Cập nhật mới

Dịch Full Trọng Sinh Quy Phục Tổng Tài Lạnh Lùng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Thực Hiện Âm Mưu


Cũng may mẹ chồng Mộc Như Ý biết được việc ba nuôi của cô ta bị chấn thương nên bà ta cũng không dám cấm cản việc cô ta trở về Mộc Gia.
Vì muốn thể hiện và để cô cảm thấy ganh tỵ nên Mộc Như Ý không ngần ngại mặc những bộ đồ đắt tiền và trang điểm lộng lẫy nhất, tuy nhìn cô ta là đã thấy chướng mắt, nhưng dù gì thì Mộc Như Ý cũng có lòng tốt về thăm ba nên cô không thèm tính toán với cô ta nữa, nhưng ai dè Mộc Như Ý lên mặt khoe khoang đủ thứ, thực chất cô ta về Mộc Gia cũng chỉ để chọc tức cô nhưng thật nhọ là cô đã học được tuyệt chiêu “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến” cô hoàn toàn ngó lơ những lời nói của Mộc Như Ý khiến cô ta cay cú vô cùng.
Trong bữa ăn, Mộc Như Ý liên tục nói về những thứ tốt đẹp mà cô ta được hưởng phúc từ nhà chồng mặc dù đó chỉ là những lời nói dối, tuy vậy ba mẹ Mộc đều cảm thấy yên lòng hơn về đứa con gái nuôi này, thật sự họ cũng rất yêu quý cô ta, nuôi nấng cô ta từ nhỏ đến lớn chắc chắn tình cảm cũng rất nhiều.

Nhưng giờ đây trong đầu Mộc Như Ý luôn nghi ngờ về tình cảm của ba mẹ nuôi, trước đây cô ta từng ước mơ họ là ba mẹ ruột của mình, cô ta cũng thật sự yêu quý họ, nhưng khi lớn hơn một chút, ý nghĩ dần thay đổi Mộc Như Ý bắt đầu biết ghen tỵ, biết đố kỵ.

Và đỉnh điểm là cô ta đem lòng yêu Chu Hạo Hiên, chính tình yêu đó đã khiến Mộc Như Ý trở thành con người như hiện tại, cô ta tham lam hơn, suy tính nhiều hơn.

Cô ta suy diễn mọi chuyện theo ý nghĩ của bản thân, thấy ba mẹ cười nói vui vẻ với Tuệ San cô ta cũng cảm thấy ghen tỵ.
Vì muốn không khí trở nên vui vẻ hơn Mộc Vân Thiên cố ý nói những câu nửa đùa nửa thật.
-“ Bây giờ ba cũng già rồi, Tuệ San cũng mau mau tìm đối tượng để kết hôn thôi!”

-“ Con còn trẻ mà, con muốn phát triển bản thân hơn nữa.

Phải không em gái?”
-“ Phải đó ba! Chị Tuệ San còn trẻ mà nhưng ba cũng muốn tốt cho chị thôi, chắc ba sợ chị ế đó mà!!!”
biết Mộc Như Ý cố tình nói châm chọc nên cô nở nụ cười thật tươi đáp lại.
-“ Đâu có! chị phải tìm một chàng trai tốt hơn chồng em chứ! hihi vả lại chị không muốn suốt ngày loanh quanh khu bếp ảm mùi dầu mỡ đâu.”
nói đến đâu Mộc Như Ý cảm thất chột dạ, cô cũng chỉ nói vu vơ thế thôi nhưng lại khiến Mộc Như Ý im bặt.

“ Rõ ràng là mình xịt nước hoa rất nhiều mà! chắc không ảm mùi đâu nhỉ?”
-“ Thôi được rồi! ba cũng chỉ mong hai đứa hạnh phúc mà thôi.”
-“ Tất nhiên rồi ba! ở với ba mẹ là hạnh phúc nhất rồi.”
Thấy ba mẹ và chị gái cười đùa vui vẻ Mộc Như Ý cảm giác bản thân như người thừa trong gia đình này vậy, tuy có chút chạnh lòng nhưng cô ta sực nhớ ra việc quan trọng hơn.
-“ Ba! con có chuyện muốn nói với ba mẹ.”
-“ Con cứ nói đi!”
-“ Chu gia đang triển khai dự án mới, dự án đó cần nhiều vốn đầu tư, liệu ba có thể xem xét được không?”
-“ Ba cũng có nghe qua về dự án mới của Chu Thị! thực sự bản thân ba thấy dự án đó không có gì mới mẻ, tất cả các doanh nghiệp khác đều không hài lòng, hơn nữa Mộc Thị chỉ là tập đoàn nhỏ nên ba không thể mạo hiểm được con à, vả lại Mộc thị cũng đang trong giai đoạn triển khai dự án mới nên xin lỗi con nhé ba cũng không thể giúp gì được rồi.”
-“ Dạ!”
nghe Mộc Vân Thiên nói xong mà mặt Mộc Như Ý thay đổi hẳn, ngay cả những nụ cười giả trân cũng biến mất hoàn toàn.

Cô ta bắt đầu tỏ thái độ không mấy hài lòng, chưa xong bữa cơm mà Mộc Như Ý đã tìm cớ xin phép về trước, nhìn lướt qua là cô cũng biết cô ta đang bực tức trong người rồi.


Không phải Mộc Vân Thiên không muốn giúp mà thực sự Mộc Thị không có khả năng hơn nữa việc rót vốn vào dự án không có tiềm năng cũng giống như việc đổ cát vào biển lớn mà thôi.

Về đến Chu gia, Mộc Như Ý đi thẳng lên phòng, thấy cô ta bực dọc như vậy Chu Hạo Hiên cũng đoán được tình hình.
-“ Ba nuôi của em không chịu đầu tư sao?”
-“ Phải đó!!! ai cũng nói dự án đó không hề có tiềm năng! phải làm sao đây? hay là nghĩ cách làm dự án mới???”
-“ Chúng ta đã bỏ rất nhiều tiền vào dự án này rồi! muốn làm dự án mới cũng cần phải có tiền.

Không có vốn đầu tư thì sao có thể làm được đây?”
-“ Có phải Chu Thị gặp vấn đề gì không? dạo gần đây em thấy mọi người bàn tán rất nhiều?”
-“ Chỉ là tạm thời có chút khó khăn mà thôi!”
-“ Tạm thời??? thế ba mẹ anh biết chuyện này không?”
-“ Nhất định không để họ biết nghe chưa? Tôi sẽ tìm cách.


Nghe nói Mộc Thị có mấy dự án rất tiềm năng, hay là…”
-“ Anh tính làm gì???”
-“ Em sang đó tìm hiểu mấy dự án mới đó, biết đâu nó giúp ích cho chúng ta.”
-“ Chuyện đó em không làm được đâu! đó là dự án ba em rất tâm huyết.”
-“ Giờ nào rồi mà em còn nói như thế? họ có thật sự coi em là con không? Mộc Vân Thiên biết rõ việc Chu Thị gặp trục trặc nhưng ông ta đâu hề giúp đỡ?”
thấy Mộc Như Ý im lặng nên Chu Hạo Hiên được đà nói thêm.
-“ Bây giờ em đã làm vợ của tôi, chúng ta mới là gia đình thật sự.

Việc em giúp chồng của mình không phải việc nên làm hay sao? Chu Thị mà phát triển thì chắc chắn tương lai sau này của chúng ta cũng sẽ tốt đẹp phải không?”
có vẻ như nói trúng tâm lí của Mộc Như Ý nên cô ta không hề phản bác một lời nào, thái độ có vẻ rất đồng tình.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Tai Nạn


Vì nghe theo lời Chu Hạo Hiên nên Mộc Như Ý cũng siêng về Mộc Gia hơn hẳn.

Nhưng mọi hành động của cô ta đều khiến cô nghi hoặc, ngay cả Vú Trần cũng lấy làm lạ.

Nhưng thấy Mộc Như Ý tận tình chăm sóc quan tâm ba mẹ nên cô cũng không đề phòng nhiều.

Với cả thời gian này cô cũng đang bận việc học ở trường nên cũng không chạm mặt Mộc Như Ý cho lắm.

Việc cô ta về Mộc Gia có mục đích gì thì cô cũng không lường trước được.
Chỉ là bây giờ sự đối đãi của Mộc Như Ý đối với ba mẹ cô không hề thật lòng, thấy Vú Trần định đi lên lầu Mộc Như Ý liền hỏi.
-“ Hình như bếp chưa tắt đúng không?”
-“ À, vâng! đó là thuốc bổ.


Tôi định lên lầu gọi Ông chủ xuống uống.”
-“ Thôi! bà ở lại đi để tôi lên gọi ba!”
-“ Thế phiền tiểu thư rồi.”
Mộc Như Ý không nói gì mà đi thẳng lên lầu, Vú Trần và người làm trong nhà cũng quen với thái độ của cô ta.

Đứng trước cửa phòng ba mẹ, đang định gõ cửa thì Mộc Như Ý nghe loáng thoáng được ba mẹ đang nói chuyện.
- “ Nhanh thật đó ông à! Tuệ San của chúng ta cũng sắp ra trường rồi!”
-“ Phải! hai cô con gái cũng lớn cả rồi.

Chắc tôi cũng phải nghỉ hưu sớm thôi!”
nghe đến đây mặt Mộc Như Ý biến sắc hẳn, câu nói “ Tuệ San của chúng ta” khiến cô ta cảm thấy không hề vui chút nào, dù biết bản thân là con nuôi nhưng khi nghe thấy ba mẹ nói như vậy cô ta vô cùng ghen tức.

-“ Cuối cùng hai người cũng chỉ nghĩ đến con gái ruột thôi nhỉ?”
nói xong cô ta chuyển sang khuôn mặt vui vẻ gõ cửa gọi ba mẹ, Mộc Như Ý giống như diễn viên chuyên nghiệp vậy, sắc mặt có thể thay đổi tức thì tuỳ trường hợp.

Nhưng trong lòng Mộc Như Ý bắt đầu loé lên những ý nghĩ đầy tham vọng và muốn độc chiếm cơ ngơi của Mộc Gia.
Chẳng còn trần trừ như trước, Mộc Như Ý nhân lúc ba mẹ vắng nhà cô ta liền lẻn vào thư phòng, tuy phòng không quá lớn nhưng có rất nhiều sách và các loại giấy tờ khiến Mộc Như Ý khó mà phân biệt, cô ta lần lục những tập tài liệu trên bàn nhìn kĩ cô ta nhận ra đó là những dự án phát triển mới mà chồng cô ta cần, xem qua một chút Mộc Như Ý nhận thấy mấy dự án mới đều mang thiên hướng phát triển và có thể phù hợp thị trường hiện tại khác xa với những ý tưởng cũ rích của Chu Thị.

Mộc Như Ý lấy điện thoại chụp lại tất cả rồi xếp lại ngay ngắn như cũ, cô ta đắc ý nhẹ nhàng bước ra ngoài, vừa đóng cánh cửa thì bị Vú Trần bắt gặp, thấy bộ dạng lén lút của Mộc Như Ý bà có hơi nghi ngờ.

Mộc Như Ý liền trừng mắt nói.
-“ Này! bà nhìn tôi như vậy là có ý gì hả?”
-“ Chẳng lẽ Nhị tiểu thư làm điều gì khuất tất hay sao mà hỏi câu đó, tôi thì làm gì có ý gì chứ?”

-“ Có phải bà cậy mình sống ở đây lâu năm và được Mộc Tuệ San yêu quý nên bà không xem tôi ra gì phải không? tôi nói cho bà biết dù tôi có là con nuôi đi nữa thì tôi vẫn là nhị tiểu thư Mộc Gia, biết điều thì nên biết thân biết phận chút đi.”
-“ Tiểu thư nói cũng phải! tôi sống ngần này tuổi đầu rồi cũng chưa thấy người con nuôi nào mà ngang ngược như nhị tiểu thư đây cả.

Nhưng Tiểu Thư Tuệ San mới thật sự là Tiểu thư Mộc Gia là cô con gái mà bà chủ mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày, hy vọng nhị tiểu thư biết giữ chừng mực, đừng làm chuyện gì ảnh hưởng đến đại tiểu thư nữa là tôi vui rồi.”
-“ Bà dám lên mặt dạy đời tôi sao?”
-“ Không có! tôi xin phép đi trước.”
thấy Vú Trần bước đi như vậy Mộc Như Ý vô cùng tức giận, sự giận dữ đã hoàn toàn lấn át đi li trí, thấy Vú Trần bước xuống cầu thang cô ta liền dang tay đẩy mạnh bà về phía trước khiến Vú Trần ngã lăn từ trên bậc cầu thang xuống dưới sàn nhà,Vú Trần nằm bất động máu cũng dần chảy ra.

Lúc này Mộc Như Ý mới ý thực được việc làm của mình, mặt cô ta sợ hãi đến nỗi xanh lét, tay chân bắt đầu run lẩy bẩy.

Cô ta định chạy xuống xem tình hình nhưng chẳng hiểu sao chân lại giật lùi về sau, miệng còn không ngừng lẩm nhẩm.
-“ Là…là bà …ta…tự ngã… không… không phải do …mình.”
Mộc Như Ý quyết định trở về phòng để mặc Vú Trần nằm đó, cô ta khoá cửa phòng mà bàn tay còn đang run lẩy bẩy,
-“ Không… không phải mình… là bà ta tự ngã, không phải do mình….”
Lúc Mộc Tuệ San trở về nhà thì ba mẹ cô cũng vừa về, thấy ba mẹ hốt hoảng lo lắng cô thấy có điềm không lành.
-“ Tuệ San, con có vào bệnh viện luôn không?”
-“ Vào bệnh viện???”

-“ Vú Trần đang cấp cứu trong đó!”
-“ Sao… sao lại cấp cứu???”
-“ Ba cũng không rõ, nghe người làm nói Vú Trần hình như ngã cầu thang.”
nghe đến đây cô nhanh chóng bước lên xe, vừa ngồi trong xe cô vừa chắp tay cầu nguyện.

Chiếc xe đi khỏi Mộc Như Ý nhìn theo với ánh mắt khó hiểu, giường như trong đầu cô ta đang suy tính điều gì đó, khi thấy mọi người nhốn nháo, cô ta vờ như không hay biết chuyện gì khuôn mặt hốt hoảng nhờ người làm gọi xe cứu thương.

Thật sự cô ta không muốn sự việc xảy ra như vậy nhưng nếu để mọi người biết được việc cô ta đẩy Vú Trần thì chẳng phải cô ta mang tội danh cố ý giết người hay sao, hơn nữa còn không biết Vú Trần sống chết như thế nào.

Nhưng Mộc Như Ý càng sợ việc Vú Trần tỉnh lại hơn.

Thật sự lúc này trong đầu cô ta như rối tung hết cả nhưng Mộc Như Ý vẫn không quên gửi những thứ mà cô ta chụp được cho Chu Hạo Hiên,….

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: Kế Hoạch Của Chu Hạo Hiên


Tại Bệnh viện K, 4 tiếng đồng hồ trôi qua.

Cô đứng ngoài thấp thỏm lo lắng, cứ ngồi rồi lại đứng, ánh mắt chẳng rời khỏi cửa phòng cấp cứu, Vú Trần là người chăm sóc cô từ thủa lọt lòng đến giờ, bác như người mẹ thứ hai của cô vậy.

Đèn trong phòng tắt, bác sĩ từ trong bước ra,
-“ Thế nào rồi bác sĩ?” cả ba cô và cô đều đồng thanh hỏi.”
-“ Chúng tôi đã cố gắng hết sức, tạm thời đã không còn nguy hiểm gì đến tính mạng nhưng chỉ e…”
-“ Là sao? bác sĩ có thể nói rõ không?”
-“ Sau này có lẽ bệnh nhân sẽ phải sống trong cảnh thực vật, não của bệnh nhân tổn thương khá nặng.”
nghe bác sĩ nói đến đây cô chợt oà khóc như một đứa trẻ, ba coi chỉ biết vỗ về an ủi
-“ Vú Trần, Vú Trần sẽ sớm khoẻ lại đúng không ba?”

-“ Bây giờ khoa học công nghệ rất hiện đại, Vú Trần sẽ sớm bình phục thôi con à!”
-“ Người nhà đừng quá lo lắng, chúng ta cũng phải chờ xem ý chí của bệnh nhân nữa.”
Vú Trần được chuyển sang phòng bệnh đặc biệt, cả đêm hôm đó cô đã không về nhà, dù mọi người có an ủi thế nào cô cũng nhất quyết ở lại, cô cố hy vọng phép màu nào đó sẽ đến với Vú Trần.

Mộc Như Ý thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, Chu Hạo Hiên thấy vợ có biểu hiện lạ lùng nhưng hắn ta cũng chẳng màng quan tâm, mọi thứ hắn cần là những tài liệu mà Mộc Như Ý chụp được gửi cho hắn, ý tưởng sẵn rồi chỉ còn cách nữa là biến chúng thành dự án của Chu Thị mà thôi.
Quả không sai, Chu Hạo Hiên đã đi trước một bước, hắn tiến hành triển khai dự án mới rất thành công, ngay cả những nhà đâu tư khó tính cũng đồng ý đầu tư ngay sau khi xem qua những dự án tiềm năng đó, không chỉ thế hắn ta còn mặt dày mời Mộc Vân Thiên cùng tham gia, vì những dự án mới đó mà Chu Thị được vực dậy, tuy bị đánh cắp ý tưởng một cách trắng trợn nhưng Mộc Vân Thiên vẫn cố giữ bình tĩnh.
-“ Là con gái tôi nói cho cậu sao?”
-“ Dự án tốt như vậy đáng lẽ ra ba nên chia sẻ với con chứ? đằng nào con cũng là con rể của ba mà đúng không?”
-“ Nhưng cậu cũng không thể sai khiến con bé làm ra những chuyện như vậy được, những dự án đó là chất xám của cả một tập thể công ty tôi.”
-“ Thì ba làm thêm nhiều dự án khác là được! ba mà cứ cố chấp làm dự án đó thì mọi người sẽ nghĩ ba sao chép ý tưởng của Chu Thị cũng nên, trong một cuộc chơi ai đi trước thì người đó thắng.

Con nghĩ giờ ba cũng già rồi, chi bằng về hưu sớm một chút, con sẽ thay ba cai quản Mộc Thị thật tốt…”
-“ Cậu……”
-“ Thôi! không có gì thì con xin phép.

Có gì ba báo con nhé! hahahaha”
đúng là trơ tráo, Mộc Vân Thiên tức giận nhìn theo hắn ta nhưng ông không thể làm gì hơn được.

Mộc Thị bắt đầu lao đao khi các nhà đầu tư không hiểu lí do gì mà lần lượt rút vốn, giá cổ phiếu cũng giảm không phanh, thừa thời cơ Chu Hạo Hiên mua chuộc cổ đông của Mộc Thị, ép Mộc Vân Thiên rời khỏi chức Chủ Tịch.


Cô biết chuyện liền tức giận đi thẳng đến công ty của Chu Hạo Hiên.

-“ Hết tình thì còn nghĩa, tôi không ngờ anh là loại người như vậy, ba tôi cũng là ba vợ của anh đó! sao anh có thể trơ tráo như thế?, cũng may ông trời cho tôi cơ hội để nhìn rõ bộ mặt thật của anh.”
-“ Hahaha! sao em không hỏi cô em gái yêu quý của mình trước đi.

Chính cô ta là người ăn cắp dự án đó rồi đưa cho tôi mà!”
-“ Vợ chồng mấy người đều như nhau cả, sao tôi phải mất công, dừng ngay lại việc làm dơ bẩn của mình đi nếu không anh sẽ phải hối hận…”
-“ Hối hận??? Tuệ San! em có biết điều tôi hối hận nhất là gì không? là không lấy được em đó! đáng lẽ ra em phải là vợ tôi.”
-“ Hahaha thật nực cười, anh nói thế không sợ Mộc Như Ý nghe thấy sao?”
-“ Tuệ San, từ trước tới nay là anh hồ đồ, nếu em đồng ý bên anh thì anh sẽ ly hôn với cô ta.”
-“ Có chết tôi cũng không bao giờ ở bên cạnh một người dơ bẩn như anh.”
-“ Dơ bẩn??? tôi đã xuống nước rồi mà cô còn cố tình ngang ngược, vậy hãy chờ đi Mộc Thị sẽ sớm có chủ nhân mới.”
-“ Đừng hòng! tôi sẽ không để các người làm như vậy.”

-“ Để xem cô làm gì chống lại tôi? rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
dù gì bây giờ cũng chẳng có bằng chứng nên cô chỉ biết ngậm ngùi ra về, trước mặt Chu Hạo Hiên cô cứng rắn là thế nhưng khi ra khỏi Chu Thị nước mắt cô lại chảy không ngừng, càng cố lau đi thì nước mắt lại càng rơi xuống.

Cô thật sự rất thương ba của mình, ở đời trước Chu Hạo Hiên và Mộc Như Ý đã hại gia đình cô thê thảm đời này cô phải làm gì để ngăn lại việc đó đây? nghĩ được gì đó cô liền bắt taxi rời khỏi.
...----------------...
Tại bệnh viện K, Mộc Như Ý mấy ngày nay như nằm trên đống lửa, sợ mọi chuyện bị phát hiện nên cô ta cố ý đến bệnh viện để trực tiếp xem tình hình của Vú Trần, khi nghe bác sĩ nói Vú Trần có nguy cơ sống đời sống thực vật thì cô ta mới thở phào nhẹ nhõm đôi chút.

Mộc Như Ý nghêng ngang bước vào phòng bệnh.
-“ Tốt nhất bà đừng bao giờ tỉnh lại, cứ nằm ở đây đến chết đi.”
nói xong Mộc Như Ý cũng rời khỏi đó, cô ta vừa đi khỏi bàn tay của Vú Trần có chút động đậy, dự là tội ác của ả ta sẽ bị vạch trần sớm thôi…

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Anh…anh Còn Muốn Kết Hôn Với Tôi Không


Tại Mạc Thị, chiếc taxi dừng lại trước sảnh, cô bước xuống với vẻ mặt ngỡ ngàng, không ngờ Mạc Thị lại to lớn đến như vậy, vốn dĩ cô cũng đã tìm hiểu qua nhưng khi tận mắt chứng kiến thì mới biết được nó vượt ngoài sức tưởng tượng của cô rất nhiều.
Cô e dè bước vào, một nhân viên nữ dù ăn mặc không hề hở hang nhưng nhìn qua thôi là cô đã biết được người phụ nữ đó có thân hình nóng bỏng như thế nào rồi.
-“ Cho hỏi cô cần tôi giúp gì không?”
-“ À dạ! Em cần tìm Mạc Tổng.”
-“ Em có hẹn trước chưa?”
-“Dạ em chưa!”
-“ Vậy thật xin lỗi, muốn gặp Mạc Tổng thì phải có hẹn trước mới được.

Hôm nay Mạc Tổng có một cuộc họp quan trọng nếu em có việc gấp thì đợi một chút nhé! lát nữa chị sẽ gọi lên báo với Trợ lí Giang.”
-“ À em không có việc gì gấp cả, em ngồi đợi cũng được, chị cứ làm việc của mình đi ạ.”
-“ Thế em ngồi đây đợi một lát nhé! cần gì cứ báo với chị.

Chị tên Tần Anh”
-“ Dạ! em cảm ơn chị.”
đúng là một tập đoàn lớn có khác,tuy là nhân viên lễ tân nhưng tác phong của chị ấy rất chuyên nghiệp, không hề làm khó dễ cô như mấy người ở Chu Thị.


Thấy cô có vẻ hiền lành dễ thương không giống như mấy cô gái làng chơi hay tìm đến Mạc Tổng để trèo kéo nên Tần Anh gọi điện cho Trợ lí Giang để thông báo ngay.
-“ Trợ lí Giang! có một cô bé muốn tìm gặp Mạc Tổng.

Cô ấy đang ngồi đợi dưới sảnh.”
-“ Chủ tịch đang họp, cô nói cô ấy đợi một chút.”
Trợ lí Giang vừa nói xong, Mạc Phong Thần cùng nhiều đối tác bước ra, cuộc họp xong xuôi Mạc Phong Thần trở về phòng làm việc.
-“ Thưa chủ tịch, có cô bé đang đợi ngài dưới sảnh.”
-“ Cô bé sao?”
-“ Tôi nhìn không lầm thì đó mà Mộc tiểu thư thưa chủ tịch.”
-“ Mộc Tuệ San?”
Mạc Phong Thần vẻ mặt có chút ngạc nhiên, nhưng anh muốn trêu đùa cô một chút, xem cô gái này đợi được đến bao giờ.

Một tiếng, rồi hai tiếng, thời gian cứ thế trôi qua, cô cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay, mấy ngày qua vừa học ở trường vừa vào viện thăm Vú Trần, gia đình lại gặp chút chuyện nên cô cũng chẳng được ngủ ngon giấc.

Mạc Phong Thần mải làm việc nên không để ý thời gian, lúc nhìn đồng hồ thì cũng đã 6 giờ chiều, anh đinh ninh rằng đợi lâu như thế chắc cô về rồi cũng nên, Mạc Phong Thần đang định ra về thì trợ lí Giang bước vào.
-“ Mạc Tổng, Mộc tiểu thư vẫn còn ở dưới sảnh.”
-“ Cô ta vẫn đợi sao? thôi được rồi cậu cứ về trước đi, lát nữa tôi tự lái xe về.”
-“ Dạ vâng thưa chủ tịch.”
Anh cũng không ngờ rằng cô đợi anh lâu như vậy, nhưng khi xuống sảnh thì anh mới biết cô nằm đó ngủ ngon lành, cô chẳng makeup cũng chẳng ăn mặc cầu kì nhưng vẻ đẹp mộc mạc ấy khiến anh có chút xiêu lòng, Mạc Phong Thần không nỡ gọi cô dậy nhưng anh cũng không thể để cô nằm ngủ ở đây được.

Anh định bế cô lên thì cô giật mình tỉnh giấc.
-“ Chỗ này là chỗ để cô ngủ hay sao?”
-“ Tôi… tôi xin lỗi!”
Mộc Tuệ San vội vàng nằm dậy vuốt lại mái tóc vẻ mặt hơi lúng túng.
-“ Nghe nói cô tìm tôi?”
-“ Phải!”
-“ Đừng nói vì chuyện của Mộc Thị nhé!”
-“ Anh cũng biết sao?”
-“ Cổ phiếu rớt giá, nội bộ nhốn nháo chắc cái ghế ba cô đang ngồi cũng khó mà giữ.


Vậy cô đến tìm tôi có mục đích gì nói mau đi.”
-“ Anh….

Anh còn muốn kết hôn với tôi không?”
-“ Không còn hứng thú nữa.”
-“ Vậy anh có thể giúp tôi giữ lại Mộc Thị được không?”
-“ Tại sao tôi phải giúp cô? giúp cô thì tôi được lợi gì?
-“ Chỉ là tôi không muốn tâm huyết cả đời của ba tôi rơi vào tay kẻ khác.

Nếu anh chịu giúp thì anh muốn tôi làm việc gì cũng được.”
-“ Hahaha, định lấy thân báo đáp sao? loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi.

Đừng dùng cách dơ bẩn đó để mồi chài đàn ông.

Tôi không phải người dễ dụ đâu.”
-“ Thật xin lỗi vì đã làm phiền anh, nhưng tôi không đáng để anh xúc phạm như vậy.”
ánh mắt cô đã bắt đầu đỏ hoe, nói xong cô đứng dậy bỏ về, để lại anh ở đó với một chút áy náy, nghĩ lại anh có hơi nặng lời thật nhưng anh vẫn còn nghi hoặc nhiều điều nên chỉ biết im lặng đứng đó.

Cô bước ra về mà lòng nặng trĩu, cô khóc đến nỗi hai mắt và cánh mũi đỏ hoe, cô cứ thế đi bộ trên đường, nước mắt cứ rơi lã chã, cũng may trời tối nên chẳng ai biết cô đang khóc, một kẻ lạ mặt từ xa đã để ý cô hắn cứ thế đi theo sau còn cô thì chẳng hay biết gì cả, đến đoạn đường vắng hắn tiến lại kéo chiếc túi xách của cô, không chỉ thế hắn còn đẩy mạnh cô về phía sau, với sức lực hiện tại thì cô cũng không thể chống lại hắn, tưởng rằng hắn chỉ lấy túi xách rồi rời đi nhưng không, hắn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô nên lòng nổi thú tính, cú ngã vừa rồi khiến chân cô đau đến nỗi không thể đứng dậy được.
-“ Nào cô em, hay chúng ta cùng vui vẻ chút nhé! yên tâm anh đây sẽ làm cô em sướng đến phát điên.”

-“ Cút đi, tránh xa tôi ra….”
-“ Nào… lại đây với anh nào….”
Cô sợ hãi chỉ biết lê người lùi người về sau, tên đó đang định nhào đến cô thì một cú đá làm hắn ngã nhào ra đất.

Tay hắn chưa kịp rút dao chống cự thì đã bị bẻ ngược ra sau, hắn hét lên đầy đau đớn.

Biết không đấu lại được nên tên đó bỏ của chạy lấy người.

Cô vẫn còn run rẩy sợ hãi, nhưng lại không thể đứng lên được.
-“ Có sao không?”
-“ Mạc Phong Thần???”
-“ Hình như trật khớp rồi!”
cô vô cùng ngạc nhiên thi thấy anh ở đây miệng thì lắp bắp nhưng lại chẳng thốt lên lời, người cô vẫn còn run vì sợ, chẳng hiểu sao thấy cô như vậy anh lại có chút đau lòng.

Chẳng hiểu sao lúc này cô bật khóc to hơn khiến anh có chút bối rối…

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Nếu Cô Còn Khóc Thì Tôi Sẽ Hôn Cô


Cô cứ thế khóc thật lớn, vì cuống quá nên anh nói bừa
-“ Nếu cô còn khóc thì tôi sẽ hôn cô.”
tưởng rằng đó chỉ là câu nói đùa vả lại tâm trạng còn đang rối bời như thế tính cách lại chẳng mấy nghe lời cô cứ thế khóc đến nỗi nấc nghẹn cả cổ.

Mạc Phong Thần rất ghét nhìn cô khóc như vậy, lời đã nói nên anh không trần trừ thêm nữa, Mạc Phong Thần cúi xuống chặn tiếng khóc nấc của cô bằng một nụ hôn.

Sự việc nhanh và bất ngờ đến nỗi cô như chết lặng, không gian lúc này cũng trở nên im bặt, đến khi môi của Anh rời khỏi thì cô mới định hình được việc gì vừa xảy ra.
-“ Cách của tôi cũng hiệu quả đó chứ?”
-“ Hức…hức… anh …anh còn ..cố ..tình ức hiếp tôi nữa… huhu sao ai cũng muốn ức hiếp tôi hết vậy? tôi đã làm gì sai chứ?”
lời nói uỷ khuất của cô khiến anh có chút thương cảm.
-“ Đứng lên đi! chuyện của Mộc Thị tôi sẽ giúp.”
-“ Hức…hức… anh nói thật chứ? anh không gạt tôi phải không?”
-“ Yên tâm.


Mạc Phong Thần tôi nói là làm…”
-“ Tôi tưởng anh ghét tôi? vừa nãy anh còn từ chối….”
-“ Đúng là tôi chẳng ưa gì cô, nhưng cô khiến bà và mẹ tôi vui vẻ, hơn nữa Mộc Thị cũng rất có tiềm năng chắc chắn tôi sẽ không thiệt.”
-“ Vậy còn chuyện kia thì sao???”
-“ Còn chuyện gì nữa?”
-“ À không không…..

tôi nói bừa thôi….”
-“ Vậy đứng lên đi, cô tính ngồi đây cả đêm?”
Mạc Phong Thần đồng ý giúp đỡ nên cô vui mừng đến nỗi quên mất là chân cô đang bị đau, cô đứng dậy nhưng vì đau quá nên lại ngã nhào xuống đất.

Dù rất đau nhưng vì ngại ngùng nên cô cũng không dám nhờ anh giúp đỡ, cô cố đứng dậy thêm một lần nữa nhưng không thành, đang chuẩn bị ngã thì bàn tay to lớn đỡ lấy cô, Mạc Phong Thần bế bổng cô trên tay, đúng là hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, vả lại chân đau nên cô cũng chẳng buồn phản kháng nữa…

Mạc Phong Thần bế cô vào trong xe, anh còn nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho cô nữa, vô thức hành động vừa rồi khiến tim cô đập nhanh bất chợt, giọng nói lí nhí thốt ra.
-“ Cảm..cảm ơn Mạc Tổng”
Anh vẫn không nói gì mà lẳng lặng ngồi vào ghế lái xe rời khỏi, thấy khuôn mặt lạnh tanh của anh cô chẳng dám ho he điều gì, cũng không dám thở mạnh, nhưng chỉ một lát là cô đã lăn quay ra ngủ, đầu cô cứ một tý lại gật vào cánh cửa xe kêu cái “cộp” thấy thế anh liền giảm tốc độ trên khoé miệng còn nở nụ cười nhẹ.

Để ý mới thấy chân cô sưng tấy hết cả mi mắt thì sưng húp vì khóc nhiều, nghĩ đến cảnh cô khóc ban nãy Mạc Phong Thần cảm thấy gì đó, mà loại cảm giác này vô cùng khó chịu.

Cô ngủ như quên hết trời đất, khi tỉnh dậy thì xe của Anh đã đậu ngay trước cổng nhà cô.
-“ Sao anh không gọi tôi dậy?”
-“Ai nói là tôi không gọi? Cô giống heo sao mà ngủ không biết trời đất gì vậy?”
-“ Chẳng lẽ tôi lại ngủ say thế?”
-“ Nói nhiều quá, xuống xe đi…”
-“ À vâng!”
Cô có hơi hụt hẫng vì thái độ của anh, xem chừng như cô nghĩ nhiều rồi, chẳng ai có thể thay đổi được khuôn mặt lạnh tanh đó.
-“ Còn đứng đó làm gì? hay cô muốn tôi bế cô vào trong nhà sao?”
-“ À không!!!! tôi chỉ muốn nhìn xe anh đi khỏi.”
-“ Đúng là phiền phức.”
nói rồi anh ném ra một bịch gì đó cho cô và lái xe đi thẳng, khi mở ra mới biết bên trong là thuốc và cao dán, nhân lúc cô ngủ trên xe Mạc Phong Thần đã dừng lại trước cửa hàng thuốc để mua nó, cầm bịch thuốc trên tay cô có chút cảm động, nói đúng hơn là cô đã rung động mất rồi…

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 25: Vú Trần Tỉnh Lại


Đúng câu “ nói là làm” Mạc Phong Thần đã rót vốn đầu tư cho Mộc Thị, giúp cổ phiếu ở đây ổn định trở lại.

Thấy tình hình Mộc Thị tiến triển như vậy Chu Hạo Hiên cũng thấy khó tin, hắn ta đã cố dùng mọi cách để lôi kéo nhà đầu tư vậy mà Mộc Thị vẫn có thể vực dậy được, điều này khiến hắn tức tối, gương mặt chất chứa nhiều thủ đoạn khó lường.
Tại bệnh viện, Vú Trần dường như có tiến triển tốt hơn, bác sĩ cũng thấy bất ngờ về sự phục hồi ngoài sức mong đợi.
-“ Bệnh nhân có tiến triển rất khả quan, có thể không lâu nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại.”
Nghe thấy bác sĩ nói như vậy cô vui mừng khôn xiết.
-“ Ba….

Vú Trần chắc chắn khoẻ lại đúng không?”
-“ Con không thấy bác sĩ nói sao? Vú Trần sẽ sớm tỉnh lại thôi.

Cả ngày con ở bệnh viện rồi, về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
-“ Nhưng con muốn nhìn thấy Vú Trần tỉnh lại, nhỡ lúc bác ấy tỉnh dậy lại không có ai bên cạnh thì sao?”
-“ Được rồi ba sẽ cho người đến chăm sóc, con nghỉ ngơi một chút rồi vào đây thăm Vú Trần sau, có chịu không nào? nom bộ dạng hai mắt thâm cuồng của con kìa!!!”
-“ Chắc hẳn ba cũng mệt mà!”
-“ Mọi chuyện ổn hơn rồi! con đừng quá lo.


Mạc Thị chủ động đầu tư cho chúng ta đó!”
Nghe ba cô nói thế cô cũng hơi ngạc nhiên, dù cô rất ghét gương mặt lạnh tanh đó nhưng anh đã giữ đúng lời hứa với cô nên cô thấy anh cũng có chút đáng yêu.

Cô lại nhớ tối hôm đó Mạc Phong Thần giúp cô thoát khỏi tên bi3n thái, hơn nữa hành động đối với cô rất ân cần nhẹ nhàng bất giác mặt cô bỗng đỏ lên, ba cô thấy cô im lặng hồi lâu nên có chút lo lắng.
-“ Con gái??? con không khoẻ sao?”
-“ À không!!! con suy nghĩ linh tinh thôi.

Hay là ba trông chừng Vú Trần hộ con một lát, con về thay đồ rồi vào ngay.

Chỉ lột lát thôi ạ…”
-“ Được rồi!!! hết nói nổi con luôn.”
-“ Yêu ba!”
thế rồi cô nhanh chóng ra xe để tài xế đưa về nhà, Mộc Vân Thiên sau khi trao đổi qua với bác sĩ thì cũng trở về phòng bệnh, thật bất ngờ là Vú Trần đã tỉnh dậy từ lúc nào, cả ông và bác sĩ đều ngạc nhiên.

Sau khi được bác sĩ kiểm tra sơ bộ thấy sức khoẻ của Vú Trần tiến triển rất tốt, chỉ là gương mặt Vú Trần có chút không vui.

Biết ý nên sau khi bác sĩ rời khỏi Mộc Vân Thiên mới lên tiếng hỏi.
-“ Vú Trần! có chuyện gì sao?”
-“ Ông chủ….

thật ra…”
-“ có chuyện gì thì cứ nói, chúng ta đều là người một nhà.”
-“ Tôi nghĩ ông nên đề phòng nhị tiểu thư.”
-“ Sao bà lại nói như vậy?”
-“ Tôi ngã cầu thang cũng là do nhị tiểu thư thưa ông chủ.”
-“ Ý bà là con bé đẩy bà xuống sao? nhưng tại sao con bé lại làm như vậy?”
-“ Tôi cũng không biết chỉ thấy nhị tiểu thư lén lút trong thư phòng của ông chủ.”
sau khi nghe Vú Trần nói Mộc Vân Thiên mới biết suy đoán của ông không hề sai, chỉ có điều ông không ngờ rằng vì muốn che dấu việc làm sai trái của bản thân mà cô ta sẵn sàng đẩy người khác vào chỗ nguy hiểm khiến Mộc Vân Thiên không thể chấp nhận được nữa.
-“ Thật sự tôi không nghĩ con bé làm ra những chuyện như vậy, tôi thay mặt nó xin lỗi bà, tôi sẽ nói con bé đích thân đến tạ lỗi với bà.”
-“ Không cần thiết đâu ông chủ, tôi cũng không muốn nhắc đến chuyện đó nữa.”
-“ Đúng là người làm cha như tôi rất áy náy, nhưng khoan hãy nói chuyện này với San San được không? tôi sợ vì chuyện này mà tình cảm chị em nó càng thêm rạn nứt….Còn về phần Như Ý, con bé sẽ phải tạ lỗi với bà.”
nghe đến đây Vú Trần chỉ biết im lặng, bà cũng không muốn Mộc Như Ý làm gì ảnh hưởng đến cô.

......................
Sau khi nghe tin Vú Trần tỉnh dậy cô vui mừng đến nỗi xỏ đôi dép còn ngược vội chạy vào bệnh viện, xui thay gặp phải Mạc Phong Thần cùng bà nội anh ta đi ra.

Thấy bà nội Mạc cô lo lắng chạy đến hỏi han mà chẳng để ý bộ dạng hiện tại của bản thân.
-“ Bà??? sao bà lại ở đây? bà không khoẻ sao?”
-“ Ai da cái con bé này, lâu rồi không thấy cháu đến Mạc Gia làm ta nhớ cháu muốn chết.

Có phải quên bà già này luôn rồi không?”
-“ Cháu không có! tại nhà cháu có chút chuyện, Vú Trần mà cháu hay kể với bà đó, bác ấy bị bệnh đang điều trị ở đây nên cháu bận quá không tới thăm bà được, có phải bà không khoẻ hay không?”
-“ Thấy cháu lo cho ta như vậy là ta mừng rồi, ta chỉ đi khám định kỳ thôi không vấn đề gì đâu,….

mà nom cháu kìa có phải bận quá mà không ăn uống đầy đủ hay không?”
-“ Dạ cháu ổn mà bà, hôm sau cháu đến thăm bà nhé bây giờ cháu phải vào với Vú Trần rồi, bác ấy vừa mời tỉnh lại.”
-“ Được được, nhớ đến thăm ta đó!”
hai người trò chuyện mà tưởng như Mạc Phong Thần là không khí vậy, anh ta có chút không vui nhưng khi nhìn bộ dạng của cô lúc này Mạc Phong Thần chỉ biết tủm tỉm cười.

Bà nội rời đi trước nhưng anh vẫn cố tình nán lại.

Lúc này cô mới giật mình nhận ra sự hiện diện của anh.
-“ Chào…chào Mạc Tổng….”
-“ Tưởng cô quên tôi luôn rồi chứ?”
-“ Không phải, chỉ là lo lắng cho bà nên quên mất anh cũng ở đây!”

-“ Thế sao???”
-“ Tôi nói thật mà!!!”
-“ Ừm! chẳng trách cô lại có bộ dạng như vậy”
vừa nói anh vừa chỉ xuống chân cô, nhìn xuống thì mới thấy hai chiếc dép hoàn toàn khác nhau hơn nữa cô còn đi ngược nữa chứ, thảo nào cô thấy chân có chút không quen nhưng vì vội mà chẳng còn để ý.

Lúc này cô chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, bây giờ cô chỉ muốn đào cái hố để chui xuống mà thôi.

Nhưng Mạc Phong Thần tuy đang cười nhạo cô nhưng khi thấy anh cười cô có chút ngạc nhiên vì hiếm khi cô thấy anh cười và anh cười lên lại vô cùng vô cùng đẹp trai khác hoàn toàn với khuôn mặt lạnh tanh thường ngày.

Cô xao xuyến đến nỗi cứ thế nhìn anh, còn anh được đà cứ thế trêu trọc cô, anh cúi xuống ghé sát vào mặt cô, lúc này tim của cô bỗng chốc đập nhanh hơn bình thường.
-“ Tôi giữ lời hứa rồi!”
vì quá lúng túng nên cô vội vàng né tránh.
-“ Tôi…tôi thật sự cảm ơn Mạc Tổng.”
-“ Tôi không nhận lời cảm ơn xuông đâu.”
-“ Thế anh muốn như thế nào?”
-“ Như thế nào là như thế nào?”
càng nói anh càng tiến lại gần cô hơn, cô vội vàng kiếm cơ Vú Trần vừa mới tỉnh lại cần gặp cô gấp rồi nhanh chóng rời đi, mặt và tai cô lúc này cũng đỏ ửng, thấy thế anh cũng không trêu trọc cô nữa mà chỉ đứng đó nhìn cô đi khuất, trên miệng Mạc Phong Thần hiện nên một nụ cười khó hiểu.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: 26: Ba Định Cho Tôi Vào Tù Sao


Vào phòng thấy Vú Trần đang với tay lấy cốc nước cô liền chạy lại ôm chầm lấy bác.
-“ Huhuhuhu cuối cùng bác cũng tỉnh rồi,,,”
-“ Ngoan nào! không khóc nữa, không phải bác đã khoẻ rồi sao?”
-“ Con rất sợ đó bác biết không?”
-“ Giờ bác khoẻ rồi! tiểu thư yên tâm nhé!”
-“ Tại sao bác lại ngã vậy?”
-“ À… chỉ là hơi chóng mặt một chút nên mới ngã thôi!”
-“ Thật sao ạ?”
-“ Ừm! giờ thì không sao rồi!”
-“ Bác phải khoẻ, phải sống với cháu cả đời.”
-“ Được rồi! được rồi! bác rất muốn nhìn thấy tiểu thư nhà ta kết hôn rồi sinh con nữa.”
-“ Bác lại trêu con rồi!”
-“ Haha ta nói thật đó!”
-“ Để con lấy nước giúp bác!”
-“ Được rồi cảm ơn con!”
tối đó cô ở lại bệnh viện tự mình chăm sóc Vú Trần, cô ân cần quan tâm như cách Vú Trần quan tâm cô vậy, sau khi ăn tối xong cô còn nằng nặc đòi ngủ lại đó, Vú Trần bất lực chỉ biết nhìn cô cười…

...----------------...
Tại cửa hàng bánh ngọt, Mộc Vân Thiên mua một phần bánh rồi ngồi đợt sẵn ở bàn, một lát sau Mộc Như Ý bước vào.
-“ Ba tìm con có chuyện gì hay sao?”
-“ Con ăn bánh đi!”
nhìn thấy chiếc bánh dâu trên bàn cô ta nhớ lại trước đây Mộc Vân Thiên vẫn luôn mua cho cô ta loại bánh này, tuy là ba nuôi nhưng ông luôn xem cô ta như con gái ruột của mình.

Nhưng hiện tại Mộc Như Ý không còn là Mộc Như Ý của ngày xưa nữa, cô ta kiếm cớ từ chối rồi đẩy chiếc bánh ra xa.
-“ Ba! con không còn thích bánh ngọt nữa…Ba gọi con ra đây có chuyện gì thì ba cứ nói không phải vòng vo đâu.”
thấy Mộc Như Ý như vậy Mộc Vân Thiên có chút buồn lòng.
-“ Có phải con đẩy Vú Trần ngã không?”
-“ Ba! sao ba có thể vu khống như thế chứ?”
-“ Vú Trần tỉnh lại rồi….”
-“ Ba… ba nói cái gì? không phải bác sĩ nói Vú Trần sẽ phải sống cảnh thực vật sao???”
-“ Vú Trần tỉnh lại cũng là kì tích, hơn nữa chính Vú Trần nói cho ba con là người đẩy bà ấy.”
-“ Tại sao con phải đẩy bà ta kia chứ?”
-“ Vì Vú Trần biết chuyện con vào thư phòng của ba để ăn cắp dự án của Mộc Thị.”
-“ Ba??? sao ba chỉ tin lời người ngoài thế? ba có coi con là con gái của ba hay không?”
-“ Ba cũng rất muốn tin con nhưng sự thật là như vậy, chắc hẳn con không biết trong thư phòng có camera phải không?”
nghe Mộc Vân Thiên nói đến đây mặt Mộc Như Ý bỗng trở nên tái mét, rõ ràng Mộc Vân Thiên đã biết chuyện cô ta ăn cắp dự án phát triển của Mộc Thị nhưng ông vẫn không vạch trần, nhưng sự bao che đó khiến cô ta càng lún sâu vào tội lỗi.
-“ Con có biết con đẩy Vú Trần như vậy là quy vào tội gì không? là cố ý giết người đó! chuyện con lấy cắp dự án ba có thể bỏ qua nhưng việc con làm với Vú Trần là không thể chấp nhận.

Con nên đến thành tâm xin lỗi.”
-“ Con không làm gì sai cả! là tại bà ta tự ngã.”
-“ Đến giờ này mà con còn ngang ngược sao? nếu con không đến xin lỗi Vú Trần thì đừng trách ba!”
-“ Ba định làm gì? ba doạ con sao?”
-“ Ba không hề doạ! ba sẽ nộp bằng chứng cho cảnh sát.Khi đó Chu Hạo Hiên chắc chắn cũng bị điều tra”
-“ Ba định cho tôi vào tù sao??????”
-“ Đấy là tuỳ con quyết định, ba không thể bao che tội lỗi của con thêm nữa.


Con suy nghĩ rồi báo cho ba.”
nói rồi Mộc Vân Thiên cứ thế rời đi, để lại Mộc Như Ý ở đó, cô ta căm phẫn hai tay nắm chặt.
-“ Định cho tôi vào tù sao? các người mơ đi! tất cả các người sẽ phải trả giá…..”
Mộc Như Ý đứng dậy hất thẳng chiếc bánh dâu xuống dưới đất, ánh mắt căm phẫn nhìn chiếc xe Mộc Vân Thiên rời đi.

Ngồi trên xe Mộc Vân Thiên buồn bã nhìn xa xăm, ông buồn phiền vì Mộc Như Ý đã không còn như trước đây nữa, thật ra chẳng có camera nào trong phòng ông cả, tất cả chỉ là Mộc Vân Thiên bịa ra để thăm dò Mộc Như Ý mà thôi, nhưng sự thật luôn phũ phàng, nghĩ ngợi gì đó ông liền trở về nhà rồi sai người lắp đặt hệ thống camera tại nhà, dường như Mộc Vân Thiên cảm nhận được điều gì đó chẳng lành.
...----------------...
Tại Chu Thị, Mộc Như Ý tức tối phi thẳng lên phòng của Chu Hạo Hiên - chồng của ả ta.

Vừa vào đến nơi cô ta ném túi xách lên bàn cái “rầm” khiến Chu Hạo Hiên cũng phải giật mình.
-“ Cô bị điên sao?”
-“ Sắp vào tù cả lũ rồi anh còn ung dung ở đó!”
-“ Cái gì mà vào tù???”
-“ Ba nuôi của tôi có bằng chứng việc chúng ta lấy cắp dự án rồi! ông ta nói sẽ đưa chúng cho cảnh sát.”
-“ Đồ ngu! việc này mà bị điều tra thì tiêu cả lũ đấy.

Nếu cảnh sát mà điều tra ra việc trốn thuế của Chu Thị thì chồng cô là tôi đây phải ngồi tù đến luôn đó.”
-“ Vậy….vậy bây giờ phải làm thế nào???”
Mộc Như Ý lúc này hoàn toàn sợ hãi, đầu óc cô ta chẳng còn nghĩ được gì nữa.
-“ Hay là chúng ta đến cầu xin.”
-“ Cầu xin sao? biết đâu sau này ba nuôi cô lại đổi ý.”

-“ Vậy anh tính thế nào….”
-“ Câm miệng!!! để tôi nghĩ cách.”
Mộc Như Ý chỉ biết ngồi sụp xuống ghế, lời Chu Hạo Hiên nói cũng đúng, có thể cầu xin Mộc Vân Thiên nhưng cô ta sợ rằng Mộc Tuệ San không dễ dàng tha cho cô ta như vậy, hơn nữa Vú Trần còn là người mà Mộc Tuệ San vô cùng yêu quý.

Lúc này đầu óc Mộc Như Ý rối tung hết cả, thật sự cô ta không muốn vào tù, cô ta rất sợ.
-“ Hay là…..” Chu Hạo Hiên ngập ngừng…
-“ Nghĩ ra được gì thì anh nói mau lên.”
-“ Diệt cỏ tận gốc.”
-“ Ý anh là gì?”
-“ Cô hiểu ý tôi mà!”
-“ Chuyện đó sao có thể???”
-“ Không gì là không thể, cô chọn đi nếu như làm theo lời tôi cô sẽ có được Mộc Thị, còn không thì chúng ta đều phải ngồi tù đó.”
lúc này Mộc Như Ý chỉ biết im lặng, đúng vậy nếu cả nhà Mộc gia đều không còn thì chẳng phải tài sản sẽ thuộc quyền thừa kế của cô ta hay sao, hơn nữa sẽ chẳng còn mối đe doạ nào nữa.

Nhưng Mộc Như Ý vẫn sợ sệt, Chu Hạo Hiên thấy được điều đó liền ba hoa mấy lời nịnh nọt, Chu Hạo Hiên chính là mượn tay Mộc Như Ý để diệt trừ hậu hoạ, hắn ta suy nghĩ những gì chưa chắc Mộc Như Ý đã thấu hết được…

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: 27: Mở Đầu Tội Lỗi


Sáng hôm sau, Mộc Như Ý trùm kín mặt đi đến bệnh viện kiểm tra sự tình, quả thực Vú Trần đã tỉnh lại, theo như lời bác sĩ thì Vú Trần đã và đang phục hồi rất nhanh chỉ là hiện tại đi lại vẫn còn chút khó khăn.

Sợ bị vạch trần nhưng cô ta vẫn chưa có cách nào để bịt miệng Vú Trần cả.

Có người gõ cửa khiến Mộc Như Ý chột dạ, ả ta xin phép ra về trước, chưa kịp mở cửa thì một người phụ nữ trẻ tuổi bước vào, ban đầu Mộc Như Ý cũng không để ý lắm nhưng khi thấy cô ta có hành động thân mật với bác sĩ trưởng khoa ở đây khiến cô ta có chút nghi hoặc.

Vì gương mặt của người phụ nữ đó nhìn rất trẻ, cô ta còn mang thai nữa, thấy cô ta đến vị bác sĩ đó nhanh chóng đóng cửa, điều đặc biệt là vị bác sĩ đó cũng phải gần năm mươi cũng nên.
-“ Chả lẽ cô gái đó là con gái ông ta, nhưng nếu là con gái thì sao lại lén lút như vậy?”
Mộc Như Ý rút điện thoại từ túi xách ra gọi cho người nào đó điều tra về vị bác sĩ này.

Đúng là có tiền là có tất, chỉ trong vòng một ngày mọi thông tin của ông bác sĩ trưởng khoa kia được đặt trên bàn trang điểm.

Sau khi đọc xong Mộc Như Ý cười khẩy.
-“ Cuối cùng cũng có cách rồi.”
...----------------...
...Vì mấy ngày cô không đến trường, dù đã gọi điện nhưng Hạ Tiểu Yên vẫn lo lắng mà đến viện tìm cô, cô ấy còn chu đáo chuẩn bị những món bồi bổ để thăm Vú Trần, không chỉ thế Hạ Tiểu Yên còn làm hộ bài tập giúp cô, người bạn tốt này thật khiến cô cảm động mà....

-“ Chỉ có cậu là tốt với tớ nhất.”
-“ Không phải nịnh bợ.

Mình không nhận lời cảm ơn xuông đâu.”
nghe câu này tự dưng cô ngây người ra, Mạc Phong Thần cũng thường nói với cô như vậy, chỉ vì một câu nói mà cô lại nhớ đến anh.
-“ Này!!! mặt đơ ra thế? mình nói đùa thôi mà.”
-“ Đùa gì! mình mời cậu đi ăn một bữa thật ngon nhé!”
-“ Là cậu nói đó nha.”
-“ Dĩ nhiên!!! đợi Vú Trần ăn xong chúng ta cùng đi nhé.”
-“ Tuân lệnh! hihihi Nhưng mà mình có thể chọn địa điểm không?”
-“ Được chứ! tại sao không.

Cậu nói đi, mình đi cùng cậu.”
-“ Thế chúng ta đến quán bar hôm trước nhé?”
-“ Sao lại đến đó? quán bar làm gì có đồ ăn ngon cho cậu được, chẳng lẽ cậu đến đó uống rượu?”
-“ Không , không… cậu biết tửu lượng của mình như thế nào mà.”
-“ Vậy nói đi! cậu muốn đến đó làm gì?”
-“ Mình chỉ muốn gặp lại anh ấy.”
-“ Cái chàng trai là cậu trúng tiếng sét ái tình á hả?”
Hạ Tiểu Yên khẽ gật đầu ngượng ngùng, nhìn bộ dạng của cô bạn thân khiến cô hơi buồn cười.
-“ Thôi được rồi, nói có chút mà mặt cậu đỏ hết lên rồi kìa, mình sẽ đi với cậu nhưng nếu không gặp được người đó thì cậu phải mời mình đi ăn thịt xiên đó nha.”
-“ Hồi nãy cậu còn nói là mời mình.”
-“ Thì mình mời được chưa???”
-“ Hehehe cứ thế nhé!”
Hai cô gái vui vẻ rời khỏi bệnh viện, vừa hay Mộc Như Ý đi lướt qua nhưng vì bệnh viện khá đông người với lại cô ta còn bịt khẩu trang kín mít nên cả cô và Hạ Tiểu Yên chẳng hề để ý.

Mộc Như Ý nhìn theo bóng dáng của cô nhếch miệng cười.
-“ Để xem mày còn vui vẻ như vậy được bao lâu.”

Mộc Như Ý đeo kính đen và cởi bỏ lớp khẩu trang, cô ta đứng trước cửa phòng làm việc của bác sĩ trưởng khoa.
-“ Cốc …cốc.”
-“ Mời vào!” tiếng người bên trong nói vọng ra.
Mộc Như Ý đẩy cửa đi vào.
-“ Chào Bác sĩ trưởng khoa.”
-“ Xin chào! cho hỏi cô là….”
-“ Là ai không quan trọng, chỉ mong bác sĩ giúp đỡ tôi một chút.”
-“ Tôi có thể giúp gì được cho cô?”
-“ Tôi muốn ông làm cho bệnh nhân phòng 1202 không thể nói chuyện được nữa.”
-“ Xin lỗi, làm một người bác sĩ tôi không thể làm hại bệnh nhân của mình được hơn nữa bệnh nhân đó đang dần hồi phục.

E là tôi không thể giúp cô, việc đó hoàn toàn trái đạo đức.”
-“ Hahahaha đạo đức sao? bác sĩ Lý Chiêu- ông nghĩ ông có đạo đức hay sao?”
-“ Ý cô là gì???”
-“ Đúng là có tật giật mình ha, chắc ông làm ra những gì thì ông tự biết, tôi nghe nói sắp tới ông ứng cử vào chức giám đốc bệnh viện phải không? nếu như vợ của ông và gia đình bà ta biết chuyện ông có tình nhân ở bên ngoài thì sao nhỉ? liệu ba vợ của ông có giúp ông ngồi vào chiếc ghế đó không? Chắc hẳn đứa con trai mà ả tình nhân của bác sĩ Lý Chiêu đang mang không biết có giữ được không nữa.”
-“ Cô đang uy hiếp tôi sao?”
-“ Không! chẳng có uy hiếp gì ở đây cả.

Tôi chỉ muốn hợp tác với ông mà thôi, nếu như ông đồng ý thì mọi chuyện vẫn sẽ như ông muốn hơn nữa tôi hứa sẽ cảm ơn ông bằng một khoản tiền không nhỏ.”
Thấy trưởng khoa Lý im lặng Mộc Như Ý biết chắc là cá đã cắn câu nên cô ta cũng không chờ đợi thêm nữa.

-“ Thế nào? tôi không có nhiều thời gian đâu.”
-“ Cô muốn tôi làm gì?”
-“ Đồng ý như vậy là thông minh đó, sao phải hỏi tôi? ông là bác sĩ mà, đối với bệnh nhân thì ông phải hiểu rõ chứ, để cho người đó im lặng mãi mãi chắc không vấn đề gì đâu nhỉ, giả bệnh án một chút chắc cũng không ai biết đâu ha?”
-“ Cô chắc chắn giữ lời?”
-“ Chỉ cần xong việc tiền sẽ tự khắc chuyển vào tài khoản của ông.

Còn chuyện riêng của ông thì tôi sẽ giữ kín.”
-“ Làm sao để tin được cô?”
-“ Tôi là chủ của Mộc Gia”
ò nói xong Mộc Như Ý đi thẳng ra xe, cô ta hoàn toàn đắc ý, từng bước một thực hiện kế hoạch.

Trưởng khoa Lý ngồi sụp xuống ghế, ông ta cũng không ngờ được rằng chuyện mà ông ta che dấu bấy lâu nay lại bị người khác biết được, nhưng vì tham vọng ông ta không thể không đồng ý, nếu như mọi chuyện phanh phui thì chẳng phải sự nghiệp gây dựng mấy chục băm đều đổ sông đổ bể hết sao?
-“ Khoan đã….

cô ta nói cô ta là chủ Mộc Gia? vậy chắc chắn cô ta mang họ Mộc…..”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: 28: Cô Là Ai Sao Tôi Phải Nhớ Cô


Trước khi rời khỏi bệnh viện, trưởng khoa Lý còn nhận được tin nhắn nhắc nhở của Mộc Như Ý.

“ Nếu nghĩ thông suốt thì thực hiện luôn hôm nay, tôi chờ kết quả.” Trưởng khoa Lý tức tối chửi thề.
-“ Khốn nạn, không ngờ lại bị một con nhãi uy hiếp.”
nhưng ông ta không thể không làm theo, suy nghĩ một hồi thì trưởng khoa Lý bước ra khỏi phòng, trên tay cầm một tập giấy tờ gì đó.
...----------------...
Tại quán bar sầm uất bậc nhất thành phố.

Hai cô gái bước vào, vẫn như lần trước cả cô và Hạ Tiểu Yên chẳng hề trang điểm nổi bật gì, có chăng cũng chỉ là tô điểm thêm một chút son môi, nhưng vẻ đẹp thuần khiết ấy lại khiến bao chàng mê đắm nhất là Hạ Tiểu Yên quả thực cô ấy rất xinh đẹp, ngay cả cô cũng bị mê hoặc bởi vẻ đẹp đó.
Tuy là tiểu thư danh giá của Hạ Gia nhưng tính cách của Hạ Tiểu Yên lại hoà đồng dễ gần vui vẻ, là bạn thân từ nhỏ tới lớn nhưng lần đầu tiên cô thấy Hạ Tiểu Yên rung cảm mãnh liệt với một chàng trai như vậy.
Hai tiếng dần trôi qua, chàng trai trong mộng vẫn chẳng hề xuất hiện, Hạ Tiểu Yên có chút buồn, thường ngày cứ mỗi lần đi học về là cô ấy lại cố ý đi qua đây hy vọng có thể gặp lại chàng trai đó một lần nữa, Hạ Tiểu Yên không hề hay biết rằng chàng trai mà cô ấy muốn gặp chính là chủ nhân của quán bar này và cũng là người thừa kế duy nhất của Lưu Gia - Lưu Hàn Thiên.
-“ Tuệ San! mình nghĩ chúng ta nên về thôi.”

-“ Chưa chi đã bỏ cuộc rồi, bao ngày mong ngóng còn gì.”
-“ Không sao đâu, mình vẫn còn nhiều thời gian mà.”
-“ Liệu cậu có nhớ mặt anh ta không đó?”
-“ Nhớ chứ!!! dáng vẻ đó… cả đời mình cũng không quên được.”
-“ Đáng lẽ ra cậu nên hỏi tên anh ta như vậy có phải dễ dàng hơn không?”
-“ Cậu nói cũng phải, đáng lẽ ra mình nên chủ động hơn… còn bây giờ thì về thôi, thịt xiên đang đợi chúng ta.”
-“ Đi thôi… mình cũng đói lắm rồi.”
Hai cô gái đứng đợi taxi, bầu trời xám xịt, mây đen dần kéo đến, nhưng cũng chẳng thể cản nổi cơn đói cồn cào của hai cô.

Đột nhiên hai chiếc siêu xe phiên bản giới hạn đậu ngay trước cửa quán bar, nhìn thôi là biết chủ nhân của hai chiếc xe đó giàu có cỡ nào rồi, cô chưa kịp cảm thán thì bóng dáng ai đó xuất hiện khiến cô há hốc mồm rồi quay ngoắt đi.

Trái ngược hoàn toàn với cô Hạ Tiểu Yên lại ngạc nhiên và vui mừng tột độ vì chàng trai vừa bước xuống kia chính là chàng trai cô ấy trông đợi từ lâu, dù mây đen có bao phủ bầu trời cỡ nào thì hào quang của Lưu Hàn Thiên như soi sáng tâm hồn Hạ Tiểu Yên, khiến Cô ấy cứ ngẩn người ở đó.
-“ San San..San San là…là anh ấy!!!”
-“ Ai???”
-“ Đúng là anh ấy rồi!”
thấy Hạ Tiểu Yên vui sướng như vậy cô không khỏi tò mò quay lại nhìn nhưng chẳng hiểu sao vừa quay lại thì nhìn trúng ánh mắt lạnh lùng của Mạc Phong Thần.
-“ Trời đất!!! sao lại là anh ta???”
Cô định chuồn khỏi đó nhưng Hạ Tiểu Yên cứ như người mất hồn, còn Mạc Phong Thần đã nhìn thấy cô e rằng cô khó lòng mà thoát được.
-“ Không ngờ lại gặp Mộc tiểu thư ở đây?”
Mộc Tuệ San nghĩ thầm trong đầu “ đúng là đen đủi mà!”, nghĩ một đằng nhưng làm một lẻo, cô quay ra nở một nụ cười giả trân để chào hỏi.
-“ Hihi, thật trùng hợp quá! lại gặp Mạc Tổng rồi.”
khung cảnh hết sức gượng gạo, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhìn sang Hạ Tiểu Yên cô mới tá hoả, Hạ Tiểu Yên cứ đơ người ở đó, gương mặt đỏ ửng, mắt chỉ hướng về một phía mà không hề lay chuyển.

-“ Này…này….cậu sao thế???”
-“ Mình tìm thấy anh ấy rồi.”
-“ Đâu???”
cả cô mà Mạc Phong Thần đều nhìn theo hướng tay Hạ Tiểu Yên chỉ, lúc này Lưu Hàn Thiên đang nghe điện thoại nên không để ý.

Không để lỡ mất cơ hội một lần nào nữa Hạ Tiểu Yên nhanh chân bước đến gần Lưu Hàn Thiên.
-“ Anh còn nhớ em chứ???”
-“ Cô là ai? sao tôi phải nhớ cô?”
Hạ Tiểu Yên có chút hụt hẫng khi nghe thấy Lưu Hàn Thiên nói như vậy, còn cô thì bĩu môi nhìn qua anh trong lòng không ngừng chửi thầm “ Không biết tên này có họ hàng gì với tên Mạc Tổng này không nữa, nói chuyện phũ phàng không cảm xúc như nhau vậy?”
-“ Anh đã giúp em thoát khỏi mấy tên côn đồ lần trước đó.”
-“ Thì sao???”
-“ À dạ không sao… chỉ là em….

em nghĩ bản thân em đã thích anh rồi.”
nghe Hạ Tiểu Yên nói xong mà cô cũng há hốc mồm, cái gì mà thích kia chứ, cô nhớ không nhầm thì đây mới là lần thứ hai Hạ Tiểu Yên gặp lại người đó mà cô ấy đã tỏ tình luôn rồi, đúng là quá nhanh quá nguy hiểm mà.
-“ Bạn của cô sao?”

-“ Phải!”
-“ Nói cô ta đừng dùng cách tỏ tình cũ rích đó nữa.

Lưu Hàn Thiên- cậu ta một ngày có hàng chục cô gái nói thích, bạn của cô không có cửa đâu.”
-“ Anh ta tên Lưu Hàn Thiên?”
-“ Phải! cô quan tâm hả? đừng nói với tôi là cô cũng thích cậu ta nhé?”
-“ Anh quen anh ta?”
-“ Cậu ta là bạn của tôi!”
-“ Thảo nào lạnh y như nhau.”
-“ Cô nói gì???”
-“ Không có gì!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: 29: “em Sẽ Không Bỏ Cuộc Đâu”


Nghe được lời tỏ tình từ Hạ Tiểu Yên, gương mặt Lưu Hàn Thiên chẳng hề biến sắc, dường như anh ta cũng đã quen với những việc này.
-“ Cô nói thích tôi?”
-“ Phải ạ! em vô cùng vô cùng thích anh.”
-“ Ừm! cảm ơn.

Giờ cô có thể đi được rồi.”
-“ Vậy em có thể theo đuổi anh không?”
-“ Không.

Cô là ai mà muốn theo đuổi tôi? mơ giữa ban ngày hả?”
-“ Em sẽ không bỏ cuộc đâu.”
-“ Tuỳ cô, đừng để bản thân phải hối hận.”
nói xong Lưu Hàn Thiên để mặc Hạ Tiểu Yên ở đó, vốn dĩ Lưu Hàn Thiên chẳng có chút ấn tượng gì ngoài vẻ ngoài xinh đẹp của Hạ Tiểu Yên.

Mỗi ngày anh ta có cả tá người mồi chài như vậy nên Lưu Hàn Thiên nghĩ Hạ Tiểu Yên cũng chỉ giống với những cô gái đó mà thôi.

Thế nên sự phũ phàng của Lưu Hàn Thiên khiến Hạ Tiểu Yên có chút hụt hẫng.

Ấy vậy mà Hạ Tiểu Yên vẫn chưa hỏi được tên của anh ta, đúng là mải tỏ tình quá đây mà.


Thấy bạn của mình bị phũ như vậy cô rất xót.
-“ Sao bạn của Mạc Tổng có thể nói những lời phũ phàng như thế?”
-“ Đơn giản là cậu ta không thích bạn cô.”
-“ Bạn tôi có gì không tốt??? cô ấy là tiểu thư Hạ Gia đó nhé!”
-“ Thì sao?”
nghe câu đó mà cô tức muốn phát điên lên rồi, nhưng Mạc Phong Thần là người có ơn với gia đình cô nên cô không thèm tính toán với anh nữa, nên giữ hoà khí thì tốt hơn.

Lúc này taxi cũng đi đến, thời cơ tốt để cô và Tiểu Yên rời khỏi đây.

Thấy bạn mình buồn nhưng cô cũng không biết an ủi thế nào, tự dưng bạn cô lại lên tiếng trước.
-“ Ây da! quên mất tiêu… mình vẫn chưa biết tên anh ấy.”
-“ Lưu Hàn Thiên , anh ta là giám đốc, người thừa kế Lưu Thị”
-“ Sao cậu biết???”
-“ Người đó là bạn của Mạc Phong Thần- Chủ tịch Mạc Thị.”
-“ Người đi cùng Hàn Thiên là Mạc Tổng sao? thảo nào…”
-“ Sao???”
-“ Tuy không để ý lắm nhưng nhìn khí chất của anh ta cũng đủ biết rồi, Mạc Phong Thần thường xuyên xuất hiện trên báo mà.

Nhưng sao bằng Hàn Thiên của mình được.”
-“ Một câu Hàn Thiên, hai câu Hàn Thiên, cậu có nhớ bản thân vừa bị phũ thế nào không?”
-“ Chỉ là anh ấy chưa thích mình mà thôi, mình tin sự chân thành của mình sẽ làm thay đổi suy nghĩ của anh ấy!”
-“ Tuỳ cậu vậy,đời này mình chỉ mong cậu được hạnh phúc mà thôi.”
-“ Cậu yên tâm, nhất định mình sẽ hạnh phúc mà.

Còn cậu nữa, tránh xa được đôi cẩu nam nữ kia rồi, đời này nhất định phải tìm một người thật tốt biết chưa?”
-“ Rồi… rồi.”
nghe hai cô gái nói chuyện mà bác tài xế cũng ngơ người, cái gì mà đời trước với đời này, và dĩ nhiên bí mật đó chỉ có cô và Hạ Tiểu Yên biết được mà thôi.

Sau khi ăn thịt nướng no nê Hạ Tiểu Yên cũng về nhà còn cô thì tự mình bắt taxi đến bệnh viện, mở cửa phòng bệnh cô thấy Vú Trần đang ngủ sợ bác dậy nên cô nhẹ nhàng đi ra ngoài, vừa mới đóng cửa thì chuông điện thoại reo.
-“ Cháu nghe thưa bà!”
-“ San San hả, tối nay cháu có bận gì không?”
-“ Dạ không ạ, có chuyện gì sao bà?”
-“ Chỉ là ta nhớ cháu thôi, nếu cháu rảnh thì đến Mạc Gia ăn cơm tối nhé!”
cũng đã lâu cô chưa đến thăm bà nên khi bà Nội Mạc nói vậy có có hơi trần trừ, bản thân cũng rất muốn đến thăm Mạc Phu nhân và Bà nội Mạc nhưng nghĩ đến bản mặt lạnh tanh của anh cô lại thấy ớn lạnh.


Có điều bà nội lại tha thiết quá khiến cô khó lòng mà từ chối.

Chẳng còn cách nào khác ngoài đồng ý cả.
Y như rằng cô vừa đồng ý thì bà nội Mạc nói tài xế đến đón cô ngay lập tức, ngoài trời những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, mưa rơi trắng xoá, không chỉ thế những tia chớp lập loè khiến cô có chút sợ hãi, nước mắt chẳng hiểu sao cứ thế tuôn ra, đúng vậy! ở đời trước ngày cô bị đôi cẩu nam nữ đó hại chết cũng là một ngày mưa, nên cô không thích trời mưa, nói trắng ra là cô vẫn luôn sợ hãi….
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, vẫn ánh đèn lung linh ấy nhưng trong màn mưa nó trở nên huyền ảo hơn, cô lấy tay gạt nhẹ những giọt nước mắt, lấy lại tâm trạng vui vẻ bước xuống xe.

Bà nội Mạc và Mạc phu nhân đang cầm ô đợi sẵn, thấy cô miệng họ cười không ngớt, nhất là bà nội Mạc , bà cưng cô như trứng mỏng vậy.

Mạc phu nhân cẩn thận che ô cho cả hai ngươi, nét vui vẻ hiện rõ trên gương mặt.

Chỉ có một người không hề vui không ai khác ngoài Mạc Tổng mặt lạnh, thấy cả bà và mẹ quan tâm cô như vậy anh ta vô cùng ghen tỵ.

không biết ai mới là con ruột cháu ruột của họ nữa?
Nhìn thấy Mạc Phong Thần đang chằm chằm nhìn mình, cô lúng túng rồi cười gượng gạo chào hỏi, nhưng Mạc Phong Thần vẫn luôn giữ bộ mặt lạnh tanh đó khi nghe cô chào anh chỉ “Ừm” một câu rồi đi vào bàn ăn.

Có cô không khí trong nhà lại trở nên sôi nổi hẳn, cảm giác Mạc Phong Thần như là con ghẻ trong gia đình vậy, mọi sự quan tâm đều đổ dồn lên cô, đối diện với thức ăn ngon cô cũng chẳng màng để ý đến thái độ của Mạc Phong Thần, có bà nội Mạc và Mạc phu nhân bảo kê thì cô sợ gì đâu chứ.

-“ Cô là heo sao???”
ăn cũng không yên với anh mà, trong miệng còn đang nhai nhồm nhoàm nên cô chỉ lườm anh một cái.

Tự dưng bà nội Mạc nói một câu khiến cô không nuốt trôi được còn anh thì ho sặc sụa vì sặc nước.
-“ Nhìn hai đứa cũng đẹp đôi đó chứ?”
Cả hai cùng đồng thanh đáp lại
-“ KHÔNG ĐẸP…..”

-“ Bà nội chỉ nói vu vơ thôi mà!” Mạc phu nhân vui vẻ nói.
-“ Bà và mẹ nghĩ cô ta xứng với con hay sao?”
-“ Phải!”
-“ Không…không..không…Cháu không xứng với Mạc Tổng đâu ạ…”
-“ Có gì mà không xứng?”- Bà nội Mạc hỏi khiến cả cô và anh đều lúng túng.

Anh nhanh chí rời khỏi bàn ăn rồi vờ trưng ra bộ mặt không hài lòng nhưng trong lòng Mạc Phong Thần lại không có chút gì gọi là giận giữ cả.

Thấy cô lúng túng như vậy bà và Mạc phu nhân cũng không nói thêm gì nữa, nhưng để ý thì tai cô đã đỏ ửng lên rồi…
......................
Tại Mộc Gia, Mộc Như Ý ngồi trong xe ô tô nhìn vào, gương mặt không chút biến sắc.

Cô ta lấy điện thoại gọi cho trưởng khoa Lý, sau cuộc gọi đó Trưởng khoa Lý cũng bắt đầu hành động, buổi sáng khi Mộc Như Ý đến tìm gặp và uy hiếp thì Lý Chiêu đã sai y tá cho Vú Trần uống một lượng lớn thuốc an thần, Buổi chiều khi cô vào bệnh viện thấy Vú Trần ngủ mê man nhưng cô vẫn không có chút nghi ngờ gì cả.

Lý Chiêu lẻn vào phòng bệnh nhân hắn ta lấy ống tiêm từ túi của chiếc áo blue thường ngày, hắn nhẹ nhàng bơm một chất lỏng màu vàng vào dung dịch truyền của Vú Trần, chỉ sau vài phút Vú Trần có hiện tượng co giật rồi bác từ từ ra đi trong đau đớn.

Nhiệm vụ hoàn thành Lý Chiêu báo lại với Mộc Như Ý, cô ta hài lòng sau đó chuyển vào tài khoản Lý Chiêu ba tỷ như đã hứa, thấy số tiền lớn như vậy hắn ta không khỏi vui sướng, nhưng ngay sau đó nét mặt hắn trở lại trạng thái bình thường.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: 30: Mộc Gia Gặp Chuyện


Ăn cơm tối xong xuôi, cô đang định bê đ ĩa cam ra phòng khách giúp Mạc phu nhân thì tiếng sét kêu “ đoàng” khiến cô giật mình, đ ĩa cam trên tay rơi xuống nền nhà vỡ “choang”, cô vội ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ thì bị mảnh sành cứa trúng tay, máu đỏ cứ thế chảy xuống, chẳng hiểu sao lòng cô tự dưng nóng ran, bà nội Mạc Thấy cô bị đứt tay liền sai người đi lấy dụng cụ y tế để băng vết thương giúp cô, chỉ là một vết thương nhỏ nhưng thấy Mạc phu nhân và bà Nội Mạc quan tâm mình như vậy cô cảm thấy rất vui, rất ấm áp.

Điện thoại đổ chuông, nhìn dãy số là biết bệnh viện gọi đến, cô không trần trừ mà nghe máy ngay nhưng chỉ hai giây sau chiếc điện thoại trên tay cũng rơi xuống, cô không thể tin vào tai mình nữa, trong vô thức nước mắt cô rơi xuống, Mạc phu nhân thấy thế lo lắng hỏi.
-“ Tuệ San! con không sao chứ?”
-“ Có chuyện gì sao San San???”- Bà nội Mạc cũng lo lắng không kém.
-“ Bệnh viện nói Vú Trần xuất huyết não… bây giờ con phải đến bệnh viện ngay…”
cô vừa khóc nấc vừa nói trông rất đáng thương.

Vừa hay lúc này Mạc Phong Thần ăn mặc chỉnh tề bước xuống thấy cô khóc nấc lên như vậy anh có phần xót thương.
-“ Tiện đường để tôi đưa cô đi.”

giờ cô cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ nữa, ai đưa đi cũng không quan trọng điều cô mong muốn nhất bây giờ là đến bệnh viện thật nhanh, cô không tin… mới hôm qua Vú Trần còn rất khoẻ mạnh cười nói với cô kia mà…
Ngồi trong xe, nước mắt cô không ngừng rơi, anh biết cô gấp gáp nên nói tài xế đi nhanh hơn một chút.

Tại Mộc Gia, sau khi nghe tin từ bệnh viện ai nấy cũng đều lo lắng, Mộc Vân Thiên cùng Mộc phu nhân cũng nhanh chóng lên xe và đi đến bệnh viện, Mộc Vân Thiên đang định gọi cho cô thì “rầm” chiếc xe của ba mẹ cô bị một chiếc container đâm trúng, không chỉ thế chiếc xe đó còn cố tình đi thêm một chút, cả ba và mẹ cô đều không qua khỏi, chiếc điện thoại còn chưa kịp ấn nút gọi cho cô nữa.

Còn chiếc container đó cũng rời khỏi hiện trường sau khi gây ra tai nạn.

Mộc Như Ý đứng từ xa quan sát, dù có buồn nhưng cô ta không hề hối hận.

-“ Tất cả là do các người ép tôi, vĩnh biệt…”
Vừa đến bệnh viện, không quản ngại trời mưa to cô cứ thế đầu trần bước xuống, đột nhiên chiếc xe cứu thương dừng lại ngay trước mặt, hai thi thể được đưa xuống khiến cô sững người, lúc này Mạc Phong Thần cũng cầm ô bước xuống thì bà nội gọi cho anh.
-“ Phong Thần, San San để quên điện thoại,có người gọi đến nói ba mẹ của con bé gặp tai nạn, hai người họ hình như không qua khỏi.

Tội nghiệp con bé quá……”
-“ Có lẽ cô ấy đã biết rồi!”
nói xong anh cũng tắt điện thoại, nhìn vào thì thấy cô đứng như tượng ở đó rồi ngã khuỵ xuống, cô gào khóc trong đau đớn, chỉ một đêm mà cô mất đi ba người cô yêu thương nhất, nỗi đau nào có thể diễn tả nổi, nhìn cô gái đáng thương như vậy người lạnh lùng như anh cũng cảm thấy buồn lây.
vì không chịu nổi sự đả kích lớn như vậy cô khóc đến nỗi ngất lịm, Mạc Phong Thần thấy thế liền vứt chiếc ô đi, ngay lập tức chạy đến đỡ cô, nhìn cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt sưng húp trông thật đáng thương, nỗi đau của ngày hôm nay có lẽ cả đời cô cũng không thể quên đi được…
Mạc Phong Thần bế cô vào phòng bệnh, vì đả kích quá lớn nên bác sĩ phải tiêm một liều an thần giúp cô trấn tĩnh lại và ngủ một chút.


Mạc Phong Thần cũng bắt đầu lo lắng cho cô, sợ rằng khi tỉnh lại cô lại không chịu nổi nỗi đau nên anh định gọi bà và mẹ mình đến an ủi cô, chưa kịp gọi thì thấy bạn thân của cô là Hạ Tiểu Yên hớt hải chạy vào, anh cũng bớt lo phần nào, tự dưng nghĩ lại Mạc Phong Thần thấy có gì đó sai sai.
-“ Tại sao mình lại phải lo lắng cho cô ta?”
đang định ra về thì cô tỉnh lại, thấy Hạ Tiểu Yên cô liền oà khóc, Hạ Tiểu Yên nhẹ nhàng ôm cô thay cho lời an ủi, vì cô ấy cũng chẳng biết nói gì lúc này.
Đứng bên ngoài nhìn vào anh cảm thấy rất khó chịu, chẳng hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cô khóc anh lại có cảm giác này….
Vì là chủ của Mộc Thị nên lễ tang của ba mẹ cô diễn ra rất long trọng, Vú Trần cũng được an táng cùng ngày, Mộc Như Ý và Chu Hạo Hiên cũng đến, nhìn qua là cô biết đôi cẩu nam nữ đó đang diễn,tuy là không có bằng chứng nhưng trong lòng cô có chút nghi ngờ, hơn nữa thấy Mộc Như Ý giả mèo khóc chuột cô vô cùng chướng mắt.
-“ Định giả mèo khóc chuột sao? cô diễn với ai chứ đừng diễn trước mặt tôi.”
-“ Ba mẹ mới mất mà chị định phủi quan hệ với người em gái này luôn sao?”
-“ Vốn dĩ cô đâu phải em gái tôi.”
-“ Đúng! nhưng có khi sau này Mộc Gia lại phải nhờ đến tôi đó!”
-“ Chỉ cần tôi còn sống thì cô đừng hòng, có phải cô hại chết ba mẹ đúng không?”
-“ Này này chị biết tội vu khống người khác sẽ như thế nào không? bằng chứng đâu hả chị gái.”

-“ Tôi sẽ tìm ra bằng chứng.”
-“ Hahahaha sợ đến lúc đó chị cũng được gặp ba mẹ rồi cũng nên.

Tận hưởng thời gian này đi… chị gái à.”
lời lẽ sâu sa của Mộc Như Ý cô cũng đoán được phần nào, nhưng cô lại chẳng có chút bằng chứng hay manh mối nào cả, bắt đầu từ đâu cô cũng không biết nữa, nhìn di ảnh ba mẹ cô chỉ biết bật khóc.

Cũng may thời gian này cô có Hạ Tiểu Yên bên cạnh và cả Mạc phu nhân và bà nội Mạc nữa.

Mọi người ai nấy cũng đều quan tâm cô nhưng nỗi đau vẫn còn đó, cô thầm hứa với ba mẹ nhất định cô sẽ tìm ra bằng chứng, tìm ra kẻ gây tai nạn hại chết ba mẹ cô.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: 31: Anh Cứu Cô


Sau khi ba mẹ và Vú Trần mất, cô không hề bước chân ra khỏi nhà, cô tự trách bản thân không bảo vệ được họ, đời trước cũng vậy mà đời này cũng vậy, cô hoàn toàn thất bại hay sao.

Cũng may Hạ Tiểu Yên luôn đến nhà an ủi nên cô cũng không cảm thấy bản thân cô độc.

-“ Chuyện của Mộc Thị cậu tính thế nào?”
-“ Thật sự mình vẫn chưa có kinh nghiệm gì cả, việc điều hành Mộc Thị là quá sức với mình.”
-“ Nhưng cậu định để Mộc Thị rơi vào tay người khác sao?”
nghe Hạ Tiểu Yên nói vậy cô mới sực nhớ ra đứa em gái mưu mô, đúng vậy cô không thể để mộc thị rơi vào tay Mộc Như Ý được.

Sự nghi ngờ của cô không phải là không có căn cứ, chỉ là cô chưa thể tìm ra bằng chứng mà thôi.

-“ Ngày mai mình sẽ đến công ty.”
-“ Chí lí.

Hay hôm nay mình ở lại đây nha.”
-“ Cậu không sợ ba mẹ la sao?”
-“ Mình nói mình đến đây ở cùng cậu, họ đều đồng ý cả rồi.”
-“ Thế mình phải nuôi cậu sao?”
-“ Đúng vậy! hihihi”
Cô biết Hạ Tiểu Yên làm thế là để an ủi cô, cô cũng rất trân trọng.


Hai cô gái bắt tay vào nấu cơm tối.

Bên ngoài chiếc siêu xe Rolls Royce Boat Tail đen bóng đậu sẵn cách nhà cô không xa, Mạc Phong Thần ngồi trong lúng túng không biết gọi cô ra thế nào vì sau khi ba mẹ mất chiếc điện thoại mà cô để quên ở nhà anh cô cũng không hay sử dụng nữa, mà bà nội anh lại nhờ anh mang ít bánh ngọt đến cho cô, giờ gọi không được chỉ còn cách nhấn chuông cổng mà thôi.

Tài xế đang định lái đến trước cổng thì một chiếc xe đen lao nhanh tới, một tên mặc đồ đen kín mít đi xuống nhấn chuông, thấy vậy anh liền ra hiệu cho tài xế dừng xe.

Nghe thấy tiếng chuông, cô liền ra mở cổng.

Vừa mở thì tên áo đen đó đã kéo tay cô, hai tên khác cũng bước xuống nhanh chóng lấy khăn tẩm thuốc mê bịt mặt cô lại, cô cố gắng chống cự nhưng chỉ vài giây sau sức lực như tiêu biến cô cứ thế ngất lịm đi, Hạ Tiểu Yên loay hoay trong bếp mà không hay biết chuyện gì, chỉ có tài xế và Mạc Phong Thần là thấy toàn bộ.

Nhưng thái độ của anh chẳng có chút khẩn trương nào, anh nhàn nhã lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Tử Du.
-“ Huy động vài tên đi theo chiếc xe có biển số 22358 cho tôi.

Xe này đang từ Mộc Gia đi ra.”
-“ Vâng!”
nói rồi Mạc Phong Thần cho tài xế theo sau chiếc xe đó, khoảng cách vừa đủ để mấy tên đó không thấy được xe anh đang theo dõi chúng.

Đến một nhà hoang khu ngoại ô, chiếc xe đen đó dừng lại, cô bị chúng đưa vào đây, giường như đây cũng là căn cứ hoạt động của mấy tên này.

Rất nhanh chóng Bạch Tử Du cùng trăm tên đàn em đi tới.
-“ Tôi bảo cậu gọi mấy tên thôi mà.”
-“ Thì em điều có mấy tên thôi.”
-“ Mấy tên mà đông như đi đánh giặc vậy sao?”
-“ Hihi mà anh theo dõi chiếc xe đó làm gì vậy.”
-“ Đừng nói nhiều, vào cứu người thôi!”
-“ Ai???”
-“ Mộc Tuệ San.”
-“ Cái cô tiểu thư Mộc Gia sao?”
thấy Mạc Phong Thần không trả lời Bạch Tử Du chỉ biết khép miệng đi theo sau, Bạch Tử Du là em họ của Mạc Phong Thần anh ta cũng là cánh tay đắc lực của Mạc Phong Thần trong giới Hắc Bang, thế giới ngầm khiến bao người khiếp sợ.
Trong ánh đèn mờ ảo, tên đầu xỏ mặt sẹo vừa châm điếu thuốc vừa gọi cho ai đó.
-“ Tôi đã bắt được cô ta rồi, giờ thì làm gì đây?”
-“ Tuỳ các người xử lý chỉ cần cô ta chết là được.

Sau khi xác nhận thì tôi sẽ chuyển tiền.”

người mà tên mặt sẹo vừa gọi không ai khác ngoài Mộc Như Ý, cô ta chín là người mong muốn cô chết đi nhất, chỉ không ngờ rằng tâm địa của cô ta luôn xấu xa như vậy, đời trước lẫn đời này đều không thể dung tha.

-“ Sao rồi đại ca.”
-“ Giết cô ta đi!”
-“ Xinh đẹp như này thật phí.”
-“ Vậy để tao chơi trước rồi đến lượt chúng mày.

Nhưng chắc là đợi hơi lâu đó! tao khó ra lắm.”
tên mặt sẹo đã xấu lại còn bi3n thái, hắn vừa cởi qu@n thì người của Mạc Phong Thần phá cửa xông vào.

Mạc Phong Thần chướng mắt rút con dao găm phi thẳng vào vật thể lạ của tên mặt sẹo, hắn gầm lên đau đớn rồi ngã nhào ra đất, mấy tên đàn em thấy thế cũng sợ đến xanh mặt, chúng hoàn toàn lép vế trước thế lực đông đúc của Mạc Phong Thần.

Một tên quỳ rạp xuống cầu xin.
-“ Xin tha mạng, xin tha mạng, chúng tôi chưa làm gì cô gái đó cả, có người thuê chúng tôi giết cô ấy…….”
Nhìn qua thấy Mộc Tuệ San vẫn bình an anh có chút an tâm.

-“ Ai đã sai tụi mày?”
-“ Là một người phụ nữ.”
-“ Phụ nữ???”
Mạc Phong Thần tiến đến tên đại ca mặt sẹo, anh thẳng tay rút con dao ra khiến hắn càng thêm đau đớn.
-“ Người phụ nữ đó là ai?”
-“ Hình như là Thiếu phu nhân Chu Thị…..

xin anh tha mạng, chúng tôi không dám nữa, xin tha mạng.….”
-“ Người đó sai khiến tụi mày làm gì?”

-“ Cô ta muốn giết cô gái này, xong chuyện cô ta sẽ chuyển cho chúng tôi một số tiền lớn.

Cô ta còn vừa gọi cho chúng tôi….”
-“ Gọi lại cho cô ta nói rằng đã hoàn thành nhiệm vụ.”
dù rất khó hiểu nhưng chúng vẫn nghe theo lời anh mà gọi, lần này anh đã ghi âm lại cuộc gọi làm bằng chứng.

Không chút nghi ngờ Mộc Như Ý vui sướng khi cái gai trong mắt được nhổ bỏ, cô ta sẽ nói dối rằng Mộc Tuệ San vì quá đau buồn nên đã bỏ nhà ra đi và quyền kế thừa sẽ thuộc về tay cô ta, giờ đây Mộc Như Ý sẽ làm chủ Mộc thị không còn ai có thể xem thường cô ta nữa rồi.

Và sau đó 2 tỷ được chuyển đến tài khoản của tên mặt sẹo, nhưng hắn còn tâm trí nào mà vui mừng nữa chứ, mấy tên đàn em của hắn nhìn Mạc Phong Thần mà khiếp sợ đến nỗi tè ra quần luôn rồi.
-“ Nếu muốn sống thì biến khỏi đây, đừng để tao gặp lại tụi mày.”
-“ Dạ, dạ………”
xong xuôi tên nào tên nấy ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh khỏi đó, chỉ khổ tên mặt sẹo đau đớn cố lết từng bước.

Bạch Tử Du không thể nhịn nổi mà cười phá lên.
-“ Lần này hết cơ hội làm cha luôn nhé!”
Anh nhẹ nhàng đi đến rồi bế cô lên.
-“ Bọn chúng chắc tẩm nhiều thuốc mê lắm! đến giờ này mà Mộc tiểu thư vẫn chưa tỉnh.”- Bạch Tử Du lém lỉnh nói.
-“ Cậu cùng đàn em về trước đi, dẫn họ đi ăn ngon một chút.”
-“ Em biết rồi mà!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: 32: Thế…thế Anh Có Thuốc Kích D*c Không


Đợi lâu không thấy cô vào nhà Hạ Tiểu Yên lo lắng đi ra, chỉ thấy cổng mở mà chẳng có ai ở đó cả, lòng Hạ Tiểu Yên như lửa đốt, cứ đi ra rồi đi vào,hết đứng lên rồi lại ngồi xuống mệt quá mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay….
Tại một căn biệt thự xa hoa, Mạc Phong Thần bế cô lên phòng ngủ, có lẽ lượng thuốc mê quá lớn khiến cô mê man nhưng trong vô thức cô thấy một chàng trai tiến về phía cô.

Sau khi đặt cô xuống giường anh lặng lẽ quan sát cô gái nhỏ.
-“ Không ngờ Mộc Gia lại nuôi ong tay áo rồi!”
Cô ngủ li bì đến tận sáng, mở mắt nhìn quanh cô cảm nhận sự xa lạ, căn phòng rộng lớn nhưng không phải phòng của cô, nhớ lại tối qua cô bị mấy tên bắt rồi lôi lên xe kia mà, chẳng lẽ chúng lại bắt cô đến một nơi xa hoa như này sao, nhìn xung quanh đâu đâu cũng là những món đồ đắt tiền mà.
Cô bước xuống giường, đột nhiên cánh cửa mở ra cô sợ đến rúm người.

Nhưng bóng dáng quen thuộc khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
-“ Tỉnh rồi sao?”
-“ Mạc Tổng??? sao lại là anh?” Chả lẽ anh sai người bắt tôi sao?”
-“ Không cảm ơn còn ở đó nói sằng bậy!”
-“ Nói vậy là anh cứu tôi???”
-“ Phải!”
-“ Vậy đây là đâu, hình như không phải Mạc Gia.”
-“ Yên tâm đây là nhà riêng của tôi.”
-“Vậy anh có biết tại sao đám người đó lại muốn bắt tôi hay không?”
Anh không nói thêm lời nào mà trực tiếp mở đoạn ghi âm tối qua lên cho cô nghe, nghe xong mà cô hoàn toàn sốc, không ngờ Mộc Như Ý lại làm đến mức này.

-“ Chắc Chắn Ba mẹ cũng bị cô ta hại.

Tôi phải báo thù cho họ.”
cô định đi đến tìm Mộc Như Ý để tính sổ nhưng bị anh cản lại.
-“ Muốn báo thù thì cứ để đối thủ đắc ý một chút đến khi ngã thì chúng mới thấu được nỗi đau.”
-“ Tôi muốn cô ta phải trả giá cho tội ác của cô ta.”
-“ Nhưng với chút bằng chứng này sao? hơn nữa Mộc Như Ý nghĩ cô đã chết rồi, thời gian này là cơ hội tốt để thu thập bằng chứng, bọn chúng nghĩ cô chết rồi thì sẽ lới lỏng cảnh giác hơn.”
-“ Anh nói cũng phải! nhưng chắc hẳn Hạ Tiểu Yên đang rất lo lắng cho tôi.”
-“ Tôi nói Trợ lí Giang đến đón bạn cô rồi chắc lát nữa cô ta sẽ đến đây thôi.”
-“ Sao anh lại giúp tôi chứ?”
-“ Tôi chưa hề nói sẽ giúp cô.”
-“ Ừm! đáng lẽ anh không nên giúp tôi, tôi là kẻ thất bại, cả đời trước lẫn đời này tôi đều không thể bảo vệ được cha mẹ của mình đã thế Vú Trần cũng chịu chung số phận nữa.”
-“ Có phải cô có vấn đề về đầu óc không?”
-“ Nếu tôi nói là tôi được trọng sinh thì anh có tin không? À nói đúng hơn là tôi được sống lại một lần nữa.”
thấy anh im lặng cô hiểu ý liền nói.
-“ Tôi biết là khó tin nhưng thực sự tôi đã được sống lại nhưng tôi vẫn không thay đổi được số phận nếu hôm qua anh không cứu tôi chắc tôi cũng chết thảm rồi.”
thấy những giọt nước mắt của cô lăn dài, tâm trạng anh lại xao động, vô thức cánh tay anh không làm chủ mà xoa đầu cô như an ủi.
-“ Tôi sẽ giúp cô trả thù!”
-“ Anh nói thật chứ?”
-“ Thật! nhưng tôi có lợi gì không?”
-“ Trong khả năng của tôi nếu đáp ứng được điều gì thì tôi sẽ làm, dù sao anh cũng là ân nhân của Mộc Gia mà.”
nghe cô nói vậy anh cười tà mị đáp.
-“ Phục vụ tôi thật tốt tôi sẽ giúp cô trả thù.

Thế nào?”
-“ Thế…thế anh có thuốc kích d*c không?”
-“ Để làm gì?”
-“ Tôi không đủ can đảm.”
-“ Hahaha Cô nghĩ tôi có hứng với cô sao? trèo lên giường của tôi không dễ thế đâu cô gái.”
-“ Nhưng tối qua hình như tôi ngủ trên giường này mà…..”
có vẻ như Mạc Phong Thần đang quê một cục rồi.
-“ Nói chung là cô không xứng.”

-“ Vậy anh muốn tôi làm gì?”
-“ Cô chỉ cần chăm sóc tốt cho bà và mẹ tôi.”
-“ Chỉ có thế thôi sao? tôi đồng ý.”
-“ Cô không sợ tôi lấy Mộc Thị?”
-“ Không! ít ra Mộc thị không rơi vào tay Mộc Như Ý và Chu Hạo Hiên, tôi tin anh có thể phát triển Mộc Thị.”
-“ Rất quả quyết, chúng ta kết hôn đi.”
-“ Hả???”
-“ Một bản hợp đồng hôn nhân, tôi giúp cô trả thù cô giúp tôi chăm sóc bà và mẹ, khi đó tôi cũng không phải xem mắt nữa, tôi sẽ cố gắng tìm một người, thời hạn hợp đồng là một năm.

Cô thấy sao?”
-“ Một năm cũng không dài, tôi đồng ý.

Nhưng người anh muốn tìm là ai vậy?”
Mạc Phong Thần im lặng không trả lời, cô thấy thế liền trêu trọc.
-“ Là cô gái trong lòng đúng không?”
-“ Không phải việc của cô, nếu đã đồng ý thì chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình, còn hợp đồng tôi sẽ đưa cho cô sau.”
Tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí, thấy Hạ Tiểu Yên bước vào cô liền chạy lại ôm chầm lấy bạn của mình, Mạc Phong Thần biết ý liền ra ngoài đóng cửa để hai cô gái nói chuyện.
-“ Cậu đi đâu cả tối qua vậy? cậu biết mình lo lắng lắm không?”
-“ Tối qua mình bị người ta bắt cóc.”
-“ CÁI…GÌ….”
Hạ Tiểu Yên không làm chủ được mà hét toáng lên, cô đành bịt miệng bạn của mình rồi kéo cô ấy ngồi xuống ghế sofa.
-“ Cậu nói nhỏ thôi được không?”

-“ Nhưng…nhưng….sao cậu lại ở đây?”
-“ Mạc Tổng là người cứu mình.

Mộc Như Ý cho người bắt cóc mình, cô ta còn muốn giết mình diệt khẩu để dễ dàng cướp Mộc Thị.”
-“ Mình biết ngay là con khốn đó mà! để mình đến tính sổ với nó.”
-“ Này! đừng manh động, bây giờ chắc cô ta đang hả hê tưởng mình chết rồi đó.”
-“ Nhưng nhìn nó giả tạo mình không chịu nổi, chính con khốn đó hại gia đình cậu ra nông nỗi này.”
-“ Mình biết nhưng chúng ta không nên manh động, vì hiện tại mình chưa có nhiều bằng chứng, thời gian này mình cần cậu giúp.”
-“ Cậu nói đi! mình sẽ giúp cậu.”
-“ Cậu chỉ cần thể hiện rằng cậu không tìm thấy mình, cậu cứ phô tài năng diễn suất của cậu, để Mộc Như Ý tin rằng mình đã chết thật.

Chắc hẳn cô ta sẽ theo dõi cậu đó nên hiện tại cậu không cần trực tiếp đến tìm mình, có việc gì thì mình sẽ liên lạc với cậu, mình không muốn cậu gặp nguy hiểm.”
-“ Mình không sợ.”
-“ Mình không nói cậu sợ nhưng thủ đoạn tàn ác của Mộc Như Ý chúng ta không nên xem thường, nên cẩn thận một chút vẫn hơn.”
-“ Được! nhưng cậu phải liên lạc với mình đó, không là mình nhớ cậu chết mất.”
-“ Ừm mình sẽ thay điện thoại mới để dễ liên lạc hơn, chắc chắn Mộc Như Ý sẽ về lại Mộc Gia, để đảm bảo an toàn cậu đừng đến đó nữa nhé!”
-“ Mình biết rồi!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: 33: Hợp Tác Vui Vẻ


Đúng như cô dự đoán, Mộc Như Ý trở về Mộc Gia, cô ta nói với báo chí rằng sau khi ba mẹ mất cô bị trầm cảm nên bỏ nhà đi, Mộc Như Ý giả vờ khóc lóc, đau khổ.
Hạ Tiểu Yên thấy cô ta diễn tốt như vậy có chút ngứa mắt, Hạ Tiểu Yên vờ như đến Mộc Gia để tìm cô, Mộc Như Ý hiên ngang bước ra mở cổng.
-“ Muốn tìm Mộc Tuệ San sao? tôi đã nói cô ta bỏ đi rồi!”
-“ Tôi không tin, cậu ấy sao có thể bỏ đi được chứ, tôi muốn gặp cậu ấy, phiền cô tránh ra…”
-“ Đây! xin mời.”
Hạ Tiểu Yên chạy tìm khắp nơi, tài diễn xuất của cô ấy không hề tồi mà Mộc Như Ý hoàn toàn tin rằng cô đã chết,Mộc Như Ý lới lỏng cảnh giác để mặc Hạ Tiểu Yên tìm kiếm, cô ta ngồi ung dung thưởng trà ở phòng khách.

Nhưng Hạ Tiểu Yên không phải dạng vừa cô ấy lén để camera mini ở một số nơi trong căn nhà,còn tiện tay lấy một số giấy tờ tuỳ thân mà cô dặn, xong xuôi Hạ Tiểu Yên vờ như không tìm thấy cô rồi vùng vằng bỏ đi.
-“ Tìm chán chưa? tôi đã nói cô ta bỏ nhà đi mà……”
Ra khỏi cổng Hạ Tiểu Yên cười nhẹ, dù rất muốn gặp Tuệ San để khoe chiến tích nhưng thời điểm này nên tém lại một chút thì hơn.

Nghe tin tức từ báo chí bà và mẹ anh rất lo lắng cho cô, nhưng anh chưa muốn cho họ biết.

Anh viện cớ tập đoàn có nhiều việc nên cũng ít về nhà chính hơn.

Nhà riêng của anh rộng lớn không kém gì Mạc Gia nhưng buổi tối chỉ có mình cô ở đó, ban ngày thì người làm sẽ đến dọn dẹp lau chùi, thành ra cô cũng chẳng cần làm gì cả, thời gian này cô cũng không thể đến thăm bà Nội Mạc và Mạc phu nhân được,chán quá nên cô nhờ người làm mua ít cây hoa về trồng vì cô thấy sau nhà có một mảnh vườn trống.
Buổi tối vì có một mình nên cô tự nấu nướng, ăn uống cũng rất đơn giản, có khi cô chỉ nấu mì ăn cho qua bữa.

Hôm nay mở tủ lạnh thấy có rất nhiều đồ, dù ăn có một mình nhưng cô quyết nấu một bữa thịnh soạn.

Loay hoay trong bếp cả tối thì cuối cùng cô cũng hoàn thành ba món ăn yêu thích, nhìn thành quả cô tự dưng bật khóc, ngày trước Vú Trần và mẹ luôn nấu cho cô những món này, cô nhớ những bữa cơm ấm cúng bên gia đình, nhớ tiếng cười nói của ba mẹ, nhớ tiếng gọi dậy đi học của Vú Trần….
-“ Mọi người thấy không, con đã tự nấu được rồi này…”
cô gạt nước mắt, kẻ thù còn đang ngang nhiên ngoài kia, cô cứ yếu đuối mãi như vậy cũng đâu giải quyết được gì.
-“ Cố lên Mộc Tuệ San! mày làm được mà, trước mắt phải ăn đã.”
đang định ngồi vào bàn ăn thì bóng người từ phòng khách đi vào khiến cô giật bắn mình.
-“ Làm điều gì xấu sao mà hốt hoảng đến thế?”
-“ Lần sau Mạc Tổng lên tiếng trước được không? hù chết người ta rồi.”
-“ Sao cô không bật đèn?”
-“ Có mình tôi ở nhà, bật nhiều đèn quá thấy hơi phí, với lại tôi chỉ quanh quẩn trong bếp thôi mà đâu có ra ngoài đâu.”
-“ Có ai bắt cô trả tiền điện đâu.”
-“ Nhưng dù gì thì cũng là ở nhờ, tôi phải có ý thức một chút chứ!”
-“ Biết vậy thì tốt! Đây, cho cô.”
Mạc Phong Thần đưa cho cô chiếc hộp nhỏ, cô tò mò mở ra.
-“ Đây không phải là điện thoại sao? lại còn là đời mới nhất nữa.

Mạc Tổng cho tôi thật hả?”
-“ Ừm!”
-“ Thật sự cảm ơn anh rất nhiều nhưng anh không cần tốn kém vậy đâu.”
-“ Không ngờ tiểu thư Mộc Gia lại nghĩ ngợi đến giá trị vật chất như thế.”
-“ Dĩ nhiên, đó chẳng phải là tiền mồ hôi công sức anh kiếm được sao?”
-“ Cô cứ coi như đó là lợi ích của việc làm thiếu phu nhân Mạc Thị đi.


Tôi cũng đã lưu số tôi vào đó rồi, có việc gì thì gọi cho tôi.

Còn đây là Hợp Đồng, cô đọc qua đi.”
Cô đọc qua một lượt, mọi thứ đều ổn cho tới khi cô nhìn dòng cuối cùng.

“ Không được phép có tình cảm tới tôi, không được yêu tôi, nếu như Mộc Tuệ San yêu Mạc Phong Thần thì phải rời đi ngay lập tức.”
đọc xong cô cười hẩy thầm nghĩ “ có phải anh ta nghĩ bản thân đẹp trai nên tự luyến hay không?”
-“ Thế nào? có thắc mắc gì không?”
-“ À … không.

Chỉ là một số chỗ hơi mắc cười xíu thôi!”
-“ Mắc cười???”
-“ Không có gì đâu….

anh có mang theo bút không? với lại tôi muốn biết khi hết thời hạn hợp đồng thì ăn nói thế nào với bà nội anh và Mạc Phu Nhân?”
-“ Đến lúc đó tôi sẽ nói hai chúng ta không hợp, cô muốn rời đi thế là xong.”
-“ Vậy anh cố tìm người anh muốn tìm đi nhé!”
-“ Không phải việc của cô.”

-“ Thế đưa bút đây tôi ký, nói chuyện nãy giờ tôi sắp chết vì đói rồi.”
-“ Cô chưa ăn tối?”
-“ Mạc Tổng không thấy thức ăn còn nguyên hay sao?”
-“ Ừm vậy tôi không khách sáo.”
sau khi đưa bút cho cô kí anh liền ngồi vào bàn ăn, chẳng cần hỏi ý kiến cô nữa, anh ăn uống ngon lành, bát cơm cô còn chưa kịp ăn đã bị anh ăn sạch.
-“ Biết đây là nhà Mạc Tổng nhưng bữa cơm này là tôi nấu đó.”
-“ Thì sao?”
-“ Anh còn lấy bát cơm của tôi!!!”
-“ Cô lấy bát khác là được mà!”
-“ Anh……”
-“ Kí xong rồi hả?”
-“Ừm!”
-“ Hợp tác vui vẻ.”
anh tự động đưa tay ra, cô không ngại ngần mà trực tiếp bắt tay thể hiện giao kết giữa hai người.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: 34: Ai Thèm Cãi Với Anh


Tưởng rằng ăn tối xong Mạc Phong Thần sẽ rời đi nhưng không anh cứ ngồi lì ở phòng khách, chẳng còn cách nào khác cô đành đi lên phòng vì đây là nhà anh ta mà cô lấy quyền gì mà đuổi anh ta chứ.

Thế là tối đó Mạc Phong Thần ở lại thật.
Cô nằm trong phòng cài đặt điện thoại, suy nghĩ một hồi mới dám gọi cho Hạ Tiểu Yên.
-“ Tưởng quên mình rồi chứ?”
-“ Đâu có, mình nhớ cậu thật mà.”
-“ Mình trêu cậu thôi, nhưng mà mình có thứ hay ho muốn cho cậu biết đây với lại mình lấy được ví của cậu rồi.”
-“ Hửm?”
-“ Mình đặt camera ở nhà cậu đó, con khốn Mộc Như Ý ngày ngày đi qua đi lại, hình như cô ta chuyển hẳn qua Mộc Gia luôn thì phải, Mình còn thấy thông báo tuyển giúp việc nữa.”
-“ Vậy sao? cảm ơn cậu nha.”
-“ Cảm ơn gì chứ! cậu chính là người bạn tốt nhất của mình mà, một chút chuyện này nhằm nhò gì.”

-“ Nhưng cậu phải cẩn thận đó nhé!”
-“ Mình biết rồi!!! mà này cậu có nhớ Hác Kiến Vũ không? hôm nay cậu ta đột nhiên gọi cho mình hỏi thăm về cậu đó.”
-“ Vậy sao???”
-“ Ừm! nhưng mình nói là không biết cậu ở đâu cả.”
-“ Trước mắt cậu giữ kín giúp mình nhé.”
-“ Biết rồi cô nương, nhưng mà cậu nhớ giữ sức khoẻ đấy nhé!”
-“ Ừm, biết rồi! gọi cho cậu sau!”
Cô định xuống giường uống nước nhưng trong bình lại không còn giọt nước nào cả, bất đắc dĩ cô đành xuống phòng bếp để lấy, cô cố rón rén để bước đi nhẹ nhàng hơn.

-“ Bộ dạng của cô giống trộm thật đó!”
-“Lại nữa??? anh thích hù người khác lắm hả?”
-“ Chính cô bảo tôi phải lên tiếng trước còn gì, không ngủ đi sao còn lọ mọ trong bếp?”
-“ Tôi lấy nước! thế còn anh? khuya vậy rồi còn ở đây làm gì?”
-“ Bây giờ mới rảnh để điều tra một chút!”
-“ Ý anh là anh đang điều tra giúp tôi hả?”
-“ Ừm! vụ tai nạn của ba mẹ cô, chiếc xe gây tại nạn trốn khỏi hiện trường, trước mắt phải tìm ra chiếc xe đó.

Người của tôi đang hack những camera ở gần khu vực xảy ra tai nạn, khả nghi nhất là chiếc container chở hàng nhưng vì trời mưa lớn nên không thấy rõ được biển số.”
-“ Thật sự cảm ơn anh.”
-“ Đừng nói những lời vô bổ đó nữa, đây cũng là giao dịch trong hợp đồng mà thôi.”
-“ À phải rồi Mộc Như Ý hình như cô ta chuyển qua Mộc Gia.


Nghe bạn tôi nói cô ta còn đang tuyển giúp việc nữa.”
-“ Tôi đã cài người vào làm giúp việc rồi.”
-“ Đúng là Mộc Tổng có khác, hành động nhanh gọn thật.”
-“ Còn phải nói! Ngày mai Trợ lí Giang sẽ cho người đem đồ mới đến cho cô.”
-“ Đồ gì???”
-“ Còn đồ gì nữa, cô định mặc đi mặc lại mấy bộ đồ rẻ tiền này sao?”
-“ Đây là Hạ Tiểu Yên mang cho tôi đó!”
-“ Không nhiều lời nữa, cô thích cãi lời tôi nhỉ.”
-“ Ai thèm cãi với anh.”
Cô bĩu môi cầm theo bình nước đi thẳng lên lầu, dáng vẻ giận dỗi của cô cũng thật đáng yêu mà, Mạc Phong Thần nhếch miệng cười nhẹ.Lúc này chuông báo tin nhắn kêu lên, Mạc Phong Thần mở ra xem.

“ Lão đại, tìm thấy biển số xe rồi.”
“ Tốt! tìm chủ nhân chiếc xe đó luôn, cần thiết thì trực tiếp tìm xung quanh những tiệm sửa xe gần đó, chắc chắc sẽ có chút manh mối.”
“ Vâng thư Lão đại!”

...----------------...
Tại Mộc Gia, Mộc Như Ý thật sự đã chuyển về đó, mẹ chồng khi biết tin cô ta là người thừa kế duy nhất của Mộc Thị thì thay đổi thái độ hẳn, Chu Hạo Hiên cũng vì thế mà yêu chiều cô ta hơn, nhưng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi.

Nhưng Mộc Như Ý đâu thèm để ý, hiện tại cô ta đang đắc thắng, cô ta đang tận hưởng thành quả, cô ta ung dung nghĩ rằng giờ đây sẽ chẳng còn ai ngáng đường cô ta nữa.
Tại quán bar, Hạ Tiểu Yên đợi ở đó rất lâu, ngày nào cô cũng đứng bên ngoài chờ đợi bóng dáng ai đó nhưng chẳng thấy Lưu Hàn Thiên xuất hiện.

Nghĩ ngợi một hồi cô ấy mới nhớ ra.
-“ Anh ấy còn làm Tổng Giám Đốc của Lưu Thị mà nhỉ, chắc anh ấy ở Lưu Thị cũng nên…Ngày mai mình sẽ đến Lưu Thị vậy.”
dù không gặp được Lưu Hàn Thiên nhưng Hạ Tiểu Yên vẫn có hy vọng rất lớn, từ lần gặp thứ hai dù bị phũ tơi tả nhưng cô ấy vẫn quyết tâm học nấu ăn vì Hạ Tiểu Yên đọc một câu trong bí kíp tán đổ crush “ CON ĐƯỜNG NGẮN NHẤT ĐỂ CHẠM ĐẾN TRÁI TIM LÀ ĐI QUA CHIẾC DẠ DÀY”
kể từ đó ngày nào Hạ Tiểu Yên cũng nhờ bác giúp việc dạy nấu ăn, mấy ngày đầu phòng bếp nhà Hạ Tiểu Yên tanh bành hết cả lên nhưng nhờ sự kiên trì mà cô ấy đã trau dồi được kha khá kinh nghiệm nấu nướng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: 35: Phiền Cô Bỏ Bàn Tay Dơ Bẩn Của Mình Ra Khỏi Người Tôi


Sáng sớm, Hạ Tiểu Yên đã đặt chân tới trước tập đoàn Lưu Thị, Hạ Tiểu Yên trầm trồ cảm thán vì nó quá rộng lớn.

Suy xét thì Lưu Thị cũng chỉ đứng sau Mạc Thị mà thôi.

Nhìn hộp cơm trên tay Hạ Tiểu Yên vui mừng hít một hơi sâu để lấy dũng khí bước vào trong.

Vừa bước vào đập vào mắt Hạ Tiểu Yên là sự hoành tráng , Hạ Tiểu Yên tìm một chỗ để ngồi, thấy thế một nhân viên lễ tân nhã nhặn tiến đến.

-“ Chào em! chị có thể giúp gì được cho em.”
-“ Dạ! em muốn tìm Lưu Hàn Thiên… à quên Lưu Tổng ạ.”
-“ Em có hẹn trước không?”
-“ Em không có!”
-“ Chị rất tiếc nếu như không hẹn trước thì e là khó gặp rồi, lịch trình của Lưu Tổng hôm nay khá nhiều việc.”

-“ À… dạ.

Vậy em ngồi đợi cũng được ạ.”
-“ Có gì thì cứ báo chị nhé!”
Thấy Hạ Tiểu Yên ăn mặc giản dị, cách nói chuyện lễ phép hoà đồng không giống với mấy cô gái hay đến tìm Lưu Hàn Thiên để mồi chài nên nhân viên lễ tân có chút thiện cảm, thấy Hạ Tiểu Yên ngồi đợi cũng đã lâu nên nhân viên lễ tân còn mang nước mời cô ấy uống nữa.
Đợi mãi cuối cùng cũng được gặp, nhìn thấy bóng dáng Lưu Hàn Thiên từ xa mà lòng Hạ Tiểu Yên như mở cờ rồi.

Hạ Tiểu Yên đợi anh ta tiễn đối tác xong mới mạnh dạn tiến đến gần.
-“ Chào Lưu Tổng! thật vui khi lại được gặp anh.”
-“ Lại là cô? còn tôi thì chẳng vui chút nào.”
Lưu Hàn Thiên đang định rời đi thì Hạ Tiểu Yên níu tay anh lại.
-“ Phiền cô bỏ bàn tay dơ bẩn của mình ra khỏi người tôi.”
-“ À….

dạ… xin lỗi Lưu Tổng.

Em có làm cơm hộp, mong anh nhận lấy nó.”
Lưu Hàn Thiên cầm lấy hộp cơm, thấy anh ta cầm Hạ Tiểu Yên vui sướng cười không ngớt, nhưng chỉ vài giây sau nụ cười ấy tắt hẳn khi Lưu Hàn Thiên thẳng tay ném hộp cơm mà cô ấy dậy từ sáng sớm dày công chuẩn bị vào thùng rác.

Lưu Hàn Thiên cứ thế rời đi để lại Hạ Tiểu Yên đứng đơ người ở đó, dù rất tủi thân nhưng cô ấy không hề khóc, Hạ Tiểu Yên tự an ủi rằng bản thân cô ấy sẽ làm rung chuyển trái tim sắt đá của Lưu Hàn Thiên.

...----------------...
...Nhà riêng của Mạc Phong Thần là khu biệt thự đắt đỏ, xung quanh cũng chỉ có vài nhà thuộc giới siêu giàu sinh sống, an ninh ở đây cũng phải gọi là đỉnh của chóp nên dù buổi tối ở một mình cô cũng không sợ cho lắm....

Như thường lệ, buổi sáng cô ra sau vườn để chăm sóc những mầm hoa mới nhú, sống ở đây chưa đầy tuần mà cô đã biến khu vườn trống này thành khu vườn ngập tràn hương hoa rồi.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, gương mặt chỉ tô một lớp son dưỡng mỏng nhưng sự xinh đẹp ấy như một nàng thơ trong truyện cổ tích vậy, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống càng làm nổi bật nước da trắng sáng của cô hơn, ngắm nhìn những bông hoa nhỏ nhắn cô bất giác cười nhẹ, từ lúc ba mẹ và Vú Trần mất đi cô cũng ít cười hẳn nhưng thấy cô cười lòng Mạc Phong Thần như bừng sáng, và vẻ đẹp vừa rồi tất cả đều được thu vào mắt anh.

Anh đã đứng đó từ lâu nhưng không muốn phát ra tiếng động, vì quên tập hồ sơ mà anh được chiêm ngưỡng vẻ đẹp này.

Cô thì chẳng mảy may biết gì cứ thế đi đến vòi nước định tưới cây, nhưng loay hoay mãi cũng chẳng mở lên được, anh đành thở dài bất lực đi đến.
-“ Có cái vòi nước mà mở cũng không xong.”
-“ Mạc Tổng??? sao anh lại ở đây?”
-“ Thật buồn cười! ở nhờ mà thắc mắc chủ nhà sao lại ở đây hả?”
-“ Không phải! ý tôi là sao giờ này anh còn ở đây, chẳng phải anh ở công ty sao?”
-“ Quên chút tài liệu.

Có cái vòi nước mà cũng không mở được, đưa đây tôi xem.”
Mạc Phong Thần giằng vòi nước từ tay cô, lúc này nước cũng từ trong vòi chảy ra không may lại xịt đúng vào mặt Mạc Phong Thần, thấy thế cô không nhịn được mà cười phá lên, Mạc Phong Thần thấy cô cười sặc sụa đắc ý như vậy anh không thèm để ý mà trực tiếp mở vòi nước xịt thẳng vào người cô, lúc này đầu tóc cô cũng ướt nhẹp, cô tức giận giành lấy vòi xịt để trả đũa, nhưng với chiều cao của cô thì không thể nào với tới cánh tay đang giơ cao của anh được.

Hai người giằng co một hồi khiến cả hai đều ướt nhẹp, trong tư thế giằng co hai người như thể đang ôm nhau, chiếc váy trắng ướt gần hết để lộ ra cả chiếc áo lót bên trong, không chủ đích nhìn nhưng cảnh xuân cứ thế đập vào mắt anh, lúc này cô cũng để ý thấy điều bất thường nên vội vàng lấy tay che lại rồi chạy thẳng vào nhà, còn anh cứ như người mất hồn, nói đúng hơn là anh có chút căng thẳng.

Sau khi thay đồ cô ngại ngùng đi xuống nhà, Mạc Phong Thần cũng đã thay đồ xong xuôi, bất giác ánh mắt hai người chạm nhau, tuy Mạc Phong Thần không nói một lời nào nhưng cô lại cảm thấy lúng túng nên quay người đi thẳng vào trong phòng,cô cứ đứng ở cửa sổ đợi chiếc xe Rolls Royce Boat Tail rời đi hẳn cô mới dám mở cửa đi xuống nhà.

Ngồi trong xe, Mạc Phong Thần nhìn xa xăm ánh mắt và cơ miệng hiện lên ý cười khiến Trợ lí Giang khó hiểu.

...----------------...
Phía bên này Hạ Tiểu Yên dù bị phũ nhiều lần nhưng cô ấy vẫn không bỏ cuộc, Hạ Tiểu Yên vẫn tiếp tục làm cơm hộp mang đến cho Lưu Hàn Thiên, nhưng lần này anh ta không một chút nhân nhượng mà gọi bảo vệ đuổi Hạ Tiểu Yên ra ngoài, Hạ Tiểu Yên cũng đã quen với những việc này rồi, nếu chỉ một vài điều đó mà từ bỏ thì chẳng phải Hạ Tiểu Yên chỉ thích chơi thôi sao? hẳn Lưu Hàn Thiên nghĩ cô ấy giống như những cô gái chèo kéo hắn.

Nhưng tình cảm của Hạ Tiểu Yên không hề đơn giản như vậy, cô ấy đã yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, trong phòng còn treo cả trăm tấm hình của Lưu Hàn Thiên mà cô ấy được từ trên những trang báo hoặc trên mạng, ai mà không biết đến Lưu Thị kia chứ.

Bị đuổi nhưng vẫn không hề nản lòng Hạ Tiểu Yên vẫn chăm chỉ làm cơm hộp nhờ trợ lí Lưu Hàn Thiên đưa hộ, ban đầu người trợ lí này dứt khoát không nhận nhưng thấy cô gái này có vẻ chân thành nên anh ta có chút cảm động.

Hạ Tiểu Yên cũng chấp nhận kết quả chẳng mấy khả quan vì cô ấy biết hộp cơm của mình vẫn bị ném vào sọt rác.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: 36: Bằng Chứng


Sau khi giải quyết xong việc, Mạc Phong Thần nghĩ ngợi gì đó rồi quyết định về nhà.

Trước đây có khi nửa năm anh cũng không đặt chân đến nhà riêng của mình, nhưng từ khi cô ở đây anh lại muốn nhanh nhanh xong việc để về nhà, mục đích là gì bản thân anh cũng không hiểu rõ mặc dù mỗi lần nói chuyện cô luôn khiến anh phát điên ấy vậy mà khi anh trở về ánh mắt anh liền đảo nhìn quanh để tìm cô ngay, thấy cô trong bếp lòng anh thấy an tâm và bình yên đến lạ.
-“ Mạc Tổng?”
-“ Tôi ở đây khiến cô ngạc nhiên thế sao?”
-“ Không phải! chỉ là tôi không biết anh về nên nấu có một chút đồ ăn thôi.”
-“ Tôi nghĩ là cô sẽ nhường tôi mà.”
nghe anh nói mà cô ngơ người, cái gì mà nhường hình như anh còn lớn hơn cô rất nhiều là khác, anh không nhường cô thì thôi đi đằng này lại bắt cô nhường, chân lí ở đâu vậy?
-“ Không hài lòng sao?”
-“ Tôi nào dám???”
biết là cô tức giận nhưng anh lại rất thích trêu cô, anh cứ thế ung dung ngồi vào bàn ăn, đang định cầm đũa lên thì chuông điện thoại reo liên hồi, thấy đàn em gọi đến anh không trần trừ mà liền bắt máy.
-“ Nói!”
-“ Lão đại! tụi em tìm được chiếc container đó rồi và cả chủ nhân của chiếc xe nữa.”
-“ Nhắn địa chỉ đi, tôi đến đó ngay.”

-“ Dạ vâng thưa lão đại.”
Mạc Phong Thần tắt điện thoại rồi nhìn cô chằm chằm, thấy lạ cô cất tiếng hỏi.
-“ Có chuyện gì sao?”
-“ Tìm ra chiếc xe gây tai nạn rồi! có muốn đi cùng không?”
nghe đến đây cảm xúc của cô lại trào dâng đôi mắt chợt ẫng lệ, cô gật đầu lia lịa đồng ý.

Chẳng kịp ăn bữa tối, anh tự mình lái xe đưa cô đến địa chỉ mà đàn em đã gửi, đến nơi Bạch Tử Du đã đợi sẵn ở đây, còn chủ chiếc xe không biết đã đắc tội gì nhưng hắn vẫn quỳ rạp xuống cầu xin.
-“ Hình như chiếc xe này đã được sửa và sơn lại đúng không?”- Bạch Tử Du gằn hỏi chủ xe.
-“ Dạ vâng….”
lúc này Mạc Phong Thần và Mộc Tuệ San cũng bước tới, nhìn chiếc xe đã gây ra cái chết của ba mẹ cô thật sự không đi nổi nữa, cô như muốn ngã quỵ nhưng đột nhiên anh dang bàn tay nắm lấy tay cô, hơi ấm từ bàn tay của anh như tiếp thêm sức mạnh cho cô vậy.

Cô cứ thế đứng nép sau lưng anh, không phải là cô sợ mà là cô đau lòng…
Anh gằn giọng hỏi tên kia.
-“ Anh là chủ của chiếc xe này sao?”
-“ Phải …phải… Không biết tôi đắc tội gì với ngài.”
-“ Vậy anh là người gây tai nạn rồi bỏ trốn phải không?”
-“ Không ….không …không.

Xe tôi mới sửa xong còn chưa đi ngày nào cả, trước đây tôi cũng chưa từng gây tai nạn gì hết…”
-“ Nếu không gây tai nạn thì sao phải sửa xe?”
-“ Hôm trước có người thuê xe của tôi với giá rất cao.”
-“ Thuê sao?”
-“ Phải ..phải hai người đó đến thuê xe với giá cao, tôi cũng không biết họ làm gì, khi nhận lại thì thấy phần đầu có chút hỏng hóc họ còn cho thêm tiền để sửa lại, tôi thật sự không biết gì cả.”
-“ Vậy anh có nhớ hai người đó tên gì không?”
-“ Tôi quên không hỏi nhưng đó là một đôi thì phải, trông họ rất thân thiết.”
-“ Đây sao?”
Mạc Phong Thần giơ ảnh Chu Hạo Hiên và Mộc Như Ý cho tên chủ xe xem qua, vừa nhìn cái là hắn đã gật đầu lia lịa.

-“ Đúng rồi! là hai người này.”
-“ Trên xe có camera hành trình chứ?”
-“ Camera chính cũng bị hỏng sau khi người đó trả xe cho tôi.”
-“ Anh, có lẽ tên Chu Hạo Hiên đó cố tình tiêu huỷ bằng chứng đây mà.” Bạch Tử Du lên tiếng.
-“ À! tôi có lắp một camera dự phòng.

Có thể góc quay không sắc nét nhưng chắc vẫn nhìn rõ được”
-“ Phiền anh cho chúng tôi xem được không?”
từ nãy đến giờ cô vẫn luôn im lặng, thật sự cổ họng cô đã nghẹn cứng, tay anh vẫn nắm chặt tay cô, cảnh tượng thắm thiết này được Bạch Tử Du chụp lại.

Anh sai người mang một chiếc máy tính xách tay đến để kết nối với camera , cả anh và cô đều chăm chú nhìn vào màn hình, đến đoạn Chu Hạo Hiên lái xe cố ý tông vào chiếc xe của ba mẹ cô anh đã nhanh chóng dùng tay che mắt cô lại, dù không muốn cô nhìn thấy cảnh tượng đau lòng nhưng anh vẫn cảm nhận được nước mắt cô chảy xuống không ngừng,sau khi gây ra tai nạn cho ba mẹ cô, Mộc Như Ý và Chu Hạo Hiên đều đứng ở hiện trường một lúc rồi mới rời đi, cảnh đó được camera ghi lại tất cả, bằng chứng đã có nhưng sao cô lại chẳng thấy vui chút nào.

Nhìn cô như vậy anh cũng cảm thấy rất khó chịu.

Ngồi trong xe cô nhìn ra ngoài cửa kính, bầu trời đêm vẫn đẹp, dường như ba mẹ và Vú Trần vẫn luôn dõi theo cô.
-“ Ba mẹ… nhất định con sẽ khiến chúng phải trả giá.”
Về đến nhà, cô tự mình đi lên phòng, anh cũng muốn để cho cô bình tâm lại một chút, nhìn vào phòng bếp anh sực nhớ ra cả anh và cô đều chưa ăn gì cả, nghĩ ngợi một hồi anh quyết định đi lên lầu, đứng trước cửa phòng cô anh hơi trần trừ nhưng vẫn nhẹ nhàng gõ cửa.
Thấy bên trong không có phản ứng sợ cô nghĩ quẩn nên anh tự ý mở cửa phòng bước vào, căn phòng tối om nên anh nhẹ nhàng đi vào tìm công tắc điện bật lên.


Quay ra thì thấy cô đang ngồi dưới nền nhà, dù đau lòng là thế nhưng cô vẫn không dám khóc to, anh nhẹ nhàng ngồi xuống, bốn mắt cứ thế nhìn nhau thật lâu.
-“ Tôi không biết an ủi cô thế nào nhưng tôi nghĩ ba mẹ cô cũng không muốn thấy cô yếu đuối như vậy.

Càng không thể yếu đuối trước mặt kẻ thù.”
lời nói của anh giường như có chút hiệu nghiệm, chỉ một lát là cô đã nín khóc, anh kiên trì đợi cô nín hẳn.
-“ Thấy ổn hơn chưa?”
-“ Cũng tạm!”
-“ Đi ăn gì không?”
-“ Tôi không đói!”
-“ Nhưng tôi thì đói, đứng lên đi tôi mời cô đi ăn.”
-“ Nếu là món đắt nhất thì tôi mới đi.”
-“ Được! cô thay đồ đi đã nước mắt nước mũi ướt hết cả áo rồi kìa…”
-“ Đáng ghét…”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: 37: Cô Thật Biết Lợi Dụng


Anh khẳng định chắc nịch là sẽ mời cô món đắt nhất nhưng khi đi qua một quán quen mà cô và Hạ Tiểu Yên hay ghé ăn cô lại đổi ý rồi nằng nặc đòi anh vào đây.
-“ Đường đường là chủ tịch Mạc Thị mà phải ăn ở quán ven đường sao?”
-“ Tôi đảm bảo với anh là món ăn ở đây còn ngon hơn ở nhà hàng nữa.”
sau khi thuyết phục được anh ngồi xuống cô liền nói ông chủ mang tất cả các món ngon nhất của quán ra bàn cho cô, từng món cứ thế lần lượt được mang ra, tỷ phú ngồi ngay đây thì cô còn lo ngại gì chứ.

Ban đầu anh nhất quyết không động đũa nhưng bị cô trực tiếp gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhai một hồi thì hai mắt anh bỗng sáng rực.
-“ Thế nào??? có phải rất ngon không?.”
-“ Bình thường.”
-“ Ai da đừng dối lòng nữa, cứ ăn tự nhiên đi, anh là người trả tiền mà….”
-“ Cô thật biết lợi dụng.”
-“ Anh có uống rượu không?”
-“ Người như cô mà cũng dám mời tôi uống rượu sao?”
-“ Có gì mà không dám.


Sợ Mạc Tổng mới là người không dám.”
-“ Vậy thi không?”
-“ Được! ai say trước làm chó.”
-“ Đồng ý, Chủ quán cho 10 chai rượu.”
nghe anh gọi 10 chai, cô có chút rén nhưng lỡ rồi , phóng lao thì theo lao xem ai sợ ai chứ.

Thế rồi hai người vừa ăn vừa uống, rõ là hùng hổ nhưng chưa hết một chai hai má cô đã bắt đầu ửng đỏ, miệng cứ lắp ba lắp bắp gì đó anh cũng chẳng thể dịch nổi, cô thì sao đấu lại với anh được kia chứ, với tửu lượng của anh thì 10 chai như này cũng không nhằm nhò gì.

Cô bắt đầu có những hành động khó hiểu, cứ xua tay múa chân loạn xạ hết cả, để tránh gây sự chú ý và làm phiền những vị khách xung quanh anh nhanh chóng thanh toán rồi đưa cô rời khỏi đó.
Về đến nhà, người cô cứ mềm nhũn chẳng còn cách nào khác anh đành bế bổng cô lên, vào phòng khách anh đặt cô nằm xuống ghế sofa rồi thở phào, trong xe cô làm loạn đủ kiểu hết ca hát rồi lại đọc rap, cô còn cắn vào tay anh nữa, chắc cô tưởng tay anh là miếng thịt thơm ngon đây mà.

Mang được cô về nhà Mạc Phong Thần tự nhủ sẽ không bao giờ để cô uống rượu nữa.

Tưởng rằng đặt cô xuống ghế là cô sẽ ngủ nhưng không, cô bật phắt dậy khiến anh giật bắn mình.
-“ Nước…nước…”
-“ Khát nước sao??? để tôi lấy…”
anh chưa kịp nói hết đã bị cô kéo lại,
-“ Bánh bao tròn…”
cô dùng hai tay đặt lên ngực anh mà nắn b óp, cơ ngực săn chắc khiến biết bao cô gái thèm muốn vậy mà giờ đây cô lại xem là bánh bao ư? sự động chạm như vậy nếu cơ thể anh không có phản ứng thì chắc anh không phải đàn ông rồi, thế là Mạc Phong Thần liền chặn tay cô lại.
Hai người mặt đối mặt, hơi thở ấm nóng còn thoang thoảng mùi rượu, anh không say rượu nhưng hình như ánh mắt của cô đã làm anh say mất rồi.

Anh nhẹ nhàng cúi xuống, sắp sửa một cảnh ngôn tình môi chạm môi thì cô thốt ra một câu khiến anh tỉnh ngộ rồi đứng phắt dậy.
-“ Nước…….


muốn uống nước….”
Sau khi uống nước thì cô cũng ngủ ngay lập tức, anh lấy chăn đắp cho cô rồi đi lên phòng, Vừa vào phòng anh nhanh chân bước vào nhà tắm mở vòi nước xối thẳng vào mặt cho tỉnh táo lại.

-“ Mình không thích cô ta, không bao giờ…”
Sáng sớm hôm sau, cô định trở mình nhưng lại ngã xuống nền đất, cú ngã tuy nhẹ nhưng lại khiến cô tỉnh dậy luôn, Cô ngơ ngác nhìn quanh, đầu óc thì rối tung rối mù lên, hơi thở vẫn còn nồng nặc mùi rượu.
-“ Hình như hôm qua mình có uống rượu thì phải.”
ngồi đơ người một lúc cô cô gắng nhớ lại, nhưng cố thế nào cô cũng chẳng nhớ được bản thân mình xảy ra chuyện gì tối qua nữa, mọi kí ức như biến mất hoàn toàn vậy.

Cô chỉ nhớ được đến đoạn Mạc Phong Thần cùng cô đi ăn sau đó cô còn mạnh dạn mời anh uống rượu nữa, rồi sau đó cô thành ra bộ dạng gì cô cũng chẳng biết được.
- Tỉnh rồi sao?”
-“ Mạc …..Tổng…”
-“ Không biết người nào mạnh miệng thách thức ai say trước thì làm chó nhỉ?”
-“ Tôi..

tôi có nói như vậy sao?”
-“ Cô làm loạn đủ kiểu cô còn cắn tôi nữa.”

-“ Anh trêu tôi đúng không, tôi nào có hung dữ như thú thế đâu???”
-“ Đây cô xem”
anh giơ cánh tay còn y nguyên vết răng của cô lên cho cô chiêm ngưỡng, lúc này cô chỉ biết cười trừ, không ngờ bản thân lúc say lại thành ra như vậy.
-“ Tôi thật sự xin lỗi, hiện tại tôi vẫn chưa nhớ ra, nếu có điều gì không phải mong anh bỏ qua cho tôi được không?”
Thấy cô ngáo ngơ như vậy anh càng được đà mà trêu đùa.
-“ Không nhớ sao? vậy có muốn nhớ lại không?”
vừa nói anh vừa ghé sát mặt vào mặt cô, bốn mắt cứ thế nhìn nhau, tim anh lúc này như có dòng điện cao áp chạy qua vậy, cô thì lúng túng quá mà quay ngoắt đi.

Thấy bản thân có chút lạ lẫm anh ngừng trêu trọc cô rồi cứ thế đi thẳng ra khu vườn sau nhà.

Lúc này tay anh vô thức chạm lên ngực.
-“ Chỗ này sao hôm nay lạ thế nhỉ? chẳng lẽ mình bị bệnh???”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: 38: Cậu Thích Cô Ta


Ngay buổi sáng đó anh đi cùng Trợ lí Giang vào bệnh viện để kiểm tra, sau khi kiểm tra xong anh vào phòng bác sĩ để trò chuyện một chút, vị bác sĩ này cũng là bác sĩ riêng của gia đình anh nên rất thân thiết.

Ông ta tên Hà Siêu
-“ Tim của tôi có vấn đề đúng không bác sĩ?”
-“ Đâu có, sức khoẻ của Mạc Tổng hoàn toàn bình thường, rất khoẻ mạnh.”
-“Ông Không phải giấu đâu, tôi cảm nhận tim của mình có vấn đề.”
-“ Vấn đề như thế nào?”
-“ Đôi lúc nó lại bỗng dưng đập nhanh, hôm nay tôi còn cảm nhận rõ ràng là nó như thể có dòng điện chạy qua vậy.”
nghe anh nói xong bác sĩ Hà Siêu chỉ biết mỉm cười, thấy ông cười như vậy anh có chút không hài lòng.
-“ Có gì hay ho sao?”
-“ Không phải như cậu nghĩ đâu Mạc Tổng, tim của cậu chỉ đang mắc một loại virut mà thôi.”
-“ Virut???”
-“ Loại virut này ngay cả bác sĩ cũng không thể chữa nổi.Nhưng Mạc Tổng yên tâm người khác sẽ chữa được cho cậu.”

-“ Người khác???”
-“ Chắc chắn người đó sẽ chữa được cho cậu, đây là chuyện ngoài chuyên môn của tôi.”
-“ Tóm lại nó có ảnh hưởng đến sức khoẻ không?”
-“ Mạc Tổng yên tâm, không gây chết người được.”
Trợ lí Giang đứng sau cũng ngầm hiểu ý bác sĩ Hà Siêu nhưng anh ta không dám cười to, chỉ có anh là không hiểu gì mà thôi.

-“ Thôi bỏ qua chuyện này đi, chuyện của ông sao rồi, bao nhiêu năm thành tựu cũng rất nhiều sao lại vẫn giữ chức trưởng khoa tim mạch?”
-“ Hahaha tôi không thích phim cung đấu, nên an phận thì tốt hơn.

Nhưng mà cậu quen biết Mộc Gia sao? hôm trước tôi thấy cậu đi cùng cô con gái của Mộc Gia thì phải.”
-“ Ừm, có quen.”
hai từ “ có quen” được anh thốt ra rất bình thản, nhưng anh đâu biết rằng chính cô là người khiến anh mang virut kì lạ đâu chứ.
-“ Thật đáng buồn khi chứng kiến người thân mất đi.

Nhưng lạ là bệnh nhân ở phòng 1202 đang hồi phục rất nhanh không hiểu sao ngày hôm đó khoa thần kinh của bác sĩ Lý Chiêu lại thông báo bệnh nhân đó vì xuất huyết não mà chết.

Chuyện không có gì ngạc nhiên nhưng tôi có xem qua bệnh án của bệnh nhân trước đó, não bộ của người đó hoàn toàn bìn thường, theo kiến thức chuyên môn của tôi thì bệnh nhân không thể nào bị xuất huyết não được.”
-“ Ý ông là có uẩn khúc?”
-“ Phải! vì là người quen của cậu nên tôi mới nói thôi.”
-“ Ừm, tôi sẽ tự mình tìm hiểu.”
-“ Nếu cậu cần gì thì cứ báo tôi.”
-“ Được!”
trước khi ra về Mạc Phong Thần cho người điều tra toàn bộ về lão trưởng khoa Lý Chiêu đó.


Xem ra bọn họ đã để xót chuyện gì đó rồi, có thể là một bằng chứng quan trọng chăng?
...----------------...
Vì người đứng đầu Mộc Thị không còn, người ta cũng không biết cô sống hay chết, họ tin lời Mộc Như Ý rằng cô đã bỏ đi, lần họp cổ đông sắp tới Mộc Như Ý gần như ngồi trên chiến thắng, vì hiện tại cô không có mặt nên Mộc Như Ý chính là người thừa kế duy nhất của Mộc Gia, với số cổ phần mà ba mẹ nuôi để lại cô ta có thể chễm trệ ngồi vào chức Chủ tịch Mộc Thị, giờ đây cô ta đang tự hào về bản thân đang tự đắc trên chiến thắng nên ả chẳng hề đề phòng gì cả, Cô ta chỉ đợi đến ngày diễn ra buổi họp cổ đông toàn công ty lúc đó cô ta sẽ chính thức trở thành Tân Chủ Tịch Mộc Thị.

Về phía Chu Hạo Hiên, hắn đang tất bật với những nhà đầu tư mới, Mạc Phong Thần là người đứng sau tất cả, anh đã dàn sẵn kế hoạch rồi.
Vẫn như mọi ngày Hạ Tiểu Yên mang cơm hộp đến cho trợ lý của Lưu Hàn Thiên để nhờ anh ta gửi đến Lưu Tổng giúp cô ấy, trợ lý vừa mang hộp cơm đến trước mặt Lưu Hàn Thiên anh ta chưa kịp nói gì thì Lưu Hàn Thiên lại nói mang hộp cơm đó đi vứt,ngày nào cũng vứt đi như vậy thấy vừa phí vừa tiếc nên người trợ lý ngập ngừng.
-“ Lưu tổng! nếu anh không muốn ăn thì cho phép tôi ăn nó nhé, ngày nào cũng vứt đi như vậy thật phí.”
-“ Tuỳ cậu.

Đừng mang thứ rác rưởi ấy đến đây trước mặt tôi nữa là được.”
-“ Tôi thấy hộp cơm cũng đẹp đó chứ!”
-“ Biết đâu trong đó cô ta để thuốc độc thì sao?”
-“ Lưu Tổng nói quá rồi, tôi thấy người như cô ấy sao dám làm vậy chứ?”
-“ Xem ra cậu cũng hiểu cô ta nhỉ.”
-“ Cũng chẳng hiểu gì lắm nhưng cô ấy thật sự rất xinh đẹp.”
-“ Cậu thích cô ta?”
-“ Không có… không có…”
-“ Làm việc đi, cậu muốn tăng ca sao?”

-“ Tôi đi làm việc ngay đây ạ!”
Thấy thái độ của Lưu Hàn Thiên nghiêm nghị như vậy người trợ lý cũng không dám làm trái ý, có điều vì luống cuống quá nên anh ta để quên hộp cơm trên bàn, biết là quên nhưng cũng chẳng dám quay lại lấy nữa, nghe đến hai chữ “ tăng ca” là muốn say sẩm mặt mày rồi.
Chẳng hiểu tại sao khi nghe trợ lý của mình khen Hạ Tiểu Yên xinh đẹp Lưu Hàn Thiên cảm thấy hơi khó chịu, anh ta có chút mất tập trung nên định ra bàn uống chút trà, vừa bước ra thì hộp cơm đập ngay vào mắt.

Lưu Hàn Thiên khó chịu định vứt đi nhưng đột nhiên mùi thơm từ thức ăn khiến anh ta ngập ngừng, mùi thơm này rất quen thuộc, nó gợi nhớ về những món ăn mà mẹ anh ta thường nấu, nhưng kể từ lúc mẹ mất thì những hương vị đó cũng mất đi rồi, ba của Lưu Hàn Thiên là chủ tịch của Lưu Thị, ông ta dù rất thương yêu Lưu Hàn Thiên nhưng anh ta không thể chấp nhận được việc ông ta đưa một ả nhân tình còn ít tuổi hơn mình về nhà, bọn họ còn ngang nhiên làm chuyện đó trước bài vị người mẹ quá cố, dù rất hận nhưng người đàn ông đó vẫn là ba của anh ta, người phụ nữ đó cũng ngang nhiên trở thành mẹ kế của Lưu Hàn Thiên.

Mồi chài cha chưa đủ ả ta còn say đắm cả con riêng của chồng mình, mỗi lần thấy Lưu Hàn Thiên trở về ả ta đều ra sức quyến rũ, chính vì thế Lưu Hàn Thiên không muốn lại gần phụ nữ.

Và cũng vì chán ghét cảnh nhìn thấy ba mình âu yếm nhân tình nên Lưu Hàn Thiên đã chuyển ra ngoài sống từ ba năm trước.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Lưu Hàn Thiên tò mò mở ra, đúng thật là món anh đó, đã rất rất lâu rồi, thế là hộp cơm hôm đó được Lưu Hàn Thiên ăn sạch, ngay cả một cọng rau cũng không hề sót.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: 39: Đúng Là Cô Rất Phiền Phức…


Sau hôm đó, mỗi lần Hạ Tiểu Yên gửi cơm hộp đến Lưu Hàn Thiên đều ăn hết sạch, nhưng chỉ là nhớ đến hương vị cũ mà thôi, trợ lý của anh ta phải dụi mắt đến hai lần để nhìn cho rõ, thấy Lưu Tổng ăn ngon miệng như vậy người trợ lý mừng thay cho Hạ Tiểu Yên, suy nghĩ gì đó Lưu Hàn Thiên sai trợ lý gọi Hạ Tiểu Yên đến nói chuyện.

Hạ Tiểu Yên nghe nói Lưu tổng tìm gặp cô ấy nhảy cẫng lên sung sướng, sợ Lưu Hàn Thiên đổi ý nên Hạ Tiểu Yên liền nhờ bác tài xế của ba cô ấy chở mình đến Lưu Thị, ngồi trong xe mà lòng Hạ Tiểu Yên hồi hộp đến lạ, dù đã gặp anh ta nhiều lần nhưng cảm giác vẫn như lần đầu.

Nghĩ đến bóng dáng ấy thôi là mặt mũi Hạ Tiểu Yên đã đỏ bừng lên rồi.

Đến nơi, Hạ Tiểu Yên được trợ lý dẫn lên phòng làm việc của Lưu Tổng, cô khép nép đi sau, tim cô ấy như muốn nhảy ra ngoài rồi.
-“ Lưu Tổng, tiểu thư Hạ tới rồi.”
-“ Được rồi! cậu ra ngoài đi.”
Hạ Tiểu Yên bình thường hoạt bát là thế nhưng đứng trước mặt Lưu Hàn Thiên cô ấy e thẹn ngại ngùng đến lạ, đến một câu chào hỏi cũng khó mà nói ra vì Hạ Tiểu Yên luôn biết Lưu Tổng rất ghét cô ấy.

Thấy Hạ Tiểu Yên cúi mặt im lặng nên Lưu Hàn Thiên đành lên tiếng trước.
-“ Mời ngồi!”
-“ D…a……dạ?”

-“ Tôi nói mời cô ngồi.”
-“ À vâng! cảm ơn Lưu Tổng”
-“ Gì mà phải căng thẳng như vậy? ai ăn thịt cô đâu.”
-“ không phải….

nhưng bình thường anh ghét em lắm mà.”
-“ Đúng vậy!”
-“ Vậy anh tìm em cũng là vì chuyện này?”
-“ Đúng là cô rất phiền phức nhưng đồ ăn của cô hợp khẩu vị của tôi.”
-“ Anh đã ăn sao?”
-“ Phải!”
nghe lời này từ Lưu Hàn Thiên, ngay bây giờ Hạ Tiểu Yên chỉ muốn nhảy cẫng lên mà thôi, cô ấy vô cùng vui sướng, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc và hy vọng.
-“ Tôi muốn thuê cô làm đầu bếp riêng được không?”
-“ Đầu bếp sao? thật ra tài nấu ăn của em không thể sánh với đầu bếp , em cũng chỉ nấu được mấy món đơn giản thôi.”
-“ Tôi biết, tôi cũng chỉ cần cô nấu cơm nhà mà thôi, không cần quá cầu kì.

Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ làm một bản hợp đồng.”
-“ Hợp đồng sao??? chắc là không cần đâu em nấu cho anh ăn cả đời cũng được.”
-“ Tôi không hề đùa đâu, đừng nghĩ làm như vậy mà tôi cảm động, yên tâm là tôi sẽ trả lương cho cô.”
Thấy Lưu Hàn Thiên nói vậy Hạ Tiểu Yên có hơi chạnh lòng, Lưu Hàn Thiên luôn giữ thái độ như vậy tất cả đều là do Hạ Tiểu Yên tự ảo tưởng mà thôi, nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội tốt để Hạ Tiểu Yên tiến gần đến tình yêu của mình hơn.

-“ Được rồi, em sẽ nghe theo chủ ý của anh.”
-“ Vậy là cô đồng ý?”
-“ Phải ạ!”
-“ Vậy trước mắt cô muốn làm bao lâu?”

-“ Thời gian thì tuỳ anh quyết định.”
-“ Vậy trước mắt là làm việc trong vòng một năm, cô chỉ việc nấu ăn, mọi công việc còn lại sẽ có người khác làm.

Hợp đồng đây, cô xem qua đi.”
Hạ Tiểu Yên đọc qua một lượt, cô ấy biết trong hợp đồng có ghi dòng chữ “ Không được phép lại gần Lưu Hàn Thiên” nhưng Hạ Tiểu Yên vẫn đặt bút kí tên vì cô ấy luôn mang trong mình một hy vọng sẽ cảm hoá được trái tim sắt đá kia.

...----------------...
Tại Mạc Thị, mọi thông tin của lão bác sĩ kia được đặt trên bàn làm việc của Mạc Phong Thần, đúng như dự đoán , sự việc thật sự có uẩn khúc.

Theo như đàn em của anh nói tên Lý Chiêu đó từng giao dịch tiền bạc với nhị tiểu thư Mộc Gia- Mộc Như Ý.

Có lẽ suy đoán của anh không hề sai, nhưng tại sao Mộc Như Ý lại muốn thủ tiêu Vú Trần? chả lẽ Vú Trần biết được bí mật gì hay sao? Mạc Phong Thần rất muốn hỏi Tuệ San nhưng nghĩ đến cảnh cô đau lòng anh lại khó chịu, thế là anh đành tự mình tìm hiểu.

Mạc Phong Thần cho người bắt lão bác sĩ đó đến một nơi, anh chỉ muốn doạ tên bác sĩ đó một chút nhưng xem ra không cần doạ thì lão cũng tự khai rồi, thấy bóng dáng Mạc Phong Thần hắn khiếp sợ đến co rún người, cộng thêm ánh mắt sắc lạnh mà anh “ưu ái” trao cho hắn khiến hắn hoàn toàn khiếp sợ.
-“ Xin tha mạng….

là Mộc Như Ý chính cô ta đã ép tôi…”
-“ Tôi chư hỏi mà ông đã khai rồi sao? nói đi Mộc Như Ý sai bảo ông làm gì?”

-“ Cô ta lấy đời tư của tôi ra để uy hiếp, không còn cách nào khác tôi đành làm theo sự sai bảo của cô ta, cô ta bắt tôi làm giả bệnh án, sau đó bắt tôi phải tìm cách để bệnh nhân phòng 1202 im miệng mãi mãi.

Sau khi xong việc cô ta đã chuyển cho tôi một số tiền.”
-“ Đời tư của ông cũng thật “Sạch”, ông có biết làm như thế là trái đạo đức không?”
-“ Tôi biết, mong ngài tha mạng, đừng giết tôi….”
-“ Sợ chết như vậy mà còn đi hại người?”
-“ Là bất đắc dĩ, mong ngài tha cho tôi.”
-“ Tha? cho dù tôi có tha cho ông thì pháp luật cũng sẽ trừng trị những kẻ như ông.

Nếu ông làm theo lời tôi thì đứa con trai chưa ra đời và hai đứa con gái của ông sẽ được an toàn.”
nghe Mạc Phong Thần nhắc đến đây mặt Lý Chiêu tái mét, những đứa con chính là tài sản vô giá của lão, dù lão có thói chăng hoa nhưng tình thương của lão đối với con cái là không thể phủ nhận.
-“ Xin ngài tha cho các con của tôi, tôi nguyện làm theo tất cả những gì ngài nói, tôi nguyện làm trâu làm ngựa, dù có vào tù thì tôi cũng chấp nhận…”
-“ Về nhà và sống những này tươi đẹp cuối cùng trước khi vào tù đi, tính mạng các con của ông đang nằm gọn trong tay tôi.”

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom