Cập nhật mới

Dịch Võ Đế Vô Cực/Võ Đạo Chi Lộ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: C120: Sự lột xác của kẻ có vận mệnh chí tôn


Dương Tử phá vỡ lớp vỏ bọc kia mà đi ra ngoài, hắn bước ra với một bộ dạng hoàn toàn mới. Hắn như đã lột xác, tóc hắn đã chuyển thành thuần trắng, mắt lúc này cũng đã có hình âm dương. Điểm thay đổi lớn nhất chắc chắn là đến từ chiếc vòng sau lưng Dương Tử. Từ mặt trời và mặt trăng hoá thành âm dương, bây giờ nó đã trông rỗng. Chỉ còn là những luồng ánh sáng tụ hội ở đó, để người đời biết rằng hắn có thần thể. Và cái vòng đấy lại chính là do Dư Âm Chí Tôn huyễn hoá mà thành. Lật lại sử sách của thế giới này, kẻ đầu tiên biết được tác dụng của cái vòng sau lưng là Khốc Quỷ Đế. Hắn là người đầu tiên biết được chiếc vòng ấy gọi là Lực Thiết Thể. Cũng tạm gọi nó là nơi hấp thu toàn bộ sức mạnh bên ngoài để tăng cường cho chủ nhân. Nó cũng giúp các võ giả có thể chất đặc biệt lại càng có lợi hơn trước các võ giả không có thể chất. Lực Thiết cũng càng củng cố thêm sức mạnh cho chủ nhân, nó khiến người có cho mình thể chất đặc biệt tu luyện rất nhanh. Nó cũng như là một vũ khí, khi chính bản thân nó có thể tạo ra các thần thông riêng của mình. Và giờ, với sự huyễn hoá của Dư Âm Chí Tôn, Dương Tử bây giờ đã có một thứ coi như là vô địch trước mọi đối thủ. Sau khi quan sát tình hình bên ngoài, Dương Tử đã nhanh chóng túm cổ Âm Tà bay lên trời. Hỗn Độn Thần Thể đã được khởi lên, một cú đấm lao đến như xé toạc bầu trời. Uy lực của một cú đấm bình thường của Dương Tử bây giờ cũng đã rất mạnh. Một cú đấm này cũng trực tiếp khiến Âm Tà trọng thương, hắn điên cuồng gào lên, tấn công loạn xạ về phía Dương Tử. Hỗn Độn Thần Nhãn sau khi được hoàn thiện dưới sức mạnh của Dư Âm Chí Tôn. Nó bây giờ đã gần như có thể nhìn trước tương lai, khiến mọi thứ trong mắt Dương Tử bây giờ như một bộ phim tua chậm. Và đương nhiên những đòn đánh của Âm Tà đều bị Dương Tử đỡ được hoặc né bằng sạch. Lúc này hắn lại gào lên:

- Nay ta không giết được ngươi tên ta sẽ viết ngược cho ngươi xem!

Đáp lại lời nói ấy, Dương Tử bồi thêm mấy cú đấm nữa vào ảnh đại diện của Âm Tà. Khiến hắn bay đi rất xa, nhưng trong chưa đầy một cái chớp mắt Dương Tử đã đến sau lưng Âm Tà. Một sự thúc đẩy cực mạnh để kẻ có được Dư Âm Chí Tôn thật sự có thể vượt qua được thử thách trên con đường trở thành một bậc Chí Tôn.


Đám Đại Quỷ Đế và Hàn Ma Đế cũng đến hỗ trợ cho Âm Tà. Lúc này chúng đã thực sự đạt đến Võ Đế chứ không còn là Bán Đế như trước nữa. Thực lực của chúng bây giờ cũng rất mạnh, bằng chứng là một Võ Đế Mạt Đạo như Thiên Hà cũng đã thất bại trước chúng. Thậm chí còn trọng thương, đột nhiên từ sau lưng Dương Tử ả Thiên Hồ Đế xuất hiện. Ả dùng Mị Thuật với ý định khiến Dương Tử rơi vào sự cám dỗ, nhưng Dương Tử nói không. Quay ngươi 180 độ, hắn đá thẳng vào người của ả, mà còn lập tức dịch chuyển đến bồi thêm vài nhát kiếm khí. Khiến ả phải chật vật né tránh, ngay lúc ấy Dương Tử đã bị Hàn Ma và Đại Quỷ đánh đến hai sát chiêu. Sử dụng Ảnh Bộ, Dương Tử tung ra Liên Ảnh Trảm khiến hai người Đại Quỷ và Hàn Ma phải lùi lại. Âm Tà cũng lao đến tấn công Dương Tử, nhưng với cơ thể đầy thương tích ấy cũng chỉ đến để làm bao cát. Dương Tử với một vẻ mặt vô cảm, hắn giơ bàn tay lên nắm lại và nói:

- Vô Cực Kiếm Pháp! Giam!

Từ không trung có các vết nứt dần dần xuất hiện, những sợi xích từ trong đó lập tức bay đến trói đám Âm Tà lại. Dương Tử lại nói:

- Vô Cực Kiếm Pháp! Diệt!

Hàng ngàn hàng vạn đường chém được chém ra, tra Tru Đế vào vỏ. Đòn này khiến đám người Âm Tà buộc phải cầu cứu chủ nhân của chúng. Một giọng nói lạnh lẽo như đến từ Cửu U Hoàng Tuyền cất lên:


- Dù chúng có vô dụng cũng là bầy tôi của ta, nay ta sẽ nhỡ mối thù này!

Sau đó một cánh tay phát nát không trung tóm lấy đám Âm Tà và đang từ từ biến mất. Dương Tử lúc này vẫn chưa chịu yên thân, hắn hô lớn:

- Vô Cực Kiếm Pháp! Sát!


Cầm Tru Đế đang từ từ hoá to lao đến cánh tay, từ vết nứt kia một bàn tay khác đấm một đấm về phía Dương Tử và Tru Đế. Dương Tử lúc này cũng dùng hết sức đẩy Tru Đế lao đến, nhưng cũng chẳng thể chống nối một cú đấm của sinh vật kia. Cú đấm ấy khiến Tru Đế hoá nhỏ, Dương Tử hoá người thực vật. Lực đạo của cú đấm ấy khiến Dương Tử đập thẳng xuống đất, in chặt lên trên mặt đất. Đây cũng là lần đầu tiên Dương Tử thất bại khi chủ động tấn công ai đó. Lúc này cánh tay cũng đã đưa đám Âm Tà trở về, âm thanh từ trong cánh cửa lại gào lên:

- Các ngươi đều là một lũ phế vật! Cả đám Võ Đế bắt một Chi Chủ mà lại không bắt được! Đi nâng cao thực lực cho ta!

Đám Âm Tà cũng chỉ cúi đầu mà nghe lệnh hắn rồi từ từ đi hấp thụ tinh huyết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: C121: Gặp gỡ


Sau khi đám Âm Tà được chủ nhân của chúng cứu về, Dương Tử vì hơi ngông cuồng mà ăn trọn một đấm của hắn. Khiến bây giờ hắn đang nằm liệt giường và phải để năm cô vợ của hắn chăm sóc. Nhẫn Dạ cũng bê đến một lò đan dược, đặt xuống đất hắn thở dài mà nói:

- Vậy mà cũng để bị thương cho bằng được, kẻ như chúng con cũng đáu cần nương tay?

Dương Tử ăn đan dược, hắn từ từ hồi phục, vừa lấy ra Sát Thần Thương hắn vừa nói:

- Con cũng đâu có nương tay tý nào đâu? Chúng đã đều là ở Võ Đế cảnh, thực lực mạnh phối hợp cũng nhuần nhuyễn. Con cũng chỉ sở trụ thêm lúc nữa con sẽ bại trước chúng.

Nhẫn Dạ cũng thở dài mà nói:

- Thôi không sao! Vẫn còn nhiều cơ hội gặp chúng, con vẫn nên nghỉ ngơi chút đi.

Dương Tử liền xoay khớp vai mà nói:

- Con đã khỏi hắn rồi, có thần thể nên lực hấp thụ của con đã rất nhanh rồi. Trong lúc mơ màng con có thấy một bộ Thương Pháp rất cao siêu, nên bây giờ con đang muốn thử. Cũng nhân tiện dạy Lôi Tuyết Vô Cực Thương Kĩ của con luôn.

Nhẫn Dạ phẩy tay mà nói:

- Được rồi! Ta và cha mẹ ngươi vẫn nên dưỡng già và chông coi cái tông môn cho ngươi là được.

Yên Nhi liền cùng với Hình Ân chạy đến kéo Nhẫn Dạ đi đến xem Dương Tử múa thương. Hắn cũng miễn cưỡng mà đi theo, thậm chí Linh Nhi còn kéo theo cả Chí Dũng và Hằng Thiên cùng cha mẹ của Dương Tử tới. Trước một mảnh đất khá rộng, Dương Tử đang đứng giảng đạo cho các đệ tử của Hỗn Độn Thần Tông nghe. Đang giảng Dương Tử cũng liền nói lớn:


- Từ bây giờ tông môn chúng ta sẽ đổi tên thành Hỗn Độn Thần Tông! Mọi người hãy cùng nhau tiến mạnh nào!

Mọi người đều đông thanh hô lên:

- Hỗn Độn Thần Tông! Hỗn Độn Thần Tông!

Sau đó Dương Tử đã biểu diễn thương kĩ cho mọi người xem. Vừa uyển chuyển, vừa sắc nhọn, như là một cây bông nhưng lại như một cây kiếm. Khiến mọi người xem xong đều rất thán phục, tiếp đến Dương Tử đã để Lôi Tuyết biểu diễn thử. Kết quả hắn lập tức bị cho ra dìa, mọi người hò hét tên của Lôi Tuyết. Có một vài tên còn dám nói " Tiên tử muội muội gả cho ta đi". Dương Tử nghe vậy liền gào lên:

- Tên to gan nào dám để ý con gái của bổn toạ! Mau vác cái mặt ra đây!

Sát ý nổi lên Dương Tử rút Tru Đế ra, với bộ mặt của giang hồ đòi nợ hắn gào lên:

- Là kẻ nào dám đánh chủ ý lên con gái ta!

Tru Đế cũng gào lên:

- To gan! Dám để ý bổn tiểu thư nhà ta sao!

Lôi Tuyết thấy cha mình như vậy cô bẻ liền đỏ mặt, rồi từ từ kéo Dương Tử vào trong mà nói:

- Con cũng đã lớn rồi đấy cha à! Con cũng cần có mặt mũi chứ!

Dương Tử chỉ biết cúi mặt xuống tỏ vẻ đáng thương, Lôi Tuyết thấy cha mình như vậy liền gào lớn:

- Mẹ! Cha ăn vạ với con!

Lập tức năm cô vợ nhà hắn đã bay đến, vừa đáp đất Bắc Phi liền gào lên:

- Dương Vô Cực!

Lập tức khiến Dương Tử xanh mặt mà đáp:

- Nàng có việc gì tìm phu quân của nàng à.

Với ánh mắt sắc lạnh của ba bà vợ còn hai bà còn lại đang cố làm theo. Khiến Dương Tử lập tức nói mớ:


- Thiên Hà Đế đấy à! Ngài chờ ta chút ta đến ngay!

Rồi hắn cũng nhanh chóng chuồn đi, Lôi Tuyết lắc đầu thở dài mà than với mấy bà mẹ của mình:

- Mẹ à! Nếu cứ thế này con ở giá mất!

Bắc Phi liền véo mà cô nàng mà nói:

- Xem con này mới tý tuổi đầy mà làm như mình là bà cụ rồi không vậy!

Dạ Hy liền bế cô bé lên mà nói:

- Cũng chả sao! Cha mẹ nuôi con mãi cũng được!

Lôi Tuyết lại nói:

- Con muốn lấy chồng cơ!

Yên Nhi lắc đầu mà nói:

- Con cũng chỉ nhất thời muốn vậy thôi!

Mọi người đều cười trong sự vui vẻ, còn Dương Tử lúc này lại đang cười trong sự đau khổ. Đau khổ vì nhà Thiên Hà đóng cửa, cười là vị Thiên Hà đang bị Hoa Tỷ nhốt ở nhà. Hắn nói lớn:

- Vậy thì tạm biết Thiên Hà lão già nhà ngươi nhé! Ta phải đi tua luyện tiếp rồi!


Thiên Hà liên gào lên:

- Mẹ nó cút mau cho lão tử! Tưởng ngươi đến giúp ta, vậy mà nhân lúc này lấy pháp bảo lưu lại việc xấu của ta!

Dương Tử cũng nhanh chóng bay đi, sau khi bay ra khỏi địa phận của Thiên Hà. Thì Dương Tử đã nhặt được thêm đứa con nữa từ trên trời rơi xuống. Lại là đứa bé vậy mà còn chẳng mặc đồ, đúng lú đó Kiều Oanh bay ngang qua. Nhìn thấy Dương Tử như vậy nàng liền nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ mà nói:

- Có năm vị tỷ tỷ xinh đẹp như vậy mà huynh vẫn có thời gian ăn dâu xanh sao?

Dương Tử liền luống cuống gào lên:

- Từ...từ đã không...không phải ta làm!

Không biết Kiều Oanh có nghe thấy hay không, lúc Dương Tử nhìn lại đã chẳng thất cô nàng đâu nữa. Hắn thở dài mà nói:

- Sao lại không phải một đứa trẻ là nam vậy.

Thì đột nhiên từ trên trời Dương Tử đã được ông trời ban cho hắn thêm một đứa bẻ trai. Khiến Dương Tử gào lên:

- Ta đâu phải máy chông trẻ đâu!!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: C122: Gặp gỡ với kẻ mang tiên thiên thần thể


Dương Tử sau khi gào lên một hồi, hắn cũng bình tĩnh lại mà mặc đồ cho hai đứa nhóc vừa rớt xuống tay mình. Hăn vừa mặc đồ vô cho hai đứa nhóc vừa hỏi :

- Này ! Hai nhóc con các ngươi từ đâu rơi xuống vây ?

Chúng vẫn cố giả vờ ngất đi, nhưng cả người vẫn run lên vì sợ hãi Dương Tử. Hắn đen mặt tự hỏi :

- Nhìn ta giống người xấu lắm sao ?

Hắn liền lên tiếng :

- Hai ngươi còn giá vờ nữa ta mặc kệ hai ngươi đấy nhé !

Thấy vậy hai đứa nhóc mới mở mắt ra ngồi dậy, đứa nhóc nam lên tiếng mà hỏi :

- Đại nhân đừng ăn thịt bọn ta có được không ?

Dương Tử liền đơ mặt ra mà nói :

- Nhìn ta giống kẻ hay ăn thịt người lắm không ?

Vừa nói hết câu hai đứa nhóc đã lấy hết thứ quý báu của chúng ra đưa cho Dương Tử. Hắn thở dài mà nói :

- Thôi được rồi ! Ta không cần mấy thứ này đâu, hai đứa cất đi.

Đứa nhóc nữ liền nói :

- Cảm ơn đại nhân, ta là Tiểu Linh, cậu ấy là Tiểu Lam, trước giờ ngài vẫn là người đầu tiên không bắt chúng ta giao nộp boa vật.

Dương Tử nghe vậy liền nhìn lại đống đồ vật họ đưa ra, hắn ngay lập tức nhìn thấy Hư Không Thạch. Hư không thạch là một loại vật liệu vô cùng quý hiếm, nó rất khó để khai thác. Dương Tử liền nghĩ :

- Vậy mà lại là nó, đây là vật chỉ có thể sinh ra từ sự tích lũy của hư không, rất ít kẻ có thể tìm thấy mỏ, không ! Một cục như này đã là vô cùng chân quý rồi !

Với đôi mắt sáng rực Dương Tử liền nói :





- Ta đổi ý giờ còn kịp không ?


Tiểu Lam liền nói :

- Vậy là ngài cũng không khác chúng !

Dương Tử liền lắc đầu nói :

- Ta có bảo ta cướp đồ của hai ngươi đâu, ta sẽ lấy ra một số thứ xem các ngươi vừa lòng không để đổi lấy hư không thạch thôi.

Tiểu Linh è dè đáp :

- Vậy, vậy cũng được ạ ?

Dương Tử thản nhiên đáp :

- Chứ chả lẽ lại đi cướp đồ của hai ngươi ? Cũng không sai, nhưng ta chỉ cướp những kẻ tấn công ta trước thôi. Trước giờ bình thường vật phải đổi vật chứ, đứng nói hai ngươi không biết nhé !

Tiểu Linh và Tiểu Lam cùng lắc đầu mà đáp :

- Không ạ ! Chúng tôi chỉ toàn vị cướp chứ chưa có ai đổi đồ với chúng tôi bao giờ.

Dương Tử lục lọi trong nhẫn trữ vật ra mấy bộ đồ cho họ mặc rồi cũng lấy ra Lệ Giới của Phản Hoan Giới. Tiểu Linh liền hỏi Dương Tử :

- Ngài là chủ nhân của một thế giới nào đấy ạ ?

Dương Tử liền cười rồi nói :

- Chắc cũng có thể coi như là thế.

Tiêu Lam cầm cái lọ chứa hai giọt Lệ Giới trên tay mà cảm thán :

- Thứ này còn trân quý hơn cả Hư Không Thạch nữa, nó được tích tụ qua cả vạn năm. Mỗi một phương thế giới cũng không có quá 5 giọt. Vậy mà ở đây ngài lại đưa cho chúng tôi hai giọt rồi, thứ này quá trân quý chúng tôi không thể nhận được.

Dương Tử đang lục lọi đồ cũng nói :

- Không sao, Thiên Không Linh Tộc mấy người rất thích thu thập vật quý còn gì. Cứ đổi cho ta thêm Hư Không Thạch là được rồi, thứ này với ta bây giờ chưa có quá nhiều tác dụng nên các ngươi cứ nhận đi.

Tiểu Linh nhìn Tiểu Lam, hai người gật đầu, cùng cúi xuống mà đồng thanh nói :

- Cảm ơn ngài đã tôn trọng chúng ta.

Vừa lấy xong Hư Không Thạch, Dương Tử liền quay sang hỏi Tiểu Linh :

- Hai nhóc có định đi đâu không vậy ?

Thì đột nhiên có kẻ xuất hiện sau lưng hai người họ, hắn tóm lấy hai ngươi rồi nói :

- Có chứ ! Chúng sẽ đi với ta, mong tiểu huynh đệ này biết điều chút ! Cha ta là...

Chưa kịp nói hết câu Dương Tử đã đấm thẳng vào mặt hắn, rồi tóm lấy hai người Tiểu Linh và Tiểu Lam. Dương Tử liền nói :




- Mẹ nó ! Lão tử đang nói chuyện ngươi bị mù à ! Dám xen ngang việc của ta, cha ngươi có là Đế ta cũng giết ngươi đấy !


Tên kia từ từ đứng dậy khỏi cái hố, hắn gào lên :

- Mẹ kiếp ! Lăng Tôn ta đây chứ từng bị kẻ nào sỉ nhục như nhà ngươi ! Hôm nay ngươi phải chết !

Dương Tử thở dài, hắn lập tức dịch chuyển đến sau lưng của Lăng Tôn mà nói :


- Ngươi có thể nào ngậm miệng lại được không ?

Rồi vung đến một đấm vào người hắn, nhưng lúc này hắn đã khỏi lên Tiên Thiên Thần Thể. Dương Tử thấy vậy liền khoái chí cười lên, hắn nói :

- Ra là cái thần thể này sao, vậy thì so thử với Hỗn Độn Thần Thể của ta xem sao ?

Hỗn Độn Thần Thể cũng đã được khởi lên, Dương Tử lúc này đã thành thạo đến mức có thể nâng ảnh bộ nên một tầng cao mới. Lúc này dư ảnh của Dương Tử không chỉ nhiều mà còn liên tục xuất hiện các bóng đen chạy cùng hắn. Khiến Lăng Tôn tức giận, tụ chưởng lực mà gào lên :

- Lôi Diệt ! Chết hết đi cho ta !

Nhưng hắn cũng chỉ bắn bừa, Dương Tử thì đang ở sau lưng hắn. Dương Tử thở dài mà nói :

- Nhớ không nhầm cha ngươi là Lôi Minh Đế mà nhỉ, sao ngươi có thể yếu như vậy được chứ ?

Lăng Tôn liền giật mình quay lại, nhưng lập tức bị Dương Tử tóm lấy đầy, hắn hỏi :

- Ngươi sẵn sàng để chết chưa nhỉ ?

Từ không gian Thiên Hà Đế xé rách mà đi ra, hắn gào lên nói :

- Vô Cực ! Ngươi đừng có nghịch dại ! Lão Lăng Lịch điên lắm đấy !

Lăng Tôn thấy vậy liền cưới lớn mà nói :

- Hahahaha ! Thiên Hà tiền bối mong ngài sẽ giết tiểu súc sinh này giúp ta ! Ta sẽ có hậu ta !

Thiên Hà liền gào lên :

- Mẹ nó ! Không muốn hết thì ngậm mồm vào chứ !

Dương Tử liền sôi máu lên mà nói :

- Mẹ nó ! Vẫn có ý định giết ta !

Hắn vung đấm đén trực tiếp khiên Lăng Tôn ngất đi, Thiên Hà thở ra một hơi mà nói :

- Cũng may là ngươi không giết nó, nếu không tên điên đấy lại đuổi theo ngươi cả mấy trăm năm thì mắc mệt.

Dương Tử cười mỉa mai mà hỏi Thiên Hà :

- Nghe nói Thiên Hà Đế từng đi hăn trộm nhỉ !

Thiên Hà liền gào lên :






- Kẻ nào kể cho ngươi biết ! Nói cho ta mau lên !

Lúc này Hoa Tỷ nhà hắn từ sau lưng hắn đi ra, cô nàng mỉm cười nhưng đã khiến Thiên Hà dựng tóc gáy, hắn quỳ xuống gào lên :

- Nương tử ! Từ đã, ta lập tức bay về đóng cửa không ra ngoài một năm !

Hoa Lan liền gào lên :

- Đi về !

Thiên Hà cũng chỉ cặm cụi bay theo sau, Dương Tử khoái chí cười lên, hắn nói lớn :

- Vẫn mong Thiên Hà huynh chỉ giáo thêm ở Lầu nhé !

Thiên Hà xanh mặt quay lại gào lên :

- Mẹ nó ! Vô Cực ! Ngươi hại chết lão tử rồi !

Hoa Lan lúc này cũng đen mặt, giọng điệu âm trầm, cô nàng mỉm cười mà nói với Thiên Hà :

- Lầu nào ấy nhỉ "phu quân" của ta ! Ta nhớ nhà chúng ta đâu có tầng lầu đâu nhỉ !

Dương Tử thở dài mà nói :

- Một cái kết buồn cho một vị anh hùng ! Khà khà phải đòi thêm mấy món đồ từ lão mới được.

Lúc sau Tiểu Lam liền lên tiếng :

- Giờ chúng ta hết nơi để đi rồi ! Ngài đưa chúng ta theo được không ?

Dương Tử liền vui vẻ nói :

- Được chứ ! Rất chào mừng các ngươi gia nhập Hỗn Độn Thần Tông !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: C123: Chap 13 giao thủ với lôi minh đế


Sau cái hôm đánh nhau với Lăng Tôn và hại đời của Thiên Hà. Dương Tử đang nằm dài ở nhà, hắn thở ra một hơi mà gào lên:

- Lĩnh hội cái thứ công pháp này cũng khó quá rồi đấy!

Yên Nhi cùng với Hình Ân đi vào trong, hai cô nàng chống nạnh mà hỏi Dương Tử:

- Thế hôm nay huynh có nhớ huynh có việc gì cần làm không?

- Đừng nói huynh quên rồi đấy nhé!

Dương Tử ngơ mặt ra hỏi:

- Ta thì có quên chuyện gì nhỉ?

Bắc Phi ở ngoài đi vào mà nói:

- Huynh không định đi giảng dạy cho các đệ tử à?

Dương Tử mới giật mình gào lên:

- Sao ta lại quên nhỉ!

Linh Nhi từ trong chăn bò ra, dụi dụi mắt cô nàng nói trong mơ màng:

- Huynh hết sức rồi đấy à.

Dạ Hy cũng thò đầu ra mà nói:


- Trời đã sáng rồi á!

Bắc Phi liền đến véo má hai cô nàng mà bảo:

- Hai đứa các muội cũng tranh thủ quá đấy nhỉ?

Linh Nhi và Dạ Hy cùng đồng thanh nói:

- Đau! Tỷ cũng đâu có bận bịu gì đâu nhưng cũng đâu làm với huynh ấy?

Yên Nhi nghe xong lập tức kéo Hình Ân chạy ra ngoài, cô nàng đóng cửa mà nói:

- Tỷ chơi vui vẻ, ta cùng Hình Ân muội sẽ đi dạy đệ tử cho!

Và thế là trưa hôm ấy Dương Tử mới lết được cái xác ra khỏi nhà mình. Hắn liền chạy đến gặp Nhẫn Dạ, một hồi sau hắn cũng bay đến Thiên Thư Sơn của sư phụ mình. Hắn vừa tới chân núi liền gào lên:

- Sư phụ! Con có công pháp mới!

Chỉ đúng một câu như vậy Nhẫn Dạ đã từ trên đấy bay xuống mà nói:

- Ai da! Con đến sao không nói ta chứ, ta còn chuẩn bị trà cho con uống!

Dương Tử đơ mặt ra mà nói:

- Sư phụ à! Người diễn cũng giả trân quá rồi đấy!

Lấy được mấy quyển công pháp xong Nhẫn Dạ lập tức nói:

- Ngươi là kẻ nào! Người không phận sự thì đừng đến Thiên Thư Sơn!

Xong Nhẫn Dạ cũng bay lên, Dương Tử đen mặt gào lên:

- Ngươi thấy có hơi độc ác với đệ tử của mình không vậy!

Từ đằng xa một chiếc dép bay đến và đáp thẳng đầu Dương Tử, Chí Dũng từ trong bụi cây đi ra má nói:

- Tiểu tử! Ngươi bé miệng lại xíu đi có được không?

Hằng Thiên cũng bay ngang qua mà nói:

- Ngươi nói cũng hơi to rồi đấy!

Linh Nhi từ dưới núi chạy lên, cô nàng nói lớn:

- Sư phụ, lão tổ, cha nuôi! Con muốn thay thế công pháp!

Lập tức cả ba ngươi liền bay xuống hỏi hang Linh Nhi, hết đến có bị sao không rồi hỏi muốn đổi công pháp gì. Dương Tử lúc này chết trong lòng nhiều chút, hắn bay xuống núi với hai hàng lệ dài. Hắn liền bay đến nơi cha mẹ hắn ở, vừa vào hắn đang định nhảy vào lòng mẹ hắn ăn vạ. Thì lập tức bị cha hắn ngăn lại mà nói:

- Con đi chỗ khác đi, Tiểu Nhu và Lôi Tuyết đang ngủ ở trong với mẹ con rồi!


Nói xong cha hắn đóng ngay cái cửa lại, khiến Dương Tử đứng hình. Bay đến Chính Điện với bộ dạng như người chết, Thanh Kỷ liền hỏi Dương Tử:

- Tông chủ đại nhân của ta không bị sao đấy chứ? Trông người có vẻ buồn?

Dương Tử thở dài, hắn lắc đầu mà nói:

- Ta...

Chưa nói được già đã có uy áp trấn xuống Hỗn Độn Thần Tông. Một giọng nói cất lên:

- Kẻ nào tên Vô Cực bước ra đây gặp ta!

Dương Tử liền bay ra, từ xa hắn đã nói:

- Ta là Vô Cực, không biết tiền bối có việc gì tìm ta?

Lăng Lịch liền gào lên:

- Chính ngươi! Ngươi là kẻ đã đánh con trai bé bỏng của ta!

Dương Tử đơ mặt ra hỏi:

- Bé bỏng? Lão nhân gia nhà ông có nhìn nhầm không vậy?

Lăng Lịch bắt đầu kể về mọi ưu điểm của con trai mình:

- Thằng bé là một người vừa anh tú, soái khí ngời ngời, lại còn là thiên chi kiêu tử nữa. Vừa tốt bụng lại còn chăm chỉ tu luyện, hay giúp đỡ dân lành nữa chứ.

Dương Tử liền gào lên:

- Dừng lại! Ta không muốn nghe vế mấy cái ưu điểm của thằng con ông, ông có việc gì muốn nói thì nói nhanh lên. Ta còn về sầu đời tiếp!

Lăng Lịch nói tiếp:


- Thằng bé nhiều ưu điểm vậy nhưng với ta nó vẫn là một đứa trẻ. Vậy mà ngươi dám đánh nó!

Lập tức lão lao đến đấm bay Dương Tử đi, lão lại gào lên:

- Nay ta sẽ bắt ngươi đến quỳ xuống xin lỗi con trai yêu quý của ta!

Dương Tử vừa chồng đỡ lại những đòn đánh của Lăng Lịch mà gào lên:

- Mẹ nó! Lão già chết tiệt nhà ông! Đừng tưởng Võ Đế là số một!

Dừng lại trên không trung Dương Tử gào lên:

- Hỗn Độn Thần Thể! Khởi!

Rồi trừ không trung ấy hắn rút ra Tru Đế và Sát Thần, ném Sát Thần thẳng về phía lão già Lăng Lịch. Dương Tử biết mất trong nháy mắt, hắn từ trên trời kéo theo Tru Đế lao xuống mà gào lên:

- Vô Cực Kiếm Pháp! Sát!

Lăng Lịch cũng khá khó khăn để đỡ được đòn này, thậm chí lão còn bị thương không hề nhẹ. Lão cười lớn gào lên:

- Được! Được! Ngươi thật sự khiêu khích được ta rồi! Lôi Diệt Thiên Lực! Lôi Năng!

Nói xong toàn thân lão được bao bọc bởi lôi điện, trong nháy mắt lão đã lao đến đấm thẳng vào ảnh đại diện của Dương Tử. Khiến hắn bay mạnh đi, đập thẳng xuống đất, từ từ đứng dậy sau phát đấm vừa nãy. Dương Tử cũng bay hết tốc lực lao lên đối chiến với Lăng Lịch. Trong nháy mắt hai ngươi họ đã ra rất nhiều chiêu thức, khiến bầu trời cứ một lúc là lại nổi lên lôi quang, không thì cũng là ánh sáng của mấy vết chém của Dương Tử. Thiên Hà Đế ngồi ở nhà xem trận đánh này, hắn thở dài mà nói:

- Mẹ nó! Cứ thế này cả cái vùng đất này sẽ hủy dưới tay bọn hắn mất!

Nhưng đội nhiên từ trên không trung có vật gì đó lao xuống, khiến hai người Lăng Lịch và Dương Tử dừng lại việc chiến đầu mà nhìn nó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: C124: Chap 14 điềm báo của sự hủy diệt


Thứ lao từ không trung xuống, nhưng nó như đang đuổi theo hai người Dương Tử và Lăng Lịch. Ngay lúc ấy Thiên Hà Đế lập tức xé không gian ra truyền tống thứ kia ra ngoài không gian. Dương Tử liền gào lên:

- Mẹ nó! Thứ đấy là cái gì vậy?

Lăng Lịch cũng quay sang hỏi Thiên Hà:

- Cái thứ đó là gì vậy Thiên Hà?

Hắn lập tức quay lại gào với hai người họ:

- Sao các ngươi không đi hỏi Thông Tuệ đi! Sao quay lại hỏi ta làm cái gì!

Ngay lập tức Thông Tuệ Đế đã bay đến mà nói:

- Không ổn rồi! Thứ kia lại đến nữa rồi, trong chục năm nữa không sản sinh ra võ đế thì cả cái Hư Không Giới này sẽ bị hủy đi mất!


Dương Tử liền gãi đầu hỏi:

- Tại sao lại như vậy, tiền bối có thể giải thích cho ta hiểu chút được không?

Thông Tuệ liền đáp:

- Được chứ! Mỗi khi một võ đế được sinh ra, pháp tắc của Hư Không Giới sẽ lại được mở rộng, cả nhưng vùng đất cũng vậy. Và cả Hư Không Giới này đều có sự sống, nếu lấy Luyện Khí làm cột mốc, thì nó sẽ hấp thụ được rất ít năng lượng. Ít năng lượng rồi sẽ hết và ngày nào đó nó sẽ không ổn định mà tự nuốt chửng bản thân.

Dương Tử thở gào lên:

- Cái gì chứ! Vậy làm sao trong chục năm ta lại có thể sản sinh ra võ đế bây giờ?

Cả ba vị đều quay sang nhìn Dương Tử, hắn liền lắp bắp nói:

- Đừng bảo là ta buộc phải tấn thăng cảnh giới Võ Đế đấy nhé.

Cả ba liền gật đầu, Thông Tuệ lại nói thêm:

- Ngươi là kẻ duy nhất bây giờ có đủ khả năng để có thể tấn thăng thành đế. Nên ngươi buộc phải làm như vậy!

Đang nói chuyện thì đột nhiên Thiên Tôn từ đâu bị đánh bay đến chỗ họ. Thiên Hà liền bay xuống đỡ Thiên Tôn dậy, Lăng Lịch liền gào lên:

- Kẻ nào dám đánh hảo huynh đệ của ta!


Từ không gian lại xuất hiện ra những vật bay từ trên trời xuống. Lúc này chúng đã và đang tập hợp lại lên trên bầu trời, nhưng đột nhiên chúng lại hoá thành dạng lỏng. Rồi dần hình thành một quả trứng mới, có một kẻ đi ra vào nói lớn:

- Ta sẽ là kẻ bảo vệ quả trứng của hủy diệt! Kẻ nào lại gần chắc chắn sẽ phải chết!

Dương Tử lúc này cung chẳng thấy đâu, hắn đã ngay lập tức từ trên trời lao xuống với một cây kiếm rất to. Đâm vào kẻ tự xưng mình là Kẻ bảo vệ, nhưng bất ngờ thay Tru Đế hoá nhỏ do một cú đấm của tên kia. Dịch chuyển đến chỗ Dương Tử, xoay người né hai đòn đánh của Thiên Tôn và Lăng Lịch. Thuận chân hắn sút thẳng vào người Dương Tử, khiến hắn lập tức bay xuống đất. Sát Thần Thương hiện ra, Dương Tử chạy đến, hắn khởi lên thần thể. Một cú ném lao tới, lĩnh vực của cây thương cũng hiện ra, dưới đất lẫn trên không lúc này đều nhô ra 10 ngọn thương. Và kìm chặt di chuyện của tên kia, lao đến với Tru Đế trên tay. Dương Tử ra đòn Vô Cực Kiếm Pháp! Diệt để chém đến tên ấy. Nhưng cái nỗ lực ấy như đang là trò hề, có bao nhiều nhát chém bay đến cũng chỉ coi như đang mat xa cho hắn. Lăng Lịch lập tức khỏi lên thần thể thế chỗ cho Dương Tử, Thiên Tôn lúc này ở dưới đất gào lên:

- Luyện Ngục Ấn! Luyện Ngục Chi Thân!

Dung nham đang dần dần bọc lấy cơ thể của Thiên Tôn, hắn cũng nhanh chóng lao đến tân công tên kia. Khiến hắn cũng khá khó khăn để chống đỡ, Thiên Hà thì đã và đã g dùng được Băng Sát Vực, Lĩnh vực này khiến hạn chế rất về mục tiêu bị pháp ngươi. Thông Tuệ đã lập tức vác theo Dương Tử chạy đi, nhưng thứ không ai muốn nhìn thấy nhất xảy ra. Kẻ kia đã và đang tóm đầu Thiên Hà, một tay chấn áp Lăng Lịch và Thiên Tôn. Dương Tử liền tức giận gào lên:

- Mẹ nó! Ngươi muốn chết!

Thần Thể khởi lên, Dương Tử lập tức lao vào chơi xanh chín với tên kia. Kết hợp giữa thương kĩ và kiếm pháp, Dương Tử đang áp đảo tên kia. Khiến hắn buộc phải chạy đi, lúc này sức đã cạn Dương Tử buộc phải chạy về nơi chưa ẩn. Vác theo bốn cục nợ, đem trả hết người về rồi Thông Tuệ lại phải lấy ra lấy thứ gì đấy. Mà giải thích vào trị trích một lượn bốn con báo nhìn trước mặt hắn. Lúc này ở các nơi mà các Võ đế bảo vệ, đều vậy mà lại khiến một số đại lục đã không còn tồn tại nữa vây. Lúc này từ không trung hàng nghìn hạng vạn thứ kia bay xuống. Chúng hạ cánh đến đầu là tại hoạ xung đột đến đấy, buộc tất cả phải nhanh chạy trốn và bảo vệ đại lục của mình. Dương Tử tức giận gào lên:

- Mẹ kiếp! Chuyện quỷ gì đang Thông Tuệ tiền bối?

Thông Tuệ lúc này lắc đầu mà nói:


- Nó là vận mệnh rồi, buốc phải chấp nhận thôi!

Thiên Hà lúc này liền.hỏi Thông Tuệ:

- Nhưng chờ chút! Làm sao ta giết được chúng đây? Chư theo ta quan sát gần như chúng không có điểm yếu.

Mấy người còn lại cũng gật đầu tỏ vẻ mình cũng thắc mắc giống vậy. Thông Tuệ liền nói:

- Muốn giết chúng không khó mà cũng không dễ! Buộc phải cùng lúc giết nó và phá hủy lõi của nó đế nó không tái sinh được nữa! Còn Dương Tử! Ngươi vẫn phải dốc mình tu luyện để sớm ngày giải thoát Hư Không Giới.

Một kẻ bí ẩn nào đấy đamg tính toàn thứ gì đó, hăn mỉm cười rồi nói:

- Sắp hoàn thành rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: C125: Chap 15 điềm báo của sự hủy diệt


Dương Tử lúc này đã bay về Hỗn Độn Thần Tông, hắn lập tức đến chính điện. Lúc này đang có Nhẫn Dạ và Thanh Kỷ bàn bạc một số truyện ở trong đấy. Dương Tử bay vào gấp gáp nói:

- Thanh Kỷ tỷ! Ta cần triệu tập mọi người gấp!

Cô nàng liền quay lại hỏi:

- Lại vó chuyện kinh hãi thế tục gì sao? Lại phải triệu tập mọi người gấp vậy?

Nhẫn Dạ cũng hỏi Dương Tử:

- Con lại gây hoạ nữa đấy à?

Dương Tử liền gào lên:

- Con sẽ giải thích sau! Giờ con cần hai người triệu tập toàn bộ người của Hỗn Độn Thần Tông, những đệ tử đang lịch luyện lập tức nhận lệnh trở về. Chuyện này không còn là chuyện có thể đùa nữa rồi.

Thanh Kỷ và Nhẫn Dạ thấy hắn nghiêm túc nên cũng nhanh chóng bay đi tập hợp mọi người. Dương Tử thì nhanh chóng chạy vào bảo khố lấy ra một số chân bảo, rồi hắn cũng nhanh chóng chạy về tìm Dạ Hy. Vừa nhìn thấy bóng đình viện hắn từ xa đã gào lên:

- Dạ Hy! Muội đi theo ta mau lên!


Cô nàng ghé đầu ra hỏi:

- Huynh lại gây ra chuyện gì à?

Chẳng thấy hắn trả lời nhưng đã bế cô đi, Dạ Hy thở dài mà nói:

- Kể cho ta đã được không vậy?

Dương Tử nói với giọng điệu gấp gáp:

- Ta sẽ kể rõ ràng sau, muội hãy bố trí hộ tông đại trận mới đi!

Dương Tử lại lập tức chạy về gặp Bắc Phi, đưa cho cô nàng bốn loại đơn thuốc hắn nói:

- Muội luyện cho ta mỗi thứ một trăm viện được chứ, có gì ta sẽ giải thích sau!

Hắn lại nhanh chóng chạy đi, lúc này trên dưới Hỗn Độn Thần Tông của hắn đã đầy đủ người. Dương Tử nói lớn:

- Ngay bây giờ ta phải thông báo một tin xấu cho toàn thể mọi người! Theo Thông Tuệ Đế nói, chúng ta đang gặp phải một tình cảnh rất khó khắn. Vì Hư Không Giới đã hàng chục nghìn năm chưa có Võ Đế hiện thế, dẫn đến việc nó đang dần tự nuốt chính bản thân. Và đang có rất nhiều quả cầu nở ra quái vật rơi xuống đây, với tư cách là các tu sĩ, nhưng kẻ tu tiên. Chúng ta cần phải bảo hộ các dân thường xung quanh sau đó tiến xa dần. Ta phải bế quan để có thể đột phá Võ Đế theo lời Thông Tuệ Đế đã nói. Tiến đến vinh quang, dạng danh nhưng người đã gây dựng nên nơi này! Tiến lên!

Toàn bộ đồng thanh hô:

- Tuân lệnh tông chủ!

Sau khi nói xong Dương Tử lại lập tức gặp toàn bộ những người nắm cốt lõi của Hỗn Độn Thần Tông. Hằng Thiên và Chí Dũng vừa bay đến đã lập tức hỏi:

- Con có nắm chắc khả năng không đấy?

- Tiểu tử nhà ngươi đã đến bước đấy rồi hả?

Dương Tử liền thở dài, hắn lắc đầu đáp:

- Chưa ạ! Nhưng buộc phải vậy, với sự ảnh hưởng pháp tắc của Phản Hoan Giới ít nhất trong chục năm con sẽ có thể tấn thăng. Nhưng vẫn rất rủi do!


Cơ Minh bay đến mà nói:

- Ta đã nhìn rồi, lần này huynh đi chắc chắn sẽ có thể khải hoàn mà trở về.

Dương Tử lại gào lên:

- Đệ đốt bao nhiêu thọ nguyên vậy chứ?

Cơ Minh lắc đầu nói:

- Không nhiều, có 2 nghìn năm thôi ta vẫn trụ được!

Kiều Oanh dìu Cơ Minh đến ghế ngồi xuống, Dương Tử cũng nói:

- Nếu mọi người muốn giết thứ sinh vật kia thì buộc phải lập tức đưa cả lõi và tính mạng nó diệt cùng lúc. Vậy nó mới không thể tái sinh, còn cái trận pháp mới này sẽ giúp mọi người an toàn hơn, đống đan dược ta đang bảo Bắc Phi luyện cũng để mọi người nới lỏng nút thắt của bản thân.

Cầm đến vài lọ đan dược trên tay, Dương Tử chuẩn bỉ bay đi, hắn nhìn lại mấy cô vợ của mình. Nhưng họ đều cổ vũ hắn, họ biết là đã lấy một người như hắn thì khổng thể lúc nào cũng ở bên hắn được. Hắn cũng sẽ luôn nguy hiểm nhưng họ tin vào bản lĩnh của người họ yêu. Lúc này Dương Tử đã bay đi, cả năm cô nàng đều cầu chúc cho hắn có thể bình an trở về. Dương Tử nhanh chóng bay đến gặp Thiên Hà hắn nói:

- Thiên Hà lão già! Mở ra không gian lưu đày giúp ta, ta phải tranh thủ đi đến Phản Hoan Giới.

Thiên Hà từ trong đi ra, hắn đã có vài vết thương trên người. Lúc này hắn đang được Hoa Lan dìu ra, hắn nói:

- Ngươi nhất định phải thành công đấy!


Lấy từ trong người ra một lọ Cực Mạch Đan, hắn nói tiếp:

- Đây là quà của vợ chồng ta, chúc ngươi trở lại như mãnh hổ, gầm lên khắp bốn phương.

Nói xong hắn xé rách không gian ra cho Dương Tử bay vào, Dương Tử quay lại nói:

- Cảm ơn hai người!

Xong hắn cũng nhanh chóng bay đi, cả cái khoảng thời gian ấy cũng đã hơn 5 ngày trôi qua. Tình hình của Hư Không Giới cũng đang tệ đi, Dương Tử buộc phải tiết kiệm thời gian nhiều nhất có thể. Lúc này ở một lâu đài bay trên không, một kẻ thuộc Thánh Tộc bước ra mà nói:

- Đã mấy trăm vạn năm rồi! Ta mới có thể nếm thử mùi hương của sự hỗn loạn này. Thật tuyệt vời thật quyến rũ làm sao!

Dương Tử đã bay đến Phản Hoan Giới, hắn lập tức bay đến Kim Sơn rồi nói với hai người đứng canh:

- Mọi người cần giúp ta chút, cũng bái đều đặn giúp ta, cũng như phong toả 10 dặm xung quanh đây. Ta cần bế quan!

Hai kẻ kia cũng nhanh chóng đi thực hiện nhưng điều Dương Tử giao cho. Hắn ném một viên đang dược vào mồm rồi nói:

- Phải làm nhanh nhất có thể rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126: C126: Chap 16 kẻ đứng sau dựt dây thánh tộc lộ diện


Sau khi Dương Tử tiến vào Phản Hoan Giới để dốc sức đề thăng Võ Đế Cảnh để cứu lấy Hư Không Giới. Mấy vạn người của Hỗn Độn Thần Tông lúc này đã làm việc Dương Tử đã giao. Họ đã liên tục cứu được người dân, trên toàn bộ tuyền tuyến. Họ cũng là nhưng kẻ lập công lớn nhất, lúc này cả cái Hư Không Giới giờ cũng chẳng còn một dạng yên bình nữa. Chiến trận nổ lên khắp cả Hư Không Giới, kể cả các vị Võ Đế cũng đã lao vào giết địch. Ở Luyện Ngục Quốc của Thiên Tôn thây cũng chất thành đống. Đến cả Thông Tuệ Đế cũng đã ra tay giết địch, ở phía Linh Nhi và Chí Dũng. Họ đã phát hiện ra một bí mật rất lớn, có thể thấy đổ cục diện toàn bộ cuộc chiến. Nhưng chiến trường càng ngày càng mở rộng, khói lửa đã dần lan tới các chính thành của Hư Không Giới. Linh Nhi và Chí Dũng đang liên tục thử nghiệm thứ gì đó trên xác của nhưng con quái vật kia. Linh Nhi thở dài, cô nàng chán nản nói:

- Vẫn như mọi lần, lại thất bại lần nữa.

Cô nàng cũng khá bực tức mà cầm lọ thuốc mình đang dữ trên tay ném bay đi. Bất ngờ thay, khi lọ thuộc của Linh Nhi ném đi đã kết hợp với lọ thuốc thất bại lần trước. Nó trở thành một dạng hoàn chỉnh, đã có một vài giọt bắn vào cái xác cạnh bên. Lập tức khiến nó trở về dạng nguyên bản. Linh Nhi hốt hoảng gào lên:

- Thánh Tộc!

Chí Dũng nghe thấy thánh tộc liền vội vàng chạy sang, hắn tụ sẵn chưởng lực rồi lao vào gào lên:

- Thánh Tộc đâu!

Linh Nhi liền chạy vụt qua người hắn, cô nàng để lại vài câu:

- Con đã chế tạo được thuốc chúng ta cần rồi, cha chết tạo chúng ra đi. Con cần phải đi nói với Thiên Hà Đế mới được?

Chí Dũng cũng chẳng nói gì nhiều lập tức lao vào chế tạo, Nhẫn Dạ lúc này vừa thử được thứ công pháp gì đó rất mới, một đòn đã bắn thủng một lỗ trên trần nhà. Và cũng khiến cái xác hiện ra là người Thánh Tộc, Nhẫn Dạ thấy xong cũng nhanh chóng giao việc cho đệ tử rồi cũng lập tức chạy đi. Cơ Minh sau khi nhìn thấy nguồn gốc của mấy cái xác cũng gào lên rồi lập tức bỏ lại Kiều Oanh chạy đi.


Cùng lúc ba người bước vào chính điện gào lên:

- Thiên Hà Đế! Ngài cần phải nghe điều này!

Cả ba lại cúi thấp chút người xuống rồi đồng thanh nói:

- Mấy con yêu quái kia đều là lũ Thánh Tộc bị mất lí trí!

Thiên Hà nghe xong liền tức giận gào lên:

- Mẹ nó! Chúng lại quay trở lại rồi!

Lăng Lịch gấp gáp bay tới chính điện của Hỗn Độn Thần Tông gào lớn:

- Thiên Hà! Chiến trường có gì đó không ổn rồi!

Thiên Hà cũng khẽ gật đầu mà nói:

- Chúng trở lại rồi!

Cùng đi với câu đấy không khác gì một sát thần đang nhìn chúng ta cả. Lăng Lịch nghe xong cũng gào lên đầy giận giữ:

- Mẹ kiếp! Ta nhớ là đã đẩy chúng trôi vào thời gian loạn lưu rồi cơ mà!

Thiên Hà cũng ngán ngẩm lắc đầu, lúc này ngoài hộ tông đại trận dường như có ai đang tấn công nó. Khiến cả Hỗn Độn Thần Tông này rung lắc lên từng hồi, Lăng Lịch lập tức dịch chuyển đến ngoài tông môn xem xét. Thiên Hà cũng đứng dậy, thở dài hắn nói:

- Mấy người các ngươi cũng nên tiếp tục những thứ mình làm đi, ta và mấy vị võ đế khác sẽ tiến hành phản công trên toàn bộ Hư Không Giới.


Nói xong hắn cũng nhanh chóng bay đi, Linh Nhi cũng vươn vai trở về nhà. Hình Ân cũng Lôi Tuyết chạy ra kéo cô nàng vào nhà, đã có sẵn một bàn tiệc chờ cô nàng từ rất lâu. Linh Nhi luống cống nói:

- Nhưng ta vẫn cần điều chế thuốc, ta vẫn chưa làm xong.

Bắc Phi đi đến ấn cô nàng xuống ghế, cốc đầu Linh Nhi nàng nói:

- Muội cũng phải nghỉ ngơi chứ, nhìn hai cái mắt có khác gì gấu trúc không vậy?

Linh Nhi cũng vui vẻ ăn uống với mọi người, rồi tối đó cả năm chị em cùng với Lôi Tuyết và Tiểu Nhu ôm nhau ngủ. Nhẫn Dạ lúc này tu xong bình rượu, hắn thở dài nói với Chí Dũng:

- Cái đám chết bầm đó trở lại rồi, đã vậy lại càng dị hợm hơn nữa chứ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================

Chí Dũng cũng chỉ lắc đầu mà đáp:


- Ta cũng không biết, ta đã tạo ra loại thuốc có thể khiến chúng trở về nguyện dạng rồi. Nhưng cũng không biết đấy là tốt hay xấu nữa.

Cơ Minh cũng đi đến, hắn lắc đầu nói:

- Hai người không cần nghĩ xa đến thế đâu, đến con cũng chẳng thể nhìn được.

Tóc Cơ Minh lúc này đã bạc đi rất nhiều, Nhẫn Dạ hoảng hốt nói:

- Con làm trò gì mà tóc đã bạc gần hết rồi vậy thằng ngốc này!

Cơ Minh ngồi xuống nói:

- Cũng không sao đâu ạ, tốn ngàn năm để nhìn đại ca với kết quả trận chiến thôi.

Hằng Thiên lúc này bay ngang qua đình viện của mấy người họ, hắn bay đến từng góc của hộ tông đại trận rồi làm điều gì đó. Chỉ một thoáng sau, cả cái hộ tông đại trận sáng lên, dường như nó đã trở lên chắc chắn hơn rất nhiều. Sau đó hắn cũng đi đến chính điện làm mấy việc sổ sách, vươn vai một cái Hằng Thiên làm liên tục. Sổ sách của mấy chục ngày qua của tông môn đều bị hắn sử lý qua, Thanh Kỷ đi vào để tiếp tục làm cũng phải bất ngờ trước tốc đổ của hắn. Ngay lúc ấy một tin vui từ chiến trường đã lan đến khắp nơi, toàn hư không giới đã thành công chiến thằng lần đầu tiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127: C127: Chap 17 cường giả thánh tộc ra trận


Lúc này toàn bộ Hư Không Giới đã có tin mừng đầu tiên, Thiên Tôn đã cùng đội quân của mình một đường chém sạch Luyện Ngục Quốc. Và hắn đang tiếp tục đi chi viện những nơi khác, Thiên Hà Đế lúc này cũng chém giết kẻ địch không ngừng. Toàn bộ Hư Không Giới đang cùng dốc sức đồng lòng lại, họ đang bảo vệ mái nhà của chính mình. Ở một hẻm núi cách không quá xa địa phân của Thông Tuệ Đế. Một kẻ đã g iết chết một nhóm lính chấn thủ ở đó, hắn lau đi vết máu trên mặt. Tự cười một mình hắn nói:

- Con người vẫn là con người nhỉ? Vãn nghĩ tộc ta đã bị chính giết rồi đấy à. Đúng là lũ ngu ngốc, người đâu! Lập tức truyền tin về bẩm với chủ thượng rằng kế hoạch đã có thể bắt đầu!

Một vài kẻ thuộc thánh tộc cũng nhanh chóng bay đi, lúc này tên kia từ từ bước ra hẻm núi. Theo nhưng bước chân hắn đi, diện mạo hắn lại càng thay đổi và giống hệt như người thường. Phía mặt trận của Thiên Hà cũng đột nhiên xuất hiện mấy kẻ lại mặt, Thiên Hà thấy vậy liền lập tức ra đòn tấn công phủ đầu chúng trước. Nhưng bất ngờ thay chúng chỉ bị một chút thương tích khi đỡ một đòn gần như toàn lực của âm. Thiên Hà tức giận gào lên:

- Mẹ nó! Chết hết cho lão tử! Hư Không Thúc Địa!

Từ sau lưng hắn không trung đột nhiên hiện ra các vết nứt, hàng loạt đòn công kích tấn công đến mấy kẻ vừa xuất hiện. Thuận tiện lao đến dọn sạch đám tôm tép ở dưới đất, Thiên Hà đắc ý cười lớn. Đột nhiên cảm nhận sát khí, hắn lập tức vào trạng thái đề phòng. Một kẻ vung tay, làn khói bụi kia tản đi, hắn từ từ bước lên phía trước mà nói:

- Chỉ có như vậy cũng dám xưng hào một vị Đế sao?

Thiên Hà cũng lắc đầu mà nói:

- Ta cũng đâu muốn! Nó tự chọn ta nên ta tấn cấp cho vui thôi mà.

Lời này trực tiếp khiên tên kia nổi điên, hắn gào lên:


- Ngươi nghĩ thánh tộc bọn ta lại không có cường giả võ đế cảnh sao?

Nói xong hắn cũng bộc phát ra thực lực chân chính, khiến Thiên Hà vỗ tay mà nói:

- Không tồi! Nhưng đột nhiên mất đầu cũng không hay lắm nhỉ Cổ huynh đệ!

Người tên Cổ kia cũng mỉm cười đáp:

- Chẳng phải ta đang giúp Thiên Hà huynh đấy sao?

Chỉ thấy người ấy đang cầm đầu của kẻ có sức mạnh của võ đế bên thánh tộc kia, quay quay trên tay như là món đồ chơi vậy. Thiên Hà cũng vỗ tay mà nói:

- Tạo nghệ về thời gian của Cổ huynh cũng tăng đến mức ta xuýt cũng không nhìn ra được rồi nhỉ? Huynh nhớ ra toàn bộ tên mình chưa vậy?

Cổ lắc đầu nói:

- Không biết nữa! Chính ta cũng chỉ biết thêm một chữ cái nữa mà thôi, nhưng có cảm giác như nó chẳng phải tên ta. Như là nó đang muốn cảnh báo ta một thứ gì đó hay đại loại vậy.

Thiên Hà cũng cau mày xuy nghĩ, một lúc hắn lên tiếng:

- Đây cũng lần đầu tiên ta nghe tới việc Cổ huynh chưa biết thêm gì về tên mình đấy.

Cổ lại lắc đầu, hắn nói:

- Đây cũng là lần đầu tiên ta gặp trường hợp như vậy, nên ta cũng đang rất khó hiểu về việc ấy.

Từ xa đột nhiên Thông Tuệ bị đánh bay đến, Cổ thấy vậy liền lập tức dùng sức mạnh thời gian dừng lại. Hắn nhanh chóng chạy đến đỡ Thông Tuệ rồi chữa thương cho Thông Tuệ. Thiên Hà cũng bay ra chắn trước mặt hai người, hắn hỏi Thông Tuệ:


- Kẻ nào tấn công ngươi!

Thông Tuệ chật vật đáp:

- Là...là người của thánh tộc!

Xong hắn cũng vô lực mà ngất đi, Cổ lập tức đưa Thông Tuệ vào thức giới của mình. Hắn đứng dậy rồi nói với Thiên Hà:

- Ngươi của ở đây hồi phục chốc lát, ta sẽ sớm quay lại!

Nói xong thân ảnh của Cổ biến mất, tên thánh tộc lúc mày vẫn đang đuổi theo Thông Tuệ. Hắn khá tức giận mà nói:

- Tên này cũng giỏi chạy trốn quá đấy nhỉ?

Đột nhiên hắn vỗ tay mà nói:

- Lại một "cường giả" nữa đến tiếp đón ta đấy à?

Cổ liền tức giận gào lên:


- Là ngươi đả thương muội ấy!

Tên kia liền khá ngạc nhiên nói:

- Ồ! Tên đó vậy mà lại là nữ nhân đấy à? Hình như ta có ra tay không biết nặng nhẹ chút thì phải.

Cổ lập tức toản ra sát khí, lượng sát khí ngút trời phát ra từ kẻ trông rất nho nhã. Tên kia lại không vì thế mà sợ hãi, hắn còn khoái chí cười lớn:

- Hahahahaha! Vậy mới xứng là cường giả chứ!

Cổ liền nói, nhưng với sắc dọng âm trầm như đến từ cửu u hoàng tuyền vậy:

- Vậy thì để ngươi toại nguyện!

Thời gian chi lực hiện hữu, lập tức rút đi sinh cơ của tên thánh tộc kia. Nhưng bất ngờ thay, không nhưng không chạy trốn, mà hắn lại quay lại dùng tay mà chém đứt sợi dây liên kết hắn với thời gian chi lực. Cổ lập tức rút kiếm ra lao đến tấn công hắn, thời gian chi lực vẫn đến và lấy đi tuổi thọ của tên thánh tộc. Thiên Tôn từ đâu bay đến đấm thẳng vào ngực hắn, lập tức khiến tên thánh tộc kia bay đập thẳng xuống mặt đất. Dư chấn khiến nó tạo thành một cái hố rất sâu và rất lớn, nó còn tạo ra một trận động đất lớn. Lúc này ở ngoài thông đạo thoát khỏi Phản Hoan Giới đã có cả vạn tên thánh tộc chờ sẵn ở đấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128: C128: Chap 18 cổ đuối sức thánh tộc phản công


Lúc này Cổ và Thiên Tôn đã có vài phần áp đảo trước tên thánh tộc kia, nhưng những đòn tấn công ấy không làm hắn đau đớn. Ngược lại hắn lại cười lên một cách điên dại, lao tới đấm thẳng mặt Thiên Tôn hắn gào lên:

- Ta là Quân Mặc! Phó thủ lĩnh của thánh tộc, chút vết thương này chưa ảnh hưởng đến ta được đâu!

Cổ lập tức thi triển thần thông Thời Gian khiến tên kia bị đứng yên, Thiên Tôn đã tức tốc bay trở lại đấm lại một cú vào Quân Mặc. Với sức mạnh của hai vị võ đế bây giờ, cũng chỉ có thể cầm chân hắn. Chứ đừng nói tới việc gây được vết thương chí mạng cho hắn. Lúc này Cổ và Thiên Tôn đang th ở dốc, sức lực của họ đang cạn dần. Cổ liền truyền âm cho Thiên Tôn:

- Thiên Tôn huynh, nếu cứ dây dưa với hắn như thế này chúng ta sẽ bỏ mạng lại ở đây mất!

Thiên Tôn cũng gật đầu truyền âm lại:

- Ta cũng chưa nghĩ ra nổi cách nào nữa, nếu ta bỏ chạy lại chẳng phải để chúng làm loạn sao!

Cổ lập tức lao đến tấn công về phía Quân Mặc, lúc này thời gian pháp tắc ùn ùn kéo đến. Tạo ra một tia sáng, tia sáng bắn đến chỗ của Quân Mặc, hắn đưa thân thể mình ra đỡ. Bất ngờ hắn đã đỡ được, hắn vỗ ngực cười lớn:


- Hahahaha Võ Đế của cách ngươi cũng chỉ có vậy thôi à?

Thiên Tôn tức giận gào lên:

- Luyện Ngục Ấn! Luyện Ngục Chi Môn!

Sau tiếng gào của Thiên Tôn, từ sau lưng hắn hiện ra một cánh của âm tào địa phủ. Các quỷ hồn, quái vật đều chui ra, chúng lao đến tấn công Quân Mặc. Hắn cũng chẳng chạy đi, mà lại ở lại đánh trực diện với đám u hồn dã quỷ đấy. Nhân lúc hỗn loại Cổ và Thiên Tôn đã lập tức rời đi, Thông Tuệ lúc này cũng đã tỉnh dậy. Cô nàng đã truyền âm cho Cổ:

- Huynh đã kết thúc bế quan rồi! Nhớ ra tên mình chưa vậy?

Cổ cũng vui mừng mà đưa cô nàng ra khỏi Thức giới của mình. Hắn liền vui mừng nói với Thông Tuệ:

- Tên thì vẫn chưa nhớ ra, nhưng muội an toàn là ta vui rồi.

Thiên Hà không biết từ đâu bay đến, thấy mọi người ở phía xa hắn liền gào lên:

- Mấy ngươi ổn chứ?

Lúc này Quân Mặc từ đâu chui, hắn tóm lấy đầu của Thiên Hà. Một cú đấm lao đến người của Thiên Hà, vào đúng lúc đó Lăng Lịch từ phía xa đánh đến một đòn Lôi Kích về phía Quân Mặc. Buộc hắn phải bỏ Thiên Hà ra mà đỡ đòn tấn công của Lăng Lịch. Năm vị võ đế đã đứng lại, Cổ lập tức gào lên:


- Hôm nay bọn ta cá chết lưới rách với ngươi! Ngươi không chết bọn ta chết!

Hắn ngay tức khắc lao lên, dùng thời gian pháp tắc đánh đến Quân Mặc. Luyện Ngục Chi Môn của Thiên Tôn cũng hiện ra, Lăng Lịch và Thiên Hà cũng tụ lực ra đòn quyết định. Hắn đang cố tránh né mấy đại chiêu kia, nhưng ngay tức khác Thông Tuệ đã tấn công vào thức giới của hắn. Khiến hắn ôm đầu gào lên một cách đầy đau đớn:

- Đám nhân tộc bẩn thỉu các ngươi vậy mà lại dám đả thương ta!

Mấy chiêu thức liên tiếp dồn vào người hắn, khí huyết của mấy vị võ đế cũng gần như đã cạn. Quân Mặc lúc này vẫn có vẻ như chẳng si nhê gì, hắn lập tức lao lên định đấm Cổ. Nhưng sau một cú búng tay của Cổ, sinh mệnh lức của hắn dần dần trôi đi một cách nhanh chóng. Hắn vẫn cố sức gào lên:

- Ta không hiểu? Tại sao chứ!

Cổ liền nên tiếng:

- Ngươi nghĩ mấy đòn đánh của ta chỉ là mấy đòn thừa à?

Đến lúc chết mà hắn vẫn chưa hiểu ra lý dó mình chết, nhưng chưa vui mừng quá lâu. Thì ngay lập tức họ đã gặp phải một tin xấu khi đang bay về chiến trường sau mấy năm sử lý chuyện sổ sách. Toàn bộ Thánh Tộc đã phản công và đánh bại nhân tộc trên toàn thể Hư Không Giới. Không nhưng không bị chặn chúng còn chiếm cứ được khá nhiều nơi quan trọng. Hai bên bây giờ đang rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan. Tiến chẳng được mà lùi lại càng không, Thiên Hà thở dài nói:


- Vậy mà chúng ta cũng thật sử dùng rất nhiều thời gian mới giết được tên đó. Không biết Vô Cực giờ ra sao rồi nhỉ?

Thiên Tôn cũng đáp lời Thiên Hà:

- Tên đấy mà có chết thì hơi khó đấy!

Mấy người họ cũng đã rất lâu mới có cảnh ung dung uống trà như vậy. Trái lại với họ, Dương Tử chẳng vui chút nào, một cái mấy năm mà Dương Tử lúc này đả cả hai ngàn tuổi rồi. Nhưng hắn vẫn chưa tấn thăng võ đế được, hắn buộc phải về Hư Không giới để đột phá. Nhưng đã cả trăm năm Dương Tử đã bị đám kiến cỏ Thánh Tộc chặn đường. Kẻ không đánh lại hắn, không tiếc thân mà nhảy vào có ý định đồng quy với hắn. Đang uống nước thì Dương Tử lại thấy đám Thánh Tộc lại đến. Hắn ném đi cốc nước rồi gào lên:

- Mẹ nó cút sạch cho lão tử! Các ngươi chưa thấy chán à?

Thực lực hắn đã mạnh, nhưng mấy tên thánh tộc cũng phải dạng yếu. Lúc này liều chém ra chỉ có Dương Tử Với tốt với hắn, một nhát kém khiến hư ko lại tách ra. Hắn bay trở lại Phản Hoan Giới, những kẻ thánh tộc vẫn đang chờ hắn ở ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129: C129: Chap 19 hy vọng


Dương Tử lúc này đang ở trong cái tình cảnh rất éo le, đi không được mà ở cũng chẳng xong. Nếu hắn ở thì buộc phải đột phá nếu không sẽ bị thiên đạp phản phệ. Nhưng đột phá tồi thì Phản Hoan Giới lại lấy cái mốc Võ Đế của hắn làm căn cơ mở rộng như Hư Không Giới. Một khi không có ai ở Phản Hoan Giới tấn thăng võ đế thì nơi này cũng sẽ lâm vào tình trạng như Hư Không Giới. Nếu hắn đi thì cũng chẳng đi nổi, ngoài kia đang có cả vạn tên thánh tộc chặn hắn lại. Muốn đi cũng chẳng phải chuyện dễ, dù hắn có chém chết trăm tên, sẽ lại có trăm tên mới thấy vào chỗ ấy. Dương Tử nghĩ một hồi, hắn tức giận đấm xuống đất gào lên:

- Mẹ nó! Lũ khốn! Vậy mà lại bao vây ta ở đây, nếu ta không về kịp thì Hư Không Giới sẽ bị hủy mất!

Đột nhiên có tiếng của Thiên Hà truyền đến:

- Ngươi chưa cần về vội đâu Vô Cực, bên này chúng ta vẫn có thể lo được. Từ từ phá bỏ nút thắt đi, ngươi không thể chỉ vì thấy nó đã nới lỏng mà chủ quan được.

Dương Tử nghe vậy liền đáp lại:

- Nhưng ta không về mọi người sẽ gặp nguy hiểm mất!

Nhưng lúc này đã chẳng có ai đáp lại hắn nữa, Dương Tử quay lại. Hắn gọi hai hộ vệ của mình đến mà nói:

- Ta sẽ tiếp tục bế quan, phải chông nom nơi này thật kĩ đấy!

Hai người hộ về đồng thanh đáp:

- Tuân lệnh!

Lời nói của Thiên Hà cũng đã giúp Dương Tử hiểu được phần nào bản chất Võ Đế chân chính. Và cũng giúp hắn lấy lại tinh thần, ở ngoài không gian lưu đày. Một kẻ được đám thánh tộc kia gọi là tộc trưởng, hắn đang bay về cáu hướng của Ma Thần. Một đường bay vào, hắn một tay mở cửa ra mà nói:

- Ngươi vẫn vậy nhỉ? Vẫn muốn phá hủy thế giới à?


Chỉ có giọng nói phát ra đáp lại lời của tên kia:

- Quân Lực? Ngươi đến đây rồi à?

Tên kia cũng dửng dưng đáp:

- Cũng gọi là trở về nhà xưa thôi mà!

Ma Thần liền cười lớn rồi nói:

- Vậy sao? Ngươi chắc cũng nghe qua tên Dương Vô Cực rồi nhỉ?

Quân Lực liền tỏ vẻ ngạc nhiên mà đáp:

- Ồ! Lại là họ Dương nữa à?

Ma Thần cũng đáp:

- Ta cũng chịu! Chúng vẫn sống đến tận bây giờ nhưng lại do chính tay của tên Dương Vô Cực hủy đi rồi.

Quân Lực cười lớn mà đáp:

- Hahahaha! Vậy là lợi cho ngươi rồi nhỉ? Nhưng ta có việc này muốn nói với ngươi đấy!

Chỉ thấy một lúc lâu sau, từ sau cảnh cửa phát ra tiếng cười của hai tên kia. Đám Âm Tà cũng chẳng hiểu gì, nhưng phận tôi tớ nên cũng chẳng dám hỏi nhiều. Trở lại Hư Không Giới, lúc này toàn thể thánh tộc đã và đang có vài phần áp đảo trên chiến trường. Thiên Tôn tức giận gào lớn:

- Chết tiệt! Chẳng nhẽ lại phải mất thêm vùng đất nữa sao?

Cổ liền nói:

- Cũng chưa chắc! Chúng ta vẫn có lấy lại nhưng vùng đất kia!

Thiên Hà lập tức gào lên:

- Không được! Ngươi lại muốn dùng cái chiêu đó chứ gì! Lần này nhất định không được!

Cổ thở dài mà nói:

- Chẳng phải cũng hết cách rồi sao?

Thông Tuệ nghe xong, nàng nhớ lại những kí ức kia, ôm người mình yêu trong tay. Cũng chỉ có thể đặt hắn ở nơi dồi dào linh khí nhất, ngoài cơ thể không tan rã ra. Chắc cũng chẳng khác gì người chết, cô nàng liền chạy đến, làm rơi cái bông tai ngụy trang của mình. Nhưng cô nàng vẫn chạy đến, ôm chặt lấy Cổ mà khóc lớn:


- Chàng không được làm vậy! Ta không muốn nhìn chàng như thế nữa!

Thiên Hà và Thiên Tôn đồng thanh gào lên:

- Mẹ nó! Thông Tuệ! Ngươi vậy mà lại là con gái!

Cô nàng nhìn lại bản thân, không còn là tên mọt sạch che kín người nữa. Lúc này cô nàng không khác gì một vị tiên nữ giáng trần cả. Lăng Lịch vừa giết sạch cả một chiến trường về, hắn vừa vào đang thấy một cô nương xinh sắn đứng ôm Cổ. Hắn gào lên:

- Các ngươi làm trò gì vậy! Ta cực khổ đi chém giết mà các ngươi ở đây để tình tứ với một tiểu cô nương đấy à?

Nhìn lại mấy lần hắn liền nói trong sự ngờ vực:

- Mắt xanh, tóc cũng xanh!

Hắn lại cười xua tay mà nói:

- Chắc chắn không thể nào Thông Tuệ lại là con gái được!

Nhưng không ai đáp lại hắn, hắn lại quay sang nhìn Thiên Hà và Thiên Tôn. Thấy hai người gật đầu xác nhận điều hắn đang nghĩ, hắn gào lên:

- Đùa à!

Sau một hồi nghe họ giải thích mấy người cũng bỏ qua, nhưng ngay lúc ấy một vĩ Võ Đế nữa chạy vào nói:

- Lại có cường giả thánh tộc đến nữa rồi!

Nói xong cô gái th ở dốc, Thiên Tôn gào lên:


- Lại có một tên như tên kia nữa đấy à?

Chỉ thấy cô gái lắc đầu mà nói:

- Không! Là năm tên!

Tất cả như chết lặng, kẻ có thực lức như Thiên Hà và Cổ lúc này cũng hoàn toàn không biết phải làm gì. Cô nàng vừa nãy là, Tuyết La Đế, cô cai quản cả một cùng băng tuyết rộng lớn phía bắc. Cổ liền âm trầm nói:

- Lần này các người không còn lý do gì để ngăn ta dùng chiêu đấy rồi chứ?

Thông Tuệ lại khóc lớn, lúc này nàng thật sự rất bất lực, chẳng thể bảo vệ được người mình yêu. Lại còn đang để lộ ra cái bộ dạng yếu đuối ngay vào cái lúc quan trọng như vậy. Khiến cô nàng chỉ muốn khóc thật to, một vị võ đế nữa đi vào. Hắn lên tiếng ngăn cả Cổ mà nói:

- Không cần đâu Cổ! Ta xuất quan rồi đây!

Mọi người bất ngờ đồng thành nói một câu:

- Hoàng Tuyền! Huynh dậy rồi à!

Hoàng Tuyền lúc này cũng gào lên:

- Ta bảo rồi! Ta không ngủ, là bế quan đấy, nó là bế quan! Nhưng mà được rồi! Ta sẽ đi đối phó với chúng, mấy đứa cứ lấy lại những thứ chúng lấy từ chúng ta đi đã.

Một tia hy vọng loé lên giữa một mà đêm đen nghịt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130: C130: Chap 20 kiên cường


Hoàng Tuyền nói xong, hắn cũng tức tốc bay ra khỏi chính điện của Hỗn Độn Thần Tông. Lập tức hắn đã có mặt trước mấy tên cường giả của Thánh Tộc. Trước mặt hắn lúc này là nhưng khí tức mạnh mẽ vô cùng, hắn cũng chẳng để ý mấy mà nói:

- Nếu các ngươi muốn hủy đi Hư Không Giới thì bước qua cái xác này của ta đã!

Một tên thánh tộc đã tức giận lao lên tấn công Hoàng Tuyền và gào lớn:

- Sâu bọ! Lập tức chết cho ta!

Rút thanh kiếm ở bên hông ra, vung hai đường kiếm đến tên Thánh Tộc kia. Hai đường kiếm đấy cắt qua thân thể của tên kia với một tốc độ rất nhanh. Đặt kiếm lại vào vỏ, Hoàng Tuyền gào lên:

- Hoàng Tuyền Chi Thủy!

Từ dưới đất đột nhiên có một vụ động đất, nó tạo ra một cái hồ không hề nhỏ chút nào. Từ dưới cái hố Hoàng Tuyền Chi Thủy bay lên, theo lệnh của Hoàng Tuyền. Đống nước ấy lao thẳng vào bốn tên thánh tộc còn lại, một kẻ đã may mắn trốn thoát. Còn ba tên kia lúc này chỉ còn lại mấy bộ xương trắng toát. Tên còn lại liền tức giận gào lên:

- Ngươi! Ngươi dám giết đồng tộc của ta!


Hắn tự chặt tay mình rồi ăn sống nó, Hoàng Tuyền liền chửi thề:

- Mẹ kiếp! Ngươi đang làm thứ tởm lợm gì vậy!

Đột nhiên thân ảnh của tên kia biến mất, xuất hiện từ sau lưng Hoàng Tuyền, một đấm của hắn lao đến. Trực tiếp khiến Hoàng Tuyền bay đi, đập thẳng vào một ngọn núi. Hoàng Tuyền từ từ đứng dậy, nhổ đi ngụm máu trong miêng hắn gào lên:

- Sảng khoái lắm! Lâu lắm rồi ta mới được bị thương như vậy!

Tên thánh tộc kia liền nói:

- Ngươi đang ảo tưởng đấy à?

Dùng lại chính chiêu của hắn, xuất hiện sau lưng hắn, một đấm của Hoàng Tuyền lao đến. Trực tiếp khiến hắn nổ tung, Hoàng Tuyền cũng chán nản rời đi. Nhưng lúc này từ đống thịt bầy nhầy kia, tên thánh tộc đã sống lại. Hắn lập tức truyền âm về cho đám thánh tộc về thực lực của Hoàng Tuyền. Đang mở ra một thiết bị để truyền tải cả hình ảnh, thì đột nhiên Hoàng Tuyền lập tức phá hủy thiết bị ấy hắn nói:

- Hình như ngươi vãn chưa chết nhỉ?

Đấm hắn bay lên trời, Hoàng Tuyền lập tức sử dụng chiêu hủy diệt. Khiến tên kia lập tức chỉ còn lại cho bụi, nhanh chóng bay về Hỗn Độn Thần Tông Hoàng Tuyền liền gào lên:

- Toàn bộ nếu gặp thách tộc lúc bây giờ, nếu giết hắn thì buộc phải sử dụng nhưng chiêu thức có lượng sát thương đốt cháy và hủy diệt nhanh nhất có thể.

Bay đến chính điện, lúc này mấy người đang bàn việc còn này cũng không yên tâm cho lắm. Hắn lại xung phong đi làm những việc của những người khác. Một hôm hắn trở về chính điện, người thì be bét máu, cơ thể nội thương ngoại thương có đủ. Thiên Hà đang đi dạo trong tông thì đã thấy Hoàng Tuyền với cơ thể tàn tạ đang chống tay vào cổng Hỗn Độn Thần Tông. Hắn liền chạy đến gào lên:

- Huynh bị làm sao vậy!

Thấy một đệ tử đi qua hắn liền gào lên nói:


- Gọi toàn bộ các vị Võ Đế đến đây ngay lập tức!

Hắn còn để lộ ra sát khí khiến vị đệ tử kia cũng nhanh chóng mà làm theo lời hắn. Không lâu sau Hoàng Tuyền đã được Bắc Phi cứu mạng từ Âm Phủ về. Vừa thấy cô nàng đi ra mọi người đã tún tụm lại hỏi xem Hoàng Tuyền, hắn có bị gì quá nghiêm trọng hay không. Bắc Phi lắc đầu mà nói:

- Gãy 5 cái xương sườn, kinh mạnh gần như bị phế, xương cốt toàn tân cũng không khác gì đống sỏi cả. Đều đã gần như vỡ vụn, nhưng ngài ấy cũng chưa qua giờ lành nên vẫn có thể cứu được.

Mọi người thấy vậy trong lòng ai nấy cũng như nhẹ đi một chút, vừa chữa cho Hoàng Tuyền xong. Lôi Tuyết cũng đi về với thương tích đầy mình, con bé mặc kệ vết thương mà chạy vào gào lên:

- Con tìm thấy thử có thể triệt để giết đấm Thánh Tộc đấy rồi!

Mọi người lập tức chạy đến đỡ Lôi Tuyết vào, sau khi được mẹ chữa trị. Cô nàng mới nói:

- Trong lúc đang đi trên chiến trường, con vô tình bin kéo vào một vết rách rất kì lạ. Nơi đấy có một chúng tộc gì đó rất khác chúng ta, họ có bốn tay lận. Lúc ấy con cũng không nghĩ sẽ gặp được thứ này.

Nói xong cô bé lấy một cái tay của thánh tộc ra, rồi rút từ hông ra một con dao rất kì lại. Hoa văn của nó sáng chói là thường, Lôi Tuyết lập tức đâm con dao vào cánh tay kia. Cánh tay ấy lập tức bốc hơi. Mọi người đều rất nhạc nhiên, Thiên Hà liền hỏi cô bé:

- Thứ này cháu lấy nó từ di tích ấy, thì hiện giờ nó đang ở đâu?


Lôi Tuyết liền đáp lời Thiên Hà:

- Nó đã sụp đổ rồi, nhưng con đã lấy được rất nhiều vũ khí. Đủ để chúng ta phản công lại bọn người Thánh Tộc ấy!

Nói xong con bé lấy ra bốn năm chiếc nhẫn không gian, giải phóng ra trong đó cả vạn thanh binh khí sáng lấp lánh như con dao kia. Thiên Tôn liền gom một phần lại rồi gào lên:

- Mẹ nó lần này lão tử phải đi băm chết bọn chúng! Ta cũng sẽ dẫn theo một nhóm đệ tử đu theo. Các ngươi chờ thấy tín hiệu của ta thì lập tức xông lên chi viện là được!

Lăng Lịch liền xoay vai rồi nói:

- Mẹ nó! Ta đi cùng ngươi! Kẻ có thể đánh Hoàng Tuyền huynh ra nông nỗi ấy chỉ có thể là đám rác rưởi thánh tộc ấy! Ta phải trả thù cho huynh ấy!

Trận chiến bây giờ cũng đã có khởi sắc về phe nhân tộc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131: C131: Chap 21 thời gian


Ở Phản Hoan Giới, Dương Tử vẫn vào ra liên tục, chém giết lũ thánh tộc không ngừng. Nhưng chúng như một đàn kiến, gi ết chết một trăm một vạn tên lại có ngần đấy tên thay vào. Tu vì Dương Tử lúc này đã đạt Chi Chủ Kì đỉnh phong, hắn vẫn vừa chém giết cũng vừa cảm nhận lại lực lượng Võ Đế kia. Lúc này thời gian với Dương Tử gần như đã không có ý nghĩ nữa. Phải biết 3 năm ở Hư Không Giới đã bằng mấy trăm mấy nghìn năm ở Phản Hoan Giới rồi. Chưa kể khoảng thời gian ở Không Gian Lưu Đày cũng lấy đi không ít thời gian của hắn. Một tiếng nổ phát ra giữa hư không này, Dương Tử đã gần như diệt sạch toàn bộ đám Thánh Tộc kìa. Nhưng từ một vết nứt lại cỏ kẻ thả ra vô vàn tên Thánh Tộc ấy. Dương Tử chỉ biết bất lực gào lên:

- Mẹ nó! Đám gián chết tiệt này!

Trở lại với Hư Không Giới, lúc này đã là một năm rưỡi trôi qua. Nhân tộc đang lấy lại thế chủ động trong cuộc chiến này. Nhưng đến năm thứ hai mọi truyện đã tay đổi, đám Thánh Tộc mất lý trí không còn xuất hiện trên chiến trường nữa. Thay vào đó là lũ Thánh Tộc hoàn chỉnh nguyên vẹn, điều này lập tức khiến Nhân Tộc ăn trái đắng. Hỗn Độn Thần Tông lúc này đã mở rộng và trở thành Hỗn Độn Thánh Địa. Ngoài ra Nhân Tộc cũng lấy lại được Luyện Ngục Quốc của Thiên Tôn và Băng Phong Vực của Tuyết La Đế. Ngoài ba đại thánh địa này ra nhân tộc gần như đã thất thủ toàn bộ. Nhưng họ vẫn liên tục chiến đấu, ở Hỗn Độn Thánh Địa lúc này Hình Ân liền thông báo cho các vị Võ Đế. Cô nàng nói:

- Bây giờ chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, vũ khí kia không mất cũng bị phá hủy hơn phân nửa. Chúng ta buộc phải nghĩ ra cách gì đấy, không cả Hư Không Giới này sẽ biến thành biển máu mất!. truyện teen hay

Từ ngoài Yên Nhi hớt hải chạy vào, Thanh Kỷ liền ra đỡ cô rồi hỏi:

- Muội làm gì mà chạy như nhanh như vậy chứ?

Cô nàng thì không kịp thở ra hơi mà nói:


- Ta..ta chế tạo được binh..binh khí có thể giết được lũ Thánh Tộc rồi!

Thông Tuệ đang cùng Cơ Minh dốc sức bói ra một quẻ, chỉ một lúc sau một vụ nổ rất lớn xảy ra tại Thiên Cơ Sơn của Cơ Minh. Hai người họ thì hộc máu, rồi cả hai ôm nhau khóc rồi gào lớn:

- Hư Không Giới được cứu rồi!

Lúc này mọi người cũng đã đến nơi, Kiều Oanh lập tức chạy đến đỡ phu quân nhà mình dậy. Cổ cũng bế Thông Tuệ trên tay. Hai người Cơ Minh và Thông Tuệ đồng thanh nói:

- Là đại cát! Vô Cực Huynh sắp khải hoàn trở về rồi!

Người vui mừng nhất lúc này là gia đình của Dương Tử, mọi người rất vui mừng. Nhưng họ biết lúc này vẫn chưa phải lúc để khóc, họ cần mạnh mẽ vượt qua sóng gió trước mặt. Lôi Tuyết cũng đi vào, cô nàng giờ đã lớn, thân hình cũng là tuyệt diễm mĩ lệ. Cô nàng liền nói:

- Phía Đông đán thánh tộc đã có động tính và đã bị xoá sổ, lúc mày chúng ta buộc phải đẩy lùi chúng. Thiên Tôn lại bẻ tay răng rắc mà gào lên:

- Để ta! Lũ khốn đấy sẽ phải nếm mùi thất bại một lần nữa thôi!

Rồi lập tức bay đi, nghe tin Dương Tử sắp quay trở lại, ai nấy cũng lấy lại tinh thần tiếp tục chiến đấu. Lúc này Hoàng Tuyền đã từ chiến trường phía nam trở về. Hắn thảo bộ giáp của Yên Nhi chế tạo ra, giơ ngón like ra mà nói:

- Bộ giáp này rất tuyệt, không chỉ bền mà còn giết được đáp súc sinh kia nữa!

Lúc này ở ba ngọn núi của hội người già, có động tĩnh như thần binh hoặc đồ vật nghịch thiên nào đấy xuất hiện. Chí Dũng là kẻ đầu tiên đáp xuống chỗ mọi người, hắn gào lên xung sướng rồi nói:


- Chỉ cần tìm thấy hang ổ của chúng, thả tuyệt thể thần binh này của ta xuống, có cả tỷ tên thánh tộc cũng tàn thành tro!

Loay hoay hơn ba năm trời, cuối cùng Chí Dũng đã chế ra bản fake của bom hột nhãn. Người kế tiếp lao đến là Nhẫn Dạ, hắn vứt thẳng quyển công pháp vào mặt Thiên Hà mà nói:

- Cho đệ tử học theo công pháp này, cũng phổ biến nó rộng rãi để họ có thể giết đám rác rưởi kia bằng tay không.

Rồi hắn lập tức bay về núi của mình, ngay khi hắn rời đi Hằng Thiên cũng đáp xuống ném thẳng trận pháp cầm tay vào mặt Thiên Hà rồi nói y chang như Nhẫn Dạ:

- Đem thứ này sao chép ra, nó có thể vừa là lớp khiên vừa là thứ bảo vệ mọi người.

Nói xong lão cũng bay đi, Thiên Hà sôi máu gào lên:

- Ta đâu phải cái thùng rác mà mấy người ném vào mặt ta như vậy! Có lớn tuổi hơn ta cũng không phải muốn là thì làm chứ!

Vừa nói hết câu Nhẫn Dạ lại đáp xuống ném thẳng cuốn công pháp hắn đang cầm vào mặt Thiên Hà. Rồi hắn nói:


- Chia đệt tử ra thành nhóm 15 người rồi luyện tập theo trong bí tịch ghi.

Nói xong điều quan trọng hắn lại bay đi, Thiên Hà đang định gào lên thì bị Hoàng Tuyền nhét một quả táo vào mồm. Hắn nói:

- Đừng chỉ có gào lên! Đệ xem ba vị ấy đem gì đến cho chúng ta đã.

Xem qua Thiên Hà thấy nó cũng bình thường, nhưng nhìn kĩ lại thì toàn nhưng nhứ khiến ngũ quan của hắn gần như sụp đổ. Hắn liền hỏi:

- Ta xin lỗi mấy vị ấy còn kịp không!

Rồi mọi người được một pha cười sặc sụa, mọi người cũng nhanh chóng chia nhau ra làm việc mình cần làm. Lúc họ đang làm việc hết mình, còn Dương Tử thì vẫn đang chém giết đám Thánh Tộc không ngừng. Khí tức của Võ Đế chân chính cũng đang dần hình thành trong Dương Tử.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132: C132: Chap 22 vượt ngoài dự tính nhân tộc gặp nguy


Phía Dương Tử lúc này đã chém giết đến đỏ mắt, trên tay hắn cũng đã nhuộm máu không biết bao nhiêu kẻ Thánh Tộc rồi. Khí tức Võ Đế đang càng ngày càng ổn định, Khí Vận Chí Tôn cũng dần biến đổi. Nó đang hợp nhất với xương cốt, kinh mạch toàn thân của Dương Tử. Không chỉ còn là một chiếc vòng sau lưng hắn nữa, nó giờ đây đang thực hiện lần tẩy kinh phạt tủy đau đớn cũng như toàn diện nhất cho Dương Tử. Vừa vung được một nhát kiếm, Dương Tử lập tức cảm thấy đau đớn. Cầm Tru Đế ra, chém rách hư không trở lại Phản Hoan Giới, hắn khó hiểu tự hỏi:

- Cái quái gì vậy? Cơ thể ta đang muốn nổ tung, tẩy kinh phạt tủy cũng chưa đến mức này đâu!

Lúc này hắn đang chịu những cơn đau ập đến, quằn quại dưới đất. Dương Tử dần ngất đi vì quá đau đớn, lúc này hắn lại gặp được bản thân hắn. Người mà đã giúp hắn có Hỗn Độn Thánh Thể, người ấy nói:

- Lại gặp ngươi rồi, nhưng cũng khá bất ngờ khi Khí Vận Chí Tôn lại đang hoá thành xương cốt và kinh mạnh của ngươi đấy. Phải biết ở cả vạn cái thế giới này ngươi cũng là kẻ thứ hai trong đám chúng ta làm được điều này đấy!

Dương Tử liền hỏi:

- Kẻ đầu tiên là ai vây?

Người kia lại cười mà nói:


- Còn ai vào đây được hắn cũng là ngươi mà hắn cũng là ta, ta và ngươi cũng là hắn. Hắn chính là Dương Vô Cực đầu tiến, nhưng cũng bị nhưng thế lực bí ẩn ngoài kia giết chét. Cũng thật tiếc, cuộc đời hắn như một bản hùng ca nhưng lại đầy bi tráng.

Dương Tử thở dài nói:

- Nếu đã là một cái....

Người kia đáp:

- Dòng thời gian khác.

Dương Tử như học sinh vớ được phao mà nói:

- Đúng đúng, là dòng thời gian khác, nhưng sao ngươi lại có thể nói chuyện với ta vậy?

Khi bạn đã để một kẻ ngáo hỏi một câu rất khó,bạn lại càng mông lung về đáp án. Người kia mặt cũng đơ ra đáp:

- Ta cũng không biết tại sao nữa!

Dương Tử liền đứng dậy mà nói:

- Ây da! Nghỉ ngơi đủ rồi! Giờ ta phải trở lại thôi không tả sẽ bị nơi này giữ lại cả mấy vạn năm mất!


Người kia cũng vui vẻ đáp:

- Được! Đi thong thả.

Từ trong cơn mê tỉnh lại, Dương Tử đang ngay lập tức được cảm nhận cơn đau kia. Nó như một con mãnh thú khi được thả về chốn rừng xanh vậy. Nố sộc đến, khiến Dương Tử không chịu được mà gào lên:

- Ahhhhhhh! Đau chết ta mất!

Hắn đau một còn Hư Không Giới bến này đâu mười, ngay cái lúc nhân tộc tưởng mình giành được chiến thắng. Nhưng không có chuyện gì tốt như thế cả, một kẻ tự sưng mình là tộc phó của Thánh Tộc. Và cũng là kẻ mạnh thứ ba chỉ sau tộc trưởng và nhị trưởng lão. Các vị Võ Đế có vẻ như cũng rất xung mãn, họ lập tức lao vào giao chiến với tên kia. Ngươi lao lên đầu tiên là Thiên Tôn, hắn tức giận hất văng Thiên Tôn đi mà quát:

- Không có chút ngại nào à! Ta còn chưa giới thiệu hộ tên mình nữa mà các ngươi đã động thủ rồi. Ta là Quân Xá và nếu các ngươi đã muốn chết sớm thì để bổn toạ tiễn các ngươi một đoạn vậy!

Thiên Hà cũng tức giận gào lên:

- Mẹ nó! Đừng xem chúng ta như những con kiến!


Tất cả các vị Võ Đế lao lên, nhưng kết cục thì ai nấy cũng đều bị trọng thương. Lùi lại trước đó không lâu, Khi tất cả Võ Đế đang tập hợp lại, họ đã dẫn đầu nhân tộc đáng đến nơi ở cuối cùng của lũ Thánh tộc. Rồi đột nhiên tên kia xuất hiện và bán hành cho mọi người. Bấy giờ cũng chỉ còn Cổ, Hoàng Tuyền và lão điên Thiên Tôn còn đứng vững. Quyết không bại dưới tay của Thánh Tộc, Thiên Tôn lập tức lao lên che chắn tầm nhìn, Cổ lập tức dùng tới thần thông thời gian của mình, Hoàng Tuyền cũng uy động lực lượng của Hoàng Tuyền Chi Thủy. Với Luyện Ấn đã hoàn tất khắc trên người của mình, Thiên Tôn điên cuồng lao lên những cũng không quên gào lên:

- Nếm một đìn của ta! Luyện Ngục Ấn! Luyện Ngục Cực Đạo!

Cú đấm của Thiên Tôn lao đến, nhưng cũng không quá khó khăn cho Quân Xá đỡ được đòn đánh ấy, nhưng Thiên Tôn đã lập tức né đi, Quân Xá không cử động được nên hắn mới nhận ra mình đã bị thần thông của Cổ khoá lại, Hoàng Tuyền Chi Thủy lao đến. Thứ này là thứ duy nhất có nhiều hi vọng nhất của họ, thứ có thể giết được một tên thánh tộc cấp cao. Mọi truyện lúc này cũng đã có chút đền đáp cho họ, nhưng kể cả đén Hoàng Tuyền Chi Thủy cũng không khiến hắn bị thương nặng. Hoàng Tuyền đã dùng quá sức nên đã quỵ gối xuống đất, Cổ cũng không thể dừng lại được thời gian của tên Quân Xá nữa, Cổ liền gào lên:

- Mau chạy! Ta không giữ nổi hắn nữa rồi!

Nhưng chưa kịp truyền đến tai của Thiên Tôn, thì Quân Xá cũng đã ngay lập tức đấm thẳng vào mặt Thiên Tôn, trực tiếp khiến Thiên Tôn đập thẳng xuống đất. Lăng Lịch bất ngờ từ đâu nhảy ra, hắn gào lên:

- Vô Tận Lôi Kích!

Sấm sét đánh liên tục bào người của Quân Xá, nhưng gần như cũng chẳng si nhê gì với hắn. Cùng lúc đó Thiên Hà và Tuyết La Đế lập tức dồn hết sức tần công hắn. Nhưng dường như mọi thứ họ làm đang đều là với dụng với Quân Xá.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133: C133: Chap 23 kẻ mạnh thật sự đốt cháy tinh huyết


Quân Xá cười lớn, một lúc sau hắn dừng lại mà nói:

- Đúng là đám sâu kiến, tổ tiên các ngươi cũng đâu có yếu như vậy đâu? Thậm chí có chút áp đảo bọn ta, nhưng rồi cũng chỉ còn thể đồng quy vô tận với bọn ta. Vẫn tiếc là chúng ta đã kịp rời khỏi đây.

Một ánh sáng xoẹt qua, Lăng Lịch lập tức sút thẳng vào bụng tên Quân Xá, trực tiếp khiên hắn thổ huyết rồI bay lên trời. Lăng Lịch lúc này xé đi cái áo mang dáng vẻ thanh phong đạo cốt của mình. Từ trên người hắn chi chít vết thương, chân tay cùng đeo rất nhiều chiếc vòng nặng cả vạn cân. Hắn thở ra một hơi, rồi gầm lớn:

- Hôm nay ngươi buộc phải chết!

Lực lượng Lăng Lịch lúc này toả ra lớn đến mức khiến mặt đất cũng đang không chịu nổi mà nứt ra. Gió thổi vù vù, mây đen sấm chớp cũng kéo đến, thời tiết chuyển biến một cách nhanh chóng. Quân Xá từ trên trời lao xuống, lau đi vết máu hắn cười lớn mà nói:

- Hahahaha! Được! Rất thống khoái, đã lâu rồi chưa có kẻ làm ta bị thương! Nào, đến đây đánh với ta một trận đi!

Gia trì thêm sấm sét vào bản thân, Lăng Lịch bây giờ cũng đã gần chạm đến mức Võ Đế Thánh Giả. Tên Quân Xá thấy vậy ồ lên một tiếng mà nói:

- Không ngờ ngươi lại sắp có tu vi ngang bằng ta đấy!

Thở ra một hơi, Lăng Lịch gào lên:.


||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

- Nào! Đánh một trận nào!

Lao đến trong chớp mắt, Lăng Lịch đâm ngọn thương vào sau lưng Quân Xá, hắn đang thầm nghĩ:

- Sức mạnh này vẫn là thiêu đốt tinh huyết của ta, buộc phải đánh nhanh thắng nhanh!

Quân Xá lại nghĩ:

- Cái quái! Hắn từ lúc nào ở sau lưng ta vậy!

Lăng Lịch lại gào lên:

- Lôi Thiên Thương Kĩ! Lôi Diệt Sơn Hà!

Tụ lực ở đầu thương, một luồng năng lượng b ắn ra, khiến tên Quân Xá phải lập tức dùng toàn lực chống đỡ. Dư chấn của đòn đánh ấy khiến Quân Xá bay đi rất xa, khói bụi tan đi. Mọi người lại nhìn thấy hắn vẫn còn sống, nhưng thân thể trọng thương không ít. Đột nhiên hắn lấy ra một viên đá nhỏ nào đấy, nuốt thẳng viên đá ấy xuống bụng. Quân Xá liền nói:

- Đây là Kì Huyết Tinh! Ngưng luyện từ máu thịt của hàng triệu tộc nhân thánh tộc ta! Nếu ta mà sử dụng thứ này ngươi chắc chắn sẽ chết!

Không quá dây dưa với hắn, Lăng Lịch lập tức có mặt đằng sau lưng hắn. Nhất kích tất sát, một đòn đâm thẳng vào tim của tên Quân Xá. Khiến hắn mới chỉ gáy nhỏ mà đã lập tức chầu trời, Thiên Hà chống tay đứng dậy. Hắn gắng gượng mà hỏi:

- Chúng ta thắng rồi sao?

Nhưng Lăng Lịch lại không được như thế, sức lực của hắn đang cạn dần. Khụy một chân xuống đất, hắn ăn đan dược liên tục, hắn cũng quay lại nói với mọi người:

- Lập tức chuẩn bị tinh thần! Có kẻ mạnh hơn đang đến!


Một tiếng cười cất lên, tiếng vỗ tay cũng phát ra không ngừng. Một kẻ của thánh tộc vén không gian mà đi ra, hắn nói:

- Tốt lắm tốt lắm! Vậy mà có thể nhìn ra ta đang ẩn nấp cơ à.

Hắn vừa dứt câu một thương đã bay đến ghim thẳng vào đầu của hắn. Nhưng cũng chỉ thấy hắn từ từ rút cây thương ra, hắn lại nói tiếp:

- Ôi! Thô lỗ thật đấy, dù gì cũng phải để ta giới thiệu trước chứ? Ta là Quân Lí tộc phó thứ hai của Thánh tộc, mong các vị không chết quá sớm là ta vui rồi!

Chớp mắt hắn đã ở sau lưng Thiên Hà, Lăng Lịch dường như có phần nhỉnh hơn, nên đã lập tức có sau lưng hắn. Tung một sút đến tên Quân Lí, đòn này cũng không nhẹ, cũng đủ khiến hắn lùi ra khá xa. Đẩy Thiên Hà ra đằng sau, Lăng Lịch quát lên:

- Lập tức đưa Hoàng Tuyền huynh với Cổ đi! Ta sẽ cầm chân hắn!

Cầm lại cây thương Lăng Lịch lại lao vào tiếp tục chiến đâu với Quân Lí, Thiên Hà cũng chỉ biết làm theo lời hắn lúc này. Vì hắn có muốn ở lại cũng chỉ ngáng chân của Lăng Lịch. Thiên Hà xé rách không gian rồi cùng các vị Võ Đế còn lại rút lui. Lăng Lịch càng lúc lại càng có dáng vẻ yếu thế hơn so với tên Quân Lí. Hắn cũng lấy ra một ngọn thương rồi nói:

- Cũng thật trùng hợp khi sở trường của ta lại là dùng thương đấy!

Một trọc lập tức lao đến, nhanh đến nỗi Lăng Lịch chỉ có thể làm theo bản năng mà lách đầu nhẹ qua. Nhưng đòn tấn công của tên Quân Lí cũng đã làm cho Lăng Lịch có một vết xước. Hai người lại lao vào đọ Thương Kĩ, có vẻ như khi cầm thương vào. Tên Quân Lí kia lại càng nhanh nhẹn và mạnh mẽ hơn, Lăng Lịch lấy khoảng cách rồi lại gào lên:

- Lôi Thiên Thương Kĩ! Loạn Lôi Vũ!


Dứt câu, cả trăm nhát trọc lao đến người tên Quân Lí, hắn khoái chí cười lên nhưng cũng không quên né tránh rồi nói:

- Không ngờ đấy, vậy mà lại tự sáng tạo thương kĩ, không tồi chút nào đấy! Vậy ta cũng dùng thương kĩ cho ngươi xem!

Dứt cầu Quân Lí gào lên:

- Lạc Nhật Thương Pháp! Thương Diệt Càn Khôn!

Ném cây thương cầm trên tay đi, hắn lập tức có mặt ở sau lưng của Lăng Lịch. Một chưởng lực đánh thẳng vào lưng của Lăng Lịch, khiến hắn cứ thế mà bay thẳng vào đón tấn công kia. Dồn hết sức đỡ lấy nó, sau một hồi chật vật thì hắn cũng gần như gục ngã. Máu chảy ra không ngừng, Quân Lí lại đạp vào ngươi Lăng Lịch mà nói:

- Với cơ thể tàn tạ này xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa không!

Sau đó hắn dùng lực đâm một thương về phía của Lăng Lịch hòng kết liễu hắn. Nhưng ngay lúc nguy nan ấy, Thiên Tôn với cơ thể lành lặn lao ra chặn lại một đòn rồi ôm lấy Lăng Lịch mà chạy đi. Quân Lí cũng bất ngờ, nhưng hắn cũng cười rồi nói:

- Một con kiến chạy cũng nhanh đấy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134: C134: Chap 24 ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm


Lúc này Lăng Lịch đã kiệt sức ngất đi, Thiên Tôn vẫn đang dốc sức chạy về Hỗn Độn Thánh Địa. Hắn tức giận gào lên:

- Mẹ kiếp! Tên khốn đấy còn mạnh hơn cả tên Quân Xá, đã vậy Lăng Lịch còn không giết được hắn. Trời muốn diệt nhân tộc chúng ta sao!

Vừa bay đến rìa của Thánh Địa, Thiên Tôn lập tức ném Lăng Lịch cho đám đệ tử rồi bay đi, một lúc sau đã thấy hắn ở trung tâm của Hỗn Độn Thánh Địa. Hắn đạp cửa đi vào mà gào lên:

- Mẹ kiếp! Các ngươi định làm rùa rụt cổ đến lúc nào vậy!

Thiên Hà thở dài mà đáp:

- Đến Lăng Lịch bộc phát sức mạnh như vậy mà còn không đánh được hắn thì sao chúng ta có cơ hội.

Nghe hắn nói xong mọi người liền im lặng, Hoàng Tuyền sau một hồi im lặng cũng lên tiếng nói:


- Chẳng nhẽ Hư Không Giới này sẽ bị hủy đi à!

Một tiếng thở dài đến, cả căn phòng lại im lặng trở lại, thân thể của Lăng Lịch cũng đã được các đệ tử chăm sóc kĩ càng. Mọi người dường như đang rơi vào bế tắc, lần đầu tiên họ mất đi hết dũng khí như vậy. Trái ngược với họ, Quân Lí đang liên tục đàn áp các thánh địa, chúng lại nhanh chóng chiếm đóng các vùng đất trở lại. Hắn ở trên không, dùng truyền âm thuật hắn nói:

- Đám kiến cỏ nhân tộc các ngươi vẫn nên đầu hàng đi! Đến cả các vị võ đế của các ngươi bây giờ cũng trốn chui trốn lủi ở xó sỉnh nào đấy rồi! Thuần phục bọn ta! Bọn ta sẽ để các ngươi sống!

Lòng dân càng ngày càng xôn xao, họ đã càng lúc càng nản chí. Niềm tin của họ là vác vị Võ Đế mà giờ cũng phải chạy trốn thì họ còn có cơ hội chống lại chúng được hay sao. Nhưng lúc này đã có năm thân ảnh đứng trước mặt Quân Lí để chặn hắn lại. Hải Lam và Long Ngạo đã chặn trước mặt Quân Lí, có thêm cả Nhẫn Dạ, Chí Dũng và lão già Hằng Thiên. Bằng cách thần kì nào đấy mà tất cả năm người họ đều đã lên Võ Đế Tam Tinh. Hằng Thiên vươn vai rồi nói:

- Hoạt động gân cốt chút nào mấy đứa.

Cả năm lập tức lao lên tấn công liên tục vào Quân Lí, hắn vẫn né tránh một cách nhẹ nhàng. Đỡ một đấm của Long Ngạo bằng tay không, hắn ném thẳng Long Ngạo về phía Hải Lam và Chí Dũng. Ngay lúc đang định đắc ý thì Nhẫn Dạ và Hằng Thiên liền đồng thanh hô:

- Vạn Diễn Trưởng!

Từ một đòn công kích sau đó đến cả trăm cả vạn đòn được tách ra, mà đòn nào cũng là thật, đều có thể tấn công Quân Lí. Hắn cũng chẳng bị thương nặng, chỉ bị lùi lại một chút và bị thương nhẹ. Hắn liền cười lên một cách khoái chí mà nói:

- Hahaha! Võ Kĩ không tệ! Nhưng đứng trước sức mạnh tuyệt đối những kĩ xảo ấy chắc chắn sẽ vô dụng!

Nắm bàn tay lại, vung một đấm đến phía của Hằng Thiên và Nhẫn Dạ. Một cú đấm của hắn đủ để thôi bay hai ngươi đi khá xa, nhưng ngay lúc hai người họ bị đẩy lùi. Ba người kia đã liên hợp võ kĩ tấn công thẳng vào người tên Quân Lí. Lúc này Hằng Thiên lập tức tạo ra trận pháp giam cầm, với mong chờ có thể phong ấn tên điên kia lại. Nhưng nó gần như vô ích khi đến cả Thất Tinh Cửu Long Thiên Đồ Trận cũng chẳng khiến hắn chậm đi. Hằng Thiên không tin nổi mà gào lên:


- Phải biết Thất Tinh Cửu Long Thiên Đồ Trận này có uy lực và sức trói buộc vô cùng lớn. Vậy mà ngươi lại đi trong đó như đi dạo vậy!

Quân Lí nghe xong lại nói:

- Ta thấy ở đây cũng vui mà nhỉ?

Lập tức từ xa có một tia năng lượng mà đỏ bắn thẳng vào ngực tên kia. Đòn này không nhưng mạnh mà lại rất bất ngờ, trực tiếp khiến tên Quân Lí thủng ngực. Vậy mà hắn vẫn đứng dậy như chưa có chuyện gì, đứng nhìn ngực mình bị thủng lỗ một hồi. Hắn đột nhiên gào lên:

- Lũ sâu kiến! Dám làm ta bị thương!

Hắn vẫn điên cuồng gào lên, cơ thể hắn dần dần biến đổi thành một trạng thái mới. Cao hơn, khoẻ hơn và đặc biệt là xấu hơn, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh. Chỉ chớp mắt hắn đã hạ gục ngay Nhẫn Dạ và Hằng Thiên, nhanh đến mức phải mật một lúc sau ba người Hải Lam, Long Ngạo và Chí Dũng mới thấy họ bị đánh gục. Một đấm lao đến, nhưng mọi sự lỗ lực của họ đứng trước thứ quái vật này đều là vô dụng. Bẻ gãy tay Long Ngạo, hắn cười phá lên, nói ra một cách đầy điên dại và b3nh hoạn:

- Huahahahaha! Là nó, tiếng xương gãy, đã lâu rồi ta không được nghe thứ âm thanh đẹp đẽ này. Nào! Đến đây ta sẽ khiến ngươi nghe được âm thanh đẹp đẽ ấy!

Rắc....


Âm thanh xương gãy phát ra, Long Ngạo đau đớn gào lên và liên tục đấm vào mặt tên Quân Lí:

- Thả lão tử ra mau tên khốn!

Hải Lam cũng cầm thương băng lao đến gào lên:

- Tên khốn! Thả huynh ấy ra!

Nhưng rồi nó lại là vô dụng, chỉ một búng của hắn lúc này, đã trực tiếp khiến hai người bay đi. Chí Dũng lúc này cũng bị hắn tóm lấy đầu, lúc này hắn nhớ lại những kí ức cũng đứa con gái nuôi của mình. Nhưng kí ức hiện lên, Chí Dũng lúc này cũng đã buông xuôi, tên Quân Lí đang định bóp nát đầu Chí Dũng. Một giọng nói quen thuộc cất lên:

- Chờ chút đã nào! Chẳng phải người đánh nhau được với ngươi vẫn còn ta sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135: C135: Chap 25 hành trình trở về


Giọng nói của kẻ mà mọi người mong chờ từ rất lâu đã xuất hiện. Ai nấy cũng đều mong chờ cái giọng nói này từ rất lâu, họ lúc này đã lấy lại được hy vọng của mình. Quay lại bà tháng trước ở Hư Không Giới, lúc ấy Dương Tử vẫn liên tục chém giết đám tộc nhân Thánh Tộc. Chém đến mức phát ngấy, nhưng khoảng 2 năm sau, Dương Tử đã không kìm nét được khí tức của mình nữa. Hắn buộc phải lâm trận đột phá, bị bao vây bởi cả trăm vạn tên địch nhân. Dương Tử liền gào lên:

- Mẹ kiếp! Chết sạch cho lão tử!

Một chém của Dương Tử lúc này đã đủ giết cả vạn tên, lấy Sát Thần Thương ra Dương Tử hô lớn:

- Vô Cực Thương Kĩ! Phá Thiên!

Một đường thẳng, nó xuyên thủng đám thánh tộc đang chen chúc ở đấy. Tay cầm Tru Đế Kiếm, tay cầm Sát Thần Thương, Dương Tử liên tục giết hết tên này đến tên khác. Để Sát Thần Thương tự bay đi, cầm Tru Đế bằng hai tay Dương Tử lại hô lớn:

- Vô Cực Kiếm Pháp! Phạt!

Từ không gian có cả vạn thanh kiếm lao ra, chúng lập tức bay vào đám Thánh Tộc kia. Đột nhiên không gian tối sầm lại, như thể chẳng còn một ngôi sao nào trên bầu trời nữa. Rồi bất ngờ một tia sét đánh đến người Dương Tử, khiến hắn đau đớn gào lên:

- Ahhhh!


Lúc này lôi kiếp đã đến, Dương Tử buộc phải đột phá ở nơi nguy hiểm đến cùng cực như này. Nhưng cũng rất may khi sét từ Lôi Kiếp cũng chẳng để tên nào đến gần Dương Tử được. Không những chẳng nghiêm túc đột phá mà hắn còn cười phá lên, rồi liên tục chuyển hướng mấy luồng lôi điện đến đám thánh tộc. Khiến chúng tổn thất không ít, đã đến nhưng đòn Lôi Kiếp cuối cùng. Nỗi đau Dương Tử phải trải qua lúc này không khác nào hắn đang tẩy kinh phạt tủy lần nữa vậy. Cắn răng chịu đứng, Dương Tử gào lên:

- Thôn Thiên Chưởng!

Bắn trả một đòn về nguồn gốc của nhưng đợt Lôi Kiếp ấy, nó hấp thụ toàn bộ mọi thứ trên đường nó đi. Đám thánh tộc không để cho Dương Tử nhà ta nghỉ ngơi, chúng buộc Dương Tử phải liên tục chiến đấu với cường độ vô cùng cao. Hắn niền nghĩ:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================

- Mẹ kiếp! Ta phải lên ké hoạch gì bây giờ, cứ đánh như thế này khiến ta bắt đầu cảm thấy kiệt sức rồi đấy!

Nhưng lúc này đám Thách tộc mới lại được thay thế vào, chúng vẫn liên tục tấn công Dương Tử. Lúc này Dương Tử cũng đã là Võ Đế Tam Tinh đỉnh phong, hắn tức giận gào lên:

- Thế này thì sao tận hưởng cuộc sống được chứ!

Rồi hắn lại lao vào chém giết không ngừng, cảnh giới của Dương Tử càng ngày càng được củng cố thêm. Hắn vần liên tục giết hết đàm này đến đám khác, lúc này ở sâu trong Không Gian lưu đày này. Quân Lực vẫn đang nói chuyện với Ma Thần, lần này tên Ma Thần lên hỏi trước:

- Ngươi có chắc rằng nó thật sử ổn chứ?

Lúc này đã có một tin xấu truyền đến tai hắn, Quân Lực đọc xong liền tức giận đấm đi và vào lên:

- Mẹ kiếp! Tam Trưởng lão trong Thánh tộc của ta vậy mà đã bị chúng giết hại. Thật không thể tha thứ được, Ma Thần lại lên tiếng:


- Chẳng phải ngươi cần giúp đỡ sao? Quân Lực?

Tên kia lại gào lên:

- Được thôi, nếu ngươi muốn ta giúp đơ thì cũng không phải không được.

Rồi Quân Lực lại nói:

- Không cần một cái cây như ngươi biết phân biệt chứ nhỉ?

Ma Thần liền gào lên:

- Mẹ kiếp ta đang sống tạm thôi! Nó là sống tạm!

Âm Tà từ ngoài chạy vào, hắn thở không ra hơi mà thông báo cho Ma Thần và Quân Lực. Hắn nói:

- H..hai vị...vị mau ra m ngoài xem đi!

Chỉ thấy đám thánh tộc giảm sút đi rất nhiều, nhiều đến mức đã thấy được vô vàn lỗ hổng.Chúng được tạo ra với vô vàn luồng kiếm khí, khiến cho đám thánh tộc như gặp phải thiên địch của chúng. Quân Lực xem xong liền tức giận gào lên:


- Vậy mà lại có chủ ý lên tộc nhân của ta sao!

Ma Thần liền nói với Âm Tà:

- Ngươi phải tìm một cơ thể thuần Dương chí khí cho ta! Như vậy ta mới có thể hoàn toàn thức tỉnh!

Dương Tử lúc này vẫn đang chém giết một cách điên cuồng, như một kẻ đồ tể. Ngọn thương và Thân kiếm đi lướt đến đâu là kẻ địch đã đầu lìa khỏi cổ. Dương Tử lại cảm nhận có dấu hiệu đột phá thoáng qua, từ sau lưng hắn đám thánh tộc đã chẳng còn di chuyện như mấy con rối mữa. Chúng đã bớt đi rất nhiều thứ, như về chỉ số IQ đi vào lòng đất của.chúng. Nhưng đặc biết chúng còn biết đánh lén, Dương Tử đã không đề phòng mà đã bị chúng đánh bị thương. Tuy không quá nặng nhưng Dương Tử nổi điên lên, hắn tụ lực ở rồi gào lên:

- Thôn Thiên Chưởng!

Một đường đi qua, đã khiến một cái lỗ để hắn có thể có cơ hội thoát ra ngoài. Lại cầm Sát Thần và Tru Đế lao vào địch chém giết không ngừng nghỉ. Cảnh giới hắn lại càng ngày càng được củng cổ cúng như nới lỏng rất nhanh. Thiên địa linh khí của hư không giới cách vài dặm đã bị Dương Tử hấp hụ hết sạch rồi. Cầm Tru Đế trên tay, cả người và kiếm biến mất, từ không gian Dương Tử kéo theo Tru Đế khổng lồ mà gào lên:

- Vô Cực Kiếm Pháp! Diệt!

Cuối cùng cũng đã có một khoảng trống đủ rộng để Dương Tử thoát khỏi xái vòng vậy chết tiệt ấy. Rồi cứ thế Dương Tử lao hết tộc lực để trở về cứu lấy Hư Không Giới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136: Chương 136


Sau khi Dương Tử cứu Chí Dũng ra khỏi tay tên Quân Lí, một cách rất nhanh chóng và nhẹ nhàng. Hắn toả ra sát khí, lạnh giọng lại hắn hỏi:

- Là ngươi đả thương họ à?

Sát khí của Dương Tử toả ra nhiều đến mức không gian đã gần như bị bóp méo. Nó đã trở thành một thứ áp lực đè nén đến mọi thứ xung quanh. Tên Quân Lí lúc này cũng vô thức mà run rẩy, nhưng hắn vẫn mạnh miệng mà nói:

- Không chỉ đả thương chúng, ta còn giết rất nhiều nhân tộc nữa đấy! Nó cũng được coi là một chiến tích của ta nhỉ?

Một đường sáng hiện ra, đầu của tên kia đã lìa khỏi cổ, hắn vẫn đủ sức gào lên:

- Luân Hồi Ấn!

Sau đó cơ thể hắn dần hồi phục, nó hồi phục một cách nhanh chóng vô cùng. Hắn xoay cổ vài cái rồi cười phá lên mà nói:

- Hahahaha! Để xem ngươi giết ta kiểu gì đây?


Dương Tử cũng đã tranh thủ lúc hắn nói mà liên tục đưa nhưng người đứng trong vùng có thể chịu ảnh hưởng của cuộc chiến. Một lát sau hắn đã quay trở lại, rút Tru Đế và Sát Thần ra từ trong không gian. Sát Thần liền gào lên:

- Ngươi là kẻ làm chủ thượng tức giận ư! Ngươi buộc phải chết!

Tru Đế cũng không kém cạnh, nó phát ra một lượng sát khí không nhỏ, rồi nó cũng lên tiếng:

- Chủ nhân à! Người này không cần phải để sống đâu nhỉ?

Dương Tử gật đầu đáp:

- Chính là tên khốn này làm ta mất đi tâm trạng vui vẻ khi trở lại quên nhà đấy!

Quân Lí nghe thấy họ không thèm nếm xỉa gì đến mình, liền tức giận gào lên:

- Đừng coi ta là không khí!

Hắn cũng rút một cây thương ra để chuẩn bị đối chiến với Dương Tử, thì ngay lập tức hắn đã bị Dương Tử chém cho hai nhát bay thẳng vào ngọn núi gần đó. Hắn rút chân tay ra khỏi núi đá mà điên cuồng gào lên:

- Ngươi dám đả thương ta!

Hắn liều mình, lập tức lấy từ trong túi ra viên đá kia mà uống vào. Cỗ khí tức hắn bộc phát ra lúc này như là hàn băng, chỉ chạm nhẹ một chút cũng có thể hoá thành một bức tượng rồi. Nhưng kinh nghiệm của Dương Tử lúc này đã thâm sâu như mấy lão quái nghìn tuổi vạn tuổi rồi. Chỉ vung ra một đòn kiếm khí, Dương Tử lập tức ngăn chăn lại băng phong đang lan rộng của hắn. Ném Sát Thần Thương đến Dương Tử lập tức có mặt sau lưng tên Quân Lí. Chém một chém vào lưng hắn, khiến hắn tức giận mà quay lại hòng bắt lẩy Dương Tử để lật ngược thế cờ. Nhưng lại bị Sát Thần Thương đâm tiếp vào sau lưng, Sát Thần liền lên tiếng:

- Vậy mà cũng chỉ có chút thực lực như này, vẫn dám trọng giận chủ thượng. Ngươi cũng có chút chán sống rồi đấy nhỉ?


Chưa kịp hiểu ra Sát Thần nói về cáu gì, từ trên trời Dương Tử kéo Tru Đế khổng lồ lao xuống mặt đất. Hắn lập tức thu lại thần thương, tạo ra vực địa hoàn chỉnh của Sát Thần. Khiến tên Quân Lí bị khoá chặt, Dương Tử cầm Tru Đế bằng hai tay rồi gào lên:

- Kiếm Mộ Vực Địa!

Lập tức thời gian xung quanh như bị dừng lại, Dương Tử lập tức chạy đến kế bên tên kia. Rồi cũng nhanh chóng thủ sắn thế chiêu tiếp theo, khi đó thời gian lại tiếp tục trôi. Bị một đống chiêu thức bao quanh, Quân Lí lập tức khom người lại. Quân Lí lại không có thời giàn mà thở chút nào, mà buộc phải chống đỡ lại một đống tuyệt kĩ của Dương Tử. Nhưng ngay lúc ấy Dương Tử lại gào lên:

- Vô Cực Kiếm Pháp! Sát!

Hằng hà xa số các vết nứt hiện ra, nhưng lại trong nháy mắt có nhưng vệt sáng hiện ra. Quân Lí lập tức nhận ra điêu gì đó không ổn mà định chạy đi. Nhưng ngay lúc hắn định chạy đi, thì những luồng sáng kia cũng sẵn sàng ngày. Đặt lại Tru Đế vào vỏ, tên Quân Lí kia đã gần như là một kẻ sắp chết. Lại một vung kiếm đến của Dương Tử, hắn nói:

- Nhát này là để bồi tội khi các ngươi xâm chiếm Hư Không Giới. Nhát này để bồi tội khi các ngươi dám ra tay với các dân lành. Nhát chém này vì các ngươi đã động thủ với người mà ta quý trọng. Chết đi được rồi đấy!

Vung Tru Đế trên tay ra, nhưng lần này tên Quân Lí kìa lại có thể chặn được công kích của Dương Tử. Hắn gào lên, rồi liên tục vứt nhưng hòn đá màu đỏ bay hết vào mồm. Khiến cũng cơ thể của tên Quân lý liên tục biến đổi, hắn càng ngày càng trở lên giống quái vật. Lúc này ở ngoài không giới Quân lực lại gào lên:

- Mẹ kiếp! Ta muốn giết người, ta thật sự muốn giết ngươi Vô Cực à!

Hắn quay lại nói với Ma Thần:


- Nhờ ngươi làm giúp ta việc đó vậy!

Rồi hắn lao đi như tên bắn, Dương Tử cũng không đời nào để kẻ nào như dám đánh chủ ý lên Hư Không giới. Dương Tử Lập tức lao vào chém bay đầu tên kia, không màng vết thương hắn bay lên tròng mà hô lớn:

- Có kẻ địch tấn công chạy, Dương Tử từ từ bay lên trên không trung, hắn gào lên:

- Thôn Thiên Chưởng!

Dương Tử thở dài mà nói:

- Vẫn có chút miễn cưỡng, nhưng hắn cũng không hồi sinh lại được nữa rồi.

Phải nhanh chóng đi chữa thương cho mọi người mới được!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137: C137: Chap 27 giông tố kéo đến


Dương Tử sau khi gi ết chết Quân Lí thì đã nhanh chóng bay về tông môn chữa trị cho mọi người. Vừa bay về tới nơi, hắn đã sững sờ khi thấy nơi này không còn tông môn hắn lập lên nữa. Hắn quỳ xuống gào lớn:

- Cái quái gì đang xảy ra vậy! Tông môn của ta đâu!

Cứ nghĩ rằng họ đã bị đám cặn bã thánh tộc gi ết chết, Dương Tử bộc phát ra sát khí quần quận. Trong nháy mắt thân ảnh hắn đã biến mất, vài ngày sau hắn cũng tiến tới nơi chúng ở. Liên tục chém giết đám thánh tộc trong 12 ngày, Dương Tử lúc này giống như một gã đồ tể. Vừa đi vừa chém hết tên này đến tên khác, Dương Tử gào lên:

- Nay ta muốn toàn tộc các ngươi bồi táng cùng với người thân bằng hữu của ta!

Sau câu nói ấy là những vụ nổ liên tục xảy ra, một tên thánh tộc bị cụt tay vẫn đang hoảng sợ mà chạy trốn. Hắn thấy Dương Tử, không cam tâm hắn gào lên:

- Cớ gì ngươi lại diệt tộc ta chứ?

Một kiếm vung đến, đầu tên ấy lìa khỏi cổ, Dương Tử chỉ lạnh nhạt đáp:

- Các ngươi không nên tồn tại ở đây!

Lúc này Dương Tử đã trở thành một nỗi sợ đến cùng cực của lũ Thánh Tộc. Sát khí ngút trời toả ra, hắn gào lên:

- Tại sao?

Nhưng đột nhiên có một giọng nói phát ra:

- Cha? Người trở về rồi đấy ạ?


Dương Tử quay lại, Lôi Tuyết chạy tới, nhảy vào lòng Dương Tử rồi khóc lớn. Hắn vẫn tưởng đây là ảo giác nên vẫn xoa đầu cô bé rồi nói:

- Cha sẽ trả thù cho mọi người!

Bắc Phi cũng cùng với bốn cô vợ còn lại của hắn đi tới, Dạ Hy liền hỏi Dương Tử:

- Chàng định trả thù ai vậy?

Linh Nhi cũng nghiêng đầu hỏi:

- Mà huynh có mang quà về cho bọn ta không đó?

Hình Ân thì oà khóc mà nói:

- Huynh...huynh an toàn là tốt rồi.

Yên Nhi và Bắc Phi đồng thanh nói:

- Đừng có toả ra sát khí của huynh nữa! Mọi người đều bị huynh doạ sợ rồi đấy!

Dương Tử lúc này cũng nhận thức được rằng, mọi thứ chỉ là do hắn nghĩ quá nhiều. Chỉ là hắn đã quá sợ hãi rằng, người thân của hắn sẽ bỏ mạng dưới tay lũ Thánh Tộc. Dương Tử vẫn chỉ tay lên rồi nói:

- Có cha này mẹ này, có cả Tiểu Nhu, có tất cả mọi người. Ta...r..rất mừng khi mọi n..người v....ẫn bình an.

Dứt câu hắn cũng ngất lịm đi, đắm chìm trong huyết sắc quá lâu khiến cơ thể Dương Tử mệt mỏi đến quá độ mà ngất đi. Cổ liền quay sang hỏi Thiên Tôn:

- Đây là kẻ mạnh nhất của nhân tộc chúng ta á?

Thiên Tôn liền khó chịu đáp:

- Không phải!

Cổ cũng xoa cằm mà nói:

- Cũng không phải không thể chứ nhỉ?

Thiên Tôn liền nói tiếp:

- Hắn là yêu nghiệt! Đám như chúng ta gọi là thiên tài, thì hắn sẽ được gọi là siêu cấp yêu nghiệt thiên tài.


Cổ trước giờ hay đề cao người khác, nhưng lần đầu hắn thấy một kẻ như Thiên Tôn mà viết khen người khác. Hơi khó tin Cổ liền nhìn sang mọi người, chỉ thấy ai cũng thừa nhận. Lăng Lịch liền nói:

- Nếu hắn không đánh bại ta, chắc ta cũng sẽ không nghĩ biện pháp để mạnh lên đâu. Đừng nhìn hắn bây giờ mà nghĩ hắn là lão quái ẩn cư nghìn năm, không tính cái thời gian ở nhưng thế giới khác. Hắn cũng chắc mới hơn 90 tuổi hay đại loại vậy thôi.

Hoàng Tuyền cũng thán phục mà nói:

- Đúng là siêu cấp yêu nghiệt thiên tài, không ngờ tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể vươn xa như thế. Không biết thành tựu của hắn sau này sẽ lớn đến mức nào đây.

Thông Tuệ và Cơ Minh liền đồng thanh nói:

- Không thể đong đếm được!

Tuyết Lan cũng đơ người ra hỏi:

- Chắc cũng không khoa trương đến như vậy đâu nhỉ?

Hoa Lan cũng nói:

- Không đâu, đến thần hồn hay là thức giới của thằng nhóc cũng cường đại quá mức.

Mọi người cũng dừng lại cuộc trò chuyện mà cùng nhau về Hỗn Độn Thánh Địa. Cha mẹ Dương Tử lúc này cũng đã yên lòng khi thấy con trai mình có thể bình an trở về. Triều Minh và Tiểu Nhi cũng đi đến thăm hắn, khoảng thời gian không lâu trước đó. Tiểu Nhu nhận được trợ giúp của Long Tổ mà đã tiến hành thanh tẩy huyết mạch lần cuối. Nhưng cũng kịp thời hoàn thành mà tiến đến thăm cha già của mình. Sau hai hôm Dương Tử cũng đã tỉnh lại, hắn được mọi người hỏi thăm rất nhiều. Danh tiếng của hắn đã vang rộng cả Hư Không Giới, khiến không ai là không biết đến hắn. Sau khi tiễn khách về, Lôi Tuyết và Tiểu Nhu liền bằng cánh nào đó hoá nhỏ lại chui vào lòng Dương Tử. Hắn xoa đầu hai cô bé mà hỏi:

- Hai đứa vẫn chưa lớn hay sao mà vẫn nằm trong lòng ta vậy?

Lôi Tuyết liền phồng mà lên nói:

- Cha lừa tụi con! Cha nói là sẽ rất nhanh trở lại mà, sao đến nay cha mới về.


Tiểu Nhu cũng nói:

- Muội ấy nói đúng! Cha lừa cả mẫu thân nữa!

Yên Nhi đi vào trong, cô nàng lên tiếng:

- Được rồi! Hai đứa đừng trách cha con nữa, cha của hai đứa còn phải trải qua khoảng thời gian dài hơn so với chúng ta nhiều.

Hình Ân cũng đến, cô nàng bế hai đứa nhóc lên mà nói:

- Vậy nên không được trách cha nữa biết chưa?

Hai đứa cũng chỉ biết đồng thanh đáp:

- Dạ biết ạ.

Rồi nhanh chóng đuổi hai nhóc con kia đi, của phòng đóng rầm lại. Lúc này cả năm cô vợ hắn cũng đã đều ở trong phòng, ai nấy cũng đều mặc nhưng đồ mát mẻ nhất. Đều để hiện ra những đường cong quyến rũ của mình, cả năm cô nàng đều nói:

- Chàng phải đền bù cho tỷ muội chúng ta đấy!

Người đời có long tranh hổ đấu còn Dương Tử, Long đấu ngũ phượng. Lúc này ở phương xa, một cái Đoạt Thế Thông Đạo xuất hiện. Tên Quân Lực từ từ hiện ra, hắn cười lớn rồi nói:

- Nơi này rất thích hợp làm thứ đó nhỉ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138: C138: Chap 28 giông tố kéo đến


Sau khi Quân Lực bước ra từ Đoạt Thế Thông Đạo, bầu trời của cả Hư Không Giới này gần như đang bài xích hắn. Nhưng chỉ với một cái hất tay, cả Hư Không Giới lại im lặng trở lại. Sau nửa tháng Long quần ngũ phượng, Dương Tử cũng đã được thả ra ngoài. Hắn thở dài tự nói:

- Cứ thế này thọ nguyên của ta tụt dốc không phanh mất!

Long Tổ hiện ra mà nói:

- Ngươi với mấy cô nhóc đấy cũng mạnh bạo quá rồi đấy, hại bổn long như ta đây phải chịu đựng nửa tháng.

Dương Tử liền gào lên:

- Ta muốn chắc!

Long Tổ liếc hắn rồi, ra hiệu cho hắn im lặng, nhưng hắn không biết gì vẫn gào lên:

- Ta phải đi lịch luyện chục năm mới được!

Thì từ sau lưng hắn, năm bàn tay với thứ hàn khí có thể khiến một nửa thánh địa không dám tới gần, đã đặt lên vai hắn. Dạ Hy mở màn, cô nàng âm trầm nói:

- Chàng vẫn còn muốn đi sao?

Linh Nhi cũng bồi thêm:

- Chàng có nữ nhân nào ở ngoài đúng không?

Hình Ân cũng lạnh nhạt đáp:

- Đã có tình nhân sao còn về đây gây nhung nhớ cho tỷ muội bọn ta làm gì?

Yên Nhi liền nói:


- Chàng vẫn cần tâm sự thêm với chúng ta phải không?

Bắc Phi thì lạnh giọng quát:

- Dương Vô Cực!

Hắn lập tức xanh mặt, từ từ quay lại hắn nói với mấy cô vợ:

- Đợi ta đi uống canh đã được không?

Nhưng không để hắn quyết định, Bắc Phi lập tức nhét đan dược vài mồm Dương Tử. Hắn bị năm cô nàng lôi xềnh xệch vào trong phòng, hắn nhìn Long Tổ với ánh mắt cầu cứu. Long Tổ cũng không nỡ mà lên tiếng:

- Mấy cô nương khoan đã ta có...

Chỉ thấy 5 cặp mắt có thể giết người nhìn về Long Tổ, hắn lập tức quay xe mà nói:

- Năm vị nữ hiệp chớ hiểu lầm, ta có chút Dương Long đan giúp tăng cường khí huyết của nam nhi ấy mà,mong mấy cô nương nhận giùm để ta vui lòng.

Dương Tử liền gào lên:

- Mẹ kiếp! Con giun đất khốn nạn!

Lúc này Long Tổ đã lấy luôn cái mõ ra gõ rồi nói:

- Ơ mi tùa phật, thiên tai thiện ta, chúc thí chủ sớm ngày được siêu sinh!

Của phòng đóng cái rầm, cứ thế họ lại thân mật với Dương Tử. Long Tổ đang đi dạo thì gặp ngay Tiểu Nhu, nhìn thấy lão tổ cô bé liền chạy đến ôm hắn. Cô bé nói:

- Lão tổ! Ngài ra đây có việc gì vậy ạ?

Long Tổ cũng xoa đầu cô bé mà nói:

- Ta chỉ ra đây chơi chút thôi!

Cô bé nghe vậy liền kéo tay Long Tổ đi mà nói:

- Vậy người theo ta đi, ta có chỗ chơi vui lắm.

Cùng lúc đó Cơ Minh đang cùng Kiều Oanh đi ngang qua, họ cũng bắt gặp rồi chào hỏi nhau. Sau đó cũng tiếp tục việc mình làm, Kiều Oanh liền hỏi Cơ Minh:

- Chàng nghĩ đó là ai vậy?

Cơ Minh xoa đầu Kiều Oanh rồi đáp:

- Đấy là Long Tổ, một lão rồng già xuất ngày ở trong thức giới của Vô Cực Huynh. Nhưng có lẽ đổi gió nên ra đây hít thở khí trời ấy mà.

Kiều Oanh cũng nói:

- Vậy à.

Cô nàng như chợt nhớ điều gì đó mà phồng mà lên nói với Cơ Minh:


- Vô Cực Huynh đã có một tiểu quỷ quỷ để bế rồi đấy, chàng định bao giờ cho ta bế con đây?

Nghe vậy Cơ Minh lập tức bế cô nàng lên mà nói:

- Làm ngay bây giờ đi!

Rồi hắn nhanh chóng bay về phòng mình, cũng gặp qua hội những người khốn khổ của Triều Minh. Huynh đệ thì đang vui vẻ với vợ, còn nhà hắn thì lại bị vợ quát liên tục. Tiểu Nhi quát:

- Ta cầm huynh bước ra khỏi cổng một bước đấy!

Triều Minh vừa khóc vừa đáp:

- Tuân lệnh thưa phu nhân!

Hội những người già của Nhẫn Dạ cũng bay ngang qua, Cổ liền nói:

- Cũng thật náo nhiệt ấy nhỉ.

Hoàng Tuyền cũng cười mà đáp:

- Cũng rất vui ấy chứ.

Chí Dũng cười phá lên mà nói:

- Hahahaha! Ngươi sắp thua rồi kìa Hoàng Tuyền!

Hoàng Tuyền liền hét lên:

- Chí Dũng tiền bối! Người chơi ăn gian đấy à!

Hắn cũng chẳng mảy may đáp lại rồi lại cười tiếp:

- Đấy không gọi là ăn gian, mà phải gọi là chiếm lấy thiên cơ! Hahaha.

Nhẫn Dạ cũng ho vài tiếng rồi nói với Hằng Thiên:


- Khụ...khụ! Người có cần bắt nạt trẻ nhỏ như vậy không sư phụ?

Cổ cũng không cam tâm mà nói:

- Tiền bối! Ta muốn đánh với người thêm một trận!

Thông Tuệ cũng thở dài mà nói:

- Tiền bối có những nước cờ cao tay quá, vãn bối tự nhận không bằng.

Hằng Thiên cũng cầm cái quát lên mà nói:

- Chơi cờ cũng giống như tu đạo, tìm hiểu chưa sâu mà đã khoe khoang là không được đâu! Cổ ạ!

Rồi lão nhanh chóng cầm quạt đánh vào tay Cổ, hắn gãi đầu đáp:

- Ta có làm gì đâu hehe.

Lúc này mọi người lại bay ngang qua một nơi chưa một mối tình chớm nở. Thiên Hà cùng Hoa Lan bê đống sổ sách vào đã ngay lập tức bất ngờ khi thấy Thiên Tôn lại đang thống kê cùng với Thanh Kỷ. Cô nàng thấy hắn làm sai nhưng không trách hắn còn từ từ chỉ dạy hắn. Thiên Tôn liền tự hỏi:

- Sao ở bên nàng ấy ta lại chẳng bộc lộ sát ý nào nhỉ?

Hoa Lan và Thiên Hà cũng đặt đống sổ sách xuống rồi mau chóng rời đi. Để lại không gian riêng tư cho hai người, ở phía xa kia cũng có một tình yêu đang dần được vén lên. Giữa Phong Vân và Hoàng Tuyền, sau khi bay về lấy thêm trà, hắn đã vô tình thấy một cô nương nào đấy đang pha trà. Không những trà đạo vô cùng điệu nghệ mà lại còn đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành. Hắn đã đứng đấy sững sờ một hồi lâu sau mới định thần lại, Phong Vân thấy hắn đứng như vậy cũng đi ra mà nói:

- Có vẻ công tử cũng hứng thú với trà đạo, vậy mời công tử vào trong uống thử ly trà ta pha.

Mọi người đang dần lấy lại được hạnh phúc, thứ hạnh phúc họ đã mất hoàn toàn sau khi giao chiến với lũ Thánh Tộc. Lúc này ở nơi Thánh Tộc từng lấy nó làm nơi ở, Quân Lực đã vẽ ra một thứ đại trận gì đấy. Nó cũng có thể gọi là siêu siêu đại trận, hắn vứt đi hòn đá đã mòn rồi cười lớn mà gào lên:

- Hahahaha! Cả cái thế giới này cũng sớm bị hủy thôi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139: C139: Chap 29 kế hoạch phản tổ


Đang nằm ở trên võng, Cơ Minh đột nhiên lại đâu đớn gào lên. Những hình ảnh liên tục xuất hiện qua trong đầu hắn, hệ thống của hắn cũng gửi thông báo đến hắn: " Kí chủ đã bước vào cốt chuyện đen tối, yêu cầu kí chủ ngăn chặn Kế Hoạch Phản Tổ. Giúp đỡ Khí Vận Chi Tử cứu lấy Hư Không Giới và tìm hiểu biến số 0/2"

Cơ Minh thở dài mà nói:

- Biết ngay chúng vẫn chưa hoàn toàn bị tận diệt mà, phải nhanh chóng đi báo cho mọi người mới được.

Kiều Oanh thấy hắn kì lạ liền thò đầu ra hỏi hắn:

- Huynh có bị sao không đấy, cứ ngẩn người ra vậy?

Cơ Minh lắc đầu mà nói:

- Không có gì, chỉ là lũ thánh tộc vẫn có kẻ uy hiếp được đến chúng ta. Ta phải nhanh chóng đi báo cho mọi người biết mới được.

Dương Tử sau nửa tháng nữa bị hành hạ, lúc này sức lực như cạn kiệt. Long Tổ cũng đi vào mà nói:

- Bao giờ ngươi mới giúp ta ngưng lại long thân đây?

Dương Tử thấy vậy gào lên:

- Ngậm mồm lại cho lão tử! Con giun nhà ngươi đừng có nghĩ dễ dàng như vậy chứ! Mồm thì lúc nào cũng kêu mình là Long Tổ, vậy mà cũng không biết thần hồn của mình mạnh đến mức nào à?


Long Tổ thấy vậy cũng gào lên:

- Ngươi đã hứa là phải làm chứ!

Rồi hai người cãi nhau ỏm tỏi lên, Cơ Minh vừa đáp đất cũng bị kéo vào cuộc cãi vã của hai người. Hắn tức giận gào lên:

- Thôi ngay đi!

Hai người thấy hắn nóng tính như vậy cũng dừng lại, Cơ Minh thở dài. Hắn đeo lạo chiếc kính mà nói:

- Vẫn còn một kẻ thuộc thánh tộc sống sót!

Dương Tử chẳng để ý mấy mà đáp:

- Cũng chỉ là một tên, tẹo nữa ta sẽ đi giết hắn cho đệ xem.

Cơ Minh liền lắc đầu nói:

- Đừng mơ! Ta đang nằm ngủ đã nhìn thấy được thiên cơ, kẻ này có thể uy hiếp đến cả Hư Không Giới lẫn nhưng giới vực khác! Và hắn đang thực hiện thứ gì đó gọi là Kế hoạch phản tổ.

Dương Tử liền chống cằm suy nghĩ, hắn tự nói:

- Chẳng phải ta đã giết hết chúng rồi sao?

Dương Tử sau khi nghĩ một hồi, hắn giật mình đứng dậy mà nói:

- Tộc trưởng Thánh tộc! Hắn là kẻ duy nhất chưa bị một ai đả thương!

Cơ Minh nghe vậy liền gấp gáp nói:

- Ta sẽ đi báo cho mọi người! Huynh cũng chuẩn bị sẵn đi!

Bay tới chính điện của Hỗn Độn Thánh Địa, Cơ Minh liền gào lên:


- Tộc trưởng thánh tộc vẫn còn sống! Tên đó cư nhiên vẫn chưa xuất hiện từ đầu trận chiến đến bây giờ mới lôi mặt dần.

Lúc này Dương Tử đang đi bộ, hắn vô tình nhìn thấy Phong Vân. Hắn liền chạy tới mà hô to:

- Tiền bối!

Phong Vân cũng mờ hắn vào trong, Dương Tử liền hỏi:

- Tần Huynh đi đâu vậy ạ? Rất lâu rồi ta chưa thấy hắn!

Phong Vân cũng đáp lại:

- Từ lúc ngươi tiến hành đến Nhất Vực thì hắn đã đi lịch luyện rồi. Đến giờ vẫn bạch vô ân tín.

Phong Vân thở dài, lúc họ đang bàn tán về Tần Lãnh, thì nhân vật chính của cuộc trò chuyện đang đau đớn nằm dưới đất. Hắn gào lền từng đợt một cách đầy đau đớn, Hắn tức giận gào lên:

- Ta vẫn chưa bằng một phần 10 của Dương Huynh, ta buộc phải cố gắng.

Lúc này có một giọng nữ tử vang lên:

- Đừng! Huynh đang cần nghỉ ngơi đấy!

Vẫn không câu nào lọt vào tai hắn, hắn không cam tâm mà gào lên:

- Một Huyết TuLa cũng không cản trở được ta đâu!


Lúc này vết thương của Tẫn Lãnh càng càng cố chịu đựng, càng khiến cơ thể chịu tổn thương. Hắn vần gài lên:

- Tới đây đi! Để ta nhận chuyển thừa của ngươi đi xem nào!

Lúc này ở nơi tận cùng kìa, tên điên Quân Lực đang dần hoàng kế hoạch hắn dày công chuẩn bị. Ngẩng đầu lên trời hắn cười lớn mà nói:

- Hahahaha! Trờ xem đám kiến nhỏ ấy làm sao cản trở ta lại nào!

Lúc này mọi người lại điên cuồng chuẩn bị đồ đạc, kẻ tu luyện, rồi lại liên tục củng cố tu vi lại có kẻ vừa độ kiếp xong. Hỗn Độn Thánh Địa của Dương Tử cũng nhanh chóng thông báo ra toàn hư không giới. Ai nghe xong cũng tuyệt vọng, Dương Tử lúc này đứng lên kêu gọi mọi người chống lại tên kia. Hắn hô lớn:

- Ta biết thánh tộc vẫn để lại cho mọi người sự sợ hãi sâu trong tiềm thức! Nhưng nếu như cứ rụt cổ lại như vây chẳng khác nào chúng ta dâng cả Hư Không Giới này cho hắn. Kẻ nào mạo phạm Hư Không Giới tất phải chết!

Như được tiếp thêm sự kiên cường, họ đồng thanh hô:

- Tất phải giết! Tất phải giết!

Nhẫn Dạ cũng nhanh chóng bồi dưỡng lượng lớn đệ tử, đan dược thì có Bắc Phi cung cấp. Vũ khí thì lại có Yên Nhi, Linh Nhi và Dạ Hy lúc này đang vẽ ra mộ trận pháp lớn hơn. Hình Ân cũng dạy rất nhiều đệ tử bắn cung. Ở phía Tần Lãnh thì hắn lại đang gặp được kì ngộ, vô tình rơi xuống một cái mộ cổ. Trong này hắn đã lấy nột được phần còn lại của chuyển thừa Huyết TuLa. Nhưng cũng chẳng dễ dàng chút nào, đau đớn về thể xác lẫn tinh thần với hắn giờ đã phai nhạt đi quá nhiều. Ma Thần ở hư không lưu đày, sau khi lấy được thứ đồ gì đó Âm Tà đưa cho cũng cười phá lên mà nói:

- Ta sớm sẽ đem lại cho chúng tuyệt vọng một lần nữa! Hahahaha!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom