Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Từ Thôn Nữ Thành Phượng Hoàng

Chương 80: Chương 80


Trịnh Cảnh Hiên lên triều thì Vân Nghê về nhà.

Phương Từ không có ở nhà, Lý Loan thì bị bệnh nghỉ ngơi ở trong phòng, vì vậy chỉ có Mộ Du và Phương Hạnh Phương ra đón cô.

Người hầu nhìn thấy hai người bọn họ thì đều chào một tiếng: "Nhị phu nhân, tam tiểu thư."
Vân Nghê mới nghe đã thấy chướng tai nhưng chưa là gì so với việc cô đã đứng đây hơn một canh giờ rồi mà chỉ có hai mẹ con bà ta ra đón, lại còn ưỡn à ưỡn ẹo.

Không phải Vân Nghê cô không có chân, không thể tự mình đi vào mà là đám thị vệ hầu phủ này đã ngăn cản ba người bọn họ lại không cho vào.

Bọn họ nói: "đại tiểu thư, nhị phu nhân căn dặn nếu người về mà không có ai ra đón thì thật không phải phép.

Đại tiểu thư vui lòng chờ một chút nhị phu nhân và tam tiểu thư sẽ ra ngay"
Ừ cái ra ngay của họ là để cô đứng đợi hơn một canh giờ liền, cứ đợi đấy rồi cô sẽ tính cả lãi lẫn lời.

"Nghê Nhi\~ Ôi nữ nhi ngốc này, sao con lại đứng ngoài trời lạnh như này chứ? Con chịu khổ đến nghiện rồi hay sao? Mau, mau vào đi."
"Mộ di nương thật biết nói đùa, nếu không phải bị bọn họ ngăn cản, ta cũng không đến nỗi phải đứng ngoài này hứng gió lạnh chứ? Hơn nữa Mộ di nương, ta thấy hầu phủ này đâu có thiếu ăn thiếu mặc, di nương mặc vậy không sợ lạnh sao? Hay là....chủ đích mặc như vậy? Trời đã vào đông rồi, di nương mặc đồ vừa mỏng vừa ít như vậy nhỡ bệnh thì sao? Di nương vẫn nên mặc ấm vào thì hơn nhỡ bị bệnh thì khổ lắm, lại mất công bàn giao công việc trong phủ lại cho mẫu thân ta." - Vân Nghê nói xong thì cởi áo khoác ngoài của mình trùm lên trên người Mộ Du, còn tiện tay buộc thắt nút dây lại nữa, không cho bà ta cơ hội tháo ra ngay tại chỗ.


Mộ Thanh Sơn thấy vậy liền vội vàng cởi áo của mình khoác lên cho Vân Nghê.

Tóm chặt lấy chiếc áo khoác, Vân Nghê khẽ khịt mũi: "Mộ di nương cũng đã ra rồi, các ngươi cũng có thể cho chúng ta vào được rồi chứ?"
Câu hỏi chỉ mang tính chất tượng chưng, miệng thì hỏi nhưng chân vẫn bước vào, tay còn thuận tiện đẩy Phương Hạnh Phương ra.

Muốn gây chuyện với cô thì từng này vẫn chưa đủ đâu, cô vẫn còn đối phó được tốt.

"À phải rồi, thiếp thất chung quy vẫn là thiếp thất, các ngươi đừng đảo lộn vai vế lung tung hết lên.

Nên gọi phu nhân thì gọi phu nhân, đáng gọi di nương thì phải gọi di nương.

Để người ngoài biết được các ngươi hồ ngôn loạn ngữ, bất phân tôn ti, vậy thì Định Văn hầu phủ sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người cả thiên hạ.

Đã hiểu chưa?"
"Dạ...." - hai thị vệ gác cổng hơi ngập ngừng nhưng vẫn dạ một tiếng.

Câu nói này của cô như một cái tát giáng thẳng vào má của Mộ Du, bà ta tức nổ đom đóm mắt nhưng vẫn chưa kiếm được lý do để đánh Vân Nghê nên bà ta đành nhịn.

Bà ta quay người đi vào trong trước, lúc đi qua Vân Nghê thì lườm nguýt, con gái của bà ta Phương Hạnh Phương còn thấp giọng cảnh cáo Vân Nghê.

"Đại tiểu thư, lão phu nhân có lời mời tiểu thư đến từ đường gặp người." - một vị gia nô chạy ra, bà ấy điều chỉnh lại nhịp thở mới lên tiếng nói chuyện với Vân Nghê.

"Được, nhưng mà còn hai người họ...? "
"Đại tiểu thư yên tâm, lão nô sẽ đưa biểu thiếu gia và Mẫn Nhi về Thính Vũ hiên trước.

Người cứ an tâm đi gặp lão phu nhân."
"....Được vậy phải nhờ người rồi.


Ta đi trước, lát gặp lại hai người.

"
Chờ cho bọn họ đi xa rồi, Vân Nghê mới mở hệ thống bản đồ của Phương phủ ra, tìm đường đến từ đường.

Trên bản đồ được đánh dấu rất chi tiết, những nơi nào có những ai tất tần tật đều có đủ.

Vân Nghê bước theo con đường đã được vạch sẵn, rõ ràng có đường ngắn và nhanh hơn nhưng hệ thống lại cứ bắt cô phải đi đường vòng.

Định lầu bầu than vãn thì cuối cùng Vân Nghê đã hiểu vì sao hệ thống lại bắt cô đi đường này rồi - là tạo điều kiện để Vân Nghê "vô tình" gặp được Phương Bảo Lâm.

Cô nương ấy lúc này đang phải ngồi giặt đồ, tay áo xắn cao, nhúng bàn tay vào nước lạnh mà không có bao tay.

Xung quanh là những gia nô khác, họ không ngồi giặt đồ thì cũng là đứng xì xào.

Bên cạnh Phương Bảo Lâm là một người phụ nữ lớn tuổi đang cầm roi quát mắng.

Thấy không vừa ý vừa mắt liền vung roi đánh vào người cô, trên tay Phương Bảo Lâm lúc này đã chằng chịt vết thương rồi, vết mới chồng lên vết cũ.


Thấy chướng tai gai mắt, Vân Nghê quyết định kéo Phương Bảo Lâm ra khỏi chỗ này trước.

"Dừng tay, các ngươi đang làm gì vậy? Cô ấy là nhị tiểu thư của Phương phủ đó."
"Nhị tiểu thư thì sao chứ? Cũng chỉ là một đứa con nuôi mà thôi.

Làm trái ý nhị phu nhân, làm tam tiểu thư không vui bị phạt như này vẫn còn nhẹ đó.

Cô ta chẳng qua chỉ hơn được cái danh xưng thôi ngoài ra chẳng khác gì chúng ta cả.

Còn ngươi là ai? Sao ngươi dám xen vào việc nội bộ của Phương phủ?"
"Việc nội bộ của Phương phủ ta cũng chẳng có hứng xen vào, nhưng các ngươi là hạ nhân vậy mà lại ra tay với nhị tiểu thư Phương phủ.

Là người ngoài vậy mà các ngươi lại dám ra tay với muội muội của ta.

Các ngươi hỏi ta là ai sao? Được ta nói cho các ngươi rõ, ta là Dung Nguyệt quận chúa, đại tiểu thư Định Văn hầu phủ Phương Vân Nghê."

 
Chương 81: Chương 81


Một câu nói mà như xét đánh giữa trời quang, đám gia nô kia hốt hoảng quỳ xuống.

Bọn họ không phải sợ cô gái nhỏ mới hơn 15 tuổi này mà là sợ những người đứng sau lưng cô, chống lưng cho cô.

Không lý gì vừa về đã được phong chức phong đất như thế, hơn nữa nghe mọi người đồn Dung Nguyệt quận chúa mới được sắc phong, đại tiểu thư của Định Văn hầu phủ còn có "giao tình" rất tốt với Tiêu Dao vương gia.

"Đại tỷ tỷ....."
Vân Nghê thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, nán lại nơi này lâu bên phía lão phu nhân cũng không ổn.

"Ngươi, đến gặp tổng quản lĩnh phạt đi, ta sẽ cho người đến giám sát.

Lâm Lâm, muội theo ra đến từ đường gặp tổ mẫu."
Vân Nghê nói xong thì vươn tay dìu Phương Bảo Lâm đứng dậy, vì ngồi đã lâu nên chân y bị tê.

Một lúc sau đỡ rồi Vân Nghê mới dắt Phương Bảo Lâm rời đi.

Cô nói vậy thôi chứ không có ý định cử người đến giám sát thật, cô mới quay về phủ nếu làm như vậy sau này ắt sẽ khó khăn trùng trùng.

Bà ta chắc chắn là người của Mộ Du, vì vậy cơ hội để xử lý bà ta vẫn còn nhiều cứ từ từ.


"Tại sao lại cứu ta? Ta vốn không có lợi cho cô, cứu ta chỉ gây thêm phiền toái cho cô mà thôi."
"Không cần giả vờ nữa, Phương Bảo Lâm, cô cũng giống ta, từ nơi khác đến đây.

Chúng ta là đồng minh mà, tất nhiên phải giúp cô chứ?"
"Hahahaha thật sảng khoái, Phương Vân Nghê ta còn sợ cô chảnh chọe các thứ, hóa ra cô cũng là người thẳng thắn lắm đó.

Được rồi, chẳng phải cô nói chúng ta là đồng minh sao? Chào hỏi chút chứ? Xin chào Phương đại tiểu thư, tỷ tỷ của ta."
"Muội muội ngoan, muội có thể hoàn toàn tin tưởng ta mổ cách tuyệt đối."
Đến trước từ đường, câu chuyện của Vân Nghê và Phương Bảo Lâm cũng đã kết thúc.

Đang định bước vào thì Phương Bảo Lâm khẽ kéo Vân Nghê lại, cô ấy nhỏ giọng thì thầm.

Ta không được phép bước chân vào từ đường, chỉ có thể đợi tỷ ở bên ngoài thôi.

Khi vào đó nhớ phải cẩn thận, lão phu nhân không như vẻ bề ngoài.....Nhưng nếu có thể kéo bà ấy về phía chúng ta, đó chính là một bùa hộ mệnh lớn nhất của chúng ta tại Phương phủ này."
"Được, ta biết rồi.

Cứ yên tâm giao chuyện kéo đồng minh này cho ta đi."
Vân Nghê đưa áo của Mộ Thanh Sơn cho Phương Bảo Lâm để cô ấy mặc, đoạn cô quay người bước vào trong.

Bên trong những giá nến được thắp sáng, mùi nhang khói vờn quanh trong không khí, ở giữa từ đường, trước những bài vị nghiêm trang có bóng người đang tụng kinh.

Dáng người thấp bé lại mặc một bộ y phục màu nâu đã sờn cũ.

Nếu không phải có người nói trước người ở trong này là Phương lão thái thái, Vân Nghê cũng không thể tin được đó chính là tổ mẫu của mình.

Hmm tại vì nó khá là giản dị, mộc mạc khác hẳn với Phương lão thái thái trong tưởng tượng của Vân Nghê.

"Tổ mẫu..."
"Đến rồi à? Haiz mau đến đây thắp cho tổ phụ con nén nhang đi."
Vân Nghê cũng không định ngoan ngoãn nghe lời như vậy nhưng lần đầu gặp mặt cô cũng không thể ngay lập tức bật lại được, hơn nữa thắp một nén nhang mà thôi, cũng không làm mất của một một miếng thịt được.

Thắp ba nén nhang, vái ba vái rồi mới cắm vào lư hương.

Xong xuôi cô mới quay lại nhìn Phương lão phu nhân.

Bà ấy chẳng nói lấy một lời chỉ im lặng nhìn ngắm cô.


Vươn bàn tay đã nhăn nheo do sự bào mòn của thời gian lên khẽ xoa đầu của cô.

"Thật ngoan, Nghê Nhi, bé con, con chịu khổ rồi."
"Tổ mẫu....con"
"Được rồi, không cần phải nói gì đâu, con chắc cũng mệt rồi mau quay về nghỉ ngơi đi.

Và còn nữa, hãy tránh xa Tiêu Dao vương gia ra, cũng đừng có tiếp xúc quá thân mật với bất kì người nào trong hoàng tộc."
"Nhưng mà...tổ mẫu con có chuyện muốn nói với người.

Về nhị muội của con, ban nãy trong lúc con đến từ đường gặp người vô tình đi lạc.

Con có thấy Lâm Lâm bị người hầu bắt nạt ở hậu viện.

Muội ấy đường đường là nhị tiểu thư của Phương phủ, lý nào lại có thể để hạ nhân tùy tiện chà đạp? Bọn họ còn coi thường con, không xem lời con nói ra gì nữa.

Con muốn xin người làm chủ cho chúng con."
"Nghê Nhi, tổ mẫu già rồi, đã không quản sự vụ trong phủ từ lâu, nếu con muốn cáo trạng vậy nên cáo trạng với người có thẩm quyền chứ đúng không? Vì vậy nếu muốn xin xử lý hạ nhân đó, con nên tìm Mộ di nương của con chứ không phải tìm ta.

Còn không phải tổ mẫu không nhận Lâm Nhi là tôn nữ, nhưng con bé cũng chỉ là nghĩa nữ Phương gia mà thôi, không thể bằng huyết mạch trực hệ của Phương gia được."
"Nhưng mà tổ mẫu.....dạ, Nghê Nhi đã làm phiền tổ mẫu rồi.

Con muốn xin người một việc nữa.

Nếu Phương Bảo Lâm đã chỉ là nghĩa nữ của Phương phủ vậy có thể giao cho con toàn quyền quyết định về cô ấy được không?"
"Con...??? Ban nãy không phải con...?"

"Tổ mẫu hiểu nhầm ý của con rồi, tuy con rời phủ đã lâu giờ mới quay trở lại nhưng con cũng có tự tôn riêng của mình.

Đám hạ nhân đó đã coi thường con, con muốn đòi lại.

Còn Phương Bảo Lâm chỉ là khiên để đỡ đòn thôi.

Hơn nữa con từng gặp mẫu thân ở hoàng cung, sức khỏe của mẫu thân rất tốt nhưng không hiểu sao thần trí luôn không minh mẫn đôi lúc lại nổi điên.

Phương Bảo Lâm mấy năm nay luôn kề cận bên mẫu thân, đưa cô ta về bên cạnh sẽ dễ bề kiểm soát và điều tra hơn."
"Thôi được rồi, nhớ phải cẩn thận."
Chỉ một câu nói, Vân Nghê đã tìm được mong muốn của Phương lão thái thái dành cho cô.

Bà ấy không vừa ý Mộ Du, không thích tính cách của Phương Ngạo Thiên và Phương Hạnh Phương.

Phiền lòng vì Lý Loan và không kỳ vọng gì vào Phương Bảo Lâm.

Bây giờ mọi niềm tin của bà ấy đang gián tiếp đặt lên người cô.

Câu nói đó của Phương lão phu nhân chính là đã đồng ý với hai điều mà cô xin, giúp cô giải quyết hạ nhân kia và đồng ý giao Phương Bảo Lâm cho cô..

 
Chương 82: Chương 82


Ở bên ngoài Phương Bảo Lâm đã đợi sẵn.

Thấy Vân Nghê bước ra Phương Bảo Lâm luền chạy lại hỏi han nhưng Vân Nghê phẩy tay, tỏ ý không nên nói ở đây rồi cô kéo Phương Bảo Lâm đi luôn, tìm đường về nơi ở của mình.

Nơi cô được chuyển đến tên là Thính Vũ hiên, tên rất hay nhưng hơi hiu quạnh.

Có lẽ nơi này là Mộ Du đã sắp xếp vì nó cách kha xa gian nhà chính, lại nằm tại một nơi vắng vẻ ít người qua lại trong Phương phủ, bên ngoài bao quanh là dòng sông xanh thẳm.

Với mọi người trong phủ, những nơi như Thính Vũ hiên rất là hẻo lánh và thường chỉ dành cho những người không được lão phu nhân, lão gia, phu nhân yêu thương thậm chí là khó chịu.

Nhưng bọn họ không biết đối với Vân Nghê nơi này rất là thích hợp để bày mưu tính kế, làm khùng làm điên hoặc trèo tường trốn phủ đi chơi.

Vừa đặt chân qua ngưỡng cửa Vân Nghê đã nghe thấy tiếng nói của Mộ Thanh Sơn, Mẫn Nhi và tiếng chít chít liên hồi của Pipi.


Bọn họ đang hết lời khen ngợi khu nhà ở mới được sắp xếp đến này, chỗ này tuy vắng vẻ nhưng lại hết sức thanh nhã, cây cối dây leo bám đầy tường khiến nơi này có phần trở nên cổ kính hơn.

"Mộ Thanh Sơn, Mẫn Nhi mau vào trong phòng đi, ta có chuyện cần nói."
Mộ Thanh Sơn và Mẫn Nhi đang loay hoay nơi góc vườn thấy cô gọi thì phủi tay đứng dậy chạy vào trong phòng, Mẫn Nhi đi sau cùng liền đóng cửa lại.

Mộ Thanh Sơn không biết lấy được từ đâu một cây nến, đặt lên giá nến rồi thắp sáng bốn người bọn họ ngồi quây lại như đang kể chuyện ma.
"Mộ Thanh Sơn, Mẫn Nhi đây là nhị muội muội Phương Bảo Lâm của ta.

Lâm Lâm đây là Mẫn Nhi và Mộ Thanh Sơn."
"A....cô...tiểu thư chính là người hôm trước đã gặp ở phòng của Tiêu Dao vương gia." - Mẫn Nhi la lên, cô nhận ra Phương Bảo Lâm rồi, chính là người đã ra mặt xin lỗi cô ấy và Vân Nghê thay cho Phương Hạnh Phương
"Phương nhị tiểu thư cứ gọi tại hạ là Mộ Thanh Sơn."
"Tương kiến Mẫn Nhi cô nương, biểu thiếu gia, đừng gọi là nhị tiểu thư cứ gọi là Bảo Lâm."
Vân Nghê thấy nhức nhức cái đầu rồi đó, tại sao Mộ Thanh Sơn lại được gọi là biểu thiếu gia? Ủa không lẽ có liên quan gì đến họ hàng Phương gia sao?
"Được rồi mọi người đừng khách sáo thế đều là người nhà cả.

Ta kéo mọi người vào đây là bởi vì có chuyện muốn nói, hôm nay lúc đến từ đường ta đã thử dò hỏi ý tứ của tổ mẫu rồi.

Bà ấy không thẳng thừng giúp chúng ta trở mặt với Mộ Du nhưng bà ấy không vừa ý Mộ thị là thật.

Bà ấy cũng muốn quay trở lại tiếp quản nội vụ trong phủ nhưng chưa tìm được thời cơ.

Không ra mặt cho muội theo bà ấy lý giải là do muội không phải huyết mạch Phương gia, nhưng qua quan sát ta thấy bà ấy vẫn rất để tâm vào muội.

Bà ấy không tìm được người đáng tin vì vậy cũng không thể làm được gì chỉ có thể án binh bất động, nhưng bây giờ ta quay trở về tổ mẫu đã mang theo một chút hy vọng rồi.


Đó chính là giao Lâm Lâm cho ta và giúp ta trị hạ nhân ban nãy.

Nhưng hiện tại bà ấy chỉ có thế âm thầm ở đằng sau giúp đỡ thôi và vẫn còn rất khó khăn vì vậy phải tìm cách để có thể chuyển giao quyền quyết định Phương phủ về cho tổ mẫu."
"Vậy đại tỷ tỷ, chúng ta phải làm bằng cách nào? Cũng đâu chỉ nói không là quyền lực sẽ ngả về phe chúng ta được?"
"Bảo Lâm nói đúng đó, A Tửu rốt cuộc muội đã có kế hoạch gì chưa?
"Ta chưa nghĩ ra..." Vân Nghê hơi gãi đầu.
Chỉ với một câu nói của cô mọi người đều tiu nghỉu.

Mẫn Nhi không hiểu được tiểu thư nhà mình nên đã chạy ra ngoài chơi trước, trong phòng chỉ còn Vân Nghê, Mộ Thanh Sơn và Phương Bảo Lâm.

Đột nhiên Phương Bảo Lâm lên tiếng
"Không thì thử dùng mồi nhử xem?"
"Mồi nhử?" - Cả hai người Vân Nghê cùng đồng thanh
"Đúng vậy, mồi nhử.

Tỷ tỷ đã quay về, bọn họ chưa biết tỷ như nào muốn kiểm soát được phải thăm dò trước tiên.


Mà người bọn họ chắc chắn sẽ bảo làm việc này chính là muội, vì muội đã được tỷ đưa đến Thính Vũ hiên ngày ngày ở cạnh nên rất dễ theo dõi...."
"Không quá mạo hiểm, bọn họ leo lên được vị trí này ắt không thể chỉ dựa vào mấy mánh khóe nhỏ này của chúng ta lừa được."
"Vậy ra tay từ chỗ Phương Hạnh Phương trước thì sao? Cô ta nóng tính, bốc đồng kiêu ngạo, sẽ không suy nghĩ kĩ trước khi làm đâu bắt đầu từ cô ta sẽ dễ hơn."
"....Không thì thế này đi.

Bảo Lâm cô trước nay hay đi cùng Phương Hạnh Phương nên hiểu rõ tính cách cô ta, cô giả vờ nghe lời bọn họ rồi theo dõi nhất cử nhất động của mẹ con Phương Hạnh Phương.

Về Mộ Du ta và A Tửu sẽ để ý, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng họp ý với nhau lên kế hoạch lật đổ bà ta."
"Được thì cũng được nhưng mà còn Phương Ngạo Thiên? Hắn ít khi ở phủ nhưng hắn khó đối phó hơn mẹ con Mộ thị nhiều."
"Không thì để cho ta đi.

Mặc dù hơi trái nhưng ta nghĩ mình có thể giải quyết được Phương Ngạo Thiên." - Vân Nghê ngồi nghe từ nãy đến giờ mới lên tiếng..

 
Chương 83: Chương 83


Mộ Thanh Sơn đột nhiên phản đối ý kiến của Vân Nghê: "Không được, Phương Hạnh Phương và Mộ Du đã khó xử lý rồi, Phương Ngạo Thiên còn khó đối phó hơn, một nữ nhi như cô thì làm được gì chứ? Để ta phụ trách hắn cho, hai người các cô đi giải quyết Mộ Du và Phương Hạnh Phương đi."
"Xía ta mà chân yếu tay mềm, thôi được rồi Lâm Lâm chúng ta cứ vậy nhé.

Giờ thì ta còn có chút việc, Lâm Lâm y phục của ta muộn tạm thời cứ lấy mặc nhé chiều nay ta sẽ đưa muội đến chỗ này để chọn may sau."
Vân Nghê nói xong thì nháy mắt tinh nghịch với Phương Bảo Lâm và kéo Mộ Thanh Sơn chạy ra ngoài.

Hai người bọn họ dừng trước mái hiên, phía xa là Mẫn Nhi đang nghịch ngợm chỗ cây leo.

Thấy Vân Nghê có vẻ trầm ngâm Mộ Thanh Sơn mới hỏi.
"Cô có chuyện gì vậy? Trông cô có vẻ trầm ngâm?"
"Ta đang suy nghĩ một số chuyện.

Ta không biết phải xử lý Mộ Du như nào, ta chưa hiểu hết về con người bà ta nên sợ sẽ khó.

Với cả tại sao, mọi người đều gọi cậu là biểu thiếu gia? Từ lúc nào cậu thành biểu thiếu gia của nhà họ Phương rồi?"
"Từ lúc ta biến thành người thì đã cài đặt hệ thống thành người nhà của cô rồi.


Như vậy sẽ dễ hành động hơn hiểu chưa? Còn về Mộ Du thì cứ từ từ, chúng ta còn nhiều thời gian mà.

Cứ thoải mái suy nghĩ kế hoạch xử lý bà ta thỏa đáng đi, có ta giúp muội mà hehe.

Hơn nữa chẳng phải cô nói vẫn chưa hiểu rõ Mộ Du sao? Tìm cách thăm dò bà ta thử xem sao."
"Hơ, ta quên mất đó, được rồi chúng ta đến Tiêu Dao vương phủ đi.

Đi tìm tiểu lang quân của ta thôi."
Vân Nghê vén váy chạy ra cửa lớn Phương phủ, nơi có chiếc xe ngựa sáng nay đưa cô về chờ sẵn.

Trèo lên xe ngựa ngồi ngay ngắn, Mộ Thanh Sơn nối gót lên xe sau Vân Nghê.

Đợi cho hai người bọn họ ổn định chỗ ngồi rồi, phu xe mới giật dây cương thúc ngựa chạy đi.

Khẽ vén rèm nhìn ra ngoài, những tia nắng chiếu vào mắt cô, đi qua một sạp hàng bán trâm cài tóc và ngọc quan Vân Nghê mới nhớ ra, cây trâm lần trước Trịnh Cảnh Hiên tặng cô, cô vẫn còn chưa đáp lễ nữa.

Gọi phu xe bảo ông ấy dừng xe lại, Vân Nghê vội vàng chạy xuống khỏi xe ngựa tìm kiếm, quyết định xem nên mua cái gì tặng y.

Mộ Thanh Sơn thấy Vân Nghê đột ngột bảo dừng xe, lại còn vội vàng xuống xe như vậy thì thắc mắc cũng xuống ngay sau cô.

Thấy Vẫn Nghê đang đứng chọn ngọc quan thì tò mò tiến lại xem, ai ngờ đây bị cô tóm lại chọn cùng luôn.
"Mộ Thanh Sơn, cậu mau mau chọn giúp ta xem cái nào đẹp với.

Ta nhìn đông ngó tây vẫn chưa thấy có cái nào vừa ý cả."
"Tiêu chuẩn của cô cao quá mà làm gì có ai hay cái gì theo kịp đâu chứ.

Mà ta hỏi chút cô chọn mấy cái này làm gì vậy? "
"Thì lần trước đó, Trịnh Cảnh Hiên tặng ta cây trâm nước mắt người cá đó ta vẫn chưa tặng lại gì cho y cả.

Cảm thấy hơi tội lỗi nên giờ phải tìm mua nè.


Nhưng chưa tìm được cái nào ưng ý cả."
"Nếu không tìm mua được vậy hay cô tự mua đồ về làm tặng? Ít nhát thì là do chính tay cô làm ra nên chắc cũng đẹp thôi."
"Nghe cứ sao sao ý, thôi vậy chiều nay đi mua đồ cùng Lâm Lâm ta tìm mua sau.

Đi thôi, đa tạ chủ quầy."
Vân Nghê cùng Mộ Thanh Sơn lên lại trên xe ngựa, ý cô đã quyết rồi sẽ tự tay làm một cái ngọc quan thật đẹp để tặng cho Trịnh Cảnh Hiên.

Ây mà giờ cô mới để ý vị biểu ca Mộ Thanh Sơn này của cô không búi tóc lên như những người khác, mái tóc của y được tết gọn gàng để lệch sang một bên.

Cũng rất đẹp đó chứ, nhưng dây buộc của y có vẻ đơn điệu quá rồi vậy thì Vân Nghê cô sẽ đại phát từ bi tết cho y một chiếc dây buộc tóc vậy.

Xe ngựa lại lăn bánh đưa hai người họ đến vương phủ.

Khi hai người họ vừa đến nơi cũng vừa đúng lúc gặp Trịnh Cảnh Hiên vừa dự buổi chầu sáng trở về.

Thấy gia huy tử đằng trên chiếc xe ngựa của người kia, Trịnh Cảnh Hiên đoán là người quen liền dừng lại chờ.

"A Hiên, ta đến rồi này." - Vân Nghê ló đầu ra khỏi xe.

Giọng nói vui vẻ khác hắn giọng nói nghiêm túc và giả vờ nghiêm túc thường ngày.


Trịnh Cảnh Hiên tiến lại đỡ Vân Nghê xuống xe ngựa, nét mặt mệt mỏi ban nãy đã biến mất tăm, như chưa từng xuất hiện nơi y.

Vân Nghê bấy giờ mới để ý, hôm nay y mặc trang phục của một vị vương gia lên triều.

Hmmm rất đẹp, trang phục của Tiêu Dao vương gia được kết hợp bởi hai màu xanh và trắng, trang trí thêm một chút đồ trang trí đi kèm nữa, tuyệt vời.

Ngọc quan của y cũng rất đặc biệt, màu vàng tượng trưng cho hoàng gia, hai đôi cánh được thiết kế tỉ mỉ, hai trên hai dưới, đúng với tên Tiêu Dao của y.

Phía sau còn có cả hai dải lụa buộc tóc màu xanh bầu trời được thêu tay tỉ mỉ hình chim hạc tung cánh bay giữa những đám mây trắng.

Ở cuối mỗi dải lụa còn có cả một chiếc tua rua màu xanh được nối với bạch hạc.

Tất cả tạo nên một Tiêu Dao vương anh tuấn phong lưu.

Hic phu quân của cô đẹp như vậy phải bắt trói lại, mang về nhà đóng khung kính bảo quản thôi, chứ cứ để chạy lung tung ngoài đường như này nhỡ đâu lại dắt về cho Vân Nghê cô một xe hoa đào để giải quyết chứ?

 
Chương 84: Chương 84


Vân Nghê vừa được đỡ xuống thì Mộ Thanh Sơn đã nối gót theo xuống ngay đằng sau.

Thấy có nam nhân là ngồi cùng xe ngựa với Vân Nghê, Trịnh Cảnh Hiên đột nhiên cảm thấy có chút đe dọa, y nắm chặt tay Vân Nghê hơi kéo cô lại phía sau lưng mình, lại nhìn chằm chằm Mộ Thanh Sơn rồi mới quay lại nhìn Vân Nghê hỏi cô
"A Tửu, vị công tử này là...? "
"À, ta quên không giới thiệu A Hiên đây là biểu ca của ta.

Biểu.....biểu ca đây là Tiêu Dao vương gia Trịnh Cảnh Hiên"
"Tiểu sinh Mộ Thanh Sơn tham kiến vương gia.

Ban nãy không biết là vương gia tiểu sinh đã thất lễ rồi.

Xin vương gia tha tội."
"Không sao, đứng dậy đi.

A Tửu nàng đã dùng bữa sáng chưa? Nếu chưa liệu không biết tại hạ có thể có diễn phúc được mời Phương đại tiểu thư cùng dùng bữa với tại hạ không? Đương nhiên Mộ công tử có thể cùng đi."
Đây là lần đầu tiên có người mời Vân Nghê đi ăn, tất nhiên là cô rất vui rồi, đồng ý ngay tắp lự.

Cô cũng không chú ý lắm tới lời nói và ngữ điệu của Trịnh Cảnh Hiên khi nói với Mộ Thanh Sơn.

"Được rồi A Hiên mau đi thôi.


Ta cũng đói rồi xong còn phải đến Thận Hình ty nữa.

Mau lên, mau đi thôi."
Vân Nghê một tay kéo Trịnh Cảnh Hiên, một tay lôi theo Mộ Thanh Sơn chạy đến tửu lâu.

Vân Nghê mới tới nơi này nên chưa rõ tửu lâu ở đâu Trịnh Cảnh Hiên chỉ đành đi trước dẫn đường cho Vân Nghê và Mộ Thanh Sơn, Ba người bọn họ đi đến một tửu lâu ở gần đó, Trịnh Cảnh Hiên gọi đồ ăn, một lúc sau thì đồ ăn đã được mang lên.

Tay nghề của tửu lâu này rất là ngon, Vân Nghê ăn một miếng thôi đã phải cảm thán rồi.

Trịnh Cảnh Hiên vẫn như lần trước ở tửu lâu, ngồi ăn cơm thì ít mà gắp đồ ăn cho Vân Nghê thì nhiều.

Mộ Thanh Sơn ngồi nhìn hai người họ đột nhiên nảy ra hứng chọc tức Trịnh Cảnh Hiên mặc kệ ánh mắt như ghim chặt vào thân cây của y.

Trịnh Cảnh Hiên gắp thức ăn cho Vân Nghê, Mộ Thanh Sơn cũng gắp thức ăn cho Vân Nghê.

Trịnh Cảnh Hiên rót cho Vân Nghê chén trà thì Mộ Thanh Sơn múc cho Vân Nghê một chén canh.

Chẳng mấy chốc bát cơm của Vân Nghê đã đầy như núi, bên cạnh còn có một bát canh và một tách trà nữa.

Mắt nhìn thấy hai người bọn họ chưa có ý định dừng lại, Vân Nghê vội ôm lấy bát cơm dấu đi, miệng thì can ngăn.

" Dừng dừng dừng, còn gắp thêm nữa thì ta no chết mất.

Hai người có thể thôi đi không? "
"......"
Ca Trịnh Cảnh Hiên cà Mộ Thanh Sơn cùng lúc đặt đũa xuống nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nhau.

Ánh mắt Trịnh Cảnh Hiên sắc lẹm còn Mộ Thanh Sơn thì luôn mang theo ý cười tuy nhiên chỉ cần đối phương có động tĩnh gì, người còn lại tất sẽ phản công.

Thất tình hình càng ngày càng không ổn, Vân Nghê vội vàng ăn hết bát cơm và chỗ thức ăn được bọn họ gắp cho kia.

Ăn hết thì cô uống canh để cho xuôi bụng cuối cùng thì uống trà để súc miệng.

Trịnh Cảnh Hiên và Mộ Thanh Sơn cuối cùng cũng cười rồi mặc dù Vân Nghê vẫn thấy lạnh sống lưng.


"Được rồi, chúng ta còn có việc, tiểu nhị dọn dẹp chỗ này đi.

A Tửu bây giờ nàng rảnh không? Cùng ta đến Hình bộ được chứ?"
"Được thôi.

Chúng ta đi sớm về sớm."
"Ừm, Mộ công tử, Hình bộ và Thận Hình ty không phải chỗ có thể tự do đưa người ngoài ra vào.

Đành phải phiền công tử quay về trước khi nào thẩm vấn xong phạm nhân bổn vương sẽ đưa Phương đại tiểu thư quay về."
"Tiêu Dao vương gia quá lời rồi.

Biểu muội ở bên cạnh vương gia tất sẽ an toàn.

Nhưng mà ta là biểu ca của muội ấy lại cùng tiểu biểu muội ra ngoài, ta không thể để muội ấy ở ngoài mà đi về một mình được.

Cô mẫu sẽ mắng ta mất, nên là xin vương gia thứ tội."
Câu này rõ ràng muốn nói là người đưa biểu muội của ta đi đâu thì ta sẽ đi theo đến đó mà.

Chà sao tự nhiên lần này Pipi lại muốn hơn thua với Trịnh Cảnh Hiên vậy nhỉ? Vân Nghê thầm thắc mắc.

Chắc là chán rồi muốn kiếm trò vui để chơi.

"A Hiên, hay là thế này đi.

Chúng ta đến Thận Hình ty, biểu ca ở lại phủ của huynh chờ chúng ta quay về?"

"......Cũng được.

Vậy phải phiền Mộ công tử tự mình về vương phủ rồi."
Mộ Thanh Sơn cũng rất vui vẻ mà đồng ý, nhân cơ hội này y có thể thoải mái tìm hiểu địa hình của vương phủ rồi, đến lúc Trịnh Cảnh Hiên bị làm sao y và Vân Nghê cũng có thể tìm đường vào nhanh nhất có thể mà không để cho ai biết.

Cứ vậy ba người bọn họ tách ra, hai đi một về.

Trên xe ngựa, Vân Nghê đang chưa biết phải làm gì liền bày trò chọc Trịnh Cảnh Hiên.

Cô nắm bàn tay trắng ngọc lại giả vờ như cầm mic phỏng vấn.

"Tiêu Dao vương gia liệu có thể vui lòng trả lời phỏng vấn của tiểu nữ được không?
"Hả!? Trả lời cái gì cơ???"
"Ngày đầu tiên lên triều, người đã có cảm giác như nào? Có hồi hộp không? Có run không? Khi đứng trên sân rồng giữa các quần thần toàn lão làng liệu Tiêu Dao vương từng có suy nghĩ muốn rút lui không? "
"Đừng nghịch nữa A Tửu....Haiz sắp cuối năm rồi sự vụ trong cung cũng nhiều hơn hẳn.

Phụ hoàng giao cho ta chuẩn bị một số việc dùng cho đêm Trừ Tịch và năm mới.

Còn có tình hình trị an của kinh thành lúc cuối năm này sẽ tạm thời giao cho ta và Hoắc tiểu tướng quân.".

 
Chương 85: Chương 85


"Hoắc tiểu tướng quân? Là thiên kim đại tiểu thư của Hoắc lão tướng quân - Hoắc Di Nguyệt sao? "
"Đúng vậy là Hoắc Di Nguyệt tiểu muội của thống lĩnh ngự lâm quân Hoắc Thượng Dương.

Mà sao nàng có vẻ có hứng thú với Hoắc Di Nguyệt vậy?"
"Chỉ là do ta tò mò quá mà thôi.

Hoắc thống lĩnh thì ta không biết.

Nhưng Hoắc tiểu tướng quân thì lại biết rất rõ, nghe nói cô ấy khi mới mười tuổi đã tay không đánh bại mười nam nhân trưởng thành."
"Chỉ là tin đồn mà thôi.

Khi nào nàng gặp cô ấy sẽ rõ."
"Ưm, mà A Hiên huynh nhớ lời ta nói đó, phải nắm bắt cơ hội.

Chỉ có như vậy huynh mới có thể có được thiện cảm của hoàng thượng."

"Được rồi ta biết rồi mà.

A Tửu từ giờ đến đêm Trừ Tịch còn lâu, nàng định sẽ làm gì trong thời gian này? "
" Ta định tìm hiểu nguyên nhân gây bệnh của nương ta trước đã, rồi sẽ chuyển đến ở trong Dung Nguyệt phủ, thỉnh thoảng sẽ vè nhà.

Ad đúng rồi trong Định Văn hầu phủ có sâu mọt, ta phải dọn dẹp chúng trước đã.

Rồi sau đó mới yên tâm đi nghiên cứu thuốc giải độc Dịch Hồn cho huynh được."
Trịnh Cảnh Hiên không ngờ được mình lại có trong bảng kế hoạch của Vân Nghê.

Khẽ nở một nụ cười ngờ nghệch nhưng vui vẻ, Trịnh Cảnh Hiên mang theo tâm trạng thoải mái đi đến Hình bộ.

Bên trong Thận Hình ty một màu tối đen, những ngọn đuốc lập lòe trong bóng tối lâu lâu lại có tiếng vọng của các tù binh như từ nơi xa vọng về.

Lần đầu bước chân vào nơi này, Vân Nghê có chút sợ hãi xen lẫn hồi hộp.

Cảm giác như đang đi chơi nhà ma ở thời hiện đại của cô vậy, chỉ khác là không có npc nào nhảy ra túm chân thôi.

Kỳ thực thì Vân Nghê cũng có chút sợ ma, cho nên hầu như buổi tối cô rất ít khi đi một mình.

Khẽ nắm lấy một góc áo của Trịnh Cảnh Hiên, cô dò dẫm bước theo từng bước chân của y.

Từ phía xa đã nghe thấy có tiếng gào thét sởn gai ốc, tiếng chửi, tiếng rủa xả của Dung Tình.

Cô ta phần lớn là chửi đời, chửi hoàng thượng, chửi hoàng thất và chửi Dung Hy nhưng thỉnh thoảng vẫn dính cả Vân Nghê vào.

Vẫn muốn giúp cô ta thoát một mạng, Vân Nghê liều mình thả góc áo của Trịnh Cảnh Hiên ra chạy lên trước tặng cho Dung Tình một cái bạt tai để cô ta ngậm miệng lại.


Dung Tình bị trói trên thanh gỗ to, hai tay lằn lên vì bị trói nhiều giờ liền trên tay đã lộ ra những vết thương mà trước đây cô ta luôn cố gắng để che dấu.

Bị ăn một cái bạt tai của Vân Nghê, Dung Tình hơi chững lại, cô ta không nghĩ tới sẽ gặp Vân Nghê trong hoàn cảnh này hơn nữa còn bị ăn một cái tát.

Dung Tình ghét Vân Nghê vì chính do cô nên kế hoạch của cô ta mới năm lần bảy lượt thất bại, nhiều lần "vô tình" phá hoại các kế hoạch của cô ta, và khiến cô ta bị bắt nhốt vào đại lao
"Sao đây? Thấy không khai thác được gì ở ta nên định chơi bài tình cảm sao? Ta khinh, các ngươi cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

Các ngươi không có gan giết ta."
Không một ai trong hai người Vân Nghê trả lời cô ta bởi vì họ đều đang bận.

Trịnh Cảnh Hiên bận nghe báo cáo về tình hình và tiến trình lấy lời khai của Dung Tình.

Vân Nghê thì bận nghĩ xem nên dụ cô ta nói ra bằng cách nào, dù hệ thống có thể ngay lập tức thống kê chi tiết các hành động và sự kiện liên quan đến cô ta nhưng cũng chỉ được một phần thôi, không thể hoàn toàn được.

Phần còn lại vẫn cần Vân Nghê cô tự mình đi khám phá.

Chợt cô cảm giác như có gọi từ bên ngoài vọng vào, khẽ quay lưng lại ngó xem thì bên ngoài có bóng dáng một người rất quen mắt.

Tưởng là ai, nhìn kỹ lại mới nhận ra, hóa ra là Trịnh Kỳ Lâm cùng ba người lạ mặt khác.


Bọn họ đều đeo khăn che mặt, hai người mặc đồ đen thêu họa tiết đứng im, Trịnh Kỳ Lâm thì vẫy vẫy hai tay, điên cuồng ra hiệu đồng thời chỉ vào người áo đen còn lại.

Xem ra Vân Nghê đoán không sai đêm qua quả thật là có người đến cướp ngục.

Mặc dù không chắc chắn là họ có nhìn thấy không nhưng Vân Nghê vẫn gật đầu, bàn tay phẩy phẩy ra hiệu rút lui, cô đã nghĩ ra cách đối phó rồi.

Lúc này Trịnh Cảnh Hiên cũng đã nắm bắt được tình hình đại khái rồi, y lên tiếng trước.
" Dung Tình, chẳng phải cô nói muốn gặp ta sao? Ta đã đến rồi liệu cô có thể nói rồi chứ? Nếu cô ngoan ngoãn khai ra toàn bộ sự thật và kế hoạch, ta còn có thể cầu tình giúp cô nơi hoàng thượng."
"Ta khinh, ngươi nghĩ ta ngu lắm sao? Chỉ với vài câu nói đó của ngươi mà muốn ta dễ dàng khai ra? Đúng là nằm mơ.

Ngược lại là ngươi, ngươi cũng dễ tin người quá đó."
"....." - Trịnh Cảnh Hiên đột nhiên im lặng.

Hắn, tin người? Hừ không phải hắn biện hộ nhưng nếu không phải cô ta từng là nữ tỳ của người hắn thương, có dí dao vào cổ hay quỳ xuống cầu xin hắn cũng không đích thân đến đây đâu.
Thấy Trịnh Cảnh Hiên không tiếp lời, Vân Nghê lúc này mới lên tiếng..

 
Chương 86: Chương 86


Thấy Trịnh Cảnh Hiên im lặng, Vân Nghê liền chen lời.
"Cờ đến tay ai người dó phất, duyên hết thì tự khắc rời đi.

Tình Nhi, em có biết vì sao tuy hoàng thượng tạo phản nhưng lòng dân vẫn theo người không? Tại vì sao biết tạo phản là đại nghịch bất đạo nhưng hoàng thượng cùng ba vị Hoắc, Minh Nguyệt, Đông cùng Định Văn hầu vẫn đứng lên lật đổ tiền triều không? Không phải ngẫu nhiên mà họ thành công, thiên thời địa lợi nhân hòa, phải tập hợp được đủ ba điều đó , mới có thể thành công.

Dù sao người bọn ta bắt được cũng chẳng phải chỉ có mình cô.

Hãy suy nghĩ đi, suy nghĩ kỹ thử xem vì sao cô lại trở thành một công chúa vong quốc? Vì sao Dung Hy lại quy phục Minh triều? Tại sao không một ai trong Yên quốc đồng ý, hay có thể giúp sức cho cô là vì họ không dám không đủ sức, hay là do họ không muốn mất đi cuộc sống hiện tại, một cuộc sống thái bình, mọi người an cư lạc nghiệp này."
Dừng một chút Vân Nghê lại nói tiếp: "A Hiên, Kỳ Lâm thị vệ mới báo bọn họ vừa bắt được một tên hắc y nhân.

Hắn đêm qua đột nhập vào đại lao với ý định cướp ngục.

Chúng ta đi thẩm vấn hắn trước đi."
"Được" - Trịnh Cảnh Hiên không một chút do dự đồng ý ngay tắp lự với Vân Nghê.

Hai người bọn họ quay người bước ra khỏi nơi đang giam giữ Dung Tình.

Thấy hai người bọn họ đang muốn tìm hiểu thông tin từ mình, Dung Tình mới thỏa sức mắng chửi nhưng rồi giờ đây Vân Nghê lại nói là bắt được người khác và kệ cô ta đây.

Thế này khác gì nói Dung Tình đã hết giá trị với bọn họ.

Hơn nữa người bị bắt rất có thể là người mà cô quan tâm.

Vậy người đó là ai? Triển Dương? Nhũ mẫu của cô? Hay chính là đệ đệ của cô ta Dung Mặc?
"Đợi đã, ta sẽ khai nhưng có thể xin hai người đồng ý với ta một chuyện.

Có thể tha cho người bị bắt kia không?"
Vân Nghê và Trịnh Cảnh Hiên dừng lại cả hai người họ đều nhìn nhau.

Trịnh Cảnh Hiên ra hiệu hỏi thử ý kiến của Vân Nghê.

Cô suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu, hiện nay đối với Trịnh Cảnh Hiên có thể nói tứ bề nguy hiểm, đâu đâu cũng có kẻ địch dòm ngó, cả trong và ngoài Yên quốc đều nguy hiểm.

Nếu như Dung Tình bằng lòng khai ra kẻ đứng sau hoặc kế hoạch của bọn họ vậy thì cô cũng có thêm một chút manh mối.
"Được cô nói đi." - Trịnh Cảnh Hiên quay người lại nhìn thẳng vào Dung Tình.
"Ta muốn hai người đồng ý với ta trước đã.

Đồng ý với ta sẽ tha cho người của ta.

Y vô tội, y chỉ là làm theo lời ta mà thôi...."
"Thế thì còn phải xem thái độ của cô nữa."
"...Ta...Như hai người đã biết ta tên là Dung Tình - công chúa tiền triều.

Người các ngươi bắt rất có thể là thị vê thân cận của ta Triển Dương.

Năm xưa khi binh biến nổ ra, ta cùng đệ đệ được nhũ mẫu cứu đưa ra ngoài.


Triển Dương là thị vệ riêng của ta lớn hơn ta sáu tuổi, đã cùng với nhũ mẫu đưa hai tỷ muội bọn ra sống một cuộc sống ẩn dật, nay đây mai đó.

Cho đến khi bọn ta gặp được một vị là cung nữ cũ được mẫu hậu cứu đưa ra ngoài, bà ấy đưa chúng ta đến Khương quốc ở một thời gian.

Cho đến một ngày khi ta cùng Triển Dương đi mua đồ đã gặp được.....gặp được một người thuộc tông thất Khương quốc đến lúc đó ta mới đạt được bước đầu của kế hoạch."
"Vậy số sát thủ trong tay cô là người đó đã cấp cho cô sao?"
"Cũng có thể nói là vậy.

Người đó dạy ta một chút thuật phòng thân, dạy các võ công cho Triển Dương.

Số sát thủ, tử sĩ đó cũng là do y đã đưa cho Triển Dương dùng để hoàn thành một số nhiệm vụ mà y giao."
"Vậy việc cô muốn hành thích hoàng thượng, người đứng sau đó có biết không?"
"Ta không chắc chắn, nhưng ta đoán là có tại vì mọi chuyện ta làm thực sự rất là thuận lợi, không gặp một chút khó khăn nào ngoại trừ trở ngại duy nhất của ta là tiểu thư Vân Nghê."
"Gì chứ? Ta có làm cái gì đâu?" - Vân Nghê đang đứng bên ngoài nghe chuyện tự nhiên giật mình thon thót.
Dung Tình cũng chẳng phản bác gì cô, vì hơn ai hết chắc chắn Vân Nghê phải tự hiểu rõ cô đã làm những gì.

Trịnh Cảnh Hiên thấy cô cười trừ thì lại hỏi tiếp.
"Vậy tại sao cô lại nghĩ người bị bắt là thị vệ Triển Dương của cô chứ không phải một ai khác?"
"Nhũ mẫu không biết kế hoạch của bọn ta.

Dung Mặc thì vẫn còn nhỏ, hơn nữa đệ ấy ở tận biên giới Khương quốc không thể bị mấy người bắt đưa đến đây được.


Vì vậy chỉ còn Triển Dương thôi, huynh ấy còn theo ta đến nơi này nữa."
Trong lời khai của Dung Tình vẫn có một số điểm nghi vấn, ví dụ như người đã dạy vô công cho Dung Tình và mục đích thật sự đằng sau đó nữa.

Theo như Dung Tình nói, người đó rõ ràng biết được việc Dung Tình sẽ hành thích hoàng đế Yên quốc nhưng lại không ngăn cản, nhất đinh có vấn đề.

Vân Nghê còn muốn hỏi thêm thì từ bên ngoài xuất hiện hai bóng người một lớn một nhỏ đang tiến vào bên trong.

Đó chính là nhị điện hạ Trịnh Minh Bắc và thất hoàng tử điện hạ Trịnh Thanh Phong.

À không nghe nói hình như bọn họ đều đã được phong vương hết rồi, được ban đất và phủ đệ riêng.

Nhưng chỉ có tứ hoàng tử điện hạ là người duy nhất mới được phong tước hiệu.

Thấy họ càng ngày càng đến gần, cô đành phải bỏ giở câu hỏi định nói, cô chắp hai tay thi lễ với y."
Tham kiến nhị vương gia, thất hoàng tử điện hạ."

 
Chương 87: Chương 87


Trịnh Cảnh Hiên thấy Vân Nghê lên tiếng gọi Trịnh Minh Bắc cùng Trịnh Thanh Phong thì quay lại nhìn
"Nhị hoàng huynh, Tiểu Thất."
"Dung Nguyệt quận chúa miễn lễ, tứ hoàng đệ đừng khách sáo.

Bổn vương và Tiểu Thất đột ngột đến đây không làm ảnh hưởng đến hai người chứ? "
"Nhị hoàng huynh quá lời rồi, sao lại nói là làm ảnh hưởng chứ? Không biết hôm nay ngọn gió nào đã đưa hoàng huynh cùng Tiểu Thất đến !nơi ẩm thấp này vậy? Nhị hoàng huynh thì có thể tùy ý rồi nhưng thất hoàng đệ tuổi hãy còn nhỏ đưa đến những nơi như này không ổn lắm đâu."
"Haha từ lúc nào lão tứ biết quan tâm đến người khác vậy? Không phải ta muốn dắt theo đệ ấy mà là đệ ấy nằng nặc đòi đi theo.

Sở dĩ ta đến đây là phụ hoàng đã giao việc.

Người nói ta hãy đến tiếp quản vụ thích khách hành thích hôm trước.

Còn để đệ an tâm làm những nhiệm vụ người đã giao trong nuôi chầu sáng nay.

Hoàng đệ không cần phải quan tâm đến việc này nữa."
"Nhị vương gia......"
Vân Nghê định nói thì Trịnh Cảnh Hiên đã ngăn lại, y chỉ cười và lắc đầu.


Vân Nghê không hiểu vì sao lại nhường cơ hội tốt như vậy cho nhị vương gia Trịnh Bắc Minh chứ? Liệu giao Dung Tình cho y có ổn không? Đối với Vân Nghê, Dung Tình vẫn có chút tác dụng, chỉ cần biết cách khai thác và xử lý thông tin, quả thực sẽ có rất nhiều những tình tiết hữu ý.

Trịnh Cảnh Hiên khẽ gật nhẹ đầu đồng ý giao Dung Tình lại cho y thẩm vấn, đoạn kéo tay Vân Nghê đi ra ngoài.

Lực kéo khá là mạnh bước chân của Trịnh Cảnh Hiên cũng nhanh, Vân Nghê không muốn bị nói là có người chống lưng dẫn đến vô phép vô thiên nên vội vàng quay lại cúi người chào Trịnh Bắc Minh.

"Chà\~ Tứ hoàng đệ, Tiểu Thất không hợp ở những nơi như này, phiền đệ chăm sóc cho thằng bé nhé.

Đi đi"
"Phương đại tiểu thư, Tiêu Dao vương gia.

Những thứ ta nói đều là sự thật, hai người có thể đi điều tra để xác minh sự thật.

Chỉ mong....."
"Được rồi, Dung Tình tiểu thư, bây giờ người phụ trách án của cô là ta không phải Tiêu Dao vương và Dung Nguyệt quận chúa.

Nào, hãy nói cho ta những thứ mà tiểu thư biết nhé?"
Vân Nghê vừa bước ra khỏi phòng giam thì đã thấy một bài rap của Dung Tình xông thẳng vào hai tai của cô.

Thật khâm phục Dung Tình mà, cô ta không cần một giọt nước mà vẫn có thể mắng người dai dẳng như vậy.

Vân Nghê vẫn canh cánh trong lòng việc ban nãy Trịnh Cảnh Hiên nhường Dung Tình cho Trịnh Bắc Minh, cho nên bước chân của cô có phần nhanh hơn so với bình thường.

Trịnh Cảnh Hiên tất nhiên cũng nhận ra điều này, mặc kệ bước chân của cô có nhanh bao nhiêu, y vẫn kiên nhẫn luôn luôn ở phía sau cô, thở dài một hơi, không cần biết cô có chú ý nghe hay không y vẫn lên tiếng giải thích.

"Nhị hoàng huynh ít khi tham dự triều chính hầu như chỉ ở trong phủ thi thoảng mới ra ngoài.

Hiếm khi thấy huynh ấy chủ động kiếm việc để làm, hơn nữa ta cũng có nhiệm vụ của mình rồi chỉ sợ sẽ không chu toàn được cả hai, có huynh ấy đỡ bên Dung Tình chẳng phải tốt hơn sao? Phụ hoàng giao việc cho ta, không làm tốt thì sẽ phụ lòng tin tưởng của phụ hoàng, nhị hoàng huynh đích thân đến đại lao của Thận Hình ty để nói cho ta biết sự việc, nếu như không đồng ý vậy ta sẽ mang danh là kẻ ích kỷ, thích ôm đồm mọi thứ vào người."
"Thì ta cũng có nói gì đâu, Tiêu Dao vương gia không cần phải giải thích với ta làm gì.


Chẳng qua.....ta có chút bất mãn mà thôi.

Huynh nghĩ xem, người là do ta bắt, người cũng là của An Lạc sơn trang chúng ta.

Còn theo dõi động thái của ta và huynh, cũng chính ta phái người đi điều tra, Trịnh Bắc.....nhị hoàng huynh của huynh chỉ cần tra khảo cô ta, ghi chép một tý, báo cáo lên hoàng thượng là đã được đánh giá cao rồi.

Vậy còn huynh thì sao? Huynh chẳng lẽ không có tý bất mãn gì sao? Rõ ràng huynh bị Dung Tình lợi dụng còn đỡ một kiếm cho hoàng thượng, chẳng lẽ không ai nhớ sao? Đành rằng biết là chuyện nên làm nhưng mà......Ahhhh thật tức chết mà.

Ngồi không công dâng tận nơi nữa chứ."
Đột nhiên một mùi lạ len lào vào khoang mũi của Vân Nghê, nó hơi tanh có lẽ là mùi của máu.

Ở nơi như này ngửi thấy mùi máu cũng là chuyện bình thường.

Bỗng nhiên Vân Nghê thấy hơi là lạ, ừm thì tại sao Trịnh Cảnh Hiên lại không đáp lời cô? Với cả tà áo cảm giác như có người kéo lại vậy....
"Thất điện hạ?!? Sao người lại ở đây???"
"Quận chúa tỷ tỷ, tứ hoàng huynh, ngất rồi..."
"Hả??"
Vân Nghê quay người nhìn lại bắt gặp một thân hình to lớn đang vịn vào tường từ từ khụy xuống hơi thở hổn hển, rối loạn.

Hình như....mùi máu cũng là từ nơi đó tỏa ra....!Cô tiến lại, càng gần mùi máu càng nồng.

"A Hiên....A Hiên, huynh sao vậy? Tỉnh dậy đi, A Hiên.


Sao lại thổ huyết ngất rồi? A Hiên.

"
Vân Nghê vừa lay gọi y vừa vỗ vỗ vào má y nhưng mãi không chịu tỉnh.

Xung quanh thì chẳng có ai, hết cách cô đành nhờ Trịnh Thanh Phong đỡ Trịnh Cảnh Hiên đứng dậy, để y tựa vào người mình từng bước từng bước đi ra ngoài.

Cả người y lạnh toát mồ hôi lấm tấm trên trán, cả người run lên bần bật.

Đây......!chẳng lẽ là độc phát? Nhưng mà đang yên đang lành sao lai độc phát chứ? Và lần phát độc này với lần phát độc ở An Lạc sơn trang cách nhau cũng quá gần rồi.

Chẳng lẽ quả thật thời gian không còn nhiều nữa hay sao? Liệu Trịnh Cảnh Hiên có trụ được đến lúc Mộ Thanh Sơn điều chế ra thuốc giải không? Mà nói mới nhớ, Mộ Thanh Sơn khi nào mới điều chế ra thuốc giải?
Phải rồi, Băng Tâm, còn Băng Tâm nữa mà, sao Vân Nghê lại có thể quên nhỉ? Mộ Thanh Sơn đưa nó cho cô kêu cô đưa cho Trịnh Cảnh Hiên, nó có thể tạm thời áp chế độc Dịch Hồn trong người y......!Vân Nghê không nghĩ ngợi gì nhiều, đặt Trịnh Cảnh Hiên xuống tựa lưng vào bức tường bên cạnh cánh cổng của Thận Hình ty, lần mò từng lớp áo của y để tìm thuốc.



 
Chương 88: C88: Chương 88


Vân Nghê lấy từ trong ngực áo của Trịnh Cảnh Hiên một túi lụa nhỏ, mở ra bên trong là Băng Tâm, xem ra tên này cũng biết phải mang theo thuốc trong người phòng trường hợp bất trắc. Vân Nghê chẳng đếm trong đó có bao nhiêu viên đổ hết vào miệng Trịnh Cảnh Hiên bắt y uống hết. Cũng may một lúc sau nhịp thở của y đã bình ổn trở lại. Bây giờ phải tìm cách đẩy nhanh tiến độ chế thuốc của Mộ Thanh Sơn mới được.

"Thất điện hạ, bây giờ chúng ta cần phải quay về vương phủ gấp, không thể đưa điện hạ đi cùng, để ta sai người đưa điện hạ hồi cung trước. Hay người muốn ở đây chờ nhị vương gia?"

"Quận chúa tỷ tỷ, ta muốn đi cùng tỷ và tứ ca. Ta nghe nói Tiêu Dao vương phủ của tứ ca rất vui, nhưng không ai chịu đưa ta đến phủ huynh ấy chơi, cũng không ai quan tâm ta...."

"Chuyện này....Nhưng mà còn nhị vương gia? Thất điện hạ cũng không thể khiến nhị bương gia lo lắng được có đúng không?"


"Quận chúa tỷ tỷ không cần lo đâu. Không ai quan tâm ta nên họ cũng sẽ không để ý đâu. Nhị hoàng huynh cũng là vô tình gặp được ta nên dẫn theo thôi."

Vân Nghê không biết phải nói gì hơn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với đứa bé này vậy? Nhưng mà, dẫn tiểu hoàng tử xuất cung chắc không sao đâu ha?

* * *

"Phương Vân Nghê! Cô sao lại dắt theo một đứa trẻ về thế này? Cô bắt cóc nó ở đâu vậy?"

"Ta vừa mới sinh ra đó. Hứ, đùa cậu thôi đừng bày cái vẻ mặt đó ra nữa, đó là thất hoàng tử điện hạ. Người bảo là muốn đến đây chơi. Phải rồi Mộ Thanh Sơn, ta hỏi cậu, không phải cậu nói Băng Tâm có thể tạm thời áp chế độc Dịch Hồn của Trịnh Cảnh Hiên sao? Hôm nay tự nhiên y bị phát độc, thổ huyết, chuyện này là như nào vậy?"

"Không thể nào, theo lý mà nói Băng Tâm có thể áp chế độc tính trong người Trịnh Cảnh Hiên, không lý nào lại bị tái phát độc tố nhanh đến như thế được. Ây, có lẽ nào...đã có một thứ gì đó tương khắc với Băng Tâm làm giảm dược tính của nó nên mới bị như vậy? Không đúng, Băng Tâm ôn hòa chỉ thiên về tính hỏa một chút xíu để giúp Trịnh Cảnh Hiên bớt khó chịu khi gặp tính hàn của độc Dịch Hồn. Hơn nữa cũng không có ai biết đến việc ta và cô đưa Băng Tâm cho Trịnh Cảnh Hiên làm thế nào để có thể hóa giải được dược tính của Băng Tâm chứ?"

"Ta đâu có biết, hay là có ai đó bên cạnh Trịnh Cảnh Hiên đã ra tay? Nhưng mà là ai mới được chứ? Người này phải biết được việc Trịnh Cảnh Hiên dùng Băng Tâm mới được."


".......Vân Nghê cô thử nghĩ xem đáng lẽ độc Dịch Hồn phải phát tác từ lâu rồi mới đúng nhưng vì Trịnh Cảnh Hiên dùng nội lực của chính bản thân y áp chế, dồn độc tố xuống đôi chân vì vậy mới không thể đi lại. Sức khỏe của y vì vậy cũng ngày càng xuống dốc, cũng chính vì thế mà không thể chống đỡ được lâu. Vậy thì phải có một cái gì đó giống với Băng Tâm giúp y áp chế độc tính trong cơ thể chứ có đúng không? Biết đâu bây giờ người đứng đằng sau không cần nhất thiết phải áp chế độc của Trịnh Cảnh Hiên nữa nên đã dùng một cách gì đó để thúc đẩy độc tính sao? "

"Thúc đẩy độc tính?! Không, ta lại nghĩ khác, ta đoán kẻ đứng sau không cần phải làm như vậy, không nhất thiết phải thúc đẩy độc tính trong người của Trịnh Cảnh Hiên làm gì cả. Nếu như người đứng đằng sau biết đến sự góp mặt của Băng Tâm trong việc áp chế độc Dịch Hồn của Trịnh Cảnh Hiên thì chỉ cần hóa giải hoặc làm dược tính của Băng Tâm giảm đi, Trịnh Cảnh Hiên tự nhiên sẽ không thể chống đỡ được mà gục ngã. Chưa nói, việc y phát độc ở An Lạc sơn trang không phải không có người biết, vì vậy quả thực hướng suy nghĩ này của ta cũng rất có khả năng."

"Vậy...thôi được rồi, dù sao thuốc giải cũng sắp điều chế xong, đã đến công đoạn cuối rồi. Tầm tối nay sẽ có, mà không phải cô còn có hẹn với Phương Bảo Lâm sao? Mau đi đi đừng để trễ hẹn, ở đây cứ giao cho ta. An tâm, đi mua sắm vui vẻ nhé."

"Vậy nơi này giao lại cho cậu, mua xong ta liền đến đây ngay."

Vân Nghê bước ra ngoài, vừa đi cô vừa suy nghĩ, hai hàng lông mày đã nhíu lại với nhau, rốt cuộc của Trịnh Cảnh Hiên liên quan đến ai chứ? Người này nhất định phải được quyền động đến đồ của Trịnh Cảnh Hiên mới được, đồ ăn thì là trù nương? Đồ dùng thì chỉ có lão quản gia cùng một vài nô tì là có thể đụng vào...không là chỉ có mình lão quản gia thôi, tại vì hình như cô đọc ở cốt truyện tóm tắt sơ lược thì Trịnh Cảnh Hiên không có nữ tì, ở bên cạnh Trịnh Cảnh Hiên chỉ có một cô nương tên Xuyến Tâm và Khiết đại tiểu thư Khiết Mạt Nhi. Tính ra tất cả người bên cạnh Trịnh Cảnh Hiên, Vân Nghê cũng mới gặp qua có vài người, muốn nắm bắt được hết tất cả thì quả thật có chút khó khăn. Bây giờ cô cũng chỉ biết có Khiết Mạt Nhi, Trịnh Kỳ Lâm còn cái tên Xuyến Tâm này nghe quen lắm nhưng không nhớ là đã nghe ở đâu nữa. Muốn tìm hiểu tình hình trong vương phủ bây giờ có chút khó khăn....


Vừa đi vừa nghĩ, trong lúc vô thức Vân Nghê đã không để ý đến Trịnh Thanh Phong đang lò dò đi theo phía sau. Cô cũng chẳng nghĩ nhiều mà tiện tay bế bổng thất hoàng tử điện hạ đưa vào trong xe ngựa, phu xe đoán rằng đây là tiểu đệ của cô nên không hỏi gì cứ vậy mà vung roi quất ngựa đi thẳng đến cửa lớn Định Văn hầu phủ.

"Quận chúa tỷ tỷ, tỷ đừng lo nữa, nhũ mẫu nói tứ hoàng huynh từ khi Thục phi nương nương không may mất thì đã đổ bệnh. Các thái y đều nói tứ hoàng huynh bị trúng hàn độc rất nặng không chữa được chỉ kê đơn thuốc để giúp tứ hoàng huynh có thể chống đỡ được hàn độc trong lúc đó bọn họ sẽ đi tìm cách giải độc cho tứ hoàng huynh. Nhũ mẫu nói từ lúc đó sức khỏe của tứ hoàng huynh đã rất kém rồi rất dễ bị bệnh. Tứ hoàng huynh cũng nói bệnh nhiều thành quen bảo mọi người không cần lo lắng quá, quận chúa tỷ tỷ cũng đừng lo lắng quá."

"....?Thất...Thất điện hạ?! Người ở đây từ lúc nào vậy?"

"Là quận chúa tỷ tỷ bế ta lên xe ngựa mà. Quận chúa tỷ tỷ đừng buồn nữa, Tiểu Phong...Tiểu Phong cho tỷ kẹo đường ngọt ngọt nè."
 
Chương 89: C89: Chương 89


Nhìn viên kẹo tròn tròn được gói cẩn thận bằng giấy màu nâu nằm trong lòng bàn tay của Trịnh Thanh Phong đang đưa ra trước mắt, Vân Nghê chỉ khẽ thở dài, ngay cả các thái y giỏi nhất của thái y viện chuẩn đoán Trịnh Cảnh Hiên mắc hàn độc còn không chữa được, chẳng trách họ không phát hiện ra độc của y trúng thực chất là độc Dịch Hồn. Nhũ mẫu của Trịnh Thanh Phong dạy cậu bé ấy không cần lo lắng cho Trịnh Cảnh Hiên có khi bà ấy là thật tâm mong muốn tiểu hoàng tử không bị cuốn vào mấy chuyện rắc rối. Nhưng bây giờ muốn điều tra thì phải bắt nguồn từ đâu đây? Cốt truyện sơ lược không có, Mộ Than...


***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***


***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***
 
Chương 90: C90: Chương 90


Mắt thấy phải đi về, Trịnh Thanh Phong ánh mắt tội nghiệp nhìn Vân Nghê nhưng cũng hết cách cô không cứu được ca này. Trịnh Thanh Phong cũng hiểu rõ nên không đòi hỏi hay mè nheo gì chỉ đành ngoan ngoãn theo Trịnh Cảnh Vũ quay về. Đợi cho hai người bọn họ đi khuất, Vân Nghê liền quay lại đỡ Phương Bảo Lâm dậy, ánh mắt sắc sảo hướng về phía mẹ con Mộ Du cất tiếng hỏi.


"Tổ mẫu, phụ thân, có chuyện gì vậy? Sao Lâm Lâm lại quỳ ở đây? Mộ di nương và tam muội sao lại ngồi khóc ở đấy vậy? Hai người bị ai bắt nạt, phải chịu ủy khuất sao? A......làm gì có ai bắt nạt được hai người chứ, lúc sáng hai ng... ***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***


***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***
 
Chương 91: C91: Chương 91


Vân Nghê dẫn hai người bọn họ dừng trước một của tiệm quần áo, là tiệm lần trước Trịnh Cảnh Hiên đã dẫn cô đến. Không phải cô thích nơi này hay là như nào mà là hai của hàng trang phục ở Thượng thành cô mới chỉ biết có một, không đến đây thì đến đâu chứ? Vừa thấy cô, ông chủ cửa tiệm đã hồ hởi chạy lại chào hỏi.

“A là vị tiểu thư lần trước đi cùng Trịnh công tử, thật quý hóa quá, không biết tiểu thư muốn mua y phục hay là đặt may? Thật đúng lúc cửa tiệm của tiểu nhân vừa về mẫu y phục mới tiểu thư có muốn xem qua không …Còn hai vị này là…Phương nhị tiểu thư và…?”

“Đây là nhị muội Phương Bảo Lâm và tỳ nữ thân cận của ta Mẫn Nhi. Hôm nay chúng ta đến đây là muốn đặt may y phục…”

“Đây…là nhị muội của tiểu thư sao? Vậy tiểu thư chính là…? Thảo…thảo dân có mắt như mù, tham kiến Dung Nguyệt quận chúa điện hạ.”

Ông ta vừa kinh hô một tiếng mọi người đều nhất tề quỳ mọt xuống bái chào. Vân Nghê day trán thì ra người xưa những ai quyền cao chức trọng mỗi khi đi xuống phố chơi đều không muốn lộ thân phận là bởi vì đây, một người nhận ra cả tá người kinh hãi. Đỡ ông chủ đứng dậy cô chỉ nhỏ nhẹ nhắc nhở một chút, nói rằng cô cũng là một con dân của Đại Yên gặp nhau ở dưới phố thì cứ coi như là bách tính bình thường. Vân Nghê cô bình thường cũng không câu nệ mấy chuyện này lắm nếu không liên quan đến sự vụ thì cứ bỏ qua đi. Chủ tiệm đứng dậy mọi người cũng lục tục đứng lên theo.


“Ông chủ ở đây ta có năm mẫu y phục dành cho nữ. Ông xem phối giúp ta ba bộ này màu xanh lam, xanh lục và trắng. Đây may cho muội ấy chưởng quầy ông thử xem xem.”

Ông chủ tiệm nhìn Phương Bảo Lâm một lúc rồi gật đầu.

“Phương nhị tiểu thư nếu thảo dân nhớ không nhầm thì năm nay là đến tuổi cập kê rồi nhỉ? Nếu vậy thì tiêu thư nhỏ quá, cần phải chú ý một chút tiểu thư gầy quá. A Châu đưa nhị tiểu thư đi lấy số đo đi.”

Phương Bảo Lâm nhìn Vân Nghê rồi khẽ gật đầu với ông chỉ tiệm quần áo kia. Vân Nghê đưa ba mẫu kia cho người tên A Châu, rồi lại cầm hai mẫu còn lại đưa ra trước mặt, hai bộ này có phần trẻ con hơn ba bộ của Phương Bảo Lâm.

“Ông chủ, ông xem giúp ta hai bộ này phải phối màu như nào? Đây, là muội ấy mặc ông xem như nào mới hợp.”

"Cái này quận cháu cứ yên tâm, người của thảo dân rất giỏi, việc này cứ giao cho chúng thảo dân đi. Vị cô nương này, mời đi theo lão một chút nhé? "

Mẫn Nhi tự nhiên được may y phục mới, hớn hở chạy theo chủ tiệm vào bên trong, để lại Vân Nghê đứng bên ngoài. Khi này chỉ còn mình Vân Nghê cô thôi, mọi người đều tản đi làm việc hết cả, chẳng có gì để làm Vân Nghê đành đi loanh quanh trong tiệm ngó nghiêng. Đột nhiên lúc này cô mới nhớ ra, không biết Trịnh Cảnh Hiên bây giờ sao rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa? Có còn cảm thấy lạnh thấy khó chịu ở đâu không?.. Hửm? Tại sao cô lại cứ phải quan tâm đ ến y như vậy chứ? Chỉ là một nhân vật trong sách thôi, nếu không may không hoàn thành nhiệm vụ thì hệ thống cũng sẽ cho làm lại thôi. Cớ sao cứ phải để tâm lo lắng…?

Haizz Vân Nghê vỗ vào đầu mình một cái “bốp” để xua đi những dòng suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu. Tình cờ làm sao cô đột nhiên phát hiện ra một cuộn vải vẫn còn mới. Có lẽ là hàng mới về chăng? Chất liệu mịn màng, mềm mại, mỏng nhẹ tựa mây, nếu may y phục không biết sẽ đẹp đến nhường nào nữa. Màu xanh lam thanh tú kết hợp với một chút màu trắng…tuyệt vời~


Nếu Trịnh Cảnh Hiên mà mặc lên bộ đồ được may bằng loại vải này không biết sẽ đẹp như nào nhỉ? Tóc của y thường chỉ búi đơn giản không hợp với địa vị Tiêu Dao vương gia của y chút nào… Ể? Haiz thật là…

"Chưởng quầy, ông xem cuộn vải này hết bao nhiêu ngân lượng? "

“Quận chúa thật có con mắt tinh tường, đây là vải Giao Lĩnh là hàng mới về của cửa tiệm, là hàng tốt nhất của tiệm thảo dân…”

"Không cần phải giới thiệu đâu. Năm mẫu ban nãy ta đưa, ông lấy mỗi mẫu hai bộ tổng là mười bộ, chọn loại vải tốt nhất để may cùng với cuộn vải này tính tiền cho ta. "

“Dạ dạ, thảo dân đã hiểu rồi. Quận chúa cứ lại kia nghỉ ngơi trước, hảo dân sẽ đi làm ngay. Khi nào xong sẽ báo với quận chúa”


Vân Nghê quay lại vị trí ban đầu khẽ ngồi xuống nhắm mắt lại, cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, không cưỡng lại được sự buồn ngủ mà thiếp đi một lúc. Trong giấc mơ cô thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ được quay trở về thế giới của mình, nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi xảy ra cả. Vân Nghê thấy mình nằm trên chiếc giường bệnh trắng tinh xung quanh không một ai, cô khát nước muốn đi uống nước nhưng trong phòng đừng nói ca bình nước, đến một cái cốc cũng không có. Cô mệt, cô khụy xuống cô cảm thấy trống rỗng, cô tự hỏi vì sao bố mẹ nuôi lại bỏ rơi cô không còn thương cô như ban đầu nữa…? Vân Nghê đột nhiên không muốn quay về, cô muốn mãi mãi ở thế giới trong sách kia, ở nơi đó ít nhất có người lo cho cô, cô có bạn, có người để quan tâm, có người yêu thương. Cô không còn một mình, cô có người thân, có người thương, có Mộ Thanh Sơn, có Phương Bảo Lâm, có Mẫn Nhi và còn có cả Trịnh Cảnh Hiên…

"Quận chúa…? "

“…?”

“Người tỉnh rồi? Tất cả mọi việc đã xong hết rồi ạ. Tổng cộng tất cả hết 10 lượng bạch ngân 5 văn tiền.”

Vân Nghê phải mất một lúc để định thần lại, cô thấy Phương Bảo Lâm và Mẫn Nhi đang đứng nhìn mình với vẻ mặt lo lắng. Hai người bọn họ có lẽ đã chọn xong chất vải để may rồi. Lấy trong túi gấm đeo bên hông ra một lượng hoàng kim và một lượng bạch ngân đưa cho ông chủ, Vân Nghê ra hiệu không cần phải thối lại. Ừ thì cô ra tay hào phóng như vậy bởi lẽ đây đâu phải tiền của cô đâu, là tiền chi tiêu hàng tháng Định Văn hầu phủ phát và tiền được hoàng thượng ban thưởng xuống đó chứ.
 
Chương 92: C92: Chương 92


Mẫn Nhi ôm theo cuộn vải lụa mới mua đó ríu rít đi đằng sau Vân Nghê và Phương Bảo Lâm ra khỏi cửa tiệm. Trước khi về Vân Nghê cũng dặn dò ông ấy rõ ràng luôn là may xong cứ mang đến Định Văn hầu phủ giao cho tổng quản, bảo vị đó mang đến chủ nhân của Thính Vũ hiên. Hoặc có thể mang đến Nguyệt phủ giao cho cô. Vân Nghê vừa đi vừa ngó nghiêng đường xá tìm cửa hàng bán trang sức để vào mua một chút nguyên liệu, vừa hay phía trước có một cửa hàng tên Vạn Bảo.

"Hai người đợi ta một chút ta vào đây mua chút đồ, sẽ ra ngay thôi. Hoặc không cứ về trước. "

“Không cần đâu, hai người bọn muội đứng đây đợi cũng được tỷ mau vào mua đi.”

Vân Nghê nghe vậy cũng không nói nhiều quay người chạy vào bên trong, cô như một cơn gió chạy qua, loáng một cái đã mua xong. Nhưng điều mọi người tò mò ở đây là trong Vạn Bảo lại có cả chỉ khâu nhỉ? Tưởng nó phải có ở cửa hàng may mới đứng chứ? Nhưng thôi kệ đi thế giới trong sách mà cái gì chả có đừng phi lý quá là không sao hết cả.


Sau một hồi thì Vân Nghê cũng quay trở ra, trên tay là hay ba cái hộp cùng túi đồ mới mua. Tất nhiên mua sắm là thứ vui mà, người khổ ở đây chỉ có Mẫn Nhi thôi, vì cô ấy phải xách đồ mà. Nhưng Vân Nghê nào ác độc đến vậy cơ chứ? Cô vẫn giúp Mẫn Nhi xách túi đồ kia để cô ấy chỉ cần ôm cuộn vải thôi, Phương Bảo Lâm cũng chạy lại ôm giúp cô chiếc hộp đựng đồ đi về phủ. Đúng hơn chỉ có Phương Bảo Lâm và Mẫn Nhi về phủ thôi còn Vân Nghê thì đến Tiêu Dao vương phủ. Bây giờ cũng đã buổi xế chiều, Vân Nghê không nghĩ thì ra đi mua sắm tốn thời gian như vậy, nhưng cũng rất vui. Cầm theo đống đồ để làm trâm cài và ngọc quan cho Trịnh Cảnh Hiên, Vân Nghê tạm biệt hai người kia rồi một mình chạy đến vương phủ. Tất nhiên gọi là chạy nhưng cũng không thể quá mất hình tượng được, cô chỉ là bước đi nhanh hơn so với bình thường thôi.

Đi đến cổng vương phủ chắc là do trước đó Dung Tình khi giả dạng cô đã đi ra đi vào quá nhiều lần nên những thị vệ canh cổng còn không thèm ngăn Vân Nghê lại. Cô cứ vậy đi thẳng vào phủ một cách dễ dàng mà không ai có thể tin nổi. Vừa đi đến hoa viên Vân Nghê đã nghe thấy những tiếng ồn ào ở trong phòng của Trịnh Cảnh Hiên vang ra. Khổ cái thân cô thật chứ vết thương còn chưa khỏi hẳn phải chạy đi làm nhiệm vụ bây giờ có phải đi giải quyết mấy việc cãi vã cỏn con này nữa.

“Mấy người có thể im lặng một chút không? Cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ? Người bệnh còn đang nằm ở kia kìa, cãi nhau om tí tỏi lên không định để người ta nghỉ ngơi à? Huống hồ đó là Tiêu Dao vương gia đó, y mà có mệnh hệ gì ta cùng các ngươi gánh không có nổi đâu.”

Vân Nghê đẩy cửa ra từ ngoài đi vào vừa đi vừa nói, thật là, toàn người lớn với thiếu niên hết rồi đâu phải trẻ con nữa đâu mà nhặng xị cả lên như vậy chứ? Ồn ào đến thế không định để Trịnh Cảnh Hiên nghỉ ngơi sao? Mộ Thanh Sơn thấy Vân Nghê quay về thì giả bội ủy khuất chạy lại phía cô nấp sau lưng, tay thì chỉ về phía hai người Trịnh Kỳ Lâm cáo trạng.

“Nghê Nhi hai người bọn họ ức hiếp ta, muốn cầm kiếm xiên ta. Biểu muội tốt, mau mau mau, mau bảo vệ người biểu ca đáng thương này của muội đi.”

" Dung Nguyệt quận chúa, hắn ta lai lịch bất minh, lại tự ý ra vào thư phòng của vương gia, hắn rất khả nghi cần phải bắt lại. Trịnh Lăng chúng ta lên"


“Từ từ đã, Kỳ Lâm thị vệ, ừm Trịnh Lăng thị vệ, ta quên chưa nói với mọi người đây là biểu ca của ta Mộ Thanh Sơn. Huynh ấy được ta đưa đến đây, đã được vương gia đồng ý được tự do đi lại trong phủ rồi, bao gồm cả thư phòng của A Hiên.”

“Ra là vậy sao? Ha…ha ha…hóa ra là biểu ca của quận chúa. Là chúng ta hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Được rồi Kỳ Lâm huynh chúng ta mau đi thôi. Huynh đó thật là bồng bột mà.”

Trịnh Lăng nói, hàm ý trêu chọc Trịnh Kỳ Lâm, lại vừa kéo vừa đẩy y ra ngoài. Vân Nghê cũng không có ý ngăn cản họ lại hay tiễn họ đi. Cô để chỗ đồ minh đang ôm lên mặt bàn trà, mắt thấy hai người họ đã ra ngoài cô còn tiện tay đi ra dóng cửa phòng lại luôn, xong xuôi mới quay lại đi đến cạnh giường của Trịnh Cảnh Hiên để xem xét tình hình của y. Mộ Thanh Sơn thấy hành động của Vân Nghê thì cảm khái, đúng là hào quang nữ chính có khác được ưu ái hơn hẳn. Y dùng cả một buổi chiều cũng không thể đuổi được họ đi, Vân Nghê thì chỉ cần nói có một câu đã khiến họ nhất nhất nghe lời, ngoan ngoãn ra ngoài rồi. Mộ Thanh Sơn than vẫn một hồi, từ việc Vân Nghê được ưu ái như nào đến việv Trịnh Kỳ Lâm và Trịnh Lăng đã rút kiếm đuổi y đi như thế nào.

Mộ Thanh Sơn ồn ào tới mức Vân Nghê cũng lười chẳng muốn nghe muốn nói nữa. Cô đang bận quan tâm đ ến cái khác, tấm chăn trên người của Trịnh Cảnh Hiên chỉ được đắp đến ngang bụng, vòm ng ực được để lộ ra đang được dùng ngâm châm để châm vào các huyệt đạo. Không cần phải thử, chỉ cần nhìn sắc mặt của Trịnh Cảnh Hiên cũng biết là rất đau, mồ hôi lấm tấm trên chán, bàn tay nắm chặt góc chăn đến nhăm nhúm, Vân Nghê kéo ống tay áo, dùng nó để thấm mồ hôi cho y. Mộ Thanh Sơn nhìn một cảnh này cũng chỉ biết thở dài.


“Độc y trúng đã quá nặng rồi, Băng Tâm cũng khó mà kiềm chế được. Ta đã dùng hệ thống kiểm tra một lượt, độc Dịch Hồn đã phát tán, lượng độc được phát hiện ra trong người của Trịnh Cảnh Hiên còn nhiều hơn hệ thống đã dự tính trước đó mấy phần, nhất định đã có người âm thầm gia tăng lượng độc tố. Ta phải dựa vào hướng dẫn của hệ thống dùng ngân châm châm vào những huyệt đạo này để tạm thời kìm lại tốc độ phát độc đồng thời dùng cả Băng Tâm để tăng cao khả năng kìm độc. Tử Giáng thảo cần hơn 2 canh giờ nữa mới hoàn thành, chỉ mong là Trịnh Cảnh Hiên có thể chống chọi từ giờ đến lúc đó. Nghê Nhi, nơi này ta giao lại cho cô, ta đi xem Tử Giáng thảo như nào rồi. Nơi thì phòng này ta đã để ý rồi, hầu như không có ai thường xuyên đến gần đây đâu. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi ta, ta sẽ đến ngay.”

Vân Nghê gật nhẹ đầu, cô không nói gì cũng chẳng ngoảnh lại nhìn Mộ Thanh Sơn lấy một cái, cô đây là đang bận suy nghĩ, rốt cuộc cô là không muốn phải làm lại nhiệm vụ từ đầu nên mới lo lắng hay là thật lòng lo lắng cho Trịnh Cảnh Hiên không muốn y xảy ra chuyện không may? Hơn hai canh giờ vậy cứ coi như là ngót nghét năm tiếng, nếu thuận lợi thì tối nay sẽ có thuốc giải. Còn nếu không thuận lợi thì…chỉ sợ là…Cô bây giờ cũng không biết phải làm gì nữa, bình thường thì nhiều việc nhiều nhiệm vụ là vậy nhưng hôm nay lại thảnh thơi thấy lạ. Cô nhìn Trịnh Cảnh Hiên bàn tay khẽ vuốt má y, nụ cười khẽ nở.

“A Hiên…Trịnh Cảnh Hiên, huynh đừng ngủ nữa có được không? Huynh đã ngủ từ trưa rồi, mau tỉnh lại đi có được không? Chẳng phải huynh từng nói huynh sẽ yêu thương ta cả đời sao? Ta còn chưa trả lời nữa, huynh có muốn nghe không? Ta sẽ không nói đâu trừ phi huynh tỉnh lại năn nỉ ta hihi… A Hiên, huynh tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa, huynh còn ngủ nữa ta sẽ không nhịn được mà muốn khóc đó…Gì chứ? Không phải do ta yếu đuối đâu, chỉ là ta không muốn nhìn thấy huynh hay bất kì ai mà ta yêu quý rời đi ngay trước mắt ta thôi… A Hiên, nếu huynh tỉnh dậy ta sẽ nói cho huynh biết một bí mật có được không? Ta hứa đó vì vậy huynh mau tỉnh dậy đi được không?..Xin huynh đấy A Hiên…”

“…”
 
Chương 93: C93: Chương 93


Vân Nghê vươn tay khẽ xoa má của Trịnh Cảnh Hiên, cũng giống như lúc ở An Lạc sơn trang, cô vuốt sống mũi thẳng tắp của y, đôi môi trắng bệch của y, vuốt xuống chiếc cằm nhọn nhọn, thon thon. Cuối cùng dừng lại ở hai hàng lông mày đang nhíu lại của Trịnh Cảnh Hiên, cô hơi ngừng lại một chút rồi khẽ day day hai hàng lông mày của y. Vừa xoa vừa khẽ nói

“Giãn ra nào, giãn lông mày ra nào. A Hiên đẹp như vậy nếu cứ nhăn mày thì sẽ không còn đẹp nữa. Huynh biết không ta cũng thích mỹ nam đó. A Hiên, mặt trời đã lặn rồi sao huynh vẫn chưa tỉnh? Chẳng lẽ huynh không muốn gặp ta sao? Chẳng phải huynh còn chưa tìm ra sự thật đằng sau cái chết của mẫu thân huynh Thục phi nương nương sao? Chẳng phải ta đã nói rằng sẽ giúp huynh tìm ra sự thật, giúp huynh lên ngôi cửu ngũ chí tôn sao? Ta còn chưa thực hiện lời hứa nữa, vì vậy cho nên huynh không thể rời đi lúc này được…”

“…”

“A Hiên, ta nhớ giọng nói ôn nhu của huynh, nhớ nụ cười của huynh nhớ ánh mắt huynh nhìn ta rồi. Huynh có thể đừng im lặng như vậy nữa có được không? Mở mắt ra nhìn ta đi có được không? Ta muốn thấy huynh cười, muốn nghe huynh nói…”

Vân Nghê nói chưa dứt câu đã gục xuống giường Trịnh Cảnh Hiên, tì trán lên mu bàn tay lạnh toát đang run run nắm chặt tấm chăn của y. Vân Nghê biết sợ rồi, biết sợ thật rồi, cô bây giờ không muốn mất ai cả, không muốn phải bỏ rơi ai, không muốn rời xa Mẫn Nhi, không muốn rời xa người đã giúp cô từ khi cô đến đây Mộ Thanh Sơn, không muốn rời xa hay từ bỏ đồng minh của cô ở nơi này Phương Bảo Lâm. Và…đặc biệt cô không muốn rời xa, từ bỏ, hay bỏ lỡ Trịnh Cảnh Hiên, có thể cô đã động lòng rồi, cũng có thể là cảm xúc nhất thời của Vân Nghê nhưng mà việc cô không muốn từ bỏ giúp đỡ Trịnh Cảnh Hiên cũng là sự thật.


Bình ổn lại cảm xúc Vân Nghê ngẩng đầu dậy nhìn Trịnh Cảnh Hiên lúc này lông mày của y đã giãn ra, mí mắt hơi run run hé mở. Vân Nghê đột ngột chồm dậy ôm lấy hai má của Trịnh Cảnh Hiên mà vỗ nhẹ.

“A Hiên? Huynh tỉnh rồi sao? A Hiên…? A Hiên, huynh cảm thấy thế nào rồi? A Hiên, huynh nhìn ta đi, có thấy khó chịu ở đâu không?”

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến, Vân Nghê như không nỡ nhưng vẫn chạy ra mở cửa. Bên ngoài là lão quản gia của vương phủ, Vân Nghê cũng không biết y tên là gì, nhưng cũng không thể cứ im lặng như vậy được. Khẽ gọi hai tiếng “lão bá”, Vân Nghê mở rộng cửa phòng để cho y vào, còn mình thì chạy ngay vào bên trong. Lão quản gia bê theo một khay cơm còn nóng tiến vào bên trong. Vân Nghê lúc này vẫn đang ở bên cạnh giường của Trịnh Cảnh Hiên không chút phòng bị nào. Đột nhiên Trịnh Cảnh Hiên vỗ nhẹ vào tay cô giọng nói có chút ngắt quãng.

“A Tửu…Cẩn thận phía sau.”

“Hả…?” - Không kịp cho Vân Nghê định thần quay đầu lại, một cỗ sát khí đã ập đến ngay phía sau.

“Keng”

Một tiếng va chạm của kim loại vang lên khiến người nghe nổi gai ốc, Vân Nghê quay lại thì đã thấy có hai bóng người đứng chắn trước mặt mình. Một người là Trịnh Kỳ Lâm còn một người còn lại là Trịnh Lăng. Hai người bọn họ một người đứng chắn trước Vân Nghê và Trịnh Cảnh Hiên, một người đỡ nhát kiếm vừa nãy của lão quản gia. Thấy hai người khó đối khó gần như là nhất nhì phủ đột nhiên xuất hiện thì lão ta nghiến răng quay phắt người phi thân ra ngoài chạy. Trịnh Kỳ Lâm vội rút kiếm chạy đuổi theo sau, Trịnh Lăng thì nán lại một chút để dặn dò cùng với xin lỗi hai người Vân Nghê và Trịnh Cảnh Hiên.

"Chủ thượng, Dung Nguyệt quận chúa là hai vị yên tâm nơi này có Trịnh Lăng và Kỳ Lâm bảo vệ tất sẽ an toàn, hồi nãy là sơ suất của ti chức. Dung Nguyệt quận chúa, chủ thượng đành nhờ vào quận chúa vậy. Ti chức sẽ đuổi theo tên kia trước, khi quay về nhất định chịu phạt. "

Nói xong Trịnh Lăng cũng cầm kiếm đuổi theo sau, trong phòng chỉ còn lại Vân Nghê đã thất thần và một Trịnh Cảnh Hiên yếu ớt. Bỗng nhiên như có gì đó đập đập nhẹ vào tay, Vân Nghê quay lại nhìn ra là Trịnh Cảnh Hiên.


"Nàng có sao không? Có bị thương không? "

“Ta không sao, ngược lại là huynh có cảm thấy đỡ hơn chút nào không? Có đau ở đâu không? Trong người cảm thấy như nào rồi? Có đói không? Hay ta đi nấu cho huynh bát cháo nhé?”

“…Ta không sao…”

Lời còn chưa dứt thì Trịnh Cảnh Hiên đã quay sang bên cạnh giường thổ huyết, phun ra một ngụm máu đen. Máu nhiễu ra từ miệng của y chảy xuống, bắn cả lên áo của Vân Nghê. Mới đầu Vân Nghê chưa kịp phản ứng nhưng chỉ một khắc sau cô đã lấy tay đỡ dưới cằm của Trịnh Cảnh Hiên để máu không rơi xuống chăn gối. Như đã kiệt sức, Trịnh Cảnh Hiên nằm gục xuống cạnh giường. Vân Nghê dùng khăn tay lau máu cho y, cả chiếc khăn tay trắng tinh đều đã nhuốm một màu đỏ máu. Vân Nghê không thể không hốt hoảng, cô kêu lên thất thanh gọi Mộ Thanh Sơn.

“Biểu ca, Mộ Thanh Sơn, có ai không giúp với. A Hiên…Tiêu Dao vương gia bị thổ huyết. Có ai không, giúp ta với…”

Nghe tiếng gọi thất thanh của Vân Nghê, những người ở gần thư phòng của Trịnh Cảnh Hiên đều chạy đến xem, trong đó có cả Mộ Thanh Sơn. Khi y đến đã thấy có một số nô tỳ và gia đinh đứng trước cửa tuy nhiên không một ai dám bước chân vào thư phòng nửa bước. Bởi họ biết nếu không nhận được sự cho phép của Tiêu Dao vương gia, họ bước chân vào thư phòng chỉ có con đường chết. Mặc dù là vậy vẫn có một vài nô tỳ đánh liều chạy vào xem xem Trịnh Cảnh Hiên có bị sao không. Cũng còn may cho mấy người đó khi họ vừa đặt chân vào thì đã bị Mộ Thanh Sơn ngăn lại, y đã đến kịp lúc để tránh có người nhìn thấy tình trạng của Trịnh Cảnh Hiên.


“Các vị xin hãy ở ngoài đợi lệnh của vương gia bên trong cứ giao cho tại hạ. Nghê Nhi!”

Mộ Thanh Sơn sau khi dẹp yên được mọi người ở ngoài thì chạy vào trong xem tình hình. Chỉ thấy Vân Nghê đang hoảng loạn lau đi hết máu trên miệng của Trịnh Cảnh Hiên, nhưng không biết là cô lau đi hay bôi ra thêm nữa. Bàn tay một bên đỡ lấy má của Trịnh Cảnh Hiên, tay còn lại thì bối rối cầm khăn lau máu. Mộ Thanh Sơn tiến lại tách Vân Nghê ra khỏi Trịnh Cảnh Hiên.

“Nào Nghê Nhi bình tĩnh để ta kiểm tra tình trạng của Tiêu Dao vương gia.”

Cho đến lúc đấy Vân Nghê mới thở nhẹ ra một hơi nét hoảng hốt trên mặt cô đã dịu đi phần nào. Nhưng cô lại càng lo lắng cho sức khỏe của Trịnh Cảnh Hiên hơn. Mộ Thanh Sơn ngồi xuống cạnh giường bắt mạch cho y.

“Ừm thật may quá cách này có tác dụng. Dùng ngân châm châm vào những huyệt đạo này có thể ép máu độc tích tụ trong người ra. Mặc dù không nhiều nhưng vẫn là có khởi sắc. Được rồi, độc cũng đã ép ra được một chút nhưng không phải đã hết sạch. Tử Giáng thảo đã sắp được nấu xong rồi, cần một khoảng thời gian trước. Các vị có thể giúp tại hạ thu dọn sạch sẽ chỗ này được không?”
 
Chương 94: C94: Chương 94


"Không cần đâu…Để ta tự mình làm. Dù sao thì A Hiên cũng không thích có người bước vào phòng mình. "

“Nhưng mà Nghê Nhi… Thôi được rồi, tùy muội vậy, ta đi xem thuốc giải trước đề phòng có người giở trò. Nếu muội cần thì cứ gọi ta.”

Vân Nghê gật đầu đồng ý, đoạn quay người ra ngoài phân phó mọi người đi chuẩn bị. Người chuẩn bị nước nóng, người chuẩn bị y phục, người thì mang chăn gối đệm mới đến, người thì lại đi chuẩn bị bồn tắm có các loại dược liệu. Có đầy đủ hết rồi, Vân Nghê đỡ Trịnh Cảnh Hiên lên, vòng một tay y qua vai mình dìu đến bên bồn tắm. Tuy Trịnh Cảnh Hiên đang bị trúng độc, cơ thể yếu ớt thì cũng nhất quyết không để Vân Nghê phải nhúng tay vào việc này. Y dùng sức đẩy Vân Nghê ra, bảo cô đi làm việc khác trước, y cho dù có đang yếu, cũng không yếu đến nỗi phải nhờ…người trong lòng giúp mình…

Vì Trịnh Cảnh Hiên quá cứng đầu, Vân Nghê chỉ đành thỏa hiệp, cô ra ngoài dọn dẹp giường trước nhưng thi thoảng vẫn không an phận hơi ngó vào xem y có ổn không. Cô dọn giường trước tiên, thay tất cả, chăn, đệm và gối đều được thay sang cái mới sạch sẽ tinh tươm tất nhiên. Vốn nghĩ mình sẽ tự đi giặt, nhưng Vân Nghê không ngờ vừa bê chậu đồ bẩn ra đã có người chờ sẵn ở ngoài để mang đi giặt. Thôi thì người ta đã có lòng rồi cô cũng không khách sáo, đưa cho bọn họ chậu đồ bẩn còn mình thì quay vào bên trong phòng.


“A Hiên, huynh cứ ngâm mình đi nhé. Ta đi thay đồ lát sẽ quay lại sau.”

Nói xong, Vân Nghê đi ra ngoài đóng cửa lại. Trịnh Cảnh Hiên trầm mình xuống nước thêm một lúc nữa rồi mới bước lên, có lẽ là mới ngâm mình nước nóng nên mặt y đã hồng hào hơn chút. Tuy di chuyển có chút chậm, và đau nhưng y nhịn, tự mình mặc đồ rồi lần mò ra giường ngồi. Một lúc sau Vân Nghê quay trở lại thư phòng, Trịnh Cảnh Hiên đã yên vị mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên giường đọc nhàn thư. Y nửa nằm nửa ngồi tựa vào thành giường, thần sắc tốt hơn trước một chút gọi là có tý huyết sắc, hai gò má hơi ửng hồng. Y khẽ liếc nhìn Vân Nghê, nhưng rồi phải vội nhìn đi nơi khác, lần này không chỉ hai gò má, cả vành tai y cũng đỏ lên.

"Khụ…A Tửu, nàng…sao lại…? "

“Huynh đừng nhìn ta như vậy, tại vì y phục của ta bị bẩn rồi. Mà ta lại không có y phục để thau cho nên đành phải mượn tạm y phục của huynh.”

“… Ở cạnh giường, chỗ giá treo đồ có áo choàng của ta, nàng…khoác vào đi. Đồ của ta có chút rộng đối với nàng, mặc vậy dễ lạnh. Hơn nữa nàng cũng không nên mặc như vậy…”

Giọng càng về cuối càng nhỏ gần như không thể nghe thấy gì, mấy từ cuối thì không nghe thấy gì luôn. Tuy vậy nhưng Vân Nghê không chịu nghe lời, cô giãy nảy lên.

"Nhưng mà trong phòng ấm mà, còn có lò sưởi nữa, ta không lạnh đâu. Lúc nào ta ra ngoài thì sẽ mặc vào. Mà sao huynh không nhìn ta lấy một cái vậy A Hiên? "


"Phi…phi lễ chớ nhìn…A Tửu trăng đã lên rồi, chẳng lẽ nàng không định quay về sao? Một thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng như nàng đi chơi về muộn, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của nàng đâu. "

“Ta là đại phu của huynh đó. Đại phu đi chữa bệnh còn sợ về muộn bị mắng sao? Hơn nữa ta có đi cùng biểu ca Mộ Thanh Sơn của ta nữa mà. Có bị mắng thì y cũng sẽ nói đỡ cho ta thôi.”

“Vậy sao? Là ta lo nhiều rồi. Nàng cứ đi làm việc của mình đi, không cần quan tâm ta. Ta ổn, không sao đâu.”

Vân Nghê thoáng ngẩn người nhưng rồi cô cúi đầu khẽ mỉm. Tóc mái xõa xuống che đi khuôn mặt của cô, bàn tay đưa lên kéo áo Trịnh Cảnh Hiên. Cô chỉ vào mình, rồi xoay hai bàn tay quanh nhau tiếp đến lại để tay thành hình like, hai ngón cái hướng vào nhau gập gập hai lần. Cuối cùng để kết thúc chuỗi động tác cô chỉ vào người Trịnh Cảnh Hiên, nghĩa của nó có nghĩa là: “Em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”

Hết Vân Nghê rồi đến Trịnh Cảnh Hiên ngẩn người, y hiểu chứ, hiểu ý nghĩa của hành động đó vì y nhớ, lúc còn bé cũng có người từng làm vậy với y. Không ai khác chính là cô bé bị y trêu chọc lúc đó, cũng có thể nói chính là Dung Nguyệt quận chúa, Phương đại tiểu thư bây giờ. Trịnh Cảnh Hiên cười tự giễu, thật không ngờ người đó từng an ủi y lúc y buồn, sau đó lại bị y chọc là người câm không biết nói chuyện, đến bây giờ gặp lại nhau lại là người ấy chăm sóc cho y.


“Được rồi, A Hiên ta đi xem Tử Giáng thảo như nào rồi. Huynh nghỉ ngơi trước đi, lát ta sẽ mang thuốc lên cho huynh sau nhé.”

Nói xong Vân Nghê đứng dậy ra ngoài, Trịnh Cảnh Hiên nửa nằm nửa ngồi ở trên giường bần thần nhớ về hành động khi nãy của Vân Nghê. Y muốn hỏi cô, “ở bên” mà cô nói là “ở bên” như nào? Là ở bên cạnh y quan tâm y, chăm sóc y, cô sẽ là của y, chỉ một mình Trịnh Cảnh Hiên y. Hay chỉ là đồng minh, đồng đội của Tiêu Dao vương thôi? Chỉ là người có chung mục đích với y? Không, Trịnh Cảnh Hiên còn không rõ mục đích thật sự của Vân Nghê khi cô chủ động đề nghị giúp đỡ y nữa. Nhưng y lại không thể nghi ngờ hay đề phòng cô, tuy nhiên cũng không thể buông bỏ cảnh giác được.

… Hình như nếu Trịnh Cảnh Hiên nhớ không nhầm thì sang năm sau Vân Nghê đến tuổi cập kê rồi? Phương Vân Nghê liệu y có thể hoàn toàn tin tưởng cô không? Dù trước đó cô luôn bảo vệ y an toàn nhưng nếu nói cô không có mục đích gì với y thì quả thật rất kỳ lạ… Thôi vậy…lễ cập kê ở kinh thành sẽ được tổ chức thành hai lần. Một lần là vào đêm Trừ Tịch đế vương đích thân chúc mừng các tiểu thư ở Thượng thành đến tuổi trưởng thành, cũng có thể hiểu là ngày chọn phi tử cho thái tử và các vị hoàng tử. Còn một lần là tại gia, gia chủ sẽ tổ chức tiệc chúc mừng và mời mọi người đến chung vui.

Không biết nàng ấy thích hoa gì nhỉ? - Trịnh Cảnh Hiên tự hỏi. Mà…chắc y tặng trâm hoa cô sẽ nhận nhỉ…? Thôi cứ quyết là tặng vào đêm Trừ Tịch đi, còn nàng ấy thích hoa gì thì lát sẽ hỏi sau vậy.
 
Chương 95: C95: Chương 95


Tầm một lúc sau Vân Nghê đã quay lại, trên tay là một bát cháo nóng và một bát thuốc còn bốc hơi nghi ngút. Cô đặt khay đựng hai bát đó xuống bàn đoạn lại nhấc bát cháo lên đưa đến chiếc mặt Trịnh Cảnh Hiên.

"May quá, huynh vẫn còn thức. Tử Giáng thảo đã nấu xong rồi nhưng không thể uống lúc đói, để tránh vừa giải được độc Dịch Hồn huynh lại bị đau dạ dày…đau bụng. Với cả huynh vừa tỉnh dậy không lâu ta sợ bụng huynh còn yếu nên đã nấu một bát cháo thịt. Nhân lúc còn nóng huynh mau ăn đi. "

Trịnh Cảnh Hiên nhìn Vân Nghê rồi lại nhìn xuống bát cháo chợt y nảy ra một suy nghĩ nghịch ngợm.

“Nhưng mà A Tửu…Ta…tay ta không có sức…”


“A xin lỗi, ta quên mất huynh vẫn chưa khỏe hẳn. Nào ta đút cho huynh. Cẩn thận bỏng đó.”

Vân Nghê khẽ đưa thìa cháo lên miệng thổi nhẹ, cảm thấy bớt nóng rồi cô mới đưa đến miệng của Trịnh Cảnh Hiên. Vừa đưa cô vừa thổi, bất tri bất giác cô đã đưa mặt của mình đến gần với Trịnh Cảnh Hiên lúc nào không hay. Trịnh Cảnh Hiên chợt bối rối, ánh mắt hơi đảo ra chỗ khác nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn thìa cháo mà Vân Nghê đút cho. Cứ vậy Trịnh Cảnh Hiên cả mặt đỏ lựng suốt cả quá trình ăn cháo, ăn mãi cuối cùng cũng hết. Hết cháo rồi thì đến uống thuốc, thuốc giải nghe nói hơi đắng, Vân Nghê không uống ngửi mùi còn thấy vị đắng trong miệng vậy mà Trịnh Cảnh Hiên lại có thể một hơi uống cạn. Xong xuôi cô liền dỗ ngọt Trịnh Cảnh Hiên, kêu y đi nghỉ ngơi, phải mất một lúc y mới chìm vào giấc ngủ.

Đắp lại chăn cho Trịnh Cảnh Hiên, Vân Nghê chỉ cầm theo một cây nến nhỏ đi đến trà kỷ, noi cô đang để đồ, số còn lại đều được tắt hết. Chưa kịp để Vân Nghê ngồi xuống màn hình hệ thống đã xuất hiện trước mặt Vân Nghê, nhiệm vụ giải độc cho Trịnh Cảnh Hiên đã hoàn thành, số phần thưởng cũng khá nhiều nhưng cô chẳng biết phải dùng vào việc gì cả ngoại trừ chỗ ngân lượng được thưởng. Các nhiệm vụ cũng càng lúc càng nhiều, tìm ra sự thật sau cái chết của Thục phi, giải quyết các hoàng tử, giải quyết mấy “muội muội trong nhà” của cô…Thật nhiều!

Thoát ra khỏi danh sách nhiệm vụ, Vân Nghê tìm vào trong thư viện vật phẩm để tìm những thứ liên quan ví dụ như kim quan hay ngọc quan. Mấy cái đó đều là dùng cho nam, mà đột nhiên Vân Nghê đi tìm như này thì hiểu ngay là để dành cho ai rồi. Lướt lướt một hồi cũng tùm được mấy món ưng ý, cô bắt đầu lần mò cách làm. Vì là lần đầu nên cũng không thuận tay cho lắm, cắt không nhầm thì cũng là gắn nhầm chỗ. Cứ nhần lẫn liên tục, mà Vân Nghê thì đâu phải người hay nhầm lẫn vậy đâu, thế nên chắc là cô đã mệt quá rồi.

Ngay lúc đó, đột nhiên từ phía sau Vân Nghê phát ra tiếng động, cô quay đầu lại nhìn thì trông thấy Trịnh Cảnh Hiên đang nhíu chặt lông mày, rõ ràng là rát khó chịu. Chân tay khua khoắng loạn xạ, vật vã ngủ không ngon. Bước chân nhẹ nhàng như một con mèo, bước chân đi lắc chân không rung, Vân Nghê ghé tai đến gần miệng của Trịnh Cảnh Hiên. Chỉ nghe y đang lẩm bẩm gì đó không rõ, ậm ừ trong cổ họng. Bàn tay y siết chặt tấm chăn ra chiều đau đớn. Vân Nghê nắm lấy bàn tay của y định bụng an ủi, ai dè đâu chưa kịp làm gì đã bị bàn tay y bắt lại, lông mày đã dãn ra đôi chút tiếng lầm bầm ban nãy cũng đã nghe rõ hơn. Y nói: “đừng đi, đừng bỏ ta, xin người, đừng đi…” cứ thế lặp đi lặp lại.

Vân Nghê nhẹ xoa xoa đầu Trịnh Cảnh Hiên, nói nhẹ vào tai y: “ta không đi, sẽ không bỏ huynh đâu.”


Nói mãi Trịnh Cảnh Hiên cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể, Vân Nghê tính rút bàn tay mình ra nhưng y càng nắm chặt hơn. Hết cách, cô chỉ đành bỏ giở chỗ đồ đang làm giở kia ngồi đây với Trịnh Cảnh Hiên. Ngồi mãi một tư thế cũng tê, Vân Nghê hết cựa bên này đến quậy bên kia. Cuối cùng cô chọn ngồi bệt xuống đất, tay trái gác lên thành giường để cho y nắm.

Lúc này có tiếng cười vang lên, tiếng cười hihi haha vang lên liên tục, Vân Nghê quay lại nhìn thì thấy Mộ Thanh Sơn đang bay lơ lửng, à không là chuột nhỏ Pipi. Nó bám trên vai Vân Nghê giật giật khuyên tai của cô.

"Ú ừ, ta sẽ không bỏ huynh đâu~ Ây da thật thâm tình nhaaa. Còn nắm tay nhau nữa chứ, hí hí, ký chủ chẳng lẽ cô…??? "

"Chẳng lẽ cái đầu cậu đấy, sao tự nhiên lại biến lại thành chuột bay vào đây thế này? Giờ này cũng muộn rồi, đáng lẽ ra cậu phải ngủ rồi chứ? Sao vẫn thức vậy? "


“Thì cô có thấy một đại nam nhân nào đêm rồi lại tìm đến phòng của một đại nam nhân khác không? Cho nên ta mới phải quay về làm một tiểu thử khả ái bay vào đây. Vốn dĩ ta muốn tự mình để ý nhưng nếu cô đã ở đây rồi thì tốt. Tử Giáng thảo tính hỏa, dược tính mạnh mẽ, Trịnh Cảnh Hiên thì sức khỏe đang yếu sợ sẽ có một số tác dụng phụ của thuốc ảnh hưởng đến y. Nên cô cần chú ý một chút sự thay đổi của y, để đề phòng chuyện không hay.”

“Được rồi ta sẽ chú ý.”

“Được vậy nhờ cô đó, ta về ngủ trước đây…A quên” - Pipi vỗ hay tay nhỏ vào nhau, một chiếc chăn hiện ra phủ lên đầu Vân Nghê. Chuột nhỏ đó đột nhiên hiện lên nụ cười dê già: "Chúc cô sớm lấy trái tim của nam chủ nhe. Hí hí, đùa chứ cẩn thận bị ốm có người xót đó nha~ Cô còn phải công lược y nữa đó, cố lên nữ chính của tôi ơi. "
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom