Cập nhật mới

Dịch Tuyệt Đại Long Y

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160: C160: Anh xứng chắc


Thấy hai người nói chuyện xong rồi, Giang Tước Nhi mới quay đầu đi. Lúc này, xe mà cô gọi đã tới rồi. Sau khi ngồi vào trong xe, cô mở cửa kính xe, vẫy tay chào tạm biệt với Triệu Lâm.

Triệu Lâm gật đầu, không tỏ vẻ gì nhiều, cứ vậy mà đi thẳng vào trong bệnh viện.

Lý Sơ Ảnh tới đúng lúc lắm, đợi lát nữa khám bệnh cho cô ấy xong thì có thể cùng cô ấy đến nhà họ Lý để chữa bệnh cho Lý Diệu Diệu.

Trong chiếc Mercedes-Benz SUV, Tê Nguyên ghen ghét đến mức giận dữ. Nếu không phải vì đánh không lại Triệu Lâm thì lúc này anh ta đã lao ra đánh đối phương một trận tơi bời để phát ti3t cơn tức giận trong lòng mình bấy lâu nay.

Bịch!

Tê Nguyên nện một quyền xuống ghế dựa, sau đó lấy điện thoại của mình ra, mở giao diện trò chuyện trên zalo với Trần Thi Mạn, nhanh tay gửi tin nhắn.

“Thi Mạn, không phải cô nói muốn cho Sơ Ảnh rời xa tên quỷ nghèo kia sao? Vì sao tình cảm giữa hai người họ trông có vẻ tốt hơn trước kia nữa vậy?”


“Cô là bạn thân của Sơ Ảnh mà, vì sao cô không khuyên cô ấy?”

“Cô ấy chính là hòn ngọc quý trên tay gia tộc Lý thị! Cô ấy cao quý xinh đẹp, sao có thể thích một người bình thường chứ?”

“Thi Mạn, tôi không có phương thức liên hệ với chú Lý, cô có thể gọi điện thoại cho chú giúp tôi, nói cho chú biết là Sơ Ảnh thích người đàn ông bình thường kia hay không. Chú Lý là người cầm lái tập đoàn Lý thị, với tầm mắt của chú, chú chắc chắn sẽ đưa ra phán đoán chính xác.”

Tê Nguyên nhanh tay gõ tin nhắn, một đống chữ cái bị anh ta gõ nhanh nhanh, rồi gửi đến zalo của Trần Thi Mạn.

Trong trang viên nhà họ Trần, Trần Thi Mạn sắc mặt tái nhợt, thân thể yếu ớt nằm trên chiếc giường lớn mềm mại của mình, nhìn đèn treo trong phòng, hốc mắt lõm xuống, ánh mắt tan rã, cả người giống như bị rút đi linh hồn.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, cô ta đã bị trong nhà nhốt lại.

Bác hai và bố đã kiên quyết ra lệnh cho cô ta là phải nghiêm túc tự mình nghĩ lại mọi chuyện, còn phải viết một đơn xin lỗi ít nhất là mười nghìn chữ.

Đồng thời, cô ta phải nghĩ làm sao để đi xin lỗi Triệu Lâm. Trước khi cô ta được Triệu Lâm tha thứ, cô ta không thể ra khỏi nhà.

Nếu cô ta muốn ra khỏi nhà cũng được. Chỉ là từ nay về sau, nhà họ Trần và cô ta sẽ không còn liên quan gì nữa, hai bên cứ như vậy mà cắt đứt quan hệ.

Lúc này, cô ta nghe thấy tiếng báo tin nhắn zalo vang lên liên tục.

Trần Thi Mạn chết lặng mà cầm điện thoại, định xem rốt cuộc là ai mà gửi nhiều tin nhắn cho mình như vậy.


Khi thấy người gửi tin nhắn là Tê Nguyên, ánh mắt tan rã của cô ta có chút tụ lại.

Cô ta mở zalo lên xem từng tin nhắn của đối phương. Sau khi thấy mấy chữ “quỷ nghèo” “tầm tường” “chú Lý, trên mặt cô ta hiên lên vẻ chán ghét và khinh thường.

Loại người như anh ta mà muốn được Sơ Ảnh thích?

Anh xứng chắc?

Trân Thi Mạn nghĩ thầm.

Cuối cùng, cô ta bỏ điện thoại xuống, không nói gì, cũng không làm gì.

Cô ta muốn xem kết cục cuối cùng của chuyện này.

Nếu đối phương biết Lý Thanh Nham cực kì hi vọng Triệu Lâm chấp nhận Sơ Ảnh thì không biết sẽ có vẻ mặt và phản ứng gì?


Nghĩ đến đây, Trần Thi Mạn không nhịn được nở nụ cười hài hước. Có điều, cô ta vừa mới cười thì mặt mày đột nhiên cứng đờ.

Lúc trước mình... cũng là như vậy.

Thấy Trần Thi Mạn không trả lời tin nhắn của mình, Tê Nguyên tức giận đến mức ném điện thoại xuống ghế, tiếng va chạm lớn vang lên, làm cho Lữ Nam Nam vốn đang khóc lóc đi ngủ giật mình thức dậy.

Lữ Nam Nam vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh, dường như thế giới trước mắt và thế giới cảnh trong mơ mới vừa rồi chênh lệch quá lớn khiến cô ta khó thích ứng.

Cô ta vừa mơ thấy mình trở về thời cấp ba, Triệu Lâm vẫn còn bên cạnh mình, hai người cùng nhau ăn sáng, ăn trưa, đi dạo trong trường học để giảm bớt áp lực những năm cuối cấp vào lúc chiều tối.

Còn có hình ảnh đối phương nghiêm túc giải toán cho mình trong phòng học, rồi giải thích một ý nghĩa khác trong thơ cổ cho mình nghe.

Mọi thứ trong mơ vẫn ấm áp như ngày nào. Có điều, hiện thực lại là trong xe rất áp lực và cả đôi mắt phủ kín tơ máu. Thấy cô ta tỉnh dậy, Tê Nguyên đối diện với cô ta vài giây, rồi hít sâu một hơi, cố nở một nụ cười, hỏi: “Nam Nam, tôi còn một cách cuối cùng, dùng cách này thì Triệu Lâm chắc chắn sẽ tha thứ cho cô. Cô đồng ý thử không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161: C161: Chuyện gì vậy trời


Trong phòng khám, Triệu Lâm ngồi đối diện với Lý Sơ Ảnh, nói: “Cô c ởi đồ ra rồi nằm sấp trên giường, tôi sẽ tiến hành châm cứu chữa bệnh cho cô.”

“Cởi... đồ?” Lý Sơ Ảnh không đoán được chuyện sẽ là thế này. “Nếu không c ởi đồ thì châm cứu thế nào?” Triệu Lâm nhíu mày.

“.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Sơ Ảnh hiện lên má hồng. Cô cảm thấy bối rối, rốt cuộc thì cô còn là một cô gái chưa trải sự đời.

“Đừng ngại ngùng, chỉ cần để lộ sau lưng là được rồi. Tôi đi ra ngoài trước, khi nào cô xong thì gọi tôi.” Triệu Lâm làm bác sĩ, không hề suy nghĩ nhiều, dặn dò một câu rồi ra ngoài đợi Lý Sơ Ảnh gọi mình.

Lý Sơ Ảnh ngồi trên giường, cảm thấy thế giới trước mắt có chút lắc lư, giống như là say rượu.

Cô không nhịn được sờ sờ mặt mình. Nóng!

Cực kì nóng!

Chuyện gì vậy trời?

Trong phòng khám có gương. Cô đi đến trước gương mới phát hiện mặt và cổ mình đều đỏ bừng.


Trong lòng cô đương nhiên tin rằng Triệu Lâm không phải là loại người háo sắc d3 xồm.

Điều cô lo lắng là nếu mình chủ động c ởi đồ thì anh có cho rằng cô là một cô gái ngả ngớn hay không?

Lúc Lý Sơ Ảnh đang nghĩ ngợi, phía sau lưng chợt truyền đến cơn đau dữ dội, lập tức kéo cô trở về hiện thực.

Mình đang suy nghĩ gì vậy? Triệu Lâm là một sự tồn tại có thể sánh ngang với Vương Thánh Thủ. Đây chỉ là một lần chữa bệnh bình thường thôi.

Nghĩ đến đây, Lý Sơ Ảnh cảm thấy bớt lo lắng hơn rất nhiều, bắt đầu nhẹ nhàng gỡ nút cổ áo của mình ra.

“Bác sĩ Triệu... anh vào đi, tôi xong rồi.” Lý Sơ Ảnh hô lên.

Triệu Lâm mở cửa phòng đi vào, thuận tay khóa trái cửa phòng. Khoảnh khắc. vừa bước vào phòng, anh liền ngửi được một mùi thơm khó tả.

Mùi thơm nước hoa rất nhạt, ngửi vào rất thoải mái, nếu muốn hình dung rõ hơn thì có loại cảm giác tươi đẹp như thiếu nữ mười bảy.

Trong mùi thơm nước hoa còn có mùi mồ hôi... cực kì nhợt nhạt. Nếu không phải khứu giác của Triệu Lâm được tăng lên bởi Tam Thanh Công thì anh tuyệt đối không ngửi được.


Mùi thơm thanh nhã kết hợp với mùi mồ hôi tạo nên một loại hơi thở quyến rũ đặc biệt.

Lý Sơ Ảnh nằm sấp trên giường bệnh phía sau rèm, nghe thấy có người đi vào lại không nói lời nào, bèn xác nhận: “Bác sĩ Triệu?”

“Là tôi, đừng lo lắng.” Triệu Lâm vén rèm lên, nhìn thấy Lý Sơ Ảnh đang nằm sấp trên giường bệnh, quay đầu nhìn sang anh.

Trong phút chốc, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Cô giống như một con thỏ bị giật mình, vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn Triệu Lâm.

Tuy rằng Triệu Lâm từng thấy rất nhiều trường hợp lớn, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng Lý Sơ Ảnh, anh cũng không nhịn được chớp mắt.

Lưng cô trắng sáng không tì vết, tựa như một khối ngọc trắng, lúc này khối ngọc trắng được bao phủ bởi một lớp mồ hôi và phấn hồng cực kì mỏng manh.

Phía dưới cùng của khối ngọc trắng là chiếc eo thon chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, và có thể khơi dậy d*c vọng của đàn ông.

Triệu Lâm cực kì cố gắng kiềm nén chính mình. Nhưng ánh mắt của anh vẫn không nhịn được mà dời từ eo thon xuống mật đào bị quần jean bó sát.

Mật đào hơi phồng lên, vừa đủ độ phồng, gần như hoàn mỹ.

Dưới mật đào là một đôi chân dài thẳng tắp mê người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162: C162: Xấu hổ quá đi mất


Triệu Lâm biết Lý Sơ Ảnh đang căng thẳng. Đôi chân ngọc thon dài kia của đối phương cũng phiếm hồng, ngón chân cái nhích tới nhích lui, dường như đang tỏ vẻ thấp thỏm bất an.

Ở đây tràn đầy mùi thơm quyến rũ, nồng đậm hơn ngay cửa gấp mười lần.

Triệu Lâm có thị lực rất tốt. Anh thậm chí có thể thấy được những giọt mồ hôi thơm đang tiết ra từ lỗ chân lông trên tai và trên cổ của Lý Sơ Ảnh.

“Đừng... đừng căng thẳng.” Triệu Lâm vốn định an ủi đối phương, nào ngờ mình lại nói lắp trước.

“Tôi không... căng thẳng.” Lý Sơ Ảnh đỏ mặt hơn nữa, cũng nói lắp theo Triệu Lâm.

“Tôi bắt đầu thi châm cho cô, cô nhớ nằm yên...” Triệu Lâm dặn dò một câu rồi vận chuyển Tam Thanh Công, mạnh mẽ áp chế lửa d*c vọng trong cơ thể mình, đồng thời lấy ngân châm ra định làm nhanh xong nhanh.

Dưới loại hoàn cảnh này, ở lâu thêm bất cứ một giây nào đều là sự tra tấn với mình.

Có điều, khi Triệu Lâm đâm một châm đầu tiên xuống...


“Ưm..” Lý Sơ Ảnh không nhịn được hừ nhỏ một tiếng.

Triệu Lâm nói: “Tối qua cô bị cảm lạnh, khí huyết hơi trì trệ, cô nhịn một chút đi”

“Vâng” Lý Sơ Ảnh vùi đầu xuống giường, nhỏ giọng đáp.

Khi Triệu Lâm đâm xuống châm thứ hai...

Lúc này, Lý Sơ Ảnh rên lên lớn hơn lúc nãy nữa.

“Cô đừng kêu bậy, nhịn chút đi.” Nghe tiếng kia, Triệu Lâm hơi đau đầu.

“Tôi... không nhịn được, có chút đau, còn có chút thoải mái nữa.” Giọng điệu Lý Sơ Ảnh mang theo một chút ấm ức.

Nghe vậy, Triệu Lâm không nhịn được chớp mắt. Cô vừa hình dung cái quỷ gì vậy?

Anh thầm lải nhải một câu, rồi nhanh chóng thi châm, định làm một hơi cho. xong.

Khoảng mười phút sau, Triệu Lâm cuối cùng cũng thoát khỏi cái địa ngục kia, vội vàng đi ra khỏi phòng khám.

Lý Sơ Ảnh đúng là một con hồ ly tinh

Cô nàng này trông rất ngoan ngoãn, nhưng tiếng rên khi ngân châm đâm vào cơ thể lại giống như dây câu hồn của đầu trâu mặt ngựa ở địa phủ.

May là cách âm trong phòng khám bệnh viện khá tốt, nếu không thì không biết sẽ xảy ra hiểu lầm gì nữa.


Một lát sau, Lý Sơ Ảnh mặc xong đồ, đỏ mặt đi ra ngoài.

“Anh không được nói chuyện vừa rồi với bất cứ ail” Lý Sơ Ảnh nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Triệu Lâm.

Xấu hổ quá đi mất!

Cô không dám tin rằng mình lại liên tục r3n rỉ như thế.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì hả?” Triệu Lâm hỏi lại.

Lý Sơ Ảnh thở nhẹ ra một hơi, gật đầu, trong lòng hối hận muốn chết.

Nếu biết trước Triệu Lâm sẽ chữa bệnh cho mình theo kiểu này thì đầu óc cô có vấn đề mới cố ý để lộ lưng vào buổi tối.

Có điều, qua buổi châm cứu của anh, cái cảm giác đau đớn sau lưng đúng là biến mất.

“Tối nay tôi mời anh ăn cơm, xem như là trả tiền khám bệnh cho anh.” Lý Sơ Ảnh quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng mời.


Đây mới là mục đích thật sự của cô khi đến bệnh viện vào hôm nay.

“Tối nay không được, tôi đã hứa với mẹ tôi là ăn cơm cùng bà ấy.” Triệu Lâm giải thích.

Rõ ràng là mẹ mình có tâm sự gì đó, mình phải ở bên bà ấy mới được. Nghe câu trả lời như vậy, Lý Sơ Ảnh cũng không biết nên nói thế nào. Nếu Triệu Lâm dùng lý do khác thì cô còn có thể thuyết phục anh. Nhưng mà đối phương muốn ở cùng mẹ thì phải nói thế nào nữa? “Được rồi.” Trong mắt Lý Sơ Ảnh hiện lên vẻ mất mát.

Cô vốn tưởng rằng hôm nay sẽ được ở bên cạnh Triệu Lâm lâu một chút, ăn cơm xong thì đi dạo gì gì đó.

Nhưng hiện thực luôn khiến người ta khó mà đề phòng.

Triệu Lâm hỏi: “Có điều, nếu cô không để ý thì tối nay có thể đi nhà tôi ăn cơm, tôi là người nấu cơm.”

Lý Sơ Ảnh đang suy nghĩ có nên chào tạm biệt Triệu Lâm hay không thì chợt nghe được đề nghị của anh. Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Vậy có tiện hay không?” Đối với lời mời bất ngờ kia, Lý Sơ Ảnh vừa thấp thỏm lại vừa vui mừng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 163: C163: Vậy được


“Không có gì không tiện cả, lần trước không phải cô đã từng gặp mẹ tôi rồi đó saơ”. Triệu Lâm nói.

Lý Sơ Ảnh còn có một thân phận là “bạn học”, cho nên khi dẫn cô ấy sang cũng sẽ không có cảm giác đột ngột gì cả.

Huống hồ lúc trước Lý Sơ Ảnh bận trước bận sau vì chuyện của Lữ Nam Nam.

Triệu Lâm vẫn chưa luôn kịp cảm ơn đối phương, không bằng nhân cơ hội này mời cô ấy ăn một bữa cơm.

“Vậy được... bây giờ chúng ta đi sao?”, Lý Sơ Ảnh hỏi.

“Cô đi chỗ khác ngồi chờ một lát đi, phải một lát nữa tôi mới có thể tan ca”. Triệu Lâm giải thích.

“Được”. Lý Sơ Ảnh nhẹ nhàng gật đầu.

Trên đường đi, cô ấy chỉ cảm thấy xế chiều hôm nay có hơi mơ mộng, vốn là định mượn cơ hội nhờ Triệu Lâm khám bệnh cho mình để mời đối phương ăn một bữa cơm.


Không ngờ đột nhiên lại biến thành “C ởi quần áo gặp nhau”.

Hai người vừa mới kết thúc tiếp xúc thân mật, lúc này lại được đối phương mời về nhà gặp mẹ đối phương.

Tốc độ tiến triển này, không khỏi cũng quá nhanh đi?

Lý Sơ Ảnh nghĩ đến đây, ngón tay không nhịn được nhẹ nhàng xoa mi tâm của mình.

Cô đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Bây giờ mình và Triệu Lâm chỉ là mối quan hệ bạn bè hơi thân thiết!

Đợi đến gần lúc chiều tối khoảng thời gian tan tầm, sau khi Triệu Lâm đi bộ ra khỏi bệnh viện, chiếc Porsche của Lý Sơ Ảnh mới chậm rãi đi theo.

Đến giao lộ kế tiếp, anh mới lên xe của Lý Sơ Ảnh, sở dĩ làm những điều thừa thãi như vậy là bời vì Triệu Lâm muốn tránh cho một số chuyện phiền phức.

Bệnh viện nhiều người lắm miênhj, lúc trước anh vốn đã có chút dây dưa không rõ với nhà họ Lý, giờ lại lên xe của cô chủ nhà họ Lý trước mặt mọi người,


vậy thì đừng nghĩ đến chuyện thoát được tin đồn ăn bám đàn bà của mình.

“Trực tiếp đến nhà anh sao?”, Lý Sơ Ảnh đạp chân ga, phía sau lưng của Triệu Lâm tựa sát vào ghế sau.

Triệu Lâm: “Đi chợ mua rau trước, mặt khác... Đừng lái nhanh như vậy”. “Anh say xe?”, Lý Sơ Ảnh hỏi. “Chỉ đơn thuần là sợ chết”. Triệu Lâm nghiêm túc nói.

Lý Sơ Ảnh cười ha ha, đạp chân ga nhẹ lại một chút, nói: “Tiếp theo, anh chỉ huy, tôi phục tùng mệnh lệnh!”

“Được rồi, đi thẳng về phía trước!”, Triệu Lâm lên tiếng trả lời.

Không thể không nói, Lý Sơ Ảnh là một cô gái rất có gia giáo, toàn bộ quá trình hai người đều dùng giọng điệu thoải mái trò chuyện những chuyện nhỏ nhặt với nhau, chiếc xe Porsche của bọn họ cũng không chạy đến siêu thị lớn gần đó.

Nguyên nhân rất đơn giản, đồ ăn nơi đó bán đắt gấp đôi chợ nhà Triệu Lâm! Đây hiển nhiên không phải là điều Triệu Lâm có thể chấp nhận được.

Đổi lại là người đàn ông khác, có thể sẽ cố gắng giữ thể diện, nên sẽ muốn đi đến siêu thị tốt hơn để mua rau củ quả đắt tiền hơn, nhưng Triệu Lâm rất thản nhiên đối với chuyện này, anh không có gì phải ngại cả, dù sao bây giờ anh đang giữ mối quan hệ bạn bè với Lý Sơ Ảnh.

Trên đường Triệu Lâm còn cẩn thận hỏi Lý Sơ Ảnh có không ăn gì không, và cả những thứ mà cô ấy thích ăn.

Lý Sơ Ảnh cũng không hề khách sáo, nói cho anh ba món ăn liền, như đậu hủ Ma Bà, cà chua khoai tây hầm nạm bò, thịt gà kho tàu.

Đây đều là những món ăn rất bình thường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 164: C164: Đồ khốn kiếp nhà anh


Lý Sơ Ảnh cũng không có ý kiến gì với chuyện này, dù sao cô ấy chọn ba món, Triệu Lâm đã phê duyệt hai món, điều này đã rất tốt rồi!

Lý Sơ Ảnh để bày tỏ sự lễ phép khi lần đầu tiên đến nhà chơi, còn cố ý mua một ít hoa quả.

Đợi đến khi hai người bọn họ đi về nhà, Triệu Lâm mới phát hiện mẹ lại không ở nhà? Sau khi anh để đồ ở phòng bếp xong bèn gọi điện thoại cho mẹ, nói chuyện với nhau một hồi mới biết được, hoá ra buổi trưa sau khi tâm trạng của mẹ đã tốt hơn một chút đã lại đi đến trường học tiếp tục làm việc, lúc này đang trên đường về nhà.

Triệu Lâm nghe thấy tâm trạng của mẹ ở đầu dây bên khá tốt, dặn dò một câu chú ý an toàn rồi mới bắt đầu bắt tay vào việc.

Lý Sơ Ảnh đi lên chủ động hỏi mình cần phải làm gì.

“Ngồi ở chỗ đó, làm việc vặt đi”. Triệu Lâm chỉ vào chiếc sô pha nhỏ trong phòng khách.

Lý Sơ Ảnh bị những lời này làm cho tức cười, cô muốn chứng minh giá trị của mình nên đã tự đề cử: “Tôi có thể giúp nhặt rau”.


Triệu Lâm lắc đầu nói: “Hai người cùng sơ chế sẽ quấy rầy đến tiết tấu nấu ăn của tôi”.

“Hôm nay nấu gì vậy?”, Lý Sơ Ảnh không có ý định ngồi “yên lặng chờ đợi” ở đó, như vậy rất không lễ phép, nếu không có gì để làm, không bằng nói chuyện với Triệu Lâm một lát.

“Ba mặn một canh, cà chua khoai tây hầm nạm bò, đậu hũ Ma Bà, thịt lợn xào, cộng thêm một món canh sườn ngô”. Triệu Lâm vừa rửa gạo xong, đổ vào trong nồi cơm điện thuận tay bấm nút nấu cơm, lại mở cửa sổ phòng bếp ra để thông gió.

Gió đêm hơi lạnh, vù vù thổi tới.

Lý Sơ Ảnh đi vào phòng khách lấy một quả quýt, vừa bóc, vừa nói: “Cơm anh nấu, sẽ không có những món ăn hắc ám gì đó chứ?”

“Nói nhảm”. Triệu Lâm nghe thấy đối phương nói xấu tài nấu nướng của mình, phản bác: “Cô có thể nói y thuật của tôi không tốt, nhưng tuyệt đối không thể nói †ôi nấu cơm không ngon”.

“Vậy nếu thật sự không ngon thì sao?” Lý Sơ Ảnh trêu anh.

“Vậy thì một bác sĩ như tôi đây, nhất định phải để cô kiểm tra lại lưỡi của mình xem xem vị giác của cô có phải đã xảy ra vấn đề gì rồi không!” Triệu Lâm trả lời

một cách giận dỗi.

“Ha ha ha”. Lý Sơ Ảnh cười đến mức run rẩy cả người, thuận tay tách hai miếng quýt đã bóc sẵn bón cho anh ăn.

Triệu Lâm ăn xong, mày không tự chủ nhíu lại, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại nhanh chóng nuốt xuống.


Lý Sơ Ảnh không nhận ra sự khác thường, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Ngọt không?”

“Cực kì ngọt”. Môi Triệu Lâm mấp máy, cúi đầu, vẻ mặt kiềm nén. Lý Sơ Ảnh gật đầu, trực tiếp nhét hai miếng quýt vào miệng mình. Vừa mới cắn vào miếng quýt.

Vẻ mặt Lý Sơ Ảnh lập tức hiện lên sự thống khổ.

Triệu Lâm thấy cô ấy đã mắc mưu, mới mở vòi nước ra nhanh chóng súc miệng

“Đồ khốn kiếp nhà anh!”, Lý Sơ Ảnh như đeo một chiếc mặt nạ đau đớn, vừa mắng vừa đi ra khỏi phòng bếp, đi thẳng vào trong toilet.

Ngay đến khi Lý Sơ Ảnh vừa đi vào toilet.

Có người mở cửa đi vào, trong tay Kiều Phương cầm một bó hoa cẩm chướng, thay dép lê rồi cười nói: “Vào đi, không sao đâu”.

“Mẹ, mẹ về rồi?” Triệu Lâm nghe thấy động tĩnh thì thuận miệng hỏi. “Mẹ vừa mới nghe thấy trong phòng có tiếng người nói chuyện, có khách tới nhà chúng ta sao?”, Kiều Phương nhìn thấy đèn trong toilet sáng thì thuận miệng hỏi.


“Đúng vậy, bạn học của con tới nhà chúng ta ăn cơm, buổi tối làm ba món mặn một món canh”. Triệu Lâm quay lại phòng bếp.

“Con làm thêm một món đi, mẹ dẫn theo một đồng nghiệp về nhà chơi”. Kiều Phương cười nói.

“Đồng nghiệp?”, Triệu Lâm kinh ngạc, giọng nói cũng có chút kinh ngạc, Kiều Phương cũng không phải là kiểu người sẽ mời người khác về nhà chơi.

“Dì Kiều, không cần đâu, cháu... cháu vừa mới dọn đến, trong nhà còn chưa dọn dẹp nữa”. Một giọng nữ dịu dàng vang lên.

Triệu Lâm nghe thấy giọng nói này không nhịn được nhướng mày. Có chút quen thuộc...... Hình như đã từng nghe ở đâu đó rồi?

Cũng đúng lúc đó, Lý Sơ Ảnh vừa vặn đi từ trong toilet ra, đã nhìn thấy Kiều Phương ở phía đối diện.

“Chào dÌ...”. Lý Sơ Ảnh vừa chào hỏi xong, ánh mắt ngay lập tức rơi vào trên người cô gái ngọt ngào có khuôn mặt trái xoan mặc bộ vest màu kaki, để mái tóc ngắn ngang tai kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 165: C165: Không phải cô ấy


Ánh mắt của Lý Sơ Ảnh không nhịn được nhìn Giang Tước Nhi thêm vài lần!

Lý Sơ Ảnh thân được gọi là hoa đán của thành phố Trung Châu, tuy rằng rất ít khi kiêu ngạo về “Tướng mạo” của mình, nhưng khi gặp được bất kì người phụ nữ nào thì trong lòng luôn không tự chủ được mà tự so sánh.

Không phải cô ấy chưa từng gặp qua người có nhan sắc xinh đẹp hơn mình.

Những cô gái kia không phải là cách ăn mặc và phối đồ phụ kiện khác cô một chút.

Hoặc là khí chất kém hơn một chút. Hoặc là ngoại hình kém một chút.

Không thì đối phương là con của một mỹ nhân, không bằng sự xinh đẹp kiều diễm của cô ấy bây giờ.

Nhưng Giang Tước Nhi ở trước mắt lại khác, cặp đùi thon gọn đẹp đế của đối phương, hiện ra dáng người rất đẹp, cách ăn mặc đơn giản khiến cho khí chất được nâng tầm, làn da trắng như tuyết không tỳ vết, kèm theo một nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh mang tính biểu tượng, cho dù cô ấy có là một người con gái khi nhìn thấy, cũng cảm thấy đối phương cực kì xinh đẹp.

Không hề thua kém về bất kì phương diện nào khi so sánh với sắc đẹp của mình!

Lý Sơ Ảnh đang nhìn Giang Tước Nhi, Giang Tước Nhi cũng nhìn thấy cô ấy.

Trong lòng hai người này như thể đều đang có cùng một suy nghĩ, đó chính


Sao cô ấy lại ở nhà họ Triệu?

“Cô ấy và Triệu Lâm đã là quan hệ người yêu rồi sao?”, Giang Tước Nhi nhớ lại cuộc đối thoại giữa Lý Sơ Ảnh và Triệu Lâm vào buổi trưa hôm nay, giờ lại gặp nhau ở đây, trong lòng không nhịn được thầm nghĩ.

Lý Sơ Ảnh còn đang cau mày suy nghĩ rốt cuộc đã gặp Giang Tước Nhi ở đâu.

“Ai da, là cháu đó nha, dì nhớ rõ cháu! Cháu.... cháu họ Lý đúng không?”, Kiều Phương thấy Lý Sơ Ảnh từ trong toilet đi ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này

đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại ngay lập tức cười một cách cực kì nhiệt tình.

Bà ấy thân là chủ nhà tiếp đãi khách thì đương nhiên phải nhiệt tình, đây cũng là một phần lễ nghi.

Ánh mắt Kiều Phương cũng nhanh chóng lướt qua cổ của Lý Sơ Ảnh.

Bà ấy nhớ rõ lần trước khi đối phương tới nhà mình, là đeo Địa Hải Chi Tâm tới đây.

Sau khi Triệu Lâm lau nước trên lên tạp dề bèn đi ra giới thiệu: “Mẹ, người ta tên là Lý Sơ Ảnh, người lần trước gọi con đi ăn cơm và đi trượt tuyết đớ”.

Anh vừa dứt lời, ánh mắt cũng rơi vào trên người Giang Tước Nhi.


“Hả?”, Triệu Lâm nhướng mày, đây không phải là cô giáo bị mù đường sáng nay gặp ở bệnh viện kia sao?

Cô ấy lại là đồng nghiệp của mẹ mình?

“A?”, Giang Tước Nhi nhìn thấy anh thì “Hai mắt tỏa sáng”, biểu cảm “kinh ngạc”

“Phản ứng này của hai người là sao? Chẳng lẽ hai người đã từng gặp nhau rồi sao?”, Kiều Phương cười hỏi.

“Dì ơi, dì còn nhớ người bác sĩ tốt bụng mà hôm nay con nói với dì ở trường không, chính là anh ấy”, Giang Tước Nhi nhìn về phía bà ấy, vui mừng nói.

“Kiều Phương lộ vẻ kinh ngạc, lập tức giới thiệu với Triệu Lâm: “Đây là Tiểu Giang là đồng nghiệp của mẹ, dạy cùng lớp với mẹ, thuê nhà ở ngay căn nhà bên trái nhà của chúng ta”.

“Ách.....”. Triệu Lâm không nhịn được nhìn Giang Tước Nhi một cái.

“Tôi tên là Giang Oanh Oanh, gọi tôi Oanh Oanh là được”. Giang Tước Nhi cười mở miệng, lộ ra chiếc răng khểnh.

“Xin chào, tôi tên là Triệu Lâm...”. Triệu Lâm vẫn có chút mơ hồ. Đây...

Quả thật có hơi trùng hợp!

Buổi sáng vừa mới gặp Giang Tước Nhi, đối phương lại là đồng nghiệp mới của mẹ mình, lại còn là hàng xóm mới của nhà bọn họ nữa?

Đúng là mẹ Xảo Xảo sinh ra Xảo Xảo đặt tên cho Xảo Xảo là Xảo Xảo. Lý Sơ Ảnh đứng ở bên cạnh, có chút xấu hổ.

Mình vừa tới nhà Triệu Lâm thăm hỏi, mẹ của đối phương lại dẫn một “đồng nghiệp trẻ tuổi” về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 166: C166: Dù sao thì


Triệu Lâm lại không suy nghĩ nhiều như vậy, nói: “Mẹ, phiền toái mẹ đi mua một chút đồ ăn ở ngay bên cạnh về, bốn người ăn thì phải có năm món mới được”.

Kiều Phương còn chưa kịp trả lời lại, Giang Tước Nhi bèn lùi về sau một bước nói: “Dì Kiều, nếu trong nhà dì đã có khách, vậy con sẽ đi về trước, chờ đến ngày mai cháu sẽ sang thăm dì, đúng lúc là nhà của cháu vẫn chưa dọn đẹp gì cả”.

Cô ấy vừa dứt lời, ánh mắt nhanh chóng quét qua người Lý Sơ Ảnh.

Lý Sơ Ảnh sửng sốt, ánh mắt có vài phần kinh ngạc.

Đây không phải là câu mình đang nghĩ trong đầu đây sao?

“Vậy... cũng được, đợi ngày mai sẽ tiếp đãi cháu sau”. Kiều Phương cũng không ngờ hôm nay Triệu Lâm sẽ dẫn bạn tới.

Đồng nghiệp của bà ấy và bạn học của Triệu Lâm lại không quen nhau, hai người ăn cơm chung với nhau thì có hơi ngại.


Giang Tước Nhi đã tự mình nhường đường, vậy đương nhiên càng tốt.

“Vâng, vậy cháu về trước để dọn dẹp lại một chút”. Sau khi Giang Tước Nhi cười thì nhìn thẳng vào mắt Triệu Lâm rồi nhẹ nhàng thuận tiện đóng cửa lại.

Tất cả những điều này Lý Sơ Ảnh đều nhìn thấy.

Lúc này cô ấy đã nhớ ra được Giang Tước Nhi là ai. Đọc‎ 𝘵𝐫𝑢yện‎ ch𝑢ẩn‎ không‎ q𝑢ảng‎ cáo‎ (‎ 𝘵‎ 𝐫𝑢𝓂𝘵𝐫𝑢yen.ⅤN‎ )

Cô gái xinh đẹp mà trưa nay gặp ở bệnh viện Bàn Bắc!

Hình như cô ấy biết Triệu Lâm? Hai người dường như có nói chuyện với nhau? Hơn nữa còn là đồng nghiệp của mẹ Triệu Lâm?

Thậm chí còn ở sát vách nhà Triệu Lâm?

Sau khi Lý Sơ Ảnh nghĩ đến những điều này, trong lòng gần như không tự chủ được mà có chút buồn bực.

Nhưng xuất thân từ gia đình gia giáo, cô ấy vẫn kiềm chế được một số cảm xúc nhỏ trong lòng mình.

“Sơ Ảnh, tới ngồi đi, lần trước thật sự cảm ơn cháu, lúc ấy tâm trạng của Tiểu Thanh đang không tốt, cháu dẫn nó đi ra ngoài chơi, coi như đã làm cho dì thở phào nhẹ nhõm”. Sau khi Kiều Phương cắm những bông hoa cẩm chướng vào bình hoa, chủ động ngồi vào bàn ăn, cười ha hả rồi gọi cô ấy lại đây cùng nói chuyện phiếm.

Triệu Lâm thấy bọn họ muốn nói chuyện phiếm, không nhịn được liếc mắt nhìn cánh cửa.


Lập tức trở về bếp nấu cơm trước.

Chỉ chốc lát sau, đợi đến khi ba người đều cảm thấy đói bụng.

Ba món mặn một món canh đã làm xong.

Hai người Lý Sơ Ảnh và Kiều Phương đang nói chuyện rất vui vẻ!

Điều khiến Triệu Lâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là, lúc đầu hai người bọn họ còn chỉ đang đơn giản trò chuyện về phong thổ nhân tình của thành phố

Trung Châu và những đứa trẻ bướng bỉnh trong trường học.

Nhưng trò chuyện được một lúc, hai người bọn họ đã phát hiện được một đề tài chung, đó chính là văn học.

Cả hai bên đều thích một cuốn sách về chủ nghĩa hiện thực và hai người ai cũng đều có kiến thức sâu sắc.


Hai người bắt đầu nói chuyện rồi lại bàn tới nhân vật chính trong cuốn sách, còn có phân tích một cách sâu sắc về nội dung vở kịch trong đó, bao gồm một số lời thoại có chứa hàm ý trong đó, cuộc nói chuyện có thể nói là cực kì vui vẻ.

“Ăn cơm trước đi, đừng nói chuyện phiếm nữa, tôn trọng người đầu bếp này một chút!” Triệu Lâm bới cơm cho hai người đặt trước mặt bọn họ rồi thuận miệng nói.

Chỉ là Lý Sơ Ảnh và mẹ đều không để ý đến anh.

Lý Sơ Ảnh rũ mí mắt xuống, nghiêm túc nói: “Dì à, dì không hổ là giáo viên, lúc trước cháu đọc câu thoại kia cảm thấy có chút bi thương, nhưng bây giờ sau khi được nghe dì giải thích như vậy, cháu mới hiểu được thì ra còn có một tầng nghĩa như vậy...”

“Dì cũng là đọc hoàn cảnh lịch sử của giai đoạn đó trong quyển sách này, bao. gồm cả một số kinh nghiệm của tác giả và phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới có thể nghiệm ra được, mấy chỗ mà cháu vừa mới nói đó cũng là lần đầu tiên mà dì nhận ra, chúng ta coi như là bổ sung những chỗ chưa biết cho nhau”. Kiều Phương vừa cười vừa nói.

Mặc dù Triệu Lâm không biết bọn họ đang nói đến cái gì, nhưng hơi bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, một ngàn người thì có một ngàn Hamlet, mọi người giải thích như vậy, chỉ sợ lúc tác giả viết cũng không hề nghĩ đến chuyện này.

Mặc dù trong lòng anh nghĩ như vậy, cũng không có nghĩa là dám nói ra những lời này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 167: C167: Phụ nữ quá đáng sợ


“Ăn cơm trước đi, hầy, bác vẫn luôn đọc kỹ phần giao lưu của độc giả quyển sách nhưng không có cơ hội gặp mặt, hiện đã thoả mãn được tâm nguyện”, Kiều Phương cầm lấy đũa, dịu dàng nói.

“Cháu cũng thế, nhưng quyển sách này ít được chú ý quá, tuy có được nhiều giải thưởng nhưng văn phong ban đầu kén người đọc! Cháu nhiều lần đưa cho bạn xem mà họ chỉ coi vài trang là thôi!”, Lý Sơ Ảnh bất đắc dĩ cười khổ.

“Hôm nào rảnh dì hẹn cháu uống trà, chúng ta bàn tiếp!”, Kiều Phương chủ động mời.

Triệu Lâm vô cảm như thể chuyện hai người phụ nữ nhắc tới là chuyện thế giới khác, anh chỉ lầm lũi ăn cơm.

“Vâng, vâng, cháu biết một quán trà khá ổn, chúng ta đến đó cũng được!”, Lý Sơ Ảnh thuận miệng tiếp lời.

Triệu Lâm co giật khoé miệng.

Phụ nữ quá đáng sợ!

Hai bên mới gặp bao lâu đâu.


Chỉ trong chốc lát đã hẹn gặp lần sau rồi à? Tất nhiên anh không dám nói ra miệng. Bữa cơm này coi như khá vui vẻ.

Triệu Lâm gần như không chen lời.

Đợi ăn gần xong, Triệu Lâm mới bắt đầu thu dọn, hai người phụ nữ lại bàn tới một quyển tiểu thuyết khác.

Anh gần như bị xem như không khí.

Cho tới 11 giờ tối, đồng hồ báo thức của Triệu Lâm vang lên, hai người mới giật mình cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, tuy hai người còn chưa thoả mãn nhưng Lý Sơ Ảnh vẫn phải về vì ở xa.

Hai người tạm biệt.

Triệu Lâm có chút bất đắc dĩ, anh còn nghĩ đêm nay ăn cơm xong, thuận tiện đưa Lý Sơ Ảnh về thì xử lý tai hoạ ngầm trong người Lý Diệu Diệu, nào ngờ sẽ thành thế này?

Xem ra chỉ có thể đợi mai hoặc mốt.


“Đi đường cẩn thận, về đến nhà thì báo một tiếng!”, Triệu Lâm nhìn theo bóng Lý Sơ Ảnh rời khỏi khu nhà, lên xe thì dặn dò.

“Ha ha, quên nói với anh”, Lý Sơ Ảnh cười nhìn anh. “Cái gì?”, Triệu Lâm hỏi.

Lý Sơ Ảnh cười nói: “Anh nấu cơm ăn ngon đấy! Sau này cứ duy trì chất lượng thế nha, tôi có thể thường xuyên đến nhà trò chuyện với dì”.

“Vậy tôi cám ơn cô rồi!”, Triệu Lâm giật khoé miệng.

“Bye nha!”, Lý Sơ Ảnh nhẹ nhàng vung tay, khởi động xe, xe lăn bánh từ từ biến mất trong màn đêm.

Ngay phía sau, nương theo đèn xe của Lý Sơ Ảnh chay đi, Triệu Lâm nhìn thấy Giang Tước Nhi đang gọi điện thoại.

“Tối thui tối mò, gọi điện thoại mà cần gì đi xa dữ vậy?”, Triệu Lâm lầm bầm, thị lực anh được nâng cấp nên thấy rất rõ ràng.

Đợi khi Triệu Lâm về nhà.

Giang Tước Nhi cũng nhìn theo bóng lưng anh rời đi, sau đó nói với bên kia điện thoại: “Cứ nói tiếp đi!”

“Đã... điều tra được rồi, kẻ lén giở trò làm cô Kiều bị mất danh hiệu giáo viên ưu tú là Tê Nguyên. Bằng vài thủ đoạn nhỏ, hắn tìm mấy công chức bên cơ quan nhà nước làm chuyện này”, Gia Cát Bắc Thần nói.

“Ông chắc chứ?”, Giang Tước Nhi như nghe thấy chuyện gì không thể tin nổi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 168: C168: Không thể nào


Theo lý, nếu Tê Nguyên không biết thân phận thật của Triệu Lâm thì giữa hai bên cũng chẳng có liên quan gì nhau.

Nhưng nếu anh ta biết thân phận của thì cũng sẽ biết Kiều Phương là ai.

Em trai Kiều Phương là...

Anh ta làm ra chuyện này là thấy mình sống dai quá à?

“Trước mắt thì theo tin tức, Tê Nguyên vừa ý cô chủ Lý Sơ Ảnh của nhà họ Lý, nhưng Lý Sơ Ảnh lại thờ ơ với hắn, vừa ý Triệu Lâm, điều này làm hắn... khó có thể chấp nhận nên mới ôm hận muốn trả thù!”, Gia Cát Bắc Thần nói.

“Tin này từ đâu mà có?”, Giang Tước Nhi hỏi dồn.

“Do đàn em của Tề Nguyên say rượu nói!”, Gia Cát Bắc Thần đáp!”

“Hôm nay n ở cổng bệnh viện Bàn Bắc để làm gì?”, Giang Tước Nhi hỏi.

“Chuyện này chưa rõ! Chỉ có lái xe của hắn biết, những người khác đều bị điều đi!", Gia Cát Bắc Thần bổ sung: “Nhưng tên đàn em đắc lực đoán là hẳn đang âm

mưu gì đó.

Trước kia, mỗi khi hắn đối phó kẻ thù hay đối thủ thì đều dùng ra rất nhiều mưu hèn kế bẩn!”


“Tôi biết rồi!”, Giang Tước Nhi gật đầu: “Ông xác định là không có thế lực nào khác nhắm vào Kiều Phương chứ?”

Gia Cát Bắc Thần bên kia cũng hoài nghĩ.

Vì sao thượng chủ luôn hỏi là còn ai nhắm vào Kiều Phương không? Kiều Phương không phải chỉ là một giáo viên bình thường à? Ông ta đang điều tra, cũng chẳng phát hiện thế lực khác tồn tại...

Gia Cát Bắc Thần khó hiểu nhưng không dám nói ra, vì ông ta hiểu tính của Giang Tước Nhi.

Thượng chủ biết gì đó mà mình không hay rồi.

Gia Cát Bắc Thần nghĩ thế thì đáp: “Tạm thời còn chưa phát hiện gì khác, tôi sẽ tăng nhân số để điều tra và theo dõi, tôi cần chú ý gì không?”

“Nếu là người ngoài điều tra tên tuổi Kiều Phương và những mối quan hệ khác thì phải báo cho tôi ngay, biết chưa?”, Giang Tước Nhi quyết định.

“Vâng!”, Gia Cát Bắc Thần đáp dứt khoát.

Giang Tước Nhi nói: “Nếu ông báo động trước thì tôi tính công là một nhiệm vụ cấp A, mà cuối cùng không xảy ra chuyện gì thì cũng coi như ông hoàn thành nhiệm vụ cấp BI”

Gia Cát Bắc Thần bên kia nghe thế thì hơi thở dồn dập.


Chuyện đơn giản như thế mà coi như cấp A?

Thậm chí dù kết thúc không quá giống như tin tức thì vẫn được tính cấp B?

“Mong thượng chủ yên tâm, tôi sẽ giải quyết tốt!”, Gia Cát Bắc Thần nói thẳng.

Nếu tính như vậy, quá lắm thì một năm là ông ta có thể trả hết nợ cho Giang Tước Nhi, sau đó tự do.

Giang Tước Nhi cúp máy, cất điện thoại, mắt nhìn sang phòng của Triệu Lâm.

“Không thể nào... đáng lẽ vị kia phải nhận thấy Kiều Phương xuất hiện mới đúng!”

“Mấy năm nay người kia chưa từng từ bỏ tìm kiếm Kiều Phương, dù là vị Long Vương mới nhậm chức của nhà họ Kiều đã cảnh cáo mấy lần thì cũng không chịu từ bỏi”

“Với tính cách cực đoan kia thì sao mà nhịn nổi?”

Giang Tước Nhi nhíu mày, đi vào trong khu nhà, lòng nhớ lại vài bí mật của Kiều Phương từ 20 năm trước.

Khi cô ấy tới cổng khu nhà thì không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn sang nhà Triệu Lâm.

Trong phòng Triệu Lâm vẫn sáng đèn.

Giang Tước Nhi đang định lên lầu thì thấy ở cổng khu nhà có đậu một chiếc xe con.

Sau khi xe vào trong, nó tắt máy, cứ thế ẩn trong bóng tối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 169: C169: Chẳng lẽ ngày đó mình bị ảo giác


Lý Sơ Ảnh hóng gió đem, xe chạy nhanh, trên mặt cô là nụ cười, trong đầu nhớ lại từng cảnh tối nay.

Triệu Lâm đéo tạp dề ở trong bếp nấu cơm. Triệu Lâm bưng thức ăn lên bàn.

Hương vị màu sắc đều đủ, sự thơm ngon quanh quẩn trong khoang miệng không tan.

Cuộc đối thoại với dì Kiều...

Hai người cùng nhau thảo luận nội dung tiểu thuyết, lý giải nỗi lòng nhân vật. Sự vui vẻ này đã quét tan nỗi lo mấy ngày nay của Lý Sơ Ảnh.

Dường như...

Giữa cô và Triệu Lâm không còn sự xa cách như cũ nữa?

Chẳng lẽ ngày đó mình bị ảo giác?

“Cái miếu tác cũng linh quá, hôm nào... tới tạ lễ mới được!”, Lý Sơ Ảnh nghĩ như thế.

Hình như sau khi thắp hương ở đó, cô và Triệu Lâm thật sự đã tới gần hơn. Sau khi về tới nhà, cô mở Zalo gửi tin nhắn cho Triệu Lâm. Lý Sơ Ảnh: Tôi về đến nhà rồi.

Lý Sơ Ảnh: Ui chao, tối nay cảm ơn anh đã mời cơm, không ngờ anh nấu ăn thế.


Triệu Lâm: Thích lắm à?

Lý Sơ Ảnh nhìn ba chữ này, trên mặt lộ vẻ vui sướng, đây là lần đầu Triệu Lâm chủ động thể hiện tình cảm khi tán gẫu.

Lý Sơ Ảnh nhanh chóng đánh chữ: Thích! Triệu Lâm: Vậy tốt, một bữa cơm 1000 tệ, hoan nghênh lần sau tới thăm!

Lý Sơ Ảnh thấy câu này thì mắt híp lại, nằm trên gối lông ngỗng, miệng mỉm cười, tay đánh chữ: Có giảm giá gì không?

Triệu Lâm: Không được! Buôn bán nhỏ, lời không bao nhiêu!

Lý Sơ Ảnh: Ý tôi là có thể tăng 20% không? Rẻ quá tôi sợ anh không dùng tâm nấu!

Triệu Lâm:... Triệu Lâm: Icon *like* Triệu Lâm: Có tiền đúng là muốn gì cũng được!

Lý Sơ Ảnh: Ha ha ha ha ha ha ha ha!

Cô là ai?

Gô cả nhà họ Lý.

Một bữa cơm 1000 tệ? Cô ăn được bao nhiêu năm? Hai người tán gẫu hết chuyện thì bỗng im lặng.


Lý Sơ Ảnh nhanh chóng vận hành não, như nhớ ra gì đó mới hỏi: Khi nào sinh nhật dì?

Triệu Lâm: Còn hai tháng nữa, sao vậy?

Lý Sơ Ảnh: Hôm nay tôi có nhắc với dì hai quyển tiểu thuyết, vừa hay tôi có cách thức liên lạc của tác giả.

Tôi định tìm họ ký tên.

Sau đó nhờ họ viết một đoạn câu chúc cho dì.

Vậy là có quà sinh nhật sớm rồi!

Triệu Lâm: Lợi hại! Tôi còn không hiếu thảo bằng cô! Lý Sơ Ảnh: Ha ha ha, nói bậy gì thế?

Triệu Lâm: Cô xem rồi thử đi, đến lúc đó, nếu rảnh thì tới nhà ăn cơm, tôi cho phép cô gọi ba món.

Lý Sơ Ảnh: Được, cảm ơn thần Bếp!

Triệu Lâm: Tôi rửa mặt đi ngủ, ngày mai sẽ liên lạc với cô, tôi định giải quyết bệnh của Diệu Diệu luôn.

Lý Sơ Ảnh: Không phải anh nói phải chờ một khoảng thời gian à? Chỉ là khi những câu này vừa gửi qua thì bên kia đã không trả lời.

“Người này...”, Lý Sơ Ảnh thấy anh không phản hồi thì đoán chắc là đánh răng rửa mặt rồi.

Ôi chat

Giận nha!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 170: C170: Đúng là kỳ quái


Lý Sơ Ảnh bĩu môi, gửi một tin nhắn: Alo alo? Nói gì đi chứ! Anh thèm đòn à, sao nói có một nửa vậy.

Alo alo!

Hi, Hello boy!

Lý Sơ Ảnh gửi tù tì mấy tin mà bên kia vẫn không ai phản hồi.

“Cái tên ngốc này!”

Lý Sơ Ảnh lật mình, nằm sải lai ra giường, cô nhìn đèn treo mà bĩu môi.

Lúc này vang lên âm thanh thông báo của Zalo.

Cô lật người, nhìn khung đối thoại.

Tiếc là do người khác gửi tới.

Cô nhìn thoáng qua thì tắt màn hình, nằm ngẩn người, đợi Triệu Lâm trả lời. Khoảng hơn 20 phút sau.

Lý Sơ Ảnh không thấy tin nhắn trả lời thì miệng lầm bầm, gửi thêm một tin nhắn: Tôi cũng đi rửa mặt, có gì anh nhắn lại cho tôi biết nha!

Tuy ngoài miệng nói thế nhưng cô vẫn cầm theo điện thoại vào nhà tắm. Triệu Lâm rửa mặt xong thì thấy đống tin nhắn mà đối phương gửi cho mình, không nhịn được cười, nhắn lại: Xảy ra chút thay đổi, gặp mặt nói nha, tôi ngủ đây, mai còn đi cày!


Lý Sơ Ảnh nằm trong bồn tắm ngâm mình, nghe di động vang lên âm báo thì tức khắc cầm lấy.

Nhưng thấy câu trả lời của Triệu Lâm “tôi ngủ đây” thì lại trề môi. Cái gì chứt

Nói thêm chút thì có sao?

Hừ!

Không trả lời anh luôn!

Nhưng một lát sau, Lý Sơ Ảnh thấy điện thoại im lặng. Thì không nhịn được mà cầm lên lần nữa.

A!

Cái tên trời đánh này!

Anh ta không thể hỏi thêm một câu là “Cô ngủ chưa” hả? Lý Sơ Ảnh đập lên mặt nước phát ti3t.

Đợi lau khô người rồi.

Cô mặc áo choàng tắm.

Rồi cầm điện thoại nhắn hai chữ: Ngủ ngon.


Sáng sớm hôm sau, Triệu Lâm và Kiều Phương ra ngoài.

Khi họ vừa ra khỏi cửa thì căn nhà kế bên cũng có người bước ra.

Hôm nay Giang Tước Nhi mặc quần jean bó sát, bên trên mặt một chiếc áo hoa.

Dù đơn giản nhưng vẫn không che lấp được sức hút của cô ấy. “Cô Kiều, chào buổi sáng!”, Giang Tước Nhi khoá cửa, cười chào hỏi. “Cháu cũng tới trường à?”, Kiều Phương cười hỏi.

“Vâng ạ! Hôm nay là ngày đầu đi làm nên tính tới sớm một chút!”, Giang Tước Nhi đáp.

“Vậy chúng ta cùng đi thôi!”, Kiều Phương cười nói.

Triệu Lâm nhìn Giang Tước Nhi, gật một cái ra dấu chào hỏi rồi nói: “Mẹ, con đi trước nhé!”

“Đi đi, chú ý an toàn!”, Kiều Phương nói.

Triệu Lâm xuống lòng, trong lòng cân nhắc.

Sao lại trùng hợp như thế.

Giang Oanh Oanh này lại luôn “vô tình” gặp họ.

Đúng là kỳ quái!

Tuy trong lòng khá khó hiểu nhưng Triệu Lâm cũng không nghĩ nhiều. Kiều Phương: “Dì dẫn cháu tới trạm xe buýt, cách chỗ này không xa đâu!”

Giang Tước Nhi: “Ha ha, vâng, cháu còn chưa quen địa hình bên này nên định gọi xe, có dì thì tiết kiệm không ít tiền đâu ạ!”

Kiều Phương: “Cháu vừa mới đi làm, tiết kiệm một chút là đúng, đợi được vào chính thức thì tiền lương và thưởng sẽ được nâng lên rồi tính sau!”

Giang Tước Nhi: “Vâng, nghe chị gái nói thôi chứ cháu cũng không quen thuộc bên này!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 171: C171: Mau chóng kết thúc đi


Triệu Lâm tới bệnh viện vừa đúng giờ, khi anh tới cổng rồi thì còn nhìn quanh, sợ Lữ Nam Nam sẽ đánh lén mình khi không đề phòng.

Anh không mong chuyện mình và Lữ Nam Nam có thêm tình tiết gì sau đó nữa.

Mau chóng kết thúc đi!

Hai bên coi như đã xong rồi!

Dù đối phương hiện tại sống không thoải mái gì.

Nhưng có liên quan gì anh đâu.

Khi anh vừa vào văn phòng của Lăng Nhạn Nam thì đối phương đã ném cho một xấp tài liệu: “Đây là tài liệu chữa bệnh từ thiên năm rồi và tình hình của thôn Sơn Tiên, còn có địa lý, vị trí và thời gian”.

“Dày thế sao?”, Triệu Lâm nhìn xấp tài liệu, giật mình hỏi.

“Hôm nay không cần vội vàng đi thăm bệnh, cậu xem tài liệu trước, dù sao mấy ngày nữa cũng phải đi chữa bệnh từ thiện, cậu nắm được càng nhiều thông †in càng tốt, đến lúc đó giải quyết vấn đề càng đơn giản!”, Lăng Nhạn Nam cố tình nhắc nhở.


Chữa bệnh từ thiện không phải là bác sĩ tới thôn tiến hành khám, chữa bệnh là xong.

Mà kiểu nơi nghèo khó như thôn Sơn Tiên này thì họ cẩn tổng hợp thông tin nữa.

Hầu như năm nào các bệnh viện lớn cũng chữa bệnh từ thiện cho thôn này.

Thường là họ sẽ thăm khám trước rồi sau khi chữa bệnh thì sẽ tiến hành đối chiếu, xem thử tình hình sức khoẻ có tốt lên hay nghiêm trọng hơn.

Nếu nặng hơn thì nguyên nhân do đâu.

Là do hoàn cảnh sống hay do cách sống gây ra.

Rồi sẽ xử lý thế nào, cần phải tiến hành thu thập đề xuất rồi gửi lên trên.

Triệu Lâm cầm xấp tài liệu dày, chăm chú đọc.


Điều làm anh ngạc nhiên là...

Ban đầu thôn Sơn Tiên bị chứng bệnh nghiêm trọng nhất là gấy xương, hơn nữa số người bị gấy do không kịp thời sơ cứu nên xương cốt vặn vẹo, thậm chí gây ra tử vong.

Gấãy xương là ngoại thương, sao có thể biến thành bệnh di truyền?

Triệu Lâm nhíu mày, anh đọc kỹ thì mới phát hiện là do thôn này bị ngăn cách với bên ngoài.

Từ trong thôn ra ngoài thì khó như lên trời, chỉ có không ngừng leo núi rồi đi vòng vo rất lâu.

Trước kia, chiến tranh thì họ chỉ rời núi khi mua sắm đồ ăn vật dụng hàng ngày.

Sau này hoà bình, thôn dân có nhu cầu ra ngoài, số lần ra vào cũng tăng nhưng do tình hình giao thông và tình hình thổ địa không tốt, họ đều không đủ dinh dưỡng, gãy xương, sốt rét hay bị ký sinh trùng với bị rắn cắn đều thành những tiền lệ bình thường.

Vấn đề này kéo dài tới 15 năm trước, do chính phủ tiến hành tu sửa đường xá, xây cầu nên mấy bệnh này mới giảm xuống.

Triệu Lâm liên tục lật xem tài liệu.

Anh ngồi cả một ngày.

Trừ ăn cơm, đi vệ sinh thì anh không ngừng ghi chép. Đợi tới tối thì mới coi hết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 172: C172: Anh nhìn thoáng qua


“Cậu thấy sao?”, Lăng Nhạn Nam hỏi.

“Tôi cho rằng mình đã khổ lắm rồi nhưng giờ mới phát hiện... hoá ra còn nhiều người khổ hơn!”, Triệu Lâm cảm thấy rất phức tạp.

Dù xã hội đã phát triển như vậy nhưng thôn này mới thoát nghèo thôi, trong thôn chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ.

“Hạnh phúc và khổ sở của con người đa số đều sinh ra do so sánh!”, Lăng Nhạn Nam thở dài: “Thật ra hai năm trước tôi từng tới thôn này”.

“Vâng?”, Triệu Lâm nghe ra ý trong lời Lăng Nhạn Nam.

Lăng Nhạn Nam nói tiếp: “Thật ra 10 năm trước thôn này phát triển khá nhanh, vì họ có núi, hàng năm mưa đều nên trên núi có không ít dược liệu hoang đại!”

Triệu Lâm không nói gì, anh biết Lăng Nhạn Nam còn chưa nói xong.

Lăng Nhạn Nam tiếp tục: “Trên núi của họ từng có linh chỉ trăm năm, thậm chí được đấu giá tận 12 triệu!”

12 triệu của 12 năm trước nhé!”

“Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”, Triệu Lâm nhíu mày, theo lý thì nếu có thể hái thuốc thì họ không nên suy bại tới mức này.


Lăng Nhạn Nam nói: “Về sau thời đại thay đổi, có người bao trọn cả nửa ngọn núi, cho nổ núi lấy đá! Hơn nữa dân trong thôn chỉ có thể nhặt hái dược liệu chứ không biết gieo trồng nên dần dần không còn thu nhập!”

Triệu Lâm xoa ấn đường: “Tôi thấy những người lớn tuổi này đều mắc vài bệnh mạn tính, hơn nữa... còn gia tăng theo từng năm, họ không có tiền mua thuốc à?”

Quốc gia luôn có trợ cấp hay cho vay những trường hợp nghèo khó mà, thậm chí còn tặng thuốc miễn phí. Lăng Nhạn Nam cầm ly trà, nhấp một ngụm.

Triệu Lâm nhíu mày, trong mắt là sự khó hiểu. Theo lý thì có thuốc, họ cũng không bị nặng như thế.

Lăng Nhạn Nam từ từ nói: “Thế hệ trước ít đi học, không nắm nhiều tri thức về sức khoẻ, vào tai này ra tai kia, họ thà bái thần bái phật, xin bùa của đạo sĩ chứ không chịu uống thuốc”.

Nói rồi trong mắt Lăng Nhạn Nam hiện lên tia mệt mỏi.

Đáp án này khiến Triệu Lâm bất ngờ.

Nhưng...

Nó lại rất hợp lý.


“Hy!”

Mọi cảm xúc biến thành tiếng thở dài.

“Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện cần làm, thật ra bên kia mà chịu nghe phổ cập kiến thức thì mọi thứ sẽ ổn”, Lăng Nhạn Nam nói.

Triệu Lâm gật đầu, chờ tới nơi, anh sẽ điều tra thử, xem có thể giúp được gì thêm không.

“À, lần này người dẫn đội là Từ Khánh Sâm, rất ngạo mạn, nóng nảy, cậu phải giữ khoảng cách với đối phương nhé”, Lăng Nhạn Nam dặn dò một câu.

“Vâng!”

Lúc Triệu Lâm đang định xác nhận vài vấn đề khác với Lăng Nhạn Nam. Điện thoại bỗng reo chuông.

Anh nhìn thoáng qua, thấy là mẹ gọi thì vội bắt máy.

“Alo, là Triệu Lâm à?”

Bên kia truyền tới giọng nói sốt ruột, không phải của Kiều Phương mà của Giang Oanh Oanh.

“Sao thế?”, Triệu Lâm vội hỏi, trong lòng cảm thấy không yên.

“Dì suýt bị một chiếc xe tải tông, anh tan ca chưa? Nếu chưa thì mau chóng về đi!", Giang Tước Nhi nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 173: C173: Trời ạ


“Chỉ là trầy da thật sao?” Triệu Lâm xác nhận lại với Giang Tước Nhi. “Ừ” Giang Loan Loan đáp lại. “Tôi lập tức về ngay!” Triệu Lâm trực tiếp tắt máy.

Thấy vẻ mặt là lạ của anh, Lăng Nhạn Nam chủ động hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì hả?”

Triệu Lâm đứng dậy thay đồ, nói: “Hình như mẹ tôi vừa suýt bị xe đâm, bây giờ tôi phải về nhà xem sao.”

“Trời ạ, dì không sao chứ?” Lăng Nhạn Nam đứng bật dậy.

“Hình như bà ấy đi cùng đồng nghiệp, đối phương nói với tôi là mẹ tôi chỉ bị trầy da thôi, chắc là muốn tôi trở về báo cảnh sát này kia.” Triệu Lâm nói.

Lăng Nhạn Nam: “Vậy cậu mau về nhà đi, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại là được.”

“Ok!” Triệu Lâm đáp một câu rồi vội vàng ra khỏi bệnh viện. Lúc này, anh không lái xe về mà gọi xe về.

Người thân đột nhiên bị tai nạn xe, Triệu Lâm không tránh được có chút hoảng loạn.

Nhớ đến chuyện Giang Oanh Oanh bảo mình về nhà, Triệu Lâm lại cảm thấy yên lòng hơn một chút. Bởi vì nếu mẹ mình thật sự xảy ra ngoài ý muốn thì đáng lẽ phải ở bệnh viện mới đúng.


Khi về tới trong nhà, Triệu Lâm thấy Giang Tước Nhi đang cầm thuốc đỏ bôi lên khuỷu tay mẹ mình.

“Mẹ không sao chứ?” Triệu Lâm thuận tay đóng cửa lại, hỏi thăm.

“Không sao, chỉ là bị trầy da thôi.” Kiều Phương sợ anh lo lắng nên nói.

Triệu Lâm mím chặt môi, chủ động đi lên vận chuyển chân khí của mình, hỏa nhãn kim tinh mở ra. Đến khi xác nhận mẹ mình thật sự chỉ bị thương ngoài da thôi thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Lâm xách một cái ghế đi lại, chủ động hỏi.

Kiều Phương nghĩ lại mà còn thấy sợ nói: “Hôm nay mẹ và Loan Loan tan làm, định đi xe buýt về, lúc đi qua đèn xanh, mẹ vừa đi được nửa đường thì có một chiếc xe bán tải đột ngột đổi hướng lao về phía mẹ. Nếu không phải Loan Loan đẩy mẹ sang một bên thì bây giờ có lẽ con không thấy được mẹ rồi.”

Tuy rằng Kiều Phương không dùng nhiều từ hình dung trong lúc nói, nhưng mà Triệu Lâm vẫn cảm thấy một loại áp lực khiến anh khó thở ập vào mặt.

“Cô Giang, cảm ơn cô!” Triệu Lâm chân thành cảm ơn.

Anh chớp chớp mắt, nhạy bén mà nắm được một ý quan trọng khác trong lời nói của mẹ.


“Xe bán tải đột ngột đổi hướng lao về phía mẹ!”

Không giống như là chuyện ngoài ý muốn, mà giống như là một trận mưu sát.

Nhưng anh không có chứng cứ.

Giang Tước Nhi lắc đầu nói: “Không cần cảm ơn tôi, bởi vì ngày thường dì rất hay giúp đỡ tôi. Có điều... chiếc xe bán tải kia rất kỳ lạ, nó hơi cũ, biển số xe lờ mờ, dù sao thì mọi thứ đều rất đột nhiên.”

Nói xong, Giang Tước Nhi liền cúi đầu xuống, không nói thêm gì nữa.

Những gì cần nói, cô đều nói hết rồi.

Nếu Triệu Lâm không nhận ra được vấn đề thì đây không phải là lỗi của cô.

Triệu Lâm hỏi tới: “Cô nói biển số xe là giả hoặc là bị che mất rồi?”

Kiều Phương ngẩn ra.

Bà cũng nhạy bén bắt được tin tức quan trọng kia.

“Hình như là vậy... bởi vì chiếc xe kia chạy rất nhanh, tôi không thể nào xem rõ ràng được.” Giang Tước Nhi giải thích.

“Tài xế không xuống xe?” Triệu Lâm hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 174: C174: Chính là như vậy


“Anh định đi báo cảnh sát hả?” Giang Tước Nhi hỏi.

Triệu Lâm gật đầu: “Đúng vậy, đi báo án trước rồi nói sau.”

“Lúc con đi cũng phải chú ý an toàn.” Kiều Phương cố ý dặn dò.

Trải qua buổi trò chuyện, bà cũng cảm thấy có nguy cơ đang đến. Triệu Lâm đáp lời rồi đứng dậy, đồng thời nhíu chặt mày.

Rốt cuộc đây chỉ là một trận ngoài ý muốn hay là một trận cố ý mưu sát? Nếu là cố ý mưu sát...

Động cơ là gì?

Chủ mưu là ai?

Triệu Lâm rũ mắt. Hiện nay người mà anh thật sự đắc tội không nhiều lắm, trong đó có hai bố con nhà họ Vương, chỉ là hai người họ không có gan làm vậy.

Còn ai nữa đây?

Triệu Lâm nhớ kỹ lại, tỏa định được hai mục tiêu.

Một là Tê Nguyên từng xảy ra xung đột với mình. Hai là hung thủ có ý định làm hại ông cụ Trần.

Bên phía Tê Nguyên thì rất đơn giản. Anh ta ghen ghét mối quan hệ giữa mình và Lý Sơ Ảnh, bị mình đánh một trận.


Có điều, chỉ là một trận xung đột nhỏ mà thôi, đáng giá để đối phương đi thuê người giết người?

Triệu Lâm nhíu mày, tuy rằng không chắc lắm nhưng cũng không loại bỏ khả năng này.

Nguyên nhân rất đơn giản, đám phú nhị đại kia một khi nổi điên lên rồi thì ai cũng không hiểu nổi tư duy của đối phương.

Bạn cho rằng mạng người quan trọng hơn trời. Nhưng đối với bọn họ mà nói, đây chỉ là một trò chơi, một lần trả thù đơn giản. Thật ra thì Triệu Lâm thiên hướng khả năng thứ hai hơn.

Cổ trùng trong cơ thể ông cụ Lâm là do người ngoài gây ra. Nhất là với cổ vương, rõ ràng là có người cố ý giăng bẫy.

Mình chữa bệnh cho ông cụ Trần, khắc chế cổ trùng của đối phương, đối phương ít nhiều gì cũng sẽ có phát hiện.

Trải qua vài ngày điều tra, đối phương ra tay cảnh cáo mình cũng là dễ hiểu. Nghĩ đến đây, sắc mặt Triệu Lâm khó coi đến cực điểm.

Cuối cùng thì cuộc sống của anh cũng không thể tránh né mà bước vào trung tâm lốc xoáy.

Gợn sóng và lốc xoáy kia thậm chí có thể lan đến người nhà của anh. Triệu Lâm sắc mặt xanh mét, quyết định đi báo cảnh sát, đồng thời gọi điện thoại cho nhà họ Trần và nhà họ Lý, đi điều tra xem tài xế lái xe bán tải là cố ý hay vô tình.

Lúc Triệu Lâm móc điện thoại ra, một số điện thoại lạ đầu số bản địa Trung Châu thị đột nhiên gọi đến.

Triệu Lâm vốn định tắt ngang, nhưng mà dãy số này có sáu số tám, chắc chắn không phải là số chuyển phát nhanh, mà là số của nhân vật có thân phận nhất định.

Ai vậy chứ?


Triệu Lâm đè nén nghỉ ngờ, ấn nút nghe máy.

“Hầy, nghe máy nhanh vậy?” Một giọng nói ngả ngớn vang lên.

“Tê Nguyên?” Nghe thấy giọng nói, Triệu Lâm trực tiếp xác nhận được người gọi là ai.

“Ồ, nghe tiếng là biết ai rồi hả, xem ra anh cũng có ấn tượng rất mạnh về tôi.” Tê Nguyên trào phúng.

Đối phương gọi điện thoại cho mình vào lúc này là để khiêu khích?

Trong lòng Triệu Lâm dấy lên lửa giận. Anh giận dữ hỏi: “Chuyện mẹ tôi là do anh phái người làm hả?”

“Cái gì?” Đầu bên kia điện thoại, Tê Nguyên thấy Triệu Lâm nói trắng ra thì rất ngạc nhiên.

“Anh điều tra ra nhanh vậy? Tôi làm bí mật lắm mà, thế mà cũng bị anh điều tra ra được?” Giọng điệu Tê Nguyên mang theo vẻ chế giêu. Anh ta không hề tức giận, ngược lại còn có chút vui vẻ.

Khoảnh khắc nghe đối phương thừa nhận, khuôn mặt Triệu Lâm trở nên dữ tợn, hỏi thẳng: “Mày đang ở đâu? Nói cho tao biết mày đang ở đâu?”

“Ha ha ha ha hai”

Đầu bên kia điện thoại, nghe thấy giọng điệu tức giận muốn hộc máu của Triệu Lâm, không nhịn được cười to lên.

Đúng rồi!

Chính là như vậy!

Đây là điều mà anh ta mong chờ đã lâu.

Anh ta muốn nhìn thấy dáng vẻ giận dữ và mất lý trí của Triệu Lâm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 175: C175: Bây giờ tao nói cho mày địa chỉ


Giọng nói khiêu khích của Tề Nguyên thu hoạch được thứ mà anh ta muốn.

Đầu bên kia điện thoại, Triệu Lâm khó khống chế được cơn giận dữ, thăm hỏi thân thiết một lượt người nhà của anh ta.

Lúc đầu Tề Nguyên còn cười hì hì, nhưng khi anh ta phát hiện Triệu Lâm vẫn cứ mắng hoài thì cũng có chút giận dữ.

“Bây giờ tao nói cho mày địa chỉ, mày dám tới không?”

“Con mẹ nó nói nhanh đi!” Triệu Lâm mắng thẳng vào mặt anh ta, không hề có chút khách sáo.

Tê Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao ở phòng Vip 302 khách sạn Hoa Nam. Tao chờ mày lại đây!”

Tíu Triệu Lâm không chút do dự tắt máy.

Giang Tước Nhi cũng là tu sĩ, thính lực cao hơn người thường, mơ hồ nghe thấy Triệu Lâm đang mắng gì đó.

Ai làm anh ta thất thố như vậy thế?

Chẳng lẽ là anh ta đã tìm ra được kẻ phái tài xế lái xe bán tải đâm vào dì Kiều rồi?


Anh ta chắc chắn quen biết hắn, hai bên còn có xích mích với nhau. Tê Nguyên? Giang Tước Nhi nghĩ nghĩ rồi đoán ra đáp án này.

Lúc Triệu Lâm bắt xe đi được khoảng vài phút, hai chiếc xe thương vụ SUV màu đen dừng trước cửa tiểu khu.

Một đám thanh niên trung niên khỏe mạnh bước nhanh xuống xe. Bọn họ ăn mặc rất bình thường.

Sau khi xuống xe, bọn họ lập tức tản ra xung quanh tiểu khu.

Có hai người đi lên lầu, bên hông bọn họ phồng lên, hiển nhiên là có mang súng.

Giang Tước Nhi đã nghe thấy hai tiếng bước chân khác thường. Bước chân của người thường khá là nhẹ.

Còn bước chân của hai người kia lại đều nhịp, cùng nhấc chân, cũng đặt chân, tiếng bước ổn định có lực.

Hai người kia hoặc là xuất thân từ quân đội hoặc là người biết võ. Giang Tước Nhi rũ mắt, đứng lên bên cạnh Kiều Phương, tay phải đặt sau eo, nói: “Dì, con từng học mát xa trung y, dì mới ngã một cái, chắc là eo sẽ khó chịu, chúng ta vào phòng đi, con mát xa cho dì.” Giang Tước Nhi đề nghị.

||||| Truyện đề cử: Ở Trọ Cùng Nhà |||||


Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên.

“Xin chào, có ai ở nhà không?” Ngoài cửa hỏi.

Kiều Phương nói: “Ai vậy?”

“Tôi là bên bất động sản, chị là chủ nhà Kiều Phương hả?” Ngoài cửa hỏi. “Đúng vậy, có chuyện gì không?” Kiều Phương định đứng dậy.

Nhưng mà Giang Tước Nhi lại đi trước một bước, nhỏ giọng nói: “Dì, để con đi mở cửa, chân cẳng không thoải mái.”

Người ngoài cửa tiếp tục nói: “Chúng tôi là bên bất động sản. Chị Kiều, chúng tôi đến nhắc nhở chị dạo này thời tiết nóng nực, nhớ chú ý dùng điện an toàn.”

Hai người ngoài cửa nói xong thì nhìn nhau rồi thở dài.

Sau đó, bọn họ đứng dậy đi ra chỗ khác, một người đi cửa thang bộ, một người đi chỗ thang máy châm thuốc.

Nghe tiếng bước chân xa dần của bọn họ, Giang Tước Nhi rũ mắt che đi vẻ suy nghĩ trong mắt.

Người đi lên thang bộ, vừa đóng cửa thang bộ lại liền lấy điện thoại ra gọi đi. Điện thoại được nghe máy ngay lập tức.

“Người còn an toàn không?”

“An toàn, ở ngay trong nhà.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 176: C176: Bố trí máy ảnh hết chưa


Khách sạn Hoa Nam là một khách sạn cao cấp gần biên giới Trung Châu thị. Khách sạn không lớn lắm, nhưng phòng nào cũng được xây dựng theo quy cách phòng tổng thống.

Nhà họ Tề có cổ phần trong khách sạn.

Sau khi xác nhận Triệu Lâm hoàn toàn thất thố ở đầu bên kia điện thoại, Tả Nguyên cảm thấy cực kì sung sướng.

Vài tên cấp dưới của anh ta đứng một bên đợi tin tức. _

Tê Nguyên ngẩng đầu nhìn bọn họ, cười ha hả nói: “Thành công rồi

“Vậy chúng ta cứ làm theo kế hoạch?” Đầu trọc cũng vui mừng, con cá cắn câu rồi.

“Đi thôi, đi xác nhận lại với Lữ Nam Nam, để tránh lát nữa cô ta ra vấn đề gì khác nữa.” Tê Nguyên đứng dậy, đi từ phòng 301 của mình qua phòng 302.

Phòng 303 cũng mở cửa phòng, bên trong có vài người cao to thô kệch, nhìn là biết chính là người biết võ.

“Cốc cốc!” Tê Nguyên nhẹ nhàng gõ cửa.

“Ai vậy?”

Trong phòng 302 truyền đến giọng nói của Lữ Nam Nam. “Nam Nam, là tôi.” T8 Nguyên dịu dàng nói.


Cửa phòng mở ra, Lữ Nam Nam mặc bộ đồ ngủ ren trắng, dường như mới vừa tắm xong, trên làn da trắng nõn vương vài giọt nước, tỏa ra mùi hương mê người.

“Anh Tề có chuyện gì hả?” Lữ Nam Nam cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh ta, nhẹ giọng hỏi.

Tẽ Nguyên và đám cấp dưới của anh ta thấy cách ăn mặc và dáng vẻ của Lữ Nam Nam thì không nhịn được dấy lên lửa nóng.

Tê Nguyên cố nén cơn xao động trong lòng, ra vẻ dịu dàng nói: “Lát nữa Triệu Lâm sẽ tới. Cô còn nhớ những lời tôi nói với cô không?”

“Nhớ... nhớ rồi” Lữ Nam Nam gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ hồng hào, dường như đề nghị của đối phương khiến cô ta có chút ngại ngùng.

“Đừng ngại ngùng, hai người quen nhau lâu rồi, chờ khi hai người vào phòng, củi khô bốc lửa, bất cứ ân oán thù hận gì của trước kia đều sẽ được xóa bỏ hết

thôi.” Tê Nguyên dỗ cô ta.

“Tôi chỉ hi vọng anh ấy có thể tha thứ cho tôi, chứ không dám hi vọng xa vời gì khác.” Ánh mắt Lữ Nam Nam ảm đạm hơn vài phần.

“Lát nữa anh ta sẽ đến. Chờ lúc anh ta gõ cửa, cô nhất định phải ôm lấy anh †a. Đây chính là cơ hội cuối cùng của cô đấy.” Tê Nguyên nói.

“Ừ ừ!” Lữ Nam Nam gật đầu.


“Đóng cửa lại đi.” Tê Nguyên nói, tầm mắt lại không nhịn được lướt một vòng trên người đối phương.

Lữ Nam Nam gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau khi cửa phòng đóng lại, Tê Nguyên và đám cấp dưới cùng nhìn nhau.

Đầu trọc vừa định nói chuyện thì thấy Tê Nguyên đặt ngón tay lên miệng ý bảo im lặng rồi quay về phòng 301.

Khi cửa phòng 301 vừa đóng lại, đầu trọc sốt ruột nói: “Anh Nguyên, cô nàng kia không tệ lắm, anh không nghĩ nghĩ thử xem?”

“Đúng là không tệ, vậy mà trước đó tôi không phát hiện ra, cái dáng vẻ mềm yếu đáng thương kết hợp với bộ váy kia khiến lòng tôi hơi ngứa ngáy.” Trong mắt Tề Nguyên hiện lên vẻ h@m muốn.

Đầu trọc đang định nói theo thì Tê Nguyên xua tay nói: “Bỏ đi, bây giờ cô ta chính là nửa tên ngu ngốc, nếu muốn làm cô ta thì có nhiều thủ đoạn lắm.”

Tê Nguyên ngẩng đầu hỏi: “Bố trí máy ảnh hết chưa?”

Đầu trọc vội vàng trả lời: “Chuẩn bị xong hết rồi, tất cả đều là máy ảnh độ phân giải cao.”

“Ừ, lát nữa nhất định phải canh chụp cảnh Triệu Lâm và Lữ Nam Nam ôm nhau rồi đi rửa ảnh càng nhanh càng tốt!” Khuôn mặt Tề Nguyên có vẻ dữ tợn.

“Anh yên tâm, sẽ gửi ảnh chụp cho anh trước nhất.” Cấp dưới của đầu trọc lên tiếng.

“Ừ, đi dặn mấy người biết võ kia ra tay có chừng mực một chút, đừng làm ra mạng người, chỉ cần đè anh ta lại để tôi nhục nhã từ từ là được rồi." Nói đến đây, trên mặt Tê Nguyên hiện lên vẻ dữ tợn.

Hôm nay anh ta muốn giết người tru tâm!

Chờ khi dạy dỗ xong Triệu Lâm, anh ta sẽ gửi ảnh chụp Lữ Nam Nam quỳ cầu xin Triệu Lâm cho tất cả người thân bạn bè của Triệu Lâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 177: C177: Tới rồi


Triệu Lâm chạy đến khách sạn Hoa Nam với tốc độ gần như nhanh nhất.

Lúc anh xuất hiện trong đại sảnh, tai mắt của Tê Nguyên liền phát hiện anh ngay, rồi vội vàng dùng bộ đàm báo cáo tình huống.

Sau khi biết tin tức, đầu trọc mặt mày phấn chấn nhìn về phía Tê Nguyên, nói: “Tới rồi!”

Tề Nguyên cười dữ tợn: “Cậu đi bảo đám người biết võ kia chuẩn bị ra tay!”

“Vâng, thiếu gia yên tâm đi!” Đầu trọc cười tủm tỉm, vẻ mặt có hơi kích động.

Vì giăng cái bẫy này, bọn họ phải nói là hao tâm tốn sức, đi mời tay đấm, đi điều camera quan sát, đi tìm hiểu tin tức của Triệu Lâm, Kiều Phương, Lăng Nhạn Nam và người thân bạn bè, trả giá rất nhiều tài nguyên.

Bây giờ là lúc bắt ba ba trong rọ để báo thù.

Vẻ dữ tợn trên mặt Tề Nguyên nhiều hơn nữa.

Lần trước, Triệu Lâm đánh anh ta một trận tơi bời ngay trước mặt đám đàn em của anh ta.

Không có gì bất ngờ khi loại nhục nhã ấy bị truyền ra ngoài. Truyền đến tai rất nhiều người có thù với anh ta.


Bọn họ bắt đầu ở trong giới cười nhạo anh ta, khiến anh ta lại mất mặt một trận nữa.

Làm sao để tìm về mặt mũi đã bị vứt đi?

Đương nhiên là xử lý người làm mình bị mất mặt.

Sau đó lại đi xử lý người nói với người khác chuyện mình bị mất mặt. Bên nào cũng đang sắp bùng nổ.

Triệu Lâm cực kì giận dữ, gân như mất hết lý trí.

Dịu dàng của anh.

Lễ nghĩa của anh.

Giáo dưỡng của anh.

Mọi đức tính tốt đẹp của anh đều được thành lập dưới tình huống bình thường, nghĩa là được thành lập khi anh và mẹ anh có thể sống yên bình.


Chính vì như thế nên trước đây Triệu Lâm mới lựa chọn chịu đựng khi bị nhà họ Vương nhục nhã.

Vì sao chứ?

Đương nhiên là vì sợ mình gây ra sai lầm, ảnh hưởng đến gia đình hai người là anh và mẹ anh!

Kiều Phương là điểm mấu chốt tuyệt đối không thể chạm vào của Triệu Lâm.

Triệu Lâm chạy thẳng lên lầu ba, đi tìm từng phòng một, tới khi nhìn thấy phòng 302 thì gõ cửa.

Cốc cốc! Tiếng gõ cửa nặng nề quanh quẩn trong hành lang. Lúc này, Triệu Lâm đã âm thầm vận chuyển chân khí. Bạ𝗇‎ có‎ biế𝘁‎ 𝘁𝘳a𝗇g‎ 𝘁𝘳u𝑦ệ𝗇‎ (‎ 𝘛𝑅𝗨‎ 𝖬𝘛𝑅𝗨YỆN.𝐕𝗇‎ )

Nguyên nhân lớn nhất khiến anh dám một mình đi thẳng tới khách sạn Hoa Nam chính là thực lực hiện nay của anh.

“Ai vậy?” Trong phòng truyền đến giọng nói của Lữ Nam Nam.

“Lữ Nam Nam?” Triệu Lâm mặt mày nhăn nhó, nghe thấy giọng nói kia thì tức giận nói.

“Triệu Lâm?” Trong phòng, khi xác nhận được người ngoài phòng là ai, Lữ Nam Nam liền mở cửa.

Hình ảnh đối phương mặc áo ngủ ren trắng đập vào mắt Triệu Lâm. Nhưng anh không hề có ý định ngắm nhìn dáng người quyến rũ và cách trang điểm xinh đẹp của Lữ Nam Nam. Anh chỉ nhìn thẳng vào trong phòng để tìm Tề Nguyên.

Lữ Nam Nam lập tức ôm Triệu Lâm, khóc lóc nói: “Triệu Lâm, em không ngờ là anh sẽ đến đây!”

“Cút ngay!” Triệu Lâm dùng một tay đẩy cô ta ra, trực tiếp đi vào trong phòng, tìm tòi khắp cả phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 178: C178: Tê nguyên đâu


Tiếng hét giận dữ ẩn chứa chân khí giống như một tiếng sấm nổ mạnh bên tai Lữ Nam Nam, khiến cô ta choáng đầu hoa mắt.

Lữ Nam Nam sững sờ tại chỗ.

“Tê Nguyên đâu? Anh ta ở đâu?” Triệu Lâm dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết Lữ Nam Nam chắc chắn có liên quan đến Tê Nguyên khi xuất hiện ở đây. KHÔNG Q𝗨ẢNG CÁO, đọc 𝑡ruyệ𝓷 𝑡ại [ 𝑡rum𝑡ru ye𝓷﹒VN ]

Nhưng anh nhìn xung quanh, lại không thấy Tê Nguyên đâu cả.

“Cậu... cậu Tê hả?” Lữ Nam Nam hồi hồn lại, vừa định nói Tê Nguyên đang ở đâu thì...

Từng người từng người ùa vào trong phòng. Năm người biết võ cao to đi phía trước, ai cũng có khí chất dũng mãnh, chiều cao thấp nhất là 1m85, vóc dáng lớn đến mức đáng sợ, bàn tay to phủ kín vết chai, vừa thấy là biết một đám tàn nhãn.

“Triệu Lâm, nghe nói anh tìm tôi?”

Một giọng nói bỡn cợt vang lên.

Đám người tách ra một đường đi.

Tê Nguyên cách một bức tường người, khuôn mặt đầy vẻ hài hước cười nhìn Triệu Lâm.

Không chỉ có như vậy, anh ta còn cầm một xấp tư liệu và vài tấm ảnh mới chụp xong.


Triệu Lâm không phải kẻ ngốc. Lúc nhìn thấy đám người biết võ xuất hiện, anh liền nhận ra là mình trúng bấy rồi.

Nhưng mà anh không hề sợ hãi. Mình của hiện tại và mình của trước đây là hai người hoàn toàn khác nhaul Triệu Lâm không đáp lời, mà là nhìn lối ra vào phòng.

Tuyệt đối không thể để tên chó chết Tề Nguyên chạy trốn khi anh đang đánh nhau.

“Anh Tề, anh xem... dường như thằng nhãi kia bị dọa ngu người rồi.” Đầu trọc thấy Triệu Lâm không nói lời nào, chỉ biết nhìn xung quanh, thì nghĩ lầm là anh bị dọa sợ.

“Triệu Lâm, con người của tôi rất khoan dung, chỉ cần bây giờ anh quỳ xuống dập đầu nhận sai với tôi, thì tôi sẽ suy xét chuyện tha thứ cho anh.” Tê Nguyên vừa cười nói vừa đi về phía ghế sô pha ở cách đó không xa.

Lúc nói, anh ta ngồi xuống ghế sô pha.

Vài người biết võ lại đi lên phía trước một bước, khiến Triệu Lâm rơi vào cảnh dù là đi ra cửa hay là đi tới chỗ Tê Nguyên đều phải đi qua bức tường người biết Võ.

“Anh Tê...chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lữ Nam Nam không hiểu ra sao.

Mọi thứ trước mắt đều khiến cô ta rất bất ngờ.

Quan trọng nhất là Tê Nguyên vẫn luôn nói chuyện dịu dàng, chủ động an ủi mình trước đó, dường như thay đổi thành một người khác.

“Không phải cô muốn Triệu Lâm tha thứ cho cô sao?” Tê Nguyên nhìn lướt qua Lữ Nam Nam, ánh mắt mang theo vẻ dâm tà.


“Đúng vậy.” Lữ Nam Nam vẫn còn chút mờ mịt. Tẽ Nguyên cười nói: “Lần trước cô phải quỳ xuống cầu xin anh ta tha thứ, đúng không? Đợi lát nữa anh ta quỳ xin lỗi tôi xong, tôi sẽ làm cho anh ta quỳ nhận sai với cô!”

Lúc anh ta vừa nói xong, Triệu Lâm đã quan sát xung quanh được một lúc, lập tức lao ra cửa phòng.

Đám người canh ở cửa phòng vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, thấy vậy thì cũng lập tức lao về phía anh, muốn đè anh xuống mặt đất.

Nhưng mà Triệu Lâm đã tu luyện Tam Thanh Công đến tầng thứ hai rồi, thì đâu còn là người bình thường nữa?

Sức lực, sự nhanh nhẹn và phản ứng của anh đều là sự tồn tại khiến người bình thường phải ngước nhìn.

Triệu Lâm đột nhiên nghiêng người né tránh tay chụp của đối phương. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì...

Rầm!

Một tiếng đóng cửa nặng nề vang lên.

Là Triệu Lâm đóng mạnh cửa phòng lại.

Rồi dùng bàn tay to nắm chặt.

Răng rắc!

Tay nắm cửa vỡ vụn!

Có nghĩa là trừ khi mở cửa từ bên ngoài, hoặc là phá mạnh từ bên trong, nếu không thì không ai ra được.

Sau khi cái cảnh đột nhiên kia xảy ra, trong phòng trở nên yên lặng không tiếng động.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 179: C179: Là ván sắt hàng thật giá thật


“Tê Nguyên, tao nghĩ là mày hiểu lầm một chuyện rồi.”

“Nếu tao dám đến đây, thì có nghĩa là tao không sợ mày giăng bẫy.”

“Mày biết chưa hả?”

Khuôn mặt Triệu Lâm tràn đầy vẻ dữ tợn, quát lớn giọng nói, giống như tiếng sấm sét nổ lên bên tai mọi người.

Cái cảnh xảy ra đột nhiên, có thể nói là khiến người ta bất ngờ.

Con người trời sinh có được tính linh cảm nhất định. Ví dụ như khi con người nhìn thấy hổ, sư tử, rắn độc, cá sấu, voi, vũ khí, con người sẽ vô thức nảy sinh sợ hãi.

Bởi vì con người biết mấy thứ kia đều có thể làm mình bị thương.

Đồng thời, khi con người đối mặt với nguy hiểm, con người cũng sẽ nảy sinh trực giác.

Triệu Lâm hét to một tiếng, vận chuyển chân khí trong cụ thể, lực lượng mênh mang tụ lại trên người anh.

Vài tên biết võ tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mà trong lòng lại nảy sinh cảm giác sợ hãi.


Giờ phút này, bọn họ cảm thấy mình không phải đang đối mặt với một cậu thiếu niên lùn hơn mình, gầy hơn mình, mà là đang đối mặt với một con voi chỉ cần dẫm một chân là có thể dẫm chết bọn họ.

Không chỉ có bọn họ, Tê Nguyên và đầu trọc đều không nhịn được mà nảy sinh một ít sợ hãi.

Có điều, cảm giác sợ hãi kéo dài không được bao lâu, bởi vì “lý trí” nói cho bọn họ biết là Triệu Lâm chỉ có một mình.

Một người đánh nhau với nhiều người, sao có thể thăng được chứ?

Tê Nguyên thấy mình và đám người đều bị Triệu Lâm dọa sợ thì trong lòng dấy lên lửa giận.

Mẹ nó tới lúc này rồi mà tao còn bị mày dọa sợ nữa hả?

“Các anh còn thất thần làm gì? Định chờ thêm một năm nữa hả?” Tê Nguyên giận dữ quát lên với đám biết võ.

Đầu trọc cũng nói theo: “Đè anh ta xuống mặt đất, nhanh lên!”

Nghe vậy, vài tên biết võ nhìn nhau, cảm giác an toàn do cả đám cùng nhau xua tan nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ.

Người đầu tiên nhào về phía Triệu Lâm.

Anh ta học đấu vật và nhu thuật, xuất thân vận động viên võ thuật chuyên nghiệp.

Bất cứ đối thủ nào nặng hơn hoặc nhẹ hơn anh ta, một khi bị anh ta bắt được, cơ bản là sẽ bị ném mạnh xuống đất, kết quả không chết cũng tàn.

Triệu Lâm đang cực kì giận dữ. Anh cảm thấy người đầu tiên nhào lên có động tác rất chậm và có rất nhiều sơ hở, nhìn chung là rất yếu.

Triệu Lâm vô thức đạp một chân ra ngoài. Bịchl Một chân không hề có kỹ xảo, tất cả đều là lực lượng và tốc độ.

Người đầu tiên nhào lên giống như là một quả bóng cao su bay mạnh ra ngoài. Đối phương nện mạnh lên tường, đau đớn hét thảm thiết.

“Mẹ nó?”


Đám người biết võ còn lại thấy cái cảnh khó tin kia đều trợn mắt ra nhìn. Tên kia là người hả?

Một chân thôi mà có sức lực lớn thế kia?

“Cùng nhau lên, thằng nhãi kia có chút quỷ dị

Người đứng giữa đám người biết võ nói một câu. Ba người còn lại đều nhào lên Triệu Lâm, định đè Triệu Lâm xuống đất.

Nếu là trước kia thì Triệu Lâm sẽ không so đo với đám tay đấm kia. Rốt cuộc mọi người cũng chỉ là vì kiếm cơm ăn mà thôi.

Bọn họ có thể chỉ là người thường, bất đắc dĩ mới ra tay, đầu sỏ gây tội thật sự chính là Tê Nguyên.

Nhưng lần này thì khác. Hắn cần phải phát ti3t cơn giận dữ trong lòng mình. Đám chó săn kia là cái thứ đáng tức giận nhất.

Bọn họ ỷ thế hiếp người, không màng đạo đức đạo nghĩa, chỉ biết lấy tiền và làm việc.

Nếu không thu thập đám rác rưởi kia thì thật sự là trời đất khó tha.

Đối mặt với sự bao vây của ba người, Triệu Lâm rất ung dung, đầu tiên là tránh thoát cái nhào tới của người đầu tiên, rồi đánh một quyền vào bụng của đối phương, sau đó thuận thế khiêng lên ném mạnh về phía người thứ hai.

Người thứ hai không kịp đề phòng bị ngã xuống đất.


Triệu Lâm rảnh tay, lại là một cái đá sang bên, người thứ ba bay ra ngoài, nện mạnh lên người đầu trọc.

Người thứ hai mới vừa bò dậy, Triệu Lâm đã đứng trước mặt anh ta, mặt đối mặt với anh ta.

Anh ta nhìn kết cục của đồng nghiệp, cả người cứng đờ, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, thầm hiểu rằng hôm nay bọn họ đá đến ván sắt rồi.

Là ván sắt hàng thật giá thật!

“Đại... đại ca... tôi... Anh ta cứng còng người, mặt mày sợ hãi, lắp bắp định xin lỗi.

Nhưng mà Triệu Lâm không hề có hứng nghe anh ta nói nhiều.

Anh tát mạnh một cái lên mặt đối phương, khiến hỗn hợp răng và máu chảy ra †ừ miệng đối phương, rồi đối phương ngã mạnh xuống đất.

Chỉ mới một lát thôi, đám người biết võ mà Tề Nguyên tự nhận là có thể nhẹ nhàng đánh được Triệu Lâm, lại bị đánh đến mức ngã lăn ra đất không nhúc nhích được.

Triệu Lâm xử lý xong người cuối cùng thì đi nhanh về phía Tê Nguyên đang ngồi trên ghế sô pha.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom