Cập nhật mới

Dịch Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 962


Chương 962

“Thôi được. Ly rượu này ông già mời cậu uống, đi thong thả”.

Trong lòng Nam Mẫn đau đớn từng trận.

Nam Tam Tài lại lấy ra một con dấu từ trong túi, đưa cho Nam Mẫn: “Con dấu hoa hồng này là cháu khắc đúng không?”

Nam Mẫn nhìn con dấu hoa hồng khắc chữ ‘Ấn Dụ Lâm Hải’, ngực lại đau nhói.

Con dấu hoa hồng này là quà kỷ niệm kết hôn ba năm cô tặng Dụ Lâm Hải, đáng tiếc cũng trở thành quà chia tay.

Thật ra thì hôn nhân của họ rất hoang đường.

Lúc nhận giấy kết hôn chú rể không đến, hôn lễ không tổ chức, lúc nhận giấy ly hôn cô dâu không đi, Nam Mẫn đến bây giờ vẫn chưa nhận được tờ giấy ly hôn kia.

Nhưng ban đầu khi kết hôn cùng Dụ Lâm Hải, cô đã dùng tên giả ‘Lộ Nam Mẫn’, mượn thân phận và tài liệu của người khác.

Vì vậy chuyện hôn nhân giữa cô và Dụ Lâm Hải từ đầu đến cuối đều chẳng có ý nghĩa gì.

Cũng chỉ là một ảo mộng không tưởng mà thôi.

Nam Mẫn cầm con dấu, đây là một miếng điền bạch ngọc thượng hạng cô đã tìm kiếm rất lâu mới có được, bạch ngọc trong suốt, phần dưới đáy còn có đường vân đỏ, giống như một đóa hoa hồng đỏ nở rộ.

Bây giờ đường vân màu đỏ thấm vào càng nhiều, gần như chia đôi với màu trắng, mặt bên điêu khắc một đóa hồng trắng, cùng hoa hồng đỏ nở thành hai đóa hồng mọc cùng một gốc.

“Ông nội, con dấu này sao lại ở trong tay ông?”

Cô nghi ngờ hỏi Nam Tam Tài.

Nam Tam Tài nói: “Dụ Lâm Hải sai người mang tới, nói phần đáy bể một khối, nhờ ông giúp đỡ sửa lại, cầu xin ông nhất định phải sửa được, không thể để cháu biết, sợ cháu tức giận”.

Nam Mẫn nhìn phần đáy con dấu, quả thấy có dấu vết tu sửa.

Tay nghề tu sửa của Nam Ông rất khéo léo, người ngoài ngành không nhìn ra, nhưng Nam Mẫn vừa nhìn liền biết dưới đáy chữ ‘Lâm’ không lành lặn.

Ngọc là thứ đồ có linh tính, chẳng lẽ cái chết của Dụ Lâm Hải đã có điềm báo từ trước?

Sẩm tối, Phó Vực đeo kính đen đến công viên tưởng niệm.

Mưa nhỏ gió thổi nhẹ, anh ta lại không che ô, để mặc hạt mưa lạnh băng dính ướt cơ thể, người đàn ông trước giờ luôn cà lơ phất phơ đột nhiên trở nên trầm ngâm.

Anh ta tháo kính râm, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhuốm đỏ, anh ta châm một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi, rồi lại liên tục ho khan.

Mấy ngày nay, Phó Vực và Triệu Húc rất bận rộn.

Thân là anh em và chiến hữu tốt nhất của Dụ Lâm Hải khi còn sống, hai người tiễn anh đi đoạn đường cuối cùng, lo hậu sự chu toàn cho anh.

Triệu Húc tận mắt nhìn thấy Dụ Lâm Hải chết trước mắt mình, còn Phó Vực không thể gặp mặt anh lần cuối, khi nhìn thấy thì người đã ở trong nhà xác lạnh băng.

Lão Dụ thật sự đã biến thành cá khô già rồi.

“Trước kia ở quân đội, chúng tôi trải qua nhiều nhiệm vụ khó khăn, vô số lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, không ít lần giao lưu với tử thần, vậy mà vẫn sống sót”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 963


Chương 963

Phó Vực phun một vòng khói trắng như tuyết, lại ho khan một tiếng, cổ họng khàn khàn nói không nổi: “Không ngờ cậu ta cứ như vậy ra đi, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có, bà nội nhà nó”.

Nam Mẫn đứng trước bia mộ, Dụ Lâm Hải trong hình mặt đầy nghiêm túc, đôi mắt đen láy hẹp dài giống như có rất nhiều lời muốn nói.

Chỉ tiếc rằng họ không thể nghe thấy.

Phó Vực không nghe thấy một tiếng ‘tạm biệt’ của anh.

Cô cũng không nghe thấy một câu ‘xin lỗi’ của anh.

Mưa lớn hơn, đám người Lạc Quân Hành đưa ông cụ Nam về, Nam Mẫn lên xe của Phó Vực, muốn cùng anh ta uống một ly.

Lạc Quân Hành cau mày, cuối cùng cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Chú ý sức khỏe, đừng nôn ra dịch mật lần nữa”.

Nam Mẫn nói không đâu.

Quyền Dạ Khiên cảnh cáo nhìn Phó Vực: “Chăm sóc con bé cho tốt”.

Phó Vực hiếm khi nói chuyện với Quyền Dạ Khiên: “Yên tâm, trước chín giờ tôi đưa cô ấy về”.

*

Tìm thấy một quán bar âm nhạc, vừa vào liền thấy một ca sĩ đang cầm ghita hát dân ca.

Quán bar không đông người, khá yên tĩnh.

Phó Vực muốn gọi cho Nam Mẫn chút rượu trái cây nồng độ cồn thấp, nhưng bị Nam Mẫn trừng mắt, anh ta đã đổi thành sâm banh.

Cô đến đây với anh ta không phải để thưởng rượu, mà là để mua say.

Rót đầy một ly rượu sâm banh lớn, Phó Vực chìa tay ngăn cô: “Em uống ít thôi. Nếu uống đến chết thì sẽ chết vì tình giống lão Dụ đấy”.

Một câu ‘chết vì tình’ khiến Nam Mẫn không nhịn được phun ra đất, cô bị sặc rượu, ho một trận kịch liệt.

“Aiz, em nói xem…”

Phó Vực đi đến vỗ lưng cô, rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô lau miệng.

Nhân viên phục vụ cầm cây lau nhà đi tới lau sạch sẽ, Phó Vực đưa anh ta hai trăm tiền típ, nói lời cảm ơn.

Nói xong, một mùi thuốc lá phả tới.

Nam Mẫn châm một điếu thuốc, phun ra vòng khỏi, dáng vẻ mê hoặc lại hư hỏng, không hề giống cô.

Phó Vực nhìn cô đắm đuối, cảm thấy giống như nửa năm trước, lần đầu gặp cô ở Thủy Vân Gian, mèo hoang nhỏ trong đôi mắt đó viết đầy bi thương, nhưng vẻ bề ngoài tùy ý phóng túng.

Cô thay đổi thành như vậy, từ đầu đến cuối cũng chỉ vì một Dụ Lâm Hải.

“Em muốn làm loạn thế nào đây?”

Phó Vực nói: “Lão Dụ đi rồi, em mặc kệ bản thân? Hay là em hối hận rồi?”

Nam Mẫn nhướn mày, cặp mắt vừa đỏ vừa lạnh nhìn chằm chằm anh ta.

“Hối hận cái gì?”

Phó Vực: “Hối hận không tha thứ cho cậu ta”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 964


Chương 964

Anh ta nhìn Nam Mẫn, cổ họng nghẹn cứng: “Em vẫn yêu cậu ta, đúng không?”

Nam Mẫn hút thuốc, không nói gì.

Một chùm sáng lóe qua mắt cô, khiến mắt cô đau nhức một trận, khẽ híp lại, trước mắt trở nên mơ hồ.

Người cũng đã chết, yêu hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Chỉ là cô không ngờ anh sẽ chết.

Sức mạnh của cái chết quá lớn, nó khiến một người hoàn toàn biết mất, tự do phóng khoáng rời đi, mặc kệ hậu quả.

Khi một người chết đi, giống như tất cả mọi thứ đều trở nên nhẹ bỗng.

Mọi người không muốn nhớ đến điểm xấu của anh, ngược lại chỉ nhớ đến điểm tốt của anh, những vết thương anh gây nên thoáng chốc trở nên nhẹ nhàng theo gió, theo nắng và bụi bay đi.

Âm nhạc dừng lại, có người gọi bài, đó là bài hát kinh điển ngày xưa – ‘Mười năm’.

Giai điệu quen thuộc vang lên.

“Nếu như ngày ấy hai chữ kia tôi nói ra không run rẩy đến vậy, thì tôi sẽ không biết được hóa ra mình đang đau khổ đến nhường nào, dù có nói gì đi chăng nữa, cuối cùng vẫn chỉ là lời chia tay.

Nếu như đã không còn hi vọng vào ngày mai, thì nắm tay nhau cũng chỉ như chuyến du hành, bước qua muôn vàn cánh cửa, luôn có một người phải bước đi trước…”

Luôn có một người phải bước đi trước.

Nam Mẫn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cô khẽ run rẩy, điếu thuốc làm bỏng ngón tay cô.

Cũng khiến trái tim cô bỏng rát.

Bài hát này nghe nhiều đến mức quen tai, khi đến bài hát này, khách quán bar thậm chí còn hát theo.

“Mười năm trước, tôi còn chưa quen biết em, và em cũng không thuộc về tôi. Chúng ta thật giống nhau, đều đang ở bên cạnh một người xa lạ nào đó, chậm rãi lướt qua nhau trên những con đường quen thuộc…”

Nam Mẫn bất giác lệ rơi đầy mặt.

Cô nhớ đến quyển sách mình đã từng đọc vừa hay tên là ‘Mười năm yêu anh nhất’.

Bên trong có một câu, ‘cơn gió dịu dàng ấm áp từ phương nam không chịu nổi giá rét của phương bắc’.

Là cô mang ấm áp đến cho anh, nhưng thứ anh tặng lại cô là giá rét.

Sau đó, khi anh muốn dịu dàng với cô, cô lại dùng bộ áo giáp lạnh lẽo chặn lại, ngăn cách bản thân mình khiến anh không thể nào bước vào thế giới của cô.

Quay đầu lại, tổn thương người ta rồi lại tổn thương mình.

Trong tình cảm luôn nhắc đến nhân quả.

Gieo nhân nào gặp quả đấy, chỉ có thể chấp nhận.



Tối nay Nam Mẫn không say, cô chỉ cảm thấy hơi lạnh, cùng với… mệt mỏi chưa từng có.

Trong lòng trống vắng.

Phó Vực tìm một tài xế lái thay, đang muốn đưa Nam Mẫn lên xe thì một chiếc Bentley màu đen đã dừng trước cửa quán bar, cửa kính xe được kéo xuống, là khuôn mặt lạnh băng của Lạc Quân Hành.

“Lên xe”.

Cuối cùng vẫn không yên tâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 965


Chương 965

Bạch Lộc Dư xuống xe, choàng chiếc áo khoác rộng lên người Nam Mẫn, ngửi mùi trên người cô, anh ta cau mày: “Không chỉ uống rượu mà còn hút thuốc?”

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của em gái, anh ta nào nhẫn tâm trách móc, chỉ hung hăng trợn mắt với Phó Vực, đỡ cô lên xe.

Phó Vực đứng ở cửa quán rượu, nhìn chiếc xe Bentley chậm rãi lái vào màn đêm, anh ta chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Anh ta ngước mắt nhìn bầu trời, tối này sao trời thưa thớt, màn đêm giống như bị vẩy mực.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh cũng chẳng buồn nhìn đã nhấn nghe, trong điện thoại vang lên giọng nữ trong trẻo: “Anh Phát Tài, anh vẫn ổn chứ?”

Phó Vực chăm chú nhìn bầu trời đêm, đột nhiên yếu ớt hỏi: “Em nói xem, sau khi người ta chết, thật sự sẽ biến thành sao trên trời?”

Đầu dây bên kia chắc như đinh đóng cột trả lời anh: “Đúng!”

Nam Mẫn vừa lên xe, điện thoại di động vang lên, là Dụ Phượng Kiều gọi tới.

Cô nhấn nghe: “Dì Dụ”.

Dụ Phượng Kiều ở đầu dây bên kia nói: “Mẫn, tối nay con có tiện về nhà chính một chuyến không?”

“Dạ được”.

Nam Mẫn đồng ý trước, sau đó ân cần hỏi: “Ông bà ngoại sức khỏe không tốt ạ?”

“Không phải”.

Giọng Dụ Phượng Kiều già nua, giống như đang cố gắng khống chế cảm xúc, giọng khàn khàn: “Hải để lại di chúc, trong đó có nhắc đến con”.

Nhận điện thoại xong, trong lòng Nam Mẫn có dự cảm bất an không nói thành lời.

Khuôn mặt cô ngây ra.

“Sao thế?”, Lạc Quân Hành nghiêng đầu hỏi.

Nam Mẫn nhìn theo anh cả, âm thầm nắm điện thoại, cô nói: “Dì Dụ nói, Dụ Lâm Hải để lại di chúc có nhắc đến em”.

“Cái gì? Di chúc?!”

Bạch Lộc Dư kinh ngạc trước tin: “Chẳng lẽ anh ta đã sớm có dự cảm về cái chết của mình?”

Đôi mắt xanh thẳm của Lạc Quân Hành trầm tĩnh như biển, dứt khoát nói: “Đi xem chút đi”.

Trong lòng Nam Mẫn lạnh lẽo.

Cô không biết di chúc này là thế nào, anh còn nhắc đến cô trong di chúc?

Dụ Lâm Hải ơi là Dụ Lâm Hải, rốt cuộc anh muốn làm gì?

Nam Mẫn nặng nề nhắm mắt.

Xe quay đầu đi về phía nhà chính nhà họ Dụ.

Dụ Gia Hàng và Dụ Trạch Vũ đứng chờ ở cửa, nhìn thấy xe đến liền vội vàng ra đón, gọi Nam Mẫn một tiếng ‘chị Nam’.

Sau đó lễ phép gật đầu với Lạc Quân Hành và Bạch Lộc Dư.

Nam Mẫn nói: “Đây là hai anh của chị”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 966


Chương 966

Dụ Gia Hàng gật đầu: “Chào hai anh, xin mời vào”.

Dụ Trạch Vũ vội vàng nói: “Chị Nam, mau vào thôi, ông bà nội đều ở đây chờ chị”.

Nam Mẫn bước nặng nề vào trong.

Lần trước đến nhà chính nhà họ Dụ là sau khi cô và Dụ Lâm Hải ly hôn, thân phận bại lộ, quay về ngả bài.

Vốn tưởng rằng đó sẽ là lần cuối cùng cô đến đây, không ngờ… thế sự vô thường.

Hai anh em Dụ Gia Hàng và Dụ Trạch Vũ dẫn bọn họ đi vào, đến sân chính là nơi ông bà cụ Dụ đang ở, Nam Mẫn cũng không xa lạ gì.

Phòng trà lớn cũng là phòng tiếp khách.

Lúc đi vào, Nam Mẫn phát hiện người nhà họ Dụ đều đã đến đông đủ, chật ních cả phòng.

“Mẫn đến rồi”.

Ông bà cụ Dụ đều đứng dậy, ông hai Dụ và ông ba Dụ vốn đang ngồi ở vị trí đầu dưới, nhìn thấy hai ông bà cụ đứng lên, bọn họ mím môi cũng đứng lên theo.

Đám tiểu bối dưới nhìn thấy Nam Mẫn, có người gọi ‘chị Nam’, có người gọi ‘chị dâu’, xưng hô rất loạn.

Nam Mẫn tiến lên chào mọi người, lại giới thiệu Lạc Quân Hành và Bạch Lộc Dư: “Đây là anh cả cháu, còn có anh nhỏ cháu”.

Mấy người Bạch Lộc Dư Dụ Phương Kiều đã từng gặp, còn Lạc Quân Hành là lần đầu thấy, nhìn khuôn mặt con lai tinh tế lại hoàn mỹ của anh, bà không khỏi cảm thán gen của Lạc Nhân thật mạnh.

Sinh ra đứa con ai cũng đẹp.

“Mời cậu Lạc ngồi”.

Sau khi nói chuyện đơn giản thì bắt đầu nói chuyện chính.

Nam Mẫn hỏi Dụ Phượng Kiều: “Dì Dụ, dì nói Dụ Lâm Hải khi còn sống đã lập di chúc, chuyện này là sao?”

Tuổi anh còn quá trẻ, sao có thể lập di chúc?

Dụ Phượng Kiều thở dài, không biết nên nói thế nào: “Luật sư Đàm, ông nói đi”.

Luật sư Đàm tiến lên nói: “Là như này tổng giám đốc Nam, lúc cậu Dụ nhậm chức, để đề phòng bất trắc sẽ lập di chúc, đây là quy định của ông cụ”.

Ông cụ Dụ mặt đầy tang thương, khẽ gật đầu.

Chỉ là ông ấy không ngờ di chúc của mình còn chưa được mang ra, cháu ngoại ruột đã đi trước ông ấy.

Người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.

“Với sự tích lũy và biến hóa của tài sản, di chúc hàng năm cũng sẽ biến động, bản di chúc cuối cùng là bản lần trước tổng giám đốc Dụ thông báo tôi thay đổi”.

Luật sư Đàm nói: “Bởi vì trong di chúc nhắc đến cô, cho nên muốn chờ cô đến để chính thức tuyên đọc”.

Đáy mắt Nam Mẫn tối tăm.

Cô cũng không muốn nghe di chúc gì đó, nghe thấy hai chữ ‘di chúc’ thôi trong lòng cũng đau đớn.

Dụ Phượng Kiều âm thầm cầm tay cô, nói với luật sư Đàm: “Người đã đến đông đủ, bắt đầu đi”.

“Vâng”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 967


Chương 967

Luật sư Đàm giơ túi giấy da bò được niêm phong đỏ cho mọi người xem, sau đó chậm rãi mở ra, lấy di chúc ở bên trong ra, chính thức tuyên đọc:

“Người làm di chúc: Dụ Lâm Hải. Giới tính: Nam. Dân tộc: Hán…”

Vừa nghe thấy phần mở đầu, mọi người liền không tự chủ đỏ vành mắt, tiếng thút thít không ngừng vang lên.

Nam Mẫn ngồi ở đó, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc.

Thời khắc luật sư bắt đầu đọc di chúc kia, cô đã muốn rời đi.

Tất cả mọi thứ quá hoang đường, cô là gì của anh, tại sao phải ở đây nghe một bản di chúc bỏ đi?!

Anh ép cô đón nhận cái chết của anh, bây giờ lại ép cô nhận di chúc của anh sao?!

Khốn kiếp!

Quá khốn kiếp!

“Bởi vì lo lắng bản thân qua đời vì tai nạn bất ngờ hoặc không bất ngờ, người nhà sẽ xảy ra tranh chấp vì vấn đề kế thừa gia sản, nên tôi đã lập bản di chúc này vào ngày 18 tháng 8 năm XX tại thành phố Nam, giải quyết tất cả tài sản và quyền lợi của tôi như sau: Một, về tình hình tài sản, hiện giờ tài sản và quyền lợi chính tôi đang sở hữu không giới hạn bất động sản ở chỗ X, tương ứng tọa lạc tại…”

Luật sư Đàm đọc rất lưu loát: “Dinh thự nhà họ Dụ thuộc sở hữu của ông ngoại tôi Dụ Nghiêm Hành, một căn bất động sản ở Cẩm Tú Hoa Phủ phía nam thành phố thuộc về mẹ ruột tôi bà Dụ Phượng Kiều. Một căn chung cư đơn nguyên hai tòa số mười khu Cẩm Tú Hoa Phủ và một căn nhà số năm mang kiến trúc phương tây nằm ở dinh thự Nhã Mẫn ở thành phố Nam đều thuộc về sở hữu của cô Nam Mẫn – vợ cũ của tôi. Quyền quản lý viện bảo tàng Cảnh Văn thuộc về Nam Mẫn. Ngoài ra, tất cả cổ phần tôi có ở tập đoàn Dụ Thị cũng thuộc về Nam Mẫn”.

Lời vừa dứt, ông hai Dụ và ông ba Dụ đột nhiên trợn tròn mắt.

“Cái gì?!”

Luật sư Đàm vẫn chưa đọc xong: “Nếu bản thân đột ngột qua đời, hy vọng cô Nam Mẫn có thể nể mặt mối quan hệ quen biết này chấp nhận vị trí tổng giám đốc tập đoàn Dụ Thị, Lâm Hải vô cùng cảm kích”.

Nam Mẫn mặt không biểu cảm nghe tất cả những thứ này, những tài sản và cổ phần này đối với cô đều là thứ đồ sao cũng được.

Cô sao cũng được, nhưng nhà họ Dụ thì không.

Còn có một vài tài sản và quyền lợi vẫn chưa đọc hết, ông hai Dụ và ông ba Dụ đã đứng ngồi không yên, không muốn nghe nữa!

Ông hai Dụ nặng nề nói: “Bất động sản hay gì thì tôi không có ý kiến, Hải nó thích cho ai thì cho, nhưng cổ phần của Dụ Thị có thể tùy tiện cho người bên ngoài sao?”

Ông ba Dụ cũng đột nhiên đứng dậy: “Đúng vậy! Còn cho một người ngoài làm tổng giám đốc của Dụ Thị chúng ta, nực cười! Nhà họ Dụ chúng ta không có người sao?”

Hai người gào thét, Lạc Quân Hành ngồi trong góc, nhíu mày không nói gì.

Ông cụ Dụ nói: “Được rồi, ồn ào cái gì. Đây là di chúc Hải để lại, sắp xếp thế nào là tự do và quyền lợi của nó, liên quan gì đến các con? Ông già này còn chưa chết, làm loạn cái gì?”

“Bố, bố đừng hồ đồ”.

Ông hai Dụ nói: “Bố chê con và thằng ba vô dụng, ban đầu giao chức vị tổng giám đốc cho thằng Hải, chúng con đâu có nói gì. Mặc dù Hải là cháu ngoại, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Dụ chúng ta, còn Nam Mẫn…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 968


Chương 968

Ông ta chỉ về phía Nam Mẫn, nhưng lại bị Dụ Phượng Kiều đánh rớt, đôi mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm ông ta: “Mù à, chỉ cái gì?”

Ông hai Dụ ngượng ngùng thu tay về, liên tục vung tay lên: “Dù sao con cũng không đồng ý!”

“Anh hai nói không sai”.

Ông ba Dụ nói: “Bố, chị cả, em biết mọi người thích Nam Mẫn, nhưng cô ta và Hải đã ly hôn, không phải con dâu nhà họ Dụ chúng ta nữa, hơn nữa cô ta vẫn còn tập đoàn Nam Thị, để cô ta đến làm tổng giám đốc của Dụ Thị chúng ta, chẳng phải là trò cười sao? Người ngoài sẽ nhìn chúng ta thế nào? Nhà họ Dụ không còn ai sao? Con và anh hai dù vô dụng, nhưng phía dưới vẫn còn Gia Hàng, nếu không thì Trạch Vũ nhà con cũng được…”

Lời ông ta còn chưa dứt, Dụ Gia Hàng và Dụ Trạch Vũ đồng loạt xua tay.

Dụ Gia Hàng: “Con không được!”

Dụ Trạch Vũ: “Con càng không!”

Hai người chỉ sợ tránh không kịp, rất sợ cái nồi lớn này sẽ rơi trên người bọn họ.

Ông hai Dụ và ông ba Dụ hận rèn sắt không thành thép, trợn trừng mắt nhìn bọn họ: “Im miệng! Thứ không có tiền đồ!”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa”.

Nam Mẫn vẻ mặt lạnh lùng, mệt mỏi mở miệng: “Dụ Lâm Hải có quyền lập di chúc, tôi cũng có quyền không chấp nhận di chúc. Tôi tới rồi, cũng nghe rồi, không quấy rầy chuyện nhà mấy người nữa”.

Cô đứng lên: “Ông ngoại, bà ngoại, dì Dụ. Tạm biệt”.

Nam Mẫn cùng anh cả anh hai đi ra ngoài, Dụ Trạch Vũ đuổi theo.

“Chị Nam,, chờ chút, em có đồ cho chị…”

Từ lúc Dụ Trạch Vũ nhận được tin về cái chết của anh cả thì bắt đầu khóc lớn, hai ngày nay cậu ấy khóc đến mức mắt vừa đỏ vừa sưng, khuôn mặt anh tuấn cũng trở nên sưng vù.

Trong đám tiểu bối nhà họ Dụ, bình thường Nam Mẫn và Dụ Trạch Vũ trao đổi với nhau nhiều nhất, cô coi cậu ấy như em trai.

Đối mặt với cậu ấy, biểu cảm lạnh nhạt của cô bất giác đã dịu đi vài phần.

Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Em bảo chị mang quà đến, chị mang rồi, mấy ngày nữa sẽ gửi cho em”.

“Quà?”

Dụ Trạch Vũ ngẩn người, lập tức hiểu ra gì đó, mặt có chút mất tự nhiên, ngượng ngùng sờ mũi: “Vâng, vâng ạ. Cảm ơn chị Nam”.

Nam Mẫn cảm thấy phản ứng của cậu ấy không đúng lắm.

Một khắc sau, Dụ Trạch Vũ đưa điện thoại di động đến, Nam Mẫn nhận lấy, chậm rãi hỏi: “Là sao?”

Dụ Trạch Vũ nói: “Đây là di… di vật của anh cả em, em đã xử lý nó sạch sẽ rồi. Chiếc điện thoại này trước kia là em dùng, sau này bị anh cả lấy đi. Mật mã là 131420”.

“… Tóm lại, chị mở ra xem thì biết. Em thanh minh trước, là em bị ép buộc!”

Dụ Trạch Vũ nói xong, giống như sợ Nam Mẫn đánh, cậu ấy liền xoay người bỏ chạy.

Nam Mẫn cầm điện thoại, ngây người.

Cô mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 969


Chương 969

Bạch Lộc Dư đầu óc mơ hồ: “Thằng nhóc này cứ nói lảm nhảm gì vậy?”

Nhìn thấy Nam Mẫn cầm điện thoại không nhúc nhích, mà tiếng cãi vã trong phòng khách vẫn đang truyền đến từng hồi, Lạc Quân Hành nhíu mày, trầm giọng nói: “Đi thôi, rời khỏi nơi này trước đã”.

Trên đường về, Nam Mẫn cầm điện thoại, im lặng không hé răng nửa lời.

Đến tiểu khu Lộc Minh, vừa mở cửa, các anh đều ở đây, đồng loạt nhìn về phía Nam Mẫn.

Trên đường về Bạch Lộc Dư đã lải nhải ở trong nhóm, nói đến chuyện Dụ Lâm Hải lập di chúc, tài sản, bất động sản và cổ phần đứng tên anh để cho Nam Mẫn, trong nhóm bàn luận vô cùng sôi nổi.

Sau khi nhìn thấy Nam Mẫn, bọn họ liền hỏi thẳng cô: “Em nghĩ thế nào? Đồ anh ta để lại em có muốn không?”

Nam Mẫn không lên tiếng, cổ họng cô khô khốc, đi đến bàn trà bên cạnh rót nước uống.

Lý Vân nói: “Theo anh phải được, tại sao không muốn chứ? Tiểu Lục nhà chúng ta đã mất nhiều năm thanh xuân như vậy, còn chăm sóc anh ta những ba năm, cũng không đòi lấy một đồng. Bây giờ anh ta đã muốn cho, vậy thì cứ cầm”.

Bạch Lộc Dư lườm anh ta: “Anh tư nói dễ quá nhỉ, Tiểu Lục nhận tài sản Dụ Lâm Hải để lại, vậy vị trí tổng giám đốc Dụ Thị cần hay không? Con bé không phải dâu nhà họ Dụ, dựa vào cái gì mà phải quản chuyện của nhà đó?”

Hạ Thâm gật đầu: “Anh cũng cùng quan điểm với Tiểu Ngũ. Chúng ta không thiếu tiền, càng không thiếu nhà, vì một phần di chúc mà bán mình cho Dụ Thị, không đáng”.

Tối nay Quyền Dạ Khiên không có ở đây, Lạc Ưu muốn đến thành phố Bắc, anh ta đến sân bay đón người từ lâu.

Tô Duệ cũng ở đây, nhưng im lặng không nói gì.

Lý Vân, Bạch Lộc Dư và Hạ Thâm mỗi người một ý, tranh luận khồng ngừng nghỉ, bọn họ lại nhìn sang bên phía anh cả Lạc Quân Hành.

Lạc Quân Hành không nói lời nào, khuôn mặt trầm ngâm, bọn họ không dám hỏi, ánh mắt chuyển sang Tô Duệ.

Bạch Lộc Dư đi tới, chọc chọc vào người Tô Duệ: “Anh Duệ, anh nói mấy câu đi”.

“Không có gì đáng nói”.

Tô Duệ bình tĩnh nhìn về phía Nam Mẫn: “Người khác không hiểu em gái mình thì thôi đi, đến mấy đứa còn không biết sao? Chuyện con bé muốn làm, không ai ngăn được, chuyện con bé không muốn làm, không ai ép nổi”.

Điều này cũng đúng.

Ba anh cùng gật đầu, đồng loạt nhìn sang Nam Mẫn, bây giờ thì phải xem ý của cô.

Nam Mẫn vô cùng mệt mỏi, trong đầu rối loạn, gần như bất động.

“Muộn rồi, đi ngủ sớm chút”.

Lạc Quân Hành lên tiếng, mọi người liền đi sắp xếp chuyện của mình.

Lý Vân đi đến khách sạn Quân Dật tìm Trình Hiến, dẫn theo Bạch Lộc Dư theo, còn Lạc Quân Hành và Tô Duệ ở lại trông nom Nam Mẫn.

Nam Mẫn chúc ngủ ngon, lúc quay về phòng mình, trong tay vẫn cầm điện thoại Dụ Trạch Vũ đưa cho cô.

Vừa vào phòng, tay cô run run nhập mật mã, mở điện thoại di động.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 970


Chương 970

Chắc hẳn Dụ Trạch Vũ đã nạp đầy pin, trên màn hình hiển trị trạng thái pin 100%.

Đây là máy nội địa, trang chủ có sao đầy trời, trống rỗng, tất cả phần mềm đều đã bị xóa bỏ, chỉ có một phần mềm Wechat.

Cảm giác trong lòng kia ngày càng mãnh liệt.

Ngón tay đầy vết chai của Nam Mẫn mở Wechat ra, trang chủ Wechat chỉ có một bản ghi trò chuyện, trong danh bạ cũng chỉ có một người bạn thân, chính là cô.

Mở lịch sử trò chuyện, tin nhắn mới nhất là ‘Dụ Trạch Vũ’ gửi danh thiếp của Dụ Lâm Hải cho cô, còn kèm theo động tác ‘Hi’.

Kéo lên trên nữa…

Là giọng nói của cô: “Em ngoan nhé, chờ chị về nước mang đồ ăn ngon cho em”.

‘Bị nhốt sao? Thật đáng thương. Là ai, tại sao lại nhốt chị?’

‘Vậy thì được, bây giờ chị đang ở nước Y, Birmingham à? Chỗ đó có gì vui không?’

‘Chị Nam, chị sao vậy? Chúng em đều rất lo lắng cho chị, chị đã khá hơn chút nào chưa?’



Nam mẫn đặt điện thoại xuống, bước chân loạng choạng đi vào phòng tắm, vặn vòi hoa sen ở mức tối đa, cô đóng cửa phòng tắm, ngồi dưới đất khóc lớn.

Chân tướng rõ ràng.

Hóa ra ‘Dụ Trạch Vũ’ chính là Dụ Lâm Hải.

Người luôn quan tâm cô mọi lúc, người luôn miệng gọi cô một tiếng ‘Chị Nam’ lại là Dụ Lâm Hải.

Đồ đàn ông chó má!

Ly hôn rồi còn chạy tới giả bộ tình sâu nghĩ nặng gì chứ? Giả bộ nhớ mãi không quên?!

Anh dám gỉa làm Dụ Trạch Vũ lừa cô!

Anh không sợ bị phát hiện?!

Đúng là ăn gan hùm tim báo mà! Dám lừa cô!

Vòi hoa sen mở lớn, giống như trời mưa trút nước, thấm ướt toàn thân Nam Mẫn, mặt cô giống như bị một bức tranh thủy mặc ướt át, trở nên mơ hồ.

Cho dù có tiếng của vòi hoa sen, nhưng Lạc Quân Hành và Tô Duệ vẫn nghe thấy tiếng khóc của Nam Mẫn.

Lạc Quân Hành nhíu mày, muốn đi vào phòng của cô, nhưng lại bị Tô Duệ kéo lại.

“Để con bé khóc đi. Khóc được là tốt”.

Sắc mặt Lạc Quân Hành lạnh lùng: “Cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà, đến mức vậy sao?”

“Hỏi thế gian tình là gì, mà người ta sống chết có nhau”.

Tô Duệ loay hoay mở dụng cụ rượu, nhẹ nhàng nói: “Con bé đã kiềm chế bản thân đủ rồi. Ban đầu không phải anh cũng vì một người phụ nữ mà khóc chết đi sống lại sao?”

Lạc Quân Hành nâng đôi mắt xanh thẳng, lạnh lẽo nhìn anh ta: “Người anh khóc là vợ anh, có thể so sánh với chồng cũ của con bé sao?”

“Dù là vợ hay chồng cũ, chỉ cần vẫn yêu thì đều giống nhau”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 971


Chương 971

Tô Duệ gắp hai viên đá bỏ vào trong ly rượu, đưa cho Lạc Quân Hành: “Có một số chuyện không ai thay thế được, chỉ có thể để mình con bé đối diện, việc chúng ta cần làm chỉ là ở bên cạnh con bé”.

Lạc Quân Hành rũ mắt xuống, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Cửa từ bên ngoài mở ra, Quyền Dạ Khiên đưa Lạc Ưu vừa kết thúc nhiệm vụ trong quân ngũ đã vội vàng chạy qua đây, cô ấy vừa vào cửa, toàn thân mệt mỏi.

Sắc mặt Lạc Ưu rất khó coi, mắt nhuộm đỏ, không kịp chào hỏi, cô ấy đã nghe thấy tiếng khóc của Nam Mẫn, vội vàng chạy vào phòng cô.

Vừa xông vào phòng tắm thì thấy Nam Mẫn đang vùi đầu vào đầu gối khóc hu hu.

Cô khóc giống như một con thú bị thương, bị vứt bỏ.

Tim Lạc Ưu đau nhói, vành mắt lập tức đỏ ửng, tiến lên ôm lấy Nam Mẫn.

Lão Dụ ơi là lão Dụ, sao anh lại nhẫn tâm như vậy?



Nam Mẫn không ngờ có một ngày mình sẽ khóc lóc chảy nước mắt nước mũi vì Dụ Lâm Hải.

Cô đã từng móc tim móc phổi ra yêu anh, hôm nay cũng móc tim móc phổi khóc một trận vì anh, giống như sắp khóc cạn nước mắt của cả cuộc đời này.

Thời niên thiếu mơ ước được yêu, nhưng nếu tình yêu giống như thứ đồ hành hạ người ta như vậy, cô tình nguyện chưa từng yêu.

Cô tình nguyện mình vẫn sẽ là tiểu công chúa Nam Mẫn sống trong thế giời đồng thoại ngày trước.

Không màng thế sự, không biết ưu sầu.

Chuyện vui nhất mỗi ngày chính là nhìn ảnh người cô thầm yêu, ảo tưởng tương lai sẽ có một ngày ở bên anh ấy, mặc váy cưới, trở thành vợ anh.

Chỉ tiếc tính một đằng ra một nẻo, khoảng thời gian vui vẻ kia đã không trở lại nữa.

Rốt cuộc là cô nợ anh?

Hay anh nợ cô?



Dự tang lễ của Dụ Lâm Hải xong, Nam Mẫn chuẩn bị theo các anh về thành phố Nam.

Lúc sắp đi lại nhận được điện thoại của Dụ Phượng Kiều.

Bà hẹn cô ở quán cafe dưới tầng tiểu khu Lục Minh.

Có thể người khác cô không nể mặt, nhưng Dụ Phượng Kiều không thể không nể.

Đã từng là mẹ chồng nàng dâu, hai mẹ con bây giờ ngồi đối diện nhau, nhưng không nói nên lời.

Mấy ngày ngắn ngủi, hai người đã trở nên tang thương hơn rất nhiều.

Dụ Phượng Kiều nhìn Nam Mẫn sắc mặt tái nhợt, trong lòng đau đớn một trận, bà nhìn cô với ánh mắt không nỡ: “Mẫn à, con gầy quá”.

“Dì cũng vậy”.

Nam Mẫn chuyển động cổ họng khô khốc, nhìn dáng vẻ Dụ Phượng Kiều đã già đi rất nhiều, cô buồn bã không thôi, nắm tay Dụ Phượng Kiều: “Dì giữ gìn sức khỏe, con sẽ thường xuyên đến thăm dì”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 972


Chương 972

“Mẹ biết rồi”.

Dụ Phượng Kiều nghẹn ngào, lau khóe mắt, nuốt nước mắt vào trong, bà vỗ tay Nam Mẫn nói: “Hôm nay mẹ đến tìm con là muốn nói về chuyện di chúc”.

Nam Mẫn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng trực tiếp bày tỏ thái độ.

“Dì Dụ, ở nhà chính con đã nói rồi, đều là lời thật lòng. Mấy thứ Dụ Lâm Hải để lại cho con, con đều không cần, dì giữ lại đi”.

“Mẹ biết, con không thiếu mấy thứ đó. Nhưng đó đều là thứ con đáng được nhận”.

Dụ Phượng Kiều khẽ thở dài: “Thật ra trước khi Hải lập di chúc, nó đã hỏi qua ý kiến của mẹ. Con gả vào nhà họ Dụ ba năm, nhẫn nhục chịu khó, hiếu thuận hiểu chuyện, chúng ta đều nhìn thấy cả. Thằng Hải có thể khỏi bệnh, tất cả đều nhờ con, mẹ có thể đi ra từ cuộc hôn nhân thất bại cũng là có con bên cạnh bầu bạn, càng không nói đến ông bà ngoại, còn cả mấy đứa nhỏ trong nhà.

Chúng ta không phải loại người lòng lang dạ sói, ai đối tốt với chúng ta, chúng ta đều ghi nhớ. Dù con và Hải đã ly hôn, cả nhà chúng ta không đứng về phía nó, biết nó không tốt, là nó có lỗi với con”.

Nam Mẫn cúi đầu chạm vào ly cafe, nhàn nhạt nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi. Con ở nhà họ Dụ ba năm, mọi người đối xử tốt với con, con vẫn ghi nhớ từ đầu đến cuối”.

Cô không chỉ nói qua một lần, nếu không phải người nhà họ Dụ luôn an ủi cô, sợ rằng cuộc hôn nhân giữa cô và Dụ Lâm Hải cũng không kiên trì được đến ba năm lâu như vậy.

“Dụ Lâm Hải không nợ con cái gì, thời điểm ly hôn con cũng không cần gì cả, bây giờ cũng không cần”.

Tiểu công chúa nhà họ Nam từ trước đến nay không thiếu tiền.

Thứ mà cô luôn muốn cũng chỉ là tình yêu thuần túy mà thôi.

“Mẹ biết”.

Dụ Phượng Kiều nhìn cô: “Khi con và Hải ly hôn, chi phiếu hai chục triệu nó cho con, con để nguyên không động trả lại nó. Mẹ biết con không thích tiền của nó, sau đó nó bị mẹ mắng, ‘Mẫn chăm sóc con ba năm trời, con cứ vậy đưa hai chục triệu đuổi con bé đi? Bản thân con không biết ngượng sao?’. Nó nói nó không muốn trả hết tiền một lần, sợ con thân gái một mình cầm quá nhiều tiền trên người không an toàn, định chờ con sắp xếp xong thì đưa chỗ tiền còn lại cho con. Bất động sản Cẩm Tú Hoa Phủ ở thành phố Bắc kia là nó đã để lại cho con từ lâu rồi, tòa nhà biệt thự kiểu phương tây ở thành phố Nam kia chắc sau này mới mua, chìa khóa đều ở chỗ mẹ…”

Bà quay đầu, dì Vệ đưa hai chùm chìa khóa cho bà, chuyển vào tay Nam Mẫn.

“Dì Dụ, con không…”

Nam Mẫn muốn trả lại, nhưng lại bị Dụ Phượng Kiều giữ tay.

“Mẫn, đừng từ chối. Chuyện cổ phần con có thể suy nghĩ lại, mẹ cũng không ép. Một mình con vừa nắm giữ tập đoàn Nam Thị, lại phải tiếp quản Dụ Thị, quá mệt, mẹ cũng không nỡ để con chịu khổ”.

Dụ Phượng Kiều nói: “Còn hai căn nhà, dù con không cần, cho mẹ rồi, một mình mẹ cũng không ở nhiều như vậy. Mẹ không còn con trai, chỉ có đứa con gái là con, coi như là quà mẹ tặng con đi”.

Nam Mẫn cầm hai chùm chia khóa, chỉ cảm thấy trong lòng buồn chua chát.

Lúc sắp đi, Dụ Phượng Kiều nói: “Nhà chỗ Cẩm Tú Hoa Phủ đã sửa xong rồi. Con có thể đi xem. Thằng Hải để lại đồ cho con đấy, nói là… trả con”.

*

Nam Mẫn và Lạc Ưu cùng đi Cẩm Tú Hoa Phủ.

Mở cửa nhà ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 973


Chương 973

Trong nháy mắt liền ngửi thấy mùi hương hoa hồng mát mẻ khiến lòng người thoải mái.

“Thơm quá”.

Lạc Ưu hít mũi, sau đó nói với Nam Mẫn: “Giống như mùi trên người cô vậy”.

Nam Mẫn không nói gì, chỉ im lặng thay dép ở sảnh.

Đây là một căn ba ngủ một phòng khách, xây dựng lại theo phong cách đơn giản vô cùng hiện đại, toàn bộ đều là màu sắc ấm áp, ngay cả vải trên ghế sofa cũng là màu vàng tươi.

Lạc Ưu chép miệng: “Vừa nhìn liền biết không phải phong cách thiết kế của lão Dụ, chắc là tìm nhà thiết kế rồi”.

Nam Mẫn ngây ra, cô không hề xa lạ gì với màu vải này.

Trước kia khi còn ở dinh thự nhà họ Dụ, cô chê màu sắc trong nhà quá lạnh lẽo, mặc dù bản thân cô cũng thích kiểu trang trí lạnh lẽo như vậy, nhưng hồi đó vết thương trên người Dụ Lâm Hải vẫn chưa lành, chỉ nằm ở nhà.

Để tâm trạng anh có thể tốt hơn một chút, cô dạo quanh chợ trang trí mấy ngày liên, muốn sửa sang nhà đẹp hơn, ấm áp hơn chút, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy dễ chịu.

Cô đặc biệt chọn loại vải màu vàng nhạt, ga giường, bộ sofa đều dùng loại vải này.

Lúc vừa mua về, Dụ Lâm Hải tỏ ra chê bai, nhưng anh chỉ bĩu môi, cuối cùng không nói gì.

Bây giờ, Nam Mẫn cũng chỉ mím môi, không nói gì.

Lạc Ưu đi vào rất tự nhiên, đột nhiên hô lớn: “Mẫn, mau qua đây xem này!”

“Sao vậy?”

Nam Mẫn theo tiếng nói cô ấy đi tới, liền thấy trong phòng chứa đồ rộng lớn chất đầy đủ các loại túi quà, hộp quà, còn có búp bê bày la liệt giống như ở sở thú.

Ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

“Chuyện gì thế này? Lão Dụ mua cho cô?”

Lạc Ưu ngạc nhiên, ngồi xổm xuống nhặt túi quà gần chân mình nhất, cô ấy mở ra, bên trong có một tấm thiệp chúc mừng.

Trên thiệp là kiểu chữ lớn của Dụ Lâm Hải, trên đó viết…

“Quà sinh nhật tuổi hai mươi sáu tặng Mẫn. Ký tên: Hải”.

“Mẫn, cô nhìn đi”.

Lạc Ưu đưa thiệp cho Nam Mẫn, cô nhìn kiểu chữ quen thuộc, lòng giống như bị kim găm.

Món quà sinh nhật tuổi hai mươi sáu… còn chưa đến mà.

Ngón tay cô lạnh băng mở hộp quà ra.

Trong hộp quà đựng một đôi bông tai trân châu vô cùng đáng yêu tinh xảo, ngay cả người trước giờ chưa từng đeo khuyên tai như Lạc Ưu cũng cảm thấy rất đẹp.

Trong túi quà khác cũng để một tấm thiệp.

Trên đó lần lượt được viết…

Quà tết trung thu năm XX cho Mẫn. Hải.

Quà giáng sinh năm XX cho Mẫn. Hải.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 974


Chương 974

Quà Nguyên Đán năm XX cho Mẫn. Hải.

Quà năm mới năm XX cho Mẫn. Hải.



Trong túi có đồ trang sức, quần áo, đồ chơi, sách, bất kỳ thứ gì nghĩ đến đều có, không nghĩ đến cũng có.

Lạc Ưu sững sờ nhìn căn phòng chất đầy đỏ, còn có các loại quà được treo trên giá: “Lão Dụ đã chuẩn bị xong quà các ngày lễ trong ba năm cho cô rồi”.

Nam Mẫn bất lực không đứng vững, ngồi xổm xuống bên cạnh một con gấu khổng lồ, mặt cười khổ.

“Cô nói xem, có phải anh ta thành tâm không?”

Bởi vì ba năm qua, mỗi năm cô đều chuẩn bị quà cho anh, vì vậy bây giờ anh dựa theo dáng vẻ trước đây của cô, trả lại toàn bộ?

Tại sao ba năm qua người khiến cô khổ sở là anh;

Bây giờ người khiến cô khổ sở vẫn là anh.

Sao anh không chịu buông tha cho cô?

Nam Mẫn giơ tay đỡ trán, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Ai cũng khao khát mối tình đầu chính là cả cuộc đời, ai cũng khao khát có một tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Nhưng không phải dùng cách thức này.

Thà rằng Dụ Lâm Hải vẫn còn sống, bọn họ cứ tiếp tục như vậy, đến một ngày hai người cũng mệt mỏi, đi đến phần duyên phận cuối cùng, bằng lòng buông tha nhau, dễ hợp dễ tan.

Như vậy không tốt sao?

Tại sao anh nhất định phải dùng cách thức thảm thiết như vậy để biết mất khỏi cuộc đời cô?

Để lại một mình cô vĩnh viễn không thể mất trí nhớ.

Đây chính là mục đích của anh?

*

Khi bước ra khỏi Cẩm Tú Hoa Phủ, Nam Mẫn bị hạ đường huyết, đầu óc choáng váng, xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi.

Gương mặt trắng đến khiếp sợ.

Lạc Ưu vội vàng đỡ cô đến một quán cơm nhỏ ở cửa tiểu khu, nhờ nhân viên phục vụ lấy kẹo, bóc vỏ bỏ vào miệng Nam Mẫn.

Ô mai ngọt mang chút vị chua hòa tan với vị đắng ngắt trong miệng, khiến Nam Mẫn tỉnh táo vài phần.

Vừa hay sắp đến giờ cơm, Lạc Ưu gọi một vài món ngon.

Nhưng Nam Mẫn không có khẩu vị.

“Buổi trưa không ăn được mấy miếng, người là sắt cơm là thép, phải ăn”.

Lạc Ưu đưa đũa đến tay Nam Mẫn, lại đẩy thức ăn đến trước mặt cô, nhìn cô ăn.

Nam Mẫn nhấc đũa ăn cơm.

“Đừng chỉ ăn cơm, ăn thức ăn nữa”.

Lạc Ưu gắp thức ăn cho cô, mặc dù khuyên Nam Mẫn ăn, thực tế cô cũng không ăn được cái gì.

Trong lòng buồn phiền đến hoảng loạn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 975


Chương 975

Bên ngoài mặt trời chiếu gay gắt.

Vốn tưởng rằng trận mưa thu mang hơi lạnh, nhưng thời tiết lại oi bức nóng không chịu nổi.

Ở quán cơm có điều hòa mát, bực bội trong lòng khó khăn lắm mới tiêu tan.

“Tôi đột nhiên nhớ tới, có một năm ở quân đội được nghỉ phép, tôi và lão Dụ, còn cả Phó Vực cũng giống như bây giờ, bên ngoài rất nóng, chúng tôi tìm một quán cơm nhỏ ven đường, ăn thịt uống rượu”.

Lạc Ưu cười: “Khi đó ba người chúng tôi đều không biết bối cảnh gia đình của đối phương, tôi không biết nhìn người lắm, cho rằng lão Dụ chắc là cậu nhóc được sinh ra trong gia đình công chức, bố mẹ đều là cán bộ, vậy nên mới nuôi dưỡng thành tính cách như vậy; còn Phó Vực, tôi còn tưởng rằng anh ta là cái loại côn đồ đầu đường xó chợ, không thi đỗ vào trường hẳn hoi nên bị tống đến quân đội rèn luyện, không ngờ sai hết”.

Cô ấy ngửa đầu uống nửa cốc bia rồi lau miệng: “Trước kia tôi nói đùa với Phó Vực, trong ba người chúng tôi, lão Dụ chắc chắc là người tìm đối tượng khó nhất. Không ngờ người kết hôn sớm nhất lại là anh ta”.

Cô ấy quở trách cười Nam Mẫn: “Cô đã cứu vớt anh ta đấy”.

Nam Mẫn nhìn Lạc Ưu, cô không cười nổi.

Hai người cụng ly rồi uống cạn.

“Tôi không cứu anh ta”.

Nam Mẫn lắc đầu: “Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ là tôi đã từng yêu anh ta, tình yêu này khiến hai người chúng tôi thương tích đầy mình, sau cùng ai cũng không thể cứu được ai, cả hai cùng rơi vào vực sâu vạn trượng”.

Cô cười khổ, lại cắm đầu uống rượu, trong miệng đều là vị đắng.

“Ưu, trước kia tôi cảm thấy tình yêu là thứ tuyệt vời nhất trên thế gian. Bởi vì bố mẹ tôi rất hạnh phúc”.

Nam Mẫn nói chậm rãi, gần như nói một chữ rồi ngừng: “Mẹ nói với tôi rằng, tôi nhất định phải tìm được một người đàn ông mình yêu và toàn tâm toàn ý yêu mình. Tôi nghe lời bà ấy, chỉ tiếc rằng tôi mới nghe được nửa câu trước”.

Cô bật cười: “Tôi tìm được người mình yêu, nhưng người đó lại không yêu tôi, tôi chẳng sợ, tôi nghĩ trông tôi xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, giàu có như vậy, nhất định anh ta sẽ yêu tôi!”

Cô lại cười: “Nhưng tôi quên mất, tôi ở trước mặt anh ta lại diễn thành một người khác. Người phụ nữ khôn khéo, ngọt ngào, hiểu chuyện, còn hơi ngốc, trong lòng chỉ có mình anh ta.

Diễn rồi tôi liền nhập vai, giống như đó mới thật sự là tôi. Tôi vứt bỏ tất cả ánh hào quang trên người mình, không có bối cảnh gia đình chống đỡ, tính cách cũng không còn vui vẻ, trở nên bớt hung hăng hơn.

Đồng thời không có linh hồn”.

Nam Mẫn xoa khóe mắt mình: “Tôi nhớ có một lần, anh ta đi công tác vùng khác mấy hôm. Tôi ở nhà cứ chờ và chờ, cuối cùng chờ được anh ta quay về, tôi vui vẻ chạy tới, cởi đồ cầm dép cho anh ta, anh ta lại không đi, còn nói với tôi, ‘cô là bà Dụ, không phải bảo mẫu, không cần làm mấy chuyện này’. Khi đó tôi thật sự cảm thấy bản thân mình hèn hạ, sao có thể vì một người đàn ông mà hèn hạ đến mức độ ấy?”

Đến cuối cùng chỉ là cảm động chính mình thôi.

Lạc Ưu nhìn cô thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Ai cũng đều như vậy, một khi yêu người hơn cả yêu bản thân thì sẽ là hèn hạ, sẽ hạ mình xuống cát bụi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 976


Chương 976

Thật ra thì có ích lợi gì?

Làm như vậy thì dù đàn ông có thích cô, nhưng cũng phải là cô thật sự.

Một người phụ nữ đánh mất chính mình, không có sức hấp dẫn, cũng rất khó khiến đàn ông yêu cô ấy.

Vì vậy các cô gái à, nhất định phải có tự tin, phải có tính cách, phải có sức hấp dẫn của riêng mình, trước khi yêu người khác, đầu tiên phải học cách yêu lấy chính bản thân mình.

Tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống, cũng không phải toàn bộ.

Nam Mẫn đã tốn thanh xuân và khoảng thời gian đẹp nhất ở bên Dụ Lâm Hải, anh ở trong cuộc đời cô chiếm một phần vô cùng vô cùng quan trọng.

Những ký ức về quá khứ cô tưởng rằng mình đã quên từ lâu, không ngờ chúng vẫn hiện lên như mới trong đầu cô.

Đuổi cũng không đi.

Bây giờ cô có thể thản nhiên thừa nhận, cô vẫn còn yêu Dụ Lâm Hải.

Chỉ tiếc, đã quá muộn.

Quá muộn rồi.

Trước khi rời khỏi thành phố Bắc, Nam Mẫn và các anh cùng đi đến viện bảo tàng Cảnh Văn.

Mặc dù Dụ Lâm Hải đi rồi, nhưng hạng mục tu sửa cổ vật ‘Không Mất Không Quên’ vẫn đang tiếp tục, đây là một hạng mục vô cùng quan trọng nằm trong kế hoạch mười năm của vàng bạc đá quý Dụ Thị, có ý nghĩa quyết định đối với sự phát triển của tập đoàn.

Sau khi công bố tin Dụ Lâm Hải chết, vấn đề các phương tiện truyền thông chính thức quan tâm nhất cũng là phát triển về sau của hạng mục này.

Ông cụ Nam là lực lượng chính của hạng mục này, cũng là nhân vật linh hồn.

Ông ấy vẫn phải ở thành phố Bắc một thời gian dài.

Đến bảo tàng Cảnh Văn, vừa vào sân sau, họ phát hiện trong sân bỗng nhiên có không ít người.

Nam Tam Tài vốn dĩ ở trong điêu khắc, lúc này lại đang đứng dưới mái hiên hút tẩu thuốc, sắc mặt u ám.

Không chỉ ông ấy, mấy sư phụ khắc ngọc khác cũng đều đứng ở sân, trong trạng thái đình công.

Mà Văn Cảnh Dật đang ở bên ngoài đuổi người.

Người bị đuổi đều là mấy người mặc Âu phục giày da.

“Ai cho mấy người tới? Ra ngoài cho tôi!”

Văn Cảnh Dật cầm một cây chổi lớn trong tay: “Chạy đến đây giả làm người có văn hóa hay giáo sư gì đó chỉ chỉ trỏ trỏ, các người biết cái đếch gì! Dám giả bộ quẫy đuôi sói trước mặt Nam Ông, ai cho mấy người lá gan đó?!”

Ông ta đẩy chổi lớn ở trong tay về phía trước, ép đám người mặc Âu phục liên tục tháo chạy.

“Lão viện trưởng Văn, đều là người văn minh, sao lại thô lỗ như vậy chứ? Chúng tôi không có ý gì khác, tổng giám đốc Dụ không còn, chúng tôi lo lắng cho tiến độ của hạng mục nên đã đặc biệt đến xem, không có ý gì khác”.

“Cút đi!”

Văn Cảnh Dật tức giận nói: “Học trò của tôi chết, nhưng tôi vẫn còn sống đây! Khi còn ở đây, nó cũng không dám tùy tiện quơ tay múa chân, các người thì ngược lại, ai cũng giả vờ làm ông lớn đến đây ra oai! Cút!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 977


Chương 977

Thành viên ban giám đốc bị chổi quét tới đầy bụi lộ vẻ không vui, nghiêm mặt nói: “Ông còn như vậy, chúng tôi không khách sáo đâu!”

Không chờ Văn Cảnh Dật mở miệng, sau lưng truyền tới một giọng nói lạnh như băng.

“Để tôi xem mấy người muốn không khách sáo như thế nào?”

Thành viên ban giám đốc của vàng bạc đá quý Dụ Thị nghe thấy tiếng nói liền nghiêng đầu, nhìn thấy Nam Mẫn mặt lạnh lùng, phía sau cô còn có mấy người đàn ông cao lớn anh tuấn, bọn họ lập tức lóa mắt.

Minh tinh đi catwalk? Hay người mẫu?

Nhưng sức mạnh này có phần quá mạnh mẽ… vô cùng có lực khiếp sợ.

Ánh mắt tràn đầy sương lạnh của Nam Mẫn quét qua mặt mấy thành viên trong ban giám đốc, giống như gió mùa thu quét lá rụng, khiến lòng người ta run rẩy, trời tuy nóng nhưng lại có cảm giác toàn thân lạnh sống lưng.

“Chuyện này là sao?”, cô nhàn nhạt mở miệng.

Văn Cảnh Dật ném chổi xuống đất, giơ ngón tay lên, hừ lạnh nói: “Hải vừa mất thì đám người này liền nhân cơ hội hổ không có nhà khỉ xưng vương, chạy đến đây quơ tay múa chân. Lúc thì cái này không đúng, lúc thì cái kia không đúng. Sáng nay mở hai cuộc họp, nói mấy thứ vớ vẩn, còn nói là ý kiến của chuyên gia, chó má! Chuyên gia ông gặp nhiều rồi, có thời gian mở cuộc họp chó má này thì cũng khắc được mấy món ngọc ấy chứ”.

Ông ta nói xong, Nam Mẫn liền hiểu ra.

Loại chuyện ngu ngốc thiếu hiểu biết này trước kia Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc cũng đã làm không ít.

Người không thạo nghề dùng ý kiến không chuyên của bản thân đi chỉ đạo người thạo nghề chân chính làm việc, nó chẳng có tý tác dụng gì khác ngoài việc biến một môi trường làm việc tốt thành một mớ hỗn độn.

“Ai bảo mấy người tới?”

Nam Mẫn cầm chổi trong tay lão viện trưởng Văn, trực tiếp hỏi người chỉ đạo đằng sau.

Ban giám đốc trố mắt nhìn nhau, bây giờ vẫn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, bọn họ cứng cổ nói: “Đương nhiên là tổng giám đốc Dụ bảo chúng tôi tới”.

“Tổng giám đốc Dụ nào?”

Nam Mẫn lạnh giọng hỏi: “Là ông hai hay ông ba?”

Mọi người đồng loạt mím môi, không chịu nói.

Văn Cảnh Dật từ trong khoang mũi hừ ra tiếng: “Không cần biết là ông hai Dụ hay ông ba Dụ, bọn họ không quản được bảo tàng Cảnh Văn của tôi đâu! Bảo tàng này là của nhà tôi! Bản quyền nằm trong tay tôi, quyền quản lý kinh doanh bây giờ nằm trong tay Mẫn, cũng không liên quan đến mấy người, dù có liên quan cũng chỉ là quan hệ hợp tác, không đến lượt mấy ngươi quơ tay múa chân đâu! Ông hai Dụ hay ông ba Dụ có ý kiến gì thì bảo bọn họ đến gặp tôi!”

Ban giám đốc lại một lần nữa trố mắt nhìn nhau, rơi vào im lặng.

Nam Tam Tài gõ tẩu thuốc trên bậc thềm, chống gối đứng lên, Bạch Lộc Dư vội vàng tiến lên đỡ ông ấy: “Ông nội, ông từ từ thôi”.

“Mấy nhóc đều đến rồi”.

Đôi mắt tang thương của Nam Tam Tài quét qua đám người Lạc Quân Hành, mặt lạnh bỗng trở nên ôn hòa: “Đi, chúng ta về nhà”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 978


Chương 978

Ông ấy ngậm tẩu thuốc, được Bạch Lộc Dư đỡ dậy đi ra ngoài.

Ban giám đốc thấy vậy liền cuống cuồng: “Tiền bối Nam Ông, ông muốn đi đâu?”

“Nghe không hiểu tiếng người à? Về nhà”, Nam Tam Tài phun một hớp khói: “Ông đây không hầu nữa!”

“…”

Lũ ngu.

Nam Mẫn dựng chổi ở góc tường, vỗ vỗ tay cũng muốn rời đi, nhưng bị Văn Cảnh Dật ngăn lại.

“Ông nội cháu nổi giận là chuyện bình thường, mấy ngày nay ông ấy khó chịu, nhưng hạng mục này không có ông ấy không được, cháu hiểu mà. Quay về dỗ dành ông ấy, chờ ông xử lý xong chuyện bên này thì sẽ lại mời ông ấy quay về”.

Nam Mẫn nhàn nhạt ‘vâng’ một tiếng.

Lúc sắp đi lại bị Văn Cảnh Dật ngăn lại: “Aiz, cháu chờ một chút”.

Ông ta kéo cổ tay Nam Mẫn: “Theo ông đi vào đây, Hải có đồ tốt giữ lại cho cháu”.

“Cháu không cần”, Nam mẫn nhíu mày, mấy ngày nay cô liên tục bị Dụ Lâm Hải làm cho đau đớn, cô sợ lắm rồi.

Không muốn nhìn thấy quà gì nữa.

Văn Cảnh Dật ‘chậc’ một tiếng, không nói lời nào kéo cô vào: “Thật sự là đồ tốt!”

Ông ta ngoắc ngoắc tay với đám Lạc Quân Hành: “Các cậu cũng vào đi, cùng ngắm”.

Nam Mẫn được Văn Cảnh Dật kéo vào trong phòng, Hạ Thâm và Lý Vân cùng nhìn sang Lạc Quân Hành: “Anh cả, đi vào xem chút không?”

Lạc Quân Hành không nói lời nào liền đi theo.

Vào trong phòng, Văn Cảnh Dật thần bí cầm chìa khóa mở một chiếc rương bảo vệ, cẩn thận lấy ra một hộp gỗ rất dài, sau đó lại khóa rương lại.

Mắt ông ta sáng lên, đặt bảo bối trước mặt Nam Mẫn: “Mở ra nhìn xem”.

“Cái gì vậy?”, bây giờ sự cảnh giác của Nam Mẫn đã vượt xa cả tò mò.

Văn Cảnh Dật giao hộp gỗ vào tay cô: “Mở ra thì biết”.

Nam Mẫn không biết làm sao, chỉ đành mở hộp gỗ, hộp gỗ dài như vậy, chắc hẳn bên trong đựng một loại tranh chữ.

Mở ra nhìn, đúng thật là như vậy, quyển trục rất dài, trông vô cùng dầy.

Bệnh nghề nghiệp lại một lần nữa nổi lên, Nam Mẫn bắt đầu tò mò.

Cô không nhịn được liền lấy quyển trục ra.

Hạ Thâm thấy vậy, không khỏi nghi ngờ: “Là tranh chữ? Sao lại dầy như vậy?”

Nói xong anh ta tiến lên giúp Nam Mẫn trải quyển trục ra, trong nháy mắt mọi người đều kinh ngạc, quả thật rất dài.

Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất không phải độ dài của nó, mà là nội dung!

Lý Vân trợn tròn hai mắt, một người không có chuyên môn như anh ta vừa nhìn liền nhận ra ngay: “Đây là… tranh Thanh Minh Thượng Hà??!”

Đôi mắt đen láy của Nam Mẫn trong nháy mắt híp lại, sau đó lóe sáng, giống như hội tụ vào biển sao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 979


Chương 979

Là phỏng theo, nhưng mô phỏng tương đối giống thật.

Kỹ thuật làm giả vượt xa cả cô, thậm chí còn cao siêu hơn ông nội khi còn trẻ.

Dụ Lâm Hải lấy ở đâu ra thế?!

Thứ đồ khác cô có thể từ chối, nhưng bức tranh này sao cô có thể từ chối chứ?

“Đây, đây là tranh Thanh Minh Thượng Hà?”

Thấy Nam Mẫn chậm chạp không nói lời nào, Lý Vân có chút mất kiên nhẫn, chần chừ hỏi cô: “Đây không phải bản chính chứ?”

Nam Mẫn cạn lời ngước mắt lên nhìn anh ta: “Di vật văn hóa cấp quốc gia vẫn được lưu giữ trong viện bảo tàng Cố Cung, anh thấy sao?”

Lúc này Lý Vân mới biết mình ngốc, anh ta đã nói mà.

Chỉ là nhìn thấy một bức tranh nổi tiếng trong sử sách đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, quả thật khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi.

Bảo bối ở ngay trước mắt, nếu đã nhìn thấy thì không có lý do gì không động tâm.

Nam Mẫn nhận tranh, cô lên xe, bày tranh ra cho ông Nam xem.

Nam Tam Tài nhìn thấy bức tranh cũng vô cùng sửng sốt: “Tuyệt vời, mặc dù nét bút vẫn còn có chút non nớt, nhưng có thể vẽ bức tranh dài như vậy một cách hoàn chỉnh, các chi tiết cũng được mô tả trọn vẹn, không dễ đâu”.

Ông cụ sợ làm hỏng linh khí của bức tranh nên cũng không hút thuốc, ngoan ngoãn cất tẩu thuốc đi.

Trên đường khi thưởng thức bức tranh, Nam Tam Tài nói với Nam Mẫn: “Kỹ thuật làm giả này thắng cháu một nước rồi”.

Nam Mẫn nói: “Cháu cảm thấy không phân cao thấp với ông đâu, còn muốn hỏi có phải ông lén thu nhận học trò nào sau lưng cháu không”.

Nhắc đến đồ trong ngành này, mắt hai ông cháu đều thêm một tầng hào quang.

Không còn là dáng vẻ nặng nề của mấy ngày trước.

“Không có mà”.

Nam Tam Tài: “Nhà họ Nam chúng ta là nhà khắc ngọc, làm giả là do ông đổi nghề giữa chừng, cũng chỉ là học mấy chiêu đơn giản của một sư phụ, về sau ngón tay hút thuốc cũng bị hun đen, đương nhiên cũng từ bỏ”.

Mỗi ngành nghề đều có chú trọng riêng, ngành làm giả này yêu cầu trên bụng tay không thể có vết chai, càng không thể có sẹo, bởi vì phải cảm thụ nguyên tác, điều này yêu cầu không cao, nhưng đối với người khắc ngọc lại là vết thương cứng ngắc.

Nam Mẫn cũng vì cảm thấy hứng thú với khắc ngọc hơn, cô không thể kiên trì theo ngành làm giả.

Bạch Lộc Dư nhớ ra, quay đầu nói: “Em nhớ Tiểu Lục trước kia luôn cầm giấy nhám mài đi vết chai trên ngón tay, mài đến mức chảy rất nhiều máu, khiến các anh bị dọa sợ”.

Lạc Quân Hành nhớ đến cảnh tượng khi ấy đầu ngón tay Nam Mẫn máu tươi đầm đìa, không khỏi nhíu mày.

Lý Vân tiếp lời: “Đúng vậy đấy. Anh còn tưởng em giấu anh đi giải phẫu thi thể, cầm dao phẫu thuật muốn đi theo anh cơ”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 980


Chương 980

Bạch Lộc Dư cười ha ha: “Không sai, em nhớ ra rồi! Kết quả bị mẹ đạp một phát, thiếu chút nữa ngã sấp mặt”.

“Khốn kiếp! Em mới ngã sấp mặt”, Lý Vân quát Bạch Lộc Dư.

Bạch Lộc Dư ‘gâu gâu’ quay về.

Hai người này một khi ở cùng nhau thì tự động quay về lúc ba tuổi, Nam Mẫn bị các anh làm loạn, khói mù trong lòng đã tiêu tán không ít.

Lạc Quân Hành ngại ồn ào, anh ta nhướng mày, nhưng nhìn thấy khóe môi Nam Mẫn hơi cong lên thì không nói gì.

“Được rồi, đừng náo loạn nữa”, Hạ Thâm ngăn hai người đúng lúc.

Tiếp tục ồn ào nữa thì anh cả sẽ đánh người đấy.

Nam Tam Tài híp mắt cười, yêu thích không rời tay bức tranh, rồi lại hỏi Nam Mẫn: “Cháu không hỏi Văn Cảnh Dật bức tranh này là ai làm sao?”

“Hỏi rồi, nhưng ông ấy không nói”.

Nam Mẫn mím môi đáp: “Nói là chờ lần sau chúng ta quay lại thành phố Bắc, ông ấy sẽ nói cho chúng ta biết”.

“…”

Sắc mặt Nam Tam Tài sụp đổ: “Hắc, ông già này! Còn học thói thừa nước đục thả câu! Không nói thì thôi, ông không tò mò nữa!”

Ngoài miệng thì nói không tò mò, thực tế trong lòng tò mò muốn chết!

Lòng ngứa ngáy khó nhịn.

*

Đến khu vườn Hoa Hồng đã là nhá nhem tối.

Sau khi từ nước Y về, tinh thần Nam Mẫn luôn dao động, rất dễ mệt nỏi.

Vừa về nhà, cô muốn lập tức về phòng ngủ một giấc, có thể ngủ thì sẽ không suy nghĩ gì nữa.

Nhưng sợ các anh lo lắng, cô vẫn miễn cưỡng cùng ăn một bữa cơm đoàn viên với các anh, trong bữa nên cười thì cười, nên nói thì nói, nhìn trông cô vẫn vui vẻ như trước kia.

Nhưng ánh sáng trong mắt cô không còn.

Các anh đều nhìn thấy nỗi đau trong lòng cô, nhưng không có vạch trần.

Cô muốn cố gắng trở nên vui vẻ, vậy họ sẽ ở bên cạnh cô thật vui; nếu cô buồn, họ ở bên cô cùng buồn.

Những gì họ có thể làm cũng chỉ là ở bên cạnh cô mà thôi.

Vết thương ở tim cần tự cô hòa giải với chính mình, tự bản thân bước ra mới được.

Nhưng họ tin em gái, tin rằng đến một ngày cô sẽ đi ra khỏi vũng bùn tình cảm, lại một lần nữa hồi phục sức sống, trở về là cô gái mạnh mẽ tràn đầy ánh sáng.

Trong bữa ăn có nhắc đến tình trạng của Ngôn Uyên.

Lý Vân nói: “Vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn đâu, nhưng thỉnh thoảng sẽ hoạt động ngón tay, cơ bản có thể loại trừ tình huống trở thành người thực vật, còn bao giờ tỉnh lại vẫn phải xem ý thức hồi phục của anh ta”.

“Anh Ngôn cũng thảm vậy sao, bị thương nặng quá”.

Bạch Lộc Dư hít một hơi thật sâu: “Chỉ sợ dù thật sự tỉnh lại cũng không dễ dàng hồi phục, không khác gì tình trạng ba năm trước của Dụ Lâm Hải…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 981


Chương 981

Anh ta vô tình nhắc đến cái tên đó, bị Lý Vân đá một cước dưới gầm bàn, ánh mắt giết người của các anh đồng loạt bắn về phía anh ta.

Dọa cho anh ta vội vàng ngậm miệng.

Nam Mẫn rũ tròng mắt, nhìn không có phản ứng gì, chỉ là tay cầm đũa hơi ngừng lại.

Ăn cơm xong, khi Nam Mẫn sắp lên tầng, quản gia Triệu đi tới, cầm ba bức thư trong tay nói: “Không biết ai gửi tới, đã mấy ngày rồi”.

Nam Mẫn nhận thư, nhìn kiểu chữ quen thuộc, trong đầu ‘ù’ một tiếng.

Là chữ của Dụ Lâm Hải?

Anh gửi thư cho cô???

Nam Mẫn nhẫn nhịn chấn động mãnh liệt trong lòng và những suy nghĩ hỗn loạn sắp trào ra, cô cầm thư đi lên tầng.

Vào phòng, nhìn ba chữ ‘Nam Mẫn nhận’ viết lớn trên lá thư, ngón tay âm thầm nắm chặt mặt bàn, đầu ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh.

Cô cắn chặt môi dưới, khó khăn lắm mới khôi phục tâm tình, bởi vì ba bức thư đến bất thình lình lại gây ra một trận sóng náo động.

Hết đợt này đến đợt khác…

Nam Mẫn cười khổ một tiếng, rốt cuộc anh để lại cho cô bao nhiêu thứ?

Vẫn chưa hết?

Di chúc hay quà thì cũng thôi đi, tại sao lại có cả thư?

Thời đại nào rồi còn viết thư, anh sống ở thế kỷ trước sao?

Lại còn có tư tưởng của văn nhân…

Nam Mẫn không muốn để ý đến anh nữa, cô ném thư lên bàn, đi vào phòng tắm một trận, để bản thân tỉnh táo.

Cô nói với bản thân, không được đọc gì cả.

Trong thư cũng chỉ là mấy thứ cũ rích, dù là cầu xin cô tha thứ hay muốn làm hòa với cô, nói đi nói lại mấy lời đó cũng khiến cô phát ngấy rồi.

Chắc không phải anh viết thơ đó chứ?

Thôi đi, với trình độ văn hóa và suy nghĩ trực nam của anh, viết thơ đúng là chuyện vớ vẫn, làm sao anh biết làm thơ được?

Đóng vòi hoa sen, trái tim Nam Mẫn đập loạn xạ, ngực cũng phập phồng theo.

Cô trùm khăn tắm, nhìn mình trong gương, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, gò má hếch cao, quầng thâm gần như chạm đến mũi.

Sao có thể biến thành bộ dạng này?

“Dụ Lâm Hải, anh chính là đồ khốn kiếp!”

Nam Mẫn giận dữ mắng một câu, cô vẫn không thể nhịn nổi, từ phòng tắm đi ra, liền đến bên bàn.

Xé lá thư đầu tiên anh gửi tới.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom