Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
Chương 100


Nghĩ vậy, ba cậu nhóc nhanh chóng chạy vào trong bếp.

“Mẹ ơi, bọn con cũng muốn ăn.”

Vừa vào bếp, ba cậu nhóc đã không chờ đợi nổi mà thốt lên, sau đó chúng nhìn chằm chằm Mục Nhan với ánh mắt mong đợi, hy vọng rằng cô có thể nghe được sự khẩn khoản của chúng.

“Thế thì các con đợi một lát.” Mục Nhan đang nấu đồ ăn cho ba bé lông xù, nghe thấy ba đứa nhóc nói thì cũng không để ý mà đáp lại luôn.

Ba cậu nhóc nghe vậy thì nói ngay: “Không thể nấu cho bọn con trước được ạ?”

Hừ, trước đây mẹ chúng đều hỏi về chúng trước.

“Không phải các con ăn trưa rồi sao? Bây giờ vẫn chưa tới giờ cơm tối mà!” Mục Nhan quay đầu nhìn ba đứa rồi như cười như không.

Lúc nghe thấy câu nấu trước, trong lòng cô đã hiểu rõ.

Ba đứa nhóc này lại giở thói keo kiệt rồi.

Đãi ngộ vốn dĩ là của chúng giờ đây lại thành của ba bé lông xù nên chúng thấy khó chịu.

Đột nhiên cô đã biết cái thói hẹp hòi này chắc chắn là kế thừa từ ai rồi.

“Trước đây bọn con muốn ăn, mẹ đều nấu cho bọn con trước mà!”

“Đó là vì các con nhỏ nhất, bây giờ mấy đứa Max nhỏ hơn các con, các con làm anh phải nhường các em chứ.” Mục Nhan chỉ vào mũi chúng và khẽ nói.

“Để chúng nó ăn trước cũng được, nhưng mà mẹ ơi, sau này nhất định phải quan tâm xem bọn con có ăn không nhé.” Diệp Vũ Thánh nhanh chóng cất lời muốn cô bảo đảm.

Chúng không hẳn nhất định phải ăn, chúng chỉ muốn mẹ nhớ tới chúng trước thôi!

“Ừ, được rồi.” Thấy vẻ nghiêm túc của ba cậu nhóc, Mục Nhan cũng đồng ý.

Trẻ con đúng là quỷ ranh mà.

Lúc ấy, Diệp Hoài Cẩn vừa gọi điện xong đang đi vào báo cáo, cái khác anh không nghe được nhưng cuộc đối thoại cuối cùng của Mục Nhan và cặp sinh ba đã lọt vào tai anh.

Thấy dáng vẻ ghen tuông của ba cậu nhóc, anh không khỏi ho khẽ một cái để nhắc nhở về sự tồn tại của mình.

Tiếng ho này làm Mục Nhan và cặp sinh ba đều nhìn về phía Diệp Hoài Cẩn.

“Vợ ơi, em cũng đừng quên hỏi anh đấy.” Diệp Hoài Cẩn nhìn Mục Nhan cười nói.

Lời Diệp Hoài Cẩn vừa dứt, Mục Nhan vẫn chưa đứng ra, ba cậu nhóc đã ra trước.

“Bố ơi, bố là người lớn rồi.”

“Đúng thế, bọn con và mấy bé Max đều là trẻ con, cần phải nuông chiều hẳn hoi.”

“Bố ơi, bố không được giành với bọn con, xấu mặt lắm.”

Ba cậu nhóc cứ anh một câu em một câu, nhìn Diệp Hoài Cẩn rồi nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

Diệp Hoài Cẩn nghe vậy thì nhướng mày: “Ý của các con là địa vị của người bố thân yêu của các con trong nhà xếp sau các bé Max luôn sao?”

“Đúng thế ạ~” Ba cậu nhóc đồng thanh nói.

Diệp Hoài Cẩn: “…”

Anh chỉ muốn trêu vợ, chọc con thôi mà, tại sao lại phải biết sự thật “nghiệt ngã” này chứ?

Mục Nhan thấy cảnh này không nhịn được phì cười, cô nhìn Diệp Hoài Cẩn: “Bên Sở Hoa thế nào rồi?”

“Yên tâm đi! Hải Dương đã đón anh ta đến rồi.” Diệp Hoài Cẩn lại di chuyển sự tập trung vào Sở Hoa, chuyện Sở Hoa sẽ ở cùng một nhà với họ mới là thứ quan trọng tiếp theo.

Còn địa vị gia đình gì đó, có thời gian thì giành lại sau.

Một lúc sau, nghe thấy tiếng bên ngoài là biết ngay Sở Hoa đến rồi.

Mục Nhan bận rộn trong bếp, Diệp Hoài Cẩn chủ động đón tiếp Sở Hoa, đích thân đưa Sở Hoa vào phòng cho khách.

“Phòng khách luôn được dọn dẹp định kỳ, ga giường các thứ đều mới thay cả. Cả nhà chúng tôi ở tầng hai, nếu buổi tối có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ lên thẳng đó tìm tôi.” Diệp Hoài Cẩn đưa Sở Hoa vào phòng cho khách xong còn nhiệt tình nói thêm.

Nhưng lời trong lời ngoài đều cố tình khoe mẽ.

“Ừ, tôi sẽ không sợ làm phiền cậu đâu.” Sở Hoa nghe vậy cũng đáp lại.

Trong lúc hai người đối mắt nhau, mắt đã nhóm lửa.

Cao thủ ra tay, trong lòng đã tỏ.

Sở Hoa cứ thế ở lại đây.

Còn về cặp sinh ba, sự xuất hiện của Sở Hoa chẳng có ảnh hưởng gì, ngược lại chúng còn thấy vui vì điều đó.

Vì trong nhà có thêm một đầu bếp biết nấu đồ ăn ngon.

Chẳng hạn như bây giờ.

Ba cậu nhóc đang vuốt ve cái bụng tròn xoe của mình và vui vẻ khen ngợi.



“Đồ ăn của chú Sở Hoa nấu khác vị của mẹ nhưng đều ngon cả!”

“Ừm ừm, ngon cực luôn, mai con vẫn muốn ăn.”

“Con cũng thế, thế nên chú Sở Hoa ơi, chú ở nhà cháu thêm một thời gian đi.”

Thấy vẻ mặt vui vẻ của ba cậu nhóc, Sở Hoa nhìn Diệp Hoài Cẩn một cái rồi cười nói: “Được thôi, chú ở thêm mấy ngày, các cháu được thêm nhiều đồ ăn ngon.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Yeah~”

Ba cậu nhóc vui vẻ hò reo.

Trên cả bàn ăn chỉ có Diệp Hoài Cẩn là người không vui nhất.

Vì Diệp Hoài Cẩn phát hiện ra rằng cấp bậc của Sở Hoa đã cao hơn.

Trước đây khi anh và Mục Nhan công khai tình cảm thì đối phương trông có vẻ vẫn còn hơi để ý nhưng bây giờ họ công khai tình cảm rồi mà đối phương vẫn cười thản nhiên. Điều này khiến Diệp Hoài Cẩn cảm thấy hơi thất bại.

Đương nhiên là điều anh muốn làm rõ nhất chính là Sở Hoa vào nhà họ rốt cuộc là để làm cái gì?

Tạm thời Diệp Hoài Cẩn không hiểu rõ, anh cũng chỉ có thể cảnh giác hơn một chút, kiên quyết không để Sở Hoa và Mục Nhan có thời gian ở riêng.

Nhưng mà rất nhanh Diệp Hoài Cẩn đã nhận ra một điều. Lúc ở nhà, thời gian Sở Hoa ở cùng cặp sinh ba nhiều hơn, Sở Hoa chưa ở tròn một ngày mà cặp sinh ba đã liên tục một câu chú hai câu chú rồi.

Sở Hoa thành công dùng tài bếp núc của mình lấp dạ dày của ba cậu nhóc.

Trong hình ảnh cả nhà năm người có thêm một người là Sở Hoa.

Nhưng mà thấy cả nhà năm người ở cùng nhau càng nhiều, Sở Hoa cảm thấy sự nhung nhớ trong tim mình càng phai mờ hơn.

Điều vui mừng duy nhất có lẽ chính là trăm phương nghìn kế dù cho thế nào Diệp Hoài Cẩn cũng không cho anh ta và Mục Nhan ở riêng với nhau.

Diệp Hoài Cẩn, hóa ra là Diệp Hoài Cẩn như thế.

Ấn tượng đầu tiên với Diệp Hoài Cẩn của Sở Hoa cũng phức tạp.

Cứ ở thêm hai ngày, sang tới tối thứ Ba, Sở Hoa tham gia concert của Giang Bắc và Vệ Nam cùng cả nhà năm người.

Khác với khán giả thông thường, họ đi ra sau sân khấu concert trước.

“Anh Giang Bắc, anh Vệ Nam.” Vừa ra sau sân khấu, thấy hai người đang trang điểm, ba cậu nhóc chạy thẳng đến chào hỏi họ, ánh mắt lại lấp la lấp lánh.

Thấy vẻ hào hứng của ba cậu nhóc, Giang Bắc và Vệ Nam không nhịn được cười.

Thế là Giang Bắc nói: “Các em đợi tí, bọn anh trang điểm xong sẽ chụp ảnh với các em.”

“Vâng ạ~” Ba cậu nhóc đồng ý một cách phấn khởi.

Tiếp theo sau đó, ba cậu nhóc cứ đi quanh hai người họ.

Nhân viên tại đó thấy cảnh này, mắt cứ không khỏi xoay chuyển quanh chúng, đồng thời có nhân viên còn lén chụp ảnh lại.

Ảnh đáng yêu thế không lưu giữ lại thì đúng là không thể tha thứ mà!

Một lúc sau, sau khi hai người trang điểm xong, cả nhóm cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.

Chụp xong, lúc sắp bắt đầu concert, người đại diện của Giang Bắc và Vệ Nam còn đặc biệt bảo nhân viên dẫn họ vào concert.

Tại buổi concert lúc này đã đồng nghìn nghịt.

Lightstick đang nhảy múa, banner đang giơ lên khiến bầu không khí tại đây vô cùng sôi động.

Nhóm Mục Nhan thầm lặng đi vào không gây quá nhiều sự chú ý nhưng mà các fan ngồi ở khu vực VIP ngay lập tức nhận ra cả nhà họ, điện thoại trong tay đã quay về phía họ.

Hahaha, may mắn quá đi, lại gặp được cả nhà thế này.

Sau khi chụp xong, không ít người tiện thể chụp ảnh mình ở hội trường concert và chia sẻ lên vòng bạn bè cũng như Weibo.

Đây chắc chắn là chuyện đáng để khoe khoang.

Mà lúc này đây, nhóm Diệp Hoài Cẩn đã ổn định tại vị trí, vị trí ổn định xong Diệp Hoài Cẩn và cặp sinh ba cách giữa Mục Nhan và Sở Hoa.


Thấy chỗ ngồi thế này, người hài lòng nhất chắc hẳn là Diệp Hoài Cẩn rồi.

Sau khi ngồi ổn định, anh còn nắm lấy tay Mục Nhan, sau đó thản nhiên nhìn lên sân khấu đợi concert bắt đầu. Vào giờ khắc này, những người khác như thể đều đã trở thành đồ trang trí trong mắt anh.

Vốn dĩ Mục Nhan muốn giật ra nhưng thật sự không giật được, cũng may hai người ngồi hàng đầu, nghĩ rằng sẽ không bị để ý nên cô cũng để mặc Diệp Hoài Cẩn nắm tay.

Nhưng người tính không bằng trời tính, anh quay phim đang điều chỉnh ống kính concert đột nhiên nhắm thẳng máy quay vào hai người.

Khi trên màn hình xuất hiện hình ảnh hai người Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan, đồng thời thấy họ đang nắm chặt tay, hội trường bỗng chốc bùng nổ tiếng hò reo ầm ĩ.

“A a a a! Là Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đó!”

“Họ cùng đến xem concert sao?”

“Họ tay trong tay kìa, ngọt ngào quá!”

“Quả đúng là bố mẹ là chân ái, con cái là ngoài ý muốn sao? Sự tồn tại của cặp sinh ba bên cạnh cũng chẳng còn nữa rồi.”



“…”

Tiếng xôn xao trong hội trường liên tục vang lên tỏ rõ sự kích động của họ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cặp sinh ba và Sở Hoa cũng nhìn sang phía họ, cặp sinh ba hiểu ra sự việc.

Còn Sở Hoa thì không rõ ý gì, có vẻ Diệp Hoài Cẩn đang tuyên bố chủ quyền với anh ta, nhưng có lẽ nên nói là anh đang công khai tình cảm thì hợp tình hợp lý hơn.

Đọc tin tức nhiều rồi, khi tận mắt nhìn thấy thì trong lòng mới thật sự có cảm giác khác, nhưng mà hai ngày nay nhìn nhiều rồi nên giờ đây Sở Hoa hơi chán nản, đồng thời cảm thấy hơi buồn cười.

Lúc nhận ra mình có cảm xúc buồn cười, khóe môi Sở Hoa nở một nụ cười thản nhiên rồi từ từ biến mất.

Lúc anh quay phim nghe thấy tiếng hò reo thì đã di chuyển ống kính đi đồng thời lau mồ hôi cho mình.

Mặc dù muốn khuấy động bầu không khí tại hội trường nhưng anh ta cũng không ngờ rằng đúng lúc hai người họ đang nắm tay.

Liệu có phải dưới sự trợ giúp của anh ta thì hai người lại công khai tình cảm hay không?

Mà đúng thật, hình ảnh trên màn hình vừa rồi của Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan thật sự bị vài fan hâm mộ tình cờ chụp rồi lại chia sẻ ra bên ngoài.

Hơn nữa fans ở ghế VIP hàng đầu chia sẻ sớm nhất thì trên mạng sẽ nhanh chóng có tin liên quan.

#Cả nhà Diệp Hoài Cẩn tham gia concert, đôi vợ chồng hành động ngọt ngào#

#Diệp Hoài Cẩn kéo vợ tham gia công diễn concert, ngọt ngọt ngọt#

#Diệp Hoài Cẩn Mục Nhan công khai tình cảm tại concert như chốn không người#

#...#

Mà lúc này, sau khi Mục Nhan thấy mình xuất hiện trên màn hình lớn thì cô lập tức rút tay mình về.

Đúng là ở chốn công cộng không thể nghĩ rằng sẽ không bị bắt gặp được.

Mục Nhan nhìn vẻ không mấy để tâm của Diệp Hoài Cẩn bên cạnh, cô giơ tay véo mạnh một cái vào eo của Diệp Hoài Cẩn.

Diệp Hoài Cẩn bị đau nhưng lúc nhìn Mục Nhan thì anh vẫn nở nụ cười nuông chiều.

Thấy biểu cảm của Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan bỗng không nỡ ra tay nữa, cô chỉ đành âm thầm thu tay lại.

Diệp Hoài Cẩn đang định nói gì đó thì đèn trong hội trường càng tối đi báo hiệu concert sắp bắt đầu, Diệp Hoài Cẩn cũng chỉ đành bỏ qua.

Rất nhanh âm nhạc đã vang lên, ánh mắt mọi người dồn lên sân khấu.

Ba cậu nhóc cầm được lightstick đang bắt đầu vung vẩy.

Dưới sự thúc đẩy của ba cậu nhóc, Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn và Sở Hoa cũng phải tham gia vào nhóm này.

Phải nói rằng cảm giác xem concert tại hội trường khác hoàn toàn với cảm giác xem trên TV.

Mục Nhan không khỏi bị hòa vào bầu không khí này, cô cũng không còn để ý ống kính có lướt về phía họ không mà đặt toàn bộ tâm trạng vào buổi tiệc âm nhạc này.

Hết bài này tới bài khác, concert rất nhanh đã sắp tới hồi kết.

Trước khi hát bài cuối cùng, Giang Bắc và Vệ Nam nói cảm nhận về buổi concert của họ, sau đó là lời cảm ơn, giọng điệu thay đổi, Giang Bắc nói tiếp: “Trước khi hát bài cuối, chúng tôi chuẩn bị hát thêm bài khác để dành tặng cho ba fan nhí của chúng tôi, đồng thời muốn mời chúng cùng hoàn thành nó.”

Lời Giang Bắc vừa dứt, ống kính của anh quay phim chiếu thẳng vào người cặp sinh ba.

Ba cậu nhóc chưa phản ứng lại, ngay sau đó Giang Bắc và Vệ Nam đã đứng trước sân khấu giơ tay ra với chúng.

Thấy vậy, ba cậu nhóc bất giác nhìn về phía bố mẹ chúng, ánh mắt thấp thoáng vẻ mong đợi.

“Đi đi!” Diệp Hoài Cẩn gật đầu.

Có được sự đồng ý, ba cậu nhóc nhanh chóng lên sân khấu dưới sự trợ giúp của nhân viên.

Giờ phút ấy, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.

Ba cậu nhóc lên sân khấu xong là được đưa micro, sau đó ngồi lên đạo cụ chuẩn bị riêng cho chúng trên sân khấu, cả ba thân hình nhỏ bé ngồi sát lại, Giang Bắc và Vệ Nam ngồi cạnh chúng.

“Mời các em lên đây, bọn anh vẫn chưa nghĩ ra muốn hát bài gì nữa! Các em muốn hát gì nào?” Giang Bắc nhìn ba cậu nhóc đang ngồi chễm chệ thì không nhịn được cười.

“Em không biết.” Ba cậu nhóc đồng thanh đáp.

Bây giờ chúng thật sự rất lo lắng đây!

“Vậy các em thích nhất bài nào của bọn anh?” Vệ Nam hỏi tiếp.

Ba cậu nhóc nhìn nhau, ngay lập tức cùng nói: “Em là ánh sao của anh.”

“Được, chúng ta hát bài này.” Giang Bắc quyết định.

Tiếng nhạc tại hội trường nhanh chóng vang lên.

Ngay lập tức cả concert đều im lặng, ánh mắt đều tập trung vào ba cậu bé trên sân khấu.

Chúng biết hát chứ?
 
Chương 101


Kết quả không làm các fan thất vọng.

Theo tiết tấu nhạc đệm, âm thanh non nớt dễ thương của cặp sinh ba đã truyền qua micro rồi truyền đi khắp hội trường của buổi hòa nhạc.

Khiến các fan đều cảm thấy không thể tin nổi.

Cặp sinh ba mới sáu tuổi thôi đấy!

Hát chuẩn như thế này đúng là đỉnh quá.

Nếu không phải chúng từng được huấn luyện chuyên nghiệp, vậy thì chỉ còn một khả năng.

Đó là cặp sinh ba chính là fan siêu cấp của Giang Bắc và Vệ Nam, thuộc như thể đã hát bài hát của họ vô số lần rồi vậy.

Vậy nên fan nhí mà hai người Giang Bắc và Vệ Nam nói vừa nãy chắc chắn không phải là giả.

Lại có fan nghĩ đến tập sắp tới của “Vòng quanh thế giới”, đúng là có hai người Giang Bắc Vệ Nam và cặp sinh ba cùng quay, nói không chừng chương trình cũng đã tìm hiểu rồi.

Chỉ là vừa nghĩ đến việc thần tượng của cặp sinh ba là Giang Bắc và Vệ Nam, các fan ở hiện trường lại cảm thấy càng hăng máu hơn, cũng cảm thấy dường như mối quan hệ giữa họ với cặp sinh ba lại gần thêm một chút.

Tại hiện trường sớm đã có fan cầm điện thoại quay ngay khi bộ ba cất tiếng hát, giơ đến mỏi cả tay cũng không nỡ hạ xuống.

Đây chắc chắn là một thời khắc đáng nhớ.

Đợi concert kết thúc, nhất định sẽ đăng video này lên Weibo, chắc chắn có thể thu hút nhiều sự chú ý.

Rất nhiều người cũng có suy nghĩ này.

Nói tóm lại, sau khi cặp sinh ba bắt đầu hát, hội trường lại lần nữa rộ lên.

Lúc này, Mục Nhan cũng cầm điện thoại quay cảnh trên sân khấu.

Vì khoảng cách của họ đủ gần, nên toàn cảnh trên sân khấu bây giờ đều được quay lại một cách rõ ràng.

Nhìn ba cậu nhóc nghiêm túc hát trên sân khấu, Mục Nhan thật sự thấy tự hào về chúng.

Không chỉ vì chúng hát hay, mà còn vì ở trong một hội trường đông đúc như thế này, chúng vẫn có thể bình tĩnh cất tiếng hát.

Tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng biểu hiện rất tốt.

“Để anh quay nốt cho.” Nhìn Mục Nhan đã giơ tay lên rất lâu, Diệp Hoài Cẩn đưa tay ra nhận lấy điện thoại từ tay Mục Nhan.

Thấy vậy, Mục Nhan cũng không cố chấp, cô không nhìn điện thoại nữa, mà ôm lấy cánh tay còn lại của Diệp Hoài Cẩn, nhìn cặp sinh ba biểu diễn trên sân khấu.

Lúc này, Sở Hoa đang đứng một bên nhìn cảnh này, anh ta đã cảm nhận một cách chân chính thế nào là cảm giác của một người ngoài.

Dù anh ta lớn lên cùng Mục Nhan từ nhỏ, nhưng Mục Nhan chưa từng có một chút tình cảm nào với anh ta.

Ban đầu anh ta còn cho rằng mình có cơ hội, chẳng qua là vì anh ta chưa kịp làm gì thì Mục Nhan đã thành đôi với Diệp Hoài Cẩn.

Vậy nên anh ta mãi chưa buông bỏ được, trong lòng vẫn cứ nghĩ ngợi mãi.

Cho đến gần đây, anh ta nhìn thấy những bức ảnh liên quan đến gia đình ấm áp của Diệp Hoài Cẩn được lan truyền trên mạng.

Dường như mỗi bức ảnh được truyền ra đều đang chứng minh hạnh phúc của gia đình họ.

Đối với anh ta mà nói, những bức ảnh đó lúc nào cũng nhắc nhở anh ta một sự thật.

Anh ta và Mục Nhan là không thể nào! Hoàn toàn không có khả năng! Nói cách khác, là chưa từng có khả năng.

Vậy nên, anh ta mới tham gia quay chương trình với Mục Nhan.

Sau khi tận mắt nhìn thấy, từ hôm quay chương trình cho đến nay, anh ta càng lúc càng hiểu rõ.

Tự giày vò mình như thế bao lâu nay, anh ta cũng nên từ bỏ rồi.

Khi nghĩ đến hai chữ “buông bỏ”, đột nhiên Sở Hoa cảm thấy gánh nặng trong lòng mình đã biến mất.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cũng đến lúc nên rời đi rồi.

Tìm cơ hội quay về thủ đô thôi!



Nghĩ vậy, Sở Hoa không nhìn đôi vợ chồng đang tình cảm Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan nữa, ánh mắt anh ta đặt vào cặp sinh ba.

Bây giờ ở đây, người khiến anh ta quan tâm chỉ còn lại ba cậu nhóc thôi.

Mấy cục bột nhỏ mềm mại dễ thương, thật sự có thể khiến người ta mềm lòng.

Đúng là càng lúc anh ta càng thích chúng rồi.

Ừm, để lần sau chúng đến thủ đô, chắc chắn anh ta sẽ tặng chúng một món quà mà chúng thích.

Trong khi mỗi người đều đang có suy nghĩ riêng của mình, màn hợp ca của cặp sinh ba và Giang Bắc Vệ Nam đã kết thúc.

Sau khi họ hát xong những nốt cuối cùng, toàn hội trường vang lên những tiếng vỗ tay nồng nhiệt kèm theo những tiếng “encore”*.


(*) encore: tiếng hô của khán giả yêu cầu nghệ sĩ/người biểu diễn trình diễn lại tiết mục hoặc trình diễn thêm tiết mục khác.

Họ vẫn muốn nghe thêm bài nữa!

Lúc này, nhìn những chiếc lightstick trong tay khán giả đang vẫy vẫy dưới sân khấu, trên gương mặt khán giả còn là vẻ phấn khích, cặp sinh ba vẫn đang đỏ bừng mặt, cũng còn đang thở nhẹ. Hát một bài hát đối với chúng mà nói đúng là một gánh nặng mệt mỏi.

Nhưng chút mệt mỏi này chẳng là gì so với niềm hạnh phúc của chúng ngay lúc này.

“Khán giả bên dưới nhiệt tình như vậy, tôi cũng thấy hơi ghen tị đấy, xem ra sức hấp dẫn của tôi và Vệ Nam đúng là không bằng cặp sinh ba đáng yêu của chúng ta, các bạn nói xem có phải vậy không?” Giang Bắc cầm micro khuấy động không khí tại hiện trường.

Cậu vừa dứt lời, các fan ở hiện trường đã đáp lại một tiếng “đúng” không hề khách sáo.

“Các bạn như thế làm tôi buồn đấy.” Giọng Giang Bắc trầm xuống một chút.

Mọi người bên dưới cười ầm lên.

Không ngờ Giang Bắc lại giỏi khuấy động không khí đến vậy, đúng là vượt ngoài mong đợi.

Nhưng đây lại là một bất ngờ với người hâm mộ.

“Được rồi, nếu mọi người muốn nghe ba cậu nhóc đáng yêu của chúng tôi hát một bài nữa, thì tôi sẽ giúp mọi người hỏi mấy em ấy vậy.” Giang Bắc cười nói.

Sau khi nói xong, cậu hướng micro về phía cặp sinh ba.

“Vũ Thánh, Vũ Triết, Vũ Hành, các em có muốn hát một bài nữa không?” Giang Bắc nhẹ giọng hỏi.

Ba cậu nhóc nghe vậy, vội vàng lắc đầu, đồng thanh nói: “Không hát nữa ạ.”

“Sao lại không hát nữa?”

“Mệt ạ.”

“Hát một bài là đủ rồi ạ.”

“Đúng, một bài là đủ rồi ạ.”

Ba cậu nhóc nói liên tiếp, nhưng đều có chung một ý: từ chối.

Hát một bài cho đỡ ghiền là đủ rồi, hát thêm bài nữa, cổ họng chúng sẽ đau đấy.

“Nếu các em mệt rồi thì xuống nghỉ ngơi nhé!” Giang Bắc quan tâm.

Ba cậu nhóc vừa nghe vậy thì lập tức vui mừng ra mặt, chúng vội vội vàng vàng xuống sân khấu.

Nhìn bóng dáng của chúng, Giang Bắc không khỏi cười cười.

Lúc này ống kính cũng chuyển động theo bóng dáng nhỏ nhắn của chúng, hình ảnh chiếu lên màn hình lớn cũng thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Mấy em bé đúng là đáng yêu chết đi được!

Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy thích.

Có điều con đường xuống sân khấu dù có dài thì đi cũng hết.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, ba cậu nhóc đã thuận lợi xuống khỏi sân khấu.

Vừa xuống khỏi sân khấu, ba cậu nhóc đã vội vội vàng vàng lao vào lòng Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.



“Bố mẹ ơi, bọn con đã hợp ca với anh Giang Bắc và anh Vệ Nam đấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Còn hát hết một bài đấy!”

“Hát thì cũng hơi mệt, nhưng cũng may không cần hát bài nữa, không thì mệt chết mất.”

Ba cậu nhóc thi nhau nói, trong giọng điệu có chút phấn khích, mặc dù trong lời nói của Diệp Vũ Hành có chút phàn nàn, nhưng cũng không giấu được niềm vui trong từng câu nói.

“Ừm, các con thể hiện rất tốt, mẹ rất tự hào về các con, hát hay lắm!” Mục Nhan nhéo nhéo má chúng rồi cười cười khen ngợi.

Ba cậu nhóc vốn đang rất vui mừng, nhưng vừa nghe thế lại xấu hổ, chúng vùi đầu vào ngực Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan, bày ra vẻ mặt ngại ngùng.

Lúc này, Giang Bắc và Vệ Nam trên sân khấu đã bắt đầu chuẩn bị cho bài hát cuối cùng.

Trong chốc lát, ba cậu nhóc đã quên xấu hổ, chúng vội đứng dậy, cầm lightstick tiếp tục quẩy.

Chúng muốn cổ vũ thần tượng của mình hết mức có thể.

Nhìn ba cậu nhóc hâm mộ Giang Bắc và Vệ Nam, Diệp Hoài Cẩn thấy hơi ghen tị.

Ba cậu nhóc này chưa từng nhìn anh như thế đâu!

Ánh mắt của Mục Nhan vừa lướt qua đã bắt gặp vẻ mặt này của Diệp Hoài Cẩn, cô không nhịn được cười thầm rồi lắc lắc đầu.

Diệp Hoài Cẩn này, đúng là chúa ghen tuông.

Mục Nhan mỉm cười nhìn đi chỗ khác, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại rơi vào người Sở Hoa đang đứng bên cạnh.

Cô cũng chú ý đến việc tối nay Sở Hoa im lặng khác thường, lúc này anh ta cũng đang nhìn về phía trước, có vẻ như đang nghĩ ngợi gì đó.

Ánh mắt Mục Nhan chợt trở nên lo lắng.

Dường như nhận ra ánh mắt của Mục Nhan, Sở Hoa cũng nhìn về phía cô. Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Mục Nhan, Sở Hoa ngây người một chút, sau đó anh ta lắc đầu cười, khẽ nhếch đôi môi mỏng, chậm rãi nói một câu: “Anh không sao”.

Âm thanh nhỏ đến mức không nghe thấy được, nhưng nhìn khẩu hình của anh ta thì vẫn có thể hiểu được.

Thấy vậy, Mục Nhan gật gật đầu, sau đó thu hồi ánh mắt.

Sở Hoa nhìn thấy hết thảy, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi ấm áp.

Mặc dù họ không thể thành đôi, nhưng Mục Nhan vẫn là người em gái đã lớn lên cùng anh ta, mà trong lòng Mục Nhan, anh ta cũng là một người anh trai cùng nhau trưởng thành, mối quan hệ này không dễ cắt đứt.

Em gái!

Sau này cô chính là em gái!

Sở Hoa âm thầm nói với chính mình.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, một lúc sau, khi bài hát cuối cùng kết thúc, các fan bắt đầu rời khỏi concert một cách có trật tự.

Về phần cặp sinh ba, sau khi vào hậu trường tạm biệt Giang Bắc và Vệ Nam, chúng cũng ngoan ngoãn theo Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan về nhà.

Cả đám người cứ thế trở về nhà.

Vừa về đến nhà, Sở Hoa còn chưa kịp nói với Mục Nhan chuyện rời đi, Diệp Hoài Cẩn đã đi nghe điện thoại.

Là Hướng Thiên gọi.

“Hoài Cẩn, bên chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” nói địa điểm lần này hơi phức tạp, nên ngày mai mọi người sẽ khởi hành, cậu có tiện không?”

“Tiện, không vấn đề gì.” Diệp Hoài Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói, dù gì gần đây anh cũng không có việc gì, đi sớm một ngày cũng không sao.

“Vậy tôi trả lời tổ chương trình nhé.” Nói xong, Hướng Thiên cúp điện thoại.

Nhưng lúc này, khi nghe những tiếng “tút tút” trong điện thoại, Diệp Hoài Cẩn lại không khỏi suy nghĩ.

Giây sau, vẻ mặt anh đột nhiên cứng đờ.

Nếu ngày mai anh và cặp sinh ba đi quay “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”, vậy Sở Hoa vẫn đang ở nhà với Mục Nhan.

Thế làm sao mà được?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top