Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Võ Đế Vô Cực/Võ Đạo Chi Lộ

Chương 140: C140: Chap 30 sức mạnh tuyệt đối


Mọi người cũng nhanh chóng tập hợp lại ở chính điện của Hỗn Độn Thánh Địa. Cơ Minh đứng lên và nói sơ qua cũng như một số thứ hắn nhìn thấy cho mọi người. Thiên Tôn đập bàn gào lên:

- Cái gì! Vẫn còn một tên sống sót à?

Thiên Hà cũng lên tiếng:

- Nhưng kẻ đấy có phải con bài chủ chốt của lũ Thánh Tộc hay không.

Cơ Minh đáp lời hắn:

- Có thể là vậy, ta đã nhìn thấy hắn đứng trên núi xác, nên khả năng ấy là rất cao đấy.

Cổ sau một hồi lâu suy nghĩ hắn cũng lên tiếng:

- Thực lực chúng ta gộp lại cũng chẳng đánh nổi tên Quân Lí kia. Nếu thật sự là kẻ mạnh nhất tộc chúng liệu ta còn cơ hội?

Hoàng Tuyền cũng gật đầu mà nói:

- Cổ đệ nói cũng đúng, Lăng Lịch bây giờ vẫn cần dưỡng thương, mà Quân Lí cũng mạnh hơn cả đệ ấy. Vậy làm sao ta ngăn cản tên có thể mạnh hơn cả Quân Lí bây giờ?

Mọi người rơi vào trầm tư, Dương Tử thở dài mà nói:

- Được rồi! Để ta đi! Các người cứ ở nhà nhanh chóng phục hồi, đề thăng cảnh giới rồi tới giúp ta cũng được.


Cơ Minh liền nói:

- Vô Cực huynh bình tĩnh đã ta còn kế hoạch!

Hắn nói xong cũng đã là một lúc sau khi Dương Tử bay đi, hắn thở dài mà nói:

- Lại vậy nữa rồi! Kế hoạch không có thì sao mà thắng nổi chứ?

Nhẫn Dạ đẩy cửa đi vào mà nói:

- Có kế hoạch thì trước thứ sức mạnh khủng khiếp như vậy liệu ta có chiếm được thế thượng phong? Để nó ra cũng coi như là cách cuối cùng rồi, giờ cũng chỉ còn cách nhanh chóng nghĩ biện pháp để giúp nó thôi.

Chí Dũng từ đầu vác Dương Tử, hắn ném Dương Tử xuống đất mà nói:

- Nào nào! Từ từ đã, đến lúc khoa học của ta được thể hiện rồi!

Dương Tử gãi đầu hỏi Chí Dũng:

- Đó là công pháp gì vậy ạ?

Hắn cũng đáp lời:

- Cứ coi nó là một bộ công pháp cũng không sai, nhưng ta cần nhóc vác ta theo. Ta cần thả hai thứ này vào người hắn!

Thiên Tôn sau khi thấy một quả bom siêu to khổng lồ sau lưng Chí Dũng liền run nhẹ mà hỏi:

- Nó còn mạnh hơn cả cái kia đúng không tiền bối?

Chí Dũng gật đầu mà nói:

- Hehe! Đương nhiên rồi! Nó mạnh gấp 10 lần cái thứ ta thả xuống diệt nhanh đám tôm tép thánh tộc!

Thiên Tôn đơ người, thấy vậy mọi người đều hỏi hắn, hắn quay đầu đi, người vẫn hơi run run. Cổ liền hỏi Thiên Tôn:

- Nó cũng không mạnh quá đâu nhỉ?

Thiên Tôn quay mặt đi, giọng hơi run run đáp:

- Đúng, yếu lắm!

Thấy vậy Thiên Hà liền cười sặc sụa mà nói:


- Không ngờ một thời Thiên Tôn Ma Thánh coi mạng người như cỏ rác, vậy mà giờ lại sợ một cái cục kim loại thế kia à? Hahahaha!

Thiên Tôn vẫn giọng điệu ấy mà nói:

- Một quả mà tiền bối đây thả cũng chỉ có khiến sinh linh vạn vật trong 2000 dặm đi về miền chánh suối thôi, chứ yếu lắm!

Thiên Hà vẫn liên mồm nói tiếp:

- Hahaha có 2000 dặm...

Như nhận ra thứ mình vừa nghe có chút sai sai, hắn gào lên:

- Cái quái! 2000 dặm, vậy gấp 10 là 2 vạn dặm!

Hắn lúc này cũng cảm thấy mình nói hơi nhiều, nên cũng quay mặt đi. Chí Dũng cười một cách ngây thơ mà nói:

- Không có gì đâu, quả bên cạnh đây gấp 100 lần thôi, ta vẫn còn quả nữa chưa hoàn thiện.

Cơ Minh lau đi mồ hôi mà hỏi Chí Dũng:

- Người định đem cả cái Hư Không Giới này ném vào thùng rác à?

Chí Dũng hồn nhiên đáp:

- Chắc vậy, để ta thử xem làm được không!

Hắn nói xong câu, lúc này như có cả trăm viên đạn đang kề vào đầu Cơ Minh. Hắn nhanh chóng sửa lại câu nói trong lúng túng:

- Từ....từ từ đã, ta chỉ đùa...đùa thôi người không cần làm vậy đâu.


Dương Tử từ nãy đến giờ nghe về uy lực của thứ trước mặt, hắn liền gào lên:

- Ta muốn ném thử nó vào mồm tên thánh tộc kia!

Cơ Minh cũng đi đến chạm thử vào, rồi một tiếng tinh phát ra. Một cái bảng của hệ thống hiện ra " Chúc mừng kí chủ đã tìm thấy biến số, số biến số cần tìm 1/2 "

Cơ Minh lại càng chắc chắn hơn về việc một quả bom hột nhãn này có thể đả thương được tên kia. Sau một lúc bàn bạc thì Dương Tử cũng đã vác theo Chí Dũng bay đến nới Cơ Minh đã chỉ. Từ xa họ đã thấy mây đen đầy trời, một đại trận khổng lồ hiện ra trước mắt hai người họ. Dương Tử liền gào lên:

- Mẹ nó! Thứ trận pháp quái quỷ gì thế này!

Chí Dũng thấy có chuyện không ổn, hắn lập tức bảo với Dương Tử:

- Mau chóng bay đến trên trung tâm trận pháp, ta phải thả thứ này xuống. Giết nhầm còn hơn bỏ sót, phải ngăn ngừa mọi khả năng làm chúng ta yếu thể hơn tên kia.

Lúc này ở dưới mặt đất, Quân Lực đang dùng chính máu mình để vẽ nốt phần còn lại của trận pháp. Từ trên trời có một thứ gì đó lao xuống, khiến hắn không kịp phản ứng.

Bùmmmmmm

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra, nó tạo ra một cột khói cao lớn vô cùng. Chí Dũng gào lên:

- Làm được rồi!

Từ đám khói kia, sét liên tục đánh xuống, ở dưới tuy đã bị khỏi che đi. Nhưng vẫn có thể thấy, ánh sáng từ những vụ cháy, rồi từ những phát sét đanh xuống mặt đất. Khiến cả thể bây giờ nhìn như một cái địa ngục thu nhỏ, thật khiến ngươi ta không khỏi nổi da gà.
 
Chương 141: C141: Nghỉ


Rất xin lỗi mọi người đang đọc và theo dõi bộ truyện của tác giả. Vì một số bất trắc mà tác giả không có đủ thời gian để viết được truyện vào tối hôm nay. Tác giả sẽ sớm sử lý xong việc nhanh nhất để mai comeback ạ.
 
Chương 142: C142: Chap 31 chèn ép


Cứ ngỡ sau làn khói kia thì sẽ chẳng còn vật nào có thể tồn tại nổi. Thì đột nhiên có một tiếng rống đầy giận dữ phát ra, tên Quân Lực gào lên:

- Đáp kiến cỏ như các ngươi dám đả thương ta?

Dương Tử nghe thấy hắn nói lập tức quay ra bảo với Chí Dũng:

- Người mau thả nốt thứ còn lại xuống đi!

Chí Dũng cũng nhanh chóng thả xuống, rồi hai người cũng bay hết tốc lực ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của vụ nổ do quả bom gây ra. Đùng một tiếng, cột khói lần này còn to lớn hơn lần trước rất nhiều lần. Dương Tử đứng ở đằng xa vẫn thấy dư chấn của nó chạm vào người. Hắn thốt lên vài câu cảm thán:

- Thứ này cũng quá nguy hiểm rồi đi! Mà cột khói lần này cũng quá to rồi đấy tiền bối!

Chí Dũng cũng đáp lời:

- Ta còn một thứ mạnh hơn, nhưng cần thêm một hai ngày nữa mới hoàn thành xong.

Dương Tử không khỏi lạnh gáy mà nói:


- Chắc không cần dùng tới nó đâu ạ......

Chưa kịp nói hết câu Dương Tử đã bị tên Quân Lực cầm đầu dúi xuống đất và kéo lê đi một đoạn rất xa. Hắn cười lớn rồi gào lên:

- Hahahahaha! Kiến cỏ! Chết đi!

Dương Tử lúc này cũng tức giận mà gào lên:

- Mẹ kiếp! Cút cho lão tử!

Rồi hắn lập tức đấm thẳng vào đầu tên Quân Lực, khiến tên kia bay ra xa và đập vào một tảng đá bên cạnh. Nhưng Dương Tử cũng bị dư chấn đẩy đi khá xa, đứng dậy, hắn xé đi cái áo mà gào lên:

- Mẹ kiếp! Hôm nay ngươi đừng hòng làm được điều ngươi muốn!

Không gian bên cạnh Dương Tử nứt vỡ, Sát Thần Thương và Tru Đế cũng phá hư không mà ra ngoài. Tru Đế liền hỏi Dương Tử:

- Chủ nhân có gì cần phân phó ạ?

Sát Thần thì lại rất vô tư mà nói:

- Chủ nhân, chủ nhân! Ta muốn đánh nhau, ta muốn đánh nhau!

Dương Tử ăn vài viên đan dược và uống thêm linh dược vợ cả luyện cho. Buộc một mảnh khăn vào hai tay, Dương Tử đáp lại lời của Tru Đế và Sát Thần:

- Cũng có chút chuyện, trùng hợp nay ta cũng muốn giết một tên đấy!

Tên Quân Lực kia cũng từ từ đi ra khỏi tảng đá, hắn cầm vào xương sống của mình rồi rút ra. Hắn gào lên:

- Đây là kiếm của ta! Nay ngươi sẽ bỏ mạng dưới lưỡi kiếm này!


Không nói quá nhiều, Dương Tử lập tức ném Sát Thần bay đến. Sau đó hắn cũng cầm Tru Đế lao theo, tên Quân Lực vừa đỡ được cây thương. Ngay sau đó Dương Tử đã có mặt sau lưng hắn gào lên:

- Vô Cực Kiếm Pháp! Không!

Rồi những nhát chém được hắn chém liên tục vào không trung. Hắn vuốt qua thanh Tru Đế, rồi lập tức những nhát chém kia đã vỡ ra. Để lộ ra đó là rất nhiều cổng không gian, sau đó Dương Tử liền đi vào một trong số chúng. Từ trong những cảnh cổng ấy, lại có vô vàn luồng kiếm khí chém vào người tên Quân Lực. Nhưng gần như chẳng có chút tác dụng nào, hắn thậm chí còn chẳng bị thương chút nào. Sau đó hắn đi tới gần cảnh cổng, đấm mạnh vào nó, hắn từ từ lôi thứ gì đó ra. Hắn rồi Dương Tử ra ngoài, rồi lập tức đấm cho Dương Tử một cút đau điếng. Hắn lại gào lên:

- Ta đã bảo rồi mà! Kiến cỏ vẫn chỉ là kiến cỏ! Đừng mong chờ kiến cắn chết được người đấy!

Dương Tử thu lại Sát Thần va Tru Đế, bứt tốc lao lên, hắn lập tức tạo ra một vệt sáng. Ngay lúc ra sau lưng tên Quân Lực, Dương Tử lập tức đâm một thương vào người hắn. Nhưng chỉ một lát ngắn sau, Dương Tử phải vui mừng hô lên:

- Vậy ngươi cũng bị thương à! Vậy thì dễ rồi!

Sau đó Dương Tử cầm Sát Thần bằng một tay, ném vụt đi, Sát Thần Thương ghim một cú thẳng vào đùi của tên Quân Lực. Nhưng vẫn thấy hắn đỡ bằng một tay, Dương Tử lại lao lên cầm Tru đế tếp tục chém vào người tên Quân Lực kia. Nhưng gần như mọi thứ Dương Tử làm bây giờ là vô dụng đối với tên kia. Hắn cười lớn rồi lạo gào lên:

- Chỉ có chút vậy thôi sao? Kiến cỏ! Hahahaha!

Dương Tử thật sự nổi điên, hắn gào lên:

- Sát Phạt Chi Thân!


Hắn lập tức biến mất trước mắt tên Quân Lực, khiến hắn phải thốt lên:

- Cũng nhanh đấy!

Nhưng nó không chỉ là nhanh không, ngay sau cau nói của hắn. Dương Tử đã xiên một phát vào ngực tên Quân Lực, hắn đau đớn gào lên:

- Dám đả thương ta!

Sau đó hắn cầm thanh kiếm làm từ xương của mình mà vung lên. Tung một đòn kiếm khí hình tròn, nó lan ra khiến Dương Tử phải nhảy lên trên để né. Nhưng ngay lập tức tên Quân Lực kia đã nhắm sẵn ở đó, hắn lao ra đi vung kiếm để lấy đầu Dương Tử. Nhưng ngay lúc đó Dương Tử cũng kịp cầm lấy Sát Thần cắm xuống đất lấy đà để đạp vào người tên Quân Lực. Hắn lùi đi một đoạn, Dương Tử tức lao lên đuổi theo hắn, Dương Tử tiếp tục phi cây thương đến mà gào lên:

- Vô Cực Thương Kĩ! Thiên Long Ngậm Ngọc!

Một đầu rồng hiện ra, nó cắn phập xuống một phát rồi đẩy lùi Quân Lực đi một đoạn nữa. Lúc này có mặt đằng sau Dương Tử là cả một đội quân thánh tộc. Nhưng lúc này không còn là một kẻ nữa từ thánh tộc, Dương Tử quay lại gào lên:

- Mẹ kiếp! Lại thánh tộc! Ta phải diệt sạch chúng mới được!

Rồi Dương Tử lại lao vào đống thánh tộc để chém giết!
 
Chương 143: C143: Chap 33 bước đường cùng


Lúc này Dương Tử vẫn đang ngẫm nghĩ, hắn vẫn đang liên tục nhập định. Hắn luôn tự hỏi đạo của mình là gì, và cứ thế thân thể hắn chỉ còn có thể chiến đấu trong vô thức nhờ Hoan Ảnh Cước. Nhưng cũng chẳng còn được bao lâu, mặc dù hắn vẫn có thể dùng Hoan Ảnh Cước để đả thương lên người tên Quân Lực. Nhưng nó càng ngày càng mất tác dụng, cơ thể hắn lúc này cũng sắp không chống nổi nữa. Lúc này Bách Động Minh Thân đã trực tiếp biến thành Cửu Địa Liên Công Thân. Tru Đế thấy vậy liền gào lên:

- Cái quái! Thứ này chẳng khác nào đang đi đá vào một vật nhưng vật đấy lại là vàng cả!

Sát Thần lại quay ra hỏi Tru Đế:

- Tru Đế tỷ tỷ! Bộ công pháp đấy có gì mạnh à?

Tru Đế liền giải đáp cho Sát Thần nghe:

- Có chứ! Mỗi đòn tấn công của chủ nhân bây giờ, dù có là vô thức hay là chủ động. Cũng sẽ kéo theo lực đạo như là chín đòn đánh toàn lực lao đến. Cũng có thể làm tiếp hành động mình bỏ ngang, nhưng lại có thể thành thục như bản thân. Mà nếu dốc sức đánh ra thì lúc đạo chín đòn theo sau sẽ tăng dần. Nhưng...

Sát Thần liền hỏi Tru Đế:

- Nhưng sao vậy tỷ tỷ?


Tru Đế cũng đáp:

- Chỉ là....nếu cứ dùng như vậy, cơ thể sẽ không chịu nổi dư chấn của các đòn theo sau mà nổ tung mất.

Bên ngoài không gian, Quân Lực đang liên tục bị ăn đá và đấm trong vô thức của Dương Tử. Hắn tức giận gào lên:

- Ngươi đang làm thứ quái quỷ gì vậy chứ! Đã đánh một cú nhưng ta lại có cảm giác như bị đánh chín phát liên tiếp vậy chứ?

Rồi hắn lại lao đến đánh nhau với Hoan Ảnh Cước, lúc này Hoan Ảnh Cước cũng dần sinh ra ý thức. Phía nhân tộc lại càng nguy hiểm hơn Dương Tử gấp vạn lần, vì chẳng có ai ngăn đám thánh tộc ở tiền tuyến. Mà đã có một số lượng thánh tộc vô cùng lớn tràn vào các thành trì gần đó tàn phá giết người. Các Võ Đế cũng nhanh chóng bay đến chỉ viện và tiêu diệt bớt đám thánh tộc. Các tu sĩ từ mọi nơi cũng đang đổ dồn về chiến trường, họ cũng góp một phần không nhỏ tới việc ngăn cản đám thánh tộc. Lúc này Cổ và Thiên Tôn cùng với Lăng Lịch bay đến mớ hỗn độn kia giúp đỡ Dương Tử. Về phần Hoàng Tuyền thì sẽ ở lại giúp mọi người diệt sạch đám thánh tộc lọt lưới và trấn thủ ở đấy. Lăng Lịch cởi mấy miếng băng cuốn trên người đi mà nói với Cổ và Thiên Tôn:

- Hai người các ngươi có vẻ mạnh lên không ít trong lúc ta dưỡng thương nhỉ?

Thiên Tôn liền đáp:

- Ta cũng bình thường, Cổ mới là người thay đổi nhiều nhất đây! Hắn nhớ lại đoạn kí ức cũ rồi, nhưng vẫn chưa có ý định nói tên thật ra cho mọi người nghe.

Lăng Lịch nghe vậy cũng đáp:

- Không sao! Dù gì có là cái tên nào thì chúng ta vẫn quen một người ngu ngơ tên Cổ mà thôi!

Cổ cũng đáp:

- Ta rất bình thường đây nhá!

Bấy nhiêu thời gian vui vẻ cũng đã đủ, khi họ bay gần tới đống lộn xộn kia. Cả ba người không khỏi rùng mình trước thứ gọi là Bom của Chí Dũng. Lại càng kinh ngạc hơn khi hai người kia có thể khiến cả ngàn dặm xung quanh thành bình địa. Đến một đồi đất còn sót lại còn chẳng cao bằng bức tường đất đá được dựng nên do cú ném thương của Dương Tử. Tuy sợ như ba ngươi vẫn dốc sức bay đến, họ biết quy mô trận chiến này họ có thể chẳng giúp được bao nhiêu sức. Nhưng dù chỉ làm địch sao nhãng một giây thôi cũng là quá nhiều rồi. Đáp xuống nơi lập tức họ phải tách nhau ra né tránh một vật khổng lồ gì đó bay tới. Đấy là Quân Lực, hắn bị Hoan Ảnh Cước đá bay đi, nhưng cơ thể Dương Tử lúc này cũng sắp không chịu nổi dư chấn từ chín lần phản hồi lại cơ thể mình. Chớp mắt Cổ có mặt chữa thương cho Dương Tử, Lăng Lịch cũng khởi lên trạng thái mạnh nhất của mình, Thiên Tôn cũng gồng mình mở ra Luyện Ngục Ấn. Lăng Lịch cầm thương lao vào mở màn, hắn gào lên:

- Lôi Thiên Thương Kĩ! Lôi Tịch!


Một đường lao thẳng đến người tên Quân Lực, Thiên Tôn cũng lao tới. Hắn gào lên:

- Luyện Ngục Quyền!

Rồi đầm liên tục vào người tên Quân Lực, hắn cũng tức giận gầm lên:

- Sao mấy con kiến như các ngươi cũng dám quay lại cắn ta?

Lăng Lịch lao lên vừa sử dùng thương kĩ vừa nói:

- Kiến cắn cũng đau lắm đấy!

Rồi rạch đường thẳng từ bụng của tên Quân Lực lên trên, Luyện Ngục Quyền của Thiên Tôn cũng ngay lập tức đấm vào mồm của tên Quân Lực. Lúc này Dương Tử đã trở lại với đình viện của bản thân hắn, bản thân hắn đang ngồi đánh cờ mà nói:

- Nào! Ngươi lại đến đây rồi, có việc gì khó hiểu cứ hỏi ta, ta sẽ giải đáp giúp ngươi!

Dương Tử lắc đầu nói:


- Ta muốn tự ngộ ra nó, nhưng mà đánh cờ với ngươi đã!

Thấy Dương Tử có vẻ không ổn bản thân hắn liền hỏi:

- Tâm cảnh ngươi đang hỗn loạn, tâm cảnh không vững thì sẽ khó đăng cơ đến thành tựu cao hơn. Càng khiến chính mình lạc lối, giống như mất đi cái đạo mình theo đuổi vậy.

Dương Tử đang ung dung đàm đạo rồi uống nước ăn bánh, còn đám Lăng Lịch thì đã bị sự tức giận của tên Quân Lực bán hành cho ngập mồm. Sau khi Lăng Lịch rạch đường thẳng lên người tên Quân Lực rồi Thiên Tôn đấm vào người hắn. Hắn bật dậy rồi tức giận gào lên:

- Ta sẽ gi ết chết các ngươi!

Sau đó hắn tóm cổ Thiên Tôn quăng đi, chém ra một luống kiếm khí đánh bay Lăng Lịch. Dù đã cố thử lại rất nhiều lần dưới sức mạnh mới của Cổ, như ba người họ vẫn chăng thể ngăn cản tên điên ấy lại. Thậm chí trong một lần tua ngược lại thời gian, Cổ đã bị hắn bẻ gãy tay. Nhưng cũng nhanh chóng tua ngược lại thời gian, nhưng tên Quân Lực như nhận ra điều gì đó. Hắn nhìn chằm chằm vào không gian một lúc rồi vung đấm đến. Bất ngờ là không gian vỡ ra, tên Quân Lực đã thoát khỏi thần thông của Cổ. Hắn lao đến đá bay Cổ đi, rồi nhấc Dương Tử lên và dùng sức bóp cổ Dương Tử. Lúc này ở trong tâm thức Dương Tử vẫn đã tự hỏi liên tục, thấy Dương Tử như vậy bản thân hắn lại nói:

- Ngươi không cẫn nghĩ quá nhiều làm gì, âm dương sinh ngũ hành ngũ hành sinh bát quái. Từ một mà thành hai, đạo cũng như vậy, tuy hiếm có người tu được song đạo nhưng không phải không có.

Dương Tử lúc này đang trong tình thế nguy hiểm vô cùng, Cổ, Thiên Tôn và Lăng Lịch dù có lao tới cả trăm lần vẫn chẳng thể ngăn tên Quân Lực lại.
 
Chương 144: C144: Chap 34 vạn đạo chi tâm


Ở ngoài không gian lưu đày, đám người của Âm Tà đang liên tục thu thập thứ gì đó về hang ổ của chúng. Âm Tà đi vào sâu bên trong, hắn đứng trước cánh cửa kia cúi đầu kính cẩn nói:

- Chuyện chủ thượng giao cho chúng thần đã làm gần hoàn thành rồi ạ!

Ma Thần cũng vui vẻ đáp lại:

- Được! Tốt lắm, lui xuống đi!

Sau khi Âm Tà rời đi, Ma Thần cười một mình rồi nói:

- Chẳng bao lâu nữa, ta sẽ lại xuất thế, ta sẽ lại là ác mộng của bọn chúng! Hahahahaha!

Đám Âm Tà vẫn liên tục thu thập Tinh Mang, nó có thể coi là một báu vật của Không Gian Lưu Đày. Đại Quỷ Đế khó chịu hỏi Âm Tà:

- Sao chúng ta lại phải đi tìm kiếm những hòn sỏi vô dụng này chứ?

Thiên Hồ Đế cũng nói:

- Phải đấy! Chủ thượng cũng chẳng giúp tu vi chúng ta tăng nữa, cứ thế này chỉ một ánh mắt của tên Dương Tử cũng đủ khiến chúng ta chết không toàn thây.


Sát Đế cũng gật đầu mà nói:

- Phải đấy! Có thể ta không hiểu rõ con người hắn, nhưng nếu chúng ta năm lần bảy lượt muốn giết hắn thì liệu khi hắn mạnh rồi liệu có tha cho chúng ta? Với cả bọn ta khác ngươi, chúng ta đi theo chủ thượng vì muốn mạnh lên nhanh chóng, nhưng giờ thì...

Âm Tà nghe vậy lập tức quát lớn:

- Ngậm miệng lại! Một lũ ngu! Các ngươi biết thứ này gọi là gì không? Nó là tinh mang, nó gần như là vật chí bảo duy nhất ở cái không gian chết tiệt này. Nó ẩn chứa một lượng sức mạnh vô cùng lớn, không chỉ linh khí. Nó còn ẩn chứa cả sức mạnh pháp tắc, nếu cứ kiếm về cho chủ thượng, thì không sớm thì muộn ta cũng sẽ có vài viên.

Hàn Ma Đế cũng nói:

- Cũng chỉ vài viên là có tác dụng với ngươi, bọn ta cần nhiều hơn!

Âm Tà nghe vậy liền tức giận nhét một viên Tinh Mang vào mồm tên Hàn Ma. Hắn liền sung sướng gào lên:

- Cơ thể ta....cơ thể ta đang tràn đầy sức mạnh! Ta sắp đột phá rồi!

Nhưng cũng chỉ được một lúc, một lúc sau hắn đã đau đớn gào lên:

- Ta đau quá! Năng lượng lớn quá! Ta sẽ nổ tung mất!

Ngay sau câu nói ấy hắn đã nổ tung, Âm Tà quay lại nhìn đám người kia mà nói:

- Thấy rồi thì nhanh chóng tạo ra trận pháp chủ thượng bảo đi!

Ở Hư Không Giới lúc này Dương Tử đang bị tên Quân Lực bóp cổ. Tâm cảnh hắn vẫn đang hỗn loạn, thấy Dương Tử như vậy, bản thân hắn liền nói:

- Người đời có thể bước một chân vào luyện khí thì có người đã vui mừng không ngớt. Nhưng lại có những kẻ như ngươi và ta, không dừng lại mà tiếp tục truy cầu sức mạnh. Cũng giống như đạo của mỗi người vậy, người này cũng chỉ chỉ cần làm việc không thẹn với lòng, chính trực anh minh cũng là đạo. Sống một đời an nhàn cũng là đạo, đạo từ tâm mà ra, từ ta mà thành. Thành hay bại cũng là do ta vậy thì cớ gì vẫn không biết đạo của mình ở đâu? Ma đạo cũng là đạo, tiên đạo cũng là đạo, tà hay chính, ác hay thiện cũng chỉ là cách cảm nhận của mỗi người. Đạo mà ta đi chỉ cần không thẹn với lòng, không thương thiên hại lý là được!

Dương Tử lúc này cũng tự hỏi:

- Vậy cớ gì ta vẫn không biết đạo mình ở đâu? Nếu ma đạo cũng là đạo, tiên đạo cũng là đạo vậy thì đạo của ta là do ta mà lên. Vậy đạo của ta là gì?

Thấy hắn như vậy bản thân hắn lại nói:

- Trên đời vốn không phân thiện ác, đạo cũng vậy, ma đạo tuy giết người vô số nhưng lại tiêu dao tự tại. Tiên đạo mang danh cứu vớt chúng sinh nhưng vẫn chém giết tranh đoạt cơ duyên. Kiếp sinh khổ, khổ sinh mệnh! Nếu đã là mệnh ta vậy tự ta lắm lấy! Đã tự ta lắm lấy sao lại chẳng biết đạo của mình ở đâu?


Dương Tử lúc này như bừng tình, hắn nói:

- Phải! Đạo ta không chỉ là một! Đạo ta là vô cùng vô tận! Dùng tốt đối với tử dùng ma đối với ác! Làm việc không thẹn với lòng! Không thương thiên hại lý!

Bản thân của hắn lúc này cũng vỗ tay mà nói:

- Đạo tâm kiên cố! Trời long đất lở cũng chẳng thể lay động, thì truy cầu sức mạnh truy cầu võ đạo càng bước càng xa!

Dương Tử cũng nói:

- Vậy đạo của ta là Vạn Đạo Chi Tâm!

Bản thể hắn cũng mở mắt ra, vô cùng vô tận lôi quang đánh đến. Quân Lực cũng nhảy ra xa mà nghĩ:

- Mẹ kiếp! Hắn là thứ quái quỷ gì vậy! Sét đánh tuy nhìn uy lực vô cùng nhưng với hắn lại gần như vô cùng nhẹ nhàng. Đạo của hắn trở thành Lôi Đạo từ khi nào vậy?

Thân thể Dương Tử từ từ bay lên, hắn liền hô lớn:

- Đạo từ tâm mà ra! Từ ta mà thành! Đạo ta vô cùng vô tận! Vạn đạo nghe ta!

Dường như bây giờ đang có một luồng sức mạnh nào đó đang tập trung vào người Dương Tử. Một cột sáng từ người hắn hiện lên, nhưng người có mặt ở đó đều há mồm ngạc nhiên. Đến tên Quân Lực cũng không nhịn được mà thốt lên:

- Thật sự là yêu nghiệt!


Tia sáng kia chính là dấu hiệu của đại đạo hoàn chỉnh, nhưng chưa dừng ở kiếm đạo. Từ từ có rất nhiều tia sáng bắn lên trời, Cổ, Thiên Tôn và Lăng Lịch thở dài đồng thanh nói:

- Thiên tài với thiên tài vẫn tức chết thiên tài!

Ở đình viện của bản thân Dương Tử, một kẻ mặc ảo bào màu đen đi vào mà nói:

- Ngươi cũng giảng ta để ta có thứ nghịch thiên đấy được không?

Bản thân Dương Tử mặc áo bào màu trắng đáp:

- Đừng có mơ, đạo ngươi đã thành, tâm cảnh vững như bàn thạch thì có chết cũng không đổi được đâu!

Một kẻ mặc áo bào màu đỏ bước ra mà nói:

- Nhưng cậu ta cũng hơn chúng ta rất rất nhiều đấy nhỉ?

Khiến áo trắng và áo đen lẫn cả áo đỏ thở dài đồng thanh nói:

- Yêu nghiệt với yêu nghiệt vẫn là tức chết yêu nghiệt a!
 
Chương 145: C145: Chap 35 kế hoạch phản tổ


Dương Tử lúc này cảm nhận được hơi thở của từng loại đại đạo. Hắn mỉm cười, quay lại nhìn Quân Lực rồi hắn nói:

- Vậy thì bây giờ nợ mới nợ cũ tính tất với ngươi vậy!

Dương Tử từ xa dùng Kỳ đạo tạo ra một bàn cờ không lồ, theo từng con cờ đánh xuống, từ từ tạo thành một lồ ng giam khoá chặt tên Quân Lực lại. Lại lấy hiểu biết về Hoạ đạo ra dùng, theo từng nét mực vẩy xuống, cái lồ ng giam kia càng ngày càng kiên cố, càng ngày càng uy lực hơn. Dùng tới Trận pháp đạo, hắn bổ trí ra rất nhiều sát trận, trong đó có cả Tuyệt Ô Toả Long Trận. Quân Lực sau khi thấy trận pháp ấy liền gào lên:

- Ngươi vậy mà còn biết cả pháp trận trói rồng!

Cổ không hiểu vài điều liền hỏi Dương Tử:

- Vô Cực huynh! Ta có vài thắc mắc, có thể hỏi huynh được không?

Dương Tử gật đầu đáp:

- Mọi người đều là tiền bối của ta không cần khách khí như vậy.


Cổ liền nói ra câu hỏi của mình:

- Đại đạo nhiều như vậy, lại dùng để chém giết thì liệu đạo tâm có vỡ vụn mà biến thành kẻ điên không?

Dương Tử cũng nhàn nhạt đáp:

- Đạo là do ta hiểu, là cái mà ta đi, chỉ cần làm việc không thẹn với lòng, không thương thiên hại lý là được.

Thiên Tôn thì chẳng hiểu mà hỏi:

- Vậy cái trận pháp kia là gì? Ta thấy hắn nhìn thấy nó có vẻ rất hoảng hốt.

Dương Tử nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:

- Nó là Tuyệt Ô Toả Long Trận. Nó là trận pháp do đại năng thời trước để lại, nó chuyên không chế. Và có thể trói cả con rồng có huyết mạch tinh túy nhất vậy mới gọi là Toả Long.

Dứt câu Dương Tử liền dùng Sát đạo, khiến tâm thần của Quân Lực gần như vỡ vụn. Lúc này hắn không khác gì kẻ điên, thậm chí đi đứng cũng khó khăn chứ đừng nói là dùng sức mạnh. Dương Tử sau đó cũng xoa đầu mà nói:

- Tuy ta lĩnh ngộ Vạn Đạo nhưng cũng chỉ mới thành, tâm đắc cũng chưa đủ. Giờ vẫn có chút tác dụng phụ, khiến đầu ta có chút đau nhức rồi.

Lăng Lịch liền hỏi Dương Tử:

- Vậy hắn còn uy hiếp gì không vậy?

Dương Tử lắc đầu mà nói:

- Chắc là sẽ không, tâm thần hắn giờ cũng chẳng khác gì kẻ bị điên, nên chắc cũng chẳng tạo nổi sóng gió gì lớn lắm đâu.


Nhưng có vẻ như Dương Tử đã đánh giá quá thấp tên gian xảo như Quân Lực. Phải biết, trong Đại Việt Thế, có ba lần đại thảm hoạ và đại niết bàn. Hai trong ba lần đại hủy diệt là do một tay tên Quân Lực này tính toán mà ra. Nhưng sau đó bị Vạn Cổ Đệ Nhất Đế ngăn chặn, cũng tiếp sau đó bị đày đến ngoại chi không gian. Sau đó dưới sự dốc sức của ngài ấy mới có thể giúp cả Đại Việt Thế phục hưng. Lúc này ở thành trì gần nhất, nhân tộc vẫn đang cật lực chống lại lũ Thánh Tộc. Nhưng đột nhiên như có gì đó thu hút, chúng lập tức quay đầu chạy theo đường đã chạy đến. Dương Tử đang tiếp tục ngộ thành đại đạo nên không quá để ý, còn ba người Cổ, Thiên Tôn và Lăng Lịch thì đang trị thương. Chẳng ai để ý tên Quân Lực dù mất đi suy nghĩ lại đang bò về phía đại trận hắn đã bố trí. Đám thánh tộc chạy ra cũng không còn đi tìm nhân tộc chém giết nữa. Chúng sau khi chạy từ trận pháp ra thì đều đứng yên tại đó, gần như đang chuẩn bị điều gì đó. Không lâu sau Quân Lực đột nhiên nôn ra máu, hắn thở dốc thầm nghĩ:

- Tên đó rốt cuộc lại là kẻ nào mà có thể giống hắn đến thế cơ chứ, đã Hỗn Độn Thần Thể mà còn Vạn Đạo Chi Tâm nữa! Cũng khiến ta phải chọn bước đường này!

Sau đó hắn bật dậy rồi lập tức chạy đến trận nhãn của trận pháp. Dương Tử do có cảm nhận được nên liền mở mắt ra gào lớn:

- Vậy mà vẫn thoát ra được!

Lập tức dùng Kỳ đạo để chặn hắn lại, nhưng Dương Tử dường như đã chậm mất một nhịp. Hắn đã chạy tới trận nhãn của trận pháp, nhưng quân cờ của Dương Tử đánh xuống lúc này cũng bị ngăn cản lại. Đám thánh tộc cũng đều đứng đầy đủ trong trận pháp, tên Quân Lực cười phá lên rồi nói:

- Hahahahaha! Dương Vô Cực đúng chứ? Lần đầu tiên ta cảm thấy bị nghiền ép như vậy, nhưng thánh tộc ta không còn thì thần minh của chúng ta sẽ ra mặt! Chuẩn bị nhận lấy cơn thịnh nộ của người đi!

Nói xong hắn lấy hơi gào lên:

- Phản Tổ Trận! Khởi!

Lập tức trận pháp xoay tròn, đáp thánh tộc lúc này như đang lấy chính máu thịt của mình triệu hồi thần minh của chúng. Ngoài không gian lưu đày tên Ma Thần cười phá lên rồi nói:

- Hahahahaha! Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi thế giới này sẽ lại là của ta! Tên đó không còn thì ai có thể cản ta chứ?


Tiếng cười của hắn vang vọng cả toà thành ấy, nó cũng dần dần hiện ra với một trận pháp to lớn vô cùng với cả vạn viên Tinh Mang. Ơ Hư Không Giới Quân Lực lúc này gào lên:

- Mời thần minh đến hủy diệt nơi này!

Đám thánh tộc kia trở thành một vũng máu lớn, máu của chúng từ từ đọng lại thành hình một con người. Phía Ma Thần trận pháp cũng khởi lên, rồi thân hình kia ngưng đọng lại. Rồi đột nhiên nó cười lên và nói:

- Cảm ơn ngươi nhé Quân Lực! Cũng nhờ ngươi mà ta lại có lại thân xác rồi!

Quân Lực lúc này cũng chẳng thể ngờ, hắn tính kế khiến một Siêu Việt Thế Giới xuýt hủy diệt hai lần. Vậy mà cũng có một ngày hắn bị tính kế, hắn không cam tâm gào lên:

- Trả lại tộc nhân cho ta!

Sau đó cũng bất lức mà trở thành một phần của Ma Thần, lúc này hắn quay lại rồi nói:

- Vậy thì hủy diệt thôi nhỉ!
 
Chương 146: C146: Chap 36 ma thần phục sinh


Tên ma thần kia cười lớn rồi nói:

- Ta đã trở lại! Thế giới này sẽ biết Dương Vô Cực ta đã trở lại! Hahahahaha!

Ba người Cổ, Thiên Tôn và Lăng Lịch cũng rất bất ngờ, không nhịn được họ cùng đồng thanh thốt lên:

- Ngươi tên Vô Cực ư?

Dương Tử tuy biết bản thân mình có một bản thể theo ma đạo nên cũng không quá bất ngờ mà nói:

- Vậy ra ngươi là kẻ đó à?

Tên kia liền đáp:

- Nếu ngươi nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi! Còn giờ thì chết đi!

Ngay sau câu nó ấy một chưởng lực vô cùng lớn đánh đến phía Dương Tử. Chỉ thấy thân thể hắn bị chia làm hai, tên Ma Thần liền cười lên rồi nói:

- Hahahaha! Vạn Đạo Chi Tâm cũng chỉ có vậy thôi, Hỗn Độn Thần Thể cũng chỉ đến thế!


Không nghĩ trận chiến lại nghiêng hắn về một bên như vậy, khiến ba người kia vô cùng sửng sốt. Nhưng đột nhiên giọng nói của Dương Tử lại cất lên:

- Ta nói đấy, ngươi bớt tự kiêu đi được không?

Chỉ thấy thân hình bị chia đôi kia từ từ tan biến, còn Dương Tử thì lại từ từ hiện ra. Hắn thở dài mà nói:

- Vạn Đạo Chi Tâm này cũng có chút khó dùng đấy, nhưng với tâm đắc của ta trong việc sử dụng nó bây giờ đủ để giết ngươi rồi!

Sau đó Dương Tử lập tức thuấn di đến sau lưng tên Ma Thần, rút Tru Đế ra chém một đòn với sự cộng hưởng của kiếm đạo. Khiến nhát chém ấy uy lực hơn rất nhiều, tên ma thần phải dùng hai tay mới đỡ lại được. Hắn lại cười phá lên mà nói:

- Hahahahaha! Cũng chỉ có....

Chưa nói hết câu Dương Tử đã ném Sát Thần đến ghim thẳng vào ngực hắn. Dương Tử thở dài mà nói:

- Hắn nói đúng, ngươi không lúc nào là không im miệng được!

Sau đó Dương Tử hô lên:

- Sát Thần Thương! Vực Địa! Vạn Thương Khu!

Lập tức tên Ma Thần bị kéo vào Vực Địa của Sát Thần Thương, Dương Tử quay lại nói với Cổ:

- Mấy vị nên về sắp xếp lại Hư Không Giới đi, ta sẽ sử lý hắn, cũng nhờ mấy vị báo bình an giúp tới mấy vị nương tử của ta.

Sau đó hắn cũng tiến vào Vực Địa của Sát Thần Thương, vừa tiền vào hắn đã bị tên Ma Thần lao tới đấm liên tục vào người. Nhưng Dương Tử thật sự lại đang đứng đằng sau, hắn nói:

- Này! Nhìn có kĩ vào chứ.

Cầm Tru Đế lao đến Dương Tử lập tức dùng Kỳ đạo khiến tên Ma Thần bị cầm cố. Ngay sau đó hắn hô lên:

- Vô Cực Kiếm Pháp! Phạt!


Không gian lại bị chém vỡ, tên Ma Thần lại chẳng hề hấn gì, hắn gào lên:

- Ngươi cũng yếu quá rồi đấy!

Lập tức hắn biến mất trong chớp mắt, một đấm lao thằng đến Dương Tử từ sau lưng. Khiến hắn bị đánh bật đi khá xa, ngay sau đó tên kia cũng rút ra một thanh kiếm giống Tru Đế đến chín phần. Hắn nói:

- Cái thứ này trước đây cũng gọi là Tru Đế đấy, nhưng giờ nó cũng chẳng càn tên nữa! Vô Cực Kiếm Pháp! Diệt!

Một thanh kiếm khổng lồ từ trên trời lao xuống, Dương Tử lập tức hô lên:

- Vạn Thương Khu! Trấn!

Lập tức có vô vàn cây thương bay ra, chúng lao tới đâm thẳng vào thanh kiếm khổng lồ kia và người tên Ma Thần. Sau đó một cây thương khổng lồ hiện ra, sau đó nhưng sợi xích từ từ buộc chặt thanh kiếm và tên Ma Thần. Dương Tử không dừng lại, hắn lập tức bố chí Tuyệt Ô Toả Long Trận. Lại thêm một tầng không chế đối với tên Ma Thần, sau đó Dương Tử mới nói:

- Ngươi cũng cứ từ từ mà thưởng thức, ta còn nhiều thứ lắm!

Ngay sau đó hắn lại gào lên:

- Vô Cực Thương Kĩ! Tru Thiên!

Cầm Sát Thần Thương dưới sự gia trì của Vực Địa là khiến nó bây giờ mạnh vô cùng. Càng là đòn đánh ấy lại được tăng thêm uy lực, khiến nó bây giờ là một sát chiêu mạnh khủng khiếp. Một thương lao thẳng đến người tên Ma Thần, khói bụi mù mịt khiến cả vài dặm trong Vực Địa chẳng thể nhìn rõ. Ở ngoài Hư Không Giới, sau khi Cổ và Thiên Tôn cùng với Lăng Lịch bay về Hỗn Độn Thần Tông. Họ cũng kể lại cho mọi người nghe mọi việc xảy ra, rồi Cổ đứng lên nói với Bắc Phi:

- Bắc Phi cô nương không cần quá lo, sức mạnh của Vô Cực huynh bây giờ đã ở một cột mốc mới rồi. Huynh ấy bây giờ rất mạnh, dù có không giết được tên kia nhưng cũng đủ sức thoát thân.


Bắc Phi cũng gật đầu mà đáp:

- Ta biết, nhưng vẫn có chút bất an trong lòng thôi.

Linh Nhi cùng với Hình Ân liền chạy vào kéo cô nàng đi, để lại mấy vị Võ Đế ở đó. Nhẫn Dạ thở dài lên tiếng đầu tiên:

- Ta biết các vị đang nghĩ gì, nhưng cũng đừng quá tự ti về sức mạnh của bản thân. Thời nào cũng có thiên tài mà thôi nên mọi người cũng không cần thấy mình yếu đuối.

Chí Dũng liền gào lên:

- Lão già! Hắn là yêu nghiệt chứ thiên tài cái quỷ gì, họ cũng là thiên tài mới lên được Võ Đế cảnh đấy chứ!

Sau đó họ lại cãi nhau, Hoàng Tuyền cũng lên tiếng giải quyết rồi nói:

- Có thể các vị đã nghe hoặc chưa nghe, nhưng tương truyền ở mấy vạn vạn nắm trước. Vạn Cổ Đệ Nhất Đế đã từng phá vực ra ngoài, tiến đến nhiều thế giới cao hơn. Sau chuyện này chắc chúng ta cũng đưa Hỗn Độn Thánh Địa đi đến nơi mới thôi.

Mọi người đều đồng ý với nó, họ đồng ý còn chủ nhân của nó thì chưa chắc. Vì đang bị ăn hành đáp trả liên tục đến từ Ma Thần, sau lớp khói bụi ấy Ma Thần cũng chỉ bị chảy ít máu rồi lại lao vào đánh nhau với Dương Tử.
 
Chương 147: C147: Chap 37 đại chiến ma thần


Ma Thần sau khi đánh bật Dương Tử đã dừng lại trên không trung, hắn hô lên:

- Ma Cổ Chi Thân!

Dương Tử sau khi bị đẩy lùi đi khá xa, hắn đứng dậy mà gào lên:

- Hỗn Độn Thần Thể! Vạn Đạo Chi Luân!

Rồi ngay tắp lự hắn lao vào tấn công đến phía tên Ma Thần, tên Ma Thần cũng chẳng kém thế mà đỡ đòn đánh của Dương Tử. Sau đó hắn lại đẩy lùi Dương Tử ra mà nói:

- Đừng tưởng mình ngươi có Cổ Luân!

Ngay sau đó hắn liền gào lên:. truyen bac chien

- Vạn Ma Chi Luân!

Một luồng ma khí như tràng giang đại hải bộc phát ra từ người hắn, nó gần như bao trùm cả Vực Địa của Sát Thần Thương. Dương Tử thấy vậy liền hô lớn:

- Vô Cực Thương Kĩ! Liệt!


Hàng vạn mũi thương từ từ xuất hiện sau lưng Dương Tử, tên Ma Thần cũng không chậm trễ mà hấp thụ số ma khí kia vào ngươi. Dương Tử lại hô lên:

- Tru!

Lập tức nhưng mũi thương ấy lại đâm đ ến phía tên Ma Thần, hắn vẫn đang trong quá trình hấp thụ ma khí nên không thể tránh né chỉ đành phải dùng thân đỡ nhưng mũi thương ấy. Dương Tử cũng lập tức ngồi xuống, vẫn chuyển Cổ Luân của mình. Một luồng sức mạnh như vô cùng đến vô tận trào ra một cách đầy mãnh liệt. Sau một hồi hấp thụ ma khí tên Ma Thần liền gào lớn:

- Cổ Luân của ta đã hoàn thành! Xem ngươi còn có gì đánh lại ta!

Dương Tử liền từ từ mở mắt ra, cũng hấp thụ lại luồng sức mạnh kia. Hắn đừng dậy rồi nói:

- Chẳng phải sẽ sớm biết thôi sao?

Ngay lập tức Dương Tử chém một nhát thẳng vào lưng tên Ma Thần. Đòn ấy khiến hắn bị bay đi rất xa, hắn cắm kiếm xuống đất rồi gào lên:

- Thứ đó là bộ pháp quái quỷ gì chứ?

Dương Tử đáp lời hắn:

- Cũng có thể gọi nó là vậy mà cũng không hẳn, đây vừa là đạo vừa là bộ pháp của ta!

Nói xong cũng là lúc mũi thương của Dương Tử đâm tiếp vào lưng hắn. Nhưng ngay lúc đâm đ ến hắn đã kịp quay lại lấy tay bắt lấy ngọn thương. Cũng chỉ chờ có thế Dương Tử lập tức dùng Cửu Địa Liên Công Thân mà đánh liên tục chín cú đấm dồn liên tục vào người tên Ma Thần. Khiến hắn vừa bay đi vừa hộc máu, Dương Tử cũng rút Tru Đế ra rồi từ từ bay lên. Cầm cả Sát Thần Thương và Tru Đế Kiếm, hắn để Tru Đế làm mũi Sát Thần làm thân. Tạo ra một ngọn giáo có uy lực vô cùng lớn mạnh, Dương Tử thở hắt ra một hơi rồi nói:

- Nó là đòn mạnh nhất của ta! Đỡ lấy! Phá Diệt Mâu!

Phi thẳng ngọn giáo tới người tên Ma Thần, hắn lúc này có vẻ như cảm nhận được nhọn giáo ấy có thể gây ra vết thương không nhỏ cho mình nên liền có ý định bỏ chạy. Dương Tử cũng lập tức dùng Kỳ đạo giữ chân mà nói:

- Mà muốn chạy ư? Đừng hòng!

Trong nháy mắt hắn xuất hiện trước mặt Ma Thần rồi gào lớn:

- Tuyệt Ô Toả Long Trận!

Rồi lập tức thuấn di đi, để lại Ma Thần với ngọn giáo đao vù vù lao đến. Một tiếng nổ lớn phát ra, nó khiến cả Vực Địa của Sát Thần Thương không chịu đựng được mà sụp đổ. Sau sự sụp đổ Vực Địa của Sát Thần Thương thì Dương Tử và Ma Thần đã được đưa ra ngoài. Tên Ma Thần thì bị đứt một bên cánh tay, Dương Tử cũng không ngoại lệ. Ngay trong cái lúc hắn bị đống đất đá làm cản trở tầm nhìn, tên Ma Thần đã lập tức tung đến hắn sát chiêu. Khiến tay của Dương Tử đi về miền cực nhọc, hắn th ở dốc rồi nói:


- Vậy mà cũng chỉ lấy đi được một tay ngươi thôi à?

Dương Tử cũng th ở dốc rồi đáp:

- Cái danh Ma Thần cũng chỉ có thế mà thôi!

Dương Tử lập tức gào lên:

- Vạn Đạo Chi Luân!

Cùng lúc đó Ma Thần cũng gào lên:

- Vạn Ma Chi Luân!

Hai luồng sức mạnh từ từ tràn ra rồi tràn ra như thác đổ, chúng đối trọi với nhau không dứt, khiến cả Hư Không Giới như chia thành hai nửa trắng đen. Cả Hư Không Giới cũng vì hai luồng sức mạnh này mà bắt đầu rung lắc. Thiên Đạo cũng đến góp vui mà đánh sét xuống, nhưng bị Dương Tử và Ma Thần đồng thanh hét lên:

- Cút!

Thiên Đạo cũng lập tức rời đi, chấn động của Hư Không Giới càng ngày càng lớn. Mấy vị Võ Đế ở Hỗn Độn Thánh Địa cũng cảm nhận được chấn động ấy. Cổ liền quay sang nhìn Thông Tuệ mà hỏi:

- Nàng có thấy được lý do của chấn động này không?

Thông Tuệ lắc đầu nói:


- Rất mơ hồ, nhưng có lẽ là do Vô Cực huynh mà ra.

Cơ Minh đang ngồi thì mắt bỗng đau nhói, hắn gào lên:

- Lập tức di chuyển Thánh Địa đi! Mau lên!

Dương Tử lúc này cũng từ từ hấp thụ lại luồng sức mạnh kia, Ma Thần cũng như vậy. Mới chỉ toả ra sức mạnh mà mặt đất hai người đứng đã gần như không còn. Bấy giờ cả Hư Không Giới nơi nào cũng có thiên tai không ngớt. Long Tổ trong Thức giới của Dương Tử gào lên:

- Mẹ kiếp! Đưa tên kia vào Vực Địa của Tru Đế đi! Nếu không cả cái hư không giới này sẽ bị hủy trong tay ngươi mất!

Dương Tử nghe xong lập tức đẩy nhanh tiến trình hấp thụ, có mặt ngay sau lưng tên Ma Thần. Dương Tử nói:

- Tru Đế Kiếm! Vực Địa! Vạn Kiếm Chi Mộ!

Lập tức tên Ma Thần cũng bị hút vào trong, Dương Tử thở hắt ra một hơi rồi gào lên:

- Kiếm Triều!

Cả ngàn cả vạn thanh kiếm từ dưới đất bay lên, tập hợp lại, to lớn như thủy triều. Một đường hướng thẳng đến phía tên Ma Thần kia.
 
Chương 148: C148: Chap 38 đại chiến ma thần


Kiếm triều lao đến người tên Ma Thần, nhưng dường như chúng vẫn chẳng có quá nhiều tác dụng với hắn. Dùng một chưởng lực đánh đến kiếm triều, lập tức đòn chưởng lức ấy của Ma Thần đã đánh ta đi kiếm triều. Không dừng lại ở đó dư âm của của chưởng lực còn tiếp tục lao đến phía Dương Tử. Hắn lập tức dùng bộ pháp né đi, ngay sau đó hắn lao tới cầm Tru Đế trên tay hắn hô lớn:

- Kiếm Mộ! Toả Kiếm Trận!

Tên Ma Thần lập tức đã có mặt sau lưng Dương Tử, hắn cũng nói:

- Vạn Ma Quyền!

Một đấm ấy chứa một lượng ma khí như vô cùng vô tận tràn ra. Không để tên Ma Thần cứ thế mà đắc ý, bất ngờ thay, khi lúc hắn đang định lao tới đấm thêm vào người Dương Tử. Thì đột nhiên có sáu thanh kiếm ghim thẳng vào người hắn, chúng lập tức khoá chặt tên Ma Thần lại. Dương Tử lập tức biến mất trong không trung, hắn lại hợp nhất Sát Thần và Tru Đế thành một thể. Lần này hắn đã hiểu được sức mạnh của Cổ Luân, nên ngay khi tụ lực để đánh ra Phá Diệt Mâu. Hắn cũng đã hô lên:

- Vạn Đạo Chi Luân!

Luồng sức mạnh kì lạ kia lúc này đã trở thành linh khí, như thác chảy không dứt mà hợp nhất với Phá Diệt Mâu. Dương Tử gào lên:

- Hôm nay ta không chết thì ngươi chết! Phá Diệt Mâu!


Nó lao đến và phá hủy mấy ngọn núi xung quanh, tên Ma Thần cũng gào lên:

- Vạn Ma Chi Luân! Vô Tận Ma Khí!

Một luồng ma khí khổng lồ tràn ra, nó đủ nhiều để có thể lập kín một nửa Vực Địa của Tru Đế. Phải biết Vực Địa của Tru Đế to gấp 4 lần Vực Địa của Sát Thần. Vậy mà hắn vẫn có thể toả ra ma khí nhiều như vậy, nhưng chúng không phải là vô dụng. Lần này hắn không còn hấp thụ ma khí nữa, hắn lại gào lên:

- Ma Thuẫn!

Vô tận ma khí ấy đang dần biến thành hình một cái cái khiên vô cùng to lớn. Hắn vui vẻ cười phá lên mà mỉa mai Dương Tử:

- Ma khí của ta là vô tận đấy! Xem ngươi lấy gì đấu lại ta! Hahahaha!

Thời khắc hai thứ kia va chạm, lập tức khiến cả Vực Địa bao trùm trong ánh sáng. Tên Ma Thần bất đi lớp khói cười lớn hắn nói:

- Ta mới là kẻ có thể sống sót tới cuối cùng!

Sau đó hắn lập tức gào lên:

- Vạn Ma Tiễn!

Hàng ngàn mũi tên ngưng đọng từ ma khí xuất hiện, theo một cái phất tay của Ma Thần mà lao thằng bào người của Dương Tử. Hắn lập tức dùng ảnh bộ để tránh né, nhưng không để hắn trốn thoát, Ma Thần lại gào lên:

- Thiên Ma Nhãn! Toả!

Thức giới của Dương Tử bị một luồng sức mạnh tấn công vào, khiến hắn bị khựng lại trong giây lát. Chỉ nhiêu đấy thời gian là đủ để những mũi tên kia găm vào người của Dương Tử. Cứ thế tên này nối đuôi tên trước, lao vào đám khói bụi kia. Tên Ma Thần vẫn chưa có ý định dừng lại, hắn đứng giữa không trung mà nói:


- Thôn Thiên Chưởng!

Một luồng sáng mang theo vô tận ma khí lao đến, từ trong đám khói bụi ấy có hai vật bay ra. Ngay trong chớp mắt Dương Tử lập tức có mặt kế bên tên Ma Thần mà gào lên:

- Ta không dễ chết thế đâu!

Rồi tung ra một cú đấm bay thẳng mặt tên Ma Thần, Dương Tử lúc này cũng người đầy vết thương. Hắn không khỏi suy nghĩ:

- Mẹ kiếp! Xương sườn đã gãy 5 cái, kinh mạch cũng sắp không chịu nổi cái cường độ chiến đấu cao như thế này nữa rồi. Ta phải đánh nhanh thắng nhanh thôi!

Lập tức Dương Tử biến mất, hắn lúc này di chuyện nhanh đến mức có thể để lại vô vàn tàn ảnh. Chúng bao vây lại ở chỗ Ma Thần bị đánh bay đến, tất cả đề cầm lên Phá Diệt Mâu. Dương Tử hô lớn:

- Oanh Thiên Tạc Địa!

Vô vàn mũi mâu ấy lao xuống, Vực Địa của Tru Đế cũng đã tổn hại đến bảy phần. Gần như cũng chẳng thể chịu nổi cường độ chiêu thức có tầm hủy diệt như vậy mà cũng dần vỡ vụn. Lúc này từ dưới hố tên Ma Thần gào lên:

- Chỉ có vậy thôi sao!


Dương Tử cay cú nói:

- Mẹ kiếp! Đúng là con gián đánh mãi không chết!

Chớp mắt Dương Tử đã có mặt dưới hố vung kiếm chém cổ tên Ma Thần. Nhưng hắn cũng rất nhanh chóng mà phản ứng lại và đã đỡ được. Sau đó là tiếng va chạm của hai thanh kiếm với nhau, tia lửa lúc này làm sáng cả một màng trời đêm trong Vực Địa. Dương Tử lúc này đã bị tên Ma Thần đẩy lùi, hắn đứng lại rồi th ở dốc. Lúc này Long Tổ liền gào lên:

- Ngươi đã có thân thể mạnh như kia vậy sao không di chuyện sức mạnh và sức chịu đựng của long thân vào trong kinh mạch chứ?

Dương Tử a lên một tiếng rồi ngay tắp lự ngồi xông, tên Ma Thần thì lại bị Dương Tử ghim vào vách núi. Hắn đang cố rút Sát Thần ra, với ngần đấy thời gian cũng đã quá đủ để Dương Tử chuyển dịch long thân thành long mạch. Dưới sự gia trì của Cổ Luân và Hỗn Độn Thần Thể, Dương Tử đã hồi phục được kha khá. Hắn đứng dậy mà nói:

- Đánh tiếp thôi! Ngươi buộc phải chết!

Ở một động phủ nào đấy ở Địa Giới, Tần Lãnh mở mắt ra mà tự nói:

- Cũng đã đến lúc trở về rồi!
 
Chương 149: C149: Chương 149


Nguồn thiếu chương cập nhật sau
 
Chương 150: C150: Chap 40 tần lãnh trở về tiến đến thượng giới


Sau khi ra đòn tất sát hòng lấy đi mạng của Dương Tử, lúc này tên Ma Thần cũng đã là đèn cạn dầu. Sau khi thấy chưởng lực của mình bay đến chỗ Dương Tử rồi nổ tung. Hắn chờ đợi một lúc lâu rồi cưới phá lên:

- Coi như ngươi giỏi thì cũng chẳng ai có thế cứu ngươi lúc này cả! Hahahaha! Trận chiến này là ta đã thắng rồi!

Ngắt lời hắn, đám khói bụi tan đi đằng sau đó là Tần Lãnh đang đỡ Dương Tử dậy. Tẫn Lãnh nói:

- Ngươi chắc chưa? Cái dã tâm của ngươi hình như phải hủy dưới tay huynh đệ của ta rồi đấy!

Từ người Tần Lãnh toả ra một luồng sát khí khổng lồ khiến mặt đất xung quanh cũng đã lún xuống vài phần. Với một ánh mắt đầy sát khí hắn nói:

- Mà cớ sao ngươi lại đả thương huynh đệ ta đến mức này? Hả?

Sau một tiếng gằn giọng của Tần Lãnh, áp bức đè lên người tên Ma Thần cũng ngày một lớn. Rồi hắn đột nhiên biến mất, chỉ thấy hắn đã dùng hết sức bình sinh còn lại chạy đi. Đặt Dương Tử dựa vào tảng đá bên cạnh, hắn lập tức rút Hoàng Tuyền và Bỉ Ngạn ra. Hắn khẽ lên tiếng:

- Trảm Thiên Cắt Địa! U Minh Kiếm Pháp!

Chỉ thấy trong nháy mắt hai đường kiếm rất nhanh đã chém đôi tên Ma Thần. Dưới sự phản phệ của Vạn Ma Đằng thân thể tên Ma Thần càng ngày càng phình to. Tẫn Lãnh liền mở ra vực địa của Hoàng Tuyền, chỉ nghe tiếng hắn hô lớn:

- Hoàng Tuyền Lưu Sa!


Một vùng Vực Địa nhanh chóng mở ra và cũng gọn gàng nuốt trọn tên Ma Thần vào trong. Chốc lát sau chỉ có mình Tần Lãnh ra ngoài, và một cơn mưa máu cũng theo đó đổ xuống đất. Hắn nhanh chóng bay về chỗ Dương Tử mà đỡ hắn dậy rồi lập tức bay về Hỗn Độn Thánh Địa. Hai hôm sau Dương Tử mở mắt ra, ý thức chưa được quá tỉnh táo hắn mơ hồ nói:

- Đây là đâu? Ta chết thật rồi đấy à?

Hắn thấy Bắc Phi ngồi cạnh thì cũng mỉm cười mà nói:

- Chết rồi mà vẫn nhìn thấy các nàng thì ta cũng đã mãn nguyện rồi!

Bắc Phi không kiềm được nước mắt, nàng khóc oà lên, rồi nức nở nói:

- Ta cứ tưởng huynh bỏ chúng ta mà đi cơ! Huhuhuhu!

Dương Tử nghe thấy vợ mình khóc liền mặc kệ vết thương mà bật dậy lau đi nước mắt cho nàng rồi nói, ta về rồi đây ta về rồi đây. Yên Nhi,Linh Nhi,Dạ Hy cùng với Hình Ân cũng thở ra một hơi, như để chút hết lo lắng dành cho tên ngốc làm tỷ tỷ của họ khóc kia. Dương Tử lúc này mới nhận thức được rằng mình vẫn còn sống nên liền mau chóng xin lỗi mấy vị phu nhân của mình. Bắc Phi thì vẫn phồng má lên ngồi quay mặt đi không chấp nhận lời xin lỗi của hắn. Yên Nhi liền che miệng cười, nàng liền nói:

- Tỷ ấy đang xấu hổ chút thôi!

Linh Nhi và Dạ Hy cũng đồng thanh nói:

- Lần đầu tiên bọn ta thấy tỷ khóc như đứa trẻ đấy Bắc Phi tỷ à!

Hình Ân cùng phì cười mà nói:

- Ta vẫn cứ tưởng tý vẫn như mọi lần chứ!

Bắc Phi lúc này cũng đã ngượng chín mặt, đầu cô nàng như đã xì khói, cô nàng liền đấm liên tục vào người Dương Tử rồi phồng má lên nói:

- Tất cả là tại huynh đấy!

Dương Tử cũng vui vẻ chịu đánh mà nói:

- Được rồi mà! Tại ta hết mà! Như vậy đã được chưa nào?

Bắc Phi nghe xong liền phồng lên má quay đi chỗ khác mà nói:


- Coi như huynh biết nịnh nọt đi! Mấy vị Cổ trưởng lão cùng mấy vị khác đang chờ huynh đó đi nhanh lên!

Dương Tử cũng được mấy cô vợ của mình sửa soạn lại quần áo mà bay đến chính điện. Cổ là người gặp hắn đầu tiên, sau khi nhìn thấy hắn người đầy thương tích, băng bó khắp nơi liền quỳ xuống nói:

- Ta thay mặt cả Hư Không Giới này và cả Đại Việt Thế này cảm ơn sự hi sinh của thánh chủ.

Dương Tử cũng là một cái bộ dạng ngại ngùng rồi cũng nhanh chóng đỡ Cổ đứng dậy. Thiên Hà và Thiên Tôn đang ngồi trong chính điện sau khi nhìn thấy Dương Tử cùng cười phá lên. Thì lập tức bị Hoàng Tuyền đấm vào đầu rồi quát:

- Hai người các đệ còn không học hỏi người ta đi mà còn cười được à?

Dương Tử cũng cười trừ rồi nói:

- Đều là việc ta lên làm mà thôi…

Như thấy có điều ngập ngừng từ lời nói của Dương Tử, Phong Vân cũng nói:

- Là Tần Lãnh nó đã cứu con đấy!

Dương Tử như giải đáp được thắc mắc hắn thở ra một hơi, thì ngay lú đó đã bị Nhẫn Dạ đạp thẳng vào đầu mà gào lên:

- Mẹ nó! Tiểu tử nhà ngươi cũng không xem mình là cái giống gì mà đòi đánh tay đôi với tên Ma Thần đấy chứ!

Hằng Thiên đứng bên cũng liền giữ Nhẫn Dạ lại và nói:


- Để ta dịch lại lời nói của nó cho! Đại khái là con đang làm nó lo lắng đến chết đấy tiểu tử ạ!

Chí Dũng cũng lắc đầu mà nói:

- Nói thẳng ra không được sao lão già?

Nhẫn Dạ liền kết ấn tạo ra mấy con rồng rồi gào lên:

- Mẹ nó ngươi cũng đừng coi mình là trẻ trung chứ!

Cứ thế Chí Dũng và Nhẫn Dạ lại đuổi nhau xung quang chính điện, Tần Lãnh cũng đẩy của đi vào. Dương Tử thấy vậy cũng đi đến khoác vai hắn và nói:

- Cũng phải cảm ơn huynh lúc đó đã cứu ta một mạng nhé!

Tần Lãnh xua tay nói:

- Cũng không có gì to tác lắm đâu, huynh cũng cứu bọn ta nhiều lần rồi mà!

Mấy cô vợ của hắn bước vào cùng với Lôi Tuyết và Tiểu Nhu, giờ phút này hắn cũng cảm nhận được thế nào là có người dõi theo và có mục tiêu để bảo vệ.
 
Chương 151: C151: Đạo cổ chi khu


Hai ngày sau khi Dương Tử đánh tiêu diệt Ma Thần, ở một nơi rất xa tên Âm Tà đã được dân chúng ở đó tôn làm thần. Âm Tà vừa ngồi xuống ngài vàng do dân chúng đúc lên thì lập tức bị rút cạn linh khí. Phải biết hắn cũng đã đạt đến mức Võ Đế, linh hải có thể không lớn như tên họ Dương nào đó nhưng để bị hút cạn ngay lập tức thì rất khủng khiếp. Hắn vẫn chưa nhận ra rằng linh khí lẫn thể khí đều bị hút cạn, nhưng với trực giác của một võ đế hắn cũng đã phát hiện ra. Nhưng cũng chẳng thể làm gì khi chỉ cố gắng đứng dậy thôi đã bị kéo xuống sâu hơn. Thoáng chốc đã trôi qua Âm Tà Đế kiêu hãnh ngày nào giờ cũng chỉ là một phần của cái ghế vàng kia. Dưới ghế là một toà đại điện khổng lồ, chỉ nghe thấy một vụ nổ lớn phát ra từ trong đó. Một kẻ vó thân hình cao lớn, trên người đâu cũng có sẹo, hắn chống tay lên cây cột rồi đứng dậy. Rồi trực tiếp bóp nát cây cột rồi nói:

- Hư Không Chi Đế ơi là Hư Không Chi Đế! Ngươi giam ta ở đây cả vạn năm rồi! Nay đã có một tên nhãi đã khiến ta đủ sức thoát ra! Vậy cái Giới vực đấy của ngươi lại phải lật tung lên lần nữa thôi!

Ở Hỗn Độn Thánh Địa, Nhẫn Dạ đang say giấc nồng thì đột nhiên nhìn thấy lại thân ảnh kia. Hắn giật mình tỉnh giấc, chỉ thấy thân ảnh kia liền lên tiếng:

- Ngươi tuy không phải vận khí chi tử nhưng ít nhất ngươi cũng rất mạnh mẽ rồi. Một kẻ còn mạnh hơn các ngươi rất nhiều sắp trở lại, hắn là bằng hữu của ta từ thuở hồng hoang.

Nhẫn Dạ liền khó hiểu hỏi thân ảnh kia:

- Nếu là bằng hữu của người vậy thì có vấn đề gì sao?


Thân ảnh ấy lại tiếp tục lên tiếng nhưng giọng điệu dường như có chút đau buồn:

- Hắn đúng là bằng hữu của ta! Nhưng sớm đã không còn là vậy rồi!

Nhẫn Dạ gãi đầu hỏi tiếp:

- Sao lại như vậy ạ?

Thân ảnh kia cũng tiếp tục trả lời:

- Vậy thì cũng để ta kể lại từ đầu vậy! Ta là Hư Không Chi Đế, là kẻ lập ra mảnh thiên địa này từ cái thuở hồng hoang kia. Và ta cũng chẳng phải người sinh ra ở đây, ta là từ thượng giới đến đây. Bằng hữu của ta thì được gọi là Chi Khu, ta thì được gọi là Đạo Cổ. Chúng ta đều là người ở thượng giới xé rách cái hư không mà đến đây.

Nhẫn Dạ hoang mang hỏi:

- Thế có thượng giới liệu có còn thứ gì trên cả thượng giới không vậy?

Đạo Cổ lắc đầu nói:

- Điều này thì ta không rõ, nhưng khả năng đó rất rất cao, và nó cũng chính là nguyên nhân ta và bằng hữu của ta phải rơi vào cái cảnh ngộ tương tàn này.

Nhẫn Dạ liền hỏi tiếp:


- Tại sao tiền bối ngài lại nói như vậy?

Đạo Cổ thở dài và kể lại với giọng điệu mang chút nhớ nhung cùng bi thương khó lòng mà tả lại:

- Năm đó ta và hắn cùng nhau đến nới này, lúc đó cũng chẳng có gì ngoài hai chúng ta. Ta và hắn đã lấy bản chất của không gian xung quanh mà tạo ra và đặt tên cho nơi này là Hư Không Giới. Cũng tạo ra thiên đạo nữa, rồi một ngày lại một tháng lại cả một vạn năm trôi qua. Sinh linh bách tính cũng càng ngày càng phát triển nhanh chóng. Nhưng đến một ngày…

Đạo Cổ dừng lại, hắn có chút ngập ngừng nhưng lại tiếp tục kể cho Nhẫn Dạ nghệ:

- Hôm ấy ta và hắn đi đến nơi chúng ta xé rách ra mà đi đến đây, thì đã gặp được một thứ gì đó không rõ nguồn gốc từ đâu. Chỉ thấy nó đã vô tình nhập vào Chi Khu, lúc ấy hắn cũng không có gì là nên lại tiếp tục trở về chăm sóc cho chúng sinh. Còn ta thì thấy một thứ gì đó đang cắn nuốt cả một mảnh hư không ở thượng giới kia. Vì để đề phòng việc bất trách nên ta đã dùng toàn lức mà đóng lại cùng phong ấn vết rách lại.

Hắn ngưng lại một lúc, tâm trạng dường như rất rối bời, Nhẫn Dạ thấy vậy liền đi ra mở của rồi gọi hắn:

- Trong này cũng có chút ngột ngạt với tiền bối người rồi! Có lẽ ra ngoài sẽ thoải mái hơn chút!


Ngồi trên đỉnh núi, ánh trăng chiếu xuống, Đạo Cổ thở ra một hơi rồi kể tiếp:

- Mọi chuyện như thế đã không sao, nhưng một cái vạn năm lại một cái vạn năm nữa. Chi Khu càng ngày càng thay đổi, hắn lấy chúng sinh làm đồ ăn thức uống. Mới đầu chỉ là chém giết, sau đó đến hấp thụ tu vi sau đó hắn càng lún sâu hơn. Rồi là đến ăn thịt uống máu của chúng sinh! Lúc đó ta đã phát hiện ra điều không đúng, hắn từng là một người đến con kiến cũng có thể mặc sức đánh đập hắn nhưng tuyệt nhiên hắn sẽ không đánh trả. Mà giờ hắn lại như vậy, sau cùng ta và hắn đã đánh nhau qua vô số thời đại của chúng sinh. Nhưng một lần sơ hở ta đã nhốt hắn vào Vực Sâu trong Hỗn Loạn Chi Không. Càng tìm hiểu ta mới nhận ra rằng…hắn thay đổi cũng là vì thứ đã nhập vào người hắn. Nhưng lúc biết đến đã quá muộn hắn đã không còn cứu được nữa rồi…

Nhẫn Dạ liền hỏi tiếp:

- Nghe như vẻ nơi đó ở rất xa và là một nơi ở tận cũng của Hư Không Giới. Vậy sao hắn vẫn thoát ra được vậy?

Đạo Cổ lắc đầu rồi nói:

- Chính ta cũng không biết, nhưng ta có để lại cấm chế ở đó, cấm chế đã kích hoạt chứng tỏ hắn đã thoát được ra ngoài!
 
Chương 152: C152: Hỗn loạn chi không


Sau khi nghe Đạo Cổ kể về Chi Khu, Nhẫn Dạ liền đứng dậy chuẩn bị đi thông báo cho mọi người thì bỗng nhiên một tia sáng vụt qua rồi chợp tắt trên bầu trời. Nhẫn Dạ khó hiểu hỏi:

- Lại thứ quái quỷ gì xuất hiện nữa vậy?

Vừa dứt câu từ phía xa một vụ nổ khiến một mảnh thiên địa sáng rực hiện ra. Nhẫn Dạ lập tức ấn vào nút khẩn cấp mà Chí Dũng đã nói. Dương Tử đang ngồi tu luyện lập tức xuất quan bay đến chính điện. Hắn gấp rút đẩy cửa vào mà nói lớn:

- Có chuyện gì uy hiếp đến thánh địa sao?

Tẫn Lãnh ngáp dài một tiếng rồi nói:

- Ta cũng chẳng biết ai thông báo nữa.

Nhẫn Dạ cũng những người còn lại cũng đẩy cửa đi vào, Thiên Tôn vừa đi vào vừa gào lên:

- Cái quái gì xảy ra vậy! Lão tử vẫn đang ngủ ngon mà!

Thiên Hà liền đấm thẳng vào đầu hắn rồi gào lên:

- Chí ít thì cũng đừng buồn ngủ khi có thứ gì đó vừa rơi xuống Hư Không Giới chứ!

Cổ thì dựa vào người Thông Tuệ mà liu diu ngủ, Nhẫn Dạ liền đập bàn rồi nói lớn:

- Mọi người tập trung nghe ta nói một chút đã, việc này rất quan trọng!


Cả chính điện đều im lặng lại, Nhẫn Dạ thở dài rồi nói:

- Trước tiên chúng ta vẫn cứ tạm gác chuyện có gì đó rơi xuống qua một bên đã! Đây là tiền bối Đạo Cổ!

Đạo Cổ cũng hiện ra chân thân, sau đó Nhẫn Dạ lại nói tiếp:

- Tiền bối là người đã tạo ra cả cái Hư Không Giới này và cũng là vị Võ Đế đầu tiên.

Sau đó hắn cùng Đạo Cổ kể khái quát lại một lần về Chi Khu và thảm kịch sắp sửa ập đến với cả Hư Không Giới này. Thiên Hà và Thiên Tôn đồng thanh gào lên:

- Mẹ nó! Sao lại thêm một cái lão gia hoả sống cả vạn năm đến nữa vậy!

Hoàng Tuyền liền hỏi Đạo Cổ:

- Vậy làm sao chúng ta có thể đánh lại hắn chứ? Đến cả tiền bối ngài đây mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng phong ấn hắn, vậy chúng ta sao có thể chống lại hắn chứ?

Hằng Thiên cũng liền lên tiếng:

- Vậy tiền bối ngài đây có chủ ý gì có thế giúp chúng ta không?

Đạo Cổ cũng chỉ lắc đầu, hắn thở dài mà nói:

- Chính ta cũng không có cách nào cả…năm đó vì phong ấn hắn, chính ta cũng phải đốt cháy cả sinh mạng mới có thể phong ấn hắn lại…giờ có lẽ cũng chẳng còn cách nào nữa rồi.

Dương Tử cũng thở dài, hắn giờ đang rất mông lung, tương lai mờ mịt. Vừa đi một tên siêu cấp cường giả, ít cũng hơn hắn hai cái cảnh giới. Giờ lại đến một tên con kh ủng bố hớn ít cũng hơn hắn cả mấy cái cảnh giới nữa. Dương Tử liền thở dài rồi nói:

- Hư Không còn nơi nào cứu nổi chúng ta không?

Cơ Minh liền hét lên:

- Chính nó! Ta có cách rồi!

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía của hắn, Bắc Phi đẩy cửa đi vào, theo sau đó là gia đình của Dương Tử. Cô nàng liền hỏi Cơ Minh:

- Đệ có minh sách gì sao?

Cơ Minh liền nói:

- Lúc trước khi ta đến Hư Không Giới này, ta đã từng bị kẹt trong một tiểu thế giới. Và có kẻ đã hủy đi cái tiểu thế với đấy, tuy chỉ là tiểu thế giới rất bé nhưng cái uy lực chết người lúc đấy ta chắc chắn không bao giờ quên!


Chí Dũng liền nói:

- Vậy nếu cho nó vào trong bom của ta hoặc chúng ta khiến nó nhiễu loạn hơn vậy có phải…

Mọi người đồng thành nói:

- Một thứ uy lực hủy diệt!

Cổ thì ngáp xong một tiếng mới nói:

- Ta chỉ nhìn thấy duy nhất một nhánh của Thời Gian Chi Hà! Và nó lại là kết cục chúng ta thua!

Lúc này cha mẹ của Dương Tử cũng đẩy cửa đi vào và nói:

- Vậy chỉ cần khiến nó bất ổn định hơn nữa là được phải không?

Sau đó hai người họ liền lấy ra hai mảnh cổ ngọc, Dương Thuần liền nói tiếp:

- Cái năm mà lão tổ tiên của Dương gia và Vân gia còn sống cũng đã gặp cái tình cảnh như vậy của Cơ Minh tiểu hữu, nhưng nó uy lực to lớn hơn rất nhiều!

Vân Yến nói tiếp:

- Sau hơn hai tháng trôi qua, thứ đó mới ngừng lại và rơi ra hai mảnh ngọc này, và từ đó hai gia tộc cũng phất lên nhanh chóng. Nhưng cũng rất nhiều lần bị phá hủy do thứ sức mạnh quỷ dị kia đem lại!

Cơ Minh và Chí Dũng đồng thanh hô lên:

- Máy gia tốc hạt!


Dương Tử khó hiểu liền quay sang hỏi Thông Tuệ:

- Thông Tuệ tỷ! Tỷ biết đó là gì không?

Thông Tuệ cũng lắc đầu và nói:

- Ta chưa từng nghe thấy nó bao giờ.

Đột nhiên Cơ Minh gào lên, mắt hắn rỉ ra máu, cho hắn thấy viễn cảnh khi họ thua Chi Khu. Nôn ra một ngụm máu lớn, hắn ho liên tục, Kiều Oanh vội vàng chạy đến đỡ hắn dậy. Dương Tử cũng đi đến rồi hỏi:

- Đệ vẫn ổn đấy chứ?

Cơ Minh khó nhọc nói:

- Chúng ta mà thua…khụ…khụ…thì máu nhuộm đỏ sơn hà, xác…khụ…khụ xác người chất thành núi huyết hà chảy không ngừng. Chính xác sẽ là một trận gió tanh mưa máu!

Sau đó cũng kiệt sức mà ngất đi, sau khi nghe xong câu nói đó của hắn, mọi người trong chính điện đều im lặng. Họ đều biết cơ hội rất mỏng manh, nhưng dường như họ đã không còn sợ hại nữa. Dương Tử liền hô lớn:

- Đã thành tựu võ đế thì phải dang rộng tay ra bảo vệ chúng sinh! Đã là đế thì không được chùn bước!

Ở bên ngoài Hư Không đang có một vết rách mở ra, một con mắt nhìn từ bên trong ra ngoài.
 
Chương 153: C153: Hỗn loạn chi giới


Ngày hôm sau Dương Tử cùng Cơ Minh bay ra ngoài để có thể tìm được vị trí chính xác của tên Chi Khu. Thì đột nhiên có một vết rách được mở ra, một đòn công kích từ trong đó b ắn ra ngoài. Dương Tử lập tức đẩy Cơ Minh đi lấy thân mình chống đỡ, chỉ thấy một vụ nổ xảy ra khói bụi cũng bay loạn trong không gian. Chỉ thấy Dương Tử phẩy tay đi rồi quát lớn:

- Là kẻ nào lại có gan đánh lén huynh đệ ta!

Một giọng nói kì lạ phát ra:

- Hỗn Loạn Chi Giới sắp mở ra! Chuyển thừa vạn năm, binh khí thần khí đều có đủ chờ đợi người có duyên!

Nghe xong trong đầu Cơ Minh liền nảy ra một ý định, hắn ghé vào tai Dương Tử nói vài điều rồi cùng Dương Tử tức tốc bay về Hư Không Giới. Vừa đáp đất xuống hệ thống của Cơ Minh liền phát nhiệm vụ, một bảng nhiệm vụ nổi lên, âm thanh của hệ thống phát ra:

- Mời túc chủ đến tham gia Hỗn Loạn Đạo Đài, phần thưởng sẽ là một kiện thần khí đỉnh cấp, 120 nghìn điềm tích lũy và nhiều phần thưởng khác. Điều kiện: Cùng khí vận chi tử và những người khác đạt top 1 ở Hỗn Loạn Đạo Đài. Còn rất nhiều tình tiết ẩn mở túc chủ tự thân vận động

Thông báo xong hệ thống liền biến mất, Cơ Minh không chịu được liền văng tục:

- Con đ ĩ mẹ nó nhà ngươi cũng quá không nói võ đức rồi đấy hệ thống!

Dương Tử khó hiểu quay sang hỏi hắn:


- Lại có kẻ nào trọc tức đệ à?

Cơ Minh cũng có xoa đầu nói:

- Không có gì đâu. Chúng ta nhanh chóng về thông báo cho mọi người một cái tin tốt kia đi.

Dương Tử gật đầu rồi đáp:

- Được!

Sau đó hai người nhanh chóng trở về thánh địa, sau đó cũng đi lại một lượt tình tiết họ gặp cho đám người ở thánh địa nghe. Thiên Tôn cùng Tẫn Lãnh nghe xong liền đồng thanh cười lớn rồi nói:

- Hahahaha! Chúng ta phải vét sạch chỗ đấy mới được!

Cơ Minh ho hai tiếng rồi nói:

- Các vị đi thì sẽ lưu ý chút! Lần này đi là thi đầu Đạo Đài, sẽ là chúng ta đánh với nhiều thế giới khác nên cũng không thể chủ quan, sau đó sẽ có một sự kiện gọi là Hỗn Loạn Tranh Bá! Các vị cũng lưu ý giúp ta, khi sự kiện này đến có thể sẽ bị truyền tống ngẫu nhiên! Vẫn nên là tập trung với nhau sớm nhất có thể. Giờ thì xuất phát được rồi.

Chí Dũng lắc đầu từ chối rồi nói:

- Các hảo huynh đệ cứ đi trước đi! Ta lần nãy sẽ không đi!

Sau đó Chí Dũng lấy ra chuyển thừa của Kim Liệt Đế, một vị luyện khí đại đế. Nhẫn Dạ sau khi thấy liền gào lên:

- Mẹ nó! Có cơ duyên mi cũng giấu lão tử! Bạn bè cái rắm chó!

Chí Dũng gật đầu một cái rồi bay về sơn phong của mình bế quan. Dương Tử liền lắc đầu rồi nói:

- Chúng ta cũng nên nhanh chóng bay đến đó thì hơn.


Đội hình của Hư Không Giới lần này có Cơ Minh,Nhẫn Dạ,Hằng Thiên,Dạ Hy,Yên Nhi,Bắc Phi,Cổ,Tần Lãnh, Hoàng Tuyền,Thiên Tôn,Thiên Hà,Thông Tuệ và không thể thiếu được Dương Tử. Đột nhiên từ đằng xa có một thân ảnh lao tới gào lớn:

- Cha! Mẹ! Mấy người lại bỏ con lại nữa à?

Dương Tử sau khi nhận ra thân ảnh đấy liền hoảng hốt hét lên:

- Lôi Tuyết! Con đang làm cái quái gì ở đây vậy!

Dạ Hy,Bắc Phi cùng Yên Nhi cũng giật mình quay ra, họ cũng dừng lại chờ Lôi Tuyết. Dạ Hy thấy Lôi Tuyết chạy đến tận đây liền gào lên:

- Con nhóc này! Giờ con cũng cả gan lắm nhỉ? Dám không nghe lời mấy mẹ hả?

Lôi Tuyết liền chạy ra chỗ Bắc Phi rồi nói:

- Mẹ cả nói giúp con đi mà!

Yên Nhi thấy vậy thở dài sau đó cũng lên tiếng:

- Con cũng nghịch quá rồi đấy!

Cô nàng dừng lại véo má Lôi Tuyết rồi mới tiếp tục nói:


- Tỷ cũng bớt giận đi đã, con bé đã bay đến đây rồi thì cũng chẳng thể để nó về một mình được. Nhỡ đâu lại là cơ duyên của con bé thì sao?

Dương Tử cùng Lôi Tuyết cũng năn nỉ Dạ Hy liên tục, sau một hồi cô nàng cũng nguôi giận. Sau đó cả nhóm lại bất đắc dĩ có thêm một tiểu thành viên gia nhập. Ở phía thánh địa Linh Nhi và Hình Ân cũng có cơ duyên của riêng mình. Hai cô nàng sau một lần đi vào một bí cảnh đã gặp được chuyển thừa của hai vị võ để nào đó và đang luyện hoá chúng. Họ cũng báo tin bình an về cho mọi người trước khi họ khởi hành không lâu. Hình Ân liền lên tiếng:

- Linh Chi tỷ à! Có vẻ như ta đã lĩnh ngộ ra được một vào thứ rồi thì phải, không có biết không?

Linh Chi liền lên tiếng:

- Muội nói ra thử xem. Vừa hay ta cũng nghĩ ta vừa lĩnh ngộ ra được điều gì đó nhưng không biết có đúng hay không.

Sau đó trong bí cảnh chỉ còn tiếng A, Ta hiểu rồi, Ra là vậy, của hai người. Còn phía Chí Dũng thì phong sơn của hắn cứ cách 5 hơi thở lại nổ tung một lần. Hắn tức giận gào lên:

- Mẹ kiếp! Xuyên không tu luyện còn bị phế sau cả vạn năm sống lại vẫn chẳng thấy hệ thống chó má kia đâu! Lão tử muốn đình công!

Nhưng sau một hồi gào lên hắn liền bật khóc, cuộc đời hắn phải nói là thật sự đen đủi và chưa từng có ai quan tâm và cố gắng bảo vệ. Nhưng từ khi gặp Nhẫn Dạ rồi gặp mọi người đã cho hắn thêm động lực. Hắn ngồi dậy lau đi nước mắt rồi hét lên:

- Lần này ta nhất định sẽ không bỏ cuộc!
 
Chương 154: C154: Hỗn loạn đạo đài


Hai canh giờ sau khi cả bọn đón Lôi Tuyết đi chung thì cũng đã sắp tới Hỗn Loạn Chi Giới. Đột nhiên có một Phi Hành Châu bay vượt lên trước rồi chặn đầu bọn họ lại. Một tên từ từ đi ra, hắn toả ra một khí tức của một kẻ mạnh mẽ. Hắn bước ra, ngẩng mặt lên, liếc mắt xuống dưới hắn quát:

- Các ngươi đi qua đây đã từ nghe danh của bổn thần chủ chưa?

Sau đó tiếp tục toả ra uy áp của Thần Chi cảnh, Lôi Tuyết mới chỉ ở Hoàng Thiên cảnh nên đã rất khó khắn chống đỡ được uy áp của một kẻ như vậy. Cô nhóc sau một hồi quá sức cũng gục xuống th ở dốc, cả đám sau khi nhìn thấy cô nhóc như vậy liền nổi lên sát khí. Thiên Tôn liền toả ra uy áp của Võ Đế Cảnh, khiến vạn vật xung quanh đều bị đè nén. Tên kia chỉ mới vừa cảm nhận được uy áp đã lập tức thổ huyết. Tần Lãnh đã có mặt trên phi hành châu của chúng hạ hết mấy tên ruồi muỗi, hắn tóm đầu tên kia rồi nói:

- Dám làm cháu của ta bị thương?

Cả đám dưới kia cũng tỏa ra uy áp rồi quát lớn:

- Muốn chết rồi có phải không?

Tên kia cũng xanh mặt mà ngất đi, Dương Tử lúc này đã nổi lên sát tâm nhưng Yên Nhi cũng liền ngăn lại. Cô nàng nói:

- Bỏ qua cho chúng đi, dù gì huynh cũng không thể cứ giết chóc như thế được.

Nghe xong Dương Tử cũng gật đầu chạy đến chỗ mọi người đang chăm sóc cô nhóc nhà mình. Tần Lãnh sau một hồi đứng trên phi hành châu của chúng rồi cũng thả chúng đi và bay về phi hành châu của mình. Hắn gọi mọi người lại rồi nói:

- Mọi người! Ta tìm được một số thông tin hữu ích đây này.

Nhẫn Dạ cầm lấy tờ giấy nhìn một hồi rồi nói:


- Chứ này cũng có quá xấu rồi không?

Sau một hồi cùng với Cơ Minh và Thông Tuệ dịch ra mọi người mới biết. Đấu Đạo Đài lần này là lần thứ 100 mà Hỗn Loạn Chi Giới tổ chức và mỗi 5000 năm mới diễn ra một lần, và nó không giới hạn số người tham gia. Sau khi tới đó sẽ có 2 vòng, vòng một mọi người sẽ được thả và một tiểu thế giới và tìm xem ai là người sống sót cuối cùng hay đội nào sống sót cuối cùng. Vòng hai sẽ được chuyền tống ngẫu nhiên theo cặp, và vòng này là săn yêu thú để tích lấy điểm. Mỗi thành viên cần tích ít nhất 500 điểm mới có thể trở lại đội. Qua một nửa thời gian trận đấu luật chơi sẽ thay đổi, nó chuyển thành những luật chơi khác nhau tùy vào số người còn lại.

Dạ Hy liền hỏi:

- Nó có nguy hiểm đến tính mạng không vậy?

Cơ Minh lắc đầu rồi nói:

- Tỷ không cần lo! Tuy có thể bị giết nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ là cảm giác lúc bị giết ấy sẽ vẫn giữ nguyên.

Dương Tử thở dài rồi nói:

- Cha biết rồi không cần phải năn nỉ cha cho con đi đâu.

Lôi Tuyết liền nhảy tới ôn hôn Dương Tử tới tấp, mọi người trên tàu cũng cười nói vui vẻ không ngớt. Nửa canh giờ nữa họ cũng đã tới trước Hỗn Loạn Chi Giới, ai nấy cũng ngạc nhiên về quy mô khủng khiếp của Đạo Đài và cũng như số người tham gia. Thiên Hà cảm thán:

- Cái…cái này cũng không khỏi quá nhiều rồi chứ?

Cơ Minh liền đáp:

- Có vẻ huynh chưa biết nhỉ?

Thiên Hà liền ngó đầu ra hỏi:

- Biết gì?

Cơ Minh đáp:

- Đây là lần mà có số người tham gia ít nhất đấy!

Tần Lãnh đang uống nước cũng xuýt sặc, hắn phun ngụm nước ra rồi cảm thán:

- Vậy lần nhiều nhất thì nó sẽ trông như thế nào chứ?

Hằng Thiên lấy ra mảnh ngọc rồi nói:


- Như thế này! Gấp mười lần bây giờ!

Cổ thì vẫn ngủ ngon lành còn mọi người thì đang ngạc nhiên về sự đồ sộ của Hỗn Loạn Chi Giới này. Hoàng Tuyền liền nói:

- Nó ít nhất cũng to gấp mấy lần Hư Không Giới của chúng ta đấy!

Dương Tử trầm tư một lúc rồi hỏi:

- Vậy từ đâu mà có Hỗn Loạn Chi Giới này, hay là ai đã tạo ra nó?

Mọi người cũng rất tò mò thì một âm thanh lười nhát cất lên:

- Là ta!

Một cái ngáp rất dài cắt ngang bầu không khí ngạc nhiên này, Đạo Cổ liền hiện ra rồi nói:

- Ta tạo ra đấy! Lúc đó tạo ra để chúng sinh có thể tu luyện được và cũng coi như thú vui của ta khi quan sát họ, ta hình như có để một bản thể ở đấy để cai quản nó.

Đạo Cổ lại ngáp dài một cái rồi nói tiếp:

- Ta cũng sắp xếp xem chuyển thừa của ai hợp với mấy người rồi! Có cả phần của tiểu nha đầu nhà ngươi nữa không cần nhìn ta với ánh mắt ấy đâu!

Lôi Tuyết liền vui mừng reo hò, Dương Tử liền đi tới gần rồi nói:

- Mong tiền bối nói rõ hơn.

Đạo Cổ cũng gật đầu nói tiếp:


- Cổ sẽ là người đầu tiên, hắn thì lên nhận chuyển thừa của một võ đế chuyên tu thời gian và đây là viên ngọc chứa mọi thông tin về người đó, tiếp theo là Thiên Hà, ngươi là chủ tu không gian pháp tắc thì sẽ tiếp nhận của Linh Lặc Đế, tiếp đến là Thiên Tôn, ngươi thường rất điên nên sẽ tiếp nhận chuyển thừa của Mặc Viên.

Thiên Tôn nghe vậy liền gào lên:

- Tiền bối! Ta không có điên!

Đạo Cổ thở dài rồi nói tiếp:

- Kế đến là Thông Tuệ, Dạ Hy và Hằng Thiên, ba người tuy thực lực không mạnh nhưng lại thấu hiểu vạn vật tinh thông pháp tắc, nên sẽ tiếp nhận chuyển thừa của một vị trận pháp kiêm theo đó là luyện khí, luyện đan đại sư. Kế tiếp là Nhẫn Dạ, ngươi chủ tu thông thạo về sức pháp tắc nên sẽ tiếp nhận của Diệt Lăng Đế. Kế đến là Tần Lãnh cùng với Hoàng Tuyền, tuy hai người có điểm khác nhưng lại đều tu về tử vong đại đạo nên sẽ tiếp nhận chuyển thừa của Minh Vương. Còn lại là Yên Nhi và Bắc Phi hai người đều một mặt luyện khí một mặt điêu luyện khống chế nên có thế nhận được chuyển thừa của vị luyện khí và luyện rối kia.

Lôi Tuyết mãi không thấy tên mình liền hỏi:

- Lão tổ! Của con đâu?

Đạo Cổ xoa đầu cô nhóc rồi nói:

- Ngươi chuyên chỉ tu pháp lôi đạo nên sẽ tiếp nhận chuyển thừa của Lôi Thiên Đế. Còn ngươi! Dương Vô Cực! Đến cái lúc đó ngươi sẽ tự biết mình phải làm gì. Còn giờ thì chuẩn bị đi nhận chuyển thừa của các ngươi thôi, đến nơi rồi!

Một thanh âm lớn phát ra:

- Chào mừng chư vị cường giả đến với Hỗn Loạn Đạo Đài lần thứ 100!
 
Chương 155: C155: Hỗn loạn đạo đài


Nhóm của Dương Tử cũng đã nhanh chóng vào đăng ký, tính ra sẽ phải chờ rất lâu nhưng dưới sự sắp xếp của Đạo Cổ thì liền được vào thẳng phòng chờ cao cấp. Dương Tử liền cảm thán:

- Có quan hệ chút cũng tốt!

Đạo Cổ vẫn bế Lôi Tuyết rồi chỉ hết chỗ này đến chỗ nọ, Dạ Hy cũng hết nói nổi cô bé. Nhẫn Dạ liền hỏi Đạo Cổ:

- Nhưng nếu chúng ta một mạch chạy đến nơi đặt chuyển thừa thì mọi người ở ngoài có nói gì không vậy?

Đạo Cổ quay lại đáp:

- Ngươi không nhắc ta cũng xuýt quên đấy!

Rồi lão vô tay, một hồi sau lại nói tiếp:

- Vào đi số 2!

Một kẻ giống Đạo Cổ bước vào, hắn đưa cho từng người từng chiếc huy hiệu gắn ở ngực rồi nói:

- Ta là phân thân của lão già kia, còn nó chính là vật biểu tượng cho việc ta giao hảo rất nhiều với các vị. Như kiểu khách quý ở mấy cái đấu giá hội vậy đấy.

Thiên Hà liền lên tiếng:

- Ngươi nói đúng đấy Vô Cực! Có quan hệ chút cũng tốt.


Sau đó mọi người cũng ngồi tu luyện, đợi cho một đợt vòng loại trôi qua. Dương Tử thấy không có tiến triển gì liền dừng lại, hắn lập tức đã thấy được một kẻ toả ra khí tức khiến thần thể của hắn phản ứng lại. Hắn đã vô tình toả ra một chút sát khí, tên kia cũng ngay lập tức nhìn sang chỗ hắn. Đạo Cổ 2 liền giới thiệu cho Dương Tử nghe:

- Kẻ đó là người của Thiên Kì Giới, hắn là một trong những thiên kiêu hàng đầu đấy.

Dương Tử lắc đầu nói:

- Vẫn còn ấn dấu cơ à?

Hắn toả ra khí tức rồi hỏi Đạo Cổ 2:

- Ta có được xuống đó đánh nhau không vậy?

Đạo Cổ 2 nói:

- Bình thường thì là không, nhưng có tiền thì được, nên ngươi cứ xuống đi.

Vừa nói xong Dương Tử đã mặt đối mặt với tên kia, toả ra sát khí Dương Tử nói:

- Ngươi tên gì vậy thiên kiêu?

Bắc Phi thở dài:

- Ngần đấy tuổi rồi vẫn đi bắt nạt trẻ con.

Tần Lãnh nghe vậy liền quay mặt đi chỗ khác, Bắc Phi gào lên:

- Ta cũng nói cả huynh đấy Tẫn Lãnh! Giao thủ thôi có cần đánh người ta như vậy không!

Tần Lãnh lí nhí đáp:

- Lần sau ta sẽ không thế nữa.

Từ lúc Dương Tử vào sân thì mọi người đều đã ngưng tu luyện, Lôi Tuyết liền hỏi Dạ Hy:

- Cha đeo cái mặt nạ xấu kia để làm gì vậy ạ?

Dạ Hy liền đáp:


- Để người ta không biết là bị cha con đánh đó

Tên kia liền đáp:

- Hoàng Kì! Mời hảo huynh đệ tiếp chiêu!

Dương Tử cũng chỉ nhẹ nhàng đỡ vài cú đấm hướng tới, sau đó liền rút Phá Diệt Mâu ra. Tần Lãnh thấy vậy liền vội vàng chạy ra kéo hắn về, sau khi kéo về Tần Lãnh liền gào lên:

- Huynh định giết hắn à mà dùng chiêu ấy!

Dương Tử lắc đầu hồn nhiên nói:

- Đâu có đâu ta đâu có ý định dùng đến nó đâu chứ?

Sau đó còn cố giấu Phá Diệt Mâu đi, sau khi mọi người được Tần Lãnh kể cho nghe về cái thứ chiêu thức hủy diệt kia liền véo mà rồi quát tháo Dương Tử khiến hắn ngồi im một góc. Sau vài trận đấu nữa thì vòng loại cũng kết thúc, Đạo Cổ 2 liền rời đi. Trước khi đi hắn nói:

- Mấy người các ngươi đợi đến vòng hai rồi đi tìm chuyển thừa cũng được, không thì nhanh chóng tìm cho Tiểu Tuyết trước đi.

Dứt câu dọng nói của hắn vang khắp cả Đạo Đài:

- Chào mừng các vị đã đến với Hỗn Loạn Chi Giới và tham gia Hỗn Loạn Đạo Đài lần thứ 100! Luật thi đấu vẫn như cũ, vẫn sẽ có hai vòng nhưng lần này sẽ có vòng thứ ba. Vòng thứ ba sẽ có luật củ thể sau, còn kia là một trong những món đồ sẽ là phần thưởng của kẻ chiến thắng.

Từ trên không trung hạ xuống một hòn đảo tý hon, âm thanh của Đạo Cổ 2 lại phát ra:

- Trên đó có Hủy Diệt Tinh Thương, một ngọn thương có thể chia trời sẻ núi, chém rách hư không. Món đồ tiếp theo đó là Linh Viên Thảo, thảo dược này là thành phần chính trong đế đan. Tiếp đến là một đan phương thần phẩm, đan phương của một trong tứ đại thần đan. Tiếp theo đó là Vô Cực Kiếm Pháp, một trong những bộ kiếm pháp có uy lực khủng khiếp, có nó trong tay thì đứa trẻ cầm kiếm cũng trở thành kiếm thần trong nháy mắt. Và món đồ cuối cùng chính là Tinh Mệnh Thạch, nó là một trong những vật liệu chính rèn lên 1 trong 2 tranh bảo kiếm của Kiếm Đế Trần Kỉ.

Dương Tử sau khi nghe mấy món đồ đó có kiếm pháp của mình liền tức giận gào lên:


- Đạo Cổ chết tiệt! Dám lấy công pháp của lão tử!

Trên tay hắn đã cầm sẵn Phá Diệt Mâu và chuẩn bị đi tìm tên Đạo Cổ 2 kia. Sau cùng thì hắn cũng được mọi người ngăn cản lại, Đạo Cổ 2 sau khi diễn thuyết xong cũng vui vẻ chạy về chỗ mọi người. Hắn vui vẻ hỏi mọi người:

- Mọi người có thấy hơi lạnh lạnh không?

Đạo Cổ real hiện ra rồi nói:

- Nhìn ra sau lưng ngươi đi!

Hắn quay lại thì nhìn thấy Dương Tử như chuẩn bị cấu xé hắn đến nơi. Dương Tử liền hỏi:

- Từ đâu mà ngươi biết được kiếm pháp của ta?

Đạo Cổ 2 cũng giải thích rằng mọi công pháp trên đời đều được thiên đạo ghi lại. Còn hắn thì trấn lột của thiên đạo để lấy công pháp, sau một hồi giải thích Dương Tử cũng tha cho hắn. Đạo Cổ 2 liền lên tiếng:

- Ta xin tuyên bố! Hỗn Loạn Đạo Đài lần thứ 100 chính thức bắt đầu! Hãy chiến đấu thật bùng nổ nào!

Mọi người cũng được truyền tống vào trong tiểu thế giới kia, Dương Tử liền nói:

- Được rồi! Tiến lên nào mọi người!
 
Chương 156: C156: Tiến hành nhận chuyển thừa


Hỗn Loạn Đạo Đài chính thức bắt đầu, cả nhóm được dịch chuyển đến tiểu thế giới kia. Mở ra trước mắt họ không phải là một cái tiểu thế giới thông thường. Nó rộng lớn đến gần như là vô tận, khiến mọi người cũng cảm thán không ít về nó. Đột nhiên Cơ Minh đến gần Dương Tử nói gì đó sau đó rời đi một mình. Tần Lãnh liền đến hỏi Dương Tử:

- Đệ ấy có chuyện gì vậy?

Dương Tử lắc đầu nói:

- Chút việc riêng mà thôi, huynh cũng không cần lo lắng cho đệ ấy như vậy đâu.

Sau đó Dương Tử vỗ tay hai cái tập hợp mọi người lại rồi nói:

- Tiếp theo thì chúng ta sẽ đi tìm chuyển thừa dần rồi là vừa, nhưng chia ra làm hai đội để có hiệu quả cao hơn. Chúng ta sẽ tìm chuyển thừa cho Lôi Tuyết, Thông Tuệ, Dạ Hy và Sư tổ.

Nhẫn Dạ liền nói:

- Tiểu tử nhà con chuyển thừa là của ai vậy?

Dương Tử lắc đầu nói:

- Con cũng chưa biết nữa.


Thở dài một tiếng rồi Dương Tử lại tiếp tục nói:

- Ta sẽ đi cùng Bắc Phi, Yên Nhi, Lôi Tuyết và hai người Thiên Hà, Thiên Tôn. Nhóm còn lại sẽ gồm Tần huynh, Thông Tuệ, Hoàng Tuyền, Sư phụ, sư tổ cùng với Dạ Hy. Mọi người còn ý kiến gì không?

Tần Lãnh liền hỏi Dương Tử:

- Bên huynh có ít người như vậy liệu có an toàn không thế?

Mọi người im lặng nhìn về hướng Tần Lãnh, hắn mới phẩy tay nói:

- Được rồi,được rồi ta hỏi thừa. Mọi người xuất phát được rồi đấy.

Cơ Minh đã rời đi trước đó, hắn đang ở trong một trận pháp không lồ. Trước đó khi chuẩn bị được dịch chuyển xuống tiểu thế giới này, Đạo Cổ có truyền âm cho hắn rằng:

- Ta biết ngươi đang thắc mắc tại sao mình không được ta nhắc tên. Nhưng ngươi có một thứ người khác không có, ta cảm nhận thấy trên người ngươi có một khí tức rất kì lạ. Nên cái chuyển thừa kia cũng không hợp với ngươi, ta biết ngươi rất tự trách vì lúc Ma Thần kia đến ngươi đã không giúp gì được cho Dương Vô Cực. Ngươi luôn muốn mạnh lên nhưng ngươi cố gắng cũng chỉ có như vậy. Nên là nếu ngươi muốn trở lên mạnh mẽ hơn có ích hơn khi bên cạnh hắn thì chỉ có thể tự mình ngươi vượt qua một mình để nhận được thứ đó.

Một cái cố gắng ấy hắn đã thấy và đã làm từ rất lâu, chỉ vì tiềm lực có hạn nên cái cố gắng ấy của hắn vẫn chỉ như là lời nói. Nhưng giờ quyết tâm của hắn lúc này đang lớn hơn bao giờ hết. Dưới uy lực khủng khiếp của đại trận hắn vẫn đứng vững, hắn gào lên:

- Một cái cố gắng! Trăm cái cố gắng của ta không phải là vô dụng!

Rồi kết ấn sau đó hắn cũng phá giải được trận pháp, rồi tiếp trục chạy sâu vào trong khu rừng kí ức kia. Phía Tần Lãnh thì họ cũng đã an toàn đến được nơi nhận chuyển thừa của Hằng Thiên, Dạ Hy và Thông Tuệ. Mấy người còn lại cũng ở ngoài toạ trấn cho họ yên tâm tiếp nhận chuyển thừa. Nhưng phía Dương Tử có vẻ như không ổn, một cái chuyển thừa này lại hình như không có thích hắn. Sét thì liên tục đánh xuống chỗ hắn, khiến hắn khó chịu vô cùng. Dương Tử liền gào lên:

- Con mẹ nó cẩu Lôi Đế! Yên lặng mà để con ta tiếp nhận chuyển thừa nếu không ta sẽ loại bỏ ngươi ra khỏi Thời Gian Chi Hà!

Sét cũng thưa dần, Long Tổ trong thức giới của Dương Tử cũng đã tỉnh giấc. Đây là lần lột hồn cuối cùng để Long Tổ luyện lại long thân. Long Tổ liền gào lên:

- Mẹ nó Vô Cực! Ngươi đang ở Thánh địa nào vậy?

Dương Tử liền đáp:

- Hỗn Loạn Đạo Đài. Ngươi có biết về nó không?


Long Tổ vui mừng đáp:

- Nhờ nó mà ta mới có tu vi như sưa đấy, ta cũng chuyên chỉ tu lôi pháp. Nên ngươi chịu khó bị xét đánh nhiều vào một chút, để ta sớm ngày phục sinh.

Dương Tử cũng chỉ thở dài rồi đồng ý, như nhớ ra một điều gì đo hắn hỏi Long Tổ:

- Này giun đất! Tiểu Nhu, Long Ngạo với Hải Lam trong thức giới của ta tiến triển ra sao rồi vậy?

Long Tổ đáp:

- Con bé Tiểu Nhu đó cơ vậy mà lại là một cái tuyệt thế yêu nghiệt đấy. Nó đã trải quay long kiếp hai lần và bốn lần luần hồi chỉ trong chưa đầy 10 năm đấy.

Dương Tử liền khoe:

- Con gái của ta đấy!

Long Tổ liền đen mặt đáp:

- Biết con gái yêu quý của nhà ngươi rồi được chưa. Cơ mà cái tên Long Ngạo kia cũng ngạo thật đấy.

Dương Tử liền hỏi:

- Hắn lại làm sao à?


Long Tổ đáp:

- Hắn thức tỉnh được một cái hoàng kim huyết mạch, trước đó hình như hắn là giao long hoá thành. Ngươi đưa hắn cho ta chữa trị thì long gân bị đứt xương thì gãy hơn phân nửa, long huyết cũng chẳng còn nhiêu. Vậy mà nhanh thế đã thức tỉnh huyết mạch rồi, còn cô gái Hải Lam kia đang thức tỉnh huyết mạch của chu tước. Nhưng ta lại không thấy giống lắm nên chưa biết chắc là loại nào.

Dương Tử cũng khá ngạc nhiên đáp:

- Lúc đó ta cũng không nghĩ quá nhiều, vì ta thấy họ bị tên Âm Tà đuổi theo nên mới ngỏ lời đưa họ về. Xem ra cũng là một trợ lực của ta đấy nhỉ.

Dị tượng bỗng xuất hiện, chuyển thừa Lôi Đế đã bị cô nhóc Lôi Tuyết tiếp nhận hoàn tất. Giờ chỉ còn việc đợi cô bé đột phá cảnh giới cũng như ổn định cảnh giới là được. Nhưng mọi chuyện hình như không xuông xẻ lắm, Dương Tử đứng dậy quát lớn:

- Lộ mặt hết đi! Cũng là cường giải mà lại định đánh lén một cô nhóc mới lớn à?

Sau đó chỉ thấy một luồng ba động toả ra hất tung đám người đang ẩn thân kia, khiến chúng hiện ra chân thân. Dương Tử lại quát tiếp:

- Hôm nay kẻ nào có ý với chuyển thừa của con gái ta thì đừng trách tại sao máu lại chảy ra mà không dõ lý do đấy!

Nói xong hắn cũng toả ra khí tức khiến nhiều tên cũng phải xanh mặt mà sợ hãi.
 
Chương 157: C157: Tranh đoạt cơ duyên loạn chiến chuyển thừa


Sau khi toả ra uy áp Dương Tử cũng rút ra Tru Đế và Sát Thần cầm sẵn trên tay. Có những kẻ đã phải từ bỏ sau khi thấy được uy áp của Dương Tử toả ra. Nhưng vẫn có một số kẻ tự cho mình là mạnh mà chày cối ở lại. Một kẻ mặc áo choàng màu đen bỏ đi lớp ẩn thân, hắn hiện ra với uy áp cũng là một vị Võ Đế. Hắn đeo một chiếc mặt nạ có một nửa màu đỏ còn một nửa được thiết kế có hình đầu lâu. Hắn toả ra uy áp rồi cất tiếng nói:

- Ta là Tu Kiệt, là một trong những thiên kiêu hàng đầu ở Hoang Vực. Ta hiện tại vẫn chưa muốn sát sinh, biết điều thì để con bé kia dừng việc tiếp nhận chuyển thừa lại. Ta có thể để các ngươi còn sống mà rời đi.

Dương Tử bước lên trước mọi người, mỗi bước đi hắn đều là toả ra một cái chân chính uy áp của Võ Đế. Khiến mọi vật xung quanh đang bị đè nén, lại đến thêm hai kẻ nữa có ý với chuyển thừa của Lôi Đế. Chúng hiện ra rồi đồng thanh nói:

- Ta là Gia Ý, để lại chuyển thừa các ngươi có thể an toàn rời đi.

- Ta là Ý Hiên, để lại chuyển thừa các ngươi có thể an toàn rời đi.

Thiên Hà và Thiên Tôn cũng liền đứng ra ngăn hai tên kia lại, dưới sự hỗ trợ của Yên Nhi và Bắc Phi. Hai tên kia đều là lộ ra một cái thực lực Võ Đế Tam cảnh đỉnh phong. Mà Thiên Hà và Thiên Tôn sau khi dưới sự hỗ trợ và gia trì của Bắc Phi và Yên Nhi cũng mới đạt đến Võ Đế Tam cảnh trung kì. Phía Dương Tử thì hắn từ toả ra uy áp thì dần dần hắn đã toả ra sát khí. Hắn quát lớn:

- Cũng chỉ là một cái Võ Đế Tam cảnh đỉnh phong mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt ta?

Ngay sau đó sát khí như vô cùng vô tận toả ra khiến trời đất xung quanh tối sầm lại. Tên Tu Kiệt kia cũng là một hai cái kiêu ngạo hắn thấy vậy vẫn không run sợ mà vẫn mạnh miệng hét lên:


- Lôi Đạo Chi Luân! Khai! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thiên kiêu hàng đầu!

Nói xong từ sau lưng hắn từ từ hiện ra một cái Cổ Luân được bao bọc bới lôi đỉnh chi lực nồng đậm. Rồi hắn rút ra một ngọn thương rồi lại tiếp tục nói:

- Đây là Tuyệt Mạch Lôi Thương, được chế tạo từ vạn loại lôi đỉnh trong vũ trụ này. Khi ta lấy nó ra ngươi chết dưới nó cũng đáng!

Dứt câu hắn lập tức lao tới vào đâm thẳng mũi thương vào đầu Dương Tử, hòng có ý định ra đòn tất sát lấy mạng Dương Tử. Cú đâm ấy khiến khói bụi xung quanh nổi lên mù mịt, nhưng chỉ thấy sau lớp khói bụi qua đi, Dương Tử vẫn đứng đó, hắn liền vui vẻ nói:

- Cổ Luân và cây thương cũng không tệ, coi như nó là quà bồi thường tổn thất cái gì ấy nhỉ?

A lên một tiếng hắn nói:

- Đệ đệ ta hay nói là bồi thường tổn thất tinh thần, vậy lên đưa nó cho ta cũng hợp lý đấy!

Ngay lập tức Dương Tử vung Sát Thần thương lên, dư chấn khiến mặt đất nứt toạc, gió thổi không ngừng. Nhưng tên kia trông vậy mà cũng có chút bản lĩnh, hắn đã chống lại được một đòn đấy của Dương Tử, hắn lấy ra một viên đan dược rồi nói:

- Ta định để dành nó cho tên Mạch Hoàng ở vòng kế, nhưng không ngờ ngươi mạnh hơn ta tưởng. Vậy giờ ngươi chết được rồi!

Nói xong hắn liền vứt nó vào mồm, Dương Tử liền cảm nhận được luồng sức mạnh lớn đàng trào ra trong cơ thể hắn. Dương Tử thở dài nói:

- Lại là bạo huyết đan, nhưng cũng có chút thành tựu đấy vậy mà lại là một cái bạo huyết đan cửu phẩm thần cấp.

Tu Kiệt liền lên tiếng đáp:

- Ngươi biết đến nó cũng nên biết rằng thứ này có thể ăn thay cơm chứ nhỉ?


Ngắt lời hắn liền lao vào vung thương đến người Dương Tử, chỉ thấy Dương Tử vẫn đứng yên mà nói:

- Cũng có chút thú vị, vậy mà là Võ Đế Tứ cảnh đỉnh phong, không tồi không tồi. Nhưng ta đã từ đánh với thứ mạnh hơn ngươi nhiều!

Sau đó vung một đấm thẳng Tu Kiệt hất văng hắn đi, rồi hắn quay lại hô lớn:

- Mọi người cố trụ chút ta sẽ sớm quay lại!

Dứt câu Vực địa của Tru Đế liền bao bọc lấy Tu Kiệt và Dương Tử vào bên trong. Phía Thiên Tôn và Thiên Hà thì vẫn đang ngang sức với hai tên kia. Trong lúc hai tên đó chú ý đến hơi thở lúc Tu Kiệt ăn bạo huyết đan Thiên Tôn liền gào lên:

- Luyện Ngục Ấn! Ấn Toả Sơn Hà!

Thiên Hà cũng phối hợp ngay với Thiên Tôn, hắn nói:

- Hư Không Chi Đồng! Diệt Hồn Trâm!

Bắc Phi và Yên Nhi cũng không kém cạnh với hai người kia, họ cũng hô lên:


- Bom nguyên tử!

Một con rối liền hiện ra vác theo nguyên một quả bom của Chí Dũng. Nó nhanh chóng chạy tới chỗ của hai tên Gia Ý và Ý Hiên rồi lập tức phát nổ. Dưới sự vây đánh của bốn người thì lẽ ra chúng phải bị trọng thương. Tuy có bị thương nhưng thương tích chúng mang trên người cũng chẳng ảnh hưởng quá nhiều đến sức chiến đấu của chúng. Chúng liền đồng thành hô lên:

- Thiên Lôi Biến! Đinh Phong Cách! Vạn Phong Hà! Thiên Lôi Hợp!

Sau đó Gia Ý và Ý Hiên liền hoá thành hai tia sét một vàng một xanh bay lên trên đám mây. Một giọng nói kì lạ phát ra:

- Các ngươi thật sự đã chọc giận thần rồi!

Gia Ý và Ý Hiên từ từ hạ xuống với bộ dạng hoàn toàn mới sau khi hợp nhất với nhau. Hắn nói:

- Ta là Ý Lôi! Và ta sẽ là kẻ đem đến cho các ngươi cái chết!
 
Chương 158: C158: Lôi cảnh vạn cổ


Sau khi Gia Ý và Ý Hiên hợp nhất với nhau sức mạnh của chúng bây giờ đã mạnh hơn rất nhiều và vượt trội hơn so với bốn người Bắc Phi, Yên Nhi, Thiên Hà và Thiên Tôn. Hắn tự gọi mình là Ý Lôi rồi tuyên bố một câu xanh rờn:

- Ta là Ý Lôi và là kẻ sẽ mang đến cái chết cho các ngươi!

Vừa nói xong câu thì hắn bị một thứ gì đó lao tới đập thẳng vào người rồi kéo đi một đoạn rất xa. Dương Tử từ trong vực địa của Sát Thần đi ra, trên người hắn cũng có vết thương. Một tay bị cháy xén và vết thương đầy mình, hắn liền nói với mọi người:

- Cho ta một chút thời gian!

Sau đó lập tức ngồi xuống ngấu nghiến đống đan dược rồi dốc sức hồi phục. Tên Tu Kiệt sau khi uống bạo huyết đan thực lực tăng mạnh, hắn sắp đạt đến ngưỡng Võ Đế cảnh đỉnh phong khiến một pha đánh nhau trong vực địa Dương Tử cũng phải nếm trái đắng không ít. Trở lại cái lúc Dương Tử vừa kéo hắn vào vực địa thì liền gọi ra kiếm triều hòng kết liều hắn nhanh để mau chóng ra ngoài. Nhưng vì quá khinh thường hắn nên liền bị hắn phản đòn, Tu Kiệt cười lớn rồi nói:

- Ngươi cũng chỉ đến mức đấy thôi à? Cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.

Sau đó hắn cầm lấy Lôi Thương rồi hô lên:

- Lôi Cực Bá Thương Kĩ! Lôi Vũ!


Một thương lao tới cứ thế làm cháy xén một bên tay của Dương Tử, thuận đà Tu Kiệt lao tới với những cú vung thương đầy uy lực dũng mãnh tựa bạch hổ. Dương Tử sau một hồi tránh né và cũng dính vết thương, hắn liền tự đấm thẳng vào bụng mình rồi nói:

- Vẫn là cái tính tự cao đấy à.

Sau đó hắn lấy Sát Thần ra, chớp mắt có mặt sau lưng Tu Kiệt, vung một thương đến ngươi tên Tu Kiệt. Một thương này khiến vực địa lung nay, Dương Tử liền thở ra một hơi rồi nói:

- Vô Cực Thương Kĩ! Thương Tách Sơn Hà!

Nói xong cũng là lúc một thương của Dương Tử vung ra, nó gần như đã sẻ đôi vực địa của Tru Đế, Sát Thần liền truyền âm với Dương Tử:

- Chủ nhân! Vực địa của Tru Đế tỷ không thích hợp để ngài dùng thương kĩ lắm, dùng vực địa của ta đi.

Dương Tử cũng gật đầu rồi liền mở rồng vực địa của Sát Thần ra rồi thu Tru Đế lại. Vừa làm xong hắn lập tức ăn ngay một thương lao đến, cũng may Dương Tử kịp thời né được nếu không bây giờ đầu cũng đã có một lỗ. Dương Tử thấy vậy liền sử dụng khả năng của vực địa, hắn nói:

- Sát Thần Chi Thương! Vô Cực Thương Kĩ! Tách Thiên! Tách Địa! Tách Hư Không!

Một thương vung ra khiến tên Tu Kiệt không kịp né và bị đánh bật ra khỏi vực địa sau đó là một đoạn Dương Tử đi ra ngoài với chi chít những vết thương. Tên Ý Lôi từ từ bay lên, hắn vừa bay lên vừa xách theo tên Tu Kiệt đã bất tỉnh sau dính một đòn chí mạng kia của Dương Tử. Ý Lôi nói:

- Hmm một tên gần đạt đến Võ Đế cảnh đỉnh phong cũng không tệ, vậy ta nhận lễ vật lần này nhé!

Sau đó liền biến tên Tu Kiệt thành một viên đan dược rồi ngay tấp lự hắn ném vào mồm ăn trước sự bàng hoàng của bốn con người kia. Mây đen nổi lên sấm chớp đánh xuống đất không ngừng tên Ý Lôi thấy vậy liền cười lớn rồi gào lên:

- T sẽ đạt đến đỉnh cao của võ đạo hahaha!

Ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng hự phát ra từ đâu đó, Thiên Hà liền giật mình mà nói:

- Trên người hắn có cái gì kìa.


Mọi người đều nhìn về hướng đó, chỉ thấy Ý Lôi đang bị Lôi Thương của tên Tu Kiệt ghim trên người. Dương Tử khó nhọc đứng dậy nói:

- Lôi Tuyết đã nhận được chuyển thừa rồi! Chúng ta không thể chạy khỏi một tên có tu vi như hắn được, hãy tìm con bé rồi chạy vào bí cảnh kia đi.

Dứt câu một bí cảnh từ từ hiện ra, điều hiển nhiên nó chính là bí cảnh do Lôi Đế để lại. Mọi người nhanh chóng chạy đi tìm Lôi Tuyết và họ cũng rất nhanh chóng tìm được cô nhóc rồi liền chạy vào bí cảnh. Tên Ý Lôi ôm bụng ngồi dậy mà gào lên:

- Lũ dân đen chết tiệt! Tưởng vào bí cảnh là không ai có thể tìm được các ngươi hay sao! Cứ chờ đó đi.

Nói xong hắn cũng lập tức bay vào bí cảnh, phía Dương Tử đã như vậy thì phia Tần Lãnh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, chỉ thấy từ xa đã có vài tên đang áp đảo lại nhóm bốn người Hoàng Tuyền, Tần Lãnh, Nhẫn Dạ và Cổ. Lúc này Cổ và Hoàng Tuyền cũng đã sắp cạn kiệt sức lực mà sắp gục ngã. Thì Tần Lãnh liền đột phá vòng vây hắn lao lên vung một chém thì đã xử gọn một tên và cũng phá vỡ thế kìm hãm họ đang gánh chịu. Mấy tên kia thấy có kẻ bỏ mạng liền có ý định bỏ chạy, Nhẫn Dạ liền lên tiếng:

- Đánh người rổi chạy ư? Làm gì có cái lý đó?

Hắn hô lên:

- Thiên Khởi Trận Đồ! Băng Hoả Ngục!

Sau tiếng hô ấy của Nhẫn Dạ một hình bóng quan phủ khổng lồ hiện ra tóm lấy mấy tên kia rồi nhốt chúng vào ngục. Nhẫn Dạ cũng ba người cũng thở hắt ra một hơi, Tần Lãnh liền thở dài nói:


- Quả nhiên là thế giới vẫn luôn rất rộng lớn, chỉ chút nữa thôi chúng ta chết dưới tay chúng rồi!

Cổ liền đáp:

- Ta vẫn có thể dừng thời gian thêm lần nữa nhưng sẽ cạn lực mà nằm ra đấy mất.

Hoàng Tuyền cũng lắc đầu nói:

- Như này chúng ta đã đánh khó khắn vậy Chi Khu kia thì sao?

Nhẫn Dạ thở dài đáp:

- Có trời mới biết được!

Cùng lúc đó nhóm của Dương Tử sau khi vào bí cảnh thì chỉ có Dương Tử bị hất đi rất xa sau khi dinh một chưởng lực từ tên Ý Lôi.
 
Chương 159: C159: Lôi cảnh vạn cổ


Dương Tử từ từ mở mắt ra, hắn nhìn xung quanh, đầu cũng có chút đau mà than vãn:

- Ta cũng quá đen đủi đi mà.

Hắn xoa đầu mà nghĩ:

- Ta nhớ là sau khi đi vào bí cảnh thì ta đã bị một tia sét đánh văng đi khiến ta bị tách khỏi mọi người.

Hắn thở dài vươn vai mà nói:

- Vẫn là tìm mọi người thôi.

Vừa bước được một bước chân thì Dương Tử như cảm thấy đầu mình có chút choáng váng. Hắn lắc đầu nói:

- Ta sao lại có cảm giác buồn ngủ thế này nhỉ?

Sau đó hắn liền gục xuống rồi khung cảnh xung quanh hắn như đang bị thứ gì đó ăn mòn, trước khi bất tỉnh hoàn toàn Dương Tử thấy một khung cảnh của một đồi núi chứ không còn là sa mạc nước rồi cứ thế mà ngất lịm đi. Phía của Bắc Phi thì họ đã an toàn đáp xuống, Thiên Hà vẫn không thấy Lôi Tuyết và Thiên Tôn đầu liền có ý định bay lên xem sét. Chỉ thấy hắn nhảy lên được một chút rồi lại rơi xuống, sau khi rơi xuống Thiên Hà liền nói:

- Cấm ngự không phi hành rồi, chúng ta phải tìm Lôi Tuyết và Thiên Tôn kiểu gì đây?

Hắn nói xong thì liền nghe thấy âm thanh của Thiên Tôn gào lên:


- Thiên Hà! Mau đỡ Lôi Tuyết!

Sau đó liền ném Lôi Tuyết ra chỗ mọi người, còn hắn thì rơi thẳng xuống. Vội vàng đứng dậy Thiên Tôn liền chạy đến chỗ mọi người và vui vẻ nói:

- Xem ta tìm được gì cho con bé này.

Sau đó liền lấy ra một cáy thương và một chiếc vòng bé bằng lòng bàn tay hắn. Thiên Hà liền nói:

- Cây thương là của tên kia vậy chiếc vòng này cũng là của hắn, hình như Vô Cực huynh từng nói qua với ta thứ này gọi là Cổ Luân.

Thiên Tôn hào hứng nói:

- Vậy thì cho con bé hấp thụ cái…

Thiên Hà nhăn mặt đáp:

- Cổ Luân.

Thiên Tôn liền gật đầu mà nói:

- Đúng đúng, cho con bé hấp thụ cổ luân đi.

Bắc Phi bế Yên Nhi trên tay và hỏi Thiên Hà:

- Vậy làm sao để con bé có thể hấp thụ nó vậy?

Thiên Hà liền lắc đầu nói:

- Chắc cũng chỉ có Thông Tuệ và Vô Cực huynh biết được mà thôi, cũng có khả năng lão già Nhẫn Dạ cũng biết tại vì hắn có Đạo Cổ bên mình nên cũng có khả năng. Về vấn đề làm sao để con bé hấp thụ được thì ta cũng chưa từng hỏi Vô Cực huynh về cách hấp thụ cổ luân nên cũng không biết.

Yên Nhi sau một hồi cũng tỉnh dậy mà nhõng nhẽo với Bắc Phi:

- Tỷ tỷ, muội muốn uống nước ép.

Bắc Phi véo mũi cô nàng rồi nói:


- Lớn già đầu ra rồi vẫn còn nhõng nhẽo được à? Lôi Tuyết mà thấy nó cười cho muội thúi mặt ra đấy.

Yên Nhi liền dưng dưng nước mắt chuẩn bị khóc cũng may Bắc Phi nhanh tay nhét vào mồm cô nàng một cốc nước rồi quay sang nói với Thiên Hà và Thiên Tôn:

- Nơi này chuyển biến thất thường chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi lấy lại sức trước đã.

Thiên Hà và Thiên Tôn cũng đồng ý và nhanh chóng kiếm được một hang động gần đó để mọi người nghỉ ngơi. Cơ thể Lôi Tuyết lúc này cũng toả ra lôi điện, Yên Nhi sau khi tỉnh táo cũng lo lắng hỏi Thiên Hà:

- Huynh biết con bé bị sao không vậy?

Thiên Hà thản nhiên nói:

- Con bé đang hoàn thành bước cuối dung hợp thần thể hay thánh thể củ Lôi Đế mà thôi, hai muội không cần lo đâu.

Rồi họ cũng trải qua một đêm khá yên bình, bình yên của đám người Bắc Phi là vậy nhưng tên Ý Lôi thì không. Sau khi hắn bay vào bí cảnh và ném ra một tia sét chia cắt đám người Dương Tử thì cũng bị một tia sét nào đó đánh văng đi. Càng thảm hơn là hắn đã bị đánh bay đến nơi có một cái biển cắm ở trên mặt cát, ở trên biển có ghi Yêu Thú Chi Sa. Hắn liền có cám giác không tốt sau lưng, nhìn lại đã là một đầu yêu thú Thập Tứ giai đang nhỏ dãi nhìn hắn. Cứ vậy hắn trải qua một đêm chạy không ngừng nghỉ để thoát khỏi yêu thú kia. Trở lại với Dương Tử, sau khi ngất đi hắn cũng từ từ mở mắt ra, hắn nhìn thấy mọi thứ rất xa lạ. Hắn buột miệng hỏi:

- Ta là ai và ta đang ở đâu?

Một cô nương cùng với một lão đầu cường tráng đi vào mà nói:

- Nhóc đang ở Trang Gia thôn, ta là Hằng Yên, ta và chú Lam đã gặp được ngươi ở vách núi bên kia thôn.

Dương Tử ngồi dậy nói:

- Cảm ơn hai người đã cứu ta, có thể cho ta biết ngoài Tranh Gia thôn ra thì còn nơi nào khác không?


Chú Lam liền nghĩ ngợi một hồi rồi đáp:

- Rộng hơn cũng có rất nhiều thôn khác và chúng ta đang sống trong Thanh Quốc của Hoàng Tộc Lập Bắc cạnh đó cũng có Ngân Quốc và Mặc Quốc. Chúng lần lượt là của Hoàng Tộc Thủy Liêm và Hoàng Tộc Mặc Phí.

Dương Tử liền cùng kính đáp:

- Cảm ơn thúc bá đã nói cho ta biết.

Hằng Yên liền nói:

- Được rồi được rồi, đệ mau nằm xuống nghỉ ngơi đi vết thương của đệ vẫn còn nặng lắm ta và chú Lam sẽ đi ra ngoài cho đệ nghỉ ngơi nhé.

Dương Tử khó hiểu hỏi:

- Đệ? Ta trông giống trẻ con lắm à?

Thấy có chậu nước bên cạnh hắn liền thò mặt vào xem mặt mình như thế nào thì hắn thở dài mà nói:

- Ta lại bị kéo vào một cánh huyễn cảnh gì rồi à?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom