Cập nhật mới

Dịch Vạn Giới Pháp Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 561


"Quẹo ở đây", Nicholas Flamel hướng dẫn.

Josh thả lỏng bàn chân đang ghì chặt chân ga và hướng chiếc SUV tả tơi đầy thương tích vào một con đường mòn nhỏ hẹp chỉ vừa đủ rộng để "đón nhận" chiếc xe.

Flamel hướng cho xe chạy về hướng bắc, về phía Thung lũng Mill và núi Tamalpais, thế nhưng họ nhanh chóng rời khỏi các trục đường chính và rẽ vào một con đường nhỏ rải nhựa đen.

Flamel hạ kính cửa sổ xuống và thò đầu ra ngoài nhìn khu rừng rậm hiện lên trước mặt họ ở phía bên lề của con đường. Họ đã đi một quãng khá xa dọc theo con đường hoang vu vắng vẻ cho đến khi Flamel ra lệnh

"Ngừng lại. Lái trở lui. Quẹo ở đây."

Josh nhìn chị khi cậu điều khiển chiếc xe lui vào con đường gồ ghề lởm chởm ít người qua lại.

Dọc theo hai bên con đường là những cây vươn cao lên tới trời xanh trong khi những cây thấp hơn mọc rậm rạp một cách đáng kinh ngạc:

Những cây mâm xôi dại và những bụi rậm đầy gai cào xước vào hai bên xe. Những cây kim tước, tầm ma và sơn độc đan dày thành một thành trì kiên cố không thể xuyên thủng.

"Cháu chưa bao giờ nhìn thấy những vật như thế này," Sophie thì thầm. "Chúng không giống bình thường."

Và rồi cô im bặt, nhận ra những gì mình vừa nói. Cô xoay ghế về phía Flamel:

"Chúng không tự nhiên, có phải không?"

Ông lắc đầu, đột nhiên trông ông già nua và mệt mỏi. Những quầng đen dưới mắt, nếp nhăn trên trán và khóe miệng ông như hằn sâu hơn.

"Chào mừng đến thế giới của chúng tôi."

Nhà giả kim nói xong thì phía trước bọn họ con đường kết thúc, Một tấm rào chắn đánh dấu điều này. Phía sau không xa, đó là một vách đá dựng đứng cùng với từng hàng cây rậm rạp dưới chân.

"Chúng ta sẽ làm gì đây?" Sophie hỏi khi thấy hết đường.

"Cứ lái thôi," Nicholas Flamel nói.

Josh chỉ tay vào rào chắn. "Còn cái đó thì sao?"

"Cứ lái đi," Nhà Giả kim đề nghị.

"Nhưng...." Josh nói.

"Cháu có tin chú không?" ông hỏi, lần thứ hai trong ngày. Cặp sinh đôi nhìn nhau, rồi chúng nhìn lại Flamel và gật đầu ra vẻ nhất trí.

"Thì lái đi," ông nói nhỏ nhẹ.

Josh khởi động hộp số của chiếc SUV nặng nề và thả lỏng chiếc thắng khẩn cấp. Chiếc xe lao mình tới trước. Mũi xe va mạnh vào thành trì tưởng chừng như không thể xuyên thủng của lá cây và bụi rậm.... và tất cả tan biến. Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả dàn hàng, và rồi giây phút tiếp theo, hệt như những bụi rậm đã nuốt chửng phần trước của chiếc xa.

Chiếc SUV đâm xuyên qua bụi rậm và cây cối. Trong giây lát, tất cả vụt tối tăm lạnh lẽo, và không khí đượm một mùi vị kì lạ.... và rồi con đường lại hiện ra, lượn cong về phía bên phải.

"Làm thế nào...." Josh bắt đầu.

"Đó chỉ là một ảo ảnh," Flamel giải thích.

"Chẳng có gì khác. Ánh sáng uốn éo và xoắn vặn, phản chiếu hình ảnh của cây cối và bụi rậm trong một bức màn hơi nước ẩm ướt, mỗi giọt hơi ẩm hoạt động như một tấm gương. Và cộng thêm một chút ma thuật."

Ông chỉ tay lên phía trước trong một cử chỉ duyên dáng.

"Chúng ta vẫn ở trên đất Mỹ, nhưng giờ đây chúng ta đang tiến vào lãnh địa của một trong những nhân vật già nhất và vĩ đại nhất của Giống loài Elder. Chúng ta sẽ được an toàn ở đây trong một thời gian ngắn."

Hình dáng đó đứng trên con đường ngay phía trước mũi xe. Cao lớn với đôi vai rộng, người đàn bà trông như được tạc nên từ một tảng đá đen huyền.

Mái tóc trắng xoăn tít ôm lấy sọ của bà như một chiếc mũ khít khao. Những đường nét của bà góc cạnh và sắc bén: xương gò má nhô cao, mũi thẳng, cằm nhọn, đôi môi mỏng đến mức tưởng như chúng không tồn tại. Hai con ngươi của đôi mắt bà có màu bơ. Bà mặc một chiếc váy dài đơn giản được may bằng thứ chất liệu lung linh huyền ảo bay phất phơ nhẹ nhàng trong làn gió hầu như không đụng đến bất kỳ vật gì xung quanh bà. Khi phất phơ, một dải màu sắc cầu vồng chạy dọc theo chiều dài của áo, như dầu trên mặt nước. Bà không đeo món trang sức nào, mặc dù Sophie để ý thấy mỗi một ngón tay cắt ngắn của bà đều được sơn bằng một màu khác nhau.

"Ai đó?" Sophie lại hỏi, mắt chăm chăm nhìn người đàn bà.

Dù trông bà ta rất giống một con người, vẫn có một điều gì đó khác lạ, một cái gì đó thoát tục. Nó thể hiện trong cách bà ta đứng, im lặng và bất động với mái đầu nghiêng nghiêng đầy vẻ kiêu căng.

"Đây là," Nicholas Flamel nói, chồm hẳn người tới trước khoảng hở giữa hai ghế, một vẻ kính sợ thoáng qua trong giọng nói của ông, "nhân vật Elder được biết đến với cái tên..."

Ông phát âm tên gọi này một cách chậm chạp:

"Hekate.”

"Nữ thần Ba mặt."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 562: Uy hiếp


Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.Nhiếp Ly nhìn xem nổi trận lôi đình Thẩm Tú, cười nhạt một tiếng nói:

"Thẩm Tú Đạo sư thật đúng là bác học.

Chẳng lẽ Thẩm Tú Đạo sư xem qua trên thế giới này tất cả sách hay sao?"

Kiếp trước Thẩm Tú cũng là như vậy man không nói đạo lý.v
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 563




Câu chuyện như rơi vào bế tắc, Nicholas Flamel im lặng suy nghĩ điều gì đó. Ông có thể cảm nhận được những trang giấy mát lạnh, khô ráp đang cọ vào da thịt mình bên dưới lớp vải áo.

Mặc dù ông đã sở hữu cuốn Codex hơn một nửa thiên niên kỷ, ông biết rằng mình chỉ vừa mới khám phá được lớp vỏ mỏng trên bề mặt những bí mật của nó. Ông thực sự vẫn không biết gì về cuốn sách, thậm chí cả tuổi chính xác của nó.

Một thế kỷ trước, dưới ánh sáng của những khám phá từ hầm mộ của người Ai Cập, ông đã đẩy lùi số tuổi của cuốn sách lên đến năm nghìn năm.

Và bây giờ, đến lượt Hekate, một phụ nữ hơn mười nghìn tuổi, có thể già hơn nữa, bà ta cho biết bà đã có mặt vào thời điểm mà Pháp sư Abraham sáng tạo ra cuốn sách.

Nhưng nếu như giống loài Elder - những Vị thần của thần thoại và huyền thoại - không thể cầm giữ hay nhìn vào cuốn sách, thì Abraham người sáng tạo ra nó, là ai?

Có phải ông ta là một trong những Giống loài Elder, là người hay là một ai đó khác, một trong số rất nhiều giống loài thần thoại đã đi lại trên trái đất từ thuở "khai thiên lập địa" hoang sơ nhất?



Vài giây sau.

"Vì sao ông lại đến nơi đây?" Hekate phá vỡ sự im lặng.

"Tôi biết là cuốn Codex đã bị lấy mất ngay khi nó vừa rời khỏi tay ông, nhưng tôi đâu có thể giúp ông giành lại nó được."

"Tôi tìm đến bà vì một lý do khác," Flamel lắc đầu nói.

Ông bước ra xa khỏi chiếc xe và hạ thấp giọng, buộc Hekate phải cúi sát gần ông để lắng nghe.

"Khi Dee tấn công tôi, đánh cắp cuốn sách và bắt cóc Perry, đã có hai con người đến trợ giúp chúng tôi. Một cậu bé và chị gái của cậu."

Ông dừng lại rồi nhấn giọng nói tiếp: "Một cặp sinh đôi."

"Sinh đôi?" Hekate đều đều bình thản nói y như khuôn mặt của bà.

"Sinh đôi. Hãy nhìn chúng xem: rồi nói cho tôi hay bà đã thấy những gì."

Đôi mắt của Hekate hướng về phía chiếc xe và nhấp nháy:

"Một chàng trai và một cô gái, mặc áo thun và quần Jeans tiêu biểu cho loại đồng phục tầm thường của độ tuổi này. Đó là tất cả những gì tôi thấy."

"Nhìn gần hơn đi," Flamel nói. "Và hãy nhớ lại lời tiên tri," ông nói tiếp.

"Tôi biết lời tiên tri đó. Đừng mạo muội dạy dỗ tôi về lịch sử của chính…!"

Đôi mắt của Hekate lóe sáng, và trong nháy mắt, biến ảo qua màu sắc khác. Bà lẩm nhẩm:

"Con người? Không thể nào..."

Sải chân bước băng qua Flamel, bà nhìn kỹ vào bên trong chiếc xe, đầu tiên là nhìn Sophie, rồi đến Josh.

"Bạc và vàng." Hekate thì thầm, mắt liếc nhìn Nhà Giả kim, trọng âm của bà dày nặng với chiếc lưỡi nhọn lấp ló nơi đôi môi mỏng.

“Bọn chúng thực sự tồn tại.”



"Con người," Hekate rít lên.

"Con người với những luồng vàng và bạc." Giọng của bà nghe đầy giận dữ.

"Chuyện đó đã từng xảy ra trước đây," Flamel nói nhẹ nhàng.

"Ông nghĩ là tôi không biết chuyện đó chắc?" Hekate tức giận.

"Tôi chưa bao giờ đứng gần cả hai màu hào quang (Aura) cùng một lúc, và chưa bao giờ đứng gần một cặp sinh đôi trong cùng một vài thế kỷ. Chúng sở hữu những nguồn năng lượng mạnh mẽ chưa hề khai phá." Flamel nói gấp gáp.

“Tôi có cần nhắc ngài về cuốn Codex không? Lời tiên tri đầu tiên của pháp sư Abraham đã nói về hai mà chỉ một và một là tất cả.’

"Tôi biết lời tiên tri đó." Hekate ngắt lời Flamel một cách thẳng thừng: "Tôi đã có mặt khi lão già ngu xuẩn đó thốt ra nó."

Flamel định nói một câu gì đó, nhưng ông kiềm chế và giữ im lặng.

"Mà ông ta cũng chẳng sai bao giờ," Hekate thì thầm. "Ông ta biết là Danu Talis sẽ chìm dưới những con sóng và thế giới của chúng ta sẽ kết thúc."

"Ông ta cũng tiên đoán rằng thế giới sẽ lại bắt đầu." Flamel nhắc bà. "Khi hai mà chỉ một và một là tất cả xuất hiện. khi mặt trời và mặt trăng hợp nhất."

Hekate nghiêng nghiêng đầu và đôi mắt có hai con ngươi dài hẹp của bà hướng về cặp sinh đôi. "Vàng và bạc, mặt trời và mặt trăng."

Bà quay lại phía Flamel:

"Ông có tin tụi nó chính là cặp sinh đôi của lời tiên tri không?"

"Có." Nicholas Flamel giọng chắc nịch: "Tôi tin. Tôi phải tin thôi."

"Tại sao?"

"Bởi vì một khi cuốn Codex đã bị cướp đi, Dee có thể bắt đầu khôi phục lại vị trí thống lĩnh của phe Elder Đen tối.”

Nicholas Flamel ánh mắt lóe lên:

“Nếu cặp sinh đôi chính là nhân vật được lời tiên tri đề cập tới, thì khi đó, với sự huấn luyện đặc biệt, tôi có thể sử dụng chúng để ngăn chặn điều kinh khủng đó.....và để giúp tôi cứu lấy Perry."

"Và điều gì sẽ xảy ra nếu như ông lầm?" Hekate thắc mắc.

"Thì tôi sẽ mất đi tình yêu của đời mình, và thế giới này cùng tất cả loài người sẽ bị hủy diệt. Nhưng nếu như chúng tôi có bất kỳ cơ hội nào để thành công, tôi thật sự cần sự giúp đỡ của ngài." Nicholas Flamel nói đầy khát khao, kèm theo đó là sự cầu xin. Ông ta đang cầu xin Hekate.

Hekate thở dài.

"Đã lâu lắm rồi.... lâu lắm rồi kể từ khi tôi nhận một học trò... Ký ức lần cuối cùng cũng không được tốt lắm."

"Lần này khác. Lần này bà sẽ làm việc với những viên ngọc thô tinh khiết và đầy đủ thiên phú.”

Nicholas Flamel đưa tay ra:

"Hỡi con gái của Perses và Asteria, bà là Nữ thần của Ma thuật và Thần chú, tôi khẩn thiết yêu cầu ngài. Đánh thức và khơi dậy năng lực ma thuật của cặp sinh đôi."

"Và nếu như ta không làm điều đó, chuyện gì sẽ xảy ra?" Hekate hỏi lại.

"Thì tôi sẽ tự dạy cho chúng những gì tôi biết. Ba người chúng tôi sẽ cùng nhau đoạt lại cuốn Codex và cứu thoát Perenelle."

Nữ thần Ba mặt cười vang:

"Coi chừng đó, Nicholas Flamel, Nhà Giả kim, chỉ sợ ông lại tạo ra một cái gì đó hủy diệt tất cả thế giới."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 564: Ngôi nhà của Hekate


Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Flamel, Hekate đã quay đi và biến mất trong khu rừng rậm mà không hề nói với chị em Sophie một lời nào.

Flamel cũng không nói gì, ông nói là dẫn hai đứa về ngôi nhà của Hekate. Ông dắt chúng đi theo một con đường quanh co xuyên qua lớp cây cao quá đầu người.

Hai đứa trẻ để ý đến tất cả đám sinh vật kỳ lạ ở nơi đây: những bông hoa sẫm màu to lớn như đang theo dõi từng bước chân của chúng, những bụi cỏ từ thời nguyên thủy tưởng như từ lâu đã không còn tồn tại, những con lợn lòi có bộ lông bảy sắc cầu vòng…

Chúng mải mê quan sát cỏ cây hoa lá đến mức không nhận ra là con đường mòn đã dẫn ra một khoảng sân rộng và đưa chúng đối diện với Hekate.

Rồi, chúng ngước nhìn lên, một cảnh tượng hùng vĩ khiến hai chị em cũng phải mất một thời gian ngắn để ghi nhận những gì mình đang nhìn thấy.

Ngay trước mắt hai đứa, ở chính giữa bãi đất trống rộng rãi hơi nghiêng một chút được tô điểm bằng những thảm hoa rực rỡ muôn màu.. là một cái cây to. Một cái câu khổng lồ, hơn cả khổng lồ, vĩ đại.

Kích thước và chu vi của nó ngang bằng với một tòa nhà cao chọc trời cỡ lớn. Những cành và lá trên ngọn cây được quấn quanh bởi những cuộn mây trắng mờ ảo, trong khi những chiếc rễ vươn lên trên mặt đất như những ngón tay to lớn cắm xuống đất.

Thân và cành cây khúc uốn cong với lớp vỏ hằn sâu những đường nứt nẻ. Những cây leo to lớn ôm bọc lấy thân cây và đu đưa trên các cành cây.

"Nhà Hekate đó."

Flamel ánh mắt không khép lại vào được, cười nói với cặp sinh đôi:

"Hai đứa là những con người duy nhất trong vòng hai nghìn năm qua được nhìn thấy nó. Ngay cả ta cũng chỉ mới đọc về nó mà thôi."

Chỉ khi đến gần hơn, cặp sinh đôi mới nhận ra sự so sánh cái cây với một tòa nhà chọc trời thật ra không đặc sắc lắm: có đến hàng trăm cửa sổ được khắc vào vỏ cây với những ánh đèn rung rinh phát ra từ những căn phòng.

Nhưng chỉ đến lúc tiến vào cửa chính chúng mới cảm nhận được sự to lớn mênh mông của tòa nhà cây. Cánh cửa to và cao ít nhất là sáu mét. Flamel chạm nhẹ ngón tay vào đó và cửa bật mở. Cặp sinh đôi tiến vào một căn phòng hình tròn rộng thênh thang.

Bên trong cái cây hoàn toàn trống rỗng. Một cầu thang nhỏ chạm trổ tinh tế bám dọc theo thân cây, và dọc theo các bậc thang là những cánh cửa mở ngỏ với ánh sáng lọt ra ngoài.

Rất nhiều thác nước nhỏ xinh phun ra từ các vách tường và bắn tóe xuống sàn nhà phía bên dưới, nơi các tia nước cùng chảy vào một cái hồ khổng lồ hình tròn nằm chiếm gần hết sàn nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 565: Tấn công chưa dừng lại


Và ngôi nhà này hoàn toàn hoang vắng.

Không có ai hay thứ gì chuyển động bên trong cái cây.

"Chào mừng đến Yggdrasill,"

Nicholas Flamel nói, chân bước lui nhường chỗ cho chị em Sophie tiến tới.

"Chào mừng đến với Cây Thế giới."

= = = = Chuyển cảnh nhanh = = = =

"Mụ ta phải trả giá về việc đó! Mụ ta phải trả giá!"

Morrigan rít rào.

"Mụ ta là một Elder cổ lão quyền lực. Những người trẻ tuổi giống như tôi và như bà đều không thể làm gì được vào bà ta." Dee nói, cố gắng trấn an Morrigan bằng một cách không thể nào bất lực hơn.

"Không có ai là bất khả xâm phạm. Mụ ta đã nhúng mũi vào những nơi mà chẳng ai cần đến sự có mặt của mụ. Những sinh vật của tôi gần như đã tràn ngập chiếc xe thì cơn gió của mụ đuổi chúng đi…"

"Bọn chúng đã biến mất như thể là bọn chúng đã biến mất khỏi bề mặt của Trái đất vậy." John Dee hạ giọng lo lắng.

"Dĩ nhiên là bọn chúng đã biến khỏi bề mặt Trái đất," Morrigan rít lên lần nữa và nói tiếp:

"Flamel đã kéo hai tên nhãi con vào nấp trong Vương quốc Bóng tối của Hekate rồi."

Morrigan nhìn John Dee nói dứt khoát:

"Chúng ta phải đi theo bọn chúng,"

"Không thể được."

Dee lập luận:

"Tôi không có những khả năng hay quyền năng để xâm nhập lãnh địa của Hekate."

Hắn ngừng lại vài giây, rồi nói tiếp:

"Morrigan, bà cũng không thể vào đó. Hekate là Elder Thế hệ Đầu tiên, còn bà chỉ thuộc về thế hệ kế tiếp mà thôi."

Morrigan nhíu mày lại. John Dee nói không sai. Tên đồng bọn này của bà còn không biết Hekate không chỉ là thế hệ Elder đầu tiên, mà bà ta còn là Elder mạnh không thua gì những Great Elder tối cao.

Có điều, đây chỉ là quá khứ thôi. Hekate không còn là Hekate ban đầu. Bà ta yếu hơn trước rất nhiều.

Morrigan lạnh giọng:

"Hekate không mạnh như ngươi nghĩ đâu, John Dee. Mụ ta vẫn bị thương sau cuộc chiến trước đó… Nhưng dù vậy, ta không thể không thừa nhận rằng dù mụ có yếu hơn thì ta vẫn không là đối thủ của mụ… Nhưng…”

Dừng một chút, Morrigan giọng nói của vang lên đắc thắng.

“Mụ ta không phải là Elder duy nhất vùng này."

"Bà muốn nói chuyện gì?"

"Ha hả!!! Ta biết nơi mà kẻ thù của mụ ta đang ngủ."

= = = = Chú thích = = = =

Yggdrasill

Các tên gọi khác: Yggdrasil, Mímameiðr, Læraðr.

Yggdrasill, hay cây vũ trụ, cây thế giới, là cây tần bì khổng lồ, luôn luôn xanh tươi, đứng ở vị trí trung tâm của vũ trụ trong thần thoại Bắc Âu. Cây Yggdrasill chống đỡ vũ trụ, và các rễ của nó liên kết chín thế giới lại với nhau.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom