Cập nhật mới

Dịch Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Chương 40

Hân Hân nghe đến đây lập tức mất bình tĩnh: “Con không! Con muốn cả hai!”

Con bé nói xong không quay đầu lại, chạy vào trang viên.

Em cái gì mà em, Hạnh Hân không muốn đưa cho ai cả!

Tất cả đồ chơi là của Hạnh Hân!

Người phụ nữ bất đắc dĩ, cũng không thể làm gì được, quay đầu lại nói với cậu bé đang chập chững phía sau: “Tô Tử Tích, nhanh lên, em gái đang đợi ở nhà.”

Ai ngờ Tô Tử Tích cũng bĩu môi, nói:

“Con cũng không muốn có thêm em gái.”

Cậu có một cô em gái đã rất phiền phức rồi, Hạnh Hân luôn giành lấy đồ của cậu, ném đồ chơi của cậu.

Tô Tử Tích không muốn có thêm một em gái nữa!

Sau khi nói xong, cậu cũng chạy nhanh vào nhà.

Hạnh Hân chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.

Lúc này, đồng hồ của đeo tay của Hạnh Hân reo lên, trên đó hiện chữ ‘Bà’.

“Con chào bà ngoại.” Giọng điệu của Hạnh Hân vẫn có chút không vui.

Người bà ở phía đối diện hỏi: “Ai đã chọc cho công chúa nhỏ của chúng ta không vui vậy?”

Hạnh Hân bĩu môi, nói: “Mẹ bảo con đưa búp bê cho em gái, nhưng con không muốn!”

Đầu bên kia điện thoại, bà lão đảo mắt hỏi: “Là em gái mới của con sao?”

Túc Bảo bị chính cha ruột của mình đánh,

Tô lão gia cùng anh em nhà họ Tô đều chạy tới Nam

Thành… chuyện này đều đã đến tai bà.

Hạnh Hân gật đầu nói: “Đúng ạ!”

Cô nhìn hai con búp bê trong tay không nỡ bỏ xuống.

Cô cũng muốn tặng cho em gái, nhưng cả hai cô đều thích, tự dưng lại không muốn đưa cho em nữa.

Nhưng bà ngoại bên kia điện thoại lại nói: “Hạnh Hân, em gái mới về nhà, con không phải là tiểu công

chúa duy nhất, sau này ông nội, chú, bác của con sẽ không đối xử tốt với mình con nữa.”

Hạnh Hân còn nhỏ, lập tức phản bác lại: “Bà ngoại, bà nói bậy!”

“Bà ngoại nói bậy với con làm gì?

Trước kia trong nhà chỉ có mình con, bây giờ lại thêm một đứa em gái, con bây giờ còn không phải

cho con bé búp bê của mình sao?

Bon họ đều yêu thích em gái của con, sẽ không còn thương con nữa….”

Hạnh Hân bật khóc, vội vàng cúp điện thoại.

Cô chộp lấy con búp bê và ném nó xuống đất.

Không cho thì không cho, kể cả làm nát con búp bê cô cũng không cho!

Ngoài cửa, Túc Bảo lấy hết dũng khí gõ cửa phòng Hạnh Hân.

Hóa ra vừa rồi bé đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được chị về, nhưng chị vừa về, liền trở về phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


Chương 41

Túc Bảo muốn tặng quà cho chị gái, đó là bức tranh do bé tự vẽ, trên đó có cầu vồng rất đẹp, các bạn nhỏ nắm tay nhau chơi đùa.

“Chị.” Túc Bảo do dự gọi một tiếng.

Hạnh Hân thô bạo mở cửa, nếm con búp bê bị đập nát vào người bé: “Cút đi, mau cút đi.”

Túc Bảo yên lặng thu lại bức tranh trong tay.

Ông Tô nén giận dạy bảo: “Hạnh Hân, em gái tặng quà cho con là muốn làm bạn với con, con đẩy em ra là sai rồi.”

Hạnh Hân rất hay quấy khóc, hễ mẹ nói nặng lời một chút là khóc lóc ầm ĩ cả lên.

Quả nhiên, Hạnh Hân lập tức òa khóc, giậm chân hét lớn: “Con không muốn!”

Túc Bảo lấy hết dũng khí đưa bức tranh cho Hạnh Hân: “Chị, chị đừng khóc, đây là quà của Túc Bảo…”

Hạnh Hân nhìn bức tranh trong tay, đẩy bé ra: “Ai muốn chứ, cút ra ngoài!”

Vợ của Tô Tử Lâm là Vệ Uyển nghe thấy động tĩnh, vội nói: “Hạnh Hân, đừng nháo!”

Nói xong, cô quay sang nói: “Ba, Hạnh Hân còn nhỏ …”

Ông cụ Tô khiển trách: “Còn nhỏ mới phải dạy, câu này ba đã nói không dưới một lần rồi. Thế mà con xem con dạy con như thế nào? Còn nhỏ đã kiêu ngạo như vậy, lớn lên làm sao tồn tại được trong cái xã hội này?”

Vệ Uyển cúi đầu: “Con biết rồi thưa ba.”

Tô lão gia tức giận dẫn Túc Bảo đi.

Thấy ông nội phớt lờ bỏ đi, Hạnh Hân càng khóc dữ hơn, chạy vào phòng, đưa tay hất mọi thứ trên bàn xuống đất.

Trong lòng Vệ Uyển cũng rất khó chịu, cảm thấy lão nhân gia nói năng quá nặng lời.

Con mình tự mình dạy được, hà cớ gì phải để người khác dạy?

Cho dù đây là ông nội của đứa trẻ cũng không được!

Mặc dù Tô lão gia và Tô phu nhân rất tôn trọng Vệ Uyển, họ hầu như không can thiệp vào việc nhà của cô.

Ngày thường Vệ Uyển cũng rất hiếu thảo với họ, bưng trà rót nước, lễ lạt còn dành thời gian mua quà, chắc cũng khó có người con dâu nào tốt hơn cô?

Cô có quan niệm về vấn đề con cái, trai nghèo gái giàu, quan niệm của cô có gì sai.

Hạnh Hân là cháu gái nhỏ của nhà họ Tô, sau này không cần làm gì cũng có thể sống tốt, tuổi còn trẻ như vậy tại sao phải học cách tồn tại trong xã hội, nếu có thể sống một cuộc sống hạnh phúc không phải tốt hơn sao? ?

Vệ Uyển bước vào phòng, thuận miệng dỗ dành Hạnh Hân: “Được rồi, Hân Hân, bảo bối, đừng khóc…”

Hân Hân càng khóc to hơn: “Không cho, không cho.”

Vệ Uyển: ” Được, được …”

**

Ông cụ Tô đưa Túc Bảo trở về phòng, con vẹt nhìn thấy Túc Bảo quay lại, nó đập cánh muốn bay qua nhưng lại bị sợi day ở chân giữ lại.

Túc Bảo an ủi: “Tiểu Ngũ, ngoan, chờ cậu làm xong một gian phòng cho em, chị sẽ cho em ra ngoài.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Chương 42

Vì phòng của Túc Bảo khi bé nhập viện đã được trang bị đầy đủ đồ đạc nên các cậu không biết bé còn nuôi một con vẹt.

Không có căn phòng được trang bị đặc biệt cho động vật có thể gây tử vong cho vẹt, ví dụ như Tiểu Ngũ đã quen với cuộc sống hoang dã, nếu bị nhốt trong nhà sẽ đâm vào kính.

Vì vậy, Tiểu Ngũ tạm thời bị buộc lại trong phòng của Túc Bảo, đợi nó quen với mọi thứ sẽ được thả ra.

Thấy cục sữa nhỏ nhỏ giọng an ủi con vẹt, Tô lão gia cảm thấy rất đau lòng.

Đứa nhỏ chắc buồn lắm.

“Túc Bảo, chị của con vẫn luôn như vậy, tính tình không tốt, con đừng buồn…”

Tiểu Túc Bảo cười nói: “Không có chuyện gì, ông ngoại.”

Nhìn thấy biểu cảm Tô lão gia phức tạp, Túc Bảo lần lượt an ủi: “Thực sự không sao đâu ông ngoại, Túc Bảo cũng không thích đưa đồ của mình cho người khác mà.”

“Túc Bảo không biết tại sao người lớn bắt con cháu mình nhất định phải biết lễ phép, có lẽ người lớn nghĩ thế là lịch sự, nhưng con cháu họ thì không nghĩ vậy. … Cái gì của mình là của mình, tại sao phải cho người khác cái mình thích để tỏ ra lịch sự chứ?”

Ông cụ Tô sửng sốt. Túc Bảo còn quá nhỏ, nhưng con bé lại dường như biết mọi thứ …

Tô lão nhân gia càng thêm buồn bực, vẻ mặt ôn nhu sờ sờ đầu của bé, nói: “Túc Bảo, những bức tranh này đều là con vẽ?”

Nhắc tới bức tranh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo lập tức trở nên nghiêm túc, gật đầu nói: “Vâng, vâng, Túc Bảo rất thích vẽ, Túc Bảo từng ở nhà ba ba vẽ rất nhiều tranh.”

Nhưng rất nhiều bức đều bị dì xé nát, có bức dì giấu vào trong sách, lúc đi lại quên mang theo. ..

Ông Tô chỉ vào một trong những bức tranh, hỏi: “Đây là gì?”

Túc Bảo lập tức biến thành một bình luận viên nhỏ, vui vẻ giới thiệu: “Đây là hai đứa trẻ đang đi chơi trong khu rừng lạ.”

“Ông ơi, nhìn kìa, có một dây leo hoa ở đây! Đây là một chiếc vòng cổ do cô Xuân làm.”

“Đây là cục đá vỡ thành hai mảnh khi nó lăn xuống núi, cỏ ba lá mọc ra từ vết nứt, đó là chú chó Lucky!”

“Hãy nhìn cô Hoa Hoa này, cô ấy đang hếch cắm và nói ‘Hừm, không ai trong số các bạn đẹp bằng tôi, cô ấy là Hoa hoa rất tự tin!”

Theo lời giới thiệu của Túc Bảo, Tiểu Ngũ dần trở nên im lặng, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn vào bức tranh của Túc Bảo.

Ông Tô rất ngạc nhiên khi thấy mình dường như đang ở trong thế giới hoạt hình của Hayao Miyazaki.

Những bức tranh của Túc Bảo có màu sắc rực rỡ, mỗi bông hoa và mỗi viên đá đều có sự sống của chúng.

Tô lão gia không nhịn được ghi âm lại những lời giới thiệu về bức tranh của Túc Bảo và gửi nó cho một người bạn cũ.

Người bạn cũ đó là một nhân vật kỳ cựu trong lĩnh vực hội họa, điều mà ông Tô nghĩ là Túc Bảo thích vẽ tranh như vậy, ông muốn thử xem cháu mình có thể lọt vào mắt xanh của đối phương hay không, để đối phương có thể nhận Túc Bảo làm đồ đệ của mình.

Khi ông ngoại và cháu gái đang vui vẻ xem tranh, dưới lầu có động tĩnh, người hầu đi lên nói: “Ông chủ, lão phu nhân đã về.”

Ông Tô nắm tay Túc Bảo nói: “Đi thôi, bà ngoại đã trở lại rồi.”

Dưới lầu, Tô Tử Lâm đẩy xe lăn, ngồi ở trên xe lăn, Tô phu nhân run giọng nói: “Túc Bảo đâu. . .”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


Chương 43

Bà nói xong ngẩng đầu lên thì thấy một đứa bé trắng như sữa được được Tô lão gia dẫn xuống cầu thang.

Tô phu nhân nhất thời như bị ai đó bóp nghẹn, bà không thể thốt ra một tiếng nào, nhưng hai mắt lại rừng rưng, không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống.

Đây là con của Ngọc Nhi… Con bé giống Ngọc Nhi như

đúc….nhưng Ngọc Nhi của bà sẽ không bao giờ quay lại nữa.

“Túc Bảo…”

Tô phu nhân nghẹn ngào nức nở.

Túc Bảo thoát khỏi tay Tô lão gia, chạy đến bên cạnh bà Tô kêu một tiếng: “Bà ngoại!”

Bé do dự một chút, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé ra, gắt gao nắm lấy tay Tô lão phu nhân.

Túc Bảo hứa với mẹ sẽ chăm sóc bà ngoại thật tốt, sẽ hiểu thảo với bà.

Vậy nên, cô bé chắc chắn sẽ cố gắng làm thật tốt!

Nghe tiếng bà ngoại, Tô phu nhân ôm Túc Bảo vào lòng mà rưng rưng nước mắt!

“Túc Bảo, Túc Bảo bé bỏng của bà…!”

Bà cụ khóc lóc thảm thiết, Túc Bảo không biết nên an ủi bà ngoại như thế nào, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng bà Tô: “Đừng khóc, đừng khóc mà, bà nội, ngoan đừng khóc!”

………

Trên lầu.

Vệ Uyển dỗ trái dỗ phải, cuối cùng cũng dỗ được Hạnh Hân ra khỏi cửa, nhưng cô lại nhìn thấy bà Tô và Túc Bảo đang ôm nhau khóc dưới lầu.

Tô lão gia thấp giọng nói: ‘Được rồi, đừng khóc nữa.”

Tô Tử Lâm trầm mặc bận trước bận sau, vừa cầm khăn giấy vừa bưng nước.

Hạnh Hân ôm búp bê lại nổi giận.

Tại sao bà của cô biến thành thế này?

Con nhóc giật đồ chơi của cô, thậm chí cả ông bà của cô cũng bị con nhóc đó cướp mất!

Hạnh Hân mất bình tĩnh, quay đầu chạy lên lầu, nhưng khi đi ngang qua phòng của Túc Bảo, liền nghe thấy tiếng lạch cạch.

“Tội nghiệp ha ha, Yashasha! Harry Potter cưỡi chổi kêu quạc quac!”

Hạnh Hân nhất thời bị hấp dẫn, đẩy ra cửa phòng Túc Bảo, chỉ thấy trên giá treo có một con chim xanh.

Mắt Hạnh Hân sáng lên, cô bé lập tức chạy vào trong phòng Túc Bảo!

Thấy Hạnh Hân chạy đến phòng Túc Bảo, Vệ Uyển vội vàng chạy theo, nhỏ giọng dỗ dành: “Ra ngoài đi con, đây là phòng của em con…”

Tiểu Ngũ đập cánh sợ hãi khi thấy Hạnh Hân chạy đến: “Con nhóc đang đến! Giúp tôi với! Giúp tôi với!”

Vệ Uyển nghe thấy điều này thì cau mày.

Con vẹt này ngày thường dạy thế nào vậy? Làm sao nó có thể nói rằng Hân Hân là một con nhóc trước mặt Hân Hân chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


Chương 44

Vô giáo dục!

Vệ Uyển nắm lấy tay Hạnh Hân “Mau xuống lầu đi, bà con đang chờ ở dưới lầu.”

Hạnh Hân thoát ra khỏi Vệ Uyển, bướng bỉnh nói: “Không! Con muốn con vẹt này!”

Vệ Uyển bất đắc dĩ không biết làm thế nào với cô bé, chỉ có thể tận lực dỗ dành: “Đây là con vẹt của em gái con. Nếu Hân Hân thích, mẹ sẽ mua cho con một con khác được không?”

Hạnh Hân dậm chân: “Không! Không! Con muốn con này cơ! ”

Khi đang nói, cô bé đã trèo lên ghế, giơ tay tóm lấy Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ sợ hãi, cố gắng hết sức để bay đi, nhưng Hạnh Hân đã kéo chiếc dây buộc ở chân của nó, rồi tóm lấy cổ của Tiểu Ngũ.

Hạnh Hân trong mắt tràn đầy hưng phấn, lập tức bắt được Tiểu Ngũ, ôm chặt lấy nó, ra lệnh: “Đừng nhúc nhích! Có tin hay không tao giết mày!”

Tiểu Ngũ rất sợ người lạ, hai ngày qua cuối cùng nó mới có thể chấp nhận được các cậu của Túc Bảo, hiện tại trong mắt Tiểu Ngũ tràn đầy hoảng sợ.

Nó há to cổ họng, kêu lên: “Cứu! Cứu! Chim hầm!”

Túc Bảo ở tầng dưới đột nhiên từ trong vòng tay của Tô phu nhân đứng dậy, mọi người chỉ nghe thấy con vẹt kêu quạc quạc trên lầu.

Túc Bảo không nói một lời chạy lên lầu, ông cụ Tô phản ứng lại trước tiên, tức giận quở trách Tô Tử Lâm: “Lại là Hạnh Hân, bảo con dành nhiều thời gian hơn cho việc giáo dục trẻ thì con không làm?”

Tô Tử Lâm mờ mịt lo lắng đỏ bừng mặt, không thốt lên được lời nào, mọi người vội vàng đi theo lên lầu.

Hạnh Hân đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể điều khiển được con vẹt, nó cứ nhảy nhót mãi, móng vuốt cào vào cánh tay cô bé.

Cô bé tức giận, nắm lấy con vẹt và ném nó lên bàn, tức giận nói: “Mày không nghe lời! Đánh mày! Đánh mày!”

Con vẹt hét lên liên tục.

Lúc Túc Bảo đi vào nhìn thấy một màn này, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, giống như một con sói nhỏ lao về phía trước nói: “Tại sao chị lại đánh Tiểu Ngũ! Chị không thể đánh Tiểu Ngũ!”

Hạnh hân ngay từ nhỏ đã mắc bệnh công chúa, và cũng chưa có ai từng nói với cô bé rằng cô không thể làm điều đó.

Thấy Túc Bảo tiến đến giật con vẹt, cô bé cảm thấy đồ đạc của mình bị cướp, thô bạo đẩy Túc Bảo ra, hét lớn: “Là của tôi!”

Con vẹt bị cô kẹp cổ, cầm trong tay, lè lưỡi ra.

Túc Bảo lo lắng đến mức dùng tay đẩy lùi Hạnh Hân ra, hai đứa trẻ lập tức lao vào đánh nhau.

Con vẹt thoát khỏi tay Hạnh Hân, hoảng sợ bay loạn xạ, lông bay đầy trời.

Mọi người không ngờ rằng Túc Bảo luôn ngoan ngoãn nghe lời lại đột nhiên bùng nổ, khi họ nhận ra thì hai đứa trẻ đã vật lộn với nhau, vội vàng xông lên tách hai đứa nhỏ ra.

“Đừng đánh nữa….Đừng đánh..”

Hạnh Hân vừa đánh vừa khóc, Túc Bảo nước mắt lưng tròng nhưng vẫn ngoan cố im lặng, sợi dây màu đỏ trong tay cô phát ra ánh sáng đỏ mờ.

Hạnh Hân chưa từng bị đánh bao giờ, dù là ở trường mẫu giáo hay ở nhà, họ đều dỗ dành, chiều chuộng cô.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45


Chương 45

Vì để có được thứ mình muốn, đừng nói là đánh đập, thậm chí những lời cay nghiệt cũng không thể nghe Hạnh Hân đều có thể làm, lúc này cô cảm thấy như trời sập xuống, ngồi dưới đất khóc toáng lên suýt chút nữa làm sập mái nhà.

Tô Tử Hi, Tô Tử Chiến và Tô Tử Du vừa mới trở về, tất cả đều sững sờ. Vệ Uyển vừa lo vừa giận, theo bản năng khiển trách: “Làm sao con có thể đánh người!? Con không muốn cho chị gái mình con vẹt, con có thể nói, tại sao con lại đánh người!”

Nói rồi nhanh chóng ôm Hạnh Hân vào lòng dỗ dành.

Túc Bảo Nước mắt lưng tròng, mím chắt cái miệng nhỏ nhắn, nắm chặt nắm tay nhỏ nói: “Là chị đánh con trước mà!”

Vệ Uyển tức giận mắng: “Chị con đánh con là con có thể đánh lại sao? Trẻ con phải biết khiêm tốn lễ phép….. ”

“Đủ rồi!”

Tô lão gia giận dữ hét lên cắt ngang lời Vệ Uyển.

“Khi cô dạy người khác, trước tiên cô cũng phải biết khiêm tốn và lễ độ đi đã. Hãy nhìn Hạnh Hân đi, con bé có biết khiêm tốn và lẽ phép không? Hôm nay con bé là người giật con vẹt của Túc Bảo, lại còn đánh người trước, nhưng cô lại chỉ trích Túc Bảo?”

Vệ Uyển dừng lại, mặc dù không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn bất bình.

Cô thật sự cảm thấy không công bằng.

Hạnh Hân của cô còn nhỏ như vậy, cô còn không nỡ nặng lời, bây giờ bị đánh thế này, người mẹ nào có thể yên lòng?

Vả lại, đánh người là sai, Hạnh Hân chỉ vừa đẩy Túc Bảo ra, Hạnh Hân lại chưa đánh ai bao giờ, sao có thể đánh người được.

Vệ Uyển nhìn Tô phu nhân vội vàng đẩy xe lăn để quan tâm Túc Bảo, chẳng nhìn đến Hạnh Hân một cái.

Vệ Uyển cảm thấy lạnh tâm, Hạnh Hân cũng là cháu gái của bà mà tại sao bà không an ủi Hạnh Hân, Hạnh Hân sẽ buồn như thế nào chứ?

Vệ Uyển đau lòng ôm Hạnh Hân nói: “Hân nhi, mẹ ôm con.”

Sau đó Vệ Uyển ôm Hạnh Hân không nói lời nào rời đi, Tô lão gia tức giận khiển trách: “Tôi không có quyền nói con bé à? Chẳng lẽ cô ngay cả vấn đề này cũng không phân biệt được sao?”

Tô Tử Lâm nhịn hồi lâu mới nói:

“Ba, ba đừng tức giận, Vệ Uyển đối với vấn đề của trẻ con có hơi nhạy cảm một chút…”

Không nói không sao, nhưng Tô lão gia nói xong lại càng tức giận, nhưng ông cố trấn tĩnh lại vội vàng đi lên kiểm tra Túc Bảo.

“Túc Bảo, con có sao không?”

Túc Bảo ôm lấy Tiểu Ngũ lắc đầu, nhưng nước mắt lưng tròng, im lặng không nói.

Tô lão phu nhân đau lòng đến rơi nước mắt, vừa ôm bé vừa vỗ về:

“Đừng khóc, Túc Bảo của chúng ta không khóc…”

Túc Bảo mím môi, nghẹn ngào nói:

“Chị Hạnh Hân đánh Tiểu Ngũ trước… …”

Cô bé không muốn khiêm tốn nhã nhặn, bé cũng là một đứa trẻ, tại sao chị lại có thể đánh người còn bé ại phải học cách khiêm tốn, lễ phép.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46


Chương 46

Bé chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân, lúc trước bị đánh bị mắng không khóc, bây giờ được Tô phu nhân ôm vào lòng, được Tô lão gia an ủi, không biết vì sao lại không cầm được nước mắt.

Túc Bảo đột nhiên bật khóc, giống như trút hết những oan ức những năm này, khóc đến không ngừng được.

Ba cái đầu củ cải nhỏ đang đứng xem ở cửa lập tức thu người lại, lẳng lặng chạy về phòng.

Chắc chắn, tất cả các em gái đều thích khóc, nó làm họ khó chịu.

Họ không muốn một người em như vậy!

Trong phòng của Hạnh Hân, Vệ Uyển nhìn thấy cánh tay của cô con gái quý giá của mình bị trầy xước, thì rất tức giận.

Lúc này Tô Tử Lâm bước vào và nói:

“Con làm sao vậy? Tại sao không xin lỗi Túc Bảo!”

Vệ Uyển ngay lập tức bùng nổ, ném chiếc khăn ướt xuống đất nói: “Tô Tử Lâm, có ai làm bố như anh không? Hân Hân nhà chúng ta bị bắt nạt, anh nhìn xem, trên tay con bé bầm tím, đầy vết xước.”

Tô Tử Lâm chế nhạo: “Nếu con bé không lấy đồ của người khác, có thể bị người khác đánh sao?”

Hạnh Hân nghe vậy lại càng khóc to hơn.

Tô Tử Lâm trầm mặc không nhiều lời nữa, nghe được tiếng khóc, bực bội xoay người rời đi.

Tô Tử Lâm và Vệ Uyển luôn có mối quan hệ không tốt, ban đầu Vệ Uyển âm mưu tính kế Tô Tử Lâm, sau khi hai người quan hệ, Vệ Uyển lại mang thai, mặc dù anh không có cảm giác với Vệ Uyển, nhưng anh vẫn phải chịu trách nhiệm .

Chỉ đến khi Hạnh Hân được sinh ra, Tô Tử Lâm mới biết rằng Vệ Uyển đã tính kế anh, anh không nghĩ ngợi gì mà đệ đơn ly hôn lên tòa ngay lúc đó.

Nhưng Vệ Uyển không chịu, mẹ Vệ Uyển cứ thuyết phục anh vì hai đứa con mà suy nghĩ lại, nên việc này cứ trì hoãn đến tận bây giờ.

Lúc này Vệ Uyển chỉ cảm thấy uất ức, cô ta đã làm sai cái gì? Bảo vệ con gái mình là sai sao?

Trong phòng Túc Bảo.

Tiểu Ngũ cuộn mình trong vòng tay của Túc Bảo, Túc Bảo thì co ro trong vòng tay của bà cụ Tô.

Con vẹt vừa mới suýt chút nữa bị bóp ch3t, phản ứng có chút căng thẳng, Túc Bảo cũng rất đau lòng, bé đã không bảo vệ tốt cho Tiểu Ngũ.

Thấy Túc Bảo dần bình tĩnh lại, bà Tô nói: “Túc Bảo đã khá hơn chưa? Chuyện này quả thật là chị Hạnh Hân đã sai, Túc Bảo không sai.”

Ông Tô cũng nói: “Đúng! Túc Bảo giỏi lắm, là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.”

Bà Tô nói tiếp: “Túc Bảo là đứa cháu ngoan của bà ngoại!”

Hai người lớn tuổi, ông một câu, tôi một câu, khen lấy khen để.

Đây là lần đầu tiên Túc Bảo được khen như vậy, xấu hổ nắm lấy cánh của Tiểu Ngũ, nói: “Ông bà ngoại cũng là đứa bé ngoan!”

Hai lão già sửng sốt, rồi bật cười.

Tô Nhất Trần vừa mới họp trong phòng làm việc, bây giờ mới ra ngoài để tìm hiểu về cuộc chiến giữa Túc Bảo và Hạnh Hân, không thể không cau mày.

Anh đứng ở cửa nhìn Túc Bảo không nói lời nào, trong lòng có chút đau.

Nhìn thấy Tô Tử Lâm đ ến gần, anh trầm giọng nói: “Lão nhị, chuyện này chú phải mau chóng giải quyết đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47


Chương 47

Khi Vệ Uyển mới gả đến, tuy hai người không có quan hệ sâu sắc nhưng cũng đã có với nhau một đứa con trai là Tô Tử Hi, vì vậy vẫn được coi là ổn.

Nhà họ Tô không biết sự thật cho đến khi Hạnh Hân được sinh ra, Tô Tử Lâm muốn ly hôn nhưng nhà họ Vệ không chịu.

Vì sự mất tích của cô em gái Tô cẩm Ngọc, mọi người cố gắng hết sức để tìm kiếm cô ấy, nên sự việc này đã kéo dài cho đến tận bây giờ.

Tô Tử Lâm nghẹn ngào nói: “Em biết, nhưng bây giờ hai đứa trẻ đã lớn như vậy, em lo lắng rằng việc ly hôn sẽ ảnh hưởng đến chúng.”

Bất kể như thế nào, chúng vẫn là con ruột của mình, mặc dù không hợp nhau lắm nhưng vẫn không thể buông tay.

Tô Nhất Trần gật đầu, mỗi gia đình đều có những nỗi khổ riêng, anh cũng không thể đưa ra quyết định cho cuộc sống của Tô Tử Lâm.

Anh nói: “Chú tự lo đi.”

Hai người nhìn sang phòng của Túc Bảo, cô bé đã không còn khóc nữa, đang cùng Tô lão phu nhân thảo luận đặt tên của mình.

Bé nói: “Mẹ nói rằng kê là một loại kê, sau khi bóc vỏ được gọi là kê. Kê có khả năng chịu hạn và dễ thích nghi, vì vậy mẹ đặt tên cho Túc Bảo là Túc Bảo.

Âm thanh non nớt của trẻ con, nhưng trên mặt lại tràn đầy nghiêm túc, tựa hồ nói lại nguyên văn lời mẹ nói.

Tô lão phu nhân chóp mũi chua xót, bà gật đầu nói: “Tên của Túc Bảo rất hay, mẹ họ Tô tên Tô Cẩm Ngọc, Túc Bảo cũng họ Tô, được không?”

Túc Bảo vui vẻ gật đầu.

Chà, họ của bé là họ Tô, giống với họ của mẹ.

Tô lão gia cười nói: “Tô có cái gì hay nhỉ?”

Túc Bảo giơ lên hai tay nhỏ bé, vội vàng đáp: “Tô Tiểu Bảo!”

Mọi người không nhịn được cười.

Tô Nhất Trần bước vào nói: “Gọi là Tô Tô đi”

Bà cụ Tô lắc đầu: “Không ổn, nghe giống như ‘Chú’ vậy.”

(Tô trung tiếng Trung là Sư, nghe giống chữ ‘chú)

Họ quyết định tổ chức một cuộc họp gia đình.

Bà cụ Tô lại hỏi: “Túc Bảo năm nay ba tuổi rưỡi phải không?”

Túc Bảo suy nghĩ một chút: “Phải không? Mẹ nói Túc Bảo ra đời vào ngày đàn áp 315.”

(Ở Trung Quốc 315 là ngày 15.3, ngày chống hàng giả hàng lậu trên toàn quốc.)

Mọi người dừng lại, 315…Là một tuần sau!

Một tuần sau, Túc Bảo sẽ tròn bốn tuổi.

Bà cụ Tô nói: “Thật tuyệt. Vừa vặn, chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho Túc Bảo và mua cho Túc Bảo một chiếc bánh kem siêu to, được không? Sau đó Túc Bảo có thểdùng chiếc bánh đó để ước một điều ước!”

Ánh mắt Túc Bảo sáng lên, vui vẻ nói: “Có thật không ạ?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48


Chương 48

Bé sắp có một chiếc bánh kem lớn, trước đây bé chưa bao giờ có…

Thấy dáng vẻ hạnh phúc của cô bé, bà cụ Tô không khỏi tò mò: “Trước kia Túc Bảo đón sinh nhật cùng ai?”

Túc Bảo lắc đầu: “Túc Bảo không có sinh nhật, ba nói không có thời gian, dì nói lúc mang thai nhìn thấy bánh kem sẽ nôn…”

Bé cố gắng cẩn thận nói với ông bà rằng bé chỉ muốn một chiếc bánh nhỏ thôi cũng được.

Không biết cuối cùng ông bà sẽ cho bé loại bánh như thế nào?

Vì vậy, bây giờ, Túc Bảo đang tràn đầy mong đợi với sinh nhật của mình!

Có bé là có thể ước, bé đã từng nhìn thấy dì ước, bây giờ bé cũng được ước—-

Khi đó, bé có thể ước một điều, hy vọng mẹ sẽ sống hạnh phúc cùn mây, mặt trăng và mặt trời, hy vọng ông và bà sẽ sống lâu trăm tuổi và được hạnh phúc!

Nhìn thấy bé con vui vẻ, mọi người đều yên tâm.

Mọi người trở lại trong bữa tối, sau bốn năm đây là lần đầu tiên nhà họ Tô náo nhiệt như vậy. Trên bàn ăn tối, ông cụ Tô đề cập đến việc đặt tên cho Túc Bảo, mọi người đều vắt óc suy nghĩ. Vệ Uyển im lặng, trong lòng càng cảm thấy không vui.

Túc Bảo vừa mới đánh Hạnh Hân, tại sao bọn họ không thèm để ý đến Hạnh Hân chứ?

Bây giờ họ lại đang thảo luận về tên của Túc Bảo một cách phấn khởi như vậy, họ đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Hạnh Hân chưa? Chắc chắn, Hạnh Hân thấy rằng sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Túc Bảo, thì con bé sẽ lại trở nên không vui!

Cô ta gắt gao lườm Túc Bảo.

“Hân Hân, đây là món thịt cua mà con thích…” Vệ Uyển cảm thấy oan ức thay con gái mình.

Hạnh Hân nhìn Túc Bảo chằm chằm, cô bé không muốn Túc Bảo ăn cùng bàn với cô, bàn này là của cô, nhà này là của cô, sao con nhóc kia lại ở đây được.

Túc Bảo vẫn còn tức giận về chuyện của Tiểu Ngũ nên bé cảm thấy chị Hạnh Hân thật vô lý, bé chu mỏ quay đầu đi chỗ khác.

Bạn phớt lờ tôi, thì tôi phớt lờ bạn!

Thấy Túc Bảo phớt lờ mình, Hạnh Hân nổi giận, ném mạnh chiếc muỗng nhỏ xuống đất, bật khóc!

Tô Tử Hi, Tô Tử Chiến, Tô Tử Du, ba đứa nhỏ đồng thời trợn tròn mắt.

Lại nữa!

Vệ Uyển vội vàng hỏi: “Hạnh Hân làm sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc?”

Hanh Hân giật lấy bát, hất thức ăn trong đó lên, khóc không ngừng: “Mọi người đều mặc kệ con!”

Vệ Uyển đau lòng! Cô nhìn thẳng vào mọi người—-

“Mấy người có thấy không? Tất cả là lỗi của mấy người!”

Mọi người không ngừng bàn tán về cái tên Túc Bảo, điều này khiến trái tim non nớt của Hạnh Hân bị tổn thương!

Vệ Uyển nói: “Ngoan, mẹ ở đây, mẹ thương Hạnh Hân.”

Nhưng Hạn Hân không thuận theo mà ném chiếc đũa vào giữa bàn, vừa khóc vừa hét: “Con không cần! Con không muốn! Con không muốn nó ngồi chung bàn ăn với con, con không muốn có em gái!”

Tô lão gia nén giận, lạnh lùng nói: “Không muốn ăn thì đi xuống! Ai dạy con ném bát đũa lên bàn như thế hả?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49


Chương 49

Thấy ông nội hung dữ như vậy, Hạnh Hân càng khóc dữ dội hơn, cô dùng một chân đá mạnh xuống chân bàn: “Con không muốn, con không muốn!”

Mặc kệ người khác nói gì, cô chỉ nói ba chữ: Con không muốn!

Mọi người: “…

Tô Tử Lâm không nói lời nào, ôm Hạnh Hân muốn rời đi, nhưng ai biết Hạnh Hàn lăn lộn một vòng, làm hắn tức giận đến mức trực tiếp túm lấy quần áo của Hạnh Hân sau lưng, kéo cô lên lầu.

Vệ Uyển vội vàng hỏi: “Tô Tử Lâm, anh đang làm gì vậy!”

Túc Bảo sợ đến nỗi thịt trong tay rơi xuống, lo lắng nói: “Cậu hai, đừng đánh chị Hạnh Hân…”

Bé cũng từng bị ba kéo đi như vậy.

Nghĩ đến vẻ mặt hung ác của ba, Túc Bảo đột nhiên cảm thấy chị Hạnh Hân cũng hơi đáng thương.

Tô Tử Lâm sững sờ, vô thức buông Hạnh Hân ra.

Vệ Uyển nhanh chóng ôm Hạnh Hân đang sợ hãi vào lòng, lườm Tô Tử Lâm với đôi mắt đẫm lệ và đi lên lầu!

Cô cảm thấy tất cả mọi người đều quá đáng, có cần phải đối xử với một đứa trẻ như vậy không?

Họ không nhìn thấy sao? Trên cổ tay Hạnh Hân còn có vết thương, mắt cũng bầm tím, tại sao lại có thể đới xử với Hạnh Hân như vậy?

Vệ Uyển cảm thấy tim mình như sắp vỡ ra.

Vệ Uyển ôm Hân Hân đang khóc vào lòng, cô cũng không ngừng c hảy nước mắt.

Cô cảm thấy thật lạnh tâm, năm sáu năm quan hệ vợ chồng cũng không thể sưởi ấm trái tim của Tôn Tử Lâm.

Lúc này, bà của Hạnh Hân lại gọi video tới, thấy cả con gái và cháu gái đều khóc, vội hỏi: “Sao vậy?!”

Vệ Uyển vừa khóc vừa kể lại sự việc.

Bà ngoại Hạnh Hân ở đằng kia rất tức giận: “Con xem, mẹ đã nói mà! Trước đây, khi nhà họ Tô chỉ có Hạnh Hân, bất kể thế nào cũng sẽ đối xử với con bé như công chúa! Bây giờ con nhóc kia vừa đến, họ sẽ không cưng chiều Hạnh Hân nữa!”

Hạnh Hân ở một bên nghe thấy lời này, lại nghĩ đến đây là lần đầu tiên mình bị đánh, mà các chú, ông bà nội, cũng không tới dỗ dành mình.

Trong phút chốc, cô bé còn khóc lợi hại hơn.

Vệ Uyển cáu kỉnh nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa.”

Bà ngoại Hạnh Hân trừng mắt: “Tại sao mẹ không thể nói? Mẹ có nói sai sao! Mẹ cho rằng một đứa trẻ được sinh ra trong dòng dõi trực hệ phải tốt hơn một đứa trẻ mang họ ngoài!”

Vệ Uyển nói: “Túc Bảo cũng sẽ mang họ Tô.”

Bà ngoại Hạnh Hân lắc đầu liên tục: “Xong rồi, Hạnh Hân nhà chúng ta sau này sẽ không thể tiến xa hơn được nữa! Cái đứa con hoang Túc Bảo đó không dễ chọc chút nào, con có hiểu không?”

“Khi nha đầu kia ở Nam Thành, nó đã đẩy mẹ kế của mình xuống lầu đến sảy thai. Túc Bảo phạm sai lầm, nhưng lại làm cho nhà họ Lâm phá sản!”

Vệ Uyển nhíu mày hỏi: “Mẹ kế kia không phải tự mình làm sảy thai để hãm hại Túc Bảo sao?”

Bà ngoại Hạnh Hân nói: “Chờ chút! Mẹ sẽ gửi cho con video tin tức nóng hổi.”

Một lúc sau, Vệ Uyển nhận được một video.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50


 

Chương 50

Trong video, một người tố giác đã bị thay đổi giọng nói tự xưng bạn tốt của Mục Thấm Tâm, đồng thời thông báo rằng Mục Thâm Tâm đã bị sẩy thai và bị bệnh nặng.

Ngoài ra còn có một đoạn video ngắn quay cảnh vệ sĩ mặc đồ đen ném Lâm lão gia và Lâm Phong ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, và một đoạn video nhỏ cảnh Tô Dĩnh Nhạc đè Lâm Phong lại rồi đập mạnh anh ta vào tường.

Tất nhiên, trong những đoạn video nhỏ này, người nhà họ Tô đều được làm mờ, nhưng Túc Bảo lại không được làm mờ …

Bà ngoại Hạnh Hân tiếp tục: “Con xem chưa? Hai lần thông báo bệnh hiểm nghèo, hai lần băng huyết! Mẹ kế nào lại ghét một đứa trẻ đến mức chấp nhận hi sinh đứa con trong bụng chỉ để hãm hại nó? Cô ta hai lần băng huyết, bệnh nặng, ai lại nỡ lấy mạng mình ra làm trò cười!”

“Cho nên Hạnh Hân nhà chúng ta sao có thể coi là hống hách, chân chính hống hách là đứa nhỏ kia mới đúng! Nó tuổi còn nhỏ mà đã có mưu kế như thế rồi.”

“Hôm nay nó đánh Hạnh Hân, nhưng nhà họ Tô lại chẳng có ai chịu dỗ dành Hạnh Hân. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là nó làm mờ mắt hai ông bà Tô rồi! Mẹ không thể tưởng tượng sau này sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.”

“Thật đúng là một tiểu bại hoại.

Vệ Uyển xem hết video mà cảm thấy rất ghê tởm!

Một đứa trẻ như vậy lại thực sự được nhà họ Tô nhặt về.

“Có vẻ như sau này chúng ta vẫn nên cẩn thận hơn về nó.” Vệ Uyển nói.

Cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con không chút ngại ngùng, Hạnh Hân nghe hết.

“Túc Bảo gi ết chết em trai trong bụng mẹ kế”, “Túc Bảo lắm mưu mô.”

“Túc Bảo là một đứa bé hư”… những lời này Hạnh Hân đều nhớ kỹ.

**

‘Tin nóng của Mục Thấm Tâm đã rất khéo léo khi không đưa lên các phương tiện truyền thông lớn mà lan truyền nó dưới hình thức ngồi lê đôi mách qua các trang nhỏ. Chỉ trong một tuần, tin Túc Bảo khiến mẹ kế sảy thai suýt chết đã lan truyền trong nhiều nhóm phụ nữ, người nổi tiếng…

Tám người con trai của nhà họ Tô đều là đàn ông, không ai lại đi chơi với một nhóm buôn chuyện nhàm chán như vậy, nên nhất thời không để ý.

Cho đến sinh nhật Túc Bảo.

Để biện minh cho tên tuổi của Túc Bảo và để mọi người biết Túc Bảo là con gái của nhà họ Tô, thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Túc Bảo đã được gửi đi từ rất sớm, mời rất nhiều người trong giới nổi tiếng. Ngày này, tủ đồ của Túc Bảo ngập tràn váy công chúa, nào là váy L0lita, váy xoè, váy bánh bèo…Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Từ đỏ, vàng, hồng, xanh dịu dàng đủ loại, rực rỡ như cầu vồng. “Túc Bảo, đến, chọn một cái đi!” Tô lão phu nhân ân cần vuốt v e cái đầu nhỏ của bé.

Nhìn đôi mắt long lanh của bé, nỗi ân hận và đau đớn trong lòng bà dần được bù đắp.

Túc Bảo ngước mắt lên hỏi: “Tất cả là của con ạ?”

Tô lão phu nhân gật đầu: “Ừ, tất cả đều là của Túc Bảo.”

Túc Bảo do dự một chút, đến gần bà cụ Tô, thơm nhẹ lên má: “Cảm ơn bà ngoại!”

Cuối cùng, Túc Bảo chọn một bộ váy công chúa kiểu L0lita màu hồng tím, tết tóc nhẹ nhàng hai bên, trên đó còn có hai cái kẹp nơ màu hồng.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51


Chương 51

Sau đó, dọc theo vòng cung trên đỉnh đầu, ngẫu nhiên rải rác một vài chiếc băng đô nơ nhỏ bằng ren, cục sữa nhỏ dễ thương giống như tinh linh nhỏ bước ra từ thế giới cổ tích.

Tô phu nhân sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Túc Bảo thật xinh đẹp.”

Túc Bảo nghiêng đầu cười, giơ ngón tay nhỏ xíu lên gõ vào mũi của bà cụ Tô, đắc ý nói: “Bà ngoại cũng rất đáng yêu!”

Bà cụ Tô không nhịn được cười.

Khóe môi Túc Bảo khẽ cong lên.

Mẹ nói, hãy chăm sóc bà thật tốt và làm bà vui.

Bé đang làm việc rất chăm chỉ!

**

Hôm nay trang viên vô cùng náo nhiệt, tiếng nhạc chậm rãi du dương, trên bãi cỏ ánh đèn rực rỡ chiếu sáng, mọi người uống rượu cười nói.

Bên ngoài trang viên nhà họ Tô có hai bóng người đeo khẩu trang và đội mũ đang lấp ló nhìn vào bên trong. Hai người này chính là Mục Thấm Tâm và Lâm Phong.

Không ai biết khoảng thời gian này cô ta đã khổ sở như thế nào, khuôn mặt biến dạng, Lâm Phong hận cô ta, đánh đập cô ta hết lần này đến lần khác.

Nhà họ Lâm coi cô ta như trâu như bò, cô ta phải phục vụ nhà họ như người hầu.

Cô ta quá khổ, sao Túc Bảo lại có thể sống tốt như thế!?

Mục Thấm Tâm giống như một con chuột trốn trong rãnh nước, chờ đợi thời cơ, tìm kiếm cơ hội …

Lâm Phong vươn cổ, cau mày nói:

“Chúng ta không có thư mời, làm sao mà vào?”

Mục Thấm Tâm dè nén sự ghen tị trong mắt, nhẹ nhàng nói: “Anh Phong, thân là ba mẹ của Túc Bảo, tại sao chúng ta lại không thể vào dự sinh nhật của con bé? Chỉ cần nói ra thân phận với bảo vệ, chúng ta nhất định có thể vào.”

“Nhưng…….”

Cô ta nhìn bộ quần áo xộc xệch trên người mình, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu….

Ngày trước cô ta cũng là tiểu thư có danh có tiếng, bây giờ nhìn xem cô ta đang phải mặc cái gì?

Lâm Phong sốt ruột hỏi: “Nhưng cái gì?”

Mục Thấm Tâm: “Chúng ta đi mua quần áo trước đi! Muốn vào đó, chúng ta không thể trông quá xuề xoà.”

Lâm Phong phát cáu: “Bây giờ lấy tiền đâu để mua quần áo!”

Mục Thấm Tâm chớp mắt nói: “Đơn giản, chúng ta có thể đi bán máu!”

**

Trong trang viên.

Túc Bảo mặc một chiếc váy xinh đẹp, nhưng trong tay lại ôm một con thỏ nhỏ hơi sờn rách, được Tô Nhất Trần dẫn xuống lầu.

Phía sau là Tô Ý Thâm, Tô Lạc và Tô Nhạc Phi.

Không ai nhìn thấy, còn có một linh hồn đứng đằng sau những người này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52


Chương 52

Kỷ Trường dựa vào lan can cầu thang, mím môi nhìn Túc Bảo: “Ừm… may là ta đến kịp.” Lúc này, đèn bật sáng chiếu vào Túc Bảo, Kỷ Trường nhướng mày, giơ tay lên búng một cái.

Vầng sáng phảng phất nhuộm một tầng tiên khí, trên váy Túc Bảo màu hồng tím lại tỏa ra những vì sao nhỏ, giống như bầu trời đầy sao, xinh đẹp lộng lẫy!

Ngoài ra, cơ thể bé dường như được bao phủ bởi ánh sáng thần thánh, khiến bé trông giống như một tinh linh hạ phàm.

Mọi người đều kinh ngạc, thật là một bộ váy đẹp, thật là một cô gái nhỏ thanh tú.

Tất cả đều nhìn Túc Bảo.

Đây là tiểu công chúa của nhà họ Tô…..

Chậc chậc, cô bé thật là được sủng ái, chủ tịch mặt lạnh Tô Nhất Trần cam tâm cúi đầu dắt tay cô bé.

Lúc này, cô bé đang ôm một con thỏ nhỏ đã cũ, nghe nói con thỏ này là do mẹ để lại cho cô bé, bọn họ cho rằng Túc Bảo thật giỏi giả vờ.

Sau video tin tức nóng hổi của Mục Thấm Tâm, phản ứng đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy Túc Bảo là cho rằng cô bé kiêu ngạo, mưu mô, họ sợ con mình sẽ bị tổn thương khi chơi với cô bé nên đã bảo con mình đừng có nói chuyện với Túc Bảo.

Kẻ sợ hãi đương nhiên sẽ vâng lời, cũng có một số phu nhân quý tộc không giống vậy, đẩy con của mình đi chơi cùng Túc Bảo.

Đứng ở lầu hai, Hạnh Hân nhìn Túc Bảo được vạn người ái mộ, cô bé nhếch miệng…

Cô chỉ vào chiếc váy của Túc Bảo, quay đầu lại nói: “Mẹ, con cũng muốn chiếc váy đó!”

Vệ Uyển nhìn Túc Bảo, thấy chiếc váy đầy sao của Túc Bảo hơi toả ra ánh sáng mờ ảo, như dải ngân hà vậy, một chút kinh ngạc xẹt qua ánh mắt cô ta.

Ngay lập tức, trong lòng cô ta cảm ghen tị!

Cả đời cô ta chưa bao giờ nhìn thấy chiếc váy đẹp như vậy, vừa rồi cô ta đã hoàn toàn kinh ngạc!

Một chiếc váy xinh đẹp lấp lánh như vậy nên mặc lên người công chúa nhỏ quý giá của cô ta … Họ thực sự không còn yêu thương Hạnh Hân nữa.

Vệ Uyển nói thầm: “Hạnh Hân, ngoan, lát nữa mẹ sẽ mua cho con.”

Hạnh Hân khóc: “Con không cần! Con không cần! Con muốn cái đó!”

Bà ngoại Hạnh Hân vừa mới hoàn hồn lại sau khi nhìn thấy chiếc váy, lập tức thêm dầu vào lửa: “Này, chiếc váy đó là phiên bản giới hạn của GYFY phải không? Nó chiếc duy nhất được sản xuất tại Trung Quốc. Chao ôi, nếu không có con nhỏ kia, chiếc váy này sẽ là của Hạnh Hân nhà chúng ta rồi!”

Vệ Uyển còn muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ lại, quả nhiên là như vậy!

Nhà họ Tô ban đầu chỉ có một cô công chúa nhỏ là Hạnh Hân.

Nếu không có Túc Bảo đến, tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới sẽ thuộc về bé Hạnh Hân của cô.

Nhưng bây giờ thì sao?

Đôi mắt của họ dán chặt vào Túc Bảo, trái tim của họ cũng đều hướng về Túc Bảo.

Hạnh Hân đã bị họ bỏ qua một bên!

Vệ Uyển chỉ cảm thấy buồn bực, như thể cả nhà họ Tô mắc nợ cô ta và Hạnh Hân vậy.

Nhưng bọn họ hoàn toàn quên rằng, khi quần áo của Túc Bảo được giao đến, nhà họ Tô cũng mua một lô váy công chúa cho Hạnh Hân.

Túc Bảo có váy bầu trời đầy sao, Hạnh Hân cũng có, tuy kiểu dáng hơi khác nhau nhưng giá cả không chênh lệch nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53


Chương 53

Nghe những lời này, Hạnh Hân càng khóc nhiều hơn, Vệ Uyển định tạm thời đưa cô bé về phòng, Hạnh Hân đã vội vàng chạy xuống lâu.

“Hạnh Hân!” Vệ Uyển lo lắng đuổi theo.

**

Trong vườn.

Túc Bảo đang ngồi trước chiếc bàn nhỏ, cùng mấy đứa nhỏ ăn bánh ngọt.

Một cậu bé đột ngột ngồi xuống giữa một nhóm các cô bé, cậu bé mặc một bộ tây trang, trên cổ còn đeo một chiếc nơ, với khuôn mặt này có thể nói rằng cậu sẽ là một chàng trai tuấn tú trong tương lai.

Cậu bé này tên là Tô Tử Chiến, xét về vai vế thì là anh họ của Túc Bảo.

Tô Tử Chiến là con trai cả của Tô Nhất Trần, hiện đang học lớp hai, là cháu đích tôn của Tô gia.

Lúc này, theo lời cha dặn, anh đến ngồi bên cạnh Túc Bảo, quan sát bé.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lạnh lùng, hơi banh ra, điều này khá giống với khuôn mật nghiêm túc thường ngày của ba cậu.

Túc Bảo đang cắt bánh kem, xung quanh có rất nhiều bạn nhỏ, bé chưa bao giờ có nhiều bạn như vậy.

Lúc này, thanh âm lại truyền đến bên tai tôi: “Này, cặp sách nhỏ, nhớ sư phụ không?”

Túc Bảo mím môi, không nói gì.

Sư phụ là một người xấu, người đã nói rằng sẽ về gặp bé sớm, nhưng sư phụ đã biến mất một thời gian rất dài.

Mẹ cũng từng nói mẹ chỉ ngủ một lát thôi, nhưng lại chẳng bao giờ tỉnh lại nữa …

Túc Bảo không nói gì, cắt một miếng bánh đưa cho Tô Tử Chiến : “Anh ơi, ăn bánh đi.”

Thấy Túc Bảo phớt lờ mình, hồn ma Kỷ Trường ở bên cạnh suy nghĩ, nói: “Nào, hôm nay là sinh nhật của con, sư phụ sẽ dạy con một kỹ năng mới được không?”

Nhưng Tô Tử Chiến lại rời mắt và nói: “Không thích ăn bánh ngọt.”

Cậu bé mím môi, trong lòng cảm thấy chán ghét.

Vì Hạnh Hân, cậu luôn cảm thấy cô em gái này rất kinh khủng không muốn chơi cùng.

Quả nhiên, hắn nhìn thấy Túc Bảo khóe miệng nhếch lên, cau mày buồn bã. Cậu suy đoán tiếp theo con nha đầu Túc Bảo này sẽ khóc rống lên chạy đi mách lẻo với bà.

Cậu chán ghét quay đầu đi chỗ khác, đợi vài giây cũng không thấy Túc Bảo khóc lóc hay biểu hiện gì.

Tô Tử Chiến có chút kinh ngạc, quay đầu lại liền nhìn thấy Túc Bảo nói với ai đó: “Né xa ra một chút.”

Bên trái Túc Bảo có một cô bé mặc váy Công chúa, khoảng chừng sáu tuổi, hình như được gọi là Tuyết Nhi.

Vừa rồi Tuyết Nhi cứ cố gắng lấy lòng Túc Bảo, khoe khoang, khen rằng chiếc váy của Túc Bảo thật đẹp và Túc Bảo trông giống như một công chúa, nghĩ rằng Túc Bảo sẽ đưa bánh kem cho cô đầu tiên.

Ai biết Túc Bảo lại bảo cô bé né xa ra.

Tuyết Nhi cắn môi, nhìn Tô Tử Chiến, nhẹ nhàng phàn nàn: “Anh Tử Chiến, hình như em đã khiến Túc Bảo không vui…”

Tuyết nhi có thể nhìn ra rằng Tô Tử Chiến dường như cũng không thích cô em gái này cho lắm.

Khi mẹ đưa Tuyết Nhi đến, bà đã bảo cô bé hãy tiếp cận Tô Tử Chiến .
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54


Chương 54

Trong lúc nhất thời, Tuyết Nhi cảm thấy rằng cô bé cũng thích chàng trai tên Tô Tử Chiến.

Trong đám trẻ con này chỉ gia cảnh của Tuyết Nhi chỉ đứng sau Tô gia, cho nên cũng có hai người hầu nhỏ đi cùng, hai người hầu nói với nhau: “Sao có thể làm như vậy, Tuyết Nhi đâu có chọc em ấy.”

“Tuyết Nhi đến để chúc mừng sinh nhật, sao em lại bảo cô ấy đi đi, không lịch sự chút nào.”

Những đứa trẻ khác tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi.

Túc Bảo nói những lời đó với Kỷ Trường, nhưng dường như Tuyết Nhi đã hiểu lầm, bé muốn giải thích.

Nhưng bé đột nhiên nhìn Tuyết Nhi, sau đó nhìn Tô Tử Chiến, cuối cùng im lặng.

Kỷ Trường chậc lưỡi: “Đứa nhỏ này lớn sớm rồi…”

Hắn biết thời cổ đại, sự cạnh tranh giữa thê thiếp và đích thứ rất khốc liệt, để sinh tồn, mẫu thân của đứa trẻ sẽ dạy chúng cách tranh đấu để đạt được lợi ích tốt nhất.

Hắn không ngờ rằng việc dạy dỗ con cái trong những gia đình giàu có này cũng giống như vậy …

Hai đứa trẻ vẫn đang chỉ trích bé: “Xin lỗi Tuyết Nhi đi.”

Túc Bảo mặt nghiêm nghị không nói gì.

Bé không làm gì sai cả, cô gái nhỏ tên Tuyết Nhi này rất kỳ lạ, cô ấy có vẻ hơi giống dì.

Túc Bảo cũng không muốn chia sẻ chiếc bánh với cô ấy. Thấy Túc Bảo không nói lời nào, hốc mắt

Tuyết Nhi đỏ lên: “Không sao… Chẳng lẽ Túc Bảo không thích chị!”

Tô Tử Chiến cau mày, cảm giác Tuyết Nhi đang bắt nạt Túc Bảo là thế nào nhỉ?

Cậu lạnh lùng nói: “Nếu em đã làm Túc Bảo không vui, vậy em nên xin lỗi đi, nếu không thì tại sao người khác phải thích em?”

Tuy rằng cậu không thích em gái mình, nhưng cậu cũng rất bao che người nhà.

Tuyết Nhi: “…”

Ở nhà, Tuyết Nhi có một cô em gái tới tuổi đi mẫu giáo, con bé thường giật đồ chơi của cô, mỗi lần như thế Tuyết Nhi chỉ cần ăn nói đáng thương, bố mẹ sẽ đứng về phía cô mà mắng em gái. Tại sao Tô Tử Chiến lại không giống vậy? Tuyết Nhi chưa bao giờ thấy mình bị bắt nạt như thế, hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi!”

Trong lòng Tuyết Nhi vô cùng tức giận, mẹ nói Túc Bảo rất mưu mô, ban đầu cô còn không tin, hóa ra thật sự đúng như vậy.

Tuyết Nhi cảm thấy mình bị Tô Tử Chiến ghét bỏ, tất cả những chuyện này đều do Túc Bảo gây ra.

Ngay khi cô còn đang suy nghĩ, một bóng người nhỏ bé đột nhiên lao về phía hoa viên!

Không hề chần chừ, Hạnh Hân túm lấy váy Túc Bảo, kêu lên: “Váy này là của tao!”

“Mày cướp váy của tao!”

Túc Bảo bị cô kéo đến loạng choạng, bánh kem trong tay rơi xuống váy!

Bé sững người một lúc, cố gắng giải thích: “Đây là váy mà cậu đưa cho em mà.”

Hạnh Hân hoàn toàn không nghe, vung bàn tay nhỏ bé của mình lên, dùng lòng bàn tay đánh vào mặt Túc Bảo.

Chát

“Tao đánh chết mày! Tao đánh chết mày!”

Hạnh Hân tức giận gào lên: “tạo hận mày, mày không được phép ở nhà của tao! Cút đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55


Chương 55

Túc Bảo đột nhiên nổi giận!

Hạnh Hân cướp Tiểu Ngũ của bé, cướp váy của bé, bây giờ còn đánh bé!

Chiếc váy này là do cậu tặng cho bé!

Túc Bảo dùng sức đẩy Hạnh Hân ra, Hạnh Hân ngồi bệt xuống đất, lớn tiếng khóc.

“Mày đánh tao, sao mày dám đánh tao!”

Tiếng la hét gào rống của Hạnh Hân làm mọi người xung quang chú ý chạy tới.

Hừ, mẹ nói vì Túc Bảo mà các cậu và ông bà nội mới không còn yêu thương Hạnh Hân nữa.

Túc Bảo cắn cắn môi, có lẽ là bởi vì hoàn cảnh mới làm cho bé có chút bất an, nhưng trong mắt vẫn lộ vẻ kiên định.

Bé hung hăng không chịu nhận thua nói: “Chị đánh em, em mới đẩy chị ra.”

Mẹ nói, không được để bị bắt nạt, nếu ai đánh con, thì con phải đánh lại họ dù là lý do gì đi nữa.

Bé đã giải thích với chị Hạnh Hân rồi, chị ấy không nghe, hơn nữa còn đánh bé nên bé mới làm như vậy.

Hạnh Hân bật khóc, trước nay cô đánh ai, họ cũng không dám đánh trả, sao Túc Bảo lại đánh trả chứ?

Hai đứa trẻ cứ như vậy vật lộn với nhau, chiếc vòng màu đỏ ở cổ tay Túc Bảo chợt loé lên, Hạnh Hân bị một cái tát bất ngờ đánh bay ra ngoài…

Hạnh Hân ngã xuống đất. chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, lập tức oà khóc.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, trận chiến đã kết thúc, bọn trẻ xung quanh đều sững sờ…

Tô Tử Chiến cũng sững sờ, anh hầu như chưa kịp phản ứng gì cho đến khi hạnh Hân đột nhiên bay ra ngoài.

Mặc dù không thích em gái lắm, nhưng nhiệm vụ được ba giao cho là hãy chăm sóc em gái thật tốt nên Tô Tử Chiến vội vàng chạy đến giúp đỡ Túc Bảo.

“Em ổn chứ?” Cậu hỏi.

Túc Bảo hai mắt đỏ hoe lắc đầu, mím chặt môi không nói gì. Hạnh Hân thì không như vậy, con bé bắt đầu khóc lóc, hét toáng lên.

Cuộc chiến giữa hai đứa trẻ thật sự rất đột ngột, những người tham gia bữa tiệc ngày hôm nay ai cũng nuôi con gái thành tiểu thư khuê các để sau nay có thể làm một phu nhân chuẩn mực, ai có thể ngờ rằng hai cô con gái của nhà giàu bậc nhất lại đánh nhau giữa bàn dân thiên hạ thế này?

Vệ Uyển chạy tới, đau lòng nhìn vết đỏ trên mặt Hạnh Hân mà nổi giận. “Làm sao con có thể đánh chị gái mình như vậy?”

Túc Bảo nắm chặt váy nói: “Là chị đánh con trước…”

Vệ Uyển gắt lên: “Vớ vẩn! Hạnh Hân sao có thể đánh người được!”

Tô Tử Chiến cau mày, lạnh lùng nói: “Thím hai, là Hạnh Hân đánh trước.”

Hạnh Hân lập tức gào khóc: “Là nó đánh con trước! Đây rõ ràng là váy của con mà! Túc Bảo giật váy của con lại còn đánh người! Tô

Bảo là đứa bé hư, là bạch liên hoa đầy mưu mô.”

Hạnh Hân đã nói lại những gì mà cô bé nghe được từ cuộ nói chuyện giữa mẹ và bà ngoại của mình.

Các loại biểu cảm lóe lên trên khuôn mặt của mọi người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56


Chương 56

“Ồ – hóa ra thứ Túc Bảo đang mặc là váy của Hạnh Hân!”

“Đứa trẻ này đã giật lấy chiếc váy yêu quý của chị gái mình sao?”

“Nhà họ Tô vẫn nuông chiều cô, Hạnh Hân thực sự rất đáng thương!”

Ở đây náo loạn, những người lớn cũng vội vàng chạy tới.

Một người phụ nữ đi tới trước mặt Tuyết Nhi, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tuyết Nhi hai mắt đỏ hoe khóc, thấp giọng nói: “Mẹ, vừa rồi Túc Bảo bảo con cút đi… nhưng con không có làm gì đắc tội em ấy! Tại sao em ấy lại đuổi con đi? Thực xin lỗi, Tuyết Nhi cảm thấy thật có lỗi!”

Nghe vậy, người ngoài cuộc âm thầm nói trong lòng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Túc Bảo chính là một con bé kiêu ngạo.

Vệ Uyển ôm lấy Hạnh Hân, hai mắt đỏ hoe, không ngừng dỗ dành: “Được rồi, là Túc Bảo đánh con trước, bảo bối của mẹ, đừng khóc…”

Biểu cảm trên mặt Tô Tử Chiến càng trở nên lạnh lùng.

“Hạnh Hân đánh Túc Bảo trước hay Túc Bảo đánh Hạnh Hân trước, thím hai, thím hỏi mọi người sẽ biết.”

Tô Tử Chiến thật sự không nói nên lời.

Mặc dù cậu không thích người em gái này lắm nhưng cậu lại càng không thích Hạnh Hàn hơn.

Những bạn nhỏ xung quanh, tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi.

Vệ Uyển đột nhiên chỉ vào một cô bé: “Tuyết Nhi, nói cho cô biết đi.”

Bé gái tên Tuyết Nhi sững người một lúc, nhìn Vệ Uyển, rồi nhìn mẹ mình, ánh mắt khẽ chớp.

“Cháu…..Cháu nhìn không rõ, hình như là Túc Bảo đánh Hạnh Hân trước….”

Tô Tử Chiến nghe vậy cau mày, ý cô ta là cậu nhìn không rõ sao?

Vừa rồi khi Hạnh Hân lao tới, rõ ràng là hạnh Hân đánh người trước, sao lại thành Túc Bảo đánh trước rồi.

“Em nói cái gì? Nói lại lần nữa.” Cậu nhìn chằm chằm Tuyết Nhi, thanh âm lạnh lùng giống hệt ba.

Tuyết Nhi vội vàng nắm lấy quần áo mẹ, vẻ mặt bất đắc dĩ, cúi đầu không dám nói.

Mọi người không còn gì để nói.

Nhiều người đồn rằng đứa bé được nhà họ Tô đón về có tâm tư rất xấu xa, làm mẹ kế sảy thai, sau đó còn nhờ các cậu làm phá sản họ Lâm.

Bọn họ cũng có nghe nói qua Tô Cẩm Ngọc, tuy rằng Tô Cẩm Ngọc chết rất đáng thương bọn họ là muốn bù đắp những gì họ nợ Tô Cẩm Ngọc, nhưng bọn họ cũng không thể chiều chuộng đứa nhỏ như vậy!

Nhìn xem nhà họ Tô đang làm gì thế này?

Túc Bảo này có đầu óc âm mưu, chắc chắn biết nhà họ Tô áy náy với mình, cho nên muốn làm gì thì làm.

Mọi người lắc đầu: “Tô tiểu thiếu gia, đừng doạ Tuyết Nhi! Con bé cũng chỉ là nói sự thật mà thôi!”

“Trời ơi, Túc Bảo lại hư như vậy, tuy rằng con bé từ nhỏ đã không có mẹ rất đáng thương, nhưng cũng không thể làm như vậy nha….”

Hạnh Hân nghe thấy mọi người đều đứng về phía mình, thì càng khóc dữ dội hơn.

Mọi người xung quanh đều đang chỉ trích Túc Bảo.

Túc Bảo siết chặt nắm tay, bé không hiểu mình đã làm gì sai, nhưng tại sao tất cả mọi người đều nói là lỗi của bé?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57


Chương 57

Thế giới của người lớn sao lại khác thế giới của trẻ con đến vậy?

Túc Bảo kiên quyết nói: “Con không sai, mọi người nói dối! Cậu mua vấy này cho con mà, chị Hạnh Hân mới là người đánh con trước…”

Bé còn chưa nói xong, Vệ Uyển đã ngắt lời: “Đủ rồi! Mặt của chị con bị con đánh thành thế này, con còn muốn nói gì nữa hả?”

Túc Bảo: “…”

Vệ Uyển cúi xuống ôm Hạnh Hân vào lòng: “Hạnh Hân ngoan, đừng làm loạn nữa, chúng ta về trước đi.”

Hạnh Hân nghe thấy hai chữ ‘làm loạn’ càng khóc lớn hơn.

“Con không! Con không muốn quay về, con muốn váy của mình Huuu Huuu!”

Lời giải thích của Túc Bảo bị nhấn chìm trong tiếng khóc của cô.

Túc Bảo một mình đứng giữa đám đông, điều bé muốn nói lại bị những người xung quanh dập tắt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tử Chiến căng thẳng, có em gái thật rắc rối.

Vừa định kéo Túc Bảo ra sau, một bóng người cao lớn ôm lấy Túc Bảo trước.

Tô Nhất Trần và Tô lão gia đến, Tô Nhất Trần nhìn xung quanh, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Khuôn mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ, Tuyết Nhi lập tức sững người, trốn đến sau lưng mẹ, không dám ló đầu ra.

Mọi người vội vàng lên án Túc Bảo:

“Hạnh Hân vừa mới chạy tới nói váy Túc Bảo đang mặc là của con bé, Túc Bảo không nói một lời liền đánh Hạnh Hân.”

Tô Dịch Thần cười lạnh một tiếng: “Cô chính mắt nhìn thấy?”

Ông Tô cũng chống gậy đi tới, ngữ khí kiên định: “Tôi tin Túc Bảo không phải đứa nhỏ như vậy, ai dám nói Túc Bảo sai, bước ra đây cho tôi.”

Mọi người nhất thời nghẹn họng, lần lượt quay sang nhìn Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi không dám bước ra, Hạnh Hân càng khóc dữ dội hơn.

Mẹ Tuyết Nhi vội vàng cười nói:

“Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng nóng, chẳng lẽ Tuyết Nhi nhà chúng ta sai rồi? Trẻ con đánh nhau cũng là chuyện bình thường…”

Nhưng chẳng ai để ý đến cô ta.

Về phần Vệ Uyển, Trong lòng cô ta lại càng khó chịu.

Khi không có người ngoài thì không sao, nhưng bây giờ có nhiều người ở đây như vậy, lời nói của ông lão chẳng phải trực tiếp nói Hạnh Hân vô cớ gây sự.

Vệ Uyển cố nén tiếng nức nở, thấp giọng nói: “Hạnh Hân, đi thôi, chúng ta không nên ở đây”

Mọi người nhìn Vệ Uyển bằng ánh mắt thương hại. Lại nhìn về phía Túc Bảo, ánh mắt càng thêm tinh tế.

Tô Dịch Thần quay lại nhìn Túc Bảo, đứng chắn trước đảm bảo Túc Bảo không bắt gặp những ánh mắt đó.

Nhưng Túc Bảo lại hiểu lầm, cắn môi không nói gì.

Bé đã quá quen với những cảnh như vậy.

Khi còn ở nhà họ Lâm, mỗi khi dì bị thương hay khóc, bố đều tra hỏi bé đầu tiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58


 

Chương 58

Và mỗi lần bé cố gắng giải thích, thì sẽ nhận được một cái tát từ ba mình.

Dần dần, Túc Bảo đã quen với điều đó, quen với việc mọi người nhìn bé với ánh mắt nghi ngờ và ghê tởm, quen với việc không giải thích, không nói chuyện.

Nhưng lần này thì khác, bé không muốn ông ngoại và cậu hiểu lầm…..

Túc Bảo lấy hết can đảm nói một cách chắc chắn:

“Vừa rồi con đang cắt bánh ngọt thì chị Hạnh Hân đột nhiên chạy tới, sau đó chị ấy túm lấy váy Túc Bảo, còn đánh Túc Bảo nữa, nên Túc Bảo mới tức giận đẩy chị ấy một cái.”

Sau khi Túc Bảo nói xong, mặc dù từ vựng không tốt lắm, nhưng logic của sư việc đã được sắp xếp rõ ràng.

Tô Tử Chiến nhìn Túc Bảo, một người em gái ít nói như vậy, cắn môi, nước mắt lưng tròng nhưng cố chấp không chịu khóc.

Vì lý do nào đó, cậu không thể ngồi yên.

Cậu đứng dậy kéo Túc Bảo qua một bên, nói: “Không liên quan đến Túc Bảo, em ấy không có làm gì cả.”

Tô Tử Chiến nhìn Hạnh Hân đang lăn lộn trên mặt đất, lạnh lùng nói:

“Hạnh Hân đột nhiên chạy ra túm lấy váy của Túc Bảo, Túc Bảo mới đẩy nó.”

Sau đó, anh ta nhìn Tuyết Nhi: “Về phần Túc Bảo nói để cho em né qua một bên thì không có nói thêm gì nữa.”

“Tuy rằng câu nói đó có vẻ như có nghĩa bảo Tuyết Nhi qua chỗ khác nhưng Túc Bảo thực sự không nói ‘cút đi’.”

Tô Tử Chiến sắc mặt nghiêm nghị, mặt không đỏ, tim không dập dõng dạc nói.

Bọn nhỏ ngây người.

Tuyết Nhi đỏ mặt, khóc trong vòng tay của mẹ.

Mọi người nhìn Tuyết Nhi, rồi nhìn Hạnh Hân, nhưng Tuyết Nhi lại không nói gì.

Nhưng liên quan đến Hạnh Hân, đó phải là lỗi của Túc Bảo.

Hãy nhìn xem con bé đang khóc lóc! Hạnh Hân cứ nói đó là váy của cô bé, làm sao đứa trẻ có thể nằm khóc thảm thiết như vậy.

Mọi người đều không tin lời Tô Tử Chiến nói, Hạnh Hân giật váy Túc Bảo là có ý gì!

Nghe những gì Tô Tử Chiến nói, ông cụ Tô và Tô Nhất Trần đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, quả nhiên là Hạnh Hân là người ra ta trước.

Vệ Uyển chất vấn: “Ý con là gì chứ, là Hạnh Hân đã đánh người trước? Hạnh Hân bình thường chỉ hơi kiêu ngạo, nhưng con bé sẽ không đánh người.”

Ông cụ Tô tức giận nói: “ Nó có đánh người hay không, cô còn không biết sao?”

Ông nhìn Vệ Uyển, nói với khuôn mặt lạnh lùng: “Đưa nó về”

Ông Tô đã kiềm chế bản thân để không chỉ trích Vệ Uyển trước mặt người ngoài.

Tuy nhiên, Vệ Uyển lại không cảm kích, cô ta cảm thấy ông già quá thiên vị, chính Túc Bảo đã đẩy Hạnh Hân, nhưng sau đó lại che chắn cho nó!

Vệ Uyển đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Ba, con nên biết cái gì chứ? Con chỉ biết rằng sau khi Túc Bảo đến, tất cả các người đều nhắm vào Hạnh Hân! Hạnh Hân căn bản không phải người như vậy! Là các người đã ép một đứa trẻ trở thành như vậy, Hạnh Hân đã làm cái gì sai chứ?”

Đôi mắt của Vệ Uyển đỏ hoe, cô chỉ có thể nói với Hạnh Hân: “Bảo bối, chúng ta quay về trước đi…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59


Chương 59

Tất cả mọi người đều ồn ào nên.

Nếu ban đầu chỉ là phỏng đoán, thì những gì Vệ Uyển nói bây giờ chứng tỏ Túc Bảo là một đứa trẻ chuyên gây rối.

Nhìn xem, gia đình tốt đẹp ban đầu cũng bị nó phá thành thế này.

Mọi người đều nhìn Vệ Uyển và Hạnh Hân một cách đầy thương cảm, cảm thấy rằng họ thật quá đáng thương…

Hạnh Hân vẫn khóc, lăn lộn trên mặt đất, tiếng càng to hơn.

Tô Tử Lâm cực kỳ xấu hổ, anh ta tiến lên chộp lấy Hạnh Hân rời đi.

Vệ Uyển vội vàng đuổi theo, tát anh một cái: “Anh đang làm gì vậy! Anh để con bé xuống!”

Tô Tử Lâm sắc mặt đỏ bừng, anh không giỏi nói chuyện, lúc tức giận chỉ có thể thốt ra hai chữ: “Câm miệng!”

Anh ta tiến lên nắm lấy tay Vệ Uyển, nghiến răng nói: “Đi theo tôi!”

Vệ Uyển vung tay ra khỏi anh, giọng nói hùng hồn: “Tôi không đi!”

Thấy ba mẹ cái nhau, Hạnh Hân thậm chí còn lăn lộn mãnh liệt hơn, gào khóc suýt thủng màng nhĩ.

Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Đi lấy đoạn camera giám sát tới đây.”

Vệ Uyển nhất thời sửng sốt….

Cô ta tức giận đến phát run, còn muốn kiểm tra camera giám sát?

Họ thực sự muốn ép Hạnh Hân đến chết sao?

Vệ Uyển bật khóc, nghẹn ngào nói: “Anh không cần kiểm tra! Chúng tôi đi là được!”

Nói rồi muốn đến ôm Hạnh Hân đi nhưng Hạnh Hân không chịu, thế là một lớn một nhỏ ôm nhau gào khóc trên mặt đất.

Hạnh Hân bật khóc, Vệ Uyển đau lòng gạt nước mắt, bộ dạng như bị bắt nạt thảm hại…

Mọi người nhìn họ đầy thương hại….

Bà của Hạnh Hân không ngừng r3n rỉ: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Trẻ con đánh nhau chút là chuyện bình thường mà!”

“Ôi, ông bà đừng giận! Chuyện nhỏ này có cần nghiêm trọng như vậy không?”

Bà mỉm cười khuyên bảo, hoàn toàn quên mất mình là kẻ đằng sau gieo rắc bất hoà.

Tô Nhất Trần phớt lờ bà ta.

Nhiếp quản gia vội vàng đưa tới một chiếc USB, nói: “Tiên sinh, giám sát đã được đưa tới, anh có muốn kiểm tra không?”

Không ngờ Tô Nhất Trần lại hất cắm lên, lạnh lùng lên: “Mở màn chiếu lên đi.”

Vệ Uyển sững sờ thốt lên: “Các người….sao các người có thể làm như vậy?”

Tô Nhất Trần cười lạnh: “Không phải nói Hạnh Hân không đánh người sao? Vậy thì sợ cái gì chứ?”

Vệ Uyển: “…”

Màn chiếu nhanh chóng được bật lên, những gì xảy ra tại đây từ từ hiện ra trên màn hình.

Trong đoạn giám sát, Túc Bảo đang chia bánh, Tô Tử Chiến ngoảnh mặt từ chối.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom