Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tuyệt Thế Cường Long

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tuyệt Thế Cường Long
Chương 462


Chương 462

“Vân Đỉnh Thiên Cung của tôi, là nơi có thể nói đến là đến, nói đi là đi sao?” Tề Đẳng Nhàn trả lời bằng một câu không liên quan.

Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, cảm thấy thật là đường đột, ngày hôm qua cô ta bị Tề Đẳng Nhàn dưới cơn giận dữ mang theo về nhà, sau đó đầu óc cô ta cũng không nhanh nhạy, mơ màng hồ đồ, ỡm ờ liền đi theo.

Tuy rằng hôm nay là thứ hai, nhưng cũng may đang trong kỳ nghỉ, tính cả cuối tuần là ba ngày, không cần đi làm.

Nếu không, Lý Vân Uyển thật sự không biết một chuỗi dấu vết như bị chó gặm trên cổ của mình nên bị che lấp như thế nào.

Thời điểm hai chân Lý Vân Uyển chạm đất, cảm giác như là đạp lên bông, gần như đứng không vững, vừa bước một bước liền có một loại cảm giác tê liệt kỳ quái.

Tề Đẳng Nhàn nhìn dáng đi không được tự nhiên của cô ta, không hề có lương tâm mà cười ha ha.

“Cái không có lương tâm nhà anh, còn không phải bị anh làm hại? Lại cười nữa bà đây liền đánh chết anh!” Lý Vân Uyển tính tình nóng nảy giận dữ hét.

“Không cười không cười, chỉ là cảm thấy tư thế đi đường của cô rất thú vị, như một con chim cánh cụt vậy.” Tề Đẳng Nhàn nén cười đi đến.

Lý Vân Uyển vừa định nổi giận liền bị hắn chặn ngang bắt lấy cả người, sợ tới mức kinh hô một tiếng, vội vàng duỗi tay ôm lấy cổ hắn.

Lý Vân Uyển bĩu môi, nhìn thoáng qua “chứng cứ phạm tội” mà tối hôm qua Tề Đẳng Nhàn lưu lại, lạnh giọng nói: “Xem chuyện tốt anh làm đi, hôm nay tôi phải mặc như nào? Tôi không có nổi một bộ quần áo ở nơi này!”

Trên người cô ta bây giờ là áo sơ mi của Tề Đẳng Nhàn,cặp chân dài bóng loáng cứ như vậy mà lõa lồ ra bên ngoài, làm người ta nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng.

Quần áo ngày hôm qua mặc đều bị xé cho rách tung toé, có thể tưởng tượng được tối hôm qua sau khi tiến vào phòng, tình hình chiến đấu dữ dội kịch liệt như nào.

“Một lát nữa tôi ra ngoài mua cho cô.” Tề Đẳng Nhàn thề son sắt bảo đảm.

“Nhìn không ra được anh cũng rất thô lỗ!” Lý Vân Uyển duỗi tay chọc lên trán Tề Đẳng Nhàn một cái, nhẹ nhàng nói.

Tề Đẳng Nhàn thả Lý Vân Uyển trong phòng khách, bản thân hắn vào trong phòng bếp làm bữa sáng, hoặc là nói, lúc này đã không thể gọi là bữa sáng, mà là cơm trưa.

Lý Vân Uyển nửa nằm ở trên sô pha, hếch hếch cằm, khóe miệng nở một nụ cười có chút ngọt ngào.

—— Chuyện này có được tính là nhặt của hời thành công không?

—— Những cô gái mập mờ trước đây hình như đều đang cò kè mặc cả với thương nhân.

—— Ngày hôm qua đã giải quyết dứt khoát, xem như nhặt được bảo vật mà bản thân mong muốn.

Bữa sáng được làm tương đối đơn giản, nhưng rất dụng tâm, Lý Vân Uyển có thể cảm nhận được trong đó sự quan tâm và dịu dàng dành cho bản thân.

“Ngày hôm qua quá dã man, thật xin lỗi, tôi thừa nhận tôi chưa hiểu việc đời… Huống chi, cô còn là một cô gái xinh đẹp như vậy.” Tề Đẳng Nhàn có chút ngượng ngùng mà nói với Lý Vân Uyển.

Sắc mặt Lý Vân Uyển lập tức đỏ bừng, hơi hơi cắn răng, cái tên EQ thấp này, loại chuyện này đã qua rồi thì đừng nói lại, còn phải trịnh trọng nói một lần, thậm chí xin lỗi?

Này này này, người cũng để cho anh chọc rồi, anh còn xin lỗi cái gì?

Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần pháp luật làm gì?
 
Chương 463


Chương 463

“Ý anh là hối hận rồi? Nhất thời xúc động?” Lý Vân Uyển hài hước hỏi.

“Không phải, ý của tôi là, về sau tôi sẽ dịu dàng hơn.” Tề Đẳng Nhàn cười.

Lý Vân Uyển trừng mắt với hắn một cái, cười lạnh nói: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ, còn muốn về sau dịu dàng hơn, nằm mơ đi thôi!”

Cho dù EQ có thấp hơn nữa Tề Đẳng Nhàn cũng biết lời này của Lý Vân Uyển chẳng qua là xuất phát từ sự rụt rè của phụ nữ thôi, nếu cô ta muốn đúng như lời vừa nói thì đêm qua Tề Đẳng Nhàn sẽ không có cơ hội làm cầm thú.

Tề Đẳng Nhàn nhìn gò má đỏ rực của Lý Vân Uyển, cảm thấy hết sức đáng yêu, nhịn không được duỗi tay sờ một cái, hôn một cái, nói: “Tôi đi mua quần áo cho cô, cô ở nhà chờ tôi.”

“Ừm…” Lý Vân Uyển e lệ ngượng ngùng ừm một tiếng.

Tề Đẳng Nhàn một lần nữ phong ấn chiếc Aston Martin hôm qua vừa lái được một lần, vẫn nên đổi về Phaeton.

Cái trước thật sự quá khoe khoang, hắn không muốn đi đến nơi nào cũng đều biến thành đối tượng bị mọi người chú ý.

Tề Đẳng Nhàn lái xe đến trung tâm thương mại Phi Mã, nơi này là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Trung Hải, do nhà giàu số một thành phố Trung Hải Vương Vạn Kim rót vốn khai phá.

Cũng không biết do vận mệnh sắp đặt hay là ông trời thật sự thích mấy loại trò đùa ác ý, hắn mới vừa xuống xe liền gặp Ngọc Tiểu Long vừa đi xuống từ xe Jeep.

Hai người mặt đối mặt, đều ngẩn người, lạnh nhạt đi vào trong thang máy.

“Tại sao đi đến nơi nào cũng có thể gặp được anh vậy?” Ngọc Tiểu Long có hơi không vui nói, cô ta luôn cảm thấy bản thân hình như bị Tề Đẳng Nhàn theo dõi, bị hắn cố tình tạo ra một số tình huống trùng hợp ngẫu nhiên gặp được.

“Trùng hợp thật, tôi cũng định hỏi như vậy.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng, nói.

Ngọc Tiểu Long vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Nghe nói anh và Kiều Thu Mộng đã ly hôn? Đàn ông như anh, thật sự không được.”

Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, nói: “Liên quan gì đến cô?”

Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Phẩm chất đạo đức phẩm của anh làm tôi phỉ nhổ, đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, không làm ông chồng tốt của Kiều Thu Mộng lại ở bên bạn tốt của cô ta, ghê tởm!”

Tề Đẳng Nhàn ha ha hai tiếng đáp lại.

Ha ha, bây giờ cũng không còn là tiếng cười thân thiện gì nữa, thường thường đại biểu cho —— đờ mờ mờ; mày là đồ ngu; ông đây không muốn phản ứng lại với mày.

“Anh đi nói cho Sở Vô Đạo.”

“Tôi ăn chắc Vladimir rồi, hắn ta không có cơ hội!”

Nói xong lời này, cửa thang máy mở ra, Ngọc Tiểu Long nghênh ngang rời đi, lưu lại một bóng dáng lãnh khốc cao ngạo.

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Bệnh tâm thần!”

Tề Đẳng Nhàn tùy tiện đi dạo ở tầng một của trung tâm thương mại, nhìn thấy mấy cửa hàng thời trang cao cấp nối tiếp nhau, nghĩ nghĩ một lúc, quyết định chọn Chanel.

Mới vừa vào cửa hàng, hắn liền thấy được một bóng người quen thuộc, cười nói: “Không phải thư kí Dương đây sao?”

“Tề tổng.” Dương Quan Quan quay đầu lại,sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, hơi lắp bắp kinh hãi.

“Thật trùng hợp!” Tề Đẳng Nhàn nói.

Dương Quan Quan kinh ngạc hỏi: “Sao Tề tổng lại ở chỗ này, chuẩn bị mua quần áo cho Mộng Mộng sao? Định làm cô ấy thay đổi quyết định?”
 
Chương 464


Chương 463

“Ý anh là hối hận rồi? Nhất thời xúc động?” Lý Vân Uyển hài hước hỏi.

“Không phải, ý của tôi là, về sau tôi sẽ dịu dàng hơn.” Tề Đẳng Nhàn cười.

Lý Vân Uyển trừng mắt với hắn một cái, cười lạnh nói: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ, còn muốn về sau dịu dàng hơn, nằm mơ đi thôi!”

Cho dù EQ có thấp hơn nữa Tề Đẳng Nhàn cũng biết lời này của Lý Vân Uyển chẳng qua là xuất phát từ sự rụt rè của phụ nữ thôi, nếu cô ta muốn đúng như lời vừa nói thì đêm qua Tề Đẳng Nhàn sẽ không có cơ hội làm cầm thú.

Tề Đẳng Nhàn nhìn gò má đỏ rực của Lý Vân Uyển, cảm thấy hết sức đáng yêu, nhịn không được duỗi tay sờ một cái, hôn một cái, nói: “Tôi đi mua quần áo cho cô, cô ở nhà chờ tôi.”

“Ừm…” Lý Vân Uyển e lệ ngượng ngùng ừm một tiếng.

Tề Đẳng Nhàn một lần nữ phong ấn chiếc Aston Martin hôm qua vừa lái được một lần, vẫn nên đổi về Phaeton.

Cái trước thật sự quá khoe khoang, hắn không muốn đi đến nơi nào cũng đều biến thành đối tượng bị mọi người chú ý.

Tề Đẳng Nhàn lái xe đến trung tâm thương mại Phi Mã, nơi này là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Trung Hải, do nhà giàu số một thành phố Trung Hải Vương Vạn Kim rót vốn khai phá.

Cũng không biết do vận mệnh sắp đặt hay là ông trời thật sự thích mấy loại trò đùa ác ý, hắn mới vừa xuống xe liền gặp Ngọc Tiểu Long vừa đi xuống từ xe Jeep.

Hai người mặt đối mặt, đều ngẩn người, lạnh nhạt đi vào trong thang máy.

“Tại sao đi đến nơi nào cũng có thể gặp được anh vậy?” Ngọc Tiểu Long có hơi không vui nói, cô ta luôn cảm thấy bản thân hình như bị Tề Đẳng Nhàn theo dõi, bị hắn cố tình tạo ra một số tình huống trùng hợp ngẫu nhiên gặp được.

“Trùng hợp thật, tôi cũng định hỏi như vậy.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng, nói.

Ngọc Tiểu Long vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Nghe nói anh và Kiều Thu Mộng đã ly hôn? Đàn ông như anh, thật sự không được.”

Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, nói: “Liên quan gì đến cô?”

Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói: “Phẩm chất đạo đức phẩm của anh làm tôi phỉ nhổ, đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, không làm ông chồng tốt của Kiều Thu Mộng lại ở bên bạn tốt của cô ta, ghê tởm!”

Tề Đẳng Nhàn ha ha hai tiếng đáp lại.

Ha ha, bây giờ cũng không còn là tiếng cười thân thiện gì nữa, thường thường đại biểu cho —— đờ mờ mờ; mày là đồ ngu; ông đây không muốn phản ứng lại với mày.

“Anh đi nói cho Sở Vô Đạo.”

“Tôi ăn chắc Vladimir rồi, hắn ta không có cơ hội!”

Nói xong lời này, cửa thang máy mở ra, Ngọc Tiểu Long nghênh ngang rời đi, lưu lại một bóng dáng lãnh khốc cao ngạo.

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Bệnh tâm thần!”

Tề Đẳng Nhàn tùy tiện đi dạo ở tầng một của trung tâm thương mại, nhìn thấy mấy cửa hàng thời trang cao cấp nối tiếp nhau, nghĩ nghĩ một lúc, quyết định chọn Chanel.

Mới vừa vào cửa hàng, hắn liền thấy được một bóng người quen thuộc, cười nói: “Không phải thư kí Dương đây sao?”

“Tề tổng.” Dương Quan Quan quay đầu lại,sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, hơi lắp bắp kinh hãi.

“Thật trùng hợp!” Tề Đẳng Nhàn nói.

Dương Quan Quan kinh ngạc hỏi: “Sao Tề tổng lại ở chỗ này, chuẩn bị mua quần áo cho Mộng Mộng sao? Định làm cô ấy thay đổi quyết định?”
 
Chương 465


Chương 465

Thật ra tiền dễ dàng kiếm lại được, nhưng con ngựa tốt như vậy lại rất khó tìm được.

Người đàn ông đẹp trai bên cạnh Dương Phỉ Phỉ dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, tựa như đang nhìn một con kiến, căn bản không đem hắn để vào trong mắt.

Tề Đẳng Nhàn tất nhiên sẽ không để ý người khác nhìn hắn thế nào, chỉ nhàn nhạt nói với nhân viên cửa hàng: “Còn thất thần làm gì, gói lại đi? Cái túi xách này, thư kí của tôi muốn!”

Dương Phỉ Phỉ lại cười lạnh nói: “Tôi nói, tôi muốn cái túi này!”

Sắc mặt Dương Quan Quan trở nên trắng nhợt, nói: “Chị Phỉ Phỉ, chị đã có một cái túi giống y như đúc, tại sao còn muốn đến tranh với tôi? Tôi thật sự rất thích cái túi này…”

Dương Phỉ Phỉ trực tiếp ngắt lời cô ta, nói: “Dùng cùng kiểu túi với đứa con hoang thấp kém như cô làm tôi cảm thấy rất mất mặt! Cho nên, cô cảm thấy tại sao tôi phải cho cô cái túi này?”

“Cô thích? Không phải cô thích rất nhiều thứ sao?”

“Khi còn nhỏ cô thích xe lửa mô hình, phi cơ mô hình, máy chơi game, có thứ gì là cô có được? Toàn bộ đều là của tôi!”

“Tôi muốn nói cho cô biết, trưởng thành cũng giống thế, cô sẽ mãi mãi không có đồ vật cô thích được, còn tôi, dễ như trở bàn tay!”

“Cái thứ con hoang như cô, sớm nên biết được bản thân hèn mọn, đừng vọng tưởng một ngày có được cái gì từ nhà họ Dương chúng tôi!”

Mỗi một câu nói của Dương Phỉ Phỉ đều như búa tạ hung hăng đánh vào sâu trong nội tâm Dương Quan Quan, trong lúc nhất thời, gợi lên rất nhiều hồi ức bi thảm thời thơ ấu, khiến cho cơ thể của cô ta run lên bần bật.

Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Dương Quan Quan, cảm thấy cô ta cũng quá hèn rồi, thời điểm đối mặt với hắn thì thường xuyên đấm đá, đối mặt với Dương Phỉ Phỉ thì sao, suốt ngày vâng vâng dạ dạ thì thôi đi.

Nhưng mà, hắn cũng sẽ không bởi vì thế mà khinh thường Dương Quan Quan, mỗi người đều có nỗi niềm khó nói, tất nhiên Dương Quan Quan cũng như thế.

“Không nghe thấy Dương tiểu thư nói sao, gói chiếc túi này lại cho Dương tiểu thư!”

“Dương tiểu thư là khách hàng tôn quý từ Thượng Hải xa xôi đến, chọc cho cô ấy không vui, tôi sẽ khiến cho các người một giây đóng cửa cút đi.”

Người đàn ông tuấn lãng bên cạnh Dương Phỉ Phỉ mở miệng vào ngay lúc này, có một loại thí thế của người bề trên, phảng phất như đang ra lệnh.

Nhân viên cửa hàng bị dọa sợ, cửa hàng trưởng cũng bị kinh động đi ra, sau khi nhìn thấy người đàn ông tuấn lãng, lập tức nở nụ cười nịnh nọt.

“Vương thiếu, vương thiếu, ngài chờ một lát, tôi sẽ tự mình gói lại!” Cửa hàng trưởng rất nịnh hót hắn ta, thậm chí còn định tự mình làm việc.

Dương Phỉ Phỉ nhìn về phía Dương Quan Quan, nói: “Thấy được chưa, đồ con hoang, đây là sự chênh lệch của bối cảnh và thực lực!”

“Dương Phỉ Phỉ tôi, bất kể đi đến nơi nào đều sẽ là khách quý ở chỗ đó, được đối xử đặc biệt!”

“Mà Dương Quan Quan cô, đi đến nơi nào cũng chỉ có thể là một tiện tì hèn mọn, một đứa con hoang nho nhỏ mà thôi, cũng muốn dùng một kiểu túi xách với tôi?”

“Lòng hư vinh đáng xấu hổ của cô, vĩnh viễn cũng không được thỏa mãn!”

Tề Đẳng Nhàn không quen nhìn Dương Phỉ Phỉ bắt nạt người khác như vậy, trực tiếp tiến lên phía trước một bước, ngăn cửa hàng trưởng lại, nói “Có ý gì? Cái túi này là chúng tôi thấy trước!”

Khuôn mặt cửa hàng trưởng lại đầy vẻ không kiên nhẫn, nói: “Các người thấy trước thì thế nào? Vương thiếu cũng đã nói, cái túi xách này phải cho Dương tiểu thư tôn quý! Các người thì tính là cái gì, có thể so sánh với Vương thiếu sao?”
 
Chương 466


Chương 466

Dương Quan Quan nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tề Đẳng Nhàn, sau đó hơi hơi lắc đầu, tuy rằng khuôn mặt đầy vẻ tủi thân nhưng cô ta không muốn gây chuyện.

Vương Đông đứng bên cạnh Dương Phỉ Phỉ hiển nhiên không phải người dễ trêu chọc, một câu là có thể làm cho cửa hàng trưởng xem như thánh chỉ, tất nhiên là có địa vị rất cao.

“Cô sợ cái gì?”

“Chuyện này tôi quản, không cần cô ngăn cản!”

“Thành thành thật thật câm miệng, hôm nay tôi muốn dạy cho bọn họ bài học nên tôn trọng người khác như thế nào!”

Tề Đẳng Nhàn hất tay Dương Quan Quan ra, lạnh giọng quát lớn.

Dương Quan Quan bị khí chất này của hắn dọa sợ rồi, lộ ra biểu tình mềm yếu khi đối mặt với Dương Phỉ Phỉ, không dám nói lời nào.

Tề Đẳng Nhàn nhìn dáng vẻ im lặng của cô ta, cảm thấy có hơi buồn cười, hay là Dương Quan Quan này ăn cứng không ăn mềm, sợ người khác quát mình?

Vậy thì về sau, hắn cần phải uy hiếp cô ta mới được, miễn cho cô ta cả ngày đấm đấm đá đá hắn, cái này cần phải thay đổi.

“Tôn trọng?”

“Ha ha ha, anh cảm thấy dựa vào cái gì mà tôi phải tôn trọng một đứa con hoang?”

“Còn có anh, anh cho rằng bản thân mình là ai, muốn ra mặt giúp đỡ cô ta?”

“Có thể làm Triệu Hắc Long nể mặt anh, anh cảm thấy bản thân được xem như một người có tiếng nói?”

Sau khi Dương Phỉ Phỉ nghe được những lời Tề Đẳng Nhàn nói, điên cuồng cười ha ha, gương mặt đầy vẻ khinh thường và ngạo mạn.

Vương Đông cũng nhịn không được lắc đầu mỉm cười, vây mà lại có người nói muốn dạy cho cậu ta học cách tôn trọng người khác như thế nào? Buồn cười, buồn cười!

“Xem ra cha mẹ cô thật sự không dạy dỗ cô cho tốt, người nhà họ Dương ở Thượng Hải cũng chỉ có trình độ như vậy?” Tề Đẳng Nhàn nói.

Dương Phỉ Phỉ không để ý tới hắn, quay đầu nói với Vương Đông: “Vương thiếu, đứa con hoang kia thích bất cứ món đồ nào trong trung tâm thương mại thì cũng đừng bán cho cô ta, tôi sẽ bỏ tiền ra mua tất!”

Vương Đông gật gật đầu, nói: “Dương tiểu thư muốn làm như thế nào thì cứ làm, tôi sẽ dùng toàn lực ủng hộ Dương tiểu thư.”

Dương Quan Quan có hơi đau đớn nói: “Tại sao? Tại sao chị không muốn buông tha cho tôi!”

“Tôi cũng đã rời khỏi Thượng Hải nhiều năm như vậy, thậm chí còn chạy ra nước ngoài ở mấy năm!”

“Dù cho có nói như thế nào, chúng ta cũng là người thân mà! Tại sao cứ muốn tra tấn tôi?!”

Dương Phỉ Phỉ lãnh ngạo mà nhìn cô ta, nói “Tại sao à? Chính cô hiểu rõ trong lòng!”

“Từ bỏ quyền kế thừa tài sản của cô, tôi có thể suy xét buông tha cho cô, cái túi này cũng nhường cho cô.”

“Tài sản của nhà họ Dương chúng tôi không phải thứ đứa con hoàng nho nhỏ như cô có thể mơ ước!”

Dương Quan Quan lại cắn răng nói: “Dựa vào cái gì? Tôi cũng là người nhà họ Dương, dựa vào cái gì mà tôi phải từ bỏ? Tôi ở nhà họ Dương bị các người bắt nạt nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì muốn tôi phải làm theo ý các người?!”

Dương Phỉ Phỉ cười lạnh nói: “Vậy đừng trách chúng tôi không bỏ qua cho cô, không chỉnh cô đến chết thì chúng tôi sẽ không dừng tay! Cô nên học bà mẹ đê tiện của mình, mai danh ẩn tích sớm một chút.”

Cả người Dương Quan Quan đều trở nên suy sụp, đối mặt với người nhà họ Dương ở Thượng Hải, trong nội tâm cô ta chỉ có cảm giác vô cùng bất lực!
 
Chương 467


Chương 467

Nhà họ Dương ở Thượng Hải quá mạnh, chỉ bằng sức lực của bản thân cô ta thì căn bản không có khả năng lay động được, sợ là chỉ cần phản kháng một chút cũng có khả năng rước đến ý nghĩ muốn giết người của bọn họ.

“Túi đã gói xong rồi, Dương tiểu thư.” Cửa hàng trưởng vào ngay lúc này ho khan một tiếng, mở miệng nói.

“Lấy đến đây đi.” Dương Phỉ Phỉ nhàn nhạt nói.

Cửa hàng trưởng vừa định chuẩn bị mang chiếc túi đi qua lại bị Tề Đẳng Nhàn ngăn cản, duỗi tay ra cướp lấy, lạnh nhạt nói: “Ngay cả đạo lý thứ tự đến trước đến sau mà cô cũng đều không hiểu sao?”

Cửa hàng trưởng bực bội nói: “Đồ trong cửa hàng chúng tôi, tôi muốn bán cho ai thì bán cho người đó! Ai bảo các người không có bản lĩnh? Nếu các người có bản lĩnh, tôi cũng có thể bán cho các người!”

Chuyện ồn ào này cũng kinh động không ít người trong trung tâm mua sắm, một đám người đến vây xem.

“Kia không phải là Vương thiếu sao? Vậy mà lại có người dám đắc tội với cậu ta?”

“Vương thiếu chính là ông chủ nhỏ của trung tâm thương mại Phi Mã, toàn bộ trung tâm thương mại này đều là do bố của cậu ta Vương Vạn Kim đầu tư xây dựng!”

“Đúng là không biết tốt xấu, vì một cái túi xách mà đắc tội với người như Vương thiếu, không phải đầu óc bị nước vào chứ?”

Sau khi mọi người nhìn thấy Vương Đông liền sôi nổi xì xào.

Sau khi Dương Quan Quan nghe được mấy lời này thì cúi đầu càng thấp, Dương Phỉ Phỉ có thể kết bạn với người như Vương Đông dễ như trở bàn tay, cô ta lại không có năng lực này.

“Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi; đừng rơi lệ, kẻ ngốc sẽ cười.” Tề Đẳng Nhàn có thể cảm nhận được sự tự ti trong nội tâm Dương Quan Quan, hắn cười vươn tay xa xoa xoa đầu cô ta.

Dương Quan Quan sửng sốt, trong nội tâm cảm nhận được có chút ấm áp, ít nhất trong lúc người nhà họ Dương bắt nạt mình, có người có thể đứng bên cạnh mình.

Vương Đông nhìn Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh nói: “Anh muốn cái túi này?”

“Chuyện này thật cũng không phải không thể, tôi đồng ý cho anh cơ hội này.”

“Quỳ xuống, giống như một con chó bò đến trước mặt Dương tiểu thư, xin lỗi Dương tiểu thư.”

“Cái túi này, tôi tặng cho anh, thậm chí tất cả đồ vật trong cửa hàng này tôi cũng có thể tặng cho anh!”

Vương Đông vừa nói ra những lời này, người xung quanh đều phát ra tiếng kinh hô.

“Không hổ là con trai của nhà giàu số một chỗ chúng ta, nói chuyện phí phách như vậy!”

“Vương thiếu chính là Vương thiếu, hành vi cử chỉ đều lộ ra sự bá đạo và khí phách người khác không thể sánh kịp, quả thực chính là nhân vật giống với Kiều Phong!”

“Vương thiếu cho các người cơ hội, còn không biết quý trọng nó? Lập tức quỳ xuống đi!”

Người xung quanh đều ồn ào lên tiếng, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, sôi nổi thêm dầu vào lửa.

Tề Đẳng Nhàn không nói gì.

Vương Đông cười cười, “Ngại quá, tôi là chủ của trung tâm mua sắm này, tôi muốn bọn họ bán hàng cho ai là có thể bán cho người đó!”

“Nếu anh không muốn làm một con chó vẫy đuôi lấy lòng, vậy thì tự mình mở một trung tâm mua sắm là được.”

“Như vậy thì anh sẽ có thể muốn mua cái gì liền mua cái đó.”

Trong lời Vương Đông tràn ngập cảm giác của người bề trên.
 
Chương 468


Chương 468

Hai người kia vào mua sắm ở cửa hàng Chanel, chứng tỏ cũng có chút năng lực kinh tế, nhưng mà chỉ bằng chút năng lực kinh tế đó, ở trong mắt cậu ta còn không bằng hạ bụi.

Toàn bộ trung tâm mua sắm đều là của nhà cậu ta, ai có thể có tiền hơn cậu ta nữa?!

Cửa hàng trưởng cũng đen mặt nói với Tề Đẳng Nhàn: “Trả lại túi cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát, nói anh ăn cướp ở đây!”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Lát nữa cô tốt nhất nên dọn dẹp một chút đồ vật của mình, bởi vì từ hôm nay trở đi, trung tâm thương mại này sẽ không giữ cô nữa.”

“Ha ha ha ha… Tôi nghe được cái gì thế này? Vậy mà hắn lại dám nói mấy lời như này trước mặt Vương thiếu?”

“Vương thiếu mới là chủ của trung tâm thương mại này, hắn cho rằng bản thân là ai, bảo vị cửa hàng trưởng kia dọn dẹp đồ đạc rồi cút?”

“Đầu óc hỏng rồi à, Vương thiếu mới bảo hắn tự mở một cái trung tâm thương mại, hắn liền ảo tưởng nghĩ trung tâm thương mại Phi Mã là của nhà mình?”

“Tôi ngất, đây là lần đầu tiên tôi gặp một kẻ ngu xuẩn như vậy, cái gì cũng có thể nói được.”

Mọi người nghe được lời này của Tề Đẳng Nhàn đều tỏ ra cạn lời, cảm thấy thật buồn cười.

Sau khi Vương Đông nghe được lời này cũng nhịn không được mà bật cười, lắc lắc đầu, nói với cửa hàng trưởng: “Cô cứ mở cửa hàng bình thường, nếu muốn mở chi nhánh, trực tiếp nói với tôi, tôi miễn phí tiền thuê mặt bằng ba tháng cho cô!”

Cửa hàng trưởng vô cùng vui vẻ nói: “Cảm ơn Vương thiếu!”

“Đồ ngốc, nghe được chưa? Một chút bản lĩnh cũng không có mà còn muốn ra vẻ?”

“Vương thiếu mới là chủ của trung tâm thương mại này, hắn cho rằng mình là ai, có tư cách nói những lời như vậy à?”

“Còn bảo người ta đóng cửa cút đi, tôi muốn nhìn một chút, lát nữa hắn làm như thế nào để người ta đóng cửa!”

Mọi người vẫn luôn cười ầm lên, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn quả thực là đang làm trò cười cho thiên hạ, chắc là bị điên rồi.

Dương Phỉ Phỉ cũng lộ vẻ mặt cười nhạo, nói: “Được rồi, trò hề kết thúc, cứ như vậy đi.”

Sau khi nói xong lời này, cô ta đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, vươn tay, nói “Mang đến đây đi.”

“Ngại quá, tôi đã mua lại trung tâm thương mại này!”

“Về sau, cô bị xếp vào sổ đen, trung tâm thương mại này sẽ không có bất kỳ một cửa hàng hàng nào bán đồ cho cô.”

Tề Đẳng Nhàn lấy di động của mình ra, gọi một cuộc điện thoại, sau đó nhàn nhạt nói với Dương Phỉ Phỉ.

Dương Quan Quan nghe xong lời này cũng phải che mặt, người khác đều nói Vương Đông là chủ của trung tâm thương mại này, Tề Đẳng Nhàn lại còn nói ra lời ngu ngốc như vậy, đúng là quá ngốc…

Quả nhiên, Dương Phỉ Phỉ nghe xong cười to, nói với Dương Quan Quan: “Dương Quan Quan, làm phiền cô tìm một người đàn ông bình thường một chút, đừng có tìm cái loại não tàn này, được không?”

“Cho dù có dẫm chết cái loại não tàn này, tôi cũng rất khó có cảm giác thành tựu.”

“Rất không thú vị, cô có biết hay không?!”

Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý mấy lời đàm tiếu của những kẻ này, hắn đưa điện thoại áp sát tai.

“Đồ ngu, cậu giả vờ cho ai xem đây?. Vị sếp trẻ tuổi nhất của trung tâm thương mại Phi Mã đang ở đây, cậu còn gọi điện cho ai nữa? ”
 
Chương 469


Chương 469

“Loại người này ngu thật đấy, kiến nghị chủ tiệm gọi cảnh sát đến bắt hắn ta đi, kiện hắn tội trộm cướp”.

“Đúng đấy, không có bản lĩnh gì mà còn ở đây ồn ào, nhìn thôi đã khiến người khác chán ghét”.

Đám người nhìn dáng vẻ của Tề Đẳng Nhàn,tất cả đều cười nhạo hắn, cảm thấy hắn giả vờ có hơi quá rồi.

Ngay lập tức, điện thoại được kết nối. Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: ”Lão Vương,tôi nhờ anh một chuyện”.

“Tôi nhìn trúng trung tâm thương mại Phi Mã rồi, anh ra giá đi”

“Tôi muốn mua trung tâm thương mại này của anh trong vòng một tiếng”

“Có vấn đề gì không? “

Sau khi nói xong, cũng không đợi câu trả lời của Vương Vạn Kim. Tề Đẳng Nhàn tiện tay bỏ điện thoại xuống.

“Lão Vương? Hahaha,đùa kiểu gì vậy? Ở thành phố Trung Hải, ai dám gọi người giàu nhất Trung Hải như vậy chứ”

“Dám gọi Vương Vạn Kim tiên sinh là lão Vương, sợ chỉ có người đứng đầu chính quyền tỉnh Đông Hải của chúng ta thôi”

“Khoác lác quá rồi đấy, không nhìn nổi nữa rồi, thật sự muốn đánh chết hắn”

Vương Đông cũng không tự chủ được mà lắc đầu, lộ ra nụ cười nhếch: ”Lão Vương? Người cậu vừa gọi là bố tôi? Ha…!”

Tề Đẳng Nhàn trả lời: ”Đúng thế, bố cậu là một người chính trực như vậy, cũng không biết sao lại sinh ra một đứa con trai khốn nạn như thế chứ”.

Vương Đông lập tức hét lên giận dữ: ”Đủ rồi”

“Đồ rác rưởi, từ đầu đến giờ cậu ở đây bày trò, không thấy ghê tởm à?”

“Bây giờ, cậu còn giả bộ gọi cho bố tôi?”

“Cho dù bố tôi đem trung tâm thương mại này bán cho cậu thật, một tên ngốc như cậu có mua nổi không?”

“Trung tâm thương mại này có giá năm mươi tỷ, cậu lấy cái gì để mua?”

Dương Phỉ Phỉ cũng khinh thường nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: ”Cậu tưởng rằng có thể khiến Triệu Hắc Long cúi đầu, thì có thể muốn làm gì thì làm ở Trung Hải này chắc ?”

“Triệu Hắc Long còn kém ngài Vương vài bậc”

“Hôm nay tôi lại muốn xem xem, cậu mua trung tâm thương mại này kiểu gì?”

“Còn không cho tôi mua đồ ở đây,thật nực cười, nếu cậu mà không mua nổi cái trung tâm thương mại này, tôi sẽ mua một đống đồ, trực tiếp đánh chết cậu”

Vương Đông ra hiệu, lập tức có một đám bảo vệ đi lên

“Tôi cho cậu mười phút, nếu sau mười phút, tôi không nhận được cuộc gọi của bố tôi, vậy tôi sẽ trực tiếp cho người đưa cậu đến đồn cảnh sát, kiện cậu tội trộm cướp” Vương Đông cười nham hiểm nói

Tề Đẳng Nhàn cũng không thèm để ý, tùy ý đưa chiếc túi trong tay cho Dương Quan Quan đang ngồi bên cạnh, nói: ”Thích thì cầm lấy,đây là món quà tôi tặng cô”

Dương Quan Quan ngẩn người, có chút lúng túng cầm chiếc túi trong tay, lộ ra sự áy náy

“Vương thiếu, không phải vừa rồi cậu nói không cho tôi mở cửa hàng ở đây sao? Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi không chỉ mở cửa hàng, mà còn mở thêm một chi nhánh nữa” Chủ tiệm túi xách Chanel cũng không nhịn được mà cười lớn

“Không thành vấn đề,về sau tôi giúp cậu thu xếp ,miễn ba tháng thuê mặt bằng” Vương Đông cười nói
 
Chương 470


Chương 470

Mọi người nghe đến đây, đều không nhịn được cười.

Vừa rồi Tề Đẳng Nhàn còn ăn nói ngông cuồng, chớp mắt một cái đã bị chủ tiệm và Vương Đông tát một cái vào mặt.

Dương Phỉ Phỉ cũng mở miệng nói: ”Ai trong số các người có thể mở cửa hàng trong trung tâm thương mại Phi Mã,thì hãy chọn những món đồ đắt nhất mang đến đây,bà đây muốn mua”.

Dương gia ở Ma Đô, vừa giàu có lại vừa có quyền lực.

Một vài chủ tiệm nghe xong câu này thì vô cùng vui mừng,không hẹn mà cùng lúc điên cuồng nịnh nọt Dương Phi Phi

“Cô Dương không hổ là đến từ một tỉnh lớn như Ma Đô, vung tay phóng khoáng như vậy”

“Vừa rồi tên ngu kia còn nói không để cô Dương mua đồ trong trung tâm thương mại, cô Dương làm như vậy chẳng khác nào tát vào mặt hắn, nhìn đã con mắt thật sự”

“Sao lại không nói chuyện nữa rồi? Có phải cảm thấy bản thân không còn mặt mũi để nói chuyện nữa? Bị người khác đánh sưng mặt rồi?”

Bọn họ tâng bốc Dương Phỉ Phỉ, cũng không quên chà đạp Tề Đẳng Nhàn

Dương Quan Quan có chút sợ hãi nép bên cạnh Tề Đẳng Nhàn ,thấp giọng nói: ”Tề tổng,hay là thôi đi…chiếc túi này,tôi không cần ,tôi không thích nó nữa rồi”

Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh nói: ”Cô nhìn trúng chiếc túi này trước,cô ta dựa vào cái gì mà cướp của cô”Cục tức kia, tôi giúp cô xả,tôi sẽ mua trung tâm thương mại này “

Tuy lời nói bá đạo, nhưng đến tai mọi người thì lại thấy buồn cười, không có năng lực, thì lấy gì để mua?

Dương Quan Quan cũng cảm thấy mấy lời này của Tề Đẳng Nhàn có chút khoa trương, một trung tâm thương mại trị giá hàng tỷ,sao có thể nói mua là mua được.

“Mười phút đã hết”

Vương Đông nhìn chiếc Patek Philippe trên cổ tay, bình thản nói

Đám nhân viên bảo vệ xung quanh cũng xắn tay vén áo đi tới, hi vọng thể hiện được bản thân ở trước mặt Vương Đông,tương lai có thể được tăng lương thăng chức

Tề Đẳng Nhàn mặt không chút biểu cảm hỏi:”Vội vàng đi đầu thai à?”

Sắc mặt Vương Đông tối sầm lại, quát lớn:” Đánh thật mạnh vào cho tôi, nếu có đánh đến tàn phế thì cứ giao cho cảnh sát”

Đám bảo vệ lập tức lao tới,bao vây Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan vào bên trong

“Không phải cậu muốn bảo vệ đồ con hoang này sao? Tôi muốn xem xem cậu bảo vệ nó như thế nào?”

“Các người nghe tôi nói đây!”

“Đánh gãy một cánh tay của ả đàn bà này,thưởng một trăm vạn”

“Đánh gãy một bên chân,thưởng hai trăm vạn”

Mọi người nghe đến câu này,không nhịn được mà thốt lên

“Đáng đời,ai kêu cô ta không biết sống chết,thế mà lại dám giành chiếc túi đấy với cô Dương?”

“Muốn dùng chiếc túi có cùng phong cách với cô Dương? Cũng không nhìn lại bản thân xem có xứng hay không?”

“Nghe mà muốn lên lấy hai trăm vạn ghê”

Dương Quan Quan sợ đến phát run, nước mắt sắp rơi, tay nắm chặt lấy vạt áo của Tề Đẳng Nhàn, nép vào bên cạnh, khiếp sợ như đà điểu vùi đầu vào cát
 
Chương 471


Chương 471

Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh lẽo: “Nếu thư ký của tôi rơi một sợi tóc, tôi sẽ cắt một ngón tay của cô”

Dương Phỉ Phỉ cười lạnh: ”Để xem cậu có cơ hội đó không?”

“Lên”

Vương Đông ra hiệu ,đám bảo vệ liền vung gậy cao su chuẩn bị động thủ

“Dừng tay”

Vào thời khắc quan trọng nhất,một giọng nói lớn truyền đến

Sau khi Vương Đông nhìn thấy người này thì không khỏi kinh ngạc,kinh ngạc hỏi:”Thư ký Lỗ?”

Thư lý Lỗ là thư ký riêng của Vương Vạn Kim-chính là người giàu nhất Trung Hải, cũng là cấp dưới đáng tin cậy nhất của Vương Vạn Kim

“Là thư ký Lỗ, là cấp dưới đáng tin cậy của ngài Vương…”

“Thư ký Lỗ bị kinh động rồi?Cũng phải, tên ngốc này đắc tội với người cao quý như cô Dương, đúng là không biết sống chết”

“Cô Dương là khách quý của Vương gia,đắc tội với cô ấy, chắc chắn không có kết quả tốt đẹp”

Nhìn thấy thư ký Lỗ, mọi người còn tưởng rằng anh ta đến đây vì để chút giận thay Dương Phỉ Phỉ, nhất thời thảo luận ầm ĩ, nhường đường cho anh ta

“Tề tiên sinh”

Thư ký Lỗ đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, đứng thẳng lưng,sau đó cúi người chín mươi độ, thể hiện sự kính trọng

“Bụp”

Cái cúi người của thư ký Lỗ,trực tiếp làm khung cảnh ở đó bùng nổ

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm thư ký Lỗ và Tề Đẳng Nhàn ,trên khuôn mặt của Vương Đông cũng không giấu nổi sự kinh ngạc

Rốt cuộc Tề Đẳng Nhàn này là nhân vật như thế nào?

Cuộc điện thoại vừa nãy,thực sự là gọi cho Vương Vạn Kim ?

Vương Vạn Kim cử thư ký Lỗ đến,chẳng lẽ họ thực sự bán trung tâm thương mại này cho hắn sao?

Dương Phỉ Phỉ ở một bên cũng sửng sốt, tức giận siết chặt bàn tay,Tề Đẳng Nhàn này thật sự lợi hại đến vậy sao?

Thư ký Lỗ cẩn thận lấy ở trong túi ra một tờ hợp đồng.

“Tề tiên sinh, đây là hợp đồng mà ngài Vương bảo tôi chuẩn bị, chuyển nhượng trung tâm thương mại Phi Mã sang cho cậu” thư ký Lỗ nói.

Sau khi thư ký Lỗ nói xong câu đó, khung cảnh hoàn toàn bùng nổ.

Ngay cả Dương Quan Quan cũng không dám tin, hướng ánh mắt đến Tề Đẳng Nhàn, cô ta vốn tưởng rằng Tề Đẳng Nhàn đang giả vờ, hoàn toàn không ngờ tới, hắn thật sự có thể khiến Vương Vạn Kim chuyển nhượng trung tâm thương mại Phi Mã sang cho hắn.

Vương Đông sốc đến mức đứng ngây ngốc tại chỗ: “thư ký Lỗ, ông đùa kiểu gì vậy, sao ba tôi có thể chuyển nhượng trung tâm thương mại Phi Mã cho cậu ta được ?.

Thư ký Lỗ giải thích: “Vương thiếu, tôi không nói đùa, đây hoàn toàn là chủ ý của Vương tiên sinh, tôi chỉ đang làm theo mà thôi”.

Thực ra,ngay cả thư ký Lỗ cũng có chút kinh ngạc, tại sao Vương Vạn Kim lại bằng lòng chuyển nhượng một trung tâm thương mại ngày ngày đều kiếm được ra tiền sang cho người khác, đây có khác nào là đem tiền ném ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không phù hợp với lợi ích của một doanh nhân.
 
Chương 472


Chương 472

“Tên nhóc này có lai lịch gì, chỉ với một cuộc gọi, lại có thể khiến tỷ phú giàu nhất Trung Hải Vương Vạn Kim chuyển nhượng trung tâm thương mại Phi Mã cho cậu ta”.

“A…cậu ta không phải đang nói đùa, mà thực sự đã làm được rồi”.

“Trời ơi, là trung tâm thương mại Phi Mã đấy, chỉ bằng một cuộc điện thoại, là có thể dễ dàng đổi chủ luôn sao, tôi không phải nằm mơ đó chứ? “.

Mọi người nghe những lời mà thư ký Lỗ nói, tất cả đều có chút bàng hoàng, dù sao thì, giá trị của trung tâm thương mại Phi Mã cũng không hề nhỏ.

Vương Vạn Kim thế mà lại bàn giao chuyển nhượng nó cho người khác.

“Vương thiếu đã nghe rõ chưa? , bây giờ tôi chính là chủ của trung tâm thương mại này” Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Vương Đông, nhàn nhạt nói.

Vương Đông giống như bị đâm một mũi tên vào trúng ngực, sắc mặt trở nên trắng bệch, cậu ta nằm mơ cũng không thể nào ngờ tới, cái tát này lại đến nhanh như thế.

Sắc mặt của Dương Phỉ Phỉ cũng rất khó coi,sức ảnh hưởng của Tề Đẳng Nhàn nằm ngoài sự tưởng tượng của cô ta.

Lần trước, hắn có thể đánh bại Triệu Mộng Long, hơn nữa còn khiến Triệu Hắc Long, lần này chỉ với một cuộc điện thoại đã khiến tỷ phú giàu nhất Vương Vạn Kim chuyển nhượng một khu trung tâm thương mại.

Vương Đông không nói nên lời, sự thật không thể chối cãi, trung tâm thương mại đã bị bố chuyển nhượng cho Tề Đẳng Nhàn rồi, cậu ta còn có thể nói được gì nữa?

“Vị chủ tiệm này, vừa rồi không phải anh rất lợi hại sao? Còn muốn mở thêm chi nhánh nữa mà?”

“Vậy thì thật sự ngại quá, bắt đầu từ ngày hôm nay, cửa hàng này của anh không được mở ở đây nữa, lập tức cút ra khỏi khu trung tâm thương mại của tôi”

“Ngoài ra, một vài chủ tiệm khác vừa gây náo loạn, làm phiền các vị bước ra đây, nói những gì mà bản thân vừa nói một lần nữa”.

Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn chủ tiệm túi xách Chanel, sau đó lại quét mắt nhìn đám đông đông. Chậm rãi nói

Một vài chủ tiệm vừa rồi náo loạn sau khi nghe xong câu đó đều không dám mở miệng, hiện tại Tề Đẳng Nhàn mới là chủ của khu trung tâm thương mại này, nếu bọn họ còn dám lải nhải, chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài.

Chủ tiệm túi xách Chanel khóc không ra nước mắt, nếu để mất cửa hàng ở trung tâm thương mại này, chắc chắn sẽ gây tổn thất rất lớn cho anh ta.

Trung tâm thương mại Phi Mã là nơi tập trung rất nhiều cửa hàng sang trọng , là nơi đốt tiền lớn nhất ở Trung Hải, nếu như ra khỏi đây, có lẽ sẽ không còn ai vào cửa hàng Liên Môn nữa.

“Tôi sai rồi, Tề tổng, tôi thực sự biết sai rồi, chiếc túi kia tôi tặng cho cô gái ấy”. Chủ cửa tiệm vội vàng xin lỗi, cố gắng nhận được sự tha thứ.

“Không cần đâu, anh lập tức thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi đây đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ở trong khu trung tâm này thêm một lần nào nữa”. Tề Đẳng Nhàn không khách khí mà nói thẳng.

Dương Quan Quan nghe đến đây, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hả giận, rõ ràng cô ta là nhìn trúng chiếc túi đó trước, nhưng chủ cửa tiệm lại đi nịnh hót Dương Phỉ Phỉ và Vương Đông.

Tề Đẳng Nhàn lại liếc nhìn Dương Phỉ Phỉ nói: “Muốn làm hùm làm hổ thì cút về Thượng Hải của cô, đừng làm bộ làm tịch ở Trung Hải”.

“Từ bây giờ trở đi, toàn bộ khu trung tâm thương mại Phi Mã, không được phép bán bất cứ sản phẩm nào cho cô ta, nếu bán, bản thân cũng tự giác dọn đồ rồi cút xéo khỏi đây”.

“Dù chỉ là một cốc thức uống, cũng không bán cho cô ta”.
 
Chương 473


Chương 473

Dương Phỉ Phỉ nghe đến sắc mặt một bên xanh một bên hồng, cô ta đường đường là người của Dương gia ở Ma Đô, nào đã từng chịu sự sỉ nhục như thế này?

Vương Đông mở miệng, nhưng chẳng thể nói được câu nào, cậu ta còn thể nói gì nữa? Bây giờ câu ta đã không còn là vị sếp trẻ tuổi của khu trung tâm thương mại Phi Mã nữa rồi.

Thư ký Lỗ vẫn luôn ở một bên lặng lẽ quan sát.

Khả năng cao là Vương Đông và Dương Phỉ Phỉ đã đắc tội với Tề Đẳng Nhàn rồi, sau đó Tề Đẳng Nhàn mới tìm Vương Vạn Kim để mua khu trung tâm thương mại này.

“Rốt cuộc người trẻ tuổi này có lai lịch như thế nào? Lại có thể khiến Vương tiên sinh coi trọng như thế? Chỉ một cuộc điện thoại, lại khiến Vương tiên sinh bằng lòng chuyển nhượng khu trung tâm thương mại cho cậu ta”. Trong lòng thư ký Lỗ cũng không khỏi hiếu kì.

Dương Phỉ Phỉ cắn chặt răng hung dữ nói: “Tề Đẳng Nhàn phải không? Cậu đợi đó cho tôi”.

“Còn mày, đồ con hoang Dương Quan Quan, mày đừng tưởng thoát khỏi sự trừng phạt của tao hai lần, thì liền cảm thấy ngang hàng với tao”.

“Tao nói cho mày biết, chỉ cần mày không từ bỏ quyền thừa kế, thì mày cũng chẳng sống được bao lâu đâu”.

Tề Đẳng Nhàn cười giễu cợt, nói: “Cô còn ở đây giả vờ cái gì? “.

“Cho cô hai phút, nhanh chóng cút ra khỏi đây”.

Khu trung tâm thương mại của tôi, không hoan nghênh loại người ngốc nghếch như cô”.

“Trong vòng hai phút, nếu như cô vẫn còn ở đây, tôi sẽ để bảo vệ trực tiếp lôi cô ra ngoài”.

Sắc mặt Dương Phỉ Phỉ lập tức tái nhợt, vừa nãy Tề Đẳng Nhàn mới bắn chết một con ngựa quý giống Đại Uyển của cô ta, cô ta hiểu rất rõ người đàn ông này không phải chỉ nói suông, mà thật sự làm được.

“Được, cậu nhớ kĩ cho tôi”.Dương Phỉ Phỉ hung hăng liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.

“Nghênh đón cô bất cứ lúc nào”Tề Đẳng Nhàn cười nhẹ giơ tay theo kiểu đón tiếp.

Dương Phỉ Phỉ xoay người rời đi, Vương Đông vội vàng đuổi theo, nói: ” cô Dương, đợi đã…”.

Dương Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng,đáp: “Vương Đông cậu chẳng qua cũng chỉ đến thế, còn cái gì mà con của tỷ phú giàu nhất Trung Hải, chỉ có chút khả năng đó thôi sao? Đúng là một tên bỏ đi”.

Vương Đông bị Dương Phỉ Phỉ mắng đến mặt mày đỏ gay lên vì xấu hổ,nhưng cậu ta cũng chẳng thể dám phản bác.

Địa vị của Dương gia ở Ma Đô, không phải là thứ mà tỷ phú giàu nhất Trung Hải có thể so bì được.

Thượng Hải là một thành phố tài chính, Dương gia có thể thống trị một phương, đủ hiểu lớn mạnh cỡ nào.

Tề Đẳng Nhàn đợi sau khi Dương Phỉ Phỉ rời đi, lạnh nhạt nói: “Các người còn túm tụm ở đây làm gì ? Đợi tôi tìm từng người một truy cứu trách nhiệm sao?”

Đám đông đang vây quanh bắt đầu giải tán, thật sự sợ bị hắn truy cứu trách nhiệm.

Tề Đẳng Nhàn tùy ý ném một tấm chi phiếu, lạnh nhạt nói với chủ tiệm túi xách Chanel: “Tôi muốn chiếc túi này, giới hạn cho cậu trong ngày hôm nay, dọn đồ cuốn xéo khỏi đây, nếu không, đừng trách tôi vô tình.

Chủ tiệm vẻ mặt bi thương, khóc lóc nói: “Tề tổng,tôi thực sự biết sai rồi, tôi tặng miễn phí chiếc túi này cho cô gái kia…”

Tề Đẳng Nhàn ngoảnh mặt làm ngơ, xoay người bước ra khỏi cửa tiệm.

Dương Quan Quan sững sờ một lúc, rồi cũng theo hắn ra ngoài.

“Khu trung tâm thương mại này tôi không cần nữa, bảo lão Vương chuyển nhượng sang cũng chỉ là để trút giận mà thôi”Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói với thư ký Lỗ.
 
Chương 474


Chương 474

“Hửm…” thư ký Lỗ không khỏi sững sờ, một khu trung tâm thương mại trị giá hàng tỷ, Tề Đẳng Nhàn lại trực tiếp nói không cần?

Tề Đẳng Nhàn đưa thư chuyển nhượng trả thư ký Lỗ, nói: “Ông cầm về đưa cho lão Vương đi”.

Thư ký Lỗ không dám làm chủ, đáp: ” Để tôi gọi điện xin chỉ thị của Vương tiên sinh đã”.

“Không cần xin chỉ thị, trực tiếp cầm về là được, cứ nói đây là tấm lòng của tôi”.Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

Thư ký Lỗ biết chắc chắn lai lịch của người thanh niên này không hề nhỏ, cũng không dám nhiều lời, kính trọng nhận lấy thư chuyển nhượng.

Sau khi thư ký Lỗ rời đi, Dương Quan Quan không khỏi kinh ngạc nói: “Anh không cần trung tâm thương mại này?”

Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt nói: “Món đồ vài tỷ, cô muốn mua là mua? Cô có tiền không? Dù sao thì tôi cũng không có tiền!”

Dương Quan Quan nghẹn, gật gật đầu nói: “Tề tổng, chuyện hôm nay phải cảm ơn anh… Thật sự không ngờ Dương Phỉ Phỉ như oan hồn bất tán, lúc nào cũng đối phó tôi.”

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ thở dài, với tính cách thích bắt nạt kẻ yếu này của Dương Quan Quan thì việc người nhà họ Dương thích bắt nạt cô ta là chuyện bình thường.

Hơn nữa, chỉ cần Dương Quan Quan không tha cho khối tài sản kia một ngày, thì người của nhà họ Dương sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Thế nhưng, đó là những gì Dương Quan Quan nên có, cô ta và mẹ cô ta chịu khổ nhiều năm như vậy, chẳng phải vì số tiền đó sao?

Tề Đẳng Nhàn sẽ không đứng trên đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích cô ta tham lam, ngược lại hắn còn cảm thấy cô ta có chút đáng thương.

“Cô đi theo giúp tôi mua đồ, làm quân sư cho tôi, chọn mua hai bộ quần áo cho Lý Vân Uyển, sau đó đi cùng với tôi về nhà ăn cơm.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Hả? Về chung với anh đi ăn cơm, này… được không?” Dương Quan Quan hơi giật mình nói.

“Nếu cô không sợ ra cửa thì bị Dương Phỉ Phỉ theo dõi thì tùy cô thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh.

Loại người có tính cách như Dương Phỉ Phỉ, ăn liên tục hai tổn thất, chắc chắn sẽ tìm cách dùng thủ đoạn bạo lực nào đó để giải quyết vấn đề.

Thật ra cô ta không khác Khang Học Quyền lắm, chẳng qua nhà họ Dương không có nội tình sâu như nhà họ Khang, vì vậy không huy động được các cao thủ cùng loại với Khang Hướng Vinh.

Qủa nhiên Dương Quan Quan bị mấy lời của Tề Đẳng Nhàn dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cô ta gật gật đầu nói: “Được, hôm nay tôi qua nhà anh ăn cơm.”

Sau khi mua mấy bộ quần áo ở trong trung tâm thương mai xong, Dương Quan Quan ngồi trên chiếc Volkswagen Phaeton của Tề Đẳng Nhàn, cùng hắn quay về.

Sau khi xe chạy vào sơn trang Vân Đỉnh, lúc này Dương Quan Quan mới có chút kinh ngạc hỏi: “Anh vẫn còn sống ở đây?”

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cái gì mà tôi vẫn còn sống ở đây?!”

Dương Quan Quan nói: “Lúc trước Mộng Mộng nói, có một ông tổng thần bí cho một người mượn biệt thự để tổ chức tiệc, cho nên cho anh vào ở tạm thời để phụ trách công việc. Bữa tiệc kia sớm đã kết thúc, anh vẫn còn ở chỗ này khiến cho tôi có chút ngoài ý muốn…”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Hiện tại nhà là của tôi, bây giờ tôi không thể ở nhà của cô chứ?”

Dương Quan Quan không nói gì, trong lòng chỉ cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đang khoác lác.

Cho dù ông tổng thần bí có hào phóng cũng không thể nói tặng là đưa một căn biệt thự có giá trị hai ba mươi triệu!
 
Chương 475


Chương 475

“Có lẽ là ông tổng thần bí cảm thấy để Tề tổng làm con rối có chút mất mặt, cho nên mới để căn biệt thự này cho hắn tạm dùng trước đi!” Dương Quan Quan nghĩ thầm.

Lý Vân Uyển thấy Dương Quan Quan đến thì không khỏi sửng sốt.

Dương Quan Quan kể lại chuyện vừa rồi cho cô ấy, điều này khiến cho cô ấy có chút tức giận.

“Vì để an toàn tớ đề nghị cậu nên ở tạm trong này một đoạn thời gian, chờ Dương Phỉ Phỉ hết tinh thần, hoặc là chờ cô ta quay về Thượng Hải rồi nói sau.” Lý Vân Uyển có chút đăm chiêu nói.

“A? Cái này không cần đâu, tớ vẫn nên ở nhà của tớ, hơn nữa tớ còn phải livestream!” Dương Quan Quan vội vàng khua tay, cô ta cho rằng chuyện không nghiêm trọng như Lý Vân Uyển nói.

Hơn nữa, Kiều Thu Mộng vừa ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, cô ta là bạn thân của Kiều Thu Mộng, quay đầu đã ở cùng với Tề Đẳng Nhàn, chuyện này tính như thế nào?

Cô ta cũng không thoải mái như Lý Vân Uyển, đương nhiên cô ta cũng không có quan hệ với Tề Đẳng Nhàn như Lý Vân Uyển.

Tâm trạng của Tề Đẳng Nhàn hôm nay không tệ, cho dù trải qua chuyện ở trung tâm thương mại, tâm trạng của hắn vẫn rất tốt.

Dù sao hắn vừa hoàn thành sự biến thái mà lão đồ tể nói, dù thế nào tâm trạng cũng không kém đi được.

Hắn làm một bàn đồ ăn chiêu đãi hai vị mỹ nữ, điều này khiến Dương Quan Quan kinh ngạc, không ngờ tay nghề của Tề Đẳng Nhàn lại tốt như vậy.

Lý Vân Uyển cũng cười nói: “Bây giờ mới biết anh Tề xuất sắc sao!”

Dương Quan Quan gật đầu, tò mò nói: “Sao hôm nay cậu đi đường cứ khập khiễng?”

Khuôn mặt Lý Vân Uyển đỏ bừng lên, tìm cớ nói: “À…Hôm qua không cẩn thận nên chân bị trẹo, ngã mạnh, quần áo còn bị kéo rách.”

Suy nghĩ của Dương Quan Quan về chuyện này tương đối đơn thuần, không suy nghĩ quá sâu.

Tề Đẳng Nhàn còn mập mờ chớp mắt nhìn Lý Vân Uyển, Lý Vân Uyển tức giận đến mức muốn cho hắn một bộ quyền anh.

“Văn Uyển, cậu thật sự chuẩn bị chính thức chấp nhận sao?” Nhân cơ hội Tề Đẳng Nhàn không có ở đây, Dương Quan Quan hỏi khẽ Lý Vân Uyển.

“Chấp nhận? I-don’t-think-so! Rõ ràng tớ chỉ là người nhặt đồ rơi, cũng không phải là người ăn cắp!” Lý Vân Uyển búng nhẹ trán Dương Quan Quan, cười nói.

Dương Quan Quan ngẩn người, sau đó hỏi: “Vậy cậu có từng nghĩ đến về sau phải đối mặt với Mộng Mộng như thế nào? Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, cậu không có khả năng mỗi lần gặp mặt đều bảo Tề tổng tránh đi?”

Lý Vân Uyển bình tĩnh nói: “Cứ bình tĩnh với tớ như vậy đi, dù sao cậu ấy cùng đã nói với tớ, tớ có thích gì của cậu ấy thì cậu ấy đều có thể trực tiếp tặng cho tớ.”

Dương Quan Quan không nói gì, nhưng lời của Kiều Thu Mộng chắc chắn là đang tức giận, nhưng Lý Vân Uyển lại lấy đó làm cái cớ.

“Tớ nghe nói lúc cậu mở livestream, Dương Phỉ Phỉ sẽ lập một đống tài khoản làm buồn nôn cậu, sau đó lại có một ông chủ lớn ra tay giúp cậu giải quyết vấn đề? Ông chủ lớn đó là ai?” Lý Vân Uyển chuyển đề tài, rất tò mò hỏi.

“Tớ cũng không biết… tớ cảm thấy có thể là Tôn Học Văn.” Dương Quan Quan nghĩ nghĩ, lắc đầu nói.

Lý Vân Uyển ngẩn người nói: “Tôn Học Văn là giám đốc chi nhánh thứ hai của ngân hàng Trung Hải chúng tớ, trong nhà cũng rất có tiền, hơn nữa vẫn luôn có tình cảm với cậu, điều này quả thật có thể.”

Hai người không hề nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn, Lý Vân Uyển cũng không nghĩ như vậy, dù sao đó là năm trăm vạn, cô ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn không phải là người không có lý trí như vậy.”
 
Chương 476


Chương 476

Lý Vân Uyển cười nói: “Tớ cảm thấy cậu cũng có thể nắm chắc cơ hội, tuổi không còn trẻ, nên tìm một người bạn trai để nói chuyện yêu đương.”

“Có một người đàn ông để dựa vào, về xong sẽ không dễ bị người khác bắt nạt nữa.”

Dương Quan Quan nghe vậy, sắc mặt không khỏi đỏ lên, nói: “Tớ tạm thời không nghĩ đến suy nghĩ này, từ từ nói sau. Nhưng mà phải cảm ơn ông chủ đó!”

Lúc này Tề Đẳng Nhàn đã dọn dẹp xong tàn cục ở phòng bếp, sau đó lại ngồi trong phòng khách một lúc với Lý Vân Uyển và Dương Quan Quan, nói một ít chuyện tương lai của công ty.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, Dương Quan Quan chuẩn bị quay về.

Lý Vân Uyển nói: “Anh Tề đưa cậu ấy về đi, miễn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Dương Quan Quan mở miệng trực tiếp từ chối, nói mình đi một mình không có vấn đề gì.

“Đừng nói nhảm nhiều như vậy? Tôi đưa cô về cô còn không vui à?!” Tề Đẳng Nhàn hung dữ hỏi.

“Hả, được.” Dương Quan Quan lập tức sợ tới mức rụt cổ lại, rụt rè trả lời.

Lý Vân Uyển đứng ở một bên nhìn ngẩn cả người, lúc trước không phải Dương Quan Quan vẫn luôn muốn đấm Tề Đẳng Nhàn sao? Sao hiện tại, địa vị giữa hai người dường như đổi lại?

Tề Đẳng Nhàn bắt đầu phóng ra cú đấm mạnh với Dương Quan Quan?!

Tề Đẳng Nhàn cũng chắc chắn tính cách ăn mềm không ăn cứng của Dương Quan Quan, đừng nhìn vẻ ngoài đôi khi mạnh mẽ cứng rắn. Thực tế chỉ là để bảo vệ mà thôi, hoàn cảnh cuộc sống lúc nhỏ đã khiến cô ta vô cùng yếu ớt.

“Lên xe đi, ngẩn người cái gì? Còn đợi tôi mời cô?” Dáng vẻ Tề Đẳng Nhàn trừng mắt thật sự có chút hung dữ.

“Được được được, anh đừng mắng tôi, tôi biết rồi…” Dương Quan Quan vội vàng đồng ý, kéo cửa lên xe.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi có chút buồn cười, thậm chí còn cảm thấy bắt nạt vị thư ký nhỏ này có chút vui!

Dương Quan Quan hiện giờ đang sống ở một căn hộ thuê, môi trường xung quanh coi như không tệ, giao thông cũng rất thuận lợi.

Tuy nhiên, hôm nay con đường bị tắc, có vẻ như đã có chuyện gì đang xảy ra và nó đã bị chặn.

“Tôi xuống xe ở chỗ này, đi theo con đường nhỏ này rất nhanh sẽ về đến nhà.” Dương Quan Quan nói.

“Tiễn phật tiễn đến tây thiên.” Tề Đẳng Nhàn nói, liền dừng xe, chuẩn bị đưa cô về nhà.

Dương Quan Quan lập tức có chút cảnh giác hỏi: “Chẳng lẽ lát nữa anh nói khát nước, là muốn đi nhà của tôi uống ngụm nước sao?”

Tề Đẳng Nhàn đen mặt lại nói: “Nói bậy bạ, tôi cũng chỉ là hai cái miệng lớn, tin hay không?”

Dương Quan Quan sửng sốt, thấp giọng nói: “Thô lỗ như vậy, khó trách Manh Manh muốn li hôn với anh!”

Tề Đẳng Nhàn cau mày, Dương Quan Quan không dám nói nữa, lẳng lặng đi về phía trước.

Con đường này là một con ngõ, dài chừng 100m, trong ngõ còn có một số lối đi, kéo dài tứ phía.

“Chờ đã.” Tề Đẳng Nhàn kéo cánh tay Dương Quan Quan, trầm giọng nói.

các

Dương Quan Quan giật mình, theo bản năng nhìn trước sau, không có một bóng người, trong ngõ tối như vậy… Chẳng lẽ người này có ý đồ xấu?!

Trước khi cô có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, những bóng người xuất hiện từ con hẻm.
 
Chương 477


Chương 477

Những người này đều cầm trên tay một con dao sáng loáng, hình dạng cay nghiệt và họ trông giống như đã được huấn luyện rất chuyên nghiệp.

Tề Đẳng Nhàn nắm lấy cánh tay của Dương Quan Quan và chuẩn bị quay lại ra sau, nhiều người cũng xông ra từ con hẻm phía sau và những con dao sáng loáng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, khiến cả con hẻm trở nên ớn lạnh!

“Cái, cái gì… Đây là đang xảy ra chuyện gì? !” Dương Quan Quan sợ tới sắc mặt tái nhợt, hai chân có chút nhũn ra.

“Chuyện gì đây? Tiện nhân Dương Phỉ Phỉ thuê đám côn đồ là để lấy mạng cá các người đấy!” Tề Chờ cười lạnh.

Đường cái bị vây kín, đường nhỏ mai phục ẩn nấp, nhất định là vì đối phó Dương Quan Quan.

Dương Phỉ Phỉ đã sẵn sàng sử dụng các biện pháp bạo lực để giải quyết vấn đề, như Tề Đẳng Nhàn suy đoán.

Quay qua quay lại có hơn 20 người chặn con hẻm chặt đến mức không thể xông ra ngoài.

Dương Quan Quan sợ đến sắp khóc, giọng nức nở hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?!”

“Khóc cái gì, còn dám khóc, tôi liền ném cô ở chỗ này, một mình chuồn mất!” Tề Đẳng Nhàn hung dữ nói.

“Ta…tôi tôi…tôi sẽ không khóc, đừng bỏ tôi lại.” Dương Quan Quan sụt sịt nói, cố nén nước mắt.

Tề Đẳng Nhàn trong lòng buồn cười, lần đầu tiên gặp Dương Quan Quan cô cực kỳ cứng cỏi, hiện tại nhìn lại, thực ra chính là cá nhỏ nhát gan.

Chỉ cần hung dữ với cô ấy một chút, cô ấy sẽ sợ ngay.

Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, nói: “Các người đây là có ý gì?”

“Có ý gì thì trong lòng mày biết!” Có người cay nghiệt nói.

“Các người muốn cái gì?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Nếu không muốn chết, mau bỏ người phụ nữ này lại, một mình cút đi.” Lại có giọng trả lời.

“Đừng bỏ ta lại…” Dương Quan Quan nghe vậy càng thêm sợ hãi, sợ Tề Đẳng Nhàn sẽ để cô một mình ở nơi này đối mặt với những tên nguy hiểm như vậy.

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nhìn về phía những người này nói: “Hôm nay tôi thật sự không muốn gây chuyện, các người tốt nhất biến khỏi nơi này cho khuất mắt tôi.”

“Hahaha–”

Đám côn đồ này không nhịn được cười, khi một người có thể nói những lời ngạo mạn như vậy trước mặt hơn 20 người cầm dao, thật là buồn cười a!

Tề Đẳng Nhàn đứng sang một bên, quan sát những người ở hai phía, khi chúng đi đến gần, áp lực do tiếng bước chân của chúng mang lại ngày càng mạnh!

“Vậy thì không có gì để nói!” Tề Đẳng Nhàn cười nói.

Con dao trong tay Tề Đẳng Nhàn đã cong oặt, dù gì hắn phải đỡ cùng lúc rất nhiều dao, mà mỗi lần va chạm cũng đều tóe ra tia lửa dữ dội.

Hắn ôm Dương Quan Quan trong ngực, cầm một con dao giết thẳng một đường, vì để tiết kiệm năng lượng, sát chiêu hắn dùng cũng toàn là đâm chứ không có chém.

Mũi dao đâm đâu chuẩn đấy, không thiếu mắt người bị hắn đâm nổ tung, rơi thẳng xuống đất.

Trong bất giác, cả đám lâu la đã nằm la liệt xuống, những người còn lại nhìn Tế Đẳng Nhàn trông như thần chết, run lẩy bẩy không dám trở mình.

Tề Đẳng Nhàn quét mắt như vương giả nhìn bọn chúng, tiện tay ném thanh dao đầm đìa máu xuống, đưa Dương Quan Quan đi thẳng đến cuối con hẻm dài.
 
Chương 478


Chương 478

Đám người còn lại trao đổi mắt với nhau, đều chẳng ai có gan đi lên cản.

Chuyện này thực quá khoa trương, ở đây ít nhiều cũng phải hơn hai mươi ba người đều cầm theo dao chặn hẻm một mình Tề Đẳng Nhàn, kết quả lại là tự tổn thất lực lượng.

“Hồi hồn chưa, quỷ hèn nhát!” Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, nói.

“Á? Tôi… tôi vẫn còn sống!” Dương Quan Quan kinh ngạc, đứng thẳng người dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Tề Đằng Nhàn thở hắt một hơi, lâu lắm rồi hắn không chơi hỗn chiến, vừa mới tập trung tinh thần cao độ, hiện tại thả lỏng, quả thật thấy hơi mệt mỏi.

Dương Quan Quan giơ tay lên nhìn, thấy hai hai tay mình vậy mà toàn máu, không khỏi sợ hãi hét lên: “Tôi tôi tôi… tôi bị thương rồi!”

Tề Đẳng Nhàn nhất thời dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Đấy là máu của ông!”

Dương Quan Quan cả kinh, nhận ra người bị thương thật sự không phải mình, lại nhìn vết dao trên lưng Tề Đẳng Nhàn, cả người cô không khỏi run lên, không ngừng rơi nước mắt.

“Mau chóng về nhà.” Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn nói.

Dương Quan Quan không dám nhiều lời, nói: “Lát nữa tôi giúp anh xử lý.”

Cô dìu Tề Đẳng Nhản trở về chung cư mà mình thuê, căn hộ này không lớn, nhưng trang trí nhìn trông rất ấm cúng, chỉ một mình cô ở, đúng là rất phù hợp.

“Tôi đi lấy hòm thuốc, anh cứ ngồi nghỉ một lát đi.” Dương Quan Quan có vẻ hơi luống cuống tay chân.

Tề Đẳng Nhàn ngồi trên sô pha, vừa ngồi xuống đã thấy không đúng lắm, hắn duỗi tay ra sau mông, vậy mà móc ra một cái quần lọt khe.

Đúng lúc Dương Quan Quan ôm hòm thuốc ra ngoài, nhìn thấy quần mình trong tay Tề Đằng Nhàn, mặt cô lập tức đỏ ửng lên, xông lên giật lại đồ.

“Xin lỗi, tôi ở một mình, nên thường cũng không mấy dọn dẹp.” Dương Quan Quan đỏ mặt nói, nhét nó vào trong túi của mình.

“Kiểu dáng này lỗi thời rồi, mau đổi loại mới đi.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.

Mặt mũi Dương Quan Quan càng đỏ tợn, nói: “Anh cởi quần áo ra đi, tôi bôi thuốc cho anh.”

Tề Đẳng Nhàn cũng không khách khí, cởi thẳng áo ra, phơi hết dáng vóc cơ thể trai tráng của mình.

Lúc hắn mặc đồ trông thì có vẻ gầy, nhưng lúc cởi áo ra, những thớ cơ săn chắc cùng đường cong cơ thể hoàn mỹ đã không thể giấu nữa.

Dương Quan Quan sau khi nhìn thấy thân thể đẹp đẽ này, không khỏi kinh ngạc một phen.

Cô lấy cồn giúp Tề Đằng Nhàn rửa sạch miệng vết thương, kiên nhẫn xử lý bên ngoài, trong quá trình này, Tề Đằng Nhàn chẳng hừ một tiếng, rặt một bộ như đã quá quen với sự đau đớn này.

Nhớ tới chuyện trong hẻm hồi rồi, Dương Quan Quan thật lòng cảm thấy kinh tâm động phách, quá nguy hiểm, không cẩn thận một chút thì mạng cũng đi tong.

“Không đau nhỉ?” Dương Quan Quan cẩn thận dò hỏi.

“Cô thử không?” Tề Đẳng Nhàn như cười như không hỏi vặn.

Dương Quan Quan sợ hãi rụt cổ mình, nói: “Vừa rồi nguy hiểm quá, may mà anh ở đấy, cũng cảm ơn anh hồi nãy không bỏ tôi lại.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô là thuộc hạ của tôi, tôi bỏ cô thế nào được?”

Trong lòng Dương Quan Quan rất cảm động, nói: “Trước đó tôi có chút hiểu lầm với anh, quả thật là không nên lắm, anh là một người tốt.”
 
Chương 479


Chương 479

Tề Đẳng Nhàn căn bản không để ý mấy việc này, giục Dương Quan Quan mau bôi thuốc đi.

“Tôi từng gặp rất nhiều người, họ đều nói sẽ bảo vệ tôi, nhưng sau khi biết người ức hiếp tôi là người của Dương gia, thì bọn họ đều nuốt lời cả.” Dương Quan Quan thấp giọng nói, nghiêm túc dùng tăm bông tẩy máu trên lưng Tề Đẳng Nhàn.

“Cô quá nhát gan, có đôi lúc, bản thân phải cứng rắn một chút.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Dương Quan Quan ngượng ngùng cười cười, cô cũng biết, nhưng khi đối diện với người Dương gia, cô thật sự cứng rắn không nổi!

Sau khi Dương Quan Quan nghiêm túc xử lý xong vết thương trên lưng Tề Đẳng Nhàn, thì hơi buồn bã nói: “Xin lỗi, là tôi hại anh bị thương.”

“Tôi toàn như vậy cả, lúc nào cũng đem đến xui xẻo cho người bên cạnh.”

“Đến cả bản thân tôi cũng không biết nên phải làm thế nào…”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đừng nghĩ như vậy, sai không phải do cô, mà là do đám thân thích của cô kìa.”

Dương Quan Quan cảm thấy lòng mình hơi chua xót, đây là lần đầu có người quên mình bảo vệ cô như vậy, cũng là lần đầu có người vì bảo vệ cô mà bị thương chảy máu.

“Gần đây nhớ cẩn thận một chút, gặp phải tình huống không đúng lắm, có thể gọi điện thẳng cho tôi.” Tề Đẳng Nhàn nói.

“Ừm ừm…” Dương Quan Quan gật đầu đáp ứng liên hồi.

Chuông cửa đúng lúc reo lên, Dương Quan Quan vừa dòm qua nhìn, không khỏi sửng sốt.

“Là… là Mộng Mộng, anh mau trốn chút đi!” Dương Quan Quan kinh sợ nói.

“Trốn? Sao tôi phải trốn hả?” Tề Đằng Nhàn hời hợt hỏi.

Dương Quan Quan gấp gáp nói: “ y da, bộ dạng hiện giờ của anh làm sao tôi giải thích rõ ràng được, cô ấy sẽ hiểu lầm chúng ta mất! Tóm lại, anh trốn trước đi!”

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, có hơi khó chịu, hắn không muốn trốn, lúc đến quang minh chính đại, giờ sao phải như trộn trốn đi?

Dương Quan Quan hơi nôn nóng nói: “Coi như tôi xin anh đấy, anh trốn đi chút, đợi cô ấy đi rồi, anh lại đi ra. Hai người mới ly hôn, muộn thế này rồi anh còn ở nhà tôi, sau khi cỗ nhìn thấy sẽ nghĩ nhiều, tôi còn mặt mũi gì làm người nữa!”

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nhún vai, sau đó đi vào phòng của Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan vội vàng đóng cửa lại, trong lòng mới thoáng thả lỏng một chút, sau đó ra ngoài mở cửa.

Cửa mở ra, đã thấy Kiều Thu Mộng đứng ở bên ngoài, trong tay còn cầm một cái túi, bên trong chứa mấy bình rượu tây.

“Sao giờ mày mới mở cửa?” Kiểu Thu Mộng cười nói: “Để tao xem xem, nhà mày giấu đàn ông à?”

Dương Quan Quan bị lời này của cô chọc cho tim nhảy dựng, nói ngay: “Sao có thể chứ, mày đừng có nói linh tinh vấy bẩn sự trong sạch của tao.”

“Đúng rồi, sao mày lại đến chỗ này tìm tao?”

“Có chuyện gì gọi điện không nói được à?”

Kiều Thu Mộng nói: “Tâm tình tao không tốt, tìm mày uống vài ly không được luôn hả?”

Dương Quan Quan vô thức muốn hỏi cô vì sao không tìm Lý Vân Uyển, nhưng lời này còn chưa kịp nói, cô vừa động não đã biết vì sao. Lý Vân Uyển hiện giờ có quan hệ không rõ ràng với Tề Đẳng Nhàn, Kiều Thu Mộng không nói khỏi miệng, nhưng trong lòng sợ rằng thật sự rất không thoải mái.

Dương Quan Quan để Kiều Thu Mộng vào nhà, cầm ly với một ít đồ ăn vặt ra ngoài.
 
Chương 480


Chương 480

“Sao tao cảm thấy mày cứ khẩn trương thế nào ấy?” Kiều Thu Mộng hỏi.

“Có à? Khả năng là gần đây nhiều việc quá, vừa hay uống chút thả lỏng luôn.” Dương Quan Quan giải thích.

Kiều Thu Mộng cũng không nghĩ nhiều, sau đó cùng Dương Quan Quan uống rượu.

Dương Quan Quan nhìn ra Kiều Thu Mộng không được vui, tâm trạng trông rất kém.

“Mày buồn như vậy là vì chuyện ly hôn với anh ta à?” Dương Quan Quan thấp giọng hỏi.

“Sao có thể chứ? Tao nói sẽ không hối hận thì tuyệt đối sẽ không hối hận!” Thanh giọng của Kiều Thu Mộng lập tức lên cao mấy độ.

Dương Quan Quan trái lại cảm thấy phân nửa chính là vì chuyện này, bằng không thì cô nói lớn tiếng như vậy làm gì?

Có lý không ở tiếng to!

Dương Quan Quan uống cùng Kiều Thu Mộng vài ly, sau đó mới hỏi: “Cậu đã nói sẽ không hối hận, vậy tại sao lại có vẻ chán nản và không vui thế?”

Kiều Thu Mộng ngẩn người, yên lặng uống một ly rượu, lắc đầu nói: “Tớ cũng không biết… Dù sao chuyện tình cảm cũng rất phức tạp! Tớ chắc là không thích hắn đâu, đúng không Quan Quan?”

Dương Quan Quan có chút khó nói thành lời, chính mình có thích không, tự bản thân còn không biết hay sao? Lại đi hỏi người ngoài như cô ta?

Lúc trước bị Kiều Thu Mộng ảnh hưởng, cô ta cũng cho rằng Tề Đẳng Nhàn không phải người tốt, không xứng với Kiều Thu Mộng.

Nhưng sau đó phát sinh một số chuyện đã thay đổi cái nhìn của cô ta, khó trách Lý Vân Uyển nói đây là đang sửa mái nhà dột, mà không phải là đang tiếp bàn.

Kiều Thu Mộng kể lại những gì gặp phải trong quán bar với Dương Quan Quan, lúc này Dương Quan Quan mới hiểu được ngọn nguồn khổ sở của cô ta.

“Tớ cảm thấy cậu quá xúc động rồi.” Dương Quan Quan thở dài, nói.

“Bây giờ nói thì cũng đã muộn rồi, dù sao tớ nhất định sẽ không hối hận, tớ sẽ phải càng xuất sắc hơn, rồi cũng sẽ tìm được người đàn ông xuất sắc hơn!”

Dương Quan Quan giúp cô ta rót non nửa ly rượu, bảo cô ta uống ít một chút.

Kiều Thu Mộng cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, hừ lạnh nói một tiếng: “Lý Vân Uyển thích hắn, vậy tặng cho cô ta là được rồi! Hắn dù có ưu tú thế nào cũng chỉ là người đàn ông bị Kiều Thu Mộng tớ đây đá đi.”

Dương Quan Quan nói: “Xem ra bởi vì chuyện này mà cậu và Vân Uyển xa cách không ít nhỉ?”

“Cô ta là bạn tốt của tớ, không phải nên đứng về phía tớ sao? Giúp đỡ một người ngoài, sao lại xảy ra chuyện đấy cơ chứ?”

“Ách…” Dương Quan Quan không dám đánh giá chuyện này.

“Còn có chuyện tập đoàn Mộc Tử lấy được một trăm mẫu đất ở thung lũng giết người nữa chứ?”

“Đừng tưởng rằng tớ không biết một trăm mẫu đất kia là Tề Đẳng Nhàn chỉ định giao cho cô ta đi khai phá!”

“Lúc trước quả thật là chúng ta không tín nhiệm Tề Đẳng Nhàn, đất trong tay đều bán cho Tập đoàn Hướng thị, nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng thu từ trong tay người thân của tớ một khối đất lớn!”

“Tập đoàn Mộc Tử lấy được mảnh đất này chắc là do hắn cho phải không?”

Kiều Thu Mộng nói đến việc này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
 
Chương 481


Chương 481

Bất kể nói như thế nào, lúc ấy cô ta và Tề Đẳng Nhàn vẫn là vợ chồng chính thức, thế nhưng Tề Đẳng Nhàn lại hết lần này tới lần khác giao đất cho Tập đoàn Mộc Tử khai phá.

Lý Vân Uyển là bạn tốt của cô ta, nhưng trong lòng cô ta vẫn cảm thấy không công bằng.

Nếu để cho cô ta biết, một trăm mẫu đất kia chẳng qua là Lý Vân Uyển đổi mấy cái hôn nồng nhiệt để lấy, không chừng lúc này cô ta sẽ tức đến hộc máu.

Dương Quan Quan thấp giọng nói: “Ở trong công ty tớ có xem qua một ít văn kiện, đúng là có khả năng này…”

“Không phải là có khả năng, mà là điều chắc chắn! Lý Vân Uyển vì một trăm mẫu đất này mà bán đứng tình cảm giữa chúng ta.” Kiều Thu Mộng mất mát nói.

“Ách… Khả năng ngay từ đầu cô ta cũng không phải vì một trăm mẫu đất, mà là vì Tề Đẳng Nhàn thì sao? Tớ cảm thấy cô ta không hám danh lợi như cậu nói.” Dương Quan Quan nói.

“Làm sao biết được?” Kiều Thu Mộng lạnh giọng hỏi.

“Cậu đã nói rồi mà, lúc trước Trương thị bảo các cậu đầu tư, Tề Đẳng Nhàn nói chuyện các cậu không nghe, sau đó bất động sản Trương thị bùng nổ.”

“Tớ đã điều tra, lúc đó tập đoàn Mộc Tử vẫn chưa đầu tư vào bất động sản Trương thị… Lúc trước cô ta cũng chuẩn bị đầu tư theo câu đúng không?”

“Tất nhiên rồi, cô ta nghe lời Tề Đẳng Nhàn nói, không chừng quan hệ của bọn họ cũng bắt đầu phát triển từ lúc đó.”

Dương Quan Quan như có điều suy nghĩ nói, phát huy bản tính đặc biệt giống như Sherlock Holmes của mình.

Kiều Thu Mộng hung hăng sửng sốt, sau đó phục hồi lại tinh thần, cau mày nói: “Khó trách cô ta muốn nói dối, nói là Trương Thiệu Kiệt cứu tớ thoát khỏi tay Vu Khai Hà, chẳng lẽ lúc đó cô ta đã thay đổi cách nhìn rồi?”

Dương Quan Quan nói: “Chắc là không nhanh như vậy… Có lẽ là sau chuyện này không lâu.”

Tề Đẳng Nhàn ở trong phòng nghe được rõ ràng đối thoại của hai người, hắn không nghĩ rằng đầu óc logic của Dương Quan Quan tốt như vậy, không tự mình trải qua nhưng lại có thể phân tích gọn gàng ngăn nắp.

Kiều Thu Mộng nói: “Suy nghĩ nữa cũng vô dụng, dù sao cô ta cũng phản bội tớ.”

Dương Quan Quan nói: “Cô ta nói với tớ, nếu cô ta thích, cậu có thể trực tiếp tặng cho cô ta cũng không thành vấn đề. Hơn nữa vừa rồi cậu cũng nói với tớ một lần rồi.”

“…”

Những lời này trực tiếp làm Kiều Thu Mộng sửng sốt, sau đó sắc mặt đỏ bừng, một câu cũng không nói nên lời.

Đúng là chính cô ta đã thật sự nói những lời này, đến giờ cô ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

Lúc trước chỉ là một câu nói đùa mà thôi, hiện tại lại thành nhược điểm phá hỏng lời của chính mình?

Chẳng qua cũng là bởi vì Kiều Thu Mộng quá không coi trọng và tín nhiệm Tề Đẳng Nhàn, nếu không làm sao cô ta có thể nói ra lời như vậy?

“Trông mặt mà bắt hình dong, thất chi tử vũ 失之子羽.” Dương Quan Quan nhớ tới những lời Lý Vân Uyển đã nói, bất đắc dĩ lắc đầu.

Kiều Thu Mộng uống không ít rượu, đầu óc đã bắt đầu choáng váng, nói: “Tớ không uống nữa, đêm nay cho tớ ngủ ở chỗ cậu đi!”

Sau khi nói xong lời này, cô ta lảo đảo đi về phía cửa phòng đang đóng kín.

Dương Quan Quan hoảng sợ, với tâm trạng hiện tại của Kiều Thu Mộng, nếu để cho cô ta phát hiện Tề Đẳng Nhàn hơn nửa đêm trốn ở trong phòng của mình thì sẽ nghĩ như thế nào chứ? Rồi sẽ coi mình là cái gì? Còn làm bạn bè nổi nữa không?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top