Cập nhật mới

Dịch Tử Tù Mã 06

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Những quân bài ma quái


Khi Lãng ngủ dậy đã là hơn năm giờ chiều, hắn tắm qua một lượt rồi vội vàng đi tới phòng bếp tìm đồ ăn lấp đầy cái bụng đang kêu réo ầm ĩ của mình.

Trong mắt hắn, nơi này phải nói là một nơi vô cùng kỳ lạ. Tất cả đồ dùng trong nhà, nhỏ từ tuýp kem đánh răng, lớn đến đồ nội thất, chỉ cần trong đầu hắn nghĩ ra kiểu dáng, nhãn hiệu nào là thứ đó lập tức xuất hiện đúng theo suy nghĩ của hắn. Không chỉ thế, trong bảng chỉnh sửa nhà còn khoa trương hơn. Hắn mới chỉ nhấp vô xem qua mục chỉnh sửa nội thất phòng khách, trong đó đã hiện ra gần một triệu mẫu mã, kiểu dáng đa dạng khiến hắn nhìn hoa cả mắt.

Căn phòng bếp cũng đặc biệt không kém, cạnh cái bàn ăn được thiết kế theo kiểu xoay tròn là một tủ kính chứa hàng trăm menu đồ ăn và đồ uống. Bên trong menu có danh sách đồ ăn vô cùng đa dạng, từ bình dân như phở gà, cơm tấm, đến đắt đỏ như bào ngư, vây cá. Chỉ cần trong đầu nghĩ chọn món nào, món đó sẽ lập tức xuất hiện trên mặt bàn.

Nhìn đống đồ ăn bốc khói nghi ngút trước mặt, Lãng có cảm giác vô cùng không chân thật. Hắn là một người có tư tưởng thực tế, cho nên chưa bao giờ trong đời hắn tưởng tượng ra có một nơi thần kỳ đến mức lạ lùng như thế này.

Sau khi ăn uống xong xuôi, hắn lập tức dùng ý niệm mở bảng thuộc tính cá nhân của mình ra xem. Một bảng thông tin đơn giản lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

Hai khung đầu tiên là nickname và hình đại diện, hai khung đó vẫn bị bỏ trống. Hắn tò mò mở ra khung hình đại diện, một dòng chữ "Người chơi có muốn quyét hình đại diện ngay bây giờ hay không?" đột ngột hiện ra.

"Có." Hắn dùng suy nghĩ để trả lời.

"Đang quyét hình đại diện của người chơi, xin chờ một lát... Đã quyét xong, mời người chơi kiểm tra lại thông tin vừa được cập nhật."

Lãng nhìn lại vào khung hình đại diện, ban nãy nó chỉ là một màu xám đen, hiện tại được thay thế bằng khuôn mặt có phần hơi nghiêm nghị của hắn. Tiếp đó hắn mở ra phần nickname, lần này dòng thông báo không phải là câu hỏi nữa mà là một câu đề nghị.

"Mời người tự đặt nickname cho mình. Lưu ý nếu nickname bạn chọn trùng khớp với nickname của người chơi khác, bạn sẽ phải đặt lại một nickname khác cho phù hợp.”

"Tử tù mã 06." Lãng dứt khoát trả lời. Mục đích hắn đặt nickname như vậy, là để nhắc nhở bản thân luôn nhớ đến những mình gì đã trải qua.

"Quá trình đặt nickname hoàn tất, mời người chơi kiểm tra lại thông tin mới được cập nhật."

Khung nickname của hắn hiện tại xuất hiện dòng chữ "Tử Tù Mã 06" màu xanh lá cây. Nhìn tiếp xuống bên dưới là khung "không gian trữ vật", dù biết chắc chắn trong không gian trữ vật của mình chẳng có món đồ nào, nhưng hắn vẫn mở ra xem qua một lần. Ngoài dự đoán của hắn, bên trong không gian trữ vật thế mà lại có đồ. Vật thứ nhất là quả cầu nửa đen nửa trắng mà khi bắt đầu tham gia trò chơi Bố Trẻ đã gửi cho hắn, vật thứ hai là một mặt thánh giá được tạc bằng bạch kim trắng bóng. Hắn cảm thấy mặt thánh giá kia rất quen, chắc chắn hắn đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó.

"Ah đúng rồi!" Hắn thầm reo lên một tiếng, bàn tay phải đưa lên sờ xoạng cần cổ. Vốn trên cổ hắn đeo một sợi dây chuyền, nhưng nay lại trống không. Lần này hắn có thể hoàn toàn khẳng định, mặt thánh giá trong không gian trữ vật kia chính là mặt dây chuyền hắn vẫn luôn đeo trên cổ, chỉ là hắn không biết bằng cách nào nó lại chui vào trong không gian trữ vật được. Còn cả cái quả cầu nửa đen nửa trắng kỳ dị kia nữa, hắn nhớ rõ ràng bên trong trò chơi, hắn đã đút nó vào một cái ba lô, thế mà giờ nó lại xuất hiện ở đây.

Bên dưới quả cầu và mặt thánh giá có dòng chữ "Kiểm tra thuộc tính vật phẩm" nho nhỏ màu xanh lá, hắn lập tức mở ra xem rốt cuộc chúng có tác dụng gì.

Vật phẩm đầu tiên.

Tên vật phẩm: Thánh giá trừ tà

Cấp bậc: Hàng hiếm

Thuộc tính: Có thể phát hiện quỷ hồn xuất hiện trong vòng bán kính năm mét

Thuộc tính ẩn: Có thể khảm nạm vào tất cả các loại vũ khí tự chế

Vật phẩm thứ hai.

Tên vật phẩm: Bảo bối bắt thú cưng

Cấp bậc: Hàng phế

Thuộc tính: Bắt nhốt thú cưng

Hướng dẫn sử dụng: Muốn bắt được thú cưng, trước tiên người chơi phải đánh bại chúng, sau đó quăng bảo bối bắt thú cưng về phía chúng, chúng sẽ lập tức bị bắt nhốt vào bên trong bảo bối

Nhắc nhở: Sau khi bắt nhốt được thú cưng, người chơi phải huấn luyện chúng trở thành thú cưng của mình mới có thể mang ra sử dụng

Lãng thật không ngờ, mặt thánh giá hắn mang theo nhiều năm đến nơi này lại trở thành vật phẩm phát hiện quỷ hồn. Còn cái quả cầu kỳ dị kia, trước đó hắn đoán chắc hẳn nó liên quan đến trò chơi, nhưng hắn không hề nghĩ ra là nó dùng để bắt nhốt bọn dã thú. Xem tình hình này, nơi này chắc còn rất nhiều điều kỳ lạ đang chờ hắn khám phá.

Hắn thoát ra khỏi không gian trữ vật, tiếp tục nhìn xuống phía dưới. Hai khung bảng xếp hạng cao thủ khu vực và bảng xếp hạng cao thủ thế giới hiện ra trước mặt hắn, nhưng đây không phải là mục hắn quan tâm đến nên hắn trực tiếp bỏ qua. Kế đến là hai khung trung tâm thương mại và chợ đen, sau hai giây lưỡng lự, hắn lựa chọn mở ra khung trung tâm thương mại trước tiên. Một loạt danh sách vật phẩm, trang bị đập thẳng vào mắt hắn. Nào là cường hoá thân thể, nào là vũ khí quân sự, nào là quần áo và đồ bảo hộ... mới liếc qua một chút mà hai mắt của hắn đã hoa hết cả lên.

Vật phẩm ở nơi này chẳng những có giá bán đắt cắt cổ, mà nó còn yêu cầu người chơi tự tìm hiểu và học tập. Ví dụ như người chơi mua bộ kỹ năng thuật pháp ninja chuyên nghiệp hàng đầu thế giới, không phải mua một lần là được cả bản full, mà lần đầu tiên người chơi chỉ có thể mua được những động tác cơ bản đầu tiên của thuật pháp. Đợi đến khi người chơi sử dụng thành thạo những động tác cơ bản đó, những phần tiếp theo mới được mở khoá, lúc đó người chơi có thể dùng điểm thưởng để mua tiếp. Còn nếu người chơi không thể sử dụng thành thạo được những động tác cơ bản đầu tiên, vậy thì chia buồn cùng bạn, chẳng những mất điểm thưởng để mua, bộ thuật pháp đó đối với bạn cũng chỉ là đống đồ bỏ đi.

Sau một hồi tìm kiếm, Lãng thấy vật phẩm kỹ năng “Kinh thánh quyền năng” và cường hoá linh hồn là hai thứ khiến hắn ấn tượng nhất. Còn phần vũ khí, cường hoá cơ thể, quần áo và đồ dùng bảo hộ vì có quá nhiều loại nên hiện tại hắn chưa xác định được mình cần gì. Hơn nữa điểm thưởng của hắn đến thời điểm này chỉ có 605 điểm, mà trang đầu tiên của quyển kinh thánh quyền năng đã có giá 200 điểm thưởng, mở khoá cường hoá linh hồn bước đầu tiên có giá 400 điểm thưởng. Nếu mua cả hai thứ này, số điểm thưởng còn lại của hắn chỉ là con số lẻ, nên hắn quyết định mấy mục kia hắn sẽ tìm hiểu sau. Hơn nữa hắn vẫn muốn hỏi qua ý kiến của A Qua rồi mới quyết định sẽ mua món nào, bởi dù gì ông cũng có kinh nghiệm lăn lộn ở đây nhiều hơn hắn, tin rằng ông rành về mấy món đồ này hơn hắn là cái chắc.

Thoát ra khỏi trung tâm thương mại, hắn mở ra khung chợ đen. Trong khung chợ đen lại được chia ra làm hai khu, một khu là chợ đen trong khu vực, khu còn lại là chợ đen toàn thế giới. Vật phẩm bày bán bên trong chợ đen cũng đa dạng không kém trung tâm thương mại là bao, nhưng điểm khác biệt là vật phẩm ở nơi này đều do người chơi chế tạo ra, bởi bên trên vật phẩm có khắc tên người chế tạo, còn vật phẩm ở trung tâm thương mại thì không. Giá bán của các vật phẩm cũng không đồng nhất như bên trong trung tâm thương mại, có khi cùng một vật phẩm lại có đến vài ba cái giá khác nhau, nên nếu người chơi không nhanh nhạy rất dễ bị ăn thịt lừa ở khu này.

"Kênh khu vực có thông báo mới."

Trong khi Lãng đang mải mê xem qua xem lại đống vật phẩm trong chợ đen, một dòng thông báo màu xanh lá chạy qua trước mặt hắn. Hắn lập tức thoát ra khỏi bảng thuộc tính cá nhân, đi nhanh tới phòng khách, nơi có hai cái màn hình tinh thể lỏng một lớn, một bé giống y như bên ngoài quảng trường.

"Thông báo event Halloween: Để hưởng ứng ngày hội Halloween, Bố Trẻ tổ chức một event với quy mô trên toàn thế giới. Nội dung event rất đơn giản, tất cả người chơi trong các cụm phòng chờ sẽ phải tham gia trò chơi có kịch bản linh dị. Về cấp độ khó dễ của trò chơi vẫn theo luật cũ, Bố Trẻ đã dựa theo năng lực của từng phòng chờ mà phân chia cấp độ tương ứng. Nếu sống sót vượt qua nguy hiểm trong trò chơi, người chơi sẽ nhận được những phần quà khủng với giá trị khác nhau. Chúc người chơi có một Halloween không chết chóc!"

"Thông báo của Bố Trẻ gửi cho phòng chờ số 3 và phòng chờ số 4: Do hai phòng chờ này đa phần đều là người chơi mới, nên Bố Trẻ quyết định gộp hai phòng lại chơi chung một lượt.

Chủ đề của trò chơi: Những quân bài ma quái

Cấp độ: Bình thường (loại khó)

Thời lượng trò chơi: 120 phút

Các phòng chờ tham gia: Phòng chờ số 4 và phòng chờ số 6

Chế độ đối kháng giữa các đội: Tắt

Ngày và giờ trò chơi bắt đầu: 13 giờ 15 phút, ngày 31 tháng 10

Chúc người chơi của hai phòng chờ không ngỏm quá sớm!"

Hai hàng thông báo nối đuôi nhau chạy lên chạy xuống trên màn hình tinh thể lỏng. Lãng biết rất nhanh hắn sẽ phải tham gia trò chơi tiếp theo, nhưng hắn không ngờ lại nhanh đến vậy, bởi nhìn ngày tháng hiển thị trên màn hình trước mặt thì hôm nay đã là ngày 27 tháng 10, vậy là chỉ còn bốn ngày nữa hắn sẽ phải tiếp tục lăn lộn trong cái thế giới nguy hiểm kia. Hơn nữa lần này kịch bản của trò chơi lại là kịch bản linh dị, nó khác hoàn toàn với những kịch bản phiêu lưu hay khám phá thế giới. Vì những kịch bản kia người chơi dù phải đối mặt với nguy hiểm nhưng đều là thứ có thể thấy được, còn trong kịch bản linh dị, người chơi sẽ phải đối mặt với những loại quỷ hồn giết người trong vô hình, cho nên có thể nói kịch bản linh dị chính là loại đáng sợ nhất trong các loại kịch bản.

Thông báo mới xuất hiện này khiến Lãng càng thêm kiên định về vấn đề mua vật phẩm kỹ năng kinh thánh quyền năng, bởi đây chính là vật phẩm dùng để đối phó với quỷ hồn. Nếu người chơi tìm ra cách để sử dụng nó, thì khi đối mặt với bọn quỷ, chỉ cần đọc ra một đoạn bất kỳ trong cuốn kinh thánh cũng đủ khả năng đẩy lùi bọn chúng. Mạnh hơn nữa thì chỉ cần đọc một từ trong kinh thánh cũng dư sức làm chúng hoàn toàn biết mất.

Hiện tại trên kênh chát của khu vực và thế giới đang nháo nhào bàn luận về event vừa xuất hiện, đa phần mọi người thảo luận về vấn đề bản thân sẽ gặp phải loại quỷ hồn nào trong trò chơi.

Lãng nhìn qua kênh khu vực, đoạn đối thoại của vài người trên đó khiến hắn chú ý. Bọn họ đang nói về chuyện người chơi phòng chờ số 6 tuần trước vừa bị đoàn diệt, có vài người cá cược xem lần tiếp theo đoàn diệt của phòng chờ này là khi nào. Hắn tò mò muốn hỏi bọn họ đầu đuôi câu chuyện, nhưng hắn không có loa nhỏ dùng để nói chuyện trên kênh khu vực, hơn nữa hắn và bọn họ chẳng quen thân gì, tự nhiên nhảy vào hỏi cũng kỳ, tốt nhất đợi lát nữa hỏi A Qua là nhanh nhất.

Nói đến loa dùng để trò chuyện trên kênh thế giới và kênh khu vực hắn mới nhớ, ban nãy lướt qua trung tâm thương mại hắn thấy ở khu vật phẩm tiện lợi có bày bán hai loại loa to và loa nhỏ. Loa to dùng để trò chuyện trên kênh thế giới, loa nhỏ dùng cho kênh khu vực. Giá của hai loại này cũng khác nhau, loa nhỏ có giá 1 điểm thưởng được 100 loa, loa to thì 1 điểm thưởng được 50 loa. Hắn cũng định mua, nhưng nghĩ trong trò chơi còn phải dùng đến điểm thưởng nên lại thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Chuyện xưa của A Qua


Lãng vừa thoát ra khỏi bảng thuộc tính cá nhân, tiếng chuông cửa không báo trước bất ngờ vang lên. Đối với việc có người tìm tới hắn không bất ngờ cho lắm, hắn đoán chắc hẳn Khánh cũng đã đọc xong tin mới trên kênh khu vực nên đến tìm hắn. Đúng như dự đoán, cánh cửa vừa mở, hình ảnh một gã thanh niên mặc áo phông trắng, quần jean bạc màu vô cùng năng động đập vào tầm mắt của hắn.

"May quá anh dậy rồi!" Khánh vui mừng reo lên. "Anh đọc tin mới trên kênh khu vực chưa? Em vừa đến nhà tìm chú A Qua, còn chưa ngồi nóng chỗ thì đọc được cái tin kia, nên vội chạy tới xem anh dậy chưa." Nói đến đây nét vui mừng trên mặt hắn được thay thế bằng sự bất an. "Chú A Qua bảo nếu anh dậy rồi thì mau đến nhà chú ấy, chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng về vấn đề sẽ mang theo những vật phẩm gì trong trò chơi mấy ngày sắp tới."

"Ừ anh cũng vừa đọc xong." Lãng nhấc chân bước hẳn ra ngoài, bàn tay phải ngoặt lại đóng cánh cửa đang mở phía sau lưng. "Anh đang tính đi tới nhà chú ấy thì em tới tìm, giờ mình đi ngay thôi kẻo chú ấy phải đợi lâu."

"Dạ vâng." Khánh xoay người nhằm thẳng hướng nhà A Qua bước tới. "Em có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi chú ấy, ban nay em hỏi thử thì chú nói đợi anh đến rồi chú giải thích một thể, làm em nóng hết cả ruột."

Lãng nghe vậy khoé môi hơi cong lên, hắn hiểu cảm giác bức bối hiện tại của Khánh, bởi chính bản thân hắn cũng có rất nhiều khúc mắc về nơi này, nhất là đoạn đối thoại ban nãy hắn thấy trên kênh khu vực. Điều làm hắn khó hiểu là tại sao họ lại dự đoán về lần đoàn diệt tiếp theo của phòng chờ số 6, bên trong chắc hẳn có một câu chuyện dài đang chờ hắn tìm hiểu.

Hai người vừa bước tới cửa chính của căn nhà màu vàng, Khánh đang định đưa ngón trỏ lên nhấn chuông thì cánh cửa bật mở.

"Vào đi hai đứa." Giọng A Qua vọng ra từ cái loa bé xíu gắn ngay cạnh nút nhấn chuông.

Khánh nhìn cánh cửa vừa được mở ra đầy vẻ khó hiểu, hắn không rõ bằng cách nào ông chú kia biết bọn họ đến, hơn nữa cánh cửa lại còn tự động mở. Ban nãy rõ ràng đợi đến khi hắn nhấn chuông xong ông chú kia mới ra mở cửa, chứ đâu có hiện tượng kỳ lạ như thế này. "Chẳng nhẽ xung quanh đây có lắp đặt camera giám sát?" Hắn lầu bầu tự hỏi, hai mắt nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới xem có cái camera nào không.

Lãng lại chẳng hề ngạc nhiên trước những điều đó, ở thế giới của hắn, cửa tự động mở là loại cửa cổ lỗ sĩ đã bị thải từ nhiều năm trước, loại cửa đang thịnh hành hiện tại là cửa điện từ. Khả năng của nó vô cùng ưu việt, khách đến nhà chơi chỉ cần đứng trước cửa một giây đồng hồ, hệ thống an ninh của cánh cửa trong một giây ngắn ngủi đó quét qua toàn phần cơ thể, hơi thở, tần xuất nhịp tim đập của vị khách. Nếu trùng khớp với dữ liệu mà chủ nhà lập trình cho nó, cánh cửa sẽ tự động mở, còn nếu không, vị khách kia sẽ bị liệt vào danh sách có ý đồ xâm nhập trái phép. Nhưng cũng vì khả năng ưu việt đến cứng ngắc như thế, nên có rất nhiều câu chuyện dở khóc dở cười xoay quanh loại cửa điện từ này. Trước ngày hắn bị người của nữ hoàng bắt đi, hắn có đọc được một bài báo nói về nhóm người phát minh ra loại cửa điện từ kia đã tìm được phương án khắc phục điểm yếu của nó, không biết hiện tại bọn họ làm đến đâu rồi, liệu có khắc phục được thật không hay lại lỗi chồng lên lỗi.

"Mình vào thôi anh." Khánh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

"À... à ừ." Hắn gật nhẹ bước theo sau Khánh. Hắn thật không ngờ trong giờ phút này mình lại còn tâm trí quan tâm đến cái nhóm phát minh của nợ kia, chắc tại đầu óc căng thẳng quá độ nên tự động nghĩ tới những tin tức lặt vặt để xả stress đây mà.

"Hai đứa ngồi đi." A Qua bước ra từ phòng bếp, một tay ông cầm cái bình thuỷ tinh đựng cà phê đang bốc khói nghi ngút, tay còn lại chỉ về phía cái sofa màu cam ở giữa phòng khách. "Lãng uống cà phê hay trà? Khánh thì chắc vẫn uống trà tiếp chứ nhỉ?"

"Cho cháu một tách cà phê ạ." Lãng khom lưng ngồi xuống ghế sofa, hai tay hắn đặt hờ trên hai đầu gối.

"Vâng, cháu vẫn trà thôi chú ạ." Khánh gãi đầu cười khì. Vì làm ngành y nên hắn hiểu chất nicotine có trong cà phê rất hại cho cơ thể, thành thử thức uống quen thuộc của hắn chỉ có trà và nước lọc.

"Mà Lãng cũng đặt nickname rồi đấy hả, tên nick đặc biệt ghê ha." A Qua nhìn lướt mắt qua phía trên đỉnh đầu hắn.

"Ồ, tử tù mã 06, công nhận nickname của anh đặc biệt thật đấy." Khánh há hốc mồm nhìn chằm chằm đỉnh đầu của hắn.

Đến lúc này đến đứa đần cũng hiểu ra vấn đề huống chi là kẻ có đầu óc nhanh nhạy như Lãng, hắn cũng quét mắt nhìn qua đỉnh đầu của hai người đối diện. Trên đỉnh đầu của Khánh có dòng chữ màu xanh lá "Huyết công tử", còn của A Qua là "Giàng A Qua". Thì ra nickname của người chơi sẽ xuất hiện trên đỉnh đầu, có vẻ nguyên lý cơ bản của trò chơi này cũng giống nguyên lý của các trò chơi trên mạng internet, điểm khác biệt duy nhất của hai loại này có lẽ là nội dung trò chơi và người chơi trò chơi.

"Họ của chú họ Giàng hả chú?" Lãng tò mò lên tiếng hỏi, vì hắn chưa nghe thấy họ này bao giờ.

"Ừ, chú họ Giàng." A Qua đặt tách cà phê mới rót xuống trước mặt hắn. "Chú là người H"mông, sống ở vùng Tây Bắc. Nếu không có cái biến cố kia, chắc giờ chú vẫn còn đang ở trong bản trồng táo mèo ấy chứ." Giọng ông nhàn nhạt pha chút bi thương khi nói về những sự việc đã sảy ra trong quá khứ.

"Biến cố gì vậy chú?" Khánh bị thu hút bởi câu chuyện, không nhận sự bất thường trong lời nói của ông, nên hắn thuận miệng lên tiếng hỏi.

Lãng hiểu biến cố mà A Qua nói đến chắc là nói về lý do vì sao ông bị đưa đến nơi này. Biết đây là chuyện buồn của ông, nên hắn cũng không định đào sâu về cái biến cố đó, ngờ đâu thanh niên kia lại không kiềm chế được tò mò, thành thử cái không định của hắn bị đánh cho tan tác.

"À, chuyện kể ra cũng khá dài." A Qua nhấp một ngụm trà.

Năm đó có một tốp thợ hồ được cử lên sửa sang lại con đường bị sạt lở của bản, mang theo rất nhiều đồ dùng điện tử hiện đại mới lạ, khiến mọi người tò mò kéo tới xin được nhìn thử. Vì lúc đó điện trong bản mới kéo về chưa được lâu, nên đồ dùng điện tử ngoài cái ti vi đen trắng ở nhà ông trưởng bản thì chẳng còn thứ gì khác, thành thử khi được xem phim full hd qua màn hình máy tính xách tay, mọi người vô cùng thích thú nên kéo đến xem ngày càng đông.

Nhà A Qua thuộc dạng khá giả nhất bản, nên gần một nửa nhóm thợ hồ ở trọ tại nhà ông. Ông còn nhớ rất rõ, tối hôm định mệnh đó vì trời mưa rất lớn, nên chỉ có mấy thanh niên trai tráng trong bản là bạn của thằng con cả của ông kéo đến xem phim. Anh thợ hồ có máy tính xách tay nói, hôm nay sẽ mở phim hài cho mọi người xem, nên ông vốn không khoái vụ phim ảnh lắm cũng mon men xúm lại cùng cả bọn. Ông thấy anh thợ hồ kia vào mục Youtube, gõ gõ xoá xoá một hồi mới tìm được cái bộ phim mà anh ta nói là hài nhất vịnh bắc bộ. Tên phim do đã nhiều năm trôi qua nên ông không còn nhớ rõ nó tên là gì, ông chỉ nhớ đó chính là bộ phim hài đầu tiên và chắc cũng là cuối cùng mà ông xem. Khi đến mục quảng cáo, bất chợt một đoạn video kỳ quặc đột ngột xuất hiện choán toàn màn hình máy tính, anh thợ hồ định di chuột tắt đi, nhưng thấy nội dung video khá thú vị nên anh để lại cho cả nhóm xem hết.

Khi đoạn video vừa kết thúc, tất cả mọi người có mặt trước màn hình máy tính hôm đó lập tức bị kéo vào bên trong trò chơi. May mắn là cả bọn đều là dân lao động chân tay, nên số người giữ được mạng sống vượt qua trò chơi cũng khá nhiều, trong số đó có ông và con trai của ông. Nhưng ở cái thế giới này sống chết của con người giống như bị ngăn cách bởi một sợi tóc mỏng manh, lần thứ ba tham gia trò chơi, con trai ông bị con quỷ trong thang máy giết chết, còn một kẻ già cả như ông lại may mắn vượt qua được. Lúc đó ông cảm thấy ông trời thật khéo trêu ngươi, ông thà bản thân mình chết để con trai được sống, chứ chẳng hề muốn gặp cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Và cũng từ đó trở đi, ông được lựa chọn trở thành quản gia của phòng chờ số 6 cho đến ngày hôm nay.

Từ ngày trở thành quản gia, ông không phải lăn lộn trong thế giới trò chơi nữa, thay vào đó ông phải ôm đồm toàn bộ mọi chuyện từ lớn đến bé của phòng chờ. Nhưng sau mỗi lần phòng chờ bị đoàn diệt, ông phải đích thân tiến vào trò chơi, giúp đỡ những người chơi mới có tiềm lực vượt qua màn thử thách đầu tiên.

Chức vụ quản gia này nghe qua thì có vẻ vô cùng nhàn nhã, nhưng thực chất lại không hề như vậy. Bởi những người được Bố Trẻ chọn làm quản gia, sẽ bị tước hết vật phẩm và điểm thưởng, thành thử thực lực của họ luôn luôn dừng lại ở thời điểm ngày đầu tiên trở thành quản gia. Nếu những người chơi trong phòng chờ họ quản lý là những người có thực lực, thì xác thực họ rất nhàn nhã, nhưng nếu không, cuộc sống của họ còn bấp bênh hơn người chơi lăn lộn trong thế giới trò chơi rất nhiều.

Chẳng hạn như A Qua, theo tình trạng hiện tại của phòng chờ số 6, cứ vài ba tháng ông lại phải tay không tấc sắt vào thế giới trò chơi đón người chơi mới. Thành thử thần kinh của ông luôn trong trạng thái căng thẳng, bởi mỗi lần tiến vào những thế giới trò chơi có cấp độ khó dễ khác nhau, những nguy hiểm mà ông phải đối mặt cũng hoàn toàn không giống nhau. Mà ông lại không hề có bất cứ vũ khí gì để phòng thân, ngoài một chút thành tựu về giác quan thứ sáu và cường hoá cơ thể. Nếu gặp phải kịch bản phưu lưu, khám phá thì không sao, nhưng nếu gặp phải kịch bản linh dị ông không dám chắc bản thân có thể an toàn quay trở về phòng chờ chứ nói gì đến việc giúp đỡ người chơi mới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Phòng chờ bị nguyền rủa


Nghe xong câu chuyện về sự cố của ông, hai người trầm mặc. Cả hai không biết vào giờ phút này nên nói gì cho phải.

Khánh cảm thấy thật may mắn vì ba má của hắn không bị kéo đến cái nơi khủng bố này, hơn nữa hai người họ ngoài xem ti vi ra thì chẳng bao giờ động đến mấy thứ liên quan đến internet, đến cái điện thoại của hai người cũng là loại điện thoại đen trắng từ thời cổ mã la hi. Nhưng hắn không dám chắc cái video quỷ quái kia chỉ xuất hiện trên các thiết bị điện tử có kết nối với internet, hay là xuất hiện cả trên các thiết bị điện tử không có internet. Nếu là trường hợp thứ hai, có lẽ không sớm thì muộn bọn họ cũng sẽ gặp được cái video kia.

Lãng lại đang nhớ tới người anh trai quá cố của hắn, người đã thay cha mẹ yêu thương đùm bọc hắn từ ngày bé thơ cho đến bây giờ. Vậy mà chỉ có hai ngày không gặp mặt, hắn đã nhận được tin anh bị người khác giết chết. Sau vài ngày lại có một nhóm người lạ mặt đem tiền đến quăng vào mặt hắn, yêu cầu hắn phải im lặng trước cái chết đầy nghi vấn của anh mình. Cảnh sát thì mở cuộc họp báo nói tất cả tin tức trước kia đều là nhầm lẫn, theo kết quả khám nghiệm lần thứ hai của pháp y, nguyên nhân chết của một trăm người kia có thể là do quá phấn khích nên giết hại lẫn nhau, bởi họ tìm thấy một lượng ma tuý tổng hợp lớn lẫn trong máu của những người chết.

Sau cuộc họp báo, vụ án cũng chính thức được khép lại, người thân của nạn nhân phần nhiều nhận được một khoản tiền khổng lồ nên im lặng, phần còn lại do nhất quyết đòi lại công bằng cho người đã khuất, bị người của nữ hoàng dùng quyền lực đe doạ khiến họ khuất phục. Riêng hắn không tỏ bất cứ thái độ nào quá khích, bọn họ đưa tiền hắn nhận, số tiền đó được hắn đem đi quyên góp cho những người đang trong hoàn cảnh cơ cực. Mục đích hắn nhận tiền là để bọn họ buông lỏng cảnh giác với mình, sau đó hắn âm thầm nhờ người bạn là hacker chuyên nghiệp đứng trong top cao thủ hàng đầu của cụm hành tinh, hack toàn bộ tư liệu hồ sơ vụ án từ cục cảnh sát.

Đọc xong đống tư liệu, đầu óc hắn như muốn nổ tung. Hắn thật không ngờ anh trai mình lại bị con gái của nữ hoàng giết chết, bởi cô ta là bạn gái của anh ấy, nên hắn chưa bao giờ nghĩ đến hung thủ chính là cô ta. Lúc đó do đầu óc quá hỗn loạn, đợi đến khi hắn kịp bình tĩnh lại thì đã bị người của nữ hoàng bắt giam. Hắn vô cùng hối hận vì sự nóng vội của mình vào lúc đó, bởi vụ án một trăm người kia có quá nhiều điểm nghi vấn. Bây giờ nhớ lại, hắn mới nhận ra một điểm đáng ngờ, đó là phần nhiều những người bị giết đều là cấp dưới của anh trai hắn, cho nên mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như trong tài liệu mà bạn hắn hack được. Nếu có thể quay trở lại, hắn tự hứa với lòng, bằng mọi cách nhất định phải tìm ra được nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của một trăm người kia, công bố cho tất cả mọi người trong và ngoài hành tinh biết.

"Mà hai đứa ở bên ngoài có nghe được tin tức gì mới về vùng Tây Bắc không?" Thấy cả hai đều im lặng, đầu hơi cúi xuống, A Qua tinh ý chủ động lên tiếng gợi chuyện.

"Cháu không nghe được bất cứ tin tức gì chú ạ." Lãng thành thật trả lời, bởi hắn và ông sống ở hai thế giới khác nhau, nên vùng Tây Bắc trong miệng ông hắn hoàn toàn không biết nó nằm ở nơi nào.

"Cháu có đọc được một tin tức nho nhỏ trên facebook." Khánh hồ hởi ngẩng đầu lên nhìn A Qua, hắn vô cùng áy náy vì đã khơi lại chuyện buồn của ông, hy vọng tin tức hắn có được khiến ông ít nhiều quên đi những chuyện không vui. "Vừa qua một trận lũ ống ập tới khiến cả vùng bị tàn phá, người dân và chính quyền sau hai tháng đã quyên góp một số tiền lớn sửa sang lại nhà cửa cho người dân. Hơn nữa trong nửa năm tới, tất cả các mặt hàng nông sản của vùng cũng được ưu tiên tăng giá lên một chút, để người dân có tiền trang trải cuộc sống sau trận lũ."

"Ồ, vậy hả!" Hai mắt của A Qua sáng ngời. Vậy là người dân của quê hương ông cũng đã nhận được sự giúp đỡ của cộng đồng, chứ vào thời của ông, đa phần mọi người trong bản đều phải tự tìm cách khắc phục khó khăn. "Mà thôi, chúng ta tạm gác chuyện về thế giới thực sang một bên đi, hiện tại việc cấp bách nhất là bàn chuyện ở thế giới này. Hai đứa có gì thắc mắc về nơi này hay không?" Ông lên tiếng chuyển câu chuyện sang chủ đề chính.

Lãng và Khánh đưa mắt nhìn nhau.

"Để anh hỏi trước một vấn đề được không?" Lãng lên tiếng hỏi ý kiến của Khánh.

"Dạ vâng, anh hỏi trước đi ạ." Khánh cười toét miệng, gật đầu cái rụp.

"Ban nãy cháu có nhìn thấy đoạn đối thoại của một nhóm người trên kênh khu vực." Lãng xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía A Qua. "Bọn họ nói về chuyện phòng chờ số 6 bị đoàn diệt, có vài người còn đưa ra dự đoán về lần đoàn diệt tiếp theo. Chú cho cháu hỏi, có phải bởi vì số lần đoàn diệt của phòng chờ của chúng ta nhiều hơn mức bình thường nên họ mới dự đoán như vậy phải không ạ? Hay là vì nguyên nhân đặc biệt nào khác?" Đây là kết luận cuối cùng hắn đưa ra trong thời gian đi cùng Khánh đến nhà của ông, hắn hy vọng câu trả lời của ông không quá tệ so với suy đoán của hắn.

Nghe xong câu hỏi của hắn, A Qua hơi nhướn mày, Khánh thì hoàn toàn kinh ngạc.

"Đúng là vì phòng chờ của chúng ta có số lần đoàn diệt nhiều hơn bình thường, nên nhiều khi bị các phòng chờ khác trong khu vực mang ra bàn tán hoặc chơi trò cá cược." A Qua đặt tách trà trên tay xuống mặt bàn, ông hoàn toàn không hề ngạc nhiên vì suy luận của hắn gần như đúng hoàn toàn với sự thật. Một kẻ có đầu óc nhanh nhạy như hắn, nếu không đoán ra nguyên nhân mới là điều khiến ông kinh ngạc. "Nguyên nhân gây ra điều đó không phải vì thực lực của người chơi ở phòng chờ này kém, mà là vì phòng chờ này đã bị nguyền rủa." Giọng ông đều đều, nói ra tin tức khiến hai người đối diện vô cùng khiếp sợ.

"Bị... bị nguyền rủa ý ạ?" Khánh trợn mắt, lắp ba lắp bắp hỏi lại. "Bị cái gì nguyền rủa cơ ạ?"

Hai cánh môi của Lãng mím chặt lại, xem ra tình hình tệ hơn dự đoán của hắn rất nhiều.

"Chú cũng không rõ rốt cuộc là bị cái gì nguyền rủa." A Qua thở dài lắc đầu. "Chuyện sảy ra từ rất rất lâu trước kia, khi chú tới nơi này cũng chỉ được nghe kể lại đại khái, cho nên cũng không rõ nguyên nhân thật sự là từ đâu." Ông nhấc cái ấm tự rót thêm trà vào tách của mình, rồi bắt đầu lời kể.

Khi thế giới giả tưởng này bắt đầu kéo từ thế giới thực vào thế giới chơi trò chơi, lớp người chơi đầu tiên ở phòng chờ số 6 do một tên trùm xã hội đen khét tiếng cầm đầu. Dưới sự dẫn dắt của hắn, phòng chờ số 6 trở thành phòng chờ mạnh nhất khu vực lúc bấy giờ. Nhưng thực lực mạnh mẽ bọn họ có được đa phần là dùng điểm thưởng mua những vật phẩm, quái thú, vật bị nguyền rủa ở trung tâm thương mại và chợ đen, cho nên nhìn vẻ ngoài thì có vẻ rất ngầu, thực chất cốt lõi bên trong chẳng có gì.

Một người trong nhóm sớm phát hiện ra điều đó. Hắn tính toán nếu cứ để thực trạng này kéo dài, e không sớm thì muộn cả nhóm nếu không bị phòng chờ khác tiêu diệt, cũng bị NPC* trong trò chơi giết hết. Hắn quyết định nói ra phân tích của mình trong cuộc họp hàng tuần của nhóm, chỉ là ý tốt của hắn chẳng những không được kẻ cầm đầu ghi nhận, mà lại trở thành lý do khiến hắn bị kẻ cầm đầu và tất cả mọi người nghi ngờ hắn đang có âm mưu xoán ngôi.

Từ đó theo lệnh của kẻ cầm đầu, hắn bị mọi người trong nhóm cô lập. Dù vậy hắn vẫn tự lực vượt qua tất cả nguy hiểm trong thế giới trò chơi. Hắn tin rằng chỉ cần bản thân cố gắng, dù không có sự giúp đỡ của người khác hắn vẫn có thể sống sót.

Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy cho đến một lần cả nhóm tham gia trò chơi có kịch bản linh dị loại khó, ở màn thứ ba, vì bảo vệ tính mạng của mình, kẻ cầm đầu và những người khác đánh ngất hắn quăng lại trên đường, nhằm mục đính dùng hắn cầm chân quỷ hồn, để cả nhóm có thời gian chạy trốn.

Trong thời khắc cuối cùng giữa sống và chết, hắn bị sự khủng bố của quỷ hồn ép cho tỉnh lại. Nhìn tử vong đang dần giáng xuống, hắn ngửa đầu gào lên từng câu, từng chữ rõ ràng: "Lũ khốn nạn, tao nguyền rủa chúng mày chết không toàn thây! Tao nguyền rủa tất cả những kẻ ở phòng chờ số 6 này nhất định đều phải chết!"

Nhóm người đang chạy phía trước nghe thấy tiếng trù ẻo của hắn, nhưng cả bọn chẳng để trong lòng, bởi bọn họ cho rằng đấy chỉ là lời chửi rủa bất lực trước khi chết của một thằng yếu nhớt.

Sau khi vượt qua màn cuối cùng của trò chơi, số người sống sót trở về chỉ còn lại một nửa, đấy cũng là lần đầu tiên phòng chờ số 6 bị thiệt hại nặng nề như vậy. Cả nhóm dành hẳn hai ngày để tưởng niệm đồng đội quá cố, nhưng bọn họ lại chẳng dành lấy một giây phút nào để xám hối về hành động vô nhân đạo của mình với gã thanh niên kia.

Sau hai ngày, kẻ cầm đầu tập hợp mọi người lại, dùng những lời lẽ hùng hồn vực tinh thần của cả bọn. Khi đó hắn và những kẻ còn sống sót đều cho rằng, đợi đến khi có thêm người chơi mới thay thế cho những người đã mất, cả nhóm chắc chắn sẽ lấy lại phong thái huy hoàng vốn có. Nhưng sự thật lại hoàn trái ngược, ở lần chơi tiếp theo, ngoài người quản gia của phòng chờ, tất cả đều bỏ mạng, không một kẻ nào sống sót trở về. Và cũng từ đó trở đi, đợi đến khi phòng chờ số 6 tập hợp đủ quân số, cả nhóm nếu không bị phòng chờ khác diệt sạch, thì cũng bị NPC trong trò chơi giết hết.

Vì nhiều lần lặp đi lặp lại như thế, nên ông quản gia lúc bấy giờ của phòng chờ cho rằng, có lẽ lời nguyền rủa của gã thanh niên kia đã ám vào nơi này. Nếu không phá giải được lời nguyền, chắc chắn sẽ chẳng có người chơi nào ở phòng chờ số 6 có thể sống sót. Nhưng ông ta cũng lý giải được tại sao và bằng cách nào lời nguyền rủa của gã thanh niên kia lại trở thành sự thật, hay là có một thế lực nào khác nguyền rủa nơi này chứ không phải hắn ta. Tất cả vẫn còn là một bí ẩn mà đến giờ chưa ai giải đáp được.

Nghe xong câu chuyện của A Qua, da gà da vịt nổi đầy người Lãng và Khánh. Nếu đúng theo như lời kể của ông, kể từ khi hai người bước vào nơi này lời nguyền kia đã ám lên cả hai. Nếu không phá giải lời nguyền, không sớm thì muộn bọn họ cũng sẽ nối bước những người chơi khác xuống uống nước chè với bác Diêm họ Vương.

"Vậy chúng ta phải làm thế nào mới phá giải được lời nguyền rủa kia hả chú?" Khánh nhỏm hẳn người dậy khỏi ghế, hai tay hắn chống lên cái bàn trước mặt, đôi mắt đầy vẻ lo sợ nhìn chằm chằm về phía A Qua.

(*) NPC: Là nhân vật được thiết kế trong game.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Quyết định lựa chọn kỹ năng của từng người


"Chú cũng không biết." A Qua bất lực lắc đầu. "Do có quá nhiều lần đoàn diệt nên Bố Trẻ đã gợi ý rằng, bên trong những tất cả những vật phẩm được bày bán ở khu trung tâm thương mại đều có cách giải được lời nguyền, vấn đề là người chơi có tìm ra nó hay không, nếu tìm ra có thể ngay lập tức phá giải được lời nguyền kia." Nói đến đây ông thở dài một hơi. "Cũng đã có vô số người chơi ngày đêm điên cuồng tìm hiểu những vật phẩm họ sử dụng, họ cố tìm ra cách phá giải lời nguyền, tiếc là tất cả đều thất bại. Nhóm người có thể sống sót lâu nhất tại nơi này từ khi lời nguyền bắt đầu, cũng vừa bị đoàn diệt vào bốn ngày trước." Nhắc đến chuyện đoàn diệt mấy ngày trước, những nếp nhăn trên khuôn mặt ông như hằn sâu hơn, khiến ông trông già thêm vài tuổi.

"Cháu hiểu rồi!" Lãng kích động reo lên. "Ban nãy lúc ở nhà, cháu có xem qua các vật phẩm bày bán trong trung tâm thương mại, cháu thấy trong mục giới thiệu về vật phẩm kỹ năng kinh thánh quyền năng có nói rằng, khi người chơi có thể sử dụng kinh thánh đến một mức nhất định, chỉ cần đọc ra một đoạn kinh thánh cũng có thể phá giải được nguyền rủa bám trên người. Vậy chỉ cần cháu có thể sử dụng kinh thánh đến mức đạt yêu cầu, là sẽ phá giải được lời nguyền ám lên phòng chờ phải không ạ?"

"Cả cháu nữa!" Chẳng đợi A Qua kịp trả lời, Khánh đã dơ tay lên, giọng nói vô cùng phấn khích. "Cháu thấy vật phẩm sách hướng dẫn trở thành bác sĩ toàn năng bày bán trong trung tâm thương mại, ở mục giới thiệu nói là có thể chữa lành lặn cho những người bị nguyền rủa ám lên người. Có phải nó cũng có thể phá giải lời nguyền phải không chú?"

"Nói như vậy là hai đứa đã xem qua vật phẩm trong trung tâm thương mại và chợ đen rồi cả rồi phải không?" A Qua bật cười nhìn hai người.

"Dạ vâng." Lãng và Khánh gật mạnh đầu.

"Um, trên lý thuyết thì là như thế." Ông hơi ngả người tựa vào thành ghế, tầm mắt di chuyển nhìn về phía khoảng không trước mặt. "Nhưng để đạt được đến mức có thể phá giải nguyền rủa bám lên người, thì rất ít người làm được." Nói đến đây ông dừng lại, cả người không báo trước đột ngột ngồi thẳng dậy. "Dù vậy chú thật sự rất hy vọng hai đứa sẽ là những người đầu tiên của phòng chờ đạt được đến cấp độ đó, dẫn dắt phòng chờ của chúng ta bước tới một tầm cao mới!" Cặp mắt của ông sáng ngời, nhìn thẳng vào mắt của cả hai.

Nghe được câu khích lệ của ông, đến một người luôn bình tĩnh như Lãng cũng không đè nén được sự kích động đang trào dâng trong lòng, bởi nếu có thể phá giải được nguyền rủa này, đồng nghĩa với việc hắn đã tiến thêm một bước dài trên con đường trở về thế giới thực. Còn Khánh thì chẳng cần phải nói, khuôn mặt hắn đỏ bừng như say rượu, cả người đứng bật dậy khỏi ghế đầy hưng phấn.

"Cháu và anh Lãng nhất định sẽ cố gắng hết sức, xin chú cứ tin tưởng ở bọn cháu!" Hắn khom người xuống, nắm chặt hai bàn tay đầy vết đồi mồi của A Qua.

"Tốt lắm!" Ông mỉm cười gật đầu liên tục. Cách đây vài tháng, cũng có nhóm người tràn đầy nhiệt huyết nói những lời tương tự như thế với ông, vài tháng sau họ đã hoàn toàn biết mất khỏi thế giới này. Nhưng không vì thế mà ông ngừng hy vọng, ông tin rằng nhất định sẽ có người đủ khả năng vực phòng chờ đứng dậy.

"Giờ chúng ta bàn đến những vật phẩm nên mua trong trung tâm thương mại ha." Đợi Lãng và Khánh tương đối bình tĩnh trở lại, ông chuyển chủ đề sang vất đề mua vật phẩm. "Hai đứa đã chọn được vật phẩm cần mua chưa? Trò chơi sắp tới hai đứa tham gia liên quan đến quỷ hồn, chú khuyên hai đứa nên ưu tiên mua những vật phẩm có thuộc tính trừ tà trước thì hơn."

"Vâng, cháu cũng tính như vậy." Lãng gật đầu. "Cháu định mua vật phẩm kỹ năng kinh thánh quyền năng và mở khoá cường hoá linh hồn sơ cấp, chú thấy như thế có được không ạ?"

"Ồ!" A Qua kinh ngạc. "Tại sao cháu lại muốn mở khoá cường hoá linh hồn sơ cấp?" Ông tò mò đặt câu hỏi.

"Vì cháu thấy quỷ hồn và linh hồn có liên quan đến nhau, nếu linh hồn của cháu mạnh, cháu nghĩ sẽ tránh được phần nào được sự tấn công của lũ quỷ." Lãng chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình. "Ban đầu cháu định chọn mở khoá giác quan thứ sáu sơ cấp, nhưng suy đi tính lại cháu thấy giác quan thứ sáu vẫn trực thuộc linh hồn, nếu linh hồn cường đại, chắc chắn giác quan thứ sáu cũng sẽ xuất hiện. Cháu suy đoán như vậy có chính xác không ạ?"

"Khá lắm!" A Qua vui mừng nhìn hắn, quả là không phụ sự mong đợi của ông, gã thanh niên này là một người có tiềm năng rất lớn. "Giác quan thứ sáu chính xác chỉ là một nhánh của linh hồn, những người không tìm ra cách cường hoá linh hồn mới bắt buộc chuyển sang cường hoá giác quan thứ sáu. Nhưng chú cũng nói trước, cường hoá linh hồn chính là kỹ năng gần như khó nhất trong các loại kỹ năng, nên cháu phải chuẩn bị tinh thần là sẽ mất rất nhiều thời gian mới tìm ra phương hướng. Nhiều người chính vì quá nóng lòng nên bỏ dở giữa chừng chuyển sang kỹ năng khác dễ hơn. Đến khi nhìn thấy thành tựu của những người kiên nhẫn cường hoá linh hồn họ lại vô cùng hối hận, lập tức bỏ dở các kỹ năng đang học, quay lại học cường hoá linh hồn. Thành thử khi những người chơi khác càng ngày càng mạnh hơn, thì bọn họ vẫn cứ dậm chân tại chỗ." Ông giải thích một lượt tường tận những gì mình biết cho hai người.

"Vâng, cháu đã hiểu. Cháu cảm ơn những lời nhắc nhở của chú!" Lãng mỉm cười chân thành nhìn ông.

"Còn về kỹ năng kinh thánh quyền năng, đây cũng là một loại kỹ năng vô cùng khó. Trong mười phòng chờ ở khu vực Châu Á của chúng ta, chú chưa thấy ai có thể sử dụng thành thạo kỹ năng này, mong rằng cháu sẽ là người đầu tiên khai sáng kỹ năng này trong khu vực." Ông đưa ra lời nhận xét và hy vọng của mình. "À mà cháu có định mua thêm một lá bùa phòng thân hay không?" Như vừa chợt nhớ ra, ông lên tiếng hỏi hắn. "Chú nghĩ nếu có thể cháu nên mua lấy một cái để phòng thân, bởi hai kỹ năng cháu chọn rất lợi hại, nhưng không phải ngày một ngày hai là có thể lập tức sử dụng được. Cho nên cháu cần chuẩn bị một lá bùa hoặc một vật phẩm có thuộc tính chống lại quỷ hồn, để bảo vệ bản thân trong trò chơi sắp tới."

"Ý, chú nói cháu mới nhớ." Lúc này Lãng đang nghĩ đến mặt thánh giá nằm trong không gian trữ vật của mình. "Cái mặt thánh giá cháu đeo trên cổ, hiện tại trở thành thánh giá trừ tà. Nó có thuộc tính phát hiện quỷ hồn trong bán kính năm mét, cháu có nó thì có cần mua thêm bùa trừ tà nữa không ạ?"

"Thật hả?" A Qua vô cùng kinh ngạc, bởi rất ít đồ người chơi mang theo trở thành vật phẩm sử dụng trong trò chơi, nhưng nếu một khi đã trở thành vật phẩm, tất cả đều thuộc loại vô cùng quý hiếm. "Nếu vậy thì không cần mua thêm bùa nữa đâu, tên của mặt thánh giá kia là thánh giá trừ tà, chắc hẳn nó cũng có công dụng xua đuổi ma quỷ, cháu mang theo nó bên mình là tương đối ổn rồi. Còn cháu." Ông chuyển tầm mắt về phía Khánh. "Cháu định mua vật phẩm gì?"

"Dạ, cháu muốn mua sách hướng dẫn trở thành bác sĩ toàn năng chú ạ, chú thấy kỹ năng đó có được không chú?" Khánh sốt sắng nói về dự định của mình, bởi hắn học y nên cảm thấy rất hứng thú với cuốn sách kia.

"Ừ kỹ năng đó cũng thuộc loại trâu bò đấy, và tất nhiên nó cũng thuộc nhóm kỹ năng khó nhằn. Cháu chỉ cần nhớ rằng, nhất định phải bình tĩnh học từ từ, vì mấy loại này mà không kiên nhẫn là hỏng cơm hỏng cháo hết." Ông lên tiếng dặn dò.

"Vâng ạ! Với cả chú ơi, cháu cũng có ý định mở khoá cường hoá linh hồn sơ cấp giống anh Lãng, chú thấy cháu có nên mở hay không hả chú?" Hắn ngượng nghịu một lần nữa hỏi ý kiến của A Qua.

"Có gì mà không nên chứ." Ông bật cười thành tiếng. "Người ta có câu nói "không thử làm sao biết", nên cháu cứ mạnh dạn làm những gì mình muốn. Chỉ cần luôn khắc hai chữ "kiên nhẫn" trong đầu là được. Chú khuyến khích cháu nên mua thêm một lá bùa phòng thân, bởi trò chơi tiếp theo hai đứa tham gia dù cấp độ chỉ là loại bình thường, nhưng lại là mức khó của loại bình thường, nên chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm."

"Vâng, cháu sẽ mua một cái mang theo." Khánh hiểu lúc này cần mua những vật phẩm bảo vệ tính mạng trước, lại thêm điểm thưởng của hắn không có nhiều, nên phần mở khoá cường hoá linh hồn hắn tạm gác lại một bên.

Sau khi dùng xong bữa tối tại nhà A Qua, Lãng và Khánh lập tức trở về nhà.

Vừa vào đến phòng khách, Lãng thả mình ngồi xuống cái ghế sofa gần nhất, rồi mở bảng thuộc tính cá nhân ra, vào trung tâm thương mại mua những vật phẩm cần thiết.

Trang kinh thánh đầu tiên mới cáu lập tức xuất hiện trong không gian trữ vật của hắn, thuộc tính cá nhân cũng xuất hiện thêm khung cường hoá linh hồn. Hắn dùng ý niệm mở khung cường hoá linh hồn vừa xuất hiện ra xem thử, các số liệu trên màn hình trước mặt hắn lập tức thay đổi.

Tên kỹ năng: Cường hoá linh hồn sơ cấp

Cấp độ hiện tại: Người thường

Tiến độ tiến cấp từ người thường đến cấp cường hoá phách thứ nhất: 0%

Gợi ý phương pháp cường hoá: Người chơi cần dùng linh hồn của mình chạm vào các đồ vật xung quanh

Nhìn đến mục gợi ý phương pháp cường hoá, hai chân mày của Lãng nhíu chặt lại. Dùng linh hồn chạm vào đồ vật xung quanh là khái niệm chưa bao giờ tồn tại trong suy nghĩ của hắn, hẳn nào A Qua lại nói kỹ năng này không phải là thứ ngày một ngày hai có thể lĩnh ngộ được.

Hắn quyết định tạm gạt cái mục cường hoá này sang một bên, nhanh chóng mở không gian trữ vật, kiểm tra trang kinh thánh vừa xuất hiện kia.

Tên kỹ năng: Kinh thánh quyền năng

Số lượng: 1 trang

Nhắc nhở: Bước đầu tiên người chơi cần học thuộc từng câu, từng chữ trong trang kinh thánh này. Sau đó dùng khả năng thấu hiểu của mình, vận dụng kinh thánh tiêu diệt quỷ hồn

Lãng dùng ý niệm mở ra nội dung của trang kinh thánh, nội dung bên trong hoàn toàn trùng khớp với kinh thánh ở thế giới của hắn.

Mở đầu của kinh thánh là phần sáng thế ký, nội dung kể về việc Đức Chúa Trời sáng tạo ra mọi vật. Hắn là một người theo đạo, nhưng thật sự nếu bảo hắn không cầm kinh thánh mà đọc thuộc lòng không sai một từ nào, thật sự hắn không làm được. Cho nên cái bước đầu tiên, học thuộc từng câu, từng chữ trong trang đầu tiên này chắc sẽ ngốn mất một khoảng thời gian kha khá của hắn. Nhưng điều đó không phải vấn đề, điều làm hắn khó hiểu là cụm từ "dùng khả năng thấu hiểu của mình" rốt cuộc là chỉ về cái gì? Chỉ về thấu hiểu nội dung trong kinh thánh? Hay là thấu hiểu ẩn ý trong kinh thánh? Đây mới là vấn đề khiến hắn đau đầu nhức óc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Lần đầu đụng độ quỷ hồn


Ngày 31 tháng 10, một giờ trước khi trò chơi bắt đầu, Lãng và Khánh đã có mặt đông đủ tại nhà của A Qua. Lúc này cả hai đang vô cùng căng thẳng và bất an, bởi sắp phải đối mặt với bọn quỷ hồn mà trong tay hai người chẳng có lấy một thứ vũ khí nào đủ mạnh để chống lại chúng.

Trong mấy ngày qua, Lãng quên ăn, quên ngủ điên cuồng nghiên cứu trang kinh thánh bên trong không gian trữ vật. Sau khi học thuộc nội dung bên trong trang kinh thánh không sót một chữ nào, hắn mang tâm trạng đầy mong chờ tiến vào bên trong phòng mô phỏng trò chơi.

Để tiến được vào căn phòng này, hắn phải mua vé vào phòng có giá một điểm thưởng, thời gian hắn có thể ở lại bên trong là 24 giờ đồng hồ. Tất cả mọi cảnh vật bên trong căn phòng đúng như tên gọi của nó, tất cả đều được mô phỏng giống y hệt bên trong trò chơi. Chỉ cần người chơi miêu tả cảnh tượng cần mô phỏng, mọi cảnh vật bên trong sẽ lập tức thay đổi giống đến từng chi tiết nhỏ nhất, thậm chí có vài nơi người chơi thiết kế qua loa, cũng được hệ thống chỉnh sửa của căn phòng tự động sửa lại cho hoàn hảo.

Vừa vào tới nơi, Lãng lập tức thiết kế cho mình gặp phải quỷ hồn có cấp độ khủng bố chỉ bằng một nửa so với quỷ hồn trong trò chơi sắp tới hắn phải tham gia. Ngay lập tức, quang cảnh xung quanh vốn là một bờ biển tuyệt đẹp, được thay đổi thành một con đường đông người qua lại, mặt trời trên cao cũng được thay thế bằng vầng trăng khuyết bị những đám mây đen che khuất.

Hắn ngơ ngẩn nhìn dòng người qua lại, tiếng trò chuyện, tiếng bước chân của họ truyền thẳng vào thính giác khiến hắn ngỡ ngàng. Hắn không ngờ rằng cảnh mô phỏng ở nơi này lại hoàn toàn chân thật như vậy, đến mức hắn còn có thể cảm nhận được hơi ấm của cơ thể một đứa trẻ do mải mê chơi đùa nên đâm sầm vào mình.

Hắn thích thú đi theo đoàn người ngắm nhìn cảnh phố xá nhộn nhịp hai bên, cũng bởi quá chú tâm tới điều mới lạ bản thân vừa khám phá ra, nên hắn quên mất là mình đang ở trong thế giới mô phỏng có quỷ hồn.

Càng đi về phía trước, những người đi lại trên đường càng đông một cách khó hiểu. Hắn đoán có lẽ nơi này đang tổ chức lễ hội, bởi hắn nghe được tiếng ca hát, tiếng reo hò ầm ĩ từ bốn phương tám hướng truyền lại. Đúng lúc này, một bóng người mặc đồ trắng len qua đám đông, trên đầu đội cái mũ vành rộng lụp xụp, lững thững bước về phía hắn. Ban đầu hắn không để ý lắm, mãi cho đến khi kẻ kia chỉ còn cách hắn khoảng gần hai mét, hắn mới nhận ra điều bất thường.

Nếu tính đúng ra thì đây chính là lần đầu tiên hắn gặp ma kể từ ngày sinh ra, cho nên tâm lý không thể tránh được sự run sợ với những thế lực vô hình. Hắn cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng, đây chỉ là thế giới mô phỏng, những con ma ở nơi này chắc chắn không hề tồn tại thật sự. Đang trong lúc thần kinh căng như dây đàn, một người đàn ông từ phía sau bước tới, hỏi tại sao hắn lại đứng ngẩn người ở giữa đường chắn lối đi của người khác. Hắn ngớ người ra, hết nhìn người đàn ông, lại nhìn về phía cái kẻ mặc đồ trắng đội mũ vành rộng đang ngày một tiến lại gần kia. Người đàn ông thấy hắn không trả lời mà cứ nhìn ngược nhìn xuôi, ông ta chắc mẩm mình đã gặp phải một kẻ thần kinh có vấn đề, nên lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm rồi tiếp tục bước thẳng về phía trước.

Mắt thấy người đàn ông kia sắp đâm sầm vào kẻ mặc đồ trắng, Lãng ú ớ muốn gào lên ngăn cản, bởi hắn thật sự không chắc kẻ kia rốt cuộc là người hay ma. Nếu là người thì không sao, là ma thì chẳng phải người đàn ông kia sẽ gặp nguy hiểm hay sao. Nhưng trước khi âm thanh trong cổ họng hắn bật ra khỏi miệng, một cảnh tượng kinh hồn bạt vía chỉ xuất hiện trong phim kinh dị sảy ra ngay trước mắt hắn. Người đàn ông kia đi qua cơ thể kẻ mặc đồ trắng mà chẳng gặp phải bất kỳ chướng ngại gì, như thể phía trước ông ta vốn chẳng có người nào cả.

Da gà da vịt nổi khắp người hắn, lúc này đến thằng ngu cũng nhận thức được kẻ mặc đồ trắng kia chính là quỷ hồn. Hắn cuống cuồng lẩm bẩm một đoạn kinh thánh mà hắn cho là mình nhớ rõ nhất, nhưng đọc được vài ba từ hắn lại quên béng mất đoạn phía sau, thành thử suy nghĩ đang như mớ bòng bong của hắn lúc này càng thêm rối loạn. Sau cùng hắn quyết định dùng hàm răng nghiến mạnh môi dưới tới mức rớm máu, nhằm mục đích khiến bản thân bình tĩnh lại. May mắn là khi con quỷ kia chỉ còn cách hắn chưa đầy bốn bước chân, đoạn kinh thánh hoàn chỉnh đã xuất hiện đầy đủ trong đầu hắn. Hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó hít sâu một hơi dài, đọc liền một mạch rõ ràng từng câu, từng chữ trong đoạn kinh thánh.

Chỉ là đoạn kinh thánh hắn đọc ra chẳng những không khiến con quỷ dừng lại, mà còn khiến nó phát ra những tiếng khùng khục giống cười mà lại chẳng phải cười. Lông măng trên người hắn dựng đứng hết cả lên, lý trí mách bảo hắn ngay lập tức phải chạy thoát khỏi nơi này. Khổ nỗi là bấy giờ hắn mới phát hiện ra cơ thể của mình đang ở trong trạng thái đông cứng như đá, nói không nói được, đi không đi được, ngay cả tròng mắt muốn dịch chuyển cũng không thể dịch chuyển được. Hiện tượng này rõ ràng không phải do hắn quá sợ hãi gây ra, mà giống như có thứ gì đó đang giữ chặt lấy từng tế bào trong cơ thể hắn.

Hai tròng mắt của hắn bị ép phải nhìn thẳng về phía con quỷ kia, khiến nỗi sợ hãi trong lòng hắn tăng vọt không thể kiềm hãm được. Hắn để ý thấy mọi người đi qua đi lại phía trước nhìn hắn như một thằng điên vừa trốn trại, điều này chứng tỏ ngoài hắn thì chẳng còn bất kỳ ai bị ảnh hưởng, và có lẽ họ còn chẳng nhìn thấy con quỷ mặc đồ trắng đang bước về phía hắn cũng nên. Ấy vậy mà sau đó hai giây, khuôn mặt của tất cả mọi người xung quanh đột ngột thay đổi. Ban đầu là trợn trừng mắt khó tin, sau đó cả khuôn mặt co rúm lại như thể đang phải chịu đựng điều gì ghê ghớm lắm. Lớp quần áo trên người bọn họ bị một thứ vô hình xé tung, kèm theo đó là từng phần máu thịt của cơ thể bị cắt đứt, để lộ ra khung xương trơ trọi, nội tạng lòng mề đổ sầm xuống mặt đất lênh láng máu. Nhưng không chỉ có thế, khuôn mặt vẫn còn nguyên vẹn của bọn họ gần như đồng loạt hướng về phía hắn, khoé miệng cong lên, tạo thành những nụ cười dị hợm rợn người.

Lãng cảm thấy sợ hãi đến cực điểm, hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra với những người kia. Rốt cuộc bọn họ là người hay là những hoá thân khác của con quỷ, được tạo ra nhằm mục đích doạ nạt hắn?

Chẳng để hắn xoắn xuýt với vấn đề không có lời giải quá lâu, khi chỉ còn cách hắn một bước chân, con quỷ dừng lại. Cái đầu hơi cúi xuống của nó ngẩng cao, bàn tay ẩn dưới lớp vải đưa lên đẩy cái vành mũ lụp xụp. Lúc này hắn mới nhìn rõ, năm ngón tay của nó không hề có móng, cả bàn tay được bao bọc bởi lớp da trắng nhợt hơi trong xuốt. Cái vành mũ theo đà đẩy trượt dần về phía sau, một cặp mắt màu hổ phách vô cùng ma quái nhìn thẳng vào hai mắt hắn, khiến linh hồn của hắn không ngừng run bần bật. Hai môi mỏng dính giống như hai sợi chỉ của nó nhếch lên tạo thành một đường cong quái đản, cái đầu to bất thường nghiêng bên này, ngả bên kia, thích thú đánh giá từng phần cơ thể của kẻ đứng trước mặt.

Bất ngờ, cái mồm rộng đến mang tai của nó không hề báo trước há ra, đầu lưỡi nhọn hoắt như mũi dao lao thẳng về phía mắt trái, khoét con ngươi bên trái của hắn ra khỏi hốc mắt, rồi lấy tốc độ nhanh như chớp rụt trở về. Con ngươi cuốn trong đầu lưỡi bị hàm răng vàng ố của nó nhai nát thành một đống bầy nhầy, vài giọt máu và dịch lỏng phọt ra bắn thẳng lên chóp mũi hắn.

Do động tác của con quỷ quá nhanh, đến khi đại não của hắn cảm nhận được đau đớn thì con ngươi bên phải cũng đã bị khoét ra khỏi hốc mắt. Thị lực bị mất đi, cảnh vật xung quanh chỉ còn là màu đen đặc quánh khiến linh hồn hắn càng thêm run sợ. Con quỷ dường như nhìn thấu điều đó, những tiếng khùng khục rờn rợn từ họng nó phát ra liên tục. Cái lưỡi sắc lẹm của nó trườn trên gò má hắn, bò quanh cần cổ hắn, rồi len lỏi qua lớp áo trườn thẳng tới vị trí trái tim. Khi hắn cứ tưởng màn tra tấn này sẽ được kết thúc bằng một cú khoét tim đầy máu me, thì cái lưỡi sắc lẹm kia chuyển hướng, nó trườn về phía miệng của hắn, len qua hai môi, cậy hàm răng đang cắn chặt của hắn ra rồi cắt phăng cái lưỡi bên trong. Máu từ vết cắt tràn đầy khoang miệng, trào hẳn ra ngoài trông như một dòng thác nhỏ.

Những cơn đau thấu trời nối đuôi nhau đánh úp thẳng tới, khiến hơi thở của hắn ngày càng dồn dập, những sợi gân thô to ngoằn nghèo nổi hẳn lên trên bề mặt da. Nhưng điều đáng sợ lạ dù hắn đang đau đớn như thế, nhưng khoé miệng lại cong lên tạo thành nụ cười vô cùng khoái trá. Điều đương nhiên hành động đó không phải do hắn cố tình làm ra, hắn cũng chỉ là người trần mắt thịt, dù mạnh mẽ đến mức nào cũng không thể trong tình cảnh vừa bị móc mắt, vừa bị cắt lưỡi mà vẫn có thể mỉm cười.

Trong khi hắn đang chết chìm trong cảm giác đau đớn cùng khiếp sợ, con quỷ tiếp tục dùng lưỡi sắc bén của mình lóc sạch từng phần thịt trên cơ thể hắn xuống. Bàn tay dị hợm của nó thọc thẳng vào phần bụng, moi nội tạng của hắn dút vào mồm nhai ngấu nghiến. Lúc này Lãng đã mang máng hiểu ra, có lẽ tất cả mọi người xuất hiện trên con đường này đều bị con quỷ kia giết hại. Tin rằng nếu đây không phải thế giới mô phỏng, chắc chắn hắn sẽ trở thành một trong số những oan hồn vất vưởng ở đây, ngày ngày cứ lập đi lập lại quá trình tử vong của mình.

Bắt đầu từ khi bị con quỷ khoét mắt cho đến nay, không hiểu vì sao hắn chẳng những không ngất đi vì những cơn đau dồn dập, mà ngược lại, hắn cảm thấy tỉnh táo như vừa uống liền một lúc mấy chục ly cà phê đặc. Bây giờ hắn mới hiểu cái hình phạt tử hình lăng trì nó khủng khiếp, đau đớn như thế nào. Dù lưng hắn lúc này chỉ còn lại khung xương trống hoác, hắn vẫn cảm thấy như có tầng tầng lớp lớp mồ hôi lạnh chảy ra ướt đẫm cả khoảng lưng của mình. Mãi đến khi não bộ và trái tim bị con quỷ kia nhai sống, hắn mới hoàn toàn mất đi ý thức. Sau đó khung cảnh tối đen trước mắt được thay thế bằng cảnh bờ biển với những khu chòi nghỉ mát đẹp tuyệt vời. Hắn ngồi bệt xuống trên mặt cát, hai tay ôm chặt lấy cơ thể vẫn đang không ngừng run bần bật.

So với sự khủng bố khi phải đối diện với bọn dã thú, cảnh tượng hắn vừa trải qua phải nói là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau. Mà con quỷ kia mới chỉ mạnh bằng một nửa so với con hắn sắp phải đối mặt, có lẽ khả năng sống sót vượt qua trò chơi lần này của hắn còn chưa nổi hai mươi phần trăm. Nhưng điều đó không đồng nghĩ với việc hắn sẽ khuất phục, sau khi bình tĩnh trở lại, hắn tiếp tục tiến vào thế giới mô phỏng, đối đầu với bọn quỷ. Sau mỗi lần thất bại hắn lại tiếp tục tiến vào, cứ như vậy hơn một trăm lần, kỹ năng sử dụng kinh thánh của hắn vẫn dậm chân tại chỗ, nhưng khả năng sợ hãi khi gặp bọn quỷ hồn đã được khắc phục đáng kể. Lúc này nếu để hắn một lần nữa gặp phải con quỷ đội mũ vành rộng kia, hắn tin chắc rằng mình có thể hoàn toàn bình tĩnh mặt đối mặt với nó.

Còn về mục cường hoá linh hồn, hắn cũng đã thử qua vô số lần, nhưng kết quả cũng chẳng có gì tiến triển. Hắn thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể dùng linh hồn của mình chạm vào các đồ vật xung quanh. A Qua từng nói, dù học bất kỳ kỹ năng nào điều cần nhất chính là kiên nhẫn, cho nên hắn tạm gác lại mục cường hoá linh hồn sang một bên, đợi đến khi trò chơi tiếp theo kết thúc sẽ mang ra ngâm cứu tiếp.

Trong khi Lãng chơi trò so gan với quỷ, Khánh cũng vùi đầu vào tìm hiểu kỹ năng bác sĩ toàn năng của mình. Mục đầu tiên của kỹ năng này vô cùng đơn giản, chỉ yêu cầu người chơi có thể khiến khả năng xử lý vết thương cơ bản cho người bệnh của mình đạt đến cấp hoàn mỹ. Bởi là kẻ được người trong khoa khen ngợi có đôi tay khéo léo, hắn hí hửng cho rằng chỉ mất nửa ngày là sẽ hoàn thành mục đầu tiên này. Ngờ đâu mất nguyên ba ngày lúi húi trong phòng mô phỏng trò chơi với đống xác chết, đến một thao tác đơn giản là khâu liền viết thương hắn cũng chưa thể đạt đến cấp hoàn mỹ. Bởi yêu cầu hoàn mỹ của kỹ năng này chính là, phải khâu viết thương liền lại y như phần da ban đầu chưa hề bị bất kỳ xây sát gì. Lúc này đúng là hắn muốn khóc khô cả mắt, yêu cầu đến mức biến thái như thế thì chắc chỉ có thần tiên mới làm được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Tiến vào trò chơi


"Hai đứa nghe cho kỹ những gì chú sắp nói đây." Thấy thời gian không còn nhiều, A Qua lên tiếng dặn dò cả hai. "Trong trò chơi có kịch bản linh dị hay kịch bản viễn tưởng, phưu lưu, điều quan trọng nhất người chơi phải luôn chú ý đến đó chính là thu thập tin tức liên quan đến những sự kiện chính. Bởi nếu trong tay có tin tức cụ thể, chẳng những sẽ được cộng thêm điểm thưởng, mà tình huống của những màn tiếp theo cũng có thể phần nào nắm được. Thời điểm lý tưởng nhất để thu thập thông tin, chính là khoảng thời gian bị bỏ trống trong kịch bản, hai đứa có hiểu ý của chú không?" Hàng mày của ông hơi nhướn lên.

"Vâng, chúng cháu hiểu ạ!" Lãng và Khánh cùng lên tiếng trả lời.

"Tốt!" Ông gật đầu hài lòng. "Tiếp theo là vấn đề NG, chắc hai đứa cũng đã biết mức phạt dành cho trường hợp cố tình gây ra NG và vô tình gây ra NG, cho nên chú sẽ không nhắc lại vấn đề này nữa. Điều chú muốn nhấn mạnh với hai đứa là nếu trong tình huống không còn lựa chọn nào khác để thoát khỏi sự đeo bám của quỷ hồn, thì mới chọn cách cố tình gây ra NG, bởi Bố Trẻ chỉ cho người chơi nợ điểm cố tình gây ra NG một lần duy nhất, và số điểm đó sẽ được tính lãi hàng tháng cho đến khi nào người chơi trả đủ số điểm thưởng đã nợ. Hơn nữa quy tắc chỉ được phép gây ra NG ba lần trong một lượt chơi không phải áp dụng cho từng người một, mà là mỗi lượt chơi chỉ được phép NG ba lần, đến lần thứ tư, tất cả người chơi tham gia lượt chơi đó, bất kể là có gây ra NG hay không, đều sẽ bị xoá sổ hoàn toàn." Nói đến đây ông dừng lại, nâng tay đưa tách trà đang nằm gọn trong lòng bàn tay kề lên miệng nhấp một ngụm lớn.

"Còn về vấn đề vô tình gây ra NG." Ông quyét mắt nhìn hai người. "Lời khuyên của chú dành cho hai đứa là hãy cố hết sức hoà mình vào nhân vật trong kịch bản, các cháu càng nhập vai tốt bao nhiêu, khả năng gây ra NG càng thấp bấy nhiêu. Hơn nữa nếu các cháu có thể hoàn toàn hoá thân vào nhân vật của mình, trong nhiều trường hợp nguy hiểm sẽ tìm ra những phương án phù hợp để thoát thân." Thấy hai thanh niên ngồi trước mặt nửa hiểu, nửa không, ông thở dài một tiếng. "Chú biết kinh nghiệm của người này không dễ dàng gì mà người khác có thể thấu hiểu, hy vọng hai đứa sẽ tự ngẫm ra đạo lý trong những lời nói của chú ở trò chơi sắp tới."

"Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức." Lãng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt ông.

Những gì ông vừa nói hắn đều hiểu, nhưng hắn không biết phải làm thế nào mới có thể hoàn toàn hoà mình vào nhân vật. Lúc này bỗng nhiên hắn ước gì trước kia mình học qua lớp diễn xuất, nếu vậy chắc chắn bây giờ đối với hắn, cái khái niệm hoàn toàn hoà mình vào nhân vật sẽ không mơ hồ như bị sương mù bao phủ như thế này.

Đến khi chỉ còn hơn năm phút trước khi trò chơi bắt đầu, ba người lục tục ra khỏi nhà của A Qua, đi thẳng về phía quảng trường trung tâm. Khi cả ba vừa đến nơi, thang máy dịch chuyển không gian có màu trắng trong suốt cũng vừa hay xuất hiện.

"Đến giờ rồi, hai đứa vào thang máy thôi." Hai tay ông đặt lên bả vai của cả hai. "Nhớ cẩn thận mọi lúc mọi nơi, chúc hai đứa gặp nhiều may mắn."

"Cảm ơn chú, hẹn gặp lại chú sau hơn một giờ đồng hồ nữa." Lãng và Khánh đặt bàn tay của mình lên mu bàn tay ông, rồi hai người sóng vai nhau bước vào thang máy dịch chuyển. Cửa thang máy lập tức đóng lại, ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài.

Hiện tại Lãng đang vô cùng thấp thỏm, bởi theo như lời A Qua nói, tất cả kịch bản của trò chơi đều được dựa trên các tình tiết của những bộ truyện hoặc phim có thật. Những ngày qua hắn tìm đi tìm lại nhiều lần, vẫn không tìm thấy bộ phim hay bộ truyện kinh dị nào liên quan đến những quân bài, chính vì thế hắn có linh cảm kịch bản lần này có lẽ sẽ vô cùng quái dị.

"Thang máy dịch chuyển không gian bắt đầu tiến hành dịch chuyển. Năm giây đếm ngược bắt đầu. 5... 4... 3..."

Dòng thông báo dịch chuyển hiện ra trước mặt Lãng, đồng thời hắn thấy những chùm sáng lớn màu xanh lá cây từ bốn phương tám hướng lao tới bao trọn lấy cơ thể mình, tầm nhìn của hắn lúc này chỉ còn lại một màu xanh len lét.

...

Mấy ngày hôm nay, thời tiết ở thành phố Hà Nội đột ngột chuyển xấu hơn hẳn so với mấy ngày trước. Trời đang vào đông vốn đã u ám, nay bị những đám mây đen nặng trĩu bao phủ trông càng u ám hơn.

Sáu giờ mười phút sáng, tại một phòng ngủ trong một căn hộ ở khu chung cư Royal city, tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi. Một cánh tay từ trong chăn ấm thò ra, lần mò về phía phát ra âm thanh. Nhưng do cánh tay kia quờ quạng lung tung, nên cái đồng hồ trên mặt bàn đặt đèn ngủ bị hất rơi xuống đất, những tiếng bíp bíp đang phát ra chẳng hề có dấu hiệu sẽ dừng lại.

Có vẻ người nằm trên giường đã mất kiên nhẫn, cái chăn siêu nhẹ bị hất tung sang một bên, một đứa bé trai khoảng mười bốn tuổi bật người ngồi dậy. Nhưng khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cả người thằng bé rơi vào trạng thái đờ đẫn, cái đồng hồ bị rơi xuống đất đang kêu ầm ĩ cũng bị nó quăng ra sau đầu.

"Tuấn! Con vẫn còn chưa chịu dậy hả?" Cánh cửa phòng không báo trước bị mở hé ra, một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi ngó đầu nhìn vào bên trong phòng. "Con không nghe thấy..." Bà ngạc nhiên nhìn thằng con quý hoá của mình dậy rồi mà vẫn ngồi bất động trên giường như tượng đá, cái đồng hồ báo thức thì chẳng hiểu sao bị rơi xuống đất. Bà đưa tay đẩy hẳn cánh cửa sang một bên, bước về phía cái đồng hồ đang nằm chổng chơ trên mặt đất, cúi người nhặt nó đặt trở lại trên mặt bàn, rồi tiện tay tắt báo thức luôn một thể.

"Này, con làm gì mà ngồi đần mặt trên giường thế? Lại mơ thấy ác mộng hả?" Vừa hỏi bà vừa đưa bàn tay phải đặt nhẹ lên trán của nó.

"Con không sao mẹ ạ." Thằng bé nắm hờ lấy tay mẹ mình, rồi khéo léo lôi bàn tay của bà rời khỏi trán nó. "Chắc tại hôm qua bị dính nước mưa nên hôm nay con thấy hơi mệt." Vừa nói nó vừa xoay người xuống giường, hai chân xỏ vào đôi giép đi trong nhà màu xanh dương có hình cướp biển nằm trên mặt sàn.

"Hì, biết vậy nên mẹ đun nước gừng mật ong, với cả nấu bún bò cho con trai mẹ rồi kìa." Bà đưa tay trìu mến xoa nhẹ mái tóc bù xù của nó. "Con mau đi làm vệ sinh cá nhân rồi ra ăn, sau đó còn đi học, không nhanh lên là bị trễ học bây giờ." Bà hất mặt về phía cái đồng hồ treo tường nhắc nhở.

"Vâng, con xong ngay đây mẹ." Thằng bé chạy thẳng về phía nhà vệ sinh.

Vào tới nơi nó đóng sầm cửa lại, đi tới bồn rửa mặt, bóp kem đánh răng lên mặt bàn chải đánh răng rồi bắt đầu kỳ cọ bộ nhá của mình. Cả quá trình làm vệ sinh cá nhân, hai mắt nó luôn nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong gương, cứ như thể đây là lần đầu tiên nó được nhìn thấy khuôn mặt của mình vậy.

Thằng bé này chính là Lãng, lúc này hắn vô cùng kinh ngạc quan sát toàn bộ cơ thể mình. Bởi nhân vật hắn nhập vai có khuôn mặt non nớt giống như đúc với khuôn mặt của hắn năm mười bốn tuổi, thậm trí ngay cả cái nốt ruồi màu đỏ trong lòng bàn tay của hắn cũng xuất hiện trên cơ thể của đứa bé này. Nếu không được biết trước đây là thế giới trong trò chơi, có lẽ hắn thật sự tin rằng mình của năm mười bốn tuổi bị đưa tới một thế giới khác.

Sau bữa ăn, Lãng khoác cái ba lô làm bằng vải jean màu xanh rêu lên vai, nhanh chóng lao ra khỏi cửa. Bởi ban nãy khi mới tỉnh dậy hắn vội vã xem qua kịch bản của màn đầu tiên, thành thử bây giờ nếu không đi nhanh hắn sẽ bị trễ học.

Vừa xuống đến tầng hầm để xe, hắn thấy ba đứa bạn thân của "mình" cũng đang cuống cuồng chạy tới.

"Ủa, Tuấn! Sao giờ này cậu vẫn ở đây? Không lẽ hôm nay cậu cũng ngủ dậy muộn hả?" Loan hơi sửng sốt nhìn hắn.

"Ừ, may mà mẹ tớ gọi dậy, không thì chắc hôm nay được một vé vào ngồi trong sổ trực ban rồi." Lãng thở dài một hơi. "Còn các cậu? Cũng bị ngủ dậy muộn hết à?"

"À, à ừ. Bọn tớ cũng bị ngủ dậy muộn." Tuyên hơi ấp úng. "Mà bọn mình mau đi học thôi, sắp đến giờ trống điểm vào lớp rồi!" Vừa nói hắn vừa dắt con xe đạp điện mới cáu của mình ra khỏi khu vực để xe.

"Này các cậu! Chờ tớ với!" Khi cả bọn đang chuẩn bị vin ga phóng đi thì bị gọi giật lại. Cả ba quay đầu nhìn về phía sau, đập vào mắt bọn họ là thằng nhóc béo ục ịch đang thở hổn hển chạy tới.

"Trời! Cậu cũng ngủ dậy muộn luôn à Toàn béo?" Sơn ngạc nhiên lên tiếng.

"Ừ ừ, bị dậy muộn." Toàn trả lời qua loa cho xong chuyện. "Hôm nay cậu đèo tớ đi học nha Tuấn." Vừa nói thằng bé vừa nhảy tót lên ngồi phía sau yên xe đạp điện của Lãng.

Người diễn vai Toàn này chính là Khánh, cho nên hắn không hề kiêng dè gì bám sát lấy người đồng đội duy nhất của mình. Đồng thời thông qua kênh đội nhóm, hắn dùng suy nghĩ gửi tin nhắn hỏi sơ qua về tình hình của Lãng.

Sau khi cả năm cất xe vào bãi đỗ xe của trường, tiếng trống vào lớp cũng vừa hay vang lên, cả bọn vắt chân lên cổ chạy hộc tốc về phía phòng học của mình. Trong cả bọn, người chật vật nhất là Khánh, với thân hình trên dưới tám mươi ki-lô-gam, dù hắn cố chạy nhanh hết mức có thể, nhưng vẫn không thể theo kịp được bốn người phía trước. Cứ đà này nếu gặp phải quỷ hồn, chắc chưa chạy được hai bước hắn đã bị nó làm thịt rồi. Nhưng hắn cũng không thể làm gì khác là cắn răng chấp nhận cái vai diễn hành người này, bởi Bố Trẻ không cho phép người chơi lựa chọn hay đổi lại vai diễn, nếu không chắc chắn chẳng có người chơi nào muốn diễn vai phụ lót đường cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Vết bầm kỳ lạ


Dựa theo sự chỉ dẫn trong kịch bản, Lãng nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình. Bàn học ở ngôi trường này là loại bàn ngắn dành cho một người ngồi, làm bằng gỗ ép công nghiệp, cho nên nỗi lo lắng chẳng may gặp phải đứa bạn ngồi cùng bàn nói nhiều của hắn không cánh mà bay.

Hắn tháo ba lô ra khỏi vai, hơi khom người treo nó vào cái móc bên cạnh hộc bàn, sau đó ngồi xuống mở khoá ba lô lấy ra các loại sách vở cho tiết học đầu tiên. Vừa làm hắn vừa liếc qua tất cả học sinh trong lớp một lượt, đa phần đều đang tụm năm tụm bảy lại thì thầm to nhỏ, nên hắn không thể phân biệt được đâu là người chơi, đâu là NPC*. Nhưng có một điều hắn khẳng định được là, trong bốn đứa bạn thân của mình, ngoài thằng nhóc Toàn béo do Khánh nhập vai ra, ba người còn lại chính là người chơi giống như hắn. Bởi khi nói chuyện với ba người, hắn để ý thấy ngoài cử chỉ và cảm xúc có chút không đồng nhất với lời nói của họ. Và chắc chắn bọn họ là người chơi mới, bởi ngoài nhân vật do Khánh nhập vai thì trên đầu ba người còn lại không hề hiển thị nickname. Hơn nữa trong kịch bản có nhắc đến một nhóm bốn đứa nhóc khác, hai trong bốn đứa nhóc đó chính là hai người diễn chính, bọn họ đều là người chơi của phòng chờ số 4. Một người có nickname là Hoa Tuyết Lạnh Lùng, người kia là Tuý Miêu. Hai người còn lại cũng là người chơi của phòng chờ số 4, một người nickname là Chang Chang, một người là Chán Đời. Như vậy đến thời điểm hiện tại, cộng nhóm năm người bọn hắn và bốn người kia là có tất cả chín người chơi.

Trong khi hắn đang miên man suy nghĩ, cái ghế ở bàn phía trước bị kéo lệch sang một bên, tiếp đó một bóng người to lớn đặt mông ngồi phịch xuống mặt ghế. Hắn theo quán tính nâng mắt lên nhìn, người ngồi phía trước cũng xoay mặt lại nhìn hắn mỉm cười.

"May quá bọn mình vừa hay đến kịp, không chắc cuối tuần lại nghe ca nhạc nhẹ của bà cô già mất." Khánh cố gắng xoay hẳn cả cái cơ thể đầy mỡ của mình về phía sau, một cánh tay của hắn tì lên mặt bàn học của Lãng.

"Hở? Tớ tưởng cậu khoái nghe ca nhạc nhẹ, giờ cũng biết ngán rồi cơ á?" Lãng bật cười hóm hỉnh đọc lời thoại.

"Tưởng tưởng cái đầu con gấu nhà cậu." Khánh trợn mắt. "Tớ khoái ca nhạc nhẹ của mấy chị ca sĩ xinh đẹp, chứ cái thứ nhạc chan chát của bà giáo tớ chịu chết không yêu thương nổi." Hắn vừa dứt lời thì tiếng trống truy bài vang lên. "Thôi có gì lát nói, thằng cha trực ban đến rồi kìa, lơ tơ mơ là bị nó cho vào sổ như chơi đấy." Nói xong, lần thứ hai hắn vận sức xoay cái cơ thể ục ịch của mình trở lại phía trước.

"Anh có phát hiện gì mới không?" Khánh vừa xoay người lại đã lập tức thông qua kênh đội nhóm gửi tin nhắn cho Lãng.

"Tạm thời không có gì mới. Do bị kịch bản hạn chế, nên ngoài nhân vật trong kịch bản nhắc đến, anh không quan sát được còn người chơi nào khác trong cái lớp học này hay không." Lãng gửi tin nhắn trả lời.

Lúc này hắn cũng tranh thủ xem lại từng chi tiết trong kịch bản màn đầu tiên. Nhưng vì lớp kịch quá đơn giản, ngoài phần cuối của lớp kịch ra thì hầu như đa phần đều nói về cuộc sống bình thường của các học sinh trong lớp 8B, cho nên hắn soi đi soi lại vài lần vẫn không tìm ra được chi tiết đặc biệt nào.

Nói đến phần cuối của màn đầu tiên, hắn đoán đấy chính là bước ngoặt của câu chuyện. Điểm nhấn của phần cuối đó là, do trời mưa nên tiết thể dục của lớp 8B được chuyển thành tiết tự học trong lớp. Nhóm năm đứa nhóc kéo mấy cái bàn chập lại, rồi ngồi tụm lại cùng nhau. Trong quá trình trò chuyện, năm đứa vô tình phát hiện những vết bầm lờ mờ trên cổ tay trái của mình. Đang hoang mang không hiểu tại sao trên cổ tay của cả năm lại cùng xuất hiện viết bầm giống nhau như đúc, thì một nhóm bốn người ngồi ở dãy bàn bên dưới đi tới, kéo ống tay áo lên, làm lộ ra một vết bầm có hình giống như hình con nhép trong bộ bài tây trên cổ tay trái.

Tiếng trống vào tiết vang lên kéo Lãng ra khỏi dòng suy tư, hắn hít sâu một hơi ngồi thẳng người dậy. Ban nãy hắn có xem lướt qua kiến thức trong mớ sách giáo khoa trước mặt, khiến hắn thất vọng là tất cả số kiến thức đó đối với hắn giống như một đôi giầy cũ đã đi mòn cả gót, bây giờ nhìn lại nó, cảm xúc của hắn chỉ có một từ "ngán". Nhưng bởi nhân vật hắn nhập vai là một thằng nhóc mọt sách, vô cùng chăm học, thành tích học tập luôn đứng top thứ hai của lớp, cho nên dù trong lòng có ngán thế nào, bề ngoài hắn cũng cố phải bày ra vẻ mặt say mê với cái đống kiến thức cũ rích kia.

Khi chỉ còn gần mười phút là đến tiết thể dục, bầu trời âm u bất chợt đổ mưa tầm tã, giống y như trong miêu tả của kịch bản. Hắn len lén vạch ống tay áo, ngửa cổ tay trái lên kiểm tra, nhưng ngoài lớp da trắng mịn và những sợi gân xanh ẩn bên dưới lớp da, thì chẳng hề có vết bầm tím nào cả.

"Cả lớp ơi!" Cô nàng lớp trưởng, cũng chính là một trong hai người diễn chính vẻ mặt hớn hở chạy từ hành lang vào trong lớp. "Thầy Bằng bảo, vì trời mưa nên tiết thể dục sẽ được chuyển thành tiết tự học trong lớp mọi người ạ!"

"Thật hả?" Bọn nhóc trong lớp nhao nhao lên tiếng. "Thích quá đi mất, lại được buôn dưa lê rồi mấy đứa ơi!" Một vài thằng ôm vai bá cổ nhau reo hò ầm ĩ.

"Nào nào, tiết sau là tiết tự học kìa, chúng mình chập bàn vào sẵn đi nào!" Loan đứng bật dậy khỏi ghế, dùng hai tay kéo cái bàn của mình về phía cái bàn của Lãng.

"Èo, hôm nay bọn mình dẹp việc học sang một bên nhá." Sơn từ bên ngoài chạy về kỳ kèo với cả bọn. "Tớ vừa đi hóng hớt được là tiết tự học này không có thầy cô nào trông lớp, nên bọn mình tranh thủ bàn về vụ hoá trang Halloween đi! Tớ đang phân vân không biết là nên hoá trang thành bộ xương di động, hay là hoá trang thành ma cà rồng, các cậu cho ý kiến hộ tớ xem nào." Vì là người lười học nhất nhóm, nên Sơn luôn tỏ ra hứng thú với các trò chơi hơn là việc học hành.

"Um, nghe cũng được đấy." Tuyên lên tiếng đồng tình. "Tớ cũng đang háo hức cái vụ hoá trang này lắm nè."

"Tớ cũng thế." Khánh cười khì, lớp thịt núc ních trên mặt hắn bị ép dạt sang hai bên trông vô cùng hài hước. "Còn hai cậu thế nào, đừng nói là lại cắm đầu vào học đấy nhá." Hắn gườm gườm nhìn Lãng và Loan.

"Ừ thì không học, mấy cậu làm gì mà gắt thế." Loan trợn mắt lườm lại.

"Tuyệt, cứ vậy nhé! Để tớ lấy tập mẫu trang phục hoá trang cho các cậu xem." Sơn hí hửng chạy về phía bàn học của mình.

"Ơ này, các cậu còn chưa hỏi ý kiến của tớ cơ mà." Lãng lên tiếng nhắc nhở bốn người.

"Ý kiến của cậu á? Trực tiếp bị bỏ qua!" Cả bốn đồng thanh gào lên.

Lãng nhún vai không nói thêm gì, hắn gập quyển sách giáo khoa dầy bịch trong tay lại, đứng lên giúp cả bọn kéo bàn chập lại với nhau. Trong lúc đó, hắn cũng tranh thủ nhìn thoáng qua nhóm bốn người đang ngồi ở dãy bàn phía dưới dãy bàn của hắn và bốn đứa bạn vừa chập vào nhau. Do kịch bản không cho phép nên hiện tại hắn không thể tìm bọn họ nói chuyện, nhưng đó không phải lý do khiến hắn chỉ im lặng quan sát. Bởi nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể thông qua kênh chat khu vực trong trò chơi, gửi tin nhắn để thăm dò tình hình của bọn họ. Lý do thật sự là bởi thân phận người chơi ở phòng chờ số 6 của hắn, theo như A Qua đã nói, chắc chắn sẽ chẳng có người chơi của phòng chờ nào quan tâm đến người chơi của một phòng chờ bị nguyền rủa như hắn. Nên hắn biết thân biết phận, không đần đến mức đi hỏi thông tin từ những người không chào đón sự xuất hiện của mình.

"Các cậu thấy bộ đồ người nhện này thế nào? Ngầu không? Còn cả bộ người dơi nữa này, tớ thấy đẹp hết sẩy!" Sơn say mê chỉ vào từng mẫu đồ hoá trang trong cuốn catalog trên mặt bàn.

Nhìn biểu cảm trên mặt của từng người trong nhóm, Lãng khá ngạc nhiên bởi khả năng diễn xuất vô cùng sinh động của bọn họ. Nếu không có chế độ hiển thị nickname trên đỉnh đầu để phân biệt người chơi mới toanh và người chơi đã vượt qua thử thách đầu tiên, chắc hắn đã đoán bọn họ là người chơi của phòng chờ số 4, chứ không phải người chơi mới.

"Tớ thấy bộ đồ phù thuỷ này đẹp nè, nhìn cái váy cưng quá đi mất." Loan đưa tay chỉ vào bộ váy ngắn có tông màu đen u ám.

"Thôi đi cô nương." Khánh bĩu môi. "Với cái thân hình như que củi này của cậu mà mặc bộ này á, có mà bị người ta cười cho thối mũi." Hắn giả bộ nhăn mặt, đưa ngón trỏ và ngón cái bóp chặt hai cánh mũi của mình.

"Còn hơn cái đồ thùng phi di động như cậu." Loan chanh chua phản pháo. "Mà ai bảo tớ gầy như que củi. Mở to cặp mắt tèm nhèm của cậu nhìn cho kỹ đi, da thịt tớ hơi bị săn chắc luôn đấy nhá." Cô vén ông tay áo lên, làm lộ ra một đoạn cánh tay trắng muốt.

"Ơ, tay cậu bị gì thế này?" Lãng chộp lấy cổ tay của cô, lật ngửa lên làm lộ ra một vết bầm nho nhỏ.

"Tớ cũng không biết." Loan nhíu hàng mày, cô dùng ngón trỏ ấn nhẹ vào vết bầm kia. "Chẳng có cảm giác gì cả, chắc tớ va vào đâu nên bị tím ấy mà." Cô kéo ống tay áo xuống, giọng điệu chẳng sao cả. Nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy bàn tay kéo áo xuống của cô hơi xiết lại.

Nhìn thấy vết bầm trên cánh tay của Loan, Lãng cảm thấy rất bứt rứt. Ngay lúc này hắn rất muốn vạch luôn ống tay áo của mình ra, xem có vết bầm nào xuất hiện hay không.

"Chứ không phải bị anh đẹp trai nào cắn chứ hả." Tuyên lên tiếng trêu ghẹo.

"Xì, có cậu mới bị trai đẹp cắn thì có." Loan quăng cho hắn một cái lườm sắc lẹm.

"Tay tớ làm gì có vết bầm nào đâu mà bị cắn." Hắn vén ống tay áo, chìa cổ tay ra trước mặt cả bọn. "Không tin cậu... ơ, sao tay tớ cũng có là thế nào?" Hắn hốt hoảng nhìn chằm chằm vào cái vết bầm đột nhiên xuất hiện kia.

"Chậc chậc, sao hai cậu lại đều có vết bầm trên cổ tay là thế nào?" Sơn nheo mắt hết nhìn Loan lại quay sang nhìn Tuyên. " Tớ thấy có mờ ám ở đây đấy nha." Hắn đưa tay xoa cằm ra vẻ thám tử săm soi.

"Mờ ám cái qq gì, có khi cái tay chết tiệt của cậu cũng bị bầm cũng nên ấy chứ." Tuyên tỏ ra khó chịu vì câu "mờ ám" của Sơn, bởi cậu chàng đã có người trong lòng nên cảm thấy không vui khi bị gán ghép với người khác, nhất là lại là với đứa bạn thân của mình.

"Cậu cứ khéo tưởng tượng, tớ nhớ là mấy hôm nay chẳng bị vật gì va chạm mạnh gì vào cổ tay, cướp đâu ra mà có vết bầm." Như để chứng minh sự trong sạch của mình, Tuyên vén ống tay áo lên trình diện với cả nhóm.

"Ô hô, thế cái vết đen đen này là cái gì đây Tuyên nhỉ? Nhọ nồi hả Tuyên?" Lãng phì cười chỉ vào vết bầm nho nhỏ trên cổ tay hắn, ba người còn lại cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo.

"Đây... đây..." Tuyên nhìn chằm chằm cổ tay mình, ấp a ấp úng không thành câu. "Ể, Toàn béo!" Hắn chộm mạnh lấy cổ tay mũm mĩm lộ ra khỏi lớp áo của Khánh. "Cổ tay cậu cũng bị bầm này, thế mà còn bày đặt cười tớ. Xí!"

Thực ra lúc này Khánh đang cảm thấy vô cùng căng thẳng, cái bộ dạng ôm bụng cười ngặt nghẽo là do hắn cố hết sức diễn theo đúng cảm xúc của nhân vật mình nhập vai. Thấy Tuyên túm lấy cánh tay mình và chỉ vào vết bầm, cơ thể hắn không kiềm chế được run bắn lên, hai mắt mở to nhìn chằm chằm cái vết bầm quái dị kia.

"Lạ nhỉ, cổ tay của tớ cũng có luôn này." Lãng chìa cổ tay của mình ra trước mặt bốn người. "Tớ nhớ rõ là mấy ngày gần đây cổ tay của tớ không hề bị va đập mạnh vào đâu cả. Mà kỳ lạ là tại sao cả năm đứa chúng mình đều có vết bầm, vị trí và kích thước lại giống nhau đến kỳ quái. Các cậu nhìn xem, đây này." Vừa nói hắn vừa đặt tay trái của mình nằm sát với tay trái của bốn người kia, để so sánh độ giống nhau của vị trí và kích thước của vết bầm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Bị phòng chờ số 4 cô lập


"Qua vài ngày nữa cái vết bầm trên tay các cậu sẽ giống như thế này." Một giọng nữ non nớt vô cùng trong trẻo từ phía sau truyền tới khiến cả bọn giật mình. "Đây, các cậu nhìn kỹ đi." Phương Anh, cũng chính là nhân vật nữ diễn chính từ bàn dưới nhoài người lên, chìa cổ tay trắng nõn về phía cả năm người.

Lãng chăm chú nhìn chằm chằm cái hình màu đen giống như quân nhép trong bộ bài tây nổi bật trên làn da trắng nõn của cô bạn, cái hình kia thật đến mức như thể được thợ săm điêu luyện nhất săm lên. Nghĩ đến chỉ qua vài ngày nữa, cái vết thâm lờ mờ trên tay hắn có khả năng sẽ trở thành một quân nhép như thế kia, da gà da vịt nổi khắp cả người hắn.

"Cả bọn tớ cũng có nữa." Mặc kệ sự kinh ngạc của năm người, ba người còn lại ngồi ở phía dưới cũng nhoài người chìa cổ tay của mình ra. "Hai ngày trước nó cũng chỉ là một vết bầm lờ mờ như vết bầm trên tay các cậu, và hiện tại thì trở nên rõ ràng sắc nét như thế này đây." Hoa, một người trong nhóm bổ sung thêm thông tin.

"Gì chứ, các cậu dừng ngay cái trò đùa vớ vẩn này đi." Sơn bĩu môi tỏ vẻ biết tỏng trò đùa của bốn người kia. "Chắc các cậu vừa đi săm hình chứ gì, mà săm gì không săm lại săm cái quân nhép xấu xí này. Chẹp, mắt thẩm mỹ của các cậu thật kém." Vừa nói hắn vừa lúc lắc cái đầu.

Trong kịch bản, nhóm bốn người kia sau khi nhân vật Sơn nói vậy thì nhìn nhau bối rối, bởi cả bốn cũng tự hiểu điều mà bọn họ vừa nói rất phi thực tế. Lúc này trong bốn người chơi kia chỉ có hai người chơi diễn chính là kỹ năng diễn có hồn nhất, bọn họ đưa mắt nhìn nhau đầy rối rắm, mười ngón tay bám chặt lấy thành bàn học, lúc thì buông lỏng, khi lại xiết chặt. Hai người còn lại biểu cảm trên khuôn mặt rất gượng gạo, có vẻ thời gian bọn họ lăn lộn trong thế giới trò chơi này không lâu hơn Lãng là bao.

Sau khoảng hai mươi giây, như thể đã trao đổi xong bằng ánh mắt, Đức, nhân vật nam diễn chính lên tiếng: "Các cậu nói vậy bọn tớ thật sự không biết phải giải thích như thế nào cho các cậu hiểu, khi mà chẳng có một ai trong bốn đứa tớ biết tại sao cái vết bầm này lại xuất hiện trên tay cả bọn. Thôi thì nếu mấy ngày nữa nếu vết bầm trên cổ tay các cậu có biến đổi, lúc đó chúng ta nói tiếp vẫn chưa muộn.” Hắn dừng lại, cặp mắt đen nhánh đầy ẩn ý nhìn từng người một trong nhóm. “Nhưng thực sự tớ vẫn hy vọng, vết bầm của các cậu chỉ là vết bầm bình thường, bởi tớ có linh cảm vết bầm này mang đến điềm gở cho người sở hữu nó." Câu thoại này của hắn, giống như một lời tiên đoán về vận rủi của những kẻ được lựa chọn.

"Ồ, bây giờ cậu chuyển luôn sang làm thầy bói đấy hả Đức?" Khánh cười híp mắt, tranh thủ quan sát cả nhóm bốn người kia một lượt.

Bởi trong kịch bản nhóm người của Lãng và bốn người kia không chơi thân, lại thêm đang ở độ tuổi mới lớn. Cho nên sau khi nghe được câu hỏi có phần cười nhạo của Toàn béo, cả bốn vừa tự ái, vừa tức giận, mím chặt môi quay về chỗ ngồi, tiếp tục bàn luận vấn đề đang bàn dở ban nãy, như thể giữa hai nhóm chưa hề có cuộc trò chuyện nào về cái vết bầm kỳ lạ kia.

"Ok, fine!" Phương Anh nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả. "Coi như tụi này chưa từng nói gì với mấy cậu đi ha." Nói rồi cô nàng rụt người trở lại, ngồi phịch xuống ghế. Ba người kia ngầm hiểu ý, không ai nói thêm bất cứ đều gì nữa.

"Good!" Tuyên cũng nhún nhún hai vai đáp trả. "Tụi này cũng đâu thèm nhớ mấy chuyện tào lao của các cậu cho mệt óc." Lời thoại của hắn bộc lộ ra vẻ bất cần, nhưng thực chất trong lòng hắn đang khóc không ra nước mắt. Nhân vật hắn nhập vai chỉ là một nhân vật phụ, ngay từ lúc đọc xong kịch bản hắn đã tính toán sẽ theo sát người chơi nhập vai nhân vật chính, hy vọng được họ bảo hộ an toàn rời khỏi thế giới trò chơi, ngờ đâu kịch bản lại thiết kế cho hắn là kẻ không tin vào lời cảnh báo của nhân vật chính, thành thử kế hoạch của hắn đến giờ vẫn dậm chân tại chỗ.

"Thôi, tụi mình quay trở lại bàn tiếp về vụ trang phục hoá trang đi." Thấy tình huống của hai bên căng thẳng, nhân vật Lãng nhập vai lên tiếng khiến bầu không khí dịu lại.

Trong lòng hắn đang tính toán xem làm thế nào có thể thu thập được thông tin có liên quan đến sự kiện chính, trong khi nhân vật của hắn được thiết kế không thèm tin vào những lời cảnh báo của nhóm bốn người kia. Nhưng có vẻ hiện tại không hề có phương án nào khả thi, bởi nhân vật của hắn không tin là có quỷ hồn, nên nếu lúc này hắn thu thập thông tin có liên quan đến cái thứ thuộc phạm trù thần bí này, chắc chắn sẽ gây ra NG. "Đành phải đợi đến khi màn hai bắt đầu rồi tính tiếp vậy." Hắn thở dài, trong lòng tự nói với chính mình.

Bên này, người chơi nhập vai nhân vật Loan cũng đang tính toán đủ mọi phương án trong đầu. Trong nhóm năm người, nhân vật của cô là đứa kỹ tính nhất, lời cảnh báo của nhóm người kia khiến nhân vật cô nhập vai cảm thấy hơi lo lắng, nhưng vì chưa bao giờ gặp phải những hiện tượng ma quái, nên con bé Loan cũng không hề tin vào những gì nhóm người kia nói.

"Này mấy cậu." Cô hơi cúi người xuống, thì thầm với bốn người kia. "Chuyện mấy đứa kia vừa nói rất khó tin, nhưng tớ lại cảm thấy bọn nó không giống như đang đùa, cho nên nếu có ai trong chúng ta gặp phải chuyện kỳ lạ gì, nhất định phải thông báo cho những người còn lại biết, mọi người thấy thế nào?" Sau một hồi suy đi tính lại, cô quyết định nói ra câu thoại tự nghĩ đầu tiên của mình. Đúng như suy đoán, vì nhân vật của cô là một con nhóc kỹ tính, nên khi cô lên tiếng dặn dò bốn người trong nhóm, hành động đó không hề gây ra NG, thế nhưng điểm thưởng bị trừ tận những 45 điểm khiến cô tiếc đứt ruột. Mà mục đích cô làm vậy là để ngầm nhắn với những người chơi khác, rằng nếu có gặp chuyện bất thường nhất định phải báo cho nhau, để cả bọn cùng tìm hiểu và tính toán phương án hành động hợp lý. Bởi cô tin rằng, cả nhóm cùng làm việc sẽ hiệu quả hơn một người làm đơn lẻ. Chỉ là không biết mấy người chơi kia có hiểu ý của cô hay không.

Nghe xong ý kiến của Loan, Lãng và ba người còn lại vô cùng sửng sốt, bởi lời thoại đó không hề có trong kịch bản.

Là một kẻ có đầu óc nhanh nhạy, Lãng lập tức đọc được thông điệp của cô gửi cho mọi người trong nhóm thông qua lời thoại tự nghĩ. Hắn vừa bất ngờ, vừa vui mừng, vì trong nhóm người chơi mới lại xuất hiện một người có tiềm năng như vậy.

"Ý kiến được đấy, có gì lạ tớ sẽ báo luôn cho cậu và mọi người." Hắn hạ giọng, đáp lại thông điệp của cô.

"Tớ cũng vậy." Khánh cười khì nhìn từng người trong nhóm. Vì nhân vật hắn nhập vai là một thằng nhóc có phần hơi tưng tửng, cho nên trong trường hợp đang bàn chuyện nghiêm túc như thế này, hắn vẫn phải pha thêm cái vẻ mặt hơi hâm khùng cho khớp với nhân vật của mình.

Riêng người chơi nhập vai Sơn, vì e ngại điểm thưởng bị trừ quá nhiều, hắn chỉ gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời. Còn người chơi nhập vai Tuyên, hắn chẳng tỏ thái độ gì cả, vì trong thâm tâm hắn nhận định, chỉ có đi theo những người nhập vai nhân vật diễn chính mới có cơ may sống sót, nên đối với hắn đám người chơi nhập vai nhân vật diễn phụ này chỉ là một lũ tép bỏ đi.

Bên nhóm người của phòng chờ số 4 cũng đang thông qua kênh đội nhóm trao đổi kế hoạch sắp tới. Trong lớp kịch của hai người diễn chính, có một đoạn nhỏ nhắc tới quá khứ của cả hai, đó là chị và anh trai của bọn họ hai năm trước cũng vào thời gian này mất tích một cách bí ẩn, đến bây giờ cảnh sát vẫn không có bất cứ thông tin gì về bọn họ. Có lời đồn thổi cho rằng, hai người kia bị nhóm người bắt cóc lấy nội tạng bắt đi, nhưng trong thâm tâm bọn họ biết chắc chắn vụ mất tích kia liên quan đến quỷ hồn ở trong thế giới này, vì vậy cả bọn đang thảo luận kế hoạch lục tìm lại kỷ vật của hai người mất tích kia xem có manh mối gì không. Đặc biệt là trong kịch bản có một đoạn ngắn viết rằng, chị gái của nhân vật Phương Anh, trước ngày mất tích một tuần có nói qua với con bé về những quân bài, nhưng lúc đó con bé mải chơi game trên di động nên không để tâm lắm. Đến hôm nay quân nhép màu đen xuất hiện trên cổ tay của mình, nên con bé bắt đầu láng máng nhớ lại chuyện cũ, và nghi ngờ cái thứ kỳ lạ xuất hiện trên tay mình và những quân bài mà chị gái từng nói tới có khả năng liên quan đến nhau. Cho nên hiện tại người chơi nhập vai nhân vật Phương Anh, hoàn toàn có lý do chính đáng để triển khai kế hoạch thu thập thông tin cho cả nhóm.

Còn hai người chơi của phòng chờ số 6 và những người chơi mới, cả bọn thống nhất ý kiến sẽ mặc xác bọn họ. Bởi trước khi vào thế giới trò chơi, cô quản gia đã nhiều lần dặn đi dặn lại rằng, nếu muốn sống sót nhất định phải tránh xa người chơi của phòng chờ số 6 ra, vì bọn họ đã bị dính nguyền rủa. Bất cứ ai hợp tác hay giúp đỡ họ đều sẽ bị nguyền rủa dính lên người, và kết cục đương nhiêm chỉ có thể là một từ, chết. Cho nên bốn người cho rằng, mấy người chơi mới kia chắc chắn cũng đã dính nguyền rủa lên người, hơn nữa bọn họ cũng chẳng phải người chơi của phòng chờ số 4, thành thử cũng được gộp vào nhóm những người chơi bị cô lập.

Lãng và người trong nhóm không hề biết bản thân bị bốn người kia cho vào danh sách đen. Mà nếu biết, có khi chỉ có người chơi nhập vai Tuyên tuyệt vọng, chứ những người khác chưa hề có tâm lý dựa dẫm vào bất ai, tin tức đó với họ chỉ như tiếng gió bên tai.

Khi 45 phút của tiết thể dục kết thúc, tiếng trống hết tiết, đồng thời cũng là tiếng trống tan học vang lên. Lãng nhanh chóng dút vội đống sách vở vào trong ba lô, rồi khoác nó lên vai, bước nhanh về phía cửa ra vào của lớp học.

"Này Tuấn, chờ tớ với nào." Khánh vừa di chuyển thân hình béo ục ịch, vừa gọi với theo Lãng. "Không phải cậu định bỏ bom tớ đấy chứ hả?"

Lúc này Lãng mới nhớ ra là Khánh đi nhờ xe của mình, hơn nữa nhóm năm người bọn họ vốn luôn đi về cùng nhau, cho nên hắn thả tốc độ chậm lại chờ bốn người đi tới.

"Cậu làm gì mà đi nhanh như ăn cướp thế hả?" Sơn lên tiếng trêu trọc. "Hay là hôm nay có hẹn với em gái nào? Mau khai thật đi."

"Sao trong đầu cậu chỉ nghĩ được toàn mấy chuyện vớ vẩn như thế hả!" Lãng đập nhẹ vào vai hắn. "Do hôm qua dính mưa, cho nên hôm nay tớ cảm thấy hơi khó chịu. Muốn về nhà nhanh một chút, tranh thủ ngủ một lát rồi dậy đi học thêm. Hắt xì!" Một tiếng hắt hơi kết thúc lời thoại, như thể là bằng chứng chứng minh cho mấy đứa bạn thấy hắn thật sự không khoẻ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Khuôn mặt ma quái phía sau màn hình máy tính


"Nhắc đến hôm qua, tớ lại nhớ đến cái lão già cổ quái kia." Loan đưa bàn tay trái xoa xoa cánh tay phải. "Không hiểu vì sao mỗi lần tưởng tượng ra khuôn mặt của ông ta tớ lại rùng hết mình." Nói xong, cơ thể của cô run lên vài cái cho khớp với lời thoại.

"Ừ, cậu nhắc tớ mới nhớ." Lãng gật đầu đồng tình. "Tối qua sau khi về nhà, tớ bị ám ảnh suốt cả buổi tối vì cái mặt kỳ quái của ông ta. Các cậu có bị như thế không?" Hắn quay sang hỏi ba người còn lại.

"Có, bọn tớ cũng cảm thấy như vậy." Ba người gật mạnh đầu.

Thực chất cả năm không hề biết ông già mà bọn họ đang nói đến là ai, nhưng khổ nỗi nhân vật bọn họ nhập vai lại biết rõ ràng về ông ta, thành thử trong lòng cả năm lúc này đang kêu trời gọi đất, vì bọn họ vừa tìm thấy manh mối đầu tiên, đã bị hạn chế của kịch bản chặt đứt ngay lập tức. Bởi chẳng có ai lại đi tìm hiểu tư liệu về người mình đã biết cả, cho nên nếu bây giờ cả nhóm đi dò la thông tin về ông già mà bọn họ nói là kỳ quái kia, sẽ gây ra NG là cái chắc.

"Thôi các cậu đừng nhắc đến ông ta nữa." Khánh hất mặt về phía sân trường. "Trời ngớt mưa rồi kia kìa, tụi mình tranh thủ về nhanh thôi."

Bốn người nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy đích thực cơn mưa nặng hạt ban nãy bây giờ đã chuyển thành mưa bụi bay đầy trời.

"Um, vậy đi nhanh nào, tớ sắp chết cóng rồi đây này." Sơn kéo khoá áo khoác lên đến tận cổ, dẫn đầu cả nhóm chạy hẳn ra bên ngoài sân trường.

Lãng và những người còn lại cũng không nhiều lời, cả bọn nhấc chân chạy vọt theo Sơn. Riêng Khánh bởi thân hình quá nặng nề, nên luôn bị bom lại phía sau cùng. Khi hắn chạy đến bãi đỗ xe, nhóm người đã dắt xe đạp điện ra khỏi nơi để quy định, chỉ còn đợi hắn đi đến là sẽ phóng xe đi ngay lập tức.

Suốt cả quãng đường về, Khánh thông qua kênh đội nhóm gửi tin nhắn than vãn về cái nhân vật chết dẫm của mình với Lãng. Than vãn xong vẫn chưa hết bực, hắn bắt đầu chuyển sang đâm thọt kịch bản rách nát của Bố Trẻ bằng những lời nói hắn cho là có lực sát thương nhất. Biết hắn đang bực bội nên Lãng cũng chẳng phàn nàn gì, chỉ im lặng lắng nghe, thi thoảng mới chêm vào vài câu khuyên nhủ hắn nên bình tĩnh lại.

Về đến khu trung cư, Lãng cất xe vào tầng hầm, chào qua loa bốn đứa bạn thân, rồi đi thẳng về nhà. Một phần vì hắn cảm thấy hơi mệt, một phần vì muốn tìm một nơi yên tĩnh để sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Do bây giờ là buổi trưa, bố mẹ hắn vẫn còn đang trong giờ làm việc, hắn lại là con một, thành thử căn nhà rộng lớn hiện tại chỉ có một mình hắn. Thường trong những bộ phim hay những câu truyện có yếu tố linh dị, quỷ hồn thường xuất hiện và tấn công bất ngờ khi đối tượng nó nhắm đến chỉ có một mình, nên hiện tại hắn cảm thấy khá lo lắng, nhưng bởi có mặt thánh giá trừ tà đeo trên cổ, hắn cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

Hắn đặt cái ba lô trên tay lên bàn học, khom người ngồi xuống cái ghế xoay được bọc một lớp vải lông mềm trên mặt ghế, hai tay thoăn thoắt sắp xếp lại tất cả đồ vật, sách vở trong ngăn tủ và trên mặt bàn lại cho ngay ngắn. Mục đích hắn làm vậy là để tìm xem có phát hiện ra manh mối gì, về nguyên nhân vết bầm kia xuất hiện từ nhân vật hắn nhập vai hay không. Bởi nhân vật hắn nhập vai chỉ là nhân vật diễn phụ, nên trong kịch bản không hề nhắc nhiều đến sinh hoạt hằng ngày của nhân vật này, vì vậy hắn hy vọng có thể tìm được một cuốn nhật ký, sổ tay ghi chép những việc thường ngày, hay thứ gì đại loại như vậy. Vì nếu chiếu theo giả thiết vết bầm trên tay của hắn và bốn người kia có liên quan đến con quỷ ở thế giới này, thì chắc chắn hắn và bọn họ đã tiếp xúc qua thứ gì có liên quan đến con quỷ đó, cho nên nguyền rủa của nó mới có thể bám vào người cả năm người, tạo ra vết bầm kỳ quái kia.

Nhưng kết quả khiến hắn hoàn toàn thất vọng, tất cả sổ sách bên trong ngăn tủ và trên mặt bàn đều là sổ sách liên quan đến học tập. Bên trong file lưu trữ của máy tính cũng chẳng có gì khác ngoài đống bài tập nâng cao dành cho học sinh lớp 8. Bên trong điện thoại di động thì càng không phải nói, ngoài tin nhắn trên facebook của đám bạn thân ra, trong hộp thư chỉ toàn tin nhắn thông báo của Viettel về các chương trình khuyến mãi dành cho thuê bao trả trước. Hắn chán nản ngả người tựa hẳn vào thành ghế xoay, có lẽ cái vụ tìm kiếm manh mối từ chính nhân vật mình nhập vai, hắn đành tạm gạt sang một bên, nếu không càng tìm sẽ càng khiến sự lo lắng trong lòng hắn thêm trầm trọng.

Hai mắt hắn khép hờ lại giả như đang nghỉ ngơi, trong đầu âm thầm mở bảng thuộc tính cá nhân và đống thông tin kịch bản màn đầu tiên ra kiểm tra lại một lượt. Trong lần chơi này hắn vẫn nhập vai nhân vật phụ, nhưng điểm thưởng cho lượt chơi lần này của hắn được tận 300 điểm, cao hơn lần trước 150 điểm. Số điểm thưởng 605 điểm của lượt chơi trước nhận được, hắn dùng 600 điểm để mua vật phẩm kỹ năng và mở khoá cường hoá linh hồn, 5 điểm còn lại dùng để mua vé vào phòng mô phỏng trò chơi. Nên khi tiến vào thế giới trò chơi lần này, điểm thưởng của hắn lại một lần nữa trở về con số 0. Thêm nữa ban nãy do hắn dùng lời thoại tự nghĩ để trả lời Loan, số điểm thưởng 300 hắn nhận được giờ chỉ còn 295 điểm, đây cũng là tổng số điểm hiện tại hắn có.

Do quá nhập tâm vào kiểm tra thông tin và đọc lại kịch bản, hắn không nhận ra rằng mặt thánh giá trên cổ của mình bắt đầu loé lên những tia sáng trắng lạnh lẽo. Màn hình máy tính trước mặt và cái đèn học vừa được hắn bật lên cũng đột ngột tắt ngúm. Bầu trời mùa đông vốn ảm đạm, lại thêm hôm nay mây đen giăng dầy đặc, cho nên dù rèm cửa sổ phòng ngủ và phòng khách đều được mở toang, nhưng cả căn phòng vẫn gần như tối thui giống ban đêm. Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng giảm mạnh xuống một cách khó hiểu, trong khi máy sưởi trong nhà vẫn luôn bật ở mức cao nhất.

Bị cơn lạnh đột ngột ập tới, Lãng rùng mình mở bừng hai mắt. Thấy căn phòng vốn đèn điện sáng trưng hiện tại tối thui như đêm đen, lại thêm mặt thánh giá đeo trên cổ đang loé sáng liên tục, báo hiệu có quỷ hồn đang tiến gần đến vị trí của mình. Một kẻ luôn bình tĩnh như hắn vào lúc này, cả cơ thể cũng không kiềm chế được run lên bần bật. Hai bàn tay hắn xiết chặt lấy hai thành của cái ghế xoay, tròng mắt đảo ngược, đảo xuôi quan sát toàn cảnh xung quanh.

Bất chợt màn hình máy tính trước mặt hơi loé lên thu hút sự chú ý của hắn, hắn căng thẳng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm những thay đổi nho nhỏ đang diễn ra trên màn hình. Bên trong màn hình vốn tối đen xuất hiện hai đốm sáng lập loè như đom đóm, không gian xung quanh hai đốm sáng kia bắt đầu vặn vẹo, tụ hợp lại tạo thành hình dáng từng bộ phận trên khuôn mặt của một người, với làn da bủng beo xanh ởn. Mà hai đốm sáng kia chính là trung tâm của hai con mắt, ánh sáng phát ra từ chúng đang khoá chặt lấy cơ thể hắn.

"Mi đang tìm ta sao? Khục khục..." Cái mồm quái dị không môi của khuôn mặt mấp máy, một giọng nói âm lãnh truyền thẳng vào thính giác, khiến máu trong người Lãng như đông cứng lại. Mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, ướt đẫm mặt và lưng hắn. Hắn đứng bật dậy, lùi nhanh về phía sau gần chục bước, nhằm kéo dài khoảng cách với cái màn hình máy tính. Hành động đột ngột của hắn khiến cái ghế xoay bị đẩy mạnh, đâm thẳng vào tường phát ra tiếng động lớn.

Điều đáng sợ là hắn di chuyển, cái khuôn mặt vặn vẹo trên màn hình cũng ngày một to hơn, như thể nó di chuyển theo hắn. Nhưng có vẻ như nó bị màn hình ngăn trở không cho thoát ra bên ngoài, nên khi đi đến kịch màn hình, mỗi lần nó cố gắng nhích về phía trước, khuôn mặt của nó bị màn hình chèn ép thành những hình dạng méo mó cổ quái.

Tưởng rằng khuôn mặt quỷ dị kia đã bị mắc kẹt, Lãng thở phào nhẹ nhõm, mười ngón tay đang xiết chặt của hắn nới lỏng ra một chút.

"Khục khục..." Đúng vào lúc này một tràng tiếng cười ma quái truyền đến khiến hắn giật thót, cái khuôn mặt đáng lẽ bị nhốt bên trong màn hình nhanh như chớp phóng vọt ra ngoài, kích thước của nó bành trướng to gấp năm lần so với ban nãy. Sau đó cái mồm của nó há to hết cỡ, lấy tốc độ sét đánh nuốt chửng lấy cả cơ thể hắn vào bên trong.

"Ahh!" Hắn theo bản năng thét lên sợ hãi, hai tay dơ lên cao che chắn trước mặt. Nhưng kỳ lạ là lúc này hắn lại phát hiện ra mình vẫn đang ngồi trên chiếc ghế xoay, màn hình máy tính trước mặt vẫn sáng choang, hiển thị giao diện chính với cái hình nền thảm cỏ và bầu trời xanh thẳm. Cái đèn học trên mặt bàn vẫn toả ra ánh sáng ấm áp, nhiệt độ căn phòng cũng chẳng có gì thay đổi so với ngày thường.

"Chẳng lẽ là mơ?" Hắn lầm bầm tự hỏi, nhưng rồi suy đoán đó bị hắn loại bỏ, bởi rõ ràng hắn đang xem tin tức trong bảng thuộc tính cá nhân và đọc lại kịch bản màn đầu tiên, nói như vậy hắn đâu có ngủ thì tại sao lại nằm mơ được. Hơn nữa cảm giác vừa rồi vô cùng chân thực, khi cái mồm của con quỷ nhào tới, hắn cảm nhận vô cùng rõ ràng linh hồn mình như bị nó nuốt chửng. Còn cả đống mồ hôi đang chảy ướt đẫm người và mặt hắn, nếu là mơ làm sao cơ thể lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy.

Suy ngẫm một hồi, hắn nhớ đến một chi tiết quan trọng trong hiện tượng ma quái vừa sảy ra với mình. Con quỷ kia có hỏi một câu là "Mi đang tìm ta sao?", nếu suy luận theo hướng câu hỏi đó, chẳng phải là vì hắn đang cố gắng tìm kiếm thông tin liên qua đến nó nên nó mới xuất hiện? Nếu như vậy, điều đó cũng chứng minh lập luận, con quỷ kia vẫn luôn đi theo hắn mọi lúc mọi nơi. Không, nói đúng hơn là nó đi theo những kẻ bị nguyền rủa bám lên người mọi lúc nọi nơi mới chính xác, và tất nhiên nó biết tất tần tật mọi việc làm của hắn và những người còn lại.

Nhưng quan trọng là trong kịch bản nhân vật của hắn từ lúc về nhà cho tới lúc đi học thêm, không hề gặp phải chuyện gì bất thường. Mà hiện tại mọi chuyện diễn ra hoàn toàn khác với nội dung của kịch bản, hắn không hiểu rốt cuộc là vì sao lại như vậy. Không lẽ bởi hành động sắp xếp lại sách vở, nhằm mục đích tìm kiếm thông tin của hắn đã khiến kịch bản thay đổi?

"Bên em có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?" Lãng lập tức thông qua kênh đội nhóm gửi tin nhắn cho Khánh, vì hắn tin rằng dù con quỷ kia khủng đến đâu cũng không thể biết đến sự tồn tại của kênh đội nhóm này, cho nên đây chính là nơi an toàn nhất để trao đổi.

Cũng may cho cả hai là trong kịch bản, nhà của Tuấn và Toàn béo dù ở hai tầng khác nhau nhưng lại nằm cùng một vị trí, thành ra khoảng cách của hai người chỉ cách nhau một cái trần nhà. Chứ nếu ở xa hơn một ki-lô-mét, cả hai sẽ chẳng có cách nào sử dụng kênh đội nhóm được, vì khoảng cách cực hạn kênh đội nhóm cho phép là một ki-lô-mét, nếu vượt quá khoảng cách này, khi gửi tin nhắn sẽ chỉ nhận được thông báo: "Người chơi này hiện tại đang ở ngoài vùng phủ sóng".

"Không anh, bên anh đã xảy ra chuyện gì phải không?" Nhận được tin nhắn của hắn, tim Khánh giật thót một cái, linh cảm mách bảo hắn nhất định đã có chuyện xảy ra.

Lãng dùng suy nghĩ tóm tắt lại nội dung về hiện tượng ma quái hắn vừa gặp phải, và cả suy luận của hắn về con quỷ kia gửi cho Khánh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Cơ thể người hình vuông


Đọc xong tin nhắn của Lãng, tay chân của Khánh lạnh toát như vừa nhúng vào nước đá. Hắn sợ sệt nhìn về phía cái máy tính ở trên bàn học, cơ thể không tự chủ được nhúc nhích tránh xa khỏi khu vực đó. May sao nhân vật hắn nhập vai còn có một anh trai, cho nên lúc này hắn không phải ở nhà một mình giống như Lãng, nếu không chắc chắn hắn đã bất chấp tất cả chuồn khỏi nhà chạy nhanh đến những khu đông người rồi.

"Có khi nào con quỷ lần này có liên quan đến máy tính không anh?" Khánh tiếp tục gửi tin nhắn cho Lãng, nói ra suy đoán của mình.

"Anh không nghĩ vậy." Lãng nhanh chóng hồi âm. "Chủ đề của trò chơi liên quan đến những quân bài, cái vết bầm kỳ lạ kia cũng có hình quân nhép trong bộ bài tầy, cho nên chắc chắn quỷ hồn phải có mối liên quan nào đó với những quân bài, chứ không thể liên quan đến máy tính được."

"Vậy cái khuôn mặt trong máy tính kia là thế nào ạ? Nếu nó không liên quan đến máy tính tại sao lại chui ở trong đó?" Khánh nói ra một loạt thắc mắc.

"Anh nghĩ đây là một phương thức xuất hiện của nó thôi, vì không có bất cứ manh mối nào nên chúng ta chưa thể kết luận được bất cứ điều gì. Với cả em nhớ cẩn thận tránh xa tình huống ở một mình càng tốt, nếu có gặp hiện tượng kỳ lạ nhất định phải lập tức báo cho anh." Lãng lo lắng dặn dò Khánh một lượt. Hiện tại hắn và Khánh là chính là một đội, nên muốn phát huy được hiệu quả của đoàn đội, cả hai phải phối hợp với nhau chặt chẽ, vừa bảo hộ, vừa nhắc nhở động viên nhau vượt qua mọi khó khăn.

Sau khi kết thúc cuộc trao đổi với Khánh, hắn lấy điện thoại, mở ra phần messenger của facebook, soạn một đoạn tin nhắn gửi một lượt cho ba người kia và cả Khánh. Nội dung tin nhắn là "1h30 tớ đợi các cậu ở tầng hầm để xe nha, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với các cậu." Rất nhanh sau đó, cả bốn người đồng loạt gửi tin nhắn hồi âm rằng sẽ đến đúng giờ.

Lãng đặt chiếc điện thoại trở lại bàn học, vội vã chạy vào phòng bếp nấu nhanh cho mình một bát mì tôm trứng. Sau khi hắn ăn xong, đồng hồ cũng vừa hay điểm đúng 1 giờ 25 phút, một lần nữa hắn vội vã chạy vào nhà vệ sinh súc miệng rửa mặt, rồi vớ lấy cái ba lô trên mặt bàn học khoác lên vai, chạy thẳng về phía cửa chính của căn hộ.

Xuống đến tầm hầm để xe, hắn đã thấy bốn đứa bạn thân có mặt đông đủ.

"Trời, cuối cùng thì cậu cũng đến! Bọn tớ đang định lên tận nhà cậu gọi cửa đây này." Vừa thấy bóng dáng hắn xuất hiện ở khúc ngoặt, Sơn đã reo ầm lên như thể hắn và mấy người kia đã đứng đợi ở đây rất lâu rồi.

"Ủa, tớ hẹn các cậu lúc 1 giờ 30 phút mà, bây giờ mới 1 giờ 29 phút chứ đã đến 1 giờ 30 phút đâu." Lãng vừa đi tới vừa dơ cái đồng hồ đeo tay lên trước mặt.

"Thì tại cậu nói có chuyện quan trọng, nên bọn này mới lo lắng đến sớm chứ bộ." Loan lên tiếng giải thích. Thực ra cô không hề có ý định đến sớm, nhưng nhà Sơn và Tuyên lại ở sát nhà cô, lúc 1 giờ 20 phút hai tên tới gọi cửa rủ cô đi cùng, ngẫm nghĩ một lúc cô quyết định đi cùng bọn hắn, nên mới gia nhập đội ngũ đến sớm này. Bởi trong kịch bản bọn họ là một nhóm chơi thân, nên cô chẳng có lý do gì để từ chối không đi cùng hai người kia cả.

Khánh thì vừa ra ngoài ăn cùng anh trai về, vừa hay gặp lũ bạn đang đứng ở tầng hầm đợi Lãng, lại thêm đã mang theo cặp sách nên hắn nhập bọn đợi người luôn.

"Mà có chuyện quan trọng là chuyện gì vậy? Cậu nói luôn đi, tớ sốt ruột quá." Tuyên dắt xe đạp điện bước lên phía trước một bước thúc dục Lãng, trong lòng hắn chắc mẩm chuyện quan trọng này là manh mối có liên quan đến quỷ hồn hoặc vết bầm kỳ quái trên cổ tay trái của cả bọn. Lại thêm ban nãy về nhà, hắn thử dùng xà bông rửa tay kỳ đi cọ lại cái vết bầm trên cổ tay mình, nhưng nó chẳng những không biến mất mà còn đậm hơn một chút khiến hắn vô cùng hoảng sợ, cho nên khi nhận được tin nhắn của Lãng, hắn chỉ muốn chạy ngay đến nhà hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng, nhưng nhìn số điểm thưởng ít ỏi hiện tại của mình, hắn đành cắn răng chờ đợi cho đến bây giờ.

"Cậu bình tĩnh nào." Lãng dắt con xe đạp điện của mình ra khỏi khu vực để xe. "Giờ cũng không còn sớm, bọn mình đi học thôi, trên đường đi tớ sẽ nói chuyện tớ vừa gặp phải cho các cậu nghe." Nói xong hắn ngồi lên yên xe, mở khoá rồi vin nhẹ tay ga phóng xe về hướng cửa ra vào tầng hầm, Khánh cũng nhanh chóng phóng xe chạy sát theo phía sau hắn.

Mấy người kia thấy hắn nói có lý, với cả nhân vật của bọn họ hiện tại vẫn chưa hề tin vào những chuyện linh dị, cho nên chẳng có lý do gì để bọn họ tỏ ra quá sốt sắng với "chuyện quan trọng" của hắn cả. Cả bọn nhấc mông ngồi lên yên xe đạp điện của mình, vin ga nối đuôi chạy theo hai người phía trước.

Trên đường tới trường, Lãng kể lại tường tận chuyện kỳ lạ hắn gặp ở nhà. Mấy người kia nghe xong trong lòng vô cùng hoảng sợ, Tuyên là kẻ gan bé nhất nên nghe xong câu chuyện, tay lái của hắn liệng qua liệng lại mấy lần, suýt nữa thì lật xe.

"Cậu chắc chắn là không phải do học hành căng thẳng quá nên gặp ảo giác đấy chứ?" Khánh lên tiếng đọc lời thoại của mình. Bởi Lãng quyết định kể ra việc hắn gặp phải khuôn mặt quái đản kia, nên lớp kịch của bọn họ tự động được thay đổi, một loạt lớp thoại mới đồng loạt xuất hiện trong đầu cả năm người. Hành động kể chuyện kỳ lạ mình gặp phải cho đám bạn nghe của Lãng cũng không hề gây ra NG, bởi tất cả những gì hắn làm hoàn toàn phù hợp với tính cách của nhân vật. Thêm nữa ở lứa tuổi này, nếu gặp phải bất kỳ chuyện gì kỳ lạ, thay vì kể cho người thân trong nhà nghe, phần nhiều bọn nhóc sẽ lựa chọn kể cho tụi bạn thân của mình hơn.

"Toàn béo nói đúng đấy." Sơn chen vào phụ hoạ. "Tớ thấy câu chuyện của cậu khó tin quá, nếu không phải tụi mình chơi thân, chắc tớ tưởng cậu đang bày trò loà bọn tớ ấy chứ." Vừa đọc lời thoại, trong lòng Sơn vừa âm thầm chửi rủa cái nhân vật quỷ quái của mình. Bởi nhóm người của bọn họ chỉ là nhân vật phụ lót đường, nên luôn được thiết kế theo hướng chẳng tin trên đời này có ma nên không hề liên tưởng chuyện kỳ quái kia đến lũ quỷ hồn. Sau đó bởi vì không tin nên làm ra những hành động đần độn, đẫn đến bị cái thứ mà bọn họ không tin là có tồn tại trên đời kia giết chết, để tô thêm phần kinh dị cho câu chuyện.

"Tớ... tớ đồng tình với ý kiến của Sơn và Toàn béo." Sau khi cố gắng bình ổn lại cảm xúc sợ hãi trong lòng, Tuyên lập tức lên tiếng đọc thoại.

"Không đâu." Lãng lắc mạnh đầu. "Tớ thề với các cậu là đó không phải ảo giác, cũng chẳng phải do tớ tưởng ra, các cậu nhất định phải tin tớ." Khuôn mặt của hắn nghiêm nghị, bày ra vẻ vô cùng chắc chắn.

"Vậy trong quá trình gặp phải khuôn mặt quái đản, cậu có thấy gì đặc biệt trên khuôn mặt đó không?" Loan bất ngờ lên tiếng hỏi.

"Sao cậu lại hỏi vậy." Lãng khó hiểu nhìn cô.

"Thì cậu cứ trả lời mình đi đã, rồi mình sẽ nói lý do sau." Cô hơi nhăn mày thúc dục hắn.

"Ừm, để mình nhớ lại xem nào." Lãng ra chiều nghĩ ngợi. Thật ra thông qua kịch bản, hắn và những người kia hoàn toàn biết vì sao cô lại hỏi vậy, nhưng vì đang diễn theo đúng trình tự, nên hắn vẫn phải tỏ ra như chẳng hiểu hay biết bất cứ điều gì cả. "Ah! Đúng rồi!" Hắn đột ngột reo lên. "Tớ nhớ lúc cái mồm to tướng của cái mặt kia chụp xuống, tớ nhìn thấy hình như có vô số cơ thể người hình vuông lao thẳng về phía mình."

"Gì cơ?" Sơn ngạc nhiên hỏi lại. "Cơ thể người hình vuông á? Cậu không đùa đấy chứ hả? Làm gì có cơ thể người nào lại có hình vuông."

"Tớ cũng không biết nữa." Lãng lắc đầu nguầy nguậy. "Nhưng quả thực đấy là những gì tớ nhìn thấy." Trên thực tế, đúng là hắn có nhìn thấy có vô số hình khối màu đen lao về phía mình, nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ nó là cái gì, hắn đã thấy bản thân ngồi trước màn hình máy tính như lúc đầu. Cho nên lúc này có hỏi hắn đó có phải là cơ thể người hay không hắn cũng chịu chết không trả lời được. Nhưng trong kịch bản lại khẳng định đó là cơ thể người hình vuông, nên hắn nghĩ chắc đó thật sự là cơ thể người, còn vì sao lại có hình vuông thì hắn hoàn toàn không tìm ra bất cứ manh mối nào. Khả năng lớn đây là một tình tiết liên quan mật thiết đến quỷ hồn, hắn đoán như vậy không phải vì những cơ thể kỳ dị kia xuất hiện trong miệng của khuôn mặt ma quái, mà là linh cảm của hắn mách bảo như vậy.

"Mà Loan, cậu hỏi như vậy để làm gì?" Như vừa nhớ ra, hắn hơi nghiêng mặt về phía cô gái đang chăm chú lái xe đạp điện bên cạnh.

"À cũng không có gì." Cô mỉm cười giải thích. "Tớ thử hỏi xem cái khuôn mặt cậu thấy có giống khuôn mặt của những con ma trong mấy bộ phim hay không ấy mà." Cô hài hước nháy mắt một cái với hắn.

"Như vậy là cậu cũng cho rằng chuyện tớ vừa gặp phải là do bản thân tớ tự tưởng tượng ra ý hả." Khuôn mặt hồ hởi của hắn ỉu xìu như bánh bao bị nhúng nước.

"Cậu đừng quá để tâm đến chuyện đó nữa, chắc là do cậu quá căng thẳng nên bị vậy thôi ý mà." Cô lên tiếng động viên hắn.

"Loan nói đúng đấy, chắc do cậu căng thẳng quá nên thấy ảo giác ấy mà. Với lại sắp thi cuối kỳ rồi, tập trung vô học thôi, không lại tạch thì ăn đủ." Khánh cười toét miệng nhảy xuống khỏi xe đạp điện, đưa bàn tay Trư Bát Giới của mình vỗ mạnh vào vai hắn.

Bởi đã vào đến bãi đỗ xe của trường, nên Lãng và những người khác cũng lục tục xuống xe, rồi dắt xe vào nơi đỗ quy định.

"Ừ, các cậu nói cũng có lý." Hắn nhún vai không tranh luận gì thêm với nhóm bạn. Và đến đây, lớp kịch màn đầu tiên của bọn họ đã kết thúc, thời gian còn lại là khoảng trống trong kịch bản. Nhưng đó chỉ là thời gian trống với những người chơi nhập vai phụ, đối với cặp diễn chính, lúc này mới chính là thời gian triển khai lớp kịch của bọn họ. Bởi nhân vật phụ không xuất hiện cùng hai người diễn chính, nên Lãng và nhóm bạn không hề biết lớp kịch của hai người kia sẽ trải qua những gì, gặp được ai. Nhưng hắn dám khẳng định một điều, thông tin mà hai người đó nắm được chắc chắn nhiều hơn những người nhập vai phụ như hắn là cái chắc. Dù vậy hắn cũng không có ý định liên lạc hay hợp tác với bọn họ, bởi với xuất thân là người chơi của phòng chờ bị nguyền rủa, hắn hiểu rằng mình và đồng đội của mình bị những phòng chờ khác cô lập trên mọi mặt trận. Nên tìm đến bọn họ, thà tự thân vận động còn nhanh và an toàn hơn, với lại lớp người chơi mới lần này có người chơi nhập vai Loan và Sơn là hai người hắn nhận thấy có tiềm năng rất lớn, tin rằng nếu hắn, Khánh và bọn họ phối hợp ăn ý, khả năng có thể an toàn vượt qua nguy hiểm trong thế giới trò chơi sẽ được nâng lên đáng kể.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Những vụ mất tích bí ẩn


Sau khi kết thúc giờ học thêm buổi chiều, Lãng cùng đám bạn thân rồng rắn trở về khu chung cư thân thuộc. Vừa mở cửa bước vào phòng khách, mùi thức ăn thơm lừng từ phòng bếp xộc thẳng vào mũi, khiến cái bụng đang đói meo của hắn kêu réo liên tục.

"Tuấn về rồi đấy hả con." Bà Hường, mẹ của nhân vật Tuấn do hắn nhập vai từ cửa phòng bếp ló mặt ra. "Hôm nay bố con được về sớm đấy, con mau đi tắm rửa rồi cả nhà mình cùng ăn cơm. Với cả tối nay mẹ nấu toàn món hai bố con thích đấy nha." Khi nhắc đến những món ăn, giọng nói của bà đầy hào hứng.

"Bố hôm nay lại được về sớm cơ à mẹ?" Hắn tháo cái ba lô nặng trịch xuống khỏi hai vai, sửng sốt hỏi lại người mẹ hiện tại của mình.

Trong kịch bản, bố của Tuấn làm việc ở cục cảnh sát hình sự. Bởi dạo gần đây có quá nhiều chuyên án rắc rối, nên hầu như thời gian ông ở cơ quan nhiều hơn ở nhà, có hôm còn tận mười một, mười hai giờ đêm mới tan làm. Vì vậy hôm nay nghe tin ông được về sớm, nhân vật Tuấn chắc hẳn sẽ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Cho nên lời thoại tự biên tự diễn, và cả biểu cảm vừa rồi của Lãng vô cùng ăn khớp với nhân vật.

"Ừ!" Bà Hường gật đầu. "Chắc công việc vơi bớt rồi nên bố con và đồng nghiệp tan làm sớm một hôm." Bà nói ra suy đoán của mình.

"À ra vậy." Hắn vỗ đầu vẻ mặt bừng tỉnh. "Thế con đi tắm luôn đây mẹ, gặp lại mẹ sau." Hắn lôi cái ba lô bước về phía cửa phòng của mình.

"Ừ, gặp lại con sau." Bà vừa xoay người lại với việc xào nấu, vừa nói vọng ra trả lời hắn.

Vừa vào đến phòng, Lãng quẳng luôn cái ba lô lên mặt bàn, rồi hắn quay người khoá trái cửa lại, bởi hắn sợ trong lúc đang làm vệ sinh cá nhân lại có "bố" hoặc "mẹ" bất ngờ mở cửa đi vào. Nói gì thì nói hắn và hai người bọn họ trên thực tế chẳng quá quan hệ máu mủ gì, trong quá trình tiếp xúc, hắn đã cố vận dụng tất cả khả năng của mình để diễn cho khớp với nhân vật mình nhập vai. May sao thành quả cũng không tệ lắm, "mẹ" của hắn hoàn toàn không nhận ra bất cứ sự bất thường nào từ thằng con của mình, còn "bố", hắn hy vọng cũng sẽ thuận lợi qua cửa mà không gặp bất cứ rắc rối nào.

Vừa tắm Lãng vừa chăm chú nhìn mặt thánh giá đeo trên cổ, bởi hắn sợ tình huống quái dị như buổi trưa lại diễn ra. Nhưng có vẻ hắn đã lo lắng thừa, cả quá trình tắm rửa chẳng hề sảy ra chuyện kỳ lạ nào cả.

"Lãng xong chưa con." Hắn vừa sấy tóc xong thì tiếng gọi cửa của bà Hường từ bên ngoài vọng vào.

"Con ra ngay đây." Cất máy sấy vào ngăn đựng đồ trong nhà tắm, hắn bước nhanh về phía cửa ra vào.

"Ồ, chào con trai!" Thấy hắn bước ra, ông Trọng đặt tờ báo trên tay sang một bên. "Hôm nay ở trường có chuyện gì vui không con?"

"Con chào bố!" Hắn kéo cái ghế ăn ra, đặt mông ngồi xuống. "Hôm nay không có chuyện gì vui bố ạ. Ngoài chuyện các bạn bàn về lễ hội hoá trang, thì vẫn như mọi ngày ấy bố."

"Ồ!" Ông Trọng tựa cằm lên hai bàn tay đan vào nhau. "Vậy có chuyện gì... um chuyện gì lạ lạ sảy ra không con?" Hai mắt ông nhìn thẳng vào hắn. Trong đôi mắt đen nhánh đó, hắn bắt gặp một tia lo lắng thoáng qua. Nhưng cũng chính bởi điều đó nên hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, rốt cuộc thì ông bố của hắn đang lo lắng về điều mới được.

"Chuyện lạ lạ ý ạ?" Lãng tỏ ra hơi ngạc nhiên. "Để con nghĩ xem nào... humm..." Hai bàn tay của hắn chắp lại đặt trước miệng, hai ngón trỏ gõ gõ vào nhau theo nhịp điệu, ra chiều đang tập trung suy nghĩ. "Con không thấy có chuyện gì lạ bố ạ." Sau một hồi suy đi tính lại, hắn đưa ra câu trả lời của mình. Vốn hắn tính định nói về chuyện vết bầm trên tay cho ông nghe, nhưng có vẻ như thế lại khá không hợp lôgíc, bởi trong kịch bản, nhân vật của hắn chỉ xem vết bầm trên cổ tay là do va chạm mạnh với thứ gì đó gây ra, cho nên đó không thể xem là một chuyện lạ được.

"Vậy à." Ông Trọng thở phào một hơi, nhưng lạ là trong giọng điệu của ông lại có lẫn cả sự thất vọng và nhẹ nhõm khiến người ta vô cùng khó hiểu.

Đến lúc này Lãng hoàn toàn có thể khẳng định, bố của hắn đang có chuyện gì đó giấu con trai của mình, mà chắc chắn chuyện này có liên quan đến hắn và ngôi trường hắn đang học.

"Hai bố con đang nói về chuyện gì vậy?" Bà Hường bưng đĩa cá sốt cà chua thơm lừng từ trong bếp đi ra.

"À, anh với con đang nói về chuyện ở trường học của con ý mà." Ông Trọng trả lời qua loa. "Món cá hôm nay mẹ nó nấu ngon quá, mới thấy đã muốn chảy nước miếng rồi." Ông nhìn chằm chằm vào đĩa cá vừa được đặt xuống mặt bàn, miệng xuýt xoa khen ngon.

"Ngon thì anh ăn nhiều một chút, chứ tuần vừa rồi đã làm việc vất vả lại toàn ăn cơm hộp, sức đâu lại cho được.” Vừa nói bà vừa quay vào bếp bưng những món khác ra, Lãng nhanh nhảu đứng dậy chạy đến giúp đỡ bà một tay.

"Nhất bố nha, được mẹ quan tâm nhất nhà còn gì bằng!” Hắn vừa xách cái nồi cơm điện ra vừa làm bộ như ganh tị với ông bố của mình.

"Ơ cái thằng nhóc này." Bà Hường dí nhẹ ngón trỏ lên trán hắn. "Dạo này học được mấy lời sặc mùi gato này ở đâu thế hả?"

"Mẹ cũng biết gato là gì cơ á?" Hắn giả bộ trợn mắt kinh ngạc nhìn bà.

"Chuyện! Có gì mà mẹ vĩ đại của con không biết cơ chứ." Bà hất mặt khoe khoan về thành tích của mình. "Hôm trước mẹ còn lên faceboock chém gió bay nóc nhà luôn đấy nhá, cái từ gato này đã là gì."

Khoé miệng Lãng hơi giật nhẹ một cái, bà mẹ này của hắn cũng thật xì tin quá mức cho phép.

Sau bữa cơm tối, bởi ngày mai là chủ nhật, nên hắn không vội làm bài tập về nhà mà ngồi lại xem tin tức trong ngày với bố mẹ.

"Tuấn này, con biết ba đứa Thương, Huyền và Thắng học lớp 8C cùng khối với con chứ?" Bất chợt ông Trọng lên tiếng hỏi.

"Vâng, con biết ạ." Lãng ngơ ngác gật đầu. "Sao vậy bố?"

"Hiện tại gia đình của ba đứa không biết tung tích của cả ba ở đâu, hai hôm trước bọn họ lên cục cảnh sát thành phố báo án mất tích, bên phía cảnh sát hiện tại cũng chưa lần ra được manh mối nào cả." Nói đến đây ông nghiêm túc nhìn hắn. "Bởi vậy nếu có người lạ mặt nào rủ con đi đâu, cho con tiền hay bất cứ đồ vật gì, không được nhận hay đi theo họ, mà phải chạy đến chỗ đông người biết không?"

"Dạ, vâng... vâng." Hắn lắp ba lắp bắp vì tin tức bất ngờ này. "Mà ba bạn ấy bị người ta bắt cóc hả bố?" Hắn khéo léo dò hỏi thông tin, bởi linh cảm mách bảo rằng, vụ án mất tích của ba đứa nhóc kia chắc chắn chính là một manh mối mới xuất hiện.

"Hiện tại bố cũng không khẳng định được điều gì." Ông chán nản lắc đầu, bởi mỗi năm cứ vào khoảng thời gian này, lại có những nhóm học sinh ở các độ tuổi khác nhau mất tích một cách bí ẩn, vì vậy cấp trên tạo áp lực rất lớn đến ông và các đồng nghiệp. Nhưng điều khiến người ta tuyệt vọng là, sau bao sự nỗ lực tìm kiếm của lực lượng chức năng, vẫn không hề có bất cứ một tin tức nào về những nhóm học sinh mất tích kia. “Có con bé Hoà ở cách nhà mình ba nhà, ở cùng ba đứa nhóc kia trước khi chúng mất tích, nhưng hiện tại tâm trí của con bé vô cùng hỗn loạn, bác sĩ và người nhà không cho bên cảnh sát hỏi han bất cứ điều gì, họ sợ sẽ kích thích thần trí vốn đang hoảng sợ của con bé. Bởi vậy những đầu mối bên cảnh sát có được, hiện tại đang trong tình trạng đóng băng.” Giọng ông đều đều nói ra khúc mắc tổ chuyên án đang gặp phải.

"Nói vậy bọn anh phải đợi đến khi tinh thần con bé ổn định mới lấy được thông tin hả?” Bà Hường lo lắng lên tiếng. "Chỉ sợ lúc đó ba đứa nhóc kia lành ít dữ nhiều rồi."

"Ừ, cho nên bọn anh phải nhanh chóng tìm ra tung tích của ba đứa, khổ cái là nhiều mũi trinh sát toả đi khắp nơi nhưng không có bất cứ thông tin gì về bọn nhóc.” Ông châm một điếu thuốc kề lên môi, hút một hơi dài. "Mà quan trọng là trước khi bị cách ly với người lạ mặt, con bé Hoà có nói đến những quân bài, nên vụ mất tích lần này được sát nhập vào hồ sơ những vụ mất tích liên hoàn của mấy năm trước." Bàn tay trái của ông vò mạnh mái tóc lấm tấm sợi bạc đầy bất lực. Cứ mỗi lần có một vụ mất tích liên quan đến những quân bài, ông và đồng đội của mình lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, bởi bọn trẻ trong vụ mất tích cứ như thể hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới, không hề để lại bất cứ manh mối hay dấu vết nào.

Nghe đến đây Lãng vừa mừng vừa sợ. Mừng là bởi rốt cuộc đến bây giờ hắn đã tìm được một manh mối có giá trị nhất từ lúc tiến vào thế giới trò chơi cho đến nay, sợ là vì không ngờ những năm trước cũng có những người mất tích liên quan đến những quân bài. Trong lòng hắn đang ngầm tính toán các phương án để thu thập thông tin, sau cùng hắn thấy phương án điều tra từ máy tính làm việc của bố hắn là nhanh gọn và an toàn nhất. Nhưng vấn đề là hắn không chắc máy tính trong phòng làm việc của bố hắn có lưu dữ liệu về những vụ án kia không, hơn nữa nếu máy tính được thiết lập mật khẩu nhiều lớp thì cũng là một vấn đề nhức đầu. Mà quan trọng nhất là, bây giờ hắn phải tìm được lý do hợp lôgíc để nhân vật của mình có thể nhúng tay vào tìm hiểu vụ này, nếu không chắc chắn sẽ sảy ra NG.

"Ah! Đúng rồi!" Hắn thầm reo lên. Trong kịch bản có nói qua nhóm năm người hắn và con bé Hoà kia chơi khá thân, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này để tạo ra lý do chính đáng cho nhân vật của mình. Nhưng việc trước tiên là hắn phải liên hệ với bốn đứa bạn thân của mình trước đã, nên hắn vội chào bố mẹ, rồi chạy tót vào phòng riêng.

Cầm lấy chiếc điện thoại di động, hắn mở mục messenger ra bắt đầu soạn tin.

"Này các cậu, tớ có tin nóng hổi đây! Bố tớ nói là ba đứa Thương, Huyền, Thắng lớp 8C bị mất tích, mà cái Hoà chơi với bọn mình lại ở cùng chúng nó trước khi chúng nó biến mất. Nghe nói hiện tại thần trí của Hoà nó không tỉnh táo, mai tụi mình đến thăm nó đi."

"À còn có, bố tớ bảo cái Hoà còn nói gì đến những quân bài ấy, nên tớ thấy lạ lắm. Ban sáng tụi thằng Đức mang cái hình săm quân bài ra trêu tụi mình, bây giờ mấy đứa kia mất tích cũng lại liên quan đến quân bài, mà bố tớ còn nói những năm trước còn có nhiều vụ mất tích tương tự sảy ra, tớ cứ cảm thấy quái quái thế nào ấy."

Hắn gửi liền một lúc hai tin nhắn dài ngoằng, vào trong nhóm chat vừa được cả bọn thống nhất tạo vào chiều nay. Sau đó hơn mười giây, tin nhắn trả lời của cả bọn tràn đầy màn hình điện thoại của hắn.

Riêng Khánh lại dùng luôn cả hai kênh, messenger trên faceboock và kênh đội nhóm của thế giới trò chơi để bàn chuyện, Lãng thông qua kênh đội nhóm nói tỉ mỉ cho hắn biết về kế hoạch sắp tới của mình. Sau một lúc thảo luận, cả nhóm quyết định chín giờ ba mươi phút sáng ngày mai, tập trung tại nhà của hắn rồi đến thăm con bé Hoà. Lãng tính sau khi thăm con bé xong, hắn sẽ tìm cách nói ra kế hoạch thu thập thông tin từ máy tính của bố mình cho cả bọn, bởi theo lôgíc không có lý gì hắn lại giấu diếm đám bạn thân của mình về chuyện kích thích như chơi trò thám tử này cả.

Trong khi hắn đang sắp xếp lại kế hoạch của mình, tại một căn phòng ngủ toàn màu hường và các hình dán hello kitty, Loan cũng đang tính toán kế hoạch thu thập thônh tin của mình. Chỉ là mục tiêu nhắm tới của cô không phải là máy tính ở nhà Lãng, mà là toàn bộ hệ thống máy tính ở cục cảnh sát. Với khả năng hacker cấp độ thần thánh của mình, cô tin tưởng tư liệu tuyệt mật cấp quốc gia cô cũng thừa sức hack được, cho nên hack tư liệu về mấy vụ mất tích không tính là bảo mật này chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Cảnh tượng khủng bố tại nhà của Hoà


Sáng ngày hôm sau, mới chín giờ hai mươi phút, bốn đứa bạn thân đã có mặt tại phòng khách của nhà Lãng. Mắt người nào người nấy thâm quầng như gấu trúc, miệng thì ngáp lên ngáp xuống như con nghiện lên cơn thèm thuốc. Cả bọn sợ trong lúc mình ngủ sẽ bị quỷ hồn tấn công, nên chẳng có người nào dám ngủ quá lâu, bởi vậy mới có tình trạng lù dù thế này.

Do vụ án mất tích của ba đứa nhóc ở lớp 8C có khản năng liên quan đến vụ án mất tích liên hoàn của những năm trước, nên bố của hắn buộc phải đến cục công an thành phố làm việc cả ngày nghỉ. Hiện tại chỉ có mẹ của hắn ở nhà, biết được ý định đến thăm bé Hoà của năm đứa bà khá ngạc nhiên, nhưng rồi nhớ ra bọn nhỏ chơi thân với nhau, phần ngạc nhiên kia lập tức biến mất. Bà cũng hy vọng được gặp bạn bè, tinh thần của bé Hoà sẽ nhanh chóng ổn định, để bên cảnh sát có thêm nhiều manh mối thiết thực về vụ mất tích của ba đứa nhóc kia.

"Tuấn này." Bà cầm một cái hộp màu đỏ với các hoạ tiết những củ sâm dúi vào tay Lãng. "Con mang hộp sâm này tặng cho Hoà để con bé bồi bổ, nhân tiện gửi lời hỏi thăm của mẹ đến con bé và cô Tâm chú Chương luôn một thể nha con." Bà lên tiếng dặn dò cẩn thận.

"Vâng, con sẽ nhắn lại với cô chú và Hoà." Hắn ôm hộp sâm vào trong lòng, gật đầu xác nhận với bà.

Đến giờ, cả bọn cùng nhau đến nhà Hoà. Trên tay người nào người đấy đều mang theo quà tặng mà phụ huynh đưa cho để tặng con bé, thành thử một đám nhóc tay sách nách mang đi thăm thân như người lớn, trông rất khôi hài.

Đến trước cửa nhà của con bé, Loan đưa ngón trỏ lên ấn chuông, một lúc sau, một người phụ nữ mặt mũi phờ phạc, cũng chính là mẹ của Hoà mở cửa đón cả bọn.

"Ô mấy đứa tìm Hoà hả?" Bà ngạc nhiên nhìn đống đồ trên tay năm đứa. "Mà các cháu đi mua đồ cho bố mẹ hay sao vậy?"

"Dạ bọn cháu đến thăm Hoà bác ạ." Lãng nhanh nhảu lên tiếng đáp lời. "Những thứ này là bố mẹ tụi cháu bảo mang sang tặng Hoà đó bác. Mà bác ơi, bạn Hoà khoẻ hẳn chưa bác? Mấy hôm nay bạn ấy nghỉ học, tụi cháu mang vở đến để giúp bạn ấy chép lại bài cũ luôn này bác." Vừa nói hắn vừa dơ mấy quyển vở men dầy bịch trong tay ra trước mặt bà. Thực chất mục đích hắn làm như vậy để bố mẹ của Hoà cho phép hắn và bốn người kia vào thăm. Bởi tin rằng họ không hề phòng bị gì với những đứa trẻ chưa hoàn toàn trưởng thành, nhất là khi những đứa trẻ kia lại có ý tốt giúp đỡ con gái của họ. Cho nên để chắc chắn không sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sảy ra, hắn mang theo đống kiến thức và bài tập mà mấy hôm Hoà nghỉ đã bỏ lỡ. Hơn nữa bởi bọn họ học cùng lớp, nên đây chính là lý do hoàn hảo nhất.

"Vậy thì tốt quá!" Bà Tâm cười vui vẻ. "Bác đang lo con bé sẽ bị bỏ lỡ kiến thức ở trường, được các cháu nhiệt tình giúp đỡ thế này bác bớt lo hẳn." Vừa nói bà vừa đứng hẳn sang một bên, nhường lối cho năm người đi vào. "Mấy đứa vào nhà đi, Hoà nó cũng khoẻ hơn rồi, để bác đi gọi nó."

Sau khi đóng cửa, bảo cả năm ngồi chờ bên ngoài phòng khách, còn bà đi về phía căn phòng con gái gọi cửa. Một lúc sau cánh cửa phòng hé mở, nhưng lại chỉ có một mình bà Tâm bước ra, khiến năm người đang nghển cổ ngóng trông thở hụt một hơi. Cả bọn chắc mẩm lần ghé thăm này chắc đã thất bại, có lẽ Hoà không muốn gặp bất cứ ai vào lúc này.

"Mấy đứa vô phòng của Hoà nói chuyện nha." Câu nói của bà khiến cả bọn đang thất vọng tràn trề như vừa được bơm thuốc hồi sinh, cả năm hưng phấn đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt đứng dậy đi về phía căn phòng kia.

Vừa đi được hai bước, sự hưng phấn trong lòng Lãng bị quét sạch, thay thế vào đó là cảm giác rờn rợn khó hiểu lấp đầy từng tế bào trong cơ thể hắn. Hắn bước chậm lại, tròng mắt chuyển động liên tục quan sát xung quanh, đồng thời quan sát luôn cả mặt thánh giá đang đeo trên cổ. Khiến hắn an tâm là mặt thánh giá không hề phát sáng, hắn cho rằng có lẽ do bản thân quá căng thẳng nên mới có cảm giác rờn rợn khó hiểu kia.

Bên kia Loan, Khánh và Sơn cũng đi chậm lại, cảnh giác nhìn loạn bốn phía, vì cả hai đều cảm nhận được cảm giác rờn rợn là lạ giống như Lãng. Tuyên cũng cảm nhận được, nhưng bước chân của hắn không hề chậm lại, hắn cũng chẳng tỏ ra lo lắng chút nào, bởi hắn tin rằng ở nơi đông người như thế này, hắn được an toàn tuyệt đối. Mãi đến khi chỉ còn cách ba bước là đến cửa phòng, hắn mới nhận thấy sự bất thường của những người khác, bởi hiện tại nơi hắn đứng ngoài hắn thì chẳng có bóng người nào. Hắn hoảng sợ quay phắt lại phía sau tìm kiếm, khi nhìn thấy bốn người kia hắn thở phào một hơi.

"Này mấy cậu." Hắn lên tiếng thúc dục. "Làm gì mà chậm như sên thế? Làm tớ còn tưởng các cậu biến đi đâu mất rồi." Thật sự là lúc nãy hắn cứ đinh ninh rằng, bốn người kia đã bị quỷ hồn bắt đi mất rồi.

"Phải đấy." Chẳng đợi Lãng và ba người kia trả lời Tuyên, bà Tâm đang đứng ngay gần cửa quay lại nhìn cả bọn. "Bọn mi đã tới tận đây rồi mà còn chần chờ gì nữa?" Câu nói của bà vô cùng kỳ quái, nhưng đó chẳng nhằm nhò gì so với sự quái đản trên nét mặt của bà lúc này.

"Bác... bác nói gì... gì vậy?" Tuyên lắp bắp sợ hãi nhìn khuôn mặt người phụ nữ đang vặn vẹo biến đổi trước mặt mình. Hai tròng mắt vốn rất bình thường của bà Tâm càng ngày càng có chiều hướng lồi hẳn ra ngoài, lòng đen trắng tròn bên trong bị bóp méo, dần trở thành hình trái tim giống quân cơ trong bộ bài tây, đến cả tròng mắt vốn màu đen nhánh cũng chuyển sang màu đỏ rực như máu. Hai môi của bà gần như biến mất, để lộ ra hàm răng đã chuyển sang màu đen xỉn như màu nước cống lâu ngày không được dọn dẹp vệ sinh. Làn da hồng hào trở nên xanh tái, như được quét lên một lớp sơn dày. Cái mũi bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, phần da từ hai cánh mũi bị ăn mòn dần lên đến sống mũi, để lộ ra phần xương trụi lủi, nhơ nhớp máu và dịch nhầy hôi tanh.

"Khục khục..." Những tiếng khùng khục khàn khàn từ cổ họng bà phát ra như thể để trả lời câu hỏi của hắn.

Chứng kiến cảnh biến đổi kinh dị này, cả người Lãng run bần bật không ngừng, một luồng khí lạnh toát từ lòng bàn chân truyền thẳng lên đầu khiến máu trong cơ thể hắn như đông đặc lại. Hắn vẫn luôn quan sát mặt thánh giá trước ngực, nhưng nó vẫn chẳng hề mảy may phát ra một tín hiệu nào báo hiệu là quỷ hồn đang ở đây, mà A Qua đã nói mặt thánh giá này là vật phẩm rất hiếm, chứng tỏ khả năng phát hiện quỷ hồn của nó chắc chắn rất chính xác, cho nên dù đang sợ muốn gất luôn và ngay, hắn vẫn cố đứng im không nhúc nhích, bởi hắn đặt cược tin tưởng vào mặt thánh giá, tin tưởng rằng nơi này không hề có quỷ hồn nào xuất hiện.

Khánh cũng hoảng sợ không kém, mười ngón tay mũi mĩm của hắn t chặt lấy cánh tay Lãng. Từ bé đến lớn, ngoài lúc xem phim kinh dị ra, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh mặt người bình thường biến thành thứ chẳng phải người cũng chẳng phải ma như thế này. Mà cảm giác lúc này so với xem phim phải nói là khác nhau một trời một vực, nếu không phải ban nãy đã đi vệ sinh rồi, hắn sợ rằng mình sẽ són ra quần mất.

Loan và Sơn cũng vẫn đứng vững vàng không hề dịch chuyển, nhìn qua tưởng như bọn họ đang vô cùng bình tĩnh, nhưng cái trán ướt đẫm mồ hôi của Sơn và mười ngón tay đang xiết chặt lại của Loan, đã bán đứng cảm xúc hiện tại của cả hai.

Bởi là người đứng gần với bà Tâm nhất, nên sau khi chứng kiến sự biết đổi kinh dị của khuôn mặt bà, Tuyên thét lên một tiếng kinh hoàng, cả người hắn xoay ngoắt lại phía sau, lấy tốc độ tên lửa chạy về phía Lãng và ba người kia.

"Này mấy đứa làm sao thế?" Đúng lúc này, giọng nói lo lắng của bà Tâm lại từ phía sau truyền đến. Cả năm như bị điện giật, run bắt lên một cái, cả cơ thể quay ngoắt lại.

"Ơ... Bác Tâm!" Sơn thảng thốt. "Không phải bác vừa đứng ở kia sao ạ, sao giờ bác lại đứng ở phía sau bọn cháu. Hơn nữa khuôn mặt của bác..." Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lành lặn như bình thường của bà, bàn tay phải thì ngoặt về phía sau, ngón trỏ chỉ về hướng cửa phòng của Hoà.

"Cháu đang đùa gì vậy?" Bà nhíu mày tỏ vẻ không vui. "Ở đằng kia ngoài cánh cửa phòng của Hoà thì làm gì còn ai, hơn nữa chẳng phải bác đã bảo với mấy đứa là bác vào phòng bếp chuẩn bị đồ uống cho mấy đứa với Hoà, sao cháu lại nói là bác đứng ở đằng kia là thế nào?"

Cả bọn nghe vậy lại một lần nữa quay ngoắt lại phía sau, nhưng nơi vốn là chỗ bà Tâm với khuôn mặt kinh dị vừa đứng hiện tại trống không. Năm người đưa mắt nhìn nhau, cả năm đều thấy được vẻ kinh hoàng trong mắt đối phương.

Lúc này Lãng hoàn toàn không hiểu rốt cuộc những gì hắn trải qua là thế nào, hiện tượng này giống y hệt như lần hắn bị khuôn mặt quỷ quái trong máy tính khủng bố, chỉ khác là lần này mặt thánh giá trên cổ hắn không hề phát sáng. Nếu dựa trên thuyết phim và truyện kinh dị, thì những gì hắn và nhóm người vừa trải qua chính là điềm báo trước bọn họ chính là những kẻ được lũ quỷ hồn lựa chọn.

"Dạ xin lỗi bác." Lãng vội vã lên tiếng giải thích. "Tại Tuyên vừa nãy bị trượt chân, suýt nữa ngã sấp trên nền nhà, nên đầu cậu ấy bị choáng, mắt nhìn không rõ. Cậu ấy cứ tưởng bác đang đứng trước cửa phòng Hoà, nên hỏi bọn cháu là sao bác lại đứng ở kia rồi. Ai ngờ bọn cháu còn chưa kịp trả lời là không phải, bác đã từ bếp ra, thành thử mới có chuyện cậu ấy hỏi bác linh tinh như vậy." Hắn nói từng câu từng chữ rõ ràng, lại rất hợp tình hợp lý, khiến người nghe tin vào câu chuyện của hắn. Hơn nữa hành động của hắn cũng khá hợp lôgíc, vì với tình huống hiện tại, bọn trẻ biết người lớn sẽ không tin vào câu chuyện hoang đường của chúng, nên chúng sẽ tìm cách nói dối để lấp liếm mọi chuyện.

"Vâng, là tại cháu không nhìn rõ nên mới vậy bác ạ. Cháu xin lỗi bác." Tuyên lúc này dù đần đến mức nào cũng hiểu là, nếu không muốn bị đuổi ra khỏi cửa, cần nhanh chóng xoa dịu sự khó chịu của bà Tâm, nên hắn nhanh chóng lên tiếng nhận lỗi về mình.

"Ra là vậy." Bà Tâm vẻ mặt hiểu ra. "Cháu có bị va chạm vào đâu không? Có cần bác mang dầu ra xức cho không?" Bà đặt cái khay đựng sáu cái cốc thuỷ tinh đầy nước cam trên tay lên mặt bàn ở phòng khách, sau đó đi về phía nơi đặt hộp y tế ngay cạnh đó lấy ra lọ dầu phật linh.

"Dạ cháu không sao bác ạ, cháu cũng không cần xoa dầu đâu bác." Tuyên bối rối lên tiếng từ chối, bởi trên người hắn làm gì có vết bầm tím nào cần xoa dầu đâu.

Bà Tâm thấy hắn nhất quyết từ chối cũng không cố gắng ép hắn nữa, bà bưng cái khay đựng nước cam trên mặt bàn lên, dẫn đầu nhóm người đi về phía cửa phòng của Hoà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Người chơi mới và những lời thoại khó hiểu


Vì vừa sảy ra hiện tượng vô cùng ma quái, nên càng đi đến gần cánh cửa phòng của Hoà, cả năm người càng căng thẳng. Lãng xiết chặt hai tay lại, lớp mồ hôi lấm lấp phủ kín hai cánh mũi và vầng chán cao rộng của hắn. Mặt thánh giá trên cổ hắn vẫn không hề có hiện tượng phát sáng, điều đó đồng nghĩa với việc xung quanh đây vẫn trong trạng thái an toàn, nhưng hắn vẫn không thể ngăn bản thân ngừng tưởng tượng ra cảnh, khi cánh cửa vừa mở, một người mặc đồ giống y hệt bà Tâm nhưng lại có khuôn mặt vô cùng ma quái, nhào thẳng về phía cả bọn. Thậm chí có đôi khi hắn còn nghi ngờ, liệu người đang bưng khay nước cam đi phía trước kia có thật sự phải là mẹ của Hoà không, hay là lại là một bóng dáng khác của con quỷ biến ra.

"Mấy đứa lên mở cửa giúp bác với, tay bác đang bưng nước không tiện mở cửa." Bà Tâm dừng lại trước cánh cửa phòng của con gái, xoay người lại nhìn năm đứa nhóc đang đứng chụm lại ở phía sau.

Cả năm nhìn nhau chần chờ, lúc này thật sự chẳng ai muốn là kẻ tiên phong xông vào chốn nguy hiểm kia.

"Để cháu mở giúp bác." Sau vài giây suy tính, Loan dứt khoát bước lên phía trước vài bước, đưa tay cầm lấy nắm cửa xoay tròn một vòng. Cô biết hiện tại bốn người kia đang rất e ngại nơi này, nếu để họ quyết định xong chắc mất phải mất vài phút đồng hồ, lại thêm giác quan thứ sáu mách bảo nơi này hiện tại không có nguy hiểm rình rập, cô liền tự chủ chương tiến lên giúp bà Tâm mở cửa.

Cánh được mở ra, chẳng có hiện tượng ma quái nào sảy ra như Lãng tưởng tượng, nhưng cửa sổ bên trong phòng được đóng kín mít, căn phòng được chiếu sáng bởi một bóng đèn có cường độ ánh sáng chỉ lớn hơn cường độ ánh sáng của đèn ngủ một chút, nên nhìn từ ngoài nhìn vào cảm thấy căn phòng vô cùng u ám.

"Anh này, sao em cứ cảm thấy căn phòng của con bé Hoà này rờn rợn kiểu gì ấy, có khi nào quỷ hồn ẩn núp ở trong đó không anh?" Thân thể to béo của Khánh đứng nép sát vào Lãng, trong đầu hắn mở ra kênh đội nhóm gửi tin nhắn cho Lãng.

"Rờn rợn thì anh công nhận, nhưng nếu nói quỷ hồn nấp ở đây anh thấy không đúng, bởi nếu ở đây có quỷ, chắc chắn mặt thánh giá trừ tà của anh sẽ phát sáng. Trừ phi..." Suy nghĩ của hắn đến khúc này liền dừng lại, nên đoạn tin nhắn chưa hoàn chỉnh lập tức được gửi đến cho Khánh.

"Trừ khi gì hả anh?" Khánh nóng ruột hỏi lại.

"Trừ khi con quỷ ở nơi này cấp bậc quá khủng bố, nên mặt thánh giá trừ tà không phát hiện được khí tức của nó." Lãng hơi nhíu hai hàng mày, nếu giả thiết này của hắn là đúng, thì có lẽ phòng chờ số 6 lại thêm một lần nữa bị đoàn diệt.

"Mấy đứa mau vào đây." Bà Tâm thấy cả bọn đần mặt nhìn chằm chằm vào trong gian phòng, liền lên tiếng hối thúc. "Dạo này Hoà nó khó ngủ, nên bác phải thay bóng đèn có ánh sáng dịu đi một chút, lại sợ nó nhiễm lạnh nên bác cũng đóng kín cửa sổ lại, mấy đứa thông cảm nha." Như đoán ra cả bọn đang thắc mắc điều gì, bà mỉm cười hiền hậu lên tiếng giải thích, đâu còn nét kinh dị như khuôn mặt ma quái ban nãy.

"Vâng, không sao bác ạ." Khánh cười khan, cố tỏ ra không để tâm đến cái sự u ám như ngôi nhà ma ở trong công viên Đầm Sen kia.

Lần này Loan là người dẫn dầu nhóm người bước vào phòng, bốn tên con trai đưa mắt nhìn nhau hổ thẹn, bọn họ là đàn ông đàn ang đàng hoàng, ấy vậy mà trong tình huống này lại để một cô gái đi trước dò đường, thật là thẹn đến mức muốn chui luôn xuống đất lánh mặt thế gian.

"Hoà ơi, các bạn đến thăm con tới rồi này!" Giọng bà Tâm trìu mến nói với con nhóc đang ngồi bất động trên giường như tượng đá. "Con vẫn cảm thấy khoẻ chứ?" Bà đặt khay nước lên cái bàn ở giữa phòng, rồi bước tới ngồi xuống cạnh mép giường, bàn tay phải đưa lên áp nhẹ vào chán và mặt của con bé.

"Con vẫn ổn." Hoà từ từ ngẩng mặt lên nhìn mẹ của mình và những người vừa đến.

Khuôn mặt hốc hác với quầng mắt thâm xì, khác một trời một vực với mấy ngày trước đập vào mắt cả năm khiến bọn họ vô cùng sửng sốt. Cả bọn không biết rốt cuộc con bé đã trải qua chuyện gì, mà chỉ trong mấy ngày cơ thể đã thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy.

"Hi Hoà! Cậu đã khoẻ hơn chưa? Nghe tin cậu bị ốm, bọn tớ liền rủ nhau đến thăm cậu này." Lãng đánh bạo tiến lên chào hỏi, hiện tại hắn đang vô cùng nóng ruột muốn biết, rốt cuộc Hoà đã chứng kiến việc gì trong vụ mất tích của ba đứa nhóc kia, mà chẳng những tinh thần không ổn định, cơ thể cũng trở nên tàn tạ như người bị bệnh nan y thế này.

"Ừ hi" Hoà nhợt nhạt kéo khoé môi thành một nụ cười. "Cảm ơn các cậu đến thăm." Giọng cô cứng ngắc đáp lại đoạn chào hỏi của Lãng.

"Trời con bé này." Loan bước tới cạnh mép giường, cúi người ngồi xuống vỗ nhẹ tay lên mu bàn tay của Hoà. "Tụi mình chơi với nhau lâu vậy mà cậu còn nói mấy câu khách sáo đấy là không nể mặt tụi mình đấy nha." Nhân vật cô nhập vai và Hoà vốn chơi rất thân, nên hành động của cô lúc này vô cùng hợp tình hợp lý. Nhưng điều khiến cô khiếp sợ là bàn tay của Hoà lạnh đến bất thường, giống như kiểu vừa ngâm tay vào nước đán một lúc lâu vậy.

"À!" Nghe cô nói xong, Hoà chỉ à một tiếng khô khốc rồi tiếp tục im lặng.

"Mấy đứa uống nước cam nóng đi cho ấm người." Bà Tâm thấy phản ứng kỳ quái của con gái với các bạn, vội đứng dậy bưng khay nước cam đến mời cả bọn uống, sau cùng còn một cốc, bà cầm tới đặt vào bàn tay xương xẩu lạnh ngắt của cô con gái.

"Cảm ơn bác, nước cam ngon quá bác ạ." Năm người bưng cốc uống một ngụm, rồi lên tiếng cảm ơn bà.

"Vậy mấy đứa nói ngồi nói chuyện với Hoà nha, bác phải vào phòng bếp chuẩn bị nấu bữa trưa cho Hoà." Vừa nói bà vừa chỉ về phía bộ bàn ghế bọc da đặt ở giữa phòng ngủ. "Có chuyện gì thì tới phòng bếp gọi bác ngay nha." Bà dặn dò cả năm, rồi mở cửa bước hẳn ra ngoài.

"Dạ vâng." Cả năm vui vẻ trả lời, bởi khoảng khắc cả bọn mong đợi đã xuất hiện thuận lợi ngoài mong đợi. Hiện tại bọn họ hoàn toàn có thể hỏi Hoà về những việc đã trải qua trước khi ba đứa nhóc kia biến mất, và còn cả những quân bài mà con bé đã từng nhắc đến.

"Hoà này." Loan khéo léo lựa lời. "Mấy ngày trước cậu đi chơi cùng mấy đứa ở bên lớp C à?" Vừa nói cô vừa chăm chú quan sát phản ứng trên khuôn mặt của con bé đang ngồi đờ đẫn trước mặt, cô sợ câu hỏi của mình sẽ khiến con bé kích động.

Lãng và ba người kia cũng nhanh nhảu đi tới sát cạnh giường, cả bọn đặt mông ngồi bệt xuống mặt sàn được trải thảm dày bịch. Nhìn qua có thể thấy được nhà của Hoà là một gia đình vô cùng khá giả, tất cả đồ đạc bày biện trong nhà đều thuộc loại hàng đắt đỏ có tiếng của các hãng nổi tiếng.

"Các cậu muốn gặp tụi nó à?" Ánh mắt dờ đẫn của Hoà đột ngột phát sáng một cách quỷ dị. "Có thứ này trên tay, rất nhanh các cậu sẽ gặp được tụi nó thôi." Hay bàn tay lạnh như đá đóng cục của cô chụp lấy bàn tay trái của Loan, lật ngửa cổ tay lên chỉ vào vết bầm đã đen hơn so với hôm qua khá nhiều.

"Cậu... cậu nói vậy là có ý gì?" Tuyên đứng bật dậy như lò so, giọng nói run run hỏi lại Hoà.

Bàn tay phải của Lãng xiết chặt lấy cổ tay phải, dù đã đoán ra từ trước, nhưng khi nghe Hoà nói hắn vẫn cảm thấy vô cùng run sợ.

"Hoà, nhìn tớ này!" Loan mặc kệ cái lạnh từ bàn tay Hoà toả ra, cô lật tay nắm chặt lấy hai tay của con bé. "Cậu biết tại sao cái vết bầm này xuất hiện trên tay tớ phải không? Nếu cậu biết hãy nói cho tớ biết được không?" Giọng cô chân thành tha thiết, khiến người nghe không kiềm được mà muốn nói tất cả những gì mình biết cho cô nghe.

Trong lòng Hoà lúc này như sóng biển cuộn trào, bởi cô cũng chỉ là một người chơi mới, cô thật sự cũng chẳng biết rốt cuộc cái viết bầm kia từ đâu mà có. Từ lúc bước vào thế giới trò chơi, cô bị kịch bản hạn chế nên chỉ có thể diễn vai đờ đẫn như xác ướp, ru rú ở nhà. Điều khiến cô khiếp sợ là dù cô cảm thấy hoàn toàn khoẻ mạnh, nhưng mỗi lần nhìn thấy đồ ăn cô lại chẳng hề có cảm giác đói, ban đêm cũng chẳng có cảm giác buồn ngủ. Sau cùng cô hiểu ra rằng, những hiện tượng trên là do kịch bản tác động đến cơ thể của nhân vật cô nhập vai, nhằm mục đích cho khớp với thảm trạng của nhân vật Hoà trong kịch bản gặp phải. Mới chỉ gần hai ngày mà cô cảm thấy như đã ở nơi này gần hai năm, nếu cứ tình trạng này, e là chưa bị quỷ hồn giết cô đã bị cái kịch bản này hành cho ngỏm tỏi.

"Đợi đến khi những quân bài tập hợp, cậu sẽ hiểu ngay thôi." Hoà rút hai bàn tay của mình ra khỏi tay Loan. Cũng cùng lúc đó, Loan vô tình nhìn thấy hình quân bài nhép đen xì trên cổ tay trái của Hoà, phía dưới quân bài nhép lại là một vệt đo đỏ như vết bỏng vừa khô lại.

"Tay cậu!" Cô kinh ngạc chỉ về phía cổ tay đã lật úp xuống che đi vết bầm hình quân nhép của Hoà.

"Là thế đấy." Hoà vẫn dùng cái giọng nói khô khốc của mình nói ra những câu thoại tối nghĩa.

"Là thế nào cơ?" Lãng cũng kịp nhìn thấy cái quân nhép xấu xí trên cổ tay của Hoà, hắn không thể tiếp tục im lặng được nữa, lập tức đứng bật dậy lên tiếng hỏi.

"Hoà à!" Sơn và Khánh cũng nhỏm người đứng dậy. "Cậu biết gì thì nói cho bọn mình biết đi, chứ cứ úp úp mở mở bọn mình thấy lo lắm." Sơn khéo léo dùng lời nói bày tỏ sự lo lắng của mình, nhằm mục đích nhận được sự cảm thông của Hoà.

Lúc này Hoà thật sự bất lực, cô cũng chẳng hiểu rốt cuộc những lời mình nói là có nghĩa gì. Hơn nữa nếu có biết, chưa chắc kịch bản đã cho phép cô nói cho những người này biết. Đến bây giờ cô cũng đã nhận ra bọn họ là người chơi giống mình, trong đầu cô đang tính toán sẽ nói ra một lời thoại tự nghĩ nào đó để bọn họ biết cô cũng là một trong số những người chơi tham gia trò chơi lần này.

"Các cậu có thích chơi trò chơi thực tế không?" Hoà đột ngột ngẩng lên hỏi một câu khiến cả bọn đờ ra. "Tớ rất ghét trò chơi thực tế, nhưng tớ không còn cách nào khác." Khi nói những câu cuối cùng, giọng của cô hạ xuống, giống như đang tự thì thào với chính mình vậy.

Lãng và Loan nhanh nhạy lập tức bắt được ý nghĩa trong câu thoại vừa rồi của Hoà, cả hai thật sự bất ngờ khi cô cũng là một trong số những người tham gia trò chơi lần này.

"Trong trò chơi cậu sẽ tìm được đồng đội, nên đừng lo lắng điều gì cả." Lãng nhìn thẳng vào đôi mắt hốc hác của Hoà nói ra một câu đầy thâm ý.

Ba người còn lại cũng đã lờ mờ đoán ra thân phận thật sự của Hoà, nên cái vẻ nóng vội muốn hỏi bằng được mọi chuyện xẹp xuống như bóng xì hơi, bởi bọn họ hiểu nếu cô là người chơi, thì có khi con còn chẳng hiểu những gì mình nói, giống như hôm qua, khi bọn họ nói về một ông già quái dị nào đó.

"Thế cậu nghỉ ngơi sớm đi nha, tụi mình sẽ thay phiên nhau chép bài ở lớp cho cậu, nên cứ yên tâm nhé." Loan nhỏm người đứng dậy khỏi giường, bàn tay cô vỗ nhẹ lên vai Hoà.

Cô cũng hiểu bây giờ có hỏi thêm cũng không khai thác được bất cứ tin tức gì, nên dứt khoát rút quân, chuyển sang hướng điều tra vụ mất tích liên hoàn của những năm trước.

"Cậu nghỉ ngơi nha, ngày mai tụi mình lại đến thăm cậu." Lãng nói ra một câu hứa hẹn.

"Ừ." Hoà vẫn chỉ trả lời bằng một câu đơn, nhưng khuôn mặt cô hiện tại có sức sống hơn ban nãy rất nhiều.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom