Cập nhật mới

Dịch Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 920


Chương 920

Sư thúc Đinh dồn trung khí hét một tiếng, Dụ Phượng Kiều nhìn biểu cảm cứng cổ của ông ta, không khỏi bật cười.

Nụ cười này khiến Thẩm Lưu Thư ngây người.

Bà ấy đã cười rồi.

Nụ cười bao lâu rồi không nhìn thấy, ông ta đã không nhớ rõ lần trước nhìn thấy bà cười là khi nào.

“Kiều”.

Ông ta khẽ gọi tên bà: “Lâu rồi không thấy bà cười, bà cười lên trông thật xinh đẹp”.

Nghe Thẩm Lưu Thư nói như vậy, Dụ Phượng Kiều lập tức có một loại cảm giác buồn nôn, mặt đầy ghét bỏ nhìn ông ta: “Thẩm Lưu Thư, ông ở cùng với Trác Nguyệt đã lâu, mấy lời nói chán ngấy này nó chịu được, còn tôi thì không”.

Nhắc tới Trác Nguyệt, bà cau mày: “Tình nhân của ông không phải đang mang thai con của ông sao? Bây giờ không ở bên người ta, chạy tới đây làm gì?”

Lời nói của bà lộ ra ý lạnh.

Năm đó lúc bà đang mang thai, Thẩm Lưu Thư và Trác Nguyệt đã ở cùng nhau, bọn họ thuê khách sạn ở ngay đối diện nhà.

Khi đó rất nhiều bạn bè đều an ủi bà, nói rằng khi phụ nữ mang thai, rất ít đàn ông không ra ngoài vụng trộm, nhưng thật ra không phải vậy, từ trong xương tủy Thẩm Lưu Thư chính là một người không an phận.

Thẩm Lưu Thư cũng không muốn nhắc đến chuyện Trác Nguyệt trước mặt nhiều người như vậy, nhưng Dụ Phượng Kiều không cho ông ta có cơ hội nói chuyện riêng, ông ta chỉ đành nói:

“Giữa tôi và Trác Nguyệt không phải như bà nghĩ đâu. Chúng tôi kết thúc rồi”.

“Kết thúc?”

Dụ Phượng Kiều lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi hiểu rồi. Ông lại thấy chán, muốn thử xem cỏ ban đầu có vị gì đúng không? Thẩm Lưu Thư, ông vẫn cặn bã như vậy”.

Sắc mặt Thẩm Lưu Thư u ám: “Kiều…”

“Âm, Vực”, sư thúc Đinh quả thật không nghe nổi nữa, bắt đầu hét lên.

Tô Âm và Phó Vực đồng loạt đáp lại: “Có!”

“Đuổi người này ra ngoài, đừng để ông ta làm phiền đến Kiều của chúng ta”.

Sư phụ Đinh hừ nhẹ một tiếng rồi đẩy xe lăn của Dụ Phượng Kiều đi, ông ta nói: “Kiều, chúng ta đi thôi. Đồ của ông ta cũng không hiếm gì, phòng tôi còn nhiều tổ yến hơn, tôi hầm cho cô!”

Nhìn bóng dáng kia đẩy Dụ Phượng Kiều chạy đi với tốc độ ánh sáng, con ngươi Thẩm Lưu Thư chìm xuống.

Người đàn ông kia rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là nhân tình của Kiều?

*

Xem xong buổi biểu diễn, Hạ Thâm còn có một vài buổi chụp hình quảng cáo phim, nên tạm thời ở lại Luân Đôn.

Nam Mẫn và Lạc Quân Hành quay về Birmingham trước.

Trên đường trở về, Lạc Quân Hành nhận được một phong thư đóng kín, anh ta nói với Nam Mẫn: “Ngôn Uyên đã đến thành phố Nam rồi”.

“Hả?”

Nam Mẫn ngây ra: “Anh ta đến thành phố Nam làm gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 921


Chương 921

Lạc Quân Hành nói: “Kiều Lãnh rất nhanh sẽ bị giải về nước T thôi, có một vài lưu trình Ngôn Uyên cần phải đi xử lý”.

Anh ta ngừng một chút, trầm giọng nói: “Vấn đề khiến chúng ta phiền nhiễu, anh ta cũng đi hỏi”.

Nam Mẫn nghe ra ý tứ của anh cả, mắt cô sáng lên: “Chuyện liên quan đến bố mẹ? Có thể hỏi ra sao?”

“Có tên đạo tặc hung ác nào mà chưa từng gặp qua, tự chúng ta có cách tra hỏi”.

Giọng nói Lạc Quân Hành trầm ổn, trong lời nói rất thừa nhận năng lực của Ngôn Uyên.

Nam Mẫn nghe xong cũng bắt đầu mong đợi.

Bên kia.

Ngôn Uyên vừa ra khỏi sân bay liền được Bạch Lộc Dư đích thân đón lên xe, ở trọ lại Vân Thủy Gian.

Dọc theo đường đi, Bạch Lộc Dư bày tỏ lời cảm ơn chân thành với Ngôn Uyên: “Cơ trưởng Ngôn, anh đã cứu Tiểu Lục, chính là tương đương với cứu mạng năm người đàn ông chúng tôi đó. Mẫn chính là vận mệnh của chúng tôi”.

Ngôn Uyên nhớ lại cảnh tượng khi ở trên đảo, Nam Mẫn như con chim nhỏ xà vào lòng Lạc Quân Hành khóc lớn, con ngươi màu xám tro của Ngôn Uyên hiện lên ý cười.

“Tôi cứu cô ấy, cô ấy cũng cứu tôi. Nam Mẫn đúng là rất lợi hại”.

“Lợi hại cái gì cứ, con bé chỉ cần đừng nghịch ngợm càn quấy, có thể khiến chúng tôi bớt lo lắng là chúng tôi đã cảm ơn trời đất rồi”.

Biết Ngôn Uyên là em trai của chị dâu cả Ngôn Hề, Bạch Lộc Dư tự giác coi anh ta là người trong nhà, nói chuyện cũng thân thiết, không có bất kỳ kiêng dè gì.

Đến Vân Thủy Gian, vừa xuống xe liền gặp Dụ Lâm Hải đi gửi thư về.

Oan gia ngõ hẹp.

“Aiz, lão Dụ”.

Khoảng thời gian này Bạch Lộc Dư và Dụ Lâm Hải cũng thân thiết, anh ta lên tiếng chào hỏi.

Dụ Lâm Hải gật đầu, ánh mắt nhìn sang Ngôn Uyên ở bên cạnh Bạch Lộc Dư, hai người ánh mắt đụng nhau, đều có một loại cảm giác giống như nhau.

“Giới thiệu một chút, vị này là cơ trưởng Ngôn”.

Bạch Lộc Dư giới thiệu cho Dụ Lâm Hải xong rồi lại giới thiệu cho Ngôn Uyên: “Đây là lão Dụ, em rể trước kia của tôi”.

Ngôn Uyên nhíu mày, dường như không hiểu mối quan hệ này.

Bạch Lộc Dư lại nói: “Ờ, chính là chồng cũ của Nam Mẫn”.

Mắt Ngôn Uyên hơi kíp lại, Dụ Lâm Hải đã chìa tay ra: “Cơ trưởng Ngôn, cảm ơn anh đã cứu mạng Mẫn… của tôi”.

“Không cần khách khí, điều nên làm”.

Hai người đàn ông bắt tay trong thời gian ngắn ngủi rồi lại buông ra.

Bạch Lộc Dư dẫn Ngôn Uyên vào trong, vừa đi vừa nói: “Cơ trưởng Ngôn, nếu không ngại thì anh ở phòng số 88, trước đó Mẫn đã ở đây, phòng rất lớn, đồ cũng đầy đủ…”

Dụ Lâm Hải nhìn Ngôn Uyên rời đi, bóng lưng cao gầy không khỏi nắm chặt hai tay.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 904


Chương 904

Nhà họ Ngôn là đời sau của hoàng thất thời Mãn Thanh, tổ tiên là Tương Hoàng Kỳ, là con cháu hàng thật giá thật của Bát Kỳ, đứng đầu Bát Kỳ, vào đời nhà Thanh được hoàng đế đích thân dẫn dắt, là quân đội thân cận của hoàng đế.

Gia tộc vốn mang họ Na Lạp Thị, trong nhà còn có hai hoàng hậu và ba quý phi, sau đó khi triều đại thay đổi, thời thế cũng xoay vần, họ di cư sang nước T, bắt đầu kinh doanh và thay tên đổi họ.

Sau này vì làm ăn đi lên, con cháu trong nhà cũng không thua kém ai, ông cố Ngôn Uyên đã cưới công chúa nước T, gia tộc cũng chính thức cắm rễ xuống nước T.

Bây giờ ông cố của Ngôn Uyên tuổi già sức yếu, bắt đầu cảm thấy nhớ nhà, dù có qua đời cũng muốn nằm xuống ở mảnh đất quê hương, yên nghỉ ở đó.

Vì thế, Ngôn Uyên mới phải bay một chuyến, đưa người nhà mình về quê tế tổ.

Trong email còn nói họ không cần phải lo về chuyện Kiều Lãnh, anh ta đã sắp xếp hết cả rồi, chỉ cần xử lý chuyện của ông cụ trong nhà xong thì anh ta sẽ nhanh chóng trở về nước T.

“Quê của họ ở đâu thế, thủ đô hả?”, Nam Mẫn hỏi.

Lạc Quân Hành gật đầu.

Nam Mẫn dùng điện thoại của Lạc Quân Hành gửi một email cho Ngôn Uyên, gửi hết tất cả mọi phương thức liên lạc của bạn bè ở thủ đô trong nước cho anh ta.

“Có việc gì anh cứ liên lạc với bọn họ là được… Nam Mẫn Tàng Thư”.

Lạc Quân Hành nhìn dòng kí tên bên dưới, biết câu chuyện này nên vô cùng cạn lời vỗ lưng em gái một cái: “Con bé này”.

Không ngờ Ngôn Uyên vẫn chưa nhận được quà mà đã gửi cho Nam Mẫn một phần quà đáp lễ trước.

Ngày nào cũng ở trong lâu đài Modu khiến Nam Mẫn cảm thấy nhàm chán, bèn làm một quả cầu đi đá với các hầu gái, đang đá vui vẻ thì thấy quản gia ôm cái hòm siêu to khổng lồ tới.

Nói là quả của cậu Ngôn gửi cho cô.

“Cho tôi hả?”

Nam Mẫn giật mình đá quả cầu lên cao thật cao, suýt chút nữa đá trúng đèn thủy tinh trên trần nhà, một đám hầu gái vội vàng la oai oái, muốn chạy tới đỡ.

Mở từng tầng của cái hòm ra, Nam Mẫn ngạc nhiên phát hiện anh trai mặt băng đó lại gửi cho cô một cái máy bay mô hình lắp ráp!

Vì thế cô chẳng thèm đá cầu nữa, ngồi trong phòng chơi lắp ghép, một hơi chơi đến quá giờ trưa.

Khi Lạc Quân Hành dẫn theo Hạ Thâm trở về, vào phòng Nam Mẫn thì trông thấy một đống mảnh ghép nằm tứ tung, cô công chúa nào đó đang tập trung ngồi ráp, cả mắt cũng không thèm ngước lên dù chỉ một chút.

Anh ta biết Ngôn Uyên sợ con bé này ở trong lâu đài mãi sẽ nhàm chán nên mới mua đồ chơi cho cô, nhưng không ngờ nó lại lớn tới như vậy.

Thế này phải ghép tới năm tháng nào mới xong?

Lạc Quân Hành nhíu mày, lắc đầu gọi Nam Mẫn: “Em xem ai đến này?”

“Hả?”

Nam Mẫn lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Thâm đứng bên cạnh anh cả thì sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng biến thành nụ cười tươi tắn.

“Anh ba, sao anh lại tới đây?”

Thấy anh ba đến, Nam Mẫn thật sự rất vui vẻ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 905


Chương 905

Birmingham nhiều mưa phùn ẩm thấp, Hạ Thâm đến đây trên người vẫn còn vương chút hơi nước, đôi mắt sâu thẳm cũng phủ đầy sương mù.

Anh ta mặc chiếc áo khoác màu trắng, bên dưới là quần bò phai màu, rõ ràng đã hơn ba mươi nhưng thần thái cùng với vẻ điển trai đó chẳng khác gì một thanh niên rực rỡ ánh mặt trời, khí chất thanh xuân trong trẻo.

Thời buổi này muốn tìm một diễn viên có thể thoải mái chuyển đổi qua lại giữa phim chính kịch và phim thần tượng như Hạ Thâm chắc là đếm trên đầu ngón tay.

Người hâm mộ thích nhất điểm này ở anh ta.

Hiểu chuyện lại không lõi đời, không bị bụi trần phủ kín tấm lòng son.

Trên sàn có trải thảm, Hạ Thâm cởi dép ra đi tới, ngồi xuống tấm thảm.

“Anh đến nước Y tham gia tuần lễ thời trang, tranh thủ đến thăm con mèo hoang nhà em một lát”.

Anh ta đi tới, giơ tay xoa mái tóc mềm mại của Nam Mẫn.

“Anh đến đây thật là tốt, anh cả cấm túc em nên em chẳng thể đi đâu được, đành phải chôn chân trong tòa lâu đài này, nhàm chán muốn chết”.

Nam Mẫn tranh thủ cơ hội mách tội anh cả với anh ba.

Hạ Thâm quay đầu liếc mắt nhìn Lạc Quân Hành một cái, cười nói: “Em nói với anh thì cũng thế mà thôi, ai bảo em ở chỗ anh cả lại không chịu ngoan ngoãn, nhốt em lại là đúng rồi”.

Nam Mẫn: “…”

Mách kiểu này thì cũng như không.

Suýt chút nữa cô quên mất, trong nhà họ, anh cả Lạc Quân Hành mới là người đứng đầu chuỗi thức ăn.

Lạc Quân Hành không đi vào, chỉ đứng ngoài cửa, từ trên cao nhìn xuống Nam Mẫn: “Còn gì muốn nói trước mặt anh nữa không, nói luôn đi”.

“Hết rồi, hết rồi”, mặt Nam Mẫn đầy thành khẩn nói: “Em luôn nghe lời anh cả nhất nhà mà, đúng không anh ba?”

Hạ Thâm không thể nhịn cười được: “Chắc là… Đúng đó”.

Nam Mẫn liếc nhìn anh ba một cái, cười hì hì với Lạc Quân Hành: “Anh cả, tối nay anh muốn ăn món gì, để em làm cho”.

“Tối nay không cần em đâu, có khách đến”.

Lạc Quân Hành nói xong bèn quay đầu bước đi.

Nam Mẫn ngẩn ngơ: “Khách hả? Ông anh nào đến nữa hả?”

Hạ Thâm nhún vai, anh ta cũng không biết nữa.

Hai anh em liều mạng chơi lắp ráp cả buổi trưa cũng chỉ lắp được một cái cánh, hai người tê liệt ngã xuống thảm.

“Ai mua bộ lắp ráp này cho em thế?”, Hạ Thâm hỏi Nam Mẫn.

Nam Mẫn nói: “Anh mặt băng Ngôn Uyên. Chính là cơ trưởng anh hùng đấy. Anh ấy tặng cho”.

“Hả?”

Hạ Thâm quay sang nhìn Nam Mẫn, ánh mắt đầy ý cười: “Hai người, có hi vọng gì không?”

“Hả?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 906


Chương 906

Đầu óc Nam Mẫn không kịp hoạt động, chớp mắt hai cái, sau đó mới chợt hiểu ra ý anh ba: “Ai da không có, không phải, không hề, là do em gửi quà cho người ta, sau đó người ta đáp lễ thôi.

“Mới đó đã tặng quà rồi mà còn nói là không phải hả?”

Hạ Thâm quyết tâm trêu chọc cô đến cùng.

Nam Mẫn không nhịn được ném cho anh ta một ánh mắt xem thường: “Anh à, anh ở trong giới giải trí lâu quá nên cũng bắt đầu trở nên hóng hớt rồi đấy, nhìn ai cũng thấy giống một đôi”.

Hạ Thâm chỉ mỉm cười, không tiếp tục bàn về chuyện này nữa.

Nam Mẫn chuyển sang hỏi chuyện của anh ta: “Anh với Thư Anh thế nào rồi?”

“Rất tốt”.

Hạ Thâm ăn ngay nói thật: “Đáng cố gắng để có được sự ủng hộ của gia đình, nếu như thuận lợi thì bọn anh định cuối năm nay kết hôn”.

“Thật ư?”

Nam Mẫn ngồi bật dậy, đôi mắt sáng rỡ lên: “Anh đã quyết định rồi ư?”

“Ừm”.

Hạ Thâm tươi cười như gió xuân, ánh mắt lại đầy kiên quyết: “Nhà chúng ta đều là người si tình, một khi đã xác định rồi thì có mất sức chín trâu hai hổ cũng không kéo lại được”.

Tim Nam Mẫn bỗng chốc run lên không rõ lý do, trước mắt lại xuất hiện một bóng người, sau đó lòng lại đau nhói.

Ai dám nói điều đó là sai cơ chứ?

Nhưng chuyện lần này, có thể là ngoại lệ được không?

*

Chờ đến khi trời chạng vạng tối, Nam Mẫn cứ tưởng là người anh nào đó băng qua ngàn dặm đường tới cho mình một bất ngờ.

Thì đúng là bất ngờ thật, nhưng không phải là mấy ông anh, mà là bố.

Quý ngài Shelby, bố ruột của Lạc Quân Hành, bố lớn của cô, dáng vẻ đầy mệt mỏi do đường dài chạy tới lâu đài Modu, còn mang theo cả xe quà.

“Bố lớn!”

Nam Mẫn biết bố lớn đang nghỉ ngơi ở một thị trấn nhỏ, không ngờ ông ấy lại về, nhất thời vừa mừng vừa lo, hóa thành làn gió bay tới.

Ông Shelby áp má với Nam Mẫn, sau đó dùng vốn ngôn ngữ thiếu thốn của mình nói: “Con gái cưng, bố nhớ con chết mất!”

Hạ Thâm cũng cười đi tới chào hỏi ông ấy, hai người ôm nhau một phen.

Ông Shelby năm nay tuổi tác đã cao, gần sáu mươi rồi, tinh thần lại không tệ, là một ông lão vô cùng hài hước.

Ông ấy biết Nam Mẫn đến Birmingham nên cố tình chạy về.

Vừa nghe nói con trai mình cấm túc Nam Mẫn, gương mặt hiền từ lập tức thay đổi, trách mắng hành động như chủ nghĩa phát xít của Lạc Quân Hành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 907


Chương 907

“Đến Birmingham rồi thì còn sợ gì nguy hiểm nữa? Nhà mình mà, không sợ. Cử một nhánh quân đội đến bảo vệ con bé là được rồi, để bố sắp xếp, Mẫn Mẫn muốn đi đâu cứ đi”.

Ông ấy dùng tiếng nước ngoài trách mắng con trai mình một phen, Nam Mẫn đứng bên cạnh cáo mượn oai hùm.

Xem như tìm được vị cứu tinh rồi.

Không biết là nể mặt ông bố nhà mình, hay là cậu em thứ ba trong nhà, mà Lạc Quân Hành đã lên tiếng bỏ cấm túc cho Nam Mẫn.

Cho phép cô đi chơi trong điều kiện được bảo vệ chặt chẽ.

Cuối cùng Nam Mẫn cũng được gỡ bỏ phong ấn, cô vui vẻ không sao tả được, kéo bố lớn, anh cả và Hạ Thâm lên đảo Hoa Hồng chơi.

Ba người đàn ông nằm trên chiếc ghế bên bờ cát, nhìn Nam Mẫn như người cá bơi qua bơi lại dưới nước, trên môi là nụ cười dịu dàng.

Ông Shelby cười hơ hớ: “Suy cho cùng vẫn là con nít, lúc mẹ các con còn trẻ cũng nghịch lắm, chẳng có lúc nào ngơi nghỉ”.

Lạc Quân Hành lắc đầu, nói: “Không bao giờ, mẹ điềm tĩnh hơn con khỉ con này nhiều”.

Hạ Thâm đồng ý gật đầu, trong ký ức của anh ta, tuy mẹ cực kỳ nóng tính nhưng lại không gây ra nhiều sự ầm ĩ như Nam Mẫn.

Ông Shelby nói: “Đó là do các con chưa từng thấy Lạc Nhân khi còn trẻ thôi, hoang dã và ngông cuồng lắm, chẳng có một người đàn ông nào đủ sức đánh với bà ấy, bố cũng chẳng thể làm được”.

Giọng ông ấy pha lẫn chút tiếc nuối: “Năm đó bố đã dâng hết tất cả tài sản mình có được tới trước mặt bà ấy, nhưng bà ấy vẫn không chịu gả cho bố”.

Lạc Quân Hành thản nhiên nói: “Mẹ đã tặng con cho bố, để bố có được một đứa con trai rồi, bố nên cảm thấy thỏa mãn đi”.

Nghe thấy những lời “đại nghịch bất đạo” đó, ông Shelby lại thấy rất hợp lý, nhếch môi cười hà hà: “Thế cũng đúng, chứ không làm sao bố có được một đứa con trai xuất sắc thế này?”

Không phải ông ấy chưa từng cưới vợ, cũng chẳng phải ông ấy không có con, nhưng cả vợ và con của ông ấy đều mắc bệnh nên qua đời, người dân địa phương nói rằng đó chính là lời nguyền rủa của gia tộc Shelby.

Ông Shelby từng mất đi tất cả hy vọng để sống, mãi đến một ngày ông ấy vô tình có được một đứa con trai đầy đủ tư cách và đầy bắt mắt thông minh, tất cả mới dần chuyển biến trở nên tốt hơn.

Hạ Thâm nghe bố con họ trò chuyện với nhau, lại nghĩ tới chuyện nhà mình, ánh mắt dần tối đi.

“Nhà chúng ta, làm gì có ai không phải là như thế?”

Sự xuất hiện của anh ta, dù đối với bố hay là toàn bộ nhà họ Hạ, đều là một sự cứu rỗi.

Mà sự xuất hiện của mẹ, dù là với anh ta, hay là những người anh em khác, cũng đều là sự cứu rỗi.

Nam Mẫn đã rời khỏi thành phố Nam được một khoảng thời gian.

Dụ Lâm Hải vẫn luôn ở thành phố Nam chờ đợi, không trở về thành phố Bắc.

Kiều Lãnh bên này có anh theo dõi sít sao, chuyện của Trác Huyên và Vương Bình anh cũng theo sát, chuyện này một ngày chưa giải quyết thì sự an toàn của Nam Mẫn vẫn chưa được bảo đảm, anh sẽ không thể yên tâm được.

Ông cụ Dụ biết Dụ Lâm Hải đang điều tra Trác Huyên, cứ tưởng bọn họ đang muốn quay lại vết xe đổ bèn tức giận gọi điện thoại tới mắng cho anh một trận.

Dụ Lâm Hải giải thích cả nửa ngày mới khiến ông cụ tin rằng mình không làm chuyện đó vì Trác Huyên, mà là vì Nam Mẫn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 908


Chương 908

Nghe nói là vì Nam Mẫn, ông cụ bên kia lập tức dẹp còi cất trống, thái độ thay đổi cả trăm tám mươi độ.

“À, vì con bé Mẫn hả, sao cháu không nói sớm, hại ông gào cả buổi trời”.

Dụ Hành Nghiêm nói: “Được rồi, ông mặc kệ chuyện của thanh niên các cháu, bản thân cháu tự coi mà làm đi. Nếu có thể theo đuổi được con bé Mẫn, xem như cháu lập công lớn”.

Cúp điện thoại, Dụ Lâm Hải thở hắt ra một hơi, lại có chút dở khóc dở cười.

Lại còn công với cả lớn nữa…

Ông cụ đã nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi.

Anh bây giờ chẳng cần công cán gì, anh không mong lập công, chỉ cần tìm lại được quá khứ.

Trác Huyên và Vương Bình bên này có bất kỳ một động tĩnh gì anh cũng gửi tin nhắn báo cho Nam Mẫn, lại không dám nhắn nhiều quá, sợ cô phiền, cũng sợ cô hiểu lầm anh và Trác Huyên còn gì đó.

Lần nào Nam Mẫn cũng trả lời rất ngắn gọn, thường là “ừ”, “ừm”, “được”, dài hơn chút nữa thì là “tôi biết rồi”.

Anh thử tính múi giờ, cố gắng nhắn vào khoảng thời gian ban ngày hay chập tối ở Birmingham, sợ làm ảnh hưởng đến cuộc vui hoặc là thời gian nghỉ ngơi của cô.

Nam Mẫn trả lời tin nhắn rất ngắn gọn, nhưng đều trả lời rất nhanh, hôm nay anh chờ cả buổi trời vẫn chưa thấy.

Dụ Lâm Hải cầm điện thoại chờ một lát.

Hà Chiếu bước vào báo cáo về tiến độ của dự án tái tạo đồ cổ, mang theo một tập tài liệu để anh ký tên.

Trong khoảng thời gian đó, tần suất Dụ Lâm Hải đến thành phố Nam quá cao nên ban quản lý cũng đã dần quen với việc làm một số công tác chuẩn bị rồi gửi thẳng sang thành phố Nam chờ giải quyết.

Dụ Lâm Hải giải quyết xong hết công việc, nhìn điện thoại thì vẫn chưa có tin nhắn trả lời.

Không biết bây giờ Nam Mẫn đang làm gì nhỉ?

Đang suy nghĩ thì điện thoại lại chợt reo lên, Dụ Lâm Hải nhanh chóng cầm lên, không phải là tin nhắn trả lời của Nam Mẫn, mà là điện thoại của Thẩm Lưu Thư.

Niềm vui sướng nhanh chóng bị hắt một chậu nước lạnh, Dụ Lâm Hải nhíu mày một lát mới nghe máy.

Giọng nói đầy dịu dàng của Thẩm Lưu vang lên: “Lâm Hải à, bố đến thành phố Nam rồi, chúng ta gặp nhau một lát đi”.



Điểm hẹn là một quán trà

Đêm đã khuya, cái giờ này rồi quán trà cũng không có mấy khách.

Thẩm Lưu Thư mệt mỏi cả một đường, đêm thành phố Nam hơi lạnh, ông ta xoa tay, gọi một ấm trà Ô Long.

Gương mặt tuấn tú của ông ta nở nụ cười nhạt: “Nếu bố nhớ không lầm, đây là loại trà mà mẹ con thích uống nhất”.

Mặt Dụ Lâm Hải vẫn hờ hững, thản nhiên nói: “Bây giờ mẹ đã không còn uống trà nữa rồi, khẩu vị cũng thay đổi”.

“Thế hả?”

Thẩm Lưu Thư ngước mặt, nụ cười không còn tươi nữa nhưng vẫn chẳng thấy xấu hổ gì: “Dù sao cũng nhiều năm rồi không ở cùng nhau, thay đổi chút đỉnh cũng là chuyện bình thường”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 909


Chương 909

Trà đã được pha xong và mang lên, hương trà lan ra bốn phía.

Phục vụ đặt ấm trà lên: “Hai vị dùng thong thả”.

Hai bố con im lặng trong chốc lát, Thẩm Lưu Thư chủ động bắt chuyện: “Bố nghe nói Trác Huyên cũng đã tới thành phố Nam, hai đứa bây giờ…”

“Bây giờ chúng tôi đã không còn quan hệ gì nữa. Cô ta không tới thành phố Nam này vì tôi, có lẽ ông là người biết rõ chuyện này hơn tôi đấy nhỉ”.

Trên mặt Dụ Lâm Hải là vẻ sắc bén, khóe môi cong lên nụ cười mỉa mai: “Tôi cũng hoàn toàn không ngờ, ông Thẩm luôn sống quang minh lỗi lạc lại có cái ngày làm những chuyện mờ ám này”.

Một câu nói không hề khách sáo, khiến sắc mặt Thẩm Lưu Thư lập tức suy sụp, tay đã cầm chặt chén trà.

Dừng lại một lát, cuối cùng vẫn không hắt lên người Dụ Lâm Hải.

“Trà có thể uống bậy, nhưng nói thì không được nói linh tinh”.

Sắc mặt trở nên u ám: “Bố biết con chưa từng tôn trọng người bố này, cũng có thành kiến rất lớn với bố, nhưng dù thế nào thì bố vẫn là bố của con, mong con có thể tôn trọng bố một chút!”

Dụ Lâm Hải nhìn dáng vẻ cha hiền dạy con của ông ta, cảm thấy rất nực cười.

Nhưng có một người bố như vậy, anh cười không nổi.

“Đài trưởng Thẩm tìm tôi có việc gì, không ngại nói thẳng”.

Dụ Lâm Hải uống một ngụm trà.

Thẩm Lưu Thư cũng nhấp một ngụm, khiến cảm xúc của mình bình tĩnh lại, mới tiếp tục đề tài: “Mẹ con bà ấy đến Messuri để nghỉ ngơi rồi hả? Bà ấy, có khỏe không?”

“Phiền ông đã quan tâm, mẹ tôi vẫn rất khỏe”.

Dụ Lâm Hải nói: “Ông cũng đã cứu Trác Nguyệt ra khỏi trại tạm giam đấy thôi, thần thông quảng đại quá mà, chúc mừng hai người đã đến được với nhau nhé”.

Nhắc tới Trác Nguyệt, sắc mặt Thẩm Lưu Thư cũng thay đổi.

Ông ta ho nhẹ một tiếng, cầm chén trà nói: “Bố với cô ta, đã kết thúc rồi”.

“Ồ?”, Dụ Lâm Hải nhướng mày: “Bất ngờ thế, không phải bà ta mang thai con ông hả?”

Vẻ mặt Thẩm Lưu Thư thoáng vẻ lúng túng: “Không phải như con nghĩ… Tóm lại, bố cứu cô ta ra khỏi tù, xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Đôi bên dễ hợp dễ tan, chia tay rồi”.

“Ồ”, Dụ Lâm Hải hờ hững gật đầu.

Từ đó anh có thể khẳng định, chuyện Trác Nguyệt mang thai là giả, tất nhiên báo cáo mang thai được trình lên cũng là giả.

“Con trai à”.

Thẩm Lưu Thư đột nhiên dịu dàng gọi anh:

“Nếu như bố muốn nối lại tình xưa với mẹ con, thì con có ủng hộ không?”

Dụ Lâm Hải chậm rãi ngẩng đầu, như nghe được tiếng sét đánh ngang tai.

“Ông nói cái gì?”

Vẻ mặt Thẩm Lưu Thư chợt xuất hiện tia sáng: “Bố nói là bố muốn theo đuổi lại mẹ con. Người một nhà chúng ta có thể ở cùng nhau, con thấy được không?”

Dụ Lâm Hải nhìn ông ta chằm chằm, mày nhíu lại thật chặt.

“Ông bị bệnh nan y gì hả?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 910


Chương 910

Ánh sáng trên mặt Thẩm Lưu Thư biến mất: “Thằng bé này, con nói linh tinh cái gì thế?”

“Thế thì ông nói những lời đó vì lý do gì?”

Dụ Lâm Hải hơi buồn cười nhìn ông ta: “Thích diễn mà tìm không thấy sân khấu, hay là không tìm được bạn diễn? Tình nhân của ông không chịu hợp tác thì ông lại muốn chạy về tìm vợ hả?”

“Con nhất định phải ăn nói cái kiểu đó với bố hả?”

Mặt Thẩm Lưu Thư lộ vẻ giận dữ, giọng nói cũng trầm xuống: “Bố cứ tưởng con là người hiểu lòng bố nhất. Con cũng muốn tái hợp với Nam Mẫn? Nếu như con làm được, thì tại sao bố lại không cơ chứ?”

“Ông mang mình ra so với tôi hả? Ông lấy tư cách gì so sánh với tôi?”

Dụ Lâm Hải đặt mạnh chén trà xuống bàn cái “bốp”, âm thanh trong trẻo vang lên: “Ông với mẹ tôi có thể giống tôi với Nam Mẫn ư?”

“Có gì khác nhau đâu?”

Thẩm Lưu Thư nhìn Dụ Lâm Hải, ánh mắt tối sầm: “Con trai à, do bản thân con không chịu thừa nhận, bố con mình đều giống nhau. Con rất giống bố”.

Như một con dao sắc lạnh đâm thẳng vào tim, Dụ Lâm Hải trở nên lạnh lẽo, sắc mặt cũng trắng bệch.

Rất lâu sau đó anh mới nở nụ cười lạnh.

“Ông nói rất đúng, trên người tôi có dòng máu của ông, lạnh lùng như ông, bạc tình như ông, mắt mù cũng giống ông nốt. Vì một người phụ nữ không ra gì mà tổn thương đến người thật lòng yêu mình”.

Dụ Lâm Hải bỗng nhiên ngước mắt, đôi mắt tối đen nhìn về phía Thẩm Lưu Thư.

“Nhưng trong người tôi cũng có dòng máu của mẹ, bà đã cho tôi biết cách trở thành một con người mà không phải loại súc sinh. Sai lầm phạm phải tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi cũng không có mặt dày mày dạn như ông!”

Anh đặt chén trà xuống, đứng dậy muốn đi.

Thẩm Lưu Thư ở sau lưng anh nói: “Không cần biết con có đồng ý hay không, bố cũng sẽ theo đuổi Phượng Kiều”.

“Tùy”.

Dụ Lâm Hải không thèm quay đầu lại, khóe miệng là nụ cười mỉa mai: “Ông có bản lãnh thì cứ việc làm, nếu như mẹ tôi đồng ý thì tôi sẽ đổi thành họ của ông”.

Ra khỏi quán trà, Dụ Lâm Hải chỉ thấy tim mình như đang hứng gió, khiến tay chân mạch máu trong người anh đều đông cứng lại.

Anh lẻ loi một mình, cô đơn lẻ bóng đi về phía trước, miệng ngậm điếu thuốc, tay chân chẳng còn chút sức nào, chậm rãi di chuyển.

Trên đường không một bóng người, trống rỗng.

Di động đột ngột reo lên giữa màn đêm yên tĩnh, anh bất giác nhấn mở lên, là tin nhắn của Nam Mẫn.

“Lúc nãy đang bơi, bây giờ mới nhìn thấy”.

“Đã nhận”.

Hai tin nhắn! Cô trả lời lại tận hai tin nhắn!

Chỉ hai tin nhắn ngắn ngủi thôi đã như dòng nước ấm rót thẳng vào trái tim đang đóng băng, chảy khắp tứ chi bách hải, xuôi dọc toàn thân, cơ thể lạnh băng cứng ngắc cũng một lần nữa sống lại.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 911


Chương 911

Dụ Lâm Hải cong môi cười, như một người bạn trai trả lời tin nhắn cho bạn gái, nói: “Được”.

Anh nghĩ, bản thân mình cũng không giống Thẩm Lưu Thư là mấy.

Chiều hôm đó có một cơn mưa.

Nam Mẫn trả lời tin nhắn của Dụ Lâm Hải xong bèn vào phòng tắm, lúc đi ra thì mùi thịt nướng đã lan ra bốn phía.

Bơi hơn nửa ngày, Nam Mẫn đã sớm đói đến mức không chịu được, đi tới xé một cái cánh gà nướng, hài lòng cắn mấy miếng, nóng đến nỗi há miệng.

Ba người đàn ông nhìn cô, đồng thời nói: “Cẩn thận nóng”.

Nam Mẫn khoa tay múa chân ra dấu “OK”.

Ăn thịt nướng, uống rượu, nghe tiếng mưa rơi, thư giãn thoải mái không thể nói thành lời.

Ông Shelby thường đi ngủ sớm, uống chút rượu lại thấy hơi váng đầu bèn nói tiếng ngủ ngon với con gái rượu rồi vào phòng đi ngủ.

Để lại mấy người trẻ tiếp tục chiến đấu.

“Hơi nhàm chán á”.

Nam Mẫn uống một ngụm rượu, người vừa nóng vừa khó chịu: “Hay là để em hát trợ hứng cho mọi người nha”.

“Không cần đâu em gái”.

Lạc Quân Hành nói: “Anh cảm thấy thế này là tốt lắm rồi”.

Hạ Thâm vô cùng nghiêm túc lắc đầu: “Anh cũng thấy thế này là được rồi, tiếng mưa rơi ngoài kia còn hay hơn cả giọng hát của em”.

“…”

Hứng thú cất tiếng ca của Nam Mẫn đã bị dập tắt, cô tức giận nói: “Thế thì các anh hát đi, em nghe cũng được”.

Cô ngồi trên chiếc ghế chân cao, nói: “Ở đây có piano, cũng có đàn guitar, anh cả có thể đàn piano, anh ba vừa đàn guitar vừa hát, tuyệt vời!”

Nam Mẫn vỗ tay thành tiếng, sắp xếp cho hai ông anh đâu ra đó.

Lạc Quân Hành và Hạ Thâm liếc nhìn nhau, nghĩ chỉ cần em gái không hát thì muốn họ làm gì cũng được.

Hai ông anh giơ ly rượu lên, giải quyết sạch rồi đứng dậy.

Một người đi về phía đàn piano, người còn lại tới chỗ guitar.

“Ồ quao!”

Nam Mẫn có vẻ hào hứng lắm, anh cả đàn piano còn anh ba vừa đàn guitar vừa hát, đúng là đỉnh của chóp!

Lạc Quân Hành điều chỉnh cây đàn một chút, thản nhiên hỏi: “Em muốn nghe bài gì?”

Nam Mẫn không chút do dự: “Yellow”.

Hạ Thâm ôm đàn ngồi trên ghế, thử gảy hai cái, điều chỉnh dây đàn rồi ngước lên nhìn Nam Mẫn, mỉm cười: “Thỏa mãn em”.

Mấy anh em họ đều thích bài hát này, từng đàn không biết bao nhiêu lần, mấy năm trước trong một buổi họp mặt gia đình còn biểu diễn cho mẹ và các bố nghe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 912


Chương 912

Anh cả đàn piano, anh hai gõ trống, anh ba và anh tư là giọng hát chính, vừa hát vừa đàn guitar, anh nhỏ phụ trách hòa âm.

Tiếc là Nam Mẫn mù âm nhạc, chỉ có thể đóng vai không khí trong ban nhạc.

Trước mắt dù chỉ có anh cả và anh ba, nhưng cũng đã thành một ban nhạc.

Giai điệu quen thuộc phát ra, giọng hát tràn đầy từ tính của Hạ Thâm vang lên, lập tức kéo ký ức của Nam Mẫn trở lại mấy năm trước, chóp mũi chua xót, vành mắt lập tức đỏ ửng.

Nếu như thời gian có thể chảy ngược lại thì tốt, cô tình nguyện để cuộc đời mình vĩnh viễn dừng lại trong một khoảnh khắc kia.

Bố mẹ khỏe mạnh, cả nhà an khang.

Mỗi người đều rất vui vẻ, hạnh phúc vui sướng.

Chỉ tiếc thời gian cho đến bây giờ một khắc cũng không ngừng, người cũng chỉ có thể nhìn về phía trước, cố gắng sống tốt mỗi phút mỗi giây.

Quý trọng người mình yêu và người yêu mình.

*

Bình minh, sắc trời tờ mờ sáng.

Dụ Lâm Hải lại mất ngủ, gần như cả đêm không ngủ được, tay nắm chặt cây trâm nhận được từ Nam Mẫn, trong đầu suy nghĩ đều nghĩ đến cô.

Nhớ nhau không biết ngày nào gặp? Lúc ấy đêm ấy chan chứa tình.

Trước kia chỉ cảm thấy những thứ văn nhân mặc khách này viết đều là mấy bài thơ tương tư buồn khổ, nhưng hôm nay, đến lượt mình cũng được nếm trải nỗi tương tư.

Giờ mới hiểu người viết bài thơ này khi đó đã mang tâm tình như thế nào.

Không ngủ được, anh liền đứng lên.

Dụ Lâm Hải vào phòng vệ sinh rửa mặt, mở đèn bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra con dấu hoa hồng Nam Mẫn tặng anh.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve bốn chữ ‘dấu Dụ Lâm Hải’ dưới đáy, đột nhiên nảy sinh một loại kích động muốn viết thư cho Nam Mẫn.

Anh nghĩ thế nào liền làm thế đó.

Mở giấy viết thư, vặn bút, mượn ánh sáng đèn bàn vàng nhạt, chậm rãi hạ bút.

Bắt đầu viết một bức thư liền không dừng được, có quá nhiều điều muốn nói…

Viết liên tục, bất giác trời đã sáng.

Cuối thư, anh ký tên mình dưới góc phải, hơ đáy ấn Hoa Hồng, đóng dấu tên của mình lên.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên nụ cười, rồi sau đó gấp giấy, nhét vào trong phong thư.



Khi âm cuối của Hạ Thâm kết thúc, tiếng đàn ghita và piano du dương cũng dừng lại.

Nam Mẫn vẫn đang đắm chìm trong đó, hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần, có cảm giác nghe chưa đã.

“Chưa nghe đã mà, có thể chơi lại lần nữa không?”

Cô giơ một ngón tay năn nỉ.

Lạc Quân Hành hoàn toàn không cho cô hy vọng, trực tiếp đóng nắp đàn piano, vẻ mặt nhàn nhạt: “Đàn nữa thì ông già sẽ đến mắng người đấy”.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 913


Chương 913

Nam Mẫn nói: “Nhưng bố lớn sẽ không mắng em đâu”.

Muốn mắng cũng sẽ mắng các anh.

Hạ Thâm đặt ghita xuống, nghe vậy liền giơ tay gõ đầu Nam Mẫn: “Không được ỷ cưng chiều mà kiêu căng”.

“Tại vì hay mà”.

Nam Mẫn cảm thấy mình vẫn chưa thoát khỏi âm thanh tuyệt diệu: “Đều là một mẹ sinh ra, sao em lại mù âm nhạc thế nhỉ? Không học được nhạc cụ cũng thôi đi, ngay cả hát em cũng hát không hay”.

Mỗi lần nghe các anh chơi nhạc mượt mà như vậy, cô không nhịn được muốn gõ đầu mình.

“Các anh cũng nghi ngờ chuyện này từ rất lâu rồi”.

Hạ Thâm cười nói: “Một đứa nhóc thông minh sao năm dòng kẻ nhạc đơn giản như vậy cũng không học được?”

Anh ta xoa đầu Nam Mẫn, đổi lấy ánh mắt oán niệm của cô.

Lạc Quân Hành dùng tiếng anh nói một câu ngạn ngữ: “Khi Thượng Đế mở một cánh cửa cho một người, ắt hẳn sẽ đóng một cánh cửa sổ của người đó. Cánh cửa đóng lại cho em chính là cửa sổ âm nhạc”.

Đạo lý này từ hồi còn rất nhỏ bố đã giảng cho Nam Mẫn nghe, nhưng cô vẫn phiền muộn.

“Được rồi”, cô xua xua tay: “Dù sao các anh đàn hát, em nghe cũng vậy”.

Nam Mẫn nhìn tướng mạo đẹp trai của anh cả và anh ba, híp mắt cười nói: “Có lúc cảm thấy mẹ thật lợi hại, những đứa con bà ấy sinh ra đều thông minh xinh đẹp”.

“Đúng vậy”, Hạ Thâm nói: “Nếu không phải do gen mẹ mạnh thì cũng sẽ không bị người ta nhắm vào”.

Một câu nói đâm vào sâu trong nội tâm của ba người, họ đều im lặng.

Lạc Quân Hành trầm ngâm nói: “Điều mà mẹ lợi hại nhất là bất chấp tất cả tìm chúng ta, để anh em chúng ta có thể ở bên nhau”.

“Đúng vậy”.

Nam Mẫn khôi phục lại nụ cười xán lạn: “Cả đời em may mắn lớn nhất chính là có các anh. Các anh có em gái như em cũng rất hạnh phúc đúng không?”

Hạ Thâm nghĩ một chút: “Cũng được”.

Lạc Quân Hành nói: “Ngược lại thì không”.

“…”

Nam Mẫn: “Alo!”

Cô giả vờ giận: “Cho các anh cơ hội nói lại một lần nữa, nếu không tối nay đừng mong đi ngủ!”

“Nên ngủ thì vẫn phải ngủ”.

Hạ Thâm nhìn Lạc Quân Hành: “Anh cả, muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi”.

Lạc Quân Hành: “Ừm”.

Hai người cùng đi về phòng.

Nam Mẫn giận dữ đuổi theo: “Chờ chút, các anh nói rõ cho em biết, cái gì mà ‘cũng được’, cái gì mà ‘ngược lại thì không’. Có cô em gái như em, các anh tủi thân?”

Hạ Thâm: “Quả thật có một chút”.

Lạc Quân Hành: “Không chỉ một chút”.

Nam Mẫn: “…”

Có thể còn chút mong muốn sinh tồn không?

Hạ Thâm phải đi dự tuần lễ thời trang ở Luân Đôn, đề nghị Nam Mẫn đi cùng mình, xem như giải sầu một chút.

Lạc Quân Hành không yên tâm về em gái, nên cũng đi theo họ.

Vì vậy ba anh em đã xuất phát đi Luân Đôn.

Tuần lễ thời trang Luân Đôn là một trong bốn tuần lễ thời trang nổi tiếng của thế giới, so sánh với sự phóng khoáng của New York, sự tinh tế của Paris và sự xa hoa của Milan, Luân Đôn là nơi tràn đầy trí tưởng tượng.

Cũng đạo lý và chuẩn mực nhất.

Nam Mẫn không xa lạ gì với hoạt động thời trang này, dù sao cũng là công chúa nhỏ của Nam Thị, từ nhỏ đã theo mẹ tham gia các sự kiện chương trình khác nhau, hồi còn bé cũng đã đi ra đi vào phía sau hậu trường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 914


Chương 914

Được lớn lên trong vòng tay các người mẫu và ma đầu thời trang, nếu không phải có mẹ ngăn cản, suýt chút nữa cô đã đi theo con đường của ngôi sao nhí.

Không bồi dưỡng cô thì bồi dưỡng anh ba Hạ Thâm.

Trên người Hạ Thâm có rất nhiều nhãn hiệu, ngoài là sao thế hệ thứ hai, diễn viên, ca sĩ, anh ta cũng là một tín đồ thời trang, con cưng của các thương hiệu xa xỉ, năng lực quảng bá thương hiệu cực tốt.

Hành trang của ba người gọn gàng đơn giản, nhưng lại mang theo mười mấy chiếc valy, đều là chuẩn bị cho công chúa nhỏ Nam Mẫn.

Phụ nữ đều thích cái đẹp, cũng thích thay đủ các kiểu các loại quần áo, xem xong buổi biểu diễn, đoán chừng trang phục cao cấp của các nhãn hiệu lớn cũng sẽ rơi vào valy của cô.

Quá trình này được truyền từ mẹ đến em gái, bọn họ cũng rất quen thuộc.

Ngoài cưng chiều thì còn có thể làm thế nào?

Lạc Quân Hành và Nam Mẫn không cùng Hạ Thâm đi thảm đỏ, trực tiếp vào hội trường chờ xem buổi biểu diễn, Nam Mẫn ra phía sau hậu trường chào hỏi một số chủ thương hiệu quen thuộc, trong giây lát đã mở ra mô hình kinh doanh.

Kết quả là vừa ra khỏi hậu trường thì đụng phải một người cô sẽ không ngờ sẽ gặp ở đây.

“Cô Grace, không ở lại gặp cô”.

Phu nhân Mey mặc lễ phục cao cấp, xinh đẹp như một nữ minh tinh, rất thiện ý chào hỏi Nam Mẫn.

“Chào phu nhân Mey”.

Nam Mẫn khẽ nhếch mép, chỉ là nụ cười không chạm đến đáy mắt, không có ý muốn trò chuyện, cô đi ngang qua cô ta muốn ra ngoài.

Nhưng phu nhân Mey lại tiến lên ngăn cản cô: “Có tiện trò chuyện đôi câu không?”

“Không tiện”.

Nam Mẫn vẫn cười, chỉ là không cho cô ta một chút mặt mũi, cô dị ứng với Bạch Liên Hoa, nói nhiều hơn một câu liền cảm thấy chán ghét.

“Chẳng lẽ cô không muốn biết tại sao Sophia chết ư?”

Một câu nói của phu nhân Mey đã khiến Nam Mẫn dừng bước.

Hành lang nơi các cô đang đứng thông với một con đường khác từ hậu trường đến nhà vệ sinh, người qua lại không nhiều, vì lời nói này, hành lang đang yên tĩnh bỗng vang dội.

Nam Mẫn quay đầu, híp mắt nhìn phu nhân Mey: “Cô có ý gì?”

Khuôn mặt xinh đẹp của phu nhân Mey vẫn giữ nụ cười lạnh lẽo, giống như người đeo mặt nạ, khiến người ta không cảm nhận thấy một chút ấm áp trên người cô ta, toàn thân tỏa ra băng lạnh.

Giống như xác sống bước ra từ ngôi mộ.

“Giữa tôi và Sophia là quan hệ như thế nào, chắc hẳn Shirvan cũng đã nói cho cô biết rồi chứ?”

Sắc mặt Nam Mẫn lạnh lẽo: “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì, tôi không rảnh để ở đây chơi đố với cô”.

“Tôi yêu Shirvan Shelby”.

Phu nhân Mey tựa người vào tường, châm một điếu thuốc rồi nhả khỏi, trên mặt mang vẻ u ám: “Tôi đã yêu anh ấy nhiều năm nay. Lần đầu tiên tôi đến Birmingham, khi gặp anh ấy tại bữa tiệc, tôi đã yêu anh ấy rồi. Từ nhỏ đến lớn, đều là đàn ông theo đuổi tôi, vây quanh tôi. Bọn họ chỉ muốn quỳ rạp dưới góc váy của tôi, cầu xin tôi nhìn bọn họ một cái. Chỉ có Shelby là coi thường tôi”.

Cô ta khẽ cười một tiếng: “Nhưng tôi vẫn yêu anh ấy không có thuốc chữa, yêu đến mức giống như cả thế giới này chỉ còn lại một mình anh ấy là đàn ông. Trong mắt tôi chỉ có anh ấy!”

Vẻ mặt Nam Mẫn khó chịu, cô thấy loại cảm giác này rất kỳ quái.

Giống như nghe câu chuyện của mình, lại giống như một người đứng xem bên cạnh, lắng nghe tất cả bằng một trái tim lạnh giá, không chút rung động.

“Tôi lấy hết dũng khí tỏ tình với anh ấy, nhưng anh ấy đã từ chối tôi, quay đầu liền cưới một người khác”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 915


Chương 915

Phu nhân Mey hung hăng hít hai hơi thuốc, đáy mắt lóe lên vẻ chán ghét: “Tôi không hiểu rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng Sophia? Bởi vì cô ta giống Shirvan, trong người có nửa dòng máu Hoa Hạ, vì vậy tôi mới thua? Tôi không phục! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là món đồ tôi thích, không có chuyện không đạt được. Dù là tiền, địa vị, hay đàn ông! Chỉ cần tôi muốn thì phải là của tôi! Cô hiểu chưa?”

“Chỉ cần cô muốn thì phải là của cô?”

Nam Mẫn nhai kỹ lời cô ta nói, cười giễu cợt: “Dựa vào cái gì? Dựa vào mặt cô lớn, hay dựa vào nội tâm cô đen tối, vặn vẹo? Phu nhân Mey, tôi tặng cô một câu ngạn ngữ Hoa Hạ”.

Cô đổi sang tiếng Trung: “Thân là cóc ghẻ thì đừng vọng tưởng được ăn thịt thiên nga”.

Phu nhân Mey nhíu mày.

“Sao hả, người nước ngoài không nghe hiểu tiếng Hoa Hạ có phải không, vậy để tôi phiên dịch cho”.

Nam Mẫn lại đổi sang tiếng Anh, giải thích cho cô ta một hồi, vừa dứt lời, phu nhân Mey liền biến sắc mặt, ném tàn thuốc trong tay về phía Nam Mẫn.

Nam Mẫn nhanh nhẹn né tránh, tàn thuốc không làm bỏng mặt cô, nhưng lại rơi trên người, làm hỏng váy cô.

Nhìn lỗ hổng bị đốt cháy trên váy, Nam Mẫn khẽ nguyền rủa một tiếng ‘đáng chết’, cô ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía Catherine Mey Brangues.

Phu nhân Mey cười lạnh, từng bước đi tới: “Cô Grace, đừng trách tôi không cảnh cáo cô, tôi ghét nhất người cản đường tôi, nếu ai dám ngáng chân tôi, tôi sẽ không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào diệt trừ cô ta!”

Nam Mẫn không nổi giận, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.

“Vậy nên chị dâu cả Sophia của tôi bởi vì ngáng chân cô nên mới bị cô hại chết? Kể cả đứa bé trong bụng chị ấy cũng do cô làm hại?”

Phu nhân Mey không hề phủ nhận: “Có người mời tôi giúp đỡ, tôi cũng chỉ là biết thời biết thế, giúp anh ta mà thôi”.

Con ngươi của Nam Mẫn lạnh lùng híp lại: “Chị dâu cả của tôi coi cô là bạn, nhưng cô lại cùng người khác tính kế với chị ấy!”

“Bạn? Đừng đùa thế”.

Phu nhân Mey cười ha ha một tiếng: “Tôi không cần bạn, người tôi cần chính là đàn ông, là Shirvan Shelby! Sophia cô ta đáng chết, vì vậy tôi…”

Câu nói sau đó đột nhiên bị nghẹn trong cổ họng, cũng không nói tiếp được.

Một bóng người lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, trong khoảnh khắc phu nhân Mey nhìn thấy rõ Lạc Quân Hành, cổ họng liền bị bóp lại.

Người trong nháy mắt bị nhấc bổng lên không.

“Quả nhiên là cô”.

Sắc mặt Lạc Quân Hành vô cùng u ám, giống như chìm vào màn đêm, con ngươi màu khói xám bạc, một vùng tối mịt còn lạnh thấu xương hơn cả mưa đêm ở Birmingham.

Chân phu nhân Mey đã rời khỏi mặt đất, yết hầu bị bóp nghẹn, sắc mặt đỏ bừng, cổ họng nổi gân xanh, cô ta hoảng sợ trợn trừng hai mắt, không nói nổi một câu.

Lúc này cô ta ở trong tay Lạc Quân Hành giống như một con kiến bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóp chết, không có một sức lực dư thừa tìm cách sống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 916


Chương 916

Thuộc hạ của phu nhân Mey nghe tin chạy tới, nhưng rất nhanh lại bị thuộc hạ của Lạc Quân Hành chế ngự, khi Nam Mẫn cho rằng anh cả thật sự muốn bóp chết phu nhân Mey, Lạc Quân Hành đột nhiên buông tay.

“Nếu quả thật cô ta hại chết chị dâu, cứ để cô ta chết sung sướng như vậy, há chẳng phải quá có lợi cho cô ta sao?”

Ánh mắt lạnh lùng của Nam Mẫn nhìn người phụ nữ ngã xuống đất giống như quả bóng da bị đâm thủng, cô nói.

Lạc Quân Hành cầm khăn vuông xoa xoa tay, nhìn phu nhân Mey giống như một con chó chết, khóe môi mở ra dáng vẻ sông băng: “Đúng thật, không thể để cô ta quá được lợi”.

Vợ anh ta, con anh ta, hai mạng.

Không thể để tốt như vậy.

Con ngươi Nam Mẫn híp lại, trong lòng than nhẹ, xem ra ban đêm ở Birmingham sẽ không yên bình.

Thuộc hạ của Lạc Quân Hành kéo phu nhân Mey đi.

Còn Nam Mẫn và Lạc Quân Hành tiếp tục ở lại xem buổi biểu diễn.

Hai người ngồi ở vị trí xem cao nhất, Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp lạnh lùng của Lạc Quân Hành, âm thầm nắm chặt tay anh ta: “Anh cả”.

Lạc Quân Hành nắm tay cô, vỗ nhẹ: “Không sao, xem show”.

Anh cả nhiều năm dãi nắng dầm mưa gian khổ ở trong giới quân sự chính trị, từ lâu đã rèn luyện được khả năng che giấu cảm xúc của mình, nhưng hôm nay đối mặt với sóng gió kinh hoàng phu nhân Mey tạo ra, khiến Nam Mẫn kinh hãi không thôi.

Cô biết, chị dâu cả Ngôn Hề là nỗi đau cả cuộc đời anh cả không thể nào quên được.

Phu nhân Mey dù tác oai tác quái, Lạc Quân Hành có thể coi cô ta không ra gì, nhưng cô ta dám động vào Ngôn Hề, vậy thì không khác gì chạm vào vảy rồng.

Kết quả không phải bản thân cô có thể gánh nổi.

*

Dụ Lâm Hải vừa đọc xong email của cậu nuôi thì nhận được điện thoại Phó Vực gọi tới.

Điện thoại vừa được kết nối, Phó Vực liền kêu ở bên đó khổ cả ngày, sống không nổi nữa.

“Cậu bớt lại đi”.

Dụ Lâm Hải không thèm nghe anh ta kêu thảm: “Cậu và Tô Âm ở bên nhau xem như hòa hợp chứ?”

“… Ở bên nhau hòa hợp? Tôi suýt thì bị con nhóc này nuốt cả xương đây!”

Phó Vực không ngừng kêu khổ, oán trách liên tục: “Tôi bảo này, tôi tưởng rằng bản thân mình cũng khá dễ gần, không ngờ còn có người điên hơn cả tôi. Bây giờ trên mạng đang thịnh hành một cụm từ đó là chứng ngạo mạn với xã hội. Cụm từ này chính là nói Tô Âm đó! Tôi phục rồi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ hơn một tuần, con bé đã hoàn toàn biến bố tôi và cả người nhà họ Phó trở thành người của con bé, còn tôi thành người ngoài không có họ hàng để dựa vào!”

Dụ Lâm Hải không nhịn được cười: “Đó không phải điều tốt hả, cậu chỉ thiếu một người như vậy để trị cậu thôi”.

“Tôi lại cảm ơn con bé ý quá, tôi làm gì có bệnh, chữa cái gì mà chữa!”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 917


Chương 917

Phó Vực nói: “Nhưng dì Dụ đến Messuri thật là đúng đắn, sức khỏe dì đã hồi phục rất tốt, tinh thần phấn chấn hơn nhiều, ngày ngày đều cười ha ha”.

“Vậy sao?”

Dụ Lâm Hải nhàn nhạt nói: “Đó là bởi vì đã có người có khiến mẹ vui vẻ”.

“Ơ, xem ra cậu biết rồi”.

Dụ Lâm Hải hỏi: “Sư thúc Đinh kia là ai?”

“Tôi cũng không rõ lắm, nói thế này đi, nếu bàn về y thuật, ông ta cũng xem như là cao nhân ngoại thế, vai vế lớn hơn bác sĩ Tô, Tô Duệ nhìn thấy cũng phải cung kính gọi ông ta một tiếng ‘sư thúc’ đó”.

Phó Vực lại nói: “Nhưng từ trên xuống dưới Messuri cũng đều gọi ông ta là ‘sư thúc’. Tô Âm nói ông ta không muốn lộ tuổi tác của mình. Tính cách ông ta cũng khá hài hước, cực kỳ giống lão ngoan đồng Chu Bá Thông trong Thần Điêu Hiệp Lữ”.

“Chu Bá Thông quan hệ với vợ người ta, cũng không phải loại đàn ông đứng đắn gì”, Dụ Lâm Hải đáp.

“…”

Phó Vực lập tức nghẹn lời: “Người anh em, nếu cậu cứ nói chuyện như vậy thì trời sẽ bị cậu nói đến chết đấy. Theo như cậu nói, trên đời này không có đàn ông đứng đắn”.

Anh ta lại nói: “Tôi chỉ nói sư thúc Đinh tính cách giống lão ngoan đồng, chứ không nói người ta chính là Chu Bá Thông. Dù thế nào đi chăng nữa chắc cũng đáng tin hơn đài trưởng Thẩm”.

Nói đến Thẩm Lưu Thư, khuôn mặt Dụ Lâm Hải khẽ biến sắc.

“Có thể ngày mai Thẩm Lưu Thư sẽ đi Messuri, cậu giúp tôi để ý một chút, nếu ông ta đến thì đuổi ông ta ra ngoài, đừng để ông ta quấy rầy mẹ tôi”.

“Ông ta đến Messuri làm gì?”

Phó Vực hỏi xong liền hiểu ra: “Chẳng lẽ ông ta muốn làm trâu già ăn cỏ ban đầu, tái hợp với dì Dụ? Nằm mơ giấc mộng xuân thu à!”

Dụ Lâm Hải ở đầu dây bên kia im lặng mấy giây.

Phó Vực nhớ ra, vội vàng nói: “Ồ, lời tôi vừa nói kia chỉ nhằm vào Thẩm Lưu Thư thôi, không có ý ám chỉ cậu. Cậu cũng không tính là trâu già, cùng lắm chỉ là con lừa ngốc”.

Dụ Lâm Hải: “…”

Phó Vực cười ha ha: “Đùa thôi đùa thôi, tóc cậu mọc ra rồi, không còn là con lừa ngốc nữa”.

Dụ Lâm Hải chẳng buồn để ý đến anh ta: “Không còn gì nữa thì tôi cúp đây”.

“Aiz, đợi đã, cậu đừng vội mà”.

Bên kia Phó Vực cười đến phát sặc, miễn cưỡng dừng tiếng cười càn rỡ, lại hỏi: “Sau khi Mẫn đến nước Y thì đã liên lạc với cậu chưa?”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Dụ Lâm Hải trong nháy mắt đã hòa hoãn hơn một chút, người cũng theo đó thẳng lên: “Ừ”.

“Ừ. Ừ?”

Phó Vực rất kinh ngạc: “Mẫn liên lạc với cậu? Thật hay giả thế? Đừng khoác lác nha”.

Dụ Lâm Hải nói: “Cô ấy kết bạn Wechat với tôi”.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 918


Chương 918

“What?”

Phó Vực lại kinh ngạc: “Mẫn chủ động kết bạn Wechat với cậu?”

Dụ Lâm Hải lại “ừ” một tiếng.

“Mặt trời mọc đằng tây rồi”.

Phó Vực lẩm bẩm: “Sau khi cô ấy xảy ra chuyện, tôi gọi cho cô ấy nhiều như vậy, gửi biết bao tin nhắn, cô ấy cũng không thèm quan tâm đến, lạnh lùng quá đi”.

“Vậy thì đúng rồi”.

Khóe môi Dụ Lâm Hải nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

“…”

Phó Vực hừ nhẹ một tiếng: “Đừng tưởng rằng tôi không biết bây giờ chắc hẳn cậu đang rất vui vẻ? Cây sắt cuối cùng đã nở hoa nhỏ rồi, nhưng cậu cũng đừng quá đắc ý, đến cuối cậu có thể đoạt người ta về được hay không vẫn còn chưa biết đâu”.

“Tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết khả năng”.

Nghe anh nói nghiêm túc đứng đắn như vậy, ngược lại Phó Vực không nói thêm lời châm chọc gì nữa, kéo dài thêm hai câu rồi cúp máy.

Anh ta cũng không nói ra mình có tâm tình gì.

Một mặt cảm thấy vui mừng cho con cá khô già, một mặt lại cảm thấy chua xót cho bản thân.

Anh ta tung hoành tình trường bao nhiêu năm nay, đi qua vạn bụi hoa, gió thổi cỏ rạp, kết quả gặp phải Nam Mẫn, hơn nữa không chỉ một lần bị đả kích đến mức có chút hoài nghi về cuộc sống.

Không biết thế nào, cặp đôi uyên ương khổ mệnh Nam Mẫn và lão Dụ mặc dù phân li, nhưng giữa bọn họ có một loại từ trường vô hình, khiến anh ta cảm thấy rất khó đánh phá.

Có lẽ cũng đã đến lúc thật sự phải buông tay.

“Anh Phát Tài!”

Tô Âm mặc đồng phục học sinh xanh trắng đan xen, vội vàng chạy lên núi, mặt lộ vẻ gấp gáp: “Bố lão Dụ, cái tên Thư Thư gì đó đến rồi, mẹ Dụ đang ầm ĩ với ông ta kìa!”

“Nói đến là đến thật luôn”.

Phó Vực mặt liền biến sắc: “Đi, đi xuống, cùng mắng chết ông ta đi!”

*

Sau khi Dụ Lâm Hải xem xong tài liệu của Vương Bình, sau khi sắp xếp một chút, anh gửi qua cho Nam Mẫn.

Đồng thời kèm theo một câu: ‘Nếu tiện thì anh gọi điện thoại cho em nói chuyện’.

Nam Mẫn đang ở buổi biểu diễn, sau khi nhận được tin nhắn, cô chỉ trả lời lại một câu…

‘Đang ở ngoài. Quay về rồi nói’.

Dụ Lâm Hải: ‘Được’.

Cứ trao đổi qua lại mấy câu như vậy cũng khiến nội tâm Dụ Lâm Hải cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Anh nắm điện thoại, nhìn chữ viết trên màn hình, không nhịn được lại bắt đầu nhớ đến cô.

Anh chưa từng nhớ nhung ai nhiều như vậy, loại cảm giác này vừa ngọt ngào lại có chút chua xót, vô cùng sốt ruột, khiến người ta có một loại kích động, chỉ muốn mọc cánh bay đến bên cạnh cô.

Có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng không thể nào biểu đạt trên Wechat, trong điện thoại anh cũng không nói ra khỏi miệng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 919


Chương 919

Nhưng cũng chỉ có thể hóa thành chữ viết trên lá thư…

Lại là một bức thư nặc danh được niêm phong, dán tem, ném vào thùng thư gửi đến khu vườn Hoa Hồng.

Toàn bộ Messuri sẵn sàng chiến đấu vì một Thẩm Lưu Thư không mời mà tới.

Bầu không khí có thể nói đang gươm súng sẵn sàng.

Tô Âm, Phó Vực, dì Vệ và sư thúc Đinh đều đứng sau lưng Dụ Phượng Kiều, mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Lưu Thư.

Trong tay Thẩm Lưu Thư xách không ít quà cáp và sản phẩm chăm sóc sức khỏe, ông ta nhìn Dụ Phượng Kiều, nhẹ nhàng nói: “Kiều, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn đến thăm bà”.

“Vậy ông nhìn thấy rồi thì đi đi”.

Vẻ mặt Dụ Phượng Kiều lạnh lùng: “Tôi không muốn gặp ông”.

Thẩm Lưu Thư mím môi, ngước mắt nhìn bốn người sau lưng Dụ Phượng Kiều: “Tôi có thể nói chuyện riêng với bà được không?”

“Giữa chúng ta không có gì để nói chuyện”.

Dụ Phượng Kiều không để cho ông ta một chút mặt mũi: “Mang đồ của ông cút đi!”

Trong mắt Thẩm Lưu Thư hiện lên chút bối rối, nhưng nếu ông ta đã đến đây thì đã chuẩn bị sẵn sàng để xấu hổ.

Ông ta vẫn cười nói: “Kiều, đừng như vậy. Dù gì chúng ta cũng là vợ chồng, ngay cả một câu bà cũng không muốn nói chuyện với tôi sao? Lúc đến đây tôi còn đặc biệt đến thành phố Nam gặp con trai”.

Vừa nghe thấy ông ta đi gặp con trai, Dụ Phượng Kiều lập tức biến sắc mặt.

“Ông đi gặp con trai làm gì, rảnh à?”

Dụ Phượng Kiều mặt lạnh: “Ông chê thằng bé sống quá khó khăn, còn muốn chạy qua gây thêm ấm ức cho nó hả. Thẩm Lưu Thư, rốt cuộc đến bao giờ ông mới có thể học được cách làm người chân chính?!”

Thẩm Lưu Thư cảm thấy ngượng ngịu, giống như bị tát vào mặt.

Từ khi ngồi cao, ở chức vị cao một thời gian dài, quen được người ta cung phụng, được người ta tâng bốc, phụ nữ chỉ muốn leo lên giường của ông ta, nào có ai dám chỉ vào lỗ mũi mắng mỏ ông ta như vậy?

Cũng chỉ có người vợ đầu của ông ta có quyền hành này, đây là phần vinh dự duy nhất ông ta dành cho bà.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lưu Thư liền cảm giác không quá khó chịu.

Ông ta đi tới, đặt quà xuống, thản nhiên nói: “Chỗ này là tổ yến và cao dán, còn có thuốc bổ có tác dụng chữa trị vết thương ở chân rất tốt, tôi đã đặc biệt nhờ người mua”.

Lần này không đợi Dụ Phượng Kiều lên tiếng, sư thúc Đinh nói: “Kiều nói không cần, ông không nghe hiểu tiếng người à? Messuri chúng tôi cái gì cũng có, không cần chút đồ này của ông!”

Nói xong, sư thúc Đinh liền xách đồ lên, ném về phía chân của Thẩm Lưu Thư, giống như một đứa trẻ cáu gắt.

Thẩm Lưu Thư nhìn người đàn ông không rõ tuổi tác, nghe thấy một tiếng ‘Kiều’ trong miệng ông ta, Thẩm Lưu Thư nhíu chặt mày: “Ông là ai?”

“Tôi là cụ lớn nhà ông đây!”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 920


Chương 920

Sư thúc Đinh dồn trung khí hét một tiếng, Dụ Phượng Kiều nhìn biểu cảm cứng cổ của ông ta, không khỏi bật cười.

Nụ cười này khiến Thẩm Lưu Thư ngây người.

Bà ấy đã cười rồi.

Nụ cười bao lâu rồi không nhìn thấy, ông ta đã không nhớ rõ lần trước nhìn thấy bà cười là khi nào.

“Kiều”.

Ông ta khẽ gọi tên bà: “Lâu rồi không thấy bà cười, bà cười lên trông thật xinh đẹp”.

Nghe Thẩm Lưu Thư nói như vậy, Dụ Phượng Kiều lập tức có một loại cảm giác buồn nôn, mặt đầy ghét bỏ nhìn ông ta: “Thẩm Lưu Thư, ông ở cùng với Trác Nguyệt đã lâu, mấy lời nói chán ngấy này nó chịu được, còn tôi thì không”.

Nhắc tới Trác Nguyệt, bà cau mày: “Tình nhân của ông không phải đang mang thai con của ông sao? Bây giờ không ở bên người ta, chạy tới đây làm gì?”

Lời nói của bà lộ ra ý lạnh.

Năm đó lúc bà đang mang thai, Thẩm Lưu Thư và Trác Nguyệt đã ở cùng nhau, bọn họ thuê khách sạn ở ngay đối diện nhà.

Khi đó rất nhiều bạn bè đều an ủi bà, nói rằng khi phụ nữ mang thai, rất ít đàn ông không ra ngoài vụng trộm, nhưng thật ra không phải vậy, từ trong xương tủy Thẩm Lưu Thư chính là một người không an phận.

Thẩm Lưu Thư cũng không muốn nhắc đến chuyện Trác Nguyệt trước mặt nhiều người như vậy, nhưng Dụ Phượng Kiều không cho ông ta có cơ hội nói chuyện riêng, ông ta chỉ đành nói:

“Giữa tôi và Trác Nguyệt không phải như bà nghĩ đâu. Chúng tôi kết thúc rồi”.

“Kết thúc?”

Dụ Phượng Kiều lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi hiểu rồi. Ông lại thấy chán, muốn thử xem cỏ ban đầu có vị gì đúng không? Thẩm Lưu Thư, ông vẫn cặn bã như vậy”.

Sắc mặt Thẩm Lưu Thư u ám: “Kiều…”

“Âm, Vực”, sư thúc Đinh quả thật không nghe nổi nữa, bắt đầu hét lên.

Tô Âm và Phó Vực đồng loạt đáp lại: “Có!”

“Đuổi người này ra ngoài, đừng để ông ta làm phiền đến Kiều của chúng ta”.

Sư phụ Đinh hừ nhẹ một tiếng rồi đẩy xe lăn của Dụ Phượng Kiều đi, ông ta nói: “Kiều, chúng ta đi thôi. Đồ của ông ta cũng không hiếm gì, phòng tôi còn nhiều tổ yến hơn, tôi hầm cho cô!”

Nhìn bóng dáng kia đẩy Dụ Phượng Kiều chạy đi với tốc độ ánh sáng, con ngươi Thẩm Lưu Thư chìm xuống.

Người đàn ông kia rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là nhân tình của Kiều?

*

Xem xong buổi biểu diễn, Hạ Thâm còn có một vài buổi chụp hình quảng cáo phim, nên tạm thời ở lại Luân Đôn.

Nam Mẫn và Lạc Quân Hành quay về Birmingham trước.

Trên đường trở về, Lạc Quân Hành nhận được một phong thư đóng kín, anh ta nói với Nam Mẫn: “Ngôn Uyên đã đến thành phố Nam rồi”.

“Hả?”

Nam Mẫn ngây ra: “Anh ta đến thành phố Nam làm gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 921


Chương 921

Lạc Quân Hành nói: “Kiều Lãnh rất nhanh sẽ bị giải về nước T thôi, có một vài lưu trình Ngôn Uyên cần phải đi xử lý”.

Anh ta ngừng một chút, trầm giọng nói: “Vấn đề khiến chúng ta phiền nhiễu, anh ta cũng đi hỏi”.

Nam Mẫn nghe ra ý tứ của anh cả, mắt cô sáng lên: “Chuyện liên quan đến bố mẹ? Có thể hỏi ra sao?”

“Có tên đạo tặc hung ác nào mà chưa từng gặp qua, tự chúng ta có cách tra hỏi”.

Giọng nói Lạc Quân Hành trầm ổn, trong lời nói rất thừa nhận năng lực của Ngôn Uyên.

Nam Mẫn nghe xong cũng bắt đầu mong đợi.

Bên kia.

Ngôn Uyên vừa ra khỏi sân bay liền được Bạch Lộc Dư đích thân đón lên xe, ở trọ lại Vân Thủy Gian.

Dọc theo đường đi, Bạch Lộc Dư bày tỏ lời cảm ơn chân thành với Ngôn Uyên: “Cơ trưởng Ngôn, anh đã cứu Tiểu Lục, chính là tương đương với cứu mạng năm người đàn ông chúng tôi đó. Mẫn chính là vận mệnh của chúng tôi”.

Ngôn Uyên nhớ lại cảnh tượng khi ở trên đảo, Nam Mẫn như con chim nhỏ xà vào lòng Lạc Quân Hành khóc lớn, con ngươi màu xám tro của Ngôn Uyên hiện lên ý cười.

“Tôi cứu cô ấy, cô ấy cũng cứu tôi. Nam Mẫn đúng là rất lợi hại”.

“Lợi hại cái gì cứ, con bé chỉ cần đừng nghịch ngợm càn quấy, có thể khiến chúng tôi bớt lo lắng là chúng tôi đã cảm ơn trời đất rồi”.

Biết Ngôn Uyên là em trai của chị dâu cả Ngôn Hề, Bạch Lộc Dư tự giác coi anh ta là người trong nhà, nói chuyện cũng thân thiết, không có bất kỳ kiêng dè gì.

Đến Vân Thủy Gian, vừa xuống xe liền gặp Dụ Lâm Hải đi gửi thư về.

Oan gia ngõ hẹp.

“Aiz, lão Dụ”.

Khoảng thời gian này Bạch Lộc Dư và Dụ Lâm Hải cũng thân thiết, anh ta lên tiếng chào hỏi.

Dụ Lâm Hải gật đầu, ánh mắt nhìn sang Ngôn Uyên ở bên cạnh Bạch Lộc Dư, hai người ánh mắt đụng nhau, đều có một loại cảm giác giống như nhau.

“Giới thiệu một chút, vị này là cơ trưởng Ngôn”.

Bạch Lộc Dư giới thiệu cho Dụ Lâm Hải xong rồi lại giới thiệu cho Ngôn Uyên: “Đây là lão Dụ, em rể trước kia của tôi”.

Ngôn Uyên nhíu mày, dường như không hiểu mối quan hệ này.

Bạch Lộc Dư lại nói: “Ờ, chính là chồng cũ của Nam Mẫn”.

Mắt Ngôn Uyên hơi kíp lại, Dụ Lâm Hải đã chìa tay ra: “Cơ trưởng Ngôn, cảm ơn anh đã cứu mạng Mẫn… của tôi”.

“Không cần khách khí, điều nên làm”.

Hai người đàn ông bắt tay trong thời gian ngắn ngủi rồi lại buông ra.

Bạch Lộc Dư dẫn Ngôn Uyên vào trong, vừa đi vừa nói: “Cơ trưởng Ngôn, nếu không ngại thì anh ở phòng số 88, trước đó Mẫn đã ở đây, phòng rất lớn, đồ cũng đầy đủ…”

Dụ Lâm Hải nhìn Ngôn Uyên rời đi, bóng lưng cao gầy không khỏi nắm chặt hai tay.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom