Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Từ Thôn Nữ Thành Phượng Hoàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
699,339
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Từ Thôn Nữ Thành Phượng Hoàng

Từ Thôn Nữ Thành Phượng Hoàng
Tác giả: Thập Bát Nguyệt
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác phẩm Từ Thôn Nữ Thành Phượng Hoàng của Thập Bát Nguyệt kể về Tô Hạ Mạt - một cô nhi được nhận nuôi và được yêu thương hết mực cho đến khi bố mẹ nuôi sinh con trai. Từ đó, cô sống trong sự cô đơn và bị xem thường. nhiên, cô có nhiều tài lẻ và được chu cấp đầy đủ.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô tự thưởng cho mình một chuyến đi biển nhưng đã bị tai nạn và linh hồn của cô đã đến một thế giới khác, cùng với chuột hệ thống Pipi và cô bạn Phương Bảo Lâm. Tại thế giới mới này, cô gặp nhiều con người đủ các thể loại, trong đó nổi bật Trịnh Cảnh Hiên.

Nếu yêu thích ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Lương Ngôn Ác Ngữ hoặc Yêu Lại Vợ Cũ.
 
Chương 1: Chương 1


" Bíp.....bíp....RẦM"
Một tiếng động lớn vang lên cả chiếc xe buýt trao đảo, đâm vào tấm barrier bên mép đèo.

Chiếc xe gây tai nạn thì bỏ chạy mất để lại chiếc xe buýt cồng kềnh trực rơi xuống vực sâu.

Các hàng khách bên trong thì nhốn nháo cả lên ai cũng muốn thoát khỏi hiểm cảnh này khiến cho chiếc xe càng trở nên chênh vênh hơn.

Tô Hạ Mạt đang ngồi ngủ yên lành trên xe cũng bị tiếng động này làm cho tỉnh giấc.

Cô nhìn mọi người rồi lại nhìn ra cửa xe, hốt hoảng bật dậy.

Chiếc xe cùng mọi người đã ở trong hiểm cảnh rồi nhưng thần may mắn lại quay lưng lại với họ.

Bọn họ lại gặp phải đất lở cả chiếc xe và đoàn người rơi xuống vực sâu.

__________________________________________________
" A...đầu mình....đau quá....!Đây là đâu? Sao...mình lại ở đây?"
Tô Hạ Mạt ôm đầu mình ngồi dậy.

Khung cảnh lạ lẫm khiến cô phải ngạc nhiên: "rơi từ nơi cao như vậy mà mình vẫn còn sống sao? Nhưng....đây là đâu?"
Tô Hạ Mạt nhìn quanh, không thấy ai cô nhẹ nhàng bước xuống khỏi giường.


Chiếc giường mang phong cách cổ phong lạ lẫm, không giống như một chiếc giường bình thường, nó nhìn lại giống đệm của kĩ nữ thanh lâu hơn.

Trước mắt cô đột nhiên sáng lên: " Bắt đầu tải tài nguyên.

Đã tải xong.

Bắt đầu dung hợp giữa kí chủ và nhân vật.

Đã dung hợp xong."
Tô Hạ Mạt mặt đầy dấu hỏi nhìn màn hình đang hiện lên trước mặt.

Đột nhiên, một "sinh vật" kì lạ hiện ra tươi cười: "Cô Tô à không bây giờ phải gọi là Phương Vân Nghê Phương tiểu thư rồi.

Tôi là Pipi là một người hướng dẫn cho tiểu thư.

Nè nè cô cũng phải chào hỏi đi chứ, sao mặt lại đần thối ra vậy???"
Tô Hạ Mạt nhìn nó.

Gì mà người chứ rõ ràng là một con chuột hamster biết bay mà??? Nhưng mà từ từ đã nó nói người hướng dẫn là sao? Còn Phương Vân Nghê là ai? Ban nãy cái gì mà ký chủ?
Pipi như đọc được suy nghĩ của cô lúc lắc cái đuôi nhỏ: " Cô không cần phải thắc mắc đâu.

Đây là bộ truyện online mà mấy hôm trước cô đã đọc đó.

Truyện đã bị drop rồi nhưng vì lượt tương tác cứ tăng lên mãi nên hệ thống đã quyết định gacha ra một độc giả để xuyên không vào bộ chuyện này tiếp tục viết nên kết cục của nó.

HE hay BE đều do độc giả xuyên vào sách quyết định hết.

Cô và một vị nữa đã bị bốc trúng vốn trong hai người phải chọn ra một người nhưng lại đúng lúc cả hai người các cô đều gặp phải tai nạn.

Nên là cả hai đã cùng bị kéo vào đây.

Mà ta gọi cô là Vân Nghê chắc cô cũng biết số phận của mình rồi đúng không? Không cần giải thích lại chứ?"
Tô Hạ Mạt hoang mang nhìn nó: "Ừm hamster à không Pipi à vậy vị kia là ai? Nếu cậu gọi tôi là Vân Nghê vậy tất cả mọi thứ của cô ấy cũng đều sẽ ứng nghiệm lên tôi sao?"
"Vị kia cô cũng không xa lại gì đâu, đó chính là nhị muội của cô Phương Bảo Lâm.

" Pipi nghiêng đầu lôi ra một hạt dưa cho vào miệng cắn:" đúng như cô nói đó tất cả mọi thứ đều ứng nghiệm lên cô, vì vậy nếu cô chết ở đây cũng không khác gì cô chết ở ngoài đời thật đâu."
" Cậu nói như vậy là sao chứ? Chẳng lẽ hệ thống lại muốn độc giả của mình chết vậy sao?" Tô Hạ Mạt chống hai tay lên hông nhìn nó.

"Cũng không thể nói vậy được tôi đươc đưa đến đây để trợ giúp cho cô, chứ không phải để trù cô chết, mà nếu tôi muốn cô chết thật thì có rất nhiều cách đó." Pipi dẩu miệng lên nói

Tô Hạ Mạt lườm nó nói thầm:" đồ chuột mỏ hỗn."
"Nghê Nhi, con tỉnh rồi sao?"
"Tô Hạ Mạt cô đừng quên lời chiêm nghiệm về Phương Vân Nghê " Pipi hốt hoảng
"ừ biết rồi.

"
"Nghê Nhi?" tiếng nói ngoài cửa lại vang lên.

Cánh xửa nhẹ nhàng mở ra:" Nghê Nhi? "
"A..."
"Con tỉnh rồi? Có thấy đau chỗ nào không?" Một nữ nhân trạc tuổi trung niên mang theo một chậu nước nóng bước vào: "con có đói không để ta bảo Tiểu Vỹ đi làm chút gì cho con ăn nhé? "
Phương Vân Nghê (Tô Hạ Mạt) đặt tay lên bụng mình xoa xoa, gật gật đầu.

Vị phu nhân đó mỉm cười: " vậy ta sẽ đi bảo Tiểu Vỹ, con ở lại đây chờ ta chút nhé.

Đây là ít nước nóng với khăn mặt, con lấy lau qua đi nhé".

Nói rồi vị đó bước ra ngoài tiện tay đóng lại cánh cửa.

"Wao trong nguyên tác tôi thấy bà ấy được tả rất là đẹp.

Hôm nay được tận mắt nhìn thấy đúng là mĩ nhân" Pipi hai mắt long lanh ngó theo người đó.

"Nè hamster mỏ hỗn bà ấy chính là người đã nhặt được tôi sao?" Vân Nghê tiến lại gần bên trà kỉ ngồi xuống rót một chén nước uống.
Pipi lắc lắc cái đầu:" tui không phải là hamster mỏ hỗn à nha.

Tui là Pipi.


Cô đoán đúng rồi đó.

Đó chính là Tô Tử Lan vị nghĩa mẫu đã nhặt được cô."
"Ồ thì ra là bà ấy, bà ấy còn đẹp hơn nguyên tác đã miêu tả nữa."
"Tất nhiên rồi mặc dù bị drop nhưng nhân vậy trong đây vẫn rất tuyệt đó nha."
"Hơ hơ.

Ơ mà mọi người ở đây có nhìn được cậu không?"
"Tất nhiên là không rồi.

Pipi là một chương trình hệ thống và được lập trình tạo ra cho một mình cô làm sao có ai nhìn được chứ.

Nhưng mà nếu muốn tôi vẫn có thể xuất hiện trước mặt mọi người."
"Vậy Pipi, Phương Bảo Lâm cũng có một hệ thống giống như cậu sao?"
"Không đâu.

Cô ấy chỉ là nhân vật phụ nên không thể có được một hệ thống cao cấp như tôi đâu.

Mà cho dù là có thì cũng chỉ là hàng kém chất lượng, một ngón chân tôi cũng giải quyết được hết "
Phương Vân Nghê nhìn nó với ánh mắt khó hiểu:" tại sao mình lại được phân cho một con chuột vừa mỏ hỗn, vừa thích bốc phét vậy?"

 
Chương 2: Chương 2


"Nghê Nhi, con mới ốm dậy nên ăn tạm chút cháo.

Đợi con khỏe hẳn rồi ta sẽ làm gà nướng cho con ăn nhé?" Tô Tử Lan mang theo một bát cháo hành bước vào
Giọng nói ôn hòa vang lên khiến Phương Vân Nghê giật mình, luống cuống quay lại giường, giả vờ chùm chăn lên.

"hahaha.

Nghê Nhi à con bị gì mà lạ vậy? Sao tự nhiên lại chùm chăn chứ? Nào ra đây ăn chút cháo đi." Tô Tử Lan đặt khay cháo xuống bàn, đoạn vẫy vẫy tay gọi cô lại ăn bát cháo nóng.

Dưới sự chăm sóc của Tô Tử Lan, Phương Vân Nghê chẳng mấy mà khỏe lại.

Chỉ có điều trước đây rất ít khi thấy cô cười còn bây giờ bất kì lúc nào, ở đâu cũng đều có thể bắt gặp được nụ cười tươi như nắng sớm của cô.

Vân Nghê trước đây khi còn là Tô Hạ Mạt là một cô nhi, sống trong cô nhi viện.

Tình cảm mà cô nhận được cũng không được đầy đủ.

Vì trước đó cô là một cô bé lầm lì ít nói nên hầu như mọi người ít nhiều đều cố tình lảng tránh cô.


Nhưng hiện nay mặc dù đang ở trong hoàn cảnh không được tốt lắm nhưng ít nhất nó cũng mang lại niềm vui cho chính cô.

"Nè nè nhóc thúi, cô mau mau make up nhanh lên sắp đến giờ diễn rồi đấy."
"Vội gì chứ, dù gì cũng là hoa khôi của Bách Hoa lâu tại sao tôi phải vội vàng chứ.

Nếu đã muốn xem tôi múa đến vậy thì họ phải chờ, mình đâu thể vồ vập vào họ được đâu đúng không? Đây là làm giá đó chuột mỏ hỗn"
"Nhưng mà từ sau khi cô xuyên không đến giờ, tôi đã thấy cô múa bao giờ đâu, toàn thấy cô chơi không hà.

Cho dù bị drop nhưng cốt chuyện cũ vẫn không được thay đổi đâu tiểu thư của tôi ơi."
"Yên tâm, yên tâm, chắc chắn sẽ không làm cậu thấy vọng đâu.

Một lúc nữa đại tỷ tôi đây sẽ cho cậu biêt thé nào là mĩ nhân từ trong sách bước ra."
"Thế nào cũng được nhưng cô nhanh lên đi.

Mà cô định múa bài gì vậy???"
"Đây là bí mật đó hihi"
"Hứ đồ xấu tính, dỗi, bo xì cô luôn, không thèm nói chuyện với cô nữa"
"Thôi mà Pipi lát tiểu tỷ tỷ cho cậu hạt dưa nha nha.

Đừng dỗi nữa mà" Vân Nghê chạy lại với tay bắt lấy Pipi đang bay trên cao.

Bị tóm trúng Pipi giãy giụa kêu gào: "Thả ta ra ta dỗi cô rùi.

Thả raaa"
"Được được thả thì thả.

Mà nè Pipi cậu từng nói có thể hiện hình được mà đúng không? Vậy mau mau hiện thân đi, bổn tiểu thư nuôi cậu."
"Xía, ta mới không thèm cô nuôi đó.

Nhưng nếu cô đã có thành ý đến vậy thì bổn chuột ta cũng đành đồng ý thôi" Pipi nhún hai vai chuột thở dài ra chiều bất lực nhưng khóe miệng lại nhếch lên cười tươi không cần tưới
Phương Vân Nghê nhìn nó không nói gì tiếp tục công cuộc lên đồ trang điểm của mình.

Sau khi xong việc cô đeo lên mạng che mặt, rảo bước ra khỏi phòng.


Ca kĩ và vũ nữ ở cùng nhau, khác với kĩ nữ, họ chỉ bán nghệ không bán thân nên được sắp xếp ở hậu viện.

Vân Nghê và Tô Tử Lan thay nhau tiếp quản hậu viện và sảnh chính.

Nghĩa mẫu của cô tức Tô Tử Lan tiếp quản thanh lâu nhưng đôi khi lại bỏ việc chạy về An Lạc sơn trang thảnh thơi thưởng trà, để lại mình cô xử lý công việc.
Bỏ qua thành kiến không nhỏ với nghĩa mẫu của mình về việc quản lý, Vân Nghê đẩy cửa phòng bước ra.

Nụ cười rạng rỡ nở trên môi, hoa khôi thanh lâu dần xuất hiện trên lan can tầng hai của tòa nhà rực rỡ.

Vân Nghê không ngay lập tức lộ mặt cô đứng hơi nép người trên tầng hai quan sát mọi người.

Khắp nơi trong thanh lâu toàn người là người đi rải thính khắp nơi.

Vân Nghê cảm thấy kinh tởm bọn đàn ông vào thanh lâu ra mặt.

Cô ngược lại lại muốn thương thay cho thân phận của những cô gái làng chơi ở đây vì hoàn cảnh riêng của mình mà xa chân vào chốn bùn lầy này.
Tiếng nhạc dần nổi lên các vị quan khach cũng đang yên vị vào vị trí.

Ban nhạc cô đích thân chọn lựa cũng đã chuẩn bị xong
Vân Nghê Nhìn xung quanh rồi cô cầm lấy một chiếc dải lụa đu xuống
"Ây ây tiểu thư của tôi ơi cô làm gì vậy???" Pipi hốt hoảng nắm vạt áo của Vân Nghê lại
"Pipi ta đu miếng vải lụa này xuống, cậu có thể kéo nó đi vòng vòng quanh sân khấu trong lúc ta đu được không? " Vân Nghe tay nắm miếng lụa, chân đạp lên thành hành lang chuẩn bị nhảy xuống.

"Kéo thì kéo được nhưng mà....Ấy Vân Nghê"
Chưa đợi Pipi nói xong Vân Nghê đã nhảy xuống.


Hết cách Pipi đành tiến hành theo ý tưởng của Vân Nghê miệng vẫn gào lên: "Tiểu thư của tôi ơi, tiểu tổ tông ơi cẩn thận đấy, miếng ăn của tôi còn phải dựa vào cô đó đừng có chết nhaaaaaa.

"
Vân Nghê không thèm đáp lại lời của nó, tay bám chặt vào miếng lụa nhẹ nhàng đáp xuống chính giữa sân khấu.
Khi cô vừa chạm chân xuống từ phía trên cánh hoa hồng đỏ, đua nhau rơi xuống mong muốn được làm nền cho vị bạch y mĩ nhân ở dưới.

Tiếng hò reo nổi lên, mọi người đua nhau vỗ tay cho sự xuất hiện của cô.

Vũ đơn cũng dần tiến vào.

Hòa vào tiếng đàn bản nhạc Quan Sơn Nguyệt cất lên, Vân Nghe cũng nghiêng mình, nhẹ nhàng, uyển chuyển xoa mình múa.

Lớp váy trắng cùng điệu múa nhẹ nhàng, cách trang điểm cùng trang sức bắt mắt dưới ánh nến lung linh đã tạo nên một nữ tử tây vực mềm mại.

Chiếc chuông trên cổ chân cô cứ tinh tinh tang tang liên hồi theo từng bước múa.

Vân Nghê biết cho dù cô múa không được đẹp lắm, nhưng mấy con dê già này vào đây đâu phải để xem múa đâu, vì thế cứ vô tư đi dần dần rồi mình tập lại sau cũng được.

 
Chương 3: Chương 3


Nốt nhạc vang lên những âm thanh cuối cùng, Vân Nghê cũng kết thúc bài múa của mình.

Tất cả mọi người đều vỗ tay hoan hô, khen ngợi.

Vân Nghê cúi người chào rồi lui vào hậu đài.

Trước khi quay người rời đi cô vẫn còn kịp thời nghe thấy những câu khen ngợi điệu múa vừa rồi.

Bước vào trong hậu đài, nghĩa mẫu của cô vui vẻ chạy ra đón:" Nghê Nhi con làm tốt lắm, điệu múa vừa rồi con múa rất đẹp.

"
Đột nhiên Tô Tử Lan trở nên lạnh lùng.

Bà nghiêm giọng:" Nghê Nhi con mau quay trở về phòng đi, đám người quan phủ kia lại tới rồi.

Cứ yên tâm, để nghĩa mẫu xử lí bọn chúng."
Nghe y nói vậy Vân Nghê quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên có đám quan binh khí thế hùng hổ đang kéo vào.
Ngước lên nhìn Tô Tử Lan, Vân Nghê gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.


Tô Tử Lan xoa đầu Vân Nghê cười tươi:" Ngoan lắm.

Mau đi đi nhớ cẩn thận.

Nhắc mọi người ở đó đừng đi đâu ra khỏi phòng.

Ở đây cứ để ta và các kĩ nữ giải quyết."
Vân Nghê gật đầu rồi quay người chạy đi.

"Ây ký chủ, đám người đó là sao vậy?"
"Đừng hỏi ta Pipi, ta cũng không biết."
"Oh, vậy thôi.

Tình tiết này không xuất hiện trong nguyên tác.

Chắc là do cô đã đẩy buổi biểu diễn lên đúng thời hạn nên mới vô tình gặp phải."
"Vậy sao? Nhưng bọn họ đến đây làm gì chứ? Trong nguyên tác không nhắc đến sao?"
"Không có, trong nguyên tác cũng chỉ nói đến đoạn nữ chính Vân Nghê bị ốm phải đẩy lùi lịch trình.

Trong lúc đó đã có một đám người đến lục tung Vạn Hoa lâu tìm người.

Cốt truyện chỉ đến vậy thôi"
"Chà cũng........khá là khó hiểu đấy.

Thôi kệ đi chuyện đến đâu hay đến đó vậy.

"À quên mất không nói với cô, cốt chuyện dừng lại từ đoạn nữ chính đến kinh thành đó"
"Ta biết rồi, mau quay về thôi"
"Píp...píp...." Đột nhiên có tiếng động vang lên.

"Ấy Vân Nghê hệ thống có thông báo nè." Pipi mở cửa sổ hệ thống gọi Vân Nghê chỉ chỉ vào hòm thư đang có tin nhắn
"Hử, đấy là gì vậy? Pipi cậu thử mở nó ra đi."
Pipi ấn vào hòm thư mở ra:" là thông báo cập nhập.""
"Cập nhật? Cập nhật gì vậy? "
"à hệ thống thông báo từ giờ trở đi sẽ có sổ điểm, mỗi lần cô làm việc thiện việc tốt điểm sẽ được cộng tùy theo mức độ nguy hiểm, ngược lại sẽ bị trừ điểm.

Có vậy thôi, mà chắc cái này với cô cũng dễ lắm ha.


Dễ bị trừ "
"...chuột mỏ hỗn"
"nha đầu thối "
Vân Nghê tức mình vênh mặt lên hầm hập đẩy cửa bước vào phòng.

"Ấy cô nhìn đi đó là gì vậy???"
Không cần chờ Pipi nhắc nhở từ lúc vào phòng cô đã bị thu hút bởi một cái gì đó đang nấp phía sau giường.

Cái thứ gì đó to to đen đen và có vẻ vẫn còn sống.

"Pipi cậu nấp vào trong tay áo tôi, tôi qua đó kiểu tra.

Lát nữa nếu tôi bị tóm lại cậu nhảy ra cắn hắn một cái, tạo điều kiện cho tôi thoát thân."
"Được.

Cô nhớ cẩn thận đấy nhé."
Chờ cho Pipi yên vị trong ống tay áo rồi, Vân Nghê từ từ tiến lại gần con người mặc đồ đen.

"Này vị huynh đài, mau tỉnh dậy đi.

Đây là phòng của nữ nhi nhà người ta đó, không thể ngủ bừa ở đây được đâu."
Vân Nghê vừa nói vừa định vươn tay lay lay vai y thì đột nhiên một thanh kiếm sắc lạnh đã kề vào cổ.
"Các hạ là ai? Sao lại xuất hiện ở trong phòng của tiểu nữ?"
"..."
"Nếu không nói vậy tiểu nữ cũng không ngại sử dụng chút thủ đoạn để thoát thân đâu.


Mà tiểu nữ tin rằng các hạ thà chết cũng không muốn để người ở đằng kia gặp chuyện, đúng chứ?"
"Cô là ai? Tại sao lại có thể bình tĩnh tới vậy? Cô có mục đích gì?"
"Tiểu nữ chỉ là một ca kĩ, là nghĩa nữ của ma ma Vạn Hoa lâu, là tiểu ma ma của các cô nương và tiểu quan trong lâu mà thôi."
"..."
"Các hạ có thể thả tiểu nữ ra được rồi chứ? Mang đao kiếm ra hù dọa một cô nương nhỏ tuổi có vẻ không được hay cho lắm đâu."
"Cô...nếu đã vậy thì đừng trách ta, giết người diệt khẩu."
Thanh kiếm lạnh ngắt chạm vào da thịt Vân Nghê, cô cảm nhận rõ từng chút một da bị cắt ra, nhưng rất nhanh Pipi đã nhảy ra cắn vào tay đối phương làm hắn giật mình đánh rơi thanh kiếm.

Vân Nghê mỉm cười đón lấy Pipi rồi nhặt thanh kiếm lên, nhẹ vuốt đi mấy giọt máu của mình đọng trên đó cô cười nói:" đến một thanh kiếm còn cầm không chắc, tiểu nữ thật không hiểu các hạ có thể bảo vệ được ai."
"Cô..."
Vân Nghê không để y kịp nói xong chân quét một đường phòng thủ vững vàng cầm kiếm đâm đến chỗ hắn.

Tên đó bị giật mình với hành động bất ngờ này của cô, nửa bất ngờ, nửa biết không đỡ được đành quay người né tránh.
Vân Nghê cũng không hốt hoảng chỉ thấy cô nhẹ xoay người tay cầm kiếm thu lại, đổi phương hướng tiếp tục đâm hướng tới y, lần này hắn đã đứng vào góc chết không thể xoay chuyển chỉ có thể trực diện đỡ lấy.
"Cô nương...xin cô nương hãy thủ hạ lưu tình."
"Thủ hạ lưu tình?" Vân Nghê thu lại thế tấn công chỉ đứng phòng thủ:" Các hạ nói xem đây là phòng của tiểu nữ.

Vị đó tự ý xông vào cón không nói không rằng đã ra tay muốn đoạt mạng của tiểu nữ.

Nếu tiểu nữ còn không ra tay có khi giờ này đã là ma dưới kiếm của y rồi đâu còn có thể đứng đây nói chuyện với các hạ được chứ."

 
Chương 4: Chương 4


Người áo đen khổ sở đứng dậy :"chuyện này là đệ đệ của tại hạ đã sai, tại hạ xin thay mặt đệ đệ tạ lỗi với cô nương."
Vừa nói y vừa ôm quyền cúi người xin lỗi Vân Nghê.

"Ca, cô ta chỉ là một ca kĩ, sao ca phải làm đến tận như vậy nữa chứ? Đâu có đáng đâu"
"Cảnh Vũ, không được vô lễ dù gì cũng là chúng ta đã sai vì đã tự ý vào phòng cô ấy không hỏi trước.

Huống hồ gì cũng chính đệ đã ra tay với cô ấy trước không phải sao?"
"Nhưng mà ca...."
"Cảnh Vũ "
"Cô nương van nãy là tại hạ lỗ mãng chưa biết phải trái đã ra tay với cô nương, mong cô nương thứ lỗi." Hắn vừa nói vừa ôm quyền xin lỗi cô với một vẻ mặt không cam chịu.

"Thực ra,tiểu nữ thì không sao.

Chỉ là xước ngoài da một tý thôi, bôi thuốc vào là hết, ngược lại ban nãy vị đây đã khiến sủng vật của tiểu nữ khiến nó hoảng sợ.


Tiểu nữ mong rằng người có thể tạ lỗi với nó" Vân Nghê nhìn hắn cười cười tỏ rõ ý không trách cứ
"Cô....Vậy mà cô lại bảo ta đi tạ lỗi với một con sủng vật, lại còn là một con chuột hôi hám dơ bẩn" Hắn đen mặt vừa nói tay vừa chỉ vào Pipi khinh thường
"Tiểu Vũ..."
"Các hạ xin hãy thận trọng lời nói dù là một chú chuột nhỏ nhưg dù gì cũng vẫn là sủng vật của tiểu nữ, mà đã là của ta thì ta rất ghét ai nói ra nói vào."
Vân Nghê chưa đợi nói xong đã ra ngay một đòn karate đánh ngã hắn.

Bị trúng đòn bằng một thế võ khác lạ Cảnh Vũ ngã đau khó nhọc nói:" cô.....thế võ quá dị gì vậy? "
"Tiểu Vũ, đệ sao vậy? Không sao chứ Tiểu Vũ? Cô nương , xin hãy nương tay, tiểu đệ ta lỡ lời mong cô nương hãy lượng thứ."
Vân Nghê lúc này mới quay lại nhìn người đang nửa nằm nửa bò ở trên mặt đất:" thì ra là bị mù à?"
"Ta...cô nương nói đúng quả thật mắt của tại hạ không thể nhìn được .."
Vân Nghê không nói tiếng nào nữa nhẹ nhàng tiến lại kiểm tra y.

Đệ đệ Cảnh Vũ của hắn tỏ ra vội vàng hốt hoảng :" Đồ kĩ nữ thanh lâu cô mau tránh xa ca ca ta ra.

Tránh ra mau." Hắn vừa nói vừa đứng dậy khó nhọc tiến lại gần hai người Vân Nghê.

"Không được nói chủ nhân ta như thế" Pipi tức giận chạy đến đấm đánh đá y.

Vân Nghê thì mặc kệ, hắn nói cái gì cũng không quan tâm.

Tiến lại gần Cảnh Hiên, Vân Nghề ngồi xuống nhìn vào mắt hắn, đôi mắt đen láy như bị phủ một tầng hơi nước mờ mờ:" Ngươi không phải là bị bẩm sinh?"
"....ừm"
"Là do một biến cố nào đó nên bị như này đúng không?"
"...ừm"
"Nếu ta nói ta có thể chữa khỏi cho đôi mắt của ngươi thì ngươi sẽ thế nào?"
".....có thể thế nào chứ? Cô nương không biết tại hạ bị rất nhiều bệnh cũng không sống được bao lâu nữa, cô nương chữa khỏi cho đôi mắt của ta nhưng cũng không thể chữa khỏi bệnh của ta."
Cảnh Vũ nằm lăn ở dưới sàn đang bị Pipi giữ chặt miệng ú ớ:" ưm...ưm...ưmmmmmmm"
"Vậy à...nhưng biết đâu ta có thể thì sao? Ngươi không muốn thử?"

"Ta..."
"Tất nhiên là muốn chữa rồi nhưng bọn ta không cần nữ tử thanh lâu như cô giúp.

Đồ ca kĩ thanh lâu...Aaa con chuột chết tiệt."
Hắn hất Pipi đang cắn má mình ra đầy tức tối.

"....Ngươi không cần ta giúp chứ không phải ca ca ngươi.

Cho dù ngươi có nói ta như nào thì tâm ta đã quyết sẽ giúp hắn, thật đáng tiếc quá"
Vân Nghê đứng khoang tay nhìn hắn khuôn mặt nở nụ cười thách thứ.

Bỗng nhiên có người đập cửa tiếng rầm rầm liên tục vang lên:" Tiểu ma ma, tiểu ma ma cứu bọn con, tiểu ma ma cứu bọn con với có người muốn bắt bọn con.

Tiểu ma ma"
"Có chuyện gì vậy?"
Vân Nghê sau khi nghe thấy tiếng động liền vội vàng bảo hai người kia đi trốn vào mật thất phía sau tấm bình phong.

Vừa dẫn họ đi trốn Vân Nghê vừa hỏi to người ở bên ngoài.

"Tiểu ma ma có một đám quan binh xông vào đây bọn họ nói là muốn tìm người nhưng lại động tay động chân với mọi người ở hậu viện, tiểu ma ma giúp bọn con với."

Vân Nghê cầm lấy chiếc khăn che mặt mở của quát lớn :" lý nào lại vậy, tên nào dám to gan như vậy dám động vào người của ta trước mắt ta?"
Vân Nghê tức giận đùng đùng đi xuống tầng theo sau là một tiểu quan với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu
"Các vị quan gia đi đâu mà vội vàng vậy? Thanh lâu ở phía nơi đây là hậu viện, sao các vị lại vào đây?" Vân Nghê đeo chiếc khăn che mặt lên, trên tay là Pipi từ từ tiến lại gần đám người bọn kia.

"Ngươi là ai? Dám to gan xuất hiện trước mắt quan gia?"
Một tên lính lâu la nhìn thấy cô liền trợn mắt lên hỏi ngược lại, tay lăm lăm cầm vào chiếc chuôi đao.

"Tiểu ma ma giúp nô gia với, tiểu ma ma." Một tiểu quan khuôn mặt xinh xắn nước mắt lưng tròng đang bị bọn chúng giữ khóc lóc cầu xin.

"Quan gia đó là người của bọn ta mong quan gia khai ân nếu họ có làm gì sai xin hãy lượng thứ." Vân Nghê nói xong lễ phép cúi đầu
"Thì ra là Tô tiểu ma ma, chẳng qua bọn ta muốn vui vẻ một tý thôi nếu tiểu mĩ nhân đây đã không muốn vậy nể mặt Tô tiểu ma ma ta cũng không ép người nữa" Hắn vừa nói vừa bảo người bên cạnh thảo tiểu quan kia gia.

Hắn hốt hoảng chạy lại phía Vân Nghê vừa chạy vừa khóc nấc lên:" Tiểu ma ma, bọn họ làm nô gia đau"
"Dương Xuân, Trân Châu, hai cưng tạm thời vào phòng tiểu ma ma đi lát nữa ta sẽ lên"
"Dạ"

 
Chương 5: Chương 5


Đợi cho hai người bọn họ đi xong Vân Nghê mới quay lại nhìn đám binh sĩ kia mỉm cười nguy hiểm:" các vị vào đây chắc không phải chỉ để tìm chút vui vẻ từ nơi hậu viện này đâu đúng không? Không biết mục đích của các vị rốt cuộc là gì ?"
"Tô tiểu ma ma thật không dám dấu, bọn ta phụng lệnh bề trên đến đây để tìm hai người.

Một vị công tử đôi mắt bị khiếm khuyết, đôi chân không đi lại được và một vị nữa khôi ngô tuấn tú vận y phục mà đỏ rất bắt mắt.

Không biết Tô tiểu ma ma đã từng nhìn thấy họ chưa?"
Hắn vừa nói vừa cúi đầu đáp lễ lại cái cái cúi đầu vừa nãy của Vân Nghê tiện tỏ ý cảm ơn mong cô giúp đỡ.
Cô hơi ngẩn người: một người bị mù một người vận y phục đỏ? Không lẽ là bọn họ?
Mặc dù đã có nghi ngờ từ trước nhưng Vân Nghê lại lựa chọn nói ngược lại:" không dấu gì hai vị ban nãy lúc ta biểu diễn đã vô tình nhìn thấy họ sau đó tỳ nữ của ta cũng nói đã thấy hai người đó vòng ra lối cửa sau chạy rồi, cũng không biết là chạy đi đâu."
"Vậy đa tạ Tô tiểu ma ma bọn ta sẽ báo lên cấp trên đuổi theo ngay.

Cáo từ"
Nói xong bọn chúng cũng từ từ từng ngược rời khỏi hậu viện ra đến sảnh lớn.
Trong lúc đi một tên lính đã thắc mắc:" đại ca, không phải mọi người đều nói là Tô tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu là một người câm sao?"
"Ta cũng đâu biết được mọi người đồn đại cũng chưa chắc là sự thật.

Nhưng hai tên tiểu quan kia đều gọi cô ả là tiểu ma ma vậy chắc chắn cô ta chính là Tô Vân Nghê nghĩa nữ Tô Tử Lan, là tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu này rồi.


Tốt nhất chúng ta vẫn không nên thắc mắc thì hơn tránh rước họa vào thân"
"Dạ đại ca."
Tô Vân Nghê quay người bước đi nhưng đôi tai vẫn thu được tiếng nói của bọn họ.

Khuôn miệng nhoẻn cười
"Dương Hoa, Trân Châu, hai cưng đâu rồi? "
Vân Nghê mở cửa phòng ra bước vào.

Đột nhiên lại một lần nữa một thanh kiếm sắc lạnh kề vào cổ cô
"Tiểu ma ma không biết nói chuyện.

Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây và lại giống tiểu ma ma đến vậy? "
Vân Nghê vẫn không nói gì cô chỉ hơi nhún vai
"Ta là thật hay giả hai người không phân biệt được hay sao?"
"Quả thật người rất giống với tiểu ma ma nhưng...tiểu ma ma....Nàng ấy không thể nói chuyện"
Càng về sau câu nói của Dương Hoa ngày càng nhỏ.
Vân Nghê mỉm cười
"Đừng lo Dương Hoa ta thật sự là Tô Vân Nghê, Trân Châu đừng đứng ở đó"
Vân Nghê đột nhiên hét lên, muốn chạy lại kéo Trân Châu tránh ra xa khỏi bức bình phong nhưng không kịp.
Cảnh bức bình phong bị va phải đổ sập xuống đè lên hai con người phải sau.
Trân Châu cũng đang đứng tự vào đó nên bị ngã theo.

Hai con người đang trốn phía sau bị đè la lên oai oái.
"Cái gì mà nặng vậy đè muốn gãy lưng của ta rồi.

Còn không mau xuống muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của ta hả? "
"Cảnh Vũ im lặng chút đi"
Trân Châu vội vội vàng vàng bật dậy kéo theo Dương Hoa trốn ra sau lưng Vân Nghê hơi run rẩy.
"Gì đây là hai tiểu quan hả? Thật không ngờ đó đường đường là một đấng nam nhi đại trượng vậy mà lại rơi vào bước đường này, còn mặt mũi trốn sau lưng nữ nhân sao?"
Hai con người phía sau Vân Nghê người run lên vì giận và tủi hổ, họ không phải muốn như vậy nhưng....
"Mong công tử chú ý lời nói, người ban nãy còn chưa xin lỗi ta, xin lỗi sủng thú của ta, giờ còn đắc tội với hai tiểu bảo bảo của ta, ngươi muốn chết thế nào đây??? "
Vân Nghê đã không còn cười nữa, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, cô bẻ tay kêu rắc rắc chuẩn bị nhảy vào xử lý hắn.

Nhưng rồi cô suy nghĩ lại

"Ta đổi ý rồi, Dương Hoa, cưng bạo hơn Trân Châu cưng đưa hắn đến An Lạc phòng để bọn họ ở đó dạy dỗ lại hắn đi"
"Nhưng tiểu ma ma....nô gia...nô gia cũng sợ hắn"
"5 quan tiền"
"Dạ tiểu ma ma.

Nè, ngươi, mau đi theo nô gia"
"Ta mới không thèm..."
"Nói nhiều quá"
Vân Nghê gần như ngay lập tức vớ lấy ấm trà đập vào đầu Cảnh Vũ khiến hắn choáng váng ngã lăn xuống, nằm sõng soài trên nền.
Dương Hoa và Trân Châu nhìn nhau, nhẹ gật đầu:" vị này chắc chắn là tiểu ma ma rồi, không sai được"
"Được rồi Dương Hoa mau đi đi.

À phải rồi ngươi là ca ca hắn, ngươi có ý kiến gì không? "
Vân Nghê hướng về phía Cảnh Hiên hất hàm hỏi
Cảnh Hiên lắc lắc đầu
"Tiểu đệ này của tại hạ không ai trị được, nếu bây giờ cô nương có thể giúp tại hạ và tệ gia giải quyết vậy tại hạ thay mặt toàn gia cảm kích bất tận"
"vậy công tử cũng không có ý kiến gì.

Dương Hoa hành động"
"Dạ tiểu ma ma 5 quan tiền nha"
"rồi rồi mau đi đi"
Dương Hoa nhận được lời đảm bảo của Vân Nghê hoan hỷ kéo chân Cảnh Vũ lôi ra ngoài.
Trong phòng còn lại Trân Châu, Vân Nghê và Cảnh Hiên.


À không còn một con chuột nữa.ô ngó quanh tìm kiếm cái bóng hình nhỏ nhỏ tròn tròn đó xem nó đang trốn ở đâu.
"Tiểu ma ma người tìm gì vậy?"
"Ma ma đang tìm Pipi"
"Pipi? Là....ai vậy ạ? Còn người này và người ban nãy..."
"À...Pipi là sủng thú của ta, còn bọn họ là ta nhặt được"
"Sủng thú? Nhặt...nhặt được?"
"Phải đó.

À quên mất để công tử phải chịu uất ức rồi"
Vân Nghê tiến lại vung tay hào sảng đỡ Cảnh Hiên dậy.

Mặc dù cô rất khỏe nhưng dù gì cũng là nữ nhân nên có chút chật vật.
Thấy vậy Trân Châu liền nhanh nhẹn chạy lại giúp cô một tay dìu hắn lên ghế ngồi
"Đa tạ hai vị..."
"được rồi không cần phải đa tạ, công tử không có lỗi gì cả, là tên đệ đệ đó của công tử đắc tội ta trước.

Được rồi công tử ngồi yên"

 
Chương 6: Chương 6


Vân Nghê dùng một tay đè hai vai của Cảnh Hiên xuống, tay còn lại lấy trong người ra một chiếc khăn tay thêu hình hoa bỉ ngạn.

Phủ khăn lên cổ tay của Cảnh Hiên cô làm máu ngồi bắt mạch cho y, tay còn không yên phận giả vờ đưa lên vuốt vuốt râu cho giống các vị lưng y bắt mạch thời xưa.

Được một lúc cô bắt đầu chém gió theo như những thứ đã được viết trước
"Đôi chân, và đôi mắt của công tử đều không phải do bẩm sinh mà thành, ừm xem nào đôi mắt của công tử là do gặp phải một biến cố trọng đại nào đó nên mới mất đi ánh sáng.

Còn đôi chân là vì khi trúng phải hàn độc công tử đã dùng nội lực ép hết toàn bộ độc tốc xuống hai chân vì vậy mới không thể đi lại."
Cảnh Hiên hai mắt tròn xoe, bệnh tình của y bao nhiêu năm nay không ai biết.

Gia tộc cũng mời rất nhiều lang y ở khắp nơi cũng không chữa khỏi, vậy mà cô nương này lại có thể nhìn ra dễ dàng đến vậy.

Ôm theo một chút hi vọng nhỏ nhoi hắn cất giọng hỏi Vân Nghê
"Cô nương đã có thể nhìn ra được bệnh tình của tại hạ, vậy không biết cô nương có khả năng chữa khỏi được không?"
"Không..."
"Thì ra là vậy, cũng đúng tệ gia cũng mời rất nhiều danh y tròn cả nước không ai chữa được vậy mà ta lại còn làm phiền cô nương.

Là tại hạ lỗ mãng rồi"
"Không thành vấn đề"

"Hả...."
"Ta nói, không thành vấn đề, đôi mắt của công tử ta hoàn toàn có thể chữa khỏi nhưng còn đôi chân thì hơi có chút vấn đề phải đợi ta tìm hiểu thêm đã"
"Dù không chữa được cũng không sao, cô nương không cần quá sức"
"không ta đã nói chữa được là chữa được.

Trân Châu, cưng giúp ta chuẩn bị một cỗ xe ngựa ở cửa sau nhá, lát ta sẽ ra ngay.

"
"Dạ tiểu ma ma.....!Mà tiểu ma ma, người có thể giúp nô gia chuyển một ít ngân lượng này đến phụ mẫu của nô gia có được không ạ? "
"Được, nếu cưng muốn có thể đi cùng ta luôn."
"dạ thôi tiểu ma ma, nô gia không dám đòi hỏi nhiều, chỉ xin tiểu ma ma đưa nó cho phụ mẫu nô gia để lo cho tiểu đệ tiểu muội.....!Hơn nữa Trân Châu......!Trân Châu cũng không dám mang thân thể dơ bẩn này về gặp phụ mẫu thân sinh"
Chưa nói hết câu mắt Trân Châu đã ngân ngấn lệ.

Vân Nghê vươn tay lau nước mắt cho y nhẹ nhàng khuyên nhủ
"Trân Châu, tiểu ma ma biết mỗi người đều có lòng tự tôn riêng, tất cả mọi người không ai muốn rơi vào hoàn cảnh này cả, có thể không một ai thông cảm cho cưng nhưng chắc chắn gia đình cha mẹ sẽ luôn là người thấu hiểu tất cả cho cưng"
"Nhưng......"
"không nhưng nhị gì cả.

Được rồi cưng mau đi chuẩn bị đi lát ta đưa con đi gặp phụ mẫu"
"......!Dạ tiểu ma ma vậy con đã tạ người"
Nói rồi Trân Châu quay người rời khỏi phòng đi chuẩn bị đồ.

Trong phòng còn lại hai người là Vân Nghê và Cảnh Hiên, cô quay lại cười giả lả
"Haha ta quên mất chưa hỏi quý tính đại danh của công tử"
"Tại hạ họ Trịnh tên hai chữ Cảnh Hiên.

Cô nương cứ gọi tại hạ là Cảnh Hiên, còn người ban nãy là xá đệ của tại hạ nó tên Cảnh Vũ, Trịnh Cảnh Vũ"
"Trịnh công tử sao có ta dám chứ, tiểu nữ họ Tô tên Vân Nghê.

Vân Nghê trong "Sơn trung khổ vô vũ, nhật nhật vọng vân nghê" "
"Tên hay, hẳn là lệnh tôn lệnh đường đã suy nghĩ rất kĩ.

Không biết dưới cô còn đệ muội nào sao? "
"Ta không biết, thật không dám dấu ta là được nghĩa mẫu nhận về nuôi, ta cũng không biết ta còn huynh đệ tỷ muội nào nữa hay không"

"Là tại hạ vô ý rồi"
"không sao, nhưng sao công tử lại hỏi như vậy? "
"Vậy là cô nương không biết rồi "Sơn trung khổ vô vũ, nhật nhật vọng vân nghê" vẫn còn một vế nữa đó là "Tiểu thử phục đại thử, thâm khê thành thiển khê""
"Vậy à, ta cũng không biết nữa"
Cốc cốc
"Tiểu ma ma mọi thứ con chuẩn bị xong rồi, có thể xuất phát được rồi"
"được con vào đây giúp ta một tay"
"Dạ"
Trân Châu đẩy cửa bước vào.

Vân Nghê vẫy tay gọi y lại gần
"Con đỡ lấy hắn đặt lên lưng ta"
"Tiểu ma ma........"
"Tô cô nương không được đâu"
"Có gì mà không được nhanh lên nào"
Vân Nghê đứng quay lưng lại người hơi trùng xuống.

Trân Châu đỡ Trịnh Cảnh Hiên để y tỳ lên bờ vai của Vân Nghê.

Đã đón được người cô không ngần ngại sốc y lên.

Hai chân Trịnh Cảnh Hiên rời khỏi mặt đất hoàn toàn nằm yên trên vai của Vân Nghê khuôn mặt đỏ ửng
"Được rồi chúng ta đi thôi"
Thế nào ba người hai đôi chân nối gót nhau đi ra khỏi phòng, xuống bậc thang, xuyên qua hậu viện tiến về phía cửa sau của Vạn Hoa lâu.


Trên đường đi ba người bọn họ gặp rất nhiều người, bọn họ ai đi qua cũng chào cô gọi cô một tiếng :"Tiểu ma ma "
Mọi người trong Vạn Hoa lẫu cũng lấy làm tò mò thắc mắc, không hiểu vị công tử mà "Tiểu ma ma" của họ đang cõng trên lưng là ai? Nhìn có vẻ rất đẹp, khôi ngôi tuấn tú, hay là một mĩ nam mà cô ấy mới bắt về được? Có người lại nghĩ có lẽ nào bọn họ sắp có "Tiểu pa pa" rồi? Chín người mười ý mỗi người nghĩ một kiểu không ai giống ai.
Vân Nghê cũng chẳng nói gì, không giải thích, không khẳng định cô cũng chẳng phủ định.

Lâu lâu để bọn họ có cái bàn ra tán vào cho vui vui
Bước ra đến cửa cô kêu phu xe giúp đỡ đưa Trịnh Cảnh Hiên vào trong xe ngựa, tiếp sau đó là bảo Trân Châu lên xe, còn bản thân thì lên cuối cùng.

Đang loay hoay vén váy trèo lên từ đằng sau có tiếng gọi của nghĩa mẫu Tô Tử Lan
"Nghê Nhi, ta nghe nói ban nãy trong hậu viện xảy ra chuyện gì sao? Con đây là định về sơn trang sao?"
"Dạ nghĩa mẫu tối nay con sẽ giả thích với nghĩa mẫu một số chuyện sau.

Bây giờ con đang gấp con xin phép đi trước"
"À...ừ ừ con đi đường cẩn thận nhé tối nay mẫu làm món thịt kho tàu cho con ăn"
"Dạ vâng ạ"
Nói rồi Vân Nghê trèo lên xe, phu xe thấy cô lên rồi cũng vung roi thúc ngựa chạy đi.

Tô Tử Lan ở phía sau khuôn mặt không dấu nổi vẻ vui mừng xúc động :" Ôi tiểu bảo bảo đáng yêu của ta vừa mới nói chuyện với ta kìa aaaaaaaaa vui quá đi "

 
Chương 7: Chương 7


Trên xe ngựa Trịnh Cảnh Hiên không biết vì sao nhìn có vẻ mệt mỏi tựa đầu vào thành xe ngựa ngủ thiếp đi.

Trân Châu thì bồn chồn không thôi bởi lẽ đây là lần đầu tiên y về nhà sau khi đã trở thành một tiểu quan của Vạn Hoa lâu.

Vân Nghê thì ngồi ở ghế giữa, bên trái là Trịnh Cảnh Hiên, bên phải là Trân Châu đang bồn chồn lo lắng.

Cô kệ bọn họ ngồi ăn chút điểm tâm mà Trân Châu mang theo.

"Chít..."
"Hử? "
"A chuột nhỏ"
"Chuột nhỏ? "
"Tiểu ma ma đây là chuột nhỏ nô gia đã nhặt được"
"Nhặt được? "
"Dạ, ban nãy khi nô gia đi chuẩn bị đồ lúc đi thì thấy bình thường nhưng khi quay lại phòng của ma ma thì cảm giác hơi nặng nặng ở phần tay áo, ngó xuống xem thì thấy nó đang bám treo lủng lẳng ở đó từ khi nào rồi"
"...!Pipi qua đây đi"
"chít"
Pipi rời khỏi vòng tay mềm mại ấm áp đầy mùi bánh thơm của Trân Châu mà về lại đôi bàn tay ác ma của Vân Nghê.

"Tiểu ma ma đây là....!"
"Nó tên Pipi là sủng thú của ta"
"Ồ ra là vậy bảo sao nô gia cảm thấy có mùi của tiểu ma ma trên người nó"

Trân Châu nói xong cười gượng rồi là cúi mặt xuống lo lắng.

Vân Nghê ôm Pipi trong vong tay thì thầm hỏi nó.

"Nè nhóc chuột ban nãy nhóc đã đi đâu vậy? Làm chị đây tìm mờ cả mắt"
"Điêu vừa thôi cô còn đang bận ngắm trai đẹp sao để ý đến bổn hệ thống được"
"Làm gì có, hắn đẹp thì đẹp thật đó nhưng mạng sống của ta lại nằm trong tay cậu có được mĩ nhân mà lại mất mạng vậy khác gì bảo ta bỏ tiền ra chơi xong trắng tay ra về chứ.

Đã không ăn được còn bị lỗ vậy ta cũng quá là thiệt rồi"
"Sao mà ta biết được.

Phải rồi hệ thống thông báo cô được cộng 500 điểm do cứu người làm việc thiện giải nghiệp "
"Có báo thì báo ta được cộng điểm là được rồi cần gì phải thêm vế giải nghiệp vào làm gì chứ? Hơn nữa hai người đó nhìn có vẻ quyền quý mà cái mạng mỗi người cũng chỉ đáng có 250 á? Cũng quá rẻ bèo rồi đáng nhẽ phải hơn chứ.

"
"Ye sao ta biết được chứ nói chung là mấy ngày nay cô đã lót tay được 500 điểm đầu tiên rồi cố gắng phát huy nhe.

Cơm của ta còn phải nhờ cô nữa đó"
"Xía keo kiệt quá.

Ta không thèm so đo với ngươi nữa.

À phải rồi, nè Pipi ngươi xem, đôi mắt của hắn theo như ta nhìn thấy thì đôi mắt đó chỉ là bị một lớp màng mỏng che phủ thôi đúng không? "
"Sao ta biết được chứ, cô phá banh cái cốt chuyện rồi, đại ca đây độ không nổi cô"
"Ể thôi mà đại ca Pipi giúp tiểu muội muội vô tri này của huynh một tý đi màaaaa"
"Hơ hơ, cô nói đúng rồi đó.

Mắt hắn là do khóc nhiều quá nên mắt bị mờ nhưng mà cũng có thể là do thiếu máu , người xưa vì không biết nên mới gọi đó là mù nhưng thực chất mắt của hắn vẫn nhìn được chẳng qua là không nhìn được rõ thôi.

"
"Vậy nếu muốn chữa khỏi nó thì phải làm như nào? "
"Ưm mù tạm thời là do bị mất máu, thiếu máu gây ra tình trạng thiếu máu não hoặc ảnh hưởng đến tuần hoàn mắt.

Theo như ta biết thì là vậy
"Vậy theo như cậu nói chỉ cần bổ xung máu chú ý chế độ dinh dưỡng thì có thể chữa khỏi sao?"
"Cũng có thể hiểu là như vậy và còn nhó phải tránh tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời nữa.

Nhưng ai chữa thì chữa chứ ta không tin vào tay nghề của cô lắm, chỉ sợ người ta còn nhìn được mờ mờ cô chữa xong mù luôn"
"Vậy nếu ta chữa được thì sao? Nếu ta chữa được vậy cậu phải hiện hình là sủng thú của ta, luôn luôn phải đi theo ta đó.


"
"Hảaaaaaa cô vừa nói cái wtf gì vậy? Phương Vân Nghê cô đừng có nói bừa nha, ta không muốn.

Cô đừng có làm bậy"
"Ta đâu có nói bậy làm bừa, ta tin cậu.

Ta nhất định chữa khỏi cho Trịnh Cảnh Hiên cậu hãy ngoan ngoãn làm sủng thú của ta đi"
"Cô...cô.....!Aaaaaaa thật tức chết mà hứ"
Pipi khoanh hai tay nhỏ lại trước ngực, mặt vênh lên quay đi hướng khác.

Vân Nghê cười cười chẳng nói chẳng rằng cầm lên một miếng điểm tâm huơ huơ trước mặt Pipi
"Nè, nhóc con có muốn ăn bánh không??"
"Aaa đưa ta đi mau lên"
Hai mắt Pipi sáng lên lấp lánh nhìn miến bánh đang nằm trên tay Vân Nghê.

Hai cái chân nhỏ phía trước giơ cao mặt phụng phịu
"Vậy ta còn một chuyện nữa muốn hỏi nhóc.

Nhóc có trả lời không "
"Trả, ta trả lời mau đưa ta đii"
"Được được được"
Vân Nghê đưa miếng bánh cho Pipi.

Hai chân ôm lấy chiếc răng nhỏ cắn vào miếng bánh ngập cả khuôn miệng.

Nhìn khuôn mặt nó có vẻ rất là hạnh phúc.

"Pipi, loại độc mà hắn trúng phải trong cốt truyện có nhắc đến không?"
"Ưm có, nó là độc Dịch Hồn"

"Vậy có cách giải không? "
"Tại thời thì chưa thấy nhắc gì đến cách giải cả nhưng cô đừng lo với Pipi vạn năng ta đây chắc chắn sẽ tìm ra cách thôi.

Yên tâm đi"
"Được vậy ta chờ tin từ cậu, xem ra lần này chúng ta không những kiếm được điểm mà còn nhận được rất nhiều đồ nữa rồi hehe.

Ân nhân của công tử quyền quý chắc chắn sẽ được thưởng hậu hĩnh lắm đây "
"Đồ ham tài, ham sắc, nè quên mất cô được mở thư viện giả tưởng rồi đó.

Nó là một thư viện trong không gian ảo cho phép cô tra cứu tất cả mọi thứ từ quả cam vì sao lại gọi là quả cam đến con gà có trước hay quả trứng có trước nó đều có hết"
Vân Nghê nhún vai gật đầu.

Xe ngựa cũng theo câu chuyện của hai người bọn họ mà tiến dần đến chân một ngọn đồi.

Vân Nghê vén rèm cửa nhìn ra ngoài thấy sắc trời cũng không còn sớm nê cô mở mời
"Đại bá, phiền bá đưa bọn tiểu nữ lên đến An Lạc sơn trang được không? Tất nhiên bọn tiểu nữ sẽ trả thêm ngân lượng cho bá "
"Ấy Tô tiểu thư quá lời rồi ta nào dám chứ.

Phu phụ bọn ta làm ăn cũng không dễ dàng gì nhưng đâu thể nhận ngân lượng của ân nhân mình chứ.

Cũng không còn sớm nữa cứ coi như chuyến này ta chở gió đi về đi "

 
Chương 8: Chương 8


Người phu xe nói xong liền thúc ngựa đi vào cánh rừng hướng đến ơi cô vừa nói.

"Trân Châu lát nữa cưng đến thăm người nhà trước đi xong qua Tô phủ ta ăn cơm, nhớ giúp ta chuyển lời hỏi thăm đến lệnh tôn và lệnh đường.

"
"Dạ tiểu ma ma.

"
Xe ngựa lắc lư tròng trành trên con đường núi, Vân Nghê vẫn nhìn ra ngoài cửa sợ có một đám người không có ý tốt nào đó tấn công.

Lúc này, Trịnh Cảnh Hiên cũng đã tỉnh dậy tinh thần mệt mỏi tựa vào thành xe hỏi Vân Nghê
"Tô cô nương, chúng ta đang đi đâu vậy? "
"Chúng ta đang đến An Lạc sơn trang.

Là một sơn trang nhỏ nằm trên ngọn đồi này"
"An Lạc sơn trang? "
Trân Châu cười tươi hồ hởi nói
"Trịnh công tử có lẽ mới tới nơi này nên không biết An Lạc sơn trang là sơn trang duy nhất nằm gần biên giới nước Triệu và nước Khương, người dân nơi đây rất là thân thiện đó.

Mà tiểu ma ma là người đã góp phần giúp mọi người ở đây sống an cư lạc nghiệp, tiểu ma ma không chỉ thu nhận những người dân lưu lạc mà còn giúp họ có nhà có việc làm nữa.

Nói chung tiểu ma ma là người rất tốt, mọi người trong sơn trang đều rất thích tiểu ma ma"

Vân Nghê ngây người: "thì ra cô ấy là người tốt đến như vậy.

Những tiếng thơm này của cô thôi thì hãy để ta tiếp tục duy trì giúp cô, An Lạc sơn trang nơi mà cô đã cất công một tay thu vén để cho lưu dân có chỗ trú mưa trú nắng ta cũng sẽ giúp cô bảo vệ nó đến cùng"
"Thì ra là vậy Tô tiểu thư đúng là mang tấm lòng của bồ tát, thật đáng khâm phục"
"Nào có chứ công tử đừng nghe Trân Châu nói linh tinh"
"Nô gia nào có chứ tiểu ma ma.

Gia phụ gia mẫu, đệ đệ của nô gia cùng với tất cả mọi người trong sơn trang đều là nhờ tiểu ma ma cưu mang mà mới sông được đến tận bây giờ đó"
Vân Nghê giả bộ ngượng ngùng lườm Trân Châu.

Trịnh Cảnh Hiên cười cười
"Tô cô nương không cần phải ngại ngùng đâu, cứu người làm việc thiện vốn là chuyện tốt.

"
Vân Nghê gãi gãi sống mũi
"Thực ra ta cũng không tốt lắm đâu.

Ai tốt với ta, ta tốt lại còn nếu đã đối xử tệ bạc với ta ta sẽ đối xử lại như vậy gấp trăm ngàn lần.

Có qua có lại mới toại lòng nhau chứ"
"Cô nương thật là thẳng tính"
Trịnh Cảnh Hiên cười cười.

Trân Châu nhìn hai người bọn họ ánh mắt lóe lên một tia sáng đầy ẩn ý.

Đột nhiên y cảm thấy như có ai đang kéo kéo tay áo của mình, cúi đầu nhìn xuống
"A, chuột nhỏ sao vậy? "
Pipi chân ngắn chật vật leo lên người của Trân Châu, nó giơ hai tay lên trời ánh mắt long lanh nhìn vào miếng hạt dẻ mà y đang cầm nước miếng ròng ròng chảy xuống.

"Ngươi muốn ăn nó sao? Đây cho ngươi chỗ ta đã bóc rồi nè"
Trân Châu đưa cho Pipi miếng miếng hạt dẻ, nó đón lấy ôm vào lòng rồi nhanh chân chạy về ngồi vào lòng Vân Nghê
"Xem ra nó rất thích ngươi"
"Do nô gia có đồ nó thích ăn thôi "
"Kí chủ, có thông báo mới "
"Hả? Thông báo gì vậy? "
"là cốt truyện dự kiến.

Hệ thống sẽ xây dựng câu chuyện dựa theo cốt chuyện này nè.

Việc của cô là phối hợp và hướng câu chuyện đến đó thôi"
"Vậy còn kết cục thì sao? "

"Nếu cố muốn BE thì cho mọi người chết, hoặc cô chết, na9 chết.

Còn nếu muốn các kết cục khác thì cô cũng biết mà phải không? "
"thôi được rồi"
Vân Nghê cũng lười ngó cái cốt chuyện liền phẩy phẩy tay ra hiệu bỏ qua đi, Pipi cũng kệ vị kí chủ lười biếng này của nó, an nhàn hưởng thụ hạt dẻ vừa xin được
"Tiểu thư đến nơi rồi"
Vân Nghê vén rèm cửa nhìn ra ngoài sắc trời cũng đã tối hẳn.

Cô quay lại bảo hai người trong xe
"Trân Châu, cưng về nhà trước đi lát qua chỗ ta ăn cơm.

Còn Trịnh công tử phiền công tử chịu thiệt một chút đến phủ ta dùng bữa, ở lại qua đêm.

Ta sẽ giúp công tử chữa khỏi đôi mắt trước.

"
"Được vậy làm phiền cô nương rồi đa tạ"
Trân Châu gật đầu bước xuống khỏi xe ngựa trước.

Vân Nghê cùng với phu xe đỡ Trịnh Cảnh Hiên xuống.
"được rồi, đại bá đa tạ bá, trời cũng không còn sớm nữa bá mau về đi nghỉ đi, việc còn lại cứ giao cho ta là được rồi."
"dạ, vậy tiểu thư đi cẩn thận"
Vân Nghê cúi đầu chào y rồi đỡ lấy Trịnh Cảnh Hiên, đặt hắn lên vai mà đưa về nhà.

Nặng nề bước chân trên con đường vắng lặng.

Nơi này thật sự rất giống cảnh của một làng quê bình yên thời hiện đại, có suối chảy róc rách, có đồng ruộng bát ngát mênh mông, có những cánh rừng tràn đầy thú vật và những cây cỏ, thảo dược.


Bầu trời đêm mang theo làn sương mỏng chứa đầy hàn khí lướt qua người cô.

Bất tri bất giác cô ôm chặt người bên cạnh hơn
"Tô cô nương, cô làm sao vậy?"
"hả? À không có gì đâu"
" Nhưng....Tô cô nương cô có thể ừm nới lỏng tay ra chút được không?"
"A xin lỗi"
Vân Nghê hơi nới lỏng tay ra.

"Trịnh công tử mong công tử tha lỗi cho sự quá phận của ta"
"Cô nương quá lời rồi, đa tạ cô nương đã giúp đỡ kẻ tàn tật này"
"Công tử đừng nói vậy, ta nhất định sẽ giúp công tử chữa khỏi cho công tử"
".....Vậy đa tạ"
Vân Nghê sốc lại tinh thần đỡ lấy Trịnh Cảnh Hiên nhẹ bước về Tô phủ.

Đến trước cửa phủ, có ba gia đinh từ trong chạy ra
"Tiểu thư người về rồi"
"Tiểu Bảo, Tiểu Bối, hai nhóc đỡ hắn vào giúp ta.

Phúc bá, bá vào đun cho ta hai thùng nước nóng để lát ta dùng."
".....Dạ, tiểu thư, Tiểu Bảo, Tiểu Bối hai đứa mau đi làm theo lệnh của tiểu thư đi
"Dạ, dạ "

 
Chương 9: Chương 9


Hai đứa nhóc tên Tiểu Bảo , Tiểu Bối vâng vâng dạ dạ chạy lại đỡ lấy Trịnh Cảnh Hiên dìu vào trong phủ, vừa đi hai đứa nhỏ vừa lầm bầm to nhỏ nói chuyện với nhau
"Nè nè, sao đệ tưởng tiểu thư không nói được mà?"
"Huynh cũng tưởng thế, nhưng đấy cũng chỉ là mọi người truyền tai nhau.

Ai cũng bảo tiểu thư bị câm, nhưng hiện tại theo huynh thấy không phải là tiểu thư không nói được mà là tiểu thư không muốn nói chuyện mà thôi"
"E hèm...có phải ta chiều hai người quá rồi không?"
"A tiểu thư, tiểu nhân nào dám chứ.

Hai bọn tiểu nhân không dám dị nghị nữa đâu."
"mau đi đi"
Vân Nghê khuôn mặt bất lực cười tươi, Tiểu Bảo và Tiểu Bối gần như ngay lập tức dẫn người chạy ngay đi.

"Phúc bá, bá sắp xếp cho ta hai căn phòng khách phía tây nam lát nữa qua chuồng ngựa đón một vị công tử mặc hồng y ở đó đưa đến đó tắm rửa thay y phục"
"Dạ tiểu thư.

Vậy còn vị công tử ban nãy.."
"Hắn....đưa đến phòng ta "
"Tiểu thư chuyện này...."
"Phúc bá bá đừng lo lắng, ta chỉ giúp hắn chữa đôi mắt thôi, bá nhớ giúp ta mang lên thêm một bát canh cá nữa "
"À dạ"
Tô Phúc gật đầu lật đật chạy đi.

Vân Nghê thở dài : con người ở đây đúng là quá cổ hủ rồi

"Nhóc thối, cô định bày trò gì vậy?"
Pipi từ trong hư vô xuất hiện hai tay chống hông nhìn cô
"Pipi cậu giúp ta tìm hiểu xem độc Dịch Hồn rốt cuộc là loại độc gì và cách chữa của nó.

Hiện tại thì cứ chữa khỏi cho đôi mắt của hắn đã"
"Thôi được rồi cô nhớ cẩn thận kẻo chữa lợn lành thành lợn què đó nha"
"Biết rồi biết rồi"
Pipi biến mất để lại một vệt sáng mờ mờ nhưng rồi cũng lụi tàn chìm vào trong màn đêm sâu thẳm.

Gió đêm thổi qua từng cơn mơn man trên suối tóc dài, cô một mình bước trên hành lang dài đi về phía phòng của mình.

Trước khi xuyên đến đấy cô cũng có đọc qua nguyên tác mặc dù gọi là Tô phủ nhưng cũng không lớn lắm, có ba gian nhà: gian nhà chính, gian phụ và hậu viện.

Gian nhà phụ là nhà dùng để cho khách ở lại, đôi khi lại dùng để cứu giúp những người dân lưu lạc.

Nhưng giờ không có ai ở đó, cũng lâu không dọn dẹp muốn ở lại đó phải cho người dọn trước đã, nó chính là gian phòng phía tây nam mà Vân Nghê đã nhắc trước đó.

Nhà chính dùng để tiếp khách nằm ở hướng chính nam, còn hậu viện nằm ở hướng đông nam dùng cho gia quyến và gia nhân ở, hậu viện nhà người ta thì tràn ngập nhưng toán tính, âm mưu còn hậu viện của Tô phủ thì có thể thể gọi là sòng bài gia đình ngập tràn tiếng cười nói hạnh phúc, không đấu đá không mưu đồ mọi người đều sống chan hòa với nhau.

Không chỉ hạ nhân chơi mạt chược, tài xỉu với nhau mà ngay cả hai chủ tử của phủ cũng tham gia.

Nhưng hai chủ tử thì hoàn toàn trái ngược nhau Tô Tử Lan chơi mọi thứ đều rất giỏi có thể gọi là bà trùm.

Còn Vân Nghê thì giống như một tiểu cô nương chưa trải sự đời ngây thơ sáng, mỗi lần chơi là thua liên tiếp, nhưng để không làm mất hứng của mọi người cô đều sẽ tham gia mặc dù cô sẽ là người bị thua nhiều nhất.

Về đến cửa phòng Vân Nghê đang định đẩy cửa ra bước vào thì từ bên trong đã có người bước ra
"A, tiểu thư người về rồi, Mẫn Nhi đã chuẩn bị nước nóng cho tiểu thư rồi, người mau tắm rửa đi lát nữa nô tỳ sẽ mang điểm tâm đến cho tiểu thư."
"Được ta biết rồi."
Tiểu...tiểu thư....người.."
"Ta biết, ai ai cũng ngạc nhiên vì thấy ta nói chuyện.

Thực sự ta không có bị câm chẳng qua là ít nói chuyện thôi"
"Thì ra là vậy, tiểu thư vậy người tắm đi lát nữa Mẫn Nhi sẽ mang đồ lên"
"Được.

Ban nãy ta có dặn Phúc bá rồi lát nữa em mang điểm tâm lên thì nhớ lấy canh cá ở chỗ Phúc bá mang lên đây luôn cho ta"
"Dạ tiểu thư."
Mẫn Nhi cúi đầu đi ra ngoài.

Vân Nghê lúc này mới bước vào trong phòng, ra sau tấm bình phong là cái bồn tắm bằng gỗ nghi ngút hơi nước bốc lên.


Trút xuống bộ quần áo màu đỏ, cô bước vào trong bồn tắm rải đầy hoa hồng ngâm mình.

Lúc này Pipi đột nhiên hiện ra
"Aaaaa cô đang làm cái gì vậy??? "
Pipi hai tay che mắt mặt đỏ bừng bừng bốc khói.

"Gì vậy? Pipi cậu cũng ngại sao? Ta tưởng hệ thống cậu không có giới tính chứ? "
"Sao sao sao lại không có được.

Chỉ cần là sinh vật sống đều có giới tính.

Mà ta là giới tính đực nha là một con chuột rất đẹp trai đó.

"
"Rồi rồi, có chuyện gì sao? "
Vân Nghê vừa hỏi vừa vớt nước lên tay, mùi hương hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra trong không khí.

"Ta...!À ừmm quên mất rồi"
"Hả? Nè Pipi cậu cố ý đó hả?"
"Ta nào có đâu.

À phải rồi nhớ rồi.

Là hệ thống, hệ thống đưa ra nhiệm vụ để giúp cô hoàn thành cốt chuyện chính.

"
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì vậy?"
"Cô xem được mà sao không tự xem đi"

"Ta đang tắm mà, cậu xem hộ đi"
"Cô....aaa là phải công lược nam chính.

Công lược nam chính đó"
"Nam chính là ai?"
"Chính là người sau này lên ngôi hoàng đế đó, cô phải công lược hắn, trở thành thê tử của hắn, sau đó trở thành hoàng hậu.

Chỉ khi cô thành hoàng hậu mới coi như là đã hoàn thành được cốt chuyện chính đó"
"Cố chuyện chính?.....!Là gì vậy ta lỡ quên mất rồi.

"
"Là người có bớt phượng hoàng sau lưng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, hoàng hậu dưới một người trên vạn người, trở thành tấm gương cho hết thảy nữ nhân trong hạ.

"
"À à nhớ rồi.

Vậy nam chính là ai? "
"Trịnh, Cảnh, Hiên.

Chính là Trịnh Cảnh Hiên.

Người mà cô cứu hôm nay chính là Trịnh Cảnh Hiên, phu quân tương lai của cô đấy."

 
Chương 10: Chương 10


"Gì chứ? Là hắn á? Đừng có đùa chứ"
"Không hề nha sự thật đó"
"Tại sao lại như vậy chú? Mặc dù hắn đẹp thì đẹp đấy nhưng mà...."
"Sao vậy cô sợ hắn không dùng được sao? Đừng lo không có chân còn có hông."
"Cậu nghĩ cái gì vậy hả?"
Vân Nghê vừa nói vừa lấy tay đập vào đầu Pipi
"Không phải ta lo cái đấy mà là tính ra ta mới có 14 tuổi thôi đó, sao lại....hơn nữa ở thế giới thực ta cũng chí mới có 20 tuổi còn chưa từng yêu ai chứ nói gì đến tán tỉnh người khác "
"Đừng lo vẫn còn hệ thống ta mà"
"Cậu á? Thật không đáng tin chút nào"
"Thôi nào hãy có lòng tin vào ta đi chứ.

Trước tiên ừm chủ động tấn công.

Cô phải chủ động tiếp cận hắn, quan tâm hắn."
"Cho dù ta chưa từng tán ai nhưng cũng là một tín đồ đọc ngôn tình đó.

Được rồi chỉ là công lược hắn thôi mà cứ giao cho chị đây"
Vân Nghê hừng hực khí thế bàn tay nắm chặt quyết tâm.

"Vậy ta đi trước nha, có chuyện gì cần thì gọi ta, còn về độc Dịch Hồn ta sẽ tiếp tục tìm giúp cô"
Nói rồi Pipi biến mất tăm.


Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Vân Nghê nghĩ là Mẫn Nhi nên không nói nhiều liền bảo y vào đi.

"Tô cô nương, là tại hạ"
Vân Nghê giật mình vội trầm mình xuống dưới nước sâu hơn.

Nhưng rồi sực nhớ ra :y chỉ nhìn được mờ mờ mà trong phòng toàn là hơi nước mình còn đứng sau bình phong y làm sao nhìn rõ được?.

Nghĩ vậy Vân Nghê nhẹ nhàng đứng dậy với lấy nội y trắng tinh mặc vào và khoác thêm ngoại bào
"Cô nương......tại hạ thất lễ rồi, xin phép lui trước"
"Đợi đã"
Vân Nghê vội vàng chạy lại chắn giữa y và cánh cửa, nhưng không may mắn cô đang chạy chân trần mà chân cô thì ướt nên tất nhiên là...!
"A.....Đau quá"
"Cô....cô nương? Cô bị sao vậy? Không sao chứ?"
"không....không sao, ta không sao"
Vân Nghê cầm lấy đôi tay đang đưa ra của Trịnh Cảnh Hiên, cô đứng dậy phủi phủi mông mà không chú ý đến khuôn mặt đang đỏ bừng của y.

"Khụ....cô nương, tại hạ thật sự không có cố ý đến vào lúc này"
Vân Nghê thoáng im lặng nhưng rồi nở nụ cười mưu mô.

Chống hai tay lên thành xe lăn của y khiến nó lùi ra sau va vào bàn trà, cô cười nâng cằm y.

"Mặc dù ta là tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu nhưng cũng là một cô nương băng thanh ngọc khiết, vậy mà giờ đây lại bị công tử....haizz"
Vân Nghê tỏ vẻ thất vọng rời đi.

Trịnh Cảnh Hiên vội tóm tay cô kéo lại.

Vân Nghê bị kéo giật lại ngã vào lòng y.

"Cô......cô nương xin thứ lỗi"
"Công tử đây là..."
"Tô cô nương tại hạ mặc dù bị tàn phế, nhưng nếu cô không ghét bỏ tại hạ, tại hạ bằng lòng yêu thương cô cả đời.

"
"Trịnh công tử quá lời rồi ta chỉ là một dân nữ thôn quê còn là người của thanh lâu quả thực không xứng với người cao quý như công tử"
"Tô cô nương....."
Vân Nghê đứng thẳng dậy đột nhiên nhìn thấy Mẫn Nhi đang bê theo điểm tâm đứng ở ngoài cửa nhìn, có khi nào đoạn đối thoại ban nay của cô và Trịnh Cảnh Hiên đã bị nghe thấy?
"Mẫn Nhi....."

"Tiểu thư...."
"Ca caa"
Một giọng nói thứ hai vang lên, một thân ảnh bạch y xuất hiện ở cửa đứng bên cạnh Mẫn Nhi.

Là Trịnh Cảnh Vũ, y sau khi bị cô kêu Trân Châu đưa đến An Lạc phòng thì cả một thân hồng y đỏ rực đã bị bẩn, vừa được đưa về phòng khách tắm rửa thay y phục.

"Oh Trịnh Cảnh Vũ công tử.

Công tử đã đi thăm thú An Lạc phòng về rồi ư?"
"Thăm cái đầu cô ý.

Mà ca ca huynh đang.....?"
"Cảnh Vũ đệ đừng có nghĩ lung tung, là Tô cô nương gọi ta đến bắt đầu chữa trị cho đôi mắt của ca"
"Ca, huynh đừng có lừa đệ, huynh có thấy một lang y nào hẹn bệnh nhân tới khám vào giờ Dậu không? Không hề có.

Là cô nhất định là cô có ý đồ với ca ca của ta"
"Không có đâu.

Tiểu thư là một người có nhân phẩm đoan chính chắc chắn sẽ không làm chuyện đó đâu"
Mẫn Nhi khuôn mặt đỏ bừng phồng má tức giận nhìn Trịnh Cảnh Vũ phản bác
"Cô......"
Trịnh Cảnh Vũ định cãi lại nhưng đột nhiên im bặt sau khi nhìn thấy dáng vẻ như con mèo con của Mẫn Nhi.

Quả thực nếu cô ấy là mèo thì hiện giờ sẽ thấy cái đuôi nhỏ đang lắc lư đầy khó chịu.

"Nói....nói chung là cô có ý đồ bất chính với ca ca ta.

"

"Tiểu Vũ không phải, là ta đã phi lễ với cô ấy"
"Hả ca ca, huynh không cần phải nhận thiệt thòi vào mình để giữ thanh danh cho cô ta đâu.

Nếu cô ta có ý đồ gì với huynh, huynh cứ nói ra, không cần phải giữ mặt mũi cho cô ta, cô ta không đáng"
"Tiểu Vũ im lặng "
"....quả thực đệ đệ của công tử nói không sai, ta không đáng công tử không cần lo cho ta.

Mẫn Nhi bát canh cá và chỗ điểm tâm đó đưa cho hai vị công tử đây đi sau khi dùng xong phiền hai vị công tử về phòng nghỉ ngơi.

Trịnh công tử mắt của công tử không phải bị nặng vẫn có thể chữa khỏi được, công tử chú ý tránh mắt tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời là được.

Còn nữa mỗi bữa ăn ta sẽ giúp công tử chuẩn bị để phục hồi lại ánh sáng cho đôi mắt của công tử"
Nói xong Vân Nghê cầm lấy một cây châm gỗ vấn đại lọn tóc lên bước ra ngoài.

Mẫn Nhi dúi khay điểm tâm vào tay Trịnh Cảnh Vũ rồi bước theo cô.

"Ca, đây...."
"Tiểu Vũ, đệ....Ài sao đệ lại có thể nói như vậy với một tiểu cô nương chứ? Ban nãy quả thực là ca đã phi lễ với cô ấy.

Cô ấy cũng chỉ là một tiểu cô nương thôi tuổi có lẽ vẫn còn nhỏ ca đã phi lễ với cô ấy rồi, sao đến đệ lại nói như vậy với cô ấy nữa chứ? "

 
Chương 11: Chương 11


"Ca, vậy tức là....."
"Đệ.....đệ cũng quá tùy hứng rồi"
Trịnh Cảnh Hiên lạnh lùng trách mắng Trịnh Cảnh Vũ bàn tay nắm chặt :hắn thực ra không thích cô ấy, cũng không ghét cô ấy.

Hắn đơn giản chỉ là muốn lợi dụng sự lương thiện của cô ấy thôi.

Trong thời gian này gia đình hắn đã mời tất cả các danh y trên khắp cả nước đến để chữa cho hắn nhưng đều không được, dần dần đã không còn hy vọng gì nữa, không còn quan tâm tới hắn nữa.

Cũng vì vậy hắn sống những ngày tháng bị ghét bỏ, bị ghẻ lạnh ngay trong chính ngôi nhà của mình.

Nay có hy vọng chữa khỏi cho đôi mắt và đôi chân của mình, dù rất mong manh nhưng vẫn là có hy vọng vậy mà giờ đây tên đệ đệ ngốc bốc đồng này của hắn đã phá hỏng kế hoạch của hắn
Trong lúc đó Vân Nghê ở ngoài cùng với Mẫn Nhi
"Tiểu thư ngoài này lạnh hay là..."
"Không cần đâu em vào trước đi"
"nhưng mà tiểu thư......"
"không cần lo cho ta đâu, mau đi vào đi"
Mẫn Nhi khuôn mặt phụng phịu lo lắng quay người đi vào.


"Nè kí chủ, tại sao bạn nãy cô lại không đồng ý? "
"đồ ngốc nếu lúc đó ta đồng ý không phải là quá mát giá rồi sao? Bây giờ ta từ chối sẽ khiến hắn cảm thấy áy náy rồi sẽ không ngừng tìm cách bù đắp, tiếp cận ta.

Thay vì mình chủ động sao không phải để người ta chủ động tìm đến mình chứ?"
"Nhóc thối à không kí chủ cô cũng lợi hại quá đi."
"Đừng quên mặc dù ta từng là một cô nhi nhưng cũng được ăn học đầy đủ đấy, cấp 3 đại học dù ta chưa được thực hành nhưng cũng không phải là chưa từng nhìn thấy mấy chiêu này ít nhiều gì ta cũng biết chút ít đó"
Pipi gặm hạt hướng dương giơ ngón tay cái lên ra chiều thích thú
"Được rồi chúng ta cũng mau đi vào thôi đứng ngoài này chết lạnh ra, ta ốm thì không hoàn thành được nhiệm vụ, cậu mà ốm thì ta lại không có ai để sai vặt"
"Kí chủ lo lắng cho ta, ta rất cảm động nhưng nếu ta khỏe để kí chủ sai vặt thì thôi ta thà ốm còn hơn"
"Nếu cậu muốn vậy thì cứ ở ngoài này đi, ta không phản đối.

Ta vào trong trước đây khi nào thấy mình ốm rồi thì vào"
"..........."
Vân Nghê quay người đi vào trong mái hiên.

Cô dù có bất mãn với Pipi đến thế nào đi chăng nữa cũng đâu lạnh lùng đến vậy cơ chứ nói khích vậy để nhóc đó tự vào thôi.

Quả nhiên Pipi thấy cô quay đi mà không thèm nói thêm lời nào liền bay bay vào bám lên vai cô
"Kí chủ thật lạnh lùng quá Pipi nhỏ bé ốm rồi đây nè"
Vươn tay xoa xoa đầu Pipi, Vân Nghê mở thư viện giả tưởng ra có vẻ đang tìm gì đó.

Pipi tò mò lăn từ dưới tay cô ra ngóc đầu lên xem.

"Kí chủ cô đang tìm gì vậy? "
"Tất nhiên là tìm tư liệu liên quan đến độc Dịch Hồn rồi"
"A chương này, trang 536, cô xem đây là một số tư liệu ta tìm được về độc Dịch Hồn."
Vừa nói Pipi vừa kéo màn hình xuống dừng lại ở trang 536.

"Nè cô xem đi"
"Độc Dịch Hồn là một loại hàn độc, ấy nếu theo như nó viết trong này thì thời gian Trịnh Cảnh Hiên bị phát bệnh chưa quá 1 năm.


Nó là một dị thuật rất âm hiểm nhưng đã thất lạc từ lâu rồi.

Theo như ta nhớ trong nguyên tác người nhà của hắn đã đi khắp nơi tìm danh y để chữa trị cho hắn đúng không?"
"Đúng vậy đó, mấy người được phái đi, người nào người nấy đều miêu tả bệnh trạng của hắn giống nhau, đều chỉ tập chung vào hàn độc.

Vì vậy hầu hết những người chẩn trị cho hắn đều chỉ tập chung ở điểm này."
"Nói như vậy, đến tận bây giờ người nhà hắn vẫn chưa biết nguyên nhân phát bệnh thực sự là gì ngoài bản thân hắn"
"Không.

Bây giờ có thêm ta và cô nữa."
"Ta và cậu đến từ một chiều không gian khác, sao có thể tính được chứ? Xem nào, ở đây nói......muốn cứu được vậy phải dùng mạng của một người thân để đổi? Nói vậy nó kiểu giống như thay máu thời hiện đại sao?"
"Ta cũng không hiểu chỗ này lắm, nhưng nếu bảo là đổi mạng mà lại phải là người thân vậy chắc là đổi máu thôi."
"Tự cổ chí kim hoàng gia tự cổ vô thân tình, làm gì có người thân nào của hắn tình nguyện từ bỏ mạng sống từ bỏ vinh hoa phú quý của mình để đổi lấy tính mạng cho người khác chứ?"
"Quả thực ta cũng không nghĩ ra là có người nào trong hoàng gia có thể tốt như thế.

Mà nè có ta nghĩ có người đang muốn gặp cô đó."
"Hử? Ai ở ngoài đó vậy? Vào đi"
Ngoài cửa có tiếng sột soạt một thân ảnh bạch y tiến vào, là Trân Châu
"Trân Châu? Sao đến rồi mà không vào đứng ngoài đó làm gì?"
"Tại nô gia thấy tiểu ma ma có vẻ đang bận nên không muốn làm phiền"
"À ta có bận gì đâu ngồi tìm hiểu, sắp xếp lại một số chuyện thôi mà.


Sao rồi đã gặp được thân nhân chưa?"
"Dạ nô gia gặp được rồi.

Quả đúng như lời tiểu ma ma nói, mặc dù phụ thân nô gia có vẫn có vẻ không vui nhưng cũng không đuổi nô gia đi.

Mẫu thân và đệ đệ thì không trách mắng nô gia ngược lại còn an ủi nô gia nữa.

Phải rồi tiểu ma ma đây là bánh chè lam mẫu thân nô gia làm nhờ nô gia chuyển tới cho người."
"Nhớ giúp ta nói đa tạ.

Ngươi đã ăn tối chưa?"
"Dạ tiểu ma ma, ban nãy đệ đệ với mẫu thân của nô gia đã nhất quyết giữ nô gia ở lại dùng cơm nên là....."
"Không sao nếu đã ăn rồi thì về phòng bên nghỉ đi nha."
"Dạ vậy còn tiểu ma ma?"
"Ta còn một số việc cần hoàn thành, cưng cứ đi nghỉ trước đi"
"Dạ"

 
Chương 12: Chương 12


Trân Châu chào Vân Nghê xong đi ra ngoài, lúc đi ra còn không quên đóng cửa phòng lại.

Còn lại một mình Vân Nghê ngồi trong phòng, Pipi thì không biết đã biến đi đâu mất, cô một mình ngồi mở thư viện giả tưởng ra tra cứu việc liên quan đến độc Dịch Hồn.

Ánh nến hiu hắt mang theo một đốm lửa nhỏ chiếu lên khuôn mặt trái xoan của Vân Nghê.

Cô ngồi bên trà kỉ tra cứu tư liệu, đột ngột một quyển sách rơi xuống.

Cô cúi xuống nhặt lên lẩm bẩm: Đây là gì vậy?
Lâp ra xem, ôi trời là các bản báo cáo về tài chính mà kế hoạch của Vân Nghê để giúp đỡ người dân nơi đây.

Còn có cả việc kinh doanh Vạn Hoa lâu nữa.

Vân Nghê thực sự không hiểu nổi tại sao cô của trước đây lại có thể làm được những việc khó hiểu như vậy chứ?
Cô đặt sấp giấy tờ sang một bên tiếp tục tìm hiểu, được một lúc sau Vân Nghê thấy buồn ngủ liền gjc ngay tại mặt bàn mà thiếp đi.

"Ký chủ, ký chủ, cô mau thức dậy đi.


Ê ký chủ, cô mau dậy đi nhanh lên."
"hả hả? Chuyện gì vậy? Có chuyện gì sao Pipi?"
"Sáng rồi cô mau dậy đi còn phải đi lo việc chữa trị cho Trịnh Cảnh Hiên nữa đó.

Còn nhiệm vụ công lược nữa, rồi cả sấp giấy tờ trên bàn kia hôm qua cô xem rồi đúng không? Cô còn phải hoàn thành nó nữa đấy."
"Ta không muốn giờ ta chỉ muốn ngủ thôi.

Cậu đừng làm phiền ta nữa, để yên cho ta ngủ đi"
"Cô.....Không phải cô muốn ta làm sủng thú của cô sao?"
Vân Nghê ngay lập tức bật dậy tóc tai rối bời.

Cô chạy lại bàn trang điểm chải lại tóc chỉnh trang lại y phục rồi đi ra ngoài.

Pipi nhìn theo cô hoang mang
"ê ê, cô đi đâu vậy? Ê cô bị sao vậy? Lên cơn à?"
"Ta muốn cậu, làm sủng thú, của ta.

Hơn nữa không phải còn cái nhiệm vụ công lược đó sao.

Ta phải đi làm thôi"
Vân Nghê một thân bạch y giản dị đi một mạch từ khuê phòng xuống đến nhà bếp.

Vân Nghê có ý muốn dùng khả năng bếp núc của mình để quản lý chế độ dinh dưỡng của Trịnh Cảnh Hiên và quan trọng hơn là cô định dùng cơ hội chữa trị cho hắn để tiếp cận hoàn thành nhiệm vụ vủa mình.

"Ký chủ hôm qua cô đã làm gì mà được cộng thêm 100 điểm nữa vậy?"
"hả hôm qua ta có làm gì đâu.

Có thể là nó cộng điểm chuyên cần đấy"
"Không nha điểm chuyên cần không có trong cơ cấu nhận điểm đâu"
"Vậy thì thôi kệ đi mặc dù không biết số điểm 100 kia ở đâu ra nhưng nếu là của ta thì sẽ là của ta hehe.

Vậy là có 600 điểm rồi"
Vân Nghê bước qua ngạch cửa vào nhà bếp, cô phải trầm chồ thốt lên :nơi này thật đẹp dù chỉ là phòng bếp nhưng cách phân bố và trang trí thật sự rất trang nhã

Mọi người thấy cô bước vào liền cúi đầu chào.

Vân Nghê cười nhìn quanh
"mọi người có thể cho ta mượn nhà bếp dùng một lát có được không?"
Mọi người trong trù phòng nhìn nhau, một lúc sau có một người có vẻ là lớn tuổi nhất bước ra, y cúi đầu chào cô rồi nói
"Trù phòng này vốn là của người thưa tiểu thư nhưng mà chúng nô tỳ không thể để người ở trong trù phòng này một mình được, ít nhất cũng phải có chúng nô tỳ ở đây.

Thưa tiểu thư chúng nô tỳ thật sự không có ý gì cả chỉ là lần trước tiểu thư muốn làm mì trường thọ cho phu nhân đã vô tình làm cháy trù phòng bản thân chúng nô tỳ không sao nhưng tiểu thư lại bị mắc kẹt trong trận hỏa hạn đó.

May mắn là người không sao.

Tiểu thư người là ân nhân của toàn thể người đân ở An Lạc sơn trang này chúng nô tỳ thực sự rất lo lắng cho người.

"
"Đợi đã đại nương, ta biết đại nương cùng mọi người lo lắng cho ta, quan tâm ta nhưng ta cũng muốn làm chút gì đó để cảm ơn mọi người.

Hơn nữa ta cũng muốn tự mình làm chút đồ ăn để nếu cso việc gì mọi người bận ta cũng có thể tự nấu ăn được đúng không?"
"Không đâu tiểu thư người đã quá tốt với bọn nô tỳ rồi người không cần phải làm như vậy dâu.

Còn nữa cho dù chúng nô tỳ có bận gì đi chăng nữa thì nhu cầu của tiểu thư cũng sẽ được ưu tiên trước tiên nên tiểu không cần phải lo lắng đâu ạ"
"Nhưng mà.....thôi được rồi đại nương ở lại đây với ta một lát, những người còn lại cứ ra ngoài nghỉ ngơi đi."
"Dạ tiểu thư"
Vị đại nương đó cúi người còn những người còn lại thì lần lượt kéo ra ngoài lúc đi qua Vân Nghê, cô còn nghe rõ họ thầm thì với cô, bảo cô cẩn thận đừng để bị bỏng, nếu bị làm sao nhớ phải gọi bọn họ đầu tiên.


Vân Nghê cũng thật hết cách với bọn họ đành gật đầu xem như đã đồng ý.

"Tiểu thư....."
Vân Nghê giơ tay lên ra hiệu cho y dừng lại rồi cô nói luôn
"Đại nương ta có một người bạn bị gặp một chút vấn đề về sức khỏe cho nên đồ ăn của huynh ấy cần phải chú ý"
"Vậy tiểu thư có thể phân phó cho chúng nô tỳ ở trù phòng là được rồi mà đâu cần phải đích thân đến trù phòng còn phải bảo mọi người trong trù phòng ra ngoài hết nữa chứ?"
"Ừm đại nương thực ra ta muốn tự tay nấu cho huynh ấy"
"Tiểu thư....người......Dạ nô tỳ hiểu rồi ạ"
Đại nương cười cười trong mắt tràn đầy ý vị, vui mừng có, ngạc nhiên có, thoảng thốt có, nhưng có vẻ bà ấy vui mừng nhiều hơn.

Vân Nghê thì lại hoang mang, cô đã nói sai gì à? Nhưng sai ở dâu? Rốt cuộc cô đã lỡ miệng nói ra chuyện gì?
Pipi thấy cô có vẻ đáng đầu đầy dấu hỏi liền tò mò
"Nè cô sao vậy? Sao nhìn mặt thông minh đột xuất mà ngu bất thình lình vậy?"
"Ta đang thắc mắc rốt cuộc mình đã nói sai gì sao? Sao bà ấy lại cười như thế?"
"Cô thật sự không hiểu sao?"
Vân Nghê lắc lắc đầu
"Câu nói của cô là muốn tự tay nấu cho hắn cô nghĩ mọi người thường sẽ nghĩ theo hướng nào?"

 
Chương 13: Chương 13


Vân Nghê đơ ra một lúc rồi vội vàng hớt hải giải thích
"Đại nương ý của ta không phải vậy..."
"Ài tiểu thư nô tỳ hiểu mà, người trẻ tuổi thường ngại ngùng.

Tiểu thư nếu tìm được người tốt nên biết nắm bắt cơ hội, đôi khi cơ hội chỉ đến một lần thôi nếu để tuột mất thì sẽ không còn lần thứ hai đâu.

Nô tỳ hiểu mà tiểu thư nếu người đã có ý với vị công tử của một gia đình nào đấy, dù thế naò bọn nô tỳ cũng sẽ giúp người gả được cho vị công tử đó bằng mọi giá"
Vân Nghê xị mặt ra không thể tin được trí tưởng tượng của những con người thời cổ đại này.

"Được rồi vậy tiểu thư muốn nấu món gì cho vị công tử đó vậy? Cứ nói ra đi nô tỳ sẽ giúp đỡ người nấu"
"Ừm thế thì ba món nhé, một món là thịt bò xào với súp lơ xanh, một bát canh chua giá đỗ, ừmmmm còn gì nữa nhỉ? Thôi thì thêm một đĩa trứng rán nhé.

Chỉ có lòng đỏ thôi không cho lòng trắng.

"
"Dạ được tiểu thư đợi chút, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị nguyên liệu "
Vân Nghê gật đầu, vị đại nương đó cúi chào rồi đi ra ngoài chuẩn bị đồ.

Còn lại một mình cô ở trong căn phòng bếp, đi đi lại lại cô ngắm hết cái này đến sờ cái kia, có một số thứ cô còn không biết là gì đành âm thầm ghi nhớ lại lát nữa sẽ hỏi trù nương.


Về phần vị trù nương đó sau khi đi ra khỏi nhà bếp thì nhìn đám người đang đứng bồn chồn ở ngoài bằng một ánh mắt hết sức vui mừng
"Các ngươi đó, bây giờ phải làm việc chăm chỉ hơn đi không được chểnh mảng như lúc còn mình tiểu thư nữa đâu.

Chúng ta á sắp có cô gia rồi"
Nói rồi bà ấy nhanh chóng rời đi để lại một đám người với những khuôn mặt đầy đủ các cảm xúc khác nhau.

Một lúc sau y quay lại trên tay là túi thịt bò, thịt lợn băm nhỏ, súp lơ xanh, giá, cà chua và một ít hành lá.

Đẩy cửa bước vào nhà bếp bà ấy nhanh nhanh chóng chóng đặt đồ lên mặt bếp sơ chế.

Vân Nghê ở bên cạnh đứng loanh quanh xem bà ý làm thỉnh thoảng thì giúp đỡ y.

"Được rồi, tiểu thư người có thể phân biệt được hai loại thịt này đúng không?"
".....Dạ được"
"Vậy nô tỳ sẽ chỉ người làm món canh trước nhé.

Đầu tiên là cà chua và giá phải rửa sạch.

Mấy việc sơ chế này nô tỳ đều đã làm hết rồi.

Bây giờ người hãy làm nóng nồi cho thịt băm vào đảo chính nhớ cho thêm một chút gia vị."
Y nói đến đâu Vân Nghê làm liền tay đến đó.

Thấy trù nương có vẻ giải thích chậm, Vân Nghê tay làm liền mạch.

Sau khi thịt đã hơi chín, cô múc một gáo nước đổ vào và đợi sôi.

Tầm một khắc của lâu khắc thì nước đã bắt đầu sôi, Vân Nghê cắt cà chua cho vào nồi, đợi đến khi sôi thêm lần nữa thì cô cho thêm giá và hành.

Nêm thêm chút gia vị và rồi cô bắc ra khỏi bếp lửa
"Đại nương, ta nấu xong rồi." Nói rồi cô múc ra một bát nhỏ đưa cho y :" Đại nương hay là nếm thử đi, xem có được hay không?"
" Dạ...."
Nói rồi bà ấy đỡ lấy bát canh chầm chậm nhấp một ngụm.
"Oh, hơi nóng, nhưng vị thanh mát, không quá mặn cũng không quá nhạt, rất là ngon.

Tiểu thư người thật lợi hại."

"Đại nương quá khen rồi là do người dạy giỏi.

Đại nương có thể sang món tiếp theo rồi chứ vì ta thấy mặt trời cũng đã lên cao rồi"
"Dạ, dạ vậy ô tỳ sẽ chỉ cho người các món còn lại ngay rồi chúng ta sẽ bắt tay vào làm"
"Được được"
Tính theo giờ của người bây giờ thì tầm ba mươi phút sau một mình Vân Nghê dưới sự hướng dẫn của trù nương đã có thể hoàn thành xong hai món còn lại.

Cô mỉm cười vui vẻ nhìn thành quả của mình nhưng rồi lại cảm thấy hơi tiếc, lần dầu tiên cô làm được một món ăn ra hồn vậy mà lại phải mang đi tán tỉnh lấy lòng người khác.

Thôi thì lần khác cô sẽ tự làm tự thưởng thức vậy.

"Mẫn Nhi em cùng một thị nữ nữa mang đồ ăn qua phòng khách tây nam cho hai vị công tử ở đó đi.

Giờ này chắc là nhị vị công tử đã tỉnh dậy rồi đang ở cùng nhau đó.

Đại nương hôm nay da tạ người"
Mẫn Nhi cúi đầu nhận lệnh, cô gọi thêm một tì nữ nữa tên Tình Nhi vào cùng cô bê đồ đi.

Đại nương thì chỉ cười cúi đầu rồi lui ra ngoài.
Lại còn lại một mình Vân Nghê đột nhiên thoáng qua, cô cảm thấy có gì đó giống như một tia trống vắng, lạnh lẽo cô liêu.

Quả thực Phương Vân Nghê ở một khía cạnh nào đó rất giống Tô Hạ Mạt, có nhiều người vây xung quanh nhưng luôn cảm thấy cô độc.

có rất nhiều người quan tâm nhưng luôn cảm thấy lẻ loi.


Tô Hạ Mạt là như vậy , nhưng với Phương Vân Nghê cô nhất quyết sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

Tất cả mọi thứ cố đều có thể không cần nhưng mối quan hệ tốt đẹp này cô nhất quyết phải giữ thật chặt thật chắc, cô không muốn mất đi những thứ tốt đẹp như vậy, không muốn quãng thời gian tươi đẹp này chìm vào dĩ vãng.

Nghĩ đến đây nước mắt cô đã rơi từ lúc nào không hay.

Một chiếc khăn xuất hiện trước mắt cô, là Pipi, chú chuột hệ thống mỏ hỗn.

Nó giơ cái khăn trước mắt cô.

Vân Nghê cười nhận lấy chiếc khăn lau nước mắt đang lăn dài trên má.

"Mặc dù ta không biết vì sao cô khóc nhưng mà đồ ăn Mẫn Nhi và Trân Châu chuẩn bị cho cô đã nguội ngắt rồi đó, cô mau về ăn đi rồi còn phải đến Vạn Hoa lâu nữa đó"
"Ta biết rồi, cảm ơn cậu vì chiếc khăn.

"
Pipi đỏ mặt biến mất, mặc dù Pipi biến mất không nói một lời nhưng cô không cảm thấy cô đơn nữa, ít nhất khi tất cả mọi người không có ở đây cô vẫn còn có Pipi.

Không còn thấy buồn nữa, bước ra khỏi phòng bếp, Vân Nghê lợi nở một nụ cười thật tươi nhìn mọi người rồi đi về phòng dùng cơm.

 
Chương 14: Chương 14


"Mẫn Nhi tỷ tỷ, tỷ đợi muội với."
"Tình Nhi muội đi nhanh lên, nếu muội hầu hạ phu nhân và tiểu thư mà cứ chậm chạp như vậy chắc hai vị chủ nhân sẽ đói mất."
"Nhưng mà Mẫn Nhi tỷ tỷ muội mới chỉ là một tiểu hài tử mới vào phủ thôi mà, hơn nữa tỷ còn lớn hơn muội tất nhiên mọi việc tỷ sẽ nhanh hơn muội rồi"
"Được rồi đừng có lẻo mép nữa.

Đến rồi"
Mẫn Nhi dừng lại trước cửa một gian phòng đang mở, gõ vào khung cửa mấy cái Mẫn Nhi chờ đợi
"Mời vào"
Một giọng nam trầm ấm vang lên.

Mẫn Nhi và Tình Nhi mang them hai khay cơm đi vào
"Nhị vị công tử, nô tỳ là Mân Nhi cùng Tình Nhi, tiểu thư nhà nô tỳ đã căn dặn mang cơm lên, mời hai vị công tử dùng."
"Đa tạ nhị vị cô nương......Mẫn Nhi cô nương Tô tiểu thư...cô ấy sao rồi?"
"Hồi công tử nô tỳ không dám cả gan đoán ý tiểu thư, nô tỳ chỉ làm theo lời căn dặn của tiểu thư mang cơm lên cho hai người thôi."
".....Mâm cơm này..."

"Công tử có thể yên tâm tiểu thư của nô tỳ đích thân xuống bếp sẽ không có chuyện hạ độc hạ thuốc.

Nếu công tử không yên tâm có thể gọi bất kì một người nào đến đây thử độc"
"Cô nương nói quá rồi ta nào dám nghi ngờ tiểu thư của cô nương chứ."
Mẫn Nhi đặt khay cơm xuống bàn trà sắp xếp hết ra rồi lùi lại.
"Nếu nhị vị công tử không còn chuyện gì khác tỷ muội Mẫn Nhi xin phép lui trước"
Nói rồi Mẫn Nhi và Tình Nhi ngay lập tức đi ra ngoài đóng cửa lại.

Trịnh Cảnh Vũ lúc này mới từ phía sau giường ló mặt ra.

"Hôm nay đệ bị sao vậy?"
"Đệ.....huynh quan tâm đệ làm gì chứ thưởng thức món ăn do Tô tiểu thư của huynh làm đi kìa."
"Đệ còn nói một câu như thế nữa đừng có trách ta.

Lấy kim bạc ra thử đi"
"Ca, huynh không tin cô Tô Vân Nghê đó sao?"
"Một nửa, nhưng ta nghĩ cô ta đã cất công cứu chúng ta về đến đây rồi sẽ không hạ độc hại chết người ngay trong lãnh thổ của mình đâu.

Nếu bị hạ độc vậy thì chắc chắn là một người nào đó bên cạnh cô ta có vấn đề cần phải đề phòng"
"Oh vâng"
Nói rồi Trịnh Cảnh Vũ rút từ trong tay áo ra một miếng vải, mở ra trong đó là hàng tá những cây kim bạc nhọn hoắt.

Hắn cầm lấy một cây kim lần lượt châm vào từng món ăn.
"Ca ca, không có độc"
"Ừm, được rồi có lẽ ta đã nghĩ quá nhiều đệ mau ngồi xuống ăn đi"
Nói rồi y cầm lấy một bát cơm và đôi đũa, dựa vào khứa giác từ từ gắp lấy món ăn cho vào bát.


Trịnh Cảnh Vũ thì không được từ tốn như vậy, hắn vừa ngồi xuống cái là lia lịa gắp thức ăn trước mấy ngày nay ăn cũng không được ngon.

Chỉ một thoáng sau cơm trong bát hắn đã hết sạch, đồ ăn cũng vơi đi phân nửa, hắn ngồi trên ghế tay xoa xoa bụng vẻ mặt thỏa mãn.

Ăn nốt bát canh Trịnh Cảnh Hiên dừng lại.
"Ăn no rồi đó hả?"
"vâng, no lắm.

Đệ nói chứ cô tiểu thư này mang tiếng là tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng tay nghề cũng tốt lắm đó chứ.

Nếu như suy nghĩ kĩ ra thì, các tiểu thư danh giá ở kinh thành cũng chỉ các cô nương dân dã này về mặt gia thế thôi, còn đâu á có khi còn không bằng một góc của họ.

Đệ không có ý gì nha nhưng mà hiện tại có hai người theo đệ không bằng Mẫn Nhi cô nương và Tô Vân Nghê đâu."
"Ửm???"
"Thì một vị là đại tiểu thư hầu phủ trưởng nữ của Phương đại nhân á, còn một người là tiểu thư độc nhất của lễ bộ thượng thư Khiết Mạt Nhi.

Một người thì chưa từng thấy mặt bao giờ, còn một người thì như cái đuôi luôn bám theo huynh dứt thế nào cũng không ra"
"Sao vậy đệ ghen với cô nương đó vì cướp ca ca của đệ đi à?"
"Đệ mới không có đệ chỉ thấy phiền giúp huynh thôi.


Một bên thì quá im hơi lặng tiếng, chỉ sợ mọi người biết đến sự tồn tại của mình, còn một người thì quá ồn ào, đi đâu cũng có thể bắt gặp được, đúng là âm hồn bất tán"
Trịnh Cảnh Hiên lắc đầu không nói gì.
"Ca lần này chúng ta xuất cung để tìm quà mừng thọ cho phụ hoàng, nhưng mà đến giờ vẫn chưa tìm được lại còn bị truy sát nữa phải làm thế nào bây giờ?"
"Không cần biết xảy ra chuyện gì, chúng ta phải trở về trước đêm trừ tịch."
"Tại sao vậy ca ca?"
"Đồ ngốc hai người chúng ta xuất cung chỉ có người trong cung mới biết.

Nếu như gặp truy sát như này vậy thì chắc chắn có người trong cung muốn hai huynh đệ mình chết."
"Vậy.....chúng ta phải làm sao? Từ Khôn thành đến kinh thành đi ít nhất cũng mất nửa tháng, nếu chỉ có hai huynh đệ mình đi thì rất nguy hiểm.

Mà quan phủ nơi này có vẻ là người của kẻ ám sát chúng ta rồi"
"Có rồi, từ lúc phụ hoàng lên ngôi đến giờ hằng năm tổ chức tiệc mừng thọ đều là các vũ nữ của hoàng cung, năm nay sẽ có thêm một đoàn vũ nữ dân gian nữa, đoàn vũ nữ đó xuất thân từ Vạn Hoa lâu."
"Ca ca, chẳng lẽ....."

 
Chương 15: Chương 15


Trịnh Cảnh Hiên cười cười đứng dậy đi ra ngoài.

Từ đằng sau một bóng đen lăn xuống cầm theo một miếng lụa trắng chắn lại trước mắt Trịnh Cảnh Hiên
"Mắt ngươi không được tốt không được tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời."
Tô Tử Lan ở đằng sau buộc miếng vải cho chắc chắn lại rồi vòng ra đằng trước, ánh mắt dò xét.

"Ta nghe đám hạ nhân bàn tán rằng họ sắp có một vị cô gia.

Không biết người đó là ngươi hay là ngươi"
Tô Tử Lan chỉ Trịnh Cảnh Hiên thắc mắc xong lại quay lại chỉ Trịnh Cảnh Vũ.

"Tô ma ma...."
"Ta tên Tô Tử Lan"
"....Tô phu nhân tại hạ không hiểu phu nhân nói gì "
"Ta cũng không hiểu tại sao nữ nhi nhà ta lại nhặt về hai tên, một người sức khỏe không tốt, một người thì bị ném vào chuồng ngựa.

Nếu con bé không bảo ta để mắt đến hai người ta cũng chẳng vòng qua đây đâu.

"
"....."
"Nữ nhi nhà ta nói rồi, mắt của ngươi nó hoàn toàn có thể chữa khỏi, nhưng ngươi phải phối hợp với nó chữa trị nếu không có là Hoa Đà tái thế cũng không giúp được ngươi.


Hiện tại nó đã xuất phủ lên núi hái thuốc rồi.

Không hiểu sao nó không để hạ nhân đi mà nhất quyết tự mình đi một mình.

Cũng chẳng hiểu sao nữa nhưng cũng có thể đúng như hạ nhân nói sợ là Tô phủ này sắp có cô gia rồi.

Ngươi đừng lo nó không làm hại ngươi thì không ai hại ngươi cả...."
Hoặc có thể là mọi người sẽ tôn kính ngươi i như tôn kính nó.

Tại sao? Tại sao Nghê Nhi lại đưa về đây hai người đàn ông các người chứ.

Chẳng lẽ nó không biết nam nhân là một đám người tồi tệ sao? Hừ nữ nhi của ta cho dù là nghĩa nữ cũng không thể không có mắt nhìn người đến như vậy.
Tô Tử Lan lấy một bình rượu đã cầm theo từ trước ra ngồi xuống bàn rót lấy ba chén đoạn vẫn vẫn tay gọi hai người Trịnh Cảnh Hiên lại gần vỗ vào ghế bên cạnh.

"Ngồi xuống đi.

Uống với ta một lát, ta không có y gì khi nói các ngươi như vậy nhưng nếu để nữ nhi nhà ta đối xử tốt như vậy tốt nhất nên biết điều một chút đừng gây bất lợi đến nó.

Ta không mong các người phải báo dáp cảm tạ nó chỉ mong các người khi còn ở đây đừng đối xử tệ bạc với nó."
"Tô phu nhân quá lời rồi lệnh thiên kim có ơn cứu giúp với bọn tại hạ còn có ơn cưu mang, tại hạ cảm kích còn không hết sao có thể đối xử tệ bạc với tiểu thư được"
"Ta mong là vậy.

"
Trịnh Cảnh Hiên cũng không nói gì thê hắn chỉ cười nhạt rồi lại rơi vào im lặng.

Trịnh Cảnh Vũ nhìn ca ca của mình rồi lại nhìn Tô Tử Lan hắn biết câu chuyện ban nãy Tô Tử Lan nói không phải nhằm vào hai người bọn hắn mà là chỉ muốn nhắc nhở hai người đừng gây bất lợi với Tô Vân Nghê.

Nhưng tại sao? Cô ta chỉ là một dân nữ nhỏ bé vốn không có quan hệ gì với họ cùng lắm chỉ có ơn cứu mạng, họ có thể làm gì gây bất lợi đối với cô ta chứ? Cô ta cũng chẳng gây hại đến bọn họ tại sao họ lại phải để tâm đến cô ấy chứ.

Cùng lúc đó tại một khu rừng trên núi cách sơn trang khoảng hai tiếng đi đường, Vân Nghê với Pipi đang loay hoay tìm một cái gì đó trên lưng Vân Nghê còn đeo theo một cái gù.

Vừa đi cô vừa lúi húi như tìm một cái gì đó đột nhiên Pipi hét lên.

"Ký chủ cái cây lá trái tim mà thân bò bò mà cô nói là đây đúng không? "
"đúng rồi chính là nó.

Mau hái lá để vào gù đi.


"
Nói rồi Vân Nghê cùng Pipi lao đầu vào hái lá cây để đầy vào trong chiếc gù.

"nhưng lá này là lá gì vậy? Sao cô lại cần đến nó nhiều như vậy? "
"Nó là lá trầu không, có thể dùng để chữa mắt.

"
"Ồ thì ra là vậy "
"Cậu biết gì không tôi còn tìn được cách chữa độc dịch hồn ở trong thư viện giả tưởng rồi.

Có một loại cỏ tên cỏ thiến có thể giải các loại độc.

"
"nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy chẳng lẽ mấy tên lang y ở đây lại không biết sao? "
"Chính vì vậy chắc chắn không thể dựa vào nó.

Còn một loại nữa tên Tử Giáng thảo.

60 năm mới nở hoa một lần quả thực là rất hiếm.

"
"vậy cô biết nó ở đâu không? "
"Ta không biết.

Ta chỉ biết nó ở nam hải ở thường xuất hiện ở nước Khương.

Tử Giáng thảo rất là hiếm nên rất đắt có thể nói là giá cao đến tận trời, muốn mua được rất khó vì vậy chỉ có thể đi tìm thôi "

"nhưng cô cũng nói rồi đó rất khó để có thể tìm được.

Trừ khi nhân phẩm của cô tốt có thể may mắn tìm được một cây"
"Ta tin nhân phẩm của ta rất tốt.

Được rồi chỗ lá trầu không này cũng đủ rồi chúng ta về thôi sắp trưa luôn rồi.

"
"Từ từ đã, ký chủ cô coi đây là gì vậy? Nhìn ngộ quá nó như thể bị cắm thêm hai cái sừng ý"
"A đây là củ ấu nước, theo như kiếp trước ta đọc được ở trong một tài liệu cổ nói nó toàn cây đều là thuốc, nó giúp sáng mắt và còn giúp giải rượu.

"
"Vậy mang nó về luôn nhé?"
"Ừ mà không biết có thể dùng vật phẩm để đổi điểm không?"
"Hình như có thể đổi điểm được.

Cứ mang số thảo dược này của cô về trước đã.

Mau lên sắp trưa rồi đó, cô còn phải đến Vạn Hoa lâu nữa, cô quên bây giờ cô là tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu"
"Rồi rồi ta biết rồi, mau nhặt đi nhanh lên rồi chúng ta đi về"

 
Chương 16: Chương 16


Vân Nghê sau khi đã hái xong lá trầu không và củ ấu nước liền lên đường trở về Vạn Hoa lâu.

Cô vừa đi vừa xuy nghĩ vẫn không biết phải làm sao mới tìm được Tử Giáng thảo để chữa trị cho nam chính của cô.

Ài của cô gì chứ là của bộ chuyện này.

Nhưng mà còn nhiệm vụ công lược thì sao? Chẳng lẽ lại không làm? Hay mình đưa một nam 8 khác lên làm nam 9 vậy cũng được mà đúng không nhỉ? Nhưng làm vậy chẳng phải nam 9 hiện tại sẽ biến mất sao? Nói đúng hơn là nam9 chết phải tìm một người khác lên thay.

Hoặc không sẽ phải làm lại tất cả từ đầu.

Vân Nghê day day trán, thôi bỏ qua đi, cô vẫn là nên để hắn được sống vậy.

Không nên độc chết hắn, nhưng mà để cứu hắn phải tìm được Tử Giáng thảo, cái loại hoa mắc dịch 60 năm mới nở một lần này thật nhọc thân a\~
Về đến Vạn Hoa lâu, Vân Nghê không nhịn được mà muốn ngay lập tức quay trở về An Lạc sơn trang để chữa trị cho hắn đôi mắt.

Dù gì đó cũng rất có thể là chồng cô là phu quân của cô đó, bây giờ mà không tạo ấn tượng tốt sau này gả đi có bị bắt nạt không? Nghĩ đến cảnh đấy thôi cũng thấy thật đáng sợ mà haizzz.


Vân Nghê ngồi lên chiếc ghê tựa phủ lông trắng xóa của mình lăn lộn trên đó thầm nghĩ tới cảnh nếu mắt Trịnh Cảnh Hiên khỏi đúng lúc cô mặc vũ y không biết y sẽ thế nào, aaa thật mong chờ quá.

Ơ từ từ lạc đề rồi đây đâu phải lúc để suy nghĩ mấy cái đó chứ, Vân Nghê gạt trí tò mò sang một bên day day trán.

Việc bây giờ cô gấp rút phải làm là chữa khỏi cho bệnh cho hắn.
Không biết có thật là vì nhiệm vụ không hay là vì khuôn mặy đẹp như tượng tạc của Trịnh Cảnh Hiên khiến Vân Nghê có hứng thú làm việc.

Cô cầm lấy cái gù mang theo cả núi thuốc đi bộ về sơn trang.

Sau khi phân phó cho hạ nhân đi nấu thuốc Vân Nghê một thân hồng y đỏ rực đi về phía phòng của Trịnh Cảnh Hiên.

Nhẹ gõ cửa phòng của y cô cất tiếng gọi, không có tiếng đáp lại, cô gõ cửa lại một lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời.

Nghhĩ y không có ở trong phòng cô liền thất vọng quay người tính rời đi.

Đột nhiên từ trong phòng phát ra tiếng đổ vỡ Vân Nghê hốt hoảng quay lại
"Có chuyện gì vậy? Trịnh Cảnh Hiên ta biết là huynh ở trong phòng, có chuyện gì xảy ra vậy? Huynh mau mở cửa ra cho ta.

Trịnh Cảnh Hiên"
"Hộc....hộc...ta không sao, Tô tiểu thư......hộc.....không cần lo cho ta"
"Không lo sao được dù gì huynh với Trịnh Cảnh Vũ cũng là khác của Tô phủ chưa kể ta còn nhận lời chữa trị cho huynh nữa.

Rõ ràng huynh có vấn đề mau mở cửa ra.

Nếu huynh còn không mở cửa thì đừng trách ta phi lễ."
"Tô tiểu thư....."
Vân Nghê không thèm để ý nữa nhấc chân tung một cước.

Cửa phòng bằng gỗ bị đá mở toang, Vân Nghê vội vã bước qua ngạch cửa chạy vào trong phòng.


Cô hốt hoảng khi thấy chiếc bình hoa bị rơi vỡ dưới đất, còn Trịnh Cảnh Hiên thì nằm co quắp trên giường cả người đổ mồ hôi lạnh.

"Huynh sao vậy? Sao lại đổ nhiều mồ hôi vậy? Người huynh......"
Vân Nghê vô tình chạm vào má Trịnh Cảnh Hiên cô rùng mình vì cảm giác như vào chạm phải một tảng băng vậy.

Vội lấy thêm mấy cái chăn phủ lên trên người y cô xoa xoa hai tay y hà hơi ấm.

"Đã đỡ hơn chưa? Người huynh vẫn còn run dữ vậy? Trịnh Cảnh Vũ đâu? Hắn đi đâu rồi? Sao hắn lại không ở bên cạnh huynh? Trịnh Cảnh Hiên"
Cả người Trịnh Cảnh Hiên đột nhiên lả đi, mềm nhũn.

Vân Nghê bối rối, cô không biết phải giải quyến như nào, Pipi thì đã bám theo Dương Hoa và Trân Châu chưa về, người thân duy nhất của Trịnh Cảnh Hiên lúc này lại không có ở đây.

Dù gì cô cũng là người ngoài mới tới đây vẫn chưa hiểu rõ về bệnh tình của y.

Hết cách Vân Nghê cởi dày trèo lên giường ôm Trịnh Cảnh Hiên vào lòng, mặc dù cô nóng nhưng vẫn chùm lên cả mình lẫn y hàng tá lớp chăn dày.

Thấy cả người y run lập cập cô càng ôm chặt hơn cố gắng dùng hơi ấm của cơ thể mình để sưởi ấm cho y, áp má y vào má mình để y cảm nhận được hơi ấm.

Thấy tiến triển không nhiều cô cất tiếng gọi.
"Mẫn Nhi, Mẫn Nhi, em có ở đây không? Có ai không giúp ta với.


Có ai không mau cứu người"
Nghe tiếng gọi thất thanh của cô, mọi người vội chạy vào, nhìn thấy cảnh Vân Nghê đang chùm chăn ôm Trịnh Cảnh Hiên thì ai nấy cũng đỏ mặt.

Vân Nghê thì vội vã
"Ta không có thời gian để giải thích lấy cho ta giấy bút lại đây"
Một hạ nhân đưa cho cô giấy và bút cô hý hoáy viết một hồi rồi đưa lại cho y
"Các ngươi chuẩn bị một thùng nước nóng to, chỗ dược liệu đó sau khi mua vê thì rửa sạch cho vào trong thùng nước rồi đưa đến đây.

Một người đi lấy cho ta kim châm cứu mang đến đây.

Nhanh lên ta đang cần gấp"
"Dạ tiểu thư"
Hạ nhân tản đi vội vàng làm việc đã được phân phó, còn lại mình Vân Nghe và Trịnh Cảnh Hiên.

Cô chửi thầm Trịnh Cảnh Vũ, ca ca như này mà người làm đệ đệ như hắn lại chạy đâu không biết, nếu hắn mà là đệ đệ của cô vậy hắn đã ăn mấy trận đòn rồi.

 
Chương 17: Chương 17


Một lúc sau, đồ đạc cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.

đám hạ nhân cũng rất biết việc của mình, mang đồ vào xong liền lui ra ngoài đóng cửa.

Vân Nghe lúc này thì chật vật kéo chỗ chăn dày và nặng đã đè lên cô và Trịnh Cảnh Hiên ra chỗ khác.

Vừa làm miệng cô vừa lẩm bẩm xin lỗi
"Thất lễ thát lễ rồi, ta không phải cố ý muốn lợi dụng huynh đâu nhưng mà đây là chuyện mắt buộc ta không thể không làm.

Xin lỗi xin lỗi, nếu lúc tỉnh lại huynh muốn bắt đền vậy ta đành chịu"
Vì dù gì ta cũng vẫn được lợi rồi
Vân Nghê nghĩ thầm đưa tay cởi bỏ đi từng lớp áo của y cuối cùng chỉ còn lại đúng một cái quần màu trắng, nửa thân trên để trần.

Mặc dù cô không háo sắc nhưng nhìn cảnh này không mê không được, không mê thì đứng là phí phạm cơ hội mà ông trời ban cho cô.

Quàng tay y qua vai mình cô khổ sở đỡ y về phía bồn tắm gỗ cho y vào đó ngồi ngâm mình.

Hơn nước bốc lên nghi ngút, khuôn mặt khổ sở của y cuối cùng cũng dãn ra đôi chút.


Cô cầm lấy túi kim châm cứu, nhẹ nhàng châm cứu vào các huyệt phong môn, hợp cốc avf khúc trì lúc này khuôn mặt y mới thôi nhăn nhó có lẽ đã đỡ khó chịu hơn.

Vân Nghê cầm lấy chiếc khăn mặt nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lám tám trên trán, trên cổ y.

Cả quá trình trong mắt cô không chút tạp niệm chỉ chăm chăm chăm sóc cho y, không hề quá phận.

Lúc lau đến lồng ngực Trịnh Cảnh Hiên thì may sao rốt cuộc y cũng đã tỉnh lại.

Hắn bắt lấy bàn tay đang dừng trên ngực mình lại lạnh giọng hỏi
"Cô là ai? Muốn làm gì?
Vân Nghê bị tóm lấy tay lúc đầu cô cũng không để ý nhưng y lại hỏi cô với một chất giọng trầm khàn đầy rẫy nghi ngờ đột nhiên cô lại không muốn trả lời nữa.

Thấy người trước mặt mình im lặng không đáp, Trịnh Cảnh Hiên nắm tay càng chặt hơn.
"Đau.....Thả ta ra"
Vân Nghê dãy dụa đột nhiên y thả tay ra khiến cô ngã ngửa về sau kêu lên một tiếng.

"Cô....Tô tiểu thư? Là cô sao? Tiểu thư không sao chứ? Ta không cố ý......"
"Uổng cho ta lo lắng cho huynh như vậy, một mình lên núi hái thuốc cho huynh, Huynh đã không một lời cảm ơn thì thôi đi còn gắt gỏng với ta như vậy.

Ban nãy ta gõ cửa thấy huynh không trả lời mới gấp gáp xông vào trong giúp huynh.

Huynh còn nắm tay ta chặt như vậy nữa, huynh muốn ta phế thì nói luôn một lời, không cần phải khổ tâm như vậy đâu."
"Không phải....Tô tiểu thư"
Không đợi y nói xong Vân Nghê đã bỏ ra ngoài, hừ cô có lòng tốt giúp đỡ lại vì vậy mà tự nhiên suýt nữa bị phế mất bàn tay, thật khó chịu trong người mà.
"Ký chủ đây rồi.

Ban nãy nhìn cô rất giống một người vợ hiền lành đảm đang nha"
"Im miệng đi.

Thật tức chết ta mà, nắm thì nắm thôi có cần phải mạnh tay vậy không?"
"Ài dù gì người ta cũng con nhà võ là tứ hoàng tử đương triều, là hoàng thượng tương lai tất nhiên phải có tính cảnh giác rồi.

Chưa kể y còn là phu quân của cô nữa làm sao có thể để nữ nhân lạ động vào người được chứ"

"Cậu.....Có người tới"
"Hả???"
Từ trên mái nhà bốn phía một toán sát thủ áo đen phi thân xuống dưới dứng dàn hàng trước mặt cô thủ thế.
"Chuyện gì vậy nè? Ta đã đắc tội với ai à?"
"Không phải đâu bọn chúng đến đây để xin ít máu từ phu quân và tiểu thúc của cô"
"Thì ra là vậy ở đây không có ai, Cho dù ta biết võ cũng không thể một mình đấu lại nhiều người như vậy hơn nữa còn là sát thủ được đào tạo bài bản"
"Đồ ngốc cô là nữ chính mà sẽ có hào quang nữ chính bảo hộ, hơn nữa cô còn được hệ thống buff sợ gì chứ lao lên đi"
Đám sát thủ thấy người Vân Nghê hơi nhích không nói nhiều liền đồng loạt xông lên.

Vân Nghê thíang giật mình rồi quay người né tránh Pipi ở bên cạnh thì cứ kêu cô đừng tránh nữa hãy phải công đi.

Vân Nghê cũng không biết phải phản công kiểu gì lúc này một tên sát thủ để lộ ra sơ hở, Vân Nghê không ngần ngại đá vào hạ bộ y, đoạn quay người đồi thêm một cái cùi trỏ thành công đoạt lấy kiếm từ tay hắn đâm một nhát vào chỗ hiểm yếu khiến hắn ngã khụy dưới đất.

Dưới cơn gió lồng lộng cô đứng hiên ngang chĩa kiếm vào bọn chúng
"Nói là ai phái các ngươi tới đây?"
"Lên "
Tên đứng đầu có vẻ là thủ lĩnh liền lên tiếng, nhất tề mọi người phi lên.

Gì chứ có vũ khí rồi còn được buff, hào quang nữ chính bảo vệ cô còn sợ gì nữa.

Một thân hồng y đỏ rực nhẹ nhàng đánh trả từng nhát kiếm một, trong đêm đem tiếng vũ khí sắc lạnh va vào nhau khiến người khác phải cảm thấy ớn lạnh.

Vân Nghê phản công đánh trả nhưng lại nhẹ nhàng như múa.


Từng tên từng tên ngã xuóng trước mũi kiếm của cô
"Chậc"
Thấy tình hình không ổn tên cầm đầu liền xông lên quyết đấu với cô, Vân Nghê vì một khắc lơ là đa bị kiếm của y chém vào tay.

Dòng máu đỏ tươi nóng hổi thấm qua lớp y phục của cô nhỏ xuống nền đất lạnh giá.

"Nghê Nhi có chuyện gì vậy, ta nghe hạ nhân nói con vừa bảo bọn họ đi bốc thuốc."
"Ca ca, huynh sao rồi?"
Hai bóng hình đồng loạt chạy vào trong viện tử.

Trịnh Cảnh Vũ lao lên đánh nhau với tên sát thủ, Tô Tử Lan thì tiến lên kéo Vân Nghê lùi lại vào một căn phòng trống bên cạnh phòng Trịnh Cảnh Hiên.

Tô Tử Lan sắc mặt tối sầm lại xé lấy một đoạn vải ở chân váy băng bó cầm máu lại cho Vân Nghê
"Nghĩa mẫu......"
"Hài tử à sao con lại ngốc như vậy chứ? Đánh không lại thì chạu tại sao phải cố gắng đến vậy cơ chứ?"
"Nghĩa mẫu, con không muốn bất cứ ai trong phủ phải mất mạng oan uổng"
"Vì vậy con lấy tính mạng của mình ra đánh cược? Cược con sẽ may mắn thắng bọn chúng? Nghê Nhi à sao con lại dám mạo hiểm như vậy chứ? Con có biết là nguy hiểm lắm không?"
"Nghĩa mẫu con biết nhưng nếu có thể lấy mạng một mình con đỏi lấy an toàn cho cả phủ vậy cớ sao lại không làm chứ?"

 
Chương 18: Chương 18


"Con là muốn cứu mọi người trong phủ hay chỉ là vì muốn cứ cậu thiếu niên kia?"
Tô Tử Lan nắm chặt lấy hai vai Vân Nghê lắc mạnh, ngừng lại một lúc sau khi đã bình tĩnh lại y mới nói
"Nghê Nhi à, nghĩa mẫu không cấm cảm con có mối quan hệ nam nữ nhưng cn cũng phải biết trừng mực khôngntheer tùy tiện như vậy được.

Nghê Nhi có một chuyện nghĩa mẫu nghĩ đã đến lúc nói với con rồi."
"Da..?"
"Con không phải họ Tô, mà là họ Phương.

Tên đầy đủ của con là Phương Vân Nghê, tên thân thiết mà chỉ phụ mẫu con được gọi là A Tửu.

Năm con bốn tuổi ta đã tìm thấy con đang nằm run rẩy lại một bụi cỏ dưới chân núi Vu, có lẽ con dã đi lạc, cũng có thể là con bị bỏ rơi.

Ta không biết được, những trong người con có một tấm lệnh bài của hầu phủ, mà hiện nay trong bốn nước chỉ có duy nhất một người có phẩm vị hầu gia là Phương đại nhân Phương Từ.

Nghê Nhi có lẽ con chính là vị tiểu thư đoản mệnh, thiên sát cô tin năm đó của Phương gia."
h
"Con?.....Nghĩa mẫu, vậy tức là sao? Nghĩa mẫu, con không hiểu"
"Nghê Nhi, sau lưng con có một vết bớt hình phượng hoàng, mệnh của con là mệnh phượng hoàng, mẫu nghi thiên hạ.

Ta nghe nói năm đó, đại tiểu thư hầu phủ, phượng mệnh nhưng lại là thiên sát cô tinh, chuyện này chỉ có người hầu phủ biết, ta cũng chỉ là nghe kể lại thôi.


Sau đó hầu gia và hầu gia phu nhân đã đưa đại tiểu thư lên một ngôi chùa nhỏ trên núi Vu để cải mệnh nhưng đã bị mất tích.

Câu chuyện này ta nghe được sau ba năm kể từ khi đưa con về từ núi Vu.

Nghê Nhi à, nghĩa mẫu không tin và cũng không muốn tin con chính là vị đại tiểu thư đó, nhưng mà mọi thứ ta nghe ngóng được đều chỉ ra đó là sự thật."
".....Nghĩa mẫu.....con, con không nhớ gì hết."
"Tất nhiên rồi, năm đó con mới bốn tuổi còn bé tý nấp sau lung ta, làm sau mà nhớ được.

Mới đó thôi đã trở thành một cô nương gan to bằng trời rồi"
Tô Tử Lan véo má Vân Nghe trách mắng nhưng trong giọng nói chứa đầy sự âu yếm.

Vân Nghê xoa xoa má ngẫm nghĩ một hồi.

"Nghĩa mẫu, con.....muốn gặp thử phụ mẫu thân sinh của con...Có được không ạ?"
"...Tất nhiên là được rồi, nữ nhi ngoan đợi nghĩa mẫu sắp xếp xong công việc tìm được cơ hội rồi nghĩa mẫu sẽ đưa con đến kinh thành tìm phụ mẫu con có được không?"
"Dạ tất nhiên là được ạ"
"Được rồi cũng muộn rồi, con về nghỉ ngơi đi.

Con hãy nhớ đây cho dù con không phải đại tiểu thư hầu phủ, cho dù con là một dân nữ tầm thường con cũng không được xem nhẹ tính mạng của mình."
".....Dạ nghĩa mẫu con nhớ rồi.

Lần sau con sẽ không như vậy nữa"
"Còn có lần sau à?"
"Sẽ không ạ đây là lần đầu cũng là lần cuối ạ"
"Ngoan lắm mau đi nghỉ đi"
Tô Tử Lan xoa đầu Vân Nghê rồi bước ra ngoài trước.

Vân Nghê ngồi ngó nghiêng lại chỗ vừa được Tô Tử Lan băng bó thắt nơ.

Vân Nghê nhìn cười tủm tỉm sực nhớ ra Trịnh Cảnh Vũ còn đang đánh nhau với sát thủ, Trịnh Cảnh Hiên thì ở một mình trong phòng ngâm mình.

Vội vàng chạy đến phòng Trịnh Cảnh Hiên xem xét tình hình.

"Trịnh Cảnh Hiên."
Đẩy tung cửa thở hổn hển, Vân Nghê nhìn ngay vào chỗ Trịnh Cảnh Hiên ngồi ngâm mình.

Trịnh Cảnh Vũ khuôn mặt thì khó chịu những giọng nói thì không dấu nổi vui mừng.

"Cô có biết chút phép tắc nào không vậy? Nếu cô mà là gia nhân nhà ta không biết đã ăn bao nhiêu trận đòn rồi."
"Trịnh Cảnh Vũ? Ca ca ngươi đâu?"
"Cô hỏi ca ca ta làm gì? Ban nay cô còn bị thương đó, mau đi nghỉ ngơi đi."
"Ta không sao.

Ca ca ngươi đâu? Huynh ấy đâu rồi"
"Ta đây"
Từ sau bức bình phong bước ra một mỹ nam tử toàn thân một màu bạch y, hơi nước vẫn còn lảng vảng xung quanh, tiên khí ngút ngàn.

Y bước ra đôi chân hơi lảo đảo bàn tay vẫn còn phải vịn vào đồ vật mới đi được.

Trịnh Cảnh Vũ nhìn thấy ca ca mình đôi chân đã đứng lên được đôi mắt đã nhìn được đôi chút thì vui mừng khôn xiết, không nhận ra sắc mặt xanh xao của y.

Pipi ở bên cạnh khuôn mặt chuột nghiêm túc mà nói
"Đôi mắt của hắn bị cũng không lâu nên chữa trị cũng nhanh tầm hai ba hôm nữa sẽ khỏi hẳn thôi.

Nhưng còn đôi chân cua hắn........trước đây hắn để có thể áp chế được độc Dịch Hồn nên đã dùng nội lực ép xuống hai chân, nay lại đứng lên được vậy chứng tỏ hắn đã không thể kiểm soát độc tính nữa, đã lan ra rồi.

Theo tình hình này hắn cùng lắ chỉ sống được đến mùa hạ năm sau thôi"
Vân Nghê nghe vậy đột nhiên có chút đau đầu.

Thấy Trịnh Cảnh Hiên lảo đảo, cô liền vội chạy lại đỡ lấy.

Trịnh Cảnh Hiên đỏ mặt dựa vào người cô, đỡ hắn ngồi xuống ghế cô lạnh nhạt đứng bên cạnh
"Đa tạ Tô tiểu thư, quả thực đã làm phiền tiểu thư quá rồi."
"....."
"Tô Vân Nghê, thật không ngờ cô quả thực có thể chữa khỏi cho ca ca ta.


À không, Tô tiểu thư đa tạ cô, thực sự đa tạ cô."
Trịnh Cảnh Vũ vui mừng chạy đến nắm lấy vai Vân Nghê vỗ vỗ.
"A....."
"Áaa xin....xin lỗi t quên mất cô vừa bị thương"
"Được rồi không sao đâu.

Trịnh Cảnh Vũ công tử, công tử có thể giúp ta mang cái bát đó xuống nhà bếp được chứ? "
"Được được, cô với ca ca ta cứ nói chuyện đi nha để ta mang xuống cho.

Vậy nha"
Trịnh Cảnh Vũ mang theo bát canh đã trống trơn vui mừng chạy đi, khi ra ngoài còn đóng cửa lại.

Trong phòng rơi vào bầu không khí tĩnh lặng, ngột ngạt.

Vân Nghê không biết phải mở lời như nào nên đành giữ im lặng.

Tại thời của cô nam nữ khoác vai nhau, đụng chạm tuy không quen nhưng cũng không quá đáng.

Nhưng thời phong kiến xưa như vậy là phi lễ, cô chỉ là một người xa lạ với y vậy mà không những động vào người y còn ôm ôm ấp ấp, sợ là sau này cô tiếng xấu đồn xa rồi.

 
Chương 19: Chương 19


Vân Nghê ngồi đó, im lặng mà đỏ mặt.

Trịnh Cảnh tuy mắt vẫn chưa nhìn rõ nhưng vẫn lờ mờ nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt của cô.

Y lên tiếng phá vỡ bầu khong khí yên lặng
"Tô tiểu thư, đa tạ cô đã chữa trị khỏi cho tại hạ"
"...."
"Tô tiểu thư?"
"Huynh nói dối...."
"Hả...?"
"Đôi mắt của huynh ta có thể nhận là chữa khỏi cho huynh nhưng đôi chân của huynh rõ ràng không phải do ta chữa.

Trịnh Cảnh Hiên, có phải huynh đã không thể khống chế được độc dịch hồn trong cơ thể huynh nữa rồi đúng không?"
"......Haha Tô tiểu thư cô nói gì vậy chứ? Không thể nào có chuyện đó được..."
"Trước đây để áp chế sự phát tán của độc Dịch Hồn, huynh đã dùng nội lực ép toàn bộ độc tốc xuống hai chân vì vậy huynh mới không thể đi đứng được.

Còn hiện tại huynh chắc chắn đã không thể áp chế được độc tính nữa, khiến nó lây lan ra toàn thân.


Trịnh Cảnh Hiên huynh có từng tin vào ta không? Huynh có từng tin rằng sẽ có người chữa khỏi cho huynh không?"
"Tiểu thư nói gì vậy tất nhiên là ta tin rồi.

Chẳng phải tiểu thư dã chữa khỏi cho đôi mắt của ta sao?"
"Không hề, huynh chưa từng tin tưởng ta.

Huynh nghĩ rằng ta chữa được cho đôi mắt của huynh là một sự trung hợp ngẫu nhiên đúng không? Nếu huynh tin tưởng ta, lúc huynh phát độc huynh đã nói cho ta biết rồi.

Nếu huynh tin tưởng ta có thể chữa khỏi cho huynh vậy huynh đã nói cho ta biết tình trạng độc tính trong cơ thể huynh rồi, ta sẽ không phải tự mình đi nghĩ đủ mọi tình trạng có thể xảy ra rồi.

Nếu huynh tin tưởng ta thì ngay từ đầu huynh đã nói cho ta biết để ta có phương hướng điều trị bệnh tình cho huynh rồi."
Vân Nghê nói đến đây cổ họng như nghẹ lại, nước mắt ứa ra.

Gì chứ cô cũng tủi thân lắm đó, mình thì dốc lòng dốc sức cứu người, người ta lại không tín nhiệm mình.

Phu quân tương lai của mình ở ngay trước mắt tính mạng nguy hiểm mà mình chỉ có thể giương mắt nhìn y chết dần chết mòn.

Mĩ nam ở ngay trước mặt không ăn được thì thôi bỏ qua đi vậy mà còn phải tận mắt chứng kiến y dần dần biến mất không khóc sao được chứ, tiếc hùi hụi luôn đấy chứ.
Trịnh Cảnh Hiên sửng sốt, cô ấy, Tô Vân Nghê, Tô tiểu thư lá ngọc cành vàng của Tô phủ vậy mà lại rơi nước mắt vì một người lạ mới gặp cách đây mấy ngày sao? Đây.........chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô ấy.....ta lại....Haizz
Trịnh Cảnh Hiên cầm lấy chiếc khăn tay từ trong người ra một chiếc khăn tay, dù hơi chần chừ nhưng y vẫn vươn tay đến phía trước nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Vân Nghê hơi ngạc nhiên, Trịnh Cảnh Hiên vậy mà cũng có lúc như vậy.
"Tô tiểu thư, xin lỗi cô.

Không phải là ta không tin tiểu thư mà là quả thực bệnh của ta không thể chữa được."
"Nếu ta nói ta có cách chữa khỏi thì sao?"
"Không thể nào đâu, tiểu cô nương à, ta nói rồi không phải ta không tin cô, mà là bệnh của ta không thể có cách chữa."
"Được vậy chúng ta cá đi.

Nếu ta chữa khỏi được cho huynh vậy huynh phải đáp ứng một yêu cầu của ta."

"Vậy nếu trận cá cược này cô thua thì sao?"
"Vậy ta sẽ bồi táng cùng huynh"
"Nói bậy......Tô tiểu thư cô còn chưa làm lễ cập kê sao có thể tùy tiện nói gở như vậy chứ?"
"Không phải ta nói gở.

Rất có thể nếu huynh chết đi vậy ta cũng không thể xuất hiện được nữa"
"....."
Vân Nghê thấy y không trả lời liền ngó lên, ai ngờ đâu khuôn mặt của Trịnh Cảnh Hiên đỏ lựng còn hơn lòng đỏ trứng gà.

Ủa cô lại nói sai gì nữa sao? Sao mặt y đỏ lựng vậy? Chẳng lẽ bị sốt? Nghĩ vậy cô đặp tay mình lên trán y, vẫn bình thường mà ta.

Ai dè mặt Trịnh Cảnh Hiên đỏ càng tợn hơn.
"Khụ...Tô tiểu thư cũng không còn sớm nữa, một cô nương như cô ở lại phòng một nam nhân thì không hay.

Tiểu thư vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi thì hơn."
"Ò vậy thôi ta đi trước huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi.....À không được huynh mau đi nghỉ trước đi, ta còn một số việc phải làm nữa lát sẽ ngủ sau."
"Một tiểu thư như cô có việc chỉ cần giao phó cho hạ nhân làm là được rồi sao phải đích thân đi làm nữa?"
"Huynh không cần phải quan tâm, mau đi nghỉ ngơi đi"
Vân Nghê kéo Trịnh Cảnh Hiên, đẩy y lên giường.

Dưới khuôn mặt đỏ lựng và ánh mắt ngạc nhiên của Trịnh Cảnh Hiên, cô nhoài người kéo lấy tấm chăn đắp lên cho y.
"Được rồi huynh nghỉ ngơi, ta đi trước nha"
Vân Nghê đường hoàng đi ra ngoài đóng cửa lại.


Lúc bước ra cô gặp Trịnh Cảnh Vũ đã đứng đó từ bao giờ.

Thấy cô bước ra, y vội quay người cười khúch khích chạy đi.

Một đầu đầy dấu hỏi chấm cô thắc mắc hắn bị chập mạch à?
"Pipi?"
"Ơi, gọi gì bổn tọa đó?"
"Đám sát thủ hôm nay là sao vậy?"
"Ta cũng thắc mắc vì trong cả nguyên tác hay cốt chuyện của hệ thống đều không có sự kiện này.

ta chỉ sợ các nhân vật trong chuyện phát triển suy nghĩa riêng của bản thân mình"
"Nếu quả thực như vậy không phải rất vui sao? Ít nhất thì ta không phải đối đầu với những cái máy khô khan."
"Cô không sợ bị mấy cái đầu đầy âm mưu đấy dìm chết à?"
"Chết thì thôi có sao đâu, đằng nào ta cũng chết một lần rồi, thêm lần nữa thì sao đâu"
Pipi nhìn cô ánh mắt không thể tin được, phũ cũng phũ vừa thôi chứ, hơn nữa lại còn là người cùng chiến tuyến với mình thật buồn mà.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom