nói cuộc sống ở biên giới rất khổ cực, đặc biệt là có một số nơi rất loạn, có nhiều người cầm dao cầm súng gây sự. Bà thực sự không muốn con trai chết!

“Mọi chuyện tôi đã quyết định, bà có nói gì cũng vô dụng! Gần đây kêu nó chuẩn bị cho tốt, tôi gửi thư cấp tốc. Chỉ cần thư vừa đến nơi, thằng cả gọi điện thoại thu xếp một chút có lẽ có bộ phận địa phương đến nhận người. Tôi không hy vọng đến lúc đó hai mẹ con hai người sẽ khóc sướt mướt làm mất mặt thằng cả!” Ba Từ cứng rắn nói.

Không thể không nói sự cố gắng của Sở Từ hơn một năm qau đã có hiệu quả rất lớn. Mặc dù Sở Từ giam cầm người ở Phúc Duyên Đài, nhưng cho đến nay không đả kích sự tự tin của ông. Thậm chí rất nhiều lúc, sân sau đều do ông làm chủ. Nếu không sẽ lộn xộn. Cho nên mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, tính tình của ba Từ cũng cứng rắn hơn rất nhiều; lại có các đồng nghiệp suốt ngày ở bên tai ông nói một số đạo lý lớn. Ông muốn không hiểu cũng khó.

Lúc này, sau khi ba Từ giải thích xong thì tự đi về phòng nghỉ ngơi, cũng không để cửa lại cho Trương Hồng Hoa.

Từ Vân Đống không còn tâm trạng ăn uống: “Mẹ, con không muốn đi lính! Con không muốn chết, mẹ kêu ba con cút đi. Ông ta vừa về thì con phải đi. Tại sao chứ? Con rốt cuộc có phải con ruột của ông ta không?”


“Con trai, con đừng sợ! Nghĩ cách, chúng ta hãy nghĩ cách đi...” Mí mắt Trương Hồng Hoa co giật, mất hồn mất vía.

Thư đã gửi đi rồi, chỉ sợ một tuần nữa sẽ có người tới, có mệnh lệnh chết của Từ Vân Liệt thì cho dù hai mẹ con bọn họ có làm loạn cũng vô dụng, trứng chọi đá, cánh tay cũng không nhéo được những quân nhân. Đến lúc đó cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai bị dẫn đi!

Làm sao đây? Làm sao đây... Trương Hồng Hoa sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, hai đêm liền không ngủ được, mắt đầy quầng thâm, trông già đi mấy tuổi.

Nhìn thấy thời gian ngày càng gấp, cuối cùng Trương Hồng Hoa dứt khoát nói: “Con trai, chúng ta đi thôi! Đi nơi khác đi!”


“Nhưng... sổ tiết kiệm đứng tên ba của con. Không có hộ khẩu tương lai phải làm sao đây? Con sẽ không thể cưới được vợ...” Từ Vân Đống cũng không ngốc.

“Không sao đâu, hai mẹ con chúng ta cố gắng kiếm tiền, nghĩ cách lại lập hộ gia đình khác, cùng lắm thì chúng ta đi xa một chút, tìm một ông già mất vợ, con làm con trai cho ông ta. Vậy mà tốt hơn đi chết!” Trương Hồng Hoa nhanh chóng quyết định, cũng mặc kệ con trai có đồng ý hay không, vội vàng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Từ Bình xuống ruộng, trong nhà chỉ có hai mẹ con bọn họ. Nhưng đồ vật lớn hai người cũng không dám mang. Dù sao lúc đi ra ngoài khó tránh khỏi gặp được thôn dân, đến lúc đó không dễ giải thích.

Vì vậy, mọi thứ rất dễ thu dọn, mỗi người mang vài bộ quần áo, lại mang mấy chục đồng cất giấu còn sót lại trong nhà. Thừa dịp mặt trời còn chưa lặn, vội vàng cùng nhau chạy đi, sợ chậm một giây sẽ bị Từ Bình đúng lúc bắt gặp.
 
Chương 649: C649: Dự kiến tương lai


Editor: demcodon

Hai mẹ con nhanh chóng rời đi. Tuy nói không mang theo nhiều đồ, nhưng những thứ có giá trị trong nhà đều bị đóng gói mang đi hết. Từ Bình vất vả cả ngày, vừa về đến nhà nhìn thấy tức giận đến mức muốn xỉu.

Ông cũng không ngốc, trong nhà như có trộm đến, trong ngoài bị lật lung tung rối loạn. Hai mẹ con càng không thấy bóng dáng, lại nghĩ đến biểu hiện của Trương Hồng Hoa hai ngày nay, không cần đoán cũng biết hai người này chắc chắn đã bỏ chạy!

Trong thôn cũng có gia đình có cô vợ bỏ chạy, nhưng hầu hết những người vợ đó đều gả đến từ nơi khác. Bởi vì lừa lấy của hồi môn nên mới chạy trốn. Thậm chí rất hiếm có kiểu trường hợp như vậy. Mà Trương Hồng Hoa đã sống với ông 17-18 năm, người cũng đã già rồi, vậy mà còn có thể bỏ đi không nói lời nào, làm mặt già của ông không biết để đâu. Quan trọng nhất chính là, ông đã gửi thư cho thằng cả đến đón người. Bây giờ người không còn nữa, nên giải thích như thế nào đây?


Ba Từ ngất xỉu mấy tiếng, lúc tỉnh lại đã là nửa đêm. Nhưng ông cũng không dám rãnh rỗi, vội vàng đi gõ cửa nhà thôn trưởng nhờ mọi người thu xếp tìm người. Nếu như chưa ra thôn còn có thể kịp thời dẫn người về nhà, chỉ tiếc sự thật làm ông thất vọng. Sau khi thôn trưởng sai người đến từng nhà hỏi mới biết được có người thấy hai mẹ con ra thôn. Thậm chí đã là chuyện ban ngày, đã qua lâu như vậy muốn tìm về rất khó!

Lập tức, ba Từ trông tuyệt vọng. Ông căn bản không biết tại sao vợ con lại trở nên như vậy?

Trước kia mặc dù con trai út hơi nghịch ngợm. Nhưng ông cảm thấy người vẫn tốt, hiếu thảo với ba mẹ, người cũng dũng cảm. Mà bây giờ lại dung túng trở thành kẻ đào ngũ.

Nhưng dù thế nào đi nữa, bây giờ không tìm được vợ con trở về. Ông nhìn căn nhà trống rỗng, trong lòng buồn khổ. Thậm chí còn hơi hoài nghi mình có phải trời sinh tương  khắc với mấy đứa con trai hay không, mới có thể làm cho từng đứa rời xa mình.

Bây giờ đã xảy ra chuyện này, ba Từ cũng không còn mặt mũi trở về tìm Sở Từ. Huống chi trong nhà còn hơn mười mẫu ruộng không thể bỏ hoang, chỉ có thể cắn răng một mình sống ở thôn Thiên Trì.

Tình hình ở thôn Thiên Trì căn bản không thể gạt được Sở Từ, hơi có gió thổi cỏ lay lập tức có người thông báo cho nàng. Bởi vậy Sở Từ cũng biết sơ về tình huống của mẹ con Trương Hồng Hoa.

||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||


Không thể không nói, hai mẹ con này chạy thật nhanh. Nếu chậm một chút nữa sẽ không đơn giản chỉ là lưu lạc tha hương như vậy.

Không có hai mẹ con này, Sở Từ cũng an tâm hơn rất nhiều. Hơn nữa nàng cũng không cho rằng hai mẹ con này ở nơi khác có thể sống yên ổn. Dù sao Từ Vân Đống này là chàng trai đã bị Trương Hồng Hoa nuôi phế. Từ nhỏ chưa từng sống cực khổ, lại có Trương Hồng Hoa là kẻ thích gây chuyện. Hai người muốn sống tốt quả thực khó còn hơn lên trời. Hơn nữa, tương lai muốn trở về chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng gì.

Số tiền trên người bọn họ chắc chắn không đủ để Từ Vân Đống phung phí, tương lai không xu dính túi, muốn kiếm tiền xe trở về sẽ rất khó khan. Huống chi hai người còn không có hộ khẩu, không thể tìm được công việc chính quy. Cho dù bị người khác lừa cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.

Nói tóm lại, Sở Từ đối với tương lai của hai người này đã dự kiến gần như chính xác.

Về phần ba Từ, nàng cũng không quan tâm. Thôn Thiên Trì có phong thuỷ tốt, một mình ông nghỉ hưu cũng tốt. Tương lai lúc nàng đi thủ đô sẽ thu xếp cho ông một chút, đưa ông đến Phúc Duyên Đài, mọi hành động cũng có thể biết rõ ràng.


Sau khi nghĩ kỹ những điều này, Sở Từ an tâm cải thiện bản thân.

Sức khỏe cảu Hoắc thần tiên đã ngày càng kém đi. Nhưng ông là một bác sĩ và thầy giáo rất có lương tâm. Cho dù thời tiết có xấu đi chăng nữa, đã đồng ý đi khám bệnh cũng chưa bao giờ sẽ kéo dài. Đôi khi cách mấy thôn vẫn ngoan cố đến nhà khám bệnh.

Một bác sĩ tận tâm cẩn thận cả đời như ông là điều hiếm thấy ở cả huyện Y Thủy.

 
Chương 650: C650: Lòng tham


Editor: demcodon

Hoắc thần tiên vốn dĩ là người chuyên nghiệp. Chỉ là bây giờ hiện giờ vẫn muốn làm gương tốt, để Sở Từ cũng có thể thay đổi theo một chút. Tương lai cho dù không xem trị bệnh cứu người làm nhiệm vụ của mình, cũng có thể có chút trách nhiệm hơn với bệnh nhân.

Nỗi khổ tâm này của ông không phải Sở Từ không biết. Nhưng Sở Từ dù sao khác với Hoắc thần tiên. Hoắc thần tiên học y mấy chục năm, cả cuộc đời chỉ có một nguyên tắc và mục đích đó là cứu người. Mà Sở Từ đã từng không ngừng giết người. Bây giờ bản tính không giảm đi quá nhiều, học y cũng chỉ là để học thêm một kỹ năng. Trước đây nàng chỉ có sở thích duy nhất là hành quân chiến đấu. Nhưng bây giờ sở thích đó không có cách nào thỏa mãn, nên mới học thêm nhiều kỹ năng như bây giờ để lấp đầy cuộc sống vô cùng cô đơn của mình.

“Con bé này... con.... haizz....” Hoắc thần tiên nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Từ mà lắc đầu: “Bệnh nhân này đau đớn trên giường, sắc mặt của con không phải càng làm cho bọn họ tuyệt vọng sao? Con bé này, làm người đâu phải có chút tầm nhìn như vậy. Bệnh nhân muốn sống, con phải cho bọn họ hy vọng có thể sống. Đôi khi hy vọng quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Thậm chí còn mạnh hơn cả thuốc men.”


Sở Từ co giật khóe miệng, ông cụ này cũng thật nhiều chuyện.

Lúc nàng nhìn bệnh nhân cười thì ông nói nàng cười quá khó coi. Lúc nàng mặt lạnh thì sao? Ông lại cảm thấy mình không thấu hiểu tình cảnh của người khác. Bây giờ nàng mặt vô cảm thì ông cụ lại chê nàng không cho bệnh nhân hy vọng.

Nàng chỉ là một bác sĩ nhỏ, lại không phải chúa cứu thế. Việc kê đơn bốc thuốc là chuyện đương nhiên, tại sao còn phải bán sắc mặt?

“Thầy à, thầy kiếm được mấy xu từ bệnh nhân này vậy? Tiền xe còn chưa đủ, nhưng vừa muốn chữa bệnh vừa muốn tặng thuốc, đều xem mình thành Bồ Tát sống. Đây là chịu thiệt rất lớn.” Sở Từ bĩu môi.

“Tại sao trong đầu con chỉ có tiền vậy? Tính mạng con người có thể quan trọng hơn tiền à?” Hoắc thần tiên vội vàng dạy dỗ.


Sở Từ vừa nghe khóe miệng co giật, cười nói: “Thật sao? Thầy à, thầy trị hộ gia đình này thật ra chính là bệnh nghèo, đúng không? Thật ra muốn chữa khỏi bệnh của ông ta rất đơn giản, chỉ cần đưa tiền là được. Tại sao thầy không cho chứ?”

Hoắc Thần Tiên vừa nghe mặt già đỏ bừng, râu run rẩy: “Lại chọc tức ông nữa hả? Con bé xấu xa này!”

“Con không phải chọc tức thầy, là ăn ngay nói thật. Con không phản đối thầy giúp người khác. Thậm chí khám bệnh và tặng thuốc miễn phí, nhưng cũng nên nhìn xem tình hình, trách cho dạy hư Hạnh Quả. Con cảm thấy thầy cũng không muốn làm cho Hạnh Quả cả đời bôn ba vất vả như thầy.” Sở Từ nắm tay Hoắc Hạnh Quả ở bên cạnh, thuận miệng nói tiếp: “Lấy ông cụ vừa mới khám bệnh làm ví dụ, sở dĩ bị bệnh là bởi vì làm việc quá sức; còn lý do làm việc quá sức là bởi vì năm đứa con trai của ông ta.”

“Thầy cũng không phải không nhìn thấy, năm đứa con trai này ai cũng là ma quỷ. Bọn họ nhìn qua cũng không phải thê thảm như vậy. Nhưng ba của bọn họ lại ở nhà tranh, ngoài có chút nghề thợ mộc thì không có gì. Thầy nói ông ta thật sự muốn sống sao? Ông ta ra sức giãy giụa thật ra chỉ vì vẫn chưa thỏa mãn tất cả yêu cầu của mấy đứa con trai mà thôi. Cho nên không bỏ xuống được, còn muốn tiếp tục kiếm tiền mà thôi...”


“Hôm nay thầy cứu ông ta thì sao? Mấy đứa con của ông ta sớm muộn gì cũng phải hút khô máu của ông ta. Mấy đứa con trai vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn, biết đâu lúc ông ta xuống mồ còn muốn tiếp tục tính kế.” Sở Từ châm chọc.

Tiền chữa bệnh vừa rồi rất ít, chỉ hơn 1 hào mà thôi. Nhưng năm đứa con trai ra sức đùn đẩy, ai cũng không muốn trả, càng không muốn trả thêm nên trả giá với Hoắc thần tiên. Cuối cùng chỉ đưa 8 xu.

8 xu... ông Hoắc cảm thấy bây giờ mình cũng không thiếu chút tiền đó, nên cũng không muốn tranh cãi vì việc nhỏ này.
 
Chương 651: C651: Cái giá đắt của sự keo kiệt


Editor: demcodon

Gia đình có nhiều con trai khó tránh khỏi sẽ có xích mích, điều này Sở Từ hiểu. Cho nên càng nên phân biệt rõ hơn và nhìn thấu đáo hơn.

Hoắc thần tiên chỉ suy nghĩ vì người khác, nhưng ở trong mắt người khác có lẽ cảm thấy ông là tên ngốc dễ lừa gạt, dễ dụ.

Lúc này, Hoắc thần tiên hơn nghẹn không nói nên lời. Ông là một ông già, thực sự hiểu rõ những việc này, chỉ là không thích nói mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn thấy Sở Từ hiểu rõ như thế, trong lòng hơi lẫn lộn.

Sở Từ cho ông cảm giác không giống như cô bé bồng bột có tinh thần hoạt bát, càng như là một bà cụ non đa mưu túc trí, không bao giờ chịu thiệt thòi. Ông cảm thấy đứa trẻ như vậy phải chịu quá nhiều áp lực và khói bụi, không tốt cho sức khỏe tinh thần. Nhưng ông phải thừa nhận với tính tình khôn khéo như vậy sẽ không chịu thiệt thòi, mới có thể cho những người xung quanh một cuộc sống tốt đẹp.


“Khụ khụ khụ...” Sau khi suy nghĩ nhiều, ông cụ không khỏi ho khan mấy tiếng.

Hoắc Hạnh Quả nhìn thấy vội vàng hiểu chuyện tiến lên, một trái một phải nắm tay Sở Từ và ông nội.

“Hạnh Quả, cháu có phải cảm thấy ông nội rất ngốc hay không?” Trên đường về nhà, ông cụ thở dài và hỏi khẽ.

“Ông nội không phải ngốc, mà là lương thiện. Cháu cũng biết ông nội không thích nghe người khác tranh cãi vì tiền. Ông cảm thấy gia đình càng quan trọng hơn tiền bạc.” Hoắc Hạnh Quả hiểu chuyện nói. Nhưng sau khi nghĩ lại nói: “Ông nội là có ý tốt, nhưng cháu cảm thấy cô nói cũng đúng. Cho nên nếu tương lai cháu làm bác sĩ, cháu nhất định phải tận tâm giống ông nội vậy. Nhưng lúc nên lấy tiền thì cháu cũng sẽ không nương tay. Đặc biệt là đối với những người xấu.”

Hoắc Thần Tiên nghe vậy hai tay cứng đờ, liếc mắt nhìn Sở Từ một cái.

Chỉ nhìn thấy Sở Từ nhướng mày lên, khóe miệng giật giật, cười khiêu khích nhìn ông.

Ngay lập tức, khóe miệng Hoắc thần tiên giật giật.


"Hạnh Quả ngoan, làm người nên khôn khéo một chút. Nếu người xấu không chịu trả tiền vậy càng phải làm cho bọn họ trả nhiều hơn, làm cho bọn họ biết keo kiệt thì phải trả giá đắt, đúng không?” Sở Từ vui tươi hớn hở nói.

Gương mặt già nua của Hoắc thần tiên run rẩy. Ông cảm thấy cháu gái ngon của mình tương lai nhất định sẽ học hư theo Sở Từ.

“Ông nội, ông yên tâm đi. Cháu sẽ học theo cô, cô nhìn người rất chính xác.” Hoắc Hạnh Quả lại nói.

Khi Sở Từ rảnh rỗi cũng sẽ xem Sở Ninh và Hoắc Hạnh Quả làm bài tập. Lúc rãnh đến nhàm chán còn sẽ dùng khách hàng lui tới để cho hai cô bé từ hành vi cử chỉ của một người mà suy đoán hoàn cảnh gia đình, nhân phẩm làm người hoặc là quan hệ xã hội.

Sở dĩ làm như vậy, hoàn toàn là bởi vì con gái ở thời đại này vẫn còn chịu nhiều thiệt thòi, tầm nhìn xe thỉnh thoảng có thể quyết định cả đời.

Tất nhiên, Sở Từ cũng không phải dạy dỗ hai cô bé đôi mắt danh lợi. Khi nhìn mọi người, phần lớn tập trung vào tính cách.


Sở Ninh, cũng chính là Sở Nữu Nữu. Dù sao tuổi cũng lớn hơn một chút, về mặt tính cách cũng không dễ thay đổi, chỉ có thể phát triển theo hướng dịu dàng. Mà Hoắc Hạnh Quả thì khác, Sở Từ cảm thấy cô bé này rấ giống nàng khi còn nhỏ ở đời trước, khôn khéo, lập dị, lại không tùy hứng. Quả thực là người dễ thương. Hiện tại có ông cụ trông, nàng không thể dạy dỗ quá sâu. Nhưng tương lai, Sở Từ sẽ đào tạo cô bé thành học trò của mình.

Nói cách khác, cho dù là võ công hay là y thuật đều không thể kém.

Hoắc thần tiên đã rối rắm không chỉ 1-2 ngày, dựa vào Sở Từ cũng không có cách nào. Nhưng nhìn Hoắc Hạnh Quả ngày càng thông minh, ông cụ không khỏi hơi xúc động.

Hạnh Quả và Sở Từ đều có xuất thân gần giống nhau, tính cách nếu quá yếu ngược lại không tốt. Cho nên mặc dù ông không ủng hộ Sở Từ thô bạo, nhưng cũng chưa bao giờ sẽ thực sự khiển trách con bé. Thậm chí cũng biết có người cô là Sở Từ dạy dỗ thì cháu gái của ông đời này sẽ không tệ.
 
Chương 652: C652: Sinh ly tử biệt


Editor: demcodon

Khi ông Hoắc qua đời thì Hoắc Hạnh Quả mới 9 tuổi, đã hiểu chuyện.

Sở Từ vốn dĩ quyết định đi thủ đô với Sở Đường. Nhưng bởi vì sức khỏe của ông cụ nên đợi khoảng một năm.

Ông cụ đi cũng không oan ức, hơn 70 tuổi, cả đời làm nghề y, có vô số học sinh. Mặc kệ nói như thế nào đều là công đức cả người, có phúc khí lớn như vậy nhất định sẽ có lợi cho con cháu.

Điều quan trọng nhất chính là ông cười mà đi. Lúc đi không bị bệnh, không bị thương, chỉ là bởi vì tuổi thọ đã hết. Hơn nữa hai ngày trước khi đi, Hoắc Hạnh Quả mới thi được điểm tuyệt đối, còn học thuộc cả quyển y học căn bản. Còn Sở Từ cũng mua được một căn nhà lớn ở huyện và chuyển cả quán Phúc Duyên Đài qua. Cuối cùng không cần thuê nhà ăn nhờ ở đậu, hơn nữa việc kinh doanh vẫn phát triển như cũ.





“Con nói đúng, làm người chính là không thể làm bản thân chịu thiệt thòi. Ông lớn tuổi không sao cả, nhưng Hạnh Quả.... ông không hy vọng tương lai con bé phải chịu bất cứ ấm ức gì.” Trước khi đi, Hoắc thần tiên còn thì thầm với Sở Từ.

Sở Từ vừa nghe ông nói chuyện yếu ớt như vậy, trong lòng hơi tức giận. Nàng cảm thấy ông cụ nên khỏe mạnh mắng chửi người mới đúng. Nhưng nghĩ dù sao cũng là thầy của mình nên chịu đựng: “Có con ở đây, con bé có thể chịu thiệt thòi sao? Thầy yên tâm đi, con sẽ chịu trách nhiệm với cả đời con bé đến cùng. Nếu con bé trải qua cuộc sống tồi tệ, thầy cứ đến tìm con gây rắc rối là được.”

“Con bé xấu xa này, lại nói bậy!” Hoắc thần tiên hơi than thở với đôi mắt vẩn đục.

Hạnh Quả là cháu gái của ông. Cho nên ngoài việc cưng chiều, ông còn không nỡ đánh chửi. Nhưng Sở Từ... thật ra ông lo lắng cho con bé cũng không kém gì Hạnh Quả. bởi vì con bé này quá hiếu thắng, làm người từng trải. Ông cảm thấy con bé quá cô đơn. Những người bên cạnh con bé, rất ít người có thể hiểu được suy nghĩ của con bé.
Sở Từ híp mắt, không nói gì.

“Nhờ phúc của con, mấy năm nay ông tích cóp được rất nhiều tiền. Vốn dĩ là để lại cho Hạnh Quả, nhưng hiện tại ông cũng cảm thấy không cần thiết... Cho nên số tiền này đều cho con đó. Dù sao con cũng sẽ không để cho Hạnh Quả bị đói.” Ông cụ đã chuẩn bị từ lâu, từ đầu giường lấy ra một chiếc hộp, bên trong có rất nhiều tiền, đều là 2-3 năm nay hợp tác kiếm tiền với Sở Từ.

Thực ra, ông Hoắc biết rõ Sở Từ vẫn luôn cho không ông tiền, con bé nộp học phí cũng rất đắt.

“Chà, thật tốt.” Sở Từ thản nhiên nói.

“Con đã 20 rồi phải không?” Hoắc thần tiên lại hỏi một câu rồi nói tiếp: “Ông cũng không ngốc, biết con một năm nay là đặc biệt ở bên cạnh ông và Hạnh Quả...”

Quán ăn và nhà máy dược phẩm Sở Từ đã sắp xếp từ lâu, căn bản không cần con bé nhúng tay. Nhưng con bé vẫn chưa đi. Từ Vân Liệt và Sở Đường đều ở thủ đô, con bé vẫn ở lại đây, rất nhiều lần ông cũng chủ động khuyên. Nhưng thái độ của Sở Từ tương đối kiên quyết, không để trong lòng.

Đừng nhìn con bé này ngày thường là một người tàn nhẫn, thật ra là người nặng tình nhất.


Ông đã sống hơn 70 năm, không nợ người khác một xu một cục kẹo. Nhưng lại nợ Sở Từ rất nhiều. Ông cảm thấy điều mà mình kiêu ngạo nhất cả đời không phải là làm người tốt, không phải nuôi Hạnh Quả, mà là nhận một học trò như Sở Từ.

“Nghe cô cháu nói...” Hoắc thần tiên suy nghĩ rất nhiều, lại phát hiện mình cũng không có nhiều điều để nói. Bởi vì Sở Từ đã giải quyết xong rất nhiều chuyện ông dặn. Bởi vậy đến một giây cuối cùng chỉ nói mấy chữ như vậy với Hoắc Hạnh Quả.

Hoắc thần tiên vừa đi, Hoắc Hạnh Quả khóc đến trời đất tối tăm. Tần Trường Tố và Thôi Hương Như, thậm chí Sở Ninh cũng đều rất đau lòng, nước mắt rơi xuống giống như không cần tiền.

Sở Từ thở dài một tiếng, biểu cảm cứng rắn như sắt đá, trông giống như chủ của một gia đình, cũng làm cho Hoắc Hạnh Quả có người dựa dẫm.





















 
Chương 653: C653: Liên lụy


Editor: demcodon

Kế tiếp thu xếp hậu sự, Sở Từ đều xử lý ổn thỏa, liên tục mấy ngày vẫn chưa nghỉ ngơi cho đến khi người vào đất. Hoắc Hạnh Quả khóc đến mệt mỏi, những người khác cũng dịu lại từ trong đau khổ. Sở Từ dường như mới phát hiện, một mình ở trong không gian nhìn chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được rớt xuống vài giọt nước mắt.

Sở Từ căn bản không thừa nhận mình đang khóc. Ông Hoắc kia trước giờ ghét bỏ nàng hung dữ tàn nhẫn, không có gì để lưu luyến.

“Thí chủ, cô cũng đừng tự trách quá nhiều. Mặc dù người ngoài cũng có thể dùng trái thần, nhưng dù sao cũng có hạn chế...” Ngộ Trần ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Hoắc thần tiên không có bệnh tật gây tai họa gì lại tự nhiên chết. Cho nên dùng trái thần cứu mạng cũng không có tác dụng.


Tất nhiên, trên cây thần của Sở Từ cũng không có trái dư.

“Con lừa trọc, không có thị lực gì cả.” Sở Từ bật cười, búng tay một cái, hai con ngỗng trắng ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.

Tiểu hòa thượng lập tức buồn bực, cậu rõ ràng cảm thấy Sở tướng quân trông yếu ớt rất nhiều, nên mới tiến lên khuyên nhủ hai câu. Nhưng ai ngờ nàng lại trừng mắt, còn hung dữ tàn nhẫn hơn bình thường, biểu cảm này cũng quá đáng sợ! Không được, phải trốn đi, một tuần, không, một tháng cũng không thể xuất hiện!

Lập tức, cả người ẩn thân vào trong lá thần xum xuê, thân thể trong suốt hoàn mỹ ẩn nấp. Hai con ngỗng trắng cũng không thể tìm ra cậu.

Sở Từ khịt mũi mấy tiếng, xoa dịu cảm xúc, mọi chuyện như bình thường.

* * *


Hoắc thần tiên vừa đi, Sở Từ cũng không cần kiêng kỵ nữa. Bắt đầu chuẩn bị đến việc đi thủ đô.


Hoắc Hạnh Quả và Sở Ninh chắc chắn sẽ đi theo nàng, còn lại chính là Thôi Hương Như và Tần Trường Tố.

Thôi Hương Như mở xưởng quần áo dưới sự gợi ý và góp cổ phần của Sở Từ. Tuy không lớn, nhưng việc kinh doanh rất tốt. Chị cũng dựa vào cửa hàng của bà Vương kinh doanh, cuộc sống ngày càng rực rỡ, cả người cũng tự tin hẳn lên. Thậm chí đã quen một mình ra ngoài nói chuyện làm ăn. Ngoài vẻ ngoài trông dịu dàng nhã nhặn như cũ, tính tình cũng đã khác hẳn.

Dù sao trọng tâm công việc của chị cũng ở huyện Y Thủy và vùng xung quanh. Bây giờ vừa mới bắt đầu, cũng không thể tùy tiện đi thủ đô. Cho nên tự nhiên chỉ có thể ở lại.

Tần Trường Bình phải quản lý nhà máy dược phẩm. Hơn nữa quy mô nhà máy càng lúc càng lớn, đương nhiên không thể đi. Cho nên rối rắm duy nhất cũng chính là Tần Trường Tố.

Trong quán ăn có người quản lý. Đầu bếp là người được Thẩm Dạng và Từ Vân Liệt giới thiệu, nên đều rất ổn thỏa. Người tính sổ sách là cô ngược lại có thể có hoặc có thể không. Hơn nữa cô cũng chưa từng đi qua nơi quá xa, trong lòng hơi bất an. Nhưng lại sợ tính khí vô tư của Sở Từ sẽ không thể chăm sóc tốt cho hai cô bé kia. Huống chi mẹ cô còn sống ở thôn Thiên Trì, càng không dám tùy tiện đi thành phố lớn.

“Con đi đi, mẹ ở nơi này khá tốt. Anh con có thể chăm sóc cho mẹ.” Sở Tú Trinh nhìn con gái cười tủm tỉm nói.


Bà hiện đang sống trong nhà của Sở Từ ở thôn Thiên Trì. Ngoài bà ra còn có hai nữ công nhân không có nhà làm ở nhà máy. Cho nên bình thường bà có người để nói chuyện tâm sự. Hơn nữa bà còn giúp Sở Từ chăm sóc bảy mẫu đất, có chuyện để làm nên cuộc sống cũng thong thả hơn.

Người dân xung quanh đều khách sáo với bà, đời này của bà cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày trải qua cuộc sống thoải mái như vậy.

“Mẹ, con cảm thấy mình không làm được gì, đi thủ đô không phải mất công liên lụy đến em họ sao?” Tần Trường Tố thở dài, hơi ngượng ngùng nói.

“Tiểu Từ không phải loại người như vậy. Hơn nữa mẹ nghe anh con nói, thủ đô rất phát triển. Nếu con cảm thấy năng lực mình không đủ, vậy thì đi học. Con còn trẻ như vậy, sợ gì? Anh con trước kia cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, nó chỉ sợ quản lý nhà máy của Sở Từ không tốt nên nhờ người tìm rất nhiều sách để đọc. Bây giờ không phải cũng khá tốt sao?”
 
Chương 654: C654: Gặp mặt


Editor: demcodon

Người dì này của Sở Từ là một người rộng lượng. Dưới sự ảnh hưởng của bà, hai anh em Tần Trường Bình và Tần Trường Tố càng ngày càng lương thiện. Đặc biệt là Tần Trường Bình, sau khi nhà máy phát triển, y sợ Sở Từ hiểu lầm mình có tham vọng nên làm mọi việc đều đặc biệt có trách nhiệm. Không bao giờ dám làm bất cứ điều gì có thể làm cho Sở Từ hiểu lầm.

Nhà máy dược phẩm của Sở Từ hiện tại đại hiện cho bộ mặt của huyện Y Thủy. Số lượng công nhân đã tăng từ mấy trăm người lên hàng chục nghìn người. Nhà máy đã được mở rộng hai lần, đã không chỉ giới hạn trong 1-2 thôn nhỏ, các loại dược phẩm được sản xuất ra cũng được bán rộng rãi. Mặc dù hơi chênh lệch với các ngành công nghiệp lớn ở những những thành phố lớn. Nhưng Sở Từ là đại diện cho thế hệ này ở huyện Y Thủy.

Tần Trường Tố trước giờ hiếu thảo, nghe mẹ nói những lời này, sau khi do dự một hồi vẫn gật đầu.


Cô đương nhiên muốn đến một nơi rộng lớn như thủ đô. Mấy năm nay cô đi theo bên cạnh Sở Từ, giúp đỡ em ấy quản lý Phúc Duyên Đài cũng có tiền lương. Bây giờ trên người cũng có mấy ngàn đồng, khi đến thủ đô cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho Sở Từ.

* * *
Sau khi Tần Trường Tố quyết định. Chỉ một tuần sau, những người đi chung với Sở Từ bước chân lên xe lửa.

Mặc dù Sở Từ ngồi trong thùng xe sắt thật dài, nhưng trình độ tò mò cũng không khác gì Hoắc Hạnh Quả và Sở Ninh.

Trên xe cũng không quá sạch sẽ và ngăn nắp, hoàn cảnh quả thật kém hơn xe ngựa đời trước. Nhưng trình độ xóc nảy cũng không tệ lắm, hơn nữa tốc độ nhanh, giá cả cũng xem như bình dân. Quả thực rất tiện lợi.

Huyện Y Thủy cách thủ đô không quá xa. Nhưng Sở Từ xuất phát từ buổi chiều, nên đến sáng hôm sau mới đến. Khi xuống xe, Sở Từ nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục nghiêm trang lén lút theo dõi đám người bọn nàng đi xuống xe, lập tức khóe miệng và lông mày nhướng lên, vẫy tay về phía hắn.

“Anh làm việc riêng hả? Vậy mà đứng trong nhà ga chờ.” Từ Vân Liệt vội vàng bước lên. Lúc này Sở Từ mới cười nói.

“Bên ngoài có rất nhiều người.” Ánh mắt của Từ Vân Liệt đều rơi trên người Sở Từ, một hồi lâu cũng không dời đi. Một lúc sai mới nói: “Trên đường đi có thuận lợi không? Buổi sáng em còn chưa ăn gì phải không? Anh xin nghỉ nửa ngày, dẫn bọn em đi ăn thuận tiện đi dạo.”


Hắn nói xong dời tầm mắt, hai người lính bên cạnh vội vàng tiến lên giúp đỡ lấy hành lý.

Sở Từ đã không gặp Từ Vân Liệt trong khoảng hai năm, phát hiện hắn thực sự đã thay đổi rất nhiều, cả người cảm thấy trưởng thành hơn nhiều, gương mặt lạnh lùng trải qua tôi luyện vô cùng quyến rũ, thần thái cả người làm cho Sở Từ lập tức cảm giác kích động dâng trào lên.

Hoắc Hạnh Quả và Sở Ninh đều không quen với Từ Vân Liệt. Mặc dù đã gặp qua cũng là chuyện rất lâu trước đó. Bởi vậy Sở Từ lại giới thiệu: “Nữu Nữu, em gọi anh ấy là anh cả. Hạnh Quả gọi là chú. Lần này chúng ta đến thủ đô chính là đến nhờ cậy anh ấy.”

Từ Vân Liệt bất lực lắc đầu: “Đàn ông nhà mình nói đến nhờ cậy gì chứ? Tiểu Từ, anh muốn trong khoảng thời gian này xin cấp trên xét duyệt kết hôn. Em có bằng lòng không?”

Sở Từ hơi sửng sốt, hai người lính bên cạnh cũng ngẩn người theo.


“Chỉ cần xin là được hả? Còn cần thêm thủ tục gì không anh?” Sở Từ nhíu mày, trước đây nàng cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại phát hiện thủ tục kết hôn ở huyện bên kia rất tùy tiện, cũng không có tam thư lục lễ* như thời cổ đại. Về phần quân đội là như thế nào, nàng lại càng không biết rõ.

(*Tam thư lục lễ: nghĩa nôm na là 3 bức thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ.)

“Sau khi quân đội đồng ý, đều tổ chức hôn lễ đơn giản trong quân đội, quá trình có thể hơi đơn giản.” Từ Vân Liệt hơi áy náy trong lòng.

“Vậy anh xin trước rồi nói sau. Dù sao sớm muộn gì cũng phải kết hôn, chi tiết như thế nào em thật ra không quan tâm.” Sở Từ cười: “Hơn nữa em cũng muốn nhìn thấy bầu không khí trong quân đội sớm một chút. Nếu em thành người nhà chính quy của anh, sau này cũng thuận tiện hơn.”
 
Chương 655: C655: Mảnh đất tốt


Editor: demcodon

Ba người Tần Trường Tố vừa thấy Sở Từ và Từ Vân Liệt thân thiết mặt đều đỏ theo. Đặc biệt là Hoắc Hạnh Quả cười rạng rỡ, đôi mắt tràn ngập vẻ dò hỏi.

Mặc dù Hoắc thần tiên mới đi không bao lâu, nhưng trước khi đi nàng đã làm chuẩn bị tâm lý cho Hoắc Hạnh Quả rất nhiều. Cho nên cô bé này ngược lại cũng không đau buồn quá lâu, cũng hiểu được ông nội nhất định không muốn cô bé đau khổ. Cho nên sau lễ tang, cô bé càng hiểu chuyện và đáng yêu hơn trước.

“Cô à, cô cũng đừng không biết xấu hổ. Cháu vẫn còn là trẻ con đó, không thể nói những lời này ở trước mặt trẻ con.” Hoắc Hạnh Quả nhe răng cười nói.

Sở Từ liếc mắt nhìn cô bé một cái: “Nhóc con, chỉ có cháu hiểu rất nhiều.”

“Đi thôi, anh đã đặt khách sạn cho bọn em rồi. Mấy ngày nay cứ ở đây trước, gần khách sạn có trung tâm thương mại, bọn em có thể đi chơi trước mấy ngày. Sau khi em ổn định cuộc sống, anh sẽ xin chỉ thị từ quân đội rồi dẫn em vào tham quan.” Từ Vân Liệt lại nói.


Sở Từ gật đầu, đi theo Từ Vân Liệt ra bên ngoài.

Từ Vân Liệt mặc một bộ quân phục anh dũng, bất luận đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt nóng bỏng của mọi người. Ngay cả hai người lính đi theo bên cạnh hắn cũng giống vậy, dáng vẻ ngẩng đầu sải bước nhìn sao cũng thuận mắt.

Đây mới là dáng vẻ đàn ông nên có.

Khách sạn cách nhà ga hơi xa, thường là chuyện không cần mấy cô gái bọn Sở Từ nhúng tay, ngược lại cũng nhẹ nhàng cả đoạn đường. Từ Vân Liệt chọn khách sạn không quá sang trọng, nhưng trông rất sạch sẽ. Bên trong càng sạch sẽ, chỉ là một khách sạn như vậy lại làm cho Tần Trường Tố và hai đứa trẻ ngạc nhiên không thốt nên lời.

Khách sạn tốt nhưng đắt quá. Nhưng giá cả vẫn đặt ra sẵn, khách sạn Sở Từ ở hiện tại thuộc về hạng nhất, một phòng hai giường, một giường mỗi ngày có giá 9 đồng. Nói cách khác, bốn người bọn họ sẽ phải trả hơn 30 đồng cho hai phòng.


“Chị thấy gần nhà ga cũng có khách sạn. Những người gạ gẫm kiếm khách nói một giường chỉ 2 đồng rưỡi... Chỉ như vậy chị còn cảm thấy đắt đó, không ngờ giá chỗ này còn cao hơn nữa. Quả thực chính là cướp tiền mà... Em họ, nếu không chúng ta vẫn đến gần nhà ga ở đi, bốn người chúng ta chen một chút, một phòng là đủ dung rồi...” Tần Trường Tố cảm thấy đau thịt.

Số tiền này là do Từ Vân Liệt trả, cũng vì điều này nên cô càng ngượng ngùng.

Từ Vân Liệt người ta là bạn trai của Sở Từ, trả tiền hết cho Sở Từ ngược lại rất hợp lý. Nhưng cô vẫn còn Nữu Nữu và Hạnh Quả, cũng không thể quấn lấy người ta, đúng không? Các cô nghĩ đến định cư nên yêu cầu cao hơn đối với căn nhà sau này. Trong thời gian ngắn chưa chắc có thể tìm được một căn ưng ý, kéo dài lâu tiền không phải chảy ra như nước sao?

“Anh ở trong quân đội không dùng đến tiền, bọn em hiếm khi đến đây, cứ vui chơi thoải mái. Anh có thể trả nổi.” Từ Vân Liệt thật ra không quan tâm, nhìn chằm chằm Sở Từ, giọng điệu mềm lại: “Giá cả ở thủ đô thường cao hơn huyện Y Thủy, bọn em cũng cần một thời gian để thích nghi.”

Giá cả ở đây có thể nói là năm nào cũng vậy, lấy nhà làm ví dụ, hộ kinh doanh cá thể của Sở Từ không có đơn vị phân phối, chỉ có thể mua nhà thương mại mới xây, chi phí thấp nhất cũng đến mấy chục nghìn đồng. Không giống những công nhân đơn vị làm việc lâu năm còn có thể phân phối nhà ở.

Đây cũng là lý do hắn vội vã muốn kết hôn với Sở Từ. Bởi vì chỉ cần danh chính ngôn thuận, Sở Từ có thể sống trong khu nhà quân đội. Trong khu nhà có đầy đủ tiện nghi, có thể giảm cho nàng rất nhiều rắc rối. Nhưng bên cạnh Sở Từ còn có Tần Trường Tố và hai bé gái, không phải người thân của hắn, muốn ở chung chỉ sợ không được.

Cho nên, dựa vào những gì hắn hiểu biết về Sở Từ, vì hai bé gái này, em ấy nhất định không muốn dọn vào.
 
Chương 656: C656: Không thiếu chút tiền


Editor: demcodon

Huyện Y Thủy phát triển cũng không nhanh, nên 2-3 năm qua giá cả thay đổi cũng không quá rõ ràng. Nhưng khi đến thủ đô, Sở Từ lại có cảm giác khác hẳn.

Cả đoạn đường đến đây, nhà lầu khắp nơi vẫn còn mới xây, đường xá cũng rất rộng rãi sạch sẽ. Trên đường ngoài xe buýt cũng có rất nhiều người đi xe đạp, thậm chí lái ô tô. Các cửa hàng ven đường càng xây cao hơn, nhìn qua cũng hơi cao cấp hơn.

“Em đã chuẩn bị tâm lý kỹ rồi, anh yên tâm đi. Mấy năm nay em tích góp được rất nhiều tiền, nhất định đủ dùng.” Sở Từ nói.


Dù giá cả ở thủ đô có cao đến đâu cũng không thể quá mức. Sở Đường cũng viết thư cho hắn nói qua tiền lương hàng năm của một số công nhân viên chức bình thường chỉ hơn 1000 đồng, một tháng hơn 100 đồng đã không tệ. Vẫn hơi khác với bên Cảng Thành.

Hơn nữa, nàng có hai sản nghiệp do mình gây dựng. Phúc Duyên Đài thu nhập khoảng 20.000 một tháng, hơn nữa đó là tiền lãi. Ở huyện Y Thủy, tuyệt đối không có quán ăn nào khác có thể làm được như nàng. Mặc dù khoảng thời gian trước nàng đã bỏ ra một phần mua nhà mới, nhưng vẫn còn lại hơn 100.000 tài chính. Về phần nhà máy dược phẩm thì càng không cần phải nói. Nếu không có lợi nhuận cũng không thể mở rộng liên tục trong khoảng thời gian ngắn như vậy.  

Lợi nhuận của nhà máy dược phẩm thật đáng sợ. Ngoài việc Sở Từ trả lại số tiền đã vay mua máy móc ban đầu và sau này còn kiếm lời 5-600.000 đồng. Trước khi đến thủ đô, nàng đã đặc biệt tính sổ sách. Ngoài hai tài sản cố định, trước mắt trong tay nàng có hơn 748.000 đồng. Nếu nói ra có thể làm cho nhiều giật mình.

So với số tiền lúc trước Lữ Lương Tây ăn xài phung phí và quyên góp thì hơn 700.000 của Sở Từ nhìn qua quả thật không nhiều. Nhưng cần phải biết rằng, tiền của Lữ Lương Tây là kiếm được từ Cảng Thành. Mà thu nhập của Sở Từ đều nhằm vào huyện Y Thủy và các thành phố xung quanh.

Chỉ dựa vào một hộp thuốc 1-2 đồng để thu lợi nhận như hiện nay là điều tuyệt đối chưa từng có. Hơn nữa, nhà máy của nàng hiện tại vẫn trong giai đoạn phát triển, tương lai chỉ biết càng tốt.

Nhưng Sở Từ cũng biết Từ Vân Liệt không thiếu tiền.


Đưa mắt nhìn toàn bộ huyện Y Thủy, mạnh hơn nhà máy dược phẩm của nàng cũng chỉ có nhà máy sản xuất máy móc của Thẩm Dạng. Dù sao nó cũng phát triển trước nàng. Hơn nữa có phía trên che chở nên khác, tài chính không thiếu, cả hành trình suôn sẻ, còn tiếp thu được nhiều kỹ thuật nước ngoài, tiền đến tự nhiên dễ như trở bàn tay. Thẩm Dạng có nói qua với nàng, nhà máy sản xuất máy móc có cổ phần của Từ Vân Liệt.

Mặc dù Từ Vân Liệt không có tiền, nhưng trong thời gian hắn nghỉ phép ở nhà, dựa vào năng lực bản thân đã mang lại ảnh hưởng và lợi nhuận không nhỏ cho nhà máy của Thẩm Dạng. Vì vậy, hắn làm ông chủ thứ hai ổn định vững chắc. Mặc dù không biết giá trị con người bao nhiêu, nhưng chắc chắn không thể thấp hơn nàng.

Cho nên lúc này, Từ Vân Liệt chủ động trả tiền, Sở Từ cũng không khách sáo với hắn.

Từ Vân Liệt quả thực rất chu đáo, giao thông gần khách sạn thuận tiện. Điều quan trọng nhất chính là gần trường học mới của Hoắc Hạnh Quả. Trường học này do người nhà họ Thẩm chủ động giúp tìm. Kể từ khi ba mẹ của Thẩm Dạng biết nàng muốn đến thủ đô gần như không rãnh rỗi. Ba ngày hai bữa cứ hỏi thăm nàng cần gì, sau đó gửi đến cho nàng.


Nếu không phải ba mẹ Thẩm biết về mối quan hệ giữa Sở Từ và Từ Vân Liệt, chỉ sợ cũng sẽ cố gắng tác hợp cho nàng và Thẩm Dạng. Tất nhiên, nhà họ Thẩm cũng nói Từ Vân Liệt là con nuôi còn thân hơn con trai ruột, có thể xứng đôi với nàng càng tốt, làm cho Thẩm Dạng buồn bực thật lâu.

Đương nhiên, nhà họ Thẩm đối xử tốt với Từ Vân Liệt cũng có lý do. Nàng nghe nói khi Từ Vân Liệt nhập ngũ năm đầu tiên đã chỉ ra sai lầm của đội trưởng là Thẩm Dạng này, tránh cho tổn thất không cần thiết. Sau đó thậm chí đã cứu Thẩm Dạng hai lần.

Nếu như không có Từ Vân Liệt, thiếu gia ăn chơi trác táng như Thẩm Dạng cho dù còn sống, nhất định cũng sẽ thiếu tay chân.
 
Chương 657: C657: Một bên chơi ngược


Editor: demcodon

Mặc kệ nói như thế nào, nhà họ Thẩm vừa ra tay thì trường học của Hoắc Hạnh Quả tự nhiên không thể tệ. Mặc dù Sở Từ không thích nhận ân huệ của người khác, nhưng nhà họ Thẩm này... nàng còn chấp nhận được.

Sau khi sắp xếp đồ đạc đơn giản, mấy người Sở Từ và Từ Vân Liệt cùng nhau đi ra ngoài ăn sáng và tìm hiểu phong tục tập quán của thủ đô này. Nhưng Từ Vân Liệt chỉ xin nghỉ nửa ngày, còn mấy tiếng nữa phải quay trở lại.

“Khách sạn có điện thoại, có việc gì em nhớ rõ liên lạc với anh.” Sắc mặt của Từ Vân Liệt lập tức thay đổi.

Thời gian trôi qua quá nhanh, hắn cũng chưa kịp nói thêm mấy câu với Sở Từ. Hơn nữa... bên cạnh Sở Từ có mấy cái đuôi nhỏ, hắn muốn nói gì cũng nói không nên lời.


Dường như cảm nhận được sự giận hờn phát ra từ Từ Vân Liệt, hai cô gái nhỏ rụt đầu, một trái một phải kéo quần áo của Sở Từ, nắm chặt tay hơn.

“Dạ, được.” Sở Từ sảng khoái đồng ý, quay đầu lại nói: “Hạnh Quả, nói tạm biệt chú đi.”

Hoắc Hạnh Quả lập tức nhoẻn miệng cười, vẫy tay, ngoan ngoãn nói: “Tạm biệt chú Từ.”

Từ Vân Liệt nhếch khóe miệng, hắn dám bảo đảm Sở Từ nhìn ra hắn không vui, còn cố ý khiêu khích hắn.

“Ừh!” Từ Vân Liệt vô cảm đáp. Sau hai giây, hắn liếc mắt nhìn Sở Từ, buông lỏng chân mày: “Khi anh về sẽ nói với bác Thẩm một tiếng, chiều thứ bảy dẫn em qua cho bác ấy xem. Đến lúc đó quân đội cũng nghỉ ngơi, anh sẽ tìm mấy tân binh giỏi để cho em hướng dẫn. Em thấy thế nào?”

Hắn vừa nói ra những lời này, hai người lính bên cạnh đều hơi sửng sốt, giống như không nghe được ý của Từ Vân Liệt.

“Được thôi, nhưng anh phải giải thích trước với mấy tân binh đó, đừng bị huấn luyện rồi khóc là được.” Sở Từ nhoẻn miệng cười.

Mí mắt Từ Vân Liệt co giật, có linh cảm không tốt. Võ công của hắn đều do Sở Từ tự mình dạy ra. Cho nên hắn biết rõ bản tính của em ấy, cô gái này nghiêm túc lên thật sự hơi đáng sợ. Có lẽ thực sự có thể làm cho mấy tân binh đó khóc.

Nhưng đến lúc đó không xem như huấn luyện chính thức, cũng không mất mặt.


--- ---
Quyết định mọi chuyện, một lát sau Từ Vân Liệt đã rời đi. Nhưng Sở Từ không biết là khi mới lên xe quân đội, hai người lính bên cạnh Từ Vân Liệt đã không nhịn được nữa.

“Chỉ huy, cô gái đó thực sự muốn đến hướng dẫn cho quân đội chúng ta à?”

Từ Vân Liệt tuy nói là Phó Tiểu đoàn trưởng, cũng được lòng nhiều người. Lời hắn nói còn có giá trị hơn Tiểu đoàn trưởng. Cho nên bất luận đối nội hay đối ngoại, đa số gọi thẳng hắn là chỉ huy để tỏ lòng kính trọng.

“Chưa nói đến hướng dẫn, có lẽ là một bên chơi ngược.” Từ Vân Liệt ăn ngay nói thật.

Hai năm trước Sở Từ có thể đánh nhau với hắn, hai năm sau em ấy còn có thể tệ hơn sao? Hơn nữa, huấn luyện cũng không phải nhất quyết đánh nhau, chủ yếu vẫn là xem kỹ năng. Sở Từ là một nhân tài, mà những tân binh của hắn ngày thường quá kiêu ngạo, cũng nên giết chết nhuệ khí của bọn họ.

Đương nhiên, hắn cũng muốn nhìn thấy tiềm năng của Sở Từ.


Nhưng lời này hai người lính không nghe hiểu: “Nhưng cô gái kia là bạn gái của chỉ huy, chúng ta bắt nạt cô ấy không tốt lắm đâu.”

Từ Vân Liệt nhìn y: “Đương nhiên là không tốt.”

“Đến lúc đó xem lại, thi đấu mấy hạng mục đơn giản. Tôi cũng sẽ tham gia, một tổ chọn ra mấy người xuất sắc đại diện, biểu hiện không tốt thì thêm khóa huấn luyện, người nào thành tích kém nhất sẽ đưa đi dã ngoại một tháng.” Từ Vân Liệt lại nói.

Một tháng... khóe miệng người lính hơi co giật.

Ngày thường, hầu hết các khóa huấn luyện cũng đã bảy ngày. Mặc dù là bảy ngày, nhưng rất nhiều người đều chịu không nổi. Nhưng lời chỉ huy nói, bọn họ cũng không dám không nghe. Hai người chỉ nghĩ sau khi trở về thương lượng kỹ với mọi người, làm sao mới có thể biểu hiện tốt dưới tình huống không khóc trước mặt phụ nữ của chỉ huy.
 
Chương 658: C658: Không biết rõ về ba


Editor: demcodon

Từ Vân Liệt vừa đi, hai cô gái nhỏ bên cạnh Sở Từ cũng vui vẻ đi dạo. Sở Từ cũng không keo kiệt, mua rất nhiều thứ tốt chưa từng thấy qua. Cho đến trời tối mới về khách sạn, những thứ mua được lấp đầy cả phòng.

Nhìn thấy trong phòng sắp không có chỗ cho người đứng, Tần Trường Tố mới bắt đầu phát huy kỹ năng cẩn thận của con gái, thu dọn từng thứ một. Đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó nói: “Em họ, suýt chút nữa chị quên nói với em. Khi chị rời khỏi thôn gặp được thôn trưởng, thôn trưởng kêu chị chuyển lời cho em. Khi em đến thủ đô rồi hãy gọi điện thoại cho nhà máy, ông ta có chuyện muốn nói với em.”

“Trước khi em đi không phải cũng về thôn sao? Tại sao ông ta không nói trực tiếp với em?” Sở Từ hơi sửng sốt, hơi khó hiểu.


“Điều này chị không biết.” Tần Trường Tố cười rồi nói: “Lúc ông ta nói chuyện với chị, chị cũng hỏi ông ta như vậy. Nhưng biểu cảm của thôn trưởng hơi kỳ lạ, còn nói chuyện sau khi em rời đi mới nói thì tốt hơn.”

Đã nói đến mức này, Sở Từ cũng không có cách nào. Sau khi rửa mặt xong mới dùng điện thoại bàn của khách sạn gọi về nhà máy.

Kỳ lại chính là thôn trưởng đến bắt điện thoại, dường như ông đã chờ đợi trong nhà máy từ lâu, hơn nữa vừa mở miệng đã hỏi: “Là Sở Từ hả?”

Sở Từ hơi sửng sốt, nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Xin lỗi thôn trưởng, cháu vừa mới đến thủ đô quên gọi về cho bác, trong nhà vẫn tốt chứ?”

“Tốt tốt tốt, mọi chuyện trong nhà đều tốt!” Thôn trưởng gân cổ lên như thể sợ Sở Từ không nghe được, lại nói: “Thủ đô là nơi rộng lớn, bọn cháu lần đầu tiên đi đến, đi chơi đến quên cũng là chuyện bình thường...”


“Cháu nghe chị họ nói bác có việc tìm cháu?” Sở Từ lại nói.

“Haizz, đúng là có chuyện này... Chỉ là bác cũng không biết có nên nói hay không.” Thôn trưởng hơi do dự: “Trước đây cháu sống ở huyện, bác không nói những chuyện này cũng không sao. Nhưng cháu đã đến thủ đô, bác lại cảm thấy nếu không nói cho cháu biết thật sự không tốt lắm...”

Nghe được thôn trưởng do dự, Sở Từ hơi tò mò: “Bác cứ việc nói.”

“Vậy bác nói nha? Nhưng nói xong cháu đừng suy nghĩ nhiều...” Thôn trưởng dừng lại rồi nói tiếp: “Chuyện này... có liên quan đến ba cháu...”


“Chuyện là như thế này, 3-4 năm trước có người xứ khác đến thôn. Lúc đó cho bác 10.000 đồng nói là giúp xây dựng thôn. Lúc đó bác cũng không nghĩ nhiều. Nhưng mấy ngày trước đó, bác nghe nói cháu phải đi nên đến nhà họ Sở nói chuyện phiếm với ông ngoại cháu. Ông ta nói với bác, nói người xứ khác đó là ba cháu cử đến đây, cho nhà họ Sở 1000 đồng, nói lúc trước xin lỗi mẹ cháu, nên xem như là bồi thường; còn nói đã nhiều năm như vậy, mẹ cháu cũng lấy người khác. Cho nên cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của mẹ cháu, cho 1000 đồng xem như cắt đứt mối quan hệ giữa hai nhà.”

“Ông ngoại cháu tự nhiên là ăn ngay nói thật, nói cho người xứ khác đó biết mẹ cháu đã mất từ lâu, còn sinh một cặp long phượng. Ông ngoại cháu nghĩ ba cháu vừa ra tay đã cho 1000 đồng, có lẽ là người không thiếu tiền. Vì vậy, nếu có thể đón hai chị em cháu đi thì cuộc sống sẽ tốt hơn, đối với nhà họ Sở cũng tốt. Ai biết sau khi người đó biết chuyện này cũng không có phản ứng gì. Sau hai tháng, ông ngoại cháu nhận được bức thư do ba cháu viết, ý là năm đó chỉ trong sạch với mẹ cháu. Cho nên không hy vọng nhà Sở hất nước bẩn lên đầu ba cháu...”

“Ông ngoại cháu rất quan tâm chuyện này, sợ truyền ra sẽ mất mặt nên cứ giấu đi.” Thôn trưởng nói xong thở hổn hển, lại nói tiếp: “Nhưng bây giờ nhìn thấy cháu có triển vọng, nên ông ngoại cháu cảm thấy nên tìm ba cháu hỏi rõ ràng. Ông ta nói mặc dù mấy năm nay có lỗi với mẹ cháu và chị em cháu. Nhưng tốt xấu gì Sở Đường thi đậu đại học, cũng không thể cả đời đều không biết rõ về ba.”
 
Chương 659: C659: Trong sạch


Editor: demcodon

Sở Từ nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên. Thành thật mà nói, trong lòng nàng mặc dù không phải Sở Từ mập thực sự. Nhưng dù sao dựa vào thân thể của cô mà nàng mới có cuộc sống rực rỡ. Thân thể này đã có quan hệ chặt chẽ với nàng rồi, quá khứ của nguyên chủ tự nhiên cũng là của nàng. Bởi vậy nàng vẫn luôn không để ý đến người ba chưa từng thấy kia, xem như người đó đã chết. Nhưng lại không ngờ người chết này cũng có thể đột nhiên xác chết vùng dậy, dọa nàng giật mình.

Hơn nữa, lại còn nói trong sạch với mẹ ruột Sở Tú Hòa của nàng?

Thành thật mà nói, nàng thật sự không tin những lời này chút nào. Cả thôn Thiên Trì đều biết tính cách của Sở Tú Hòa. Hơn nữa bầu không khí trong thôn giản dị, loại việc chưa lập gia đình đã sinh con đã là đề tài kinh thiên động địa. Làm sao có khả năng ba ruột là người khác chứ? Bên cạnh đó, năm đó Sở Tú Hòa bị buộc đuổi ra khỏi nhà và chịu hết sỉ nhục. Nếu ba ruột thật sự không phải Từ Phú Niên, bản thân bà đã khai ra từ lâu rồi.


Mặc kệ nói như thế nào, người ba ruột bí ẩn kia của nàng chỉ sợ là không muốn nhận con nên mới bôi nhọ Sở Tú Hòa thôi.

“Thôn trưởng, cho dù ông ngoại muốn cháu đi hỏi rõ ràng, cháu cũng phải có địa chỉ mới được. Thủ đô lớn như vậy, muốn gặp được chỉ có thể dựa vào duyên phận. Nhưng cháu cảm thấy giữa cháu và Từ Phú Niên chỉ có thể là có duyên không phận. Nếu không cháu cũng không đến mức 20 năm chưa gặp được ba ruột. Bác nói có đúng không?” Sở Từ nói thẳng.

Thôn trưởng thở dài: “Địa chỉ thật sự là không có. Nhưng năm đó bác và người xứ khác cũng nói chuyện một hồi, biết ba cháu bây giờ sống cũng không tệ lắm, nghe lời người đó nói hình như có chút liên quan đến quân đội. Thằng nhóc nhà họ Từ không phải ở trong quân đội sao? Nếu cháu nhìn thấy người thì kêu nó hỏi thăm một chút.”

Sở Từ cười khẽ, anh Từ cũng không phải có mắt thần, cũng không thể dựa vào mặt nàng mà biết được ba nàng trông như thế nào, đúng không?

“Được rồi, cháu đã biết.” Sở Từ thuận miệng đáp.


“Ông ngoại cháu... cũng quá đáng thương. Hiện tại trong nhà rất loạn, đã chia nhà. Hai cậu của cháu đều không muốn nuôi ba mẹ già. Bác vẫn chưa nói cho cháu biết, đúng không? Thằng hai Sở cũng dẫn theo một trai một gái đi thủ đô, nói là muốn tìm một người giàu có cho Sở Phương Phương ở thủ đô, tốt hơn sống ở nông thôn cả đời.” Thôn trưởng lại nói.

Sở Từ không nói gì, người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Ông ngoại nàng cả đời trọng nam khinh nữ, vẫn luôn cảm thấy nuôi con để dưỡng già; cũng nên cho ông biết vào thời điểm mấu chốt, có nhiều con trai cũng chưa chắc dùng được.

Về phận cậu hai kia, nàng đã không có ấn tượng gì nhiều. Chỉ nhớ rõ con gái của cậu hai là Sở Phương Phương trông rất xinh đẹp, lanh lợi, muốn tìm được gia đình khá giả cũng không khó.

Lại nói tiếp, trước đây nhà họ Sở phồn thịnh, chỉ riêng nhà cậu cả đã có ba đứa con trai. Nhưng bây giờ, nghe nói ba đứa con trai đó đã chạy đến nhà người khác nhận tổ tiên, đều trở thành trò cười trong thôn.


Nhưng những việc này hiện tại không liên quan gì đến nàng. Nàng có thể gửi mấy thứ cho ông Sở vào ngày lễ tết, nhưng lại không có khả năng giao lưu với ông. Cho dù ông nghèo và thất vọng sắp chết ở trước mặt nàng, nàng cũng chỉ sẽ nhổ nước bọt nói một cậu xứng đáng mà thôi.

Bây giờ thôn trưởng đã nói xong mọi chuyện, cũng thở dài nhẹ nhõm. Y sở dĩ không dám nói trực tiếp cho Sở Từ biết chính là sợ con bé tức giận. Đến lúc đó làm mặt già của y mất mặt. Nhưng không ngờ Sở Từ lại bình tĩnh như vậy, biết ba ruột từng liên lạc với trong thôn nhưng cũng không để trong lòng.

Con bé này quả nhiên không bình thường. Trước kia có thể dựa vào bản thân gây dựng nên sự nghiệp như bây giờ. Biết đâu sau này cũng không cần dựa vào người khác, cho dù là ba con bé.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom