Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 100


Chương 100:

 

Một bàn tay dày rộng ấm áp đột nhiên giữ chặt lấy cổ tay cô, cô không được tự nhiên quay mặt đi: “Không phải bên cạnh anh đã có người phụ nữ mới rồi hay sao, anh còn ở đây quan tâm tôi làm gì!”

 

“À… chuyện này…”

 

Người đàn ông chậm rãi mở miệng, thì ra anh ta là Hà Dĩ Phong.

 

Nhìn thấy bộ dáng xấu hồ không nói nên lời của Hà Dĩ Phong, ngược lại cô lập tức liền thông suốt.

 

Vậy mà cô còn ở đây ảo tưởng, nghĩ rằng Nhan Từ Khuynh sẽ cảm thấy có lỗi mà đuổi theo giải thích với mình. Thì ra tất cả mọi chuyện đều là do cô tự mình nghĩ nhiều.

 

Cô đúng là ngu ngốc.

 

Không phải ngay từ đầu đã sớm biết Nhan Từ Khuynh chính là loại đàn ông quen thói trăng hoa rồi hay sao?

 

Tự bản thân cô cũng đã cảnh báo chính mình vô số lần, không nên động tâm với anh, càng không cần ôm quá nhiều hi vọng xa vời đối với cuộc hôn nhân sai trái này?

 

Tại sao chứ, tại sao vẫn bị rung động trước những cử chỉ dịu dàng của anh, nghe thấy vài câu nghị luận của người giúp việc trong nhà, liền thật sự nghĩ rằng người đàn ông này hoàn toàn thuộc về mình, luôn luôn đối tốt với một người duy nhất là cô.

 

Dương Họa Y, cô khờ đến mức không còn thuốc chữa thật rồi!

 

Tay của Hà Dĩ Phong vẫn chặt chẽ cầm lấy cổ tay cô, thật giống như anh ta đang sợ nơi này không phải là cầu thang bộ, chỉ cần buông ra một cái, cô sẽ ngay lập tức nhảy xuống từ tầng mây cao nhất trên bầu trời.

 

Cô bị bộ dáng khẩn trương của anh chọc cho nín khóc mà mỉm cười: “Hà Dĩ Phong, tôi không yếu đuối như vậy đâu.”

 

Nỗi bi thương tột cùng trong ánh mắt cô làm cho Hà Dĩ Phong cảm thấy khiếp sợ, anh ta dừng lại một chút rồi mới buông tay cô ra: “Tôi biết em là một người mạnh mẽ không hề yếu ớt, nhưng tôi khuyên em đừng vì nóng giận nhất thời mà xuống đây đi thang bộ như vậy. Chân em bị thương còn chưa hoàn toàn bình phục, nếu cứ tiếp tục gây sức ép suốt mười tám tầng lầu, người chịu khổ cuối cùng cũng chỉ có bản thân em.”

 

“Anh đang quan tâm tôi sao?”

 

“Chứ còn gì nữa, không lẽ em nghĩ tôi tới đây châm chọc em à?”

 

“Chính mắt anh cũng đã nhìn thấy chuyện của Nhan Từ Khuynh và người phụ nữ kia khi nãy, vậy nên anh cũng không cần ở đây lãng phí tâm tư mà an ủi tôi đâu.”

 

“Cái gì mà cố ý với không cố ý, sao em lại nói chuyện khó nghe thế hả Dương Họa Y?” Hà Dĩ Phong hừ một tiếng: “Em cũng kì lạ thật đấy, tất nhiên là do tôi vẫn luôn xem em là bạn nên mới quan tâm em.”

 

Cô xoa xoa nước mắt: “Thật sao?”

 

“Tôi là một người đàn ông lớn đến chừng này còn lừa gạt em làm gì?”

 

“Cám ơn anh.”

 

m thanh của cô nhẹ đến nỗi giống như một trận gió cũng đều có thể thổi bay, dáng vẻ hiện tại của cô mong manh chẳng khác gì một cách hoa bị ai đó xé vụn ra từng mảnh.

 

Hà Dĩ Phong cảm nhận được trong lòng mình lúc này đang trào lên một cảm giác vô cùng kì lạ, từ trước đến giờ anh chưa khi nào cảm thấy như vậy, nói đau lòng cũng không phải là đau lòng, mà nói là thương hại cũng không giống như thương hại.

 

Anh ta mạnh mẽ lôi kéo Dương Họa Y về phía thang máy cao tầng bên cạnh, tự mình bước vào nhấn xuống nút tầng trệt, sau đó đi ra ngoài, đứng ở cửa nhìn về phía cô dặn dò: “Em cứ dùng thang máy này đi xuống đi, chỗ này không liên quan gì đến thang máy chuyên dụng bên kia, tôi còn có chút chuyện phải giải quyết, lúc này không thể tiễn em được.”

 

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, cô nhìn về phía Hà Dĩ Phong mà hai hốc mắt rưng rưng, khe cửa cứ thế hẹp dần rồi từ từ đóng kín.
 
Chương 101


Chương 101:

 

Không biết lúc này trong lòng anh ta lại dâng lên cảm xúc gì, trước khi cửa thang máy hoàn toàn khép chặt lại vội vàng ấn vào nút bên cạnh, cửa thang máy lần thứ hai mở ra, bản thân Hà Dĩ Phong liền nhanh chóng đi vào trong.

 

“Quên đi quên đi, nhìn em thành ra thế này thật đúng là làm cho tôi không yên tâm chút nào, tôi tiễn em một đoạn vậy.”

 

Trong lòng Hà Dĩ Phong rối rắm không thôi, cứ đứng bên cạnh Dương Họa Y lắm bầm không ngừng: ” y không được không được, tôi vẫn nên đưa em về nhà, nếu trên đường em lại xảy ra chuyện gì thì đều là lỗi của tôi mất.

 

Anh ta lảm nhảm không ngừng nhưng lại cố tình không đề cập tới chuyện của Nhan Từ Khuynh, vẫn luôn phiền phức cằn nhằn dặn dò cô phải cần thận, sợ cô gặp phải chuyện không may.

 

Dương Họa Y không kìm lòng nổi, ngồi xồm trong thang máy khóc nấc lên, dáng vẻ tội nghiệp của cô chẳng khác gì một đứa trẻ bị người khác cướp đi món đồ mà nó yêu thích.

 

Từ nhỏ đến lớn Hà Dĩ Phong chưa từng gặp qua người phụ nữ nào khóc đến thương tâm như vậy, tay chân anh luống cuống muốn kéo cô đứng lên, sau cùng lại nghĩ dù gì hiện tại cô vẫn là vợ của Nhan Từ Khuynh, nếu như mình động tay động chân quá mức lại có vẻ không được thích hợp.

 

Bây giờ làm cách nào cũng không ồn, Hà Dĩ Phong chỉ đành đứng bên cạnh trưng ra một bộ mặt lạnh lùng.

 

Anh ta cũng thật lòng không còn cách nào khác, chỉ có thể liên tục cằn nhằn nhắc nhở cô: “Em đừng khóc nữa mà, khóc dữ quá son phấn trên mặt sẽ trôi hết đấy, đến lúc đó không khéo đi ra đường lại hù chết người ta.”

 

Người phụ nữ ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc giờ đây đã yên tĩnh hơn một chút, rầu rĩ trả lại cho anh một câu: “Tôi không có trang điểm.”

 

Sau đó lại tiếp tục lớn tiếng khóc nấc lên.

 

“Không trang điểm sao, em không trang điểm mà da mặt lại tốt như vậy, chắc chắn là người đẹp trời sinh, em nếu còn khóc nữa, còn khóc nữa thì… Ừm… thì sẽ…”

 

Không có kinh nghiệm an ủi người khác, hơn nửa ngày trời Hà Dĩ Phong mới nghẹn ra được bốn chữ chẳng đâu vào đâu: “Sẽ bị xấu đấy.”

 

Thang máy xuống tới tầng một, cửa thang máy mở ra, mọi người nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong này nên đều đưa mắt nhìn sang đây.

 

Hà Dĩ Phong nhìn thấy một đám nhân viên tò mò liền tức giận quát lớn: “Nhìn cái mà nhìn, chưa thấy người ta khóc bao giờ hay sao mà nhìn cái gì! Ai đang làm gì thì thành thật làm tiếp cho tôi!”

 

Anh ta thở dài, đơn giản đưa tay tùy tiện đóng lại cửa thang máy, không còn cách nào khác đành ngồi xổm xuống bên cạnh cô.

 

Có lẽ chờ cho cô khóc xong thì mọi chuyện cũng sẽ ồn thôi.

 

Hình như anh ta đã từng nghe người khác nói, nếu như một người phụ nữ gặp phải chuyện buồn, cứ đề cho họ khóc một trận thỏa thích là được.

 

Thế nhưng Dương Họa Y vẫn cứ cuối đầu khóc liên tục, đã hai mươi phút trôi qua mà vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngừng lại, Hà Dĩ Phong lo lắng cô khóc đến nỗi hai mắt cũng đều sắp mù luôn rồi, anh ta cảm thấy đôi mắt kia rất đẹp, khóc đến hỏng mất thì thật là đáng tiếc.

 

Hà Dĩ Phong cắn răng một cái, đem người phụ nữ đang cuộn người ở một góc thang máy xốc lên: “Đừng khóc nữa mà Dương Họa Y, em có biết rằng thứ vô dụng nhất trên thế gian này chính là tự mình khổ sở khóc lóc hay không? Em có thề thử thay đổi chính mình, cũng có thể đi thay đổi người khác, thế nhưng những chuyện này đều cần em tự tay làm, không phải chỉ ngồi đây khóc lóc là giải quyết xong mọi chuyện, em có hiểu hay không?”

 

Cô vẫn cứ khóc thút thít, đôi mắt giống như tràn ngập mong đợi nhìn về phía anh, khổ sở trong lòng cũng không có cách nào nói ra thành lời.

 

Hà Dĩ Phong thở dài, mu bàn tay xoa xoa nước mắt trên mặt cô: “Nhìn dáng vẻ của em bây giờ kìa, hai mắt sưng đỏ như hai quả đào. Lát nữa đi ra đường thế nào cũng bị người ta cười cho.”

 

Cô khóc thút thít: “Vậy… vậy… làm sao bây giờ?”

 

“Không phải em mới là người khóc sao? Chuyện này làm sao tôi biết được?”
 
Chương 102


Chương 102:

 

Cô hít hít mũi một cái, sau đó dần bình tĩnh lại.

 

Vừa hay lúc này bên ngoài thang máy.

 

có người muốn nhấn nút đi vào, cửa thang máy lập tức mở ra, hai tay Dương Họa Y che mặt nhanh chóng chạy ra ngoài.

 

Hà Dĩ Phong bước nhanh đuổi theo: “Giận rồi à? Tôi đùa em một chút thôi mà, để tôi đưa em về nhà họ Nhan có được không, hiện tại để em một mình lang thang ngoài đường cũng không thích hợp, tôi sợ trên đường em lại gặp chuyện không may.”

 

“Tôi không muốn quay về nhà họ Lâm.”

 

Hiện tại quay về nhà họ Nhan chỉ làm cho cô càng thêm khó chịu.

 

“Vậy nhà họ Dường thì sao?”

 

Cô lắc đầu, nếu như đề cho cha nhìn thấy bộ dạng hiện tại này của cô, cuối cùng cũng sẽ không quan tâm mà còn trách cô tại sao không làm cho Nhan Từ Khuynh đề ý đến mình.

 

Hà Dĩ Phong bất đắc dĩ: “Vậy cuối cùng em muốn đi đâu, dù sao cũng phải nói ra địa chỉ thì tôi mới đưa em đi được.”

 

Dương Họa Y suy nghĩ thật lâu, sau đó mới phát hiện bản thân mình ngay cả một chỗ để dừng chân cũng không có, ngoại trừ nhà trọ của Hạ Lan Châu cũng thật sự chẳng còn nơi nào khác đề đi.

 

“Hơ hơ, được rồi được rồi! Làm gì mà lúc nãy em lại khóc dữ đến như vậy, bà nội của tôi ơi, tôi cũng sợ em thật đấy.”

 

Nhờ vào biểu cảm trêu đùa cùng câu nói thoải mái này của Hà Dĩ Phong, rốt cuộc cũng làm cho cô nín khóc mà mỉm cười.

 

Cô chân thành nhìn anh, thật lòng cảm động sự quan tâm của người này: “Cám ơn anh, Hà Dĩ Phong.”

 

“Ôi ôi, này Dương Họa Y, hiện tại biểu hiện của em có hơi kì lạ rồi đấy, em sẽ không phải vì chuyện ban nãy mà cảm thấy thật ra tôi cũng rất tốt, sau đó kìm lòng không được mà chuyền sang yêu tôi luôn đúng không?”

 

“Bệnh thần kinh.”

 

Dương Họa Y cho anh một đấm không nặng không nhẹ.

 

” y được rồi, bà nội của tôi ơi, em nói tôi bệnh gì thì là bệnh đó, chỉ cần em đừng khóc nữa là được.”

 

Dương Họa Y bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, không phải lúc nãy trên tầng mười tám anh nói có chuyện cần làm hay sao, nếu như rất gấp thì sao anh không mau đi đi? Nếu như anh còn đưa tôi về thì không phải sẽ làm chậm trễ chuyện của mình hay sao?”

 

Anh thở dài: “Không sao cả, cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.”

 

Dù sao chậm trễ cũng đã chậm trễ rồi, chỉ cần tâm trạng của cô không sao thì mọi chuyện đều ồn.

 

Hà Dĩ Phong cùng với Dương Họa Y đi xuống bãi đồ xe ngầm, anh ta rất lịch sự mở cửa xe cho cô, sau đó mới vòng sang ngồi vào ghế lái.

 

“Nói đi, em muốn đi đâu, tôi sẽ đưa em đi.”

 

Dương Họa Y thất thần cầm lấy dây an toàn, không trả lời câu hỏi của anh.

 

Anh quay đầu sang nhìn về phía cô, ánh mắt vừa không thể tin lại mang theo một chút tò mò: “Này, không phải chứ, em thảm đến nỗi ngay cả một chỗ đề đi cũng không có sao?”

 

Cô hơi buồn bực mà cãi lại: “Cái gì mà thê thảm đến nỗi không có chỗ đề đi, trước đây tôi ở nước ngoài vài năm, sau đó vừa mới trở về không bao lâu, làm sao có thể giống như mấy người các anh, một con thỏ mà có tận hai ba cái hang.”
 
Chương 103


Chương 103:

 

Nhìn thấy ý tứ của cô như vậy là thật sự không có chỗ để đi, Hà Dĩ Phong đột nhiên có cảm giác bản thân mình quả thực là một người thích làm việc thiện.

 

“Thôi thì để tôi tìm cho em một chỗ ở tạm trước vậy.”

 

Hà Dĩ Phong đưa Dương Họa Y đến một phòng trọ bên trong trung tâm thành phố.

 

Sau khi mở cửa mời cô vào cũng thuận tiện nói cho cô biết mật mã “Đây không phải là nhà của anh sao?” Nếu như nơi này là nhà riêng của Hà Dĩ Phong, cô ở lại đây cũng không thích hợp.

 

Thấy vẻ mặt cảnh giác của cô đang nhìn mình, anh ta nhún vai: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, con thỏ thông minh như tôi đây có rất nhiều hang động, căn nhà ở Hà Nội này cũng chưa dùng một thời gian rồi, xem như cho em ở tạm vài ngày cũng không có vấn đề gì.”

 

“Như vậy có ồn không?” Tại sao anh ta lại đối tốt với mình như vậy chứ?

 

“Nơi này bình thường không có người ở , đồ dùng một lần cũng có rất nhiều, đặt ở chỗ nào thì tôi không rõ lắm, nếu em tìm thấy được thì cứ dùng thoải mái.”

 

Hà Dĩ Phong giả vờ như không nhận ra nghỉ ngờ trong câu hởi của cô, thuận miệng nói vài câu rồi bỏ đi “Đúng rồi, chừng nào em có chỗ để đi thì nói với tôi một tiếng, tôi cũng không chứa chấp người phụ nữ khác ở bên ngoài lâu được, còn chưa nói là người đã kết hôn nữa.”

 

Anh ta đưa lưng về phía cô, nhẹ nhàng phất tay rồi nghênh ngang rời đi.

 

Cánh cửa “Phanh”

 

một tiếng đóng lại, trong phòng của Hà Dĩ Phong hiện tại cũng chỉ còn lại một mình cô.

 

Cô quan sát thử xung quanh, phát hiện ra Hà Dĩ Phong thật sự không lừa.

 

mình, nơi này ngoại trừ rất sạch’ sẽ thì cái gì cũng không có, nhà vệ sinh cũng sạch bong như vừa mới xây, cô tiện tay.

 

mở tủ đựng đồ ra xem thử, bên trong cũng không có gì khác ngoài một số đồ dùng cá nhân còn chưa dùng tới.

 

Nếu như để người khác nhìn vào, nơi này chăng khác gì một trạm dừng chân xa hoa hơn bình thường.

 

Dương Họa Y không có chỗ để đi, cứ ở lại nơi này bình tĩnh một thời gian cũng không có gì xấu, vì vậy nên sau khi đến đây cô chỉ quanh quần ở trong nhà suốt ngày.

 

Chính là cho dù có nghĩ đến đau cả đầu, cô cũng không thể nào hiểu được tại sao Nhan Từ Khuynh lại đối xử với mình như vậy.

 

Thư ký mới nhận chức? Người thay thế cho Lưu Ly sao? Trong lòng €Ô cảm thấy đau nhói không thôi Càng muốn bình tĩnh, tâm tình lại càng không nhịn được khó chịu Trong khoảng thời gian ngây ngốc.

 

một mình ở nhà riêng của Hà Dĩ Phong, tất cả hình ảnh trong tâm trí cô đều là cảnh tượng Nhan Từ Khuynh ôm chặt người phụ nữ kia, hôn lên mi cô ta Cô thật sự hết cách, đành quyết định ra ngoài làm gì đó để không phải tiếp tục suy nghĩ lung tung.

 

Dương Họa Y chạy tới bệnh viện một chuyến, cô muốn thăm Hạ Lan Châu, xác nhận Hạ Huy Thành không.

 

€ó ở đây, dáng vẻ của cô trông chẳng khác gì kẻ trộm lén lút đi vào phòng bệnh Hạ Lan Châu sốt cao rồi biến chứng sang viêm phổi, ở lại bệnh viện điều trị ba ngày, hiện tại mới có một chút khởi sắc.

 

Trong lòng Dương Họa Y vẫn còn Khó chịu, liền đem mọi chuyện tâm sự với Hạ Lan Châu.

 

Hạ Lan Châu nói: “Không có ai vô duyên vô cớ đối tốt với cậu cả, hơn nữa những người thật sự yêu cậu cũng sẽ không phản bội cậu mà không có lý: do. Nhan Từ Khuynh làm nhiều chuyện cho cậu như vậy, tớ nhìn ra được anh ta thật sự đốt tốt với cậu bằng cả tấm lòng, làm sao lại có thể cùng với cô thư ký kia làm ra loại hành động không biết xấu hổ như vậy. Nói không chừng trong chuyện này, giữa hai người có hiểu lầm gì đó thì sao?”

 

“Hiểu lầm gì cơ chứ…”

 

“Họa Y à, cậu lúc nào cũng lý trí hơn tớ. Chuyện tình cảm thì người ngoài cuộc:không thể nói rõ ràng được, cậu cứ tự hỏi bản thân mình cảm thấy như thế nào vẫn tốt hơn.”

 

“Hiện tại trong đầu tớ rối lắm, không biết phải làm sao mới được.”
 
Chương 104


Chương 104:

 

“Tìm Nhan Từ Khuynh hai mặt một lời, cùng với anh ta nói cho rõ ràng. Nếu cậu thật sự yêu anh ấy thì cứ nói ra tất cà, từ từ cởi bỏ những hiều lầm bấy lâu nay. Nếu thật sự giống như anh ta nói, là bởi vì đề ý chuyện cậu gặp riêng anh.

 

trai tớ nên mới làm vậy, điều này chứng tỏ anh ấy cũng rất yêu cậu, trong lòng luôn quan tâm đến cậu, giữa anh ta và cô thư ký kia cũng không hề xảy ra chuyện gì hết, chẳng qua chỉ muốn làm cho cậu ghen mà thôi. Còn nếu như cậu không có tình cảm với anh ấy, vậy thì càng không cần sợ hãi, hai người cứ thẳng thắn nói cho rõ ràng, nếu anh ta vẫn chứng nào tật nấy tiếp.

 

tục thói trăng hoa, muốn ở nhà có vợ ra ngoài có tình nhân, vậy thì cậu cũng không cần do dự gì nữa. Cứ đem trái tìm của mình khóa vào cho thật chặt, Sau này vĩnh viễn không bao giờ động lòng yêu anh ta.”

 

Vĩnh viễn không bao giờ động lòng với anh sao?

 

Thế nhưng, dường như cô đã đem lòng thích người đó từ lâu rồi.

 

Khi quay về, phát hiện cửa phòng đang mở. Cô còn tưởng là có trộm, âm thầm lén lút nhìn một chút mới phát hiện là Hà Dĩ Phong đến Hà Dĩ Phong cũng vừa mới đền, trên tay anh ta cầm hai cái túi, bên trong là đồ ăn đã đóng gói, có vẻ như vừa mới mang đến.

 

Lúc này Dương Họa Y mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh lại đến đây?”

 

Hà Dĩ Phong có chút không vui Em nói chuyển kiểu gì vậy, giang điệu €ó vẻ như cảm thấy tôi rất phiền, đừng quên đây là nhà của tôi!”

 

“Rất xin lỗi cậu Hà đây, em cứ nghĩ là có trộm.

 

Có tên trộm nào đẹp trai hào phóng, phong lưu nhiều tiền như này sao?”

 

Không có, anh là người duy nhất.”

 

Cô cười Hà Dĩ Phong đặt chiếc túi trong tay lên bàn trà trước mặt cô, cũng không giải thích gì thêm, chỉ đây mọi thứ đến trước mặt cô.

 

Cô nhìn một chút, vừa có thịt vữa €ó rau, dinh dưỡng cân đối, có nhiều món ăn khác nhau. Với phần đồ ăn lớt như này, hai người bọn họ không chắc có thề thể ăn hết Cảm ơn anh Hà Dĩ Phong “Không có gì, tôi đây trước giờ o phóng.”

 

Hai ngày này em ở một mình suy nghĩ rất nhiều, trốn tránh không phải là cách để giải quyết vấn đề, em muốn quay về nhà họ Lâm. Mặc kệ như thế nào, em cũng muốn trịnh trọng đổi mặt hồi fõ ràng ràng với anh ấy Phong ngưng một ‹ nghĩ kỹ chưa?

 

Ừm ta giơ ngón cái lên: “Cảm điều chỉnh thật nhanh, hai ngày nghĩ rõ ràng, tôi còn nghĩ hôm ấy em khóc thảm như vậy, ít nhất cũng phải trốn hai mươi ngày. Thời gian cũng không còn sớm nữa, đi thôi, tôi đưa em về *ảm ơn.”

 

Cô cũng không từ chối: “Có điều, không thề lãng phí đồ ăn, xem anh mua nhiều đổ như thế này, chúng ta ăn xong rồi hãy đi.”

 

Cô chỉ vào đống đồ ăn ở trên bàn mà ta mang đến.

 

Dương Họa Y biết, m là Dĩ Phong chịu tự mìnt đóng gói đồ ăn mang qua đây, có thể xem như là đối xử với cô rất tốt, cô không thể lãng phí tâm lòng của người ta.

 

nh ta nhìn đỗ ăn nóng hồi trên bàn và nói: “Thôi bỏ đi, tôi đưa em về.”

 

“Hỡi cậu Hà, anh bận đến mức không có thời gian ăn một bữa cơm Vậy tf sao?“ Dương Họa Y cười nói không phải phiển anh đưaem về chúng ta ăn cơm trước, ăn xong`’em tự đi, em gọi xe về cũng được Anh ta nhướng Phong tôi làm sao có thề để phụ nữ từ chỗ tôi ra ngoài gọi xe, ăn đi, ăn xong tôi đưa em về sớm chút.”

 

Hai người lấy đồ ăn đã đ ra, đặt trên bàn trà Trên mặt đất có phủ một lớp lông cừu, cô trực tiếp thả mình trên đất, ngồi bên cạnh bàn trà, ăn cơm với anh ta Cô có tính cách ôn hòa, nhưng lạ rất thích ăn cay, ăn ớt xong, cả mặt đều ửng đỏ, trông rất dễ thương.

 

Hà Phong liếc cô một cái Vàng thu hồi ánh mắt, mở to miệng và cơm vài Ăn cơm xong, anh ta quả thật đích thân đưa cô về nhà họ Nhan Anh ta dừng xe bên ngoài cổng Lâm, không hề có ý định đi V rồi, em tự mình vào đi.”
 
Chương 105


Chương 105:

 

“Anh không vào ngồi một chút sao?” Cô biết, quan hệ giữa nhà họ Hạ và nhà họ Nhan không tồi Bà Nhan Hà Dĩ Phong xua tay nói tất ngay thẳng, nhìn loại tay chơi như tôi sẽ k chịu, vì sức khỏe của bà Lâm, tôi sẽ không vào góp vu xuống xe, đóng cửa xe lại, nổi qua cửa sổ: “Cảm ơn anh.”

 

Hà Dĩ Phong mim cười: “Dương Nhật em có biết không, câu em nói Linh, với tôi chính là, cảm ơn nhiều nhất Em biết.”

 

“Lần sau tôi muốn nghe câu “Được.”

 

Dương Họa Y cười nói sau sẽ nói nhiều, mời anh ăn cơm.”

 

Linh Thây Dương Nhật u khi trò chuyện một chỉ Anh về mãy ngày nay mới và Nhan Qì lên lâu, vê phòng của cô nhưng trong phòng trồng trơn, mãy ô không về, Nhan Từ Khuynh cũng ngày nz không quay vẽ Hoàng Ảnh là một người rât tiên bộ, bà sẽ không di sâu tìm hiệu xem giữa hai vợ chồng bọn họ xảy ra chuyện gì, sau đó ÿ mình là bể trên mà đứng ra giải quyết, bà muốn đôi trẻ tự giải quyết với nhau thực sự ng khí ở nhà họ Lâ rất có cảm giác một ngôi nhà ầm áp.

 

Chỉ là căn phòng này lại thiêu sự ấm áp của gia đình Họa Y không muốn lại đi thị tìm anh, một là không tiện nói chuyện, hai là không muôn lần nữa nhìn thấy hình ảnh chói mắt kia. Cỗ quyết định ở nhà họ Nhan đợi, đợi anh trở về, hai ngi có thể ở trong phòr nói chuyện rõ ràng Nhưng mà, Nhan Qu trỞ VỀ.

 

ian, cũng đã mười ngày Ngày nào con dâu cũng đợi con trai, Hoàng Ánh thật sự cũng nhìn thây Bà không kìm lòng được, gọi điện thoại cho con trai, yêu câu con trai ngày mai phải về, đã một tuân không thây người y trước bât luận thể nào cũng rồi, ng một tuần trở về hai lần Nhan Từ Khuynh có thể không phải người chồng tốt, nhưng anh là một c con ngoan.

 

Tôi điện thoại hôm nhận được c quay trở về ề đến nhà họ Lâm, đã hơn 11 Khi giờ đêm, hai vị phụ huynh nhà họ L đều đã ngủ rồi, anh một thân đây rượt qu phòng ngủ Dương Họa Y bị động tác của z dọa một chút, không ngờ anh đột ngột lại nhìn bộ dạng say khướt qu£ của anh, cô vội vàng bước xuống giường, đi chân đât ra giúp anh Anh hất tay cô ra, quay người đi vào phòng tắm Cô xuống lâu rót một cốc nước ấm, gõ cửa phòng tắm Cánh cửa đột ngột mở ra, nc đàn ông đã cởi áo trên, đang cở mắt anh đỏ ngầu, nhì lựng, đô chút dọa người, anh không kiêr ng thờ ơ của anh khiến cô cảm tỉ buồn đưa cốc nước lên cô Uống chút nước mật ong đi, giải rượu.”

 

“Không cần.”

 

Anh gạt tay cô ra Cô kiên chì muôn anh lống chưa từng thấy bộ dạng say khướ anh như hiện tại, điều này khiền cô sợ hãi.

 

Anh nắm lấy tay cô, b cô vào lòng Một mùi nước hoa lạ rất nồng bay vào mũi cô, mùi nước hoa này không phải là loại anh thường dùng Nước mật ong bản tung tóe kf có một ít trên người, ngủ của cô, có một ít rơi trên cơ thề màu mật của anh, tim của Dương Họa Y như bị bóp.

 

vào nhau, cô nắm chặt tay, cô găng để mình bình tính: “Nhan Từ Khuynh, anh say rồi.”

 

Anh đưa tay lên vuốt mái t cô, nói nhỏ bên tai cô: “Đúng vậy, nều tôi làm sao có tỉ không phải một người phụ nữ không có lương tâm Không có lương tâm?

 

Cô chỉ gặp mặt Hạ Huy Thành, cá gì cũng không làm, còn anh thì s ngay trước mặt cô, anh hết ôm người phụ nữ này lại ôm người phụ nữ khác Tổi nay trở vê, trên người lại có mùi nước hoa lạ của người phụ nữ khác, rốt cuộc ai mới là người không có lương tâm?

 

Cô dùng sức đẩy anh ra, thất vọng nhìn người đàn ông trước mặt “Nhan Từ Khuynh, từ trước đền giờ tôi không hề làm chuyện gì có lỗi với anh.”

 

Anh không phòng bị bị cô đẩy một loạng choạng, anh lùi lại hai bước mới đứng vững được Anh cười lạnh một t g, hai mát đỏ ngâu: “Vậy sao? Thật sự không có?”

 

“Trước khi hỏi tôi câu này, không phải anh nên tự hỏi bản thân mình sao?”

 

“Ba năm trước, lúc cô leo lẽn giường tôi, không phải là biết tôi không chỉ có một người phụ nữ là cô sao?

 

Bây giờ lại muốn giải quyết chuyện cũ Anh thở ra một hơi rượu phun với tô lên chóp mũi cô: “Bây giờ dựa ào cái )ựa vào tôi cưng chiều cô?”

 

“Nhan Từ Khuynh, chúng ta bĩnh tĩnh nói chuyện.”

 

“Nói cái gì, nói chuyện ly hôn sao?” Anh cười xâu xa “Nhan Từ Khuynh, anh là đồ khốn nạn.”
 
Chương 106


Chương 106:

 

Tâm của Dương Họa Y hoàr nguội lạnh rồi Người nói chuyện ly hôn trước là người không muốn ly hôn anh, sa cũng là cô (?), người ép cô cầu xin anh cũng là anh không ly hôr Bây giờ anh lại nhẹ nhàng nói ra chuyện ly hôn, anh xem cô là gì? Đồ chơi sao?

 

Khốn nạn? Trước giờ tôi chưa bao giờ nói mình là người tốt.”

 

Anh nhẹ Sao vậy. Đừng nói là bây giọng hỏi giờ yêu tôi rồi, không muốn ly hôn?

 

“Mỗi người ở nhà họ Nhan d tư cách chất vấn tôi, nhưng Cô đỏ mắt \c, nhìn bộ dạng đáng thương này thật làm người khác đau lòng Anh nheo mắt, tiến gần đến môi cô, nhưng không hôn xuống, chỉ dừng lại ở đó, nhìn thằng cô, nói: “Dương Họa Y.

 

cô có biết không? Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô như thề đã yêu tôi rồi vậy, yêu đến không thể kiềm chế Cô chớp mắt, nước mắt lăn dài trên gò má Cô kiêt hân lên, chủ động môi mình vào môi anh Không ngờ người luôn bị động trước chuyện này lại làm ra hành động như vậy, Nhan Từ Khuynh sửng sốt vài giây, có điều cũng chỉ là vài giây, ani đồi khách thành chủ, sau đó mạ đè cô lên bức tường lạnh lẽo, hoa xa lạ trên người anÏ Mùi nướ làm cô rất bi ai, cô nhìn người đàn ông đang tàn sát bừa bãi trên người cô, thật muốn vào lúc này anh giải thích một câu, thật sự anh không làm gì cả, ©hi là gặp dịp thì chơi, xã giao mà thé Nhưng anh không nói, cái gì c không nói ê Họa Y như bị dao ở dữ dội, như vừa tỉnh từ cơn mơ. Đầy anh ra nhặt chiếc áo sơ mi trê quả nhiên, trên áo có những vết son cùng màu Một giây này, có thể người ta vực thẳm dục vọng rơ đang tù hồ băng Hai mắt Dương Họa Y đỏ bừng, cô dùng sức đầy anh ra, khóc lóc nói “Lãm Quân anh thật bẩn.”

 

Chạm vào người khác rồi lại chạm Vào cô, thật kinh tởm. Thật sự rất kính tởm…. Anh xem cô là gì, đồ chơi sao?

 

“Tôi bẩn?” Động tác của anh dừng lại, dục vọng trong mắt tiêu tan, chỉ còn lại tỉ lạnh lẽo: “Cô cho rắng Hạ Huy Thành thì sạch sẽ sao?”

 

“Đúng, anh ấy còn sạch sẽ hơn anh trăm lần, hơn vạn lần!”

 

“Người phụ nữ ngu ngốc, Hạ Huy Thành thích chơi những đồ cấm ky, khẩu vị còn nặng hơn tôi.”

 

Nhan Từ Khuynh chế nhạo nói bên tai cô: “Nhiều nhất $eni tôi cũng chỉ chơi phụ nữ, còn anh ta thích chơi các em gái.

 

Dương Họa Y không suy nghĩ quá lâu xem rốt cuộc anh muốn ám chỉ cái gì, chẳng qua cô cảm thấy nói như vậy Vượt qua lẽ thường, khiến người ta cảm thầy buồn nôn Cô chán ghét nhìn anh: “Nhan Từ Khuynh, chửi bới người khác như vậy thật sự không có gì hay đâu “Dương Họa Y, cô tốt thật ấy.”

 

Anh híp mất, hơi thở nguy hiểm thoáng chốc tràn ngập cả căn phòng: “Cô đừng quên, rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai, khi đó cô đã đồng ý với tôi €huyện gì, cô quên hết rồi sao?”

 

Ảnh mắt của anh 1g ng ng u ám, động t trên tay cũng dùng thêm sức muốn lưu lại dấu ấn thuộc về mình trên thân thể người phụ nữ này Không chút tình cảm lại chạm đến Sự tuyệt vọng cực hạn của Dương Họa Y: “Không muốn! Tôi không muốn!

 

Nhan Từ Khuynh anh đừng chạm vào tôi!”

 

Thời điểm không hề rung động, làm tình kiểu này, cö chỉ có thể nói với chính mình, đây chỉ là việc trao đổi lợi Nhưng bây giờ, cô đã rung động làm tình mà không có tình cảm chỉ càng khiến cho lòng cô càng lúc càng đau đớn.

 

Dương Họa Y không nhịn được khóc thành tiếng: “Tôi không muốn bàn tay bần thiu đã chạm vào người phụ nữ khác của anh lại chạm vào tôi!”

 

Cô giấy giụa, rồi khóc, anh hôn lên khuôn mặt đều là những giọt nước mắt mặn chát của cô.

 

Nhan Từ Khuynh ngẩng đầu nhìn cô, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, Giả bộ khinh miệt mà trào phúng nói thành dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu này cho ai nhìn vậy? Dương Họa Y, mới vừa rồi, không phải cô còn dính sát tới đòi ôm ấp yêu thương sao?”

 

à tôi không biết tự trọng, là tôi không biết tự tự trọng không được sao?”

 

Là cô không biết tự trọng, biết rõ là thứ không thuộc về mình, nhưng vận không nhịn được mà rung động với anh Lời cô nói làm cho thân thể anh cứng đờ.
 
Chương 107


Chương 107:

 

Không biết tự trọng? Hiện tại anh Cũng không rõ, rốt cuộc là cô không biết tự trọng hay anh khống biết tự trọng nữa Nhan Từ Khuynh mở cửa rời đi, lạnh mặt tiền vào phòng sách ngủ một đêm Dương Họa Y ôm chặt chính mình €o rút vào một góc, thân thể nhỏ bé và yếu ớt lạnh lẽo run lên Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Nhan Từ Khuynh lập tức rời đi Bữa sáng bày ở trên bàn, Hoàng Ảnh lầm bẩm: “Hơn nửa đêm mới về, Sáng sớm nay lại rời đi, không chịu ăn Yen: cùng mẹ một bữa sáng, mẹ nuôi hai đứa này đều là mấy đứa không không biết ơn, vẫn là vợ của nó tốt, biết ăn sáng với bà già.”

 

Dương Họa Y thất thần bưng lấy bát cháo, uống từng ngụm cháo nhỏ.

 

Rõ ràng bản thân là người khó chịu nhất, cô vẫn giữ tinh thần an ủi Hoàng Ánh, bởi vì bà ấy đối xử với cỗ quá tốt: “Có lẽ công ty có việc gấp thôi ạ, hơn nữa, mẹ còn trẻ như vậy, không giống bà già một chút nào.”

 

“Thật sao?”

 

“Thật mà.”

 

Hoàng Ánh giống như một đứa trẻ nhiều tuổi, rất dễ dụ, sau đó lại bắt đấu VuÏ Vẻ.

 

Nói bản thân hiện tại được bảo dưỡng tốt như thế này, tất cả đều nhờ Vào việc đốt tiền cho mấy viện thầm mỹ. Bản thân bà cũng nhận ra con trai Và con dâu xảy ra vấn đề, nghĩ một lúc, quả thật nên lôi kéo cô đi thầm mỹ viện cùng mình đề giải sầu một chút Mấy ngày sau Dương Họa Y liên tiếp bị Hoàng Ánh lôi kéo đi chỗ ngày đi chỗ kia, sau đó, mới phát hiện ra dây.

 

chuyền của mình bị mất Dây chuyền kia là cha cô tặng khí cô trưởng thành. Chỉ là một dây chuyền bạc: đơn giản, bên trên có xuyên một chiếc nhân bạc, nghe nói đó là tín vật định tình năm đó của cha Cô.

 

Mấy ngày nay trong lòng phiền muộn nên cô cũng không chú ý, chợt nhận ra không thấy dây chuyền, cỗ mới nghĩ đến những nơi những nơi có thể làm rơi.

 

Tuy dây chuyền kia không đáng giá lắm, nhưng lại vô cùng quan trọng *eni Với cô.

 

Dương Họa Y cầm túi xách của mình lên rồi chạy ra ngoài.

 

Nhớ đến Hà Dĩ Phong đã từng nói, bình thường căn phòng này không có người ở, Dương Họa Y trực tiếp mở mật mã đi vào Vừa đây cửa ra, cô nhìn thấy ở cửa có một đôi giày da nam, xem ra, Hà Dĩ Phong cũng đang ở đây Cô nghĩ đến Hà Dĩ Phong luôn nói để mình mời khách, hôm nay gặp được, dứt khoát mời anh ta ăn một bữa cơm, dù sao thì anh ta cũng giúp đỡ mình nhiều như thế Cửa phòng ngủ chính không khóa Kĩ, truyền đến một vài âm thanh mơ hổ Cô đi đến phòng ngủ chính, đứng ở cửa, chuần bị gõ cửa, lại nghe thây giọng điệu nóng nảy của Hà Dĩ Phong, anh ta dường như hét lên: “Cậu muốn cái gì đây Dương Họa Y giật nảy mình, bàn tay đã để sát ván cửa lặng lẽ thu lại Nếu hôm nay anh ta đã không tiện lắm, vậy thì mình không quấy rầy nữa.

 

Đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thấy Hà Dĩ Phong gọi tên của Nhan Từ Khuynh, hai chân của cô không khống chề được mà dừng lại Hà Dĩ Phong tức giận nói: “Nhan Từ Khuynh! Tôi thấy, cậu đúng là điên rồi!”

 

Đầu dây điện thoại bên kia lại nói cái gì đó, cô không biết, cô chỉ nghe thây giọng nói Hà Dĩ Phong phập phồng lên xuống, hô hấp cũng trở nên nặng nề “Cậu là đàn ông, dùng tình cảm đề trả thù một cô gái, cậu không cảm thấy rất xấu hồ sao?”

 

“Tôi biết, lúc trước, là do cô ấy sai người bỏ thuốc, nghĩ cách gả vào nhà Họ Lâm. Nhưng cậu suy nghĩ một chút, lúc đó cô ây cho cậu là lần đầu tiên, cô ấy cũng không lấy được bao nhiêu lợi ích. Vừa kết hôn, cô ấy lập tức ra nước ngoài du học, ba năm qua, ngay từ lúc đầu cậu đã chuẩn bị ly hôn đề cô ấy rời đi, vì sao tự dưng thay đổi chủ ý, lại hành hạ cô ấy như vậy.”

 

Hà Dĩ Phong dừng một chút: “Tôi không lạnh lùng như cậu, tôi sẽ cảm thấy áy náy bất an. Lúc trước, đáng ra tôi không nên nghe lời cậu, nói địa chỉ kia cho cô ấy, để một cô gái ngây thơ bị cậu từng bước dẫn vào bên trong cạm bây do cậu bày ra!”

 

Toàn thân Dương Họa Y cứng đỡ, cô gái đáng thương mà Hà Dĩ Phong đang nói, là mình Trực giác nói cho cô biết, nếu như tiếp tục nghe nữa, tất cả mộng đẹp của cô đều vỡ tan. Nhưng cô không muốn tiếp tục bị lừa gạt nữa, cô muốn biết sự thật Cô nắm chặt nắm đấm, ngón tay thon gọn sạch sẽ mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay mềm mại, cô nín thở, tiếp tục nghe.

 

“Cậu cần gì phải thế, một người phụ nữ thôi, nếu như chán ghét cô ấy, sau khi cưới xong nhanh chóng rời đi, đây cô ấy ra xa một chút là xong! Tôi cảm thấy dáng vẻ bây giờ của cậu, thật con mẹ nó chẳng đáng mặt đàn ông!”

 

“Ban đầu cô ấy không yêu cậu, cậu không cam tâm, đối xử với cô ấy bằng đủ kiều dịu dàng. Vừa khéo Lưu Ly ngu ngốc kia làm loạn, thuận tiện để cậu đầy một cái, cậu lập tức có được sự tin tưởng của cô ây. Hiện tại, dáng vẻ của cô ấy rõ ràng là đã rung động với cậu, nhưng cậu lại một tay đầy cô ấy ra xa. Cậu có biết ngày đó cô ấy khóc thành bộ dạng gì không? Cái này đã được bao nhiêu ngày rồi, đến cùng cậu quyết định khi nào mới dừng tay đây!”
 
Chương 108


Chương 108:

 

Không biết người đàn ông ở đầu dây bên kia đã nói gì, Hà Dĩ Phong cười lạnh: “Nếu như cô ấy thật sự có dã tâm thì thì đã chẳng bị cậu lừa gạt!

 

Nhan Từ Khuynh, tôi biết suy nghĩ của cậu bây giờ cũng giồng như tôi. Cậu cũng phát hiện ra mọi việc phát triển đến mức bản thân không thể khổng chế được, vậy nên cậu vẫn luôn không muốn về nhà, không muốn gặp cô ấy Thì ra, Hà Dĩ Phong đối xử tốt với cô ñhư vậy, lúc trước còn cố ý đưa cho cô địa chỉ kia, là do Nhan Từ Khuynh cố ý sắp xếp.

 

Cũng đúng thôi Bạn của Nhan Từ Khuynh, làm gì có chuyện giúp mình mà không có lý do chứ?

 

Nếu như lúc trước mình không chủ động đền nhà tìm anh ta, cầu xin anh ta, thì bây giờ, làm sao có thể đi đến cái ngõ cụt không chút đường lùi này chứ.

 

Bên trong phòng Hà Dĩ Phong còn đang nói gì đó, nhưng anh ta đang nói những gì, Dương Họa Y rốt cuộc cũng Không nghe rõ nữa Cô yên lặng đi ra ngoài, xem nhứ hôm nay chưa từng tới đây.

 

Dương Họa Y không biết bản thân lầm sao rời khỏi được nơi đó, cả người Cô rã rời, vừa nghĩ đến những lời Hà Dĩ Phong nói, sâu trong lòng cô cảm thấy Xót xa.

 

Cô không bước đi được nữa, rã rời đứng bên đường, chỉ khẽ chớp, nước mắt lập tức rơi lã chã Người qua đường nhìn thấy cả khuôn mặt cô đầy nước mắt, khẽ giọng.

 

bàn tán xem là cô gặp trắc trở tình cảm hay công việc không thuận lợi Đột nhiên có một cánh tay duối ra trước mắt, trong tay đang cầm một gói khăn giấy chưa mở. Cô nhóc rụt rè, sợ làm phiền cô: “Chị gì ơi.. Cho chị cái này.”

 

Dương Họa Y nhận gói giấy, nhìn cô bé đầy cảm kích, khẽ nói: “Cảm ơn em.”

 

Cô nhóc sửng sốt: “Ơ, không phải là… Là chị Dương Họa Y sao?“ Nói xong cô ấy lập tức nhanh chóng lắc tay, tự phủ định: “Không phải, nên gọi là mợ Nhan mới đúng.”

 

Cô rút khăn giấy, lau nước mắt, cười trào phúng: “Thôi đừng gọi chí là mợ Nhan nữa.”

 

Mợ Lâm? Một tuần trước hai từ này đổi với cô còn là mật ngọt, hiện tại đã biến thành liều thuốc độc.

 

“Đúng rồi, em tên gì, cảm ơn hôm đó em đã giúp chị.”

 

Dương Họa Y rất cảm kích, cô nhóc này đã giúp cô hai lần rồi.

 

“Em tên là Dương Minh Nguyệt, thật ra… Thật ra hôm đó, em cũng không phải. Hôm đó, em cũng đã chặn đường chị.”

 

Cô nhóc này chính là cô phóng viên đã không nhịn được giúp đỡ Dương Họa Y một tay khi cô bị bao vây.

 

Dương Họa Y khẽ lắc đầu: “Việc đó không trách em, em rất tốt bụng.”

 

Dương Minh Nguyệt được khen tới phát ngượng, mặt đỏ lên: “Chị Lê, tâm trạng chị không ổn ạ?”

 

“Gọi chị là Họa Y đi, chị Dương nghe cứ kì kì.”

 

Nhật, Họa Y…”

 

Dương Minh Nguyệt không ngờ, Nhan Từ Khuynh vô cảm lạnh lùng, vậy mà vợ anh lại dịu dàng thể này.

 

Dương Minh Nguyệt là cô gái tốt bụng giàu lòng thương người, tính tình hòa nhã, thấy tâm trạng cô không ổn, lập tức kéo Dương Họa Y đi khu vui chơi Cô ấy nói là cảnh đêm đẹp lắm, kéo cô ngồi đu quay, khi đến chỗ cao.

 

nhất có thể ngắm nhìn cả thành phố này, sau đó gửi đến Dương Họa Y một lời chúc tốt lành. Gió đêm lướt qua, bên cạnh có người líu ríu kể chuyện cười cho bạn, hình như cũng không buồn bã khó chịu như vậy nữa.

 

Lúc tạm biệt nhau ở khu vui chơi, Dương Minh Nguyệt cười híp mắt vậy tay Dương Họa Y bắt xe đến nhà hợ Lâm, Dương Minh Nguyệt đúng là cô gái có thể mang đến sự ấm áp. Cô hơi hối hận, không xin cô nhóc đó phương thức liên lạc Đến lúc cô về tới nhà họ Nhan thì đã tám giờ rưỡi Đi cả ngày, chân hơi ê ầm.

 

Đi đến cổng, cô dừng bước, vặn hông lắc chân.
 
Chương 109


Chương 109:

 

Nhan Từ Khuynh di tới, cái bóng đồ dài trước mặt cô: “Chân không khỏe mà cứ đi tùm lum, tối như Vậy mới về, cũng không sợ bệnh cũ tái phát à.”

 

Vế trước.

 

VỆ Sau câu này không liên quàn với nhau, nghe còn như có chút ý xót xa Nếu là sáng nay, e rằng cô còn cảm thấy ấm áp, cho rằng anh vẫn quan tâm cô.

 

Nhưng mà hiện tại, cô lại chỉ cảm thây nực cười Cô nở nụ cười lạnh lùng, đứng thăng hông, bước đi ngang qua người anh.

 

Phớt lờ anh?

 

Nhan Từ Khuynh nhíu mày, hay là cô vẫn tức giận vì chuyện hôm qua.

 

“Tôi nói cô có nghe không đó?“Anh bước nhanh về trước, chắn trước mặt cô.

 

“Nghe rồi.”

 

Trên mặt cô không còn vẻ dịu dàng như ban đầu, đôi đồng tử đang nhìn anh với vẻ dửng dưng như nước, không chút lăn tăn: “Sao tự nhiên anh trở về? Đi đã rồi?”

 

“Hôm nay cô cứ lạ lạ thế nào ấy.”

 

Anh đi đến trước mặt cô, ÿ vào chiều cao muốn sờ trán cô, xem có phải cô bị sốt không.

 

Cô né thoát không dấu vết, mang thái độ lạnh lùng tránh ra.

 

Buông bỏ tự tôn của bản thân, cúi đầu trước cô, vậy mà cô lại không nhận.

 

Một bụng tức tối, Nhan Từ Khuynh nghĩ đến mấy câu hôm nay Hà Dĩ Phong nói với mình, lại nhịn xuông Anh ôm lấy cô từ bên cạnh, ôm chặt cô trong vòng tay, cô gái này vừa từ ngoài về, người vẫn còn hơi lạnh Anh nắm lấy hai tay cô, xoa nhẹ nhàng đề sưởi ấm Anh nhẫn nại hỏi cô: “Hôm nay cô sao vậy? Tâm trạng không vui?”

 

Cô không nói, chỉ nhếch mép, cười mìa mai; “Tâm trạng tôi có tốt hay không, anh quan tâm sao?”

 

Nhan Từ Khuynh dựa cằm lên đầu vai cô, trìu mến xoa rồi lại ấn, nói: “ Tôi hôm đó là tôi sai, không nên đề mấy cô “tiếp viên“ dựa sát vào người mình.”

 

Câu này là xuống nước, cũng là giải thích. Giải thích mùi nước hoa trên người ngày đó chỉ là do xã giao, anh không hề chạm vào mây cö đó Ý cười bên miệng cô càng đậm: “Thật không? Đường đường là tổng giám đốc Lâm, cần thiết xã giao trong phòng làm việc với thư ký?”

 

“Đề tôi đoán, nội dung trao đổi là gì nào?“ Cô duôi ngón tay chọt chọt cổ áo anh, từ từ di chuyền đến lồng ngực, rồi thu lại: “Tôi đoán không ra, chỉ người trong cuộc mới biết được.”

 

Anh hôn một cái lên trán cô, cười cười: “Cô đang ghen.”

 

Dương Họa Y như cười như không nhìn anh, ghen? Đúng rồi, hôm đó, cô đã ghen, nhưng hiện tại, cô sẽ không ghen nữa Nếu như đây chỉ là một cái bẫy của anh, anh đứng bên xem kịch, biển cô thành đạo cụ, vậy cô cân gì phải nghiêm túc chứ.

 

Có điều, Nhan Từ Khuynh cũng thật sự tàn nhẫn, biết tình yêu là huyệt tử của phụ nữ.

 

Anh dùng tình cảm của cô, báo thù cho cuộc hôn nhân của anh Đáng buôn bit bao… Hêt lần này đến lần khác anh còn phải đóng giả dáng vẻ tình cảm sâu nặng “Cuối cùng cô cũng biết ghen rồi, Dương Họa Y.”

 

Trong lòng anh không phải không vui, từ lúc ban đầu chăng mảy may quan tâm, đền biết ghen tuông, Dương Họa Y cuôi cùng đã không còn bơ mặt lạnh lùng với anh nữa rồi Nhan Từ Khuynh ôm cô càng chặt, cúi đầu định hôn môi cô Cô lại duôi tay ngăn miệng anh lại, đầy anh ra, lạnh nhạt nói: “Tôi mệt rồi.”

 

“Họa Y mệt à con? Vậy con mau ăn tôi, ăn xong lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi đi.”

 

Đúng lúc Hoàng Ảnh đi đến, thấy con dâu và con trai đang ôm nhau, cho răng cuối cùng họ đã làm hòa, bà cười rạng rỡ: “Mau dọn món lên, sắp chín giờ rồi, chắc Họa Y đói bụng lắm rồi.”

 

Dương Họa Y cứng người, trong lòng vừa chua xót vừa quặn thät Dù cho Nhan Từ Khuynh đã lừa cô, nhưng Hoàng Ánh thật sự quan tâm cô: “Con cảm ơn mẹ.”
 
Chương 110


Chương 110:

 

Vì đợi cô cùng ăn tối, vậy mà đợi suốt đến tận giờ.

 

“Ngồc thật, người một nhà sao cứ nói cảm ơn, đến đây, đều qua đây, ăn cơm thôi.”

 

Ông Nhan bị Hoàng Ánh gõ cửa kêu ra, không hề còn chút phong thái mạnh mẽ của ngày xưa, sợ vợ ngoan ngoãn ngồi kể bên bà Nhà họ Nhan dùng bữa, không phân biệt vị trí chính phụ, thường thì ai muốn ngồi đâu thì ngồi đó, muốn ngồi gần ai thì ngồi gần người đó Ông Nhan và bà Nhan ngồi một phía, Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh ngồi đối diện họ Dương Họa Y đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt dầu mỡ ven đường với cô nhóc Dương Minh Nguyệt, thật sự không đối, nhưng vần ngoan ngoãn ngồi xuống.

 

Nhan Từ Khuynh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng trẻo của cô: “Gọi nhiều cuộc như vậy sao không cô không bắt máy.”

 

“Đề trong túi, không nghe thấy.”

 

Cô cho rắng anh đang trách mình làm lỡ dở thời gian của cả nhà: “Nếu lần sau lại về trễ, con sẽ nói trước với mẹ một tiếng, cả nhà không cần đợi con.”

 

Thái độ của cô hôm nay thật sự kì lạ, Nhan Từ Khuynh chau mày, gắn giọng gọi cô: “Dương Họa Y.”

 

Cô dừng đũa lại: “Ừ” một tiếng, xem như là trả lời.

 

Nhan Từ Khuynh cau chặt mày, sao đột nhiên lại thành điệu bộ này, mấy tháng này, rõ ràng cô đã thay đồi rất nhiều, vì sao thoắt cái quay lại tình trạng xa cách như ban đầu?

 

Dưới bàn, tay anh duỗi qua, nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô.

 

Cô muốn giằng ra, anh không cho, càng ghì chặt trên chân cô.

 

Biết trứng không thể chọi đá, cô cũng không đấu lại Nhan Từ Khuynh, cô nhịn xuống từ bỏ làm loạn, tùy ý anh.

 

Anh giữ chặt tay cô, ngón tay vuốt vuốt đầu ngón tay cô: “Không nên tức giận, trước đây là tôi không tốt, không nên vừa nghe đến tên Hạ Huy Thành liền ghen tuông. Còn cô thư ký Nhan Thùy Ngọc xấu tính kia, tôi cũng đã đuổi đi rồi.”

 

Cô “Ừ” lấy lệ một tiếng.

 

Vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng ghê tởm. Có lẽ, lại là một loại thủ đoạn của anh dùng để có được sự tin tưởng của cô.

 

“Họa Y…”

 

Anh dựa sát vào, như muốn hôn cô.

 

Cô phản xạ có điều kiện quay đi, vừa nghĩ đến cảnh anh ở chung một chỗ với Nhan Thùy Ngọc, nghĩ đến trên người anh có mùi nước hoa nữ và dấu son đỏ, cô đã cảm thấy buồn nôn…

 

Anh dùng đôi tay đã ôm qua người phụ nữ khác chạm vào người cô, dùng cái miệng trăng hoa kia hôn cô, vậy mà cô đã thật sự ngu ngốc động lòng.

 

Cô rút tay ra, không nhịn được che miệng lại, nôn khan.

 

Động tác của Nhan Từ Khuynh đông cứng.

 

Mắt bà Nhan sáng lên: “Họa Y, lúc nãy con ăn gì?”

 

Anh nhìn chén của cô: “Một miếng cá.

 

Mắt bà Nhan càng sáng hơn, như thể nhìn thấy thứ quý báu hiếm có: “Họa Y à, kinh nguyệt của con đã đến chưa?”

 

Dứt lời, Dương Họa Y cũng khựng người.

 

Cô nhất thời giật mình, rất ít khi ghi chú thời gian chính xác của kỳ kinh nguyệt.
 
Chương 111


Chương 111:

 

Bà Nhan đột nhiên hỏi đến, tuy rằng cô không nhớ ra, nhưng thoáng chốc cũng căng thẳng.

 

Bà Nhan lại nói: “Họa Y, không phải „ con…

 

“Mang thai rồi?” Người tiếp lời là Nhan Từ Khuynh, ánh mắt anh nồng nàn không nháy mắt nhìn chằm chằm cô, liếc tới liếc lui bụng cô.

 

“Không có.”

 

Cô hết sức lắc đầu, hoảng hốt đứng dậy, lỡ tay đụng đổ ly nước trước mặt, nước ấm đồ hết lên người, cô hít vào một hơi: “Con ăn no rồi, con lên lầu thay đồ, bố mẹ, mọi người cứ thong thả dùng bữa.”

 

Cô hơi khom người, gần như bỏ chạy đi.

 

Bước chân cô hỗn loạn, lúc lên lầu còn suýt vấp phải bậc thang đầu tiên, dáng vẻ nhếch nhác, mất hồn mất vía.

 

Vào phòng, lập tức đóng cửa, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.

 

Cô bình tĩnh nhớ lại kỳ kinh nguyệt của mình, hình như thật sự đã trễ mấy ngày rồi?

 

Mang thai?

 

Hai từ này đối với cô chắc chắn là sét giữa trời quang.

 

Thông qua gương, Dương Họa Y từ trong nhìn thấy Nhan Từ Khuynh cũng đẩy cửa bước vào.

 

Nhan Từ Khuynh ôm cô từ phía sau, bàn tay to dịu dàng đặt lên bụng cô, dường như trong bụng cô thật sự có đứa bé.

 

Đụng chạm của anh khiến cô cảm thấy ghê tởm, lại không nhịn được nôn khan vào bồn rửa mặt.

 

Cô nôn khan rất dữ, giống như muốn nôn hết cả lục phủ ngũ tạng, nhưng ngoài chút nước chua ra, cũng chẳng nôn ra cái 9ì.

 

Thấy bộ dạng cô như vậy, anh buông cô ra, bàn tay to vuốt nhẹ sau lưng cô, dịu dàng xoa ấn.

 

Dương Họa Y đẩy tay anh ra, bình tĩnh nói: “Tôi không mang thai, anh không cần phải vậy.”

 

“Việc này không liên quan đến chuyện cô có mang thai hay không, chúng ta là vợ chồng, Dương Họa Y.”

 

Đôi mắt đen láy của Nhan Từ Khuynh phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của cô.

 

“Không phải chúng ta là vợ chồng trên hợp đồng sao? Anh giúp công ty Dường Gia một tay, tùy anh chơi đùa tôi.”

 

“Vẫn đang ghen?” Nhan Từ Khuynh phì cười: “Được, tôi thừa nhận, dùng chút kỹ xảo khiến cô ghen, là lỗi của tôi, nhưng tôi không ngờ, cô lại ghen dữ dội như vậy, đến bây giờ vẫn chưa hết.”

 

Anh nghiêm túc giải thích: “Tôi thề, từ sau khi tôi về nước, đó giờ chưa từng đụng chạm bất kì cô gái nào.”

 

Điệu bộ tình cảm chan chứa kia thật lừa người biết bao, Dương Họa Y cười mỉa mai: “Mấy tháng rồi, anh vẫn chưa chơi đủ sao?”

 

Cô thật lòng đối đãi với anh, thật sự đã yêu anh, hiện tại cũng đã cảm thấy lòng đau quặn thắt, anh vẫn còn thấy chưa đủ sao?

 

Không lẽ, anh vẫn còn kế hoạch khác?

 

Anh khựng người, nhưng rất nhanh bình thường trở lại, dựa lên trán cô, hạ giọng nói: “Nói bậy cái gì đó, không lẽ thật sự hễ mang thai thì ngốc ba năm.”

 

Làm sao cô có thể biết suy nghĩ của bản thân. Ngoại trừ Hà Dĩ Phong, anh chưa từng đề cập chuyện này với ai, anh xác định Hà Dĩ Phong sẽ không nói với Dương Họa Y, bởi vì Hà Dĩ Phong cũng không muốn làm cô buồn.

 

“Nhan Từ Khuynh, đừng làm rộn, làm vậy không có gì hay cả.”
 
Chương 112


Chương 112:

 

Trước đây sao cô lại không phát hiện sự dịu dàng của anh có bao nhiêu giả dối, bây giờ nhìn lại, biểu cảm của anh lạnh lùng cứng rắn, bản thân còn lún sâu không lối thoát.

 

“Vậy cô nói xem, làm sao mới tính là thú vị?” Tay anh luồn vào vạt áo cô, làm bộ muốn cởi quần áo: “Cô mang thai thật à?”

 

“Không có.”

 

Cô giữ chặt tay anh.

 

Ánh mắt anh quét khắp mặt cô, chú ý từng biểu cảm của cô.

 

“Thật sự không mang thai?”

 

“Anh đã không tin tôi, còn hỏi tôi làm gì.

 

Anh nhẫn nại giải thích: “Theo như tính cách hồ đồ này của cô, tôi đoán, rốt cuộc có mang thai hay không, hiện tại cô cũng không thể trả lời chính xác.”

 

Dương Họa Y siết chặt nắm đấm, đúng vậy, thật sự cô không thể chắc chắn, nhưng cô không muốn thừa nhận.

 

Nhan Từ Khuynh, người đàn ông này, thật sự chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấu cô.

 

Nghĩ đến việc bản thân như biến thành con rối mặc người điều khiển, bị anh đưa vào cạm bẫy dịu dàng, nhưng anh chỉ đứng ngoài lạnh lùng xem kịch, lòng cô đau nhói.

 

Cô tức tối nói: “Đúng vậy, tôi không chắc rốt cuộc bản thân có mang thai không.

 

Nhưng có một chuyện khác, tôi vô cùng chắc chắn.”

 

Nhìn chằm chằm mắt anh, cô nói từng câu từng từ: “Cứ cho là thật sự mang thai rồi, tôi cũng sẽ không sinh đứa bé này.”

 

Vốn Nhan Từ Khuynh không phải người tính tình dễ chịu, anh bị chọc giận: “Việc này không tới lượt cô quyết định, nếu thật sự mang thai, cô không muốn cũng phải sinh.”

 

Anh giữ chặt tay cô, thô bạo kéo cô đi.

 

Cô không thể tránh thoát: “Anh đưa tôi đi đâu?”

 

Anh lạnh giọng: “Bệnh viện!”

 

Theo quy trình xét nghiệm máu, đợi kết quả.

 

Không biết Nhan Từ Khuynh nói gì với bác sĩ, lúc kết luận, vậy mà bác sĩ lại bảo Nhan Từ Khuynh vào một mình.

 

Dương Họa Y tức đến giậm chân, Nhan Từ Khuynh vĩnh viễn ngang ngạnh như vậy, dù cho cô có mang thai hay không thì vẫn là thân thể của cô, anh dựa vào đâu không cho cô nghe?

 

Không biết bác sĩ nói gì với anh, lúc anh đi ra, sắc mặt anh rất khó chịu.

 

Nhìn sắc mặt anh, cô hừ khẽ. Dương Họa Y chau mày đi đến trước mặt anh, hỏi: “Có phải tôi không mang thai, chỉ là đau dạ dày thôi đúng không?”

 

Anh không nói, im lặng nhìn cô.

 

“Anh nói đi, rốt cuộc tôi có mang thai không?”

 

“Cô hy vọng không mang thai đến như vậy?”

 

Ánh mắt của anh sắc bén đáng sợ, khí thế bức người.
 
Chương 113


Chương 113:

 

Dù là vậy, Dương Họa Y vẫn nghe theo lòng mình, gật mạnh đầu.

 

“Đúng”

 

Một từ đúng, âm thanh vang vọng, không phải ghen hay bực tức, đúng là cô không muốn mang thai.

 

Nếu thật sự mang thai rồi, vậy đó chính là một sinh mệnh.

 

Nhưng cuộc hôn nhân hiện tại của cô, làm sao có thể cho con một gia đình hoàn chỉnh. Đợi đến khi Nhan Từ Khuynh chơi đùa xong rồi thu lưới, nếu thật sự có con, anh chắc chắn sẽ không đề đứa bé đi với cô.

 

Mà cô, cũng không muốn rời xa nó.

 

Nếu thật sự mang thai, đứa bé này đã được định sẽ không hạnh phúc.

 

Nếu có thể chọn lựa, đương nhiên cô hy vọng bản thân sẽ không mang thai.

 

Có điều nếu như lần này không mang thai, sau này cô sẽ chú ý tránh thai. Việc trước đây không để ý, bắt đầu từ giờ, buộc phải chú ý. Bởi vì ngoài cô ra, không còn ai có thể bảo vệ trái tim của cô.

 

Đối với chuyện mang thai, Dương Họa Y càng bí bách, anh càng không muốn nói cho cô sự thật.

 

Nhan Từ Khuynh cười lạnh, hỏi ngược lại cô: “Thân thể mình em còn không rõ?”

 

Lòng Dương Họa Y chùng xuống, điệu này là mang thai thật rồi?

 

Thoắt cái mặt cô lập tức trắng bệch.

 

Ý cười trên mặt anh càng sâu, đột nhiên anh cảm thấy bản thân như thằng ngốc. Hà Dĩ Phong nói cô bị đả kích về mặt tình cảm, nói cô quan tâm bản thân, vậy mà anh thật sự tin.

 

Không muốn tiếp tục mấy cái kế hoạch trả thù trẻ con kia nữa, muốn thử chung sống đàng hoàng với cô.

 

Ai dè, ngoài dự đoán của anh, cô đã mang thai đứa bé này, anh vẫn nguyện chấp nhận nó, nguyện chăm sóc tốt cho cả hai mẹ con.

 

Nhưng Dương Họa Y thì sao?

 

Thậm chí cô còn không muốn mang thai con của anh!

 

Anh còn cho rằng sự dịu dàng mấy ngày này đã đủ sưởi ấm trái tim cô, xem ra là anh suy diễn quá nhiều. Cô gái này, vẫn là cái kiểu ruột để ngoài da như cũ.

 

Hai người về đến nhà họ Lâm, mỗi người một sắc mặt.

 

Ông Nhan bà Nhan muốn hỏi có phải hai người sắp được bồng cháu không, nhưng nhìn sắc mặt hai vợ chồng này hơi sai, lại nhịn xuống không hỏi.

 

Về đến phòng ngủ, Nhan Từ Khuynh nghỉ hoặc nhìn điệu bộ vì mang thai mà đau khổ của Dương Họa Y, đột nhiên nhếch mép.

 

Anh kéo tay cô, kéo cô đến trước mặt mình: “Em thắng rồi, Dương Họa Y.”

 

Đôi con ngươi đen láy nhìn anh, Dương Họa Y nghe anh nói tiếp.

 

“Em không mang thai.”

 

Cô dừng bước, mắt sáng lên.

 

Ánh sáng đó quá chói mắt, Nhan Từ Khuynh không thể nhịn được nữa, buông tay cô, bước nhanh ra khỏi phòng.

 

Cô nheo mắt, nhận ra bản thân đã học được cách cầm nước mắt.

 

Nước mắt sóng sánh nơi vành mắt, nhưng thật lâu không hề rơi xuống. Dương Họa Y nghĩ, may thật, trước mặt anh, cô vẫn chưa từng nói yêu anh, nếu không, anh sẽ có thêm vũ khí đề làm hại cô.
 
Chương 114


Chương 114:

 

Cô cho rằng Nhan Từ Khuynh sẽ đi phòng sách ngủ giống như lần trước, kết quả tới nửa đêm, anh lại quay về.

 

Tung chăn ra, giữ chặt chăn, lồng ngực dính sát vào lưng cô, ôm chặt cô.

 

Cô nhắm mắt, nhưng vẫn chưa ngủ say, nghe rõ ràng nhịp thở của anh.

 

Anh xoay người cô qua đối diện với mình. Sau đó, đặt một nụ hôn dịu dàng lên giữa trán cô.

 

Trái tim anh lạnh lùng đáng sợ, nhưng cơ thể lại ấm áp như thế.

 

Dương Họa Y co người trong vòng ôm của anh không nhúc nhích, cô vốn mất ngủ nhưng lại thật sự đã ngủ say.

 

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc mở mắt, vậy mà anh vẫn chưa rời đi.

 

Hai người vẫn duy trì tư thế ngủ tối qua, anh ôm chặt cô, cô tựa vào vòng tay anh.

 

Nhưng anh đã thức từ lâu, đang nhắm chừng đôi mắt ngái ngủ của cô, vẻ mặt điểm tĩnh, người khác không biết anh đang nghĩ gì.

 

Ánh nắng ban mai đủ để mang đến cho người ta năng lượng tươi mới.

 

Dương Họa Y nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên thông suốt. Chống đối anh, không nghi ngờ gì, chính là lấy trứng chọi đá.

 

Thuận theo anh cho xong, đợi anh cảm thấy chơi đùa chán rồi, không còn hứng thú nữa, tự nhiên sẽ kết thúc. Hiện giờ, phục tùng một cách máy móc là lựa chọn tốt nhất của cô.

 

Bốn mắt nhìn nhau cứ như tranh chấp tối hôm qua với hiểu Nhan ngày trước đều chưa từng xảy ra vậy.

 

Đề không phá vỡ không gian tĩnh lặng buồi sáng sớm, bọn họ đều không ai bảo ai mà không nói nữa.

 

Dương Họa Y hắng giọng: “Hôm nay không đi tới công ty à?”

 

“Một lúc nữa sẽ tới đó.“ Mặc dù Nhan Từ Khuynh nói thế nhưng vẫn không có ý đứng dậy.

 

Cô biết bồn phận của mình thế hào, cũng muốn làm giống như lời ma lúc trước đã tự mình nói với anh. Thực hiện nghĩa vụ của một người vợ?

 

Lúc này đây, khi cô đã chìm trong sự dịu dàng của anh, cô lại quên mất lời hứa hẹn ban đầu với anh.

 

Chui ra từ trong ngực anh, cô đi chân không bước xuống sàn nhà, đứng ở bên mép giường hỏi anh: “Bữa sáng muốn ăn cái gì, tôi đi làm cho anh.”

 

Cô có hơi khác thường, mặc dù đã chủ động trả lời nhưng thái độ lại hời hợt đến đáng sợ.

 

Anh ngồi dậy kéo lấy tay cô, đôi mắt sâu thằm nhìn thằng vào mắt cô: “Người giúp việc sẽ chuẩn bị.” “Tôi biết.” Cô rút tay mình lại: “Hôm nay anh mặc đồ gì, tôi giúp anh lấy quần áo tới đây?”

 

“Mấy thứ này tôi sẽ tự xử lý.“ Anh nhíu mày, cánh tay dài duỗi ra kéo cô vào trong ngực: “Ngủ thêm một lúc nữa đi mà.”

 

Theo tính cách của cô, Nhan Từ Khuynh cho rằng cô sẽ giãy giua, thế nhưng cô lại chậm rãi gật đầu nhẹ nhàng nói: “Được”.

 

Anh càng ôm cô chặt hơn.

 

Giống như lại trở về nửa tháng trước, trở thành người một nhà với thuận vui vẻ, mỗi ngày Nhan Từ Khuynh đều sẽ trở về nhà họ Nhan đúng giờ, dường như tất cả mọi thứ đều đã thay đồi rất nhiều.

 

Cô lại trở nên ngoan ngoãn, trở nên nghe lời…

 

Nhan Từ Khuynh cảm thấy Dương Họa Y không còn mang hình tượng như lúc đầu nữa, có hơi giống một con búp bê bù nhìn.
 
Chương 115


Chương 115:

 

Ban đầu lúc quyến rũ mình, trên người cô tràn đầy sức sống, nhưng bây giờ…

 

Nhan Từ Khuynh cảm thấy nếu tiếp tục dây dưa nữa thì hình như cũng không có vấn đề gì. Có những lúc thật sự muốn buông tay, anh lại không buông được.

 

Dưới tình cảnh có phiền muộn trong lòng, toàn bộ tập đoàn Nhan Thị cũng gặp phải tai ương.

 

Tất cả mọi người đều biết, gần đây tâm trạng của tổng giám đốc Nhan không tốt, cho dù là báo cáo thời gian biểu hay tổ chức cuộc họp, tắt cá mọi người đều rụt cổ lại, nói chuyệh phải cần thận từng li từng tí, rất sợ chỉ cần một chút sai sót nhỏ cũng sẽ chøe, phải một quả thuốc nổ Đáng sợ nhất không chỉ có vậy mà ngay gần đây cả tồng giám đốc Hà vốn tính tình hoà nhã nhất cũng dần trở nên xấu xa.

 

Mọi người đều rối rít cảm thán, không khí ở tập đoàn Nhan Thị bị hạ xuống thật thấp, đúng là khiến cho mọi – người phải bối rối.

 

Tối nay Nhan Từ Khuynh không trở về.

 

Dương Họa Y cười hờ hững, lúc này, sự thay đồi thái độ của Nhan Từ Khuynh với cô đều đã bị cô nhìn thấu đượcÃ7 Trước kia vẫn luôn không hiểu tại sao Nhan Từ Khuynh vẫn luôn ghét mình lại đột nhiên không muốn ly hôn, ép buộc mình ở lại bên cạnh anh.

 

Gần đây cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều mới hiểu được người đàn ông kia thích mới lạ, thích kích thích, mình bất ngờ chọc trúng điểm nhạy cảm của anh nên anh mới cảm thấy hứng thú với mình như thế.

 

Ngoại trừ việc này, cuộc hỗn nhãn này bị gắn kết vội vã khiến cho Nhan Từ Khuynh cảm thấy tức giận, thế nên thái độ của mình đối với anh là vừa đã kháng lại vừa khuất phục.

 

Dạo này mình cố ý ngoan ngoãn đã khiến cho anh cảm thấy chán ngán, điều này cô đã nhìn ra Từ mấy ngày nay anh càng ngày càng về muộn, ngày hôm nay còn không về, đây là minh chứng tốt nhất.

 

Có lẽ không bao lâu nữa, Nhan Từ Khuynh sẽ biến thành người đàn ông của muôn vàn đoá hoa như lúc trước. Quộc hôn nhân này cũng chỉ là một tờ giấy, ..

 

đối với anh mà nói hoàn toàn không có một chút tác dụng trói buộc nào cả.

 

Đang lúc Dương Họa Y đắm chìm trong suy nghĩ thì bất ngờ nhận được cuộc gọi của Hạ Lan Châu.

 

Bên kia điện thoại đều là tiếng nhạc ầm ï, một người đàn ông trẻ tuổi đang nói chuyện điện thoại: “Chào cô Lê, xin hỏi cô Hạ Lan Châu là bạn của cô phải không?”

 

“Phải, cô ấy thế nào rồi?”

 

Hạ Lan Châu ở quán bar uống đến say mèm, tiêu xài không ít tiền, nhìn bộ dạng của cô ấy có vẻ như lén›chạy ra khỏi nhà, trên người một chút tiền cũng không có.

 

Quán bar thấy cö ấy giống kể lừa gạt, nếu như Dương Họa Y không tới giúp cô ấy tính tiền thì quán bar sẽ lập tức báo cảnh sát.

 

Dương Họa Y vừa nghe thấy thế đã vội vàng chạy tới.

 

“Hạ Lan Châu, cậu còn muốn sống không hả! Lần trước bị sốt cao đã dẫn tới bị viêm phổi rồi, vất vả lắm mới có thể khỏe lại, cậu cứ uống rượu như vậy là muốn tìm đường chết đúng không!”

 

Dương Họa Y chỉ nghĩ là do Hạ Lan Châu đi uống rượu mà quên đem theo tiền, không nghĩ tới cô ấy lại uống thành bộ dạng này.

 

Hạ Lan Châu uống đến say mê, bị một đám người bao quanh bốn phía, có nhân viên của quán bar, cũng có mấy người đàn ông tới xem náo nhiệt.

 

Sau lưng Dương Họa Y chợt lạnh, cảm thấy có hơi sợ.

 

Nếu như mình chạy tới không kịp thì Hạ Lan Châu có bị mấy người đàn ông có lòng dạ xấu xa đó đưa đi không?

 

“Hạ Lan Châu có phải cậu bị điên rồi không! Rốt cuộc người đàn ông kia quan trọng đến thế nào mà đáng để ngay cả mạng sống cậu cũng không cần nữa.”

 

Hạ Lan Châu đang gục xuống bàn ngầng đầu lên: “Đáng! Đáng mà! Anh ấy đáng để tớ bỏ ra tất cả mọi thứ, anh ấy vui tớ cũng vui, tớ yêu anh ấy, nhưng tại sao anh ấy không yêu tớ một chút nào cả.”
 
Chương 116


Chương 116:

 

Dương Họa Y hít sâu một hơi: “Được, người đó là ai. Tớ đưa cậu đi tìm anh ta, nói chuyện cho rõ ràng, sau này cậu cũng đỡ phải làm khổ tớ như vậy nữa!”

 

Hạ Lan Châu cố sức giãy giụa, vẻ mặt như muốn khóc: “Không muốn, tớ không muốn, anh ấy không muốn gặp tớ sao tớ phải bám theo anh ấy nữa chứ.”

 

“Lan Châu! Một người đàn ông quan trọng hơn hay người nhà của cậu quan trọng hơn! Cậu cứ tìm sống tìm chết như vậy những người yêu thương cậu có bao nhiêu đau khổ cậu có biết không?” Dương Họa Y không nhịn được mà bật khóc: “Cậu còn có bố mẹ quan tâm, còn có anh trai lo lắng, còn tớ không có gì cả, không phải tớ vẫn chịu đựng sống tới bây giờ sao? Tớ vẫn đang cố gắng sống, tại sao cậu lại không thể!”

 

“Đàn ông thật không phải là dạng tốt đẹp gì.“ Cô lau nước mắt, thấp giọng mắng một câu.

 

Sau khi nghe những lời này, rốt cuộc Hạ Lan Châu cũng bình tĩnh lại, chỉ là đôi mắt vẫn có hơi mơ màng: “Họa Y, giống như cậu đã nói, tớ không nên tự làm khổ mình.”

 

“Bây giờ cậu đã uống say rồi, lần nào cũng thế, để tớ đưa cậu về trước đã.” Dương Họa Y không cách nào nắm bắt được cô ấy, lại sợ cô ấy qua loa cho có với mình, chẳng mấy chốc lại gồng mình uống tiếp.

 

Sau khi cô trả tiền cho Hạ Lan Châu xong thì đỡ Hạ Lan Châu đã say như chết lên vai mình, cùng mình đi ra ngoài.

 

Mới chỉ đi được hai bước, ba người đàn ông đã dàn hàng ngang trước mặt bọn họ ngăn không cho bọn họ đi.

 

Ba người đàn ông đều không quá cao, khuôn mặt không đứng đắn, nhìn có vẻ không phải là người tốt.

 

Dương Họa Y đỡ Hạ Lan Châu, không muốn xảy ra xung đột với bọn họ nên định bước qua một bên rời đi.

 

Người đứng gần nhất duỗi một cánh tay, tiếp tục cản đường đi của bọn họ, ngả ngớn mở miệng: “Đây là bạn của cô?”

 

“Phải.” Cô trầm giọng.

 

Người đàn ông ngầng đầu, nheo mắt nói: “Trước đó cô gái này uống rượu đến say bí tỉ nên đã tạt đầy rượu lên mặt đại ca tôi, cô nói xem phải xử lý chuyện này thế nào?”

 

Dương Họa Y ngẩng đầu nhìn, trên người người đàn ông kia quả thật có không ít nước đọng lại: “Thật sự xin lỗi, chúng tôi có thể đền lại quần áo mới cho đại ca anh để nhận lỗi được chứ.”

 

“Hừ, tôi cũng không thiếu tiền mua lại bộ quần áo này.” Người đàn ông được gọi là đại ca bước về phía trước một bước.

 

Dương Họa Y giữ vững tỉnh thần: “Vậy anh muốn làm thế nào?”

 

Người đàn ông nói chuyện trước đó lấy rượu ở bàn bên cạnh đưa tới, nhét vào trong tay Dương Họa Y.

 

“Chúng tôi cũng không phải là người không biết nói trái phải, có thể tới đây tiêu xài thì cũng không thiếu tiền mua bộ quần áo này. Nếu các cô có thành ý muốn nói xin lỗi thì thế này cũng được, còn nếu các cô không có thành ý vậy chúng tôi không thể nuốt nồi cục tức này đâu.“ Đám đàn ông cười lên, lộ ra hàm răng vàng khó coi do bị ngấm màu rượu thuốc lá quá lâu: “Một hơi uống hết ly rượu này thì tôi sẽ để các cô đi.

 

Nếu không uống…”

 

Ánh mắt suồng sã bần thỉu của ba người đàn ông chú ý lên người các cô: “Nếu không uống thì tôi sẽ dụng biện pháp riêng của mình để giải quyết.”

 

Dương Họa Y cầm ly rượu, cô còn đang do dự.

 

Cô khác Hạ Lan Châu, một giọt rượu cũng đã làm cô đỏ mặt, có thể xem là không biết uống rượu, uống hết một ly này còn có khả năng đưa Hạ Lan Châu ra ngoài không thì vẫn còn chưa biết được.

 

“Không uống?” Người đàn ông lại đi về phía trước một bước, đến gần các cô hơn, chìa tay ra giống như muốn ăn chút đậu hủ.
 
Chương 117


Chương 117:

 

Mùi thuốc lá pha trộn với mùi rượu thật khó ngửi, trong lòng Dương Họa Y kinh hoảng: “Tôi uống!”

 

Cô cắn răng, cầm ly rượu, một hơi uống hết.

 

“Bốp bốp bốp”, ba người đàn ông vỗ tay: “Thật sảng khoái.”

 

Nói xong chúng còn muốn vỗ lên đầu vai của cô.

 

Dương Họa Y lùi về sau hai bước để né tránh, cảnh giác nhìn ba người đàn ông: “Bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?”

 

“Đương nhiên là có thể, trước giờ tôi nói chuyện đều luôn giữ lời hứa.” Người đàn ông cầm đầu khoát tay một cái lập tức nhường một bên cho hai người, để cho Dương Họa Y rời đi.

 

Cô đỡ Hạ Lan Châu, nhanh chóng rời đi.

 

Nhìn bóng lưng nhỏ yếu mà hốt hoảng, người đàn ông cười nham hiểm, hút điếu thuốc một cái rồi thổi ra khói thuốc, hàm răng vàng bị khói mù che kín, che giấu đi bộ mặt thật xấu xa không chịu nổi: “Đi thôi, nói lão tứ chuẩn bị, đừng để con mồi chạy mất, đây là do người ta bỏ ra một số tiền lớn bảo chúng ta làm, cũng không thể để xảy ra bất trắc gì được.”

 

Đi ra khỏi quán bar không khí mới trong lành hơn, lúc này Dương Họa Y mới thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi, tớ đưa cậu về trước, sau này cậu cũng không thể uống rượu một mình thế được, không an toàn.”

 

Dương Họa Y cắn răng nói: “Sau này nếu cậu thật sự muốn uống thì cứ gọi tớ tới cùng uống với cậu, vẫn tốt hơn việc một mình cậu ỷ mạnh mà chạy tới cái nơi này.”

 

Dù tính cách của Hạ Lan Châu ngang ngược đến mấy thì cô ấy cũng là một cô gái.

 

Vừa rồi có nhiều người đàn ông vây quanh cô ấy như vậy, nếu có một người lòng dạ xấu xa thì cô ấy xong đời rồi.

 

Đặc biệt là ba người đàn ông vừa cản đường các cô, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào đó.

 

Nhưng dù sao thì có thể đi ra được là tốt rồi.

 

“Họa Y, cậu thật tốt.“ Cả người Hạ Lan Châu đầy mùi rượu cựa quậy trên người cô: “Nhưng tớ không nghĩ sẽ để cậu thấy bộ dạng nhếch nhác của tớ thế này, cậu giúp tớ gọi một chiếc xe, tự tớ đi về có được không.”

 

Dương Họa Y bị cô ấy chọc giận đến bật cười, bây giờ Hạ Lan Châu còn muốn mặt mũi cái gì nữa.

 

“Không được, tớ đưa cậu về.”

 

“Nhưng dáng vẻ không thể chịu đựng nổi của tớ đều đã bị cậu nhìn thấy rồi, còn đợi tới lúc đi về thì tớ đã không nhịn được mà nôn lên người cậu, về nhà còn phải nhờ cậu chăm sóc tớ, quét dọn vệ sinh cho tớ…

 

Đợi sau khi tớ tỉnh rượu chắc chắn sẽ không còn mặt mũi nào mà gặp cậu nữa.”

 

“Năm đó, tớ bất ngờ xảy ra quan hệ với Nhan Từ Khuynh, chuyện mất mặt như vậy tớ cũng không gạt cậu. Bây giờ cậu cũng không cần phải gạt tớ, chúng ta hoà nhau rồi.

 

“Hai chuyện này không giống nhau, chuyện của cậu và Nhan Từ Khuynh đều đã là chuyện của quá khứ, còn chuyện của tớ thì bây giờ hay tương lai đều vẫn vậy. Cậu nghĩ thử xem, tớ còn chưa buông người đàn ông kia xuống được đâu, sau này chắc chắn tớ vẫn muốn tìm cậu để cậu ở bên cạnh tớ, nhiều lần như thế cậu chê tớ phiền thì làm sao. Tớ cũng chỉ có một người bạn tốt là cậu thôi.” Hạ Lan Châu vừa làm nũng vừa bị rượu làm cho điên loạn, cô ấy đùa giỡn ầm ï, Dương Họa Y thật đúng là không thể đưa cô ấy đi nồi.

 

Hạ Lan Châu uống đến say khướt, nói những vấn đề suy luận mà không thể nào giải thích được, Dương Họa Y cũng không nói gì được cô ấy, chỉ có thể ở yên một chỗ với cô ấy mà thôi.

 

Quả thật không có cách, cô gọi hai chiếc xe taxi ở trước cửa quán bar để cô ấy đi lên, sau khi ghi lại biển số xe và chụp lại khuôn mặt của tài xế thì lúc này mới yên tâm để cô ấy đi.

 

Cô thở dài, đi lên chiếc taxi đậu phía sau.
 
Chương 118


Chương 118:

 

Tài xế còn chưa hỏi địa chỉ của cô đã nhanh chóng lăn bánh, lái xe đi thật nhanh.

 

Dương Họa Y vừa uống một ly rượu đầy, đầu óc đã có phần nặng trĩu nên vẫn còn chưa ý thức được nguy hiểm: “Bác tài, lái xe chậm một chút, tôi phải đi tới phía Đông thành phố, đi hướng này không đúng rÖl.

 

Thế nhưng tài xế lại dùng lực đạp mạnh chân ga.

 

Chiếc xe đột ngột xoay tròn, cơ thể của Họa Y theo quán tính ngã sang một bên.

 

Sau đó cô nhận ra có điều gì đó không ổn: “Dừng xe, dừng xe!”

 

Tên lái xe cười khẩy một tiếng, căn bản không nghe cô nói.

 

Dừng xe? Cô hãy đợi cho đến khi đến nơi đi.

 

Vừa rồi uống một ly rượu lớn như vậy, đầu óc Họa Y có chút choáng váng, thân thể cũng không còn chút sức lực, hiện tại căn bản cũng không thể làm được gì.

 

Cô muốn lấy điện thoại di động ra cầu cứu nhưng tìm mãi vẫn không thấy.

 

Chẳng lẽ vừa rồi đi uống rượu, bị ba người đó lấy mất?

 

“Anh là ai? Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

 

Vừa quan sát động tác nhỏ của tài xế, cô vừa cố gắng mở cửa xe kêu cứu.

 

Người tài xế chẳng thèm đếm xỉa đến hành động của cô: “Cô vẫn còn sức đề nói, xem ra thuốc vẫn chưa phát tác. Cô không cần mở cửa đâu, cửa này là cửa cố định.

 

Không có sự chuẩn bị trước, làm sao chúng tôi dám bắt cóc cô, bà Lâm. “

 

Trong lòng Họa Y chợt chùng xuống: “Anh biết tôi sao? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

 

“Tiết kiệm sức lực đi, tôi muốn làm gì, lát nữa cô sẽ biết.” Tên tài xế cười man rợ: “Cũng không nhất thiết, đợi khi thuốc phát tác, cho dù cô có kiểm chế thì cũng chẳng biết trời nam đất bắc là gì nữa rồi. “

 

Ly rượu đó có thuố!

 

c Họa Y xoa trán, hai mắt có chút mờ mịt.

 

Xe taxi chạy tới cửa một khách sạn năm sao, tài xế dừng xe lại, người gác cửa của khách sạn Nhật Huy trực tiếp mở cửa sau đỡ Họa Y đi vào. Bên ngoài nhìn vào không có vẻ gì là cưỡng ép, chỉ là đang giúp đỡ mà thôi.

 

Dương Họa Y khó nhọc mở mắt ra, lúc này mới nhận ra ba người giữ cửa chính là hai người vừa ép mình uống rượu.

 

“Các anh rốt cuộc là muốn làm gì?”

 

“Đều đến khách sạn rồi, còn có thể làm gì nữa?” Người đàn ông dẫn đầu chế nhạo lôi cô đi.

 

“Đã đặt phòng chưa?”

 

“Đã đặt rồi.”

 

“Vậy thì chúng ta dẫn bà Nhan cao quý vào thôi.”

 

Lão nhị kéo cánh tay của Họa Y, làn da của cô mịn màng không một vết xước.

 

Lão nhị nhất thời nổi máu dâm đãng, muốn vuốt ve khuôn mặt Họa Y, thì bị lão đại trừng mắt: “Thằng nhóc này, thu ngay cánh tay thối tha của mày lại. Bà Nhan này không phải người mày muốn động là có thể động được, nếu làm hỏng việc lớn của sếp, e rằng có tiền cũng không thể giải quyết nổi.”
 
Chương 119


Chương 119:

 

Lão nhị rút tay về, lão tam lập tức tiến lên thế chỗ, nâng Dương Họa Y lên cùng với lão đại ném cô vào trong căn phòng. “Chậc chậc, thật đáng tiếc, chúng ta không có phúc hưởng thụ.”

 

“Phúc? Hai tên đần độn chúng mày, muốn giữ mạng hay là muốn đàn bà?”

 

“Lão đại, không thể vừa muốn tiền vừa muốn đàn bà được sao?”

 

Lão đại khinh bỉ nhổ nước miếng vào hai người bọn họ: “Đúng là cái thứ tầm nhìn hạn hẹp, đây là vợ của Nhan Từ Khuynh, nếu hôm nay chúng ta dám đụng vào, cho dù có thu được đống tiền từ cô cả thì cũng chưa chắc còn mạng để tiêu!”

 

“Vậy thì người đàn ông đó đêm nay…”

 

“Người đàn ông đó, sống hay chết liên quan gì đến chúng ta?” Lão đại nham hiểm nói: “Dù sao trong phòng cũng đã lắp camera, người cũng đã đưa đến rồi. Chúng ta sẽ rời đi sau khi kiếm được mười bảy tỷ rưỡi.”

 

“Vẫn là lão đại chu đáo.”

 

Dương Họa Y bị ném trên giường lớn trong phòng khách sạn, tác dụng của thuốc đã bắt đầu, cả người cô mỏi nhừ không chút sức lực, cô muốn chạy ra khỏi phòng, nhưng thậm chí không đủ sức đề cử động ngón tay của mình. Mắt cô dần dần mờ đi, cô cố gắng mở to mắt, nhưng mí mắt vẫn không thể mở được.

 

Lão đại liếc nhìn cô và ra chỉ thị: “Nhanh đi thôi, đừng làm hỏng chuyện.”

 

Thuốc mới bắt đầu phát huy tác dụng mạnh đến mức khiến người ta cảm thấy thật yếu ớt.

 

Sau đó công dụng giảm đi khá nhiều, ngoài việc nhìn người bên cạnh vẫn có chút mơ hồ, thì sức lực cũng hồi lại được một chút. Chỉ là thân thể đột nhiên có chút kỳ quái, giống như bừng nhiệt, rất nóng. Nó không giống như cái nóng của da thịt, trong người cô như có ngọn lửa đang bùng cháy, và hơi nóng từ tận sâu trong cơ thề tràn ra.

 

Cô cố gắng bước ra khỏi giường nhưng vẫn không đủ sức để đứng vững, vừa đặt một chân xuống đất lập tức ngã xoài ra sàn.

 

Ở lại đây không biết sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp gì, dù chỉ có một tia hy vọng cũng không thể từ bỏ.

 

Cô chống tay nhoài người trên sàn, dù phải bò cũng phải bò được ra ngoài.

 

Nhưng mới bò được hai bước thì đã chẳng còn chút sức nào, toàn thân cô nóng ran, ngứa ngáy như có hàng nghìn con kiến đang cắn vào người.

 

Cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Huy Thành kinh ngạc nhìn người phụ nữ nằm trên sàn nhà.

 

Anh ấy kinh ngạc hỏi: “Họa Y, Họa Y em bị sao vậy?”

 

“Anh, anh Huy Thành?” Lúc này cô nhìn ai cũng mơ hồ, gắng sức dụi mắt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ. Điều duy nhất cô có thể cảm nhận rõ ràng là cơ thể nóng bỏng của mình: “Anh Huy Thành, có thật là anh không?”

 

“Là anh! Họa Y rốt cuộc là em bị sao vậy?” Cả người cô mềm nhữn, không thể dùng sức, mặt đỏ ửng và cơ thể vẫn nóng bừng, không bình thường chút nào.

 

Họa Y như vớ được phao cứu mạng, túm lấy gấu áo anh ấy: “Sao anh lại… Đột nhiên xuất hiện ở đây?”

 

“Chúng ta, chúng ta đi mau… Chúng ta… Đi mau… Chờ những người đó quay lại sẽ không đi được đâu…”

 

“Có người gửi tin nhắn cho anh, chụp ảnh em và Lan Châu ở quán bar, sau đó gửi địa chỉ này, anh vội vàng chạy tới.” Hạ Huy Thành thấy cô yếu ớt như vậy, chật vật ngồi không yên, không thể không đỡ cô.

 

Khi hai cơ thể chạm vào nhau, cô định nói gì đó nhưng tất cả những gì cô muốn nói đều biến thành tiếng nghẹn ngào: “Ữm…”

 

Cơ thể Hạ Huy Thành giống như thuốc giải, nơi nào anh ấy chạm qua cũng thật thoải mái.

 

Thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng, tinh thần Dương Họa Y cũng không còn rõ ràng, cô nức nở kêu lên, nóng quá, ngứa quá, khóe mắt chợt rơi lệ, cô cuộn mình thành một quả bóng, làm thành động tác cực kì đáng thương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom