Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Trọng Sinh 90: Vợ Béo Của Nhân Vật Phản Diện Muốn Xoay Người

Chương 80: Nhỏ Mà Lanh


Lúc nãy là Mạnh Dao kêu Kỳ Văn Diệp nhanh lên, bây giờ thì ngược lại, Kỳ Văn Diệp kêu cô nhanh lên.

Mạnh Dao thấy Kỳ Văn Diệp như con khi mà nhảy tới nhảy lui trên đường, mặt mày không đỏ, không thở dốc thì vô cùng hâm mộ.

Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, Kỳ Văn Diệp lại lần nữa bất mãn lên tiếng, "Chậm quá đi, chị còn như vậy thì em không chờ nữa đâu? rồi lôi kéo cô đi tiếp.

"Em đã đáp ứng dẫn chị lên trấn, nói được làm được, về sau chị sẽ đáp ứng nguyện vọng của em, em chậm một chút!"

Kỳ Văn Diệp mím môi, cậu muốn kệ Mạnh Dao nhưng chính mình lại đuối lý, không thể không kéo.

"Vậy chị không thể chậm như vậy, cứ cái tốc độ này, đến nơi thì đã tan học!"

Mạnh Dao vẫy vẫy tay, "Biết rồi, nhưng mà nghỉ chút đi, vừa rồi chạy mệt muốn chết!"

Kỳ Văn Diệp đảo mắt, vốn dĩ chạy trước Mạnh Dao 10 mét, lại chạy về chỗ cô

"Chị chạy nhanh như vậy làm gì? Lúc nãy trước khi rời đichị nói gì với anh em đó?"

Kỳ Văn Diệp nhỏ mà lanh, lúc lấy cặp sách rõ ràng đã nghe hai người nói gì, lại còn tỏ vẻ mình không nghe rõ mà hỏi lại với vẻ mặt đầy vô tội

Mạnh Dao mệt muốn chết nên nào có phát hiện ra tâm tư của Kỳ Văn Diệpthuận miệng trả lờiKhông nói cái gì!"

"Không có gì mà không, rõ ràng em nghe nói gì đó a?"

Kỳ Văn Diệp còn rất cố chấp, sóng vai đi với Mạnh Dao, cặp mặt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Mạnh Dao.

Mạnh Dao lúc này mới nhận ra Kỳ Văn Diệp có chút không thích hợp, trừng mắt nhìn cậu, "Em không có việc gì, hỏi cái này làm gì?"

Miệng Kỳ Văn Diệp bẹp bẹp, tỏ vẻ chán nản, "Em chỉ hỏi một chút thôi!"

Cậu nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt lập lòe, thực mau, nửa giả nửa thật mà nói: "Em nghĩ hai người không có khả năng chút nào đâu!"

Nếu không phải vì Kỳ Văn Diệp thấy Kỷ Bắc Ngạn có ý đối với Mạnh Dao, cậu sẽ không quan tâm ba cái vấn đề này.

"Đừng, em vạn lần đừng nói mấy lời đó!"

Mạnh Dao hoàn toàn cự tuyệt bông hoa cao lãnh là trùm cuối, "Sợ là em đã quên rồi, chị vừa đề cặp với anh em chuyện ly hôn, anh em cũng đã đáp ứng, chúng ta là hôn nhân hình thức, chỉ còn thiếu một tờ giấy nữa là kết thúc, còn có khả năng cái rắm!"

"Về sau đừng đem chị với anh em nói cùngchị tự mình biết rõ, chị không xứng với anh em đâu, anh ấy là hoa quý của nhân gian"

Kỳ Văn Diệp không khỏi mở miệng, "Anh hai em chỗ nào cao quý, anh hai ở nhà cần mẫn, dọn dẹp quét tước từ trong ra ngoài"

"Phải không? Sao chị chưa từng thấy quá! Em cũng đừng nói anh em tốt thế nào, chuyện này cùng chị đâu có quan hệ!"

Mạnh Dao đối với trùm cuối hết thảy rất kháng cự, nói với Kỳ Văn Diệp như vậy cũng không chút nghĩ ngợi nào

"Đừng nói lời hay giúp anh hai em, nếu anh em tốt, sao chị còn không biết."

"Còn em, thằng nhóc thúi này nữa, sao cứ ở trước mặt chị nói tốt cho anh em, lẽ nào em muốn chị là chị dâu thứ?"

Kỳ Văn Diệp dậm chân, "Ai muốn chị làm chị dấu? Cũng không soi gương mà xem, chị có xứng không! Xứng đối với anh hai chỉ có, chỉ có..."

Kỳ Văn Diệp nói tới đây thì dừng lại, trong đầu cậu không hiện lên ai là người xứng với Kỳ Bác Ngạn.

Mạnh Dao vuốt vuốt tay, thay cậu trả lời, "Chị biết, có người xứng đôi với anh em. Chỉ có thể là chị Tịch Ngôn thôi đúng không? Chị ta ở kia kia, chạy nhanh đi!".
 
Chương 81: Hai Chiếc Xe


Cửa thôn.

Kiều Tịch Ngôn ăn mặc khéo léo hào phóng, ưu nhã thời thượng, khom người ngồi vào ô tô.

Đứng bên cạnh chiếc ô tô là bà Thẩm Tú Anh, bàn tay bà ta muốn sờ chiếc xe nhưng lại sợ không dám. Tài xế mở cửa ra mời Kiều Tịch Ngôn lên xe.

Mạnh Dao không nhịn được mà tấm tắc thờ dài: "Ô tô a, người trong thôn chúng ta không ai mua nổi đâu, chị Tịch Ngôn này của em vậy mà có một chiếc, vừa có tiền lại vừa có sắc, có phải rất xứng đôi với anh em không?"

Nói rồi lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không biết khi nào mình mới có thể mua chiếc ô tô nhỉ?"

Việc mua ô tô đối với người chưa kiếm được tiền như Mạnh Dao đúng là một mục tiêu rất lón.

Kỳ Văn Diệp vừa nghe, trừng mắt lên nhìn Mạnh Dao, " Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của chị kìa, không phải chỉ có chiếc ô tô thôi sao, ai nói chỉ có chị Tịch Ngôn mới mua nổi? Anh hai em mua cũng được không phải sao?"

Mạnh Dao: "....Nga!"

Trùm cuối sao, anh ta có chiếc ô tô cô mới không có gì để kinh ngạc.

"Còn có, chị Tịch Ngôn đã kết hôn, chị nói lời này, tuy không có ý gì, nhưng mà người khác nghe được sẽ truyền bậy bạ ra ngoài, chị chết chắc đó!"

Mạnh Dao không nghĩ đến, Kỳ Văn Diệp còn có loại giác ngộ này.

Kỳ thật, sở dĩ Mạnh Dao nói như vậy là vì cho rằng Kỳ Bác Ngạn và Kiều Tịch Ngôn là thanh mai trúc mã, Kỳ Văn Diệp hẳn là phải thấy hai người xứng đôi mới đúng, chỗ nào Kỳ Văn Diệp lại suy nghĩ sâu xa như thế.

Mạnh Dao ngẫm lại hành vi của mình, mau chóng xin lỗi: "Được được được, lời này của chị sai rồi, về sau nhất định sẽ chú trọng lời nói, có hay không?"

Kỳ Văn Diệp bĩu môi, "Xin lỗi thì xin lỗi, còn hứa hẹn cái gì, cảm thấy học vấn mình rất cao sao?"

Nguyên chủ học vấn không cao. Trong nhà nghèo khổ, lúc ấy nguyên chủ chỉ là đứa nhỏ, cũng được đưa đi học, nhưng bởi vì cơ thể to lớn nên bị mọi người cười nhạo, thành tích lại không tốt, về sau thì bỏ học.

Mạnh Dao vốn dĩ xin lỗi đàng hoàng, vừa nghe lời này của Kỳ Văn Diệp, ngẩng đầu cho cậu một phát ngay sau ót.

Cậu hậm hực không nói nữa.

Hai người tới gần cửa thôn, mới nhìn thấy phía sau chiếc xe của Kiều Tịch Ngôn còn có thêm một chiếc xe khác.

Chiếc xe này bị cây cối ven đường che khuất, kính trong xe màu đen, đem người ở bên trong che kín mít.

Đường trong thôn không tốt, đường lớn trải nhựa thì ổ voi ổ chuột, còn đường nhỏ thì toàn bùn đất, ô tô khó đi được, chính vì vậy mà Kiều Tịch Ngôn mới dừng xe ở đầu thôn.

Bất quá, sao lại có hai chiếc ô tô?

Mạnh Dao tầm mắt chuyển từ xe của Kiều Tịch Ngôn qua chiếc xe kia, phát hiện ra chiếc xe này so với xe nữ chính còn tốt hơn, nhịn không được mà kinh ngạc.

Chiếc này của ai?

Kiều Tịch Ngôn cũng đang thắc mắc chủ của chiếc xe ô tô này.

Trong thôn bọn họ không nghe nói nhà nào sắm ô tô, cũng không ai có thể mua được ô tô, chỉ có....

Kiều Tịch Ngôn nghĩ đến người nọ, cắn chặt môi, mãi đến lúc xe chạy vẫn còn nhìn chằm chằm chiếc xe kia, hoàn toàn không chú ý đến Mạnh Dao cùng Kỳ Văn Diệp.

Mà lúc này, hai người ngồi trên xe cũng bước xuống.

Mạnh Dao quang minh chính đại mà đánh giá hai người xa lạ này.

Nữ chính vừa mới ngồi xe đi, hai người này hẳn không có quen biết với Kiều Tịch Ngôn.

Kỳ Văn Diệp cũng nhìn chằm chằm hai người bước xuống xe, hâm mộ mà chẹp miệng, "Em nếu có một chiếc ô tô thì tốt rồi, mỗi ngày có thể lái đi học, thật tốt"

Mạnh Dao vỗ đầu Kỳ Văn Diệp, "Vậy thì đi học cho tốt, lớn lên kiếm tiền mua một chiếc, không cần hâm mộ người khác!"

Kỳ Văn Diệp muốn lại gần xem, Mạnh Dao kéo cậu lại, còn hù dọa.

"Đi thôi, đừng nhìn, cách xe đó xa ra một chút, coi chừng là bọn buôn người, đem em bắt lên xe, lúc đó không có chỗ mà khóc!"

+

Hai người đang muốn hỏi thăm tin tức: "........"
 
Chương 82: Trấn Nhỏ


Kỳ Văn Diệp không phải là người cứ gặp người lạ là trốn như mấy đứa trẻ khác.

Thôn này của bọn họ cực nhỏ, vừa nhìn hai người này là biết người có tiền, cậu tùy tiện để bọn họ đánh giá mình, cũng không kiêng nể mà đánh giá bọn họ

Nghe Mạnh Dao hù dọa, cậu khinh thường bĩu môi.

"Chị đừng có hù dọa, nếu bọn họ là bọn bắt cóc thì chị càng giống hơn, ít nhất bọn họ có tiềnkhông có khả năng làm mấy việc nguy hiểm này, còn chị, thật sự có khả năng vì thiếu tiền mà đem em đi bán!

Mạnh Dao giơ tay lên muốn đánh, bị Kỳ Văn Diệp nhanh chóng né được, vừa chạy vừa gào, "Chị đừng nghĩ đánh em, chị mà đánh em, em sẽ bỏ chị lại không dẫn chị lên trận"

Khóe miệng Mạnh Dao run rẩy.

Thằng nhóc này, nói chuyện còn biết chừa cho mình thứ tốt, bất quá, cái đầu nhỏ này vẫn chưa đủ thông minh lắm đâu.

Người kia thấy hai người một lớn một nhỏ không coi ai ra gì, không để ý đến người sống sờ sờ là anh ta, khóe miệng giật giật.

"Người nhà quê không phải rất tò mò hâm mộ xe ô tô sao? Hai người kia sao giống như không quan tâm gì hết vậy?".

Khương Văn Lỗi liếc mắt một cái, "Tôi khuyên cậu nên thành thật chờ đi, đừng có làm chuyện mù quáng"

"Cậu nói thật dễ nghe, Kỳ tổng nói trở về lấy đồ liền đi, bây giờ vẫn chưa ra, vạn nhất có chuyện gì, chúng ta có thể đứng yên sao?"

Khương Văn Lỗi yên lặng không nói gì, "Về nhà mình thì có chuyện gì xảy ra?"

"Biết đâu được?"

Đào Phóng cùng Khương Văn Lỗi phụ trách đưa Kỳ Bác Ngạn về thăm người thân, một người là trợ lý, một người là tài xế kiêm bảo tiêu

Trước kia đều là đưa Kỳ Bác Ngạn đến trấn, chờ anh thăm nhà xong quay lại, hôm nay nói lấy đồ liền đi, không cần chờ quá lâu, nhưng đến giờ này, người vẫn chưa thấy quay lại.

Mạnh Dao vừa đi vừa nghỉ, hơn nửa tiếng sau cuối cùng cũng đến được trấn.

Đỡ bia đá có khắc tên trấn thở phi phò, còn chưa kịp nói lời nào, Kỳ Văn Diệp đã bỏ cổ chạy như điên

"Đã mang chị lên trấn, đừng có nói em không giữ lời, chị dạo xong thì về, đừng có tiêu tiền lung tung!"

"Còn có, nghe em khuyên một câu, chị thật sự nên giảm cân aaa!"

Mạnh Dao: "......."

Thằng nhóc này, thật thiếu đòn mà

Mạnh Dao ngồi bên cạnh bia đá nghỉ ngơi một chập, mới nhấc chân đi vào trấn nhỏ.

Đây là một trấn nhỏ cổ xưa, có lịch sử lâu đời, tuy rằng trải qua năm tháng đã mài mòn bớt đi vẻ cổ kính, nhưng lại có một chút gì đó thân thuộc.

Mới bước chân vào trấn nhỏ, cô nhìn thấy một tòa nhà cổ, dưới cầu là một con sông kêu là Dĩnh Hà. Nước dưới sông trong đến mức có thể nhìn thấy đáy.

Mạnh Dao đến gần xem, liền thấy giữa sông có con cá đang bơi.

Cá a!

Mạnh Dao không nhịn được động tâm.

Lúc này, ở trên đường, Mạnh Dao thấy không xa có con dê, liền tính toán nhìn xem có cả tôm gì hay không, nhưng ngặt nổi bị Kỷ Văn Diệp thúc giục không thể qua đó được.

Khi nào có thời gian, phải dẫn Kỳ Văn Diệp qua con để đó bắt tôm cá mới được, con sông này chảy không quá xiết, chờ xả đề, khẳng định có thể lội xuống bắt được.

Mang theo chờ mong, Mạnh Dao tiếp tục đi vào trấn.

Thập niên 90, mặc kệ là đường xe hay phòng ốc đều không thoát khỏi vẻ cổ xưa, nhìn thoáng qua cả trấn thì đều là những nhà ngói thấp bé mọc san sát nhauchỉ có một vài nhà đang trong giai đoạn thi công.

Mạnh Dao thấy vậy, trong lòng lóe lên ý tưởng.

Kỳ thật mấy tòa cổ trần này rất thích hợp để phát triển khách du lịch.

Không chỉ có niên đại lịch sử, mà còn kiến trúc cổ xưa, trong sách không miêu tả quá nhiều về trấn này, hẳn là sau này nhà lầu nổi lên, du lịch không thể phát triển được.

+

Thật là đáng tiếc!

Mạnh Dao lực bất tòng tâm, suy nghĩ một hồi, mới đem việc này đè xuống đáy lòng.

Vô vọng, nghĩ chi cho mệt.
 
Chương 83: Canh Hồ Cay, Bánh Bao Chiên Nước


Trấn này chia làm năm phố, phố Đông, phố Tây, phố Nam, phố Hiến, phố Thanh, địa phương náo nhiệt nhất là phố Tây, có chợ sáng, phố Thanh cũng rất đặc biệt, chỗ này tập trung dân tộc thiểu số.

Mạnh Dao đi dọc đường lớn, chấm rãi ngắm nhìn những cửa hàng.Trên cơ bản đều là nhà ở rồi bày sạp ra bán, cũng không phải là cửa hàng gì lớn, chỉ là mấy quán nhỏ, bán chủ yếu là thịt heo, thịt bò, thịt dê, còn có Cung Tiêu Xã.

Người dân tộc không ăn thịt heo nên ở đây, thịt bò và thịt dê được tiêu thụ rất tốt.

Mạnh Dao định lát nữa về sẽ mua ít thịt còn có ít xương cho Hổ Tử, mấy thứ này nặng, không thể một đường xách theo.

Mạnh Dao đến gần chợ, rốt cuộc cũng thấy chỗ bán bữa sáng.

Đồ ăn trong chợ không phong phú chỉ có bán canh hồ cây, bánh bao chiên nước, bánh quẩy này nọ

Mạnh Dao sờ sờ bụng, thấy mình đã tiêu hóa hết thức ăn hồi sáng, nhấc chân bước vào quầy bán cạnh hồ canh và bánh bao chiên nước.

Hỏi giá một chút: Canh hồ canh 5 xu một chén, là canh thịt bò, bánh bao chiên nước nhân thịt dê cũng 5 xu một cái, bánh nhân trứng gà rau hẹ thì một 1 xu một cái.

Chủ quán là người của Thanh phố, chỉ dùng thịt dê cùng thịt bò.

Kỳ thật mọi người xung quanh trấn đều nói, muốn mua thịt dê thịt bò thì thới Thanh phố mà mua, có thể mua được thịt ngon.

Mạnh Dao uống một chén canh cùng hai cái bánh bao chiên nhân thịt, 2 cái bánh nhân rau hẹ, tổng cộng tiêu hơn 1 đồng.

Tiền này là tiền hôm qua lấy của Kỳ Văn Diệp, mới ăn một chút đã tiêu hết một nửa.

Mạnh Dao có chút đau lòng, nhưng sau khi canh hồ cay được mang ra, đau lòng đến mấy cũng tan thành mây.

Ăn trước rồi lại nói.

Thời đại này người ta vẫn còn tương đối thuần phát, làm ăn buôn bán cũng rất đàng hoàng, thịt bò trong canh cũng rất nhiều.

Mạnh Dao khuấy khuấy vài muống, phát hiện mấy khối thịt bò.

Bất quá món này không đẹp mắt cho lắm, cho quá nhiều bột nên nhìn chén canh không đẹp.

Mạnh Dao nếm một ngụm, đây không phải là vì chính tổng.

Phải biết rằng, canh hồ cây không phải cay từ ớt mà cay từ tiêu, mà chén cay này lại không có vị hồ tiêu.

Mạnh Dao vừa định hỏi, một ông cụ khác đã lên tiếng trước. "Canh hồ cây này, vị không đúng a, như thế nào sao lại không có bỏ hồ tiêu?"

Ông chủ quán vội vàng xin lỗi: "Ai da, thật xin lỗi, hồ tiêu không có, chưa kịp mua!"

Ông cụ bẹp miệng, thoạt nhìn đặc biệt hụt hẫng, "Vốn dĩ muốn làm chén canh hồ cay đúng vị cho ấm bụng, canh này không giống, đã nói ngươi bao nhiêu lần, đều không đổi, giờ thì hay rồi, hoàn toàn không có vị của canh!"

"Ai, tính, tính!"

Chủ quán tình tình cũng khá tốt, không so đo ông cụ nói canh không ngon, còn không ngừng xin lỗi, "Thật xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ bỏ!"

Mạnh Dao không nhịn được tò mò nhìn về phía ông cụ.

Người ở niên đại này đối với hương vị không có hà khắc, giống như chén canh trước mặt, thịt nhiều, thịt bò trong canh cũng có vị, người khác ăn chỉ cảm thấy thơm, không ai để ý có bỏ hồ tiêu hay không.

Mà ông cụ này, rõ ràng không giống họ.

Mạnh Dao nhìn ông cụ nhiều lần, tựa hồ ông cụ cũng cảm giác được, nhìn lại cô, nhưng do lớn tuổi, mắt không tốt lắm, phải nheo nheo mắt nhìn lại.

"Cô gái, nhìn lão làm gì?"

Mạnh Dao vội vàng mỉm cười ngọt ngào, lắc đầu, cúi đầu uống tiếp chén canh của mình.

Tuy rằng không chính tông, nhưng cũng không phải dỡ, dù sao cô cũng bỏ tiền mua, không nên lãng phí.

Mạnh Dao không lãng phí, ông cụ cũng không lãng phí, trải qua mấy năm vất vả, họ một chút cũng không muốn bỏ phí, đem canh uống hết.

Bất quá, chỉ uống một chén canh, mà ông cụ than sáu bảy lần.

Mạnh Dao cảm thấy buồn cười, trộm cười lớn trong chốc lát, đến lúc ăn bánh bao thịt mà bả vai còn run run.

Lúc này Mạnh Dao còn chưa biết, cô đụng phải Thao Thiết, người vì ăn ngon mà không ngại phiền toái.
 
Chương 84: Mua Mua Mua


Mạnh Dao ăn xong, chợ sáng cũng kết thúc, những sạp này từ tờ mờ sáng bày ra bán đã bắt đầu dọn hàng, bây giờ chỉ còn mấy sạp hàng trên phố Tây.

Tuy vậy, nhưng cũng không ít đồ đầu.

Có sạp bán rau dưa, Mạnh Dao nhìn thấy có bí đỏ, đậu phộng, ớt, củ cải, khoai tây, hành tây, hẹ, rau chân vịt, táo, chuối, sơn trà, còn có mấy loại rau khác, trên cơ bản cái gì có thể bán sạp này liền bán hết, để có thể đổi chút tiền.

Sạp hương liệu bán hoa tiêu, vỏ quế, hồi hương, bát giác, thì là, hồ tiêu. Hương liệu vẫn còn sao ông chủ lúc nãy bảo không có hồ tiêu nhỉ, vậy là không được rồi.

Còn có bà lão mở sạp bán trứng gà, sạp điểm tâm,...

Hiện tại, mấy loại điểm tâm này không tinh xảo, mà chỉ là mấy loại bánh cũ như mật ba đao, sừng dê mật, ma điều, ma cầu, bánh gạo nếp, bỏ vào một hợp để bán.

Mạnh Dao đi một vòng, trong tay nhiều hơn hai mươi quả trứng gà, một đống rau hẹ, bốn năm củ cải trắng, nấm hương, hành, hương liệu,....

Trừ bỏ trứng cùng hương liệu là mắc thì những thứ còn lại không đáng bao nhiêu, thế nhưng Mạnh Dao vẫn tốn hết bốn đồng hai xu.

Phải biết rằng, Mạnh Dao moi trong tay Kỳ Văn Diệp được 2 đồng 7 hào, số tiền còn lại là do Kỷ Bác Ngạn gửi về, mà Lưu Thúy Hoa đưa cổ, tổng cộng trong tay cô có 23 đồng.

Này, không phải là số tiền nhỏ đâu.

Mạnh Dao tính toán định bán bánh bao hấp.

Bánh bao chỉ cần hấp sẵn ở nhà không cần bếp lò, hơn nữa ở trên trấn người ta chỉ bán bánh bao chiên nước, không sợ đoạt kế sinh nhai của người khác.

Mạnh Dao chuẩn bị trước vài loại nhân để bán, nhìn xem loại nào bán chạy, rồi chậm rãi điều chỉnh.

Đương nhiên không thể thiếu rau củ, Mạnh Dao sợ nặng nên chỉ mua một túi nhỏ.

Quay trở lại chỗ cũ để mua thêm thịt.

Bánh bao phải có rau và thịt, suy xét đến phố Thanh, Mạnh Dao quyết định mua thịt bò, đúng là mắc thật đấy, một cân mất hết 4 hào.

Nhưng nghe thịt heo bán 6 hào một cắn, rất rõ rằng thịt bò vẫn rẻ hơn một chút, Mạnh Dao nhất thời kích động, mua hẳn năm cần.

Điều này làm chủ quán mừng đến hỏng rồi, còn vui vẻ tặng cô một chút xương vụng, Mạnh Dao cười đến híp mắt.

Nhưng cao hứng được chốc lát, nhưng nhớ lại phải mang nhiều đồ như vậy về nhà, thì mệt chết cô rồi.

Mạnh Dao bối rối trong hết một lúc, liền đem một nửa bỏ vào túi, đứng nhìn hai bên đường. coi có người quen nào vào trấn không thì đi nhờ về thôn.

Chỉ là không thấy người trong thôn, nhưng lại thấy một chiếc ô tô quen mắt dừng lại trước cô.

Này không phải là.... Ô tô hồi nãy đậu trước thôn sao?

Vẻ mặt Mạnh Dao kinh ngạc.

Lúc này, xe dừng lại, cửa sau mở ra, người đi xuống làm Mạnh Dao kinh ngạc rớt cả cằm.

Kỳ Bác Ngạn, trùm cuối.

Đây là xe, xe của anh.

Kỳ Bác Ngạn đĩnh bạt đứng trước mặt Mạnh Dao, cảm giác áp bách không nói nên lời, hơn nữa khuôn mặt còn lạnh lùng mà nhìn Mạnh Dao. Hiện tại, Mạnh Dao có chút muốn bỏ chay.

Mạnh Dao xê dịch chân, dịch ra một bên, không muốn đối diện với trùm cuối.

Khí thế của trùm cuối quá lớn, cô không chịu nổi.

Nhưng cô vừa mới dịch một chút, Kỳ Bác Ngạn cũng dịch theo, hù cô nhảy dựng.

"Anh làm gì?"

Mạnh Dao hung hăng trừng mắt, ba ba rống anh.

Tạm thời cô quên người trước mặt là người không thể trêu chọc, cũng không trêu vào nổi.
 
Chương 85: Khi Nào Thì Quen Biết


Kỳ Bác Ngạn bị rống mà ngẩn người, biểu tình vô cùng mờ mịt nhìn Mạnh Dao,

Khuôn mặt tuấn mĩ, đẹp như được điêu khắc, nhưng giờ phút này đứng trước mặt Mạnh Dao lại có chút vô tội cùng ủy khuất.

Đúng là gặp quỷ mà!

"Anh tránh xa một chút!"

Mạnh Dao không kiên nhẫn mà xua tay với Kỳ Bác Ngạn, đem khoảng cách hai người kéo ra. Muốn gì đây? Muốn dọa cô chết đúng không?

Mạnh Dao cảm thấy Kỳ Bác Ngạn dọa cô, nhưng ở trong mắt người ngoài, là Mạnh Dao đang dọa Kỳ Bác Ngạn.

Động tác của Kỳ Bác Ngạn quá nhanh, Đào Phóng không kịp xuống xe mở cửa cho anh, chờ đến khi anh ta xuống xe, nhìn thấy giống như Kỳ Bác Ngạn bị đe dọa mới lập tức vọt qua.

Người còn chưa đến chỗ, thế nhưng anh ta lại thấy Kỳ tổng luôn cao lãnh, lại dũng ngữ khí yếu ớt nói: "Anh chỉ là, muốn giúp em cầm đồ trên tay", Đào Phóng thiếu chút nữa trượt chân, té ngã.

"Không cần!"

Phản ứng đầu tiên của Mạnh Dao là mở miệng cự tuyệt, nhưng nói xong lại cảm thấy hối hận.

Nặng như vậy, một lát nữa cầm về, nhất định sẽ mệt chết cô, thật vất vả mới có người giúp, cự tuyệt cái gì mà cự tuyệt?

Manh Dao trong lòng hối hận đến khóc ròng, trên mặt lại ngẩng cằm, cậy mạnh, xách túi liền đi.

Kỳ Bác Ngạn tay bắt được cái túi, nhàn nhạt nói: "Để trên xe, mang về!"

Mạnh Dao do dự không biết nên buông tay hay không.

Lúc này, một gương mặt tươi cười xuất hiện, thân thiện cứ như đã quen Mạnh Dao từ lâu rồi, không chút khách khí hỗ trợ, "Để trên xe, để trên xe, nhiều đồ như vậy sao có thể xách tay, mau bỏ lên xe, có xe, sao lại không bỏ!"

Đào Phóng nhanh tay giúp đỡ giành lấy, Mạnh Dao không thể không buông tay. Đúng là không có đồ nặng, cả người nhẹ nhàng hẳn.

"Để tôi, để tôi!"

Thân là trợ lý của Kỳ Bác Ngạn, Đào Phóng muốn tự nhận hết thảy xử việc thay có sếp mình, bao gồm cả việc vặt vãnh, tích cực cầm đồ trên tay Kỳ Bác Ngạn, đem đến bỏ vào xe.

Kỳ Bác Ngạn thấy mình giúp đỡ thì Mạnh Dao không cần, nhưng Kỳ Phóng lại đây nói hai câu, Mạnh Dao liền đưa đồ, ánh mắt nhìn Đào Phóng có chút không thích hợp.

Bọn họ quen biết nhau sao?

Kỳ Bác Ngạn không hỏi ra, môi mấp mấy, cố ý kết thân với Mạnh Dao: "Lên xe, cần phải đi rồi!"

Cô cũng lên xe sao?

Mạnh Dao chớp chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ, trong lúc nhất thời chưa có trả lời.

Đào Phóng một bộ dạng quen thuộc, mặc dù anh ta chưa gặp Mạnh Dao lần nào, cũng không biết tên họ của cô nhưng vẫn nói.

"Đúng đúng đúng, lên xe lên xe, xe đi nhanh hơn, nếu mà cô đi bộ phải buổi trưa mới về đến nhà!"

Mạnh Dao suy nghĩ một chút, một bên là thành thời về nhà, một bên thì cô không muốn tiếp xúc nhiều với trùm cuối, lần này trực tiếp cự tuyệt, "Trên trấn tôi còn có việc, không ngồi xe, phiền anh mang đồ về nhà giảm tôi!"

Thấy cô cự tuyệt, Đào Phóng liếc mắt nhìn sếp mình xin giúp đỡ.

Kỳ Bác Ngạn dùng ánh mắt khác thường mà nhìn Đào Phóng

Anh kêu cô lên xe thì cô trực tiếp cự tuyệt.

Còn Đào Phóng kêu cô lên, tuy cô cũng cự tuyệt nhưng lại giải thích với anh ta.

Kỳ Bác Ngạn thấy trong lòng mình nổ tanh tách, mím môi, không hé răng.

Anh không lên tiếng, không đưa ra chỉ thị, Đào Phóng thân làm trợ lý sao có thể tùy tiện ngăn lại, chính vì vậy Mạnh Dao nghênh ngang rời di.

Đối với quan hệ của Kỳ Bác Ngạn với Đào Phóng, một chút nghi ngờ cũng không có, đối với ô tô của Kỳ Bác Ngạn, cũng chỉ kinh ngạc một chút, không có tò mò quá nhiều.

+

Kỳ Bác Ngạn thấy bóng dáng tiêu sái của Mạnh Dao, mày hơi nhíu lại.
 
Chương 86: Quán Ăn Vặt, Tiêu Tiền Lung Tung


"Kỳ tổng, cô gái này là, là đồng hương?"

+

Đào Phóng mặt đầy tò mò, thấy Mạnh Dao vừa đi xa, liền ba ba hỏi.

Khuôn mặt lạnh như sương của Kỳ Bác Ngạn đảo qua làm Đào Phóng giật mình một cái.

Đào Phóng là người lúc nào gặp chuyện cũng cười xán lạn, hắc hắc cười lên, khuôn mặt cậu ta có chút đào hoa.

"Kỳ tổng, anh kêu chúng tôi dừng xe ở đó, tôi cùng Lỗi tử đều nhìn thấy cô ấy, cô ấy cùng một thằng bé cùng nhau ra thôn, đi lên trấn này.

"Lúc nãy tôi còn định hỏi thăm cô ấy tin tức của anhnhưng chưa kịp hỏi bọn họ đã đi rồi! Đúng không Lỗi tử?"

Đào Phóng mỗi lần thấy sự tình có gì không ổn đều phải lôi kéo Khương Văn Lỗi một phen, Khương Văn Lỗi cũng đã quen rồi, không biểu tình gật đầu.

Khóe môi Kỳ Bác Ngạn giật giật, nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đào Phóng càng nhìn càng cảm thấy không đúng lắm, vấn đề nằm trên người cô gái mập mạp kia, nhưng vấn đề là muốn biết đáp án từ miệng Kỳ tổng thì còn khó hơn lên trời.

Làm không rõ việc này trong lòng Đào Phóng gấp gáp đến mức khó chịu.

Anh ta quýnh hết cả lên, không nhịn được liền trực tiếp hỏi ra thắc mắc trong lòng mình, hắc hắc cười mở miệng: "Kỳ tổng của chúng ta muốn theo đuổi cô gái kia? Trấn này các xa thôn như vậy, một mình đi về cũng tốn nhiều thời gian!"

Kỳ Bác Ngạn đạm mạc quét mắt nhìn anh ta, chỉ một cái liếc mắt lập tức thành công khiến cho Đào Phóng đờ người.

Trong lòng Đào Phóng không nhịn được mà hộ: Kỳ tổng mới vừa rồi là không kiên nhẫn, phải không? Đúng không?

Anh bất quá chỉ mới nói hai câu, như thế nào lại chọc Kỳ tổng?

Kỳ Bác Ngạn nghĩ thế nào, tự nhiên Đào Phóng không đoán ra được, nhìn bóng dáng Mạnh Dao nhỏ dần, rốt cuộc Kỳ Bác Ngạn cũng mở miệng: "Các cậu đem đồ về trước đi!"

Nói xong, thì nhấc chân theo hướng Mạnh Dao đang rời đi. Đào Phỏng: "....."

"Kỳ tổng, Kỳ tổng, không phải..."

"Đừng kêu!"

Khương Văn Lỗi đang an ổn ngồi ở ghế phó lái, "Kỳ tổng đã ra quyết định, cậu còn nghi ngờ cái gì?"

"Tôi chỉ là..."

Đào Phóng muốn giải thích nhưng Khương Văn Lỗi không nghe, giục anh ta, "Lên xe, mau lên!"

Đào Phóng: "......" Sao cảm giác như mình là cổ phiền phức ấy nhỉ???

Mạnh Dao định qua nhìn xem trường học trên trấn để khảo sát một chút tình hình buôn bán ở chỗ này.

Chợ sáng, trường học, nhà xưởng, đều là những nơi đông người dễ buôn bán, đi nhìn xem một chút coi có chỗ nào thích hợp để bày quán bán.

Ở trấn có hai trường học, một là trường tiểu học của Kỳ Văn Diệp, cái còn lại là trường sơ trung.

Hai ngôi trường đều nằm cạnh nhau, đều nằm ở phố Nam, Mạnh Dao đi từ phố Tây phải qua phố Thanh mời đến được phố Nam.

May mắn lúc cô đến là thời gian ra chơi, cổng trường mở ra, mấy thằng nhóc học sinh nghịch ngợm đang ào ào chạy ra cổng.

Bên cạnh trường học có một quầy bán văn phòng phẩm, nhưng quầy này rất an tĩnh, vắng khách, ngoài ra bên cạnh cổng trường còn có một sạp bán đồ ăn vặt

Mạnh Dao tò mò đi qua nhìn xem, quả nhiên thấy món đồ ăn vặt nhỏ nhỏ nhưkẹo cao su dưa hấu, mứt hồng, mì gói, ô mai, kẹo đường, túi nước ngọt có gas...

Về mặt Mạnh Dao đầy hoài niệm, tay không nhịn được, cầm một thanh kẹo đường.

Loại kẹo này rất dính, hồi bé nhiều lần Mạnh Dao vì ăn kẹo này suýt rụng răng, nhưng lúc ấy lại thấy nó rất ngon, rất ngọtngọt đến tâm khảm.

Kẹo đường này được kéo thành nhiều sợi rồi quấn lại thành một cây nên ăn được rất lâu.

Mạnh Dao vừa định đem cây kẹo bỏ lại, chủ quán liền nói: "Một xu!"

Mạnh Dao: "......."

Cô chỉ cầm xem thôi mà đầu có ý định mua. Cô đã lớn như vậy sao có thể ăn mấy món đồ con nít này chứ.

Lại nói hiện tại mà nói, kêu cô nếm thử còn được, chứ bảo cô cắn một miếng thì thôi đi, cô sợ dính răng nha

Cô định đem đồ buông xuống, thì một âm thanh nổi giận đùng đùng vang lên, "Chị lại tiêu tiền lung tung".
 
Chương 87: Có Muốn Ăn Hay Không?


Kỳ Văn Diệp bị cậu bạn Dương Bân Bân lôi kéo, bắt cậu mới đồ ăn vặt.

Nhưng vừa ra đến cổng, cậu nhìn thấy một thân ảnh mập mạp quen thuộc, lúc đầu cậu còn tưởng mình nhìn lầm, không nghĩ đến thật sự đó là Mạnh Dao.

Đã tiêu tiền rồi, còn dám đến trước cổng trường cậu tiêu.

"Ai a? Nga nga nga!! Thì ra là bà chị dâu béo ú xấu xí của cậu!"

Dương Bân Bân chính là một thằng nhóc mập mạp, lại còn dám nói Mạnh Dao là mập ú.

Nhà Dương Bân Bân có tiền, thường xuyên cho cậu bé tiền tiêu vặt, cậu bé mỗi ngày đều cầm tiền đó đi mua đồ ăn vặt, ăn ăn ăn, rốt cuộc ra dạng một đứa bé mập mạp như bây giờ.

Mạnh Dao nghe thấy tiếng ồn thì quay đầu, nhìn vào đôi mắt đang phun lửa giận của Kỳ Văn Diệp và đôi mắt tò mò của cậu bé mập bên cạnh cậu.

Nhìn bộ dạng kề vai sát cánh của hai đứa, chắc là anh em tốt của Kỳ Văn Diệp.

Mạnh Dao còn chưa cùng Kỳ Văn Diệp chào hỏi, lại nghe cậu bé mập kia quang minh chính đại mà nói: "Thật xấu, Kỳ Văn Diệp chỉ dấu thứ của cậu sao vừa mập vừa xấu thế?".

Mạnh Dao: "....... Này thằng nhóc mập kia, sao mi không tự coi lại chính mình.

"Cậu mới xấu! Cậu mới béo! Sao lúc nói chị ấy cậu không nhìn lại mình đi, xem cái bụng cậu kia!"

Kỳ Văn Diệp vừa nói, vừa "bang" một cái vào

bụng cậu bé, ra tay cũng rất tàn nhẫn. Cậu bé mập kia run rẩy nhưng vẫn cười ha hả, không hề khách khí, "Mình lớn lên béo, nhưng không xấu, mọi người thấy mình đều kêu mình lớn lên có phúc khírất thích nựng mình!Kỳ Văn Diệp: "......" Cậu không muốn cùng một thằng nhóc tự cuồng bản thân nói chuyện đầu.

Kỳ Văn Diệp đem cánh tay đang quàng trên vai cậu đẩy ra, hùng hùng hổ hổ đi qua chỗ Mạnh Dao, "Đem đồ để xuống, có phải chị cảm thấy bây giờ mình có nhiều tiền nên tùy tiện tiêu xài, em nói cho chị biết, tiền đó..."

Mạnh Dao đem cây kẹo đưa đến trước mặt Kỳ Văn Diệp, hỏi cậu, "Có muốn ăn không? Chị mua cho em!"

Kỳ Văn Diệp nghẹn mấy lời định nói trong cổ hong, không biết vì cái gì mà cậu đỏ mặt, phản ứng lại cô, "Trẻ con mới ăn mấy loại này ý!"

"Em không phải trẻ con sao? Muốn ăn không? Không cần em trả tiền!"

"Cậu ấy ăn, cậu ấy ăn, cậu ấy thèm kẹo này lâu rồi, trong nhà không có tiền mau cho cậu ấu, cái này trước đó cậu ấy chưa ăn qua đâu! Chị dâu, chị thấy cậu ấy đáng thương không?

Cậu bé mập Dương Bân Bân không hổ là anh em tốt của Kỳ Văn Diệp, vì muốn Kỳ Văn Diệp được ăn, mà tiếng chị dâu cũng kêu.

Cậu bé còn ôm lấy Kỳ Văn Diệp, quang minh chính đại mà thuyết giáo cho cậu.

"Ngốc a, có người trả tiền cho cậu ăn ăn ngon, sao lại không cần, có tiện nghi mà không chiếm, mau nhận lấy đi, rồi chúng ta đổi đồ ăn cho nhau!

Nói xong, lại cười hì hì hỏi Mạnh Dao"Chị dâu, có thể mua cho Kỳ Văn Diệp túi nước ngọt có gas được không? Hôm nay trời nóngcậu ấy học thể dục xong khát nước nhưng không có tiền uống, nhìn xem cậu ấy khát đến tội chưa kia!"

Mạnh Dao: "........"

Thằng nhóc béo này, da mặt cũng dày quá đi! Mạnh Dao nhìn làn da đang đỏ của Kỳ Văn Diệp, lại cầm một túi nước có gas lên.

Chů sạp lập tức báo giá: "Một xu hai túi!"

Mạnh Dao nhướng mày, cầm đưa cho Kỳ Văn Diệp cùng cậu bé mập, "Mỗi người một túi!"

Xem quan hệ của Kỳ Văn Diệp cùng cậu bé mập này tốt như vậy, lại nhìn cách ăn mặc của cậu bé chắc là người có tiền, hẳn bình thường cũng chiếu cố Kỳ Văn Diệp không ít!

Cho nên mua nước ngọt có gas, cậu bé cũng nên có một túi!

"Kia ngượng ngùng quá!"

Dương Bân Bân miệng thì nói ngượng ngùng, nhưng tay thì lập tức nhận lấy túi nước.

Kỳ Văn Diệp muốn cướp lấy, cậu bé lập tức ôm vào lòng, "Chị dâu cho mình, cũng cho cậu, đừng có đoạt, của cậu ở kia kìa!"

Kỳ Văn Diệp tức điên quá, nắm tay thành nắm đấm, nghẹn đỏ mặt, "Xem chị ấy dám mua?"

Mạnh Dao đang muốn trả tiền: "......."
 
Chương 88: Em Mua Cho Chị


"Em được lắm!"

Cậu bé mập lải nhải dạy dỗ Kỳ Văn Diệp, "Mua đồ ăn vặt cho cậu, mà cậu còn không vui, chẳng lẽ cho cậu ăn cỏ ăn trấu cậu mới vui vẻ sao? Hồ đồ!"

Kỳ Văn Diệp đúng là không đoạt lại cậu bé mập, chỉ là đem túi trong tay Mạnh Dao trả lại, cường ngạnh mà nói: "Em không cần!"

Mạnh Dao tức giận mà mắng cậu, "Thằng nhóc này, không biết tốt xấu, chị còn chưa uống qua, mua cho em, em còn không vui, không uống thì đổ đi!"

Ánh mắt Dương Bân Bân đảo một vòng.

Cậu cho rằng Kỳ Văn Diệp không cần, thì chính mình không uống, không nghĩ tới Mạnh Dao lấy ra một túi tiền.

Dương Bân Bân chớp mắt, bật chế độ nịnh nọt lấy lòng kêu lên "Chị dâu"

"Chị dâu, chị thật tốt, cha em cũng không đối với em tốt như vậy, cảm ơn chị dâu, sau này chị thường tới nha, mỗi lần tới thì nói trước với em, em ra nghênh đón chị!"

"Thật sự? Thật không dám giấu giếm em, chỉ tỉnh toán sẽ ở trường buôn bán, khẳng định trong trường quan hệ của em với mấy bạn học rất tốt, em nhớ giúp chị tuyên truyền nha"

Mạnh Dao cũng học bộ dạng tươi cười của cậu bé, làm Dương Bân Bân run cả tay.

Cậu bé biết mà, trên đời này làm gì có bánh từ trên trời rơi xuống, thứ nước này cũng thật phỏng tay mà.

Dương Bân Bân nhe răng, "Chị dâu, làm buôn bán chỉ cần không lừa già dối trẻ, hòa khi sinh tài, khẳng định sẽ buôn may bán đắt, buôn bán tốt ngay ấy mà.

Mạnh Dao không nhịn được sờ sờ đầu của cậu bé mập mạp này.

Thằng nhóc béo này cũng có ý tử, cô còn chưa buôn bán nó đã chúc cô buôn may bán đắt rồi.

Mạnh Dao cười cười, "Vậy mượn lời tốt này của em!"

Đáng tiếc, cô chỉ nói thế mà thôi, vừa mới bắt đầu, cô không định tính toán tới đây bán.

Bên này, Kỳ Văn Diệp nghe được Mạnh Dao muốn buôn bán, không bình tinh nói, lỗi kéo Mạnh Dao, khẩn trường hề hề hỏi: "Chị muốn ở trước trường em buôn bán? Chị định bán cái gi?"

"Em nói chị cho chị biết, trường của em nhìn vậy chứ buôn bán không tốt đâu, học sinh có tiền thì chê mấy món rẻ, còn bán quá mắc thì học sinh nghèo như em không có tiền để mua"

Không đúng, phải nói là Kỳ Văn Diệp căn bản không ăn cơm ở bên ngoài, buổi sáng Kỳ Bác Ngạn cho cậu 1 đồng cậu cũng không mua, định lát nữa đổi tiền lẻ rồi lấy một hai xu gì đó.

Kỳ Văn Diệp nghĩ đến tình trạng thê thảm hiện tại, lắc đầu liên tục.

"Chị định tới trường buôn bán cái gì, rồi lỡ không ai mua thì sao? Đừng dùng hết tiền"

"Chị nếu là, nếu là muốn mua đồ ăn vặt, mua.... Còn không được sao?"

Kỳ Văn Diệp mặt nghẹn đỏ lên, nói chuyện lí nhí, giống như ai cắt miếng thịt của cậu: "Em, em mua cho chị, bất quá, em nói trước, nhiều nhất mua...một xu thôi"

Mạnh Dao: "........"

Cô cắn răng, chọc trấn Kỳ Văn Diệp, "Có thể nói lời nào hay hơn được không? Em không nói gì hay được à? Chị mua cho em an? Chỗ nào cần em ra tiền?".

"Đúng rồi, cậu chỗ nào thì có tiền? Cậu không phải là người nghèo sao? Ngày hôm qua cậu còn cùng mình khóc than gạt tiền người ta đó! Có tiền sao không lấy ra mua đồ ăn ngon, mau lấy ra!"

Dương Bân Bân nghe Kỳ Văn Diệp nói có tiền, so với chính mình có tiền còn kích động hơn, lấy tay bỏ vào túi Kỳ Văn Diệp tìm tìm, thì bị cậu cho một phát vào tay.

"Đây không phải tiền trộm!"

Kỳ Văn Diệp ngẩng cằm nói, ngay sau đó, đem cây kẹo Mạnh Dao vừa bỏ xuống, đưa cho cô, "Cầm lấy, không phải chị chưa từng ăn sao? Em mua cho chị!"

"Nhưng mà chị phải đáp ứng em, ăn xong không được tùy ý buôn bán, nhà chúng ta không có nhiều tiền cho chị làm bậy đâu!"

Mạnh Dao: "........"

Mạnh Dao bĩu môi, đem cây kẹo đường chọc chọc cậu vài cái.

Vừa mới lúc đầu, thằng nhóc này có chút không kiên nhẫn, kết quả là càng chọc càng ngốc, luôn ngơ ngác nhìn ra sau lưng cô.

Hậu tri hậu giác Mạnh Dao cảm thấy không đúng, vừa quay đầu lại....

"A!"

Trùm cuối khuôn mặt lạnh tanh đứng rất gần cô, mắt cô trừng lớn, cả kinh hét một tiếng thật to hướng tới anh "A".
 
Chương 89: Mùi Dấm


Kỳ Bác Ngạn nhăn mày, bắt lấy cây kẹo mà Mạnh Dao đưa em trai mình. Này là cây kẹo dính nha, hiển nhiên là cây kẹo mà Mạnh Dao cùng Kỳ Văn Diệp cầm lên lại buông xuống

Mạnh Dao không biết trùm cuối muốn làm gì, mang theo tức giận lùi ra sau mấy bước.

Mà Kỳ Văn Diệp phía sau, lại bước lên trước may bước.

"Anh hai, sao anh lại đến trường học, sao anh cũng lên trấn? Không phải anh định đi đấy chứ?"

Cậu lúc đầu còn đang cao hứng, sau đó lại rối rắm khẩn trương, duỗi tay bắt lấy Kỳ Bác Ngạn, bị anh nhìn thoáng quá thì rụt tay về.

"Em nói sai rồi, anh hai không đi, anh đã đáp ứng rồi, anh hai".

Kỳ Văn Diệp thấy Kỳ Bác Ngạn cầm đồ ăn vặt, duỗi trước mặt mình, do dự, đưa tay nhận lấy, "Anh hai, anh muốn mua đồ ăn vặt cho em sao?"

Theo bản năng cầm lấy....

Bất động.

Kỳ Văn Diệp nhịn không được nhìn Kỳ Bác Ngạn, không ngờ cặp mắt đen kia rành mạch hiện lên ý tứ: "Thứ này không phải cho em."

Kỳ Văn Diệp đầu đầy dấu chấm hỏinghi hoặc, ba ba kêu một tiếng "Anh hai".

Lại không thể tưởng tượng được, ngay sau đó, đồ ăn trong tay cậu bị Kỳ Bác Ngạn lấy trở về.

Ngược lại dơ cao hơn, đưa cho người phía sau.

Kỳ Văn Diệp: "......"

Người vừa mới lùi ra sau lưng cậu là chị dâu.

Mạnh Dao cũng ngốc luôn rồicô hoàn toàn không hiểu được ý tứ của trùm cuối.

Dương Bân Bân từ lúc mới thấy Kỳ Bác Ngạn, liền ngơ ngẩn, ngẩn người một hồi lâu cậu bé mới lấy lại được tinh thần

Cậu bé phấn chấn, túm lấy Kỳ Văn Diệp, gương mặt béo tràn đầy kích động

"Đây là anh hai cậu hả? Mình cuối cùng cũng tin lời cậu nói, anh hai cậu lớn lên thật tuấn tú, không chỉ tuấn tú đâu, còn rất giống với đại minh tinh!"

"Kỳ Văn Diệp, chúng ta đã sớm nói rồi, anh cậu cũng là anh mình, mau mau mau, mau giới thiệu một chút!".

Kỳ Văn Diệp bị Dương Bân Bân nói đến hoa mắt chóng mặt ù tai, nhịn không được duỗi tay đẩy cậu bé một cái, cậu bé oa oa kêu lên.

Mặt cậu bé cũng đủ dày, trực tiếp các trạng với Kỳ Bác Ngạn, "Anh hai, anh xem cậu ấy động tay động chân kìa, anh mau thu thập cậu ay!"

Khuỷu tay Kỳ Văn Diệp thọc cho Dương Bân Bân một cái, thành công làm cậu bé yên tĩnh một chút.

Thấy Kỳ Bác Ngạn cùng Mạnh Dao đứng đối mặt, một người đưa đồ, một người khôi ân, Kỳ Văn Diệp nghiến răng, túm lấy tay Mạnh Dao, bắt cô phải nhận đồ của Kỳ Bác Ngạn đưa.

Còn không phục mà nói với Mạnh Dao: "Anh hai còn chưa mua đồ ăn vặt cho em đâu, mua cho chị, chị còn dong dong dài dài không nhận, mau cầm đi!"

Kỳ Bác Ngạn liền buông tay, Kỳ Văn Diệp cầm tay Mạnh Dao nhận lấy.

Kỳ Văn Diệp tuy rằng nói Mạnh Dao, nhưng cầm lòng không đậu, hừ hừ tức giận, "Đây là đổ ăn cho con nít, có gì ngon mà ăn, chỉ lãng phí tiền! Em mới không có hiếm lạ mấy món này!"

Mạnh Dao cầm lấy cây kẹo đường, càng ngốc lăng hơn nữa.

Trùm cuối không biết có ý đồ xấu gì, tự nhiên cho cô kẹo đường là gì?

Từ hành động vừa rồi của anh, đích xác là đưa cô không phải đưa cho Kỳ Văn Diệp.

Trùm cuối muốn làm gì? Đồ của anh cô nào dám nhận?

Mạnh Dao run rẩy muốn ném đi, Kỳ Văn Diệp ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt bắt được kẹo, nhét lại cho cô.

"Chị cầm đi!"

"Chị còn không biết tốt xấu, đến em còn không Có!"

Lời này nói ra, mùi dấm bay nồng nặc.

Mạnh Dao muốn đem kẹo nhét cho Kỳ Văn Diệp, chưa kịp đưa, trong tay Kỳ Văn Diệp cũng đột nhiên xuất hiện một cây kẹo đường, cậu vội vàng nhận lấy.

Vừa thấy, liền cao hứng hẳn lên.

"Anh hai, đây là cho em?"

Cũng là một cây kẹo đường nha.

Kỳ Văn Diệp thấy trong tay mình có đồ ăn, thì cao hứng hoan hô: "Anh hai, anh thật tốt!"

Mạnh Dao muốn mua cho cậu thì cô không cần, anh hai mua thì cậu muốn. Hai đúng là anh em ruột!
 
Chương 90: Trong Túi Anh Hai Có Tiền


Sau khi đưa kẹo cho Kỳ Văn Diệp, Kỷ Bắc Ngạn lưu loát móc tiền trong túi ra trả.

Chủ sạp nhận lấy tiền, từ lúc cậu thanh niên này đến, bà liền biết hôm nay mình kiếm được bộn tiền.

Bán thế này, cũng quá lời rồi.

Cậu bé Dương Bản Bản bị hành động dứt khoát của Kỳ Bắc Ngạn thu hút không thôi, định kéo Kỳ Văn Diệp ra nói nhỏ.

Kỳ Văn Diệp tuởng Dương Bân Bân muốn lấy kẹo của cậu, lập tức né ra, đem đồ vội giấu sau lưng.

"Cái này không thể cho cậu, cái này là anh hai mình mua cho mình, mình phải cất giữ cẩn thận!"

Dương Bân Bân: "........"

Kẹo đường thôi mà, cậu bé còn hiếm lạ?

Nhưng mà tin hay không, cậu bé không tiêu tiền cũng sẽ có đồ ăn vặt?

Cậu bé ôm bịch nước có gas, khuôn mặt béo tròn cười với Mạnh Dao.

"Chị dâu, nước có gas này chị cũng chưa từng uống thử phải không? Chị có thể nói anh hai mua! Vừa rồi em nhìn thấy trong túi anh hai có tiền!"

"Có đúng hay không anh hai?"

Mạnh Dao: "......."

Một, hai, ba, rốt cuộc đang làm trò quỷ gì?

Càng làm cho Mạnh Dao há hốc mồm hơn, Kỳ Bác Ngạn thế mà cầm một túi nước có gas đưa cho cô trước mắt hai thằng nhóc này.

Kia, khớp ngón tay rõ ràng, bịch nước trên tay anh cũng đẹp hơn rất nhiều.

Mạnh Dao lại lùi về sau mấy bước, vừa lùi vừa trừng mắt nhìn Kỳ Bác Ngạn.

Thần kinh của tên này hôm nay bị làm sao vậy?

Kỳ Bác Ngạn thấy hành động này của Mạnh Dao, nhíu mày.

Đây là, không thích?

Dương Bân Bân thấy bộ dạng của hai người, kêu a mổ tiếng khổ sở, cầm lòng không đậu mà đứng ra giúp đỡ.

"Chị dâu, chị mau cầm a! Anh hai là chồng chị, mua cho chị là đương nhiên, chị không cần cảm thấy ngượng ngùng!"

Thời điểm nói chuyện, Dương Bân Bân cười tủm tỉm thoạt nhìn rất giống phật Di Lắc, người nhìn người thích.

Nhưng Kỳ Văn Diệp thấy Dương Bân Bân như vậy liền tiến lên kéo cậu bé lại, vì cậu biết đây là bạn mình sắp giở trò.

Vừa kéo Dương Bân Bân về liền nghe cậu bé nói: "Huống hồ anh hai không chỉ mua cho chị, còn mua cho em trai mình là Kỳ Văn Diệp, mỗi người đều có, rất công bằng, cho nên chị đừng có ngượng ngùng!"

Thằng nhóc mập vừa nói một câu "Công bằng", trong tay Kỳ Văn Diệp có nhiều hơn một bịch nước có gas.

Vẫn như cũ, là Kỳ Bác Ngạn đưa cho.

Kỳ Văn Diệp lúc này đã choáng váng.

Không, không đúng, không phải cậu choáng váng mà là anh hai cậu bị choáng váng.

Trước đây, anh hai cậu rất nghiêm khắc, không cho cậu còn nhỏ đã cầm tiền, cũng không cho phép cậu mua đồ lung tung ăn vặt bậy bạ.

Hiện tại thì khen ngược, đã mua cho cậu không những một mà là hai.

Kỳ Văn Diệp còn chưa nghĩ xong, trong tay Dương Bân Bân cũng có nhiều thêm một cây kẹo đường. Cũng là Kỳ Bác Ngạn đưa.

Này thì đúng là công bằng, ai cũng có phần như nhau.

Cậu nhóc mập cao hứng đến cười nhẹ cả răng, cho Kỳ Văn Diệp một ánh mắt đắc ý.

"Cảm ơn anh hai, đúng ra em còn chưa được nhận phần này đâu, hắc hắc hắc hắc..."

Kỳ Văn Diệp: "........"

Rốt cuộc anh hai hôm nay bị làm sao, tự nhiên hào phóng vậy trời?

Kỳ Văn Diệp còn chưa suy nghĩ cẩn thận, chuông vào lớp vang lên đinh đinh linh linh.

Học sinh vừa nghe chuông vào lớp, một đám chạy như bay.

Kỳ Văn Diệp mặc kệ tiếng chuông, mở miệng, muốn hỏi Kỳ Bác Ngạn một vấn đề

Cậu bé mập lanh tay lẹ mắt che miệng Kỳ Văn Diệp, túm lấy cậu chạy đi, "Mau lên, vào lớp rồi kìa! Mau lên!"

"Chị dâu, chị chậm rãi di dạo, chúng em vào trước, học xong tiết cuối chúng em liền vê "Anh hai, anh nhớ về cùng chị dâu nha, trên đường không an toàn!"

Cậu bé mập lo Kỳ Bác Ngạn có khả năng bị Mạnh Dao cự tuyệt, liền chủ động giúp anh đề ra vấn đề này.

Nếu Kỳ Bác Ngạn còn không biết nắm lấy cơ hội, thì thật vô dụng!

Nghĩ nghĩ, cậu bé quay đầu nhìn hai người bằng ánh mắt đồng tình, một người tuấn tú, một người béo, thật là không xứng với nhau.

Bất quá, cần gì quan trọng đẹp xấu?

Cùng lắm giống cha mẹ cậu bé thôi.

Mạnh Dao nhìn cậu bé một bên ôm đồ ăn, một bên lôi kéo Kỳ Văn Diệp, rất nhanh không thấy người, thì cạn lời.

Cô muốn chạy cũng không được.

Ai có thể nói cho cô biết, trùm cuối muốn chơi trò gì?
 
Chương 91: Cho Em Tiền, Không Hẳn Là?


Kỳ Bác Ngạn móc tiền ra, yên lặng đưa cho chủ quán tính tiền, Mạnh Dao duỗi tay đem tiền đó đoạt đi.

Trợn mắt tức giận.

"Tôi không cần, anh cảm thấy tôi lớn thế này rồi còn thích ăn cái này?"

Kỳ Bác Ngạn thoáng nhướng mày, lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Chắc có lẽ do đứng gần, nên Mạnh Dao cảm thấy khuôn mặt anh đặc biệt đẹp mắt. Nhất là lúc trên mặt anh có biểu cảm phong phú, rất giống như tuyệt thế mỹ nam, càng nhìn càng đẹp.

Biểu tình của Kỳ Bác Ngạn không giống như chất vấn mà chỉ đơn thuần nghi hoặc, gằn từng chữ nói: "Em còn chưa ăn qua sao lại biết mình không thích?"

Mạnh Dao há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ đành trừng mắt lại, nói, "Tôi chính là không thích."

Kỳ Bác Ngạn thấy Mạnh Dao không giống như làm bộ, không dây dưa, gật đầu, "Được! Vậy thì không mua!"

Mạnh Dao đem nước có gas đặt lại trên sạp, rồi đem kẹo đường đặt lên, "Tính tiền cây kẹo đường của cậu bé mập mạp và túi nước của Kỳ Văn Diệp thôi!"

Kỳ Bác Ngạn đem 5 xu đưa cho chủ quán, rốt cuộc thanh toán xong.

Chỉ là đồ trong tay Mạnh Dao, một cái cũng không mua.

Mạnh Dao từ chối được đồ của Kỳ Bác Ngạn mua cho, không khỏi có bao nhiêu vui vẻ.

Đồ của trùm cuối, sao có thể nhận chứ?

Nhưng vừa mới xoay người, một bàn tay thon dài ngăn lại.

"Anh..."

"Cái này, cho em!"

Mạnh Dao theo bản năng nghiêng đầu nhìn xem, thì thấy một xấp tiền ở trước mắt, cuối cùng xấp tiền đó được đặt ở trong lòng bàn tay cô.

Không không lại đưa nhiều tiền như thế, Mạnh Dao căng da đầu, đem tay mình né ra chỗ khác, cắn răng cự tuyệt, "Tôi không cần!". Kỳ Bác Ngạn lẳng lặng nhìn Mạnh Dao không nói lời nào, cũng không có hành động gì khác.

Cô thật sự không hiểu trùm cuối muốn làm gì, nhịn lâu như vậy sao có thể nhịn nổi, chống nạnh mà hỏi: "Anh rốt cuộc bị làm sao? Đầu tiên là mua đồ ăn vặt, sau đó là đưa tiền? Anh đang ném rác sao? Hay là anh muốn dùng tiền mua tôi?!"

Kỳ Bác Ngạn hơi chau mày, nhất nhất đáp, "Anh không có việc gì!"

"Cho em chứ không phải ném rác!"

"Không phải thu mua!"

Trả lời rất bài bản hẳn hoi nha, một vấn đề cũng không thiếu.

Mạnh Dao tức giận thở hổn hển, cơ hồ chỉ thẳng vào mặt Kỳ Bác Ngạn mà mắng, "Không có việc gì thì anh theo tôi làm gì? Anh ngồi xe không tốt sao, còn đi bộ theo sau tôi, còn không có lý do gì mà mua đồ, tôi đang hoài nghi anh có ý đồ bất lương!"

"Nói, có phải anh định đánh đòn ra oai phủ đầu đúng không?"

Kỳ Bác Ngạn không nghĩ tới hành động của mình gây hiểu lầm cho Mạnh Dao, nắm chặt số tiền trong tay, nghi hoặc hỏi lại: "Mua đồ cho em, đưa tiền cho em, không phải là?"

Mạnh Dao trừng mắt lớn, hung hăng hỏi lại, "Ai nói?"

Kỳ Bác Ngạn dừng một chút, mỗi mỏng phun ra một chữ, "Mẹ!"

Mạnh Dao: "........"

Lời này đúng là lời mà mẹ chồng cô có thể nói.

"Mặc kệ mẹ nói gì, tôi không cần, anh đừng quên, chúng ta muốn ly hôn, anh cách xa tôi ra một chút, tôi phải về nhà!"

Mạnh Dao hoàn toàn không tiếp nhận ý tốt của Kỳ Bác Ngạn, ánh mắt xẹt qua cọc tiền, cuối cùng hung hăng xoay người.

Kỳ Bác Ngạn nhấp nhánh môi, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.

Anh không rõ vì cái gì mà Mạnh Dao không cần, rõ ràng trước kia mỗi lần đưa tiền cho cô ấy thì cô ấy đều nhận!

Mang theo nghi hoặc, Kỳ Bác Ngạn nhấc chân đi theo sau Mạnh Dao.

Không xa không gần, cách Mạnh Dao một khoảng nhất định. Nếu liếc nhìn có thể thấy Kỳ Bác Ngạn đi theo sau Mạnh Dao, nhịn không được quay đầu.

"Kỳ Bác Ngạn!"

Mạnh Dao không kiên nhẫn gọi cả họ lẫn tên của Kỳ Bác Ngạn.

Cô rất tức giận, không quan tâm đến bố con thằng nào, đứng lại trước mặt trùm cuối, hung tợn, "Tôi không muốn nhìn thấy anh!"
 
Chương 92: Trùm Cuối Sao Có Thể...Ngây Thơ Như Vậy?


Kỳ Bác Ngạn môi mỏng mấp máy, đôi mắt thanh tĩnh mà nhìn Mạnh Dao.

Bình thường, Kỳ Bác Ngạn mà Mạnh Dao biết là một người lãnh lãnh đạm đạm, không có một cảm xúc dư thừa, giống hệt một người máy. Nhưng lúc này, khi bốn mắt nhìn nhau, cô mới biết mình sai rồi.

Nhìn đôi mắt tràn ngập bi thương kia, cơn tức giận của Mạnh Dao xìu xuống không còn thấy tâm hơi.

Kỳ Bác Ngạn có lẽ tuy không thể hiện hỉ nộ ái ố ra ngoài, nhưng anh vẫn là con người, vẫn có cảm xúc của riêng của mình.

Anh là người sống sờ sờ, không phải là nhân vật độc ác giống trong sách miêu tả.

Cô rốt cuộc cũng không tiếp tục rối rắm mẫu thuẫn giữa ngoài đời với trong sách nữa, nhìn anh đầy bất đắc dĩ, hỏi: "Anh có thể đừng đi theo tôi nữa được không? Tôi không phải con nít, cũng không nhận tiền đâu, không cần đi theo tôi."

Ngón tay thon dài của Kỳ Bác Ngạn giật giật, lần nữa đem tiền đưa cho Mạnh Dao.

Mạnh Dao nhìn xấp tiền chỉnh tề trước mặt, đầu liền tê dại.

Trùm cuối vì cái gì mà nhất định phải đưa tiền cho cô bằng được?

Mạnh Dao kiên định lắc đầu, nghiêm trang nói với Kỳ Bác Ngạn, "Tôi muốn ăn cái gì sẽ tự mua, hơn nữa tôi sẽ nghĩ cách để tự mình kiếm tiền, không cần người khác chu cấp!"

Lại cường điệu thêm một lần nữa"Chúng ta lập tức ly hôn, anh có nhiều tiền đến mức cho tiền một người lạ như tôi sao?"

Kỳ Bác Ngạn chờ Mạnh Dao nói xong, lẳng lặng sửa lại chỗ cô nói sai, "Còn chưa có ly hôn."

"Tiền không nhiều lắm, cũng không ít."

"Không phải người ngoài"

Mạnh Dao: "......" Cần thiết phải trả lời rõ từng vế như thế sao?

Mạnh Dao cố ý nghiêm mặt, không nghe anh, "Tôi nói là người ngoài chính là người ngoài, tôi không cần tiền."

Đầu ngón tay Kỳ Bác Ngạn giật giật, thu tiền lại, giây tiếp theo, lại đưa ra ngoài.

Môi mỏng nói tiếp: "Cho em để buôn bán."

Nháy mắt, Mạnh Dao cảm thấy mình đang vô cớ gây sự. Cầm tiền của trùm cuối, rồi còn phân rõ giới hạn với anh, thật là không có lương tâm.

Bả vai Mạnh Dao suy sụp, cái này cô hoàn toàn không nghĩ tới, "Tôi có đủ tiền vốn để buôn bản, là..."

"Là số tiền trước đây anh gửi về, tôi chỉ mượn thôi, chờ đến khi tôi kiếm được tiền, tôi nhất định sẽ trả cho anh gấp đôi!"

Lông mi Kỳ Bác Ngạn không khỏi run rẩy.

Trầm mặc một lát, bình tĩnh mở miệng hỏi: "Em muốn bán cái gì?"

"Bán chút đồ ăn.

Mạnh Dao không thể tưởng tượng được, có ngày mình và Kỳ Bác Ngạn có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau như vậy.

Cô vừa rồi đã nghĩ kỹ, anh không hề giống trong sách miêu tả chút nào, có lẽ vì thề không còn mâu thuẫn với anh, kiên nhẫn giải thích.

"Anh yên tâm, vừa mới bắt đầu sẽ không làm nhiều, chỉ làm một chút để bán, không để lỗ vốn, nhưng cũng sẽ không lời nhiều."

"Sẽ không lỗ vốn"

Kỳ Bác Ngạn yên lặng tiếp một câu.

Tuy rằng chỉ là lời bình thường, nhưng làm cho mặt mày Mạnh Dao đầy hớn hở, "Sao anh biết sẽ không lỗ vốn?"

Đôi mắt Kỳ Bác Ngạn nâng lên, nhìn nụ cười sáng lạn trước mặt, khuôn mặt cũng nhiễm một tầng ấm áp.

"Tay nghề của em rất tốt"

Mạnh Dao bởi vì lời ôn hòa của Kỳ Bác Ngạn mà giật mình phát hiện, thì ra trùm cuối cũng có khả năng nói chuyện dễ nghe.

Cô nghiêng đầu, đầy tò mò mà nhìn chằm chằm Kỳ Bác Ngạn

Vẻ ôn hòa trên mặt Kỳ Bác Ngạn chợt tắt, nghiêng mình, không cho cô nhìn.

"Di?"

Mạnh Dao không cam lòng kêu lên.

Vừa rồi cô vừa thấy gì?

Thời điểm trùm cuối quay mặt đi, thế mà cô thấy lỗ tại anh đỏ lên.

Bị cô nhìn chằm chằm nên đỏ mặt?

Trùm cuối sao có thể...ngây thơ như vậy?

Mạnh Dao nhón mũi chân, trộm lại gần nhìn để có thể nhìn rõ lên.

Lại không ngời, Kỳ Bác Ngạn xoay đầu, Mạnh Dao cả kinh đứng không vững, trực tiếp nhào đến chỗ anh.
 
Chương 93: Thế Giới Này Thật Nhỏ


Đứng thẳng không được, Mạnh Dao chỉ có thể ôm chặt lấy Kỳ Bác Ngạn, toàn bộ trọng lượng đều đè hết lên người anh.

Chính mình đè người khác, còn bày vẻ mặt tức giận, "Anh không có việc gì xoay người..." Làm gì?

Lời còn chưa dứt, cô trợn mắt nhìn Kỳ Bác Ngạn đỏ mặt, cả kinh mà há to miệng. Làn da trắng mịn của khuôn mặt đẹp trai, bây giờ đỏ mặt phá lệ rất rõ ràng.

Mạnh Dao lại gần để nhìn, cảm giác chính mình đang thấy kỳ quan thế giới.

Lời ở miệng nghẹn lại không nói ra, cảm thấy trong sách tả trùm cuối máu lạnh vô tình là rất không đúng.

Cô vội vàng cuống quýt đứng dây.

Thân thể Kỳ Bác Ngạn cương cứng, không dám động đậy, thẳng đến khi Mạnh Dao đứng thẳng dậy, mới lùi về sau mấy bước, cùng cô kéo khoảng cách.

Nghiêng người, chỉ chừa cho cô lỗ tại đang đỏ rực.

Mạnh Dao: "......."

Lúc này, một chiếc ô tô lướt qua hai người, ở trong xe, có một đôi mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm hai người, nhưng Mạnh Dao chưa từng chú ý tới.

Cô bận cau mày nhìn chằm chằm Kỳ Bác Ngạn đang phát ngốc. Đột nhiên cô cảm thấy, kỳ thật, trùm cuối cũng....Cũng không khó ở chung!

Khi suy nghĩ này lóe lên, thì Kỳ Bác Ngạn cũng nhìn qua, cô cũng không né tránh, đôi mắt thẳng tắp nhìn anh.

Ngược lại là Kỳ Bác Ngạn, chỉ nhìn Mạnh Dao một cái thì lập tức dời đi, lí nhí nói: "Không về vê sao?"

Mạnh Dao chớp mắt, "Về"

Lại lập tức hỏi lại anh, "Anh tính toán...Cùng tôi về sao?"

Kỳ Bác Ngạn đang cố lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng trả lời "Ân"

Mạnh Dao kinh ngạc phát hiện, đôi mắt của trùm cuối rất sạch sẽ, phảng phất giống như một ngọn núi tuyết trắng xóa, không có chút tạp niệm nào.

Trước kia cô chỉ chú ý đến, anh là một người lạnh lùng, hoàn toàn không để ý đến, anh có đôi mắt đẹp đến vậy!

Mạnh Dao có chút ngẩn ngơ, nhưng lại mau chóng hồi thần, mở miệng hỏi: "Hai người kia đâu?".

Kỳ Bác Ngạn nghĩ đến Mạnh Dao có thể quen biết với Đào Phóng, lập tức nói đơn giản, "Đi trở về!"

Mạnh Dao lần nữa há miệng thở dốc, lời định nói ra, lại do dự, chỉ nhẹ "Nga" một tiếng để trả lời.

Bước chân chậm rì rì hướng về nhà.

Vốn định dạo qua nhà xưởng một chút, nhưng trùm cuối luôn đi theo, thôi vậy!

Đi vài chục bước, không khí giữa hai người rất an tĩnh, Mạnh Dao không nói lời nào còn Kỳ Bác Ngạn thì vẫn luôn duy trì yên lặng.

Thẳng đến kho một chiếc ô tô dừng ven đường, bầu không khí an tĩnh này mới bị phá vỡ.

Cửa số xe hạ xuống, là Kiểu Tịch Ngôn, có ta cười cười nói: "Bác Ngạn, chị dâu, hai người lên trấn sao không gọi xe ngựa đi? Vừa lúc trong xe còn chỗ, hai người lên đi, tôi chở hai người ve."

Cô ta vừa dứt lời, Thẩm Tú Anh ngồi trong thờ đầu ra, gương mặt hả hê.

"Tịch Ngôn, bác nói này, con đừng tốt bụng quá, không phải ai cũng đáng để giúp đỡ đâu, đừng di theo vết xe đổ của bác, đừng có tốt bụng với loại người này!"

Bà ta che miệng nói một tràng, nhưng gió vẫn lọt vào.

Lúc nãy đi bệnh viện, bác sĩ giúp Thẩm Tú Anh tiêu độc có đề nghị bà ta trám răng. Nhưng đáng tiếc, khi nghe nói tiền trám răng, Thẩm Tú Anh thẳng thừng mắng bác sĩ là lang băm. Ầm ĩ một hồi, mới hung hăng rời khỏi bệnh viên.

Trám răng cái gì. Sao hay ra dẻ quá.

Thời khắc gặp lại Mạnh Dao, Thẩm Tú Anh tức đến đỏ mắt, cắn răng nghiến lợi mà nói.

Nếu không phải chừa lại mặt mũi cho Mạnh Dao, bà ta đã không mắng người vòng vo thế này.

Trong lòng Mạnh Dao không ngừng cảm thán

Thế giới này thật nhỏ.

Trấn rộng thế này, nói gặp là gặp, quả thật là duyên phận cao cấp mà.

Mạnh Dao đương nhiên sẽ không ngồi xe, học tập nguyên chủ, gặp người quen cũng chả buồn chào hỏi.

Tuy không lên tiếng, nhưng cô lại âm thầm trộm đánh giá Kỳ Bác Ngạn.

Thế mà trùm cuối cũng học theo cô, không thèm lên tiếng, cũng không thèm cho nữ chính cái liếc mắt.

Chỉ yên lặng cùng cô đứng đó.

Ách....

Trùm cuối đây là không thèm quan tâm đến người trong lòng?
 
Chương 94: Ngó Lơ Nữ Chính


Kiều Tịch Ngôn đang tràn đầy nhiệt tình, chan chứa ý cười, đôi mắt cong lại như trăng non mà nhìn Kỳ Bác Ngạn.

Nhưng mãi không được đạp lại, bị ngó lơ thì chậm rãi thu lại ý cười.

Nhưng cho dù có như vậy, thì vẫn cho người khác cảm giác thanh cao, quật cường ẩn ẩn có chút đáng thương.

Mạnh Dao nhìn thấy thể thì không đành lòng, mới vừa định nói "Không cần", thì Thẩm Tủ Anh đã cho cô ta bậc thang để đi xuống.

"Tịch Ngôn, con hỏi bọn nó làm gì? Con đừng nghĩ con giúp bọn nó thì chúng sẽ cảm kích con! Ai da, thật đúng là người ra ngoài kiểm được tiền lớn có khác, về thôn thấy ai cũng chướng mắt!"

Thẩm Tú Anh âm dương quái khí mà nói, đương nhiên lời này là nhằm vào Kỳ Bác Ngạn, ý là nói anh khinh người.

Đâu chỉ có Thẩm Tú Anh, với bộ dạng lạnh lùng ít nói của Kỳ Bác Ngạn, không ít người trong thôn cảm anh cao ngạo coi thường bọn họ.

"Bác Tú Anh, đừng nói bậy, Bác Ngạn với chị dâu không phải người như thế!"

Kiều Tịch Ngôn bình tĩnh mà giải thích thay Kỳ Bác Ngạn và Mạnh Dao, đôi mắt đẹp dừng lại trên người Kỳ Bác Ngạn, rồi chuyển sang Mạnh Dao, không biết vì sao lực chú ý tập trung lên người Mạnh Dao.

"Chị dâu, trời nắng lắm, chị đi có mệt không? Chị nhìn kìa, mồ hôi nhễ nhại, mau lên xe, vừa lúc còn trống hai chỗ, đủ cho hai người ngồi!"

Mạnh Dao bị nữ chính nhìn chăm chú mà sởn cả gai ốc.

Cô ngượng ngùng lắc đầu, "Tôi không có việc gì, tôi đang giảm béo, muốn đi bộ nhiều hơn một chút!"

Ngay sau đó, nhịn không được mà trộm nhìn Kỳ Bác Ngạn, vừa lúc Kỳ Bác Ngạn cũng đang nhìn cô, thế là bị anh bắt gặp đang nhìn lén.

Mạnh Dao không khỏi có chút chột dạ, vội vàng hé miệng, lộ ra tám cái răng trắng đều, nụ cười trên miệng rất đúng tiêu chuẩn của một nụ cười giả trân.

"Anh đi đường có phải rất mệt đúng không?. Hay anh ngồi xe đi, không cần chú ý đến tôi, tôi đi nhiều một chút, vừa hay có thể giảm béo!"

Mạnh Dao muốn đuổi trùm cuối lên xe, nhưng cô nhanh chóng phát hiện, vốn dĩ anh đang an tĩnh không nói lời nào, thế mà giờ anh đang mím môi, một bộ dạng hoàn toàn không cao hứng chút nào.

Này....Làm sao vậy?

"Bác Ngạn, lên xe đi, trời đang nóng, coi chừng bị cảm nắng!"

"Có phải bởi vì có bác Tú Anh trên xe, cho nên...Bác Ngạn, chúng ta đều là hàng xóm, đừng bởi vì trận cãi nhau nhỏ mà giận hờn, không đáng! Nghe em, hai bên đều nói xin lỗi, việc này coi như xong, được không?"

Kiều Tịch Ngôn ôn ôn nhu nhu nói chuyện, hoàn toàn là hiền thê lương mẫu đúng nghĩa.

Giờ phút này, Mạnh Dao hoàn toàn bội phục nữ chính, bị trùm cuối ngó lơ, thế nhưng còn xem như không có gì mà khuyên bảo, nếu là cô, cô đã sớm chạy không thấy người.

"Bác Tú Anh, bác thấy thế nào?"

Kiều Tịch Ngôn thấy không lay chuyển được Kỳ Bác Ngạn, mau chóng chuyển hướng sang Thẩm Tú Anh, toàn tâm toàn ý muốn giảng hòa.

Mạnh Dao lại cảm thấy rằng, đây là cô ta đang tự tìm bậc thang cho mình.

"Ai da, Tịch Ngôn a, bác biết con thiện tâm, toàn là làng xóm láng giềng, ai muốn nháo lớn làm gì cho mệt."

"Nhưng con cũng thấy rồi đó, không phải là bác không muốn, nhưng căn bản người ta có tiền cao ngạo không thèm đếm xỉa, không xem chúng ta vào mắt, con cần gì phải thay chúng nó nói chuyện!"

"Bác Tú Anh!"

Kiều Tịch Ngôn cau mày, đúng là người đẹp có khác, đến tức giận cũng đẹp.

"Bác Ngạn không phải người như vậy, chúng con lớn lên với nhau, con đương nhiên rõ ràng"

Thẩm Tú Anh nghẹn lại, yên lặng cắn môi.

Kiều Tịch Ngôn thở dài một hơi, lại nói: "Bác Tú Anh, bác nghe con, bác xin lỗi trước đi, làm người lớn, thôi thì làm gương cho người trẻ tuổi cũng được!"
 
Chương 95: Ghét Bỏ Xe Nữ Chính


Gương mặt đầy nếp nhăn của Thẩm Tú Anh cương cứng lại, vốn dĩ bà ta rất không tình nguyện, nhưng Kiều Tịch Ngôn nhìn bà ta một cái, bà ta lại hớn hở xin lỗi không có chút nào miễn cưỡng.

"Cẩn thận nghĩ lại a, cũng là bác không đúng, bác cũng đã lớn tuổi, không nên so đo với một con súc sinh nhỉ?"

Phía trước còn rất chân thành, sau đó lại lên mặt, bắt đầu chỉ cây dâu mắng cây hòe.

"Súc sinh đúng là súc sinh, sao có thể so với người, chúng nó động một cái là cắn người!"

Kiều Tịch Ngôn cau mày lại, lần nữa nhìn về Thẩm Tú Anh, cô ta cười rồi lên tiếng.

"Bác Ngạn, chị dâu, bác đã xin lỗi, hai người cũng đừng so đo nữa, bác hơi cọc tính, không suy nghĩ kỹ càng, hai người coi như tôi thay bác xin lỗi"

Mạnh Dao chưa bao giờ ăn thiệt, lập tức ngẩng đầu, "Đúng vậy, bà không nên so đo với súc sinh! Vừa rồi bà nói, tôi còn tưởng rằng bà tự xem mình là súc sinh, ra sức cắn người!"

Gương mặt Thẩm Tú Anh tái mét, nước miếng trong miệng trực tiếp phun ra, bà ta hoàn toàn quên mất mình còn đang ngồi trên xe.

Chương 95: Chát Đồ xe Nở Ch

Nước miếng bà ta phun ra, rơi xuống liền dính

lên cửa xe ô tô. Khuôn mặt Kiều Tịch Ngôn nháy mắt biến đổi, "Bác Tú Anh, bác đi xuống"

Thẩm Tú Anh vốn đang định chửi ầm lên, bị cơn tức giận của Kiều Tịch Ngôn làm cho ngơ ngác.

Chờ bà ta phản ứng lại hành động của mình thì ngượng ngùng cười "Ai da ai da", lập tức xoay người lại.

Bà ta kéo ống tay áo, lau lau vết nước miếng kia.

"Cái miệng này của bác này, cứ quen thói phun bậy phun bạ, Tịch Ngôn, không có việc gì đâu, chỉ cần lau lau là được, con xem, có phải không có gì đúng không"

Nói là lau, thiệt ra chỉ là cọ cọ vài cái, ừ thì là có nhưng có như không mà thôi.

Kiều Tịch Ngôn không nỡ nhìn thẳng, đem khăn lông trong xe đưa qua, "Bác Tú Anh, bác dùng cái này lau đi, đừng để dơ quần áo mình"

"Không cần, lau khô rồi, con xem, rất sạch sẽ!"

"Bác Tú Anh!"

Kiều Tịch Ngôn không nhịn nổi nữa mà hô lên, mười phần cảnh cáo.

Thẩm Tú Anh vừa nghe âm thanh cơ thể liên cứng đờ, cong eo nhận lấy: "Được, dùng cái này lau."

Quay người lại, né Kiều Tịch Ngôn, miệng bà ta chu lên tận trời.

Chỉ là ngụm nước miếng, có thể do chỗ nào, nước miếng còn có thể tiêu độc đó!

Kiều Tịch Ngôn nhìn Thẩm Tú Anh lau khô sạch sẽ mới thôi, nhưng lúc quay đầu lại nhìn ra ngoài thì phát hiện, thế nhưng Kỳ Bác Ngạn đã đi rồi.

Sắc mặt cô ta lần nữa thay đổi, mở cửa sổ ghé đầu nhìn ra bên ngoài, thì thấy, Kỳ Bác Ngạn đang đi sau mụ đàn bà béo Mạnh Dao.

Trong nháy mắt, Kiều Tịch Ngôn toát ra một chút bị thương, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Nhẹ nhàng nâng cằm, dùng giọng điệu ôn nhu mà nói với Thẩm Tú Anh: "Nếu Bác Ngạn cùng chị dâu không ngồi, thì chúng ta liền đi thôi!"

Mạnh Dao mắng người xong liền nhấc chân dời di.

Cô vừa nhấc chân, Kỳ Bác Ngạn đằng sau lưng cũng đuổi kịp, làm Mạnh Dao kinh ngạc mà nhìn anh.

Xe Kiều Tịch Ngôn khởi động thêm một lần nữa, chạy lướt qua bọn họ nhưng không có dừng lại.

Mạnh Dao thấy vậy không nhịn được quay đầu nhìn Kỳ Bác Ngạn, lần này, quả nhiên trong mắt trùm cuối xẹt qua hình ảnh của nữ chính.

Cô biết mà, trong sách sao có thể là giả!

Mạnh Dao không khỏi nhìn chiếc xe chạy như bay kia, nhắc nhở Kỳ Bác Ngạn: "Hiện tại anh muốn ngồi còn kịp, xe còn chưa đi xa"

Kỳ Bác Ngạn nhíu mày, ánh mắt chuyển qua nhìn Mạnh Dao.

Cơ thể cô to tròn bụ bẫm, một thân đầy mồ hội vì nhiệt độ ngoài trời.

Trái lại, Kỳ Bác Ngạn cả người sạch sẽ, chỉ sợ là dù trời có nóng đến đâu thì người anh vẫn luôn mát mẻ

Anh nhẹ giọng hỏi: "Em muốn ngồi xe?"

Mạnh Dao bị hỏi trợn to mắt,

"Hiện tại sợ là không được"

Ở chỗ này, Kỳ Bác Ngạn không có cách nào để liên hệ Đào Phóng.

Dừng một chút, đôi mắt đảo qua chiếc ô tô đã đi xa, lại nói: "Em muốn ngồi, vừa rồi..."

Mạnh Dao trừng mắt nhìn anh, đánh gãy lời anh nói, "Rõ ràng là anh muốn ngồi, lại nói không, bây giờ người ta đi rồi thì hối hận!"

Kỳ Bác Ngạn nháy mắt lắc đầu, "Anh không muốn ngồi."

"Cũng không hối hận!"

Nếu như bình thường, những gì Kỳ Bác Ngạn đã giải thích qua, anh sẽ không nói lại nữa.

Nhưng cố tình, Mạnh Dao cứ dùng cặp mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn anh, Kỳ Bác Ngạn lại bổ sung thêm: "Chiếc xe kia dơ, bay mùi xăng, còn tạp âm, ngồi...Còn không bằng đi bộ"

Mạnh Dao: "..........." Đây là trùm cuối ghét bỏ xe nữ chính?
 
Chương 96: Quan Hệ Của Trùm Cuối Và Nữ Chính


Mạnh Dao cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra, rốt cuộc giữa trùm cuối cùng nữ chính xảy ra chuyện gì! Cổ không nhịn được mà hỏi Kỳ Bác Ngạn: "Anh cái kia...Kiều Tịch Ngôn, cùng nhau lớn lên, quan hệ với cô ta nên tốt mới phải?"

Kỳ Bác Ngạn không rõ vì sao Mạnh Dao hỏi vấn đề này, nhưng vẫn rất mau trả lời cô: "Còn tốt!"

Mạnh Dao nghe được câu trả lời thì vò đầu, trùm cuối nói chuyện kiểu này đúng là làm người ta nghẹn chết, hỏi cái gì thì nói cái đó, kiểu này nói chuyện với đầu gối còn sướng hơn.

Cô khua tay múa chân để miêu tả cho anh hiểu: "Anh nói rõ hơn chút đi, quan hệ còn tốt là sao, quan hệ tốt mà anh lại lãnh đạm với cô ta như vậy? Có phải là anh...Cùng cô ta bực bội?"

"Bực bội?"

Trực giác nói cho Kỳ Bác Ngạn biết, có chỗ nào đó không đúng, nhưng còn không đúng chỗ nào thì lại anh lại không rõ.

"Lúc còn nhỏ, mẹ bảo anh phải chiếu cố em gái."

Kỳ Bác Ngạn nói đến đây không khỏi nhíu mày,

Từ nhỏ đến lớn đều xem Kiểu Tịch Ngôn như em gái mà chiếu cố, nhất thời đã thành thói quen.

"Mẹ vẫn luôn nói Kiều Tịch Ngôn là em gái, anh đều cho rằng như vậy, cho nên quan hệ còn tốt!"

Em gái?

Mắt Mạnh Dao liền chớp đến lợi hại.

Trong sách có nói, trùm cuối từ nhỏ đã đem Kiều Tịch Ngôn xem như em gái, cho đến khi cô ta gả chồng, mới phát hiện trong lòng mình có người em gái này.

"Nhưng em nói bực bội cũng đúng".

Kỳ Bắc Ngạn vừa thốt ra, ánh mắt Mạnh Dao lập tức sáng lên.

Cô nói mà, hai người này có chút không thích hợp. Quả nhiên là chuẩn không cần chính.

"Kiều Tịch Ngôn làm việc không từ thủ đoạn, không thích hợp để giao tiếp!

"A?"

Mạnh Dao không nghĩ trùm cuối sẽ đánh giá nữ chính như thế.

Nhịn không được tò mò, lại hỏi: "Cô ta làm cái gì...Mà anh nói cô ta không từ thủ đoạn? Đương nhiên, nếu anh không muốn nói thì xem như tôi chưa hỏi"

Nói xong, Mạnh Dao cắn răng, giả bộ nở nụ cười thật tươi, nhưng lỗ tai lại dựng lên, e sợ mình bỏ sót chữ nào.

Cũng may là Kỳ Bác Ngạn mở miệng, bằng không Mạnh Dao tò mò đến ngủ không yên mất.

"Kiều Tịch Ngôn bôi nhọ thanh danh của đối thủ, còn cho người đi phá thành phẩm của người khác!"

Mạnh Dao "Nga" một tiếng.

Cái này trong sách cũng có nói, nữ chính Kiều Tịch Ngôn làm việc cường thế, đủ nhẫn tâm, đây cũng là lý do giúp cô ta trở thành thế hệ phú bà, gả cho một nhà tốt.

Mạnh Dao lập tức hỏi lại: "Đây không phải là bình thường sao? Làm buôn bán, đương nhiên sẽ có cạnh tranh, mà cạnh tranh nhất định sẽ có...Thương vong"

Kỳ Bác Ngạn bình tĩnh gật đầu, tựa hồ như tán thành lời Mạnh Dao nói.

Bất quá anh lại hỏi cô tiếp: "Nếu là em, em cũng sẽ dùng loại thủ đoạn này?"

Mạnh Dao há miệng thở dốc, cổ định nói "Sẽ" nhưng đối diện với ánh mắt của Kỳ Bác Ngạn, không biết vì sao cổ không thể nói lời này ra khỏi miệng.

Né tránh tầm mắt của anh, cô nghĩ nghĩ rồi mới nói.

"Mỗi người đều có phương thức xử lý khác nhau, việc công kích đối thủ mỗi người đều sẽ làm, chỉ là thủ đoạn không giống nhau, có người ra tay tàn nhẫn, nhưng nó cũng không đại biểu rằng người đó sai, chỉ có thể nói....Không cùng quan điểm.

"Là như thế đó!"

Kỳ Bác Ngạn gật đầu, "Cho nên anh không ủng hộ cách làm này, cùng Kiều Tịch Ngôn duy trì khoảng cách."

Mạnh Dao lúc này mới bừng tỉnh gật đầu.

Cho nên, không phải là trùm cuối không có tình cảm với nữ chính, chỉ là không đồng ý cách làm của cô ta.

Mà xưởng bột mì của nữ chính, trong sách cũng nói, trùm cuối không can dự, chỉ sau khi nữ chính xảy ra chuyện, anh mời cầm tiền giúp nữ chính.

Mạnh Dao đem những việc này xâu chuỗi lại cuối cùng cũng hết nghi hoặc.

Cô nói mà, trùm cuối không nên xa lạ với nữ chính, cũng không biết là trùm cuối có phát hiện tình cảm dành cho nữ chính khác trước đây hay không?

Đôi mắt Mạnh Dao chuyển động, yếu ớt mà hỏi Kỳ Bác Ngạn thêm một câu nữa: "Vậy hiện tại, anh còn coi cô ta là em gái sao?"
 
Chương 97: Khăn Tay Của Trùm Cuối


Kỳ Bác Ngạn không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đáp, "Xem là em gái!"

Mạnh Dao nhìn gương mặt lãnh đạm của trùm cuối, nghe anh trả lời không chút do dự thế này, liền biết anh vẫn chưa phát hiện ra tình cảm của mình.

Cô sờ sờ mũi, hỏi tiếp: "Anh xem cô ta như em gái, vừa rồi lại lạnh lùng với cô ta như vậy, cô ta muốn anh ngồi xe về, anh một câu cũng không nói, anh không thấy làm vậy thì lòng anh...băn khoăn, khó chịu?"

Kỳ Bác Ngạn nhăn mày lại, "Vừa rồi....."

Kỳ Bác Ngạn thật ra muốn hỏi cô, vừa rồi cô nhìn anh như vậy, không phải là không muốn anh mở miệng sao?

Lại nói, trên xe có người vừa cãi nhau với cô, dựa theo tính tình của cô chắc chắn sẽ ghi thù.

Mà cô đã không phải ứng bọn họ, anh còn đáp lại hai người đó, thì trong lòng cô sẽ cảm thấy như thế nào?

Kỳ Bác Ngạn đã suy nghĩ rõ ràng, nhưng lúc này anh mới phát hiện, hình như Mạnh Dao không hiểu dụng ý của anh.

Anh dừng lại một chút, đem lời định nói nuốt xuống, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ân, về sau anh sẽ chú ý."

Mạnh Dao lại lần nữa cho mình nghĩ đúng, trùm cuối không để ý đến nữ chính trong lòng sẽ khó chịu, cô tự động phiên dịch thành, tình cảm của trùm cuối dành cho nữ chính bây giờ đã khác.

Mạnh Dao không khỏi thở dài.

Trùm cuối không ý thức được việc này, chờ tương lai anh nhận ra, nữ chính cũng đã gả chồng, anh làm cách nào, cũng không khiến nữ chính quay lại, cuối cùng còn bị đày ra nước ngoài, gia đình tan nát, kết cục đầy thê thảm.

Nếu như vậy thật, không biết mẹ chồng Lưu Thúy Hoa cùng thằng nhóc Kỳ Văn Diệp sẽ có bao nhiêu thương tâm.

Kỳ Bác Ngạn thấy Mạnh Dao thở dài, mày cũng nhíu lại theo. "Như thế nào?"

"Không, không có gì!"

Mạnh Dao đương nhiên sẽ không nói cho trùm cuối, cô thậm chí còn nghĩ, nếu trùm cuối không nhận ra thì tốt rồi, anh sẽ không đi vào con đường kia.

Cô chớp mắt, nhịn không được nói thêm, "Kỳ thật anh cách xa Kiều Tịch Ngôn cũng tốt, cô ta đã gả chồng, đương nhiên không thể thân mật như xưa, đúng không?"

Kỳ Bác Ngạn gật đầu nhẹ trước cái nhìn thẳng tắp của Mạnh Dao.

Thấy anh gật đầu, Mạnh Dao lập tức hớn hở mặt mày.

Kỳ Bác Ngạn thấy Mạnh Dao cười, càng khẳng định thêm về ý muốn giữa khoảng cách với Kiều Tịch Ngôn.

Thời điểm Mạnh Dao đi bộ về, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.

12 giờ trưa, trời nóng muốn đổ lửa, Mạnh Dao đi đường mà cảm thấy mình như tắm trong mồ hôi.

Thật vất vả mới đi đến cửa thôn, Mạnh Dao đặt mông ngồi trên tảng đá gần thôn, xua tay với Kỳ Bác Ngạn, "Không được, tôi không đi được nữa, nghỉ một lát đi!"

Kỳ Bác Ngạn thấy vậy thì dừng lại, đứng trước mặt cô, yên lặng thay cô chắn ánh nắng mặt trời

Kỳ thật trên đường về vẫn có bóng cây, hơn nữa mùa hè cũng qua rồi, không tính là quá nóng, chỉ là Mạnh Dao sợ nóng, đi một đường liền toát không biết bao nhiêu mồ hôi

Kỳ Bác Ngạn thì ngược lại, vẫn sạch sẽ, áo quần vẫn chỉnh tề, vẫn phiêu dật như cũ

Lúc này, Kỳ Bác Ngạn móc trong túi mình một chiếc khăn đưa cho Mạnh Dao, "Lau một chút di!"

Cái thời đại này người ta vẫn chưa có thói quen dùng khăn giấy, người nông dân sẽ mang khăn lông, còn người ở thành phố thì thường đem khăn tay bên người.

Trước đây, Mạnh Dao cảm thấy, con trai dùng khăn tay có chút yếu đuối, nhưng nhìn trùm cuối mới biết, thì ra mang khăn tay cũng có chút khí chất, có lẽ đó là khí chất từ xương cốt của anh.

Mạnh Dao thật sự mệt muốn chết, hơn nữa mồ hội cứ chảy không ngừng, cô cơ hồ không mở mắt được, không từ chối nữa, "Cảm ơn!"

Tiếp nhận khăn tay, lau một hồi. Thế là chiếc khăn vốn dĩ trắng nõn bị lau đến mức chuyển thành màu đen.

Sau khi lau xong, cô định trả lại cho Kỳ Bác Ngạn, nhưng nhìn màu của chiếc khăn, lập tức thu tay lại.

"Cái kia, để tôi giặt sạch rồi trả cho anh!"
 
Chương 98: Đây Là Ghét Bỏ Cô


Kỳ Bác Ngạn vốn định nói "Không cần", anh có thể tự mình giặt.

Nhưng nhìn Mạnh Dao ngại ngùng nhét lại vào trong túi mình, liền thôi, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, hơn nữa còn duỗi tay ra trước mặt cô, "Mau về thôi, kiến trì thêm chút nữa, anh kéo em dậy!"

Mạnh Dao đã cố thử đứng dậy nhưng không được, liền trực tiếp duỗi tay bắt lấy tay của Kỳ Bác Ngạn. Không biết vì cái gì anh không kéo cô lên, cô đành tự mình nắm chặt tay anh mượn lực kéo cơ thể mình dậy.

Lúc nắm tay, Mạnh Dao cũng không có cảm giác khác lạ, chỉ là như nắm tay với bạn khác giới trong hoạt động ngoại khóa trước đâyNhưng vừa mới đứng lên, còn chưa kịp buông tay, bên kia "A" một tiếng thật to.

Mạnh Dao theo bản năng buông tay, nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện người kêu lên chính là lái xe của Kỳ Bác Ngạn, tức giận trọn trắng mắt.

Vừa định cùng Kỳ Bác Ngạn mắng người nó, nhưng vừa quay đầu, phát hiện thế nhưng Kỳ Xác Ngạn đột nhiên cách cô ra hai mét.

???

Mô????

Mạnh Dao rốt cuộc cũng ý thức được chuyện gì, nhìn cả người mình đầy mồ hôi, bàn tay lấm bẩn, lại nhìn trùm cuối một lượt, anh vẫn sạch sẽ đứng đó, thì bừng tỉnh ngộ.

Đây là....Ghét bỏ cô!

Được rồi, trùm cuối thích sạch sẽ, sao có thể chịu được cô lôi thôi lếch thếch đầy mồ hôi!

Mạnh Dao vội vẫy vẫy tay với anh, "Tôi sai, tôi sai, về sau tôi khẳng định sẽ chú ý, nếu không anh..."

Mạnh Dao định đem chiếc khăn hồi nãy nhét vào túi cho anh lau tay, bất quá nghĩ đến màu đen của nó, lại ngượng ngùng cất vô.

"Nếu không, anh hỏi bạn anh có khăn tay không, anh dùng lau tay?"

Đào Phóng lúc này đã đi tới.

Bởi vì ở cửa thôn không có bóng râm, cho nên anh quẹo vào chỗ có bóng râm để đậu xe, nghe được bên này có âm thanh thì đi qua, the nhưng không nghĩ là thấy cô gái béo này đang kéo tay Kỳ tổng.

Dọa chết tâm hồn bé nhỏ của Đào Phóng rồi.

Anh ta hét lên một tiếng, cảm thấy hai người này có chút mờ ám, đôi mắt nhìn hai người họ, trong đầu đang chạy số, tự hỏi rốt cuộc hai người này có quan hệ gì!

Lúc trước, vô luận là nghĩ thế nào anh cũng không tưởng tượng ra được người trong lòng Kỳ tổng là anh, Kỳ tổng sẽ cưới người vợ như thể nào.

"Khăn? Tôi không có! Kỳ tổng có, Kỳ tổng có, cô..."

"Không cần!"

Kỳ Bác Ngạn hơi hơi nắm bàn tay lại, lúc tay anh nắm lấy tay cô, anh cảm thấy cả người mình như bị lửa đốt, đến bây giờ cảm giác ấy vẫn còn, quét mắt đầy xấu hổ nhìn Mạnh Dao một cái, mau chóng rũ xuống: "Đi thôi, về nhà!"

Đào Phóng nghe được câu "Về nhà" thì giật mình, trực tiếp xem Mạnh Dao là em gái hay chị gái gì đó của Kỳ Bắc Ngạn.

Nhưng bộ dạng hai người thế này, thể nào cứ cấn cấn ấy nhỉ.

Anh ta áp xuống suy nghĩ trong đầu, hướng Mạnh Dao cười hắc hắc, "Lại gặp nhau rồi, giới thiệu một chút, tôi là Đào Phóng, là trợ lý của Kỳ tổng!"

Trên mặt cô cũng nở nụ cười xán lạn, cũng tự giới thiệu, "Chào anh, tôi là Mạnh Dao"

Giới thiệu tên nhưng lại không giới thiệu mối quan hệ với Kỳ Bác Ngạn.

Đào Phóng vừa nghe Mạnh Dao không cùng họ với Kỳ Bác Ngạn, liền xem cô như chị em họ của Kỳ Bác Ngạn.

"Chào cô, chào cô, rất vui được gặp cô, đúng rồi, đồ của cô còn để trên xe, để tôi lấy xuống giúp cô, túi kia rất nặng, tôi nghĩ cô hẳn là không cầm nổi, như vậy đi, để tôi mang về giúp Cô!"

"Kỳ tổng, anh thấy thế nào?"

Đào Phóng là người lanh lợi, chính mình tự ra quyết định, cuối cùng mới hỏi xem Kỳ Bác Ngạn có đồng ý không.

Có Mạnh Dao ở đây, anh không nghĩ rằng Kỳ Bác Ngạn sẽ không đồng ý.
 
Chương 99: Cả Nhà Uống Gió Tây Bắc


"Để Văn Lỗi cầm!"

Kỳ Bác Ngạn chỉ nói một câu đã thành công làm cho Đào Phóng nói không ra lời.

Rõ ràng anh ta mới là trợ lý của Kỳ tổng, nhưng Kỳ tổng lại thích Khương Văn Lỗi hơn, thiên lý ở đâu a?

Đào Phóng khóc không ra nước mắt, muốn nói ra nỗi ủy khuất trong lòng mình, "Kỳ tổng..."

Chưa kịp nói, Kỳ Bác Ngạn đảo mắt qua, "Cậu lên giữ xe đi!"

Đào Phóng: "..........." Đáng ghét a, đến nhà cũng không muốn người ta biết!

Đào Phóng ra tín hiệu cầu cứu cho Mạnh Dao, Mạnh Dao cùng anh không thân, càng không thân với trùm cuối, giả bộ cười cười, rồi nhấc chân chạy lấy người.

Đào Phóng ba ba nhìn Mạnh Dao vẫn còn sót lại một tia hy vọng, anh ta chỉ mong Mạnh Dao mềm lòng, đột nhiên, Kỳ Bác Ngạn xuất hiện trong tầm mắt của anh ta, Đào Phóng sợ tới mức lập tức xoay người, "Tôi đi giữ xe!"

So với Đào Phóng nói nhiều, thì Khương Văn Lỗi càng giống với Kỳ Bác Ngạn hơn, chỉ là khuôn mặt Kỳ Bác Ngạn tuấn mỹ, còn gương mặt của Khương Văn Lỗi lại ẩn ẩn có vài phần hung ý.

Người như thế này đi theo trùm cuối, Mạnh Dao cảm thấy rất đỗi bình thường, nhưng còn Đào Phóng là một người hay lảm nhảm tại sao Kỳ Bác Ngạn lại giữ anh ta bên người?

Mạnh Dao không khỏi tò mò mà nhìn Đào Phóng thêm vài lần, Đào Phóng vốn dĩ đang diễn cảnh đầy đau khổ, thấy cô nhìn qua, ta lập tức nhe răng cười.

Mạnh Dao cũng nở nụ cười với anh ta.

Hai người cười ngây ngô còn chưa đến ba giây, thì có một thân ảnh chèn giữa hai người, mà Đào Phóng bên kia cảm thấy có chút không thích hợp.

Một lần có thể nói là ngoài ý muốn, hai lần, thì là tình huống gì?

Đào Phóng vuốt cằm, nhìn Mạnh Dao một vòng.

Lúc Mạnh Dao về, thì chị dâu Ngô Ái Trân cũng đã từ đồng về, đang bận bịu việc trong bếp.

Trong bếp đang là trận chiến ngất trời, mới vừa vào cửa, liền nghe tiếng ồn của nồi bếp và chạm vào nhau, còn thanh âm bẻ gỗ răng rắc, trong bếp thì từng trận khói đen nghi ngút bay ra.

Mạnh Dao cảm thấy không thích hợp, cô còn chưa kịp xoa đầu Hổ Tử, thì đã chạy thẳng vào bếp, đập vào mặt cô là luồng khói đen xông thẳng vào mặt, cô liền hô khan không ngừng.

"Chị dâu, khụ khụ, chị làm cái gì?"

"Tôi đang xào rau chớ làm gì, cô không có việc gì chạy loạn đi đâu? Tôi còn công việc đăng đăng đê đê ngoài đồng kia, còn phải chạy về nấu cơm cho cô, cô nghĩ tôi rảnh quá hạ?"

Mạnh Dao: "........Chị dâu vất vả rồi!"

Ngô Ái Trân vốn dĩ muốn mắng lợi hại hơn nữa, nhưng Mạnh Dao lại nói chị vất vả làm mặt chị có chút hồng hồng.

Chẹp miệng vài cái, muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói cái gì, "Tôi có vất vả gì đâu, cũng không phải là việc nặng nhọc!"

Vẻ mặt Mạnh Dao kinh ngạc, nhưng cô thật sự bị sặc, ở cửa nhà bếp ho khan hai tiếng.

Chỉ được một câu thôi, chị dâu Ngô Ái Trân lại mở miệng quở trách, giống như lời vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Tôi nói cô này, nếu lỡ như tôi không về, cô muốn cả nhà mình đều đi uống gió Tây Bắc hay sao?"

Mạnh Dao bị mắng cảm thấy mình đặc biệt vô tôi.

Hôm nay trước khi lên trấn, cô đã nói với mẹ chồng, chị dâu quay về khẳng định là do mẹ chồng nói, sao có thể cả nhà đều uống gió Tây Bắc?

Mạnh Dao há mồm muốn giải thích, lại cảm thấy không cần thiết, cười cười, đến gần bếp.

"Là em sai, chị dâu, để em giúp chị, chị đây là xào, ách..."

"Rau chân vịt?"

Mạnh Dao nhìn rau trong nồi, còn mang theo bùn, khóe miệng co rút.

Rau chân vịt tuy dễ kiếm, dinh dưỡng cũng phong phú, nhưng bùn không rửa sạch thì làm sao mà ăn?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom