Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Trọng Sinh Vi Quan

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Trọng Sinh Vi Quan
Chương 181: Dùng biện pháp mạnh


Mời Trương Khánh Lâm ăn cơm chính là một giám đốc công ty tư nhân của quận Giang Nam. Ngoài Trương Khánh Lâm còn có lãnh đạo mấy ngành công thương, tài chính cũng tới. Mọi người đến ăn nghe nói Trương Khánh Lâm sẽ tới nên không ai dám mang xe theo. Tất cả mọi người đều biết tên Trương Khánh Lâm này đã uống thì không ai không phải gục xuống bàn. Cuối cùng vẫn do tên giám đốc công ty tư nhân kia đứng lên nói:

- Bí thư Trương, xe của tôi ở lại công ty, hai ba phút là có thể tới đây. Ngài uống không ít rồi, nếu ngài muốn đi thì để tôi bảo lái xe đưa ngài đi.

Trương Khánh Lâm lúc này đã không kịp suy nghĩ nhiều, y vội vàng nói:

- Mau, mau cho xe lại đây, lần này nguy hiểm chết người đó.

Khoảng năm phút sau Trương Khánh Lâm rốt cuộc đã ngồi trên xe chạy thẳng đến nhà bố mình. Do Trương Khánh Lâm không ngừng giục nên xe chạy rất nhanh, chỉ hơn 10 phút là xe đã tới được địa chỉ. Khi xe dừng trước cửa nhà mình, Trương Khánh Lâm vội vàng mở cửa xe lao thẳng vào trong nhà.

Y vừa vào nhà đã thấy thị trưởng Tằng Ích đang ngồi trên giường nói chuyện với bố mình, vị phó trưởng ban thư ký Hứa Lập kia cũng ngồi ở một bên.

- Thị …

Tằng Ích thấy Trương Khánh Lâm, y nhíu mày trừng mắt nhìn đối phương một cái rồi không thèm để ý tới đối phương. Tằng Ích quay đầu lại nói với Trương lão:

- Lão ca, hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi, tôi đi trước, chờ khi nào rảnh chúng tôi lại tới thăm ngài.

Trương lão đâu biết người mình nói chuyện nửa ngày lại là người có thể quyết định vận mệnh của con mình, ông cười nói:

- Hai vị biết thằng con này của tôi? Nó về rồi, hai vị sao lại định đi vậy? Trương lão vừa nói vừa định xuống giường tiễn hai người Tằng Ích, Hứa Lập.

Men rượu trong người Trương Khánh Lâm đã tan đi phần nào, y đương nhiên rõ ý của Tằng Ích nên vội vàng ngăn bố lại. Y nhỏ giọng nói:

- Bố, để con tiễn, bố đừng ra ngoài.

Trương lão có ba người con trong đó có hai con gái. Trương Khánh Lâm là con trai duy nhất lại làm chức to nhất nên mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do Trương Khánh Lâm quyết định cả. Nghe Trương Khánh Lâm nói mình không cần tiễn, Trương lão cũng sẽ không đi theo.

Tằng Ích và Hứa Lập đi ra ngoài, Trương Khánh Lâm đi theo sau như con chó theo chủ. Y không rõ Tằng Ích đã biết bao nhiêu, sẽ xử lý mình như thế nào. Tằng Ích đầu đổ mồ hôi lắp bắp:

- Thị trưởng, tôi …

Trương Khánh Lâm không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng là mùi rượu theo lời nói bay ra ập vào mũi khiến Tằng Ích nhíu mày. Chẳng qua Tằng Ích đã có quyết định về vận mệnh của Trương Khánh Lâm. Tằng Ích này đã không thích hợp đảm nhiệm cương vị lãnh đạo chủ yếu nữa. Đối với người như vậy không cần nói nặng lời làm gì cho phí công.

Tằng Ích không để ý tới Trương Khánh Lâm, y trực tiếp lên xe. Hứa Lập đi lên mở cửa giúp Tằng Ích, Tằng Ích một tay đóng cửa đồng thời quay đầu lại lạnh lùng nhìn Trương Khánh Lâm.

- Ngày mai trước khi hết giờ làm nếu bố của anh còn không ký tên vào thỏa thuận bồi thường giải tỏa thì tất cả hậu quả do anh tự gánh.

Tằng Ích chỉ nói một câu như vậy rồi lên xe, Hứa Lập cũng theo sau lên xe. Xe lập tức khởi động và rất nhanh rời xa, ở hiện trường chỉ còn lại Trương Khánh Lâm người đầy mồ hôi đứng ngẩn ra đó.

Trương Khánh Lâm từ thái độ của Tằng Ích là biết mình dù làm như thế nào thì lần này cũng khó thoát nạn, chức phó bí thư quận ủy chắc đã không giữ nổi. Lúc này Trương Khánh Lâm đang rất hối hận, vì muốn kiếm thêm mấy chục ngàn mà tự tay hủy hoại tiền đồ của mình. Trương Khánh Lâm lại hận. Đều do ông bố mình, nếu như ông nghe lời mình, không nói chuyện giải tỏa với người ta thì có lẽ không xảy ra chuyện này rồi. Y càng hận Tằng Ích hơn, đường đường là thị trưởng sao phải tự mình ra mặt, tự đến nhà mình như vậy chứ? Nhưng Trương Khánh Lâm lại không nghĩ tới tất cả đều do mình tự làm tự chịu.

Mặc dù Trương Khánh Lâm hối hận, cũng rất hận nhưng y không dám đi ngược lại lời nói của Tằng Ích. Sáng sớm hôm sau y dẫn theo ông bố chủ động tìm tới văn phòng giải phóng mặt bằng ký vào thỏa thuận bồi thường. Chẳng qua tất cả đã muộn, một tuần sau có quyết định thay đổi vị trí của Trương Khánh Lâm, Trương Khánh Lâm bị điều tới Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân thị xã làm phó chủ tịch, mặc dù cấp bậc giống nhau nhưng quyền lợi đã khác hoàn toàn.

Mà người được lợi trực tiếp nhất từ việc này chính là Tống Xuân Vĩ từng làm trưởng phòng thư ký thị ủy. Y bây giờ làm trợ lý bí thư quận ủy quận Giang Nam đã nhân cơ hội này mà trực tiếp được bổ nhiệm làm phó bí thư quận ủy thay cho vị trí của Trương Khánh Lâm.

Chuyện Tằng Ích lén đi tìm hiểu tình hình và việc Trương Khánh Lâm chủ động ký vào thỏa thuận bồi thường rất nhanh truyền đến tai các hộ không chịu rời đi. Mọi người vì thế mà thấy được quyết tâm của thị ủy, ủy ban thị xã. Đặc biệt có mười mấy hộ có tình huống giống nhà Trương Khánh Lâm, thế lực sau lưng bọn họ thấy tình hình không ổn vội vàng đáp ứng điều kiện giải tỏa. Bọn họ không muốn giẫm vào vết xe đổ của Trương Khánh Lâm.

Mười mấy hộ còn lại quả là những chiếc đinh, điều kiện bọn họ đặt ra gần như là nằm mơ giữa ban ngày. Có người có một mẫu đất mà dám đòi tới 120 ngàn, một con gà đòi 10 ngàn, một con trâu đòi 80 ngàn…

Mà lúc này chi nhánh công ty Kang – Tùng Giang vì vay vốn của ngân hàng xây dựng nên chi phí xây dựng đã được bù đắp, bọn họ lập tức tiến hành san nền các khu vực đã giải tỏa, chuẩn bị khởi công xây dựng.

Tằng Ích báo cáo qua tình hình với bí thư thị ủy Cát Binh, thị ủy cùng ngày triệu tập hội nghị thường vụ cuối cùng quyết định tiến hành cưỡng chế với mười mấy hộ không chịu ký vào thỏa thuận bồi thường để tránh ảnh hưởng đến tốc độ xây dựng chính trị, cũng như ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn thị xã Tùng Giang.

Sáng hôm sau nhân viên các cơ quan liên quan như Cục công an thị xã, Tòa án, đài truyền hình thị xã đi theo Tằng Ích chạy tới các hộ nông dân chưa chịu di dời, chuẩn bị cưỡng chế.

Còi xe cảnh sát kêu inh ỏi cùng với tiếng kêu của máy công trình do công ty xây dựng số 1, số 2 Tùng Giang không ngừng vang lên. Một ít hộ nông dân có chút sợ hãi nên đều vội vàng ký vào thỏa thuận. Còn năm sáu hộ nông dân không chịu ký vào thỏa thuận đầu tiên do Tòa án đọc thông báo cưỡng chế sau đó cảnh sát lao vào nhà dẫn người trong nhà đi ra, mang các đồ đáng giá ra giúp các hộ, sau đó là máy ủi, máy xúc tiến lên thoáng cái phá tan các căn nhà.
 
Chương 182: Carlo tới


Sau khi công tác giải phóng mặt bằng kết thúc, công việc của Hứa Lập ở văn phòng này cũng đã hoàn thành, hắn một lần nữa quay về văn phòng thị ủy. Vì vậy văn phòng thị ủy xin chỉ thị của lãnh đạo và được đồng ý liền tiến hành phân công lại công tác của các vị phó trưởng ban thư ký. Do trong thời gian này Hứa Lập vẫn đi theo thị trưởng Tằng, thị trưởng Tằng cũng hết sức hài lòng với công việc của Hứa Lập cho nên Tằng Ích đã đưa ra ý kiến với văn phòng thị ủy là yêu cầu Hứa Lập làm thư ký của mình, hỗ trợ công việc của mình. Về phần thư ký trước đó thì điều đi nhận chức khác.

Hứa Lập thoáng cái trở thành thư ký chuyên môn của thị trưởng Tằng. Qua đó Hứa Lập vốn là phó trưởng ban thư ký xếp cuối giờ lại thành đứng đầu, ở trong văn phòng thị ủy hắn chỉ thấp hơn trưởng ban thư ký Lâm Quảng Tiến. Bởi vì chức vị điều động, Hứa Lập càng thêm bận rộn , mỗi ngày chẳng những muốn đi theo Tằng Ích có mặt ở các hội nghị, hắn còn muốn đến các ngành, các đơn vị trong thị xã để kiểm tra công việc. Tóm lại là Tằng Ích đi đâu, Hứa Lập sẽ đi tới đó.

Công việc trọng điểm trong thời gian này của Tằng Ích chỉ có một chính là hạng mục xây dựng của công ty Kang – Tùng Giang. Tằng Ích chẳng những mỗi ngày đều cần phải biết tình hình tiến triển của hạng mục, chỉ cần rảnh là y sẽ ngồi xe đến công trường tiến hành giám sát. Dù sao đây là chuyện lớn quan hệ đến sự phát triển của toàn thị xã Tùng Giang trong tương lai, bất luận là tiến độ công trình hay chất lượng công trình đều không thể có bất cứ sai sót gì.

Tại khu vực rộng hơn 30 ngàn mẫu này có gần 10 ngàn công nhân đang làm việc. Cũng may tiến triển các hạng mục công trình đều khá thuận lợi. Mà phụ trách thi công giúp công ty Kang – Tùng Giang lại là hai công ty xây dựng của thị xã. Bọn họ đương nhiên cũng biết tầm quan trọng của công trình này, hơn nữa tiêu tiền của người nước ngoài nên bọn họ không đau lòng gì. Về cơ bản có vật liệu gì tốt là dùng, như vậy cũng có thể đảm bảo chất lượng công trình.

Một tháng sau khi công trình khởi công, tiến độ và chất lượng công trình đều làm mọi người rất hài lòng.

Trời hôm nay có mưa phùn nên Tằng Ích không đến công trường mà ngồi ở văn phòng ký đống văn bản đã dồn từ vài ngày trước. Hứa Lập cũng ngồi ở văn phòng của mình đọc văn bản.

Đột nhiên máy điện thoại bàn vang lên, Hứa Lập cầm nghe thấy là tổng giám đốc công ty Kang – Tùng Giang – Carlo tới.

- Hứa tiên sinh, xin hỏi thị trưởng Tằng có ở nhà không? Tôi có việc gấp muốn tìm thị trưởng.

- Thị trưởng Tằng đang ở văn phòng, mời tổng giám đốc Carlo lại đây.

Hứa Lập không biết Carlo rốt cuộc có chuyện gì, tại sao giữa trời mưa lại cần tới gặp thị trưởng Tằng Ích. Chẳng qua Carlo là tài thần, tầm quan trọng của y đối với Tùng Giang là không cần phải nói. Cho nên Hứa Lập lập tức báo cáo chuyện Carlo sẽ tới với Tằng Ích.

Không đầy 20 phút sau Carlo đã tới trụ sở ủy ban thị xã. Hứa Lập sớm chờ ở văn phòng, thấy Carlo tới hắn vội vàng đứng lên nói:

- Thị trưởng Tằng đang chờ anh ở trong văn phòng, chúng ta qua thôi.

Sau đó Hứa Lập dẫn Carlo tới văn phòng Tằng Ích.

Tằng Ích đang ký văn bản thấy Carlo liền dừng lại. Y mỉm cười đi lên đón.

- Carlo tiên sinh hôm nay sao lại rảnh rỗi tới chỗ tôi thế này?

Nói xong y mời Carlo ngồi xuống, mình cũng ngồi cạnh đối phương. Hứa Lập thì rót trà cho hai người.

- Mời Carlo tiên sinh dùng trà.

- Thị trưởng Tằng, tôi có chút chuyện muốn nhờ ngài giúp.

Carlo nói chuyện bằng tiếng Trung hơi ngắc ngứ của mình.

- Cần tôi giúp? Tôi không phải đã sớm nói bất luận tập đoàn Kang gặp khó khăn gì thì chúng tôi đều không đứng nhìn, đâu cần các anh nói từ giúp chứ. Nói đi, có gì tôi có thể giúp, chỉ cần không vi phạm pháp luật là tôi nhất định sẽ giúp tới cùng.

Tằng Ích cười nói.

- Thị trưởng Tằng, kỳ thật chuyện này cũng có lợi với quý thị. Công ty chúng tôi muốn vay chút tiền.

Carlo nhìn qua có chút khẩn trương, hai tay nắm chặt lại. Y đầy hy vọng nhìn Tằng Ích đồng thời cũng sợ Tằng Ích nói ra câu trả lời mà mình không muốn nghe.

- Vay? Ngân hàng xây dựng không phải vừa mới cho công ty các anh vay 700 triệu sao? Chẳng lẽ đã tiêu hết rồi ư? Không thể nào? Trong thời gian này chỉ là tiến hành san nền, mua ít vật liệu xây dựng mà thôi, căn bản không thể tiêu hết từng đó tiền.

Hạng mục du lịch của tập đoàn Kang là chuyện quan trọng nhất toàn bộ thị xã Tùng Giang lúc này. Chỉ cần không quá bận là mỗi ngày Tằng Ích sẽ triệu tập các ngành liên quan tới văn phòng mình để nghe báo cáo về tình hình xây dựng hạng mục. Dù là bận thì Tằng Ích cũng muốn nghe nhân viên liên quan gọi điện báo cáo nếu không y không thể ăn ngon, ngủ yên. Vì thế Tằng Ích có khi còn biết rõ tình hình của tập đoàn Kang – Tùng Giang hơn cả Carlo.

- 700 triệu chúng tôi vay từ ngân hàng xây dựng mới chỉ dùng không đến 200 triệu, đều là để mua sắt thép, xi măng… tiền vẫn còn nhiều nhưng lần này chúng tôi vay không phải cho công ty chi nhánh mà là cho tổng công ty ở Đức vay.

Thấy Tằng Ích và Hứa Lập hơi nghi hoặc nhìn mình, Carlo vội vàng giải thích.

- Thị trưởng Tằng, ngài cũng biết tập đoàn chúng tôi có kế hoạch đầu tư vào một vài thắng cảnh du lịch nổi tiếng của Trung Quốc. Sau khi đi khảo sát, nghiên cứu cuối cùng xác định có tổng cộng 10 thành phố du lịch là đối tượng đầu tư của tập đoàn Kang chúng tôi, một trong số đó là thị xã Tùng Giang. Tập đoàn cũng đã ký kết các văn bản liên quan với các địa phương khác như với Tùng Giang, trong đó ghi rõ về quy mô đầu tư, tiến độ. Nhưng không ngờ khi chính thức thực hiện thì các địa phương đều nhiệt tình đến thế. Tôi lấy ví dụ như Tùng Giang chúng ta, đến bây giờ mới qua gần hai tháng tập đoàn đã đầu tư 700 triệu cùng với 700 triệu vay của ngân hàng xây dựng. Với tốc độ xây dựng hiện nay thì không đến ba tháng 500 triệu còn lại cũng sẽ không đủ. Mà khoản đầu tư thứ hai theo kế hoạch là phải trong một năm nữa mới chuyển vào tài khoản, như vậy trong lúc nhất thời đương nhiên không thể nào trực tiếp chuyển tới được. Hơn nữa các địa phương khác đều như vậy, nó vượt qứ dự toán của tập đoàn, tiền mặt do tập đoàn chuẩn bị rõ ràng là không đủ.

Tằng Ích nghe vậy cũng hiểu vài phần, xem ra lãnh đạo các nơi phản ứng đều không chậm, cũng không chỉ có mỗi mình là thông minh. Mọi người đều có suy nghĩ giống nhau, đều muốn đẩy nhanh tốc độ xây dựng hạng mục, tranh thủ để tập đoàn Kang chuyển nhiều tài chính hơn tới địa phương mình. Nhưng không ngờ các địa phương đều làm như vậy lại khiến tập đoàn Kang gặp khó khăn. Lúc này hạng mục du lịch của các địa phương đều toàn diện khởi công, nếu vì vấn đề tài chính mà dừng thi công thì mỗi ngày phải tổn thất hàng trăm ngàn tệ.

- Ý của anh là tập đoàn Kang ở Đức muốn vay tiền của Tùng Giang rồi cấp cho các địa phương khác?
 
Chương 183: Bàn lại khoản vay


- Đúng vậy, chính là ý này. Bởi vì công ty Kang – Tùng Giang có tốc độ xây dựng nhanh nhất nên cũng xuất hiện vấn đề tài chính đầu tiên. Hiện nay các địa phương khác mới thoáng xuất hiện vấn đề nhưng vẫn chưa vay vốn ngân hàng địa phương. Mà tổng công ty sau khi biết tình huống này, chủ tịch Karl của chúng tôi lại có ấn tượng rất sâu về Tùng Giang, y cảm thấy thị trưởng Tằng là bạn của y, hơn nữa công ty Kang – t nếu đã có giao dịch với ngân hàng đối phương thì theo chủ tịch Karl cũng không cần làm phiền nơi khác nữa, dứt khoát tiếp tục vay thị xã Tùng Giang, như vậy thủ tục cũng thuận tiện hơn. Không biết thị trưởng Tằng có thể hỗ trợ không?

Carlo đầy hy vọng nhìn Tằng Ích.

- Không biết lần này quý tập đoàn định vay bao nhiêu? Quý tập đoàn dùng gì để thế chấp?

Thực ra cho tập đoàn Kang vay cũng có lợi cho sự phát triển của thị xã Tùng Giang. Ít nhất ngân hàng có thể lấy lãi, càng quan trọng hơn là tăng cường quan hệ với Kang.

- Nếu có thể thì chúng tôi hy vọng vay 5 tỷ, dù sao chín địa phương khác cũng tương tự như Tùng Giang. Tổng công ty có thể dùng tài sản cố định để thế chấp khoản vay, có thể cam đoan giá trị tài sản cố định sẽ hơn giá trị khoản vay.

Tằng Ích thoáng suy nghĩ và thấy đây là việc tốt, hơn nữa cũng không có mạo hiểm gì nên định gật đầu đồng ý. Nhưng y lại đột nhiên thấy Hứa Lập ngồi phía sau khẽ lắc đầu. Tằng Ích tiếp xúc với Hứa Lập lâu như vậy đương nhiên biết rõ ý của đối phương, hơn nữa y cũng không tin Hứa Lập định làm khó công ty Kang, nhất định là Hứa Lập thấy có điểm khả nghi.

- Carlo tiên sinh, chuyện này là việc tốt với Tùng Giang chúng tôi, có thể có quan hệ mật thiết với quý tập đoàn, đồng thời nó cũng có lợi cho ngành tài chính Tùng Giang chúng tôi.

Nhìn Carlo đang hưng phấn khi mình nói vậy, Tằng Ích đột nhiên đổi giọng.

- Nhưng anh chắc cũng biết hệ thống ngân hàng nước tôi là do trung ương thống nhất quản lý. Thị ủy, ủy ban thị xã chúng tôi không có quyền lực quản lý nhân lực, vật lực của hệ thống ngân hàng, chỉ có quyền đề nghị. Cho nên tôi sẽ nhanh chóng triệu tập lãnh đạo các ngân hàng, thông báo đề nghị của anh với bọn họ. Nhưng bọn họ cuối cùng có thể cho quý tập đoàn vay hay không thì phải xem chính sách nội bộ của bọn họ.

Carlo nếu có thể được phái tới Trung Quốc làm tổng giám đốc chi nhánh Tùng Giang thì đương nhiên cũng hiểu đôi chút về tình hình ở Trung Quốc. Y biết Tằng Ích nói là thật, chẳng qua y cũng rõ chính quyền địa phương ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng với ngân hàng, dù sao ngân hàng cũng đặt trên địa bàn người ta. Y còn tưởng Tằng Ích nói như vậy là do tính khiêm tốn của người Trung Quốc. Trước khi chuyện hoàn thành thì người Trung Quốc sẽ không nói quá chắc chắn để tránh có bất ngờ xảy ra sẽ không tiện giải thích.

- Thị trưởng Tằng, vậy tôi xin cảm ơn ngài, tôi xin đợi tin tức tốt của ngài. Chẳng qua chuyện này tôi còn hy vọng thị trưởng Tằng có thể giữ bí mật, tốt nhất không nói cho người khác biết. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên mà công ty Kang – Tùng Giang được tổng công ty giao cho, tôi đương nhiên nhiên hy vọng có thể làm tốt.

- Đó là điều đương nhiên.

Tằng Ích gật đầu đáp ứng.

Carlo thấy đã đạt được mục đích liền cáo từ rời đi.

Tằng Ích và Hứa Lập tiễn Carlo tới cầu thang mới quay về văn phòng. Vào tới văn phòng Tằng Ích, Hứa Lập lập tức đóng cửa lại. Tằng Ích giương mắt nhìn một cái, y ngồi xuống ghế. Hứa Lập ngồi cạnh đối phương.

- Ở đây không có người ngoài, Tiểu Hứa, cậu có thể nói rồi chứ?

Hứa Lập gật đầu nói:

- Thị trưởng Tằng, tôi cảm thấy việc tên Carlo này đi vay có chút gì đó không ổn.

- Có gì không ổn chứ? Tập đoàn Kang lần này đầu tư quá rộng, đầu tư với quy mô quá lớn nên trong lúc nhất thời không đủ tài chính lưu động cũng là rất bình thường. Nếu thật sự có thể cho bọn họ vay 5 tỷ thì không chỉ các ngân hàng của thị xã chúng ta trong mấy năm không cần lo không cho vay được tiền, hơn nữa càng quan trọng hơn là trong 5 tỷ này ít nhất phải có tầm một tỷ, 800 triệu lưu lại Tùng Giang chúng ta. Như vậy thì hạng mục du lịch của Tùng Giang chúng ta cũng không cần lo vấn đề tài chính rồi.

- Thị trưởng Tằng, ngài cảm thấy tập đoàn Kang đi vay chúng ta là bình thường sao? Theo lý thuyết việc xây dựng của bọn họ ở địa phương khác cũng tương tự ở Tùng Giang chúng ta. Chuyện đầu tiên là lấy đất sau đó mới có thể bắt đầu xây dựng. Nhưng nếu đã lấy đất rồi dùng đất đó để vay thì dù từ phương diện nào cũng tốt hơn là bọn họ lấy tài sản cố định của tổng công ty đi vay chứ?

Tằng Ích nghe xong thoáng suy nghĩ một chút và gật đầu nói:

- Cậu nói tiếp.

Hứa Lập tiếp lời.

- Bây giờ bọn họ lấy tài sản cố định của tổng công ty đi vay, nhưng tài sản này ở tận nước Đức, ngân hàng làm gì được chứ? Cuối cùng sợ rằng lại cuốn cả ủy ban thị xã chúng ta vào đó và làm đảm bảo cho tập đoàn Kang. Đây chính là số tiền lên tới 5 tỷ. Một khi xảy ra chuyện gì thì dù là bán cả trụ sở ủy ban thị xã cũng không trả nổi khoản vay này.

- Cậu đúng là, ai dám bán trụ sở ủy ban? Cậu có phải nói là tôi bán không?

Tằng Ích phì cười vỗ vỗ vai Hứa Lập.

- Vậy cậu nói tập đoàn Kang rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tổng công ty bọn họ thật sự xuất hiện vấn đề?

- Cái này còn khó nói. tôi chỉ là có chút nghi ngờ trong này sợ không đơn giản như vậy. Nếu không tôi bảo bạn học ở Đức hỗ trợ điều tra một chút xem là có việc gì. Chẳng qua chúng ta cũng không thể đắc tội với Carlo, lại không thể giúp y vay tiền. Chuyện này sợ không dễ xử lý.

- Hừ, tên láu cá, tôi lúc vào chính trường thì cậu không biết đang đi chơi đùa ở đâu, chút việc đó còn cần cậu dạy ư? Chỉ một chữ Kéo.

Tằng Ích làm việc chung với Hứa Lập có mấy tháng nhưng đã coi Hứa Lập như con cháu mình. Lúc không có người ngoài hai người thi thoảng có thể nói đùa.

Tằng Ích vận dụng từ “kéo” rất xuất sắc, ngày hôm sau y gọi giám đốc tất cả các ngân hàng trên địa bàn thị xã Tùng Giang tới họp cả buổi sáng.

Carlo cũng nghe được tin này. Y vốn tưởng rằng những người này sẽ phân phối khoản vay 5 tỷ, mỗi ngân hàng đều có một phần trong đó. Nhưng y không ngờ đối phương họp bàn cả buổi sáng cuối cùng Hứa Lập gọi điện nói với y đúng là vì khoản tiền 5 tỷ này quá lớn, các giám đốc ngân hàng tranh cãi tới tận trưa mà vẫn chưa đưa ra được phương án phân phối.
 
Chương 184: Kéo dài không quyết


Chiều cùng ngày Tằng Ích lại lên tỉnh tham gia hội nghị do tỉnh tổ chức trong hai ngày. Không có Tằng Ích chủ trì nên chuyện cho tập đoàn Kang vay không thể nghiên cứu tiếp, vì vậy việc cho vay kéo dài tới hai ngày.

Chờ Tằng Ích về thì có một đống việc đợi y. Khi Carlo tới hỏi về việc vay vốn đã là chuyện một tuần sau.

Mà trong thời gian này văn phòng công ty Bạo Phong ở Đức đã truyền tin tức về cho Hứa Lập. Lúc này bề ngoài tập đoàn Kang tuy biểu hiện vẫn như bình thường, đặc biệt là gần đây đã đầu tư rất lớn vào khai thác thị trường du lịch Trung Quốc, chẳng những kích thích thị trường du lịch Trung Quốc phát triển, đồng thời giá cổ phiếu của tập đoàn Kang – Đức cũng tăng liên tục trong nhiều ngày.

Nhưng người của văn phòng công ty Bạo Phong tìm hiểu thông tin từ nhiều nguồn, cũng mua được thông tin của vài nhân viên cao cấp của tập đoàn Kang nên nghe được tin tức hoàn toàn trái ngược. Nghe nói vấn đề kinh doanh của tập đoàn Kang có thể có vấn đề, tình nghi kinh doanh phi pháp. Các cơ quan chức năng của Đức đang chuẩn bị tiến hành điều tra xem có hành vi vi phạm pháp luật không?

Hứa Lập báo cáo tình hình này với Tằng Ích, hai người sau khi nghiên cứu quyết định kéo dài vô hạn việc vay vốn mà Carlo đưa ra, tới khi nào tình hình tập đoàn Kang ở Đức rõ ràng thì mới nghiên cứu tiếp.

Chẳng qua dù quyết định như vậy nhưng vẫn có công việc phải làm. Lúc này không phải là lúc trở mặt với Carlo, cho nên rất nhanh Tằng Ích lần thứ hai triệu tập các lãnh đạo ngân hàng tới họp bàn. Cuộc nghiên cứu này lại kéo dài 10 ngày cuối cùng cũng phân chia khoản vay 5 tỷ này ra, mỗi ngân hàng đều có phần.

Sau đó chính là tiến hành định giá tài sản cố định của tập đoàn Kang, sau đó mới có thể căn cứ vào tài sản cố định mà cho vay. Nhưng tài sản cố định của tập đoàn Kang lại ở Đức, các ngân hàng không thể làm gì khác hơn là tổ chức cho nhân viên chuyên môn chuẩn bị tới Đức định gái.

Nhưng riêng thủ tục xuất cảnh cho những nhân viên này cũng đã kéo dài tới nửa tháng. Carlo thấy thời gian kéo dài lâu như vậy mà buồn bực, sốt ruột tới bạc tóc. Mãi 20 ngày sau đoàn khảo sát mới lên máy bay bay tới Đức.

Từ lúc Carlo đề cập việc vay tiền tới nay đã là gần tháng rưỡi. Tên Carlo kia vẫn rất nhiệt tình như lúc ban đầu. Lúc này mặc dù ở Đức vẫn chưa truyền lại tin tức rõ ràng nhưng chỉ riêng từ biểu hiện của Carlo đã khiến không chỉ Hứa Lập mà ngay cả Tằng Ích cũng nhìn ra có chút không đúng. Gần tháng rưỡi trôi qua cho dù tốc độ xây dựng ở địa phương khác có chậm hơn mình nhưng số tiền đầu tư 500 triệu giai đoạn một cũng chắc đã sớm dùng hết, lâu như vậy chẳng lẽ bọn họ dừng thi công? Mà nếu quả thật các nơi đã tự giải quyết vấn đề tài chính thì sao Carlo lại còn có thể sốt ruột đi vay như vậy? Thậm chí ngay cả chủ tịch Karl tại Đức cũng đã mấy lần gọi điện tới hỏi việc này. Vậy tập đoàn Kang rốt cuộc muốn làm gì?

Mặc dù mọi người đã có chút hoài nghi nhưng văn phòng công ty Bạo Phong ở Đức mới biết các cơ quan chức năng Đức lập tổ điều tra sáu người tiến vào trụ sở tập đoàn Kang, đến hiện nay vẫn chưa truyền ra tin tức bất lợi nào. Vì vậy Tằng Ích chỉ có thể tiếp tục kéo dài, y yêu cầu các ngân hàng phía tổ định giá cố kéo dài thời gian, ít nhất trong nửa tháng không được về.

Lãnh đạo chủ yếu các ngân hàng đâu dám làm trái ý Tằng Ích. Lần đầu tiên khi Tằng Ích mời mọi người tới họp, Hứa Lập đã nói cho mọi người về nghi ngờ của mình, lãnh đạo các ngân hàng cũng không phải kẻ ngu. Đây là khoản vay lớn lên tới 5 tỷ, nếu thật sự xảy ra chuyện thì tiền đồ của mình cũng kết thúc, chỉ sợ có khi còn mất mạng nữa.

Chuyện không chắc chắn mọi người sẽ không ngu ngốc lao vào cho nên chuyện mới có thể kéo dài tới bây giờ.

Mà sau khi nghe được lời yêu cầu của Tằng Ích, người sốt ruột nhất chính là giám đốc ngân hàng xây dựng – Hướng Minh. Y bây giờ đã cảm thấy hối hận vì việc mình lúc trước cho công ty Kang – Tùng Giang vay 700 triệu. Nếu khoản tiền đó không thanh toán được thì chức giám đốc ngân hàng của y cũng mất từ đây.

Cho nên Hướng Minh đặc biệt chạy tới văn phòng Tằng Ích để hỏi thăm tình hình.

Tằng Ích nhìn Hướng Minh gấp đến độ đầu đổ mồ hôi, y có chút buồn cười nói:

- Anh đường đường là giám đốc ngân hàng thì sao thiếu kiên nhẫn đến vậy? Lúc trước lúc cho công ty Kang – Tùng Giang vay, anh rất kiên quyết mà, vừa vung tay đã là 700 triệu, ngay cả chi nhánh Ngân hàng trung ương Tùng Giang cũng không dám làm vậy. Sao bây giờ anh lại sốt ruột?

- Thị trưởng Tằng, tôi có thể không lo sao? 700 triệu này nếu thật sự xảy ra chuyện thì tôi dù nhảy lầu chỉ sợ cũng không bù lại tổn thất đó.

- Được rồi, đừng nói mấy câu như vậy. Hợp đồng khu đất của công ty Kang – Tùng Giang không phải thế chấp ở ngân hàng anh sao? Hợp đồng không phải chỉ có 700 triệu thôi ư? Anh sợ gì?

- Thị trưởng Tằng, ngài tha cho tôi đi. Thị trưởng Tằng nóng lòng dùng đất nên mới thu hồi với giá cao đến vậy. Nhưng nếu bọn họ thật sự chạy thì khu đất đó sao có thể có giá 700 triệu? Dù là 400 triệu sợ rằng cũng không ai muốn.

- Được rồi, chuyện này dù như thế nào cũng do ủy ban thị xã ra mặt phối hợp, nếu có vấn đề cũng không thể để mình anh gánh chịu. Lúc này công ty Kang – Tùng Giang một mực dồn rất nhiều tài chính cho xây dựng công trình. Đến bây giờ tổng đầu tư vào việc xây dựng công trình của công ty Kang – Tùng Giang đã là 1,1 triệu, ở trong tài khoản ngân hàng còn gần 300 triệu, Hướng Minh anh sợ gì. Anh cần phải coi chừng tiền của công ty Kang – Tùng Giang là đủ, nếu như bọn họ chạy thì mấy thứ đó của bọn họ vẫn phải lưu lại Tùng Giang. Anh mang từng đó thứ ra bán cũng đủ để trả lại số tiền 700 triệu.

- Thị trưởng Tằng, có những lời này của ngài là tôi yên tâm rồi. Ôi, ngài không biết chứ hơn tháng nay tôi có lúc nào ngủ ngon, tối nay cuối cùng cũng ngủ ngon rồi.

Hướng Minh không ngừng nói lời cảm ơn. Tằng Ích ngồi ở bàn Liêu Cương nghi ngờ, công ty Kang này rốt cuộc là làm gì vậy hả? Không phải sẽ xảy ra chuyện đó chứ?

Ngày hôm sau trời đã ngừng mưa sau khi đổ mưa liên tục ba ngày. Tằng Ích gọi Hứa Lập tới, hai người một lần nữa chạy đến công trường thi công của công ty Kang – Tùng Giang, kiểm tra tiến độ công trình. Nhìn công trường vẫn đang có đông đảo công nhân làm việc, Tằng Ích thở phào nhẹ nhõm, xem ra công ty Kang vẫn chưa có động tĩnh rút đi.
 
Chương 185: Carlo mất tích


Thấy Tằng Ích và Hứa Lập tới, Daniau phụ trách thi công giám sát công trình lập tức đi tới đón. Y và Hứa Lập coi như là bạn, y nhiệt tình chào hai người.

- Hứa Lập tiên sinh, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây vậy. Hình rồng Trung Quốc lần trước anh nói với tôi, tôi đã đưa nó vào trong bản thiết kế.

- Ồ? Anh thêm nó vào đâu?

Lần trước lúc Hứa Lập tới, Daniau từng hỏi Hứa Lập là kiến trúc Trung Quốc cái gì hay dùng nhất, có gì đặc sắc nhất. Hứa Lập suy nghĩ một chút rồi nói với Daniau đó là rồng Trung Quốc.

Daniau có chút đắc ý:

- Tôi chuẩn bị dùng pha lê xanh để bao phủ toàn bộ mặt trước của khách sạn Tùng Giang, sau đó dùng pha lê vàng vây quanh tạo thành hình tượng rồng Trung Quốc, anh thấy sao?

Khách sạn Tùng Giang là một tòa nhà cao 34 tầng, cao hơn 70m. Thiết kế khách sạn ban đầu Hứa Lập cũn xem qua, toàn bộ dùng pha lê xanh tạo thành bức tường thủy tinh, nếu như bên trên có một con rồng vàng Trung Quốc thì sợ là đứng ở bất cứ đâu tại nội thành Tùng Giang cũng có thể thấy rõ.

- Hay, rất khí thế, chờ sau khi khách sạn Tùng Giang xây dựng xong tôi dám cam đoan nhất định trở thành công trình kiến trúc kinh điển của toàn kiến trúc, có khi là cả thế giới.

Hứa Lập vỗ vai Daniau.

Đối với một kiến trúc sư mà nói có thể thiết kế ra một công trình kiến trúc kinh điển cấp thế giới là tâm nguyện cả đời bọn họ. Cho nên nghe Hứa Lập khen, Daniau cũng rất tự tin nói.

- Cảm ơn Hứa tiên sinh, nếu như công trình xây dựng thành công thì trong đó cũng có một phần công lao của anh.

Tằng Ích và Daniau nói chuyện vài câu rồi cùng Hứa Lập cáo từ rời đi.

Đảo mắt lại là hơn mười ngày trôi qua, các tổ giám định thị sát do các ngân hàng Tùng Giang cử sang Đức cũng đã về Tùng Giang. Bọn họ mang về một vài tin tức tốt. theo bọn họ thấy có thể cho tập đoàn Kang vay là một vụ làm ăn có lãi, không bao giờ lỗ. Chẳng qua văn phòng công ty Bạo Phong tại Đức truyền tin về lại khác so với tin này. Tổ điều tra tiến vào trụ sở tập đoàn Kang điều tra gần tháng mặc dù còn không tuyên bố phát hiện vấn đề gì nhưng một ngày tổ điều tra chưa rút là vấn đề của tập đoàn Kang vẫn không thể xem nhẹ.

Tằng Ích càng không dám xem nhẹ, y nghe đề nghị của Hứa Lập rồi yêu cầu các ngân hàng tiếp tục kéo dài. Hơn nữa Tằng Ích còn nói nếu ai dám cho bọn hắn vay, nếu như gặp chuyện không may thì tự gánh chịu trách nhiệm; dù là không xảy ra chuyện gì thì ủy ban thị xã cũng toàn diện không hợp tác cùng ngân hàng đó. Các ngân hàng trong thị xã Tùng Giang có ai dám chống đối, thị ủy, ủy ban thị xã chứ. Dù sao bọn họ nằm trên địa bàn Tùng Giang, nếu đắc tội Tằng Ích thì dù thành tích năm nay có tốt, cấp trên xuống kiểm tra chỉ cần thị ủy, ủy ban thị xã nói bậy vài câu là cũng khó khiến lãnh đạo thưởng thức mình.

Vì vậy việc vay vốn của công ty Kang – Tùng Giang mãi không được duyệt. Carlo gấp tới độ mỗi ngày đều đích thân tìm tới Tằng Ích hai ba lần, số lần gọi điện cho Tằng Ích càng nhiều không tả xiết. Có lẽ y cứ rảnh là sẽ liên lạc với Tằng Ích. Tằng Ích cuối cùng thấy quá phiền nên phải lấy lý do lên tỉnh họp để tránh đi ba ngày.

Chờ Tằng Ích từ tỉnh về thì phát hiện Carlo không làm phiền mình như trước nữa, Tằng Ích rốt cục thở phào nhẹ nhỏm.

Hôm nay trời chưa sáng, Hứa Lập đang ngủ ngon đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên. Hứa Lập mơ màng cầm thấy là số Tằng Ích gọi tới. Hắn thoáng cái tỉnh lại, trời bên ngoài vẫn tối mịt, chắc mới là 5h sao lãnh đạo có chuyện quan trọng gì mà gọi mình sớm như vậy?

- Thị trưởng Tằng.

Hứa Lập cầm máy cẩn thận nói.

- Tiểu Hứa, cậu lập tức tới văn phòng tôi, xảy ra chuyện lớn.

Hứa Lập nghe rõ ràng, mặc dù đầu kia do khẩn trương nên giọng hơi lạ nhưng quả thật là giọng của thị trưởng Tằng Ích.

- Thị trưởng Tằng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Carlo đã chạy, cậu không cần tới văn phòng tôi, cậu trực tiếp tới công trường thi công của công ty Kang – Tùng Giang, tôi lập tức tới đó.

Carlo nói xong dập máy luôn.

Hứa Lập nghe tiếng tít tít truyền tới mà mãi lâu không có phản ứng gì. Lát sau Hứa Lập mới lẩm bẩm nói:

- Chạy? Carlo này thật sự đã chạy? Không ổn rồi.

Tằng Ích vừa nãy bảo mình tới công trường, chẳng lẽ là công trường cũng xảy ra chuyện? Hứa Lập vội vàng mặc áo khoác rồi dùng có hai phút chạy từ nhà ra đường bắt taxi lao thẳng tới công trường.

Sáng sớm trên đường không có người mấy, xe càng ít. Hứa Lập chỉ mất có 10 phút là tới công trường, nhưng chờ hắn xuống xe đã thấy cả công trường đang hỗn loạn. Một sóng người đang dồn về phía khu vực giữa công trường.

Hứa Lập tiến lên kéo một công nhân hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Mọi người làm gì thế?

Tên công nhân kia liếc nhìn Hứa Lập.

- Nhìn cậu chắc cũng là một quản lý ở công trường, sao cậu không biết chuyện gì ư?

Thì ra tên công nhân này thấy Hứa Lập ăn mặc chỉnh tề không giống người làm việc chân tay, hơn nữa bây giờ trời còn chưa sáng nên ngoài người ở công trường ra thì ai tới đây chứ, cho nên y hiểu lầm Hứa Lập là một trong số các quản lý của công trường.

- Tôi vừa dậy là tới đây ngay, có việc gì vậy?

Hứa Lập đưa điếu thuốc tới.

- Ồ, trung hoa, hôm nay được hút thuốc ngon rồi.

Tên công nhân vội vàng lấy bật lửa châm hút một hơi thật sâu mới nói.

- Nghe nói ông chủ công trình này mang tiền bỏ chạy. Chúng tôi làm đây ba tháng mà chưa được nhận đồng tiền lương nào, cậu nói mọi người có thể không lo sao? Vừa nãy có người thông báo nói lãnh đạo thị xã đã tới, mọi người liền tới hỏi cho rõ. Dù sao đây cũng là công ty do thị xã đưa tới, nhất định phải có câu trả lời cho mọi người.

Nói xong tên công nhân lại nhìn thấy không ai chú ý mình, y nhỏ giọng nói với Hứa Lập.

- Tôi nói với cậu việc này, cậu đừng nói với ai khác. Tôi nghe nói trong kho vẫn còn nhiều xi măng, sắt thép, vừa nãy chúng tôi thương lượng nếu không được thì lát tìm một chiếc xe chở vật liệu về, kiểu gì cũng phải lấy đủ tiền lương mấy tháng mới được.

Nói xong y vội vàng chạy đi.
 
Chương 186: Quần chúng kích động


Hứa Lập nghe xong tên này công nhân nói, hắn ngẩn người. Công nhân bốn phía càng lúc càng tụ tập đông hơn, thoáng cái đã có mấy ngàn người. Lát nữa những người này mà náo loạn, cướp kho hàng thì phiền phức sẽ rất lớn.

Hứa Lập vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy, cục trưởng cục Công an Trương Quý Tường. Trương Quý Tường và Hứa Lập coi như người quen cũ. Năm đó lúc Hứa Lập giúp đám người Triệu Quốc Khánh phá án, ở lễ biểu dương của huyện Giang Ninh Trương Quý Tường cũng tham gia và phát biểu. Cũng từ lúc đó Hứa Lập coi như quen biết Trương Quý Tường.

Trương Quý Tường nhận được điện và nghe nội dung mà Hứa Lập báo cáo, y thoáng cái ý thức được tính nguy hiểm của chuyện này. Hơn nữa y biết chuyện còn có khi nghiêm trọng hơn cả Hứa Lập nói. Thị trưởng Tằng Ích đã tới công trường, nếu như Tằng Ích xử lý không tốt, hiện trường có hỗn loạn thì cướp kho hàng là việc nhỏ. Mấy ngàn công nhân lao về phía Tằng Ích, Tằng Ích có lẽ sẽ mất mạng.

Trương Quý Tường biết thân thủ của Hứa Lập khá tốt, y vội vàng dặn.

- Tiểu Hứa tôi lập tức sẽ tới, cậu phải luôn ở bên thị trưởng Tằng, đề phòng có người nhân lúc loạn mà gây nguy hiểm cho thị trưởng Tằng.

- Tôi hiểu.

Hứa Lập dập máy rồi chen vào trong đám người. Cũng may Hứa Lập khá to cao nên vẫn chen được một đường vào giữa.

Ở giữa đám người có sáu chiếc ống lớn dùng để thoát nước bây giờ đang được xếp thành hai hàng. Mà lúc này Tằng Ích vì để mọi người thấy mình, nghe được lời mình nói nên y được nhân viên hỗ trợ trèo lên cống.

Hứa Lập nhìn một chút, người đi theo Tằng Ích chỉ có hơn mười người, bọn họ đang vây quanh cống xi măng, duy trì trật tự. Từng này người nếu hiệu trưởng thật sự có bất ngờ xảy ra thì sợ rằng không thể bảo vệ được thị trưởng Tằng.

Nhân viên công tác thấy Hứa Lập liền vội vàng mở đường cho Hứa Lập, để Hứa Lập cũng trèo lên cống. Hứa Lập đi tới bên cạnh Tằng Ích, nhỏ giọng nói:

- Thị trưởng Tằng, ngài phải cẩn thận, đám công nhân này đang có chút kích động, vừa nãy tôi ở dưới còn nghe có người nói bọn họ có kế hoạch cướp kho hàng. Tôi đã gọi cho cục trưởng Cục công an – cục trưởng Trương, y lập tức sẽ dẫn người tới. Chúng ta tốt nhất là chờ cảnh sát tới rồi mới nói chuyện với đám công nhân.

Tằng Ích gật đầu. Trời trưa sáng y đã nghe nhận được điện của giám đốc công ty xây dựng số 1 gọi tới báo cáo nói giám đốc công ty Kang – Tùng Giang – Carlo đã bỏ trốn, y vội dẫn người tới thẳng công trường. y vốn muốn xác minh xem Carlo có phải thật sự chạy trốn không, nhưng không ngờ vừa tới công trường đã thấy đám công nhân gây chuyện, y đành phải dừng lại chuẩn bị khuyên can đám công nhân.

Công nhân tụ tập càng lúc càng nhiều, đã có hai ba ngàn người vây quanh mình, Tằng Ích còn thấy có không ít công nhân từ xa lao về phía này.

Hứa Lập nhỏ giọng nói:

- Thị trưởng Tằng, Carlo trước đây không phải thường xuyên về Đức sao? Sao lần này có thể kết luận là y bỏ trốn?

- Là tổng giám đốc công ty xây dựng số 1 – Vương Lợi gọi điện cho tôi. Tối qua y tìm Carlo có việc nên gọi điện cho Carlo. Mới đầu Carlo còn nói tập đoàn có việc gấp nên y phải về nước. Nhưng Vương Lợi lần thứ hai gọi điện, Carlo lại tắt máy. Vương Lợi lại gọi về trụ sở tập đoàn ở Đức, nhân viên ở đây nói mấy vị giám đốc không thấy đâu, ngay cả chủ tịch Karl cũng không thấy. Lời này không biết sao lại truyền ra để đám công nhân nghe được, sáng hôm nay công nhân tới đây muốn hỏi tin tức của Carlo.

Công nhân vây quanh Tằng Ích càng lúc càng nhiều. Có người đã thấy Tằng Ích trên Tv nên vội vàng nói cho người bên cạnh mình. Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh mọi người đều đã biết thân phận của Tằng Ích. Chẳng qua tâm trạng mọi người càng lúc càng kích động, ngay cả Hứa Lập đứng ở trên cống cũng nghe thấy công nhân ở dưới bàn nhau nếu chính quyền không quản được việc này thì bọn họ sẽ cướp kho hàng.

Tằng Ích vốn định chờ cảnh sát tới hiện trường, khống chế được cục diện rồi mới nói chuyện với công nhân. Nhưng đám công nhân bên dưới đã không chờ được, đã có người kêu lên:

- Thị trưởng Tằng, tổng giám đốc công ty Kang – Tùng Giang – Carlo có phải là chạy rồi không?

Tằng Ích vốn không muốn trả lời nhưng nhìn vẻ kích động của đám công nhân, đặc biệt nghe nói mình là thị trưởng nên càng chen chúc về phía này. Nếu để tình hình phát triển thì rất có thể dẫn thành sự kiện giẫm đạp nghiêm trọng. Vì tranh thủ thời gian đợi cảnh sát tới, Tằng Ích không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, nói:

- Mọi người không nên chen chúc, yên tĩnh một chút. Có gì đều có thị ủy, chính quyền thị xã giải quyết cho các vị, các vị không nên lo lắng.

- Thị trưởng Tằng, nếu Carlo thật sự chạy thì tiền lương của chúng tôi sẽ tính như thế nào giờ?

Có người lại hỏi.

Không đợi Tằng Ích trả lời, phía dưới đã có người đáp.

- Sợ gì chứ, ở trong kho còn có sắt thép, xi măng và cả gạch, đó không phải là tiền ư? Nếu không được trả lương thì chúng ta mang về nhà bán.

Người này chưa dứt câu đã có đông đảo công nhân hùa theo.

Tằng Ích nghe vậy không khỏi khẩn trương tới đổ mồ hôi. Y vội vàng nói:

- Mọi người tỉnh táo một chút. Các vị nói tới Carlo tiên sinh, người này chỉ là về nước Đức có công chuyện, căn bản không phải là chạy trốn. Các vị tuyệt đối không được xúc động, phải biết rằng nếu các vị mà cướp kho hàng vậy chính là hành vi cướp bóc, phải bị pháp luật trừng phạt.

Nghe Tằng Ích nói mình cướp kho hàng sẽ bị phạt, đám công nhân dù văn hóa không cao nhưng cũng biết một khi bị xử thì cả đời này chắc xong rồi, trong lúc nhất thời bên dưới cũng yên tĩnh hơn chút.

- Thị trưởng Tằng, ông lừa ai đó, Carlo kia thật sự là chạy rồi.

Không biết có ai trốn ở phía dưới lại gào lên.

- Là ai nói? Có bản lĩnh đứng ra. Anh có biết là anh làm vậy sẽ bị xử lý vì tội gây rối không?

Hứa Lập đứng trên cống lớn tiếng mắng.

Hứa Lập nói như vậy không làm đối phương sợ, tên kia không đứng ra khỏi đám người mà còn lớn tiếng nói.

- Hừ, dọa ai đó. Tôi nói là thật nếu như tôi nói dối thì anh gọi Carlo ra đây.

- Anh …

Hứa Lập tức tới xanh mặt, hắn quát.

- Thị trưởng Tằng không phải đã nói Carlo về nước Đức công tác sao, sao có thể lập tức quay lại. Anh nói Carlo chạy thì anh có chứng cứ gì không?
 
Chương 187: Ngăn cơn sóng dữ


- Chứng cứ? Tôi chính là chứng cứ. Tối qua tôi chính tai nghe được tổng giám đốc công ty – Vương Lợi gọi điện tìm Carlo, sau đó lại gọi tới trụ sở tập đoàn bên Đức nhưng cũng không tìm được người. Còn có sáng hôm nay tổng giám đốc Vương Lợi cũng gọi điện, hình như là gọi cho thị trưởng Tằng, nói là Carlo đã chạy. Đây đều là điều chính tai tôi nghe được, còn có thể sai ư? Nếu không tin anh gọi Vương Lợi ra đây, tôi dám đối chất với y.

Hứa Lập lúc này hận không thể đem tên kia cùng Vương Lợi ra bóp chết.

Đám công nhân khác thấy Hứa Lập không lên tiếng, bọn họ cũng biết đồng nghiệp của mình nói là thật. Tâm trạng đám đông thoáng cái càng kích động hơn, đã có người gào lên muốn vào kho hàng cướp đồ.

Tằng Ích mặc dù đứng ở trên không ngừng ra lệnh yêu cầu công nhân dừng tay nhưng càng như vậy càng làm đám công nhân lo lắng. Hứa Lập thấy hiện trường đã hơi mất khống chế, hắn vội vàng nói:

- Thị trưởng Tằng, tôi sang kho hàng xem một chút, ngài nhất định phải chú ý an toàn. Ngài cứ ở đây chờ cảnh sát tới rồi cùng cảnh sát tới kho hàng.

- Tiểu Hứa, cậu sang đó một mình cũng có thể làm gì chứ? Chờ cảnh sát tới đi.

Tằng Ích sợ Hứa Lập gặp nguy hiểm nên khuyên.

- Không có việc gì, tôi chỉ là tới xem một chút thôi. Nếu bọn họ cướp kho thì tôi cũng có thể nhận ra ai là hung thủ chính.

Nói xong Hứa Lập bắt chuyện với người khác, bảo bọn họ chiếu cố an toàn của Tằng Ích, bản thân hắn lại chạy nhanh về kho.

Đám công nhân tuy gào thét muốn cướp nhưng tới trước kho lại do dự. Nhìn cánh cửa đang khóa, mọi người nhìn nhau nhưng không ai dám tiến lên phá khóa. Không ai là ngu cả, ai cũng không muốn mình chịu tội thay kẻ khác. Phải biết mọi người vào cướp đồ cũng là có tới mấy ngàn người, tương lai có truy cứu cũng không sao. Nhưng người phá khóa lại khác, ít nhất là hung phạm chính. Giá trị kho hàng lên tới hơn trăm triệu, người bị bắt sợ là cả đời không ra được.

Ngay khi mọi người đang do dự, một người đột nhiên kêu lên:

- Nhị lăng tử, ở đây ông khỏe nhất, ông mau đi phá khóa, mai tôi dẫn ông đi ăn thịt no nê.

- Hả, phá khóa, ăn thịt?

Tên Nhị lăng tử kia nhìn qua là kẻ to con nhưng đầu óc chậm phát triển. Nghe nói được ăn thịt y đã động tâm.

- Ông không lừa tôi? Có thịt ăn thoải mái?

- Ăn thoải mái, ông nếu phá được cửa thì chúng tôi mời ông.

Lại có người kích động thêm.

Nhị lăng tử quay đầu lại nhìn bốn phía thấy ai cũng gật đầu, y hưng phấn nói:

- Được, có thịt ăn thoải mái là được.

Nói xong y đi nhanh ra khỏi đám đông, nhìn một vòng cuối cùng tìm thấy chiếc búa nặng khoảng chục cân gàn kho. Y nhổ nước bọt ra tay, xoa xoa, cầm búa lên đi tới trước cửa kho. Nhị lăng tử vung búa lên đập mạnh vào cửa. Trong nháy mắt khi chiếc búa sắp chạm vào cửa, một bàn tay đã từ phía sau Nhị lăng tử đưa ra bắt lấy bua. Nhị lăng tử vốn dùng hết sức nhưng giờ búa bị túm, lại bị đối phương dùng sức đẩy nên y ngã xuống mặt đất.

Người bắt lấy búa chính là Hứa Lập.

Nhị lăng tử ngã xuống đất mất một lúc mới đứng lên được. Y sờ đầu nói với Hứa Lập.

- Mày đưa búa cho tao nếu không tao không có thịt ăn.

Nói xong y định đi tới đoạt búa trong tay Hứa Lập.

Hứa Lập dùng một tay đẩy Nhị lăng tử sang bên. Hắn chỉ vào đám người trước mặt, lớn tiếng nói:

- Các người có còn là người không? Là đồng nghiệp, là bạn mà các người nhẫn tâm đẩy tên Nhị lăng tử này vào lò lửa là sao? Nếu hắn thật sự đập cửa thì các người cũng là đồng phạm.

Đám công nhân bị mắng cúi đầu xuống vì xấu hổ, Hứa Lập lại nói với Nhị lăng tử.

- Anh đừng nghe bọn họ, hôm nay anh mà đập cửa thì bọn họ đừng nói mời anh ăn thịt, ngay cả cơm cũng không mời đâu. Mà anh vì hành vi này mà bị bắt vào tù. Nghe tôi, mau đi đi, đừng mắc lừa bọn họ.

Nhị lăng tử nửa tin nửa ngờ.

- Thật ư? Sẽ bị bỏ tù?

Thấy Hứa Lập gật đầu, Nhị lăng tử không lấy búa nữa. Y lẩm bẩm nói:

- Trước khi đi làm mẹ tôi đã bảo tôi chịu khó làm việc, đừng để bị bắt, nếu bị bắt mẹ tôi sẽ không cần tôi nữa.

Nói xong Nhị lăng tử cúi đầu rời đi. Người xung quanh không ai dám khuyên Nhị lăng tử đi phá cửa nữa, lúc này mở miệng không phải là tự tìm tội vào mình ư?

Hiện trường im lặng trong chốc lát lại có người không cam lòng nói to.

- Anh đang làm gì hả? Dựa vào gì mà ngăn chúng tôi?

Hứa Lập hung hăng trừng mắt nhìn về phía có tiếng nói.

- Tôi là phó trưởng ban thư ký thị ủy, anh nói tôi có thể quản việc này không? Các anh nếu còn muốn phá cửa thì búa đây, tới lấy đi, tôi không ngăn cản. Chẳng qua các anh phải hiểu giá trị kho hàng lên tới trăm triệu, cửa bị phá, vật tư bị đoạt thì đó là vụ cướp lớn. Người khác tôi không dám nói nhưng kẻ phá cửa nhất định không thoát được. Bị bắt ít nhất cũng bị xử chung thân, các vị tự xem mà làm.

Nói xong Hứa Lập ném búa xuống một bên và nhìn đám công nhân.

Lời nói của Hứa Lập dọa không ít công nhân. Vì mấy tháng tiền lương mà bị xử tù đúng là không đáng, không ai muốn tự chuốc họa.

Chẳng qua người ở đây quá đông, cuối cùng vẫn có kẻ cứng đầu không sợ.

- Chúng ta không phá cửa, cùng nhau xông vào phá cửa, xem hắn có thể làm gì mấy ngàn người chúng ta.

Tên này vừa dứt lập tức có kẻ hùa theo.

- Đúng thế, chúng ta cùng tiến lên xem hắn bắt ai. Chúng ta không thể làm không công mấy tháng được.

Đám đông thoáng cái lại xao động. Phía trước đối mặt với Hứa Lập nên không dám vọng động, chẳng qua người phía sau không để ý cái này, dù sao người đằng trước không thấy mình nên nhiều người bắt đầu đẩy người phía trước, cả đám đông dần dần ép về phía Hứa Lập.

Hứa Lập thấy tình hình lại sắp mất khống chế, hắn tiến lên vài bước cách kho khoảng 10m và lớn tiếng nói:

- Đây là ranh giới, ai vượt qua ranh giới này thì đó là hung phạm chính.

Chiêu này của Hứa Lập làm không ít tên công nhân ở đằng trước hoảng hốt, vội vàng trốn sang bên.
 
Chương 188: Xử lý thích đáng


Đám công nhân phía trước vốn cho rằng mình không chủ động lao tới, chỉ là do bị người phía sau đẩy nên mình không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ Hứa Lập đứng tại đó nói như vậy, nếu mình thật sự là người đầu tiên bước qua người tên kia, bị nhận định là hung phạm thì mặc kệ mình cướp được bao nhiêu cũng không có tác dụng gì khi mình phải vào tù.

Hứa Lập thấy đám công nhân đã hơi dừng lại, hắn lớn tiếng khuyên.

- Các vị không phải là vì tiền lương của mình sao? Ba tháng thì tiền lương có bao nhiêu chứ? Bình quân tiền lương mỗi người một tháng một ngàn, ba tháng chẳng qua chỉ là ba ngàn. Ở đây tổng cộng có ba ngàn người vậy cũng có là bao chứ. Nhưng vật tư trong kho hàng có giá gần trăm triệu. Dù là Carlo thật sự chạy, thị ủy, ủy ban thị xã cũng có quyền tiếp quản số vật tư này, tới lúc đó còn có thể bùng chút tiền lương của các vị sao? Ở đây tôi có thể đại biểu thị ủy, ủy ban thị xã nói với mọi người là tiền lương của các vị dù là công ty Kang không trả cũng do thị ủy, ủy ban thị xã phụ trách phát. Lúc này các vị có thể yên tâm rồi chứ?

- Anh nói thật không? Thị ủy, ủy ban thị xã sẽ trả tiền lương cho chúng tôi?

- Đương nhiên là thật, tôi là Hứa Lập – phó trưởng ban thư ký thị ủy, nếu thật sự không ai trả tiền lương cho các anh thì các anh có thể tìm tôi. Tới lúc đó nếu tôi không trả tiền lương cho các anh thì các anh muốn mắng, muốn đánh cũng được.

Mấy ngàn công nhân thầm suy nghĩ cuối cùng mới bình tĩnh lại. Vì mấy ngàn tệ mà phạm tội thật sự có chút không đáng. Lại nói Hứa Lập đã cam đoan, mọi người cũng bớt nghi ngờ.

Đang lúc này tiếng còi xe cảnh sát từ phía xa vang lên. Người bên ngoài đã có thể rõ ràng thấy được mấy chục xe cảnh sát đang gào thét lao tới, càng lúc càng gần.

- Không xong, cảnh sát tới bắt chúng ta, chạy mau.

Đám người trong lúc nhất thời lại như chảo dầu đang sôi bắn tung tóe khắp nơi.

- Mọi người không nên sợ hãi!

Hứa Lập sợ đám công nhân chạy loạn, không cẩn thận có người bị chen lấn tới chết nên lại phải lớn tiếng nói:

- Cảnh sát tới là xử lý chuyện của công ty Kang, có quan hệ gì với các vị. Mà các vị cũng đâu có phạm tội, các anh chạy làm gì? Chờ cảnh sát điều tra xong còn có câu trả lời với các vị, giải quyết vấn đề tiền lương của các vị.

Mấy câu nói của Hứa Lập làm đám công nhân nghĩ thấy cũng đúng. Mình chưa phá kho hàng, việc gì phải chạy. Hơn nữa mình vẫn muốn lấy tiền lương mà.

Cục trưởng cục Công an Trương Quý Tường sau khi nhận được điện của Hứa Lập liền lập tức nhắn tin cho tất cả các đơn vị trong cục, báo có tình huống khẩn cấp. Sau đó y gọi cho 110, ra lệnh cảnh sát trực ban của cục kéo còi cảnh báo, tất cả nhân viên trực ban trong cục lập tức chạy tới khu đất của công ty Kang – Tùng Giang.

10 phút sau đã có xe cảnh sát tới nhà Trương Quý Tường, đón Trương Quý Tường chạy tới công trường. Trên đường đi cũng không ngừng có xe cảnh sát chạy tới. Chờ khi mọi người tới công trường thì đã tập hợp hơn 50 xe cảnh sát cùng với hơn 160 cảnh sát.

Trương Quý Tường nóng lòng như đốt vốn nghĩ mình mất nửa tiếng mới tới hiện trường thì công trường này có lẽ đã xảy ra tổn thất không thể cứu vãn. Nhưng khi y xuống xe mới phát hiện thị trưởng Tằng Ích vẫn đứng trên cống xi măng đang đầy lo lắng nhìn về phía kho hàng cách đó không xa.

Mấy ngàn công nhân cũng đang lẳng lặng đứng trước cửa kho, cũng không xảy ra hiện tượng cướp đoạt như mình nghĩ.

- Lão Trương lại đây.

Tằng Ích được người khác dìu xuống cống rồi đi tới trước mặt Trương Quý Tường.

- Thị trưởng Tằng, có chuyện gì vậy?

Trương Quý Tường chỉ vào đám công nhân, khó hiểu hỏi.

- Là công của Hứa Lập, cậu ta đúng là một người giữ cửa, vạn người khó qua. Hắn một mình đứng trước cửa kho hàng ngăn lại sự kiện cướp bóc. Tình hình cụ thể bây giờ còn chưa rõ, chẳng qua tiểu Hứa nếu đã khuyên được đám công nhân thì người của anh phải cẩn thận, không nên kích thích mâu thuẫn nữa, để bọn họ nghe theo lời Hứa Lập, cố gắng trấn an công nhân.

Trương Quý Tường gật đầu, y quay lại tổ chức đám cảnh sát khống chế cục diện, bảo vệ kho hàng đề phòng hiện tượng cướp bóc.

Thấy tình hình về cơ bản đã được dẹp yên, Tằng Ích dưới sự bảo vệ của cảnh sát một lần nữa đi vào giữa đám công nhân, khuyên đám công nhân không nên tụ tập ở đây nữa. Chờ sau khi thị ủy, ủy ban thị xã điều tra xong nhất định có câu trả lời thuyết phục với bọn họ.

Có tên công nhân vội vàng nói:

- Thị trưởng Tằng, vậy rốt cuộc phải mất mấy ngày mới trả lời được cho chúng tôi. Không thể bảo chúng tôi cứ chờ, cứ đợi chứ? Vợ con chúng tôi còn đang chờ chúng tôi mang tiền về đó.

Tằng Ích đứng ở giữa đám đông lớn tiếng nói:

- Mọi người yên tâm, nửa tháng, trong vòng nửa tháng tôi cam đoan có câu trả lời về tiền lương của mọi người. Nếu tới lúc đó không có câu trả lời thì các vị cứ đến ủy ban thị xã tìm tôi.

- Thị trưởng Tằng, nhưng nửa tháng này chúng tôi phải làm như thế nào? Ông chủ đi, không phát tiền lương, chúng tôi không có tiền ăn cơm thì sống như thế nào?

Có công nhân từ nơi khác tới hỏi.

Ở hiện tượng có khoảng ba bốn ngàn người, người chưa tới cũng phải tầm đó. Nếu như không an trí cho bọn họ, bọn họ vì muốn kiếm cơm có thể sẽ làm bất cứ việc gì. Chỉ cần 1% trong số đó đi phạm tội cũng là sáu bảy mươi người, nếu điên cuồng gây án sợ là cả thị xã Tùng Giang sẽ loạn.

Tằng Ích vì đảm bảo sự an toàn của thị xã nên đành phải nói:

- Các vị yên tâm, trước khi điều tra rõ ràng thì trong thời gian này vấn đề ăn ở của các vị sẽ do ủy ban thị xã giải quyết, chúng tôi sẽ lập tức tổ chức người tới công trường thống kê, buổi trưa cam đoan phát đồ ăn cho từng người. Chẳng qua vì cam đoan không có bất ngờ xảy ra, đề phòng có người ngoài báo tin cho người của công ty Kang nên tất cả người ở công trường không được rời khỏ công trường, nếu có chuyện cần phải rời khỏi thì phải báo cáo với các đồng chí cảnh sát canh ở đây, tiến hành đăng ký, được đồng ý mới có thể rời đi. Nếu không sẽ coi là đồng phạm của công ty Kang.

Đám công nhân nghe nói nửa tháng sẽ được trả lương, mỗi ngày lại được ủy ban thị xã cho cơm ăn nên cũng yên tĩnh lại. Càng huống chi có mấy trăm cảnh sát duy trì trật tự nên bọn họ đâu dám gây sự.

Đám công nhân cuối cùng đã lục tục rời đi về lán của mình để nghỉ ngơi.
 
Chương 189: Tài khoản trống rỗng


Bí thư thị ủy Cát Binh lúc này cũng đã nhận được tin, y gọi điện Tằng Ích hỏi thăm tình hình. Tằng Ích báo cáo qua tình huống ở công trường, Cát Binh trong điện thoại không ngừng nhấn mạnh:

- Thị trưởng Tằng, trong thời gian ngắn nhất anh nhất định phải tổ chức các đơn vị liên quan tiến hành điều tra, đồng thời phải đóng băng tất cả tài khoản của công ty Kang – Tùng Giang lại, cũng yêu cầu cục trưởng Trương lưu lại một ít cảnh sát phụ trách đảm bảo an toàn công trường, đặc biệt là an toàn của kho hàng, phải dán niêm phong đề phòng có kẻ làm liều, tới khi tình huống rõ ràng mới được rút cảnh sát đi.

Sau khi dập máy, việc đầu tiên Tằng Ích làm là gọi điện cho giám đốc ngân hàng xây dựng – Hướng Minh. Lúc này Hướng Minh mới vừa tới cơ quan nên chưa biết gì về chuyện ở công trường. Khi y nghe nói tới tổng giám đốc Carlo và các nhân viên chủ yếu của công ty Kang – Tùng Giang đã không thấy đâu, hắn chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, nếu không phải có bàn đỡ thì đã ngã xuống mặt đất.

- Thị trưởng Tằng, vậy phải làm sao bây giờ? Bọn họ có một đống tài sản ở Tùng Giang chúng ta mà bỏ chạy thật ư?

Hướng Minh ngay cả nói chuyện cũng không trôi chảy nữa, đó là 700 triệu cơ mà, người vay tiền đã bỏ trốn, tuy nói trong tay mình còn có giấy tờ quyền sử dụng đất nhưng từng đó đất chỉ bán được tối đa 400 triệu. Đừng nhìn lúc thu hồi đất tốn nhiều tiền như vậy, nhưng bây giờ nếu anh muốn bảo người dân trả tiền lại, đất trả cho nông dân thì anh dù quỳ xuống bọn họ cũng không có khả năng đáp ứng.

Nếu 700 triệu này thành nợ xấu thì mình đừng nói là giữ được chức giám đốc ngân hàng, nếu cấp trên truy cứu mình ít nhất cũng có tội không làm tròn chức trách gây tổn thất nặng nề, bị phạt tù vài năm là điều khó tránh khỏi.

Tằng Ích cũng biết Hướng Minh đang sợ nhưng lúc này càng có chuyện quan trọng hơn cần làm. Tằng Ích nói chứ không an ủi Hướng Minh một câu.

- Giám đốc Hướng, anh lập tức đóng băng tài khoản của công ty Kang – Tùng Giang, trước khi điều tra rõ thì anh không được cho bọn họ chuyển đi một đồng.

Hướng Minh nghe đầu tiên là sửng sốt nhưng cao hứng ngay.

- Tôi hiểu, tôi đi làm ngay.

Vì đảm bảo sự an toàn ủa khoản vay nên Hướng Minh đương nhiên rất chú ý tài khoản của công ty Kang – Tùng Giang tại ngân hàng mình, hai hôm trước y thấy tài khoản của đối phương còn có hơn 200 triệu, nếu thật sự giữ lại được khoản tiền này thì dù Carlo có chạy, công ty Kang – Tùng Giang phá sản thì cũng đủ để bù đắp tổn thất, thậm chí còn kiếm được đôi chút.

Nhưng khi Hướng Minh gọi điện tới phòng Doanh nghiệp, hỏi trưởng phòng này về tình hình tài khoản của công ty Kang – Tùng Giang, y trợn mắt há mồm. Sáng hôm qua tài khoản của công ty Kang – Tùng Giang còn có hơn 218 triệu nhưng đến hơn 3h chiều đã chuyển khoản ba lần đến thẳng ngân hàng Thụy Sĩ.

Hướng Minh nghe tới đó mất một lúc lâu không nói gì, trưởng phòng Doanh nghiệp còn tưởng sếp có chuyện nên vội vàng kêu:

- Sếp, sếp, ngài có chuyện gì không?

Hướng Minh rất nhanh bị gọi tỉnh, y hét lớn với vị trưởng phòng kia.

- Làm sao ư? Tôi không phải nói với anh là nếu tài khoản xuất hiện việc chuyển khoản lớn thì nhất định phải nói với tôi sao?

Trưởng phòng Doanh nghiệp rất oan ức nói.

- Tôi đã gọi điện cho giám đốc nhưng giám đốc không phải nói cứ làm theo thủ tục công việc bình thường là được sao?

Hướng Minh hung hăng vỗ đầu mình, hình như là có chuyện như vậy. Ngày hôm qua có một bạn học hồi đại học đã lâu không liên lạc đột nhiên tìm tới mình, trưa đối phương còn mời mình tới một khách sạn nổi tiếng của Tùng Giang ăn cơm. Do mấy năm không gặp nên mình uống hơi nhiều, uống xong mình còn đi hát nữa.

Mà tên trưởng phòng doanh nghiệp kia gọi mình lại là lúc mình ở phòng hát ôm một cô em xinh đẹp, mình căn bản không nghe rõ đầu kia nói gì nên cứ nói tất cả làm theo thủ tục bình thường là được.

Nhưng ai ngờ ăn bữa cơm, uống vài chén rượu, đi hát vài bài lại tạo thành tổn thất lớn đến thế. Hướng Minh đột nhiên dậm chân, không đúng, tên bạn học hôm qua chỉ sợ là có chuyện, nếu tại sao mấy năm không liên lạc mà ngày hôm qua lại đột nhiên tìm mình, hơn nữa hôm qua đi chơi tới hơn 10h đêm. Sau khi đưa mình về nhà tên bạn học kia không có thông tin gì nữa, đến giờ cũng không liên lạc với mình. Xem ra mình đã trúng kế.

Hướng Minh lại gọi điện cho Tằng Ích báo cáo qua tình hình với đối phương. Y chỉ là không nhắc tới sai lầm mình, nói do nhân viên làm sai không kịp thời báo cáo tình hình với mình nên khiến Carlo chuyển hết số tiền trong tài khoản tới một ngân hàng Thụy Sĩ.

Tằng Ích không buồn nói về sai lầm của phía ngân hàng, dù sao hệ thống ngân hàng không do thị xã trực tiếp quản lý, mình cũng không quản được đối phương. Lại nói bây giờ bản thân mình cũng đang không xong thì có công sức đâu mà quản thứ khác.

Bây giờ tất cả hạng mục của công ty Kang – Tùng Giang đã toàn diện khởi công, bọn họ đi, thị xã không có tài chính thì những công trình đang xây dựng sẽ nên xử lý như thế nào? Tuy nói Karl cũng không lấy quá nhiều tiền của Tùng Giang, ban đầu công ty Kang – Tùng Giang đầu tư 700 triệu, sau đó vay 700 triệu mà chỉ chuyển đi có hơn 200 triệu, còn có 1,2 tỷ đã đầu tư vào xây dựng hạng mục du lịch.

Nhưng 700 triệu trong đó lại dùng để thu hồi đất, mà giấy tờ sử dụng đất đang được thế chấp ở ngân hàng xây dựng. Cho nên bề ngoài là Tùng Giang có lợi nhưng thực tế nó lại không có lợi ích gì cho sự phát triển của Tùng Giang. Nếu như không có ai tiếp nhận hạng mục này thì khu đất của hạng mục sớm muộn cũng thành đống phế thải.

Chẳng qua lúc này cũng không có thời gian tìm người tới đầu tư vào hạng mục, điều cần nhất là phải nhanh chóng làm rõ tập đoàn Kang đã xảy ra chuyện gì? Carlo rốt cuộc là về công ty có việc hay chạy trốn? Nếu Carlo bỏ trốn thì đó là hành vi cá nhân của y hay là hành vi của toàn bộ tập đoàn Kang?

Nếu không nhanh chóng làm rõ việc này thì căn bản không thể triển khai công việc tiếp được. Dù sao bây giờ nói như thế nào thì hạng mục du lịch đang xây dựng ở Tùng Giang vẫn thuộc về công ty Kang – Tùng Giang. Cho dù người của công ty Kang – Tùng Giang không ở đây nhưng đó vẫn là tài sản cố định của đối phương, người khác không có quyền can thiệp vào. Mà công ty Kang – Tùng Giang vay tiền của ngân hàng xây dựng cũng chưa đến kỳ hạn thanh toán, ngân hàng cũng không có quyền lực tự chủ trương hành động.
 
Chương 190: Chui đầu vào rọ


Vì nhanh chóng tìm hiểu tình hình của tập đoàn Kang – Đức, Hứa Lập gọi tới văn phòng ở Đức để bọn họ mau chóng điều tra rõ. Sau đó Tằng Ích và Hứa Lập lại cùng Trương Quý Tường đến một căn nhà hai tầng cách đó không xa.

Đây là trụ sở văn phòng làm việc tạm thời của công ty Kang tại Tùng Giang, Carlo trước khi đi vẫn ở tại đây. Nhưng lúc này căn nhà trống trơn, cửa mấy phòng làm việc đều đã bị cảnh sát phá khóa, mỗi gian đều có cảnh sát vào tìm tài liệu xem tìm được đầu mối quan trọng nào không?

Tằng Ích và Trương Quý Tường dẫn theo Hứa Lập đến văn phòng của Carlo. Tằng Ích và Trương Quý Tường ngồi trên ghế đợi nhân viên đến báo cáo tình hình, Hứa Lập lại đi tới trước bàn làm việc của Carlo để xem văn bản trao đổi giữa đối phương và tổng công ty. Công việc này chỉ có Hứa Lập mới làm được, chỉ có hắn mới hiểu tiếng Đức. Nhưng Hứa Lập xem khá lâu vẫn không tìm ra manh mối có tác dụng.

Đúng lúc này dưới lầu đột nhiên có tiếng ồn ào, một cảnh sát vội vàng chạy lên báo cáo với Trương Quý Tường.

- Cục trưởng, phía dưới có một người Đức tới, y nói gì chúng tôi không hiểu.

Tằng Ích cùng Trương Quý Tường nhìn nhau, Tằng Ích mới nói:

- Tiểu Hứa, cậu mau theo chúng ta xuống xem người nước Đức kia đang nói gì, có lẽ câu trả lời ở ngay trên người đối phương.

Ba người vội vàng xuống lầu, khi ba người xuống thì tình hình bên dưới đang khá phức tạp.

Thì ra người nước Đức này lái xe tiến vào công trường lại bị đám công nhân nhận đó là xe Carlo vẫn đi. Xe chạy rất nhanh tới được tới văn phòng này thì đám công nhân mới tới được. Hơn ngành công nhân thoáng cái vây quanh căn nhà hai tầng này để xem người trên xe có phải Carlo không, xem công trình có tiếp tục xây dựng nữa không?

Cảnh sát đang tìm chứng cứ thấy một người nước Đức đột nhiên tiến vào căn nhà, bọn họ khá giật mình. Mà người tới thấy văn phòng có nhiều cảnh sát như vậy cũng rất ngạc nhiên.

Không đợi người nước Đức này mở miệng nói, cảnh sát ở tầng một đã đi lên khống chế đối phương vì sợ đầu mối duy nhất này bỏ trốn.

Mà người nước Đức kia sau khi bị bắt không ngừng dùng tiếng Đức quát lên.

- Bỏ tôi ra, các người bỏ tôi ra, các người làm gì vậy hả?

Nhưng đám cảnh sát đâu dám thả y ra, mặc dù vụ án chưa được chứng thực nhưng nó lại liên quan tới số tiền mấy trăm triệu, đây là vụ án rất lớn, mà người nước Đức này lại là điểm đột phá quan trọng trong đó.

Người nước Đức kia quát vài câu thấy cảnh sát chẳng những không có buông mình ra, ngược lại còn đẩy mình vào tường nên y càng khẩn trương, y tiếp tục dùng tiếng Đức nói chuyện. Cái này càng khiến không ai hiểu y nói gì.

Rất nhanh người nước Đức đã bị cảnh sát dùng còng còng lại, phân biệt còng tay chân vào ghế khiến y không thể động đậy. Công nhân cũng đã tụ tập quanh trụ sở văn phòng, có vài tên nhanh chân lao vào trong thấy người nước Đức bị bắt, bọn họ có chút kích động định đi lên hỏi đối phương xem tiền lương của mình bao giờ mới được thanh toán.

Cảnh sát phụ trách duy trì trật tự ở đây không dám để công nhân tiếp xúc người nước Đức kia, nếu như để người nước Đức này rơi vào tay đám công nhân thì đừng nói là giữ được tính mạng, chết toàn thây cũng đã là may mắn.

Tằng Ích, Trương Quý Tường cùng Hứa Lập từ trên lầu đi xuống vừa lúc chứng kiến trước cửa văn phòng, cửa sổ đều có cảnh sát cầm súng đứng canh, xung quanh không ngừng vang lên tiếng chửi bới. Có người thậm chí nói cảnh sát là Hán gian bán nước, chỉ biết giúp đỡ người nước Đức, không để ý đến sự sống chết của đồng bào.

Mà người nước Đức kia sau khi thấy Hứa Lập, y kích động kêu lên.

- Hứa tiên sinh, cứu tôi…

Hứa Lập lúc này mới nhận ra đối phương là ai.

- Daniau, sao lại là anh?

Tằng Ích quay đầu lại hỏi Hứa Lập.

- Cậu biết y? y là ai?

Trong mắt Tằng Ích thì ngoài Carlo có tiếp xúc nhiều lần nên nhận ra được, những người nước Đức còn lại chỉ thấy mỗi điểm khác nhau về giới tính. Tằng Ích mặc dù đã gặp Daniau nhưng ở công trường có không ít người nước Đức, ít nhất có mười mấy người nên Tằng Ích không nhớ được hắn là ai.

Hứa Lập giải thích:

- Thị trưởng Tằng, người nước Đức này tên là Daniau, là kiến trúc sư cao cấp của tập đoàn Kang, khách sạn 5 sao và cầu vượt sông mà chúng ta muốn xây dựng cùng với trụ sở làm việc của công ty Kang – Tùng Giang đều do y thiết kế.

- Kiến trúc sư? Nếu là vậy thì y chắc cũng biết một chút tình hình. Cậu mau hỏi y xem.

Tằng Ích nói.

Hứa Lập giới thiệu qua tình hình cuối cùng hỏi Daniau là có biết Carlo đi đâu không?

Không ngờ Hứa Lập nghe xong trình bày, Daniau kích động lớn tiếng nói.

- Không thể nào, sáng hôm qua chúng tôi còn gặp nhau, chiều y gọi điện cho tôi nói công việc ở công trường dạo này quá mệt nên bảo tôi đi nghỉ ngơi, y còn cho tôi mượn xe để đi nữa. Chỉ có một đêm sao y đã biến mất được?

Câu trả lời của Daniau làm mọi người có chút thất vọng, chẳng qua lúc này Daniau là nhân viên duy nhất của tập đoàn Kang tại Tùng Giang, mặc dù y nói mình không rõ tình hình nhưng Trương Quý Tường vẫn cho cảnh sát đưa y tới nhà nghỉ của Cục công an.

Công nhân bốn phía sau khi được lãnh đạo thị xã giải thích cũng đã về. Có lãnh đạo thị xã, có mấy chục cảnh sát cầm súng trước mặt, đám công nhân không dám có hoạt động quá khích.

Mọi người tìm kiếm cả văn phòng làm việc một buổi sáng cũng không tìm được đầu mối gì, tiếp tục ở lại đây cũng vô ích. Chẳng qua Tằng Ích vẫn chờ tới khi mấy ngàn công nhân ăn trưa xong thì mới dẫn người rời đi. Về phần Trương Quý Tường phải ở lại công trường, một phương diện là tiếp tục tìm đầu mối, phương diện khác là bảo vệ kho hàng, giám thị mấy ngàn công nhân tránh có hỗn loạn xảy ra.
 
Chương 191: Tuyên bố phá sản


Tằng Ích dẫn theo Hứa Lập rời khỏi công trình và trực tiếp về đến thị ủy. Y tới văn phòng bí thư thị ủy Cát Binh nhằm báo cáo chi tiết tình hình, Tằng Ích hy vọng có thể chính thức phát lệnh truy nã Carlo nên muốn hỏi ý kiến Cát Binh.

Cát Binh nghe xong, nhíu mày nói:

-Bây giờ có thể khẳng định Carlo ôm tiền bỏ trốn sao?

Tằng Ích lắc đầu nói:

- Cơ bản có thể khẳng định. Điện thoại di động của y bây giờ đã tắt máy, không thấy người đâu, mà hơn 200 triệu ở ngân hàng xây dựng cũng bị y chuyển tới ngân hàng Thụy Sĩ từ hôm trước, từ nhiều dấu hiệu cho thấy y đã có mưu đồ bỏ trốn.

- Cơ bản khẳng định? Thị trưởng Tằng, lời này anh không nên nói ra, chuyện này nhất định phải thật thận trọng mới được. Nếu như giải quyết không tốt thì chẳng những ảnh hưởng đến sự phát triển của ngành du lịch toàn thị xã, càng quan trọng hơn là có thể tạo thành tranh chấp quốc tế. Chuyện nếu mở rộng thì sẽ có thể tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng, đó là điều không phải tôi và anh có thể gánh chịu. Cho nên trước khi có chứng cứ chúng ta không thể có hành động lỗ mãng.

- Như vậy chúng ta cứ trơ mắt nhìn tên Carlo kia ôm tiền chạy ư? Hơn 200 đó, nếu như đầu tư vào xây dựng thị xã thì sẽ có tác dụng rất lớn.

Tằng Ích thấy Cát Binh không đồng ý, y có chút sốt ruột.

- Anh gấp gì chứ, cho dù Carlo thật sự trốn thì mang đi cũng là tiền của tập đoàn Kang, không phải tiền mồ hôi nước mắt của quần chúng Tùng Giang chúng ta mà. Anh sợ gì chứ?

Cát Binh đến bây giờ dĩ nhiên còn có thể bình tĩnh nói như vậy, Hứa Lập không khỏi bội phục đối phương.

Nhưng Cát Binh đâu có biết trong lòng Cát Binh lúc này vẫn rất lo lắng. Đợi vài chục năm mới thấy có cơ hội, tập đoàn Kang một khi xây dựng thành công thì Tùng Giang sẽ nghênh đón thời kỳ phát triển vàng. Nhưng Carlo đi thì lại làm cho tất cả mọi người không kịp ứng phó.

- Thị trưởng Tằng, anh đã liên lạc với tập đoàn Kang ở Đức chưa? Carlo này rốt cuộc là có việc gì? Hành động lần này là hành vi cá nhân của y hay là hành vi tập thể của toàn bộ lãnh đạo tập đoàn Kang?

- Tiểu Hứa đã gọi điện cho trụ sở tập đoàn Kang tại Đức nhưng không tìm được một người phụ trách nào, chỉ có người ở văn phòng nghe điện. Hỏi bọn họ thì bọn họ toàn nói không biết. Mà điện thoại di động của Karl cũng đã tắt, căn bản tìm không được người!

Hứa Lập ở một bên bổ sung.

- Bí thư, tôi đã nhờ bạn học ở Đức hỗ trợ hỏi thăm tình hình của tập đoàn Kang, có lẽ sẽ nhanh có tin tức truyền về, tới lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Hứa Lập đáng nói thì điện thoại di động vang lên. Hứa Lập nhìn đúng là số của nhân viên tại văn phòng Đức. Hứa Lập nghe điện rồi nói:

- Anh chờ chút, tôi dùng máy bàn gọi cho anh. Lãnh đạo của chúng tôi hy vọng có thể biết rõ tình hình tập đoàn Kang.

Hứa Lập dùng máy bàn ở văn phòng Cát Binh gọi sang Đức. Vì để Cát Binh và Tằng Ích cùng nghe rõ tình huống nên Hứa Lập còn bật loa ngoài.

Đầu bên kia nghe điện, Hứa Lập nói:

- Kim Quýnh Văn, tôi là Hứa Lập, anh tìm hiểu thế nào rồi? tập đoàn Kang đã xảy ra chuyện gì?

Cát Binh và Tằng Ích cũng đứng cạnh máy điện thoại như sợ nghe lọt một chữ.

- Hứa Lập, sáng nay anh gọi điện cho tôi, tôi lập tức lái xe đến trụ sở tập đoàn Kang. Nhưng tôi tới nơi thì lại phát hiện trụ sở đã bị đập phá, tôi tìm một nhân viên của tập đoàn hỏi thăm thì mới biết tất cả lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Kang đã tập thể biến mất từ hôm qua, đến bây giờ không có tin tức gì. Mà sau khi tin này truyền ra, cổ phiếu của tập đoàn Kang cũng dừng giao dịch. Theo lời nhân viên nội bộ của tập đoàn Kang nói thì tập đoàn Kang bây giờ đã không còn chút tài chính lưu động nào, tất cả lãnh đạo đều rút tiền bỏ chạy.

Hứa Lập vội vàng hỏi:

- Vậy chính phủ Đức không có thông báo gì sao? Chẳng lẽ cứ để mặc tập đoàn Kang loạn như vậy?

- Chính phủ Đức dường như cũng không kịp ứng phó vì biến hoá bất ngờ này, tới bây giờ vẫn chưa có công bố chính thức nào. Chẳng qua tôi mới vừa nghe bạn nói là 9h sáng mai chính phủ Đức sẽ có thông cáo báo chí về tình hình cụ thể của tập đoàn Kang.

- Cảm ơn anh, vậy 9h sáng mai chúng ta liên lạc trên mạng, có tin tức gì anh nhất định phải báo cho tôi biết ngay.

Hiện nay bên Đức không có tin tức rõ ràng, Hứa Lập nhìn hai người Cát Binh, hai người kia đều lắc đầu tỏ vẻ không tiện đưa ra quyết định, tất cả phải chờ mai mới biết được rõ ràng.

Do chênh lệch mũi giờ nên 9h sáng của Đức chính là 2h đêm ở Tùng Giang. Vì có thể nắm rõ tình hình mới nhất của tập đoàn Kang, Hứa Lập hôm nay ở lại văn phòng, Cát Binh và Tằng Ích cũng không đi, hai người nằm trong văn phòng ngủ một lúc. Gần 2h, mọi người ngồi trước máy vi tính đợi Kim Quýnh Văn truyền tin tức tới.

Rất nhanh chính phủ Đức đã chính thức có thông cáo báo chí. Đầu tiên là tổ trưởng tổ điều tra đi lên, câu đầu tiên của y đã khiến Cát Binh, Tằng Ích cùng với Hứa Lập ngồi trước máy vi tính choáng váng, đồng thời cũng tạo thành một cơn gió lốc khá lớn với ngành du lịch thế giới.

Theo kết luận của tổ điều tra, tập đoàn Kang bây giờ đã không còn tài chính, sẽ lập tức phải tuyên bố phá sản.

Thì ra sau khi sự kiện khủng bố Mỹ 11/9/2001 diễn ra, tập đoàn Kang cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Đặc biệt là thị trường chứng khoán dừng liên tục ba ngày khiến tập đoàn Kang cũng bị tổn thất nặng nề. Chẳng qua tập đoàn này vì che dấu người dân, tạo cảnh tượng giả nên đã đặc biệt vay vốn ngân hàng tới 1,5 tỷ Usd để mua lại cổ phiếu, làm giá cổ phiếu của công ty trên thị trường chứng khoán tăng lên. Đồng thời bọn họ còn kịp thời công bố thành tích của công ty trong mấy quý đầu năm 2002. Theo công bố tập đoàn Kang đã lãi 700 triệu Usd nhưng thực tế bọn họ lại lỗ 300 triệu usd.

Khi các công ty hàng không, tập đoàn du lịch lớn đều phải tiến hành cải tổ, cắt giảm nhân viên vì áp lực kinh doanh do ảnh hưởng xấu của sự kiện 11/9; tập đoàn Kang lại đi ngược trào lưu, một lần nữa mở thêm một công ty chi nhánh, cũng tuyển dụng thêm mấy trăm nhân viên. Một loạt động tác liên tục này làm người dân tin là thật, nó cũng khiến cổ phiếu của tập đoàn Kang không giảm mà còn tăng, trở thành tập đoàn phát triển nhanh nhất trong lĩnh vực du lịch toàn Châu Âu ở năm 2002.
 
Chương 192: Kế hoạch thâu thiên


Lãnh đạo tập đoàn Kang vốn nghĩ sự kiện 11/9 chỉ ảnh hưởng nhất thời với ngành du lịch, nhưng không ngờ cả thị trường du lịch mãi tới cuối năm 2001 vẫn không thể ấm lên. Mà tập đoàn Kang không có du khách thì không có thu nhập, sự phồn vinh giả dối bề ngoài có được là do tập đoàn Kang vay vốn ngân hàng mà thôi. Một khi kỳ hạn thanh toán tới, ngân hàng yêu cầu trả tiền thì với tình hình kinh doanh của tập đoàn Kang bây giờ chỉ có con đường phá sản.

Có thể do đám lãnh đạo tập đoàn Kang do Karl cầm đầu không cam chịu thất bại, sau nhiều lần nghiên cứu cuối cùng đã quyết định cách đem công ty ra khỏi khốn cảnh đó là đầu tư vào ngành du lịch Trung Quốc với nhiều thắng cảnh. Đối với một quốc gia đang phát triển nhanh chóng như Trung Quốc, Karl cũng không xa lạ. Y từng đến mấy thắng cảnh du lịch nổi tiếng của Trung Quốc như Tùng Giang, Hải Nam, y từng mê say vì cảnh sắc nơi này, y cũng thán phục về số du khách tiềm ẩn của Trung Quốc. Trong cuộc họp hội đồng quản trị tập đoàn, Karl từng nói chỉ cần có 1/5 người Trung Quốc hàng năm ra ngoài du lịch một lần cũng đủ để đem lại hiệu quả kinh tế bằng cố gắng trăm năm của tập đoàn hiện nay.

Đúng là bởi vì như thế, Karl cuối cùng mới đặt ánh mắt về phía Trung Quốc. Y muốn dùng tài nguyên du lịch phong phú của Trung Quốc để hấp dẫn du khách nước Đức cùng các nước Châu Âu tới Trung Quốc du lịch, đồng thời cũng hấp dẫn người Trung Quốc tới Đức. Chỉ cần hạng mục này thành công, Karl chẳng những có thể thanh toán hết các khoản vay, càng có thể lọt vào top 10 tập đoàn du lịch lớn nhất thế giới.

Quan trọng nhất chính là ở tình hình kinh tế thế giới hiện nay, tỷ giá đồng nhân dân tệ của Trung Quốc vẫn giữ giá. Mà người Trung Quốc cũng không bài xích với người nước ngoài tới đầu tư cũng làm cho Karl thấy việc đầu tư vào Trung Quốc khá thuận lợi.

Mà chuyện bắt đầu cũng quả thật đúng như điều Karl suy nghĩ. Bọn họ tới Trung Quốc với trạm dừng chân đầu tiên là Tùng Giang, ở Tùng Giang bọn họ cảm nhận được không khí khác lạ, khác với không khí khẩn trương đầy áp lực ở Đức. Đặc biệt là sau cái tết âm lịch vui vẻ, ấm áp, đám người Karl càng kiên trì tin tưởng quyết định của mình là chính xác.

Sau đó bọn họ lại đi tới mười mấy thành phố du lịch nổi tiếng của Trung Quốc, dù tới đâu bọn họ cũng được nhiệt liệt chào đón.

Sau hơn 3 tháng khảo sát, Karl cuối cùng quyết định hợp tác với 10 thành phố du lịch lớn của Trung Quốc, đầu tư rất nhiều tài chính cùng với đối phương lợi dụng, khai thác hợp lý tài nguyên du lịch. Ngay khi công trình đã khởi công, tất cả phát triển theo phương hướng tốt đẹp thì không biết chính phủ Đức nghe được tin gì mà lại phái tổ điều tra trực tiếp tới trụ sở tập đoàn Kang tiến hành điều tra.

Cái này làm đám người Karl sợ hãi, nếu việc mình khai man thành tích kinh doanh bị lộ thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Không chỉ có cổ phiếu công ty giảm mạnh, cả công ty cũng rơi vào nguy cơ khủng hoảng tài chính, càng quan trọng hơn là hành vi của mình là vi phạm pháp luật, chắc chắn bị xử.

Cũng may lúc ấy vì đề phòng có ngành liên quan tiến hành điều tra nên các công việc đều đã được chuẩn bị từ trước. Sau nửa tháng khi tổ điều tra tiến vào tập đoàn Kang không tìm được tin gì, nhưng ai ngờ bọn họ lại được ai đó gửi cho một quyển sổ trong đó có báo cáo thành tích chính xác về tập đoàn trong nửa cuối năm 2001.

Tất cả lãnh đạo của tập đoàn Kang thoáng cái hoảng loạn. Bọn họ biết bí mật không lâu nữa sẽ được công khai, tới lúc đó tất cả mọi người tham gia đều bị pháp luật nghiêm trị. Nhưng đám triệu phú này sao cam tâm phá sản và vào tù? Vì thế bọn họ họp suốt đêm và đưa ra kế hoạch thâu thiên.

Nghe Kim Quýnh Văn nói tới đây, cái gọi là kế hoạch thâu thiên đã được đám người Hứa Lập đoán được. Nhất định là giống như Carlo muốn dùng tài sản cố định của tập đoàn Kang để vay vốn.

Chẳng qua bọn họ mặc dù biết nội dung của kế hoạch nhưng cũng không thể nào phỏng đoán kế hoạch thâu thiên này rốt cuộc đã lấy đi bao tiền, hại bao người?

Chỉ riêng ở Trung Quốc, ngoài Tùng Giang do Hứa Lập kiên trì cùng Tằng Ích quyết đoán nên không trúng kế ra, chín thành phố thị xã còn lại đều đã cho tập đoàn Kang vay tiền. Nhiều nhất là ở một thành phố đã cho tập đoàn Kang vay vượt hạn mức với số tiền vay lên tới 12 tỷ tệ, hơn nữa chỉ dùng danh nghĩa của chính quyền thành phố đảm bảo. Sau khi tin tức tập đoàn Kang được chính phủ Đức công bố, tên thị trưởng của thành phố cho tập đoàn Kang vay 12 tỷ đã nhảy từ tầng 12 của trụ sở xuống đất tự tử. Không ai biết y rốt cuộc đã được lợi gì từ khoản vay này?

Ngoài Trung Quốc thì chín thành phố còn lại tổng cộng cho tập đoàn Kang vay tới hơn 63 tỷ tệ, từng đó tiền gần như có thể một lần nữa thành lập lại tập đoàn Kang. Ngoài tên thị trưởng tự sát kia, trong sự kiện lần này còn khiến cho 3 thị trưởng từ chức, tám giám đốc ngân hàng bị cách chức, hơn 40 lãnh đạo cấp huyện và cấp thị xã bị điều tra hoặc là điều tới vị trí khác.

Mà tập đoàn Kang ở Đức, ở Châu Âu cũng tiến hành hành vi điên cuồng cuối cùng. Bọn họ lợi dụng đủ thủ đoạn như hối lộ, uy hiếp, mua chuộc mà tổng cộng vay đến 38 tỷ Usd của các ngân hàng trên toàn thế giới.

Mà số tiền này sau khi chuyển khoản qua nhiều ngân hàng cuối cùng lại biến mất không vô tung vô tích hoặc là chuyển tới ngân hàng Thụy Sĩ. Tóm lại đều là không thể điều tra ra giống như đám nhân viên cao cấp của tập đoàn Kang vậy.

Cuộc họp báo công bố tin tức ở Đức đã kết thúc. Hứa Lập bỏ máy, Cát Binh và Tằng Ích nhìn nhau, hai người đều nhìn ra vẻ sợ hãi trong mắt đối phương.

Một lúc lâu sau Tằng Ích mới thở dài nói:

- Tiểu Hứa, lần này đều là nhờ cậu. Nếu không có cậu nhắc thì một khi cho bọn họ vay bây giờ tôi chỉ sợ nhảy vào dòng Tùng Hoa cũng không rửa hết tội.

Cát Binh cũng có chút hối hận:

- Lúc trước Carlo tìm tôi, bảo tôi nói giúp y, tôi còn gây áp lực cho lão Tằng, cũng may lão Tằng kiên định nếu không tôi chính là tội nhân của Tùng Giang. Lão Tằng, ở đây tôi xin lỗi anh.

- Bí thư, anh đừng nói như vậy, đây không phải là nhờ anh cho Tiểu Hứa tới làm thư ký của tôi, Tiểu Hứa nhiều lần nhắc nếu không tôi đã ra mặt cho tập đoàn Kang vay rồi.

Nói đi nói lại lần này Tùng Giang có thể tránh khỏi tổn thất nặng nề là nhờ công Hứa Lập. Cát Binh và Tằng Ích đều bội phục vì tầm nhìn của Hứa Lập, địa vị của Hứa Lập trong lòng bọn họ cũng càng lúc càng cao lên.
 
Chương 193: Thương nghị đối sách


Cát Binh cùng Tằng Ích mặc dù thở phào nhẹ nhỏm, ít nhất mình không mắc bẫy từ hạng mục du lịch này. Nhưng hạng mục du lịch Tùng Giang đã toàn diện khởi công, tài chính sau đó cần ít nhất phải đến hàng tỷ tệ, nếu như không mau chóng tìm được nguồn tài chính mới rót vào hạng mục thì đúng là bao cố gắng trước đây đều uổng phí, tới lúc ấy thành tích của mình chẳng những không thêm được chút nào, ngược lại sẽ còn bị bôi một vết đen, nó sẽ tạo thành chướng ngại không nhỏ đối với hai người.

- Bí thư Cát, ngài xem hạng mục du lịch lần này của Tùng Giang chúng ta nên làm như thế nào bây giờ? Tùng Giang lần này mặc dù không bị tổn thất nặng nề như thành phố khác nhưng nếu hạng mục không thể tiếp tục thực hiện thì chẳng những thị ủy, chính quyền thành phố mất mặt, sẽ bị quần chúng nhân dân chê trách mà tài nguyên cũng lãng phí. Quan trọng nhất chính là an trí cho mấy ngàn công nhân ở công trường, còn có khu đất của dự án và công trình đã xây dựng, chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ xó vậy ư? Không đến hai ba năm những thứ có giá vài trăm triệu sẽ thành đống phế thải không đáng tiền.

Khai thác tài nguyên du lịch Tùng Giang đã được đưa vào một trong 10 sự kiện quan trọng nhất trong năm của thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang, hơn nữa trong các hội nghị trước đây dù là Cát Binh hay Tằng Ích đều nhắc tới hạng mục này. Không chỉ có mấy triệu dân chúng thị xã Tùng Giang nghe quen tai, ngay cả tỉnh ủy, ủy ban tỉnh cũng chú ý tới hạng mục này. Nếu bỏ dở giữa chừng thì lãnh đạo thị ủy, ủy ban Tùng Giang sẽ quá mất mặt.

- Đương nhiên không thể dừng. Hạng mục du lịch của Tùng Giang chúng ta quyết không thể dừng thi công. Một khi dừng thi công nếu một lần nữa muốn khởi động lại sẽ rất khó khăn. Ngày mai chúng ta phải lập tức triệu tập hội nghị thường vụ chuyên môn nghiên cứu việc này. ý của tôi là một lần nữa tiến hành thu hút đầu tư. Bây giờ tập đoàn Kang – Đức đã phá sản, vậy công ty Kang – Tùng Giang cũng có thể tuyên bố phá sản rồi do ngân hàng xây dựng ra mặt lấy khoản vay 700 triệu làm lý do để tiếp thu toàn bộ tài sản của công ty Kang – Tùng Giang, sau đó động viên toàn thể cán bộ, nhân viên thị xã tiến hành thu hút đầu tư. Tương lai phát triển của Tùng Giang chúng ta phải dựa hết vào lần này.

Cát Binh có chút kích động.

- Được, vấn đề cụ thể ngày mai chúng ta sẽ nghiên cứu trên hội nghị thường vụ. Chẳng qua tôi đề nghị có thể để Tiểu Hứa ở bên nghe không? Dù sao cậu ta khá quen tình hình của tập đoàn Kang, cậu ta cũng hiểu rõ nhất tiến triển hạng mục du lịch.

Tằng Ích đề nghị.

- Được, cứ quyết định như vậy đi. 9h sáng mai tổ chức hội nghị thường vụ, Tiểu Hứa cũng tham gia.

Cát Binh nhìn trời bên ngoài đã hơi sáng, y lại nhìn đồng hồ thấy đã là 5h.

- Hai người ở lại văn phòng tôi nghỉ ngơi, lát tôi bảo Quảng Thành thông báo các thường vụ khác họp.

Sau đó Cát Binh gọi điện cho trưởng ban thư ký Lâm Quảng Thành, bảo đối phương phụ trách chuẩn bị hội nghị.

Văn phòng Cát Binh chỉ có một giường, Tằng Ích và Hứa Lập đương nhiên không tranh, hai người nằm trên ghế ngủ một lát tới khi Lâm Quảng Thành đến gõ cửa.

Lâm Quảng Thành vào thấy Tằng Ích cùng Hứa Lập nằm trên ghế không khỏi giật mình thầm nghĩ “Tên Hứa Lập này đúng là lợi hại, y mới tham gia công tác có mấy năm mà đã thành phó trưởng ban thư ký thị ủy, hơn nữa còn là thư ký của thị trưởng. Xem tình hình thì Hứa Lập này có quan hệ rất tốt với thị trưởng Tằng, hơn nữa quan trọng nhất chính là Hứa Lập còn trẻ, năm nay mới 24, tiền đồ tương lai quá sáng.

Nghe tiếng cửa phòng mở, Hứa Lập mở mắt ra ngay. Thấy Lâm Quảng Thành vào, hắn vội vàng đứng lên nói:

- Trưởng ban thư ký Lâm, ngài tới.

Tằng Ích cũng đã tỉnh, sau đó Cát Binh cũng từ phòng trong đi ra. Cát Binh nhìn Lâm Quảng Thành nói:

- Quảng Thành, đã thông báo các thường vụ khác chưa? 9h chúng ta họp.

Lâm Quảng Thành gật đầu nói:

- Bí thư, đã thông báo, các thường vụ sẽ tới đúng giờ.

- Ừ, anh đi mua đồ ăn sáng, ba chúng tôi hôm qua cả đêm không ngủ, không ăn gì, lát nữa họp không biết tới mấy tiếng nên phải ăn cho đỡ mệt.

Cát Binh dặn.

Lát sau Lâm Quảng Thành mang theo một túi bánh bao, sữa vào văn phòng. Ba người Cát Binh, Tằng Ích, Hứa Lập đều đói, ở đây không có người ngoài. Lâm Quảng Thành là trưởng ban thư ký cũng là thư ký của Cát Binh nên càng không cần ngại, ba người ngồi ăn ngấu nghiến. Đặc biệt là Cát Binh một hơi ăn năm chiếc bánh bao, uống hai túi sữa mới bỏ đũa vỗ vỗ bụng.

- Đã nhiều năm rồi không ăn bánh bao ngon như vậy, tôi cảm thấy ăn bánh bao hôm nay còn ngon hơn cả đặc sản…

Cát Binh còn ăn thoải mái như vậy, Tằng Ích và Hứa Lập cũng không khách khí, đều ăn nhiều. Tằng Ích gật đầu tán thành lời nói của Cát Binh.

- Không chỉ như vậy, tôi cảm thấy bánh bao này giống như bánh mà mẹ tôi làm. Quảng Thành, bánh bao này anh mua ở đâu? Mai tôi phải tới đó mua vài chiếc mới được.

Lâm Quảng Thành có chút khó hiểu nói:

- Bánh bao này là do tôi bảo Tiểu Vương ở văn phòng ra ngoài mua, rất bình thường mà. Đâu có ngon như hai vị lãnh đạo nói.

Hứa Lập vừa ăn vừa nói.

- Bánh bao là bánh bình thường, về phần mùi vị cũng là bình thường, chẳng qua bí thư Cát cùng thị trưởng Tằng đang rất đói nên mới thấy ngon. Nếu không ngày mai hai vị lãnh đạo ăn tiếp thì chỉ sợ không ăn được nhiều thế này.

Cát Binh ngẩn ra một chút rồi nở nụ cười:

- Đúng thế, đúng là đạo lý này. Tôi nhớ Hoàng đế khai quốc triều Minh - Chu Nguyên Chương lúc còn trẻ khó khăn bị ngất ở ven đường được một bà lão đi ngang qua cứu mang về nhà rồi lấy đậu hủ, một nắm rau chân vịt làm bát cháo và đút cho Chu Nguyên Chương ăn. Chu Nguyên Chương ăn xong tỉnh táo lại ngay, y hỏi bà lão là món gì, bà lão thấy buồn cười nên trêu Chu Nguyên Chương, nói đó là “Canh bạch ngọc trân châu phỉ thúy” Về sau Chu Nguyên Chương dựa vào quân Hồng Cân, lên làm Hoàng đế và nếm thử bao món ngon trong thiên hạ. Đột nhiên có ngày Chu Nguyên Chương bị bệnh không ăn được gì cả nên nhớ tới món “Canh bạch ngọc trân châu phỉ thúy” mà bà lão năm xưa nấu, Chu Nguyên Chương ra lệnh cho Ngự trù phòng nấu cho mình ăn. Nhưng dù đầu bếp làm như thế nào cũng không có mùi vị năm đó. Hôm nay chúng ta thấy bánh bao ăn ngon chắc cũng giống như vậy.

Tằng Ích gật đầu nói:

- Xem ra sau này tôi phải thường xuyên nhịn đói mới được, nếu không ngay cả ăn cơm cũng không thấy ngon thì còn gì là thú vị chứ?
 
Chương 194: Hội nghị thường vụ thị ủy


- Ôi, ăn cơm không thấy ngon là việc nhỏ, tôi cảm thấy chúng ta bây giờ đã quên đi truyền thống gian khổ, mộc mạc của Đảng năm nào. Đặc biệt là một ít cán bộ lãnh đạo Đảng viên trẻ tuổi, mỗi ngày ăn thịt cá thì sao còn giác ngộ của Đảng viên cơ chứ? Tôi cảm thấy lúc thích hợp chúng ta phải triệu tập lãnh đạo Đảng viên toàn thị xã đi ăn cơm khổ, để bọn họ chỉnh đốn lại tư tưởng, thái độ của mình mới được.

Cát Binh làm bí thư thị ủy chẳng những phải quan tâm tới sự phát triển kinh tế toàn thị xã, còn muốn quan tâm tới vấn đề tư tưởng, tác phong của lãnh đạo Đảng viên.

Thấy mọi người đã ăn xong, Lâm Quảng Thành mới nói:

- Bí thư Cát, thời gian tới rồi, chúng ta chắc nên đi qua. Các vị thường vụ khác có lẽ đã tới.

- Ừ, đi thôi.

Nói xong Cát Binh dẫn đầu đi ra văn phòng, Tằng Ích cùng Hứa Lập theo sát sau đó, Lâm Quảng Thành đi cuối cùng để đóng cửa. Mấy người cùng nhau đi đến phòng hội nghị.

Thường vụ thị ủy Tùng Giang có tổng cộng 11 người phân biệt là thư thị ủy Cát Binh, thị trường Tằng Ích, phó bí thư thị ủy Đổng Lập Sơn, phó bí thư thị ủy Khương Yển, Phó thị trưởng thường trực Phạm Kiệt, trưởng ban Tổ chức cán bộ Quách Hiểu Nam, bí thư đảng ủy công an cục trưởng cục Công an Trương Quý Tường, Trưởng Ban tuyên giáo Trầm Lực, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lãnh Hiểu Minh; tư lệnh quân khu Tùng Giang - Vương Đạo Bình, trưởng ban thư ký thị ủy Lâm Quảng Thành.

9h đúng, mọi người đã đến đông đủ, chẳng qua hội nghị thường vụ lần này khác so với bình thường là có thêm Hứa Lập tham gia và do Tằng Ích chủ trì hội nghị lần này.

Tằng Ích đoan chính ngồi bên tay trái Cát Binh, y hắng giọng rồi nói:

- Hôm nay vội vàng triệu tập mọi người đến đây họp là vì một việc chính là nghiên cứu vấn đề công ty con của tập đoàn Kang tại Tùng Giang chúng ta. Không biết mọi người đã xem thời sự hôm nay hay chưa, tập đoàn du lịch Kang – Đức vào 2h sáng nay theo giờ Bắc Kinh đã chính thức tuyên bố phá sản, toàn bộ lãnh đạo của tập đoàn đã bỏ trốn. Tất cả nhân viên liên can của công ty Kang – Tùng Giang do Carlo cầm đầu cũng đã bỏ trốn, mà công ty này còn đang nợ ngân hàng tới 700 triệu tệ.

Tằng Ích vừa dứt câu, các thường vụ quay sang bàn luận với nhau. Sáng nay lúc Lâm Quảng Thành thông báo tổ chức hội nghị thường vụ với mọi người thì y cũng đã nói qua nội dung hội nghị với mọi người. Mọi người sáng hôm nay đã thông qua Tv hoặc mạng mà biết được tin này. Chẳng qua tất cả mọi người đều rất khó tin một tập đoàn xuyên quốc gia với số tài sản lên tới hàng chục tỷ Usd lại thoáng cái phá sản được.

- Xin mọi người yên lặng.

Tằng Ích nói tiếp.

- Sau đây xin mời đồng chí Hứa Lập giới thiệu chi tiết tình hình của công ty Kang – Tùng Giang với mọi người.

Hứa Lập nắm rõ tình hình của công ty Kang – Tùng Giang, căn bản không cần suy nghĩ nhiều đã có thể trình bày ra cho các vị lãnh đạo nghe.

Chờ Hứa Lập giới thiệu xong, Tằng Ích bổ sung thêm:

- Theo chúng tôi biết thì tập đoàn Kang trước đó đã vay tiền ở chín thành phố du lịch nước ta với số tiền lên tới hơn 60 tỷ tệ, đồng thời cũng vay các ngân hàng Châu Âu hơn 38 tỷ Usd. Có thể nói lãnh đạo tập đoàn Kang đã có dự mưu và kế hoạch từ trước, sau khi lấy được tiền liền bỏ trốn ngay. Hiện nay cảnh sát hình sự quốc tế đã phát lệnh truy nã bọn họ trên toàn thế giới. Bọn họ bỏ trốn tạo thành tổn thất rất lớn cho Trung Quốc, vừa nãy tôi lên mạng đọc tin thấy có một vị thị trưởng vì cho tập đoàn Kang vay tiền vượt quá quy định nên đã nhảy lầu tự sát.

Nghe nói Tằng Ích nói như vậy, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lãnh Hiểu Minh vội la lên:

- Vậy thị xã chúng ta có tổn thất như thế nào? Có cần Ủy ban kỷ luật chúng tôi lập án điều tra không?

- Lão Lãnh, lần này chỉ sợ không cần anh.

Tằng Ích cười nói:

- Carlo mặc dù đã từng nhiều lần xin vay tiền chẳng qua có bí thư Cát cầm lái, bí thư Cát cho rằng thủ tục vay vốn của bọn họ không đầy đủ, số tiền vay quá lớn, chúng ta vì thế vẫn chưa cho vay. Hôm nay bọn họ chạy trốn, chúng ta chẳng những không có bất cứ tổn thất gì, hơn nữa tập đoàn Kang ban đầu đầu tư 700 triệu, sau đó còn vay vốn 700 triệu. Bọn họ chỉ chuyển đi có 200 triệu, nói cách khác bọn họ không công cung cấp 500 triệu vào xây dựng ngành du lịch của thị xã Tùng Giang chúng ta, chúng ta cảm ơn bọn họ còn không kịp.

Các vị thường vụ nghe rồi đều mỉm cười.

Chẳng qua Cát Binh lại biết Tằng Ích đang nói giúp mình. Nếu như ý của mình thì sợ rằng mình đã sớm đáp ứng yêu cầu cho Carlo vay 5 tỷ.

- Lần này có thể nói không cho công ty Kang vay có công rất lớn của thị trưởng Tằng và phó trưởng ban thư ký Hứa Lập. nếu không do hai người bọn họ giữ lập trường kiên định, tích cực đả thông công tác với các ngân hàng thì sợ rằng tiền đã sớm vào tài khoản tập đoàn Kang. Đến lúc đó sợ rằng có không ít người trong chúng ta nhảy lầu.

Tằng Ích nghe Cát Binh nói thế, y vội vàng nói sang việc khác.

- Lần này thị xã chúng ta mặc dù không tổn thất, ngược lại còn chiếm được 500 triệu tiền xây dựng nhưng chút tiền đó về cơ bản đã dùng tới công trường, mà giấy tờ sử dụng đất cũng đều đặt ở ngân hàng xây dựng, có thể nói hạng mục du lịch hiện nay không còn một đồng tiền nào cả. Theo tập đoàn Kang phá sản, hạng mục du lịch đang khởi công xây dựng của Tùng Giang chúng ta chỉ có thể dừng lại. Sáng hôm qua mấy ngàn công nhân ở công trường đã yêu cầu trả tiền lương. Nếu không phải cục trưởng Trương kịp thời dẫn người chạy tới thì sợ rằng con có hỗn loạn. Mọi người nói xem chúng ta nên xử trí mấy ngàn công nhân và việc xây dựng hạng mục như thế nào?

Phó bí thư thị ủy Đổng Lập Sơn mở miệng nói đầu tiên.

- Tôi chỉ có một ý kiến là hạng mục du lịch này quyết không thể dừng xây dựng, cho dù là dùng hết tài chính của thị xã cũng phải tiếp tục xây dựng.

- Tôi đồng ý với ý kiến của lão Đổng, hạng mục này vốn là do thu hút đầu tư, tôi cho rằng có thể tiếp tục tiến hành thu hút đầu tư, xem có thể tiếp tục dẫn một tập đoàn lớn tới hoàn toàn tiếp nhận hạng mục này không? Bây giờ hạng mục đã không phải là đầu tư gần 1,2 tỷ sao, trong đó chỉ có 700 triệu là tiến hành thu hồi đất. Tôi cho rằng có thể tiến hành đấu giá toàn bộ hạng mục với giá đưa ra là 700 triệu. Như vậy tôi nghĩ chắc là có thể thu hút được nhà đầu tư.

Khương Yển nói tiếp.

Phạm Kiệt suy nghĩ một chút cũng mở miệng nói:

- Việc thu hút đầu tư là nhất định phải làm nếu không với thực lực kinh tế của Tùng Giang chúng ta sợ là không thể hoàn thành vụ đầu tư lớn đến thế. Nếu như muốn miễn cưỡng hoàn thành thì chỉ có thể dồn hết tiền dành cho các đơn vị hành chính sự nghiệp khác vào hạng mục, nhưng làm như vậy cũng có hậu quả quá nghiêm trọng. Không tới bất đắc dĩ thì tốt nhất không nên dùng biện pháp này.
 
Chương 195: Tự đưa lên cửa


Phó bí thư thị ủy Đổng Lập Sơn nghe xong gật đầu nói:

- Không sai, phải thu hút đầu tư. Hạng mục này cần số tài chính quá khổng lồ, nếu như dùng tiền của thị xã thực hiện tiếp thì cuối cùng căn bản không thể xây dựng theo thiết kế ban đầu, có khi còn vẽ hổ không thành lại thành chó. Cho nên thủ đoạn chủ yếu chính là thu hút đầu tư, đồng thời việc xây dựng hiện nay cũng không thể dừng lại. Nên do ủy ban thị xã ra mặt phối hợp các công ty xây dựng duy trì tốc độ xây dựng hạng mục, nếu không một khi dừng thi công còn muốn khôi phục việc xây dựng chỉ sợ rất khó khăn.

Các thường vụ còn lại trước sau lên tiếng, chẳng qua bọn họ phần lớn chỉ quản công việc của mình, không có quan hệ mấy đến việc xây dựng kinh tế nên không đưa ra được ý kiến gì mang tính xây dựng.

Cuối cùng Cát Binh tổng kết lại:

- Mọi người nói rất có đạo lý, công trình nhất định không thể dừng! Dù là thị ủy, ủy ban thị xã phải dồn hết tiền của vào cũng phải tiếp tục tiến độ công trình. Lão Phạm, sau khi hội nghị kết thúc anh tìm cục Tài chính tới nghiên cứu xem một chút có thể điều động chút tài chính không, đầu tiên phát lương cho công nhân, ổn định lòng người. Vào lúc này tuyệt đối không thể để đám công nhân gây rối được. Thị trưởng Tằng, anh liên lạc với các ngân hàng xem có thể cho thị xã vay được không để duy trì việc tiếp tục xây dựng hạng mục. Cuối cùng công việc chủ yếu của chúng ta là thu hút đầu tư, động viên cán bộ, lãnh đạo toàn thị xã và quần chúng nhân dân cùng nghĩ biện pháp, bất luận là ai có thể thành công liên lạc tới nguồn tài chính mới thì thị ủy, ủy ban thị xã đều sẽ có trọng thưởng.

Sau khi hội nghị thường vụ kết thúc, mọi người lại tiếp tục với công việc của mình. Về công tác xây dựng hạng mục du lịch này vẫn tiếp tục do ủy ban thị xã phụ trách. Phó thị trưởng thường trực Phạm Kiệt tìm cục trưởng cục Tài chính bàn bạc xem có thể cấp ra một khoản giải quyết tình hình cấp bách trước mắt không?

Mà Tằng Ích lại cùng Hứa Lập về trụ sở ủy ban nghiên cứu xem làm cách nào kiếm nguồn tài chính mới để công trình tiếp tục tiến hành.

Bây giờ Tằng Ích càng lúc càng coi trọng Hứa Lập. Y đặc biệt gọi Hứa Lập vào văn phòng mình để bàn bạc.

- Tiểu Hứa, cậu nói chúng ta vay vốn ngân hàng thì các ngân hàng có thể ủng hộ công việc của chúng ta không?

Hứa Lập suy nghĩ một chút nói:

- Các ngân hàng tuy nói là không thuộc quản lý của địa phương nhưng bọn họ cũng mở ở Tùng Giang chúng ta. Nếu như thị trưởng Tằng ra mặt nói chuyện thì bọn họ ít nhiều cũng nể mặt, chẳng qua số tiền có thể không lớn. Vừa mới có vụ tập đoàn Kang lừa tiền, các ngân hàng của Tùng Giang mặc dù không tổn thất mấy nhưng bài học ở các thành phố khác lù lù trước mặt, vào lúc này không ai dám cho vay trái quy định. Nếu ép quá bọn họ nhiều lắm chỉ cho vay tầm vài triệu, căn bản không đủ để làm gì.

Thực ra với tài sản hiện nay của Hứa Lập thì muốn đầu tư vào hạng mục du lịch của Tùng Giang cũng có thể, nhưng Hứa Lập vẫn có chút do dự. Ngành du lịch là ngành đầu tư lâu dài, bây giờ ném ra vài tỷ thì phải mấy năm thậm chí hàng chục năm sau mới có thể thu hồi vốn đầu tư, mới thấy được hiệu quả. Nếu làm không tốt có khi còn lỗ vốn. Nhưng khoản tiền này nếu đầu tư vào thị trường chứng khoán thì một năm có thể tăng lên vài lần.

Về phương diện khác việc mình đầu tư vào khai thác mỏ ở xã Nhị Đạo – huyện Giang Ninh đã khiến nhiều người chú ý, mặc dù hiện nay cũng chỉ có mấy người như Văn Thành, Tiếu Lợi Phi đoán được vài phần sự thật nhưng nếu mình tiếp tục đầu tư vào hạng mục du lịch của Tùng Giang thì sợ là tới lúc đó sẽ có càng nhiều chú ý tới mình, nó ngược lại với dự định của mình. Cho nên Hứa Lập mới có thể do dự, hắn bây giờ chỉ hy vọng có người khác tới nhận hạng mục này, mình nằm ngoài cuộc là tốt nhất.

Tằng Ích đương nhiên cũng biết rõ tình hình lúc này, có lẽ các ngân hàng đã bắt đầu công tác kiểm toán nội bộ.

- Nếu vay vốn ngân hàng không được thì chỉ có thể vay ở các cơ quan toàn thị xã.

- Thị trưởng Tằng, việc vay ngoài này phải cân nhắc một cách thận trọng. Nếu như muốn vay ngoài một ít thì không có tác dụng mấy, nếu vay quá nhiều lại quá mạo hiểm, sợ rằng có người sẽ đâm chuyện này lên tỉnh thậm chí là trung ương, tới lúc đó công việc của chúng ta sẽ rất bị động. Huống hồ một khi tiến hành vay ngoài thì danh tiếng của hạng mục du lịch Tùng Giang sẽ không tốt, mọi người sẽ cho rằng hạng mục du lịch này không được nên chúng ta mới làm thế.

- Vậy cậu nói nên làm như thế nào giờ? Hạng mục du lịch này không thể dừng thi công nhưng hạng mục này như con thú ăn tiền, nếu không cho nó ăn no thì hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.

Tằng Ích trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì.

Lúc này máy điện thoại trên bàn Tằng Ích vang lên, nó rất chói tai trong không khí yên tĩnh này. Tằng Ích nghe điện.

- Alo, ai đó?

- Thị trưởng Tằng, tôi là Hướng Minh ở ngân hàng xây dựng, ngài bây giờ có rảnh không? Tôi có chút chuyện muốn trao đổi với ngài.

- Có chuyện gì nói qua điện thoại, tôi đang rất bận.

Tằng Ích đang đâu đầu vì việc tài chính thì đâu có thời gian tiếp Hướng Minh.

- Thị trưởng Tằng, tôi xin ngài, chỉ mất một lúc thôi, mấy phút cũng được.

Hứa Lập đứng bên đột nhiên ra hiệu với Tằng Ích, ý bảo Tằng Ích đồng ý với đề nghị của Hướng Minh. Tằng Ích mặc dù không biết tại sao nhưng y tin tưởng Hứa Lập nên đổi giọng với Hướng Minh.

- Được rồi, chúng ta coi như là bạn cũ, xin xỏ gì chứ, anh lại đây. Chẳng qua tôi đang bận nên anh phải tới nhanh một chút.

Tằng Ích bỏ máy có chút khó hiểu nhìn Hứa Lập.

- Lúc này gặp Hướng Minh làm gì. Không cần hỏi cũng biết hắn nhất định lại tới vì khoản vay 700 triệu kia.

Hứa Lập mỉm cười:

- Không ngờ tới y còn tự mình đưa lên cửa, có lẽ vấn đề tài chính của chúng ta sẽ do y giải quyết.

- Hướng Minh ư? Y cho vay 700 triệu tới giờ chưa giải quyết xong, y còn dám cho chúng ta vay tiền?

Tằng Ích không thể tin nói.

- Đúng là vì khoản vay 700 triệu này nên y mới là người có khả năng cho chúng ta vay nhất.

Hai người đang nói đã có người gõ cửa.

- Vào đi.

Tằng Ích ngẩng đầu nhìn thấy đúng là giám đốc ngân hàng xây dựng Hướng Minh.

- Ôi, lão Hướng, sao anh tới nhanh như vậy?

Tằng Ích khó hiểu hỏi.

- Thị trưởng Tằng, tôi lúc nãy gọi cho ngài thì mình cũng gần tới trụ sở ủy ban thị xã, ngài vừa nhận lời gặp tôi là tôi chạy lên ngay.

Hứa Lập cười nói:

- Vậy hai vị nói chuyện, tôi ra ngoài.

- Phó trưởng ban thư ký Hứa, anh chờ chút, tôi thật sự gặp vấn đề khó, tôi biết anh là sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh nên muốn nhờ anh nghĩ biện pháp giúp.

Không đợi Tằng Ích mở miệng, Hướng Minh đã muốn giữ Hứa Lập lại.
 
Chương 196: Lạt mềm buộc chặt


Hướng Minh nói như vậy nhưng Hứa Lập không lập tức trả lời, hắn nhìn về phía Tằng Ích để xin chỉ thị.

Tằng Ích không biết Hướng Minh và Hứa Lập có tính toán gì, chẳng qua với quan hệ giữa mình và Hứa Lập, Hứa Lập quả thật không cần tránh mặt. Hắn gật đầu nói:

- Được rồi, tiểu Hứa, cậu ở lại đây xem có thể đưa ra ý tưởng gì giúp giám đốc Hướng không.

Ba người một lần nữa ngồi xuống, Hướng Minh mới nói:

- Thị trưởng Tằng, hôm nay tập đoàn Kang đã thật sự phá sản, ngài nói số tiền 700 triệu bọn họ nợ chúng tôi sẽ làm thế nào giờ? Giấy tờ quyền sử dụng đất tập đoàn Kang thế chấp ở ngân hàng xây dựng chúng tôi căn bản không đáng 700 triệu. Mấy hôm trước ngài đã đáp ứng tôi là nếu tập đoàn Kang thật sự xong đời thì sẽ lấy tài sản hiện có của bọn họ thanh toán, ngài nên giữ lời chứ. Trưởng ban thư ký Hứa, lúc ấy thị trưởng Tằng khi nói lời này anh cũng ở đó, cũng nghe thấy, anh phải làm chứng giúp tôi.

Nghe Hướng Minh nói vậy, Tằng Ích cùng Hứa Lập mới hiểu được Hướng Minh tại sao nhất định phải lưu Hứa Lập lại. Đâu phải là đưa ra biện pháp, chỉ là lấy lý do mà thôi, mục đích chính của Hướng Minh là bảo Hứa Lập làm chứng giúp mình.

Tằng Ích vừa nghe lời này, y nghiêm mặt lại nói:

- Giám đốc Hướng, tôi thật sự đã nói như vậy ư? Tiểu Hứa, tôi có nói vậy không?

Trước khi Hướng Minh tới, Tằng Ích và Hứa Lập đã trao đổi qua, Hứa Lập đương nhiên hiểu rõ ý của Tằng Ích.

- Xin lỗi thị trưởng Tằng, mấy hôm nay nhiều việc, tối qua lại không được ngủ nên tôi thật sự không nhớ được. Giám đốc Hướng, thị trưởng Tằng thật sự đã nói lời này?

Hướng Minh muốn khóc, mặt mày nhăn nhó nói:

- Thị trưởng Tằng, ngài không thể nói rồi không tính được. Trưởng ban thư ký Hứa, ngài cũng không thể thấy chết mà không cứu được. Nếu để ngân hàng xây dựng tỉnh biết thì chức giám đốc ngân hàng thị xã của tôi coi như là làm tới cuối.

- Không nghiêm trọng như vậy chứ?

Hứa Lập vỗ vỗ Hướng Minh.

- Các anh cho vay 700 triệu đều là theo quy định, thủ tục đầy đủ, không có vấn đề gì thì ngân hàng tỉnh có đến điều tra cũng tra được gì. Trừ khi anh có động tay động chân ở việc này.

- Có trời đất chứng giám, Hướng Minh tôi nếu lấy một đồng tiền từ tập đoàn Kang để giúp bọn họ vay tiền, tôi chết không được tử tế.

Hướng Minh kích động nói.

- Không có là được rồi, cây ngay không sợ gì cả, cấp trên tới điều tra cũng không điều tra ra gì mà, còn có thể chụp mũ tội không có vào đầu anh ư?

Tằng Ích trêu Hướng Minh.

Hướng Minh không cười nổi:

- Thị trưởng Tằng, vụ án của tập đoàn Kang lần này quá nghiêm trọng. Có 10 thành phố, thị xã bị liên quan, ngoài thị xã Tùng Giang chúng ta do có ngài giữ cửa không trúng kế ra thì 9 thành phố, thị xã khác đều bị mắc mưu, số tiền cho tập đoàn Kang vay tổng cộng lên tới trên 60 tỷ. Mà ở Tùng Giang lại do ngân hàng xây dựng chúng tôi gánh hết, dù sao xây dựng công trình của thị xã, ngân hàng chúng tôi cũng phải có trách nhiệm vì vậy mới gặp tổn thấp nên. Theo tin tức từ ngân hàng xây dựng trung ương truyền tới thì toàn bộ hệ thống chúng tôi lần này bị lừa đến trên 20 tỷ, ngài nói ngân hàng trung ương không gấp sao được? Tôi nghe nói ngân hàng trung ương đã phái ra 10 tổ điều tra đến 10 thành phố, thị xã liên quan tiến hành điều tra lấy chứng cứ xem có hành vi trái quy định, trái pháp luật không. Nếu tra ra vấn đề nhất định sẽ nghiêm trị.

Hứa Lập cười nói:

- Theo như lời của anh thì anh không phải càng không có việc gì sao? Anh không có hành vi trái quy định, anh không tham ô, nhận hối lộ thì anh sợ gì? Không chừng ngân hàng trung ương các anh điều tra xong lại biểu dương anh thành cán bộ tiên tiến đó chứ.

- Hứa lão đệ, cậu đừng trêu ông anh này. Tôi từ lúc tham gia công việc đã vào ngân hàng xây dựng làm, đến hôm nay đã làm ở trong hệ thống hơn 20 năm, mà điều tới Tùng Giang làm giám đốc ngân hàng cũng đã được 3 năm. Lần này tôi dựa theo ý kiến của thị ủy, ủy ban thị xã mà cho tập đoàn Kang vay quá hạn mức có thể. Khu đất của bọn họ tính giá cao nhất cũng chỉ là hơn 600 triệu, tôi lại cho bọn họ vay tiền cao hơn giá trị khu đất. Lại nói tôi tham gia công tác hơn 20 năm nếu nói không chiếm chút lợi nào thì là nói dối. Đừng nói các vị không tin, ngay cả tôi cũng không tin. Cậu nói xem nếu Ngân hàng trung ương tới điều tra, nếu tra cụ thể cả tội cũ của tôi vậy tôi bị phạt cả hai tội, bị chết như vậy có phải quá oan uổng không?

- Hừ, anh bây giờ mới chịu nói thật hả?

Tằng Ích ngồi sau bàn làm việc nhấp ngụm trà.

- Vậy những năm qua anh tổng cộng kiếm bao nhiêu?

- Thị trưởng Tằng, tôi xin ngài, mấy năm qua chúng ta hợp tác thuận lợi, ngài nể mặt vì tôi vẫn luôn ủng hộ công tác xây dựng của Tùng Giang chúng ta, ngài giúp tôi đi.

- Giúp như thế nào giờ? Anh trước đây tham tiền chẳng lẽ cũng lấy ra mời chúng tôi ăn cơm? Từng đó tiền tôi ăn tới khi về hưu cũng không hết.

Tằng Ích khá hiểu rõ đám lãnh đạo ngân hàng này, người khi cần vay vốn thì đều phải lo lót cho nhân viên, cán bộ, lãnh đạo ngân hàng. Theo tục lệ của Tùng Giang nếu anh không bỏ ra 8% giá trị khoản vay để tặng quà thì anh chỉ sợ không vay nổi một đồng. Chẳng qua việc này không quan hệ tới mình, quan trọng nhất lúc này là làm sao nghĩ biện pháp để Hướng Minh cung cấp khoản vay mới cho hạng mục du lịch đang tiến hành.

- Thị trưởng Tằng, ngài không thể thấy chết mà không cứu được. Thực ra chỉ cần ngài chuyển tài sản hiện có của công ty Kang – Tùng Giang cho tôi, tôi có thể qua cửa. Chờ kiểm tra xong tôi sẽ dùng phương thức khác trả lại khoản tài sản này cho thị xã.

- Trả lại? Trả lại như thế nào? Tới lúc đó giấy trắng mực đen viết rõ ràng, tất cả tài sản cũng vào sổ của ngân hàng xây dựng các anh, anh còn có thể trả lại ư?

- Tôi thề, tôi nhất định sẽ hoàn lại, ngài nếu không tin thì tôi có thể viết cam kết, vậy là được chứ gì?

Hướng Minh vội vàng la lên.

- Cho dù anh thật sự trả lại thì tôi cũng không dám đưa cho anh. Đó bây giờ được xem như tài sản quốc gia, đâu thể cho không người khác được. Nếu làm vậy tôi ăn nói sao với mọi người. Anh thì hay rồi, qua cửa còn tôi lại xong đời.

- Vậy làm sao bây giờ?

Hướng Minh gấp đổ mồ hôi.

- Giám đốc Hướng, thực ra chuyện này nói đơn giản cũng rất đơn giản, tôi thật ra có một biện pháp có thể giúp anh thuật lợi vượt qua kiểm tra.

Hứa Lập thấy Hướng Minh đã bị ép tới chân tường, cũng tới lúc “chỉ đường” cho đối phương.

- Hứa lão đệ có biện pháp? Nói mau, nói mau! Chỉ cần cậu giúp tôi qua cửa này thì về sau cậu là anh em ruột của tôi, có việc gì cần dùng tới Hướng Minh tôi, tôi quyết không nói hai lời.

Hướng Minh bắt chặt tay Hứa Lập nói.

- Giám đốc Hướng, anh bây giờ lo nhất chẳng qua là giá trị khu đất không đến 700 triệu, sợ cấp trên nắm chặt điểm này không tha phải không?
 
Chương 197: Đồng tâm hiệp lực


- Đúng, đây là vấn đề lớn nhất.

Hướng Minh kích động nói.

- Mà Ngân hàng trung ương tới điều tra cũng chỉ là xem ngân hàng chúng tôi có vi phạm quy định khi cho tập đoàn Kang vay hay không? Chỉ cần vấn đề này có thể giải thích rõ ràng, các vấn đề khác đều là việc nhỏ. Bạn tôi ở Ngân hàng trung ương cũng sẽ giúp tôi xử lý việc còn lại.

- Vậy thì dễ xử lý. Bây giờ ai có thể định giá chính xác về khu đất kia, cũng không phải là một câu nói của anh sao? Anh nói nó có giá 700 triệu thì nó có giá từng đó. Dù là người của ngân hàng trung ương tới chỉ sợ cũng không nói được gì.

- Hứa lão đệ, cậu thật quá coi thường người trên trung ương xuống, bọn họ đều là chuyên gia cả đấy. Chỉ cần tới hiện trường xem rồi kết hợp vị trí đất, giá bất động sản của Tùng Giang chúng ta là biết ngay khu đất đáng giá bao tiền. Cái này không làm giả được.

- Tại sao muốn làm giả? Khu đất đó có tiềm lực rất lớn, chờ tương lai khách sạn và thắng cảnh du lịch gần đó xây dựng xong thì đừng nói là 700 triệu, ngay cả 1 tỷ cũng đáng.

- Hứa lão đệ, lời cậu nói đều là chuyện tương lai nhưng bọn họ chỉ xem hiện tại. Nếu bây giờ hạng mục du lịch của Tùng Giang chúng ta dừng thi công thì khu đất đó chỉ sợ không đáng một đồng, tới lúc ấy tôi giải thích như thế nào thì bọn họ cũng không tin.

- Dừng thi công? Tại sao phải dừng? Ngày mai công trường sẽ thi công trở lại, chờ tổ kiểm tra tới thấy khắp nơi đều đang làm việc, anh cũng đưa bản vẽ thiết kế cho bọn họ xem, bọn họ tự nhiên nhìn ra được giá trị tương lai của khu đất, tới lúc ấy anh chẳng những không bị phạt mà còn được Ngân hàng trung ương khen thưởng.

- Ngày mai thật sự có thể thi công lại? Nhưng tập đoàn Kang không phải đã phá sản sao? Lấy tiền thi công từ đâu? Còn có nhà đầu tư ư?

Hướng Minh vừa mừng vừa sợ, chỉ cần công trình không dừng lại là mình có thể nói cái chết thành sống, gầy nói thành béo.

- Thi công là nhất định rồi, mặc dù hiện chưa có công ty mới tới nhận hạng mục này nhưng thị ủy, ủy ban thị xã cũng không thể nhìn công trình lớn như vậy bỏ dở giữa chừng được. Về phần tiền thì có giám đốc Hướng thì có thể thiếu tiền sao?

Hứa Lập nhìn Hướng Minh nói.

- Tôi? Ý của cậu là còn muốn tôi cho các vị vay tiền? Không, không thể nào? Tôi còn chưa bị bệnh đãng trí của người già.

Hướng Minh đứng lên lớn tiếng nói.

- Tại sao không thể? Anh không cho vay đơn giản chỉ là sợ chúng tôi về sau không trả nổi. Nhưng bây giờ anh nếu không cho vay, công trình dừng lại thì chờ tổ điều tra của Ngân hàng trung ương tới, anh còn có sau này ư? Lại nói lần này vay do thị ủy, ủy ban thị xã ra mặt, lấy khu trượt tuyết làm thế chấp, anh sợ gì? Các anh tuy nói do Ngân hàng trung ương, tỉnh trực tiếp quản lý nhưng ít nhất cũng phải để ý tới địa phương một chút. Anh nếu thật sự có thể cho ủy ban thị xã vay vốn, anh nghĩ xem khi tổ điều tra tới chúng tôi còn có thể nói xấu anh sao? Người của tổ điều tra cũng phải tôn trọng ý kiến của chúng tôi chứ?

Hứa Lập nhìn Hướng Minh, mỗi câu nói của hắn như chiếc búa đập vào trong lòng Hướng Minh. Mặt Hướng Minh lúc đỏ lúc trắng như đang suy nghĩ.

Thị trưởng Tằng ở bên mỉm cười nhìn Hứa Lập, y khẽ gật đầu tán thành. Mình vừa nãy còn lo vì tài chính, mình muốn vay các ngân hàng nhưng sợ bọn họ vì ứng phó mình nên chỉ cho vay vài trăm đến một triệu, từng đó tiền căn bản không thể chống đỡ tới khi có nhà đầu tư mới tiếp nhận công trình. Nhưng mấy câu nói của Hứa Lập đã làm Hướng Minh động tâm, xem ra chỉ cần mình ép thêm chút là việc vay vốn ngân hàng sẽ thành.

- Giám đốc Hướng, chuyện vay vốn này có thể do tôi tự mình ký tên. Anh chắc cũng biết khu trượt tuyết hồ Tùng Hoa, đó tuyệt đối là địa phương tốt, mỗi năm có đến hơn 10 ngàn du khách đến chơi, lấy khu trượt tuyết làm thế chấp vay vốn tuyệt đối không có vấn đề gì.

Hướng Minh cũng đã hơi động tâm, y nhíu mày nói:

- Tằng Ích, vậy ngài định vay bao nhiêu?

- Dù như thế nào cũng phải là 200, 300 triệu. Anh cũng biết hạng mục du lịch của thị xã chúng ta khá lớn, tổng đầu tư quá lớn, muốn trong thời gian ngắn tìm được nhà đầu tư thích hợp chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng nên phải cho chúng tôi thời gian giảm xóc.

Thị trưởng Tằng nói.

- 200 triệu? Các vị trực tiếp giết tôi đi. Khu trượt tuyết kia mà có giá 200 triệu?

Hướng Minh ở Tùng Giang mấy năm đương nhiên biết tình hình của khu trượt tuyết. Nơi này mặc dù có diện tích rộng, nếu tính tổng tất cả diện tích thì cũng có giá 200 triệu. Nhưng Hướng Minh đang sợ, y thà rằng ép giá chứ không muốn cho vay vượt mức một lần nữa.

Hứa Lập thấy thái độ của Hướng Minh rất kiên quyết, hắn đi tới bên thị trưởng Tằng nhỏ giọng nói vài câu. Thị trưởng Tằng suy nghĩ một lúc mới nói:

- Anh nếu cảm thấy khu trượt tuyết còn chưa đủ thì tôi có thể thế chấp tòa nhà ủy ban thị xã, thế nào?

- Tòa nhà ủy ban thị xã?

Hướng Minh có chút khó tin nói. Trụ sở ủy ban thị xã nằm ở khu trung tâm Tùng Giang, nằm ở khu đất có diện tích gần 10 ngàn mét vuông. Giá trị tòa nhà văn phòng thị xã có giá không cao, chỉ có mấy chục triệu mà thôi, nhưng quan trọng hơn là thị trưởng Tằng đồng ý gán cả khu đất, vậy nói rõ thái độ của thị trưởng Tằng, cũng nói rõ thái độ quyết tâm của thị ủy, ủy ban thị xã với hạng mục du lịch.

- Được, thêm trụ sở tòa nhà ủy ban thị xã thì tôi đồng ý cho các vị vay.

Hướng Minh như người rơi vào đầm lầy rồi bắt được cành cây cứu mạng. Chỉ cần buộc chặt mình với thị ủy, ủy ban thị xã thì dù Ngân hàng trung ương tới kiểm tra, có thị ủy, ủy ban thị xã bảo vệ mình chắc cũng không có chuyện.

- Vậy là được, cứ quyết định thế đi, mọi người đồng tâm hiệp lực, tranh thủ vượt qua cửa ải khó khăn này. Giám đốc Hướng, anh sau khi về phải lập tức chuẩn bị tranh thủ chứng thực việc này trước khi tổ điều tra của Ngân hàng trung ương tới.

Thị trưởng Tằng nói.

Việc vay vốn ngân hàng đàm phán xong, hai bên có thể nói đều vui mừng. Về phương diện khác Phạm Kiệt cũng đã rút tạm 2 triệu từ ngân sách thị xã trả tiền lương cho tất cả công nhân ở công trường, trấn an đám công nhân để bọn họ tiếp tục làm việc. Vì có thể đảm bảo cho công trình vẫn áp dụng theo kế hoạch cũ nên vị tổng kiến trúc sư Daniau được thả ra. Y vốn không biết rõ tình hình việc tập đoàn Kang lừa gạt, nếu không y cũng không bị ném tại Tùng Giang để kéo dài thời gian cho đám người Đức khác bỏ trốn.
 
Chương 198: Sơn cùng thủy tận


Daniau sau khi biết được tập đoàn Kang đã phá sản, mà ủy ban thị xã Tùng Giang lại mời y tiếp tục làm tổng kiến trúc sư của công trình, y rất vui mừng lập tức nhận lời. Dù sao y cũng không bán thân cho tập đoàn Kang, tập đoàn này đã vứt bỏ y thì y không cần phải làm việc cho đối phương nữa.

Lại nói khách sạn Tùng Giang, cầu Tùng Giang, trụ sở văn phòng công ty, khu nhà cho nhân viên đều do một tay Daniau thiết kế với bao tâm huyết dồn vào đó, y coi đây như đứa con của mình, Daniau đương nhiên không muốn thấy nó chết non. Ủy ban thị xã Tùng Giang có thể cho y một cơ hội đã làm y rất ngạc nhiên, đương nhiên y cần phải cố gắng làm việc báo đáp lại.

Có tổng công trình sư, tiền lương của công nhân đã phát, lại có ủy ban thị xã đảm bảo nên ngày hôm sau công trình lại được thi công.

Thấy công trình tiếp tục được khởi công, đám người ở thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang đều rất cao hứng. Mà cao hứng nhất chính là Hướng Minh, chỉ cần công trình không dừng lại là y còn có thể giải thích được lý do cho vay quá giá trị thực tế của khu đát với tổ điều tra Ngân hàng trung ương.

Ngân hàng xây dựng cho ủy ban thị xã vay 200 triệu, hai bên đều có thành ý nên các thủ tục liên quan rất nhanh được hoàn thành. Chỉ 2 ngày sau khoản tiền 200 triệu đã được duyệt xong.

Khoản tiền này vào tài khoản đầu tiên là trả cho cục Tài chính thị xã 2 triệu hôm trước lấy ra trả tiền lương cho công nhân; số tiền còn lại được chuyển giao cho tổ lãnh đạo phụ trách xây dựng hạng mục du lịch tiến hành quản lý.

Một tuần sau tổ điều tra ngân hàng xây dựng trung ương đến Tùng Giang để điều tra vấn đề vay tiền của tập đoàn Kang. Chẳng qua có thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang ra mặt hòa giải, hơn nữa Hướng Minh cũng nhờ quan hệ nên tổ điều tra sau một tuần ở Tùng Giang cuối cùng nhận định lúc Hướng Minh cho tập đoàn Kang vay không có bất cứ hiện tượng trái quy định nào, ngược lại còn vì làm việc cẩn thận nên còn lấy được không ít lợi ích cho thị xã Tùng Giang.

Quyền sử dụng khu đất thế chấp ở ngân hàng xây dựng chẳng những không có giảm giá trị, ngược lại còn đang không ngừng tăng lên khi thị xã Tùng Giang đang đẩy mạnh tiến độ xây dựng. Hơn nữa thị ủy, chính quyền thành phố cũng cam đoan bất luận cuối cùng hạng mục du lịch này có kết quả ra sao thì ủy ban thị xã vẫn sẽ ra mặt lấy lại quyền sử dụng đất của khu vực trên 30 ngàn mẫu này.

Mặc dù tạm thời giải quyết được vấn đề tài chính nhưng khoản tiền 200 triệu này nhiều lắm chỉ có thể sử dụng tới mùa đông. Chờ sang xuân thi công lại thì tình hình lại trở nên khó khăn. Cho nên tất cả lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã đều tập trung vào công tác thu hút đầu tư, hơn nữa còn là nhà đầu tư lớn. Nếu nhà đầu tư không có tài sản vài tỷ thì căn bản không gánh nổi hạng mục du lịch khổng lồ này.

Thoáng cái nửa năm trôi qua, Tùng Giang lại nghênh đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Hai bờ sông Tùng Hoa cũng biến thành màu trắng, đám trẻ con đợi gần năm cuối cùng đã có thể chạy tới đắp người tuyết, ném bóng tuyết.

Tằng Ích đứng trước cửa sổ ở văn phòng ủy ban thị xã, y cầm chén trà trong tay nhìn cảnh tuyết trắng bên ngoài nhưng trong lòng không thể yên tĩnh nổi, ngược lại y còn cảm thấy thời tiết hôm nay quá lạnh.

Cửa văn phòng bị đẩy ra, một cơn gió lạnh tiến vào, Tằng Ích quay đầu lại nhìn một chút nói.

- Tiểu Hứa, chuyện đã làm xong chưa? Công trường thế nào rồi? Các công nhân đã thuận lợi về quê chưa?

Người tiến vào đúng là Hứa Lập.

- Chuyện đã an bài xong, công trường đã dừng thi công, số nhân viên ở lại cũng đã an bài xong. Cục trưởng Trương Cục công an cũng đã điều một bộ phận cảnh sát tới tiến hành tuần tra ở cục trưởng 24/24, đảm bảo an toàn cho kho hàng và các thiết bị. Các công nhân cũng khá cao hứng, bọn họ cầm tiền lương và bắt đầu lục tục về quê, sang tháng 4 năm sau sẽ quay lại công trường.

- Ừ, hy vọng bọn họ có một cái tết vui vẻ. Trong tài khoản ngân hàng còn bao tiền?

Tằng Ích nhấp ngụm trà hỏi.

- Chỉ còn lại hơn 10 triệu, nếu sang năm tiếp tục thi công thì từng này tiền sợ là không đủ cho nửa tháng.

Hứa Lập có chút lo lắng nói.

- Ôi, hạng mục du lịch này của thị xã đúng là quái thú nuốt tiền, đến bây giờ đã đầu tư 1,4 tỷ mà vẫn chưa thấy chút hiệu quả nào, ngược lại còn không biết phải tiếp tục ném bao tiền vào đó nữa.

- Mấy hôm trước bí thư Cát không phải lên tỉnh để đàm phán với mấy nhà đầu tư Hongkong về hạng mục du lịch thị xã chúng ta sao? Không biết kết quả thế nào rôi?

Hứa Lập đi tới bên cạnh Tằng Ích thấy cốc trà trong tay đối phương đã hết nước, hắn cầm chén đi rót thêm ít nước nóng.

Tằng Ích cũng rời khỏi cửa sổ, quay về chỗ ngồi. Y vuốt vuốt hai bên thái dương nói.

- Đã có tin tức truyền lại, nhà đầu tư Hongkong kia nghe nói chúng ta đã đầu tư 1,4 tỷ, sau này ít nhất còn phải đầu tư 2 tỷ nữa nên bọn họ sợ suốt đêm chạy về Hongkong rồi.

- Sợ chạy? Không phải nói tài sản lên tới chục tỷ sao? Sao có hai ba tỷ đã sợ chạy? Tôi thấy nhà đầu tư Hongkong này không chừng là tên lừa gạt, vốn định tới Tùng Giang để kiếm lợi không ngờ đụng phải thùng thuốc nổ, y thấy chuyện không ổn nên đành phải bôi mỡ vào chân chạy trốn. Chúng ta lần này coi như đuổi đi một tên lừa gạt cho tỉnh.

Hứa Lập cười nói.

- Lúc này mà cậu còn có thể cười được. Tính cả nhà đầu tư Hongkong này thì chúng ta đã dọa chạy 6 nhà đầu tư người nước ngoài rồi. Không biết Sở chiêu thương tỉnh sẽ phát cho chúng ta giải thưởng cống hiến hay là xử phạt chúng ta đây.

Tằng Ích cũng bị sự lạc quan của Hứa Lập lây nên tâm trạng tốt hơn đôi chút.

- Xe tới trước núi ắt có đường. Từ giờ tới tháng 4 năm sau còn có nửa năm, kiểu gì chẳng tìm được nhà đầu tư thích hợp.

- Cậu đó, toàn thí dụ đâu đâu. Nói thì như vậy nhưng nửa năm thoáng cái là qua, không lo xa thì sẽ phải lo gần. Nếu tới mùa xuân sang năm vẫn không thể tìm được nhà đầu tư thì cái khác không nói, ngay cả tiền vay ngân hàng xây dựng cũng đủ làm khó chúng ta. 200 triệu đó, hơn nữa còn cả khu đất thế chấp 700 triệu, tổng cộng là 900 triệu, cậu nói chúng ta lấy gì ra mà trả.

Hứa Lập nhìn Tằng Ích nửa năm qua già đi rất nhiều, hắn khá xúc động. Lẽ ra một vị thị trưởng cấp giám đốc sở năm nay mới 48 tuổi thì sao đầu đã bạc thế này? Nhưng Hứa Lập biết Tằng Ích lại vì hạng mục du lịch của Tùng Giang mà suy nghĩ rất nhiều, tóc bạc đi nhiều, nếu không phải hàng tháng đều đi nhuộm tóc thì Tằng Ích trông sẽ như ông lão 60, 70 tuổi.
 
Chương 199: Đưa than trong ngày đông giá


Ở Tùng Giang, không chỉ có Tằng Ích, ngay cả kể cả bí thư thị ủy Cát Binh, còn có Phó thị trưởng thường trực – Phạm Kiệt cũng đều là những người một lòng lo lắng cho sự phát triển của Tùng Giang, đều tìm đủ mối quan hệ để thu hút đầu tư. Nhưng hạng mục du lịch của Tùng Giang này ngốn quá nhiều tài chính, hơn nữa thời gian thu lãi chậm, chỉ có thể là khoản đầu tư lâu dài. Ở trình độ rất lớn đây thậm chí có thể coi là một sự nghiệp công ích. Muốn thu hồi vốn, thấy lãi cũng được nhưng phải chờ, thậm chí là chờ mười mấy năm cho nên rất nhiều người vừa nghe đã bỏ chạy.

Vì thế không chỉ bộ máy lãnh đạo Tùng Giang sốt ruột, ngay cả tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh cũng coi hạng mục du lịch của Tùng Giang là hạng mục trọng điểm thu hút đầu tư. Cứ có nhà đầu tư tới tỉnh việc đầu tiên được tỉnh đưa ra chính là hạng mục du lịch Tùng Giang. Nhưng ngay cả như vậy đến nay vẫn không nhiệt tình muốn đàm phán đầu tư tới Tùng Giang.

Nhìn những lãnh đạo tốt một lòng suy nghĩ cho sự phát triển của Tùng Giang, Hứa Lập cảm thấy mình cần làm gì đó, mình không thể chờ những người này mệt ngã xuống thì mình mới ra tay, khi đó tất cả đã muộn.

- Thị trưởng Tằng, nếu không tôi liên lạc với bạn học của mình, xem y có năng lực tiếp nhận hạng mục này không?

- Bạn học của cậu?

đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng lại. Y đứng lên khỏi ghế nói:

- Cậu nói là người bạn học đầu tư vào khu mỏ huyện Giang Ninh? Tôi sao lại quên người này nhỉ? Đúng đúng đúng, y năm đó đầu tư vào huyện Giang Ninh đến mấy trăm triệu mà không buồn nhăn mặt, mấy năm nay tôi nghe nói tập đoàn Huệ Tân của bạn cậu phát triển rất nhanh, bây giờ đã là tập đoàn khổng lồ với số tài sản trên chục tỷ. Y quả thật có năng lực đầu tư vào hạng mục du lịch của Tùng Giang chúng ta. Cậu lập tức liên lạc, có tin tức thì báo với tôi, nếu cần tôi hoặc là bí thư Cát ra mặt cậu cứ nói. Chúng tôi cam đoan nghe hết theo cậu.

- Được, tôi đi gọi điện.

Hứa Lập xoay người ra khỏi văn phòng Tằng Ích.

Về văn phòng mình, Hứa Lập gọi điện cho Lý Tân luôn. Tuy nói mọi người bây giờ đã có thành đạt trong sự nghiệp, trong tay có nhiều nhân viên giỏi nhưng càng là như vậy thì anh càng cảm thấy mệt, hàng ngày có quá nhiều việc phải làm. Hứa Lập đã có hơn tháng không liên lạc với Lý Tân. Mà mấy người Lý Tân vì sợ lộ thân phận của Hứa Lập nên nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng cũng không liên lạc với hắn, cũng không dám gọi điện cho Hứa Lập.

Đầu kia rất nhanh nghe máy, không đợi Hứa Lập mở miệng, điện thoại bên kia đã truyền đến giọng nói sang sảng của Lý Tân.

- Túc tử, ông rốt cuộc nhớ tới tôi, rốt cuộc đã gọi điện cho tôi.

Nghe giọng oán trách của Lý Tân, Hứa Lập không khỏi nổi da gà. Hắn run lên nói:

- Béo, em dâu có phải không ở bên nên ông mới nói chuyện với cái giọng ai ái này à.

- Cái gì, tiểu Huệ nhà tôi đang ở đây, tôi nhớ ông mà, nửa năm không gặp, uổng công thằng em liều sống liều chết kiếm tiền cho ông, ông lại còn không thông cảm cho tôi. Đã thế tôi quyết định nghỉ, tôi muốn cùng tiểu Huệ hưởng thế giới riêng.

- Ồ.

Hứa Lập đột nhiên nhớ tới tháng bảy năm nay tiểu Huệ đã tốt nghiệp, xem ra tên Béo đã không nhịn được muốn cưới tiểu Huệ.

- Béo, mùa xuân chưa tới mà, sao ông đã thấy mùa xuân vậy?

- Cút cút cút, ai thèm chứ. Đó là do ông nói, tôi là tiểu Huệ tình đầu ý hợp, phát triển tự nhiên.

- Được rồi, không nhanh lên thì lại bụng bầu mặc váy cưới, cưới cả mẹ lẫn con.

Hứa Lập cười nói.

Hứa Lập thoáng cái nghe thấy đầu kia truyền tới giọng nữ cao vút.

- Tên Béo chết tiện, anh nói gì vậy hả? Gì mà phát triển tự nhiên.

Sau đó bên kia truyền tới giọng nam cao.

- Cứu mạng, cứu mạng.

- Túc tử, ông làm khổ tiểu đệ rồi. Mặc kệ, dù sao 28/12 này tôi kết hôn, còn nửa tháng nữa, về phần quà thì ông xem rồi làm. Đúng, Nhị tử cũng đáp ứng sẽ về, tới lúc đó sáu anh em chúng ta sẽ có mặt đông đủ.

- 28 là cưới? Xem ra ông không nhịn được rồi, tôi nhất định sẽ tới tham gia.

Hứa Lập lập tức đáp ứng nhưng hắn thoáng cái có phản ứng.

- Ông nói Nhị tử sẽ về? Thật không?

Trong phòng ngủ có mỗi Vương Đào sau khi tốt nghiệp, nhập ngũ là không gặp mặt mọi người, tin tức về Nhị tử cũng lúc có lúc không. Mọi người căn bản không có biện pháp liên lạc với Nhị tử, chỉ có thể chờ Nhị tử lúc rảnh liên lạc với mọi người. Vì thế Hứa Lập nghe Nhị tử về hắn mới kích động đến vậy.

- Đương nhiên là thật! Đây chính là Nhị ca tự mở miệng nói. Tuần sau y sẽ về Bắc Kinh, lần này y về thăm nhà nửa tháng, chờ sau khi tham gia hôn lễ của tôi xong là Nhị tử sẽ dành thời gian còn lại về chơi với bố mẹ và các em.

Lý Tân có chút đắc ý.

- Được, cuối tuần tôi cũng lên Bắc Kinh, tới lúc đó còn có chút chuyện muốn bàn với ông.

- Túc tử, ông không được tới tay không đó, ông mà tới tay không thì đừng trách tiểu đệ không nói tình cảm, để cho tiểu Huệ nhà tôi dùng chổi lông gà đuổi ông ra ngoài.

Lý Tân hôm nay mặc dù đã là chủ tịch tập đoàn lớn, tài sản của tập đoàn cũng gần 10 tỷ nhưng tình cảm với anh em chưa bao giờ thay đổi, y vẫn là em út.

Hứa Lập bỏ máy rồi đi tới văn phòng Tằng Ích. Tằng Ích thấy hắn tới vội vàng hỏi:

- Liên lạc chưa? Bạn học của cậu nói như thế nào? Có hy vọng không?

- Tôi đã hỏi Lý Tân, hắn nói có thể cân nhắc chẳng qua trong thời gian ngắn y không có cách trả lời rõ ràng với chúng ta.

- Sao, y có điều kiện gì ư? Dù là điều kiện cũng có thể thương lượng, chỉ cần không quá mức là chúng ta cũng có thể đáp ứng hắn.

- Không phải, 28 này Lý Tân kết hôn, còn có nửa tháng nên hắn đâu có thời gian tới Tùng Giang chúng ta khảo sát. Phải chờ hắn kết hôn xong, đi nghỉ tuần trăng mật rồi mới có thời gian nghiên cứu chuyện của chúng ta.

- Nửa tháng tới một tháng, vậy không phải là tới tết ư? Bạn học của cậu không phải giống như Karl năm trước đặc biệt tới Tùng Giang chúng ta vào dịp tết rồi kéo dài tiếp. Không được, nếu đợi tới lúc đó thì không kịp rồi. Tiểu Hứa, cậu có thể giục y nhanh lên một chút không?
 
Chương 200: Lên bắc kinh


Nghe Tằng Ích nói, Hứa Lập có chút khó xử. Người ta còn nửa tháng nữa là kết hôn, mình lại muốn zz tới đây vào lúc này thì hơi khó khăn.

- Thị trưởng Tằng, cái này sợ là có chút khó khăn.

Tằng Ích sửng sốt, lập tức vỗ đầu mình, y cười nói:

- Là tôi sốt ruột. Người ta là tỷ phú sao có thể nghe lệnh của một thị trưởng như tôi. Vậy cậu xem thế này có được không, bọn họ nếu trước hôn lễ không có biện pháp vậy mời y tới Tùng Giang chúng ta nghỉ tuần trăng mật, cảnh Vụ tùng ở Tùng Giang chúng ta là độc nhất trong cả nước, rất đáng xem.

Tằng Ích tính toán một chút nếu như sau 15/1 mới bắt đầu đàm phán về hạng mục, thành công còn đỡ chứ nếu không thành thì muốn làm gì khác cũng đã chậm.

- Vậy tôi thử xem.

Mặc dù đầu tư hay không chỉ do Hứa Lập nói một câu là xong, nhưng Hứa Lập không muốn để người khác biết quan hệ chính thức giữa mình và Lý Tân cho nên chỉ nói thử.

- Không phải thử mà là nhiệm vụ cần hoàn thành. Bây giờ thị xã chúng ta có công việc quan trọng nào khác, chuyện quan trọng nhất lúc này là hạng mục du lịch. Ngày mai cậu phải lên Bắc Kinh tìm Lý Tân kia. Y không phải lập tức sẽ kết hôn ư, cậu xem có gì có thể giúp thì giúp, lúc y kết hôn cũng phải tặng quà mới được. Tất cả chi phí ăn ở, đi lại tiếp khách của cậu ở Bắc Kinh và quà tặng Lý Tân đều do ủy ban thị xã chi trả.

- Thị trưởng Tằng, vậy không ổn lắm. Quà sao có thể để ngân sách chi trả được.

Hứa Lập thầm nghĩ nếu như quà của mình mà do thị xã chi trả, có lẽ Tằng Ích nhìn con số cũng phải sợ. Từng đó tiền ít nhất bằng nửa năm thu tài chính của toàn thị xã.

- Không có gì không ổn cả, chẳng qua con số này cũng không được quá mức. Còn có một việc là cậu lúc rảnh rỗi đừng quên giới thiệu ưu thế của hạng mục du lịch Tùng Giang. Lý Tân nếu thật sự có thể tới Tùng Giang chúng ta hưởng tuần trăng mật thì tất cả chi phí cũng do thị xã phụ trách chi trả.

Tằng Ích đây là đang dùng chiêu cảm tình, hy vọng có thể thông qua Hứa Lập mời Lý Tân tới Tùng Giang, sau đó dùng sự nhiệt tình tiếp đón để làm Lý Tân cảm động, cuối cùng là để Lý Tân đầu tư vào Tùng Giang.

- Được, vậy mai tôi sẽ lên Bắc Kinh, nhất định sẽ có câu trả lời làm ngài hài lòng.

Hứa Lập vỗ ngực cam đoan.

Sáng hôm sau Hứa Lập liền chuẩn bị hành lý, gọi điện báo về nhà một tiếng, cũng báo một tiếng với Phạm Ngọc Hoa rồi ra sân bay bay tới Bắc Kinh. Phạm Ngọc Hoa mặc dù lưu luyến, nhưng hôm nay cô đã là phó trưởng phòng – phòng Tài chính huyện Giang Ninh nên không thể nào bỏ hết công việc bề bộn cuối năm để cùng Hứa Lập lên Bắc Kinh du lịch được.

Hứa Lập biết zz sắp kết hôn, mọi người đều bận cho nên không nói với mọi người là mình sẽ lên Bắc Kinh, tránh cho mọi người ra đón mình. Xuống máy bay Hứa Lập bắt taxi tới thẳng vũ trường Long Đỉnh của Hạng Long.

Làm Hứa Lập giật mình là mình vừa nói muốn tới vũ trường Long Đỉnh, căn bản không cần nói rõ địa chỉ là lái xe taxi đã cười nói:

- Lão đệ đến đó sớm quá, vũ trường Long Đỉnh phải chờ tới lúc trời tối thì mới náo nhiệt, bây giờ là buổi trưa căn bản không có người. Nếu tin tôi không bằng đến nhà hàng Long Đỉnh ăn cơm, đồ ăn ở đó rất đặc sắc, giá cả không quá cao. Ăn xong tới nhà tắm hơi Long Đỉnh tắm, tìm nhân viên mát xa cho mình để giãn gân cốt. Chờ tới khi trời tối lại tới vũ trường Long Đỉnh, cam đoan làm cậu mở rộng tầm mắt.

Hứa Lập không khỏi tò mò nói:

- Bác tài, Long Đỉnh đã bỏ bao nhiêu tiền cho các anh tuyên truyền giúp bọn họ?

Lái xe có chút xấu hổ nói:

- Nói thật với cậu là cứ đưa được bốn khách tới Long Đỉnh thì có thể lấy được một tấm vé ăn cơm hoặc là xông hơi. Chẳng qua cậu đừng hiểu lầm, chất lượng phục vụ ở Long Đỉnh tuyệt đối là rất tốt, nếu không tốt cậu có thể tìm tôi. Đây là danh thiếp của tôi, bên trên có số điện thoại và biển số xe của tôi. Cậu nếu thật sự cảm thấy bị thiệt, phục vụ của Long Đỉnh không được tốt thì cứ gọi điện tìm tôi. Tôi nếu không đến cậu có thể gọi tới công ty tìm tôi. Tôi cam đoan đứng im chịu đánh, mắng không mắng lại.

- Được rồi, tôi tin. Chẳng qua Long Đỉnh mở nhiều dịch vụ nhỉ, bọn họ không bị ai gây rối chứ?

Hứa Lập muốn từ miệng vị lái xe này hỏi thăm công việc của Hạng Long bây giờ đang như thế nào.

- Lão đệ, cậu cứ yên tâm, địa phương khác không dám nói nhưng ở Long Đỉnh thì cậu có thể yên tâm. Vũ trường, trung tâm xông hơi và nhà hàng cách nhau không xa, đều ở gần sông Tây Bá – quận Triều Dương. Tôi nói với cậu, ông chủ Long Đỉnh này không phải người bình thường, y có quan hệ với cả hắc bạch hai đạo. Tôi tận mắt thấy ông chủ Long Đỉnh cùng uống rượu với bí thư, chủ tịch quận Triều Dương, còn xưng anh xưng em. Hơn nữa tôi còn nghe nói bọn họ có họ hàng ở Cục công an thành phố, còn là một sếp to. Mà ông chủ Long Đỉnh lại càng là lão đại của quận Triều Dương, cậu nói như vậy có an toàn không?

- Nếu như vậy thì tôi yên tâm rồi.

Hứa Lập ngoài miệng nói yên tâm nhưng trong lòng đã có chút lo lắng. Việc này ngay cả một lái xe taxi cũng biết rõ, Hạng Long còn có bí mật gì chứ? Nếu thật sự có người thèm muốn sản nghiệp bây giờ của Hạng Long, muốn đối phó y thì sợ rằng thoáng cái đánh ngã được Hạng Long. Xem ra lần này sau khi gặp mặt phải khuyên Hạng Long, tốt nhất là chuyển ra phía sau màn mới được.

Xe taxi rất nhanh tới cửa vũ trường Long Đỉnh. Hứa Lập xuống xe định vào trong nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản.

- Xin lỗi tiên sinh, vũ trường bây giờ còn chưa chính thức kinh doanh, ngài nếu rảnh có thể tới nhà hàng Long Đỉnh chúng tôi ăn uống hoặc là tới trung tâm xông hơi thả lỏng người, 3h chiều vũ trường mới có thể mở cửa.

- Vậy ông chủ Hạng Long của các vị ở đâu? Tôi muốn tìm y.

Hứa Lập cũng không muốn làm khó hai bảo vệ giữ cửa.

Bảo vệ nhìn Hứa Lập, nhìn xem Hứa Lập có phải tới gây chuyện không. Chẳng qua bảo vệ vẫn hòa nhã nói.

- Xin lỗi, sếp chúng tôi đi đâu chúng tôi sao biết được. Chẳng qua bây giờ sếp quả thật không có mặt ở vũ trường, nếu không anh tới nhà hàng hoặc trung tâm xông hơi hỏi xem.

- Không cần.

Hứa Lập lấy máy gọi cho Hạng Long. Khi Hạng Long nghe Hứa Lập đã tới Bắc Kinh, lại tới trước cửa vũ trường của mình, y vội vàng nói:

- Ông chờ tôi ở cửa, năm phút nữa là tôi tới nơi.

Nói xong không đợi Hứa Lập mở miệng, y dập máy ngay.

Quả nhiên không tới năm phút đồng hồ sau một chiếc BMW màu vàng chạy nhanh tới. Khi xe tới cách Hứa Lập 50m nó ngoặt hướng, cuối cùng xe vững vàng dừng cách trước người Hứa Lập không đầy 5m.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top