Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Trọng Sinh 90: Vợ Béo Của Nhân Vật Phản Diện Muốn Xoay Người

Chương 100: Ăn Mềm Không Ăn Cứng


"Không phải rau chân vịt thì là gì, đỗi nữa cô nhớ ăn nhiều thêm một chút, đây là rau chân vịt xào, tôi mới từ, ân, không phải, cái kia....."

Ngô Ái Trận cầm cái rổ hưng phấn mà khoa tay múa chân, bất quá còn chưa nói xong, liền ôn ân a a, ánh mắt né tránh.

Thực mau, lại bật chế độ không buông tha người khác, "Cô hỏi nhiều như vậy làm gì? Không cần cô nấu phụ đâu, cô ngồi nghỉ đi!"

Vừa nói, Ngô Ái Trân trực tiếp đem nồi bưng xuống đất.

Mà bếp lò bên này vẫn đang hừng hực củi lửa, nấu xong lửa còn lớn thế này, thì bảo sao hồi nãy khói không bay đầy trời.

Mạnh Dao che mũi miệng, hỏi: "Chị dâu, chị còn nấu món gì nữa?

"Còn món gì? Này không phải tốt rồi sao, đồ ăn, cháo, cô còn muốn ăn gì nữa? Đúng là mệnh nha hoàn mà sống tiểu thư!"

Mạnh Dao bị nói mỉa cũng không nói gì, chạy đến bếp lò, bớt củi cho đỡ khói. Sau đó cô lại mở cửa sổ ra, lúc này Mạnh Dao mới cảm thấy mình đỡ hơn, không còn sặc như lúc nãy.

Mạnh Dao vừa định hỏi Ngô Ái Trân nấu cháo gì, lại nhìn qua nồi nước, mới phát hiện nồi được chà sạch sẽ giống như mới mua.

Rõ ràng lúc sáng nay cô nấu, đáy nồi còn dính một lớp lọ nghẹ. Ở nông thôn, mọi người dùng nồi xong chỉ rửa phần bên trong, lớp lọ nghệ dưới đáy nồi dùng lâu người ta còn muốn dùng làm phương thức cổ truyền gì gì đó.

Buổi sáng Kỳ Văn Diệp muốn rửa nồi, cô kêu cậu để đó trưa cô về rửa. Như vậy thì cái nồi này không phải do Kỳ Văn Diệp rửa.

Cho nên, là ai rửa?

Mạnh Dao đem ánh mắt chuyển qua người Ngô Ái Trân, nhìn chị ấy một cái, cô trực tiếp lắc đầu phủ định.

Không thể nào là Ngô Ái Trân, vừa rồi nhìn rau chị xào là biết, chị không phải là người yêu thích sạch sẽ.

Mạnh Dao lúc này mới nhớ đến sáng nay trùm cuối cũng vào bếp, theo bản năng cô nuốt ngụm nước miếng.

Cái nồi này là trùm cuối rửa?

Mạnh Dao không thể tưởng tượng nổi bộ dạng thanh phong tế nguyệt của Kỳ Bác Ngạn khi chà nồi, nhưng cô vẫn cảm thấy rất buồn cười, "Phụt" bật cười một tiếng.

Cô nhịn không được nhìn ra ngoài, tìm bóng dáng của trùm cuối.

Kỳ Bác Ngạn còn ở ngoài sân, ban nãy khi thấy khói đen mù mịt trong bếp, anh đứng lại ở ngoài này. Hiện tại, anh đang nhăn mày đứng ngoài sân.

Bất quá ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào bếp, thấy Mạnh Dao bật cười khanh khách nhìn mình, mày anh mới thoáng giãn ra một tí.

Khương Văn Lỗi cực kỳ có mắt nhìn, thấy Kỳ Bác Ngạn đứng yên không mở miệng, anh ta cũng đem đồ để dưới tán cây, an tĩnh chờ đợi, một câu cũng chưa nói.

Mạnh Dao kỳ thật cảm thấy, trong sách chỉ tả trùm cuối tuấn tú là chưa đủ, anh còn toát lên vẻ tươi mát, sạch sẽ.

Bên này, Mạnh Dao nhìn Kỳ Bác Ngạn thêm mấy lần, bên kia, Ngô Ái Trân đem nắp nồi đậy lên kêu cái loảng xoảng.

"Còn đứng ngốc làm gì, mau qua đây giúp, ngoài đồng còn bao nhiêu việc kìa, về rồi mà không biết giúp đỡ cho tôi nhàn một lúc"

Mạnh Dao lè lưỡi, "Tới đây!"

Ngô Ái Trân đang giã món nào đó, Mạnh Dao đi tới bếp, xốc nắp nồi lên, vừa mở ra liền thấy một mớ tạp nham đang trộn lẫn với nhau.

Rau chân vịt, cải trắng, bắp cải hầm thành một nồi.

Mạnh Dao định nếm thử, nhưng nhìn đống hỗn độn kia, không thể nào hạ muỗng xuống được.

"Nói cô hỗ trợ, cô đứng đây làm gì, tránh ra, chậm chạp quá!"

Mạnh Dao bị đẩy ra, chỉ biết câm nín nhìn trời, Ngô Ái Trân đang xào rau chân vịt với trứng, món này đơn giản dễ làm.

Cô xem nồi cháo, nhìn là biết nấu chưa mềm, thật ra là chưa nấu chín đã đem xuống. Ấy, còn chưa chín đâu!

Mạnh Dao nếm thử rồi cùng Ngô Ái Trân thương lượng, "Chị dâu, cháo này chưa chín lắm, hay là..."

"Con mắt nào của cô nhìn ra nó chưa chín? Con mắt nào? Tôi nấu cơm, cô nói cháo gì? Hay cô cho là mình cô nấu ngon?"

Mạnh Dao nhìn giọt nước miếng của Ngô Ái Trần phun thật xa, nhịn không được trống ngượng ngùng mím môi

"Không phải, chị dâu, ý em là cháo nấu nhừ mới ngon, hay là, chúng ta thêm nước nấu thêm chút nữa?"

"Cô muốn thế nào thì là thế đấy đi!"

Ngô Ái Trân miễn cưỡng nói, nhưng giây tiếp theo chị thêm nước vào nào, rồi bưng lên bếp lò nấu lần nữa.

Mạnh Dao phát hiện ra một điều, chị dâu Ngô Ái Trân của cô, thế nhưng là người ăn mềm không ăn cứng.
 
Chương 101: Nói Chuyện Quanh Co Lòng Vòng


Sau khi nồi cháo được thêm nước rồi nấu lại lần nữa, Mạnh Dao nhân cơ hội này, lột máy tép tỏi, làm mắm tỏi.

"Chị dâu, cháo rau dại ăn với mắm tỏi ngon lắm, chị nếm thử đi!"

Chỉ cần đưa cho Ngô Ái Trân thì cơ bản chị sẽ không từ chối, bất quá miệng vẫn nói mấy lời không dễ nghe, "Mắm tôi làm gì không biết, thêm tỏi đô thì làm sao....Ngô, ngon, ngon ghê!"

Ngô Ái Trân ăn mắm tỏi với cháo, cầm lòng không đậu liền sửa lại lời của mình.

Hương vị này đúng là khác lúc nãy rất nhiều.

Đúng là chị nấu cháo thì cũng có thể ăn, nhưng ăn ngon thế này thì chị không thể nào nấu ra được.

"Em để phần cho chị một chén, chị dâu lúc cầm rổ ra đồng thì cẩn thận một chút."

"Đổ, đổ, đổ thêm chút nữa, nhiều cháo như vậy sao chỉ để một chén nhỏđổ nhiều một chút, đổ hết nồi vào chén luôn đi"

Nói rồi, đoạt lấy cái nồi của Mạnh Dao, bỏ luôn vào rổ, còn lại hơn nửa chén cháo cũng bị chị đem bỏ vào rổ.

Mạnh Dao ba ba nhìn Ngô Ái Trân, bộ dạng tràn ngập ủy khuất, đang lên án Mạnh Dao bá đạo.

Nếu có người cùng Ngô Ái Trân nhao nhao cãi, cùng chị đánh thì chị sẵn sàng tiếp chiêu, chị chả sợ bố con thằng nào.

Nhưng chỉ cần có người cùng chị tố khổ, nói lời mềm mại, yếu thế thì chị cũng xìu xuống theo.

"Được rồi, tôi chẳng lẽ không để lại? Lại nói, cô ở nhà này có bao giờ thiếu ăn?"

Mạnh Dao không nhịn được nhe răng cười, vô vùng cao hứng lấy chén rồi chang thêm chút nước mắm tỏi.

Vừa khuấy vừa nói: "Chúng ta là người một nhà, đương nhiên là cùng nhau ăn rồi."

Ngô Ái Trân ấp úng nói vài câu, nói Mạnh Dao lắm lời, rồi lại dặn Mạnh Dao nhớ bỏ mắm tỏi vào rổ, lâu lâu lại nhờ Mạnh Dao thêm củi.

Mạnh Dao thêm củi xong, nhịn không được nở một nụ cười, "Chị dâu, em mua ít thịt cùng đồ ăn, buổi tối mẹ và chị nhớ về nhà sớm một chút nha"

Ngô Ái Trân mắt sáng rỡ, nhưng vẫn không ngăn được mà càm ràm, "Mua cái gì mà mua, đồ ăn mua làm gìtrong nhà căn bản ăn không hết, rảnh tiền quá ha, không bằng mua thêm tí thit!"

"Mua thịt có đủ người trong nhà ăn không? Không thì cô đi mua thêm đi! Dù sao chú hai cũng ở nhà, chú ấy có rất nhiều tiền"

Mạnh Dao ngượng ngùng cười cười"Chị dâu yên tâm, khẳng định đủ ăn!"

"Đủ ăn cái gì mà đủ ăn, toàn một đám chết đói, buổi sáng làm bánh cùng cháo sao không biết chừa cho tôi với mẹ nhiều một chút?"

Ngô Ái Trân không hài lòng bĩu môi, dùng muỗng múc cháo.

Chị xuống tay rất mạnh, một lần múc cũng rất nhiều, nhưng Mạnh Dao còn ướt gì chị múc nhiều hơn, "Chị dâu, múc thêm đi, chị cùng mẹ và anh cả làm việc rất vất vả"

"Vô nghĩa, cô xuống đồng mà coi, trời nóng thế này, có thể lột xuống tầng da, cô cho rằng ai cũng giống như cô ở nhà hưởng phúc sao?"

Ngô Ái Trân vừa nói, vừa múc thêm cháo và đồ ǎn.

"Đúng đúng đúng, chị dâu nói đúng lắm, nếu không, hay chị ăn hết chén cháo, sau đó mang hết đi ra đồng ăn tiếp cho no!"

Ngô Ái Trân lúc này rốt cuộc cũng nghe ra chỗ nào không thích hợp, mặt kéo dài xuống, "Chê đồ tôi làm khó ăn thì nói sớm, tôi làm ít lắm, không có phần cô, tôi đâu giống như cô làm nhiều phí lương thực!"

Mạnh Dao chột dạ co cổ lại, ngượng ngùng ngây ngô cười, "Cái kia, không phải, em định giảm béo, không định ăn trưa!"

"Giảm béo cái gì? Cô cũng không mập, cả ngày làm ba cái gì đâu!"

Ngô Ái Trân nhao nhao nói, liếc mắt nhìn

Mạnh Dao một cái, ngay sau đó, đem đồ ăn đổ vào chén gốm sứ, chỉ để lại một ít.

"Hai người ở nhà trông nhà a, đồ ăn tôi mang đi hết, không để phần cho hai người!"

Mạnh Dao lập tức rụt cổ, bất quá vẫn không thoát khỏi cảnh nghe Ngô Ái Trân lãi nhải, "Nói chuyện quanh co lòng vòng, phiền muốn chết, có thể hay không nói chuyện đoàng hoàng?"

"Được a!"

Mạnh Dao vội vàng đáp, đặc biệt nghiêm túc mà nói, "Chị dâu yên tâm, em về sau nói chuyện với chị khẳng định sẽ nói rõ ràng!"

"Chị dâu, chị xem, có muốn mang hết không, Kỳ... Bác Ngạn hẳn là không ăn!"

"Vô nghĩa, tôi nói cho cô biết, chú hai chưa bao giờ ăn đồ tôi nấu, đây là phần của Kỳ Văn Diệp!

Mạnh Dao vội vàng cười trừ, thì ra là thế, cô cũng không muốn ăn món hạ độc dạ dày kiểu này.

Ngô Ái Trân hừ lạnh một tiếng, đem đồ đồng. lại, ném một câu liền đi, "Gà heo trong nhà đều đã được cho ăn, đừng có rãnh rỗi cho chúng nó ăn lại!"

Mạnh Dao tính toán ở nhà làm cái gì chuẩn bị đồ cho ngày mai bán.

Ai da, chắc không tốn nhiều thời gian lắm, lúc cô làm xong mọi người vẫn chưa trở về đâu nhỉ?
 
Chương 102: Còn Muốn Làm Chị


"Có cần nhóm lửa hay không?"

Ngô Ái Trân vừa mới đi, Kỳ Bác Ngạn đột nhiên nhảy vào nói một câu, biểu tình Mạnh Dao lập tức liền phát ngốc.

Trùm cuối chủ động nhóm lửa?

Cô lên trấn có mua đồ để ăn, không đói lắm, tạm thời chưa định nấu.

Đúng rồi, còn bánh bao nữa, lúc nãy cô đã quên đưa cho Kỳ Văn Diệp ăn lót dạ.

Thôi, lát nữa cậu về thì đưa.

Chắc là trùm cuối sẽ không ăn

Mạnh Dao trực tiếp bỏ qua Kỳ Bác Ngạn, dừng trên người Khương Văn Lỗi.

"Vị này, anh có thể giúp tôi bỏ đồ lên bếp không? Cảm ơn anh!"

Khương Văn Lỗi nhìn Kỳ Bác Ngạn, thấy anh không phản đối, trực tiếp gật đầu.

Nhưng lúc Khương Văn Lỗi mang đồ vào bếp lại không chú ý đến sếp mình mím môi lại.

Mạnh Dao nãy giờ đã trông mong đồ mình mua đã lâu, Khương Văn Lỗi vừa đặt đồ xuống cô liền sà vào mấy món đồ.

Khương Văn Lỗi không giống Đào Phóng lúc nào cũng thân thiện, cũng không có nhiều tò mò, anh ta bỏ đồ xuống liền đi ra.

Anh vừa đi ra, Kỳ Bác Ngạn đi vào bếp.

Khương Văn Lỗi nhìn Kỳ Bác Ngạn hướng vào nhà bếp vừa do vừa loạn, không khống chế được mà lộ ra vẻ kinh ngạc, "Kỳ tổng, anh...."

Kỳ Bác Ngạn nhàn nhạt quét mắt nhìn Khương Văn Lỗi, không nói gì, trực tiếp đi vào nhà bếp.

Việc này, lòng hiếu kỳ của Khương Văn Lỗi không nhịn được mà dâng lên. Người luôn có thói quen sạch sẽ như Kỳ tổng, tại sao lại đột ngột thay đổi?

Mạnh Dao không để ý đến, cô còn bận kiểm tra đồ mình mua được.

Cô mua rau củ, kỳ thật mấy thứ này trong nhà vẫn có, nhưng cô sợ mình buôn bán dùng đồ trong nhà, anh chị cả sẽ bất mãn.

Rửa sạch thịt, xắt rau, chặt thịt,...Trời ơi, thật là công trình vất vả mà.

Mạnh Dao không ngẫm thì thôi, ngẫm lại liền phát sầu, khẽ thở dài một hơi.

Theo thanh âm thở dài của anh, Kỳ Bác Ngạn lạnh nhạt lên tiếng, "Cần giúp đỡ không?"

Ách, trùm cuối nãy giờ vẫn ở trong bếp?

Bất quá, lao động có sẵn lại miễn phí, dại gì không dùng!

Mạnh Dao chớp mắt lại chớp mắt, nở ra một nụ cười, nói như đinh đóng cột: "Có!"

Kỳ Bác Ngạn lột hành, tách da, lặt rau hẹ, Khương Văn Lỗi rửa củ cải. Hai người đàn ông cao to nồi ngoài sân, một người so với một người còn nghiêm túc hơn.

Nghiêm túc đến nỗi, Mạnh Dao cũng cảm thấy ngại ngùng.

Đầu tiên, cô phải ủ bột bánh bao cho tốt, bằng không bánh hấp lên sẽ không ngon.

Mỗi người đều bận rộn việc của mình, nhất thời trong nhà cực kỳ an tĩnh, cho đến khi Kỳ Văn Diệp đeo cặp sách về nhà, kêu quát quát, mới đánh vỡ không khí này.

"Em đã về, có cơm chưa, em đói muốn chết...."

Kỳ Bác Ngạn ngồi đối diện cửa cổng, Kỳ Văn Diệp vừa chạy vào thì thấy anh, sợ đến mức mà không nói được gì.

Đến nỗi, người xa lạ như Khương Văn Lỗi ngồi đây cậu cũng trực tiếp bỏ qua, dù sao anh ta cùng cậu không có quan hệ.

"Hắc hắc, anh hai, anh sao lại...làm việc, bà béo kia đâu?".

Trong bếp, Mạnh Dao nghe câu "bà béo", trực tiếp trợn trắng mắt.

Thằng nhóc này, xưng hô kiểu gì?

Cô đứng lên, từ cửa sổ ló đầu ra, cảnh cáo Kỳ Văn Diệp, "Còn xưng hô kiểu đó, coi chị đánh em thế nào, về sau kêu là chị!"

Kỳ Bác Ngạn nghe xưng hô này thì ngước mắt lên, Kỳ Văn Diệp quệt miệng, lẩm bẩm: "Bằng chị, còn muốn làm chị của em?"

Bất quá Kỳ Văn Diệp cũng không cảm thấy có gì lớn, liền đáp: "Được được, đã biết, hung quá đi mà, chị có nấu cơm không? Em đói bụng!"

Mạnh Dao nhớ đến lúc nãy trước khi đi, chị dâu Ngô Ái Trân có để đồ lại cho Kỳ Văn Diệp một phần, gật đầu, "Trong nồi, em tự mình ăn đi!"

"Được thôi!"

Kỳ Văn Diệp cởi cặp, nhảy nhót tung tăng vào bếp.

Vui vẻ mở nồi ra, cậu trực tiếp kêu la thảm thiết, "Cái gì a, này là, rõ ràng là đồ chị dâu cả làm!"
 
Chương 103: Giảm Béo Làm Gì?


"Bằng không em muốn ai làm?"

Mạnh Dao vô tội đi qua xem, "Không phải cơmchị dâu làm thì còn có thể là ai làm, lúc chị về đã trễ rồi, cũng không phải em không biết. Đây là phần chị dâu để lại cho em!"

"Đồ ăn chị dâu cả làm có thể ăn sao? Chó cũng không thèm!"

Hổ Tử ngoài sân cũng sủa "Gâu gâu" hai tiếng, biểu đạt rằng nó đang bất mãn, nó không muốn nằm không cũng trúng đạn. Đầu Mạnh Dao đầy hắc tuyến, "Em không phải trước kia cũng ăn đấy thôi?"

Chị dâu Ngô Ái Trân thường xuyên về nấu cơm, trước đây mỗi khi Kỳ Văn Diệp châm chọc Mạnh Dao, thường xuyên lấy việc này ra nói, cậu hay nói rằng, mỗi ngày chị dâu cả phải ra đồng làm việc còn phải trở về nấu cơm, không biết bao nhiêu là vất vả!

Hơn nữa, mỗi lần chị dâu cả nấu cơm cậu cũng ăn rất ngon lành.

"Kia không phải là không ăn được sao?"

Kỳ Văn Diệp đem nồi đóng lại, nhanh chóng đưa ra chủ ý của mình, "Trong nồi còn thừa không nhiều, hay là mang cho Hổ Tử ăn, nhìn xem, Hổ Tử gần đây đều bị bỏ đói!"

Mạnh Dao liếc mắt nhìn cậu một cái, "Hổ Tử ăn hết rồi em ăn cái gì?"

"Hắc hắc hắc hắc, em chờ chị làm rồi ăn!"

Mạnh Dao đang nhào bột, Kỳ Văn Diệp cho rằng đây là làm cho cả nhà ăn, liền đánh chủ ý lên bánh bao chuẩn bị làm.

Mạnh Dao tức khắc tức giận: "Đừng có mơ, đây là chị chuẩn bị để mai bán."

Khuôn mặt nhỏ của Kỳ Văn Diệp suy sụp, nhanh chóng cười cười hỏi tiếp, "Vậy...Kia chị Mạnh Dao, chị ăn cái gì a?"

Ngoài sân, Kỳ Bác Ngạn nghe xưng hô "chị Mạnh Dao" thì tay dừng lại, nghiêng đầu nhìn vào bếp.

Kỳ Văn Diệp không hiểu tại sao sau lưng mình đột nhiên ớn lạnh, nhịn không được mà xoa xoa tay.

Đối mặt với tầm mắt của Mạnh Dao, khuôn mặt nhỏ đáng thương vô cùng.

Mạnh Dao nhìn khuôn mặt đáng thương hề hề của cậu, trong lòng nở hoa, nhưng vẫn lạnh nhạt nói, "Không ăn!"

"Đừng nghĩ nữa, chị giảm béo, không ăn!"

Đôi mắt Kỳ Văn Diệp đầu tiên là sáng lên, sau đó là hét lên thảm thiết, "Đừng a! Chị Mạnh Dao, chị xem dáng người chị rất tốt, không cần giảm béo, căn bản là không béo, đang tốt, giảm cân làm gì a?"

Mạnh Dao: "........ " Thằng nhóc này còn có nguyên tắc hay không?

"Chị Mạnh Dao, mẹ nói, béo mới có phúc khí, béo đồng nghĩa là người tốt, chị đừng nghĩ không thông, đừng giảm béo làm gì"

Mạnh Dao duỗi tay chọc chọc Kỳ Văn Diệp, "Cũng là do miệng em nói hết! Ai kêu chị là bà béo? Ai nói chị béo? Em quên rồi đúng không?"

Kỳ Văn Diệp hận mình không thể mất trí nhớ tạm thời.

Khuôn mặt cậu khổ sở ba ba nói: "Kỳ thật em cảm thấy chị cũng không béo lắm, cũng không cảm thấy béo là xấu. Chỉ là trước đây chị không những béo mà còn, không...không tắm rửa, trên người..."

Kỳ Văn Diệp vừa nói theo thói quen ngửi ngửi, hậu tri hậu giác phát hiện ra, Mạnh Dao không còn mùi khó ngửi giống ngày xưa mà thay vào đó là một mùi thơm nhàn nhạt.

Cậu nói mà, bảo sao dạo gần đây cậu thấy Mạnh Dao thuận mắt hơn rất nhiều!

Mạnh Dao đương nhiên hiểu Kỳ Văn Diệp nói gì, nguyên chủ cả ngày lôi thôi đích xác làm người khác không chịu nổi.

Kỳ Văn Diệp cười lộ hàm răng, "Dù sao, chị Mạnh Dao, chị hiện tại rất tốt, không cần giảm béo, thật sự, chị không béo, em không chê chị!"

Mạnh Dao tức giận trợn mắt lên, nói: "Nhưng chị chê em, cả người đều bay mùi, mau xê ra!"

Kỳ Văn Diệp kéo cổ áo ngửi ngửi, ngửi một cái lập tức cười haha, lùi về sau mấy bước.

"Được, em tránh ra, nhưng chúng ta vẫn là ăn cơm đi, mẹ trước kia thường xuyên nói hồi xưa khổ thế này khổ thế kia, bây giờ có điều kiện mắc gì chúng ta phải chịu tội? Chị thấy em nói đúng không?"

Mạnh Dao đối với cậu thật bất đắc dĩ, vì một miếng ăn mà cái gì cũng nói được.

Cô chỉ bánh bao trong túi, "Buổi sáng có mua bánh bao, để lại cho em hai cái, hơn nữa trong nồi có cháo, đủ cho em no?"

Kỳ Văn Diệp lưu loạt lấy bánh bao, phát hiện đây là bánh bao chiên nước trên trấn, nuốt nuốt nước miếng, "Đây là mua?"

Mạnh Dao "Ân" một tiếng.

Vô nghĩa, chẳng lẽ là người khác cho?
 
Chương 104: Trùm Cuối Kén Ăn


Kỳ Văn Diệp "ngao" một tiếng, "Em biết mà, chị lên trấn khẳng định lén ăn đồ ăn ngon, còn nói giảm béo cái gì, dám gạt em!"

Mạnh Dao trực tiếp xem thường, "Không ăn có thể bỏ xuống!"

"Ăn, ăn, cái này so với cháo chị dâu cả nấu vẫn ngon hơn, cháo cho Hổ Tử ăn cũng được, bất quá....

"Còn phần anh hai đâu, anh hai ăn cái gì?"

Mạnh Dao chớp chớp mắt, tầm mắt nhìn ra bên ngoài

Vừa nhấc đầu lên, có thể nhìn thấy Kỳ Bác Ngạn ngoài sân đang chuyên chú giúp cô làm việc.

Đối với Kỳ Bác Ngạn, Mạnh Dao chưa từng có chút lo lắng nào.

"Anh em còn đơn giản hơn, ở cửa thôn có ô tô, chạy lên trấn, muốn ăn cái gì thì có cái đó!"

Kỳ Bác Ngạn: "......."

Kỳ Văn Diệp: "......."

Kỳ Văn Diệp cắn một ngụm bánh bao, nhai nhai còn chưa kịp nuốt.

Bánh bao đầy một miệng, nhưng vẫn nói: "Cái gì! Anh hai chưa bao giờ ăn cơm trên trấn!"

Mạnh Dao tò mò, lại gần cậu thấp giọng hỏi: "Vì sao?"

Mạnh Dao biết điều hạ thấp âm lượng, nhưng Kỳ Văn Diệp thì không, cậu nuốt xong bánh bao liền tùy ý nói: "Mẹ nói, anh hai ở trên trấn ăn cơm bị ruồi bọ bu, từ đó không bao giờ ăn bên ngoài!"

Mạnh Dao không nhịn được liếc nhìn trùm cuối.

Bán đồ ăn, thu hút ruồi bọ là điều hiển nhiên.

Mùa hè tình huống này thường xuyên xảy ra. Nhưng đó chỉ là hiện giờ, tương lai hiệp hội vệ sinh an toàn thực phẩm ra đời thì tình trạng này mới hoàn toàn biến mất.

Mạnh Dao rất tò mò, nếu không ăn đồ ăn bên ngoài, ở nhà cũng không ăn thì làm sao mà sống?

Cô chưa bao giờ thấy trùm cuối ăn cơm a!

Kỳ Bác Ngạn cũng nâng mắt lên, nhưng anh vừa nhìn cô thì cô đã rời mắt đi.

Kỳ Bác Ngạn mím môi.

Anh không phải vì ruồi bọ mà không ăn bên ngoài, là do tiệm cơm để đồ thời gian dài, bên trong thịt khi nấu lên có dòi.

Nhớ đến hình ảnh này, dạ dày Kỳ Bác Ngạn quay cuống một trận

Anh bỏ đồ trong tay xuống, đứng lên Mạnh Dao không chú ý đến tình huống Kỳ Bác Ngạn bên này, thấp giọng hỏi tiếp: "Vậy anh hai em không ăn ở bên ngoài vì ruồi bọ, vì sao ở nhà cũng không ăn?"

"Không phải! Ở nhà thì anh hai vẫn ăn, chỉ là không ăn đồ chị dâu cả nấu, anh hai ăn cơm mẹ làm, đương nhiên cũng ăn cơm chị làm!"

Mạnh Dao: "........"

"Không đúng, anh hai em ăn cơm chị làm khi nào?"

Kỳ Văn Diệp chớp mắt đầy vô tội, nháy nháy mắt, "Buổi sáng lúc chị làm bánh, anh hai có ăn, làm sao vậy?"

"Mẹ nói, chỉ cần đồ ăn sạch sẽ, anh sẽ ăn, nhưng anh hai vẫn luôn ăn rất ít, em nói anh hai kén chọn thì mẹ bảo không phải, là do mẹ nấu không hợp vị anh hai!"

Mạnh Dao: "....Ồ, nhưng mà anh hai em ăn kiểu này không bị đói chết, thật đúng là..." Kỳ tích.

Kỳ Bác Ngạn đi đến cửa nhà bếp, Mạnh Dao nghe được tiếng bước chân anh, vội vàng đem lời định nói nuốt xuống, làm bộ như cái gì cũng chưa nói.

Kỳ Bác Ngạn nhấc chân đi vào bếp, thấy Kỳ Văn Diệp đang gặm gặm bánh bao, lại nhìn thấy ánh mắt chột dạ, cúi đầu xoa mặt của Mạnh Dao.

Vì sao chột dạ?

Tất nhiên là vì nói xấu trùm cuối!

Kỳ Văn Diệp không cảm thấy nãy giờ cậu nói có gì không đúng, quơ quơ cái bánh bao còn dư lại, hỏi: "Anh hai, anh ăn bánh bao không?"

Kỳ Bác Ngạn hơi hơi lắc đầu.

Dừng một chút, mở miệng: "Là đồ ăn trong tiệm ô thiu, không phải do ruồi bọ"

Mạnh Dao ngốc lăng. Lúc sau mới phản ứng được, Kỳ Bác Ngạn đang đính chính lại lời Kỳ Văn Diệp nói. Cô lập tức câm nín.

Má ơi! Đã nói xấu trùm cuối còn bị anh nghe được!
 
Chương 105: Mì Nước


Mạnh Dao cúi đầu không nói, Kỳ Văn Diệp hắc hắc cười tiếp lời, "Thì ra là thế, em biết mà, anh hai cũng không phải người ngang ngược, mùa hè thì đương nhiên có ruồi bọ, mọi người đều vẫn ăn bình thường!"

Kỳ Bác Ngạn: "............"

"Anh hai, vậy anh ăn cái gì? Chị Mạnh Dao....Ách, em nói là cái kia,...."

Kỳ Văn Diệp định thuận miệng nói "chị Mạnh Dao", nhưng ánh mắt Kỳ Bác Ngạn liếc qua, cậu lại không dám nói lại chữ "chị Mạnh Dao", đành bẹp miệng nói, "Chị dâu nói giảm béo, không định nấu cơm!"

Mạnh Dao không ngăn được ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn Kỳ Văn Diệp. Trùm cuối ở ngoài sân, khẳng định có nghe được, cần nói lại chắc!

Kỳ Bác Ngạn không để ý đến Kỳ Văn Diệp, chỉ bình bình nói: "Hành đã lột rồi, hẹ cũng lựa rồi, anh chuẩn bị tách da, củ cải cũng rửa xong, còn việc gì khác cần hỗ trợ không?"

Mạnh Dao lắc đầu xấu hổ, "Không, không có!"

Kỳ Bác Ngạn nhàn nhạt gật đầu, mặt không biểu cảm đi lấy con dao nhỏ. Giống như anh vào bếp chỉ vì lấy con daoLấy dao xong, anh cũng không nói gì Mạnh Daotrực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Mạnh Dao càng nghĩ càng xấu hổ, nhịn không được mở miệng, "Cái kia.."

"Nếu không chờ tôi cán bánh xong, chúng ta ăn...ăn mì nước được không?"

Kỳ Bác Ngạn còn chưa đáp, Kỳ Văn Diệp đã nhanh nhảu giơ tay, hệt như học sinh tiểu học, giàng nói trước: "Em cũng muốn ăn, em cũng muốn ăn, nhớ làm cho em một phần"

Mạnh Dao không nhịn được trừng mắt nhìn Kỳ Văn Diệp

Thằng nhóc thúi này, chỉ có lúc ăn là tích cực!

Kỳ Bác Ngạn dừng bước, nghiêng đầu, lộ ra sườn mặt hoàn hảo, anh cúi đầu cười nhàn nhạt.

Cười như một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp "Được!"

====================================

"Ai ai, chị ngẩn người làm gì?"

Kỳ Văn Diệp vỗ vào tay Mạnh Dao đang phát ngốc một cái, xuống tay cũng rất tàn nhẫn, cô bị đánh đau muốn chết.

Mạnh Dao lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi.

Kỳ Văn Diệp vội nói"Không trách được em a, em kêu chị mấy lần chị không nghe, dọa em còn nghĩ chị bị làm sao?"

"Chị nhìn gì vậy?

Kỳ Văn Diệp cũng hướng đầu ra cửa bếp nhìn xemnhưng nhìn tới nhìn lui cũng không thấy gì đẹp.

"Ai cần em lo!"

Mạnh Dao căng mặt.

Cô không thể vứt mặt mũi mình mà nói, do hồi nãy Kỳ Bác Ngạn cười quá đẹp cô nhìn đến ngây người.

Cô chưa thấy ai cười đẹp như Kỳ Bác Ngạn đâu. Kỳ Bác Ngạn dẫu miệng, "Mặc kệ thì mặc kệ."

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, hưng phấn nói: "Đúng rồi, chị làm mì nước gì? Có cần em giúp không? Em rất rảnh rỗi, chị không cần khách khí!"

Thiếu chút nữa thì quên, vốn dĩ không làm cơm, bây giờ lại nấu, đúng là thêm việc mà.

Mạnh Dao mới không khách khíbắt đầu liệt kê công việc"Trước tiên rửa nồi, sau đó ôm củi lại nha"

"Đúng rồi, trong nhà con cà chua không?"

Mạnh Dao nhớ mang mang, mùa hè trong nhà có cà chua ăn, hiện tại đã qua mùa, tới mùa rau chân vịt, vì vậy lúc nãy Ngô Ái Trân mới cầm một mớ rau về. Nên cô không biết còn cà chua không?

Mà rau chân vịt, lúc nãy Ngô Ái Trân đã nấu hết Kỳ Văn Diệp xoa cằm, kích động chạy ra bên ngoài, "Có, mẹ có để giành, để em tìm!"

Lúc cây cà chua khô, còn mấy quả chưa chín, Lưu Thúy Hoa ngắt xuống đem đi cất, chờ chín rồi ăn.

Nhưng vì trong hầm ẩm thấp, cà chua không chín đỏ, chỉ có thể chín tới.

Lúc Kỳ Văn Diệp tìm được, mấy quả cà chua đều chín, cậu không khách khí mà cầm ba trái.

Kỳ Bác Ngạn nhìn theo bóng dáng chạy ra chạy vào của Kỳ Văn Diệp, nhìn trái cà chua trên tay cậu, nãy giờ anh đang không biết cô nấu mì gì thì bây giờ đã có đáp án.
 
Chương 106: Ba Tô Mì


Mạnh Dao chuẩn bị ủ bột làm mì, bột làm mì không cần tốn quá nhiều thời gian cho bột nghỉ.

Nhồi xong bột, Mạnh Dao để cho bột nghỉ một lúc, trong thời gian đó, Mạnh Dao liền đi chuẩn bị những đồ ăn khác. Xong xuôi, Mạnh Dao bắt đầu cán bột, cán bột hơi mỏng, cắt thành sợi dài, rồi làm cho các sợi mì tơi ra.

Kỳ Văn Diệp dứt khoát đem chảo Ngô Ái Trần nấu cho Hồ Tử ăn. Nếu là ngày thường, mỗi khi được Kỳ Văn Diệp cho Hổ Từ ăn, nó sẽ vui vẽ quẫy đuôi sủa gâu gâu. Nhưng mà hôm nay, nó chỉ kêu lên một tiếng thảm thiết, hoàn toàn không chút nào hoan nghênh chủ nhân của nó.

Kỳ Văn Diệp với muốn chết, chỗ nào mà quan tâm đến tâm trạng buồn bực của Hồ Tử, chỉ bỏ lại một câu cho có "Mày mau ăn cơm đi" rồi chay di.

Cậu còn phải rửa nói cho xong để được ăn com đây này.

Mạnh Dao đem bột cán xong, rồi nhanh chóng thái sợi.

Tinh túy của món mì nước chính là nước dùng, cả chua nấu mềm, rồi bỏ thêm nấm hương là dậy mùi thơm thoang thoảng, vừa ngọt vừa thanh lại có chút chua chua.

Nấu xong nước dùng. Mạnh Dao liền lớn giọng gọi mọi người vào ăn cơm.

Thật ra cũng không cần cô phải gọi, Kỳ Văn Diệp vẫn luôn thủ ở bếp, nghe một tiếng lập tức chạy rửa tay, còn Kỳ Bắc Ngạn cô chưa dứt lời đã thấy anh vào bếp, rất đúng thời điểm.

"Em múc, em múc cho, việc nặng này để em làm cho!"

Kỳ Văn Diệp cướp việc, ai không biết còn tưởng rằng cậu làm nhiều nhất.

Mạnh Dao trợn mắt, nhường chỗ cho cậu.

Kỳ Văn Diệp múc một tô đầy, nhưng không ngờ tô này là cậu múc cho Mạnh Dao.

Mạnh Dao nhướng mày, khen cậu, "Không ngờ thằng nhóc em cũng khéo ra phết đấy"

Kỳ Văn Diệp cười đắc ý, "Chị nấu cơm vất vả, đương nhiên em phải múc cho chị là điều hiển nhiên!"

Mạnh Dao không khỏi bật cười.

Cô nhận lấy tổ bỏ qua một bên, duỗi tay cởi cái khăn bên tay ra để dặm mồ hôi.

Trong này quá nóng, hôm nay cô vừa mới gội đầu, bây giờ lại một đầu đầy mồ hôi.

Kỳ Bác Ngạn dừng lại trên tóc cô vài giây, đến khi Kỳ Văn Diệp kêu anh, anh mời dời tầm mắt đi.

"Anh hai, của anh này, chén đũa riêng, anh yên tâm, rất sạch sẽ."

Kỳ Bác Ngạn gật gật đầu, sau khi múc xong cho anh hai mình xong, Kỳ Văn Diệp mới múc cho mình. Cậu cũng múc cho cậu một tô đầy ứ ự.

Cậu nếm thử một miếng, oa oa kêu lên: "Ngon quá đi, sợi mì này thật là mỏng, hút một chút liền hết sợi mì."

Mạnh Dao sở dĩ nấu nước mì này là vì trời quá nóng, nếu làm nước mì bằng thịt thì hơi ngán, cho nên nấu nước mì kiểu này cho dễ ăn, phù hợp để khai vị.

Mà lần này Mạnh Dao nấu ngon hơn trước đây rất nhiều, vì bây giờ rau củ quả đa phần đều không phun thuốc, nên khi cà chua này nấu lên vị đặc biệt nồng đậm.

Cà chua thời này đúng là ngon hơn sau này nhiều.

Kỳ Bác Ngạn cũng bắt đầu ăn, nhưng lúc anh ăn cơm luôn an tĩnh ưu nhã, hoàn toàn không nghe tiếng động.

Ba người cứ sì sụp ăn trong bếp, nhất thời quên mất Khương Văn Lỗi đang giúp đỡ ngoài sân.

May là trong lúc Mạnh Dao ăn, vô tình liếc nhìn ra sân, thấy được anh ta, vội vàng nói với Kỳ Bác Ngạn: "Trợ lý của anh đang ở bên ngoài kìa, anh ta có ăn cơm không? Trong nổi vẫn còn, tôi làm rất nhiều!"

Làm việc vất vả, đói khát nãy giờ - Khương Văn Lỗi "..........."

"Nếu bây giờ về trấn cũng rất tốn thời gian, không biết khi nào mới được ăn, tôi múc cho anh một tô lót bụng trước nhé?" Mạnh Dao đặt chén xuống, lấy một tô khác múc cho Khương Văn Lỗi.

Còn chưa múc xong, Kỳ Bác Ngạn cùng Kỳ Văn Diệp đồng loạt nhìn qua chỗ cô.

"Để em múc cho, để em múc cho!"

Kỳ Văn Diệp vừa thấy Mạnh Dao múc nước dùng, liền nóng nảy kêu lên, múc kiểu này cũng nhiều quá đi, sao còn đủ phần cho bọn họ.

Cậu nhanh nhẹn buông tô mình ra, đoạt lấy tô trong tay Mạnh Dao.

Đổ vào tô nửa muỗng canh, còn run run, chờ đến khi múc xong, mì trong tô còn chưa được nửa tô.
 
Chương 107: Càng Ăn Càng Đói


Kỳ Văn Diệp xem xét mì trong tô, lúc này mới vừa lòng, vui vẻ gật đầu: "Này là đủ rồi!"

Vừa dứt lời, lỗ tai cậu bị nắm lên, bên tại còn vang tiếng mắng của Mạnh Dao.

"Múc nhiều đây, em ăn có no không?"

"Không phải, em cùng anh ta không giống nhau, anh ta ăn lót bụng là được, lát nữa anh ta lại lên trấn ăn!"

Kỳ Văn Diệp không phục cãi tiếp, "Trên trấn có nhiều món ngon như vậy, chẳng lẽ không đủ cho anh ta ăn sao? Lại nói, có khi anh ta chướng mắt đồ ăn nhà mình không thèm ăn ấy chứ!"

Mạnh Dao đầu đầy hắc tuyến, nói: "Thêm một chút nữa đi!"

"Được được được, em thêm là được chứ gì!"

Kỳ Văn Diệp tránh khỏi ma pháp của Mạnh Dao, cầm lấy múc thêm chút nữa.

Múc xong, liền bưng tô chạy đi.

"Em đi đưa cho anh ta!"

Mạnh Dao: "......" Thằng nhóc này, thêm cũng như không!

Kỳ Bác Ngạn húp một một ngụm nước lèo.

Hương vị kia, ngon đến mức anh cong cong con mắt.

Anh nâng đôi mắt đi, thuận miệng hỏi"Em định bán món này sao?"

"Không, tôi định bán bánh bao trước!"

Mạnh Dao nhìn trùm cuối một cái, liền vội thu tầm mắt, làm bộ cúi đầu ăn mì.

Lại giải thích với anh: "Bán cái này cần bày quáncòn phải có bếp lò, rất phiền toái!"

Kỳ Bác Ngạn suy tư, lại hỏi: "Là hấp bánh sẵn rồi bưng lên trấn bán sao?"

Mạnh Dao tuy cảm thấy trùm cuối hỏi nhiều, nhưng vẫn tỉ mỉ trả lời, "Trong nhà có cái lồng hấp, con xe tôi định tính toán mượn xe trong thôn, bà Triệu cách vách cũng có một chiếcchỉ là tôi chưa hỏi bà ấy, xem nhà bà ấy có cần dùng không?"

Đối với việc buôn bán, Mạnh Dao đều suy nghĩ rất thỏa đáng.

Kỳ Bác Ngạn chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, chứ không góp ý thêm.

Kỳ Văn Diệp chạy tới, nói: "Chờ em ăn xong, em qua hỏi bà Triệu giùm chị, chắc là nhà bà Triệu không cần dùng đến xe ba bánh đâu!"

Mạnh Dao rất kinh ngạc khi Kỳ Văn Diệp thế nhưng đồng ý mượn giúp cô, rõ ràng lúc trước cậu không đồng ý để cô buôn bán.

"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn em, em trước đây không đồng ý là vì sợ chị phung phí tiền, bất quá nếu chị đã suy nghĩ kĩ càng thì em không có ý kiến!"

"Nhưng mà chị phải đồng ý với em, nếu không bán được thì đừng bán tiếp! Nhà chúng ta không có nhiều tiền cho chị phá đâu!"

Mạnh Dao cảm động chưa đến ba giây.

Tức giận nhìn Kỳ Văn Diệp, "Em yên tâm, không cần em phải nói!"

Kỳ Văn Diệp hậm hực rụt rụt cổ, "Em nói có sai đâu!"

Mạnh Dao cố ý trừng cậu.

Thấy cô thực sự tức giận, Kỳ Văn Diệp ngượng ngùng cười cười, nhích chân đến kệ bếp, còn đem tô của mình theo.

Chỉ là còn chưa dịch tới, phía sau vang lên âm thanh.

"Tô để đâu nhỉ?"

Khương Văn Lỗi đã ăn hết, anh ta đang đứng ở cửa bếp, nhìn thấy nhà bếp không còn chỗ, anh ta đang phân vân không biết mình có nên vào hay không.

Trong tô đã sạch sẽ, thậm chí một giọt nước cũng không còn.

Nhưng mà phải nói, đây chỉ là khai vị, anh ta càng ăn càng thấy đói!

Tô mì nước này, thậm chí còn không đủ cho anh ta nhét kẽ răng.

Dư vị vẫn còn trong miệngKhương Văn Lỗi nhịn không được nuốt nước miếng thêm mấy lần.

Khương Văn Lỗi thật sự không hiểu, vì sao anh em Kỳ tổng lại keo kiệt như vậy, một chút mì thôi mà, còn tiết rẻ như thế.

Nhưng mà phải nói, món này ăn ngon phải biết.

"Đưa cho tôi, chú đưa cho tôi là được!"

Kỳ Văn Diệp chạy như bay qua, kiên quyết không cho Khương Văn Lỗi vào bếp.

Mà thời điểm cậu duỗi tay, nắm lấy cái tô, bất động.

Nắm lấy, vẫn là bất động.

Kỳ Văn Diệp dùng sức lấy cái tô lại, cũng không đoạt được.

"Chú, đây là chén nhà tôi, đưa cho tôi là được. Kỳ Văn Diệp nghẹn đỏ mắt, dùng sức túm. Đáp lại cậu chính là "Lộc cộc....." Một thanh âm vang lên.

Đây là bụng của Khương Văn Lỗi biểu tình.

Anh ta....Đói.
 
Chương 108: Giảm Béo Cũng Tốt


Cuối cùng, Khương Văn Lỗi được múc cho thêm một tô nữa.

Anh ta to con, đứng ở cửa bếp chắn cửa kín mít, sì sụp húp mì, giống như sợ người khác không biết mì này ăn ngon cỡ nào.

Kỳ Văn Diệp càng nhìn càng không vừa mắt, bưng chén của mình, lặng lẽ đến gần Kỳ Bác Ngạn, dấu miệng nói: "Anh, anh ta là ai a? Ở nhà mình làm gì? Anh đừng nói với em, mấy ngày nữa anh ta cũng ở đây nha, anh ta muốn ăn không uống không ở nhà mình"

Tuy rằng cậu không biết Khương Văn Lỗi là ai, nhưng chắc chắn người này là anh hai mang vê.

Mang về một tên cọ ăn cọ uống, không biết anh ta muốn ăn bao nhiêu cơm nhà bọn họ!

Khương Văn Lỗi đang vùi đầu ăn, lưng cứng đờ.

Anh ta tới làm việc, chỗ nào ăn không uống không?

Kỳ Bác Ngạn trả lời thực mau, cũng không có ý định giữ lại người, "Cậu ta chút nữa liền đi!"

Kỳ Văn Diệp nháy mắt vui, cầm chén nước lèo húp sạch sẽ, "Hắc hắc, vậy thì tốt!"

"Em uống thêm chén nước mìnước này uống cũng rất ngon!"

Kỳ Bác Ngạn quay đầu, đôi mắt không cảm xúc, thẳng tắp nhìn Kỳ Văn Diệp, làm cậu sợ hãi trong lòng.

"Như, như thế nào?"

Kỳ Bác Ngạn vô cảm nói, "Em đã ăn hai cái bánh bao"

Lại ăn một chén mì!

"Không thể ăn thêm!"

Kỳ Văn Diệp cho rằng Kỳ Bác Ngạn sợ cậu phát ách, vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt, "Thì ra là vậy, không sao, mì này mỏng, nước lèo cũng không chiếm chỗ trong bụngem còn có thể uống thêm!"

Kỳ Bác Ngạn nắm chặt tay, không đem lời em trai nghe lọt.

Đối với ánh mắt mờ mịt của em trai, dừng một chút, di dời đề tài"Đi qua nhà bên cạnh, nói chuyện mượn xe."

"Chờ em ăn xong..."

"Hiện tại liền đi!" Kỳ Bác Ngạn dứt khoát nói.

Ánh mắt quét qua thân ảnh bận rộn của Mạnh Dao trong bếp, chậm rì rì giải thích: "Nhà bà Triệu đang bận rộn thu hoạch, thường xuyên không có ở nhà, bây giờ không hỏi rõ ràng, lỡ bà ấy không cho mượn còn thời gian để mượn nhà khác.

Kỳ Văn Diệp gãi gãi đầu, "Được, em đi đây, chắc bây giờ bà Triệu đã về?"

Kỳ Văn Diệp nhanh như pháo đốt sau mông, nói liền đi, để tô canh xuống, chạy đi như một cơn gió.

Em trai vừa mới đi, Kỳ Bác Ngạn liền xoay người, thản nhiên đến gần Mạnh Dao đang bận rộn, chậm rãi nói: "Trong nồi vẫn còn, anh múc cho em thêm một tổ"

Mạnh Dao nghe Kỳ Bác Ngạn nói mà cả kinh.

Cho cô ăn?

"Không cần, tôi no rồi!"

Kỳ Bác Ngạn nhăn mày, "Sao ăn ít như vậy?"

Mạnh Dao biểu tình hơi quẫn bách.

Cô ăn ít sao?

Cô cũng ăn một tô đầy giống anh.

Phải biết rằng, ở thời này, để nói về cái tô, chỉ có thể một chữ để hình dung: To.

Nhớ đến lời lúc nãy cô nói với Kỳ Văn Diệp, mày Kỳ Bác Ngạn nhãn thành chữ "Xuyên", chậm chạp nói nhỏ: "Không cần giảm béo, như vậy rất tốt."

Mạnh Dao:".........."

Cô cầm lòng không đậu mà nhéo eo toàn mỡ của mình, chỗ nào cũng là mỡ, mặt đầy hắc tuyến.

Hai anh em nhà này gu thẩm mỹ có bị gì không, cô như thế này mà bảo tốt?

"Nga!"

Mạnh Dao rầu rĩ không vui, gương mặt bụ bẫm mất đi nụ cười, ngay cả miệng cũng dẫu lên.

Kỳ Bác Ngạn không rõ cô làm sao, chỉ là thấy cô không cao hứng nữa, mấp máy môi.

Nghĩ lại lời mình vừa nói, nghiêm túc tự hỏi một phen, rồi lần nữa nói lại: "Giảm béo, cũng tốt!"

Mạnh Dao: "........."

Mạnh Dao ngốc lăng nhìn về phía Kỳ Bắc Ngạn, thấy anh mặt mày nghiêm túc, cảm thấy đáng yêu vô cùng, không nhịn được "Phụt" một tiếng, bật cười.

"Anh, người này sao lại..." Ngây ngốc?

Lời còn chưa nói xong, thấy Kỳ Bác Ngạn nhăn màyvội đem lời nói nuốt xuống.

Cô nghẹn cườinỗ lực làm cho mình nghiêm túc, "Tôi là nói, tôi thực sự ăn không được nữa, cái kia, nếu không anh ăn đi? Ăn xong thì..."

"Rửa nồi một chút?"

Mạnh Dao cảm thấy, mình thật lớn gan khi dám sai trùm cuối rửa chén.

Kỳ Bác Ngạn im lặng chớp mắt, nhìn Mạnh Dao, yên tĩnh gật đầu, "Được!"

Mạnh Dao lại phát hiện ra một ưu điểm mới của trùm cuối: Đó là tính tình anh rất tốt.

Chỗ nào giống sách nói, tâm tình bất định?
 
Chương 109: Gánh Tội Thay Đại Vai Ác


Kỳ Văn Diệp vội vã chạy qua nhà hàng xóm hỏi mượn, nhưng kết quả là ăn một trấn mắng rồi chạy về.

Về đến nhà, đầu tiên cậu nói về việc mượn chiếc xe, buổi chiều bà Triệu dùng, đến buổi tối thì dùng ngựa. Sau đó, cậu bắt đầu cáo trạng với Mạnh Dao lý do cậu bị ăn mắng.

"Em còn định hỏi chị dâu cả hái rau chân vịt ở đâu, thì ra là hái chỗ nhà bà Triệu, nhân lúc bà không có ở nhà thì lấy cây kéo rau về phía nhà mình hái, sao chị ấy hái hết cả một mảng lớn của nhà bà Triệu?"

"Chị dâu cả của quá độc ác rồi, hái một mảng lớn như vậy, bà Triệu tức muốn chết bên nhà kia!"

Mạnh Dao cả kinh, há to miệng đi ra, "Chị dâu không nói với chị, chị ấy hái rau ở đâu!"

"Đúng không, rau chân vịt còn non như thế mà chị ấy cũng hái được, bao sao không gây thù với bà Triệu cho được?"

Mạnh Dao trầm mắc, yếu ớt mở miệng, "Ngày hôm qua chị ấy mới cãi nhau với bà Triệu luôn ấy!"

Đúng là biết cách gây thù oán mà!

Khuôn mắt nhỏ của Kỳ Văn Diệp thành một đoàn, "Em thiệt không hiểu luôn, đang êm đẹp chị dấu cả đi hái trộm rau chân vịt làm gì, đem bán cũng chả được mấy đồng"

Kỳ Văn Diệp càng nói càng cảm thấy đáng tiếc, "Thứ tốt như vậy đều bị chị dâu cả phá hư, em không biết cháo rau chân vịt này là do bà Triệu vất vả chồng được, nếu không em đã không cho Hổ Tử ăn..."

Hổ Tử vừa nghe nhắc đến tên nó, "Gâu gâu" kêu lên, Kỳ Văn Diệp ra dấu làm cho nó im lặng.

"Hư, Hổ Tử, mày ăn đồ ăn cho hết đi, đó là tâm can của bà Triệu đó, không ăn, phí phạm tao đánh gãy chân chó của mày!"

Căn bản không nuốt nổi đồ ăn- Hổ Tử: "........"

"Bà Triệu biết là chị dâu hái, nhưng không tìm tới cửa, lúc em qua em thấy mắt bà ấy cũng đỏ lên!"

"Hiện tại đến mùa rau chân vịt, em nhớ là mẹ còn cất một ít rau này, chờ lát nữa em tìm rồi đem qua cho bà Triệu!"

Đừng nghĩ Kỳ Văn Diệp nhỏ tuổi mà không biết, thật ra trong nhà có món đồ gì cậu đều biết rất rõ.

Nhưng việc nàycậu càng nghĩ càng giận, cậu chóng eo, nghiêm túc nói: "Một lát nữa mẹ về em nhất định sẽ nói mẹ hành động của chị dâu cả, đều là hàng xóm với nhau, hiện tại nháo thế này cũng rất khó nói chuyện..."

"Ai? Phần của em đâu?".

Kỳ Văn Diệp đi đến bếp lò, thấy Kỳ Bác Ngạn đang rửa đồ ăn, còn trong nồi thì rỗng tuếch, trừng mắt lớn.

"Ai ăn phần của em?"

Mạnh Dao chớp chớp mắt, Kỳ Văn Diệp trừng mắt nhìn lại cô, Mạnh Dao không yếu thế, lườm cậu, "Nhìn chị làm gì?"

Kỳ Văn Diệp vốn cho là Mạnh Dao ăn, bây giờ càng khẳng định mà nói, "Muốn ăn thì ăn, trong nhà này chị ăn nhiều nhất mà, em chỉ hỏi một chút!"

Mạnh Dao định nói là mình không ăn, nhưng lời con chưa đến miệng, thì thấy ánh mắt của Kỳ Bác Ngạn nhìn qua đây, trên mắt cô lập tức đầy ý cười.

Ách, cười chết cô rồi.

Kỳ Văn Diệp vẫn còn nhớ thương nước mì, hậm hực xoay người, "Em đi tìm rau chân vịt trả cho bà Triệu!"

Không những hậm hực quay đi, mà cậu còn lẩm bẩm gì đó trong miệng, Mạnh Dao mơ hồ nghe được "Bày đặt giảm béo đồ!"

Mạnh Dao: "........."

Cô cạn lời nhìn trời.

Đây là cô gánh tội thay trùm cuối a!

Mạnh Dao tốn cả một buổi trưa để chuẩn bị nhân, ngày mai còn phải dùng đến thịt, mà thời này không có máy điện, nên phải bỏ công ra rửa rửa, xắt xắt, băm băm. Thật sự tốn công tốn sức.

May mắn là còn có trùm cuối ở nhà, anh nãy giờ giúp đỡ cô không ít, bằng không Mạnh Dao đã mệt muốn chết rồi.

Trời mùa thu, nhiệt độ trên lệch rất lớn, bạn ngày nóng đến đổ mồ hôi, buổi lạnh đến phải quấn mền. Cho nên bây giờ Mạnh Dao chuẩn bị đồ xong sẵn, ngày mai đỡ mất công dậy sớm làm mấy việc này.

Trừ bỏ mấy xử lý nguyên liệu, Mạnh Dao còn mua ít bò lộn xộn, về hầm bò, chuẩn bị làm món canh xương bò hầm miến.

Một nồi xương bò hầm thôi mà hương bay tận xa, cả ngoài sân cũng ngửi thấy mùi thơm của bò hầm, vì vậy ai ở ngoài đồng về đi qua nhà cô đều ra sức ngửi ngửi.
 
Chương 110: Xương Bò Hầm Miến


Kỳ Văn Diệp là người đầu tiên về tới nhà, không lâu sau thì mẹ chồng Lưu Thủy Hoa cùng vợ chồng Kỳ Minh An cũng về tới.

Ớt và khoai lang đỏ đã thu hoạch xong, buổi sáng lúc Kỳ Bác Ngạn cùng Mạnh Dao len trấn, thì Kỳ Minh An đã kéo về cất.

Còn chiều nay là thu hoạch đậu phộng, ba người phải mất rất nhiều thời gian mới thu hoạch được nửa ruộng, thời điểm kéo xe về, trên mặt Ngô Ái Trân vẫn còn dính bùn đất.

Về đến cửa thôn thì nghe được mùi thịt hầm thơm phức, Lưu Thúy Hoa còn đang buồn bực nghĩ xem nhà nào xa xỉ mà còn hầm thịt ăn, đã hầm thì thôi còn hầm thơm đến cỡ vậy.

Kết quả là càng đi đến gần nhàthì mùi càng nồng đậm.

Nghĩ đến người con dâu thứ phá của, tim Lưu Thúy Hoa liền đập thình thịch.

Phải hầm biết bao nhiêu thịt thì mới thơm thế này?

Nhìn thấy Lưu Thúy Hoa, ba còn cô bác xóm giềng nhao nhao bát quái.

"Thúy Hoa, nghe nói Bác Ngạn mới về, đúng không?"

"Tôi đã nói mà! Nếu không sao nhà thím Thúy Hoa lại hầm thịt? Chị ngửi mùi này xem, cách mấy dặm còn ngửi được! Tôi hôm định sẽ ăn thêm một chén cơm"

Người nói chuyện chính là vợ của Trương Tiểu Na, chị ta chuyên nói chuyện khoa trương lên. Nhưng chị ta là một người lanh lẹ, tính tình cũng hào phóng, mọi người trong thôn đều thích chị ta.

Lưu Thúy Hoa vốn còn đang chưa chắc nhà mình có hầm thịt không, nhưng nghe mấy cô ấy nói, bà cũng không phủ nhận, chỉ cười cười.

"Trong nhà có con dâu phá của, đi, đi vào nếm thử!"

Mặc dù là thèm, nhưng các cô biết là thịt rất quý, nên chỉ xua tay, nói là nhà mình đã có đồ ǎn.

Đều là người trong thôn, sao có thể đi cọ thịt nhà người khác, chỉ có người nào cá biệt, da mặt đủ dày mới làm vậy.

Lưu Thúy Hoa lại nói đùa thêm mấy câu, tặng cho mỗi người một ít đậu phộng, rồi tiếp tục đẩy xe về.

Vào đến cửa, mùi thơm càng nồng, nhằm thẳng vào lỗ mũi, khiến nước miệng cũng muốn chảy ra. "Bác Ngạn? Vợ Bác Ngạn?"

Lưu Thủy Hoa cầm khăn lông, ném xuống đất kêu, nhưng người chạy ra là thằng nhóc hấp tập Kỳ Văn Diệp.

"Mẹ, hôm nay trường con làm vệ sinh, nên mới về trễ, mẹ đừng nói con làm biếng, con đã cắt cỏ heo với hải sơn trà rồi!"

Được rồi, mẹ biết rồi, anh chị dâu hai con đâu?"

Lưu Thủy Hoa mắt vẫn luôn hướng vào nhà bếp, rõ ràng là tìm Kỳ Bác Ngạn.

"Mẹ đừng tìm, đều ở trong bếp!"

Kỳ Văn Diệp hướng Lưu Thủy Hoa giận hờn nói. Cậu biết mẹ không nhỏ mình, chỉ nhớ thương anh hai. Nhưng anh hai đã nói là không đi, mẹ còn tìm cái gì?

Nháy mắt Lưu Thủy Hoa liền an tâm, lúc này mặt máy bả vui về hẳn lên. "Trong nhà hầm món gì? Sao thơm thế!"

Nghe đến đây, mắt Kỳ Văn Diệp sáng rỡ lên, "Là hầm xương bò!"

"Hôm nay, ăn xương bò hầm miến!"

Nghe tên món này, liền biết tốn rất nhiều nguyên liệu để nấu.

Lưu Thúy Hoa dài mặt xuống, "Là chị dâu thứ làm à, cái con bé này trước đây cái gì cũng lười không làm, giờ thì xuống ngày ở nhà nấu món no món kia!"
 
Chương 111: Đánh Chủ Ý Lên Đậu Phộng


"Không phải nấu món cầu kỳ, chỉ hầm bò thôi, nhưng mà ăn rất ngon, không tin thì mẹ ngửi mùi này thử xem, so với quán bán trên trấn còn thơm hơn nhiều, một lát mẹ nhớ ăn thêm một chút, để bổ thân thể"

Kỳ Văn Diệp đúng là con mèo tham ăn, nói chuyện nước miếng cậu cự ứa ra liên tục, Lưu Thúy Hoa bất lực mà nhéo tai cậu.

"Mau lau nước miếng di, nhìn bộ dạng không có tiền đồ của con kìa, cứ như tám đời chưa được ăn!"

Kỳ Văn Diệp lấy tay lau khóe miệng, cười ngây ngô.

"Được rồi, con vào bếp xem có gì giúp đỡ thì giúp đi, mẹ ra phụ anh cả rinh đậu phộng xuống, ngoài kia việc còn chưa xong kìa!"

"Mẹ, để con đi cho, mẹ nghỉ ngơi đi!"

Kỳ Văn Diệp vội vàng chạy ra giúp rinh động phộng xuống.

Đậu phộng này mới vừa được đào lên, còn chưa rửa phơi sạch sẽ.

Mạnh Dao đang bận rộn trong bếp, nghe được có đậu phộng, kìm không được mà quay đầu nói với Kỳ Bác Ngạn đang nhóm bếp lửa, "Tôi đi ra ngoài xem một chút."

Nói xong cô nhấc bước rời đi, chỉ để lại trong bếp một mình Kỳ Bác Ngạn.

Mạnh Dao đã ở trong bếp cả ngày, người đều bay mùi dầu khói, gió thoảng qua, đều ngửi ra mùi đồ ăn trên người cô.

Tối nay cô phải nhóm lửa tắm rửa mới được.

Mạnh Dao tạm thời không quản việc này, cô hứng phấn chạy ra xem đậu phộng mới vừa thu hoạch.

Phải nói là Lưu Thúy Hoa rất mát tay, bà trồng loại cây nào đều cho năng suất cao.

Mọi người đều trồng đậu phộng như nhau, nhưng người ta chỉ thu được hạt nhỏ, mà nhà cô thu hoạch được hạt vừa to vừa nhiều.

Tất cả là Lưu Thúy Hoa không chê tốn sức, cả ngày đều ra ruộng chăm sóc hoa màu, bảo sao năng suất không cao cho được!

Mạnh Dao cầm một hạt đậu phộng, lột vỏ cho vào miệng.

Ngọt mềm, lại còn béo béo.

"Mẹ, đậu phộng này thật ngọt, nếu không chúng ta làm đậu phộng ngũ vị hương ăn đi?"

"Đậu phộng ngũ vị hương? Món đậu phộng ngũ vị hương là món gì?"

Kỳ Văn Diệp hưng phấn trực tiếp hỏi.

Mạnh Dao còn chưa kịp trả lời, thì Lưu Thúy Hoa đã mắng hai người.

"Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn."

Mạnh Dao chu môi, còn Kỳ Văn Diệp bên này thì ôm lấy Lưu Thúy Hoa làm nũng.

"Mẹ, chỉ nấu một ít nếm thử thôi, một chút thôi"

Lưu Thúy Hoa vẫn lạnh mặt, rõ ràng là bà không đồng ý.

Phần lớn đậu phộng trong nhà đều dùng để ép dầu, còn lại một ít để dành trong nhà ăn dần.

Trước kia mỗi vụ thu hoạch đậu phộng, bà đều rất cẩn trọng, cơ bản sẽ không để cho Ngô Ái Trân một mình canh đậu phộng, bà sợ chị sẽ ăn vụng. Nhưng hôm nay do Kỳ Bác Ngạn quay về, nên bà mới về trước một chút.

Kỳ Văn Diệp thấy không đả thông được mẹ, liền chuyển mắt đến chỗ Mạnh Dao, nháy mắt với cô.

Kỳ Văn Diệp là con trai ruột còn không lay chuyển được Lưu Thúy Hoa, thì sao cô có thể nói.

Mạnh Dao giả bộ cười ngây ngô, còn trộm lấy một hột đậu phộng ăn tiếp.

Đang ăn thì Kỳ Văn Diệp đá chân cô một cái, đau đến mức cô trợn mắt nhìn lại.

Thằng nhóc này, thế mà xả giận lên người cô.

"Mẹ, là chị dâu thứ muốn ăn, không phải con, con chỉ tò mò chị ấy nói món đó là mòn gì thôi!"

Mạnh Dao: "......" Thằng nhóc này, phủi sạch tội lỗi của bản thân nhanh ghê.

Không chỉ kéo cô vào mà đến Kỳ Bác Ngạn cậu cũng không tha.

"Nhưng mà mẹ, không chừng anh hai cũng thích món này, mẹ không biết đâu, lần này về, món gì anh hai cũng ăn!"

Lưu Thúy Hoa vừa nghe đến Kỳ Bác Ngạn thì có chút do dự, "Con nói thật?"

Tuy hỏi vậy, nhưng thật ra Lưu Thúy Hoa đã tin.

Buổi sáng ở ngoài đồng, bà thấy thằng hai ăn, thực ra, bà nghĩ đó là mình nằm mơ.

"Đương nhiên!"

Kỳ Văn Diệp thấy mình dụ được mẹ, càng nói càng hăng, "Anh hai đang ở trong bếp phụ nhóm lửa, không tin mẹ vào hỏi anh hai là biết!"

Lưu Thúy Hoa tất nhiên là không hỏi, ném xuống một câu "Các con đúng là bày đủ trò", sau đó liền làm việc của mình.

Đây là, đồng ý?

Mạnh Dao chớp chớp mắt, cùng Kỳ Văn Diệp trao đổi ánh mắt một chút, sau đó cao hứng mà xoa mặt cậu, "Em được lắm, nấu cho em một phần ngon nhất!"

"Hiển nhiên rồi, cũng không xem đây là công lao của ai!"

Mạnh Dao: "........"

Khen cậu một chút cậu liền bay lên trời, đây không phải là nhờ vào hào quang trùm cuối hay sao?
 
Chương 112: Mượn Tên Tuổi


Cùng lúc đó, một tiếng ho nhẹ vang lên. Mạnh Dao cùng Kỳ Văn Diệp đồng thời quay đầu lại.

Liền thấy người vừa rồi được mượn tên tuổi đang đứng ở cửa bếp, khoan thai nhìn bọn họ.

Ý tứ là.....

Mạnh Dao cười ngây ngô, ngượng ngùng mà nói: " Cái kia, cũng làm cho anh một phần."

Kỳ Bác Ngạn lúc này mới vừa lòng, thong thả ung dung đi vào phòng bếp.

Trải qua một thời gian dài ở trong bếp, cuối cùng Kỳ Bác Ngạn cũng mất đi chút tiên khí quay lại làm người phàm.

Kỳ Văn Diệp nhìn anh của mình, "Chị có thấy, anh hai không giống bình thường không?".

Anh hai cậu thể mà tổng tiền! À không đúng, phải là tổng đồ ăn!

Mạnh Dao lắc đầu bất lực cười, "Chị nào biết? Đó là anh hai em đâu phải của chị! Đừng nói nữa, mau làm việc đi, chị đi nấu cơm đây!"

Đậu phộng phải đi hai chuyến mới chở hết về được.

Đi thêm một vòng nữa, thời điểm xong hết công việc trời cũng đã tối đen.

Mạnh Dao canh thời gian rất chuẩn, mọi người vừa về hết là vừa vặn có thể ăn.

Mỗi người một tô xương bò hầm miến.

Xương được hầm từ trưa đến chiều rồi mới nấu, sau đó cô cùng trùm cuối nếm một chút, Kỳ Văn Diệp về cùng nếm thử.

Còn lại số canh xương hầm miến đủ cho mọi người ăn no.

Ngô Ái Trân vốn dĩ định trộm một ít đậu phộng, nhưng ngửi được mùi thịt liền liền mạng chạy vào bếp.

Bếp thì nhỏ, ba người đã không đủ chỗ ngồi, huống gì lại thêm một người nữa!

Kỳ Văn Diệp lập tức rống lên đuổi người, "Chị dâu cả, ở bên ngoài đi, để em múc ra cho chị!"

"Em múc cái gì mà múc, để tự chị múc, không cần đâu, chị tự làm được!".

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Ngô Ái Trân vì để có thể ăn nhiều thêm một chút thịt liền chen chân vào bếp, đẩy Kỳ Văn Diệp đang cản chị ra, đi tới bếp lò.

Bếp nhỏ như vậy sao đủ chứa bốn người, Mạnh Dao định tránh đi, nhưng không có chỗ tránh, đã vậy còn bị Ngô Ái Trân đẩy một cái cả người lão dão.

"Cẩn thận!"

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm thấp, còn có cả hương vị tươi mát, Mạnh Dao thử nhúc nhích, khuôn mặt cũng đỏ lên.

"Chị dâu!"

Kỳ Bác Ngạn che chở cho Mạnh Dao, nặng nề quét mắt nhìn qua Ngô Ái Trân.

Động tác Ngô Ái Trân lập tức bị đình trệ.

Ngô Ái Trân là người luôn ăn mềm không ăn cứng, nhưng có hai người luôn làm chị sợ hãi, một là mẹ chồng Lưu Thúy Hoa, hai chính là cậu em chồng Kỳ Bác Ngạn này

Có đôi khi chị cảm thấy rất kỳ quái, chị cùng Kỳ Bác Ngạn không giao tiếp gì nhiều, thời gian Kỳ Bác Ngạn ở nhà cũng không nhiều, thế nhưng anh vừa trầm mặt, chị hoàn toàn theo phản xạ tự nhiên mà sợ hãi, không dám gây ra sóng gió.

Ngô Ái Trân ngượng ngùng mím môi, "Em hai, chị là tới múc cơm!"

Đôi mắt không nhịn được mà đánh giá tư thế ôm ái muội của hai người. Tình cảm của bọn họ từ khi nào thì tốt lên, sao chị lại không biết nhỉ?

"Chị dâu, chờ em, em..."

Mạnh Dao giãy giụa vài cái, định từ trong ngực Kỳ Bác Ngạn chui ra, Kỳ Bác Ngạn ấn vai cô, trấn an: "Không được nhúc nhích, coi chừng đụng đồ!"

Ngữ khí cực kỳ ôn hòa.

Lại nhìn về Ngô Ái Trân, nhưng sự ổn nhu vừa rồi đã biến mất, thay thế bằng thanh âm nặng nề: "Chị dâu ra ngoài trước đi, chúng tôi ra ngoài, rồi chị lại tiến vào!"

"A? Không phải các người nhường một chút là được sao?"

Ngô Ái Trân do dự không đồng ý.

Bị đẩy vào cửa, khuôn mặt của Kỳ Văn Diệp đen xì, "Chị dâu, chị xem đây là chỗ nào? Chị xem chị còn ép Mạnh...Chị dâu thứ? Chị không mau ra ngoài trước!"

"Ngô Ái Trân!"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm của Lưu Thúy Hoa, Ngô Ái Trân không do dự lập tức chạy ra ngoài.

"Mẹ, con đây!"

"Có phải ba ngày mẹ không đánh con, con muốn leo lên nóc nhà đúng không? Con..."

Lưu Thúy Hoa giơ tay định đánh Ngô Ái Trân, nhưng vừa nhìn vào bếp.

Trời ơi, bà thấy cảnh gì đây?
 
Chương 113: Có Tật Giật Mình


Ngô Ái Trân thấy Lưu Thúy Hoa ngây người, khom lưng chui qua, trực tiếp chạy đi.

Nhưng lúc này, Lưu Thúy Hoa hoàn toàn không rảnh lo cho Ngô Ái Trân, bà xoa xoa mắt mình cho rằng mình bị hoa mắt, bà xác nhận lại lần nữa, trong bếp rõ ràng là con trai thứ hai của mình cùng vợ nó, miệng bà há thật lớn.

"Mẹ!"

Khuôn mặt nhỏ của Kỳ Văn Diệp đầy căm hận định cáo trạng với Lưu Thúy Hoa, thì bị Lưu Thúy Hoa không kiên nhẫn mà kéo ra.

"Con vào bếp làm gì? Còn không nhanh đi làm việc khác đi! Đi đi!"

Kỳ Văn Diệp cứ như thế mà bị lôi đi, suýt chút nữa thì bị té, cậu dậm chân, quyết định tìm chị dâu cả Ngô Ái Trân nói chuyện.

Cậu nhất định không để chị dâu cả chạy vào bếp, bằng không một chút thịt cậu cũng đừng có mong được ăn.

"Cái kia, Bác, Bác Ngạn..."

Lưu Thúy Hoa vẫn chưa bình tình được, bà cho rằng mình đang nằm mơ, lắp bắp nói.

Nhưng lời đến miệng bà lại không biết nói gì cho tốt.

Kỳ Bác Ngạn đỡ Mạnh Dao, anh coi như đó là điều hiển nhiên, còn nhẹ giọng hỏi cô: "Muốn ăn canh sao?"

Mạnh Dao giống như con thỏ nhỏ vụt một cái, cắm đầu chạy đi, "Anh ăn đi!"

Người chạy đi xa, mới quay lại nói với Lưu Thúy Hoa, "Mẹ, con ra ngoài nhìn xem một chút!"

Ngại chết cô rồi!

Tuy rằng cô biết anh đỡ cô chỉ vì tiện tay, nhưng mặt cô vẫn không khống chế được mà đỏ lên.

Má ơi, sao cô giống như cô gái ngây thơ chưa trải sự đời thế này?

Mạnh Dao múc một gáo nước rửa mặt mình cho bớt nóng, rửa vài lần cô mới thấy tốt hơn một chút. Bất thình lình, Kỳ Văn Diệp xuất quỷ nhập thần xuất hiện, "Chị làm gì ở đây?"

Linh hồn nhỏ bé của Mạnh Dao suýt nữa thì bay mất tiêu, cô không khống chế được mà đem gáo nước đang cầm trên tay tạt lên người Kỳ Văn Diệp, "Ai? Hù chết tôi rồi!"

Bị tạt nước, nhưng Kỳ Văn Diệp cũng không nói gì, giống như người bị ướt không phải là câu.

Cậu nghiêng đầu qua, vẻ mặt cổ quái, nói: "Chị giật mình cái gì, chỉ có người làm chuyện xấu mới sợ hãi!"

Mạnh Dao cạn lời, đem gáo nước bỏ lại vào lu.

Kỳ Văn Diệp lại nói: "Vừa rồi thấy chị chạy ra là em nghi nghi rồi, chị trốn tránh là gì? Nói mau, có phải hay không chị."

Kỳ Văn Diệp cố tình úp úp mở mở, cậu cứ lặp lại "Có phải hay không", rồi không nói tiếp lời phía sau.

Mạnh Dao chẳng thèm cùng cậu nhiều lời, trực tiếp nắm lỗ tai cậu, "Nói, có phải hay không gi? Nói!"

"Không, không có, em cái gì cũng chưa nói!"

Kỳ Văn Diệp lập tức đầu hàng chịu thua.

Nếu là trước đây, Kỳ Văn Diệp đã sớm náo loạn với Mạnh Dao một trận, có lẽ do bây giờ Mạnh Dao không còn là Mạnh Dao thích ra dẻ như trước đây, nên cậu không tự chủ được gần gũi với cô thêm một chút.

"Em chính là nói chúng ta nên đi ăn cơm hay không, em đói bụng quá đi!"

Mạnh Dao hừ hừ, buông tay ra, "Đói bụng thì em tự ăn đi"

Thấy bóng dáng hai mẹ con Lưu Thúy Hoa trong bếp, cô nhịn không được nói thêm một câu, "Đã nấu xong rồi, nhanh ăn đi, nếu không ăn nóng sẽ không ngon!"

Đây là bóp nhằm điểm yếu của Kỳ Văn Diệp rồi, cậu trừng mắt, hấp tấp chạy vào bếp.

"Mẹ, mau ăn cơm, món này nguội ăn không ngon!"

Làm món xương bò hầm miến từ trưa, lại còn bận rộn, Mạnh Dao đã sớm đói bụng.

Ban đầu Mạnh Dao định làm thêm chút bánh, nhưng nghĩ lại nhiều đây đã đủ no nên không làm nữa.

Bất quá, sau khi ăn xong, tất nhiên vẫn làm món đậu phộng ngũ vị hương

Mọi người ngồi vây quanh bàn tròn ăn rốp rốp, Hổ Tử dưới bàn cũng đang gặm cục xương Mạnh Dao hứa cho nó đầy thích thú.

Tập trung một chỗ ăn như vậy, tự nhiên không tránh khỏi việc nhắm đến dự định buôn bán của Mạnh Dao.
 
Chương 114: Ở Đâu?


Mẹ chồng Lưu Thúy Hoa đã đồng ý cho cô buôn bán, thấy cô mua nhiều đồ như vậy bà cũng không nói gì, chỉ hỏi qua cô dự định món gì rồi thôi!

Nghe thấy Mạnh Dao đã an bài thỏa đáng, bà cũng không nói nữa.

Nếu không phải ngoài đồng còn bận bịu thu hoạch thì Lưu Thúy Hoa đã phụ Mạnh Dao một tay, nhưng ngặt nỗi việc đồng không thể bỏ, hoa màu đều cần bà chăm sóc.

Ngô Ái Trân lột đậu phộng ăn rất nhiệt tình, nhưng cũng không ngăn được chị nói này nói kia.

"Việc trong nhà còn không xong, một hai phải buôn bán, thua lỗ rồi mới biết sợ, dù sao tiền lỗ này cũng không phải của tôi!"

Kỳ Văn Diệp ăn đồ ăn Mạnh Dao nấu thì cũng về phe của cô, nghe vậy lập tức giúp cô nói tốt"Khẳng định không phải tiền của chị a, bởi vì chị có tiền cũng không cho chị ấy làm vốn, lại nói, chị dâu thứ nấu ăn ngon như vậy, sao có thể lỗ...nhiều được?"

Mặc dù là Mạnh Dao nấu ăn ngon, nhưng cậu cũng đâu chắc là cô sẽ buôn bán tốt.

Từ đáy lòng cậu vẫn có chút không an tâm.

Ngô Ái Trân lại bĩu môi hơn nữa, nói mà không cần suy nghĩ"Nếu cô đi bán thì trong nhà ai nấu cơm? Tôi còn bận ngoài đồng kia, không rảnh mà về làm cơm!"

Trước kia, Mạnh Dao không nấu cơm, Ngô Ái Trân tuy tức giận nhưng vẫn phải làm, chị cũng không thể trong cậy gì vào Mạnh Dao.

Nhưng sau khi ăn đồ ăn của Mạnh Dao làm, chị càng cảm thấy đồ ăn mình nấu không có hương vị, mà con người, ai lại không thích ăn ngon!

Không được, nếu Mạnh Dao làm buôn bán thì ai nấu cơm ngon cho chị.

Lưu Thúy Hoa tức khắc xị mặt xuống, "Con không làm là muốn mẹ làm, ý này đúng không?"

Bả vai Ngô Ái Trân sụp xuống, "Không có, mẹ, mẹ làm việc ngoài đồng đủ vất vả rồi, sao có thể về nấu cơm? Con nói là..."

Ngô Ái Trân nghiêng mắt nhìn Mạnh Dao, uy hiếp bắt cô đưa ra ý kiến, Mạnh Dao tặng lại cho chị một gương mặt tươi cười.

"Chị dâu, buổi sáng trước khi đi bán, em sẽ dậy sớm là cơm sáng, nhưng buổi trưa thì em không chắc lắm,....Có khả năng em về không kịp, nếu không"

"Nếu không buổi sáng hấp bánh bao, để lại cho mọi người ăn trưa!"

"Đừng nghe chị dâu con nói bừa, con cứ làm việc của con!"

Lưu Thúy Hoa thấy mình không giúp đỡ được gì, trong lòng đã có chút hụt hẫng, chỗ nào nỡ để Mạnh Dao dậy sớm chuẩn bị bữa ăn sáng. Bà trừng mắt nhìn Ngô Ái Trân, ra hiệu cho chị đừng nói.

Ngô Ái Trân hừ hừ hai tiếng, cũng không biết là do Mạnh Dao cười có tác dụng, hay Lưu Thúy Hoa trừng mắt có tác dụng, chị không lên tiếng nữa.

Kỳ Bác Ngạn không nhịn được nhìn Mạnh Dao cười tủm tỉm, thấy cô hứng thú bừng bừng, đối với tương lai cũng có chút trong đợi, rốt cuộc cũng không nói với cô mấy lời mất hứng.

Buổi tối hôm nay, người an tĩnh nhất nhà chính là anh cả Kỳ Minh An, anh lẳng lặng lột đậu phộng, còn thường xuyên gỡ cho Ngô Ái Trân ăn, hoàn toàn đặt mình ngoài vòng trạng thái

Thảo luận xong mọi việc buôn bán của Mạnh Dao, mọi người đều yên tĩnh.

Vì không khí quá yên lặng, Kỳ Văn Diệp có chút không quen, nhìn về phía Kỳ Bác Ngạn, thuận miệng hỏi"Anh hai, tối nay anh ngủ ở nhà sao?".

Từ khi Mạnh Dao gả về đây, mỗi lần Kỳ Bác Ngạn trở về đều không ở lại, do phòng anh đã bị Mạnh Dao chiếm, biến nó thành chuồng heo. Lần đầu tiên anh về nhà sau khi cô gả qua, anh mở cửa phòng, liếc nhìn một cái, từ đó về sau anh không bước vào phòng mình nửa bước.

Chỉ là trước kia, giờ này thì Kỳ Bác Ngạn đã sớm đi rồi, hôm nay, đây là....

Kỳ Văn Diệp cắn một hột đậu phộng, thanh âm kẽo kẹt vang lên.

Người trong cuộc là Kỳ Bác Ngạn, anh cảm thấy không có chỗ nào không đúng.

Kỳ Văn Diệp ăn no, suy nghĩ miên man, mắt cậu chuyển qua chuyển lại trên người Mạnh Dao với Kỳ Bác Ngạn mấy lần.

Vừa định nói gì đó, thì Lưu Thúy Hoa vỗ ót cậu một cái, chất vấn: "Anh hai con không ở nhà thì ở đâu?"

Ý tưởng của cậu bay ra không còn một mảnh.

Kỳ Bác Ngạn ngay sau đó cũng mở miệng: "Đợi chút nữa con lên trấn"

Nói xong, anh nghiêm túc lột đậu phộng.

Đôi tay thon dài lấy từng hột đậu phộng, không nhanh không chậm bỏ vào miệng mình.

Đúng là nhìn người đẹp ăn, cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
 
Chương 115: Xe Cùng Bếp Lò


Mạnh Dao trộm nhìn Kỳ Bác Ngạn, thấy mỗi nhấc cử nhất động của anh đều ưu nhã, trong lòng không khỏi cảm thấy lạ.

Sao trùm cuối có thể dưỡng ra khí chất như vậy?

Nghĩ đến hồi chiều, trùm cuối luôn yên lặng giúp mình là việc, Mạnh Dao bất động thanh sắc đem hạt đậu cô đã gỡ ra hướng về phía anh.

Kỳ Bác Ngạn cũng nhận ra động tác của cô, nghiêng nghiêng đầu.

Mạnh Dao thu tay cái "vèo"

Ngồi nghiêm túc.

"Bác Ngạn, nhân lúc trời còn chưa tối, con đi lên trấn, không lát nữa thì không thấy đường" Lưu Thúy Hoa rõ ràng không nhìn thấy động tác nhỏ của hai người.

Bà cau mày thúc giục Kỳ Bác Ngạn.

Lưu Thủy Hoa đương nhiêu hiểu vì sao con trai lại không ở lại nhà, con trai bà có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nếu bắt anh ở lại anh cũng không cảm thấy thoải mái, nên chưa bao giờ bà can thiệp chuyện Kỳ Bác Ngạn ở chỗ nào.

Có thể nghĩ như vậy, Lưu Thúy Hoa cũng là một bà mẹ tân tiến hiện đại.

"Không vội!"

Trước kia, Kỳ Bác Ngạn làm việc không bao giờ dây dưa dây cà, nay lại nói không vội, đương nhiên là Lưu Thúy Hoa cảm thấy rất bất ngờ.

Nhưng rất nhanh bà đã biết vì sao Kỳ Bác Ngạn lại nói không vội.

"Thịch thịch thịch"

Đến khi trời tối, cửa cổng vang lên tiếng gõ cửa.

Kỳ Văn Diệp quay đầu, gân cổ lên nói, "Ai a?", cửa không khóa, "Kẽo kẹt" cửa bị đẩy ra.

Nương theo ánh đèn mới nhìn rõ, thì ra là người hồi trưa đến nhà bọn họ ăn không uống không- Khương Văn Lỗi

Kỳ Văn Diệp khuôn mặt nhăn nhó, nhíu lại"Anh ta sao lại đến đây nữa?"

Khương Văn Lỗi thấy mình không được hoan nghênh, khóe miệng giật giật.

Từ lúc tới nhà sếp, Khương Văn Lỗi đã bắt đầu làm việc không ngơi tay, còn bị em sếp muốn đuổi đi, bây giờ làm việc theo lệnh của Kỳ Bác Ngạn, vẫn như cũ không được hoan nghênh.

Anh khom lưng mở cửa, rồi trầm mặc đẩy chiếc xe ba bánh mới toanh vào sân.

Mà lúc này, Kỳ Văn Diệp đang bận nói với Lưu Thúy Hoa Khương Văn Lỗi là ai, khi nhìn thấy xe ba bánh, thì cậu ngẩn cả người.

Một chiếc xe đẩy mới tinh, bên trên còn gắn thêm bếp lò. Chiếc xe này vừa có thể đẩy, vừa có bếp lò để nấu mì, nấu cháo, hấp bánh bao, cũng có thể làm bánh nướng.

Khương Văn Lỗi phải lên huyện thành mới mua được chiếc đẩy mới tinh, dùng để phục vụ việc buôn bán, sau khi xem xét xong thì anh quyết định mua chiếc xe ba bánh này.

Tiếp đó, anh ta lại tìm nơi làm bếp lò, thương lượng người ta giúp một bếp lò đặt trên chiếc xe đẩy ba bánh này.

Ta đa, thế là chiếc xe đẩy bếp lò ra đời.

Kỳ Văn Diệp lấy lại tinh thần, với mong muốn "cọ" một chút, đứng lên, hưng phấn mà nói: "Đây là...Xe đẩy ba bánh?"

Mạnh Dao liếc ra sân một cái, quay đầu đầy kinh ngạc nhìn Kỳ Bác Ngạn.

Cùng lúc đó, ánh mắt Kỳ Bác Ngạn cũng nhìn qua chỗ Mạnh Dao.

Anh giải thích: "Em muốn buôn bán mà mượn xe người khác thì không thích hợp, vẫn nên có xe riêng"

Kỳ Văn Diệp vội nói tiếp, "Anh hai, anh mua xe ba bánh mới? Vậy sao anh không nói sớm, làm em qua nhà bà Triệu mượn xe, còn bị ăn mắng một trận"

Kỳ Văn Diệp vừa nói, vừa sờ soạng chiếc xe đẩy ba bánh mới ra lò này.

Đã mua một chiếc, còn bắt cậu chạy đi mượn làm gì?
 
Chương 116: Đầu Tư Cổ Phần


Kỳ Bác Ngạn nhàn nhạt nói: "Lúc trưa còn không xác định có hoàn thành xong chiếc xe tối nay hay không, nên cứ hỏi mượn trước cho chắc!"

Đây là anh trả lời cho câu hỏi thắc mắc trong lòng Kỳ Văn Diệp, tuy vậy ánh mắt anh vẫn luôn chăm chú nhìn Mạnh Dao, thấy cô có vẻ không cao hứng lắm, đôi mắt anh thoáng ảm đạm.

Anh lại nói: " Cái này, tính là anh...đầu tư cổ phần!"

Kỳ Bác Ngạn phun ra một câu, làm Mạnh Dao kinh ngạc "A" một tiếng.

Thấy sự rối rắm của Mạnh Dao tan đi một nửa, Kỳ Bác Ngạn mới thấy chút mất mát trong lòng mình cũng tan đi một phần, anh bình tĩnh nói tiếp: Anh nghĩ tới, việc ăn, việc mặc, việc ở, việc đi lại đều là nhu cầu không thể thiếu của con người, đầu tư vào đây rất có tương lai. Anh vẫn định tính toán đầu tư thử vào những lĩnh vực này, bây giờ tay nghề của em tốt như vậy, anh muốn đầu tư một chút, coi như là thử nghiệm!"

Mạnh Dao nghe Kỳ Bác Ngạn giải thích xong, trong lòng không khỏi cảm thán trùm cuối đúng thật là quá tinh mắt.

Tương lai, mấy thứ anh vừa đề cập đều là con dê đầu đàn ngành sản xuất: Ăn uống, trang phục, địa ốc, ô tô, ngành nào mà không phát triển vượt bậc, đâu đâu cũng có những cửa hàng của những loại mặt hàng này. Mà ai làm trong ngành này đều giàu có lên trông thấy.

Không nghĩ tới a, trùm cuối cũng có đầu tư, khó trách tương lai anh giàu như vậy.

"Em, không muốn?"

"Đồng ý, đương nhiên là đồng ý."

Kỳ Bác Ngạn vừa hỏi, Mạnh Dao nhanh chóng trả lời.

Bất quá, nói xong lại có chút xấu hổ. Trước đây cô tiêu tiền trùm cuối như rác, bây giờ còn nhận chiếc xe bếp lò mà anh đầu tư....

Thôi, không rối rắm vấn đề này nữa.

Cứ xem như thế này đi, anh ra tiền, cô xuất lực, giai đoạn đầu thì phí tổn cứ tính cho anh, chờ khi buôn bán có lời, cô sẽ trả cho anh cả vốn lẫn lãi. Như vậy, xem như cũng không chiếm tiện nghi của anh.

Mạnh Dao suy nghĩ xong xui, liền không âu sầu nữa, mặt mày hớn hở, chạy đi xem chiếc xe bếp lò này, càng xem cô càng thích.

Oách xà lách quá đi mà.

Cái bếp lò này rất tốt, không chỉ dùng để nấu ăn mà còn có thể nướng.

Có bếp này rồi, về sau cô muốn làm món gì đều có thể làm món đó.

Kỳ Bác Ngạn thấy Mạnh Dao thích, khóe miệng anh giơ lên một độ cung nhàn nhạt.

Không nghĩ tới, thế nhưng Lưu Thúy Hoa bên này đang nhìn anh bằng ánh mắt cổ quái.

Trong đầu bà lóe lên một suy nghĩ đầy táo bạo, đến chính bà cũng không thể tin được.
 
Chương 117: Bán Sớm


Hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Mạnh Dao đã thức dậy rời giường.

Trong nhà có cái đồng hồ báo thức, chỉ cần đúng giờ sẽ vang lên. Đến khi đồng hồ reo lần thứ hai cô mới tỉnh dậy.

Mạnh Dao trong lòng đầy chờ mong nên cũng không cảm thấy buồn ngủ. Sau khi rời giường, cô vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi bắt đầu bận rộn công việc.

Cô tính toán làm ba loại bánh bao: nhân thịt bò, nhân rau hẹ trứng gà, nhân củ cải trộn thịt.

Ngày hôm qua cô đã chuẩn bị sẵn, nên hôm nay chỉ cần lấy bánh bao hấp lên là không mất quá nhiều thời gian.

Chờ cô chưng bánh bao xong, mọi người trong nhà vẫn chưa có dậy.

Cô để lại trong nhà bốn cái bánh bao, lại để cho mình thêm ba cái, còn lại cỡ ba lồng hấp, cô đều dọn lên xe đẩy.

Sợ bánh bao bị nguội, nên cô cũng nổi lửa bếp lò mới.

Đầu tiên, là bỏ than đá vào lò, sau đó vào bếp lấy lửa từ lò ở nhà, rất đơn giản là đã nhóm bếp xong. Tuy lửa không lớn nhưng vẫn đủ để giữ ấm cho bánh bao.

Chuẩn bị xong hết thảy, cô đẩy xe ra cửa, thì Kỳ Văn Diệp ở phía sau một bộ không tỉnh ngủ, cõng cặp sách trên lưng, lắc la lắc lẻo đi theo ra.

Dưới ánh trăng, thân hình nhỏ bé của cậu đặc biệt rõ ràng.

"Từ từ, em đi cùng chị"

Mạnh Dao nhìn cậu còn chưa mở mắt ra nổi thì lắc đầu, nhỏ giọng nói"Không cần, em mau về ngủ đi, chị đi một mình là được!"

Kỳ Văn Diệp nghe Mạnh Dao phải đi, thì bất ngờ, xoa mặt một phen cho tỉnh ngủ, lập tức cổng cặp sách chạy lên.

"Để em đi cùng, em không làm chậm trễ chính sự của chị."

"Chị từ từ, để em rửa mặt một chút"

Mạnh Dao: "......" Vậy mà bảo không chậm trễ chính sự?

Sau khi rửa mặt xong, cuối cùng cũng có chút tỉnh ngủ, đuổi theo Mạnh Dao ra cửa, còn cẩn thận đóng cổng lại.

Kỳ Văn Diệp mới vừa chạy đến chỗ xe đẩy, Mạnh Dao với tay lấy một cái bánh bao đưa cho cậu, "Em ăn đi!"

Bánh bao đã hấp chín, mùi thơm bay thẳng vào khoang mũi, Kỳ Văn Diệp không khống chế được mà nuốt nước miếng.

Nhưng cậu lại sợ cô bị lỗ, "Chị còn chưa bán được cái bánh bao nào đã đưa em ăn trước, coi chừng lỗ"

"Em có ăn hay không?"

"......Ăn"

Kỳ Văn Diệp tiếp nhận bánh bao nhưng vẫn không ngăn được lo nghĩ trong lòng

Bánh bao cầm trong tay so với bánh bao cậu từng được ăn trước đây không giống nhau, chiếc bánh này đặc biệt mềm, chỉ cần cậu dùng sức một chút, sợ cũng bị biến dạng.

Không nhịn được thắc mắc: "Bánh bao này chị làm như thế nào mà mềm như bóng thế"

Mà khi cắn một miếng bánh bao trong miệng, cậu không thể thốt nên lời.

Vỏ bánh bao vừa vào miệng đã tan, nhân bánh bao rất thơm, ngon đến nỗi thiếu chút nữa cậu đã nuốt đầu lưỡi của mình.

Ăn đúng là ngon thật đấy, nhưng mà....

"Chị làm bánh cũng nhỏ quá đi, em ăn cắn hai lần là hết rồi!"

Mạnh Dao: "........ " Là miệng em quá lớn.

Cô muốn làm ăn lâu dài nên chỉ lấy công làm lời, bánh cô làm đều là bánh vỏ mỏng nhân nhiều, ăn lên mới cảm thấy không ngán, vì vậy rất đáng đồng tiền.

Kỳ Văn Diệp ăn xong, không nhịn được mà chẹp miệng, dư vị bánh bao còn đọng lại trong miệng.

Cậu không biết người khác ăn bánh bao của Mạnh Dao làm thì cảm thấy như thế nào, nhưng nếu là cậu ăn một cái thì lại muốn ăn thêm cái nữa, hương vị ngon như thế, sao có thể không ăn thêm được?

Kỳ Văn Diệp đúng là tiểu âu sầu, đến bây giờ cậu vẫn nghĩ đến chuyện thâm hụt tiền!

Mạnh Dao đẩy xe ba bánh, thấp giọng hỏi cậu, "Em đi học sớm như vậy, lát nữa học không có ngủ gật trong lớp đó chứ?"

Kỳ Văn Diệp lại chẳng bận tâm, "Buồn ngủ tính sau."

"Chị đã nói em ở nhà ngủ tiếp đi, bây giờ chậm trễ việc học của em, thế nào mẹ cũng mắng chị!"

Kỳ Văn Diệp cũng không để tâm, "Là mẹ đánh thức em dậy để em giúp chị, chứ em có bị khùng đâu mà dậy sớm thế này!"

"Hơn nữa, kiến thức trong sách em đều đã học xong, trên lớp không học cũng không bị rớt thứ hạng, chị yên tâm đi

Đối với việc này, Mạnh Dao chỉ nói một câu: "Vẫn là mẹ đối với chị tốt nhất!"

Cô sợ mình đánh thức hàng xóm láng giềng, nên cố ý làm nhẹ nhàng để không gây ảnh hưởng đến mọi người. Nhưng thanh âm xe ba bánh cứ loảng xoảng, ít nhiều cũng gây ảnh hưởng đến hàng xóm.

Những chú chó nhà hàng xóm, nghe tiếng động thì nhao nhao sủa ầm cả lên. Mạnh Dao nghe bọn nó sủa mà trong lòng âm thầm sợ hãi.

Vẫn là Hổ Tử nhà bọn họ tốt nhất, cô dậy sớm như vậy, nó cũng không sủa một tiếng, nó phân biệt được ai là người nhà.

Hơn nửa đêm mà bốn phương chó cứ sủa gâu gâu, nếu không có Kỳ Văn Diệp đi cùng cô, cô sợ là mình không đi được mấy bước đã quay đầu về.

Trên trấn, phố Tây.

Thời điểm Mạnh Dao đến trấn, chợ sáng phố Tây đã đèn đuốc sáng trưng.

Ở những năm 90, điện đuốc thật sự không thể so với sau này, có thể sáng sủa đến mức này, cũng đã thực tốt rồi.

Mạnh Dao đi từ thôn đến đây là cả một đường mò mẫm, một ánh đèn cũng không có, nếu không phải có ánh trăng, cô sợ là cô đã không thấy đường đi luôn rồi.
 
Chương 118: Mở Hàng


Kỳ Văn Diệp thấy chỗ trống, lập tức kéo Mạnh Dao qua đó.

Mạnh Dao vừa thấy trên đất có đánh dấu thì nói với cậu, "Đây là chỗ của người khác!"

Những người thường xuyên bán ở chợ sáng, đều sẽ chiếm chỗ trước, hoặc là cố định quầy hàng ở đó, bằng không vị trí tốt bị đoạt đi thì rất khó để buôn bán.

Mạnh Dao tìm kiếm một vòng, cuối cùng cũng chọn được một góc, xung quanh chỗ này đều là bán đồ ăn.

Mùa thu là vụ thu hoạch chính trong năm, các loại cây công nghiệp được trồng được mùa, nên mọi người bày bán rau củ rất nhiều.

Hôm nay, có rất nhiều món mà ngày hôm qua không có bán, nào là: rau khô, rau ngâm, quả dại, đậu hũ, miếng độn giày, vớ, giỏ tre đan, chổi, gà, vịt, thỏ, bồ câu,....cái gì cũng có, thậm chí có người còn bán chó.

Mạnh Dao thấy có người bán chó, tự nhiên hiểu là bán để ăn, biểu tình không biết nói gì hơn 囧.

Thì ra thời này, người ta cũng ăn thịt chó.

"Chị mau rao bán a, mau rao to lên, mọi người đi hết thì phải làm sao!"

Trong lúc, Mạnh Dao yên lặng quan sát trong chốc lát, thì Kỳ Văn Diệp đã gấp không chịu nổi giục cô. Giống như nếu cô không rao thì, mọi người sẽ không thấy cô bày bán đồ ăn.

Mạnh Dao cạn lời nhìn trời.

Cô đem lồng hấp mở ra, khói bốc lên hầm hập, mùi hương lan tỏa ra khắp nơi.

Mạnh Dao há miệng to, thuần thục hét lớn.

"Bánh bao hấp, bánh bao hấp đây, không ngon không lấy tiền, bánh bao vỏ mỏng nhân dày đây, mau nếm thử đi"

Kỳ Văn Diệp cả kinh há hốc miệng, "Chị...hét thật to a?"

Có thể hét to đến vậy sao!

Mạnh Dao bớt thời gian trừng cậu một cái.

Vô nghĩ, không hét to, ai tới mua?

"Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây, có rau có thịt đây, bánh nhân rau một hào rưỡi một, bánh thịt ba hào!"

Vốn dĩ mọi người nghe Mạnh Dao rao, đã định đi tới mua, nhưng vừa nghe đến giá, trực tiếp đi luôn.

Kỳ Văn Diệp thấy tình hình không dễ dàng gì mới thu hút được khách tới, nhưng lại bị dọa đi mất, sốt ruột kéo Mạnh Dao.

"Chị điên rồi, sao bán giá cao như vậy, bánh bao chiên nước có bao nhiêu tiền chứ, chỉ có đứa ngốc mới mua!"

Bánh bao chiên nước nhân thịt một cái cũng chưa đến một một hào rưỡi, mà bánh bao thịt của cô đến ba hào, gấp đôi người ta, ai mà mua?

Mạnh Dao bình tĩnh vỗ bả vai Kỳ Văn Diệp, "Chị làm bánh bao sao với bánh bao nước còn lớn hơn, sao có thể không bán giá cao hơn!"

"Kia, cũng không thể mắc như vậy a, chị như vậy, bán được mới lạ!"

Kỳ Văn Diệp hận không thể giúp Mạnh Dao giảm giá, không biết còn cách nào để Mạnh Dao giảm giá, cậu chỉ đành ra sức kéo tay cô để cô sửa giá lại.

"Đừng kéo, trước bán thử giá này xem sao, không bán được lại tính tiếp, ban nãy ăn một cái không đủ no đúng không? Em ăn thêm cái nữa đi!"

Mạnh Dao lại cầm một cái bánh bao đưa cho Kỳ Văn Diệp, lần này Kỳ Văn Diệp lắc đầu như trống bỏi, "Em không ăn, chị để lại bán, chị mau bán bánh bao đi"

"........."

Bánh bao này không thể ăn nữa, còn ăn nữa chắc cậu sẽ nóng ruột chết mất!

Mạnh Dao lắc đầu, không đem bánh bao để lại, chính mình cầm bánh lên, vô cùng cao hứng hét to lên.

"Bánh bao đây, bánh bao đây, bánh bao nóng hổi đây...."

Khi Kỳ Bác Ngạn cùng Khương Văn Lỗ đi tới, Mạnh Dao còn chưa bán được cái bánh nào, nhưng từ rất xa đã ngửi được hương vị mê người của bánh bao.

Kỳ Bác Ngạn nhìn quầy hàng kia, mím môi, nghiêng đầu hỏi Khương Văn Lỗi: "Cậu ăn bánh bao không?"

Khương Văn Lỗi ngốc ngốc, nhưng lại mở miệng: "Ăn!"

Bánh bao này, nếu không ăn thì thật có lỗi với dạ dày.

"Muốn ăn thì đi mua!"

Kỳ Bác Ngạn nói chuyện rất thong dong, nhưng lại làm cho người luôn không cảm xúc như Khương Văn Lỗi phun trào trong lòng: Anh ta còn tưởng rằng Kỳ tổng mời mình ăn bánh bao, đúng là anh ta nghĩ nhiều rồi!

Khương Văn Lỗi lập tức đi đến trước quầy của Mạnh Dao, không đợi cô chào hỏi, mặt Khương Văn Lỗi vô cảm mở miệng: "Lấy bốn cái bánh bao, bánh nhân thịt."

Anh ta đạo thịt, không thịt không ngon.

Mạnh Dao kinh ngạc.

Đây là, không mời mà tự đến...mở hàng.
 
Chương 119: Khai Trương Thuận Lợi


Mạnh Dao không khỏi nghẹn cười, giả vờ như không quen biết, hỏi: "Có nhân thịt bò và nhân củ cải trộn thịt, anh muốn loại nào?"

"Mỗi loại hai cái!"

Mạnh Dao mở lồng hấp lấy bánh theo Khương Văn Lỗi yêu cầu, dùng bao giấy gói lại cẩn thận rồi đưa cho anh ta, "Tổng cộng một đồng"

Khương Văn Lỗi móc tiền ra đưa cho cô.

Thời điểm đưa tiền, anh ta còn không biết có thể lấy lại được không, vừa miên man suy nghĩ vừa cúi đầu cắn một ngụm bánh, tiền cái gì mà tiền, Khương Văn Lỗi đã quên không còn một mảnh.

Bánh bao này ăn ngon quá đi mất, so với bánh bao trước đây ăn anh ta từng ăn còn ngon hơn.

Kỳ Văn Diệp nói cắn hai miếng là hết thật ra là khoa trương, Khương Văn Lỗi căn hai miếng thì mới hết được nửa cái bánh.

Anh ta ăn ngấu nghiến đến độ miệng cũng bóng nhảy,

Vừa đi vừa cúi đầu ăn.

Có một ông cụ đi bên cạnh anh ta bỗng cất tiếng hỏi, "Bánh bao ăn ngon không?", Khương Văn Lỗi đầu cũng không thèm nâng lên, chỉ liên tục gật đầu.

Rất nhanh sau đó, Mạnh Dao đón được vị khách thứ hai.

Là một ông cụ đội mũ, chính là ông cụ lúc nãy đã hỏi Khương Văn Lỗi bánh bao ăn có ngon không.

Ông cụ mang mũ, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy chòm râu để lộ ra bên ngoài, cái mũi cao và thẳng, mũi ông cụ luôn hít hà để ngửi mùi hương bánh bao.

"Bánh bao nhân gì?"

"Nhân thịt bò, củ cải trộn thịt, và rau hẹ trứng gà, bánh bao nhân thịt thì ba hào, bánh bao rau thì một hào rưỡi"

Kỳ Văn Diệp đứng bên cạnh nín thở, e sợ giá tiền này sẽ dọa mất ông cụ. Thời điểm khi ông cụ nói sẽ mua, mắt cậu sáng rỡ.

"Lấy mỗi loại một cái"

"Được, ông chờ một lát!"

Mạnh Dao dùng giấy gói ba cái bánh bao lại cẩn thận, tùy ý gấp gấp đã thành một cái túi đơn giản, chỉ chừa một khoản nhỏ để lấy bánh.

Thấy chiêu thức gấp túi của cô ông cụ liên tục gật đầu.

Một tay đưa tiền, một tay nhận bánh.

Ta đa, thế là bán thêm được ba cái bánh bao nữa, cả Kỳ Văn Diệp mà Mạnh Dao đều rất vui vẻ, thập chí Kỳ Văn Diệp còn nhảy cẫng cả lên.

"Bán được, bán được rồi!"

Mạnh Dao duỗi tay, đập tay với Kỳ Văn Diệp, "Khai trương thuận lợi!"

Có lẽ do Mạnh Dao nói khai trương thuận lợi, nên lục tục có ba người tiến tới mua bánh bao, thoạt nhìn cũng không quá lỗ.

Mạnh Dao vui vẻ thu tiền, thình lình ông cụ lúc nãy mua ba cái bánh bao lại xuất hiện trước quán, lần nãy ông cụ đã tháo mũ ra.

"Lấy thêm ba cái bánh bao nữa!"

Mạnh Dao ngẩn ra, thấy trong tay ông cụ còn một miếng bánh bao cuối cùng bỏ vào miệng mình, nghẹn họng nhìn trân trân, "Ông ơi, ông đã ăn ba cái bánh bao rồi đấy?"

"Ta còn có thể ăn thêm ba cái!"

Ông cụ vuốt râu, dựng ba ngón tay lên, cuối cùng lúc này Mạnh Dao mới nhận ra ông cụ.

Bảo sao lúc nãy cô cứ thấy giọng nói ông cụ quen quen.

"Là ông a!"

Ông cụ này chính là ông cụ ngày hôm qua ở quán canh hồ cay, hôm nay ông cụ mang mũ nên Mạnh Dao không nhận ra.

Ký ức ông cụ hiển như cũng tốt, nhìn Mạnh Dao thêm mấy lần thì nhận ra cô, "Là cháu a, chính là cô gái uống canh hồ cay ngày hôm qua đúng không, bánh bao này là cháu làm à?"

Mạnh Dao cười gật đầu, "Đúng vậy! Ông ơi, ông lấy mỗi loại một cái sao?"

"Không, không, không, một cái nhân rau hẹ trứng gà, còn hai cái kia nhân thịt bò"

Chỉ lấy hai loại nhân, không lấy nhân củ cải trộn thịt.

Mạnh Dao cười cười lấy bánh bao, trong lòng phỏng đoán có lẽ do không hợp khẩu vị, nên ông cụ không lấy nhân củ cải trộn thịt?

Kỳ Văn Diệp ban nãy ăn bánh bao nhân củ cải trộn thịt, nhịn không được thầm nói: "Thật là không biết nhìn hàng, rõ ràng là nhân củ cải trộn thịt ăn rất ngon!"

Ông cụ hiển như là nghe được, trả lời cậu: "Ăn đúng là ngon nhưng lại thiếu vị cay"

"Không cay ăn vẫn ngon!"

Kỳ Văn Diệp cùng ông cụ cãi cọ, chọc cho ông cụ tức đến râu cũng dựng ngược, "Ông không thèm so đo với thằng nhóc như cháu"

Nhận lấy bánh bao, ông cụ còn không quên nói với Mạnh Dao, "Lần sau làm bánh bao thì cay thêm một chút, càng cay càng ngon.

Mạnh Dao không hề nghi ngờ mà gật đầu, cô cũng có dự định như thế. Ông cụ lại nói: "Về sau mỗi ngày đều bán bánh bao sao?"

Mạnh Dao lần nữa tủm tỉm cười gật đầu, "Nếu không có gì bất ngờ thì mỗi ngày đều sẽ tới đây bán!"

Ông cụ " ân" một tiếng, rồi cầm bánh bao rời đi. Nhưng mới chỉ đi hai bước, ông lại quay về, nhỏ giọng ra vẻ thần bí nói.

"Bánh bao này bán rẻ quá, lát nữa nếu có người đến mua nhớ tăng giá!"

Mạnh Dao: ".........."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom