Cập nhật mới

Dịch Võ Đế Vô Cực

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: 80: Kẻ Nhìn Trộm Thiên Đạo Dương Tử Là Một Kẻ Bí Ẩn


Kẻ bị đệ tử của Sát Phạt Điện bắt giam tự sưng mình là thầy bói.

Dương Tử chỉ vừa bế quan được chưa đầy hai cnah giờ thì bỗng nhiên thấy được một luồng sức mạnh chạy ra từ ngực hắn.

Hắn ngạc nhiên nói không ngớt :
- Vậy mà thời gian chi lực lại giúp ta tăng nhanh thời gian tu luyện.

Nhưng cũng quá tiêu tốn thần hồn chi lực đi, chỉ mới dùng một chút mà đầu ta như muốn nổ tung rồi.
Hắn phủi bụi đứng dậy mà nói tiếp :
- Cũng quá là nghịch thiên đi ! Vậy mà quần áo ta đều dính bụi như cả năm trời chưa di chuyển đi vậy.
Đột nhiên hắn cảm nhận thấy thưa gì đó, mà chạy một mạch đến chỗ tên thầy bói bị giam giữ.

Hắn vừa chạy vào vừa nói :
- Giải kẻ các ngươi mới bắt ra ngoài gặp ta !
Chúng đệ tử cũng rất nhanh chóng đưa hắn ra ngoài gặp Dương Tử.

Tên kia thấy Dương Tử đến hắn cũng liền lên tiếng :
- Vậy mà người lại đến gặp ta rồi sao ? Vị đại nhân bí ẩn ?
Dương Tử toả ra sát khí mà hỏi :
- Sao ngươi lại biết được ta ở đây mà đến tìm ta, mà ngươi lại là tên quái nào ?

Tên kia tự giới thiệu rồi hắn nói :
- Ngài cũng chẳng cần phải toả ra sát khí ấy, giờ ngài có giết ta cũng vô dụng.

Ta cũng nên giới thiệu mình là ai đã nhỉ ! Ta là Cơ Minh, nhỏ sinh ra đã có thể nhìn thấy vận khí của mỗi người.

Lớn lên ta có thể nhìn trước tương lai, và ta là kẻ duy nhất nhìn được Thiên Đạo !
Nói xong hắn tháo băng bịt mắt của hắn xuống, để lộ ra Vạn Diễn Thần Nhãn.

Dương Tử cũng ngạc nhiên hỏi :
- Vậy mà lại là cặp mắt đó à ?
Cơ Minh buộc lại băng bịt mắt mà nói :
- Có là thần nhãn nhưng ta cũng chẳng thể thấy được ngài trong bất kỳ đâu.

Kể cả nơi này, nếu không phiền ngài đi với ta một chút được chứ ?
Mấy vị đệ tử liền nhìn Dương Tử, hắn cũng gật rồi họ cũng trở về vị trí của mình.

Đi dần ra ngoài Dương Tử mỏi hỏi :
- Ngươi không thể nhìn thấy ta ?
Cơ Minh quay sang nhìn chằm chằm vào hắn rồi liền đáp :
- Không chắc lắm nhưng ngài không thuộc về nơi này dúng chứ ?
Dương Tử thấy lòng có chút buồn liền quay đầu đi mà nói :
- Cứ coi vậy cũng được, chắc nó cũng đúng đấy !
Cơ Minh cũng nhìn lại hắn một hồi, sau hắn cũng cười mà nói :
- Hahahaha chắc nó cũng không sai đâu.

Đột nhiên Dương Tử và Cơ Minh liền nghe thấy một tiếng nổ lớn phát ra ở võ trường.

Cơ Minh cũng dùng bí thuật dịch chuyển hai người họ đến nơi.

Vừa đặt chân đến họ chỉ thấy nó là một đỗng đổ nát, còn Triều Minh thì nằm một cục ở giữa đống đổ nát.

Dương Tử vội vàng chạy đến hỏi hang Triều Minh :
- Nhóc đần này ! Ngươi có sao không vậy ?
Chỉ thấy Triều Minh ngồi dậy tay thì xua xua đâu thì lắc lắc cố nói :
- Ta không sao huynh không cần lo !
Cơ Minh cũng dùng nhãn lực của mình nhìn qua Triều Minh một lượt.


Hắn nhìn xong cũng nói :
- Không sao đâu ! Cơ thể hắn chỉ bị xước xát một chút thôi !
Dương Tử nghiêng đầu hỏi Cơ Minh :
- Ngươi còn biết khám bệnh á ?
Cơ Minh cũng đáp :
- Nhìn được xuyên cơ thể thôi, lúc đó còn chưa đủ trưởng thành.

Sau này mới học chút y đạo, cũng là đẻ kiếm chút cơm thôi.
Dương Tử cũng đưa hắn đến hậu viện của mình, hắn dót cốc trà cho cơ minh rồi nói :
- Ngồi đây nói chuyện chắc sẽ hợp lý hơn đấy ! Mà nếu ngươi giỏi tính toán như vậy thì muốn cùng ta lật đổ Diệp Thiên Tông không.

Ta có chút hoài bão, ta muốn ghép Thất Vực lại giống như thời thượng cổ và đưa nó vươn thật xa.

Thế ngươi có muốn đi cùng ta không ?
Trở lại nửa canh giờ trước, Dương Tử đang thua thảm hại trong cờ đạo hắn rất tự tin.

Thậm chí Cơ Minh chẳng dùng thiên nhãn, và Dương Tử thua liên tiếp hơn ba mươi trận cờ.

Lúc ván thứ 30 Cơ Minh hạ cờ xuống mà nói :
- Ta có thể nhìn ra thế thới này bị hủy diệt, ta cũng có thể nhìn thấy vận mệnh của mình ngài.

Là ta chẳng thể thấy thứ gì, không lẽ ngài là con của thiên đạo chăng ?
Sau đó là mà dụ dỗ Cơ Minh về đội của Dương Tử, hắn cũng nói thêm :
- Thất Đại Đất Tổ cũng chỉ là tiểu thế giới thôi, ta muốn đưa Sát Phạt Điện đi xa hơn nữa.


Để cả cái cổ giới này biết đến tên ta, một kẻ cà chúng cho là thấp kép.

Vậy ngươi có muốn đi cùng ta không Cơ Minh ?
Cơ Minh cũng ha chén trà xuống mà nói :
- Con người ta vốn không thích tranh đâu, nhưng một kẻ đến cặp mắt được cho là có thể thôi diễn ra mọi thứ.

Vậy mà kẻ đó lại khiến ta không thể thấy được thứ gì, con người ta cũng rất hiếu kì đây ! Thế thì đi cùng ngài vậy !
Phía Diệp Thiên Tông lại có động tĩnh, lại là cột sáng màu xanh bắn lên trời.

Diệp Huyền lúc này cũng đã mất đi một cánh tay.

Hắn đấm tay xuống đất gào lớn :
- Ta không thể chịu dừng lại ở đây được ! Ta chắc chắn sẽ luyện hoá được ngươi !
Lúc bày ở một nơi toàn tuyết nhưng lại muồn vàn luồn khí từ đầu đó toả ra.

Đó là Âm Tà và một kẻ nào đấy đánh nhau, vậy mà Âm Tà rơi vào thế hạ phong.

Con kẻ kia đang cười một cách điên dại !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: 81: Âm Tà Tức Giận Mục Tiêu Chạy Trốn


Ở một nơi đầy tuyết rơi, lạnh lẽo vô cùng có gió thổi không ngừng.

Lại có ba kẻ đang đánh nhau trên nền tuyết trắng ấy, máu của họ nhuộm đỏ cả máu.

Âm Tà bị hai kẻ kia đánh bật ra xa, hắn chống tay đứng dậy lau đi vết máu mà nói :
- Tại sao các ngươi vẫn không chịu đồng ý cơ chứ ? Các ngươi định ở đây cả đời hay sao ?
Hai kẻ kia đồng thanh đáp :
- Có chết hai ta cũng không phùng tùng kẻ như tên đấy !
Hai người này là Hải Đế và Long Đế, họ đang bị Âm Tà dồn vào đường cùng.

Âm Tà thấy vậy liền lắc đầu tấn công một đòn về phía hai người kia.

Hắn nói :
- Minh Tà Cầu ! Nếu hai ngươi đã không tự nguyện quy phục thì ta phải giết hai ngươi thôi !
Hai người cũng đã hết sức, vì lúc họ đang cố đột phá lên Thần Chi Kì liền bị Âm Tà tấn công.

Khiến họ bị trọng thương, họ đang định tự bạo thì có một kẻ hét lên :
- Thôn Thiên Chưởng !
Kẻ đó đáp xuống mà nói :
- Âm Tà ! Lâu rồi không gặp đấy ! Vẫn bộ mặt như mất sổ gạo đấy à, nhưng khi khác sẽ đánh với ngươi sau ! Hai người này tại hạ xin mang đi trước cảm ơn Âm Tà Công Tử !
Sau đó hắn liền chạy đến ôm hai người kia theo rồi có một luồng sáng bay đến mà đưa ba người họ rời đi.


Âm Tà tức giận hét lên :
- Dương Vô Cực ! Ngươi sẽ sớm chết dưới tay ta mà thôi !
Trở lại lúc Dương Tử còn ở Đan Dược Trường, thì Cơ Minh đột nhiên lấy tay che mắt gào lên đau đớn.

Dương Tử liền đỡ hắn đứng lên mà hỏi :
- Cơ đệ có bị làm sao không vậy ?
Cơ Minh cũng xua tay mà nói :
- Ta không sao, nhưng huynh bây giờ bắt buộc phải đến Hàn Cực Đảo ! Nếu không hình ảnh mà ta nhìn thấy sẽ thật sự xảy đến mất !
Dương Tử khó hiểu hỏi :
- Nhưng tại sao ta phải đến đó ? Với lại hình ảnh đệ thấy là gì mới đước chứ ?
Cơ Minh đứng hắn dậy hắn cởi khăn bịt mắt ra, làm một số thứ gì đó.

Một vòng tròn có rất nhiều hoa văn hiện ra dưới chân Dương Tử.

Cơ Minh liền nói :
- Huynh phải nhớ kĩ nhưng thứ ta nói đây ! Nhất định phải chạy hết sức về phía Tây khi huynh được đưa đến đó.

Và bắt buộc phải cứu hai người nào đấy khỏi tay một kẻ kì lại.

Mọi việc bắt buộc phải diễn ra trong nửa canh giờ.
Dặn dò xong hắn liền gào lên :
- Thiên Minh Kì Trận Khởi !
Dương Tử vẫn cố hỏi theo :
- Ta bắt buộc phải làm nó trong ngần đấy thời gian sao ?
Chưa nghe được câu trả lời của Cơ Minh hắn đã dịch chuyển đến Hàn Cực Đảo.

Và chúng ta được thấy cảnh mở đầu như vậy, đúng nửa canh giờ thì trận pháp đã đưa được ba người Dương Tử, Hải Đế và Long Đế về.

Dương Tử đang định đứng dậy khoe việc mình vừa làm cho Cơ Minh.

Thì sắc mặt hắn đại biến, lập tức hắn quay lưng chạy vào trong rừng trúc.

Cơ Minh cũng khó hiểu nhìn theo hướng Dương Tử chạy, hắn thầm nghĩ :
- Lần này hệ thống cũng thật là quá đang đi mà, vậy mà chẳng báo trước gì cả.

Mà Vô Cực huynh cũng đi thật nhanh quá đấy ! Thôi đưa hai người này đến phòng nào đó nghỉ tạm vậy !
Lúc này Dương Tử ở trong rừng trúc đang phải chịu đựng sự phản phệ của Thôn Thiên Chưởng.

Nhưng lúc trước hắn dùng thì đều nên cũng chưa từng trải qua đau đớn như này.


Lần này xương cốt hắn gần như vỡ vụn, Long Tổ vừa tỉnh dậy hắn liền gào lên :
- Nhóc con ngươi làm cái quái gì vậy ? Đau đớn như thế dùng để tôi luyện Long Thân cũng không chậm đâu.
Nghe Long Tổ nói vậy Dương Tử cắn răng thi triển công pháp.

Cũng được Long Tổ đưa cho hai giọt máu của hắn, khi Dương Tử mới uống vào thì toàn thân hắn có cảm giác như đang bị thiêu sống vậy.

Tiểu Nhu ở phía khu luyện thuốc cùng với Linh Nhi và Yên Nhi liền quay đầu lại nhìn về phía rừng trúc.

Yên Nhi cũng bế con bé lên mà hỏi :
- Con sao vậy ? Không khoẻ chỗ nào à Tiểu Nhu ?
Chỉ thấy Tiểu Nhu nói mấy lần hai chữ rồi ngất đi :
- Đồng loại, đồng loại, đồng loại !
Cơ Minh đang bôi thuốc cho Long Đế và Hải Đế thì nhận được thông báo của hệ thống :
- Phần thưởng của túc chủ là Phục Linh Đan.

Cảnh báo túc chú về việc kẻ có khí vận nghịch thiên đang dần cạn sinh cơ.
Cơ Minh nghe vậy liền chạy ra khỏi phòng phí thẳng vào rừng trúc, miệng hắn vẫn nói :
- Vô Cực huynh ! Huynh cũng chọn đúng lúc quá đấy !
Sau khi hắn chạy đến nói, liền hét lớn :
- Vô Cực huynh ! Tỉnh lại mau !
Hắn cũng banh mồm Dương Tử ra nhét Phục Linh Đan vào miệng Dương Tử.

Lúc này Dương Tử đã chính thức được hắn cứu về từ âm phủ.

Dương Tử khó nhọc nói thành tiếng :
- Cảm ơn đệ !
Nói xong hắn cũng ngất đi, lúc này Cơ Minh lại cõng Dương Tử về.

Hắn lắc đầu mà nói :

- Ai da không ngờ có ngày ta lại được làm huynh đệ với hắn nhưng cái tính cách ấy vẫn không thay đổi nhỉ !
Hắn vừa đặt Dương Tử xuống giường, hắn vươn vai mà than thở :
- Hệ Thông Ca Ca lần này thưởng nhiều chút đi ! Ta cứu huynh ấy cũng rất là mết mỏi đấy !
Hệ thống cũng thông báo đáp trả lại Cơ Minh :
- Chức mừng túc chủ cứu được kẻ có khí vận nghịch thiên ! Phần thưởng của túc : chủ đan tăng cấp x1, Độn thổ bùa thiên cấp x5, mở giới hạn của thần nhãn !
Cơ Minh nghe xong liền chạy ra ngoài hét lớn :
- Thế mới là thưởng chứ !
Lúc này Chí Dũng cầm chìa khoá đi qua tựa vẫn đang quay quay chìa khoá.

Hắn nghe thấy thường liền quay sang nhìn Cơ Minh, lại còn thấy hắn ấn vào không trung.

Hắn liền nói :
- Này nhóc ! Hoàng Sa, Trường Sa là của nước nào ?
Cơ Minh cũng chẳng để ý phẩy tay mà nói :
- Ai hỏi ngu vậy ! Đương nhiên là của Việt Nam rồi, hỏi trẻ con à !
Lúc này hai ông thần nhìn nhau, Cơ Minh liền đọc hai câu đầu của bài thơ Nam Quốc Sơn Hà, hắn tròn mắt vừa chỉ tay vừa đọc :
- Nam quốc sơn hà Nam đế cư, Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư.
Chí Dũng cũng tròn mắt chỉ lại đọc tiếp :
- Như hà nghịch lỗ lai xâm nhập, Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Hai người cùng chỉ vào nhau mà bất ngờ kêu lên :
- Ểhhhhhhhhh !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: 82: Lại Là Một Kẻ Xuyên Không Chí Dũng Bất Ngờ Khi Gặp Được


Chí Dũng và Cơ Minh nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi :
- Vãi thật ! Ngươi là người xuyên không đấy à nhóc ?
- Vãi thật ! Tiền bối đây vậy mà là người Việt Nam à ?
Chí Dũng liền bá vai của Cơ Minh đi cùng mình rồi lấy bình rượu ra mà nói :
- Đi ! Uống vài chén với ta !
Một hồi đi bộ họ cũng đến hậu viện của Chí Dũng, hắn liền ngồi xuống hỏi Cơ Minh :
- Nhóc con ! Việt Nam lúc ngươi đến ra sao rồi ! Ta qua đây từ 2016 chắc nó cũng thay đổi nhiều lắm nhỉ ?
Cơ Minh uống cạn chén rượu mà nói :
- Cái gì ! Tiền bối đến từ 2016 ?
Chí Dũng cũng tròn mắt mà gật đầu, Cơ Minh lại nói tiếp :
- Cháu sinh ra từ 2023, cháu đến đây lúc 2041.

Việt Nam bây giờ rất phát triển đấy ạ.

Người dân cũng cải thiện ý thức rất nhiều, một số thành phần đua xe đánh võng đều không còn.

Thay vì đi xe xăng dầu thì giờ đời bọn cháu đi xe điện rồi à !
Chí Dũng uống một hụm lớn mà nói :
- Uống nhiều lên chút ! Rượu này là rượu thảo dược không say được đâu nó còn giúp ngươi tăng tu vi đấy ! Nhưng Việt Nam thay đổi cũng quá nhiều đi, ta giờ chắc cũng lạc hậu hết rồi nhỉ ?
Cơ Minh lại nói :
- Chưa chắc đâu ạ, giờ thì mọi thứ ở Việt Nam đều rất dễ dùng, thậm chí có phần giống ngày xưa đấy ạ.

Chí Dũng lắc đầu hỏi :
- Bỏ đi ! Nhưng mà ngươi có là có thứ gọi là hệ thống không ? Sao ta thấy ngươi trọc trọc vào không trung ?
Cơ Minh tròn mắt hỏi :
- Tiền bối người không có sao ?
Chí Dũng lắc đầu mà nói :
- Tư chất nghịch thiên còn không có lấy đâu ra hệ thống ! Mà tên của hệ thống của ngươi là gì vậy nhóc ?
Cơ Minh liền đáp :
- À ! Nó là Tối Cường Thần Nhãn Hệ Thống.

Nó bồi dưỡng thần nhãn của ta ạ !
Chí Dũng lại khóc mà nói :
- Vậy mà ta xuyên không đến cái nịt cũng chẳng có ! Hichic
Chí Dũng như nhớ ra một điều mà hỏi Cơ Minh :
- Nhóc ngươi vì sao lại đi qua đây vậy ?
Nhìn vẻ mặt Cơ Minh cũng có chút buồn nên Chí Dũng liền nói :
- Không tiện nói cũng không sao đâu !
Cơ Minh cũng đáp lời Chí Dũng :
- Ta đến đấy là dò chết ở bệnh viện ạ ! Ta từ bé đã bị bệnh hiểm nghèo nên chỉ có thể nằm viện từ nhỏ.

Thứ duy nhất ta thể làm là đọc truyện, tiểu thuyết, và bộ chuyện này ta vừa đọc 13 chap thì lên cơn co giật mất đi rồi qua đây ạ !
Chí Dũng cũng tiến đến vỗ vai hắn mà nói :
- Ngươi không phải gánh nặng của họ đừng buồn, mà xin lỗi đã nhắc về chuyện không vui của ngươi nhá !
Cơ Minh lắc đâu nén lại nước mắt nói tiếp :
- Ta bị cha mẹ bỏ rơi lúc lên 3 tuổi, chỉ có một vị bác sĩ thấy ta đáng thương nên vẫn cố hết sức cứu ta.
Chí Dũng cũng chỉ vỗ vai rời đi mà nói :
- Ta cũng là kẻ không cha không mẹ, nên đừng tủi thân vì có khi ngươi bây giờ tốt hơn rất nhiều người khác đấy !
Xong hắn cũng rời đi để lại Cơ Minh ở đó, lúc này sau Chí Dũng rời đi.

Dương Tử liền nhảy từ trên mái xuống mà nói :
- Sao đệ lại ở đây vậy ?
Cơ Minh liền đáp :
- Chí Dũng tiền bối dẫn ta đến đây nói chút chuyện thôi ấy mà.
Dương Tử liền hoảng hốt hỏi :
- Này ngài ấy không làm đệ bị thương chứ ?
Cơ Minh lắc đầu đáp :
- Ta không sao đâu ! Thật đấy !
Dương Tử sau khi kiểm tra người Cơ Minh một lúc hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.


Lúc Cơ Minh đang định rời đi thì sắc mặt Dương Tử trầm xuống.

Hắn lên tiếng :
- Thật ra đệ là ai ? Sao lại giúp ta ? Người có thần nhãn chắc chắn cũng sẽ không thể nào là loại vô danh được.

Nói đi đệ đến đây để làm gì, hay chính xác hơn là có âm mưu gì ?
Cơ Minh khó hiểu hỏi lại :
- Huynh nói cái gì vậy ? Ta đâu có ý định gì đâu, nhìn thấy tương lại huynh làm được việc lớn nên muốn theo huynh thôi.

Ta thì có âm mưu gì ?
Dương Tử nhớ lại lúc Cơ Minh muốn là huynh đệ kết nghĩa với mình.

Lúc đó vừa dẫn Cơ Minh đến một chỗ riêng, hắn đã sáng mắt lên sờ chân sơ tay mà Dương Tử mà nói :
- Cuối cùng ta cũng làm được !
Dương Tử lúc đó khó hiểu hỏi :
- Ngươi đang làm trò gì vậy ?
Chỉ thấy Cơ Minh quỳ xuống hét lớn :
- Ta muốn kết nghĩa huynh đệ với ngài ! Xin hãy đồng ý !
Dương Tử cũng lúc đó cũng mơ mơ hồ hồ nên cũng đồng ý rồi hai người kết nghĩa huynh đệ.

Lúc này Cơ Minh đang nhìn lại Dương Tử thì đột nhiên thấy sự áp chế của hệ thống hoàn toàn biến mất.

Hắn ngạc nhiên hỏi Dương Tử :
- Này ! Huynh còn là con người không vậy ?
Dương Tử cũng thành thật lắc đầu mà trả lời :
- Không ! Ta giờ có một nửa máu của Long Tộc, một nửa của Sát Phạt Chi Đạo.


Có thân thể của Long Tộc còn cánh tay phải là vật chí cường.

Nếu đệ có hỏi ta còn là con người không thì chắc là không !
Cơ Minh cũng đứng hình hoàn toàn, hắn tự nghĩ :
- Cái quái ! Ta nhớ lúc huynh ấy đến ngũ vực mới thấy được một con Tượng Vương có cốt văn của long tốc chứ nhỉ.

Sao giờ đã là Bán Long rồi ?
Dương Tử vẫy tay trước mặt Cơ Minh rồi hỏi :
- Đệ làm sao vậy ?
Cơ Minh quyết không tin với trình độ đọc truyện đến chapter 13 của mình mà không biết chút gì thì lại quá sai.

Hắn liền lắc người Dương Tử mà hỏi :
- Nhẫn Dạ tiền bối có đi với huynh không ?
Dương Tử cũng thật thà đáp ngay :
- Người được nặn lại cơ thể luôn rồi !
Giờ cũng chính thức đả kích Cơ Minh, hắn ngồi một góc tự nói :
- Cũng là 13 chap chứ đâu phải là không đọc sao nó khác như vậy được.
Đột nhiên Dương Tử cảm thấy khí tức hỗn loạn, chưa đây nửa hơi thở đã có một vụ nổ xảy ra.

Hướng đó lại là hướng Cơ Minh để hai người Hải Đế và Long Đế được Dương Tử cứu về ở đó.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: 83: Trò Chuyện Cùng Với Hải Đế Và Long Đế Cùng Chung Chí Hướng


Lúc này Long Đế hay tên thật là Long Ngạo đã trở lại trạng thái rồng.

Hải Đế hay Hải Lam lúc này cũng đang cố sức ngăn cản Long Ngạo lại.

Chỉ thấy hắn toả ra long uy khiến Hải Lam bị bắn bật đi, Long Ngạo đang mất kiểm soát hắn chuẩn bị dùng long trảo đánh đến Hải Lam.

Thì đột nhiên bị đánh bay đi, Dương Tử hiện ra từ trong làn khói.

Hải Lam nhìn thấy Dương Tử chống lại được long uy của Long Ngạo liền ngạc nhiên thầm nghĩ :
- Người này rốt cuộc là ai, hình như cũng chính hắn cứu chúng ta.

Nhưng thực lực hắn phải đến mức nào mới có thể chống lại long uy vậy ?
Cơ Minh cũng đã chạy tới nơi, thấy Hải Lam đang ngạc nhiên.

Hắn tiến tới vỗ vai mà nói :
- Làm quen dần đi ! Huynh là người có nghiệp lớn, là người có vận khí đấy, cứ làm quen dần đi !
Hải Lam thấy Cơ Minh cũng nhận ra bóng hình từng chỉ cho hai người họ chạy tới nơi Dương Tử.

Hắn cúi người đáp :
- Cảm ơn thiếu hiệp đã giúp hai ta !
Cơ Minh phẩy tay mà nói :
- Ai da có thần nhãn nhìn thấy cũng chẳng thể để yên được.
Lúc này Dương Tử đang đánh với Long Ngạo, hắn hỏi Long Tổ :
- Giun đất ! Con cháu nhà ngươi thì có cần nương tay không ?
Long Tổ đang ăn cũng gào lên :

- Ta là rồng ! Con rồng đầu tiên đấy ! Huyết mạch của nhóc này cũng khá thuần khiết, nhẹ tay chấn áp nó chút là được.
Nghe vậy Dương Tử cũng thở dài, hắn toả ra long uy trực tiếp khiến Long Ngạo trở về hình người.

Hải Lam chạy tới bên Long Ngạo mà hỏi hang :
- Long huynh, huynh không sao đấy chứ ?
Long Ngạo ngồi dậy xoa đầu Hải Lam rồi nói :
- Ta không sao muội không cần lo !
Sau đó hắn đứng hắn dậy cúi người về phía Dương Tử mà nói :
- Cảm ơn tiền bối đã nương tay và cũng đã ra tay cứu chúng ta !
Dương Tử thì vẫn đang hoang mang về giới tính thật của Hải Đế.

Kiếp trước hắn dù đã đánh qua với cô nàng nhưng cũng chẳng để ý kĩ.

Dương Tử nhỡ lại, hắn thầm nghĩ :
- Hình như cũng có chút giống chắc không phải ta nhầm chứ ?
Hải Lam cũng giới thiệu lại cho Dương Tử và Cơ Minh nghe :
- Ta là Hải Lam, còn huynh ấy là Long Ngạo.

Rất cảm ơn tiền bối đã cứu chúng ta khỏi tay tên Âm Tà kia.
Dương Tử nghiêng đầu tay thì chỉ vào mặt mình hỏi Cơ Minh :
- Này lão đệ ! Ta trông già lắm hả ?
Cơ Minh lắc đầu nói :
- Không có ! Ngược lại mới đúng !
Dương Tử nghe vậy đã hiểu ý ném cái dép vào mặt Cơ Minh mà nói :
- Hai người không cần gọi ta là tiền bối đâu, cứ sưng huynh gọi đệ là được rồi !
Cơ Minh ăn một chiếc dép liền quay lại mà nói :
- Ta đi mách đại tỷ đây !
Dương Tử liền chạy lại ôm chân Cơ Minh mà nói :
- Ta xin đệ đấy ! Đừng có mách họ nữa, tý cho đệ thêm pháp quyết là được chứ gì !
Cơ Minh liền tự hào nói :
- Nhiều chút đấy !
Long Ngạo và Hải Lam cũng đứng hình trước bộ dạng trẻ con này của họ.

Dương Tử giờ mới nhớ ra ở đây còn có người hắn đá Cơ Minh đi mà hỏi về phía của Hải Lam và Long Ngạo :
- Mà hai người sao lại ở Hàn Cực Đảo vậy ?
Long Ngạo cũng thật thà đáp :
- Không dám dấu huynh, bọn ta từ Ngũ Vực tới đây.

Nghe nói có người khiêu chiến với Diệp Thiên Tông, nên cũng đến để trả thù cho người dân ở nơi chúng ta bảo hộ.
Hải Lam cũng nói tiếp lời Long Ngạo :
- Nhưng chẳng may lại bị một truyền tống trận dịch chuyển đến Hàn Cực Đảo.

Và bị tên khốn kia tấn công ép bọn ta quy phục.
Dương Tử thấy họ cũng có ân oán với Diệp Thiên Tông thì liền nói :

- Nếu hai người không chê thì cứ ở lại đây cùng ta đánh Diệp Thiên Tông.

Nếu ở lại thì sau này cứ gọi ta là Vô Cực là được.
Hải Lam liền ngạc nhiên hỏi :
- Vậy huynh là chủ của thế lực thần bí nhất của Thất Đại Đất Tổ sao Giáo đồ của chính nghĩ ấy hả ?
Dương Tử gãi đầu nói :
- Biệt danh đó ai đặt vậy ?
Long Ngạo liền nói thêm :
- Ta cứ tưởng đã là chủ của Sát Phạt Điện phải người đầy mùi máu tanh chứ ?
Cơ Minh liền dúc vào nói thêm :
- Đúng rồi đấy ! Sát khí của huynh ấy giết được con tượng vương thôi ! Vẫn ít lắm !
Dương Tử lại đẩy mặt Cơ Minh ra nói đáp lại :
- Không đến mức đấy !
Long Ngạo thầm nghĩ :
- Nếu huynh ấy tản ra sát khí lúc này chắc ta đã là một cái xác rồi !
Hắn và Hải Lam trong đầu cùng nghĩ :
- Con người này thật đáng sợ, đúng hơn là quái vật !
- Con người này thật đáng sợ, đúng hơn là siêu cấp yêu nghiệt thiên tài !
Dương Tử cũng nhớ lời của Long Tổ nói, hắn mở không gian Thức giới ra nhìn về phía Long Ngạo mà nói :
- Đi vào thức giới của ta đi ! Đây sẽ là một lần tạo hoá của ngươi đấy !
Long Ngạo cảm nhận được khí tức của tộc nhân liền không do dự đi vào.

Trước khi vào hắn hắn vẫn chấp tay nói với Dương Tử :
- Hải Lam muội phải nhờ huynh chăm sóc rồi !
Sau đó hắn cũng đi vào, khi vừa vào hắn đã được diện kiến tổ tiên của mình.

Long Tổ từ từ hiện ra mà nói :
- Ngươi là Long tộc đời thứ mấy rồi ?
Long Ngạo còn không dám nhìn thẳng hắn chỉ biết cúi mặt xuống đất mà nói :
- Dạ thưa là đới thứ 125678 ạ.


Con là con cháu có huyết mạch của Lân nữa ạ !
Long Tổ cũng gật đầu hỏi tiếp :
- Vậy là Long Tộc vẫn hưng thịnh chứ ?
Long Ngạo liền nói :
- Dạ vâng ạ ! Tuy sa sút nhưng vẫn là thế lực một phương ở Lục Vực và Ngũ Vực ạ !
Long Tổ nghe xong gật đầu, nó trích ra hai giọt máu của nó và một quyển công pháp rồi nói :
- Đây ! Quà tặng gặp mặt ngươi, phải có thực lực mới bảo vệ được người mình yêu chứ !
Long Ngạo nhận lấy rồi liền nói :
- Cảm ơn Long Tổ !
Hắn cũng ngẩng đâu lên nhìn, một con rồng trải dài cả thức giới của Dương Tử.

Thư thái uy nghiêm vô cùng, Long Tổ cũng hỏi :
- Vẫn còn nhìn đấy à ?
Long Ngạo cũng giật mình mà đáp :
- Dạ con sẽ đi luyện tập ngay ạ !
Ở phía bên ngoài Dương Tử nói với Hải Lam :
- Chắc là muội chăm tên ngốc đấy cũng mệt phết nhỉ ?
Hải Lam liền cãi ngay :
- Huynh ấy không ngốc, chỉ là có chút...
Dương Tử không để cô nàng nói hết, hắn lấy ra một quyển trục mà nói :
- Được rồi ! Hắn không ngốc ! Đây là công pháp và cách chữa bệnh cho muội, phải mạnh thì mới bảo vệ được người mình yêu chứ ?
Hải Lam đang định cảm ơn thì đã thấy hắn đi xa mà vẫy tay ra hiệu không cần nói cảm ơn.

Ở Phong Huyền Tông bây giờ tất cả đệ tử cũng đã đặt chân đến Tứ Vực Và chuẩn bị đi tìm Dương Tử.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: 84: Gặp Gỡ Thần Tiễn Man Tộc Bị Thập Tam Giai Yêu Thú Tấn Công


Thủa Hồng Hoang, khắp nơi chỉ có đá và cát rồi được một tay Man Thần dùng cơ thể mình nặn lại.

Ông để lại một phần máu thịt của mình hoá thành man tộc.

Xương của ông trải khắp nơi đến tận ngày nay, thần hồn của ông thì vẫn tồn tại nhưng đều là những mảnh vỡ.

Và có khi có thể tạo ra vết nứt không gian, nơi đây được gọi là Hồng Hoang Giới.

Dương Tử thở dài mà nói :
- Cái quỷ gì vậy Man Thần ? Ngài có nhất thiết phải làm vậy lúc ta đang ngủ không thế ?
Trở về hai canh giờ trước, lúc Dương Tử đang say giấc nồng, đột nhiên có vết nứt không gian hiện ra.

Kéo hắn vào trong và đưa hắn đến nơi này, Dương Tử lắc đầu tự nói :
- Dù gì nơi đây cũng là thánh địa mà người ta nói đến, cứ đi tìm thử xem có đồ gì tốt không.
Chưa để hắn nghỉ ngơi, một con yêu thú có hình dạng là một con giun đã trồi lên tấn công hắn.

Dương Tử giật mình nhảy lên hắn liền lấy Tru Đế ra chém hai đòn kiếm khí về phía con yêu thú.

Không những chẳng làm nó tổn thương mà ngược lại, đòn đánh đấy khiến con giun tức giận.


Nó liên tục bắn ra những quả cầu về phía Dương Tử, buộc Dương Tử phải tránh né liên tục.

Hắn đang muốn đỡ lại quả cầu ấy, nhưng lại nhìn thấy nơi nào quả cầu ấy chạm vào đều bị ăn mòn.

Dương Tử bất lực hét lên :
- Này ! Yêu thú cũng phải nói võ đức chứ ?
Đột nhiên con yêu thú bị một vật gì đó, làm nó bay đi rất xa kêu la dãy dụa liên tục.

Dương Tử ngạc nhiên về hường vật thể đó bay đến, hắn chỉ thấy một kẻ cầm cùng đứng rất xa trên đỉnh núi đằng kia.

Dương Tử vừa quay lưng lại đã thấy kẻ đó áp sát mình, hắn vội vàng nói :
- Cảm ơn thiếu hiệp đã giúp đỡ ta !
Cô gái gãi đầu hỏi :
- Ta là con gái mà ? Nhìn ta giống đàn ông lắm sao ?
Dương Tử liền cười gượng gạo mà nói :
- Ahaha ý ta là cô nương có khí chất của một vị thủ lĩnh ấy mà.
Cô nàng liền giới thiệu bản thân cho Dương Tử :
- Ta tên là Hình Ân, có gì xin...
Không để vô nàng nói hết câu Dương Tử đã kéo cô nàng vào lòng mình.

Rồi hắn rút kiếm ra chém bay mấy cái gai từ đâu bay đến, còn Hình Ân lúc này mặt đỏ bừng.

Đây là lần đầu tiên cô nàng được một người đàn ông ôm vào lòng.

Dương Tử cảm thấy mình có đôi chút chiếm tiện nghi liền đứng phắt sang một bên rồi nói :
- Hình Ân cô nương đừng hiểu nhầm ! Ta cũng chỉ vì thấy cô nương đang không để ý nên mới làm vậy.
Hình Ân cũng đỏ mặt xua tay nói :
- À không sao đâu ! Ta hiểu công tử lúc đó vì tốt cho ta mà !
Dương Tử liền quay lại nhìn con yêu thú hắn nói :
- Bách Động Minh Thân ! Khởi !
Rồi Số1,2,3,4 bị gọi ra để lao động khổ sai, Dương Tử ho một tiếng mà nói :
- Mấy người đi ra hội đồng nó giúp ta chút !
Số 1 chìa môi nói :
- Ngươi lại kêu bọn ta đi giúp ngươi còn ngươi thì lại nói chuyện với gái à ?
Dương Tử liền đơ mặt ra hỏi :
- Ta nhớ ta tạo ra các ngươi mà nhỉ sao lại cãi lời chủ nhận vậy ?
Số 4 liền nói :

- Cũng đúng đấy nhưng mà bọn ta ảnh hưởng bởi hạt giống ngũ hành.
Dương Tử liền đáp :
- Mấy đại ca giúp ta đi mà !
Cả bốn người thở dài lao lên đánh với yêu thú, Dương Tử cũng quay lại hỏi thăm Hình Ân :
- Vậy Hình Ân cô nương có thể cho ta hỏi chút chuyện được không vậy ?
Hình Ân cũng đáp lại ngay :
- Công tử có việc gì hỏi cứ nói.
Dương Tử cũng nói thẳng luôn :
- Vậy có thể cho ta biết mộ của Man Thần ở đâu được không ? Ta thật sự cần một thứ trong đấy chứ không có ý xấu gì cả.

Mong cô nương có thể đáp ứng giúp ta.

Hình Ân cũng do dự một hồi, cô nàng mới ấp úng nói :
- Nhưng...nhưng muốn đến đó, công tử p...phải h..hôn ta mới đến đấy được.
Nói xong cô nàng đỏ bừng mặt lên vội vàng xua tay giải thích :
- Ta không có ý gì đâu, nhưng đây là điều kiện để người ngoài có thể đến mộ của Man Thần.
Dương Tử cũng liền đáp :
- Được thôi ! Nó rất quan trọng với ta ! Mà đã hôn cô nương dù chỉ là chạm môi ta cũng sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Hình Ân cũng cởi lớp mặt nạ cô hay đeo ra, lộ ra một khuôn mặt xinh xắn vô cùng.

Chẳng qua do có chút lấm lem lên sẽ hơi bẩn, Dương Tử thấy vậy cũng lấy khăn tay ra tạo ra nước rồi lấy khăn lau sạch mặt cho cô nàng.

Hắn vừa lau vừa nói :
- Cô cũng là con gái thì cũng nên chăm sóc bản thân chút nhớ chưa ?
Hình Ân e thẹn gật đầu, xong Dương Tử cũng hôn cô nàng, sau đó Dương Tử và Hình Ân cũng được một vết nứt dịch chuyển đến mộ của Man Thần.


Dương Tử tử cũng hủy đi phân thân, hắn nhìn sang bên cạnh không thấy Hình Ân.

Nhìn lại một lúc mới thấy cô nàng lúc truyền tống đến bị vấp phải đá nên đã bị trẹo chân.

Dương Tử chìa tay ra mà nói :
- Được rồi ! Lên đây ta cõng muội !
Hình Ân liền ấp úng hỏi :
- Công tử ...bao..n..nhiêu tuổi rồi vậy ạ ?
Dương Tử liền nghĩ ngợi một lúc rồi nói :
- Tuổi á ? Nếu thế thì chắc ta đã 32 tuổi rồi đấy !
Hình Ân ấp úng đáp lời :
- V..vậy ta phải gọi công tử là CaCa rồi !
Dương Tử liền cười rồi nói :
- Muội gọi sao cũng được !
Bỗng nhiên có dung chấn tiến đến chỗ Dương Tử, hắn lập tức quay lại nhìn.

Thì cảm nhận đầu tiên hắn thấy là cường giả yêu tộc ở mức thập tam giai.

Dương Tử liền nói với Hình Ân :
- Bám chắc chút nhé ! Huynh tăng tốc đây !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: 85: Chạy Thoạt Khỏi Yêu Thú Dương Tử Cùng Hình Ân Trở Về


Dương Tử sau khi bế Hình Ân đã tăng tốc chạy trốn khỏi con yêu thú thập tam giai.

Những con yêu thú có cấp độ như vậy chỉ có thể trên cấp bậc Thần Chi Kì.

Nên buộc Dương Tử phải chạy trốn nếu không muốn một mất một còn với nó.

Ở Đan Dược Trường lúc này Nhẫn Dạ đang đi tìm Dương Tử.

Đến phòng ngủ của hắn và mấy cô vỡ rốt cục cũng chẳng thấy hắn đâu.

Nhẫn Dạ gãi đầu khó hiểu rời đi, nhưng vẫn không quên để lại tờ giấy có nội dung như sau " Ngươi mà về thì đến chỗ vi sư sớm chút có cái này cần người giúp ta ".

Cơ Minh đang nói chuyện với Chí Dũng thì đột nhiên mắt đau nhói.

Hắn đau đớn gào lên :
- Cẩu hệ thống ! Lại không báo trước đã làm rồi !
Hệ thống chắc cũng có ấp ức nên đã trả lời Cơ Minh :
- Thế ngươi phải bảo Vô Cực huynh của nhà ngươi xem hắn làm gì.

Phải kinh động đến thiên đạo thì thần nhãn mới tự khởi động.
Chí Dũng thấy Cơ Minh đau đớn như vậy cũng hỏi hắn :
- Ngươi lại nhìn thấy gì vậy nhóc ? Không phải hệ thống nhà ngươi lại chơi ngươi đấy chứ ?

Cơ Minh buộc lại khăn bịt mắt mà nói :
- Tiền bối ! Giờ ta phải đến Âm Địa ! Ngay bây giờ, nếu không đi Vô Cực huynh sẽ gặp nguy hiểm mất !
Chí Dũng liền nói :
- Ngươi biết bói toán không ?
Cơ Minh gãi đầu hỏi :
- Có ! Nhưng giờ đâu phải là lúc để bói toán chứ ?
Chí Dũng nghe hắn biết bói toán liền nói :
- Giờ thì bói thử vận khí của ta và cả cái Đan Dược Trường này đi !
Cơ Minh liền nói :
- Nhưng...
Chưa để hắn nói Chí Dũng phẩy tay bảo :
- Cứ làm đi ! Rồi sẽ biết lý do sau !
Cơ Minh cũng đành làm theo, hắn bói hai quẻ và nói :
- Đều sáng hơn mọi hôm !
Chí Dũng nghe vậy lấy thêm bình rượu ra nói :
- Vậy thì uống tiếp ! Kệ hắn đi bây giờ vận khí của hắn đang cao đến trời luôn rồi ! Không cần lo đây !
Cơ Minh nghe vậy cũng hỏi lại hệ thống :
- Nếu ta làm vậy ngươi có thưởng thêm cho ta không ?
Hệ thống hỏi :
- Kí chủ nghĩ nó là việc đại cục thì cứ làm, chắc chắn hệ thống sẽ tặng quà nhưng sẽ tùy thuộc theo việc làm của kí chủ.
Nghe hệ thống nói xong Cơ Minh liền uống tiếp với Chí Dũng.

Thằng đệ đệ thì đang uống rượu còn Dương Tử đang phải chạy chối chết khỏi con yêu thú kia.

Hắn sau một lúc hỏi Long Tổ được nó trả lời :
- Nó là Lôi Tịch Lân Hiểm.

Nó chạy không nhanh, phòng thủ không tốt nhưng nó đánh rất thấm đấy.

Một tia điện của nó cũng có thể dẹp sạch mấy ngọn núi rồi đấy.
Dương Tử nghe xong đơ mặt ra gào lên :
- Cái gì vậy ? Sao ngươi cứ đuổi theo bọn ta vậy ?
Hình Ân lúc này liền nói :
- Huynh đặt ta lên cổ huynh đi ! Ta sẽ tấn công nó ! Huynh chịu đựng một lát !
Chỉ thấy cô nàng lấy cung tên ra, bắn liên tiếp 5 mũi tên về phía con yêu thú.

Sau đó cô nàng búng tay và nói :
- Ngủ Hành Thần Tiễn Trận !
Lúc này đằng xa kia con Lôi Lân kia đã bị trận pháp đây khống chế lại.


Nhưng Hình Ân cũng mất thăng bằng, đang trên đã ngã khỏi người Dương Tử.

Thì cũng đã được hắn đỡ lại, nhưng cả hai lại rơi vào một cái hang động nào đấy.

Dương Tử liền vui mừng reo lên :
- Cuối cùng cũng đến đây rồi !
Hình Ân khó hiểu cũng lên tiếng hỏi :
- Huynh cần đến nơi này á ?
Dương Tử chạy gần tới bức tường đá rồi nói :
- Đúng vậy ta đến đây để tìm nó ! Man Thiết và Kim Diệp Thiết !
Hình Ân cũng hỏi tiếp :
- Huynh cần chúng để luyện vũ khí hả ?
Dương Tử liền gật đầu mỉm cười nói :
- Không chỉ luyện vũ khí không, ta còn cần làm và thứ nữa !
Phía Cơ Minh lúc này đang ngồi đánh cờ thì hệ thống nổi lên thông báo :
- Vì bạn đã phán đoán đúng sự kiện của kẻ bí ẩn nên phần thưởng lần này sẽ là : Thông thạo bói toán đỉnh cấp x1 thuốc giảm tác dụng phụ của thần nhãn x2.
Cơ Minh cũng suy nghĩ :
- Cái khí vận vô lý gì vậy ?
Dương Tử lúc này cũng đã bế được Hình Ân lên trên mặt đất.

Sau đó hắn hét lớn :
- Vô Cực Kiếm Pháp ! Diệt !
Hắn nói xong cái hố bị rất nhiều luồng kiếm khí chém đến, khiến nó phát nổ.

Nhưng động tĩnh cũng thu hút con Lôi Lân chạy đến, Dương Tử lại tiếp tục bế Hình Ân chạy đi.

Sau một hồi dùng ảnh bộ thì hắn và Hình Ân cũng thoát được.


Dương Tử và Hình Ân dừng chân ở một căn phòng nào đó.

Họ ngồi xuông nghỉ ngơi một lúc, Dương Tử đột nhiên lên tiếng hỏi Hình Ân :
- Muội có muốn ra khỏi nơi này không, cùng ta trở về thế giới của ta ?
Hình Ân cũng đáp lời :
- Ta cũng không biết nữa.

Sau khi đạt được cái danh Thần Tiễn thì ta cũng chẳng còn nơi nào về nữa.

Ta liên tục bị yêu thú đuổi giết, và ta dừng chân ở thôn làng nào dù chỉ là một chút.

Nơi đấy cũng sẽ bị phá hủy, đến cỏ cũng chẳng còn.
Dương Tử liền đứng lên vươn vai mà nói :
- Vậy thì trở về thới giới của ta cùng ta đi ! Nếu muội chẳng có mục đích gì ngoài sống sót khỏi yêu thú thì đi cùng ta đi !
Hình Ân vẫn do dự nói :
- Nhưng ta đi đến đâu đem hủy diệt đến đó ! Nếu về đó không chừng thế giới của huynh cũng sẽ bị hủy trong tay ta mất !
Dương Tử lại nói tiếp :
- Chúng không thể vượt qua khe nứt dó Man Thần để lại đâu ! Vậy đi cùng ta chứ ?
Vừa nói hắn vừa chìa tay về phía Hình Ân, cô nàng cũng cầm lấy tay hắn đứng lên vui vẻ nói :
- Được ! Ta đi cùng huynh !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: 86: Trong Hoạ Có Phúc Tìm Lại Được Thứ Quan Trọng


Khi Dương Tử và Hình Ân bước vào vết nứt không gian do Man Thần để lại.

Họ được truyền tống đến một khu rừng rộng lớn vô cùng, Hình Ân lần đầu nhìn thấy cây xanh nàng vui mừng chạy quay sờ hết cây này đến cây khác.

Còn liên tục kéo Dương Tử đi mà hỏi :
- Dương Huynh, cây này là gì vậy ? Còn cây này nưa cả cây này với cây này nữa, nó có ăn được không vậy.
Dương Tử cũng vui vẻ cười mà giải thích từng thứ một mà cô nàng đã hỏi.

Hắn xoa đầu cô nàng mà nói :
- Được rồi ! Có gì cứ hỏi ta, giờ thì chúng ta vẫn nên tìm đường ra khỏi khu rừng này đã.
Hình Ân nghe Dương Tử nói xong, khó hiểu lên tiếng hỏi hỏi :
- Rừng là cái gì vậy ạ ?
Dương Tử phì cười mà nói :
- Rừng là để chỉ nơi có nhiều cây cối mà ít có người ở, nếu như nơi có nhiều người ở thì là thị trấn, thành trì.

Còn rừng là nơi có rất nhiều cây cối như này và không có người thường xuyên lui tới.
Hình Ân liền gật đầu đáp :
- Ta hiểu rồi !
Đột nhiên có tiếng động lớn truyền đến, khiến hai người họ vào trạng thái đề phòng.

Những tiếng động đó là âm thanh của những cái cây đổ xuống.

Một hình bóng dần hiện ra, nó là một con bạch hổ và nó đang nhắm tới hai người họ.
Dương Tử lập tức bế Hình Ân lên mà chạy, nhưng chỉ trong nháy mắt con hổ kia nó đã chặn đầu hai người họ.


Nó lên tiếng nói :
- Con người ? Vậy mà ở địa bàn của ta lại có con người có tu vi cao như thế này sao ?
Dương Tử nhân lúc nó không chú ý lập tức dùng ảnh bộ chạy đi.

Chạy một hồi lâu sau hắn mới dừng lại, thở ra một hơi hắn nói :
- Chết tiệt ! Vậy mà lại bị yêu vương nhắm đến ! Cũng may là lại thoát được một kiếp !
Hình Ân liền lay lay người Dương Tử mà nói :
- Ta nghĩ chúng ta chưa thoát đâu !
Con hổ kia liền vung một đòn về phía hai người họ, đòn đấy khiến hai người bay đập vào vách núi.

Khói bụi mịt mù, Hình Ân do được Dương Tử phản ứng kịp mà lấy thân mình đỡ cho cô nàng.

Con hổ dơ chân lên liếm mà kiêu ngạo nói :
- Con người suy cho cũng vẫn là chủng loài quá tự tin, chỉ có chút thực lực đấy mà đòi thoát khỏi móng vuốt của yêu vương ta sao ?
Hình Ân vì cú va đập đã ngất đi tuy đã được Dương Tử đỡ cho toàn bộ chấn thương.

Khi con hổ vẫn đang kiêu ngạo, cho rằng mình đã thắng mà buông lỏng cảnh giác đi tới gần chỗ Dương Tử.

Đột nhiên có cây thương lao đến kèm theo sợi xích cắm thẳng vào cái cây bên cạnh.

Trực tiếp khiến con hổ cũng không nhìn rõ, Dương Tử cũng thôi động cây thương và sợi xích bay về.

Lúc này Dương Tử hiện ra với trạng thái liều chết, hắn hô lớn :
- Sát Phạt Chi Thân ! Khởi !
Rồi hắm cầm lấy cây thương phi đến, khiến con hổ phải hoá thành hình người tránh né.

Nhưng hắn không thể lường trước được rằng Dương Tử đã buộc thanh đao với cây thương lại.

Nên đã không đỡ được mà bị thanh đao lao đến đâm vào tay.

Con hổ tực giận gào lên :
- Chỉ là thứ sinh vật thấp kém lại dám làm bổn vương bị thương ư !
Chưa kịp để hắn nói quá nhiều, Dương Tử đã ném thêm hai con dao găm tới.

Rồi cùng lúc dùng ảnh bộ ẩn dưới bóng của cây đao, mà lao đến đạp vào người con hổ đấy.

Dương Tử hạ chân xuống rồi nói :
- Ngươi đã làm người bên cạnh ta bị thương thì dù có chết hôm nay ta cũng phải lột da ngươi đi !
Nói xong hắn lập tức gào lên :
- Vô Cực Kiếm Pháp ! Trảm !
Chỉ thấy từ Tru Đế phát ra một luồng sáng kéo lên tận trời xanh.

Dương Tử cũng liền vung kiếm chém đến con yêu vương kia.


Trực tiếp khiến nó phải dùng hết sức chống đỡ, Tru Đế lúc này cũng uy động mấy phần còn lại của mình lập tức tấn công con yêu vương kia.

Nó hất tung mọi thứ ra lao đến gào lớn :
- Ngươi rất sứng làm đối thủ của ta ! Hổ trảo !
Một vết cắt phóng đến đốn ngã toàn bộ đám cây xung quanh, để ra một khoảng trống lớn.

Dương Tử phát ra long uy để đình trệ hành động của con hổ, rồi hắn lập tức lao đến.

Đâm cây kiếm vào ngực con hổ hắn nói :
- Ngươi chắc là Bạch Hổ vậy chắc cũng có Huyền Vũ, Chu Tước rồi cả Thanh Long nhỉ ?
Con hổ không trả lời Dương Tử, hắn vung một đấm khiến Dương Tử bay đi.

Hắn quát :
- Ngươi đã biết được sự thật của Thải Kí Yêu Lục thì chuẩn bị chết rồi chứ ?
Dương Tử lau đi vết máu từ từ đứng dậy, hắn gào lên, cười một cách điên dại, rồi lại gào lên :
- Hahahahaha ! Giết ! Giết !
Chỉ thấy hắn lao đến vung một đấm, một đấm này đã trực tiếp làm cho Bạch Hổ bay đi.

Hắn chẳng thấy bóng dáng Dương Tử đâu, đang hoang mang thì từ trên trời Dương Tử kéo theo Tru Đế không lồ lao xuống.

Trực tiếp triễn Bạch Hổ đi bán muối mà không có gì thể hiện.

Lúc này Dương Tử đáp xuống đất, hắn thở d/ốc người lúc này được bao bọc bởi hắc khí.

Hắn đấm mạnh xuống đất, khiến cả vùng lớn sụt lún, rồi hắn gào lên :
- Cút cho lão tử !
Chỉ thấy hắn từ từ đứng dậy người đã be bét máu, nhưng truyện xấu thường đến gấp đôi.

Bây giờ Chu Tước, Huyền Vũ và Thanh Long đã đứng trên bầu trời nhìn xuống Dương Tử.

Huyền Vũ liền lên tiếng :

- Một con người mà lại dám làm tứ đại linh thú của chúng ta thiếu đi một người.

Ngươi hôm nay cũng đừng nghĩ còn sống !
Dương Tử cười khổ tự nói với bản thân :
- Mày con chưa báo được thù, còn chưa tìm ra chân tướng, sao đã phải chết ở đây vậy Dương Vô Cực.
Hắn đã nhắm mắt chấp nhận thì thể hải và linh hải hắn hỗn loại vô cùng.

Hắn trực tiếp vào trạng thái nhập ma, hắn điên cuồng gào lên :
- Giết ! Giết ! Giết !
Hắn lập tức lao tới đấm một cú, cú đấm ây trục tiếp lấy đi mạng của Huyền Vũ.

Chu Tước không kịp phản ứng đã bị Dương Tử túm lại, Thanh Long thấy Chu Tước bị vậy cũng không do dự mà bỏ chạy.

Hắn đã chạy đi rất xa, nhưng vẫn còn nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Chu Tước.

Dương Tử lúc này đã hết lực hắn đã ngã xuống đất, hắn đập phá mọi thứ.

Nhưng khi đang nhắm vào Hình Ân thì cô nàng đã chạy tới ôm lấy hắn.

Cơ thể hắn dường như giờ mới được nghỉ ngơi, Hình Ân cũng đã dìu hắn vào hang động ở gần đó.

Tâm trí của Dương Tử lúc nãy đang rất hỗn loạn cũng đã được Long Tổ làm cho trở về bình thường.

Lúc hắn hôn mê lại tiếp tục nhìn thấy những hình bóng cũ, những hình bóng hắn thấy quen thuộc vô cùng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: 87: Hình Bóng Quen Thuộc Kí Ức Bị Lãng Quên


Sau khi Dương Tử được Hình Ân kéo đến một hang động cách đó không quá xa.

Hắn đã rơi vào trạng thái hôn mê, Hình Ân hoảng hốt gào lớn :
- Huynh không sao đấy chứ !
Lúc này Dương Tử đang nhìn thấy một hình nào đó, hình bóng đó quen thuộc như khác ghi vào trong đầu hắn nhưng lại chẳng thể nhớ rằng đã gặp qua chưa.

Dương Tử đột nhiên tỉnh dậy, hắn rơi từng giọt nước mắt xuống đất.

Hắn ôm châm lấy Hình Ân mà nói :
- Ta lại được gặp muội rồi !
Trong lúc hắn đang mơ hồ, hắn đã thấy được Hình Ân đã cứu giúp hắn lúc hắn bị rơi vào Hồng Hoang Giới ở kiếp trước.

Hai người cũng đã như thế lặng lẽ sống với nhau cả gần trăm năm.

Nhưng rồi có một ngày yêu thú xông đến, Hình Ân vì bảo vệ Dương Tử mà đã bỏ mạng.

Dương Tử lúc đó vì quá đau buồn, hắn chịu phải cú sốc lớn như vậy.

Thần hồn đã gần như vỡ vụn nhưng đã được Nhẫn Dạ chữa trị.

Xong cũng chẳng thoát khỏi việc hắn mất đi đoạn kí ức lúc hắn sống cùng với Hình Ân.


Nhẫn Dạ cũng không muốn gợi lại kí ức buồn của hắn mà quyết định không nói.

Nhưng giờ hắn vì ngất đi mà đã vô tình lấy lại được phần kí ức ấy.

Đấy là lý do tại sao hắn lại bật khóc mà ôm lấy Hình Ân, cô nàng có chút ngượng ngùng pha lẫn ngạc nhiên lên tiếng hỏi Dương Tử :
- Huynh có bị làm sao không vậy ? Ta thấy huynh vẫn cần nghỉ ngơi thêm đấy.
Dương Tử liên quỳ xuống, hắn nói với dọng điệu sắp khóc :
- Muội muốn gả cho ta không ? Tuy ta có bốn cô vợ rồi nhưng chắc chắn sẽ không đối sự tệ với muội.

Đương nhiên muội cũng có thể từ chối ta cũng sẽ không ép buộc.
Hình Ân đỏ bừng mặt lên, cô nàng lấy tay quạt quạt mà ấp úng nói :
- H..huynh....làm vậy....c...có chút bất ngờ quá đấy !
Cô nàng cũng thực sự muốn là người quan trọng với Dương Tử, không phải vì hắn đẹp trai hay thực lực mạnh mẽ.

Trên hết cô nàng thấy được hắn thật sự là một người tốt, cô trời sinh đã có thể ngửi mùi của người khác.

Nếm có mùi hồi là kẻ đó đã có giết người và thật sự muốn lấn chìm vào con đường giết chóc ấy.

Nhưng điều cô cảm nhận ở Dương Tử là hoàn toàn khác, hắn có đi theo con đường sát phạt.

Nhưng một đường hắn đi toàn là xương máu của nhưng kẻ xấu xa.

Cô nàng không thể ngửi ra một chút mù hôi nào trên người Dương Tử.

Bấy giờ hắn đột nhiên lên tiếng :
- Vậy muôi có câu trả lời chưa có cần suy nghĩ thêm không vậy ?
Hình Ân giật mình lắp bắp nói :
- N...nhưng....t...ta không....sinh đẹp gì hết, mà chỉ sợ các tỷ ấy c...cũng không cho phép !
Dương Tử liền nói :
- Vậy các muội có đồng ý không ?
Từ chiếc điện thoại Chí Dũng chế tạo ra cho mọi người, bốn cô vợ đồng thanh nói :
- Chào ngũ muội ! Huynh ấy mà có làm gì cứ đá thẳng vào chân giữa của huynh ấy là được đừng ngại nhé !
Hình Ân ngượng ngùng đáp :
- Dạ vâng ! Chào các tỷ tỷ ạ !
Linh Nhi là người nói to nhất cô nàng gào lên :
- Dương Vô Cực ! Cô ấy bao nhiêu tuổi có nhiều hơn ta không ?

Dương Tử giật mình đáp :
- Chắc muội ấy 20 tuổi rồi cũng nên.

Nhỉ ?
Hắn quay sang hỏi Hình Ân, sau đó cô nàng cũng đỏ mặt gật đâu.

Chỉ thấy từ điện thoại Linh Nhi vui vẻ cười lớn, Bắc Phi cũng lên tiếng :
- Vậy sớm đưa muội ấy về !
- Nếu huynh mà dàm làm muội ấy khóc bọn ta sẽ cho huynh biết thế nào là nữ nhân !
Yên Nhi và Dạ Hy cùng đồng thanh đe doạ Dương Tử, hắn cũng cười trừ rồi nói :
- Đương nhiên là ta đối xử tốt với muội ấy rồi !
Dương Tử sau đó chào tạm biệt mọi người rồi tắt máy, hắn cũng quay lại hỏi cô nàng :
- Vậy giờ muội muốn gả cho huynh không ?
Cô nàng nhảy tới ôm chầm hắn rồi nhỏ từng giọt nước mắt hạnh phúc xuống áo hắn mà nói :
- Trước giờ ai cũng chê ta xấu, nhưng huynh là là người duy nhất không nhưng không chê mà còn giúp đỡ ta hết mình.

Ta đồng ý !
Dương Tử sờ má cô nàng, hắn khẽ lau nước mắt của cô nàng đi rồi nói :
- Muội không xấu, chỉ là muội không chăm chút bản thân thôi !
Sau đó Dương Tử cũng cùng với Hình Ân trở về Đan Dược Trường.

Vừa về Dương Tử đã được cô vợ cả Bắc Phi véo tai mà quát :
- Huynh có làm gì muội ấy không đấy ?
Hình Ân vội xua tay mà nói :
- Huynh ấy không làm gì ta đâu, thậm chí còn giúp ta có tu vi nữa.
Nghe cô nàng nói xong bốn cô vợ cũng tha cho Dương Tử mà chạy lại hỏi hang Hình Ân.


Dương Tử lúc này chết trong lòng một ít, thì đột nhiên hắn bị bắn thằng vào bức tường gần đó.

Một tiểu cô nương thò mặt lên mà nói :
- Ca Ca huynh lại mang thêm tỷ tỷ về cho ta đấy à ?
Dương Tử nhận ra ngay xoa đâu mà nói :
- Tiểu Nhi cũng lớn thế này rồi à ?
Cha mẹ hắn cũng đến đỡ hắn dậy, mẹ hắn hỏi thăm hắn liên tục xem cô con dâu nào của bà có tin tốt rồi.

Dương Tử gượng cười mà nói :
- Vẫn chưa đâu ạ !
Mẹ hắn quay sang hỏi mấy cô vợ hắn :
- Mấy đứa thấy nó có yếu không vậy ? Để mẹ cho phương thuốc bí truyền.
Cả bốn liền gật đầu mà đồng thanh nói :
- Yếu lắm ạ !
Dương Tử lúc này gào lên :
- Chứ không phải mọi lần mấy người các muội toàn xin tha à ?
Mẹ hắn thấy cô con dâu mới cũng chạy đến hỏi thăm cả cha hắn cũng đến hỏi thăm Hình Ân.

Dương Tử lúc này chỉ biết ngồi một góc mà vẽ vời linh tinh, hắn càu nhàu :
- Không biết ai mơi là con ruột nữa !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: 88: Hỷ Sự Ở Đan Dược Trường


Bấy giờ ở Đan Dược Trường đang tràn ngập trong tiếng cười nói của mọi người.

Hôm nay chính là ngày Dương Tử chính thức cưới cả 5 cô vợ dưới sự chứng kiến của cha mẹ hắn.

Buổi tiệc hôm ấy cũng đã có một nữ nhân trong lòng nổi lên luyến tiếc.

Kiều Oanh lúc này thở dài, cô nàng tự nghĩ :
- Ta lúc đó thổ lộ với hắn có liệu bây giờ có đang đứng trên đấy không ?
Dương Tử cũng nhìn thấy cô nàng tiến đến mời rượu cô, hắn liền hỏi Kiều Oanh :
- Có điều gì làm muội phiền lòng đấy hả ?
Kiều Oanh vẫn không nghĩ đấy là Dương Tử cũng liền trả lời :
- Cũng có chút ! Mà người là ai sao dám xưng huynh gọi muội với ta ?
Nói xong cô nàng đập bàn ngẩm lên nhìn, nhận ra đó là Dương Tử cô nàng liền vội vàng giải thích :
- X...xin lỗi Dương Huynh ! Ta không ngờ đó lại là huynh nên có chút thất lễ rồi ! Mong Dương huynh bỏ qua cho !
Dương Tử liền xua tay nói :
- Không sao đâu ! Vậy ta mời muội một ly được chứ ?
Kiều Oanh cũng gật đầu, hai người họ vừa uống xong thì Nam huynh và Hương muội đã đến chúc mừng Dương Tử.

Kiều Oanh cũng chỉ đứng đó nhìn họ nói chuyện, nàng bất giác mỉm cười.

Nàng cũng như hiểu ra gì đó ngồi xuống mà lại nghĩ :

- Vậy là đủ rồi ! Nhìn thấy huynh ấy vui vẻ hạnh phúc cũng làm ta thấy vui rồi !
Lúc này Thanh Kỷ cũng nhìn sang đệ đệ mình nói :
- Người ta có hơn đệ bao nhiêu tuổi đâu mà đã có cả vợ rồi ! Vậy bao giờ đệ mới cho ta một nàng dâu đây ?
Triều Minh đang ăn liền phụt hết ra cười trừ, ngoảnh mặt đi chỗ khác hắn nói :
- Chắc cũng sớm thôi !
Hắn quay ra lúc này cũng đã vô tình nhìn thấy Tiểu Nhi, hắn thầm nghĩ :
- Người con gái này thật đẹp, như tiên nữ hạ phàm vậy !
Thanh Kỷ véo tai hắn mà nói :
- Đệ lại dám bỏ qua lời ta nói hả ?
Lúc này cô đệ tử Thanh Di đi cùng với Bắc Phi tiến đến, nhảy vào ôm Thanh Kỷ mà nói :
- Mẹ ! Con muốn lấy chồng !
Thanh Kỷ liền khó hiểu hỏi :
- Ai chịu được tính cách của con vậy ? Mà ai cho con yêu đương sớm thế !
Thanh Di phồng má lên nói :
- Chả phải mẹ đã bảo chú phải cưới vợ rồi sao ! Con cũng muốn cưới chồng rồi !
Thanh Kỷ lúc này như một con ác quỷ mà hỏi :
- Thằng nào làm con ra nông nỗi này, nói cho mẹ ! Mẹ sẽ thiến hắn cho con xem !
Thanh Di liền nói :
- Con thấy Bắc Phi cô cô bảo là được nên con mới hỏi mẹ đó !
Thanh Kỷ cũng bất lực với cô con gái này của mình, Triều Minh liền lên tiếng nói :
- Thế cháu còn định cưới trước cả ta ấy hả ? Sao ai cũng cưới vậy ?
Thanh Kỷ và Thanh Di đồng thanh nói :
- Đệ vẫn là cẩu độc thân đấy !
- Chú vẫn là cấu độc thân đấy !
Nói xong hai người rời đi để lại Triều Minh đang chết trong lòng nhiều chút.

Bên phía bàn của hội người già, Nhẫn Dạ đặt cốc cafe xuồng mà hỏi Chí Dũng :
- Này Chí Dũng ! Cái cốc ngươi cho ta uống là gì vậy ? Vị nó lạ quá khác hoàn toàn trà với cả cũng đăng đắng nữa ?
Chí Dũng nhìn Nhẫn Dạ như nhìn tên nhà quê mà nói :
- Đây là Cà Phê ! Uống ít thôi tối mi không ngủ được đâu đấy !
Người già nhất liền lên tiếng :
- Nghịch đồ sao ngươi không nói sớm ! Vi sư đã uống hết hai cốc rồi đấy !
Dứt câu Hằng Thiên tóm cổ Chí Dũng lên dật đi dật lại, chỉ thấy Chí Dũng bình thản quay mặt đi chỗ khác mà đáp lại câu hỏi của sư phụ mình :
- Người là kẻ uống đầu tiên khi con mới mang nó ra đấy !
Hằng Thiên cũng ho hai tiếng rồi bỏ hắn xuống mà nói :
- Khụ khụ, thế cho ta thêm chút được không ?
Chí Dũng đến cạn lời với vị sư phụ đáng kính của mình mà lắc đầu nói :
- Không được ! Người già uống nhiều sẽ có hại cho sức khoẻ !

Cơ Minh đang cầm cốc trà uống nhìn thấy cảnh Hằng Thiên đang năn nỉ Chí Dũng cho hăn uống cafe thì lắc đầu nói :
- Cũng chẳng thích hợp với ta !
Xong hắn tìm được một bàn trống rồi ngồi xuống, vừa ngồi xuống hắn quay sang nhìn thấy một người.

Hắn lên tiếng nói trước :
- Ta đã tới đây trước mong bằng hữu rời đi, ta không thích ồn ào cho lắm !
Kiều Oanh liền nói lớn :
- Gì chứ ! Rõ ràng bản cô nương ngồi đây trước mà sau đó ngươi tự tiện ngồi vào chứ ? Lấy cớ gì mà đuổi ta đi !
Cơ Minh cũng đành nhân nhượng mà nói :
- Vậy ta mời cô cốc Thanh Linh Trà này vậy, coi như ta mở lời xin lỗi !
Kiều Oanh thấy hắn mời vật quý như thế cũng đáp lời :
- Vậy bổn tiểu thư sẽ tha cho ngươi vậy !
Hai người cầm cốc trà nên cùng nhìn gia đình của Dương Tử, lúc này hệ thống phát nhiệm vụ cho Cơ Minh.

Nó nói :
- Túc chủ lần này có nhiệm vụ rất đơn giản, đó là xem bói cho ba người ở gần nhất.

Thời gian còn 30 phút, phần thưởng sẽ là Đan độ phá Thiên Đạo Kì, Và 5000 điểm thần nhãn.
Nghe vậy Cơ Minh liền chạy đến bàn bên cạnh xem bói cho họ, rồi hắn bị họ đuổi đi.

Hắn trở về chỗ ngồi bực tức nói :
- Ta chỉ nói sự thật thì có gì sai chứ ?
Kiều Oanh nhâm nhi cốc trà mà nói :
- Sự thật thì mất lòng, không phải ai cũng có thể chấp nhận nó.
Cơ Minh liền quay sang hỏi cô :
- Vậy cô nương muốn xem bói không ? Ta nói trước là ta chỉ nói nhưng gì ta nhìn thấy đấy ! Và cũng nói thẳng ra chẳng nói giảm nói tránh gì đâu đấy !
Kiều Oanh cũng chìa tay ra, cô nàng lúc này nhìn Cơ Minh, mái tóc của cô nàng xoã xuống đã khiến Cơ Minh nhìn và đò mặt.


Cô nàng liền nói :
- Vậy thì xem cho ta 20 năm nữa ta có chuyện gì không đi !
Cơ Minh liền dùng thần nhãn xem thử, hắn liền gào lên :
- Không đời nào !
Kiều Oanh khó hiểu hỏi hắn :
- Có chuyện gì vậy ?
Cơ Minh đỏ mặt đáp :
- 20 năm sau nàng sẽ là vợ ta, ta và nàng sẽ có hai đứa con một trai một gái !
Kiều Oanh ngớ người ra hỏi :
- Không đùa chứ ?
Cơ Minh liền đáp :
- Ta đã nói rồi, ta chỉ nói sự thật !
Cô nàng hoảng hốt hét lên :
- Không đời nào ta cưới một đạo sĩ thối như ngươi !
Bầu không khí lúc này vô cùng vui vẻ, nhưng trái lại với Đan Dược Trường.

Diệp Thiên Tông mây đen che phủ u ám vô cùng để tử trong tông tinh thần suy sụp.

Còn Diệp Huyền vẫn ở mật thất, hắn lúc này đã sắp làm xong việc hắn đã dự tính từ lâu.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: 89: Diệp Thiên Tông Toàn Lực Phản Kích Dạ Hy Có Tin Mừng


Lúc này sâu trong Diệp Thiên Tông, Diệp Huyền bộc phát ra khí tức của sinh mệnh.

Hắn đã có lại sắc xuân chứ không còn là một lão già sắp chết nữa.

Hắn liền gọi thuộc hạ của mình mà nói :
- Lập tức triệu tập toàn bộ đệ tử ! Để bổn đế xem kẻ nào giám to gan tấn công tông môn ta ?
Tên thuộc hạ liền đáp ngay rồi rời đi :
- Tuân mệnh !
Lúc này Diệp Huyền từ từ bay lên, bộ hài cốt của yêu thú kia đã tan thành tro bụi.

Hắn cười lớn :
- Hahahaha ! Ta cảm nhận được khí tức của ngươi Nhẫn Dạ à ! Lần này ta sẽ trực tiếp phá thần hồn của ngươi xem ngươi còn phục sinh kiểu gì ?
Chỉ nửa canh giờ sau chúng đệ tử Diệp Thiên Tông đã có mặt đầy đủ.

Diệp Huyền từ từ bay lên mà nói :
- Ta ! Lão tổ của Diệp Thiên Tông, Diệp Huyền ! Nay đã cải tử hoàn sinh, trước giờ vẫn có thế lực tấn công chúng ta nên đệ tự đã bị trọng thương không ít ! Nay ta trực tiếp tuyên bố, toàn tông dồn hết sức lực đập nát cái Sát Phạt Điện kia ! Tất cả có đồng ý không ?
Chúng đệ tử đều đồng thanh hô :
- Toàn bộ đều nghe theo lời nói của Lão tổ !
Trên các nơi mà Diệp Thiên Tông bị Sát Phạt Điện chiếm được.

Chúng lúc này đã dần dần chiếm lại được, đã có tin tức truyền về Đan Dược Trường sau vài ngày.


Dương Tử sau khi nghe xong lập tức đập bàn nói :
- Tất cả nghe rõ ! Toàn bộ chuẩn bị hết sức đánh lại Diệp Thiên Tông.

Chính thức khai chiến với Diệp Thiên Tông !
Tất cả đều đồng thanh hô :
- Đã rõ !
Rồi lập tức đi chuẩn bị cũng như thông báo cho nhưng người chưa biết.

Dạ Hy nghe xong việc Dương Tử sẽ làm sắp tới, cô nàng sắc mặt trầm xuống.

Linh Nhi và Yên Nhi là hai người nhìn thấy đầu tiên họ nhẹ nhàng hỏi Dạ Hy :
- Tỷ có chỗ nào không tốt à ?
- Cần ta bảo Bắc Phi tỷ đến xem sét chút không ?
Yên Nhi nói xong cũng đi đến gọi cả Hình Ân, Bắc Phi và cả Dương Tử đến xem Dạ Hy bị gì.

Dương Tử hoảng hốt hỏi :
- Này muội bị làm sao vậy ? Thấy không khoẻ ở chỗ nào à, nói cho mọi người nghe đi !
Bắc Phi liền nói :
- Để ta xem thử !
Dương Tử cũng nhường chỗ cho cô nàng, một hồi sau Bắc Phi ôm bốn cô muội muội của mình mà nói :
- Dạ Hy có em bé rồi !
Dương Tử vui mừng oà khóc, Nhẫn Dạ liền đẩy cái cửa sổ ra mà nói :
- Dương Tử ! Đừng có khóc nữa, ít nhất là không phải bây giờ đâu !
Hắn nghe Nhẫn Dạ nói xong cũng lau nước mắt rồi cùng mấy cô vợ đi thông báo cho cha mẹ hắn.

Cha mẹ hắn sau khi nghe cũng vui mừng khôn xiết, cũng cảnh cáo hắn không được làm hại đến con gái bảo bối của họ.

Vân Yến liền quát :
- Còn mà làm gì với Dạ Hy của ta thì con cứ liều thần hồn đấy !
Cả bốn cô vợ mắt sáng rực nhìn về phía hắn cũng gật đầu lia lịa.

Dương Tử lúc này đi ra cửa ngồi, cha hắn Dương Thuần cũng đến bên cạnh hắn.

Dương Thuần nói :
- Con cũng đừng khóc nữa ! Ta và mẹ con vẫn thiếu ít nhất 4 đứa cháu ngoại nữa đấy ! Với cả con cũng sớm bị đá ra dìa giống ta thôi !
Dương Tử cười khổ mà nói :
- Hình như họ gả cho con có chút khổ rồi thì phải !

Cửu Long đột nhiên đấm vào mặt Dương Tử mà quát :
- Nói thế là sao ! Giờ ngươi không định chịu trách nhiệm cho muội ấy à ?
Dương Tử cũng thở dài mà nói :
- Con đường ta đi đã định sẵn là treo tính mạng cạnh chảo dầu.

Chỉ trong chớp mắt họ cũng có thể trở thành góa phụ, con ta cũng có thể không còn cha.

Nghĩ lại thì gả cho ta cũng không tốt đến thế !
Mọi người vừa đi ra cũng nghe thấy hết được những lời hắn nói, Dạ Hy đến gần lau nước mắt hắn mà nức nở nói :
- T..ta không cưới huynh vì sau này huynh cường đại, ta cưới huynh vì ta biết huynh yêu ta và ta cũng thế.

Đã yêu huynh rồi chịu khổ chút cũng có sao đâu !
Bốn cô vợ còn lại của hắn cũng đến bến cạnh an ủi hắn, còn Cửu Long thì tức giận bỏ đi.

Dạ Hy đang định gọi caca mình là thì bị Dương Tử ngăn cản.

Hắn lau đi nước mắt của mấy cô vợ, hắn âm trầm nói :
- Lần này có lẽ thật sự rất nguy hiểm, các muội sẽ không cần ra chiến trận đâu.

Ta nhất định sẽ quay trở lại !
Hắn cũng đứng dậy đuổi theo Cửu Long, hắn đến hậu viện của chỗ Cửu Long ở.

Hắn vừa đi vào tới nơi liền quỳ xuống, hắn đập đầu xuống đất rồi nói :
- Ta xin lỗi huynh vì đã nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy ! Nhưng ta hứa sẽ không có lần sau, và giờ xin huynh hãy ở lại chăm sóc cho họ.

Ta lúc đó cũng đã nghĩ quá nhiều, mong huynh không để ý !
Nói xong hắn không chữa lành vết thương mà rời đi, trời hôm đấy đã đổ mưa.


Cửu Long vẫn nói lớn :
- Cứ đi đi không cần lo !
Nói xong Dương Tử cũng chạy đến chỗ của Nhẫn Dạ, thấy hắn đến Nhẫn Dạ liền nói :
- Cũng mệt cho ngươi rồi !
Hằng Thiên ngáp dài mà nói :
- Vậy ta mới không muốn cưới vợ !
Chí Dũng liền nói nhỏ với Nhẫn Dạ :
- Chứ chả phải sư phụ nhát gái sao ?
Hằng Thiên liền đấm bay Chí Dũng mà quay sang hỏi Dương Tử :
- Con nghe thấy gì không nhóc ?
Dương Tử lắc đầu nói :
- Con thề là con chưa nghe gì hết !
Hằng Thiên cũng kéo Chí Dũng lại, lão vừa bố trận vừa nói :
- Đại trận này chắc chắn sẽ rất đau đớn ! Một chân trên trời một chân âm phủ ! Mấy đứa sẵn sàng chưa ?
Cả ba người còn lại cũng đồng thành hô :
- Tụi con sẵn sàng cả rồi !
Trên chiến trường lúc này xác người đã la liệt, thương vong là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng số người chết vẫn là Diệp Thiên Tông nhiều hơn, nhưng có vẻ chúng đã phát giác ra điều gì đó !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: 90: Diệp Thiên Tông Phát Giác Dương Tử Lại Gặp Nguy Hiểm


Lúc này trên chiến trường, đám đệ tử Diệp Thiên Tông đã thưa đi rất nhiều.

Một số kẻ đã có để ý vã báo lại với cao tầng của Diệp Thiên Tông.

Mọi chuyện rất nhanh truyền đến tai của Diệp Huyền, hắn liền đập tay xuống ghê quát lớn :
- Cái quỷ gì vậy ! Đệ tử vừa ra trận đã tử thương hơn phân nửa ? Các ngươi còn làm trưởng lão làm cái quái gì nữa vậy !
Các trưởng lão của Diệp Thiên Tông đều im re chẳng ai dám nói câu nào.

Một đệ tử hớt hải chạy vào, hắn vội vàng quỳ xuống nói một cách gấp gáp :
- B...bẩm l....lão tổ !
Diệp Huyền thấy hắn hớt hải như vậy liền phẩy tay nói :
- Từ từ rồi nói !
Tên đệ tử kia thở ra một tiếng rồi lập tức nói :
- Sau khi khám sét thi thể của nhưng đệ tử đã chết, chúng đệ tử thấy rất ít thương thế do địch gây lên.

Mà lại giống như có kẻ đã hạ độc thủ với các đệ tử, chúng đệ tử đang xôn sao vì sợ có nội gián ạ !
Diệp Huyền trực tiếp toả ra sát khí hắn gào lớn :
- Ta nuôi lũ trưởng lão các ngươi là để làm cảnh đấy à ! Nội trong hôm nay các ngươi không tìm được nội gián hoặc nguyên do các đệ tử bị như thế ! Thì mang cái đầu đến gặp ta ! Cút !
Các trưởng lão nháo nhào hết lên, rồi kéo nhau đi làm nhiệm vụ được giao.


Ở phía chiến trường, lúc này phe của Sát Phạt Điện cũng đã có đệ tử bị thương thậm chí là tử vong.

Tân Hàn lập tức truyền tin về Đan Dược Trường, hắn lo nắng nghĩ :
- Đệ tử của Diệp Thiên Tông cũng quá liều mạng rồi đi ! Chúng biết mình có khả năng chết, vậy mà không quay về mà lại tiến lên tự bạo.
Hữu Nha cũng đi đến mà nói :
- Muội chuyền tin về cho Điện chủ chưa ?
Tân Hàn cũng thở dài đáp lại :
- Rồi ! Nhưng ta chưa thấy Điện chủ chuyền tin lại !
Hữu Nha liền tức giận nói :
- Chúng vậy mà để đệ tử của mình lao lên tự bạo !
Tân Hàn liền quay sang bảo một đệ tử :
- Cho lên toàn quân rút dần về vách núi, chúng ta sẽ cố thủ ở đó, nếu không quân ta cũng sẽ sớm bị diệt !
Lúc này Chí Dũng đi vào mà nói :
- Kế sách không tồi đấy nha đầu !
Tân Hàn cũng cung kính đáp :
- Tiền bối quá khen !
Nhẫn Dạ cũng đến theo sau mà bảo Chí Dũng :
- Ngươi có cái vũ khí súng súng gì đấy mà ! Sao không đưa cho chúng đệ tử của Sát Phạt Điện ?
Chí Dũng tỉnh bơ đáp :
- Phải ha ! Sao ta lại quên được chứ !
Nhẫn Dạ thì lắc đầu còn Tân Hàn và Hữu Nha cùng nghĩ :
- Đây có thật sự phải thế ngoại cao nhân gì đấy không vậy !
Chí Dũng Liền gọi Tân Hàn :
- Này nha đầu !
Tân Hàn cũng giật mình đáp :
- Dạ có tiểu bối !
Chí Dũng nói tiếp :
- Đưa thứ trong nhẫn này cho các đệ tử, bảo chúng là chỉ cần giữ thật chắc, truyền linh khí vào trong cây súng rồi bóp cò là có thể bắn như cung tên rồi !
Tân Hàn cũng lập tức đi làm việc được giao, phía Dương Tử lúc này hắn chỉ mới đột phá lên Phá Hư Kì Tam Tình mà đã hoàn toàn kiệt sức.

Nhưng thân thể lại vẫn cứ tiếp tục hấp thụ linh khí, Hằng Thiên liền nói :
- Còn đường con đi khác với người khác, đã định sẵn là con đường chí tôn ! Đột phá dù chỉ là một tiểu cảnh giới, về sau càng khó gấp bội lần !
Dương Tử gắng gượng đáp :

- Con biết ! Nhưng nếu không cố gắng hết sức thì ! Đến thứ mình quý trọng cũng chẳng thể nào mà bảo vệ được !
Hắn gào lên và trực tiếp đón lấy Thiên Lôi để tăng thêm một tiểu cảnh giới.

Hằng Thiên cũng chỉ thầm cổ vũ hắn, lão nghĩ :
- Kẻ có thể đi trên con đường chí tôn thì chắc chắn sẽ không thể dễ dàng, dù có là một đướng chém dọc trời đất mà đi lên.

Cũng chẳng thể nào chối bỏ được vài phần sẽ là xác trong đống xác.

Tiểu tử ! Giờ thì con buộc phải đi trên nó rồi !
Ở chiến trận Cơ Minh đang giết địch hắn thấy có kẻ định đánh lén Kiều Oanh.

Hắn liền lao tới đỡ cho cô nàng một đòn, cô nàng liền thét lên :
- Tên chân yếu tay mềm như ngươi thì ra chiến trường làm gì chứ ?
Cơ Minh ho vài tiếng mà nói :
- Đã là huynh đệ với hắn dù hắn có làm gì thì ta cũng sẽ phải góp sức vào chứ !
Kiều Oanh hoảng hốt quát :
- Này ! Đừng nói nữa ! Ngươi ho ra máu rồi kìa !
Cơ Minh bây dậy mà nói :
- Nàng nghĩ ta là loại thư sinh yếu đuối hơn cả phụ nữ à ? Ta chẳng qua đang uống nước tới đỡ đòn cho nàng mới bị sặc thôi !
Kiều Oanh liền tức giận quát lớn :
- Thế mà ngươi còn trêu ta được.
Một tên trưởng lão của Diệp Thiên Tông đánh một đòn đến, hắn nói :
- Đôi uyên ương đẹp à ! Để lão phu tiễn hai người các ngươi xuống hoàng tuyền sống với nhau !
Chỉ thấy Cơ Minh cầm đôi tông lào huyền thoại táng thẳng mặt tên trưởng lão kia mà gào lên :

- Mẹ nó ! Cút cho lão tử ! Lão tử đang chăm sóc nương tử tương lai của ta mà dám xen vào à ?
Kiều Oanh lại gào lên :
- Ai là nương tử của ngươi.
Lúc này đột nhiên hệ thống của Cơ Minh ra nhiệm vụ, nó nói :
- Nhiệm vụ mới ! Túc chủ có thể nhận được rất nhiều phần thưởng dựa trên sự đóng góp cho trận chiến ! Nhiệm vụ chính : Bố trí một đại trận cường hoá cho toàn phe !
Cơ Minh giật mình quát :
- Mẹ nó ! Đây là ngươi chơi ta đúng không cẩu hệ thống ?
Hắn quay lại mỉm cười bảo với Kiều Oanh :
- Này nàng bay theo cùng ta chút được không ?
Kiều Oanh mặc dù hơi khó hiểu vẫn bay theo hắn, một lúc sau Cơ Minh cũng đã bố trận xong, hắn phun máu vào và tế trời.

Rồi lấp tức ngất đi cũng may được Kiều Oanh đỡ cho hắn.

Toàn quân lúc này cũng xông lên phản công lại Diệp Thiên Tông.

Còn Dương Tử vẫn đang phải chịu Thiên Lôi đánh xuống và vẫn chưa thể ra được chiến trường.

Lúc này trên người hắn cũng đã chi chít vết thương, nhưng hắn vẫn cố chịu đựng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: 91: Dương Tử Tấn Cấp Thành Công Diệp Huyền Chính Thức Ra Trận


Lúc này ở chánh điện của Diệp Thiên Tông, Diệp Huyền vẻ mặt đang cau có quát :
- Ta đã bảo cái gì rồi ? Các ngươi không làm được thì không cần làm nữa !
Nói xong hắn vung tay chúng trưởng lão chết như ngả rạ, làn khói kia bay đến nói với Diệp Huyền :
- Vậy, Diệp tông chủ có đồng ý với điều kiện của ta không đây ? Ta có thế giúp ngươi thống trị cái Thất Đại Đất Tổ nhỏ bé này !
Diệp Huyền cắn răng nói :
- Được ! Ta đồng ý với ngươi ! Nhưng ngươi phải để lại ít nhất 100 đệ tử cho ta !
Làn khói kia dần dần bay đi, nó cười rồi nói :
- Haha Diệp tông chủ yên tâm ! Ta không làm ngươi thất vọng như lũ trưởng lão kia đâu !
Diệp Huyền cũng thở dài mà bay theo nó, chỉ thoáng chốc hắn đã đến chiến trường.

Hắn truyền âm cho toàn bộ đệ tử của mình :
- Chúng đệ tử nghe lệnh ! Hôm nay ta sẽ bổ sung sức mạnh cho các ngươi, hay tiếp nhận nó rồi đánh bại chúng !
Chúng đệ tử đều đồng thanh gào lên :
- Tạ ơn lão tổ !
Chỉ thấy vài luồng khí đen hạ xuống mặt đất, chúng đệ tử của Diệp Thiên Tông kêu gào thảm thiết.

Chúng bắt đầu biến dạng, trở thành một thứ sinh vật dị hợm vô cùng.

Có những kẻ dữ được thần trí vẫn tìn tưởng lão tổ nhà mình mà ra hiệu cho những kẻ còn lại tấn công.

Mưa cũng đã bắt đầu rơi xuông, trận chiến bây giờ mới thật sự bắt đầu.


Ở phía Sát Phạt Điện, Tân Hàn liên tục nhận được tin báo rằng nơi đệ tử phòng thủ đã bị xâm nhập và thất thủ hoàn toàn.

Liên tục là nhưng tin cấp báo về đều có nhưng nội dung như thế.

Nhẫn Dạ bỏ chén trà xuống mà nói với Chí Dũng :
- Cũng nên làm chút gì đó rồi đấy.
Chí Dũng gật đầu mà cùng Nhẫn Dạ bay đi, đến lúc này trận chiến mới dần được cân bằng.

Nhưng Diệp Huyền cũng chẳng đứng nhìn, với sức mạnh của Võ Đế.

Hắn càn quét đệ tử của Sát Phạt Điện như đạp chết một con kiến.

Chí Dũng cầm súng bắn đến, hắn vứt điếu thuốc lá đi mà nói :
- Cũng không ngờ đến kẻ năm đó giết chết được thằng bạn ngáo của ta lại là ngươi !
Diệp Huyền chẳng mảy may mấy, hắn phủi bụi đi rồi nói :
- Chẳng phải đây là Chí Dũng sư huynh sao ? Cũng chỉ có Chi Chủ Kì thôi mà ! Không cần khoa trương như vậy đâu !
Hăn lao đến tung một đòn kiếm khí quét ngang chiến trường và hướng đến phía Chí Dũng.

Hắn gào lên :
- Diệp Thiên Kiếm Pháp ! Khí !
Chí Dũng dùng hết sức mình đỡ lại đòn tấn công ấy, Nhẫn Dạ cũng đứng sau lưng hắn kết ấn gì đó.

Rồi Nhẫn Dạ hét lớn :
- Lục Đạo Luân Hồi Ấn ! Súc sinh ấn !
Diệp Huyền vì vẫn chú ý vào Chí Dũng nên đã không kịp đỡ mà trúng đòn của Nhẫn Dạ.

Một bên vai hắn bị cháy xém, hắn gào lên :
- Một kẻ thất bại dưới tay ta mà lại dám làm ta bị thương ?
Mưa vẫn rơi, nó trút xuống như đang thể hiện lên cái tâm trạng hỗn loạn của Nhẫn Dạ.

Thấy thằng bạn mình lại trầm tư, Chí Dũng vỗ vai hắn mà nói :
- Đừng lo ! Lần này có ta đồng hành cùng ngươi rồi !
Nhẫn Dạ nghe vậy cũng lấy lại can đảm, hắn hét lên :
- Cũng chỉ tại năm đó ta quá tin ngươi thôi ! Nhiều năm như vậy rồi, công pháp cũng có tài nguyên ngươi cũng chẳng thiếu vậy mà vẫn không tấn cấp nổi Võ Đế Mạt Đạo à ?
Như trọc vào chỗ hắn đang sưng, hắn liền gào lên :
- Thứ thấp kém ! Lại dám sỉ nhục Bổn Đế sao ?
Hắn cũng lao tới đánh đến, hai người Chí Dũng và Nhẫn Dạ cũng chỉ biết đỡ đòn.


Cũng chẳng thế nào phản công nổi, sức mạnh giữa hắn và họ chênh lệch cũng quá lớn.

Lúc này đột nhiên có một đòn đánh lao tới đánh bật Diệp Huyền ra.

Hắn lại cười phá lên mà nói :
- Là người đấy à sư phụ ?
Hằng Thiên cũng quát lớn :
- Nghiệt đồ câm miệng ! Ta chưa có loại đệ tử nào như ngươi !
Thấy Hằng Thiên đến Nhẫn Dạ liền vội vã hỏi :
- Nếu người đến đây thì thằng bé chẳng phải rất nguy hiểm hay sao ?
Hằng Thiên cũng đáp lời Nhẫn Dạ :
- Con cũng không cần lo mấy đâu ! Nó đã chọn được con đường mình đi thì ắt sẽ tự phải đứng lên.

Trước hết cứ lấy lại mặt mũi cho hai đứa các con đã.
Chí Dũng là người lao lên mở mà, hắn vẫn dùng cái phong cách của người Hải Phòng chúng ta.

Hắn liên tục nã đạn về phía Diệp Huyền, buộc Diệp Huyền phải bị động mà đỡ đòn.

Lúc này Hằng Thiên cùng Nhẫn Dạ cũng lao đến đánh bay hắn đi.

Diệp Huyền bị đập thẳng xuống đất, hắn vẫn chẳng chầy xước gì mà từ từ đứng dậy.

Hắn xé đi cái áo mà nói :
- Ba người các ngươi đã chơi đủ chưa vậy ? Mấy đòn đánh đó để gãi ngứa cho ta đấy à ? Bây giờ ta sẽ cho các ngươi chiêm ngưỡng chút sức mạnh của cốt văn ta luyện hoá !
Hắn tế ra tinh huyết của mình rồi gào lên :
- Phệ Huyết Chi Thánh ! Ra đây đi !
Hắn nói xong có một thân ảnh to lớn từ từ hiện ra sau lưng hắn.


Rồi Diệp Huyền trực tiếp thôi động sức mạnh của thân ảnh đó.

Nó tung đến một cú đấm, khiến ba người kia phải hết sức mà chống đỡ.

Nhẫn Dạ lúc này nhăn mặt nói :
- Ta sắp chịu hết nổi rồi !
Chí Dũng cũng nói :
- Cố lên chút đi !
Một tiếng vút ngang qua, cắt một đòn vào thân ảnh sau lưng Diệp Huyền.

Dương Tử đã ra trận, hắn đã vượt qua được Thiên Lôi và tấn cấp.

Lúc này thức lức chân chính của Dương Tử đã có thể đánh với nửa bước võ đế hoặc võ đế sơ kì.

Lúc hắn còn độ kiếp đã ngộ ra được một chân lý mới, nhân sinh vạn vật đều là một vòng tuần hoàn.

Nếu muốn ra khỏi vòng tuần hoàn, chỉ có một cách duy nhất.

Phá vỡ cái vòng tuần hoàn ấy mà đi ra, trận chiến giữa hai kẻ mạnh nhất hai phe chính thức bắt đầu.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: 92: Đối Đầu


Diệp Huyền vẫn đang chưa rõ kẻ tấn công mình là ai, hắn gào lên một cách đầy giận dữ :
- Kẻ nào mà lại dám tấn công ta ! Bước ra đây !
Dương Tử liền lên tiếng một cách đầy mỉa mai :
- Vậy là ngươi còn không biết kẻ đứng sau mọi việc xấu xảy đến tông môn của ngươi là ta à ? Vậy mà cũng tự sưng Đại Đế.
Diệp Huyền điện cuồng gào lên :
- Tên khốn ! Ngươi là kẻ nào ?
Dương Tử cũng liền đáp lời :
- Ta là ai không quan trọng ! Mà đúng hơn ta là người sẽ lấy mạng ngươi !
Nói xong hắn nắm tay lại, khiến độc tính trong người Diệp Huyền phát tác.

Diệp Huyền đau đớn gào lên :
- Ahhhh ! Ngươi chính là kẻ hạ độc thủ với đệ tử của ta ?
Dương Tử vô tay mà nói :
- Cũng chưa muộn ! Nhưng chúc mừng vì đã đoán đúng.
Diệp Huyền lúc này đã bị độc tính phá hủy cơ thể, hắn liên tục phun ra máu.

Một hồi sau hắn cũng đã ngã xuống, nhưng đột nhiên hắn lại vùng dậy.

Hắn ấn vào vài huyệtt vịi trên cơ thể mình, rồi lau đi vết máu trên mồm.

Hắn cười lớn rồi nói :
- Kể cả có bị thương thì một tên Phá Hư như ngươi thì làm gì được bổn đế chứ ?
Dương Tử cũng không dài dòng, hắn lấy Tru Đế ra lập tức biến mất trong nháy mắt.

Từ trên trời hắn gào lên :
- Vô Cực Kiếm Pháp ! Tru !

Rồi cứ thế hắn kéo theo Tru Đế khổng lồ đâm thẳng vào người Diệp Huyền.

Diệp Huyền cũng cười lớn mà dùng kiếm đánh trả, hắn gào lên :
- Diệp Thiên Kiếm Pháp ! Lịch !
Hắn vung một chém đến, một chém này chẻ đôi Tru Đế khổng lồ kia.

Hắn lao lên đạp bay Dương Tử đi mà lại gào lên :
- Còn chiêu gì thì lấy ra đi tên nhãi nhép !
Chẳng thấy Dương Tử, hắn dừng lại đứng trên không trung mà dùng nhãn lực tra xét.

Đột nhiên có một cây giáo lao đến, ghim thẳng vào một bên vai của hắn.

Tiện đà xuyên qua vài cái cây, một đường đâm xuống ngọn núi ở dưới.

Diệp Huyền đang định rút cây thương ra thì lập tức thấy một cây đao đang bay tới trước mặt mình.

Hắn vội vàng đỡ lấy, rồi rút cây thương ra ném trả lại về phía Dương Tử.

Hắn dậm chân bật lên vung kiếm đến chém Dương Tử, cú dậm ấy đã khiến ngọn núi vỡ ra làm mấy phần.

Dương Tử cũng đã không kịp đề phòng, nhưng cũng may là nhát chém ấy chỉ bị sượt qua da.

Lập tức hắn đá thẳng Diệp Huyền xuống đất, hắn đứng trên ngạo nghễ nói :
- Đại để nằm đất à ! Sao ngài yếu đuối vậy ?
Không thấy sự đáp trả của Diệp Huyền, đột nhiên hắn gào lên :
- Vậy ta cho ngươi nếm thử mùi đất là như thế nào !
Hắn đấm một đấm đến, một đầm này trực tiếp khiến Dương Tử hộc máu bay thẳng xuống đất, khiến cả rừng cây trước đó giờ chỉ còn một cái hố.

Hắn đứng dậy, bay lên khỏi cái hố rồi nói :
- Sát Phạt Chi Thân ! Khởi !
Lúc này Dương Tử đã có thực lực của Phá Hư Kì Lục Tinh Đỉnh Phong.

Diệp Huyền bất ngờ nói :
- Bí pháp tăng thực lực à ! Để xem ngươi chịu đựng được bao lâu !
Rồi hắn lập tức bay đến mà đấm vào người Dương Tử, nhưng lập tức bị Dương Tử đỡ lại.

Hắn vặn tay Diệp Huyền rồi đạp thẳng một cú vào mạn sườn của Diệp Huyền.

Trực tiếp khiến hắn gãy hai cái xương sườn, Dương Tử liền nói :
- Ảnh Bộ !
Thân ảnh hắn cũng lập tức biến mất đuổi kịp Diệp Huyền, hắn lại gào lên :
- Vô Cực Kiếm Pháp ! Diệt !
Nói xong hắn tung vô vàn nhát chém đến người của Diệp Huyền, khiến hắn ta chỉ có thể chống đỡ.

Nhưng thân ảnh hắn đột nhiên biến mất, từ sau lưng Dương Tử.


Hắn bóp cổ Dương Tử, hắn cười lên mà nói :
- Hahahaha ranh con ! Sao ngươi không đánh nữa đi ?
Dương Tử gắng gượng nói :
- Như ý nguyện của ngươi !
Diệp Huyền vẫn chưa hiểu gì hắn đang muốn hỏi, thì Dương Tử gào lên :
- Thôn Thiên Chưởng !
Một luồng sức mạnh bắn thẳng vào người của Diệp Huyền, nhưng hắn cũng rất nhanh né được.

Đòn Thôn Thiên Chưởng ấy cũng lấy đi gần hết thể khí và linh khí của Dương Tử.

Hắn nốc một bình dược dịch rồi khơi lên Thôn Thiên Công Pháp.

Chỉ thoáng chốc hắn đã hồi phục được bảy thành thực lực của mình.

Còn Diệp Huyền tuy chưa chết nhưng cũng đã mất đi một cánh tay.

Không dừng lại ở cánh tay của Diệp Huyền, đòn Thôn Thiên Chưởng ấy còn quét đi không ít đệ tử của Diệp Thiên Tông.

Giới hạn của Dương Tử đã xuất hiện, Sát Phạt Chi Thân không thế gánh nổi sức ép từ đón Thôn Thiên Chưởng kia mà vụn vỡ.

Nó vụn vỡ trực tiếp khiến Dương Tử chịu phản phệ, hắn nôn cả ra máu.

Nhẫn Dạ gào lên :
- Dương Tử !
Hắn đang định bay tới thì đã bị cái bóng đen đi cùng Diệp Huyền chặn lại.

Nó lên tiếng nói :
- Các vị chờ đã ! Có vẻ như là các vị không được qua đó thì phải !
Chí Dũng tức giận lấy súng bắn thẳng vào đầu hắn, nhưng hắn cũng đỡ được mà đạp vào bụng Chí Dũng một phát.

Hắn tiếp tục nói với cái dọng điều hèn hạ ấy :
- Ta đã bảo rồi mà ! Các vị không được qua đấy đâu !

Hằng Thiên tức giận gào lên :
- Thiên Phạt !
Từ trên trời hàng ngàn ngọn giáo lao xuống và đang hương thẳng vào cái bóng đen kia.

Đòn đánh ấy đã khiến bóng đen phải đỡ lại, Hằng Thiên liền hét lớn :
- Còn đứng đơ ra đấy làm gì ! Mau đi giúp thằng bé đi !
Nhẫn Dạ cũng gật đầu rồi thân ảnh hắn cũng lập tức biến mất.

Chí Dũng lao đến với khẩu bazooka, hắn gào lên :
- Sư phụ tránh ra !
Hằng Thiên cũng kịp thới né ra khi đầu đạn của khẩu bazooka bay đến.

Nhưng cũng chẳng chút xi nhê gì với hắn, lúc này Chí Dũng tức giận vứt khẩu súng đi mà nói :
- Mẹ nó ! Đừng có ở đấy mà coi thường lão tử ! Thiện Hạ Giáp ! Khởi !
Chỉ thấy từ dưới đất có hàng vạn con robot trồi lên, một số thì giúp đệ tử Sát Phạt Điện lật lại thế cờ.

Nửa còn lại đã bay lên hợp nhất với Chí Dũng, càng này nó càng to.

Vừa mới hình thành một cánh tay, hắn đã vung đến đâm thẳng vào bóng đen kia.

Cú đấm ấy cũng trực tiếp hất bay hắn đi, phía Nhẫn Dạ và Dương Tử lúc này thì đang bị Diệp Huyền áp đảo.

Hắn dùng một tay bóp cổ Dương Tử, tay còn lại thì trấn áp Nhẫn Dạ.

Hắn càng ngày càng siết chặt tay hơn, lúc này đột nhiên cơ thể Dương Tử phát sáng !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: 93: Hủy Diệt


Cơ thể Dương Tử phát sáng, nó làm cả chiến trường trở thành một màu trắng xoá.

Diệp Huyền cũng bị đánh bật ra, thậm chí một cánh tay của hắn còn bị cháy xém.

Hắn gào lớn :
- Đừng hòng ta để ngươi đạt được mục đích !
Nói xong hắn dùng thể khí bao bọc lấy bản thân rồi lao đến chỗ Dương Tử.

Hắn đã dần dẫn phá được lớp màn ánh sáng ấy của Dương Tử.

Nhưng vẫn đang bị bài trừ, lúc này hắn mở ra không gian lĩnh vực, hay còn gọi là một thế giới trong cơ thể hắn.

Điều này làm được chỉ khi một người đạt để cảnh giới Chi Chủ Kì.

Lúc này họ cũng sẽ dần ngộ ra và tự tạo ra thế giới của riêng mình.

Hai cái màn chắn đang va vào nhau và triệt tiêu lẫn nhau, khi Diệp Huyền thò được một tay vào trong.

Hắn sắp chạm tới người Dương Tử, thì từ đằng xa có hai thân ảnh lao đến.

Cùng ra đánh ra một đòn liên kích khiến hắn bay đi, hai người đó là Hải Lam và Long Ngạo.

Cú liên kích ấy trực tiếp làm Diệp Huyền mất đi một cánh tay, hắn tức giận gào lên :
- Sứ giả ! Ta dâng hiến cơ thể này cho ngươi, còn điều kiện ngươi chắc sẽ biết chử nhỉ !
Bóng đen kia cười lên rồi nói :
- Haha ! Được thôi ! Giết kiến cũng không khó !
Hắn đã bay đến chỗ Diệp Huyền, hắn từ từ hấp thụ lấy thân xác của Diệp Huyền.

Thực lực hắn trước kia không rõ giờ đã lộ ra là Võ Đế Mạt Đạo đỉnh phong.

Lúc này bầu trời nứt ra, có một cánh tay đánh một chưởng xuống cái bóng kia.


Từ vết nứt phát ra một giọng nói chững chạc :
- Kẻ đến từ ngoại giới cũng dám làm càn ở đất của bọn ta ! Năm đó Vô Cực Đại Đế đánh các ngươi đi mà còn chưa biết sợ à ?
Bóng đen cũng toàn lực chống đỡ, nó lại cười phá lên mà đáp lời giọng nói kia :
- Hahaha ! Thiên Hà lão nhi ! Con rùa dụt cổ nhà ngươi nếu giỏi như vậy, sao không giám hiện ra chân thân đi chứ !
Giọng nói kia liền tức giận quát :
- Vậy mà lại là ngươi Minh Hoàng !
Vừa nói bàn tay kia cũng tăng thêm lực đến ép Minh Hoàng xuống.

Giọng nói kia tiếp tục nói :
- Dù hôm nay có tổn hại phân thân thì ngươi cũng đừng hòng chạm đến thiên kiêu chi tử của bọn ta !
Xong cánh tay phát nổ, kéo theo Minh Hoàng bị thương kha khá.

Nhưng hắn chỉ nhổ một ngụm máu ra rồi nói :
- Cũng chỉ có vậy ! Giờ thì ta nên thực hiện lời hứa của mình thôi nhỉ !
Thoáng chốc hắn đã bay đến chỗ Dương Tử, Hải Lam và Long Ngạo cùng đồng thanh hô :
- Thủy Liêm Long Hà Hống !
Một đầu rồng khổng lồ phóng đến người Minh Hoàng, nhưng hắn chỉ phẩy trả lại một đấm.

Trực tiếp khiến liên kích của hai người họ đen đi đập vỡ.

Lúc này mọi người đã hoàn toàn bất lực, tuyệt vọng bao trùm bọn họ.

Minh Hoàng cũng đã đập vỡ cái màn chắn, hắn đã tóm được người của Dương Tử.

Lúc này hắn đang có ý định bóp cổ Dương Tử, thì lập tức bị một lực đạo nào đó đánh bay đập thẳng xuống mặt đất.

Dương Tử bước ra với diện mạo hoàn toàn khác, ánh mắt vô hồn, con ngươi màu trắng, tóc hắn khi khởi lên Sát Phạt Chi Thân là màu đỏ nhưng giờ đã trực tiếp biến thành màu trắng.

Cánh tay phải của Dương Tử lúc này cũng đã trở về trạng thái hoàn chỉnh.

Phát ra một hào quang ánh dương vô cùng hùng hậu, nhưng kí tự cổ phát lên ánh sáng màu xanh, cảnh tay trái của hắn cũng đã chuyển biến thành hình dạng như cánh tay phải.

Từ không trung linh khí đang dần hội tụ lại, một chiếc vòng ánh sáng từ từ hiện ra sau lưng Dương Tử.

Chỉ thấy có cả hình ảnh của mặt trời và mặt trăng ở trong chiếc vòng đó.

Tên Minh Hoàng kia liền hoảng hốt gào lên :
- Không phải chứ ! Hỗn Độn Thánh Thể ! Không thể nào, ta không thể để nó trưởng thành được !
Nói xong thân ảnh hắn đã lập tức biến mất bay đến tung rất nhiều cú đấm vào ảnh đại diện của Dương Tử.

Rồi hắn gào lên :
- Lục Liên Thiên Lực Quyền !
Rồi hắn tung ra một cú đầm khiến trời đất như đang rung chuyển.

Khói bụi tản đi chỉ thấy hắn vẫn đang đấm vào cái màn chắn.

Dương Tử phẩy tay một cái, trực tiếp khiến hắn đập mạnh xuống đất.

Mặt đất cũng chẳng chịu nổi lực lương mà nứt toác ra từng mảnh.

Dương Tử thấy thế cũng chỉ nắm tay lại, mặt đất đã liền lại và tên Minh Hoàng kia cũng bị tóm lên.

Rồi Dương Tử nhấc hắn lên trực tiếp đấm một đấm khiến không trung nứt vỡ.

Mở ra không gian lưu đày, rồi Dương Tử ném hắn ta vào trong đấy.


Đang định đóng không gian lưu đày lại nhưng Hỗn Độn Thánh Thể chưa thức tỉnh hoàn toàn.

Khiến rất nhiều lực lượng đánh đến phá hủy hết mặt đất lẫn không gian xung quanh.

Cũng khiến Dương Tử trở lại tráng thái suy yếu, hắn nôn ra cả một đống máu.

Hắn cũng dùng chút sức còn lại đẩy tên Minh Hoàng vào không gian lưu đày.

Nhưng thật chẳng may hắn vẫn chưa chết, hắn đã dùng hơi tàn mà kéo theo cả Dương Tử vào trong.

Nhẫn Dạ thấy vậy gào lên :
- Không !
Nhưng cũng vô ích hai người đó trực tiếp rơi vào không gian lưu đày.

Và vết nứt ấy đã trực tiếp đóng lại, lúc này đã chẳng còn ai cảm nhận được khí tức của Dương Tử nữa.

Nhẫn Dạ thì chết lặng, Chí Dũng thì tức giận đập phá xung quanh.

Hằng Thiên chỉ ngồi xuống thở dài, Cơ Minh thấy sự việc ấy xong mắt hắn cũng có phản ứng.

Nó đau nhói khiến hắn đau đớn gào lên từng đợt thống khổ.

Kiều Oanh vội vàng chạy đến hỏi hang hắn :
- Này ngươi không sao chứ ?
Nhưng lúc này Cơ Minh đã ngất đi, tuy trận chiến này đã thắng nhưng cũng tổn thất và mất mác vô cùng nhiều.

Năm ngày sau Cơ Minh tỉnh dậy, hắn cho gọi tất cả mọi người đến.

Hắn đứng trước mọi người và vận dùng thần nhãn nhìn đến sinh cơ của Dương Tử.

Hắn nhìn đến mức mắt đã ứa ra máu, Linh Nhi,Dạ Hy,Bắc Phi và Yên Nhi cũng hoảng hốt và kêu hắn dừng lại.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục nhìn, sau một hồi hắn đã khụy xuống đất.

Hắn bịt mắt lại rồi nói :
- Sinh cơ huynh ấy chưa cạnh ! Huynh ấy còn sống !
Rồi một người lạ mặt lên tiếng :
- Đúng đấy ! Anh chàng đấy chưa chết được đâu ! Vận mệnh của cậu ta đã gắn với con đường của bậc chí tôn.


Ắt sẽ là kẻ không dễ chết.

Ta đến đây cũng chia buồn với các vị, ta là Thiên Hà Đế.

Cũng thật sự xin lỗi năm cô nương vì đã không thể ra tay cứu cậu ấy.

Nhưng Hà mỗ cũng chỉ có thể làm vậy vì những kẻ ngoại vực vẫn đang xâm lấn nơi ở của chúng ta !
Bắc Phi lau đi nước mắt, nàng liền cúi đầu cảm ơn Thiên Hà Đế :
- Cảm ơn ngài đã tương trợ huynh ấy.

Cũng xin đại đế lượng thứ vì không thể tiếp đón ngài chu đáo được.
Thiên Hà Đế cũng dần tan biến mà nói :
- Vẫn mong các vị đừng quá đau buồn, ta vẫn còn phải trấn thủ biên cương mong các vị lượng thứ.
Lúc này Dạ Hy cũng đã nguôi ngoai phần nào nỗi lo trong lòng, còn Linh Nhi đã đi đến chăm sóc Hình Ân.

Cô nàng đã trực tiếp ngất đi sau khi nghe tin Dương Tử đã bị rơi vào không gian lưu đày.

Khi vừa mới tới nơi cùng với Dạ Hy và Yên Nhi, Linh Nhi đã thấy Hình Ân đang liên tục đập đầu vào tường, vùa khóc vừa nói :
- Tất cả là do ta đem vận rủi đến cho huynh ấy huhu !
Yên Nhi cũng đi vào rồi an ủi Hình Ân, cô nàng liền nói :
- Huynh ấy vẫn còn sống ! Và mọi chuyện cũng không phải do muội đâu đừng tự trách mình nữa nhé !
Phaí Nhẫn Dạ thì hắn đã ngập chìm trong rượu mà không biết trời đất.

Hắn cũng luôn tự trách bản thân :
- Là vi sư vô năng chẳng cứu được ngươi !
Chí Dũng thì đang loay hoay với đồng đồ hắn đặt tên là vũ khí mở không gian và vẫn liên tục thất bại.

Hằng Thiên cũng ở trong phòng mình mà tìm hiểu đại trận mở ra lại vết nứt đó.

Còn Dương Tử lúc này vẫn đang trôi nổi trong hư không vô tận.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: 94: Sự Nỗ Lực


Một tháng đã trôi qua kể từ khi trên Thất Đại Đất Tổ không còn cái tên Diệp Thiên Tông.

Cả Đan Dược Trường lúc này lại có một sự yên tĩnh đến lạ thường.

Ngày thứ 2 sau khi Dương Tử bị hút vào Không Gian Lưu Đày, cả Đan Dược Trường đều được thông báo tin tức về Dương Tử.

Họ đều mất đi vẻ hào hứng khi thắng trận, lúc đó Bắc Phi cũng đứng lên dõng dạc nói :
- Ta biết chư vị đều lo cho huynh ấy ! Nhưng không gian lưu đày vẫn là một thứ quá bí ẩn, cũng phải cảm ơ Cơ Minh Đạo Nhân đã giúp chúng ta biết được huynh ấy vẫn còn sống.

Ta cũng chắc rằng các vị đều có vài phần muốn đi cứu huynh ấy, nhưng thực lực của Chí Dũng tiền bối đã sắp đạt đến Võ Đế Kì cũng không thể thăm dò ở trong đó.

Điều cần thiết bây giờ là các vị cần phải tăng cường thực lực nhanh nhất có thể để có thể giúp huynh ấy !
Ở dưới đồng thanh hô :
- Tuân lệnh Phu Nhân !
Rồi họ đều tản ra để đi tu luyện rồi giúp đỡ người dân ở gần trận chiến.

Từ lúc đó cũng đã trôi qua ba tháng, bụng của Dạ Hy cũng đã to ra không ít.

Cô nàng vẫn muốn luyện thêm trận pháp nhưng đã được mọi người yêu cầu nghỉ ngơi.

Thêm một tháng nữa trôi qua, ở Tương Lai Sơn do Chí Dũng thành lập.


Tiếng nổ phát ra không ngừng, khói đen cũng bốc lên nghi ngút.

Cứ hai ba ngày lại có một vụ nổ như vậy, ở Thiên Khí Sơn của Hằng Thiên thì liên tục có sét đánh xuống.

Ở Tàng Kinh Sơn của Nhẫn Dạ thì liên tục xảy đến dị tượng, hết thảy ai nấy cũng đang cố gắng hết sức trong việc mình đang làm.

Cũng chỉ hi vọng có thể cứu lấy Dương Tử, đến mức đã có một bộ phận để tử của Sát Phạt Điện và Đan Dược Trường đã ngất đi vì cố gắng quá sức.

Lại thêm một tháng nữa trôi qua, Linh Nhi cũng đã đến Tương Lai Sơn của Chí Dũng.

Cô nàng cũng cùng cha nuôi nghiên cứu rất nhiều thứ về không gian lưu đày.

Ở hậu viện của Yên Nhi thì cô nàng đang luyện ra vũ khí Thần cấp thứ 3 trong tháng.

Dạ Hy cũng ngồi bên cạnh cô nàng, cả Tiểu Nhu và Dương Nhi cũng đều ở cạnh Dạ Hy.

Bắc Phi thì đã thành thục luyện ra thất giai đan dược và cả dược dịch.

Ở cả Đan Dược Trường đã mất đi cái dáng vẻ nhộn nhịp vốn có.

Hoặc có thể là vẫn còn nhưng chỉ thay vào đó là là sự tất bật đến từ mọi người.

Một tháng nữa đã trôi qua, khi Triều Minh vừa mở của phòng mình đi ra.

Hắn vươn vai ngáp dài mà nói :
- Tu luyện nhiều rồi giờ chắc cũng nên đi tìm Dương Nhi nhỉ !
Vừa nói xong câu thì từ đằng xa ba cái bóng hình bay đến, đập vào người hắn.

Khiến hắn trực tiếp bay lại vào phòng của mình, ba cái bóng đó là của Chí Dũng, Hằng Thiên và Nhẫn Dạ.

Chí Dũng đứng dậy đâu tiên hắn vừa chạy về Tương Lai Sơn của mình vừa gào lên :
- Vậy là sắp thành công rồi !
Nhẫn Dạ thì một tay xoa đầu một tay đấm xuống đất mà gào lên :
- Vậy mà lại sai sót nữa rồi !
Xong hắn cũng đứng dậy chạy về Tàng Kinh Sơn của mình, Hằng Thiên cũng đứng dậy.

Lão vừa xoa cằm vừa đi vừa nói :
- Duốc cuộc là ta vẽ sai ở chỗ nào nhỉ ?
Hắn cũng đi về Thiên Khí Sơn của mình, thời gian cứ trôi đi như vậy.


Chớp mắt đã qua thêm hai tháng, cũng đã đến này mà Dạ Hy đẻ.

Tuy họ rất bận rộn nhưng cả thảy mọi người trong Đan Dược Trường đều gác lại công việc vài ngày để đi thăm Dạ Hy.

Khi Dạ Hy sinh ra đứa trẻ ấy, dị tượng thiên địa cũng liền xuất hiện.

Thiên lôi đánh xuống không ngừng, sau nửa canh giờ được mẹ chồng Vân Yến đỡ đẻ thù Dạ Hy cũng đã sinh ra được một cô công chúa nhỏ xinh.

Con bé vừa ra đời trên trán đã có ấn kí hình ba tia sét, Hằng Thiên đang ăn cũng dừng lại nói :
- Sau này con bé cũng chẳng kém bố nó đâu !
Dương Thuần khó hiểu hỏi lại Hằng Thiên :
- Tiền bối nói vậy là có ý gì vậy ạ ?
Nhẫn Dạ cũng nói ra để cho Hằng Thiên ăn cơm lấy lại sức :
- Con bé là một cái thánh thể, ta nhớ không nhầm thì là Lôi Liên Thánh Thể thì phải.

Vừa sinh ra sẽ có cảm ứng với sét lôi điện rồi rất nhiều thứ, thánh thể của con bé là chuyên về tấn công !
Dạ Hy sau một lúc hồi phục cũng hỏi cha mẹ chồng :
- Vậy hai người định đặt tên con bé là gì vậy ạ, con cũng chưa nghĩ được tên ạ.

Một ý nghĩ liền thoáng qua đâu Yên Nhi và Hình Ân, cả hai đồng thanh nói :
- Sao không để tên con bé là Lôi Tuyết ạ !
Chí Dũng cũng đang ăn cũng phải dừng lại dơ ngón tay cái ra mà nói :
- Vẫn hay hơn cái tên Lôi Lân của ta !
Tiểu Nhu cũng vui mừng chạy đến mà hỏi :
- Vậy là ta có em gái rồi phải không mẹ ?
Bắc Phi cũng bế con bé lên xoa đâu rồi nói :
- Sau này con phải bảo vệ em gái đấy biết chưa !
Tiểu Nhu cũng gật đầu, cô bé sắn tay áo lên mà nói :
- Con sẽ đi lấy tim yêu thú cho muội muội ăn !

Xong cô bé cũng bay đi, Linh Nhi cũng liền nghiêng đầu hỏi :
- Vậy sau mai ta có con thì đặt tên gì được nhỉ ?
Mọi người thấy vậy liền cưới phá lên rồi đồng thanh đáp :
- Vậy thì phải để sau này mới biết được !
Vài hôm sau mọi người cũng trở lại việc mình bỏ dở, Đan Dược Trường lúc này cũng chỉ có tiếng cười đùa của Tiểu Nhu là khiến nơi này có chút âm thanh.

Thời gian trôi qua không những rất nhanh mà còn đem lại cho họ nhiều thành quả.

Đan Dược Trường bây giờ đã đổi tên thành Sát Phạt Chi Tông.

Và đã có quy mô rất lớn, thời gian để họ có được thành quả như vậy cũng đã là ba năm sau.

Lôi Tuyết cũng đã lớn thêm rất nhiều, con bé cũng đã biết nói và tu luyện từ lúc hai tuổi.

Bấy giờ ở cả cái Sát Phạt Chi Tông này phát ra ba thanh âm lớn gào lên :
- Thật sự là đã thành công rồi !
Tiếng hét ấy đến từ những người chẳng còn xa lạ gì, đó là Chí Dũng, Nhẫn Dạ và Hằng Thiên.

Họ đã thật sự mở ra được Không Gian Lưu Đày, điều này đã mở ra hi vọng cho họ.

Hi vọng có thể đưa Dương Tử trở lại, đưa gương mặt, đưa hình bóng họ chờ đợi trở về.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: 95: Thời Gian


Mọi người ở Sát Phạt Chi Tông chuẩn bị đi cứu Dương Tử, nhưng Dương Tử thì đã phải trôi qua 300 năm ở Không Gian Lưu Đày.

Hai tháng sau khi Dương Tử bị Diệp Huyền kéo vào không gian lưu đày.

Hắn mới lờ mờ tỉnh dậy, hắn đã bắt đầu lấy lại nhận thức cơ thể.

Hắn ngồi dậy xoa đầu mà nói :
- Vậy mà ta lại thức tỉnh thứ thể chất nghịch thiên này, nhưng lão cẩu Minh Hoàng cũng không nhất thiết phải kéo ta vào đây chứ.
Hắn xếp bằng vận chuyển công pháp hấp thụ linh khí để hồi phục vết thương.

Hắn vừa vận chuyển công pháp đã lập tức cảm thấy kì lạ, hắn dừng lại hoảng hốt hét lên :
- Cái gì ! Cái thánh thể này cũng vẫn chưa dừng lại à ?
Lúc này cái vòng sau lưng Dương Tử đã không còn hình ảnh của mặt trời và mặt trăng nữa.

Nó đã chuyển thành hình thái cực đồ, từ trong đầu hắn hiện ra hai bộ công pháp.

Hắn chỉ mới xem một chút liền gào lên :
- Quá tuyệt ! Hai bô công pháp này cũng quá bá đạo rồi đi !
Hắn cũng lập tức ngồi xuống dùng thử hai bộ công pháp, chỉ một lúc sau dị tượng lập tức kéo đến.

Cứ thế mà Dương Tử đột phá lên Phá Hư Kì Thất Tinh đỉnh phong.

Hắn đứng dậy vươn vai, hắn nghĩ một hồi :

- Sao nó kì lạ vậy, luyện thể lại dễ đến như vậy ? Nhưng lại phải đi kèm với bộ công pháp này để vừa có thể đề thăng sức mạnh nhục thể vừa đề thăng cảnh giới.

Thôi kệ nó đi vậy, ta vẫn nên tìm nơi nào có thể đi lại đã !
Hắn lập tức bay vụt đi, bay đã rất lâu nhưng vẫn chưa thấy một vùng đất nào.

Hắn dừng lại nghỉ ngơi, thở d/ốc hắn gào lên :
- Định mệnh ! Lão tử gặp phải cáu nơi quái quỷ nào vậy !
Một ông già vén không gian ra, lão chỉ làm như đó là cái dèm của nhà lão vậy.

Lão lên tiếng hỏi :
- Cậu mới tới đây lần đầu tiên sao ?
Dương Tử giật mình là lên :
- Có quỷ !!!
Lão liền quát lớn :
- Nhìn ta trông giống quỷ làm hả ?
Dương Tử cũng dừng lại mà nói ra một câu rất thản nhiên :
- Ừ nhỉ ! Quỷ không xấu thế được !
Lão già đứng hình ngay lập tức về độ ngáo của Dương Tử, lão quay lưng chuẩn bị đóng lại không gian.

Lúc này Dương Tử đang định nói gì đó, hắn vô tình thấy lão già đang định đóng lại không gian.

Hắn lập tức lao đến ôm chân lão vừa khóc vừa nói :
- Tiến bồi à ! Vãn bối có mắt như mù mong ngài bỏ qua mà dẫn ta theo ! Ta đã mấy tháng không ăn rồi huhu.
Lão nhìn Dương Tử với ánh mắt như nhìn thằng trộm, lão đang định nói thì đã chẳng còn thấy Dương Tử đây.

Hắn đi vào trong không gian mà vẫy tay lại với lão già mà nói :
- Tạm biệt !
Lão chạy theo mà gào lên :
- Đừng ! Ngươi không thể đi vào đó được !
Dương Tử đã đi quá xa nên không nghe thấy, hắn vẫn bước vào.

Thì lập tức bị một luồng lực lượng đánh xuống, trực tiếp khiến hắn bị đè bẹp.

Ông lão kia chạy đến đã thấy Dương Tử bị đè bẹp, lão thở dài.

Từ xa có một giọng nói phát truyền đến chỗ hai người :
- Kẻ dám xâm phạm Phản Hoan Giới sẽ bị tiêu diệt ! Lão Hiên Lam ! Sao ngươi lại dẫn hắn đến đây !
Lão liền cũng kính quỳ xuống mà đáp :
- Xin thần minh lượng thứ.


Ta đã không kịp cản hắn chạy vào đây.
Dương Tử lúc này từ từ dứng dậy, luồng lực lượng kia vẫn đang đánh xuống người hắn.

Hắn dùng tay sé rách luồng lực lượng ấy, hất nó sang bên cạnh.

Lúc này Dương Tử từ từ bay lên, hắn vặn tay mà nói :
- Ta không có ác ý mà các người dám tấn công ta à ? Vậy thì ta buộc phải đáp lễ thôi !
Chỉ thấy hắn đấm mạnh một cú sang phía tay phải, một vết nứt không gian hiện ra.

Từ trong đó hắn rút Tru Đế ra, khi vừa rút ra dị tượng đã phản ứng liên tục.

Nó muốn bài trừ Tru Đế, Dương Tử hô lên :
- Vô Cực Kiếm Pháp ! Trảm !
Nói đi đôi với làm, hắn vung Tru Đến về bầu trời, lập tức nó bị chiêu thức của Dương Tử sé toạc ra.

Hắn lại biến mất trong nháy mắt mà bay lên trên vết rách ấy.

Hiên Lam khụy xuống mà nói :
- Ta mang về con quái vật gì thế này ?
Trên bầu trời lúc này truyền đến những âm thanh va chạm của binh khí và nhưng tiếng nổ.

Lão già Hiên Lam vừa bước ra khỏi vết nứt không gian, lão vừa đi được hai bước thì đột nhiên có một đòn đánh gì có bắt từ trên trời xuống xuyên thẳng vào lòng đất.

Mặt lão tái bét rồi đau khổ gào lên :
- Con mẹ nó ! Lão tử muốn giết chết tên khốn đó !
Lão chưa kịp di chuyển thêm được một tẹo nào, thì từ trên trời mặt trăng đã lao xuống dưới chỗ lão đứng.

Rồi có rất nhiều ngôi sao cũng lao xuống khiến mặt đất rung chuyển liên tục.


Hiên Lam liền ngồi bệt xuống mà gào lên :
- Lão tử không chơi nữa ! Các ngươi làm gì thì làm !
Cứ như mọi thứ đang xảy ra theo lời nói của lão, từ trên trời có hai vết sáng lao xuống mặt đất rồi lại lao lên trên.

Dương Tử tung một cú đấm khiến tên thần minh lập tức bay đến chỗ Hiên Lam.

Dương Tử xoay xoay cổ tay mà nói :
- Thức lực không ra gì mà tự sưng mình là thần ?
Tên thần kìa lên gào nên và doạ nạt Dương Tử :
- Ngươi mà giết ta tất cả nhưng thần còn lại sẽ thật sự đuổi đến giết ngươi ! Nếu ngươi làm con chó trung thành của ta thì ta sẽ tha cho ngươi.
Dương Tử liền lôi Tru Đế đến mà đáp :
- Ta cũng chẳng sợ gì đâu !
Rồi hắn từng bước từng bước đi tới gần tên thần kia, tên thần ấy lập tức dùng thứ gì đo khiến Hiên Lam chạy đến chắn trước người hắn.

Hắn lại gào lên :
- Tên nô lệ thấp kém giết hắn cho ta !
Dương Tử nghe vậy xong, hắn liền lấy ra cặp dao găm, chỉ trong nháy mắt đầu của tên thần minh kia đã rơi xuống.

Dương Tử chém nát cái vòng cổ mà Hiên lão bị đeo vào, hắn nhẹ nhàng nói :
- Tiền bối cứ nghỉ ngơi đi nơi này giao cho ta !
Xong hắn lập tức bay lên nơi ở của lũ thần minh, Hiên lão lúc này bật khóc, lão sờ vào cổ mình mà nói trong nước mắt :
- Cản ơn cậu, xin hãy giải cứu thế giới này !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96: 96: Thời Gian


Dương Tử vừa bay đi trên bầu trời hắn vừa quan sát xuống mặt đất.

Hắn vẫn chưa tìm thấy nơi nào có sinh vật nào tự xưng thần minh nữa.

Bấy được một hồi hắn thấy được một thành phố rất lớn ở phía xa.

Hắn quyết định đáp xuống đấy, vừa đáp xuống một vài tên lính canh đã lập tức hỏi Dương Tử, và ngăn cản hắn đi vào trong thành.

Một tên liền lên tiếng hỏi :
- Đứng lại ! Ngươi là người từ phương nào tới đây mau báo họ tên !
Dương Tử vui vẻ đặt tay sau gáy đáp lại lời tên lính canh :
- Ta chỉ là kẻ qua đường thôi.

Cũng có chút ý định giải phóng thôi !
Nói xong hắn vung vài nhát kiếm đến, chính xác cắt đứt nhưng chiếc vòng mà đám lính canh phải đeo.

Đám lính canh ngơ ngác một hồi, sau đó có một tên gào lên :
- Chúng ta được tự do rồi !
Mấy tên còn lại liền quỳ xuống cảm tạ Dương Tử, hắn liền đỡ mấy tên lính dậy rồi nói :
- Ko cần cảm ơn ta, nếu muốn đền ơn thì hãy đi giải phóng dân tộc của các đi !
Đám lính nghe xong cũng liền đi vào thành rồi phá đi những cái vòng kiềm chế họ.

Dương Tử ngoảnh đầu lại nhìn về phía lâu đài của tên thành chủ.

Hắn cười lên một cách đầy phản diện, tên thần đang ở đó cũng rùng mình.


Hắn lập tức bay đi chạy trốn, một canh giờ sau hắn cũng bay đi rất xa.

Hắn đáp xuống đất thở d/ốc rồi tự hỏi :
- Chắc hắn không đến được đây đâu nhỉ ?
Dương Tử từ hòn đá phía sau liền đáp :
- Tên đó không chạy nhanh thế đâu.
Tên thần minh kia cũng gật đầu cười phá lên mà nói :
- Hahaha ! Cũng chỉ là loại tôm tép sao bằng ta dược !
Nụ cười hắn dần trùng xuống, hắn từ từ quay sang nhìn Dương Tử.

Dương Tử nhe răng ra cười mà hỏi :
- Chỉ là loại tôm tép thôi à ?
Một phút ba mươi giây sau hắn đã bị Dương Tử lột sạch đồ rồi đánh thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma.

Dương Tử lấy khăn tay ra hắn từ từ lau đi rồi hỏi tên kia :
- Ngươi ! Nói cho ta biết chỗ tập trung của lũ tự xưng thần như ngươi đi.

Ta chỉ cần biết ngươi lừa ta là ngươi sẽ được đi du lịch đấy !
Tên kia mếu máo nói ra từng địa điểm cho Dương Tử, hắn nói xong rồi lại gào lên :
- Đại nhân ! Ngài đừng giết ta có được không !
Dương Tử vung một nhát kiếm khiến trái dưa hấu của hắn rơi xuống đất.

Hắn từ từ lau Tru Đế mà nói :
- Diệt cỏ thì phải diệt tận gốc ! Phải không Tru Đế ?
Tru Đế cũng đáp lại Dương Tử :
- Chủ nhân nói quá đúng, vơi cả binh khí ở đấy khá là ngon đấy.

Ta sắp lên thần cấp trung phẩm rồi !
Dương Tử ồ lên một tiếng ngạc nhiên rồi nói :
- Ồ ! Thế thì phải lấy nhiều chút ! Tiếp theo là đi đỉnh Kim Sơn !
Dương Tử đã bay qua rất nhiều thành trì, cả đoạn thời gian ấy cũng đã 10 năm trôi qua.

Mỗi khi qua một thành trì nào đó, Dương Tử đều thả phân thân xuống đi phá vòng kiềm hãm người dân ở đây.

Thậm chí hắn đã tích được công đứng từ việc hấp thụ hương khói người dân thờ cúng.

Cảnh giới của hắn lúc này cũng đã là Phá Hư Kì Bát Tinh đỉnh phong.

Lúc này đã lại là 90 năm sau, tròn 100 năm kể từ khi Dương Tử bước vào Phản Hoan Giới.

Hắn đã chém giết tất cả chư thiên chúng thần.

Con dân ở cả Phản Hoan Giới nhà nhà đều có tượng của hắn, lúc này trên đỉnh Kim Sơn.


Hắn ngồi lười ăn trái cây rồi thở dài nói :
- Đã 100 năm rồi ! Một phương thiên đi này ta đi cũng đã hết, đánh nhau cũng đã là vô địch.

Cảnh giới cũng từ từ tăng cường, cũng thật là nhàm chán quá đi !
Dương Tử sực nhớ ra thứ gì đó, hắn ngồi phắt dậy mà nói :
- Không được ! Ta cứ lưới biếng thế này thì cũng chỉ sớm ngày chết dưới tay Âm Tà.

Phải nỗ lực tu luyện hơn nữa !
Vậy mà chớp mặt 100 năm nữa đã trôi qua, Kim Sơn lúc này cũng đã có cả một toà đại điện được người dân xây cho Dương Tử.

Thậm chí có hơn trăm cái tụ linh đại trận, hơi khói đến không dứt.

Hắn lấy Tru Đế ra rồi nói với nó :
- Ta cảm nhận được ở thế giới này không ít thần binh lợi khí có thể nói chuyện như ngươi ! Hãy đi và tìm rồi hấp thụ chúng, ngươi cũng không thể mãi ở trong thức giới của ta được !
Tru Đế cũng vui vẻ reo lên :
- Nhất định không phụ sự kì vọng của chủ nhân.
Dứt câu nó cũng bay vụt đi, Dương Tử lúc này bay ra ngoại đại điên.

Hắn nói với lính canh :
- Mau bảo con dân rời đi.

Cách nơi này ít nhất 200 dặm, nếu còn không đi sẽ bồi táng ở đây !
Đám lính cũng lập tức di dời người dân thông qua dịch chuyển trận pháp.

Dương Tử cũng độ kiếp của Thần Chi Kì, lôi năng cũng chắng đủ để gãi ngứa cho Dương Tử bây giờ.

Thậm chí còn bị Dương Tử đang vận chuyển công pháp hấp thụ.

Một mạch như thế 3 ngày trôi qua, cảnh giới hắn đã trực tiếp thăng lên Thần Chi Kì nhị tinh.

Rồi hắn lại trở về bế quan cứ ròng rã như vậy 100 năm nữa lại trôi đi.


Người dân ở Phản Hoan Giới vẫn thờ cúng Dương Tử đầy đủ.

Ai cũng biết đến Dương Tử, trẻ con trước khi được dậy nói thì phải biết phân biệt ảnh nào mới là ảnh giống hắn nhất.

Lúc này hắn bay ra ngoài, cảnh giới bây giờ cũng đã là Thần Chi Kì ngũ tinh.

Hắn lập tức hô lớn, tiếng hô vang âm cả mảnh thiên địa :
- Tru Đế !
Nó nghe thấy chủ nhân mình gọi lập tức đến chỗ Dương Tử trong nháy mắt.

Nó liền vui vẻ nói với Dương Tử :
- Chủ nhân ! Ta đã là thần cấp thượng phẩm rồi, còn mở ra thần thông chém không nữa.
Dương Tử cũng gật đầu, hắn lấy tay xoa đầu mình thì nhìn thấy cái thánh thể này vẫn chưa dừng lại.

Hắn thở dài rồi dừng nó lại, xong hắn lại hô lớn :
- Chúng sinh trong Phản Hoan Giới nghe lệnh ! Ta hôm nay sẽ rời đi, nhưng sẽ để lại cho các ngươi công pháp tu luyện.

Từ sau trở đi, trẻ nhỏ từ 3 sẽ bắt đầu phải tu luyện, một ngày nào đó ta sẽ trở lại đây đưa các ngươi đến đại thiên thế giới.

Người dân ở đây ai cũng dừng lại việc mình đang làm, họ đều quỳ xuống mà nói :
- Nghe chỉ Đại Nhân !
Dương Tử sau khi làm xong vãi việc nữa, hắn cũng dùng Tru Đế chém rách không gian mà bay ra ngoài.

Tình cờ hắn gặp được một vài hình bóng rất quen thuộc, rất rất quen thuộc.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97: 97: Giao Chiến Với Đám Người Âm Tà Đế


Keng, âm thanh binh khí va chạm vào nhau liên tụcDương Tử gào lên :
- Hôm nay chúng mày phải bỏ lại ít nhất một cái mạng ở đây không thì đừng hòng đi !
Nói xong hắn cũng chém liên tục vào người Âm Tà, hắn ta nhanh chóng đỡ được mà đáp lời của Dương Tử :
- Vậy thì chưa chắc đâu !
Trở lại hơn 20 ngày trước, Dương Tử vừa chém rách không gian đi ra khỏi Phản Hoan Giới.

Hắn vừa ra đã gặp và thân ảnh cả đời này hắn cũng sẽ không thể quên.

Đó chúng là thân ảnh của đám người Âm Tà Đế, liền dùng Ảnh Bộ nhập vào không gian đi theo chúng.

Đã bay xuất 7 ngày nhưng Dương Tử vẫn chẳng thấy chúng dừng lại.

Hắn thầm nghĩ :
- Cái quái ! Không phải chúng đi tìm chết đấy chứ ?
Dương Tử vẫn tiếp tục đi theo chúng, thêm 3 ngày nữa trôi qua hắn cũng thấy chúng dừng lại.

Ở trước một mảnh đất khá rộng lớn, Âm Tà quay lại bảo với Đại Quỷ Đế :
- Đưa hắn vào gặp chủ nhân, ngài ấy sẽ biến hắn trở thành một trong chúng ta !
Đại Quỷ Đế Tức giận gào lên :
- Ta không phải bầy tôi của ngươi ! Ta chỉ phục vụ chủ nhân vì ngày ấy rất mạnh mà thôi ! Đừng có ra lệnh cho ta như kiểu ta là bầy tôi của người !
Âm Tà cũng xoa đầu hắn phẩy tay rồi nói :

- Được rồi ! Ngươi đi vào đi ta sẽ ở ngoài này trông chừng.
Dương Tử lúc này cũng lẻn vào theo Đại Quỷ Đế, hắn chỉ vừa bước ra sau cánh cửa của toà lâu đài trước mặt.

Lập tức bị cảnh tượng bên trong làm cho xuýt nôn hết ra, cũng rất may vì hắn kiềm lại được.

Hắn nắm chặt tay rồi thầm nghĩ :
- Tên xúc sinh nào sống được ở đây vậy !
Xong hắn cũng tiếp tục đi theo Đại Quỷ Đế, sau một hồi di chuyển.

Hắn cũng dừng lại trước một cánh cửa khổng lồ, hắn quỳ xuống mà nói lớn :
- Chủ nhân ! Xin hãy biến kẻ này thành tôi tớ của ngài !
Một giọng nói từ sau cảnh cửa phát ra :
- Được !
Dương Tử lúc này lại nghĩ :
- Đây là kẻ chúng muốn móc tim ta để giải phong ấn cho hắn sao ?
Vì mối thù kiếp trước Dương Tử đã để lộ ra một chút sát khí, giọng nói từ sau cửa gào lên :
- Một con kiến cũng dám theo dõi ta ?
Từ cánh cửa lập tức có một luồng sức mạnh đáng thẳng vào bụng Dương Tử.

Trực tiếp khiến hắn bay ra khỏi hòn đảo ấy, Âm Tà cũng giật mình mà đuổi theo.

Trong đầu hắn nhận được truyền âm của giọng nói sau cánh cửa.

" Giế/t chết hắn ! Hắn đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi !"
Âm Tà cũng lập tức bay theo, hắn gào lên :
- Vậy là ta có thể đường đường chính chính giế/t chết ngươi rồi !
Dương Tử thả lỏng người, hắn gồng mình lại thôi đã có thể trực tiếp phá nát uy áp của giọng nói kia.

Hay chính xác hơn là Đại Ma Thần, hắn từ từ rút Tru Đế ra.

Hắn quay lại nói với Âm Tà :
- Ai giết ai còn chưa biết đâu !
Xong lập tức lao đến chém vào người Âm Tà, khiến hắn trực tiếp bay đi.

Dương Tử lúc này xoay vài rồi lại lên tiếng :
- Ngươi biết ta chờ cái ngày này lâu lắm rồi không, hả tên khốn ?
Dừng động tác xoay tay lại, người của Dương Tử dần dần chuyển sang trạng thái của Thánh Thể.

Lúc này người của hắn một nửa đen một nửa trắng, còn có chút pha lẫn.


Âm Tà tức giận gào lên :
- Ngươi thật sự chọc giận ta rồi đấy !
Hắn lấy trong người ra một viên đan dược rồi nhét thẳng vào mồm mà uống.

Cơ thể của hắn lúc này đang dần chuyển đỏ, những mạch máu nổi đây lên trên cơ thể hắn.

Người hắn lúc này cũng to lớn hơn gấp mấy lần, hắn gầm lên một tiếng đầy giận dữ.

Hắn giơ bàn tay đang dần hoá lớn nên nói với Dương Tử :
- Nếu ngươi đã hết tác dụng với chủ nhân thì cũng chết đi là vừa rồi đấy !
Dứt câu hắn liền lao tới phía Dương Tử chỉ trong nháy mắt, Dương Tử vẫn chẳng hoảng hốt gì.

Thậm chí hắn còn bịt mắt mình lại mà đỡ đòn đán cừa rồi của Âm Tà.

Hắn phẩy tay trên quần áo mà nói :
- Hình như cũng chả ra làm sao thì phải !
Lúc này Dương Tử bị một đòn đánh bật ngờ đánh đến, hắn không kịp đỡ lại mà nói :
- Đại Quỷ Đần à ! Ngươi đánh hình như cũng có chút yếu rồi thì phải !
Đại Quỷ Đế gào lên :
- Ngươi đang khinh thường ta đấy à ?
Dương Tử tách cây thương từ trong Tru Đế ra, hắn phi thẳng đến phải sau Đại Quỷ Đế.

Hắn lại hỏi :
- Đến rồi sao còn phải trốn hả Tula Đế ?
Tula vừa đi ra hắn vừa rút ngọn thương ra mà nói :
- Quà gặp mặt như vậy khiến ta có chút đau lòng đấy kẻ vô tác dụng à !

Dương Tử cũng chẳng nói nhiều hắn lập tức dịch chuyển đến đấm thẳng hai phát vào mặt của Đại Quỷ và Tula.

Trực tiếp khiến bọn chúng bay đi rất xa, Âm Tà cũng lập tức lao đến tấn công Dương Tử.

Hắn cũng nhẹ nhàng cầm Tru Đế đỡ đòn rồi liên tục chém vào ngươi Âm Tà rồi nói :
- Hôm nay chúng mày phải bỏ lại ít nhất một cái mạng ở đây nếu không thì đừng hòng đi !
Hắn chém bay Âm Tà rồi gào lên :
- Thiên Phạt !
Rất nhiều thanh kiếm lao đến cắm vào người Âm Tà, Tula lúc này cũng đến đòi ăn hành.

Nên Dương Tử đã cầm Tru Đế thi triển Vô Cực Kiếm Pháp lên người hắn.

Khiến hắn lại bay đi và thổ huyết không ngừng, Dương Tử nhếch vai lên mà hỏi đểu :
- Này ! Các ngươi mạnh thế sao ta đánh lại ?
Âm Tà chật vật bò ra khỏi đống kiếm, hắn từ từ đứng dậy rồi gào lên :
- Ta liều mạng với ngươi !
Tula và Đại Quỷ cũng lao lên tấn công Dương Tử, hắn cũng vung một kiếm.

Đầu của Âm Tà đã rơi xuống, hắn nhặt lên rồi ném về phía Đại Quỷ Đế mà nói :
- Nói với tên Đại Ma Thần nhà các ngươi ! Một ngày không xa ta sẽ là kẻ chém chết hắn chứ không còn phong ấn như nhưng người trước nữa !
Rồi hắn cũng bay đi, thân ảnh hắn cũng nhanh trong biến mất khỏi tầm mắt của hai tên kia.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98: 98: May Mắn


Sau khi Dương Tử giết được Âm Tà thì hắn đã nhanh chóng bay đi.

Bay đi đã khá xa, hắn lúc này mới dừng lại, hắn nôn ra từng hụm máu lớn.

Hắn thở dốc rồi tự nói :
- Mẹ kiếp ! Kẻ sau cánh cửa rốt cuộc là ai mà có thể mạnh như thế chứ.

Chẳng lẽ hắn là kẻ bị nhưng kẻ giống ra phong ấn ư, nếu như thế thì cũng quá mạnh rồi đi.
Hắn ngồi xuống trị thương, được một lúc hắn lại tự nói :
- Vậy mà đòn đánh của hắn có thể ăn mòn cả thánh thể ! Rốt cuộc hắn có sức mạnh lớn đến mức nào được cơ chứ ?
Dương Tử đứng dậy vươn vai, hắn lại nói :
- Vẫn là mau chóng trở lại Thất Đại Đất Tổ thì hơn !
Hắn dốc sức mở ra một vết nứt để trở về Thất Đại Đất Tổ, vừa mở được một chút.

Đột nhiên có một đầu xương sọ lao đến hướng của Dương Tử, cùng theo đó có cả một dòng sông máu cũng chảy theo.

Hắn lập tức dịch chuyển đi, hắn quay lại nhìn trực tiếp bị một nắm đấm in hẳn vào mặt.

Hắn bay đi, hắn trừng mắt quay lại nhìn kẻ đã đánh mình, kẻ đánh Dương Tử chính là Đại Quỷ Đế.


Lúc này vết nứt kia đã thật sự đóng lại, Dương Tử lúc này rất tức giận.

Hắn khởi lên thánh thể, uy áp toả ra ẩn lẫn trong đó có cả sát khí ngút trời của Dương Tử.

Đại Quỷ Đế trực tiếp bị thứ úy áp kia làm cho quỳ xuống đất, sát khí cắt qua da hắn.

Khiến người hắn chỗ nào cũng bị thương, Tula Đế từ đâu lao ra đâm một dao vào người Dương Tử.

Kịch bản đấy đẹp nhưng tiếc là nó Dương Tử không bị sao, con dao bị một thứ gì đó vô hình chặn lại.

Lúc này dòng sông máu cũng đã đánh vào người Dương Tử.

Nhưng mọi nỗ lực hiện tại của Tula cũng chỉ là dãy chết, hắn cố gắng nói với Dương Tử :
- Kẻ như ngươi thì gia đình ngươi sẽ là thứ gì đây ?
Hắn không biết rằng chuyện này là một pha trọc chó ngu nhất mà hắn từng làm.

Dương Tử bóp cổ hắn chặt hơn, đưa mặt hắn gần lại, Dương Tử từ từ nói nhưng dọng điệu như muốn bóp chết hắn ngay :
- Gia đình ta rất đẹp cho đến khi các ngươi chặn ta lại, con ta có thể đã ra đời ! Nó còn không biết mặt cha nó thế nào ! Ngươi hỏi xem ngươi sẽ sống được không ?
Nói xong Dương Tử trực tiếp bẻ gãy cổ Tula, Đại Quỷ Đế vẫn mạnh miệng gào lên :
- Ngươi hôm nay cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi đây ! Bây tôi của chủ nhân sẽ tới sớm thôi !
Dương Tử liền đáp :
- Ngươi vẫn không nhìn xem bản thân mình như thế nào à ?
Đại Quỷ Đế bây giờ thân tàn ma dại, thứ áp chế huyết mạnh đến đau đớn kia.

Một giây một khắc hắn cũng chẳng muốn chịu lâu hơn, mạch máu...không toàn cơ thể hắn như muốn nổ tung lên vì cái uy áp vô lý kia.

Mắt của Dương Tử bây giờ cũng chẳng còn con ngươi, nó sáng lên và rực cháy một cách mãnh liệt.

Hắn dơ chân lên đạp xuống, đầu của Đại Quỷ như một quả dưa hấu bị người ta đập nát.

Lúc nãy lại là nhưng gương mặt thân quen đến cản đường Dương Tử.

Hàn Ma liền vỗ tay rồi nói :
- Không ngờ chỉ một thời gian ngắn thôi mà ngươi đã mạnh như vậy rồi !
Hắn lấy ra một cái lọ, hắn mở cái lọ ra, một luồng khí tức trào ra và dần dần bao bọc lấy cơ thể của tula và đại quỷ.


Chúng từ từ đứng dậy, tula bẻ lại cổ rồi gào lên :
- Tên khốn vậy mà dám bẻ cổ ta !
Dương Tử lúc nãy đang định rời đi, hắn từ từ quay lưng lại, cùng với đó sát khí toả ra không ngừng.

Khiến lũ người kia bắt đầu cảm thấy khó thở, Sát Đế hay Sát Linh Đế.

Hắn đi ra dùng sát khí của mình chống chọi lại với sát khí của Dương Tử.

Nhưng hắn cũng dần bị đẩy lùi, hắn tức giận gào lên :
- Ngươi đã giết bao nhiêu kẻ mới có thể toả ra thứ sát khí mạnh vô lý này được chứ.
Âm Tà từ đâu lao ra hắn ném ra một chiếc gương khiến sát khí của Dương Tử bị dừng lại.

Thiên Hồ Đế đi ra khỏi đám người kia, một bộ dạng đầy mị hoặc nhìn đến Dương Tử.

Ả ta dịch chuyển đến ngã ngay vào người của Dương Tử, ả nói :
- Này Caca ! Ta biết nhiều trò lắm, huynh muốn chơi không, mà huynh tên gì vậy ?
Thấy Dương Tử không phản kháng, tula lại cười và mỉa mai hắn :
- Hahaha cũng chỉ là tên háo sắc !
Dương Tử tóm cổ ả ta lên, hắn từ từ nói :
- Để ngươi chết một cách rõ dàng vậy ! Tên ta là Vô Cực, còn muốn thử ta kiểu đấy thì chưa đủ đâu !
Hắn ném ả vào đàm Hàn Ma, rồi rút Tru Đế ra gào lên :
- Vô Cực Kiếm Pháp ! Sát !
Một luồng khí tức bao gọn không gian xung quanh, rồi hàng ngàn cây thương, cây kiếm đâm vào ngươi chúng.

Hắn lập tức lao lên, chém bay đầu tên Sát Linh rồi nhẹ nhàng chặt đứt chân ả Thiên Hồ.


Hắn nghiêng nhẹ đầu, chỉ trong nhảy mắt có hai kẻ đã không còn sức chiến đấu.

Hàn Ma cùng Đại Quỷ và Âm Tà lao lên, chúng đều dùng sát chiêu đánh đến Dương Tử.

Cũng chỉ tiếc cho chúng Dương Tử lại gặp vận may, lúc hắn đang định đáp trả thì bị một nguồn sức mạnh quái quỷ gì đấy đánh bay.

Một đòn đấy phá nát cái thánh thể của Dương Tử và cũng tạo ra một vết nứt không gian hút Dương Tử vào trong.

Còn chúng thì bị nguồn sức mạnh ấy hạ thêm hai tên, Âm Tà tức giận gào lên :
- Thù này ta không báo, Âm Tà ta không xưng mình là Đế !
Trở lại với đám người của Nhẫn Dạ khi mở ra vết nứt đi tìm Dương Tử.

Họ không thấy Dương Tử còn bị lạc vào Phản Hoan giới, còn Dương Tử lúc này đã thổ huyết.

Vết thương cũ chưa lành cộng với việc dùng thần thông và thánh thể.

Khiến cơ thể hắn không chống đỡ được nữa mà trực tiếp bất tỉnh.

Chỉ sợ còn ở lâu thêm lúc nữa hắn phải chôn thân ở đấy, lúc này cơ thể hắn đang từ từ hấp thụ một thứ gì đó.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99: 99: Hành Trình


Nhẫn Dạ và Chí Dũng đã cùng với Hằng Thiên mở ra không gian lưu đày.

Khi họ vừa mới vào thì chỉ thấy nơi đây linh khí nồng hậu, nhưng lại không có vùng đất nào.

Nhẫn Dạ như sực nhớ ra thứ gì đó, hắn lập tức quay lại mà gào lên :
- Người nào có tu vi dưới Hoàng Thiên Kì lập tức quay về !
Có kẻ lên tiếng hỏi :
- Tại sao vậy ạ ?
Nhẫn Dạ lại gào lên :
- Về mau không cần hỏi nhiều !
Hắn vừa dứt câu đã có kẻ già đi, trở thành một ông lão trong vài phút đến không gian lưu đày.

Nhẫn Dạ thở dài, hắn từ từ giải thích cho nhưng người ở lại nghe :
- Có thể các vị ở đây có một vài vị vẫn chưa biết nơi chúng ta đang ở là đâu.

Nó chính xác được gọi là Không Gian Lưu Đày, nó là do vô số vết nứt không gian tạo thánh.

Theo điển tịch cổ xưa ta từng đọc trước đây, nơi này tuy linh khí nồng hậu và rất dễ hập thụ.

Nhưng thọ nguyên ở đây chỉ như ngọn lửa trước con bão, nó sẽ giảm đi rất nhanh như là các vị đang lấy tính mạng ra đổi tu vi vậy ! Nơi này cũng chẳng yên bình gì cả, nơi đây chứa toàn bộ nhưng thứ bị thiên đão lẫn cả siêu việt thế giới này chối bỏ !

Chí Dũng nghe vậy lập tức quay sang nhưng mấy cô vợ của Dương Tử.

Hắn khẽ nói :
- Mấy đứa cứ về đi đã, thọ nguyên mấy đứa đã có thể rất hùng hậu nhưng cũng không thể trụ được lâu đâu.

Tìm kiếm Dương Tử có thể sẽ mất nhiều thời gian, nên mấy đứa có thể về nhà nuôi dậy Lôi Tuyết cho cẩn thận.

Chúng ta sẽ sớm về !
Linh Nhi Hình Ân và Dạ Hy vẫn đang lưỡng lự, họ liền đáp lời Chí Dũng :
- Dù thọ nguyên có tận con vẫn muốn gặp huynh ấy !
- Con cũng thế, con muốn cho huynh ấy biết là tỷ ấy đã sinh ra một con bé kháu khỉnh !
- Con cũng muốn gặp huynh ấy !
Hình Ân nói ấp úng, Bắc Phi liền đi lên tát vào mặt Linh Nhi, Hình Ân và Dạ Hy, cô nàng quát lớn :
- Hai muộn có suy nghĩ đến những người ở lại khi các muội ra đi không ? Kể cả gặp được huynh ấy mà chết đi thì cũng chỉ làm huynh ấy đau buồn thêm mà thôi !
Nàng cũng rất muốn gặp hắn, nàng rất muốn khóc, nhưng vì là chị cả nên nàng phải quản lý và bảo vệ họ khi hắn đi vắng.

Nàng lau đi nhưng giọt nước mắt sắp rơi xuống, nàng lại nói :
- Tuyết Nhi vẫn cần người chăm sóc, không chỉ các muội muốn gặp huynh ấy.

Nhưng càng những lúc này ta không thể cứ thế mà quyết định trong vội vàng được.

Chúng ta cần nghĩ kĩ cho nhưng trường hợp tệ nhất !
Yên Nhi cũng lên tiếng nói :
- Tỷ ấy nói cũng không sai đâu, nếu bà người hành động dại dột như vậy chưa chắc đã đúng đâu.

Nên là hãy để cho các tiền bối lo nếu đi ta cũng chỉ làm vướng chân họ mà thôi.
Cơ Minh cũng thấy Kiều Oanh đang núp sau người Hằng Thiên, hắn tới gần lôi cô nàng ra chỗ khác.

Hắn liền gắt lên hỏi cô nàng :
- Muội có biết nếu đi vào đây thọ nguyên rất thấp không, phải nói là thời gian trôi rất nhanh.

Nhanh hơn bên ngoài rất nhiều đấy, nếu muội đi cũng bọn ta một hai năm trong đây thì sẽ thế nào.

Với cái cảnh giới của muội như vậy sao mà có thể chống lại được chứ ?
Kiều Oanh lý nhí đáp :
- Ta...ta lo cho huynh !

Cơ Minh liền xoa đầu cô nàng mà nói :
- Không cần an ủi ta ! Ta biết muội thích Dương huynh, nhưng nó quá nguy hiểm.

Quay về đi, ta hứa sẽ trở về cũng huynh ấy !
Trong đầu Kiều Oanh lúc này nghĩ :
- Tên ngốc, ta thật sự lo cho huynh mà.
Cô nàng liền hôn Cơ Minh rồi nói :
- Không biết từ lúc nào, ta đã yêu huynh mất rồi, nên là hãy bình an trở về với ta nhé.
Rồi cô nàng xấu hổ bay về Thất Đại Đất Tổ, Cơ Minh lúc này thì ngẩn người ra.

Đang trong xung sướng vì được crush đồng ý thì mắt hắn lại đau nhói lên.

Những người đủ thực lực đã ở lại, mấy cô vợ của Dương Tử cũng đã về Thất Đại Đất Tổ.

Cơ Minh sau một hồi đau đớn hắn liền quay sang nói với Hằng Thiên :
- Lão tổ ! Huynh ấy đang mở ra một vết nứt để thoát ra ngoài ! Chúng ta phải tìm ra nó ngay trước khi huynh ấy đi ngược lại với chúng ta !
Hằng Thiên cũng gật đầu truy tìm trận pháp dịch chuyển trên miếng gỗ lão từng đưa cho Dương Tử.

Lão liền chỉ về một hướng rồi nói :
- Trận pháp ở hướng này !
Họ bay theo hướng mà Hằng Thiên chỉ, sau một hồi bay hết tốc lực.

Họ cũng đã tới chỉ thấy, đã có vết nứt ở đó nhưng lại chẳng thấy người đâu.

Mọi người liền đi vào vết nứt, họ đã thấy được một thế giới ở trong vết nứt.


Linh khí không nhưng đây đủ mà còn có cả thiên đạo pháp tắc.

Họ lập tức tìm tòa thành gần nhất mà hỏi thăm tin tức của Dương Tử.

Đến một toà thành Cơ Minh liền lập tức hạ xuống mà hỏi linh canh ở thành :
- Vị huynh đệ này có thể cho ta hỏi chút chuyện được chứ ?
Hắn vui vẻ gật đầu mà đáp lại :
- Các vị cứ ngồi xuống uống nước rồi từ từ hỏi cũng được.
Cơ Minh liền hỏi với dọng điệu gấp gáp :
- Các vị có từng thấy ngươi tên Dương Tử qua đây hay không, đây là bức hình chân dung của hắn.

Hắn là bằng hữu của ta mong các vị nhỡ lại một chút.
Tên lính canh liền lắc đầu đáp :
- Nếu các vị tìm người tên Dương Tử thì chưa, còn tại sao các vị lại có hình ảnh của Vô Cực Chi Chủ vậy ạ ?
Lúc cơ thể của Dương Tử đang tự đông hấp thu một thứ gì đó.

Vật này chắc là đồ bổ nên cơ thể của hắn đang dần dần hồi phục.

Còn hắn lúc này lại rơi vào một vùng kí ức nào đó, mà chính hắn cũng không biết.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom