Cập nhật mới

Dịch Tuyệt Đại Long Y

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: C120: Đúng vậy


“.”. Lý Thanh Nham ngẩn ra. Ngẫm lại, đúng là có chuyện như vậy!

Lúc trước Triệu Lâm phản kích lại Vương Vũ và Lữ Nam Nam, đó cũng là do bọn họ đề nghị trước.

Đã nói đến nước này rồi, Lý Thanh Nham nói: “Vậy cậu nhớ phải trả lại, quy tắc của ông nội cậu, tôi không dám phá, theo lý thì cậu chỉ có thể kết hôn cùng với Sơ Ảnh thì mới có thể mang nó đi”.

“Được!”, Triệu Lâm đồng ý ngay lập tức.

Đợi đến khi Trần Long Tượng dẫn Gia Cát Bắc Thần trở về nhà họ Trần.

Trần Thi Mạn đang ngồi ở trong phòng khách.

Trần Cửu Kỳ thấy anh trai của mình và Gia Cát Bắc Thần cùng nhau trở về, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”

“Cực kì tài giỏi, ngay cả bác sĩ Gia Cát cũng khen ngợi mãi không thôi!", Trần Long Tượng nói.

Trần Thi Mạn cũng không khỏi vui mừng nhướng mày!

Cô ta biết hôm nay là ngày mà vị cao nhân tài giỏi kia điều trị cho Lý Diệu Diệu!

Trần Cửu Kỳ cũng lộ ra vẻ mặt phấn chấn.

Gia Cát Bắc Thần thấy mấy người nhà họ Trần vui vẻ như vậy, mí mắt rũ xuống, lạnh lùng nói: “Mọi người... Tôi khuyên mọi người không nên vui mừng quá sớm”.


Lời vừa nói ra, sắc mặt của cả ba người Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ, Trần Thi Mạn không khỏi đông cứng lại.

Gia Cát Bắc Thần lạnh nhạt nói: “Theo như những gì tôi được biết, căn bệnh bí ẩn mà ông cụ Trần mắc phải đã tích lũy từ nhiều năm trước! Bệnh của ông ấy và bệnh của cô chủ nhỏ nhà họ Lý không giống nhau!

Tuy rằng vị bác sĩ Kiều kia rất lợi hại, nhưng cái này cũng. không có nghĩa là có thể điều trị khỏi được cho ông cụ Trần”.

Hai anh em nhà họ Trần nghe thấy như thế, âm thầm gật đầu theo bản năng.

Bởi vì những lời mà đối phương nói có đạo lý!

Trong lòng Trần Thi Mạn lộp bộp một tiếng, sắc mặt khế biến.

“Bên kia đã có tin tức gì chưa?”, Trần Long Tượng kiềm chế sự lo lăng trong lòng, lại hỏi.

“Đã tăng thêm nhân lực rồi, chậm nhất... một tháng! Nhanh nhất, có lẽ một giây sau”, Trần Cửu Tượng nói thẳng.

“Tốt nhất là có thể tìm được vị cao nhân tài giỏi kia vào lúc ông ấy ra tay mà tìm được cậu ấy!", Trần Long Tượng nói.

Trong lòng ông ấy luôn cảm thấy có chút bất an.

Nếu như Lão Bán Tiên hoặc con cháu của ông ấy ở đây, bệnh của cha mình có lẽ không phải vấn đề gì khó giải quyết.

Trần Thi Mạn kiên trì hỏi: “Bố... bác hai, hai người đang nói cái gì vậy?”


Trần Long Tượng liếc cô ấy một cái, cười nói: “Còn có thể nói cái gì nữa? Để tìm được vị hôn phu kia của con mà cả nhà chúng ta đúng thật là đã tốn không biết bao nhiêu là tiền bạc công sức”.

“Hai người... Sắp tìm thấy anh ấy chưa?”. Nụ cười của Trần Thi Mạn có hơi cứng ngắc.

“Sắp rồi”. Trần Long Tượng gật đầu.

Trần Cửu Kỳ nhíu mày: “Biểu cảm này của con là sao? Hình như con không muốn gặp cậu ấy lắm?”

Đương nhiên không muốn! Có chết cũng có muốn gặp!

Trong lòng Trần Thi Mạn nghĩ như vậy, nhưng không dám nói một lời nào.

Cô ta biết quá rõ tính tình của cha mình!

“Con bé này có hơi sợ hãi gặp vị hôn phu chưa biết mặt của mình, điều đó cũng rất bình thường, anh đừng dọa đứa nhỏ nữa!”, Trần Long tượng nhẹ giọng nói một câu.

“Bác hai, vị cao nhân tài giỏi kia, ngày mai sẽ đến nhà chúng ta phải không?”, Trần Thi Mạn ngẩng đầu lên, dẩu môi lên vội vàng hỏi.

“Đúng vậy!”, Trần Long Tượng gật đầu.

“Ừm... cháu chờ ông ấy đến!

Cháu đã chuẩn bị rất nhiều quà cho ông ấy!

Ngày mai! -

Ngày mai cháu tự tay tặng cho ông ấy!

Trần Thi Mạn có hơi hoang mang lo sợ, giọng nói khi nói chuyện cũng ấp a ấp úng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: C121: Điều quan trọng nhất là


“Yên tâm đi, ông nội sẽ không sao đâu”. Trần Long Tượng nhìn thấy bộ dạng này của đứa cháu gái mình, cho rằng là do. cô ta lo lắng ông nội sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Trần Thi Mạn hồn bay phách lạc đi về phòng của mình.

Rầm!

Cô ta coi mình là một con gấu đồ chơi, ngã mạnh xuống giường.

Sắp tìm thấy Triệu Lâm rồi. Sắp tìm thấy Triệu Lâm rồi!

Nếu như bác hai thật sự tìm thấy thì phải làm sao bây. giờ?

Vẻ mặt của Trần Thi Mạn mặt lộ ra nét đau đớn, lần trước. cô ta đã lặng lẽ sắp xếp một trận hoả hoạn để ngăn cản kế hoạch sắp thành công của bố và bác hai, lần này bác hai và bố làm việc cực kỳ bí mật, thậm chí cũng không tiết lộ ra cho người thứ ba biết.

Nếu bọn họ tìm thấy Triệu Lâm, vậy tất nhiên cũng có thể đoán ra được trận hoả hoạn lớn lần trước ở trong nhà là do cô †a giở trò quỷ!

Điều quan trọng nhất là!

Đã huỷ hôn rồi.

A!


A!

A!

Trần Thi Mạn càng nghĩ càng phiền, đôi chân quẫy đạp không ngừng, hai tay đánh mạnh vào con búp bê ở phía trước để phát ti3t nội tâm đang bất an và khủng hoảng, phẫn nộ vân

vân... của mình

“Làm sao bây giờ!”, Trần Thi Mạn xoay người lại nhìn trần nhà, cả thể xác và tinh thần đều cảm thấy cực kì mệt mỏi.

Với tính cách của bố mình, nếu như biết được mình đã huỷ hôn với Triệu Lâm, chỉ sợ sẽ đánh gãy đôi chân của mình?

Vốn còn trông cậy vào vị cao nhân tài giỏi kia có thể cứu vớt được cô ta ra khỏi tình hình nước sôi lửa bỏng này!

Nhưng câu nói kia của Gia Cát Bắc Thần không thể nghi ngờ đã đẩy cô ta xuống đáy hang.

Đúng vậy!

Ngộ nh vị cao nhân tài giỏi kia cũng không thể cứu được. ông nội của mình thì phải làm sao bây giờ?


Sau khi ý nghĩ này một khi đã nảy sinh, xuất hiện quanh quẩn trong đầu của Trần Thi Mạn nhanh như nấm sinh sôi nảy nở.

“Sẽ không đâu!”

“Vị cao nhân tài giỏi kia nhất định có thể cứu được ông nội của mình!”

Trần Thi Mạn nghĩ đến mức đầu đau như muốn nứt toạc ra, đột nhiên sau khi nói xong một câu trong khi năm lấy đầu mình, tầm mắt của cô ta rơi vào “Phật bài” của mình.

Phật đường của nhà họ Trần.

Nơi này là nơi mà mẹ của hai anh em nhà họ Trần thích nhất khi còn sống.

Phật đường vẫn mới tinh như lúc ban đầu, phía trên được đặt rất nhiều đồ thở.

Sau khi đêm đã khuya Trần Thi Mạn nhìn ba pho tượng Phật được đặt sừng sững trên đó, trong lòng đưa ra quyết định, cô ta yên lặng cầm lấy từng nén nhanh dài, sau khi đốt lên, c ắm vào trong lư hương.

Trần Thi Mạn quỳ gối trên đệm cói, hai tay chắp trước ngực nghiêm túc cầu nguyện nói: “Nam mô a di đà phật, cúi lạy Đức Phật Như Lai, Quan Thế Âm Bồ Tát, cầu xin các ngài hãy phù hộ cho con!

Nhất định phải để cho vị cao nhân tài giỏi kia cứu được ông nội của con.

Cũng đừng để cho bố và bác hai con tìm được tên Triệu Lâm kia!

Cầu xin các ngài, chỉ cần có thể hoàn thành hai điều ước này của con.

Con nguyện ý giảm mười năm tuổi thọ của mình! Cũng nguyện ý xây thêm hai ngôi chùa nữa cho các ngài. Cầu xin các ngài!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: C122: Sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này


Sau khi Trần Thi Mạn cầu nguyện xong, dập đầu chín cái liên tục.

Sau khi cầu nguyện xong.

Cô quay về phòng, lại không nhịn được lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Lý Sơ Ảnh: “Sơ Ảnh, cậu ngủ chưa?”

Lý Sơ Ảnh: “Chưa, sao vậy”.

Trần Thi Mạn: “Cậu có biết ngôi miếu nào linh nhất ở thành phố Trung Châu không?”

Lý Sơ Ảnh: “Hả? ”

Trần Thi Mạn: “Có một số việc tớ thật sự... không thể giải quyết được, chỉ có thể cầu xin Bồ Tát thôi!

Lý Sơ Ảnh: “Ha ha ha ha ha, đây rốt cuộc là chuyện phiền lòng đến trình độ nào vậy, ép cậu đến bước đường này”.

Trần Thi Mạn: “Chuyện trong nhà... Tôi thật sự không thể nói với cậu được”.


Lý Sơ Ảnh: “Tớ có nghe bạn bè nói, phía nam thành phố có một ngôi miếu, rất linh thiêng! Tớ dạo gần đây cũng muốn đến đó để dâng lễ, hay là chúng ta cùng đi đi?”

Trần Thi Mạn: “Được, vậy sáng sớm mai chúng ta đi?”

Lý Sơ Ảnh: “Sao cậu lại phải vội vàng như vậy?”

Trần Thi Mạn: “Không còn cách nào khác nữa rồi, ngày mai vị cao nhân tài giỏi kia sẽ tới nhà của tớ, tớ phải tranh thủ thời gian đi chùa cầu phúc”.

Lý Sơ Ảnh: “OK, vậy sáu giờ rưỡi sáng mai chúng ta gặp nhau ở miếu phía Nam thành phố, đúng lúc tớ cũng muốn đi dâng lễ”.

Trần Thi Mạn: “Moah moah, tớ yêu cậu nhất!”

Lý Sơ Ảnh lại tán gẫu với Trần Thi Mạn thêm một lúc nữa đột nhiên nhớ ra một việc.

Nhà Triệu Lâm, hình như ở gần miếu phía Nam thành phố?

Thật trùng hợp!


Lý Sơ Ảnh nằm ở trên giường, nhìn lên chiếc đèn chùm rực rỡ muôn màu trên đỉnh đầu, trong lòng đang nghĩ, ngày mai cầu xin thần tiên những gì.

Cầu nhân duyên với Triệu Lâm?

Cái này không cưỡng cầu được, chỉ có thể đi một bước lại nhìn một bước.

Cầu bình an cho Triệu Lâm? Y thuật của anh tốt như vậy, chắc chăn sẽ không bị bệnh.

Lý Sơ Ảnh trái lo phải nghĩ, cuối cùng suy nghĩ đến một số điều mà mình cảm thấy dễ thực hiện được.

Cô ta hy vọng có thể ở chung với Triệu Lâm thật hoà thuận!

Hy vọng hai người có thể luôn vui vẻ, không bị trói buộc bởi những điều phiền não của cuộc sống

Ừ!

Ngày mai sẽ cầu nguyện điều này với thần tiên!

Sau khi Gia Cát Bắc Thần rời khỏi nhà họ Trần, đợi đến một nơi hoang dã trống trải yên tĩnh, ông ta yên lặng dừng xe của mình lại, lấy một chiếc điện thoại “Nokia” đã rất cũ từ trong túi của bộ đường trang ra.

Sau khi ông ta nhập mật khẩu khởi động máy xong, mở danh bạ ra, yên lặng gọi đến số điện thoại duy nhất ở trong máy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: C123: Đã xảy ra chuyện gì rồi


Sau khi điện thoại được gọi, không có ai nhận máy.

Nhưng ông ta cũng không vội, khoảng chừng một lát sau.

Một cuộc điện thoại gọi lại cho ông ta.

“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ êm tai.

Sắc mặt của Gia Cát Bắc Thần trầm trọng: “Thượng chủ, bên nhà họ Trần đã mời về một bác sĩ cực kì tài giỏi!”

Thượng chủ: “Bác sĩ cực kì tài giỏi? Tài giỏi đến mức nào?”

Gia Cát Bắc Thần: “Hơn cả tôi, hơn cả Vương Thánh Thủ, tôi cảm giác, có lẽ đối phương có thể điều trị khỏi cho ông cụ Trần được!”

Thượng chủ: “Không có khả năng, loại độc mà ông cụ Trần trúng phải chính là Vương Cổ của nhà chúng ta! Trên thế giới này ngoại trừ tôi và Triệu Bán Tiên ra, đừng nói đến việc giải được, mà số người có thể phát hiện ra đều có thể đếm được trên đầu ngón tay”.


Nhưng kiểu người này, tuyệt đối không có khả năng cứu được lão Trần!

“Anh biết người này họ gì không? “ Gia Cát Bắc Thần: “Họ Kiều!”

Thượng chủ: “Kiều? Người nhà họ Kiều?”

Gia Cát Bắc Thần: “Có lẽ không phải là người nhà họ Kiều! Nhà họ Kiều ở thủ đô xa xôi, bọn họ cũng không tinh thông về y thuật, hơn nữa hơn hai mươi năm trước nhà họ Kiều gần như trở mặt thành thù với Lão Bán Tiên vì chuyện hôn ước.

Chuyện ông cụ Trần là bạn nối khố của Triệu Bán Tiên, người đời ai cũng biết!

Nhà họ Kiều không có khả năng giúp người có mối quan hệ với Triệu Bán Tiên”.

Thượng chủ: “Đối phương bao nhiêu tuổi? Có những đặc điểm tướng mạo nhận dạng gì?”

Gia Cát Bắc Thần: “Tuổi còn trẻ... rất trẻ, cực kì trẻ!”

Thượng chủ: “Ồ? trẻ cỡ nào?”

Gia Cát Bắc Thần: “Cảm giác... bằng tuổi với ngài”.

Thượng chủ: “Ồ, trên đời này còn có người như vậy sao? Như vậy đi, anh cứ quan sát thêm trước, nếu như người này có thể phát hiện được độc trùng mà nhà chúng ta đã đầu độc vào cơ thể của ông cụ Trần.

Hoặc là anh ta có thể giải được thì anh nói lại với tôi”.


Gia Cát Bắc Thần: “Vâng!”

Thượng chủ: “Đã có tin tức gì về thứ đồ đó của nhà họ Trân chưa?”

Gia Cát Bäc Thần: “Không có, hai anh em nhà kia giữ kín như bưng, cho dù tôi có dò hỏi như thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng tỏ ra mắt điếc tai ngơ, chưa bao giờ nhắc tới”.

Thượng chủ: “Vậy thì cứ từ từ mà tìm hiểu, tôi không tin thứ đồ đó còn quan trọng hơn mạng sống của bố chúng!”

Gia Cát Bắc Thần: “À đúng rồi, thượng chủ, còn một chuyện nữa, anh em nhà họ Trần, hình như sắp tìm được cháu trai của Triệu Bán Tiên rồi”.

Thượng chủ: “Chắc chắn chứ?”

Gia Cát Bắc Thần: “Trần Cửu Kỳ nói, chậm nhất là một tháng, nhanh nhất... thì chỉ một giây sau”.

Thượng chủ: “Nếu bọn họ tìm được, nhất định phải nhanh chóng báo lại cho tôi, người rất quan trọng đối với tôi!”

Gia Cát Bắc Thần: “Vâng!”


Thượng chủ: “Thuốc giải tháng này của anh, tôi đã để ở ngân hàng Nam Long rồi, tìm quản lý trực ban của họ, viết chín số một, ông ấy sẽ đưa thuốc giải cho anhl”

Gia Cát Bắc Thần: “Cảm ơn thượng chủ!”

Đợi đến khi cúp điện thoại, trong một căn phòng tổng thống ở thành phố Trung Châu.

Giang Tước Nhi mặc đồ ngủ, ngắm nhìn nơi đô thị phồn hoa, tấm thủy tinh trong suốt phản chiếu một khuôn mặt xinh đẹp gần như không tì vết của cô ta.

Rất khó tưởng tượng được một khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ đó, sẽ có cả cặp núi đôi hùng vĩ và tỷ lệ phần eo mông gần như hoàn mỹ.

Cô ta là một đóa nụ hoa mới nở, rõ ràng chưa đến lúc nở. rộ, nhưng sự quyến rũ, khí chất, dáng người của cô ta còn chói mắt hơn cả những bông hoa đã nở rộ.

“Triệu Lâm... Ha ha, thật tò mò anh trông như thế nào”. Giang Tước Nhi lấy một miếng ngọc bội “Màu xanh lam” ra, nghịch nó ở trong tay, khóe miệng xuất hiện một nụ cười yếu ớt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: C124: Mỗi giây mỗi phút trôi qua


“Hắt xì!"

Triệu Lâm đang năm trên giường ở trong nhà đột nhiên hắt xì một cái!

Anh ngồi ở trên giường cẩn thận đánh giá miếng ngọc bội màu tím ở trong tay!

Lúc trước khoảng thời gian vừa mới bắt đầu tu luyện Tam Thanh Công đã có thể thanh tẩy tạp chất từ cả thể xác lẫn tinh thần, tăng cường thị lực, tăng cường sức khoẻ, vậy nếu như mình đột phá Tam Thanh Công lên đến tầng thứ hai, sẽ đạt được hiệu quả như thế nào?

Trong lòng Triệu Lâm tràn đầy sự mong chờ bắt đầu thôn tính linh khí bên trong miếng ngọc bội thứ hai!

Từng luồng chân khí không ngừng đi vào trong đan điền của anh.

Cái loại cảm giác dịu dàng thoải mái này, khiến cho anh cực kỳ mê muội!

Cuối cùng! Chân khí bên trong đan điền đạt tới cực hạn, dựa theo những gì được viết trong Tam Thanh Công, có lẽ anh sẽ bước đến tầng thứ hai một cách cực kì thuận lợi!

Triệu Lâm nhẫn nại, lại bắt đầu hấp thụ linh khí bên trong ngọc bội

Mỗi giây mỗi phút trôi qua!

Anh cảm giác linh khí bên trong đan điền tuy rằng đã được lấp đầy đến cực hạn, nhưng lại không có chút thay đổi nào!


Đúng lúc anh đang nghi hoặc.

Trong lúc bất chợt miếng ngọc bội màu tím trong tay Triệu Lâm lóe lên một luồng ánh sáng!

Vù!

Miếng ngọc bội lại hấp thụ lại phần chân khí dư thừa từ bên trong cơ thể anh vào trong nó!

Đây... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Triệu Lâm trở nên hoàn toàn ngây ngốc.

Trong lòng anh tuy cảm thấy sốc, nhưng vẫn ổn định lại tâm trạng, rồi tiếp tục hấp thụ năng lượng bên trong miếng ngọc bội màu tím.

Để có thể đột phá đến tầng thứ hai!

Nhưng chân khí trong cơ thể anh lại giống như lúc ban đầu, chỉ cần đạt đến hạn mức hấp thụ nhất định, chúng sẽ lần nữa bị ngọc bội hấp thụ lại.

Cho dù Triệu Lâm hấp thụ linh khí trong ngọc bài như thế nào, cũng không thể tiến vào tầng thứ hai của Tam Thanh Công!

Sau khi Triệu Lâm thất bại ba lần liên tiếp, trong ánh mắt đã không còn sự hưng phấn như lúc trước nữa, mà chỉ còn biết nhíu chặt mày!


Đột phá Tam Thanh Công, hình như không phải là kiểu mà anh đã tưởng tượng, khi chân khí bên trong cơ thể bành

trướng đến một mức độ nhất định, sẽ tự động thăng cấp!

Anh cố gắng tìm kiếm ký ức về truyền thừa, cố gắng tìm con đường nâng cấp thứ hai.

Nhưng điều khiến anh kinh ngạc đó chính là!

Không có!

Tam Thanh Công chỉ nói nó có mười ba tầng, hoàn thành †u luyện đến tầng cuối cùng sẽ đạt được sức mạnh của tạo hoá.

Nhưng làm sao để thăng cấp tới tầng thứ hai thì quả thật ông nội không có nói!

Triệu Lâm vò đầu bứt tai, nhưng một lát sau, anh đã hít sâu vài hơi để ép bản thân mình phải tỉnh táo lại!

Ông nội truyền thừa lại cho mình chắc chắn là có mục đích!

Tuyệt đối không phải chỉ vì để cho anh lấy được truyền thừa, mà để cho anh nắm được truyền thừa!

Tại sao ông nội lại không cho mình điều kiện và cách thức thăng cấp?

Là do anh đã quên? Hay là đã bỏ sót? Không thể nào!

Chuyện quan trọng như vậy ông ấy làm sao có thể quên được, ông nội là một người cực kì nghiêm túc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: C125: Vậy thì không nghĩ nữa


Là do ông nội cũng không biết?

Trong lòng Triệu Lâm tiếp tục suy đoán, nhưng rất nhanh anh đã phủ định lại ý nghĩ này!

Nếu như ông nội cũng không biết, khi truyền lại Tam Thanh Công cho anh thì sẽ không nói cho anh biết có mười ba tầng rồi!

Triệu Lâm ngồi trầm tư suy nghĩ rất lâu.

Chiếc hộp sắt đã thu hút sự chú ý của anh nên anh bèn cầm nó lên.

Lật xem từng bức hôn thư một.

Nhưng nội dung của những bức hôn thư lại gần như giống nhau như đúc!

Cuối cùng, anh lại đặt lại về chỗ cũ. Lặng lẽ năm trên giường Không nghĩ ra?

Vậy thì không nghĩ nữa!

Dù sao thì thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.


Cần gì phải cố chấp phải biết được trong đêm nay cơ chứ?

Ngày mai còn phải cứu ông cụ Trần nữa!

Ông cụ Trần là bạn nối khố với ông nội mình, có lẽ ông ấy sẽ biết một số chuyện.

Nếu quả thật đối phương có mối quan hệ không hề bình thường với ông nội mình, nếu có thể tin tưởng được.

Đến lúc cứ hỏi bóng hỏi gió một chút cũng được!

Sáng sớm hôm sau, sau khi thành phố đã được nghỉ ngơi một đêm, lại lần nữa đã bắt đầu những hoạt động của mình.

Cả thành phố dần dần trở nên đông đúc!

Triệu Lâm vẫn đang ngủ, do buổi trưa phải đi khám bệnh cho ông cụ Trần, cho nên anh cần nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cùng lúc đó, trong bệnh viện, một người đàn ông mặc áo. khoác màu đen cầm một tấm ảnh xác nhận với nhân viên bệnh viện một việc.


“Anh chắc chắc chẳn cậu ấy chính là Triệu Lâm, đúng không? Năm nay hai mươi mốt tuổi!"

“Mẹ cậu ấy họ gì, anh có biết không?”

“Kiều? Được được, ở gần khu Hạnh Phúc?”

Sau khi người đàn ông áo khoác màu đen liên tiếp xác nhận với nhân viên bệnh viện mấy lần, lấy từ trong túi của mình ra mấy tờ một trăm tệ đưa cho đối phương, đồng thời nhanh chóng cầm điện thoại ra gọi đi.

Chỉ trong chốc lát điện thoại đã được kết nối.

Người đàn ông áo khoác vội nói: “Sếp, chắc là cậu ta rồi, hai mốt tuổi, mẹ họ Kiều, mẹ đơn thân!”

Sống ở đâu? Tôi chỉ biết là ở gần tiểu khu Hạnh Phúc!”

“Tiểu khu Hạnh Phúc phải không? Cậu lập tức tới đây, chúng ta đi kiểm tra từng nhà một! Nhanh lên!”

Trước cửa miếu phía nam thành phố cách đó không xa, người đàn ông đầu trọc nghe được thông tin như vậy, cả người phấn chấn cả lên, giọng nói có mang theo một tia quá khích!

Đợi đến khi ông ấy cúp điện thoại, nhét luôn chiếc quẩy. đang cầm trong tay vào trong miệng, hưng phấn đi đến tiểu khu mà Triệu Lâm.

Vì để tìm được Triệu Lâm, ông ấy đã phải tổn hao vô số nhân lực vật lực tài lực!

Nếu như đơn hàng này được hoàn thành, thù lao mà chủ thuê trả là vô số kể! . Nhanh‎ nhấ𝘵‎ 𝘵ại‎ [‎ T‎ R‎ 𝗨‎ 𝙈‎ T‎ R‎ 𝗨‎ 𝑌‎ Ệ‎ N.vn‎ ‎ ]

“Mới sáng sớm đã gào khóc cái gì... Bệnh thần kinh!”, Trần Thi Mạn đứng ở cửa miếu phía Nam thành phố, không nhịn được lầm bầm mắng một câu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126: C126: Tôi mua hết


Lý Sơ Ảnh đứng ở bên cạnh, nhíu mày theo bản năng, tiểu khu Hạnh Phúc? Đây không phải là tiểu khu của Triệu Lâm Sao.

“Tại sao còn chưa mở cửa vậy... sắp bảy giờ rồi!", Trần Thi Mạn nhìn toà miếu phía Nam thành phố vẫn đang đóng, không nhịn được lầm bầm một câu.

Sở dĩ cô ta và Lý Sơ Ảnh tới sớm như vậy là bởi vì dự định sẽ đốt hương mỗi ngày ở toà miếu ở phía Nam thành phốt!

Nghe nói làm như vậy thì sẽ ứng nghiệm, dù sao thần tiên cũng không phải nhân viên văn phòng, không thể nào mà ngồi ở chỗ đó mỗi ngày không ngừng xử lý công việc.

“Kiên nhẫn một chút, hôm nay rốt cuộc là cậu bị làm sao. vậy, dáng vẻ gấp gáp đến phát hoả vậy, nhìn bộ dạng của cậu, tối hôm qua chắc chắn là cũng ngủ không ngon giấc”. Lý Sơ Ảnh nói.

“Sao có thể ngủ ngon được!”. Giọng nói của Trần Thi Mạn có hơi nghẹn ngào!

Nhỡ đâu bố cô ta tìm thấy Triệu Lâm trước khi bọn họ gặp được vị cao nhân tài giỏi đó, vậy thì cô ta sẽ xong đời luôn rồi!

Tại sao hôm nay cô ta lại đến miếu ở phía Nam thành phố cầu phúc?

Không phải là vì hy vọng ông trời phù hộ cho “cao nhân tài giỏi “chữa khỏi bệnh cho ông nội trước khi người nhà cô ấy. tìm thấy Triệu Lâm sao?


“Yên tâm đi, ông nội Trần sẽ không sao đâu”. Lý Sơ Ảnh trấn an nói.

Hai người đang nói chuyện thì cánh cửa gỗ của miếu ở phía Nam thành phố lập tức được mở ra.

Trần Thi Mạn dẫn đầu đi vào cửa của miếu phía Nam thành phố.

Lý Sơ Ảnh không nhanh không chậm đuổi theo, so sánh với một Trần Thi Mạn đang sốt ruột thì cô ấy ngược lại lại ung dung thưởng thức lối kiến trúc đẹp như tranh vẽ.

Lúc hai người đến gian thờ thắp hương, người coi miếu còn chưa tỉnh ngủ.

Thần linh được thờ phụng ở miếu ở phía Nam thành phố, là một người tốt ở thời cổ đại của thành phố Trung Châu đã làm được rất nhiều chuyện tốt, được Thiên Đế sắc phong làm thần linh cai quản một phương của nơi đây.

Trên bia đá bên cạnh còn ghi chép lại sự tích của toà miếu.

Trần Thi Mạn không quan tâm đ ến những thứ khác, điều đầu tiên là quỳ gối trên đệm cói.

Lý Sơ Ảnh nhìn thấy cảnh này thì bật cười.

Người coi miếu mặc bộ đồ lam giản dị đi vào trong đại điện.

“Thí chủ cầu phúc cho người nhà? Hay là cầu nhân duyên? Hay là?”. Người coi miếu khách sáo hỏi.

“Tất cả, tôi.... Tôi tới cầu nguyện, có được không””, Trân Thi Mạn hỏi.

“Chân thành cầu nguyện thì mọi chuyện sẽ thành, sau khi thí chủ thäp nén nhang cho Thượng Thần thì hãy nói ra tâm nguyện của thí chủ”. Người coi miếu lấy một nắm nhang từ bên trong bàn dưới tượng thần ra.

“Tôi thắp càng nhiều, có phải Thượng Thần sẽ thực hiện nguyện vọng của tôi không?”, Trần Thi Mạn hỏi.


Đôi mắt của người coi miếu sáng ngời, đánh giá cả người Trần Thi Mạn, cười nói: “Đương nhiên! dù sao, dâng hương nhiều hay ít cũng quyết định tâm ý của thí chủ!”

“Nhiều nhất có thể dâng lên bao nhiêu? Tôi sẽ lấy hết!”, Trần Thi Mạn nghiến răng nghiến lợi nói.

Người coi miếu nghe thấy những lời này, cười tươi đến mức lộ ra cả chiếc răng bằng vàng, thảo nào hôm nay vừa tỉnh dậy thì mí mắt trái cứ nháy liên tục.

Thì ra là thần tài đến rồi!

“Thí chủ, chuyện thờ cúng này thì làm gì có nhiều nhất đây? Hôm nay lạy xong, sau khi cầu phúc mà việc thành thì thí chủ còn phải trả lễ”. Người coi miếu cười híp mắt nhìn Trần Thi Mạn, không sốt ruột chào hàng như vậy.

“Á... cũng được, vậy hôm nay tôi có thể dâng lên bao nhiêu?”, Trần Thi Mạn lòng nóng như lửa đốt.

“Chiếc lư hương này nhiều nhất có thể chứa được một trăm hương”. Người coi miếu cười nói.

“Tôi mua hết!", Trần Thi Mạn rất hào phóng.

“Thí chủ, hương được dâng lên là hương tốt nhất của miếu này, được sản xuất từ cây trúc mà miếu thần yêu thích nhất, giá cả... có thể sẽ hơi đắt”. Người coi miếu cố gắng nén nụ cười lại, nhẹ giọng nhắc nhở.

“Bao nhiêu tiền?”, Trần Thi Mạn hỏi.

“Một nghìn, một nén!”. Người coi miếu nói lột trăm nghìn sao? Tôi mua hết!”, Trần Thi Mạn quả quyết nói.


Lý Sơ Ảnh ở bên cạnh vừa nhìn vừa nhíu mày, đi lên chạm vào Trần Thi Mạn thấp giọng nói: “Cậu làm cái gì vậy? Đi lễ thần quan trọng nhất là chân thành cầu nguyện mọi chuyện sẽ thành, cậu làm như vậy giống như một người nhà giàu mới nổi vậy, thần tiên tránh cậu còn tránh không kịp”.

Sắc mặt của người coi miếu hơi thay đổi, trong lòng thầm mắng Lý Sơ Ảnh lo chuyện bao đồng, xen vào việc của người khác, nhưng bên ngoài cười trong không cười nói: “Phàm nhân sao có thể đoán được ý của thần linh chứ?

Người thường cho răng một nén nhang là chân thành thì đó chính là chân thành.

Vị tiểu thư này cho rằng cả trăm nén hương là chân thành thì đó chính là chân thành!

Huống chị, vị thí chủ này đã nói với thần rồi, trắm nén hương mới là chân thành...... Lời đã nói ra khỏi miệng, thần đã nghe thấy, nếu như thay đổi...... vậy thì không hay rồi. “

“Điền chủ nhiệm được phân công quản lý trông coi miếu, là chú của tôi, chú tên là gì?” Lý Sơ Ảnh thấy người coi miếu này thấy tiền là sáng mắt, còn dám dùng tà thuyết mê hoặc quần chúng, dứt khoát không giả bộ nữa.

“Thí chủ, một nén hương cũng là chân thành, thần, không thèm để ý những thứ này!”

Sắc mặt của người coi miếu trắng bệch, trên mặt lộ ra vẻ. tươi cười lấy một nén hương ra, chủ động dâng lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127: C127: Nhưng sau đó


Theo như quy tắc của miếu thành Nam thì người dâng hương cần yên lặng chờ hương của mình dâng lên cháy hết mới được rời đi.

Tuy rằng người dân miếu chỉ đưa tới một nén nhang, nhưng Trần Thi Mạn vẫn kiên trì dâng lên mười nén nhang, lý do là không thể quá keo kiệt, tránh cho Thần - Phật không muốn nhận lời cầu nguyện này của cô ta.

Lý Sơ Ảnh cũng lười nói những điều vớ vẩn với cô ta nữa, tự mình lấy một nén hương bình thường với giá mười tệ từ chỗ người coi miếu.

Cô ấy không quỳ gối trên đệm cói để cầu nguyện, chỉ đơn giản chắp tay trước ngực nói ra tâm nguyện của mình.

“Hy vọng thần linh phù hộ hai người con và Triệu Lâm có thể sống chung vui vẻ với nhau!

Những lời này là những lời mà cô ấy đã suy nghĩ một cách rất cẩn thận từ đêm qua đến hôm nay.

Lý Sơ Ảnh cũng không phải chưa từng nghĩ tới, cầu nguyện được sống cả đời với Triệu Lâm?

Nhưng sau đó cô ấy lại cảm thấy không thích hợp lắm, dù sao mình và Triệu Lâm chỉ mới quen biết nhau.

Vẫn là tiếp xúc một khoảng thời gian lâu dài hơn thì tốt hơn.

Còn về lời cầu nguyện thì chỉ cần dùng một câu hai người sống chung vui vẻ là vừa đủ.


Cho dù có ở bên nhau hay không, chỉ hy vọng khoảng thời gian quen biết đối phương này đáng giá trở thành những kỷ niệm đẹp.

So với lời “cầu nguyện đơn giản” của Lý Sơ Ảnh thì lời cầu nguyện của Trần Thi Mạn tương đối phức tạp.

Khi mà nén nhang mà cô ta vừa dâng lên bät đầu cháy, Trần Thi Mạn quỳ gối trên tấm đệm cói cực kì thành tâm khấn nguyện nói: “Thần linh ơi, cầu xin người!

Đừng để tên Triệu Lâm kia bám lấy con nữa!

Để cho người nhà của con quên sạch tên Triệu Lâm kia đi, vĩnh viễn đừng tìm thấy anh ra!

Cũng cầu xin người phù hộ cho ông nội của con được bình an, tốt nhất để cho vị cao nhân tài giỏi kia chữa khỏi được bệnh cho ông nội của con!

Cầu xin người, cầu xin người!” Trong lòng Trần Thi Mạn mặc niệm buổi nói chuyện này.

Đợi sau khi nghĩ xong thì lặp lại một lần nữa, có thể nói là cực kỳ thành tâm.

Lý Sơ Ảnh nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, lại tìm đến người coi miếu lấy thêm một nén nhang, khấn nguyện thêm lần nữa nói: “Thần ơi, xin người phù hộ cho ông nội của Thi Mạn được bình an, như vậy thì cô ấy có thể bớt phiền não được một chút”.


Lý Sơ Ảnh mặc niệm trong lòng xong, nhẹ nhàng cúi gập người xuống lạy tượng thần.

Vào buổi trưa, Tì Lâm từ từ tỉnh dậy, nhìn thời gian một cái, phát hiện đã mười giờ rưỡi.

Triệu Lâm xoa mi tâm một chút, từ sau khi tu luyện Tam Thanh Công, đã rất lâu rồi anh không ngủ lâu như vậy!

Ngày hôm qua điều trị cho Lý Diệu Diệu, cuối cùng vẫn tiêu hao quá nhiều chân khí!

“Phải nhanh chóng tìm được cách thăng cấp mới được”.

Trong lòng Triệu Lâm xẹt qua ý nghĩ này, nếu không mỗi lần tiêu hao hết chân khí cũng đều mệt mỏi như vậy, cũng không phải là cách.

Gốc cốc--

Có người gõ cửa nhà một cách nhẹ nhàng.

“Xin chào, có ai ở nhà không?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng hét của đàn ông.

Triệu Lâm nghe thấy giọng nói của một người đàn ông xa lạ, mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn đứng dậy xuống giường đi ra mở cửa phòng.

“Anh tìm ai?”, Triệu Lâm nhìn tên đầu trọc ở trước mắt, hỏi ngược lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128: C128: Con trai của bà ấy


“Xin hỏi, Bà Kiều ở đây đúng không? Đây là số nước mà bà ấy đã đặt". Dưới chân tên đầu trọc có để một thùng nước.

“Phải! Đưa cho tôi đi”. Triệu Lâm hiểu nhầm đây là nước do mẹ mình mua.

“Anh là gì của bà ấy?”. Đôi mắt lánh lánh có thần của tên đầu trọc nhìn chăm chăm vào Triệu Lâm, chờ anh trả lời.

“Con trai của bà ấy”. Triệu Lâm nói.

“Phiần anh kí tên vào đây”. Khoé mắt tên đầu trọc co rút lại, đến cả hô hấp cũng có hơi dồn dập, đưa giấy bút ra trước mặt của Triệu Lâm.

Triệu Lâm nhìn bàn tay đưa giấy bút, mày nhíu chặt lại.

Làm một bác sĩ thực tập ở bệnh viện, anh đã gặp qua vô số loại người, mỗi một loại nghề nghiệp thì sẽ có những ký hiệu đặc trưng hoặc ít hoặc nhiều ở trên người.

Ví dụ như nhân viên giao hàng, tay họ sẽ rất thô ráp và khô cứng.

Làn da trên tay của người đàn ông đầu trọc lại quá nhẫn nhụi, đôi tay này rõ ràng là không giống với đôi tay từng làm những việc nặng nhọc.

“Phiền anh ký tên lên đây, tôi còn có đơn hàng khác phải giao". Tên đầu trọc giống như nhận ra điều gì đó thì thúc giục một chút.


Triệu Lâm suy nghĩ một chút, sau khi ký tên xong bèn ôm một thùng nước vào trong phòng.

Nước này cứ để đấy đã! Khi nào mẹ về hãy hỏi xem mẹ có mua không.

Chờ Triệu Lâm trở về phòng, tay cầm giấy bút của tên đàn ông đầu trọc đang run lên vì kích động!

Tuy rằng cái tên Triệu Lâm viết cực kỳ qua loa, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhận ra được hai chữ “Triệu Lâm”.

Là cậu ấy!

Chính là cậu ấy!

Con mẹ nó!

Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!

Người đàn ông đầu trọc mím chặt môi, trong lòng đã nhanh chóng nổi lên sóng to gió lớn, ánh mắt toàn tơ máu tràn ngập sự phấn khởi, nhưng sợ làm kinh động đến Triệu Lâm, anh ta chỉ có thể liều mạng chế trụ lại, điều này cũng làm cho tư thế bước đi của anh ta có vài phần kỳ quái!


Đợi đến khi tên đầu trọc đi tới cổng của tiểu khu, anh ta mới không nhịn được phát ra tiếng cười ha ha, tiếng cười kia cực kì chói tai, ánh mắt của những người qua đường ở xung quanh nhìn về phía anh ta, đều giống như là đang nhìn một người bị điên.

Để tìm được “cậu ấy”.

Anh ta và trợ thủ của mình đã lục tìm gần như toàn bộ cả tỉnh Nam, toàn bộ thành phố Trung Châu!

Nhân lực, tài lực đã tiêu hao của những năm gần đây nhiều không đếm xuể, tuy rằng số tiền này vẫn luôn do nhà họ

Trần chỉ trả!

Nhưng bây giờ cuối cùng đã tìm được người, hẳn có một loại cảm giác đã vượt qua được một trò chơi cực kì khó!

Tay gã đầu trọc run rẩy, gọi cho một số điện thoại.

“Có tiến triển gì chưa?”, Trân Cửu Kỳ ở đầu dây bên kia khẩn trương hỏi.

Người đàn ông đầu trọc hít sâu một hơi nói: “Tìm thấy rồi!"

“Cái gì?”, Trần Cửu Kỳ đột nhiên đứng lên, đồng tử giãn ra.

“Tìm thấy rồi, tôi tìm thấy cậu ấy rồi!”. Giọng của người đàn ông đầu trọc mang theo vài phần kích động.

“Cậu ấy sống ở đâu?”, Trần Cửu Kỳ hô hấp nhanh hơn.

Trần Long Tượng ở bên cạnh nghe được vài chữ lẻ tẻ, ý thức được điều gì đó, tầm nhìn ngưng đọng lại!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129: C129: Tìm thấy rồi sao


“Theo như thoả thuận, ba triệu!”. Người đàn ông đầu trọc. run rẩy nói.

“Tiần không thành vấn đề, cậu ấy ở đâu?”, Trân Cửu Kỳ cấp bách hỏi.

“Ông mang theo tiền đến tìm tôi, tôi đưa tài liệu của cậu ấy cho ông!”. Giọng nói của người đàn ông đầu trọc gấp gáp.

“Cậu ở đâu?”, Trân Cửu Kỳ hỏi.

“Tôi đến khách sạn Thanh Ca chờ ông”. Tên đàn ông đầu trọc nói.

“Được, bây giờ tôi sẽ mang theo tiền đi sang đó!”, Trần Cửu Kỳ quyết định rất dứt khoát.

“Tìm thấy cậu ấy rồi?”, Trần Long Tượng thấy đã cúp điện thoại thì vội vàng hỏi.

“Tên đầu trọc nói tìm thấy bây giờ tôi đi tìm cậu ta lấy tư liệu!”, Trần Cửu Kỳ quyết định rất dứt khoát.

Sắc mặt Trần Long Tượng mừng rỡ, tảng đá lớn đè ở trong lòng nhiều năm kia thoáng cái như đã dời đi được.


Trên mặt Trần Cửu Kỳ cũng có sự kích động không khống chế được!

Cuối cùng thì cũng đã có thể ăn nói được với anh cả của mình rồi!

Gia Cát Bắc Thần ngồi ở bên cạnh yên lặng quan sát vẻ mặt của hai anh em, không nói gì.

Sau khi hai anh em kích động xong thì đều tự ép bản thân tỉnh táo lại, dù sao vào thời điểm quan trọng này, giải quyết chuyện này trước mới là điều quan trọng nhất

Trần Long Tượng nói: “Nếu đã tìm được cháu trai của lão Bán Tiên, vậy hợp tác giữa chúng ta và cậu Kiều có lẽ có thể tạm dừng được rồi”.

Dù sao Triệu Bán Tiên mới thật sự là Quốc Y Thánh Thủ.

“Bác sĩ Kiều” có lợi hại hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể so sánh với Triệu Bán Tiên hoặc truyền nhân của ông ấy!

Khuôn mặt của Trần Cửu Kỳ lộ ra vẻ do dự: “Vương Thánh "Thủ và nhà họ Lý vì để mời bác sĩ Kiều ra tay, đã phải dùng đến rất nhiều tình nghĩa và những sự hy sinh khác, lúc này nếu như chúng ta để cho đối phương rời đi, có hơi không tốt lắm”.

“Vậy ý của em là?”, Trần Long Tượng hỏi.

“Em cảm thấy, có thể từ chối bác sĩ Kiều, nhưng... tốt nhất vẫn là chờ sau khi em gặp được Triệu Lâm và xác định được y thuật của cậu ấy không tầm thường xong rồi hãy tính! Ngộ nhỡ Lão Bán Tiên không ở, Triệu Lâm cũng không hề được. truyền thừa sự cao siêu của ông lão.

Vậy thì phần lớn chúng ta vẫn phải dựa vào bác sĩ Kiều!

Nhưng nếu chúng ta tìm thấy Lão Bán Tiên.

Hoặc Triệu Lâm được kế thừa sự cao siêu của ông lão

Vậy đến lúc đó từ chối bác sĩ Kiều cũng không sao, chúng †a chỉ cần trả tiền và tâm ý nhiều hơn một chút, nói cho cùng thì đối phương cũng có thể tha thứ cho chúng ta”.

“Như vậy đúng thật là biện pháp ổn thỏa nhất, vậy cứ làm theo những gì anh nói đi!”, Trần Long Tượng cũng cảm thấy biện pháp này là ổn thỏa nhất.


Trần Cửu Kỳ bước chân khập khiễng rời khỏi trang viên nhà họ Trần.

Trần Long Tượng ngồi trên sô pha vui vẻ nhướng mày, không nhịn được tự pha cho mình một ly trà.

Gia Cát Bắc Thần nhìn ra được niềm vui sướng của ông ấy, nói: “Nếu như là Lão Bán Tiên hoặc là truyền nhân của ông ấy ra tay, vậy thì ông cụ chắc chản sẽ được bình an vô sự!”

“Chỉ có thể nói, cứ hy vọng đi! Đây là tin tức tốt trong một năm trở lại đây rồi”. Trân Long Tượng nói.

“Haizz, vậy xem ra kế tiếp không còn chuyện của tôi nữa rồi”. Gia Cát Bắc Thần tự nói.

Trần Long Tượng đẩy chén nước trà đã được pha xong sang trước mặt anh ta, cười nói: “Bác sĩ Gia Cát sao có thể nói như vậy? Nhà họ Trần chúng tôi còn nhiều chỗ cần phải nhờ vả ông!”

Sau khi Gia Cát Bắc Thần nói chuyện một lúc với Trần Long Tượng xong bèn ra khỏi trang viên nhà họ Trần, sau khi đi đến một chỗ không người.

Lúc này mới lấy từ trong túi quần áo của mình ra chiếc điện thoại Nokia.

Lại gọi điện thoại đi.

Một lát sau, điện thoại gọi lại.


“Nói đi”. Giọng nói dễ nghe của Giang Tước Nhi vang lên.

“Nhà họ Trần đã tìm thấy Triệu Lâm rồi, hình như Trần Cửu Kỳ đang trên đường đi đón đối phương!”, Gia Cát Bắc Thần lời ít ý nhiều.

“Tìm thấy rồi sao?”. Giọng nói của Giang Tước Nhi có chút kinh ngạc.

Tối qua vẫn còn nói có lẽ phải tìm được.

Nhưng nhà họ Trần đã tìm một năm trời rồi mà vẫn không có tin tức, hôm nay thì tốt rồi, vừa mới sáng sớm đã có tin tức.

“Đúng vậy! Thượng chủ, tôi cảm thấy... tôi chỉ sợ không thể hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì sự xuất hiện của bác sĩ Kiều và nhà họ Triệu, khiến cho tình cảnh của tôi có hơi gượng gạo.

Tôi không giúp được nhà họ Trần thì không có cách nào tiến lại gần hơn với bọn họ

Như thế này...... Tôi sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ mà anh đã giao”.

Gia Cát Bắc Thần lộ vẻ khó xử, cẩn thận nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130: C130: Sao lần này lại đơn giản như vậy


“Anh tạm thời không cần xen vào chuyện kia.”

“Nhiệm vụ hiện giờ của anh là giúp tôi xác nhận Triệu Lâm trông như thế nào, tốt nhất là có ảnh chụp của anh ta, nếu có thêm địa chỉ hoặc phương thức liên lạc của anh ta nữa thì tính cho anh hoàn thành nhiệm vụ B+.” Giang Tước Nhi nói.

“Lấy ảnh chụp, điện thoại, địa chỉ của Triệu Lâm là tính hoàn thành nhiệm vụ B+?” Hô hấp Gia Cát Bäc Thần hơi dồn dập.

Nhiệm vụ B+ có khen thưởng cực kì phong phú.

Trước đây anh ta phải tốn rất nhiều công sức mới có thể hoàn thành nhiệm vụ cùng loại trong tay Giang Tước Nhi.

Sao lần này lại đơn giản như vậy?

“Nếu có tin tức thì nhớ báo cho tôi biết.” Nói xong, Giang Tước Nhi liền tắt máy.

Cùng lúc đó, Triệu Lâm ra ngoài ăn một bữa thức ăn nhanh. Bây giờ đã là giữa trưa, anh định gọi taxi đi nhà họ Trần.

Vương Thánh Thủ vừa gọi điện thoại cho anh nói là ông


ấy đang trên đường đi.

Triệu Lâm mới đứng ở bên đường chờ xe thì hai chiếc Porsche màu trắng đen trùng hợp dừng bên cạnh anh để chờ đèn đỏ.

Chủ của hai chiếc xe thể thao hạng sang kia chính là Lý Sơ Ảnh và Trần Thi Mạn.

“Triệu Lâm?”

Lý Sơ Ảnh vốn đang đợi đèn đỏ, chợt thấy Triệu Lâm đứng gần xe mình, đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nhịn được. bật cười.

Cô và Trần Thi Mạn vừa mới ăn trưa xong thì đã gặp được anh?

Miếu thành nam linh quá đi!

Ngày mai cô phải đi miếu thành nam cảm ơn thần mới được.


“Sơ Ảnh? Trùng hợp thật, sao cô lại ở đây?” Triệu Lâm cũng rất ngạc nhiên, loại gặp nhau ngoài ý muốn này thật là trùng hợp.

“Tôi và Thi Mạn đi miếu thành nam cầu nguyện cho ông nội Thi Mạn. Bọn tôi mới vừa ăn trưa xong. Còn anh thì sao? Hôm nay anh không đi làm hả?” Lý Sơ Ảnh gỡ kính râm xuống, nói ra lý do rồi vội vàng hỏi.

Triệu Lâm nghe bọn họ nói là đi cầu nguyện cho ông n¡ Trần Thi Mạn thì gật nhẹ đầu, thuận miệng nói cho có nói: “Tôi có một số chuyện cần làm nên không đi bệnh viện.”

Lúc này, Trần Thi Mạn cũng thấy Triệu Lâm đứng bên cạnh giao lộ.

Khoảnh khắc nhìn thấy Triệu Lâm, sắc mặt cô ta đột nhiên tái nhợt, trong mắt hiện lên vài phần giận dữ.

Miếu thành nam Trung Châu thị linh ở chỗ nào?

Linh cái quỷ chứ linh!

Mình quỳ ba bức tượng, đốt ba mươi cây nhang, tốn ba vạn tệ, chỉ là vì không muốn gặp người đàn ông trước mắt lần

nào nữa.

Vậy mà chỉ mới đây thôi là đã ngoài ý muốn gặp được anh ta rồi?

Trần Thi Mạn tức muốn hộc máu. Cô ta cảm thấy đời trước mình có thể là thiếu nợ Triệu Lâm, cho nên kiếp này dù đi đâu cũng gặp anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131: C131: Thật sự là rất đen đủi


Đen đủi!

Thật sự là rất đen đủi!

Trần Thi Mạn mặt mày giận dữ. Lúc này, cô ta mặc kệ hết gia giáo lễ nghỉ thường ngày, cho dù Lý Sơ Ảnh và Triệu Lâm đang nói chuyện thì cô ta cũng không hề do dự mà ấn kèn.

Bim!

Tiếng kèn chói tai cắt ngang suy nghĩ của Triệu Lâm và Lý Sơ Ảnh.

Triệu Lâm không phải kẻ ngu, đương nhiên có thể thấy được là Trần Thi Mạn đang nhằm vào mình.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào

2. Ở Ké Nhà Diêm Vương
3. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
4. Tình Anh Duyên Em
=====================================

Trần Thi Mạn đeo kính râm, xụ mặt nói sang bên cạnh: “Sơ Ảnh, chúng ta cần phải đi

Lý Sơ Ảnh nhíu mày, trên mặt hiện vẻ do dự. Lúc cô đang định từ chối thì nghe Trần Thi Mạn nói thêm một câu: “Đèn xanh rồi, các xe phía sau đang giục chúng ta đi kìa, cậu mau về nhà với tớ đi.”

“Cô bận đi, hôm nào chúng ta lại hẹn gặ riệu Lâm thấy Lý Sơ Ảnh khó xử khi bị kẹp ở giữa, chủ động giúp cô giải vây.

“Ừ” Lý Sơ Ảnh nhẹ nhàng gật đầu, ngay sau đó nói: “Đợi lát nữa tôi liên hệ với anh qua zalo.”

“OkIl” Triệu Lâm gật đầu. Vèol

Lúc này, Trần Thi Mạn bất chấp hết, trực tiếp dẫm chân ga, xe lao nhanh lên trước.

“Hôm nay ông nội Thi Mạn có buổi chữa trị rất quan trọng... tâm trạng cậu ấy không tốt lầm, mong anh đừng để ý.” Lý Sơ Ảnh cực kì không vui về hành vi mất lễ nghĩa của cô bạn thân mình, dù vậy thì cũng phải căng da đầu xin lỗi Triệu Lâm.

“Cô bận trước đi." Triệu Lâm cười cười.

“Đợi lát nữa trò chuyện qua zalo.” Lý Sơ Ảnh nói thêm một câu, rồi mới đeo kính râm vào, chạy xe đi.

Triệu Lâm nhìn chiếc Porsche của Trần Thi Mạn đã chạy đến cuối phố, thở hắt ra một hơi,


Đúng là cái thứ không có giáo dưỡng!

Khoảng nửa tiếng sau, Lý Sơ Ảnh và Trần Thi Mạn lần lượt chạy xe vào trang viên nhà họ Trần.

Hai người vừa xuống xe, Trần Thi Mạn liền chạy thẳng vào nhà, nhưng bị Lý Sơ Ảnh cản lại.

Lý Sơ Ảnh trực tiếp chất vấn: “Thi Mạn, sao cậu lại vô lễ như vậy chứ? Triệu Lâm chỉ muốn nói vài câu với tớ thôi mà cậu lại làm ra cái dáng vẻ kia, thì sau này tớ làm sao nói chuyện với người ta được nữa?”

Trần Thi Mạn hoảng sợ.

Đây là lần đầu tiên cô ta thấy Lý Sơ Ảnh tức giận, trong nhất thời có chút không biết làm sao.

Theo lý mà nói, đúng là cô ta sai rồi.

Nhưng mà trong lòng cô ta lại đang mắng mỏ Triệu Lâm và miếu thành nam.

Cái thứ gì vậy?


Cả một buổi cầu nguyện chẳng có tác dụng gì, đã thế cô bạn thân nhà mình còn cãi nhau với mình vì một thăng đàn ông?

Trần Thi Mạn biết mình sai rồi, đành phải căng da đâu giải thích: “Là do tớ vội vàng muốn về nhà. Cậu cũng biết trưa nay vị cao nhân kia sẽ tới đây, nếu tớ về muộn, lỡ như không gặp, thì chỉ sợ người ta sẽ cho rằng nhà tớ không đủ chân thành ý."

Lý Sơ Ảnh nghe lời giải thích như thế thì đành phải đè nèn ngọn lửa giận dữ trong lòng mình. Không phải là cô thông cảm cho tình cảnh của Trần Thi Mạn, mà là trong khoảnh khäc mấu chốt hiện giờ, thật sự không thích hợp để tiếp tục cãi nhau với đối phương.

“Thi Mạn, sau này cậu đừng vô lễ như vậy nữa” Lý Sơ Ảnh lời ít mà ý nhiều biểu đạt bất mãn của mình.

“Tớ... tớ biết rồi. Được rồi, cậu đừng tức giận nữa, hôm nay tớ chỉ là rất sốt ruột thôi mà” Trần Thi Mạn bị Lý Sơ Ảnh dọa sợ. Cô ta bước lên ôm cánh tay Lý Sơ Ảnh, liên tục cọ xát, nhỏ giọng làm nũng.

Lý Sơ Ảnh cảm nhận được hai khối đệm co dãn kia thì đỏ ặt, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không ai mới mắng nhỏ: “Cậu đứng đắn chút đi, nếu bị người ta nhìn thấy thì sẽ gây ảnh hưởng xấu đến cậu.”

“Ảnh hưởng gì? Ha ha, tớ muốn làm cho cả thế giới đều biết tớ chính là một tên háo sắc trước mặt Sơ Ảnh” Trần Thi Mạn ghé sát vào tai Lý Sơ Ảnh, lại không nhịn được cọ trên cọ dưới vài cái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132: C132: Con bé này


Lý Sơ Ảnh nổi da gà, muốn giấy cánh tay ra, nhưng lại bị Trần Thi Mạn ôm chặt vào.

“Cậu đúng là một tên bi3n thái..” Lý Sơ Ảnh giật mình, nhỏ giọng mắng.

Trần Thi Mạn thấy cảm xúc của Lý Sơ Ảnh đã bị mình dời đi thì cười ha ha, nói: “Đi thôi đi thôi, đi chọn quà cho vị cao nhân kia với tớ trước, sau đó có khi cậu còn phải làm người gỗ một lát.”

“Người gỗ? Là sao?” Lý Sơ Ảnh khó hiểu.

Trần Thi Mạn nói: “Tớ đã chuẩn bị sẵn lời muốn nói... Dù sao thì tớ cũng sắp gặp nhân vật lớn như Vương Thánh Thủ, tớ... sợ khi đối mặt với người ta sẽ nói lắp, cho nên học thuộc lòng. Cậu đứng tại chỗ giả làm cao nhân, cứ nghe tớ nói là được.”

“Không được... không được, tớ sợ là tớ sẽ cười mất thôi.” Lý Sơ Ảnh nói.

“Giúp tớ đi mà. Chắc cậu không muốn thấy cảnh tớ nói lắp khi nhìn thấy vị cao nhân kia đâu nhỉ?” Trần Thi Mạn nài nỉ.

Lúc này, Trần Thi Mạn và Lý Sơ Ảnh đã đi tới cửa sảnh chính, Trần Long Tượng và Gia Cát Bắc Thần cùng nhau đi ra từ bên trong.

“Chào chú” Lý Sơ Ảnh chào hỏi.

“Sơ Ảnh càng ngày càng xinh đẹp” Trần Long Tượng khen một câu.

Trần Thi Mạn nhìn xung quanh, không thấy bố mình đâu, ngạc nhiên hỏi: “Bác hai... bố con đâu?”


“Ông ấy có một vài chuyện cần xử lý.” Trần Long Tượng nói qua loa.

“. Trần Thi Mạn không nói gì. Vị cao nhân kia sắp tới rồi mà bố cô còn đi ra ngoài?

Trần Thi Mạn nghĩ ngợi đủ điều, không biết vì sao trong đầu vô thức hiện lên khuôn mặt của Triệu Lâm.

Chỉ cần nghĩ đến anh, sắc mặt cô ta liền không nhịn được thay đổi.

“Chú Trần, chú cũng muốn ra ngoài hả?” Lý Sơ Ảnh thấy Trần Long Tượng ra ngoài thì không nhịn được hỏi một câu.

“Không phải, Vương Thánh Thủ säp tới, chú đi đón ông ta:

“Vậy... vị cao nhân kia cùng tới với Vương Thánh Thủ ạ?” Giọng điệu Trần Thi Mạn có vài phần hoảng loạn.

“Không, cậu ấy đến muộn một chút. Sao vậy? Sao trông con bối rối quá vậy?” Trần Long Tượng thấy trạng thái của cháu gái mình không ổn thì hỏi thăm.

“Bao lâu nữa tới ạ?” Trần Thi Mạn hỏi tới cùng.

“Nghe Vương Thánh Thủ nói là đối phương đang trên đường tới đây. Chú đoán nhiều lắm là nửa tiếng nữa” Trân

Long Tượng nói.


“Sơ Ảnh... Sơ Ảnh, nhanh lên!” Trần Thi Mạn kéo Lý Sơ Ảnh hoảng loạn chạy vào phòng.

Sắp tới giờ rồi sắp tới giờ rồi!

“Con bé này... hấp ta hấp tấp thật đấy!” Trần Long Tượng không nhịn được nói một câu.

Ông và Gia Cát Bắc Thần vừa đến cửa trang viên nhà họ Trần thì một chiếc Mercedes-Benz S-Class màu đen từ từ dừng lại bên cạnh bọn họ.

Gia Cát Bắc Thần chủ động đi lên mở cửa xe.

Vương Thánh Thủ xuống xe, mỉm cười chào hỏi.

“Vương Thánh Thủ, ông vất vả rồi, chúng ta vào nhà uống ly trà trước nhé?” Trần Long Tượng cung kính nói.

“Không cần, tôi mới gọi điện thoại cho cậu Kiều, nhiều lắm là hai mươi phút nữa đến, chúng ta đứng đây chờ đi.” Vương Thánh Thủ uyển chuyển từ chối, dời mắt nhìn về phía mình tới đây.

“Vâng” Trần Long Tượng lên tiếng. Nếu Vương Thánh Thủ đã nói vậy thì cứ nghe theo là được.

Gia Cát Bắc Thần bên cạnh thầm cảm thán trong lòng. Đại y Kiều kia đúng là không phải người bình thường.

Trong trí nhớ của ông ta, Vương Thánh Thủ chưa từng có dáng vẻ này.

Có thể thấy được tầm quan trọng của đại y Kiều.

Nghĩ đến đây, trong lòng Gia Cát Bắc Thần không nhịn được có chút lo lắng.

Nếu đại y Kiều có thể giải quyết được cổ vương trong cơ thể ông cụ Trần thì sẽ phiền phức lắm.

Lúc trước thượng chủ đã phải trả giá rất đắt mới có thể đánh thức cổ vương bị phong ấn trong cơ thể ông cụ Trần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133: C133: Khi nhìn thấy triệu lâm


Trần Thi Mạn giành trước Trần Long Tượng và Vương Thánh Thủ. Hai người đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng cũng nhường vị trí cho cô ta.

Trần Thi Mạn nở nụ cười thân thiết, thân thiết nhất từ trước đến nay, rồi từ từ mở cửa xe ra.

“Bác tài, tôi chuyển tiền rồi, bác tài kiểm tra lại xem” Triệu Lâm huơ huơ màn hình điện thoại

Bác tài xe taxi nhìn đám người Trần Long Tượng tây trang giày da, rồi nhìn trang viên xa hoa ở cách đó không xa, trong nhất thời trở nên thất thần.

Ngay tại khoảnh khắc này, Trần Thi Mạn và Lý Sơ Ảnh cũng thấy được người ngồi trong xe rốt cuộc là ai.

Khi nhìn thấy Triệu Lâm, nụ cười vốn dĩ thân thiết của Trần Thi Mạn chợt cứng lại.

Triệu... Triệu Lâm? Sao lại là anh ta? Anh ta đến đây làm gì?

Lý Sơ Ảnh nghĩ ngợi đủ điều, thấy cảnh này thì nhếch môi


Quả nhiên! Vị cao nhân kia chính là Triệu Lâm!

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được quay lại nhìn Trần Thi Mạn.

Làm sao bây giờ? Buổi trưa Trần Thi Mạn vô lễ với Triệu Lâm...

Lúc Trần Thi Mạn đang ngạc nhiên, định chất vấn vì sao. Triệu Lâm lại đến nhà họ Trần, thì Trần Long Tượng nhìn xe. taxi, trên mặt lộ vẻ xấu hổ nói: “Đại y Kiều, làm phiần cậu quá rồi, là nhà họ Trần chúng tôi không säp xếp chu đáo, đáng lẽ ra chúng tôi phải cho xe đi đón cậu mới đúng.”

Ông thật sự không ngờ đại y cấp bậc như Triệu Lâm lại phải gọi taxi đi ra ngoài.

Ông vốn tưởng răng Triệu Lâm sẽ tự mình lái xe tới đây.

Ngay sau đó, Trần Long Tượng liền hiểu ra, rất có thể là Triệu Lâm không có xe.

Thấy cảnh này, Gia Cát Bắc Thần cũng có chút hoảng hốt, thảo nào Vương Thánh Thủ lại gọi chàng trai trước mắt là cao. nhân.

Bây giờ xem ra đúng là như thế.

“Gọi xe rất tiện, ông khách sáo rồi.” Triệu Lâm xuống xe, không hề nhìn Trần Thi Mạn, thuận miệng trả lời.

Còn Trần Thi Mạn thì đã ngu người luôn rồi! Đại y Kiều... Bác hai gọi anh ta là đại y Kiều?

Vương Thánh Thủ cười nói: “Đi mua chiếc xe đi, tầm cuổi cậu mà không có xe thì cũng kỳ quá.”


“Có xe rồi, hôm qua cậu tôi vừa tặng tôi một chiếc xe, lái xe phiền lắm, hơi mệt mỏi nữa” Triệu Lâm giải

“Vậy thì thuê một tài xế” Vương Thánh Thủ đề nghị. Nghe vậy, Triệu Lâm cười khổ liên tục.

Tiền lương một tháng của anh chỉ khoảng một nghìn năm trăm tệ.

Nếu không phải Vương Thánh Thủ chủ động giúp anh giới thiệu vụ mua bán với nhà họ Trần, thì anh còn tiếc tiền gọi xe nữa đấy chứ.

Thấy bác hai và Triệu Lâm trò chuyện vui vẻ, với chỉ số thông minh của mình thì Trần Thi Mạn cũng biết Triệu Lâm là đại y Kiều trong miệng Vương Thánh Thủ và bác hai.

Ngay sau đó, ký ức trong Trần Thi Mạn như là nước biển liên tục quay cuồng, từng cảnh tượng trong trí nhớ hiện lên trước mắt, ví dụ như ngày ấy nhà họ Lý mời cao nhân đến nhà bọn họ gặp gỡ bố mình và bác hai, Triệu Lâm hình như cũng có mặt ở đó.

Trong buổi đính hôn của Vương Vũ và Lữ Nam Nam, thái độ của Vương Thánh Thủ đối với Triệu Lâm...

Trước mặt bao người, Trần Thi Mạn vịn cửa xe, säc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Sau khi hai bên chào hỏi xong, Trần Long Tượng thấy cháu gái mình đang ngẩn người thì chủ động giới thiệu với Triệu Lâm: “Đại y Kiều, đây là con gái thăng ba nhà chúng tôi, tên là Thi Mạn, hai người đã từng gặp nhau ở trang viên nhà họ Lý rồi”


“Ừ” Triệu Lâm lạnh nhạt đáp lại, nhìn thoáng qua cô ta một cái rồi thôi.

Trần Thi Mạn như bị sét đánh!

Át chủ bài mà cô ta đợi đã lâu, dùng để phản kháng cuộc hôn nhân phong kiến của mình, lại chính là Triệu Lâm?

Hày...

Thấy Trần Thi Mạn không nói lời nào, Trần Long Tượng lớn tiếng nhắc nhở: “Thi Mạn, không phải con đã chuẩn bị quà tặng cho đại y Kiều sao? Mau lấy ra cho cậu ấy xem đi!”

“Dạ?” Trần Thi Mạn hoàn toàn sững sờ tại chỗ, hai mắt vô thần hỏi lại một câu.

“Ha ha ha... cháu gái tôi đang căng thẳng đấy mà. Đại y trước khi tới, ngày nào con bé cũng nhắc cậu, nói là chờ cậu đến sẽ tặng một số món quà chuẩn bị kỹ càng cho cậu. Cậu xem đi, đây là một số thứ bằng ngọc mà con bé chuẩn bị. Cậu đừng để ý, con bé lần đầu gặp cao nhân, có chút căng thẳng không nói nên lời” Trần Long Tượng chủ động hòa giải.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134: C134: Y thuật của triệu lâm


Lý Sơ Ảnh đứng một bên nhìn cái cảnh “bưồn cười” trước mắt, vẻ mặt cực kì phức tạp.

Tuy rằng cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy sự thật, trong lòng vẫn không nhịn được nổi lên sóng to gió lớn.

Y thuật của Triệu Lâm rốt cuộc cao đến mức nào rồi?

Về phần... Trần Thi Mạn tự mình đào hố, thì Trần Thi Mạn chỉ có thể tự mình lấp hố.

“Ông Trần, hay là chúng ta đi xem ông cụ Trần trước đi, không còn nhiều thời gian nữa, tôi sợ lại xảy ra ngoài ý muốn” Triệu Lâm dời đề tài.

Anh thật sự không muốn nói thêm câu nào với Trần Thi Mạn.

Trần Long Tượng cười xấu hổ, lặng lẽ đá Trần Thi Mạn một cái, nói: “Thi Mạn, con mau đưa quà cho đại y Kiều đi, thất thần làm gì vậy?”

Trần Thi Mạn đờ đẫn, giống như là rối gỗ giật dây, run rẩy đưa hộp quà cho Triệu Lâm.

“Đại y... Kiều...” Cô ta vừa mới mở lời, Triệu Lâm đã không. chút khách sáo cắt ngang, nói: “Ông Trần, chúng ta đi xem ông cụ Trần trước đi, chuyện này không kéo dài được.”

“Bỏ qua xã giao đi, xử lý chuyện quan trọng trước” Vương Thánh Thủ phụ họa.

Trần Long Tượng nhếch môi. Thật ra thì ông cũng đang cố ý kéo dài thời gian, rốt cuộc thì thăng ba sắp tìm được con cháu nhà Triệu bán tiên rồi.


Nếu con cháu nhà Triệu bán tiên nằm được y thuật truyền kỳ thì không cần hai người trước mắt nữa.

Gia Cát Bắc Thần biết Trần Long Tượng đang suy nghĩ cái gì, vậy nên chủ động đi lên dẫn đường, nói: “Hai vị, mời!”

Triệu Lâm và Vương Thánh Thủ đi trước.

Vương Thánh Thủ từng trải nhiều, nhịn không được nhìn thoáng qua Trần Long Tượng.

Trước đây Trần Long Tượng rất sốt ruột cầu xin đại y xem bệnh cho ông cụ nhà mình. Sao hôm nay lại cứ hòa hoãn, không hề sốt ruột vậy?

Trần Long Tượng đi theo sau, cầm điện thoại lên xem, không có cuộc gọi, không có zalo, không có tin nhắn.

“Bọn họ tới rồi, anh kéo không được lâu nữa” Trần Long Tượng gửi một tin nhắn cho Trần Cửu Kỳ.

Chờ khi mọi người vào phòng khách, Trần Cửu Kỳ gọi điện thoại đến đây.

Trần Long Tượng nghe máy, bình tĩnh hỏi: “Sao rồi? Tìm được chưa?”

Trần Cửu Kỳ run rẩy hỏi: “Đại y Kiều... đến nhà chúng ta chưa?”

Trần Long Tượng nói: “Đại y Kiều và Vương Thánh Thủ đang trong phòng khách nhà chúng ta. Bên phía em còn cần bao lâu nữa?”


Trần Cửu Kỳ không trả lời vấn đề, mà sốt ruột nói: “Giữ cậu ấy lại, đừng để cậu ấy đi về, em về nhà ngay đây!”

Nghe lời nói không đầu không đuôi kia, trên mặt Trần Long Tượng hiện lên vẻ khó hiểu, trái tim đập thình thịch lên.

Giữ đại y Kiều lại?

Là sao hả?

Chẳng lẽ đối phương có vấn đề gì?

Trần Long Tượng nghĩ ngợi đủ điều, nhưng vì mọi người đều đang ở trong nhà, nên không tiện hỏi Trần Cửu Kỳ cho ra lễ.

Vương Thánh Thủ đã nhận ra gì đó, nhìn chăm chằm Trần Long Tượng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả?”

Trần Long Tượng nhếch môi, trả lời qua loa: “Thăng ba đi lấy một dược liệu quan trọng, đang trên đường trở về, mọi người chờ một lát.”

Triệu Lâm nhíu mày. Anh từng được Tam Thanh Công tẩy kinh phạt tủy, thính lực trở nên nhạy bén, nên có thể nghe. được đại khái lời nói ở đầu bên kia điện thoại của Trần Cửu Kỳ.

Đối phương bảo Trần Long Tượng giữ mình lại để làm gì?

Anh không nhịn được nhìn về phía Vương Thánh Thủ, trùng hợp là Vương Thánh Thủ cũng nhìn về phía anh.

Một già một trẻ nhìn nhau, đều thấy được vẻ là lạ trong mắt đối phương.

Hiển nhiên là bọn họ đã nhận ra nhà họ Trần có gì đó không ổn.

Có điều, có người còn đang hoảng hốt hơn cả bọn họ. Trần Thi Mạn mất hồn mất vía, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Cô ta cảm thấy mình như đang năm mơ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135: C135: Vì sao lại là anh ta


Sao Triệu Lâm có thể là cao nhân trong truyền thuyết được chứ?

Vì sao lại là anh ta?

Hơn nữa...

Anh ta còn cố ý dùng tên giả? Làm vậy là sao?

Trần Thi Mạn như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Cô †a cứ nghĩ đến chuyện bố mình hoặc bác hai biết được “đại y Kiều” trước mắt chính là Triệu Lâm mà bọn họ tìm kiếm đã lâu thì cảm giác sợ hãi giống như là nước biển lập tức bao phủ cô ta.

Không thể nào! Không thể nào trùng hợp như vậy được...

Dưới cơn sợ hãi, Trần Thi Mạn cố gắng bình phục cảm xúc của mình.

Lúc này, trong phòng bao khách sạn Thanh Ca, Trần Cửu Kỳ từ từ khép lại xấp tư liệu mà đầu trọc nam thu thập được.

Từng cảnh tượng trong quá khứ liên tục hiện lên trước mắt.


Ông hiểu rõ được một chuyện.

Đó là... trước khi Triệu Lâm biết mối quan hệ giữa nhà họ Trần và nhà họ Triệu, Triệu Lâm không muốn qua lại với nhà họ Trần.

Nghe Lý Thanh Nham nói là sau khi cậu ấy biết bố ông và lão bán tiên là bạn chơi từ nhỏ, đồng thời làm rất nhiều

chuyện tốt, mới đồng ý đến nhà họ Trần.

Bây giờ xem ra... rất có thể là đối phương quan tâm đ ến chuyện bố ông và lão bán tiên là bạn chơi từ nhỏ.

Nhưng vì sao cậu ấy cứ năm lần bảy lượt yêu cầu giữ khoảng cách với nhà họ Trần?

Rõ ràng cậu ấy đã biết mối quan hệ giữa hai nhà. Rốt cuộc là vì sao chứ?

Trần Cửu Kỳ đứng tại chỗ, ngơ ngẩn thất thần. Ông muốn biết đáp án của vấn đề này.

Thấy dáng vẻ kia của ông, đầu trọc nam đợi rất lâu, lâu tới mức không đợi được nữa, mới dè dặt nói ng Trần, còn có một chuyện, tôi cảm thấy cần nói cho ông biết.”


“Chuyện gì?” Trần Cửu Kỳ ngẩng đầu nhìn gã, một con mắt dường như vực sâu, có thể lập tức căn nuốt đối phương.

Đầu trọc nam hoảng sợ, nuốt nước bọt, nói: “Ông còn nhớ trận hỏa hoạn lần trước không?”

“Hoả hoạn? Có vấn đề gì hả?” Trong mắt Trần Cửu Kỳ lướt qua vẻ gì đó.

Thật ra thì nhà họ Trần đi tìm Triệu Lâm cũng lâu rồi.

Bọn họ vốn có thể tìm được Triệu Lâm sớm hơn bây giờ một tháng. Nhưng mà trận hỏa hoạn khi ấy lại đốt cháy hết mọi phương hướng và chứng cứ mà bọn họ lưu giữ.

“Lần trước tôi điều tra đã phát ra là trận hỏa hoạn ấy không phải là chuyện ngoài ý muốn.” Đầu trọc nam lời ít mà ý nhiều nói.

Trần Cửu Kỳ là người thông minh.

Ông chỉ cần nghe đầu trọc nam nói vậy là lập tức suy nghĩ đủ điều.

Cả nhà họ Trần, chỉ có mình, anh hai, Trần Thi Mạn, và chú Hồng đi theo nhà họ Trần gần hai mươi năm biết tư liệu liên quan đến Triệu Lâm để ở chỗ nào.

Trần Cửu Kỳ không nói gì, trận hỏa hoạn ấy...

Đúng là có chỗ là lạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136: C136: Hứa cựu


Nói là thời tiết khô nóng dẫn đến cháy đường điện. Nhưng bây giờ nghĩ lại, sao có cháy ngay tại thời gian mấu chốt chứ?

“Tin tức của cậu đáng tin không?” Trần Cửu Kỳ không hỏi vì sao đầu trọc nam biết chuyện này, bởi vì làm vậy là không hợp quy củ.

Rốt cuộc thì người ta nhäc nhở bạn, chỉ đơn giản là vì lòng tốt thôi. Nếu bạn đi hỏi tin tức từ đâu ra thì bạn vượt qua giới hạn rồi.

“Tám chín phần mười.” Đầu trọc nam khẳng định.

“Ừ” Trần Cửu Kỳ gật đầu.

Ông tin răng đầu trọc nam không cần phải lừa ông. Rốt cuộc thì chuyện này đã kết thúc rồi, lửa ông có chỗ tốt gì chứ?

Trần Cửu Kỳ nói với bên ngoài: “Hứa Cựu, đi vào!”

Cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao hai mét khỏe. mạnh như gấu đi vào.

“Bây giờ cậu lái xe đi tìm chú Hồng, hỏi thẳng chú về trận hỏa hoạn khi ấy.” Trần Cửu Kỳ lạnh lùng phân phó.


“Hỏi khách sáo hay là..” Hứa Cựu ồm ồm xác nhận lại.

Trần Cửu Kỳ xoay người, nói: “Chú Hồng là người thông minh. Nếu cậu thì đi tìm ông ấy, thì ông ấy liần biết là chuyện gì. Và nếu ông ấy biết, thì ông ấy sẽ nói hết.”

Dứt lời, Trần Cửu Kỳ im lặng một lát rồi nói thêm: “Nhớ khách sáo một chút, chú Hồng là bậc cha chú trong nhà, từng trả giá rất nhiều vì trong nhà, cho dù chuyện lần này có liên quan đến ông ấy, thì cũng phải có lễ nghĩa, còn lại đợi tôi phân phó."

“Vâng!” Hứa Cựu nhận lệnh ra ngoài.

Đầu trọc nam đứng bên cạnh, thở cũng không dám thở mạnh.

“Lần này cậu làm rất tốt. Sau này nhà họ Trần chúng ta nếu có chuyện khác thì sẽ liên lạc với cậu.” Trần Cửu Kỳ bình tĩnh nói với đối phương.

“Ông cứ yên tâm, tôi sẽ ra lệnh cho đám đàn em bảo mật tuyệt đối” Đầu trọc nam nghiêm túc nói.

“Ừ” Trần Cửu Kỳ gật gật đầu, nếu hai bên đều hiểu quy củ thì không cần nhiều lời nữa.

Đầu trọc nam nhìn người đàn ông trước mắt khập khiếng đi ra ngoài, trong lòng không dám khinh thường một chút nào.


Ai ở Trung Châu thị không biết song hùng nhà họ Trần?

Trần Long Tượng là mặt mũi nhà họ Trần, toàn bộ Trung Châu thị ai không nể mặt ông ấy vài phần?

Còn về Trần Cửu Kỳ? Ông đúng là rất ít lộ diện, dường như là không tồn tại.

Nhưng ở một số nơi không thể gặp ánh sáng, ai không biết ông chính là cây đao của nhà họ Trần?

Chiếc Mercedes-Benz S-Class lao nhanh về hướng nhà họ Trần.

Trần Cửu Kỳ ngồi ở trong xe, nhằm mắt dưỡng thần. Rốt cuộc là vì sao? Vì sao Triệu Lâm phải giữ khoảng cách với nhà họ Trần?

Vì sao vậy hả?

“Chạy nhanh đi, càng nhanh càng tốt.” Thấy xe đang chạy nhanh, nhưng Trần Cửu Kỳ vẫn lạnh lùng ra lệnh cho tài xế chạy nhanh hơn nữa.

Ông muốn hỏi ngay mặt Triệu Lâm, muốn biết nguyên nhân thật sự.

Ngay lúc này, trong phòng khách nhà họ Trần, Triệu Lâm và Vương Thánh Thủ đã uống trà khoảng nửa tiếng.

Trần Thi Mạn đã hồi hồn từ cơn sợ hãi. Cô ta bị sốc rất nặng, Lý Sơ Ảnh đang ở bên cạnh an ủi cô ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137: C137: Vì sao hả


Trần Long Tượng thường nhìn ra ngoài cửa. Gia Cát Bắc Thần để ý quan sát mọi thứ.

Triệu Lâm uống xong một ly trà cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi: “Ông Trần, ông có ý gì vậy?”

Từ lúc vào nhà họ Trần, anh đã yêu cầu Trần Long Tượng dẫn anh đi xem ông cụ Trần đến bảy lần.

Nhưng lần nào Trần Long Tượng cũng dùng lý do em trai đang mang thuốc về để từ chối.

Vương Thánh Thủ sắc mặt xanh mét, nói: “Nếu nhà họ. Trần đã mời thánh thủ quốc y khác thì cứ nói thẳng, chúng tôi đi là được, để tránh lát nữa gặp người cùng nghề thì ai cũng khó coi."

“Không, không phải...” Trong nhất thời, Trần Long Tượng sốt ruột cực kì.

Vì sao em mình còn chưa trở về?

Đã kéo lâu lắm rồi.

Lúc Trần Long Tượng đang suy nghĩ phải nói thế nào để kéo dài thêm thời gian, thì chiếc Mercedes-Benz S-Class kia của Trần Cửu Kỳ chạy tới dừng trong trang viên.

Trần Cửu Kỳ không kịp chờ người mở cửa, tự mình vội vàng xuống xe, một tay chống trượng, một tay cầm tư liệu, lảo đảo đi vào trong nhà.

Thấy ông trở về, Trần Long Tượng vui mừng ra mặt: “Đã trở lại, em tôi đã trở lại.”

Triệu Lâm, Vương Thánh Thủ nhíu mày nhìn phía Trần Cửu Kỳ.


Gia Cát Bắc Thần cũng tập trung tinh thần.

Ông ta có một loại dự cảm mãnh liệt rằng Trần Cửu Kỳ mang tư liệu của Triệu Lâm về đây.

Ông ta cần phải nắm được cơ hội lướt qua, xem Triệu Lâm có dáng vẻ gì, địa chỉ ở đâu và phương thức liên hệ là có thể được khen thưởng của nhiệm vụ B+ từ chỗ thượng chủ.

“Sao chỉ có một mình em vậy?” Trần Long Tượng thấy Trần Cửu Kỳ xuống xe, bướng bỉnh mà đi một mình lên bậc thang, thì hơi thay đổi sắc mặt.

Trần Cửu Kỳ một con mắt đỏ lòm, mặt mày nghiêm nghị, không nói lời nào, dù có phải chống trượng để đi thì với loại khí chất trên người ông, cũng sẽ không bị ai coi thường.

Thấy em ba không nói gì, Trần Long Tượng ngây người.

Giờ phút này, Triệu Lâm cũng đã nhận ra gì đó.

Bởi vì Trần Cửu Kỳ vẫn cứ nhìn chăm chằm anh.

Ông ấy dường như đã biết rồi?

Triệu Lâm thay đổi sảc mặt.

Không chỉ có anh, mà Trần Thi Mạn cũng đã nhận ra điều gì đó là lạ trên người bố mình.

Trước mắt bao người, Trần Cửu Kỳ im lặng đi thẳng đến trước mặt Triệu Lâm, lấy xấp tư liệu từ trong ngực mình ra, đặt trước mặt Triệu Lâm.


Trên tư liệu là tin tức thân phận của Triệu Lâm, gồm tên họ thật và ảnh chụp từ nhỏ đến lớn.

Thấy vậy, Vương Thánh Thủ thay đổi sắc mặt.

“Nhà họ Trần các ông còn có cái trò điều tra người ta nữa hả?” Vương Thánh Thủ hiểu lầm là nhà họ Trần giở trò sau lưng.

Thấy đối phương lấy tư liệu ra, Triệu Lâm chợt nín thở.

Trần Long Tượng, Gia Cát Bắc Thần, Lý Sơ Ảnh và Trần Thi Mạn đều thấy được từng dòng ghi chép trên tư liệu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Ma Thần Trời Sinh
4. Mùa Xuân Của Tiểu Đào
=====================================

Trong phút chốc, mỗi ngời trong phòng đều có vẻ mặt khác nhau.

“Vì sao hả?”

Trần Cửu Kỳ mấp máy môi, giọng điệu chất vấn thậm chí mang theo vẻ đau thương.

Rốt cuộc là vì sao vậy? Nhà họ Trần tiêu tốn vô số nhân lực tài lực đi tìm hai mẹ con Kiều Phương, thật sự là giống như tìm kim trong biển rộng.

Vậy mà khi Triệu Lâm nhận ra bọn họ, lại cố ý dùng tên giả đi gặp bọn họ.

Vì sao muốn làm như vậy?

Là vì muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần hả? Hay là vì không muốn qua lại với nhà họ Trần? Dù sao cũng phải có một lý do.

Vì sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138: C138: Ông ta rốt cuộc hiểu vì sao


Trần Cửu Kỳ không nói lớn tiếng, chỉ là giọng điệu đáng buồn lại khiến tâm thần mỗi người trong phòng đều có chút chấn động.

Triệu Lâm đứng mũi chịu sào, trong lòng vô thức nảy sinh cảm giác áy náy.

“Hừm”?” Triệu Lâm giật mình, chân khí trong cơ thể tự động vận chuyển xua tan cảm giác phức tạp.

Hình như mình vừa bị tinh thần của Trần Cửu Kỳ gây ảnh hưởng?

Gia Cát Bắc Thần ngồi cách Triệu Lâm không xa. Khi ông †a nhìn thấy tư liệu và ảnh chụp của Triệu Lâm thì cả người như bị sét đánh.

Đại y Kiều chính là Triệu Lâm mà nhà họ Trần vất vả tìm kiếm nhiều năm?

Gia Cát Bắc Thần cảm thấy chấn động, đồng thời hiểu ra vấn đề.

Ông ta rốt cuộc hiểu vì sao Triệu Lâm tuổi còn trẻ mà lại có y thuật cao đến vậy.

Đối phương chính là cháu trai của lão bán tiên, có loại năng lực như thế mới là bình thường.

Khí huyết trong cơ thể Trần Long Tượng vô thức vọt lên trên đầu. Mỗi một chữ một nét bút trên tư liệu đều như một bàn tay vô hình bóp chặt cổ ông.

Cậu ấy chính là Triệu Lâm mà nhà họ Trần vất vả tìm kiếm nhiều năm?


Trong đầu Trần Long Tượng giống như một đoạn phim, chiếu lại lần đầu tiên gặp gỡ Triệu Lâm, cuộc trò chuyện với Trần Cửu Kỳ, cảnh tượng khi xưa với lão bán tiên và bố của Triệu Lâm...

Trần Long Tượng bước chân phù phiếm, cả người lảo đảo, suýt nữa ngã quy trên mặt đất.

Người mà bọn họ tìm kiếm bấy lâu nay lại ở bên cạnh bọn họ?

Về phầm Trần Thi Mạn, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trảng bệch như tờ giấy.

Cái cảnh mà cô ta cực kì sợ hãi xảy ra lại hiện ra trước mắt mình với phương thức ly kỳ này.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cô ta nên làm cái gì bây giờ?

“Thi Mạn?” Lý Sơ Ảnh thấy Trần Thi Mạn run rẩy thì vội vàng đỡ cô ta.

Nếu không có Lý Sơ Ảnh thì rất có thể Trần Thi Mạn đã ngã xuống đất.

Vương Thánh Thủ không hiểu ra sao, nhưng mà ông cảm nhận được sự dồn nén của nhà họ Trần. Lúc ông đang định nói chuyện thì Triệu Lâm thở hảt ra, nói: “Tôi không thích phiền phức.”

Năm chữ cực kì đơn giản.

Anh không muốn trách Trần Thi Mạn, cũng không muốn nói thêm gì khác.


Nhìn chung toàn bộ nguyên nhân, được anh đúc kết lại thành một điểm quan trọng.

Anh không thích phiền phức!

“Nhưng mà..” Trần Long Tượng đang định nói tiếp, nhưng nhớ lại xung quanh còn có người ngoài, đành phải mạnh mẽ nuốt lời muốn nói vào trong bụng.

Nghe năm chữ kia, Trần Cửu Kỳ im lặng.

Triệu Lâm rũ mắt, nói: “Nếu có thể, tôi muốn khám h cho ông cụ Trần trước, còn chuyện khác thì sau này lại nói”

Nếu không giấu được thân phận thì Triệu Lâm lười đi giả vờ nữa.

Khám bệnh trước!

Khám bệnh xong thì nên lấy tiền khám bệnh.

Nếu nhà họ Trần còn buộc kết hôn thì nói thẳng là anh và Trần Thi Mạn đã hoàn thành quy trình từ hôn.

Trần Long Tượng hít sâu một hơi, cố gắng hòa hoãn cảm xúc phức tạp/

“Chỉ là vì phiền phức hả?” Trần Cửu Kỳ lời ít mà ý nhiều hỏi.

“Đúng vậy." Triệu Lâm nói.

Trần Cửu Kỳ im lặng một lát rồi hỏi: “Mẹ con khỏe không?”

“Khá khỏe” Triệu Lâm đáp. “Bố con và ông nội đâu rồi?” Trần Cửu Kỳ lại hỏi.

Triệu Lâm nói: “Sau khi tôi sinh ra, không biết bọn họ đi đâu nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139: C139: Con biết chú là gì của con không


“Con biết chú là gì của con không?” Trần Cửu Kỳ hỏi.

Triệu Lâm lắc lắc đầu.

Trần Cửu Kỳ nhìn Triệu Lâm, nói: “Chú và bố con là bạn chơi từ nhỏ, ba người bọn chú đã kết nghĩa anh em, tính theo vai vế thì con phải gọi chú là chú ba.”

“Chú là chú hai của con. Thật ra thì chúng ta chính là người một nhà” Trần Long Tượng nhìn Triệu Lâm, nói với vẻ nghiêm túc.

Ba người Vương Thánh Thủ, Gia Cát Bắc Thần và Lý Sơ Ảnh nghe cuộc đối thoại này đều có chút khó tin.

Sao lại biến thành hiện trường nhận thân thích rồi?

Dường như Triệu Lâm và nhà họ Trần có bí mật nào đó mà người ngoài không biết?

“Mẹ tôi rất ít khi nhäc về chuyện bố và ông nội..” Triệu Lâm bình tĩnh nói, ý ngầm là tôi chưa từng nghe nói những chuyện mấy người vừa nói.

Nghe vậy, Trần Long Tượng không nhịn được chỉ một ngón tay vào Trần Cửu Kỳ, nói: “Con có biết chú ba con vì...”

Trần Long Tượng mới nói được một nửa thì... Cạch!


Một tiếng gõ mạnh vang lên khắp phòng.

Là Trần Cửu Kỳ!

Ông dùng quải trượng của mình gõ thủng một lỗ trên ván gỗ dưới chân.

Vương Thánh Thủ và Gia Cát Bắc Thần thấy cái lỗ nhỏ kia thì hơi thay đổi sảc mặt, thảo nào người ngoài gọi Trần Cửu Kỳ là áo trong của nhà họ Trần.

Chỉ với cái sức trâu này của đối phương là đủ để nghiền áp vô số người.

Trần Cửu Kỳ cắt ngang lời nói của anh hai. Ông đã bình tĩnh lại, nói với giọng điệu mềm ấm: “Chúng ta tạm thời không nói mấy chuyện này. Con đi thăm ông cụ trước đi. Chờ khám bệnh cho ông cụ xong, một nhà chúng ta lại đóng cửa nghiêm túc tâm sự với nhau. Con đã lớn rồi, chú sẽ không coi con là trẻ con. Chú và chú hai đều sẽ nghiêm túc lắng nghe lời nói của con. Con thấy sao?”

Giọng nói mềm ấm của Trần Cửu Kỳ mang theo vẻ thân thiết và dịu dàng.

Triệu Lâm rất khó từ chối, đành phải gật nhẹ đầu, xem như đồng ý.

Trần Long Tượng nhìn thoáng qua Trần Cửu Kỳ bằng ánh mắt phức tạp.


Tuy rằng Trần Cửu Kỳ là em trai ruột của ông, hai anh em bọn họ đã sống gần nhau hơn bốn mươi năm, nhưng mà từ khi em trai ông chịu khổ, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy em trai ông dịu dàng nói chuyện với người ta như vậy.

Có điều ông cũng hiểu được, hiểu được răng với em trai ông, chuyện Triệu Lâm sống tốt quan trọng với em trai ông đến mức nào.

“Ông... chú Trần, mời chú dẫn đường” Triệu Lâm đứng dậy.

“Đi theo chú.” Trần Long Tượng nói. Vương Thánh Thủ đi theo sau.

Gia Cát Bắc Thần ngẫu nhiên nhìn về phía tờ giấy A4 đặt trên bàn, thầm học thuộc lòng. Chờ khi học thuộc rồi, ông ta mới đứng dậy, từ từ đi về phía toilet.

Vừa vào toilet, ông ta liền lấy ra chiếc nokia giấu trong mép quần áo, nhanh chóng gửi tin tức mình vừa thấy cho thượng chủ.

Khi gửi tin tức xong, trái tim Gia Cát Bắc Thần đập thình thịch lên, vội vàng xóa bỏ tin nhắn, tắt máy điện thoại, xác nhận giấu kỹ rồi mới ra khỏi toilet.

Triệu Lâm và Vương Thánh Thủ đi theo Trần Long Tượng. Ra khỏi nhà lầu thứ nhất trong trang viên, đi qua một hoa viên, tới một căn nhà nhỏ yên lặng.

Ngoài căn nhà nhỏ có hàng rào, trên hàng rào phủ kín cáp điện, bốn phía căn nhà có bốn tòa tháp, mỗi tòa tháp đều có người canh gác, bọn họ cầm kính viễn vọng canh phòng. nghiêm ngặt.

Thấy cảnh này, Vương Thánh Thủ cảm thán chuyện lạ.

Đây là lần đầu tiên Triệu Lâm thấy canh phòng như thế, không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Trần Long Tượng không hề giải thích. Bọn họ đi thẳng một đường đến phòng bệnh năm ở cuối căn nhà.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom