Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 283


Chương 283:

 

Nhưng thiếu niên mười mấy tuổi giống như lớn lên trong một đêm đó, chững chạc lại mang theo hơi thở âm trầm, anh chạy qua đồn cảnh sát rất nhiều lần, có một cảnh sát trẻ tuổi lặng lẽ nói thật với anh: “Vụ mấy người bị bắt, tôi nghĩ không đơn giản như vậy, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều muốn dàn xếp ổn thoả.”

 

Tư Mộ Hàn hiểu rõ nhất trên đời, người muốn muốn dàn xếp ổn thoả chính là nhà họ Tư.

 

Nhà họ Tư sẽ không để cho chuyện mẹ anh bị người ta làm nhục lộ ra ngoài, cho nên cũng sẽ không điều tra sâu vào bên trong.

 

Từ đó về sau, anh bắt đầu tra vụ án kia.

 

Bố ruột và chị sinh đôi cũng không tin anh, đều nghĩ bởi vì anh chính mắt thấy toàn bộ chuyện mẹ gặp phải năm đó mà bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, cho nên mới hành động không bình thường.

 

Mà lúc này, Nguyễn Tri Hạ lại đứng trước mặt anh, vẻ mặt nghiêm túc nói sẽ giúp anh.

 

Giọng Tư Mộ Hàn so với bình càng thêm trầm thấp: “Em tin vụ án của mẹ tôi, phía sau còn có chủ mưu khác?”

 

“Em không biết cụ thể tình huống vụ án, nhưng em tin tưởng anh, anh thông minh như vậy, anh nghĩ phía sau còn có chủ mưu khác, thì nhất định sẽ có.”

 

Nguyễn Tri Hạ ánh mắt vô cùng kiên định, trong ánh mắt trong veo sáng ngời tất cả đều là tín nhiệm đối với anh.

 

Tư Mộ Hàn nhìn cô chằm chằm vài giây, đột nhiên ôm cô thật chặt vào trong lòng.

 

Anh cũng không nói gì, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại không khỏi cảm thấy đáy lòng anh bị người khác hiểu là đứa trẻ mồ côi thì không cam lòng.

 

Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ lưng anh: “Thế nhưng, anh phải đồng ý với em, không được phép tùy tiện… giết người.”

 

Tư Mộ Hàn nghe vậy, buông cô ra.

 

Anh lùi lại nửa bước nhìn cô: “Nhưng bọn họ đáng chết.”

 

“Anh trăm phương ngàn kế tìm cách ép ông nội trở về, cũng là vì muốn giết ông nội ư?” Đáy lòng Nguyễn Tri Hạ rét lạnh, cả người cũng lạnh lẽo.

 

Cô vốn cố chấp cho rằng trong lòng Tư Mộ Hàn mình cũng có chút địa vị, thế nhưng Tư Mộ Hàn như vậy đã phủ định mọi suy nghĩ của cô.

 

“Không có.” Giọng điệu Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng: “Đương nhiên tôi sẽ không xuống tay với ông nội của em, ông ta cũng không tham gia vào vụ án đó, ông ta chẳng qua là người bị nhà họ Tư mua chuộc mà thôi.”

 

“Vậy anh ép ông ấy về đây rốt cuộc là muốn làm gì?”

 

Nguyễn Tri Hạ hơi không hiểu nổi Tư Mộ Hàn, nhưng cô đã mơ hồ hiểu được một chuyện.

 

Năm đó mẹ của Tư Mộ Hàn bị những người kia làm nhục đến chết, mà ba của Đào Binh lại biết được chuyện đó, rất có khả năng là trong lúc vô tình trùng hợp, ông ta cũng tham dự vào.

 

Trên đời này không có phân biệt đúng sai, Nguyễn Tri Hạ cũng không muốn đánh giá tất cả việc làm của Tư Mộ Hàn.

 

Nhưng, cô vẫn cảm thấy có chút đau lòng thay anh.

 

Có một người mẹ xuất sắc như vậy, nếu mẹ anh vẫn còn, Tư Mộ Hàn chắc chắn sẽ không như bây giờ.

 

Anh nhất định sẽ là một nhân vật trên tạp chí tài chính và kinh tế, một người khiến cho tất cả đàn ông phải kính nể, tất cả phụ nữ phải phát cuồng vì anh.

 

Nhưng mà, bởi vì chuyện của mẹ anh, tất cả những chuyện mà anh làm nửa đời trước đều chỉ để tìm được chủ mưu đứng sau vụ bắt cóc.

 

Sống trong hận thù và dằn vặt như vậy, cho dù thân phận của anh có cao quý hơn nữa, quyền thế trong tay có lớn lao hơn nữa, anh cũng không thấy vui vẻ.

 

“Vì sao người nhà họ Tư muốn ông ta ra nước ngoài? Bởi vì ông ta ở trong nước sẽ khiến cho vài người cảm thấy bất an.” Tư Mộ Hàn dừng một chút, tiếp tục nói: “Một khi ông ta về nước, chắc sẽ có vài người không thể ngồi yên.”

 

Không biết Tư Mộ Hàn nghĩ tới chuyện gì, khẽ cong môi lộ ra một nụ cười.

 

Chỉ là, nụ cười kia không chạm đến đáy mắt, mang theo sát khí lạnh như băng.

 

Nhưng điều khiến Nguyễn Tri Hạ sởn cả gai ốc không phải là nụ cười này, mà là lời nói của Tư Mộ Hàn.

 

“Anh nói “vài người” là chỉ người nhà họ Tư?”

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chắc là mình đã đoán sai rồi.
 
Chương 284


Chương 284:

 

Thế nhưng, nụ cười càng sâu hơn của Tư Mộ Hàn đã nói cho cô biết, Tư Mộ Hàn đang nói rất nghiêm túc.

 

Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nghĩ tới tất cả hành động lúc trước của Nguyễn Hương Thảo tuy vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ, nhưng không hề nghi ngờ chất vấn.

 



 

Hôm sau.

 

Nguyễn Tri Hạ thức dậy, theo thói quen lấy điện thoại di động ra lên mạng, lại phát hiện tất cả các trang web lớn và mạng xã hội đều bị càn quét bởi sự kiện ông cụ Nguyễn về nước.

 

Có tin tức tài chính và kinh tế, cũng có tin tức giải trí.

 

Trong khoảng thời gian ngắn, vô cùng náo nhiệt.

 

Mười lăm năm trước, ông cụ Nguyễn ở thành phố Hà Dương cũng có thể xem là một người nổi tiếng, giao tiếp rất rộng, có nhiều người quyền thế hơn ông ta chịu qua lại với ông ta.

 

Nhưng mà, lúc Nguyễn thị đang phát triển lớn mạnh, ông cụ Nguyễn lại đột nhiên đi nước ngoài.

 

Một lần rời đi là mười lăm năm, bây giờ lại đột nhiên trở về, khiến giới truyền thông chú ý cũng không có gì lạ.

 

Nhưng có thể khiến nhiều nhà truyền thông tranh nhau đưa tin như vậy, có hơi phô trương quá.

 

Tư Mộ Hàn ở bên cạnh cũng tỉnh lại.

 

Tối hôm qua anh ôm Nguyễn Tri Hạ ngủ, sau khi Nguyễn Tri Hạ vừa tỉnh, liền đẩy tay anh ra, nhích sang bên kia giường, bây giờ trong ngực anh trống không.

 

Vẻ mặt Tư Mộ Hàn lộ sự khó chịu, một lần nữa ôm Nguyễn Tri Hạ vào trong lòng, cằm tựa trên đỉnh đầu cô, ánh mắt lơ đãng liếc qua điện thoại cô, nhạt giọng nói: “Tôi cho người đi làm đó, em thấy sao?”

 

Trong giọng nói mang theo một chút kiêu ngạo không dễ phát hiện, giống như một đứa trẻ cảm thấy chuyện tự thú là rất giỏi giang, đang chờ được khen ngợi.

 

Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười: “Anh để cho báo chí đăng tin làm nghiêm trọng chuyện của ông nội tôi như vậy làm gì?”

 

Cô không được thông minh như Tư Mộ Hàn, đôi khi sẽ không theo kịp suy nghĩ của anh.

 

“Không có gì, chỉ là để những người nên biết cũng biết được tin ông cụ Nguyễn đã trở về.”

 

Tư Mộ Hàn nói xong, đột nhiên giật lấy điện thoại di động trong tay cô, giọng nói mờ ám: “Chúng ta có thể làm vài chuyện có ý nghĩa một chút.”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe ra sự khác thường trong giọng nói của anh, nhưng đã muộn.

 

Tay cô bị Tư Mộ Hàn ép buộc phải đặt vào chỗ kia trên thân thể anh, nhiệt độ nóng bỏng đến mức gần như muốn thiêu cháy cả tay cô.

 

“Tôi muốn dậy đến công ty đi làm.” Gương mặt Nguyễn Tri Hạ thoáng cái đỏ bừng.

 

Buổi tối tắt đèn, nên làm chuyện gì thì làm chuyện đó.

 

Bây giờ trời đã sáng, trong phòng cũng sáng trưng, mặt cô cũng không thể dày được như mặt của Tư Mộ Hàn.

 

“Ừ, chúng ta nhanh nhanh một chút, nếu không sẽ muộn.”

 

“Không…Ưm…”

 



 

Sự thật chứng minh, loại sinh vật được gọi là đàn ông này, cho dù bình thường nhìn có vẻ đứng đắn nghiêm túc, lên đến trên giường đều giống nhau – không biết xấu hổ.

 

Đợi đến sau khi hai người xong xuôi, cách giờ làm việc cũng không xa.

 

Hai người hiếm thấy rời giường rửa mặt cùng lúc.

 

Nguyễn Tri Hạ chỉnh trang ở trước bàn trang điểm, Tư Mộ Hàn đầy hứng thú đứng một bên nhìn cô.

 

Cô không nhịn được thúc giục anh: “Anh sửa soạn thì đi trước đi.”

 

Tư Mộ Hàn cong môi, trong giọng nói có vài phần nghiêm túc ôn nhu hiếm thấy:“Em không trang điểm đã đủ đẹp rồi”.

 

Anh khen dáng vẻ của cô, cực kỳ nghiêm túc.
 
Chương 285


Chương 285:

 

Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh: “Lần đầu tiên anh thấy tôi, còn nói là tôi quá xấu.”

 

“Thì xấu thật mà.” Tư Mộ Hàn thẳng thắn.

 

Nguyễn Tri Hạ: “…”. Cô đột nhiên cảm thấy, Tư Mộ Hàn ăn nói như vậy, vậy mà cô cũng có thể gả cho anh, anh đã quá may mắn.

 

“Có điều…” Tư Mộ Hàn mở miệng nói: “Xấu như vậy anh vẫn hôn mà? Nếu là Thẩm Sơ Hoàng, anh ta có thể không?

 

Nguyễn Tri Hạ phản bác: “Bởi vì khẩu vị của anh nặng.”

 

“Dù khẩu vị của anh có nặng hơn nữa, cũng không phải người phụ nữ xấu xí nào cũng lọt được vào mắt anh.” Giọng điệu Tư Mộ Hàn nghe có chút tự mãn.

 

Nguyễn Tri Hạ nghe vậy chợt rung động trong lòng.

 

Người đàn ông lạnh lùng một khi nói lời đường mật, cũng chẳng kém cạnh ai.

 



 

Lúc hai người cùng xuống lầu, Tư Gia Thành đang đeo cặp đứng trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc nhìn họ.

 

Cậu ta lắc đầu nói: “Hai người dạo này thật sự là càng ngày càng quá đáng, vốn là chị Tri Hạ ngủ nướng, bây giờ là cả hai người đều cùng nhau ngủ nướng?”

 

Nguyễn Tri Hạ chột dạ cười cười, không nói gì lạ.

 

Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc Tư Gia Thành, anh nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, tất cả mọi người đều muốn nằm trên giường, chuyện này không có gì là lạ.”

 

Nguyễn Tri Hạ đến công ty, phát hiện hôm nay Nguyễn Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo đều không có đi làm.

 

Buổi trưa, Nguyễn Tri Hạ nhận được điện thoại của Tiêu Thanh Hà.

 

“Tri Hạ, ông nội con đã về nước, trưa nay con về nhà ăn cơm đi.”

 

Nguyễn Tri Hạ trực tiếp đồng ý: “Dạ.”

 

Cô đối với ông cụ Nguyễn không có ấn tượng gì, trong trí nhớ ông cụ Nguyễn là một người hiền lành, so với những người nhà họ Nguyễn khác, ông cụ Nguyễn cũng xem như đối xử với cô không tệ.

 

Nhưng lúc đó, bởi vì ông cụ Nguyễn bận rộn chuyện công việc, bên trên còn có hai anh em Nguyễn Hương Thảo, ông cụ cũng không chú ý nhiều đến Nguyễn Tri Hạ.

 

Cô cất kỹ điện thoại ra trước cổng lớn Nguyễn thị, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn.

 

Anh dựa ở bên cạnh xe, dáng người cao ngất thon dài.

 

“Sao anh lại đến đây?” Nguyễn Tri Hạ chạy chậm tới.

 

“Người nhà họ Nguyễn gọi điện thoại cho em, kêu em về nhà ăn cơm?”

 

“Ừ.”

 

“Tôi đi cùng em.” Tư Mộ Hàn nói xong, mở cửa xe ra, dẫn cô vào trong xe.

 

Ngồi trong xe, Nguyễn Tri Hạ thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn Tư Mộ Hàn.

 

Tư Mộ Hàn nhìn phía trước không chớp mắt, chăm chú lái xe, nhưng lại giống như có mọc thêm con mắt trên đỉnh đầu, đột nhiên mở miệng hỏi cô: “Nhìn anh gì vậy?”

 

“Không có gì…” Nguyễn Tri Hạ cuống quít quay đầu đi.

 

Cô cảm thấy Tư Mộ Hàn là một người rất giỏi giang.

 

Sau khi ông cụ Nguyễn về nước, người nhà họ Nguyễn có khả năng sẽ gọi điện thoại kêu Nguyễn Tri Hạ trở về ăn cơm gặp mặt, nhưng không nhất định phải là trưa nay, hơn nữa cho dù đoán được, không phải vẫn nên gọi điện thoại xác nhận một chút sao?

 

Mà Tư Mộ Hàn trực tiếp chạy đến, nói lên rằng anh vốn không hề do dự, anh vốn không nghĩ đến chuyện suy đoán của mình có thể sai sót.

 

Anh là một người vô cùng tự tin.
 
Chương 286


Chương 286:

 

Hai người rất nhanh đã đến nhà họ Nguyễn.

 

Bảo vệ và người làm vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, liền tranh nhau xoay người thưa: “Cô Ba.”

 

Nguyễn Tri Hạ trực tiếp dẫn Tư Mộ Hàn đi vào trong.

 

Trong phòng khách vắng vẻ không có ai, phòng bếp bên kia vang lên tiếng nói.

 

“Tri Hạ! Con về rồi!”

 

Tiêu Thanh Hà từ phòng bếp đi tới, vừa thấy Nguyễn Tri Hạ, bà ta cười đến mức híp mắt lại.

 

Nguyễn Tri Hạ không mặn không nhạt thưa một tiếng: “Mẹ.”

 

Sau khi Tiêu Thanh Hà đi vào, nhìn thấy Tư Mộ Hàn đứng sau lưng Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt liền thay đổi.

 

Bà liếc nhìn Tư Mộ Hàn một cái, hiếm thấy mà mạnh mẽ lôi kéo Nguyễn Tri Hạ qua một bên: “Tri Hạ, con dẫn nó về làm cái gì? Con đang làm loạn sao? Con với nó…”

 

Tiêu Thanh Hà dường như cảm thấy câu nói kế tiếp khó có thể thốt ra, dừng một chút mới nói: “Cho dù con với nó không phải quan hệ bình thường, vậy cũng không nên không kiêng dè gì mà dẫn nó về nhà được! Nếu Tư Mộ Hàn biết chuyện này thì làm sao bây giờ!”

 

Nếu Tư Mộ Hàn biết thì làm sao bây giờ?

 

Không biết, dù sao thì chính anh ấy muốn đến mà.

 

“Có thể làm sao? Biết thì biết thôi!” Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ ung dung.

 

Tiêu Thanh Hà đến bây giờ còn tưởng Tư Mộ Hàn chính là “Tư Gia Thành”, mà Nguyễn Tri Hạ lại dẫn anh cùng về, đương nhiên cho rằng Nguyễn Tri Hạ và “Tư Gia Thành” là quan hệ không đàng hoàng.

 

Có điều, thái độ của Tiêu Thanh Hà rõ ràng không giống lúc trước.

 

Lúc trước mỗi lần bà ta nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ và “Tư Gia Thành “ở cùng nhau, đều răn dạy cô, còn bây giờ mặc dù bên trong giọng điệu của bà hơi có vẻ không ủng hộ, nhưng cũng chỉ là sợ bị Tư Mộ Hàn biết mà thôi.

 

Thái độ thay đổi như thế này thật đúng là có ý nghĩa sâu xa.

 

Nguyễn Tri Hạ không định ở đây dưa vấn đề này với Tiêu Thanh Hà, trực tiếp hỏi: “Ông nội đâu?”

 

Cô và Tư Mộ Hàn đều muốn gặp ông cụ Nguyễn.

 

“Trong phòng làm việc trên lầu đấy, để mẹ dẫn con đi lên.” Tiêu Thanh Hà nói xong, đi về phía trên lầu.

 

Chưa đi được hai bước, bà quay đầu nhìn thấy “Tư Gia Thành” vẫn đi theo sau lưng Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt hơi đổi: “Tri Hạ, con…”

 

Nguyễn Tri Hạ giống như không hiểu ý của Tiêu Thanh Hà, đã biết còn cố hỏi: “Sao vậy ạ?”

 

Tiêu Thanh Hà hiếm thấy mà cố chấp nói: “Ngài Tư ở lại phòng khách uống trà nhé, Tri Hạ chỉ đi gặp ông nội nó thôi, sẽ xuống ngay.”

 

“Không sao, con đi cùng cô ấy.” Tư Mộ Hàn ung dung nói.

 

Anh nhanh chóng kéo tay Nguyễn Tri Hạ, đi thẳng lên lầu.

 

Căn nhà của nhà họ Nguyễn là do ông cụ Nguyễn trước đây mua đất tự xây nên, phòng trên lầu hai rất nhiều.

 

Tư Mộ Hàn hỏi cô: “Phòng làm việc của ông nội tôi ở đó?”

 

Mấy năm nay mặc dù ông cụ Nguyễn định cư ở nước ngoài, nhưng phòng làm việc của ông cụ ở nhà họ Nguyễn vẫn được giữ nguyên, cách một khoảng thời gian sẽ có người làm quét dọn.

 

“Chính là ở chỗ này.”

 

Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Mộ Hàn đến cửa phòng sách, cô và Tư Mộ Hàn liếc nhau một cái, đưa tay gõ cửa.

 

Trong phòng rất nhanh đã truyền ra một giọng nói già nua nhưng vẫn rất có uy lực: “Vào đi.”

 

Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa vào, liếc mắt liền nhìn thấy ông cụ Nguyễn đang đứng trước giá sách, cầm một quyển sách trong tay lật xem.

 

Ông cụ Nguyễn tên là Nguyễn Chính Tu, là một trong những người ra khơi buôn bán sớm nhất ở thế kỷ trước.

 

Có lòng can đảm, có học thức, nhưng không có đầu óc kinh doanh.
 
Chương 287


Chương 287:

 

Có thể thấy, mấy năm nay ông cụ được chăm sóc rất tốt, tuy tóc đã trở nên thưa thớt, nhưng nhìn sơ lược vẫn rất chỉnh tề, đeo kính lão, mặc áo sơ mi và áo vest, cả người nhìn qua nho nhã như một giáo sư đại học lớn tuổi.

 

Nguyễn Tri Hạ không có ấn tượng gì với Nguyễn Chính Tu, lúc này nhìn ông ấy đứng trước mặt, cuối cùng đối với “ông nội” đã có chút hiểu biết sơ sơ.

 

Cô ấp úng gọi một tiếng: “Ông nội.”

 

Nghe thấy giọng cô, Nguyễn Chính Tu lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô.

 

Tuy ông ấy đã bảy mươi tuổi, nhưng đôi mắt vẫn như cũ vô cùng minh mẫn.

 

Ánh mắt ông nhìn Nguyễn Tri Hạ vốn hơi lạ lẫm, dường như nhanh chóng suy nghĩ một chút, lên tiếng: “Là bé Ba? Tri Hạ?”

 

Tiếng “bé Ba” này không hiểu sao nghe có chút thân thiết.

 

Nguyễn Tri Hạ gật đầu nhẹ: “Là con.”

 

“Lúc ông đi, con mới lớn đến chừng này.” Nguyễn Chính Tu nói xong, giơ tay đo độ cao ngang bàn: “Chớp mắt, con đã lớn như vậy rồi.”

 

Ông lướt qua bàn học đi về phía Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu hơi xúc động

 

Lúc này, ông mới chú ý đến Tư Mộ Hàn đứng sau lưng Nguyễn Tri Hạ.

 

Tròng mắt Nguyễn Chính Tu mạnh mẽ co rụt lại, sắc mặt khẽ thay đổi.

 

Tư Mộ Hàn đi về phía trước một bước, cách Nguyễn Chính Tu gần hơn chút, khiến cho Nguyễn Chính Tu có thể nhìn thấy mặt anh một cách rõ ràng, nói một cách sâu xa: “Ông Nguyễn, đã lâu không gặp.”

 

Sắc mặt Nguyễn Chính Tu thay đổi nhiều lần, cuối cùng bình tĩnh lại, hỏi một cách nghi ngờ: “Cậu là… Tư Mộ Hàn?”

 

“Là tôi.” Tư Mộ Hàn cong môi, nhưng trên mặt lại không có chút vui vẻ nào.

 

Bầu không khí trong phòng nháy mắt trở nên căng thẳng.

 

Nguyễn Tri Hạ thật không ngờ Nguyễn Chính Tu vậy mà lại biết Tư Mộ Hàn.

 

“Cậu…”

 

Nguyễn Chính Tu đang định nói cái gì, bên ngoài lại truyền đến giọng nói của người giúp việc: “Ông ơi, đến giờ ăn rồi.”

 

“Đi ăn trước đã.” Nguyễn Chính Tu liếc nhìn Tư Mộ Hàn, quay người đi ra cửa.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, cùng anh đi ở phía sau, hỏi anh: “Anh và ông nội tôi trước đây từng gặp mặt? Ông ấy nhận ra anh.”

 

Tư Mộ Hàn cũng không phủ nhận, ngược lại đáp vô cùng dứt khoát: “Ừ.”

 



 

Khi đoàn người Nguyễn Tri Hạ đến nhà ăn, ba người khác trong nhà họ Nguyễn đã ngồi xuống bàn.

 

Nguyễn Hương Thảo thấy Nguyễn Tri Hạ vậy mà gióng trống khua chiêng đưa “Tư Gia Thành” về nhà họ Nguyễn, cười lạnh một tiếng, nói: “Tri Hạ, hôm nay người một nhà chúng ta ăn cơm, cô đưa một người ngoài về đây làm gì?”

 

Tuy vẻ ngoài của “Tư Gia Thành” không tệ, nhưng không đủ hấp dẫn đối với cô ta, bây giờ cô ta đang mê mẩn Trần Tuấn Tú, cảm thấy Trần Tuấn Tú thân phận địa vị đều cao hơn “Tư Gia Thành” một bậc, đương nhiên chẳng thèm đặt “Tư Gia Thành” vào mắt.

 

Nguyễn Tri Hạ chưa kịp nói gì, Nguyễn Chính Tu đã ngẩng đầu lạnh lùng liếc Nguyễn Hương Thảo một cái.

 

Tuy Nguyễn Chính Tu cũng thương yêu anh em Nguyễn Hương Thảo, nhưng cũng không như Nguyễn Lập Nguyên ngốc nghếch mà cưng chiều bọn họ, ông ta khá nghiêm khắc.

 

Nguyễn Hương Thảo cũng hơi sợ ông cụ, vội vàng cúi đầu xuống không lên tiếng.

 

Cho dù Nguyễn Chính Tu đã rất nhiều năm không ở nhà họ Nguyễn, nhưng ông ấy vẫn rất có uy trong nhà.

 

Lúc ăn cơm, không ai dám nói nhiều một câu.
 
Chương 288


Chương 288:

 

Gần ăn cơm xong, Tư Mộ Hàn liền đứng dậy nói: “Chúng con còn có việc, đi trước.”

 

Nguyễn Tri Hạ hơi kinh ngạc, không ngờ Tư Mộ Hàn nhanh như vậy đã muốn rời khỏi.

 

Nguyễn Chính Tu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Các con cứ đi trước.”

 

Rõ ràng Nguyễn Chính Tu và Tư Mộ Hàn nói chuyện với nhau chẳng có mấy câu, vậy mà không hiểu sao Nguyễn Tri Hạ lại cảm thấy, bọn họ dường như đã từng trò chuyện rất nhiều lần.

 

Tư Mộ Hàn đưa Nguyễn Tri Hạ vẫn còn ngơ ngác ra khỏi biệt thự nhà họ Nguyễn.

 

Ngồi trong xe, gương mặt Nguyễn Tri Hạ vẫn là dáng vẻ mơ mơ màng màng.

 

“Anh và ông nội tôi, giữa hai người có chuyện gì vậy?” Cô thật sự không hiểu nổi loại chiến tranh “im lặng thắng âm thanh” này giữa các cao thủ.

 

“Ông ta sẽ đến tìm anh.” Tư Mộ Hàn mím môi, nở một nụ cười lạnh lùng.

 

Nguyễn Chính Tu có đi tìm Tư Mộ Hàn hay không, Nguyễn Tri Hạ không biết, nhưng Nguyễn Chính Tu rất nhanh đã tìm đến Nguyễn Tri Hạ.

 



 

Ngày hôm sau là thứ sáu.

 

Sáng sớm Nguyễn Tri Hạ đến công ty, chợt nghe người ta nói ông Chủ tịch đến thăm công ty.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Nguyễn Hương Thảo.

 

Giọng điệu cô ta miễn cưỡng: “Ông nội kêu cô đến văn phòng.”

 

Cô ta nói xong liền cúp điện thoại.

 

Nguyễn Tri Hạ đến văn phòng Chủ tịch, phát hiện ra Nguyễn Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo đều ở đây.

 

Xem ra Nguyễn Chính Tu cũng không phải chỉ tìm một mình cô.

 

Chỉ là, sắc mặt Nguyễn Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo không được tốt lắm.

 

Sắc mặt Nguyễn Lập Nguyên rất kém, gương mặt lạnh lùng vừa nhìn là biết đang tức giận, xem ra là bị Nguyễn Chính Tu mắng.

 

Mà Nguyễn Hương Thảo cảm giác được Nguyễn Tri Hạ đang nhìn cô ta, cô ta liền lạnh lùng trừng mắt liếc Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Chính Tu không thấy mờ ám giữa các cô, kêu Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống: “Tri Hạ, ngồi đi.”

 

Điều này khiến trong lòng Nguyễn Tri Hạ càng khó hiểu.

 

Nguyễn Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo đều đang đứng, Nguyễn Chính Tu lại để một mình cô ngồi xuống?

 

“Kệ chúng nó, con ngồi đi, ông hỏi con chút chuyện.” Lúc ánh mắt Nguyễn Chính Tu rơi xuống người Nguyễn Lập Nguyên, hừ một tiếng: “Phá gia chi tử!”

 

*Phá gia chi tử: đứa con trai ăn chơi phá phách, tiêu xài hoang phí tiền của gia đình.

 

Ông cụ đã nói vậy, Nguyễn Tri Hạ đành phải ngồi xuống.

 

“Những năm nay nhà họ Nguyễn đã bạc đãi con rồi, chuyện chúng nó làm, ông cũng đã biết.” Nguyễn Chính Tu vừa mở miệng lại nói chuyện này.

 

Điều này khiến Nguyễn Tri Hạ không biết làm sao.

 

Cô không đoán nổi ý của ông cụ Nguyễn, chỉ có thể tiếp lời ông: “Không sao, đều là người một nhà, không có gì là bạc đãi ạ.”

 

Cô không biết Nguyễn Chính Tu nói vậy là có ý gì, nên cũng không nói thật lòng.

 

Nguyễn Chính Tu lắc đầu: “Lúc ông đi con vẫn còn nhỏ, vậy mà không ngờ rằng, trong ba đứa cháu, con là đứa thông minh nhất.”

 

Thông minh nhất…

 

Đáy lòng Nguyễn Tri Hạ đột nhiên run rẩy, hơi bất an.

 

Có phải Nguyễn Chính Tu đã biết cái gì?
 
Chương 289


Chương 289:

 

“Anh cả và chị đều rất xuất sắc, con không sánh bằng họ.” Nguyễn Tri Hạ rũ mắt xuống, không dám nhìn vào mắt Nguyễn Chính Tu.

 

“Tri Hạ là một đứa trẻ khiêm tốn.” Nguyễn Chính Tu đột nhiên nở nụ cười, giơ tay lên phất phất, nói: “Lập Nguyên và Hương Thảo, đi ra ngoài trước đi.”

 

“Vâng.”

 

Tuy Nguyễn Hương Thảo không phục, nhưng chỉ có thể đi ra ngoài trước.

 

Lúc đi ngang qua, cô ta còn không quên hung hăng liếc Nguyễn Tri Hạ.

 

Ông nội lúc trước thích cô ta nhất, không chỉ lúc nãy mắng cô ta, mà bây giờ đối với con nhỏ xấu xí Nguyễn Tri Hạ kia còn lộ vẻ tươi cười.

 



 

Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn hai người Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Chính Tu, Nguyễn Chính Tu mới chỉnh lại sắc mặt nghiêm túc, nói: “Lúc trước không nhìn ra con là đứa nhỏ có can đảm như vậy, dám để cho đám chó săn đến nhà máy moi tin, trải qua nhiều tranh chấp như vậy lại vẫn có thể bình yên vô sự.”

 

*chó săn: các tay phóng viên chuyên săn tin tức.

 

Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc trong lòng, quả nhiên Nguyễn Chính Tu đã biết!

 

Sở dĩ Nguyễn Lập Nguyên không hoài nghi cô, là bởi trong những năm ở nhà họ Nguyễn, cô luôn đóng vai một “kẻ ngốc”, chỉ việc này đã đủ khiến Nguyễn Lập Nguyên lơ là.

 

Huống hồ, chuyện của nhà máy lần trước, là Nguyễn Tri Hạ “năn nỉ” Tư Mộ Hàn giải quyết giúp Nguyễn thị, Nguyễn Lập Nguyên sẽ càng không nghi ngờ cô.

 

Mà Nguyễn Chính Tu không giống như vậy, ông ấy có đầu óc thông minh, ở nhà họ Nguyễn vài hôm, đương nhiên sẽ nhìn ra chỗ đáng nghi trong vụ việc kia.

 

“Ông nội đang trách con để đám chó săn đến lấy tin tức từ nhà máy sao?” Nếu Nguyễn Chính Tu đi thẳng vào vấn đề, cô cũng không cần giấu diếm làm gì.

 

Tất cả mọi người thẳng thắn với nhau, cũng tốt.

 

“Con có biết vì chuyện của nhà máy, Nguyễn thị đã tổn thất bao nhiêu không?”

 

“Nhưng mà, con chỉ muốn mượn cơ hội này để tiếng tăm của Nguyễn thị vang dội trở lại mà thôi, sau đó Tư Mộ Hàn giúp Nguyễn thị vượt qua khó khăn, danh tiếng của Nguyễn thị cũng đi lên, người tìm đến hợp tác với Nguyễn thị cũng nhiều hơn.”

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy khả năng trợn tròn mắt nói dối của mình càng ngày càng giỏi.

 

Được người khác khen thông minh là một chuyện vui vẻ, nhưng nếu người đó không có ý tốt, vậy thì chỉ có thể giả ngu.

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, Nguyễn Chính Tu không có ý tốt.

 

Giác quan thứ sau của con người, là một điều gì đó rất thần kỳ, cũng rất chính xác.

 

Nguyễn Chính Tu hơi nheo mắt lại, dường như đang xem xét lời của cô là thật lòng hay giả dối.

 

Nguyễn Tri Hạ mở to mắt một chút, vểnh môi, làm cho mình nhìn giống người vô tội một chút.

 

Rất nhanh, Nguyễn Chính Tu hừ lạnh một tiếng, phất tay nói: “Đi ra ngoài đi.”

 

“Dạ.”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, đứng dậy đi ra ngoài, mới đi được hai ba bước, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Nguyễn Chính Tu: “Ông nội, rốt cuộc ông tìm con chi vậy?”

 

“Không có gì, đi đi.” Giọng điệu Nguyễn Chính Tu rõ ràng hơi không kiên nhẫn nữa, giống như chỉ ước gì Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng biến đi.

 

Biểu cảm trên Nguyễn Tri Hạ phai nhạt dần, xoay người đi thẳng ra ngoài.

 

Cho dù Nguyễn Chính Tu đối xử với cô tốt hơn những người nhà họ Nguyễn kia một chút, nhưng rốt cuộc chắc là vì ông ấy cũng là người họ Nguyễn, dường như người họ Nguyễn từ trong xương máu đã không ưa cô.

 

Nguyễn Chính Tu vừa mới nói mấy năm nay cô ở nhà họ Nguyễn bị bạc đãi, sau khi hỏi chuyện nhà máy xong, chớp mắt đã không kiên nhẫn ra lệnh đuổi khách đối với Nguyễn Tri Hạ thật đúng là mục tiêu rõ ràng, không có một chút dây dưa dài dòng nào.

 

Lúc chiều, Nguyễn Chính Tu tổ chức cuộc họp cấp cao, cùng nhau bàn bạc tìm cách giải quyết đối với tình hình trước mắt của Nguyễn thị.

 

Nguyễn Hương Thảo và Nguyễn LậpNguyên đều tham gia, chỉ có Nguyễn Tri Hạ là không đi.
 
Chương 290


Chương 290:

 

Bởi vì Nguyễn Chính Tu không có kêu Nguyễn Tri Hạ.

 

Có thể là lúc sáng Nguyễn Chính Tu thăm dò Nguyễn Tri Hạ, ông ta cảm thấy Nguyễn Tri Hạ thật sự ngốc, nên không muốn để ý đến cô nữa.

 

Cho tới bây giờ đều là như vậy, người nhà họ Nguyễn làm bất cứ chuyện gì đều gạt cô ra ngoài.

 

Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn hiểu rõ điều này, nên cũng không cảm thấy có gì khó chịu.

 

Không tham gia cuộc họp kia, cô còn có thể tan làm sớm một chút, không phải rất tốt sao?

 



 

Bởi vì là thứ sáu, Nguyễn Tri Hạ cũng không định về thẳng nhà, mà là đợi Tư Gia Thành cùng đi siêu thị.

 

Tư Gia Thành vừa lên xe đã nói: “Giải thoát!”

 

“Sao vậy?”

 

“Tuần sau sẽ được nghỉ đông.” Tư Gia Thành thoải mái ngã xuống ghế sau, vẻ mặt phấn khích.

 

Nguyễn Tri Hạ nhẫn tâm nhắc nhở: “Trước lúc nghỉ đông còn có kỳ thi.”

 

Tư Gia Thành thoáng chốc im lặng.

 

Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Gia Thành đi siêu thị mua một đống đồ.

 

Một nửa trong đó đều là đồ ăn vặt Tư Gia Thành chọn.

 

Theo lời của cậu ta thì là, rất nhanh sẽ đến kỳ nghỉ đông, nghỉ đông thì phải hưởng thụ cho thật tốt.

 

Lúc tính tiền, Nguyễn Tri Hạ vừa lấy ví tiền ra, đã bị Tư Gia Thành đẩy trở về: “Đi dạo phố với đàn ông, làm sao có chuyện để phụ nữ trả tiền được, tôi trả!”

 

Nguyễn Tri Hạ: “…”

 

Trước đây cậu ta ở phòng cho thuê của cô, lúc còn ăn nhờ ở đậu, không lẽ cậu ta đã quên mình là đàn ông?

 

Tiền của Tư Gia Thành đều kiếm được từ việc thiết kế game, vẫn rất khó khăn, Nguyễn Tri Hạ đương nhiên không nỡ xài tiền của cậu ta, nhưng vẫn không lay chuyển được Tư Gia Thành.

 

Cậu ấm đang trong thời kỳ phát triển gầy như một con khỉ, vậy mà sức lực lại rất lớn, cứng rắn ngăn lại Nguyễn Tri Hạ, tự cậu ta trả tiền.

 

Nguyễn Tri Hạ đành phải thôi, dù sao cũng là mấy trăm nghìn, sau này cô mua ít đồ cho Tư Gia Thành là được rồi.

 



 

Buổi tối.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa bưng đồ ăn đã làm xong lên bàn cơm, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn sắc mặt không vui từ bên ngoài bước vào phòng ăn.

 

Nguyễn Tri Hạ hỏi một câu: “Sao vậy?”

 

“Cậu nói tối mai muốn tổ chức tiệc tối gì đó ở Kim Hải, kêu anh ấy dẫn chị tham gia.” Tư Gia Thành không biết từ đâu chạy ra, trực tiếp giải đáp thắc mắc của Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Tư Gia Thành, hỏi Tư Mộ Hàn: “Tiệc tối gì cơ?”

 

Tư Mộ Hàn không nói gì, ngồi xuống trước bàn ăn.

 

“Anh không muốn đi?” Vẻ mặt Tư Mộ Hàn đã đủ nói rõ rằng anh không muốn đi.

 

Tư Gia Thành nói nhỏ bên tai cô: “Anh họ không muốn gặp cậu.”

 

Tư Mộ Hàn và ba của anh Tư Đình Phong không hợp, Nguyễn Tri Hạ ít nhiều đã có thể đoán ra lý do.

 

Lý do kia đương nhiên liên quan đến mẹ Tư Mộ Hàn.

 

Còn về tình hình chi tiết, Nguyễn Tri Hạ cũng không rõ ràng lắm.

 

Trở về phòng, Tư Mộ Hàn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng kia.

 

Nguyễn Tri Hạ đi qua, tháo cà vạt giúp anh: “Không muốn đi thì đừng đi, ông ấy chắc sẽ không ép buộc anh đâu.”
 
Chương 291


Chương 291:

 

Tư Mộ Hàn hơi cúi người, phối hợp với chiều cao của Nguyễn Tri Hạ, để cô tháo cà vạt giúp mình.

 

Có điều, lúc anh xoay người, hai cánh tay cũng ôm eo cô đầy tính chiếm hữu.

 

Nguyễn Tri Hạ im lặng trừng anh: “Buông tay!”

 

Tư Mộ Hàn không chỉ không buông tay, còn tiến thêm một bước vuốt ve lưng cô: “Đã cởi cà vạt giúp anh, vậy sao không cởi quần áo giúp anh luôn?”

 

Nguyễn Tri Hạ đẩy nhẹ anh một cái: “Mơ đẹp lắm!”

 

“Vậy anh cởi giúp em.” Tư Mộ Hàn nói xong, ngón tay dài liền trượt từ gáy cô ra phía trước.

 

Hơi ấm trong phòng vừa đủ, Nguyễn Tri Hạ vừa vào đã cởi hết chỉ chừa lại áo sơ mi, ngón tay Tư Mộ Hàn đi xuống theo cổ áo sơ mi của cô, động tác trôi chảy theo thứ tự mà cởi cúc áo sơ mi của cô.

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy người đàn ông này sau khi đóng kín cửa lại, trình độ không biết xấu hổ quả thực không ai so nổi.

 



 

Tối thứ bảy.

 

Nguyễn Tri Hạ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trước mặt là một loạt thợ trang điểm, stylist, người phối đồ.

 

Xa hơn một chút, là một đống lễ phục.

 

“Ai bảo các người đưa tới?”

 

“Là cậu chủ Tư.”

 

Tuy trong lòng cô cũng biết ngoại trừ Tư Mộ Hàn, sẽ không có người nào khác đưa mấy thứ này đến đây, nhưng vẫn có chút bực bội.

 

Tối hôm qua cô hỏi Tư Mộ Hàn có muốn đi dự tiệc tối không, anh cũng không thèm trả lời, cô cứ cho rằng anh không muốn đi, cũng không đem chuyện tiệc tối để trong lòng, bây giờ anh lại cho người đưa mấy thứ này đến đây, rõ ràng là để chuẩn bị cho tiệc tối.

 

Mà Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không có chuẩn bị gì.

 

“Mợ chủ, thời gian không còn nhiều, mợ xem bây giờ chúng ta có nên bắt đầu thử lễ phục trước không?” Thợ trang điểm hỏi.

 

“Đừng nóng vội, đợi một lát.”

 

Nguyễn Tri Hạ nói xong, lấy điện thoại ra gọi cho Tư Mộ Hàn.

 

Lúc cô đang lấy điện thoại ra, Tư Mộ Hàn vừa hay gọi đến.

 

Nguyễn Tri Hạ tiếp điện thoại, nhưng không nói gì.

 

Tư Mộ Hàn ở đầu dây bên kia cũng im lặng một hồi, sau đó mới nói: “Đã thử lễ phục chưa?”

 

“Không có.” Nguyễn Tri Hạ một tay cầm điện thoại, tay kia hờ hững đang gảy gảy móng tay mình, giọng điệu hơi không tập trung.

 

Tư Mộ Hàn đương nhiên hiểu rằng cô đang không vui.

 

Dường như anh cười khẽ một tiếng, nói: “Coi như tôi nhờ em một lần, tham gia tiệc tối, tôi có thể đồng ý một yêu cầu của em.”

 

Động tác gảy móng tay của Nguyễn Tri Hạ dừng lại: “Thật không?”

 

“Ừ.” Tư Mộ Hàn đáp.

 

Nguyễn Tri Hạ ngồi thẳng lưng, cong môi, nói: “Vậy, chia phòng ngủ đi.”

 

“Không được.” Tư Mộ Hàn trực tiếp bác bỏ yêu cầu của cô.

 

Nguyễn Tri Hạ một lần nữa dựa lên ghế salon, cô vốn biết người đàn ông này sẽ không dễ dàng đồng ý với cô như vậy.

 

“Vậy không thương lượng nữa, tôi không đến tiệc tối!” Ai lại không tức giận chứ?

 

Cho dù đột ngột quyết định đi, thì trước đó cũng phải thông báo một tiếng mới phải, cứ như vậy trực tiếp kêu một đám thợ trang điểm đến nhà, cũng không thèm hỏi ý cô, tự tiện quyết định thay cô! Ai cho anh cái quyền đó?
 
Chương 292


Chương 292:

 

Anh muốn cô đi thì cô phải đi?

 

Tư Mộ Hàn tự tin không sai, nhưng mà anh quá bá đạo, hống hách.

 

Mà Nguyễn Tri Hạ cũng không giống với Tiêu Thanh Hà, cô không thể làm được như Tiêu Thanh Hà vậy, tùy ý để Nguyễn Lập Nguyên quyết định cuộc đời mình, không những không oán trách, mà còn thấy thích.

 

Nguyễn Tri Hạ trực tiếp cúp điện thoại.

 

Ngước mắt nhìn thấy một loại thợ trang điểm và stylist trước mặt, nói: “Mọi người về đi, tôi không cần những thứ này.”

 



 

Tư Mộ Hàn nhìn điện thoại trong tay bị cúp máy ngang, ánh mắt lóe lên một chút sững sờ.

 

Nguyễn Tri Hạ dập máy của anh?

 

Tuy anh đã từng nghĩ đột ngột quyết định để Nguyễn Tri Hạ tham gia tiệc tối, có thể cô sẽ không vui, nhưng không ngờ cô lại kiên quyết như vậy.

 

Đúng là vượt quá dự liệu của anh.

 

Tám giờ tiệc tối bắt đầu, bây giờ là sáu giờ, còn hai giờ nữa sẽ bắt đầu.

 

Thời gian còn thừa không nhiều lắm, Tư Mộ Hàn cầm áo khoác, đứng lên đi ra ngoài.

 

Cố Tri Dân ôm một xấp tài liệu đến, thấy Tư Mộ Hàn sắp đi, vội vàng ngăn anh lại: “Cậu đi đâu vậy? Mấy thứ này còn chưa làm xong đâu!”

 

Thứ bảy ai lại muốn tăng ca chứ, nếu không phải bởi vì công việc tương đối gấp gáp, anh ta cũng sẽ không đến.

 

“Còn lại cũng không nhiều lắm, cậu xử lý một chút là được.” Tư Mộ Hàn vỗ vỗ bả vai Cố Tri Dân, giọng điệu rất nghiêm túc nói: “Nếu cậu nhanh tay một chút, trước mười hai giờ là có thể về rồi.”

 

“???” Vì sao giọng điệu của Tư Mộ Hàn nghe giống như thứ bảy tăng ca về trước mười hai giờ đã là rất sớm?

 

Cố Tri Dân mếu máo: “Này, rốt cuộc là công ty của ai đấy hả?”

 

Tư Mộ Hàn đã đi đến cửa, bỗng quay lại nói một câu: “Của cậu.”

 

Cố Tri Dân tức đến nghẹn lời, nhưng cũng không ném tài liệu trên mặt đất, mà là ném lên bàn làm việc, sau đó chỉ vào Tư Mộ Hàn nói: “Ông đây sống nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cậu.”

 

“Quá khen.”

 

Cố Tri Dân nhếch môi, lấy điện thoại di động mở trình duyệt ra, nhập vào thanh tìm kiếm: “Làm thế nào để khiến một người đàn ông nghị lực hơn người, làm việc cẩn thận, chỉ số thông minh ngất ngưởng phải quỳ xuống gọi bố?”

 

Không tìm không biết, vừa tìm Cố Tri Dân liền phát hiện trên mạng có rất nhiều người đưa ra vấn đề tương tự như thế.

 

Trên cơ bản thì tất cả bình luận phía dưới đều như vậy:

 

“Chủ topic quỳ xuống gọi bố bao lâu rồi?”

 

“Không thể nào, anh còn không để đối phương quỳ xuống, bản thân mình đã quỳ xuống trước rồi.”

 

“Thật là ngây thơ.”

 

“Từng có một người cũng hỏi về vấn đề này, về sau…… anh ta chết rồi.”

 

“……”

 

Tất cả đều là những bình luận linh tinh.

 

Cố Tri Dân đọc thật nhiều những topic tương tự, nhưng cơ bản đều là những bình luận như thế.

 

Có một người đưa ra vấn đề tương tự, nhưng lại nhận được một câu phản hồi là: “Làm con trai thật tốt QAQ!”

 

Cố Tri Dân vứt điện thoại di động qua một bên, ngồi dậy bắt đầu xử lý tài liệu.
 
Chương 293


Chương 293:

 

Đấu không lại Tư Mộ Hàn, anh ta rất tuyệt vọng.

 

……

 

Chiếc xe xa hoa của Tư Mộ Hàn chạy như bay, hai mươi phút là về đến nhà.

 

Trước đó Nguyễn Tri Hạ muốn đuổi mấy cô thợ hóa trang đi, nhưng bọn họ không chịu.

 

Cô đành phải cho người mời bọn họ ngồi ở phòng khách uống trà, còn mình thì đi vào nhà bếp từ từ làm cơm tối.

 

Khi Tư Mộ Hàn về đến nhà thì bọn họ đã uống một bụng trà, bọn họ nhìn thấy Tư Mộ Hàn thì giống như là nhìn thấy vị cứu tinh: “Cậu chủ!”

 

Tư Mộ Hàn hơi lườm bọn họ, hỏi vệ sĩ đứng ở bên: “Vợ tôi đâu rồi?”

 

“Ở trong phòng bếp ạ.” Vệ sĩ chỉ chỉ về phía phòng bếp.

 

Nguyễn Tri Hạ đang xem thực đơn, gần đây cô có nghiên cứu mấy món ăn mới, dự định tối nay làm ăn thử.

 

Trong lúc cô đang lật xem thực đơn thì nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn từ ngoài cửa.

 

Thật là kỳ diệu, cô nghe được tiếng bước chân này liền biết là Tư Mộ Hàn trở về.

 

Cô làm bộ không có nghe thấy, tiếp tục chuyên chú nhìn thực đơn trên tay.

 

Tư Mộ Hàn đi tới, từ phía sau cô nhìn thấy cô đang cầm thực đơn, chợt nhìn thấy tên một món ăn trong đó, hơi nhíu mày đọc lên tiếng: “Mướp đắng nhồi thịt?”

 

“Anh về rồi.” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng, cô cũng không quay đầu lại, lộ vẻ rất lãnh đạm.

 

Tư Mộ Hàn giành lấy cuốn thực đơn từ trong tay cô, Nguyễn Tri Hạ có ưu thế về chiều cao, cô xoay người nhón chân muốn lấy lại, đáng tiếc so với anh thì cô vẫn còn lùn, căn bản không chạm được cuốn sách.

 

Nguyễn Tri Hạ đã nhẫn nhịn hồi lâu, lúc này càng thêm tức giận.

 

Cô tức hổn hển giơ chân đá lên đùi Tư Mộ Hàn: “Trả thực đơn cho em!”

 

“em thà nhìn thực đơn cũng không muốn nhìn tôi sao?” Tư Mộ Hàn nhíu mày, giọng điệu anh nghiêm túc nhưng rõ ràng anh gây sự vô lý.

 

Nguyễn Tri Hạ hất cằm lên trừng mắt nhìn anh: “Đúng vậy, nhìn thấy anh là em cảm thấy phiền.”

 

Tư Mộ Hàn không những không giận mà còn cười, anh để thực đơn qua một bên, cúi đầu nhấp nhẹ lên đôi môi Nguyễn Tri Hạ, không chờ cô kịp phản ứng thì đã ôm lấy cô.

 

Thấp giọng nói bên tai cô: “Không phải em muốn giúp tôi sao?” Tiệc tối nay phải nhờ vợ rồi.”

 

Giọng nói của anh vốn dĩ trầm thấp êm tai, huống chi anh còn cố ý thấp giọng nói, vì thế mà từ vợ càng thêm ngọt ngào.

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, đưa tay muốn gãi, dường như Tư Mộ Hàn đoán được cô sẽ làm vậy, lặng lẽ cầm lấy tay cô, rồi hôn nhẹ lên lỗ tai của cô: “Tiệc tối nay em đi không?”

 

Nguyễn Tri Hạ ngứa đến rụt cổ một cái, lớn tiếng nói: “em đi, em đi là được chứ gì!”

 

“Làm phiền em rồi.” Lúc này Tư Mộ Hàn mới thả cô ra.

 

Lỗ tai Nguyễn Tri Hạ mẫn cảm, lúc này đã đỏ hồng lên, Tư Mộ Hàn nhịn không được lại đưa tay đi bóp một cái.

 

Nguyễn Tri Hạ thẹn quá thành giận đẩy tay anh ra: “Đừng động tay động chân, em muốn đi thử đồ.”

 

Tư Mộ Hàn cũng không nói chuyện chỉ cười cười nhìn cô.

 

Có vẻ như anh tìm được nhược điểm của Nguyễn Tri Hạ.

 

“Có gì đáng cười, đừng cười!” Nguyễn Tri Hạ thô lỗ đẩy anh qua rồi đi ra ngoài.

 

Nguyễn Tri Hạ thử liên tục năm bộ đồ mới khiến cho cô thợ tạo mẫu cảm thấy hài lòng.

 

Theo suy nghĩ của cô thợ tạo mẫu thì bộ nào cũng đẹp, tuy nhiên cô cảm thấy Nguyễn Tri Hạ có thể thử thêm vài bộ đẹp hơn nữa.

 

Ngồi trước gương để bọn họ trang điểm, Nguyễn Tri Hạ cũng bình tĩnh lại.

 

Vừa rồi Tư Mộ Hàn dùng mỹ nam kế với mình sao?
 
Chương 294


CHương 294:

 

Mà có hơi giống như đang… làm nũng với mình?

 

Ngày thường Tư Mộ Hàn biểu lộ âm trầm lạnh lùng, nhưng khi nãy anh vừa ôm cô còn thấp giọng gọi cô một tiếng vợ thật giống như đang làm nũng.

 

Một người đàn ông như Tư Mộ Hàn cũng biết làm nũng, vậy phụ nữ còn có chuyện gì để làm đây!

 

……

 

Một giờ sau, mấy cô thợ tạo mẫu mới loay hoay xong với Nguyễn Tri Hạ.

 

Cô thợ tạo mẫu lộ vẻ kinh ngạc nói: “mợ chủ như vậy thật là xinh đẹp, xuống lầu cho cậu chủ nhìn xem đi!”

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn thoáng mình trong gương.

 

Bộ đồ màu đỏ chói mắt làm nổi bật làn da vốn đã trắng nõn của cô, khiến người nhìn vào có cảm giác như làn da đang phát sáng.

 

Mái tóc được cắt tỉa lộ ra vầng trán trơn bóng, hai sợi tóc quăn rủ xuống hai bên má hồng, mái tóc dài sau gáy cũng được xoắn lại, phối hợp với bộ đồ là son môi màu hồng diễm, khiến cả người cô trở nên vô cùng đáng yêu.

 

Lần đầu nhìn thấy mình như vậy Nguyễn Tri Hạ có hơi kinh ngạc.

 

Nhưng nhìn vài lần rồi thì thấy cũng không khác mấy so với ngày thường, chỉ là khuôn mặt được trang điểm khiến cô nhìn như chững chạc đáng yêu hơn.

 

Đồ dự tiệc nhất định phải phối với giày cao gót, nhưng Nguyễn Tri Hạ không quen mang giày cao gót, lúc xuống lầu phải vịn thang lầu để xuống.

 

Tư Mộ Hàn vẫn ngồi trong đại sảnh, nghe thấy âm thanh do giày cao gót phát ra, anh quay đầu.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn anh với vẻ mong chờ, ngay cả cô thợ tạo mẫu cũng nói cô ăn mặc như vậy rất xinh đẹp, không biết Tư Mộ Hàn có cùng cảm nhận như vậy không?

 

Nhưng mà Tư Mộ Hàn chỉ nhìn cô mấy giây liền dời ánh mắt, đi tới dìu cô: “Không quen mang giày cao gót sao.”

 

Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Ừm, trước kia không hay mang.”

 

Thợ tạo mẫu chọn cho nàng đôi giày cao gót cao tám centimet, cộng thêm chiều cao một mét sáu bảy của cô thì là 1m75.

 

Tư Mộ Hàn cao 1m88, hai người chênh nhau hai mươi mấy centimet, nhưng bây giờ Nguyễn Tri Hạ mang giày cao gót, chênh lệch chiều cao giữa hai người đã không quá rõ ràng.

 

Cô có hơi mới lạ thầm so sánh chiều cao của mình cùng Tư Mộ Hàn.

 

Tư Mộ Hàn lại không chú ý những điều này, anh quay đầu hỏi cô thợ tạo mẫu đi theo sau lưng Nguyễn Tri Hạ: “Đổi cho cô ấy một đôi giày, không cần mang giày cao gót.”

 

Cô thợ tạo mẫu hơi khó xử: “Nếu không mang giày cao gót phối hợp với bộ đồ thì sẽ không được đẹp mắt cho lắm……”

 

Tư Mộ Hàn không biểu lộ gì nói: “Vậy thì không đi nữa.”

 

“Hả?” Nguyễn Tri Hạ mờ mịt không hiểu hỏi: “Không đi đâu?”

 

“Không đi ăn tiệc nữa, thợ tạo mẫu muốn em phải mang giày cao gót, nhưng em lại không quen.” Tư Mộ Hàn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cùng giọng điệu đều cực kì nghiêm túc.

 

Đây cũng là lý do?

 

Cậu chủ thật quá tùy ý rồi.

 

“em nghĩ mình có thể.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền đi vòng quanh anh vài bước.

 

Chỉ là không thường xuyên mang mà thôi, cũng không phải chưa từng mang qua, khi cô còn thực tập công ty yêu cầu cô phải mang giày cao gót, cô cũng từng mang qua.

 

Tư Mộ Hàn ho nhẹ một tiếng nói: “Vậy thì thay một bộ đồ khác.”

 

Cô thợ tạo mẫu đứng phía sau chợt thấp giọng cười, Nguyễn Tri Hạ cũng chợt nghĩ tới điều gì đó.

 

Nguyễn Tri Hạ đưa tay che miệng cười khẽ một tiếng, lập tức tỏ vẻ nghiêm trang nói: “em cảm thấy bộ đồ này rất tốt, phối đồ cũng không tệ, thợ tạo mẫu cùng thợ trang điểm anh tìm đều rất tốt, ánh mắt anh rất tốt.”

 

Tư Mộ Hàn lộ vẻ mặt đạm Tư nhìn cô, không nói chuyện.
 
Chương 295


Chương 295:

 

“Mặc dù em không quen mang giày cao gót, nhưng vì anh, em có thể chịu được.” Nguyễn Tri Hạ vô cùng nghiêm túc.

 

Nói xong, cô vỗ vỗ bả vai Tư Mộ Hàn: “Không còn sớm nữa, em còn không đi sẽ trễ mất, em sẽ về sớm.”

 

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tư Mộ Hàn, lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ không tỏ ra ngang ngược, ngược lại cô cảm thấy thích dáng vẻ của anh như thế.

 

Đúng lúc này, Tư Gia Thành từ bên ngoài đi vào.

 

Cậu ta hẹn bạn học ra ngoài chơi bóng, lúc này cưỡi xe đạp leo núi trở về, trên người mặc một chiếc áo cotton hơi mỏng, đầu đầy mồ hôi.

 

Tư Gia Thành ôm trái banh đi đến, liếc mắt liền nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ.

 

“Trời ạ!” Trái bóng trong tay anh ta lập tức rớt xuống: “Anh họ, anh thừa dịp chị Tri Hạ đi vắng liền mang người phụ nữ khác về nhà?”

 

Nguyễn Tri Hạ: “……”

 

Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn Tư Gia Thành một chút, đôi mắt híp như đang suy nghĩ điều gì khiến Tư Gia Thành rùng mình một cái.

 

“Được rồi, em phải đi đây.” Nguyễn Tri Hạ trực tiếp đi ra bên ngoài, lúc đi qua Tư Gia Thành, Nguyễn Tri Hạ nói: “Mau về phòng tắm rửa thay quần áo, trời lạnh, đừng để bị cảm.”

 

Lúc này Tư Gia Thành mới kịp phản ứng: “Chị Tri Hạ ?”

 

Anh ta kinh ngạc nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Ăn mặc đẹp như vậy là muốn đi đâu?”

 

Vẫn là trẻ con thật thà nhất.

 

“Đi dự tiệc tối.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền theo hướng cửa chính đi ra ngoài.

 

Tư Gia Thành gãi đầu một cái: “Ô.”

 

Anh ta quay đầu hỏi Tư Mộ Hàn: “Là tiệc do ông cậu tổ chức sao, không phải anh từng nói không muốn đi mà? Bây giờ đổi ý rồi?”

 

Tư Mộ Hàn lộ sắc mặt không dễ nhìn: “Không đi.”

 

Anh che giấu thân phận thật của mình nhiều năm như vậy là vì điều tra chuyện của mẹ, nếu như anh xuất hiện trước đám đông nhất định sẽ khiến nhiều người chú ý.

 

Như vậy sẽ không có lợi khi hành động.

 

Hơn nữa mục đích mà Tư Đình Phong để anh mang theo Nguyễn Tri Hạ đi dự tiệc tối cũng là vì muốn nhìn xem hai người bọn họ sống chung như thế nào, hoặc là xem anh có bằng lòng mang Nguyễn Tri Hạ đi dự tiệc tối hay không, vừa vặn giúp Nguyễn Tri Hạ có được thân phận chính thức.

 

Người nhà họ Tư tổ chức tiệc tối, khách mời đều là tầng lớp thượng lưu, một khi Nguyễn Tri Hạ tham dự tiệc tối, tất cả mọi người sẽ biết cô chính là mợ chủ của nhà họ Tư.

 

Anh cũng muốn cho Nguyễn Tri Hạ một thân phận chính thức, thế nhưng trong lòng anh chuyện của mẹ quan trọng hơn.

 

Đây chính là sứ mệnh cùng áy náy cả đời anh.

 

Tư Gia Thành không biết Tư Mộ Hàn suy nghĩ nhiều như vậy, anh ta cười cười tỏ vẻ thần bí đi đến bên cạnh Tư Mộ Hàn nói: “Vậy anh để chị Tri Hạ đi một mình sao? Em nói cho anh nghe, đừng nói là những người đàn ông khác, rất nhiều bạn học cùng lớp của em đều thích chị Tri Hạ ……”

 

Tư Mộ Hàn đang cảm thấy khó chịu trong lòng, Tư Gia Thành nói như vậy khiến khuôn mặt hắn càng lộ vẻ âm trầm hơn.

 

Lúc nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ xuống lầu thì anh đã không muốn cô đi dự tiệc tối nào hết.

 

Cô ấy là của một mình anh thôi.

 

Anh cũng biết mình có tính chiếm hữu rất mạnh, nhưng khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu thì anh cũng rất kinh ngạc.

 

Anh có thể bị Nguyễn Tri Hạ hấp dẫn, cũng có thể đối xử tốt với cô, nhưng lại không thể cho phép mình buông thả như thế.

 

Nguyễn Tri Hạ không chỉ là vợ của anh, cô cũng là cô chủ nhỏ của nhà họ Tư.

 

Anh muốn điều tra rõ vụ án bắt cóc năm đó, nhất định sẽ đi lên một con đường không bằng phẳng, vì thế anh không thể quá mức đắm chìm cùng buông thả.

 

Cho nên, Anh vẫn để cô đi.
 
Chương 296


Chương 296:

 

“Hay là em cũng đi dự tiệc luôn, thuận tiện giúp anh trông chừng chị Tri Hạ !”

 

“Không cần.”

 

Tư Mộ Hàn cũng không quay đầu lại, nói xong anh liền đi lên lầu.

 

Chỉ là, anh mới bước được hai bậc thang, liền quay đầu nhìn cô thợ tạo mẫu.

 

Cô thợ tạo mẫu rất hiểu ý anh, cô cùng thợ trang điểm tiến lên bắt Tư Gia Thành lại, muốn cởi quần áo của anh ta xuống.

 

“Trời ạ, các cô muốn làm gì!” Tư Gia Thành hoảng sợ nhìn bọn họ: “Tôi là trẻ vị thành niên, các cô muốn làm gì tôi!”

 

Bọn họ cũng mặc kệ anh ta nói gì, cởi áo anh ta xong liền giúp anh ta mặc áo đi tiệc vào.

 

“Cậu chủ, anh tự thay quần hay bọn tôi giúp anh thay?”

 

“Nam nữ khác biệt! Tôi tự mặc là được!” Tư Gia Thành vội vàng cầm quần chạy vào trong phòng.

 

……

 

Tiệc tối được tổ chức trong một khách sạn bảy sao.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa xuống xe liền nhìn thấy Lãnh Tuấn.

 

Lần trước cô đi gặp Tư Đình Phong cũng là Lãnh Tuấn lái xe đi đón cô, cho nên cô có ấn tượng với ông ta.

 

Lãnh Tuấn trông thấy cô, tiến lên một bước, cung kính nói: “Mợ chủ.”

 

“Chú Lãnh.” Nguyễn Tri Hạ cười gọi một tiếng.

 

Khuôn mặt nghiêm túc của Lãnh Tuấn lộ vẻ hiền lành, chợt ông ta ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ giải thích: “Chỉ có một mình cháu, Tư……”

 

Cô còn chưa nói xong thì đã bị một giọng nói quen thuộc đánh gãy.

 

“Còn có em! Chị Tri Hạ , chị chờ em một chút!”

 

Kít——

 

Ô tô thắng gấp.

 

Thời Dũng đứng sau lưng Nguyễn Tri Hạ dời sang bên cạnh một bước, vừa lúc ngăn cản tro bụi do ô tô thắng gấp khuấy động lên.

 

Tư Gia Thành mặc một bộ âu phục từ trên xe nhảy xuống, hơn nữa còn tạo dáng sành điệu.

 

Nhưng mà, chỉ được ba giây, anh ta liền chạy tới một bồn hoa bên cạnh ói ra.

 

“Ọe……”

 

Anh tài xế lái xe như đang bay, cho dù Tư Gia Thành chưa từng bị say xe cũng phải say xe rồi.

 

Nguyễn Tri Hạ vội để Thời Dũng lấy chai nước trong xe, mà cô thì cầm khăn tay đi về phía Tư Gia Thành.

 

Cô đưa khăn tay cho Tư Gia Thành, giơ tay đập đập lưng giúp cậu ta dễ thở: “Sao em lại tới đây?”

 

“Bọn họ thay áo cho em, em tự thay quần, tạo dáng một chút liền đến.” Tư Gia Thành hơi choáng váng, nói năng lộn xộn.

 

Nguyễn Tri Hạ cũng đoán được chuyện gì xảy ra.

 

Bởi vì trước đó khi Tư Mộ Hàn nhìn thấy cô hóa trang xong liền không muốn cho cô đi dự tiệc.

 

Thật ra ngoại trừ thật lòng muốn giúp Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ còn có suy nghĩ khác, mặc đồ đẹp, trang điểm đẹp, nếu không đi dạo một vòng bên ngoài, chẳng phải đáng tiếc sao?

 

Phụ nữ đều như vậy.

 

Hiện tại cô cảm thấy mình đi đường cũng mang theo gió!

 

Hẳn là Tư Mộ Hàn không yên lòng với cô, nên ép Tư Gia Thành tới.

 

“Mợ chủ, nước.” Thời Dũng cầm chai nước tới.
 
Chương 297


Chương 297:

 

Nguyễn Tri Hạ nhận lấy đưa cho Tư Gia Thành.

 

Chờ Tư Gia Thành ổn định lại mới cùng Nguyễn Tri Hạ đi vào bên trong.

 

Lãnh Tuấn tự nhiên cũng biết Tư Gia Thành.

 

Lãnh Tuấn hết sức kinh ngạc: “thiếu gia, cậu đến thành phố Hà Dương lúc nào?”

 

Tư Gia Thành lén chạy đến, cho đến bây giờ, ngoại trừ Trần Tuấn Tú cùng Tư Mộ Hàn, người nhà họ Tư ở thành phố Hà Dương còn không biết anh ta đã trở về.

 

Tư Gia Thành còn nhỏ tuổi nên ham chơi, được tới tham gia bữa tiệc tối thì tất nhiên rất vui mừng.

 

Nhưng Tư Gia Thành quên mất trước đó mình lén về nước, đợi lát nữa gặp cậu, cậu ta chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị vặn hỏi.

 

Tư Gia Thành phiền não muốn bứt tóc của mình, nhưng vừa nghĩ tới kiểu tóc này mới làm nên miễn cưỡng rụt tay lại.

 

Nguyễn Tri Hạ giải thích thay cho Tư Gia Thành: “Tiểu Thành đã về được một thời gian nhưng vẫn ở chỗ chúng tôi, người nhà cậu ấy cũng biết.”

 

Lãnh Tuấn là một cấp dưới rất biết cách cư xử đúng mực, tất nhiên sẽ không hỏi quá nhiều về chuyện của chủ nhân.

 

Anh ta dẫn Nguyễn Tri Hạ và Tư Gia Thành tới phòng nghỉ gặp Tư Đình Phong.

 



 

Tư Đình Phong vẫn ung dung, hòa nhã như lần trước Nguyễn Tri Hạ đã gặp.

 

Nhìn vẻ ngoài thì Tư Mộ Hàn và Tư Đình Phong rất giống nhau, nhưng trên người anh có phần thâm trầm, trong mắt không bao giờ hết vẻ u ám.

 

Khi Tư Đình Phong nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ cũng hơi sửng sốt: “Tri Hạ?”

 

“Bố.” Nguyễn Tri Hạ đi tới trước mặt ông ấy và ngoan ngoãn gọi một tiếng.

 

Tư Đình Phong còn vẫn chưa thấy Nguyễn Tri Hạ trở lại dáng vẻ ban đầu nên nhất thời kinh ngạc cũng là bình thường.

 

Dù sao ông ấy cũng không phải là người tầm thường, sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi đã nhanh chóng trở lại bình thường: “Mộ Hàn đâu?”

 

“Anh ấy… không được khỏe nên không tới được.” Nguyễn Tri Hạ mở miệng ra liền nói dối, thậm chí không cảm thấy quá chột dạ, bản thân cô cũng thấy rất kinh ngạc.

 

May là Tư Đình Phong hình như cũng không quá để ý tới chuyện Tư Mộ Hàn có tới hay không.

 

Ông ấy khẽ gật đầu: “Ừ.”

 

Tư Đình Phong liếc nhìn Tư Gia Thành đứng sau lưng Nguyễn Tri Hạ nói: “Tuấn Tú cũng ở đây. Mấy người trẻ tuổi các con nói chuyện với nhau đi.”

 

Vừa rồi Lãnh Tuấn đã nói chuyện của Tư Gia Thành cho Tư Đình Phong biết nên ông ấy cũng không hỏi nhiều.

 

Tư Gia Thành cười rất ngoan ngoãn: “Vậy cậu ơi, chúng cháu đi trước đây.”

 

Ra khỏi phòng nghỉ, Tư Gia Thành giơ ngón tay cái về phía Nguyễn Tri Hạ: “Chị Tri Hạ, chị đúng là quá lợi hại, còn dám nói dối ở trước mặt cậu!”

 

“Cái này không gọi là nói dối, cái này gọi là mượn cớ.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu nói: “Cậu cho rằng ông ấy không biết Tư Mộ Hàn không muốn tới sao? Chẳng qua ông ấy hỏi, tôi mượn cớ lấy lệ một chút, tất cả mọi người sẽ không mất mặt mà thôi.”

 

“… Hóa ra là vậy, người lớn các người thật phức tạp mà.” Tư Gia Thành kéo thật dài chữ “mà” cuối cùng.

 

Nguyễn Tri Hạ mỉm cười trừng mắt với cậu ta, lại nghe phía sau vang lên giọng nói ôn hòa của Trần Tuấn Tú: “Tiểu Thành, Tri Hạ.”

 

Cho dù trước đó Tư Gia Thành đã nói Trần Tuấn Tú cũng ở đây, nhưng Nguyễn Tri Hạ không để ý lắm, kết quả vừa ra khỏi cửa lại gặp được.

 

Đúng là… lúng túng!
 
Chương 298-299


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 298:

 

Nguyễn Tri Hạ quay sang, cười rất gượng gạo: “Anh.”

 

Tư Gia Thành cũng gọi theo một tiếng: “Anh.”

 

“Bọn em vừa đến à?” Không chờ bọn họ trả lời, Trần Tuấn Tú lại liếc nhìn phía sau Nguyễn Tri Hạ: “Mộ Hàn lại không tới rồi.”

 

“Anh ấy… không được khỏe…” Vừa rồi còn mượn cớ rất trôi chảy ở trước mặt Tư Đình Phong, đến chỗ Trần Tuấn Tú thì Nguyễn Tri Hạ tự nhiên cảm thấy lý do này có chút sứt sẹo.

 

Trần Tuấn Tú lộ vẻ hiểu rõ, nói sang chuyện khác nói: “Anh dẫn bọn em đi một vòng.”

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây


 

Dáng vẻ của Trần Tuấn Tú tất nhiên không tệ, nhưng điểm hấp dẫn nhất trên người anh ta là khí chất ôn hòa như ngọc.

 

Mà Tư Mộ Hàn và Trần Tuấn Tú tuyệt đối là hai loại người trái ngược. Trên người Tư Mộ Hàn luôn có vẻ thâm trầm, nhưng nếu có người chỉ liếc mắt nhìn qua thì nhất định sẽ bị vẻ mặt của anh thu hút trước.

 

“Mắt chị làm sao thế?” Tư Gia Thành nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Không phải mắt chị bị hỏng đấy chứ?”

 

Nguyễn Tri Hạ trừng mắt nhìn cậu ta: “Có mắt cậu mới hỏng đấy!”

 

Cô nói xong lại cảm thấy mình tranh luận với một đứa trẻ ranh như Tư Gia Thành về chuyện này thì có vẻ rất mất mặt, cô hừ một tiếng rồi bước nhanh về phía trước.

 

Tư Gia Thành đi theo sau, thì thào nói với cô: “Mắt tôi có thể thật sự hỏng rồi. Tôi thường cảm thấy anh họ còn đẹp hơn anh tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy anh tôi khá hơn một chút.”

 

Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười.

 

Nhưng trong lòng cô cũng có chút xúc động.

 

Trần Tuấn Tú vào giới giải trí sớm nên thời gian ở chung với Tư Gia Thành cũng không nhiều. Mà khi còn bé, cậu ta và Tư Mộ Hàn lại từng sống với nhau nên cậu ta và anh có thể thân thiết hơn.

 

Có đôi khi huyết thống cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất để so sánh có thân thiết hay không.

 



 

Có rất nhiều người tới bữa tiệc nhưng phần lớn là nhân vật có máu mặt trong thành phố Hà Dương.

 

Nguyễn Tri Hạ theo Tư Đình Phong đi dạo một vòng, cười đến khóe miệng cũng sắp cứng đờ, chân dường như sắp bị rút gân rồi.

 

Thật may là Tư Đình Phong nhìn thấy ai đó nên tạm thời rời khỏi phòng tiệc, cũng không bảo Nguyễn Tri Hạ đi theo nữa.

 

Không biết Tư Gia Thành chạy tới chỗ nào chơi, Nguyễn Tri Hạ nhìn một lượt không thấy người quen nào khác nên tìm một góc ngồi xuống nghỉ ngơi.

 

Chỗ cô ngồi trong góc khuất nên không khiến cho người khác chú ý lắm. Chỉ một lát sau lại có hai người phụ nữ cầm ly rượu đi tới và ngồi xuống cách đó không xa.

 

Tiếng nói chuyện của bọn họ vọng vào trong tai Nguyễn Tri Hạ rất rõ ràng.

 

“Không phải nói cô con gái thứ ba của nhà họ Tư vừa xấu lại vừa ngu ngốc sao? Tôi nhìn qua thấy không giống lắm!”

 

“Ai cũng biết hôm nay nhà họ Tư tổ chức bữa tiệc này là để giới thiệu mợ chủ mới cho mọi người biết. Nhà họ Tư đúng là sĩ diện, chắc chắn đã đi chỗ khác tìm một người phụ nữ tới góp cho đủ số…”

 

“Tôi cũng nghĩ vậy. Cô xem cô ta mặc thế kia thì có khác nào một cô tiếp rượu trong KTV đâu…”

Chương 299:

 

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu liếc nhìn cái váy đỏ cổ chữ V trên người mình.

 

Không lộ ngực cũng chẳng lộ lưng, chỉ lộ có một đoạn cánh tay thôi, váy dài còn che khuất đầu gối thì giống với những cô tiếp rượu trong KTV ở chỗ nào hả?

 

Hơn nữa, trong KTV bây giờ có cô tiếp rượu sao?

 

Như vậy còn chưa hết, Nguyễn Tri Hạ nghe hai người bên cạnh kia bắt đầu bàn luận về cô.

 

“Tôi thấy bộ ngực của cô ta cũng là giả!”

 

“Chắc chắn là giả rồi. Cô đã thấy người phụ nữ nào có thắt lưng nhỏ mà ngực lại lớn như vậy chưa?”

 

“Không phải những ngôi sao kia là vậy à?”

 

“Bây giờ các ngôi sao làm phẫu thuật thẩm mỹ còn ít à? Đợi lát nữa nhìn thấy cô ta, chúng ta giả vờ chạm vào ngực của cô ta, cô xem phản ứng cô ta thì sẽ biết đồ thật hay không thôi…”

 

Phụt… Ủng hộ chúng tôi truy cập vào truyen3.one để đọc truyện nhé

 

Nguyễn Tri Hạ đang uống nước đã không nhịn được mà phun ra.

 

Hai người phụ nữ này có vấn đề à?

 

Cho dù cô có phẫu thuật thẩm mỹ, chẳng lẽ là cắt thịt trên người bọn họ hay tiêu tiền của bọn họ sao?

 

Nguyễn Tri Hạ đặt mạnh cốc nước trong tay lên trên bàn nhỏ trước mặt. Bởi vì mặt bàn là thủy tinh nên lập tức phát ra một tiếng “trong trẻo”.

 

Tiếng động này làm cho hai người phụ nữ kia chú ý.

 

Thấy bọn họ nhìn lại, Nguyễn Tri Hạ đứng dậy và đi về phía hai người.

 

Sau khi hai người phụ nữ thấy rõ là Nguyễn Tri Hạ thì vẻ mặt đều hoảng hốt, sau đó lại giả vờ bình tĩnh lên tiếng gọi cô: “Mợ chủ Tư.”

 

“Hai cô đang nói chuyện gì vậy? Tôi cũng muốn tham gia cùng, không biết các cô có ý kiến gì không?”

 

Nguyễn Tri Hạ trực tiếp đi tới và ngồi giữa hai người phụ nữ, đầu ngẩng cao ưỡn ngực, tay đè ở trên váy, hai chân dài thẳng bắt chéo lên nhau tạo thành một tư thế ngồi tiêu chuẩn xinh đẹp lại vô cùng thục nữ.

 

Khi học đại học, cô từng học qua khóa lễ nghi, nếu không cô tới bữa tiệc này nhất định sẽ luống cuống.

 

Hai người phụ nữ lộ vẻ lúng túng, trong lòng biết Nguyễn Tri Hạ đã nghe được những lời bọn họ vừa nói.

 

Khi bàn luận sau lưng người khác mà bị bắt tại trận, người còn chút tự trọng đều sẽ cảm thấy rất lúng túng.

 

“Mợ chủ Tư đùa gì vậy? Cô bằng lòng nói chuyện với chúng tôi, chúng tôi đương nhiên mong còn chẳng được đấy.” Một người phụ nữ trong đó vội vàng nói lấy lòng.

 

Một người phụ nữ khác không chịu thua kém: “Đúng vậy, làn da của mợ chủ Tư đẹp thật, cô chăm sóc thế nào vậy?”

 

Cô ta thật sự hâm mộ khi nhìn thấy làn da trắng mịn của Nguyễn Tri Hạ.

 

“Chăm sóc?” Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn cô ta, đôi mắt mèo trợn tròn lộ vẻ kinh ngạc: “Tôi chưa bao giờ chăm sóc cả, sinh ra đã vậy rồi.”

 

Nguyễn Tri Hạ nói xong còn lộ vẻ kỳ lạ ghé sát lại gần mặt người phụ nữ kia nhìn, sau đó tò mò nói: “Da cô cũng đẹp quá, sinh ra đã vậy rồi sao?”

 

Người phụ nữ kia vô cùng đắc ý: “Đó là chuyện đương nhiên.”

 

“Ồ? Vậy tôi chọc một chút sẽ không có vấn đề gì chứ?” Nguyễn Tri Hạ lộ vẻ nóng lòng muốn thử.

 

Trong học viện sân khấu điện ảnh không thiếu nhất chính là những người đẹp tự nhiên, nhưng vừa nhìn cũng có thể nhận thấy được gương mặt này từng động qua dao kéo.

 

Người phụ nữ kia nghe vậy liền biến sắc: “Chuyện này… cằm tôi… vừa bị va chạm nên mợ chủ Tư nhẹ tay một chút…”

 

Nguyễn Tri Hạ cười: “Được.”

 

Nụ cười này của cô làm cho người phụ nữ kia thấy lông tóc toàn thân dựng đứng.
 
Chương 300


Chương 300:

 

Nguyễn Tri Hạ mới thò tay ra, cô ta đã khẩn trương giơ tay lên che mặt mình, không ngờ bởi quá gấp nên dùng sức hơi mạnh, lòng bàn tay lại đụng phải cằm.

 

“A… cằm của tôi!” Người phụ nữ kia hét lên một tiếng và đứng bật dậy chạy đi.

 

Người phụ nữ bên cạnh thấy thế thì trợn tròn mắt: “Cô… cô ta đi làm cằm à?”

 

“Đúng vậy.” Nguyễn Tri Hạ chớp chớp mắt nhìn cô ta, lộ vẻ thần bí đi tới: “Tôi nói thầm cho cô biết nhé, cô ta cũng từng làm ngực đấy.”

 

Mắt người phụ nữ kia càng mở to hơn: “Đê tiện, thế mà cô ta còn suốt ngày bảo mình là người đẹp tự nhiên, không ngờ lại dựa vào một gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ để cướp người đàn ông của tôi, mẹ nó chứ!”

 

Người phụ nữ này nói xong liền đứng dậy, hung hăng rời khỏi đó.

 

Nguyễn Tri Hạ: “…”

 

Cô chỉ khó chịu vì hai người phụ nữ này nói mặt của cô là giả, muốn tới đây đòi lại công bằng, không ngờ bọn họ đã xích mích với nhau trước.

 

“Anh tìm em nãy giờ, không ngờ em lại ở đây.”

 

Giọng nói của Trần Tuấn Tú đột nhiên vọng đến. Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh ta đã đi đến trước mặt cô.

 

Mặt anh ta đỏ bừng, nhìn qua có lẽ đã uống nhiều rượu.

 

Nguyễn Tri Hạ dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Trần Tuấn Tú ngồi xuống.

 

“Anh, anh có thấy Tiểu Thành đâu không?” Cô định về. Dù sao bây giờ cô ở lại cũng không có chuyện gì làm.

 

Trần Tuấn Tú mỉm cười lắc đầu: “Tôi không thấy nó đâu cả, chẳng biết đã chạy đâu rồi. Đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho nó.”

 

“Cũng được.”

 

Lúc này có người phục vụ đi ngang qua, Nguyễn Tri Hạ gọi anh ta lại: “Anh rót cho tôi cốc nước nóng nhé.”

 

Người phục vụ nhanh chóng rót cốc nước nóng mang qua. Nguyễn Tri Hạ nhận lấy và đưa cho Trần Tuấn Tú: “Anh uống nhiều rượu rồi.”

 

Trần Tuấn Tú đột nhiên ngẩn ra một lát mới nói: “Không nhiều.”

 

Anh ta nói xong liền giơ tay muốn nhận lấy cốc nước trong tay Nguyễn Tri Hạ, nhưng vừa vặn nắm lấy tay cô.

 

Nguyễn Tri Hạ cảm giác hơi ấm xa lạ từ trên tay truyền đến thì đột nhiên kinh ngạc muốn buông tay ra. Nhưng tay Trần Tuấn Tú vừa vặn nắm tay cô, cô lại cầm cái cốc, cô muốn thả ra cũng không được.

 

Nguyễn Tri Hạ hơi phản cảm khi bị người đàn ông khác động vào, nhưng cô cho rằng Trần Tuấn Tú uống say hoa mắt nên nhíu mày cố kiên nhẫn nói: “Anh uống say rồi, anh đang cầm tay tôi chứ không phải cái cốc đâu.”

 

Trần Tuấn Tú lại giống như không nghe thấy, càng nắm chặt lấy tay của cô hơn, không hề có ý định thả ra.

 

Nguyễn Tri Hạ giãy giụa nhưng không sao rút tay ra được.

 

Cô nhíu mày muốn đứng dậy thì thấy một bóng người quen thuộc đột nhiên nhảy ra, thò tay chém mạnh vào trên cổ tay của Trần Tuấn Tú nhưng anh ta vẫn không buông tay.

 

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của Tư Mộ Hàn.

 

Anh thấy Trần Tuấn Tú không chịu buông tay thì trực tiếp kéo mạnh tay Nguyễn Tri Hạ ra.

 

Trần Tuấn Tú nắm quá chặt, khi tay Nguyễn Tri Hạ bị kéo ra thì trên mu bàn tay đã đỏ bừng và hơi đau. Bởi vì quán tính, nước trong cốc cũng bị bắn ra, hất gần hết lên trên người Nguyễn Tri Hạ.

 

“Khương Nhung…”

 

Chiếc váy đỏ bị thấm ướt một mảng lớn, nó vốn rất mỏng, sau khi bị thấm ướt thì trở nên bất nhã.

 

Tư Mộ Hàn cởi áo vest trên người xuống và khoác ở trên người Nguyễn Tri Hạ, sau đó dặn dò: “Đưa anh ta về đi.”

 

Lúc này, Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện ra Thời Dũng cũng đi theo sau lưng Tư Mộ Hàn.

 

“Anh…”
 
Chương 301


Chương 301:

 

Nguyễn Tri Hạ muốn hỏi sao anh lại tới đây, kết quả mới mở miệng đã bị Tư Mộ Hàn kéo đi về phía cửa sau của phòng tiệc một cách ngang ngược.

 

Đúng lúc chỗ của bọn họ bây giờ cách cửa sau của phòng tiệc không xa, Tư Mộ Hàn đi rất nhanh, trông dáng vẻ hình như hoàn toàn không muốn nghe Nguyễn Tri Hạ nói gì.

 

Nguyễn Tri Hạ bị anh cứng rắn kéo ra ngoài. Cô đi giày cao gót, vừa rồi đi trong bữa tiệc lâu như vậy vốn đã đau chân, lúc này hoàn toàn không theo kịp bước chân của Tư Mộ Hàn. Khi mới ra khỏi cửa sau của phòng tiệc, chân cô lại càng đau hơn.

 

Nguyễn Tri Hạ đau đến mức phải hít sâu một hơi. Nhưng Tư Mộ Hàn đang nổi nóng nên hoàn toàn không chú ý tới tình trạng của cô, vẫn kéo cô đi về phía cửa thang máy.

 

Nguyễn Tri Hạ thình lình lại trẹo chân một cái.

 

Cô đau đến mức nước mắt cũng muốn rơi ra, không thể nhịn được nữa liền hét lên với Tư Mộ Hàn: “Anh thả tay tôi ra!”

 

Lúc này Tư Mộ Hàn mới dừng lại quay đầu nhìn cô, vẻ mặt vẫn thâm trầm.

 

Chỉ có điều khi nhìn thấy nước mắt Nguyễn Tri Hạ lưng tròng, anh liền biến sắc, cúi đầu liếc nhìn xuống và hỏi: “Em bị trẹo chân à?”

 

Nguyễn Tri Hạ cười lạnh: “Nhờ anh ban tặng đấy.”

 

Tư Mộ Hàn ngồi xổm xuống muốn xem chân của Nguyễn Tri Hạ nhưng cô nhịn đau lùi lại một bước, cúi người cởi giày ra và trực tiếp ném lên người anh, đi chân trần ra ngoài.

 

Có người phục vụ của khách sạn đi qua bên cạnh, tò mò nhìn cô.

 

Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng trừng mắt với anh ta: “Anh nhìn cái gì? Chưa từng thấy ai đi chân đất à?”

 

Nhân viên phục vụ trong khách sạn bảy sao được đào tạo rất tốt, vội vàng khom người nói: “Xin lỗi, cô có cần tôi gọi bác sĩ giúp cô không?”

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu liếc nhìn Tư Mộ Hàn, thấy anh vẫn đứng tại chỗ với vẻ mặt khó lường.

 

Cô nhìn anh cười giễu cợt. Một người phục vụ cũng thân thiết hơn anh

 

Chân vô cùng đau đớn nên khi Nguyễn Tri Hạ đi có phần bước thấp bước cao.

 

Nguyễn Tri Hạ có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén phía sau. Cô cắn môi đi vào thang máy, thật sự một bước cũng không dừng.

 

Khi Nguyễn Tri Hạ ấn nút đi xuống cũng không thấy Tư Mộ Hàn đuổi theo.

 

Trong lòng của cô thấy giá lạnh, gương mặt cũng trắng bệch.

 

Thang máy chậm rãi đi xuống, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy trái tim của mình dường như cũng rơi xuống theo.

 



 

Nguyễn Tri Hạ ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy Tư Gia Thành.

 

Tư Gia Thành nhìn thấy vành mắt Nguyễn Tri Hạ đỏ hoe, đi chân trần bước ra thì kinh ngạc, vội đi tới đỡ cô và khẽ kêu lên: “Chị Tri Hạ.”

 

“Sao cậu lại ở đây?” Chân Nguyễn Tri Hạ thật sự rất đau đớn, cái chân bị trẹo kia căn bản không thể chạm đất nữa, chỉ có thể dựa vào Tư Gia Thành đỡ cô.

 

Tư Gia Thành lén liếc nhìn cô, sau đó ấp úng nói: “Anh tôi… anh ấy… anh ấy không phải cố ý…”

 

“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ không quá để ý trả lời một tiếng.

 

Bây giờ, có phải Trần Tuấn Tú cố ý hay không đã không quan trọng với cô nữa.

 

Quan trọng chính là thái độ của Tư Mộ Hàn.

 

Người muốn cô tới tham gia bữa tiệc tối này chính là anh, người đột nhiên chạy tới nổi giận cũng là anh.

 

Cho dù Trần Tuấn Tú nắm tay cô, tạm thời không nói anh ta vô tình hay cố ý, nhưng chẳng lẽ đây là lý do để Tư Mộ Hàn tùy ý tức giận mà không để ý tới cảm nhận của cô sao?

 

Tư Gia Thành nhạy bén cảm nhận được tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ bây giờ không tốt lắm nên cậu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cẩn thận đỡ cô.

 

Trước đó, khi Tư Mộ Hàn tới thì Tư Gia Thành là người đầu tiên nhìn thấy anh, sau đó thấy anh kéo Nguyễn Tri Hạ ra ngoài. Hai người hình như cãi nhau rồi cô lại vào thang máy.
 
Chương 302


Chương 302:

 

Sau khi Nguyễn Tri Hạ vào thang máy, Tư Mộ Hàn vẫn luôn đứng ở đó. Tư Gia Thành nhìn thấy vậy lại sốt ruột, nhưng cảm giác được lúc này không nên chọc vào anh. Bởi vậy, cậu quay sang thang máy bên cạnh, đi xuống chờ Nguyễn Tri Hạ.

 

Tư Gia Thành đang nghĩ ngợi, chợt nghe Nguyễn Tri Hạ khẽ hỏi: “Khương Nhung là ai?”

 

“Chị nói ai?” Tư Gia Thành đột nhiên xoay đầu lại, trong mắt có phần chấn động.

 

Nguyễn Tri Hạ thả tay Tư Gia Thành ra, bình tĩnh nhìn cậu ta và nhắc lại một lần nữa: “Khương Nhung.”

 

Trước đó khi ở trong phòng tiệc, cô nghe Trần Tuấn Tú gọi cái tên này.

 

Tư Gia Thành nghe được cái tên này, trên gương mặt ngây thơ đột nhiên lộ ra chút đau thương: “Làm sao chị biết chị ấy?”

 

Cho dù bây giờ Tư Gia Thành đang trong giai đoạn thay đổi giọng nói, tiếng có hơi to, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn nhận ra chút khàn khàn trong giọng nói của cậu ta.

 

Điều này đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề.

 

Trần Tuấn Tú quen biết “Khương Nhung” và có quan hệ không tệ với cô ta. Tư Gia Thành cũng quen biết cô ta, đồng thời cũng có quan hệ không tệ.

 

Có thể Tư Mộ Hàn cũng quen biết “Khương Nhung”.

 

Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhớ lại lần trước, khi cô đi tới trong nhà Trần Tuấn Tú bàn về người đại diện, ánh mắt anh ta nhìn cô giống như xuyên qua cô nhìn một người khác.

 

“Tôi giống cô ấy sao?”

 

Nguyễn Tri Hạ nói xong mới ý thức được mình đã nói ra lời trong lòng.

 

Tư Gia Thành theo bản năng khẽ gật đầu, sau đó lại đột nhiên lắc đầu: “Không…”

 

“Nói thật.” Nguyễn Tri Hạ nhấn mạnh.

 

Tư Gia Thành cúi đầu khẽ nói: “Giống.”

 

“Ừ, tôi biết rồi.” Nguyễn Tri Hạ thả tay cậu ta ra: “Tôi đi về trước.”

 

Nhìn phản ứng của Trần Tuấn Tú và Tư Gia Thành, Nguyễn Tri Hạ đã biết “Khương Nhung” là một người rất quan trọng đối với bọn họ.

 

Như vậy, cô sẽ cảm thấy Trần Tuấn Tú hòa nhã với cô, Tư Gia Thành thân thiết với cô giống như cô trộm đồ của người khác.

 

Tất cả đều giống như cô trộm được.

 

Trần Tuấn Tú là ảnh đế Grand Slam trẻ tuổi. Cho dù anh ta không phải là ảnh đế, lấy gia thế của anh ta thì người bình thường cũng không thể với tới được. Nhưng anh ta lại đối xử ôn hòa thân thiết với cô như vậy.

 

Tư Gia Thành nhỏ tuổi nhất, tốt bụng lại thông minh, tính tình cũng được, ở nhà họ Tư cũng là cậu chủ được cưng chiều, sao cậu ta thân thiết với cô như vậy được?

 

Chỉ bởi vì cô giống “Khương Nhung” kia.

 

Vậy còn Tư Mộ Hàn thì sao?

 

Không hiểu sao Nguyễn Tri Hạ có một dự cảm, cô thấy Tư Mộ Hàn cũng quen biết với người phụ nữ “Khương Nhung” kia.

 

Có phải cũng bởi vì cô trông giống “Khương Nhung”, cho nên lúc đầu anh mới có hứng thú với cô như vậy?

 

Nguyễn Tri Hạ cười tự giễu rồi quay đầu nhìn về phía Tư Gia Thành đang đi theo cô: “Không cần đi cùng tôi.”

 

Nguyễn Tri Hạ chán chường đứng ở cửa khách sạn, gương mặt trắng bệch nhưng trên người lại có phần sắc bén, lạnh lùng, không giống với Nguyễn Tri Hạ luôn cười với cậu ta.

 

Trong lòng Tư Gia Thành thấy hơi khó chịu và muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ sợ mình nói sai.

 

Cuối cùng, cậu ta hỏi dò: “Vậy chị quay về chỗ của anh họ à?”

 

Cậu ta và Nguyễn Tri Hạ qua lại lâu như vậy, ít nhiều cũng biết một chút về tình tình của cô.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy dáng vẻ cậu dè dặt như vậy, ngay cả mái tóc xoăn bình thường nhìn rất tây, lúc này lại có vẻ oan ức, tủi thân.

 

“Không biết.”
 
Chương 303


Chương 303:

 

Lúc này, có người phục vụ của khách sạn cầm giày tới cho Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ nói cám ơn, đi vào và ra ngoài.

 

Cô cũng không làm gì sai, không cần thiết phải hành hạ mình.

 

Cô thậm chí có chút hối hận vì trước đây cầm giày đập Tư Mộ Hàn quá nhẹ, chắc chắn nện vào trên người anh cũng chẳng đau.

 

Cô thật sự hối hận đấy.

 

Đang là mùa đông, Nguyễn Tri Hạ vừa ra ngoài đứng thì cả người đã lạnh tới run rẩy.

 

Nhưng ở cửa loại khách sạn bảy sao này cũng không có xe taxi, Nguyễn Tri Hạ phải khập khiễng đi tiếp về phía trước.

 

Đợi đến khi cô cuối cùng cũng vẫy được xe thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.

 

Tim cô đột nhiên nảy lên, hơi hồi hộp cắn môi cầm điện thoại lên nhìn, mới phát hiện đó không phải là Tư Mộ Hàn gọi tới mà là Thẩm Lệ.

 

Nguyễn Tri Hạ không thể nói rõ được trong lòng mình có cảm giác gì, dường như thở phào nhẹ nhõm lại dường như thấy trong lòng nặng nề hơn.

 

Cô nghe máy: “Tiểu Lệ.”

 

Giọng nói của Thẩm Lệ vẫn đầy sức sống.

 

“Tối nay cậu tới tham gia bữa tiệc nhà họ Tư à? Tớ nhìn thấy cậu trong một diễn đàn trên facebook! Quả thật là đẹp tới mức át hết tất cả đám người ở đó rồi!”

 

Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, giọng nói lại chẳng có sức sống gì cả: “Làm gì có, trong bữa tiệc đó có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp.”

 

“Bọn họ làm sao có thể so sánh được với cậu chứ!” Thẩm Lệ nói xong cũng nhận ra Nguyễn Tri Hạ có vẻ không thích hợp: “Cậu làm sao vậy? Tớ nghe giọng cậu chẳng có tí sức lực gì cả. Chẳng lẽ trong bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì sao?”

 

Nguyễn Tri Hạ không trả lời mà hỏi ngược cô ấy: “Cậu ở nhà à?”

 

Thẩm Lệ đáp một tiếng: “Ừ.”

 

“Vậy tớ đến tìm cậu.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền cúp máy, nói địa chỉ của Thẩm Lệ cho tài xế biết.

 

Tài xế vừa nghe địa chỉ này liền hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Bạn cô là ngôi sao à?”

 

Chỗ ở của Thẩm Lệ là khu căn hộ cao cấp, có rất nhiều ngôi sao đều ở đó. Điều này cũng chẳng có gì là bí mật ở thành phố Hà Dương nữa.

 

Nguyễn Tri Hạ lại khẽ gật đầu: “Ừ.”

 

Lúc xuống xe, tài xế taxi còn đưa áo khoác của mình cho Nguyễn Tri Hạ: “Mùa đông mà cô mặc mỗi chiếc váy như thế sẽ bị lạnh đấy. Chắc cô cũng phải chờ một lát thì bạn cô mới tới đón. Cô khoác cái áo này vào, đừng để bị cảm lạnh.”

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn chiếc áo bông màu xám trong tay người tài xế mà nước mắt lại lập tức tràn ra.

 

Cô cũng không thể nói được là vì sao, chỉ đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

 

Tài xế là một ông chú, vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ khóc thì sốt ruột gãi đầu: “Cô đừng khóc mà, người khác nhìn vào lại tưởng tôi làm gì cô đấy!”

 

Nguyễn Tri Hạ nín khóc mỉm cười: “Cảm ơn, tôi không sợ lạnh. Chú còn phải lái xe đến khuya cơ mà? Với sức khỏe của tôi thì lạnh một lát cũng không có việc gì đâu.”

 

Bây giờ cô thật sự không lạnh, trong lòng cô thấy ấm áp.

 

Chú tài xế lại cho rằng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy áo khoác của mình khó coi nên không nói gì nữa.

 

Nguyễn Tri Hạ xuống xe, nhìn theo chiếc xe taxi đi xa mới lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Lệ.

 

Điện thoại mới vừa được kết nối, cô lại nghe tiếng chuông quen thuộc vang lên ở gần đấy.

 

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói của Thẩm Lệ vang lên ở cách đó không xa: “Alo, cậu đến rồi à?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top