Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Trọng Sinh Vi Quan

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Trọng Sinh Vi Quan
Chương 141: Mưa qua trời lại sáng


Lô Trường Quân cũng biết lần này mình về sợ không có kết quả tốt nhưng cũng không thể ở lại Giang Ninh mãi được. Lô Trường Quân chỉ có thể ra lệnh các nhân viên tổ điều tra lập tức thu dọn hành lý, không ai kịp ăn trưa mà lên thẳng xe về tỉnh. Lô Trường Quân hy vọng trước khi lãnh đạo có quyết định mình đã kịp đi tìm người giúp để tránh khỏi kiếp này.

Nhưng Lô Trường Quân vừa về tới Ủy ban kỷ luật tỉnh đã gặp ngay cuộc thẩm tra nội bộ đầy nghiêm khắc với y. Cũng may Phương Hoài Viễn còn niệm chút tình cũ, không hoàn toàn vứt bỏ Lô Trường Quân. Y đặc biệt bảo người truyền lời cho Lô Trường Quân, bảo Lô Trường Quân chịu nhịn một chút, thành thật khai báo các vấn đề, chờ tới khi chuyện lắng xuống là phó chủ nhiệm Phương Hoài Viễn lại trọng dụng y.

Lời nói của Phương Hoài Viễn làm Lô Trường Quân thấy được một tia hy vọng. Lúc này Lô Trường Quân cũng không có lựa chọn nào khác, y càng không thể đổ trách nhiệm lên người Phương Hoài Viễn. Dù sao Phương Hoài Viễn chỉ nói y cẩn thận điều tra phá án chứ không nói một câu vi phạm pháp luật nào cả.

Lô Trường Quân tự nhận xui xẻo, y đàng hoàng khai báo các vấn đề của mình. Ủy ban kỷ luật tỉnh thấy Lô Trường Quân có thái độ thành khẩn, cũng chủ động gánh chịu trách nhiệm cho nên chỉ ra thông báo kỷ luật Đảng, cách chức trưởng phòng của y, để Lô Trường Quân làm một nhân viên phòng bình thường.

Văn Thiên vẫn ngồi chờ trong nhà bí thư tỉnh ủy Trương Văn Đạt thì giờ cũng đang ngồi xe quay về thị xã Tùng Giang. Vừa nãy Trương Văn Đạt đã tranh thủ nói qua kết quả xử lý cho Văn Thiên nghe. Văn Thiên nghe xong cuối cùng cũng yên tâm. Sau khi về y cũng có thể có cách ăn nói với mấy người Hứa Lập, Phạm Kiệt. Vì làm cho mọi người yên tâm, trước khi lên xe Văn Thiên đã gọi điện nói cho Triệu Bảo Cương kết quả, hy vọng Triệu Bảo Cương trút bỏ gánh nặng, tiếp tục cố gắng vì sự phát triển của Giang Ninh.

Hứa Lập nằm trên giường bệnh nhận được điện của Triệu Bảo Cương, hắn nghe được tin chuyện lần này còn kinh động cả bí thư tỉnh ủy liền thở dài một tiếng. Hắn nhổ ngay ống truyền nước trên tay quay về xã Nhị Đạo dù Phạm Ngọc Hoa ngăn lại cũng không nghe.

Hứa Lập biết vì mình nên việc thi công ở xã Nhị Đạo đã dừng vài ngày, chẳng những trì hoãn tiến độ thi công mà còn ảnh hưởng đến nguồn thu nhập của dân chúng địa phương. Sau khi mình bị mang đi điều tra, dân chúng xã Nhị Đạo cũng vẫn nhớ đến mình. Hôm nay chuyện đã xong mình đương nhiên không thể giả vờ bị bệnh, nếu không thì mình đâu còn mặt mũi gặp người dân xã Nhị Đạo.

Tiếu Lợi Phi nghe thấy Hứa Lập muốn về xã Nhị Đạo, y cũng muốn đi cùng, hơn nữa Tiếu Lợi Phi còn nói.

- Tôi chẳng những muốn đi mà còn muốn ở lại Nhị Đạo vài ngày, cảm nhận không khí ở đó, phải biết rằng đó là kho báu của tôi.

Tiếu Lợi Phi trước đều thông qua gọi điện nói chuyện với Bạch Mang mà hiểu rõ tình hình nên bây giờ y muốn đi tới tận nơi xem xét tình hình.

Lại nói sau chuyện lần này Tiếu Lợi Phi cũng cảm thấy không yên tâm. Hứa Lập bị bắt và thẩm vấn liên tục trong hơn 40 tiếng mà không nói một câu gì cả. Nếu Hứa Lập thật sự khai tên của mình và Văn Thành ra, mặc dù không biết Văn Thành sẽ như thế nào nhưng chuyện một khi truyền vào tai bố mình thì với tính cách của ông sợ rằng bị mắng một trận đã là nhẹ, không chừng còn bị ăn đòn rồi bị nhốt ở nhà một năm không cho ra, vậy mình không phải thảm ư? Cuối cùng thậm chí có khi còn phải trả 10% cổ phần hạng mục này lại, vậy mình chẳng phải lại thành kẻ lãng đãng vô tích sự sao?

Hứa Lập đúng là người đáng quan hệ. đây là suy nghĩ thật trong lòng Tiếu Lợi Phi. Cho nên Tiếu Lợi Phi mới có thể chủ động yêu cầu cùng Hứa Lập về xã Nhị Đạo, y muốn thông qua việc này kéo gần quan hệ với Hứa Lập.

Văn Thiên ngồi xe về tới Tùng Giang, lúc gần đến Giang Ninh y đặc biệt gọi điện cho Triệu Bảo Cương để hỏi xem Hứa Lập nằm ở bệnh viện nào, Văn Thiên muốn đích thân đến bệnh viện thăm Hứa Lập. Dù là vì sự phát triển của Giang Ninh, hay là vì sợ trợ giúp của mình thì Hứa Lập cũng là công thần.

Triệu Bảo Cương nghe thấy bí thư thị ủy Văn Thiên muốn tới thăm Hứa Lập, y đương nhiên sẽ không để Văn Thiên đi một mình, hai người hẹn nhau gặp mặt tại cổng bệnh viện huyện Giang Ninh, cùng nhau vào bệnh viện thăm người bị hại là Hứa Lập.

Nhưng khi Văn Thiên, Triệu Bảo Cương đến bệnh viện, vào tới phòng bệnh Hứa Lập đang nằm lại chỉ thấy Phạm Ngọc Hoa đang ở đó dọn đồ. Bọn họ hỏi mới biết Hứa Lập tuy chưa khỏe nhưng đã về xã Nhị Đạo, chuẩn bị đi chỉ huy công trình.

Nhìn bộ dạng đáng thương của Phạm Ngọc Hoa, Văn Thiên chỉ nói một câu.

- Hứa Lập quả thật là cán bộ tốt. Tùng Giang chúng ta nếu có nhiều cán bộ như vậy thì tốt quá.

Triệu Bảo Cương vỗ vỗ vai Phạm Ngọc Hoa, ai ủi.

- Tiểu Hoa, cháu quen tiểu Hứa lâu như vậy còn không biết tiểu Hứa là người như thế nào sao? Cháu đáng lẽ phải thấy tự hào vì có người bạn trai như vậy mới đúng.

Phạm Ngọc Hoa nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Anh ấy làm việc mệt như thế nào thì cháu cũng không có ý kiến. Nhưng chuyện lần này làm cháu quá đau lòng, anh ấy hết lòng vì công việc nhưng cuối cùng lại …

Văn Thiên thở dài một tiếng.

- Chuyện lần này quả thật là chúng tôi có lỗi với Hứa Lập, là chúng tôi chậm ra mặt mới khiến cho Hứa Lập chịu khổ như vậy. Chẳng qua cô yên tâm, lãnh đạo thấy rõ công lao và những khó khăn mà đồng chí Hứa Lập phải chịu, chúng tôi sẽ không để một cán bộ tốt như Hứa Lập chịu rơi lệ vô ích.

Nhân viên chính – Hứa Lập không có ở đây, Văn Thiên cũng không cần tiếp tục ở lại Giang Ninh nữa. Triệu Bảo Cương tiễn Văn Thiên tới đầu đường cao tốc Giang Ninh – Tùng Giang rồi mới ngồi xe quay lại Giang Ninh.

Ngày thứ tư khi Văn Thiên về tới Tùng Giang, văn phòng Văn Thiên đột nhiên tiếp đón một vị khách mà không ai ngờ tới. Người này không phải ai khác, đúng là phó chủ nhiệm – Ủy ban kỷ luật tỉnh Phương Hoài Viễn. Văn Thiên nhìn thấy người tới là Phương Hoài Viễn không khỏi có chút giật mình, y không ngờ sau chuyện vừa xảy ra mà Phương Hoài Viễn lại có thể chủ động tới gặp mình.

- Bí thư Văn, chào anh, tôi mạo muội tới gặp hy vọng không làm phiền anh.

Phương Hoài Viễn mỉm cười nói.

Văn Thiên vội vàng đứng lên bắt chặt tay Phương Hoài Viễn, y thân thiết nói.

- Chủ nhiệm Phương, không ngờ anh sẽ tới Tùng Giang, thật sự có lỗi khi không tiếp đón từ xa, mời anh ngồi.

Nói xong Văn Thiên còn tự mình rót trà mời Phương Hoài Viễn, sau đó y ngồi xuống ghế bên cạnh Phương Hoài Viễn. Bây giờ Văn Thiên không rõ ý đồ tới đây của Phương Hoài Viễn. Mấy hôm trước bí thư tỉnh ủy đã tự nói với mình là vụ án về Hứa Lập đã kết thúc, vậy Phương Hoài Viễn tới đây làm gì?
 
Chương 142: Khách không mời


-

Phương Hoài Viễn phảng phất nhìn ra nghi ngờ của Văn Thiên, y cười nói:

- Bí thư Văn, hôm nay tôi tới đây chính là muốn xin lỗi. Thời gian trước tôi đã gây không ít phiền phức cho bí thư Văn vì việc ở huyện Giang Ninh.

Văn Thiên cắt ngang lời của Phương Hoài Viễn.

- Chủ nhiệm Phương nói gì vậy, mọi người cũng là vì công việc mà, đâu có gì là phiền phức cơ chứ?

Văn Thiên nghe xong Phương Hoài Viễn nói mới đầu còn ngờ ngợ, lẽ ra mình mặc dù là bí thư thị ủy thị xã Tùng Giang nhưng Phương Hoài Viễn cũng là phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, đây cũng là người ngang cấp với mình, đối phương sao phải xin lỗi mình. Nhưng nhìn vẻ mặt của Phương Hoài Viễn, Văn Thiên dám khẳng định Phương Hoài Viễn này không nói dối, cũng không phải là nói ngược. Phương Hoài Viễn này hôm nay thật sự có lòng thành tới xin lỗi mình.

Phương Hoài Viễn thấy Văn Thiên rộng lượng như vậy, đối phương không để chuyện mình làm ở trong lòng, Phương Hoài Viễn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua mình lần này một là tới xin lỗi Văn Thiên, một cũng là có việc khác cần nói chuyện với Văn Thiên.

- Bí thư Văn, cảm ơn sự rộng lượng của anh nhưng chuyện lần này đúng là do chúng tôi lỗ mãng. Đồng chí phụ trách điều tra vụ án này do áp dụng thủ đoạn phi pháp trong quá trình điều tra, Ủy ban kỷ luật tỉnh đã nghiêm túc xử lý, đã ra quyết định kỷ luật Đảng cùng với miễn đi chức vụ hành chính của anh ta.

Văn Thiên không nghĩ tới chuyện lại có kết quả nhanh như vậy, xem ra bí thư tỉnh ủy đúng là rất chú tâm vì thế gây áp lực không nhỏ cho Ủy ban kỷ luật tỉnh. Mặc dù lúc này Văn Thiên cũng biết trách nhiệm chủ yếu đáng lẽ lãnh đạo do Phương Hoài Viễn nhưng Phương Hoài Viễn thân là phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, cũng có chỗ dựa nên việc nhỏ như thế này căn bản không thể ảnh hưởng tới địa vị của Phương Hoài Viễn. Phương Hoài Viễn này có thể tự mình tới Tùng Giang xin lỗi mình đã là quá nể mặt mình. Về phần con dê thế tội – Lô Trường Quân càng không cần phải nói. Chuyện lần này bởi vì một phó chủ tịch xã nho nhỏ mà khiến một cán bộ cấp sở ngã ngựa, đừng nói là ở trong tỉnh mà ngay cả trong nước cũng là lần đầu tiên xuất hiện.

- Chuyện nếu đã qua đi thì cho nó trôi vào quá khứ vậy. Chúng ta cũng đều là vì công việc mà, không có đúng hay sai gì cả. Sau này chúng ta cũng cần thường xuyên liên lạc, giao tiếp để tránh xảy ra hiểu lầm như lần này.

- Bí thư Văn quả thật là người nhìn xa trông rộng, tiểu đệ sau này nhất định sẽ thường xuyên liên lạc với bí thư Văn, tham khảo trong công việc, hy vọng bí thư Văn tới lúc đó không thấy phiền vì tiểu đệ hay hỏi.

- Đâu có, đâu có, chủ nhiệm nếu có thể thường xuyên tới Tùng Giang chúng tôi làm khách, chúng tôi đương nhiên hoan nghênh.

Văn Thiên cười nói.

- Bí thư Văn, mặc dù chuyện lần này Ủy ban kỷ luật tỉnh chúng tôi lỗ mãng nhưng mấy đơn tố giác mà chúng tôi nhận được đều là gửi từ thị xã Tùng Giang đi, không biết bí thư Văn đối với việc này ..

Phương Hoài Viễn nói một nửa rồi dừng, y nhìn Văn Thiên.

Văn Thiên đương nhiên hiểu rõ ý của Phương Hoài Viễn, đây là y muốn đưa chỗ tốt kéo gần khoảng cách với mình. Nếu mình không định truy cứu thì chuyện sẽ dừng ở đây, sau này sẽ không có người nhắc tới nữa. Nếu mình muốn truy cứu thì chỉ cần một câu là Phương Hoài Viễn sẽ làm hết sức.

Đối với loại người chỉ biết hại người, vu oán cho người trong sạch, đặc biệt còn trực tiếp chỉ thẳng vào người của mình, Văn Thiên đương nhiên không muốn bỏ qua. Cho dù Phương Hoài Viễn không tới, Văn Thiên cũng đã chuẩn bị tra xét kỹ càng. Đối với kẻ địch của mình thì phải để cho đối phương lộ ra trước ánh sáng sẽ tốt hơn là để y trốn trong tối, ai biết lần sau lúc nào đối phương lại nhảy ra cắn mình.

- Đối với loại người không biết làm việc, chỉ thích gây chuyện thì chúng tôi không thể bỏ qua.

Văn Thiên tức giận nói.

Phương Hoài Viễn thấy Văn Thiên tỏ thái độ, y nói.

- Không sai, đúng là vì có những người luôn ngồi bên gây chuyện thì mới có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng đến vậy, đúng là không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng.

Văn Thiên nghe Phương Hoài Viễn dĩ nhiên đổ trách nhiệm cho người gửi đơn tố giác, Văn Thiên cười thầm trong lòng. Nếu không phải Phương Hoài Viễn này muốn nhằm vào mình thì đâu cần phải làm ầm lên như vậy?

Chẳng qua ngoài mặt Văn Thiên lại tỏ vẻ buồn phiền.

- Chỉ là không biết chủ nhiệm Phương có đầu mối cụ thể gì không? Nếu không loại chuyện này có khác gì mò kim đáy biển.

- Tạm thời còn không có đầu mối gì nhưng mọi việc chỉ sợ hai chữ chăm chú, chỉ cần muốn điều tra cuối cùng cũng sẽ tìm được một chút đầu mối. Bí thư Văn ở Tùng Giang chắc là cũng nghe được chút tin gì đó, nếu có thể bí thư Văn không ngại chỉ phương hướng cho tiểu đệ, miễn phát sinh hiểu lầm gì.

Văn Thiên nhíu mày. Y lấy tay gõ gõ mặt bàn suy nghĩ xem mình có nên thật sự cung cấp một phương hướng cho Phương Hoài Viễn không. Nếu cứ tùy ý để Phương Hoài Viễn điều tra thì ai biết có thể bắt nhầm người nhà hay không?

Phải biết rằng có quá ít cán bộ không mắc sai lầm gì như Hứa Lập, người có thể bị thẩm vấn liên tục hơn 40 tiếng mà vẫn có thể kiên trì không nói một câu càng không có người thứ hai. Tối thiểu Văn Thiên tự nhận mình không thể không có chút tỳ vết nào như Hứa Lập, ngày lễ ngày tết mình cũng nhận quà của cấp dưới, hoặc là cũng tặng quà cho lãnh đạo tỉnh cũng là điều rất bình thường, nếu không thì lấy gì mà tạo tình cảm. Chẳng lẽ tình cảm chỉ dựa vào mấy câu nói xuông là có được? Tất cả công việc đều dựa vào bản lĩnh của mình mà làm ra được ư? Anh có thể làm được nhưng cũng cần lãnh đạo để mắt tới. Nếu là người khác bị Phương Hoài Viễn bắt lại căn bản không thể nào chịu được việc thẩm vấn mấy chục tiếng liên tục, tới lúc đó lại khai ra một số chuyện không nên nói thì có khác gì là giúp Phương Hoài Viễn không?

Nhưng nếu mình nói thật ra thì đây có phải thành nhược điểm để Phương Hoài Viễn nhằm vào mình không? Mặc dù lần này Phương Hoài Viễn tự đến xin lỗi mình nhưng ai biết đoạn lời nói sau của Phương Hoài Viễn là thật tâm hay không? Quan trường quá phức tạp, có khi chỉ là vì một câu, thậm chí là một ánh mắt cũng đưa tới tai họa bất ngờ.

Văn Thiên thầm tính toán đôi chút rồi mới nói:

- Chủ nhiệm Phương, muốn nói đầu mối thì tôi quả thật cũng có một chút. Văn phòng thị ủy từng nhận được một cuộc điện nạc danh tố cáo về một vị lãnh đạo bên ủy ban thị xã, hơn nữa con của vị lãnh đạo đó cũng là một lãnh đạo phòng ở huyện Giang Ninh. Hứa Lập bị điều tra cũng là do đắc tội với nhà vị lãnh đạo thị xã nên mới gặp kết quả như hôm nay. Tôi cũng cho người điều tra về cuộc điện nạc danh kia nhưng người đó dùng điện thoại công cộng nên căn bản không thể tìm ra đầu mối gì.

Trong câu nói của Văn Thiên luôn dùng từ nạc danh, hình như hơn nữa không nhắc đến tên của ai, có thể nói là không có chút sơ hở gì.
 
Chương 143: Thu đồ Từ Cương


Phương Hoài Viễn đương nhiên nghe ra ý của Văn Thiên, y biết Văn Thiên đang thay đổi một phương pháp để chỉ rõ phương hướng điều tra cho mình, Văn Thiên muốn qua đó để không phải gánh chịu trách nhiệm gì. Mình nếu thật sự có thể điều tra ra người này có chuyện đó là bản lĩnh của mình, nếu không tra ra được thì cũng không quan hệ gì với Văn Thiên. Dù sao đó chỉ là một cuộc điện nạc danh, căn bản không thể coi là thật.

Chẳng qua Phương Hoài Viễn lần này quả thật là thật tâm cải thiện quan hệ với Văn Thiên. Văn Thiên bây giờ mặc dù chỉ là bí thư thị ủy, nói về chức vụ, lý lịch thì mình cũng không cần lấy lòng đối phương. Nhưng theo lời của chủ nhiệm Uông – Uông Thanh thì sau khi loại trừ đối thủ cạnh tranh duy nhất là mình ra, chức vụ phó bí thư tỉnh ủy đã xác định là của Văn Thiên, sau này Văn Thiên còn có thể tiếp tục lên làm chủ tịch tỉnh, bí thư tỉnh ủy. Khi đó Văn Thiên đã có thể thật sự là lãnh đạo của mình, mình nếu không thể thừa dịp sớm chữa trị quan hệ với Văn Thiên thì người bị hại cuối cùng chỉ có thể là mình.

- Vậy cảm ơn bí thư Văn, chúng tôi nhất định cẩn thận chứng thực, nhất định cam đoan không vu oan người tốt, cũng không bỏ qua kẻ xấu.

Phương Hoài Viễn nghiêm túc nói.

Văn Thiên nghe xong nhưng trong lòng lại cười thầm. “Không không vu oan người tốt, cũng không bỏ qua kẻ xấu ư? Chỉ là tiêu chuẩn đánh giá người tốt, kẻ xấu lại là do chính bọn họ đặt, bọn họ nói như thế nào thì như vậy sẽ là đúng” Chẳng qua lời này Văn Thiên không thể nói ra khỏi miệng. Y vẫn rất nhiệt tình nói.

- Như vậy cảm ơn chủ nhiệm Phương hỗ trợ. Chủ nhiệm Phương không dễ tới Tùng Giang một chuyến vậy trưa nay không thể đi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa, tâm sự mới được.

- Không được, không được. Tiểu đệ cũng không có mặt mũi ăn cơm do bí thư Văn mời, hay là chờ tra ra manh mối việc này, có thể có câu trả lời với bí thư Văn thì mới quay lại làm phiền bí thư Văn.

Phương Hoài Viễn thấy điều cần nói mình cũng đã nói, trước mình không có qua lại với Văn Thiên, thậm chí còn có khúc mắc nếu mình ở lại ăn cơm khó tránh khỏi làm khó cả đôi bên, vậy không bằng mình đi về.

Phương Hoài Viễn rời đi, Văn Thiên không nói cho bất cứ ai biết mục đích chuyến đi này của Phương Hoài Viễn. Việc này nếu thật sự bị người thứ ba biết sợ rằng rất nhanh toàn thế giới đều biết. Giờ cần chờ Phương Hoài Viễn điều tra có kết quả rồi nói với mọi người.

Sau cuộc phong ba thẩm vấn lần này của Hứa Lập, mặc dù hắn chịu khổ đôi chút nhưng lại được càng nhiều chỗ tốt. Trong hội nghị cán bộ toàn huyện Giang Ninh, yy nhiều lần lên tiếng khen ngợi Hứa Lập, kêu gọi toàn bộ cán bộ, lãnh đạo huyện Giang Ninh học tập Hứa Lập. Hứa Lập thậm chí còn thông qua Phạm Ngọc Hoa biết Phạm Kiệt đã vài lần nói về việc bí thư thị ủy đã nhắc tới mình ở hội nghị trên thị xã. Lúc này mình mặc dù chỉ còn là một phó chủ tịch xã nhưng danh tiếng của mình đã sớm truyền trên chính trường thị xã Tùng Giang.

Đối với mấy việc này, Hứa Lập mặc dù thầm vui nhưng ngoài mặt không lộ ra ngoài. Hắn vẫn vùi đầu vào công việc ở xã Nhị Đạo. Tiếu Lợi Phi ở lại Nhị Đạo vài hôm đi dạo xung quanh rồi mới về Bắc Kinh. Mà sau khi Hứa Lập xuất viện về cơ bản mỗi ngày đều có mặt ở công trường phụ trách giám sát tiến độ, phối hợp với các bên. Đến trung tuần tháng 12 khi cơn mưa tuyết đầu tiên đổ xuống xã Nhị Đạo, công trình mới dừng lại vì thời tiết.

Trong hơn tháng này Hứa Lập về cơ bản không quay về huyện, hắn cũng chỉ liên lạc nói chuyện điện thoại với Phạm Ngọc Hoa mà thôi. Từ Đắc Hậu và Mã Kiện thấy điểm này không khỏi thấy lo cho Hứa Lập.

Vừa thấy công trình tạm dừng thi công, hai người lập tức kéo Hứa Lập về xã. Nhìn gương mặt bắt đầu xám đen của Hứa Lập vì phơi nắng, hai người thật là có chút không đành lòng. Bây giờ đã là cuối năm, theo tập quán của xã thì chỉ cần qua tết dương lịch là cán bộ của xã ngoại trừ người phải trực ban ra còn lại về cơ bản đều được cho nghỉ. Bây giờ cách tết dương lịch hơn mười ngày, Từ Đắc Hậu và Mã Kiện bàn nhau nếu không có việc gì khác thì cho Hứa Lập nghỉ phép sớm. Dù sao công trình ở thôn Hồng Kỳ không sang xuân cũng không tiến hành tiếp được. Bây giờ cho Hứa Lập về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chờ khi có việc mới cần trở lại làm.

Hứa Lập đương nhiên cũng biết mình cho dù ở lại trong xã cũng không có việc gì để làm. Nhà Từ Đắc Hậu lại ở xã, có chuyện gì cũng có thể kịp thời xử lý, nếu có chuyện cần tới mình làm thì chỉ cần gọi điện là mình về gấp được. Cho nên hắn không từ chối ý tốt của Từ Đắc Hậu và Mã Kiện. Hắn ăn trưa ở nhà bếp rồi lên dọn dẹp một chút sau đó bảo Từ Cương lái xe đưa mình về nhà.

Có thể nói người không thích nhất chuyện Hứa Lập về huyện là Từ Cương. Hơn tháng qua khi Hứa Lập có mặt ở công trình, Từ Cương vẫn đi theo Hứa Lập. Chẳng những y có thể học chút công phu từ Hứa Lập, y còn học được nhiều kỹ xảo khi đi thi công chức, quan trọng hơn là y có thể đi theo Hứa Lập để học cách làm người.

Hứa Lập ngồi trên xe nhìn Từ Cương tuy lái xe mà mặt mày khá kém, hắn cười nói:

- Từ Cương, tôi về nhà nghỉ chứ có phải một đi không trở lại đâu, chờ tới sang năm là cậu gặp lại tôi mà. Cậu nhìn mặt mình lúc này đi, người không biết còn tưởng tôi đắc tội gì cậu chứ.

Từ Cương nghe xong lại nói:

- Hứa ca, anh bây giờ không chỉ là công thần của huyện Giang Ninh chúng ta, hơn nữa còn có tiếng khắp thị xã Tùng Giang, ai biết lúc nào lãnh đạo cao hứng là điều anh lên huyện, thậm chí điều tới phòng ban quan trọng nào đó trên thị xã làm việc chứ, đến lúc đó anh còn có thể nhớ tới tên đồ đệ như tôi không?

- Cậu lúc gọi tôi Hứa ca, lúc xưng là đồ đệ, vậy không phải thấp đi một bậc ư?

Hứa Lập cười trêu Từ Cương.

- Sư phụ, anh rốt cuộc nhận tôi làm đồ đệ?

Từ Cương như một con khỉ thuận thế trèo lên. Y đã sớm nhiều lần gọi Hứa Lập làm sư phụ nhưng lại bị Hứa Lập từ chối. Dù sao tuổi hai người chênh lệch không nhiều, Hứa Lập cũng không dám nhận Từ Cương làm đồ đệ.

Nhưng không nghĩ hôm nay Từ Cương lại bắt được lời nói lỡ của Hứa Lập mà tiếp tục muốn nhận Hứa Lập làm sư phụ.

Hứa Lập có thể thấy rõ Từ Cương thật lòng muốn bái mình làm thầy, mình và Từ Cương này cũng có duyên thầy trò nên Hứa Lập suy nghĩ một chút nói:

- Cậu đã thiệt tình muốn nhận tôi làm thầy thì tôi cũng không khách khí nữa. Chẳng qua sau này trước mặt người khác cậu cứ gọi tôi là Hứa ca, tình thầy trò của chúng ta chỉ cần chúng ta biết là được, tránh cho người khác nghĩ chúng ta điên.

Từ Cương không nghĩ tới mình đi theo Hứa Lập tới công trường hơn tháng, xin xỏ mãi Hứa Lập không đồng ý, hôm nay vừa nói Hứa Lập lại đồng ý, y không khỏi cảm thấy mình như nằm mơ. Hứa Lập vỗ mạnh vai Từ Cương.

- Cậu cẩn thận một chút, đang lái xe đó, cậu đừng định mưu hại sư phụ đấy.

Từ Cương lúc này mới bình tĩnh lại, y cười hì hì nói:

- Đâu thể như vậy được. Em hại ai cũng không dám hại sư phụ. Sư phụ chính là mặt trời trong lòng em, sư phụ là ngọn đèn chỉ đường cho em, sư phụ là …
 
Chương 144: Liếc mắt đưa tình


- Được rồi, đừng nịnh bợ, chú ý lái xe đi.

Nhìn vẻ cao hứng của Từ Cương, Hứa Lập cũng hơi cảm động. Chẳng qua Hứa Lập cũng có một cảm giác nhân duyên giữa mình và Từ Cương sẽ kéo dài, sau này Từ Cương sẽ có lúc giúp mình nếu không hắn cũng không đột nhiên đáp ứng lời bái sư của Từ Cương.

Lên tới huyện thành, Hứa Lập muốn mời Từ Cương vào nhà ăn cơm nhưng Từ Cương từ chối. Không đợi Hứa Lập mở miệng, Từ Cương đã lái xe chạy thẳng tới trước cửa phòng Tài chính huyện. Lúc gần đi y còn thè lưỡi với Hứa Lập, y nhỏ giọng nói.

- Sư phụ, ngài chơi với sư nương mới là điều quan trọng hơn hơn cả, các vị cần phải có thời gian riêng của mình, đồ đệ mà đi theo không phải thành bóng đèn ư?

- Tiểu tử này.

Hứa Lập cười mắng rồi quay đầu lại đi vào cổng phòng Tài chính huyện.

Khi Hứa Lập sắp đi tới cửa văn phòng của Phạm Ngọc Hoa, Phạm Ngọc Hoa đang ngồi làm việc như cảm ứng được gì đó nên ngẩng đầu lên. Thấy Hứa Lập xuất hiện ở cửa, Phạm Ngọc Hoa thiếu chút nữa đánh rơi bút xuống đất.

Hai người đã có hơn nửa tháng không có gặp mặt , mỗi ngày chỉ có lúc buổi tối là buôn điện thoại, nhưng chỉ dựa vào điện thoại thì sao có thể làm giảm nỗi tương tư của cả hai được chứ. Đạc biệt là Phạm Ngọc Hoa đã sớm vứt trái tim của mình lên người Hứa Lập, nếu không phải cuối năm công việc của cô quá bận thì Phạm Ngọc Hoa sợ là đã sớm bắt xe tới xã Nhị Đạo tìm Hứa Lập rồi.

Phạm Ngọc Hoa lúc này thấy Hứa Lập, không biết sao cô lại thấy uất nghẹn trong lòng, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống. Hứa Lập thấy Phạm Ngọc Hoa đột nhiên khóc, hắn vội vàng đi nhanh về phía cô. Chẳng qua Hứa Lập cũng không quên đóng cửa lại.

Phạm Ngọc Hoa một bên lau nước mắt và đứng lên, ngay lúc Hứa Lập đi tới trước mặt, Phạm Ngọc Hoa rốt cuộc không nhịn được, thoáng cái nhào vào trong lòng Hứa Lập, nước mắt càng rơi nhiều hơn lên vai Hứa Lập.

- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, mới có nửa tháng không gặp mà em như bị uất ức lắm vậy.

Hứa Lập một bên ôm chặt Phạm Ngọc Hoa, một bên nhỏ giọng nói bên tai cô.

Phạm Ngọc Hoa nghe vậy đỏ mặt nói.

- Đều do anh cả, đều do anh, do anh nên em mới như thế này.

Phạm Ngọc Hoa còn khẽ đấm Hứa Lập vài cái để phát tiết mối hận trong lòng mình. Nhưng đấm vài cái cô lại đau lòng bỏ tay xuống, hai tay cô cũng ôm chặt lấy Hứa Lập.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, Phạm Ngọc Hoa mới đột nhiên đẩy Hứa Lập ra. Cô đỏ mặt cúi đầu dịu dàng nói.

- Đều do anh cả, ở đây là tại cơ quan nếu bị người thấy thì em xấu hổ chết được.

Hứa Lập vẫn tiếp tục ôm Phạm Ngọc Hoa vào lòng, hắn nhỏ giọng nói.

- Không có gì đâu, lúc anh vào đã khóa trái cửa.

Hứa Lập vừa dứt lời, chỉ nghe bên ngoài có người gõ cửa.

- Sếp Phạm, sếp Phạm có trong phòng không?

Phạm Ngọc Hoa vừa định trả lời lại bị Hứa Lập lấy tay miệng, hắn nhỏ giọng nói bên tai cô.

- Em bây giờ mặt đầy nước mắt thì sao có thể gặp người, đừng lên tiếng.

Phạm Ngọc Hoa lúc này mới nhớ tới việc này, cô nhỏ giọng thét một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi lòng Hứa Lập. Cô chạy về trước bàn làm việc, lấy gương và đồ trang điểm trong ngăn kéo ra cẩn thận trang điểm lại.

Hứa Lập thấy vậy không khỏi cười khổ một tiếng. Xem ra phụ nữ cho đến bây giờ đều đặt dung mạo lên vị trí thứ nhất, các cô không muốn bất cứ ai thấy vẻ xấu xí của mình.

Phạm Ngọc Hoa cẩn thận trang điểm một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn Hứa Lập.

- Được chưa anh?

Hứa Lập nhẹ nhàng lau chút phấn màu hơi đậm trên lông mi giúp Phạm Ngọc Hoa rồi cẩn thận quan sát. Ngay lúc Phạm Ngọc Hoa tưởng mặt mình có gì không đúng thì Hứa Lập mới nói.

- Tiểu Hoa nhà anh đẹp thật, dù trang điểm như thế nào cũng đẹp.

Phạm Ngọc Hoa tức tối đấm Hứa Lập nhẹ một cái.

- Cho chừa cái tội trêu em.

- Anh bị oan, có trời đất chứng giám tất cả lời anh nói đều là thật.

- Được rồi, được rồi, em biết em trời sinh đã đẹp, không cần anh khen em nữa đâu.

Phạm Ngọc Hoa nói làm Hứa Lập sợ đến ngẩn ngơ, lát sau Hứa Lập mới nói:

- Tiểu Hoa, em có phải là ăn nhiều nước miếng của anh không cho nên …

- Đáng ghét, ai ăn nước miếng của anh.

Phạm Ngọc Hoa nói xong lại đánh nhẹ Hứa Lập vài cái tỏ rõ bất mãn trong lòng. Hai người nói chuyện một lúc, Phạm Ngọc Hoa mới nhìn đồng hồ thấy giờ mới là hơn 2h chiều, còn hơn hai tiếng nữa mới hết giờ làm. Hơn nữa mình bây giờ đang rất bận, không tiện về sớm. Cô nói:

- Hay là anh vào phòng trong nằm nghỉ một lát, đợi lát em hết giờ rồi chúng ta cùng về?

Hứa Lập cũng nhìn ra Phạm Ngọc Hoa muốn ở bên mình nhưng cô lại bận việc. Hắn thầm nghĩ mình đã nói chuyện với bố mẹ là đến gặp Phạm Ngọc Hoa trước rồi tối mới về nhà.

Bố mẹ Phạm Ngọc Hoa không chê được điểm gì từ cô con dâu tương lai Phạm Ngọc Hoa, vừa nghe Hứa Lập nói muốn đi gặp Phạm Ngọc Hoa thì bọn họ đương nhiên không phản đối. Hứa Thành Hữu thậm chí còn dặn con mình tối nay không về cũng được.

Cho nên chiều nay Hứa Lập không có việc gì, hắn ở lại bên Phạm Ngọc Hoa cũng không sao cả.

- Được, vậy anh vào ngủ một lát, em làm việc xong rồi gọi anh.

Phạm Ngọc Hoa bởi vì lên làm trưởng bộ phận nên chẳng những có một văn phòng riêng, bên trong còn có phòng nhỏ với chiếc giường, Tv để cô tiện nghỉ ngơi lúc căng thẳng.

Phạm Ngọc Hoa mỉm cười đẩy Hứa Lập vào phòng trong, cô còn cởi áo khoác ngoài cho Hứa Lập. Hứa Lập nằm xuống giường hưởng thụ Phạm Ngọc Hoa nhẹ nhàng đắp chăn cho mình. Phạm Ngọc Hoa lúc gần đi còn nhỏ giọng nói với hắn.

- Ngoan nghe lời, lát em vào với anh.

Nói xong cô khẽ hôn lên trán Hứa Lập mới xoay người đi ra, cô tiếp tục vùi đầu vào công việc bận rộn.

Hứa Lập nằm trên giường mới đầu còn suy nghĩ một chút nhưng sau hơn tháng liên tục bận rộn ở công trường, Hứa Lập đã lâu không có giấc ngủ ngon vì thế chỉ chốc lát cơn buồn ngủ ập tới, hắn nhắm hai mắt ngủ.

Phạm Ngọc Hoa tuy ngồi trước bàn làm việc, tính toán sổ sách nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới Hứa Lập. Nếu không phải các công việc này phải kết thúc trước tết dương lịch, cô đã muốn lập tức kéo Hứa Lập ra ngoài đi hẹn hò rồi. Làm xong một việc, Phạm Ngọc Hoa ngẩng đầu lên thấy đã là hơn 4h.
 
Chương 145: Ác giả ác báo


Phạm Ngọc Hoa mặc dù bận việc nhưng cũng chưa đến mức làm thêm giờ. Phạm Ngọc Hoa thu dọn qua tài liệu trên bàn rồi đứng lên. Cô khẽ đẩy cửa phòng trong nhưng lại thấy Hứa Lập đang ngủ say trên giường.

Cô nhẹ nhàng đi tới đầu giường nhìn Hứa Lập ngủ, cô có chút không đành lòng đánh thức hắn. Phạm Ngọc Hoa biết mặc dù khi nói chuyện điện thoại, Hứa Lập hầu hết là nói về những chuyện thú vị trên công trường, cho đến bây giờ chưa bao giờ kể hổ nhưng bây giờ đã là mùa đông, nhiệt độ bên ngoài xuống dưới 0 độ, Hứa Lập mỗi ngày đều ở trên công trường với các công nhân, mặc dù công trường có đốt lửa sưởi ấm nhưng bốn phía có gió thổi tới thì ấm được bao nhiêu chứ? Càng huống chi Hứa Lập bị thẩm vấn hơn 40 tiếng nhưng không nghỉ ngơi hồi phục mà tới công trường ngay, dù là người sắt cũng phải mệt.

Phạm Ngọc Hoa thấy Hứa Lập đang ngủ đột nhiên nhíu mày, cô không biết Hứa Lập đang mơ gặp chuyện gió gì. Cô nhẹ nhàng vuốt mấy nếp nhăn trên trán Hứa Lập lại làm hắn tỉnh. Lẽ ra Hứa Lập không nên thả lỏng mình như vậy nhưng hơn tháng làm việc vất vả, ở đây lại không có chút nguy hiểm nào nên Hứa Lập đương nhiên bỏ lỏng cảnh giác, cho mình một giấc ngủ thật ngon.

Hứa Lập tỉnh lại nhẹ nhàng nắm tay Phạm Ngọc Hoa, để bàn tay cô vuốt ve mặt mình. Hắn cảm nhận được tình cảm sâu đậm mà Phạm Ngọc Hoa dành cho mình.

Nhưng không ngờ cái bụng của Hứa Lập lại phá vỡ sự yên tĩnh, ấm áp này. Nghe được tiếng kêu từ bụng Hứa Lập phát ra, Phạm Ngọc Hoa không khỏi ôm bụng cười vui.

Hứa Lập cũng mỉm cười nói:

- Xem ra nó vẫn là lớn nhất, không cho nó ăn no là nó kiến nghị, có chuyện gì khác cũng không làm được.

- Như vậy mau đi thôi, chúng ta đi ăn cho cái bụng tham lam này vỡ ra, nếu không bọn nó tạo phản là không ai trấn áp được.

Phạm Ngọc Hoa kéo Hứa Lập dậy, cô cũng lấy áo khoác đưa cho hắn rồi hai người ra khỏi phòng Tài chính, tìm một quán ăn.

Cuộc sống sau khi từ xã Nhị Đạo về huyện của Hứa Lập rất thoải mái, ban ngày vì Phạm Ngọc Hoa muốn đi làm nên hắn ở nhà với bố mẹ hoặc tìm đám người Triệu Quốc Khánh, Văn Thành, Điền Căn Sinh nói chuyện, uống rượu. Buổi tối Phạm Ngọc Hoa tan làm thì Hứa Lập đương nhiên xuất hiện trước mặt cô, ở bên cô.

Tết dương lịch gần tới, năm 2000 sắp qua, Hứa Lập ở trong năm này có thể nói là có thu hoạch rất lớn. Không đầy nửa năm hắn chẳng những thành công tiến vào chính trường, còn có thể từ một nhân viên công chức bình thường làm tới chức phó chủ tịch xã, đây căn bản là điều người khác không dám nghĩ tới.

Ngay lúc Hứa Lập đang hồi tưởng một năm qua của mình, Phạm Ngọc Hoa lại gọi cho hắn hẹn hắn tối đến nhà mình ăn cơm. Cô nói bố cô có chuyện gì đó muốn nói với hắn.

Tối đó Hứa Lập cùng Phạm Ngọc Hoa đi về nhà cô. Hắn vừa vào đã thấy Phạm Kiệt, mặt mày ông hồng hào xem ra lần này tìm mình đến là có chuyện gì tốt. Sau khi mọi người ăn tối xong, Phạm Kiệt gọi Hứa Lập vào thư phòng.

- Hôm nay bí thư Văn Thiên gọi chú vào văn phòng nói một chuyện hơn nữa còn có liên quan tới cháu. Bí thư Văn Thiên một phần do bận nên không có thời gian, một phần khác cũng không tiện trực tiếp nói chuyện với cháu. Cho nên y hôm nay đặc biệt gọi chú tới, bảo chú thông báo một việc với cháu.

Hứa Lập không khỏi có chút khó hiểu, có chuyện gì mà khiến bí thư thị ủy Văn Thiên khó nói nhỉ, còn cần Phạm Kiệt chuyển lời giúp.

- Chuyện thứ nhất chính là thời gian trước Ủy ban kỷ luật tỉnh tới huyện Giang Ninh. Chuyện này cho tới hôm nay mới xem như kết thúc hẳn. Các đồng chí Ủy ban kỷ luật tỉnh đã điều tra được người viết đơn tố cáo, đó chính là phó thị trưởng Chu Bách Nhâm và Chu Thông.

- Hả?

Chuyện điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh đã qua hơn tháng, Hứa Lập mặc dù không đến mức quên nhưng chuyện nếu qua đi thì hắn không để ở trong lòng. Hôm nay hắn mới biết thì ra chuyện này không kết thúc như mình nghĩ. Ủy ban kỷ luật tỉnh đã có hành động nhằm vào người viết đơn tố cáo.

- Dĩ nhiên là bọn họ. Chẳng qua cha con Chu Bách Nhâm, Chu Thông chỉ viết vài bức đơn tố cáo chỉ sợ cũng không xử được tội trạng lớn nào.

Phạm Kiệt bưng chén trà mỉm cười nói.

- Tiểu Hứa, cháu đã tự mình lĩnh giáo sự lợi hại của Ủy ban kỷ luật tỉnh, cháu cho rằng bọn họ phí bao công tra xét hơn tháng mà chỉ tra ra việc hai bố con Chu Bách Nhâm viết đơn tố cáo là xong ư? Cháu cho rằng bố con Chu Bách Nhâm thật sự trong sạch như cháu sao? Cháu cho rằng bọn họ có thể không khai khi bị các đồng chí Ủy ban kỷ luật tỉnh thẩm vấn sao?

Hứa Lập nghe xong đầu tiên là ngẩn người sau đó hắn hiểu ý của Phạm Kiệt. Mình đã trải qua huấn luyện cho nên có thể chịu được cuộc thẩm vấn mệt mỏi do Ủy ban kỷ luật tỉnh tiến hành, hơn nữa mình căn bản không có bất cứ hành vi vi phạm pháp luật nào cả, đương nhiên sẽ không chột dạ nên mới có thể chịu được sự hành hạ của Ủy ban kỷ luật tỉnh. Nhưng bố con Chu Bách Nhâm chỉ sợ không có bản lĩnh này. Bị tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh thẩm vấn, lại có bí thư tỉnh ủy, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, bí thư thị ủy tỏ thái độ thì bố con Chu Bách Nhâm thật sự khó thoát tai kiếp, bọn họ rất nhanh khai tất cả hành vi vi phạm pháp luật của mình.

- Hơn nữa người dẫn đầu tổ điều tra – Ủy ban kỷ luật tỉnh cháu cũng biết đó, chính là Thang Tùng Minh đã thẩm vấn cháu lần đầu. Theo bọn họ điều tra, Chu Bách Nhâm đã lợi dụng chức vụ mà tham ô lên hơn hai triệu, còn có hơn 1,8 triệu tài sản không thể nói rõ nguồn gốc phát sinh. Mà Chu Thông trong gần hai năm nhận chức ở huyện Giang Ninh cũng tham ô, nhận hối lộ gần một triệu, đây đúng cả bố lẫn con đều không ai chịu thua ai.

- Hai người bọn họ không hổ là bố con.

Nghe xong Phạm Kiệt nói, Phạm Kiệt thở dài một tiếng. Đặc biệt là Chu Thông càng làm Hứa Lập phục, chỉ có gần hai năm đã nhận hối lộ tới gần triệu, như vậy càng hơn xa ông bố.

- Chuyện không chỉ như vậy, bởi vì Chu Bách Nhâm cùng Chu Thông nên đã kéo ra không ít phần tử tham ô, nhận hối lộ. Ngay cả trưởng phòng Đất đai, chủ tịch huyện Giang Ninh cũng đã bị lập án điều tra vì đã nhận hơn trăm ngàn hối lộ của Chu Thông.

- Xem ra Giang Ninh, thậm chí là cả Tùng Giang đều sẽ xảy ra động đất.

Hứa Lập than thở một câu. Hắn không ngờ chỉ vì mình mà lại dẫn ra nhiều chuyện như vậy. Mà bố con Chu Bách Nhâm càng là lấy đá đập vào chân mình.
 
Chương 146: Một lệnh điều động


Nhìn Hứa Lập đang bần thần, Phạm Kiệt cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

- Chuyện này mặc dù có liên quan tới cháu nhưng lại không quá lớn. Chủ yếu là do Ủy ban kỷ luật bị áp lực rất lớn của bí thư tỉnh ủy, bọn họ cũng muốn có câu trả lời với bí thư Văn Thiên và đội ngũ cán bộ lãnh đạo huyện Giang Ninh, muốn một câu trả lời với cháu nên mới làm như vậy. Mà chuyện thứ hai mới có quan hệ mật thiết với cháu.

- Còn có chuyện nữa ạ?

Hứa Lập có chút ngạc nhiên.

- Bí thư Văn Thiên bảo chú hỏi cháu xem cháu có muốn tới văn phòng thị ủy làm việc không?

- Đến văn phòng thị ủy làm việc?

Hứa Lập thoáng cái ngẩn ra, đây chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống. Văn phòng thị ủy là nơi nào? Mình chỉ là một phó chủ tịch xã nếu có thể lên thị ủy công tác thì chỉ cần làm mấy năm ít rồi điều tới bất kể huyện, cục nào trong thị xã Tùng Giang cũng làm tới cấp phó, vậy ít nhất là cấp phó huyện, nếu như vận động tốt thì làm tới cấp chính huyện.

- Vậy cháu tới văn phòng thị ủy làm gì?

- Ý của bí thư Văn Thiên là để cháu tới phòng thư ký làm một thời gian, chờ cháu quen thuộc với công việc rồi điều chỉnh cháu tới vị trí thích hợp hơn.

Hứa Lập gật đầu nhưng lại nghĩ tới một việc, hắn vội vàng nói:

- Phạm thúc, chuyện bí thư Văn điều lên tỉnh ủy không biết có chuẩn không, đã xác định chưa? Nếu bí thư Văn thật sự điều đi thì cháu ..

Phạm Kiệt âm thầm cao hứng Hứa Lập có thể phản ứng nhanh như vậy thì xem ra Hứa Lập đã quen với quan trường, cũng đã biết tính toán cho tương lai của mình.

- Chuyện bí thư Văn điều lên tỉnh ủy về cơ bản đã xác định, chắc là sang xuân là điều đi. Cũng chính vì thế nên bí thư Văn mới vội vã điều cháu lên văn phòng thị ủy. Y cũng tỏ vẻ nếu như cháu muốn lên thị ủy thì bí thư Văn có thể cam đoan trước khi đi ít nhất cho cháu lên làm phó trưởng phòng – phòng Thư ký thị ủy, như vậy dù là bí thư Văn đi thì cháu chỉ cần làm ở văn phòng thị ủy và không mắc sai lầm, mấy năm sau cũng có thể được lên chức.

Hứa Lập âm thầm tính toán một chút, mặc dù phó trưởng phòng phòng thư ký – văn phòng thị ủy chỉ là cấp phó trưởng phòng nhưng cấp phó trưởng phòng này cách biệt một trời một vực với chức phó chủ tịch xã hiện tại của mình, điều duy nhất mình cần cân nhắc chính người làm bí thư thị ủy thay Văn Thiên là người thuộc hệ của bí thư Văn hay không? Người thay thế còn có thể trọng dụng mình không. Đừng để bí thư Văn vừa đi rồi mình bị vứt vào xó, vậy không bằng tiếp tục ở lại huyện Giang Ninh. Chẳng qua Văn Thiên kia lên làm phó bí thư tỉnh ủy, bất luận ai thay thế vị trí của y thì chắc cũng không đến mức không nể mặt Văn Thiên.

- Tiểu Hứa, bí thư Văn lần này giúp cháu là vì chuyện tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh đến huyện Giang Ninh nên thiếu nhân tình của cháu. Nếu không theo thông lệ bí thư Văn quyết sẽ không thực hiện bất cứ thay đổi nhân sự nào trước khi đi. Tiểu Hứa, cháu cần phải nắm bắt cơ hội này, nó có rát nhiều chỗ tốt với tương lai phát triển của cháu.

Hứa Lập gật đầu nói:

- Vâng, cháu sẽ lên văn phòng thị ủy làm việc.

Phạm Kiệt mới đầu còn có chút lo lắng, ông sợ Hứa Lập không rõ tình hình. Bây giờ nghe Hứa Lập nhận lời, ông không khỏi cười nói:

- Ngày mai chú sẽ trả lời bí thư Văn, có lẽ hai ba ngày tới là có văn bản điều động cháu, cháu cũng cần nắm bắt thời gian bàn giao công việc ở xã Nhị Đạo với các lãnh đạo, cháu tuyệt đối đừng để công tác thu hút đầu tư của xã Nhị Đạo bị ảnh hưởng. Nếu không Triệu Bảo Cương nhất định sẽ tìm tới chú mà tính sổ.

- Chú yên tâm, công tác liên quan ở xã Nhị Đạo đã đi vào quỹ đạo, dù không có cháu cũng vẫn hoạt động bình thường được, không có gì phải lo lắng.

Đối với việc này Hứa Lập đương nhiên có nắm chắc. Công ty Huệ Tân căn bản chính là tài sản ngầm của mình, chỉ cần mình đồng ý thì sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ cả.

Hắn mặc dù làm việc với Từ Đắc Hậu, Mã Kiện chưa lâu nhưng Hứa Lập có thể cảm nhận hai người chiếu cố mình như cha chú với con cái. Cho nên Hứa Lập cũng không coi bọn họ là người ngoài. Ngày hôm sau Hứa Lập quay về xã Nhị Đạo tự mình nói chuyện này với Từ Đắc Hậu và Mã Kiện. Từ Đắc Hậu và Mã Kiện mặc dù không nỡ để Hứa Lập đi nhưng con người hướng chỗ cao mà đi, nước chảy chỗ trúng, bọn họ không thể vì mình mà ảnh hưởng đến tiền đồ của Hứa Lập. Cho nên hai người đều nói chúc mừng, sau đó do Mã Kiện tự mình cùng Hứa Lập tới công trường thi công nói chuyện này. Dù sao chuyện này có thể nói là chuyện quan trọng nhất của xã Nhị Đạo, giao cho người khác Từ Đắc Hậu và Mã Kiện không yên tâm, phải do một trong hai người bọn họ phụ trách mới ổn.

Hứa Lập trước khi đi cũng đưa ra phương án cải cách y tế, giáo dục của xã Nhị Đạo mà mình đã viết giao cho Mã Kiện. Dù sao lần này Hứa Lập mất nhiều công sức thu hút đầu tư cũng là vì muốn cải thiện tình huống lạc hậu trong giáo dục, y tế của xã Nhị Đạo. Dù sau này xảy ra nhiều việc nhưng Hứa Lập vẫn không quên ý định ban đầu của mình.

Từ Đắc Hậu cùng Mã Kiện xem qua phương án cải cách của Hứa Lập, bọn họ đều cam đoan với Hứa Lập là chỉ cần tài chính của Nhị Đạo có tiền thì việc đầu tiên tiến hành là cải thiện tình hình giáo dục toàn xã. Không có nền giáo dục tốt đẹp thì dù có tiền nhiều hơn nữa cũng là kẻ giàu sổi, vĩnh viễn không kéo dài được.

Sau khi bàn giao các việc cần thiết, Hứa Lập rốt cục có thể yên tâm rời đi xã Nhị Đạo. Mặc dù chỉ làm việc ở đây vài tháng nhưng Hứa Lập rất có tình cảm với nơi đây.

Ngày thứ hai sau khi Phạm Kiệt chuyển đạt lại ý của Hứa Lập với Văn Thiên, văn bản điều động Hứa Lập cũng tới tay hắn. Chẳng qua nội dung văn bản có hơi khác so với lời Phạm Kiệt nói, thì ra trên văn bản viết rõ điều Hứa Lập lên văn phòng thị ủy làm phó trưởng phòng phòng thư ký, đồng thời để Hứa Lập ba ngày sau lên văn phòng thị ủy báo danh. Hứa Lập có thể nhận thấy Văn Thiên quả thật rất sốt ruột nếu không cũng không yêu cầu Hứa Lập lên nhận chức nhanh như vậy.

Hứa Lập vốn còn tưởng mình có thể làm thư ký ở văn phòng thị ủy đã là quá tốt, không ngờ mình vừa tới đã làm phó trưởng phòng, mặc dù cấp bậc giống bây giờ, vẫn là phó trưởng phòng nhưng một phó chủ tịch xã có thể so sánh với phó trưởng phòng – phòng thư ký thị ủy sao?

Phó trưởng phòng – phòng thư ký văn phòng thị ủy mặc dù chỉ là cấp phó trưởng phòng nhưng đây là phục vụ lãnh đạo, bất luận tới đâu đều cao hơn người một bậc. Sợ rằng Hứa Lập có trở lại huyện Giang Ninh, ngay cả bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương cũng phải tự mình tiếp đón.

Hứa Lập có thể làm tới mức này, tất cả người có quan hệ với Hứa Lập đều vui vẻ. Chẳng qua trong đó có hai người không vui nổi, một là Từ Cương – đồ đệ mới nhận của Hứa Lập, không ngờ sư phụ vừa nhận mình đã đi ngay, mình còn chưa học đủ mà. Người còn lại đương nhiên là bạn gái của Hứa Lập – Phạm Ngọc Hoa.
 
Chương 147: Trưởng phòng Tống


Hà Quảng Tiến vốn nghe nói Hứa Lập còn được nghỉ tới 15/1 mới phải đi làm, cô còn định hết năm rồi cùng Hứa Lập đi du lịch. Nhưng lệnh điều động đột nhiên ập tới lại làm cho tất cả dự định bay biến. Hơn nữa Hứa Lập đến làm ở thị ủy thì về sau càng không thể lúc nào cũng ở bên mình, Phạm Ngọc Hoa đương nhiên sẽ không vui gì.

Mặc kệ mọi người có muốn hay không thì ba ngày sau Hứa Lập vẫn đến văn phòng thị ủy thị xã Tùng Giang báo danh.

Từ lúc Hứa Lập còn làm phó chủ tịch xã Nhị Đạo thì cái tên Hứa Lập này đã truyền khắp các ngành chuyên môn ở thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang, chuyện về Hứa Lập cũng gần như ai cũng biết. Đối với việc bí thư thị ủy Văn Thiên đột nhiên điều Hứa Lập lên phòng Thư ký thị ủy, mọi người mặc dù có chút bất ngờ nhưng cũng không quá kinh ngạc. Dù sao tên Hứa Lập vẫn luôn động bên mép Văn Thiên, mọi người sớm biết Văn Thiên thưởng thức Hứa Lập.

Các đồng chí ở văn phòng thị ủy Tùng Giang rất nhiệt tình chào đón Hứa Lập tới. Sau khi đến văn phòng thị ủy, Hứa Lập phát hiện người tiếp đón mình chính là phó trưởng ban thư ký thị ủy – Hà Quảng Tiến – người phụ trách quản lý phòng Thư ký.

Hà Quảng Tiến nhìn qua mới hơn 40 tuổi, y đeo kính mắt trông khá trí thức. Vừa thấy Hứa Lập, Hà Quảng Tiến cười nói:

- Tiểu Hứa, chúng tôi đợi cậu vài ngày rồi, đi, tới văn phòng tôi nói chuyện.

Nói xong Hà Quảng Tiến dẫn Hứa Lập tới văn phòng của mình.

Sau khi hai người ngồi xuống, Hà Quảng Tiến nói tiếp:

- Ban đầu bí thư Văn có ý để cậu làm thư ký hưởng đãi ngộ cấp phó trưởng phòng, nhưng sau khi trải qua bộ máy lãnh đạo văn phòng thị ủy nghiên cứu thấy nếu để cậu chỉ làm một thư ký bình thường thì hơi phí tài năng, cuối cùng chúng tôi quyết định để cậu làm phó trưởng phòng – phòng Thư ký. Chúng tôi tin với tài năng của cậu có thể gánh vác trách nhiệm này.

Hứa Lập biết đây là Hà Quảng Tiến đang tạo quan hệ với mình, chẳng qua Hứa Lập cũng biết đây là do bí thư Văn coi trọng mình, về phương diện khác cũng có thể là do thể diện của Phạm Kiệt – ông bố vợ tương lai của mình.

- Cảm ơn trưởng ban thư ký Hà, ngài yên tâm, tôi nhất định cố gắng công tác, sẽ không phụ kỳ vọng mà lãnh đạo dành cho tôi.

Hà Quảng Tiến lấy tay nhẹ nhàng chỉnh gọng kính rồi nói tiếp.

- Không cần khẩn trương như vậy. Chờ cậu làm ở văn phòng thị ủy chúng ta lâu sẽ biết các đồng chí ở văn phòng khá thân thiện, sau này dù trong công việc hay cuộc sống gặp khó khăn gì cũng có thể tới tìm tôi, tôi nhất định hết sức giúp cậu.

Nói xong Hà Quảng Tiến lấy máy điện thoại ra gọi cho trưởng phòng thư ký – Tống Xuân Vĩ.

Tống Xuân Vĩ vào văn phòng cào Hà Quảng Tiến, sau đó y nói với Hứa Lập:

- Cậu chính là Tiểu Hứa, tôi nghe tên cậu đã lâu.

Nói xong y quay sang nói với Hà Quảng Tiến:

- Trưởng ban thư ký Hà, các vị lần này cuối cùng cũng làm việc tốt cho phòng Thư ký chúng tôi, cử nhân tài như Tiểu Hứa đến phòng tôi, sau này công việc của chúng tôi cũng dễ làm hơn.

Hà Quảng Tiến không trách cứ thái độ khá tùy ý của Tống Xuân Vĩ, ngược lại còn cười nói:

- Lão Tống, phòng Thư ký các anh là một trong những phòng quan trọng nhất của văn phòng thị ủy chúng ta, chúng tôi lúc nào quên các cậu.

Nói xong y lại nói với Hứa Lập.

- Tiểu Hứa, lão Tống ở văn phòng thị ủy rất lâu, đừng nhìn y mới hơn 30 tuổi nhưng cũng đã làm ở văn phòng thị ủy chục năm, từ một nhân viên bình thường từng bước tiến lên, kinh nghiệm làm việc phong phú, cậu khi làm việc nếu có gì không hỏi thì cứ hỏi y.

Hứa Lập vội vàng đứng lên bắt tay Tống Xuân Vĩ:

- Trưởng phòng Tống, sau này tôi làm nhân viên của anh, nếu có gì không đúng mong anh chỉ giáo, nhưng trưởng phòng tuyệt đối không được cười tôi đó.

Tống Xuân Vĩ cười ha hả nói:

- Tiểu Hứa yên tâm, tôi cái gì không nói nhưng có một ưu điểm ai cũng biết là nhiệt tình. Có việc cậu cứ nói, chỉ cần tôi có thể giúp được thì tôi mà nói một câu không, tôi sẽ không phải là Tống Xuân Vĩ.

Hà Quảng Tiến ở bên cũng nói:

- Sự nhiệt tình của lão Tống rất nổi tiếng ở văn phòng thị ủy chúng ta, ngay cả toàn thị xã Tùng Giang cũng có tiếng. Chỉ cần không trái nguyên tắc, có thể giúp là y không bao giờ nói không. Tiểu Hứa, cậu sau này tiếp xúc nhiều với lão Tống là sẽ hiểu.

- Vậy tôi ở đây xin cảm ơn trưởng phòng Tống trước.

Hà Quảng Tiến thấy chuyện cần làm đã làm xong.

- Lão Tống, anh dẫn Tiểu Hứa đến các phòng giới thiệu, cũng thuận lợi cho sau này. Trưa phòng anh làm vài mâm ở nhà ăn chào mừng Tiểu Hứa tới gia nhập tập thể văn phòng thị ủy chúng ta.

- Vậy anh có đến không?

Tống Xuân Vĩ hỏi.

- Nếu rảnh tôi nhất định đến.

Hà Quảng Tiến đáp.

- Được, anh muốn đi là tốt rồi, ở nhà bếp cũng có thể nấu thêm vài món ngon.

Tống Xuân Vĩ nói.

- Tiểu Hứa, đi, tôi dẫn cậu đi gặp mặt các đồng chí.

Hứa Lập chào Hà Quảng Tiến rồi đi theo Tống Xuân Vĩ ra ngoài. Vừa ra cửa Hứa Lập hỏi:

- Trưởng phòng Tống …

- Đừng gọi tôi là trưởng phòng Tống, tôi chỉ hơn cậu vài tuổi, cậu gọi tôi là Tống đại ca đi.

Hứa Lập theo lời gọi:

- Tống ca, phòng Thư ký chúng ta có mấy người?

Tống Xuân Vĩ cười nói:

- Tôi biết cậu muốn hỏi gì, phòng chúng ta ngoài tôi và cậu còn có bốn người, phân biệt là Hướng Lệ phụ trách thu, phát văn bản; Khương Hiểu phụ trách soạn thảo văn bản; Triệu Minh phụ trách các chuyện khác, còn có một nhân viên thông tin – Trình Quảng Bình. Cậu yên tâm, mọi người đều dễ gần, ngoài tôi tuổi hơi lớn một chút thì trong bốn người bọn họ người cao tuổi nhất mới 29, ít nhất là Trình Quảng Bình mới 19, còn trẻ hơn cậu bốn tuổi. Các cậu đều là người trẻ tuổi chắc có thể nhanh chóng hòa thuận.

- Tống ca mới hơn 30 mà, đâu có già.

Hai người vừa đến phòng Thư ký, Tống Xuân Vĩ vào cửa thấy mọi người đều có mặt.

- Vừa lúc tất cả mọi người đều ở phòng làm việc, tôi giới thiệu với mọi người một chút. Đây là đồng chí Hứa Lập, từ hôm nay trở đi là phó trưởng phòng phòng ta, mọi người chào mừng.

Nói xong Tống Xuân Vĩ dẫn đầu vỗ tay.

Bốn người đang làm việc ở trong phòng đều bỏ công việc xuống, mỉm cười chào Hứa Lập, cùng bắt tay chào mừng Hứa Lập.

Tống Xuân Vĩ lại phân biệt giới thiệu bốn người trong phòng với Hứa Lập. Người lớn tuổi hơn một chút là Hướng Lệ, trẻ tuổi hơn chính là Khương Hiểu. Người đang chuẩn bị gọi điện khi Hứa Lập tiến vào là Khương Hiểu, người ít tuổi nhất đương nhiên là Trình Quảng Bình. Hứa Lập rất nhanh làm quen với bốn người bọn họ.
 
Chương 148: Công việc bận rộn


- Tiểu Hứa, hôm nay cậu mới tới, sau này mọi người sẽ làm việc trong một phòng, coi như là chiến hữu chung chiến hào, cậu cũng nói vài câu.

Hứa Lập biết mình còn trẻ, kinh nghiệm thiếu mà mấy người trong phòng ít nhất đều đã làm ở cơ quan vài năm, nếu như mình không tạo được ấn tượng rất sâu với bọn họ, không thể chấn nhiếp bọn họ thì sau này càng không có cách nào quản lý bọn họ. Cho nên Hứa Lập không từ chối, hắn nói:

- Chào mọi người, hôm nay tôi có thể tới đây làm việc với mọi người, tôi cảm thấy rất vinh dự, rất cao hứng. Mọi người có lẽ còn không biết gì về tôi, chẳng qua không sao cả, chúng ta sau này còn nhiều thời gian làm việc với nhau. Tôi tin tưởng mọi người chỉ cần như trưởng phòng là có thể hiểu được tôi như thế nào. Mọi người nhất định sẽ thành người một nhà, thành bạn tốt, thành anh chị em tốt. Đồng thời do tôi mới đến đây công tác nên có nhiều việc muốn làm phiền mọi người giúp đỡ, hy vọng mọi người không ngại.

Hứa Lập vừa dứt câu câu, mọi người lập tức vỗ tay.

Tống Xuân Vĩ cũng cười nói:

- Tiểu Hứa, cậu yên tâm, mọi người có thể cùng làm việc với nhau cũng là duyên phận, mọi người nhất định sẽ coi cậu là người nhà. Cậu vừa đến phòng Thư ký chúng ta nên còn chưa quen thuộc tình hình, cậu trước hết phụ trách quản lý soạn thảo văn bản, các văn bản lớn thì không cần chúng ta làm, đã có phòng tổng hợp phụ trách, đợi cậu quen thuộc công việc thì tôi sẽ giao công việc khác cho cậu làm.

- Vâng.

Hứa Lập gật đầu đáp ứng. Hắn biết mình có thể thoáng cái điều đến đây làm phó trưởng phòng đã khiến không biết bao người choáng váng, lại có không biết bao người chờ xem mình thành trò cười. Phòng Thư ký khác các phòng ban khác, nơi này một khi xuất hiện sai lầm trong công việc thì đó là việc lớn. Nếu làm tốt lãnh đạo chỉ nói anh làm việc vất vả, còn làm sai thì lãnh đạo có mắng anh một trận đã là nhẹ nhàng.

Sau đó Tống Xuân Vĩ dẫn Hứa Lập đến các phòng ban thuộc văn phòng thị ủy. Các đồng chí ở văn phòng sớm biết tên Hứa Lập, không ai dám xem nhẹ vị phó trưởng phòng thư ký trẻ tuổi này, ngay cả mấy vị trưởng phòng cũng chủ động bắt tay Hứa Lập, tỏ vẻ nhiệt tình. Hứa Lập này còn trẻ, bây giờ tuy chỉ là phó trưởng phòng nhưng vài năm nữa rất có thể thành trưởng phòng, phó trưởng ban thư ký, có lẽ chưa đầy 30 tuổi đã thành cấp chính huyện, tiền đồ không thể suy xét.

Buổi trưa Tống Xuân Vĩ cùng với Hướng Lệ, Khương Hiểu, Triệu Minh, Trình Quảng Bình tổ chức một bữa tiệc chào đón Hứa Lập tại nhà ăn thị ủy. Thấy người ở phòng Thư ký tới, lát nữa phó trưởng ban thư ký Hà Quảng Tiến cũng tới nên nhà bếp đương nhiên phải nhanh chóng làm việc, cố gắng thể hiện hết tài năng chiêu đãi mọi người.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Hà Quảng Tiến cũng tới ăn với mọi người. Mặc dù đồ ăn ngon nhưng mọi người không uống mấy. Dù sao phòng Thư ký không giống phòng ban khác, đây có thể coi là bộ mặt của văn phòng thị ủy. Người bên ngoài tới làm việc thì đầu tiên phải tìm tới phòng Thư ký; lãnh đạo có công việc cần bàn giao cũng sẽ báo cho phòng Thư ký đầu tiên. Nếu tất cả mọi người đều uống rượu tới mặt đỏ như Quan Công thì không chỉ người bên ngoài thấy sẽ cười chê, ngay cả lãnh đạo thấy cũng không vui.

Do là mùa đông nên thời gian nghỉ trưa không nhiều, Hà Quảng Tiến thấy mọi người đã ăn gần xong liền nhìn đồng hồ.

- Gần 1h rồi, chúng ta nghỉ thôi.

Tống Xuân Vĩ đứng lên đưa áo khoác ngoài cho Hà Quảng Tiến.

- Chúng ta đã ăn xong rồi, trong phòng không có ai nên cũng cần về phòng làm việc.

Thời gian ăn một bữa cơm mặc dù không dài nhưng Hứa Lập về cơ bản đã nhìn ra thói quen, tính cách của mọi người. Nói chung mọi người không có tâm trạng mâu thuẫn khi mình tới, ngược lại còn rất vui vẻ. Về phần nguyên nhân gì thì Hứa Lập cũng đoán ra đôi chút.

Phòng Thư ký vốn có một phó trưởng phòng nhưng đã đột nhiên bị điều đi trước khi mình tới, đối phương tới Ban tổ chức cán bộ làm trưởng phòng tiền lương. Mặc dù phòng tiền lương này không có quyền lợi gì, chỉ quản lý tài liệu, tiền lương của cán bộ các đơn vị thuộc thị xã, nhưng mặc kệ nói như thế nào thì làm việc ở Ban tổ chức cán bộ vài năm, chờ có vị trí rồi điều tới các phòng ban khác cũng là có tiền đồ phát triển.

Cho nên Hứa Lập đến cũng không ngăn cản đường phát triển của người khác. Huống hồ có thể làm việc ở văn phòng thị ủy đều là người có chút bối cảnh, tin tức linh thông nên cũng biết Hứa Lập chẳng những được bí thư thị ủy Văn Thiên ưa thích, còn là con rể tương lai của trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy. Bất luận thân phận nào cũng đủ để mọi người ngưỡng mộ Hứa Lập, đâu ra có tâm trạng mâu thuẫn.

Mọi người về phòng Thư ký ngồi xuống uống trà một lúc là tới giờ làm việc. Hứa Lập rất nhanh thấy được sự bận rộn của phòng Thư ký. Chưa đến 1h mà máy điện thoại của phòng đã bắt đầu đổ chuông hơn nữa về cơ bản không ngừng dừng lại. Hứa Lập thấy Triệu Minh phụ trách nghe điện không hề gấp, từng cuộc điện thoại về cơ bản y đều có thể làm đối phương hài lòng. Nếu có cuộc điện quan trọng thì Triệu Minh ghi lại vào sổ đê thông báo cho ban ngành liên quan hoặc báo cáo vố lãnh đạo. Những người khác thạt ra không bận như vậy, nhưng từ khi vào giờ làm cũng bắt đầu có không ít người tới phòng Thư ký. Chỉ có nửa buổi chiều Hứa Lập đã thấy bảy tám lãnh đạo các ban ngành thuộc thị xã tới.

Đến 4h chiều mọi người rốt cuộc có thời gian rảnh. Tống Xuân Vĩ đột nhiên vỗ đầu nói.

- Ôi, cái đầu này. Tiểu Hứa, lãnh đạo văn phòng biết nhà cậu ở Giang Ninh, sau này cậu làm trên thị xã thì không thể nào mỗi ngày đi đi về về nên đặc biệt bảo tôi bố trí một chỗ ở cho cậu. Nơi ở của cậu tôi đã sớm an bài nhưng do bận quá nên quên, đều do tôi cả. Triệu Minh cậu ở lại đây, tôi dẫn Hứa Lập đến xem chỗ ở.

Triệu Minh ngồi ở đằng kia lên tiếng rồi nói tiếp.

- Trưởng phòng, có muốn chúng tôi hỗ trợ không?

Tống Xuân Vĩ suy nghĩ một chút, nói:

- Cậu thì không cần đi, đi cũng không giúp được gì. Khương Hiểu, tiểu Trình, các cậu đi với tôi xem có thể giúp được gì không?

Khương Hiểu nhìn qua cũng chỉ có 25, 26 tuổi nhưng giữa trưa lúc ăn cơm nghe mọi người nói chuyện, Hứa Lập cũng nghe ra Khương Hiểu là sinh viên tốt nghiệp khoa Trung văn – đại học Đông Bắc, nếu không cũng không được lãnh đạo coi trọng khi còn trẻ đến thế, cũng đâu được làm người phụ trách soạn thảo văn bản của phòng Thư ký chứ.
 
Chương 149: Căn phòng ấm áp


Về phần Trình Quảng Bình, Hứa Lập không hiểu mấy, chỉ biết y là bộ đội xuất ngũ năm ngoái rồi được phân phối tới văn phòng thị ủy làm nhân viên thông tin, nói trắng ra là làm chân chạy, làm người dọn dẹp văn phòng của lãnh đạo thị ủy.

Hai người nghe Tống Xuân Vĩ gọi mình liền ứng tiếng cầm áo khoác đi theo hai lãnh đạo ra khỏi văn phòng. Mọi người ra ngoài trụ sở thị ủy, Tống Xuân Vĩ liền trực tiếp đi về khu tập thể ở phía sau. Đi đến khu tập thể, Hứa Lập mới phát hiện phía sau trụ sở thị ủy còn có một con đường nhỏ.

- Tiểu Hứa, tôi tìm chỗ ở của cậu ở ngay phía sau trụ sở văn phòng thị ủy chúng ta, đây là khu nhà dành cho nhân viên văn phòng thị ủy. Chẳng qua nơi này không quá rộng, mỗi phòng chỉ rộng khoảng 30 mét vuông, lúc đầu khi xây dựng thì đều là chuẩn bị cho lãnh đạo từ ngoài tới thị xã làm việc. Nhưng lãnh đạo sao có thể ở lại đây, về sau văn phòng nghiên cứu rồi dành nơi này cho các đồng chí ở bên ngoài vào ở. Nơi đây mặc dù đơn sơ nhưng được cái là gần cơ quan hơn nữa giao thông xung quanh cũng khá thuận tiện.

Mọi người vừa nói vừa đi tới chỗ ở mà Tống Xuân Vĩ chuẩn bị cho Hứa Lập. Tống Xuân Vĩ lấy chìa khóa mở cửa phòng. Vào trong Hứa Lập thấy nơi này tuy nhỏ nhưng khá sạch sẽ và đủ đồ dùng, ở đây có một phòng khách nhỏ, một phòng ngủ, phòng vệ sinh và phòng bếp đủ cho một người dùng nhưng vậy là đủ rồi. Nơi này vốn được xây dựng chuẩn bị cho lãnh đạo thì sẽ không kém. Trong phòng có đủ Tv, tủ lạnh, chỉ cần chuẩn bị một bộ chăn và đồ dùng cá nhân là vào ở được.

Tống Xuân Vĩ dẫn Hứa Lập đi xem một vòng rồi nói:

- Tiểu Hứa, nơi này có thể vào ở được chứ?

Hứa Lập vội vàng gật đầu nói:

- Có thể, đương nhiên là có thể rồi, thời gian trước tôi ở công trường hơn tháng, ở đó gió lùa cả bốn phía, tối ngủ cũng phải chùm đầu kím mít mới ngủ được, nếu không sáng hôm sau sẽ sổ mũi vì lạnh. So với nơi đó thì ở đây quả thật là thiên đường.

Khương Hiểu nghe xong khó hiểu hỏi:

- Ở nông thôn mà khổ như vậy ư?

Hứa Lập nghe xong cũng hiểu Khương Hiểu chắc chưa bao giờ đến nông thôn. Hắn cười nói:

- Đương nhiên không phải, chỉ là lúc ấy ở xã Nhị Đạo đang làm đường, tôi phụ trách giám sát, ở đó lại cách xã khá xa, mỗi ngày chạy qua chạy lại sẽ tốn nhiều thời gian. Cho nên tôi mới cùng công nhân ở lại công trường luôn cho tiện.

- Được rồi, Tiểu Khương nếu muốn biết thì sau tiểu Hứa dẫn xuống xã xem một chút là biết mà. Bây giờ cũng hơn 4h rồi, Tiểu Trình, tiểu Hứa vừa tới nên không biết đường, cậu và tiểu Hứa ra ngoài mua chăn, màn, đồ dùng cá nhân cho sớm không cửa hàng lại đóng cửa. Tôi và tiểu Khương ở lại đây dọn dẹp một chút, tối tiểu Hứa có thể vào ở rồi.

- Tống ca nghĩ chu đáo quá, tôi và tiểu Trình đi mua đồ. Tống ca, lát anh gọi điện cho Hướng Lệ và Triệu Minh bảo bọn họ tới đây. Chờ tôi mua đồ xong rồi chúng ta ra ngoài ăn cơm, coi như tôi cảm ơn mọi người.

- Tiểu Hứa, không cần khách khí, chúng ta sau này là người một nhà, khách khí làm gì.

Tống Xuân Vĩ nói.

- Tống ca, chúng ta tất nhiên là người nhà thì càng phải ăn cơm với nhau. Cứ quyết định như vậy đi, tôi và tiểu Trình đi trước, Tống ca nhất định phải thông báo với hai người kia cho tôi.

Nói xong Hứa Lập kéo Trình Quảng Bình ra ngoài mua đồ.

Trình Quảng Bình làm nhân viên ở văn phòng thị ủy gần năm nên khá quen thuộc hoàn cảnh xung quanh. Chẳng qua gần trụ sở văn phòng thị ủy mặc dù có siêu thị nhỏ nhưng không có nơi mua chăn. Ra cửa Trình Quảng Bình và Hứa Lập bắt xe chạy ra một siêu thị lớn ở gần đó.

Có Trình Quảng Bình dẫn đường, Hứa Lập rất nhanh mua xong đồ cần thiết. Hai người mang theo túi lớn túi nhỏ rất vất vả về đến căn phòng của Hứa Lập.

Bây giờ đã gần 5h, Hướng Lệ cùng Triệu Minh cũng đã tới. Mọi người cùng nhau giúp Hứa Lập trải ga giường, Hứa Lập coi như như chính thức có nơi ở mới.

Hứa Lập thấy mọi người làm việc tới đổ mồ hôi, hắn vội vàng nói:

- Hôm nay tôi cảm ơn mọi người, đi, chúng ta đi tìm chỗ ngồi ăn uống coi như tôi cảm ơn mọi người.

Mấy người Tống Xuân Vĩ thấy Hứa Lập nhiệt tình mời nên không từ chối. Sáu người bắt hai xe chạy đến một quán cơm Tứ Xuyên. Trên bàn rượu Hứa Lập liên tục mời mọi người, có thể ở phòng Thư ký thì ai cũng có thể uống. Sau vài lượt mọi người đều đã uống bảy tám chén. Lúc này Hứa Lập uống càng lúc càng thấy tỉnh táo, bắt đầu không ngừng bưng chén mời. Triệu Minh cũng nhìn ra ý của Hứa Lập là muốn đánh ngã tất cả mọi người. Triệu Minh chạm vào Hướng Lệ ngồi bên nhỏ giọng nói vài câu, hai người bắt đầu phản công Hứa Lập. Nhưng không ngờ bọn họ mời chén nào Hứa Lập uống hết chén đó, hai người thấy có chút không đúng liền phát động Khương Hiểu, Trình Quảng Bình cùng nhau vây công Hứa Lập. Sau một vòng mặt Hứa Lập tuy hơi hồng lên nhưng vẫn bước đi không nghiêng ngả, nói chuyện không lắp bắp. Tống Xuân Vĩ thấy thế cũng tham gia vào vây công Hứa Lập.

Chẳng qua Hứa Lập không chịu thiệt, hắn luôn tìm các loại lý do để kéo thêm người nữa. Đám người Tống Xuân Vĩ thấy mình có năm người đánh một là đuối lý nên Hứa Lập yêu cầu cũng không tiện từ chối. Mọi người uống khá nhiều, sáu người uống hết 12 chai rượu gạo Tùng Giang, chia đều ra Hứa Lập uống 4 chai, năm người còn lại mỗi người chai rưỡi. Ngay cả Tống Xuân Vĩ uống khá giỏi cuối cùng cũng phải thán phục.

- Tiểu Hứa, sau này danh hiệu Tửu tiên của phòng Thư ký thuộc về cậu, tôi cùng lắm chỉ là Tửu quỷ.

Sau một bữa ăn điều cần nói đã nói, không nên nói cũng đã nói, mọi người thật sự coi nhau là người nhà. Mà Hứa Lập hôm nay thông qua cuộc rượu đã hoàn toàn dung nhập vào phòng Thư ký, không còn cảm giác xa lạ với mọi người.

Ăn xong Hứa Lập bắt hai xe để mọi người về sau đó hắn mới một mình về nhà. Bây giờ là hơn 9h, Hứa Lập không biết Phạm Ngọc Hoa đã ngủ chưa nhưng vẫn thử nhắn tin. Hắn vừa nhắn được 10 giây là máy điện thoại vang lên, là Phạm Ngọc Hoa gọi tới.
 
Chương 150: Thích ứng với công việc


Ngày hôm sau chưa đến 8h, Hứa Lập đã đến văn phòng. Lúc này chỉ có mình Trình Quảng Bình đang dọn vệ sinh phòng. Thấy Hứa Lập, y thân thiết chào.

Hứa Lập gật đầu, mặc dù Hứa Lập tới khá sớm nhưng hắn chỉ hơi lau qua bàn làm việc của mình chứ không đi giúp Trình Quảng Bình. Trình Quảng Bình cũng thấy đó là bình thường, không có ý kiến gì. Đây là cuộc sống ở cơ quan, cơ quan chú ý tới cấp bậc, chú ý tới kinh nghiệm. Hơn 8h, Tống Xuân Vĩ cũng chạy tới văn phòng, sau đó là đám người vle đến, một ngày làm việc bắt đầu.

Cuộc sống này thoáng cái kéo dài nửa tháng, lúc này Hứa Lập đã hoàn toàn dung nhập vào công việc mới. Đương nhiên với bản lĩnh của Hứa Lập thì chút công việc hiện nay quá đơn giản. Mà Tống Xuân Vĩ tựa hồ cũng nhìn ra điểm này, y cũng đang thử cấp quyền cho Hứa Lập, có khi đi ra ngoài cả ngày không về, chuyện trong phòng toàn bộ giao cho Hứa Lập xử lý.

Đám người Hướng Lệ, Triệu Minh cũng hoàn toàn phục Hứa Lập. Đừng nhìn Hứa Lập mới tới nửa tháng nhưng hắn xử lý chuyện trong phòng Thư ký rất gọn gàng ngăn nắp, chưa bao giờ xuất hiện sai lầm gì. Càng làm bọn họ bội phục chính là bản lĩnh đã gặp là không quên của Hứa Lập. Chỉ cần người mà hắn gặp một lần, Hứa Lập có thể rõ ràng nhớ kỹ tên tuổi, chức vụ, lần sau trở lại Hứa Lập đã có thể nói chuyện vui vẻ với người ta như bạn lâu năm. Nhưng bọn họ đâu biết đây là một trong những tố chất cần thiết khi Hứa Lập làm đặc công. Nếu không một khi tới nơi có hoàn cảnh xa lạ chấp hành nhiệm vụ thì không đợi nhiệm vụ bắt đầu mình đã lạc đường.

Buổi sáng hôm nay Hứa Lập đang ngồi trước bàn làm việc đọc báo vừa được đưa tới thì đột nhiên máy điện thoại vang lên. Triệu Minh ngồi đối diện Hứa Lập nghe.

- Alo, chào ngài.

Lát sau Triệu Minh bỏ máy xuống nói:

- Hứa ca, bí thư Văn bảo anh lên văn phòng lãnh đạo.

- Ồ, bí thư Văn tìm tôi? Được, tôi qua ngay.

Hứa Lập từ lúc tới văn phòng thị ủy thì cũng đã gặp Văn Thiên vài lần ở trụ sở, chẳng qua mỗi lần bên cạnh Văn Thiên có không ít người, Hứa Lập chỉ có thể chào đối phương chứ căn bản không có cơ hội cảm ơn Văn Thiên, càng không có cơ hội nói chuyện với Văn Thiên.

Hứa Lập nói xong đứng dậy đi tới trước cửa văn phòng Văn Thiên. Hắn gõ cửa, bên trong có người lớn tiếng nói.

- Mời vào.

Hứa Lập đẩy cửa văn phòng đi vào, Văn Thiên đang ngồi trước bàn làm việc.

- Bí thư Văn.

- Tiểu Hứa đến à, ở đây không có người ngoài, cậu gọi tôi là Văn đại ca đi.

Văn Thiên nhiệt tình nói, nói xong y còn đứng lên rót nước cho Hứa Lập.

Hứa Lập đâu dám để Văn Thiên rót nước cho mình. Về mặt công thì Văn Thiên là bí thư thị ủy, là lãnh đạo của mình, về tư thì là đại ca của mình, mình sao có thể làm phiền Văn Thiên.

- Văn đại ca, để tôi.

Nói xong Hứa Lập tìm cốc lấy nước cho mình rồi ngồi xuống đối diện với Văn Thiên.

- Tiểu Hứa, nửa tháng qua cậu đã quen với công việc chưa?

Văn Thiên cười nói.

Hứa Lập cười khổ một tiếng.

- Văn đại ca, nói thật là công việc ở văn phòng thật sự không thích hợp với tôi. Mỗi ngày ngồi trước bàn làm việc xem văn bản, tiếp đón quần chúng thì không bằng cho tôi xuống cơ sở làm việc thật.

- Ha ha, tôi biết ngay Hứa Lập cậu không thích ngồi ở văn phòng. Chẳng qua cậu đến văn phòng được nửa tháng, tôi cũng nghe được là mặc kệ đồng nghiệp ở phòng Thư ký hay là trưởng phòng của cậu đều rất hài lòng với biểu hiện của cậu, ngay cả lão Hà – phó trưởng ban thư ký phụ trách cũng đánh giá cao về cậu. Nói cậu khi xử lý mọi việc đều rất thấu đáo, gần nửa tháng đã thích ứng với công việc mới quả thực là thư ký trời sinh. Đồng chí ở các ngành khác tới làm việc cũng rất khẳng định cậu. Tôi còn nghe nói có đồng chí chỉ vừa gặp cậu hai lần đã thành bạn của cậu?

- Văn đại ca, bọn họ nói vậy đều là vì anh. Kỳ thực tôi vẫn có chút không quen.

Hứa Lập mặc dù làm ở xã Nhị Đạo có mấy tháng nhưng dù sao mình mới tới đã làm trợ lý chủ tịch xã, sau đó làm phó chủ tịch xã, người trong xã không có ai hạn chế sự tự do của hắn. Lúc đi học Hứa Lập bận việc công ty đầu tư nên không mấy khi lên lớp, hiếm khi đàng hoàng ngồi ở phòng học nghe giảng. Nếu không phải đầu óc Hứa Lập tốt, học một lần là không quên, hơn nữa hắn thi thoảng mang chút quà cho giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn, Hứa Lập có thể thuận lợi tốt nghiệp hay không cũng là vấn đề.

Nhưng làm việc ở văn phòng thị ủy nửa tháng, Hứa Lập quả thực có cảm giác như ngồi trong tù, mỗi ngày đi sớm về muộn, hết giờ làm là tìm quán gần trụ sở thị ủy ăn, về nhà rồi gọi điện buôn với Phạm Ngọc Hoa. Cuộc sống như vậy thì sao một người ưa hoạt động như Hứa Lập có thể chịu nổi cơ chứ?

- Tiểu Hứa, nói thật từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã cảm thấy thành tựu tương lai của cậu còn cao hơn tôi.

Hứa Lập vừa định mở miệng, phải biết rằng bây giờ Văn Thiên cũng đã là bí thư thị ủy, mà mình mới là một phó trưởng phòng mà thôi, mình đâu thể so sánh với đối phương.

Nhưng Văn Thiên đã ngăn lại.

- Tôi biết cậu muốn nói gì. Chẳng qua cậu không nên quên tôi sở dĩ có thể có thành tựu như hôm nay là do kết quả phấn đấu của 24 năm. Cậu thì sao? Tiểu Hứa, cậu tham gia công tác chưa đầy năm, cậu còn chưa hết thời gian thử việc sau khi thi đỗ công chức mà đã làm đến chức phó trưởng phòng. Phải biết là có rất nhiều nhân viên công chức cơ sở cả đời chưa chắc có thể có thành tựu như cậu. Với tốc độ phát triển bây giờ của cậu thì nếu cậu ở quan trường 20 năm sợ là còn mạnh hơn tôi ngày hôm nay.
 
Chương 151: Kiên định, tin tưởng


- Văn đại ca, tôi có thể có ngày hôm nay thì tôi cũng là nhờ các vị trưởng bối như anh giúp đỡ, cũng nhờ có bạn bè giúp nếu không thì tôi cũng chỉ là một nhân viên bình thường ở xã Nhị Đạo như bao người khác.

- Tiểu Hứa, cậu không cần quá khiêm tốn, cậu có được thành tích như hôm nay một phần có quan hệ với chúng tôi nhưng quan trọng nhất vẫn là do cậu thật sự có bản lĩnh, nếu không chúng tôi muốn giúp cũng chỉ sợ không dám giúp. Cậu nếu không làm được nhiều chuyện đáng giá nhắc tới, tôi cũng quyết sẽ không điều cậu lên văn phòng thị ủy, nếu không quần chúng toàn thị xã mỗi người mắng một câu cũng đủ để giết tôi.

Văn Thiên cười trêu Hứa Lập vài câu nhưng lập tức nghiêm túc lại.

- Hứa Lập, tôi muốn hỏi cậu một câu thật lòng, cậu một mực muốn làm chính trị? Cậu cũng biết trên đời không có bức tường nào hoàn toàn kín gió. Về chuyện cậu trúng thưởng ở thị xã Tùng Giang mặc dù không có quá mười người biết nhưng tôi là một trong số đó. Cậu thật sự có thể buông tha cuộc sống nhàn hạ để tiến vào quan trường đầy cạm bẫy này ư? Phải biết rằng cậu bây giờ rời khỏi còn kịp, với số tiền hiện có của cậu cũng đủ để cậu sống thoải mái cả đời. Nhưng cậu tiến vào quan trường, theo vị trí càng lúc càng cao thì cậu sẽ phát hiện từng đó tiền của mình chẳng qua chỉ là một con số lẻ so với rất nhiều người, căn bản không có chút tác dụng gì trong quan trường cả, ngược lại còn có thể thành cái cớ để người công kích cậu.

Hứa Lập nghe Văn Thiên nói đầu tiên là giật mình nhưng cũng có phản ứng lại ngay. Xem ra việc mình trúng thưởng đã thông qua người của Ủy ban kỷ luật tỉnh truyền đi, chẳng qua Văn Thiên chỉ sợ cũng chỉ biết mình có hơn 20 triệu chứ không biết tổng tài sản của mình bây giờ. Sau hơn hai năm hoạt động của quỹ đầu tư mạo hiểm, mấy chục triệu lúc đó đã như quả bóng tuyết càng lăn càng lớn. Quỹ đầu tư Bạo Phong bây giờ ít nhất đã khiến tài chính của Hứa Lập đạt đến vài trăm triệu Usd. Cũng là vì như vậy nên Hứa Lập mới có thể yên tâm gọi tên Béo đến đầu tư vào xã Nhị Đạo. Chút tiền nhỏ đó căn bản không được Hứa Lập coi vào đâu.

Hơn nữa Hứa Lập cũng biết cơ hội để mình phát tài lớn sắp tới. Đến ngày cần đến là quỹ đầu tư Bạo Phong sẽ có hành động ngay.

- Văn đại ca, chẳng lẽ làm quan là nhất định phải đấu đá, không có duyên với cuộc sống nhàn hạ sao?

- Chỉ sợ là như vậy. Cậu xem những người như chúng tôi biểu hiện ngoài mặt thì oai phong nhưng ai có thể hiểu nỗi khổ cực trong đó chứ. Chẳng những muốn đề phòng người bắn sau lưng, còn phải chú ý đủ các vấn đề, một khi phạm vào sai lầm thì rất có thể sẽ trở thành tấm bia chỉ trích của mọi người. Nói thật tôi cũng có khi rất hâm mộ Văn Thành, nó mỗi ngày sống dễ chịu hơn tôi nhiều.

Nhắc tới Văn Thành, Hứa Lập cũng mỉm cười. Tiếp xúc với Văn Thành càng nhiều, các việc Văn Thành làm hắn cũng biết. Tên này không chỉ có một em ở ngoài, thậm chí còn có ba, bốn em, bình thường cũng không thiếu tiền tiêu nên đương nhiên sống vui vẻ hơn người bình thường rồi.

- Mặc dù là như vậy nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục đi theo con đường này, tôi không cần gì cả, chỉ mong có thể mang lại lợi ích cho dân chúng một phương mà thôi.

Mặc dù bây giờ Hứa Lập đã có đến hàng tỷ tệ nhưng mục tiêu ban đầu hắn đặt ra từ lúc ở đại học Bắc Kinh vẫn không thay đổi. Hơn nữa Hứa Lập vẫn một mực nỗ lực vì mục tiêu đó.

Văn Thiên thấy điều cần nói đã nói nhưng thái độ của Hứa Lập vẫn rất kiên quyết như vậy, y nói:

- Cậu nếu đã muốn tiếp tục làm chính trị thì cũng đừng tưởng làm quan luôn oai phong, được người kính ngưỡng nhưng có khi cũng phải chịu được việc ngồi ở văn phòng một thời gian. Hơn nữa công việc bây giờ của cậu có thể nói về cơ bản là tiếp xúc tất cả các mặt của thị xã, chẳng khác nào là đang tạo trụ cột cho cậu. Cậu nếu có thể xử lý mọi việc ở phòng Thư ký thật tốt, vậy cũng đã đủ tư cách làm một bí thư huyện ủy. Phải biết rằng làm lãnh đạo có lẽ không cần cậu có kiến thức chuyên môn quá giỏi nhưng lại yêu cầu cậu phải hiểu một chút tất cả phương diện, như vậy mới không bị người lừa, mới có thể phát biểu lúc cần thiết.

Hứa Lập vốn có tâm trạng mâu thuẫn với công việc bây giờ nhưng nghe Văn Thiên nói, hắn mới biết Văn Thiên đang giúp mình, giúp mình tích lũy kinh nghiệm xử lý toàn cục, vì sự phát triển sau này của mình.

- Cám ơn Văn đại ca, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày nắm giữ tri thức.

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa, người vào chính là phó trưởng ban thư ký thị ủy chuyên môn phục vụ Văn Thiên – Hầu Chính Tường.

- Bí thư, khách đã vào nội thành, rất nhanh sẽ tới khách sạn.

- Được, tôi đi ngay, bảo xe đợi tôi ở dưới lầu.

Nói xong Hầu Chính Tường đi ra ngoài, Văn Thiên mới nói tiếp với Hứa Lập.

- Tôi phải ra ngoài một chuyến, lần sau có thời gian chúng ta tiếp tục nói chuyện, cố gắng công tác thì sẽ có cơ hội nhanh thôi.

Hứa Lập thấy Văn Thiên có việc muốn đi ra đương nhiên cũng biết ý trở về phòng Thư ký.

Bây giờ là gần tết nên công việc của phòng Thư ký cũng nhàn hơn bình thường nhiều. Trưởng phòng Tống Xuân Vĩ từ sau khi Hứa Lập đến cũng nhàn hơn trước nhiều, lúc này phòng không có việc nên Tống Xuân Vĩ bắt đầu lấy bài ra chơi. Sáng mỗi ngày thấy không có việc liền gọi mấy người bạn đánh bạc tới tìm nơi mà chơi, công việc trong phòng y cũng giao hết cho Hứa Lập xử lý. Đây cũng là một trong các nguyên nhân mà Hứa Lập có thể nhanh như vậy tạo dựng uy tín trong phòng Thư ký.

Thoáng cái tết âm 2001 đã tới, Tống Xuân Vĩ cũng biết nhà Hứa Lập ở Giang Ninh hơn nữa thời gian trước tết việc trong phòng Thư ký do Hứa Lập phụ trách quản lý, mình mới có thời gian đi chơi cho nên thời gian nghỉ tết này y không phân công Hứa Lập trực ban, để Hứa Lập về nhà đoàn tụ với gia đình.

Mồng 8 tết, ngày đầu tiên đi làm của năm mới, Hứa Lập đặc biệt sớm bắt xe lên thị xã. Chưa đến 8h, Hứa Lập đã tới văn phòng, nhưng hắn không ngờ Tống Xuân Vĩ còn đến sớm hơn cả mình. Lúc này đối phương đang dọn bàn làm việc. Hứa Lập không khỏi có chút khó hiểu.
 
Chương 152: Lên chức


- Hứa lão đệ, năm mới vui vẻ.

Tống Xuân Vĩ vui vẻ nói.

Nhìn mặt hồng hào của Tống Xuân Vĩ, Hứa Lập biết nhất định có việc vui lớn nếu không Tống Xuân Vĩ không đến mức cười vui đến thế.

- Tống ca, có chuyện gì tốt mà làm anh cao hứng đến thế?

Không ngờ Tống Xuân Vĩ lại ra đóng cửa, y thần bí nói.

- Ông anh này còn phải cảm ơn cậu, nếu không chuyện tốt cũng không rơi vào đầu tôi. Về phần rốt cuộc là chuyện gì, trong chốc lát cậu sẽ biết!

Nói xong dù Hứa Lập nói như thế nào, Tống Xuân Vĩ cũng không mở miệng nói, nó khiến Hứa Lập cũng có chút buồn bực.

Hứa Lập vài ngày không đi làm, hôm nay ngày đầu tiên đi làm đương nhiên cũng phải dọn một chút. Ngay lúc Hứa Lập đang chỉnh lại đống tài liệu trên bàn, phó trưởng ban thư ký Hà Quảng Tiến đi tới cửa nói với Hứa Lập:

- Tiểu Hứa, cậu đến văn phòng tôi.

- Vâng, tôi đến ngay.

Sau một lát, Hứa Lập đi tới văn phòng Hà Quảng Tiến. Hà Quảng Tiến sớm đã ngồi trước bàn làm việc chờ Hứa Lập. Y cười nói:

- Tiểu Hứa, đóng cửa lại, tôi có mốt ố việc muốn nói chuyện với cậu.

Hứa Lập theo lời đóng cửa văn phòng rồi ngồi xuống trước bàn Hà Quảng Tiến. Chẳng qua hắn có chút lo lắng, không biết Hà Quảng Tiến tìm mình rốt cuộc là muốn nói chuyện gì.

Cũng may Hà Quảng Tiến rất nhanh đã có câu trả lời:

- Tiểu Hứa, biểu hiện của cậu trong hơn tháng qua các vị lãnh đạo văn phòng, thậm chí lãnh đạo thị ủy đều thấy rõ ràng. Mọi người đánh giá rất cao về cậu, cũng khẳng định nguyên vẹn với công tác của cậu. Cho nên sau khi đảng ủy văn phòng nghiên cứu đã quyết định tăng thêm trọng trách của cậu, đề bạt cậu làm trưởng phòng – phòng Thư ký. Sao, cậu có tin tưởng làm tốt công việc này không?

Hứa Lập nghe xong lời này cũng ngẩn ra, Hà Quảng Tiến nói tiếp.

- Đương nhiên đây mới chỉ là ý tưởng của đảng ủy văn phòng, cụ thể còn phải trưng cầu ý kiến tất cả các đồng chí ở văn phòng rồi tiến hành bỏ phiếu dân chủ. Chẳng qua tôi tin vấn đề này không lớn.

Hứa Lập đương nhiên rõ ràng cái gọi là bỏ phiếu dân chủ, nói trắng ra chỉ là đi làm theo trình tự mà thôi. Dù sao người có thể vào làm việc ở văn phòng thị ủy không có ai là ngu cả. Nếu văn phòng đảng ủy đã nghiên cứu quyết định thì ai dám chống đối với đảng ủy? Mặc dù là bỏ phiếu không ghi tên nhưng trên đời này không có tường kín gió, một khi bỏ phiếu chống và truyền ra ngoài, đắc tội mình là việc nhỏ nhưng làm trái ý đồ của lãnh đạo văn phòng thì lại là tội rất lớn. Bất luận là lãnh đạo nào cũng không thích người giở trò sau lưng như vậy. Sau này đừng nói là tăng lên sợ là một khi có cơ hội sẽ điều anh đi thật xa cho đỡ vướng mắt.

- Trưởng ban thư ký, vậy trưởng phòng …

- Cậu không cần lo cho Tống Xuân Vĩ. Lần này y nhờ cậu mà trực tiếp được điều tới quận Giang Nam làm trợ lý bí thư quận ủy, cũng tiến lên nửa bước – phó huyện.

- Vậy là tốt rồi.

Hứa Lập cũng không muốn bởi vì mình mà ảnh hưởng tới tiền đồ của Tống Xuân Vĩ. Dù sao làm việc chung hơn tháng, Tống Xuân Vĩ bình thường rất chiếu cố mình, mình và đối phương đã có tình cảm như anh em ruột.

- Cậu về chuẩn bị một chút, chiều hôm nay tiến hành bỏ phiếu kín. Nếu như hết thảy thuận lợi thì ngày mai cậu có thể cùng Tống Xuân Vĩ tiến hành bàn giao công việc. Dù sao quận Giang Nam cũng chờ Tống Xuân Vĩ tới gấp.

- Cảm ơn trưởng ban thư ký.

Hứa Lập giờ mới biết sao hôm nay Tống Xuân Vĩ lại vui vẻ đến thế. Tống Xuân Vĩ cuối cùng cũng được lên chức, trưởng phòng – phòng Thư ký tuy đi tới nơi đâu mọi người cũng nhìn cao một bậc nhưng anh lại phải ngồi mãi ở văn phòng, chỉ làm một trưởng phòng nho nhỏ, có rất nhiều người ở văn phòng có chức to hơn anh. Không nói trưởng ban thư ký, phó trưởng ban thư ký, chánh văn phòng, phó chánh văn phòng, ngay cả mấy nhân viên giám sát cấp phó huyện ở văn phòng cũng có ba bốn người. Những người kia vừa lên tiếng là có thể khiến Tống Xuân Vĩ chạy quanh. Hơn nữa nếu làm sai chuyện có lẽ cố gắng mấy năm đều uổng phí.

Lần này điều đến quận Giang Nam làm trợ lý bí thư quận ủy chính là dưới có mấy người, trên mấy vạn người. Hơn nữa cán bộ từ thị ủy phái xuống, lời nói của Tống Xuân Vĩ cũng có trọng lượng hơn. Nếu làm tốt tiền đồ càng sáng, hoặc là điều lên thị ủy làm phó trưởng ban thư ký, hoặc là có thể làm phó bí thư quận ủy cũng là lựa chọn tốt.

Chẳng qua Hứa Lập cũng từ việc điều chỉnh nhân sự này mà đoán ra rất nhiều. Sợ rằng bí thư Văn Thiên cũng sắp đi, đây là việc cuối cùng mà Văn Thiên làm giúp mình trước khi đi. Hơn nữa khi Văn Thiên đi thì cũng có nghĩa bộ máy lãnh đạo thị xã Tùng Giang sẽ có thay đổi lớn, không biết ai vui ai buồn dây.

Hứa Lập về tới phòng Thư ký, Tống Xuân Vĩ lập tức đi lên nói.

- Tiểu Hứa, trưởng ban thư ký Hà cũng nói chuyện với cậu rồi chứ. Cậu phải mời khách đó.

- Mời, đương nhiên là mời rồi, chẳng qua hình như Tống đại ca cũng lên chức, có lẽ không bao lâu nữa gặp phải gọi một tiếng bí thư Tống, anh em ở với anh lâu như vậy, anh không tỏ vẻ gì ư?

Hứa Lập cũng trêu chọc Tống Xuân Vĩ. Mấy người Hướng Lệ, Triệu Minh cũng tiến lên đòi Tống Xuân Vĩ mời khách.

- Đó là nhất định, đợi có văn bản bổ nhiệm chính thức là tôi sẽ mời khách, không say không về.

- Được, nói phải giữ lời.

Chuyện Tống Xuân Vĩ điều tới quận Giang Nam về cơ bản đã được quyết định, chuyện trong phòng Thư ký y cũng sẽ không nhúng tay vào nữa. Nhìn người khác đang làm việc, Tống Xuân Vĩ đành tìm cớ đi trước.

Chiều cùng ngày việc bỏ phiếu kín diễn ra rất thuận lợi, Hứa Lập được bầu làm trưởng phòng – phòng Thư ký với toàn bộ phiếu ủng hộ. Mà Tống Xuân Vĩ cũng lập tức bàn giao công việc với Hứa Lập. Y cũng muốn tới quận Giang Nam báo danh cho sớm. Mà sau khi Hứa Lập lên làm trưởng phòng, chức phó trưởng phòng cùng ngày cũng được xác định. Trong bốn người còn lại Hướng Lệ tuổi lớn nhất làm trưởng phòng.

Chiều cùng ngày Hứa Lập chưa hết giờ làm Phạm Kiệt đã gọi cho hắn, bảo hắn tối tới nhà dùng cơm. Hứa Lập đâu dám từ chối bố vợ mời. Phạm Kiệt bảo Hứa Lập hết giờ làm rồi ra cửa chờ ông, ông sẽ cho lái xe đến đón Hứa Lập cùng nhau quay về Giang Ninh.

Đây là lần đầu tiên Phạm Kiệt cho Hứa Lập đi cùng xe, đúng là vì quan hệ giữa hai người nên hai người đi cùng sẽ có ảnh hưởng không tốt.
 
Chương 153: Song hỷ lâm môn


- Tiểu Hứa, cháu ngồi với chú.

Hứa Lập theo lời lên xe ngồi bên cạnh Phạm Kiệt.

Phạm Kiệt nhìn Hứa Lập rồi chúc mừng.

- Tiểu Hứa, chúc mừng cháu, nhanh như vậy đã có thể lên làm trưởng phòng – phòng Thư ký thị ủy, đừng nói là ở thị xã Tùng Giang mà ngay cả ở toàn tỉnh chỉ sợ cũng chưa từng có. Nếu như không tính trung ương và các bộ thì cả nước này hiếm có người còn trẻ mà đã làm tới cấp trưởng phòng như cháu.

- Đây cũng là nhờ Phạm thúc chiếu cố, nếu không cháu bây giờ vẫn còn đang phải buồn phiền vì tìm việc, càng đừng nói đi tới vị trí như hôm nay.

- Được rồi, chúng ta là người nhà không cần khách khí làm gì. Việc lên chức của cháu thì chú quả thật cũng gây chút ảnh hưởng, chẳng qua càng quan trọng hơn là bản lĩnh của cháu, lại có bí thư Văn Thiên thưởng thức thì cháu muốn không lên chức cũng không được.

Phạm Kiệt mặc dù không thấy tận mắt biểu hiện trong thời gian này của Hứa Lập nhưng cũng sớm nghe từ miệng người khác. Ông bây giờ càng lúc càng bội phục ánh mắt của con gái mình, không ngờ lại tìm được bạn trai xuất sắc như vậy. Đừng nhìn Hứa Lập cũng nhờ mình không ít, nhưng sắp tới mình có thể sẽ phải nhờ Hứa Lập.

- Tiểu Hứa, cháu có suy nghĩ gì với việc điều chỉnh nhân sự này không?

Phạm Kiệt mặc dù cực kỳ thưởng thức Hứa Lập, chẳng qua Hứa Lập dù sao cũng mới vào quan trường, chỉ cần có cơ hội Phạm Kiệt sẽ thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở Hứa Lập.

- Cháu thấy sắp tới sẽ có một cơn bão táp ập đến, điều chỉnh nhân sự lớn hơn nữa sẽ lập tức bắt đầu.

- Cháu quả thật đã trưởng thành rồi. Không sai, nghe nói trên tỉnh đã sắp công bố quyết định điều động bí thư Văn, chẳng qua bí thư Văn vừa đi, các lãnh đạo liên quan của thị xã cũng sẽ có thay đổi. Trên tỉnh đang tranh luận về việc thay đổi nhân sự ở Tùng Giang, cho nên văn bản vẫn còn giữ lại không phát.

- Phạm thúc, chú lần này có thể …

Hứa Lập đột nhiên nghĩ đến Phạm Kiệt cũng đã là một trong các thường vụ thị ủy, không biết có thể lên một bước hay không?

Phạm Kiệt cười nói:

- Lại nói chú còn phải cảm ơn cháu, nếu không có quan hệ giữa cháu và bí thư Văn thì chỉ sợ rằng chú mới tới Ban tổ chức cán bộ thị ủy một thời gian ngắn như vậy thì sợ chưa đến phiên chú được thay đổi. Bởi vì quan hệ của cháu và bí thư Văn, chú đương nhiên cũng tạo được quan hệ tốt với đối phương. Lần này bí thư Văn mặc dù muốn điều lên tỉnh nhưng y cũng đã công tác vài chục năm ở Tùng Giang, y đương nhiên hy vọng thị xã Tùng Giang sau này còn có thể tiếp tục ủng hộ công việc của y, cho nên bây giờ mặc dù chưa có quyết định bổ nhiệm nhân sự cuối cùng nhưng theo chú biết các vị trí cơ bản đã được xác định. Bí thư thị ủy do thị trưởng bây giờ Cát Binh đảm nhiệm, Phó thị trưởng thường trực Tằng Ích sẽ trở thành thị trưởng, mà chú rất có thể trở thành Phó thị trưởng thường trực, coi như là tiến thêm một bước nhỏ.

Hứa Lập mỉm cười rất tươi.

- Phạm thúc, lần này chú lên chức, cô và Tiểu Hoa đã biết chưa vậy ạ?

- Tin này hôm nay chú mới được nghe một người bạn ở Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nói, chú còn không nói với bọn họ. Theo lời bạn chú thì hầu hết các thường vụ tỉnh ủy đã chấp nhận phương án điều chỉnh nhân sự của Tùng Giang, văn bản chắc cũng sắp được phát ra. Cho nên chú mới có thể đón cháu cùng về nhà. Chúng ta coi như là song hỷ lâm môn, cần phải chúc mừng mới được.

Con người khi vui vẻ, thời gian cũng trôi nhanh. Hứa Lập và Phạm Kiệt vì cùng lên chức khiến tâm trạng đương nhiên vui vẻ. Hơn tiếng ngồi xe đã qua đi khi hai người nói chuyện. Khi lái xe dừng xe, hai người mới thấy đã về tới nhà Phạm Kiệt.

- Đi thôi, chúng ta vào trong uống vài chén.

Phạm Kiệt mỉm cười đẩy cửa xuống xe, Hứa Lập theo sau ông cùng lên lầu. Khi Phạm Kiệt nói việc mình sắp thành Phó thị trưởng thường trực cùng Hứa Lập lên chức với mẹ con Phạm Ngọc Hoa, hai người còn vui vẻ hơn cả hai nhân vật chính kia.

Phạm Ngọc Hoa kéo ống tay Phạm Kiệt.

- Bảo sao bố lại bảo mẹ con làm vài món ngon, thì ra là vì chúc mừng hai người.

- Cô bé này.

Phạm Kiệt âu yếm vỗ đầu Phạm Ngọc Hoa.

- Mau đi tìm Hứa Lập của con đi, chúng ta ăn cơm.

Phạm Ngọc Hoa cao hứng khoác tay Hứa Lập đi vào phòng ăn. Bốn người hôm nay cùng uống rượu chúc mừng hai người đàn ông.

Chẳng qua trên bàn ăn Phạm Ngọc Hoa lại đưa ra một vấn đề, Phạm Kiệt nếu làm Phó thị trưởng thường trực Tùng Giang thì công việc sợ là còn bận hơn bây giờ, vậy mỗi ngày còn có thể đi đi về về ư?

Phạm Kiệt đầu tiên là ngẩn ra, ông cảm thấy đây đúng là một vấn đề. Nhưng ông lại nhìn Phạm Ngọc Hoa con gái đang nhìn Hứa Lập, ông lập tức hiểu ý. Con gái mở miệng tuy suy nghĩ cho mình nhưng thực tế lại là không nỡ xa Hứa Lập, muốn cả nhà chuyển lên thị xã để cô tiện ở bên Hứa Lập.

Phạm Kiệt không khỏi cười nói.

- Nhà chúng ta quả thật nên chuyển tới thị xã, chẳng qua ở đây để lại cho con, miễn cho con mỗi ngày đi từ thị xã về heunj lại mệt.

- Bố.

Phạm Ngọc Hoa nghe vậy có chút khẩn trương, nhưng nhìn ba người nhìn mình, cô thoáng cái hiểu đây là Phạm Kiệt đang trêu mình.

- Đáng ghét, không nói chuyện với bố nữa.

Nói xong cô lại kéo tay mẹ.

- Mẹ, mẹ xem bố kìa, con suy nghĩ cho bố mà bố còn trêu con.

- Được rồi lão Phạm, đừng trêu con nữa. Đừng nghe bố con, tới lúc đó mẹ con ta cùng bắt xe đi làm rồi về nhà.

Bốn người kết thúc bữa ăn trong không khí rất vui vẻ.

8h tối Hứa Lập về tới nhà, bố mẹ còn chưa ngủ, bọn họ có chút ngạc nhiên khi Hứa Lập đột nhiên về nhà, còn tưởng chuyện gì xảy ra. Khi Hứa Lập nói mình được lên chức, Hứa Thành Hữu có chút giật mình:

- Nhanh như vậy đã lên chức ư?

Bà mẹ cũng có chút không tin được.

- Con, con không gạt bố mẹ chứ? Làm quan mà lên chức nhanh như vậy ư?

- Bố, mẹ, con lúc nào lên chức nhanh như vậy? Lại nói lần này là do có cơ hội nên mới vậy, vừa lúc trưởng phòng điều đi nên con được lên chức, đâu có thể lên dễ dàng như bố mẹ nói.
 
Chương 154: Bổ nhiệm nhân sự


Hứa Thành Hữu nghe Hứa Lập nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

- Vậy thì tốt quá, tốt quá. Ôi, vậy con lần này lên chức không phải cùng cấp với trưởng phòng – Phòng giáo dục ở huyện ta đó chứ?

Hứa Lập cười thầm, trưởng phòng thư ký – văn phòng thị ủy tuy cùng là cấp trưởng phòng với trưởng phòng giáo dục huyện nhưng thực tế hai bên không thể so sánh. Bây giờ mình nếu có việc tới huyện ủy, ủy ban huyện thì sợ rằng sẽ do bí thư, chủ tịch huyện tự mình tiếp đón với mình.

- Bố, bố nói đúng, con cùng cấp với trưởng phòng giáo dục huyện.

Hứa Thành Hữu nghe vậy thoáng cái ngẩng đầu lên từ trên ghế, ông lớn tiếng nói.

- Được, được, Hứa Thành Hữu bố cả đời mặc dù không có năng lực gì nhưng sinh được một người con tốt. Lần này bố tới trường càng có thể ưỡn ngực.

Hứa Lập cũng biết bố do trình độ văn hóa không cao nên có thể làm giáo viên chủ nhiệm ở trường đã là tốt nhất, nếu như làm tới lúc về hưu cũng coi như là làm ông vui vẻ. Mà mẹ lại chưa từng nghĩ đến việc làm quan, công việc nhàn mới là điều mẹ thích nhất. Hơn nữa vì nguyên nhân của mình nên mẹ không cần lo mất việc, cho dù cả cơ quan bà mất việc thì cũng không ai dám để bà nghỉ.

Tối đó Hứa Lập nằm trong phòng mình lại nghe thấy tiếng bố không ngừng giở mình, mãi tới khi bà vợ mắng thì ông mới yên phận nằm xuống.

Sáng hôm sau Phạm Kiệt ngồi xe tới đón Hứa Lập, cả hai cùng nhau về Tùng Giang bắt đầu một ngày làm việc mới.

Mặc dù việc thay đổi lãnh đạo của thị xã Tùng Giang về cơ bản đã xác định nhưng văn bản chính thức vẫn chưa ra. Mãi tới một tuần sau phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy La Chấn Bang mới mang theo văn bản chính thức đi tới thị xã Tùng Giang.

Thị ủy Tùng Giang triệu tập hội nghị cán bộ lãnh đạo các cơ quan thuộc thị xã tới tham gia.

Đồng chí phó trưởng ban La Chấn Bang trên hội nghị tuyên bố quyết định điều chỉnh nhân sự bộ máy lãnh đạo đảng ủy, bộ máy hành chính của thị xã Tùng Giang. Trong đó Văn Thiên điều lên tỉnh ủy làm phó bí thư, nguyên thị trường Cát Binh đảm nhiệm bí thư thị ủy. Phó thị trưởng thường trực Tằng Ích sẽ trở thành phó bí thư thị ủy, thị trưởng, mà Phạm Kiệt điều làm Phó thị trưởng thường trực, đồng thời điều đồng chí trưởng phòng tổ chức – Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Quách Hiểu Nam đảm nhiệm chức trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy Tùng Giang. Đến bây giờ bộ máy lãnh đạo mới của thị xã Tùng Giang coi như được xác định hết.

Hứa Lập ngồi dưới nghe quyết định bổ nhiệm, hắn cũng cao hứng thay Văn Thiên, Phạm Kiệt. Chức vụ của bọn họ càng cao thì càng có lợi cho tương lai phát triển của mình.

La Chấn Bang sau khi tuyên bố quyết định của tỉnh ủy xong, y một lần nữa nhấn mạnh.

- Lần này thay đổi chức vụ các đồng chí lãnh đạo chủ yếu của thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang, tỉnh ủy căn cứ vào công việc toàn tỉnh mà xây dựng bộ máy lãnh đạo thị xã Tùng Giang, căn cứ vào nhu cầu công việc và tinh thần trao đổi cán bộ mà có quyết định như vậy. Hy vọng mọi người nhất định phải thực hiện tốt quyết định tinh thần của tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh, phải tuân thủ kỷ luật, chú ý đại cuộc, đồng tâm hiệp lực thúc đẩy kinh tế thị xã Tùng Giang phát triển, giữ gìn lợi ích căn bản của quần chúng nhân dân toàn thị xã.

Văn Thiên sau đó cũng phát biểu.

- Quyết định điều chỉnh lãnh đạo chủ yếu của thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang đã đầu đủ thể hiện sự quan tâm và coi trọng của tỉnh ủy đối với thị xã Tùng Giang. Hy vọng mọi người toàn lực ủng hộ công tác của đồng chí Cát Binh, đồng chí Tằng Ích. Đồng thời tôi cũng có mấy điểm hy vọng với bộ máy lãnh đạo mới của thị xã Tùng Giang. Một là nắm chắc nhiệm vụ phát triển, thúc đẩy kinh tế thị xã Tùng Giang phát triển càng nhanh hơn nữa. Thứ hai là hy vọng các đồng chí luôn ghi nhớ tôn chỉ của Đảng, hết lòng tạo phúc cho dân chúng Tùng Giang. Thứ ba là chú ý quan sát và xử lý các vấn đề chính trị, duy trì nền chính trị yên ổn và xã hội ổn định. Thứ tư là hy vọng tăng cường đoàn kết, xây dựng bộ máy lãnh đạo các cấp thật tốt. Thứ năm là hy vọng tất cả xuất phát từ tình hình thực thế, triển khai công việc một cách sáng tạo, quan tâm tới các đồng chí, tăng cường quan hệ với các đồng chí…

Cát Binh sau đó cũng có lời phát biểu. Y đại biểu thị ủy kiên quyết ủng hộ quyết định của tỉnh ủy. Tỉnh ủy quyết định do y làm bí thư thị ủy Tùng Giang, y cảm thấy trách nhiệm của mình rất nặng nề. Y cũng cảm ơn sự tín nhiệm của tỉnh ủy với mình, cảm ơn sự ưu ái của dân chúng toàn thị xã với mình. y nhất định sẽ cố gắng làm việc, đoàn kết toàn bộ các tổ chức Đảng trong thị xã, làm tốt công việc ở Tùng Giang, quyết không phụ kỳ vọng của tỉnh ủy và dân chúng toàn thị xã.

Sau đó Tằng Ích, Phạm Kiệt, Quách Hiểu Nam cũng phát biểu thể hiện quyết tâm làm tốt công việc sau này. Hội nghị kéo dài cả buổi sáng mới bế mạc trong tiếng vỗ tay như sấm.

Sau khi hội nghị kết thúc, tất cả công việc của thị xã Tùng Giang một lần nữa khôi phục bình thường. Cát Binh có thể lên làm bí thư thị ủy một phần là do cố gắng của y, nhưng cũng có quan hệ trực tiếp nhờ việc Văn Thiên hết lòng đề cử. Hơn nữa Cát Binh cũng biết quan hệ giữa Văn Thiên, Phạm Kiệt cùng Hứa Lập, cho nên y khá coi trọng Hứa Lập, cũng chiếu cố nhiều trong công việc.

Ngày thứ ba sau khi hội nghị kết thúc, nhà Phạm Kiệt cũng chuyển lên thị xã. Lúc này Hứa Lập chiều nào sau khi làm việc cũng có việc để làm, ngày nghỉ cũng không đến mức cô đơn một mình. Cứ có thời gian là Hứa Lập sẽ cùng Phạm Ngọc Hoa đi khắp các nẻo đường ở Tùng Giang, thưởng thức cảnh đẹp như tranh vẽ của Tùng Giang. Chẳng qua do tính chất công việc đặc thù của Hứa Lập là văn phòng luôn có việc cho nên lúc đi chơi với Phạm Ngọc Hoa, hắn thường nhận được điện của vị lãnh đạo nào đó mà phải quay về văn phòng.

Cũng may Phạm Ngọc Hoa còn có thể giải thích cho hắn, tình cảm của hai người trong thời gian này cũng tăng mạnh. Chỉ là Phạm Ngọc Hoa bởi vì nhớ lời nói lúc trước của Hứa Lập nên không ép Hứa Lập, cô không bao giờ đề cập tới việc kết hôn. Mà trong lòng Hứa Lập vẫn còn hình bóng của Lữ Tĩnh nên vẫn né tránh vấn đề này.

Cuộc sống cứ như vậy tiến hành, công việc của Hứa Lập ở phòng Thư ký diễn ra thuận lợi, căn bản không cần tốn quá nhiều tâm trí vào đó. Hắn chủ yếu dành nhiều thời gian cho quỹ đầu tư Bạo Phong, mỗi ngày đều thông qua máy vi tính liên lạc với đám người Tiếu Minh, chỉ huy bọn họ.
 
Chương 155: Quay về Nhị Đạo


Mà đúng lúc này thị xã Tùng Giang lại có việc lớn, chính là công ty khai thác yw – huyện Giang Ninh rốt cuộc chính thức đi vào sản xuất. Từ lúc khởi công xây dựng công trình đến bây giờ đã là gần năm, vì đảm bảo sản phẩm sản xuất ra có thể nhanh chóng mở được thị trường nên nhà đầu tư càng tăng thêm số vốn, tất cả các thiết bị đều là hàng đầu của thế giới. Tính từ lúc khởi công tới bây giờ công ty Huệ Tân đã đầu tư tổng cộng hơn 260 triệu tệ. Cho nên hạng mục này đã không chỉ là hạng mục lớn nhất của huyện Giang Ninh, nó cũng là hạng mục đầu tư lớn nhất trong năm 2001 của thị xã Tùng Giang, cũng là hạng mục thấy hiệu quả nhanh nhất.

Bởi vậy ngày công ty chính thức đi vào sản xuất không chỉ có các vị lãnh đạo của huyện ủy, ủy ban huyện Giang Ninh đến đông đủ, ngay cả bí thư thị ủy Cát Binh cũng tự mình trình diện, phát biểu nhiệt tình, cổ vũ huyện ủy, ủy ban huyện Giang Ninh tiếp tục tăng cường thu hút đầu tư, phát triển kinh tế lớn mạnh, đồng thời cũng tán dương những cống hiến cho sự phát triển kinh tế huyện Giang Ninh của công ty Huệ Tân.

Đáng lẽ mấy chuyện này Hứa Lập căn bản không được tham gia, nhưng Từ Đắc Hậu và Mã Kiện không quên hắn. Mặc dù bọn họ không biết Hứa Lập mới là cổ đông lớn nhất của công ty Huệ Tân nhưng bọn họ đã mấy lần xin chỉ thị của huyện ủy, ủy ban huyện, bọn họ hy vọng có thể mời Hứa Lập tới tham gia lễ khánh thành, cùng tham gia chúc mừng.

Bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương đương nhiên cũng hy vọng có thể kéo gần khoảng cách với Hứa Lập. Dù sao đối phương mới hơn 20 tuổi đã làm trưởng phòng – phòng Thư ký thị ủy, tiền đồ quá sáng. Cho nên Triệu Bảo Cương lại xin chỉ thị Văn phòng Thị ủy, rốt cục mời được Hứa Lập tới hiện trường, cùng chứng kiến thời khắc quan trọng trong lịch sử phát triển kinh tế của huyện Giang Ninh.

Hứa Lập thấy bí thư thị ủy Cát Binh cùng chủ tịch công ty Huệ Tân - Lý Tân cắt băng khánh thành nhà máy, nhìn dân chúng kích động bên dưới, Hứa Lập cảm thấy mắt mình ươn ướt. Hắn cảm động không phải vì công ty của mình đã đi vào sản xuất, càng không phải là vì những điều mình đã gặp lúc trước, hắn cảm động vì quần chúng nhân dân chất phác bên dưới.

Hắn không ngờ quần chúng nhân dân vẫn nhớ mình khi mình đã đi khỏi xã Nhị Đạo hơn nửa năm. Ở hiện trường người dân giăng lên rất nhiều biểu ngữ, có cảm ơn huyện ủy, ủy ban huyện, có cảm ơn đảng ủy, chính quyền xã, mà làm Hứa Lập cảm động nhất chính là một tấm băng rôn. Tấm băng rôn này so với các tấm khác có thể nói rất đơn giản, nó được căng bằng hai thanh gỗ lấy được ở khắp nơi, ở giữa chỉ là bốn chữ to. “Cảm ơn Hứa Lập”

Hứa Lập có thể thấy bức băng rôn này không phải do xã tổ chức làm ra, mà là do người dân tự phát làm. Hứa Lập cũng thấy được người dân đã đánh giá cao công việc của mình. Nhìn ánh mắt họ nhìn mình, nhìn bọn họ kích động vẫy tay với mình, Hứa Lập thấy những gì mình đã làm, đã trải qua là đáng giá.

Từ Đắc Hậu đứng bên cạnh Hứa Lập cũng thấy cảnh này, y kéo Hứa Lập nói.

- Tiểu Hứa, bà con vẫn nhớ cậu.

Hứa Lập gật đầu.

- Tôi cũng không quên bọn họ. Bí thư Từ, chuyện anh đã đáp ứng tôi nhất định không được quên.

Từ Đắc Hậu nghe xong cười nói:

- Cậu yên tâm, tôi biết cậu đang nói về chuyện giáo dục, y té của xã Nhị Đạo, tôi không thể quên được. Nếu quên việc này thì Từ Đắc Hậu tôi không còn là người xã Nhị Đạo. Tất cả các chuyện chúng tôi đã an bài xong, chỉ cần chờ có tiền là sẽ tiến hành ngay. Chuyện đầu tiên là xây dựng lại tất cả các trường tiểu học của xã, sau đó mở rộng đến việc mời giáo viên ở các trường sư phạm, tôi không tin chúng ta đã có kinh phí còn không mời được giáo viên giỏi. Chờ thêm một hai năm nữa khi tài chính của Nhị Đạo sung túc hơn thì tôi sẽ miễn phí học phí cho học sinh trong xã. Có giáo viên tốt, điều kiện tốt, tôi cũng không tin đám trẻ xã ta còn kém như vậy. Mười, hai mươi năm sau xã chúng ta cam đoan sẽ bay ra càng nhiều Phượng hoàng.

- Tốt, bí thư Từ, đến lúc đó anh là công thần lớn nhất của xã Nhị Đạo. Dù là vài chục, vài trăm năm nữa xã Nhị Đạo nhất định vẫn truyền tụng tên của anh, còn có thể có nhiều người dân nhớ anh.

- Tôi là công thần lớn nhất gì? Nói ra phải là cậu. Hứa Lập, mặc kệ tương lai cậu như thế nào, cậu làm quan lớn đến đây nhưng cậu phải nhớ xã Nhị Đạo mãi là nhà của cậu.

Lễ khánh thành nhà máy càng thêm sôi nổi sau 18 tràng pháo dài, cuối cùng kết thúc trong tiếng vỗ tay, tiếng cười của các đại biểu, của người dân xã Nhị Đạo.

Sau khi nghi lễ kết thúc, Hứa Lập chào người dân rồi cùng các lãnh đạo về huyện Giang Ninh. Triệu Bảo Cương bày tiệc tiếp đón các lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã ở khách sạn Giang Ninh, đồng thời cũng cảm ơn lãnh đạo công ty Huệ Tân.

Đối với trường hợp như thế này Hứa Lập thật sự không muốn tham gia vì có đám người Lý Tân cùng Bạch Mang ở đây, hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên cho nên hắn xin phép Cát Binh được về nhà.

Sau khi tham gia lễ khánh thành nhà máy sản xuất của công ty Huệ Tân, Hứa Lập một lần nữa khôi phục cuộc sống bình thường. Vì chuẩn bị cho sự kiện lớn sắp tới, Hứa Lập bắt đầu chỉ huy đám người Tiếu Minh thu thập tài chính rồi tiến hành đầu tư theo chỉ thị của mình.

Đám người Tiếu Minh, Tôn Cực, Vu Lượng không hiểu Hứa Lập đang tính toán gì, càng không biết mục đích của hắn là gì, có vài vụ đầu tư bây giờ thoạt nhìn rất buồn cười. Ví dụ như Hứa Lập bảo Tiếu Minh bắt đầu từ tháng 9 bán toàn bộ cổ phiếu của hãng Boeing và hãng hàng không Mỹ. Phải biết rằng kinh tế Mỹ bây giờ tuy phát triển khá chậm nhưng hãng Boeing và hãng hàng không lại là công ty nổi tiếng thế giới, cổ phiếu của bọn họ sao có thể thoáng cái hạ giá được?

Nhưng đám người Tiếu Minh lại tuyệt đối tin tưởng Hứa Lập. Dù sao mọi người có thể có hôm nay cũng là nhờ Hứa Lập. Hơn nữa trong hơn hai năm qua Hứa Lập chưa bao giờ chỉ huy công ty đầu tư sai lầm. Nó khiến Hứa Lập tạo thành quyền uy tuyệt đối trong lòng mọi người, cho nên tất cả đều trung thành nghe lệnh của Hứa Lập.
 
Chương 156: Khủng bố


Hứa Lập nhớ kỹ sự kiện đó không chỉ vì nó có ảnh hưởng quá lớn, hắn còn xem qua một đoạn băng nên càng nhớ hơn. Trong đoạn băng này làm Hứa Lập có ấn tượng rất sâu chính là trong đó đưa ra rất nhiều nghi vấn. Trước sự kiện 11/9, có ai đó lấy 3,2 tỷ Usd mua lại quyền sử dụng 99 năm của tòa nhà trung tâm thương mại thế giới, đồng thời cũng mua bảo hiểm 3,5 tỷ Usd cho trung tâm thương mại thế giới này. Trong đó điều khoản bồi thường có một điểm về “chủ nghĩa khủng bố”, sau đó đạt được bồi thường hơn 7 tỷ Usd. …..

Có lẽ còn nhiều tranh luận về sự kiện 11/9 nhưng Hứa Lập nhớ mấy khoản đầu tư khổng lồ này thật sự tồn tại. Hứa Lập đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội phát tài này, đặc biệt lại là kiếm tiền của Mỹ, Hứa Lập càng không nương tay. Mà sau 11/9 thị trường chứng khoán Mỹ giảm mạnh, giá dầu mỏ cũng từng bước tăng cao, đây đều là cơ hội của quỹ đầu tư Bạo Phong.

Chẳng qua Hứa Lập vì công việc bây giờ nên không thể nào thoát thân tự mình đi chỉ huy hoạt động của quỹ đầu tư Bạo Phong, tất cả phải giao cho bọn Tiếu Minh, Tôn Cực cùng Vu Lượng. Hứa Lập tin đối phương sẽ chấp hành tốt ý đồ của mình, cố gắng đạt được nhiều tài chính sau sự kiện 11/9 này.

Tối ngày 11/9/2001 Hứa Lập ngồi nhà xem Tv. Chỉ là tay hắn không ngừng cầm điều khiển, không ngừng chuyển kênh, hai mắt cũng không ngừng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động là biết thị trưởng hắn không đặt trên Tv. Hơn 1h đêm, máy điện thoại bên cạnh hắn cuối cùng cũng vang lên. Hứa Lập vừa mới nghe chỉ thấy đầu bên kia truyền tới tiếng thét chói tai.

Sau đó là tiếng nói đứt quãng của đối phương.

- Hứa … Hứa Lập? Bên này, bên này thật sự có vụ máy bay va vào trung tâm thương mại.

Người gọi điện tới chính là Tiếu Minh đang ở gần trung tâm thương mại thế giới Mỹ. Lúc này Tiếu Minh đã không biết nên nói cái gìmình, trong lòng Tiếu Minh giờ phút này hình ảnh của Hứa Lập đã như thành thần. Nếu như không phải thần sao biết hôm nay sẽ có máy bay đâm vào trung tâm thương mại thế giới? Sao sẽ làm ra nhiều vụ đầu tư trước đó như vậy? Hứa Lập còn bảo mình tìm một tòa nhà cách xa trung tâm thương mại một chút, dùng ống nhòm quan sát cảnh khiếp sợ thế giới này.

Tâm trạng có chút khẩn trương của Hứa Lập cuối cùng đã tốt hơn sau khi nghe Tiếu Minh nói. Xem ra chuyện vẫn diễn ra đúng như lịch sử, vậy là lần này mình đầu tư đã thắng lớn.

- Được, Tiếu Minh, anh nhất định chú ý an toàn của mình đồng thời đặc biệt chú ý tình hình phát triển.

Tiếu Minh sờ sờ trán đang choáng váng của mình rồi gật đầu đáp ứng. Y cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc xuống lầu chạy nạn. Mặc dù Hứa Lập nói lần khủng bố này chỉ nhằm vào tòa tháp đôi ở trung tâm thương mại thế giới nhưng ai biết có chiếc máy bay nào đó không có mắt mà lao về phía này hay không. Chỗ mình đang đứng chỉ cách trung tâm thương mại kia có hơn 2000m, một khi có máy bay nhằm vào tòa nhà này thì xong đời rồi. Chuyến bay 11 của hãng hàng không American Airlines đâm vào mé bắc của toà Tháp Bắc WTC vào lúc 8:46:40 sáng giờ địa phương ở vị trí từ tầng 94 đến tầng 98 . Lúc 9:03:11 sáng giờ địa phương, chuyến bay 175 của hãng hàng không United Airlines đâm vào toà Tháp Nam ở tầng 78 tới tầng 84 và gây ra nổ mạnh.

Vụ khủng bố 11/9 tại Mỹ gây chấn động toàn thế giới cuối cùng đã diễn ra.

Bởi vì chênh lệch mũi giờ nên Hứa Lập có thể nói là người Trung Quốc đầu tiên biết sự kiện 11/9 xảy ra. Chẳng qua nếu chứng thực sự kiện 11/9 quả thật xảy ra, chuyện sau đó Hứa Lập có thể nói là nghe quá quen, hắn đương nhiên có thể yên tâm ngủ ngon.

Sáng hôm sau Hứa Lập như thường lệ đi làm đúng giờ. Hắn vừa mới vào văn phòng đã thấy đám người Hướng Lệ đang vây quanh máy vi tính lên mạng. Bọn họ thấy Hứa Lập liền kêu:

- Trưởng phòng, xảy ra chuyện lớn rồi.

Hứa Lập đi qua cười nói:

- Có phải là trung tâm thương mại Mỹ đổ không? Sáng tôi xem Tv rồi.

- Trưởng phòng, anh mau đến xem, trên mạng có cảnh máy bay đâm vào tòa nhà trung tâm thương mại thế giới, còn có cả cảnh tòa nhà sụp đổ.

Triệu Minh nói tiếp.

- Đáng đời nước Mỹ, ai bảo bọn họ gây chuyện khắp nơi, báo ứng.

Trình Quảng Bình đã từng đi bộ đội, ở trong quân đội được giáo dục nhiều nên y không có ấn tượng tốt gì với Mỹ. Thấy Mỹ bị khủng bố, y còn có chút hả hê.

Hướng Lệ vỗ vỗ vai Trình Quảng Bình.

- Cậu còn có thể nghĩ như vậy sao. Người ta bị như vậy mà cậu còn cười được.

Khương Hiểu cũng véo Trình Quảng Bình.

- Đúng thế, cậu không thấy trên mạng nói còn có không ít người Trung Quốc cũng ở bên trong sao, bọn họ chỉ sợ cũng là lành ít dữ nhiều.

- A.

Trình Quảng Bình bị Khương Hiểu véo đau không khỏi kêu lên.

- Tôi sai rồi, tôi sai rồi, vì đau lòng cho các nạn nhân vụ khủng bố 11/9 ở Mỹ, trưa nay tôi không ăn.

- Được rồi được rồi, sáng cậu ăn no bụng nên trưa không ăn nổi đây mà.

Khương Hiểu cười mắng.

Dù sao sự kiện 11/9 ở Mỹ cũng có chút ảnh hưởng với Trung Quốc, chẳng qua nó cũng không ảnh hưởng gì tới Tùng Giang. Mọi người chỉ cần chú ý tình hình phát triển là đủ, về phần có quan hệ tới lợi ích của mình hay không thì lại khác.

Hứa Lập do áp hết tài chính của mình đánh cược vào sự kiện 11/9 này nên hắn về chỗ ngồi rồi lập tức lên mạng xem xét tình hình phát triển, đồng thời hắn thầm tính toán xem mình rốt cuộc đạt được bao lợi ích sau việc này.

Trong vòng một tuần sau sự kiện 11/9, thị trường chứng khoán Luân Đôn giảm 6,2% điểm, thị trường chứng khoán Paris giảm 11,4% điểm, thị trường chứng khoán Frankfurt giảm 12,3%. Chịu ảnh hưởng trực tiếp từ sự kiện 11/9 có thể nói là các công ty hàng không, các hãng hàng không British Airways, Lufthansa and và France đều mất giá tới trên 30%.

Thị trường chứng khoán New York chỉ có thể mở cửa vào một tuần sau sự kiện 11/9 mới có thể mở cửa. Chỉ số Dow Jones ngay ngày đầu tiên đã giảm 14,26%, trong đó giảm giá mạnh nhất là cổ phiếu các ngành bảo hiểm, du lịch, hàng không. Đồng thời giá dầu thô Mỹ cũng tăng lên rất cao.
 
Chương 157: Hạng mục máy bay


Chỉ số Nasdaq đến ngày 17/9 mới mở cửa hoạt động trở lại, cùng ngày hôm đó so với ngày 10/9 đã giảm 6,83% điểm. Trong vòng một tuần giao dịch sau đó (mỗi tuần có năm ngày giao dịch), mỗi ngày đều giảm điểm, đến ngày 21/9 khi mở cửa chỉ số Nasdaq chỉ còn 1423,19 điểm, so với ngày 10/9 là 1695,38 điểm đã là giảm 16,05%. Ngày 21/9 lúc đóng cửa chỉ số Nasdaq còn lại 1387,06 điểm.

Thị trường chứng khoán giảm điểm liên tục kéo dài tới tháng 10. Đến 12h30 ngày 7/10/2001, Mỹ cùng liên quân phát động cuộc tấn công quân sự vào Afghanistan. Nhờ cuộc chiến tranh chính thức bộc phát ở Afghanistan mới khiến thị trường chứng khoán Mỹ có chuyển biến tốt đẹp, tiến vào thời kỳ tăng điểm kéo dài trong hai tháng.

Trong sự kiện khủng bố nước Mỹ lần này, quỹ đầu tư Bạo Phong dưới sự chỉ huy của Hứa Lập đã lấy được lợi ích rất lớn, hơn nữa còn lợi dụng điều kiện của quỹ đầu tư mà mua các loại cổ phiếu ở Châu Âu, Bắc Mỹ. Đến cuối tháng 12/2001, tổng tài sản của quỹ đầu tư Bạo Phong đã tăng lên mười mấy lần, đạt đến 30 tỷ Usd. Nếu không phải đám người Minh cùng Tôn Cực, Vu Lượng coi như cơ trí, chia toàn bộ tài sản ra làm nhiều tài khoản thì với số tài chính lớn như vậy nhất định sẽ có các ngành liên quan điều tra.

Tiếu Minh sau khi thống kê lại tài chính sau sự kiện lần này, y trợn mắt há mồm. Phải biết rằng Tiếu Minh bây giờ có cổ phần trong quỹ đầu tư Bạo Phong, bây giờ y cũng đã là người giàu có. Mà Hứa Lập đã sớm thành thần trong lòng Tiếu Minh.

Hứa Lập biết tình hình cũng rất vui vẻ. Hắn quyết định tặng cho mỗi thành viên của công ty Bạo Phong một phong bao dầy coi như là thưởng. Hứa Lập qua điện thoại chỉ thị Tiếu Minh tiếp tục mua cổ phần của các công ty dầu mỏ thế giới. Phải biết rằng từ sau khi chiến tránh Afghanistan bắt đầu thì giá dầu mỏ thế giới ngày một tăng cao.

Đồng thời Hứa Lập còn dặn dò Tiếu Minh nhân cơ hội khi cổ phiếu của hãng Boeing giảm thấp thì mua được bao nhiêu cứ mua với tổng vốn đầu tư giới hạn trong khoảng từ 200 đến năm tỷ Usd. Chẳng qua chuyện này không thể dùng danh nghĩa của quỹ đầu tư Bạo Phong mà làm, cần phải thành lập công ty đầu tư khác, chờ đến khi công ty này khống chế số cổ phần nhất định thì sẽ có tác dụng quan trọng.

Tiếu Minh rất nghiêm túc chấp hành lời nói của Hứa Lập. Hơn nữa với đội ngũ nhân viên của quỹ đầu tư Bạo Phong bây giờ chỉ cần Hứa Lập ra lệnh là nhất định có thể chấp hành tốt. Tiếu Minh mặc dù không biết Hứa Lập có ý gì, nhưng y qua điện thoại vẫn cam đoan với Hứa Lập là nhất định sẽ mua được hết cổ phần có thể mua của công ty Boeing với giá thấp nhất.

Sau cuộc điện với Tiếu Minh, Hứa Lập rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Mình có quá nhiều lợi thế mà còn không thể phát tài thì đi tự tử cho xong.

Về phần dặn Tiếu Minh mua cổ phiếu của công ty Boeing là xuất phát từ mục đích riêng của Hứa Lập. Công ty Boeing thành lập từ năm 1916, trải qua hơn 80 năm phát triển đã là một trong những hãng sản xuất máy bay dân dụng, quân sự hàng đầu thế giới, nó cũng là công ty chế tạo thiết bị hàng không lớn nhất thế giới, nổi tiếng là tập đoàn xuyên quốc gia. Từ máy bay dân dụng, máy bay quân sự tới tên lửa, tàu vũ trụ, hệ thống vệ tinh thế giới, trạm không gian đều có hình bóng của bọn họ.

Mà ở trong nước tới tận năm 2008, Trung Quốc cũng không có trụ sở sản xuất máy bay của riêng mình.

Từ hơn 30 năm trước Đảng, chính phủ Trung Quốc đã từng có chủ trương nghiên cứu máy bay vận tải dân dụng khổng lồ. Hạng mục khởi động vào tháng 8/1970, do trung ương trực tiếp chỉ huy phối hợp, các cấp bộ, quân đội và 21 tỉnh thành toàn quốc với trên 262 đơn vị tham gia nghiên cứu. Năm 1978 hoàn thành sản xuất ra máy bay đầu tiên, ngày 26/9/1980 tiến hành bay thử lần đầu. Từ đó về sau không ngừng tiến hành bay thử, máy bay do Trung Quốc sản xuất đã từng tham gia vào các đường bay ở Bắc Kinh, Hợp Phì, Cáp Nhĩ Tân, Thành Đô. Chẳng qua về sau khi dùng máy bay do Trung Quốc sản xuất – Vận Thập để bay đường dài tới Tây Tạng thì trong vòng một tuần bay năm chuyến cũng xuất hiện sự cố rất nhiều lần.

Cuối cùng máy bay Vận Thập này nghiên cứu mười nam, tiêu hao hàng trăm tỷ nhân dân tệ đã bị dòng chảy lịch sử cuối bay. Mà một trong những nguyên nhân chính khiến máy bay Vận Thập không được chú tâm nữa là do Mỹ tung cành ô liu về phía Trung Quốc. Nước Mỹ đưa ra hạng mục sản xuất máy bay chung với Trung Quốc với đại diện của Mỹ là công ty McDonnell Douglas.

Đúng là vì sự hợp tác này mới khiến một số người chỉ nhìn lợi ích trước mắt mà cho rằng vừa hợp tác với Mỹ, vừa có thể tham khảo kỹ thuật của công ty Mỹ. Như vậy không những giảm được nhiều chi phí nghiên cứu, còn có thể tránh đi đường vòng không cần thiết.

Nhưng sau khoảng mười năm hợp tác với Mỹ, đến tháng 8/1997 công ty Boeing đã mua lại công ty McDonnell Douglas. Vì thế toàn bộ hạng mục giữa Trung Quốc và công ty McDonnell Douglas chỉ có thể bất đắc dĩ chấm dứt. Dựa theo giá cả lúc đó mà tính thì công ty McDonnell Douglas đã tổn thất 500 triệu Usd, vậy bên phía Trung Quốc tổn thất bao nhiêu? Vấn đề này căn bản không thể tính rõ. Quan trọng nhất chính là nó khiến cho hạng mục sản xuất máy bay của Trung Quốc bị đình chỉ gần 20 năm. Đến tận tháng 3/2007 hạng mục sản xuất máy bay mới một lần nữa chính thức trở lại. Tháng 5/2008 công ty liên doanh sản xuất máy bay Trung Quốc mới một lần nữa thành lập. Mà muốn chờ máy bay của Trung Quốc bay vào không trung còn không biết chờ đến năm nào.

Hứa Lập từng làm bộ đội đặc chủng nên biết rõ một quốc gia không có máy bay do mình sản xuất sẽ khổ sở như thế nào. Không nói cái khác, chỉ riêng khi mình dẫn đội viên ra nước ngoài làm nhiệm vụ, mỗi lần ngồi trên máy bay của nước khác sản xuất, mọi người không ít lần nói không biết tới bao giờ mới có thể ngồi trên máy bay do chính Trung Quốc sản xuất. Đây có thể nói là giấc mộng trong lòng tất cả đội viên.

Đúng là vì giấc mộng này mới khiến Hứa Lập nhớ kỹ hạng mục sản xuất máy bay. Đồng thời cho tới giờ Hứa Lập vẫn tin tưởng ngã ở đâu đứng ở đó. Mỹ đã chơi đều Trung Quốc một lần, vậy tổn thất bao nhiêu phải đòi bọn họ bồi thường từng đó. Nếu công ty McDonnell Douglas đã không tồn tại vậy thì phải do công ty Boeing mua lại công ty McDonnell Douglas trả cho Trung Quốc.
 
Chương 158: Cảnh đẹp trong sương


Hứa Lập bây giờ bảo Tiếu Minh mua cổ phiếu của công ty Boeing, Tiếu Minh đương nhiên sẽ mua cổ phiếu của công ty Boeing. Chẳng qua dù quỹ đầu tư Bạo Phong có nhiều tiền hơn nữa thì chính phủ Mỹ cũng không cho một người Châu Á mua lại công ty Boeing. Vì thế mục đích của Hứa Lập có hai, một là lúc cần thiết có thể đả kích công ty Boeing trên thị trường chứng khoán, cũng từ đó kiếm được một khoản; về phương diện khác là Hứa Lập chờ tương lai nếu nắm giữ đủ cổ phiếu, trở thành một trong các thành viên hội đồng quản trị của công ty Boeing, thì lúc thích hợp có thể thu mua một vài kỹ sư, nhân viên kỹ thuật của công ty Boeing, đưa bọn họ về Trung Quốc, hy vọng có thể có chút cống hiến cho hạng mục sản xuất máy bay của Trung Quốc.

Đương nhiên tất cả những điều này còn rất xa xôi, ít nhất bây giờ Trung Quốc còn trưa khởi động lại hạng mục sản xuất máy bay, tất cả vẫn đang ở giai đoạn chuẩn bị.

Thời gian thoáng cái lại tới tết dương lịch 2002. Tết dương lịch cũng là lúc có tuyết đổ xuống. Ngày hôm sau ánh mặt trời chiếu vào mặt đất đầy tuyết tạo thành hào quang chói mắt. Mà lúc này Hứa Lập đang ngủ gật trên taxi từ Giang Ninh về Tùng Giang.

Sáng hôm nay Phạm Ngọc Hoa gọi điện cho Hứa Lập, đánh thức hắn, cô muốn cùng Hứa Lập đi ngắm cảnh tuyết Tùng Giang. Bởi hôm qua là tết dương lịch, mấy người chú bác của Hứa Lập đến nhà hắn. Hứa Lập ngồi chơi, uống rượu với bọn họ tới tận gần 2h đêm mới đi ngủ. Mà Phạm Ngọc Hoa chưa đầy năm giờ sáng đã gọi Hứa Lập dậy, Hứa Lập có thể không buồn ngủ sao?

Hứa Lập bị đánh thức vốn định từ chối Phạm Ngọc Hoa, nhưng hắn nghĩ lại gần năm qua Phạm Ngọc Hoa vì mình mà đã cùng bố mẹ quay về Tùng Giang, cô làm thế chỉ vì có nhiều thời gian ở bên mình. Mỗi ngày Phạm Ngọc Hoa đều phải dậy từ sớm bắt xe về Giang Ninh, tối lại lên. Đặc biệt là mùa đông, trời chưa sáng Phạm Ngọc Hoa đã dậy, có lúc không kịp ăn sáng đã lên xe về Giang Ninh để làm. Nỗi khổ này Phạm Ngọc Hoa lại không bao giờ nói với Hứa Lập.

Nhưng thật ra mẹ Phạm Ngọc Hoa – Tôn Minh Tuệ lại không ngừng kêu khổ thay con gái với chồng, muốn Phạm Kiệt mau nghĩ biện pháp điều Phạm Ngọc Hoa lên Tùng Giang nếu không sớm muộn cũng có ngày Phạm Ngọc Hoa mệt mà sinh bệnh. Với địa vị của Phạm Kiệt bây giờ thì điều chỉnh công việc của Phạm Ngọc Hoa, ông nói một câu là đủ. Nhưng năm nay Phạm Ngọc Hoa mới được đề bạt làm Phó thị trưởng thường trực, ông không thể nào vừa lên chức đã lấy việc công làm việc riêng. Vì thế ông đành để Phạm Ngọc Hoa chịu khổ thêm một thời gian nữa.

Phạm Ngọc Hoa hy sinh như vậy, Hứa Lập lại vì nguyên nhân công việc mà mỗi ngày đi sớm về muộn, ngày nghỉ cũng ít có thời gian rảnh, hầu hết thời gian đều ở văn phòng, ít có cơ hội ở bên Phạm Ngọc Hoa. Mỗi khi nghĩ tới việc này, Phạm Ngọc Hoa đều có chút áy náy.

Hôm nay là ngày nghỉ, Hứa Lập nghĩ nếu mình từ chối thì Phạm Ngọc Hoa nhất định sẽ khóc, cảm giác tội lỗi của mình sẽ càng tăng lên. Hứa Lập đấu tranh tư tưởng một lúc lâu mới bỏ qua hấp dẫn của chiếc giường, ngồi dậy rửa mặt rồi bắt xe lên Tùng Giang.

Khi xe chạy tới nội thành Tùng Giang, Hứa Lập do ngồi trên xe ngủ được một giấc nên cũng đã tỉnh táo lại. Hắn bảo lái xe chạy tới trước cửa nhà Phạm Ngọc Hoa. Hứa Lập qua cửa sổ xe đã thấy Phạm Ngọc Hoa mặc một chiếc áo lông màu hồng nhạt, quấn khăn màu vàng đang đứng ở cửa nhà chờ mình.

Hứa Lập xuống xe bước nhanh tới trước mặt Phạm Ngọc Hoa. Hắn cầm bàn tay lạnh đi vì rét của cô, nhìn mặt hơi tái đi của cô, hắn vội vàng nói:

- Anh không bảo em là ở trong nhà chờ sao? Sao em lại ra ngoài. Nhìn em đi, mặt tái đi vì lạnh rồi đó.

Phạm Ngọc Hoa nhíu mày nói:

- Không có gì, em không ngồi yên nên ra ngoài này đợi anh. Đúng, đi mau, chúng ta ra ngoài xem sông Tùng trong sương, đây là đợt sương mù đầu tiên của năm đó.

Phạm Ngọc Hoa kéo Hứa Lập chạy ra ngoài.

Hứa Lập có chút chần chờ.

- Phạm thúc có nhà không? Anh nên vào chào bọn họ đã nếu không cô chú lại trách anh.

- Anh đừng vào quấy rầy thế giới riêng của bố mẹ em. Anh yên tâm, bọn họ sẽ không trách anh đâu.

Phạm Ngọc Hoa cười nói rồi kéo Hứa Lập ra ngoài bắt taxi.

Hứa Lập nghe vậy cũng không tiện vào nhà nữa, hai người ngồi xe chạy đến địa điểm.

Xuống xe, hai người đứng trên đê nhìn dòng Tùng Giang nằm trong sương mù như một dòng sông trắng chạy xuyên qua nội thành. Mỗi một gốc cây trồng trên đê đều nằm trong làn sương, nó như là những cây tuyết, cảnh tượng lúc này rất đẹp.

Phạm Ngọc Hoa từ nhỏ lớn lên ở Giang Ninh, từ Giang Ninh lên Tùng Giang chỉ có hơn tiếng ngồi xe vì thế cô không ít lần ngắm cảnh Tùng Giang trong sương, chẳng qua cô chưa bao giờ thấy cảnh trong sương đẹp như hôm nay. Phạm Ngọc Hoa vui vẻ như một đứa trẻ nắm tay Hứa Lập, cô đi dọc theo bậc thang xuống dưới tới sát bờ sông nhìn ngắm cảnh tượng xung quanh.

Hai người bước trên bờ sông đọng tuyết ngắm cảnh đẹp một cách si mê. Dòng sông trong buổi sáng sớm trông rất trong xanh, dòng nước không đóng băng cứ thế thong dong chảy xuôi về hạ nguồn.

Cảnh đẹp Tùng Giang trong xương mù có mấy điểm cần chú ý như “Xem sương trong đêm, xem mặt trời mọc ….”

“Xem sương trong đêm” là nói cảnh tượng sương mù hình thành trước lúc tối trên dòng sông, ước chừng khoảng hơn 10h tối là dòng Tùng Hoa bắt đầu xuất hiện sương mù, càng lúc càng lớn, càng lúc càng đậm, từng đoàn sương trắng từ mặt sông bốc lên và không ngừng bay về phía hai bờ sông, cuối cùng hình thành sương mù.

Cảnh đẹp này hôm nay Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa không thể xem được. Chẳng qua cuối cùng hai người cũng thấy được cảnh “Mặt trời lên lúc sương mù”, lúc này cây cối hai bên bờ sông sau một đêm đã biến thành màu trắng, từng cành cây như những bàn tay được đưa ra.

Về phần “trưa ngắm hoa rơi” chính là lúc buổi trưa khi nhiệt độ lên cao, một cơn gió thổi qua khiến tuyết trên các cành cây rơi xuống, tạo thành chuỗi rơi xuống, cơn gió nhẹ thổi các bông tuyết bay trong không trung, ánh sáng chiếu vào bông tuyết hình thành những đóa hoa tuyết đủ mọi màu sắc.
 
Chương 159: Cuộc điện thoại


Cảnh sương mù – Vụ tùng Tùng Giang được hình thành nếu nói là kỳ quan tự nhiên không bằng nói là kiệt tác do con người và thiên nhiên tạo thành. Phía trên thượng nguồn dòng Tùng Hoa cách thị xã Tùng Giang khoảng 15km có một nhà máy thủy điện. Vào mùa đông nước sông thông qua hệ thống máy ở trạm thủy điện mà ấm lên, sau đó nước sông được xả ra với nhiệt độ khoảng 4 độ. Khi màn đêm buông xuống nhiệt độ giảm xuống dưới không độ, sương mù theo đó mà bốc lên, tràn ra hai bên bờ sông, bao phủ con đê dài mười dặm, sương mù từ từ bốc lên, nhẹ nhàng cuốn lấy các gốc cây hai bên bờ. Cứ như vậy dưới điều kiện chênh lệch nhiệt độ giữa dòng nước và nhiệt độ ngoài trời, do ảnh hưởng của gió nên từ từ hình thành kỳ cảnh sương mù trên sông kéo dài mười mấy dặm quanh dòng Tùng Hoa.

Ngay lúc Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa đang đắm chìm trong cảnh đẹp này, Phạm Ngọc Hoa còn muốn Hứa Lập cùng cô đợi tới trưa xem cảnh “hoa tuyết rơi” thì điện thoại di động của Hứa Lập đột nhiên vang lên. Hứa Lập lấy máy nhìn số rồi nghe ngay. Người gọi tới là trưởng ban thư ký thị ủy – Lâm Quảng Thành.

- Tiểu Hứa, cậu đang ở đâu vậy? Tôi có việc gấp muốn cậu tới xử lý.

- Trưởng ban thư ký Lâm, tôi bây giờ đang ở bờ sông Tùng Hoa, có việc gì gấp ạ?

- Như vậy ạ, vậy cậu lập tức về văn phòng, tôi cũng về ngay, chúng ta gặp ở đó.

Lâm Quảng Thành vội vàng nói.

Hứa Lập không biết xảy ra chuyện gì lớn, hắn không thể làm gì khác hơn là đáp:

- Được, tôi lập tức tới ngay.

Bỏ máy, Hứa Lập có chút áy náy nhìn Phạm Ngọc Hoa. Lúc Hứa Lập nghe điện, Phạm Ngọc Hoa ở bên cũng nghe rõ ràng, cô biết Hứa Lập có việc cần đi. Hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên, Phạm Ngọc Hoa thậm chí cũng đã nhớ không rõ rốt cuộc có bao nhiêu lần khi hai người đang hạnh phúc bên nhau, Hứa Lập có điện rồi phải đi. Chỉ là lần này làm tâm trạng của Phạm Ngọc Hoa kém hơn bình thường đôi chút.

Nhưng Phạm Ngọc Hoa vẫn hiểu, cô đi lên phủi phủi tuyết động trên người Hứa Lập, lại giúp hắn chỉnh lại áo. Cô nhỏ giọng nói.

- Anh đi đi, em hiểu mà.

Hứa Lập nắm chặt bàn tay Phạm Ngọc Hoa, hắn khẽ hôn lên tay cô.

- Cảm ơn em đã hiểu anh. Trời lạnh lắm, em về nhà đi, đừng để bị cảm.

Phạm Ngọc Hoa gật đầu đáp ứng.

- Được rồi, anh mau đi đi, đừng để lãnh đạo chờ. Em về luôn đây.

Hứa Lập thật sự không kịp đưa Phạm Ngọc Hoa về nhà, hắn vội vàng bắt một chiếc taxi ven đường chạy thẳng về trụ sở thị ủy. Nhìn Phạm Ngọc Hoa một mình đứng ở ven đường đang không ngừng vẫy tay với mình, Hứa Lập không khỏi có chút đau lòng. Chẳng qua mình nếu đã chọn làm quan thì một là vì mình, càng vì vợ con mình chết một cách oan uổng, mình phải kiên trì.

Chờ khi mọi việc kết thúc, mình có lẽ sẽ từ quan mà đi kinh doanh? Có lẽ mình sẽ không làm gì cả, chỉ mang theo người mình yêu đi khắp thế giới? Có lẽ mình còn có thể tiếp tục làm trong quan trường? Có lẽ … cũng chỉ là có lẽ, tất cả phải đợi sau này mới biết được.

Hứa Lập ngồi xe taxi rất nhanh chạy tới văn phòng. Ở văn phòng thị ủy bất cứ lúc nào cũng có người trực ban, ngay cả đêm 30 cũng có người phụ trách trực phòng. Mà người phụ trách trực hôm nay của phòng Thư ký chính là Khương Hiểu.

Thấy Hứa Lập vội vàng chạy tới văn phòng, Khương Hiểu hoảng sợ nói:

- Trưởng phòng, anh sao lại tới đây? Xảy ra chuyện lớn ư?

Hứa Lập đứng cửa thở hổn hển vài hơi mới nói.

- Trưởng ban thư ký Lâm vẫn chưa tới ư?

- Trưởng ban thư ký Lâm? Chưa, rốt cuộc là có việc gì vậy?

Khương Hiểu hỏi.

- Trưởng ban thư ký Lâm nói có việc quan trọng tìm tôi, bảo tôi về văn phòng đợi, tôi sợ lãnh đạo tới trước nên vội vàng chạy đến cơ quan ngay.

- Ôi, trưởng phòng, anh còn không biết lãnh đạo sao? bọn họ nói là lập tức nhưng tối thiểu cũng phải là gần tiếng, anh việc gì phải gấp chứ.

Không ngờ Khương Hiểu còn chưa dứt câu bên ngoài hành lang đã có tiếng bước chân vang lên. Khương Hiểu vội vàng bịt miệng nhỏ giọng nói:

- Không phải là trưởng ban thư ký Lâm đó chứ?

Hứa Lập nhìn bộ dạng này của Khương Hiểu mà muốn cười. Hắn ra khỏi phòng vừa vặn thấy trưởng ban thư ký Lâm đang đi nhanh tới. Lâm Quảng Thành từ xa thấy Hứa Lập đã nói:

- Tiểu Hứa, cậu đến văn phòng tôi.

Hứa Lập gật đầu đi theo lãnh đạo, trước khi đi hắn cũng lấy một quyển sổ và chiếc bút.

Hứa Lập từ sau khi đến phòng Thư ký liền rất nhanh thấy phòng này có quá nhiều việc. Ví dụ như có lúc chỉ trong 10 phút mà nhận được điện của ba vị lãnh đạo, bảo phòng Thư ký làm cái này cái kia. Bận thì Hứa Lập không sợ, hắn sợ là quên việc lãnh đạo dặn, như vậy kiếp sống chính trị của mình coi như tới cuối.

Cho nên bây giờ Hứa Lập đã có thói quen chỉ cần lúc đi làm trên người đều luôn mang theo quyển sổ tay và chiếc bút. Mặc kệ là do lãnh đạo tự mình dặn hay gọi điện thoại nói chuyện, Hứa Lập đều ghi vào sổ. Đầu óc có lúc kém đi, quên việc gì đó mà lãnh đạo giao cho thì dù là việc lớn hay nhỏ người bị hại cuối cùng vẫn là mình.

Hơn nữa mang theo quyển sổ bên người còn có một chỗ tốt là nếu mình ghi chép lời của lãnh đạo ngay trước mặt, chẳng những không khiến lãnh đạo không vui mà còn khiến lãnh đạo cảm thấy mình coi trọng lời của bọn họ, mình làm việc chững chạc, đáng tin cậy. Nhiều chỗ tốt như vậy, Hứa Lập sao không thực hiện.

Lâm Quảng Thành ngồi trước bàn làm việc, áo ngoài cũng không cởi mà lấy ngay một tờ công văn trong cặp đưa cho Hứa Lập.

- Tiểu Hứa, đây là một bức thư mà sáng nay bí thư Cát nhận được, thư do một người Đức viết.

Hứa Lập cầm lấy bức thư Lâm Quảng Thành đưa cho, phong bì đã bị mở nhưng trên bìa không có địa chỉ, không có tem. Ở giữa chỉ viết một chữ “Thân gửi lãnh đạo thị xã Tùng Giang”. Hứa Lập mở lấy bức thư bên trong mới phát hiện đây là tờ giấy viết kín hai mặt bằng tiếng Đức. Hứa Lập không khỏi có chút khó hiểu nhìn Lâm Quảng Thành.

- Trưởng ban thư ký Lâm, ý của ngài là?
 
Chương 160: Bức thư từ Đức


Lâm Quảng Thành giải thích:

- Bức thư này là do một vị lãnh đạo của tỉnh khi tới Đức khảo sát thì được chủ tịch công ty du lịch Karl đưa cho, xin mời vị lãnh đạo tỉnh kia chuyển tới tay lãnh đạo thị xã Tùng Giang chúng ta. Nhưng vị lãnh đạo tỉnh kia sau khi bảo thư ký chuyển bức thư cho bí thư Cát thì cũng không nói rõ là trong thư có nội dung gì. Sáng han sau khi nhận được bức thư bí thư Cát đã gọi tôi tới. Chẳng qua tiếng Anh thì tôi còn có thể đối phó vài câu chứ tiếng Đức tôi thật sự một từ cũng không biết. Nhưng thư này lại do lãnh đạo tỉnh chuyển tới, bí thư Cát rất muốn biết nội dung trong thư là gì cho nên tôi tìm cậu tới là để cậu liên lạc với Cục giáo dục, hỏi bọn họ xem các trường đại học ở thị xã ta có giáo viên tiếng Đức nào không, rồi nhờ bọn họ phiên dịch giúp. Nếu không tìm được thì lên tỉnh tìm xem, nhất định phải mau chóng biết rõ nội dung bức thư này là gì mới được.

Hứa Lập vừa định mở miệng nói, Lâm Quảng Thành đã nói tiếp.

- Bởi vì tôi và bí thư Cát không biết tiếng Đức nên không biết trong thư nói gì. Cho nên chuyện này nhất định phải giữ bí mật, bí thư Cát cũng không muốn giao việc cho người khác, sợ bọn họ làm việc của thả nên tự điểm danh do cậu phụ trách công việc, hơn nữa càng nhanh càng tốt!

Hứa Lập gật đầu, hắn mở bức thư ra xem qua rồi nói.

- Trưởng ban thư ký Lâm, không cần tìm các đồng chí ở Cục giáo dục đâu, tôi lúc đi học cũng đã học tiếng Đức, bức thư này tôi có thể dịch được.

Lâm Quảng Thành giật mình đứng lên nhìn Hứa Lập, nói:

- Cái gì, cậu biết tiếng Đức? Tốt, tốt, tốt, vậy cậu mau dịch đi.

- Tôi xin về phòng dịch, dịch xong tôi lập tức cầm tới cho ngài.

- Không cần, không cần, cậu dịch luôn tại đây.

Lâm Quảng Thành vừa nói vừa đứng lên đi tới trước mặt Hứa Lập, y cũng lấy một quyển sổ đặt trên bàn rồi đẩy Hứa Lập ngồi xuống ghế.

- Cậu ngồi đây dịch, tôi lập tức gọi điện cho bí thư Cát, báo tin tốt này cho lãnh đạo.

Hứa Lập thấy Lâm Quảng Thành muốn mình phiên dịch tại chỗ, hắn không thể làm gì khác hơn là cúi đầu cẩn thận phiên dịch bức thư này. TIẾNG ĐỨC của Hứa Lập biết từ khi làm bộ đội đặc chủng, vì thuận tiện cho lúc ra nước ngoài làm nhiệm vụ, Hứa Lập lúc ấy không chỉ biết tiếng Đức, ngay cả tiếng Anh, Pháp, Nga, Nhật hắn cũng từng học qua. Về sau này vì việc kinh doanh, hắn cũng đi theo Tiếu Minh sang Đức mấy lần cho nên càng học lại một khóa tiếng Đức. Bây giờ đừng nói là dịch thư, nếu như không nhìn thấy người Hứa Lập hoàn toàn có thể giả mạo làm người Đức, cũng không khiến người Đức chính thức nhận ra là hắn đang đóng giả.

Lâm Quảng Thành ở đằng kia đã lấy máy gọi cho Cát Binh, báo cáo tin tức tốt này với Cát Binh. Cát Binh cũng hết sức cao hứng, bây giờ đúng là kỳ nghỉ tết dương lịch, các trường học ở thị xã đều đang nghỉ đông, Cát Binh còn đang lo không biết có thể tìm được giáo viên tiếng Đức hay không, không ngờ rằng ở thị ủy lại có sẵn người biết tiếng Đức, vậy là vấn đề có thể dễ dàng giải quyết.

Lâm Quảng Thành mới nói chuyện được vài ba phút với Cát Binh, Hứa Lập ở một bên đã dịch xong bức thư. Hắn đưa nội dung đã dịch cho Lâm Quảng Thành xem, Lâm Quảng Thành không thể tin được nhìn Hứa Lập khá lâu. Cát Binh ở đầu kia còn tưởng xảy ra chuyện gì nên gọi Lâm Quảng Thành vài tiếng, Lâm Quảng Thành mới có phản ứng:

- Bí thư Cát, Hứa Lập, Hứa Lập đã dịch xong.

- Dịch xong? Nhanh vậy ư? Cậu đưa máy cho Hứa Lập.

Lâm Quảng Thành theo lời đưa máy cho Hứa Lập.

Cát Binh ở đâu kia rất nghiêm túc nói:

- Tiểu Hứa, cậu có thể cam đoan nội dung mình dịch là chính xác không? Đây không phải trò đùa, nói nhỏ thì là ảnh hưởng tới cá nhân tôi, nói lớn thì là ảnh hưởng đến hiện tượng của cả thị xã Tùng Giang chúng ta, thậm chí còn ảnh hưởng đến hiện tượng quốc gia. Cậu nhất định phải chú ý.

Có lẽ có người nói chỉ là một bức thư thì đâu cần nghiêm trọng như vậy, đâu cần phải đưa lên tầm cao chính trị, thậm chí là hiện tượng quốc gia cơ chứ.

Nhưng Hứa Lập biết Cát Binh nói không hề quá một chút nào, nếu như dịch sai truyền đi Cát Binh nhất định bị người cười chê nửa đời còn lại, vậy tiền đồ chính trị cũng coi như đi tong. Mà đại biểu hiện tượng của Tùng Giang thậm chí cả quốc gia càng không phải nói quá. Trong mắt người nước ngoài thì mỗi người Trung Quốc đều là đại biểu cho cả Trung Quốc.

- Bí thư Cát, tôi xin lấy nhân cách của mình ra đảm bảo nội dung dịch quyết không có sai lầm gì.

- Vậy thì tốt, cậu nói qua nội dung bức thư cho tôi nghe.

Cát Binh cũng tin Hứa Lập, chỉ là việc này hơi đặc biệt đồng thời trước đó y không biết Hứa Lập biết tiếng Đức.

Thực ra nội dung bức thư rất đơn giản, chính là chủ tịch công ty du lịch Kang – Karl mùa đông năm ngoái từng tới thị xã Tùng Giang du lịch, thưởng thức cảnh đẹp dòng Tùng Hoa trong sương mù, trong thư y dùng gần nửa nội dung ca ngợi cảnh đẹp của Tùng Giang. Chẳng qua cuối cùng đề tại hơi thay đổi, y đề nghị lãnh đạo thị xã Tùng Giang có thể tiến thêm một bước tăng thêm các điểm du lịch của Tùng Giang. Làm một du khách, y lại chỉ có thể ở Tùng Giang có nửa ngày, đây không phải vì công việc bận rộn, cũng không vì vấn đề kinh tế mà vì ngoài việc ngắm cảnh sương mù lúc sáng sớm ra, Tùng Giang thật sự không có cảnh sắc gì có thể hấp dẫn y thưởng thức; thậm chí Tùng Giang còn không có khách sạn tiêu chuẩn quốc tế năm sao, làm cho y căn bản không có chỗ dừng chân. Hơn nữa vị chủ tịch Karl này còn đưa ra y thật sự là không đành lòng để tài nguyên du lịch phong phú của Tùng Giang bị lãng phí, nếu như thị xã Tùng Giang không thể tiến hành thì y thậm chí có thể đầu tư vào ngành du lịch của Tùng Giang. Cuối bức thư Karl còn để lại địa chỉ liên lạc, hy vọng lãnh đạo Tùng Giang có thể kịp thời liên lạc với y.

Cát Binh đầu bên kia điện thoại nghe Hứa Lập nói xong mà rất cao hứng. Cát Binh là người gốc Tùng Giang, từ nhỏ lớn lên ở đây, y không chỉ hiểu rõ tài nguyên du lịch của Tùng Giang, đồng thời cũng có tình cảm rất sâu với mọi sự vật nơi này.

Tổng diện tích của thị xã Tùng Giang là 27894 Km vuông, có gần bốn triệu dân, là một thị xã xinh đẹp nằm dựa núi, cạnh sông, với bốn mặt là núi, ba mặt nước hình thành cảnh đẹp thiên nhiên kỳ vĩ.

Phía Thành đông có “Tả Thanh Long”, công viên cây xanh đô thị núi Long Đàm như một con Thanh Long nằm ở đó; thành tây có “Hữu Bạch Hổ”, hoàng đế Triều Thanh đã từng lập đàn tế ở núi tiểu bạch sơn hình thù như mãnh hổ; thành nam có “Tiền Chu Tước”, đối diện với thành nam là núi Chu Tước đẹp như vẽ; thành bắc có “Hậu Huyền Vũ”, đối diện thành bắc là Huyền Thiên Lĩnh, núi Bắc Sơn nổi tiếng khắp vùng…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top