Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 120





Không đến mức ấy đi, tuy người đàn ông này rất nhỏ mọn, nhưng trong những loại chuyện nhỏ nhặt như này, bình thường cũng không so đo.

Cảm giác đến Nguyễn Tri Hạ đang nhìn mình, Tư Mộ Hàn ngẩng đầu lên: “Thứ tư tuần trước cô đi đâu?”
“Hả?” Nguyễn Tri Hạ đang vội tránh tầm nhìn với anh, nhất thời không nghe rõ anh nói cái gì.

Tư Mộ Hàn đặt đũa xuống, đôi con ngươi đen thui, nặng nề ghim cô, chậm rãi nói từng chữ một, giọng nói rõ ràng: “Thứ tư tuần trước, cô đi đâu, gặp ai.


Nguyễn Tri Hạ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: “Ý anh là gì?”
“Tư Gia Thần” ngữ khí ra vẻ thẩm vấn này, khiến trong lòng Nguyễn Tri Hạ rất không thoải mái.

Anh cười cười, ánh mặt lạnh lẽo: “Cô bắt đầu chột dạ rồi à? Chẳng lẽ cô thật là giấu anh họ tôi ra ngoài đi gặp đàn ông?”
“Anh nói bậy gì thế!” Tuy không phải lần đầu tiên anh nói lời này, như ngữ khí lần này nghe vẻ đặc biệt quá đáng.

Nguyễn Tri Hạ dùng sức ném đũa lên bàn, “Xoạt” phát đứng dậy: “Coi như tôi là bị bán cho nhà họ Tư các anh 1000 tỷ, nhưng nó không đại biểu cho tùy tiện một người họ Tư nào cũng có thể xía vào chuyện của tôi, khua tay múa chân với tôi!”
Cô nói xong, tức giận đùng đùng đi ra ngoài.

Khi đi đến cửa, cô còn không cẩn thận đâm vào khung cửa, có thể thấy tức đến không nhẹ.


Tư Mộ Hàn cũng mất hứng ăn, bỏ đũa xuống thì điện thoại vang lên.

Là Thời Dũng gọi tới: “Cậu chủ, tôi đã chuyển đoạn video giám sát và thông tin ngày hôm đó đến mail của cậu.


“Ừ, vất vả rồi.

” Tư Mộ Hàn nói xong thì cúp máy, đứng dậy đến phòng làm việc.

Thời Dũng gửi cho Tư Mộ Hàn là video giám sát của nhà thuốc vào thứ tư tuần trước.

Trong video, người tiếp xúc với Nguyễn Tri Hạ ngoại trừ bác sĩ lấy thuốc cho cô ra thì còn có hai người đàn ông nữa.

Trong đó một người đàn ông đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai cả người hóa trang, Tư Mộ Hàn liếc mắt cái là nhận ra, người đó là Trần Tuấn Tú.

Vị trí địa lý của nhà thuốc này là tiếp giáp với vùng ngoại ô, Nguyễn Tri Hạ không có việc thì sẽ không chạy đến đó, với lại gần đây Hà thị chủ yếu đẩy mạnh đồ dùng hàng ngày, công việc của Nguyễn Tri Hạ không cần thiết phải đi ngoại thành.

Trong video, Nguyễn Tri Hạ nắm lấy cánh tay của Trần Tuấn Tú, rất rõ ràng là đang cầu cứu.

Sau đó cô bị Trần Tuấn Tú dẫn đi rồi.


Video sau cắt nối hiện ra là Nguyễn Tri Hạ đến nơi phố đông người xuống xe, ngoại trừ lúc xuống xe hai người nói với nhau vài câu, thì cũng không có hành vi gì vượt mức.

Video dừng ở hình ảnh lúc Nguyễn Tri Hạ đi được vài bước xong quay đầu, Tư Mộ Hàn muốn xem rõ cô nói cái gì nhưng là video đã được phóng to, cũng không được rõ nét lắm, chỉ có thể loáng thoáng cảm giác cô nói câu gì, cụ thể là cái gì thì không thể nào phân biệt được.

Tư Mộ Hàn tắt máy, day day huyệt thái dương.

Anh phát hiện bản thân gần đây rất khác thường.

Trần Tuấn Tú chẳng qua là hỏi nhiều vài câu về chuyện của Nguyễn Tri Hạ, anh thế mà đi phát động nhân lực tra mấy thứ này.

.

.

……
Nguyễn Tri Hạ ngủ đến nửa đêm thì bị đói tỉnh.

Cô hối hận rồi, có tức giận cũng không nên gây khó dễ cho bụng của mình chứ!
Cuối cùng thật sự là nhịn không nổi nữa, cô lật người xuống giường, khoác một cái áo lông thật dày quấn chặt kín người, chuẩn bị xuống tầng đi vào bếp tìm đồ ăn,
Biệt thự nửa đêm rất yên tĩnh, nhưng bởi vì biệt thự xây ở lưng chừng núi, vì thế thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng gió truyền từ bên ngoài vào.

Cô nhanh chóng mò vào trong bếp, tìm chút rau xanh và cà chua định nấu mỳ cho mình.

Vào đúng lúc cô đang thái cà chua, cảm thấy sau lưng lạnh run, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hình như có người ở đằng sau?

 
Chương 121





Cái cảm giác ấy ngày càng rõ ràng, cô nhắm mắt lại, lấy can đảm chuẩn bị quay đầu nhìn, thì nghe thấy từ sau lưng truyền đến tiếng nói không chút độ ấm: “Cô đang làm cái gì?”
Nguyễn Tri Hạ dọa đến tay run lên cái, dao trên tay rơi lên chân cô.

Cũng may là đi dép bông rất dày, nếu không thì cô thảm rồi.

Tư Mộ Hàn lúc thấy dao rơi xuống, tim cũng nhảy lên, ngồi xuống nhìn xem cô có bị thương không, xác nhận dao không có cắt vào chân được bọc kín của cô, thì mới thở phào nhẹ nhõm đứng dây, giọng nói trầm thấp: “Nguyễn Tri Hạ, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào vụng về như cô!”
Nguyễn Tri Hạ đã sớm hồi thần, cô nhặt dao lên, trừng mắt nhìn “Tư Gia Thành” một cái, quay người mở vòi nước, vừa rửa dao vừa nói: “Thật là làm khó cho cậu chủ Tư đây còn phải ngày ngày khâm điểm người phụ nữ vụng về như tôi nấu cơm, nếu không từ ngày mai bắt đầu tôi không nấu nữa, tôi vẫn là nên dọn ra khỏi biệt thự trước khi Tư Mộ Hàn trở về, cho anh mắt không thấy khỏi phiền, anh thấy được không?”
Nguyễn Tri Hạ cất cái dao đã được rửa sạch sẽ xong quay người vẻ mặt nghiêm túc nhìn “Tư Gia Thành”.

Cô thật là chịu đủ người đàn ông “Tư Gia Thành” này.

Anh từng giúp cô, trong lòng cô vẫn luôn cảm kích anh, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, không thể vì anh giúp cô nên cô phải dung túng anh động tay động chân, khua chân mua tay với cô.

“Không được.


” Mặt Tư Mộ Hàn trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cô muốn để cho anh họ cho rằng tôi đuổi cô đi, khiến anh em chúng tôi sinh ra hiềm khích?”
“Tùy anh thích nghĩ sao thì nghĩ.

” Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, không muốn lại cãi vã với anh.

Tư Mộ Hàn đứng ở chỗ phản ánh sáng, mà Nguyễn Tri Hạ lại đứng chỗ hứng sáng, vì thế toàn bộ từng chút biểu cảm trên mặt cô đều không thoát khỏi mắt anh.

Bởi là nửa đêm từ trên giường dậy, tóc cô có hơi loạn, khóa áo khoác lông dày kéo đến tận cổ, khuôn mặt dưới sự chiếu sáng của ánh đèn càng trắng nõn đến phát sáng, đôi mắt mèo ngày thường luôn xán lạn thần thái, lúc này bị mí mắt cụp xuống che đi hơn nửa, cả người trông ra vô cùng ủ rũ.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy lâu như trôi qua cả một thế kỷ mới nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc phấp phồng của người đàn ông đối diện vang lên: “Lúc trước là tôi sai.


“Cái gì? Anh nói lại một lần đi?” Nguyễn Tri Hạ bất thình lình ngẩng đầu, cả mặt sững sờ nhìn “Tư Gia Thành”.

Anh đây là đang xin lỗi cô sao?
Nhưng là “Tư Gia Thành” ở đâu ra chịu nói lại một lần nữa, anh liếc nhìn quả cà chua cắt một nửa đặt trên bàn bếp, vẻ mặt đương nhiên: “Tôi cũng muốn ăn.


Cơn tức trong lòng Nguyễn Tri Hạ cũng tán đi hơn nửa, nhưng vẫn là quen thói oán giận: “Tôi cho thuốc độc vào trong này, anh ăn không?”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn u tối nhìn cô một cái: “Cô ăn thì tôi ăn.


“.

.


.

” Đồ thần kinh.

Nguyễn Tri Hạ thái cà chua và thịt bò, làm mỳ thịt bò cà chua.

Lúc cô thái thịt bò, Tư Mộ Hàn đứng bên cạnh không đi, một lúc sau, giọng điệu quái gở nói: “Cô thái chậm thôi.


Đồ trai thẳng chưa từng nấu ăn.

Nguyễn Tri Hạ lại thái càng nhanh, sau khi cho thịt bò vào đĩa, cô mới quay đầu nhìn anh: “Đi ra đi, đừng ở đây cản trở.


Có lẽ là đêm khuya dễ khiến người cảm thấy cô đơn, Tư Mộ Hàn không muốn một người đi nhà ăn chờ cơm, cứ muốn ở đây nhìn Nguyễn Tri Hạ nấu ăn.

Vẻ mặt anh thong dong tìm một lý do cho bản thân: “Tôi cứ đứng đây nhìn đấy, lỡ cô bỏ thuốc độc thật cho tôi? Tôi vẫn chưa muốn chết.



“Tôi mới không ngu thế đâu, nếu muốn độc chết anh, tôi chắc chắn cũng không thể sống được! Tôi đắt lắm đó, tôi là người đáng giá 1000 tỷ đó!” Nguyễn Tri Hạ thực ra chỉ là tự giễu bản thân.

Nhưng người nói vô tâm, người nghe có ý.

Tư Mộ Hàn khó được giải thích cho bản thân: “Chuyện này là do bậc cha chú hai bên thúc đẩy, anh họ không hề muốn như vậy.


“Tôi lại không có trách anh ta, anh căng thẳng cái gì.

” Nguyễn Tri Hạ kỳ lạ nhìn “Tư Gia Thành”: “Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi đến, anh còn làm trò trước mặt tôi nói Tư Mộ Hàn là người khuyết tật, giờ anh lại nói giúp cho Tư Mộ Hàn, rốt cục tình cảm của anh với anh ta là tốt hay không tốt?”
“Tư Gia Thành” hỏi ngược lại: “Cô thấy thế nào?”
Ha ha, tôi thấy anh là đồ thần kinh vô sỉ.



 
Chương 122





Nhưng mà lời này Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ dám nói thầm trong lòng mà thôi.

Rất nhanh, Nguyễn Tri Hạ bưng hai bát mỳ lên bàn ăn.

Nhưng bởi đêm khuya yên tĩnh, hai người đều thả lỏng cảnh giác, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Nhưng đa phần đều là Nguyễn Tri Hạ nói, vấn đề cô hỏi cũng đều là chuyện của Tư Mộ Hàn.

Mà câu trả lời của “Tư Gia Thành” đa số là “Ừ” “Không phải” “Không biết” “Có thể” các kiểu.

Điều này khiến Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ, tình cảm của anh em nhà này là tình anh em cây khế à.

……
Hôm sau.

Nguyễn Tri Hạ ngủ quên.

Cô nhanh chóng rửa mặt thay quần áo xong liền chạy ra ngoài cửa.

Ở lối cầu thang, cô bắt gặp “Tư Gia Thành” tình thần sảng khoái.


Cùng là người tối qua dậy ăn đêm, tại sao cô ngủ quên mà vẫn uể oải, còn người đàn ông này xem ra sức sống tràn đầy!
Cô lại lần nữa nghi ngờ, cơ thể của người đàn ông này là đồng sắt.

Tư Mộ Hàn thấy tinh thần của cô không tốt, hơi nhíu mày: “Ngủ không ngon?”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy anh ta đang khoe khoang.

Cô cúi đầu nhìn thời gian, bỏ lại một câu: “Tôi sắp muộn rồi, hôm nay không nấu bữa sáng.

” Xong vội vội vàng vàng chạy xuống tầng.

Tư Mộ Hàn đi ba bước thành hai, tiến lên trước kéo vạt áo cô lại: “Tôi đưa cô đi.


Nguyễn Tri Hạ không phải rất muốn để anh đưa đi, nhưng mắt thấy nếu giờ cô đi chen xe bus, có thể sẽ muộn thật.

Cuối cùng “Tư Gia Thành” cũng không thể đưa Nguyễn Tri Hạ đi làm, bởi anh bị một cuộc điện thoại gọi đi, trước khi đi anh còn dặn dò vệ sĩ lái xe đưa Nguyễn Tri Hạ đi làm.

……
Tư Mộ Hàn đi đến một quán trà có tính bảo mật riêng tư cao.

Lãnh Tuấn đang ở cửa chờ anh, vừa thấy anh đến, hơi gật đầu, hết sức cung kính nói: “Cậu chủ, ông chủ đang chờ cậu bên trong.



Nói xong, ông ta xoay người đi trước dẫn đường.

Trong phòng riêng, Tư Đình Phong ngồi trước khay trà, mặt trầm như nước.

“Gấp gáp tìm tôi đến, có chuyện gì?” Tư Mộ Hàn ngồi xuống chiếc sofa ở trong phòng có khoảng cách xa nhất với Tư Đình Phong, ngữ khí thờ ơ không giống như đang nói chuyện với bố ruột mình.

Tư Đình Phong cũng đã sớm quen với thái độ của Tư Mộ Hàn đối với ông, chỉ ngẩng đầu nói với Lãnh Tuấn: “Đưa cho nó xem!”
Lãnh Tuấn lấy máy tính bảng ra đưa đến trước mặt Tư Mộ Hàn.

Trên màn hình máy tính bảng, hiển thị đầu đề tin tức mới ra sáng nay.

Bên trên giật tít: Thực hư chuyện Thiếu phu nhân nhà họ Tư có quan hệ thân mật với em họ chồng?
Cái tít giật gân này, nhìn có vẻ không rõ ràng nhưng lại cực kỳ hút người xem.

Cho nên, bài báo này có lượng click cực kỳ cao.

Anh lướt xuống dưới, nội dung bài báo chủ yếu là dẫn dắt tin đồn theo hướng “Em họ của Tư Mộ Hàn” và vợ anh ta có quan hệ không đàng hoàng.

Ở dưới còn kèm hai ảnh minh họa, trong bức ảnh là cử chỉ mập mờ thân mật của anh và Nguyễn Tri Hạ, bối cảnh chính là bên ngoài nhà hàng hôm qua ăn cơm với nhà họ Nguyễn.

Tư Đình Phong giờ mới lên tiếng: “Giải thích đi.


Tư Mộ Hàn gật đầu, giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Góc độ chụp của bức ảnh không phải rất đẹp, không nhìn rõ mặt, lại còn hơi mờ.



 
Chương 123





“Tư Mộ Hàn!” Tư Đình Phong bị thái độ qua loa của anh làm cho tức giận, thẳng tay hung hăng đập cái chén trước mặt xuống đất.

“Con vì chuyện của mẹ con mà trút giận lên bố bao nhiêu năm! Bởi con còn trẻ, cho nên bố vẫn luôn nhắm một mắt mở một mặt cho là không thấy! Nhưng con ngày càng đối nghịch với bố trầm trọng thêm! Con đây là báo thù chuyện năm đó không thể cứu mẹ con về đúng không?”
Tư Đình Phong thân là người nắm quyền đương nhiệm của nhà họ Tư, trong lúc nói chuyện, cái khí thế sắc bén của người quyền cao chức trọng cứ tự nhiên mà phát tán ra.

Lãnh Tuấn ở một bên, bất giác hơi lui ra sau.

Mà Tư Mộ Hàn lại không hề sợ hãi, vẻ mặt anh trầm như nước nhìn Tư Đình Phong, ngữ khí trào phúng: “Ông nói gì cơ? Mẹ tôi chết trong tay bọn bắt cóc, có liên quan gì đến ông? Không cần gấp đi chịu trách nhiệm như vậy.


Trước khi anh còn chưa tra ra sự thật, ai cũng không cần chịu trách nhiệm, nhưng sau khi anh tìm ra chân tướng, người có liên quan, ai cũng đừng có thể nhẹ nhàng tiếp tục sống.

Tư Đình Phong nghe vậy, ngẩng đầu quan sát kỹ đứa con trai trước mắt.


Bởi chuyện mẹ của Tư Mộ Hàn, hai bố con họ đã rất nhiều năm chưa từng ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau.

Mỗi lần gặp mặt, liền là loại bầu không khí giương cung bạt kiếm này.

“Mộ Hàn, tuổi bố đã lớn rồi, sau này Tư thị to lớn này, cũng cần con đến tiếp quản, con sẽ phải hòa giải với bố, đứa bé Tri Hạ bố gặp qua rồi, là đứa bé có tấm lòng thiện lương, nếu con thật sự không muốn sống với nó, sau này chờ con tiếp quản Tư thị, con muốn ly hôn với nó lấy người khác cũng được.

.

.


Đại gia tộc nhà họ Tư, rất nhiều nhánh họ thân thích đều ngấp nghé vị trí người cầm quyền nhà họ Tư, mà lần này đột nhiên để Tư Mộ Hàn kết hôn, cũng là bởi nội bộ trong gia tộc đều nói Tư Mộ Hàn không thể “nhân đạo”, không thể tiếp nhận Tư thị.

Tư Mộ Hàn từ sau mẹ mất năm đí, không những không lộ mặt với người ngoài, ngày cả một vài nhánh họ thân thích của nhà họ Tư cũng chưa từng gặp qua Mac Mộ Hàn.

Tư Đình Phong thậm chí còn đưa phụ nữ cho Tư Mộ Hàn, có xinh đẹp kiều diễm, có dịu dàng hiểu chuyện, nhưng những cô gái đưa đi qua, lúc bị trả lại đều sẽ rất thảm.

Tư Mộ Hàn không hề đụng vào họ.

Tư Đình Phong thực sự không còn cách, chỉ có thể mạnh mẽ ép anh kết hôn, để bịt miệng mấy người nhà họ Tư.

Ông biết cơ thể của Tư Mộ Hàn không có vấn đề gì, chờ qua vài năm Tư Mộ Hàn sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của ông, tự nhiên mà sẽ bằng lòng nối dõi tông đường.

“Tôi và Nguyễn Tri Hạ như thế nào, đây là chuyện của chúng tôi, tôi khuyên ông, vẫn là đừng nên vươn tay quá dài, miễn cho sau này không chỉ gãy tay mà còn đau thắt lưng!”
Tư Mộ Hàn đột nhiên nghĩ tới, trước khi Nguyễn Tri Hạ ra cửa, đại khái là còn chưa biết tin này.


Anh thật sự là coi thường can đảm đi tìm chết của Nguyễn Hương Thảo, cũng dám chụp loại ảnh này gửi cho bên truyền thông.

Tư Mộ Hàn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt thoáng lạnh nhìn Tư Đình Phong: “Ông tuổi cao rồi, sau này không cần phí sức lắm sức lực vì việc nhỏ như vậy.


Ý ngầm chính là, chuyện của anh ta, không cần Tư Đình Phong quản.

Tư Đình Phong là người thông minh, nhìn xa trông rộng, nghe cái đã hiểu ý tứ trong lời nói của anh.

Ông ta tức đến nỗi muốn đạp đổ hết đồ đạc, nhưng đã cứng rắn nhịn xuống.

Lãnh Tuấn bước lên trước rót một ly nước cho ông ta: “Ngài uống cốc nước trước cho bớt giận, cậu chủ còn trẻ, sau này sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ngài.


Tư Đình Phong than một tiếng: “Mong là vậy.


Đi ra khỏi quán trà, Tư Mộ Hàn cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Nguyễn Tri Hạ.


Điện thoại vừa lấy ra, lại bị đặt trở về.

Trái lại, anh có hơi chờ mong Nguyễn Tri Hạ sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

……
Nguyễn Tri Hạ suýt chút nữa đến muộn.

Cô đến phòng ăn được đặt riêng rồi ngồi xuống, rất nhạy bén mà cảm giác được mọi người đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt còn rất kỳ lạ.

Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại, tự soi lại mặt mình một chút, trên mặt không có dính bẩn gì, trông rất bình thường!
Một nữ đồng nghiệp ngồi đối diện thấy dáng vẻ cô như vậy, vô cùng tốt bụng chỉ vào điện thoại cô.



 
Chương 124


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Nguyễn Tri Hạ cuối cùng cũng hiểu, cười với cô ấy, rồi mở điện thoại lên mạng.

Bình thường cô có thói quen mỗi sáng thức dậy lên mạng xem tin tức giải trí, hôm nay vì ngủ quá giấc nên vẫn chưa xem được.

Tin đứng đầu trang tin giải trí thế mà lại liên quan đến cô.

Cô bấm vào trang tin, nhận ra trong đó là bức ảnh cô và “Tư Gia Thành” ở ngoài nhà hàng hôm qua.

Nguyễn Tri Hạ lúc đầu rất kinh ngạc, nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại.

“Tư Gia Thành” hung hăng càn quấy lại chẳng kiêng nể gì, bị người ta chụp được là chuyện sớm muộn.

Cô trong sạch không sợ những lời lẽ xấu xa bẻ cong sự thật, nhưng người nhà họ Tư mà đọc được tin này thì sẽ ra sao?
Nếu Tư Mộ Hàn cũng đọc được rồi thì sao?
Đúng lúc này, Hạ Lập Nguyên gọi đến:

“Đến văn phòng tôi một chuyến.


……
Lúc Nguyễn Tri Hạ đến, trong phòng làm việc của Hạ Lập Nguyên chỉ có một người, mặt của Nguyễn Hương Thảo tối hôm qua bị đánh cho sưng cả lên, tất nhiên hôm nay không thể đi làm rồi.

Hạ Lập Nguyên vừa thấy cô, sắc mặt đã không tốt: “Con với Tư Gia Thành là chuyện gì vậy?”
[Diendantruyen.Com] Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Huống hồ, người quen biết cô và “Tư Gia Thành” rất ít.

“Tri Hạ, con trở nên không hiểu chuyện như vậy từ lúc nào? Nó ấy hôm qua vì con mà chịu khổ như vậy, con bây giờ còn muốn vu oan nó!” Hạ Lập Nguyên tức giận đứng mạnh lên.

Hạ Lập Nguyên hôm qua đã nói, muốn cô thuyết phục Tư Mộ Hàn đầu tư cho Hạ thị, vốn dĩ cô vẫn đang do dự có nên tìm Tư Mộ Hàn thử một lần không, nhưng lời của Hạ Lập Nguyên đã khiến cô hạ quyết tâm.

Nguyễn Hương Thảo hôm qua rõ ràng là đáng tội, nhưng trong lời của Hạ Lập Nguyên, lại nói là chịu khổ vì Nguyễn Tri Hạ.


Rõ ràng biết chuyện nghỉ làm không lí do là có hiểu lầm, sau sự việc Hạ Lập Nguyên chỉ thẳng tay dẹp qua một bên cho khỏi phiền, một lời xin lỗi hẳn hoi cũng không có!
Nguyễn Tri Hạ đương nhiên không thể giúp Hạ Lập Nguyên.

Có điều, việc quân cơ không nề dối trá, xem xem ai chơi chết ai trước!
Cho dù trên người họ chảy cùng một dòng máu, nhưng một khi hai người đã không còn sự ràng buộc về tình cảm, thì sẽ không kiêng nể gì nhau nữa.

……
Cả một ngày, Nguyễn Tri Hạ đi đến đâu cũng nghe thấy có người bàn tán về việc này.

Nhưng cô vẫn mặc kệ, đám người đó muốn hỏi cũng không dám đến hỏi cô.

Lúc tan làm, hot search liên quan đến cô và “Tư Gia Thành” đã bị xóa đi, nhưng trên các diễn đàn và trang mạng vẫn có người đang bàn tán.

Thẩm Lệ cũng gọi cho cô.

“Lần sau cậu lên hot search, có thể kéo cả tớ lên cùng được không, tớ thấy cậu với mức độ lộ mặt với độ nổi tiếng hiện giờ, lên hot search vài lần nữa là có thể debut được rồi đó.


Nguyễn Tri Hạ khóc không ra nước mắt: “Cậu tưởng tớ muốn lên hot search à?”.

 
Chương 125


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Thẩm Lệ bỗng nghiêm túc nói: “Nói thật nhé, cái bức ảnh đó tớ xem rồi, tuy rằng bên ngoài có một lượng lớn thủy quân nói là do nhờ góc độ thôi, tớ đóng phim nhiều như vậy vừa nhìn là đã nhận ra, bức ảnh đó vốn dĩ không nhờ góc độ! Tớ đã biết ngay mà, cái người đàn ông tên gì mà “Tư Gia Thành” đó có mưu đồ xấu xa gì với cậu rồi, hai người có phải thật sự…….


“Không có, không có cái gì hết!” Nguyễn Tri Hạ vội vã phản bác: “Cậu mau mau quay xong phim của cậu đi, tớ tan làm trước đây, tạm biệt.


Tắt điện thoại, Nguyễn Tri Hạ thở phào một hơi, thu dọn đồ đạc tan làm.

Vừa ra khỏi cửa lớn Hạ thị, còn chưa kịp phản ứng gì, chẳng biết từ đâu một đám phóng viên xông ra.

“Xin hỏi cô Hạ, tin đồn giữa cô và em họ của chồng cô là thật sao?”
“Cô ngoài dây dưa với em họ ra, còn có người đàn ông khác bên ngoài không?”
“……” Có cái con mẹ anh!
Cũng may Nguyễn Tri Hạ phản ứng cực nhanh, việc đầu tiên là che đi mặt của mình.


Cô lại không thể ngờ tới, sẽ bị phóng viên chặn lại.

Nguyễn Tri Hạ ở trong đám hỗn loạn móc ra khẩu trang đeo vào, lập tức ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Chuyện không căn cứ, không thể nói được, tôi còn không phải là người trong giới giải trí, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của anh.


Có phóng viên rất kỹ lưỡng mà nắm bắt từ ngữ quan trọng lời nói của cô.

“Cô Hạ, cô vừa nói ‘bây giờ vẫn chưa là người của giới giải trí’, ý cô là cô sau này sẽ ra mắt bước chân vào giới giải trí với tư cách nghệ sĩ?”
Dồn dập theo đó, những phóng viên khác cũng bắt đầu suy một ra ba: “Có tin đồn chồng cô vì lí do cá nhân không thể tiếp tục thừa kế Thịnh thị, thế nên cô vào giới giải trí là vì muốn tìm cho mình một đường ra?”
“Trước kia mấy lần cô lên hot search, thực ra là có đụng tay đụng chân”
“……”
[Diendantruyen.Com] Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Sau khi Thẩm Sơ Hoàng lái xe rời đi, Nguyễn Tri Hạ thấy không còn bóng dáng những phóng viên kia nữa, liền lên tiếng: “Phiền anh dừng ở bên đường một chút, tôi xuống xe, chuyện hôm nay cảm ơn anh.



Thẩm Sơ Hoàng im lặng, cho xe dừng sát bên đường, Nguyễn Tri Hạ đưa tay mở cửa xe, thử mở hai cái mới nhận ra cửa xe không mở được.

Cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Sơ Hoàng: “Cửa xe bị khóa rồi.


Thẩm Sơ Hoàng cũng quay đầu nhìn cô, ánh mắt có hơi là lạ: “Tri Hạ, em chọn em họ của Tư Mộ Hàn, không bằng chọn anh cho an toàn.


“?????” Là ý mà cô đang hiểu?
Thấy Nguyễn Tri Hạ không lên tiếng ngắt lời, ngữ khí của Thẩm Sơ Hoàng lại càng tự tin hơn: “Hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, ở bên nhau chắc chắn sẽ vui vẻ hơn, quan trọng là anh sẽ không để người khác phát hiện ra chuyện của hai chúng ta.


“Tôi và anh, ở bên nhau?” Nguyễn Tri Hạ chỉ anh ta rồi lại chỉ vào mình.

Thẩm Sơ Hoàng gật đầu, lộ ra nụ cười mà anh ta cho là vô cùng hấp dẫn, giơ tay muốn chạm vào khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ: “Em ở bên tên kẻ vô dụng Tư Mộ Hàn kia quá vất vả, anh có thể hiểu cho chuyện giữa em và em họ anh ta, anh không trách em.


Quá vất vả?
Nói đến thật khéo léo, ý của anh ta không phải là nói cô ở bên một tên một tên vô dụng không nhân đạo, không chịu được cô đơn nên đi tìm em họ của Tư Mộ Hàn sao!.

 
Chương 126





Kẻ bỉ ổi, mãi mãi sẽ nghĩ người khác cũng bỉ ổi như vậy!
Nguyễn Tri Hạ xoay đầu tránh đi tay của anh ta đang giơ về phía này, gương mặt chán ghét: “Ý của anh là, muốn tôi yêu đương vụng trộm với anh sau lưng Tư Mộ Hàn?”
Thẩm Sơ Hoàng cũng đã đọc được tin tức đứng đầu trang chủ trên mạng kia rồi, anh ta cảm thấy Nguyễn Tri Hạ do không chịu được cô đơn mới thông đồng với em họ Tư Mộ Hàn ở bên nhau.

Thẩm Sơ Hoàng cũng không để bụng cái tránh đi của Nguyễn Tri Hạ, mà càng nói càng hăng say: “Tư Mộ Hàn vốn dĩ không xứng với em, chúng ta mới là thật lòng yêu nhau.


“Ai thật lòng yêu nhau với anh, thật lòng yêu anh là Nguyễn Hương Thảo, anh có mở xe hay không, không mở tôi gọi cảnh sát nhé?” Nguyễn Tri Hạ ghé sát vào cửa xe, vô cùng cảnh giác mà nhìn Thẩm Sơ Hoàng.

Sao trước đây cô không nhận ra Thẩm Sơ Hoàng lại quá đà như vậy?
Thái độ tránh né vội vàng với anh ta của Nguyễn Tri Hạ làm anh ta có chút lo lắng, hơi kích động mà sáp đến trước cô: “Nguyễn Hương Thảo làm sao so được với em!”
Nguyễn Tri Hạ không phí lời với anh ta, thẳng tay cầm điện thoại báo cảnh sát.

Thẩm Sơ Hoàng cuối cùng vẫn muốn giữ mặt mũi, lùi ra một chút, mở cửa xe cho cô.

Nguyễn Tri Hạ mở cửa xuống xe, quay đầu nhìn anh ta, giọng điệu xa cách: “Thẩm Sơ Hoàng, trước đây tôi thích anh thế nào anh cũng không chịu hiểu, nhưng từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ thích anh nữa, càng không giấu Tư Mộ Hàn vụng trộm yêu anh.


Thẩm Sơ Hoàng càng nghe sắc mặt càng kém đi, Nguyễn Tri Hạ quay người rời khỏi, không thèm nhìn anh ta thêm chút nào nữa.


Đi chưa bao xa, lại có một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô.

Cô tưởng lại là Thẩm Sơ Hoàng, chân bước nhanh như gió, cho đến khi từ trong xe vang lên một âm thanh quen thuộc.

“Cô chủ……”
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc quay đầu: “Thời Dũng? Các anh trở về rồi?”
Thời Dũng với tư cách là trợ lí đặc biệt của Tư Mộ Hàn, bình thường đều là Tư Mộ Hàn đi đâu thì anh ta đi theo đó.

Sau Khi Tư Mộ Hàn ra nước ngoài, cô cũng chưa từng gặp Thời Dũng ở biệt thự, nên đoán là Thời Dũng đã ra nước ngoài cùng Tư Mộ Hàn rồi.

Thời Dũng xuống xe, kính cẩn trả lời một tiếng: “Vâng, cậu chủ phân phó cho tôi đến đây đón cô chủ về nhà.


Nguyễn Tri Hạ không hiểu sao lại có hơi mong đợi được gặp mặt Tư Mộ Hàn, nhưng trong lòng cô hiểu Tư Mộ Hàn có sẽ vẫn chỉ cho cô thấy bóng lưng của mình.

Cho dù như vậy, Nguyễn Tri Hạ vẫn vui vẻ lên xe.

Lên xe rồi, cảm giác vui vẻ qua đi, cô bình tĩnh lại, lại ngồi không yên được.


Tư Mộ Hàn sao lại cứ phải về vào lúc mấu chốt như thế này?
Anh là vừa về hay đã về từ lâu rồi? Anh có nhìn thấy tin về cô và “Tư Gia Thành” hay không?
Nhỡ mà…nhỡ mà anh đọc được rồi, anh có…
Không, giả thiết này không hợp lí, dù anh không nhìn thấy , chắc chắn sẽ có người nói cho anh biết.

Cô có thể khẳng định người ra mặt đè lại tin tức chính là người nhà họ Tư.

Người nhà họ Tư đều đã biết rồi, Tư Gia Thành chắc chắn cũng đã biết.

……
Ôm tâm trạng thấp thỏm không yên, chiếc xe đã dừng ở trước cửa biệt thự.

“Cô chủ, mời xuống xe.

” Thời Dũng lên trước, giọng điệu kính cẩn mà mở cửa cho cô.

Nguyễn Tri Hạ xuống xe, nhìn lên phòng làm việc của Tư Mộ Hàn trên tầng hai, hỏi Thời Dũng: “Tư Mộ Hàn đang ở phòng làm việc à?”
Thời Dũng: “Thưa không, cậu chủ đang nghỉ ngơi.


Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu, vừa vào cửa đã nhìn thấy “Tư Gia Thành” đang nhàn đã ngồi uống cà phê trong phòng khách.



 
Chương 127





Trong lòng cô tức giận, nhưng vì Thời Dũng vẫn đang có mặt, nên không tiện thể hiện ra, chỉ lạnh lùng trừng anh ta một cái, rồi lên lầu vào trong phòng.

Nguyễn Tri Hạ vừa đi, Thời Dũng liền đến trước mặt Tư Mộ Hàn, cung kính nói: “Cậu chủ, Thẩm Sơ Hoàng đã đi tìm cô chủ.


Tư Mộ Hàn nhạt nhạt nói: “Ồ? Đi tìm cô ấy làm gì?”
Thời Dũng rất nhạy bén cảm thấy được trong ngữ khí lạnh nhạt kia bắt được một chút không bình thường.

Thời Dũng nhớ lại lúc đó thấy Thẩm Sơ Hoàng cùng Nguyễn Tri Hạ ghé sát nhau ở trong xe, hành động có hơi thân mật, anh ta đương nhiên không dám nói tiếp.

Thế là, anh chọn cách nói mình cho là vô cùng an toàn: “Hai người ở trong xe một lúc, cô chủ đã xuống xe rồi.


“Một lúc là bao lâu?” Tư Mộ Hàn đặt cà phê đang cầm trong tay xuống bàn trà nhỏ, dựa ra đằng sau, vắt đôi chân dài lên nhau, cả người mang một vẻ cao quý mà biếng nhác.

Thời Dũng tim đập gấp vài nhịp: “Thì là một lúc, khoảng gần 10 phút……”
“ồ? Chỉ có 10 phút thôi? Anh đi đón người đi một tiếng mới về.

” Ánh mắt của Tư Mộ Hàn bỗng nhiên trở nên vô cùng sắc lạnh.

Thời Dũng không dám nói nữa.


Tư Mộ Hàn hơi nheo mắt không hỏi thêm nhiều nữa, dường như cũng không định tìm câu trả lời mình muốn nghe ở chỗ Thời Dũng.

……
Lúc Nguyễn Tri Hạ xuống lầu, trong phòng khách đã không còn bóng dáng của “Tư Gia Thành” nữa.

Cô chạy đến hỏi bảo tiêu đang canh giữ ở cửa: “Em họ của cậu chủ các anh đi đâu rồi?”
Bảo tiêu vẻ mặt nghiêm nghị: “Anh ấy ra ngoài rồi.


“Ồ.

” Nguyễn Tri Hạ gật đầu, vào phòng bếp nấu cơm.

“Tư Gia Thành” không ở nhà, cô thấy không khí trong nhà trở nên trong lành hơn nhiều.

Tư Mộ Hàn vừa trở về, trên đường vất vả, cô quyết định làm chút gì thanh đạm cho anh.

Cơm chưa nấu xong, Thời Dũng đã tiến vào: “Cô chủ, tôi phải ra ngoài làm chút việc, phiền cô chút nữa đưa cơm lên cho cậu chủ.


Nguyễn Tri Hạ hơi bồn chồn, trời sắp tối rồi, mấy người bọn họ lấy đâu ra mà nhiều việc phải làm vậy?
“Được, tôi làm xong rồi mang lên.


” Nguyễn Tri Hạ rất vui lòng làm chút việc cho Tư Mộ Hàn.

Cô đứng trước cửa gõ cửa, bên trong không có ai trả lời, cô liền đẩy cửa đi vào.

Cô định là đặt đồ xuống rồi đi ra, nhưng không ngờ vừa xoay người đã nhìn thấy “Tư Gia Thành”.

Nguyễn Tri Hạ chau mày nhìn anh ta: “Anh không phải ra ngoài rồi sao?”
Tư Mộ Hàn không ngờ Nguyễn Tri Hạ nhanh vậy đã nấu xong cơm mang lên, chút nữa thì bị lộ tẩy.

Anh bình tĩnh ung dung lên tiếng: “Ra ngoài rồi thì không được quay về?”
Nguyễn Tri Hạ trong lòng vẫn nhớ đến dòng tin tức trên mạng, không có tâm trạng tranh cãi với “Tư Gia Thành”, cô làm mặt nghiêm túc: “Anh ra đây, tôi có chuyện nói với anh.


Ngữ khí của cô có hơi nghiêm trọng, gương mặt kéo căng thật đúng là có khí thế, chỉ có điều đôi mắt mèo vừa to vừa trong sáng kia lúc chăm chú nhìn Tư Mộ Hàn, anh không chỉ không cảm thấy sự lạnh lùng của cô, mà lại thấy có chút mê người.

Anh đút hai tay vào túi quần, chầm chậm đi theo cô.

Lúc này nơi không có ai đi qua nhất chính là phòng ăn.

Nguyễn Tri Hạ đưa anh ta đến phòng ăn, âm thanh mềm mại mang theo chút lạnh lùng: “Tư Gia Thành, bởi vì anh, mà bây giờ tôi trở thành mục tiêu công kích của bao nhiêu người, bây giờ anh hài lòng chưa?”
Cô thật không hiểu “Tư Gia Thành” đang nghĩ cái gì.

Nếu anh ta thật sự có hứng thú với cô, thì từ lúc cô bị Nguyễn Hương Thảo tính kế vào club Đỏ rồi bị hạ thuốc, anh ta đi cứu cô về, hoàn toàn có thể chớp thời cơ mà ra tay với cô.

Nhưng anh ta không có làm thế.



 
Chương 128





Ngày thường anh ta toàn là quấy rối trêu trọc cô.

Cô từng gặp qua rất nhiều thiếu gia quyền quý thành thạo với phụ nữ, bọn họ sẽ không dành quá nhiều thời gian và sức lực cho một người phụ nữ, nhiều nhất là trêu đùa một thời gian, sau đó trực tiếp đi vào vấn đề chính luôn.

Chính bởi vì lần đó “Tư Gia Thành” hoàn toàn không làm gì cô, thế nên cô mới cảm thấy “Tư Gia Thành” không có ý xấu với mình.

Nhưng sau đó anh một lần rồi lại một lần cợt nhả cô, quấy nhiễu làm phiền cô.

“Tôi cũng thế chứ, tôi cũng bị chửi nhiều lắm này không phải sao?” Tư Mộ Hàn nghiêng đầu, gương mặt như không có chuyện gì, lộ ra biểu cảm vô tội.

Thật là không biết xấu hổ.

Nguyễn Tri Hạ lạnh nhạt lườm anh ta: “Anh tưởng tôi không xem bình luận của đám người kia sao! Bọn họ làm gì mắng anh, đều là khen tỉ lệ cơ thể anh, cởi ra nhất định rất đẹp!”
Thật không hiểu nổi thành phần cư dân mạng đó, sao có thể bất công như vậy, muốn chửi thì chửi cả hai người được không!
Tư Mộ Hàn nhíu mắt, thần sắc có hơi là lạ, lát sau lại nói với ngữ khí rất tự nhiên: “Con gái các cô đến cái này cũng nhìn ra? Nhưng mà nếu cô muốn nhìn tôi có thể cởi ra cho cô nhìn.


“……Tôi không thèm, anh đừng có mà đổi chủ đề!” Nguyễn Tri Hạ nhận ra “Tư Gia Thành” đang hoàn toàn đổi chủ đề.


“Tư Gia Thành” như không nghe thấy lời cô nói, bước mấy bước đã ra khỏi phòng ăn, giọng điệu uể oải: “Buồn ngủ quá, tôi đi ngủ đây.


Nguyễn Tri Hạ có hơi nhụt chí.

Buồn bực mà thở ra một hơi, cầm điện thoại nhắn tin cho Tư Mộ Hàn: Em để cơm trên phòng cho anh rồi.

Qua 10 giây, đầu bên kia trả lời lại một chữ “Ừm”.

Tâm trạng nặng nề, cô cũng không ăn nhiều, gắp gắp vài cái, cảm thấy Tư Mộ Hàn đã ăn xong rồi, liền đi lên lầu.

Gõ cửa tiến vào, Tư Mộ Hàn vẫn như trước kia hướng lưng về phía cô.

Chiếc khay đồ ăn trên bàn làm việc đã được ăn hết, cô nhớ lúc trước mình nấu cơm cho Tư Mộ Hàn, anh cũng đều ăn hết sạch sẽ như vậy.

Có lẽ đồ ăn cô làm rất hợp với khẩu vị của anh.

Nguyễn Tri Hạ có hơi vui mừng hỏi anh: “Anh có muốn ăn chút hoa quả không? Hoặc là uống thêm gì đó?”
“Không cần.


” Tư Mộ Hàn vẫn khàn khàn như trước, hoàn toàn không giống giọng của người trẻ.

Nguyễn Tri Hạ đứng một bên tay chân lúng túng, lòng thấp thỏm không biết nói gì.

Bỗng nhiên Tư Mộ Hàn cất tiếng hỏi cô: “Em là thiếu phu nhân của nhà họ Tư, giữ cho tốt bổn phận , chúng ta có thể bình yên vô sự, nếu không thì……”
Câu nói này mang theo chút cảm xúc bên trong khiến giọng anh vốn dĩ dã khàn, nghe lại càng thấy u ám hơn, đặc biệt là câu cuối cố ý không nói hết, càng làm cho người ta có cảm giác sởn gai ốc.

Nguyễn Tri Hạ bất giác ôm lấy cánh tay mình, cắn cắn môi giải thích: “Em thề, giữa em và Tư Gia Thành không có cái gì cả.


Cô cảm thấy Tư Mộ Hàn đã nói ra những lời này, chắc chắn là vì đã đọc được tin tức.

“Không liên quan đến Gia Thành, tôi đương nhiên tin nó.

” Giọng Tư Mộ Hàn rất rõ ràng mà trầm thấp hơn.

Vậy ý của câu này là, cô ở bên ngoài có dây dưa không rõ với người đàn ông khác?
Tư Mộ Hàn rất rõ ràng là đang bênh vực! Cô biết sẽ như vậy mà!
Tư Mộ Hàn rất thương “Tư Gia Thành”, thế nên đương nhiên sẽ không tin em họ của mình sẽ có hành động nào vượt quá giới hạn với vợ mình, rồi chĩa mũi nhọn lên người cô.

Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Vậy em thì sao? Anh không tin tưởng em?”
Tư Mộ Hàn trầm mặc một lát, nói: “Đến tướng mạo cũng là đang ngụy trang, tôi vì sao phải tin em?”
Nguyễn Tri Hạ: “……” Không cách nào phản bác.



 
Chương 129





Nếu cô bướng bỉnh ngạo nghễ một chút, hoàn toàn có thể không màng hậu quả mà nói lại anh ta một câu “Anh còn không dám dùng gương mặt thật của mình để gặp tôi, tôi tại sao lại không thể ngụy trang?”
Tư Mộ Hàn và người nhà họ Nguyễn không giống nhau, thái độ của anh đối với cô từ đầu đã thẳng thắn rõ ràng, thế nên cô không thể lấy khuyết điểm để trọc vào vết thương của anh.

“Không còn việc gì thì ra ngoài đi, sau này, tôi sẽ để Thời Dũng đưa đón em đi làm.

” Tư Mộ Hàn nói xong, thì không lên tiếng nữa.

Nguyễn Tri Hạ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, tâm tình có hơi phức tạp.

Sao cô lại đang cảm thấy, Tư Mộ Hàn giống như sau khi cho cô một cái tát xong, thì thưởng cho cô một trái ngọt để dỗ dành?
Chiêu này, rất giống với “Tư Gia Thành”
“Tư Gia Thành” trước giờ cũng lúc đối xử với cô lúc tốt lúc xấu.

Có lẽ vì thời gian dài sống chung, nên tính tình hai người cũng vô cùng giống nhau.

Nguyễn Tri Hạ đi xong, Tư Mộ Hàn mới quay người, giơ tay ray ray huyệt thái dương của mình.

Nguyễn Tri Hạ hình như ngày càng ghét “Tư Gia Thành” rồi, để cô ghét “Tư Gia Thành” thêm một chút, có hảo cảm với “Tư Mộ Hàn” nhiều hơn chút, đến lúc biết được thân phận của anh, chắc sẽ dễ chấp nhận hơn.


……
Tin tức trên mạng, đã bị đè ép xuống như vậy.

Tuy rằng thỉnh thoảng có người nhắc đến, nhưng cũng chẳng tạo ra ra sóng gió gì lớn lắm.

Yên ổn trên mạng rồi, nhưng cuộc sống bên ngoài vẫn chưa dễ dàng yên ổn như vậy.

Bộ phận thị trường mà Nguyễn Tri Hạ công tác có nhiều nhân viên nữ, mỗi ngày tụ tập với nhau tám chuyện bát quái, tự nhiên sẽ nói đến chuyện của Nguyễn Tri Hạ.

Ngày hôm sau.

Nguyễn Tri Hạ đến công ty làm việc, nhân viên Hạ thị đều vô cùng kinh ngạc mà nhìn cô.

Cô đi xa vẫn nghe thấy đằng sau vang lên tiếng bàn tán nho nhỏ.

“Không ngờ hôm nay cô ta còn có thể đi làm!”
“Cậu chủ Tư đó phải rộng lượng đến thế nào, vợ cùng em họ ở cùng nhau, thế mà lại không quan tâm?”
“Cô cũng đừng nói như vậy, nhỡ đâu người ta với em họ đó không có gì với nhau thì sao!”

“Nói cũng đúng, nhà họ Tư sao có thể khoan nhượng mà để chuyện này xảy ra, nếu mà có chuyện thật, Nguyễn Tri Hạ chắc chắn gánh vác không nổi!”
“Xí, các cô ai cũng ngốc, chuyện này thường không có lửa thì làm sao có khói!”
“……”
Bọn họ truyền tới truyền lui, cũng chỉ là vài suy đoán mà thôi.

Truyền thông Thịnh Hải, phòng làm việc tổng giám đốc.

Cố Tri Dân đẩy cửa bước vào, nhìn về phía Tư Mộ Hàn đang ngồi sau bàn làm việc, đẩy kính mắt, nghiêm túc mà đặt văn kiện lên bàn của anh ta, học giọng điệu của thư ký, nói đến ngăn nắp thứ tự: “Tổng giám đốc Tư, chỗ này đều cần ngài ký tên.


Chuyện nhỏ như đưa văn kiện này, trước giờ đều là việc của thư ký.

Mà mục đích Cố Tri Dân đặc biệt chạy tới đây đã bị lộ rõ.

Chính bởi vì như vậy, nên văn kiện vừa mới đặt xuống, Tư Mộ Hàn đã lạnh nhạt lên tiếng đuổi người: “Ra ngoài.


Cố Tri Dân ở trước mặt Tư Mộ Hàn, trước giờ luôn không cần thể diện.

Anh ta cầm lấy kính mắt, đuôi mắt nhấc lên, lộ ra vẻ ngỗ ngược của con cháu nhà quyền quý.

Anh ta lắc đầu, gương mặt đồng tình, ngữ khí khéo léo: “Mộ Hàn, tôi thật đồng cảm với anh, khó khăn lắm mới cưới được cô vợ về, vợ lại cắm sừng rồi ở bên “em họ”, xin được phỏng vấn chút, tâm trạng anh bây giờ ra sao?”
Tư Mộ Hàn nhấc mắt nhìn anh ta, trong con ngươi như mực lóe ra ý sắc lạnh thấu xương: “Cậu muốn đi châu Phi để mở rộng nghiệp vụ?”

 
Chương 130


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Mặt Cố Tri Dân biến sắc, vội vã lắc đầu: “Khôn……không muốn đi!”
Anh không muốn đi châu Phi đâu!
“Còn không mau cút?” Tư Mộ Hàn đen mặt, không muốn nghe anh ta nhắc đến chuyện này chút nào.

Nhưng Cố Tri Dân trước giờ vẫn luôn thích xem náo nhiệt, không ngại chuyện lớn hay nhỏ, anh ta bỉ ổi hỏi: “Nếu Nguyễn Tri Hạ thích “Tư Gia Thành”, không giữ được như vậy với cậu nữa, đến lúc mà cô ấy phát hiện ra cậu là “Tư Gia Thành” thì……”
Tư Gia Thành không nghĩ ngợi gì, đã trực tiếp ngắt lời anh ta: “Không thể nào.


“Không thể biết cậu là Tư Mộ Hàn? Cậu thật sự nghĩ rằng cậu có thể thần thông quảng đại đến nỗi giấu cô ấy cả đời?” Trong lòng Cố Tri Dân, Tư Mộ Hàn là một người rất lợi hại, nhưng không biết anh ta có thể lợi hại đến bao giờ.

“Cô ấy không phải loại người như vậy.


Tư Mộ Hàn nói một câu không đầu không cuối, nhưng đã khiến Cố Tri Dân hiểu rõ ý tứ trong đó.

Anh ta khoa trương nhấc tay phẩy phẩy trước mũi mình, phun ra mấy câu: “Cậu mới sống cùng người ta bao lâu, đã nói người ta không phải loại người đó, tôi hình như ngửi thấy mùi gì đó chua chua……”

Phó Đình Tây từ ngoài bước vào, vừa hay nghe được nửa câu cuối của Cố Tri Dân, nghi hoặc hỏi: “Cái gì chua cơ?”
Cố Tri Dân ý vị sâu xa nói: “Đằng nào cũng không phải là mùi từ trên người chúng ta, chúng ta là cẩu độc thân, mùi rất thơm mát.


Phó Đình Tây là một thẳng nam 24K, cả mặt mơ hồ không hiểu nổi lời Cố Tri Dân có ý gì.

Cố Tri Dân xấu xa mà phẫn nộ nói: “Mùi chua của tình yêu, thế mà cũng không hiểu, độc thân là đáng đời!”
[Diendantruyen.Com] Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Không tiếc lăn lộn, đánh nhau quát tháo , chẳng thiếu loại gì, đánh với Phó Đình Tây một lúc lâu, cuối cùng kết thúc khi anh ta đá Phó Đình Tây ngã sõng soài dưới đất.

Tư Mộ Hàn sớm đã quen với tình cảnh này, chỉ đến lúc hai ngươi họ đánh xong mới nhấc mí mắt: “Thu dọn xong rồi hẵng ra ngoài.


Hai người chi đành hậm hực dọn dẹp rồi đi ra.

……

Nguyễn Tri Hạ trải qua cả một ngày toàn những tin đồn.

Thời gian này bọn họ nói chán rồi, đại khái cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Lúc tan làm, Thời Dũng gọi cho cô, nói đường hơi tắc, chắc phải đón cô muộn một chút.

Nguyễn Tri Hạ ra khỏi Hạ thị, chuẩn bị tìm chỗ nào đó đợi Thời Dũng.

“Tri Hạ.


Cô quay đầu, nhận ra Tiêu Giai Kỳ không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô.

Nguyễn Tri Hạ có chút ngỡ ngàng, lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì?”
“Mẹ chỉ muốn hỏi một chút, tin tức nói về chuyện giữa con và em họ Tư Mộ Hàn, là thật sao?” Giọng điệu Tiêu Giai Kỳ có thêm chút thân thiết chẳng giống thường ngày.

Nguyễn Tri Hạ thấy Tiêu Giai Kỳ không đúng lắm, hồ nghi nhìn bà ta: “Mẹ làm sao vậy?”
Cho dù Tiêu Giai Kỳ không quan tâm cô bao nhiêu, cô cũng không thể không để ý đến Tiêu Giai Kỳ.

Tiêu Giai Kỳ cười cười, vẻ dịu dàng nhìn rất dễ khiến người khác lơ là không phòng bị: “Không có gì, chỉ là đọc tin trên mạng, mấy người đó chửi con rất ghê gớm, có hơi lo cho con……”.

 
Chương 131





Bà ta nói đến đây, dừng một chút, hơi than thở: “Ban đầu là mẹ không tốt, nếu mẹ không để con vào nhà họ Tư, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay, con cũng sẽ không giống như bây giờ……”
Nguyễn Tri Hạ thấy Tiêu Giai Kỳ càng nói càng không chuẩn mực, sự nghi ngờ trong lòng càng thêm sâu: “Mẹ muốn nói gì thì nói thẳng ra?”
Cô không tin là Tiêu Giai Kỳ thật sự hối hận.

“Con nói thật với mẹ, con với em họ đó của Tư Mộ Hàn, có phải thật sự yêu nhau rồi, lần đó mẹ nhìn thấy hai đứa ở trong xe……”
“Sao tự nhiên mẹ quan tâm chuyện của con thế? Mẹ có mục đích gì?” Nguyễn Tri Hạ thấy Tiêu Giai Kỳ cứ giữ cái vấn đề này không buông, liền cảnh giác hơn.

“Tri Hạ, tuy rằng mẹ không đủ quan tâm con, nhưng mẹ là quan tâm con từ tận đáy lòng……”
Điện thoại Nguyễn Tri Hạ vang lên, là Thời Dũng gọi tới.

Nguyễn Tri Hạ nghe điện: “Tôi đang ở cửa, anh qua đây là được.


Điện thoại cô vẫn chưa cất vào, Tiêu Giai Kỳ đã bắt lấy cánh tay cô, giọng có phần vội vã: “Là ai đến đón con đó?”
“Là thuộc hạ Tư Mộ Hàn cử tới.

” Nguyễn Tri Hạ thấy hành vi của Tiêu Giai Kỳ ngày càng lạ lùng.

Mấy lời cô vừa nói với Tiêu Giai Kỳ, còn có chút xúc động, giờ đã lạnh lẽo trở lại, nhìn gương mặt này của Tiêu Giai Kỳ, chỉ cảm thấy mệt mỏi tê dại.


“Con không biết mấy người Nguyễn Hương Thảo lại lợi dụng mẹ để làm gì con, nhưng con tốt bụng nhắc nhở mẹ một câu, nghĩ cho bản thân mình nhiều một chút, đừng có dựa dẫm vào cha quá.


Nguyễn Hương Thảo sau này không thể hiếu thuận Tiêu Giai Kỳ, chỉ coi bà như người làm ấm giường cho cha cô ta, nhưng đến giờ Tiêu Giai Kỳ vẫn không hiểu điều này.

Tiêu Giai Kỳ nghe xong, như ngây ra một lát.

Nguyễn Tri Hạ ngồi vào trong xe, cách một tấm kính nhìn về phía Tiêu Giai Kỳ.

Tiêu Giai Kỳ vẫn đang dừng ở mấy lời mà Nguyễn Tri Hạ vừa nói, do cúi đầu, nên thần sắc không rõ, nhưng Nguyễn Tri Hạ có thể cảm nhận được sự chần chừ của bà ta.

Chần chừ cái gì chứ?
Do dự có nên giúp Nguyễn Hương Thảo đối phó với cô không?
Vừa rồi Tiêu Giai Kỳ rõ ràng đang khách khí với Nguyễn Tri Hạ, mấy năm nay bà ta sống yên bình đầy đủ, khả năng thăm dò ý tứ qua lời nói sắc mặt vẫn không bằng Nguyễn Tri Hạ, thế nên bà ta không hề biết vừa rồi mình đã bị bại lộ.

Nguyễn Tri Hạ nhận ra mục đích của bà ta, cũng cẩn thật đặc biệt tránh khỏi những câu hỏi liên quan đến “Tư Gia Thành” của bà ta.

Bất kể bọn họ có thủ đoạn gì, còn bao nhiêu chiêu trò, cứ mang ra tất ra đây là được rồi.


Trở về biệt thự, Nguyễn Tri Hạ lên mạng xem trước, xem có bùng nổ chủ để hoặc tin tức gì liên quan đến cô không.

Cô lướt một lúc cũng không thấy gì, liền vào bếp nấu cơm.

Lúc ăn cơm tối, Tư Mộ Hàn vẫn như trước không chịu lộ mặt, “Tư Gia Thành” cũng không biết chạy đi đâu rồi.

Giờ cô mới phát hiện, hình như Tư Mộ Hàn ở nhà, “Tư Gia Thành” sẽ rất bận, thường không ở nhà ăn cơm.

Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, thấy bản thân bị “Tư Gia Thành” chèn ép đến ngốc rồi, anh ta không ở nhà, cô lại còn cảm thấy không quen.

Ngày hôm sau.

Thời Dũng đúng giờ lái xe đến trước cửa đưa cô đến Hạ thị.

Lúc trở về, từ xa Thời Dũng đã nhìn thấy một chiếc xe đỗ trước cửa biệt thự.

Anh dừng xe, hỏi bảo vệ trước cửa: “Có người tới tìm cậu chủ?”
Bảo vệ gật đầu nói: “Vị phu nhân đó nói mình là mẹ của cô chủ”.

Vì tình hình của Tư Mộ Hàn rất đặc biệt, biệt thự nhiều năm nay đã có nhiều bảo vệ, mấy năm nay anh ấy vẫn không xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng, thế nên hành tung bí mật, không có bạn trên danh nghĩa, người đến tìm anh rất ít.

Mà dù có người đến, cũng không dễ để có thể nhìn được anh.



 
Chương 132


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Thời Dũng nghe vậy, nhấc chân bước vào, đã nhìn thấy Tiêu Giai Kỳ đang ngồi trên sofa.

Anh đã giúp Tư Mộ Hàn điều tra, nên cũng coi như biết Tiêu Giai Kỳ.

Có điều, vị Hạ phu nhân này nhìn thùy mị hơn trong ảnh, có thể nhìn ra hồi trẻ vô cùng xinh đẹp.

Anh gọi một bảo vệ đến, nói: “Trước tiên mang trà lên cho bà Hạ.


Anh nói xong, liền lên phòng làm việc tìm Tư Mộ Hàn.

Hai ngày này, Tư Mộ Hàn đều để Thời Dũng đưa Nguyễn Tri Hạ đi làm trước, rồi mình mới đến Thịnh Hải, lúc này vẫn đang ở trong phòng làm việc.

Thời Dũng đẩy cửa bước vào, kính cẩn thông báo: “Cậu chủ, Hạ phu nhân tới rồi.


“Hạ phu nhân nào?”Tư Mộ Hàn chẳng ngẩng đầu lên, rõ là chẳng kịp phản ứng xem “Hạ phu nhân” là người nào.


“Là mẹ của cô chủ.


Tư Mộ Hàn ngẩng đầu lên, như đang suy nghĩ, đại khái đoán xem mục đích Tiêu Giai Kỳ đến tìm anh là gì.

Đáy mắt lóe lên một tia hứng thú: “Để bà ấy lên.


……
Tiêu Giai Kỳ lên phòng làm việc của Tư Mộ Hàn, lại phát hiện anh ngồi hướng lưng về phía mình, hoàn toàn không lộ mặt.

Thời Dũng ở bên cạnh mở miệng: “Hạ phu nhân có việc gì mời nói.


Tiêu Giai Kỳ hơi nắm góc áo, hổ thẹn mà nói: “Cậu Tư, hôm nay tôi tới, là muốn thay con gái tôi gửi lời xin lỗi cậu.



Bà ta nói xong, muốn nhìn xem Tư Mộ Hàn có phản ứng gì, thì nhận ra anh không hề lên tiếng, bà ta lại nói tiếp: “Là tôi không dạy Tri Hạ tốt, để nó làm chuyện có lỗi với cậu, nó vốn là thay chị gái để gả vào nhà họ Tư, gia đình cậu không truy cứu đã rất rộng lượng rồi, không ngờ nó đã không cảm kích, lại còn nhân lúc cậu không ở nhà, dụ dỗ em họ của cậu ra ngoài làm ra loại chuyện như vậy……”
[Diendantruyen.Com] Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Tiêu Giai Kỳ và Thời Dũng nghe vậy quay đầu, đã thấy Nguyễn Tri Hạ rõ ràng đang đi làm ở công ty lại quay về, mặt lạnh lùng như băng đứng ở cửa, ánh mắt lặng như âm hồn.

Nguyễn Tri Hạ nhìn vào ánh mắt Tiêu Giai Kỳ, âm u nói: “Mẹ, giấu con đến cáo trạng trước chồng con, sao không gọi thêm con để cùng đối chất?”
“Con…không phải là đang ở công ty sao?” Mặt Tiêu Giai Kỳ phút chốc trắng bệch.

Thời gian này, bà rõ ràng cảm thấy Nguyễn Tri Hạ không nghe lời mình như ngày xưa nữa, có lúc Nguyễn Tri Hạ để lộ ánh mắt mà thậm chí làm bà thấy sợ.

“Nếu con không quay lại, sao có thể nghe thấy nỗi lòng mẹ lo lắng cho con đây?” Nguyễn Tri Hạ vừa nói, vừa chầm chậm bước đến chỗ Tiêu Giai Kỳ.

Cô đúng là đã đến công ty, nhiệm vụ hôm nay là đi điều tra thị trường, lúc ra ngoài thì nhận ra điện thoại quên ở nhà, liền chạy về lấy.

Lúc đi ngang qua phòng làm việc Tư Mộ Hàn, cô thế mà lại nghe được giọng của Tiêu Giai Kỳ.

“Mẹ thaycon xin lỗi chồng con?” Nguyễn Tri Hạ cười giễu cợt, đáy mắt cười mang vẻ lạnh ngắt âm u: “Mẹ đúng là người mẹ tốt của con mà.


Tiêu Giai Kỳ không nhịn được mà lùi về sau hai bước, không biết mò từ đâu ra một thứ: “Mẹ…mẹ có chứng cứ!”
Nguyễn Tri Hạ định thần nhìn lại, mới nhận ra bà ta cầm một chiếc máy ghi âm.

.

 
Chương 133





Thì ra, Tiêu Giai Kỳ hôm qua tới tìm cô, là có mục đích này.
Thật là làm khó người yếu đuối như Tiêu Giai Kỳ rồi, thế mà dám đến tìm Tư Mộ Hàn, không cần nghĩ nhiều cũng biết, đây nhất đình là Nguyễn Hương Thảo giấu Hạ Lập Nguyên, bảo Tiêu Giai Kỳ làm việc này.
Hạ Lập Nguyên còn đang mong cô giúp ông ta có được đầu tư của Tư Mộ Hàn, nếu ông ta mà biết được, chắc chắn sẽ không để Nguyễn Hương Thảo làm ra chuyện này.
Tiêu Giai Kỳ đã ấn nút mở, cả đoạn ghi âm không dài, trong đó có hai câu quan trọng nhất.
“Nói rõ cho mẹ, con với em họ của Tư Mộ Hàn có phải là thật sự ở bên nhau rồi không, lần đó mẹ nhìn thấy hai đứa ở trong xe…”
“Liên quan gì đến bà? cho dù tôi cùng với em họ anh ấy yêu nhau rồi thì có sao?”
Nguyễn Tri Hạ vẫn nhớ rõ lời mình nói lúc đó, hình như là “Sao tự nhiên bà lại quan tâm tôi thế? Bà có mục đích gì?”
Đoạn ghi âm ghép kém đến vậy, cũng cầm tới vu khống cô!

Nguyễn Hương Thảo trước đó vì chụp trộm cô và “Tư Gia Thành”, đem ảnh bán cho truyền thông đăng lên mạng, cuối cùng nhận ra cái tin tức đó lại chẳng ảnh hưởng gì đến Nguyễn Tri Hạ, thế nên chó cùng rứt giậu, mang thẳng chuyện này đến trước mặt Tư Mộ Hàn.
“Cậu Tư, cậu nghe xem, đây là Tri Hạ tự mình thừa nhận! Nó làm ra việc này, đều là do mẹ nó dạy dỗ không tốt, tôi nguyện đem con về nhà dạy dỗ lại, cậu Tư cậu xem…”
Nguyễn Tri Hạ tức đến buồn cười, nhưng lại không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn về hướng của Tư Mộ Hàn.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, âm thanh khàn khàn của người đàn ông mới vang lên: “Cô ấy gả vào nhà tôi, thì đã là người phụ nữ của Tư Mộ Hàn tôi, người phụ nữ của tôi, từ lúc nào cần người khác quản giáo vậy?”
“Nhưng nó……” Tiêu Giai Kỳ không ngờ Tư Mộ Hàn sẽ có phản ứng này.
Lúc bà ta đến đây, Nguyễn Hương Thảo nói với bà ta, chỉ cầm lấy ra máy ghi âm, chắc chắn sẽ làm Tư Mộ Hàn tức giận, đến lúc đó, anh ta chắc chắn sẽ đuổi Nguyễn Tri Hạ đi…
Nguyễn Tri Hạ tuy rằng biết rõ Tư Mộ Hàn sẽ không tin tưởng đoạn ghi âm giả này, nhưng lời của anh làm lòng cô bỗng nhiên ấm áp, giọng của cô cũng bất giác dịu dàng: “Xin lỗi, vì chuyện của tôi, đã để người khác đến làm phiền anh rồi.”
Tư Mộ Hàn không lại lên tiếng nữa.
Nguyễn Tri Hạ mặt mang trào phúng nhìn Tiêu Giai Kỳ, quay người liền đi.
Tiêu Giai Kỳ vẫn không hiểu tột cùng là chuyện gì xảy ra, thì Thời Dũng đã đến trước mặt bà ta: “Bà Hạ, mời.

.

.”
Thời Dũng hơi cúi đầu, giơ tay lên tư thế “Mời”, rõ ràng là đuổi Tiêu Giai Kỳ đi.
Tiêu Giai Kỳ trước nay vẫn luôn nhu nhược, tự biết máy ghi âm cầm trên tay là giả, nhất thời thấy mất hết mặt mũi, cúi đầu đi ra ngoài.

Đến cửa, bà thấy Nguyễn Tri Hạ đang ôm hai tay, dựa vào cửa nhìn chằm chằm bà.
Tiêu Giai Kỳ do dự tiến lên: “Tri Hạ, con.

.

.”
“Không phiền đưa con đi một đoạn không?” Trên mặt Nguyễn Tri Hạ là sự lạnh lùng xa cách.
Nguyễn Tri Hạ như vậy đối với Tiêu Giai Kỳ mà nói, là rất xa lạ, nhưng bà ta vẫn gật đầu.
Trong xe, Nguyễn Tri Hạ và Tiêu Giai Kỳ cũng ngồi ở ghế sau.
Nguyễn Tri Hạ lạnh mặt lên tiếng trước: “Là Nguyễn Hương Thảo bảo mẹ đến?”
Giọng điệu lạnh nhạt của Nguyễn Tri Hạ lộ ra một cảm giác áp bách, khiến chữ “Không” bên miệng Tiêu Giai Kỳ biến mất: “Là nó.”

“Tôi nhớ trước đây chị ta từng nói cái gì? Chị ta nói ai sẽ giống chó nghe lời mà đến?” Nguyễn Tri Hạ nhếch khóe môi, cười như ác ma.
Sắc mặt Tiêu Giai Kỳ trắng bệch, miệng vẫn nói đỡ cho Nguyễn Hương Thảo: “Nó chỉ là hồ đồ nhất thời thôi, bình thường vẫn đối xử với mẹ khá tốt, Tri Hạ, mẹ thấy Tư Mộ Hàn khá là tin tưởng con, các con sống với nhau chắc cũng rất tốt? Con liền đừng trêu chọc chị con không vui, con nhường nhịn nó đi, gần đây nó vì chuyện của con mà tức đến cơm cũng ăn ít đi.

.

.”
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt hai tay, đột nhiên gào to về phía bà ta: “Đủ rồi!”
Tiêu Giai Kỳ trước nay chưa từng bị Nguyễn Tri Hạ quát qua, trực tiếp sững sờ.

 
Chương 134





Đôi mắt Nguyễn Tri Hạ đỏ bừng, đáy mắt một giọt nước mắt cũng không rơi.
Từ lúc cô sinh ra, lần đầu tiên trước mặt Tiêu Giai Kỳ cuồng loạn như thế.
“Cho dù trước nay bà chưa từng coi tôi là con gái ruột, nhưng ít nhất bà cũng nên coi tôi là một con người! Tôi có trái tim, tôi không phải là đồ vật mà bà thích làm gì cũng không đau lòng, tôi là người! Tôi có tình cảm tôi biết đau lòng khổ sở!”
“Mẹ biết.

.

.” Tiêu Giai Kỳ bị ngữ khí của Nguyễn Tri Hạ dọa sợ, nhưng miệng vẫn nói: “Mẹ mấy năm nay ở nhà họ Nguyễn cũng không dễ dàng, mẹ chỉ muốn con giúp mẹ một chút.

.

.”
“Vậy những năm nay tôi sống được dễ dàng sao? Lúc tôi hiểu chuyện thì bà chưa từng mua cho tôi được một bộ quần áo nào, toàn phải mặc đồ thừa lại của Nguyễn Hương Thảo, của người giúp việc, mỗi lần bà làm bánh, cắt hoa quả cho Nguyễn Hương Thảo, tôi toàn phải ăn đồ thừa lại của chị ta, ngay cả bây giờ, tôi bị ép gả cho Tư Mộ Hàn, các người vẫn không chịu tha cho tôi.


.

.”
Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt lại, ngửa đầu lên, ép cho nước mắt chảy vào, hướng về phía tài xế quát to: “Dừng xe!”
Tiêu Giai Kỳ thấy cô muốn xuống xe, vội vàng kéo cô lại: “Tri Hạ, con trước đừng xuống xe, con nghe mẹ nói.

.

.”
“Cút!” Nguyễn Tri Hạ dùng sức quăng tay bà ta ra: “Đừng động vào tôi!”
Cô sợ bản thân nhìn Tiêu Giai Kỳ thêm cái nữa liền sẽ làm ra chuyện quá đáng với bà ta.
Ý hận và chán ghét trong đáy mắt Nguyễn Tri Hạ ép đến Tiêu Giai Kỳ phải buông tay, lại không dám nói thêm gì.
……
Nơi Nguyễn Tri Hạ xuống xe, cách Hạ thị không xa.
Nguyễn Tri Hạ đi bộ đến Hạ thị.

Thành phố Hà Dương tuy là ở phương Nam, nhưng bốn mùa rõ rệt, giờ nhiệt độ bên ngoài phòng chỉ có 4,5 độ C, gió thổi cắt qua mặt đến phát đau.
Nhưng nỗi đau này, lại không bằng một phần mười trong lòng cô.
Cô đi rất nhanh, gió thổi mạnh khiến cô chỉ hô hấp thôi cũng có chút khó khăn, có ảo giác như nghẹt thở.
Đến Hạ thị, cô đi thẳng đến văn phòng của Nguyễn Hương Thảo.
Mặt Nguyễn Hương Thảo đã giảm sưng đi gần hết, lại đánh một lớp phần dày để che, liền nhìn không ra khác thường.
Nguyễn Hương Thảo vừa ngẩng đầu liền thấy Nguyễn Tri Hạ, trong mắt lóe lên sự chán ghét: “Cô đến làm gì?”
Nhưng rất nhanh, cô ta phát hiện ra sắc mặt Nguyễn Tri Hạ không đúng lắm.
Chờ cô ta kịp phản ứng, Nguyễn Tri Hạ cách bàn làm việc giơ tay nắm vạt áo cô ta, nhấc cô ta từ trên ghế lên.
“Lợi dụng mẹ tôi để đối phó với tôi, cô lợi dụng đến quen tay rồi đúng không? Loại đàn bà như cô luôn sống trong sự tính toán thật đáng thương, cô thật cho rằng Tư Mộ Hàn giống Thẩm Sơ Hoàng dễ hù dọa sao? Người đàn ông của Nguyễn Tri Hạ tôi, một đầu ngón tay cũng mạnh hơn anh ta! Có gì cứ hướng hết về tôi, đừng đi làm phiền Tư Mộ Hàn, còn đi làm phiền Tư Mộ Hàn nữa, chúng ta cứ chờ xem.”
Cô biết ơn sự tin tưởng của Tư Mộ Hàn.
Cũng bởi vậy, trong lòng cô ngược lại có chút tự trách.
Tư Mộ Hàn vốn là người tính tình nội liễm, không thích gặp người ngoài, Nguyễn Hương Thảo lại còn dùng tâm cơ lên người anh ấy, để Tiêu Giai Kỳ đến làm phiền anh.
Nguyễn Tri Hạ nói xong, dùng sức thả tay, liền làm Nguyễn Hương Thảo ngã xuống về ghế.
Eo cô ta đụng vào vịn tay của ghế, cô ta đau đến quên cả kêu ra tiếng, nhìn Nguyễn Tri Hạ trước mắt cả người phát ra khí lạnh, cô ta nhất thời không dám nói phát ra tiếng.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bộ dạng túng quẫn của Nguyễn Hương Thảo, cười lạnh một tiếng, liền đi ra ngoài.
Thẳng đến khi cửa đóng lại, Nguyễn Hương Thảo như mới phản ứng ra, thở ra một hơi.
Nghĩ đến lời Nguyễn Tri Hạ vừa nói, cô lập tức gọi điện cho Tiêu Giai Kỳ.
Tiêu Giai Kỳ vẫn luôn rất nhanh nhận cuộc gọi của Nguyễn Hương Thảo.

 
Chương 135





“Hương Thảo.

.

.”
Tiêu Giai Kỳ mới gọi tên Nguyễn Hương Thảo thôi liền bị Nguyễn Hương Thảo không kiên nhẫn ngắt lời: “Việc làm đến đâu rồi? Tư Mộ Hàn có giận tím mặt không? Với cả, có thấy anh ta trông ra sao không?”
Cô ta để Tiêu Giai Kỳ đi tìm Tư Mộ Hàn, không chỉ muốn dùng ghi âm giả khơi mào lên cơn giận của Tư Mộ Hàn, cô ta còn muốn xác nhận chút Tư Mộ Hàn có thật là xấu không.
Dẫu sao Nguyễn Tri Hạ không từng chỉ một lần nói đỡ cho Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ giờ trở nên xinh đẹp, ánh mắt càng nên nhìn cao mới đúng, như thế nào mà có thể can tâm tình nguyện ở bên một tên khuyết tật?
Cho nên cô ta mới nghi ngờ.
“Anh ta đối lưng với mẹ, mẹ chưa nhìn thấy mặt anh ta.

.

.” Tiêu Giai Kỳ biết mình làm hỏng việc rồi, giọng nói cũng nhỏ xuống: “Còn về cái ghi âm kia, anh ta căn bản không tin, còn nói Tri Hạ là người nhà họ Tư, không đến lượt mẹ quản.

.


.”
Nguyễn Hương Thảo vừa nghe bà nói thế, cơn giận trong lòng sắp bao phủ cả người cô.
“Một tên tàn phế cũng ăn nói kiêu căng như vậy, chờ sau này anh ta bị đá ra khỏi vị trí người thừa kế Tư thị, xem anh ta còn kiêu căng kiểu gì!”
Tiêu Giai Kỳ biết Nguyễn Hương Thảo nổi cáu rồi, trong lòng lại càng tự trách: “Hương Thảo, xin lỗi.

.

.”
“Được rồi được rồi, mẹ không phải luôn thế sao, làm cái gì cũng không nên thân!”
Tít——
Điện thoại bị cúp máy.
Tiêu Giai Kỳ nhìn điện thoại bị ngắt cuộc gọi trong tay, trong đầu bỗng hiện lên vẻ mặt đầy sự thù hận và chán ghét của Nguyễn Tri Hạ.
Bà hình như thật sự chả làm tốt được cái gì.
Nhưng, bà thật sự chỉ muốn sống tốt ở nhà họ Nguyễn mà thôi, bà lấy lòng hai bố con Hạ Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo có sai sao?
Tri Hạ là đựa con gái ruột của bà, liền không thể thông cảm cho sự khó xử của bà sao?

……
Khi tan tầm, Thời Dũng lái xe đến cửa Hạ thị chờ rất lâu, thẳng đến người Hạ thị về gần hết rồi cũng không thấy Nguyễn Tri Hạ đi ra.
Thời Dũng lại gọi điện cho Nguyễn Tri Hạ, phát hiện không có người nghe, liền hiểu ra có gì đó không đúng.
Đang lúc anh định gọi điện cho Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn đã chủ động gọi đến hỏi tình hình rồi.
“Sao vẫn chưa về? Không đón được người?”
Nửa câu sau, ngữ khí của Tư Mộ Hàn rõ ràng lạnh đi vài phần.
“Không đón được, gọi mấy cuộc cho cô chủ cô ấy cũng không nhận, tôi nghi rằng cô ấy đã sớm rời đi rồi, nếu không thì.

.

.” Xảy ra chuyện.
Ba từ sau anh không dám nói.
Một lúc lâu sau, Tư Mộ Hàn bên kia đầu điện thoại đè nén tức giận nói: “Vậy còn không nhanh đi tìm?”
“Vâng.”
Cúp máy, Tư Mộ Hàn lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
Sau khi lái một chiếc xe trong gara đi ra, anh mới có thời gian suy nghĩ.
Chuyện hôm nay Tiêu Giai Kỳ đến tìm anh, chắc chắn sẽ mang đến đả kích không nhỏ cho Nguyễn Tri Hạ.
Tuy nhìn qua cô rất hung dữ, nhưng thực tế chỉ là một con hổ giấy, anh hai ba cái là có thể bóp nát cô.
Khả năng xảy ra chuyện rất nhỏ, ngược lại khả năng trốn đi đau lòng càng lớn hơn chút.
Lúc này, điện thoại của anh vang lên.
Cúi đầu nhìn một cái, thấy là Cố Tri Dân gọi tới.

 
Chương 136





“Có chuyện gì?”
Giọng điệu của Cố Tri Dân vẫn cà lơ cà phát như cũ: “Giọng điệu của cậu kém thế, ăn thuốc nổ à?”
Tư Mộ Hàn lười nói chuyện với anh ta, trực tiếp cúp máy luôn.

Ở một góc trong quán bar ồn ào, Cố Tri Dân nhìn điện thoại bị cúp máy, chậc chậc hai tiếng, lấy điện thoại chụp một bức Nguyễn Tri Hạ đang ngồi đó không xa, gửi cho Tư Mộ Hàn.

Cúp máy của anh?
Tư Mộ Hàn lập tức sẽ phải chủ động gọi lại cho anh ta!
Quả nhiên, Tư Mộ Hàn nhanh chóng gọi tới, giọng nói lạnh đến vô tình: “Địa chỉ.


“Đây là thay độ nhờ vả của cậu sao?” Cố Tri Dân khó được có cơ hội bắt chẹt Tư Mộ Hàn, cũng không muốn nói nhanh cho anh.

“Chỉ tiêu đi mở rộng nghiệp vụ ở Châu Phi vẫn còn chỗ.


“Đệch!” Cố Tri Dân chửi một tiếng, liền nói địa chỉ quán bar cho Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn lần nào cũng lấy cái này ra uy hiếp anh ta, nhưng lần nào cũng có hiệu quả.

Bởi loại chuyện này Tư Mộ Hàn từng làm rồi, lúc trước bởi sự sơ ý của Cố Tri Dân mà gây ra hàng loạt rỏ rỉ, liền trực tiếp bị Tư Mộ Hàn đuổi sang Châu Phi.


Trong từ điển của Tư Mộ Hàn, không có mấy chữ “nói chơi mà thôi”, trước nay đều là nói được làm được.

……
Trong quán bar.

Sau khi Nguyễn Tri Hạ uống hết bia trong cốc, vẫn chẳng có chút gì là say, thẳng thắn lấy thêm một cốc bia nữa.

Trời sinh tửu lượng tốt, không dễ uống say, lúc thường có thể nói đây là chuyện tốt, nhưng Nguyễn Tri Hạ bây giờ đến vì mua say.

Nguyễn Tri Hạ xinh đẹp xuất chúng, lại một mình một người, trước mặt bày một chai bia, vừa thấy là biết tâm tình không tốt đến mua say, có không ít đàn ông liên tục nhìn về chỗ cô, rục rịch.

Cuối cùng, có hai người đàn ông tiến lên nói chuyện tham dò.

“Người đẹp, một người sao?”
Nguyễn Tri Hạ liếc qua, hai người đàn ông này đều mặc vest, trông qua dáng vẻ người tinh anh, cũng có chút khí chất, chức vị trong công ty hẳn là thuộc cán bộ cấp cao.

Nguyễn Tri Hạ không để ý họ, tự mình uống bia.

Không từ chối nghĩa là ngầm đồng ý.


Hai người đàn ông tự cho là hiểu đúng ý Nguyễn Tri Hạ, ngồi xuống bên cạnh cô.

Áo khoác trên người Nguyễn Tri Hạ đã cởi ra, bên trong mặc áo len bó, vừa vặn bày ra đường cong cơ thể tuyệt đẹp, khiến người ta them thuồng.

Hai người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn đến lác mắt.

“Người đẹp, một người uống thì có gì vui, cùng nhau uống đi!”
Nguyễn Tri Hạ làm sao không nhìn ra được suy nghĩ của họ, nhếc miệng cười: “Được, cùng nhau uống, chơi gì thú vị đi.


Người đàn ông hung phấn, hỏi cô: “Chơi gì?”
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, giơ tay nâng cằm, thoạt nhìn phong tình yêu mị lại hơi ngây thơ: “Chơi xúc xắc.


Hai người đàn ông vừa nghe, nhìn nhau cười, lộ ra nụ cười tự tin: “Được.


Cô gái này còn muốn chơi xúc xắc với bọn họ? Chờ đến khi cô uống say, thì sẽ là bọn họ “chơi” cô.

Hai người đàn ông vốn hết sức tự tin, nhưng sau khi chơi liên tục vài ván, phát hiện ra bia trước mặt Nguyễn Tri Hạ chẳng hề uống ngụm nào, mà bản thân bọn họ đã uống hết vài chai, trong bụng đầy bia, nghe người nói chuyện đã thấy vang vang.

Nguyễn Tri Hạ mặt cười vô tội: “Tửu lượng của mấy anh tốt thật đấy.


Cô vừa nói vừa rót bia cho họ.



 
Chương 137





Cố Tri Dân ở một bên, lúc hai người đàn ông kia đến bắt chuyện liền muốn đi đến đó, nhưng thấy dáng vẻ không hoảng không loạn của Nguyễn Tri Hạ thì liền không nhúc nhích, dự định yên lăng theo dõi tình hình.

Mắt thấy hai người đàn ông kia sắp uống đến nằm sấp, mà bia trước mặt cô không đụng đến một ngụm, làm cho anh ta cũng cảm thấy ngứa tay muốn đi lên chơi vài ván với Nguyễn Tri Hạ.

Vừa đúng lúc này, cửa quán bar vang lên một trận xôn xao.

Cố Tri Dân ngước mắt, liếc cái liền thấy Tư Mộ Hàn đi qua đây.

Tư Mộ Hàn dáng cao, khí chất bất phàm, độ nhận biết trong đám đông là rất lớn, cứ như có thể phát sáng, liếc mắt có thể nhận ra.

Đèn trong quán bar mờ ám, anh ta không thấy rõ mặt của Tư Mộ Hàn, nhưng lại hơi có cảm giác tâm trạng của Tư Mộ Hàn không được tốt đẹp cho lắm.


Cố Tri Dân thầm nghĩ không ổn, vội vàng đi về hướng Nguyễn Tri Hạ, muốn bổ cứu chút ít.

Nhưng, anh căn bản không đi nhanh bằng Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn vừa vào cửa liền nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ.

Thấy vẻ mặt cô tràn đầy ý cười cùng người đàn ông khác cùng nhau uống rượu chơi xúc xắc, thoạt nhìn khá vui vẻ.

Hừ! Anh gấp đến lái xe như bay, cô trái lại hay rồi, vui vẻ chơi với đàn ông khác.

Nguyễn Tri Hạ quay lưng về phía cửa, tự nhiên là không thấy Tư Mộ Hàn, chỉ là khi anh đến gần, hơi cảm thấy sau lưng có chút lạnh, hơi thở quen thuộc dựa vào ngày càng gần, cô vô thức quay đầu lại.

Tư Mộ Hàn vừa lúc đến sau cô, Nguyễn Tri Hạ sửng sốt chút: “Sao anh lại đến đây?”
Hai người đàn ông đã uống đến nửa say, lại thấy có một người đàn ông đến, liền lên tiếng hỏi: “Ai đây?”
Nguyễn Tri Hạ quay sang nhìn họ, mặt nghiêm túc nói: “Em họ tôi, đẹp trai không, có rất nhiều cô gái theo đuổi đấy.


Tư Mộ Hàn đen mặt, nhìn chai bia trống rỗng trước mặt cô, nhẩm tính cô uống bao nhiêu rồi.

Nói xong, cô lại giơ tay lên kéo tay “Tư Gia Thành”: “Nhanh ngồi xuống đây!”
“Nguyễn Tri Hạ, về nhà!” Tư Mộ Hàn mặt lạnh như phủ một lớp băng, căng mặt, hiển nhiên là điềm báo đã tức giận.

“Không muốn về, không có nhà.


” Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, uống cạn chai bia trước mặt, nụ cười trên mặt lập tức thu lại, chỉ còn lại sự buồn bã.

Từ bé đã không nhận được tình yêu thương của bố mẹ, thật vật vả lớn lên, cũng từng ao ước có thể tìm được người tâm đầu ý hợp xây dựng một gia đình nhỏ tràn đầy hạnh phúc, nhưng lại bị mẹ đẩy đi gả cho Tư Mộ Hàn thay Nguyễn Hương Thảo.

Cô có nhà nào chứ?
Cô không có.

Tư Mộ Hàn nghe vậy, nhìn chằm chằm cô vài giây, môi giật giật, cuối cùng cũng không nói ra lời an ủi gì, chỉ là trầm mặc ngồi xuống cạnh cô: “Muốn uống, tôi uống cùng cô.


Giọng nói của anh bình thường đã trầm thấp đầy từ tính, nhưng vào tai Nguyễn Tri Hạ, lại cảm thấy so với ngày thường nghe còn hay hơn.

Tư Mộ Hàn vừa ngồi xuống, cái khí tràng không giận mà uy kia tản ra, làm cho hai người đàn ông kia đã ngà ngà say cũng tỉnh táo hơn nửa.

Bọn họ thấy Tư Mộ Hàn cao to lực lưỡng, khí chất không tầm thường, trong lòng thấy hơi nao nao, khi bọn họ lại nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, thì ánh mắt liền thay đổi.


Cô gái này sẽ không là có bối cảnh gì đấy chứ?
Nguyễn Tri Hạ nhìn “Tư Gia Thành” một cái, xong quay đầu nhìn hai người đàn ông kia: “Sững sờ cái gì, chơi tiếp đi, nào!”
Nói rồi cô lại khui “Phốc, phốc, phốc” vài chai bia nữa.

Hai người đàn ông kia nhìn Tư Mộ Hàn một cái, Tư Mộ Hàn chỉ lạnh lùng quét mắt qua, sắc mặt có liền hơi thay đổi.

Bọn họ cũng không phải là mấy thằng oắt con, lăn lộn ngoài xã hội bao nhiêu năm rồi, cũng biết người nào trêu được người nào không, vì vậy, nhao nhao đứng lên nói: “Chúng tôi còn có việc, đi trước nhé.


Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng lưng hai người đàn ông kia xám xịt, cảm thấy hơi mất hứng, quay đầu hỏi tội “Tư Gia Thành”: “Anh dọa chạy bạn rượu của tôi rồi, giờ anh uống với tôi hả?”

 
Chương 138





“Tôi uống với cô.

” Tư Mộ Hàn nhìn cô một cái, cúi đầu cầm lấy chai bia cô vừa khui, ngửa đầu bắt đầu uống.

Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu liền thấy yết hầu của anh không ngừng chuyển động bởi uống bia, trông gợi cảm đến khó tả.

Rất nhanh, Tư Mộ Hàn đã uống hết một chai, dốc ngược chai không còn giọt bia nào chảy ra.

Uống hết sạch sẽ.

Nguyễn Tri Hạ cũng lấy một chai uống.

Cô hơi nheo mắt, ngửa cái cổ mảnh khảnh, thoạt nhìn rất thanh tú.

Cố Tri Dân vốn tưởng đi qua, lại thấy hai người anh một chai cô một chai uống, cũng không đi qua làm phiền họ, trái lại còn hào hứng bừng bừng quay video gửi cho Phó Đình Tây hóng hớt cùng.

……
Tư Mộ Hàn không ngờ tửu lượng của Nguyễn Tri Hạ lại tốt như thế, uống hết một chai bia, mà mắt cô vẫn sáng ngời.

Nhưng nhanh sau đó anh phát hiện ra mình nghĩ sai rồi.

Một tiếng “Bốp” Nguyễn Tri Hạ bỏ một chai không lên bàn, sau đó giơ tay ra, khoác lên vai Tư Mộ Hàn.


Nhưng bởi vì Tư Mộ Hàn ngồi mà vẫn cao hơn cô, cô khoác hơi tốn sức, khoác hụt một lần xong mới khoác được lên vai anh.

Không chỉ vậy, cô còn quay đầu dựa sát vào anh, giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh.


Khi cô nói chuyện còn mang theo mùi bia nhè nhẹ, nhưng chẳng hề khiến người ta thấy ghét, ngược lại hơi khiêu gợi, khiến Tư Mộ Hàn tâm phiền ý loạn.

Nhưng giọng điệu của cô quá nghiêm túc, anh nhíu mày hỏi cô: “Chuyện gì?”
Có câu rượu vào lời ra, cô gái này định nói bí mật của mình cho anh hả?
Nguyễn Tri Hạ ngó nhìn xung quanh một chút, sau đó thần bí nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi vệ sinh, nhưng đầu tôi hơi choáng, anh đỡ tôi đi đi.


“.

.

.


Mặt Tư Mộ Hàn lập tức đen lại.

Thấy Tư Mộ Hàn không nhúc nhích, Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy tay anh: “Anh đừng nhỏ mọn như thế chứ, coi như nể mặt tôi giúp anh nấu cơm lâu như vậy, việc nhỏ như này anh cũng không giúp?”
Tư Mộ Hàn rũ mắt nhìn anh, đôi mắt mèo xinh đẹp của cô hơi nheo lại, trông mơ màng.


Thoạt nhìn như say thật rồi.

Nếu lúc bình thường, có đánh chết e là cô cũng sẽ không nói ra câu nhờ anh đỡ cô đi WC.

Tư Mộ Hàn nghĩ nghĩ rồi nghiến răng nói: “Giúp.


Cố Tri Dân ở trong góc đang hóng hớt, thấy Tư Mộ Hàn đỡ Nguyễn Tri Hạ đứng dậy còn tưởng là hai người cuối cùng cũng ra về.

Vì thế anh ta cũng đi theo.

Đi theo rồi phát hiện ra hướng đi không đúng.

Lúc lại ngẩng đầu lên, anh ta trợn mắt nhìn Tư Mộ Hàn đỡ Nguyễn Tri Hạ vào WC nữ.

Cố Tri Dân: “.

.

.


Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng giải quyết xong vấn đề sinh lí, lúc đi ra nhìn thấy “Tư Gia Thành” đứng ở cửa, vẻ mặt cô tràn đầy ngạc nhiên nói: “Anh đứng ở cửa WC nữ làm gì? Không ngờ anh lại có loại sở thích này!”
Đúng lúc ấy có hai cô gái vào đi WC, nghe thấy lời Nguyễn Tri Hạ, hai người quay người chạy như bay rời đi.

Tư Mộ Hàn nhẫn nhịn cơn giận: “Câm miệng!”
Anh hối hận trong một lúc mềm lòng mà uống bia với cô.



 
Chương 139


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tư Mộ Hàn đen mặt, nhìn qua có hơi đáng sợ, Nguyễn Tri Hạ liếc anh một cái, liền cúi đầu ngoan ngoãn ngậm miệng.

 

Tư Mộ Hàn kéo cô đi ra ngoài.

 

Đi còn chưa được hai bước, Nguyễn Tri Hạ lại giãy giụa nói: “Ai da, anh có thấy bẩn hay không vậy, tôi còn chưa rửa tay!”

 

Tư Mộ Hàn: “. . .”

 

Tư Mộ Hàn chỉ có thể nhịn tính tình, dẫn cô quay lại rửa tay.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây


 

Tư Mộ Hàn dừng động tác, biểu cảm cứng nhắc trên mặt hơi hòa hoãn lại, giọng nói trầm thấp: “Tôi có thể tốt hơn nữa.”

 

Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ mờ mịt: “Hả?”

 

Màu mắt Tư Mộ Hàn sâu đi, giọng nói thấp hơn: “Về nhà rồi mới cho cô xem được.”

 

Anh cẩn thận lau khô tay cho Nguyễn Tri Hạ, nắm tay cô quay lại sảnh, lấy áo khoác lên người cô, định đưa cô về.

 

Nguyễn Tri Hạ lại đúng lúc này lại bắt đầu nháo: “Không được, không được, tôi còn chưa uống đủ, tôi vẫn muốn uống.”

 

Nói xong, cô vươn tay ra tóm lấy chai bia.

 

Lúc này, một nhóm người từ trong một phòng riêng nào đó đi ra, trong đó có một người lúc đi qua bên cạnh họ, cố ý đâm vào Tư Mộ Hàn một chút.

 

Sau đó, giọng điệu bỉ ổi hèn mọn nói: “Ai da, anh bạn trẻ, cơ bắp của cậu chắc nịch đấy, đâm tôi cứng cả rồi.”

 

Đám người đằng sau hắn ta lập tức cười vang.

 

Nguyễn Tri Hạ giơ chai bia đi qua: “Cái gì cứng rồi?”

 

Sắc mặt Tư Mộ Hàn u ám, đè lại cái đầu thò ra từ đằng sau lưng mình ra sau người, rồi hung hăng thẳng chân đá cái tên vừa nói.

 

Tên kia tức khắc ngã văng ra xa, tiếng “Ầm” rơi xuống đất nghe thôi cũng thấy đau.

 

Những người khác thấy thế, nhao nhao xông lên: “Nói đùa mà thôi, ranh con, giờ mày quỳ xuống đất gọi ông, thì hôm nay bọn tao tha cho, còn nếu không . . .”

 

Đột nhiên, lại một tiếng “Ầm”

 

Mọi người đồng loạt quay đầu, liền thấy một cô gái cầm một chai rượu đập vỡ một nửa, chống nạnh đứng trên ghế.

 

Nguyễn Tri Hạ thấy mọi người đều nhìn cô, hùng hổ chỉ vào tên đang nói: “Cháu trai, cháu tự đi ra đây cúi đầu nhận sai, ông đây hôm nay tạm tha cho cháu! Còn nếu không, ông đây cho cháu lúc vào thì đứng mà lúc ra thì nằm!”

 

Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, nheo mặt, nhìn qua cực kỳ khí thế.

 

Tư Mộ Hàn tức đến trán nổi gân xanh: “Nguyễn Tri Hạ, cô đi xuống cho tôi!”

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn anh một cái, ngữ điệu nghiêm túc: “Tôi không xuống, bọn họ đông người như vậy mà bắt nạt anh, anh đừng sợ, tôi trút giận cho anh!”

 

Khi bên này ồn ào, Cố Tri Dân liền len lút đi qua hóng, nghe được lời của Nguyễn Tri Hạ, rất không phúc hậu “Phụt” cười ra.

 

Trước nay toàn là Tư Mộ Hàn bắt nạt người khác, ở đâu ra có người có thể bắt nạt anh ta?

 

Nguyễn Tri Hạ nói xong, lại ngẩng đầu nhìn những người kia: “Tôi nói mấy đứa nghe thấy rồi đi, còn không mau gọi ông!”

 

Một đám đàn ông đã có lúc nào bị một người phụ nữ khiêu khích như vậy, lâp tức xắn ống tay lên đang định đánh nhau.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top