Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Truyền Kỳ Chiến Thần

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Truyền Kỳ Chiến Thần
Chương 1261


Chương 1261

 

Rầm!

 

Con hắc long bay xuống va chạm với làn ánh sáng kia.

 

Lãnh Uyên Thư ra sức chỉ huy Ngọc Như Ý ngăn cản ngọn lửa màu đen kia.

 

“Chỉ có chút thủ đoạn con cỏn mà dám thể hiện trước mặt tôi sao”

 

Quỷ Hỏa cười nham hiểm một cái và đánh ra chưởng thứ hai, con hắc long thứ hai lại gầm gừ bay ra.

 

Bỗng chốc bị sự tấn công của hai con hắc long, Ngọc Như Ý chịu hết nổi phát ra một tiếng vang rất lớn rồi vỡ vụn hoàn toàn.

 

Lãnh Uyên Thư cũng bị đánh bay ra phía sau, cô ta đã bị trọng thương, miệng trào ra máu tươi.

 

Đồng thời, trận pháp bên cạnh Tân Trạm đã phát ra thứ ánh sáng chói lóa đến cực hạn.

 

Làn không khí huyền ảo cứ không ngừng chuyển động, Tân Trạm kéo lấy Lãnh Uyên Thư và bay vào trong trận pháp.

 

“Đừng hòng chạy thoát”

 

Quỷ Hỏa quát lớn, hai con hắc long đột nhiên bay về phía Tân Trạm.

 

Sắc mặt Tân Trạm trông rất nghiêm trọng, trong vạt áo bay ra một lượng lớn Phù Lục để làm ngưng tụ làn ánh sáng kia.

 

Cùng với âm thanh xé trời vang lên, những tấm Phù Lục có tác dụng phòng ngự này đã bị hắc long làm cho phát nổ.

 

Nhưng đồng thời một con hắc long cũng bị tiêu diệt và nhanh chóng biến mất.

 

Thế nhưng con hắc long còn lại đã xông vào trong trận pháp và gầm gừ về phía hai người họ.

 

“Hết cách rt Tân Trạm lúc này đã không còn sức lực để chống lại nữa.

 

Anh chau mày lại và ôm lấy Lãnh Uyên Thư kéo cô ta về phía sau lưng mình.

 

Sau đó toàn thân anh phát ra U Lam Minh Hỏa và cố dùng cơ thể mình để chịu đựng sự tấn công của hắc long.

 

Con hắc long bay xuống va chạm với U Lam Minh Hỏa tạo ra một tiếng nổ cực lớn.

 

Trận pháp Truyền Tống được khởi động, cơ thể Tân Trạm và Lãnh Uyên Thư đã hoàn toàn biến mất.

 

“Chết tiệt!”

 

Quỷ Hỏa quát lên một tiếng, lúc này ông ta mới đáp xuống đất và trừng mặt nhìn hai người họ rời khỏi.

 

Ông ta phẫn nộ đạp một cái khiến trận pháp bị phá hủy hoàn toàn.

 

“Trưởng lão, làm thế nào đây?”

 

Ba người mặc áo đen lúc này cũng thở hổn hển chạy đến bên cạnh Quỷ Hỏa.

 

“Hừ, tên nhãi này khá thông minh đấy, biết bày sẵn trận pháp để lánh nạn sai khi truy đuổi Lão Hắc”

 

Giọng nói Quỷ Hỏa trầm xuống: “Nhưng suốt cả chặng đường truy đuổi, những khu vực anh ta bày Trận pháp Truyền Tống cũng chỉ có thể là lộ trình này thôi, vả lại vừa nãy còn bị tôi đánh trọng thương nữa nên không chạy xa được đâu.”

 

“Thông báo cho toàn bộ đệ tử Cực Hỏa Tông của nước Đại Vũ hãy.

 

tìm kiếm khắp khu vực này, nhất định phải tìm cho ra người này cho tôi, bất kể là còn sống hay đã chết.”

 

“Vâng”

 

Đối diện với Quỷ Hỏa đang đăng đăng sát khí, ba người kia chỉ có thể tuân lệnh mà thôi.

 

Trong chốc lát đã có vô số luồng sáng thần thức bay lên và truyền khắp nước Đại Vũ.

 

Những đệ tử đang mai phục trong Cực Hỏa Tông đều dần dần kéo đến khu rừng này.

 

Lúc này ở một vị trí cách khu rừng khá xa, Tân Trạm mới từ từ hiện thân.
 
Chương 1262


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1262

Anh vừa xuất hiện đã không chịu được phun ra một miệng máu tươi và suýt chút bị vấp ngã.

 

Sau lưng anh lúc này bị cháy đen cả một mảng lớn, trên đó còn có chút lửa đen đang bốc cháy khiến thần hồn anh đau đớn vô cùng.

 

Với trạng thái của mình bây giờ đối phó với Cảnh thần phó phân tam phẩm vẫn còn có chút miễn cưỡng, huống chỉ đối phương lại còn là cường giả nữa.

 

Tân Trạm hít một hơi thật sâu và nhìn vào lòng mình, Lãnh Uyên Thư không biết đã ngất đi từ lúc nào rồi.

 

Tình huống vừa rồi mình chịu một cú tấn công còn có thể sống sót chứ nếu Lãnh Uyên Thư bị đánh trúng thì chết chắc, trong tình huống đó thì mình phải ra tay bảo vệ thôi.

 

Vả lại lúc này anh còn không có thời gian đề xử lý vết thương, đối phương có thể đuổi theo bất cứ lúc nào.

 

Tân Trạm cố gắng sử dụng linh khí chịu đau bay lên và hướng về phía một ngọn núi ở phía xa.

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


dựa vào một tảng đá xanh và nhắm mắt lại. Qua trang nguồn trên hình đọc đi, đọc riết ở trang copy thế, họ có làm đâu?

 

Không biết bao lâu đã trôi qua, lúc này Lãnh Uyên Thư mới dần tỉnh lại.

 

Cô ta không hề bị thương nặng chỉ là bị tấn công ngược bởi bảo vật bị phá hủy thôi, cộng thêm cơn chấn động từ sự tấn công của con hắc long.

 

Cô vừa tỉnh lại, đầu tiên là có chút hoang mang nhìn không gian lạ lẫm xung quanh, cô ta không biết mình đã đến nơi nào.

 

Nhưng sau đó dưới sự soi sáng của mặt trăng, cô ta mới an tâm khi nhìn thấy Tân Trạm đang tựa người vào tảng đá xanh ngủ say.

 

Đại khái cô ta cũng đã đoán được sau khi Tân Trạm đưa cô ta rời khỏi thì đã tìm một nơi ẩn trú an toàn để trốn.

 

Lãnh Uyên Thư nhìn Tân Trạm bằng ánh mắt khá phức tạp.

 

Khi con hắc long xuyên qua những lớp Phù Lục và xông về phía mình thì cô ta vẫn còn chưa hôn mê.

 

Mắt nhìn con hắc long dữ tợn kia xông đến, nhất thời cô ta đã từng có suy nghĩ sẽ chết tại chỗ này mất.

 

Dù sao tên Quỷ Hỏa kia cũng có tu vi Cảnh thần phó phân tam phẩm, khi dốc hết sức tấn công tuyệt đối không phải chuyện đùa.

 

Bên cạnh cô ta cũng chỉ có một mình Tân Trạm, anh ta chỉ có Cảnh Xuất Khiếu thất phẩm, vả lại cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác mà thôi, không thể nào vì cô mà chịu sự tấn công.

 

Trong tình huống đó ai mà không cứu bản thân trước chứ.
 
Chương 1263


Chương 1263

Lẽ ra cô ta đã chuẩn bị tâm lý chịu chết rồi nhưng điều cô kinh ngạc là Tân Trạm lại ôm lấy cô ta và dùng cơ thể mình làm bức tường để ngăn chặn sự tấn công của con hắc long.

 

“Anh cứu tôi là bởi vì lo lắng không có Tông Chủ sẽ không thể đến Đăng Tiên Trì chứ gì?”

 

Lãnh Uyên Thư lẩm bẩm sau đó tự cười một mình.

 

Những lời nói này đến cô ta còn không tin nữa là.

 

Không có Đăng Tiên Trì thì Tân Trạm vẫn còn cách khác đề hồi phục thần thức.

 

Nhưng trong khoảnh khắc sống chết thì anh lại lựa chọn chấp nhận bản thân bị thương đề cứu người khác…Tân Trạm, rốt cuộc anh là một con người thế nào vậy.

 

Lãnh Uyên Thư nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Tân Trạm dưới ánh sáng soi rọi của mặt trăng, đột nhiên cô ta cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, trái tim hơi rung động.

 

Trước đó cô ta đề nghị Tân Trạm làm chồng của mình chủ yếu cũng vì lợi ích thôi.

 

Nhưng bây giờ cô ta cảm thấy trong lòng mình có chút tình cảm khác lạ đang thắp lên.

 

Một con người có năng khiếu thiên bẩm, tuổi trẻ tài cao, vả lại còn lương thiện thuần khiết, là người đang đề giao phó cả đời, những thứ này đâu phải dễ dàng kiếm được.

 

Đáng tiếc là trong lòng Tân Trạm đã có người mình thích rồi, Lãnh Uyên Thư còn nhớ cô ấy tên là Tô Uyên.

 

“Này, vãn bối, nhìn đủ chưa vậy”

 

Trong lúc Lãnh Uyên Thư đang thẫn thờ thì một giọng nói vang lên đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên lặng và kéo cô quay về với thực tại.

 

“Ông là ai?”

 

Lãnh Uyên Thư định thần lại bèn nhìn thấy bên cạnh Tân Trạm có một ông lão với cơ thể huyền ảo được bao bọc bởi làn ánh sáng màu vàng nhạt.

 

Cô ta giật mình nhanh chóng lấy ra cây kiếm dài.

 

“Đừng lo lắng, tôi là người xấu hay người tốt chẳng lẽ cô không thể cảm nhận được sao?” Phù Ma có chút cạn lời.

 

“Xin lỗi tiền bối, là vãn bối quá nóng nảy, ngài là ông lão bảo hộ của Tân Trạm sao?”

 

Khuôn mặt Lãnh Uyên Thư có chút xấu hổ, lúc này cô ta mới cảm nhận thấy luồng khí của Phù Ma và Tân Trạm là hoàn toàn giống nhau.

 

“Vừa đúng vừa không đúng, đừng nói những chuyện này nữa, bây giờ cô hãy lập tức dán những tấm Phù Lục này xung quanh hang động để ẩn đi luồng khí nơi này” Phù Ma lắc lắc đầu không hề giải thích thêm.

 

Ông ta hất tay đưa cho Lãnh Uyên Thư tám tấm Phù Lục.

 

Mặc dù Tân Trạm đã liên tục xuyên qua ba cái Truyền Tống trận nhưng không ai biết được năng lượng của Quỷ Hỏa nước Đại Vũ lớn mạnh đến đâu nên cẩn thận vẫn hơn.

 

Lãnh Uyên Thư gật đầu rồi dùng linh khí dán những tấm Phù Lục ở xung quanh hang động.

 

Thế này thì những luồng khí bốc lên sẽ bị những tấm Phù Lục này ngăn lại, cho dù Cảnh thần phó phân có đi ngang qua, nếu không xét kỹ sẽ rất khó phát hiện ra được.

 

“Hậu bối, tôi thấy cô cứ nhìn chằm chăm vào tôi, chắc là có chuyện muốn hỏi hả”

 

Sau khi Phù Ma nhìn thấy Lãnh Uyên Thư làm xong xuôi thì khẽ ngập ngừng và bình thản nói.
 
Chương 1264


Chương 1264

Lãnh Uyên Thư cắn chặt môi dưới và lấy hết cũng khó gật gật đầu: “Tôi thấy khí chất của tiền bối và Tân Trạm rất giống nhau, dường như là ẩn thân vào thức hải của Tân Trạm nhưng những Phù Lục tu vi của ngài tại sao lại xuất hiện trong cơ thể Tân Trạm chứ?”

 

“Chỉ tò mò về chuyện này thôi sao?” Phù Ma khó hiểu hỏi.

 

“Còn nữa, chắc chăn tiền bối biết Tân Trạm rốt cuộc là người như thế nào đúng không?”

 

Lãnh Uyên Thư nhìn Phù Ma, đây mới chính là chuyện cô ta muốn biết nhất.

 

“Vãn bối tìm hiểu sơ qua về Tân Trạm, anh ta dường như chỉ là một người tan tu nhưng nếu chỉ là tu sĩ bình thường thì tại sao lại sở hữu pháp lực và phép thuật lợi hại như thế chứ”

 

“Nếu như tiền bối cảm thấy không tiện thì coi như tôi chưa hỏi gì”

 

Dường như nghĩ ra điều gì đó, Lãnh Uyên Thư lại bổ sung.

 

“Nói cho cô biết cũng được nhưng cô phải giữ bình tĩnh, kẻo bị giật mình đấy”

 

Phù Ma đột nhiên dâng lên chút mùi thú vị, ông ta lấy một tấm lệnh bài ra và quăng cho Lãnh Uyên Thư.

 

Lãnh Uyên Thư đón lấy tấm lệnh bài và nhìn một cái, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi với vẻ kinh ngạc.

 

“Đây là, đây là!”

 

Trên tấm lệnh bài có ánh sáng chói lóa đang chuyển động, nhìn kỹ thì giống như đi lạc vào trong dãy ngân hà vậy, bất giác dâng lên chút cảm giác nhỏ nhoi.

 

Luồng khí này rất đặc biệt, hoàn toàn không thể làm giả được, vả lại chính giữa tấm lệnh bài còn có khắc một chữ Tân đầy khí thế.

 

“Cô mặc dù chỉ là một vị Tông Chủ ở khu vực hẻo lánh là Đông Vực này nhưng chắc cũng biết thẻ bài này chứ” Phù Ma nói.

 

“Vãn bối từng nghe bố nói qua nhưng không ngờ Tân Trạm lại có thân phận này”

 

Lãnh Uyên Thư hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.

 

Khoảnh khắc này cuối cùng cô ta cũng hiểu vì sao lại không thể tra ra thân phận của Tân Trạm, với năng lượng hùng hậu của nhà đó thì một Tông Chủ nhỏ bé như cô ta làm sao có thể điều tra được gì chứ.

 

Nhưng kết quả này cũng khiến Lãnh Uyên Thư giác ngộ hoàn toàn.

 

Nếu như Tân Trạm là người của nhà họ Tân kia thì những gì đang diễn ra lúc này cũng là chuyện hiển nhiên thôi.

 

“Vì vậy bây giờ cô đã hiểu vì sao Tân Trạm lại không thể kết hôn với cô rồi chứ”

 

Phù Ma thấy khuôn mặt Lãnh Uyên Thư bị mình dọa cho chết khiếp bèn đắc ý lấy tấm lệnh bài lại.

 

“Bởi vì với thân phận của anh ta, cô chỉ có thể làm vợ lẽ mà thôi nên việc kết thành vợ nghĩ cũng đừng nghĩ đến”

 

Lãnh Uyên Thư đỏ hết cả mặt, cô ta nhìn Tân Trạm đang yên tĩnh ngủ say và tự lẩm bẩm trong sự chán chường: “Tiền bối nói đúng lắm, thật ra làm vợ lẽ cũng không tệ lắm”

 

Từ khi biết thân biết phận của Tân Trạm thì Lãnh Uyên Thư đã từ bỏ suy nghĩ kết thành vợ bởi vì nhà họ Tân sẽ không bao giờ đồng ý.

 

Phù Ma có chút cạn lời, ông ta thầm ngưỡng mộ tên nhãi này có diễm phúc thật đấy, đến Tông Chủ cũng đồng ý làm vợ lẽ của anh ta.

 

Nhưng hình như ông ta đã đùa giỡn quá trớn rồi, đợi sau khi Tân Trạm thức dậy chắc sẽ không trừng trị mình chứ nhỉ.
 
Chương 1265


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1265

“Lần này Tân Trạm đến Đông Vực là vì có một nhiệm vụ bí mật, tôi thấy cô đáng thương nên mới nói cho cô biết, một mình cô biết thì thôi chứ đừng lan truyền ra bên ngoài, vả lại đợi đến lúc anh ta rời khỏi thì hai người chắc cũng không có cơ hội gặp nhau đâu” Phù Ma nói.

 

“Điều này vãn bối hiểu rõ”

 

Lãnh Uyên Thư gật đầu, trong lòng không che giấu nổi sự tiếc nuối.

 

Thật ra cô ta cũng hy vọng Tân Trạm chỉ là một tu sĩ bình thường, như thế thì bản thân vẫn còn cơ hội.

 

Trôi qua hồi lâu Tân Trạm mới dần dần tỉnh lại.

 

Phù Ma bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tân Trạm tỉnh lại trước tiên là cảm nhận cơ thể mình trước rồi thở phào một cái.

 

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


 

“Nói chứ nữ Tông Chủ này đối với cậu cũng khá tốt đấy, tôi đã nói với cô ấy rằng sau khi cậu rời khỏi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa nhưng cô ấy vẫn chăm sóc cậu hết sức mình”

 

Phù Ma đưa ra lời đề nghị: “Tên nhóc con nhà cậu có từng nghĩ sẽ thu nạp thêm vài vợ lẽ ngoại trừ Tô Uyên ra không, ví dụ như Chúc Diêu, Phương Hiểu Điệp hay Lãnh Uyên Thư chẳng hạn, tôi cảm thấy cũng không tệ”

 

Phù Ma đúng là gừng càng già càng cay, ông ta nhìn thấy Lãnh Uyên Thư luôn chăm sóc cho Tần Trạm, không chỉ bởi vì mình đưa tấm lệnh bài ra mà là cô ta xuất phát thật lòng.

 

Dù sao nhà họ Tân cũng rất ít khi đi đây đi đó, đã vậy còn cách rất xa nơi này nên cho dù có nịnh bợ thì sau này cũng khó mà giúp được việc gì.

 

Còn việc xuất phát từ lòng cảm kích hay nảy sinh tình ý thì Phù Ma cảm thấy vế sau phù hợp hơn.

 

“Ông rảnh rỗi như thế chi bằng giúp tôi khắc thêm mấy trăm cái bùa dẫn bạo đi” Tân Trạm có chút bất lực nói.

 

“Khụ khụ, tôi chăm sóc cho cậu cả đêm thế mà vừa tỉnh đã bắt tôi làm việc, tôi đi nghỉ ngơi trước đây”

 

Phù Ma suýt chút bị mắc nghẹn, ông ta không dám nói năng linh tinh nữa mà nhanh chóng quay vào trong thức hải của Tân Trạm.

 

Tân Trạm lấy từ trong nhãn chứa đồ ra một cái chăn bông và đắp lên người Lãnh Uyên Thư, sau đó đi qua một bên bắt đầu ngồi bệt xuống hồi phục sức lực.

 

Một lát sau Lãnh Uyên Thư cũng tỉnh lại, cô lập tức nhìn về phía Tân Trạm thì thấy anh đang tu luyện khiến cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

 

Lúc đứng dậy cô ta mới phát hiện trên người có thêm một tấm chăn bông, bên cạnh còn có thêm mấy cái bình sứ.

 

Cảm xúc của Lãnh Uyên Thư trở nên rất phức tạp, cô ta nhìn Tân Trạm bằng ánh mắt sâu thẳm và cầm bình thuốc lên, mùi thuốc thoang thoảng hương thơm lan tỏa ra, rõ ràng đây là linh đan tuyệt phẩm có thể giúp bổ sung linh khí một cách nhanh nhất.

 

Lãnh Uyên Thư cũng không nói thêm gì mà trực tiếp nuốt viên đan dược vào rồi lập tức ngồi bệt xuống tu luyện.

 

Hai người họ cứ thế tu luyện suốt một ngày một đêm.

 

Và trong hai ngày này, Quỷ Hỏa dường như muốn phát điên lên rồi.
 
Chương 1266


Chương 1266

Ông ta vận động toàn bộ đệ tử Cực Hỏa Tông ở nước Đại Vũ và điên cuồng tìm kiếm xung quanh phạm vi ngàn dặm nhưng cuối cùng vẫn không thấy tung tích của Tân Trạm.

 

Cuối cùng cũng có đệ tử vô tình phát hiện trong một cái hang động nào đó có một Trận pháp Truyền Tống đã bị phá hủy.

 

Lúc Quỷ Hỏa đến thì sắc mặt ông ta trở nên tối sầm đi, vị trí của trận pháp này cách lộ trình Tân Trạm truy đuổi Lão Hắc khá xa nhưng cách bày trận lại hoàn toàn giống nhau.

 

Rõ ràng là Tân Trạm đã sử dụng trận pháp đã bày sẵn để trốn thoát.

 

“Tân Trạm, thật là khốn kiếp mài”

 

Quỷ Hỏa tức giận hét lớn lên, những ngọn lửa đen lan tỏa ra khắp nơi tạo thành một biển lửa thiêu rụi cả ngọn núi này.

 

Thù hận của ông ta đối với Tân Trạm dường như đã dâng cao đến đỉnh điểm.

 

Bản thân bày ra trận pháp tất thắng, vận động những tu sĩ Cảnh thần phó phân cộng thêm năm người Cảnh Xuất Khiếu đại viên mãn cũng không thể cản Tân Trạm lại, ngược lại còn bị anh cướp mất viễn dạ cực hỏa nữa.

 

Quả là mất cả chì lẫn chài rồi.

 

“Nếu như người này chạy thoát thì phiền phức đấy” Một tay sai nghiêm túc nói.

 

Không ngờ rằng chí hỏa mới có được lại bị Tân Trạm cướp đi, đó còn là Viễn dạ cực hỏa vô cùng quý giá, nếu như tin tức này truyền ra ngoài thì ngay cả Quỷ Lửa cũng sẽ phải chịu trừng phạt.

 

“Bây giờ chỉ sợ cái tên Tân Trạm kia, ngay cả Hỏa Vũ Tông cũng không chịu về, Đăng Tiên Trì cũng sắp được mở ra, nếu như cậu ta thật sự rời đi mất rồi thì phiền phức lắm đây” Quỷ Hỏa nghiến răng nói.

 

“Tân Trạm sẽ không rời đi đâu, cậu ta nhất định sẽ đến Đăng Tiên Trì” Nhiếp Vân lại vô cùng tự tin nói.

 

“Vì sao?”

 

Tất cả mọi người ở Cực Hỏa Tông đều kinh ngạc nhìn về hướng Nhiếp Vân.

 

“Mọi người đây là chưa hiểu rõ về Hỏa Vũ Tông rồi, bên dưới đáy Đăng Tiên Trì có một bí mật lớn đang được cất giấu, kiểu người như Tân Trạm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội 50 năm có một này đâu” Nhiếp Vân nói.

 

“Còn có thứ mạnh hơn Viễn dạ cực hỏa mà cậu ta đã chiếm được sao?” Quỷ Hỏa vẫn có chút bán tín bán nghi.

 

“Thứ đó thậm chí còn mạnh hơn, tất nhiên tôi cũng không nắm được hết bí mật cụ thể giấu dưới đáy Đăng Tiên Trì là gì, chỉ có Tông chủ mới biết được chân tướng sự thật” Nhiếp Vân tự tin nói.

 

“Ngày mai Đăng Tiên Trì sẽ mở ra, tôi hy vọng cậu ta có thể về kịp”

 

Quỷ Hỏa nghe thấy thế, liền ậm ừ một cái.

 

Đợi đến sáng ngày hôm sau, Tân Trạm tỉnh dậy.

 

“Đã đến ngày Đăng Tiên Trì mở ra rồ Lãnh Uyên Thư cũng đã tỉnh lại, hai người sau một ngày một đêm dùng linh đan để tu luyện, cả thần thức và linh khí của bọn họ đều đã gần như khôi phục lại.

 

Khi bước ra ngoài sơn động thì mặt trời cũng vừa nhô lên, đất trời một màu tươi sáng rực rỡ.
 
Chương 1267


Chương 1267

“Tân Trạm, chúng ta về Tông môn như thế này, liệu có gặp nguy hiểm không?” Lãnh Uyên Thư có chút lo lắng nói.

 

“Cô sợ đám người Cực Hỏa Tông sẽ đứng ở ngoài ngăn cản chúng ta? Chắc sẽ không có chuyện đó đâu” Tân Trạm lắc đầu nói.

 

“Hỏa Vũ Tông lớn như vậy, nếu như bọn họ muốn ngăn cản cũng phải huy động nhân lực mạnh gấp mấy lần Tông môn các cô, hơn nữa nếu như Cực Hỏa Tông ở nước Đại Vũ có sức mạnh như vậy, thì bọn họ cũng không cần phải hành động bí mật làm gì”

 

“Huống hồ, bọn họ lại không biết cô chính là Lãnh Uyên Thư, cũng không chắc chắn rằng tôi sẽ trở về”

 

“Thực ra, anh không nhất thiết phải quay về, tôi còn biết mấy.

 

phương pháp để khôi phục lại thần thức nữa” Lãnh Uyên Thư lo lắng nói.

 

Cả hai người họ đều biết, nếu như Tân Trạm trở về nhất định sẽ bị Cực Hỏa Tông phát hiện ra, đến lúc đó nguy hiểm sẽ kề cận.

 

“Đã có được phương pháp thoải mái nhẹ nhàng thì việc gì phải tìm những phương pháp khác nữa, hơn nữa dù sao tôi cũng rời khỏi Hỏa Vũ Tông rồi, nếu như làm không tốt thì Cực Hỏa Tông sẽ trút giận lên Hỏa Vũ Tông”

 

Tân Trạm lắc đầu.

 

Mở đầu như nào thì kết thúc cũng phải trọn vẹn tốt đẹp như thế, nếu như anh rời đi như vậy mà làm cho Hỏa Vũ Tông bị Cực Hỏa Tông tiêu diệt thì trong lòng anh sẽ cảm thấy vô cùng bất an.

 

Hơn nữa sau khi đã khôi phục thần thức, thậm chí là đã phá vỡ được cảnh giới cấp bảy thành công và đạt đến cấp tám, thì chưa lần nào anh được chạm mặt và đấu một trận với tên Quỷ Lửa kia.

 

Lần trước là do anh bị đối phương truy sát, lân này đã khôi phục được thần thức, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.

 

“Đi thôi, lâu lắm rồi cô không xuất hiện, nếu như để người của Tông môn đợi lâu, e là sẽ gây ra chuyện.”

 

“Hơn nữa, tôi cũng muốn hỏi cô, dưới đáy Đăng Tiên Trì rốt cuộc có thứ gì, thật sự có Thanh Long bị phong ấn sao?”

 

Thân thể hai người vút lên, hóa thành những tia sáng hồng, biến mất ở dãy núi.

 

Hỏa Vũ Tông, Đăng Tiên Trì.

 

Lúc này phía trên Đăng Tiên Trì, trụ linh khí cao ngút trời kia đã trở nên to lớn, linh khí dày đặc từ trong hồ nước đang sôi sùng sục tỏa ra xung quanh.

 

Lúc này vô số đệ tử và các chấp sự, các trưởng lão của Hỏa Vũ Tông đều đang tụ tập bên ngoài Đăng Tiên Trì.

 

Sắc mặt bọn họ lộ ra vẻ háo hức mong đợi, Đăng Tiên Trì 50 năm mới mở ra một lần, mỗi lân mở đều là một cơ duyên tuyệt vời, rất nhiều chấp sự thậm chí các trưởng lão đều vì lần truyền linh khí này mà có thể sẽ phá vỡ được cảnh giới, thậm chí có thể nâng lên cảnh giới cao hơn.

 

Những người đứng đầu Hỏa Vũ Tông, bao gồm cả Nhiếp Vân, Tam trưởng lão cũng có mặt tại đây.

 

Chỉ là chỗ ngồi thu hút mọi ánh nhìn nhất trên khán đài vẫn còn trống.

 

“Vẫn chưa tìm thấy Tông chủ sao?”

 

Một tên đệ tử đến truyền tin tức, khiến cho Tam trưởng lão cau mày.
 
Chương 1268


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1268

Sau khi được Tân Trạm chữa lành vết thương, mấy ngày này ông ta luôn trong thời gian tu luyện, sáng hôm nay mới tỉnh lại.

 

Lúc ông ta đi gặp Lãnh Uyên Thư như thường lệ mới bất ngờ nghe nói rằng Lãnh Uyên Thư đã hai ngày rồi chưa trở về.

 

Bình thường Lãnh Uyên Thư đều ở trong chính điện tu hành, rất ít khi đi ra ngoài, càng chưa bao giờ xảy ra chuyện cô biến mất hai ngày.

 

Và khi Tam trưởng lão biết được từ hai ngày trước, không chỉ Lãnh Uyên Thư, ngay cả Tân Trạm cũng biến mất khiến ông ta càng thêm lo lắng.

 

“Cao Võ Giác, xem ra thời gian cũng sắp đến rồi nhưng Tông chủ đại nhân vẫn còn chưa xuất hiện, thật có chút thất lễ với mọi người quá đi”

 

Một bên khác, Nhiếp Vân với vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn về hướng Tam trưởng lão nói.

 

“Gấp gáp cái gì chứ, không phải thời gian vẫn chưa đến sao?”

 

Tam trưởng lão ậm ừ một tiếng, trong lòng lại càng nôn nóng thêm.

 

Sáng sớm hôm nay ông đã phái không biết bao nhiêu người thân tín đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng ngoài việc tìm thấy những vết tích cháy đen trong trận đấu giữa các cao thủ trên một ngọn núi hoang vu cách đó vài trăm mét ra, thì không hề phát hiện thêm bất cứ manh mối nào nữa.

 

“Lẽ nào Tân Trạm và Tông chủ ở bên ngoài bị Nhiếp Vân phái người hãm hại rồi, nếu đúng là như vậy thì xảy ra chuyện lớn rồi”

 

Trán Tam trưởng lão đã lấm tấm mồ hôi.

 

Nhưng nhìn vẻ mặt của Nhiếp Vân lại không giống như dáng vẻ sau khi đã làm chuyện đó.

 

Lãnh Uyên Thư và Tân Trạm rốt cuộc đã đi đâu rồi?

 

Lúc này trong đầu Nhiếp Vân cũng đang lẩm bẩm.

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


nữ thần bí, cảnh thần phó phân nhất phẩm, cả hai người đều bị Quỷ Lửa đánh bại, sau đó liền biến mất không thấy tung tích gì nữa.

 

“Lã nào người phụ nữ này chính là Lãnh Uyên Thư, nhưng đã có chuyện gì xảy ra với tu vi của cô ta?”

 

“Nếu như Lãnh Uyên Thư thật sự đã xảy ra chuyện, vậy Hỏa Vũ Tông.

 

Nhiếp Vân liếc nhìn Tam trưởng lão, trong lòng không khỏi suy nghĩ.

 

Lãnh Uyên Thư với Tam trưởng lão, hai người cộng lại mới có thể áp chế được ông ta, nhưng nếu như Lãnh Uyên Thư bị trọng thương thậm chí là đã bị giết, vậy ông ta còn phải giả vờ cái gì nữa chứ.

 

“Cứ đợi đã, đợi đến khi Đăng Tiên Trì mở ra, nếu như Lãnh Uyên Thư vẫn chưa quay về, thì chứng tỏ suy đoán của tôi đây là đúng”

 

Nhiếp Vân kích động đến nỗi phải âm thầm kìm nén.
 
Chương 1269


Chương 1269

 

Thời gian từng lúc từng lúc trôi đi.

 

Dưới khán đài, tất cả các đệ tử cũng cảm thấy có chút kỳ quái, thấy thời gian đã gần tới nhưng Tông chủ vẫn còn chưa xuất hiện, không tránh khỏi có tiếng ồn ào huyên náo.

 

“Tông chủ chắc là sẽ không đến nữa”

 

Nhìn thấy thời gian sắp đến, Tam trưởng lão đột nhiên đứng dậy.

 

“Cao Võ Giác, ông muốn làm cái gì Nhiếp Vân cũng đã nhìn chằm chằm bên đấy từ lâu, cũng liền đứng dậy.

 

“Sức khỏe của Tông chủ không được tốt, tôi sẽ thay mặt Tông chủ chủ trì đại lễ Đăng Tiên Trì lần này, ông có ý kiến gì không?” Tam trưởng lão nhẹ giọng nói.

 

“Thật sự là như thế sao?” Nhiếp Vân cười lạnh: “Vậy ông đem lệnh bài mà Tông chủ đưa cho ra đây xem xem.”

 

“Nhiếp Vân, lệnh bài mà Tông chủ đưa cho tôi, ông cũng muốn xem?” Sắc mặt Tam trưởng lão có chút thay đổi, quát lên.

 

“Ha ha, Cao Võ Giác ông đừng giả vờ giả vịt nữa, rốt cuộc là sức khỏe Tông chủ không tốt, hay là Tông chủ hoàn toàn không có mặt ở Hỏa Vũ Tông?” Lời nói của Nhiếp Vân khiến Tam trưởng lão mặt mày biến sắc.

 

“Nếu như ông không đem được lệnh bài ra, vậy thì hãy để tôi chủ trì buổi đại lễ lần này, dù sao thì tôi cũng là Đại trưởng lão, còn ông chỉ là Tam trưởng lão mà thôi.”

 

Nhiếp Vân nhìn thấy vẻ mặt của Tam trưởng lão, trong lòng càng thêm kiên định.

 

Ông ta nhìn chằm chăm vào chỗ ngồi cao nhất với đôi mắt rực lửa, sau đó liền nhảy lên khán đài.

 

Bản thân ông ta cả một đời này cũng chỉ hy vọng có thể ngồi lên vị trí Tông chủ, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện được ước nguyện.

 

“Ông làm cái gì thế, xuống đây cho tôi”

 

Tam trưởng lão giận dữ hét lớn, mấy trưởng lão về phe Nhiếp Vân liền ngăn ông ta lại.

 

“Tam trưởng lão, Đại trưởng lão ông ấy thay mặt Tông chủ thi hành ông ấy ngồi vào vị trí này cũng là điều đương nhiên”

 

“Đúng vậy, tốt hơn hết ông đừng ngăn cản, để không làm trò cười cho đám đệ tử bên dưới kia”

 

“Vậy thì tôi sẽ không nhân nhượng nữa”

 

Nhiếp Vân cười lớn, nhắm vào chỗ ngồi định ngồi xuống.

 

Ông ta làm như vậy cũng là muốn mọi chuyện đã sau này nếu như Lãnh Uyên Thư thực sự biến mất, vậy thì bản thân sẽ chính là người kế thừa.

 

Vụt!

 

Có điều ngay trước khi Nhiếp Vân ngồi vào chỗ, một mũi tên từ xa bất ngờ phóng đến.

 

Đó là một mũi tên màu xanh lam đậm, ngọn lửa bao trùm cả mũi tên khiến người ta kinh hãi.

 

Nhiếp Vân chợt nhíu mày một cái rồi lập tức nghiêng người né tránh.

 

Bùm!

 

Mũi tên phóng xuống ghế của Tông chủ, sau đó liền bùng cháy rừng rực.

 

Ngọn lửa không đốt cháy cả chỗ ngồi nhưng lại ngăn cách cả trong lẫn ngoài khiến Nhiếp Vân không cách nào ngồi xuống được.

 

“Tân Trạm, cậu lại dám làm loạn trong buổi đại lễ của Hỏa Vũ Tông!”

 

Nhiếp Vân nhìn bóng người từ xa vụt đến, sắc mặt khó coi.

 

Tân Trạm, cậu ta thật sự đã trở về rồi.
 
Chương 1270


Chương 1270

 

“Ông không xứng đáng ngồi vào cái ghế nà Nhân cơ hội, Tân Trạm lặng lẽ đáp xuống bên kia khán đài.

 

“Ha ha, tôi là Đại trưởng lão, Tông chủ không có ở đây, tôi mà không xứng ngồi vào cái ghế này, vậy lẽ nào cậu xứng à?”

 

Nhiếp Vân cười lớn, chỉ vào Tân Trạm.

 

“Một đệ tử nội môn lại dám tham gia vào công việc đại sự của Tông môn, quả là muốn tạo phản đây mà. Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau bắt cậu ta xuống cho tôi.”

 

Ông ta vừa hạ lệnh, vài vị trưởng lão lập tức bay lên và lao về phía Tân Trạm.

 

“Để tôi xem xem ai dám!”

 

Ngay vào lúc này, trên không trung, một bóng người mặc đồ trắng nhẹ nhàng bay đến.

 

Ánh sáng chiếu rọi xuống khiến các vị trưởng lão đều bị chấn động mà lùi lại.

 

“Lãnh Uyên Thư”

 

Sắc mặt Nhiếp Vân trở nên khó coi khi nhìn thấy đối phương từ trên trời bay xuống rồi từ từ ngồi lên vị trí Tông chủ kia.

 

“Đại trưởng lão, tại sao lại ra tay với đệ tử trong ngày diễn ra đại lễ?”

 

Sau khi ngồi xuống, Lãnh Uyên Thư bình tĩnh nói.

 

“Tông chủ đại nhân, lúc người vẫn chưa đến, tôi lo lắng việc chậm trễ thời gian sẽ làm ảnh hưởng đến thể diện của Tông môn nên mới có ý định thay người tổ chức đại lễ, nhưng Tân Trạm cậu ta lại đột nhiên ra tay cản trở” Nhiếp Vân nói.

 

“Lẽ nào Đại trưởng lão cho rằng, tôi không thể đến dự buổi đại lễ này sao?” Lãnh Uyên Thư hỏi lại.

 

“Hay là ông tưởng rằng tôi đã xảy ra chuyện gì rồi”

 

“Đây..”

 

Đại trưởng lão nhất thời ngây ra, khẽ cau mày.

 

Thái độ hôm nay của Lãnh Uyên Thư có chút không đúng với bình thường, trước kia, dù bản thân có chút thế mạnh nhưng cô ấy vẫn sẽ lùi lại nửa bước và sẽ không giễu cợt ông ta như thế.

 

“Tông chủ, tôi có chút mệt, tôi sẽ không tham gia buổi đại lễ hôm nay nữa”

 

Đại trưởng lão cố bày ra một nụ cưòi. Lãnh Uyên Thư cũng ậm ừ một tiếng.

 

Trước kia bản thân cô nhẫn nhịn là vì cô muốn lấy đại cục làm trọng, không muốn để cho Hỏa Vũ Tông chia năm xẻ bảy.

 

Nhưng bản thân từ lúc biết được Nhiếp Vân hợp tác cùng Cực Hỏa Tông sau lưng mình, có ý đồ muốn lật đổ Tông môn thì cô không còn đối xử tốt với ông ta nữa.

 

Tân Trạm nhìn thấy thế liền lắc đầu.

 

Lãnh Uyên Thư vẫn còn rất non trẻ, cô để cho Nhiếp Vân giận dữ bỏ đi như vậy, nếu xử lý không vẹn toàn sẽ khiến cho ông ta sớm ngày muốn chơi bài ngửa với cô hơn, đây quả thật không phải là một chuyện tốt đẹp gì.

 

“Anh lui xuống đi” Lãnh Uyên Thư nói với Tân Trạm.

 

Mặc dù trước mặt người ngoài, ngữ khí của cô có vẻ lạnh lùng nhưng trong ánh mắt lại mang đến một vẻ quan tâm.

 

Tân Trạm gật đầu, bước từ trên khán đài xuống.

 

Lúc này tổng cộng có mười bảy người đứng bên ngoài Đăng Tiên Trì, cộng thêm Tân Trạm vừa đúng số người mỗi lần được vào Đăng Tiên Trì.

 

“Tân Trạm”

 

Văn Đại Sơn cười toe toét khi nhìn thấy Tân Trạm bước đến.

 

Tân Trạm cũng có chút kinh ngạc, không ngờ rắng Văn Đại Sơn lại ở trong đám người này.

 

Có điều những người khác lại không mấy thiện cảm khi nhìn thấy Tân Trạm, dường như họ còn có chút ác cảm với anh. Đối với những người như thế này, Tân Trạm đều không để tâm đến.
 
Chương 1271


Chương 1271

 

Những người này, tốt nhất sau khi vào Đăng Tiên Trì thì đừng có gây sự, nếu không anh nhất định sẽ không bỏ qua.

 

Khi Lãnh Uyên Thư ngồi vào chỗ của mình, đại lễ Đăng Tiên Trì cũng cùng lúc được bắt đầu.

 

Ánh mắt Tân Trạm lướt qua mây mù linh khí rồi nhìn vào trong hồ nước, cả dọc đường anh chìm vào suy nghĩ về bí mật mà Lãnh Uyên Thư nói với mình.

 

Mọi người đều tưởng rằng, Đăng Tiên Trì này là do vị Tông chủ đời đầu của Hỏa Vũ Môn đã xây dựng nên trên dãy núi này bằng một sức mạnh siêu phàm nào đó, nhưng trên thực tế, bí mật bên trong Đăng Tiên Trì lại khác xa so với sự thành lập của Tông môn.

 

Vị Tông chủ đời đầu kia đã phát hiện một kho báu bí mật trên núi, vì để cất giấu vật này, ông đã bố trí trận pháp để dẫn vào suối linh.

 

Nhưng ở dưới Đăng Tiên Trì rốt cuộc có cái gì, bởi vì những người có thể tiếp cận được với Tông chủ đời đầu cũng không còn nữa, mà dưới đáy Đăng Tiên Trì lại nguy hiểm vô cùng.

 

Vì vậy bí mật này đã được giữ kín cho đến ngày nay.

 

Về vấn đề này, Tân Trạm tương đối kích động, lần này bản thân vào.

 

Đăng Tiên Trì không biết có thể mở ra được bí mật dưới đáy của nó hay không.

 

Sau khi tiến hành các nghỉ lễ khác nhau, cuối cùng cũng đến lúc vào Đăng Tiên Trì.

 

Tất cả các đệ tử trong đó có cả Văn Đại Sơn đều lần lượt bay vào trong Đăng Tiên Trì.

 

Tân Trạm cũng bay vào trong.

 

Cổng Đăng Tiên Trì vừa mở ra, sương mù trắng xóa bao phủ, dường như không hề có sự xuất hiện của suối linh.

 

Sau khi Tân Trạm bay vào trong, lại hướng mấy trăm trượng mà bay tiếp, chỉ cảm thấy sương mù linh khí chung quanh càng ngày càng dày đặc, dường như không cần tu luyện thì linh khí cũng có thể tự động xâm nhập vào trong phủ tạng.

 

Mà ở phía dưới, dòng nước chảy cuồn cuộn, hiển nhiên phải đi sâu vào Đăng Tiên Trì thì mới có thể vào được trong suối linh.

 

Tuy nhiên, ngay lúc Tân Trạm chuẩn bị xâm nhập thì đột nhiên có vài bóng người xuất hiện xung quanh anh.

 

“Này này, tên nhóc con Tân Trạm, mày cũng dám vào đây à, thật là ảo tưởng quá rồi đấy”

 

Mười một đệ tử với sắc mặt âm u ảm đạm, vây quanh lối đi của Tân Trạm.

 

“Các người có vẻ đang muốn cản trở tôi vào trong Đăng Tiên Trì, nhưng hình như tôi và các người không có thù hận gì thì phải” Tân Trạm nhẹ giọng nói.

 

“Đích thực là chúng ta không hề quen biết, nhưng ai bảo mày đắc tội với Đại trưởng lão” Một người đàn ông cười lạnh nói.

 

“Nhưng các người không biết ngay cả Nhiếp Phi Lộ cũng chết trong người này, chế giễu.

 

“Cậu Nhiếp với mày là một đấu một, không phải là đối thủ của mày cũng là điều bình thường, nhưng bọn tao có mười một người, chẳng lẽ còn không phải là đối thủ của một mình mày sao? Hơn nữa, nơi này linh khí bao trùm sẽ có lợi cho bọn tao hơn”

 

Người đàn ông dẫn đầu cười lạnh nói: “Chỉ cần thủ tiêu mày ngay tại đây thì Đại trưởng lão nhất định sẽ rất vui, đến lúc đó chúng ta sẽ được thăng quan tiến chức vùn vụt”

 

“Đừng phí lời với hắn nữa, xông lên! Trừ khử hắn xong chúng ta còn phải đi xa tu luyện nữa”

 

Hắn ta hét lên một tiếng, hơn mười người bọn họ đều đồng loạt rút binh khí lao về phía Tân Trạm.

 

Tu vi của bọn họ đều nằm trong khoảng cấp bảy, tu vi của Tân Trạm cũng chỉ là cấp bảy, nhưng bọn họ tổng cộng có mười người, nhìn thế nào cũng có thể thắng được.

 

“Muốn thủ tiêu tôi ư? Nói đúng hơn là tôi sẽ thủ tiêu đám sai vặt các người.”

 

Tân Trạm cười lạnh, chỉ thấy bóng người anh lướt qua và sau vài tiếng “xoẹt xoẹt”, năm người trong đám liền ngã bay ra ngoài rồi phun ra máu.

 

Sáu người còn lại kinh hãi thì Tân Trạm đã ra tay trước rồi.
 
Chương 1272


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1272

 

Cho đến lúc đó, bọn họ mới nhận ra được khoảng cách chênh lệch quá lớn giữa hai bên.

 

Bọn họ không phát huy được lợi thế của linh khí trong Đăng Tiên Trì, ngược lại còn bị Tân Trạm chiếm thế thượng phong.

 

“Rút!”

 

Con mày của người đàn ông kia co rút lại, vẻ dứt khoát.

 

Nhưng hẳn muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.

 

Cơ thể Tân Trạm vừa rung lên thì vô số linh khí bay ra, giống như một tấm lưới bao phủ toàn bộ mười một người.

 

“Các người không phải muốn giết tôi sao? Tại sao lại chạy rồi”

 

“Tân, Tân Trạm, đều là người một nhà, không nhất thiết phải đuổi cùng giết tận như vậy chứ”

 

Tất cả mười một người mặt mày tái mét, lần lượt cầu xin tha mạng.

 

“Yên tâm đi, tôi sẽ không giết các người đâu”

 

Tân Trạm cười lạnh rồi búng nhẹ ngón tay, mười một tia ánh sáng liền phát ra, đánh vào đan điền của đám người này.

 

Sau một loạt tiếng la hét, đám người này đều bị Tân Trạm phế bỏ tu Vi.

 

Sau đó Tân Trạm vươn tay ra rồi đem đống rác rưởi này vứt ra khỏi Đăng Tiên Trì.

 

“Đi đến chỗ sâu của Đăng Tiên Trì để khôi phục lại thần thức trước, sau đó mới đi tìm bí mật dưới đáy hồ”

 

Tân Trạm tiến vào trong hồ nước, trong lòng thầm suy nghĩ.

 

Sau đó anh bơi về phía đáy hồ giống như một chú cá.

 

Cùng lúc đó, trên đỉnh Hỏa Vũ Tông, trong cung điện của Nhiếp Vân.

 

Trên gác xép, Nhiếp Vân với vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ, ông ta đứng đối diện với Quỷ Lửa, bầu không khí khá là nghiêm trang.

 

“Nhiếp Vân, cậu làm cái quái gì thế, hôm nay cậu muốn hủy hoại Hỏa Vũ Tông à?”

 

Quỷ Lửa nghe xong lời Nhiếp Vân nói, khẽ nhíu mày.

 

“Ban đầu không phải đã nói rõ ràng là tìm cho ra bí mật dưới đáy Đăng Tiên Trì rồi mới từ từ hành động sao?”

 

“Lúc đó đúng là có nói như vậy, nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn”

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


trí thì ông làm sao mà bắt được hắn?”

 

“Nhưng nếu như ra tay ngay trong Hỏa Vũ Tông, Lãnh Uyên Thư cô ta lại nắm rõ trận pháp ở Đăng Tiên Trì như lòng bàn tay, thật không dễ dàng đối phó” Quỷ Lửa cũng có chút lo lắng, do dự nói.

 

“Việc này tôi đã điều tra rồi, Đăng Tiên Trì quả thật có thể nâng cao tu vi của Tông chủ, nhưng mỗi lần Đăng Tiên Trì mở ra, năng lượng bên trong đó sẽ bị chúng đệ tử hấp thu, đến lúc đó Tông chủ có thể mượn dùng linh khí nhưng sức lực sẽ bị yếu đi trong một khoảng thời gian”

 

Nhiếp Vân đắc ý nói: “Hơn nữa hiện tại tôi vẫn còn là Đại trưởng lão, vẫn có thể khống chế được trận pháp Hộ Tông, trong ứng ngoài hợp như vậy, đợi khi Tân Trạm vừa từ trong Đăng Tiên Trì bước ra thì các ông lập tức ra tay, ngay cả cơ hội chạy trốn cậu ta cũng không có!”

 

“Đây cũng là một cơ hội.”

 

Lần này Quỷ Lửa đã hoàn toàn bị dao động.
 
Chương 1273


Chương 1273

Sức chiến đấu của Lãnh Uyên Thư sẽ bị yếu đi nếu như Đăng Tiên Trì được mở ra.

 

Nhiếp Vân lại còn có thể khống chế được trận pháp, như vậy đệ tử của Cực Hỏa Tông sẽ đột nhập vào một cách an toàn.

 

Dù nhìn theo cách nào thì cũng là một lợi thế lớn đối với bọn họ.

 

“Ông còn lo lắng cái gì nữa, đừng quên ban đầu lúc tôi lựa chọn dựa vào Cực Hỏa Tông, tôi đã giao cả sinh mạng và linh hồn này rồi, chẳng lẽ tôi lại còn đi nói dối ông nữa sao” Nhiếp Vân vội vàng nói.

 

Hôm nay, sau khi bị Lãnh Uyên Thư quát mảng, ông không thể hành động nóng vội như thế nữa.

 

“Được, đợi đến khi buổi đại lễ Đăng Tiên Trì kết thúc và sức chiến đấu của Lãnh Uyên Thư yếu đi, chúng ta sẽ ra tay”

 

Quỷ Lửa cũng hạ quyết tâm, trong đôi mắt của ông ta lóe lên một tia sáng lạnh lão.

 

Những ngày vừa qua cuộc sống của ông ta cũng không dễ dàng gì.

 

Sau khi Tân Trạm cướp đi viễn dạ cực hỏa, ngày nào Cực Hỏa Tông cũng nhiếc mắng ông một cách thậm tệ, chỉ bằng lần này liêu một phen.

 

Hơn nữa ông ta và Nhiếp Vân đều có tu vi cảnh thần phó phân tam phẩm, mà cả Hỏa Vũ Tông cũng chỉ có Tam trưởng lão và Lãnh Uyên Thư đạt được đến cảnh thần phó phân mà thôi.

 

Chỉ cần lần này bản thân đoạt lại được viễn dạ cực hỏa, sau đó lấy được U Lam Minh Hỏa của Tân Trạm, không những chuộc được lỗi mà còn lập được công.

 

Nghĩ đến điều này, Nhiếp Vân cũng liền lộ ra một nụ cười đắc ý.

 

Quỷ Lửa đồng ý ra tay, ông ta dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng Tân Trạm chết thảm, còn Hỏa Vũ Tông sẽ thuộc về mình.

 

Trong Đăng Tiên Trì.

 

Tân Trạm lúc này vẫn không hề hay biết gì, anh đang không ngừng tiến sâu vào trong Đăng Tiên Trì.

 

Nhưng càng tiến sâu, Tân Trạm càng cảm thấy kinh ngạc.

 

Bên ngoài Đăng Tiên Trì nhìn có vẻ không lớn nhưng trên thực tế bên trong lại có hang động.

 

Ngoài suối linh vô tận còn có đủ loại đá kỳ quái lởm chởm, vách đá dựng đứng, tựa như đang ở dưới đáy biển sâu thăm thẳm.

 

Sảng khoái nhất chính là ở nơi đây không cần khổ công tu luyện, chỉ cần ngâm mình trong suối linh này, liền sẽ cảm nhận được thần thức đang không ngừng hấp thu linh khí rồi từ từ hồi phục lại.

 

Điều đáng tiếc duy nhất chính là trong hồ thường có sóng gió xuất hiện, tuy lực uy hiếp không lớn nhưng lại không có quỹ đạo gì cả.

 

“Tân Trạm, sao cậu còn chậm hơn tôi thế”

 

Ở phía trước, Văn Đại Sơn nhìn thấy Tân Trạm liền nhếch miệng cười.

 

“Vừa xảy ra chút chuyên, đã qiải quyết xong rồi” Tân Tram cười nhat nói.

 

“Đi thôi, qua đây đi với tôi, tôi đã xem qua sách cổ và phát hiện ra chỗ này là một con đường tắt, không có sóng gió.”

 

Văn Đại Sơn cười, dẫn theo Tân Trạm đi về một bên, bên kia còn có ba tên đệ tử vẻ mặt tươi cười, gật đầu nhìn Tân Trạm.

 

Lúc này Tân Trạm mới hiểu ra, đám người Văn Đại Sơn đang đứng đây đợi anh, điều này khiến anh cảm thấy có chút ấm áp.

 

Con đường mà Văn Đại Sơn chọn là một đường rẽ bên dãy núi dưới nước, quả nhiên lúc đi vào không có bất kỳ sóng gió nào.

 

Mấy người đều hướng con đường này mà đi xuống, càng vào sâu, áp lực xung quanh càng lúc càng lớn dần, Văn Đại Sơn cùng những người khác dần dần mất hết sức lực, có người còn không theo kịp tóc độ của Tân Trạm.
 
Chương 1274


Chương 1274

 

“Tân sư đệ, hay là cậu cứ đi trước đi, chúng tôi chỉ đi đến đây thôi”

 

Văn Đại Sơn thở dốc nói.

 

“Không được, mọi người theo sát tôi một chút đi”

 

Tân Trạm khẽ nhíu mày, mở ra một tấm lá chắn rồi quấn mấy người vào trong.

 

“Như thế này sao được chứ” Văn Đại Sơn có chút đỏ mặt.

 

“Không sao, lúc nãy mọi người đứng đợi tôi, không phải cũng không hỏi tôi cần cái gì sao?”

 

Tân Trạm cười, lại dẫn mấy người đi sâu thêm vài trăm trượng.

 

Nhìn thấy linh khí xung quanh biến thành màu xanh, đám người Văn Đại Sơn vừa kinh ngạc vừa kích động.

 

Dưới Đăng Tiên Trì, mỗi tầng linh khí đều không giống nhau, và tầng linh khí màu xanh đã là khu vực gần với nơi sâu nhất rồi. Nếu như ở đây tu luyện sẽ mạnh hơn gấp mười lần so với vị trí cũ của bọn họ.

 

Mọi người đều vô cùng biết ơn Tân Trạm.

 

Nếu không phải là Tân Trạm dẫn đến thì bọn họ hoàn toàn không thể đến được đây.

 

“Vốn dĩ muốn dẫn cậu đi đường tắt, nhưng không ngờ cuối cùng lại là cậu giúp đỡ chúng tôi” Văn Đại Sơn có chút xấu hổ nói.

 

Lúc này ánh sáng dưới đáy hồ đã trở nên vô cùng mờ mịt, Văn Đại Sơn cùng những người khác cũng không muốn đi sâu thêm nữa.

 

“Tân sư đệ, nếu như đi tiếp e là chúng tôi sẽ bị linh khí đè áp mà chết ngay khi rời khỏi tấm lá chắn, huống chỉ là nói đến tu luyện nữa”

 

Tân Trạm gật đầu, lần này anh cũng không từ chối nữa.

 

Linh khí trong suối linh ở nơi này đã dày đặc đến mức đáng sợ, đối với đám người Văn Đại Sơn mà nói thì ở đây đã là rất có lợi rồi. Sau khi rời khỏi mọi người, Tân Trạm tiếp tục đi tiếp.

 

Linh khí màu xanh xung quanh đã biến mất, màu sắc dần dần biến thành một màu tím nhạt.

 

Lúc này Tân Trạm cũng bắt đầu cảm thấy áp lực tăng lên.

 

Lồng ngực anh như muốn nghẹt thở, toàn bộ xương cốt bắt đầu kêu lên răng rắc.

 

Bùm!

 

Tân Trạm cũng không do dự nữa, anh bắt đầu bằng ba chiêu thuật luyện khởi động cơ thể, ngay lập tức áp lực xung quanh liền tan biến.

 

“Màu tím có phải là màu của linh khí ở nơi sâu nhất trong đây không nhỉ?”

 

Đôi mắt Tân Trạm thoáng qua một tia tò mò rồi tiếp tục bước tiếp.

 

Lúc này, ở bên ngoài Đăng Tiên Trì.

 

Tất cả đệ tử đều khoanh chân ngồi trước màn sương linh khí cao vút, ra sức hấp thu linh khí.

 

Một nhóm trưởng lão chấp sự từ trên cao đài tò mò nhìn xuống.

 

Đăng Tiên Trì mặc dù tốt nhưng một vị tu sĩ cả một đời cũng chỉ có thể hấp thu linh khí này nhiều nhất là ba lần, nếu như bắt buộc phải có lần thứ tư thì sẽ phản tác dụng. Đã từng có một vị trưởng lão vì chuyện này mà bị tẩu hỏa nhập ma.

 

Vì vậy, những trưởng lão đã sớm dùng cạn kiệt số lượng này, vừa quan sát các đệ tử bên dưới, đồng thời chú ý đến sương mù tăng vọt trên Đăng Tiên Trì.

 

“Có chút đáng mong đợi, không biết những đệ tử bước vào Đăng Tiên Trì lần này có thể đạt được thành tích gì”

 

“Đúng vậy, một khi những đệ tử này tiến vào trong linh hồ bắt đầu tu luyện, sương mù sẽ sinh ra các cột khí có màu sắc khác nhau tùy theo vị trí của chúng. Đệ tử mạnh nhất năm mươi năm trước lọt vào trong phạm vi linh lực màu xanh, không biết lần này có thể đi tới đâu. “

 

“Người này có mười tám đệ tử, người tên là Tân Trạm đó, chắc sẽ là người đứng đầu”

 

Các vị trưởng lão và chấp sự đều tò mò xì xào bán tán.
 
Chương 1275


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1275

Là một thành viên của Hỏa Vũ Tông, tuy môn phái đã có vị trí nhất định, nhưng họ đều mong muốn thế hệ trẻ ngày càng đi lên, đưa môn phái ngày một hùng mạnh hơn.

 

“Không phải chỉ còn lại có bảy người sao? Mười một kẻ ngu xuẩn đã bị Tân Trạm đánh bay rồi.” Một vị trưởng lão nói.

 

“Những người đó cũng thật ngu ngốc. Họ trốn tránh không dám nhìn đại trưởng lão. Họ còn dám xông lên chiến đấu sinh tử. Đăng Tiên Trì Việc cấm sử dụng vũ lực. Không đánh chết họ đã là nể mặt lắm rồi”

 

Một người khác ậm ừ: “Nhưng Tông chủ đã bổ sung mười một người vào rồi, không thể để lãng phí chỉ tiêu được”

 

Động thái của Lãnh Uyên Thư cũng khiến nhiều người lớn tuổi tán thưởng.

 

Trước kia, đại trưởng lão nắm giữ quyền lực, đệ tử phái tới đều là người của ông ta, nhưng hiện tại mười một người này đã bị loại, một số đệ tử thân tín của bọn họ cũng được tạo cho cơ hội này.

 

“Nhìn xem, linh khí có chút thay đổi rồi kìa!”

 

Có một vị trưởng lão nói, tất cả mọi người đều quay đầu ra nhìn.

 

Chỉ nhìn thấy một vài ánh sáng thần trong sương mù chuyển thành màu vàng nhạt tạo thành một cột không khí, bay lên bầu trời.

 

Ai nấy đều có chút thất vọng.

 

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


 

“Cũng có thể là đám người Văn Đại Sơn” Một vị trưởng lão cười nhạt nói.

 

Không ngờ nói tới điều gì, điều đó liền tới.

 

Lúc này, sương mù ở Đăng Tiên Trì nhẹ nhàng chuyển động, sáu cột ánh sáng màu xanh lam cũng theo đó mà bay vút lên bầu trời.

 

Đệ tử phía dưới đều vô cùng hưng phấn, chuyện thần kì ở Đăng Tiên Trì quả là khó đâu sánh được, càng nhiều đệ tử vào Đăng Tiên Trì thì càng được phản ánh rõ rệt. Họ cũng từ đó mà có thể đạt được một số lợi ích.

 

Ngay khi sáu cột khí màu xanh lam này xuất hiện, tất cả trưởng lão đều không nói nên lời.

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, những người này chắc chắn là đám người Văn Đại Sơn, nếu không sao có thể trùng hợp như vậy, chính xác là sáu người, bọn họ cùng nhau sáng lên.

 

“Nhất định là Tân Trạm đưa bọn họ vào đó” Một vị trưởng lão tâm trạng phức tạp nói.

 

“Nếu như đám người Văn Đại Sơn bị Tân Trạm đưa vào trong vùng linh khí màu xanh, vậy Tân Trạm đang ở đâu?”

 

Ngay sau khi ai đó nói điều này, toàn bộ đều im phăng phắc.

 

Tất cả các trưởng lão đều trợn to mắt.

 

Vùng linh khí màu xanh lam trong một trăm năm qua chỉ có đệ tử mạnh nhất của Hỏa Vũ Tông mới có thể đạt đến trình độ này.

 

Nhưng Tần Trạm còn chưa bắt đầu tu luyện.
 
Chương 1276


Chương 1276

“Chắc là có thể đạt tới tầng linh khí màu tím” Một vị trưởng lão hít sâu một hơi nói.

 

Những người khác đều có chút ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.

 

Nếu Tân Trạm thực sự đến được khu vực này, thì anh ta sẽ là người duy nhất của Hỏa Vũ Tông sau vị Tuyệt giới Thiên Kiều năm đó.

 

“Nghe nói khu vực màu tím không phải là tầng thấp nhất của Đăng Tiên Trì, các vị có biết, phía dưới tầng màu tím là gì không?” Có người hỏi.

 

“Haiz, Lưu trưởng lão, cái này ông đừng nghĩ tới nữa” Một vị trưởng lão lắc đầu nói: “Tôi thừa nhận Tân Trạm quả thực có năng lực, nhưng muốn phá tầng linh khí màu tím, với tu vi của cậu ta, tôi e rằng khó mà đạt được. “

 

“Ừ” Ông Lưu cũng cười khan một tiếng.

 

“Nước hồ có sự thay đổi rồi”

 

Mọi người ngừng bàn tán, toàn bộ ánh mắt đổ dồn nhìn xuống hồ, tràn đầy chờ mong.

 

Cho dù Tân Trạm không phá được tầng linh khí màu tím, thì đó cũng là một kỷ lục hiếm có.

 

Lần này, trên mặt nước Đăng Tiên Trì, những cột sương mù đột nhiên kịch liệt rung chuyển, không ngừng dâng trào xung quanh.

 

Khung cảnh linh khí cuồn cuộn, giống như núi lửa sắp phun trào.

 

Bùm!

 

Chính tại tầm năng lượng này được tích lũy đến mức giới hạn.

 

Trong Đăng Tiên Trì, linh dịch tuôn ra như một đài phun nước, linh khí đen kịt dày đặc bốc lên bầu trời.

 

“Không phải màu xanh, cũng không phải màu tím, mà là màu đen!”

 

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

 

Tất cả các trưởng lão đều sững sờ như sấm.

 

Tân Trạm đã lọt vào khu vực mà họ chưa từng thấy trước đó, làm cho Đăng Tiên Trì tỏa ra ồ ạt linh khí màu đen.

 

“Trời ạ, có linh khí màu đen tồn tại sao?”

 

Giọng của vị trưởng lão run lên, suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi.

 

Từ khi Hỏa Vũ Tông tồn tại, cũng phải tính được mấy vạn năm nay, chưa từng có linh khí màu đen xuất hiện, lúc này linh khí hiếm có này sau khi phun lên trời, giống như một cơn mưa lớn, bắt đầu phun ra xung quanh Đăng Tiên Trì.

 

“Trời ơi! Linh khí trong những linh dịch này sao có thể đa dạng như: vậy’ Một đệ tử bị linh dịch bắn lên người, anh ta cảm nhận được linh lực trong linh dịch màu đen, không khỏi kinh ngạc thốt lên.

 

“Lưồng khí chứa trong linh dịch này thực sự gấp mười lần luồng khí của linh dịch màu tím”

 

Một số trưởng lão bắt lấy một giọt linh dịch để phân tích kỹ lưỡng, họ không khỏi bị sốc.

 

Ngay khi linh dịch màu đen tuôn xuống, rất nhiều đệ tử đã điên cuồng liều mạng nuốt chửng nó nhằm đột phá tu vi của bản thân.

 

Lúc này, mây đen không ngừng kéo đên, sấm chớp ầm ầm.

 

Không giống như thế giới trước đây mà Tân Trạm sống, ở thế giới này, giữa mỗi cấp bậc chỉ có một lần sấm sét, chỉ khi đột phá đại cảnh giới mới có nhiều lần sấm sét vang dội thế này.

 

Bởi vì trận mưa lớn linh dịch do Tân Trạm gây ra, rất nhiều đệ tử đã thăng cấp thông qua nuốt linh dịch, tu vi của họ cũng tăng lên rất nhiều.

 

Họ vô cùng biết ơn Tân Trạm.
 
Chương 1277


Chương 1277

Các trưởng lão và chấp sự hoàn toàn kinh ngạc đến sững người, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

 

Nếu bọn họ vẫn có thể hấp thụ linh dịch này thì tốt biết mấy.

 

“Tân Trạm này thật quá giỏi”

 

Một số trưởng lão đã hoàn toàn bị thuyết phục và không khỏi thán phục anh.

 

Mặc dù đang giữ chức trưởng lão và chấp sự, nhưng trên thực tế, phần lớn tu vi của bọn họ đều trên dưới Cảnh Xuất Khiếu cửu phẩm.

 

Với tài năng của Tân Trạm, e rằng không bao lâu nữa có thể đuổi kịp bọn họ, thậm chí có thể vượt qua bọn họ về sức chiến đấu.

 

Rốt cuộc, Tân Trạm đã đánh bại Nhiếp Phi Lộ, người đang sở hữu Cảnh Xuất Khiếu bát phẩm đỉnh phong trước đó.

 

“Tân Trạm, anh có thể mở khóa bí mật của Đăng Tiên Trì không?” Đọc tại truyen.one để chúng mình có động lực lên chương nhé!

 

Ngồi ở trên hàng ghế cao nhất, Lãnh Uyên Thư nhìn thấy cảnh này, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ đắc ý.

 

Đã từng thấy quá nhiều điều kỳ tích trên người Tân Trạm, bản thân cũng không kinh ngạc khi anh đột nhập vào vùng linh dịch màu đen, ngược lại, Lãnh Uyên Thư rất tò mò về bí mật của Đăng Tiên Trì.

 

Lúc này, trong Đăng Tiên Trì.

 

Ánh sáng xung quanh hầu như đều trở nên mờ mịt, chỉ có chất lỏn¿ đen ngòm đang chảy chầm chậm trong bể.

 

Tân Trạm chìm trong linh dịch đen này, khoanh chân ngồi xuống, liều mạng hấp thu thứ linh lực vô cùng phong phú này.

 

Thần thức của anh lúc này giống như bọt biển, không ngừng nuốt chứng linh khí, thần thức bị tổn thương nhanh chóng khôi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

 

Không biết phải mất thời gian bao lâu.

 

Cạch một tiếng, đội nhiên âm thanh vang lên truyền đến não của Tân Trạm.

 

Thân thể Tân Trạm run lên, anh mở mắt ra, một tia sáng chói lóa xẹt qua.

 

Chính ngay lúc này, với khả năng giao tiếp qua biển, tất cả những tổn hại do trận chiến ở sau núi Vấn Đạo Tông đã hoàn toàn bình phục.

 

Lúc này, Tân Trạm chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng sáng suốt, tất cả các phương diện đều trở nên thành thạo.

 

Không còn cảm giác trì trệ trước đây nữa.

 

Tân Trạm thở dài một hơi, cuối cùng anh cũng có thể giao tiếp với Diệp Thành và Chu Lam thông qua thức hải rồi.

 

Tin tốt không chỉ dừng lại ở đó.

 

Những linh khí màu đen này không chỉ sửa chữa thần thức bị tổn thương của anh, mà còn thúc giục tu vi của Tân Trạm tiến tới bước cuối cùng.

 

Vốn dĩ, Tân Trạm đã đạt tới Cảnh Xuất Khiếu thất phẩm đỉnh phong.

 

Lúc này trong kinh mạch toàn thân anh, linh khí đã đạt tới cực hạn nhất định.

 

Tân Trạm đơn giản thả lỏng sự khống chế, để cho linh khí toàn thân này liên tục đột phá mọi chướng ngại.

 

Bùm!

 

Trên mặt nước Đăng Tiên Trì, những dải mây dài vốn bị tản đi giờ kéo nhau tập trung lại, một tiếng sấm dày đặc giáng xuống mặt hồ yên ả.

 

Nó vượt qua tầng tầng lớp lớp rào cản và lao đến phía Tân Trạm, dường như muốn nghiền nát anh.

 

Tân Trạm cười lớn một tràng, tung ra Thánh nhân chỉ quyền .
 
Chương 1278


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1278

Ánh sáng phát ra từ nắm đấm màu vàng sáng bừng lên giữa khu vực đen kịt, chớp mắt liền tách ra thành hàng trăm bóng đen.

 

Tuy rằng tiếng sấm sét này cực kỳ uy lực, nhưng cuối cùng cũng bị nắm đấm trong sự oanh kích không ngừng của Tân Trạm đánh tan.

 

“Vượt qua cấp tám rồi” Tân Trạm lộ ra vẻ hưng phấn rõ rệt trên gương mặt.

 

Không ngờ tiến vào trong Đăng Tiên Trì không những làm cho thần thức hồi phục mà còn làm tăng tu vi.

 

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


Tân Trạm liếm môi, anh khá hài lòng với hiệu quả lần này.

 

Sau khi tu luyện xong, Tân Trạm đưa ánh mắt nhìn xuống đáy Đăng Tiên Trì.

 

Anh vẫn chưa quên, còn một việc anh vẫn chưa làm.

 

Tiến vào khu vực chất linh dịch màu đen, thực chất chỉ cách đáy vực một bước chân, Tân Trạm đã sớm chú ý tới dưới đáy của tầng linh dịch có một hình dạng mờ ảo với ánh sáng lung linh.

 

Trên thực tế, ánh sáng yếu ớt của nơi này là bắt nguồn từ nơi đây.

 

Lúc này, mọi chuyện đã kết thúc, Tân Trạm cuối cùng cũng có tâm tư để khám phá bí mật của Đăng Tiên Trì.

 

Cho dù đã từng được Văn Đại Sơn nói rằng Đăng Tiên Trì có liên quan đến thần thú, hay là Lãnh Uyên Thư nói rằng có thứ gì đó bị phong ấn ở nơi này. Đăng Tiên Trì có thể tiết ra các loại linh dịch với màu sắc khác nhau cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc.

 

Tân Trạm cũng dò hỏi qua, rằng hiện tượng kì dị của Đăng Tiên Trì trước đây đã thu hút một số cường giả đến khám phá bí mật, nhưng cuối cùng tất cả đều không thể trở về.

 

Cộng thêm việc Đăng Tiên Trì năm mươi năm mới mở một lần, vị trí của nó lại không thể di chuyển. Vì vậy, ngoài hai môn phái còn lại của nước Đại Vũ, các môn phái lớn khác cũng mất đi hứng thú.

 

“Bất kể bí mật là gì, cứ đi xuống xem thử rồi hãy nói.”

 

Tân Trạm hạ quyết tâm, hiện tại thần thức đã phục hồi, tu luyện thăng cấp, không có gì đáng lo lắng, liền lập tức đi xuống đáy hồ.

 

Càng đi xuống sâu, Tân Trạm càng kinh ngạc.

 

Dưới tận cùng đáy Đăng Tiên Trì, rất nhiều vật thế với mật độ dày đặc và cực kỳ phức tạp, lan rộng trong vài dặm.

 

Khi xem xét kỹ hơn, vết tích của các văn trận này gần như giống nhau, cực kỳ mịn, chúng đều từ tay cùng một người tạo ra.

 

Một người, một tay bao trùm cả một vùng đất rộng lớn, điều này chắc chắn là người bình thường không thể làm được.

 

Bởi vì trận pháp càng lớn, số lượng các vị trí cần kết nối sẽ tăng lên về mặt hình học, chỉ cần một sai sót nhỏ sẽ khiến cả trận thế sụp đổ.

 

Cho dù Tân Trạm tự làm, với năng lực hiện tại, anh cũng không thể bố trí trận pháp lớn như vậy.

 

“Tông chủ đời đầu của Hỏa Vũ Tông này là một pháp sư trận pháp siêu cấp sao?”

 

Tân Trạm thầm thán phục, không bao lâu liền đáp xuống mặt đất.

 

Lúc anh tiếp đất, trong nháy mắt một luồng ánh sáng quét qua thân thể Tân Trạm, tốc độ của luồng sáng này nhanh đến mức không thể ngăn cản.

 

Có điều sau khi luồng sáng quét qua, Tân Trạm cảm thấy thân thể không có gì khác biệt, cho nên cũng không quan tâm.

 

Anh cúi người xuống và quan sát kỹ các chỉ tiết của trận pháp này.
 
Chương 1279


Chương 1279

 

“Trận pháp này giống như một trận pháp phong ấn” Tân Trạm tự lẩm bẩm.

 

Điều này cũng xác thực những lời Lãnh Uyên Thư đã nói, rằng sự hình thành của Đăng Tiên Trì dường như liên quan đến một vật thể bị phong ấn.

 

“Hơn nữa, trận pháp phong ấn này có thể được nhìn thấy được vị trí của vật bị phong ấn dựa theo chỉ tiết của trận pháp này”

 

Tân Trạm có chút khó hiểu, những họa tiết này là do tác giả trận pháp cố ý sắp xếp, muốn dẫn người phát hiện ra nó đi về phía khu đất bị phong ấn.

 

Nếu trận pháp này thực sự được đặt ra bởi vị tông chủ đầu tiên của môn phái, vậy ông ta làm như vậy là có ý gì?

 

Đi dọc văn trận, Tân Trạm càng kinh ngạc hơn, rất nhanh liền đi tới trung tâm trận pháp.

 

Trên đó, lại có một văn trận mới xuất hiện, đây là một văn trận trông cực kỳ u ám, nó khác với tất cả các hình dạng xung quanh và không được mở ra, có vẻ như là do linh khí đã cạn kiệt.

 

“Đánh vào linh khí mới có thể mở văn trận này ra”

 

Tân Trạm không làm ngay lập tức, đầu tiên anh cẩn thận kiểm tra chung quanh, quan sát bố cục văn trận, sau khi xác định không có nguy hiểm mới đánh một tia linh khí vào nó.

 

Hừ!

 

Văn trận kì quái này hấp thu linh khí, đột nhiên phát ra âm thanh khe khẽ.

 

Khi nó từ từ sáng lên, vô số tia sáng tiếp tục hội tụ về phía đỉnh, tạo.

 

thành một hình người bằng ánh sáng.

 

Bóng dáng một người đàn ông dáng dấp thư sinh xuất hiện trước mặt Tân Trạm.

 

“Trong nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng được thức tỉnh rồi”

 

Người đàn ông mở mắt và thở dài vì xúc động.

 

Tân Trạm khẽ nhíu mày, lùi về phía sau mấy bước.

 

Bóng dáng của những người văn sĩ xuất hiện, với những văn trận hình thành trên ông ta, và có vẻ như ông ta chính là người sắp xếp trận pháp này.

 

Nhưng nếu thật sự là ông ta, thì người này đã tồn tại bao nhiêu năm rồi?

 

“Vãn bối, không cần căng thẳng, tôi không có tu vi, cậu có thể xem tôi chỉ là ảo ảnh mà thôi” Người văn sĩ nhìn Tân Trạm cười nhẹ nói.

 

“Tiền bối là Tông chủ đầu tiên của Hỏa Vũ Tôn: “Coi là như vậy đi” Văn sĩ chép miệng cười nói: “Lúc đầu tôi lang thang ở đây, liền phát hiện bí mật dưới đáy Đăng Tiên Trì, vì vậy nhất thời sinh hứng thú, nhặt được môn phái này, còn để lại một ám hiệu.

 

Vốn dĩ, tôi không mong đợi đệ tử sau này sẽ phá được trận pháp này. “

 

“Cậu nhóc này, có vẻ xuất sắc đấy, xứng đáng với những gì tôi để lại” Văn sĩ nhìn Tân Trạm nói.

 

‘Tân Trạm hỏi.

 

“Nhiều năm như vậy trôi qua, không có ai phát hiện ra văn trận này sao?”

 

Tân Trạm cau mày, từ hình dạng mờ mịt trước mắt có thể nhìhn ra thứ này chưa từng được kích hoạt.

 

Nhưng theo lý mà nói, Đăng Tiên Trì này trước đây đã từng được rất nhiều cường giả đến khám phá, Tân Trạm không bao giờ cho rằng không có ai hơn mình.

 

“Điều cậu nghỉ vấn là hợp lý. Cậu không vội hỏi những bí mật của nơi này. Điều này cho thấy rằng cậu là một người thận trọng. Như vậy càng tốt”

 

Văn sĩ chép miệng cười đắc ý: “Với bản lĩnh của tôi, tôi bằng lòng để cho bọn họ xem thì họ mới có thể nhìn thấy. Nếu tôi không muốn, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy sự hư vô”.

 

Lúc văn sĩ nói chuyện, tràn đầy sự tự tin.
 
Chương 1280


Chương 1280

 

“Muốn nhìn được tôi thì trước tiên phải trọn ngày bắt đầu mở Đăng Tiên Trì, có rất nhiều người nhìn trộm thế nên bọn họ đến cả trận pháp cũng không nhìn được.

 

“Thật ra, vẫn phải là đệ tử của Hỏa Vũ Tông có được tấm lệnh bài này”

 

Văn sĩ vừa giơ tay ra thì lệnh bài bên hông Tân Trạm khẽ lay động.

 

Tân Trạm như đã hiểu ra, chẳng trách lúc nãy hạ cánh có một luồng sáng rực thoáng qua, sợ rằng đó là đang dò xét thân phận của mình.

 

“Thứ ba, phải tinh thông trận pháp, có thể hiểu được hàm ý mà tôi để lại, cuối cùng tìm được tôi”

 

Văn sĩ cười híp mắt: “Còn cậu, tất cả đều phù hợp với điều kiện thì tôi mới xuất hiện”

 

“Nhưng quả thật tôi có chút bất ngờ, tu vi của cậu so với tưởng tượng của tôi thấp hơn một chút.”

 

“Tiền bối cảm thấy dựa vào tu vi của tôi sẽ không thể trạm tới khu vực linh dịch màu đen này?” Tân Trạm hỏi.

 

“Đương nhiên, nhưng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, tôi không quan tâm mấy cái này”

 

Văn sĩ lại vây vẫy tay: “Đi theo tôi, tôi đưa cậu đi mở mang kiến thức, bí mật thật sự của Đăng Tiên Trì này.”

 

Nói xong, văn sĩ dang tay ra.

 

Nhất thời trên mặt đất một trận pháp lay chuyển, hàng ngàn vạn ánh sáng rực rỡ bay lên, lùa vào trong cơ thể của hai người.

 

Trong lòng Tân Trạm trấn động.

 

Thủ đoạn của văn sĩ này đúng là kinh thiên, nếu đối phương có ác ý với mình thì anh sợ đến cả phản kháng cũng không làm được.

 

Sau khi Tân Trạm bị ánh sáng bao trùm thì đầu óc anh nổ một tiếng ầm ầm.

 

Cơ thể của chính mình lại rơi xuống khỏi trận phạp này, tiến vào một không gian khác.

 

Không gian ở nơi đây mờ mịt, không có bất kỳ vật thể nào, ánh sáng mờ nhạt, phía xa xa có những tia màu đỏ nồng đậ m, chiếu sáng cho nơi này.

 

Bóng người của văn sĩ lóe lên, sau đó xuất hiện bên cạnh Tân Trạm.

 

“Đi thôi”

 

Ông ta dẫn Tân Trạm bay về phía ánh sáng đỏ kia.

 

Cuối cùng Tân Trạm cũng nhìn thấy cảnh tượng kinh động.

 

Những điểm đỏ kia không ngờ lại là những huyết dịch, to như ngọn núi nhỏ, hơi thở phát ra vô cùng mãnh liệt, giống như mãnh thú hồng hoang.

 

Nó trôi lơ lửng trong không gian này, bên ngoài có một số lượng lớn trận văn bao quanh, huyết dịch không ngừng ngọ ngoạy, đụng vào bốn phía, làm lay động đến văn trận trận pháp xung quanh, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ mờ.

 

Con mày của Tân Trạm co rụt lại, ở trong huyết dịch này có một vật thể màu trắng ngọc, phập phồng theo máu. Hơn nữa xem ra vật này mới là chúa tể của huyết dịch.

 

Anh nhìn chằm chằm vào vật màu bạch ngọc này, dường như là một cái móng của con thú nào đó.

 

Nhưng vật này lại không có mùi màu tanh, bất luận là kinh mạch hay da, đều nhìn thấy trong suốt, nhìn qua càng giống như là một tác phẩm nghệ thuật.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top