Cập nhật mới

Dịch Full Trọng Sinh Quy Phục Tổng Tài Lạnh Lùng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: 81: Khúc Mắc Được Gỡ Bỏ


Trong phòng khách sạn, Mạc Phong Thần đưa những tấm hình cho Hác Kiến Vũ xem.

Hác Kiến Vũ cũng hoàn toàn ngạc nhiên về những tấm hình này.
-“ Mạc Tổng cho người chụp lén sao?”
-“ Chụp lén??? tại sao tôi phải làm như vậy?”
-“ Theo như góc chụp này thì mọi người sẽ dễ hiểu lầm tôi và Tuệ San có quan hệ mờ ám…..

Chẳng lẽ là do Tô Lạc Lạc?”
-“ Hác Thiếu nói thế là sao?”
-“ Tô Lạc Lạc đã hai lần đến tìm gặp tôi để thương lượng và muốn tôi hợp tác với cô ta nhằm tách Tuệ San ra khỏi Mạc Tổng, Cô ta còn đưa cho tôi xem bản hợp đồng hôn nhân giữa anh và Tuệ San.

Ban đầu tôi có hơi trần trừ, nhưng tôi vẫn muốn gặp trực tiếp Tuệ San, tôi đã tỏ tình với cô ấy nhưng anh biết Tuệ San nói gì không?”
-“ Cô ấy nói gì?”
-“ Cô ấy nói cô ấy yêu anh, Tuệ San rất yêu anh đó Mạc Tổng!”
Nghe đến đây Mạc Phong Thần như vỡ oà, nhưng anh vẫn có chút hoài nghi.
-“ Vậy những tấm ảnh đó là sao?”
-“ Đó chỉ là cái ôm chào hỏi và tạp biệt, là tự tôi đa tình còn Tuệ San vẫn luôn từ chối.

Mạc Tổng yên tâm tôi không hề có ý phá hoại gì cả, cũng là tôi không mạnh mẽ đối diện với tình cảm của mình, nếu như Tuệ San chọn Mạc Tổng thì tôi sẽ toàn tâm chúc phúc cho cô ấy, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là được.


Có điều tôi thật sự muốn hỏi Mạc Tổng một câu.

Anh có thực sự yêu Tuệ San không?”
-“ Cả đời này tôi chỉ yêu cô ấy!”
-“ Được! quân tử nhất ngôn.

Nếu như ở bên Mạc Tổng mà Tuệ San không hạnh phúc tôi sẽ trở về mang cô ấy đi đó.”
Nói đến đây hai người đàn ông như giải toả được nỗi lòng, Mạc Phong Thần cũng không còn hiềm khích với Hác Kiến Vũ nữa.

Anh đồng ý hợp tác với Hác Kiến Vũ trên mọi phương diện.
-“ Hợp tác vui vẻ!”
-“ Được!”
-“ Phải rồi! Đích thân tôi sẽ điều tra tên chụp lén đó! Mạc Tổng cứ giải quyết chuyện của anh đi.”
-“ Không cần phải tìm tên đó nữa, biết thủ phạm là được rồi, Tô Lạc Lạc còn gây ra nhiều chuyện hơn thế nữa.”
-“ Tuỳ Mạc Tổng giải quyết nhưng miễn là Tuệ San được an toàn.”
-“ Cậu yên tâm, vợ của tôi tôi tự biết cách bảo vệ.”
-“ Được!”
Sau cuộc nói chuyện Hác Kiến Vũ đã yên tâm trở về Mỹ, còn Mạc Phong Thần chỉ muốn nhanh chóng xong xuôi hết mọi việc để trở về bên cô.

Mạc Phong Thần rất hối hận vì hiểu nhầm cô khi chưa điều tra rõ ràng, thường ngày Mạc Phong Thần cẩn thận và kĩ càng là thế nhưng khi đối diện với tình cảm anh lại trở nên hồ đồ như vậy, chỉ vì một chữ “ghen” mà thôi.

......................
Tại một căn phòng khác, Bạch Tử Du đang say giấc nồng thì bị một lực đạp mạnh đến nỗi cậu ta ngã lăn ra đất.

Bạch Tử Du lồm còm bò dậy, cậu ta tức giận quát lớn.
-“ Người nào to gan dám đạp bổn thiếu gia?”
Cô gái sợ hãi khóc lóc cầu xin.
-“ Xin anh tha cho tôi đi, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, xin hãy thả tôi ra đi mà…”
-“ Tôi không muốn tiền….Cô đối xử với ân nhân cứu mạng cô như vậy sao?”
-“ Anh… anh cứu tôi?”
-“ Không có tôi thì cô đã thành mồi của mấy tên lưu manh đó rồi!”
nghe đến đây cô gái mới nhớ ra chuyện đêm qua, Bạch Tử Du vẫn còn hơi đau vì cú đạp vừa rồi.

Cô gái áy náy liền tiến gần về phía Bạch Tử Du.

-“ Thật sự xin lỗi, tại tôi sợ quá nên có lỡ đạp hơi mạnh, ngài không sao chứ???”

-“ Không sao! chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi.

Không ngờ cô lại mạnh mẽ đến như vậy.”
-“ Dĩ nhiên! tôi có biết võ mà.”
-“ Thế sao lại để mấy tên đó bắt vào đây? chẳng lẽ……”
-“ Này! ngài đừng có mà hiểu nhầm, tôi bị chúng bắt cóc vào đây đó chứ!”
-“ Bắt cóc sao?”
-“ Tôi qua đây du lịch, vì mua đồ về khuya nên bị chúng bắt vào đây.”
-“ Cô đi một mình sao? hay còn có ai nữa?”
-“ Tôi đi một mình!”
-“ Tưởng cô đi cùng gia đình hay bạn bè gì chứ?”
-“ Tôi là trẻ mồ côi, tôi không có gia đình…..”
Nghe cô gái nói vậy Bạch Tử Du có chút thương cảm.

Cậu ta đành hỏi sang chuyện khác.
-“ Nói chuyện nãy giờ nhưng tôi vẫn chưa biết tên cô?”
-“ À tên tôi là Lộ Hạ Diệp.”
-“ Tôi là Bạch Tử Du.”
-“ Ngài họ Bạch sao ạ?”
-“ Phải!”
-“ Vậy ngài là thiếu gia nhà họ Bạch ư?”
-“ Có gì ngạc nhiên sao?”
-“ Dạ không! tôi hay thấy Bạch Gia trên truyền hình nổi tiếng là giàu có.”
-“ Thế hả? vậy mà vừa nãy có người muốn trả tiền cho tôi cơ đấy!”
-“ Tại..


tại tôi hiểu nhầm thôi, với lại tôi cũng đâu có nhiều tiền như vậy chứ! tôi mới ra trường không lâu, tiền tiết kiệm cũng chẳng có nhiều, tôi cứ nghĩ là mấy tên đó bắt tôi để moi tiền nên tôi mới nói như vậy.”
-“ Mới ra trường vậy là 22 tuổi ?”
-“ Dạ phải!”
-“ Mới ra trường mà cũng có tiền tiết kiệm cơ đấy!”
-“ Dĩ nhiên rồi, chắc ngài không biết cảnh vừa đi học vừa đi làm đâu nhỉ, ngay từ lúc ở trại trẻ mồ côi tôi đã ao ước được đến trường như các bạn khác, nên tôi đã đi làm thêm từ nhỏ đó.”
-“ Ai thèm thuê cô chứ?”
-“ Mấy quán ăn thuê tôi bưng bê với rửa bát này, nói chung mấy việc đó tôi làm thạo lắm.”
-“ Vậy sao? nghe có vẻ tự hào nhỉ?”
-“ Dĩ nhiên! đó là công sức mồ hôi mà tôi bỏ ra để kiếm những đồng tiền chân chính, thiếu gia giàu có như ngài thì sao mà hiểu được”
Nghe Lộ Hạ Diệp nói vậy Bạch Tử Du bất giác mỉm cười,
-“ Ngài cười gì chứ? chẳng lẽ ngài không thấy người nghèo bao giờ sao?”
-“ Không phải, tôi chỉ tò mò là “người nghèo” tính trả ơn tôi thế nào đây?”
-“Nếu ngài không chê, Tôi mời ngài đi ăn được chứ?”
-“ Được!”
-“ Vậy ngài đợi tôi về khu trọ của tôi đã nhé! ngài yên tâm tôi không quỵt đâu, tôi về thay đồ xíu.”
-“ Nói địa chỉ đi tôi đưa cô về.”
-“ Khu đó nhỏ với rẻ tiền, ngài muốn đến thật sao?”
-“ Không vấn đề!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: 82: Lần Này Cô Lại Nợ Tôi Đấy Nhé!”


Bạch Tử Du trực tiếp lái xe đưa Lộ Hạ Diệp về khu trọ mà cô ấy thuê.

Đúng như lời Diệp Diệp nói, khu này là khu rẻ tiền có rất nhiều thành phần phức tạp.

-“ Đi du lịch mà chọn nơi ở kì vậy?”
-“ Tại rẻ và tiết kiệm mà!”
-“ Tiết kiệm để rồi va phải mấy tên lưu manh đó hả?”
-“ Chỉ là không may chút thôi!”
-“ Nhân tiện dọn luôn hành lý đi!”
-“ Ngài nói tôi dọn hành lý làm gì? tôi chưa xong việc ở đây nữa mà!”
-“ Việc?”
-“ Phải! tôi sang đây để làm việc nhân tiện đi du lịch luôn.”
-“ Cô làm gì?”
-“ Một công việc tự do và giúp tôi kiếm ra tiền nhờ chiếc máy ảnh kia.”
-“ Thợ chụp hình sao?”
-“ Công việc làm thêm thôi! còn tôi vẫn đang tìm một công việc văn phòng ổn định hơn.”
-“ Ừm!”
-“ Ngài chờ tôi một lát, tôi vào trong thay đồ.”
Bạch Tử Du gật đầu sau đó đi ra ngoài.


Năm phút sau Lộ Hạ Diệp bước ra với bộ váy hoa nhí màu vàng dài thướt tha cùng mái tóc nâu óng ả.

vẻ đẹp ấy chợt khiến Bạch Tử Du thổn thức.
-“ Mặt tôi có gì sao?”
-“ Không có! rất đẹp.”
-“ Ngài vừa nói gì???”
Bạch Tử Du chợt chột dạ khi nghe Lộ Hạ Diệp hỏi lại, anh ta đành lảng sang chuyện khác.
-“ Thu dọn hành lý luôn đi, tôi đưa cô đến khách sạn.”
-“ Tôi ….

tôi ở đây là được rồi! sao phải đến khách sạn chứ!”
-“ Coi như là tôi giúp cô cho chót đi! mấy này nữa tôi về nước rồi, tôi cho phép cô ở khách sạn đó đến khi cô xong việc ở đây.”
-“ Nhưng khách sạn đó đắt đỏ bậc nhất thành phố này luôn rồi! tôi làm gì có tiền thuê phòng ở đó chứ?”
-“ Sẽ được Miễn Phí!”
-“ Thật….thật sao? Ngài nói thật chứ?”
-“ Bổn thiếu gia đây mà phải lừa cô hả?”
-“ Thế ngài móc nghoéo đi.”
Lộ Hạ Diệp giơ tay mình lên , Bạch Tử Du cũng ung dung làm theo cô ấy.
-“ Giờ thì đi được chưa?”
-“ Tôi sẽ thu dọn hành lý ngay đây ạ!”
Sau khi Lộ Hạ Diệp thu dọn hành lý xong xuôi, Bạch Tử Du cho người mang hành lý của cô ấy đến khách sạn, vì muốn trả ơn nên Lộ Hạ Diệp mời Bạch Tử Du đi ăn tối.
-“ Cô định mời tôi ăn ở quán vỉa hè sao?”
-“ Ngài không thích hả? nhưng đồ ăn ở đây ngon mà.”
-“ Tuỳ cô! đằng nào cô cũng là người mời.”
-“ Ngài yên tâm , đồ ăn ở đây rất ngon sẽ không làm ngài thất vọng đâu.”
Ban đầu Bạch Tử Du có chút e dè nhưng Lộ Hạ Diệp mời nhiệt tình quá anh ta đành cầm đũa gắp đồ ăn nếm thử, quả thực khẩu vị cũng không tệ, đồ ăn ở đây công nhận ngon hơn Bạch Tử Du tưởng tượng nhiều.

Thấy Bạch Tử Du ăn ngon như vậy Lộ Hạ Diệp rất vui, cô ấy còn mạnh dạn gọi ra hai chai bia nữa chứ.
-“ Này! cô không sợ uống rượu với người lạ sao?”
-“ Lạ gì chứ? Ngài là ân nhân của tôi mà! với lại đây là bia chứ không phải rượu.”
-“ Được! tuỳ cô.”
-“ Ngài uống được không? hay ngài sợ? tửu lượng kém sao?”
nghe Lộ Hạ Diệp nói thế Bạch Tử Du tức đến xì khói đầu,
“Gì mà tửu lượng kém, gì mà sợ chứ, bổn thiếu gia đây sẽ uống hết cả chai cho cô thấy.”

nói xong Bạch Tử Du cầm chai bia lên tu một hơi là hết, Lộ Hạ Diệp trợn tròn mắt vừa ngạc nhiên vừa thán phục.

Bữa tối hôm đó Bạch Tử Du cảm thấy rất vui vẻ trước một cô gái hoạt ngôn như Lộ Hạ Diệp.

Một cô gái khiến Bạch thiếu gia nở nụ cười rất nhiều lần.

Chưa hết một chai bia mà má của Lộ Hạ Diệp đã bắt đầu ửng đỏ, những hành động bây giờ của cô ấy đều là cảm xúc chứ không còn là lý trí nữa rồi.
Lộ Hạ Diệp đưa tay lên sờ mặt Bạch Tử Du, không chỉ thế cô ấy còn véo má Bạch Tử Du nữa, miệng thì không ngừng lẩm bẩm.
-“ Đáng yêu quá! em bé này ở đâu ra vậy? trông thật soái mà!…..”
Bạch Tử Du ngơ người,
-“ Cái gì??? cô nghĩ tôi là em bé hay sao?”
-“ Bé con đáng yêu lại đây với chị nào!”
-“ Này! Lộ Hạ Diệp, cô nhìn cho kĩ đi.”
-“ Sao bé lại lớn tiếng như vậy? chẳng đáng yêu chút nào!!!…”
nói xong Lộ Hạ Diệp cũng dần buông tay, cô ấy cứ thế gục xuống bàn.
-“ Say rồi sao?”
Bạch Tử Du tiến gần hỏi thăm, chợt Lộ Hạ Diệp bật dậy ôm chầm lấy anh ta.
-“ Đừng rời đi mà, đừng bỏ con ở lại.”
-“ Cô say rồi! để tôi đưa cô về khách sạn.”
Lộ Hạ Diệp cứ thế ôm chặt lấy Bạch Tử Du không buông, hết cách anh ta đành bế Lộ Hạ Diệp đi thẳng ra xe.
-“ Không biết là ai mới là người mời đây?”
Bạch Tử Du nhìn Lộ Hạ Diệp đang ngủ ngon lành, anh ta bất giác mỉm cười.
-“ Lần này cô lại nợ tôi đấy nhé!”
Nhanh chóng, chiếc xe BMW đã về đến khách sạn.


Bạch Tử Du cứ thế bế Lộ Hạ Diệp lên phòng khách sạn trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đặc biệt là đàn em của anh ta ở đây.

Đàn em thân cận của Bạch Tử Du đều mừng thầm trong lòng.
-“ Cuối cùng thì sếp nhỏ cũng có bạn gái rồi! bấy lâu nay tôi cứ tưởng cậu ấy không gần nữ sắc.”
-“ Phải đó! thật là hiếm thấy, cô gái đó chắc là chị dâu của chúng ta rồi.”
Đặt Lộ Hạ Diệp nằm xuống giường, Bạch Tử Du thở phào nhẹ nhõm, anh ta đang định rời đi thì Lộ Hạ Diệp khua tay kéo chiếc cavat của Bạch Tử Du khiến anh ta suýt nữa tắc thở luôn rồi, cũng may Bạch Tử Du nhanh trí giữ lấy tay Lộ Hạ Diệp.
-“ Say rồi tính làm loạn sao?”
-“ Đừng đi mà, đừng rời xa con…”
-“ Này! tôi không phải là ba cô đâu nhé!”
Bạch Tử Du gạt tay Lộ Hạ Diệp ra khỏi người mình nhưng cô ấy dứt khoát không chịu, Lộ Hạ Diệp cứ thế ôm chặt lấy Bạch Tử Du, hơi thở ấm nóng của Lộ Hạ Diệp cứ thế phả vào cổ Bạch Tử Du khiến anh ta vô cùng khó chịu.

Bạch Tử Du cố đẩy Lộ Hạ Diệp ra.
-“ Này nhìn cho kĩ mặt tôi đi…”
Lộ Hạ Diệp ánh mắt lờ đờ nhìn Bạch Tử Du, khuôn mặt Lộ Hạ Diệp trong ánh đèn lờ mờ càng thêm phần xinh đẹp.
-“ Chết tiệt! ánh mắt này là gì chứ?”
Chợt! Lộ Hạ Diệp rướn người lên hôn Bạch Tử Du, cô ấy còn thơm má anh ta nữa, hành động của Lộ Hạ Diệp lúc này khiến Bạch Tử Du như chết lặng.
-“ Là cô ép tôi!”
26 năm giữ thân coi như uổng rồi, con thú trong người Bạch Tử Du đã bắt đầu trỗi dậy, không để Lộ Hạ Diệp chơi đùa đôi môi của bản thân thêm nữa, Bạch Tử Du bắt đầu đáp trả nụ hôn của Lộ Hạ Diệp một cách mãnh liệt, …..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: 83: Về Nước


Bạch Tử Du thành thạo đến mức chẳng giống với người lần đầu gần nữ nhân chút nào, nụ hôn của họ cứ thế dây dưa không rời, rất nhanh chóng mọi thứ vướng víu trên người dần được cởi bỏ, quần áo của cả hai cứ thế nằm sõng soài trên sàn nhà.
-“ Lộ Hạ Diệp, là cô ép tôi.

Giờ phút này không còn cơ hội để hối hận nữa đâu.”
Màn đêm u tĩnh, lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng, giờ đây chỉ có tiếng th ở dốc của nữ nhân, trong đêm tối, tiếng nữ nhân r3n rỉ vô cùng ái muội.
Một chút ánh sáng chiếu thẳng vào Lộ Hạ Diệp, hiện lên dung nhan vô cùng xinh đẹp.

Làn da trắng mịn màng trơn mượt, môi anh đào nhỏ nhắn phát ra tiếng r3n rỉ.

Ánh mắt lim dim đa tình, trong suốt sáng ngời, tưởng chừng như Lộ Hạ Diệp sắp khóc, đúng là Trời sinh mị lực ánh mắt.
Nhìn ánh mắt Diệp Diệp hiện tại đang chìm đắm trong d*c vọng, không ngừng phát ra mị hoặc, những tiếng kêu r3n rỉ đến đỏ mặt.

Lộ Hạ Diệp giờ đây giống như yêu tinh dụ hoặc nam nhân, thân thể cô ấy không ngừng vặn vẹo, khó chịu.

Bạch Tử Du bây giờ mà cưỡng lại được thì chắc hẳn anh ta không phải đà ông nữa rồi.
Bộ ng ực Diệp Diệp giống như đỉnh núi, khiến Bạch Tử Du thật muốn khám phá, Bạch Tử Du bá đạo, tham lam chiếm lấy th@n thể Lộ Hạ Diệp.

Nụ hôn của Bạch Tử Du tuy bá đạo nhưng không thiếu phần ôn nhu, cẩn thận như sợ rằng Lộ Hạ Diệp bị tổn thương.

Căn phòng bao trùm d*c vọng, Bạch Tử Du không ngừng lấy bàn tay xoa bóp ngực Lộ Hạ Diệp.

Kỹ thuật tưởng chừng non nớt, nhưng lại đủ khiến Lộ Hạ Diệp khó chịu, cả người đầy nhiệt muốn toát ra, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Môi Bạch Tử Du khẽ chạm vào cổ Lộ Hạ Diệp, thân thể khỏe mạnh của Bạch Tử Du hiện ngay trước mắt cô ấy.

Quả thật là mãnh nam, thân thể rắn chắc, cơ bụng 6 múi, nếu bất kỳ sắc nữ nào nhìn thấy thân thể Bạch Tử Du cũng phải mê đắm, quả thật là mị lực nam nhân.
Bờ môi Bạch Tử Du di chuyển đến vòng một căng tròn, khẽ li3m nhẹ nhụy hồng khiến Lộ Hạ Diệp không ngừng r3n rỉ.

Bộ ng ực đ ẫy đà không ngừng hấp dẫn Bạch Tử Du, ánh mắt anh ta bây giờ đã chìm đắm trong d*c vọng, bàn tay cứ xoa bóp ngực của Lộ Hạ Diệp, thanh âm khàn khàn lên tiếng:
-“ Cô ăn gì để nuôi nó thế? thật khiến người ta phát điên mà…”
Bạch Tử Du tà ác đùa giỡn bộ ng ực ấy, khuôn mặt anh tuấn thoáng cười tà ác, ánh mắt chìm đắm sự mê hoặc khó cưỡng.
Bạch Tử Du lấy bàn tay thon dài, từ lướt xuống vùng cấm.

Hương thơm nơi tư m@t không ngừng hấp dẫn anh ta, Bạch Tử Du li3m nhẹ trên bàn tay, hương vị mê người, quyến rũ khiến Bạch Tử Du cười tà mị.

Anh ta dùng miệng, khẽ lướt giữa vùng cấm, tách hai chân Lộ Hạ Diệp ra, toàn bộ mê cung đều hiện ngay trước mắt Bạch Tử Du, anh ta dùng lưỡi khám phá nơi tư m@t, cả người Lộ Hạ Diệp không ngừng r3n rỉ:
– “Ưm….ưmh….”
Lộ Hạ Diệp giờ đây đã chìm đắm trong d*c vọng.

“Cậu em” của Bạch Tử Du cũng đã không thể chịu nổi được nữa, Bạch Tử Du nâng m ông Lộ Hạ Diệp lên, vùng tư mật lại xuất hiện trước mặt, kiều diễm ướt át.

Bạch Tử Du cười tà ác , anh ta muốn “tiểu đệ đệ” của mình tiến vào, vùng kín bị vật lạ xâm nhập, Bạch Tử Du dứt khoát đâm “mạnh” khiến Lộ Hạ Diệp chợt giật nảy lên đau đớn.
-“ Đau…..đau..quá!”
Một dòng máu đỏ ấm nóng từ từ chảy ra, Bạch Tử Du biết mình là người đàn ông đầu tiên của Lộ Hạ Diệp, anh ta có chút vui mừng.
Bạch Tử Du lúc đầu chỉ dám di chuyển nhẹ nhàng nhưng sau khi thấy cơ mặt Lộ Hạ Diệp dần dãn ra nhịp độ lại bắt đầu nhanh hơn.

Bạch Tử Du ghì chặt hạ th@n vào huyệt mật của Lộ Hạ Diệp.

Từng đường gân lớn nhỏ ngang dọc thay nhau nổi đầy trên trán Bạch Tử Du, anh ta rung nhẹ thân người một cái, từng dòng **** **** đặc quánh trắng đục bắn thẳng vào nơi tư m@t của Lộ Hạ Diệp.

Nhưng Bạch Tử Du vẫn chưa chịu rút “cậu em” ra khỏi cơ thể cô ấy.


Những giọt nước mắt vô thức chảy dài trên gò má Lộ Hạ Diệp, Bạch Tử Du không trần trừ mà hôn lên đó, đôi môi Lộ Hạ Diệp tiếp tục bị càn quét.

Chợt! hai tay Bạch Tử Du nâng hông Diệp Diệp lên cao, đặt hai chân cô ấy lên vai thành hình chữ V, Bạch Tử Du lại tiếp tục chuyển động.
Tiếng va chạm giữa nơi tư m@t và *** **** phát ra khắp căn phòng, kèm theo là tiếng rên *** mỹ của Diệp Diệp, thỉnh thoảng Bạch Tử Du lại gầm nhẹ.

Miệng Bạch Tử Du ngậm m*t nh* hoa đỏ hồng căng cứng nhưng bên dưới vẫn không ngừng chuyển động.

Bạch Tử Du gầm nhẹ một tiếng, anh ta lại phóng hết **** **** vào trong.

Lộ Hạ Diệp cũng lên đến đỉnh điểm cùng lúc chảy ra chất dịch nhầy màu trắng.

Hai thứ chất lỏng hoà vào nhau chảy ra ngoài, hoà theo đó là mấy sợi tơ máu.

Nhưng phải rất lâu sau Bạch Tử Du mới thoả mãn mà tha cho Diệp Diệp.

Xong xuôi, Bạch Tử Du còn bế Diệp Diệp đi tắm, sau đó Bạch Tử Du ôm cô ấy ngủ ngon lành.
Khi Lộ Hạ Diệp tỉnh dậy thì cũng đã 10h trưa, th@n dưới đau ê ẩm khiến cô ấy khó chịu, mọi kí ức tối hôm qua ùa về khiến Diệp Diệp đỏ mặt, vì say bia rất nhanh tỉnh táo nên việc nhớ lại là chuyện được nhiên.

Diệp Diệp nhìn xung quanh thì không thấy bóng dáng Bạch Tử Du đâu cả,
-“ Mình phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được….”
Định bước xuống giường nhưng hai chân của Diệp Diệp như chẳng có sức lực, cô ấy loạng choạng ngã bổ nhào xuống đất.
-“Ui da….


cái chân của mình…”
Một mùi thơm thoang thảng khiến Diệp Diệp chú ý.

Nhìn lên chiếc bàn đầu giường thì thấy bát cháo đang còn vương một chút khói, bên dưới bát cháo là một tờ giấy kèm theo tấm danh thiếp.

Bên trong tờ giấy là lời nhắn mà Bạch Tử Du để lại.:
“ Tôi có việc phải về nước gấp, em ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt, 2 ngày nữa tôi sẽ quay lại tìm em.

Kia là danh thiếp của tôi, có chuyện gì em cứ gọi trực tiếp cho tôi và đừng quên bữa sáng nhé!”
Rõ ràng là Bạch Tử Du đang có ý quan tâm Diệp Diệp nhưng tâm trạng của cô ấy đang hỗn loạn thực sự, số phận thật biết trêu đùa Diệp Diệp mà, là trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, chẳng biết mặt mũi ba mẹ mình là ai, đi học thì luôn bị bạn bè coi thường, vất vả làm việc để dành tiền đi học, có chút tiền đi du lịch thì lại va phải mấy tên côn đồ, xong lại xảy ra tình một đêm với chính ân nhân của mình nữa chứ.

Diệp Diệp còn biết rõ chính cô ấy là người khơi gợi trước, chính cô ấy là người làm sống dậy con sói trong người Bạch Tử Du nên bây giờ Diệp Diệp rất sợ.
-“ 36 kế thì kế chuồn bây giờ là hợp lý rồi!…”
...----------------...
Phía bên này, Bạch Tử Du đang cùng Mạc Phong Thần và một số đàn em trở về nước, nhưng trong lòng Bạch Tử Du lại có chút quyến luyến.

Còn Mạc Phong Thần với cặp kính đen bí hiểm anh nhìn những đâm may qua khung cửa sổ máy bay cười nhẹ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: 84: Mạc Phong Thần Trở Về


Tại Mạc Gia, Tuệ San đã phải dậy từ sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho Tô Lạc Lạc, còn bà nội Mạc và Mạc phu nhân có nhắn ngày mai hai người họ sẽ trở về nên Tô Lạc Lạc tận dụng ngày cuối này để hành hạ cô.

Bắt cô dậy sớm làm bữa sáng nhưng gần 10h Tô Lạc Lạc mới uể oải bước xuống lầu, thức ăn cũng đã nguội hết cả, Tô Lạc Lạc thức giận hất thẳng đ ĩa đồ ăn vào người Tuệ San.
- “ Mày định cho tao ăn đồ nguội tanh nguội ngắt thế này hay sao?”
- “ Cô có thể nói tôi hâm nóng lại cho cô mà!”
Thấy Tuệ San nói thế Tô Lạc Lạc liền cầm rổ hoa quả trên bàn hất thẳng vào người cô.

Mấy người làm chứng kiến hết tất cả liền chạy lại phía Tuệ San
- “ Tiểu thư không sao chứ???”
- “ Tôi không sao! mọi người cứ làm việc của mình đi.”
- “ Tiểu Thư cái thá gì, cũng làm công ăn lương như các người thôi, làm như cao sang lắm không bằng.

Tao mới là chủ nhân đích thực ở đây, khôn hồn thì lo mà làm việc đi.

Còn mày nữa, đừng cố mà làm trái ý tao…..”
Nói xong Tô Lạc Lạc liền đi ra phòng khách.


Trước khi đi cô ta còn bắt Tuệ San làm cho cô ta một bát súp bào ngư, vi cá.

Tuệ San rất ấm ức nhưng lại chẳng nói được gì, cô quay sang khuyên mọi người làm việc của mình mặc dù ai cũng thấy Tô Lạc Lạc chướng tai gai mắt.
- “ Có thai thôi mà tưởng cô ta làm chủ ở đây luôn vậy.”
- “ Được rồi! mọi người làm việc đi.

Ngày mai bà và Mạc phu nhân trở về rồi, chắc cô ta không gây chuyện như thế này nữa đâu.”
- “ Đúng là con người hai mặt, tiểu thư nên cẩn thận với cô ta một chút.”
- “ Ừm! tôi biết rồi.”
Mọi người bắt đầu tản ra, Tuệ San cũng sắn tay vào làm súp cho Tô Lạc Lạc, chẳng hiểu vì khói hay vì đau lòng mà nước mắt cô cứ vô thức chảy ra.

Cô lại nhớ anh rồi, cô bị người ta bắt nạt rồi, sao anh không bảo vệ cô như anh đã từng chứ.
Cả ngày đã mệt với ả Tô Lạc Lạc rồi mà tối đến ả ta cũng chẳng để cô yên.

Vẫn như thường lệ Tô Lạc Lạc bắt Tuệ San pha nước nóng ngâm chân cho mình.
- “ Này! bóp chân cho tao đi chứ!”
Tuệ San lặng lẽ ngồi xuống nắn b óp chân cho Tô Lạc Lạc, cô làm rất nhẹ nhàng và thuần thục nhưng đột nhiên Tô Lạc Lạc nói cô dừng lại, sau đó ả ta dùng chân đạp cô ngã ngửa ra sau.

- “ Cô quá đáng lắm rồi đó!”
- “ Sao??? haha, tức giận rồi à.

Tức giận tiếp đi, tao rất thích nhìn mày tức giận nhưng lại chẳng làm gì được tao cả.”
Vừa nói xong Tô Lạc Lạc bê ngay chậu nước hất thẳng vào người cô, toàn thân cô ướt sũng hết cả.
- “ Cô….”
Tuệ San uất ức khóc không thành tiếng, bên ngoài Mạc Phong Thần cùng Bạch Tử Du đã trở về, đi cùng anh có cả bà nội và Mạc phu nhân nữa, mọi người làm thấy thế liền chạy ra nghênh đón nhưng Mạc Phong Thần ra hiệu cho họ im lặng.

Anh trực tiếp đi lên lầu và tiến đến trước cửa phòng của Tô Lạc Lạc.

Đúng là cậy không có ai ở nhà Tô Lạc Lạc thoả sức chửi mắng và lăng mạ Tuệ San, Mạc Phong Thần đứng ngoài nghe thấy hết tất cả, hai tay anh bắt đầu nâm chặt.


Bên trong Tô Lạc Lạc vẫn không hay biết chuyện gì cô ta ném khăn vào người Tuệ San rồi bắt cô lau toàn bộ nền nhà ướt đẫm.
- “ Mày lau hết cho tao, cái thứ dơ bẩn đê tiện như mày mà cũng muốn đeo bám Phong Thần ư?”
- “ Đủ rồi!”
- “ Hôm nay mạng miệng nhỉ? mày có tin tao báo với bà nội hay không?”
Bà nội Mạc nghe đến đây không còn đủ kiên nhẫn nghe thêm nữa nên bà cùng Mạc phu nhân mở cửa đi vào, Mạc Phong Thần cũng liền đi sau họ.
- “ Cô tính báo chuyện gì cho tôi?”
Tô Lạc Lạc nghe thấy tiếng bà nội Mạc liền giật bắn mình, ả ta quay đầu nhìn lại thì càng ngạc nhiên hơn khi thấy Mạc Phong Thần đứng phía sau, vừa vào phòng người đầu tiên mà Mạc Phong Thần chú ý chính là người con gái mà anh hằng nhớ mong, thấy Tuệ San quần áo ướt nhẹp đứng ở góc tường lòng Mạc Phong Thần đau xót vô hạn.

Tô Lạc Lạc chợt chột dạ vì những lời nói của ả ta khi nãy liệu họ có nghe thấy hết không.

Tô Lạc Lạc liền thay đổi thái độ, ả ta tươi cười đi đến gần họ.
- “ Bà Nội! bà về rồi sao?, Phong Thần! anh về cùng bà nội và mẹ hả?”
Bà nội Mạc và Mạc phu nhân như phớt lờ lời hỏi thăm của ả, hai người họ trực tiếp tiến đến phía Tuệ San.
- “ Con không sao chứ?”
- “ Con … con không sao!”
- “ Quần áo ướt nhẹp thế này mà nói không sao?”
- “ Con Xin lỗi!”
Tô Lạc Lạc thấy bà Nội quan tâm Tuệ San cô ta vội giải thích.

- “ Tuệ San làm đổ nước ra nhà, con và cô ấy đang cùng nhau lau lại thôi ạ! phải không Tuệ San.” Tô Lạc Lạc dùng ánh mắt uy hiếp nhìn về phía cô.

- “ Chuyện đó….”
- “ Được rồi chúng ta ra ngoài trước đi!”
Bà Nội và Mạc phu nhân dẫn Tuệ San lướt qua Tô Lạc Lạc, họ như ngó lơ tất cả lời nói của ả ta.

Ánh mắt Mạc Phong Thần cứ thế dõi theo Tuệ San.

Sau khi ba người họ đi khỏi Mạc Phong Thần lúc này mới lên tiếng.
- “ Chắc chúng ta có nhiều chuyện để nói với nhau đó Tô Lạc Lạc.”
- “ Mạc Phong Thần, anh trở về rồi! em thật sự rất nhớ anh.”
Tô Lạc Lạc định tiến đến ôm Mạc Phong Thần nhưng đã bị anh hất thẳng tay.
- “ Phiền cô tránh xa tôi ra một chút!”
thấy thái độ khác lạ và ánh mắt sắc lạnh của Mạc Phong Thần, Tô Lạc Lạc có chút run sợ
- “ Phong… Thần… sao…sao anh lại nhìn em như vậy?”
- “ Nếu muốn biết thì cô phải đi với tôi một chuyến rồi! người đâu, lôi cô ta đi.”
Tô Lạc Lạc ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng cô ta bắt đầu sợ hãi khi thấy người của anh bước vào, Tô Lạc Lạc la lối giải thích om sòm.
- “ Bịt miệng cô ta lại!” Mạc Phong Thần lạnh lùng ra lệnh..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: 85: Bí Mật Phơi Bày


Tuệ San theo bà nội và Mạc phu nhân vào phòng, mọi uất ức kìm nén như vỡ oà.

Tuệ San cứ thế khóc nức nở.

Bà Nội Mạc lên tiếng an ủi.
- “ Vất vả cho con rồi! ta thật sự xin lỗi.”
- “ Không! con mới là người có lỗi thưa bà.”
- “ Con không có lỗi gì cả!”
- “ Thực ra chuyện con ở bên cạnh bà và mẹ là do bản hợp đồng hôn nhân giữa con và Mạc Phong Thần.

Con thật sự xin lỗi hai người vì đã lừa dối hai người suốt thời gian qua.”
thấy bà nội và Mạc phu nhân chẳng có chút ngạc nhiên nào, ngược lại họ còn cười nữa, Tuệ San lúc này ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
- “ Tại sao hai người lại cười.”
- “ Con nghĩ chúng ta không biết chuyện đó sao?”
- “ Bà và mẹ biết rồi ư?”
- “ Phải!”
- “ Sao hai người lại biết được, là Phong Thần nói cho hai người đúng không ạ?”

- “ Ta và mẹ Phong Thần đã biết từ lúc hai đứa nói sẽ kết hôn kìa.”
- “ Bà nội nói đúng đó, bọn ta không lạ gì Phong Thần cả, chẳng tự nhiên mà nó lại đồng ý kết hôn một cách dễ dàng như thế!”
- “ Hai người có giận con không?”
- “ Sao phải giận chứ? có cháu tụi ta rất vui là đằng khác.

Thời gian qua vất vả cho cháu nhiều rồi, bọn ta làm như vậy cũng đều có lí do cả nhưng ta nghĩ Phong Thần sẽ từ từ giải thích cho cháu.”
- “ Có chuyện gì sao bà?”
- “ Muốn biết cháu hãy gặp Phong Thần nhé! bây giờ đi thay đồ đi! ta mang rất nhiều quà cho cháu đó.!”
dù hơi hoang mang nhưng Tuệ San lại rất vui vẻ khi khúc mắc được tháo gỡ, thì ra bà nội và Mạc phu nhân đã biết chuyện hợp đồng từ lâu rồi, dù là hợp đồng nhưng tình cảm cô dành cho họ đều là thật, chắc hẳn bà nội và Mạc phu nhân đều cảm nhận được điều đó nên họ chẳng thể nào giận được cô.
...----------------...
Trong một căn phòng tối, Tô Lạc Lạc bị bịt mắt và bị trói cố định trên một chiếc ghế, ả ta vô cùng hoang mang lo sợ.
- “ Tại sao bọn chúng lại muốn bắt mình? chắc không phải Phong Thần biết những gì mình làm chứ, tính tình của Phong Thần mình biết rõ nhất, sao anh ấy có thể ra tay với mình được???!!!”
- “ Tỉnh đi!” Bạch Tử Du hất mạnh xô nước vào người Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc gầm hét.
- “ Đứa nào dám dội nước tao? có muốn sống nữa không hả??? thả tao ra…”
Bạch Tử Du tiến đến lột bỏ tấm vải đang che mắt ả ta rồi lạnh lùng đáp lại.
- “ Nước lạnh không khiến cô tỉnh táo hơn sao?”
- “ Bạch Tử Du????!!!, thì ra là cậu.

Trước đây tôi đối xử với cậu thế nào? cậu quên rồi hả? tôi là vợ sắp cưới của anh họ cậu, đứa con trong bụng tôi cũng là cháu của cậu đó!”
- Thế sao???? hahaha” Mạc Phong Thần vỗ tay cười lớn nói.
- “ Bạch Tử Du, cậu dẫn đàn em ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô ta một chút.”
- “ Vâng! có gì anh gọi em.”
- “ Không cần! tôi cho cậu nghỉ phép 2 tuần, làm những gì cậu muốn đi..”
Bạch Tử Du nghe Mạc Phong Thần nói thế thì không khỏi vui mừng, anh ta nhanh chóng đặt vé máy bay.

Bạch Tử Du thực sự rất nhớ cô gái hoạt ngôn đó rồi…
Khi căn phòng tối chỉ còn mình Mạc Phong Thần và Tô Lạc Lạc, ả ta lại diễn ra bộ mặt vô cùng đáng thương.
- “ Phong Thần…..

Bạch Tử Du, cậu ta dội nước vào người em….”
- “ Nếu cô mà khóc thì tôi móc mắt cô luôn đó!”

Tô Lạc Lạc ngạc nhiên tột độ, thấy ánh mắt sắc lạnh của Mạc Phong Thần mặt Tô Lạc Lạc tái xanh vì sợ.
- “ Phong Thần…..sao…????”
- “ Vào vấn đề chính đi! 8 năm qua cô đã đi đâu?”
- “ Em, em nói rồi mà, em muốn bản thân tốt hơn để xứng đáng với anh nên em đã đi du học…”
- “ Nước nào??? Thái Lan sao??? Tôi có gặp một bác sĩ, ông ta tên Jonh- một bác sĩ nổi tiếng chuyên cấy ghép bộ phận cơ thể, cô quen bác sĩ ấy chứ???”
- “ …..

Anh….anh đã biết tất cả rồi??!!!”
- “ Mấy năm qua, tôi vất vả tìm kiếm cô nhưng thực chất cô vẫn luôn ở trong nước và qua bên Thái để phẫu thuật đúng chứ???”
- “ Rốt cuộc từ khi nào mà anh lại nghi ngờ em? nếu như từ đầu đã nghi ngờ vậy tại sao bây giờ mới…???”
- “ Chúng ta vốn dĩ đã kết thúc rồi, nhưng cô chẳng những không từ bỏ hy vọng mà còn hết lần này đến lần khác đụng đến giới hạn của tôi.

Vốn dĩ cô đột nhiên trở về là muốn lợi dụng tôi, cô muốn lợi dụng Mạc Thị để hoàn thành việc riêng của cô, còn muốn hãm hại Tuệ San, cô vu khống bịa chuyện đủ điều,…”
- “ Mộc Tuệ San?!…..

lại là Mộc Tuệ San? sự che chở của anh em cũng đã từng có, tất cả những gì em làm đều vì yêu anh…Em không dám nói mình sắp phẫu thuật vì sợ anh ghét bỏ em, lúc trước chúng ta thương yêu nhau như thế anh đã quên rồi sao? Em chỉ muốn bản thân mình được bình thường, để chúng ta quay về như trước….”
- “ Chính vì tôi chưa quên nên hành động bây giờ của cô trong mắt tôi cực kỳ ghê tởm.

Nếu như cô chịu an phận thì có lẽ bây giờ tôi vẫn coi cô như em gái của mình rồi…”
- “ Không! em không muốn! em muốn làm vợ anh.”
- “ Cô vẫn luôn cố chấp như vậy, thảo nào năm đó, lúc tôi theo đuổi cô, cô toàn dấu dấu giếm giếm.


Chẳng qua khi đó chúng ta còn trẻ, tôi tôn trọng cô, nhưng tôi lại chẳng phát hiện ra cô lại là người song tính.

Thế thì cái thai mà cô luôn miệng nói dối để bắt bà tôi, mẹ tôi và cả Tuệ San hầu hạ cô nữa, thì tính thế nào? vốn dĩ cô làm gì có khả năng mang thai???”
- “ Em….em…..

Chỉ vì em quá yêu anh, phẫu thuật xong cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài nhưng em không đợi được lâu như thế, em quá yêu anh, em muốn nhanh chóng về gặp anh, muốn kết hôn với anh.

Nhưng sau khi trở về Mộc Tuệ San lại cướp mất anh, rõ ràng anh với cô ta chỉ là vợ chồng trên hợp đồng nhưng sao anh lại rung động? có phải anh yêu cô ta rồi không???”
- “ Không phải là yêu, mà là rất rất yêu…”
- “ Anh nói dối, trước đây tình cảm của anh không như vậy, Mộc Tuệ San chỉ là người thay thế….”
- “ Không sai! quả thực trước đây tôi từng có cảm tình với cô, nhưng chỉ dừng lại ở mức thích, có thiện cảm mà thôi.”
- “ Phong Thần, tuy là em không thể sinh con nhưng em thật sự rất yêu anh, nếu anh chấp nhận thì em sẽ đồng ý cho Mộc Tuệ San mang thai con của anh, chúng ta sẽ kết hôn và cùng nuôi nấng đứa trẻ, có được không anh???”
- “ Não cô quả là có vấn đề đó Tô Lạc Lạc, hành động và lời nói của cô bây giờ thật quá ghê tởm, nghe cho kĩ đây, tôi yêu Tuệ San, chỉ có Tuệ San mới xứng đáng là vợ của tôi, là mẹ các con của tôi.”
- “ Có phải Mộc Tuệ San bỏ bùa mê thuốc lú gì không? sao anh lại u mê cô ta như vậy? em sẽ giết cô ta loại hồ ly tinh…”
- “ Đến giờ rồi mà vẫn không chịu hối cải.

Đã đến lúc cô nên im lặng mãi mãi rồi…”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: 86: Dỗ Vợ


- “ Phong Thần??? anh nói như vậy là sao????”
- “ Tội của cô, cô tự hiểu rõ.”
- “ Dù cho em có phạm lỗi gì thì cũng không đáng phải chết, Mộc Tuệ San không phải đang sống sờ sờ hay sao?”
- “ Hừm! Cô dàn dựng cảnh Tuệ San có tư tình với bạn của cô ấy, cô hành hạ cô ấy, cô âm mưu phá hoại tình cảm giữa tôi và Tuệ San, cũng may là bà nội cao tay, cô tưởng rằng bà tôi tin cô mang thai thật hay sao??? việc bà giữ cô lại Mạc Gia là để cô không nghĩ cách làm chuyện hại người thêm nữa.

Nhưng mọi hành động của cô ở Mạc Gia bà nội và mẹ tôi đều biết rõ mồn một.

Chuyện này thì cũng là bình thường so với bản chất ác độc của cô thôi! Năm đó sắp đặt cho Tô Thị phá sản, cô không tiếc sát hại chú ruột của mình, người đã nuôi dưỡng cô 12 năm kể từ khi ba mẹ cô mất vì tai nạn, và cô nói dối với tất cả mọi người rằng chú cô vì quá buồn rầu nên tự tử mà chết đúng chứ? loại người như cô có việc gì mà không dám làm? lòng dạ rắn độc.

Chết xem như còn nhẹ.”
- “ Không….

không… tôi không làm gì cả!!!! Mạc Phong Thần anh không thể giết tôi…”
- “ Cũng biết sợ chết sao? nhưng cô sai rồi! giết cô là điều rất đơn giản nhưng tôi không muốn tay mình bị vấy bẩn.

Mọi bằng chứng về tội ác của cô tôi đã giao nộp cho cảnh sát, e là cả đời về sau cô phải sống trong tù rồi!”

Cảnh sát lúc này cũng đã đợi sẵn ở bên ngoài, sau khi Mạc Phong Thần bước ra, đám cảnh sát liền đi vào bắt Tô Lạc Lạc.
- “ Lôi cô ta đi, pháp luật sẽ trừng trị cô ta.”
- “ Không… không.

thả tôi ra….

tôi không làm gì cả.

thả….ra…….tôi không muốn vào tù…..

không…..không……”
Sau khi Tô Lạc Lạc được cảnh sát đưa đi, Mạc Phong Thần mới thở phào nhẹ nhõm, bây giờ anh có thể yên tâm về nhà rồi.
Vừa về Mạc Gia, Mạc Phong Thần trực tiếp đi lên phòng tìm Tuệ San.

Cửa phòng bị mở toang, Tuệ San giật mình quay ra thì thấy Mạc Phong Thần đang đứng sừng sững ở đó.
- “ Anh không biết gõ cửa sao?”
Tuệ San nhìn anh với vẻ mặt lãnh đạm pha chút giận dỗi, cô định đi ra ngoài thì bị Mạc Phong Thần chặn lại, anh còn tiện tay khoá trái cửa phòng cô.
- “ Anh làm gì thế???? em muốm ra ngoài.”
- “ Nhớ anh không?”
Tuệ San cứ thế im lặng sau câu anh vừa hỏi, ánh mắt Mạc Phong Thần đen sẫm lại.
- “ Anh hỏi em có nhớ anh không?”
Tuệ San vẫn bấm bụng không nói,
- “ không nhớ anh chứ gì???”
hết cách Mạc Phong Thần bèn cúi xuống hôn thật mạnh, anh còn cắn nhẹ vào bờ môi anh đào ấy nữa, Tuệ San nhăn mặt vội đẩy Mạc Phong Thần ra.
- “ Anh là cẩu sao???”
- “ Chịu lên tiếng rồi hả? để mặc anh đi bao lâu cũng được phải không??? Đến một cuộc điện thoại cũng không gọi, em có biết mấy tuần nay anh sống khổ sở thế nào không?”
- “ Bây giờ anh còn hỏi ngược em sao? rõ ràng anh đâu có quan tâm em như vậy?”
Tuệ San rưng rưng phán xét, hơi thở Mạc Phong Thần nóng rực đã bớt đi nhiều sự hằn học thay vào đó là sự thâm tình triền miên.

- “ Vì anh sợ em sẽ rời đi, có rất nhiều chuyện anh không dám nghĩ, anh rất muốn gọi cho em nhưng anh thật sự sợ rằng em sẽ nói ra những lời chia tay, em muốn hủy hợp đồng và rời đi, nghĩ đến thôi anh đã rất đau lòng rồi…”
- “ Vì thế mà anh chọn cách rời đi ư???”
- “ Anh không hề rời đi, anh vẫn luôn dõi theo em, chuyến công tác vừa rồi đều nằm trong kế hoạch của anh.”
- “ Kế hoạch???”
- “ Em muốn biết không?”
Mộc Tuệ San khẽ gật đầu, ánh mắt trông chờ dõi theo Mạc Phong Thần.
- “ Nhưng trước hết anh có chuyện này muốn nói với em!”
- “ Chuyện gì?”
- “ Anh Yêu Em.”
- “ Nói dối, tối đó em đã biết anh ở cùng Tô Lạc Lạc, cô ta có thai rồi đó!”
- “ Đúng là anh đã ở lại nhà Tô Lạc Lạc nhưng anh không làm gì có lỗi với em cả…”
- “ Anh gạt em.”
Tuệ San nước mắt lưng tròng nhìn Mạc Phong Thần.

Nhìn thấy cô khóc như vậy trái tim của anh đột nhiên nhói đau.

Cổ họng Mạc Phong Thần nghẹn lại, nhưng anh nhanh chóng đè nén cảm xúc xuống và nhẹ nhàng nói.
- “ Anh không gạt em, mèo con! em phải tin anh.”
Đôi mắt cô ướt đẫm, nước mắt cứ thế vô thức chảy xuống.


Cô thì thầm.
- “ Thật ra! em vẫn luôn tin tưởng anh, vẫn đợi anh….tại sao anh lại đột nhiên rời đi? tại sao lại bỏ em lại???….Mạc Phong Thần, trước đây em đã nghiêm túc nói rồi, bây giờ nói thêm lần nữa cũng tốt.

Em Yêu Anh, còn yêu anh hơn bản thân em nữa, nhưng anh rời đi như vậy có phải anh muốn buông tay rồi không???”
Mạc Phong Thần tiến đến lau nước mắt cho Tuệ San.
- “ Em là bảo bối khó khăn lắm anh mới có được, cho dù em không cần anh nữa anh cũng tuyệt đối không buông tay.

Anh Yêu Em, bao gồm tất cả của em, cho dù ở quá khứ hay tương lai thì anh đều yêu em.

Cũng như em xuất hiện trong cuộc đời anh vậy đều đã được số phận an bài, em là tất cả của anh, là trái tim của anh..”
- “ Mạc Phong Thần, anh chính là gia đình của em, là chốn về của em…”
biết Tuệ San đã nguôi giận Mạc Phong Thần bắt đầu làm lũng đủ kiểu.
- “ Tại em đó! mấy ngày qua anh ngủ không ngon chút nào, cả đêm chỉ toàn nhớ em..”
- “ Nhưng em không thấy cuồng thâm gì cả, nhìn anh vẫn rất soái, rất đẹp trai…”
lời khen này ngày nào Mạc Phong Thần cũng được nghe nhưng khi nghe chính miệng Tuệ San nói như vậy Mạc Phong Thần liền cười khoái chí….

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: 87: “ Chỉ Cho Một Mình Em…”


Nụ cười của Mạc Phong Thần khiến Tuệ San mê đắm, cô cứ thế nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau đầy thâm tình.

Mạc Phong Thần không chịu đựng thêm được nữa, anh nhẹ nhàng cúi xuống chiếm lấy bờ môi anh đào đỏ mọng kia.
Bị hôn đến mụ mị đầu óc, Tuệ San hoàn toàn cuốn vào nụ hôn nóng bỏng ấy, một lúc sau chỉ thấy da mình hơi mát.

Nhận ra bị anh c ởi đồ thì đã muộn.
Mạc Phong Thần đưa tay xoa bóp hai bầu ng ực căng tròn, trắng nõn.

Một tay vuốt v e sau lưng rồi cởi phăng chiếc áo ngực vứt dưới sàn nhà.
- “ Quả thực rất đẹp, nó khiến anh nhớ phát điên…”
Mạc Phong Thần ghé sát tai Tuệ San thầm cảm thán, vừa nói Mạc Phong Thần vừa nhếch môi tạo thành một đường cong mờ ám, giọng nói đã trầm giờ đây lại khàn đi.
Tuệ San ngại ngùng đến nỗi hai má chợt ửng đỏ, Mạc Phong Thần thấy biểu cảm đáng yêu đó, anh không kìm nổi nữa mà bế phăng cô lên rồi tiến nhanh về phía giường ngủ, Mạc Phong Thần đặt cô nằm xuống giường sau đó hai người lại tiếp tục với những nụ hôn cháy bỏng.

Sau khi hành hạ đôi môi anh đào chán chê, môi Mạc Phong Thần dần chuyển xuống hôn lấy chiếc cổ trắng nõn nà, anh cũng không quên đặt lại trên cổ Tuệ San một dấu hôn chủ quyền.

Phần đồi núi trập trùng đầy mê hoặc khiến Mạc Phong Thần như chìm đắm.

Một bên thì m*t mát một bên thì x0a nắn đủ kiểu,sau đó Mạc Phong Thần hôn trượt xuống phần bụng nhỏ nhắn,
- “ A…nhột quá!…ưm…”
Mạc Phong Thần bỏ ngoài tai lời nói của cô, anh cứ thế cởi phăng luôn vật cản cuối cùng, chiếc qu@n lót đã ướt đẫm bị vứt thẳng xuống sàn.

Nơi tư m@t nhất hiện ra trước mắt Mạc Phong Thần.

Ngắm thế nào cũng thấy đẹp.

Hai múp hoa đỏ hồng thấm đầy những “tinh chất”.

Mạc Phong Thần đê mê nhìn ngắm.
- “ Chết tiệt! chỉ ngắm thôi mà anh sắp ra luôn rồi này! Mèo con, sao em có thể mê người đến thế???”
- “ Anh…..Anh đừng nhìn nữa”
Tuệ San đỏ mặt lấy tay che đi, biểu cảm này càng k1ch thích “huynh đệ” Mạc Phong Thần.

Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, rồi dùng chính tay mình để khám phá.

Hơi thở Tuệ San bắt đầu gấp gáp, thật khó chịu.

Đột nhiên Mạc Phong Thần rút tay ra khiến Tuệ San chợt có cảm giác trống vắng, bên dưới của cô lúc này muốn được lấp đầy bởi cái vật đang ***** **** kia.
- “ Phong Thần….” Tuệ San thở gấp gọi tên Mạc Phong Thần.
- “ Sao vậy mèo con?” Mạc Phong Thần vừa nói vừa cố ý trêu đùa hai trái cherry phía trên.
- “ Cho…cho em được không???” đầu óc đang chìm đắm trong d*c vọng, Tuệ San cũng không biết bản thân đang nói gì nữa.
- “ Em muốn gì nào?” Mạc Phong Thần dù biết rõ nhưng anh vẫn muốn trêu trọc cô.

- “ Cái đó….

cái đó của anh….Mau đi… em khó chịu quá…”.

Truyện Hệ Thống
Mạc Phong Thần cười tà mị.
- “ Được! chỉ cho một mình em…”
“Tiểu đệ” của Mạc Phong Thần không nói không rằng cứ thế đi thẳng vào trong, dù không phải là lần đầu nhưng bên dưới của Tuệ San vẫn rất chặt khiến Mạc Phong Thần tê người vì sung sướng, sau một hồi đưa đẩy nhẹ nhàng thì “c@u nhỏ” cuối cùng cũng vào được hết, vì sợ Tuệ San đau nên Mạc Phong Thần hết sức nhẹ nhàng nhưng lực lại vô cùng nhanh và linh hoạt, một hồi như vậy cả Mạc Phong Thần và Tuệ San đều ra cùng nhau, xuân dịch nhiều đến nỗi tràn cả ra ngoài, nhưng bấy nhiêu vẫn là chưa đủ, cả buổi hôm đó Mạc Phong Thần cứ thế vào ra không ngừng nghỉ, ngày hôm đó hai người gần như không mặc đồ, hết trên giường rồi lại trong bồn tắm, ghế sofa cũng có đủ,…
“Hành” nhau chán chê, Mạc Phong Thần ôm Tuệ San chìm vào giấc ngủ, cuối cùng thì cũng có giấc ngủ ngon sau hai tuần nhớ mong rồi và sau này cũng vậy…
Thời gian Tô Lạc Lạc ở đây, cô ta bắt Tuệ San dậy sớm nấu đồ ăn sáng nên Tuệ San cũng quen luôn giờ thức dậy luôn rồi.

Nhưng khi cô tỉnh dậy thì Mạc Phong Thần đã thức dậy từ lâu, anh cứ nằm đó nhìn cô chằm chằm.
- “ Chào buổi sáng mèo con, sao em dậy sớm vậy?”
- “ Cũng như anh thôi mà!”
- “ Bình thường mèo lười như em đâu có dậy sớm như vậy?”
- “ Nhưng nhờ “mối tình đầu” của anh nên em mới được thức dậy sớm đó! hằng ngày em phải thức dậy giờ này mới kịp nấu đồ ăn sáng cho cô ta.

Chắc bây giờ em phải xuống bếp thôi!”
- “ Sao phải xuống bếp chứ?”

- “ Ừ ha! anh nói không làm gì Tô Lạc Lạc mà nhỉ? thế sao cô ta lại nói bản thân có thai để lừa mọi người chứ?”
- “ Chỉ có em ngây thơ mới tin thôi!”
- “ Đâu có! bà nội khi biết tin Tô Lạc Lạc có thai còn cho cô ta ở lại Mạc Gia nữa.”
- “ Cả đời cô ta cũng không thể có thai được đâu.

Bà nội làm thế là có lí do cả, bà không muốn Tô Lạc Lạc nghĩ thêm cách hại người thôi…”
- “ Hừm! anh còn bỏ đi nữa chứ, cô ta ở đây hành hạ em đủ kiểu luôn đó!”
- “ Anh xin lỗi, vất vả cho em rồi! nhưng anh nói là anh không bỏ đi rồi mà, nhất cử nhất động của Tô Lạc Lạc đều được anh nắm rõ, người làm trong nhà cũng đều là tai mắt của bà nội.

Vốn dĩ bà nội cho cô ta ở lại là để Tô Lạc Lạc hiểu lầm về sự quan tâm của bà, để mặc cô ta lộng hành là vì bà nội muốn tránh việc Tô Lạc Lạc nghĩ thêm kế sách hay thủ đoạn giơ bẩn để hại người, đến tận bây giờ anh cũng không thể hiểu hết được góc khuất đen tối của cô ta.
- “ Vậy chuyện anh nói cô ta không bao giờ có thể mang thai là sao???”
- “ Cái thai chỉ là do Tô Lạc Lạc bịa ra, cô ta là người song tính sao có thể mang thai được chứ???”
- “ Người…người song tính???”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: 88: Lời Cầu Hôn


- “ Ừm! thực chất chuyến công tác vừa rồi cũng là để điều tra về Tô Lạc Lạc, nhiều sự thật đến khó tin, Em chỉ cần biết như vậy là đủ, những chuyện dơ bẩn mà Tô Lạc Lạc đã làm em cũng không thể tưởng tượng được đâu.

Nhưng mọi chuyện cũng được giải quyết xong xuôi rồi, em đừng quan tâm đ ến cô ta nữa.

Em chỉ cần quan tâm anh là được rồi!” Mạc Phong Thần nũng nịu gục mặt vào ngực Tuệ San.
- “ Không đùa nữa nào! thế Tô Lạc Lạc bây giờ đang ở đâu???”
- “ Em yên tâm, anh không làm gì cô ta đâu, pháp luật sẽ trừng trị cô ta, từ giờ về sau chắc chắn Tô Lạc Lạc phải ăn cơm tù mãi mãi rồi.”
- “ Thì ra đây là lý do mà bà nội nói em tìm anh để hỏi!”
- “ Vậy sao???”
- “ Nhưng lúc đó em còn giận nên không thích hỏi dù bản thân rất tò mò, em còn nghĩ anh đến an ủi Tô Lạc Lạc nữa chứ!”
- “ Ngừng nhắc về cô ta đi! bây giờ em có đi nổi không? chắc là không rồi! để anh bế em vậy..”
- “ Này….???? anh định bế em đi đâu hả?????”
- “ Ra cục dân chính!”

- “ Gì cơ??? ngay bây giờ ư????”
- “ Anh không đợi được nữa, chúng ta kết hôn nhé! chính thức làm Mạc thiếu phu nhân của anh.”
- “ Để em xem xét.”
- “ Có phải em không muốn lấy anh không?” Mạc Phong Thần bĩu môi tỏ vẻ nhõng nhẽo.
- “ Thôi được rồi! được rồi mà! em đồng ý.”
Mạc Phong Thần nghe xong liền vui mừng cười tít mắt, Tuệ San không ngờ rằng bản thân lại đổ gục trước sự nhõng nhẽo vô cùng đáng yêu của chàng trai này.

Đột nhiên Mạc Phong Thần lật chiếc gối lên, một hộp nhẫn nhỏ nhắn màu đỏ lộ ra.
- “ Đồng ý thì mau đưa tay cho anh!”
Tuệ San lúc này cứ thế ngơ ngác trơ mắt nhìn Mạc Phong Thần.
- “ Sao… sao????”
- “ Sao chăng gì? em đồng ý rồi đó “Vợ yêu”!”
vừa nói Mạc Phong Thần vừa đeo chiếc nhẫn kim cương do chính Mạc Phong Thần thiết kế và đặt làm riêng.

Tuệ San hạnh phúc đến phát khóc luôn rồi.
- “ Không được khóc, anh không muốn thấy em khóc,…”
- “ Là do em hạnh phúc thôi Phong Thần, chiếc nhẫn đẹp quá!”
- “ Đẹp như em vậy!”
- “ Anh chỉ biết trêu trọc em là giỏi thôi…”
- “ Anh nói thật đó! tim anh lúc nào cũng đập bịch, bịch, bịch khi gần em!”
Mạc Phong Thần cầm tay Tuệ San đặt lên ngực mình, nơi trái tim vẫn luôn thổn thức khi ở cạnh cô.

Tuệ San nhẹ nhàng tiến đến, cô chủ động hôn môi Mạc Phong Thần cái “chụt”.

Mạc Phong Thần đơ mất mấy giây nhưng rất nhanh chóng anh đã thu về trạng thái bình thường.


- “ Có phải em lại muốn quyến rũ anh không? dù tối qua đã làm rất nhiều nhưng sức của chồng em rất mạnh đó!”
Tuệ San giật mình khi Mạc Phong Thần nói như vậy, cô khẩn trương phản bác.
- “ không nha! em vẫn còn mệt đó! À phải rồi, anh biết tin gì chưa?”
- “ Cố tình đánh trổng lảng sao????”
- “ Có chuyện thật mà….”
- “ Chắc là chuyện Lưu Hàn Thiên kết hôn với bạn thân của em phải không?”
- “ Lưu Tổng thông báo với anh rồi sao?”
- “ Ừm! tuần sau Lưu Hàn Thiên sẽ tổ chức đám cưới.”
- “ Tiểu Yên nói em làm phù dâu cho cô ấy đó!”
- “ Thật trùng hợp, Lưu Hàn Thiên cũng nhờ anh làm phù rể.”
- “ Thế thì vui quá! hạnh phúc thật đấy, cuối cùng Tiểu Yên cũng tìm được chân ái đờ mình rồi.”
- “ Tuy là chúng ta kết hôn sau nhưng anh rất mong chúng ta sẽ có con trước họ.”
- “ Em biết anh và Lưu Tổng đã cá cược với nhau đó nha, Phong Thần à! anh thua thật rồi.

Tiểu Yên - cậu ấy có thai rồi đó!”
- “ Vậy sao? thế chúng ta cũng phải học hỏi thôi!”

Nói rồi Mạc Phong Thần kéo Tuệ San nằm gọn dưới thân,
- “ Này! anh làm gì thế???? Anh vừa nói chúng ta đến cục dân chính mà!”
- “ Chuyện đó để ngày mai đi, bây giờ anh muốn tạo em bé!”
Không để Tuệ San kịp từ chối, Mạc Phong Thần cứ thế hành động theo bản năng của mình, Tuệ San chẳng còn cách nào khác ngoài khuất phục.

Thế là cả ngày hôm đó, Mạc Phong Thần không để Tuệ San bước xuống giường, đến cả ăn Mạc Phong Thần cũng sai người làm mang lên tận phòng cho hai người.
...----------------...
Tại khách sạn bậc nhất Thái Lan, Bạch Tử Du quay lại thì Lộ Hạ Diệp đã rời đi ngay sau khi anh ta về nước.

Bước vào căn phòng, ngồi trên chiếc giường mà cả hai đã cùng ân ái, Bạch Tử Du bất giác cảm thấy nhớ nhung pha chút tức giận, anh ta cho người tìm kiếm tung tích của Lộ Hạ Diệp.

Với thế lực của Bạch Tử Du thì việc tìm kiếm là quá dễ dàng.”
- “ Em không thể chạy thoát khỏi tôi đâu! tôi sẽ tìm được em nhanh thôi!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: 89: Cả Đời Này Tôi Sẽ Bảo Vệ Cho Em…


Chỉ trong vòng nửa ngày, thuộc hạ của Bạch Tử Du đã tìm ra tung tích của Lộ Hạ Diệp, không chỉ thế họ còn biết rõ cả địa chỉ nhà, hay tất tần tật mọi thứ về Lộ Hạ Diệp.

Bạch Tử Du nhìn địa chỉ mà thuộc hạ nhắn đến anh ta chợt nở nụ cười.

Diệp Diệp lúc này vẫn chẳng mảy may biết chuyện gì, nghĩ đến Bạch Tử Du cô ấy có chút lưu luyến, nói đúng hơn là Lộ Hạ Diệp nhớ đến Bạch Tử Du nhưng ý nghĩ đó đã bị dật tắt ngay lập tức.
- “ Lộ Hạ Diệp! tỉnh táo lại đi, không được nghĩ đến người ta nữa, người ta là thiếu gia giàu có, mình không bao giờ có thể với tới.

Chuyện hôm đó chỉ là tai nạn……, coi như là để trả ơn, ít ra lần đầu cũng đã dành cho một nam nhân đẹp trai.”
Lộ Hạ Diệp cứ thế ngồi trước màn hình máy tính lẩm nhẩm, cô ấy cũng đang lên mạng tìm cômg việc phù hợp với khả năng.

Căn nhà Diệp Diệp ở hiện tại là một căn chung cư nhỏ giá bình dân mà cô ấy mới thuê được vài tháng, vì trước đây Diệp Diệp ở kí túc xá tại trường cho tiết kiệm.

Tuy là một căn chung cư nhỏ nhưng nó hoàn toàn đầy đủ tiện nghi, với công việc hiện tại và số tiền tích góp nhờ việc làm thêm thời đi học, Diệp Diệp cũng chẳng khó khăn gì nhưng so với Bạch Tử Du thì quả thực đó là sự chênh lệch quá lớn.

Đang nghĩ ngợi lung tung thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Tưởng là người giao đồ ăn nên Lộ Hạ Diệp vội ra ngoài mở cửa.


Nhưng nụ cười trên môi Diệp Diệp chợt tắt khi nhìn thấy người đối diện.
- “ Chào em! chúng ta lại gặp nhau rồi!…”
- “ Bạch….Bạch thiếu gia????….sao?…..sao ngài biết chỗ ở của tôi chứ???”
- “ Có thể hỏi câu khác được không? biết tôi là Bạch thiếu gia nhưng lại không biết đến quyền uy nhà họ Bạch sao? tưởng trốn đi đâu cũng được hả?”
- “ Tôi…tôi đâu có trốn, tại xong việc nên tôi về thôi!”
- “ Cứ cho là vậy đi! nhưng chuyện đêm đó thì thế nào? nhưng nói chuyện ở ngoài này hơi bất tiện đó! chúng ta vào nhà thôi.”
Bạch Tử Du cứ thế hiên ngang bước vào trong, không biết ai mới là chủ nhân của căn nhà nữa.

Nhưng Lộ Hạ Diệp lại không dám làm gì Bạch Tử Du cả, ngược lại cô ấy còn rất lo sợ.

Bạch Tử Du vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh nhìn thẳng Diệp Diệp nói.
- “ Chuyện hôm đó……”
- “ Bạch thiếu gia! để tôi đi lấy nước cho ngài.”
không để Bạch Tử Du nói xong, Lộ Hạ Diệp đã chen ngang.

Giọng nói của cô ấy có chút run sợ, việc cô ấy cắt ngang câu hỏi của Bạch Tử Du cũng là để đánh trống lảng, nói xong cô ấy liền tiến đến khu bếp để rót nước.

Bạch Tử Du ban đầu nghiêm túc chỉ để xem thái độ của Lộ Hạ Diệp thế nào nhưng cử chỉ lúng túng của cô ấy khiến Bạch Tử Du thích thú.

Lộ Hạ Diệp đang rót nước thì đột nhiên Bạch Tử Du tiến lại gần phía sau khiến Diệp Diệp giật bắn mình.
- “ Tôi có nói là tôi khát hả???”
- “ Nhưng….nhưng khách đến nhà thì phải mới nước chứ! đó là phép lịch sự mà!”
- “ Tôi lại tưởng em sẽ mời tôi uống rượu, như lần trước em mời tôi uống bia đó….”
- “ Tôi….

tôi quên rồi.

Tôi không nhớ gì cả!!!???”
- “ Có cần tôi nhắc lại cho em nhớ không? tôi luôn sẵn sàng….”
Bạch Tử Du cười tà mị nhìn Lộ Hạ Diệp, chẳng hiểu tại sao lúc này mắt Lộ Hạ Diệp chợt đỏ hoe như sắp khóc.


- “ Bạch thiếu gia! tôi biết là tôi đã gây ra chuyện tày trời nhưng ngài có thể bỏ qua cho tôi được không?”
Biểu cảm của Lộ Hạ Diệp lúc này thật khiến trái tim của Bạch Tử Du rung rinh mà.
- “ Nhớ ra rồi hả?”
Lúc này, nước mắt của Lộ Hạ Diệp cũng lăn dài.
- “ Tôi… tôi sai rồi! Ngài hãy coi như đó chỉ là tai nạn được không?, hãy xem tôi như những cô gái khác…”
Bạch Tử Du nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên gò má của Diệp Diệp.
- “ Đừng khóc! tôi sẽ đau lòng đấy.”
nghe Bạch Tử Du nói câu đó Lộ Hạ Diệp liền ngơ ngác, hàng vạn câu hỏi nảy ra trong đầu: “ Bạch Thiếu gia đau lòng vì mình ư? ngài ấy không muốn thấy mình khóc sao????……”
- “ Tôi biết là khó tin nhưng tôi thực sự rất thích em! tôi chưa từng thích ai ngoài em cả và tôi cũng chưa từng có người phụ nữ nào.

Em là người đầu tiên,…”.

- “ Ngài…..

ngài thích tôi????…..”
- “ Phải!”
- “ Ngài đang tỏ tình với tôi sao?”
- “ Phải!”
- “ Nhưng chúng ta không……”
chưa nói xong Bạch Tử Du đã áp môi mình vào bờ môi anh đào của Diệp Diệp.

Nụ hôn bất ngờ đến nỗi Lộ Hạ Diệp quên luôn lời cô ấy định nói.

- “ Tôi biết suy nghĩ của em nhưng nếu em bằng lòng ở bên cạnh tôi thì cả đời này tôi sẽ bảo vệ cho em…”
nghe Bạch Tử Du nói xong câu đó Lộ Hạ Diệp liền xúc động, cô ấy sống ở cô nhi viện từ nhỏ nên rất khao khát cảm nhận được tình cảm gia đình, lần đầu tiên gặp Bạch Tử Du trái tim của cô gái nhỏ đã bắt đầu rung rinh, nhưng vì sợ khoảng cách quá lớn nên Lộ Hạ Diệp nào dám thổ lộ.

Cô ấy không ngờ được rằng Bạch Tử Du lại có cùng một cảm xúc đó, hai trái tim cô đơn bấy lâu nay đã cùng hoà một nhịp.

Lộ Hạ Diệp hạnh phúc đến vỡ oà.

Bạch Tử Du cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt như để an ủi Diệp Diệp.

Cô ấy cũng không ngần ngại mà trực tiếp đâp trả nụ hôn nóng bỏng của Bạch Tử Du.

Dù chiều cao của Diệp Diệp có chút khiêm tốn nhưng Bạch Tử Du không ngần ngại bế cô ấy ngồi lên bàn.

Và viễn cảnh sau đó luôn khiến độc giả phải bỏng mắt, cả ngày hôm đó hai con người cứ thế cuốn lấy nhau không rời.

Bạch Tử Du đúng là chiến thần trong làng đánh nhanh thắng nhanh rồi….

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: 90: Hạnh Phúc Viên Mãn


Buổi sáng hôm sau, Lộ Hạ Diệp thức dậy trong vòng tay của Bạch Tử Du.

Hai người đêm qua đã trải qua một đêm tình ái muội.

Lộ Hạ Diệp không dám nhúc nhích, cô ấy cứ thế ngắm nghía khuôn mặt anh tú của Bạch Tử Du.
- “ Ngắm đủ chưa?”
Bạch Tử Du dù đang nhắm mắt nhưng vẫn biết hết mọi hành động của Lộ Hạ Diệp.
- “ Ngài…..ngài tỉnh rồi…..”
- “ Đừng gọi tôi như vậy!”
- “ Nhưng…..”
- “ Không nhưng nhị gì cả!”
- “ Vậy cho em hỏi một câu được không?”
- “ Em hỏi đi!”
- “ Sao ngài… à! Anh lại thích em chứ???”
- “ Không thích!”
nghe Bạch Tử Du trả lời như vậy Lộ Hạ Diệp chợt buồn, có phải hôm qua cô đã nghe nhầm rồi không.

Thấy Diệp Diệp im lặng Bạch Tử Du liền nhéo má cô ấy.
- “ Tôi yêu em!”
lòng Diệp Diệp chợt vui trở lại, vì cô ấy không có người thân nên Bạch Tử Du đối với Lộ Hạ Diệp rất quan trọng, vì là trẻ mồ côi nên Diệp Diệp luôn bị bắt nạt, luôn bị dè bỉu nhưng Bạch Tử Du lại dang tay giúp đỡ cô ấy, luôn lắng nghe cô ấy.

Cho dù tình cảm của Bạch Tử Du có như thế nào thì Lộ Hạ Diệp vẫn luôn trân trọng.
...----------------...

Mấy ngày nay, vì tất bật chuẩn bị hôn lễ giúp bạn thân của mình nên Tuệ San dành ít thời gian cho Mạc Phong Thần hơn, vì thế mà anh có chút bực dọc và ghen tỵ.
- “ Bạn thân quan trọng hơn cả anh sao?”
- “ Không nên so sánh như vậy chứ! nhưng mà anh đang ghen với Tiểu Yên đó hả???”
- “ Không thèm!!!”
- “ Mạc Tổng của em hôm nay rất khác mọi ngày nha! anh giận hả?”
- “ Không giận!”
- “ Giọng điệu như thế mà không giận sao? có phải em làm sai chuyện gì không?”
- “ Không có! …..

chỉ là mấy ngày qua em cứ đi suốt, cả ngày anh cũng đi làm nên chỉ được gặp em vào buổi tối….

nhưng lúc nào em cũng nói mệt mà đi ngủ trước…”.

Truyện Quan Trường
- “ Thì Tiểu Yên đang mang thai, hơn nữa lễ cưới là ngày trọng đại cả một đời người, em muốn giúp đỡ một chút thôi mà.”
- “ Nhưng em cũng phải quan tâm anh chứ? có biết anh nhớ em lắm không?”
- “ Mạc Tổng thật biết nhõng nhẽo rồi đó! thôi được rồi, tối nay em sẽ đợi anh ngủ cùng.”
- “ Có phải là mời gọi không? anh không nhịn được đâu đó!”
- “ Chỉ ôm thôi nha!”
- “ Không có chuyện đó đâu mèo con!”
nói xong Mạc Phong Thần bế bổng Tuệ San trên tay, hai người vui vẻ vào phòng ngủ, những hành động sau đó không nói thì ai cũng biết.
Rất nhanh chóng lễ cưới của Hạ Tiểu Yên và Lưu Hàn Thiên được diễn ra trong bầu không khí ấm cúng và sang trọng, Lễ cưới trước tiên được tổ chức tại nhà thờ, toàn bộ người thân, bạn bè thân thiết đều có mặt để tham dự và chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng này, từ đầu đến cuối Tuệ San đều rưng rưng, những giọt nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc khi thấy người bạn thân nhất của mình xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng tinh khôi được thiết kế tỉ mỉ.
Hạ Tiểu Yên và Lưu Hàn Thiên trao nhau nụ hôn trong sự chúc phúc của tất cả mọi người, Và điều mà Tuệ San mong chờ nhất đó chính là màn ném hoa cưới, dù đã căn góc đứng kỹ càng nhưng bó hoa cưới lại rơi vào tay người khác, mọi ánh mắt lúc này đều hướng về người đó và người bắt được hoa cưới chính là Bạch Tử Du.


Dù không chủ đích bắt hoa nhưng nhân cơ hội này Bạch Tử Du liền cầm bó hoa và quỳ gối xuống trước mặt Lộ Hạ Diệp.

Tất cả mọi người đều trố mắt ngạc nhiên.

Tuệ San bất ngờ quay sang nhìn Mạc Phong Thần nói.
- “ Bạch Tử Du có bạn gái rồi sao?”
- “ Anh cũng không rõ nhưng có vẻ là từ chuyến đi Thái Lan.”
- “ Nhanh vậy sao?”
- “ Vậy chúng ta cũng nên sớm kết hôn thôi! lần này nhất định không để ai vượt mặt nữa.”
- “ Có vẻ như Mạc Tổng rất thích cuộc sống hôn nhân thì phải?”
- “ Đương nhiên! có em bên cạnh là điều hạnh phúc.”
Tuệ San hạnh phúc nhìn Mạc Phong Thần mỉm cười, dù biết là đám cưới của người ta nhưng Mạc Phong Thần không nhịn được mà hôn lên bờ môi đỏ mọng kia.

Cảnh tượng đó cũng đã thu vào mắt tất cả mọi người và người vui nhất lúc này chính là bà nội và Mạc phu nhân.
......................
Kể từ ngày Tô Lạc Lạc bị bắt, cuộc sống thật bình yên, Mạc Phong Thần đã giao nộp toàn bộ bằng chứng cho phía cảnh sát, vụ án năm xưa được điều tra lại kỹ càng, Tô Lạc Lạc lãnh án tù chung thân, đó chính là cái giá mà cô ta phải trả vì tội ác mà cô ta đã gây ra, có lẽ nếu như Tô Lạc Lạc chịu yên phận, nếu như cô ta không quay trở về, không tham lam muốn chiếm lấy những thứ không thuộc về bản thân thì có lẽ mọi chuyện cũng đã khác.

Nhưng đã làm việc ác thì ắt phải trả giá, tuy vậy Mạc Phong Thần vẫn thấy đau lòng khi nghĩ về thời gian cô phải chịu sự hành hạ của Tô Lạc Lạc.
Mạc Phong Thần lặng lẽ ngồi ở ban công ngắm nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch, Tuệ San thấy thế nên cố tình nhẹ nhàng tiến đến, chưa kịp chọc thì đã bị Mạc Phong Thần phát hiện.
- “ Mèo con! em tính làm gì thế? định hù anh hả?”
- “ Haizzzzz, đúng là chẳng qua được mắt anh mà.

Đêm khuya như vậy anh ra đây làm gì thế?”

Mạc Phong Thần kéo Tuệ San lại gần, anh nhẹ nhàng ôm cô.
- “ Thật sự xin lỗi em!”
- “ Sao…sao lại xin lỗi chứ???”
- “ Để em chịu thiệt thòi suốt thời gian qua đều là lỗi của anh.”
- “ Em không thiệt thòi gì cả, em rất hạnh phúc.

Chẳng phải việc anh làm cũng để bảo vệ em hay sao?”
- “ Sau này anh sẽ bảo vệ em thật tốt! mèo con em chính là bảo bối nhỏ của anh.”
- “ E là sau này anh phải bảo vệ hơn ba người rồi!”
- “ Em nói vậy là có ý gì?”
- “ Ngoài bà nội, mẹ và em thì anh cũng phải bảo vệ con của chúng ta nữa đó!”
Mạc Phong Thần kinh ngạc nhìn Tuệ San,
- “ Nói như vậy…????”
- “ Phải! em có thai rồi! chúng ta có con rồi!….”
Mạc Phong Thần đột nhiên bất động những giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống gò má, Tuệ San thấy thế liền hốt hoảng.
- “ Mạc Phong Thần??? anh sao vậy? anh khóc sao??? anh không vui ư????”
- “ Em có thể hỏi từ từ được không?”
- “ Rốt cuộc thì anh bị sao thế???”
- “ Anh thấy hạnh phúc, anh muốn cho cả thế giới biết mình sắp có con….”
- “ Anh làm em sợ chết đi được, em lại tưởng anh không vui chứ!”
- “ Không hiểu sao anh lại như vậy nữa, anh thật sự rất vui, chúng ta báo tin này cho bà và mẹ nhé!”
- “ Bà và mẹ đều biết hết rồi!”
- “ Vậy anh là người biết cuối cùng sao?”
- “ Em muốn tạo bất ngờ cho anh mà!”
- “ Mèo con! anh yêu em.”
Sau khi biết tin Tuệ San có thai, ai nấy cũng đều vui mừng, bà nội Mạc đã định sẵn ngày cưới, Mạc Phong Thần và Mộc Tuệ San đều vui vẻ đồng ý với quyết định đó của bà nội.

Lễ cưới được tổ chức hoàng tráng, vì là chủ tịch của tập đoàn lớn nhất cả nước nên việc hôn nhân đại sự của anh đều được báo chí quan tâm, các trang mạng đều ngập tràn tin tức kết hôn của Mạc Phong Thần, hôm nay Tuệ San khoác lên mình bộ váy cưới mà chính tay Mạc Phong Thần thiết kế riêng cho cô.


Vì ba Tuệ San đã mất nên người cầm tay cô bước lên lễ đường chính là Hác Kiến Vũ, thấy người mình yêu hạnh phúc cũng là một niềm hạnh phúc và Hác Kiến Vũ đã chấp nhận cũng như buông bỏ tình cảm đó rồi nên hiện giờ giữa anh ta và Tuệ San chỉ là tình bạn tri kỉ mà thôi.
Mạc Phong Thần cũng không còn cảm thấy ghen với Hác Kiến Vũ nữa, bây giờ Mạc Phong Thần chỉ thấy hạnh phúc, hạnh phúc và hạnh phúc mà thôi.

Khuôn mặt lạnh lùng trước kia đã mất hẳn thay vào đó là gương mặt ấm áp, ánh mắt dịu dàng, môi mỏng tạo ra độ cong đẹp mắt, trong lòng không kìm nén được sự xúc động.
Đây chính là cô dâu của anh, là mèo con bảo bối của anh, Tuệ San từng bước tiến về phía anh, nhận tay cô từ Hác Kiến Vũ.
- “ Chăm sóc bạn tôi thật tốt đó! nếu không tôi sẽ giành lại cô ấy.”
- “ Không có chuyện cậu giàng lại đâu, Tuệ San chính là bảo bối của tôi!”
Hác Kiến Vũ gật đầu mỉm cười rồi lùi xuống nhường lại chỗ cho nhân vật chính, Mạc Phong Thần nhẹ nhàng nắm tay Tuệ San, giây phút này tim hai người rung lên, cả hai nhìn nhau mỉm cười.

Trước toàn thể người thân, bạn bè và phóng viên Mạc Phong Thần không ngại ngần lên tiếng.
- “ Trước đây! tôi đã từng kí một bản hợp đồng hôn nhân với một cô gái, thực ra ngay từ lúc đặt bút kí tôi đã yêu cô ấy mất rồi, cô ấy dần dần bước vào và mở cửa trái tim tôi, biến cuộc sống của tôi trở nên có màu sắc và cô ấy khắc chế được sự lạnh lùng của tôi, cô ấy như món quà mà ông trời ban cho tôi vậy, cô ấy chính là người đang đứng trước mặt tôi đây! Tuệ San! anh yêu em, dù em có ở quá khứ hay tương lai thì anh vẫn yêu em.

Em đồng ý ở bên anh cả đời này nhé!”
Tuệ San xúc động nhưng vẫn dõng dạc đáp lại.
- “ Em đồng ý.

Em yêu anh.”
Sau màn trao nhẫn Mạc Phong Thần mạnh dạn đáp môi mình lên môi cô, họ hôn nhau thật nhẹ nhàng, triền miên mặc bên dưới là tiếng vỗ tay như sấm nổ.

Kết thúc nụ hôn Tuệ San nhí nhảnh quay ra nói to.
- “ CUỐI CÙNG THÌ MẠC PHONG THẦN CŨNG LÀ CHỒNG CỦA TÔI RỒI.”
ai tham dự nghe xong cũng đều bật cười, Mạc Phong Thần hạnh phúc nhìn vợ mình âu yếm.

Sau bao nhiêu sóng gió thì họ cũng được ở bên nhau mãi mãi!
Câu chuyện Trọng Sinh Quy Phục Tổng Tài Lạnh Lùng đến đây là kết thúc, hy vọng các bạn ủng hộ truyện của mình nhé! và cả những truyện mới tiếp theo nữa…..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom