Cập nhật mới

Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 582


Chương 582:

 

Hơn nữa, Hà Dĩ Phong và Dương Minh Nguyệt trước đây là một cặp, vậy tại sao đột nhiên anh ta lại đính hôn với Lý Thanh Lộ?

 

Hà Dĩ Phong ngoài mặt là đang trả lời Dương Họa Y, nhưng điều này là anh ta nói với Nhan Từ Khuynh: “Một số điều năm ngoài tầm kiểm soát của tôi, nhưng những gì tôi muốn nói vẫn như trước”

 

Anh ta thích Dương Họa Y, chính là thích.

 

Trái tìm của anh ta không thể thay đổi, nhưng anh ta biết là anh ta sẽ không bao giờ quay lại để phá hủy gia đình của Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y.

 

Anh ta sẽ không làm những điều không nên làm.

 

Nhan Từ Khuynh đương nhiên hiểu được, và hai người bắt tay nhau, xem như là bỏ qua hiềm khích.

 

“Tôi tin cậu, cũng chúc phúc cho cậu.”

 

“Cảm ơn cậu”

 

Trong lúc hai người đàn ông vô cùng ăn ý thì hai người phụ nữ không thể hiểu được, Dương Họa Y nhịn không được hỏi anh: “Còn Minh Nguyệt đâu? Anh nghĩ gì về Minh Nguyệt?”

 

“Tôi nghĩ về cô ấy như thế nào không quan trọng. Mỗi người đều có điểm đến của riêng mình. Điểm đến của Dương Minh Nguyệt không phải tôi.

 

Dù sao cũng không thể kết hôn với người mình thích mà trong nhà lại thúc giục nên kết hôn cùng với ai đối với anh ta cũng không quan trọng.

 

Có thể kết hôn với Lý Thanh Lộ vì cô ấy là người đơn giản.

 

Mặc dù cô ấy yểu điệu làm ra vẻ ngang bướng không nói lý lẽ nhưng ít nhất cô ấy cũng sẽ không giở trò tính toán như Dương Minh Nguyệt.

 

Người vợ mà anh ta muốn cưới về nhất định phải là người biết thân biết phận, mà Dương Minh Nguyệt thì không phù hợp.

 

Câu trả lời mập mờ thế nào cũng được của Hà Dĩ Phong khiến cho Dương Họa Y nghe không hiểu.

 

Nhưng cô cũng có thể nhìn ra là Hà Dĩ Phong không muốn nhiều lời.

 

Dương Minh Nguyệt là một cô gái tốt, trực giác.

 

nói cho Dương Họa Y biết rằng giữa hai người họ có hiểu lầm, tuy nhiên Nhan Từ Khuynh lại không cho cô nói tiếp, liền kéo cô rời đi.

 

Dương Họa Y không nhịn được quay đầu lại nhìn vài lần, cô cảm thấy Hà Dĩ Phong rất kỳ lạ.

 

Nhan Từ Khuynh đối diện với đầu của cô để cô nhìn thắng về phía trước, anh không cho phép cô nhìn Hà Dĩ Phong nữa.

 

“Hà Dĩ Phong sắp kết hôn rồi, nhìn cậu ta còn không bảng nhìn Trần Hi Tuấn” Giọng nói của anh trầm lắng kèm theo ý châm biếm. Rõ ràng là vì cô nhìn người khác giới nhiều lân mới khiến cho anh cảm thấy không thoải mái.

 

Khát vọng khống chế càng lúc càng mãnh liệt, Dương Họa Y cười châm chọc: “Anh không có cảm tình với Trần Hi Tuấn, nghỉ ngờ tâm tư của cậu ấy có gì không đơn giản thì cũng thôi đi, Hà Dĩ Phong là bạn tốt của anh nhiều năm như vậy, câu nói của anh là sỉ nhục tôi hay sỉ nhục anh ấy?”

 

Trái tìm Nhan Từ Khuynh bị chặn lại nhưng anh vẫn ngấm ngầm chịu đựng không nói ra.

 

Hà Dĩ Phong không chút do dự muốn kết hôn với Lý Thanh Lộ, rõ ràng là chuẩn bị đem những tình cảm của anh ta đối với Dương Họa Y hoàn †oàn chôn giấu trong lòng.

 

Anh cũng không định nhắc đến và anh chắc chắn sẽ không thể nhắc đến nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 583


Chương 583:

 

Có lẽ, rất nhiều năm sau thì Dương Họa Y sẽ biết được răng hóa ra Hà Dĩ Phong cũng từng yêu cô.

 

Nhưng đến lúc đó thì họ đều đã già rồi, không còn có thể nói chuyện yêu đương sôi nổi nữa, Dương Họa Y mặc dù biết nhưng cũng chỉ có thể cười buồn bã, cười quở trách một câu, hóa ra anh cũng đang thầm thích tôi, sức hấp dẫn của tôi lớn như vậy sao.

 

Cũng có lẽ, cả đời này Dương Họa Y cũng sẽ không biết, có một người tên là Hà Dĩ Phong đã từng thích cô.

 

Nhan Từ Khuynh càng nghĩ càng thấy bực bội, sau khi anh đưa Dương Họa Y quay về Phong Linh Đàm liền rời đi với khuôn mặt lạnh lùng.

 

Dương Họa Y biết trong lòng anh đang khó chịu là vì cô đã nhìn Hà Dĩ Phong nhiều lần, Nhưng cô cũng cảm thấy bản thân mình không sai, là anh đã không trao đủ sự tin tưởng cho cô.

 

Thiệp mời đám cưới của Hà Dĩ Phong được gửi tới Phong Linh Đàm, Dương Minh Nguyệt nhận giúp.

 

Ở bên trên thiệp mời viết rất rõ ràng rằng đó không phải là đính hôn mà là kết hôn.

 

Tay Dương Minh Nguyệt cầm tờ thiệp mời run lên, trong lòng cô ấy lan ra một cảm giác khó hiểu không giải thích được, từ trái tìm truyền đến đầu ngón tay đều cảm thấy hơi lạnh.

 

Nhìn thấy Dương Họa Y quay lại, giống như là vứt bỏ củ khoai lang nóng, cô ấy ngay lập tức nhét thiệp mời vào tay Dương Họa Y.

 

Nhận ra cảm xúc của mình quá vội vàng nên cô ấy nở một nụ cười để che giấu giống như không có chuyện gì: “Họa Y, em về rồi sao? Hà Dĩ Phong gửi thiệp mời đến, đây, của em này”

 

Dương Họa Y nhận lấy tấm thiệp mời, nhìn vào nó và cô mới nhận ra Hà Dĩ Phong không nói dối.

 

Đám cưới sẽ được tổ chức vào cuối tháng sau.

 

Có vẻ khá vội vàng.

 

“Em làm việc của mình đi, chị còn có việc” Dương Minh Nguyệt nói lộn xôn rồi đi vào trong bếp.

 

Nhưng khi vào bếp thì nhận ra cô ấy vốn dĩ không có việc gì cần làm cả, cô ấy chỉ có thể cầm cốc nước rót một ít nước.

 

Nước sôi sùng sục từng chút một đổ đầy cả cốc nước, suýt chút nữa đã làm cô ấy bị bỏng, cũng may là Dương Họa Y đi theo kéo cô ấy kịp thời, Dương Minh Nguyệt lùi lại hai bước và suýt chút nữa đụng phải Dương Họa Y Cô ấy đột nhiên bừng tỉnh rồi vội vàng kiểm tra thân thể của Dương Họa Y: “Xin lỗi em, chị xin lỗi. Chị có đụng phải em không? Cục cưng của chúng ta không sao chứ? Chị không phải là cố ý”

 

Dương Họa Y thở dài, cô tắt công tắc trên ấm đun nước: “Em không sao cả, nhưng thật ra em muốn hỏi chị có chuyện gì không. Nước nóng ùng uc như thế, chị cũng không thể trực tiếp uống, còn rót vào ly làm gì vậy?”

 

Dương Minh Nguyệt ngập ngừng, nói không nên lời Dương Họa Y nhìn thấy bộ dạng của cô ấy nên càng nghĩ càng cảm thấy Dương Minh Nguyệt rất kỳ lạ: “Chị Nguyệt, chị và Hà Dĩ Phong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hà Dĩ Phong kết hôn, chị như mất hồn mất vía vậy, tên Hà Dĩ Phong đó không phải đã lừa dối chị chứ?”

 

Dương Minh Nguyệt vội vàng giải thích: “Giữa bọn chị không có chuyện gì cá”

 

“Vậy tại sao sau khi nhìn thấy thiệp mời thì chị liền trở nên kỳ lạ như vậy?” Dương Họa Y không tin.

 

Thực ra thì ngay cả bản thân Dương Minh Nguyệt cũng cảm thấy bản thân mình rất kỳ lạ, Hà Dĩ Phong kết hôn thì có liên quan qì đến cô ấy?

 

“Bỏ đi, em đưa chị đi tìm anh ta hỏi rõ. Cho dù là anh ta kết hôn hay là như thế nào thì dù sao cũng phải có một lời giải thích rõ ràng với chị.

 

Ngay từ đầu hai người chia tay đã không rõ ràng, không đúng, thậm chí hai người còn chưa từng nói lời chia tay” Dương Họa Y vốn tưởng rằng Hà Dĩ Phong nghiêm túc với Dương Minh Nguyệt, nhưng bây giờ xem ra, anh ta hoàn toàn chỉ coi Dương Minh Nguyệt như một món đồ chơi: “Không được, nhất định phải đi nói rõ ràng với anh ta, nếu không thì anh ta cho rằng chị chỉ là một cô gái tùy tiện”

 

Dương Họa Y biết Dương Minh Nguyệt tốt như thế nào nên cô không muốn cô ấy phải chịu oan ức.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 584


Chương 584:

 

“Họa Y, Họa Y. Đừng đừng đừng, giữa chị và anh ta thực ra không phải như em nghĩ.

 

Anh ta chỉ là… Trả tiền cho chị để đóng giả làm bạn gái của anh ta”

 

Một câu nói rất đơn giản nhưng Dương Minh Nguyệt không nói ra được, chỉ là lẩm nhẩm ở trong lòng cũng cảm thấy đau lòng.

 

Dương Minh Nguyệt ấp a ấp úng, rõ ràng là không muốn đi nhưng cô ấy vẫn đi cùng Dương Họa Y.

 

Cô ấy không biết bản thân nghĩ gì, có lẽ giống như Dương Họa Y nói, cô ấy cũng muốn hỏi anh ta một lời giải thích ông bình tính, dứt khoát mà lạnh lùng.

 

Dương Minh Nguyệt và Dương Họa Y ngồi thành một hàng, Hà Dĩ Phong ngồi đối diện với hai người họ, sắc mặt không tốt nhìn chăm chằm vào mặt Dương Minh Nguyệt.

 

Dương Minh Nguyệt vừa nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng của Hà Dĩ Phong thì ngay lập tức mất đi tự tin cho dù cô ấy rõ ràng không làm gì sai cả.

 

Nhưng trong chuyện tình cảm, ai động lòng trước thì người đó chính là bên không có tự tin, cũng không hỏi đúng sai Dương Họa Y cầm túi xách đứng dậy: “Hai người nói chuyện, tôi đi vệ sinh”

 

Cô muốn để không gian cho hai người ở riêng với nhau, đế hai người có thể nói rõ.

 

Cho dù là chía tay hay hòa giải thì cũng nên cho đối phương một lời giải thích, không nên im lặng, không nói lời nào trong nháy mắt liền đi kiếm người khác.

 

Dương Minh Nguyệt cũng đứng dậy, vội vàng nói: “Chị đi cùng em”

 

Dương Họa Y nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Dương Minh Nguyệt liền đột nhiên có chứt không đành lòng.

 

“Đứng lại” Hà Dĩ Phong cũng đứng dậy, nằm lấy cánh tay của Dương Minh Nguyệt, kéo cô ấy đến trước mặt mình.

 

Thấy vậy, Dương Họa Y mới rời đi, đóng cửa phòng riêng thay họ.

 

Sắc mặt Hà Dĩ Phong không tốt lắm, Dương Minh Nguyệt nhịn không được quan tâm, cô ấy dang †ay ra muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán anh ta: “Anh sao vậy, cơ thể không khỏe sao?”

 

Còn chưa đụng chạm vào liền bị anh hất ra một cách chán ghét: “Em gọi tôi ra rốt cuộc là có chuyện gì?”

 

Dương Minh Nguyệt rụt cổ lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Thực ra không có gì, là Họa Y, em ấy…”

 

“Em không làm được gì cả, cũng không có biểu hiện gì. Tại sao Họa Y lại vội vàng lo lắng gọi tôi ra như vậy. Dương Minh Nguyệt, em luôn nói rằng em không muốn lấy tôi, em không có cảm giác với tôi cũng không thích tiền của nhà họ Hà, vậy em bây giờ đang làm cái gì?” Hà Dĩ Phong mỉa mãi: “Dương Minh Nguyệt, em thực sự là người phụ nữ ăn ở hai lòng nhất mà tôi từng gặp”

 

Những lời nói của Hà Dĩ Phong khiến cô ấy cảm thấy thật nhục nhã.

 

Dương Minh Nguyệt nhãn nhịn không khóc nhưng buộc phải cứng rản cắt đứt chút tình cảm mới nảy nở trong lòng.

 

Tên cặn bã Hà Dĩ Phong này, là trong đầu cô ấy có lỗ nên mới có thể nảy sinh thứ tình cảm thật lòng khác lạ đó với anh ta, hừ.

 

Cô ấy cũng không muốn giải thích, đôi mắt tròn xoe nhìn nhau với Hà Dĩ Phong vài phút, sau khi bình tĩnh lại liền trực tiếp hất thẳng tay của Hà Dĩ Phong ra, ngẩng cao đầu bước ra ngoài.

 

Dương Minh Nguyệt đấy cửa đi ra ngoài, nhưng phát hiện Dương Họa Y đứng ở cửa chờ họ.

 

Dương Họa Y nhìn Dương Minh Nguyệt đột nhiên sắc mặt trở nên u ám nhưng thả lỏng xuống: “Nhanh như vậy đã nói xong rồi sao?”

 

Chỉ là có chút kỳ lạ, mới chỉ có mấy phút mà thôi, nhanh như vậy thì đã nói rõ rồi sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 585


Chương 585:

 

Dương Minh Nguyệt lu mạnh mẽ: “Ừ ừ ừ!

 

Bọn chị chia tay trong hòa bình rồi. Sau này kết hôn cũng không liên quan gì đến nhau. Chị muốn chúc anh ta may mắn và thành công, sớm sinh con trai”

 

Hà Dĩ Phong vừa bước ra ngoài thì nghe thấy điều này, trong lòng anh ta vô cùng khó chịu Nhưng anh ta không thể hiểu được rốt cuộc là khó chịu chỗ nào nên chỉ có thể hãn học nhìn cô gái xấu xí Dương Minh Nguyệt.

 

Dương Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ tới cái gì đó “Đúng rồi, tôi còn có hành lý ở chỗ của anh, sau khi lấy lại hành lý thì chúng ta mới coi như hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.”

 

“Còn muốn tìm cơ hội đến nhà tôi sao?” Hà Dĩ Phong giễu cợt.

 

Dương Minh Nguyệt cũng học dáng vẻ cười giễu cợt của anh ta: “Vậy thì anh mau chóng gửi chuyển phát cho tôi cũng được”

 

Cô ấy xòe tay hướng đến Hà Dĩ Phong: “Nếu như anh ngại phiền phức thật sự không muốn gửi thì cứ trực tiếp đưa tiền cho tôi cũng được”

 

Khuôn mặt tức giận của Hà Dĩ Phong càng trắng hơn: “Em đợi một lát tôi sẽ lấy qua, lấy xong rồi thì biến đi cho tôi, sau này không được phép xuất hiện trong tầm mắt của tôi”

 

“Như thế thì không được, tôi còn phải đi cùng Họa Y, ngộ nhố ngày nào đó gặp anh thì là anh xuất hiện trong tầm mắt của tôi hay là tôi xuất hiện trong tầm mắt của anh nói cũng không chuẩn, anh muốn nói như vậy là đem mọi thứ đổ oan lên người tôi, tôi nhất định không đồng ý” Bỏ đi chút tình cảm vướng bận trong lòng, Dương Minh Nguyệt tự tin lại là một người dũng cảm.

 

Hà Dĩ Phong nói không lại cô ấy, khuôn mặt trắng bệch của anh ta cứ thế nhìn cô đỏ bừng vì tức giận.

 

Lúc này mới là dáng vẻ mà hai người họ nên có khi ở cùng nhau, Dương Họa Y không nhịn được mà khóe môi cong lên Nụ cười còn chưa được hé mở thì bắp chân cô đột nhiên co giật mạnh, sắc mặt cô căng thẳng.

 

Hà Dĩ Phong phát hiện thấy biểu hiện của cô không đúng, cũng không quan tâm đến Dương Minh Nguyệt liền vội vàng ngồi xổm xuống kéo bắp chân đang co giật của cô: “Chân nào đau? Là chân này phải không?”

 

Dương Họa Y cần răng gật đầu.

 

Phụ nữ khi mang thai thường sẽ có những triệu chứng nhỏ này, tháng của thai nhỉ càng lớn thì tần suất co giật chân cũng càng nhiều.

 

Hà Dĩ Phong không quan tâm đến ánh mắt vô cùng kinh ngạc của người khác, đặt lòng bàn tay ấm áp lên chân cô và xoa mạnh bắp chân cô.

 

Cho đến khi biểu hiện của Dương Họa Y không còn quá khó chịu thì anh lúc này mới dùng lực chậm lại, ngập ngừng hỏi: “Bây giờ đã khá hơn chưa?”

 

Dương Họa Y muốn nói nhưng phát hiện tư thể giữa hai người quá mập mờ.

 

Tay của anh ta đến bây giờ vẫn đặt trên cảng chân của cô mà xoa bóp một cách vừa phải.

 

“Mấy năm trước, khi chị tôi mang thai lúc đó luôn bóc lột tôi, anh rể tôi quanh năm đều không ở bên cạnh nên chị tôi nhờ tôi chăm sóc chị đã quen rồi” Hà Dĩ Phong cười có chút ngượng ngùng: “Tôi rất giỏi đúng không, bao nhiêu người chuẩn bị làm cha cũng không có kỹ thuật như tôi”

 

“Chị Vi Nhiên phải không… Dương Họa Y rụt chân lại nhưng Hà Dĩ Phong vẫn không buông tay, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong tâm trí.

 

“Nhìn không ra bản chất của chị ấy là một con hổ cái đúng không?” Hà Dĩ Phong nhìn vẻ mặt của Dương Họa Y đã bình thường trở lại và không còn đau đớn nữa, lúc này anh ta mới từ từ buông chân của cô ra và ra sức giải thích: “Họa Y, em là vợ của Quân, tôi coi em như chị dâu của tôi nên mới đối xử với em tốt như vậy”

 

Thấy biểu cảm của cô vẫn không tốt lắm, sau khi nghĩ một chút anh ta liền nói thêm một câu mở ra ranh giới: “Nếu không em cho rằng tôi sẽ quan tâm em sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 586


Chương 586:

 

Câu nói của Hà Dĩ Phong khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm: “Tuy nhiên, không bao lâu nữa tôi sẽ không còn là vợ của anh ấy. Đến lúc đó, chúng ta có lẽ ngay cả là bạn bè cũng không phải Vì vậy anh cũng không cần phải đối xử với tôi tốt như vậy”

 

“Ý của em là gï?” Anh ta nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, đang nửa quỳ trên mặt đất vỗ võ rồi đứng dậy.

 

Dương Họa Y lâu lắm rồi không có người nào để dốc bầu tâm sự nên có một số chuyện một khi chạm đến thì không nhịn được mà muốn tuôn ra: “Sự tôn tại của Nhan Niệm Sơ, anh có biết không?”

 

Hà Dĩ Phong gật đầu: “Biết sơ sơ một chút, nhưng thực ra nghiêm khắc mà nói thì vấn là lỗi của tôi, Nhan Thùy Ngọc tôi cũng có ấn tượng Năm đó là tôi đã cá cược với Nhan Từ Khuynh nên mới gây ra sự việc ngày hôm nay”

 

Sắc mặt của Dương Họa Y rất bình tĩnh, và không nhận ra sự thay đổi quá lớn trong cảm xúc, nhưng Hà Dĩ Phong vần rất nhạy cảm đã nhận ra, cô rất quan tâm đến sự tồn tại của Nhan Niệm Sơ, quan tâm vô cùng.

 

“Nếu như em và Quân thực sự yêu nhau thì hoàn toàn không cần phải làm khó dễ chính mình.

 

Ca phẫu thuật ghép tủy của Nhan Niệm Sơ đã được thực hiện và rất thành công. Rất nhanh là nửa năm nữa, nếu như ca cấy ghép không xuất hiện phản ứng bài xích thì có lẽ đã thành công.

 

†ám mươi phần trăm rồi. Đợi đến khi cậu bé chữa khỏi thì Nhan Từ Khuynh sẽ không giữ cậu bé lại. Đến lúc đó hai người có thể quên đi sự tồn tại của cậu bé mà tiếp tục sống cuộc sống của chính mình”

 

“Nhưng đó chỉ là nguyên do.”

 

Nhan Niệm Sơ, Nhan Thùy Ngọc, Hoàng Ánh…

 

Thậm chí là Nhan Từ Khuynh, họ đều là những cái gai trong tìm cô.

 

Nếu như không thể rút nó ra thì cô vẫn sẽ tiếp tục chảy máu.

 

Cô muốn được giải thoát.

 

Hà Dĩ Phong hơi suy tư: “Nhưng, Nhan Từ Khuynh sẽ không đồng ý ly hôn.”

 

Từ sau khi Nhan Từ Khuynh rời khỏi Phong Linh Đàm liền hối hận, nhưng khi quay lại thì anh phát hiện Dương Họa Y và Dương Minh Nguyệt đã đi ra ngoài.

 

Trong lòng anh rất khó chịu, anh không nói nặng lời với cô một câu mà chẳng qua chỉ lạnh mặt, bụng của cô đã to như vậy mà vẫn chạy ra ngoài với Dương Minh Nguyệt là đang muốn chứng tỏ sức mạnh của bản thân sao?

 

Nhan Từ Khuynh lái xe không có mục đích tìm một vòng mà không thấy người đâu, anh định quay lại xem xem thì đúng lúc gặp cô ở cửa nhà.

 

Dương Họa Y xuống xe và một mình đi bộ về.

 

Nhan Từ Khuynh vừa nhìn liền nhận ra đó là xe của Hà Dĩ Phong.

 

Trong lòng anh lại càng khó chịu hơn.

 

Mới vừa ở trong bệnh viện nhìn thấy Hà Dĩ Phong, trong nháy mắt ra ngoài lại đi tìm Hà Dĩ Phong. Chính hành động của cô khiến cho anh không yên tâm, nhưng cô lại không nói trái phải cho rắng anh quá ích kỷ hẹp hòi.

 

Khuôn mặt Nhan Từ Khuynh bình tĩnh, chặn đường đi của cô: “Dương Minh Nguyệt đâu? Sao em lại về một mình?”

 

Dương Họa Y cũng không nhìn anh rồi đi vòng qua người anh: “Chị Minh Nguyệt về bên Hà Dĩ Phong thu dọn đồ đạc, chị ấy còn rất nhiều hành lý ở chỗ Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong phải kết hôn nên giữa bọn họ nhất định phải nói rõ, nếu không sau này chỉ có thêm nhiều rắc rối hơn.”

 

Lý Thanh Lộ vừa nhìn thì biết không giống một người phụ nữ tốt, nếu như mơ hồ không rõ ràng như vậy thì sau khi Hà Dĩ Phong kết hôn chắc chắn người gặp không may chính là Dương Minh Nguyệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 587


Chương 587:

 

“Mắt nhìn của Hà Dĩ Phong quá tệ.” Cô không nhịn được lại thở dài.

 

Người phụ nữ Lý Thanh Lộ đó so với Dương Minh Nguyệt thì kém hơn rất nhiều.

 

Câu nói nhẹ bâng quơ của cô khiến cho anh càng thêm khó chịu: “Mắt nhìn của Hà Dĩ Phong có tốt hay nhìn trúng người phụ nữ nào thì có liên quan gì đến em? Chồng của em là anh”

 

Dương Họa Y ngoảnh mặt làm ngơ, bình tĩnh đi vào thang máy.

 

Nhan Từ Khuynh theo sau: “Bụng em bây giờ đã to như vậy rồi còn dám chạy lung tung một mình, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Còn có một tháng nữa thì đến ngày dự sinh theo dự tính rồi, em có thể nghĩ đến đứa bé nhiều hơn không?”

 

Dương Họa Y bị câu nói của anh làm bật cười: “Khi anh bảo tôi phá thai thì anh có từng nghĩ đến đứa bé không?”

 

“Đây là hai chuyện khác nhau” Anh cau mày, muốn tranh luận phải trái với cô.

 

Đến tầng chỉ định thì cửa thang máy dingdong mở ra.

 

Nhưng Dương Họa Y chỉ xua tay rồi bước ra ngoài: “Tôi không muốn cãi nhau với anh”

 

“Dương Họa Y” Sắc mặt Nhan Từ Khuynh bình tính bước nhanh theo cô: “Anh là đang lo lắng cho em và đứa bé, thời điểm này em luôn bực bội quả thực ngang ngạnh không nói lý lẽ với anh”

 

Không nói lý lế?

 

Anh nói cô không nói lý lẽ.

 

Dương Họa Y cười lạnh lùng, cô có rất nhiều lời muốn phản bác lại nhưng cô lại kìm nén nuốt xuống.

 

Cô không thể tức giận cũng không thể cãi nhau với anh, đứa bé bây giờ đã đủ lớn rồi, còn không đến một tháng nữa là đến ngày dự sinh, những đứa con của cô đều có thế cảm nhận được cảm xúc của cô.

 

Vì vậy cô không thể cãi nhau, không thể bưồn bã, không để cho đứa bé bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc không tốt của mình Dương Họa Y hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ, dùng lòng bàn tay xoa bụng nhẹ nhàng để trấn an bọn trẻ Khi cô vừa bước ra khỏi cửa thang máy được hai bước thì nhìn thấy Hoàng Ánh nắm tay của Nhan Niệm Sơ đứng ở bên ngoài cửa nhà họ chờ đợi điều gì đó.

 

Nhà ở Phong Linh Đàm, Nhan Từ Khuynh đặc biệt sử dụng khóa vân tay, chỉ có vân tay của Dương Họa Y và anh mới có thể mở được, cho dù là Hoàng Ánh đi qua thì cũng chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

 

Bởi vì Nhan Từ Khuynh đã nói, đây là nhà của họ, chỉ thuộc về nhà của họ.

 

Bước chân của Dương Họa Y đành dừng lại và Nhan Từ Khuynh cũng ngạy lập tức đuổi kịp.

 

Anh duỗi cánh tay dài ra và ôm cô vào trong lòng: “Dương Họa Y, không nói rõ ràng thì em không được đi.”

 

Dương Họa Y giấy giụa một hồi nhưng cô.

 

không thoát ra được, đành phải nhẹ giọng nhắc nhở: “Mẹ đến rồi.”

 

Nhan Từ Khuynh lúc này mới nhướng mắt liếc nhìn, động tác trên tay anh vẫn không có chút nào buông lỏng.

 

Anh thay đổi tư thế và ôm Dương Họa Y trong vòng bảo vệ của mình, anh không bước tới và vẫn giữ khoảng cách với Hoàng Ánh và Nhan Niệm Sơ.

 

Hoàng Ánh nắm tay Nhan Niệm Sơ và cảm thấy không hài lòng với thái độ ngoảnh mặt làm ngơ với con trai, bà ấy gọi: “Nhan Từ Khuynh”

 

“Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên đến đây?” Nhan Từ Khuynh nhíu mày.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 588


Chương 588:

 

Anh biết răng mẹ mình là một người có lòng tốt và anh cũng biết rằng mẹ anh là vì nghĩ đến nhà họ Lâm. Huyết thống nhà họ Nhan nên mẹ anh cũng không nhắn tâm bỏ rơi, bà ấy cố gắng hết sức muốn đạt được sự cân bằng mà vốn dĩ không thể có.

 

Nhưng, anh thực sự không muốn để mẹ mình xen vào cuộc hôn nhân của mình nữa.

 

Tình hình bây giờ đã không tốt, nếu như mẹ anh lại dính vào thì mọi chuyện sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn, “Chúng ta đã giao hẹn cả rồi, mẹ luôn luôn nhớ rõ. Vì vậy không có chuyện gì mẹ cũng sẽ không qua đây, cũng không dám qua”

 

Hoàng Ánh nhìn bụng của Dương Họa Y, cuối cùng mới nhìn thắng vào mắt của Nhan Từ Khuynh: “Hôm nay mẹ dẫn Niệm Sơ qua đây đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn nói với con”

 

Cô gái Dương Họa Y này, bây giờ ngay cả một tiếng mẹ cũng không gọi Trong lòng Hoàng Ánh cảm thấy khó chịu, cô gái này thực sự càng ngày càng không ra gì.

 

Cô ta cũng sắp làm mẹ thì làm sao có thể chăm sóc tốt cho cháu đích tôn của mình?

 

Còn không phải là hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của Nhan Từ Khuynh sao?

 

Thực sự không có ý thức tự giác làm vợ làm mẹ, Hoàng Ánh cảm thấy không hài lòng Nhan Từ Khuynh đối tay và giữ Dương Họa Y ở bên trái, dùng cơ thể của mình để ngăn cách cô khỏi Hoàng Ánh và Nhan Niệm Sơ, mở cửa ra và bước vào cùng nhau.

 

Bụng Dương Họa Y bây giờ rất to, hoàn toàn không thể làm các động tác lớn như xoay người và cúi đầu.

 

Cãi nhau thì cãi nhau, Nhan Từ Khuynh vẫn mở tủ giày và cầm một đôi dép để ở dưới chân cô: “Nhấc chân, thay giày”

 

Dương Họa Y trầm giọng nói: “Tôi tự mình làm là được rồi” Đôi giày bệt mà cô đang đi vẫn chưa buộc dây, nên không cần cúi người cũng có thể tháo ra.

 

Nhan Từ Khuynh lại tự ý cầm lấy mắt cá chân của cô, giở lên, động tác nhẹ nhàng tháo giày ra và đi dép lê cho cô.

 

Còn có một bên vắn chưa thay, Nhan Từ Khuynh nhướng mắt nhìn cô: “Giữ tủ giày đứng vững, anh nâng chân kia lên”

 

Giọng nói của anh rõ ràng vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, không hề mang theo một chút dịu dàng.

 

Dương Họa Y biết tính khí của anh, cho dù bản thân cô không phối hợp, anh cũng sẽ ép buộc.

 

nhấc chân cô lên Cô biết điều vịn vào tủ giày, giơ chân phải lên.

 

Anh thuận lợi cởi giày cô ra, đổi sang dép đi trong nhà, chỉnh lại tất bông một chút sau đó mới lấy dép ra đưa cho Hoàng Ánh.

 

Hoàng Ánh càng nhìn càng không hài lòng, gần như kinh hồn bạt vía.

 

Con trai của bà ấy từ nhỏ đã kiêu ngạo, sao lại có lúc hầu hạ người khác như thế này chứ?

 

Nhìn dáng vẻ này, có lẽ nó đã chấp nhận Dương Họa Y rồi Nhưng Nhan Từ Khuynh càng như vậy bà ấy càng không yên tâm để Dương Họa Y ở bên cạnh anh.

 

Thứ gọi là tình yêu có thể nuôi dưỡng con người cũng là thứ khiến con người tổn thương nhất.

 

Hoàng Ánh tự thay giày, nhưng lúc này lại phát hiện ra trong nhà không có dép cho trẻ con, ba người lớn đều đã thay xong giày, Nhan Niệm Sơ lúng túng đứng ở cửa, đôi giày da nhỏ trên chân sáng bóng.

 

Hoàng Ánh nhìn thấy, nói: “Không có dép thì thôi, Niệm Sơ đừng cởi giày nửa, cẩn thận kẻo bị lạnh”

 

Nhan Từ Khuynh không nói gì, nhíu chặt mày, ngược lại Dương Họa Y lại ưm một tiếng.

 

Hoàng Ánh mỉm cười, cảm thấy Dương Họa Y cuối cùng cũng đã biết điều mà làm được một chuyện tốt. Bà ấy kéo tay của Nhan Niệm Sơ, lấy phong thái của người bề trên ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi vào trong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 589


Chương 589:

 

Dương Họa Y dừng bước chân lại, cô đứng nguyên tại chỗ, yên lặng nhìn Nhan Niệm Sơ đi qua, trên mặt sàn lưu lại từng dấu chân lờ mờ. Cô nghĩ, có lẽ bản thân Nhan Niệm Sơ không hề làm sai điều gì, nhưng trong lòng của cô, sự tồn tại của cậu bé lại giống như cái gai.

 

Không cách nào xóa bỏ, chỉ có thể cất bỏ đi phần nào.

 

Nhan Từ Khuynh nhìn ra được điểm khác thường của cô, dắt cô đi vào bên trong: “Chờ một lát tìm người qua đây lau là được.”

 

“Ừm’ Cô yên lặng gật đầu.

 

Những dấu chân trên sàn nhà có thể lau đi, nhưng Nhan Niệm Sơ không thể nào biến mất khỏi cuộc hôn nhân của cô được.

 

Hoàng Ánh vốn dĩ còn muốn để Nhan Từ Khuynh và Nhan Niệm Sơ bồi dưỡng tình cảm, cho dù khả năng rất nhỏ nhưng bà ấy vẫn muốn thử.

 

Hoàng Ánh sờ đầu đứa cháu, âu yếm nói: “Niệm Sơ gọi cha đi”

 

Nhan Niệm Sơ sợ Nhan Từ Khuynh, ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi đầu xuống, cẩn thận gọi: “Cha”

 

“Đây là cô Linh”

 

Bàn tay nhỏ bé của Nhan Niệm Sơ nắm chặt lại, khi Hoàng Ánh còn cho rằng cậu bé không mở miệng gọi, thì cậu bé khẽ nhỏ giọng gọi: “Cô Linh…”

 

Hoàng Ánh thở phào một hơi, để Dương Họa Y nhìn cậu bé một lúc rồi lại kéo cháu trai vào trong phòng.

 

Nhan Từ Khuynh có chút không yên tâm, dừng lại tại chỗ nhìn chằm chảm Dương Họa Y.

 

Hoàng Ánh nói: “Niệm Sơ mới có bao nhiêu tuổi, lẽ nào nó còn có thể làm gì cô ấy sao? Ở đây không phải con có một bảo mẫu tên là Minh Nguyệt sao, nếu như con thật sự không yên tâm thì để bảo mẫu đó trông chừng giúp là được”

 

“Minh Nguyệt không phải bảo mẫu, cô ấy là bạn của con” Dương Họa Y rất ghét cách gọi khinh thường này của Hoàng Ánh, cô cảm thấy nó giống như một sự sỉ nhục với Dương Minh Nguyệt.

 

Hoàng Ánh thấy Dương Họa Y to gan như vậy, mặc dù không vui trong lòng nhưng cũng nhãn nhịn Bà ấy lạnh mặt lại, đi về phía phòng làm việc.

 

Xưng hô với người khác không lễ phép cũng thôi đi, bây giờ lại còn dám cãi lại mình, đứa con dâu này thật sự càng ngày càng tệ hại Sau khi Nhan Từ Khuynh bảo cô ngồi ở sô pha không cần để ý đến Nhan Niệm Sơ, mới đi vào trong phòng làm việc.

 

Trong phòng cách vách, trên giá chất đầy những cuốn sách dạy chăm sóc trẻ.

 

Hoàng Ánh thở dài, trong lòng nghĩ đứa con trai này cũng thật xấu xa.

 

Lạnh lùng không thèm để ý tới Nhan Niệm Sơ như thế nhưng quan tâm đến đứa bé trong bụng của Dương Họa Y như vậy.

 

‘Sau khi Nhan Từ Khuynh đi vào cũng không hề đóng cửa mà để ra một khoảng trống, thuận tiện quan sát tình hình bên ngoài Anh chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Ánh: “Mẹ, lần này mẹ đột nhiên tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?”

 

Hoàng Ánh đặt lại cuốn sách trên tay về lại chỗ cũ: “Có lẽ là do phúc khí của đứa con trong bụng Họa Y mang tới, việc cấy ghép của Niệm Sơ cũng xem như đã thành công rồi, tạm thời không có bất cứ phản ứng bài xích nào cả, như trong vòng nửa năm không có vấn đề gì vậy thì vấn đề đó có lẽ không còn lớn nữa.

 

Hoàng Ánh đang thăm dò thái độ của Nhan Từ Khuynh, mà thái độ của Nhan Từ Khuynh vẫn như cũ: “Chuyện này mẹ tự xử lý là được rồi, nhưng chuyện mà mẹ đã đồng ý với con, con mong mẹ cũng đừng quên.”

 

Hoàng Ánh thở dài: Niệm Sơ đi sao?”

 

“Con thật sự định đưa “Đúng vậy”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 590


Chương 590:

 

“Nếu như con đã đế ý Dương Họa Y như vậy, tại sao không thể đối xử nhân từ với Niệm Sơ một chút chứ, Niệm Sơ nó cũng là con của con mài”

 

Nhan Từ Khuynh im lặng một lát, mới chậm rãi hỏi lại: “Mẹ, nếu như bây giờ cha đột nhiên có một đứa con riêng, mẹ sẽ đối xử nhân từ với đứa trẻ đó được hay không?”

 

Hoàng Ánh bị nghẹn lại, vấn đề này nếu như đổi lại là bà ấy, bà ấy cũng không có cách nào đưa ra lựa chọn được, chỉ có thể nói: “Mẹ và cha con đã ở cùng nhau nửa đời người rồi, còn con và Dương Họa Y mới ở bên cạnh nhau được bao lâu chứ?”

 

Nhan Từ Khuynh bĩnh tĩnh nói: “Mẹ xem đi, mẹ cũng không thể làm được như vậy, vậy thì cũng không thể nào yêu cầu con làm như thế được.”

 

Hoàng Ánh nói không lại đứa con trai này, chỉ có thể chuyển sang chủ đề khác: “Lần trước không phải con lại đưa Niệm Sơ đi xét nghiệm lại DNA sao? Kết quả giám định sao rồi?”

 

“Con vứt ở công ty rồi”

 

“Ngày mai đến lấy đi để mẹ xem xem, xem kết quả mà con nhất quyết đi làm giám định máu với kết quả mẹ đi xét nghiệm tóc có khác gì nhau”

 

“Không cần nữa” Đáy mắt anh xẹt qua tia khác thường: “Không có gì khác biệt cả.”

 

“Mẹ đã nói Niệm Sơ là con của con làm sao sai sót được, mẹ đã làm đối chiếu rồi mà con vẫn còn không tin!” Hoàng Ánh càng nói càng tức giận.

 

Nhan Từ Khuynh nhíu mày, khóe môi mím chặt lộ rõ tâm trạng vừa muốn đấu tranh vừa cố nhãn nhịn của anh Dương Họa Y không có chút thiện cảm với đứa trẻ Nhan Niệm Sơ này, cũng không muốn quan tâm đến cậu bé, cô tự rót cho mình một cốc nước, cố gắng tránh đứa trẻ này, kết quả quay lại vắn thấy cậu bé đứng nguyên tại chỗ, giống như một con rối gỗ nhỏ không hề động đậy.

 

Cậu bé nhìn chäm chẵm vào hoa quả trên bàn, không biết là muốn ăn hay là bởi vì không biết nhìn vào đâu.

 

Cô do dự một lúc sau đó vẫn đi tới đưa quả táo đến trước mặt cậu bé, Nhan Niệm Sơ nhìn chăm chú quả táo trước mặt, sau đó mới ngước lên nhìn Dương Họa Y: “Có phải mỗi ngày cô đều được ăn rất nhiều món ăn ngon, mãi mãi ở trong căn phòng xinh đẹp như thế này không?”

 

Dương Họa Y không biết phải trả lời câu hỏi của cậu bé như thế nào, cũng cảm thấy không cần thiết phải trả lời, liền đặt quả táo ở góc bàn trước mặt sau đó chuẩn bị quay người rời đi.

 

Nhan Niệm Sơ đột nhiên tức giận vung tay hất quả táo trước mặt, Quả táo đỏ lập tức lăn xuống dưới đất lăn hai vòng, rơi xuống bên mu bàn chân của Dương Họa Y sau đó lăn thêm mấy vòng nữa mới dừng lại Nhan Niệm Sơ lạch bạch chạy đến trước mặt của cô, ngăn không cho cô đi.

 

Dương Họa Y dừng bước chân, vần giữ khoảng cách an toàn với cậu bé, bình tĩnh nhìn.

 

Ánh mắt của Nhan Niệm Sơ lại trở nên âm u, cậu bé mới năm tuổi, nhưng sự tàn bạo trong mắt lại giống hệt với Nhan Từ Khuynh khi anh tức giận Nhan Niệm Sơ hung dữ nhìn chảm chẩm vào mặt cô: “Mẹ nói rồi, phẫu thuật đã thành công, tôi sẽ không chết nữa”

 

Không ngờ đứa trẻ này ngăn cô lại để nói chuyện đó với cô, cô khẽ gật đầu, lạnh nhạt trả lời “Vậy thì tốt”

 

Nhan Niệm Sơ hình như không ngờ rằng sự khiêu khích của mình chẳng có tác dụng gì cả, đứa trẻ tiếp tục khiêu khích, không nhịn được nói tiếp: ‘Cha cũng là của tôi.”

 

Cậu bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu kiên định, không hề giống một đứa trẻ năm tuổi.

 

Dương Họa Y hơi trầm ngâm: “Ừm, là của cháu”

 

“Người phụ nữ xấu xa, cô không thể cướp cha với tôi.’ Nhan Niệm Sơ rối rắm một hồi lâu mới thốt ra một câu như vậy.

 

Nhan Thùy Ngọc từng nói với cậu bé rắng trên thế giới này, tất cả các cặp vợ chồng đều sẽ có con, sau đó đứa trẻ đó lớn lên sẽ giống như cô ấy.

 

Những đứa trẻ có cha mẹ ở bên cạnh nhau mới là hạnh phúc, còn Nhan Niệm Sơ nếu không còn cha, mẹ cũng đã ra đi, thì dù cậu bé không chết cũng sẽ lang thang bên ngoài như là cô hồn dã quỷ, Nhan Niệm Sơ hỏi Nhan Thùy Ngọc cô hồn đã quý là gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 591


Chương 591:

 

Nhan Thùy Ngọc chỉ vào chiếc lá héo rũ bên ngoài cửa số nói với cậu bé rằng giống như một chiếc lá rụng kia.

 

Tôi không muốn trở thành cô hồn dã quỷ, tôi không muốn bị gọi là đứa con hoang, tôi cần cha”

 

Giọng nói của Nhan Niệm Sơ không lớn nhưng rất quả quyết: “Cô không được phép cướp của tôi”

 

“Được, cô không giành với cháu” Dương Họa Y nói “Còn đứa bé kia thì sao?” Ánh mắt của Nhan Niệm Sơ rơi vào chiếc bụng đã tròn xoe của cô, lẩm bẩm: “Đứa bé đó sẽ cướp mất cha của tôi sao?”

 

Dương Họa Y che bụng, nhẹ nhàng vuốt ve rồi đột nhiên điềm tĩnh cười: “Không đâu, em bé sẽ không giành cha với cháu, em bé chỉ cần có cô là đủ rồi”

 

Dù chỉ có một mình nhưng cô cũng sẽ chăm sóc tốt con của mình.

 

Nụ cười của Dương Họa Y tràn đầy sức sống, tình mẫu tử mãnh liệt gần như muốn tràn ra khỏi ánh mắt cô.

 

Nhan Niệm Sơ bị chấn động trước nụ cười xinh đẹp của cô, vô cùng ghen tị với tình yêu dành cho con mình trong mắt cô, đó là điều mà cậu bé chưa bao giờ được thấy.

 

Trong một khoảnh khắc, Nhan Niệm Sơ có chút ngẩn ngơ.

 

Mẹ luôn nói người phụ nữ này rất xấu tính, nhưng hình như cô ta cũng không xấu như v: Nhưng cậu bé vẫn lo lắng, xác nhận lại một lần nữa: “Cô không được lừa tôi đâu đấy”

 

“Cô sẽ không lừa cháu”” Bàn tay Dương Họa Y nhẹ nhàng lướt lên bụng mình: “Cô sẽ dẫn em bé rời đi, sẽ không để các bé con của cô phải chịu một chút oan ức nào cả:”

 

Nhan Niệm Sơ nhìn bụng Dương Họa Y không chớp mắt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất ghen tị với đứa bé vì có mẹ yêu thương.

 

Khi ghen tuông quá mãnh liệt, nó sẽ trở nên méo mó.

 

Rõ ràng vẫn là một đứa bé nhưng giọng nói lại hung tợn giống như quỷ Satan đến từ địa ngục, cậu bé gắn từng chữ: “Nếu cô dám lừa tôi, tôi sẽ bóp chết đứa bé đó’ Làm sao một đứa trẻ năm tuổi lại có thể nói ra những lời ác độc như vậy?

 

Vì không để ý dưới chân, chân phải của cô giảm lên quả táo, chân đứng không vững, thân mình hơi ngửa về phía sau.

 

Cô vội vàng vươn tay chống lên cạnh bàn, miễn cưỡng ổn định cơ thể, khó khăn đứng vững, cũng không bị ngã nhưng sau lưng bị đập vào góc bàn có hơi đau xót.

 

Cô đưa tay đỡ lấy eo xoa bóp, nhưng cơn đau nhức không hề biến mất mà ngày càng dữ dội Nhan Niệm Sơ vẫn đứng đó không đến gần cô, trong mắt hiện lên vẻ đầy bất lực, cậu bé sững sờ nhìn dưới chân cô: “Người phụ nữ xấu xa, cô chảy máu kìa.”

 

Dương Họa Y cúi đầu nhìn xuống, một dòng nước nóng ẩm dính dính đỏ sẵm từ trên đùi cô chảy xuống, nhuộm đỏ chiếc quần màu trắng của cô.

 

Máu từng giọt từng giọt rơi xuống, tụ lại dưới chân cô.

 

Dương Họa Y ôm bụng, sức lực trên chân từng chút rã ra Hai tay cô cố gắng níu lấy cái bàn, thân thể từng chút xụi lơ trên mặt đất: “Con ơi, con của tôi..”

 

Nhan Niệm Sơbị vết máu trên quần của cô dọa sợ, vội vàng chạy lên lầu kêu cứu.

 

Ánh mắt Nhan Từ Khuynh đỏ ngầu khi nhìn thấy vết máu trên quần của Dương Họa Y, anh xô mạnh Nhan Niệm Sơ ra, chạy tới bế Dương Họa Y lên chạy đến bệnh viện.

 

Hoàng Ánh cũng hoảng sợ, bà ấy kéo Nhan Niệm Sơ, mở to hai mắt hỏi cậu bé: “Con làm gì vậy? Con đẩy cô ấy hả?” Nếu thật sự là như vậy, thì bà sẽ thấy vô cùng tội lỗi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 592


Chương 592:

 

“Không, con không đẩy cô ta, là tự cô ta đột nhiên chảy máu.” Nhan Niệm Sơ còn chưa giải thích xong, Hoàng Ánh đã cho nó một bạt tai “Nói bậy! Con không được phép nói dối! Làm sao có thể như vậy chứ? Cô ấy đang yên đang lành sao có thể đột nhiên chảy máu chứ? Trong bụng cô có hai đứa bé! Nếu xảy ra chuyện là những ba mạng người! Bà nội luôn cho rằng con là một cậu bé ngoan, sao con có thể làm ra loại chuyện này hả?” Lần đầu tiên Hoàng Ánh ra tay đánh Nhan Niệm Sơ, còn dữ dẫn mắng cậu Nhan Niệm Sơ cực kỳ tủi thân, sự bất ổn và buồn bã vốn có trong lòng đều bị thay thế bằng sự căm ghét.

 

“Con ghét người phụ nữ xấu xa đó, con không đẩy cô tai”

 

“Con còn dám nói dối!” Hoàng Ánh giơ tay muốn đánh cậu bé, nhưng khi nghĩ đến tình trạng thân thể của Nhan Niệm Sơ, bà cứng rắn nhịn xuống.

 

Đột nhiên bà ấy dường như bị người ta rút cạn sức lực, bà nhìn Nhan Niệm Sơ thì thầm: “Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy, bà nội cũng không thể giữ con lại được”

 

Trong mắt Nhan Niệm Sơ chứa đầy thù hận, cậu ghét người phụ nữ xấu xa, nhất định là người phụ nữ xấu xa đó muốn cổ ý hại cậu.

 

Người phụ nữ xấu xa đó là phù thủy!

 

Là đĩ điểm!

 

Cậu ta gào lên: “Con không đấy cô ta, con không đẩy cô tat”

 

“Con thật sự không đẩy?”

 

“Con không đẩy mà”

 

Hoàng Ánh đứng trên cầu thang nghiêng người nhìn xuống lầu, chỗ Nhan Niệm Sơ bước qua để lại dấu chân mờ mờ, mà chỗ Dương Họa Y ngã xuống cách vị trí của Nhan Niệm Sơ khoảng gần hai mét. Cho dù Nhan Niệm Sơ có muốn đấy cũng không thể đẩy được.

 

Bà ấy lại ôm chặt lấy cháu trai: “Bà xin lỗi, là do bà nội trách lầm con”

 

Máu ở hạ thể của Dương Họa Y tích tụ từng chút một, càng ngày càng nhiều, thấm ướt quần của cô, cũng làm ướt quần áo của anh.

 

Nhan Từ Khuynh vừa thúc giục tài xế tăng tốc độ vừa ôm chặt lấy thân thể Dương Họa Y: “Không sao đâu, tin anh đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chắc chản không sao đâu” Lần đầu tiên mà khi nói chuyện, giọng của Nhan Từ Khuynh run lên ‘Sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt: “Con ơi, con của tôi.

 

Nhan Từ Khuynh hôn lên trán cô, không ngừng an ủi: “Tin anh đi, đứa bé sẽ không xảy ra chuyện gì cả, em cũng sẽ không”

 

Dương Họa Y suy yếu nắm trong ngực anh, nỗi đau khiến khóe mắt cô cay sè: “Đứa trẻ vẫn… Vẫn chưa đủ tháng…

 

“Có rất nhiều đứa trẻ mới sáu tháng cũng có thể sống sót, con của chúng ta nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ không sao đâu”

 

“Lố như…”

 

“Không có lỡ như gì cả”

 

Sức lực của Dương Họa Y không thể chống đỡ nổi phải nói quá nhiều, cô chỉ giản lược thốt ra hai chữ cuối cùng: “Giữ con”

 

Cô muốn đứa bé.

 

Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô muốn Nhan Từ Khuynh chọn đứa bé.

 

Nhan Từ Khuynh vừa tức vừa giận: “Không cho phép em nói những lời như vậy, anh muốn cả lớn cả nhỏ!”

 

Tôi… Mệt lắm rồi. Nếu, nếu có chuyện ngoài ý muốn… Nhất định phải giữ lấy con” Câu này gần như vắt kiệt chút sức lực cuối cùng của cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 593


Chương 593:

 

Hai mắt Nhan Từ Khuynh đỏ hoe, trong lòng tràn đầy sợ hãi: “Không đâu, sẽ không xảy ra chuyện không may đâu.”

 

Dương Họa Y sinh non, lập tức được đẩy vào phòng mổ ngay khi đến bệnh viện.

 

Lần này, vì để phòng ngừa trong quá trình sinh sản Dương Họa Y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh đã sớm điều động người đi khắp cả nước để tìm một nhóm máu phù hợp với Dương Họa Y.

 

Kết quả là để tìm được một hai túi cũng đã khó lắm rồi Thế nhưng ngày sinh dự kiến của Dương Họa Y vẫn còn một tháng nữa, lúc này máu vẫn chưa thu thập được, ngoại trừ Dương Minh Nguyệt, thật sự không còn hy vọng nào khác.

 

Gọi điện thoại cho Dương Minh Nguyệt thì không được.

 

Nhan Từ Khuynh gọi vào điện thoại của Hà Dĩ Phong.

 

Đó là lần đầu tiên Hà Dĩ Phong nghe thấy Nhan Từ Khuynh vẫn luôn bày mưu tính kế, coi thường người khác khi nói chuyện run rẩy như thế, từ đầu đến cuối đều căng thẳng và hoảng hốt.

 

Điện thoại di động tuột khỏi tay, Hà Dĩ Phong đạp chân phanh.

 

Thân xe đột nhiên nghiêng về phía trước, Dương Minh Nguyệt ngồi trên ghế phụ suýt nữa đập đầu vào kính chẵn gió: “Anh làm gì đấy? Anh điên rồi sao? Bống nhiên dừng xe đâm chết tôi thì không phải chịu trách nhiệm đúng không?”

 

Hà Dĩ Phong nhìn chấm chằm vào cô ấy với đôi mắt đỏ hoe, nói từng chữ một: “Họa Y sinh non”

 

Dương Minh Nguyệt bỗng sửng sốt, đầu óc đột nhiên trống rỗng: “Sao bỗng dưng Họa Y lại sinh non chứ? Sao bồng dưng Họa Y lại sinh non chứ?”

 

Hà Dĩ Phong hung dữ mắng Dương Minh Nguyệt: “Dương Minh Nguyệt, em có hèn hay không? Tiền tôi đưa cho em chưa đủ nhiều hay sao? Em không nên quay về lấy hành lý khi gió gì với tôi. Hành lý của em đáng giá mấy đồng? Tôi đưa cho em nhiều tiền như vậy để em chăm sóc Họa Y, em còn luyến tiếc cái thứ hành lý rách nát gì của mình? Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì cái mạng nhỏ của em có đủ để đền không?”

 

Không biết Dương Minh Nguyệt ngây ra là do mình bị mắng hay là do bị Hà Dĩ Phong mắng, cô.

 

không ngừng khóc, khuôn mặt tái mét: “Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong, đừng mảng tôi nữa, anh mau đưa tôi đến bệnh viện! Họa Y thuộc nhóm máu Rh-, lượng máu trong ngân hàng máu rất ít, mau đưa tôi đến bệnh viện!”

 

Lúc này Hà Dĩ Phong mới phản ứng lại, khởi động xe, điên cưồng nhấn ga, vượt đèn đỏ, cuối cùng cũng đuổi đến bệnh viện.

 

Thân thể Dương Họa Y vốn đã rất yếu, gần đây vất vả lắm mới khôi phục lại, nhưng thật sự không có cách nào so được với những phụ nữ mang thai khỏe mạnh khác.

 

Hơn nữa trong bụng cô còn đang mang thai hai em bé cùng lúc. Trong trường hợp này, không thể sinh thường mà chỉ có thể sinh bằng phương pháp mổ lấy thai.

 

Khi bệnh viện thu thập được hai túi máu từ tất cả các ngân hàng máu trên toàn quốc, Dương Minh Nguyệt kịp thời đuổi đến bệnh viện.

 

Dương Minh Nguyệt khóc lóc kéo tay y tá: “Lấy máu của tôi này! Không cần xét nghiệm gì cả, tôi rất khỏe mạnh! Tôi đã khám sức khỏe khi cùng Họa Y đi khám thai vào tháng trước! Lấy máu của tôi này!”

 

Đèn trong phòng mổ vẫn chưa tắt.

 

Trái tim treo ngược của Nhan Từ Khuynh và Hà Dĩ Phong vẫn chưa thể thả lỏng.

 

Dương Minh Nguyệt hối hận vì lẽ ra cô không nên để Dương Họa Y ở một mình, biết rõ là Dương Họa Y mang cái bụng lớn như vậy, ở một mình sẽ không an toàn, vậy mà mình lại giận dõi với Hà Dĩ Phong mà bỏ cô ấy một mình ở Phong Linh Đàm.

 

Cô ấy tình nguyện làm túi máu, chỉ cần Dương Họa Y và đứa con trong bụng cô an toàn thôi.

 

Đây là lần đầu tiên cô y tá nhỏ nhìn thấy một người vừa khóc vừa lấy máu như vậy, phải dỗ dành rất lâu, đợi cô bình tĩnh lại mới bắt đầu lấy máu Dương Họa Y vẫn đang ở trên giường bệnh trong phòng phầu thuật, mà ở bên ngoài phòng phẫu thuật, máu của Dương Minh Nguyệt từng chút một được rút ra, truyền cho cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 594


Chương 594:

 

Trong bóng tối dường như tự có ý trời đã định Cho đến báy giờ, dường như luôn có vận mệnh dắt Dương Họa Y và Dương Minh Nguyệt đến gần nhau hơn trong bóng tối Dương Minh Nguyệt nghĩ, nếu cô ấy cũng là một đứa trẻ mồ côi được nhặt về, có lẽ cô ấy và Dương Họa Y là một cặp chị em ruột, nhiều người đều nói là hai người có chút giống nhau Ừm, chỉ là hơi giống thôi.

 

Cô không xinh đẹp như Dương Họa Y.

 

Khi lượng máu mất từ ba mươi đến ba mươi lăm phần trăm tổng lượng máu, người đó sẽ bị sốc vì thiếu máu, nếu thiếu máu nữa mà không được bổ sung sẽ có dấu hiệu tử vong.

 

Dương Minh Nguyệt đã lấy quá nhiều máu Cho dù Dương Họa Y và đứa trẻ trong phòng mổ cũng chưa qua khỏi cơn nguy kịch, thì y tá cũng không dám rút máu cho Dương Minh Nguyệt nữa Không biết liệu những người trong phòng mổ có sống sót hay không, nhưng họ không thể để người bên ngoài chết trước vì mất máu.

 

Ý tá gửi một gói máu tươi vào phòng cấp cứu.

 

Sắc mặt Dương Minh Nguyệt tái nhợt, cô ấy đuối theo.

 

Nắm lấy tay y tá: “Không còn rút máu nữa, có phải Dương Họa Y và đứa bé đã an toàn rồi không?”

 

Cô y tá lắc đãi Lắc đầu là c‹ “Tôi không biết bên trong có chuyện gì, nhưng máu của cô không thể rút ra được nữa. Nếu cô rút máu lần nữa, cô Dương còn chưa chết, cô đã chết trước rÌ “Giờ phải làm thế nào?”

 

“Cô ngồi nghỉ ngơi đi, uống chút đường để phục hồi Hai mắt Dương Minh Nguyệt đỏ hoe: “Hay là cô rút thêm chút nữa đi, một chút cũng được.”

 

Cô y tá lắc đầu từ chối: ‘Không được, nếu có tai nạn chết người thì tôi không gánh nổi trách nhiệm nà) “Chỉ hút một chút thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu” Dương Minh Nguyệt quấn lấy y tá, hai người Nhan Từ Khuynh và Hà Dĩ Phong đứng một bên với vẻ mặt bình tĩnh không nói tiếng nào, cô y tá nhỏ không còn cách nào khác, đành phải nghiến răng chịu đựng rút máu trên người Dương Minh Nguyệt.

 

Vừa mới lấy được chút máu cuối cùng, đèn trong phòng mổ vụt tắt.

 

Hai mẹ con Dương Họa Y đều bình an vô sự, tuy nhiên hai đứa trẻ đều sinh non, quá yếu nên phải đưa vào lồng ấp để chăm sóc cẩn thận.

 

Dương Minh Nguyệt lại vội vàng nhảy ra ngoài, nhìn các bác sĩ và y tá đẩy Dương Họa Y vào phòng bệnh, cuối cùng nở nụ cười: “Họa Y không có chuyện gì, quá… Tốt.

 

Trước khi chữ “rồi” được thốt ra, trước mắt Dương Minh Nguyệt tối sầm lại, cô ấy hôn mê bất tỉnh.

 

Cô y tá nhỏ sợ chết khiếp, hét lên: “Xong rồi!

 

Chắc không phải vì rút máu quá liều mà chết người chứ?”

 

Hà Dĩ Phong vốn dĩ cùng Nhan Từ Khuynh đi theo xe của Dương Họa Y đến phòng bệnh, nhưng khi nghe thấy tiếng hét của cô y tá trẻ, nhịn không được phải dừng lại.

 

Anh †a không nhịn được quay đầu, thấy cô y †á ôm Dương Minh Nguyệt đã ngất đi, vội vàng gọi người: “Xong rồi, xong rồi, cô ấy cũng là nhóm máu gấu trúc. Nếu rút ra quá nhiều máu thì không ai cứu được cô ấy!”

 

Có người mắng: “Không phải là còn chưa dùng hết nửa túi huyết tương sao? Sao lại rút máu cô ấy!”

 

Hà Dĩ Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau, nhấc Dương Minh Nguyệt khỏi tay y tá.

 

Lúc này anh ta mới phát hiện ra, đầu Dương Minh Nguyệt rất nhỏ, cả người đều rất nhẹ, ôm lên vô cùng dễ dàng, không chút sức nặng, tựa như có thể biến thành một tờ giấy bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

 

Trái tim của Hà Dĩ Phong đột nhiên thắt lại: “Cô ấy bị sao vậy 2I”

 

Cô y tá nhỏ cũng sợ hãi: “Cô ấy lấy máu nhiều quá, phải gọi bác sĩ đến khám trước, phòng trường hợp chết thì phải làm sao! Tôi lấy máu đến chết người, tiếp theo cũng xúi quẩy lắm!”

 

“ý cô là gì? Cô ấy sẽ chết!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 595


Chương 595:

 

Biểu tình của Hà Dĩ Phong rất kinh khủng, cô y tá khóc lên: “Có rất nhiều trường hợp tử vong vì rút máu quá liều lượng. Tôi không biết đây là tình huống gì. Bác sĩ sẽ đến ngay, phải hỏi bác sĩ Trước.”

 

Hà Dĩ Phong bồng dưng ngẩn người, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Dương Minh Nguyệt sẽ chết.

 

Khả năng này khiến anh ta cảm thấy không thở được…

 

Dương Minh Nguyệt, em sẽ không chết, phải không?

 

Cô ấy ồn ào như vậy, luôn tràn đầy năng lượng.

 

Dù anh ta có mắng mỏ cô ấy thế nào đi nữa, cô ấy sẽ ở vừa khóc lóc, vừa đấu tranh, nói rằng nhất định sẽ phải đền bù Nếu anh ta sớm biết cô ấy bù đắp chính là đem cả tính mạng của mình đặt vào đó, anh ta còn có thể mắng chửi cô ấy như vậy để cô ấy coi mình như túi máu rồi truyền máu cho Họa Y sao?

 

Hà Dĩ Phong tự hỏi mình, nhưng anh ta không biết câu trả lời.

 

Chỉ có điều nhìn Dương Minh Nguyệt ngã xuống trước mặt, trong lòng đột nhiên có một sự sợ hãi kỳ quái Anh ta phát hiện ra rằng mình cũng run khi nói Bác sĩ cũng bị giọng nói của Hà Dĩ Phong dọa sợ hãi…

 

Đèn sáng có chút chói mắt, Dương Minh Nguyệt vừa mở mắt liền cảm thấy khó chịu.

 

Cô ấy híp mắt, thật lâu mới quen với ánh sáng, mởto hai mắt ra, chỉ thấy Hà Dĩ Phong đang ngồi ở bên giường, vẻ mặt suy sụp, nhìn chảm chắm khuôn mặt cô ấy không chớp.

 

Dương Minh Nguyệt vô thức che mặt nhìn tôi như khi diễn trò vậy?”

 

Cô ấy nói rất mạnh mẽ, nhưng giọng nói có chút yếu.

 

Hà Dĩ Phong ngây người cười, cái gì mà anh ao lại †a nhìn cô như khỉ diễn trò? Là chính cô ấy có quá nhiều hình ảnh lấp đầy não của mình, Dương Minh Nguyệt, người phụ nữ này, cô thực sự.

 

Dương Minh Nguyệt tức giận: “Anh cười cái gì, hiện tại tôi là bệnh nhân, anh còn cười nhạo tôi, không có lương tâm!”

 

Cô lẩm bẩm, tiếng cười của anh ta càng lúc càng lớn.

 

Khi tiếng cười tan biến, anh ta đã ngồi cạnh giường cô, khuôn mặt anh ta chỉ cách trán cô hai ba phân.

 

Cô nhấp miệng, còn chưa kịp nói anh đã lấp kín miệng cô.

 

Hà Dĩ Phong nói: “Dương Minh Nguyệt, em thẳng rồi, tôi sẽ lấy em.”

 

Dương Minh Nguyệt suy nghĩ hồi lâu nhưng không nghĩ rõ ràng, anh ta nói mình thẳng là có ý gì.

 

Cuối cùng, chọn một khả năng đáng tin cậy nhất, bình tĩnh từ chối: “Không cần. Tôi bằng lòng lấy máu mình cho Họa Y, ngay cả khi chết đó cũng là chuyện của riêng tôi. Mặc dù anh đã mắng tôi chẳng tiếc lời nhưng tôi với anh cũng chẳng có nửa xu quan hệ, anh không cần phải bù đắp cho tôi.

 

“Ngoài tôi ra thì em có thể lấy ai? Lấy một kẻ nghèo hèn sao?” Hà Dĩ Phong cười thâm thúy, cuộc nói chuyện giữa hai người hoàn toàn không cùng một kênh: “Nói không chừng kẻ kia còn muốn hút máu của em bán lấy tiền”

 

Nhưng ngay cả khi họ không ở cùng một kênh họ vẫn có thể giao tiếp thoải mái.

 

Họ dường như không hiểu ý nhau, lại dường như là hiểu hết.

 

Dương Minh Nguyệt vẫn có chút đắc ý: “Vậy thì tôi sẽ không kết hôn, sống một mình cũng tốt. Dù sao Họa Y cũng có hai đứa con đáng yêu. Khi em ấy không bế được, tôi có thể giúp em ấy bế nhiên dán lên, cái trán kề sát , cười thâm thúy: “Dương Minh Nguyệt, hi vọng chuyện lần này không phải do em lên kế hoạch từ trước. Nhưng nếu phải tôi cũng chấp nhận.”

 

Cô nhìn Hà Dĩ Phong ngây người, không biết anh đang nói về cái gì “Nếu như em đồng ý, đám cưới sẽ đối cô dâu ngay lập tức. Em không cần vội vàng từ chối. Tôi biết em đang thiếu tiền, nhà em cũng thiếu tiền.

 

Như trước đây, chúng ta hợp tác. Dù là hôn nhân trên danh nghĩa, tôi cũng sẽ không đối xử tệ bạc với em. Muốn kết hôn với tôi hay không thì tự em suy xét”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 596


Chương 596:

 

Dương Minh Nguyệt cố ý nói tránh đi: “Tôi muốn xem Họa Y”

 

“Nhan Từ Khuynh đang ở bên cô ấy. Bây giờ em qua thì cũng chỉ là một cái bóng đèn. Em có thể đi sau khi cô ấy hồi phục tốt hơn”

 

Dương Minh Nguyệt nằm xuống một lần nữa ngoan ngoãn yên lặng, đẩy đầu anh ra, và nhìn lên ánh sáng trên trần nhà.

 

Mắt hơi nhức dưới ánh đèn chói lóa.

 

Dương Họa Y vừa tỉnh dậy, đôi mắt không quen với ánh sáng có chút chua xót, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.

 

Nhan Từ Khuynh đưa tay lên lau thì thấy mắt cô đã mở.

 

Bụng dưới đã trở nên phẳng lì, hai đứa nhỏ không còn trong bụng cô, nỗi hoảng sợ đập vào tim, cô nắm chặt lấy tay Nhan Từ Khuynh, nghẹn ngào mà kích động hỏi anh: “Đứa nhỏ đâu? Con tôi đâu? Con tôi đâu rồi?”

 

“Đứa bé không sao! Đứa bé không sao!” Nhan Từ Khuynh vội vàng đè người không cho cô động đậy, vội vàng giải thích: “Hai đứa nhỏ không sao. Bé trai và bé gái đều khỏe mạnh, nhưng có chút yếu ớt cũng không phải vấn đề gì lớn”

 

Nghe nói đứa nhỏ không sao, lúc này Dương Họa Y mới thả lỏng một chút, cô có chút lo lắng hỏi “Đứa bé đâu? Tôi muốn gặp đứa bé.”

 

“Đứa bé sinh non, còn quá nhỏ, cứ đưa vào phòng ấp là an toàn, đợi đứa bé lớn lên anh sẽ bế ra cho em xem” Nhan Từ Khuynh vén thẳng sợi tóc trên trán cô ra sau vành tai, dừng mắt hỏi: “Còn đau không?”

 

Dương Họa Y lắc đầu, nhưng sắc mặt tái nhợt vẫn lộ ra cô đang không nói lời thật.

 

Sinh con ra, làm sao mà không đau cho được.

 

Nhan Từ Khuynh nảm tay cô, đặt lên môi hôn rồi trầm giọng nói: “Sau này, chúng ta sẽ không bao giờ có con nữa. Chỉ cần có hai đứa là đủ”

 

May mà cô không sao, thời điểm nhìn máu chảy xuống quần, anh sợ chết khiếp.

 

Nếu lần nào có con cũng phải để cô đi dạo quỷ môn quan một lần thì thà đừng sinh con nữa.

 

Trái tim Dương Họa Y nóng lên nhưng khóe môi vẫn khô khốc, cô thì thào nói: “Tôi muốn gặp hai đứa bé bây giờ… Không được sao? Tôi chỉ muốn nhìn thấy đứa bé”

 

Trước khi hôn mê, cô cảm nhận rõ ràng sự.

 

chuyển động của bụng mình, như thể hai đứa nhỏ đang cầu cứu cô vậy. Theo dòng máu đang chảy xuống dưới, những đứa trẻ chui ra khỏi cơ thể mình… Cảm giác này thật kinh khủng.

 

Mặc dù bây giờ đã an toàn nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng.

 

Nhan Từ Khuynh hôn lên trán cô một cái: “Em nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ nhờ bác sĩ xem trước tiên có thể đưa bọn trẻ ra ngoài không rồi sẽ cho em nhìn.”

 

“Cảm ơn, cám ơn anh, tôi rất muốn nhìn thấy bọn trẻ” Đôi mắt Dương Họa Y đỏ hoe, hai đứa trẻ đó là hy vọng và động lực lớn nhất của cô, không nhìn thấy bọn trẻ, trong lòng cũng không yên.

 

Trong lòng Nhan Từ Khuynh không biết là mùi vị gì Cô cảm ơn anh, xa lánh và thờ ơ như thể hai đứa trẻ là người thân thiết nhất của cô, còn anh chỉ là người ngoài cuộc.

 

“Bây giờ không thể gặp hai đứa bé được”

 

Hoàng Ánh đứng ở cửa chậm rãi đi vào.

 

Kế từ khi Dương Họa Y sinh non đến giờ, Nhan Từ Khuynh thậm chí không nhắm mắt, vẫn luôn ở bên cạnh cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 597


Chương 597:

 

Hoàng Ánh cảm thấy đau lòng con trai của mình, đến đây định yêu cầu Nhan Từ Khuynh nghỉ ngơi, nhưng bà ấy không ngờ tới lại nghe những lời này.

 

Bà ấy nhíu mày và nói: “Bọn trẻ đều bị sinh non.

 

Chúng còn quá nhỏ và quá yếu. Tốt nhất là nên nằm trong lồng ấp. Lỡ ôm ra ngoài rồi bị cảm lạnh thì sao? Hãy để chúng được giữ ấm là an toàn nhất, đợi chúng lớn hơn rồi ôm ra ngoài. Chúng nó cũng không có cánh mà bay mất được.“

 

Nỗi đau trên thân thể cùng nỗi bưồn phiền trong lòng hội tụ lại, nước mắt tuôn rơi không kìm được: “Các con không được khỏe… Phải không?”

 

“Không phải, bọn nhỏ không sao cả, nhưng là còn quá nhỏ, so với những đứa trẻ đủ tháng khác thì hơi yếu. Ngoại trừ cái đó thì bọn nhỏ không có vấn đề gì” Nhan Từ Khuynh lau nước mắt cho cô: “Hiện tại cơ thể em cũng suy nhược. Chờ em khỏe lên rồi nhìn cũng không muộn.”

 

Dương Họa Y mạnh mẽ gật đầu.

 

Cô phải nghỉ ngơi thật tốt, khỏe hơn thì mới có thể đi nhìn bọn trẻ.

 

Ngay cả khi Nhan Từ Khuynh nói rằng đứa trẻ không sao, cô vẫn vô cùng bất an.

 

Chỉ cần cô không tận mắt nhìn đứa trẻ, cô sẽ không thể an tâm.

 

“Bây giờ mới biết đau lòng cho bọn trẻ, lúc đầu cô đã làm gì?” Hoàng Ánh lạnh lùng chất vấn.

 

Niệm Sơ Biết răng Dương Họa Y mới sinh con, thân thể còn suy nhược.

 

Cũng biết Nhan Từ Khuynh sẽ bảo vệ Dương Họa Y, nhưng Hoàng Ánh vẫn không nhịn được mà chất vấn: “Bây giờ cô sợ đứa nhỏ bị thương, trước khi ngã đã làm gì hả?!”

 

Hoàng Ánh nhìn cánh tay phải đã tát Nhan Niệm Sơ của mình, lại nhìn khuôn mặt đấm nước mắt và đáng thương của Dương Họa Y, trong lòng càng cảm thấy nghỉ ngờ.

 

Dương Họa Y không phải trẻ con nữa, làm sao có khả năng tự mình đứng không vững mà ngã?

 

Hơn nữa, Nhan Niệm Sơ cũng không đấy cô, cô ngã như thế nào, đứa trẻ vẫn còn nhỏ, chuyện thế nào, chỉ có cô biết Lần trước cô phải nhập viện, đó là vì Niệm Sơ đã động tay động chân khiến cô chịu uất ức.

 

Nhưng lần này, Niệm Sơ cách cô rất xa, cánh tay của đứa trẻ cũng không dài nên không thể đẩy cô được.

 

Bây giờ cô lại bày ra bộ dáng uất ức, lo lắng cho bọn trẻ như vậy, cho ai xem?

 

Nếu cô thực sự lo lắng cho con mình, sao có thể khiến chính mình sinh non?

 

Hoàng Anh khiển trách: “Cũng may ba mẹ con các cô đều bình an vô sự. Nếu có chuyện gì xảy ra? Bây giờ cô có khóc cũng không có cơ hội”

 

‘Vết mố của Dương Họa Y đau, cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cô không thể nói được gì “Cô oan ức, người khác không oan ức sao?!

 

Chính cô đã vô tình giảm phải quả táo ngã sấp xuống. Nếu cô và con của cô gặp tai nạn, trách nhiệm này lại đổ hết lên cho Niệm Sơ gánh vác?”

 

Hoàng Ánh lạnh lùng nhìn Dương Họa Y, không lưu tình chất vấn.

 

Cô con dâu này, thật sự là càng ngày càng không hài lòng, Nếu là vô tình ngã xuống thì không sao…

 

Nhưng đáng sợ là cô cố tình ngã để đuổi Nhan Niệm Sơ đi, cố ý ngã lấy mạng sống của bản thân và đứa trẻ ra làm vật đặt cược.

 

Đầu ngón tay của Dương Họa Y lạnh đi, Nhan Từ Khuynh cầm lấy giữ ấm, nhịn không được phụ họa hai câu: “Họa Y, em quá bất cẩn. Em rõ ràng là quan tâm đến bọn trẻ nhất, tại sao lại để cho mình ngấ?”

 

Cô rút tay ra, không khỏi tự phản bác: “Em không có ng㔓
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 598


Chương 598:

 

Cô không vô tình ngã chút nào…

 

Cô không ngã, cô rất cẩn thận.

 

Nhưng, đã có chuyện xảy ra.

 

“Cô không ngã? Ý cô là Niệm Sơ đẩy cỡ?!”

 

Hoàng Ánh càng ngày càng chắc chắn Dương Họa Y là bà mẹ kế độc ác, cô muốn giữ hôn nhân của mình nhưng không thể để Nhan Niệm Sơ trong mắt nên đã dùng cách này để hãm hại Nhan Niệm Sơ.

 

Nhan Từ Khuynh không thích Nhan Niệm Sơ, nếu Dương Họa Y nói rằng Nhan Niệm Sơ đã đẩy cô, khiến cô sinh non thì chắc chắn Nhan Từ Khuynh sẽ không giữ lại Nhan Niệm Sơ nữa.

 

Nếu đứa trẻ không còn, Nhan Từ Khuynh có thể sẽ bắt Nhan Niệm Sơ một mạng đền một mạng…

 

Cõi lòng Hoàng Ánh lạnh lẽo.

 

Làm sao đứa con dâu mà bà ấy tận mắt chọn được lại trở thành bộ dạng xấu xí như ngày hôm nay.

 

Hoàng Ánh không nhịn được buộc tội: “Dương Họa Y, tôi nói cho cô bi ìn này cô không dễ dàng gì đi một chuyến từ quỷ môn quan sinh ra hai đứa trẻ này cho nhà họ Lâm. Nhưng để tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ tưởng vu cáo là lần này Niệm Sơ cố ý đẩy cô. Mắt tôi không mù, tôi có thể nhìn rõ”.

 

Nhan Niệm Sơ không thay dép khi mới vào nhà, cho nên mỗi bước Nhan Niệm Sơ đi đều để lại dấu chân Khi Dương Họa Y ngã xuống, Nhan Niệm Sơ ở cách xa cô đến mức không thể chạm vào cô.

 

Nếu không phải bởi vì những dấu chân này, nếu không Dương Họa Y nói Niệm Sơ đấy, Niệm Sơ cũng không có cơ hội phản bác lại “Muốn ăn táo thì cứ ngồi ăn, rớt táo thì lại lấy là được, chính cô đi nhặt táo, lỡ giãm phải táo rồi trượt chân. Muốn đổ cho Niệm Sơ sao? Dương Họa Y, cô không có mẹ, là được nhận nuôi, bây giờ cô còn muốn làm mẹ kế hung ác ngược đãi Niệm Sơ sao?” Hoàng Ánh ác ý tức giận chỉ trích.

 

“Mẹ! Đủ rồi, cô ấy vừa sinh em bé xong, thân thể vẫn còn suy yếu, mẹ đừng nói những lời này nữa”

 

Nhan Từ Khuynh đứng về phía Dương Họa Y, Hoàng Ánh càng tức giận nói: “Lế nào mẹ nói có gì sai hay sao?”

 

Rõ ràng là chính Dương Họa Y không cấn thận, hại chính cô ta cùng đứa bé phải chịu khổ, nhưng cô ta lại muốn đem chuyện này đổ lên người Nhan Niệm Sơ.

 

Dương Họa Y mất tiếng mở miệng cố gắng nói: “Đúng vậy, con sai. Nếu như không phải vì Nhan Niệm Sơ, con căn bản cũng sẽ không bị ngã xuống, con của con cũng sẽ không sinh non”

 

Không sai, là cô đã sai, đều cô đã phạm lỗi, là cô đầu óc có vấn đề trong lúc nhất thời đã nhẹ dạ đối với Nhan Niệm Sơ, mới khiến cô cùng con trai rơi vào kết cục như vậy.

 

“Niệm Sơ vấn chưa thay giày, vết chân cách cô xa như vậy, nó làm sao đấy cô ngã xuống được? Thẳng bé dùng cách nào đẩy cỡ?”

 

“Nó nói muốn giết chết con của con!”

 

Hoàng Ánh mặt lạnh nói: “Cô thật đúng là chết cũng không hối cải!”

 

Nhan Từ Khuynh kéo mẹ anh, không cho mẹ anh nói thêm gì nữa, sau đó mới ngồi xuống bên giường Dương Họa Y, nhìn cô không chớp mắt.

 

Lúc anh bế cô rời đi, quá hoảng loạn không có chú ý tới những thứ này, sau đó anh cũng quay lại hiện trường xem qua, chỉ có một quả táo rơi trên mặt đất, trừ những thứ đó ra, trong nhà không có bất kỳ vết tích tranh đấu nào cả.

 

Nhưng mà mặc dù là quả táo đó, cũng không có khả năng làm Nhan Niệm Sơ ngã được.

 

Đĩa trái cây ở ngay chính giữa bàn ăn, trên mặt bàn ghế cũng không có vết chân, với chiều cao của Nhan Niệm Sơ căn bản với không tới quả Táo đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 599


Chương 599:

 

Quả táo nhất định là do Dương Họa Y tự cầm, nếu là đạp phải quả táo trượt ngã, đó cũng là do chính Dương Họa Y không cẩn thận.

 

Nhan Từ Khuynh không hiểu, Dương Họa Y tại sao lại muốn nói như vậy, miệng Dương Họa Y nói toàn những lời dối trá, đối với những gì anh biết được, căn bản không giống nhau.

 

“Niệm Sơ không có khả năng đụng tới em, em nói thật đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?”

 

Dương Họa Y khuôn mặt bình tĩnh nhìn Nhan Từ Khuynh, bỗng nhiên nở nụ cười, khóe mắt cô lại ẩn chứa giọt lệ như sắp tuôn ra Nhan Từ Khuynh dĩ nhiên cái gì cũng không hỏi, anh cảm thấy là cô không cẩn thận nên mới ngã xuống… Thậm chí còn cho rằng cô đang nói dối, cho rằng cô không tha cho Dương Họa Y Đối mặt với sự chỉ chích cùng với vu oan, nước mắt Dương Họa Y đã khô cạn, ngay cả khóc cũng không khóc nổi.

 

Đôi môi tái nhợt khẽ mở hé ra, cô bình tĩnh nói ra cái kết luận của mình: “Anh cũng không tin tôi sao?”

 

Chân mày Nhan Từ Khuynh khẽ co giật, tin tưởng cô sao?

 

Anh là tín nhiệm cô, nhưng chứng cứ sờ sờ ngay trước mặt, anh có thể nghĩ được như thế nào đây?

 

Anh mở miệng nói: “Nếu như hôm nay em không phải cùng Dương Minh Nguyệt đi ra ngoài tìm Hà Dĩ Phong, nếu Dương Minh Nguyệt luôn đi cùng với em, làm sao có thể xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như vậy: Nếu nói như lời anh, sinh non cũng đều là do cô đã sai sao.

 

Trong mắt Dương Họa Y khô khốc mà thê lương, mọi trách cứ không có lý do đều bị cô chôn giấu ở đáy lòng, khiến bức tường trong tim của mình chồng chất càng ngày càng cao.

 

Cô hiểu mọi chuyện rồi. Nhân từ đối với người khác, chính là tàn nhắn với chính mình Cô không thể yếu đuối được… Cũng sẽ không bao giờ nhẹ đạ đối với bất kỳ người nào nữa.

 

Nhìn thấy Dương Họa Y không dễ dàng gì mới thoát khỏi được nguy hiểm tính mạng, sau đó sinh ra hai đứa bé, nhưng lại bị mọi người vu oan như vậy, Nhan Thùy Ngọc nấp ở sau cửa nhìn lén cảm thấy vô cùng sung sướng.

 

Dương Họa Y cô có gì đặc biệt hơn người chứ, mặc dù tôi không thắng được cô, nhưng cô vĩnh viễn cũng không thắng được Niệm Sơ đâu.

 

Chỉ cần Niệm Sơ là con trai của Nhan Từ Khuynh, cô mãi mãi cũng không có cách nào chạy thoát khỏi cảnh khốn khó này đâu Trừ khi… Hai người ly hôn.

 

Nhan Thùy Ngọc nhìn xuống thân thế cô ta, tay phải đã bị phế bỏ, cô ta chỉ có thể dùng chính bàn tay trái lành lặn của mình, sờ đầu Nhan Niệm Sơ.

 

Khích lệ cậu bé: “Niệm Sơ của chúng ta giỏi quá, nên làm như vậy, khi tất cả mọi người đều chỉ trích người đàn bà xấu xa đó, Niệm Sơ sẽ càng được mọi người yêu quý hơn”

 

Nhan Niệm Sơ giống như hiểu mà cũng như không hiểu, nhưng chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ xấu xa kia cướp đi tất cả mọi thứ của cậu, cậu bé đã cảm thấy không thế chịu đựng nổi.

 

Bà nội yêu quý cậu bé như vậy, nhưng cũng bởi vì người phụ nữ xấu xa đó mà cho tát cậu bé một cái.

 

Nhan Niệm Sơ sờ sờ gò má của mình, đến bây giờ cậu bé vẫn còn thấy đau ở đó.

 

Nhan Thùy Ngọc thấp giọng, nhỏ giọng nói: “Niệm Sơ của chúng ta phải tiếp tục cố gắng hơn nhiều nha, người phụ nữ xấu xa đó chắc chắn sẽ bị con đuổi đi. Chỉ cần con đuổi được người phụ nữ xấu xa đó đi, mẹ có thể ở bên cạnh con rồi.”

 

Nhan Niệm Sơ dùng sức gật đầu, giọng nói non nớt nhưng lại tràn đầy thù hận: “Con biết rồi!”

 

“Những lời mẹ nói với con, con không được nói cho bà nội biết đâu đó, cũng không được nói cho bất cứ người nào biết, nếu không những người đó sẽ không cần con nữa đâu”

 

“Con sẽ không nói đâu.“

 

Nhan Thùy Ngọc hài lòng nở nụ cười, cô ta ngồi xổm xuống, tiếp tục nhìn trộm mọi chuyện xảy ra bên trong phòng bệnh.

 

Dương Họa Y chỉ cười lạnh lùng, nụ cười mang đầy ý châm chọc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 600


Chương 600:

 

Cô cũng không phải biện minh, cũng không cần lý luận cho mình, ánh mắt sắc bén lạnh nhạt nhìn thẳng anh.

 

Nhan Từ Khuynh nhìn sảc mặt cô tái nhợt, lại cảm thấy có chút không đành lòng.

 

Mặc dù cô là cố ý muốn hãm hại Nhan Niệm Sơ, anh đều có thể chịu đựng. Dù sao Nhan Niệm Sơ là một đứa trẻ không nên tồn tại, cô có thành kiến là chuyện bình thường.

 

Chỉ là Nhan Từ Khuynh không hy vọng Dương Họa Y là người độc ác như vậy, dùng tính mạng con của mình để đi vu oan một đứa bé.

 

“Mọi chuyện cũng qua rồi, anh cũng sẽ không nhắc lại, cũng sẽ không cho phép bất cứ ai nhắc lại, chỉ cần em cùng đứa bé đều bình an là tốt rồi”

 

Nhan Từ Khuynh hít sâu một hơi, đem những chuyện kia lật sang trang mới, không khiến cho mình nghĩ linh tỉnh nữa.

 

Chỉ cần cô không có chuyện gì, điều gì cũng không còn quan trọng nữa.

 

Nhưng Dương Họa Y cũng không có chút nào là cảm động, ý cười châm chọc trong mắt ngày càng sâu, anh vẫn cho rằng, là chính cô không cấn thận ngã xuống vu oan cho Nhan Niệm Sơ sao.

 

Cô cần gì phải làm như vậy chứ?

 

Đối với cuộc hôn nhân này, cô sớm đã không có hy vọng gỉ, cỗ căn bản càng khổng muốn trả thù Nhan Niệm Sơ.

 

Thì ra ở trong lòng của anh, cô lại là một người như vậy.

 

Có thể cô không cam tâm, nếu quả như đứa con của cô xảy ra chuyện, Nhan Từ Khuynh còn bình Tĩnh như vậy được sao?

 

Dương Họa Y đồn tất cả dũng khí, cuối cùng, nói một lần dứt khoát: “Nhan Niệm Sơ nói, sẽ giết con của tôi. Trong khi tôi hốt hoảng, mới dẫm vào quả táo. Tôi không có bị ngã, chỉ là va vào góc bàn một phát.”

 

Một đứa trẻ năm tuổi, lại thực sự sẽ nói những lời như vậy sao?

 

Hoàng Ánh không tin, không nhịn được nữa quát lớn với Dương Họa Y, bị Nhan Từ Khuynh kịp thời ngăn lại đúng lúc: “Mẹ, nếu như mẹ không phải đến thăm cô ấy thì đi ra ngoài trước đi! Thân thể cô ấy còn chưa có hồi phục!”

 

“Thân thể chưa có hồi phục là lý do ăn nói hàm hồ bậy bạ hay sao?”

 

Nhan Từ Khuynh dừng một chút, mới chậm rãi mở Linh là người bệnh nên eó chút hồ Dương Họa Y hoàn toàn mất hết hy vọng đổi với Nhan Từ Khuynh, nụ cười của cô càng sâu hơn, tâm trang lai càng thê lương hơn, Anh thà rằng tin tưởng đứa bé kia, cũng không tin chính cô…

 

“Cũng phải thôi, con của tôi, tồn tại cũng chỉ là đế ghép tủy cho Nhan Niệm Sơ mà thôi. Nếu.

 

như ghép tủy thành công, dù sao cũng cần phải sớm mổ bụng lấy tủy cấy ghép giải phâu cho Nhan Niệm Sơ. Hiện tại tôi sinh non, đúng theo như dự đoán của các người, các người căn bản là cũng không để tâm…”

 

Hoàng Ánh bị lời trách vấn của cô làm cho đỏ mặt.

 

Nhan Từ Khuynh biết cô để bụng cái gì, có thể trước giờ cô năm bắt trọng điểm luôn không đúng.

 

Anh nhịn lại tính khí của mình nói: “Họa Y, anh nói với em lần cuối cùng, cho dù em có nghe lọt hay không, anh cũng chỉ nói điều này một lần cuối cùng, cho nên, lúc này đây, em hãy nghe kỹ.”

 

Ánh mắt cô nhìn anh chờ anh mở miệng.

 

“Nhan Niệm Sơ cho tới bây giờ cũng không phải người anh để tâm đến, người anh để ý đến chỉ có em, tiếp đến chính là đứa bé trong bụng em. Cho nên, khi sinh non em nói muốn giữ lại đứa bé, anh làm thế nào cũng không đồng ý được. Nhan Niệm Sơ anh cũng sẽ đưa đi, vì vậy em căn bản không cần phải đổ chuyện này lên người Nhan Niệm Sơ”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 601


Chương 601:

 

“Đụng vào… người Nhan Niệm Sơ..” Cô dửng dưng lặp lại lời anh nói, mỗi một chữ như một lưỡi kiếm tà ác đâm vào trái tim cô.

 

“Anh biết em rất để ý đến sự có mặt của Nhan Niệm Sơ, anh biết cảm giác của em, anh cũng có thể hiếu được. Nhưng em thật sự không cần phải lãng phí tình cảm của mình để gây áp lực cho anh như vậy đâu. Cho dù em không làm gì cả thì anh.

 

cũng nhất quyết phải đưa Nhan Niệm Sơ đi. Có điều thằng bé vẫn chưa hết thời gian theo dõi nửa năm nên anh mới không nhắc gì tới chuyện này, nhưng anh đã liên hệ làm hộ chiếu cho thẳng bé để nó đến bệnh viện ở nước ngoài, chỉ đợi hết thời gian theo dõi là sẽ lập tức đưa nó đi ngay”

 

Nhan Từ Khuynh ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nhưng anh không ngờ là em lại để ý đến sự có mặt của Nhan Niệm Sơ như thị Từ đầu đến cuối anh luôn cho rắng chính cô là người vu cáo để hại Nhan Niệm Sơ.

 

Dương Họa Y ngoảnh đầu nhìn anh, ánh mắt như một miền sa mạc quạnh quẽ.

 

Anh trầm ngâm: “Nếu đã như vậy thì anh sẽ †ôn trọng suy nghĩ và ý kiến của em. Bất kể thế nào đi chăng nữa, chậm nhất là ngày mai, chắc chắn Nhan Niệm Sơ sẽ được đưa đi.”

 

“Thật ra cũng không quan trọng nữa, thật đấy” Phải làm thế nào để tìm thấy ốc đảo giữa sa mạc khô căn? Dương Họa Y không biết, nhưng cô biết rằng, nếu cứ tiếp tục nấn ná ở lại trong bầu không khí nặng nề này thì chắc chản cô sẽ không thể nào sống được.

 

Việc có đưa Nhan Niệm Sơ đi hay không đã không còn quan trọng với cô nữa.

 

“Phụ nữ đúng là giống loài nói một đăng nghĩ một nẻo” Nhan Từ Khuynh bất lực cười nói: ‘Anh nói được thì sẽ làm được, yên tâm, từ sau ngày mai, em sẽ không phải nhìn thấy Nhan Niệm Sơ nữa”

 

Hoàng Ánh nghe thấy thế rối rít nói: “Nhan Từ Khuynh! Con điên đấy à? Con biết rõ là chuyện này không liên quan gì đến Niệm Sơ mà vẫn trách tội thẳng bé?”

 

“Mẹ, thật ra ngay từ đầu Nhan Niệm Sơ đã không nên có mặt trên cõi đời này. Nhưng thắng bé đã xuất hiện, và chúng ta cũng đã cố gắng hết sức làm tròn trách nhiệm rồi”

 

“Không được!”

 

“Nếu mẹ cương quyết muốn giữ Nhan Niệm Sơ ở lại thì đợi Họa Y hết ở cữ đã, con sẽ đưa cô Bên trong phòng bệnh, Hoàng Ánh đã đưa ra lựa chọn, bà ấy nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị rời đi, tiếng bước chân dần vang lên ‘Vừa nghe thấy tiếng động bên trong, Nhan Thùy Ngọc lập tức bế Nhan Niệm Sơ chạy mất.

 

“Mẹ ơi, tại sao chúng ta lại phải chạy?” Nhan Niệm Sơ nhìn Nhan Thùy Ngọc thì thâm, có ánh sáng le lới lóe lên trong cặp mắt ngây thơ của cậu nhóc, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi nhưng người ta không sao nhận ra được cảm xúc của cậu bé: “Họ nói ngay từ đầu con không nên xuất hiện trên đời này, ý là con nên chết đi phải không mẹ?”

 

Chạy đến được nơi an toàn, Nhan Thùy Ngọc mới đặt Nhan Niệm Sơ xuống, oô nâng niu khuôn mặt của Nhan Niệm Sơ: m Sơ này, muộn nhất đến ngày mai là mẹ con mình phải xa nhau rồi.

 

Cha con nói sẽ đưa con ra nước ngoài, cha sẽ không đời nào cho phép mẹ con mình cùng đi đâu”

 

Nhan Niệm Sơ ôm chặt lấy chân cô ta, lần đầu tiên để lộ ra dáng vẻ yếu đuối của con trẻ: “Nhưng con không muốn xa mẹ, từ sau khi mẹ chết luôn là mẹ chăm sóc con, mẹ nghĩ cách chữa bệnh cho con, mẹ muốn con sống tiếp, nhưng họ lại nghĩ rằng con không nên đến với thế giới này…

 

Con chỉ muốn ở với mẹ thôi, không muốn xa mẹ đâu?

 

“Nhưng biết làm thế nào được bây giờ, con sắp bị đưa đi mất rồi, cha con sẽ nuôi con chứ không nuôi mẹ đâu, mẹ không có tiền đi ra nước ngoài”

 

“Con không muốn ra nước ngoài, nghe tiếng nước ngoài con không hiếu, con muốn ở lại đây cùng với mẹ”

 

Nhan Thùy Ngọc xoa đầu cậu bé, chọc ngoáy vào trái tìm yếu mềm của đứa trẻ không chút đản đo: “Nhưng con cũng thấy rồi đấy, cha con với người phụ nữ kia đã có em bé rồi, có tận hai đứa.

 

Một trai một gái, đủ nếp đủ tẻ, nên đối với họ thì Niệm Sơ là dư thừa”

 

Nhan Từ Khuynh đã quyết định sẽ đưa Nhan Niệm Sơ đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom