Cập nhật mới

Dịch Võ Đế Vô Cực

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: 100: Hồi Ức


Dương Tử sau khi bị hút vào một vế nứt lạ nào đó, hắn đã bất tỉnh do vết thương chồng chất lên nhau.

Khiến hắn không chịu đựng nổi nữa mà đã bất tỉnh, nhưng lại thay cơ thể hắn lại có thể hấp thụ một thứ gì đó khiến vết thương của hắn dần hồI phục.

Tiềm thức của hắn lại đang ở một vùng ký ức nào đó, nơi này hắn đã có thể nhìn thấy bản thân của hắn.

Nhưng không thể cất tiếng nói được, hắn thầm nghĩ :
- Chuyện quái gì vậy, nơi này là nơi nào nữa vậy chứ.
Một mảng ký ức trôi qua, hắn nhìn thấy trong đó là bản thân hắn.

Là những người hắn từng nhìn thấy trước kia, hắn nhìn thấy chính mình lại giết đi họ.

Sau đó kẻ kia nhập ma và điên cuồng hủy diệt mọi thứ, hắn reo rắc nỗi kinh hoàng đến khắp nơi.

Lúc này hắn sững sờ nói :
- Không...không thể nào !
Rồi đột nhiên có 5 người nào đó bước ra từ không gian, một kẻ liền tiến lên rồi hỏi Dương Tử :
- Cậu biết bọn ta là ai không ?
Dương Tử lắc đầu mà đáp :
- Không ! Các người là ai vậy ?
5 người biến ra một cái ghế, họ cùng ngồi xuống, cùng nói một câu :
- Bọn ta chính là cậu !

Dương Tử liền hỏi :
- Là ta ? Sao có thể như thế được chứ ?
Kẻ trông có vẻ già nhất lên tiếng :
- Bọn ta là nhưng kiếp trước của ngươi, còn về việc ngươi đang chống lại thứ gì thì đại sự đến một lúc nào đó ngươi ắt sẽ tự biết.
Kẻ đeo bịt mắt một bên lên tiếng nói tiếp :
- Ta là ngươi nhưng không thể cưới được vị nương tử nào, lần nào ta cũng là kẻ đến muộn.

Để họ mất trước mặt ta, ta tìm hiểu ra mọi sự và đã tử chiến.

Kết cục là mất đi con mắt này.
Một kẻ cụt tay nói tiếp :
- Kiếp của ta thì là kiếm tu, nhưng bằng cách nào đó Yên Nhi đã lừa ta lấy đi Tru Đế và chặt tay của ta.

Nhưng ta cũng báo thù được và bỏ mạng.
Kẻ cụt chân liền nói :
- Nhìn ta có vẻ ngươi đã nghĩ là gì rồi nhỉ, ta bị Hinh Ân bán đứng.

Cô ta giao ta cho lũ dị tộc khiến ta phải bỏ một chân lại, sau đó chạy thoát và trả thù.

Đương nhiên vẫn là bồi táng chung với chúng.

Kẻ trông trẻ nhất lên tiếng :
- Ở kiếp của ta thì ta chết rất sớm, lúc mới gặp Dạ Hy không lâu thì bị đám trong tông đánh đập đến chết.
Họ thở dài rồi đồng thanh nói :
- Chúng ta đều là nhưng kiếp trước và là những kiếp thất bại của ngươi.

Có nhiều hơn nhưng chúng ta đều tệ nhất, còn kiếp thành công nhất vẫn chưa xuất hiện.
Dương Tử liền hỏi thẳng :
- Vậy các ngươi đưa ta tới đây làm gì ?
Kẻ già nhất lên tiếng :
- Một trong nhưng kiếp đen đủi nhất của chúng ta, kẻ đó giống ngươi y như đúc.

Đều có mọi thứ như ngươi nhưng tất cả nương tử của hắn đều bị sát hại.

Đến hắn cũng bất lực nhìn họ bị sát hại, nên đã rơi vào ma đạo.

Và.....!Chắc ngươi cũng biết kết kẻ chúng ta đang đối mắt là ai rồi.
Rồi họ lại đồng thanh nói :
- Ngươi là kiếp duy nhất được trùng sinh, kiếp duy nhất có Hỗn Độn Thánh Thể.

Kẻ thù của ngươi còn rất nhiều, ngươi hãy làm một kiếp thật là oanh liệt thật là dũng mãnh.


Ở phương xa chúng ta nhìn lại ngươi cũng mãn nguyện rồi.

Và giờ thì sức mạnh đó cũng đã trở về với ngươi rồi đấy, đến lúc tỉnh dậy rồi.

Hãy sống một đời cao ngạo kiêu hùng, sống một đời ở trên đỉnh cao của vạn vật.

Đừng như bọn ta !
Nói xong họ dần tan biến đi, họ biến thành những hạt cát bay theo gió.

Cả cái đại điện trắng muốn Dương Tử đang đứng cũng hoá thành cát.

Hắn giật mình tình dậy, hắn đã khóc, khóc cho những kiếp đấy.

Một hồi hắn đứng dậy lau nước mắt, hắn gào lên :
- Các vị đừng lo ! Ta sẽ không là một kẻ đi theo đường của các vị nữa !
Dương Tử liền gọi Tru Đế ra, hắn chém rách không gian mở đường tới Phản Hoan Giới.

Lúc này hắn đã cảm nhận được thứ sức mạnh kia, những thứ được gọi là may mắn nhất của năm người họ.

Tiên cốt, tư chất kiếm tu vô địch, tư chất nhãn thuật vô địch, tư chất quyền cước vô địch và cuối cùng, cũng là quan trọng nhất.

Nó là sự may mắn nhất của ông già kia, Tẩy Mạch Thủy và Tẩy Cốt Thủy.

Hắn liền đóng không gian của Phản Hoan Giới lại, hắn biết nới này thời gian trôi nhanh hơn nơi đó rất nhiều.

Nên đã ở lại hấp thụ tư chất và tiên cốt, mỗi lần hấp thụ một tư chất xong.


Hắn lại gào lên một cách đau đớn và đầy thống khổ, sau cùng chỉ còn hai lọ thần thủy và tiên cốt.

Hắn cắn răng tự móc xương của mình mà đặt Tiên cốt vào, chỉ việc tự mọc xương của mình thì cũng hiếm kẻ giám làm.

Việc làm này trực tiếp khiến Dương Tử gần như mất ý thức, hắn lảo đảo đứng dậy nói :
- Tru Đế !
Tru Đế xuất hiện, nó chém ra vết nứt đi đến Phản Hoan Giới.

Dương Tử cắn răng hắn uống nốt hai lọ thần thủy vào, việc tẩy đi xương cốt lẫn huyết mạch để đề thăng chúng mới là cực điểm của sự đau đớn.

Ngươi Dương Tử chi chít vết thương, cơn đau này đã trực tiếp khiến hắn ngất đi và rơi xuống Phản Hoan Giới.

Lúc này đám người Nhẫn Dạ đang bay đi tìm hắn ở Phản Hoan Giới.

Thì thấy có thứ gì đó lao xuống hương một toà thành, họ lập tức lao đến ngắn cản.

Uy áp từ thứ huyết mạch đang tạo mới lẫn cả cái thần thể đang dần hoàn chỉnh của Dương Tử, trực tiếp hất văng đám Nhẫn Dạ bay đi.

Hằng Thiên liền gào lên :
- Kẻ nào mà lại hiên ngang đề thăng lên làm thần thể ngay cái lúc này cơ chứ ?
Cơ Minh liền nói với mọi người :
- Kẻ nào đo có một cái thánh thể vô địch mà nhỉ ? Sát Phạt Chi Tông, Tông chủ Dương Vô Cực chứ ai nữa ?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: 101: Trở Về


Thân thể Dương Tử rơi vào vết nứt nối đến Phản Hoan Giới, hắn đã vô lực mà để mặc thân thể rơi xuống Phản Hoan Giới.

Hắn vị hấp thụ tư chất cùng với tẩy kinh phát tủy, thay thế cả huyết mạch.

Vì quá sức mà đã không chịu được mà bất tỉnh, lúc này ở Phản Hoan Giới.

Nhóm của Nhẫn Dạ đã ở đây được hai năm, Chí Dũng vừa đi làm về hắn mang đồ vào nhà nói lớn :
- Sư phụ ! Đừng nghiên cứu trận pháp nữa ! Con đem đồ về rồi này !
Hằng Thiên cũng đi ra khỏi phòng, lão vươn vai rồi thở dài, lão nói :
- Bao giờ mới chờ được Dương Tử về đây.
Ngay lúc vừa nói xong câu thì cửa phòng Cơ Minh bị nổ tung.

Chỉ thấy trong phòng lúc này hiện ra sau lớp khói bụi, là hình ảnh Cơ Minh đang mất không chế.

Từ mắt hắn nổi ra từng đoạn lôi điện, nó bắn loạn khắp phòng.

Một tia lôi điện bắn đến thẳng vào túi đồ của Chí Dũng, Cơ Minh lúc này đang gào lên đau đớn.


Nhẫn Dạ từ mái nhà bay xuống, hắn gào lên :
- Thần thông nhãn thuật !
Sau một lúc lôi điện đã dần dần thu lại, Cơ Minh từ từ đừng dậy.

Hắn nhanh chóng sửa soạn đồ đạc mà nói với mọi người :
- Thu dọn đồ đạc thôi ! Dương huynh sắp lao xuống đây rồi !
Cả ba người kia liên đồng thanh gào lên :
- Có thật không ?
Cơ Minh dừng hành động lại, hắn hỏi ba người kia :
- Các vị nhìn trước được tương lai không ?
Cả ba lắc đâu, thấy Cơ Minh nghiêm túc hơn mọi khi nên họ cũng đã nhanh chóng mà thu dọn đồ đạc.

Rời khỏi thành lúc còn nhá nhem tối, họ bay hết sức đến một vùng toàn cát.

Lúc này từ trên trời xuất hiện đến một tia sáng, nó lao từ trên trời xuống.

Hằng Thiên đã cảm nhận được uy áp từ huyết mạch, lão liền hỏi :
- Kẻ nào mà điên vậy chứ ? Đề thăng thần thể còn thay đổi cả huyết mạch ở cái tình cảnh chớ trêu này chứ ?
Cơ Minh liền đáp :
- Còn ai được chứ ! Sát Phát Chi Tông, Tông Chủ Dương Vô Cực !
Bấy giờ Dương Tử trực tiếp lao xuống mặt đất, hắn đã khiến cát lún thành một cái hố không lồ.

Đến đám người Cơ Minh còn bị kéo xuống chung, lúc này Dương Tử đã đứng dậy.

Hắn từ từ bay lên rồi biến mất ngay lập tức, Cơ Minh liền gào lên :
- Dương huynh ! Bọn ta ở đây !
Nhưng đã chậm hơn một chút, hắn đã bay đi mất lúc này mọi người đã ra khỏi cái hố.

Chí Dũng liền xuy nghĩ một hồi mà nói :
- Khả năng thằng bé đã bị mù đã thế nó vì một số lý do nào đó đã bị điếc luôn rồi ! Cái động tác bay đi không dứt khoát ấy là điều mà Dương Tử chưa từng làm.
Hệ thống của Cơ Minh liền gửi thông báo cho hắn :
- Kí chủ nhặt được mảnh vỡ không, khí tức hỗ độn x1
Hắn nhận được nhưng thứ này do lúc nãy đã vô tình cầm nắm cát.


Nhẫn Dạ liền lên tiếng nói với mọi người :
- Vậy thì đi tìm Đỉnh Kim Sơn thôi ! Nói thằng bé đã từng ở, có lẽ nó đến nơi đó để hồi phục.

Hằng Thiên cũng gật đầu mà nói :
- Phải mau chóng đi đến đó, chẳng may nó lại bay đi lần nữa thì ta cũng hết hi vọng.
Xong bốn người cũng biến thành tia sáng mà bay đi, Dương Tử lúc này đúng như Nhẫn Dạ nghĩ.

Hắn đã trở lại Đỉnh Kim Sơn để hồi phục vết thương, hắn tự nghĩ :
- Cũng con mẹ nó là quá đau đớn đi ! Không ngờ nó có thể làm ta bất tỉnh ! Thật sự bản thân ta kia đã để dành thứ này cho ta mà không dùng sao ? Nếu hắn tự dùng thì sẽ một bước hoá rồng mà, sao lại không dùng nhỉ ?
Ở ngoài không gian lưu đày, Thiên Hồ Đế và Tula Đế đã được Ma Thần hồi phục.

Hắn gào lên, quát lũ người Âm Tà :
- Ta đã phí sức cho các ngươi sức mạnh, vậy mà cớ sao các ngươi sáu người lại thua một tên như hắn chứ ?
Âm Tà liền quỳ xuống đáp lời hắn ta :
- Bẩm chủ nhân ! Tên đó đã thức tỉnh được Hỗn Độn Thánh Thể, thậm chí có cả Thần cấp thượng phẩm binh khí nên chúng thuộc hạ cũng không bì nổi với hắn !
Tên kia liền tức giận đẩy đám người Âm Tà ra ngoài, hắn thầm nghĩ :
- Kẻ này có vận mệnh chí tôn, không thể để hắn sông thêm một giây một khắc nào được !
Lúc này Dương Tử đã đến giai đoạn đau đớn nhất khi đề thăng thánh thể lên thần thể.

Mắt hắn cũng đã trực tiếp bị mù đi vì lượng sức mạnh quá lớn, đến cả tay cũng đã bị điếc mà không nghe thấy gì.

Bây giờ mỗi một giây trôi qua, sự đau đớn lại như tăng thêm trong cơ thể Dương Tử.


Hắn cắn răng chịu đựng, hắn gào lên :
- Ta không thể phụ sự kì vọng của họ được, ta bắt buộc phải mạnh hơn ! Vượt lên trên tất cả !
Nhóm của Nhẫn Dạ đã đến chân Kim Sơn, Chí Dũng thở dài mà nói :
- Lại leo núi nữa đấy à ?
Hằng Thiên ngồi bệt xuống bậc thang mà nói :
- Không đi nữa, không đi nữa ! Ta hết sức rồi ! Tha cho cái thân già này đi !
Nhẫn Dạ liền gào lên :
- Leo núi thì sao chứ ? Nơi đây mà bay thì chỉ có thể bị thiên đạo cắn trả, mà sư phụ nữa ! Thân thể này của người còn chứ đây 40 tuổi thì gọi là già cái gì ?
Cơ Minh cũng ngồi xuống mà nói :
- Không lên cũng chẳng sao, tản phát ra khí tức của chúng ta là được.

Nếu huynh ấy bế quan xong chắc sẽ nhanh ra ngay !
Họ đã ngồi xuông và từ từ toả ra khí tức của mình, Dương Tử lúc này thì vẫn đang chống trọi lại từng cơn đau kéo đến.

Hắn đã dần mất đi ý thức, nhưng vô tình hắn cảm nhận được khí tức của nhóm người Nhẫn Dạ mà lấy lại ý thức.

Cứ thế hắn đã dần dần chịu đựng được qua từng cơn đau đến mức chết đi sống lại.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: 102: Trở Về 2


Dương Tử nhờ cảm nhận được khí tức của nhóm người Nhẫn Dạ đã dần lấy lại ý thức.

Hắn từ từ chịu đựng quá từng cơn đau như sống đi chết lại, hắn cứ chịu đứng như thế.

Trải qua hơn hai năm trong quá trình đề thăng thần thể, Dương Tử đã hoàn thiện Hỗn Độn Thần Nhãn.

Nhóm của Nhẫn Dạ lúc này ở dưới chân Kim Sơn, họ đã xây lên cả một toà việt thự.

Chí Dũng vừa đi tắm xong, hắn đi ra mà nói :
- Ngày thứ 755 Dương Tử vẫn không có động tĩnh !
Hắn cầm bút gạch vào quyển sổ của mình, hắn thở dài nói tiếp :
- Thằng nhóc này ! Thật sự muốn ở trong đấy đến chết đấy à ?
Cơ Minh cùng với Hằng Thiên cầm hai quả dưa đi vào, Cơ Minh liền nói :
- Mọi ngươi ăn dưa nào !
Nhẫn Dạ cũng từ trong phòng lết ra ngoài, hắn gào lên :
- Ta nóng !
Hằng Thiên thả cả quả dưa vào đầu hắn mà hỏi :
- Mát chưa ?
Cơ Minh đang ăn dưa cũng nói :
- Chờ chút ! Hai phút nữa huynh ấy sẽ bay xuống đây.
Chí Dũng cũng đã chuẩn bị đồ đạc, hắn thở dài mà nói :
- Cuối cùng ta cũng đã ra khỏi nơi chết tiệt này !

Dương Tử liền đáp xuống mà nói :
- Vậy thì chúng ta về nhà thôi nhỉ ?
Nhẫn Dạ vui mừng khóc lớn, Hằng Thiên đi lại gần hắn, lão vỗ vai hắn rồi nói :
- Về nhà được là tốt !
Chí Dũng gào lên :
- Thằng nhóc con nhà ngươi ! Ngươi biết rằng Dạ Hy đã sớm sinh ra cho ngươi một đứa con rồi không ?
Dương Tử ấp úng nói :
- Thật...thật sao ?
Hắn lại quay sang nhìn Cơ Minh, Cơ Minh cũng chỉ mỉm cười rồi khẽ gật đầu.

Dương Tử vui mừng gào lên :
- Ta được làm cha rồi !
Mấy tên lính canh ở dưới liền nói vọng lên :
- Vậy đại nhân phải sớm mang tiểu công chúa đến đây thăm bọn ta đó !
Dương Tử cũng nói to :
- Được ! Ta sẽ sớm quay trở lại, bảo vệ nơi này cho tốt đấy.
Mấy tên lính cũng quỳ xuống đồng thanh hô :
- Tuân mệnh !
Sau đó Dương Tử rút Tru Đế ra, nó vươn vai mà hỏi :
- Chủ nhân à ! Người gọi tôi ra đây có việc gì làm à ?
Dương Tử thở dài mà nói :
- Ngươi bớt ngủ đi ! Giờ thì chém rách không gian để về nhà nào !
Tru Đế khẽ rung thân kiếm biểu hiện sự đồng ý, nó chém một đường vào không trung.

Một vết rách hiện ra, Dương Tử quay lại bảo với mọi người :
- Về nhà thôi nào ! Ta vẫn rất muốn gặp hai cô con gái của ta đấy !
Cơ Minh liền đáp lời Dương Tử :
- Nó còn chưa biết huynh là ai đâu !
Dương Tử nghe xong câu ấy cả ngươi như hoá đá, Chí Dũng đáp hắn bay qua vết nứt mà nói :
- Về rồi dậy con bé lại sau !
Hằng Thiên mặt nổi gân xanh quát lên :
- Ngậm mồm ! Khóc lóc cái gì ! Chẳng lo phải nó ở đây rồi sao ?
Tiếng quát khiến cả bọn im lặng, đến Nhẫn Dạ đang khóc cũng im bặt.

Hằng Thiên vác cả Nhẫn Dạ đi theo, Cơ Minh trong đầu bây giờ đang nghĩ :
- Không ngờ tiền bối lại có bộ mặt như thế này.
Dương Tử đi đầu tiên hắn bay ra ngoài, đứng một lúc không có vật gì hắn mới bảo mọi người đi ra.

Đột nhiên có một hòn đá bay đến, cũng may Dương Tử đã kịp đỡ được nó.


Từ xa giọng nói của Âm Tà vang lên :
- Hôm nay ngươi phải bỏ mạng ở đây thôi Vô Cực à !
Dương Tử gào lên :
- Hỗn Độn Thần Thể ! Khai !
Từ thánh thể Dương Tử đã để thăng thể chất lên thần thể, khiến thực lực của hắn tăng mạnh không ít.

Cầm Tru Đế trên tay hắn vung đến, một đòn kiếm khí bay đến phía Âm Tà.

Hắn quay lại bảo với mọi người :
- Mọi người mau chạy, tên này mạnh hơn so với mọi người, chạy mau đi !
Sau đó Dương Tử và Âm Tà quyền đối quyền, bỗng nhiên Âm Tà gào lên :
- Thiên Mệnh Lực Kì Độc Quyền ! Lục Kì Bát Quyền !
Rồi cứ thế hắn đấm thẳng bụng Dương Tử, khiến Dương Tử phải lùi lại.

Hắn được đà lao lên, cứ thế đầm liền tục vào ngươi Dương Tử.

Lúc này Dương Tử chỉ trong giây lát đã dùng Ảnh Bộ ra sau lưng của Âm Tà.

Hắn tụ lực gào lên :
- Thôn Thiên Chưởng !
Một đòn đến bất ngờ khiến Âm Tà không kịp đỡ, và hắn bị mất một cánh tay.

Dương Tử nhân lúc hỗn loạn lập tức biến mất trong không gian.

Âm Tà lại gào lên :
- Tên khốn !
Một lúc sau hắn cũng hội họp với đám người Nhẫn Dạ, hắn lại dùng Tru Đế chém ra vết nứt về Thất Đại Đất Tổ.


Hắn gắng gượng nói :
- Về đến nhà rồi !
Sau đó liền đứng im như một bức tượng, hắn lại bất tỉnh và rơi xuống mặt đất.

Do chưa thích nghi được với Thần Thể mà lại còn dám sử dụng thứ khổng ổn định như Thôn Thiên Chưởng.

Đã làm cho cơ thể của hắn lại quá tải, cũng may ở đó cách Sát Phạt Chi Tông không xa.

Cơ Minh thở dài mà nói :
- Lại ngất nữa rồi !
Chí Dũng thì lúc này chạy lộn xộn hết lên hắn vừa chạy vừa gào lên :
- Về nhà rồi ! Thoát được nơi quỷ quái đấy rồi !
Hằng Thiên cũng thở dài mà nói :
- Một hành trình này cũng không dễ dàng !
Nhẫn Dạ nhìn lên bầu trời hắn nói :
- Nhưng cũng đã trở về được rồi.

Vậy mà cũng đã trôi qua hai năm ở nơi đây rồi à !
Lúc này đã có người của Sát Phạt Chi Tông chạy đến, có cả năm cô vợ của Dương Tử.

Họ đều vui mừng khi Dương Tử đã trở về, còn tốt hơn nữa là họ không có thương vong gì nhiều.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: 103: Nghỉ Ngơi


Dương Tử đã tỉnh lại sau nửa tháng nằm liệt giường, hắn lúc này đã có thể nói chuyện được và đi đứng như người bình thường.

Hắn thở dài mà than :
- Số ta cũng khổ quá rồi đấy chứ nhỉ ?
Dạ Hy bế Lôi Tuyết đi ra mà quát :
- Huynh còn dám ra ngoài à ? Đi vào trong nằm nghỉ nhanh lên !
Linh Nhi và Hình Ân cũng nhanh chóng kéo hắn vào trong sự phản kháng của hắn.

Hắn gào lên :
- Nếu cứ nằm đấy ta sẽ thành phế vật mất !
Từ ngoài sân, Tiểu Nhu kéo Yên Nhi và Bắc Phi vào trong phòng.

Bắc Phi ho hai tiếng rồi nói :
-Khụ Khụ ! Ai lại muốn đi ra ngoài à ?
Dương Tử lúc này xanh mặt lập tức trèo lên giường mà nói :
- Ta hình như không có quen kẻ đấy !
Lôi Tuyết cũng trèo lên ngồi chơi với hắn, Dương Tử liền hỏi con bé :
- Tuyết nhi ! Cha hỏi con một câu này nhé.

Lôi Tuyết gật đầu mà đáp :
- Dạ.
Dương Tử liền hỏi :
- Con có cảm thấy bản thân rất thích sấm sét không ?
Lôi Tuyết cũng gật đầu rồi đáp :
- Có ạ ! Con hình như còn có thể điều khiển được chúng.
Dương Tử lúc này cũng biết con bé lại là một cái thánh thể, hắn lấy trong không gian ra một bí kíp rồi nói với Lôi Tuyết.
Hắn nói :
- Quà cha tặng bù cho con vì mấy lần sinh nhật trước chưa tặng gì cho con.

Lúc nào chơi với sấm sét mở nó ra và đọc nó nhé, cả nhưng lúc con rảnh nữa nhá.
Lôi Tuyết gật đầu rồi xin phép hắn đi chơi với Tiểu Nhu, Dương Tử lúc này cũng vào trong thức giới của mình.

Hắn hét lên :
- Giun đất ! Giun đất !
Long Tổ từ đằng sau lưng hắn đấm vào đầu hắn rồi gào lên :
- Mẹ nó ! Lão tử là rồng ! Con rồng đầu tiên đấy tên nhãi con !
Dương Tử xoa đầu rồi nói :
- Được rồi được rồi ! Nhưng mà từ thánh thể, thể chất của ta tăng lên thần thể rồi này.
Long Tổ phẩy tay mà nói :
- Mấy thứ đây không lọt được vào mắt bổn toạ đâu, không cần khoe khoang như vậy ! Từ thời hỗn độn cũng chỉ có một thể chất so bì được với long tộc bọn ta mà thôi ! Nó là ...
Dương Tử liền chen vào mồm Long Tổ mà nói :
- Là Hỗn Độn Thần Thể chứ gì.
Long Tổ cũng khá bất ngờ khi Dương Tử biết được chuyện này.

Hắn quay lại nhìn Dương Tử mà nói :
- Coi như tiểu tử ngươi cũng có chút hiểu biết, không giống...
Đang nói thì Long Tổ bỗng gào lên :
- Mẹ nó ! Ngươi lại là cái vận khí phân chó gì vậy chứ ? Vậy mà là cái thể chất vô địch đây !
Dương Tử liền đáp lời Long Tổ :
- Không cẩn thận thì có được nó ấy mà !
Long Tổ liền gào lên :
- Không cẩn thận ? Mẹ nó cái không cẩn thận đấy ta cũng muốn đấy !

Hắn lại nói tiếp :
- Trong long tộc ta từ có một kẻ có thể chất nghịch thiên này, dù lúc đó chỉ là nửa bước thần thể.

Nhưng hắn được rất nhiều kẻ biết đến với tên là Hỗn Độn Thần Long.

Nếu không có gì ngoài ý muốn là giờ ta đã nghỉ hưu rồi ! Nhưng thật đáng tiếc rằng hắn vì muốn đề thăng thần thể nhưng không chịu được mà bỏ mạng.
Dương Tử cũng gật đầu mà đáp :
- Ta cũng xuýt bỏ mạng khi đề thăng lên thần thể.
Long Tổ liền nhìn lên trên thức giới của Dương Tử mà nói :
- Này ! Ngươi có khác rồi này !
Từ trên trời Thiên Hà Đế đáp xuống, hắn vỗ tay mà nói :
- Vậy mà lại là Long Tổ, rồi cả thần thể hoàn chỉnh nữa.

Vẫn khí của cậu cũng quá nghịch thiên đấy nhỉ ?
Dương Tử biến ra hai cái ghế, hắn ngồi xuống rồi hỏi Thiên Hà Đế :
- Ngươi đến đây làm gì ? Nếu muốn giết ta thì hơi khó để ngươi bảo toàn tính mạng đây !
Long Tổ đang mài móng tay thì bỗng nhiên lên tiếng :
- Lại là ngoại nhân à ?
Thiên Hà cũng gật đầu mà nói :
- Tiền bối cũng đã sớm biết nhỉ ?
Dương Tử thì ngơ ngác, hắn liền hỏi :
- Ngoại tộc là gì ? Mà hai ngươi biết nhau à ?
Long Tổ liền giải đáp thắc mắc của hắn :
- Ngoại tộc thì như cái tên thôi, chúng đến từ Siêu Việt thế giới khác nơi chúng ta ở.


Chúng xâm chiếm để đề thăng sức mạnh và tài nguyên của Siêu Việt thế giới của mình.

Còn tên nhóc kia thì trong lần đại chiến gần nhất ta bắt gặp và làm quen hắn.
Dương Tử đơ người mà bỏi tiếp Long Tổ :
- Siêu Việt Thế giới lại là cái quỷ gì vậy ? Ta tưởng chỉ cí tiểu thế giới thôi chứ ?
Thiên Hà liền giải thích cho Dương Tử :
- Cậu nói cũng chưa đã đúng đâu, ở tiểu thế giới nếu có người thì họ thoát đc ra ngoài cũng nghĩ như ngươi vậy !
Nhưng trước đại chiến khá lâu, vị long tổ này đã bay đến và nói cho toàn thể mọi ngươi rất nhiều có nhiều thế giới cao hơn.
Sau trận đại chiến sao Long Tộc bị mấy tên khốn quyền cao để ý nên đã bị tuyệt diệt.

Long Tổ thở dài mà nói :
- Kệ nó đi, dù sao cũng đã qua lâu rồi
Dương Tử thở dài mà nói :
- Ta không định đi theo ông đâu ta đang muốn nghỉ ngơi !
Thiên Hà liền đáp lời Dương Tử :
- Nếu ai cũng như ngươi thì cả cái thành đấy thành những cái mộ mà thôi.Nếu cậu muốn bảo vệ gia đình của cậu thì cậu nên xuy nghĩ về cái lời đề nghỉ của tôi đi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: 104: Chuẩn Bị Tiến Nhập Hư Không Giới


Sau khi Dương Tử được Thiên Hà Đế chiêu mộ để chống lại lũ ngoại nhân.

Hắn đã không xuy nghĩ gì mà từ chối lời của lão, lúc này Tổ Long cũng thở dài mà nói :
- Ngươi cứ định ở mãi nơi này à ? Ta biết ngươi đã xa người thân của ngươi rất lâu, thế thì sao ngươi không mang họ theo.
Dương Tử đang nằm trên mặt đất, hắn cũng đáp :
- Giờ nếu tiến vào Hư Không Giới thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều cường giả, nhưng một mình ta thì chưa đủ để bảo vệ họ được.

Nếu đem họ vào thì chắc chắn sẽ chỉ ném họ vào nguy hiểm.
Long Tổ cũng không nói nhiều, hắn quay lưng rời đi nhưng vẫn nói lớn :
- Dương Vô Cực mà ta biết sẽ không như vậy, hắn sẽ không bỏ mặc bách tính lầm than.

Hắn cũng sẽ chẳng chùn bước bao giờ, ngươi có lẽ nên xem lại bản thân đi.

Đã là nam nhi thì đầu đội trời chân đạp đất, huống chí ngươi là kẻ phải đi trên con đường của các bậc chí tôn.

Cứ chùn chân như thế liệu có xứng với thứ mà ngươi theo đuổi không ?
Hắn thở dài nói tiếp :
- Con đường của các bậc chí tôn không dễ dàng, không thể nào tách mình ra khỏi vài phần sẽ là xác trong đống xác.


Nhưng những kẻ đủ can đảm, đủ sự quyết tâm và kiên cường.

Chắc chắn sẽ tiến lên từng bước, dù có qua cả vạn năm nhưng dấu vết họ lưu lại cũng không ai không biết.

Ta cũng chỉ muốn khuyên ngươi chút, nếu ngươi cứ yên phận ở đấy thì cũng chẳng sao.

Nhưng nó liệu có xứng với con đường võ đạo ngươi đang đi không ?
Dương Tử cũng ngộ ra, hắn liền gào lên :
- Mày thật sự rất ngốc, rất ngốc Dương Vô Cực ạ !
Hắn lại gào lên :
- Vậy thì đi thôi ! Nếu thiên mệnh chọn ta, ta sẽ đi trên con đường của riêng ta ! Con đường mình ta dựng lên, con đường mà ta sẽ xây lên bằng sự lỗ lực và máu của ta ! Tự ta sẽ phá mọi dào cản này !
Hắn đã lấy lại tinh thần, cũng nhớ lại lời Thiên Hà Đế từng nói :
- Con người ai cũng sẽ ích kỉ nhưng cái ích kỉ của mỗi người sẽ khác nhau.

Ngươi có ích kỉ muốn bảo vệ bằng hữu người thân, còn chúng ta có ích kỉ muốn bảo vệ toàn bộ bách tính.
Lúc đó Dương Tử có hỏi :
- Nhưng họ cũng đâu có biết các ngươi làm như vậy ?
Thiên Hà Đế cũng chỉ cười lên mà nói :
- Hahaha nếu ngươi giúp một người, mà muốn họ mắc nợ mình hay nhớ đến mình cả đời thì đấy không phải là giúp.

Giống như ngươi nói vừa nãy, có thể họ không biết nhưng...!Nếu giúp người cần lý do thì thiên hạ này chẳng còn ai là trong sáng cả !
Dương Tử cũng nhận ra khoảng khắc lúc ấy, mình ngốc nghếch đên mức nào.

Hắn thật sự đã đả thông xuy nghĩ của mình, hắn cũng mỉm cười mà nói :
- Đúng nhỉ ? Giúp người thì sao cần phải có lý do chứ ?
Hắn đã phá bỏ giới hạn của chính mình, đột phá cái nút thắt khiến hắn phiền lòng.

Thiên Đạo cảm ứng đến, lôi kiếp giáng xuống, lúc này Dương Tử đã lấy đạo của mình để lập lên con đường hắn muốn đi.

Hắn cười lớn rồi gào lên :
- Lấy Đạo Của Ta Làm Cột, Lấy Máu Của Ta Làm Đường, Một Con Đường Ta Tự Lập Lên.

Hỗn Độn Đạo ! Thiên Địa làm chứng, Dương Vô Cực ta hôm nay lấy thân làm đường ta đi !
Thiên Đạo đã tản đi lôi kiếp, Dương Tử trực tiếp tấn thăng lên Chi Chủ Kì.


Hắn giờ cũng đã có thể tạo ra nơi có thiên địa pháp tắc của mình.

Hắn từ ngọn núi cách Sát Phạt Chi Tông mấy ngàn dặm bay về.

Một bước chân của hắn cũng đã đi cả trăm dặm, chỉ mấy phút hắn đã Sát Phạt Chi Tông.

Hắn liền truyền âm nói lớn :
- Tất cả đệ tử Sát Phạt Chi Tông nghe lời ta nói, Thiên Hà Đế đã đến gặp ta ! Hắn là một trong 15 vị Võ Đế mạnh nhất của chúng ta, hắn không tiếc việc chịu đựng sự cô đơn mà trấn ải biên cương.

Chống lại ngoại nhân, Thất Đại Đất Tổ này cũng chỉ là một phần trong cả thế giới.

Nó gọi là Siêu Việt Thế giới, và tên của siêu việt thế giới chúng ta ở là Đại Việt Thế.

Nay dưới sự đề nghị của Thiên Hà Đế, ta muốn các ngươi cùng ta tiến nhập vào Hư Không Giới với ta.

Dốc lòng tu luyện bảo vệ biên cương, bảo vệ nơi mà ông cha ta dùng máu đổi lại ! Đây là tự nguyện ai chưa muốn rời xa gia đình, thì cứ ở lại ta sẽ không ép buộc.

Còn ai muốn đi thì chuẩn bị đồ đạc ! Chúng ta sẽ chuẩn bị tiến vào Hư Không Giới !
Hắn cũng nhanh chóng bay về gặp gia đình hắn, hắn tập hợp cao tầng của Sát Phạt Chi Tông lại.

Chỉ nửa khắc sau nhưng người nắm quyền của Sát Phạt Chi Tông đều có mặt đầy đủ.

Nói trắng ra đều là người nhà của hắn, Chí Dũng và Nhẫn Dạ vừa bước vào liền hỏi hắn cùng một câu hỏi :

- Vậy là có tồn tại siêu việt thế giới à ?
Dương Tử nói :
- Nói thẳng với các vị, trước kia ta cũng không biết, đều được lĩnh giáo kiến thức từ long tổ và thiên hà đại nhân chỉ dạy mới biết.

Và thế lực ngoại nhân chúng ta phải đồi đầu là Ma Cực Thế.

Ta muốn đưa Sát Phạt Chi Tông tiến xa hơn, không chỉ muốn tăng sự hiểu biết của mọi người mà còn để sớm chuẩn bị cho ngày ngoại nhân xâm lấn.

Các vị có ý kiến gì không ?
Triều Minh liền đứng lên mà nói :
- Ta có thể cưới Tiểu Nhi được không ?
Dương Tử và 5 cô vợ đứng hình, hắn liền gào lên :
- Mẹ nó ! Thảo nào dạo này ta thấy con bé hay đi chơi, là ngươi dụ dỗ đứa muội muội yêu quý của ta !
Hắn tuy nói vậy nhưng cũng nghiêm túc hỏi Triều Minh :
- Ngươi chắc sẽ bảo vệ được cho nó chứ ?
Triều Minh gật đầu mà đáp :
- Ta yêu muội ấy và sẽ bảo vệ muội ấy hết sức mình có thể !
Dương Tử và cha mẹ hắn cũng hài lòng gật đầu, họ cũng đã sớm tính ngày chuẩn bị hỷ sự.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: 105: Tiến Vào Hư Không Giới


Nửa tháng sau, dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người trong Sát Phạt Chi Tông.

Triều Minh và Dương Nhi đã kết nghĩa phu thê, ngày hôm ấy cũng là ngày cuối cùng mà Sát Phạt Chi Tông có hỷ sự tại Thất Đại Đất Tổ.

Hai tháng nữa trôi qua, dưới sự chỉ bảo của Dương Tử, thực lực toàn thể của Sát Phạt Chi Tông tăng nên không hề ít.

Không thể không nói đến, trong tông hiện có hơn 5 vạn đệ tử.

Mà gần một nữa đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, sau đó cũng có hơn 1 vạn vị đệ tử đã tiến đến cảnh giới Hoàng Thiên.

Số đệ tử còn lại rải rác ở cảnh giới từ Thiên Đạo đến Phá Hư Kì.

Thực lực tổng thể của Sát Phạt Chi Tông bấy giờ chỉ tính trong Thất Đại Đất Tổ, thì cũng chẳng có thể lực nào có thể làm lay chuyển.

Toàn bộ tu vi của năm cô vợ của Dương Tử cũng đều ở mức Phá Hư Kì.

Hằng Thiên và Nhẫn Dạ cũng đã đạt đến ngưỡng của Chi Chủ Kì.


Nhưng khi đột phá để tiến lên cảnh giới Chi Chủ, thì họ gặp phải bất trắc.

Trở về nửa tháng trước, trước lúc Hằng Thiên và Nhẫn Dạ đột phá cảnh giới.

Đã có một đội quân đến tiến đánh Sát Phạt Chi Tông, đội quân này được tập hợp bởi hơn hai mươi siêu cấp thánh địa ở cả Thất Đại Đất Tổ.

Lúc đấy chỉ có một mình Dương Tử đứng ra nghênh chiến, hắn nói lớn :
- Sát Phạt Chi Tông của ta cũng chưa từng động chạm gì đến thánh địa của cách vị, đều làm những việc giúp dân.

Cũng mình chúng ta chống lại việc Diệp Huyền cấu kết với ngoại nhân.

Vậy mà các vị tiến đến đánh tông ta là có ý gì ?
Một ông lão tóc trắng đứng ra mà nói :
- Ta sẽ rút lui khỏi trận chiến này, việc làm của tông môn của vị tiểu huynh đệ này không có chút việc gì bất chính.

Ta sẽ không tham gia vào nhưng chuyện bất bình được.

Bình lão, coi như Tôn Liễm ta nợ ngươi một lời hứa !
Ông lão ấy nói xong cũng có vài thánh địa rời khỏi trận chiến, nhưng với số lương ít ỏi rời đi.

Thì vẫn có hơn chục cái thánh địa ở lại, Bình lão lúc này cười lớn mà lấy cớ :
- Hahaha Ngươi tự lập tông môn, tiến hành bành chướng, khiến dân chúng lầm than, hơn nữa lại còn chưa từng hỏi ta Nhị Thập Tôn Giả chúng ta.

Mà đã tự dưng cái danh Thánh Địa, nay ta thấy dân chúng ban tội chết cho cả tông môn các ngươi.
Dương Tử thở dài, hắn dần dần để lộ ra khí tức, hắn vẫn từ tốn nói, chỉ có điều lại là cái ánh mắt híp lại và một nụ cười như cưỡng ép.

Hắn nói :
- Các vị chưa muốn chết thì hãy về lo cho tông môn của các vị đi !
Một tên nào đó bay lên trước, hắn nói với Bình lão :
- Bình Lão cứ giao tên ngóc không biết trời cao đất rộng này cho ta !
Dương Tử thấy vậy cũng lắc đầu, hẳn nói :
- Là các ngươi muốn đấy nhá !
Một cái chớp mắt, tuyết rơi xuống cũng là đầu của tên vừa xông lên cũng bị Dương Tử cầm trên tay.


Bình lão thấy vậy lão cũng gào lên :
- Tiểu tặc to gan, vậy mà dám giết người trong Nhị Thập Tôn giả của chúng ta.

Toàn quân xông lên ! San phẳng cái Sát Phạt Chi Tông này cho ta !
Cứ thế mà đám lính quèn lao lên, Dương Tử cũng nhanh trong đánh ngất họ chứ không hạ đòn sát thủ.

Hắn vừa ung dung đánh ngất đám lính mà vừa nói :
- Ta vẫn khuyên các ngươi nên quay về đi, nếu không đến lúc ta nổi điên nên là sẽ nhiều rắc rối lắm đấy !
Lúc này hắn dịch chuyển đến chỗ của Bình lão chỉ trong chưa đầy một hơi thở.

Hắn lại thở dài nói tiếp :
- Nhàm chán quá đây ! Nếu mà cứ bắt nạt tông môn yếu thế như vậy ta thật sự sẽ giết sạch các ngươi đấy !
Vừa nó Dương Tử vừa toả ra thứ sát khí đã giết rất nhiều kẻ ngưng tụ thành.

Đám người kia thấy Dương Tử không hề nói đùa liền thi nhau chạy đi.

Hắn thở dài nói :
- Vẫn là nên sớm rời khỏi đây thì hơn !
Xong chỉ thấy lúc ấy có hai đạo tia sét đánh xuống nơi nào đó trong Sát Phạt Chi Tông.

Dấu hiệu độ kiếp thành công, Nhẫn Dạ và Hằng Thiên cũng đã tấn cấp Chi Chủ Kì.
Trở lại với khoảng thời gian, Dương Tử đang thống kê sổ sách, hắn đột nhiên gào lên :
- Ta thật sự có cần làm một đống sổ sách này không ?

Đột nhiên có tia điện chạy qua đầu hắn, hắn thì triển Bách Động Minh Thân.

Gọi ra bốn phân thân làm việc cho hắn, Dương Tử lúc này cũng liền bay đi.

Hắn trở về phòng của mình, hắn mở cửa ra mà nói :
- Ta cũng nên đón một vài vị bằng hữu đến đây !
Sau đó hắn bay đi, chỉ nửa nén canh giờ sau hắn quay lại với hai người bạn quen thuộc của hắn.

Nam thiếu gia và Hương tiểu thư.

Cơ Minh lúc này đi ngang qua mà thở dài hắn than :
- Haiz đến người huynh ấy mới mang về cũng đã là một cặp.

Vậy bao giờ ta mới được ôm vợ ta đây nhỉ ?
Triều Minh lúc này cũng đã bế Tiểu Nhi đến sân chính của tông môn.

Dương Tử liền hô lớn :
- Tất cả nếu đã sắn sàng ! Vậy thì khởi hành vào hư không giới thôi !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: 106: Hư Không Rộng Lớn


Vài ngày sau, Dương Tử cùng đa số người trong Sát Phạt Chi Tông đã đến gặp Thiên Hà Đế.

Dương Tử liền nói :
- Lão già ! Ta đến rồi đây !
Nhẫn Dạ nhìn thấy đồ đệ mình như vậy cũng thở dài trong bất lực, Chí Dũng thì giật mình mà quát :
- Ngươi bị ngáo à thằng nhóc này ?
Hằng Thiên đã lấy sẵn bó hương ra cầm trên tay, Cơ Minh cùng lục tìm quyển kinh phật trong nhẫn không gian.

Dương Tử liền quay lại hỏi mọi người :
- Trông ta giống như sẽ nói lời thừa thãi không vậy ?
Hình Ân và Linh Nhi cùng gật đầu và đồng thanh nói :
- Chả lẽ sai hay sao ?
Dương Tử liền đi tới cốc đầu bọn họ mà nói :
- Chả lẽ nó lại đúng được đấy à.
Thiên Hà Đế cũng từ trong không gian xé rách rồi lão bay ra ngoài.

Dương Tử thở dài mà nói :
- Ngươi cũng lâu quá rồi đấy lão già !
Thiên Hà Đế cũng gào lên :
- Mẹ nó ! Chứ không phải hôm trước đánh lén ta à ?
Dương Tử nhếch miệng lên cười rồi nói :
- Chứ không phải ngươi không đỡ được à.

Thiên Hà Đế và Dương Tử cứ thế cãi nhau, như thể họ là những đứa trẻ con tranh dành kẹo vậy.

Mọi người lúc này ai nấy cũng ngạc nhiên vô cùng, họ cũng chẳng biết Dương Tử đã giao thủ với Thiên Hà Đế lúc nào.

Thậm chí qua những lời hai người ấy nói, còn có vẻ như Dương Tử đã dành được thế thượng phong.

Bắc Phi lúc này cũng lên tiếng quát lớn :
- Dương Vô Cực !
Dương Tử nghe vậy liền giật mình, hắn vội dừng việc cãi nhau của mình với Thiên Hà Đế lại.

Hắn tức tốc chạy đến quỳ xuống trước mặt Bắc Phi, lúc này nàng cũng tiến lên phía trước mà cung kính nói với Thiên Hà Đế :
- Mong tiền bối ngài có thể rộng lượng bỏ qua cho chàng ấy, xin tiền bối không chấp nhặt với trẻ con ạ.
Thiên Hà liền nhếch miệng lên cười vào mặt Dương Tử mà nói :
- Hahaha ngươi vậy mà có bộ dạng sợ vợ như này sao ?
Dương Tử liền tức giận gào lớn :
- Lão già điếm thúi nhà ngươi ! Dám cười ta !
Thiên Hà Đế liền đáp :
- Ta cười ngươi đấy thì làm sao ? Ngươi làm gì được ta nào ?
Dương Tử liền gào lớn :
- Hoa Tỷ, lão già bắt nạt ta !
Thiên Hà Đế vội giật mình gào lên :
- Đừng !
Lúc này, từ trên trời hạ xuống Đoạt Thế Thông Đạo, đi ra từ bên trong đó là người Dương Tử đã gọi tên.

Cô nàng đi ra và quát lớn :
- Thiên Hà ! Huynh còn dám bắt nạt trẻ con à !
Lão già Thiên Hà Đế lúc này cũng khép nép y chang Dương Tử, hắn quay sang nhìn Dương Tử với ánh mắt căm thù.

Yên Nhi từ đằng sau chạy đến, nàng chưa kịp lau đi những giọt mồ hôi trên trán.

Đã ngay lập tức đi phân phát cho mọi người vũ khí mình rèn luyện, đến chỗ của Dương Tử nàng liền quay phát đi và để lại một chữ :
- Hứ !
Dương Tử lúc này đã như chết lặng, Bắc Phi lại quát :
- Huynh còn dám nói vậy với người lớn tuổi nữa không ?
Dương Tử lắc đầu và tỏ vẻ đáng thương, Bắc Phi cũng mềm lòng mà tha cho hắn.

Cha mẹ của Dương Tử thì đang ngồi nghỉ, cũng nhìn thấy hắn bị Bắc Phi quát.

Họ cũng cười thầm vì đã thật sự nuôi dậy được một đứa con tài giỏi hơn người.


Linh Nhi và Dạ Hy lúc này liền đến gần hỏi Dương Tử :
- Bao giờ chúng ta mới đến Hư Không Giới vậy ?
- Chúng ta được đi chơi không vậy ?
Linh Nhi nói với đôi mắt chứa cả vạn vì sao, Hình Ân liền bế theo Tiểu Nhu và Lôi Tuyết đi đến.

Nàng nói :
- Nhưng mà Tiểu Tuyết Nhi đang muốn ngủ mà chúng ta vẫn đang di chuyển, e rằng con bé sẽ mất ngủ mất !
Tiểu Nhu giơ tay lên mà nói :
- Để đấy con sẽ cho em ngủ ạ !
Nói xong con bé cũng hoá về bản thể long tộc, rồi cuộn tròn người lại để Lôi Tuyết nằm lên.

Lúc này Linh Nhi cũng liền hỏi Hình Ân :
- Mà sao muội biết chúng ta đang di chuyển vậy ?
Dưới sự gật đầu lia lịa của Dạ Hy, Hình Ân liền nói :
- Tại ta có thể cảm nhận được không gian bị rời đi nên mới nói vậy !
Dương Tử đứng dậy xoa đầu ba cô nàng mà nói :
- Hình Ân nói đúng đấy ! Chúng ta sắp tới rồi !
Hắn cũng chạy thật nhanh đi, chỉ lấy lát sau hắn đã bế trên vai Bắc Phi và Yên Nhi chạy về.

Bắc Phi cũng vui vẻ nhảy xuống, còn Yên Nhi thì mặt phụng phịu.

Nàng liền nói :
- Huynh bế ta về đây làm cái gì !
Dương Tử liền hôn cô nàng khiến cô nàng đỏ bừng mặt.

Hắn liền nói :
- Không phải cả gia đình phải ở cùng nhau khi đi du lịch như lời Chí Dũng tiền bối nói sao ?
Lúc này vị tự sưng là Hoa Tỷ kia liền đến chào hỏi Dương Tử.


Nàng cũng chào hỏi và làm quen với mấy cô vợ của Dương Tử.

Thậm chí còn tặng họ rất nhiều đồ vật, đều là vật chân quý lấy ra từ túi của nàng.

Thật ra là đều lấy từ quỹ đen của Thiên Hà được Dương Tử tình cờ tìm thấy khi đến nhà họ chơi.

Lão già Thiên Hà lúc này đau sót vô cùng, hắn rớt rừng giọt nước mắt xuống mặt đất.

Lúc này Cơ Minh đang cũng Kiều Oanh ngồi ở một góc, đúng hơn là hắn nằm lên đùi của Kiều Oanh.

Ở một góc khác thì có thêm cặp đôi Triều Minh và Tiểu Nhi.

Rồi sau đó đến ba thầy trò nhà Hằng Thiên, Chí Dũng và Nhẫn Dạ.

Họ đang chơi khơ, đều được Chí Dũng dạy lại, và đang thua liên tục trước Chí Dũng.

Lúc này Thiên Hà Đế nói lớn :
- Mọi người ! Đến Hư Không Giới rồi đây !
Mở ra trước mắt mọi người là một không gian tuyệt đẹp, một thành trì được xây bằng hàng triệu triệu vì sao.

Và một khởi đầu mới tại Hư Không Giới đã dần bắt đầu !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: 107: Khởi Đầu


Sau khi Thiên Hà Đế lên tiếng nhắc mọi người là đã đến Hư Không Giới.

Thì ngay sau đó, cảnh vật mở ra trước họ là cả một thế giới rộng lớn vô cùng.

Cảnh vật ở đây đối với họ gì cũng là mới lạ, bầu trới toàn sao và các hành tinh.

Trước mặt họ là một thành trì rất rộng lớn, nó cũng có thể được gọi là xây nên từ các hành tinh và vì sao khác nhau.

Dương Tử lúc này liền nói lớn :
- Mọi người cũng chú ý giữ mình chút, ta vẫn cần tìm nơi để lập lại tông môn đã !
Hằng Thiên cũng đi đến mà nói :
- Tiểu tử ! Con không nghĩ giờ sẽ là hớm sớm để khai tông lập phái à ?
Nhẫn Dạ cũng nói :
- Sư phụ nói cũng đúng đấy ! Nếu con định khai tông lập phái sớm, thì chắc sẽ gặp rất nhiều khó khắn.
Dương Tử cũng vui vẻ đáp lời hai người họ :
- Không sao đâu ! Nếu muốn có danh tiếng thì kẻ nào đến gây rối, cứ diệt nhà của chúng là ta có danh tiếng ngay !
Chí Dũng cũng gật đầu mà nói :
- Ta ủng hộ ngươi, nếu cứ sợ hãi như thế thì mặt mũi chúng ta để đâu được chứ ?
Thiên Hà Đế liền lên tiếng :
- Được rồi ! Ta vẫn còn rất nhiều việc, nên ta sẽ rời đi.


Vẫn mong các vị sớm đề thăng cảnh giới.
Dương Tử lúc này dẫn họ vào nơi gọi là Hư Không Thành, đây là điểm khởi đầu của Hư Không Giới.

Để mọi người đi khám phá xung quanh, Dương Tử liền cải trang.

Hắn đi vào một quán nước bên cạnh đó, ngồi xuống nghe ngóng.

Một vị khách nói :
- Này này ! Các ngươi biết gì không ?
Một kẻ đang uống nước thì đập bộp một cái xuống bàn mà nói :
- Ngươi không kể thì sao bọn ta biết được ?
Vị khách kia lại nói :
- Vậy thì để ta kể cho ! Mịch Ngục Tông đã chiếm được đất để khai tông lập phái rồi ! Nhưng vẫn bị Khắc Lạc Tông với Mị Tình Tông gây rối, hộ sắp đánh nhau lớn rồi đấy.

Kẻ nào mà ngư ông đắc lợi được lần này chắc chắn sẽ có danh tiếng đấy !
Nghe xong cả bàn đấy nháo nhào lên :
- Thật à
- Cái quái ! Ta nghe rằng Mị Tình Tông ở trung lập mà ?
- Khỉ gió, Khắc Lạc Tông mới ở trung lập.

Một hồi sau đã trở thành một cuộc khẩu chiến, Dương Tử cũng thanh toán trà rồi rời đi.

Hắn vừa đi vừa nghĩ :
- Nếu như vậy, chẳng phải có chỗ để gây dựng lại tông môn rồi sao.
Hắn đang đi đã vô tình bị một cô gái va vào, hắn tuy không sao nhưng cô gái thì đã ngã xuống đất.

Cô nàng liền kêu lên :
- Ui da !
Dương Tử thấy vậy cũng đưa tay ra rồi nói :
- Ta không làm cô nương bị thương chứ ?
Cô nàng liền đứng phắt dậy, rồi chạy đi và nói :
- Ta không sao ! Tiên sinh cứ đi thong thả N
Hắn cũng vẫy tay chào cô nàng, rồi tiếp tục đi đến nơi mà ba tông môn kia đang tranh dành.

Vừa ra khỏi thành, hắn lập tức cởi bỏ áo chế tu vi, dừng ở mức Phá Hư.

Rồi tức tốc bay đến nơi bị ba tông môn kia tranh dành, không lâu sau hắn đã đến nơi.

Quang cảnh lúc này huyết vụ ngập trời, khung cảnh đầy bi tang.


Đấy là người khác sẽ thấy, còn Dương Tử thì không, hắn lập tức dùng Ảnh Bộ xác nhập vào Ảnh Giới.

Rồi để khí tức của Ảnh Giới bao trùm lấy cơ thể hắn, khiến hắn tàng hình và không để lộ được sát khí.

Hắn từ từ lẻn vào trại tập trung của những tông môn ấy, hắn bắt đầu xem xét tình hình và tính toán kế hoạch.

Lúc này hắn đã dùng Bách Động Minh Thân, tạo ra phân thân đi gây náo động và cho ba tông môn kia gây chiến.

Ba tông môn liền rơi vào vở kịch hắn bày ra, chúng lập tức lao vào tấn công nhau.

Dương Tử lúc này liền truyền âm cho mọi người :
- Mọi người nghe kĩ đây, nếu ai không có việc bận.

Lập tức bay đến sau thành 12 dặm, nơi đây đang có đất được tranh giành để lập tông.

Lập tức đến nhanh nhất có thể !
Nhẫn Dạ và Chí Dũng đang bày trò lừa tiền người qua đường.

Nghe hắn truyền âm như vậy xong, liền thở dài mà đồng thanh nói :
- Hẹn chư vị ở đây vào mấy ngày nữa !
Hằng Thiên từ trong tiệm sách bay ra, hắn cũng thở dài rồi nói :
- Lại có việc rồi !
Bấy giờ đệ tử của Sát Phạt Chi Tông đều đã tụ họp, họ cùng bay về phía Dương Tử đã chỉ.

Còn hắn lúc này đã gia nhập vào một mỡ hỗn độn ấy mà chém giết.


Lúc thì chém người của Khắc Lạc Tông, lúc thì giết kẻ của Mịch Ngục Tông.

Lúc lại đâm sau lưng kẻ của Mị Tình Tông, hắn cứ liên tục như vậy.

Càng khiến ba tông hiểu nhầm mà càng lún sâu vào vở kịch của Dương Tử.

Nửa canh giờ sau, thương thế ba bên cũng không thể nói thành lời.

Chắc cũng chỉ có hai từ Thảm Kịch để miêu tả hết vở kịch do Dương Tử tạo ra.

Ba bên lúc này cũng đã lưỡng bại câu thương, lúc này chỉ cần có một tông môn nào đến cũng sẽ thành ngư ông đắc lợi.

Bấy nhiêu cũng đã quá đủ thời gian cho toàn bộ người của Sát Phạt Chi Tông đến nơi.

Giữa trạng thái im lăng và dè chừng của ba bên, thì có một tiếng vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.

Dương Tử cúi chào rồi nói :
- Cảm ơn các vị đã hoàn thành vở kịch của ta ! Giờ thì yên nghỉ được rồi đây !
Người của ba bên liền gào lên :
- Tên khốn !
Vậy là Dương Tử và mọi người đã chính thức có nơi để gây dựng lại môn phái của mình.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108: 108: Tình Thế Không Lường Trước Được


Một việc ngoài dự tính đã xảy ra, trực tiếp khiến Dương Tử bất ngờ.

Trở lại lúc Dương Tử đang sắp xếp vở kịch của hắn, quân sư ba bên thấy mọi chuyện có vấn đề.

Chúng đã sớm gặp nhau từ lâu kẻ của Mịch Ngục Tông nói :
- Hai vị ! Ta thấy chuyện này chắc chắn có vấn đề ! Việc chúng ta đang thương lượng rất tốt, đột nhiên người của ta lại lan truyền tin rằng phe của hai vị tấn công ta !
Hai kẻ kia cũng gật đầu, kẻ của Mị Tình Tông cũng lên tiếng :
- Tiểu nữ thấy chuyện này cũng có chút không ổn, người của ta cũng có lan tin như vậy !
Kẻ của Khắc Lạc Tông liền nói :
- Chẳng nhẽ có tên làm kế ly dán sao ? Chúng ta đang quyết định ai ra giá cao nhất sẽ lấy được khu đất này rồi mà.

Mọi chuyện yên ổn không cứ thế mà bùng lên được.
Vậy là chúng đã đưa ra một kế hoạch đề phòng thật sự có việc như vậy.

Kẻ của Mịch Ngục Tông liền nghĩ :
- Nếu thế ta cũng phải giấu bớt quân thôi, không thể ngoại trừ việc chúng làm trái luật đàm phán được !
Suy nghĩ của hắn cũng giống y hệt của hai kẻ còn lại, cuộc sống đáng sẽ đáng sợ nhất nếu bạn đánh trận mà gặp phải mấy vị hảo huynh đệ não to.

Trở lại lúc ban đầu, điều khiến Dương Tử ngạc nhiên là ba tông môn đã bỏ qua hận thù mà định liều mạng với người của hắn.


Tên quân sư của Mịch Ngục Tông liền nói lớn :
- Các vị ! Đừng giấu bài nữa ! Nếu không ta sẽ phải chết không chỗ dung thân đấy !
Ả ở Mị Tình Tông liền nói với dọng điệu mê hoặc :
- Đành vậy thôi, mong các vị không giấu thực lực !
Tên ở Khắc Lạc Tông liền thở dài mà nói :
- Đành liều vậy !
Dương Tử cũng thật sự bất ngờ trước số người mà ba cái tông môn kia còn giấu.

Hắn vỗ tay mà nói lớn :
- Không hổ là ngươi ở Hư Không Giới, thủ đoạn và trí tuệ cũng chẳng phải dạng vừa.

Nhưng mà ba tông môn các người vẫn đang thiếu đan dược rất nhiều nhỉ, đệ tử trong tông các ngươi cũng thiếu thốn lắm nhỉ ?
Ba tên quân sư lại cùng cười một điệu, cùng nói một câu :
- Đó chỉ là kế che mắt thôi ! Thực lực tổng thể bọn ta đang trên đường đến đây rồi !
Điều này thật sự là điều Dương Tử không lường trước được, hắn gào lên :
- Giết sạch chúng !
Người của Sát Phạt Chi Tông theo lệnh của Dương Tử, đều lao lên giết sạch người của ba cái tông môn kia.

Nhưng điều khiến Dương Tử không ngờ được hơn nữa và cũng chính ba tông môn kia cũng chẳng ngờ được.

Đấy chính là đã có một nhóm tinh nhuệ của của Sát Phạt Chi Tông đã ẩn núp ở đường buộc phải đi qua nếu muốn đến chiến trường.

Người cầm đầu biệt đội báo Dương Tử này đó chính là vợ cả Bắc Phi, kèm với sự ủng hộ của vợ hai Dạ Hy, vợ ba Yên Nhi, vợ bốn Linh Nhi và vợ năm Hình Ân.

Kèm theo sự phụ trợ nhiệt tình của bộ ba : Sư phụ của Dương Tử, Nhẫn Dạ, cha nuôi của Linh Nhi, Chí Dũng.

Và lão già mà còn báo con cháu Hằng Thiên, biệt đội này còn có sự góp mặt của hai đệ tử chân giò của Dương Tử.

Cầm đầu hơn 3000 đệ tử tinh nhuệ, đó là Tân Hàn và Hữu Nha.

Ở phía Dương Tử, hắn cùng Cơ Minh chém giết cũng khá lâu, hắn thở ra một ngụm khí rồi gào lên trong điên cuồng :
- Đám các ngươi cũng dai phết đấy nhỉ ?
Cơ Minh lúc này liền bay lên, hắn tập hợp các đệ tử thành đại trận công kích về đám người của ba tông môn kia.

Trái với điều mà Dương Tử đang làm, biệt đội báo hắn chỉ ung dung ngồi chơi, việc còn lại đều để đống súng tự động của Chí Dũng lo sạch.


Cha thì đang ngồi sửa đống súng hết mình, một con báo con nào đó lại đòi Chí Dũng sửa cho mình cái điện thoại.

Chí Dũng lớn tiếng quát :
- Mấy đứa các con có trách nhiệm tý đi có được không ?
Bằng cách thần kì nào đấy, cả năm cô vợ của Dương Tử đều làm ra cái bộ dạng khiến Chí Dũng đứng hình.

Hắn phẩy tay rồi nói :
- Để đấy để đấy ! Ta sẽ sửa sau !
Dương Tử sau một lúc giết địch, cũng đã chém chúng không còn manh giáp.

Cả Dương Tử và đám người của ba tông môn kia đều không biết và đều thắc mắc một chuyện.

Họ đều không hiểu rằng, trận chiến bên này đã xong mà viện binh của ba tông kia đều chẳng thấy đâu.

Dương Tử lúc này như nhận ra điều gì đó, với vẻ mặt của hai dấu chấm và một cái gạch ngang.

Hắn gọi điện cho vợ cả rồi gào lên :
- Ai cho các muội tự ý chạy đi như vậy hả ?
Lúc này Bắc Phi dưng dưng nước mắt, cô nàng ngay lập khóc oà lên :
- Chàng...chàng quát ta ! Huhuhu !
Chỉ chưa đầy hai mươi giây sau, hắn bị cả bốn cô vợ còn lại quát :
- Sao huynh quát tỷ ấy hả ?
- Dương Vô Cực ! Huynh chán sống rồi đấy à ?
- Tỷ ấy cố giúp huynh mà huynh còn quát tỷ ấy à.

- Huynh không nên quát tỷ ấy như vậy đâu !
Lần lượt là Dạ Hy, Yên Nhi sau đó đến Linh Nhi rồi đến Hình Ân.

Dương Tử lúc này đã thấy được sự thiên vị, hắn liền lập tức tắt điện thoại.

Từ đằng xa, một chiếc dép bay thẳng đầu Dương Tử, một giọng nói gào lên, chính xác là hai :
- Sao con lại dám quát con bé như thế hả tiểu tử kia !
Đột nhiên lúc này từ trên trời có một công kích lao thẳng tới Dương Tử.

Một đòn này trực tiếp khiến Dương Tử nôn ra máu, kẻ đó từ từ hiện ra.

Một bộ huyết giáp màu máu, kéo theo một cây thương máu đâng được hắn lấy lại từ dưới đất.

Hắn nói :
- Vậy ra người là Dương Vô Cực nhỉ ? Kẻ được Thiên Hà gọi là thiên kiêu chi tử đấy à ? Ta thấy ngươi cũng chỉ là con kiến thôi, à chắc có mạnh hơn chút !
Dương Tử từ từ đứng dậy, hắn nhổ ra một ngụm máu rồi gào lớn :
- Tất cả mau tản ra !
Rồi hắn xé cái áo đi, hắn từ từ bay lên rồi nói :
- Ngươi thật sự muốn ăn đập đấy nhỉ ?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109: 109: Giao Thủ Với Kẻ Lạ Mặt


Dương Tử xé đi cái áo xong lập tức dịch chuyển đến bên cạnh tên kia.

Hắn tung một cú đấm toàn lực, cú đấm này trực tiếp khiến tên kia bay thẳng xuống đất.

Hắn ngạc nhiên mà nghĩ :
- Chi Chủ Kì mà có tộc độ và sức mạnh như này sao ?
Dương Tử lúc này không để cho tên kia có thời gian suy nghĩ, hắn lại dịch chuyển đến.

Rút Tru Đế ra chém một phát thẳng bụng tên kia, lực lượng từ nhát chém ấy khiến tên kia bay thẳng lên trời.

Hắn dừng lại, lau đi vết máu trên miệng, hắn nói :
- Đây là lần đầu sau hơn 200 năm có kẻ đả thương được ta đấy ! Ta là Thiên Tôn Ma Thánh ! Nhớ kĩ lấy, sau này ngươi cũng có thể được coi là vinh dự nếu chết dưới tay ta !
Dương Tử lúc này cũng nôn ra máu tiếp, hắn lúc này đang khá bất ngờ hắn thầm nghĩ :
- Cái quái ! Chỉ mới hai lần đã bắt kịp ảnh bộ của ta, lại còn có lực lượng từ một cú đấm khiến ta thành dạng này nữa chứ !
Dương Tử đứng dậy, hắn cưới lớn rồi nói :
- Thiên cái rắm chó ! Nay ngươi không chết thì ta vong !
Bước thêm bước nữa, hắn đã khởi lên Sát Phạt Chi Thân, một bước tiếp theo hắn đã ở ngay sau lưng Thiên Tôn.

Hắn cũng bất ngờ về tốc độ Dương Tử đạt được, vì thế mà không kịp đỡ ảnh trảm của Dương Tử.

Khiến trên mặt hắn đã có hai vết sẹo, lúc này hắn gào lên :
- Tiểu tử ! Nay ta sẽ chơi với ngươi đến cùng !
Chớp mắt hắn đã có mặt ở sau lưng Dương Tử, tặng đến một cú đấm.

Nhưng cũng đã đc Dương Tử kịp thời đón đỡ, nhảy lùi ra sau.

Dương Tử lấy khoảng cách để thi triển chiêu thức, hắn hô :

- Vô Cực Kiếm Pháp ! Diệt !
Lúc này Thiên Tôn vẫn đang chạy hết tốc lực để tiếp cận Dương Tử, từ không trung có vô vàn vệt sáng hiện ra.

Thiên Tôn vẫn không biết gì mà cứ lao đầu chạy, mà không tránh né gì.

Dương Tử sau khi vung kiếm tạo ra vô vàn vẹt sáng kia, hắn từ từ tra Tru Đế vào vỏ.

Bấy giờ Thiên Tôn đã có một cú đấm đến sát mặt Dương Tử.

Hắn cười phá lên mà nói :
- Hơi màu mè rồi đấy nhóc !
Nhưng bất ngờ thay, lúc này cơ thể của hắn đã dừng lại trên không trung.

Dương Tử đã tra lại Tru Đế vào vỏ kiếm, lúc này nhưng vệt sáng cũng đã biến mất.

Còn không trung bấy giờ đã bị chém nát theo những vệt sáng, nó còn khiến Thiên Tôn chảy kha khá máu.

Nhân cơ hội ấy Dương Tử lập tức lao đến với ý định kết thúc trận đấu, nhưng ngay lúc sắp chém được vào người Thiên Tôn.

Thì đột nhiên Dương Tử nhảy lùi ra sau, lúc này mặt đất như đang rung chuyển.

Thiên Tôn gào lên :
- Luyện Ngục Ấn ! Luyện Ngục Chi Thân ! Luyện Ngục Quyền !
Từ dưới đất, những cột lửa bắn thẳng lên trời, Dương Tử lúc này cũng khá sững sờ vì cảnh tượng trước mặt.

Thiên Tôn lúc này được cường hoá cả về thể chất, sức mạnh hay tốc độ như Dương Tử khởi lên Sát Phạt Chi Thân.

Chỉ thoáng chốc dung nham trồi lên, bao bọc Thiên Tôn lại.

Tạo ra một hình thể khổng lồ, hắn lập tức tung đấm về phía Dương Tử.

Không chỉ một cú mà còn kéo theo mấy trăm mấy ngàn cú tiếp.

Hắn nghỉ tay rồi lại gào lên :
- Luyện Ngục Chi Pháp ! Luyện Hoả Diệt !
Hắn kéo từ dưới đất lên một cục dung nham, trong đó có vô vàn bàn tay dãy dụa.

Thiên Tôn cười lớn mà nói :
- Hahahaha ! Vẫn là ngươi yếu ! Nhưng đủ làm ta dùng được chiêu này cũng đủ để ngươi xưng danh rồi !
Hắn từ từ dúi cục dung nham ấy vào người Dương Tử, nhưng lúc này đã chẳng thấy Dương Tử đâu.

Lúc này hắn đã ở trên bầu trời, một tay thì đã không dùng được.

Hắn cầm Tru Đế trên tay còn lại mà gào lên :
- Vô Cực Kiếm Pháp ! Sát !
Thân ảnh hắn biến mất, từ trên trời Tru Đế khổng lồ lao xuống với thân hình tàn tạ của Dương Tử.

Thiên Tôn cũng không do dự mà dùng Liệt Hoả Diệt chống lại đòn đánh của Dương Tử.


Hắn gào lên :
- Kĩ xảo tầm thường cũng sẽ thua trước sức mạnh tuyệt đối thôi nhóc con ạ !
Một vị nổ lớn xảy ra, kéo theo vạn vật trong mười mấy dặm xung quanh đã biết thành tro.

Nó còn trực tiếp lan đến Hư Không Thành, khiến Hư Không Thành buộc phải phát động lá chắn để phòng thủ.

Khói bụi tan đi thấy Tru Đế đã hoá nhỏ, Dương Tử thì đang rơi xuống mặt đất.

Thiên Tôn thấy vậy liền cười lớn mà nói :
- Hahaha ngươi có mạnh nhưng cũng chỉ là con kiến trước gió mà thôi !
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc cất lên :
- Vui mừng hơi sớm rồi đây !
Dương Tử gào lên :
- Thôn Thiên Chưởng !
Lại là luồng sức mạnh ấy, nó bắn đến và nó thôn phệ mọi thứ trên đường nó đi.

Đòn này buộc Thiên Tôn phải dùng toàn lực mà chống đỡ lại nó.

Hắn gào lên một tiếng :
- Graaahhhhhhhhh
Sau một tiếng đó, Thiên Tôn cũng đã đánh lệch được hướng đi của Thôn Thiên Chưởng.

Hắn từ từ đáp xuống đất, nhưng lúc này Dương Tử đã chờ sắn ở dưới với Vô Cực Kiếm Pháp Phạt.

Hàng vạn thanh kiếm từ trời lao xuống đâm vào người của Thiên Tôn, hắn cũng rất cứng đầu.

Liền dùng tay mình mà đấm nát kiếm của Dương Tử, sau một hồi chỉ có vào thanh kiếm là găm được vào người hắn.

Tưởng rằng hắn đã nỏ mạnh hết đà Dương Tử chủ quan đi đến mà không phòng bị.

Thiên Tôn lập tức xung sức như trâu húc mả, hắn tóm đầu Dương Tử dúi xuống đất.

Và kéo lê đi một đoạn rất dài, đã thế hắn có bay lên trên trời mà hô :
- Luyện Ngục Ấn ! Hoả Diệt Vô Tận !
Đánh xuống một chưởng ấn, hắn khiến vạn vật dang từ tro thì lại bùng cháy lên như địa ngục.


Hắn vẫn chưa dừng tay, hạ xuống đất hắn còn liên tục dùng Luyện Ngục Quyền đấm xuống đất chỗ Dương Tử bị vùi ở đấy.

Lúc này với Hỗn Độn Thần Nhãn, Dương Tử lập tức tấn công vào thức giới của Thiên Tôn.

Khiến hắn đau đớn mà dừng tay lại, hắn gào lên :
- Ngươi cũng lắm chiêu trò đấy nhỉ ?
Không nói quá nhiều, Dương Tử lấy tay che một mắt đang bị chảy máu do dùng đòn công kích vừa nãy.

Hắn rút từ không gian một ngọn thương, ném một cú hết lực về phía Thiên Tôn.

Cú ném ấy đã khiến hắn bị ghim một tay xuống đất, Dương Tử cắn kẹo ( đan dược nha:3) hắn đã phục hồi lại lượng lớn thể khí.

Bay lên trời hắn gào lớn :
- Hồng Hoang Đao Pháp ! Đệ nhất thức !
Một làn sóng lực lượng lao xuống chôn vùi Thiên Tôn sâu xuống đất.

Lúc này Dương Tử liền hạ xuống mặt đất, hắn ngấu nghiến đống đan dược.

Dương Tử liền nói lớn :
- Dùng toàn lực đi ! Đòn đó của ta chưa giết được ngươi đây !
Thiên Tôn cũng bò ra khỏi đống đất, hắn gào lên :
- Tiểu tử ! Ngươi thật sự trọc tức ta rồi ! Luyện Ngục Ấn ! Luyện Ngục Thần Thể ! Khai !
Dương Tử cũng bộc phát ra khí tức rồi gào lên :
- Hỗn Độn Thần Thể ! Khai !
Hiệp phụ đã qua, hiệp chính giờ mới thật sự bắt đầu !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110: 110: Khí Vận Chí Tôn


Dương Tử và Thiên Tôn lúc này cũng đều đã khởi lên trạng thái của thần thể.

Dương Tử là người lao vào trước, hắn dùng thêm cả với ảnh bộ khiến thân ảnh hắn biết mất ngay trước mắt Thiên Tôn.

Đột nhiên từ ba hướng tung hàng loạt đòn kiếm khí đến hương Thiên Tôn.

Bấy giờ Thiên Tôn gào lên :
- Kiến con ! Chết đi cho ta !
Rồi hắn liền ném đến ba phân thân của Dương Tử liên tiếp mấy đòn Luyện Hoả Diệt.

Lúc này hắn đã nhằm vào một phân thân phải chống đỡ đòn của Dương Tử mà lao đến.

Hắn cười lớn rồi nói :
- Ảnh thuật của ngươi cũng tốt đấy ! Nhưng sơ hở vẫn còn ! Luyện Ngục Quyền !
Một đấm này như khiến trời đất rung chuyển, làn khói dần dần tản đi, chỉ thấy hắn bị Dương Tử đâm Tru Đế vào ngực.

Dương Tử cười lớn rồi sử dụng lực lượng ghim chặt Tru Đế xuống đất.

Hắn gào lên :
- Kiến cũng có thể giết người đấy !
Sau đó hắn lập tức bay lên không trung, cũng từ không trung mà rút ra một cây thương.

Hắn nói :

- Ta gọi nó là Sát Thần Thương ! Ngươi sẽ là kẻ đầu tiên nếm thử sức mạnh của nó !
Nói dứt câu hắn cũng lập tức phi Sát Thần Thương thẳng vào người của Thiên Tôn.

Hắn liền tự hỏi :
- Vũ khí của tiểu tử đó đều là thứ quái gì vậy ! Kiếm có thể áp chế ta, thương thì phi đi mà vẫn ở trên tay !
Không để hắn suy nghĩ quá lâu Dương Tử liền nói thẳng :
- Ngươi cứ từ từ tận hưởng ! Sát Thần Thương này có thể tự nhân bản chính mình, nhân bản có thể thu lại nhưng bản chính vẫn sẽ ở trên tay !
Dương Tử vùa nói nhưng cũng không quên ném thương vào người Thiên Tôn.

Lúc này mặt Thiên Tôn gân xanh cũng đã nổi đầy trên mặt , hắn tức giận gào lên :
- Hủy hết cho ta ! Luyện Ngục Ấn ! Hoả Ngục Vô Tận !
Mặt đất lập tức có dị tượng, ngay sau đó mặt đất nóng lên và tan chảy theo một tốc độ đáng kinh ngạc.

Dương Tử cũng chẳng để ý nhiều, hắn dịch chuyển tới sau lưng của Thiên Tôn.

Hắn gào lên :
- Hỗn Độn Thần Nhãn !
Thức giới của Thiên Tôn đã bị trấn động, hắn đau đớn ôm đầu rống lên.

Dương Tử nhân lúc này rút Tru Đế về, hắn lại tiếp tục nói :
- Vô Cực Kiếm Pháp ! Diệt !
Lại là hàng vạn luồng ánh sáng ấy, chưa dừng lại ở đó, hắn còn cầm lấy Sát Thần Thương mà nói tiếp :
- Vẫn chưa hết ! Ta có thêm quà cho ngươi đây ! Vô Cực Thương Kĩ ! Thiên !
Từ dưới mặt đất đầy dung nham, trồi lên sáu cây thương to lớn vô cùng.

Chúng được nối với nhau bởi những sợi xích, Dương Tử cắm thương xuống trung tân của mặt sàn.

Cái mặt sàn do sáu cây thương kéo lên đã dần dần đỏ lên.

Lúc này hắn cũng tra lại Tru Đế vào vỏ, nhưng nhát chém đã xuất hiện.

Thiên Tôn phục hồi lại được kha khá, hắn muốn né mấy nhát chém kia.

Thì ngay lập tức, từ sáu cây thương không lồ kia, có những sợi xích lao đến trói Thiên Tôn lại.

Khiến hắn hứng trọn toàn bộ sát thương từ vô vàn nhát chém kia.

Tay chân bị xích khiến Thiên Tôn tức giận gào lên :
- Ngươi ! Phải ! Chết !
Một luồng nhiệt lượng toả ra, khiến cái Lục Thương Trận của Dương Tử bị nung chảy.


Dương Tử cũng không phải nhàn nhã mà có thể chống đỡ lại được lượng nhiệt khổng lồ kia.

Hắn cũng trật vật lắm mới không để bản thân bị luồng nhiệt kia tác động.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Thiên Tôn liên dịch chuyển đến trước mặt hắn.

Tung một cú đấm thẳng ảnh đại diện của Dương Tử, đòn này rất mạnh khiến hắn bay đập mạnh xuống đất.

Cú va chạm ấy khiến mặt đất có một cái lỗ to, lúc này Thiên Tôn lại gào lên :
- Luyện Ngục Ấn ! Diệt Hoả Bạo Liệt Chưởng !
Ngay lập tức trên tay Thiên Tôn đã bắn đến hướng Dương Tử một tia sáng.

Dương Tử cũng không kém thế, người tuy cũng tàn tạ không kém Thiên Tôn Lúc này là mấy.

Hắn vẫn gồng mình hấp thụ năng lượng rồi gào lên :
- Thôn Thiên Chưởng !
Cảnh tượng hai cái lá rách đang thi nhau đốt sức lực, bên nào cháy hết trước chắc chắn nắm cái chết trong tay.

Ngay lúc này từ không gian đột nhiên có một cái lỗ xuất hiện, Thiên Hà Đế xé rách không gian mà đi ra.

Hắn gào lớn nhưng tay vẫn không quên đưa hai cái chiêu thức kia ra ngoài hư không :
- Các ngươi muốn phá hủy cả cái Hư Không Giới này à ?
Hai bên nghe thấy vậy cũng dừng tay, Dương Tử trật vật đứng dậy hắn vẫn gào lên :
- Là hắn ra tay với ta trước ! Không phải do ta anh tuấn tiêu sái chắc chắn sẽ chết dưới đòn đó của hắn rồi !
Thiên Tôn cũng trật vật không kém nhưng vẫn mạnh miệng gào lên :
- Ta nhổ ! Anh tuấn tiêu sái cái con khỉ ! Ngươi toàn đánh sau lưng với công kích thức giới của ta !
Dương Tử cũng không yếu thế gào lên :
- Mẹ nó ! Một Võ Đế đấu với Chi Chủ mà ngươi còn muốn công bằng à !
Thiên Tôn lúc này cũng cứng họng mà quay đầu đi rồi nói :
- Coi như nay ngươi nhặt lại được cái mạng ! Tha cho tiểu tử ngươi vậy !

Dương Tử thấy vậy mạnh miêng nói tiếp :
- Có ngon ngươi đánh tiếp ta coi !
Thiên Tôn liền tức giận đã lập tức quay lại và tụ lực vào nắm đấm.

Nhưng lúc này Thiên Hà Đế ra tay ngăn cản rồi truyền âm cho hắn :
- Ngươi mà lên lúc này sẽ thật sự gặp nguy hiểm đấy !
Thiên Tôn liền truyền âm lại :
- Đừng bảo hắn còn sát chiêu đấy nhé !
Thiên Hà đã gật đầu nên hắn cũng thở dài mà giải bỏ sức mạnh, Dương Tử trong đầu lúc này đang truyền âm với Long Tổ :
- Giun đất ! Hắn mà tới đấy thì ta cầm chân hắn, ngươi ra một đòn toàn lực cho ta !
Long Tổ lại gào lên :
- Mẹ nó ! Lão tử là rồng !
Dương Tử lúc này lại bất ngờ khi Thiên Tôn đã bay đi, Thiên Hà cũng đến giải thích cho Dương Tử.

Một hồi sau hắn gào lên :
- Sao tất cả lại là do lão già nhà ông bày ra vậy ?
Thiên Hà liền nói :
- Vậy ngươi không cảm nhận bản thận có gì đó thay đổi sao ?
Dương Tử cảm nhận kĩ lại, ngay sau đó hắn ngạc nhiên đáp lời Thiên Hà :
- Cảnh giới ta mới phổ thăng sao lại đã nới lỏng ra rồi ?
Thiên Hà Đế nghiêm túc nói :
- Là Khí Vận Chí Tôn đấy !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111: 111: Thiên Cổ Đệ Nhất Đế


Dương Tử lúc này gãi đầu hỏi Thiên Hà :
- Này lão già ! Khí vận chí tôn lại là cái j vậy ?
Thiên Hà cũng không kém phần ngạc nhiên hỏi Dương Tử :
- Mẹ nó ! Tên người giời nhà ngươi mà lại không được Thiên Cổ Đệ Nhất Đế gửi đi vận khí à ?
Dương Tử liền hỏi tiếp :
- Thiên Cổ Đệ Nhất Đế lại là tên quái nào vậy ?
Thiên Hà lúc này cũng sững sờ, hắn gào lên :
- Mẹ nó ! Ngươi là biến số ngài ấy nói à !
Dương Tử lại hỏi tiếp :
- Lão già ông cứ nói cái quái gì vậy ?
Thiên Hà liền nói :
- Nếu ngươi không biết thì cũng sớm phải kể cho ngươi nghe thôi.
Hắn lấy hơi rồi nói :
- Từ thủa sơ khai đến bây giờ chỉ có một kẻ duy nhất có thể thong thả áp chế mọi võ đế thậm chí là cao hơn khác.

Tự sưng mình là Thiên Cổ Đệ Nhất Đế, ngài ấy lấy sức bản thân chấn áp 15 cái siêu việt thế giới còn lại.

Để cho Đại Việt Thế có hơn trăm vạn năm yên bình, tên ngài ấy thì chắc chắn sẽ không được nói rồi ! Đối thủ của ngài ấy đều đã đạt đến cảnh giới rất cao, đến ta và ngươi dù có thăng lên vài ba cảnh giới nữa cũng chắc chắn sẽ không thể hiểu được.
Dương Tử há hốc mồm, hắn hỏi :
- Vẫn có cảnh giới cao hơn Võ Đế cảnh sao ?
Thiên Hà cũng gật đầu mà đáp :

- Tất cả Võ Đế được sinh ra trong Đại Việt Thế, đều thông qua thần niệm của ngài ấy để lại, đánh giá xem đủ điều kiện hay không rồi mới có vị trí trong hàng ngũ Võ Đế.

Cũng chính ngài ấy tạo ra vô vàn thế giới, và cũng chính ngài ấy đặt ra các cảnh giới.

Ngươi ! Một kẻ lại sở hữu thứ thể chất vô địch như ngài ấy, là biến số ngài ấy đã truyền lại từ thần niệm kia.

Ngài ấy có nói : " Nếu trong vòng 12 vạn năm nữa không có biến số như ngươi sinh ra, cả thảy 16 cái siêu việt thế giới này đều sẽ bị một thứ gì đó hủy diệt ! "
Dương Tử một lúc tiếp nhận nhiều điều lạ lùng nên nhất thời bị kinh động.

Thiên Hà liền đen mặt lại, hắn quay sang đẩy Dương Tử ra xa mà nói :
- Ta đã lỡ tiết lộ thứ ngươi chưa được biết, Thiên Đạo bắt đầu bài trừ lượng thông tin ấy rồi !
Dương Tử nghe vậy liền tiến vào thứ giới gặp Long Tổ, hắn hỏi :
- Này giun đất ! Ngươi không lẽ nào là thú cưng của vị kia chứ ?
Long Tổ cũng ra ám hiệu chứ không dám nói rõ, Dương Tử cũng hiểu.

Hắn liền nói :
- Phong ấn đoạn kí ức kia giúp ta, đợi ta đạt đến võ đế thì sẽ mở ra sau.
Long Tổ cũng gật đầu rồi phong ấn đoạn kí ức kia, lúc này Thiên Đạo cảm nhận được thông tin kia đã không còn ai nhớ mà đã lui đi.

Dương Tử ra khỏi thức giới và nhanh chóng hỏi Thiên Hà :
- Nếu cái thứ khí vận mà vị đó để lại giúp ta tu luyện thì làm sao ta có thể có thêm ?
Thiên Hà liền đơ mặt ra, lần đầu tiên hắn nghe có kẻ dám nói ra câu kiếm thêm khí vận chí tôn.

Hắn liền từ từ nói rồi tức giận gào lên :
- Ngươi..Ngươi ! Mẹ nó tên đần ! Một sợi khí vận này đủ giúp ngươi cả mấy vạn năm rồi đấy !
Dương Tử liền trả lời một câu tỉnh bơ :
- Ta lỡ hập thụ nó mất rồi !
Thiên Hà lập tức xé không gian chạy ra xa, hắn nói vọng tới :
- Chúc ngươi ăn sét ngon lành !
Dương Tử định hỏi Thiên Hà, thì lúc này Thiên Đạo lại kéo đến.

Lần này là Lôi Kiếp màu vàng, lúc này sét đánh xuống Dương Tử liền la lên.

Nhưng một lúc sau hắn cũng không thấy mình đau ở đâu, hắn thấy vậy cũng ngồi xuống.

Một lúc sau quá chán Dương Tử liền gào lên :
- Thiên Hà ! Lão già ! Cái sét này có tác dụng gì vậy ?

Lão nghe giọng Dương Tử có vẻ nhẹ nhàng, nên liền nhanh chóng bay đến chỗ của hắn.

Lão nhìn xong liền gào lên :
- Cái quái ! Ngươi không thấy nó đau đớn gì đấy à ?
Dương Tử lắc đầu và bảo :
- Không có, nhưng hình như ta có thể điều khiển được lôi năng thuộc tính rồi.

Nhưng nó có chút yếu thì phải.
Thiên Hà Đế nghe vậy liền bay bố trận pháp, sau một hồi bày trận xong lão phủi tay và nói :
- Hãy khởi lên trạng thái của thần thể đi.
Dương Tử cũng nghe theo và hô lớn :
- Hỗn Độn Thần Thể ! Khai !
Lúc này hắn mới nhận ra rằng, việc mình sở hữu cái thể chấn Hỗn Độn nên không vó giới hạn.

Kể cả việc hắn có thể điều khiển được lôi năng cũng là do thể chất của hắn mang lại.

Lúc này trận pháp Thiên Hà bố trí cũng đã được khởi động, tất cả ngũ hành thuộc tính đều tạo thành một dị tượng.

Chúng đều trở thàn thiên tại và cũng đều trở thành sức mạnh của Dương Tử.

Thiên Hà từ từ mở ra không gian mà nói :
- Vẫn thiếu thứ này !
Sau đó từ vết rách mà hắn mở ra, một luồng sức mạnh hư không tràn vào trận pháp.

Khiến trận pháp cành mạnh hơn và cũng bổ sung cho Dương Tử cả sức mạnh của Hư Không.

Nhóm báo đời do vợ cả của Dương Tử cầm đầu cũng về tới nơi.


Liền há hốc mồm trước cái cảnh tượng Dương Tử đang ung dung ngồi ăn trái cây trong một đống sức mạnh hỗ loạn đánh vào hắn.

Nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra do được Thiên Hà giải thích.

Đột nhiên Lôi Tuyết liền chạy tới chỗ hắn mà hỏi :
- Lão nhân gia người có thể cho con một trận pháp lôi điện như cha không ạ ?
Thiên Hà liền xoa đầu cô bé, sẵn kiểm tra thể chất của cô bé và lập tức nói :
- Phải cố hết sức tập trung nghe chưa !
Lôi Tuyết liền gật đầu rồi nói :
- Con hiểu rồi !
Nhẫn Dạ và Chí Dũng thở dài mà cùng nói :
- Đều là mấy đám trẻ quái nhân, tên nào tên đấy cũng muốn đạp lên trời mà đi !
Lúc này ở bên ngoài Đại Việt Thế, một kẻ tức giận gào lớn :
- Cả trăn vạn năm như vậy rồi ! Sao ngươi vẫn bảo vệ nơi rách nát này chứ ?
Thân ảnh kia liền đáp :
- Dù có hi sinh cả xương máu này để đổi lại cho con cháu ta sống yên bình thì có đáng là gì chứ ?
Khung cảnh lúc này từ từ thu nhỏ lại cho chúng ta thấy được một bên có 15 người và một bên có 1 người.

Họ đều đứng trong một quả cầu màu đen, và quả cầu đang ở giữ 16 siêu việt thế giới.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112: 112: Dư Âm Của Chí Tôn


Lúc này Dương Tử đang củng cố cảnh giới liên tục, hắn đang dần lĩnh hội được một thứ sẽ đi theo hắn đến hết đời.

Một luồng sức mạnh tản phát ra, Dương Tử đã đề thăng đến Chi Chủ Cửu Tinh.

Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn lại may mắn lĩnh hội được thứ mà các võ đế đều muốn.

Thiên Hà đứng ngoài trợn mắt, phụt hết ra trà đang uống trong mồm.

Hắn gào lên :
- Tiểu tử này là thứ quái gì vậy ! Vậy mà có thể lĩnh hội ra được Dư Âm Chí Tôn !
Bắc Phi liền hỏi Thiên Hà với giọng điệu lo lắng :
- Dư Âm Chí Tôn là gì vậy thưa tiền bối, nó có ảnh hưởng gì đến huynh ấy không ạ ?
Thiên Hà liền giải thích cho mọi người nghe :
- Dư Âm Chí Tôn là một thứ huyền ảo vô cùng, đến Thiên Cổ Đệ Nhất Đế cũng chưa nắm rõ hết được.

Nó có thể xuất hiện dưới mọi hình dạng sau khi có người lĩnh hội ra nó.

Vừa giúp người ấy đề thăng tư chất, tốc độ tu luyện, thậm chí còn ghi lại nhưng thần thông được cho là nghịch thiên của các vị Trí Cao để lại !
Nhẫn Dạ sau khi ngắm nhìn thứ gọi là Dư Âm Chí Tôn kia một hồi, đột nhiên hắn ôm đầu gào thét trong sự đau.


Chí Dũng liền chạy đến hỏi :
- Lão già nhà ngươi không sao đấy chứ ?
Hằng Thiên cũng tiến đến hỏi Nhẫn Dạ :
- Con lại vừa làm trò gì đấy thằng ngốc này !
Chỉ thấy Nhẫn Dạ từ từ đứng dậy, một bên mắt đã chuyển thành màu vàng.

Một bên tóc cũng chuyển thành màu trắng, đột nhiên mắt hắn sáng lên.

Hắn nói :
- Thiên Mệnh đã đến ! Kẻ là biến số xuất hiện !
Nói xong hắn liền ngất đi, tóc Nhẫn Dạ lúc này cũng bạc dần bên còn lại.

Chí Dũng vừa chạm vào người của Nhẫn Dạ cũng liền cảm thấy một thứ gì đó mà giật mình rụt tay lại.

Lúc này giữa không trung một quyển trục hiện ra, nó phát sáng và có âm thanh phát ra.

"Vạn Cổ Bảng ! Dương Vô Cực lĩnh ngộ được tầng thứ nhất của Dư Âm Chí Tôn xếp hạng 32 trong 50 người " ánh sáng tắt đi âm thanh lại phát ra " Thưởng cho một lần uy động năng lượng thiên đại ở mức thế giới".

Âm thanh kết thúc cũng là lúc Vạn Cổ Bảng biến mất, Thiên Hà lại thở dài mà nói :
- Không hổ danh là biến số mà ngài ấy đã từng nhắc đến, đúng là nghịch thiên !
Dương Tử lúc này vẫn đang chìm trong kí ức, hắn lại rơi vào mảng kí ức xưa cũ nào đó.

Một nơi mà có hai cậu bé đang vui vẻ chơi với nhau, một người chỉ toàn màu đen nhưng da lại trắng.

Một người lại chỉ toàn màu trắng nhưng da màu đen, Dương Tử đã ngồi xem hai cậu bé này chơi đến cả vạn năm rồi.

Hắn gào lên :
- Sao lại bắt ta xem thứ này chứ !
Ngày hôm sau hai cậu bé có chút mâu thuẫn, càng ngày nó càng lớn.

Đỉnh điểm là từ khi hai cậu biết tu luyện, họ đã đánh nhau từ lúc thiên địa này còn chưa hình thành.

Dương Tử liền cảm thán :

- Quả thực là vĩ đại !
Đột nhiên lúc này hắn lại bị kéo vào một kí ức khác, nơi này hắn thấy được.

Và hiểu rõ nguồn gốc của thứ mình vừa được lĩnh ngộ, Dương Tử liền vui mừng reo lên :
- Vậy mà ta lại thức tỉnh được thứ này sao ?
Hắn lại tiếp tục trôi đi vào những mảng kí ức lạ lẫm, cứ trôi ngư vậy chớp mắt hắn đến đã là cả triệu tỉ nắm rồi.

Bên ngoài lúc này thân thể hắn lại liên tục toả ra linh khí vô tận.

Mọi người đều tranh thủ ngồi xuống tu luyện, họ đang tu luyện thì đột nhiên Long Ngạo và Hải Lam bị đảnh bật xuống dưới đất.

Gương mặt thân quen Âm Tà đã đến phá đám, trở lại lúc Dương Tử mới lĩnh ngộ ra được Dư Âm Chí Tôn.

Ngay lập tức cái thứ sau cánh cửa đã ra lệnh cho chúng đi tìm Dương Tử về.

Âm Tà dừng lại trên không trung hắn gào lên :
- Dương Tử mau ra đây chịu chết ! Nay ta sẽ phục thù nhà ngươi !
Thiên Hà Đế liền tức giận dùng chưa tới một hơi thở khiến Âm Tà bay xa đi.

Hắn phẩy tay rồi nói :
- Nhãi nhép ! Kiến mà đòi làm voi à ?
Từ không gian tất cả đám còn lại đã đồng loạt hiện ra, đồng loạt tấn công vào Thiên Hà.

Thiên Hà đứng lở kẻ có cảnh giới bán đế như bọn chúng cũng khiến lão ta mệt mỏi không ít.


Chúng vẫn liên tục dùng thần thông Dương Tử, còn nhân vật chính Dương Tử của chúng ta vẫn đáng ngồi xem hét kí ức này đén kí ức khác.

Lúc này Dương Tử đang cố làm xong cái cuối để thoát ra ngoài.

Ngày lúc này Thiên Hà Đế gào lên :
- Thiên Hà Toả Liên
Những sợi xích từ không trung lao ra, trói chặt cái đám người kia lại.

Kẻ có cấp bậc võ đế như hắn cũng chỉ có Dương Tử là đánh tay đôi được.

Luồng ánh sáng từ từ phía hắn phát ra, ánh sáng có thể nói là chiếu sáng cả một vùng trời.

Linh khí dao động, chúng trở lên hỗn loạn và mất ổn định một cách bất thường.

Dương Tử từ từ đập vỡ luồng ánh sáng kia đi ra ngoài, lúc này ở một nơi nào đấy.

Một kẻ đầu trọc liền gào lên :
- Vậy mà binh lính của ta lại chết hết là sao vậy ! Nếu cứ thế thì Đại Việt Thế phải bỏ đi à !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113: 113: Sự Lột Xác Của Kẻ Có Vận Mệnh Chí Tôn


Dương Tử phá vỡ lớp vỏ bọc kia mà đi ra ngoài, hắn bước ra với một bộ dạng hoàn toàn mới.

Hắn như đã lột xác, tóc hắn đã chuyển thành thuần trắng, mắt lúc này cũng đã có hình âm dương.

Điểm thay đổi lớn nhất chắc chắn là đến từ chiếc vòng sau lưng Dương Tử.

Từ mặt trời và mặt trăng hoá thành âm dương, bây giờ nó đã trông rỗng.

Chỉ còn là những luồng ánh sáng tụ hội ở đó, để người đời biết rằng hắn có thần thể.

Và cái vòng đấy lại chính là do Dư Âm Chí Tôn huyễn hoá mà thành.

Lật lại sử sách của thế giới này, kẻ đầu tiên biết được tác dụng của cái vòng sau lưng là Khốc Quỷ Đế.

Hắn là người đầu tiên biết được chiếc vòng ấy gọi là Lực Thiết Thể.

Cũng tạm gọi nó là nơi hấp thu toàn bộ sức mạnh bên ngoài để tăng cường cho chủ nhân.

Nó cũng giúp các võ giả có thể chất đặc biệt lại càng có lợi hơn trước các võ giả không có thể chất.


Lực Thiết cũng càng củng cố thêm sức mạnh cho chủ nhân, nó khiến người có cho mình thể chất đặc biệt tu luyện rất nhanh.

Nó cũng như là một vũ khí, khi chính bản thân nó có thể tạo ra các thần thông riêng của mình.

Và giờ, với sự huyễn hoá của Dư Âm Chí Tôn, Dương Tử bây giờ đã có một thứ coi như là vô địch trước mọi đối thủ.

Sau khi quan sát tình hình bên ngoài, Dương Tử đã nhanh chóng túm cổ Âm Tà bay lên trời.

Hỗn Độn Thần Thể đã được khởi lên, một cú đấm lao đến như xé toạc bầu trời.

Uy lực của một cú đấm bình thường của Dương Tử bây giờ cũng đã rất mạnh.

Một cú đấm này cũng trực tiếp khiến Âm Tà trọng thương, hắn điên cuồng gào lên, tấn công loạn xạ về phía Dương Tử.

Hỗn Độn Thần Nhãn sau khi được hoàn thiện dưới sức mạnh của Dư Âm Chí Tôn.

Nó bây giờ đã gần như có thể nhìn trước tương lai, khiến mọi thứ trong mắt Dương Tử bây giờ như một bộ phim tua chậm.

Và đương nhiên những đòn đánh của Âm Tà đều bị Dương Tử đỡ được hoặc né bằng sạch.

Lúc này hắn lại gào lên :
- Nay ta không giết được ngươi tên ta sẽ viết ngược cho ngươi xem !
Đáp lại lời nói ấy, Dương Tử bồi thêm mấy cú đấm nữa vào ảnh đại diện của Âm Tà.

Khiến hắn bay đi rất xa, nhưng trong chưa đầy một cái chớp mắt Dương Tử đã đến sau lưng Âm Tà.

Một sự thúc đẩy cực mạnh để kẻ có được Dư Âm Chí Tôn thật sự có thể vượt qua được thử thách trên con đường trở thành một bậc Chí Tôn.
Đám Đại Quỷ Đế và Hàn Ma Đế cũng đến hỗ trợ cho Âm Tà.

Lúc này chúng đã thực sự đạt đến Võ Đế chứ không còn là Bán Đế như trước nữa.

Thực lực của chúng bây giờ cũng rất mạnh, bằng chứng là một Võ Đế Mạt Đạo như Thiên Hà cũng đã thất bại trước chúng.


Thậm chí còn trọng thương, đột nhiên từ sau lưng Dương Tử ả Thiên Hồ Đế xuất hiện.

Ả dùng Mị Thuật với ý định khiến Dương Tử rơi vào sự cám dỗ, nhưng Dương Tử nói không.

Quay ngươi 180 độ, hắn đá thẳng vào người của ả, mà còn lập tức dịch chuyển đến bồi thêm vài nhát kiếm khí.

Khiến ả phải chật vật né tránh, ngay lúc ấy Dương Tử đã bị Hàn Ma và Đại Quỷ đánh đến hai sát chiêu.

Sử dụng Ảnh Bộ, Dương Tử tung ra Liên Ảnh Trảm khiến hai người Đại Quỷ và Hàn Ma phải lùi lại.

Âm Tà cũng lao đến tấn công Dương Tử, nhưng với cơ thể đầy thương tích ấy cũng chỉ đến để làm bao cát.

Dương Tử với một vẻ mặt vô cảm, hắn giơ bàn tay lên nắm lại và nói :
- Vô Cực Kiếm Pháp ! Giam !
Từ không trung có các vết nứt dần dần xuất hiện, những sợi xích từ trong đó lập tức bay đến trói đám Âm Tà lại.

Dương Tử lại nói :
- Vô Cực Kiếm Pháp ! Diệt !
Hàng ngàn hàng vạn đường chém được chém ra, tra Tru Đế vào vỏ.

Đòn này khiến đám người Âm Tà buộc phải cầu cứu chủ nhân của chúng.

Một giọng nói lạnh lẽo như đến từ Cửu U Hoàng Tuyền cất lên :

- Dù chúng có vô dụng cũng là bầy tôi của ta, nay ta sẽ nhỡ mối thù này !
Sau đó một cánh tay phát nát không trung tóm lấy đám Âm Tà và đang từ từ biến mất.

Dương Tử lúc này vẫn chưa chịu yên thân, hắn hô lớn :
- Vô Cực Kiếm Pháp ! Sát !
Cầm Tru Đế đang từ từ hoá to lao đến cánh tay, từ vết nứt kia một bàn tay khác đấm một đấm về phía Dương Tử và Tru Đế.

Dương Tử lúc này cũng dùng hết sức đẩy Tru Đế lao đến, nhưng cũng chẳng thể chống nối một cú đấm của sinh vật kia.

Cú đấm ấy khiến Tru Đế hoá nhỏ, Dương Tử hoá người thực vật.

Lực đạo của cú đấm ấy khiến Dương Tử đập thẳng xuống đất, in chặt lên trên mặt đất.

Đây cũng là lần đầu tiên Dương Tử thất bại khi chủ động tấn công ai đó.

Lúc này cánh tay cũng đã đưa đám Âm Tà trở về, âm thanh từ trong cánh cửa lại gào lên :
- Các ngươi đều là một lũ phế vật ! Cả đám Võ Đế bắt một Chi Chủ mà lại không bắt được ! Đi nâng cao thực lực cho ta !
Đám Âm Tà cũng chỉ cúi đầu mà nghe lệnh hắn rồi từ từ đi hấp thụ tinh huyết.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114: 114: Gặp Gỡ


Sau khi đám Âm Tà được chủ nhân của chúng cứu về, Dương Tử vì hơi ngông cuồng mà ăn trọn một đấm của hắn.

Khiến bây giờ hắn đang nằm liệt giường và phải để năm cô vợ của hắn chăm sóc.

Nhẫn Dạ cũng bê đến một lò đan dược, đặt xuống đất hắn thở dài mà nói :
- Vậy mà cũng để bị thương cho bằng được, kẻ như chúng con cũng đáu cần nương tay ?
Dương Tử ăn đan dược, hắn từ từ hồi phục, vừa lấy ra Sát Thần Thương hắn vừa nói :
- Con cũng đâu có nương tay tý nào đâu ? Chúng đã đều là ở Võ Đế cảnh, thực lực mạnh phối hợp cũng nhuần nhuyễn.

Con cũng chỉ sở trụ thêm lúc nữa con sẽ bại trước chúng.
Nhẫn Dạ cũng thở dài mà nói :
- Thôi không sao ! Vẫn còn nhiều cơ hội gặp chúng, con vẫn nên nghỉ ngơi chút đi.
Dương Tử liền xoay khớp vai mà nói :
- Con đã khỏi hắn rồi, có thần thể nên lực hấp thụ của con đã rất nhanh rồi.

Trong lúc mơ màng con có thấy một bộ Thương Pháp rất cao siêu, nên bây giờ con đang muốn thử.

Cũng nhân tiện dạy Lôi Tuyết Vô Cực Thương Kĩ của con luôn.
Nhẫn Dạ phẩy tay mà nói :

- Được rồi ! Ta và cha mẹ ngươi vẫn nên dưỡng già và chông coi cái tông môn cho ngươi là được.
Yên Nhi liền cùng với Hình Ân chạy đến kéo Nhẫn Dạ đi đến xem Dương Tử múa thương.

Hắn cũng miễn cưỡng mà đi theo, thậm chí Linh Nhi còn kéo theo cả Chí Dũng và Hằng Thiên cùng cha mẹ của Dương Tử tới.

Trước một mảnh đất khá rộng, Dương Tử đang đứng giảng đạo cho các đệ tử của Hỗn Độn Thần Tông nghe.

Đang giảng Dương Tử cũng liền nói lớn :
- Từ bây giờ tông môn chúng ta sẽ đổi tên thành Hỗn Độn Thần Tông ! Mọi người hãy cùng nhau tiến mạnh nào !
Mọi người đều đông thanh hô lên :
- Hỗn Độn Thần Tông ! Hỗn Độn Thần Tông !
Sau đó Dương Tử đã biểu diễn thương kĩ cho mọi người xem.

Vừa uyển chuyển, vừa sắc nhọn, như là một cây bông nhưng lại như một cây kiếm.

Khiến mọi người xem xong đều rất thán phục, tiếp đến Dương Tử đã để Lôi Tuyết biểu diễn thử.

Kết quả hắn lập tức bị cho ra dìa, mọi người hò hét tên của Lôi Tuyết.

Có một vài tên còn dám nói " Tiên tử muội muội gả cho ta đi".

Dương Tử nghe vậy liền gào lên :
- Tên to gan nào dám để ý con gái của bổn toạ ! Mau vác cái mặt ra đây !
Sát ý nổi lên Dương Tử rút Tru Đế ra, với bộ mặt của giang hồ đòi nợ hắn gào lên :
- Là kẻ nào dám đánh chủ ý lên con gái ta !
Tru Đế cũng gào lên :
- To gan ! Dám để ý bổn tiểu thư nhà ta sao !
Lôi Tuyết thấy cha mình như vậy cô bẻ liền đỏ mặt, rồi từ từ kéo Dương Tử vào trong mà nói :
- Con cũng đã lớn rồi đấy cha à ! Con cũng cần có mặt mũi chứ !
Dương Tử chỉ biết cúi mặt xuống tỏ vẻ đáng thương, Lôi Tuyết thấy cha mình như vậy liền gào lớn :
- Mẹ ! Cha ăn vạ với con !
Lập tức năm cô vợ nhà hắn đã bay đến, vừa đáp đất Bắc Phi liền gào lên :
- Dương Vô Cực !

Lập tức khiến Dương Tử xanh mặt mà đáp :
- Nàng có việc gì tìm phu quân của nàng à.
Với ánh mắt sắc lạnh của ba bà vợ còn hai bà còn lại đang cố làm theo.

Khiến Dương Tử lập tức nói mớ :
- Thiên Hà Đế đấy à ! Ngài chờ ta chút ta đến ngay !
Rồi hắn cũng nhanh chóng chuồn đi, Lôi Tuyết lắc đầu thở dài mà than với mấy bà mẹ của mình :
- Mẹ à ! Nếu cứ thế này con ở giá mất !
Bắc Phi liền véo mà cô nàng mà nói :
- Xem con này mới tý tuổi đầy mà làm như mình là bà cụ rồi không vậy !
Dạ Hy liền bế cô bé lên mà nói :
- Cũng chả sao ! Cha mẹ nuôi con mãi cũng được !
Lôi Tuyết lại nói :
- Con muốn lấy chồng cơ !
Yên Nhi lắc đầu mà nói :
- Con cũng chỉ nhất thời muốn vậy thôi !
Mọi người đều cười trong sự vui vẻ, còn Dương Tử lúc này lại đang cười trong sự đau khổ.

Đau khổ vì nhà Thiên Hà đóng cửa, cười là vị Thiên Hà đang bị Hoa Tỷ nhốt ở nhà.

Hắn nói lớn :
- Vậy thì tạm biết Thiên Hà lão già nhà ngươi nhé ! Ta phải đi tua luyện tiếp rồi !
Thiên Hà liên gào lên :
- Mẹ nó cút mau cho lão tử ! Tưởng ngươi đến giúp ta, vậy mà nhân lúc này lấy pháp bảo lưu lại việc xấu của ta !

Dương Tử cũng nhanh chóng bay đi, sau khi bay ra khỏi địa phận của Thiên Hà.

Thì Dương Tử đã nhặt được thêm đứa con nữa từ trên trời rơi xuống.

Lại là đứa bé vậy mà còn chẳng mặc đồ, đúng lú đó Kiều Oanh bay ngang qua.

Nhìn thấy Dương Tử như vậy nàng liền nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ mà nói :
- Có năm vị tỷ tỷ xinh đẹp như vậy mà huynh vẫn có thời gian ăn dâu xanh sao ?
Dương Tử liền luống cuống gào lên :
- Từ...từ đã không...không phải ta làm !
Không biết Kiều Oanh có nghe thấy hay không, lúc Dương Tử nhìn lại đã chẳng thất cô nàng đâu nữa.

Hắn thở dài mà nói :
- Sao lại không phải một đứa trẻ là nam vậy.
Thì đột nhiên từ trên trời Dương Tử đã được ông trời ban cho hắn thêm một đứa bẻ trai.

Khiến Dương Tử gào lên :
- Ta đâu phải máy chông trẻ đâu!!!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom